Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 480: Các phương phản ứng


Sở Hi Thanh không khỏi cười một tiếng.

Lòng thầm nói đám địa chủ cường hào Tây Sơn này, quả thực là dẫn sói vào

nhà.

Tuy nhiên, hắn là hương chính của Tây Sơn, không thể ngồi yên không để ý

được.

Đám gia đình giàu có kia chết không oan, nhưng bình dân bách tính địa phương

lại vô tội.

“Truyền lệnh xuống, tất cả huynh đệ tăng tốc độ, tiến về phía tay. Còn nữa, phái

một số kỵ binh đi thông báo cho tất cả địa chủ cường hào ở ven đường, lệnh cho

bọn họ xuất binh hỗ trợ, trục xuất đám tặc nhân Tây Sơn kia không phải là

chuyện của một người, tất cả mọi người đều phải tham dự.”

Sở Hi Thanh suy nghĩ một chút, lại cười lạnh nói: “Nhược Hi, ngươi mang tất

cả đàn ông của Văn gia và Ân gia về, treo ở cổng tây để thị chúng, lại thông báo

cho toàn trấn biết, tất cả địa chủ hào cường có năm trăm mẫu đất trở lên, phải

nộp thuế má đúng hạn, ngoài ra còn phải thêm ba phần mười tiền phạt vì nộp

muộn, phải đưa đến trấn Tây Sơn trước khi trời tối. Nói cho bọn họ biết, khi

mặt trời lặn mà bọn họ vẫn chưa đến, vậy thì không cần phải đến nữa.”

Thật ra thì Lưu Nhược Hi muốn đi theo Sở Hi Thanh hơn.

Nhưng nàng đã sùng bái và kính phục Sở Hi Thanh đến tận xương tủy, nên Sở

Hi Thanh nói gì là nàng sẽ làm theo cái đó.

Ngay khi Sở Hi Thanh chuẩn bị dẫn binh đi bình định đám sơn tặc Tây Sơn kia,

thì Thính Hương Thủy Tạ ở sân sau Thượng Quan gia lại là một mảnh yên tĩnh

chết chóc.

Thính Hương Thủy Tạ.

Cái bàn phía trước Thượng Quan Thần Hạo đã bị đạp đổ, cái bàn bằng gỗ tử

đàn tốt nhất có giá trị ngàn vàng này đã bị một luồng sức mạnh ép thành các

mảnh vỡ.

Bao quát cả mấy bức tác phẩm thêu của Thượng Quan Thần Hạo cũng bị nát

bấy thành cặn bã.

Mấy người hầu ở nơi này đều dồn dập nín thở, bọn họ nằm rạp trên mặt đất,

không dám thở mạnh.

Ao nước bên ngoài thủy tạ lại có một đám tôm cá nổi lềnh bềnh.

Toàn bộ phạm vị mười trượng này, hoàn toàn yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng

kim rơi.

Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ một tấm tin phù của Chỉ huy sứ quận

quân Tây Sơn, Diêm Quá.

Tin tức Văn gia bảo bị công phá, quận quân Tây Sơn cũng tán loạn, khiến cho

chủ nhân nơi này trực tiếp rơi vào cơn giận ngút trời.

Mặt Long Hành cũng là một mảnh trắng xanh, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và

tức giận, sau đó lại ngậm lấy vài phần không thể tin nổi.

Đại đa số kế hoạch ở Văn gia bảo đều là do hắn an bài.

Hắn suy nghĩ rất cẩn thận, chiếu cố đến mọi phương diện. Chuẩn bị lực lượng

gấp năm lần, lại nghiền ép từ bốn phương tám hướng.

Long Hành cho rằng, trận chiến này vốn không có bất cứ sơ hở nào.

Vấn đề là Văn gia bảo kiên cố không thể phá trong tưởng tượng của hắn, thế mà

bị người ta đánh một đòn liền sụp.

Chuyện này giống như chơi cờ vây vậy, một quân cờ quan trọng nhất trong

tưởng tượng của Long Hành, một quân cờ có thể đẩy đối phương vào chỗ chết,

nhưng vừa mới hạ xuống thì lại bị người ta ăn cả một mảng cờ luôn.

Sức mạnh to lớn của Tây Sơn Đường, khiến cho tất cả kế hoạch của bọn họ trở

thành chuyện cười.

Thượng Quan Thần Hạo đã từ từ tỉnh táo lại.

Nhưng mãi cho đến khi đường đệ Thượng Quan Thần Duyên vội vã chạy vào

thủy tạ, thì Thượng Quan Thần Hạo mới mở miệng nói với vẻ lành lạnh: “Thần

Duyên, tình hình bên Văn gia bảo thế nào? Thật sự thua rồi? Rốt cuộc là tử

thương bao nhiêu? Nhạc Nguy ở đâu?”

Thượng Quan Thần Duyên là tổng quản ‘gian đường’ của Thượng Quan gia,

chuyên phụ trách tin tức tình báo và thăm dò.

Dù sao thì Chỉ huy sứ Diêm Quá của quận quân Tây Sơn cũng là người của

Thẩm Chu, Thượng Quan Thần Hạo không thể tin tưởng hoàn toàn.

Ngoài ra, Thượng Quan Thần Hạo còn ôm một tia hy vọng . . .

Chút thực lực của Tây Sơn Đường kia, làm sao có thể san bằng Văn gia bảo?

Ba mươi ba vị thất phẩm, sáu vị lục phẩm, tất cả đều bỏ mạng tại Văn gia bảo,

điều này làm sao có thể? Một người cũng không trốn được sao?

Sắc mặt Thượng Quan Thần Duyên cũng âm trầm như nước: “Văn gia bảo đúng

là đã bị chiếm đóng! Năm tên mật thám của chúng ta đã lẻn vào trong Văn gia

bảo, phát hiện gia binh của Văn gia đã tử thương gần như không còn, đại đa số

tráng đinh thì đã đầu hàng.”

“Nhưng điều kỳ lạ chính là, bọn họ tìm khắp nơi mà vẫn không phát hiện thi thể

của Nhạc Nguy. Không chỉ là Nhạc Nguy, mà bao quát cả mấy vị cao thủ lục

phẩm như Văn Thiên Tài, Vân Hạc Đao – Ân Dương, Thẩm Vân Tường. . . tất

cả đều sống không thấy người, chết không thấy xác. Ba mươi ba vị võ tu thất

phẩm, cũng có vài người mất tích.”

Thượng Quan Thần Hạo ngây người một trận, hai mặt nhìn nhau với Long

Hành, trong mắt tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu.

Thượng Quan Thần Hạo cau mày, tiếp tục hỏi: “Như vậy thì rốt cuộc là đám

người này đã chết hay là còn sống?”

“Quá nửa là chết rồi!’

Giọng nói của Thượng Quan Thần Duyên như chém đinh chặt sắt: “Người nhà

của Nhạc Nguy đều ở Thượng Quan gia chúng ta, dù hắn có bỏ chạy thì cũng

không có đạo lý không liên lạc với chúng ta. Đám người còn Thẩm gia kia cũng

là như vậy, ba vị lục phẩm của Thẩm gia đều là tộc nhân của quận úy Thẩm

Chu, bọn họ cũng không thể không trở về Thẩm gia.”

“Mật thám dưới trướng còn nói cho ta biết, khi Tây Sơn Đường đánh vào trong

Văn gia bảo, thì toàn bộ Văn gia bảo bị chìm trong một màn sương trắng. Đó là

do cửa bảo bị lực lượng Thủy và Hỏa giao phong, k*ch th*ch ra sương mù dày

đặc, võ tu cửu phẩm cũng chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi hai trượng khi ở

trong đó. Nói cách khác, khi đó bên trong Văn gia bảo đã xảy ra chuyện gì, thì

người ngoài rất khó biết được.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 481: Các phương phản ứng (2)


Long Hành cau mày, sau đó suy tư: “Ý của Thần Duyên huynh là, có thể là do

Sở Hi Thanh cố tình tạo thành? Hắn muốn dùng màn sương trắng này để che

giấu thứ gì đó?”

“Chính là như vậy!” Giọng nói của Thượng Quan Thần Duyên rất chắc chắn,

hắn cực kỳ tin tưởng vào phán đoán của mình: “Hiện giờ có hai loại khả năng,

một là mấy người Nhạc Nguy đã chết trong tay Sở Hi Thanh, Sở Hi Thanh cố

tình thả sương trắng ra là vì muốn che giấu võ đạo, pháp khí hoặc là thiên phú

của bản thân.”

“Nhưng dựa theo tình hình ở hiện trường, khả năng này không lớn lắm. Một khả

năng khác lớn hơn chính là Tây Sơn Đường còn có một cao thủ khác, sức chiến

đấu của người này ít nhất là ngũ phẩm, thậm chí còn không phải chỉ là một

người. Một người trong đó, rất có thể chính là tên võ tu lục phẩm đã ra tay giúp

đỡ Sở Hi Thanh trong trận chiến ở Tri Vị Cư. Ta kết luận là người này có

nguyên do nào đó, nên không thể bại lộ thân phận. . .”

Long Hành cũng nghĩ như vậy.

Hắn lại cười khổ một tiếng: “Mặc kệ là khả năng nào thì cũng không quan trọng

nữa rồi. Bây giờ chúng ta đã thua rồi, thế cục của quận Tú Thủy cũng đã thay

đổi, chúng ta phải nghĩ biện pháp để ứng đối.”

Trận chiến này, Thẩm gia tổn thất nặng nề, tổn thương nguyên khí.

Mà Sở Hi Thanh đã trấn áp và bình định toàn bộ phạm vi trấn Tây Sơn.

Tây Sơn Đường Thiết Kỳ Bang cũng quật khởi thành một con quái vật khổng

lồ, tựa như một thanh bảo kiếm đang lơ lửng ở phía tây bắc thành Tú Thủy.

Tây Sơn Đường mới xây chưa được hai tháng này, đã có sức chiến đấu và địa vị

sánh ngang với Thẩm gia bây giờ.

Chuyện này đủ để khiến cho đám thế gia đại tộc trong nội thành như họ phải

lạnh sống lưng.

Thượng Quan Thần Duyên cũng nhíu mày lại, vẻ mặt khó hiểu: “Nếu như

những cao thủ này không thể bại lộ trước ánh sáng, vậy chúng ta có thể nghĩ

biện pháp từ phía quan phủ, hoặc là có thể lợi dụng Cẩm y vệ và Lục phiến môn

để trừ khử bọn họ.”

“Phương pháp này của Duyên đệ rất tốt! Nhưng nó không có hiệu quả trong

thời gian ngắn.”

Thượng Quan Thần Hạo hơi lắc đầu: “Lục phiến môn vừa mới bị thanh tẩy một

lần, Cẩm y vệ ở Đông Châu cũng vì chuyện của Nghịch Thần Kỳ mà bị tổn thất

một lượng lớn cao thủ, tạm thời không rảnh để quan tâm thứ khác.”

Lúc trước, khi đại lao Cẩm y vệ bị công phá, Cẩm y vệ quận Tú Thủy đã bị tổn

thất vài tên lục phẩm.

Sau đó, khi đuổi theo Dương Viêm Thần Nhãn – Húc Nhật Đông, thì cũng có

bốn vị cao thủ của Đông trấn phủ ty bị tử thương trên đường cướp đoạt Nghịch

Thần Kỳ.

Lần này, Cẩm y vệ quận Tú Thủy đúng là nguyên khí đại thương.

Thượng Quan Thần Duyên hơi ngẩn ngơ, sau đó hiểu ngay.

Tình hình bây giờ là, quan phủ cũng ném chuột sợ vỡ đồ với Tây Sơn Đường và

Thiết Kỳ Bang.

Thực lực của Tây Sơn Đường càng mạnh, sức ảnh hưởng càng lớn, thì quan phủ

lại càng phải đối xử cẩn thận.

Trừ phi có chứng cứ xác thực, có thể trực tiếp khóa chặt thân phận của vị cao

thủ này, thì mới có thể truy nã và đánh giết đối phương.

Bằng không thì quan phủ tuyệt đối không dám mạo hiểm.

Nhớ hai năm trước, Thiết Kỳ Bang từng kích động hơn vạn c* lu và thuyền

công ở bến tàu, cùng nhau tấn công quan phủ, làm cho Quách huyện lệnh của

quận Tú Thủy bị ép phải bãi quan.

Thiết Kỳ Bang cũng phải trả giá đắt, hai mươi bảy người cầm đầu bị bắt trói hạ

ngục, đi đầy biên cương ở Bắc Cương.

Có người nói những người này đã bỏ chạy trên đường áp giải.

Mà trong quận bây giờ, mặc kệ là quận trưởng hay là bản thân quận úy Thẩm

Chu, tất cả đều không muốn quận Tú Thủy xảy ra dân biến ở quy mô lớn.

Thượng Quan Thần Hạo lại cực kỳ đau đầu.

Tình hình bây giờ đã không phải là tru diệt Sở Hi Thanh, báo mối thù cụt tay

nữa.

Mà là nhất định phải giải quyết mối họa lớn Tây Sơn Đường này.

Điều đáng mừng duy nhất chính là, Thẩm gia chính là kẻ bị tổn thất nhiều nhất

ở Văn gia bảo.

“Truyền tin cho Hề Tuyền, bảo hắn mau chóng trốn về quận Tú Thủy đi.”

Hề Tuyền là thủ tịch gia tướng của Thượng Quan gia, tu vị ngũ phẩm hạ, ngoại

trừ tất cả võ quán ra thì hắn là một đại cao thủ nằm trong mười vị trí đầu ở trong

quận.

Người này cũng trọng phạm bị truy nã của triều đình giống như Nhạc Nguy.

Ngày xưa, Hề Tuyền từng tu luyện tà công, dùng mười tám trái tim của trẻ em

để chế thuốc, phạm vào tội lớn ngập trời. Vốn nên bị quan phủ chém đầu,

nhưng lại được Thượng Quan gia bảo vệ, phái người ra chết thay.

Năm ngoái đặc sứ của Bạch Hổ Đường đến tra xét quận Tú Thủy, Thượng Quan

Thần Hạo không thể không phái Hề Tuyền ra ngoài, ẩn núp ở ngoài quận.

Thượng Quan Thần Hạo vốn định để Hề Tuyền ẩn núp một thời gian, chờ tiếng

gió trôi qua thì lại giúp Hề Tuyển đổi một thân phận trong sạch.

Nhưng tình hình bây giờ rất hiểm ác, Thượng Quan Thần Hạo không thể không

mạo hiểm gọi Hề Tuyền trở về.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 482: Các phương phản ứng (3)


Thượng Quan Thần Hạo nói xong, sau đó lại cau mày, suy tư đối sách.

Chỉ một Hề Tuyền là không thể nào ứng phó được với cục diện bây giờ.

Nhưng vào lúc này, Long Hành bỗng nhiên nói: “Thượng Quan gia chủ, nếu

Tây Sơn Đường đã thành đại thế, nhất thời khó có thể diệt trừ, vậy chúng ta

không ngại chờ một chút. Nếu như ngươi và ta chỉ tập trung và tên nhãi này, thì

sẽ là bỏ gốc lấy ngọn.”

Thượng Quan Thần Hạo không khỏi ‘A’ một tiếng, hắn nhìn qua hỏi: “Bỏ gốc

lấy ngọn? Vì sao lại nói như vậy?”

Vẻ mặt Long Hành tự nhiên, ôm quyền nói: “Trung tâm của Thiết Kỳ Bang, vẫn

luôn là Thiết Cuồng Nhân! Người này mượn một thân trọng giáp ‘Thiết Phù

Đồ’, sức chiến đấu đạt đến tứ phẩm hạ, lấy sức một người, trấn áp rất nhiều cao

thủ ở Tú Thủy, chỉ có quận trưởng đại nhân là có thể chống lại hắn.”

“Người này không chỉ là cây cột chống trời của Thiết Kỳ Bang, mà còn là cái ô

dù che mưa che nắng cho Sở Hi Thanh, chỉ cần người này còn, ngài và Thẩm

Chu Thẩm đại nhân chỉ có thể bị vây ở trong thành, không thể nào trực tiếp ra

tay với Sở Hi Thanh.”

Ánh mắt Thượng Quan Thần Hạo co lại.

Nếu như lần này hắn có thể đích thân ra tay, vậy thì thằng nhãi ranh kia đã bị

hắn lột da tróc thịt rồi!

Vấn đề là Thiết Cuồng Nhân!

Thượng Quan Thần Hạo tự hỏi, mình và Thẩm Chu liên thủ, cũng chỉ có thể

đánh ngang tay với Thiết Cuồng Nhân.

Nếu như bọn họ dùng toàn lực, mà lại không bỏ trốn, vậy bọn họ rất có thể sẽ bị

Thiết Cuồng Nhân đánh chết trong vòng mười canh giờ.

Hai người bọn họ liên thủ, chỉ có thể để Thiết Cuồng Nhân trọng thương mà

thôi.

Đây là còn không tính đặc tính giết một người lại tăng thêm một phần sức mạnh

của Thiết Phù Đồ đấy.

Ánh mắt Thượng Quan Thần Duyên hơi động: “ý của người là, bắt giặc phải bắt

vua trước, bắn người phải bắn ngựa trước? Thiết Cuồng Nhân đúng là căn

nguyên của tất cả vấn đề, người này vừa chết, không chỉ Thiết Kỳ Bang tan

thành mây khói, mà Sở Hi Thanh cũng nhất định phải chết, nhưng mà chuyện

này không dễ đâu.”

Hơn nữa, tình hình bây giờ còn khó khăn hơn ngày xưa nhiều.

Tây Sơn Đường tồn tại, khiến cho bọn họ không dám điều quá nhiều nhân lực,

phải đề phòng Tây Sơn Đường ở phía tây bắc này.

“Đúng là không dễ, nhưng nhất định phải dùng hết sức để làm.”

Long Hành đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta nhận được tin tức, Thiết Cuồng

Nhân đã mua vị thuốc chính Thương Sơn Trùng của bí dược tứ phẩm Thiết

Giáp Hỗn Nguyên Công, nhiều nhất hai hoặc ba tháng là có thể tập hợp đủ tài

liệu phụ, Một khi người này lên cấp tứ phẩm, như vậy. . .”

Long Hành không có nói tiếp, nhưng tất cả mọi người ở bên trong thủy tạ đều

hiểu ý của hắn.

Một khi Thiết Cuồng Nhân tăng cấp tứ phẩm, như vậy trong quận Tú Thủy này,

còn có ai có thể làm đối thủ của hắn? Còn có ai có thể chống đỡ Thiết Kỳ

Bang?

Tất cả những chuyện bọn họ làm bây giờ đều trở nên vô nghĩa.

Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo càng âm trầm hơn.

Hắn vô thức sờ sờ cánh tay trái bằng sắt thép của mình.

Nếu như không có Sở Hi Thanh, thì hắn sẽ lên tứ phẩm trước cả Thiết Cuồng

Nhân.

Càng thằng nhãi ranh này!

. . .

Thiết Cuồng Nhân nhận được tin phù từ phía Tây Sơn thì cũng rất khó tin.

“Tây Sơn Đường đã chiếm đóng Văn gia bảo?”

Lúc này, hắn đã mặc Thiết Phù Đồ vào.

Đây là một bộ trọng giáp toàn thân cao đến một trượng, toàn thân vốn đen xì, lại

óng ánh long lanh giống như được làm từ thủy tinh đen, bên trong lại có lượng

lớn phù văn màu vàng, hình thành 11.000 cái đan phù ngọc lục cực kỳ huyền dị.

Nhưng bây giờ, vẻ ngoài của Thiết Phù Đồ lại có huyết khí quấn quanh, nhuộm

cả bộ giáp thành màu đỏ.

Lúc nãy, Thiết Cuồng Nhân đã đánh chết hai mươi ba tên tử tù mà Thiết Kỳ

Bang dự trữ, cộng thêm 175 tên hải tặc từng dính mạng người.

Đặc tính của Thiết Phù Đồ là tăng cường năng lực phòng ngự, điều khiển

nguyên từ và kim loại.

Ngoài ra, mỗi khi giết một người, nó có thể hấp thu huyết khí, tăng cường một

phần lực lượng bản thân, có thể duy trì trong thời gian mười hai canh giờ.

Bởi vậy, Thiết Kỳ Bang thường xuyên dự trữ mấy trăm tên hải tặc hoặc là tử tù,

để làm quân lương của Thiết Phù Đồ trước trận chiến.

Thiết Cuồng Nhân đang ở trong bộ giáp, hắn xem tin phù xong liền cảm thấy

cực kỳ khó tin, hỏi dò: “Tiểu Sở san bằng Văn gia bảo thật sao? Tin tức này là

thật hay giả?”

Thiết Tiếu Sinh cười khổ nói: “Việc này là thật, không thể thật hơn. Trong Văn

gia bảo gần như đã hóa thành đất trống, ta đoán là bây giờ hắn cũng đã đánh

được cả Vân Hạc sơn trang rồi.”

“Về phần hắn hắn san bằng Văn gia bảo như thế nào, thì thám tử của chúng ta

cũng không rõ ràng. Bọn họ nói khi đó có một màn sương trắng bao phủ Văn

gia bảo, sau đó có rất nhiều lục phẩm và ba mươi ba tên thất phẩm ở trong đó

đều không có động tĩnh. Ngoài ra, rất nhiều người đều sống không thấy người,

chết không thấy sáng, bao quát cả Văn Thiên Tài kia.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 483: Các phương phản ứng (4


Thiết Cuồng Nhân hơi ngẩn ngơ, sau đó vỗ tay cười to: “Không hổ là tiểu Sở!

Ta còn đang cảm thấy kỳ lạ, với tính tình của tiểu Sở, sao có thể đánh trận chiến

mà không có chuẩn bị từ trước, bây giờ mới đúng như ta đoán. Trận chiến này,

bình định Tây Sơn, trọng thương Thẩm gia, sảng khoái!”

Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch cũng cầm tin phù lên xem một lát, sắc mặt liền

buông lỏng, sau đó hai hàng lông mày ngậm lấy vài phần lo lắng: “Kỳ chủ, Sở

đường chủ và Tây Sơn Đường đã toàn thắng, đây chính là một chuyện vui lớn,

nhưng màn sương trắng này rất kỳ lạ, thi thể của Văn Thiên Tài biến mất cũng

là chuyện rất kỳ quái. Rất có thể là trong Tây Sơn Đường có cao thủ ngũ phẩm

có thân phận không rõ ràng, chuyện này không thể không lo.”

Thiết Cuồng Nhân nghe vậy lại thấy buồn cười: “Ẩn núp thì ẩn núp thôi, Tây

Sơn Đường tàng long ngọa hổ, cũng là chuyện tốt. Thiết Kỳ Bang ta, càng nhiều

anh kiệt càng tốt.”

“Không sai!” Mi mắt Thiết Tiếu Sinh khẽ nhếch: “Sau trận chiến ngày hôm nay,

có kẻ nào ở Tây Sơn dám mạo phạm Thiết Kỳ Bang ta? Chờ con kênh đào kia

hoàn thành, Tây Sơn Đường có thể chống đỡ được Thẩm gia trong thành Tú

Thủy, Thiết Kỳ Bang ta có thể rảnh tay rảnh chân rồi.”

Lâm Thạch cau mày, vẫn quyết định nói nỗi lo trong lòng mình ra: “Vấn đề là vị

cao thủ ngũ phẩm này không thuộc về Thiết Kỳ Bang ta. Còn nữa, quy mô của

Tây Sơn Đường bây giờ có khổng lồ quá rồi không? Ta lo tương lai sẽ có hậu

hoạn. . .”

Bây giờ, Tây Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang đã có bảy trăm bang chúng, mà

trang bị còn rất tốt, tất cả đều có tu vị cửu phẩm!

Trước kia, Tây Sơn Đường của Lưu Định Đường cũng có tám chín trăm người,

nhưng đám người đó đều là mặt hàng gì? Không đủ một nửa người có tu vị cửu

phẩm, trang bị cũng kém xa.

Dự tính là sau trận chiến này, quy mô của Tây Sơn Đường sẽ còn mở rộng.

Hơn nữa, có hai nhân vật xuất thân từ biên quân như Lý Thần Sơn và Ngụy

Dương huấn luyện dạy dỗ thay Sở Hi Thanh, trình độ của các bang chúng Tây

Sơn Đường sẽ vượt qua Tuyển Phong Đường.

Cẩn biết, mười hai đường khẩu bên ngoài của Thiết Kỳ Bang, nhiều thì 300

người, ít thì 150 người.

Một bộ phận trong số đó còn phân bố trên các thuyền hàng, đảm nhiệm chức vị

chủ thuyền, kinh doanh vận chuyển đường sông.

Vì vậy, một mình Tây Sơn Đường cũng đủ để chống lại tất cả đường khẩu bên

ngoài của Thiết Kỳ Bang rồi.

Ngoài ra, số lượng cao thủ của Tây Sơn Đường bây giờ cũng đã đuổi sát tổng

đà.

Lâm Thạch không thể không lo lắng cho tương lai.

Thiết Cuồng Nhân nghe vậy thì lại nở nụ cười tiêu sái, hắn không thèm để ý

chút nào: “Lo lắng cái gì chứ? Thiết Kỳ Bang ta cũng không phải triều đình,

cũng không có tạo phản gì cả. Mà dù là tạo phản, cũng không có đạo lý còn

chưa lên làm hoàng đế mà đã gạt bỏ mãnh tướng công thần của mình.”

“Tây Sơn Đường của tiểu Sở càng mạnh, Thiết Kỳ Bang chúng ta cũng càng

mạnh, chuyện kinh doanh trên sông cũng tốt hơn, chuyện này là chuyện tốt với

tất cả mọi người. Thiên hạ này rất lớn, đủ để chứa chấp đám huynh đệ chúng

ta.”

Hắn thấy Lâm Thạch há mồm định khuyên tiếp, vẻ mặt liền hơi xúc động mà

khoát tay chặn lại: “Lâm huynh, nếu như ta không chứa được tiểu Sở, thì tương

lai ta có tư cách gì để làm chủ cả một con sông lớn này?”

“Hơn nữa, Thiết Kỳ Bang là cơ nghiệp của mọi người chứ không phải tài sản

riêng của Thiết mỗ. Hai huynh đệ chúng ta không con không cái, tu luyện Hỗn

Nguyên Thiết Giáp Công lại rất gian nan, mỗi một bước đi đều nguy hiểm tầng

tầng. Nếu như sau này hai chúng ta gặp chuyện bất trắc gì, tiểu Sở chính là một

lựa chọn để kế thừa Thiết Kỳ Bang.”

“Cũng chỉ có người như hắn, mới có thể chống đỡ Thiết Kỳ Bang, không để cho

các huynh đệ không nơi nương tựa. Bởi vậy, không nên nói mấy lời tổn thương

nghĩa khí huynh đệ như ngày hôm nay nữa.”

Thiết Cuồng Nhân nói lời này xong, tất cả mọi người ở chung quanh, bao quát

cả Lâm Thạch đều biến sắc mặt.

Ý của kỳ chủ là, muốn lập Sở Hi Thanh thành thiếu kỳ chủ sao?

Chỉ có Thiết Tiếu Sinh là không hề ngạc nhiên, cười nhạt không nói gì.

Thiết Cuồng Nhân thì lại hơi ngước đầu lên, khí khái hài phóng: “Thiết mỗ kinh

doanh Thiết Kỳ Bang, một là vì đồng bào Thủy sư doanh của Sùng Châu khi

xưa, muốn các huynh đệ đồng đội có một cái nghề nghiệp, cũng là vì phụng

dưỡng gia quyết của các đồng đội đã chết ngày xưa. Hai là muốn hoàn thành

nguyện vọng của thầy ta, thu nạp tiền tài bí dược, hoàn thiện Hỗn Nguyên Thiết

Giáp Công của Thiết Giáp Môn ta, đưa nó vào nhất phẩm.”

“Nếu như có người có thể làm cho Thiết mỗ toại nguyện, vậy cho hắn cái chức

kỳ chủ Thiết Kỳ Bang này thì cũng có làm sao? Ý ta đã quyết, chờ kênh đào

hoàn thành, liền để tiểu Sở nhậm chức phó kỳ chủ, địa vị nằm dưới huynh

trưởng!"
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 484: Các phương phản ứng (5)


Thiết Cuồng Nhân nói đến đây, khóe môi lại hơi cong lên, âm thầm tự giễu.

Hắn đã nhận ra từ lâu rồi, Sở Hi Thanh gia nhập Thiết Kỳ Bang chỉ là vì muốn

lấy Thiết Kỳ Bang làm một cái ván cầu, để cho huynh muội bọn họ thu hoạch

được tài nguyên tu hành, nhanh chóng tiến vào lục phẩm, rồi gia nhập Vô

Tướng Thần Tông.

Lâm Thạch cho rằng Tây Sơn Đường lớn mạnh thì sẽ tạo phản, nhưng không

biết người ta hoàn toàn không thèm quan tâm cái vũng nước nhỏ Thiết Kỳ Bang

này.

Tương lai Sở Hi Thanh sẽ đi đến Vô Tướng Thần Tông, chỉ sợ bọn họ muốn giữ

Sở Hi Thanh lại cũng không được.

Tên nhóc kia có ý chí cao xa, tiền đồ của hắn chỉ có ở trên trời cao.

Ánh mắt Lâm Thạch lại mờ mịt, hắn ôm quyền muốn nói gì đó, nhưng lại yên

lặng không nói gì.

Thiết Cuồng Nhân đã có ý lập Sở Hi Thanh thành người thừa kế của mình, vậy

thì cái trò ‘tạo phản’ này cũng chỉ là chuyện cười.

Lâm Thạch thậm chí còn cảm thấy hơi lúng túng khi đã nói mấy lời vừa rồi.

Thiết Cuồng Nhân lại vừa cười vừa vỗ vai Lâm Thạch: “Ý tốt của lão Lâm

ngươi, huynh đệ ta há có thể không biết? Nhưng bây giờ ngươi vẫn nên nghĩ

cách đối phó với Thập Thất Liên Hoàn Ổ giúp ta thì hơn.”

“Trận chiến bên Tây Sơn đã hạ màn, ta muốn đưa các huynh đệ đi lên phía bắc,

quét sạch mấy cái bến tàu của Thập Thất Liên Hoàn Ổ, lại mở thêm mấy cái

phân đường ở thượng du, thuận tay dạy cho tên Nhậm long đầu kia một bài

học.”

Hắn cúi đầu nhìn huyết khí quanh quẩn ở trên áo giáp của mình: “Lão tử vất vả

lắm mới triệu tập nhiều huynh đệ như vậy, còn kích phát cái Thiết Phù Đồ này

lên đến cực hạn, cũng không thể không có động tĩnh gì, đúng không?”

Lần này, vì đối phó với cuộc chiến bên Tây Sơn, hắn đã tổng động viên cả bang,

tụ tập hai trăm chiếc chiến thuyền, gần hai vạn người.

Thậm chí Thiết Cuồng Nhân còn mạo hiểm nguy cơ tổn thương pháp khí, dùng

100 cái mạng người để kích phát bộ giáp Thiết Phù Đồ lên trạng thái mạnh nhất.

Nhưng khi hắn đang chờ đợi một trận chiến, thì bên phía Tây Sơn lại có tin tức,

nói cho hắn biết Văn gia bảo đã bị san bằng, không cần hắn lo chuyện bao đồng

nữa.

Thiết Cuồng Nhân không ngờ một đòn toàn lực của mình lại đánh hụt, nên chỉ

có thể đổi mục tiêu, để cho đám Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thượng du chịu thiệt

vậy.

. . .

Cùng lúc đó, tây viện nha môn quận Tú Thủy.

Quận thừa Tả Thiên Lộ ngồi trong lương đình ở viện, mặt mũi tràn đầy kinh

ngạc và khó tin.

Tả Thanh Vân cũng đã xem tin phù mà cha hắn nhận được.

Tinh thần hắn phấn chấn, ngồi lắc quạt xếp ở bên đối diện bàn đá, cực kỳ tiêu

dao tự tại: “Là ai đã nói gì ý nhỉ? Chọn bạn phải tinh mắt, Sở Hi Thanh không

có tương lai, hắn sẽ xong đời, nhất định không thủ được Tây Sơn Đường và con

kênh đào kia, nói không chừng còn bỏ mạng ở Văn gia bảo?”

Quận thừa Tả Thiên Lộ liếc mắt nhìn con trai của mình một cái.

Hắn có tâm phản bác và trách cứ, nhưng lại không nói ra lời.

Trước mặt sự thật, hắn có nói lời nào cũng vô dụng, cũng sẽ bị tên nhóc này

cười nhạo.

Tả Thiên Lộ lòng thầm nói, chuyện này quả thật là gặp quỷ.

Hắn không thể nào hiểu được, Văn gia bảo bại kiểu gì? Làm sao lại bị công phá

chỉ trong thời gian một khắc?

Khóe môi Tả Thanh Vân cong lên: “Đúng rồi, ngươi còn nói Thượng Quan

Thần Hạo và quận úy Thẩm Chu là anh kiệt trong loài người, Sở Hi Thanh nhất

định không phải là đối thủ, bây giờ thì thế nào?”

Quận thừa Tả Thiên Lộ vẫn không nói một lời, mặt đầy xúi quẩy mà uống một

hớp rượu.

Sự thật là thế lực của Thẩm gia ở Tây Sơn sắp bị Sở Hi Thanh dọn sạch.

Tả Thanh Vân nhìn dáng vẻ này của Tả Thiên Lộ, chỉ cảm thấy cực kỳ sung

sướng và sảng khoái.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời của cha mình, bị

mình nói còn không dám nói lại, ha ha ha!

“Quên đi, ta lười nói với ngươi!” Tả Thanh Vân đứng dậy, vừa lắc quạt xếp vừa

đi về phía cổng lớn.

Quận thừa Tả Thiên Lộ thấy thế, nhướng mày lên hỏi: “Thằng nhãi ranh, ngươi

muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là đi Tây Sơn Đường, tìm tiểu Sở uống rượu mừng.”

Tả Thanh Vân cũng không quay đầu lại, lặng lẽ cười gằn: “Bây giờ phụ thân đại

nhân sẽ không cho rằng ta đang gây họa gây rối cho nhà đấy chứ?”

Hắn nghênh ngang đi ra cửa, đi về phía chuồng ngựa.

Quận thừa Tả Thiên Lộ bình tĩnh nhìn bóng lưng Tả Thanh Vân.

Mãi cho đến khi Tả Thanh Vân cưỡi thú cưỡi, nghênh ngang đi xa, thì vẫn

không lên tiếng ngăn cản.

Hắn cười tự giễu, nhẹ nhàng lắc lắc bầu rượu trong tay mình, sau đó đột nhiên

uống một hơi cạn sạch cả bầu rượu.

Lần này, Tả Thiên Lộ hắn thật sự đã nhìn nhầm. . .

Tuy nhiên, Thanh Vân có một người bạn như vậy, đúng là một chuyện may

mắn.

Sau đó, Tả Thiên Lộ đứng lên, đi về phía nha môn của quận.

Lúc này, hắn phất ống tay áo một cái, không chỉ vết rượu trên quần áo biến mắt,

mà khí tức trên người hắn cũng đã thay đổi.

Trên mặt Tả Thiên Lộ lại hiện lên vẻ phấn chấn, không còn chút men say nào.

Nếu như Sở Hi Thanh đã thắng, vậy hắn nhất định phải làm chuyện mà hắn đã

hứa hẹn.

Dù cho là vì tên nghiệt tử kia của mình, hắn cũng nhất định phải giúp Sở Hi

Thanh, dọn dẹp tất cả mầm họa trên phương diện quan trường.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back