Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 470: Là ai làm?


Diêm Quá không nhìn thấy rõ tình hình bên trong, hắn chỉ trông thấy bảy mươi

tên bang chúng của Tây Sơn Đường đang canh giữ ở gần cổng lớn của Văn gia

bảo. Bọn họ kết thành một chiến trận loại nhỏ, mặt quay về phía quận quân Tây

Sơn.

Người cầm đầu, chính là Lưu Nhược Hi, đàn chủ đàn chữ Hi của Tây Sơn

Đường.

“Chuyện gì thế này?”

Diêm Quá bỗng nhiên kéo dây cương, hắn nhìn về phía tòa ổ bảo kia với ánh

mắt nghi ngờ không thôi.

“Không thấy tung tích của đại bộ phận nhân mã Tây Sơn Đường, bọn họ chạy

rồi? Hay là đánh vào bên trong ổ bảo rồi? Văn Thiên Tài phế vật như vậy sao?”

Ngay khi hắn dừng ngựa quan sát, thì màn sương trắng bao phủ ổ bảo lại càng

nồng nặc hơn, diện tích cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng to lớn hơn. Một

lượng lớn khói đặc trộn lẫn trong đó, làm cho Diêm Quá không thể nhìn thấy

tình hình ở bên trong ổ bảo.

Ngay sau đó, có hai tên kỵ sĩ mặc giáp nhẹ quất ngựa chạy vội đến trước mặt

Diêm Quá.

Đây là thám kỵ của quận quân Tây Sơn.

Diêm Quá dụng binh cực kỳ cẩn thận.

Đặc biệt là khi đối mặt với Sở Hi Thanh đã từng dùng sức của ba người để đánh

tan quận quân Tây Sơn, nên hắn lại càng cẩn thận hơn.

Bởi vậy, dù cho Thẩm gia trong thành Tý Thủy đã chuẩn bị từ trước, đã điều

không ít cao thủ vào trong ổ bảo, nhưng hắn vẫn kiên trì phái mười mấy vị thám

kỵ, giám sát tình hình chiến đấu trong mọi lúc.

Hai người kia xuống ngựa rồi quỳ gối, ôm quyền bẩm báo: “Đại nhân, nửa khắc

thời gian trước, Sở Hi Thanh đã cùng pháp thuật cao siêu để đốt cổng Văn gia

bảo, sau đó dẫn một đám cao thủ giết vào trong Văn gia bảo. Sáu trăm bang

chúng của Tây Sơn Đường cũng đã đánh vào bên trong bảo!”

Ánh mắt Diêm Quá ngưng trọng: “Tình hình trong đó thế nào? Văn Thiên Tài

bây giờ thế nào?”

Hai vị thám kỵ giáp nhẹ không khỏi nhìn nhau một cái, sắc mặt bọn họ đều hơi

khó coi: “Đại nhân! Khi chuyện xảy ra thì có mấy huynh đệ trong chúng ta cũng

tiến vào sương trắng, nhưng đến bây giờ vẫn không có ai đi ra ngoài, chúng ta

không tìm hiểu được tình hình ở bên trong đó.”

Diêm Quá nhíu chặt lông mày, tay đè đao, nội âm do dự bất an.

Lúc này, đám sương trắng kia vẫn tiếp tục khuếch tán, bao phủ luôn cả bảy

mươi người canh giữ ở trước cổng Văn gia bảo.

“Tất cả tiếp tục xuất phát, gia tăng tốc độ.”

Diêm Quá thầm nghĩ, không thể không cứu Văn gia bảo này được.

Một khi Văn gia bảo bị chiếm đóng, vậy kế hoạch của quận úy đại nhân và

Thượng Quan gia chủ sẽ xong.

Lần này, không những không bắt được Sở Hi Thanh, mà còn bại lộ một minh

hữu là Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thượng du.

“Thẩm huynh, Nhạc huynh, ta sẽ để ba trăm kỵ binh xung kích cửa bảo. Làm

phiền hai vị đi trước một bước, vào trong ổ bảo để giúp Văn Thiên Tài một tay,

cũng coi chừng ba trăm kỵ binh này giúp ta.”

Thẩm huynh trong miệng hắn có tên là Thẩm Vân Tường, là cao thủ của Thẩm

gia quận Tú Thủy, có tu vị lục phẩm hạ.

Nhạc huynh tên là Nhạc Nguy, trước kia không lâu từng là tam tịch gia tướng

của Thượng Quan gia, là một trong chiến tướng đắc lực nhất của Thượng Quan

Thần Hạo.

Tu vị của người này là lục phẩm thượng, từng là trộm cướp, cũng từng phạm

vào mấy cọc huyết án.

Hai tháng trước, đặc sứ Bạch Hổ Đường của Lục phiến môn đã đến tra xét vụ

án Nhạc Nguy và thủ tịch gia tướng Hề Tuyền tìm người chết thay, nên Nhạc

Nguy không thể không rời khỏi Tú Thủy.

Lần này, Thượng Quan Thần Hạo vì không muốn có sơ hở nào, cho nên đã cố

tình mạo hiểm mời Nhạc Nguy quay lại.

“Yên tâm!” Thẩm Vân Tường híp mắt: “Chắc hẳn là Văn gia bảo không có việc

gì đâu, bên trong đó có bốn người có sức chiến đấu lục phẩm hạ, Thiết Kỳ Bang

lấy gì để ăn Văn gia bảo? Dùng răng để ăn sao?”

Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng vẫn nhảy lên từ lưng ngựa, bay thẳng về phía

Văn gia bảo như một thanh kiếm xuyên mây.

Tướng mạo của Nhạc Nguy khá hào phóng, hắn lập tức vác thanh cửu hoàn đại

đao lên, cười hì hì nói: “Lời này rất hợp ý ta! Từ khi đi theo Thượng Quan gia

chủ, ta vẫn chưa được đại khai sát giới, hi vọng lần này có thể giết sảng khoái.”

Hắn không có bay lên, mà trực tiếp leo vút đi trên mặt đất.

Thân hình của Nhạc Nguy lại nhanh như thỏ, mang theo từng mảng từng mảng

tàn ảnh, tốc độ còn vượt qua cả Thẩm Vân Tường ở trên không trung.

Khoảng tầm năm mươi cái hô hấp sau, Nhạc Nguy cũng đã nhảy vào bên trong

màn sương trắng.

Lúc này, đôi lông mày rậm của Nhạc Nguy hơi cau lại.

Hắn nghe thấy những tiếng kêu gào la giết ở bên trong ổ bảo, còn có những

tiếng binh khí va chạm, tất cả đều tập trung ở chủ viện trong ổ bảo.

Dường như người của Tây Sơn Đường đã giết vào khu vực trung tâm của tòa ổ

bảo này.

Lúc này, lại có mấy tiếng kêu la truyền đến.

“Văn Thiên Tài và Vân Hạc Đao – Ân Dương đã chết! Các ngươi còn muốn

chống đối đến cùng sao?”

“Đường chủ có lệnh, người bỏ binh khí quỳ xuống đầu hàng thì có thể không

chết! Kẻ tiếp tục chống đối thì giết không tha!"
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 471: Là ai làm? (2)


Nhạc Nguy nhất thời sửng sốt, lòng thầm nói Văn Thiên Tài và Ân Dương đã

chết rồi?

Điều này sao có thể?

Hai người này có phế vật đến mức nào, thì cũng có sức chiến đấu lục phẩm hạ.

Đấy là còn chưa nói đến trong ổ bảo này còn có hai tên cao thủ lục phẩm của

Thẩm gia.

Tây Sơn Đường đánh vào trong Văn gia bảo mới được bao lâu chứ, đến giờ

cũng chỉ nửa khắc thời gian mà thôi!

Nhạc Nguy không tin, trực tiếp đạp chân xuống, nhảy lên tường đá của ổ bảo.

Sau đó, hắn nhìn thấy một thiếu nữ tầm mười bốn tuổi đang đứng trên tường đá.

Nàng có gương mặt trứng ngỗng, mày liễu, nhìn qua có hơi ốm yếu, nhưng mi

mắt lại chất chứa một vệt anh khí liễm liệt.

Nàng mặc một bộ quần áo trắng rất mộc mạc, mái tóc đen được buộc ở sau bằng

một sợi dây đỏ đơn giản, có vẻ gọn gàng và thanh thoát.

Thiếu nữ chắp tay sau lưng, gương mặt không cảm xúc, nhìn thẳng vào hắn.

Đây hình như là muội muội của Sở Hi Thanh, là thuật sư bát phẩm tên Sở Vân

Vân. . .

Khóe môi Nhạc Nguy cong lên, lòng thầm nói mình khá may mắn, lại gặp được

nhân vật quan trọng của Tây Sơn Đường ở đây.

Hơn nữa, có thể dùng cô bé này để khai đao trước!

“Sặc!”

Cửu hoàn đại đao của Nhạc Nguy bỗng nhiên ra khỏi vỏ, chém thẳng về thiếu

nữ ở phía trước.

Hắn có ý nghĩ bắt lấy thiếu nữ này để kiềm chế Sở Hi Thanh, cho nên cũng

không dùng toàn lực.

Ngoài ra, thiếu nữ có tên Sở Vân Vân này cực kỳ xinh đẹp, khí chất lại hết sức

xuất chúng, giữ lại sau này chơi đùa cũng không tệ. . .

Sau đó, hắn liền thấy Sở Vân Vân không tránh không né.

Nàng đứng tại chỗ, chỉ vung nắm đấm phải của mình lên.

“Rầm!”

Đầu của Nhạc Nguy lập tức bị đập nát như dưa hấu.

Thân thể của hắn vẫn lao đến nơi cách Sở Vân Vân nửa trượng, sau đó mới hết

đà mà quỳ xuống, sau đó ngã ra đất.

“Nhạc huynh đâu rồi? Nghe âm thanh bên trong, có vẻ như tình hình của Văn

gia bảo không ổn lắm. . .”

Đây là Thẩm Vân Tường, hắn tiến vào trong màn sương trắng chậm hơn một

bước.

Thẩm Vân Tường nhớ mang máng là Nhạc Nguy nhảy vào từ góc độ này.

Nhưng khi hắn nhảy lên trên tường đá, thì lại ngây người một trận.

Hắn nhìn thấy một mảng máu tươi ở nơi đó, còn có cả một thi thể không đầu ở

trên mặt đất.

Hắn rất quen thuộc với cái thi thể không đầu này, tựa như là tam tịch gia tướng

của Thượng Quan gia, tu vị lục phẩm thượng Nhạc Nguy. . .

Nhưng mà điều này sao có thể?

Nhạc Nguy có tu vị lục phẩm thượng, hơn nữa sức chiến đấu cực cao, ít có đối

thủ trong cùng cấp.

Thiết Kỳ Bang chỉ có vài cao thủ mới chống đỡ nổi Nhạc Nguy, hắn làm sao có

thể chết ở chỗ này được chứ?

Nếu như đúng là Nhạc Nguy, vậy thì ai đã giết hắn?

Ánh mắt Thẩm Vân Tường lại nhìn về phía thiếu nữ quần trắng ở phía trắng,

trong mắt hắn tràn đầy vẻ nghi ngờ không thôi.

“Ngươi là muội muội của Sở Hi Thanh? Sở Vân Vân?”

Nhưng khí thế của thiếu nữ trước mắt này lại giống như tuyệt đại cao thủ là sao

vậy?

Sở Vân Vân không nói gì, nàng giơ tay về phía trước, sau đó đột nhiên nắm

chặt. Đầu của Thẩm Vân Tường cũng lập tức nổ tung như một quả dưa hấu.

Hai tên lục phẩm. . . không đáng để nàng sử dụng võ đạo.

Sau đó, Sở Vân Vân lại chắp tay sau lưng, dùng cương lực quấn lấy.

Tỏa cốt!

Thi thể của Nhạc Nguy và Thẩm Vân Tường đều bị vặn vẹo thành một đoàn,

không chỉ máu thịt toàn thân bị lực lượng khổng lồ làm cho vặn vẹo vỡ vụn, mà

xương cốt toàn thân cũng bị nghiền thành bột mịn.

Thành tro!

Theo một tiếng ầm vang lên, thi thể của hai người nổ thành từng mảnh từng

mảnh bột máu, phiêu tán trong thiên địa.

Cùng lúc đó, còn có một ngọn lửa màu đỏ thắm xuất hiện, chỉ chốc lát đã đốt

những bột máu này thành tro bụi.

Chỉ còn một đống pháp khí tàn tạ của hai người là rơi xuống mặt đất.

Lúc này, ở bên trong ổ bảo, Lục Loạn Ly cũng đang nhỏ một giọt Hóa Thi Thủy

vào một bộ thi thể.

Tên trước mắt này có thân pháp rất tốt, trên người còn có ba viên ngọc phù lục

phẩm, rất biết chạy trốn.

Lục Loạn Ly phải mất khá nhiều sức lực, còn suýt nữa để cho tên này chạy

thoát.

Lục Loạn Ly nhìn thấy thi thể của người này bị hòa tan, sau đó mới dùng vải bố

gói vài món pháp khí của người này rồi cất đi.

Nàng thầm nghĩ như vậy liền hoàn mỹ.

Hai tên cao thủ lục phẩm của Thẩm gia này, từ đầu đến cuối đều không xuất

hiện ở ổ bảo.

Cũng có thể là sau khi thấy tình hình không ổn thì định chạy trốn, dù sao thì

cũng không liên quan gì đến Tây Sơn Đường Thiết Kỳ Bang, cũng không liên

quan gì đến Lục Loạn Ly nàng.

Hàng năm, đều có vài chục vạn người giang hồ mất tích kìa.

Thực sự không được, thì còn có Sở Hi Thanh cõng nồi nha.

Với thiên phú của Sở Hi Thanh bây giờ, nhiều nhất ba tháng là có thể lên cấp

thất phẩm, tiến vào mười vị trí đầu Đông Châu – Thanh Vân Bảng.

Hắn là thiên kiêu Thanh Vân Bảng, có thể đánh chết một hai tên lục phẩm trong

tình huống đặc thù, đây là một chuyện có khả năng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 472: Là ai làm? (3)


Đợi đến ba tháng sau, sức chiến đấu của Sở Hi Thanh sẽ bước vào lục phẩm hạ,

nên để Sở Hi Thanh cõng cái nồi này cho nàng là ổn.

Còn về phần những pháp khí trong tay của nàng, ai biết được chứ? Thế gian này

có rất nhiều pháp khí, cũng có vô số pháp khí có hình dáng tương tự, chức năng

tương đồng đấy thôi.

Nhưng pháp khí này đã dính Hóa Thi Thủy, chắc chắn là nàng sẽ không dùng,

nhưng có thể bán ở chợ đen, hoặc là cho thủ hạ của cha nàng dùng là được.

Lục Loạn Ly âm thầm vui sướng vui vẻ, sau khi giải quyết xong chuyện này,

còn phải đòi Sở Hi Thanh thêm chút tiền mới được.

Nàng là một đại cao thủ có sức chiến đấu sánh vai với ngũ phẩm, mà chỉ cho

bốn trăm lượng bạc một tháng, thật sự là quá thiệt thòi.

Trong nhà đúng là cho nàng không ít thứ tốt, bí dược, pháp khí, chiến đồ. . . tất

cả đều không thiếu, nhưng mà không có quá nhiều tiền mặt.

Nhà bọn họ nắm giữ ba tòa bí cảnh cao phẩm, còn có luyện khí sư và luyện đồ

sư cao siêu, nhưng do bị triều đình truy nã nên thiếu đường dây tiêu thụ, các

loại kỳ trân dị bảo trong bí cảnh và pháp khí, chiến đồ thì có rất nhiều, nhưng lại

rất khó để đổi thành tiền mặt bạc trắng.

Sở Hi Thanh mà nàng vừa nhắc đến, lúc này hắn đã chuyển sự chú ý ra ngoài ổ

bảo.

Từ khi hắn đi vào trong ổ bảo, hắn chỉ ra tay có sáu lần, lấy khoái đao để giết

năm vị thất phẩm thượng, một vị thất phẩm hạ có sức chiến đầu vượt cấp.

Còn đám người còn lại thì giao cho Lý Thần Sơn và Ngụy Dương giải quyết.

Sức chiến đấu của hai người này đã tiếp cận lục phẩm, trấn áp một đám tạp

chủng này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tuyệt đại đa số thời gian, Sở Hi Thanh đều dùng đao ý của mình để trấn áp ổ

bảo, trợ giúp đám bang chúng dưới trướng chiến đấu.

Đến bây giờ, chiến sự bên trong ổ bảo cơ bản là đã xong.

Võ tu thất phẩm trong ổ bảo cũng không còn bao nhiêu người.

Gia binh của Văn gia cũng đã bị diệt gần hết, chỉ còn lại hơn hai trăm người

đang cố gắng chống cự ở chủ viện.

Những tráng đinh kia thì lại không có chiến ý mấy, vừa thấy tình hình không ổn

liền vứt binh khí, dồn dập quỳ xuống đầu hàng.

Bởi vậy, Tây Sơn Đường có rất ít thương vong, đến giờ chỉ có bảy người chết

trận, hai mươi chín người bị thương.

Dự tính nhiều nhất một trăm cái hô hấp nữa là có thể quét sạch toàn bộ tàn quân

ở trong ổ bảo.

Tuy nhiên, hai ngàn tướng sĩ của quận quân Tây Sơn đã bắt đầu tăng tốc, bọn họ

chỉ còn cách ổ bảo không đến bảy dặm.

Có ba trăm kỵ binh đã xung kích đến cổng lớn của ổ bảo.

Kỵ binh của quận quân địa phương có sức chiến đấu khá bình thường, không

thể gọi là tinh nhuệ. Trong đó cũng chỉ có tầm hai mươi người được mặc giáp

sắt.

Nhưng ba trăm kỵ binh thúc ngựa chạy nhanh, xung kích về phía cổng lớn, thì

khí thế này cũng hết sức dọa người.

Tuy rằng bảy mươi tên bang chúng của đàn chữ Hi đã kết trận, nhưng sắc mặt

của bọn họ vẫn hơi tái nhợt.

Sở Hi Thanh thì lại không để ý lắm, đứng thẳng trên cổng lớn, nhìn từ trên xao

xuống đám kỵ binh có khí thế hùng hổ kia.

Hắn quay sang dặn dò Lỗ Bình Nguyên: “Chiến sự bên chủ viện có thể giải

quyết trong thời gian ngắn. Sau đó ngươi dẫn người đi lục soát tiền và hàng

trong Văn gia bảo, ta cho người một khắc thời gian, không được để sót lại bất

cứ thứ gì.”

Ánh mắt Lỗ Bình Nguyên lại hơi hoảng hốt, hắn cảm giác như đang nằm mơ.

Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi, vì sao bên mình lại thắng được chứ? Hơn

nữa còn thắng gọn gàng, nhẹ nhõm và thoải mái như vậy nữa!

Nếu so sánh thực lực, thì rõ ràng là Văn gia bảo càng mạnh hơn, có thể nói là

mạnh hơn vài lần!

Đây là bốn vị lục phẩm hạ, và hơn ba mươi thất phẩm đấy!

Làm sao lại bị Tây Sơn Đường tiêu diệt trong thời gian ngắn ngủi như vậy chứ?

Tây Sơn Đường của mình mạnh mẽ như vậy sao?

Hắn hoàn toàn không hiểu đám cao thủ bên trong Văn gia bảo đã làm cái gì?

Tuy nhiên, Lỗ Bình Nguyên đã vứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung này.

Ông chủ càng mạnh mẽ thì càng tốt, như vậy thì công việc này mới có thể dài

lâu.

Nhưng hắn cũng nhất định phải trung thành hơn, tận tâm tận lực làm việc nhiều

hơn.

Lỗ Bình Nguyên cúi người thi lễ: “Đường chủ yên tâm! Kho bạc của Văn gia ở

ngay dưới lòng đất phía đông viện. Người này tự cho rằng Văn gia bảo không

thể bị phá, cho nên không thèm che giấu. Người này cũng không thích gửi vàng

bạc vào tiền trang, ta cho rằng vàng bạc ở nơi này không dưới hai mươi lăm vạn

lượng.”

Sở Hi Thanh hơi gật đầu, sắc mặt ung dung hơn vài phần.

Ví trận chiến ngày hôm nay, hắn đã thiếu nợ đến ba mươi bốn vạn lượng bạc.

Còn phải trưng thu thêm năm mươi vạn thạch thuế ruộng, ba mươi một vạn

lượng thuế đầu người, áp lực rất lớn.

Hắn cũng có thể hồi vốn rồi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 473: Là ai làm? (4)


Địa chủ cường hào ở thế giới này đều không thích gửi vàng bạc vào trong cửa

hàng bạc và tiền trang.

Cần phải biết tại cổ đại, gửi vàng bạc trong tiền trang là không có lãi, không

những thế mà còn phải mất phí quản lý cho tiền trang.

Một tấm ngân phiếu giá trị trăm lượng bạc, bình thường chỉ có thể đổi chín

mươi chín lượng bạc ở tiền trang. Nếu như là năm tháng xa xưa hơn, bình

thường còn khấu trừ một phần mười.

Bởi vậy, đám đại chủ cường hào này, phàm là có chút thực lực thì sẽ không bao

giờ gửi vàng bạc vào trong tiền trang.

Bọn họ cho rằng mình có thực lực bảo vệ, dựa vào cái gì mà để tiền trang ăn

tiền của mình?

Theo hắn biết, Văn gia còn kinh doanh một cửa hàng bạc nhỏ ở trên trấn.

(cửa hàng bạc cũng tương tự tiền trang, nhưng quy mô nhỏ hơn)

Nhưng Văn Thiên Tài làm ăn không quá xanh chín, cho nên rất ít người gửi bạc

ở nhà hắn.

“Còn cả kho lúa nhà bọn họ nữa, đây là thứ quan trọng nhất, không được sai

sót.”

Nắm bạc thu lương ở mùa xuân là một chuyện rất không có lời.

Sau khi Sở Hi Thanh phân phó xong, liền lăng không nhảy xuống cổng chính

của ổ bảo.

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, ba trăm kỵ binh kia đã xung kích đến nơi

cách đàn chữ Hi mười trượng.

Sở Hi Thanh hạ xuống từ trên không, sau đó trường đao ra khỏi vỏ, một tiếng

kim loại sắc bén nhất thời vang lên giữa không trung.

“Cheng!”

Con cự thú đầu rồng thân sài dữ tợn kia lại xuất hiện trên đỉnh đầu của Sở Hi

Thanh một lần nữa, phát ra tiếng gầm gừ chấn động khiến cho người ta sợ hãi.

Đao ý hóa hình, càn quét xung kích trong phạm vi ba mươi trượng chung

quanh.

Ba trăm kỵ binh kia đứng mũi chịu sào, không chỉ bọn họ hiện ra vẻ nhăn nhó,

thần sắc đau đớn.

Mà đám ngựa ở dưới thân bọn họ cũng không nhịn được, chúng nó hoặc là ngã

quỵ xuống, hoặc là đột nhiên dừng lại rồi gào thét.

Đám kỵ binh kia bất ngờ không kịp chuẩn bị, dưới tác dụng của quán tính, bọn

họ đều bị ngã ngựa. Tất cả ba trăm kỵ binh, đều là một mảnh người ngã ngựa

đổ.

Trước cổng lớn của ổ bảo, nhất thời vang lên những tiếng ngựa kêu, ngựa hí.

Những kỵ binh này, phải có hơn hai mươi người trực tiếp ngã chết.

Lưu Nhược Hi ở phía sau, trong mắt nhất hiện hiện lên một tia kỳ dị.

Đây chính là Nhai Tí đao ý, chính là Nhai Tí đao ý có thể một ngựa đánh ngàn!

Đường chủ nói nàng cũng có tố chất tu luyện Nhai Tí đao ý, có thể cố gắng đi

nghiên cứu loại đao ý này.

Nàng không thể tu luyện Nhai Tí đao ý lên đến mức cao nhất, nhưng ít nhất

cũng có thể tu luyện Nhai Tí đao ý lên đến khoảng tầng mười hai.

Nhai Tí đao ý tầng mười hai, đã có thể lấy một địch vạn!

Cái môn đao ý này có thể mượn địch ý ác ý sát ý của kẻ địch, để kéo cường độ

đao ý của mình lên cao, còn thể đả thương lực lượng tinh thần của đối thủ.

Đây mới là chỗ đáng sợ của nó.

Lực lượng tinh thần mà kẻ địch bị xung kích, tương đương với lực lượng tinh

thần của Sở Hi Thanh cộng với đao ý của hắn.

Ngay một chớp mắt tiếp theo, Lưu Nhược Hi đã thu hồi tâm tư, rút song đao ở

bên hông ra.

“Giết!”

Nàng chạy lên đầu tiên, bảy mươi bang chúng dưới trướng lập tức rút đao rồi

xông lên theo sau.

Một vị Giáo Úy thất phẩm ở cách đó không xa đang cố gắng chống lại đao ý

của Sở Hi Thanh, gian nan rút chân trái ra khỏi con ngựa trên mặt đất.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đứng dậy, thì Lưu Nhược Hi đã giết đến trước

mặt hắn.

Phốc!

Theo một tiếng phốc, tên giáo úy có tu vị thất phẩm kia còn chưa kịp phản ứng

gì, liền bị một đao của Lưu Nhược Hi bổ đôi đầu.

Mà lúc này, chỉ huy của kỵ binh quận quân Tây Sơn đã giết đến trước mặt Sở Hi

Thanh.

Hắn đã tức đến muốn rách cả mí mắt, gần như sắp điên lên vì đám thuộc hạ đã

chết.

Người này cũng biết, nếu ba trăm thuộc hạ của mình muốn thoát khỏi nơi này,

thì nhất định phải loại bỏ đao ý của Sở Hi Thanh.

Mà ngày khi hắn tiếp cận Sở Hi Thanh, chỉ thấy thiếu niên trước mặt lại tỏ vẻ

xem thường.

Tay trái và tay phải của Sở Hi Thanh đồng thời vung đao lên.

Cực chiêu – Phong Chi Ngân!

Hắn không có Nhật Nguyệt Kinh Thiên Chi Thủ của Tần Mộc Ca, nên không

thể làm được hai tay như một.

Tuy nhiên, hắn có Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ, thiên phú này khiến cho hai

tay của hắn càng linh hoạt hơn, tốc độ tay cũng cực cao. Hắn kiên trì rèn luyện

trong mộng cảnh, nên lực khống chế hai tay của hắn đã cực kỳ mạnh mẽ.

Còn có mấy thiên phú như Thuần Dương, Thần Thương và Táng Thiên, cũng

cung cấp lực lượng không kém hơn võ tu thất phẩm.

“Keng! Phốc. . .”

Đao thứ nhất của Sở Hi Thanh bị đối phương ngăn cản, đao thứ hai thì đã gọt

đầu của kẻ này xuống.

Phía hai bên hắn, bảy mươi bang chúng của đàn chữ Hi đã nhảy vào đám quân

trận tán loạn ở đối diện, lấy tư thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi mà bắt

đầu tàn sát.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 474: Là ai làm? (5)


Một khắc thời gian sau, màn sương trắng bao phủ Văn gia bảo bắt đầu tiên tan.

Hơn hai ngàn binh sĩ quận quân Tây Sơn cũng được Diêm Quá chỉ huy, đã hành

quân đến nơi cách Văn gia bảo ba dặm.

Bọn họ dừng lại chỗ này, bày trận tại chỗ chứ không tiến lên nữa.

Diêm Quá ngồi trên chiến mã, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt hiện lên vẻ

không dám tin.

Tuy rằng trong và ngoài Văn gia bảo vẫn còn có một ít sương mù, nhưng trong

đó đã không còn bao nhiêu âm thanh.

Kẻ ngu cũng có thể nhận ra, tòa ổ bảo cực kỳ kiên cố này đã rơi vào tay Tây

Sơn Đường.

Điều làm cho Diêm Quá tê cả da đầu, sinh lòng lo lắng chính là, tất cả cao thủ

lục phẩm ở bên trong, bao quát cả Nhạc Nguy và Vân Hạc Đao – Ân Dương

đều không có động tĩnh gì.

Bên trong màn sương trắng kia, tựa như ẩn giấu một con hung thú viễn cổ, vô

thanh vô tức nuốt sạch đám võ tu mạnh mẽ này.

Diêm Quá không khỏi nắm chặt dây cương.

Hắn biết, mặc kệ là Thượng Quan Thần Hạo hay là quận úy đại nhân, thì đều

coi thường Tây Sơn Đường, đều đoán sai lực lượng của kẻ địch.

Sau này sẽ có rắc rối lớn.

Vấn đề bây giờ là, Tây Sơn Đường tìm đám cao thủ đó từ đâu?

Sở Hi Thanh không biết ý nghĩ của Diêm Quá, hắn đang kiểm kê hàng hóa và

vàng bạc mà thuộc hạ thu được từ trong Văn gia bảo.

Lúc này, toàn bộ tàn quân trong bảo đã bị quét sạch, tất cả gia quyến của Văn

gia, hoặc là tự sát, hoặc là bị bắt.

Tuy nhiên, thứ mọi người quan tâm nhất vẫn là thu hoạch.

“. . . Trong bảo có bảy kho lúa, bị thiêu hai tòa, mỗi tòa còn lại có tầm năm vạn

thạch lương thực. Kho bạc dưới lòng đất có mười bảy vạn lượng bạc, 12.000

lượng vàng, các loại tài liệu và thuốc thì dự tính được bốn vạn lượng bạc. Văn

gia lưng dựa Tây Sơn, thường xuyên tổ chức tráng đinh trong bảo vào núi săn

bắn. Bên trong còn có các loại da lông, xương thú, da gân . . . giá cả khoảng sáu

vạn lượng bạc.”

Người thống kê những thứ này là Lỗ Bình Nguyên.

Lưu Nhược Hi vốn là tổng quản của phòng thu chi.

Nhưng Sở Hi Thanh vì muốn Lưu Nhược Hi có nhiều thời gian để tu hành hơn,

cho nên sau khi mời chào Lỗ Bình Nguyên, hắn đã để người này làm phó tổng

quản phòng thu chi, phụ trách tất cả công việc của phòng thu chi.

Ngày thường, Lưu Nhược Hi chỉ cần phụ trách giám sát là được.

“. . .Ngoài ra, còn thu được các loại đồ trang sức từ các gian phòng khác nhau,

tổng cộng khoảng năm vạn lượng bạc. Văn gia còn có năm trăm khoảnh ruộng

tốt thượng đẳng, còn có các loại gia cụ, thư pháp, tranh vẽ. . . một không thể

nào thống kế chính xác, hai là không thể nào định giá, bởi vậy cho nên chưa

tính vào.”

“Ngoài ra, còn có ba mươi bộ thiết giáp, 450 bộ giáp da cấp nhập phẩm, năm

trăm thanh đao cấp nhập thẩm, hai trăm thuẫn nhập nhập, sáu mươi cái trọng nỏ

quân dụng, 240 cái nỏ tay, ba trăm cung lớn mười thạch. Còn lại là những binh

khí chưa nhập phẩm, khoảng tầm một ngàn cái.”

Áo giáp ở nơi này, đại đa số đều bắt nguồn từ quận quân Tây Sơn, Văn gia chỉ

có không đến 150 cái giáp da, thiết giáp thì còn không có nổi một cái.

Mấy người Lý Thần Sơn ở bên cạnh nghe thấy vậy, tất cả đều vô cùng vui vẻ.

Sở Hi Thanh đã hứa hẹn với bọn họ, sau khi trả tất cả nợ nần và nộp thuế xong,

còn có thể dựa theo quy củ của bang phái, lấy bốn phần trong đó ra để chia cho

mọi người.

Lý Thần Sơn đã nghĩ kỹ, lần này trả nợ Sở Hi Thanh xong, nói không chừng

còn có thể vẽ thêm một hai bức chiến đồ.

Lúc này, Lỗ Bình Nguyên lại cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

“Ngoài ra, còn có một chuyện khác, lúc nãy ta đã tìm khắp ổ bảo, nhưng không

tìm thấy thi thể của Văn Thiên Tài và Vân Hạc Đao – Ân Dương, cũng không

nhìn thấy hai cao thủ của Thẩm gia là Thẩm Vân Tường và Thẩm Vân Phi, sống

không thấy người, chết không thấy xác.”

“Trừ cái đó ra, trong ổ bảo này phải có ba mươi ba vị cao thủ thất phẩm, nhưng

ta chỉ tìm thấy hai mươi ba bộ thi thể của bọn họ, còn lại thì đều không thấy hài

cốt.”

Khi hắn nói mấy câu này ra, bầu không khí của đám đàn chủ và phó đàn chủ

bên người Sở Hi Thanh lập tức thay đổi, có thể nói là cứng đờ.

Lý Thần Sơn và Ngụy Dương đều rùng mình, ánh mắt cảnh giác ngờ vực nhìn

về phía mọi người chung quanh.

Lúc trước, hai người bọn họ đã thấy rất kỳ lạ, bọn họ quét ngang ở trong ổ bảo,

nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy võ tu lục phẩm ở bên trong ổ bảo ra tay

ngăn cản.

Hướng Quỳ híp mắt, không tự chủ được mà nắm chặt đao ở trong tay.

Hắn thầm nghĩ, Tây Sơn Đường này quả nhiên có bí mật.

Vừa rồi, hắn chỉ giết ba tên thất phẩm, hòa tan ba bộ thi thể, còn lại thì là do ai

làm?

Tây Sơn Đường mới thành lập không đến hai tháng, chỉ có hai vị cao thủ thất

phẩm tọa trấn, lại có thể bắt được Văn gia bảo!

Chuyện này thực sự quá khả nghi! Cực kỳ khả nghi!

Tuy nhiên, đây không phải là huynh muội Sở gia, Sở Hi Thanh vẫn luôn dùng

đao ý trấn áp toàn trường, có thể biết được hành tung của hắn.

Sở Vân Vân thì triệu hoàn Hỏa thú Toan nghê, cũng vẫn đang tác chiến với

địch.

Bên trong Tây Sơn Đường này, hiển nhiên là còn cao thủ khác
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back