Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 475: Là ai làm? (6)


Sắc mặt Vương Chính cũng ngưng trọng, liếc mắt nhìn trộm qua đám người ở

đây.

Hắn cũng vụng trộm làm thịt ba tên. . .

Tây Sơn Đường này. . .thú vị! Tựa như tàng long ngọa hổ.

Lục Loạn Ly cũng cau mày, khoanh tay trước ngực, lại giả bộ không hiểu gì mà

nhìn mọi người chung quanh, giống như muốn tìm ra thủ phạm đã g**t ch*t mấy

người Văn Thiên Tài vậy.

Nàng có chế tạo một huyễn thuật gia truyền khi giết địch, nhưng mà nàng không

có chứng cứ ngoại phạm, còn những pháp khí kia thì đã được nàng chôn ở trong

một rừng cây cách nơi này một dặm, vì vậy Lục Loạn Ly cũng đó có dự liệu từ

trước, mà còn đóng kịch rất tốt.

Lý Thần Sơn và Ngụy Dương nhìn nàng một cái, cả hai đều không nghi ngờ

nàng.

Trong cảm ứng của bọn họ, Lục Loạn Ly vẫn luôn chiến đấu ở phía sau.

Cô bé này có thực lực không tệ, có thể địch nổi một thất phẩm hạ, có thể đảm

nhiệm chức vụ đàn chủ, nhưng chiến công không nhiều.

Sở Hi Thanh thì lại mặt không cảm xúc.

Hắn biết chuyện này là sao, đám thi thể kia quá nửa là bị hòa tan bởi Hóa Thi

Thủy rồi.

Lỗ Bình Nguyên còn không biết Nhạc Nguy và Thẩm Vân Tường đã chết trong

tay Sở Vân Vân, còn bị Sở Vân Vân lột da tróc thịt nghiền xương thành tro.

Vị đàn chủ đàn chữ Nguyên này cái gì cũng tốt, chỉ là quá thành thực.

Hết chuyện để nói. . .

Việc này không nên bày lên mặt bàn.

“Còn có chuyện này? Sống không thấy người, chết không thấy xách?”

Sở Hi Thanh vuốt cằm trầm ngâm, sau đó sảng khoái mà vung tay áo lên: “Có

thể là thấy chuyện không ổn nên chạy thôi. Đều là một đám chuột nhắt, trốn thì

cứ trốn, không cần để ý.”

Mọi người nghe vậy thì yên lặng.

Đều thầm nghĩ chuột nhắt nhát gan cái quỷ gì! Lời nói của đường chủ không

khói quá hoang đường rồi.

Bốn tên lục phẩm hạ, ngay cả lộ mặt cũng không dám mà đã bỏ chạy rồi?

Dù cho bọn họ có nhát gan đến mức nào, thì cũng phải hiện thân giao thủ vài

chiêu rồi mới chạy trốn cũng không muộn.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh đã nói như vậy, thì bọn họ cũng không nói gì nữa.

Dù sao Tây Sơn Đường cũng đã thắng, đại cục đã định.

Còn về phần quá trình. . . đại đa số người đều không quá quan tâm đến quá

trình.

Sở Hi Thanh đã chuyển ánh mắt qua, nhìn về phía sáu người đang quỳ bên

cạnh.

Tuổi tác bọn họ không giống nhau, nhưng tất cả đều mặc đạo bào.

Những người này đều là thuật sư bị ép đầu hàng trong trận chiến vừa rồi.

“Thuật sư của Thẩm gia, tất cả kéo ra ngoài chém.”

Sở Hi Thanh không định bỏ công sức lên người thuật sư của Thẩm gia, dù sao

cũng không mời chào được.

Trong sáu người này, nhất thời có ba người hiện lên vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt,

xụi lơ trên đất.

Mà ngay khi bọn họ bị bắt đi, Sở Hi Thanh nở nụ cười đáng yêu, vô cùng hiền

hòa mà nhìn ba người còn lại: “Ba vị thuật sư tiên sinh, ta muốn mời ba vị hiệu

lực cho Tây Sơn Đường chúng ta, lương tháng một người ba trăm lượng, không

biết ba vị thấy thế nào?”

Khuyết điểm của Tây Sơn Đường bây giờ chính là thuật sư, không thể chỉ dựa

vào một mình Sở Vân Vân để giữ thể diện được.

Sắc mặt ba người này đều vui vẻ.

Ba trăm lượng một người, phần lương bổng này khá tốt.

Bọn họ là thuật sư bát phẩm, ở Văn gia cũng chỉ được 280 lượng bạc một tháng.

Mà còn có ba vị thuật sư của Thẩm gia làm ví dụ. . .

Bọn họ dồn dập dập đầu: “Chúng ta nguyện ý ra sức trâu ngựa cho đường chủ

đại nhân.”

“Tốt!” Sở Hi Thanh nhất thời cười to, hắn đứng thẳng người, tay đè đao, nhìn

mọi người ở trước mặt: “Để những tráng đinh đầu hàng chuyển vàng bạc và

hàng hóa lên xe chở! Tạm thời mặc kệ lương thảo, chỉ cần dán niêm phong của

quan phủ lên là được, Lỗ đàn chủ, ngươi để lại một số người để giám sát. Nếu

như có người dám đốt lương thảo, vậy không cần ngăn cản, chỉ cần làm rõ lai

lịch của bọn họ là được, ta sẽ để bọn họ phun ra gấp mười lần. Còn toàn bộ

thành viên của Tây Sơn Đường, tất cả xếp thành đội ngũ, lập tức xuất phát đến

Vân Hạc sơn trang.”

Vẻ mặt Lý Thần Sơn hơi động, ôm quyền nói: “Đường chủ, hai ngàn binh mã

của quận quân Tây Sơn đang ở cách đây bă dặm, bọn họ đang ngăn cản đường

đi đến Vân Hạc sơn trang của chúng ta, chúng ta nên ứng phó với đám quận

quân Tây Sơn này thế nào?”

Sở Hi Thanh mở miệng cười một tiếng: “Cái này còn phải hỏi sao, toàn quân

tiến lên, ép bọn họ! Hôm nay, trong phạm vị năm mươi dặm Tây Sơn này, ai cản

ta thì phải chết.”

Vẻ mặt Ngụy Dương rung lên, trong lồng ngực trào dâng chiến ý.

Hắn thầm nghĩ vị đường chủ trẻ tuổi này, thật sự là có khí phách.

Ngụy Dương chủ động tiến lên một bước, ôm quyền thi lễ: “Đường chủ, đàn

chữ Dương nguyện làm tiên phong.”

Hắn tự hỏi, mình nợ Sở Hi Thanh hai cái mạng.

Một cái là Lưu Nhược Hi, một cái là của mình.

Tuy nhiên, từ sau khi gia nhập Tây Sơn Đường, hắn còn chưa lập được công lao

nào ra dáng cả.

Hôm nay, có thể lấy đám quận quân này ra để khai đao rồi. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 476: Thua chạy như cỏ lướt theo gió


Ngụy Dương rất muốn mượn quận quân Tây Sơn để lập công, báo đáp ơn cứu

mạng của Sở Hi Thanh.

Tuy nhiên, ngay khi toàn bộ thành viên của Tây Sơn Đường đi ra khỏi ổ bảo,

xếp thành đội hình. Thì hơn hai ngàn quận quân Tây Sơn ở cách đó ba dặm đã

tản mất.

Chỉ huy sứ Diêm Quá thúc ngựa chạy trốn đầu tiên, đám binh mã còn lại của

quận quân Tây Sơn cũng bắt đầu chạy tứ tán như ong vỡ tổ.

Một phần chạy trốn về phía quân doanh ở phía bắc, một phần tộc binh của

Thẩm gia thì lại chạy về phía trang viên của Thẩm gia ở Tây Sơn.

Diêm Quá vô cùng không coi trọng thuộc hạ của mình.

Văn gia bảo kiên cố cỡ nào chứ?

Văn gia có bốn trăm gia tướng, tráng đinh hơn ngàn, cộng thêm nhân thủ của

Thẩm gia, người chiến đấu phải lên đến gần hai ngàn.

Sức chiến đấu của hai ngàn người này, không hề thua kém quận quân Tây Sơn

của hắn, hơn nữa còn có rất nhiều cung nỏ để phòng thủ.

Bên trong đó còn có sáu vị lục phẩm, ba mươi ba vị thất phẩm tọa trấn.

Nhưng một đội quân có sức mạnh mạnh mẽ như vậy, lại bị Tây Sơn Đường tiêu

diệt sạch trong thời gian một khắc.

Bao quát cả Nhạc Nguy và mấy vị lục phẩm kia, không có ai có động tĩnh nào.

Ba trăm kỵ binh xông lên, cũng chỉ nhấc lên một tí bọt nước ở trước cửa bảo,

rồi bị tàn sát đến không còn.

Văn gia bảo còn như vậy, huống hồ quận quân Tây Sơn của hắn?

Sau khi trải qua trận chiến trong khe núi kia, binh lính dưới trướng hắn đã là

một đám ô hợp, sĩ khí uể oải suy sụp.

Lúc này, võ tu thất phẩm ở trong quân, cũng chỉ còn có mười hai người, lấy cái

gì để đối kháng với Tây Sơn Đường?

Diêm Quá không định vứt mạng tại nơi này, cũng không muốn đám đồng đội

huynh đệ dưới trướng mình đi chịu chết, nhảy vào cái hố sâu không đáy Tây

Sơn Đường này, bởi vậy hắn quyết đoán chạy trốn.

Đám Thiên hộ và Bách hộ ở dưới trướng hắn cũng như được đại xá, tất cả đều

không do dự, dứt khoát chạy trốn.

Thực lực của Tây Sơn Đường sâu không lường được, đối kháng chính diện là

tuyệt đối không thể.

Những binh lính tầng dưới chót cũng giải tán ngay lập tức.

Bọn họ chỉ lo mình chạy chậm, cho nên ném tất cả binh khí nặng lại để chạy.

Ngay khi toàn quân quận quân Tây Sơn chạy tán loạn, lại có một đạo nhân mã

xuất hiện ở phía đông của Văn gia bảo.

Tổng cộng khoảng tầm bốn trăm người, toàn bộ đều mặc áo đỏ, bọn họ hành

quân không có tổ chức và quân trận, còn hò hét náo loanaj, nhưng thực lực cá

nhân lại rất không tầm thường.

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua bên đó, khóe môi liền cong lên, vẻ mặt vui

mừng.

Bên đó là nhân mã của Tả nha nội, bốn trăm vị võ sư ở bên Miếu thị.

Thủ lĩnh chính là nữ thị vệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Tả nha nội.

Nữ tử này tên là Tư Không Hinh, tu vị lục phẩm hạ, có người nói nàng từng là

sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu. Sau đó phản bội Sát Sinh Lâu thì được Tả

Thanh Vân ra sức đảm bảo.

Nàng tinh thông thuật ám sát, đoán đao và trường thương, sức chiến đấu cực

mạnh, từng lấy tu vị thấp hơn một cấp mà đối kháng vài chiêu với Long Hành.

Vẻ mặt nữ thị vệ rất quái dị, nàng quất ngựa đi đến trước mặt Sở Hi Thanh.

“Sở đường chủ.” Tư Không Hinh ngồi trên ngựa ôm quyền: “Chúng ta phụng

mệnh lệnh của Tả nha nội, đến đây cứu viện ngươi. Hắn để ta chuyển lời cho

ngươi, bảo ngươi cần phải cẩn thận Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thượng du.”

“Nha nội bị nhốt trong nha môn, không thể đích thân đến đây, nhưng hắn biết

được một tin tức trong miệng trưởng bối ở nhà. Long đầu Nhậm Đạo Hành của

Thập Thất Liên Hoàn Ổ đã chuẩn bị tập kích phía hạ du, dự tính Thiết Kỳ Bang

sẽ không rảnh để quan tâm chuyện khác, Văn gia bảo là một cái bẫy do đám

người Thượng Quan Thần Hạo bố trí cho ngươi và Thiết Kỳ Bang. . .”

Nàng nói đến chỗ này, lại nhìn về phía Văn gia bảo với vẻ phức tạp.

Cái ổ bảo này có phải là cạm bẫy hay không, giờ đã không còn quan trọng nữa.

Nơi này đã bị Tây Sơn Đường san bằng, toàn bộ quận quân Tây Sơn cũng vứt

binh khí chạy trốn tán loạn.

Cạm bẫy này nực cười biết bao?

Sở Hi Thanh nghe vậy thì rất vui vẻ.

Không phải vì Tư Không Hinh dẫn bốn trăm võ sư đến, mà là vì nghĩa khí của

Tả Thanh Vân.

Hắn đoán là khi Tư Không Hinh dẫn bốn trăm võ sư này vượt sông từ Cổ Thị

tập, thì hắn cũng vừa mới bước ra khỏi trấn Tây Sơn.

Cái này tuyệt đối không phải thêm hoa trên gấm, mà chính là đưa than sưởi ấm

trong ngày tuyết rơi.

“Thập Thất Liên Hoàn Ổ?”

Sở Hi Thanh híp mắt, nhìn về phía thượng du sông Thần Tú.

Sau đó, hắn liền cười một tiếng: “Bọn họ đây là muốn đẩy ta vào chỗ chết,

nhưng đáng tiếc là mắt cao tay thấp, khoa tay múa chân, không đủ thành sự,

cũng đánh giá thấp thực lực của Tây Sơn Đường ta. Văn gia bảo này chỉ giống

như gà đất chó sành, Tây Sơn Đường ta chỉ cần một khắc là có thể diệt sạch.”

Tư Không Hinh lại nhướng mày lên.

Lòng thầm nói đâu chỉ là đám người Thượng Quan Thần Hạo đoán sai thực lực

của Tây Sơn Đường, mà là toàn bộ người trong thành đều đánh giá thấp Sở Hi

Thanh, bao quát cả phụ thân của Tả nha nội.

Sau trận chiến ngày hôm nay, không chỉ trấn Tây Sơn, mà toàn bộ quận thành

Tú Thủy đều sẽ lật trời.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 477: Thua chạy như cỏ lướt theo gió (2)


Sở Hi Thanh lại quay đầu, nhìn về phía bốn trăm võ sư áo đỏ ở dưới trướng Tả

Thanh Vân.

“Các huynh đệ đi một chuyến cũng không dễ dàng, không thể để bọn họ tay

không mà về. Như vậy đi, lát nữa ta sẽ đi san bằng Vân Hạc sơn trang, ngươi để

cho bọn họ đi theo, tăng uy thế cho ta, thế nào?”

Vẻ mặt Tư Không Hinh rung lên, dứt khoát đáp ứng luôn: “Ta thay các huynh

đệ cảm ơn Sở đường chủ nâng đỡ! Nếu đường chủ có chỗ nào cần dùng, thì cứ

ra lệnh là được. Nha nội đã nói trước, sau khi chúng ta qua sông, tất cả đều phải

nghe lệnh của Sở đường chủ.”

Chắc chắn là nàng sẽ không từ chối.

Lúc này, trận chiến Văn gia bảo đã lắng lại.

Tư Không Hinh không nghĩ ra có nơi nào hoặc là người nào dám đối kháng

chính diện với Tây Sơn Đường nữa, còn có nhà nào có thực lực ngăn cản binh

mã của Tây Sơn Đường chứ?

Vì vậy, không phải là Sở Hi Thanh dẫn bọn họ đi đánh nhau, mà là dẫn bọn họ

đi phát tài.

Một lát sau, 700 người của Tây Sơn Đường lại chỉnh quân lần nữa, thêm 400 võ

sư của Tư Không Hinh, tổng cộng 1100 người hành quân đi về phía Vân Hạc

sơn trang ở cách đó mười hai dặm.

Nơi hơn ngàn người này đi qua, tất cả địa chủ cường hào ở ven đường đều câm

như hến, tất cả đều co đầu rụt cổ ở trong nhà của mình, không dám ló đầu ra

ngoài.

Có điều, Sở Hi Thanh tạm thời không quan tâm đến mấy con tôm tép nhỏ bé

này, cũng không thèm để ý.

Vân Hạc sơn trang được xây dựng ở giữa sườn núi Nam Lộc của Tây Sơn, tuy

rằng không xây dựng thành ổ bảo pháo đài, nhưng địa hình lại rất hiểm trở,

cũng là một nơi dễ thủ khó công.

Bên trong Vân Hạc sơn trang vẫn còn ba trăm ba binh của Ân Dương gia, 500

tên tráng đinh.

Tuy nhiên, trang chủ Vân Hạc sơn trang là Vân Hạc Đao – Ân Dương và sáu vị

thất phẩm dưới trướng hắn, tất cả đều đã chết tại Văn gia bảo.

Bên trong tòa sơn trang này đã không còn bất cứ cao thủ nào.

Sở Hi Thanh đưa mấy người Tư Không Hinh, Lý Thần Sơn, Ngụy Dương xông

lên, liền dễ dàng bắt được Vân Hạc sơn trang.

Thậm chí bọn họ còn không có bất cứ thương vong nào trong trận chiến này.

Đám gia tướng trong Vân Hạc sơn trang đều là lòng người bàng hoàng, không

có sĩ khí, cũng không có tâm tư chiến đấu.

Sau khi chiến sự nổ ra, tất cả bọn họ đều lùi lại rồi chạy trốn xuống núi, không

ai muốn bỏ mạng tại Vân Hạc sơn trang này cả.

Có thể thủ được nơi này thì cũng thôi, nhưng mấu chốt là dù cho bọn họ có liều

mạng thì cũng không thủ được.

Tại đây, Sở Hi Thanh thu hoạch được ít hơn.

Bọn họ chỉ lấy được mười ba vạn lượng bạc, bảy ngàn lượng vàng ở trong kho

bạc, ngoài ra còn có khoảng 90 ngàn lượng bạc từ các loại binh khí và hàng hóa,

mươi lăm vạn thạch lương thảo, cùng với 350 khoảnh ruộng tốt tạm thời khó

đánh giá và cũng không thể sang tên.

Bọn họ chờ ở nơi này một khắc thời gian, đại khái là cướp sạch Vân Hạc sơn

trang một phen, sau đó liền chuyển hướng về phía Đơn gia ở phía bắc.

Đơn gia là địa chủ xếp hạng thứ ba ở trấn Tây Sơn này, có 480 khoảnh ruộng

tốt, quy mô chỉ đứng sau Thẩm gia và Văn gia.

Tuy nhiên, nhà này chuyên về kinh doanh, vẫn luôn lũng đoạn rượu ở trong

trấn, còn chiếm một tòa quặng sắt nhỏ, gia sản thực tế còn trên cả Văn Thiên

Tài.

Có người nói gia chủ Đơn Xích Linh có thực lực lục phẩm hạ, là cao thủ có thể

sánh vai với Vân Hạc Đao – Ân Dương.

Lần này, các địa chủ cường hào Tây Sơn liên thủ chống đối nộp thuế, Đơn gia

lại không trực tiếp đứng ra.

Nhưng Sở Hi Thanh vẫn nhận được tin tức từ Ngô Mị Nương, Đơn gia đang lợi

dụng sức ảnh hưởng của mình, cố gắng trợ giúp Văn gia và Thẩm gia móc nối

quan hệ.

Đám địa chủ cường hào Tây Sơn này có thể đồng tâm hiệp lực, Đơn gia có công

rất lớn.

Bởi vậy, hai mươi ngày trước Sở Hi Thanh đã ủy thác Tả Thanh Vân lấy công

văn, trong đó cũng có tên của Đơn gia ở phía bắc trấn.

Sở Hi Thanh đã quyết định, phải dọn sạch cả Đơn gia luôn.

Nhưng khi hơn ngàn nhân mã của Sở Hi Thanh mới đi được nửa đường, gia chủ

Đơn Xích Linh của Đơn gia lại dẫn một đám người, quất ngựa đi đến trước trận

Sở Hi Thanh.

Đơn Xích Linh khoảng tầm bốn mươi tuổi, khí độ ung dung, dáng vẻ đường

đường.

Nhưng người này đang c** tr*n, còn cõng lấy một bó bụi gai rất to.

Sau khi hắn xuống ngựa, liền trực tiếp quỳ phục xuống trước mặt Sở Hi Thanh.

“Lúc trước Đơn mỗ đi xa ở bên ngoài, nhất thời không rảnh để quan tâm chuyện

trong nhà. Hôm nay Đơn mỗ trở về, mới biết nghịch tử trong nhà bị ác nô và

Văn Thiên Tài đầu độc, đối kháng pháp độ của triều đình, còn dám hợp mưu với

Văn gia để chống đối nộp thuế. Sau khi Đơn mỗ biết chuyện, liền chạy đến đây

chịu đòn nhận tội, kính xin Sở đường chủ đại nhân đại lượng, tha thứ cho tội bất

kính của nhà ta!’

Sắc mặt Sở Hi Thanh âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

Cái gì mà đi xa bên ngoài, hôm nay vừa trở về chứ, tên này đang lừa quỷ à!

Mà lại, tha thứ cho Đơn gia thì hắn không thể hồi vốn được!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 478: Thua chạy như cỏ lướt theo gió (3)


Trước kia hắn vay ba mươi bốn vạn lượng, chính là 9 ra 13 vào.

Cũng chính là hắn vay bă mươi bốn vạn lượng bạc, thì phải trả gần năm mươi

vạn.

Mà lúc này, vàng bạc mà hắn cướp được từ Văn gia và Vân Hạc sơn trang, cũng

chỉ mới khoảng năm mươi vạn lượng, vừa đủ trả nợ.

Ngoài ra, hắn còn phải gánh chịu tất cả thuế má.

Hơn nữa, các huynh đệ trong đường khẩu đã ra sức làm việc đánh trận, người

đường chủ như hắn há có thể để cho bọn họ không kiếm được gì?

Đơn Xích Linh nhìn trộm sắc mặt của Sở Hi Thanh, trong lòng hơi trầm xuống:

“Sở đường chủ, Đơn gia nguyện ý giao nộp đủ số thuế ruộng và thuế đầu người

năm nay. Ngoài ra, Đơn mỗ còn nguyện ý bồi thường mười vạn lượng bạc, năm

vạn thạch lương thảo, để bồi tội với đường chủ. Ngoài ra, Đơn mỗ nguyện lập

lời thế, từ này về sau nhà ta sẽ phụng mệnh Sở đường chủ, nghe theo Sở đường

chủ như thiên lôi sai đâu đánh đó.”

Lúc này sắc mặt của Sở Hi Thanh mới hơi dễ coi một chút.

Có điều, trong mắt của hắn vẫn tràn ngập vẻ lạnh lẽo: “Khoảng tầm mười hai

ngày trước, ta đã phái thủ hạ và tiên sinh phòng thu chi đến nơi này thu thuế.

Lại bị một đám người bịt mặt làm nhục, không chỉ quất roi ở trước mặt mọi

người, mà còn giội đái giội cứt lên người bọn họ, các hạ có biết người nào đã

làm chuyện này không?”

“Là nghịch tử nhà ta đã làm ra chuyện ngu xuẩn này!’

Đơn Xích Linh bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh vào đám người ở phía sau, rồi

kéo một người trẻ tuổi bị trói tay trói chân bịt miệng ra phía trước.

Hắn trực tiếp kéo người này đến trước mặt Sở Hi Thanh, sau đó giơ tay chém

xuống, cắt đứt tay chân của người trẻ tuổi này. Cuối cùng còn đâm một đao vào

trong đan điền của người trẻ tuổi, trực tiếp phế bỏ tu vị bát phẩm của hắn.

“Còn bao quát cả quản gia ngoại đường và năm tên ác nô của Đơn gia ta.”

Đơn Xích Linh nghiêng người quay đầu nhìn lại, lúc này, đoàn người ngựa phía

sau hắn lại có năm tên bị trói như bánh chưng được gia tướng kéo ra ngoài.

Những gia tướng này cũng cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ dứt khoát mà chém đầu của

những kẻ này xuống.

Sắc mặt Đơn Xích Linh nghiêm nghị: “Đơn mỗ nguyện ý bồi tội cho các tiên

sinh phòng thu chi, ngoài ra còn dâng ngàn lượng bạc để nhận lỗi.”

Sở Hi Thanh âm thầm kinh dị, lòng thầm nói vị Đơn gia chủ này thực sự là một

kẻ hung ác.

Ngay cả con ruột của mình, nói một câu cũng không nói mà trực tiếp cắt tay cắt

chân, phế bỏ tu vị.

Lúc này, Lỗ Bình Nguyên lại tiến đến gần bên tai Sở Hi Thanh, nhỏ giọng nói:

“Đây là con trai trưởng Đơn Vĩ của hắn, mẫu thân là muội muội Văn Thiên Tài,

có người nói đôi vợ chồng này vẫn luôn bất hòa, Văn thị từng có một đoạn gian

tình khi còn trẻ, có lẽ Đơn Vĩ không phải con ruột của hắn. Ngoài ra, người này

còn có năm người con thứ, một người lại xuất sắc hơn một người, đều là còn trẻ

mà đã có tu vị thất phẩm.”

Ý của Lỗ Bình Nguyên là, Đơn Xích Linh bị người cắm sừng, mà cũng không

thiếu con trai.

Sau khi Văn gia bị tiêu diệt, người con trai trưởng này đã không còn bất cứ giá

trị gì.

Lúc này, Đơn Xích Linh lại cười khổ, thần sắc thấp kém cung kính, hắn ôm

quyền nói: “Có thể Sở đường chủ sẽ cho rằng Đơn mỗ lòng dạ độc ác bạc bẽo,

nhưng Đơn mỗ cũng biết, nếu như không làm như vậy, thì Đơn gia ta và tính

mạng của đứa nhỏ này cũng không giữ nổi.”

“Đơn mỗ cũng có ít quan hệ ở trong thành, cũng biết Sở đường chủ đã lấy được

công văn trị tội Đơn gia ta. Bây giờ hưng vong của Đơn gia ta, đều nằm trong

một ý nghĩ của đường chủ. Đơn gia chỉ là kẻ ở nông thôn, trước kia không nhận

ra uy danh của đường chủ, cũng không biết thiên uy của Tây Sơn Đường. Bây

giờ đã ăn năn hối cải, Đơn mỗ cầu xin Sở đường chủ bao dung!”

Ánh mắt Sở Hi Thanh lấp lóe, rơi vào trầm tư.

Nếu san bằng Đơn gia, nhất định có thể kiếm nhiều hơn mười vạn lượng bạc và

năm vạn thạch lương thực mà Đơn gia bồi thường.

Mà con người của Đơn Xích Linh này, cũng khiến cho hắn rất không yên tâm.

Người này làm cho hắn nghĩ đến Thượng Quan Thần Hạo.

Vấn đề là người này đã chịu đòn nhận tội như vậy, còn chặt đứt tay chân của

con trai mình rồi.

Nếu như hắn vẫn không tha thứ, vẫn kiên trì san bằng Đơn gia, thì sẽ bị vô số

người giang hồ trong Đông Châu chê trách.

Lăn lộn giang hồ nhất định phải có lòng dạ độc ác, nhưng không thể chỉ có mỗi

lòng dạ độc ác, mà còn phải có danh tiếng tốt nữa.

Trừ phi là người như Huyết Nhai Đao Quân, có thể lấy sức một người một đao

để trấn áp toàn bộ thiên hạ, bằng không thì không thể không quan tâm đến danh

tiếng.

Sở Hi Thanh đang cân nhắc, là gạt bỏ Đơn gia này luôn có lời hơn, hay là từ từ

giải quyết thì sẽ có lời hơn.

Lúc này, Sở Vân Vân híp mắt lại, truyền âm lại đây: “Tu vị của người này là

ngũ phẩm, thâm tàng bất lộ. Lục Loạn Ly bây giờ có thể không phải đối thủ của

hắn. Đám người sau lưng hắn còn có bốn tên lục phẩm, một tên ngũ phẩm

thượng, những người này đều tu luyện công pháp cao thâm. Thực lực ẩn giấu

của Đơn gia này phải gấp mười mấy lần Văn gia. Ngoài ra. . .”

Giọng nói Sở Vân Vân hơi ngưng trọng: “Ta còn ngửi thấy khí tức của yêu tộc,

rất có thể bọn họ là bán yêu.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 479: Thua chạy như cỏ lướt theo gió (4)


Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ.

Trong lòng hắn khá kinh ngạc, thực lực của Đơn gia mạnh như vậy, vì sao còn

muốn cúi đầu thỉnh tội với hắn?

Sau đó hắn liền ý thức được, có thể là do người của Đơn gia này không thể bại

lộ trước mặt mọi người.

Bọn họ nhất định là có nguyên do nào đó, nên không muốn bại lộ thực lực của

mình.

Chỉ sợ lai lịch và thân phận của Đơn gia này rất có vấn đề, cùng không thể xuất

hiện ngoài ánh sáng như huynh muội bọn họ.

Hơn nữa, việc này quá nửa là có liên quan đến huyết mạch bán yêu trên người

bọn họ.

Sở Hi Thanh suy nghĩ rất nhanh, trong mắt liền hiện lên một tia trêu tức. Sau đó

hắn thản nhiên như không, từ trên ngựa nhìn xuống Đơn Xích Linh, lời nói hàm

chứa ý lạnh: “Mười vạn lượng bạc quá ít, diệt Đơn gia các ngươi, Tây Sơn

Đường của ta sẽ thu hoạch nhiều hơn nhiều. Ta cho các ngươi một ngày thời

gian, phải đem mười ba vạn lượng bạc đến Tây Sơn Đường.”

Sở Vân Vân có thể một quyền đấm chết Đơn Xích Linh và vị võ tu ngũ phẩm

thượng kia, nhưng sẽ có hậu hoạn không nhỏ.

Mà mạnh mẽ tấn công Đơn gia, cũng sẽ phải trả cái giá không nhỏ, không cần

thiết làm như vậy.

Tu vị của hắn bây giờ càng ngày càng mạnh, tiến vào Danh Hiệp Bảng cũng chỉ

là chuyện trong hai năm mà thôi.

Chỉ cần qua một năm nửa năm nữa, Tây Sơn Đường sẽ có thực lực trấn áp Đơn

gia này.

Nếu như Đơn Xích Linh có can đảm làm phản, vậy thì hắn giơ tay là có thể diệt

Đơn gia.

Bởi vậy, hắn không ngại đồng ý trước, rồi quan sát Đơn gia này sau.

Nếu như bọn họ do dự lưỡng lự, hoặc là có âm mưu khó lường nào khác, vậy thì

diệt trừ cũng không muộn.

Đơn Xích Linh thì lại cau mày lại.

Mười ba vạn lượng bạc?

Hắn thấy rất đau lòng, nhưng vẫn cắn răng đáp ứng: “Đơn mỗ nguyện nhận

phạt.”

Sở Hi Thanh hơi gật đầu, giống như thỏa mãn: “Còn nữa, Đơn huynh có nguyện

ý chịu thiệt mà làm một đàn chủ không? Nếu như các hạ đồng ý, như vậy thì

sau này Đơn gia sẽ là một thành viên của Tây Sơn Đường ta, chuyện ngày hôm

nay cũng được xóa bỏ.”

Sắc mặt Đơn Xích Linh tối sầm lại, trong lòng biết Sở Hi Thanh đang muốn

thành lập danh phận chủ tớ chân chính.

Trong lòng hắn tràn đầy không muốn, nhưng lại chú ý thấy Sở Hi Thanh đang

đè đao bên hông.

Đơn Xích Linh âm thầm mắng một tiếng xúi quẩy.

Thật ra thì với thực lực của Đơn gia, họ không hề sợ Tây Sơn Đường.

Nhưng một khi đánh nhau, thực lực của nhà bọn họ nhất định sẽ bại lộ trước

mắt Cẩm y vệ và quan phủ.

Đây là cái giá mà nhà bọn họ không trả nổi.

Mấu chốt là Đơn Xích Linh không dám đánh cược.

Thiếu niên trước mắt này vẫn đang trong giai đoạn máu nóng, hơn nữa còn vừa

diệt Tây Sơn Đường, lại diệt Văn gia bảo, chính là coi trời bằng vung.

Một khi hắn từ chối, Sở Hi Thanh nhất định sẽ trở mặt. Đánh thì sẽ xong đời, cơ

nghiệp mấy trăm năm ở Tây Sơn sẽ bị hủy hoại trong một ngày.

Đơn Xích Linh không khỏi âm thầm thở dài, lòng thầm nói chuyện này là sao?

Vốn cho rằng mấy người Thượng Quan Thần Hạo mưu tính sâu xa ổn thỏa chu

đóa. Bọn họ động viên lực lượng ở khắp nơi, cố hết sức để nghiền ép, quả thực

là không có sơ hở nào.

Cái Tây Sơn Đường này cũng chỉ có hai thất phẩm, cộng thêm một Sở Hi Thanh

xếp hạng 60 trên Thanh Vân Bảng, làm sao có thể đối kháng với mấy nhà kia

chứ?

Cổ phần kênh đào mà Thượng Quan gia và Thẩm gia hứa hẹn cũng khiến cho

người ta động lòng.

Bởi vậy, hắn giở vờ không biết, mặc kệ cho nghiệt tử của mình đi làm chuyện

này.

Nhưng ai ngờ Tây Sơn Đường lại có thể san bằng Văn gia bảo trong thời gian

ngắn ngủi như vậy?

Bây giờ thì hay rồi, một hớp canh cũng không uống được, trái lại còn làm cho

Đơn gia rơi vào hoàn cảnh lúng túng như vậy.

Nếu biết thế, hắn nhất định sẽ không để Đơn gia tham dự vào chuyện này.

Đơn Xích Linh hơi trầm ngâm, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Đơn mỗ đồng

ý.”

Hôm nay cứ tạm thời lá mặt lá trái đã, sau này lại nghĩ cách thoát thân sau.

“Tốt!” Sở Hi Thanh cười to một tiếng, lòng thầm nói đường khẩu của mình là

có thêm một tên ‘nội quỷ’ (nội gian) thâm tàng bất lộ rồi.

Hôm nào phải tìm hiểu lai lịch của Đơn gia này, còn có lai lịch phía sau của bọn

họ nữa, để có thể biết người biết ta.

“Đơn đàn chủ, sau đó nhà các ngươi xuất sáu trăm binh trợ trận, đi theo ta càn

quét đám sơn tặc trên Tây Sơn, ta muốn quân tinh nhuệ.”

Sở Hi Thanh đã coi Đơn Xích Linh thành thủ hạ của mình luôn, hắn quay đầu

nhìn về phía Lỗ Bình Nguyên: “Đám tặc nhân Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại

đang ở nơi nào?”

“Ngay hai mươi bảy dặm phía tây trấn.” Lỗ Bình Nguyên cúi đầu hành lễ, càng

thêm kính phục: “Chắc hẳn bọn họ đã biết tin tức đường chủ san bằng Văn gia

bảo, đánh tan quận quân Tây Sơn. Cho nên chỉ dừng ở đó mà không tiến lên

nữa, bắt đầu cướp bóc các thôn trang và các gia đình giàu có ở quanh đó. Đến

nửa khắc thời gian trước mới kết thúc, đã có một nhà địa chủ bị bọn họ công

phá, cả nhà gặp nạn.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back