Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong

Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 240: Nàng trúng độc."


Đối mặt với hơn một trăm tu ma giả, Thập Đại Kiêu Vương đã sẵn sàng để chiến đấu, nghe mấy lời mọi người nói, vẻ mặt nhóm tu ma giả rất tức giận, tất cả đều cảm thấy đang bị khinh thường, lập tức có tu ma giả lạnh giọng quát: “Đúng là tìm chết mà, ra tay giết hết bọn chúng, nếu có thể một đao tiêu diệt Thập Đại Kiêu Vương, sẽ vô cùng hãnh diện.”

Sức mạnh của Thập Đại Kiêu Vương vô cùng nghịch thiên, nhưng mà với tình huống hiện tại chính là mười đấu với một trăm. Dưới tình huống như vậy, Thập Đại Kiêu Vương lại dám kiêu ngạo như thế, thật sự là muốn tìm chết.

Hai phe chiến đấu kịch liệt với nhau, sau khi Thập Đại Kiêu Vương lần lượt xuất hiện, ban đầu những môn khách Thiên Kiêu còn hung hăng đánh nhau, dần về sau lại rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, dường như bọn họ không có hứng thú với đám tu ma giả đó, chỉ muốn đánh chết Thập Đại Kiêu Vương.

Nhìn trận chiến kịch liệt như vậy, có một Thiên Kiêu ngơ ngác hỏi: “Các người nói xem trận này có thể thắng không?”

Thật sự là quá khoa trương rồi, mười người đấu với cả trăm người, đây là vượt quá ranh giới chiến đấu rồi, trận này thật sự có thể thắng hay sao?

Ánh mắt tất cả đều nhìn chằm chằm vào trận chiến trước mắt, không chỉ là bên phía môn khách Thiên Kiêu, bây giờ ở phía chân trời, cường giả của thành Ngũ Hành cũng đã chạy đến, nhưng cũng không có ra tay, cùng ngơ ngác nhìn Thập Đại Kiêu Vương hỗn chiến với đám người giả tu ma phía dưới.

Ba nam một nữ, tu vi đều đang ở Đạo Môn Cảnh, lúc này bốn cường giả Đạo Môn Cảnh đang kinh ngạc nhìn trận chiến phía dưới, một người đẹp trong số đó nhịn không được sự ngạc nhiên, nói ra tiếng.

“Đây chính là Kiêu Vương sao, chỉ vỏn vẹn vài ba tháng ngắn ngủi, vậy mà đã có thể trưởng thành đến trình độ cao như thế này rồi?”

Nghe thấy người đẹp nói, một người đàn ông trung niên mở miệng nói: “Thời gian đi hồ Thiên Đảo mới qua không lâu, vậy mà Thập đại Vương Kiêu có thể nhẹ nhàng áp đảo võ giả Thiên Nhân Cảnh, tốc độ trưởng thành như vậy thật sự quá nhanh rồi."

"Nghe đồn từ lúc Thập Đại Kiêu Vương xuất hiện đến nay, mỗi lần bọn họ hiện thân, sức mạnh đều tăng vọt một bậc."

Một người khác nói tiếp.

Bọn họ đến đây vốn là để nghĩ cách trợ giúp, nhưng mà nhìn tình huống trước mắt hình như đã không cần đến bọn họ ra tay nữa rồi. Chiến đấu với đám tu ma giả này, Thập Đại Kiêu Vương hoàn toàn có khả năng đánh chết bọn nó.

Mười người này tàn sát gần cả trăm tên tu ma giả, thật sự là quá kinh khủng, đừng nói bây giờ tu vi của Thập Đại Kiêu Vương chỉ ở Địa Minh Cảnh tiểu thành, cho dù để võ giả tu vi ở Thiên Nhân Cảnh đến đây, cùng một cảnh giới, sợ là cũng không phải đối thủ của đám tu ma giả này, nhưng mà Thập Đại Kiêu Vương lại có thể làm được.

Trận chiến được tiếp tục, Thập Đại Kiêu Vương lần lượt có người bị thương. Nhưng mà so sánh giữa hai bên, phía của tu ma giả bị thương vong nghiêm trọng hơn, gần một nửa số lượng đã bị chém giết, phần còn lại không đến sáu mươi người.

"Ha ha, tên thứ tư, Hoành Phủ huynh, ngươi không cố gắng thêm chút nào sao? Ban đầu là ngươi đề nghị thi đấu, nếu như đến cuối cùng lại xếp chót, như vậy thì rất là khó coi đó."

Trong tay cầm một cái đầu của tu ma giả, Hoang Cổ cười vang, sau đó nhìn về phía tu ma giả đang chiến đấu kịch liệt với Hoàng Phủ Ngạo nói.

Hoang Cổ đã đánh chết được bốn tên tu ma, nghe những lời nói này của Hoang Cổ, kiếm trên tay Hoàng Phủ Ngạo bay ra như rồng, ngọn lửa mang theo trên đó như thể đốt cháy được cả bầu trời, nháy mắt chém chết tên tu ma giả trước mắt của mình.

"Ta cũng giết được bốn tên." Giết xong tên này, Hoàng Phủ Ngạo cười nói với Hoang Cổ.

Tại trận chiến quyết liệt này, mọi thủ đoạn đều được sử dụng, thực lực thật sự của Thập Đại Kiêu Vương cũng được thể hiện đến mức tối đa.

Tận mắt nhìn thấy cuộc chiến đấu kịch liệt này, trong lòng môn khách Thiên Kiêu một phương đều sinh ra cảm giác bất đắc dĩ.

Khoảng thời gian tại hồ Thiên Đảo, thực lực của Thập Đại Kiêu Vương đã vượt lên trên tất cả người trong đám Thiên Kiêu rất nhiều. Vậy mà chỉ trải qua vài tháng ngắn ngủn, mười tên b**n th** này lại tiến bộ nhiều đến thế, chênh lệch giữa hai bên càng thêm lớn.

Một chút cảm giác ganh đua cũng không có, khoảng cách chênh lệch đã đạt đến làm các Thiên Kiêu còn lại tuyệt vọng. Tốc độ trưởng thành của Thập Đại Kiêu Vương, thật sự rất khó cho các Thiên Kiêu để theo kịp, nếu cứ tiếp tục như vậy, rồi sẽ có một ngày Thập Đại Kiêu Vương thoát ly khỏi Thiên Kiêu, bởi vì danh tiếng của Thiên Kiêu đã không còn xứng với bọn họ.

Cuộc chiến càng thêm quyết liệt, Thập Đại Kiêu Vương càng ngày càng g**t ch*t nhiều tu ma giả, nhưng mà trong sự chiến đấu kịch liệt như thế, dĩ nhiên những vết thương của Thập Đại Kiêu Vương ngày càng nặng.

Chỉ còn lại hơn bốn mươi tu ma giả, lúc này bốn tên cường giả Đạo Môn Cảnh đang khoanh tay đứng kiêu ngạo trên bầu trời cũng bắt đầu không yên lòng, mặc dù nhìn tình huống trước mắt, Thập Đại Kiêu Vương phối hợp cùng nhau có thể tiêu diệt hoàn toàn bốn mươi tên tu ma giả này. Mặc dù là như vậy, Thập Đại Kiêu Vương cũng đang bị trọng thương, hơn nữa Ngũ Hành Đạo Cung cũng sắp mở ra, lúc này mà bị thương nặng, cũng phải chuyện gì tốt đối với Thập Đại Kiêu Vương. Cho nên bốn cường giả Đạo Môn Cảnh quyết định ra tay.

Bốn luồng sức mạnh mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, cảm nhận được sự xuất hiện của sự áp chế này, hơn bốn mươi tên tu ma giả may mắn còn sống sót sắc mặt lập tức trắng bệt, bọn chúng kinh ngạc hét lên: “Cường giả Đạo Môn Cảnh…”

“Bọn chuột nhắt các ngươi chờ đấy, chuẩn bị chết đi.”

Một tiếng gầm vang lên. ngay sau đó bốn cường giả Đạo Môn Cảnh lần lượt xuất hiện.

Các cường giả Đạo Môn Cảnh ra tay, rất nhanh sau đó biến thành một trận tàn sát, ở trong tay các cường giả Đạo Môn Cảnh, đám tu ma giả tu vi chỉ mới đến Thiên Nhân Cảnh căn bản không thể phản kháng để tìm đường sống, chỉ qua một khoảng thời gian ngắn sau tất cả đã bị bốn cường giả Đạo Môn Cảnh giết không còn một ai.

Cuộc chiến kết thúc, mặc dù trên người Thập Đại Kiêu Vương đều đẫm máu, nhưng mà trên mặt mỗi người đều có một nụ cười nhàn nhạt.

Trải qua trận chiến này, Thập Đại Kiêu Vương cho mọi người thấy được sự trưởng thành trong vài tháng của họ, đồng thời đối với những người khác, Thập Đại Kiêu Vương vẫn đứng đầu, không có ai có thể đánh bại, đây mới là chuyện làm cho bọn họ cảm thấy vui vẻ. Dù sao thì nhìn trên khắp đại lục Thiên Thần, cũng chỉ có chính Thập Đại Kiêu Vương mới có thể làm chính bản thân họ cảm nhận được một chút vui vẻ, trăm hoa đua nở sẽ thú vị hơn rất nhiều so với một màn độc tấu.

"Ha ha, nhìn dáng vẻ các vị trong khoảng thời gian này cũng không có lười biếng gì, thật là thú vị. Xem ra Ngũ Hành Đạo Cung cũng không nhàm chán như vậy." Thần Quyền Kiêu Vương Lâm Nặc cười vang nói.

"Phải không, Lâm huynh ngươi cũng nên cẩn thận, nếu ngươi thật sự trở thành miếng lót đế tại Ngũ Hành Đạo Cung thì cũng không còn gì thú vị đâu."

Nghe thấy những lời Lâm Nặc nói, Hoàng Phủ Ngạo cười nói.

Sau khi kết thúc trận đấu, các Kiêu Vương cười trêu chọc lẫn nhau, nhưng mà rất nhanh sau đó, bọn họ liền chú ý đến Tiêu Trần, bấy giờ Tiêu Trần đã sớm đến trước người Bách Hoa Tiên Tử, nhìn hơi thở còn thoi thóp của Bách Hoa Tiên Tử, sắc mặt của Tiêu Trần vẫn âm trầm như cũ, cũng không vì chiến thắng trận đấu mà thay đổi chút nào.

"Nàng trúng độc."

Ngay lúc này, không biết u Dương Nhu Tuyết từ khi nào đã đi đến phía sau Tiêu Trần, nhìn sắc mặt tái nhợt của Bách Hoa Tiên Tử nói.

Là con gái của Đan Vân Đạo Tôn, Kiêu Vương của Thiên Đan cốc, dĩ nhiên u Dương Nhu Tuyết có thể nhìn ra được Bách Hoa Tiên Tử trúng độc, lời vừa nói ra, cũng không chờ Tiêu Trần đáp lại, u Dương Nhu Tuyết nhẹ nhàng bước đến trước người Bách Hoa Tiên Tử, cúi người kiểm tra thân thể của nàng.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 241: “Không phải ngươi rất ghét ta sao?”


Từ nhỏ u Dương Nhu Tuyết đã bắt đầu tiếp xúc với việc luyện đan, luận về trình độ luyện đan, hiển nhiên là Tiêu Trần không theo kịp u Dương Nhu Tuyết, tuy nhiên dù cho là u Dương Nhu Tuyết thì sau một hồi cẩn thận kiểm tra tình trạng vết thương của Bách Hoa Tiên Tử cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ta không nhìn ra nàng trúng độc gì, vì vậy không thể nào giải độc được.”

Ngay cả u Dương Nhu Tuyết cũng không nhìn ra Bách Hoa Tiên Tử rốt cuộc là trúng độc gì, nghe thấy lời này, sắc mặt đám người đã lần lượt đi đến sau lưng Tiêu Trần người nào cũng hết sức nặng nề.

Ngay cả u Dương Nhu Tuyết cũng không thể giải độc, đây dường như chẳng khác gì là tuyên án tử với Bách Hoa Tiên Tử.

Rơi vào trầm mặc, sau khi u Dương Nhu Tuyết nói xong, Tiêu Trần không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ôm Bách Hoa Tiên Tử vào ngực, cùng lúc đó, cảm nhận được cái ôm từ Tiêu Trần, Bách Hoa Tiên Tử cũng khó nhọc lộ ra một nụ cười yếu ớt.

“Không phải ngươi rất ghét ta sao?”

Trải qua sự việc lần này, thái độ của Tiêu Trần có sự thay đổi rất lớn đối với nàng, từ sự tôn trọng mà xa cách trước đây đến sự dịu dàng vô hạn bây giờ, cảm giác này khiến Bách Hoa Tiên Tử rất vui lòng, mặc dù bản thân mình rất nhanh sẽ phải chết, tuy nhiên nếu có thể để lại một vị trí thuộc về mình trong lòng Tiêu Trần, Bách Hoa Tiên Tử cũng không hối hận.

Ai có thể nghĩ tới Bách Hoa Tiên Tử Thập Diễm Chi Thủ của Bách Tiên Lầu lại là một nữ nhân si tình như vậy, vừa gặp đã yêu, định tình một đời.

Sau lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Trần, Bách Hoa Tiên Tử đã không thể nào quên Tiêu Trần.

Lần này Tiêu Trần không tiếp tục né tránh tình cảm của Bách Hoa Tiên Tử, vì vậy nhẹ nhàng v**t v* phần tóc mềm mại vương giữa đôi lông mày, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Bách Hoa Tiên Tử, cuối cùng, Tiêu Trần nhẹ giọng nói: “Thật là một nha đầu ngốc.”

Nghe thấy lời này của Tiêu Trần, Bách Hoa Tiên Tử mỉm cười, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, cho dù sinh mệnh sắp đi đến hồi kết, nhưng cuối cùng Tiêu Trần cũng chấp nhận mình, mặc dù nàng vẫn còn có chút không cam lòng, nhưng trong lòng Bách Hoa Tiên Tử cũng đã rất hạnh phúc.

Người có tình cuối cùng cũng trở về bên nhau, đáng tiếc tình cảm cũng chỉ đành phải tách ra trong nháy mắt, hơi thở của Bách Hoa Tiên Tử càng ngày càng yếu ớt, mọi người ở đây đều nhìn vị tuyệt thế tiên tử với nhan sắc truyền khắp thiên hạ này hương tiêu ngọc vẫn.

“Tiêu Trần, ta mệt mỏi quá, muốn ngủ một lúc.”

Đôi mắt đã bắt đầu chầm chậm khép lại, Bách Hoa Tiên Tử nhẹ giọng nỉ non.

Nghe thấy câu này của Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần nhẹ nhàng nói: “Được, ta sẽ ở bên nàng.”

Không biết nên nói điều gì, điều Tiêu Trần có thể làm cũng chỉ là ở cạnh Bách Hoa Tiên Tử, cũng trong lúc nói chuyện, máu tươi trên người Tiêu Trần không để ý mà nhỏ xuống trên khoé miệng Bách Hoa Tiên Tử, theo khóe miệng chảy vào trong miệng.

Một giọt máu bị Bách Hoa Tiên Tử nuốt phải, điều khiến người ta không ngờ tới là sắc mặt của Bách Hoa Tiên Tử thế mà đột nhiên hồng hào lên, mặc dù độc tính cũng không tiêu giảm, nhưng sắc mặt đã không còn tái nhợt nữa.

“Tiêu Trần, ngươi...”

Nhìn thấy sự biến đổi này khiến ngay cả u Dương Nhu Tuyết cũng cực kỳ kinh ngạc, trong lòng dường như đã đoán ra được điều gì, máu tươi của Tiêu Trần có thể giải độc sao?

Khi phát hiện ra thay đổi của Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần cũng hơi sững sờ, lập tức hắn liền nghĩ đến việc trong cơ thể mình có sức mạnh huyết mạch thần bí, chẳng lẽ là sức mạnh huyết mạch của mình phát huy tác dụng?

Không thể nào khẳng định sức mạnh huyết mạch của mình rốt cuộc có thể cứu được Bách Hoa Tiên Tử hay không, tuy nhiên dù chỉ có một chút cơ hội sống thì Tiêu Trần cũng muốn thử một lần, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ôm lấy Bách Hoa Tiên Tử giờ đã hôn mê, Tiêu Trần nói với những người chung quanh.

“Hôm nay đa tạ các vị, ngày khác xin mời mọi người uống rượu.”

Hôm nay Cửu Đại Kiêu Vương xuất hiện thật đã giúp mình một việc lớn, nếu không chỉ có một mình Tiêu Trần hiển nhiên là không thể nào đánh bại những tu ma giả kia.

Vừa nói xong cũng không đợi đám người kia đáp lời, Tiêu Trần trực tiếp ôm Bách Hoa Tiên Tử đi vào trong phòng, đối với việc này đám người tất nhiên cũng không nói thêm điều gì, rất nhanh đều lần lượt đi mất, về phần đống thi thể đầy trên đất, tự sẽ có người của thành Ngũ Hành đến để xử lý.

Đám người lần lượt rời đi, mà ở trong phòng, Tiêu Trần ôm Bách Hoa Tiên Tử tới giường, dùng con dao nhỏ rạch ra một vết rách trên cổ tay, một dòng máu tươi ấm áp theo vết thương chảy ra, trực tiếp chảy vào miệng Bách Hoa Tiên Tử.

Mới vừa rồi chỉ một giọt máu tươi đã khiến cho sắc mặt của Bách Hoa Tiên Tử hồng hào lên rất nhiều, mà bây giờ, hiển nhiên Tiêu Trần bất chấp hậu quả cho Bách Hoa Tiên Tử uống máu tươi của bản thân, theo từng dòng máu tươi không ngừng tiến vào cơ thể, sắc mặt của Bách Hoa Tiên Tử cũng càng ngày càng hồng hào hơn, chỉ ngắn ngủi không đến trăm hơi thở đã khôi phục lại như bình thường.

Vừa cho uống máu tươi, vừa kiểm tra sự thay đổi của Bách Hoa Tiên Tử, trên mặt hắn dần dần lộ ra một tia vui mừng, có thể xác định máu của mình quả thực có thể giải được độc trong cơ thể Bách Hoa Tiên Tử, mặc dù tốc độ có hơi chậm nhưng Tiêu Trần thật sự cảm nhận được rõ ràng độc tính trong cơ thể Bách Hoa Tiên Tử đang không ngừng được phân ra và lọc sạch.

Có tác dụng, thật sự có tác dụng, sau khi xác định máu tươi của mình có thể cứu được Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần mừng rỡ như điên, cũng không để ý máu của mình còn đang chảy ra rất nhanh, thậm chí Tiêu Trần còn chủ động vận chuyển linh lực trong cơ thể, cưỡng ép làm máu của mình chảy ra cho Bách Hoa Tiên Tử uống vào.

Sau khi nửa canh giờ trôi qua, khi đã xác định độc tính trong cơ thể Bách Hoa Tiên Tử biến mất, Tiêu Trần mới dừng lại, nhưng vì máu tươi trong cơ thể chảy ra quá nhiều nên hiện tại Tiêu Trần trở nên rất suy yếu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở cũng vô cùng yếu ớt.

Nuốt một viên đan dược chữa thương, hắn cũng không quá để ý đến tình trạng của bản thân, chẳng qua chỉ có chút suy yếu mà thôi, ngược lại Bách Hoa Tiên Tử lần này rốt cục có thể yên tâm được rồi.

Sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc dài của Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần khẽ mỉm cười nói: “Nha đầu ngốc, ta không cho phép nàng chết thì nàng không thể chết được.”

Nói xong, Tiêu Trần bắt đầu ngồi khoanh chân điều dưỡng ngay ở bên cạnh giường.

Một đêm im ắng, khi sáng sớm ngày hôm sau tới, Bách Hoa Tiên Tử đã hôn mê một đêm chậm rãi mở mắt, mơ màng nhìn chung quanh, trong miệng nhẹ giọng nỉ non nói: “Mình đã chết rồi sao?”

Nàng còn cho rằng mình đã chết, tuy nhiên khi nhìn thấy Tiêu Trần đang nhắm mắt ngồi khoanh chân, đầu tiên Bách Hoa Tiên Tử sững sờ, sau khi tỉnh táo lại thì vừa kinh ngạc vừa vui sướng gọi: “Tiêu Trần.”

Không ngờ còn có thể nhìn thấy Tiêu Trần, nghe thấy tiếng gọi của Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần cũng chậm rãi mở mắt ra, khẽ mỉm cười nói: “Tỉnh rồi à?”

“Ta đã...”

“Nha đầu ngốc, nàng không chết đâu.”

Có lẽ là kinh ngạc với việc mình không chết, sau khi sững sờ một lúc lâu, Bách Hoa Tiên Tử đột nhiên lao vào ngực Tiêu Trần, trong mắt nàng hiện lên những giọt lệ, ôm chặt lấy Tiêu Trần.

Gặp phải đại nạn mà không chết lại có thể ở bên Tiêu Trần, điều này khiến cho Bách Hoa Tiên Tử vui đến phát khóc, nước mắt rơi ướt quần áo của Tiêu Trần, vỗ nhè nhẹ lên lưng Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần dịu dàng an ủi.

“Được rồi, được rồi, nàng đường đường là Bách Hoa Tiên Tử Thập Diễm Chi Thủ, nếu như bị người ngoài trông thấy dáng vẻ này chẳng phải là sẽ cười đến rụng cả răng sao.”

“Hừ, ta mặc kệ.” Nghe thấy lời này của Tiêu Trần, Bách Hoa Tiên Tử bĩu môi đáng yêu nói, nàng vẫn như cũ không chịu buông Tiêu Trần.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 242: Các ngươi chẳng lẽ không nhận ra sao?


*Tất cả các loại hoa và cây cỏ đều lộng lẫy, thơm ngát; Đây là phép ẩn dụ cho nữ tử xinh đẹp.

Gặp đại nạn mà không chết, đồng thời sau khi trải qua sự việc lần này, Bách Hoa Tiên Tử coi như thành công ở bên Tiêu Trần, hai người ở trong phòng với nhau một hồi lâu, mãi cho đến khi một vị môn khách Thiêu Kiêu của Tiêu Trần tới cửa hai người mới ra khỏi phòng.

Bách Hoa Tiên Tử đã thay sang một bộ váy dài màu đỏ, sau khi trang điểm vẫn tuyệt diễm câu hồn y như cũ, dựa sát vào người Tiêu Trần, nhìn thấy hai người sóng vai đi ra khỏi phòng, vị môn khách Thiên Kiêu chờ ở ngoài cửa đầu tiên là sững sờ, nhưng sau đó rất nhanh cung kính nói.

“Kiêu Vương, tối nay Phần Thiên Kiêu Vương muốn thiết yến ở Bách Tiên Lầu, đặc biệt phái người tới mời Kiêu Vương.”

Thập Đại Kiêu Vương lại tề tựu ở thành Ngũ Hành, mà cách thời gian Ngũ Hành Đạo cung mở ra còn có mấy ngày nữa, vì vậy nên tối nay Phần Thiên Kiêu Vương mở tiệc chiêu đãi Thập Đại Kiêu Vương cùng với một đám môn khách Thiên Kiêu dưới trướng của hắn ở Bách Tiên Lầu, hắn vừa mới phái người đến đây mời.

Nghe những lời này, Tiêu Trần khẽ mỉm cười không suy nghĩ nhiều mà đồng ý, hiện giờ Bách Hoa Tiên Tử đã không có vấn đề gì, vậy đi tham gia yến tiệc của Hoàng Phủ Ngạo một chút cũng không sao.

Thấy Tiêu Trần gật đầu, vị môn khách Thiên Kiêu cũng rất nhanh quay trở lại báo tin cho Hoàng Phủ Ngạo, cùng lúc đó căn tiểu viện này sau khi trải qua một trận đánh đêm qua xong, hiển nhiên là không thể ở được nữa, vậy nên thành Ngũ Hành cũng sắp xếp lại chỗ ở mới cho Tiêu Trần, dưới sự dẫn đường của môn khách dưới trướng, Tiêu Trần đi vào tiểu viện mới.

Tiểu viện vẫn không lớn y như cũ, tuy nhiên cũng đủ rồi, mà cũng không biết có phải vì lý do an toàn hay không mà thành Ngũ Hành lại phái một tên cường giả Đạo Môn Cảnh trấn thủ mỗi chỗ Thập Đại Kiêu Vương ở.

Chuyển đến chỗ ở mới, sau khi trải qua một buổi trưa điều tức, sắc mặt của Tiêu Trần hồng hào hơn không ít, mặc dù vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn nhưng mà so sánh với lúc trước đã tốt hơn nhiều rồi.

Màn đêm buông xuống, Tiêu Trần mang theo mười hai vị môn khách dưới trướng cùng với Bách Hoa Tiên Tử, một đoàn người đi đến bên ngoài Bách Tiên Lầu, tối nay vì Hoàng Phủ Ngạo thiết yến, toàn bộ Bách Tiên Lầu đều đã được bao trọn, đương nhiên, tham gia yến hội lần này không chỉ vẻn vẹn có Thập Đại Kiêu Vương cùng một nhóm Thiên Kiêu, mà một vài gia tộc lớn xung quanh thành Ngũ Hành cũng có người tham gia, đồng thời, vì để tham gia tiệc rượu lần này mà những đại gia tộc này đều đã bỏ ra không ít sức lực.

Có thể kết giao một chút với Thập Đại Kiêu Vương cùng với nhóm Thiên Kiêu, hiển nhiên là mang lại không ít lợi ích cho những đại gia tộc này, chính vì vậy lần tiệc rượu này có không ít gia tộc đều mang theo những tiểu thư trong nhà, mục đích không cần nói cũng biết, nếu tiểu thư của gia tộc mình có thể cùng một vị Thiên Kiêu hay là Kiêu Vương kết mối lương duyên vậy thì không còn gì tốt hơn.

Mang theo nhóm người tiến vào bên trong Bách Tiên Lầu, vào lúc Tiêu Trần tiến vào, chín vị Kiêu Vương còn lại đã đến trước một bước sôi nổi đứng dậy cười nói.

“Ha ha, Tiêu Trần huynh, ngươi thế mà lại tới chậm, lần trước ở hồ Thiên Đảo ngươi là người đến cuối cùng, hôm nay ngươi cũng lại đến cuối cùng.” Thiên Lôi Kiêu Vương Lam Tà Ngạo cười vang nói to.

“Các ngươi chẳng lẽ không nhận ra sao? Bây giờ Tiêu Trần huynh đã có tiên tử làm bạn, tất nhiên không giống chúng ta.”

Hoang Cổ ở bên cạnh cũng cười đùa nói.

“Hừ, khả năng tán gái của Tiêu Trần ngươi ngược lại làm cho người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa đấy, hồng kỳ trong nhà không ngã, thải kỳ bên ngoài tung bay sao?”

Những người khác so ra thì là nói đùa vui vẻ, nhưng u Dương Nhu Tuyết thì có chút khó chịu.

* Giải thích: câu này ý chỉ trong nhà đã có vợ nhưng vẫn có thêm tình nhân bên ngoài.

Là một nữ nhân, u Dương Nhu Tuyết chắc chắn cho rằng Tiêu Trần có chút lăng nhăng quá mức, trong nhà đã có kiều thê như Tần Thủy Nhu, hiện tại lại có thêm một Bách Hoa Tiên Tử, thật không biết hai nữ nhân này có phải mắt đều mù rồi không, cho dù là Tần Thủy Nhu hay là Bách Hoa Tiên Tử, bất kể là người nào cũng đều đủ để vô số võ giả của Thiên Thần lục địa điên cuồng, nhưng bây giờ hai người lại cứ khăng khăng yêu Tiêu Trần cùng một lúc.

Nghe thấy giọng điệu khó chịu của u Dương Nhu Tuyết, tất cả mọi người bất đắc dĩ cười khổ, trong số Thập Đại Kiêu Vương chỉ có mình u Dương Nhu Tuyết là nữ.

Cũng bất đắc dĩ cười khổ y như vậy, cũng không nói thêm gì, mang theo Bách Hoa Tiên Tử đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, về phần môn khách Thiên Kiêu của mình, bọn hắn cũng đều có chỗ ngồi riêng.

Toàn bộ Bách Tiên Lầu tổng cộng có hai tầng, một tầng là đại sảnh có diện tích lớn, lúc này đã bày đầy bàn ghế, mọi người ngồi chung một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, còn Thập Đại Kiêu Vương thì ngồi ở đài cao lơ lửng trên lầu hai, ở chỗ này có thể thu trọn vào tầm mắt toàn bộ Bách Tiên Lầu, cho người ta một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

Người đã đến đông đủ, tiệc rượu cũng chính thức bắt đầu, người từ các đại gia tộc qua lại trong nhóm Thiên Kiêu, không ngừng lôi kéo quan hệ với đám Thiên Kiêu, thậm chí còn có người công khai nói đến việc kết nhân duyên.

Bầu không khí rất náo nhiệt, tuy vậy ở nơi Thập Đại Kiêu Vương ngồi lại không có người nào dám tới quấy rầy, cho dù người của các đại gia tộc có lòng muốn kết giao với Thập Đại Kiêu Vương, nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện tiếp cận, dù sao Thập Đại Kiêu Vương khác biệt với những Thiên Kiêu bình thường, cách thức ở chung hoàn toàn khác biệt.

Vì tiệc rượu lần này, các đại gia tộc đều đem theo tiểu thư xinh đẹp nhất trong nhà đến, cùng với đó, mỹ nữ của Bách Tiên Lầu cũng sôi nổi ra ngoài góp vui, trong chốc lát, thật là có cảm giác muôn hoa đua sắc.

Chỉ là, ở nơi muôn hoa đua sắc này, có một đóa hoa không nghi ngờ gì chính là đóa nổi bật diễm lệ nhất, mặc dù nàng từ đầu đến cuối đều yên lặng ngồi bên người một thanh niên áo trắng, nhưng đông đảo nam nhân vẫn không kiềm được lén lút đánh giá một phen.

Đóa hoa nổi bật diễm lệ nhất này hiển nhiên chính là Bách Hoa Tiên Tử, so sánh với Bách Hoa Tiên Tử, những nữ tử khác ở đây hiển nhiên đều là phai mờ kém sắc đi không ít, cho dù từ đầu đến cuối Bách Hoa Tiên Tử đều chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh Tiêu Trần, khe khẽ mỉm cười rót rượu cho Tiêu Trần, nhưng dù vậy vẫn như cũ không thể ngăn được ánh mắt si mê của đông đảo nam nhân.

Nhiều con em các đại gia tộc ngồi chung một chỗ, bọn họ đi theo trưởng bối trong nhà, đương nhiên với thân phận của bọn họ hiển nhiên còn chưa đủ tư cách cùng đông đảo các Thiên Kiêu ngồi cùng bàn uống rượu, chứ đừng nói đến là Thập Đại Kiêu Vương, trong tiệc rượu hôm nay, những con em các đại gia tộc bình thường ngang ngược, giờ lại chỉ có thể ngồi ở trong góc, tuy nhiên bọn họ cũng không có một lời oán hận nào với việc này.

Ngồi chung một chỗ, ánh mắt mỗi người đều là nhìn về phía Bách Hoa Tiên Tử đang mặc một bộ váy dài màu đỏ trên đài cao lầu hai, trong đó có một tên con em của đại gia tộc say mê đầy mặt nói.

“Nếu ta có thể có được nụ cười của Bách Hoa Tiên Tử thì tốt biết bao, cho dù ta chết cũng cam lòng.”

Vẻn vẹn chỉ một nụ cười mà tên con cháu của đại gia tộc này đã cam lòng chết, nhưng khi nghe lời này của hắn, một người bên cạnh lập tức cười nói.

“Ngươi hãy tỉnh lại đi, Bách Hoa Tiên Tử là nhân vật thế nào chứ, ta nghe nói, ngay cả những vị Kiêu Vương khác Bách Hoa Tiên Tử cũng đều thấy chán ghét, duy chỉ có mình Yêu Kiếm Kiêu Vương là chiếm được lòng nàng, cả đời này chỉ e Bách Hoa Tiên Tử cũng sẽ không buồn nhìn ngươi lấy một lần.”

“Ầy, thôi bỏ đi, tiên nữ như Bách Hoa Tiên Tử chúng ta không bao giờ với tới đâu.”

“Ta đương nhiên biết rõ chuyện này, chỉ là hôm nay có may mắn được nhìn thấy Bách Hoa Tiên Tử, ta muốn nhìn ngắm nàng xem sao thôi.”

Một đám con em đại gia tộc đã sớm bị Bách Hoa Tiên Tử mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nhưng bọn họ hiểu vô cùng rõ rằng đối với tiên nữ như Bách Hoa Tiên Tử bọn họ không thể nào có cơ hội, cũng chỉ có Kiêu Vương như Tiêu Trần mới có thể xứng với người như Cửu Thiên Huyền Nữ là Bách Hoa Tiên Tử.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 243: Tham kiến Chúa Tể. ”


Bách Hoa Tiên Tử thu hút vô số ánh mắt của nam nhân, mà Tiêu Trần và Thập Đại Kiêu Vương cũng tương tự thu hút vô số ánh nhìn của nữ nhân.

So với đám Thiên Kiêu kia, Thập Đại Kiêu Vương rõ ràng là được các tiểu thư khuê các của các đại gia tộc mến mộ hơn. Nhưng mà các nàng cũng biết với thân phận của bọn họ, thì làm sao có thể xứng với Thập Đại Kiêu Vương. Lúc trước ở hồ Thiên Đảo cũng chỉ có Thập Diễm Chi Thủ mới có tư cách ngồi cùng với Kiêu Vương.

Thập Đại Kiêu Vương không bận tâm đến ánh mắt của những người ở phía dưới, ngồi trên lầu vui vẻ uống rượu tán gẫu với nhau về Ngũ Hành Đạo Cung.

Cho dù là Tiêu Trần hay những Kiêu Vương khác ai cũng đều biết đến Ngũ Hành Đạo Cung.

Nghe nói Ngũ Hành Đạo Cung này là thần tích được tạo nên từ khi Thiên Thần lục địa hình thành, chính là một không thế giới nhỏ độc lập. Mà Thiên Địa trong Ngũ Hành Đạo Cung hoàn toàn không giống với Thiên Thần lục địa.

Linh lực của Thiên Địa lớn gấp mười lần Thiên Thần lục địa. Hơn nữa ở trong Ngũ Hành Đạo Cung có một loại bảo vật tuyệt thế được gọi là hạt giống Đạo Niệm, đây cũng là bảo vật trân quý nhất trong Ngũ Hành Đạo Cung.

Võ giả hấp thụ được hạt giống Đạo Niệm thì có thể gia tăng lĩnh ngộ võ đạo. Nói cách khác, chỉ cần có đủ hạt giống Đạo Niệm thì võ giả có thể đột phá mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Tựa như Quán Đỉnh Truyền Công vậy, tuy nhiên hấp thụ hạt giống Đạo Niệm không hề có bất cứ tác dụng phụ nào. Nói thẳng ra, hạt giống Đạo Niệm chính là tinh túy võ đạo mà Thiên Địa dạy cho. Do Thiên Địa truyền dạy, bái Thiên Địa làm sư, cái này đương nhiên sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

Nhưng mà muốn có được hạt giống Đạo Niệm cũng không phải chuyện dễ dàng gì. tất cả hạt giống Đạo Niệm đều là do Ngũ Hành biến hóa ra, chia làm kim mộc thủy hỏa thổ. Chỉ có tập hợp đủ năm loại thuộc tính kia thì mới lấy được hạt giống Đạo Niệm. Bởi vì Ngũ Hành tương sinh tương khắc, thiếu một cái cũng không được.

Hơn nữa hạt giống Đạo Niệm của Ngũ Hành Đạo Cung đều ẩn mình trong cơ thể của một loại quái vật tên là Niệm Quỷ. Những Niệm Quỷ này tính tình giảo hoạt, cực kì khó để giết được, mà cũng chỉ có thể giết được Niệm Quỷ mới có thể lấy được hạt giống Đạo Niệm.

Tóm lại mà nói, mục đích lần này của đám người Tiêu Trần đến Ngũ Hành Đạo Cung chính là lấy được hạt giống Đạo Niệm. Chỉ cần lấy đủ được hạt giống Đạo Niệm, rồi phối hợp với linh khí nồng đậm của Ngũ Hành Đạo Cung, thì cho dù trực tiếp đột phá một cảnh giới lớn cũng không phải là chuyện không thể.

"Vậy thì quyết định như thế đi, sau khi đi vào Ngũ Hành Đạo Cung thì chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh. Đến lúc đó cho dù có bị cướp đoạt thì cũng không đừng oán trách."

Hoàng Phủ Ngạo nâng cao chén rượu nói.

Tình cảm của Thập Đại Kiêu Vương sâu nặng, nhưng mà đối diện với cơ hội có một không hai này, đương nhiên mọi người sẽ không ai nhường ai. Ở trong Ngũ Hành Đạo Cung cho dù ra tay cướp đoạt lẫn nhau cũng là chuyện bình thường, dù sao ai lấy được hạt giống Đạo Niệm thì chính là của người đó.

Nghe Hoàng Phủ nói lời này, mọi người cũng khẽ mỉm cười, Hoang Cổ thô lỗ trả lời: "Đây là chuyện đương nhiên, so với việc tự phải đi giết Niệm Quỷ, ta ngược lại càng thích cướp được từ trên tay các vị, ha ha ha ha.”

"Hoang Cổ, đừng ăn nói hàm hồ, ngươi không biết ngươi như vậy rất dễ gây thù sao? Đừng để đến lúc đó ngươi mới là người bị cướp đầu tiên."

Phong Lăng Dạ cười nói.

"Vậy thì đến Ngũ Hành Đạo Cung so tài, lúc đó sẽ không giống với lúc mới đến hồ Thiên Đảo."

Lâm Nặc cười nói.

Sau khi nói xong, tất cả mọi người đều một hơi uống cạn rượu trong ly, trên mặt Tiêu Trần cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, đồng thời trong mắt cũng lóe lên một tia hưng phấn.

Ngũ Hành Đạo Cung, vì hạt giống Đạo Niệm, Thập Đại Kiêu Vương tuyệt đối phải dốc hết toàn lực. Đúng như Lâm Nặc nói, lần này sẽ không giống với lúc mới đến hồ Thiên Đảo.

Bách Hoa Tiên Tử nhìn thấy nụ cười của Tiêu Trần, nàng cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Là một nữ nhân thông minh, Bách Hoa Tiên Tử biết trong lòng Tiêu Trần đang nghĩ cái gì. Bây giờ tìm hết toàn bộ Thiên Thần lục địa, chuyện duy nhất khiến cho Tiêu Trần cảm thấy hứng thú, sợ rằng cũng chỉ có chuyện cạnh tranh với Thập Đại Kiêu Vương này mà thôi.

Tiệc rượu vẫn kéo dài đến suốt đêm khuya, đợi đến khi Tiêu Trần và Bách Hoa Tiên Tử trở về thì đã là nửa đêm rồi.

"Bây giờ cũng đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiêu Trần đưa Bách Hoa Tiên Tử đến trước cửa phòng sau đó mở miệng nói.

Nghe Tiêu Trần nói lời này, Bách Hoa Tiên Tử thản nhiên cười, giọng nói dịu dàng, mềm mại nói: "Không lẽ chàng không vào sao?”

Trong đôi mắt lóe lên một tia giảo hoạt, sau khi nói xong Bách Hoa Tiên Tử dẫn trước đẩy cửa đi vào. Nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng Tiêu Trần dân lên một trận nóng rực, đây đích thật là một yêu tinh câu người, trong lúc một cái một nụ cười, đủ để câu đi hồn phách của bất kỳ nam nhân nào.

Tiêu Trần sải bước đi vào trong phòng, thuận ray đóng cửa phòng lại. Nếu như đã tiếp nhận Bách Hoa Tiên Tử, vậy thì Tiêu Trần cũng sẽ không kìm nén gì nữa, thích thì chính là thích, việc gì phải giả bộ thanh cao chứ? Hơn nữa Tiêu Trần cũng chưa bao giờ cho rằng mình là thánh nhân, có mỹ nhân ở bên cạnh, hắn cũng không muốn làm Liễu Hạ Huệ gì kia.

Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Đêm nay Tiêu Trần đã thật sự nếm được vẻ đẹp của Bách Hoa Tiên Tử. Mà đồng thời Bách Hoa Tiên Tử cũng chính thức chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng Tiêu Trần.

Trải qua một đêm, những ngày sau cuộc sống của Tiêu Trần cũng đã trở lại sinh hoạt bình thường, dùng thời gian hai ngày điều chỉnh thân thể đến trạng thái đỉnh phong. Hơn nữa những ngày này Tiêu Trần cũng không lười tu luyện, đặc biệt là việc tu luyện Thái A Kiếm Chỉ và Điệp Lãng Tam Trùng.

Trong lúc này đôi khi Thập Đại Kiêu Vương cũng sẽ luận bàn với nhau một phen.

Cứ như vậy thành Ngũ Hành lại trở về cuộc sống bình thường. Mãi cho đến năm ngày sau Cửu Tiêu Chúa Tể và Bá Quyền Chúa Tể đến thành Ngũ Hành, hai Chúa Tể cùng nhau xuất hiện, cái này cũng có nghĩa là Ngũ Hành Đạo Cung sắp mở ra.

Quả nhiên ngay ngày hôm đó cả hai Chúa Tể cùng tuyên bố trưa ngày mai Ngũ Hành Đạo Cung sẽ mở ra. Đến lúc đó Thập Đại Kiêu Vương cùng với tất cả Thiên Kiêu nhanh chóng đi vào Ngũ Hành Đạo Cung.

Cuối cùng cũng mở ra, trong lúc nhất thời trong lòng đám người Tiêu Trần đều mơ hồ có một loại cảm giác chờ mong. Ngũ Hành Đạo Cung, đây là cơ hội ngàn năm có một của bọn họ, nếu như có thể nắm chắc được thì thậm chí bọn họ cũng có thể đột phát Thiên Nhân Cảnh.

Không chỉ là Thập Đại Kiêu Vương và một đám Thiên Kiêu chờ mong, mà những người khác trong thành Ngũ Hành cũng vô cùng mong chờ. Mặc dù bọn họ không có tư cách gì để đi vào Ngũ Hành Đạo Cung, nhưng mà cái này cũng không ngăn cản được sự chờ mong chờ của bọn họ đối với Ngũ Hành Đạo Cung. Bởi vì đây là đầu tiên Thập Đại Kiêu Vương giao đấu toàn diện với nhau.

Một đêm im lặng, ngay ngày hôm sau Tiêu Trần cùng với mười hai vị Thiên Kiêu ra cửa khách đ**m chuẩn bị xuất phát. Tiêu Trần nhìn Bách Hoa Tiên Tử đứng trước mặt, hắn khẽ cười nói: "Chờ ta trở về. ”

"Ừm." Nghe Tiêu Trần nói lời này, Bách Hoa Tiên Tử gật đầu đáp ứng.

Dựa theo thời gian đến trung tâm điện chính của thành Ngũ Hành. Nơi đây chính là nơi thông với cánh cửa ra vào của Ngũ Hành Đạo Cung. Tiêu Trần mang theo môn khách Thiên Kiêu của mình tới. Sau đó những Kiêu Vương khác cũng nhanh chóng mang theo môn khách Thiêu Kiêu của bọn họ xuất hiện.

Ở trong điện chính chờ khoảng một khắc đồng hồ. Khi giờ ngọ vừa điểm, Cửu Tiêu Chúa Tể và Bá Quyền Chúa Tể lập tức xuất hiện. Mọi người nhanh chóng hành lễ với hai vị Chúa Tể: "Tham kiến Chúa Tể. ”

"Không cần đa lễ, Ngũ Hành Đạo Cung sắp sửa mở ra, lần này có thể lấy được bao nhiêu chỗ tốt chính là tùy thuộc vào bản lĩnh của các ngươi."

Bá Quyền Chúa Tể tùy ý khoát tay nói.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 244: Niệm Quỷ tạo thành.


Bá Quyền Chúa Tể vừa nói xong, Cửu Tiêu Chúa Tể đứng một bên đã tiếp lời: "Trong Ngũ Hành Đạo Cung có thể nói là nguy hiểm trùng trùng. Cho tới bây giờ Thiên Thần lục địa chúng ta cũng chỉ mới nắm được cách thức mở ra cánh cửa đến Ngũ Hành Đạo Cung. Nhưng những thứ trong đó thì chưa được tìm hiểu, đặc biệt là càng ít thông tin về Niệm Quỷ.”

"Điều duy nhất có thể chắc chắn về Niệm Quỷ là, thứ nhất Niệm Quỷ có linh trí, hơn nữa nó không hề kém con người. Theo như những suy luận của chúng ta, Niệm Quỷ là một dạng sinh mệnh nào đó giống với con người. Thứ hai, hạt giống Đạo Niệm ở trong cơ thể của Niệm Quỷ, nhưng mà không phải cứ trong cơ thể của Niệm Quỷ thì sẽ có hạt giống Đạo Niệm. Thứ ba, Niệm Quỷ trời sinh tính tình giảo hoạt, hung ác, hơn nữa nó rất thích ăn thịt con người. Mỗi lần Ngũ Hành Đạo Cung mở ra, đều sẽ có người bị Niệm Quỷ cắn nuốt đến chết ở trong đó. Theo suy đoán thì trái tim của con người có thể là đồ bổ của Niệm Quỷ. Cũng giống như chúng ta hấp thụ hạt giống Đạo Niệm vậy, cho nên mỗi lần Ngũ Hành Đạo Cung mở ra, không chỉ chúng ta làm kẻ đi săn săn giết Niệm Quỷ, mà ngược lại chúng ta cũng là con mồi bị chúng săn giết."

"Cuối cùng, sau khi đi vào Ngũ Hành Đạo Cung thì các người tựa như đi vào một thế giới hoàn toàn khác. Thế giới này có thiên đạo với quy tắc áp chế không hoàn hảo. Cho nên võ giả từ Thiên Nhân Cảnh trở lên không thể đi vào, hơn nửa trong lúc truyền tống các ngươi sẽ bị chia ra, xuất hiện ngẫu nhiên trong Ngũ Hành Đạo Cung. Cho nên ngay khi đi vào hy vọng các ngươi có thể tìm được đồng đội trước khi nội chiến bắt đầu.

Ta hy vọng các người đảm bảo an toàn cho bản thân đầu tiên trước, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì trong Ngũ Hành Đạo Cung thì cũng đừng trở thành thức ăn cho Niệm Quỷ. Tất cả các người chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, không ai có thể cứu được các người.”

Thông báo xong một vài chuyện cần chú ý cho mọi người, theo như lời Cửu Tiêu Chúa Tể nói mặc dù Ngũ Hành Đạo Cung là một cơ hội ngàn năm có một, nhưng theo đó cũng có nguy hiểm chết người.

Hơn nữa một khi đã đi vào Ngũ Hành Đạo Cung thì sinh tử xem như là do trời định. Hết thảy đều là dựa vào chính bản lĩnh của bản thân. Thiên Thần lục địa không có cách nào cung cấp thứ gì có thể bảo vệ cho bọn họ.

Như vậy xem ra tính chất nguy hiểm của Ngũ Hành Đạo Cung thật sự rất cao. tất cả mọi người ở đây đều là Thiên Kiêu, cho dù là ai mất mạng cũng là một tổn thất của Thiên Thần lục địa. Nhưng mà con đường của võ đạo chính là như thế. Nếu như lúc nào cũng mong chờ có người đến bảo vệ cho mình, thì ngươi làm sao có thể trưởng thành?

Cho dù cuối cùng cũng trưởng thành, nhưng chưa từng trải qua tôi luyện của sinh tử thì cũng chỉ là một phế vật, cũng chỉ là gối thêu hoa mà thôi.

Cho nên cho dù có là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng các vị Chúa Tể vẫn để cho những Thiên Kiêu này đi vào Ngũ Hành Đạo Cung. Đây là cơ hội hiếm có của bọn họ, cũng là sự rèn luyện của bọn họ. Nếu có thể thông qua, khẳng định tất cả mọi người đều sẽ có nhận được một phần thưởng tương xứng.

Nghe Cửu Thiêu Chúa Tể nói những lời này, trong ánh mắt của mọi người đều hiện lên một tia ngưng trọng, nhưng mà rất nhanh lại xuất hiện một tia hưng phấn.

Là Thiên Kiêu thì tất nhiên bọn họ không sợ khiêu chiến, đặc biệt là Tiêu Trần và Thập Đại Kiêu Vương. Cũng chính vì biết được sự nguy hiểm của Ngũ Hành Đạo Cung từ trong miệng Cửu Tiêu Chúa Tể, Thập Đại Kiêu Vương lại càng hưng phấn chờ mong hơn.

"Xem ra phải thay đổi kế hoạch một chút, trước tiên nhìn vào tình huống hiện tại, nếu như Niệm Quỷ quá mạnh mà nói chúng ta sợ là phải liên hợp lại với nhau."

Cô Độc Vô Nhai nhìn thoáng qua bọn người Tiêu Trần đứng bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng nói.

Vốn dĩ là đã chuẩn bị cạnh tranh với nhau, nhưng mà bây giờ xem ra phải chờ tình huống như thế nào đã. Nếu như Niệm Quỷ quá mạnh thì mọi người đương nhiên không thể đấu đá nội bộ với nhau được, bằng không chẳng khác gì tự tìm cái chết.

Nghe Cô Độc Vô Nhai nói những lời này, đám người Tiêu Trần đều khẽ gật đầu, đạo lý này tất nhiên bọn họ cũng hiểu được.

"Vậy thì cứ nhìn tình huống trước đi, đầu tiên là phải bảo vệ được tính mạng đã, cái này chính là chuyện quan trọng nhất, nếu như không còn mạng thì mọi thứ chỉ là nói suông." Hoàng Phủ Ngạo nói.

Kế hoạch đã xảy ra một chút thay đổi nhưng Cửu Tiêu Chúa Tể và Bá Quyền Chúa Tể đều rất vui vẻ về điều này, hai người cùng nhau mỉm cười vui vẻ yên tâm. Quả nhiên Thập Đại Kiêu Vương không làm cho hai lão già bọn họ thất vọng.

Cạnh tranh công bằng giữa Thập Đại Kiêu Vương đương nhiên các vị Chúa Tể không phản đối. Nhưng nếu như đối diện với kẻ địch mà còn muốn đấu đá nội bộ thì đó chính là ngu xuẩn. Nhưng mà rõ ràng Thập Đại Kiêu Vương không làm chuyện ngu xuẩn này, sau khi biết chuyện Niệm Quỷ mạnh mẽ khủng khiếp như thế nào thì bọn họ đã lập tức thay đổi kế hoạch ban đầu.

"Chuyện này là đương nhiên rồi, sau khi tiến vào Ngũ Hành Đạo Cung thì trước tiên nghĩ biện pháp tập hợp lại một chỗ, cho dù trên đường gặp được môn khách Thiên Kiêu của ai thì cũng nên bảo vệ một chút."

u Dương Nhu Tuyết nói.

"Được." Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Thập Đại Kiêu Vương lại thay đổi kế hoạch, cùng lúc đó Cửu Tiêu Chúa Tể và Bá Quyền Chúa Tể đã bắt đầu kết ấn. Theo sự niết động ấn quyết của hai người, mọi người chỉ thấy ở giữa trung tâm chính điện xuất hiện một phù trận cực lớn.

Ánh sáng màu lam phóng lên cao tạo thành một cột sáng nối liền với Thiên Địa, sau khi cột sáng xuất hiện, lúc này Cửu Tiêu Chúa Tể mở miệng quát.

"Thời gian Ngũ Hành Đạo Cung lần nữa mở ra là vào tháng ba, sau tháng ba bổn tọa sẽ mở cửa một lần nữa, nếu đến lúc đó nếu có người còn sống thì sẽ được tự động đưa ra khỏi Ngũ Hành Đạo Cung. Được rồi, bây giờ thì vào nhanh đi."

Cửu Tiêu Chúa Tể thúc giục mọi người nhanh chóng tiến vào cột sáng, rất rõ ràng cánh cửa này không thể duy trì trong một thời gian dài. Nghe thấy vậy thì Thập Đại Kiêu Vương dẫn đầu đi vào, theo sau là các môn khách Thiên Kiêu, mọi người nhanh chóng vào hết trong cột sáng, rất nhanh sau đó đã biến mất.

Đợi cho đến khi tất cả mọi người đều đi vào cột sáng, Cửu Tiêu Chúa Tể và Bá Quyền Chúa Tể dừng động tác của mình lại, cột sáng ngay lập tức biến mất, tựa như đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn.

Đồng thời sau khi tất cả Thiên Kiêu của Thiên Thần lục địa đã thông qua cánh cửa đi vào Ngũ Hành Đạo Cung, thế giới khiếm khuyết bên trong Ngũ Hành Đạo Cung cũng bởi vì quy tắc Thiên Đạo của thế giới này không hoàn chỉnh, cho nên không thể phân biệt được ngày và đêm. Trên bầu trời không có mặt trời hay mặt trăng, trên bầu trời mỗi thời mỗi khắc của Ngũ Hành Đạo Cung đều là một mảnh xám xịt, khiến cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cực kỳ áp lực.

Mà ở trong thế giới khiến cho người ta cực kỳ áp lực này, bốn phía đều rải rác mấy trăm bộ lạc lớn nhỏ, những bộ lạc này đều là do Niệm Quỷ tạo thành.

Đúng như Cửu Tiêu Chúa Tể nói, Niệm Quỷ có linh trí không thua gì con người, cho nên bọn chúng cũng xây dựng một pháp tắc luật lệ của riêng mình, mỗi một bộ lạc đều có một thủ lĩnh dẫn đầu đông đảo Niệm Quỷ.

Lúc này trong một bộ lạc nhỏ của loài Niệm Quỷ, trong một căn nhà gỗ cực lớn nằm ở vị trí trung tâm, mấy tên Niệm Quỷ với làn da xanh mét, diện mạo dữ tợn ngồi chung một chỗ, ở giữa là một con Niệm Quỷ với thanh âm khàn khàn, "Người bên ngoài lại muốn đi vào nơi này, bây giờ chúng ta nhất định phải cướp thêm vài trái tim nữa.”

"Yên tâm đi, tộc trưởng, lần này chúng ta nhất định sẽ không thất bại." Nghe những lời này, một tên Niệm Quỷ ở phía dưới nói.

Tựa như là đã biết người của Thiên Thần lục địa đã đi vào Ngũ Hành Đạo Cung, cho nên những Niệm Quỷ này đã sớm đã chuẩn bị tốt để đi săn con người. Sau khi tên thủ lĩnh Niệm Quỷ kia nói xong, một cột sáng từ trên bầu trời lập tức giáng xuống, sau đó chỉ thấy một tên trẻ tuổi mặc bạch y xuất hiện ở giữa.

Tên trẻ tuổi bạch y kia chính là Tiêu Trần vừa mới thông qua cánh cửa để đi vào Ngũ Hành Đạo Cung. Trước đó Cửu Tiêu Chúa Tể cũng đã nói lúc truyền tống sẽ bị tách ra, mọi người sẽ xuất hiện một cách ngẫu nhiên trong Ngũ Hành Đạo Cung. Chỉ là không ngờ lại trực tiếp xuất hiện ngay trong bộ lạc Niệm Quỷ, hơn nữa còn bị Niệm Quỷ bao vây xung quanh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back