Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cơn Khát - Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua

Cơn Khát - Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
Chương 25


Giang Bảo Thuần tưởng rằng sau khi tức giận, Bạc Hàn Nghiêu sẽ không liên lạc với mình nữa. Nào ngờ sáng hôm sau, điện thoại lại nhận được tin nhắn thoại cậu gửi đến.

Trong ống nghe, giọng cậu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tôi xuống máy bay rồi.”

Giang Bảo Thuần nhìn đồng hồ, vừa đúng hai mươi tiếng kể từ lần cuối cậu liên lạc với cô. Xem ra là vừa đặt chân xuống sân bay đã lập tức gửi tin cho cô.

Nghĩ vậy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác bồn chồn khó nói, cũng gửi lại một đoạn thoại: “Vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.”

Một câu hỏi han rất đỗi bình thường, vậy mà Bạc Hàn Nghiêu vừa nhìn thấy liền trực tiếp gọi điện thoại tới.

Giang Bảo Thuần có chút khó hiểu, nhưng vẫn bắt máy.

Có lẽ vì vừa trải qua một đêm trên máy bay, giọng của Bạc Hàn Nghiêu ở đầu dây bên kia trầm thấp khàn khàn: “Tôi đã ở Orlando một tuần rồi.”

Giang Bảo Thuần chớp mắt: “… Rồi sao?”

“Chúng ta lâu rồi không gặp nhau.” Cậu chậm rãi nói.

“Cũng chỉ có bảy ngày mà?”

“Bây giờ là tám ngày rồi.” Giọng Bạc Hàn Nghiêu vẫn lạnh lùng.

Lần này, dù có chậm chạp đến mấy cũng nghe ra được hàm ý trong lời cậu, huống hồ Giang Bảo Thuần đâu phải kiểu người chậm hiểu.

Cô khẽ nghiêng đầu, giả vờ nghi hoặc: “Bạc Hàn Nghiêu, cậu nhớ tôi đấy à?”

Bạc Hàn Nghiêu không trả lời.

Giang Bảo Thuần nói: “Nếu nhớ thì cứ nói thẳng.”

Cậu vẫn im lặng.

Giang Bảo Thuần đợi vài giây không thấy phản hồi, làm bộ muốn dập máy.

Cuối cùng, Bạc Hàn Nghiêu cũng mở miệng: “Tôi nhớ chị, Giang Bảo Thuần.”

Giang Bảo Thuần nghe mà da đầu hơi tê dại, nhưng vẫn bật cười: “Vậy à? Nhớ đến mức nào cơ?”

Giọng điệu của Bạc Hàn Nghiêu không chút dao động, nhưng những lời cậu nói lại tr/ần trụi đến mức khiến người ta run rẩy: “Hầu như ngày nào cũng nhớ. Họp cũng nhớ, làm bài cũng nhớ, ngủ cũng nhớ. Trên máy bay vẫn đang nhớ, nên mới muốn gặp chị ngay lập tức.”

Giang Bảo Thuần chưa từng gặp ai thẳng thắn đến thế trong mối quan hệ ám muội, vội vàng cắt lời: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tôi tới đón cậu. Cậu ở nhà ga nào?”

“Không cần.” Cậu nói, “Tôi đặt nhà hàng rồi, chị tới đó đợi tôi nhé.”

Ôi chà, xem ra là có chuẩn bị từ trước rồi.

Giang Bảo Thuần nghĩ nghĩ, mỉm cười hỏi: “Giờ còn trách tôi nhớ nhầm ‘Orlando’ thành ‘Áo’ nữa không?”

Bạc Hàn Nghiêu khựng lại một chút, lạnh giọng đáp: “Chuyện đó để sau rồi nói.”

Nói xong, cậu dập máy.

Giang Bảo Thuần hơi khó hiểu, chẳng biết cậu lại đang giận chuyện gì nữa.

Cô nhún vai, đặt điện thoại xuống, đứng dậy vào phòng thay đồ chọn quần áo.

Cô và Bạc Hàn Nghiêu không phải người yêu, nên cũng không cần ăn mặc quá long trọng.

Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo len mỏng ôm sát màu be nhạt, phối với quần jeans, khoác thêm một chiếc khăn choàng cashmere màu lạc đà rồi ra khỏi nhà. Lên xe rồi cô mới phát hiện, hóa ra nhà hàng Bạc Hàn Nghiêu đặt chính là tiệm đồ Nhật lần đầu họ gặp nhau.

Quán đó không gian yên tĩnh, mỗi lần chỉ nhận bốn khách, kiểu quầy bar ghế thẳng hàng. Muốn nói chuyện, bắt buộc phải nghiêng người thì thầm, đúng là rất hợp để hẹn hò. Chỉ có điều, đó cũng chính là nơi Bạc Tuấn lần đầu đưa cô tới.

Đầu bếp chính ở quán ấy, chưa chắc đã không quen biết Bạc Tuấn.

Nhưng phải thừa nhận một điều, trong quá trình tiếp xúc với Bạc Hàn Nghiêu, mỗi lần bất chợt nhớ đến sự tồn tại của Bạc Tuấn, cô đều có một cảm giác kí.ch thích lén lút.

Điều cấm kỵ khiến người ta không cưỡng lại nổi, không phải vì bản thân nó hấp dẫn đến mức nào, mà là vì nó bị cấm đoán. Càng bị cấm, lại càng khiến người ta khao khát.

Giang Bảo Thuần không khỏi nghĩ, nếu một ngày nào đó, Bạc Tuấn phát hiện ra chuyện giữa cô và Bạc Hàn Nghiêu, thì cảm giác kí.ch thích này hoặc nói đúng hơn là sự yêu thích dành cho Bạc Hàn Nghiêu, có phải sẽ biến mất không?

Nửa tiếng sau, Giang Bảo Thuần đến nơi.

Nhân viên phục vụ tiến lên, đỡ lấy khăn choàng trên người cô, nhận lấy túi xách rồi dẫn cô vào ghế ngồi.

Ngoài cô ra, còn một cặp đôi khác cũng đã tới, đang ngồi ở đầu bên kia thì thầm trò chuyện.

Chẳng bao lâu, Bạc Hàn Nghiêu cũng đến.

Cậu mặc một chiếc áo khoác màu tối, chất vải rũ tự nhiên tôn lên vóc dáng cao ráo, tay đẩy theo một chiếc vali xám, trên vali còn dán tem hành lý ký gửi, cả người toát lên vẻ phong trần mỏi mệt.

Nhân viên phục vụ tiến lên, đỡ lấy vali trên tay cậu, dẫn cậu đến chỗ Giang Bảo Thuần.

Thật ra chẳng cần phải dẫn đường.

Ngay từ khoảnh khắc bước vào, ánh mắt Bạc Hàn Nghiêu đã không rời khỏi người Giang Bảo Thuần dù chỉ một giây.

Không ai có thể giữ được dáng vẻ ung dung sau chuyến bay kéo dài hai mươi tiếng, Bạc Hàn Nghiêu cũng vậy. Gương mặt cậu phảng phất nét mệt mỏi, mắt hơi đỏ, nhưng khi nhìn thấy cô, trên gương mặt lập tức hiện lên vẻ phấn khích gần như cuồng nhiệt.

Như thể suốt quãng đường vất vả, tất cả chỉ là vì khoảnh khắc này.

Giang Bảo Thuần hơi nghẹn thở, cụp mắt xuống. Tim cô như bị một cảm xúc bỏng rát rót vào, căng lên từng chút một đến phát đau.

Cô nghĩ, Bạc Hàn Nghiêu… có lẽ thật sự rất thích cô.

Orlando và trong nước chênh nhau mười hai tiếng đồng hồ. Nếu là cô, bay hai mươi tiếng rồi lại phải đối mặt với chênh lệch múi giờ, bất kể ai mời ăn cơm, cô đều sẽ không đồng ý.

Bạc Hàn Nghiêu cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống bên cạnh cô.

Một làn hương mát lạnh nhàn nhạt lập tức bao vây.

Mùi hương này dễ nhận diện đến mức, Giang Bảo Thuần ngay lập tức nhận ra đó là một loại nước hoa nổi tiếng dành cho nam.

Cô không khỏi nhìn cậu một cái đầy ngạc nhiên. Cậu xịt nước hoa à?

Bạc Hàn Nghiêu lại hiểu lầm ý của cô, sau khi ánh mắt giao nhau, cậu ngừng lại một lúc, hơi cúi đầu, rồi hôn lên môi cô.

Sau nụ hôn ấy, cậu dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, lại hôn tiếp, mỗi lần đều sâu hơn lần trước, thời gian hôn trên môi cô cũng dài hơn lần nữa. Cuối cùng, Giang Bảo Thuần gần như nghĩ rằng, chắc hẳn cậu rất đói khát trên máy bay, đang dùng nụ hôn để lấp đầy cái đói.

Trước khi cặp đôi khác trong nhà hàng kịp nhìn sang họ, Giang Bảo Thuần đã đẩy cậu ra, thì thầm cảnh cáo: “Đủ rồi.”

Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô, nhưng ánh mắt vẫn đầy khát khao.

Lúc này, đầu bếp bước đến quầy, chào hỏi họ và giới thiệu thực đơn hôm nay, khi ánh mắt lướt qua Bạc Hàn Nghiêu và Giang Bảo Thuần, rõ ràng có phần kinh ngạc.

Giang Bảo Thuần giật mình trong lòng. Không có gì nghi ngờ, đầu bếp đã nhận ra họ.

Sau đó, món ăn bắt đầu được dọn lên.

Nhà hàng này nổi tiếng với nguyên liệu tươi ngon, được cho là nhiều nguyên liệu được vận chuyển trực tiếp trong ngày, nên thực đơn chủ yếu là món sống.

Đến lượt Bạc Hàn Nghiêu, thì đầu bếp lại đặc biệt chuẩn bị món chín và dọn đến trước mặt cậu.

Giang Bảo Thuần quay đầu nhìn Bạc Hàn Nghiêu.

Bạc Hàn Nghiêu vẫn bình tĩnh nói: “Tôi không ăn đồ sống.”

Đầu bếp cười nói: “Nếu tôi không nhớ nhầm thì, tiểu Bạc cậu không thích ăn món sống, vì vậy không thích đồ Nhật. Hôm nay cậu chịu ghé qua, thật là khiến chúng tôi hết sức vinh hạnh.”

Giang Bảo Thuần nghe vậy, tim cô chợt thắt lại. Bạc Hàn Nghiêu không thích ăn đồ Nhật, vậy mà lại đưa cô đến đây, ý đồ này rõ ràng quá.

Món cuối cùng là món tráng miệng.

Chỉ khi Giang Bảo Thuần làm việc mới thích ăn đồ ngọt, bình thường cô hầu như không động vào đồ ngọt, ăn một miếng rồi đặt thìa xuống.

Bạc Hàn Nghiêu lại lấy phần kem cô để lại, ăn tiếp.

Giang Bảo Thuần chớp mắt: “Cậu thích ăn đồ ngọt à?” Lần đầu gặp nhau, dường như cậu cũng chỉ ăn kem.

Bạc Hàn Nghiêu nói: “Cũng bình thường.”

Giang Bảo Thuần tưởng cậu đang cứng đầu, nghiêng người về phía trước, thì thầm bên tai cậu: “Nhưng cậu ăn hết hai bát kem, trẻ con cũng chẳng tham ăn như cậu đâu.”

Bạc Hàn Nghiêu ngừng lại một lúc. Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng: “Đây là sự thỏa mãn thay thế.”

“Gì cơ?”

“Nói đơn giản là, chị là một nguồn k.ch thích mạnh mẽ đối với tôi..” Giọng cậu nhẹ nhàng, như đang trình bày một kết luận khoa học, “Chỉ cần nhìn thấy chị là tôi đã thấy hưng phấn. Nếu không ăn chút đồ ngọt, có lẽ tôi sẽ cứ muốn hôn cậu mãi.”

“……” Giang Bảo Thuần đã bắt đầu quen với kiểu nói không kiêng nể của cậu, múc một thìa kem, nhét vào miệng cậu, “Ăn kem của cậu đi.”

Vẻ mặt Bạc Hàn Nghiêu bình tĩnh ngậm lấy thìa. Sau đó, cậu không quan tâm đến ánh mắt xung quanh, cúi đầu, lại hôn Giang Bảo Thuần.

Hương kem ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng của họ.

Lúc này, tâm trạng của cậu, sao chỉ có thể nói là “hưng phấn” được.

Trước đây quả thật là cảm giác sai lầm, Giang Bảo Thuần rõ ràng rất thích cậu, nếu không cô đã không chủ động muốn đến đón cậu.

Sau khi gặp lại, ngay khi cậu vừa ngồi xuống, cô nhìn về phía môi cậu đầy ám chỉ.

Cậu nhìn một cái là hiểu ngay ý cô, không hề do dự mà hôn ngay.

Đầu bếp rõ ràng vẫn nhớ mối quan hệ giữa Giang Bảo Thuần và Bạc Tuấn, nhìn cậu, không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Mặt mày Bạc Hàn Nghiêu không thay đổi, nhưng trong lòng lại tràn đầy niềm vui bất thường. Cậu phải liên tục nạp đường vào người để kiềm chế cảm giác hưng phấn đang dâng trào.

Giang Bảo Thuần và Bạc Tuấn từng là một đôi, thì sao chứ. Giờ đây, cậu mới là người chiến thắng.
 
Cơn Khát - Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
Chương 26


Ăn xong, Bạc Hàn Nghiêu còn muốn cùng Giang Bảo Thuần xem phim.

Giang Bảo Thuần không hiểu sao cậu lại có nhiều năng lượng như vậy, bất kỳ ai sau hơn hai mươi giờ di chuyển mệt mỏi cũng không thể có tâm trạng để hẹn hò.

Nhưng ánh mắt của Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô, lại tràn ngập một nguồn năng lượng mạnh mẽ đến đáng sợ. Có vẻ như chỉ cần cô ra một dấu hiệu nhỏ, cậu có thể đồng ý ở lại với cô thêm hai mươi giờ nữa.

Giang Bảo Thuần lo lắng cậu sẽ ngất đi trên đường về, liền lấy điện thoại của cậu, mở ứng dụng gọi xe, nhập địa chỉ nhà cậu, chuẩn bị cưỡng chế đưa cậu về nhà.

Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô làm xong mọi chuyện, mới mở miệng nói: “Tôi có thể gọi tài xế đến.”

Giang Bảo Thuần: “Tài xế nào?”

Bạc Hàn Nghiêu nói: “Tài xế mà chị biết.”

Giọng cậu quá bình thản, Giang Bảo Thuần cũng không để ý lắm, phải một lúc sau cô mới nhận ra, gia đình Bạc Hàn Nghiêu không chỉ có một tài xế, và cô đâu phải quen hết tất cả các tài xế. Nhưng cậu lại cố tình nhắc đến “tài xế mà cô biết.”
… Ý đồ rõ ràng quá rồi.

Giang Bảo Thuần không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Bạc Hàn Nghiêu cũng đang nhìn cô. Ánh mắt cậu tập trung, nhìn có vẻ rất tỉnh táo, nhưng một người vừa trải qua chuyến bay dài và có sự chênh lệch múi giờ lên đến 12 tiếng, mà giờ vẫn đứng trước mặt cô, đó chính là một hành động không tỉnh táo chút nào.

Giang Bảo Thuần hít sâu một hơi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Cậu không sợ cha cậu biết à?”

Giọng Bạc Hàn Nghiêu điềm tĩnh, bình thản đến mức khiến người khác rùng mình: “Biết thì sao?”

“……” Giang Bảo Thuần không biết phải đáp lại thế nào. Chuyện đó sao có thể là không sao chứ, Bạc Tuấn thậm chí còn muốn tái hợp với cô nữa kìa.

Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên, ứng dụng gọi xe hiện lên, xe còn cách họ 1 km, khoảng 2 phút nữa sẽ tới.

Giang Bảo Thuần trả lại điện thoại cho cậu: “Về nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”

Cô có thói quen bôi kem dưỡng tay, làn da tay mịn màng và ẩm ướt. Điện thoại của Bạc Hàn Nghiêu lại không có ốp lưng, khiến đầu ngón tay cô không tránh khỏi để lại vài dấu vân tay trên đó.

Giang Bảo Thuần vừa định lấy khăn ướt trong túi để lau giúp cậu, thì Bạc Hàn Nghiêu đã nhận lấy điện thoại, dùng ngón cái nhẹ nhàng v/uốt ve viền kim loại.

Cô hơi ngẩn người, xác nhận đó là hành động v/uốt ve, không phải lau chùi. Vu/ốt ve mang theo một cơn sóng kí/ch thích khó nói thành lời. Còn lau thì không có.

Hơn mười giây trôi qua, Bạc Hàn Nghiêu đột nhiên hỏi: “Chị tìm được việc chưa?”

“Việc?” Giang Bảo Thuần hơi ngơ ngác, suýt nữa không theo kịp mạch nghĩ của cậu, “Chưa, tạm thời không muốn đi làm.”

Bạc Hàn Nghiêu dừng lại một chút, rồi lại hỏi: “Số điện thoại của chị là gì?”

Giang Bảo Thuần nghĩ cậu muốn lưu vào danh bạ, không nghi ngờ gì mà báo cho cậu một dãy số.

Bạc Hàn Nghiêu hỏi tiếp: “Là số điện thoại thường dùng à?”

Giang Bảo Thuần đã nhìn thấy chiếc xe mà cô gọi cho Bạc Hàn Nghiêu. Cô bước lên một bước, vừa vẫy tay gọi tài xế vừa nói: “Đương nhiên là số thường dùng rồi, tất cả các tài khoản đều liên kết với số này mà. Lên xe đi, sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu lại nhiều lời như vậy!”

Vì gọi xe bằng điện thoại của Bạc Hàn Nghiêu, Giang Bảo Thuần rất thoải mái mà chọn một chiếc xe sang trọng.

Tài xế mặc vest, đeo găng tay trắng, xuống xe, cúi người nhận hành lý của Bạc Hàn Nghiêu, rồi lễ phép mở cửa xe cho cậu.

Bạc Hàn Nghiêu quay đầu nhìn Giang Bảo Thuần.

Giang Bảo Thuần nhịn cười: “Sợ cậu không quen đi xe bình thường mà.”

Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên đưa tay nắm lấy gáy cô, cúi người xuống. Giang Bảo Thuần tưởng cậu định hôn cô, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng cậu chỉ ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn sự chu đáo của chị.”

Nói xong, cậu quay người, bước vào ghế sau.

Tài xế đóng cửa xe, cúi đầu chào Giang Bảo Thuần rồi vào ghế lái, lái xe đi.

Cho đến khi chiếc xe khuất bóng, lời nói của Bạc Hàn Nghiêu bên tai cô vẫn văng vẳng, từng làn khí nóng mà cậu phát ra khi nói, như cơn sóng làm tai cô tê dại.

Giang Bảo Thuần dùng tay xoa tai, cúi đầu lấy điện thoại, định gọi xe cho mình.

Ai ngờ, vừa mở khóa điện thoại, thì có thông báo về một khoản tiền chuyển vào tài khoản.

Cô mở ra xem.

Bạc Hàn Nghiêu đã chuyển cho cô một triệu.
 
Cơn Khát - Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
Chương 27


Khi Bạc Hàn Nghiêu về đến nhà, Bạc Tuấn đang ngồi trong phòng khách hút thuốc.

Có vẻ như hắn vừa từ một nơi trang trọng nào đó trở về, vẻ mặt hơi mệt mỏi, một tay chống trán, tay kia cầm điếu thuốc, bên cạnh là chiếc máy lọc không khí đang vận hành trong chế độ im lặng.

Bạc Hàn Nghiêu liếc cha mình một cái, cởi áo khoác đưa cho dì giúp việc bên cạnh, nói: “Không phải đã cai thuốc rồi sao.”

Bạc Tuấn day day ấn đường, dập tắt điếu thuốc: “Gặp chút chuyện phiền lòng.” Rồi lại hỏi cậu: “Sao về muộn thế, máy bay bị hoãn à?”

Bạc Hàn Nghiêu đáp: “Ở ngoài ăn chút đồ.”

“Có cần bảo dì làm thêm gì cho con ăn không?”

“Không cần.” Bạc Hàn Nghiêu nói, “Con ăn no rồi.”

Có lẽ vì đã lâu không gặp con trai, Bạc Tuấn sinh chút hứng thú trò chuyện: “Ăn gì thế?”

Hai cha con nhìn nhau chốc lát.

Bạc Hàn Nghiêu rất ít khi nói dối, chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu. Cậu bình tĩnh đáp: “Đồ Nhật.”

Bạc Tuấn bật cười: “Không phải con ghét nhất là đồ Nhật sao?”

Bạc Hàn Nghiêu nói: “Giờ vẫn không thích.”

“Vậy sao lại nghĩ đến chuyện ăn đồ Nhật?”

Bạc Hàn Nghiêu nhìn thẳng Bạc Tuấn, chậm rãi nói: “Dẫn bạn gái đi ăn.”

Sau một thoáng yên lặng, Bạc Tuấn có chút bất ngờ bật cười: “Có bạn gái khi nào vậy?”

“Vừa mới.”

“Giỏi lắm.” Giọng Bạc Tuấn mang theo ý cười pha chút trêu chọc của người lớn, “Không nói không rằng mà đã theo đuổi được người ta rồi.”

Bạc Hàn Nghiêu nói: “Là cô ấy theo đuổi con.”

Bạc Tuấn khẽ nhướng mày, giống như hầu hết các bậc phụ huynh, hắn bắt đầu nảy sinh chút tò mò với bạn gái của Bạc Hàn Nghiêu, bởi vì quá hiểu tính cách của con trai mình, lý trí đến mức lạnh nhạt, dường như bẩm sinh đã thiếu hụt cảm xúc. Rốt cuộc là cô gái như thế nào, có thể khiến cậu chẳng ngại mệt mỏi suốt hai mươi tiếng đồng hồ đi máy bay để gặp mặt?

Bạc Tuấn mỉm cười: “Tính khi nào dẫn con bé đến gặp cha?”

Bạc Hàn Nghiêu không trả lời.

Có một khoảnh khắc thoáng qua, cậu suýt nữa đã nói hết mọi chuyện với Bạc Tuấn, nhưng không phải vì muốn chia sẻ giữa cha và con, mà là vì một loại đố kỵ đen tối mơ hồ.

Nhưng rất nhanh, lý trí đã đè nén cái cảm xúc ghen tuông non nớt đó xuống.

Bạc Hàn Nghiêu điềm nhiên nhìn Bạc Tuấn, nói: “Sẽ có cơ hội thôi.”

Bạc Tuấn nhắm mắt, ngả người về sau, dựa lưng vào ghế sofa, day trán: “Đến lúc đó gọi cả dì Giang của con đến, để dì xem giúp con một chút.”

Bầu không khí lập tức khựng lại.

Bạc Tuấn vẫn nhắm mắt, không nhận ra nét mặt của con trai có sự thay đổi rất khẽ, gần như có phần kỳ lạ, chẳng rõ là khinh thường, chán ghét, hay là… tội lỗi.

Một lúc lâu sau, Bạc Hàn Nghiêu mới lạnh giọng mở miệng: “Không phải hai người chia tay rồi sao?”

Bạc Tuấn cười cười, không ngại chia sẻ suy nghĩ với con trai: “Chia tay rồi thì không thể quay lại à?”

Bạc Hàn Nghiêu không đáp, xoay người đi rót một ly nước ở quầy bar. Sắc mặt cậu không có nhiều thay đổi, nhưng nhịp tim lại giống như vừa trải qua một trận vận động dữ dội, đó là dấu hiệu cho thấy cảm xúc đã gần vượt ngoài tầm kiểm soát.

Một ly nước lạnh trôi xuống bụng, cuối cùng đầu óc cậu cũng tỉnh táo hơn, giọng điệu cũng dần bình ổn lại: “Vậy chúc cha may mắn.”

Lời vừa dứt, điện thoại của cậu bỗng “vù” một tiếng rung lên. Cậu cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Giang Bảo Thuần.

Bảo: 【Về đến nhà chưa?】

Bạc Hàn Nghiêu: 【Về rồi.】

Bao: 【Mau đi ngủ đi, trên máy bay chắc chắn cậu chẳng ngủ được mấy, tôi còn thấy cả quầng thâm mắt của cậu rồi đấy!】

Bạc Hàn Nghiêu ngừng lại một chút, theo phản xạ liếc nhìn quầy bar phản chiếu.

Trong mặt phản chiếu, ngũ quan của cậu sắc lạnh và rõ ràng, vì đường nét quá đỗi tinh tế nên nhìn thoáng qua gần như có thể dùng từ “đẹp” để miêu tả, nhưng không phải là kiểu đẹp phi giới tính, mà khí chất đàn ông rất rõ ràng. Tóm lại, với gương mặt thế này, dù có quầng thâm mắt cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhan sắc.

Nghĩ đến đây, Bạc Hàn Nghiêu cụp mắt xuống, gõ chữ:【Đúng là không ngủ được mấy, cứ nghĩ đến chị mãi thôi.】

Bảo: 【Tôi cũng đang nghĩ đến cậu.】

Bạc Hàn Nghiêu nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó gần nửa phút, rồi mới tiếp tục gõ chữ: 【Câu hỏi cuối cùng, bây giờ chị là bạn gái tôi rồi phải không?】

Giang Bảo Thuần trả lời rất nhanh: 【Chứ còn gì nữa?】
【Ngủ sớm đi, không được nhắn lại nữa!】

Ngay sau đó, cô gửi thêm một sticker: một chú gấu nhỏ giơ gậy bóng chày đập đập con gấu khác với vẻ mặt hung dữ.

Bạc Hàn Nghiêu rất hiếm khi dao động cảm xúc. Từ trước đến nay, cảm xúc luôn cách cậu một lớp màng, như thể một dạng khiếm khuyết sinh lý nào đó.

Nhưng khoảnh khắc này, khi nhìn thấy tin nhắn của Giang Bảo Thuần trên màn hình, cả người cậu như choáng váng.

Lúc chuyển tiền cho Giang Bảo Thuần, đầu óc cậu cũng từng như vậy: choáng váng, phồng căng, thậm chí mất đi khả năng suy nghĩ cơ bản, cứ như có một người khác đã tiếp quản cơ thể cậu.

Người đó hoàn toàn là mặt đối lập của cậu. Bốc đồng, ngu ngốc, thiếu cân nhắc.

Kỳ lạ là, cậu lại không hề chán ghét cảm giác đó. Giây phút chuyển khoản thành công, bộ não luôn lý trí của cậu thậm chí còn hưng phấn đến đau đớn.

Bạc Hàn Nghiêu uống cạn ly nước lạnh trên tay, chuẩn bị nghe theo “mệnh lệnh” của Giang Bảo Thuần, lên lầu tắm rửa đi ngủ.

Cậu quay người lại, lặng lẽ liếc Bạc Tuấn một cái.

Bạc Tuấn cũng đang nhìn điện thoại, thỉnh thoảng gõ vài chữ, không rõ là đang xử lý công việc, hay trò chuyện với ai đó.

Chưa bao giờ trí tưởng tượng của Bạc Hàn Nghiêu lại hoạt động mãnh liệt đến thế. Cậu lạnh nhạt nghĩ: Bạc Tuấn muốn quay lại với Giang Bảo Thuần đến vậy, thì có đi tìm cô ấy trò chuyện không? Họ sẽ nói gì với nhau?

Giác quan nhạy bén đến mức quá đà của cậu phát huy tác dụng ngay lúc này, dù không cần nhìn chằm chằm, cậu cũng cảm nhận được ngón tay của Bạc Tuấn dừng lại trên màn hình điện thoại bao lâu. Nếu là xử lý công việc, thì đâu cần phải cân nhắc từng chữ như thế.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Bạc Hàn Nghiêu phát hiện ra mình có thể ghen tuông đến mức ấy, chỉ cần cha mình gõ chữ trên điện thoại thôi, cũng đủ khiến cậu nghi ngờ không dứt.

Đúng lúc ấy, Bạc Tuấn đặt điện thoại xuống, bước về phía cậu.

Toàn thân Bạc Hàn Nghiêu thoáng căng cứng.

Nhưng Bạc Tuấn chỉ vỗ nhẹ lên vai cậu, dùng giọng điệu người lớn dặn dò: “Ngủ sớm một chút.” Sau đó quay người bước về phía thang máy trong nhà, có lẽ là lên lầu tắm.

Bạc Hàn Nghiêu “vâng” một tiếng. Cậu không nhìn về phía bàn trà, nhưng toàn bộ giác quan lại dồn hết về phía chiếc điện thoại đang nằm ở đó.

Cậu không lập tức cầm lấy điện thoại. Cha vừa rời đi, con trai đã lén xem điện thoại thì ra thể thống gì?

Thế nhưng, khi tiếng nước trên lầu vang lên, cậu hoàn toàn không thể khống chế được hành động của mình nữa, bước tới, cầm lấy điện thoại của Bạc Tuấn.

Vẻ mặt cậu có chút chán ghét, như thể đang ghét chính hành vi vô đạo đức của mình. Nhưng động tác lại không hề dừng lại, mở khóa điện thoại, bấm vào WeChat, tìm đến khung trò chuyện với Giang Bảo Thuần, cả quá trình liền mạch như nước chảy mây trôi.

Đúng như cậu đoán, Bạc Tuấn vừa mới nhắn tin với Giang Bảo Thuần.

Giang Bảo Thuần không hoàn toàn phớt lờ Bạc Tuấn. Vừa mới từ châu Âu trở về, cô đã nhắn lại cho anh, giọng điệu khách sáo mà xa cách: 【Cảm ơn đã quan tâm, em vừa thấy tin nhắn.】

Bạc Tuấn trả lời một câu: 【Không có gì.】

Cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại ở đó.

Nhưng có thể vì cuộc đối thoại vừa rồi khiến Bạc Tuấn dao động, anh lại gửi thêm một tin: hỏi cô dạo này có rảnh không, có thể ra ngoài ăn một bữa không.

Giang Bảo Thuần không trả lời.

Bạc Hàn Nghiêu nhắm mắt lại, cảm thấy hành vi của mình vừa ti tiện, vừa nực cười.

Giang Bảo Thuần thích cậu đến vậy, làm sao có thể vừa ở bên cậu, vừa dây dưa với cha cậu?

Nghĩ đến câu “Chứ còn gì nữa” của cô, trong mắt cậu hiện lên một ý cười, đang định đặt điện thoại xuống, đúng lúc ấy, màn hình điện thoại của Bạc Tuấn sáng lên, hiện ra một tin nhắn mới.

Bảo: 【Anh muốn đi đâu?】
 
Cơn Khát - Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
Chương 28


Từ rất lâu trước đây, Giang Bảo Thuần đã phát hiện ra một điều rằng bản thân rất khó để toàn tâm toàn ý với một điều gì đó mãi mãi.

Cô không phải kiểu người đa tình, cũng chẳng thích những kẻ đa tình, nhưng đúng là rất dễ bị những thứ mới mẻ thu hút, khiến sự chú ý của mình xao nhãng.

Ngoại trừ vẽ tranh, thì bất kể làm gì cô cũng hơi bị “ba phút nhiệt huyết”.

Ngay cả khi nghe nhạc, cũng hiếm khi cô lặp lại một bài.

Chia tay với Bạc Tuấn đúng là hơi vội vàng, thậm chí có phần giống như kiểu “chia tay đột ngột” thường thấy trên mạng.

Nhưng đã là không thích thì chính là không thích, cô không thể lừa dối bản thân.

Bạc Tuấn quen cô gần nửa năm, đáng lý nên hiểu tính cách của cô.

Anh thích sự hiếu kỳ mạnh mẽ ở cô, thích cái cách cô luôn hứng thú và muốn khám phá mọi điều mới mẻ. Thế nên cũng phải đoán được rằng, sớm muộn gì, chính vì những đặc điểm đó, cô sẽ rời khỏi anh.

Tương tự, cô cũng không thể tự lừa dối mình rằng mình không có cảm giác gì với Bạc Hàn Nghiêu.

Đã như vậy, thì tại sao không thử một lần với cậu ấy?

Huống chi, Bạc Hàn Nghiêu còn thẳng thắn, chân thành và mãnh liệt hơn những gì cô tưởng tượng.

Đúng lúc ấy, điện thoại cô rung lên, hiện lên một tin nhắn mới.

Bạc Tuấn: 【Tiểu Thuần, dạo này em có rảnh không? Anh muốn mời em ăn một bữa.】

Tim Giang Bảo Thuần bất chợt thót lên.

Không hiểu sao lại có cảm giác như bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.

Vừa mới xác nhận mối quan hệ với Bạc Hàn Nghiêu xong, thì tin nhắn của Bạc Tuấn liền đến… Trùng hợp đến lạ.

Chẳng lẽ Bạc Hàn Nghiêu đã nói chuyện của hai người họ cho Bạc Tuấn rồi?

Giang Bảo Thuần do dự một lát, nhắn lại: 【Anh muốn đi đâu?】

Bên kia mãi không thấy phản hồi.

Khoảng nửa tiếng sau, Bạc Tuấn mới nhắn lại: 【Xin lỗi, nãy anh đi tắm. Em có muốn đến nhà hàng nào không?】

Bảo: 【Anh tìm em có chuyện gì sao?】

Bạc Tuấn: 【Muốn xin lỗi em về chuyện trước kia, nghe nói em đã nghỉ việc rồi.】

Không nghi ngờ gì nữa, lời xin lỗi chỉ là cái cớ, mục đích thực sự của Bạc Tuấn là muốn hẹn cô ra ngoài.

Giang Bảo Thuần bất chợt nhớ đến lời xin lỗi của Bạc Hàn Nghiêu.

Cậu không vòng vo, cũng không che đậy, khi nhận ra mình sai liền trực tiếp nói hai chữ “xin lỗi”.

Còn Bạc Tuấn, rõ ràng biết việc cô nghỉ việc có thể là do mình, lại không nói thẳng một câu xin lỗi, mà dùng cái cớ mời ăn cơm để bày tỏ.

Nếu như cô chưa ở bên Bạc Hàn Nghiêu, có lẽ sẽ cảm thấy sự “cúi đầu” của Bạc Tuấn khiến người ta động lòng.

Đúng vậy, với Bạc Tuấn mà nói, sau khi bị cô từ chối dứt khoát vẫn mời cô ăn cơm, đã là một sự cúi đầu rồi.

Tuổi tác và địa vị của anh, đã định trước là sẽ không giống con trai mình mà nói lời xin lỗi, càng không giống con trai mình mà thẳng thắn bày tỏ cảm xúc.

Người càng trưởng thành, càng kỵ nói ra hết những điều trong lòng.

Chỉ có thể nói, mọi chuyện đều sợ đem ra so sánh.

So với Bạc Hàn Nghiêu, tình cảm của Bạc Tuấn thật sự quá… nhạt nhẽo.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Bảo Thuần đột nhiên dâng lên chút cảm giác tội lỗi và nực cười, cô lại vô thức mang hai cha con ra so sánh.

Cô cố gắng kéo suy nghĩ trở lại, cúi đầu gõ chữ: 【Anh có thể xin lỗi qua điện thoại mà.】

Bạc Tuấn: 【Em chọn nhà hàng đi.】

Giọng điệu không chừa chỗ để từ chối, chuẩn mực của một người bề trên.

Trước đây Giang Bảo Thuần không thích Bạc Tuấn nói chuyện với mình bằng kiểu giọng điệu đó, bây giờ vẫn không thích.

Bảo: 【Nếu em đồng ý, anh có thể đảm bảo đây là lần gặp mặt cuối cùng không?】

Bạc Tuấn không trả lời nữa.

Giang Bảo Thuần nhún vai, ném điện thoại sang một bên, đứng dậy đi tắm.

Đến khi cô tắm xong, khung chat với Bạc Tuấn đã bị tin nhắn mới đẩy xuống.

Khiến cô hơi bất ngờ là, tin nhắn mới lại đến từ Bạc Hàn Nghiêu.

Bạc Hàn Nghiêu: 【Còn thức không?】

Chẳng phải cậu đi ngủ rồi sao? Mới bao lâu mà đã tỉnh rồi?

Bảo: 【Sao lại thức?】

Bạc Hàn Nghiêu: 【Không ngủ được.】

Giang Bảo Thuần đùa: 【Không phải là nhớ tôi đến mất ngủ đấy chứ?】

Nhưng Bạc Hàn Nghiêu lại không trả lời thẳng: 【Đây là lần đầu tiên tôi yêu, rất nhiều cảm xúc tôi không biết phải xử lý thế nào.】

Bảo: 【Cảm xúc gì?】

Bạc Hàn Nghiêu: 【Cảm xúc muốn gặp chị.】

Rõ ràng chỉ là một câu chữ, vậy mà lại có sức công kích mạnh hơn cả mùi hương, tồn tại rõ rệt hơn cả âm thanh.

Giang Bảo Thuần nhìn câu đó, cảm giác như có thứ gì đó xuyên qua màn hình chạm vào giác quan của cô, để lại một vệt tê tê nóng rát.

Cô bỗng thấy má mình tê rần: 【…Việc cậu cần làm bây giờ là đi ngủ.】

Điện thoại lại rung, một tin nhắn thoại hiện lên.

Bạc Hàn Nghiêu gửi cho cô một đoạn ghi âm: “Chậm rồi.”

Giọng cậu bình tĩnh, nhưng âm thanh nền hơi ồn.

Giang Bảo Thuần nghe lại một lần, đoạn cuối dường như nghe thấy giọng nữ máy báo tầng của thang máy, nhưng cũng không chắc chắn lắm.

Bảo: 【Cậu ra ngoài rồi à?】

Bạc Hàn Nghiêu: 【Tôi đang ở trước cửa nhà chị.】

Giang Bảo Thuần khựng lại một thoáng, tim đột nhiên phồng lớn, cả lồng ngực như bị nhồi đầy một thứ cảm xúc chua xót khó diễn tả.

Cô đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo, quả nhiên thấy được bóng dáng của Bạc Hàn Nghiêu.

Tâm trạng cô càng thêm phức tạp.

Cô do dự hai giây, rồi mở cửa ra.

Thứ đầu tiên ập đến là hương sữa tắm mát lạnh, sạch sẽ.

Kế đó là cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay.

Bạc Hàn Nghiêu nắm lấy cổ tay cô.

Cậu dường như thực sự rất muốn gặp cô, lòng bàn tay không ngừng tỏa ra nhiệt khí nồng nặc dục v/ọng, dục v/ọng muốn được gặp cô.

Cậu nhìn chằm chằm, năm ngón tay chậm rãi đan vào tay cô.

Lòng bàn tay áp sát lòng bàn tay, đầu ngón tay mơn man mu bàn tay, cảm giác của cậu, giống như ánh mắt của cậu, đều khô khốc, ẩn chứa khao khát mãnh liệt.

Là khát khao, chứ không phải dục v/ọng.

Dục vọ/ng mang theo mùi tanh nguyên thủy, còn khát khao giống như cơn đói đến từ tầng sâu của cảm xúc, khẩn thiết cần cô nuôi dưỡng lại bằng tình cảm có sức nặng tương đương.

Giang Bảo Thuần chạm vào ánh mắt cậu, hơi thở chợt khựng lại một nhịp.

Tình yêu của tuổi trẻ lại nóng cháy như thế.

Chỉ một cái nắm tay, một ánh mắt đối diện, đã khiến tim cô như bị rót đầy nước sôi, vừa nóng vừa tê.

Đúng lúc này, Bạc Hàn Nghiêu mở miệng: “Xử lý loại cảm xúc này không phải sở trường của tôi.”

Giang Bảo Thuần muốn bật cười, nhưng giọng lại có phần khàn khàn: “…Nhìn ra rồi.”

Mười tám tuổi, thật sự không giấu được gì, nghĩ gì đều viết hết lên mặt.

Giây kế tiếp, cả người cô khẽ khựng lại.

Không chỉ nét mặt giấu không được, còn có một chỗ khác cũng không giấu được.

Giang Bảo Thuần tuổi cũng không lớn, hai mươi sáu, đang trong thời kỳ trẻ trung đầy sức sống.

Nhưng Bạc Hàn Nghiêu hiển nhiên còn “trẻ trung đầy sức sống” hơn cô.

Không chỉ nóng rực, mà còn mạnh mẽ.

Rõ ràng và nổi bật.

Giang Bảo Thuần chỉ khựng lại một giây, sau đó khôi phục vẻ điềm nhiên, mỉm cười hỏi: “Cái này cũng không phải sở trường của cậu sao?”

Bạc Hàn Nghiêu khựng lại, cúi đầu khẽ, giọng hơi bực bội: “Chị đừng để ý tới nó.”

“…Đây là vấn đề tôi có muốn để ý hay không sao?”

“Khi nghĩ đến chị thì sẽ như vậy.” Cậu thản nhiên nói, “Chị không để ý nó thì lát nữa nó cũng sẽ hết.”

Giang Bảo Thuần nghe đến mức tai cũng bắt đầu nóng lên.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa quen với cách biểu đạt quá mức thẳng thắn của cậu.

Cô vô thức bật cười một tiếng: “Thế mà cậu từng nói gần như mỗi ngày đều nghĩ đến tôi…”

Bạc Hàn Nghiêu cụp mắt, đối diện với ánh nhìn của cô: “Đúng vậy, mỗi ngày đều như thế.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt giao nhau, không khí dần đặc quánh, như dầu sôi sắp chạm đến điểm cháy, bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng lên.

Nhưng Giang Bảo Thuần không né tránh ánh mắt đó, cháy thì cháy thôi.

Cô hơi nghiêng đầu, bước lên một bước.

Bạc Hàn Nghiêu không lùi lại, nhìn cô chằm chằm.

Nhưng rất nhanh, cả người cậu cứng đờ.

Bàn tay Giang Bảo Thuần đặt lên.

Nhiệt độ cơ thể con người là có hạn, cách một lớp vải, cậu không cảm nhận rõ nhiệt độ từ lòng bàn tay cô.

Thế nhưng khoảnh khắc ấy, đến chân tóc cậu cũng rịn mồ hôi, cả người như bị dầu sôi tạt qua, từ thân thể đến trái tim đều bị phỏng rát.

Mỗi lần bàn tay cô khẽ siết, cảm giác bỏng rát ấy lại càng rõ rệt hơn.

Giang Bảo Thuần nhìn gương mặt Bạc Hàn Nghiêu, như đang chứng kiến toàn bộ quá trình một người đánh mất lý trí.

Cô chớp mắt một cái, như chợt hiểu ra vì sao lúc đầu cậu lại chán ghét cô đến vậy.

Không hiểu sao, cậu căm ghét dục vọ/ng đến tận xương tủy.

Tim Giang Bảo Thuần khẽ động, không kìm được nghiêng đầu sát lại bên tai cậu, thì thầm hỏi: “Bạc Hàn Nghiêu, có phải ngay lần đầu tiên gặp tôi cậu đã…”

Câu nói còn chưa dứt.

Bạc Hàn Nghiêu đột ngột cúi đầu, hôn lấy cô.

Không có kỹ xảo, không có trình tự.

Cậu đã hoàn toàn thất thủ.

Từ khoảnh khắc không thể kiềm chế ánh mắt dõi theo cô, thị giác, khứu giác, dục vọ/ng của cậu đã bắt đầu sụp đổ.

Nếu cô đã nhìn ra rồi, cậu cũng chẳng cần giấu nữa.

Dù sao thì ngôn ngữ của cậu cũng đã sụp đổ. Cậu không thể nói dối lòng mình được nữa, thích chính là thích, cậu thích người trước mặt đến chết đi được.

Thế nên, sau khi nụ hôn kết thúc, cậu nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Phải.”
 
Cơn Khát - Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
Chương 29


Ánh mắt Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô quá đỗi trầ/n trụi, cảm xúc yêu thích gần như tràn ra khỏi đáy mắt.

Giang Bảo Thuần không nhịn được đưa tay lên, che mắt cậu lại.

Bạc Hàn Nghiêu phản xạ có điều kiện chớp mắt một cái, hàng mi dài quét nhẹ qua lòng bàn tay cô.

Cậu cao lớn, nhưng gương mặt lại nhỏ và hẹp, một bàn tay của cô gần như có thể che hết nửa gương mặt cậu.

So với đôi mắt, lòng bàn tay càng nhạy cảm hơn, có thể chạm đến nhiều chi tiết mà mắt thường không nhìn thấy.

Lần đầu tiên Giang Bảo Thuần cảm nhận được một cách rõ ràng rằng, ngũ quan của cậu sắc sảo đến mức nào, đường nét gương mặt quá đỗi nổi bật: xương mày, hốc mắt, sống mũi, cằm… không có chỗ nào là không rõ ràng, giống như một hẻm núi lạnh lẽo và sâu thẳm.

Chỉ cần nghĩ đến việc những chi tiết tinh tế này chỉ có lòng bàn tay cô mới chạm đến được, tim cô dâng lên một cảm xúc nóng bỏng khó tả.

Bạc Hàn Nghiêu không hề gạt tay cô ra, trái lại còn đưa tay lên, phủ lên mu bàn tay cô.

Sau đó, cậu hơi ngẩng cằm, hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.

Ngón tay Giang Bảo Thuần theo bản năng co lại.

Bàn tay của Bạc Hàn Nghiêu dường như cũng rất khao khát, chưa đầy hai giây sau khi chạm vào làn da, đã theo khe hở giữa những ngón tay mà siết chặt lấy mu bàn tay cô.

Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, rõ ràng cậu trở nên kích động hơn, nhịp thở nhanh hẳn, từng luồng khí nóng bỏng liên tục phả lên đầu ngón tay cô.

Tim Giang Bảo Thuần cũng như bị luồng hơi nóng đó đập vào, dâng lên một tầng tê dại ngứa ngáy.

Cô không nhịn được mà hỏi: “…Cậu cũng dễ kích động như vậy với người khác sao?”

Khoảnh khắc sau, Bạc Hàn Nghiêu đột ngột kéo tay cô xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện.

Giang Bảo Thuần chưa từng chịu nổi ánh mắt của Bạc Hàn Nghiêu.

Tính cách cô vốn đã thẳng thắn, vậy mà vẫn không thể sánh được với sự trực tiếp của cậu.

Cô chợt có cảm giác, nếu lúc này bảo cậu gọi điện nói với Bạc Tuấn rằng họ đang ở bên nhau, đang hôn nhau, cậu cũng sẽ không chút do dự mà làm ngay.

Đồng thời, Bạc Hàn Nghiêu cụp mắt xuống, nhìn cô, khẽ nói: “Chỉ với chị.”

Giang Bảo Thuần nghẹn thở.

Bạc Hàn Nghiêu nói: “Giang Bảo Thuần, tôi chỉ dễ kích động với chị thôi.”

Nghe cậu nói vậy, da đầu Giang Bảo Thuần tê dại, theo phản xạ đưa tay lên bịt miệng cậu lại.

Bạc Hàn Nghiêu không hề khó chịu, ngược lại còn hơi nghiêng đầu, cọ nhẹ lòng bàn tay cô.

…Thật là phạm quy quá mức.

Giang Bảo Thuần bị cậu cọ đến mức tim mềm nhũn.

Trên mặt Bạc Hàn Nghiêu không có biểu cảm gì rõ ràng, thậm chí có phần điềm tĩnh, thế nhưng từng câu nói, từng động tác, từng ánh mắt cậu dành cho cô, đều như thể đã hoàn toàn mê đắm cô.

Cô thật sự không có sức kháng cự với kiểu đối lập này.

Những chuyện sau đó, cứ thế thuận theo tự nhiên mà xảy ra.

Không rõ ai là người bước qua ranh giới trước, sau này nghĩ lại, Giang Bảo Thuần cảm thấy có lẽ là mình, bởi vì Bạc Hàn Nghiêu hoàn toàn không biết gì cả.

Cậu có thể bình tĩnh đọc vanh vách tên các bộ phận s/nh lý và chức năng của chúng, nhưng khi thật sự đi vào thực hành, lại hoàn toàn mù mờ.

Giang Bảo Thuần không tin là cậu thật sự không biết gì. Bây giờ mạng phát triển thế rồi. Có lần cô đi quay dự án, phải mượn sân trường của một tiểu học, vừa bước vào đã thấy đám nhóc con say sưa kể mấy trò lố trên mạng, hành vi lời nói còn trưởng thành hơn cả người lớn, lúc đùa giỡn còn thi nhau làm mấy cử chỉ sàm sỡ.

Bạc Hàn Nghiêu mười tám tuổi, đâu phải tám tuổi, sao có thể hoàn toàn không biết gì được.

Ai mà ngờ, cậu thật sự chẳng biết gì.

Cô đành phải nắm tay cậu, dẫn dắt từng bước một.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Bạc Hàn Nghiêu chưa từng rời khỏi cô, cứ thế nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Theo thời gian trôi đi, ngón tay cậu dần dần “tỉnh” lại, tìm được cảm giác chính xác khi làm thí nghiệm.

Nghĩ kỹ cũng hợp lý, nhiều thí nghiệm yêu cầu cực kỳ cao về độ ổn định của tay, động tác phải chuẩn xác, liền mạch, lực đạo phải đều, nếu không cả bộ dữ liệu sẽ bị hỏng.

Cậu thường xuyên ở lì trong phòng thí nghiệm, sao có thể không kiểm soát được tay mình?

Cậu có thể không ngừng dùng sức, nhưng Giang Bảo Thuần thì không, cô hạ giọng: “…Đủ rồi.”

Nhưng Bạc Hàn Nghiêu dường như không hiểu: “Cái gì đủ rồi?”

Giang Bảo Thuần hơi bực: “Cậu nghĩ là cái gì?”

Cậu nói: “Tôi tưởng chị sẽ thấy thoải mái.”

“…Vậy thì không thể chỉ có thế này.”

Bạc Hàn Nghiêu không đáp.

Giang Bảo Thuần nhìn thẳng vào cậu, nhận ra ánh mắt cậu đã sớm nhuộm một tầng dục v/ọng mãnh liệt, ngay khoảnh khắc bắt được ánh nhìn của cô, cậu lập tức cúi đầu hôn xuống.

Chớp mắt như vậy, cô lại nghĩ đến Bạc Tuấn. Bạc Tuấn tuy không nghiện thuốc nặng, nhưng vì thường xuyên tham gia các buổi xã giao, trên người lúc nào cũng có mùi khói thuốc không tan đi được. Không đến mức khó ngửi, nhưng cũng chẳng dễ chịu.

Còn Bạc Hàn Nghiêu thì không có bất kỳ mùi cơ thể nào. Hơi thở của cậu sạch sẽ, tóc tai cũng không có mùi, chỉ có hương sữa tắm nhàn nhạt vương bên cổ, thoang thoảng đến mức như không có thật, hoàn toàn không giống một cá thể tràn đầy hormone nam tính.

Nhưng hormone giữa hai người họ, đúng là đang xâm chiếm lẫn nhau, từ từ hòa quyện.

Khoảnh khắc tâm lý và si/h lý hòa hợp làm một, ngay cả Giang Bảo Thuần cũng bắt đầu trở nên điên cuồng.

Cô lờ mờ nghĩ, sớm biết mình hợp với Bạc Hàn Nghiêu đến thế… có lẽ lúc đầu nên tránh Bạc Tuấn, trực tiếp qua lại với Bạc Hàn Nghiêu mới phải.

Nghĩ đến lúc mới quen cậu, ánh mắt cậu khi đó lạnh nhạt lại đầy chán ghét, rồi lại đối chiếu với ánh mắt hiện tại, gần như say đắm đến mê muội… cảm giác chinh phục trong cô bỗng được thỏa mãn đến điểm cao nhất, vô thức siết cơ thể chặt lại.

Giây tiếp theo, Bạc Hàn Nghiêu khựng người.

Dưới ánh đèn mờ vàng, một luồng xung lực ấm nóng đánh thẳng vào cô.

Vì đã có phòng bị, nên luồng xung lực ấy không đến mức mãnh liệt, nhưng vẫn khiến ngực cô co thắt, như thể bị xâm chiếm hoàn toàn, để lại một ảo giác sâu nặng.

Đến khi cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện sắc mặt Bạc Hàn Nghiêu không mấy dễ coi.

Cô bật cười, vừa định lên tiếng an ủi, cậu đã lại cúi người xuống.



Khi mọi thứ trở nên yên ắng, trời đã về khuya.

Giang Bảo Thuần nằm vật trên giường, toàn thân đẫm mồ hôi, đến nhấc một ngón tay cũng thấy khó khăn.

Thể lực cô vốn không tệ, cũng không phải kiểu người “năng lực yếu kém” như lời đồn, nhưng sức bền của Bạc Hàn Nghiêu rõ ràng đã vượt khỏi giới hạn người bình thường.

Từ đầu đến cuối, cậu hoàn toàn không giống người vừa trải qua một chuyến bay dài. Nguồn năng lượng dồi dào đến mức khiến cô có phần kinh sợ.

Ngoài điều đó ra, cậu còn hợp với gu của cô một cách hoàn hảo.

Không ít đàn ông xem nụ hôn là một loại kỹ xảo, kỹ xảo để dỗ dành phụ nữ, để ngăn phụ nữ hối hận hay vùng vẫy.

Thứ an ủi đến từ vị thế kẻ bề trên đó khiến cô cảm thấy phản cảm về mặt si/nh lý.

Nhưng nụ hôn của Bạc Hàn Nghiêu, lại không mang theo bất kỳ kỹ xảo nào.

Cô có thể cảm nhận được, cậu thật lòng muốn hôn cô.

Cậu bị cô mê hoặc, bị trúng độc, chỉ có không ngừng hôn mới có thể xoa dịu nỗi khát khao khủng khiếp ấy.

Dù ánh mắt và động tác của cậu không hề cúi mình hay hèn mọn như một kẻ thấp thế, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, trước mặt cậu, cô mới là người được nuông chiều.

Cậu chủ động đòi cô hôn, đòi cô ôm, đòi sự thân mật sâu xa hơn nữa.

Cậu hoàn toàn không biết điểm dừng.

Tất nhiên, chính cô cũng cảm nhận được một loại vui thích vi diệu trong sự đòi hỏi nóng bỏng đó.

Phải mất một lúc lâu, Giang Bảo Thuần mới hoàn hồn, gắng gượng ngồi dậy đi tắm.

Còn chưa kịp bước xuống giường, Bạc Hàn Nghiêu đã dán lại gần.

Cậu không nói một lời, từ phía sau vòng tay ôm lấy, vùi đầu vào hõm cổ cô, hơi thở dồn dập nóng rực.

Từ sau khi có mối quan hệ thân mật sâu sắc hơn, cậu không còn che giấu sự phụ thuộc với cô nữa, dường như chỉ muốn dính lấy cô mọi lúc mọi nơi.

Cả người Giang Bảo Thuần đang dính nhớp, bị thân nhiệt nóng rẫy của cậu áp sát, khiến cô toát mồ hôi lần nữa.

“Làm sao thế?” Cô hỏi.

Bạc Hàn Nghiêu không trả lời, đưa tay nâng cằm cô lên, xoay mặt cô lại, men theo cổ cô, hôn lên môi cô.

Sự quấn quýt ấy khiến cô nổi hết da gà.

“Rốt cuộc là sao vậy?”

Cuối cùng Bạc Hàn Nghiêu cũng mở miệng: “Vẫn muốn tiếp tục.”

“…Cậu không ngủ à?”

“Không ngủ được.” Cậu ngập ngừng: “Hưng phấn quá, ngủ không được.”

Giang Bảo Thuần: “…Vậy cũng phải đi ngủ cho tôi.”

Bạc Hàn Nghiêu chạm phải ánh mắt không cho phép cãi lại của cô, khựng một chút, rồi cúi đầu xuống, lại tựa đầu vào cổ cô, khẽ nói: “Biết rồi.”

***

Tinh Nguyệt: Làm rõ một chút là bộ truyện này tác giả đang viết nên khi nào tác giả ra chương ta mới cập nhật được nhé, ta đã theo rất sát tiến độ của tác giả rồi nên mọi người hiểu cho chứ không phải ta làm chậm nhé.

Đợt gần đây tác giả đang có một số vấn đề về sức khỏe nên cập nhật không nhanh lắm, cũng trộm vía là tình hình đã có vẻ khả quan hơn. Cầu mong Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua thật khỏe mạnh và update truyện đều đều vì ta thích tác giả này lắm, ta còn đang tăm tia mấy bộ sắp tới của bả cơ =)))
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back