Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cơn Khát - Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua

Cơn Khát - Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
Chương 35


Bạc Hàn Nghiêu mắc chứng sạch sẽ, cậu tuyệt đối không cho phép mình qua loa khi rửa bát.

Mỗi chiếc bát, chiếc đĩa đều phải được rửa ít nhất hai lần, chỉ khi chắc chắn không còn chút màng dầu nào bám lại, cậu mới tráng nước, để khô.

Ở nhà, cậu cũng có một loại ha.m muốn kiểm soát đối với đồ đạc của mình đến mức đáng sợ.

Dù là món gì đi nữa, vị trí đặt để cũng phải hoàn toàn đồng đều, ngay cả chiếc điện thoại tiện tay đặt xuống cũng phải được căn thẳng hàng với món đồ phía trước, không cho phép bất kỳ sự lệch lạc nào.

Thế nhưng căn bếp của Giang Bảo Thuần lại vô cùng hỗn loạn.

Không chỉ bát đĩa không được sắp theo kích cỡ, mà muỗng, đũa và dao nĩa cũng bị trộn lẫn trong cùng một tầng giá inox. Trên lò nướng, thậm chí còn có mấy cái ly bằng chất liệu khác nhau, kiểu dáng cũng chẳng liên quan gì đến nhau.

Phải biết rằng, không lâu trước đây, cậu vừa mới giúp cô dọn dẹp căn bếp này một lần.

Ban đầu, Bạc Hàn Nghiêu định giả vờ như không thấy, nhưng rốt cuộc bệnh cưỡng ép lại phát tác, khiến cậu không nhịn được mà sắp xếp lại lần nữa.

Lúc Giang Bảo Thuần mở tủ lạnh lấy táo, vừa hay nhìn thấy căn bếp của mình đã thay da đổi thịt.

Bát đĩa được sắp xếp gọn gàng lại, dụng cụ ăn uống cũng được phân loại cho vào các ngăn kéo khác nhau, ngay cả những chiếc ly chất đống trên lò nướng cũng đã được rửa sạch, lau khô, xếp vào trong tủ.

Điều khiến cô kinh ngạc nhất là cả bồn rửa và bếp ga cũng được lau chùi sạch bóng không dính chút bụi.

Phải một lúc lâu sau Giang Bảo Thuần mới định thần lại, cắn một miếng táo: “…Cậu còn giỏi hơn cả cô giúp việc mà tôi từng thuê đấy.”

Bạc Hàn Nghiêu liếc cô một cái: “Trước đây căn bếp của chị, lượng vi khuẩn có khi còn nhiều hơn cả màn hình điện thoại của chị.”

Giang Bảo Thuần thành khẩn cầu học: “Màn hình điện thoại nhiều vi khuẩn vậy sao?”

“Có nghiên cứu cho thấy, số lượng vi khuẩn trên màn hình điện thoại gấp hơn mười lần viền bệ bồn cầu.”

Giang Bảo Thuần đúng là từng đọc mấy bài phổ cập kiến thức tương tự, nhưng cũng không vì thế mà nội tâm hoang mang. Thứ có vi khuẩn thì nhiều lắm, không nhìn thấy thì coi như không có.

Tuy vậy, việc Bạc Hàn Nghiêu giúp cô dọn dẹp căn bếp vẫn rất đáng được khen ngợi.

Vì thế, cô bước tới, đưa quả táo vừa cắn một miếng đến trước môi cậu: “Vậy cảm ơn cậu đã giúp tôi dọn bếp nha.”

Bạc Hàn Nghiêu cụp mắt, nhìn quả táo đưa đến gần, yết hầu khẽ chuyển động.

Thịt táo giòn, dấu răng của cô hằn rõ trên đó. Hàng răng đều đặn khá đẹp.

Nếu cô yêu cầu cậu cắn vào đúng vị trí đó, cậu sẽ không từ chối.

Nào ngờ Giang Bảo Thuần lại nói: “Này, cậu cắn bên kia đi nhé, lát tôi còn ăn nữa.”

Tiếng cô vừa dứt, Bạc Hàn Nghiêu đột ngột ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt cậu gần như lạnh buốt, khiến người ta vô thức run sợ.

Giang Bảo Thuần: “…Gì thế, không phải cậu mắc chứng sạch sẽ à?”

Giọng Bạc Hàn Nghiêu lạnh tanh: “Là tôi sạch sẽ, hay là chị không muốn cùng tôi trao đổi nước bọt?”

Giang Bảo Thuần: “…”

Nghe đến đây, cô suýt nữa thì phì cười thành tiếng.

Cô tưởng mình đã quen với cách nói chuyện của Bạc Hàn Nghiêu, không ngờ vẫn không đỡ nổi tốc độ xuất chiêu bất ngờ của cậu.

“…Nào có trao đổi cái gì.” Cô bất lực, “Cậu thích cắn đâu thì cắn đi.”

Bạc Hàn Nghiêu không thay đổi sắc mặt cắn một miếng táo.

Giang Bảo Thuần nhìn vẻ mặt ấy của cậu, lại không nhịn được mà bật cười: “Tôi thật không biết cậu là ấu trĩ, hay là thích tôi đến mức không kiềm chế được.”

Bạc Hàn Nghiêu nuốt miếng táo, mới mở miệng bình thản: “Chị không thích tôi à?”

“Thích chứ.” Giang Bảo Thuần nói thẳng, rồi kiễng chân, vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, cằm tựa lên vai cậu, hơi thở mềm nhẹ luồn vào tai khiến người cậu ngưa ngứa, “Chỉ là cảm giác như không bằng cậu thích tôi thôi.”

Bạc Hàn Nghiêu nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Mấy lần gặp gần đây, cô đều không trang điểm, mặt mộc hoàn toàn, da trắng mịn, sạch sẽ. Hàng mi rất dày, như từng chùm lông vũ xếp lại. Dù không đánh son, môi cô vẫn ửng đỏ, bóng lên như phủ nước.

Không nghi ngờ gì, cô thật sự rất xinh đẹp.

Đến mức chói mắt.

Có lẽ chính vì quá đẹp nên lần đầu gặp nhau mới khiến da đầu cậu căng chặt.

“Không bằng tôi thích chị à?” Bạc Hàn Nghiêu khẽ hỏi.

“Ừm.” Cô giơ tay vòng qua cổ cậu, hôn lên má một cái, “Tôi chưa từng thấy ai ngồi máy bay hơn hai mươi tiếng, vừa xuống là lập tức đòi đi ăn cùng tôi. Vất vả lắm mới về đến nhà, tắm rửa xong lại chạy đến tìm tôi. Ngày hôm sau còn đến tận nhà, nấu cơm cho tôi ăn… Giờ thì đến cả việc tôi không cho cậu cắn chỗ có dấu răng cũng khiến cậu giận nữa…”

Cô nghiêng đầu, hàng mi chớp chớp, làm nũng hỏi: “Bạc Hàn Nghiêu, cậu thích tôi đến vậy sao?”

Bạc Hàn Nghiêu không trả lời.

Cậu hoàn toàn không nhận ra, bản thân đã vô thức làm ra từng ấy chuyện đi ngược lại nguyên tắc của mình.

Cậu rất muốn bình tĩnh hỏi lại: Vậy thì sao, chẳng phải chị cũng thích tôi đến vậy à?

Nhưng rất nhanh, cậu lại nghĩ đến vòng bạn bè của Giang Bảo Thuần, và cả quả táo đang cầm trong tay.

Nếu cô thật sự thích cậu nhiều đến thế, thì tại sao ngày xác nhận mối quan hệ lại chẳng nói một lời? Tại sao lại không cho cậu cắn vào dấu răng cô để lại?

Nhưng nếu cô không thích cậu đến mức ấy, vậy vì sao lại cứ khiến cậu rung động?

Cậu vẫn luôn nhớ rất rõ, lần ấy cô cố tìm mọi cách trà trộn vào buổi hội thảo cậu tham dự, chỉ để gặp cậu một lần, nói với cậu rằng cô đã chia tay với cha cậu.

Sau đó, lại mượn cớ chuyển nhà để ở lại qua đêm, cố tình tạo cơ hội được ở cùng phòng với cậu. Ngay cả khi đi uống cà phê, cô cũng không quên đăng một dòng trạng thái vòng bạn bè, ngầm gợi ý cậu tới tìm mình.

Nếu tất cả chỉ là trùng hợp, vậy tại sao cô lại hôn cậu trong quán cà phê, để lại dấu hôn ám muội trên yết hầu, khiến mấy ngày sau cậu phải mặc áo len cao cổ?

Còn rất nhiều chi tiết khác.

Ví dụ như hôm cô đi ăn với đồng nghiệp, cậu đứng từ xa thấy có một gã đàn ông đến gần cô vượt quá giới hạn giao tiếp thông thường, liền bước tới giải vây. Kết quả là cô gần như nói thẳng rằng mình muốn yêu đương.

Lại ví dụ như lần cha cậu đến tìm cô, cô lại gửi cho cậu một tin nhắn thoại, nói rằng cô muốn đi ăn cùng cậu hơn.

Điều quan trọng nhất là, cô ra chiêu rất có tính toán.

Bạc Hàn Nghiêu đến giờ vẫn nhớ cái tuần lễ cô xoá cậu khỏi danh sách bạn bè.

Giống như rơi thẳng từ độ cao lớn, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, cũng không có vùng đệm nào để tiếp đất.

Dù cuộc sống của cậu vẫn diễn ra bình thường, nhưng luôn có cảm giác mất trọng lực đè nặng ở ngực.

Như thể ai đó đã rút đi một dây thần kinh bí mật trong đầu, khiến ngay cả việc thở cũng trở nên nhức nhối.

Cô khiến cậu quen với sự hiện diện của mình, rồi đột ngột cắt đứt mọi liên hệ giữa hai người.

Cô đã điều khiển cậu để cậu nảy sinh phản ứng cai nghiện với mối quan hệ này.

Giờ thì, dựa vào đâu mà cô lại có thể tỏ ra bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Bạc Hàn Nghiêu khép mắt lại, một tay chống lên bồn rửa, đầu óc choáng váng nhẹ.

Cậu không hiểu nổi bản thân bị làm sao nữa, vì sao lại phải tranh giành thắng thua với Giang Bảo Thuần trong mấy chuyện vặt vãnh như thế này.

Bản tính hiếu thắng của cậu vốn không đến mức như vậy.

Chỉ là ai thích ai nhiều hơn một chút mà thôi. Dù Giang Bảo Thuần nghĩ là cậu thích cô nhiều hơn, thì đã sao chứ?

Chỉ cần khiến cô vui vẻ, thừa nhận điều đó cũng chẳng sao cả.

Cậu vốn không phải kiểu người ngại thừa nhận rằng mình thích một ai đó.

Nhưng lý do cậu mãi không mở miệng được, có lẽ là vì… Giang Bảo Thuần hình như không thích cậu đến vậy.

Một lúc lâu sau, Bạc Hàn Nghiêu mới ngẩng đầu lên.

Giang Bảo Thuần giật mình. Rõ ràng cô chỉ mới làm nũng một chút, mà cậu lại lộ ra vẻ mặt ngẩn ngơ như thế. Cô không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ một chút làm nũng thôi cũng có sức công phá lớn đến vậy à?

Ngay giây tiếp theo, cô chạm phải ánh mắt của Bạc Hàn Nghiêu, rồi lập tức sững người.

Vẻ mặt cậu lạnh lùng đến mức gần như kỳ dị, ánh mắt nhìn cô như đang quan sát một người xa lạ.

Lúc mới đến hôm nay, cậu cũng từng nhìn cô như vậy.

Chỉ là lần này, ánh mắt ấy lạnh lẽo hơn, kỳ dị hơn, mang theo sự dò xét rõ ràng hơn nữa, như thể muốn lột trầ.n cô từ trong ra ngoài.

Khiến cô bất giác cảm nhận được một luồng áp lực không thể làm ngơ.

“Làm sao thế?” Cô ngơ ngác hỏi, bật cười. “Tôi nói là cậu thích tôi hơn, mà cậu cũng phải nổi giận à? Bảo cậu ấu trĩ, là cậu nhập vai luôn đấy à.”

Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô, cổ họng khẽ chuyển động, như thể định nói gì đó.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không nói gì, chỉ cắn thêm một miếng táo.

Giang Bảo Thuần nghiêng người tới, vừa định hỏi thêm thì giây tiếp theo, Bạc Hàn Nghiêu bỗng cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Vị ngọt và chua thanh thanh của táo len lỏi vào khoang miệng.

Nụ hôn của cậu cũng mang theo sự lạ lẫm, một cảm giác thân mật chưa từng có khiến toàn thân cô nổi da gà.

Đầu lưỡi cậu lướt qua mọi ngóc ngách trong miệng cô, như thể đang kiểm tra xem cô có chống cự lại sự xâm nhập của mình không.

Cậu đang nghĩ gì, cô không đoán được, chỉ biết là cơ thể cậu dường như rất kích động, trong suốt nụ hôn ấy, yết hầu cậu liên tục chuyển động mạnh mẽ, lồng ngực cũng phập phồng dữ dội.

Giang Bảo Thuần gần như bị cậu hôn đến nghẹt thở, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gọi là nước sữa giao hòa trong một nụ hôn.

…Quá mức thân mật.

Là sự hòa quyện hoàn toàn của hơi thở, sống chết có nhau.

Tính xâm lược ẩn trong đầu lưỡi của cậu gần như khiến sau gáy cô đau nhói.

Mãi đến khi cô bắt đầu thấy khó thở, Bạc Hàn Nghiêu mới hơi rời khỏi môi cô.

Kết thúc nụ hôn, cơn giận dữ lạnh lẽo kỳ lạ toát ra từ người cậu dường như cũng tan đi đôi chút.

Đến tận bây giờ Giang Bảo Thuần vẫn không hiểu vì sao cậu lại nổi giận. Có lẽ do còn trẻ, nóng nảy, dễ thay đổi cảm xúc chăng.

Bạc Hàn Nghiêu trả lại quả táo cho cô, rửa tay trong bồn, rồi mới mở miệng: “Tôi đi đây.”

“Hử?”

“Ngày mai còn có tiết.” Cậu nói.

Thịt táo đã bắt đầu ngả vàng. Giang Bảo Thuần chẳng để tâm, cắn một miếng, đáp hàm hồ: “Tôi nói cậu thích tôi nhiều hơn mà cậu không tin.”

Bạc Hàn Nghiêu lau khô nước trên tay, xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Ừ, tôi rất thích chị.”

Tim Giang Bảo Thuần bỗng dưng siết lại.

Không phải vì câu nói đó, mà là vì ánh mắt cậu khi nói ra nó.

Ánh mắt ấy trông có vẻ bình tĩnh, nhưng lại vô cớ mang theo cảm giác buông xuôi như kẻ đã chịu đựng quá lâu mà chẳng còn sức phản kháng, cuối cùng đành phó mặc tất cả.

Nhưng… chẳng phải hai người mới quen nhau được hai ngày thôi sao?

Cô cũng đâu làm gì quá đáng để khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng như thế?

Cho nên… tại sao cậu lại lộ ra ánh mắt như thể vừa trải qua một cuộc dày vò tàn khốc đến vậy?

***

Tinh Nguyệt: Đợt này tác giả năng suất quá haaa!
 
Cơn Khát - Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
Chương 36


Sáng hôm sau, Giang Bảo Thuần bị tiếng rung của điện thoại đánh thức.

Tấm rèm chắn sáng hé ra một khe nhỏ, ánh sáng nhạt nhòa bên ngoài rọi vào, không thể nhìn rõ là mấy giờ.

Cô lờ mờ đưa tay cầm lấy điện thoại liếc nhìn, bảy giờ sáng.

Lại nhìn sang khung tin nhắn, là tin nhắn do Bạc Hàn Nghiêu gửi tới.

Bạc Hàn Nghiêu: 【Tỉnh sao?】

Đầu óc Giang Bảo Thuần vẫn trống rỗng, còn đang mải miết phát lại giấc mơ vừa rồi, trông thì có vẻ đã tỉnh nhưng thực chất như đang mộng du.

Phải một lúc sau cô mới phản ứng lại được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bạc Hàn Nghiêu nhắn tin cho cô vào lúc bảy giờ sáng, hỏi cô đã tỉnh chưa.

Cậu không biết cô đã nghỉ việc rồi sao?

Giang Bảo Thuần nhăn mặt khổ sở gửi đi một tin nhắn thoại: “Bảo bối à, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không hả?”

Bạc Hàn Nghiêu không trả lời.

Mí mắt Giang Bảo Thuần díp lại, cầm điện thoại chờ thêm một chút, rồi lại thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ vài giây, điện thoại cô lại rung lên lần nữa.

Lần này, cô thực sự nổi cơn ngái ngủ, gần như giận dữ cầm lấy máy.

Nhưng trên màn hình không phải là cuộc gọi từ Bạc Hàn Nghiêu, mà là một dãy số lạ hiển thị.

Giang Bảo Thuần hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng dịu dàng: “A lô?”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam lạ lẫm: “Xin chào, cho hỏi có phải là cô Giang không ạ? Tôi là quản lý nhà hàng của khách sạn Tê Vân, bữa sáng của cô đã đến nơi, phiền cô mở cửa nhận giúp ạ.”

Khách sạn Tê Vân chính là nhà hàng cao cấp mà trước đây cô từng đi ăn cùng đồng nghiệp, mức giá trung bình khoảng bảy trăm một người.

Tuy Giang Bảo Thuần không thiếu tiền, nhưng cũng chưa đến mức sáng sớm tỉnh dậy đã gọi suất ăn sáng bảy trăm tệ.

Rõ ràng, là do Bạc Hàn Nghiêu đặt bữa này.

Nhưng khách sạn này vốn không nhận giao đồ ăn ra ngoài, càng không cho phép shipper bên thứ ba vào trong mua hộ.

Không biết Bạc Hàn Nghiêu đã chi bao nhiêu cho quản lý nhà hàng, mới khiến đối phương chịu khó mang tận bữa sáng đến cửa nhà cô lúc bảy giờ sáng.

Giang Bảo Thuần có phần bất đắc dĩ.

Chuyện đã đến nước này, ăn trước rồi tính.

Bữa sáng được đóng gói vô cùng cẩn thận, từng lớp từng lớp như hộp cơm tinh xảo, trang nhã chứ không hề giống đồ ăn đặt ngoài.

Dụng cụ ăn uống cũng không phải đôi đũa gỗ dùng một lần rẻ tiền, mà là đũa sứ có chất lượng tốt, cầm lên tay nặng trĩu, bề mặt hơi nhám chứ không trơn trượt.

Có vẻ đã cân nhắc đến việc sáng sớm không nên ăn đồ quá dầu mỡ, nên những món Bạc Hàn Nghiêu đặt đều nhẹ nhàng thanh đạm.

Há cảo tôm, bánh bao nước, cháo trắng kiểu Quảng Đông, sữa đậu nành xay tại chỗ, thêm một phần nhỏ mì hải sản cà chua, nước súp đỏ au trong vắt, bên trên là vài lá rau xanh tươi rói và mấy con tôm biển to mẩy.

Khoảnh khắc mở nắp hộp, hương thơm nồng nàn bùng lên, hoàn toàn không có chút mùi tanh mặn của hải sản kém chất lượng, chỉ còn lại mùi thơm ngọt quyến rũ lan tỏa.

Lúc này, Giang Bảo Thuần tỉnh hẳn.

Tỉnh bởi mùi thơm.

Tuy là đồ mang đến tận nơi, nhưng hình thức bày biện trông đẹp đến mức khó tin.

Cô không nhịn được cầm điện thoại chụp một tấm, rồi đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội.

【Có người bảy giờ sáng đã gọi mình dậy ăn sáng. Xét thấy mùi vị không tệ, tha thứ cho cậu ấy vậy.】

Sau đó, cô đặt điện thoại sang một bên, toàn tâm toàn ý thưởng thức bữa sáng.

Phải nói là, ngon thật.

Đặc biệt là há cảo tôm, khác hẳn với loại đông lạnh trong siêu thị, cắn một miếng là cảm nhận được độ đàn hồi của tôm, vừa giòn vừa mềm, rõ ràng là tôm tươi vừa đánh bắt.

Giang Bảo Thuần uống một ngụm cháo trắng, cúi đầu nhắn tin cho Bạc Hàn Nghiêu:
【Lần này thì bỏ qua, lần sau mà còn gọi tôi dậy lúc bảy giờ sáng, cẩn thận tôi đập cậu hai cái đấy.】

Bạc Hàn Nghiêu vẫn không trả lời, chắc là đang bận làm chuyện khác.

Ăn xong bữa sáng thì đã tám giờ.

Giang Bảo Thuần ngáp một cái, chuẩn bị đi đánh răng rồi ngủ bù thêm một giấc, vừa mới bóp kem đánh răng ra, điện thoại lại rung lên.

Khoảnh khắc thông báo hiện ra, tim cô chợt lệch một nhịp.

Là tin nhắn của Bạc Tuấn.

Bạc Tuấn: 【Tiểu Thuần, chuyện lần trước tôi nói, em đã suy nghĩ thế nào rồi?】

Gần như cùng lúc đó, điện thoại lại rung thêm cái nữa, tin nhắn của Bạc Hàn Nghiêu hiện ra, đè luôn cửa sổ trò chuyện của Bạc Tuấn xuống.

Bạc Hàn Nghiêu: 【Đập tôi hai cái?】

Tim Giang Bảo Thuần khẽ giật nảy. Cô vờ như không thấy tin nhắn của Bạc Tuấn, trả lời cho Bạc Hàn Nghiêu: 【…ý là đánh cậu hai cái.】

Bạc Hàn Nghiêu gửi lại một đoạn thoại: “Tôi tưởng là hôn hai cái.”

Giọng cậu không mang chút cảm xúc dao động nào, như thể đang thuật lại một chuyện hoàn toàn bình thường. Giang Bảo Thuần gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng mặt lạnh như tiền của cậu khi nói ra câu lộ liễu này.

Bảo: 【Cậu mơ đẹp thật đấy. Bắt đầu từ ngày mai, điện thoại tôi sẽ để chế độ không làm phiền. Trước mười hai giờ trưa đừng hòng đánh thức được tôi.】

Vài giây sau, Bạc Hàn Nghiêu lại gửi đến một đoạn thoại.

Lần này, cậu nói sát vào micro hơn, khi nghe sát tai còn có thể cảm nhận được chất giọng trầm lạnh mang theo từ tính khẽ rung bên tai cô: “Ăn sáng muộn không tốt cho sức khỏe.”

Tựa như có một sợi lông vũ khẽ lướt qua, Giang Bảo Thuần vô thức dụi dụi tai, làu bàu: “Nhưng cũng đâu thể gọi người ta dậy sớm thế chứ, hôm qua tận ba bốn giờ sáng tôi mới ngủ.”

Vừa dứt lời, Bạc Hàn Nghiêu đã gọi điện sang.

Nhìn thấy tên người gọi, Giang Bảo Thuần không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ. Nhưng nghĩ lại, cô là người trưởng thành, muốn ngủ muộn thì ngủ muộn, chột dạ cái gì chứ?

Điện thoại vừa nối máy, giọng của Bạc Hàn Nghiêu quả nhiên không mấy dễ chịu: “Ba bốn giờ mới ngủ?”

“Phải đó, sao nào?”

“Không sao.” Cậu ngừng lại một lát, “Sáng mai tám giờ tôi sẽ đích thân mang bữa sáng đến. Ba giờ chiều dẫn chị ra ngoài chạy bộ. Mười giờ tối tịch thu điện thoại, giám sát chị đi ngủ.”

Giang Bảo Thuần: “……”

Cô dậy quá sớm, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, lại thêm việc Bạc Tuấn vừa mới nhắn tin, suýt chút nữa đã buột miệng nói: “Sao mà cậu giống y chang cha cậu vậy.”

May mà lý trí còn sót lại chút ít, cô kịp nuốt nửa câu sau xuống: “Cậu sao mà giống… huấn luyện viên thể hình của tôi quá đi mất.”

Giọng Bạc Hàn Nghiêu lập tức trở nên nguy hiểm hơn vài phần: “Huấn luyện viên thể hình sẽ mang bữa sáng cho chị à?”

Giang Bảo Thuần: “…Lúc thúc giục tôi làm thẻ thì có thể sẽ đưa. Không nói nữa, tôi đi ngủ đây!”

Dứt lời, cô dứt khoát cúp máy, tim vẫn còn đập thình thịch.

…Bởi vì thật sự là giống y như đúc.

Lúc mới hẹn hò với Bạc Tuấn, vừa hay cô vừa hoàn thành một dự án quảng cáo, đang nghỉ phép dài hạn.

Công ty cũ của cô là công ty nhỏ, chế độ nghỉ phép cũng không quá nghiêm khắc, chỉ cần hoàn thành đúng hạn thì có thể dùng giờ tăng ca để đổi lấy ngày nghỉ. Cho nên thời gian đó, cô gần như thức trắng đêm chơi game.

Mà cô lại thích thể loại game mô phỏng xây dựng, loại hình đó thì đúng là ngốn thời gian vô kể. Mỗi ngày mở mắt ra là bắt đầu xây thành, ban hành chính sách, đánh chiếm lãnh thổ trong game.

Bạc Tuấn phát hiện cô thức đêm chơi game là vì trong mấy lần hẹn hò, cô cứ liên tục ngáp, trông như thể có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.

Biết cô đã lộn ngược ngày đêm cả tuần, Bạc Tuấn trầm ngâm giây lát, rồi để trợ lý đặt vé máy bay ra nước ngoài, nói muốn đưa cô đi du lịch thư giãn.

So với game, Giang Bảo Thuần thích du lịch hơn, nên vui vẻ đồng ý.

Cô cứ nghĩ Bạc Tuấn sẽ đưa mình đến một địa điểm du lịch nổi tiếng nào đó, ai ngờ cuối cùng lại tới một hòn đảo tư nhân vắng bóng người.

Trên đảo, không khí trong lành, phong cảnh tuyệt đẹp, cây cối nhiệt đới rậm rạp và cao lớn mọc kín khắp nơi. Không có tiếng xe, không có tiếng người, bầu không khí yên tĩnh đến mức nguyên sơ, tín hiệu điện thoại cũng cực kỳ chập chờn.

Giang Bảo Thuần chỉ ở đó bốn ngày, dưới sự “trông coi” nghiêm ngặt của Bạc Tuấn, cô đã bỏ được thói quen thức khuya.

Sau khi điều chỉnh lại nhịp sinh hoạt, sắc mặt cô trở nên hồng hào, ánh mắt cũng thêm phần sáng rõ.

Mãi về sau cô mới biết, Bạc Tuấn đã hủy bỏ cả một loạt lịch trình, chỉ để đưa cô tới nơi đó, mục đích chính là giúp cô điều chỉnh lại thói quen sinh hoạt.

…Cha con nhà này như thể đã tuyên chiến với nhịp sống của cô vậy.

Nhưng phải thừa nhận, Bạc Hàn Nghiêu trong một số phương diện, thật sự giống Bạc Tuấn đến kỳ lạ.

Tuy hai người không phải cha con ruột, nhưng công nuôi dưỡng còn hơn cả huyết thống. Bạc Hàn Nghiêu không nhất thiết sẽ thừa hưởng tính cách từ cha ruột, nhưng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc bởi từng hành vi, cử chỉ của Bạc Tuấn, thậm chí là tiếp thu trọn vẹn những thói xấu y hệt như thế.

Sau khi hồi tưởng lại, trong lòng Giang Bảo Thuần đột nhiên dâng lên một cảm giác tội lỗi khó diễn tả thành lời.

Mãi đến lúc này, cô mới thật sự cảm nhận được cảm giác đang yêu cả hai cha con. Dù không phải cùng lúc, giữa cô và Bạc Hàn Nghiêu cũng không tồn tại bất kỳ rào cản đạo lý nào, nhưng cái cảm giác yêu đương mập mờ đầy quái dị này, vốn bắt đầu từ Bạc Tuấn… vẫn cứ vương lại trong tim cô, mãi chẳng thể xua đi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back