Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 490: Một bụng ý xấu


Trong đại sảnh yên tĩnh đủ ba cái hô hấp, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mãi đến khi Lý Thần Sơn cười lạnh một tiếng, yên tĩnh mới bị phá vỡ.

“Đám thợ săn này, đơn giản chính là thấy đường chủ hiền lành có thể bắt nạt!

Khi Lưu Định Đường khống chế Tây Sơn, liều mạng bóc lột nghiền ép bọn họ,

thì bọn họ lại ngoan ngoãn như cừu non, muốn gì thì lấy. Đổi thành đường chủ,

đối xử với bọn họ hiền lành, khiến cho bọn họ muốn nhảy nhót lên rồi.”

“Lời này của Lý đàn chủ không sai.” Lỗ Bình Nguyên nghe vậy thì hơi gật đầu,

trong lời nói còn ngậm lấy vài phần trào phúng: “Trong lời nói của bọn họ, cũng

xác nhận là đường chủ ngày không nghiêm khắc và thô bạo như Lưu Định

Đường, là người có thể nói đạo lý. Đường chủ là quân tử, cho nên có thấy lấy

quy tắc để lừa dối.”

“Có điều, đám thợ săn này không muốn dựa vào chúng ta, cũng có một phần lý

do là vì Thẩm gia, Nam Lộc và Đông Lộc ở Tây Sơn vẫn nằm trong sự khống

chế của quận quân Tây Sơn, còn có Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại uy h**p.”

“Do đó bọn họ không dám không nghe theo mệnh lệnh của Thẩm gia, cũng

không muốn cuốn vào tranh đấu giữa chúng ta và Thẩm gia. Đương nhiên, căn

nguyên của vấn đề vẫn là tiền bạc, bọn họ không muốn phải nộp thuế bình an

nữa, bọn họ cho rằng có quận quân Tây Sơn che chở, đám Cửu Đao Ổ và Bạch

Vân Trại sẽ không gây sự với bọn họ nữa, nhờ đó mà có thể yên ổn sinh sống ở

Tây Sơn này, vì thế nên cần gì phải giao một khoản tiền cho đường chủ chứ?

Còn phải làm việc cho đường chủ ngài nữa.”

Lúc này, rất nhiều đàn chủ và phó đàn chủ ở trong đại sảnh, đại đa số người đều

là mặt mũi âm trầm, hiện lên vẻ giận dữ.

Lục Loạn Ly thì lại là vẻ mặt xem thường: “Thú vị, đám thợ săn này thật là tiện.

Thẩm gia cầm đao nói chuyện với bọn họ, bọn họ liền cung cung kính kính,

không dám trái lệnh, đã quên trước kia Thẩm gia nghiền ép bóc lột bọn họ thế

nào rồi à? Hơn sáu ngàn hán tử kia cũng có một thân tu vị, vì sao lại nhát gan

ngu xuẩn như vậy?”

Bên trong Tây Sơn Đường cũng có bốn vị phá đàn chủ xuất thân từ thợ săn Tây

Sơn.

Bọn họ nghe vậy, sắc mặt đều ửng đỏ, vẻ mặt hơi xấu hổ và lúng túng.

“Đây cũng là chuyện bình thường.” Sở Hi Thanh tiếp tục uống một hớp ô mai

ướp lạnh, giọng nói không mặn không nhạt: “Chỉ là bọn họ không muốn giao

nộp thuế bình an thì thôi, vì sao phải đuổi gia quyến của người trong bang

chúng ta ra ngoài?”

Bây giờ, Tây Sơn Đường có khoảng 250 người xuất thân từ thợ săn Tây Sơn,

gia quyến của bọn họ vẫn ở trên núi.

“Bọn họ cho rằng gia quyến của bang chúng của Tây Sơn Đường sẽ mang lại

rắc rối cho bọn họ.”

Con ngươi của Lỗ Bình Nguyên lóe lên một tia lệ ý: “Thật ra thì ngày hôm

trước, bọn họ không chỉ muốn xua đuổi gia quyến của người trong bagn chúng

ta. Dựa theo tin tức của ta, mấy ngày trước, quản sự của Thẩm gia đã đi vào

trong núi một chuyến.”

“Sau đó đám thủ lĩnh thợ săn kia đã bí mật thảo luận, muốn giao người nhà của

bang chúng chúng ta cho Thẩm gia. May mà trong những người này vẫn còn có

người tỉnh táo, đã phủ quyết chuyện này.”

“Đến sáng ngày hôm nay ta mới biết được chuyện này, hôm qua Tây Sơn

Đường chúng ta đại thắng, Thẩm gia bị tổn thất nặng nề, mới có người bên

trong đám thợ săn kia truyền tin tức cho ta.”

Giọng nói của hắn chưa dứt, trong đại sảnh đã là một mảnh tiếng mắng chửi

giận dữ.

“Gan chó của bọn họ thật lớn!”

“Tiên sư cha nó chứ! Cái đám tạp chủng này cho rằng Tây Sơn Đường chúng ta

dễ bắt nạt sao?”

“Một đám không có trứng chim, lại dám có ý tưởng như vậy? Đây là coi đao

của Tây Sơn Đường chúng ta không sắc à?”

“Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại có thể nắm quyền sinh sát của bọn họ, Tây Sơn

Đường chúng ta cũng không phải không thể!’

“Đường chủ! Chúng ta xuất binh đánh tan đám tạp chủng này đi, để cho bọn họ

biết thế nào là lợi hại!”

Mọi người hết sức bức xúc, tất cả đều giận không nhịn nổi.

Bốn vị phó đàn chủ xuất thân từ thợ săn Tây Sơn cũng ngây người một trận, sau

đó vẻ mặt cũng đã đỏ bừng lên vì giận dữ không thôi.

Tuy rằng bọn họ cũng xuất thân từ thợ săn, nhưng đây là lần đầu tiên họ biết

chuyện này.

Sắc mặt Lý Thần Sơn thì lại âm trầm như nước, hắn ôm quyền nói: “Đường

chủ, nếu như đám thợ săn Tây Sơn này đã không muốn mặt, không biết phân

biệt thiện ác, vậy thì xuất binh càn quét là được. Ngài cho Lý mỗ ba phân đàn,

thuộc hạ đảm bảo trong vòng năm ngày, đám thợ săn Tây Sơn này sẽ cung cung

kính kính, không dám làm càn.”

Sắc mặt Ngụy Dương cũng lạnh lùng: “Nếu đường chủ muốn bình định Tây

Sơn, Ngụy mỗ nguyện làm tiên phong.”

Cũng có rất nhiều bang chúng ở đàn chữ Dương dưới trướng hắn, đều xuất thân

từ thợ săn Tây Sơn, Ngụy Dương không thể không ra mặt cho những bang

chúng này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 491: Một bụng ý xấu (2)


Trong lòng Sở Hi Thanh cũng đang tức giận, nhưng hắn vẫn thả bát xuống bàn

trà, ngước mắt quét nhìn mọi người một chút: “Càn quét cái gì? Người trong

Tây Sơn đều là người nghèo khổ, giãy dụa mưu sinh mà thôi, bọn họ không

muốn đến thì không cần đến, không muốn giao tiền bình an thì không cần giao,

không cần phải động binh làm gì.”

Mọi người nghe vậy thì sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lẫn nhau.

Tất cả đều nghĩ thầm, việc này bỏ qua như vậy sao?

Tính tình của đường chủ không khỏi quá tốt rồi, cái này mà vẫn nhịn được?

Lục Loạn Ly cũng cau mày.

Lòng thầm nói cái tên Sở Hi Thanh này đang nghĩ cái gì vậy?

Đám thợ săn Tây Sơn không biết phân biệt tốt xấu này, khiến cho nàng cảm

thấy rất bực tức.

Lục Loạn Ly lại không phát hiện, nàng đã không tự chủ mà coi mình là một

thành viên của Tây Sơn Đường, cho nên cũng bức xúc với đám thợ săn Tây Sơn

kia.

Lỗ Bình Nguyên cũng hơi ngẩn ngơ, hắn cũng thấy khá là bất ngờ.

Sau đó, hắn liền chắp tay nói: “Nếu đường chủ không muốn động đao binh, vậy

thuộc hạ nguyện lên núi một chuyến. Trong vòng mười ngày, nhất định có thể

thuyết phục đám thợ săn kia dựa vào chúng ta.”

Hắn tự nhận tài ăn nói của mình rất tốt, có thể nói cho đám thủ lĩnh thợ săn kia

biết lợi và hại.

Mấu chốt là sáu ngàn bộ đao cung của thợ săn Tây Sơn này, cũng là một phần

lực lượng không nhỏ với Tây Sơn Đường, có thể để cho cơ nghiệp của Tây Sơn

Đường càng vững chắc hơn.

Cơ nghiệp của Tây Sơn Đường càng vững chắc, bát cơm của hắn cũng càng ổn

định.

Tuy nhiên, mọi người trong đại sảnh lại phản đối.

Tất cả đều nghĩ đây không phải là trò đùa sao?

Với tính cách của đám thợ săn Tây Sơn kia, há không phải càng đắc ý hơn? Sau

đó chỉ sợ còn được đà lấn tới, không thèm để Tây Sơn Đường bọn họ vào mắt.

Vẫn là trực tiếp giết qua, dùng đao dùng thương để cho bọn họ nghe lời là được,

vừa hả giận lại vừa hữu hiệu.

“Dưa hái xanh không ngọt.” Sở Hi Thanh cũng lắc đầu: “Nhưng mà việc này

cũng không thể bỏ qua như vậy, Tây Sơn Đường chúng ta không cho khinh

thường. Lương Thần, mấy ngày nay ngươi dẫn người đi vào núi một chuyến,

làm thịt mấy tên đề nghị giao người nhà của bang chúng chúng ta cho Thẩm gia,

đem đầu bọn họ treo ở cửa Nhất Tuyến hạp để thị chúng.”

Chu Lương Thần nhướng mày lên: “Lương Thần lĩnh mệnh!”

Chu Lương Thần kế thừa tính cách dứt khoát mạnh mẽ của phụ thân hắn.

Hắn quyết định lát nữa dẫn người vào núi, mau chóng làm xong chuyện này

luôn.

Mà mọi người ở trong đại sảnh nghe thấy lời này, rốt cuộc cũng yên tĩnh hơn

một chút.

Tuy rằng vẫn rất khó chịu, nhưng cũng không khó chịu như lúc trước nữa.

Sở Hi Thanh tiếp tục nói: “Còn cả chuyện gia quyến nữa, để bọn họ ở Tây Sơn

thì đúng là một mầm họa. Phân phó xuống, tất cả bang chúng xuất thân từ thợ

săn Tây Sơn, bảo bọn họ mau về đón người nhà ra khỏi núi, rồi thu xếp cho bọn

họ ở biệt viện của Thẩm gia bên cạnh đi. Việc này sẽ do Lỗ đàn chủ chỉ huy,

nhất định phải làm ổn thỏa, không thể để cho người nhà của bang chúng bị ủy

khuất.”

“Những bang chúng còn lại muốn đưa người nhà đến đây, đường khẩu cũng sẽ

giúp đỡ một tay. Nếu như có chuyện gì khó xử, có thể dùng tiền công quỹ để trợ

giúp, tất cả bang chúng đều được đối xử bình đẳng.”

Biệt viện Thẩm gia trong miệng hắn, nằm ở trong trấn Tây Sơn, ngay bên cạnh

Sở trạch.

Khi Lưu Định Đường xây dựng tường thành cho trấn Tây Sơn, hắn vì lấy lòng

Thẩm gia, đã thuận tiện xây một tòa biệt viện cho Thẩm gia ở trong trấn.

Hôm qua, sau khi Tây Sơn Đường tấn công tiêu diệt hai tòa trang viên của

Thẩm gia, Sở Hi Thanh cũng thuận tiện chiếm luôn cái biệt viện này của Thẩm

gia.

Tòa biệt viện này rất rộng lớn, quy mô còn hơn cả Sở trạch, có mấy trăm phòng,

chỉ cần chỉnh sửa lại một chút, thừa sức thu xếp cho 250 gia đình.

Ngoài ra, trong tay Sở Hi Thanh còn có không ít giấy tờ nhà đất, tất cả đều ở

khu vực góc viền của trấn Tây Sơn. Đây đều là nơi ở của bang chúng Hải Thanh

Bang trước kia, hiện giờ không có ai ở lại, cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Mà khi đám đàn chủ và phó đàn chủ cho rằng chuyện của thợ săn Tây Sơn sẽ

kết thúc tại đây, thì Sở Hi Thanh lại vừa cười vừa nhìn về phía đàn chủ Đơn

Xích Linh của đàn chữ Đơn: “Đơn đàn chủ, người nhà ngươi đã thu binh từ khe

núi kia chưa?”

Đơn Xích Linh vốn đang thần du thiên ngoại, nói cách khác là phát ngốc tại

chỗ.

Trưa ngày hôm nay, hắn nhận được tin phù thông báo của Sở Hi Thanh, nên đã

chạy đến tham gia nghị sự.

Hắn đường đường là một cao thủ ngũ phẩm, lại phải cong người làm một cái

đàn chủ nho nhỏ của Tây Sơn Đường, cảm giác rất mất mặt, nhưng lại không

thể không làm.

Đơn Xích Linh vốn ôm thái độ qua loa cho có, chứ không coi mình là một thành

viên của Tây Sơn Đường, cũng không để chuyện của Tây Sơn Đường vào trong

lòng, bởi vậy toàn bộ quá trình đều mất tập trung, chỉ suy nghĩ cách thoát thân

khỏi Tây Sơn Đường.

Hắn nghe thấy ba chữ ‘Đơn đàn chủ’ thì còn không kịp phản ứng, một lát sau

mới ý thức được là Sở Hi Thanh đang gọi mình.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 492: Một bụng ý xấu (3)


Lúc này, Đơn Xích Linh hoàn hồn, lên tinh phần: “Đã thu binh vào canh tư hôm

nay, đêm qua thám mã nhà chúng ta đã phát hiện binh mã của Cửu Đao Ổ và

Bạch Vân Trại đã lùi vào sâu trong Tây Sơn, trong phạm vi ba mươi dặm chung

quanh đã không có tặc nhân, hơn nữa, đám gia binh cũng vất vả không thôi, nên

thuộc hạ tự ý chủ trương thu binh về trang.”

Đây cũng là một chuyện khiến cho hắn khó chịu.

Đêm qua Sở Hi Thanh trắng trợn ăn mừng, một đám người ăn ngon uống say,

còn chia rất nhiều bạc, đám người Đơn gia lại phải canh giữ khe núi một đêm,

uống gió mát.

Đàn chữ Đơn bọn họ tốt xấu gì cũng là một thành viên của Tây Sơn Đường, cái

đãi ngộ này cũng quá khác biệt rồi.

“Không có lệnh đã thu binh, đây chính là cái gọi phụng mệnh làm việc, như

thiên lôi sai đâu đánh đó của ngươi?”

Mặt Sở Hi Thanh trầm xuống, cười lạnh một tiếng, rồi lạnh lùng nhìn Đơn Xích

Linh.

Vị cao thủ ngũ phẩm thâm tàng bất lộ này đã đỏ mặt, không biết nói gì hơn.

Ngay khi Đơn Xích Linh âm thầm xấu hổ, cân nhắc xem có trực tiếp lật mặt mà

không thèm để ý hậu quả hay không, thì sắc mặt Sở Hi Thanh hơi hòa hoãn lại:

“Niệm tình ngươi mới vào Tây Sơn Đường, không biết quy củ của đường khẩu,

nên lần này coi như xong. Tất cả mọi người trong đường chúng ta, đều cần phải

có kỷ luật nghiêm minh! Ai cũng không thể ngoại lệ.”

“Đơn đàn chủ, nếu như ngươi có lần sau, vậy đừng trách ta không nể tình! Còn

nữa, các huynh đệ trông coi khe núi đã vất vả rồi, ngươi phải cố gắng động viên

và ban thưởng, không thể để cho các huynh đệ chịu ủy khuất.”

Đơn Xích Linh chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, tức đến muốn phun máu.

Không phải là do Sở Hi Thanh răn dạy hắn như thuộc hạ, mà là một câu sau của

Sở Hi Thanh.

Cái gì gọ là ‘Cố gắng động viên và ban thưởng’? Nói dễ dàng thế, ngươi không

đưa tiền mà chỉ nói một câu như vậy?

Lẽ nào còn muốn Đơn gia hắn bỏ tiền ban thưởng?

Sở Hi Thanh lại chuyển đề tài: “Những năm gần đây, Cửu Đao Ổ và Bạch Vân

Trại cầm đầu đám tặc phỉ, nhiều lần xuống núi cướp bóc, làm hại bách tính, làm

cho dân chúng vùng Tây Sơn rơi vào cảnh lầm than, bách tính lưu vong, ruộng

đất bị bỏ hoang.”

“Nếu như Tây Sơn Đường chúng ta đã cầm tiền bình an của dân chúng, vậy thì

không thể ngồi yên không để ý. Hai nhà này cũng là kẻ địch của Tây Sơn

Đường chúng ta, tuyệt đối không thể cho phép bọn họ lớn mạnh. Đơn đàn chủ,

bắt đầu từ ngày mai, Đơn gia các ngươi thành lập đồn biên phòng ở Nhất Tuyến

hạp ở Đông Lộc Tây Sơn, Dã Lang khẩu và Bạch Vân hạp ở Nam Lộc, mỗi một

đồn biên phòng không thể ít hơn ba trăm người, nhất định phải phong tỏa tất cả

chỗ rẽ ở Tây Sơn, không thể để cho bất kỳ tên tặc phỉ nào xuôi nam, bằng

không thì ta sẽ hỏi tội ngươi.”

Đơn Xích Linh nghe vậy thì âm thầm cười gằn, lòng thầm nói dựa vào cái gì?

Ta chỉ làm một cái đàn chủ, lương bổng và tiền thưởng đều không có, ngươi lại

muốn sai bảo toàn bộ Đơn gia ta.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ nên từ chối như thế này, đột nhiên nghe thấy Sở Hi

Thanh mở miệng nói tiếp: “Ta cho phép nhà các ngươi thay thế Thẩm gia và

quận quân Tây Sơn, có thể thu phí qua đường ở mấy ngã rẽ đó, coi như là tiền

trợ giúp cho nhà các ngươi.”

Lúc này, Đơn Xích Linh nuốt lời muốn nói vào bụng, đuôi lông mày của hắn

hơi nhếch lên, ánh mắt kỳ dị: “Lời này của đường chủ là thật? Việc này chỉ sợ

không thích hợp, cũng không hợp với pháp độ của triều đình.”

Sở Hi Thanh cũng lười trả lời, chỉ nhìn hắn với ánh mắt chứa ý cười.

Đơn Xích Linh cũng biết câu hỏi này quá dư thừa.

Tiền bình an của Tây Sơn Đường cũng không phù hợp với pháp độ của triều

đình.

Nhưng Tây Sơn Đường vẫn cứ thu bình thường, quan phủ cũng mắt nhắm mắt

mở với chuyện này, coi như không biết.

Quận quân Tây Sơn thiết lập trạm kiểm tra ở các chỗ rẽ để thu tiền, cũng không

được quan phủ cho phép, nhưng vẫn cứ thu bình thường.

Đơn Xích Linh đè ý vui mừng xuống, vẻ mặt ngưng trọng, giọng nói kính cẩn:

“Đường chủ, xin hỏi đồn biên phòng này có quy củ gì không?”

Nam bắc Tây Sơn kéo dài sáu bảy trăm dặm, bên trong còn có ba cái huyện

thành, phía tây bắc Tây Sơn là quận Thương Ngô. Mà chỉ có mấy con đường để

đi qua mấy chỗ này mà thôi.

Bởi vậy, có rất nhiều đội buôn đi qua các con đường này, một phần ba tiêu cục

trong quận Tú Thủy này, đều làm ăn trên các con đường ở Tây Sơn.

Nếu như Đơn gia bọn họ thật sự có thể thiết lập trạm kiểm tra ở các chỗ đó, thì

nhất định có thể một ngày thu đấu vàng.

Sau khi Tây Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang đánh bại Thẩm gia và quận quân

Tây Sơn, đúng là có tư cách làm như vậy.

Nói vậy, khách qua đường sẽ không có ý kiến gì, đơn giản chỉ là đưa tiền cho

Thẩm gia hay là cho Tây Sơn Đường mà thôi.

Còn về phần quận quân Tây Sơn, bọn họ có lá gan ra khỏi doanh trại, vậy lực

lượng của một mình Đơn gia cũng có thể phá tan bọn họ
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 493: Một bụng ý xấu (4)


Tuy nhiên, Đơn Xích Linh biết, Sở Hi Thanh nhất định sẽ không cho không

Đơn gia bọn họ.

“Tất cả phí qua đường, Đơn gia cần nộp năm phần cho đường khẩu, các ngươi

chỉ cần không để cho đám tặc phỉ trong Tây Sơn bước một bước ra ngoài núi là

được.”

Sở Hi Thanh híp mắt, hiện ra vài phần ý cười: “Ngoài ra, vì bình định nạn trộm

cướp của Tây Sơn, tất cả đội buôn đều phải mở hàng ra để lục soát. Các loại

hàng hóa khác thì ta mặc kệ, chỉ có lương thực, dầu tương, rượu giấm, đá tiêu. .

. Bắt đầu từ hôm nay, một phần cũng không được tiến vào Tây Sơn.”

Ban đầu, Đơn Xích Linh vẫn không hiểu, nhưng sau đó thần sắc của hắn hơi

động, đã đoán được vài phần nguyên nhân.

Lúc trước, khi hắn ngồi nghe thì còn tưởng rằng cái tên này thật sự là hiền lành

lương thiện, đồng tình đám thợ săn Tây Sơn kia nghèo đói khó khăn, cho nên

muốn thả cho họ một con đường. Nhưng hóa ra là vị này muốn sử dụng thủ

đoạn khác lên người đám thợ săn Tây Sơn này.

Mấy con đường giao thương bên trong Tây Sơn đều chật hẹp gồ ghề, lầy lội khó

đi, nên hầu như các đội buôn đều không kinh doanh lương thực và dầu giấm

mắm muối.

Những thứ này đều vô cùng nặng nề, muốn vận chuyển đến ba tòa huyện thành

và quận Thương Ngô ở đối diện, thì còn không thu nổi vốn.

Bởi vậy, các đội buôn đều bán các loại đá tiêu, rượu giấm, lương thực và dầu

tương cho đám thợ săn Tây Sơn có khoảng cách gần hơn, ngoài ra cũng bán cho

đám sơn tặc như Bạch Vân Trại và Cửu Đao Ổ.

Đơn Xích Linh thầm nghĩ, người này quả nhiên là xấu bụng, ác độc.

Có vẻ như nhân nghĩa thật thà hiền lành, nhưng thật ra là một bụng ý xấu.

Hành động này của Sở Hi Thanh quả thực là cắt đứt rễ của đám thợ săn Tây

Sơn và tặc phỉ kia.

Lương thực, dầu tương, rượu giấm . . . đều là những thứ thiết yếu trong sinh

hoạt hàng ngày, đá tiêu còn là vật tất yếu trong chế tác da lông, không có thứ

này, da lông sẽ bị hỏng rất nhanh.

Vị Sở đường chủ này không định động đao động binh với đám thợ săn Tây Sơn,

nhưng lại có thể ép đám thợ săn Tây Sơn kia quỳ xuống xin tha.

Hơn nữa, lý do còn rất đường hoàng, rất quang minh chính đại.

Đơn Xích Linh không dám chậm trễ chút nào, thần sắc hùng hồn: “Thuộc hạ

tuân mệnh! Nhiều nhất là chạng vạng ngày mai, ba tòa đồn biên phòng này sẽ

được xây dựng xong. Đơn mỗ dám lấy tính mạng ra đảm bảo, mặc kệ là Cửu

Đao Ổ hay Bạch Vân Trại, đều không thể bước một bước ra khỏi ba nơi này.”

Hắn chỉ hắn không thể bay về nhà luôn, mau chóng gọi đám gia tướng, tổ chức

nhân lực.

Cái đồn biên phòng này muộn một ngày, liền mất một đống tiền, đây chính là

cuộc làm ăn một ngày mấy ngàn lượng đấy.

Khoảng tầm một khắc thời gian sau, mọi người trong đại sảnh của Sở gia đã tản

đi.

Nghị sự vừa kết thúc, Chu Lương Thần liền vác thanh trọng kiếm, cầm địa chỉ

mà Lỗ Bình Nguyên cho, leo lên Tây Sơn chém người. Đơn Xích Linh thì vội

vã phóng ngựa về Đơn gia trang.

Tuy nhiên, mấy nhân vật quan trọng như Sở Vân Vân, Lưu Nhược Hi, Lý Thần

Sơn và Lỗ Bình Nguyên thì được Sở Hi Thanh giữ lại.

Vẻ mặt Ngụy Dương bội phục: “Vẫn là đường chủ cao tay, làm như vậy không

chỉ có thêm một khoản thu nhập, mà còn có thể khiến cho đám thợ săn và tặc

phỉ kia không chịu nổi.”

Chỉ cần là người hơi có đầu óc, thì đều nhận ra dụng tâm hiểm ác của Sở Hi

Thanh.

Chuyện này đúng là cao hơn trực tiếp dùng đao dùng binh nhiều, còn có thể

khiến cho người ta không có lời nào để nói.

Lục Loạn Ly cũng nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.

Lòng thầm nghĩ vì sao trước kia mình lại không phát hiện cái tên này xấu bụng

như vậy chứ?

Uổng công nàng vẫn cho rằng tên này hiền lành lương thiện, là một thiếu niên

anh tuấn đơn giản trong sáng.

“Kế hoạch của đường chủ quả thực là rất cao.” Lỗ Bình Nguyên cũng than thở

không thôi: “Nhưng chúng ta cần đề phòng đám tặc phỉ trên Tây Sơn chó cùng

rứt giậu, với lực lượng của một nhà Đơn gia, chỉ sợ không phải là đối thủ của

Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại. Còn cả đám thợ săn Tây Sơn kia nữa, chúng ta

cũng phải nghĩ thêm biện pháp khác. Nếu như chỉ phong tỏa gạo dầu muối rượu

và đá tiêu, thì không thể nào ép bọn họ đầu hàng được.”

Sở Hi Thanh thì lại âm thầm buồn cười, Đơn gia này thâm tàng bất lộ, đừng nói

là Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại, thêm cả quận quân Tây Sơn vào thì cũng

không phải là đối thủ của Đơn gia.

Nếu như đám tặc phỉ Tây Sơn thật sự dám tấn công mấy chỗ kia, vậy thì đúng là

việc vui lớn.

Tuy nhiên, vấn đề thứ hai của Lỗ Bình Nguyên, thì đúng là không sai.

Đội buôn không thể đưa lương thực tương giấm và đá tiểu vào Tây Sơn, không

có nghĩa là đám thợ săn Tây Sơn kia không có biện pháp.

Trong Tây Sơn có rất nhiều con đường chật hẹp quanh co, thật sự không chịu

nổi thì có thể mạo hiểm bị yêu tộc tập kích, mạnh mẽ xuyên qua rừng núi, mang

lương thực, dầu muối và đá tiêu vào núi. Bởi vậy, phong tỏa chỉ làm cho sinh

hoạt của bọn họ khó khăn hơn, chứ không thể nào ép bọn họ vào chỗ chết.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 494: Một bụng ý xấu (5)


Sở Hi Thanh thì lại như đã dự liệu từ trước, hắn cười hỏi dò: “Lỗ đàn chủ, bây

giờ ta muốn biết Độc Tí Đao – Lý Thương đang ở nơi nào? Có thể thăm dò

hành tung của hắn trong vòng ba ngày hay không?”

Nếu như Lỗ Bình Nguyên không làm nổi, thì hắn chỉ có thể dùng giá cao để

mời Ngô Mị Nương.

Lỗ Bình Nguyên không hiểu lắm, nhưng vẫn đáp lại ngay: “Việc này không cần

tìm hiểu, người này đang ở ngay trong Thương Long cư ở trong Cổ Thị tập. Đó

là tửu lâu của Độc Tí Đao – Lý Thương, ngày nào Lý Thương cũng ngồi trên

tầng cao nhất của Thương Long cư để giám sát các việc kinh doanh của hắn

trong Cổ Thị tập.”

“Địa thế nơi đó hơi cao, tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn từ trên cao xuống hơn một

nửa Cổ Thị tập, đó cũng là nơi mà Độc Tí Đao – Lý Thương thích nhất.”

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày lên, sau đó cầm Tốn Phong Chấn Lôi Đao lên, rồi

đi ra ngoài: “Đi! Mọi người đi theo ta qua sông, chúng ta đến Cổ Thị tập đòi

nợ.”

Hai người Lý Thần Sơn và Ngụy Dương liếc mắt nhìn nhau, cũng không do dự

mà cầm binh khí, đi theo sau lưng Sở Hi Thanh giống như Hanh Cáp nhị tướng.

. . .

Lý Thương đang uống rượu trên tầng cao nhất của Thương Long cư.

Lông mày hắn nhíu thành một hình chữ ‘xuyên’, tinh thần uể oải, tâm sự nặng

nề mà uống một chén rồi lại một chén.

Lý Thương đang mượn rượu giải sầu.

Người để cho hắn phát sầu chính là vị thiếu niên Bá Đao – Sở Hi Thanh kia.

Hắn không ngờ tên kia lại có thể quật khởi trong vòng mấy tháng ngắn ngủi như

vậy, còn trở thành thiêu kiêu xếp hạng 60 trên Thanh Vân Bảng, càng ngày càng

phong quang.

Cũng không ngờ người này bỗng nhiên lắc mình một cái, liền trở thành một

nhân vật có máu mặt ở quận Tú Thủy, xưng bá Tây Sơn, thực lực hùng hậu.

Càng không ngờ Thượng Quan gia và Thẩm gia liên thủ, mà vẫn không thể làm

gì Sở Hi Thanh.

Không khéo chính là, đúng lúc hắn lại có qua lại với vị đường chủ Tây Sơn

Đường này.

Trận chiến ở Tri Vị Cư, chính hắn là người bắc cầu và giật dây giữ Thượng

Quan gia và Bạch Vân Trại, thúc đẩy Bạch Vân Trại ra tay với Sở Hi Thanh.

Bởi vậy nên hôm qua, khi hắn biết tin Sở Hi Thanh đã sang bằng Văn gia bảo,

trọng thương Thẩm gia, thì Lý Thương đã tiêu tốn mấy ngàn lượng bạc, mua

một lượng lớn tình báo liên quan đến trận chiến này, cố gắng tìm hiểu mọi

chuyện trong đó.

Sau đó, Lý Thương liền bắt đầu u sầu từ đêm hôm qua đến ngày hôm nay.

Tình hình còn xấu hơn cả những gì hắn tưởng tượng.

Tây Sơn Đường bây giờ, dù là bỏ vị cao thủ ngũ phẩm đang ẩn giấu kia, thì vẫn

không phải thứ mà hắn có thể ứng phó.

Chỉ là hai người Lý Thần Sơn và Ngụy Dương cũng đủ để chống lại hắn rồi.

Hơn nữa, thế nhân vẫn luôn quan tâm rất nhiều đến cao thủ ẩn giấu ở trong Tây

Sơn Đường, nhưng lại quên mất thực lực mạnh mẽ của Sở Hi Thanh.

Hắn còn lấy Nhai Tí đao ý để trấn áp toàn bộ Văn gia bảo.

Khi đó, tất cả võ tu cửu phẩm ở trong bảo đều không thể hành động bình

thường, cũng không thể sử dụng cung nỏ. Võ tu bát phẩm cũng bị đao ý của hắn

áp chế, khiến cho thực lực không bằng sáu phần lúc bình thường.

Nhờ vậy, Tây Sơn Đường mới thuận buồm xuôi gió, lấy số thương vong cực kỳ

nhỏ để bắt được Văn gia bảo.

Sau đó, quá trình Sở Hi Thanh gạt bỏ ba trăm tên kỵ binh của quận quân Tây

Sơn lại càng làm cho người ta kinh ngạc.

Đó là tinh nhuệ của quận quân Tây Sơn, toàn bộ đều là cửu phẩm, hơn nữa còn

tu luyện bí pháp Hoàng Đạo, khí huyết thông suốt, thần niệm giao liên. Nhưng

mà vẫn bị đao ý của Sở Hi Thanh trấn áp, toàn bộ đều tan vỡ.

Lý Thương có thể xác định trăm phần trăm là Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh đã

mạnh hơn.

Sức chiến đấu của người này càng ngày càng mạnh, mỗi một ngày đều đang

mạnh lên. Có lẽ chỉ nửa năm nữa, thì hắn có thể vào thất phẩm rồi.

Lý Thương vô cùng đau đầu, nếu hắn biết như vậy, thì dù Thượng Quan Long

Tiển có ép buộc thế nào, hắn cũng sẽ tránh xa Sở Hi Thanh này.

Dù sao ân oán của bọn họ cũng chỉ là Sở Hi Thanh chém hai tên lôi thủ trên võ

đài, để hắn thua vài trận võ đài, chứ không phải là ân oán không chết không

thôi.

Lý Thương bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng vào chuyện Sở Hi Thanh không biết

chuyện ngày hôm đó, hy vọng mình đã làm rất bí mật.

Ngay khi Lý Thương rót chén Thiêu Đao Tử vào trong miệng, cảm nhận loại

cảm giác cay độc đang đốt cháy cổ họng, thì hắn bỗng nhiên có cảm giác như bị

người bổ một đao vào não, tựa như có một con thần thú Nhai Tí đột nhiên nhảy

vào trong đầu óc của hắn, làm cho trong đó đang dời sông lấp biển.

“Nhai Tí đao ý?”

Con ngươi của Độc Tí Đao – Lý Thương co rút lại, bản năng sinh ra tia sợ hãi.

Tên kia. . . tìm đến cửa nhanh như vậy sao?

Lý Thương vô thức lao về phía cửa sổ ở góc tây.

Bên đó là sông, hắn lại tu công pháp hệ thủy, chỉ cần hắn nhảy vào sông, Sở Hi

Thanh liền không thể làm gì được hắn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back