- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 654,365
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Ánh Trăng Sáng Của Hạ Thanh Trì
Chương 75: Nhân Nhượng Chứ Đâu E Sợ
Chương 75: Nhân Nhượng Chứ Đâu E Sợ
Công ty còn đang có đống chuyện chưa kịp giải quyết, Hạ Thanh Trì không dám ở lại Tân Đại quá lâu.
Đám cưới vừa kết thúc đã lên máy bay về ngay trong đêm.
Nội bộ Hạ gia hiện giờ đang rất loạn, bao nhiêu hợp đồng cơ mật của công ty đều bị Địch Lan bán rẻ hết.
Sớm biết có ngày này, anh phải diệt cỏ tận gốc rồi."
Phu nhân và tiểu thiếu gia đâu?" – Hạ Thanh Trì mệt mỏi, vứt chiếc áo khoác sang một bên, tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ.
Thấy căn nhà có chút tĩnh lặng, khác hẳn ngày thường, anh nghi hoặc nhìn sang nữ giúp việc.
Bình thường, lúc nào Hạ Thanh Trì từ công ty trở về, Hạ Triết và Trần Tố Oanh cũng ngồi ở phòng khách, tươi cười chào đón.
Hiện giờ còn chưa đến giờ ngủ, sao trong nhà lại im hơi lặng tiếng như vậy?Nữ giúp việc đó giật mình, sau đó hoảng hốt đáp lại: "Tiểu thiếu gia không có ở nhà, cậu ấy đi cắm trại cùng với lớp, có lẽ ngày kia mới về.
Còn phu nhân, phu nhân vẫn đang ở trong phòng ngủ."
Hạ Thanh Trì im lặng, có hơi nghi ngờ biểu cảm đó của cô ta, nhưng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành gật đầu một cái rồi quay đi."
Tố Oanh?
Sao em không mở đèn trong phòng ngủ?" – Hạ Thanh Trì đẩy cửa, thấy bên trong tối om liền tiện tay bật lên, giọng điệu điềm tĩnh y hệt mọi ngày.
Trần Tố Oanh ngồi ở mép giường, đôi mắt trầm tư hướng ra ngoài cửa sổ, không đáp lấy một câu."
Sao vậy?
Trong người thấy khó chịu?" – Hạ Thanh Trì dần cảm thấy có chỗ không đúng, anh chầm chậm tiến lại gần, chạm nhẹ vào vai Trần Tố Oanh.
Nhưng tay còn chưa kịp đặt vào đã bị cô ta thẳng thừng hất ra. – "Không có gì, em chẳng qua...
Hơi lo lắng cho Tiểu Triết."
Hạ Thanh Trì cau mày, trong lòng vẫn có cảm giác gì đó rất kỳ lạ: "Thật sự không có chuyện gì chứ?"
"Không có." – Trần Tố Oanh cúi gằm xuống, khe khẽ lắc đầu.
Nghe đến đây Hạ Thanh Trì cuối cùng cũng nhẹ lòng hơn một chút.
Anh thở dài một hơi, từ từ đứng dậy, đi vào trong phòng tắm. – "Tiểu Triết chỉ đi cắm trại vài hôm, rồi sẽ quay về thôi.
Em xem kìa, bày ra biểu cảm đó, khiến anh tưởng trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi."
Trần Tố Oanh không đáp lại, một hồi sau, nghe tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, cô ta mới chịu ngẩng lên.
Đôi mắt chẳng biết từ lúc nào đã đỏ ngầu, đầy vệt máu nhỏ li ti.
Cô ta âm thầm lau những vết nước còn đọng trên má, cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Nhưng hiện tại, ngoài việc lặng lẽ ôm nỗi đau, cô ta chẳng thể làm gì được...Lăng Tuyết đã thay sang một bộ váy liền có họa tiết tinh tế, mái tóc ngắn ngang vai cũng xõa xuống.
Con bé chậm rãi kéo chiếc vali theo sau giúp việc, vừa đi vừa ngó tới ngó lui.
Biệt thự họ Trình đúng là rất rộng, so với Lý và Hạ gia cũng chẳng kém.
Không hổ là ông trùm trong ngành thiết kế.Hôm nay là ngày đầu tiên ở nhà chồng, Lăng Tuyết bình thường tự tin đến mấy, lúc này cũng không tránh khỏi lúng túng.
Xuyên qua một con đường nhỏ thông qua nhà chính là khu ở riêng của vợ chồng chủ tịch Trình.
Lăng Tuyết ngẩn người nhìn cách bày trí tao nhã trước mặt, đôi mắt ngây dại chợt lướt qua một bóng người mảnh mai."
Thiếu phu nhân?" – Thấy người phía sau bỗng nhiên dừng bước, nữ giúp việc nghi hoặc hỏi lại.
Lăng Tuyết cau mày, chậm rãi rẽ nhánh cây bên cạnh, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về nơi ấy.
Bên cạnh cô gái váy trắng đó là Trình đại thiếu gia, cử chỉ của hai người họ chưa đến mức thân mật nhưng Lăng Tuyết nhìn thế nào vẫn cảm thấy có gì đó rất mờ ám."
Đó hôn thê của anh cả sao?" – Lăng Tuyết cau mày, hôn thê của Trình đại thiếu gia là người ngoại quốc, phần lớn thời gian đều ở Mỹ.
Con bé chưa từng gặp...
Nhưng tại sao lại cảm thấy bóng lưng đó trông rất quen mắt.Nữ giúp việc nghe vậy cũng rướn người lên xem nhưng một hồi lâu sau vẫn chẳng nhìn ra nổi, chỉ đành lắc đầu nhắc khéo: "Thiếu phu nhân, có lẽ không có chuyện gì đâu, mau đi thôi, bà chủ đang đợi ở khu nhà chính đấy."
"Suỵt!" – Lăng Tuyết cau mày, trực tiếp cắt lời nữ giúp việc.
Tính hiếu kỳ bắt đầu trỗi dậy, nó có cảm giác, nếu bản thân không đi đến tận cùng, chắc chắn sẽ bỏ lỡ một thứ gì rất quan trọng.Người phụ nữ mặc đồ trắng ấy cúi đầu, dáng vẻ ấm ức, nói gì đó với Trình đại thiếu gia.
Lăng Tuyết ở quá xa, hoàn toàn không thể nghe được một chút gì.
Con bé bỏ chiếc vali ở lại chỗ nữ giúp việc, lợi dụng bụi cây rậm rạp ven hành lang, rón rén tiến lại gần hai người kia.Cô gái đó bỗng nhiên xoay người lại, khuôn mặt trái xoan dần lộ rõ.
Làn da trắng trẻo, ngũ quan tinh tế, gương mặt xinh đẹp có phần quyến rũ.
Nhưng đó...
Chẳng phải là Trần Tố Oanh sao?
Lăng Tuyết sững người, lý trí phản ứng rất nhanh, lập tức lùi vào sau tường một bước.Trần Tố Oanh hình như nghe thấy động tĩnh rồi, cô ta đưa mắt dè chừng nhìn dãy hành lang trống phía sau."
Sao thế?" – Trình đại thiếu gia cũng đưa mắt nhìn lại, nhưng nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn thấy phía sau trống không, chẳng có lấy một bóng người.
Trần Tố Oanh rũ mi, đôi mắt tràn đầy tâm sự, cô ta thở dài một hơi rồi dùng giọng điệu nhàn nhạt đáp. – "Có lẽ là do gió thôi."
"Vậy thì cô quyết định thế nào đây?
Thực ra chuyện này cô cũng không cần lo lắng quá đâu." – Trình đại thiếu gia cúi xuống, tay phải chậm rãi đưa lên nhặt cánh hoa nhỏ vương trên mái tóc cô gái kia, giọng điệu trầm ấm cất lên.Anh ta cụp mắt, trầm tư một hồi rất lâu rồi mới nói tiếp, vẻ mặt có hơi trầm xuống: "Tôi nhìn Hạ Thanh Trì và Lý Nghiên Nghiên lớn lên, tính cách của bọn họ tất nhiên là có hiểu biết ít nhiều.
Bọn họ đều là kẻ cao ngạo, một khi bị người khác làm tổn thương, cho dù tình cảm có sâu đậm đến mấy thì vẫn chẳng bỏ được cái giá của bản thân đâu.
Như cô vừa nói rồi đấy, bọn họ yêu thầm mười năm, còn không phải vì cái tôi nên mới im lặng ngần ấy năm sao?"
Trình đại thiếu gia bật cười khe khẽ.
Mở lời thì mất giá, im lặng thì mất nhau, thằng em út của anh ta cũng chẳng khá hơn chút nào.
Trần Tố Oanh cau mày, lời của người đàn ông này đúng là rất có lý nhưng cảm giác bất an, áy náy trong lòng cô ta vẫn chả vơi đi lấy một chút.Lý Nghiên Nghiên và Hạ Thanh Trì là kim đồng ngọc nữ trong mắt người khác, vừa môn đăng hộ đối vừa là tình đầu của nhau.
Bọn họ cái gì cũng hợp, cô ta sợ một ngày nào đó...
Cô ta còn chưa đi mất, mọi người xung quanh đã cổ vũ hai người đó đã tái hợp rồi.
Vị trí Hạ thiếu phu nhân này quả thực cứ như chỉ dành cho mỗi mình Lý Nghiên Nghiên vậy, cô ấy vừa có sắc vừa có tài, cả tiền lẫn quyền.
Cô ấy có mười tám năm cùng với Hạ Thanh Trì, Trần Tố Oanh chẳng có gì cả.
Cô ta lo bản thân thực sự không thắng nổi một đối thủ mạnh như thế."
Coi cô kìa, đừng suy nghĩ nữa, mày nhăn hết lại rồi!" – Trình đại thiếu gia giống như nhìn thấu được tâm tư của người khác, không đợi Trần Tố Oanh mở lời, anh ta đã cúi thấp người xuống, xoa đầu trấn an cô ta.
Anh ta dừng lại mấy giây, đôi mắt nâu sẫm nhìn Trần Tố Oanh không chớp.Trần Tố Oanh trợn to mắt, ngắm khuôn mặt mỹ nam cách rất gần, tim bỗng đập thình thịch, gò má cũng dần đỏ lên.
Phải biết người đàn ông này chính là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu cô gái, Trần Tố Oanh dù có vô tư đến mấy, trong tình huống này cũng không tránh khỏi việc lúng túng.
Cô ta ngượng ngùng định quay mặt đi, nhưng không ngờ lại bị người đàn ông kia giữ chặt gáy."
Tố Oanh, tôi biết cô đang mặc cảm, đang rất tự ti, điều này tôi không thể bắt buộc.
Đứng trước một đối thủ hoàn hảo đến thế, có cảm xúc ấy cũng là rất bình thường.
Nhưng cô suy nghĩ lại một chút sẽ thấy, thật ra kể từ giây phút Hạ Thanh Trì chọn kết hôn với cô, cô đã thắng rồi, thắng rất vẻ vang.
Tôi không đến hôn lễ, nhưng có nghe báo đài đưa tin, Lý Nghiên Nghiên đã khóc nức nở trong hôn lễ của hai người, cô nhớ chứ?
Cô gái đó giữ hình tượng hoàn mỹ đó hơn hai mươi lăm năm nhưng chỉ trong giây phút đã bị cô đánh vỡ rồi.
Đây chẳng phải là chiến thắng rất vẻ vang sao?"
Đối diện với ánh mắt kiên định của anh ta, Trần Tố Oanh có phần nao núng.Lời Trình đại thiếu gia nói cũng có phần đúng.
Lý Nghiên Nghiên hoàn hảo như vậy nhưng cuối cùng vẫn bại dưới tay một kẻ vô danh tiểu tốt này, nếu nói như vậy, Trần Tố Oanh quả thực đã thắng một ván cờ lớn rồi.
Nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng Trình đại thiếu gia cũng rời đi.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Trần Tố Oanh sầu muộn thở dài một hơi, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào là vui mừng cả."
Ha, đã là tiểu tam dơ bẩn thì cũng nên biết thân biết phận một chút chứ.
Cái ghế thiếu phu nhân nhà họ Hạ chưa đủ với cô à?
Người đàn ông đó sắp kết hôn rồi, cô liên tục đong đưa trước mặt, không sợ chính chủ trở về cào nát mặt sao?" – Giọng nói lanh lảnh của một cô gái bỗng vang lên từ góc tường bên kia, ngữ điệu châm chọc mỉa mai ấy Trần Tố Oanh cả đời chẳng thể nhận lầm được.Trần Tố Oanh càng ngày càng thấy mệt mỏi, từ lúc dính dáng tới Hạ Thanh Trì, cô ta không gặp trà xanh thì cũng toàn là mấy mụ thích nói kháy.
Ngày nào cũng gặp, cô ta bắt đầu ghét cay ghét đắng.
Trần Tố Oanh hít sâu một hơi, chậm rãi quay người lại, lạnh lùng cảnh cáo: "Lý Lăng Tuyết!
Ai là tiểu tam còn chưa rõ đâu, tôi là vợ hợp pháp của Hạ Thanh Trì đấy.
Cô có thời gian ở đây mỉa mai, tại sao không về nói lại với chị gái đi."
Lăng Tuyết đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người ban nãy, nếu không phải đang ở biệt thự họ Trình, có lẽ con bé đã nhào thẳng tới rồi.
Nghe câu này của Trần Tố Oanh, lửa giận trong lòng Lăng Tuyết chưa kịp tắt đã bị thổi bùng lên."
Chát" – Một âm thanh giòn giã vang lên rõ mồn một."
Cô..." – Trần Tố Oanh toàn thân cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ Lý Lăng Tuyết lại động thủ ngay ở nơi này.Còn chưa kịp phản ứng lại, con hổ cái đó trực tiếp nắm lấy cổ áo cô ta, mạnh bạo kéo lên: "Tôi nói lại cho cô rõ này, đừng có khờ khạo tin lời an ủi tạm bợ của đàn ông chứ!
Hạ Thanh Trì thích chị tôi từ năm mười sáu mười bảy rồi!
Tưởng cái vị trí đó từ trên trời rơi xuống cho cô sao?
Là chị gái tôi chủ động quay đi, chủ động nhường lại.
Nếu không có đứa con hoang đó, Trần Tố Oanh cô chẳng là cái thá gì hết!
Ha ha, không phải tiểu tam?
Hạng phụ nữ chuyên xun xoe, rình mò đàn ông đã có vị hôn thê như cô căn bản chẳng có tư cách nói thắng với chị tôi."
Đối diện với cơn tức giận của Lăng Tuyết, Trần Tố Oanh hoàn toàn chết lặng, một chút phản ứng cũng không có.
Không phải vì sợ mà trong lòng cô ta lại dao động rồi.
Lăng Tuyết độc mồm độc miệng, câu nào thốt ra cũng xuyên trúng tim đen người khác.
Trần Tố Oanh chẳng thể giải thích, cô ta không có lý do để tranh cãi, chỉ đành cúi gằm xuống, im lặng.