Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
47+48


47,Năm Phương Phương mười sáu tuổi, thoạt nhìn trông giống như một đứa bé lớn hay ngại ngùng.

Tuy rằng đã không còn "một chữ tựa nghìn vàng" giống như trước đây, thế nhưng vẫn không thích mở miệng nói chuyện như trước.

Bình thường, ngoài tôi và bố của thằng bé ra thì thằng bé không muốn nói chuyện với bất kỳ ai khác cả.

Thằng bé đã biết đọc sách viết chữ, ngoài tiếng mẹ đẻ ra thì còn học cả tiếng Anh và tiếng Nga nữa; đối với việc nhà, chỉ cần gọi thằng bé ra hỗ trợ thì thằng bé nhất định sẽ ngoan ngoãn ngừng việc mình đang làm để ra giúp.

Thằng bé thậm chí đã học được cách chăm sóc cho người khác.

Có một lần tôi bị cảm, bố của Phương Phương không có ở nhà, không cần tôi nhắc nhở, thằng bé đã tự động đi đun nước để tôi uống thuốc, còn dặn tôi không được trộm nghịch nước nữa.Tôi nằm trên giường, hỏi thằng bé tại sao lại biết nói như thế.

Thằng bé nói lần trước thằng bé bị ho khan chảy nước mũi tôi cũng đã nói như vậy, cho nên thằng bé nhớ liền ghi nhớ vào trong đầu.Tôi cảm thấy rất mừng, lại hỏi tiếp: "Thế nếu như mẹ uống thuốc rồi mà vẫn còn bị ho khan chảy nước mũi thì sao?

Lúc đấy thì phải làm sao bây giờ?"

Thằng bé suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy con sẽ đưa mẹ đi viện."

"Thế đường tới bệnh viện đi như thế nào nhỉ?"

Tôi lại hỏi.Thằng bé không trả lời được.

Từ khi thằng bé cự tuyệt điều trị vào năm mười hai tuổi thì tôi đã không còn dẫn thằng bé tới bệnh viện nữa, chỉ thỉnh thoảng mời y sĩ tới để làm kiểm tra theo định kỳ cho Phương Phương mà thôi.

Mà phạm vi hoạt động bình thường của thằng bé thì lại ít đến đáng thương, ngoài trong nhà ra thì cũng chỉ có loanh quanh ở xung quanh khu chung cư mà thôi, có lúc tôi và bố của thằng bé cũng dẫn thằng bé tới nơi bờ biển ít người hoặc là đi ra vùng ngoại thành, còn đâu thì thằng bé sẽ không chịu đi ra ngoài một mình, cho nên cũng không biết đường đi tới bệnh viện là như thế nào.Tôi nhận ra đây là một cơ hội tốt để cổ vũ thằng bé đi ra ngoài nhiều hơn một chút, bèn nói: "Hay là bây giờ mẹ đưa con ra ngoài nhé, để con biết đường đi tới bệnh viện, nhỡ mà bệnh của mẹ có không đỡ thì con cũng có thể đưa mẹ đi bệnh viện."

Thằng bé nghĩ nghĩ rồi gật gật cái đầu.Trong lòng tôi vừa vui sướng lại vừa cảm động.

Bác sĩ nói Phương Phương sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi đối với những nơi mà mình không quen thuộc, trừ khi là thằng bé tự nguyện muốn đi thì tốt nhất là không nên cưỡng ép thằng bé tới những chỗ xa lạ, nếu không sẽ càng làm tăng thêm cảm giác sợ hãi và bất an cho thằng bé, nghiêm trọng hơn thì còn có thể khiến cho thằng bé có hành vi đả thương người khác hoặc tự đả thương mình.

Bởi vậy, đã qua rất nhiều năm, tuy biết rằng cứ giữ Phương Phương ở nhà như vậy là không tốt, thế nhưng tôi với bố của Phương Phương cũng không dám ép thằng bé phải hòa nhập với xã hội này.Thằng bé tựa như một con búp bê thủy tinh vậy, chỉ cần xảy ra chuyện gì đó ở trong nhà thôi là tôi đã lo lắng lắm rồi, làm sao mà còn dám để cho thằng bé tự do đi ra ngoài được cơ chứ?Hiện giờ thằng bé lại vì tôi mà lần đầu tiên chủ động đồng ý đi tới bệnh viện, tôi mừng đến choáng váng, suýt chút nữa thì nằm ngã xuống giường.

Nhiều năm trôi qua, tôi càng ngày càng cảm thấy không phải là tôi đang chăm sóc cho Phương Phương, mà là thằng bé đang làm bạn với tôi thì đúng hơn.

Thằng bé tựa như một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ (*) của tôi, trong lúc bạn còn đang chưa kịp hồi thần lại thì thằng bé đã làm cho cả thể xác lẫn tinh thần của bạn trở nên ấm áp rồi.(*) Xem lại chú thích chương 5.Cũng may là bệnh cảm của tôi cũng không có gì nghiêm trọng lắm, vẫn có thể lái xe đưa thằng bé đi ra ngoài được.

Dọc đường đi tôi cố ý lái xe thật chậm, vừa lái vừa giới thiệu thông tin về các cửa hàng ở bên ven đường cho thằng bé nghe.

Tôi nói một tràng, phát hiện ra vẻ mặt thằng bé vẫn chẳng có một chút gì thay đổi cả, tay thì nắm chặt lấy dây an toàn, tôi liền biết ngay nhất định là thằng bé đang cảm thấy không ổn, bèn thở dài nói: "Phương Phương, hay là chúng ta về nhà trước nhé?"

Thằng bé lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không được, Phương Phương muốn dẫn mẹ tới bệnh viện."

Thằng bé đang bị căng thẳng cho nên giọng nói chẳng những bị run mà còn cực kỳ nhỏ.Tôi nghĩ nghĩ rồi quẹo xe vào một con phố yên tĩnh hơn một chút.

Tôi chỉ vào cây ngọc lan cao lớn sum suê, nói: "Phương Phương, con có biết đây là cây gì không?"

Thằng bé nhìn qua rồi nói: "Là cây ngọc lan ạ."

"Trông cao quá nhở."

Tôi nói: "Con xem thử xem chúng nó đã nở hoa chưa?"

Thằng bé chẳng hề nghĩ ngợi gì mà lập tức đáp lại luôn: "Nở hoa rồi ạ, con ngửi thấy được mùi của hoa ngọc lan."

Ngưng một chút rồi lại nói: "Thơm lắm ạ."

Tôi hỏi: "Không phải là con thích hoa ngọc lan đấy à?

Hay là tác phẩm tiếp theo con vẽ cây hoa ngọc lan của con phố này nhé, có được không?"

Thằng bé hơi do dự, đẩy cửa kính xe xuống, ló đầu ra nhìn xung quanh.

Ánh mặt trời lọt chiếu qua cây tạo ra ra những vệt sáng loang lổ trên người thằng bé, thằng bé quay người lại, dùng cặp mắt trong sáng long lanh tựa như bầu trời để nhìn tôi, nói: "Mẹ, chúng ta tới bệnh viện trước đi."

"Đợi bao giờ mẹ hết bệnh rồi, mẹ lại đưa con tới đây để sờ những cái cây này nhé."

--- (*) Hoa ngọc lan:

48,Từ lúc đó, tôi đã nắm được cách để thúc đẩy Phương Phương đi tiếp nhận thế giới bên ngoài, đó chính là để cho Phương Phương cầm trong tay những thứ mà thằng bé để ý tới, sau đó sẽ mở rộng chủ đề nói chuyện, rồi để cho thằng bé hành động.

Tỷ như: "Phương Phương, hình như lúc đi ra ngoài bố quên mang theo ô thì phải, con có thể đi xuống dưới nhà để đón bố được không?"

"Phương Phương, cây hoa cúc ở trong công viên nở hoa rồi đấy, con có thể đi chụp mấy bức ảnh giúp mẹ được không?"

"Phương Phương, nghe nói núi La Phù trông đẹp lắm, con có muốn đi xem không, con mà vẽ được cảnh đó thì nhất định là sẽ đẹp lắm đây!"

"...."

Cứ như vậy, thông qua những lời thỉnh cầu và đề nghị, Phương Phương đã dần dần càng lúc càng không còn sợ khi phải đi ra ngoài nữa, tuy rằng thằng bé vẫn không thích tới những chỗ có nhiều người, hay lúc đi trên đường có người chào hỏi thằng bé thì thằng bé cũng sẽ bày ra vẻ mặt không chút biến sắc, khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ xấu hổ, rồi nghĩ rằng thằng bé là một người cực kỳ kiêu căng.

Kỳ thật thì không phải là như vậy, thằng bé chỉ là căng thẳng quá, căn bản là không biết phải mở miệng đáp lại lời của người khác như thế nào cả.

Mỗi một năm qua đi Phương Phương lại càng thêm lớn, thừa hưởng ngũ quan anh tuấn của bố thằng bé, nhưng màu mắt thì lại được thừa hưởng từ tôi, tóc hơi xoăn một chút, nếu như chỉ nhìn vào mắt của thằng bé thôi thì bạn nhất định sẽ không thể tin nổi rằng thằng bé đã mười tám tuổi rồi, bởi vì mắt của thằng bé trông rất tĩnh lặng, trong suốt tựa như nước ở trong hồ vậy, không hề mang theo một chút vẩn đục nào cả.Mười mấy năm trôi qua, nhờ có niềm tin toàn tâm toàn ý, thằng bé gần như là đã trưởng thành theo đúng như kỳ vọng của tôi và bố của thằng bé.

Ôn hòa, hướng nội, cử chỉ có chừng mực, nho nhã lễ độ.Thằng bé biết vẽ tranh, biết điêu khắc, biết thiết kế, biết làm đủ các loại công việc thủ công.

Tôi đã cố ý dành ra một phòng để làm phòng làm việc cho thằng bé, để thằng bé có thể thoải mái làm những chuyện mà mình thích, làm ra được thành phẩm vừa lòng thì sẽ giữ lại, cái nào không hài lòng thì sẽ bán đi.

Có một năm thằng bé tự dưng nổi hứng, tiêu tốn mất nửa năm để thay mới lại toàn bộ đồ dùng trong nhà, tất cả đều đổi thành các chế phẩm thủ công bằng gỗ do chính tay thằng bé làm.

Thằng bé không thích những sản phẩm khoa học công nghệ, ngoại trừ những lúc cần phải thiết kế hoặc là trả lời mail ra thì thằng bé thường sẽ không làm việc ở trước máy tính.

Thậm chí ngay khi cả smart phone đã dần trở nên phổ biến hơn, thằng bé cũng không muốn dùng.Tôi hỏi thằng bé vì sao lại như thế, thằng bé suy nghĩ rất lâu, rồi nói có một số thứ ở trên đó khiến cho thằng bé cảm thấy cực kỳ không thoải mái, không thể tập trung tinh lực được.

Phương Phương là một người đối với chuyện gì cũng sẽ hết sức chuyên chú, rất ghét những thứ làm cho mình dễ bị phân tâm.Có điều, tuy rằng Phương Phương đã có thể sử dùng hai bàn tay của mình để tự nuôi sống bản thân, đã có thể tự lo được cho cuộc sống của chính mình, thế nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy không thể yên lòng được về thằng bé, bởi vì thằng bé chưa học được cách để yêu một người, hay tạo lập mối quan hệ tình cảm với người không phải là người thân của mình.Tôi đã thử đưa thằng bé đi gặp gỡ con cái của bạn bè mình, nhưng vô dụng, đối với mấy đứa trẻ đó Phương Phương đều coi như không nhìn thấy.

Đám con trai ở độ tuổi này, đứa nào cũng đều rất kiêu căng, không thể chịu nổi dù chỉ là một chút khinh thường, đương nhiên cũng sẽ không thèm để ý tới thằng bé.

Kết bạn trên internet cũng không được, bởi vì Phương Phương không thích dùng internet một tí nào cả.

Nỗi lo âu của tôi càng ngày lại càng tăng, đặc biệt là sau khi tôi và bố của Phương Phương đã qua năm mươi, mà Phương Phương thì vẫn không thể nào hòa nhập được với xã hội này như trước, tôi lo sợ rằng thằng bé sẽ phải sống một mình như thế cả đời, như vậy thì sẽ rất cô đơn tịch mịch.Nói thật, tôi đang bắt đầu cảm thấy hối hận vì lúc trước đã không giữ lại đứa nhỏ kia, lúc ấy tôi chỉ sợ là sau khi sinh con ra thì sẽ làm giảm bớt tình yêu của tôi đối với Phương Phương, nhưng lại không hề nghĩ tới chuyện có lẽ có thêm một đứa em trai hay một đứa em gái thì sẽ giúp cho Phương Phương có thêm được một người bạn kề bên, kể ra như vậy thì sẽ ấm cúng hơn nhiều.Tôi nói ý nghĩ này ra với bố của Phương Phương, hỏi anh ấy là có muốn thêm một đứa nữa không.

Bố của Phương Phương trấn an tôi, nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, đã hơn năm mươi tuổi rồi mà còn nói đến chuyện này, anh thấy em còn trẻ con hơn cả Phương Phương ấy.

Anh thấy gần đây có một đoàn múa ba-lê ở Nga có tới thành phố G để biểu diễn, còn có cả vở "Hồ Thiên Nga" nữa, anh đã bảo người đặt vé rồi, đến lúc đó anh với em cùng nhau đi xem để thư giãn nhé."

Tôi vui mừng đồng ý.

Ai ngờ gần đến ngày biểu diễn thì công ty của bố Phương Phương đột nhiên lại nhận được một đơn đặt hàng lớn, ngày nào cũng phải tăng ca đến hơn mười hai giờ đêm mới về tới nhà.

Bố của Phương Phương xin lỗi vì không thể tới xem biểu diễn cùng với tôi.

Tôi cảm thấy rất tức giận đối với hành vi lật lọng này của anh ấy, nhưng nhìn thấy cảnh ngày nào anh ấy cũng mệt lử vì phải tăng ca, cho nên cũng chỉ có thể hào phóng mà tha lỗi cho anh ấy.

Vé biểu diễn cũng đã mua rồi, cho nên tôi bèn hỏi thử Phương Phương là có thể đi xem biểu diễn cùng với tôi được không.

"Bố phải đi làm tăng ca rồi, mà mẹ đi xem biểu diễn một mình thì tội nghiệp lắm."

Tôi cố ý bày ra vẻ mặt đáng thương trước mặt thằng bé.

Phương Phương cũng bày ra vẻ mặt khó xử, do dự một lúc, thằng bé hỏi tôi là có thể đội mũ đeo khẩu trang vào được hay không."

Như vậy thì bọn họ sẽ không thể nhìn thấy con được."

Phương Phương nói.Tôi cảm thấy rất buồn cười đối với hành vi tự lừa mình dối mình (*) này của thằng bé, nhưng thằng bé có thể đi tới nhà hát - một nơi tụ tập cực kỳ nhiều người cùng với tôi đã là chuyện không hề dễ dàng gì rồi, cho nên tôi cũng không để ý đến chuyện thằng bé sẽ ăn mặc như thế nào cả.

Về sau ngẫm lại thì có lẽ tất cả những chuyện này đều là do ý trời cả.

----(*) Nguyên văn là 掩耳盗铃 (bịt tai trộm chuông): Câu này gắn liền với một điển tích, một tên trộm vào nhà người khác để ăn trộm một chiếc chuông lớn, hắn đã nảy ra ý tưởng là đập vỡ chiếc chuông thành các mảnh nhỏ để mang đi cho dễ.

Lúc hắn đập vào búa vào chuông thì đã tạo ra âm thanh rất lớn.

Sợ bị người khác nghe thấy được âm thanh này, hắn đã bịt hai tai lại, sau đó lại tiếp tục dùng đập chuông, vì hắn nghĩ rằng chỉ cần hắn bịt tai lại thì những người khác cũng sẽ không nghe thấy tiếng gì cả.

Kết cục là: vì tiếng động quá lớn cho nên tên trộm đã bị phát hiện và bị bắt lại.=> "Bịt tai trộm chuông" có thể hiểu là tự mình làm ra hành động để lừa dối mình.--- (*) Núi La Phù: Thuộc tỉnh Quảng Đông - Trung Quốc.

Đây là một trong Thập đại danh sơn của Trung Hoa.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
49


Vở "Hồ Thiên Nga" ban đầu vốn là do Pearl of the Volga của nước Nga cùng đoàn Opera của Cộng hòa Mari El và viện vũ kịch ballet kết hợp biểu diễn, nhưng có một vũ công múa ba-lê nam đột nhiên lại bị thương ở chân, cuối cùng phải đổi thành một vũ công múa ba-lê người Trung Quốc lên sân khấu thay cho cậu ta, người ấy chính là Tiếu Lạp Sênh.Lúc xem biểu diễn tôi cũng không có ngờ được rằng là Phương Phương lại có thể nảy sinh cảm giác mê luyến không thể kiềm chế nổi đối với Tiếu Lạp Sênh.

Mãi cho đến một hôm, Phương Phương đi ra ngoài cùng với bố của thằng bé, tôi ở nhà dọn dẹp nhà cửa, trong lúc vô tình tôi đã nhìn thấy được bức tranh thằng bé đặt ở dưới tủ, lúc ấy tôi mới biết được rằng vào lúc tôi không hay biết gì trong lòng của Phương Phương đã xuất hiện thêm một người nữa.Ban đầu tôi còn tưởng rằng đó chỉ là do Phương Phương nổi hứng lên mà thôi, dù sao thì Tiếu Lạp Sênh có vẻ ngoài trông cũng rất đẹp, múa cũng xuất sắc nữa, chắc là Phương Phương cũng chỉ coi cậu ấy như một người mẫu để vẽ tranh mà thôi.

Nhưng mà sau đó không lâu, một hành động của Phương đã đập đi tan ảo tưởng của tôi - thằng bé lại dám một mình trốn đi tới nhà hát để xem Tiếu Lạp Sênh biểu diễn!Từ lúc đó tôi mới ý thức được về tính nghiêm trọng của vấn đề.Nói thật, ngay từ đầu tôi đã rất phản đối việc Phương Phương thích một cậu con trai.

Một mặt là do xã hội này vẫn còn rất hà khắc đối với tình yêu đồng tính, mặt khác là tôi cũng như tất cả những bậc cha mẹ khác của Trung Quốc đều muốn có được một đứa cháu đích tôn.

Song, Phương Phương dường như vẫn chưa hề ý thức được về tình cảm của mình đối với Tiếu Lạp Sênh, thằng bé chỉ lén lút chạy tới xem Tiếu Lạp Sênh biểu diễn, sau đó vẽ đủ các loại tư thế khi ở trên sân khấu của Tiếu Lạp Sênh, rồi đặt ở trong phòng của mình.Trong lòng tôi đương nhiên là nảy sinh cảm giác ghen tị, ghen tị vì Tiếu Lạp Sênh chỉ có mỗi mấy buổi biểu diễn mà đã có thể câu được Phương Phương đi mất rồi, đã thế lại còn là vô tình nữa chứ, làm cho tôi đến ngay cả một lý do để phục thù cậu ta cũng không có.

May mà Phương Phương cũng chỉ là tỉnh tỉnh mê mê, tuy rằng chạy tới đó để xem Tiếu Lạp Sênh biểu diễn, thế nhưng cũng chỉ dám ngồi ở một chỗ cách thật xa, lại càng đừng nói đến chuyện đi tới bắt chuyện với người ta.Tôi trộm đi theo Phương Phương tới nhà hát mấy lần, thấy thằng bé ngồi một mình lẻ loi ở hàng ghế cuối cùng, đội mũ đeo khẩu trang, cầm ống nhòm để nhìn lên sân khấu, giống như một tên biến thái ngốc nghếch, trong lòng tôi vừa thấy xót xa lại vừa thấy buồn cười.

Nhưng Phương Phương không nói gì, cho nên tôi cũng chỉ có thể làm bộ như không biết gì cả.Tôi vẫn còn muốn có thêm một "tiểu Phương Phương" nữa cơ mà, không thể cứ thế khinh địch mà chịu khuất phục như vậy được.Có một buổi tối lúc sắp đi ngủ, bố của Phương Phương đột nhiên hỏi tôi có phải là Phương Phương đã thích ai đó rồi hay không.

Tôi hơi thót tim một chút, hỏi anh ấy vì sao lại hỏi như thế.

Bố của Phương Phương bảo là anh ấy trông thấy Phương Phương trồng hoa ở dưới nhà.

"Nói là muốn tặng cho một người tên là Tiếu Lạp Sênh."

Bố của Phương Phương lại hỏi: "Đó là con của nhà họ Tiếu đấy à?

Sao anh lại chẳng có ấn tượng gì thế nhở?"

"Đó không phải là con của nhà họ Tiếu đâu."

Tôi tức giận nói: "Là một vũ công múa ba-lê đấy."

Dứt lời, tôi liền kể cho bố của Phương Phương biết chuyện không hiểu vì sao mà Phương Phương lại đi thích Tiếu Lạp Sênh, cuối cùng bực mình bảo: "Tự dưng lúc trước anh lại tăng ca làm gì không biết nữa?!

Anh mà đi cùng với em thì đã không có chuyện như này xảy ra với Phương Phương rồi."

Bố của Phương Phương thở dài, nói: "Aiz, việc này đúng là nên trách anh thật.

Hay là chúng ta đi hỏi y sĩ của Phương Phương thử xem, xem cậu ta nói gì về chuyện này."

Tôi nói: "Em hỏi từ lâu rồi.

Bác sĩ bảo trước tiên đừng có kích động đến thằng bé, cứ để cho thằng bé tiếp tục, rồi dần dần cũng sẽ bị phai nhạt mà thôi."

Tôi với bố của Phương Phương nhìn nhau một cái, trong lòng của cả hai đều cảm thấy không chắc chắn về chuyện này lắm, chỉ e là Phương Phương sẽ không dễ dàng chịu từ bỏ như vậy đâu.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
50


Sự lo lắng của tôi và bố của Phương Phương là không hề sai, tình cảm mà Phương Phương dành cho Tiếu Lạp Sênh căn bản là không thể nào phai nhạt được, cứ cách một đoạn thời gian là thằng bé sẽ lại tới xem Tiếu Lạp Sênh biểu diễn, còn mang theo cả một bó hoa tươi to đùng do chính mình trồng nữa.Tuy rằng tới Ngày của Mẹ Phương Phương cũng sẽ tặng hoa cho tôi, thế nhưng sau khi lén so sánh, tôi phát hiện ra hoa của hai người căn bản là không thể nào so sánh với nhau được.

Hoa của tôi thì chỉ có một loại, đó là hoa cẩm chướng, còn của Tiếu Lạp Sênh thì lại là của cả một vườn hoa.Aiz, Phương Phương của tôi, thế là Phương Phương đáng yêu của tôi đã bị cái cậu họ Tiếu kia bắt đi mất rồi.Tôi nghẹn ngào, rốt cuộc thì cũng đã hiểu được cái gì gọi là "có vợ quên mẹ".

Tôi thầm nghĩ nếu Phương Phương mà dám dẫn Tiếu Lạp Sênh tới trước mặt tôi thì tôi kiểu gì cũng sẽ ra oai phủ đầu với cậu ta cho mà xem.Nhưng một năm, rồi lại thêm một năm nữa, tôi vẫn chưa thấy Phương Phương dẫn Tiếu Lạp Sênh tới trước mặt tôi gì cả.

Tôi có hơi nghi hoặc, thế là lại lén đi theo Phương Phương tới nhà hát một lần nữa, bấy giờ mới phát hiện ra hóa ra là thằng bé đang chơi trò "người qua đường", ngay cả để lộ mặt cũng chưa dám.

Tuy rằng Tiếu Lạp Sênh đã nhận hoa của thằng bé trong suốt hai năm, thế nhưng chỉ e ngay cả thằng bé là ai cậu ta cũng không biết được rõ.Trong lòng tôi vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy khó chịu.

Vui mừng là vì Tiếu Lạp Sênh vẫn còn chưa biết được Phương Phương là ai, thế nhưng đồng thời cũng lại thấy khó chịu vì Tiếu Lạp Sênh vẫn còn chưa biết Phương là ai.Sau đó có một hôm, không biết vì sao mà Phương Phương đột nhiên lại đem toàn bộ hoa trồng được ở dưới nhà đưa cho thợ trồng hoa của khu chung cư, sau đó chạy đi mua nào là ruy-băng lụa, nào là giấy kếp, nào là sợi tổng hợp, nào là thủy tinh, vân vân mây mây...để làm hoa giả.Phương Phương nói: "Tiếu Tiếu không thích hoa tươi, cho nên con muốn làm hoa giả cho cậu ấy."

Tôi dở khóc dở cười, thật muốn nói cho thằng bé biết, con trai người ta nói không thích kỳ thật chính là đang muốn ám chỉ rằng con đừng có tặng hoa cho người ta nữa chứ không phải đang bảo con là hãy chuyển sang tặng hoa giả đi đâu.

Nhưng khi trông thấy bộ dáng vui vẻ của thằng bé tôi cuối cùng vẫn không đành lòng nói ra những lời đó.Biết đâu đấy lại thật sự có thể làm cho Tiếu Lạp Sênh chú ý tới thì sao? (Hoặc là khiến cho cậu ta cảm thấy đồng cảm?) Không chừng Phương Phương thật sự có thể tạo dựng được mối quan hệ với cậu ta thì sao.Thế nhưng, sự thật đã chứng minh: là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Phương Phương lại tặng hoa giả cho Tiếu Lạp Sênh suốt hơn hai năm, thế nhưng mà vẫn cứ chẳng dám bắt chuyện với người ta dù chỉ là một câu.

Đến nước này thì tôi với bố của Phương Phương đã không thể nào bình tĩnh nổi nữa, nhẫn nhịn suốt mấy năm nay, tôi và bố của Phương Phương cũng đã kệ đời cái vấn đề giới tính của Tiếu Lạp Sênh từ lâu lắm rồi.

Là con trai thì đã làm sao nào, chỉ cần Phương Phương có thể hạnh phúc là được rồi.Bố của Phương Phương nói với Phương Phương: "Con trai, chỉ tặng hoa không thế này thì không ổn đâu, con phải chủ động tới trước mặt cậu ấy, như vậy thì cậu ấy mới có thể biết được con chứ."

Phương Phương ngượng ngùng cúi đầu xuống, nói: "Nhưng con không dám đâu."

Bất kể là tôi cùng với bố của Phương Phương có khích lệ đến mức nào thì Phương Phương cũng vẫn chỉ một mực lắc đầu.

Sau cùng bị chúng tôi dồn ép nhiều quá, thế là thằng bé giở trò nằm xuống đất giả chết.Tôi có chút bực mình, bèn bảo: "Con cứ nhát gan như vậy đi, mẹ thấy cứ thế này thì Tiếu Lạp Sênh cũng sẽ không thích con đâu."

Vừa dứt lời, bố của Phương Phương liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi lập tức liền ý thức được vừa rồi tôi đã nói hơi bị nặng lời quá rồi.

Quả nhiên sau đó, mặc kệ cho tôi và bố của Phương Phương có khuyên nhủ đến như thế nào đi chăng nữa thì Phương Phương cũng nhất quyết không chịu đứng dậy, mà một mực nằm cuộn người quay lưng về phía chúng tôi.Tôi với bố của Phương Phương liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy bó tay.

Suýt thì quên mất, con trai của chúng tôi có khuynh hướng tự kỷ, căn bản là không thể nào dùng những tiêu chuẩn của người bình thường để áp dụng lên thằng bé được.Tôi nghĩ nghĩ, sau đó nằm bò xuống nói vào bên tai của Phương Phương: "Phương Phương, nếu bây giờ con chịu đứng dậy thì cuối tuần sau mẹ sẽ đưa con đi gặp Tiếu Lạp Sênh."

"Thật không?"

Thằng bé ngoái đầu lại nhìn tôi, hai con mắt mở to: "Con có thể làm bạn với cậu ấy chứ?"

"Đương nhiên là được rồi."

Tôi nói, trong lòng bắt đầu tính toán xem nên nói như thế nào để có thể thuyết phục được Tiếu Lạp Sênh đi gặp Phương Phương.

"Thế con có thể mời cậu ấy tới ở nhà của mình không?"

Phương Phương phấn khởi nói: "Cậu ấy có thể ngủ trên giường của con, con ngủ ở dưới sàn nhà cũng được."

Tôi với bố của Phương Phương lại liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy thương cảm cho đối phương.Có vẻ như chỉ đóng gói Tiếu Lạp Sênh rồi đặt lên trên giường thôi là vẫn chưa đủ.# Mình là notebook theo-dõi-tình-hình a của Phương Phương #Phương Phương ngốc nghếch thật sự là đã khiến cho trái tim của bố mẹ tan nát mất rồi.

--- (*) Giấy kếp:

Sợi tổng hợp
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
51+52+53


51,

Trong thời gian Phương Phương để ý tới Tiếu Lạp Sênh, kỳ thật tôi cũng đã ủy thác cho "Văn phòng XX" đi điều tra về bối cảnh gia đình của Tiếu Lạp Sênh, biết được đại khái một số chuyện trong gia đình cậu ấy và còn có cả một chút tình cảnh riêng của cậu ấy nữa.

Không thể không nói, Tiếu Lạp Sênh quả là một người rất được.

Vẻ ngoài ưa nhìn, biết khiêu vũ là một chuyện, quan trọng hơn cả chính là tính cách kiên cường sống có trách nhiệm của cậu ấy, cậu ấy còn vô cùng hiếu thuận với bố mẹ của mình nữa.Nói thật nếu không xét đến vấn đề giới tính của cậu ấy thì Phương Phương có thể thích được một người như vậy làm cho tôi cảm thấy rất vui mừng.

Điều này chứng tỏ Phương Phương nhà chúng tôi rất có mắt nhìn, giống y như tôi vậy.Phải nói đây chính là duyên phận, mẹ của tôi vốn cũng là một vũ công múa ba-lê nổi tiếng người Nga, sau khi giải ngũ đã từng tới dạy múa ba-lê tại nhà hát lớn ở Mát-xcơ-va, bởi vậy tôi với các giáo sư ở trong học viện vẫn còn giữ liên lạc với nhau.

Khi nhắc đến chuyện Tiếu Lạp Sênh thôi học vào lúc trước, họ đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Cho nên, lúc tôi đưa ra đề nghị là liệu có thể viết thư giới thiệu cho Tiếu Lạp Sênh để cậu ấy có thể quay lại học tiếp có được hay không, sau khi cân nhắc họ cuối cùng cũng đã đồng ý.Có một vị giáo sư rất thích Tiếu Lạp Sênh còn dặn dò riêng với tôi rằng, nếu có thể thì nên để cho Tiếu Lạp Sênh nhanh chóng qua đây, bởi vì tuổi đời của diễn viên múa ba-lê rất ngắn, đặc biệt là với vũ công nam, có vô số người đã phải xuất ngũ trước năm ba mươi tuổi.

Tiếu Lạp Sênh đã bỏ lỡ mất thời kỳ phát triển tốt nhất, không thể tiếp tục trì hoãn thêm được nữa.Tôi nghe xong mà trong lòng cảm thấy bồn chồn, tuy rằng chính tôi là người đã chủ động đưa ra đề nghị muốn giúp đỡ để cho Tiếu Lạp Sênh có thể xuất ngoại tiếp tục học tập, thế nhưng mà nếu như cậu ấy thật sự đi rồi thì chẳng phải là Phương Phương nhà tôi sẽ buồn lắm sao?

Khả năng thích ứng của Phương Phương rất kém, ngay đến mấy chỗ gần nhà thôi mà thằng bé cũng phải chuẩn bị tâm lý mất hơn nửa năm rồi mới dám đi tới đó, bao nhiêu năm như vậy rồi mà đến ngay cả thành phố G cũng chưa dám tới, chứ đừng nói là ra nước ngoài.Nếu Tiếp Lạp Sênh mà đi thật thì chắc là Phương Phương sẽ đau lòng cho đến tận khi nào cậu ấy trở về mới thôi mất.Tôi chia sẻ nỗi băn khoăn này với bố của Phương Phương.Bố của Phương Phương bảo: "Ôi vợ ơi em đừng có suy nghĩ nhiều như thế để mà làm gì.

Nếu thật sự có như vậy thì đối với Phương Phương mà nói cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt.

Con trai mà, phải trải qua một chút thất bại chứ, nếu không thì làm sao mà lớn lên được đây?

Em chiều Phương Phương quá, như vậy là không tốt đâu."

Lúc mới nghe xong tôi có hơi tức giận, nhưng sau khi nghĩ lại thì lại cảm thấy bố Phương Phương nói rất có lý.

Chuyện tình cảm mà, dù cho kết cục có ra sao, chỉ cần toàn tâm toàn ý thì kiểu gì cũng sẽ có thu hoạch.---# Mình là notebook A của Phương Phương #Mama bảo, từ ngày hôm nay trở đi chúng mình phải tìm ra đủ mọi cách và cố gắng hết sức và để giúp Phương Phương theo đuổi được Tiếu tiên sinh 0v052,Nói thật, là một người yêu thích ba-lê, trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ tán thưởng Tiếu Lạp Sênh, bởi vậy tuy rằng tư tâm của tôi hi vọng cậu ấy có thể ở bên cạnh Phương Phương lâu hơn một chút, thế nhưng cuối cùng tôi vẫn chỉ đưa ra kỳ hạn nửa năm.Có điều, sau nửa năm chung sống cùng quan sát, tôi càng ngày càng cảm thấy trên đời này không có một ai có thể hợp được với Phương Phương như Tiếu Lạp Sênh.

Cậu ấy là một người nhìn qua thì cảm thấy kiên cường vô cùng, thế nhưng kỳ thật thì nội tâm của cậu ấy lại mềm mại hơn bất kỳ ai khác.Sau buổi đầu tiên gặp mặt với Phương Phương, cậu ấy đã gọi điện thẳng tới cho tôi để come out, bảo với tôi rằng cậu ấy là đồng tính luyến ái, hỏi tôi có sợ là cậu ấy sẽ làm gì đó với Phương Phương hay không.

Lúc nghe xong câu này tôi đã nở nụ cười ngay tức khắc, thầm nghĩ, sao lại có người thẳng thắn thế không biết, tôi không nhịn được bèn đùa cậu ấy một câu:"Điều tôi nên lo lắng hẳn phải là Phương Phương sẽ làm ra chuyện gì đối với cậu mới đúng."

Sau đó cậu ấy đã ngắt điện thoại ngay lập tức, tôi ngồi trên ghế cười một trận, bỗng có chút hiểu ra vì sao mà Phương Phương lại nhất kiến chung tình với Lạp Sênh như vậy.Để Phương Phương có thể suôn sẻ khi ở bên Lạp Sênh, mỗi lần hẹn hò là tôi lại như đang phải xử lý một vụ án, tôi đã phải suy xét rất nhiều về địa điểm gặp mặt cũng như các biện pháp để ứng phó với các tình huống đột ngột có thể xảy ra, tôi rất sợ những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát sẽ xảy đến với Phương Phương, nếu trước đó không nói rõ cho thằng bé biết chỗ đó là chỗ nào, sẽ có những chuyện gì diễn ra ở đó, những biện pháp để xử lý là gì thì rất có thể thằng bé sẽ lựa chọn cách che chắn mình lại, thậm chí là trực tiếp nằm giả chết ở trên đường.Rất may là trong những buổi gặp mặt ít ỏi của Phương Phương cùng với Lạp Sênh thì đều không có chuyện gì nghiêm trọng quá xảy ra cả, cho nên Lạp Sênh vẫn chưa phát giác ra được về "kỹ năng" giả chết này của Phương Phương.

Đương nhiên, không thể không thừa nhận rằng có Lạp Sênh ở bên cạnh cũng đã là liều thuốc an thần tốt nhất cho cảm xúc của Phương Phương rồi.

Khi yêu, con người ta thường sẽ luôn cố duy trì hình tượng hoàn mỹ ở trước mặt người mình thích.Thời gian nửa năm nói dài thì cũng không dài mà nói ngắn thì cũng chẳng ngắn.

Đương lúc tôi đang chuẩn bị "cách để an ủi Phương Phương khi phải xa cách Tiếu Tiếu" thì Lạp Sênh đột nhiên gọi điện thoại tới cho tôi, hẹn tôi tới quán cà phê mà lần đầu tiên gặp mặt nhau.Tuy rằng trong lòng cũng đã có một chút dự đoán trước, thế nhưng khi nhìn thấy cậu ấy lấy ra lá thư giới thiệu cùng với tấm chi phiếu, tôi vẫn bị làm cho cảm động.

"Bác Khương, cháu rất cảm ơn vì sự giúp đỡ của bác," Cậu ấy đẩy hai thứ ấy tới trước mặt tôi, nói: "nhưng cháu rất xin lỗi, cháu đã quyết định không đi nữa."

"Vì sao vậy?"

Tôi cố ý hỏi cậu ấy: "Đây là một cơ hội tốt cơ mà."

"Công việc hiện giờ của cháu đang rất tốt, với lại cũng đã ký hợp đồng rồi mà đột nhiên lại đi thế này thì có hơi không được ổn cho lắm.

Hơn nữa anh cháu cũng đang ở nước ngoài, mà bố mẹ cháu đều đã có tuổi rồi, cháu muốn ở lại chăm sóc cho bố mẹ của cháu, còn điều nữa là..."

Cậu ấy bắt đầu nói cho tôi đủ các loại lý do."

Ồ," Tôi kéo dài giọng, hỏi: "còn điều gì nữa?"

"Còn điều nữa là...Cháu thích Phương tiên sinh."

Cậu ấy cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của tôi, nói: "Cháu không muốn coi anh ấy như một vụ giao dịch."

Có lẽ đây mới chính là trọng điểm.

Tôi cố nhịn cười, nói: "Cũng đâu có tính là giao dịch đâu, cháu có thể coi như đó món quà gặp mặt của mẹ bạn trai cháu dành tặng cho cháu mà."

"Không cần quà gặp mặt đâu bác Khương..."

Cậu ấy lắp ba lắp bắp giải thích cho tôi: "Phương tiên sinh tốt lắm, có Phương tiên sinh là đã đủ rồi ạ."

"Không sao đâu mà."

Tôi cố tình trêu cậu ấy: "Phương Phương ngốc như thế, nhất định là sẽ không phát hiện ra đâu."

"Bác Khương, không phải như vậy," Cậu ấy lắc đầu, nói với tôi: "Phương Phương không phải ngốc đâu ạ, anh ấy chỉ là không có suy nghĩ phức tạp như của chúng ta mà thôi."

Tôi vốn định nói thêm gì đó, thế nhưng cổ họng lại như bị nghẹn lại, không thể nói ra thêm được lời nào nữa.

Khi ấy tôi mới biết được rằng, hóa ra ở trên đời này, có người còn đối xử dịu dàng với Phương Phương hơn cả tôi nữa.53,Chuyện Phương Phương cầu hôn tôi với bố của Phương Phương cũng đã dự liệu được trước, lúc bát tự của thằng bé và Lạp Sênh còn chưa có xem xong thì thằng bé đã luôn miệng nhắc đi nhắc lại là muốn mang Lạp Sênh lên giường của mình rồi.

Điều khiến chúng tôi không ngờ được tới đó chính là - Lạp Sênh thế mà lại đồng ý!!!Tôi hẹn gặp riêng với Lạp Sênh, hỏi xem cậu ấy có phải là đang nói đùa với Phương Phương hay không.Cậu ấy bị tôi hỏi đến đỏ bừng hết cả mặt lên, nhưng rồi cuối cùng cậu ấy vẫn kiên định nói với tôi rằng cậu ấy nghiêm túc, cậu ấy nguyện ý kết hôn với Phương Phương.Tôi nhắc nhở cậu ấy: "Đây chính là chuyện cả đời, cháu thật sự không định suy nghĩ lại à?

Có lẽ qua một thời gian nữa cháu sẽ thấy hối hận đấy."

"Cháu sẽ không hối hận đâu bác Khương."

Cậu ấy nói: "Cháu không có cách nào để khước từ được Phương tiên sinh cả."

Có thể nghe được cậu ấy nói như vậy trong lòng tôi cảm thấy rất mừng, nhưng tôi vẫn muốn cho cậu ấy thấy rõ lập trường của mình: "Lạp Sênh, bác hi vọng những lời sau đây của bác sẽ không khiến cho cháu cảm thấy bị xúc phạm."

Tôi nhìn chăm chú vào mắt của cậu ấy, nói: "Lúc cháu còn chưa biết chuyện gì thì Phương Phương đã thích cháu từ rất lâu rồi, bác cam đoan là thằng bé sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ đâu.

Cho nên nếu như cháu kết hôn cùng với Phương Phương, bất kể là trong tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần bác và bố của thằng bé vẫn còn sống thì tuyệt đối các bác sẽ không bao giờ đồng ý để cho cháu ly hôn với thằng bé đâu."

"Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu bác Khương," Cậu ấy nhìn tôi, trên mặt mang theo ý cười đầy ngượng ngùng: "Đạo Thiên Chúa của bọn cháu không cho phép ly hôn đâu ạ."

"Cháu đã thề trên danh nghĩa của Chúa, trừ phi Phương tiên sinh chủ động đưa ra lời đề nghị, nếu không thì cháu tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh ấy đâu ạ."

Tôi nhìn vào trong đôi mắt của cậu ấy, nơi đó có một luồng sáng trong veo tinh khiết, không tìm thấy được dù chỉ là một chút do dự.

Trong tình huống này, ngoại trừ việc chúc phúc cùng cảm ơn ra thì tôi còn có thể nói được gì nữa đây?Tuy rằng chuyện kết hôn đồng tính ở trên thế giới đã bắt đầu được thi hành với quy mô mở rộng, thế nhưng ở bên này Đại Lục thì vẫn luôn ngoan cố chống cự lại.

Tôi, bố của Phương Phương cùng với bố mẹ của Lạp Sênh đã thương lượng qua, cảm thấy không cần thiết phải xuất ngoại để đi nhận cái tờ giấy chứng nhận kia, mà chỉ cần cử hành hôn lễ ngay tại nhà thờ là cũng đã được rồi.Từ sau khi cầu hôn thành công, nụ cười trên gương mặt của Phương Phương không hề có dấu hiệu biến mất.

Tôi ngờ rằng cơ mặt của thằng bé đã bị cương cứng hết cả rồi.

Có một lần thằng bé mở cửa không cẩn thận nên đã để ngón tay bị kẹp ở chỗ khe cửa, thế mà thằng bé vẫn có thể mỉm cười bảo với tôi rằng: "Mẹ, hình như tay của con bị kẹp đến sưng cả lên rồi."

Tôi dở khóc dở cười, vừa chạy đi lấy cao Vân Nam cho thằng bé vừa mắng: "Mẹ thấy thứ bị kẹp sưng lên không phải là ngón tay của con đâu, mà là đầu óc của ấy."

Hôn lễ được chuẩn bị nhanh chóng, cuối cùng vào buổi tối trước ngày kết hôn, tôi với bố của Phương Phương rốt cuộc cũng nghĩ tới được một chuyện vô cùng nghiêm trọng hơn nữa còn là chuyện không thể nào bỏ qua được, đó chính là - Phương Phương có biết phải làm gì trong buổi tối ngày kết hôn không?"

Sẽ ngủ trên giường cùng với Tiếu Tiếu."

Phương Phương cười tủm tỉm: "Không cần phải ngủ ở dưới sàn nhà."

"..."

Tôi nghiêm trọng vỗ vỗ bố của Phương Phương: "Anh xem rồi nghĩ cách đi, chuyện này thì em không giúp được gì rồi."

Mặt của bố Phương Phương như bị táo bón: "...Để anh thử một lần xem sao."

"À đúng rồi, không được cho thằng bé xem phim "con ếch" đâu đấy!"

Tôi dặn dò: "Chẳng may Phương Phương học phải điều xấu gì thì thảm."

Bố của Phương Phương khó xử, nói: "Vợ ơi, em đang làm khó anh đấy à?

Không cho xem cái đấy thì học thế nào được?"

"Em kệ xác anh.

Nếu anh mà dám để cho Phương Phương xem cái thứ đó thì từ nay về sau anh xác định ngủ dưới sàn nhà đi."

Tôi tức tối nói: "Trong nhà sách có bán sách dạy về sinh lý đấy, anh không thể dùng sách đấy để dạy được à?"

"Được rồi, nghe lời em hết."

Cuối cùng bố của Phương Phương cũng bị khuất phục.

Sau đó sự thật chứng minh, chuyện giường chiếu...khụ khụ, có vẻ như chỉ xem mỗi sách không thôi là chưa đủ.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
54


Lấy nhau được ba ngày, Phương Phương gọi điện thoại khóc lóc kể lể với tôi, bảo là thằng bé đã "làm đau" vợ của mình.

Tôi nghe mà nóng hết cả mặt, phải mất một lúc lâu mới cất tiếng an ủi: "Phương Phương, chuyện này không thể sốt ruột được đâu, cứ luyện thêm mấy lần nữa là sẽ được thôi."

"Còn nữa, mấy loại chuyện như thế này về sau không được kể cho mẹ biết nữa, kể cả là bố của con cũng không thể kể, chỉ được kể với Lạp Sênh thôi, biết chưa?"

"Nhưng em ấy không thèm để ý tới con nữa, em ấy đi làm mất rồi."

"Không có việc gì hết, buổi tối mà Lạp Sênh vẫn không để ý tới con thì con cứ gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ giúp con xin lỗi."

Tôi nói.Buổi tối, Phương Phương không gọi điện thoại tới cho tôi, tôi liền biết ngay là thằng bé đã làm hòa với Lạp Sênh rồi.

Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cái mặt già này cuối cùng cũng đã có thể giữ gìn được rồi, nếu không thì tôi thật sự cũng chẳng biết phải nói chuyện này với Lạp Sênh như thế nào nữa.Cứ thế nửa năm trôi qua, một lần Phương Phương về thăm nhà, tôi hỏi thằng bé dạo này thằng bé cùng với Lạp Sênh như thế nào rồi.

Thằng bé nói tốt lắm.

Tôi làm bộ lơ đãng hỏi một câu: "Thế buổi tối con có còn "làm đau" vợ của con nữa hay không?"

Phương Phương nhíu mày, bày ra vẻ mặt như sắp khóc: "Vợ con không cho con "đi vào"."

"Tại sao lại như thế?"

Tôi kinh ngạc hỏi."

Con không biết," Phương Phương vừa nói vừa chạm hai đầu ngón trỏ vào với nhau: "Chắc chắn là tại vì lần đầu tiên con đã làm cho em ấy đau quá, đều là do con không tốt."

Trong lòng tôi thì lại nghĩ hẳn là không phải như vậy, nếu không thì làm sao mà tới ngày thứ ba Lạp Sênh đã đi làm được rồi.

Chẳng lẽ là bởi vì "chuyện kia"?

Tôi nghĩ nghĩ, có hơi lo lắng, cho nên đã quyết định hẹn gặp mặt riêng với Lạp Sênh.Tôi không dám hỏi thẳng Lạp Sênh về "chuyện kia", vì lo sợ thằng bé sẽ biết chuyện tôi đã điều tra thằng bé, chỉ dám cẩn thận hỏi rằng có phải là lúc ở trên giường Phương Phương đã quá thô lỗ hay không."

Không đâu mẹ, Phương Phương rất dịu dàng," Mặt thằng bé hơi đỏ lên: "nguyên nhân là do con ạ."

"Là do vấn đề về thân thể à?"

Tôi hỏi.Thằng bé lắc đầu, nói: "Là do đợt trước đã xảy ra một chút chuyện không hay, cho nên con có hơi bị ám ảnh tâm lý."

"Là chuyện gì thế?

Có nghiêm trọng không?"

Tôi lo lắng hỏi: "Con có muốn đi khám bác sĩ tâm lý không?"

"Con đã khám rồi ạ, bác sĩ bảo cứ cách hai tuần thì con phải đến làm trị liệu."

Lạp Sênh vừa nói, vừa chậm rãi khuấy đồ uống trong tay: "Bây giờ con đã khá hơn nhiều rồi ạ."

Tôi gật đầu, do dự một lúc mới nói: "Lạp Sênh, lần sau nếu đi khám thì cứ bảo với mẹ một tiếng, mẹ sẽ đi cùng với con."

"Không cần đâu mẹ, con tự đi là được rồi."

Thằng bé nhìn tôi, nở nụ cười trấn an, lộ ra hai bên má lúm đồng tiền: "Không phải là chuyện lớn gì đâu ạ, bác sĩ cũng nói là con hồi phục rất tốt."

Tôi nhìn thằng bé mà đau lòng không thôi, tôi khăng khăng muốn đi làm tâm lý trị liệu cùng với thằng bé, thằng bé không lay chuyển được tôi, đành phải đồng ý.Chuyện tôi đi cùng Lạp Sênh tới bệnh viện có thể qua được mắt của Phương Phương, thế nhưng lại không qua được mắt của bố Phương Phương.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành nói ngắn gọn về chuyện của Lạp Sênh ra cho anh ấy biết.Bố của Phương Phương nghe xong thì nhíu mày lại, bảo là loại chuyện này tuy rằng không thể cấu thành nên tội cưỡng gian, thế nhưng vẫn có thể tố cáo cái tên kia với tội danh dâm loạn vị thành niên hoặc tội danh xâm phạm người khác, sao lại có thể để cho cái loại người như thế nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật được.

Tôi thở dài, bảo: "Lạp Sênh không dám kể chuyện này ra với bố mẹ của mình, với cả sau đó chẳng phải là gia đình thằng bé cũng gặp phải chuyện không may đấy sao?

Cái thằng La Bân kia đã đưa cho gia đình thằng bé một khoản tiền, cũng coi như là có lương tâm."

"Em không thể tính như vậy được, hai chuyện này khác nhau hoàn toàn, không phải cứ có tiền là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện đâu.

Em xem bây giờ Lạp Sênh vẫn còn bị ám ảnh tâm lý về chuyện này kia kìa, nhất định là lúc ấy đã phải chịu thương tổn rất lớn.

Thương tổn này có thể dùng tiền để chữa khỏi sao?"

Bố của Phương Phương nói một cách nghiêm túc."

Anh nói cũng đúng."

Tôi vỗ vỗ bả vai bố của Phương Phương, nói: "Chủ yếu là do tình huống có một chút phức tạp, năm ấy kỳ thực Lạp Sênh cũng có thích cái thằng La Bân kia, cho nên cuối cùng mới không dám nói ra chuyện này.

Dù sao thì cũng đúng như lời anh nói đấy, đây chính là phạm tội."

"Aiz, sao mắt nhìn người của Lạp Sênh lại kém thế không biết, không hiểu sao lại có thể đi nhìn trúng được cái loại người như vậy."

"Em nói này, anh cũng đừng có trách móc Lạp Sênh nữa, nếu mắt nhìn của thằng bé mà tốt hơn một chút thì sớm đã chẳng có chuyện gì với Phương Phương rồi."

Bố của Phương Phương bị tôi làm cho không nói ra được câu nào nữa, chỉ có thể nhìn tôi với vẻ buồn bực.

Tôi buồn cười bóp mặt anh ấy: "Được rồi ông già, đừng có suy nghĩ nhiều nữa, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Lạp Sênh, chúng ta cũng đừng có xía vào nữa."

"Được rồi."

Bố của Phương Phương suy nghĩ một lúc, lại hỏi: "Việc này bọn em vẫn chưa nói ra cho Phương Phương biết có đúng không?"

"Có dám nói cho thằng bé biết đâu, anh cũng đâu phải là không biết cái cấu tạo não của Phương Phương, chỉ cần một câu nói thôi là não của thằng bé cũng có thể suy diễn ra được thành một vở kịch rồi, nếu như nói cho thằng bé biết chuyện Lạp Sênh từng bị thằng La Bân kia cưỡng bức thì không chừng thằng bé sẽ làm ra chuyện gì ngốc nghếch mất."

Tôi nói."

Cũng đúng, vậy trước mắt cứ giấu thằng bé chuyện này đi vậy.

Thế nhưng anh cảm thấy nếu có được thời cơ thích hợp thì vẫn cứ nên nói ra chuyện này cho Phương Phương biết."

"Để nói sau đi."

Tôi thờ ơ đáp lại một câu.

Nghĩ thầm, bác sĩ cũng đã bảo là Lạp Sênh đang hồi phục rất tốt, qua hai-ba tháng nữa chắc là sẽ không còn có vấn đề gì nữa, cần gì phải nói ra cho Phương Phương biết để rồi thằng bé lại phải đau lòng một trận?

Sau này, tôi đã vô số lần phải hối hận vì quyết định khinh suất vào lúc đó của mình.---Lời tác giả:Góc nhìn của mama rốt cuộc cũng đã xong rồi!

Vui muốn khóc!!!Thuận tiện nói một chút về chuyện đạo Thiên Chúa có cho phép hôn nhân đồng tính hay không - vào năm thứ 14 Giáo Hoàng đã từng phát biểu một bản tuyên bố, trong bản tuyên bố cũng đã miễn cưỡng chấp nhận về hôn nhân đồng tính (đương nhiên trước mắt thì vẫn chưa được chấp nhận một cách rộng rãi, thế nhưng dù sao đây cũng là một xu thế) cho nên lâu chủ mới có thể viết ra như vậy, *thùng thùng*, các thiên thần nhỏ, giải thích như vậy là đã được rồi chứ【Vẻ mặt nghiêm túc】?

---#VL: Mình đã thử tìm và không tìm ra kết quả của bản tuyên bố mà tác giả nhắc tới đâu cả, có thể là mình tìm sót chăng? @@ "Năm thứ 14" ở đây chắc là năm thứ 14 của đạo Thiên Chúa.

Ôi mấy cái liên quan đến tôn giáo này mình cũng chẳng dám viết bừa đâu, rất sợ động chạm T.T
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back