Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ánh Trăng Sáng Của Hạ Thanh Trì

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ánh Trăng Sáng Của Hạ Thanh Trì
Chương 85: Cảm Ơn Anh Đã Xuất Hiện


Trần Tố Oanh quay lại rồi, vừa mới quay lại hôm qua...

Quả nhiên vẫn quay về rồi.

Nghiên Nghiên biết mà, đứa con được thánh thần yêu quý làm sao có thể có mệnh hệ được.Nghiên Nghiên khe khẽ bật cười, vẫn đứng thẳng lưng, hai tay đút vào túi áo bông, vẻ mặt điềm tĩnh giống như không có chuyện gì.

Trình Hàm thấy cô im lặng cũng không khỏi bất ngờ: "Sao vậy, cậu bình tĩnh hơn tôi nghĩ đấy, thực sự chết tâm rồi à?"

"Ha ha, sao tôi lại cảm thấy trong lời này của cậu có một chút mỉa mai, chế giễu nhỉ?" – Nghiên Nghiên nhếch môi, khuôn mặt trắng bệch phản qua ô cửa kính hiện lên trước mặt cô.

Gương mặt ủ rũ, không có sức sống, chẳng khác gì một con bệnh vừa mới xuất viện không lâu.

Nghiên Nghiên có hơi nghẹn lòng.Trình Hàm nở một nụ cười châm biếm: "Hạ Thanh Trì mất trí nhớ rồi, bác trai bác gái vì chuyện này mà phải nói dối luôn thân thế của Hạ Triết.

Không biết đến lúc Trần Tố Oanh quay lại sẽ thế nào đây.

Vợ chồng bọn họ liên tục có chuyện, sắp tới Hạ gia sẽ lại được một màn náo loạn đây.

Nhiều khi cảm giác bọn họ cứ như nam nữ chính trong phim ngôn tình, tôi nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi."

"Hạ Thanh Trì sớm sẽ nhớ lại thôi." – Nghiên Nghiên chậm rãi cất tiếng.

Cô không tin ông trời mất công đưa Trần Tố Oanh trở về lại không để Hạ Thanh Trì nhớ ra.

Suốt hai tháng vừa qua, anh mất trí nhớ, cái này có lẽ là để bồi thường cho Nghiên Nghiên.

Hai tháng ấy, đối với cô là quá đủ rồi.Trình Hàm rũ mắt, chậm rãi gạt gạt đầu thuốc đỏ hoe lên chấn song sắt trước mặt: "Cậu thực sự thay đổi rồi nhỉ?"

Lần này đến lượt Nghiên Nghiên trầm mặc, không phải cô thay đổi, chỉ là đang cố giấu sự lụy tình đáng ghét, đáng thương đó vào bên trong thôi.

Mùi thuốc lá vẫn phảng phất quanh mũi, cô đưa mắt nhìn dòng xe cộ đang không ngừng chạy qua dưới lòng đường, một hồi lâu sau mới lên tiếng nói tiếp: "Chẳng qua chỉ là không muốn quan tâm nữa, bởi vì tôi không còn ở lại đây lâu đâu."

Khuôn mặt điển trai của người bên cạnh thoáng hiện lên nét nghi ngờ, có lẽ vô cùng ngạc nhiên.

Nghiên Nghiên không đợi cậu ta lên tiếng hỏi, trực tiếp mở miệng giải thích: "Tôi nói muốn thực hiện lời hứa với Tống Ni nhưng thực ra là cũng giống cậu năm ấy, chạy trốn khỏi mảnh đất này.

Còn khi nào trở lại, tôi không biết nữa, có thể một hai năm, có thể là mười năm, hoặc là cả đời không về nữa."

Trình Hàm im lặng nhìn gương mặt xinh đẹp đang càng lúc càng mơ màng của cô gái.

Cậu ta không phản đối, bởi chính bản thân cậu ta năm đó cũng lựa chọn như vậy.Cậu ta đẩy cửa bước ra khỏi tòa nhà cao ngất kia.

Bầu trời âm u khó tả, tuyết vẫn rơi xuống rất đều nhưng có vẻ còn dày hơn lúc nãy.

Trình Hàm chậm rãi hé chiếc ô, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cô độc của cô gái ấy trên tầng bảy.

Tuyết rơi rất nhiều, bóng người ấy dần mờ đi trong màn tuyết.Bảy năm trước, cả bốn người tựa như anh em lớn lên cùng nhau, cảm giác như là hình với bóng.

Nhưng bảy năm, kèm theo sự xuất hiện của Trần Tố Oanh, cả bốn người giống như tự cắt mối dây liên kết ấy, bắt đầu quay lưng lại, từng người từng người rời đi.

Hạ Thanh Trì kết hôn với cô gái khác, Lý Nghiên Nghiên cũng sắp rời khỏi nơi này rồi, cậu ta tất nhiên cũng không còn như năm ấy nữa.Trời lạnh nên rất ít người ra ngoài, xung quanh tĩnh lặng đến thê lương, chỉ có âm thanh tuyết rơi lộp bộp.

Trình Hàm im lặng, đôi mắt vẫn hướng về phía đó, cảm giác như ký ức về kỳ nghỉ ở Tân Đại năm ấy dần xa vời.

Một vài năm nữa thôi, kẻ quên người nhớ, có khi xem lại còn ngỡ là thước phim cũ nào đó mà mình từng xem, nhân vật mờ mịt, chẳng rõ là ai nữa.Chuyến đi của Lý Nghiên Nghiên, chẳng ai rõ khi nào cô quay về, có thể đây là lần gặp cuối cùng giữa cô và cậu rồi.

Có một số chuyện, chậm một bước sẽ là chậm mãi mãi, càng nghĩ tới càng lưu luyến không thôi.

Không phải mỗi mình Lý Nghiên Nghiên, cũng không phải duy nhất Hạ Thanh Trì, năm đó, chính Trình Hàm cũng để vuột mất một thứ rất quan trọng.Cậu ta thở dài một hơi rồi quay người rời đi, thân hình đơn độc rất nhanh cũng biến mất dưới màn mưa tuyết...Ngày hai mươi bảy tháng chạp, người người đều đang bận rộn sắm sửa dịp tết, tuyết vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại nhưng không khí bắt đầu có sự náo nhiệt mang hương tết.

Chuyến bay Nghiên Nghiên đặt chính là chuyến bay cuối cùng trong năm rồi.

Người người ở khắp nơi lũ lượt về quê ăn tết, có lẽ chỉ mình Nghiên Nghiên bỏ tới đất khách vào thời khắc này."

Cô chủ, xe hình như gặp chút vấn đề, có lẽ phải xuống ngang đường rồi." – Chú Trương chầm chậm cất tiếng, hai tay vẫn không ngừng nhấn nhấn mấy cái nút trên bảng điều khiển.

Nghiên Nghiên nhìn chiếc đồng hồ trên tay, còn bốn tiếng nữa máy bay mới cất cánh, vẫn còn nhiều thời gian.

Cô nghĩ vậy bèn cầm chiếc túi xách màu trắng lên, từ từ đẩy cửa bước xuống.Mặt đường phủ một lớp tuyết nhỏ li ti, người ta đã dọn bớt đi rồi, nếu không, với trời tuyết dày thế này, hai ba tiếng là lại thành đống tuyết ấy chứ.

Nghiên Nghiên ngồi xuống hàng ghế sắt trong bến xe buýt cách đó không xa, im lặng nhìn màn tuyết rơi đều đặn trước mặt.Cô định tới Thụy Điển, nơi Tống Ni khi còn sống thích nhất, tới đó chẳng qua cũng chỉ vì thực hiện tâm nguyện của cô ấy.

Tro cốt của Tống Ni, cô không có quyền di dời, chỉ có thể đem theo di vật rời đi thôi.

Nghe nói thời điểm này Thụy Điển đẹp lắm, Nghiên Nghiên nhìn một mảng trắng xóa trước mặt, khe khẽ thở dài."

Nghiên Nghiên?

Không ngờ lại gặp em ở đây." – Giọng nói quen thuộc cất lên, âm điệu ấy quen tới nỗi không cần ngoảnh sang cô cũng đã đoán ra được là ai.Gần đây thế mà lại rất hay gặp Hạ Thanh Trì, nhưng mỗi lần gặp cô lại chẳng thấy vui chút nào.

Đơn giản là bởi vì anh chính là nỗi đau lớn nhất của cô, là người cô chẳng bao giờ muốn gặp lại.

Một lần nhìn thấy là một lần trái tim rỉ máu, đau xót thấu tim gan.

Cứ vài ngày lại gặp một lần, cảm giác như trời cao đang trêu đùa người vậy.

Cô không ngoảnh đầu lại, chỉ cười cười: "Em muốn ra nước ngoài du lịch một chuyến."

"Ba bốn ngày nữa là tết rồi, phải gấp gáp vậy sao?" – Hạ Thanh Trì lên tiếng, giọng nói hình như có pha chút thở dài tiếc nuối.

Anh không còn dùng thái độ quan tâm, lo lắng đó nói chuyện với cô nữa, giọng nói vừa trầm vừa thấp giống như khi ấy."

Anh nhớ ra rồi sao?"

"Em vậy mà cũng đoán ra được à?

Hầy, đúng là trước mặt em chẳng thể giấu được gì hết."

Nghiên Nghiên tựa vào bức tường lạnh lẽo phía sau, hai tay đan chặt đặt trên đùi.

Quả nhiên vẫn nhớ ra rồi.

Tại sao biết trước sẽ có ngày này mà trong lòng cô vẫn thấy khó chịu thế nhỉ, hụt hẫng, luyến tiếc...

Phải chăng trong thâm tâm vẫn có chút gì đó không cam lòng?Trước kia mỗi lần gặp đều xô tới ôm chầm nắm chặt tay nhau, cười cười nói nói, giống như cả thế giới chỉ có mỗi đối phương.

Bây giờ mỗi người ngồi ở một đầu ghế, cách có một mét nhưng cảm giác như xa tận chân trời.

Cô và anh quả thực đều yêu, nhưng tự tôn của cả hai cũng rất cao, chẳng có kẻ nào chịu bước xuống một bước nữa, căn bản không thể quay đầu nổi."

Nhớ ra rồi, liệu có phải anh thấy rất mất mặt không?

Nếu được chọn lại, anh có muốn tiến thêm một chút không?" – Nghiên Nghiên cất tiếng.

Hạ Thanh Trì quả nhiên trầm mặc rồi, suy nghĩ một lúc lâu anh vẫn không biết nên đáp lại như thế nào.

Nghiên Nghiên lúc này chỉ biết cười khẩy.

Có lẽ chỉ còn mỗi mình cô chưa thể buông bỏ chấp niệm thôi.Một cơn gió thổi qua, mấy bông tuyết nhỏ thuận thế tạt vào trong mái hiên.

Nghiên Nghiên cũng không hối thúc, chậm rãi đưa tay ra đón lấy mấy bông tuyết lạnh lẽo ấy."

Vậy còn em thì sao?

Gấp gáp rời đi như vậy liệu có phải vì trốn chạy ai không?"

Ha, không hổ là thanh mai trúc mã tâm đầu ý hợp, một hai câu liền vạch trần suy nghĩ của Nghiên Nghiên.

Anh hỏi là "ai" nhưng trong lòng nhất định biết rõ là bản thân rồi.

Nghiên Nghiên chẳng phủ nhận nữa, trực tiếp gật đầu: "Em đúng là đang chạy trốn một người, em từng rất yêu người đó, chính bởi vì sự chăm sóc tận tình của người ấy nên mới khờ khạo trao trái tim.

Nhưng nếu được phép chọn lại, em có lẽ sẽ vẫn đi theo con đường này, bởi vì ngay từ đầu, kẻ sai trước là em, có lý do gì để trách người khác chứ."

Hạ Thanh Trì ngả người về phía sau, đôi chân dài duỗi thẳng, bộ dạng hờ hững mà tiêu sái: "Ha ha, đúng là hai kẻ ngốc tự thích thầm lẫn nhau.

Nghiên Nghiên, sau này em sẽ không hận anh chứ?

Không hối hận mười tám năm ấy chứ?"

Người đàn ông cô đem lòng yêu thầm này đã đốn tim không biết bao nhiêu cô gái trẻ, nhưng bước tới được gần anh thì chẳng có mấy người.

Càng nghĩ cô càng thấy nực cười.

Người là nam thần mặt lạnh khiến bao nữ sinh gục đổ, kẻ là hoa khôi ấm áp được ngàn người theo đuổi, hai con người ấy vậy mà chẳng thể có được nhau.Nghiên Nghiên không đáp lại, chỉ im lặng dõi mắt nhìn ra xa.

Vừa thấy chú Trương ở bên kia vẫy tay ra hiệu, cô mặc kệ sự mong chờ của Hạ Thanh Trì, cầm túi xách đứng bật dậy: "Xin lỗi, em phải đi rồi."

"Để anh tiễn em một đoạn..." – Hạ Thanh Trì cũng đứng dậy nhưng chưa kịp nói hết câu, cô gái kia đã thẳng thừng cắt ngang từ chối."

Không cần đâu, em tự mình qua là được!"

Cô gái ấy chẳng đợi anh kịp phản ứng đã kéo chiếc túi xách, vội vàng đội tuyết chạy về phía chiếc xe đang đậu bên đường kia.

Hạ Thanh Trì sững người mất một hồi lâu, nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy càng lúc càng xa, anh cúi đầu, mắt cụp xuống, không rõ là đang có biểu cảm gì.

Lần này tại sao anh lại cảm thấy cô gái năm ấy sẽ một đi không trở lại vậy, giống như đây là lần cuối hai người nói chuyện với nhau, lần cuối..."

Hạ Thanh Trì!" – Âm thanh trong trẻo chợt cất lên, Hạ Thanh Trì giật mình, vô thức ngẩng đầu lên.

Cô gái ấy mặc một chiếc váy lông màu xanh lam, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt dịu xuống, nụ cười mong manh y hệt năm ấy khiến anh có chút kinh ngạc."

Em không có hối hận!

Mấy năm niên thiếu ấy thực sự rất vui, cả đời này em không thể quên được.

Cảm ơn anh Hạ Thanh Trì, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời em!"

Lý Nghiên Nghiên đứng cách anh một quãng khá xa, khuôn mặt trắng nõn, nụ cười vô tư cùng âm thanh trong trẻo ấy thực sự rất giống bảy năm trước.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Hạ Thanh Trì dường như nhìn thấy bóng dáng của thiếu nữ năm đó.

Hình ảnh đó bởi vì màn tuyết dày mà trở nên mờ ảo, Hạ Thanh Trì bỗng thấy hoảng hốt, sợ bản thân chớp mắt một cái, thiếu nữ mong manh năm ấy liền biến mất tựa như bong bóngAnh sững sờ, đôi mắt dài hẹp hơi trợn lên, miệng anh cứng đờ, mãi vẫn chẳng thể thốt lên câu gì, chỉ im lặng nhìn người con gái năm đó biến mất dưới màn tuyết trắng xóa.
 
Ánh Trăng Sáng Của Hạ Thanh Trì
Chương 86: Kịch Hay Chưa Vội Hạ Màn


Trước khi rời đi Nghiên Nghiên đã sắp xếp mọi chuyện ở Lý thị đâu vào đó rồi.

Dự định đưa trợ lý Mộc lên vị trí giám đốc Đông Kỳ, việc quản lý công ty con của Lý thị cũng sẽ để cho những giám đốc khác chăm sóc tạm thời.

Công việc sắp xếp xong xuôi, cuối cùng cũng có thể thong thả rời đi rồi.Gần dịp tết, sân bay vô cùng đông đúc, có kẻ đến có kẻ đi, người qua người lại không ngớt.

Nghiên Nghiên đứng trước quầy chờ hoàn tất thủ tục, đôi mắt hờ hững nhìn dòng người xa lạ trước mặt.

Bọn họ hầu hết đều đi cùng người thân, tiếng cười nói rôm rả vô cùng.

Nghiên Nghiên im lặng, trong lòng chợt có một gợn sóng nhỏ."

Lý tiểu thư?

Có thể nói chuyện một lát không?" – Vừa xong việc, đang định bước vào trong phòng nghỉ, bỗng có giọng nói mềm mại của một người phụ nữ cất lên cách đó không xa.

Lần thứ hai bắt gặp người quen trong ngày, Nghiên Nghiên nhăn mày, trong lòng có phần uể oải.

Cô chậm rãi quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ kia, đôi mắt chợt trợn to, có hơi kinh ngạc."

Lý tiểu thư không phiền chứ?

Tôi tới đây quả thực là có chuyện quan trọng.

Nói nhanh thôi, không làm mất thời gian của cô đâu." – Trần Tố Oanh phát hiện biểu cảm chần chừ trên mặt cô, lập tức nói lại ngay.

Đã đến nước này, Nghiên Nghiên chẳng thể từ chối được, gặp thêm một lần cuối có lẽ cũng không sao nhỉ.

Cô thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc đang rũ xuống lên tai, kéo hành lý theo cô ta tới tiệm cà phê ngay cạnh đó.Cô vốn chẳng có tâm hồn ăn uống gì, ngồi xuống bàn tùy tiện gọi một ly nước rồi chờ Trần Tố Oanh vào thẳng chủ đề.

Không thân không quen lại tới tận đây, Nghiên Nghiên không tin cô ta đây là muốn tiễn người.

Trần Tố Oanh không bắt đầu ngay, vừa khuấy khuấy tách cà phê vừa chậm rãi nói: "Đường và sữa đều rất ngọt, nhưng không phải cái gì hết đường cũng có thể bỏ sữa được.

Lý tiểu thư thấy có đúng không?"

Người không biết còn tưởng cô ta nói đường sữa thông thường, nhưng Nghiên Nghiên lăn lộn trong giới thượng lưu lâu như vậy, nếu không nhận ra hàm ý của cô ta, mười mấy năm ấy có lẽ bỏ phí rồi.

Vừa mới bắt đầu đã buông lời mỉa mai, trước kia cô không biết Trần Tố Oanh lại là kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm thế đấy.Nghiên Nghiên không hoảng loạn, trực tiếp phối hợp cùng cô ta.

Cô nhìn tách cà phê đang bốc hơi nghi ngút trước mặt, khóe miệng cong lên: "Cô nói không sai, muốn bỏ đường hay sữa còn phải tùy vào thức uống bản thân chọn nữa.

Đường có thể bỏ vào bất cứ thứ gì, nhưng sữa thì không, nó rất kén đồ.

Những thức uống có thể bỏ sữa vào không nhiều như đường, thiếu phu nhân có biết tại sao không?"

Cô vừa nói, đôi mắt anh đào vừa ngước lên, thấy khuôn mặt Trần Tố Oanh bỗng chốc cứng đờ lại, trong lòng lại không kìm nổi sự hả hê.

Trần Tố Oanh thắng cô thì đã làm sao, chim sẻ mãi mãi là chim sẻ, bay lên cành rồi thì tưởng thành được phượng hoàng?"

Thứ nhất là vì bản chất của sữa, thứ hai chính là giá trị.

Sữa thường rất đắt, đắt hơn nhiều so với đường.

Được nhiều người mua chưa chắc đã là có giá, của rẻ thường hút người mua mà đúng không?" – Nghiên Nghiên cầm chiếc muỗng nhỏ, chậm rãi khua một đường tròn ở trước mặt Trần Tố Oanh khiến cô ta tối sầm mặt.Cô ta siết chặt tách cà phê, môi bặm lại.

Đến Nghiên Nghiên ngồi đối diện còn nghe rõ cả tiếng hơi thở dồn dập của cô ta, hiển nhiên Trần Tố Oanh giận lắm rồi.

Nghiên Nghiên thấy vậy, đôi lúc còn hơi nghi ngờ, Trần Tố Oanh dễ kích động như vậy, làm sao có thể quản lý tốt cảm xúc khi đóng phim đây?

Là do lời của cô thực sự độc ác hay là vì cô ta đồn ngoa tiếng tăm?"

Lý tiểu thư đừng nên dùng bộ mặt vô tội ấy để nói ra lời này chứ.

Có ai không biết, Lý tiểu thư trước kia được rất nhiều nam sinh theo đuổi, đến tận bây giờ, tôi tin vẫn chưa có hết.

Vậy nên nói ai là đường, ai là sữa đây?" – Trần Tố Oanh cong cong môi, đôi mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào Nghiên Nghiên.Cô nghe vậy cũng chẳng nổi giận, ngược lại còn phì cười: "Thiếu phu nhân nghĩ thế là không ổn rồi.

Sữa rất ngon, ai cũng thích nhưng bởi vì đắt hơn đường nên không nhiều người mua.

Giá trị của đường và sữa cũng phân biệt ở chỗ đó, người đời đương nhiên thích dùng sữa chứ, nhưng để tiết kiệm, vẫn nên mua đường thì hơn.

Thời buổi này, dù nghèo đến mấy, có người nào mà chưa được nếm đường chứ."

Hai cô gái xinh đẹp ngồi uống cà phê cùng nhau, cười cười nói nói tưởng chừng vô cùng thân thiết.

Nhưng lại gần mới rõ, hòa hợp chẳng thấy mà trong không khí toàn là mùi thuốc súng.Trần Tố Oanh cuối cùng cũng không diễn nổi nữa, lập tức lộ bộ mặt thật: "Lý Nghiên Nghiên, tôi thực sự rất ghét cô, ghét tất cả mọi thứ thuộc về cô.

Lần đầu gặp mặt, tôi không hề có cảm giác này nhưng lâu dần, phát hiện mọi thứ xung quanh tôi đều lấy cô làm tâm, tôi thật sự rất khó hiểu, rốt cuộc là tại vì sao?"

Ha ha, thực sự là như thế à?

Nghiên Nghiên nghe mà không khỏi bật cười.

Cô ta đây là giả vờ mù hay là không có mắt thật?

Rốt cuộc là thế giới của ai xoay quanh ai đây, cô ta tước đoạt mọi thứ của Nghiên Nghiên, bây giờ lại than trách sức ép của cô quá lớn.

Cô có cái gì chứ?

Có scandal giật chồng oan người khác à?"

Tôi không muốn biết cô làm chuyện gì bên ngoài, qua lại, yêu đương với ai nhưng tôi thực sự, thực sự mong rằng từ giờ về sau cô không còn bất kỳ quan hệ nào với Thanh Trì nữa." – Cô ta trừng mắt, nghiêm túc nói tiếp."

Thanh Trì?

Mới hai tháng trước cô là người bỏ chồng chạy theo trai mà, sao giờ lại mạnh miệng thế?" – Nghiên Nghiên thong thả nhấp một ngụm cà phê, giọng nói lộ rõ ý cười cợt.

Sữa không bán nên đường phải chạy phục vụ khách khắp nơi sao?

Lý do ấy hình như cũng chẳng tồi đâu. – "Để tính xem nào, tôi mới về nước đã nghe rất nhiều tin đồn về cô.

Nào là bạn gái tin đồn của ca sĩ nổi tiếng, nào là tình nhân của Trình đại thiếu gia, nào là tiểu hoa được ông chủ Bắc Hải bao nuôi.

Còn gì nữa nhỉ, nhiều đến nỗi cái đầu nhỏ của tôi không nhớ nổi nữa rồi."

Trần Tố Oanh mím môi, cơn giận càng lúc càng bừng lên, giọng nói cất lên càng lúc càng trầm thấp, giống như đang cố gắng đè nén cơn giận trong lòng: "Toàn là tin vịt!

Tôi và mấy người họ chẳng qua cũng chỉ là gặp gỡ có vài lần, lấy đâu ra tình cảm.

Sự nghiệp cũng là do tôi tự mình tranh giành mà đi lên, không có nửa cái nhúng tay của bọn họ."

Nghiên Nghiên càng nghe càng cười ngặt nghẽo.

Trần Tố Oanh cũng ngây thơ thật, đến người ngoài cuộc như Nghiên Nghiên còn biết.

Cô ta mới bước vào nghề, lấy đâu ra chuyện được bạn diễn nể nang đến thế, vì năng lực sao?

Hay vì nhan sắc?

Hài hước, trong giới giải trí, người có nhan sắc, có kinh nghiệm hơn cô ta không có thiếu.

Nếu không phải vì danh tiếng của mấy người kia, có kẻ nào nể mặt cô ta thường xuyên thế.Còn cuộc bình chọn nữ thần màn ảnh cách đây không lâu, diễn viên Nghê Huyên có lợi thế hơn cô ta gấp đôi.

Hạ gia chẳng qua muốn nâng đỡ con dâu, mua thủy quân giúp đỡ, nếu không, Trần Tố Oanh còn chẳng có cơ hội qua vòng gửi xe."

Thật hay giả, ai mà quan tâm chứ.

Không có lửa làm sao có khói, chính mắt tôi cũng chứng kiến màn bắt gian động trời ở tiệm hôm đó mà..."

Nghiên Nghiên còn chưa nói hết câu, tách cà phê nóng bỏng lập tức hắt thẳng vào mặt cô, cảm giác đau rát khiến cô sững người lại.

Cảm giác thật quen thuộc, giống như ngày hôm ấy...

Trước mắt Nghiên Nghiên mờ đi, hoàn toàn không thể nhìn được gì, chỉ nghe thấy xung quanh cô có tiếng xôn xao.Ha ha, trong cùng một tuần bị hắt nước đến hai lần, Lý Nghiên Nghiên cô đã gây tội nghiệt gì sao?Nghiên Nghiên rút chiếc khăn giấy trên bàn, chậm rãi lau khô khuôn mặt đang không ngừng nhỏ giọt cà phê kia, bình tĩnh mở mắt, khuôn mặt lập tức thu lại vẻ cười cợt ban nãy, biểu cảm lạnh lẽo đến đáng sợ.

Trần Tố Oanh dường như cũng nhận ra bản thân có phần lố lăng, lập tức ngồi phịch xuống ghế, đôi mày liễu nhăn lại.[Tất cả hành khách trên chuyến bay JH7647 của hãng ALSX xin vui lòng ra cửa khởi hành.

Máy bay sẽ bắt đầu mở cửa trong mười phút nữa!] – Giọng nói mềm mại của nữ tiếp viên chợt vang lên.Nghiên Nghiên dừng lại, nhìn vẻ mặt không an lòng của Trần Tố Oanh.

Cô lau sạch vết tích cà phê trên mặt rồi khoác chiếc túi xách lên vai, lạnh nhạt quay lưng rời đi.

Bước được vài bước cô bỗng dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn cô ta: "Về phần Hạ Thanh Trì, cô không cần lo đâu.

Tôi không còn ở đây nữa, chẳng có cơ hội tranh giành với cô."

Trần Tố Oanh nghẹn lời, không thể đáp thêm câu nào nữa, đành ngậm miệng nhìn cô gái đó quay lưng rời đi, nhìn bóng lưng ấy dần lẫn vào trong dòng người đông đúc...Chuyến bay cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Nói chuyện một lúc với Trần Tố Oanh mà tưởng chừng như vừa đánh nhau một trận xong.

Nghiên Nghiên mệt mỏi thở dài một hơi, cô chậm rãi theo đoàn người đông đúc bước nhanh về phía cửa khởi hành.Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Nghiên Nghiên cau mày, miễn cưỡng mò vào trong túi xách với lấy chiếc điện thoại.

Cô day day thái dương, giọng nói có kèm theo chút uể oải: "Alo?"

"Tôi là người ở bệnh viện Nhã Sơn, theo tôi biết thì cô Lý là người đã đồng ý tìm người hiến máu cho cậu bé ở cô nhi viện ấy.

Chúng tôi vốn không định làm phiền nhưng cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc liên hệ trực tiếp với cô." – Người bên kia chậm rãi cất tiếng."

Vâng, tôi chính là người để lại thông tin ấy đây, không biết các người có chuyện gì?"

"Chúng tôi đã liên hệ với cô Lý Lăng Tuyết nhưng hình như có chút nhầm lẫn nào đó.

Chúng tôi muốn gọi cho cô hỏi lại để xác nhận xem liệu có phải nhầm số rồi không?"

"8650178510!"

"865...

Vậy thì đúng số rồi mà nhỉ?"

"Có chuyện gì không đúng sao?" – Nghiên Nghiên cắn cắn môi, trong lòng chợt có dự cảm không lành.

Tính đến hôm nay cũng đã năm ngày rồi, cậu bé đó vẫn chưa truyền máu được.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của nam bác sĩ khiến cả người cô cứng đờ, đôi đồng tử cũng trợn to.
 
Ánh Trăng Sáng Của Hạ Thanh Trì
Chương 87: Vén Rèm Nhìn Sự Thật


Nghiên Nghiên nhiều khi tự hỏi, có phải kiếp trước bản thân mình đã phạm tội gì rất nặng không.

Tại sao ông trời cứ liên tục trêu đùa cô vậy, cơn sóng này chưa qua đi, lại có một cơn sóng khác trào lên.

Nhanh, rất nhanh, nhanh tới mức cô chưa kịp đứng dậy đã bị nó đẩy ngã, mà mỗi lần xô tới là một lần ngã đau hơn, đau đến xé lòng."

Chúng tôi đã liên hệ với cô Lý Lăng Tuyết, phát hiện nhóm máu của cô ấy là nhóm máu AB, căn bản không thích hợp để truyền cho đối tượng.

Theo như những gì cô nói, chúng tôi thấy rất lạ nên đi kiểm tra thêm hai lần nữa, kết quả vẫn như vậy.

Nên gọi báo cho cô một tiếng..." – Câu nói của nam bác sĩ ấy vẫn vang lên văng vẳng bên tai Nghiên Nghiên.Nhóm máu AB căn bản không thể truyền cho máu O.

Làm sao lại xảy ra chuyện này được, lẽ nào mẹ hay cha cô có nhóm O sao.

Nghiên Nghiên càng nghĩ càng trầm mặc.Cô hủy bỏ chuyến bay rồi, ngay lập tức trở về đây.

Nghiên Nghiên ngồi trong xe, trầm mặc nhìn bệnh viện cũ nát trước mặt.

Tuyết rơi vẫn dày quá, xe mới dừng có một lúc mà đã bị phủ một lớp tuyết trắng xóa rồi.

Trong mắt Nghiên Nghiên, bệnh viện trước mặt vừa cũ vừa bẩn, lại chìm trong màn tuyết dữ, nếu không nhìn thấy người bên trong, cái bệnh viện này thực sự chẳng khác nào bệnh viện hoang.Chú Trương ngồi ở ghế lái, tuy không nói gì nhưng qua tấm kính chiếu hậu, cô vẫn nhận ra ánh mắt lo lắng của ông.

Cũng phải, đến bản thân cô còn bất ngờ nữa là, sóng gió ập tới liên tục, chú Trương là người chứng kiến cô trưởng thành từng ngày, làm sao không lo cho được.Nghiên Nghiên không mỉm cười an ủi chú giống như mọi khi, bởi trong lòng cô còn đang dậy sóng mà, cô không an ủi nổi.

Nghiên Nghiên thở dài một hơi, khoác chiếc áo choàng lông vào, chậm rãi đẩy cửa xe, đôi bốt da đặt xuống nền tuyết dày cộp.

Ngước mắt nhìn cái bệnh viện tồi tàn này một hồi cô hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, bước vào bên trong.Mẹ cô làm từ thiện không phải ngày một ngày hai, từ hồi hai mấy tuổi đã theo ông bà ngoại đi khắp nơi rồi.

Nơi này là thị trấn nhỏ ở phía nam Vân Viễn, cũng coi như gần biển.

Gần biển nhưng chả giàu có chút nào, nơi đây chẳng qua cũng chỉ nhỉnh hơn khu ổ chuột có một xíu.Cô nghe nói, hai mươi sáu năm trước, mẹ cô tới đây làm từ thiện, còn vào đúng dịp giông bão bất ngờ.

Mẹ cô chuyển dạ ở đây, không kịp về thành phố, chỉ có thể tìm đại một cái bệnh viện sinh con.

Và cái bệnh viện này chính là nơi Lý đại tiểu thư cao cao tại thượng ra đời.

Nghe có vẻ hơi hoang đường nhưng nó chính là sự thật.Nghe thấy tiếng bước chân, nữ y tá kia liền ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái từ trên xuống dưới đều là đồ hàng hiệu, không kìm được mà tròn mắt.

Cô ta lâu lắm rồi không thấy người nào ăn mặc sang trọng mà tới bệnh viện tồi tàn như thế này.

Cô ta véo mạnh vào chân một cái rồi cất giọng: "Cô gái, cô tới có hẹn khám không?"

Nghiên Nghiên lắc đầu khe khẽ, đôi mắt nhìn xung quanh bệnh viện, âm thầm đánh giá.

Trong bệnh viện có hơi tối, không rõ vì sắc trời bên ngoài hay vì Nghiên Nghiên quá quen với ánh sáng nữa.

Cô dừng lại trước bàn tiếp, chậm rãi cất tiếng: "Phiền cô, tôi muốn gặp viện trưởng."

Nữ y tá có hơi chần chừ đối với cô gái lạ mặt này, nhưng nhìn thấy xấp tiền màu đỏ thẫm đẩy tới trước mặt mình, cô ta trợn to mắt, suýt chút nữa hét lên vì kinh ngạc.

Nhận ra cô gái trước mặt có bối cảnh không tầm thường, cô ta nuốt nước bọt, vội vàng dẫn người tới phòng của viện trưởng.Nhìn thấy cô gái đeo khẩu trang kín mít trước mặt, lão viện trưởng hơi ngây ra, thoạt đầu không hiểu gì cả.

Ông ta cau mày, vốn định xua tay từ chối tiếp, ánh mắt lại chạm qua tấm chi phiếu trong tay cô.

Nghiên Nghiên khẽ mỉm cười, vừa đẩy chi phiếu tới, vừa cất giọng: "Tôi có chút chuyện muốn nhờ viện trưởng giúp đỡ.

Biết yêu cầu có hơn quá đáng nên đã chuẩn bị một chút tiền."

Lão viện trưởng nghe tới tiền lập tức típ mắt lại, ông ta cười tươi rói, vươn tay định đón lấy tờ chi phiếu: "Tiểu thư không biết có việc gì cần nhờ tôi?

Chỉ cần trong tầm kiểm soát, tôi nhất định sẽ đáp ứng."

"Tôi muốn xem hồ sơ bệnh án của các bệnh nhân ở đây vào ngày hai mươi tư tháng sáu, hai mươi sáu năm trước."

Nghe đến đây ông ta giật nảy mình.

Hồ sơ bệnh án vốn là điều bảo mật của bệnh viện, để người ngoài xem đã khó, số giấy tờ của hai sáu năm trước lại càng khó hơn.

Ông ta có chút chần chừ, một phần là vì lười tìm, một phần là e sợ lãnh đạo cấp cao."

Mức hạn của chi phiếu này là bảy con số, nếu viện trưởng thấy khó thì thôi vậy..." – Nghiên Nghiên rất nhanh đã đoán được ra suy nghĩ của ông ta, tay phải cầm tờ chi phiếu khua khua trong không trung, cất giọng khích tướng.

Bảy con số đấy, số tiền này một năm chưa chắc ông ta đã kiếm được.

Nghe đến đây lão viện trưởng lại cười híp mắt, vừa đón lấy tấm chi phiếu vừa niềm nở đáp lại. – "Nào có, nào có!

Được giúp tiểu thư đây, tôi tự thấy vinh hạnh, có điều, tôi có thể hỏi lý do không?"

Lý do à?

Hai mươi sáu năm trước ông nội tôi từng chữa bệnh cho một người, bây giờ tự dưng người ta đến ăn vạ.

Hai mươi sáu năm rồi, ông tôi mất, chẳng ai biết thật hay giả, đành phải tìm tới đây kiểm tra.

Bằng không ông nội tôi sẽ không thể yên ổn ở thế giới bên kia mất." – Nghiên Nghiên cụp mắt, bịa đại ra một lý do đánh lừa người đàn ông trước mặt.

Cái lý do cực kỳ vô lý.

Nào ngờ, ông ta cũng tin thật, trực tiếp đứng dậy tìm chìa khóa cũ, lật đật dẫn Nghiên Nghiên vào kho giữ sổ sách.Căn phòng thực sự rất tối, khắp nơi toàn là bụi bặm, còn phảng phất mùi ẩm mốc.

Nghiên Nghiên cuối cùng cũng đành đứng ngoài cửa chờ.

Suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng ông viện trưởng ấy cũng tìm được hồ sơ.

Nhìn cuốn sổ cũ đã hoen màu trước mặt, trái tim Nghiên Nghiên giống như ngừng đập, vừa lo sợ, vừa hồi hộp cũng vừa tò mò.Cô nuốt nước bọt, đưa cánh tay đang run run lên lật từng trang một.

Bệnh viện này bảo quản giấy tờ không tốt lắm, cuốn sổ ẩm ẩm, có nhiều trang còn dính hết lại với nhau, khó khăn lắm mới lật được sang.

Nghiên Nghiên hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn mở từng trang ra.

Loay hoay suốt một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy ngày hai mươi tư tháng sáu.[Hai mươi tư tháng sáu]: Bệnh nhân Quách Kình 36 tuổi nhập viện, viêm ruột thừa.[Hai mươi tư tháng sáu]: Bệnh nhân Tô Bình Bình 5 tuổi nhập viện, cảm cúm.[Hai mươi tư tháng sáu]: Bệnh An Mạc Đình 18 tuổi, điện giật....[Hai mươi tư tháng sáu]: Bệnh nhân Lam Lạc Kiều 29 tuổi nhập viện, lâm bồn.Nghiên Nghiên di tay đến gần cuối trang mới nhìn thấy cái tên quen thuộc ấy.

Hơi thở của cô giống như chậm lại, tim đập thình thịch.

Tay cô nắm chặt lại, trán chẳng rõ từ lúc nào đã rịn mồ hôi lạnh.

Ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dòng chữ nhòe mực xanh khiến cô sững người.[Hai mươi tư tháng sáu]: Bệnh nhân Trần Mạn 31 tuổi nhập viện, lâm bồn.Cả ngày hai mươi sáu năm ấy, bệnh viện này chỉ đón nhận hai ca sinh.

Nói như vậy, nói như vậy có nghĩa là..."

Viện trưởng, ông còn tư liệu hay hồ sơ nào có ghi chép về Trần Mạn hay con cái của bà ta không?" – Nghiên Nghiên cất tiếng hỏi lại.Vừa nhắc tới Trần Mạn, ông viện trưởng lập tức à lên một tiếng: "Trần Mạn ư?

Tôi còn lạ gì nữa, tôi quen Trần gia, ca sinh của bà ta tôi cũng là người mổ chính.

Cô muốn hỏi về con gái bà ta sao?"

Thấy Nghiên Nghiên gật đầu, người đàn ông giống như được dịp nói, bắn ra một tràng liên tiếp: "Con gái bà ta có tiếng ở thị trấn này lắm, nhưng vì chửa hoang nên bị đuổi khỏi nhà lâu rồi.

Để xem nào, nó tên gì nhỉ...

À đúng rồi, Trần Tố Oanh!"

Cả người Nghiên Nghiên bỗng chốc cứng đờ.

Cái tên Trần Mạn cô từng thấy trong sơ yếu lý lịch của ai đó rồi.

Nếu cô không nhớ nhầm thì là...

Nói ra thì, Trần Tố Oanh quả thực đúng là quê ở đây, sinh nhật cũng là ngày hai tư tháng sáu.

Bàn tay Nghiên Nghiên không ngừng run lên, cô quỳ sụp xuống đất, không dám tin nổi vào tai mình...Chú Trương chờ ở bên ngoài rất lâu, lòng nóng như lửa đốt, đang định vào trong tìm, cửa xe phía sau bỗng bật mở.

Cô gái mặc váy trắng ấy cuối cùng cũng quay trở lại, vừa bước ra liền trực tiếp leo lên xe.

Chú Trương nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện đôi mắt đỏ hoe của cô gái kia, thấy có điểm không ổn, ông vội vàng lên tiếng: "Cô chủ, có chuyện gì xảy ra rồi?"

Nghiên Nghiên giật mình, hoảng hốt kéo chiếc mũ lông xuống, che giấu bộ dạng thảm hại của bản thân.

Cô cất giọng trầm thấp: "Không có gì đâu, chúng ta về nhà thôi."

Chú Trương nhìn thấy hai chị em Nghiên Nghiên lớn lên từng ngày, hiểu tính cả hai rõ hơn bất cứ người nào.

Nghiên Nghiên rất ít khi để lộ nước mắt, càng lớn càng ít thấy khóc.

Ông cũng hiểu, cô hiện tại không muốn bản thân bị người khác nhìn thấy điểm yếu ớt, biết gặng hỏi cũng chẳng có ích, chú Trương đành im lặng, khởi động xe, rời khỏi thị trấn tồi tàn này...Nghiên Nghiên không đi nữa, chủ tịch Lý cũng không gọi mà về, mấy giúp việc trong nhà tuy mệt nhưng thấy căn nhà bắt đầu có hơi ấm cũng cổ vũ nhau cố gắng chuẩn bị.

Chủ tịch Lý làm ăn phát đạt nên nhân dịp đầu năm bắt đầu mở tiệc đãi khách.

Mấy người giúp việc đã về nghỉ cũng bị ông gọi điện mời lên soạn tiệc, còn trả giá gấp đôi ngày thường để lôi kéo người.Căn biệt thự lạnh lẽo bắt đầu có không khí sôi động, người người qua lại, bận rộn chuẩn bị tiệc.

Nhưng nhìn khung cảnh náo nhiệt ấy, Nghiên Nghiên lại chẳng thể vui nổi.

Cô ngày ngày quanh quẩn trong phòng sách, sống trong lo lắng, thấp thỏm chờ một phong giấy từ bệnh viện.Đêm giao thừa, khách khứa tới Lý gia rất đông, tiếng cười nói xôn xao ở dưới nhà đối với Nghiên Nghiên chẳng khác gì âm thanh từ một thế giới khác, thế giới của ánh sáng, có niềm vui.

Mà Nghiên Nghiên chẳng biết từ bao giờ đã bị nó đẩy ra rồi.

Đúng sáu giờ tối, cô cuối cùng cũng nhận được kết quả từ bệnh viện thành phố gửi tới.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back