- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 654,357
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Ánh Trăng Sáng Của Hạ Thanh Trì
Chương 85: Cảm Ơn Anh Đã Xuất Hiện
Chương 85: Cảm Ơn Anh Đã Xuất Hiện
Trần Tố Oanh quay lại rồi, vừa mới quay lại hôm qua...
Quả nhiên vẫn quay về rồi.
Nghiên Nghiên biết mà, đứa con được thánh thần yêu quý làm sao có thể có mệnh hệ được.Nghiên Nghiên khe khẽ bật cười, vẫn đứng thẳng lưng, hai tay đút vào túi áo bông, vẻ mặt điềm tĩnh giống như không có chuyện gì.
Trình Hàm thấy cô im lặng cũng không khỏi bất ngờ: "Sao vậy, cậu bình tĩnh hơn tôi nghĩ đấy, thực sự chết tâm rồi à?"
"Ha ha, sao tôi lại cảm thấy trong lời này của cậu có một chút mỉa mai, chế giễu nhỉ?" – Nghiên Nghiên nhếch môi, khuôn mặt trắng bệch phản qua ô cửa kính hiện lên trước mặt cô.
Gương mặt ủ rũ, không có sức sống, chẳng khác gì một con bệnh vừa mới xuất viện không lâu.
Nghiên Nghiên có hơi nghẹn lòng.Trình Hàm nở một nụ cười châm biếm: "Hạ Thanh Trì mất trí nhớ rồi, bác trai bác gái vì chuyện này mà phải nói dối luôn thân thế của Hạ Triết.
Không biết đến lúc Trần Tố Oanh quay lại sẽ thế nào đây.
Vợ chồng bọn họ liên tục có chuyện, sắp tới Hạ gia sẽ lại được một màn náo loạn đây.
Nhiều khi cảm giác bọn họ cứ như nam nữ chính trong phim ngôn tình, tôi nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi."
"Hạ Thanh Trì sớm sẽ nhớ lại thôi." – Nghiên Nghiên chậm rãi cất tiếng.
Cô không tin ông trời mất công đưa Trần Tố Oanh trở về lại không để Hạ Thanh Trì nhớ ra.
Suốt hai tháng vừa qua, anh mất trí nhớ, cái này có lẽ là để bồi thường cho Nghiên Nghiên.
Hai tháng ấy, đối với cô là quá đủ rồi.Trình Hàm rũ mắt, chậm rãi gạt gạt đầu thuốc đỏ hoe lên chấn song sắt trước mặt: "Cậu thực sự thay đổi rồi nhỉ?"
Lần này đến lượt Nghiên Nghiên trầm mặc, không phải cô thay đổi, chỉ là đang cố giấu sự lụy tình đáng ghét, đáng thương đó vào bên trong thôi.
Mùi thuốc lá vẫn phảng phất quanh mũi, cô đưa mắt nhìn dòng xe cộ đang không ngừng chạy qua dưới lòng đường, một hồi lâu sau mới lên tiếng nói tiếp: "Chẳng qua chỉ là không muốn quan tâm nữa, bởi vì tôi không còn ở lại đây lâu đâu."
Khuôn mặt điển trai của người bên cạnh thoáng hiện lên nét nghi ngờ, có lẽ vô cùng ngạc nhiên.
Nghiên Nghiên không đợi cậu ta lên tiếng hỏi, trực tiếp mở miệng giải thích: "Tôi nói muốn thực hiện lời hứa với Tống Ni nhưng thực ra là cũng giống cậu năm ấy, chạy trốn khỏi mảnh đất này.
Còn khi nào trở lại, tôi không biết nữa, có thể một hai năm, có thể là mười năm, hoặc là cả đời không về nữa."
Trình Hàm im lặng nhìn gương mặt xinh đẹp đang càng lúc càng mơ màng của cô gái.
Cậu ta không phản đối, bởi chính bản thân cậu ta năm đó cũng lựa chọn như vậy.Cậu ta đẩy cửa bước ra khỏi tòa nhà cao ngất kia.
Bầu trời âm u khó tả, tuyết vẫn rơi xuống rất đều nhưng có vẻ còn dày hơn lúc nãy.
Trình Hàm chậm rãi hé chiếc ô, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cô độc của cô gái ấy trên tầng bảy.
Tuyết rơi rất nhiều, bóng người ấy dần mờ đi trong màn tuyết.Bảy năm trước, cả bốn người tựa như anh em lớn lên cùng nhau, cảm giác như là hình với bóng.
Nhưng bảy năm, kèm theo sự xuất hiện của Trần Tố Oanh, cả bốn người giống như tự cắt mối dây liên kết ấy, bắt đầu quay lưng lại, từng người từng người rời đi.
Hạ Thanh Trì kết hôn với cô gái khác, Lý Nghiên Nghiên cũng sắp rời khỏi nơi này rồi, cậu ta tất nhiên cũng không còn như năm ấy nữa.Trời lạnh nên rất ít người ra ngoài, xung quanh tĩnh lặng đến thê lương, chỉ có âm thanh tuyết rơi lộp bộp.
Trình Hàm im lặng, đôi mắt vẫn hướng về phía đó, cảm giác như ký ức về kỳ nghỉ ở Tân Đại năm ấy dần xa vời.
Một vài năm nữa thôi, kẻ quên người nhớ, có khi xem lại còn ngỡ là thước phim cũ nào đó mà mình từng xem, nhân vật mờ mịt, chẳng rõ là ai nữa.Chuyến đi của Lý Nghiên Nghiên, chẳng ai rõ khi nào cô quay về, có thể đây là lần gặp cuối cùng giữa cô và cậu rồi.
Có một số chuyện, chậm một bước sẽ là chậm mãi mãi, càng nghĩ tới càng lưu luyến không thôi.
Không phải mỗi mình Lý Nghiên Nghiên, cũng không phải duy nhất Hạ Thanh Trì, năm đó, chính Trình Hàm cũng để vuột mất một thứ rất quan trọng.Cậu ta thở dài một hơi rồi quay người rời đi, thân hình đơn độc rất nhanh cũng biến mất dưới màn mưa tuyết...Ngày hai mươi bảy tháng chạp, người người đều đang bận rộn sắm sửa dịp tết, tuyết vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại nhưng không khí bắt đầu có sự náo nhiệt mang hương tết.
Chuyến bay Nghiên Nghiên đặt chính là chuyến bay cuối cùng trong năm rồi.
Người người ở khắp nơi lũ lượt về quê ăn tết, có lẽ chỉ mình Nghiên Nghiên bỏ tới đất khách vào thời khắc này."
Cô chủ, xe hình như gặp chút vấn đề, có lẽ phải xuống ngang đường rồi." – Chú Trương chầm chậm cất tiếng, hai tay vẫn không ngừng nhấn nhấn mấy cái nút trên bảng điều khiển.
Nghiên Nghiên nhìn chiếc đồng hồ trên tay, còn bốn tiếng nữa máy bay mới cất cánh, vẫn còn nhiều thời gian.
Cô nghĩ vậy bèn cầm chiếc túi xách màu trắng lên, từ từ đẩy cửa bước xuống.Mặt đường phủ một lớp tuyết nhỏ li ti, người ta đã dọn bớt đi rồi, nếu không, với trời tuyết dày thế này, hai ba tiếng là lại thành đống tuyết ấy chứ.
Nghiên Nghiên ngồi xuống hàng ghế sắt trong bến xe buýt cách đó không xa, im lặng nhìn màn tuyết rơi đều đặn trước mặt.Cô định tới Thụy Điển, nơi Tống Ni khi còn sống thích nhất, tới đó chẳng qua cũng chỉ vì thực hiện tâm nguyện của cô ấy.
Tro cốt của Tống Ni, cô không có quyền di dời, chỉ có thể đem theo di vật rời đi thôi.
Nghe nói thời điểm này Thụy Điển đẹp lắm, Nghiên Nghiên nhìn một mảng trắng xóa trước mặt, khe khẽ thở dài."
Nghiên Nghiên?
Không ngờ lại gặp em ở đây." – Giọng nói quen thuộc cất lên, âm điệu ấy quen tới nỗi không cần ngoảnh sang cô cũng đã đoán ra được là ai.Gần đây thế mà lại rất hay gặp Hạ Thanh Trì, nhưng mỗi lần gặp cô lại chẳng thấy vui chút nào.
Đơn giản là bởi vì anh chính là nỗi đau lớn nhất của cô, là người cô chẳng bao giờ muốn gặp lại.
Một lần nhìn thấy là một lần trái tim rỉ máu, đau xót thấu tim gan.
Cứ vài ngày lại gặp một lần, cảm giác như trời cao đang trêu đùa người vậy.
Cô không ngoảnh đầu lại, chỉ cười cười: "Em muốn ra nước ngoài du lịch một chuyến."
"Ba bốn ngày nữa là tết rồi, phải gấp gáp vậy sao?" – Hạ Thanh Trì lên tiếng, giọng nói hình như có pha chút thở dài tiếc nuối.
Anh không còn dùng thái độ quan tâm, lo lắng đó nói chuyện với cô nữa, giọng nói vừa trầm vừa thấp giống như khi ấy."
Anh nhớ ra rồi sao?"
"Em vậy mà cũng đoán ra được à?
Hầy, đúng là trước mặt em chẳng thể giấu được gì hết."
Nghiên Nghiên tựa vào bức tường lạnh lẽo phía sau, hai tay đan chặt đặt trên đùi.
Quả nhiên vẫn nhớ ra rồi.
Tại sao biết trước sẽ có ngày này mà trong lòng cô vẫn thấy khó chịu thế nhỉ, hụt hẫng, luyến tiếc...
Phải chăng trong thâm tâm vẫn có chút gì đó không cam lòng?Trước kia mỗi lần gặp đều xô tới ôm chầm nắm chặt tay nhau, cười cười nói nói, giống như cả thế giới chỉ có mỗi đối phương.
Bây giờ mỗi người ngồi ở một đầu ghế, cách có một mét nhưng cảm giác như xa tận chân trời.
Cô và anh quả thực đều yêu, nhưng tự tôn của cả hai cũng rất cao, chẳng có kẻ nào chịu bước xuống một bước nữa, căn bản không thể quay đầu nổi."
Nhớ ra rồi, liệu có phải anh thấy rất mất mặt không?
Nếu được chọn lại, anh có muốn tiến thêm một chút không?" – Nghiên Nghiên cất tiếng.
Hạ Thanh Trì quả nhiên trầm mặc rồi, suy nghĩ một lúc lâu anh vẫn không biết nên đáp lại như thế nào.
Nghiên Nghiên lúc này chỉ biết cười khẩy.
Có lẽ chỉ còn mỗi mình cô chưa thể buông bỏ chấp niệm thôi.Một cơn gió thổi qua, mấy bông tuyết nhỏ thuận thế tạt vào trong mái hiên.
Nghiên Nghiên cũng không hối thúc, chậm rãi đưa tay ra đón lấy mấy bông tuyết lạnh lẽo ấy."
Vậy còn em thì sao?
Gấp gáp rời đi như vậy liệu có phải vì trốn chạy ai không?"
Ha, không hổ là thanh mai trúc mã tâm đầu ý hợp, một hai câu liền vạch trần suy nghĩ của Nghiên Nghiên.
Anh hỏi là "ai" nhưng trong lòng nhất định biết rõ là bản thân rồi.
Nghiên Nghiên chẳng phủ nhận nữa, trực tiếp gật đầu: "Em đúng là đang chạy trốn một người, em từng rất yêu người đó, chính bởi vì sự chăm sóc tận tình của người ấy nên mới khờ khạo trao trái tim.
Nhưng nếu được phép chọn lại, em có lẽ sẽ vẫn đi theo con đường này, bởi vì ngay từ đầu, kẻ sai trước là em, có lý do gì để trách người khác chứ."
Hạ Thanh Trì ngả người về phía sau, đôi chân dài duỗi thẳng, bộ dạng hờ hững mà tiêu sái: "Ha ha, đúng là hai kẻ ngốc tự thích thầm lẫn nhau.
Nghiên Nghiên, sau này em sẽ không hận anh chứ?
Không hối hận mười tám năm ấy chứ?"
Người đàn ông cô đem lòng yêu thầm này đã đốn tim không biết bao nhiêu cô gái trẻ, nhưng bước tới được gần anh thì chẳng có mấy người.
Càng nghĩ cô càng thấy nực cười.
Người là nam thần mặt lạnh khiến bao nữ sinh gục đổ, kẻ là hoa khôi ấm áp được ngàn người theo đuổi, hai con người ấy vậy mà chẳng thể có được nhau.Nghiên Nghiên không đáp lại, chỉ im lặng dõi mắt nhìn ra xa.
Vừa thấy chú Trương ở bên kia vẫy tay ra hiệu, cô mặc kệ sự mong chờ của Hạ Thanh Trì, cầm túi xách đứng bật dậy: "Xin lỗi, em phải đi rồi."
"Để anh tiễn em một đoạn..." – Hạ Thanh Trì cũng đứng dậy nhưng chưa kịp nói hết câu, cô gái kia đã thẳng thừng cắt ngang từ chối."
Không cần đâu, em tự mình qua là được!"
Cô gái ấy chẳng đợi anh kịp phản ứng đã kéo chiếc túi xách, vội vàng đội tuyết chạy về phía chiếc xe đang đậu bên đường kia.
Hạ Thanh Trì sững người mất một hồi lâu, nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy càng lúc càng xa, anh cúi đầu, mắt cụp xuống, không rõ là đang có biểu cảm gì.
Lần này tại sao anh lại cảm thấy cô gái năm ấy sẽ một đi không trở lại vậy, giống như đây là lần cuối hai người nói chuyện với nhau, lần cuối..."
Hạ Thanh Trì!" – Âm thanh trong trẻo chợt cất lên, Hạ Thanh Trì giật mình, vô thức ngẩng đầu lên.
Cô gái ấy mặc một chiếc váy lông màu xanh lam, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt dịu xuống, nụ cười mong manh y hệt năm ấy khiến anh có chút kinh ngạc."
Em không có hối hận!
Mấy năm niên thiếu ấy thực sự rất vui, cả đời này em không thể quên được.
Cảm ơn anh Hạ Thanh Trì, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời em!"
Lý Nghiên Nghiên đứng cách anh một quãng khá xa, khuôn mặt trắng nõn, nụ cười vô tư cùng âm thanh trong trẻo ấy thực sự rất giống bảy năm trước.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Hạ Thanh Trì dường như nhìn thấy bóng dáng của thiếu nữ năm đó.
Hình ảnh đó bởi vì màn tuyết dày mà trở nên mờ ảo, Hạ Thanh Trì bỗng thấy hoảng hốt, sợ bản thân chớp mắt một cái, thiếu nữ mong manh năm ấy liền biến mất tựa như bong bóngAnh sững sờ, đôi mắt dài hẹp hơi trợn lên, miệng anh cứng đờ, mãi vẫn chẳng thể thốt lên câu gì, chỉ im lặng nhìn người con gái năm đó biến mất dưới màn tuyết trắng xóa.