Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.
35.


35.Ba ngày sau, đúng lúc Dụ Tiêu và chồng đang nỗ lực sử dụng quan hệ để can thiệp vào Đại đội Đặc chủng của chiến khu phía Tây, thì Viện tâm lý lại chủ động liên hệ với Dụ Thần, mong hắn có thể đến nói chuyện một buổi.Dụ Thần vẫn chưa về thành phố An, nhận được thông báo thì lập tức chạy đến Viện.

Nhân viên đưa hắn đến một căn phòng nhỏ, trong đó có một người đàn ông trung niên khoác áo bác sĩ.

Thấy hắn bước vào, ông liền đứng lên, lịch sự mời hắn ngồi xuống, rồi rót một chén nước ấm đặt trước mặt hắn.

Ông tự giới thiệu: "Xin chào, cậu Dụ.

Tôi họ Kỳ, là bác sĩ tâm lý phụ trách cho Hạ Hứa."

Dụ Thần mở to mắt, không che giấu sự căng thẳng.Giáo sư Kỳ cười cười: "Thôi thì cứ gọi cậu ấy bằng tên thật đi!

Hạ Hứa, "hạ" trong "mùa hạ", "hứa" trong "hứa hẹn", hẳn là cậu ấy đã nói với cậu rồi, đúng không?"

Dụ Thần đứng dậy, khàn giọng nói: "Vâng, chào ông."

"Là thế này."

Ông ra dấu mời hắn ngồi xuống: "Cậu vốn là bệnh nhân của bác sĩ Chu, theo lý thuyết thì tôi không được đọc ghi chép về cậu ở chỗ ông ấy.

Nhưng cơ cấu hành chính trong viện chúng tôi hơi khác ở ngoài một chút - tôi là viện phó, nên có đủ tư cách và trách nhiệm để hỗ trợ những bác sĩ bình thường."

Ông dừng lại một chút: "Nói cách khác --- bác sĩ Chu có thể báo cáo với tôi về tình trạng của cậu."

Dụ Thần đã đoán được đối phương muốn nói gì, gật đầu đáp: "Tôi hiểu rồi.

Tôi và người nhà cũng đang rất muốn hợp tác với quý Viện."

"Cảm ơn cậu đã hiểu."

Giáo sư Kỳ lấy ra một tập tài liệu, mở nó ra nhưng lại không đọc, chỉ điềm đạm nhìn hắn, dường như đã biết nội dung trong tài liệu nọ: "Cậu Dụ, sau khi gặp Hạ Hứa vào ba ngày trước thì cậu có thấy ảo giác nữa không?"

"Không."

Nghe thấy hai chữ "Hạ Hứa", trái tim Dụ Thần liền đập nhanh hơn, trong mắt cũng tỏa ra ánh sáng: "Lúc trước tôi nhìn thấy ảo giác là vì quá nhớ em ấy, đồng thời cũng muốn sa vào ảo giác không muốn tỉnh lại.

Giờ tôi đã gặp lại em ấy rồi, biết em ấy vẫn còn sống, nên..."

Khóe miệng hắn cong lên: "Nên tôi nghĩ là, sau này tôi sẽ không gặp ảo giác nữa."

"Thế thì tốt."

Giáo sư Kỳ nói: "Chỉ người buộc dây mới gỡ dây được - sự xuất hiện của Hạ Hứa đã tháo gỡ khúc mắc của cậu.

Lần này tôi mạo muội mời cậu tới, là muốn nhờ cậu "gỡ dây" cho Hạ Hứa."

Dụ Thần ngồi thẳng người lên, toàn thân căng thẳng."

Thực ra từ hôm trước đọc được ghi chép về cậu ở chỗ bác sĩ Chu, là tôi đã muốn mời cậu đến rồi - chỉ có cậu mới là "phương thuốc" cho Hạ Hứa."

Ông đan hai tay vào nhau: "Nhưng bây giờ, trên danh nghĩa Hạ Hứa thuộc về Tổ hành động đặc biệt của Bộ Công An, cũng là thành viên quan trọng trong Đại đội Đặc chủng của chiến khu phía Tây, thân phận rất đặc thù.

Vậy nên trước khi được bọn họ cho phép, tôi sẽ không có quyền được tiết lộ tình hình của cậu ấy cho cậu biết.Trong hai ngày qua, tôi đã liên lạc với người phụ trách của Đội Đặc chủng và Tổ hành động đặc biệt.

Biết cậu có thể giúp Hạ Hứa khỏi bệnh rồi, họ mới đồng ý để tôi mời cậu đến đây."

Trong phòng có điều hòa nên không nóng, nhưng lưng Dụ Thần lại ướt đẫm mồ hôi.Giáo sư Kỳ nhận ra là hắn đang căng thẳng, liền cười cười trấn an: "Bây giờ, tôi sẽ kể lại cho cậu nghe những gì Hạ Hứa đã trải qua kèm theo trạng thái tâm lý của cậu ấy.

Nếu có gì muốn hỏi, cậu có thể ngắt lời tôi bất kỳ lúc nào."

Dụ Thần cũng muốn thả lỏng lắm, nhưng hắn không thể làm được.

Giọng giáo sư Kỳ rất trầm, tốc độ vừa phải, nhưng nội dung trong nó lại như những tảng đá lớn, dội thẳng vào lòng Dụ Thần.Hai năm trước khi bắt đầu đến Vân Nam, trạng thái tâm lý của Hạ Hứa đã hơi bất ổn.

Anh vừa canh cánh trong lòng chuyện mình là "kẻ thứ ba", vừa không thể ngăn nổi bản thân nhung nhớ Dụ Thần - tuy ban ngày anh vẫn tỏ ra bình thường, nhưng đến đêm lại thường xuyên mất ngủ.

Khi Đại đội Đặc chủng đến chọn người, anh liền đi không chút do dự.

Sau đó nữa, khi được chọn đi nằm vùng, thân phận "Hạ Hứa" của anh bắt buộc phải hủy đi - thế mà anh lại thấy thoải mái hơn chút.Trước khi đến vùng Viễn Bắc, đội trưởng bảo anh đặt một cái tên cho thân phận mới.

Gần như anh không hề suy nghĩ, thốt lên: "Đặt là Hứa Thần đi!"

Hứa trong Hạ Hứa, Thần trong Dụ Thần.Một khi đã bước lên con đường nằm vùng, hầu như không ai có thể trở về nữa.

Chôn thây nơi xứ lạ, sẽ không ai biết được quá khứ của anh.Nên anh muốn buông thả mình một lần - nếu đời này anh không thể ở bên người anh hằng yêu dấu, vậy thì anh đành lén để tên hai người hợp lại với nhau, coi như chút an ủi nho nhỏ vậy.Hạ Hứa nằm vùng trong một tập đoàn thuốc phiện ở Viễn Bắc phải hơn nửa năm, khó khăn thế nào không cần phải nói nữa.

Nửa năm sau, chiến dịch truy quét bắt đầu.

Khi chạy đến nơi hẹn để Đội Đặc chủng cứu ra, hầu như anh chỉ còn nửa cái mạng.Lần hành động đó thành công vang dội.

Ba ổ chế tạo thuốc phiện được bắt sạch sẽ, toàn bộ thành viên trong tập đoàn ma túy đều sa lưới pháp luật.

Nhưng bù lại, bên phía công an và bộ đội cũng thương vong rất nhiều.Hạ Hứa còn sống, nhưng rất ít người biết được thân phận thực sự của anh.

Anh được Đại đội Đặc chủng của "Hứa Thần" sắp xếp ở Bắc Kinh để được trị liệu, khỏi rồi thì được khen thưởng, rồi về Vân Nam, tiếp tục theo đội thi hành vài nhiệm vụ nữa.Không biết vì may mắn hay vì năng lực vượt trội, mà Hạ Hứa lần lượt thoát ra khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tuy có thương tích nhưng nói chung là vẫn toàn mạng.

Anh được Tổ hành động đặc biệt của Bộ Công An chiêu mộ, nửa năm nay phần lớn là ở Bắc Kinh tiếp nhận huấn luyện đặc biệt.Hẳn là vì mạng sống của anh không bị đe dọa mỗi ngày, anh không phải tập trung toàn bộ tâm trí vào nhiệm vụ nữa; nên bóng ma trong lòng anh suốt mấy năm nay cuối cùng cũng bùng nổ.

Trước đây, anh cứ nghĩ là mình sẽ chôn thây ở Viễn Bắc, rồi tất thảy sẽ kết thúc ở đó.

Nhưng cuối cùng anh lại còn sống, thậm chí còn lập công và thăng chức, không còn là một cảnh sát bình thường ai bóp nắn cũng được ở Cục Cảnh sát hay đồn công an ngày xưa nữa.Anh đã là một thành viên đặc biệt của Đội Đặc chủng.Nhưng dù đã đứng giữa ranh giới sinh tử rất nhiều lần, đã giãy dụa trong tuyệt vọng rất nhiều lần, trải qua vô số sóng gió mà người thường không sao tưởng tượng nổi, thì anh... vẫn không thể quên được Dụ Thần.Từ đầu đến cuối, trong lòng anh vẫn để trống một vị trí, dành cho hắn.Đồng thời cũng mãi tồn tại một sự áy náy, dành cho Thường Niệm.Chuyện "người thứ ba" này vẫn luôn là một cây dằm đâm vào lương tâm anh giữa đêm khuya.

Anh không dám hỏi thăm tin tức về Dụ Thần và Thường Niệm, cũng không thể kể cho ai khác biết --- anh đã là Hứa Thần, không ai được biết quá khứ của anh, nên anh chỉ có thể nói cho chính mình nghe."

Phá hoại gia đình người khác" là một sự thật đâm vào tim anh, vẫn ở đó chưa hề rút ra.

Càng ghim càng sâu, rồi mọc rễ nảy mầm, phát triển đến mức... cứ nghĩ về nó là toàn thân anh sẽ đau đớn."

Người kia" xuất hiện vào đúng lúc này.Chỉ cần Hạ Hứa vô thức nghĩ về Dụ Thần hay Thường Niệm, thì "người đó" sẽ đi ra.

"Người đó" chưa hề trải qua những khúc mắc tình cảm đó, "người đó" tự tin rạng rỡ, hệt như Hạ Hứa hồi cấp 3 vậy."

Người đó" biết mình tên là Hứa Thần, là một chiến sĩ cực kỳ tài giỏi.

"Người đó" tạm thời quên đi ký ức nọ, để bảo vệ tâm lý gần như đã vỡ nát của Hạ Hứa.Mới đầu, chính Hạ Hứa cũng không biết đến sự tồn tại của "người đó".

Là bác sĩ tâm lý trực thuộc Tổ hành động đặc biệt phát hiện ra bất thường của anh, thôi miên anh, thì anh mới biết mình có dấu hiệu của bệnh tâm thần phân liệt.

May là tình trạng của anh không quá nghiêm trọng, nhân cách thứ hai của anh cũng không có dấu hiện phản xã hội* và không xuất hiện nhiều.*phản xã hội: chống đối xã hội, luôn muốn hành động tiêu cực (giết người cướp của v.v)Hạ Hứa rất phối hợp điều trị, một tuần đến tư vấn một lần.

Khi "người đó" không xuất hiện, thì anh không khác gì người bình thường cả.Giáo sư Kỳ uống một ngụm trà: "Cậu Dụ đây cũng từng được hỗ trợ tâm lý một thời gian rồi, nên chắc cậu cũng biết - rất khó để chữa hết bệnh tâm thần phân liệt, mà chỉ có thể hướng dẫn người bệnh từ từ thích nghi thôi.

Hạ Hứa nhận định mình là người thứ ba xen vào mối quan hệ của cậu và Thường Niệm, nếu không rút cái gai này ra thì có làm gì cũng vô ích.Cậu là người làm ăn, e là không hiểu được suy nghĩ của Hạ Hứa; nhưng tôi là quân nhân, tôi có thể hiểu được.

Chuyện "làm kẻ thứ ba" này đối với người thường đã là một loại sỉ nhục; mà cậu ấy còn là cảnh sát, là quân nhân, từng chiến đấu bên đội đặc chủng suốt hai năm qua.

Cậu ấy không thể chịu nổi việc mình mặc đồ đặc chủng, tay cầm quốc kỳ, mà lại là một "kẻ thứ ba" được."

"Không phải thế!"

Dụ Thần gầm lên, gần như đã mất khống chế.Giáo sư Kỳ hạ tay xuống: "Khi tôi chưa xem ghi chép về cậu, tôi chỉ một mực nghĩ cách để giúp Hạ Hứa, vì theo cách miêu tả của cậu ấy, đúng là cậu ấy đã phá hủy mối quan hệ của cậu và Thường Niệm thật.

Hai tháng trước, thậm chí tôi đã định mời cậu đến đây, nhưng tôi lại biết được là Thường Niệm đã mất, nên đành hoãn kế hoạch này lại.

Nếu Hạ Hứa biết Thường Niệm đã qua đời, e rằng tình trạng của cậu ấy sẽ còn tồi tệ hơn."

Nói đến đây, ông điềm đạm cười: "Các cậu...

đúng là có duyên thật.

Nếu cậu không đến nơi này để điều trị, không vừa khéo gặp được Hạ Hứa, nếu tôi không vừa khéo đọc ghi chép về cậu từ chỗ bác sĩ Chu... thì chắc cả đời này, Hạ Hứa sẽ mãi bị vây trong nỗi hổ thẹn đó."
 
[Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.
36.


36.Gần đây, bộ phận Đặc công cấp cao của thành phố đang tiến hành huấn luyện chống khủng bố ở Bắc Kinh.

Trạng thái tinh thần của Hạ Hứa làm anh tạm thời không thích hợp để chấp hành nhiệm vụ thực chiến, nhưng anh làm việc hàng ngày thì vẫn được, nên được để lại làm huấn luyện viên, chuyên hướng dẫn những lính mới trẻ tuổi.Sau khi được phép vào căn cứ tập huấn, Dụ Thần thay một bộ chiến phục màu đen, đứng từ xa nhìn Hạ Hứa đang lớn tiếng chỉ dẫn mọi người.Trong sân vẫn còn tuyết đọng chưa dọn hết, Hạ Hứa mặc một bộ đồ tối màu, chân đi giày da trâu màu đen, đầu không đội mũ, chỉ đeo một cái kính đen lớn để che nắng.

Nhìn dáng hình anh cao lớn rắn rỏi, không ai có thể nhìn ra anh là một người có bệnh tâm lý.Trong sân có rất nhiều dụng cụ huấn luyện: thang dây, bục tùy chỉnh độ cao và rất nhiều vật phẩm cản trở khác.

Lúc Hạ Hứa làm mẫu, anh di chuyển cực kỳ nhanh, người nhẹ như chim yến, làm các đặc công mới đứng đó luôn miệng trầm trồ thán phục.

Làm mẫu xong, anh mới giơ tay chào mọi người rồi lần lượt giảng giải nội dung bài học hôm nay.

Giọng anh rất lớn, nhưng vẫn rất lịch sự.

Hẳn là vì phải nói nhiều quá, không có thời gian uống nước cho trơn họng, nên giọng anh nghe hơi khàn khàn.Nhưng khi cả đội bắt đầu luyện tập, thì sự ôn hòa nãy giờ của Hạ Hứa hoàn toàn biến mất.

Tay trái anh cầm loa phóng to, tay phải xách súng tự động 9.5mm, vừa chạy vừa chỉ bảo những đội viên làm sai quy cách.

Đạn giấy đùng đùng bay khắp chốn - thế mà anh đã biến thành một huấn luyện viên nghiêm khắc kinh điển.Dụ Thần đứng ở chỗ khuất, khóe môi không khỏi cong lên.Lúc trước khi trao đổi với giáo sư Kỳ, hắn vốn định nói thẳng sự thật cho anh biết, nghĩ rằng như vậy là tốt cho anh.

Nhưng ông lại lắc đầu: "Cậu hiểu Hạ Hứa của bây giờ được bao nhiêu?"

Hắn không biết trả lời thế nào.Ông nói tiếp: "Hai người đã không gặp nhau trong suốt hai năm.

Thời cấp 3, cậu có thể tự tin là hiểu thấu được cậu ấy; nhưng khi hai người ở bên nhau vào mấy năm trước, thì giữa hai người đã có một khoảng cách lớn.

Đến bây giờ thì khoảng cách đó còn lớn hơn nữa.Cậu Dụ, vấn đề của Hạ Hứa không thể chỉ giải quyết bằng vài câu nói được.

Dù cậu có nói ra sự thật, thì cậu ấy cũng cần một thời gian để chấp nhận và tiếp thu.

Tình huống tốt nhất là - sau khi nói chuyện với cậu, cậu ấy có thể mở lòng ngay lập tức.

Nhưng với kinh nghiệm của tôi, thì khả năng này là rất rất nhỏ.Làm sao để Hạ Hứa tin việc thực ra người cậu yêu thầm hồi cấp ba là cậu ấy đã khó, huống gì chuỗi sai lầm nằm ngoài tầm kiểm soát đó đã thay đổi toàn bộ cuộc đời cậu ấy.

Vậy nên, chúng ta phải kiên trì.Tôi kiến nghị là - trước khi bắt đầu, cậu hãy thử đi xem Hạ Hứa lúc bình thường thì thế nào đi.

Xem công việc và sinh hoạt hằng ngày của cậu ấy là như thế nào, có lẽ sẽ thu được nhiều kết quả hơn.

Nhưng tôi phải nhắc cậu trước: khi nhìn thấy cậu, có lẽ nhân cách thứ hai của Hạ Hứa sẽ xuất hiện; nên cậu phải nấp thật kỹ, đừng để cậu ấy thấy cậu khi đang làm việc.

Sau này, hai người sẽ tiếp xúc trực tiếp với nhau khi có tôi thôi miên."

Dụ Thần không biết - một chiến sĩ như Hạ Hứa khi làm huấn luyện viên cũng có khí chất như vậy.Hắn vẫn nhớ hình ảnh khi hắn thấy anh mặc chiến phục của đội đặc công lần đầu tiên - khi đó, anh 28 tuổi, nhiệt huyết bừng bừng, đẹp trai hơn tất thảy mọi người xung quanh.

Nhưng so với bây giờ, hẳn là anh khi đó vẫn còn thiếu sự trưởng thành và khí phách.Mà loại khí phách này...

đã được sinh ra trong hai năm tranh đấu với tử thần kia.Hạ Hứa thật làm người ta khó mà dời mắt hơn Hạ Hứa trong ảo giác nhiều --- anh sắc bén trầm ổn, nghiêm khắc đến gần như là tàn nhẫn, nhưng các đặc công trẻ tuổi kia lại rất kính phục anh.Chỉ có người thực sự tài giỏi mới có thể làm những người tài giỏi và kiêu ngạo khác phải khuất phục.Sau khi hướng dẫn xong phần vượt chướng ngại vật, Hạ Hứa dẫn cả đội chạy về một tổ hợp huấn luyện khác.

Dụ Thần cũng vội chạy theo.Anh cầm súng, chỉ điểm mấy người đứng ra khỏi hàng, hợp thành một chi đội đột kích nhỏ, bắt đầu thực hành diễn tập chống khủng bố.Xung quanh tổ hợp gài đầy đạn khói, mấy trợ giáo nổ súng liên tục, tạo thành một khung cảnh chiến đấu giống thật nhất có thể.

Tiếng đạn nổ ầm ầm, Hạ Hứa nói rất to, không hề ngại ngần mà xông lên trước làm mẫu, tự mình dẫn đội.

Nửa giờ sau, trên mặt và cổ anh đã ướt đẫm mồ hôi, giọng còn khàn hơn trước.Dụ Thần hơi đau lòng, nhưng đồng thời lại thấy kiêu ngạo.Hôm ấy, sau khi biết Hạ Hứa có bệnh, hắn đã cho là anh đang ở luôn trong bệnh viện để được trị liệu.

Nhưng giáo sư Kỳ lại cười nói: "Đừng coi thường cậu ấy.

Không phải tôi đã nói rồi sao - chỉ cần "người đó" không xuất hiện thì Hạ Hứa sẽ chẳng khác gì người thường cả.

Cậu ấy cũng giống cậu, chỉ định kỳ đến đây tư vấn, chứ bình thường vẫn phải làm việc.

Nếu cậu ấy nằm viện điều trị thật thì cậu đã gặp cậu ấy sớm hơn rồi."

Hắn đang suy nghĩ thì phía trước chợt vang đến một tràng cười.

Hắn nhìn sang, thấy một đặc công trẻ tuổi đang ôm đầu gào thét: "Thiếu soái Hứa à!

Thầy gõ thủng đầu em mất rồi!"

Hạ Hứa đang gõ liên tục vào gáy cậu ta: "Đã bảo em bao nhiêu lần rồi?

Động tác tiến vào phải nhanh phải nhẹ, tuyệt đối không được chạm vào tường.

Tự em tính xem, từ đầu buổi đến giờ em chạm mấy lần rồi?"

Các đội viên khác cười ha hả, có người huýt sáo, có người hô: "Gõ thêm nữa đi!

Thiếu soái ơi đừng có ngừng!"

Đặc công kia cực kỳ tủi thân: "Thế thì thầy cũng không được gõ đầu em!

Huấn luyện viên không được đánh người mà!"

Hạ Hứa bật cười: "Thằng tổ tông này, vậy em cứ đi tố cáo thầy đi!

Đi đi!"

Cậu ta uất ức lầm bầm gì đó không ai nghe rõ, các đội viên khác lại cười, anh cũng cười.

Cậu liền rống to hơn: "Đừng có cười nữa!

Thiếu soái làm rất đúng, lần sau nếu ông mày lại làm sai nữa thì đầu ông đây thiếu soái cứ gõ!"

Anh đẩy đầu cậu, cười nói: "Ông mày cái gì ở đây?

Cảnh sát nhân dân không được nói bậy đấy!"

Nụ cười bớt đi vài nét rạng rỡ nhưng lại nhiều hơn vài phần trưởng thành kia rơi vào trong mắt Dụ Thần, rơi vào nhịp tim thốt nhiên đập nhanh của hắn.Sau khi ở căn cứ tập huấn được ba ngày, Dụ Thần quay về Viện Tâm lý.

Giáo sư Kỳ hỏi: "Biết Hạ Hứa bây giờ là như thế nào rồi phải không?"

"Vâng."

Hắn đáp: "Bao giờ thì giáo sự sắp xếp cho chúng tôi gặp nhau?

Em ấy có biết là sẽ gặp tôi không?

Giáo sư đã kể cho em ấy nghe tình trạng của tôi bây giờ chưa?"

"Cậu Dụ à, cậu nghĩ nhiều thật đấy, hỏi như pháo liên thanh luôn."

Ông cười cười: "Từ lần trước gặp cậu là Hạ Hứa đã đoán cậu đang có vấn đề tâm lý rồi.

Lúc ấy tôi vẫn chưa đọc ghi chép về cậu, nhưng hiển nhiên là cậu ấy rất để ý đến cậu.

Tôi đã hỏi cậy ấy có đồng ý tiếp nhận trị liệu với cậu không, với điều kiện tiên quyết là - cậu ấy có thể giúp cậu.

Hạ Hứa đã rất do dự, nhưng cuối cùng thì vẫn đồng ý."

Dụ Thần thở dài một hơi.Ông nói tiếp: "Tôi chưa kể cho cậu ấy nghe về tình trạng của cậu.

Chuyện này cậu phải tự nói, còn nói như thế nào, thì tôi tin là qua mấy ngày quan sát vừa qua, trong lòng cậu đã có đáp án."

"Vâng."

Hắn gật đầu: "Cảm ơn lời đề nghị lần trước của giáo sư."

"Không cần cảm ơn đâu, là chuyện tôi nên làm thôi."

Ông xua xua tay: "Tôi định xếp lịch vào tuần sau.

Một tuần nữa là kỳ tập huấn sẽ kết thúc, hai người hãy cùng nhau đến đây.

Trạng thái lý tưởng nhất là "cậu ta" không xuất hiện, nhưng tôi nghĩ là khó, khả năng rất lớn là tôi phải dùng đến thôi miên.

Cậu chỉ cần nghe theo lời tôi dặn là được."

Từ hôm đó, Dụ Thần lại đến nhìn Hạ Hứa hai lần; rồi tạm thời rời khỏi Bắc Kinh, quay về căn nhà ở thành phố An, thu hết đồ quan trọng vào vali hành lý.
 
[Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.
37.


37.Đến buổi gặp mặt, Dụ Thần đến chờ trước trong phòng mà giáo sư Kỳ sắp xếp, Hạ Hứa thì đến sau.

Dù đã dùng thuốc trước đó, nhưng hình như anh vẫn rất căng thẳng.Trước đó giáo sư đã nói qua với anh là - vấn đề tâm lý của hắn có liên quan đến anh.

Giờ đã đến lúc phải gặp trực tiếp, nên ông nói thẳng ra - vì quá nhung nhớ nên tâm trí hắn mới phân liệt, sản sinh ra ảo giác.Hạ Hứa rất ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên là: "Nhớ?

Chẳng lẽ Thường Niệm đã..."

Ông lắc đầu, từ từ nói: "Không.

Gốc bệnh của Dụ Thần không phải là Thường Niệm, mà là cháu."

Anh mở to mắt, vừa hoang mang vừa kinh ngạc: "Cháu?

Ý bác là sao?

Chuyện đó thì có liên quan gì đến cháu?"

"Sau khi cháu đi nằm vùng, cậu Dụ đã đến Vân Nam rất nhiều lần, dù biết tin cháu đã "hy sinh" ở Viễn Bắc nhưng vẫn chưa hề ngừng tìm kiếm cháu."

Ông dừng lại một lúc: "Cậu ấy không tin cháu đã chết.

Đêm giao thừa năm nay là lần đầu tiên cậu ấy thấy ảo giác, thấy cháu quay về, ở cùng một nhà với cậu ấy.

Từ đó, ảo giác nọ đã trở thành trụ cột tinh thần cho Dụ Thần."

"Hả..."

Anh sửng sốt đến không thốt nổi thành lời, nghi ngờ rất đỗi, lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn: "...Sao lại thế được?"

"Nguyên nhân vì sao lại thế, thì chính miệng cậu Dụ sẽ nói với cháu.

Tiểu Hạ à, bác đã biết hết tình trạng của hai người rồi - nguồn gốc bệnh của mỗi người đều nằm trên người đối phương."

Giáo sư Kỳ nghiêm túc nói: "Bây giờ, cậu ấy đang chờ cháu trên tầng bốn.

Cháu chuẩn bị tinh thần một chút, bao giờ xong thì nói với bác, để bác dẫn cháu lên."

Hạ Hứa uống hết một chén nước đầy, khoảng mười phút sau thì đứng lên, hơi run giọng nói: "...

Cháu xong rồi."

---Dụ Thần đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong căn phòng đầy tiếng nhạc.

Cứ nửa phút một lần là hắn lại nhìn đồng hồ, nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cũng tưởng là Hạ Hứa đến.Cuối cùng, ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân.

Cửa phòng vốn đóng bị đẩy ra, giáo sư Kỳ đứng ngoài cửa, nghiêng người về sau làm một động tác "mời vào."

Rồi hắn thấy anh.Anh bước vào, chạm vào ánh mắt của hắn."

Hạ..."

Dụ Thần vội tiến lên trên, nhưng giáo sư Kỳ lại lắc đầu.Biểu cảm của Hạ Hứa cứng đờ ra mấy giây, rồi đột nhiên nhướn mày lên, hé miệng: "A!"

Hắn đứng ngây ra tại chỗ, không tiến lên nữa - y như giáo sư Kỳ đã nói, "cậu ta" xuất hiện rồi."

Ô, cậu là..."

Nhân cách thứ hai của Hạ Hứa là chính anh thời cấp ba, phóng khoáng rộng rãi, biểu cảm cũng rất sinh động, nhìn Dụ Thần một lúc thì vỗ tay một cái, cười nói: "Dụ Thần!

Hai chúng cùng tên lại không cùng họ, đúng là có duyên nhỉ!"

Dụ Thần nhìn sang giáo sư Kỳ, "cậu ta" cũng nhìn sang: "Ha, lại là ông bác nhỉ!

Sao dạo này cháu hay gặp bác thế?"

Ông ra dấu bảo "cậu ta" đừng nói chuyện, rồi đưa một chén thuốc pha sẵn ra.

"Cậu ta" ngoan ngoãn uống hết, ngồi trên ghế nói chuyện phiếm với ông một chốc, thỉnh thoảng lại liếc sang Dụ Thần.Hắn nhớ rõ lời ông dặn, liền đứng cách đó khá xa.

Hai mươi phút sau, "cậu ta" dần nói chậm lại, sau năm phút nữa thì --- thôi miên đã có hiệu lực rồi.Biểu cảm của Hạ Hứa không căng thẳng như khi mới vào nữa, nhưng cũng chưa được thả lỏng hoàn toàn.

Môi anh giật giật, mãi sau mới nói: "...Dụ Thần."

Hắn cứ nghĩ là mình đã chuẩn bị rất kỹ cho lần gặp mặt này, nhưng khi nghe anh gọi tên mình thì đầu hắn vẫn ong lên, nhịp tim đập nhanh như trống.Giáo sư yên lặng ra dấu.

Hắn xoa trán thật mạnh, hít sâu một hơi, cầm một cái túi đen đến trước mặt Hạ Hứa.

Hắn lấy ra một xấp ảnh chụp, đặt từng tấm từng tấm lên bàn, cố gắng bình tĩnh nói: "Anh vừa chụp chúng mấy ngày trước.

Em còn nhớ đây là đâu không?"

Hạ Hứa hơi nghiêng về phía trước, liếc qua mấy tấm hình, mười ngón tay anh vô thức run lên."

Đây, là chỗ chúng ta đánh nhau lần đầu tiên hồi lớp 10."

Dụ Thần lấy ra một tấm: "Anh gọi người đến hội đồng em, không ngờ em lại quen nhiều dân đánh đấm ngoài trường hơn.

Đám bạn anh đều phải chịu đòn, chính anh cũng bị em ấn ngã xuống đất."

Đoạn, hắn ngước lên: "Sau khi đánh xong, là em kéo anh dậy, rồi cúi xuống vỗ bụi trên đùi anh đi."

Anh quay đầu sang hướng khác - đây là dấu hiệu "cậu ta" sắp xuất hiện.

Giáo sư vỗ vai anh, giọng dịu như suối: "Thả lỏng nào."

Dụ Thần cất cao giọng, vẫn chăm chú nhìn thẳng vào anh, tay phải đặt lên ngực mình: "Bắt đầu từ khi đó, em đã ở trong nơi này của anh."

Anh ngẩn người, trên trán rịn mồ hôi.Hắn nhìn sang giáo sư Kỳ, rồi chỉ vào một tấm ảnh khác: "Em nhớ không?

Sau đó anh thường xuyên hẹn em ra ngoài, đây là nơi chúng ta từng so chiêu, còn đây, là nơi anh với em từng chơi bóng rổ."

Anh khó nhọc hộc ra một tiếng "Ừ".

Hắn nhìn anh, đôi mắt chất chứa bao lời khó nói: "Lúc đó, anh đã nói là muốn học lối đánh dân dã của em.

Chẳng qua đó chỉ là cái cớ.

Mỗi lần anh hẹn em ra ngoài vào giữa giờ như thế, anh luôn tự tưởng tượng là chúng ta đang hẹn hò."

Anh không thể tin nổi, lẩm bẩm: "Sao, sao lại thế được..."

Giáo sư ra dấu bảo hắn cứ nói tiếp.Lúc này, trong phòng tối đi một chút, nhịp nhạc nhanh và mạnh hơn.

Dụ Thần lấy ra một quyển vở cũ, lật đến trang 75 - trên nền giấy ố vàng là một nhúm công thức toán nhi nhít được viết ngoáy."

Có lần anh hỏi em vì sao quanh em luôn có nhiều bạn gái vây quanh thế, em mới bảo là, người ta chỉ hỏi bài em thôi.

Em nhớ không?"

Hắn không chờ anh đáp đã trả lời luôn: "Anh bảo em cũng giảng bài cho anh đi, em liền viết công thức xuống đất.

Anh không hiểu gì, nhưng sợ bị em cười nên đành nói là đã hiểu.

Sau đó anh lại cầm quyển vở này đến hỏi em, em giảng hơn mười phút, viết trọn một tờ giấy.

Đến giờ anh vẫn giữ nó lại."

Hạ Hứa nói nhỏ: "...

Anh chỉ hỏi tôi có hai lần."

"Phải."

Dụ Thần để vở sang một bên, lấy hai bức ảnh ra: "Giờ nhớ lại mới thấy - suy nghĩ thời mười sáu mười bảy đúng là ngây thơ đến buồn cười.

Anh bắt đầu thích em từ rất sớm, rất muốn ở bên em, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc học hành của em nên không dám nói, cảm thấy mình mà đi hỏi bài em thì chỉ làm phí thời gian của em.

Bức ảnh này, là cảnh từ cửa sổ phòng ngủ của em nhìn ra ngoài; còn đây là cửa sổ sau của phòng học lớp em.

Hồi lớp 12, anh rất ít khi tìm đến em, nhưng vẫn thường xuyên đứng ở hai nơi này, lặng lẽ ngắm em."

Miệng anh hơi hé ra, sờ lên trán mình: "...Tôi không biết gì cả."

"Anh không dám để em biết."

Hắn nói: "Khi ấy, anh vẫn chưa biết phải nói thế nào với gia đình anh, làm sao để nói ra mà không ảnh hưởng gì đến em.

Anh chỉ dám len lén ngắm em, chờ đến 12 giờ 10 em tắt đèn thì mới về."

Hầu kết Hạ Hứa dịch chuyển lên xuống, đuôi mắt hơi ẩm ướt.Dụ Thần cởi nút trên cùng của sơ mi, kéo một sợi dây đỏ ra, lấy ra miếng ngọc mà mình vẫn luôn đeo trên ngực.Ngọc đã bị vỡ, không còn hoàn hảo như xưa nữa.

Hạ Hứa như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc mà hắn đang nắm chặt trên tay."

Đây là miếng ngọc khắc con vật cầm tinh của anh, anh đã đeo nó từ bé.

Từ hồi cấp 2, anh đã định đưa nó cho người anh thích nhất, ý là --- người nọ sẽ luôn ở trong trái tim anh, giống như nó luôn kề bên anh vậy.

Hồi gặp em ở cấp 3, em không thấy nó vì anh đã tháo nó xuống từ lớp 10 rồi, mấy thứ anh đeo trên tay hồi đó chỉ là đồ đang thịnh hành thôi.

Anh đã nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra cách đưa nó cho em, mãi đến tiệc sinh nhật năm 17 tuổi của anh, khi mẹ đưa anh mười mấy miếng ngọc để tặng cho bạn bè."

Hạ Hứa khẽ khàng lắc đầu, trước mắt như mờ đi."

Cuối cùng anh cũng tìm được lý do để tặng em."

Dù đã cố bình tĩnh hết sức, nhưng giọng hắn vẫn hơi run lên: "Anh thích em, và anh cảm thấy em cũng thích anh.

Khi ấy anh đã nghĩ - sau khi em đỗ Đại học, nhất định anh sẽ tỏ tình với em.

Em sẽ đến trường Đại học mà em muốn, anh sẽ vào bộ đội phát triển, rồi sau này... nhất định chúng ta sẽ quang minh chính đại đến với nhau."

Anh níu lấy tay vịn sô pha, mu bàn tay run run, mồ hôi lạnh chảy đầy.Giáo sư ra dấu cho Dụ Thần dừng lại, đổi nhạc lần nữa.

Trạng thái tinh thần của Hạ Hứa cực kỳ bất ổn, "cậu ta" lại xuất hiện, ngẩn ra nhìn hắn: "Người anh em à, sao mắt anh lại đỏ bừng thế?"

Giáo sư Kỳ buộc phải tiến hành thôi miên lần nữa.

Dụ Thần lao ra ngoài cửa, hút liền bốn điếu thuốc.Lật lại hồi ức là một sự hành hạ, với cả hắn và anh.Lúc hắn vào phòng, anh đang lau mồ hôi.

Sắc mặt anh tái nhợt, nhưng đầu óc thì tỉnh táo.Dụ Thần rất không muốn nhớ đến Thường Niệm và quãng thời gian "trị liệu cho thẳng" khổ sở kia, nhưng hắn không thể không nhắc đến nó.

Nói xong, hắn nghe thấy một tiếng thở dốc - Hạ Hứa nhìn hắn không chớp mắt, nước mắt rơi xuống, gần như là tự nói với bản thân: "Anh... thế mà họ lại đưa anh đến nơi như thế?

Họ, họ đã dằn vặt anh sao?"

Hắn nhắm mắt lại, cố nén nỗi đau thấu tin gan xuống.Hắn không kể ra rõ ràng những thương tổn mình phải chịu trong quá trình đó, nhưng rõ ràng... việc anh quan tâm nhất là hắn có phải chịu khổ hay không.Giáo sư lại hô ngừng, hai người rơi vào im lặng.

Trong thời gian ngắn, Hạ Hứa không thể tiếp thu nổi sự thật rằng "thực ra Dụ Thần đã thích mình từ lâu."

Hắn cười khổ, từ từ mở miệng: "Những cái túi màu hồng nhạt đựng bữa sáng đó, là anh nhờ Dương Khoa đưa em, chỉ có anh ta là nhân chứng.

Về thành phố An rồi, anh sẽ dẫn em đến gặp anh ta.À, anh đã mua căn nhà mà em bán về rồi, giờ anh đang ở đó, có đầy đủ đồ đạc cho em.

Anh..."

Hắn dừng lại một chút, giọng hơi nghẹn đi: "Suốt hai năm qua, anh vẫn ở đó, chờ em trở về."

Hai tay anh che mặt, trí não giống như chiếc máy tính bị quá tải, nhất thời không thể suy nghĩ nổi.Hắn chợt nói: "Xin lỗi em."

Anh ngẩng lên, đôi mi ươn ướt."

Trong quãng thời gian quên mất em, anh đã đối xử với em như thế."

Giọng hắn khàn khàn, đầu cúi thấp xuống: "Tổn thương em, làm nhục em... là những chuyện mà anh không thể tha thứ cho mình."

"Không..."

Theo bản năng, anh muốn an ủi đối phương, nhưng lời đã ra lại bị kẹt ở cổ họng.

Anh phải nói gì bây giờ?

"Không sao" à?Thực ra, hầu như anh đã quên sự thô bạo và lạnh nhạt của hắn rồi - dù sao thì sau khi anh bị thương, hắn đã đối xử với anh càng ngày càng tốt.

Mấy năm nay, thứ anh vẫn luôn canh cánh trong lòng là nỗi hổ thẹn với Thường Niệm, nên anh có thể hiểu cho sự áy náy này của hắn với mình.Nó không thể tan biến chỉ bằng một câu "không sao" của người bị tổn thương được.Đôi khi, vết sẹo sâu nhất... lại nằm trong lòng người tạo ra tổn thương.Thường Niệm...Nhớ đến Thường Niệm, đầu Hạ Hứa lại đau như sắp nứt, gần như "cậu ta" sắp xuất hiện.

Dụ Thần mở một đoạn ghi âm ra, bật tiếng to nhất.Tiếng máy móc ngắn ngủi, rồi một giọng nói yết ớt vang lên.

Hạ Hứa tập trung nghe, ngờ vực hỏi: "...

Là Thường Niệm sao?"

Dụ Thần yên lặng gật đầu.Người đã dùng những lời nói dối để dệt ra cuộc đời bi thương cho biết bao người, vào điểm cuối của sinh mệnh mình, cuối cùng cũng nói ra sự thật ---"Chuyện em làm mười năm nay cũng giống như chuyện họ làm với chúng ta năm đó, đều không đáng để được tha thứ...

Lần trước em gặp Hạ Hứa, là em cố ý nói cho cậu ấy biết chuyện em không thể làm tình.

Cậu ấy không nhục nhã gì em, mọi thứ đều là do em sắp đặt, ngay cả tự sát cũng là diễn trò.

Hôm đó em biết lúc nào bác sĩ sẽ đến; em muốn dùng cách thức tự sát này để làm anh áy náy, rồi rời khỏi Hạ Hứa.

Em đã thành công..."

Nghe giọng của một người sắp chết, đến giáo sư Kỳ cũng nhíu mày.Toàn thân Hạ Hứa cứng còng, lưng như bị điện giật.Dụ Thần từ từ đến gần anh, từng bước từng bước một, ngồi xổm xuống trước mặt anh, cầm tay anh đặt bên môi mình.

Khi nói "xin lỗi", nước mắt hắn chợt rơi xuống trên mu bàn tay anh, tê tê ngưa ngứa.Tâm trí anh lại bị "cậu ta" chiếm lấy lần nữa.

"Cậu ta" bật đứng lên, kinh ngạc nhìn Dụ Thần.

Hắn cũng đứng lên theo, ôm lấy "cậu ta", mà "cậu ta" lại không hề giãy dụa.Giáo sư giơ tay lên, định ngăn cản nhưng sau lại thôi, im lặng lùi về, không nói gì cả.Hai người cứ đứng ôm nhau như thế.

"Cậu ta" mở to mắt, bị hắn ôm chặt vào lòng.

Hắn siết rất mạnh, mắt thường cũng thấy được là hắn đang run rẩy.Mãi lâu sau, hắn nhẹ nhàng và kiên định nói: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã bảo vệ em ấy.

Từ nay về sau, tôi thề sẽ bảo vệ em ấy thật kỹ, không để em ấy phải đau lòng hay khổ sở nữa.

Vậy nên, xin cậu... hãy trả em ấy lại cho tôi."

Anh ngã quỵ vào lòng hắn, tuy chưa hôn mê nhưng rõ ràng là thần trí đang rối loạn.

Giáo sư lại gần: "Vất vả cho cậu Dụ rồi.

Cậu đi nghỉ chút đi, cứ giao Hạ Hứa cho tôi."

Dụ Thần mờ mịt buông tay ra, nhìn ông đưa anh vào phòng nghỉ nhỏ bên cạnh.

Mãi đến một giờ sau, khi Hạ Hứa đã tỉnh lại sau khi được can thiệp tâm lý và thuốc, thì hắn vẫn đứng nguyên chỗ đó.---Giáo sư đưa cốc nước cho anh, hỏi: "Cháu nghĩ thế nào?

Nói bác nghe đi."

Hạ Hứa nhìn cốc nước đến thất thần, mấy giây sau mới nói nhỏ: "Chuyện...

đột ngột quá, thực sự là quá đột ngột.

Bác, cháu muốn yên lặng ở một mình một lúc, để... suy xét thật kỹ."
 
[Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.
38.


38.Làm người, không nên quá cố chấp - Hạ Hứa tự nói với mình như vậy.Từ năm 16 17 tuổi, anh đã bắt đầu yêu Dụ Thần, và hy vọng rằng hắn cũng thích anh.

Người ta cứ nói thời gian sẽ mài mòn tất cả, nhưng đã hơn chục năm vội vã trôi qua, mà vị trí của hắn trong trái tim anh vẫn không hề phai mờ.

Trái lại... càng lúc nó lại càng rõ nét.Bây giờ, Dụ Thần lại nói rằng chính hắn cũng yêu thầm anh từ thời cấp 3, nhưng vẫn không dám nói ra miệng.

Nghe thì có vẻ hắn thời đó thật ngốc nghếch và tự cho mình là đúng, nhưng nghĩ kỹ lại thì --- anh bây giờ có thể hiểu được suy nghĩ của hắn thời đó.Chẳng nói đâu xa, mà chính bản thân anh đây --- không phải chính anh hồi đó cũng không dám tỏ tình đó sao?Anh không oán hận gì Dụ Thần cả.

"Thích" là một tấm thẻ miễn tội hữu hiệu nhất, chưa kể đến việc sự "thích" này đã bén rễ nảy mầm từ khi anh còn niên thiếu, và kéo dài đến tận bây giờ.Đây hẳn là kết cục tốt đẹp nhất.

Hóa ra tình yêu mà anh đã dốc toàn lực vào nó không phải là yêu đơn phương, mà là cả hai bên đều thích nhau.

Anh và hắn đã đi lướt qua nhau trong quãng thời gian tuổi trẻ đẹp nhất - khi đó, một người thì bị lừa dối, còn một người thì mải miết kiếm tìm.

Nay sự thật đã được phơi ra ánh sáng, hẳn là anh phải sung sướng tột độ, nhào đến ôm chặt hắn mới phải.Đây vốn là điều mà anh hằng ao ước.Nhưng...Hạ Hứa nhốt mình trong phòng, điếu thuốc giữa ngón tay tỏa ra làn khói thật dài.

Trong mắt anh như lấp lóe một ánh lửa yếu ớt, không biết là sắp tàn, hay sắp bùng cháy như lửa lan trên đồng cỏ.Nỗi hoảng hốt và buồn phiền lấp kín cõi lòng anh.

Một giọng nói liên tục truy hỏi trong đầu anh --- Nếu lúc đó hai người không bỏ qua nhau như thế, thì bây giờ cuộc đời hai người sẽ như thế nào?Hẳn là anh sẽ vào một trong những trường Đại học danh giá nhất nước - với sức học hồi đó của anh, thi đỗ là chuyện trong lòng bàn tay.

Sau khi tốt nghiệp, anh sẽ tìm được một công việc lương cao, mua được cho ông nội một căn nhà mới, có thời gian thì sẽ đi du lịch đây đó với ông.

Kể cả nếu cuối cùng ông vẫn mắc căn bệnh kia, thì anh cũng không phải bán nhà đi để kiếm tiền chạy chữa.Nhất định tình yêu của anh với Dụ Thần sẽ phải trải qua rất nhiều sóng gió, nhưng dù có khó khăn cách mấy, thì học vẫn còn có nhau.

Chứ không phải như thực tế --- Dụ Thần phải chịu những dằn vặt không dành cho con người trong cuộc "trị liệu cho thẳng", còn anh thì chờ đợi hắn trong mịt mù, năm này qua năm khác.Hạ Hứa nhấn điếu thuốc vào gạt tàn, mệt mỏi xoa trán.

Một lúc sau, anh đứng dậy lấy chén nước, uống loại thuốc mà mình đã bắt đầu uống từ lâu.Nếu con người là máy móc thì tốt rồi, sẽ không cố chấp, sẽ không bị mặc kẹt trong vòng xoáy "nếu... thì" mà không thể kiềm chế nổi.Lúc rời khỏi Viện Tâm lý, giáo sư Kỳ hỏi anh có muốn chào Dụ Thần một tiếng không.

Anh do dự một lúc rồi lắc đầu, gắng gượng cười: "Thôi ạ.

Bây giờ cháu không biết phải nói gì với anh ấy cả."

Rõ ràng... là anh thích hắn như thế.Hạ Hứa thở dài, cài báo thức vào năm giờ sáng hôm sau rồi tắt đèn, để bản thân chìm vào bóng tối.---Hôm đó, sau khi tiễn Hạ Hứa về, giáo sư Kỳ đã nói chuyện với Dụ Thần một chốc.

Hắn cực kỳ kích động, biết anh không muốn thấy mình thì ôm đầu, hàm dưới banh chặt, gần như đã mất trí.Trước khi bắt đầu cuộc gặp mặt hôm nay, áp lực hắn phải chịu... có lẽ còn lớn hơn anh nữa.Ông nói: "Hai người phải cho nhau một thời gian thôi.

Hạ Hứa cần thời gian để chấp nhận thông tin này, mà cậu cũng cần khoảng trống để hít thở.

Cậu biết vì sao tôi lại chọn hôm nay không?"

Mắt hắn đã ngập tràn tơ máu: "Vì tập huấn vừa kết thúc?"

"Phải, nhưng cũng vì --- ngày mai là đợt kiểm tra bắt đầu."

Ông đáp: "Hôm nay là ngày nghỉ ngơi giữa kỳ huấn luyện và đợt kiểm tra.

Từ mai, Hạ Hứa sẽ dẫn đội viên của cậu ấy vào núi, dẫn dắt họ tham gia kỳ thi tổng hợp."

Hắn giật mình: "Vào núi?

Có nguy hiểm không?"

"Không, không.

Sao cứ có việc gì liên quan đến Hạ Hứa là cậu lại cuống lên thế?

Yên tâm đi, kỳ thi này tuyệt đối không có gì nguy hiểm cả."

Ông cười nói: "Đây là cơ hội tốt để Hạ Hứa bình tĩnh lại.

Cậu ấy có rất nhiều điểm mạnh, nhưng nếu nói về tính cách thì.. cậu ấy lại có xu hướng đi vào ngõ cụt.

Đúng là cậu ấy cần thời gian để chấp nhận thông tin mà chúng ta vừa đưa ra, nhưng nếu không có chuyện gì khác phân tán sự chú ý của cậu ấy đi, thì rất có khả năng là cậu ấy sẽ tự đẩy mình vào ngõ cụt.Kỳ thi ngày mai là cơ hội để Hạ Hứa vừa có thời gian suy nghĩ, vừa không bị hoàn toàn đắm chìm vào nó.

Cậu Dụ à... mười ngày sau, cậu hãy đến căn cứ tập huấn chờ cậu ấy đi."

---Đêm đó, Hạ Hứa trằn trọc ngủ không yên, vô số cảnh mộng dồn dập hiện lên trong đầu.

Khi tiếng chuông báo thức vang lên, thế mà anh lại cảm thấy được giải thoát.Trời rất lạnh, các đội viên tập hợp lại dưới mưa tuyết lạnh thấu xương.

Thân là huấn luyện viên cho chi đội này, Hạ Hứa cũng đeo bao nặng trên lưng như họ, hành quân đến rừng núi cách đó 30km.Kỳ thi này có tám chi đội tham gia.

Hạ Hứa đích thân chạy bên các đội viện, liên tục động viên họ.

Mùa đông của phương Bắc rất buốt, trên núi nơi nơi đều là tuyết động, rất khó để tìm một nơi tránh rét ban đêm.Lúc tham gia quân ngũ, Hạ Hứa từng đến phương Bắc để huấn luyện vào mùa đông, đã từng đào hố tuyết hay ngủ trong hầm tuyết, tóm lại là có kinh nghiệm sinh tồn cực kỳ phong phú.

Anh dẫn vài đội viên thể lực tốt đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một nơi thích hợp trước khi trời tối.

Sắp xếp cho mọi người đâu vào đấy rồi, anh lại chủ động bắc nước nấu cơm.Tuy khả năng làm bếp của anh cực kỳ tệ hại, từng bị đồng đội phun nước bọt vô số lần, nhưng tệ đến mấy thì vẫn ăn được.

Các đội viên đã mệt mỏi cả ngày, đâu còn hơi sức để soi mói thức ăn nữa.

Ai ai cũng cắm đầu vào ăn, ăn xong còn muốn thêm.Nhưng sau khi lấy lại sức rồi, vài người mới lẩm bẩm: "Hừm...

Thiếu soái nấu tệ thật đấy!"

Từ hôm thứ hai trở đi, mọi người không cho Hạ Hứa nấu bếp nữa.

"Khó ăn" chỉ là lý do thứ hai, lý do to nhất là - họ không nỡ bắt anh phải mệt thêm nữa.Bảy chi đội khác tham gia kỳ thi này đều là cảnh sát.

Tuy trên danh nghĩa Hạ Hứa cũng là cảnh sát, nhưng ở anh lại đậm tính quân nhân hơn, thể hiện rõ nhất ở chỗ --- khi hướng dẫn, anh nghiêm khắc đến độ gần như không còn nhân tính.

Tuy đội viên nào cũng từng bị anh mắng, nhưng ai cũng bội phục anh, cảm thấy đi theo anh sẽ học được rất nhiều điều.

Huống gì, không phải lúc nào anh cũng nghiêm - mỗi khi cả đội rảnh rỗi chơi gì đó, anh đều là người hăng hái nhất.

Nếu có ai bị thương không theo kịp đội ngũ được, anh luôn luôn ở lại, không bao giờ mặc kệ họ.Các đội viên ai ai cũng thích anh, sùng bái anh, nhất trí tôn anh làm nam thần.

Anh cười cười trêu họ, khóe mắt hằn lên một nếp nhăn thật nhỏ....

Đã không còn trẻ nữa rồi.Trong mười ngày dẫn đội này, phần lớn tâm trí Hạ Hứa đều đặt lên việc thi cử của các đội viên, thỉnh thoảng mới nhớ đến chuyện mà mình vẫn luôn canh cánh kia.Giọng nói nọ vẫn đang ở đó, hỏi anh --- Nếu năm ấy hai người không lướt qua nhau, thì cuộc đời mỗi người bây giờ sẽ thế nào?Đáp án vẫn chìm trong mây mù, anh không thể nhìn thấu được.

Mà thi cử cường độ cao cũng không cho anh được nghĩ sâu hơn.Khi ở cùng đám đặc công trẻ tuổi này, anh chỉ một mực nghĩ cách sao cho họ có được thứ hạng tốt nhất.Hai ngày cuối cùng thi đối chiến tổng hợp.

Hạng mục này yêu cầu rất cao về chiến thuật và kinh nghiệm chiến đấu, đồng thời cũng là sở trường của Hạ Hứa.

Trong hai ngày này, anh dẫn đội viên chạy Đông đánh Tây, lập bẫy phá bẫy, đánh du kích, tránh đánh lén, "giết chết" bốn chi đội khác, trở thành chi đội duy nhất vượt được vòng vây, thành công thoát khỏi núi.Sau nghi thức trao giải mang tính tượng trưng, cả đội hò hét nâng anh lên, đồng thanh hò reo: "Thiếu soái Hứa!

Thiếu soái Hứa!"

Anh bị tung thật cao lên trời, cũng cười rạng rỡ.Chơi đã rồi, họ mới thả anh xuống đất.

Đặc công nhỏ tuổi bị anh gõ gáy trước đây ôm chầm lấy anh, hai mắt đỏ hoe, ôm anh rất chặt, nghẹn ngào nói: "Thiếu soái, em đạt hạng nhất trong hạng đơn Đánh Du Kích rồi!"

Anh vỗ vỗ lưng cậu, cười nói: "Nhóc con của thầy, giỏi lắm!"

Cậu ta chùi nước mắt lên vai anh, rồi đứng thẳng lên, kính cẩn làm một động tác cực kỳ tiêu chuẩn: "Thiếu soái Hứa, thầy là tấm gương của em!

Thầy xem nhé, sau này nhất định em cũng sẽ giỏi như thầy!"

Hạ Hứa ngẩn ra.Có thứ gì đó vừa đâm chồi, lặng lẽ chui khỏi mặt đất lạnh giá.Thốt nhiên, tất cả đội viện vừa ầm ĩ ban nãy chợt yên lặng lại, lần lượt giơ tay ngang trán chào anh.

Mấy giây sau, có người đi đầu hô: "Thiếu soái Hứa, thầy là tấm gương của chúng em!"

Hạ Hứa hơi hé miệng, nhìn những gương mặt trẻ tuổi nhiệt huyết trước mắt, viền mắt dần nóng lên.Gió lạnh thổi qua, đẩy vỡ tầng tầng tuyết đọng.

Tuyết tan rồi, mùa xuân sẽ đến.Dường như... tất thảy đã có câu trả lời.Cuộc đời mà anh đã đánh mất trông như thế nào, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ biết được.Nhưng cuộc đời anh đã trải qua là thế nào... thì anh biết.Có giãy dụa đau đớn, có những lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, có sự chờ đợi tưởng như không có hồi kết, có những ngày đêm bị vây quanh bởi máu tanh.Anh không thể bước vào một trường Đại học danh tiếng, anh đã khoác lên bộ đồ quân đội, rồi đến bộ đồ đặc chủng.

Anh từng bị tổn thương, từng bị chảy máu, từng trải qua một cuộc sống mà đại đa số người không thể tưởng tượng nổi.Bây giờ, những đặc công trẻ tuổi này đang nói cho hắn biết --- "Thiếu soái Hứa, thầy là tấm gương của chúng em."

Hạ Hứa hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy... không có gì phải xoắn xuýt cả.

Cuộc đời mà anh đã đi lệch, chưa chắc đã không có ý nghĩa.Khi người kia lại đưa tay cho anh lần nữa, nhất định anh sẽ nắm lấy...

để cứu rỗi cả hai.---Khi trở về căn cứ tập huấn thì trời đã khuya, còn lác đác đổ tuyết.

Hạ Hứa thấy một chiếc xe lấp lóe đèn, cửa xe mở ra, một bóng người quen thuộc bước xuống.Hai người nhìn nhau từ xa.

Mấy giấy sau, Dụ Thần chạy về phía anh trong tuyết.

Anh thở dài một hơi, để balo xuống, cũng bước nhanh về hướng hắn.
 
[Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.
39.


39.Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân, họ dừng lại, nhưng không ai bung dù ra.

Hạ Hứa bình tĩnh nhìn Dụ Thần.

Hắn vươn tay, tựa như muốn kéo anh vào lòng, nhưng cuối cùng vẫn thả tay xuống, nhẹ nhàng gọi: "...Hứa à."

Mấy hôm nay Dụ Thần đang bị cảm, giọng hơi khàn khàn, lại cộng thêm tiếng gió thổi xung quanh, nên trông hắn... lại càng tang thương.Hạ Hứa rũ mắt xuống.

Lúc ngẩng lên, trong mắt anh thấp thoáng ý cười: "Chờ bao lâu rồi?"

Người hắn khẽ run lên, lập tức hiểu được ẩn ý của anh sau câu nói này.

Sợi dây căng cứng trong lòng hắn bao lâu nay cuối cùng cũng được thả lỏng ra, chăm chú nhìn anh: "Từ sáng đã đến."

"Vậy... anh không ngại đợi thêm nửa tiếng nữa đâu nhỉ?"

Anh giơ hai tay lên: "Tôi đang bẩn quá, vào xe anh thì lại dơ xe anh mất.

Tôi đi tắm rửa thay quần áo rồi ra, được không?"

Hắn cố nén cảm giác muốn xông đến ôm anh vào lòng xuống, run giọng đáp: "...Được, anh chờ em."

---Nửa giờ sau, Hạ Hứa mặc một chiếc áo lông sạch sẽ, yên lặng ngồi ở ghế phó lái.Trong xe rất im ắng.

Nhất thời, không ai nói gì cả.Có ngàn lời muốn nói, nhưng cả hai không biết phải bắt đầu từ đâu.Dụ Thần muốn nói xin lỗi, muốn nói yêu anh, nhưng nếu chỉ nói miệng thì có vẻ lại không đáng tin quá.Hắn nâng tay phải lên, đặt lên mu bàn tay trái của anh, không dám cầm chặt.

Anh không hề động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn ra bóng đêm phía trước, cũng đang nghĩ mình nên nói gì.Đột nhiên, một tràng tiếng bụng reo chợt vang lên.

Hắn quay sang, anh thoáng vẻ lúng túng, ôm bụng cười gượng: "Xem này...

Mười ngày khốn khổ trong núi tôi ăn vừa không ngon vừa không no, giờ thì dạ dày kháng nghị rồi.

Trước khi về tôi ăn có tí, giờ đã đói đây."

"Em muốn ăn gì?"

Cuối cùng hắn cũng có can đảm nắm chặt tay anh hơn: "Giờ vẫn còn sớm, để anh dẫn em đi ăn."

"Lẩu đi!"

Thực sự anh rất đói, vừa nói vừa nuốt nước bọt: "Ăn cho ấm bụng!"

Đã sắp đến Tết âm lịch, khắp phố phường đã giăng đèn kết hoa.

Dụ Thần đặt một phòng riêng, Hạ Hứa vừa ngồi xuống đã cầm menu chọn liên tục, không khách sáo chút nào.

Treo áo của hai người lên xong, hắn bắt đầu nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt dịu dàng như biển.

Mãi đến khi anh đột nhiên ngẩng lên, mới sa vào vùng biển ấm áp đó.Anh hơi ngạc nhiên, lỗ tai đỏ bừng, lập tức chuyển menu sang cho hắn, lớn tiếng nói: "Tôi gọi xong rồi, anh xem có gọi thêm gì nữa không."

Thực ra hắn cũng chẳng bình tĩnh hơn anh là bao, chỉ là hắn không thể hiện ra mặt thôi.

Nhận lấy menu, hắn hỏi: "Đều là đồ mặn à?"

"À...

Tôi thích ăn thịt."

Hạ Hứa gãi gãi đầu: "Trong núi thiếu thịt lắm.

Không thì anh bỏ bớt mấy món đi, đổi thành đồ chay?"

Dụ Thần khẽ cười, chọn thêm bón món chay, không bỏ món mặn nào của anh đi, còn gọi thêm một bình sữa đậu nành nóng nữa.Đồ ăn lên, xếp ra đầy một bàn.

Hạ Hứa vừa nhìn đã thèm, liếm mép liên tục trong lúc chờ lẩu sôi.Lúc đầu hắn vốn ngồi đối diện anh, thấy dáng vẻ anh nhìn chằm chằm cái nồi thì đổi ý, chuyển sang ngồi cạnh anh.

Anh nghiêng sang nhìn hắn, hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì.Ăn lẩu ngon nhất là phải ăn tươi.

Rau dưa để lâu thì được, nhưng thịt mà để quá mười giây thì sẽ dai, không còn ngon nữa.Anh chẳng kiên nhẫn mấy, cho thịt vào ngoáy mấy vòng thì gắp ra ngay.

Hắn cản anh lại, chọn mấy miếng đã chín bỏ vào bát anh, còn lại thì thả lại vào nồi: "Em ăn đi, để anh làm."

Lỗ tai anh càng đỏ hơn, chẳng mấy chốc mà cả vùng cổ đã đỏ bừng: "Anh không ăn à?

Chần từng miếng một như thế thì phiền quá!"

"Không phiền đâu."

Trong lúc nói chuyện, mấy miếng thịt vừa nãy đã chín hẳn.

Hắn gắp vào bát anh: "Em đói mà?

Ăn đi ăn đi, muốn ăn gì nữa nào anh làm cho."

Hạ Hứa cắn một miếng, tươi ngon vừa miệng, ngon hơn lúc cùng ăn với đồng độ nhiều.Hắn đứng lên, kéo mấy đĩa thịt để khá xa lại gần, trút hết vào nồi lẩu.

Anh nhìn thấy vậy, khẽ thở dài, khóe môi cong lên: "Dụ Thần này."

"Hửm?"

"Ăn chung đi!"

Hắn gật đầu: "Xong lượt này thì ăn đây."

Dù hắn nói thế, nhưng chỗ thịt vừa chần xong cuối cùng cũng vào bát anh hết.

Hắn đâu có ba đầu sáu tay, thịt làm ra có miếng còn sống có miếng lại chín quá, thành ra không phải miếng nào cũng ngon.Nhưng Hạ Hứa ăn rất là vui vẻ.Ăn một lúc, thấy bớt đói bụng rồi, anh liền ăn chậm lại.

Anh nhìn hắn, rót hai cốc sữa đậu nành, giả vờ thờ ơ nói: "Hóa ra anh cũng thầm thích tôi."

Tay cầm đũa của Dụ Thần hơi run lên, rồi để đũa xuống: "Phải, anh vẫn luôn thầm thích em, thậm chí còn bắt đầu trước cả khi em thầm thích anh."

Hạ Hứa vốn định nói thế để bầu không khí đỡ ngượng ngùng hơn, ai dè... hắn lại thẳng thừng đáp như vậy.

Tim anh thoáng đập mạnh, giải vây cho mình: "Đều hơn 30 rồi... làm gì mà thầm với không thầm thích nữa."

"Ừ, sau này sẽ không là thầm mến nữa."

Hắn nhìn anh: "Chúng ta sẽ quang minh chính đại, sống bên nhau đến già."

Hơi thở của anh như dừng lại, rồi trở nên gấp gáp hơn.

Anh biết thế nào mặt mình cũng đỏ, liền đứng bật dậy, cầm đĩa thịt chưa chần trên bàn lên: "Để tôi làm cho anh một ít, nãy giờ chẳng thấy anh ăn bao nhiêu."

Lần này, dường như chiếc máy hát cũ thời niên thiếu đã được bật lên --- cuộc trò chuyện giữa hai người hầu như chẳng có trọng tâm, kể cả dù không nói gì, thì cũng không ai thấy xấu hổ hay mất tự nhiên.

Bây giờ, ngồi bên một nồi lẩu, một người chần đồ một người nói chuyện, chẳng bao lâu đã thân mật hẳn lên.Lúc nói đến Thường Niệm, khóe môi Hạ Hứa hơi run lên - anh không thể nói là mình đã tha thứ, cũng không thể nói là mình không tha thứ cho cậu.

Đấu với người đã mất, người sống không thể có cơ hội thắng nào.Thế thì còn nghĩ nữa làm chi?Đoán là nấm đã chín, Dụ Thần liền gắp mấy miếng vào bát anh.

Anh thử ăn, thấy rất ngon, liền gắp bỏ vào bát hắn: "Anh cũng thử xem."

Hắn cho vào miệng xong, anh mới nói: "Có thể là nấm độc đấy."

"Hả?"

"Không sợ à?"

Hắn nuốt nấm xuống, ấm áp lan tỏa đến cả cõi lòng.Anh nhún nhún vai: "Nấm ở Bắc Kinh đều là loại trồng trong nhà kính, để lần sau mùa mưa tôi dẫn anh đến Vân Nam ăn nấm dại, có thể ăn được nấm độc đấy."

"Em ăn rồi à?"

"Ừ, tươi non cực luôn."

Anh cười ha hả: "Chẳng mấy mà trước mắt đã nhảy ra mấy người tí hon ấy."

Mỗi năm đều có tin về người chết vì ăn phải nấm độc ở Vân Nam.

Dụ Thần nhíu mày, nghĩ mà sợ, nhưng anh vội đáp: "Tôi không ăn nhiều nên không bị sao đâu."

Bữa cơm này kéo dài hai tiếng.

Lúc đi, Dụ Thần mặc áo khoác cho Hạ Hứa, cả hai che ô đi giữa trời tuyết để tiêu thực một lúc, thấy ổn ổn rồi mới vào trong xe.Trên đường về căn cứ tập huấn, bầu không khí giữa hai người sôi nổi hơn lúc đến một chút.Dụ Thần hỏi: "Mấy hôm nay em thấy thế nào?

"Cậu ta" có xuất hiện nữa không?"

"Không."

Hạ Hứa cầm cốc cafe nóng vừa mua: "Cũng không biết sau này có ra nữa không."

"Sẽ không đâu."

Hắn kiên định nói: "Nhất định là không."

Anh cười cười, một lúc sau thì nói: "Này, sau này mà hai ta ở với nhau... thì có tính là tâm thần ở với tâm thần không?"

Dụ Thần lái xe rất chậm, hẳn là không muốn đưa anh trở về: "Em về thì bệnh của anh cũng khỏi rồi."

"A...

Trông ảo giác của anh thì trông tôi thế nào?"

"Tóc húi cua, da cháy nắng."

Ánh mắt hắn dần tối xuống: "Trên người không có vết thương."

Anh nhỏ giọng bảo: "Nhưng tôi có.

Những vết sẹo kia... rất xấu."

Hắn dừng xe ở ven đường, nghiêng người sang: "Có thể cho anh nhìn không?"

Anh thoáng cười: "Giờ thì không được."

Hắn cau mày, trong mắt thoáng vẻ đau lòng.Anh nói tiếp: "Tết âm lịch tôi được nghỉ dài lắm, để đến đó hẵng nhìn."

Hắn chợt ghé sát vào, hôn lên trán anh.

Thật lâu sau hắn mới tách ra, nói nhỏ: "...Được."

---Lúc về đến căn cứ, Hạ Hứa không xuống xe ngay mà giơ tay ra trước mặt Dụ Thần, hẳn là muốn đòi hắn gì đó.Hắn chưa kịp phản ứng ngay, thấy ngoài trời có tuyết thì lập tức lấy khăn quàng cổ lông dê ở ghế sau lên, quàng lên cho anh.Anh bật cười: "Ý tôi không phải thế, nhưng cái này tôi cũng thích."

Tay cầm khăn của hắn hơi khựng lại, lại nghe anh nói: "Tôi vẫn giữ cái áo đồng phục anh cho tôi năm đó đấy, không nỡ vứt đi, luôn cảm thấy trên nó có mùi của anh, nên thậm chí còn không nỡ giặt."

Hắn kể lại chuyện ngâm đồng phục với sữa tắm hồi đó ra, anh ngạc nhiên nhìn hắn, chịu thua thật rồi, vỗ vai hắn một cái: "Anh thắng rồi!"

Tuyết đã ngừng rơi.

Nửa phút sau, anh chăm chú nhìn hắn: "Không định trả lại cho tôi sao?"

"Gì cơ?"

"Miếng ngọc anh tặng tôi ấy."

Dụ Thần hơi hé miệng, ngực dần dần nóng lên."

Thứ ngày đó anh lấy từ trong người ra ấy, bây giờ..."

Anh mấp máy môi: "Có thể trả lại rồi đeo cho tôi không?"

Hắn cúi đầu, gỡ ngọc xuống - vì đeo trên người quá lâu nên nó vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể.

Anh nghiêng người về phía trước, tay hắn vòng qua cổ anh, đeo nó lên cho anh.Anh không cất nó vào dưới áo ngay, mà cầm nó lên, tỉ mẩn nhìn một hồi.

Rồi anh cúi xuống, thành kính đặt lên nó một nụ hôn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back