- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 407,479
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Ánh Trăng Sáng Của Hạ Thanh Trì
Chương 70: Càng Ngày Càng Chướng Mắt
Chương 70: Càng Ngày Càng Chướng Mắt
Lúc nhỏ, mẹ từng nói khi một người chết đi, họ sẽ không biến mất mà hóa thành một ngôi sao lơ lửng ở trên trời, hằng ngày đều dõi mắt xuống, quan sát những người thân của mình.Nghiên Nghiên bật ô, chậm rãi rời khỏi nhà tang lễ.
Đêm rồi, trời vẫn mưa như trút nước, hoàn toàn không thấy một bóng sao nào cả.
Cô đặt chiếc ô trên vai, từ từ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt kia.
Hôm nay nhiều mây lắm, ba người họ có lẽ không nhìn thấy cô đâu.
Nghiên Nghiên thở dài một hơi, đôi mắt sưng đỏ chậm rãi nhắm lại.Ba người họ đều là kẻ nói dối, đã hứa sẽ ở bên cạnh cô thật lâu, cuối cùng lại quay lưng bỏ đi.
Kẻ nói dối!
Toàn là kẻ nói dối!
Khóe môi cô run run, nước mắt giàn giụa trên gò má.Tại sao chứ?
Cô rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà phải chịu đựng một trừng phạt khắc nghiệt như vậy?
Nghiên Nghiên ngồi sụp xuống đất, quỳ trên vũng nước mưa đọng trên mặt đất.
Mưa vẫn không ngừng trút xuống, nước mưa rơi vào chiếc ô, tạo ra âm thanh rất to.
Một cơn gió thổi mạnh qua, hất bay chiếc ô trong tay cô, khiến nó lệch đi, bay sang một bên, ẩn vào bóng đêm.Nước mưa thuận thế quất mạnh vào khuôn mặt trắng nõn của Nghiên Nghiên.
Cô nhắm tịt mắt, ngửa mặt lên trời, cảm nhận từng giọt nước lạnh lẽo ấy xối vào mặt.
Cô đã cố gắng biến bản thân thành một người hoàn hảo, muốn thật lòng thật dạ thấu hiểu và yêu thương từng chút một xung quanh mình.
Nhưng có cố thế nào cũng không được, sự tàn khốc và nhẫn tâm của thế giới này như một đòn quật mạnh vào cơ thể cô."
Tôi hận các người!"
Cô lẳng lặng bật ra một câu, đôi tay mảnh khảnh buông thõng xuống.
Từ Lý Húc đến Trần Tố Oanh, cô càng im lặng lùi bước, họ càng vô tư lấn tới.
Cô cúi đầu, khuôn mặt đã ướt đẫm nước, chẳng rõ trên đó có bao nhiêu phần nước mưa, bao nhiêu phần nước mắt."
Cha tôi, hôn phu của tôi đều bị các người lấy hết rồi, chưa đủ sao?
Muốn tôi cô độc đến chết sao?" – Nghiên Nghiên gục đầu xuống nền đá lạnh, bật khóc tức tưởi. – "Tôi thua rồi!
Thua các người rồi!"
Phải, cô thua rồi, thua một cách thảm hại nhất.
Mỗi một lần bị đẩy ngã, lúc nào cũng phải cười tươi tự mình đứng dậy, lúc nào cũng phải tự nhủ bản thân rằng sẽ không sao.
Nhưng cô chưa bước được ba bước lại bị quật xuống không thương không tiếc.
Rốt cuộc là tại sao?
Cô không xứng có được cuộc sống bình thường ư?Nghiên Nghiên nghiến răng, đôi tay nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã siết chặt lại.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng rào rào của nước mưa đang không ngừng đổ xuống.Cô từ từ đứng dậy, lững thững bước từng bước ra đường lớn, đôi mắt hằn đầy tia máu.
Cô đâu phải chưa nghĩ tới những suy nghĩ tiêu cực nhất, nhưng vẫn không có đủ dũng khí.
Thật hèn nhát, toàn thân rõ ràng đã đầy thương tích, bị giày vò đến mức này lại không thể chết đi một cách thoải mái được.Nghiên Nghiên chẳng bận tâm tới toàn thân đã ướt nhẹp, mái tóc đen dài cũng dính bết trên mặt.
May thật, hiện tại chẳng còn ai ở nhà tang lễ, chẳng có ai biết Lý tiểu thư phát điên ở nơi này đâu.
Cô đưa tay gạt qua má, bật cười một tiếng rồi lững thững kéo chiếc túi xách rời đi...Cái chết của Tống Ni đến bất ngờ, nhưng lắng xuống cũng thật nhanh.
Chưa đầy một tuần, dư luận đã trở về trạng thái bình thường.
Đến đám người tự nhận là fan ruột của Tống Ni, mấy tuần trước xô xát rất hăng với Trần Tố Oanh, cuối cùng vẫn bị Hạ Thanh Trì làm cho ngậm miệng hết.
Cái chết của một diễn viên tiếng tăm lẫy lừng cứ thế qua đi, chẳng rõ trong lòng người đời có bao nhiêu phần nuối tiếc, bao nhiêu phần đau buồn.Thực ra, chẳng ai có nghĩa vụ phải quan tâm đến, nhưng nghĩ tới bông hồng từng nở rộ, được người người yêu thích ấy đã lìa cành, Nghiên Nghiên không khỏi nuối tiếc.
Mới có một tuần mà mọi chuyện đã thành ra như vậy, không biết một năm, hai năm trôi qua có ai nhớ tới làng giải trí từng có tiểu hoa tên Tống Ni không.Tang sự của Tống Ni đã thu xếp ổn thỏa, Nghiên Nghiên lại tiếp tục trở về quỹ đạo bình thường, có điều, cuộc sống hình như càng lúc càng vô vị.
Chẳng biết từ lúc nào, cô không còn cảm thấy thành phố phồn hoa này vui nhộn nữa.Nghiên Nghiên thở dài, chầm chậm cầm tách cà phê nóng mà phục vụ đưa đến, nhấp một ngụm.
Kể ra thì Hạ Thanh Trì cũng tận tâm tận lực nhỉ, giúp vợ mới cưới thu dọn không ít tàn cuộc.
Nghiên Nghiên thong thả nhâm nhi cốc cà phê, trong lòng chẳng chút gợn sóng, lơ đễnh nhìn ra bên ngoài."
Lý tiểu thư trong lòng đang có tâm sự sao?" – Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phía đối diện bỗng nhiên vang lên.
Nghiên Nghiên giật mình, lúc này mới nhớ ra bản thân đang uống cà phê cùng người này.
Cô ngước mắt, nở một nụ cười khô khốc.Mái tóc đen mềm mại rũ xuống chớm lông mày, đôi mắt vừa to vừa sắc cùng nốt ruồi lệ ở đuôi, kèm theo một nụ cười ấm áp, đủ đốn tim các cô thiếu nữ.
Nghiên Nghiên nhìn mà không khỏi trầm mặc.
Đây là người đàn ông thứ năm cô gặp trong tuần rồi, ngoại hình người nào người nấy đều như thần tượng, minh tinh.
Lăng Tuyết đi tìm người giới thiệu, chắc cũng tốn không ít công sức."
Trong người tôi không thoải mái, khiến anh Lưu mất hứng rồi." – Cô đặt tách cà phê xuống bàn, nặn một nụ cười xã giao đáp lại anh ta.Từ tiểu thịt tươi đến giám đốc đĩnh đạc, từ người ôn hòa đến kẻ lạnh lùng, hình như con bé Lăng Tuyết đều mai mối hết cho cô rồi.
Người đàn ông trước mặt này hình như hơn ba mươi một chút, hành xử lại rất trưởng thành, vừa tinh tế, vừa chu đáo.
Nghiên Nghiên chậm rãi bỏ một miếng bánh vào miệng, đôi mắt cụp xuống: "Cảm ơn ly cà phê của anh Lưu, tôi thực sự rất cảm kích."
"Cũng không có gì cả, từ lâu tôi đã nghe tới danh tiếng của Lý tiểu thư.
Ly cà phê này có là gì, đáng lẽ tôi phải mời cô tới nhà hàng đắt tiền hơn mới đúng." – Anh ta mỉm cười hòa nhã, giọng nói ấm áp vô cùng.
Nếu là cô thiếu nữ non tơ của trước đây, Nghiên Nghiên có lẽ đã đổ đứ đừ rồi.
Cô hiện tại chẳng xao động lấy một chút, chậm rãi xắn miếng bánh bỏ vào miệng.Phía cầu thang bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, động tĩnh rất nhanh đã thu hút không ít vị khách xung quanh.
Nghiên Nghiên vốn chẳng để tâm, cho tới khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Không phải, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu!
Người này là bạn thuở nhỏ của em, chỉ là bạn bè mời nhau uống cà phê thôi."
"Tố Oanh, em có gì mà phải giải thích, quan hệ chúng ta rõ ràng như vậy, đâu cần nhiều lời với tên xấu tính này." – Giọng của một chàng trai cất lên.
Tiếng ồn ào vô cùng lớn, đám khách xung quanh muốn lơ đi cũng không được.Nghiên Nghiên cũng dừng tay, từ từ quay đầu nhìn về hướng đó, đôi mắt anh đào vẫn như đầm nước tĩnh mịch.
Quả nhiên, cô không nhận lầm.
Trần Tố Oanh đứng giữa cầu thang, hoảng hốt nhìn qua nhìn lại giữa hai người đàn ông, bộ dáng đó cứ như là bị bắt gian tại trận ấy nhỉ.
Cô quay lại, không kìm được mà cười khẩy một cái.Hạ Thanh Trì kết hôn rồi cũng bận rộn quá.
Lúc mới về nước, cô đã nghe không ít tin đồn tình cảm của Trần Tố Oanh, hết bạn gái tin đồn của ca sĩ nổi tiếng lại tới tình nhân của Trình đại thiếu gia, giờ lại là gương mặt mới, không biết là cậu ấm nhà nào đây.Hạ Thanh Trì ở bên này tối sầm mặt, miệng run run nhưng mãi vẫn chẳng thốt lên được câu nào.
Trợ lý Đường Khúc ở phía sau cũng toát mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng phẩy tay sai đám vệ sĩ tiến lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?
Đưa thiếu phu nhân về!"
"Hạ thiếu cũng vô duyên vô cớ thật, Tố Oanh ra ngoài gặp bạn cũ cũng không thể sao?
Người đời nói chẳng sai thật, Hạ gia chính là hang hùm, bước vào thì khó bước ra." – Chàng trai trẻ đó tiến lên một bước, giơ tay chắn trước mặt Trần Tố Oanh, giọng điệu có vài phần cợt nhả, châm biếm."
Lý tiểu thư, cô..."
"Không có gì, ta cứ việc thưởng thức!" – Nghiên Nghiên nhẹ nhàng xắn một miếng bánh nhỏ, thong thả cắt lời của người đàn ông họ Lưu.
Hiếm khi ra ngoài lại gặp kịch hay thế này, cô phải ở lại xem cho hết chứ.Thực ra, đây cũng chẳng phải lần đầu, từ miệng Lăng Tuyết cô đã phong thanh nghe được lùm xùm này rồi.
Trần Tố Oanh đâu chỉ là Hạ thiếu phu nhân, còn là tiểu hoa đang độ nổi tiếng, từng hành động của cô ta được nhiều người để mắt lắm chứ.
Thanh mai trúc mã vừa bay về nước đã tìm đến, ngày ngày đi đây đi đó, lướt qua lướt lại, quả thực là bạn bè thâm tình.Đã bước chân vào Hạ gia hiển hách thế rồi vẫn còn dây dưa với người đàn ông khác.
Ban ngày chạy khắp nơi tìm vợ, ban đêm về thu dọn mớ hỗn độn do cô ta để lại, yêu một người như thế, hẳn rất phiền rất mệt.
Nghiên Nghiên ban đầu không hề có thành kiến, nhưng càng ngày cô càng cảm thấy Trần Tố Oanh thật là chướng mắt.Hạ gia có một cô con dâu phiền phức như vậy cũng chỉ thêm mất thời gian vô nghĩa thôi.
Cô bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê, dần cảm thấy nhàm chán trước những trò hề của Trần Tố Oanh.
Hết dây dưa với đàn ông lại kéo chân đồng nghiệp, chính Tống Ni cũng bị cô ta gián tiếp hại chết.
Cuối cùng cô cũng hiểu cái cảm giác đó của Lăng Tuyết rồi, thật phiền phức.
Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô lại thấy rất thoải mái, giống như...Nghiên Nghiên cúi sụp xuống, kinh ngạc bịt chặt miệng khiến người đàn ông đối diện giật mình.
Anh ta nhìn về phía Hạ Thanh Trì, dường như đã hiểu được, vội vàng rút khăn giấy, cẩn thận đưa tới trước mặt cô: "Cô không sao chứ?"
Nghiên Nghiên khe khẽ lắc đầu, cô mím môi, trợn tròn mắt kinh ngạc.
Không ngờ bản thân lại có suy nghĩ đó...
Suy nghĩ y hệt trà xanh.Cô hít sâu một hơi, cố gắng nén lại dòng cảm xúc hỗn loạn trong lòng rồi ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Đám người họ hình như sắp đánh nhau mất rồi, người nào người nấy đều mặt mày căng cứng.