Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mùi Thơm Của Ánh Sáng

Mùi Thơm Của Ánh Sáng
Chương 19: Mắt sưng


Trở về đến nhà anh họ đã là 12 giờ đêm.Tôi được anh dẫn đến căn phòng vừa có chút xa lạ vừa có chút quen thuộc, vì tôi đã không ít lần ngủ lại ở đó.Khi bước vào trong, thấy điều hoà đã được bật sẵn, tôi lập tức thả người rơi tự do trên chiếc giường mềm mại kia.

Muốn ngủ một giấc cho đỡ mệt.Nhưng khi nằm xuống một lúc lâu rồi, mà tôi vẫn chẳng thể chợp mắt được.Khẽ xoay người, nằm quay lưng về phía cửa phòng.

Nghĩ đến những gì đã diễn ra tối nay và số câu hỏi tự đặt ra cho bản thân lúc ngồi sau xe anh Tùng.

Cảm giác trống rỗng lại một lần nữa xâm nhập vào cơ thể tôi.

Nó khiến tôi thấy khó chịu đến mức cả cơ thể đều co quắp lại.Rốt cuộc...Tôi nên làm thế nào đây?Nên phản ứng và cư xử ra sao đây?"

Cạch", bỗng âm thanh mở cửa từ phía sau lưng truyền đến, khiến cả người tôi bất giác trở nên căng thẳng."

Trâm Anh, con ngủ chưa?"

Là mẹ!

Muộn rồi mà!

Bà ấy chưa ngủ sao?"

Trâm Anh."

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng gọi nhỏ của mẹ vang lên thật rõ ràng, và tôi cảm nhận được, bà ấy đang đi đến gần tôi.Tôi không biết vì sao muộn rồi mà mẹ còn tìm mình.

Nhưng linh cảm trong tôi đang mách bảo tôi rằng nếu bản thân đáp lại tiếng gọi của mẹ, có thể sẽ khiến cho cảm xúc của bà ấy trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết.Vậy nên tôi chọn cách im lặng, hai mắt nhắm lại, làm như bản thân đã ngủ say.Sau đó, tôi bất ngờ cảm nhận được một bàn tay ấm áp dịu dàng chạm vào tóc mình, rồi bàn tay ấy chậm rãi vuốt nhẹ.Một cái...Hai cái...Ba cái...Bốn cái..."

Trâm Anh, mẹ xin lỗi, xin lỗi con rất nhiều!!"

Một câu nói nghẹn ngào đột ngột vang lên, tôi bỗng thấy mũi mình cay xè, hai hàng lông mi đã dần ướt đẫm vì nước mắt.

Trong lòng thì lại đau đến khó thở.Và tôi đã cảm nhận được rất rõ bàn tay vuốt tóc mình...

đang run rẩy một cách nặng nề."

Mẹ rất hối hận khi đã đưa con đến với cái gia đình mục nát này!"

Bà ấy tiếp tục nói."

Lúc đầu mẹ nghĩ, chỉ cần mẹ chịu đựng để trở về yêu thương con thôi là đủ rồi, là có thể bù đắp cho con và giúp con buông bỏ được khoảng thời gian tiêu cực khi không có mẹ bên cạnh."

Bỗng giọng mẹ nghen hẳn lại, bà ấy nói: "Nhưng mà... mẹ đã sai rồi!

Vào khoảnh khắc tối nay khi mẹ nhìn thấy con đứng ở cầu thang với ánh mắt bàng hoàng và đau khổ.

Mẹ mới chợt nhận ra, là mẹ đã về muộn rồi, con gái của mẹ thực sự đã không thể trở lại như trước được nữa... huhu, là mẹ đã nghĩ quá đơn giản."

"Đối với những thứ mà con gái mẹ phải trải qua chưa từng có chuyện nào là nằm trong khả năng chịu đựng của con lúc đó cả."

Mẹ!!

Đừng... hức...Tôi cắn chặt răng, nhắm chặt mắt, cố gắng ngăn việc bản thân muốn khóc nấc lên.Mẹ ơi...!!"

Mẹ đã rất hối hận, năm đó mẹ không nên rời đi, mà nên ở lại để làm điểm tựa cho con!

Đều là do mẹ quá sốc nổi nên con gái của mẹ mới phải vất vả chống chọi với cả thế giới này một mình như vậy!

Huhu..."

"Huhu, hức...

Trâm Anh, mẹ xin lỗi, xin lỗi vì tất cả!!"***Sáng hôm sau.Cộc... cộc... cộc."

Trâm Anh, mau xuống ăn sáng đi!"

Tôi nhìn cánh cửa đang phát ra tiếng nói của anh họ, tôi vẫn không trả lời, chỉ để hé cửa ra một khe nhỏ hỏi: "Mọi người xuống hết dưới nhà rồi ạ?"

"Ừ, xuống hết rồi."

"Vậy anh ăn sáng chưa?"

"Chưa, anh còn đang đợi mày mà, mau xuống ăn đi rồi còn đi học nữa."

Sau khi hỏi xong những điều mà mình muốn biết, tôi mới chậm rãi mở hẳn cánh cửa để lộ ra khuôn mặt của bản thân.Và ngay lập tức, đôi mắt của anh họ nhìn tôi chuyển thành ngạc nhiên: "Sao... sao mắt mày lại sưng húp lên thế kia?...

Mày lại lén khóc đấy à?

Sao lại khóc?

Hôm qua mày bảo với anh là không khóc được nữa cơ mà, sao giờ mắt lại sưng lên như bị lẹo thế này?"

Bị anh họ hỏi một tràng mà không kịp trả lời, thế là tôi cứ đứng im một chỗ nhìn anh."

Này, sao không nói gì?

Chẳng nhẽ hôm qua mày khóc nhiều quá nên quên tiếng mẹ đẻ à?"

Anh nhướng mày, nói với giọng vừa quan tâm vừa thiếu đòn."

Anh!"

Tôi khẽ nhăn mày gọi, sau lại nhẹ giọng hỏi: "Anh có kính râm không?"

"Muốn giấu mọi người trong nhà?"

Anh hỏi.Tôi gật gật."

Anh chỉ có mỗi kính râm mắt xếch thôi!

Mày dám đeo không?"

Anh hỏi tiếp."

Không sao!

Loại nào em cũng đeo được!"

Tôi tỏ vẻ chắc nịch đáp, vì chỉ cần quan được cái cổng nhà anh họ là tôi không lo mẹ sẽ phát hiện."

Ừm, thế thì chờ anh chút, mà giờ mày muốn giấu vậy thì tốt nhất là không ăn sáng dưới nhà nữa, đến trường sớm mà ăn!"

Anh dặn dò tôi rồi quay lưng đi về phòng mình."

Vâng."

Còn tôi thì trong lúc chờ anh đã nhanh chóng đi thay quần áo đồng phục và chuẩn bị sách vở.10 phút sau.Ngay tại vị trí cầu thang."

Đeo vào này."

Anh họ chìa cái kính ra.Tôi nhận lấy rồi bắt đầu nghe anh dặn: "Bây giờ anh đếm đến ba là mày chạy ra ngoài sân trước, rồi chờ anh lấy xe ra chở mày đi học!

Ok nhá?"

Tôi vừa nghe vừa gật đầu, tay thì mở kính ra đeo lên mắt, chuẩn bị tư thế chạy.

Nhưng chợt nghĩ ra một điều, liền quay lại hỏi anh họ: "Thế nhỡ em chạy không thuận lợi thì sao?"

"Mày..."

Anh bất lực nhìn tôi.Còn tôi thì nở một nụ cười vô dụng."

Thôi không sao, giờ mày nghe anh, cứ cắm đầu mà chạy, ai gọi cũng không được dừng lại, còn lại thì để anh!"

"Ok anh."

Tôi gật đầu và anh Tùng bắt đầu đếm: "Một... hai... ba, chạy!"

Theo hiệu lệnh của anh, tôi lập tức lao nhanh ra ngoài, miệng nói to: "Con chào mẹ, cháu chào hai bác ạ!"

Và ngay trước khi chạy qua cánh cửa nhà, một bóng lưng đang ngồi ăn cơm xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Lập tức, hình ảnh mẹ ngồi bên mép giường vào đêm qua lại hiện lên trong tâm trí tôi, bà ấy cứ nói xin lỗi, xin lỗi với tôi, mẹ cứ nói mãi, nói mãi cho đến khi khàn cả giọng mới ngưng lại.Khi chạy ra đến ngoài sân, tôi đã nghe thấy tiếng gọi với lại của mẹ anh Tùng: "Ơ, Trâm Anh quay lại ăn sáng đã con!"

"Thôi mẹ ạ!

Nay em ý phải trực nhật lớp nên giờ bọn con phải đi học luôn không thì không kịp mất.

Con chào bố mẹ, cháu chào thím."

Giọng anh họ từ trong nhà vọng ra."

Vậy hai đứa nhớ ăn sáng ở căn tin hoặc trên đường đi thì mua cái bánh mì lót dạ, không được nhịn ăn sáng đâu đấy!"

Mẹ anh họ dặn thêm."

Vầng ạ."

Nói rồi anh Tùng bước ra từ cửa nhà, bước đến chỗ tôi: "Hình như không ai thấy cặp kính râm mày đeo thì phải!?

Vậy thì trả anh đi!"

Rồi anh đưa tay lên trước mặt tôi, định gỡ kính xuống.Nhưng tôi đã né kịp, liền nhăn mày nói: "Còn ở trường nữa mà..."

"Nhưng trường sẽ không cho mày đeo đâu."

"Thì em bảo là em bị đau mắt đỏ."

"Nói dối nhiều không tốt đâu!"

"Nói dối mà không hại ai, lại có thể giúp mình thì nhiều một chút cũng không sao mà."

Tôi mỉm cười phản bác lời anh.Vừa nghe tôi nói thế, gương mặt anh thoáng ngẩn ra, rồi quay đi nói: "Cuối ngày trả anh!"

"Tuân lệnh."

Tôi vui vẻ nhìn anh đi lấy xe.***"Đến trường em rồi anh!"

Tôi ngồi ở đằng sau xe vỗ vào vai anh Tùng mấy cái nhắc nhở.Rồi anh dừng xe lại, còn tôi thì nhanh chóng xuống xe, tháo mũ bảo hiểm rồi đưa anh."

Lúc về mày đi nhờ được ai thì đi, vì có khả năng anh bận nhiều việc không đón được mày, hoặc chắc là anh chỉ chở mày đi mỗi buổi sáng được thôi!"

Anh nhận lấy mũ rồi dặn dò tôi."

Nhỡ em không nhờ được ai thì sao?"

"Thì phải bảo anh, anh đón."

"Vâng, vậy thôi em vào trường trước đây, bye bye!"

Tôi vẫy tay chào anh họ rồi xoay người bước vào trường, phía sau là tiếng xe máy nổ của anh họ đang nhỏ dần.Sải bước đi đến canteen của trường, tôi đã mua một cái bánh mì pate cùng với một cố cà phê rồi tìm một chỗ ngồi thích hợp để ăn sáng.Trong lúc ăn, vì để không cảm thấy vướng víu, tôi đã bỏ cái kính râm sang một bên.

Trong lòng thì lại cứ nghĩ sẽ không có ai để ý đến bản thân lúc này đâu.Nhưng mà... nghĩ thì chỉ mãi là nghĩ mà thôi, vì ngay lúc tôi đang cúi đầu cắn một miếng bánh mì thứ 8 thì..."

Trâm Anh."

Bỗng một tiếng gọi quen tai vang lên, tôi liền theo phản xạ tự nhiên mà ngẩn đầu nhìn về phía trước.Nhìn thấy Hoàng đứng cách đó không xa, tôi liền hoảng loạn, vội vã đeo kính râm lại."

Trâm Anh, mắt cậu sao thế?"

Vừa mới định hình một chút, tôi đã thấy Hoàng với vẻ mặt lo lắng ngồi ngay trước mắt, hỏi."

Tớ bị đau mắt đỏ thôi."

Tôi mỉm cười trả lời.

Trong lòng thì có chút hoảng loạn vì không biết khi nãy Hoàng có nhìn ra được mắt của tôi là vì sao mà bị sưng không nữa.Nghe được câu trả lời của tôi, gương mặt Hoàng bỗng có chút kì lạ, rồi cậu ấy gật gù hỏi lại: "Vậy sao?"

Nghe câu ấy hỏi lại chỉ với hai chữ, chẳng hiểu sao cảm giác trong lòng toi liền cứ không thể yên ổn nổi.Chỉ biết liếm môi kể ra một câu chuyện ngắn mà bản thân tự bịa: "Tớ lúc sáng nay tỉnh dậy thì phát hiện ra mắt mình đột nhiên đỏ ngàu rồi bị sưng ở mí mắt nên mới biết là mình bị đau mắt đỏ."

"Có thể tháo kính xuống cho tớ xem được không?"

Hoàng hỏi tiếp."

Không được, tớ... tớ sợ là sẽ lây cho cậu!"

Tôi có chút chột dạ nhìn xuống dưới đùi nói."

Vậy lúc cậu nhìn vào ánh sáng có thấy bị đau mắt không?"

"Không có."

"Vậy mắt cậu cậu có tiết ra nhiều rỉ mắt không?"

"Không có."

"Đây là lần đâu tiên cậu bị đau mắt đỏ sao?"

"Ừm!"

Nghe tôi 'ừm' một tiếng, sắc mặt của Hoàng lập tức thay đổi hẳn: "Tớ từng bị đau mắt đỏ cách đây không lâu,... các triệu chứng của cậu đều không phải là đau mắt đỏ!

Cậu đang... nói dối!!"

Đùng...Một câu nói như sét đánh ngang tai!

Tôi liền theo phản xạ mà ngẩn đầu nhìn Hoàng.Vào khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt nhạy bén kia, tôi mới chợt nhận ra từ nãy đến giờ, những câu mà cậu ấy hỏi chỉ là đang khẳn định phán đoán của bản thân mà thôi.Vỗn dĩ ngay lúc đầu cậu ấy đã biết tôi nói dối rồi.

Nhìn gương mặt không cảm xúc của Hoàng, tôi chỉ biết thầm trách bản thân đã không tìm hiểu kĩ về bệnh đau mắt đỏ."

Trâm Anh, tớ hình như phát hiện ra, mỗi lần cậu nói dối mà không có chuẩn bị trước là sẽ lại liếm môi!"

Cậu ấy lại nói tiếp.Và khi lời của Hoàng vừa dứt, đôi mắt tôi nhanh chóng kinh ngạc đến mức mở lớn hơn, ngay cả mỗi cũng hé mở.Trong đầu thì lập tức nhớ lại lúc bản thân liếm môi khi nãy.Hoàng... cậu ấy vẫn luôn quan sát tôi??"

Có thể nói tớ nghe, vì sao lại khóc nhiều như vậy không?"

Giọng bỗng Hoàng dịu hẳn đi, ân cần nhìn tôi."

Tớ, cái này tớ không tiện kể với cậu."

Tôi ấp úng nói."

Chỉ có tớ là không tiện sao?"

Hoàng chống tay lên bàn, hỏi tiếp một câu kì lạ.
 
Back
Top Bottom