Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành

Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Chương 25: Là Người Yêu



Hai người chưa kịp nán lại lâu thì phía đồn cảnh sát đã gọi điện đến, hỏi xem họ có tiện qua đó không.

Dù hôm qua thư ký Cao đã lo liệu hầu hết mọi việc nhưng Kỷ Chính Sơ vẫn cần bổ sung bản ghi lời khai.

Thế là sau khi ăn xong, họ cùng nhau đến đồn cảnh sát.

Tống Thanh Uẩn lái xe còn thư ký Cao thì dẫn theo luật sư đi thẳng đến đó trước. Dự định sau khi Kỷ Chính Sơ hoàn thành lời khai, cả nhóm sẽ bàn bạc chuyện kiện cáo nhà họ Tưởng.

Chi phí y tế, tổn thất tinh thần_____ không thể thiếu bất cứ khoản nào.

"Anh đã bàn với cha mẹ em rồi. Vụ kiện này để bên anh xử lý vì luật sư của anh sẽ theo sát toàn bộ quá trình. Còn chuyện làm ăn của nhà họ Tưởng, cha mẹ em đang bận công chuyện ở nước ngoài, đợi qua đợt này rồi tính. Đến lúc đó, gửi tặng họ một món quà lớn cũng chưa muộn."

Người đàn ông bình tĩnh nói, một tay giữ vô lăng.

Kỷ Chính Sơ ngáp một cái, gật đầu: "Em biết rồi. Tưởng Phong là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tưởng, để cậu ta dính vào vụ kiện này cũng coi như cho cha cậu ta chút việc vặt để làm. Chờ cha mẹ của em về rồi tặng 'đại lễ' sau."

Người đàn ông khẽ cười khẩy: "Chút việc vặt? Nếu con cáo già nhà họ Tưởng không bị tổn thất nghiêm trọng thì đừng mong lôi con trai ông ta ra khỏi vụ này. Anh còn chưa động tay động chân ở trong tù với cậu ta là vì anh biết tuân thủ pháp luật đấy."

Khoác lên mình bộ vest đắt tiền, làm công việc cao quý nhất nhưng lại nói những lời mang phong thái của một kẻ lưu manh.

Đúng kiểu 'học thức nhưng nguy hiểm'.

Kỷ Chính Sơ: "..... Anh à, dù sao anh cũng là con cháu ba đời nhà cán bộ, nói chuyện có thể đừng có..... cặn bã thế không?"

Tống Thanh Uẩn lạnh lùng trả lời: "Vợ của anh suýt chút nữa bị làm nhục, nếu là em thì em cũng muốn làm thịt cậu ta thôi."

Kỷ Chính Sơ: "......"

Mặc dù cũng đúng nhưng mà..... cái người suýt bị làm nhục đó hình như chính là cậu đấy?

Cậu không dám lên tiếng nữa, chỉ biết đỏ mặt giả chết.

------

Tới đồn cảnh sát, Kỷ Chính Sơ dưới sự tháp tùng của Tống Thanh Uẩn đã hoàn thành lời khai một cách trọn vẹn.

Không mất quá nhiều thời gian.

Sau đó, cả hai cùng luật sư bàn bạc về vụ kiện.

Đến khi xong xuôi, trời đã sang chiều muộn, gần bốn giờ.

Tống Thanh Uẩn từ lúc ra khỏi đồn cảnh sát đến giờ vẫn mang bộ mặt u ám, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.

Kỷ Chính Sơ kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng gọi: "Anh."

Cậu biết, từ lúc cậu thuật lại lời khai, tâm trạng của Tống Thanh Uẩn đã không vui rồi.

Có lẽ vì vậy mà lúc bàn bạc với luật sư, sắc mặt của hắn vẫn lạnh băng, giọng điệu sắc bén đến mức áp đảo. Kỷ Chính Sơ thậm chí còn có một giây đồng cảm với luật sư và thư ký Cao - hai người họ càng nói chuyện, áp lực càng lớn, tốc độ gật đầu cũng ngày càng gượng gạo. Nhưng trước khí thế của ông chủ, họ chỉ có thể cố gắng cắn răng mà gật tiếp.

"Anh, anh đang không vui à?"

Kỷ Chính Sơ hỏi hắn.

Người đàn ông dừng xe, phủ nhận: "Không."

Rồi hắn nghiêng người về phía cậu, giúp cậu tháo dây an toàn, chuẩn bị dẫn cậu xuống xe.

Nhưng Kỷ Chính Sơ lại giữ chặt dây an toàn, ngước mắt lên nhìn hắn chăm chú:

"Thật sự không khó chịu hả? Em không tin. Mặt của anh sắp dài đến tận đất rồi kìa."

Người đàn ông không động đậy.

Chỉ là, hắn ngược lại nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vu.ốt ve.

Một sự dịu dàng đầy ẩn ý.

Nhưng trong không gian xe kín bưng, thông qua pheromone thoang thoảng tỏa ra từ người đàn ông, cậu lại cảm thấy được sự chiếm hữu.

Đó là d.ục v.ọng độc chiếm của Alpha với bạn đời.

"Mỗi người chúng ta đã cho cậu ta một trận no đòn, luật sư cũng nói rồi, ít nhất cậu ta phải ngồi tù năm năm. Hơn nữa, cậu ta cũng chưa làm gì em cả, anh đừng giận nữa."

Giá như cậu không nhắc thì tốt.

Nhắc đến chuyện này......

Hình như lại vô tình khơi dậy ha.m m.uốn chiếm hữu của Alpha bên cạnh.

Tống Thanh Uẩn là một Alpha cấp cao, một khi pheromone tỏa ra, khí thế của sói đầu đàn lập tức trở nên rõ ràng.

Kỷ Chính Sơ đột nhiên cảm thấy mình không còn ở trong xe nữa mà như thể lạc vào hang ổ của một loài dã thú cỡ lớn nào đó.

Mà con thú hung dữ nguy hiểm ấy đang bất động dõi mắt theo cậu.

Rõ ràng là Alpha đang muốn cậu.

Kỷ Chính Sơ bất an nuốt nước bọt, hơi hối hận vì đã khơi dậy cảm xúc của người đàn ông này.

Không khí trong xe ngày càng tràn ngập pheromone khiến cậu có một cảm giác..... phần mông của mình hơi nguy hiểm.

"Anh làm gì thế..... Anh có giận cũng được nhưng đừng có trút lên người em chứ. Em cũng là Alpha đấy, đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ cái gì."

Nói xong, cậu khẽ dịch người, giấu phần mông của mình sâu hơn một chút.

Lúc trước một lòng một dạ theo đuổi Tống Thanh Uẩn nhưng sau khi bị từ chối, cậu luôn cố tình né tránh chuyện này. Cho đến giờ, cậu vẫn không biết giữa hai Alpha, nếu là bên bị động thì rốt cuộc phải làm thế nào.

Không được, ít nhất trước khi tìm hiểu rõ ràng, cậu không thể cứ thế mà thuận theo được.

"Em nói cho anh biết, chuyện này em chẳng có gì sai cả..... Nếu không phải tại anh cứ lằng nhằng, còn để Mộc Mộc thử dò xét em bao nhiêu lần mà không chịu nói rõ thì em cũng chẳng đến nhà Tưởng Phong ở làm gì. Chút trách nhiệm của Alpha cũng không có, hôm đó vẫn là em quyết tâm tỏ tình với anh trước. Nếu như em thực sự có chuyện gì với người khác thì đó cũng là lỗi của anh....."

Ban đầu cậu định đứng trên lập trường đạo đức mà chỉ trích người đàn ông kia.

Không ngờ cậu càng nói, pheromone trong xe càng nồng đậm.

Kỷ Chính Sơ bỗng nhận ra, hình như cậu đã đâm trúng chỗ đau của ai đó, thế là cậu vội vàng nhỏ giọng chữa cháy: "Dù có chuyện gì đi nữa thì cũng là em ở trên cậu ta chứ không thể nào là cậu ta ở trên em được..... Chuyện này em có thể đảm bảo, à, anh phải tin vào thực lực của một Alpha như em....."

Người đàn ông đột nhiên cười khẩy.

Tay của hắn đặt trên người cậu, từng chút từng chút áp sát hơn.

"Thực lực của một Alpha?"

Kỷ Chính Sơ: .....

Trước mặt Tống Thanh Uẩn, cậu nào có chút thực lực nào.

Nếu có thì cũng không đến mức không thèm giãy giụa, trực tiếp chấp nhận số phận thế này.

"Ha ha, em đùa thôi mà. Anh, anh bình tĩnh lại. Vẫn đang ở trong xe đấy, thế này không hay đâu. Mà cũng chưa chuẩn bị gì cả..... Chuyện này không thể thích là làm, dễ bị thương lắm. Với lại, hôm qua em vừa bị chuốc thuốc phải nhập viện, chẳng lẽ tối nay lại vào tiếp sao, mất mặt lắm....."

Nói đến đây, ghế xe đột nhiên bị ngả ra sau, cả người cậu lập tức nằm ngửa xuống.

Kỷ Chính Sơ sợ đến mức hét lên một tiếng.

Trên người cậu vẫn còn thắt dây an toàn, nằm trên ghế thế này chẳng khác gì bị trói lại, mặc người làm gì thì làm.

Quá mất mặt!

Bây giờ cậu chỉ muốn xuyên không trở về quá khứ, nhất định sẽ ngoan ngoãn làm theo. Người ta bảo cởi dây an toàn thì cởi, bảo xuống xe thì xuống! Một câu cũng không lắm lời!

Nhưng người đàn ông chỉ bước một bước là áp sát lại, giữ chặt hai tay cậu giơ lên cao.

"Yên tâm, hầm xe nhà mình, không ai nhìn thấy đâu. Giống như ở nhà vậy. Em tin vào thực lực của mình thế, vậy thử xem sao? Ai thắng thì người đó ở trên, thế nào? Công bằng chứ?"

Kỷ Chính Sơ muốn khóc rồi.

Công bằng cái quái gì chứ!

Đừng nói là đánh nhau, bây giờ tay cậu còn bị giữ chặt, hai chân thì bị kẹp chặt trên ghế, đến cả cử động cũng không nổi, nói gì đến thắng.

"Đừng, đừng..... Em nói nhảm thôi. Em không có thực lực, bất cứ Alpha nào cũng có thể ở trên em, em chính là một số 0 bẩm sinh! Anh tha cho em đi, anh đang bắt nạt người khác đấy, em nói cho anh biết, á! Tống Thanh, Uẩn!"

Cậu chửi người rồi.

Vì gã đàn ông già đời kia bất ngờ nhấc một chân của cậu lên, tiếp đó là một tiếng 'xoẹt', quần của cậu rách toạc.

Tên khốn này làm hỏng quần của cậu, chẳng những không có chút hối lỗi mà còn thản nhiên xoa một cái lên vết rách.

Cầm thú!

Tên lưu manh đội lốt trí thức!

Đôi mắt của người đàn ông càng trở nên nguy hiểm: "Bất cứ Alpha nào cũng có thể ở trên em?"

Kỷ Chính Sơ: ......

Em vẫn còn là một Alpha đấy.

"Em nói gì cũng sai, hôm nay anh chỉ đang kiếm cớ để đè em thôi!"

Áp lực trên người bỗng dưng biến mất.

Một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, tiếp theo là tiếng 'cạch' - dây an toàn được cởi ra, người đàn ông đỡ cậu ngồi dậy từ ghế xe.

"Không phải, chẳng phải em giữ anh lại nói chuyện à. Rõ ràng biết tâm trạng của anh không tốt, rất dễ bị kích động."

Chàng trai vẫn còn sợ hãi, lúng túng kéo kéo chiếc quần bị rách, bĩu môi đầy tủi thân: "Em chỉ thấy anh không vui nên muốn trò chuyện với anh thôi, ai ngờ anh như thế.... Vừa lên là muốn giày vò em, quần cũng rách rồi, y như vào kỳ mẫn cảm ấy."

Tống Thanh Uẩn xoa đầu cậu, sau đó quay người cởi áo khoác, phủ lên người cậu rồi bế cậu lên theo kiểu công chúa.

"Được rồi, anh xin lỗi, anh dọa em sợ rồi. Anh thật sự xin lỗi. Ngày mai anh mua đền em một cái nhé?"

Kỷ Chính Sơ cũng không khách sáo, giơ tay ôm lấy cổ hắn, tùy ý để hắn bế: "Ai thèm để anh đền."

Tống Thanh Uẩn bế cậu lên tầng, đặt xuống sofa.

Rồi hỏi cậu: "Em uống nước không?"

Kỷ Chính Sơ lắc đầu, kéo hắn ngồi xuống cạnh mình.

Hai người vừa mới bên nhau nhưng đã một ngày trôi qua rồi. Ngoại trừ lúc nãy trên xe, họ vẫn chưa hề thân mật.

Hơn nữa, rõ ràng đã làm rất nhiều, thậm chí còn lên giường ba lần*, cũng đã gọi một tiếng 'ông xã' nhưng vẫn chẳng có cảm giác chân thực gì cả.

(*nói 3 lần nhưng tui nghĩ chỉ làm vài thứ giúp đỡ cơ bản, nếu không ẻm cũng không hoảng như vậy)

Nghĩ đến điều này, Kỷ Chính Sơ vùi mặt vào lòng người đàn ông, hai cánh tay vòng hờ lên cổ hắn.

Yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động, hắn hỏi: "Làm gì đấy? Định thưởng cho anh à, Sơ Sơ?"

Kỷ Chính Sơ không trả lời, chỉ chậm rãi tiến lại gần, hàng mi hơi cụp xuống, đôi mắt lướt nhẹ trên bờ môi của hắn.

Tống Thanh Uẩn khẽ thở ra, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.....

Hơi thở của chàng trai phả nhẹ lên mặt hắn. Giây tiếp theo, một cảm giác mềm mại in lên môi hắn.

Chiếc lưỡi nhỏ như con thú con li.ếm nhẹ lên môi hắn, mềm mại và ngọt ngào.

Chỉ là, vừa chạm vào một chút, cậu đã lập tức rụt lại.

Cậu cụp mắt, đỏ mặt giải thích: "Khụ, chúng ta là người yêu mà..... Đâu có cặp đôi nào không hôn nhau. Anh không hôn thì em hôn."

Đôi môi hồng hồng kia khẽ mở khẽ khép khi nói chuyện, đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn cắn lấy.

Tống Thanh Uẩn trở tay đè cậu xuống, hôn mạnh lên môi cậu.

Đây là nụ hôn chính thức đầu tiên của Kỷ Chính Sơ.

Mùi hương trúc xanh tỏa ra từ pheromone của hắn tràn vào khoang miệng của cậu, mạnh mẽ và áp đảo. Dòng pheromone Alpha cường đại như sóng lớn cuộn trào, cuốn phăng mọi cảm giác lý trí, làm tê dại cả da đầu.

Chỉ trong tích tắc, Kỷ Chính Sơ đã bị hôn đến mềm nhũn cả người.

Cậu bị khí thế mạnh mẽ của đối phương trấn áp hoàn toàn.

"Ưm..... đừng, đừng hôn nữa.... anh."

Chẳng mấy chốc cậu đã bắt đầu cầu xin.

Nhưng người đàn ông chẳng có dấu hiệu muốn buông tha, trái lại còn ép cậu xuống, càng hôn sâu hơn.

"Ưm..... ưm ưm...."

Kỷ Chính Sơ bị hôn đến mức nước mắt cũng chảy ra, vùng vẫy đẩy hắn ra.

Cậu cứ nghĩ mình đã miễn dịch với pheromone của Tống Thanh Uẩn rồi nhưng khi mùi hương trúc xanh kia được phóng thích không chút kiêng dè, thẳng thắn bày ra sự chiếm hữu mạnh mẽ của đối phương, cậu mới nhận ra người đàn ông trước mặt này rốt cuộc mạnh đến nhường nào.

Người đàn ông cuối cùng cũng buông cậu ra, bàn tay thô ráp theo đường cong cơ thể cậu mà v.uốt ve.

"Sao rồi, chịu nổi không?"

Kỷ Chính Sơ hít hít mũi, đôi mắt đỏ hoe.

Cậu do dự một lúc rồi lại vòng tay ôm lấy eo hắn, ngước lên thì thầm: "Nhẹ nhàng với em một chút....."

Đôi mắt của Alpha khẽ tối lại.

Hắn lại đè cậu xuống, tiếp tục hôn sâu.

"Muốn không..... Sơ Sơ?"

Ban đầu chàng trai lắc đầu nhưng chần chừ một lát, cậu lại khẽ gật đầu.

"Không.... không đến cùng....."

"Được."
 
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Chương 26: Kết Cục



Kỷ Chính Sơ cảm thấy mình chẳng khác gì một con búp bê tùy ý để người ta sắp đặt, đến khi kết thúc, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

Toàn thân cậu bị một Alpha nào đó c*n m*t khắp lượt, ngay cả hõm khuỷu tay cũng không tha.

Tống Thanh Uẩn coi như còn có chút chừng mực, từ cổ trở lên không để lại dấu vết gì nhưng từ cổ trở xuống thì đúng là thảm không nỡ nhìn.

Hơn nữa, bảo là không đi đến bước cuối cùng nhưng thực tế chỉ cách một bước thôi, chuyện nên làm hay không nên làm đều bị tên đàn ông chó này dụ dỗ mà làm cả rồi. Những chỗ quan trọng trên người đều sưng cả lên, đặc biệt là đôi chân, bị ma sát đến mức đau nhức.

Cũng may Kỷ Chính Sơ là một Alpha, da dày thịt chắc, nếu mà đổi thành Omega thì chắc đã bị hắn giày vò đến nát bét rồi.

"Tống Thanh Uẩn, anh là chó à?!"

Cậu giơ chân định đạp hắn.

Nhưng lại bị người đàn ông bắt lấy, giữ trong lòng bàn tay rồi v.uốt ve một lúc lâu.

Kỷ Chính Sơ lại nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, mình bị hắn đè trên ghế sofa, quỳ gối n*ng m*ng lên, càng nghĩ càng thấy xấu hổ và tức tối.

Rõ ràng đã bảo là không làm đến cùng, vậy mà tên chó này lại giữ đúng giới hạn cuối cùng, để cậu quỳ xuống, dùng chân.....

Trừ việc chỗ vào có hơi khác chứ chẳng khác gì đi đến cuối cùng cả!

"Đừng giận, em đói không? Muốn ăn gì để anh bảo trợ lý mua?"

Nghe hắn nói vậy, Kỷ Chính Sơ mới cảm nhận được bụng mình sắp lép đến nơi. Cậu ngước lên nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm rồi.

Cậu ngay lập tức: "...."

Bảo sao lúc nửa chừng hắn lại cho cậu ăn chút đồ ngọt.

Lúc đó cậu vừa mới xong chuyện kia, còn tưởng rằng kết thúc rồi, ai ngờ đâu____ hắn chỉ là đút cho cậu ăn một ít rồi tiếp tục lăn lộn cậu đến tận bây giờ!

"Em không ăn, buồn ngủ chết đi được."

"Ngoan, không ăn thì dạ dày sẽ không chịu nổi, mới khỏi bệnh không lâu mà."

Lời lẽ cực kỳ đường hoàng chính đáng.

Kỷ Chính Sơ: "Bây giờ anh mới nhớ đến chuyện hại dạ dày, lúc làm không biết tiết chế thì sao! Giày vò em đến tận giờ này, đến cơm tối cũng không cho ăn, lúc đó sao anh không nghĩ em có bệnh dạ dày?"

Tống Thanh Uẩn: "Anh có đút cho em ăn một ít mà, Sơ Sơ."

Kỷ Chính Sơ: "....."

Cậu cố nhịn cơn tức, giơ hai tay ra: "Em muốn tắm."

"Được."

"Lần sau không được trêu chọc em như vậy nữa, anh nhìn xem trên người em còn chỗ nào lành lặn không?!"

"Ừm..... Lần sau anh sẽ chú ý."

Người đàn ông thoả mãn, thái độ nhận lỗi vô cùng tốt.

Kỷ Chính Sơ rúc vào lòng hắn, yên tâm chợp mắt.

----

Mùa xuân cứ thế trôi qua, hoa ngọc lan ở thành phố Q nở rồi lại tàn mấy lần, trong mảng xanh rậm rạp, không còn nhìn thấy một đóa trắng nào nữa.

Lá cây ven đường ngày càng um tùm.

Gió từ phương nam thổi tới, nhiệt độ ở thành phố Q lần đầu tiên vượt quá ba mươi độ.

Mùa hè đến rồi.

Kỷ Chính Sơ tham gia buổi bảo vệ luận văn với tư cách là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.

Cậu ôm laptop trong tay, bình tĩnh kết nối máy chiếu, chiếu bản trình chiếu lên trước mặt tất cả các giảng viên rồi bình tĩnh giới thiệu về luận văn của mình.

Một tràng tiếng Anh lưu loát cùng cách ứng đáp gãy gọn giúp cậu nhận được tràng pháo tay vang dội, mang về một tấm bằng chứng nhận tốt nghiệp xuất sắc màu đỏ thẫm cùng một chiếc cúp vàng nặng trịch.

Tin vui liên tiếp kéo đến.

Một tuần sau buổi bảo vệ luận văn, vụ án của Tưởng Phong có phán quyết. Theo hiến pháp ABO, Alpha bị buộc tội 'mưu toan xâm phạm', bị kết án năm năm tù giam, tước bỏ quyền chính trị suốt đời đồng thời bị ghi một vết nhơ nặng nề trong hồ sơ cá nhân, ảnh hưởng đến ba thế hệ sau.

Cùng ngày Tưởng Phong vào tù, điểm thi ngoại ngữ của Kỷ Chính Sơ cũng có kết quả.

IELTS 8.0, bảng điểm đẹp không chê vào đâu được.

Thành công đổi lấy thư mời nhập học chính thức từ trường đại học đứng đầu nước C.

Ngày 21 tháng 6.

Ve sầu trên cây kêu râm ran.

Vừa khéo trùng với hạ chí.

Hôm đó, với tư cách là đại diện của sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, Kỷ Chính Sơ khoác lên mình bộ lễ phục cử nhân, tham gia lễ tốt nghiệp và có bài phát biểu.

"Tôi rất biết ơn gia đình mình, cảm ơn họ đã dành cho tôi tất cả, tạo ra một môi trường tốt để tôi trưởng thành và học tập. Tôi cũng biết ơn ngôi trường này, cảm ơn từng thầy cô của tôi. Được học tại đại học Q là vinh dự của tôi cũng là may mắn của tôi. Tôi luôn tin rằng, một nửa cuộc đời là may mắn, một nửa là nỗ lực. Tôi rất vui vì mình có thể dùng sự nỗ lực để xứng đáng với tất cả những may mắn này và tôi cũng tự hào vì có thể dùng thực lực để chứng minh rằng mình xứng đáng với vinh quang ấy....."

Cậu vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống hàng ghế bên dưới: cha mẹ cậu, người bạn thân từ nhỏ của cậu và cả Alpha đang ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Bỗng dưng, sống mũi của cậu hơi cay cay.

Những người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, vào ngày cậu tốt nghiệp, đều ngồi ở vị trí dành cho gia đình, chứng kiến khoảnh khắc ý nghĩa này.

"Hôm nay tôi tốt nghiệp ở đây, cũng lấy nơi này làm điểm khởi đầu, từ đây hòa vào biển người. Có lẽ tôi sẽ vươn tới những vì sao trong mơ ước hoặc cũng có thể tôi chỉ là một gợn sóng nhỏ bé giữa đại dương. Nhưng tôi tin rằng, dù là ngôi sao hay con sóng thì đều có ý nghĩa của riêng chúng. Cũng giống như tất cả chúng ta đang ngồi đây, sự tồn tại của mỗi người chính là giá trị của chính chúng ta."

"Vậy nên, hãy cùng nhau không sợ phong ba, tiến về phía tương lai chưa biết!"

"Cảm ơn thầy cô, cảm ơn mái trường."

Chàng trái đứng trên bục cúi đầu thật sâu.

Bên dưới vang lên tràng pháo tay giòn giã.

Hiệu trưởng bước đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng gạt tua mũ sang bên kia rồi đưa tay phải ra:

"Cũng cảm ơn các em. Có các em, ngôi trường này mới có thể trở thành niềm tự hào. Chúc mừng tốt nghiệp."

"Các em sinh viên, tôi tuyên bố____ các em đã tốt nghiệp rồi!"

Tiếng vỗ tay dưới khán đài nhanh chóng biến thành những tràng hò reo phấn khích, có người ném cao mũ cử nhân rồi vội vã đón lấy.

Chàng trai vừa hoàn thành bài phát biểu, ôm bó hoa hiệu trưởng trao tặng, chạy thẳng xuống sân khấu, nhào vào vòng tay Alpha của mình.

"Anh, em tốt nghiệp rồi! Dù sau này vẫn phải tiếp tục học nhưng hôm nay em cảm thấy trọn vẹn lắm."

Người đàn ông ôm chặt lấy cậu, vỗ nhẹ vào lưng cậu:

"Em vẫn luôn làm rất tốt."

----

Ngày 30 tháng 6 cùng tháng đó, hai gia đình Kỷ Chính Sơ và Tống Thanh Uẩn cùng ăn một bữa cơm, chính thức xác nhận mối quan hệ giữa hai người.

Lúc ấy họ mới biết, bao nhiêu năm qua, tất cả những gì giữa hai người, cha mẹ hai bên đều đã thấy rõ, chỉ là chưa từng nói ra mà thôi.

Đến khi biết được hai đứa cuối cùng cũng vạch trần lớp cửa sổ mỏng kia, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

"Sau này chính là thân càng thêm thân, một nhà cả rồi."

"Lúc sinh ra mấy đứa Alpha này, chẳng ai ngờ lại có duyên như vậy."

Trong bữa tiệc, cha mẹ hai bên vừa ăn uống vừa trò chuyện rôm rả.

Giống như đây không phải là buổi gặp mặt giữa phụ huynh đôi bên mà chỉ là một buổi tụ họp bình thường giữa những người thân quen, như vô số lần trước đó.

Mà thực sự, hai nhà cũng thường xuyên ăn cơm cùng nhau.

Cũng chẳng khác gì những lần trước..... Ngoại trừ chuyện bị giục cưới.

"Nói xem, hai đứa định khi nào đi đăng ký kết hôn đây?" Mẹ của Kỷ Chính Sơ hỏi.

"Cưới được thì cưới sớm đi, Thanh Uấn cũng lớn rồi, không cưới sớm là già đấy." Cha của Tống Thanh Uẩn nói.

Hai người lén lút liếc nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Nói đùa gì thế? Họ mới xác định mối quan hệ được hai tháng thôi đó! Cưới? Không được, không được! Cậu còn chưa kịp tận hưởng chuyện yêu đương mà!

Nhưng rồi cha cậu chợt nói:

"Hai đứa cũng đã bên nhau bốn năm rồi, đời người có được bao nhiêu cái bốn năm chứ?"

Trái tim của Kỷ Chính Sơ bỗng giật thót một cái.

Cậu vô thức quay sang nhìn Tống Thanh Uẩn, phát hiện người đàn ông cũng đang nhìn mình.

Đôi mắt đen láy của hắn phản chiếu lại cùng một cảm xúc.

Phải rồi, đời người có được bao nhiêu cái bốn năm đâu?

Chàng trai ngồi bên bàn cơm đột nhiên đứng dậy, cậu ngửa cổ uống cạn ly Sprite trong tay, nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt:

"Anh, cưới không?"

Người đàn ông im lặng nhìn cậu rất lâu.....

Sau cùng, hắn bất lực đứng dậy, móc từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức màu đỏ.

"Tháng trước anh đã đặt làm, may mà hôm nay nhân viên cửa hàng gọi anh đến lấy, anh không lười mà tiện đường ghé qua..... Không thì chắc phải dùng nhựa tạo cho em một cái nhẫn cầu hôn mất."

Mọi người bật cười ha hả.

"Gọi là gì nhỉ? Chọn ngày không bằng gặp ngày. Ông trời cũng muốn hai đứa cưới rồi."

"Cưới đi! Tình cảm của hai đứa ai cũng nhìn thấy cả. Hai Alpha, chẳng có chút ràng buộc nào, vậy mà suốt bốn năm vẫn chỉ có nhau, trên đời có được mấy người làm được như vậy chứ?"

Mọi người đua nhau thúc giục.

Người ban đầu còn hùng hổ hỏi cưới không ngờ giờ lại tỏ ra ngại ngùng.

Tống Thanh Uẩn thấy cậu mãi không nói gì, hỏi:

"Sao thế? Vẫn chưa nghĩ xong à? Vậy thì mình yêu nhau thêm vài năm nữa nhé?"

Chàng trai đầy ấm ức chìa tay ra trước mặt hắn:

"Gì chứ..... Em chỉ là đang tiếc màn cầu hôn của mình... hình như không còn nữa..... Thôi quên đi, đeo vào đi. Dù sao thì với anh em cũng chẳng có tiền đồ gì, anh chỉ cần ngoắc tay một cái là em lại dính lấy anh. Nhưng em cảnh cáo trước nhé, đừng có vì em không có tiền đồ mà được đà lấn tới. Anh phải đối xử với em thật tốt như bây giờ. Nếu không chúng ta sẽ chi....."

Câu nói cuối cùng chưa kịp thốt ra đã bị nuốt trọn.

Bởi vì Alpha đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cậu.

Người đàn ông nói: "Cầu hôn mà, đừng nói mấy lời không may."

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của cậu, hắn nghiêm túc đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu. Quỳ một gối xuống, hôn lên chiếc nhẫn ấy: "Sơ Sơ, cưới anh nhé?"

Ngày hôm đó, dưới sự chứng kiến của gia đình và bạn bè, họ quyết định kết hôn.

Sau bữa trưa, cả nhà cùng nhau rầm rộ kéo đến cục dân chính.

"Hai bạn trẻ, lại gần một chút, cười lên nào, sắp kết hôn rồi, ngọt ngào không?"

Trước phòng đăng ký kết hôn, phía sau là tấm phông nền đỏ rực.

Nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh, 'tách' một tiếng, bấm chụp.

Tất cả mọi thứ đều diễn ra một cách tình cờ nhưng lại vô cùng tự nhiên.

Có người nói, những chuyện thuận lợi đều là định mệnh an bài.

Kỷ Chính Sơ giơ cuốn sổ đỏ trong tay, dưới ánh nắng chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.

[Lên bờ rồi.]

[Tôi tuyên bố, mùa hè này tôi là người hạnh phúc nhất!]

Bởi vì______ họ đã kết hôn.

------

Trên diễn đàn, bài đăng từng một thời hot hit vì bị mọi người 'đẩy thuyền' điên cuồng...

Chủ thớt lặng lẽ quay lại, cập nhật một dòng bình luận mới.

Mùa hè rực rỡ năm 2024, tôi và anh ấy đã kết hôn rồi.

Vậy nên, có chuyện gì cũng nên thử một lần. Thích, cũng giống như con mèo của Schrödinger, phải mở ra xem thì mới biết mèo của mình vẫn còn ở đó.

Cảm ơn mọi người nhé.

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nè, đây là câu chuyện ngọt ngào đã hứa với mọi người nha.

Hành trình của Sơ Sơ và anh ấy đến đây là kết thúc rồi.

Có thể sẽ có một ngoại truyện đó.

Hy vọng mọi người cũng sẽ giống như Sơ Sơ, mọi chuyện đều viên mãn.

Nếu bây giờ chưa đủ hạnh phúc, vậy thì tương lai nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc! (Hôm nay Sơ Mạc Sanh là một nhà tiên tri [chống nạnh])
 
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Chương 27: Ngoại truyện



Chiều hôm đó, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, mẹ của Kỷ Chính Sơ nhìn hai đứa rồi đột nhiên đề nghị:

"Hay là hai đứa đi du lịch đi? Thanh Uẩn có thời gian không? Đúng lúc Sơ Sơ vừa tốt nghiệp, vừa là tuần trăng mật, cũng coi như chuyến du lịch tốt nghiệp của nó."

Kỷ Chính Sơ "A" một tiếng: "Có phải mẹ chỉ muốn bỏ tiền cho một chuyến du lịch thôi không! Không được! Du lịch tốt nghiệp và tuần trăng mật con đều muốn! Con trai mẹ kết hôn và tốt nghiệp, hai sự kiện quan trọng trong đời, không thể tiết kiệm như thế được!"

Mẹ cậu lườm một cái: "Được rồi, được rồi, để cha con chi. Hai đứa đều là Alpha, không phân cưới hỏi gì cả. Nhà mình với chú Tống mỗi bên một nửa, để hai đứa đi chơi cho thỏa thích."

Chú Tống cười sảng khoái: "Chú không giàu bằng Thanh Uẩn đâu. Hay thế này đi, chú lo cho nó một kỳ nghỉ. Hai tháng tới hai đứa cứ chơi thoải mái, chuyện của tập đoàn để chú gánh cho."

Nói xong, ông còn đặc biệt dặn dò Kỷ Chính Sơ: "Sơ Sơ cứ tiêu xả láng, đừng tiết kiệm cho nó. Nó làm việc bao nhiêu năm rồi, gia tài dày lắm."

Thế là, hai người mới cưới nhìn nhau một cái, quyết định ngay tại chỗ, đặt vé bay thẳng đến đảo Nam.

Dạo gần đây Kỷ Chính Sơ hơi phấn khích, thế nên mấy hôm nay ngủ không đủ giấc. Đương nhiên phần lớn là do cái tên đàn ông khốn nào đó, thấy cậu cuối cùng cũng rảnh rỗi bèn suốt ngày bày trò 'tìm lý do' làm phiền. Đêm qua tận ba giờ sáng mới ngủ.

Thế nên vừa lên máy bay cậu đã ngủ gục ngay.

Lúc tỉnh dậy thì đã đến đảo phía Nam.

"Cha mẹ có đặt khách sạn cho mình chưa anh?"

Chàng trai vươn vai thật dài, để lộ phần bụng bên dưới áo. Tống Thanh Uẩn chỉ liếc một cái, lập tức kéo vạt áo cậu xuống.

May mà đây là khoang thương gia, mọi người đều bận rộn chuyện riêng, hơn nữa cậu ngồi ở bên trong nên không ai thấy.

Nhưng chỉ một hành động này thôi cũng đủ làm 'nhóc con' nào đó vừa thẹn vừa giận.

"Anh..... Em biết ngay mà! Mùa hè thế này mà anh chẳng chịu chú ý gì cả!"

Hôm qua cậu lại bị tên đàn ông khốn này hôn đến nỗi người đầy dấu vết, mà quần áo mùa hè lại mỏng manh, hơi động một cái là lộ ra ngay.

Không có cách nào che nổi!

Người đàn ông xoa đầu cậu, dịu giọng xin lỗi: "Tối nay anh sẽ để lại một vòng eo này, không hôn."

"Anh nói rồi đấy, không được nuốt lời. Nếu mà khiến em không bơi được..... Anh cứ đợi mà nhịn.... hai tuần đi! Không được chạm vào em!"

Tống Thanh Uẩn bật cười, gật đầu: "Được."

......

Vừa xuống máy bay, hai người đã được xe riêng đưa đến khách sạn.

Khách sạn vô cùng xa hoa, kiến trúc kiểu châu Âu, ẩn mình trong một khu trang viên.

"Anh đặt khách sạn này à? Trông cũng ổn phết đấy."

Kỷ Chính Sơ hít sâu một hơi không khí trên đảo, đi theo sau Tống Thanh Uẩn.

"Không..... là Mộc Mộc đặt. Em ấy nói hai đứa mình kết hôn mà em ấy chưa chuẩn bị quà nên đặt khách sạn này làm quà cưới. Còn bảo là đã bỏ ra một số tiền lớn, bắt mình nhất định phải ở, không được làm em ấy thất vọng."

Kỷ Chính Sơ bỗng sững lại.

Cậu không dám tin, xác nhận lại lần nữa: ".....Mộc Mộc đặt á?"

Người đàn ông lấy chứng minh thư ra làm thủ tục nhận phòng: "Ừm. Nghe nói hồi đại học em ấy viết phần mềm kiếm được kha khá nên đặt khách sạn này có tiêu chuẩn cũng khá cao."

Kỷ Chính Sơ: .....

Tiêu chuẩn khách sạn cao hay không cậu không quan tâm, cậu chỉ muốn chạy ngay bây giờ.....

Nếu cậu nhớ không lầm, năm Thượng Mộc kết hôn, hai vợ chồng cậu ta đi du lịch ở thành phố Q, khách sạn cũng do cậu đặt.

Một phòng đôi (quá) siêu siêu siêu sang trọng dành cho cặp đôi, mà nội thất bên trong.....

Nói sao nhỉ, là cậu tự tay đi khảo sát trước.

Quần áo này, công cụ này, đầy đủ mọi thứ.

Nghe nói, đêm hôm đó, thằng bạn thân của cậu bị người ta 'đè' trên giường, làm từ tối đến tận lúc mặt trời mọc.

"Cậu ấy đặt..... phòng gì vậy?"

Alpha nhỏ li.ếm môi, rón rén ghé sát người đàn ông bên cạnh, cẩn thận hỏi.

Chị nhân viên lễ tân cười dịu dàng: "Là phòng đôi đặc biệt dành cho cặp tình nhân."

Kỷ Chính Sơ: .....

Được rồi. Trái tim treo lơ lửng của cậu coi như tắt thở luôn rồi.

"A ha ha ha..... Chị ơi, có thể hủy phòng không?"

Động tác đưa thẻ phòng của nhân viên lễ tân khựng lại: "Vừa mới check-in..... muốn hủy sao? Bây giờ hủy cũng được nhưng tôi khuyên hai anh đừng hủy vì khách sạn trên đảo Nam rất khan hiếm, đặt sát ngày gần như không còn phòng nào đâu. Hơn nữa.... bạn của hai anh có nhắn rằng, nếu Kỷ Chính Sơ dám hủy, cậu ấy sẽ bay qua đây đánh chết cậu...."

"Xin lỗi nhé, tôi chỉ lặp lại nguyên văn lời bạn anh thôi."

Kỷ Chính Sơ: "....."

Được rồi, cậu hiểu rồi. Căn phòng này... cậu chạy không thoát được.

Tối nay cậu hoàn toàn không thể chạy thoát.

Tống Thanh Uẩn thấy Alpha nhỏ nhà mình bị 'bắt nạt', khóe môi khẽ cong, hắn bật cười: "Được rồi, đừng làm khó nhân viên nữa, cứ ở phòng này đi."

Nói xong, hắn nhận lấy thẻ phòng.

Chị nhân viên lễ tân cười tươi giới thiệu: "Phòng của hai anh ở tầng hai, là dạng suite hai tầng, có bể bơi ngoài trời và suối nước nóng trong nhà. Nếu có bất kỳ nhu cầu gì, hai anh có thể gọi lễ tân để được hỗ trợ."

Giọng nói rất lịch sự, nụ cười cũng rất tự nhiên.

Nhưng Kỷ Chính Sơ cứ có cảm giác.... cô đang ngầm che giấu điều gì đó không mấy tốt lành.

Dẫu vậy, cậu cũng chẳng trốn được, chỉ có thể đeo chiếc túi nhỏ, lẽo đẽo đi theo người đàn ông phía trước như một cái đuôi nhỏ.

Cửa phòng kêu 'tít' một tiếng rồi mở ra.

Những thứ linh tinh mà cậu tưởng tượng không hề xuất hiện mà thay vào đó là.....

Cánh hoa hồng rải kín khắp sàn, kéo dài đến tận trung tâm căn phòng.

Ở đó đặt một con chim nhỏ trắng tròn trịa bằng bông, đang tựa vào một con búp bê nam mặc vest.

Dù con chim nhỏ không có biểu cảm gì nhưng với dáng vẻ ngốc nghếch giang cánh ra như thế, Kỷ Chính Sơ chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay_____ đó chính là cậu.

Còn con búp bê nam bên cạnh thì càng không cần nói, bộ vest trên người nó giống hệt Tống Thanh Uẩn, thậm chí ngay cả chiếc đồng hồ đeo tay cũng là phiên bản thu nhỏ cùng kiểu dáng.

Căn phòng không bật đèn, chỉ có những cây nến xếp thành hình trái tim lặng lẽ cháy, ánh lửa nhảy múa chiếu xuống hai con búp bê đang tựa sát vào nhau, tạo thành những cái bóng mờ ảo.

Kỷ Chính Sơ đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay phắt đầu lại.

Cậu phát hiện trong tay người đàn ông chẳng biết từ khi nào đã có thêm một bó hoa cưới.

"Tụi anh vừa lên kế hoạch tạm thời với Mộc Mộc đấy. Ai bảo em làm anh bất ngờ như thế. Cũng may là mấy con búp bê này đã đặt sẵn từ trước."

Người đàn ông nắm tay cậu, kéo vào trung tâm vòng tròn nến hình trái tim.

"Thật ra, anh luôn giấu em một chuyện. Mà cũng không hẳn là giấu.... ban đầu anh nghĩ không cần thiết phải nói cho em biết. Xin lỗi, hồi đó anh đúng là quá tự cao. Sau này lại chẳng có cơ hội nói, thế là cứ lần lữa mãi đến giờ."

Kỷ Chính Sơ theo phản xạ ngả người ra sau: "Chuyện gì thế... Đừng nói là chuyện có lỗi với em đấy nhé? Anh suy nghĩ kỹ đi, hay là đừng nói nữa. Tụi mình vừa mới nhận giấy kết hôn xong, em không muốn lập tức trở thành ứng viên cho hội ly hôn đâu."

Cậu bị người đàn ông cốc nhẹ lên trán.

"Em không tin anh đến thế à?"

Kỷ Chính Sơ bĩu môi: "Anh nhìn lại mình xem, anh có điểm nào đáng tin không? Nếu không phải em mặt dày bám dính lấy anh thì đời này hai đứa mình chẳng thể nào đến với nhau được. Có khi giờ này em đã ôm một Omega xinh đẹp, con cái cũng đầy đủ, đâu đến lượt anh ngày nào cũng hành hạ em như thế. Cũng may là em còn trẻ, cấp bậc Alpha cao, thể lực tốt."

Cậu líu ra líu ríu như súng máy, người đàn ông chỉ im lặng đứng nghe. Đợi đến khi cậu xả hết một tràng, hắn mới nâng bó hoa cưới lên, nhướn mày: "Ừm. Omega. Con cái."

Chàng trai lập tức làm động tác kéo khóa miệng, ra hiệu mời.

"Anh, anh tiếp tục đi."

Người đàn ông buông bó hoa xuống, trực tiếp vác cậu lên vai, đi thẳng vào phòng ngủ rồi mạnh tay quăng xuống giường.

Sau đó, bắt đầu cởi cúc áo.

"Mấy chuyện tình cảm sướt mướt không hợp với chúng ta. Anh thấy cứ đi thẳng vào vấn đề thì hơn."

Kỷ Chính Sơ: ???!

Mặc dù..... từ lúc hai người ở bên nhau đến giờ, cậu chưa bao giờ thoát khỏi, mỗi trận đều bị 'làm' đến mức thảm thương.

Nhưng..... sao có thể tiết kiệm đến mức cầu hôn cũng bỏ qua chứ?!

"Đừng! Em sai rồi anh!"

"Là em lắm lời, em tự khâu miệng mình lại đây, không nói nữa!"

"Tống Thanh Uẩn, anh khốn ki.... ưm ưm___"

Câu cuối cùng không nói được trọn vẹn bởi vì người đàn ông đã trói chặt hai tay cậu ra sau lưng, ngay cả miệng cũng bị bịt lại.

Alpha cúi người xuống, ôm cậu từ phía sau, một đầu gối đè lên g*** h** ch*n cậu.

"Còn nhớ không? Lần đầu tiên anh trấn an em cũng là tư thế này. Khi đó em cứ giãy giụa, sợ anh xâm phạm em, anh hết cách, chỉ có thể giữ chặt hai tay của em lại."

Hơi thở nóng rực phả vào bên tai cậu.

Nặng nề mà gấp gáp.

"Sau đêm đó, ngày nào anh cũng hối hận. Tại sao lúc ấy lại không làm nhiều hơn một chút?"

Vừa nói, ngón tay người đàn ông vừa chầm chậm lướt dọc theo tấm lưng cậu, trượt xuống đầy mờ ám.

"Giống như bây giờ vậy....."

"Bác sĩ kê cho anh thuốc Namirobus*, bảo là uống hết một liệu trình trước đã."

(*không có thật)

Đồng tử của Kỷ Chính Sơ đột nhiên giãn to.

Namirobus..... chẳng phải là thuốc mà bác sĩ từng kê cho cậu lúc mắc 'hội chứng chim non' sao?

"Ưm! Ưm ưm____"

Cậu vùng vẫy dữ dội.

Khoảnh khắc được thả ra, cậu lập tức bật dậy như lò xo.

"Hồi đó anh cũng.....? Mà sao anh chưa từng nhắc tới?!"

Người đàn ông cụp mắt xuống, nắm lấy tay cậu: "Anh xin lỗi..... Lúc đó anh nghĩ chuyện này không đáng nói nên không đề cập với em. Anh không định biện minh cho bản thân nhưng khi ấy anh chỉ nghĩ rằng, cắt đứt triệt để mới là tốt nhất cho cả hai chúng ta. Vì vậy anh có hơi nóng vội, khiến em tổn thương rất nhiều."

Kỷ Chính Sơ sững sờ.

Mãi lâu sau, cậu mới cụp mắt, quỳ xuống trước mặt hắn:

"..... Sao anh có thể tàn nhẫn đến vậy."

Người đàn ông dịu dàng xoa đầu cậu: "Xin lỗi. Khi ấy anh còn trẻ, xử lý chưa được khéo léo."

"Em đang nói, sao anh có thể tàn nhẫn với chính mình như thế....."

Kỷ Chính Sơ không thể tưởng tượng nổi một Alpha mắc 'hội chứng chim non' khi đứng trước người khiến mình chấp niệm, phải có tâm lý mạnh mẽ đến nhường nào để có thể giữ vững sự bình tĩnh như vậy.

Hồi đó, cậu từng ôm lấy eo hắn mà khóc, hỏi hắn:

____ Em nằm dưới, một lần thôi có được không? Anh thử một lần đi, chỉ một lần thôi có được không?

Nhưng người đàn ông ấy lại từ chối một cách dịu dàng mà dứt khoát.

'Không được.'

'Không thể.'

'Em chỉ là đang bị bệnh, đợi em khỏi rồi sẽ không nghĩ như vậy nữa.'

"Em thật sự cứ nghĩ là anh.... cực kỳ ghét em."

"Lần cuối cùng gặp nhau, anh chỉ đưa em một túi thuốc rồi đuổi đi, đến gặp em một lần cũng không chịu...."

Nhưng nếu khi đó, Tống Thanh Uẩn cũng giống như cậu.....

"Anh sợ nếu còn ở lại..... thì chúng ta sẽ không còn đường lui nữa. Sơ Sơ, khi ấy, em chỉ cách anh một bức tường."

Hắn nói rất hàm ý.

Nhưng Kỷ Chính Sơ biết hắn đang ám chỉ điều gì.

"Vậy..... lần thứ hai, là do em một mực cắt đứt liên lạc với anh nên chúng ta mới...."

Giọng của cậu khẽ run lên.

Tống Thanh Uẩn vội ôm lấy cậu, dịu dàng xoa đầu dỗ dành: "Không phải như vậy, em đừng nghĩ thế. Không thể quy chụp mọi chuyện một cách đơn giản được."

"Nhưng..... chúng ta đã bỏ lỡ bốn năm."

Bốn năm.

Từ 18, 19 tuổi đến 22, 23 tuổi.

Những năm tháng đại học rực rỡ nhất đời người.....

Cũng là khoảng thời gian đẹp nhất của Tống Thanh Uẩn.

Họ gặp nhau vào thời điểm tốt nhất nhưng lại bỏ lỡ nhau ngay chính những năm tháng đẹp nhất ấy..... làm sao có thể không tiếc nuối đây?

Nếu khi đó họ ở bên nhau, có lẽ..... những lúc ốm đau nơi đất khách, cậu sẽ không phải một mình ngất xỉu trong căn phòng trống trải, tỉnh dậy cũng chỉ có một mình trong bệnh viện.

Họ có thể gọi điện thật lâu.....

'Sáng của em là hoàng hôn của anh'.

Hoặc có lẽ, vào một buổi sáng sau vô số đêm thức trắng vì học tập, cậu mở cửa ra sẽ nhìn thấy một Alpha đang đợi cậu về nhà.

"Sơ Sơ. Ngoan nào.... đừng khóc. Đừng buồn nữa."

Người đàn ông hôn lên khóe mắt cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn đi giọt lệ vừa rơi xuống.

Kỷ Chính Sơ vòng tay qua cổ hắn, tủi thân hít hít mũi: "Anh cố ý.... cố ý chọc em khóc, cầu hôn kiểu gì thế này....."

Hắn hôn lên gò má cậu, dịu giọng dỗ dành: "Xin lỗi, là lỗi của anh."

Kỷ Chính Sơ rúc vào lòng Tống Thanh Uẩn, siết chặt lấy eo hắn: "Chính là lỗi của anh..... Anh lắm lời quá, rõ ràng cứ thế mà làm là xong, còn nói dài dòng như thế, chọc người ta khóc."

"Được rồi, được rồi, bây giờ anh làm luôn."

"Muộn rồi. Không cho làm nữa."

Nhưng phản kháng chẳng có chút tác dụng nào, ngược lại cậu còn bị hắn dụ dỗ mà ngã sâu xuống giường.

"Ngoan nào Sơ Sơ..... Chúng ta dùng lại tư thế bốn năm trước, coi như chưa từng chia xa..... Anh biết em cũng muốn mà."

Không có lời đáp lại, chỉ còn tiếng hơi thở mỗi lúc một nặng nề hơn.

"Hôm nay.... để anh làm đến cùng được không?"

"Sơ Sơ..... bà xã."

"Đều, đều hợp pháp rồi..... còn nói nhảm cái gì nữa. Tống Thanh Uẩn, anh còn là một Alpha không vậy. Đêm tân hôn chẳng phải là để..... ưm____"

.....

Toàn bộ những âm thanh còn lại đều bị nhấn chìm trong từng đợt dây dưa quấn quýt.

Trong phòng, ánh nến vẫn lung linh.

Chú chim trắng nhỏ nép vào người búp bê vải, từ từ nghiêng về phía người đàn ông..... cuối cùng hoàn toàn ngã vào vòng tay đối phương.

Bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn.

Những tia nắng chiều lách qua kẽ rèm, rơi xuống từng vệt sáng nhỏ.

Một lát nữa thôi, màn đêm sẽ buông xuống.

__________________________________________________________

HOÀN THÀNH!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back