Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu

Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu
Chương 45: Hết chính văn



Mới mười tám đôi mươi yêu đương đã thích thể hiện, vậy mà Tạ Doanh ba mươi tuổi rồi yêu vào cũng chẳng kém cạnh gì.

Chuyện của anh và Thẩm Thanh Đình, anh chẳng muốn giấu, mà cũng chẳng giấu được.

Chỉ là việc đưa Thẩm Thanh Đình về nhà, vì lý do này nọ nên đã trì hoãn một thời gian.

Mấy hôm trước, Thẩm Thanh Đình nói vở kịch múa của cậu vốn định công chiếu cuối năm, nhưng hình như gặp chút vấn đề kỹ thuật, giờ xem ra chắc phải lùi đến khoảng tháng hai năm sau mới bắt đầu diễn được.

Có thêm hai tháng chuẩn bị, thời gian của Thẩm Thanh Đình cũng dư dả hơn một chút. Tạ Doanh suy nghĩ một hồi, quyết định chọn một ngày trong dịp nghỉ lễ Quốc Khánh để đưa Thẩm Thanh Đình về nhà ăn cơm – chỉ một ngày thôi, một ngày là đủ rồi, những lúc khác, vị luật sư họ Tạ chỉ muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người.

Cuối cùng, bữa cơm này được ấn định vào đúng ngày Quốc Khánh. Hơn nữa, sáng sớm Tạ Doanh đã lái xe đưa Thẩm Thanh Đình về đến nhà vừa kịp bữa trưa, chiều đi dạo loanh quanh, tối ăn cơm xong thì lập tức quay về.

Mẹ Tạ bất lực nói: "... Ai đuổi theo sau lưng con thế hả?"

Tạ Doanh làm như không nghe thấy, chỉ chăm chú xới cơm trong bếp.

Mẹ Tạ chẳng quản được anh, cũng chẳng buồn nói thêm, quay lại phòng ăn chăm sóc Thẩm Thanh Đình đang e dè.

... Cậu cầm đũa bằng tay phải, ngồi cạnh bàn ăn vô cùng căng thẳng, ánh mắt cứ đảo đi đảo lại không biết nên nhìn vào đâu.

"Sao Tiểu Ninh vẫn chưa về... thật là." Mẹ Tạ lẩm bẩm hai câu, rồi lại cười nói với Thẩm Thanh Đình: "Em trai của Tiểu Doanh vẫn chưa về, không đợi nó nữa, chúng ta ăn trước nhé."

Nói rồi, bà gắp mỗi món một ít vào chén của Thẩm Thanh Đình, khách sáo nói: "Cơm nhà thôi, con cứ ăn thoải mái, đừng ngại nhé."

Thẩm Thanh Đình vội vàng lắc đầu: "Không đâu, không đâu ạ."

Bố mẹ Tạ Doanh đều là người dễ gần, càng nhìn Thẩm Thanh Đình càng thấy vừa lòng – thế hệ của họ, cách thể hiện sự yêu mến với một người trẻ tuổi mới quen biết thường là... gắp thật nhiều thức ăn cho người đó.

Chén cơm trước mặt Thẩm Thanh Đình sắp chất thành núi.

Có lẽ đã biết trước nghề nghiệp và những món Thẩm Thanh Đình kiêng, bữa cơm này đã được nấu khá thanh đạm, nhưng... vẫn còn xa mới đạt đến yêu cầu "thanh đạm" của cậu.

Cậu không tiện nói ra, cũng không nỡ để thừa lại mấy miếng thịt trong bát. Cậu dùng đũa chọc chọc miếng thịt trong chén, chuẩn bị tâm lý xong xuôi mới gắp lên bỏ vào miệng –

Thì bị Tạ Doanh chặn ngang.

Miếng thịt ba chỉ kho tàu đó bị Tạ Doanh dùng đũa gắp mất bỏ vào chén mình.

Hành động giành ăn đáng ghét trong mắt người khác, đối với Thẩm Thanh Đình lại là một sự cứu rỗi thực sự.

Cậu len lén nhìn Tạ Doanh, ánh mắt như đang van nài "Mau giúp em ăn hết chỗ thịt còn lại đi".

Tạ Doanh lắc đầu cười cười, dứt khoát đổi chén của cậu sang trước mặt mình – Thẩm Thanh Đình đã sớm gắp hết rau trong chén rồi.

"Đã bảo mẹ đừng gắp thịt cho Tiểu Thẩm rồi, em ấy không ăn." Tạ Doanh nói với mẹ. "Mẹ gắp cho em ấy miếng thịt ba chỉ béo ngậy thế này, giờ em ấy mà ăn, về đến nhà lại phải nhịn mấy bữa để giảm cân cho bằng được. Cần gì phải thế chứ?"

Mẹ Tạ nhỏ giọng nói: "Mẹ thấy Tiểu Thẩm gầy quá... sợ cháu nó thiếu dinh dưỡng."

Tạ Doanh: "Nhà hát nghệ thuật có chuyên gia dinh dưỡng riêng lên thực đơn cho họ rồi, ăn chay nhưng dinh dưỡng không thiếu gì đâu. Mẹ ơi, chế độ ăn của người ta rất khoa học, mẹ không cần phải lo."

Mẹ Tạ nhiệt tình nói: "Vậy được, không ăn thịt thì ăn nhiều rau lên con—"

Nói rồi, lại định gắp thức ăn cho Thẩm Thanh Đình.

Tạ Doanh: "... Thôi được rồi, mẹ muốn gắp thì gắp đi, con cũng chẳng quản được mẹ."

Lúc này, bố Tạ vẫn im lặng nãy giờ mới lên tiếng cười.

"Con còn chẳng quản được chúng ta? Trong nhà này có ai mà con quản được chứ." Ông cười với Thẩm Thanh Đình, nói: "Đứa lớn nhà hai bác ấy mà, hầy, hai bác bó tay với nó rồi. Sau này á, phải nhờ cháu quản nó thôi."

Tay Thẩm Thanh Đình khựng lại, suýt làm rơi cả đũa xuống bàn.

Cậu cúi đầu, hai tai đỏ bừng.

Mẹ Tạ che miệng cười khúc khích, cũng hùa theo trêu chọc Tạ Doanh. Bà quay sang Thẩm Thanh Đình, nói: "Đây chính là cây đại thụ rắc rối nhất nhà bác, sau này nhờ Tiểu Thẩm giúp hai bác xử lý phiền toái lớn này nhé!"

Tạ Doanh tặc lưỡi một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

"À đúng rồi, sao Tiểu Ninh vẫn chưa về nhỉ?" Mẹ Tạ vội vàng chuyển chủ đề. "Con đã nói với em con chưa? Hôm nay nhà có khách đến ăn cơm, sao nó lại đến muộn thế?"

Câu hỏi này vừa ra, cả Thẩm Thanh Đình và Tạ Doanh đều có chút ngượng ngùng.

Nói thì đã nói rồi, chỉ là Tạ Kiến Ninh không chịu nghe máy của Tạ Doanh, cũng hoàn toàn không trả lời tin nhắn. Chuyện đã thông báo đến nơi, còn việc gã có muốn đến hay không thì họ không rõ.

Mẹ Tạ chỉ vào Tạ Doanh, nói: "Đi gọi điện cho em con, hỏi xem nó đến đâu rồi. Không đến nữa thì cơm nước nguội hết cả."

Tạ Doanh bất đắc dĩ, đứng dậy đi ra sofa lấy điện thoại.

Ngoài dự đoán, lần này Tạ Kiến Ninh lại nghe máy.

"..." Tạ Doanh thở dài một tiếng, hỏi: "Mẹ hỏi sao chú vẫn chưa về nhà."

Đầu dây bên kia không trả lời, rồi cúp máy.

Tạ Doanh nhìn chằm chằm vào điện thoại, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng lại không muốn biểu hiện ra vào lúc này. Anh khóa điện thoại, trở lại bàn ăn, xua tay nói: "Kệ nó, chúng ta ăn trước đi."

Tuy nhiên, ngay sau đó tiếng khóa cửa vang lên.

Cánh cửa bị đá tung từ bên ngoài, va vào tường phát ra một tiếng "Ầm" rất lớn, khiến bốn người trong phòng ăn đều giật mình.

Tạ Kiến Ninh đã về.

Thẩm Thanh Đình giật nảy mình vì tiếng động lớn, miếng đậu phụ trong muỗng cũng rơi mất.

Mẹ Tạ cũng hoảng sợ, bà kêu lên: "Tiểu Ninh, con làm gì vậy?"

Ánh mắt Tạ Kiến Ninh lướt qua từng người, chỉ dừng lại lâu hơn một chút khi nhìn đến Thẩm Thanh Đình.

Thẩm Thanh Đình quay lại, cũng lịch sự nhìn gã.

Nửa giây sau, Tạ Kiến Ninh dời mắt đi, nhìn xuống chân. Gã không giải thích tại sao mình về muộn, không giải thích tại sao rõ ràng có thể đi xe của anh trai mà lại nhất quyết chọn đi tàu cao tốc, cũng không giải thích tại sao vừa về nhà đã nổi nóng, thậm chí còn đá tung cả cửa.

Gã im lặng cúi đầu thay giày, khi bước vào phòng khách, Tạ Doanh lên tiếng --

Anh khẽ liếc mắt về phía cửa, lạnh nhạt nói hai chữ: "Ra ngoài."

Bầu không khí vốn dĩ hài hòa bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, ngay cả hai bậc trưởng bối trên bàn ăn cũng im bặt.

Tạ Doanh đặt đũa xuống bàn. Tiếng đũa tre chạm vào nhau rất khẽ, nhưng lọt vào tai Thẩm Thanh Đình lại khiến cậu không khỏi lo lắng.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tạ Doanh, nét mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại mang theo sự áp bức mạnh mẽ.

"Cút ra ngoài." Tạ Doanh lạnh lùng nói. "Học được cách mở cửa bằng tay rồi thì hãy quay lại."

Tạ Kiến Ninh đứng sững tại chỗ.

Tạ Doanh tiếp tục: "Có gì bất mãn thì nhắm vào anh, trút giận lên bố mẹ làm gì? Hơn nữa, anh đã nói với em rồi, hôm nay Thẩm Thanh Đình cũng ở đây, tốt nhất em đừng có làm loạn."

Bầu không khí trên bàn ăn gần như đóng băng.

Thẩm Thanh Đình không giỏi ứng phó với những tình huống như thế này, trong lòng cậu cảm thấy sợ hãi, cũng không biết mình có thể làm gì. May mắn thay, cơn giận của Tạ Doanh không phải nhắm vào cậu, cũng không vì tức giận mà quên mất cảm nhận của cậu -- dưới gầm bàn, Tạ Doanh lặng lẽ nắm lấy tay Thẩm Thanh Đình, rồi đưa cho cậu một ánh mắt trấn an.

Thẩm Thanh Đình mím môi, cũng nắm chặt tay Tạ Doanh, giống như làm vậy có thể tìm thấy đủ cảm giác an toàn.

Cậu bình tĩnh lại, tiếp tục chờ Tạ Doanh xử lý xong chuyện nhà mình.

Trong bầu không khí có phần ngột ngạt, mẹ Tạ đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra cửa.

"Ôi trời con ơi, con nổi cơn tam bành gì thế này!" Mẹ Tạ vừa nói vừa vỗ vào lưng Tạ Kiến Ninh, nhỏ giọng mắng: "Con đang làm loạn cái gì đấy, nhà có khách con có biết không hả! Mau vào đây, đừng chọc anh con tức giận!"

Bà kéo tay áo Tạ Kiến Ninh, lôi gã đến bàn ăn ngồi xuống.

Bố Tạ vào bếp lấy chén đũa, rồi vội vàng an ủi Tạ Doanh: "Đừng chấp em con, trẻ con cái gì cũng không hiểu, ngày vui đừng giận, đừng giận."

Tạ Doanh mở miệng định nói, hai mươi mốt tuổi rồi còn trẻ con cái gì, nhưng suy đi tính lại vẫn nuốt lời vào bụng.

Anh lại nắm lấy tay Thẩm Thanh Đình, nhưng ánh mắt nhìn Tạ Kiến Ninh vẫn mang theo sức nặng không thể bỏ qua.

Tạ Kiến Ninh ngồi đối diện anh, bị ánh mắt này đè nén đến mức gần như không thở nổi, vài phút sau, cuối cùng cũng mở miệng xin lỗi.

"... Xin lỗi." Tạ Kiến Ninh nhỏ giọng nói, "Tắc đường nên về muộn."

Tạ Doanh nhìn gã một lúc, cuối cùng cũng không muốn so đo thêm nữa mà phá hỏng bầu không khí. Anh siết chặt tay Thẩm Thanh Đình, đan mười ngón tay vào nhau.

"Thẩm Thanh Đình, em đã gặp rồi," Tạ Doanh chậm rãi lên tiếng, "Omega của anh, chắc không cần giới thiệu nhiều nữa."

Tạ Kiến Ninh cầm đũa chọc vào chén cơm. Một hạt cơm bị gã chọc văng ra khỏi chén rơi xuống bàn, gã ngẩn người một lúc, rồi đứng dậy đi ra bàn trà ở phòng khách lấy khăn giấy.

Lúc quay lại chỗ ngồi, gã dùng khăn giấy nhặt hạt cơm lên, rồi mới nhỏ giọng đáp lời Tạ Doanh.

"... Ừ."

...

Bữa cơm này diễn ra có phần kỳ lạ, nhưng đối với Thẩm Thanh Đình, chút "kỳ lạ" này chẳng đáng là gì, cậu không còn quan tâm đến suy nghĩ của Tạ Kiến Ninh nữa.

Người từng là người yêu, giờ gặp lại đã như người xa lạ.

Trải qua một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, Tạ Kiến Ninh vẫn bốc đồng và trẻ con như trước, đặc biệt là --

Ngay cả bản thân Thẩm Thanh Đình cũng đã bắt đầu học cách chấp nhận những điều và những người mà trước đây cậu không muốn chấp nhận.

Một Tạ Kiến Ninh không thay đổi, không chút tiến bộ khiến Thẩm Thanh Đình không khỏi cảm thấy xót xa, nhưng... cũng chỉ dừng lại ở sự xót xa mà thôi.

Cậu không còn cảm thấy xấu hổ hay khó chịu vì bất cứ điều gì Tạ Kiến Ninh nói hay làm trong bữa cơm này nữa, những bầu không khí kỳ lạ, ngột ngạt đó giống như những chiếc lá bị gió thổi bay, cuộn tròn bay đến trước mặt cậu, rồi lại bị cơn gió khác cuốn đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Ngoại trừ việc bị Tạ Kiến Ninh làm gián đoạn, cuộc gặp gỡ với bố mẹ Tạ hôm nay diễn ra khá vui vẻ.

Trước khi ra về, mẹ Tạ lén dúi cho Thẩm Thanh Đình một bao lì xì.

Thẩm Thanh Đình cảm thấy rất ngại ngùng, gần như phải dùng hết sức lực mới có thể nhận lấy bao lì xì này.

Một bao lì xì rất dày, cầm trên tay nặng trĩu. Nhưng nặng hơn cả bản thân bao lì xì chính là tấm lòng chứa đựng bên trong và lời chúc phúc không cần nói thành lời.

Bữa tối cuối cùng cũng diễn ra suôn sẻ, sau khi ăn tối xong, Tạ Doanh vội vã ra về.

Lúc sắp đi, Tạ Kiến Ninh đột nhiên lên tiếng: "Em cũng xuống lầu, đợi em với."

Thẩm Thanh Đình khá bất ngờ nhìn gã.

Tạ Kiến Ninh nhanh chóng thay giày, đi theo hai người kia vào thang máy.

Suốt quãng đường thang máy di chuyển, gã im lặng không nói gì cũng không có bất kỳ biểu hiện nào. Gã nói muốn xuống lầu, nhưng lại không xuống ở tầng một, mà cứ đi theo hai người kia đến tận bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Bước ra khỏi thang máy, gã gọi Tạ Doanh lại.

"Anh, em muốn... nói chuyện riêng với cậu ấy một lát." Gã nói.

Tạ Doanh liếc nhìn gã, không nói gì, chỉ chạm vào tay Thẩm Thanh Đình, ánh mắt dò hỏi ý kiến của cậu.

Thẩm Thanh Đình thực ra không có nhiều lời muốn nói với người này, nhưng vẫn không từ chối. Cậu gật đầu, nói "Được".

Tạ Doanh siết chặt tay cậu, trên mặt lộ ra chút vẻ nguy hiểm. Thẩm Thanh Đình mỉm cười, ngón tay cái xoa mu bàn tay anh, nhỏ giọng nói: "Vậy anh đi lấy xe trước đi, em đến ngay."

Đợi Tạ Doanh rời đi, cậu mới thu lại nụ cười, quay đầu nhìn Tạ Kiến Ninh.

Có lẽ ngay cả bản thân Thẩm Thanh Đình cũng không nhận ra, những biểu cảm sống động trên mặt cậu đã biến mất trong nháy mắt. Lúc này, cậu lại trở về dáng vẻ lạnh lùng khó gần trong mắt người ngoài.

Tạ Kiến Ninh nhìn thấy rõ những thay đổi này, nỗi cay đắng lại tràn ngập trong lồng ng.ực.

Gã nhìn Omega trước mặt, vẻ lạnh lùng xa cách trên mặt người này gã đã quá quen thuộc, nhưng chỉ vài giây trước, trên mặt Omega còn ánh lên nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười đó xuất phát từ tận đáy lòng, mang theo hạnh phúc và ngọt ngào không thể che giấu.

Rất nhiều lời muốn nói vào lúc này đều mất đi ý nghĩa. Tạ Kiến Ninh bỗng hiểu ra, gã đã hoàn toàn mất đi sự ưu ái của Thẩm Thanh Đình.

Gã im lặng quá lâu, lâu đến mức Thẩm Thanh Đình không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

"Có chuyện gì vậy?"

"..." Tạ Kiến Ninh ngây người nhìn Omega trước mặt, những lời đã chuẩn bị trước đó, một câu cũng không nói nên lời.

Gã không thể giải thích những câu hỏi mà Thẩm Thanh Đình đã từng chất vấn, cũng không thể thẳng thắn chấp nhận sự thật mất đi Thẩm Thanh Đình. Gã vẫn ảo tưởng rằng một ngày nào đó sẽ có được sự tha thứ của Thẩm Thanh Đình, nhưng lại chưa từng có hành động nào để níu kéo.

Cho đến hôm nay, giấc mơ cuối cùng cũng tỉnh.

Gã đã... mãi mãi mất đi Thẩm Thanh Đình.

Dù trẻ con như Tạ Kiến Ninh cũng biết lúc này gã nên tỏ ra rộng lượng chúc mối tình đầu của mình hạnh phúc trong tương lai, ít nhất cũng nên vẽ một dấu chấm hết trọn vẹn cho mối tình của họ. Chỉ là một câu đơn giản như "Chúc em hạnh phúc", gã cũng không thể nói ra.

Gã do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng hỏi: "Tôi nghe nói, em... lại đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn mới."

Thẩm Thanh Đình khẽ gật đầu, nói "Phải."

"Ồ..." Tạ Kiến Ninh nhếch mép, nụ cười cay đắng, "Vậy, chúc em... mọi việc thuận lợi."

Thẩm Thanh Đình lịch sự mỉm cười, nói: "Cảm ơn."

Câu chuyện đến đây là kết thúc.

Thẩm Thanh Đình thấy gã không còn gì để nói, cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, cậu nói: "Vậy, tôi đi trước."

Tạ Kiến Ninh nói "Ừ."

Sau đó, Thẩm Thanh Đình rời đi.

Tạ Kiến Ninh nhìn bóng lưng cậu khuất dần, trong thoáng chốc lại cảm thấy, bước chân Thẩm Thanh Đình đi về phía chiếc xe kia càng lúc càng nhanh.

Cậu bước vào chiếc xe quen thuộc đó, nhưng xe không lập tức khởi động.

Tạ Kiến Ninh nhìn từ xa, dường như từ cửa sổ phía sau xe, thoáng thấy gò má tươi cười của Omega.

Gã cúi đầu cọ chân xuống đất, không biết đã đứng đó bao lâu. Khi hoàn hồn lại, chiếc xe chở Thẩm Thanh Đình đã biến mất.

Trên đường về Hải Thành, Tạ Doanh vẫn luôn cau có lẩm bẩm.

"Hầy, anh quên mất," Tạ Doanh nói bằng giọng mỉa mai, "Anh cũng muốn sơn trà. Anh cũng muốn một thùng sơn trà."

Thẩm Thanh Đình thật sự suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra "một thùng sơn trà" là chuyện gì. Cậu vừa buồn cười vừa bất lực, nhân lúc Tạ Doanh đang đợi đèn xanh liền khẽ chọc vào cánh tay anh.

"Lúc đó... cậu ấy bị thương mà, em chỉ... quan tâm bệnh nhân một chút thôi." Thẩm Thanh Đình nói.

Tạ Doanh: "Anh không quan tâm, anh cũng muốn. Không có sơn trà, anh không thể điều dưỡng được."

Giờ thì Thẩm Thanh Đình đã có thể phân biệt được Tạ Doanh đang nghiêm túc hay chỉ đang trêu chọc cậu. Thậm chí, bản thân cậu cũng học được vài chiêu trò tinh quái.

"Nhưng mà hết mùa rồi." Thẩm Thanh Đình cười cong mắt, "Không còn sơn trà nữa."

Tạ Doanh không nhịn được bật cười thành tiếng: "Vậy anh muốn thứ khác. Kiwi, cam, bưởi, nho, cái gì cũng được, anh cũng muốn một thùng."

Thẩm Thanh Đình mỉm cười đẩy mặt anh ra, không nói gì nữa.

Tuy nhiên --

Tạ Doanh ghé sát tai Thẩm Thanh Đình, hôn lên tai Omega, nhỏ giọng nói: "Nếu không, thầy Tiểu Thẩm cho anh xem chân cũng được."

Thẩm Thanh Đình: "!!!"

Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, Thẩm Thanh Đình tức giận nhìn anh, định nói gì đó thì lại liếc thấy đèn tín hiệu đã đổi màu.

Tài xế Tạ Doanh nghiêm mặt nói: "Lái xe thôi."

Thẩm Thanh Đình: "..."

Được rồi, trong việc trêu chọc người yêu, thầy Tiểu Thẩm lại một lần nữa bại trận.

...

Về đến nhà, Tạ Doanh vẫn thành công được xem chân.

Tỷ lệ cơ thể của diễn viên múa đương nhiên không cần phải nói, làn da thầy Tiểu Thẩm đều màu, chân vừa dài vừa thẳng, thật sự khiến luật sư Tạ yêu thích không buông tay.

Xem xong chân lại nhân cơ hội xem những chỗ khác. Cứ xem tới xem lui, đợi đến khi xem xong tất cả những gì muốn xem, thời gian đã sang nửa đêm.

Thẩm Thanh Đình nhắm mắt lại, tay cũng không còn sức để cử động.

Tóc mái trên trán bị vén lên, Tạ Doanh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, nhỏ giọng nói: "Bé cưng, ngủ ngon."

...

Bố mẹ hai bên đều đã gặp mặt, mối tình này cũng bước vào giai đoạn ổn định không thể ổn định hơn.

Sau khi vào đông, buổi biểu diễn mới của Thẩm Thanh Đình bắt đầu.

Tạ Doanh rất hào phóng mời đồng nghiệp ở văn phòng luật sư xem buổi diễn đầu tiên, còn tặng vé cho một số khách hàng quen biết.

Lý do cụ thể không nói rõ, nhưng tuyên truyền rầm rộ như vậy ít nhiều cũng có ý ngầm.

Sau khi buổi diễn đầu tiên kết thúc, Thẩm Thanh Đình vội vàng tẩy trang, cầm túi xách và quần áo của mình rời khỏi cửa sau nhà hát.

Đêm đông lạnh lẽo, gió bắc cuốn theo những chiếc lá khô vàng úa rơi xào xạc, hai bên đường tụ lại thành từng đống lá nhỏ.

Đôi bốt ngắn giẫm lên lá rụng, phát ra tiếng kêu.

Chưa đi được mấy bước, Thẩm Thanh Đình đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở phía xa.

Cậu ngại ngùng mỉm cười, bước nhanh về phía đó.

Trong xe, hơi ấm phả vào mặt, Thẩm Thanh Đình nheo mắt lại, má lúm đồng tiền hiện rõ trên khuôn mặt đang cười.

Alpha ngồi ở ghế lái lấy cuốn sổ tay của mình từ hàng ghế sau, lật vài trang rồi lấy ra một cánh hoa từ giữa các trang sách.

"Chiều nay lúc đến, anh có ghé qua khu vườn. Nghe đồng nghiệp nói, đó là nơi có nhiều hoa mai nhất ở Hải Thành."

Tạ Doanh vừa nói vừa cẩn thận đặt cánh hoa mai trắng tinh vào tay Thẩm Thanh Đình.

"Đợi em diễn xong, chúng ta đến đó dạo chơi nhé." Tạ Doanh cười rõ ràng, ánh mắt dịu dàng, "Thầy Tiểu Thẩm, đây là hoa của hôm nay."

Năm đông đó, Tạ Doanh đã gặp Thẩm Thanh Đình vừa kết thúc buổi biểu diễn chính thức đầu tiên.

Sau khi tẩy sạch lớp trang điểm đậm của buổi biểu diễn, khuôn mặt Omega trông thật sạch sẽ và tươi tắn, dáng người mảnh khảnh.

Lúc đó anh đã nghĩ, nếu có cơ hội trở thành Alpha của người này thì tốt biết mấy.

Đêm đông này, Thẩm Thanh Đình vừa kết thúc buổi biểu diễn cũng mang theo hơi ấm khắp người ngồi trong xe của anh. Cậu vẫn xinh đẹp thanh tú, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Từ đầu đến chân đều thấm đẫm pheromone đặc trưng của Tạ Doanh.

Thẩm Thanh Đình cẩn thận nhận lấy cánh hoa, ngắm nghía một lúc rồi lại kẹp vào trong sổ tay.

Cậu khép cuốn sổ lại, những ngón tay trắng nõn lướt qua bìa, chiếc nhẫn trên ngón áp út lấp lánh.

Nhưng đôi mắt cậu còn rực rỡ hơn cả viên kim cương nhỏ trên chiếc nhẫn.

Cậu nhìn Tạ Doanh, niềm hạnh phúc trong mắt không thể che giấu.

"Được, sau này chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm hoa mai."

Hết chính văn.
 
Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu
Chương 46: Ngoại truyện (Góc nhìn người qua đường)



"Nhất Mạn, điều khiển của phòng họp số hai, trả lại cho bồ nè."

"Được rồi, để đây đi." Lý Nhất Mạn kéo ngăn kéo ra, ra hiệu cho người đến đặt điều khiển vào trong.

Lý Nhất Mạn là lễ tân của văn phòng luật sư này, thường ngày phụ trách xử lý một số công việc hành chính.

Sau khi cất điều khiển xong, cô cập nhật trạng thái sử dụng và sổ sách của phòng họp rồi lại tiếp tục ngồi vào máy tính, tán gẫu với hội bạn thân trên WeChat.

Chủ đề trò chuyện hôm nay vẫn là cửa hàng chụp ảnh nghệ thuật ở dưới lầu của họ.

[Thiếu nữ Nhất Mạn xinh đẹp nhất: Hôm nay lúc chờ thang máy lại thấy một chị gái ăn mặc thời thượng, nhìn số tầng quả nhiên là người của tiệm chụp ảnh đó. Ghen tị quá đi.]

[Thiếu nữ Nhất Mạn xinh đẹp nhất: Nếu tui nhuộm tóc nhiều màu như vậy, chắc vừa bước vào cửa văn phòng luật đã bị đuổi ra ngoài rồi T_T]

Nói thì hơi phóng đại, nhưng sự thật đúng là như vậy. Tuy cô chỉ là trợ lý hành chính của văn phòng luật, nhưng ngày thường cũng cần chú ý trang phục. Đặc biệt là...

Ba cô còn khá thân thiết với vị cổ đông phụ trách nhân sự của văn phòng luật này, sơ sẩy một chút là sẽ bị mách với ba ngay.

Lý Nhất Mạn càng nghĩ càng thấy buồn bã, nằm úp sấp trên bàn thở dài thườn thượt.

Lúc này, một chàng trai trẻ tuổi xuất hiện ngoài cửa văn phòng luật.

Người nọ ăn mặc khá mỏng. Thời tiết tháng mười mà chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng bên trong, khoác ngoài là một chiếc áo cardigan màu xám, quần là quần jean màu đen than.

Cả bộ đồ đen xám không khiến người nọ trông ảm đạm tẻ nhạt, ngược lại càng làm người đó trông trắng trẻo mảnh khảnh hơn.

Người này rất đẹp, rất tao nhã, chỉ là biểu cảm có phần lạnh nhạt, lại rất hợp với bộ đồ mang phong cách tối giản kia.

Chàn trai đứng ở cửa văn phòng luật, gõ nhẹ cửa.

Lý Nhất Mạn ấn nút mở cửa, hỏi: "Xin chào, anh tìm ai ạ?"

Người đến lịch sự gật đầu, nói: "Tôi tìm luật sư họ Tạ."

Giọng nói cũng trong trẻo lạnh lùng.

Lý Nhất Mạn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, do dự bước hai bước về phía người đến, hỏi: "Luật sư Tạ nào ạ?"

"..." Người nọ mấp máy môi, nói chậm nửa nhịp, "Tạ Doanh, luật sư Tạ Doanh."

"Tìm giám đốc Tạ ạ?" Lý Nhất Mạn chớp chớp mắt, nhanh chóng lục lại lịch trình hôm nay của giám đốc Tạ trong đầu, có chút khó xử hỏi: "Anh... có hẹn trước không? Hai giờ giám đốc Tạ có khách, chắc giờ vẫn đang tiếp khách."

Người nọ há miệng, dường như không ngờ việc gặp Tạ Doanh lại phiền phức như vậy.

"Tôi... không có hẹn trước." Chàng trai nói.

Lý Nhất Mạn nghiêng đầu, lại hỏi: "Vậy, anh... đến tìm giám đốc Tạ bàn chuyện hợp tác hay là bàn về vụ án nào ạ?"

Tạ Doanh đã lâu không đích thân tiếp nhận vụ án nào, những vụ án mà giám đốc Tạ phải tự mình xử lý... thực sự không nhiều.

Trông không giống đến bàn về vụ án. Lý Nhất Mạn nghĩ.

Nhưng cô nhìn trái nhìn phải, thực sự cũng không thấy chàng trai xinh đẹp trước mặt này giống đến tìm giám đốc Tạ để bàn chuyện hợp tác.

"..." Người đến mím môi, muốn nói lại thôi, "Tôi tìm anh ấy..."

Lý Nhất Mạn kiên nhẫn đợi một lúc, thấy người nọ thực sự khó trả lời, bèn xua tay bỏ qua chủ đề này. Cô trở lại chỗ ngồi ở quầy lễ tân, cầm điện thoại bàn lên, nói: "Thế này đi, tôi giúp anh hỏi thư ký của giám đốc Tạ xem anh ấy xong việc chưa."

"Được." Chàng trai nói lời cảm ơn với cô, "Làm phiền cô rồi."

Lý Nhất Mạn bấm vài phím, hỏi: "Chị ơi, giám đốc Tạ vẫn đang tiếp khách ạ? Lại có khách tìm anh ấy rồi... Ồ ồ, vậy khi nào anh ấy xong việc ạ? ... Vâng, vậy em để anh ấy đợi một lát nhé."

Cúp điện thoại, cô nói với người đàn ông: "Giám đốc Tạ vẫn đang bận, anh đợi một lát nhé."

Chàng trai mỉm cười nhẹ, nói: "Được."

Lý Nhất Mạn rót cho chàng trai một ly nước ấm, rồi dẫn đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh để chờ.

Người nọ vẫn giữ thái độ khách sáo nhưng xa cách, nhận lấy cốc giấy dùng một lần mỉm cười nói lời cảm ơn, sau đó yên lặng ngồi chờ.

Chàng trai chỉ ngồi khoảng một nửa ghế, lưng thẳng tắp, tư thế lại rất thoải mái, không hề gò bó hay giả tạo.

Cậu ngồi đó, yên tĩnh như một nụ hoa đang chờ nở.

Thật kỳ lạ, dù cậu chẳng nói gì, chẳng làm gì, nhưng chỉ cần cậu ở đó cũng đủ thu hút ánh nhìn của người khác.

Lý Nhất Mạn lặng lẽ quan sát, rồi cúi đầu gửi tin nhắn vào nhóm chat bạn thân.

[Thiếu nữ Nhất Mạn xinh đẹp nhất: Văn phòng luật chúng ta có một Omega đến, chắc là Omega đấy, dù sao cũng rất đẹp, khí chất rất thoát tục. Trời ơi tui khó diễn tả quá, tóm lại là một Omega rất khác biệt!!]

[Thiếu nữ Nhất Mạn xinh đẹp nhất: Aaaaaaaaaaa, muốn cho mấy bồ xem anh ấy quá đi!! Tui nghèo từ vựng quá, ngoài aaaaaaaaaa ra chẳng biết nói gì hơn.]

Gửi xong hai tin nhắn này, cô lại ngẩng đầu lên nhìn —

Vừa đúng lúc thấy chàng trai uống hết nước trong ly, tay trái nắm chặt chiếc ly giấy dùng một lần. Ngón tay của cậu cũng rất thon dài, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn.

Vòng nhẫn vàng hồng đính một viên kim cương nhỏ, đơn giản mà không kém phần sang trọng.

Viên kim cương nhỏ cũng rất hài hòa với người đeo, to hơn một chút thì sẽ quá phô trương, không hợp với khí chất thanh tao của cậu, nhỏ hơn một chút thì lại sợ bị ngoại hình nổi bật của cậu lấn át hoàn toàn.

Lý Nhất Mạn vẫn không biết diễn tả thế nào, chỉ cúi đầu gửi thêm một câu vào nhóm: [Một người rất tuyệt vời.]

Gửi xong câu này, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó —

Cô lập tức tìm tài khoản WeChat của giám đốc Tạ, bấm vào xem vòng bạn bè của anh.

Ảnh bìa là hai bàn tay đan vào nhau, ngón áp út của một bàn tay, đúng là đang đeo một chiếc nhẫn vàng hồng quen thuộc.

Lý Nhất Mạn chợt hiểu ra, bình tĩnh đăng tải phát hiện trọng đại của mình vào nhóm.

[Trời ơi aaaaaaaaa các chị em ơi!!!!! Tui biết anh ấy là ai rồi!!!!!! Anh ấy là Omega của giám đốc Tạ aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Trời ơi trời ơi trời ơi, tui như một con ngốc aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Vừa nãy tui còn hỏi anh ấy có hẹn trước không, tìm giám đốc Tạ là bàn chuyện làm ăn hay bàn về vụ án... Trời ơi! Lý Nhất Mạn ngày mai sẽ bị sa thải vì bước chân trái vào văn phòng luật trước T_T]

Lý Nhất Mạn vẫn đang nghiêm túc buôn chuyện về phát hiện chấn động của mình trong nhóm chat, còn ở bên kia, Omega là trung tâm của câu chuyện vẫn yên lặng ngồi ở góc chờ Tạ Doanh xuất hiện.

Khoảng mười phút sau, cuộc tiếp khách trong phòng cuối cùng cũng kết thúc.

Hai người đàn ông trung niên bước ra, Tạ Doanh đi theo sau họ, tiếp theo là một nhóm nam nữ trẻ tuổi.

Có lẽ là để ý đến các Omega trong nhóm người này, Tạ Doanh đã đeo dụng cụ ngăn cắn, chỉ để lộ lông mày, mắt và trán, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ đẹp trai của mình.

Anh cao ráo và... rất đẹp trai, nổi bật giữa đám đông.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu hỏi gì đó, Tạ Doanh nghiêng đầu lắng nghe, mỉm cười nói: "Ra ngoài rẽ trái, tôi đưa mọi người qua đó."

Vừa nói anh vừa đưa tay cài cúc áo vest đen, chất liệu cứng cáp theo cánh tay cong của anh tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

Sau khi dẫn nhóm người rời đi, Tạ Doanh xoa xoa vai, lại cử động cái cổ đang đau mỏi, rồi quay lại cửa văn phòng luật —

"Trời ơi giám đốc Tạ! Cuối cùng anh cũng xong việc rồi!" Lý Nhất Mạn chạy đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói, "Anh nhìn bên kia xem—"

Cô chỉ vào góc phòng, lo lắng nói: "Đã đợi anh lâu rồi đó!"

Vị trí Omega đang đợi đúng là điểm mù, Tạ Doanh thực sự không chú ý, nghe vậy mới đi vài bước về phía đó.

Tạ Doanh nghi hoặc nhìn về phía góc phòng —

"Sao em đến sớm vậy?" Anh vội vàng chạy tới, "Không phải nói bốn giờ mới đến sao?"

Anh đưa tay chạm vào tai Omega, lại hỏi: "Sao không lên văn phòng anh đợi? Ở đây có lạnh không?"

Vừa nói vừa định cởi áo khoác ra choàng cho cậu.

Omega nhẹ giọng nói "Không lạnh", rất ngoan ngoãn để anh chạm vào tai rồi lại chạm vào mặt thử nhiệt độ da.

Tạ Doanh ôm eo cậu, ghé sát tai cậu nói gì đó.

Anh che khuất hoàn toàn bóng dáng Omega, Lý Nhất Mạn không nhìn thấy, trong lòng vừa tò mò vừa muốn biết hai người đang thể hiện tình cảm gì.

Vừa thấy họ đáng ghét, lại vừa có chút ghen tị.

Vị giám đốc Tạ của họ, cách đây không lâu đã kết hôn, mọi người đều biết chuyện này, nhưng không ai biết bạn đời Omega của giám đốc Tạ là ai.

Nghe nói Omega này tính cách hướng nội, không thích những nơi quá ồn ào, nên hai người không tổ chức đám cưới lớn, mọi người cũng không có cơ hội được diện kiến dung nhan thật của Omega này.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Nhất Mạn lại thấy vui vẻ: Hừ hừ, chị đây là người đầu tiên được gặp!

Hai người nói chuyện riêng một lúc, chuẩn bị rời đi.

Tạ Doanh vẫn khoác áo khoác của mình lên người Omega, chiếc áo khoác rộng thùng thình bao bọc lấy thân hình gầy yếu của Omega, kích cỡ không vừa vặn, lúc này lại trông hài hòa đến bất ngờ.

Tạ Doanh nắm tay Omega, sau khi ra khỏi cửa lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu một câu rồi chạy về văn phòng luật.

Anh nhanh chóng quay lại văn phòng của mình.

Khi lại bước đến chỗ Omega, trong tay Tạ Doanh có thêm một bông hoa mai trắng tinh khôi.
 
Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu
Chương 47: Ngoại truyện



Ngoại truyện 1

"Sao em lại đến sớm thế? Đợi lâu chưa?"

Đang chờ thang máy, Tạ Doanh nắm tay Thẩm Thanh Đình khẽ hỏi.

"Không lâu lắm, chỉ khoảng hai mươi phút thôi." Thẩm Thanh Đình đáp.

Cậu khoác trên người chiếc áo vest đen của Tạ Doanh, cả người trông rất thư thái.

"Em đổi tiết với giáo viên khác, tiết hôm nay bị hủy rồi, mai em dạy bù." Thẩm Thanh Đình giải thích.

Tạ Doanh gật đầu: "Ra là vậy."

Thang máy đến.

Tạ Doanh nắm tay cậu, hai người cùng bước vào thang máy.

Dưới lầu có một studio chụp ảnh, hai người đã hẹn chiều nay sẽ đến chụp... ảnh thẻ dùng để đăng ký kết hôn.

Chẳng mấy chốc, tình yêu của hai người đã bước sang năm thứ tư.

Tháng trước Tạ Doanh đi công tác, khi về anh cũng đã mua sẵn nhẫn.

Màn cầu hôn không quá ồn ào, Thẩm Thanh Đình chỉ là sau khi tỉnh dậy thì phát hiện trên tay trái mình đã có thêm một chiếc nhẫn.

Tạ Doanh chống tay nằm nghiêng bên cạnh nhìn cậu, đồng thời vẫy tay trái của mình về phía Omega.

Ngón áp út của Tạ Doanh cũng đeo một chiếc nhẫn vàng hồng.

Ngày đi đăng ký kết hôn được chọn đúng vào ngày sinh nhật của Thẩm Thanh Đình. Trước khi đăng ký, tất nhiên phải chụp ảnh thẻ trước.

Vì vậy, hai người hẹn nhau chiều nay gặp mặt để chụp ảnh.

Nói đến ba năm yêu nhau của hai người, cũng có một chút thay đổi nhỏ.

Thay đổi chủ yếu nhất là...

Thẩm Thanh Đình bất ngờ nổi tiếng trên mạng xã hội.

Khoảng hai năm trước, một người nổi tiếng trên mạng ở Hải Thành đã đi xem một buổi biểu diễn, anh ta khá thích vở múa này nên đã tiện thể nhắc đến trong buổi livestream, coi như là một hình thức quảng cáo miễn phí.

Mà vở múa đó, Thẩm Thanh Đình là diễn viên chính.

Sau đó, Thẩm Thanh Đình bỗng trở nên nổi tiếng.

Cậu không có tài khoản trên các nền tảng mạng xã hội này cũng không biết rõ những lời khen ngợi trên mạng, chỉ biết rằng các suất diễn tiếp theo của vở múa đó gần như đều cháy vé.

Sau đó, giáo viên dạy múa đã tìm cậu nói chuyện, đại ý là nói, bây giờ Thẩm Thanh Đình đã có chút danh tiếng, không thể giống như trước, vai diễn nào cũng nhận.

Từ giờ trở đi, Thẩm Thanh Đình phải học cách lựa chọn những buổi biểu diễn và vai diễn có độ khó cao hơn, nhưng lại dễ dàng thu hút sự chú ý của công chúng.

Thời gian biểu diễn ít đi, nhưng việc luyện tập cơ bản thì tuyệt đối không thể bỏ. Vì vậy, Thẩm Thanh Đình lại xung phong giúp giáo viên đảm nhiệm một số công việc huấn luyện.

Cậu vẫn hướng nội, ít nói, nhưng khi đối mặt với những người bạn mới, cậu cũng có thể vượt qua sự nhút nhát, chủ động trò chuyện với họ.

...

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mười mấy giây thang máy đi xuống, Thẩm Thanh Đình đã nghĩ rất nhiều, gần như đã nghĩ lại toàn bộ những trải nghiệm trong những năm yêu nhau.

Tạ Doanh nắm tay cậu, chiếc nhẫn cọ vào lòng bàn tay. Kim loại cứng cáp chạm vào làn da mềm mại, luôn mang lại cảm giác an toàn nhất.

Cậu siết chặt chiếc áo vest của Tạ Doanh trên người, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, đi theo sau anh ra khỏi thang máy.

Ngày thường đi chụp ảnh không có nhiều người, hai người đợi vài phút thì được chuyên viên trang điểm dẫn vào ngồi trước bàn trang điểm.

... Chỉ là chuyên viên trang điểm nhìn tới nhìn lui, cũng thực sự không thấy hai người trước mặt có chỗ nào cần chỉnh sửa.

Cuối cùng, cô chỉ thoa cho Thẩm Thanh Đình một chút son dưỡng môi có màu nhạt, làm ẩm đôi môi hơi nhạt màu của cậu, sau đó thì tập trung làm tóc cho hai người.

Kiểu tóc cũng dễ làm.

Thẩm Thanh Đình trước đó đã cắt tóc ngắn, chuyên viên trang điểm buộc cho cậu một chiếc đuôi ngựa ngắn, thậm chí không cần phải chỉnh sửa tóc mai để tạo dáng khuôn mặt.

Bên Tạ Doanh thì càng đơn giản hơn, xịt một chút keo để cố định tóc là xong.

Thay quần áo xong là có thể chụp ảnh.

Quần áo là của hai người tự chuẩn bị, do chính Thẩm Thanh Đình lựa chọn.

Thoạt nhìn là áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng điểm nhấn lại nằm ở cổ áo - cổ áo của hai chiếc áo được thêu nửa trái tim nhỏ màu đỏ, một bên trái một bên phải, vừa vặn ghép thành một trái tim hoàn chỉnh.

Sau khi thay quần áo xong, chuyên viên trang điểm mỉm cười: "Anh chọn đồ thật khéo."

Thẩm Thanh Đình mím môi cười.

Lúc chụp ảnh, không nằm ngoài dự đoán, lại nhận được lời khen của nhiếp ảnh gia.

"Quào! Nhan sắc của hai người thật xuất sắc!" Nhiếp ảnh gia là một cô gái rất nhiệt tình, "Hai người xứng đôi quá đi!"

Thẩm Thanh Đình ngại ngùng không biết trả lời, chỉ cúi đầu, tay chân cứng đờ ngồi trên ghế nhỏ, mãi đến khi nhiếp ảnh gia nhắc cậu nhìn vào ống kính mới ngẩng đầu lên.

"Lại gần nhau thêm chút nữa. Anh chàng Alpha đẹp trai này, nghiêng đầu về phía vợ thêm chút nữa—"

"Hai người tựa vai vào nhau nhé, tựa sát vào, chụp như vậy mới đẹp. Đúng rồi, chính là như vậy."

"Chúng ta sẽ chụp một kiểu cười mỉm trước, sau đó chụp một kiểu cười tươi, lát nữa hai người tự chọn nhé! Được rồi, nhìn vào ống kính, ba - hai - một - OK!"

Sau khi chụp vài tấm, nhiếp ảnh gia cúi đầu nhìn ảnh xem trước nhỏ xíu trong máy ảnh, vừa lắc đầu vừa cười: "Lâu rồi không chụp được cặp đôi nào có nhan sắc cao thế này, cảm giác ảnh này không cần chỉnh sửa gì cả."

Cô lại hướng dẫn hai người tạo dáng cười rạng rỡ - dù sao cũng là ảnh dùng để kết hôn, vẫn nên cười tươi một chút thì hơn.

Chỉ là, nụ cười rạng rỡ này thật sự có chút... khó khăn.

"..." Nhiếp ảnh gia nhìn Omega trước mặt đang cười gượng gạo, cố gắng dùng chủ đề nhẹ nhàng hơn để giúp cậu thư giãn, "Anh xuất sắc như vậy, chắc hẳn người yêu đã phải theo đuổi rất vất vả nhỉ."

Thẩm Thanh Đình khó khăn kéo khóe miệng, nghe thấy câu này, nụ cười của cậu càng thêm gượng gạo: "... Hả?"

Nhiếp ảnh gia: "..."

Đổi chủ đề.

"Anh chàng Omega này, tôi mới nhận ra, anh có phải là ngôi sao nào không?" Nhiếp ảnh gia nói phóng đại, "Tôi không hay chú ý tin tức giải trí lắm, lỡ như tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, thì tôi xin lỗi anh trước nhé! Anh đừng để fan hâm mộ tấn công tôi nha, hahahaha!"

Câu này lại chạm đến điểm mù kiến thức của Thẩm Thanh Đình. Cậu ngơ ngác nhìn nhiếp ảnh gia, càng không cười nổi.

Cũng lạ, lúc biểu diễn trước một vòng máy quay cũng không hề căng thẳng, bây giờ nhìn chiếc máy ảnh nhỏ xíu trước mặt, lại cứng đờ đến mức không thể cười bình thường.

Lúc này, Tạ Doanh vẫn luôn im lặng bên cạnh lên tiếng giải vây cho cậu.

Anh quay đầu nhìn Thẩm Thanh Đình, bình tĩnh nói với nhiếp ảnh gia: "Cô cũng tinh mắt đấy. Web drama mà Tiểu Thẩm nhà chúng tôi đóng sắp phát sóng rồi, đến lúc đó ủng hộ nhé."

Thẩm Thanh Đình: "?"

Đây là giải vây sao? Rõ ràng là đang phá đám!

"Anh đừng nói bậy..." c** nh* giọng phản đối.

Tạ Doanh cười cười, không nói gì.

Sau khi không khí được khuấy động một chút, nét mặt của Thẩm Thanh Đình không còn cứng đờ như vậy nữa, nhiếp ảnh gia nhân cơ hội giơ máy ảnh lên, hướng dẫn hai người tiếp tục ngồi sát vào nhau theo tư thế vừa rồi, cười tươi hơn một chút.

... Sau đó cô phát hiện, nét mặt của Thẩm Thanh Đình lại có gì đó không đúng.

Lần này nụ cười không còn cứng đờ nữa, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như cười từ tận đáy lòng...

Nhiếp ảnh gia bật cười: "Anh chàng Omega này, anh bị ép kết hôn à? Trông có vẻ không vui lắm."

Thẩm Thanh Đình: "..."

Cậu yếu ớt biện minh: "Không phải, tôi chỉ hơi..."

Tạ Doanh thản nhiên chen vào: "Thông cảm một chút đi, em ấy thật sự không muốn. Em ấy bị tôi ép cưới, trong lòng không cam tâm tình nguyện."

Cuối cùng còn giả vờ thở dài một tiếng.

Thẩm Thanh Đình: "..."

Cậu che mặt cười.

Tạ Doanh nói xong, bản thân cũng thấy những lời này rất buồn cười.

Anh cười đến mức run cả vai, quay đầu nói với Thẩm Thanh Đình: "Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, kết hôn với anh có rất nhiều lợi ích, ví dụ như..."

Vở kịch này vẫn chưa kết thúc.

Nụ cười của Thẩm Thanh Đình càng lúc càng rõ ràng, cậu đẩy cánh tay của Tạ Doanh, nhỏ giọng nói "Còn nói bậy". Sau đó cậu mím môi điều chỉnh một chút, rồi mới ngồi lại ngay ngắn.

Cậu hơi áy náy nói với nhiếp ảnh gia: "Xin lỗi, làm mất thời gian của cô rồi, chúng ta tiếp tục đi."

Nghe vậy, nhiếp ảnh gia thu lại nụ cười, lập tức bước vào trạng thái làm việc chuyên nghiệp.

Cô giơ máy ảnh lên, quan sát biểu cảm của hai người qua ống kính.

Thế nhưng lần này...

Cô hơi sững sờ.

Vài phút trước, nụ cười trên mặt chàng trai Omega kia còn cứng nhắc và gượng gạo, bây giờ lại...

Cậu cười rạng rỡ, trong nụ cười ấy mang theo hạnh phúc và mãn nguyện không nói nên lời.

Lúc lạnh lùng đã đủ thu hút rồi, nụ cười rạng rỡ càng làm tôn lên đôi mắt và lông mày như tranh vẽ, má lúm đồng tiền như hoa.

Nhiếp ảnh gia vội vàng hoàn hồn, dùng máy ảnh trong tay ghi lại khoảnh khắc này.

Cuối cùng, cả hai phiên bản ảnh, Tạ Doanh đều giữ lại.

Cũng là để lấy may, họ vẫn quyết định dùng phiên bản cười rõ ràng làm ảnh sử dụng khi đăng ký kết hôn.

Sau khi chọn ảnh xong, người chỉnh sửa ảnh nhìn chằm chằm vào máy tính một lúc, nói: "Không phải tôi nói, hai người thật sự không cần chỉnh sửa gì nhiều... Anh đẹp trai này, tôi chỉnh sửa nốt ruồi trên cổ anh nhé, anh thấy được không?"

Là hỏi Tạ Doanh.

Tạ Doanh đứng sau lưng cậu, cũng nhìn vào màn hình máy tính, nghi ngờ nói: "Trên cổ tôi còn có nốt ruồi à?"

"Ở đây này." Người chỉnh sửa ảnh chỉ cho anh xem, nói, "Rất mờ, gần như không nhìn thấy, có vài khách hàng cảm thấy nốt ruồi là biểu tượng độc nhất vô nhị, không cho chỉnh sửa. Anh xem có cần chỉnh sửa không?"

Tạ Doanh không quan tâm lắm đến những thứ này, xua tay nói: "Chỉnh cũng được, chuyện nhỏ thôi."

Anh vừa lẩm bẩm, vừa đưa tay sờ lên cổ mình, lầu bầu: "Tôi còn không biết ở đây có nốt ruồi nữa."

Anh thật sự không biết, vị trí nốt ruồi này hơi khó thấy, nằm ẩn ở chỗ giao nhau giữa hàm dưới và cổ. Nhìn thẳng vào gương thì không thấy, phải ngửa cổ lên mới thấy được.

Thế nhưng, Thẩm Thanh Đình lại biết.

Cậu khẽ nhìn Tạ Doanh, đưa tay chạm vào cổ anh.

"Ngay ở đây..." c** nh* giọng nói.

Vừa nói, tai đã đỏ lên.

...

Sau này, Tạ Doanh mua một chiếc khung ảnh nhỏ, đặt bức ảnh dùng khi đăng ký kết hôn vào trong, để trên bàn trà ở phòng khách.

Trên chiếc bàn trà nhỏ đó, ngoài khung ảnh này, còn có một bình hoa quanh năm suốt tháng.

Vào mùa, trong bình hoa sẽ cắm một cành hoa mai.
 
Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu
Chương 48: Ngoại truyện



Ngoại truyện 2

Máy bay hạ cánh, điện thoại của Tạ Doanh rung lên liên hồi.

Anh vội vàng liếc nhìn, chọn lọc những thông tin công việc quan trọng để trả lời, sau đó đứng dậy lấy hành lý của mình trên giá.

... Không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, anh đứng ở lối đi chật hẹp trong khoang máy bay, chờ máy bay ngừng lăn bánh.

Đi công tác ba ngày rồi, tròn ba ngày không gặp được thầy Tiểu Thẩm!

Luật sư Tạ nóng lòng như lửa đốt, cuối cùng cũng xếp hàng lên được taxi, vừa lên xe đã nói với tài xế: "Tôi đang vội, chạy nhanh giúp tôi."

Tài xế: "?"

Chỉ nghe nói vội vàng bắt máy bay, chưa từng nghe nói xuống máy bay cũng vội vàng...

Tuy nhiên, dưới sự thúc giục liên tục của Tạ Doanh, tài xế vẫn lái xe rất nhanh. Bốn mươi phút sau, cuối cùng Tạ Doanh cũng về đến nhà.

Anh vội vàng bước vào thang máy, bánh xe của vali kéo lê trên mặt đất kêu lạch cạch.

Anh bắt chuyến bay sớm nhất để trở về, về nhà tắm rửa dọn dẹp một chút, chắc chắn có thể kịp ăn trưa cùng Thẩm Thanh Đình.

Nói sao nhỉ, ba ngày nay toàn ăn đồ ăn nhanh, anh cũng hơi không quen, rất nhớ những bữa ăn lành mạnh thanh đạm như nước hàng ngày của thầy Tiểu Thẩm.

Anh vừa mở cửa nhà ra, mùi khói cháy xộc thẳng vào mặt.

Tạ Doanh sững người, phản ứng đầu tiên là... nhà mình bị cháy sao?

Anh ném vali sang một bên, dè dặt bước về phía phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ chính khép hờ, rèm cửa kéo kín mít, căn phòng tối om.

Thế nhưng Tạ Doanh vẫn có thể nhìn thấy đôi dép quen thuộc ở chân giường.

Thẩm Thanh Đình đang ở nhà. Cậu đang ở trong phòng ngủ... ngủ.

Tạ Doanh chớp chớp mắt, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Anh chợt nhận ra, thì ra mùi hương lan tỏa trong phòng này chính là mùi pheromone của mình.

Tim anh đập thình thịch.

Anh đi công tác ba ngày rồi, mùi pheromone căn bản không thể lưu lại lâu như vậy. Mùi hương còn sót lại trong phòng này bây giờ chỉ có thể là...

Cửa phòng ngủ chính được đẩy nhẹ ra, Tạ Doanh cẩn thận bước vào.

Giữa chiếc giường rộng lớn có một ụ nhỏ nhô lên rõ ràng - một ụ nhỏ được chất thành từ một đống áo sơ mi trắng quen thuộc.

Tạ Doanh nín thở, đưa tay vén lớp áo ngoài cùng, đào một lỗ nhỏ trên ụ nhỏ đó.

Thẩm Thanh Đình đang ngủ yên bên trong, khuôn mặt cậu đỏ bừng, th* d*c, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Trong giấc mơ, cậu cũng cảm nhận được sự khó chịu, lông mày nhíu chặt.

Lớp quần áo dày che phủ hơi thở được dời đi, có thể thở được nhưng lại càng thêm bồn chồn vì thiếu sự vỗ về của pheromone.

Lông mi của Thẩm Thanh Đình run rẩy, đôi mắt từ từ mở ra.

Đôi mắt đen láy ngập tràn sương mù, khóe mắt ửng đỏ nhạt do ảnh hưởng của kỳ ph.át t.ình.

Cậu nghi hoặc nhìn người trước mặt, sững sờ vài giây mới thốt ra tiếng thở nhẹ đầy ngạc nhiên.

"Tạ Doanh...? Sao anh lại về sớm vậy?"

Giọng nói của cậu hơi run rẩy, đuôi giọng như mang theo hơi ẩm.

Tạ Doanh bế cậu ra khỏi chăn, đưa tay vòng ra sau gáy cậu xé miếng dán ức chế.

Hương hoa thoang thoảng lan tỏa, Thẩm Thanh Đình r.ên rỉ khe khẽ, cánh tay ướt át quấn quanh vai Alpha.

Tạ Doanh mỉm cười hôn lên môi cậu.

Pheromone tươi mới quả nhiên hữu dụng hơn nhiều so với chút dấu vết nhạt còn sót lại trên quần áo, Thẩm Thanh Đình được Tạ Doanh ôm trở lại giường, nằm đè lên mấy chiếc áo sơ mi trắng kia.

Những chiếc áo vốn nên được gấp phẳng phiu lại bị vò nát bươm.

"Đình Đình, có nhớ anh không?" Tạ Doanh ngậm lấy môi cậu, mổ nhẹ lên khóe môi và chóp mũi cậu, "Có nhớ anh không hửm?"

Thẩm Thanh Đình dụi má vào người anh, mái tóc dài hơi ẩm chọc vào mặt Tạ Doanh.

Cậu vẫn còn chút lý trí cuối cùng, ngại ngùng thừa nhận nỗi nhớ nhung của mình, chỉ quanh co lặp lại câu hỏi của mình: "Không phải tối anh mới về sao... Xuống máy bay sớm như vậy, anh ngủ được không?"

Tạ Doanh khẽ cười. Anh nắm lấy tay Thẩm Thanh Đình, nhẹ nhàng đặt lên trán mình, nói: "Tối qua anh cảm thấy hơi khác thường, nên đã đổi vé máy bay sang sáng nay."

... Tạ Doanh cũng đang trong kỳ ph.át t.ình.

Không biết từ khi nào, kỳ ph.át t.ình của hai người thực sự trùng khớp với nhau.

Thẩm Thanh Đình chống người dậy, môi chạm vào trán Tạ Doanh.

Bạn đời đi công tác xa, đương nhiên cậu hy vọng Tạ Doanh có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Nhưng mà...

Vào lúc cần được an ủi nhất, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tạ Doanh thực sự khiến Thẩm Thanh Đình cảm động đến muốn rơi nước mắt.

Cậu vòng tay qua cổ Tạ Doanh, ghé sát vào tai anh.

"Tạ Doanh, em..."

Lông mi dài chạm vào tai Tạ Doanh, mang đến chút ngứa ngáy.

Anh đưa tay chạm vào tai, rồi ôm Thẩm Thanh Đình chặt hơn.

Vài giây sau, anh nghe rõ Thẩm Thanh Đình nói -

"... Em rất nhớ anh."
 
Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu
Chương 49: Ngoại truyện (Hết)



Ngoại truyện 3 - Tuyến If

... Không biết có phải duyên phận đặc biệt hay không, trên đường lái xe về nhà, Tạ Doanh lại tình cờ gặp Omega đó.

Trong đầu anh lập tức hiện lên cái tên vừa tra được –

Thẩm Thanh Đình.

Tay anh nhanh hơn não, vô lăng xoay một cái, dừng lại ngay làn đường xe buýt.

Lúc lái tới đây, anh thậm chí còn vượt đèn đỏ.

Tạ Doanh: "..."

Chưa kịp nghĩ ra lời mở đầu, xe đã vội vàng dừng lại trước mặt cậu.

Cậu khẽ giật mình, lùi lại hai bước.

Tạ Doanh hạ cửa kính xe xuống, do dự không biết nên giải thích thế nào. Vừa mới nghĩ được câu mở đầu thì phía sau đã vang lên tiếng còi xe inh ỏi.

Xe buýt đã đến trạm, đang giục anh nhanh chóng lái đi.

Tạ Doanh bất đắc dĩ đạp ga, lủi thủi lái xe đi.

— Nhưng cũng không lái đi quá xa, cách đó chừng mười mấy mét có một đường phụ. Anh quyết tâm dừng xe lại bên đường.

Đèn đỏ cũng vượt rồi, làn xe buýt cũng chiếm rồi, lại vi phạm thêm cái gì nữa thì thôi khỏi cần bằng lái luôn cho rồi.

Tạ Doanh tự giễu nghĩ, hay là sau này xin văn phòng luật sư cấp cho anh một tài xế riêng cho xong.

Phía sau, Thẩm Thanh Đình đang giúp một cụ già đi lại khó khăn lên xe.

Cậu chật vật xoay sở với chiếc xe lăn của cụ, túi xách của mình cũng trượt xuống đất.

Cậu quay đầu nhìn túi của mình, không để ý lắm, chỉ tiếp tục nghiên cứu xem làm thế nào để hạ đường dốc cho người khuyết tật xuống.

Tạ Doanh nhìn thấy cảnh này qua kính chiếu hậu.

Anh vội vàng tắt máy, xuống xe, chạy đến bên cạnh cậu cùng giúp đỡ cụ già lên xe buýt.

Anh lại quay lại nhặt túi của Thẩm Thanh Đình lên, phủi sạch bụi đất đưa lại cho cậu.

"Đồ đạc cầm cho kỹ, đừng để rơi—" Tạ Doanh chưa nói xong đã bị cắt ngang.

Tài xế xe buýt đóng cửa lại.

"..." Tạ Doanh cứng họng, "Bác tài, tôi xuống xe! Tôi không đi!"

Anh muốn nhân cơ hội này nói chuyện với cậu, quay đầu tìm kiếm bóng dáng cậu thì lại thấy cậu đang hoảng hốt.

Ánh mắt cậu nhìn anh vừa kinh hãi vừa đầy cảm kích, biểu cảm phức tạp khiến anh bật cười.

Sau đó, cậu vội vàng theo sau anh, vội vàng xuống xe buýt—

À, thì ra cậu cũng không đi chuyến xe này. Lúc này Tạ Doanh mới hiểu được sự cảm kích và kinh hãi trong mắt cậu đến từ đâu.

Người này thú vị thật, rõ ràng bản thân không đi chuyến xe này, nhưng vì giúp đỡ người khuyết tật mà bị tài xế hiểu lầm là hành khách bình thường, vậy mà cậu lại không biết giải thích. Nếu không phải anh cũng xuống xe, Thẩm Thanh Đình đã bị chiếc xe này chở đi mất rồi.

Tạ Doanh thầm nghĩ, thì ra vị nghệ sĩ nhỏ này còn hơi ngại giao tiếp xã hội nữa.

Hai người xuống xe, Thẩm Thanh Đình lịch sự cảm ơn anh — mặc dù Tạ Doanh cảm thấy cậu không có gì cần phải cảm ơn anh cả.

"Tôi tên là Tạ Doanh, tôi..."

Tạ Doanh vừa giới thiệu bản thân, tay trái đã đút vào túi quần, chuẩn bị lấy ra tấm vé xem kịch múa vừa rồi — để giải thích với cậu nghệ sĩ nhỏ rằng, đây là lần đầu tiên anh xem kịch múa, tình cờ cũng là tác phẩm đầu tay mà cậu tham gia, trên đường về lại tình cờ gặp chuyện này.

Duyên phận như vậy, thế nào cũng phải làm quen một chút chứ.

Nhưng lời còn chưa dứt, tấm vé trong tay anh vẫn còn kẹt trong túi, Thẩm Thanh Đình đã lên tiếng.

"Cái đó..." Cậu có vẻ khó xử, ánh mắt nhìn về phía xa, "Là xe của anh sao? Bị cảnh sát giao thông dán..."

Tạ Doanh: "?"

Anh vội vàng quay đầu lại nhìn —

Cảnh sát giao thông đã đang in biên bản phạt.

Tạ Doanh kêu lên một tiếng "Ấy", nhất thời không biết nên đi hay ở. Anh lo lắng xoa cằm, lại bị dụng cụ ngăn cắn cọ vào đến đau.

Cuối cùng Tạ Doanh bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu với Thẩm Thanh Đình, lặp lại một lần nữa "Tên tôi là Tạ Doanh", sau đó chạy về phía chiếc xe.

Anh đi vội vàng, trong lòng toàn là lo lắng cho chiếc xe yêu quý của mình, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Omega đang nhìn mình phía sau.

Thẩm Thanh Đình nhìn bóng lưng vội vã rời đi của anh, trên mặt nở một nụ cười nhẹ hiếm hoi.

Thật là một người thú vị. Thẩm Thanh Đình nghĩ.

Chuyến xe buýt mà cậu cần bắt cuối cùng cũng đến trạm. Thẩm Thanh Đình thu hồi tầm mắt, không còn để ý đến Alpha và chiếc xe của anh nữa.

Lúc bước lên xe buýt, Thẩm Thanh Đình do dự một chút. Cậu quay đầu lại nhìn —

Alpha kia hình như đã thuyết phục được cảnh sát giao thông, đang chuẩn bị lên xe. Trùng hợp là anh cũng quay đầu nhìn về phía cậu.

Trong tiết trời se lạnh đầu thu, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.

Dụng cụ ngăn cắn che khuất hơn nửa khuôn mặt của Alpha, chỉ để lộ ra đôi mắt dịu dàng không mang tính công kích. Anh mỉm cười với Thẩm Thanh Đình, vẫy tay rồi lên xe.

Trên xe buýt rất đông người, Thẩm Thanh Đình bị dòng người xô đẩy vào giữa xe.

Đến khi cậu đứng vững, ngẩng đầu lên thì Alpha họ Tạ kia vẫn đang nhìn cậu.

Thẩm Thanh Đình không được tự nhiên cúi đầu xuống, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang đan vào nhau của mình.

...

Hai người gặp lại nhau vào một ngày mưa, vào một tuần sau đó.

Buổi diễn cuối cùng của vở kịch múa đã kết thúc vào hôm qua, hôm nay Thẩm Thanh Đình đến từ sáng sớm để giúp dọn dẹp, mãi đến chiều tối mới xong.

Cậu rời khỏi nhà hát, ra đến cửa mới phát hiện trời đang mưa.

Thẩm Thanh Đình đợi nửa phút, thấy mưa càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu tạnh.

Xe buýt công cộng vẫn chưa tới.

Cậu đợi một lúc, chỗ vai áo đã bị ướt.

Thẩm Thanh Đình bất đắc dĩ suy nghĩ có nên quay lại lấy ô hay không.

Lúc này, từ xa truyền đến tiếng còi ô tô.

Cách đó vài mét có một chiếc xe dừng lại, chiếc xe trông rất quen mắt —

Thẩm Thanh Đình khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào chiếc xe một lúc, cho đến khi một Alpha cao lớn bước ra khỏi xe, cậu mới lờ mờ nhớ ra người này là ai.

Là Alpha lần trước...

Anh vẫn đeo dụng cụ ngăn cắn một cách nghiêm chỉnh, tay cầm một chiếc ô màu đen. Anh khóa xe xong, rồi chạy đến bên cạnh Thẩm Thanh Đình.

... Chiếc ô rõ ràng đang ở trong tay anh, nhưng anh lại đến trước mặt Thẩm Thanh Đình rồi mới mở ô ra.

Những hạt mưa lớn trên đầu ngay lập tức được che chắn, cảm giác lạnh lẽo khi mưa rơi cũng được xoa dịu trong giây lát.

Hạt mưa rơi lộp độp trên mặt ô, nhanh chóng hợp thành một dòng nước nhỏ, chảy dọc theo mép ô rơi xuống.

Khi nước rơi vào tay Thẩm Thanh Đình, cậu nghe thấy Alpha trước mặt lên tiếng.

"Mưa to thế này, em không có ô sao?" Giọng nói của anh bị dụng cụ ngăn cắn che khuất, nghe có vẻ hơi trầm, "Cho em mượn dùng. Trời lạnh quá, dầm mưa dễ bị cảm."

... Nói những lời như vậy, nhưng gần như nửa người anh đều ở ngoài ô. Chỉ trong chốc lát, chiếc áo sơ mi ở vai đã gần như trong suốt vì bị nước mưa thấm ướt.

Anh không có ý định rời đi, cũng không có ý định dịch chuyển chiếc ô để bản thân không bị ướt mưa nữa. Anh chỉ nhìn Thẩm Thanh Đình, khóe mắt dần dần hiện lên ý cười.

Anh ta hỏi: "Em... không đi chuyến xe buýt lần trước nữa sao?"

Sau khi hỏi xong, anh ta dường như lại cảm thấy đường đột, bổ sung thêm: "Chúng ta đã gặp nhau một lần trước đây, em còn nhớ không? Trên xe buýt."

Thẩm Thanh Đình do dự gật đầu, nhỏ giọng và chậm rãi giải thích: "Tôi nhớ... Gần đây nhà hát có xe đưa đón, bình thường tôi... không đi xe buýt."

Alpha chợt hiểu ra: "Ra là vậy."

Anh không tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề này nữa, chỉ ra hiệu cho Thẩm Thanh Đình nhận lấy chiếc ô.

"Hôm nay cũng đi xe đưa đón sao?" Anh ta hỏi.

Thẩm Thanh Đình gật đầu, lại quay đầu nhìn —

Trong gara đã truyền đến tiếng bánh xe cán qua gờ giảm tốc.

Alpha kia cũng nghe thấy. Anh nhìn về phía xa, mỉm cười nói: "Xem ra xe của em đến rồi. Em cứ dùng ô đi, tôi đi đây."

Thẩm Thanh Đình lại không lập tức nhận lấy: "Không cần đâu... Tôi chỉ đi có một đoạn ngắn thôi, anh cứ dùng đi."

"Tôi không cần đâu." Alpha vừa nói, vừa quay người trở lại màn mưa. Anh vẫy tay với Thẩm Thanh Đình, nhỏ giọng nói: "Nghệ sĩ nhỏ, có duyên... gặp lại sau nhé."

Mưa càng lúc càng lớn.

Quần áo trên người Alpha kia càng thêm ướt sũng, tóc cũng bị nước mưa làm ướt, dính thành từng lọn trông rất chật vật.

Nhưng anh lại không hề để ý đến những điều này —

Anh lau nước mưa trên trán, đưa tay tháo dụng cụ ngăn cắn xuống.

Dưới dụng cụ ngăn cắn, khuôn mặt của Alpha vừa đẹp trai vừa dịu dàng.

Cách nhau một khoảng ngắn, anh lại gật đầu với Thẩm Thanh Đình, hỏi: "Tôi tên là Tạ Doanh, em còn nhớ không?"

Tim Thẩm Thanh Đình đập thình thịch. Cậu nắm chặt tay cầm ô, khẽ gật đầu.

Nhận được phản hồi, Tạ Doanh trông rất vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười rõ ràng.

"Vậy, hẹn gặp lại."

Hết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back