Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành

Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Chương 20: Từng Dấu Chân Dẫn Đến Phòng Ngủ Của Hắn



Mười giờ tối, Tống Thanh Uẩn đã tắm xong, hắn dựa vào đầu giường đọc sách.

Hắn đã tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại một chiếc đèn đọc sách. Ánh sáng mờ mờ, rèm cửa không kéo, có thể nhìn thấy những hạt mưa hắt lên cửa sổ, để lại những vệt nước đan xen chằng chịt.

Sấm chớp liên tục lóe lên.

Cửa sổ là loại cách âm hai lớp, tiếng sấm không quá rõ nhưng nhìn vào tần suất chớp giật, chắc chắn bên ngoài đang rất ầm ĩ.

Hắn cầm điện thoại lên, lướt đến khung chat với Kỷ Chính Sơ.

Nhóc con nhắn rằng ngày mai có chuyện muốn nói với hắn.

Tống Thanh Uẩn đáp lại một cách bình tĩnh và kiềm chế nhưng trong lòng lại không khỏi suy nghĩ trằn trọc.

Sự thất thần mấy ngày nay của nhóc con.... hắn đều nhìn thấy hết.

Sáng nay cậu nói dối... mà còn nói dối rất vụng về.

Luận văn vừa nộp sáng nay, chính mắt hắn thấy cậu gửi đi trên mạng.

Đừng nói đến chuyện giờ đây bài tập về cơ bản không còn được nộp trực tiếp mà ngay cả nếu có thì mai cũng là cuối tuần.

Không giáo viên nào lại bắt bản thân làm thêm vào cuối tuần chỉ để thu bài cả.

Mặc dù đã nhìn thấu cậu như vậy nhưng hắn vẫn đồng ý.

Bởi vì hắn cũng muốn cho Kỷ Chính Sơ một chút thời gian và không gian để suy nghĩ.

Chỉ là không biết, với tiếng sấm dữ dội thế này, thời tiết tệ đến mức này, liệu nhóc con có sợ không.

Dù biết rõ đối phương là một Alpha nhưng hắn vẫn không thể ngăn bản thân lo lắng.

Bất chợt, chuông điện thoại vang lên.

Tên hiển thị là trợ lý đặc biệt của hắn.

"A lô?"

"Thưa ngài, xin lỗi đã làm phiền ngài muộn như vậy. Nhưng hôm qua ngài bảo tôi điều tra Tưởng Phong, tôi đã tìm ra một số vấn đề. Nghĩ đến chuyện này có thể gây nguy hiểm cho thiếu gia Kỷ, tôi đành mạo muội gọi ngài. Tôi đã gửi file PDF vào email của ngài, nếu tiện thì ngài có thể xem ngay."

'Tưởng Phong có thể gây nguy hiểm cho Sơ Sơ?'

Tống Thanh Uẩn lập tức bật dậy, đi mở máy tính.

"Là thế này, tôi phát hiện Tưởng Phong từ hồi cấp ba đã cặp kè với rất nhiều cậu trai khác nhau. Đến đại học, cậu ta đã chơi đùa với ít nhất hơn hai mươi người. Trong đó có vài người bị tổn thương nghiêm trọng đến mức phải nhập viện nhưng đều bị nhà họ Tưởng ém xuống. Những cậu trai đó có giới tính khác nhau, độ tuổi cũng không giống nhau nhưng khi nhìn vào ảnh của họ, tôi có cảm giác..... bọn họ ít nhiều gì cũng có chút bóng dáng của thiếu gia Kỷ."

"Tôi đã để ảnh hai người trông giống thiếu gia nhất lên đầu file PDF. Ngài có thể xem qua. Hiện tại đây mới chỉ là suy đoán của tôi, tôi sẽ tiếp tục xác minh thêm."

Bên ngoài bất chợt vang lên một tiếng sấm to.

Trong thư phòng tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính hắt ra.

Chớp giật soi lên đường gân xanh nổi trên cổ người đàn ông....

Tống Thanh Uẩn nhìn chằm chằm vào những bức ảnh đang lướt qua trên màn hình, bỗng nhiên bật dậy khỏi ghế.

"Cao Hách, tối nay Sơ Sơ ngủ lại nhà Tưởng Phong. Tôi lập tức đến đó ngay. Cậu biết địa chỉ rồi, chính là chỗ đặt đồ ăn hôm nay. Trong vòng ba mươi phút nhất định phải đến nơi. Ngoài ra, thông báo cho vệ sĩ và luật sư đi cùng, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào."

Giọng điệu của hắn khi ra lệnh cho trợ lý vẫn rõ ràng mạch lạc nhưng lúc vội vàng rời khỏi phòng, hắn lại suýt ngã vào khung cửa vì quên thay dép.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của trợ lý:

"Thưa ngài?"

Tống Thanh Uẩn hoàn hồn:

"Không sao, mang thêm một cây dù cho em ấy."

Dứt lời, hắn lao nhanh vào cơn mưa xối xả.

Đây là lần đầu tiên trong suốt gần ba mươi năm cuộc đời, Tống Thanh Uẩn hoàn toàn đánh mất kiểm soát.

Hắn sinh ra trong một gia tộc danh giá ở Hoa Quốc, từ nhỏ đã nhận nền giáo dục tinh anh nghiêm khắc.

Học hành luôn đứng nhất khối, thi cử luôn xếp nhất thành phố, vạn sự đều nằm trong tầm kiểm soát, cả cuộc đời thuận buồm xuôi gió.

Ngay cả khi có bước sai đường, hắn cũng có thể chậm rãi, trật tự mà đưa mọi thứ trở về quỹ đạo.

Tống Thanh Uẩn chưa từng hối hận.

Nhưng giờ đây, khi nghe thấy những tiếng sấm không ngừng vang lên bên ngoài, khi nhìn ra cửa kính xe phủ đầy những giọt mưa nhòe nhoẹt, trong lòng hắn tràn ngập hối hận.

Là hắn đã sơ suất.

Rõ ràng biết Kỷ Chính Sơ có một người bạn như vậy.

Rõ ràng biết phong cách hành xử của nhà họ Tưởng.

Vậy mà chưa từng nghĩ đến việc điều tra trước.

Hắn thậm chí còn để mặc Alpha nhỏ một mình đến nhà tên đó ngủ lại.

Giá như hắn điều tra sớm hơn một chút, dù chỉ một ngày thôi thì chuyện hôm nay đã không xảy ra.

Lỗi là của hắn.

Hết lần này đến lần khác thử thăm dò, hết lần này đến lần khác làm ra những hành động mập mờ quá mức....

Thế nhưng lại sợ hãi, lại không dám phá vỡ mối quan hệ này.

Là hắn do dự.

Là hắn nhát gan.

Nếu hôm nay thật sự có chuyện gì không thể cứu vãn xảy ra với Sơ Sơ....

Cả đời này, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho sự yếu đuối của chính mình.

Điện thoại vẫn liên tục gọi cho Kỷ Chính Sơ, từ WeChat chuyển sang số di động. Mỗi lần không có ai bắt máy, trái tim của Tống Thanh Uẩn lại càng trĩu nặng hơn.

Hắn không ngừng tự an ủi bản thân rằng Sơ Sơ chỉ đang tắm, điện thoại không ở bên cạnh nên không nghe thấy.

Nhưng khi xe dừng lại trước cửa nhà Tưởng Phong, nhìn thấy một người đứng lặng trong mưa, hắn không còn bất kỳ lý do nào để tự lừa mình nữa.

Tưởng Phong mặc đồ ngủ, đứng trơ trọi trong màn mưa.

Ánh đèn xe rọi lên người cậu ta, bùn đất bám đầy vạt áo, mặt cũng rách một mảng lớn, nước mưa hòa cùng máu men theo gò má chảy xuống, loang lổ đỏ thẫm.

Ánh mắt của Alpha u ám và độc ác.

Khoảnh khắc Tống Thanh Uẩn kéo cửa kính xe xuống, đối diện với cậu ta, cậu ta cũng không hề che giấu gì.

Cậu ta đã biết rồi.

Tống Thanh Uẩn nghĩ: Tưởng Phong đã biết về mối quan hệ mập mờ giữa hắn và Kỷ Chính Sơ.

Tên rắn độc vẫn ẩn nấp trong bóng tối này, lúc này đây đang lè lưỡi phun nọc, nhìn hắn bằng ánh mắt hiểm ác.

Ầm!

Lại là một tiếng sấm nổ vang....

Ánh chớp soi sáng sân nhỏ ướt đẫm nước mưa, dưới đất thấp thoáng vệt máu loang lổ.

Nhưng hắn lại chẳng thấy bóng dáng của người mà mình luôn canh cánh trong lòng.

Chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đó, đầu óc của hắn cũng nổ tung theo tiếng sấm.

Tống Thanh Uẩn đột ngột mở cửa xe, sải bước lao về phía Tưởng Phong.

Ngay khi đến gần, hắn vung một cú đấm thật mạnh vào mặt cậu ta.

"Em ấy đâu?"

Nắm đấm trúng da thịt, phát ra tiếng va chạm trầm đục.

Từ nhỏ đã luyện võ, Alpha chỉ cần một cú đấm đã dễ dàng khiến đối phương ngã sõng soài xuống đất.

Tưởng Phong phun bãi máu ra khỏi miệng nhưng lại cười khẩy:

"Tôi đã chuốc thuốc cậu ấy, cậu ấy chạy mất rồi. Sao anh không thử lần theo tín tức của Alpha mà tìm? Biết đâu có thể bắt kịp trước khi cậu ấy 'làm chuyện vui vẻ' với một Omega nào đó đấy."

Câu nói ấy khiến Tống Thanh Uẩn nổi giận hơn nữa.

Hắn lập tức quỳ xuống, định giáng thêm một đấm nữa.

Đúng lúc này, tiếng còi xe vang lên dồn dập.

Thư ký Cao vội vàng bước xuống, nhanh chóng ngăn hắn lại.

"Thưa ngài!"

Ngay sau đó, một chiếc xe khác cũng lao đến.

Vệ sĩ đồng loạt xuống xe, luật sư cầm ô, bác sĩ khoác áo blouse trắng, mang theo tài liệu và hộp thuốc tiến vào.

Tưởng Phong bị vệ sĩ chế trụ ngay tại chỗ, trợ lý vội vàng bước lên, căng ô che cho Tống Thanh Uẩn.

Những hạt mưa rơi lộp bộp trên mặt ô đen nhánh, vỡ tan như những viên ngọc nhỏ.

Người đàn ông thở d.ốc, lồng ngực phập phồng kịch liệt....

Mãi sau, hắn mới khàn giọng dặn dò:

"Báo cảnh sát. Liên hệ đội tìm kiếm."

"Thưa ngài, thời gian mất tích chưa đủ 24 giờ, cảnh sát không thể lập án...."

Tống Thanh Uẩn nuốt xuống cơn nghẹn trong cổ họng, giọng nói khô khốc như đau rát:

"Em ấy đã bị chuốc thuốc."

Sắc mặt của trợ lý lập tức nghiêm trọng:

"Vâng, tôi sẽ báo ngay."

------

Thời gian chờ đợi kéo dài vô tận.

Người đàn ông mặc đồ ngủ, chân đi dép lê, cứ thế đứng yên trong mưa, tựa như một pho tượng bất động.

Cảnh sát hành động rất nhanh, chưa đầy mười phút đã có mặt tại hiện trường.

Tống Thanh Uẩn vừa mới hợp tác với họ hôm qua để tìm kiếm một sinh viên mất tích, vì vậy khi vừa xuống xe, một viên cảnh sát liền tiến đến chào hỏi.

"Anh Tống, trợ lý của anh đã trình bày sơ bộ tình hình. Hiện nay, ở khắp nơi đều có camera giám sát, hệ thống nhận diện cũng rất mạnh. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để xác định vị trí của em trai anh trong thời gian sớm nhất."

"Trước mắt, khu vực này chưa nhận được báo cáo nào về Alpha mất kiểm soát do pheromone. Không có tin tức xấu cũng là tin tốt. Bây giờ phiền anh và nghi phạm theo chúng tôi về sở cảnh sát trước."

Tống Thanh Uẩn không do dự, gật đầu, lên xe.

......

Cảnh sát Hoa Quốc làm việc vô cùng hiệu quả.

Trên đường đến sở cảnh sát, điện thoại của trợ lý bất ngờ đổ chuông.

Từ loa Bluetooth của xe, giọng viên cảnh sát vang lên:

"Anh Cao, đồng nghiệp của chúng tôi đã tìm thấy cậu em trai của anh Tống qua hệ thống giám sát. Hiện cậu ấy đang ở số 386 đường XX, vẫn đang đi bộ về phía trước. Cậu ấy không mang ô, có vẻ như cũng bị thương. Chúng tôi sẽ liên tục cập nhật vị trí của cậu ấy và lập tức điều người đến đón. Khi các anh đến sở cảnh sát, có lẽ sẽ nhanh chóng gặp được cậu ấy...."

Lời còn chưa dứt, người đàn ông vẫn im lặng nhắm mắt suốt chặng đường bỗng mở miệng, cắt ngang giọng nói trong loa.

"Không cần đâu. Cảm ơn đội trưởng Trần. Đó là nhà tôi, nhà tôi ở số 388 đường XX. Phiền các anh xác nhận lại giúp, xem có phải em ấy đang quay về nhà không. Tôi sẽ đến đó ngay."

"Ồ ồ, vậy là tự quay về nhà rồi. Nếu thế thì các anh cứ về trước đi. Đồng nghiệp của chúng tôi cũng đang đến đó. Tôi hiểu tâm trạng lo lắng của gia đình nhưng vẫn muốn nhắc trước một chút. Nếu đã xác định đứa trẻ bị chuốc thuốc, tốt nhất là để cảnh sát đưa đi bệnh viện lấy mẫu máu làm bằng chứng. Vừa hay vết thương trên người cậu ấy cũng cần được xử lý."

"Ừm, làm phiền mọi người rồi."

"Phục vụ nhân dân mà, không phiền đâu."

Cuộc gọi kết thúc.

Trợ lý lập tức xoay vô lăng, đạp mạnh chân ga, phóng thẳng về nhà của Tống Thanh Uẩn.

Cùng lúc đó, điện thoại của hắn nhận được tin nhắn WeChat từ cảnh sát:

[Anh Tống, anh xem thử, em trai anh vừa vào sân nhà này. Vì trước cổng nhà anh không có camera giám sát nên chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy cậu ấy bước qua cánh cổng từ góc này.]

[Hình ảnh]

Cảnh sát gửi kèm một bức ảnh chụp từ camera an ninh.

Tấm ảnh hoàn toàn đen trắng, trong đó, chàng trai mặc đồ ngủ và dép lê đang đẩy cánh cổng lớn bước vào sân.

Chỉ là một hình ảnh tĩnh, không màu sắc nhưng khi nhìn thấy, lồng ngực của Tống Thanh Uẩn vẫn đau âm ỉ đến khó chịu.

Hắn phóng to bức ảnh, đầu ngón tay vô thức chạm vào mái tóc ướt sũng của nhóc con.

Nỗi xót xa trong lòng cuộn trào, không sao kìm nén nổi.

Hắn lại không bảo vệ tốt cho cậu.

Lại một lần nữa, hắn không chăm sóc tốt cho cậu.

Từ khi Kỷ Chính Sơ bước vào nhà hắn, hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện.

Nửa đêm sốt cao, đau dạ dày tái phát... Giờ lại dầm mưa suốt quãng đường dài, cả người ướt sũng, trên người đầy thương tích.

Nhưng dù có như vậy, đứa trẻ ấy vẫn cố gắng quay về nơi này.

Giống như một con thú nhỏ bị thương ngoài hoang dã, dù thân thể nặng trĩu cũng phải lê lết về tổ bằng được.

Alpha bé nhỏ của hắn cũng từng bước quay về.... về với hắn, về với mái nhà này.

"Thưa ngài, đến nơi rồi."

Chiếc xe đột ngột dừng lại, trợ lý nhắc nhở.

Họ lái xe rất nhanh, cảnh sát còn chưa đến.

Trước cổng biệt thự rộng lớn không có ai, chỉ có một ngọn đèn vàng vọt hắt ra.

Cả căn nhà yên tĩnh đến lạ, tựa như bên trong chẳng có gì cả.

Nhưng Tống Thanh Uẩn biết, ngay trong căn nhà này, ở một góc nào đó, có một con thú nhỏ bị thương đang lặng lẽ li.ếm láp vết thương của mình.

"Đợi cảnh sát đến, cậu đưa họ vào phòng khách trước."

Hắn chỉ dặn dò qua loa một câu, sau đó sải bước, đẩy cửa bước vào nhà.

Ngay khoảnh khắc cửa mở ra, một mùi hương hoa lan nồng đậm tràn vào khoang mũi.

Không giống với mùi thơm thanh mát thường ngày, hương hoa lan trong phòng khách lúc này lại lẫn vào một vị mặn chát, ẩm ướt, đăng đắng.

Hắn bật đèn trong phòng khách.

Bên cửa có một vũng nước nhỏ đọng lại.

Một đôi dép lê ướt đẫm, dính đầy bùn đất, đến mức không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu, bị vứt bừa bãi ngay cửa.

Dọc hành lang dẫn vào phòng ngủ, từng dấu chân lấm lem bùn đất kéo dài....

Và chúng dừng lại ngay trước cửa phòng ngủ của Tống Thanh Uẩn.

Trên tay nắm cửa màu vàng kim vẫn còn lưu lại những giọt nước.
 
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Chương 21: Anh, Đừng Rời Đi...



Tống Thanh Uẩn cẩn thận đẩy cửa ra.

Căn phòng yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng không thấy bóng dáng ai cả nhưng hương hoa lan đậm đặc và đắng chát nhắc hắn rằng Alpha của mình đang ở đây.

Trên giường trống trơn, không có ai.

Mọi thứ trong tầm mắt đều vắng lặng nhưng dưới ánh đèn hắt từ ngoài cửa có thể thấy những vệt nước kéo dài đến bên cửa sổ.

Tống Thanh Uẩn bước chậm rãi theo dấu nước và mùi hương lan nồng đậm nhất.

Khi vòng qua cuối giường đến lối nhỏ giữa giường và cửa sổ, hắn khựng lại.

Hắn vừa khóa cửa từ bên trong nên giờ đây chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ngoài phố len lỏi vào, miễn cưỡng giúp hắn nhìn rõ cảnh tượng trong phòng....

Một chàng trai cao hơn mét tám, thu mình vào góc chật hẹp bên cạnh giường.

Trên người cậu chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, mái tóc ướt sũng bết vào trán, những giọt nước vẫn còn rơi tí tách từ đuôi tóc.

Ngoài cửa sổ, sấm sét rền vang, hắn thấy nhóc con co rúm lại, khẽ run rẩy.

"Sơ Sơ."

Giọng của người đàn ông khàn đặc, nhẹ nhàng gọi tên cậu.

Chàng trai trong góc giật mình.

Cậu lúng túng ngẩng đầu lên, hai tay siết chặt lấy mép chăn:

"Anh...? Em xin lỗi, hình như em làm bẩn chăn của anh rồi. Em không cố ý đâu."

Nói xong, cậu mới nhận ra cả người Tống Thanh Uẩn cũng ướt sũng, cậu sững sờ:

"Anh bị ướt hết rồi? Là lại có sinh viên mất tích nên anh đến hỗ trợ sao? Thảo nào em về muộn như vậy cũng không thấy anh ở nhà."

Cậu còn tiếp tục lầm bầm nói một mình nhưng Tống Thanh Uẩn đã vươn tay, ôm chặt lấy cậu qua lớp chăn.

"Xin lỗi, Sơ Sơ."

Hắn siết chặt vòng tay, giọng nói không kìm được mà run lên:

"Cậu ta đã làm gì em..."

Nhóc con trong lòng đột nhiên cứng đờ.

Sau đó, tiếng khóc kìm nén rốt cuộc cũng bật ra, truyền đến từ lồng ngực của hắn.

Áo của Tống Thanh Uẩn đã ướt từ lâu nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ những giọt nước mắt nóng hổi của Alpha nhỏ bé một lần nữa thấm vào vải áo.

Hương hoa lan đắng chát bao trùm không gian, ngập tràn ấm ức và đau lòng.

"Em đánh nhau với cậu ta rồi chạy đi, không kịp lấy điện thoại..... Ban đầu em bắt một chiếc taxi nhưng không mang tiền nên bị đuổi xuống giữa đường, phải tự mình đi bộ về..... Nhưng khi em về đến nhà, anh lại không có ở đây....."

Tống Thanh Uẩn nghe mà tim thắt lại.

Hắn vỗ nhẹ lên cổ cậu, an ủi như đang dỗ một con thú nhỏ:

"Không sao rồi.... Giờ không sao nữa rồi. Cảnh sát đã bắt cậu ta. Cậu ta đã tiêm cho em bao nhiêu thuốc?"

Kỷ Chính Sơ lắc đầu:

"Em không biết..... Cậu ta đâm vào eo em một mũi tiêm nhưng em giãy thoát được, không rõ có bao nhiêu thuốc đã bị tiêm vào."

Lúc đó, thật ra cậu chỉ hơi mất tập trung.

Tâm trí cứ quanh quẩn nghĩ về Tống Thanh Uẩn, nghĩ xem có nên thẳng thắn nói ra không, nói như thế nào cho hợp lý.

Tưởng Phong nhận ra cậu không để tâm vào bài học, bèn bảo cậu đi tắm sớm rồi nghỉ ngơi.

Sau đó, cậu ta bước đến đỡ cậu.

Thời điểm ấy, Kỷ Chính Sơ chưa hề nghi ngờ điều gì, chỉ thấy một làn hương nước hoa nhàn nhạt thoảng qua.

Nhưng đến khi tắm xong, nằm xuống giường, cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Thật lòng mà nói, ngay cả khi nhận ra bất thường, cậu vẫn không nghĩ nhiều.

Dù sao tối qua cũng thế, cậu chỉ nghĩ chắc ngủ một giấc là ổn.

Nhưng Tưởng Phong lại phát hiện ra.

"Anh Kỷ, hình như pheromone của anh hơi bị rò rỉ ra rồi."

Giọng điệu của Alpha thấp giọng nhắc nhở.

Kỷ Chính Sơ sững sờ.

Trước khi ra ngoài hay sau khi tắm xong, cậu đều đã xịt chất ức chế pheromone cẩn thận để tránh làm phiền Tưởng Phong.

Theo lý mà nói, pheromone của cậu không thể nào rò rỉ được.

Nhưng khi Tưởng Phong đột nhiên nhắc nhở, cậu cũng chẳng hề nghi ngờ, cứ tưởng rằng bản thân không kiểm soát tốt pheromone, vô tình để lộ tín hiệu tìm bạn đời.

Cậu vội vàng xin lỗi:

"Xin lỗi, chắc gần đây chu kỳ mẫn cảm của tôi bị rối loạn, mai tôi sẽ đi bệnh viện kiểm tra. Nếu cậu thấy khó chịu, hay là.... để tôi ra phòng khách ngủ? Hoặc tôi có thể đến khách sạn gần đây, tôi nhớ gần nhà cậu có một khách sạn khá ổn."

Nhưng cậu bị chặn lại.

Alpha trước mặt nói với vẻ chân thành, còn có phần bực bội:

"Anh nói cái gì thế? Ngoài trời đang mưa to thế kia, tôi là kiểu người như vậy à? Với lại, nếu chỉ vì một chút pheromone mà không chịu nổi thì trường học còn xây ký túc xá sáu người dành cho Alpha làm gì? Để đánh nhau à? Tôi không hẹp hòi như vậy đâu."

Kỷ Chính Sơ tin là thật, không nhắc đến chuyện rời đi nữa.

Cậu định dùng miếng dán ức chế nhưng Tưởng Phong bảo cậu ta không thích cảm giác dán thứ đó lên cổ, bình thường toàn dùng loại xịt nên trong nhà không có miếng dán.

Vậy nên cậu cũng không đề cập thêm, đành chấp nhận như vậy mà ngủ.

Tất nhiên, là một Alpha đang trong trạng thái kíc.h th.ích, việc đi vào giấc ngủ không dễ dàng chút nào.

Kỷ Chính Sơ trằn trọc mãi không ngủ được.

Cậu sợ pheromone của mình ảnh hưởng đến Tưởng Phong nên quyết định ra ngoài đi dạo một lúc.

Dù gì vẫn chưa đến 10:30, cậu còn đang đợi cuộc gọi của Tống Thanh Uẩn.

Nhưng khi cậu vừa ngồi dậy, Tưởng Phong cũng dậy theo.

Cậu ta hỏi:

"Anh Kỷ, anh vẫn chưa hoàn toàn dịu xuống à?"

Kỷ Chính Sơ tuy thường đỏ mặt xấu hổ trước Tống Thanh Uẩn nhưng đó là vì giữa cậu và đối phương đã xảy ra quá nhiều chuyện thân mật. Còn những Alpha khác, trong mắt cậu chẳng qua chỉ là những người cùng giới bình thường, tắm chung, đi vệ sinh chung, so bì kích thước cũng chẳng có vấn đề gì, thế nên cậu cứ thế vén chăn lên.

Rồi rất thản nhiên nói: "Có một chút. Tôi ra ngoài một lát."

Nhưng cậu lại bị ngăn lại.

Alpha giữ chặt cánh tay của cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm, giọng nói đè thấp xuống: "Hay là.... để tôi giúp anh giải quyết nhé? Dù sao cũng đều là Alpha, giúp nhau một chút thôi mà."

Kỷ Chính Sơ theo phản xạ có điều kiện mà hất tay cậu ta ra.

Không phải vì cảm thấy Tưởng Phong quá mức l* m*ng, dù sao bọn họ cũng từng ở nước ngoài, chuyện gì mà chưa thấy qua, chuyện Alpha hỗ trợ lẫn nhau cũng có nghe nói nhưng không hiểu sao, ánh mắt và giọng điệu của cậu ta lại khiến cậu phản cảm đến buồn nôn.

Vì thế chẳng kịp suy nghĩ nhiều, cậu liền hất tay đối phương ra, nửa đùa nửa thật nói: "Đừng có làm người ta buồn nôn. Tôi đâu có tàn phế, nếu cần thì cũng chẳng đến lượt cậu."

Nhưng ngay sau khi bị hất ra, Tưởng Phong lại giống như một con rắn, lập tức quấn lấy cổ tay của cậu lần nữa. Đầu ngón tay của cậu ta mập mờ v.uốt ve cánh tay cậu, tay còn lại cũng trượt lên eo cậu, nói: "Tự làm sao mà bằng để người khác giúp được, anh chắc là chưa từng thử để người khác giúp đúng không?"

Kỷ Chính Sơ lập tức bùng nổ.

Chuyện này dù có là giữa những người cùng giới thì cũng đã cấu thành quấy rối rồi?!

Sắc mặt của cậu lập tức lạnh xuống: "Tưởng Phong, tôi nói tôi không cần, đừng có quá đáng."

Nhưng chỉ một câu này lại giống như chạm đến công tắc nào đó của Tưởng Phong. Alpha đột nhiên không che giấu nữa, lật người đè lên cậu, tay sốt ruột lần mò ra sau eo cậu.

"Anh là cong đúng không? Tôi biết ngay mà!"

Sau đó, cậu ta cúi xuống muốn hôn cậu.

Kỷ Chính Sơ sững người, lập tức vung nắm đấm qua.

Cậu là một Alpha cấp cao, đánh không lại Tống Thanh Uẩn và thằng bạn thân là vì từ nhỏ hai người kia đã tập võ. Chẳng lẽ cậu còn không xử lý được một công tử nhà giàu chưa từng tập luyện gì?

Từ nhỏ lớn lên cùng đám người trong gia tộc võ thuật chẳng phải chỉ để nói cho vui.

Nghĩ đến lúc đó mình dùng một cú đấm đánh bay hai cái răng của cậu ta, trực tiếp khiến cậu ta tức đến phát điên.

Kỷ Chính Sơ co rúc trong lòng Tống Thanh Uẩn, hít hít mũi, lắc đầu: "Cậu ta chỉ sờ eo của em mấy cái, không động vào chỗ khác. Em đánh cậu ta nằm bẹp rồi. Chỉ là ban đầu em không chú ý, sau đó cậu ta đánh không lại em liền tiêm cho em một mũi nhưng cũng chẳng thay đổi được gì."

Tống Thanh Uẩn vội vàng kéo tấm chăn trên người cậu ra.

Toàn thân của chàng trai ướt đẫm, cậu vẫn mặc chiếc áo ngủ mỏng tang, lúc này nó dính sát vào người cậu, từng đường nét trên cơ thể đều hiện rõ trước mắt. Nhưng trong mắt người đàn ông chỉ có lo lắng và sốt ruột, hắn vén áo cậu lên kiểm tra: "Bị đâm ở đâu, để tôi xem vết thương."

Không cần chờ câu trả lời, Tống Thanh Uẩn đã nhìn thấy vị trí đó.

Kỷ Chính Sơ dù là một Alpha nhưng da dẻ lại mềm mại mỏng manh, từ nhỏ đã là kiểu dễ bầm tím. Mỗi lần đánh nhau với em họ của hắn xong, trên người cậu đều bầm tím không biết bao nhiêu chỗ. Vậy nên chẳng cần tốn công tìm, hắn liền thấy ngay một mảng bầm lớn trên lưng dưới của cậu.

Sắc mặt của người đàn ông lập tức trở nên lạnh lẽo.

Đặc biệt là ở giữa vết bầm còn có một vết thương nhỏ đã kết vảy. Một đường dài, nhìn là biết bị kim tiêm cứa qua.

Hắn hận không thể lập tức xuyên về nửa tiếng trước, đá cho Tưởng Phong ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Thay đồ trước đã, tôi đưa em đến bệnh viện."

Nói xong hắn liền vội vã đi tìm quần áo.

Hắn không yên tâm để Kỷ Chính Sơ ở một mình trong phòng ngủ của mình, cuối cùng dứt khoát lấy luôn một bộ quần áo của mình cho cậu thay.

Từ áo trên xuống quần dưới, kể cả q.uần lót dùng một lần, từng món từng món lấy ra, đặt trước mặt chàng trai.

Kỷ Chính Sơ mím môi, lúng túng khép chặt hai chân: "Vết thương nghiêm trọng lắm à anh? Giờ cũng đã muộn rồi.... Em không thấy đau lắm. Hay là cứ theo dõi một lúc, đợi sáng mai rồi đi viện? Em.... em hình như bắt đầu có chút phản ứng với thuốc rồi...."

Hơn nữa, lúc này mà mặc đồ của Tống Thanh Uẩn....

Chẳng phải càng thêm dầu vào lửa sao?

Nhưng người đàn ông lại ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giải thích như dỗ dành trẻ con: "Vì không biết kim tiêm có sạch không, cũng không biết cậu ta đã tiêm gì cho em nên nhất định phải đến bệnh viện ngay. Hơn nữa tôi báo cảnh sát rồi, họ nghe nói em có thể bị chuốc thuốc, bảo chúng ta đến bệnh viện kiểm tra để làm bằng chứng, chắc giờ đang ở ngoài chờ rồi."

"Sơ Sơ, đây không phải chỉ là pheromone của Omega kí.ch th.ích đ.ộng tì.nh bình thường đâu. Em ngoan nào, chúng ta tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện, kiểm tra xem có gây hại gì cho cơ thể không."

Khi nói, pheromone an ủi từ tuyến thể của người đàn ông cứ thế khuếch tán ra.

Hương trúc xanh hòa cùng mùi hoa lan trong không khí, thận trọng quấn lấy nhau.

Kỷ Chính Sơ bị dỗ đến mức mặt đỏ bừng, siết chặt quần áo trên giường, xấu hổ quay đầu đi: "Em biết rồi, em thay đồ. Anh... đừng nhìn."

Tống Thanh Uẩn lập tức hiểu ý, đứng lên, chuẩn bị ra ngoài chờ, tiện thể xem cảnh sát đến chưa.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa đứng dậy, cánh tay của hắn liền bị một bàn tay run rẩy và trắng nõn đặt lên.

Hắn cúi đầu liền thấy Alpha nhỏ đỏ mặt đến tận mang tai, khẽ giọng lí nhí:

"Anh.... anh có thể đừng đi không? Chỉ cần quay lưng lại, không nhìn là được...."
 
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Chương 22: Từ Nay Về Sau, Anh Tốt Nhất



Kỷ Chính Sơ được Tống Thanh Uẩn bế ra ngoài____ bế kiểu công chúa.

Do tác dụng của thuốc đã bắt đầu, chỉ riêng việc lau sạch cơ thể và thay quần áo thôi cũng đã tiêu hao toàn bộ sức lực của cậu. Không biết tên khốn kia đã tiêm cho cậu loại thuốc gì mà càng lúc cậu càng không thể chịu đựng nổi, toàn bộ huyết mạch như sôi trào, nơi đó thậm chí còn bắt đầu đau âm ỉ.

Thế nên dù khi ra ngoài nhìn thấy trong phòng khách có mấy người đứng đó, thậm chí cả cảnh sát cũng đã đến, cậu vẫn không còn dư thừa tâm trí để xấu hổ nữa. Cậu chỉ nhắm mắt lại, vùi đầu vào lồng ngực của Tống Thanh Uẩn, giả làm đà điểu.

"Anh Tống, đồng nghiệp của chúng tôi đã tiến hành khám xét nhà của nghi phạm, phát hiện một ống thuốc chưa dùng hết và đã gửi đến cơ quan thẩm định có thẩm quyền để kiểm tra. Xác nhận đó là một loại thuốc bị cấm dành cho Alpha trên thị trường, sau khi tiêm sẽ khiến Alpha rơi vào trạng thái đ.ộng tì.nh bị động, còn có tác dụng gây tê cơ bắp, khiến Alpha mất đi khả năng phản kháng. Ngoài ra, chúng tôi cũng tiến hành kiểm tra không khí trong phòng và phát hiện một lượng nhỏ pheromone mô phỏng của Omega, cũng có tác dụng kí.ch th.ích đ.ộng tì.nh. Tuy nhiên, hai loại này đều không gây tổn thương nghiêm trọng đến cơ thể, các vị không cần quá lo lắng. Trước mắt, ưu tiên hàng đầu vẫn là đưa cậu ấy đến bệnh viện để kiểm tra thương tích."

Nghe thấy câu 'khiến Alpha mất đi khả năng phản kháng', sắc mặt của Tống Thanh Uẩn càng trở nên u ám.

Nếu không phải vì phản ứng của Kỷ Chính Sơ đủ nhanh, từ nhỏ đã lớn lên cùng đám nhóc nhà võ thuật thế gia, ngay lập tức đấm cho Tưởng Phong đo đất mà thay vào đó là bị cậu ta kéo dài thời gian đến khi hoàn toàn mất sức....

Hậu quả đó, hắn thậm chí không dám nghĩ đến dù chỉ một giây nhưng vẫn đủ khiến hắn sợ hãi đến mức hai tay ôm chặt chàng trai cũng run rẩy theo.

Tống Thanh Uẩn dùng hết sức để giữ bình tĩnh, nói với cảnh sát: "Cảm ơn. Tôi đưa em ấy đến bệnh viện ngay bây giờ. Phiền các anh gửi địa chỉ bệnh viện cho trợ lý của tôi, cậu ấy sẽ lái xe."

"Không vấn đề gì. Chúng tôi đã nói chuyện với thư ký của anh. Hiện tại đồng nghiệp của chúng tôi cũng đang ở bệnh viện, các anh cứ đến rồi liên hệ với cậu ấy là được."

Tống Thanh Uẩn không chần chừ thêm nữa, lập tức bế Kỷ Chính Sơ lên xe.

------

Tác dụng của thuốc khiến máu trong người Kỷ Chính Sơ sôi trào khắp cơ thể. Đặc biệt là phía dưới, cơn khó chịu gần như không thể chịu đựng nổi. Trước mắt cậu thậm chí đã bắt đầu trở nên mơ hồ, hai chân vô thức cọ sát vào người đàn ông.

Trong cổ họng của cậu phát ra những tiếng r.ên rỉ như một con thú nhỏ.

Khoảnh khắc này, cậu thậm chí không thể phân biệt đâu là mơ, đâu là thực.

Là bốn năm trước hay là bốn năm sau?

Nếu có thể, cậu thực sự muốn tự mình giải quyết. Nhưng loại thuốc này có tác dụng làm tê liệt cơ bắp... Cơ thể của cậu mềm nhũn đến mức chẳng thể làm được gì, ngay cả việc nâng tay lên cũng trở nên khó khăn. Thế nhưng cậu lại ý thức rõ ràng chuyện gì đang xảy ra với chính mình.

"Chết tiệt...."

Ban đầu cậu định chửi tục một câu nhưng đúng lúc đó, một đợt sóng nhiệt khác lại ập đến khiến âm điệu câu chửi vừa bật ra lập tức méo mó.

Tống Thanh Uẩn ôm cậu vào lòng, nâng tấm ngăn giữa ghế trước và sau lên.

"Sao vậy Sơ Sơ, khó chịu lắm à?"

Vừa nói, hắn vừa lấy khăn giấy từ ghế sau để lau trán cho cậu.

Mùi pheromone trúc xanh từ tuyến thể của Alpha tỏa ra, chỉ trong chớp mắt đã tràn ngập toàn bộ không gian trong xe.

Thật ra, theo lẽ thường, pheromone xoa dịu của Alpha cũng có tác dụng làm dịu triệu chứng đ.ộng tì.nh của Alpha khác. Đây cũng chính là lý do bốn năm trước, Tống Thanh Uẩn đã dùng pheromone của mình để an ủi Kỷ Chính Sơ.

Nhưng cơ thể con người có trí nhớ riêng.

Có lẽ pheromone của Alpha khác có thể xoa dịu nhưng đối với Kỷ Chính Sơ, mùi pheromone của Tống Thanh Uẩn từ bốn năm trước đã sớm biến thành một loại hương vị khác.

Giờ đây, nó không những không có tác dụng làm dịu mà ngược lại còn châm ngòi cho ngọn lửa trong cơ thể cậu bùng cháy mạnh mẽ hơn.

Mặc dù đang ngồi trong xe, những giọt mưa trượt dài trên cửa sổ và từng cột đèn đường lướt qua cũng cho thấy bọn họ vẫn đang trên đường di chuyển nhưng trong không gian kín mít, hệ thống cách âm tuyệt vời cùng với nhịp thở đều đặn của người đàn ông.... tất cả những điều này đều mang đến cho cậu một cảm giác an toàn.

Có lẽ là do tác dụng của thuốc.

Cũng có lẽ là do phản ứng bản năng giữa cậu và Tống Thanh Uẩn.

Kỷ Chính Sơ nằm trên đùi người đàn ông, vùi đầu vào áo hắn, thấp giọng r.ên rỉ:

"Anh..... đừng nhìn em...."

Rồi, không chờ người đàn ông phản ứng, cậu luồn tay vào trong quần mình.

Quần áo mùa hè vốn đã mỏng manh, hơi thở nóng bỏng của chàng trai phả qua lớp vải, càng làm bỏng cả da thịt.

Trong xe chỉ còn tiếng hơi thở dần dần trở nên dồn dập xen lẫn những âm thanh mờ ám.

Yết hầu của người đàn ông khẽ trượt lên xuống, bàn tay đặt bên hông tựa như bị hóa đá, cứng đờ đến mức chỉ cần động nhẹ cũng có thể phát ra tiếng vỡ vụn.

Hơi thở cũng trở nên dè dặt.

Mặc dù chàng trai đang vùi mặt vào áo hắn, không thể nhìn rõ biểu cảm nhưng chỉ cần nhìn thấy cơ thể đang run rẩy của cậu, hắn cũng có thể đoán được gương mặt lúc này của cậu ra sao.

Cơ thể của người đàn ông căng cứng từng chút một.....

Đây có lẽ là khoảnh khắc khó chịu đựng nhất trong ba mươi năm cuộc đời của Tống Thanh Uẩn.

Người mà hắn luôn đặt trong lòng giờ đây lại đang nắm trên đùi hắn, tự mình giải quyết, còn vùi mặt vào giữa chân hắn.

Từng hơi thở gấp gáp đập vào lớp vải áo, tựa như những luồng điện nối tiếp nhau chạy dọc từ bắp đùi lên trên, kíc.h thí.ch từng dây thần kinh của hắn.

Hắn cố hết sức nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong tối nay.

Nhớ đến Tưởng Phong, tên tội phạm khốn kiếp đó. Nhớ đến cơn phẫn nộ khi còn ở biệt thự của hắn, nhớ rằng lúc đó hắn đáng lẽ nên g**t ch*t cậu ta.

Thế nhưng hắn vẫn không thể nào phớt lờ những gì đang diễn ra trong chiếc xe này.

"Ưm...."

Một tiếng nức nở nghẹn ngào bị đè nén vang lên từ phía dưới.

Tống Thanh Uẩn lập tức hoàn hồn, nhẹ nhàng xoa lưng chàng trai để an ủi:

"Sao vậy Sơ Sơ? Đừng khóc, để tôi xem nào."

Vừa nói, hắn vừa đưa tay kéo cậu ra khỏi khoảng g*** h** ch*n mình.

Hình ảnh trước mắt khiến hắn khựng lại.....

Chàng trai trước mặt hắn còn chật vật hơn cả trong tưởng tượng.

Những sợi tóc mái rối bời dính chặt vào trán, hàng mi dài ướt nhòe, đôi mắt vì kìm nén mà đỏ hoe nơi đuôi mắt.

Tống Thanh Uẩn nuốt khan, phải mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình:

"Sơ Sơ....."

Nhưng chàng trai đột nhiên cứng đờ cả người.

Bởi vì, ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy cậu, bản năng lại một lần nữa phản ứng mà hắn không kịp đè nén.

Mà điều này, chàng trai đang ngồi trên đùi hắn đương nhiên cảm nhận rõ ràng hơn ai hết.

"Anh......"

Điều khiến hắn bất ngờ là cậu không hề lập tức bật dậy, cũng không có vẻ gì là tức giận hay cảm thấy bị mạo phạm.

Cậu chỉ do dự một lát rồi ngược lại, vòng tay ôm lấy eo hắn, càng vùi sâu đầu vào ngực áo của hắn hơn*.

(*tui gõ đến đây thì đoán chắc ẻm không nằm hay ngồi hẳn mà vừa nằm vừa ngồi? 🤣)

Giọng nói của cậu mang theo âm rung vì nghẹn ngào, khẽ run rẩy cất lên:

"Thuốc này..... tay của em không có sức.... không được....."

Tống Thanh Uẩn bỗng nhiên sững lại.

Đôi mắt sâu thẳm tối sầm quét qua người chàng trai.

"Sơ Sơ, sắp đến bệnh viện rồi. Hay là.... để bác sĩ kiểm tra giúp em? Cố chịu thêm chút nữa, được không?"

Một câu nói của hắn khiến Kỷ Chính Sơ như bị dội một gáo nước lạnh.

Rõ ràng cơ thể của cậu vẫn còn nóng rực, tác dụng của thuốc cũng chưa hề tiêu tán nhưng trái tim lại lạnh lẽo đến mức tê buốt.

Cậu đã gần như là đang cầu xin hắn rồi..... Hơn nữa, cậu vẫn còn đang chịu ảnh hưởng của thuốc. Vậy mà, Tống Thanh Uẩn lại bảo cậu cố chịu đựng thêm, thà giao cậu cho bác sĩ cũng không muốn chạm vào cậu.

Hắn ghét cậu đến vậy sao?

Nghĩ đến chuyện tối nay cậu mới quyết định dứt khoát muốn nói rõ ràng mọi chuyện với hắn, cậu lại cảm thấy vừa nực cười vừa nhục nhã đến tột cùng.

Một mặt tự hỏi, chẳng lẽ cậu thích hắn chưa đủ rõ ràng hay sao?

Mặt khác lại nghĩ, nếu không thích, vậy thì tại sao lại luôn đối xử với cậu tốt đến như vậy?

Tại sao lại cứ cho cậu ảo giác rằng bản thân cũng được hắn thích?

Nghĩ đến đây, cậu không nói lời nào, lặng lẽ ngồi dậy khỏi đùi hắn.

Mi mắt của cậu cụp xuống, toàn bộ biểu cảm chìm vào bóng tối.

"Ừm, em biết rồi."

Tống Thanh Uẩn nhìn chàng trai cắn môi, không khóc cũng không làm loạn....

Trong lòng hắn bỗng mơ hồ cảm thấy____ Không biết liệu có phải hắn đã làm sai điều gì hay không.
 
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Chương 23: Thích



Thực ra, Tống Thanh Uẩn nói đúng, bọn họ sắp đến bệnh viện rồi.

Vài phút sau, xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Thư ký Cao sau khi đỗ xe liền lập tức xuống, không hạ cửa sổ cũng không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

"Sơ Sơ, tôi bế em xuống xe nhé?"

Tống Thanh Uẩn nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Chính Sơ.

Cậu rất muốn tự mình mở cửa xe nhưng cơ thể của cậu rã rời, đau nhức ở nửa th*n d*** khiến mồ hôi lạnh túa ra, cuối cùng cậu đành miễn cưỡng gật đầu.

Người đàn ông trong xe xịt dung dịch khử mùi pheromone, sau đó mới bế cậu xuống và mở cửa xe.

Thư ký Cao đã liên hệ trước với người bên cục cảnh sát. Khi ba người vừa bước vào sảnh bệnh viện thì lập tức có ba cảnh sát, một nhóm y tá đẩy giường bệnh và hai bác sĩ tiến đến đón.

"Chúng tôi đã kiểm tra loại thuốc đó, không gây tổn hại đến cơ thể. Mau đặt bệnh nhân lên giường bệnh, đã sắp xếp lấy máu xét nghiệm rồi, nhanh chóng thu thập chứng cứ để bệnh nhân được điều trị, đừng để chậm trễ bệnh tình."

Tống Thanh Uẩn lập tức đặt Kỷ Chính Sơ lên giường bệnh.

Các y tá nhanh chóng dẹp đường: "Tránh ra, phiền mọi người nhường đường cho bệnh nhân!"

Nhân viên y tế lập tức đẩy giường bệnh chạy nhanh như bay.

Nhìn thấy người đàn ông chạy theo phía sau, Kỷ Chính Sơ có cảm giác mình không phải trúng thuốc mà là bị cắt đứt động mạch chủ, sắp 'đi' đến nơi vậy.

Nhân viên y tế đưa cậu vào phòng bệnh đặc biệt, cảnh sát giám sát quá trình lấy máu xét nghiệm.

Sau khi lấy mẫu xong, máu lập tức được mang đi xét nghiệm.

Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Kỷ Chính Sơ, kéo rèm xuống, thăm khám kỹ càng rồi quay lại dặn dò:

"Trước tiên truyền dịch sinh lý để bổ sung nước, giúp pha loãng lượng thuốc trong máu. Đợi có kết quả xét nghiệm sẽ tiêm thuốc điều trị. Tiểu Lưu, cậu dẫn người nhà đi làm hồ sơ nhập viện và thanh toán viện phí trước."

Bác sĩ trẻ bên cạnh lập tức hiểu ý, gật đầu: "Mời người nhà đi theo tôi."

Thư ký Cao nhanh chóng đi theo.

Thời gian chờ đợi trôi qua vô cùng giày vò.

Kỷ Chính Sơ cắn chặt môi để không phát ra âm thanh giữa nơi đông người. Cảm giác đau đớn như có hàng ngàn con kiến bò khắp cơ thể, nửa th*n d*** từ âm ỉ đau nhức đã dần chuyển thành căng tức khó chịu, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh rịn ra từ thái dương.

Không biết đã chịu đựng bao lâu, khi ý thức gần như mơ hồ, cậu nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài.

"Bác sĩ Điền, có kết quả xét nghiệm máu rồi."

Bác sĩ Tiểu Lưu cầm tờ kết quả bước vào.

Y tá và thư ký Cao cũng mang thuốc đến: "Kỷ Chính Sơ phải không? Truyền dịch sinh lý 250ml, nếu không có sai sót thì tôi sẽ tiêm ngay."

Kỷ Chính Sơ đã khó chịu đến mức mắt rơm rớm nước, không còn nhìn rõ người trước mặt, cậu lập tức gật đầu, vội vàng đưa mu bàn tay ra.

Sau khi thư ký Cao đóng viện phí lần nữa, y tá mang thuốc vào, tiêm vào cánh tay của Kỷ Chính Sơ.

Bác sĩ một tay đút túi, một tay ký vào hồ sơ bệnh án: "Được rồi, nước truyền chủ yếu giúp pha loãng lượng thuốc, phải truyền hết mới có tác dụng. Thuốc tiêm chủ yếu giúp giảm tê liệt cơ, một lát nữa sẽ cử động được. Còn về những vấn đề khác thì cứ để bệnh nhân tự giải quyết, nhanh chóng giải tỏa là được. Thuốc không gây hại nhưng nếu nhịn lâu quá cũng có thể sinh ra vấn đề."

Kỷ Chính Sơ: "......"

Vừa mới nhìn thấy hy vọng, ai ngờ bác sĩ lại bảo phải dùng cách nguyên thủy nhất.

"Nhưng bác sĩ, tay của tôi...... không tiện lắm."

Câu sau gần như là thì thầm bởi vì bác sĩ và y tá đã ra ngoài rồi. Cậu đâu thể lớn tiếng gọi họ lại và bảo rằng: Đừng đi, tôi không tự làm được.

'Cạch'____ Cửa phòng đóng lại.

Mọi người đều tinh ý lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho cậu và Tống Thanh Uẩn.

Kỷ Chính Sơ thấy người đàn ông vừa tiễn họ ra cửa xong lại quay trở vào, bèn hậm hực đuổi khéo:

"Anh kéo rèm lại giúp em rồi ra ngoài đi."

Nhưng Tống Thanh Uẩn chẳng có chút tự giác nào.

Rèm thì kéo rồi nhưng người vẫn đứng ngay bên giường, không chịu đi.

"Anh..... làm gì thế? Em đang có chuyện riêng tư cần giải quyết, anh không muốn ra ngoài thì ít nhất cũng nên tránh sau rèm chứ. Tống Thanh Uẩn, anh không thấy như vậy là bất lịch sự à?"

Chàng trai trên giường tay vẫn còn cắm kim truyền, đuôi mắt đỏ hoe chưa tan hết. Nhưng khác với dáng vẻ ngoan ngoãn và bám người trong xe khi nãy, giờ đây cậu như con nhím xù lông, đề phòng đến cực điểm.

Cậu thậm chí còn gọi cả tên đầy đủ của hắn.

Hàng lông mày của người đàn ông khẽ động, hắn bước lên một bước, ôm cậu vào lòng.

"Để tôi giúp em."

Kỷ Chính Sơ kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt từ chấn động dần dần biến thành giận dữ, hốc mắt bắt đầu mờ hơi nước:

"Anh làm cái gì vậy? Em không cần anh giúp! Anh không phải không muốn sao? Em có tay, em không cần anh!"

Nhưng Tống Thanh Uẩn lại giữ chặt tay cậu - cánh tay đang cắm kim truyền. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai:

"Em đừng động, kim sắp lệch rồi."

Kỷ Chính Sơ khựng lại, quay đầu nhìn xuống tay mình.

Do vừa nãy giãy giụa, ống kim truyền dịch đã dính vệt máu, rõ ràng là bị phản hồi máu.

Mà Tống Thanh Uẩn..... đã để ý thấy.

Bỗng chốc, toàn thân cậu xụi lơ.

Cảm giác này..... cứ như cậu chỉ là một đứa trẻ ngang ngược còn Tống Thanh Uẩn lại là một người lớn bình tĩnh và trầm ổn.

Ngay cả khi đang truyền dịch, cậu cũng không biết tự chăm sóc bản thân, đến mức kim truyền bị lệch mà cũng không nhận ra. Nhưng Tống Thanh Uẩn, một người đàn ông trưởng thành, lại quan sát cậu mọi lúc mọi nơi, thậm chí ngay cả khi cậu 'làm loạn', hắn vẫn có thể nhận thấy cậu bị thương.

Kỷ Chính Sơ đột nhiên cảm thấy một nỗi bất lực sâu sắc.

Cậu nhận ra giữa hai người tồn tại một khoảng cách khổng lồ.

Khoảng cách đó mang tên: Người lớn và trẻ con; trưởng thành và non nớt.

Giống như suốt bao năm nay, giữa họ vẫn luôn như vậy.

"Anh làm đi."

Kỷ Chính Sơ từ bỏ giãy giụa, cả người ngả vào lòng hắn:

"Dù sao anh cũng là người lớn, làm vậy cũng chỉ vì tốt cho em thôi. Hơn nữa, cả hai đều là Alpha, chẳng có gì đáng bận tâm cả."

Nói rồi, cậu thậm chí còn kéo tay người đàn ông đặt lên người mình.

Nhưng bàn tay ấy vừa chạm vào da thịt thì lập tức co lại.

"Tôi để ý."

Tống Thanh Uẩn bỗng dưng lên tiếng.

"Sơ Sơ, tôi rất để ý. Tôi đã nói rồi, tôi không phải là trưởng bối của em, tôi chỉ lớn hơn em bốn tuổi, không phải bậc cha chú mà là người cùng thế hệ với em. Tôi thừa nhận, lần đầu tiên bốn năm trước là tôi sai. Tôi không tôn trọng em, cũng không xem em như một người trưởng thành có ý thức và quyền riêng tư. Tôi xin lỗi. Bao gồm cả tất cả những gì tôi đã làm sau đó, tôi cũng xin lỗi em. Nhưng em không thể vì chuyện này mà mãi mãi nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Như vậy là không công bằng với tôi. Nếu tôi có làm gì sai, khiến em khó chịu, em có thể nói với tôi, tôi sẽ sửa nhưng em đừng gán định nghĩa này cho tôi mãi mãi. Tôi rất quan tâm đến em, vì thế nên tôi mới buồn."

Hắn nói hắn quan tâm.

Nhưng Kỷ Chính Sơ lại cảm thấy càng thêm nghẹn ứ.

"Tống Thanh Uẩn, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy.....? Anh vừa muốn em quan tâm nhưng lúc nào cũng giữ bộ dạng công tư phân minh. Anh không thích em nhưng lại cứ nói mấy câu nửa vời. Chúng ta không chỉ đơn thuần là anh em cùng giới, chúng ta đã ngủ với nhau rồi! Anh muốn làm gì thì làm, anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em không? Em thừa nhận rằng suốt bao năm qua, em chưa từng buông bỏ chuyện đó..... Anh tha cho em đi..... Tha cho em được không?"

Nói xong, cậu lại cảm thấy mình càng vô lý hơn.

Cậu tuyệt vọng quay đầu sang chỗ khác.

"Thôi quên đi, anh làm đi. Dạo này làm phiền anh nhiều rồi, cũng cảm ơn anh. Là em đòi hỏi quá nhiều, anh chẳng làm gì sai cả. Ngày mai em sẽ nói với cha mẹ cho em quay về nhà mình. Em cũng không còn là trẻ con nữa, không đến mức không ai chăm sóc là không sống nổi."

Nói rồi, cậu mở chân ra, mặc kệ cả người ngã lên người hắn.

Ngón tay thô ráp của người đàn ông bỗng lướt qua gò má của cậu.

Lúc này Kỷ Chính Sơ mới chợt nhận ra____ mình đang khóc.

Cậu bướng bỉnh cắn chặt môi, cố kìm nước mắt lại.

Nhưng bàn tay đầy vết chai ấy lại đặt lên môi cậu.

"Đừng cắn..... chảy máu rồi."

Nước mắt mà cậu đã cố hết sức kìm nén..... ồ ạt trào ra.

Kỷ Chính Sơ hoàn toàn sụp đổ:

"Chuyện này có liên quan gì đến anh chứ!"

Một nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống bên tóc mai.

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai:

"Có liên quan. Đừng khóc nữa...... anh xót em."

(*tui đổi xưng hô, mà từ đây anh công như 1 người khác luôn)

Kỷ Chính Sơ sững người, ngẩn ngơ hỏi:

"Ý....... ý của anh là gì?"

Người đàn ông nắm lấy tay cậu, đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay:

"Anh rất quan tâm đến em, cũng rất thích em. Anh chưa từng xem em như một người em trai bình thường."

"Nhưng vừa nãy trên xe, anh từ chối em.... Em cứ tưởng anh không thích chạm vào em....."

Lần này, hắn không trả lời ngay mà ôm cậu chặt hơn.

Cả người của Kỷ Chính Sơ dán sát vào hắn, cậu lập tức cứng đờ.

Vì cậu dường như cảm nhận được điều gì đó......

Nhưng người đàn ông giống như sợ cậu chưa nhận ra đủ rõ ràng, lại dịch người ôm cậu chặt hơn, còn nhẹ nhàng nhấc cậu lên một chút.

Ngay lập tức, vành tai của chàng trai đỏ bừng.

"Nếu anh không thích, sao anh có thể như thế này?"

Hơi thở của người đàn ông phả bên tai, vòng tay ôm lấy cậu chặt hơn:

"Chỉ là anh nghĩ..... Hai lần trước đều quá vội vàng, lúc đó em cũng không hoàn toàn tỉnh táo. Anh muốn thật sự nghiêm túc với em chứ không phải lại để mọi chuyện xảy ra vì sự ảnh hưởng của pheromone và thuốc men."

Kỷ Chính Sơ cụp mắt, giọng nói có chút mất mát:

"Em cứ tưởng..... anh đã chán ngấy chuyện này với em, không muốn có bất kỳ ràng buộc nào với em nữa......."

Đáp lại cậu là một nụ hôn càng dịu dàng hơn.

"Sao có thể chứ? Mỗi ngày anh đều nghĩ cách để được chạm vào em nhiều hơn...... Thậm chí cả trong mơ, anh cũng muốn ôm em. Nhưng anh không thể nhân lúc em yếu thế mà chiếm lợi. Như vậy anh cảm thấy mình chẳng khác gì cầm thú. Có thể sau này em không bận tâm nhưng với anh, đó là sự khinh nhờn em..... Khi ấy, anh với Tưởng Phong cũng chẳng khác nhau. Chỉ khác là cậu ta cố ý làm vậy, còn anh là vì yêu mà làm vậy."

Một lời bày tỏ đầy mãnh liệt lại khiến Kỷ Chính Sơ không biết phải phản ứng thế nào.

Cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới lắp bắp phản bác:

"Nhưng..... Với anh, là do em tự nguyện..... Hơn nữa, anh là người em thích mà. Em vốn dĩ..... vốn dĩ đã muốn thuộc về anh."

Ngay giây tiếp theo, người đàn ông cúi đầu hôn mạnh lên gáy cậu.

"Đừng như vậy, Sơ Sơ. Anh là Alpha cấp cao, sức chịu đựng với bạn đời không được tốt lắm đâu. Giờ em không chịu nổi đâu."

Gương mặt của Kỷ Chính Sơ đỏ bừng, cậu gần như rụt cằm vào ngực.

"Ồ.... Em...... Em vẫn chưa phải là bạn đời của anh."

Cậu dùng từ 'chưa'.

Khóe môi của người đàn ông không kiềm chế được mà cong lên, hắn dùng bàn tay khẽ vỗ vào mông cậu, giọng nói dịu dàng dỗ dành:

"Ngoan, chuyện này ngày mai chúng ta nói tiếp. Giờ việc quan trọng nhất là xử lý cho em trước, kéo dài nữa sẽ để lại di chứng đấy. Chút nữa bác sĩ còn đến thay dịch truyền."

Chàng trai ngoan ngoãn mở chân, giọng mềm nhũn đáp:

"Ừm...... Được."
 
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Chương 24: Tống_Thanh_Uẩn!



Sau khi kết thúc, Kỷ Chính Sơ hoàn toàn không còn chút sức lực nào để vùng vẫy nữa.

Vì bị kiềm chế quá lâu mà không thể giải tỏa, cậu khó chịu đến mức chỉ biết khóc.

Cuối cùng, Tống Thanh Uẩn đặt cậu lên giường, kiên nhẫn dỗ dành, dùng miệng giúp cậu giải quyết.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Alpha lại tỉ mỉ giúp cậu lau dọn. Cậu thực sự quá mệt mỏi, đến mức không biết hắn thu dọn từ lúc nào, chỉ thiếp đi lúc nào không hay.

Khi cậu tỉnh dậy, trời đã sáng.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm dày, một vệt sáng rơi trên ga giường trắng, mùi hương thanh nhã của trúc xanh thoang thoảng trong không khí.

Kỷ Chính Sơ quay đầu, phát hiện mình đang rúc trong lòng người đàn ông.

Hắn vẫn còn ngủ, có vẻ hôm qua ngủ không được nhiều. Một người luôn chú trọng đến giấc ngủ và sức khỏe như hắn giờ phút này dưới mắt lại hiếm khi xuất hiện quầng thâm, trông vô cùng mệt mỏi.

Cậu khẽ dụi vào lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái hơn rồi nhắm mắt lại.

Mùi pheromone của hắn quẩn quanh chóp mũi làm gương mặt của cậu nóng bừng lên.

Hôm qua, Tống Thanh Uẩn đã nói rất thích cậu, còn vì cậu mà **.

(nguyên gốc, chắc BJ?)

Hai người bọn họ thích nhau.

Vậy có nghĩa là họ đã ở bên nhau chưa?

Chắc là chưa đâu.....

Dù gì Tống Thanh Uẩn vẫn chưa nói muốn làm bạn trai của cậu, mà cậu cũng chưa gật đầu đồng ý.

Nhưng tối qua, Alpha này dường như đã nhân lúc cậu mơ màng, ép cậu gọi hắn là 'ông xã'.

Mà cậu...... cậu lại không có tiền đồ chút nào, cứ thế mà gọi theo.

Nghĩ đến đây, Kỷ Chính Sơ tức giận trừng mắt nhìn người bên cạnh.

Đồ đàn ông xấu xa, còn chưa xác định quan hệ mà đã lợi dụng cậu, bắt cậu gọi là ông xã.

Mà cậu cũng thật vô dụng, bảo gì làm nấy.

Vừa bực vừa xấu hổ.

......

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng rung.

Kỷ Chính Sơ quay đầu, phát hiện là điện thoại của mình.

Nó đang cắm sạc trên tủ đầu giường, lúc này có tin nhắn đến, màn hình sáng lên, hiển thị pin đã đầy 100%.

Tống Thanh Uẩn vẫn còn ngủ.

Cậu không muốn lấy điện thoại, sợ làm phiền đến hắn.

Dù sao hai ngày nay hắn vì công việc và chuyện của cậu mà ngủ rất ít. Hơn nữa, sau những gì đã xảy ra hôm qua, hôm nay dù trường có việc, cậu cũng có thể dùng giấy xin phép của bệnh viện và đồn cảnh sát để nghỉ. Hẳn là không có chuyện gì gấp cần giải quyết.

Cậu định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng tin nhắn liên tục được gửi đến, cuối cùng đối phương dứt khoát gọi thẳng.

Người bên cạnh khẽ động, rõ ràng là đã bị đánh thức.

Có lẽ tưởng cậu vẫn đang ngủ, Tống Thanh Uẩn vươn tay qua người cậu lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Lấy điện thoại xong, hắn theo phản xạ cúi đầu nhìn cậu, lúc này mới phát hiện Kỷ Chính Sơ đã thức.

Hắn hơi khựng lại rồi nói:

"Là Mộc Mộc gọi. Hôm qua cảnh sát đã liên hệ với người nhà của em, cha mẹ em chắc đã biết chuyện. Có lẽ em ấy vừa nghe tin, lo lắng cho em. Em muốn nghe không?"

Kỷ Chính Sơ gật đầu, đưa tay nhận lấy điện thoại.

Cậu có làn da trắng nõn, dù hôm qua không xảy ra chuyện gì quá mức nhưng khoảnh khắc tấm chăn trượt xuống, trên bờ vai của cậu vẫn lộ ra một vết đỏ nhỏ.

Là dấu hôn mà tối qua Tống Thanh Uẩn không kìm được mà để lại.

Tống Thanh Uẩn đưa điện thoại cho cậu, ánh mắt vô thức dừng lại trên dấu vết đó.

Ban đầu Kỷ Chính Sơ không nhận ra nhưng khi nhìn theo ánh mắt của hắn, cậu phát hiện ra vết đỏ kia, thế là cậu lập tức đỏ bừng mặt, vội kéo chăn lên che lại:

"Anh..... khụ, nhìn gì mà nhìn, không được phép!"

Điện thoại truyền đến giọng nói giận dữ của thằng bạn thân:

"Cái gì? Ai đang nhìn mày thế? Là Alpha của mày sao? Đừng nói với tao là mày lại bị bắt nạt rồi nhé! Là tên Tưởng Phong kia phải không? Tao đến sân bay ngay đây, bảo tên đó đợi đấy, tao không đánh chết cậu ta thì không thôi!"

Giọng nói của cậu ta dồn dập như bắn liên thanh khiến mặt của Kỷ Chính Sơ càng đỏ hơn.

Bị bắt nạt thì đúng là có một chút...... nhưng không phải Tưởng Phong.

"Khụ..... Không đâu. Tưởng Phong bị cảnh sát bắt rồi, hôm qua anh Thanh Uẩn xử lý cậu ta rồi. Cậu ta không làm gì được tao cả."

"Ồ, thế thì tốt. Tao nghe cha tao nói mà tức đến suýt phát điên. Ngày nào mày cũng kết bạn với mấy tên kiểu gì vậy hả? Không nhìn xem cha tên đó là ai à, còn dám chơi thân với cậu ta? Mắt của mày bị mù rồi à? Chơi chung lâu thế mà không nhận ra tên đó có vấn đề à? Cậu ta sắp bỏ thuốc c**ng b*c mày rồi đấy! Mày còn không biết, mày thật sự muốn làm tao tức chết mà!"

Thằng bạn thân chửi cậu té tát, Kỷ Chính Sơ biết cậu ta lo lắng nên không dám cãi lại, chỉ dám lẩm bẩm nhỏ giọng:

"Tao chỉ nghĩ không thể đánh giá một người chỉ vì cha của người đó. Cha là cha, con là con mà. Ai biết cậu ta lại nham hiểm thế, chơi bẩn như vậy chứ..... Hơn nữa, ở toàn bộ thành phố Q này, có ai dám giở trò với tao đâu... Trừ khi người đó không muốn lăn lộn ở Hoa Quốc nữa. Tao cũng chẳng thèm để cậu ta vào mắt."

"Thôi đi! Mày đúng là đồ ngốc. Loại người này còn cần nhìn nữa à? Tao liếc qua cái là biết tên đó không phải thứ tốt đẹp gì rồi!"

Kỷ Chính Sơ: ......

"Thôi thôi, không phải tao coi thường mày nhưng tao thấy mày cứ theo anh của tao là được rồi. Ít nhất anh của tao là người tốt, sẽ không hại mày. Nếu không với cái tính này, mày ở với ai cũng bị ăn đến không còn mẩu xương đâu."

Miệng của Kỷ Chính Sơ nhanh hơn não, cậu buột miệng hỏi:

"Sao mày biết anh của mày sẽ ở bên tao?"

Hỏi xong cậu mới nhận ra có gì đó không đúng.....

Cậu nhìn sang Alpha bên cạnh rồi lại nhìn điện thoại trong tay, sắc mặt lập tức nghiêm túc lại:

"Có phải mày biết anh của mày thích tao không?"

Tình hình có vẻ bắt đầu mất kiểm soát.

Tống Thanh Uẩn dứt khoát cầm điện thoại, bật loa ngoài rồi nói:

"Mộc Mộc, là anh đây. Hôm qua sau khi báo cảnh sát, họ đã lấy mẫu máu kiểm tra, cũng tìm thấy thuốc và ống tiêm trong nhà Tưởng Phong. Chắc chắn cậu ta không tránh khỏi hình phạt đâu. Hôm qua bác sĩ cũng kiểm tra xem có vấn đề gì không, kết quả là ống tiêm sạch, cơ thể của Sơ Sơ không có gì bất thường, em đừng lo lắng."

"Ồ, thế à. Không có vấn đề gì là tốt. Nếu tên đó dám lây bệnh cho Sơ Sơ, dù cậu ta có vào tù thì em cũng phải g**t ch*t cậu ta!"

"Mà này, anh chăm sóc Sơ Sơ cho cẩn thận nhé. Cậu ấy quá dễ bị lừa rồi. Đừng nói kế thừa sản nghiệp, kiểu này mà làm chủ chắc phá hết sạch!"

Vừa rồi nghe cong câu đầu Kỷ Chính Sơ còn cảm động nhưng khi nghe đến câu sau, cậu lập tức bùng nổ:

"Thượng Mộc! Mày nói ai phá sản hả? Có gan thì đến thành phố Q đi, chúng ta đánh một trận đi!"

"Ai rảnh đánh nhau với mày chứ? Lại phải vào viện rồi còn phải bồi thường nữa. Mau đi học chút võ thuật đi. Đẹp trai như thế mà yếu đuối quá, không bị bắt nạt thì ai bị?"

Nói xong, chẳng đợi Kỷ Chính Sơ đáp lại, cậu ta dứt khoát cúp máy.

Kỷ Chính Sơ: ???

"Đưa điện thoại cho em! Em phải gọi lại cãi lý với cậu ta! Ai nói em không biết đánh nhau chứ? Nếu thật sự không có tí sức lực nào, hôm qua em đã bị tên khốn đó làm hại rồi! Em đánh không lại anh và Mộc Mộc nhưng chẳng lẽ lại không hạ nổi một tên như Tưởng Phong à? Dù có nhường cậu ta một tay, em cũng có thể đánh cậu ta lăn lóc dưới đất!"

Sau một giấc ngủ, tinh thần của nhóc con đã tốt hơn nhiều, trông có vẻ cũng không bị ám ảnh gì cả.

Tống Thanh Uẩn thầm thở phào nhẹ nhõm rồi không tốn chút sức lực nào mà với tay qua người Alpha nhỏ, đặt lại điện thoại lên đầu giường.

Chỉ với một tay, hắn dễ dàng đè cậu xuống, không cho cậu nhúc nhích dù chỉ một chút.

Thậm chí, hắn còn rảnh tay nhéo nhéo đôi má đang phồng lên vì tức giận kia: "Được rồi, từ mai trở đi, mỗi ngày dành ra một tiếng luyện tán thủ với anh."

Kỷ Chính Sơ: "???"

"Em không cần. Dù sao tên kia cũng đâu có làm gì được em, em bị trúng thuốc còn đánh cho cậu ta răng rơi đầy đất, em không luyện."

Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn xuống từ trên cao, nhướn mày.

Lúc này Kỷ Chính Sơ mới nhận ra - bây giờ cậu bị đè chặt hoàn toàn, đến cả chân cũng bị khóa lại, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của đối phương.

Cậu ngay lập tức: "......"

Mặt của cậu đỏ lên, cố giãy giụa rút tay ra ngoài.

"Anh làm gì đấy! Em đánh thắng được loại như Tưởng Phong là đủ rồi, ai rảnh mà so với anh, một người xuất thân từ gia tộc võ thuật chứ! Dù có luyện thêm trăm năm em cũng không đánh lại anh. Với lại..... em luyện để đánh anh chắc? Anh đi hỏi thử xem, có Alpha nào lại đi đánh nhau với 'người đó' của mình không?"

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Người đàn ông bị cụm từ 'người đó' của cậu làm cho vui vẻ, đáy mắt đen láy lộ ra nét cong cong, hai tay giữ lấy cổ tay của cậu.

"'Người đó' là ai?"

Chàng trai chớp mắt: "Gì cơ? Em không biết."

Đôi mắt của cậu đầy vô tội và ngây thơ.

Kết quả, đôi tay chai sạn ấy lại lướt dọc từ đầu đến chân cậu.

Kỷ Chính Sơ nhột đến mức vặn vẹo không ngừng.

"Đừng, đừng có cù nữa! Ha ha..... Anh! Anh là anh trai của em! Ha ha, đừng đừng, nhột quá!"

Bị cù đến mức ch** n**c mắt, tóc cũng bị cọ loạn lên, cậu bị trêu chọc đến mức không chịu nổi nữa.

Người đàn ông mím môi, đầu lưỡi lướt nhẹ qua răng nanh.

Bất chợt, hắn cúi người xuống, khi chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau, hắn khẽ dừng lại: "Gọi một tiếng 'ông xã' đi rồi anh sẽ tha cho em."

Chàng trai thở hổn hển, khóe môi hơi nhếch lên: "Em không gọi, dựa vào đâu chứ? Em cũng là Alpha mà."

Tống Thanh Uẩn: "Ồ. Nhưng hình như có một Alpha từng nói, nằm dưới anh cũng được."

Kỷ Chính Sơ: "......"

Đó là chuyện thời 'chim non' của cậu bốn năm trước, khi mặt dày nhất, cái gì cũng dám nói.

Không cần suy nghĩ, cậu lập tức phủ nhận: "Cái đó không tính, lúc đó em bị bệnh mà."

Người đàn ông đảo mắt, chậm rãi nói: "Hình như hôm qua cũng có một Alpha nói, thích anh, muốn trở thành người của anh."

Chàng trai dứt khoát làm liều luôn: "Là em, là em! Anh phiền chết đi được. Tỏ tình cho đàng hoàng cũng không chịu, quan hệ còn chưa xác định mà đã dụ người ta gọi 'ông xã'. Đồ Alpha cặn bã. Quản thì quản đi, lại còn không chịu có trách nhiệm."

Alpha hạ thấp mũi, dán sát vào cậu, chậm rãi tiến xuống, nhẹ nhàng hít lấy mùi hoa lan trên cổ cậu, sau đó thả ra hai chữ: "Quản?"

Toàn thân của Kỷ Chính Sơ cứng đờ.

"Khụ..... chỉ là nói quá thôi. Với lại bây giờ chưa có nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có thôi."

Tống Thanh Uẩn: "Ồ, sớm muộn."

Kỷ Chính Sơ: ......

"Anh làm gì đấy? Gần ba mươi tuổi rồi còn giả vờ ngây thơ gì chứ. Anh thích em, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện đó à?"

Người đàn ông nào đó thản nhiên trượt ngón tay xuống: "Có nghĩ chứ. Chỉ là muốn xác nhận xem, có thật là cho không..... và khi nào."

Kỷ Chính Sơ: ......

Lại nữa rồi.

Alpha nhà cậu..... hình như cậu lại bị người này lừa vào hố rồi.

Cậu tức tối đá một phát vào đối phương: "Đồ đàn ông thối tha!"

Chân của cậu bị giữ lại ngay lập tức.

Bàn tay thô ráp bao trọn cả bàn chân cậu, hơi ấm từ Alpha truyền đến không ngừng.

"Đá ai đấy hả? Đá vào ông xã của em đấy à?"

Chàng trai ngang bướng hất cằm lên: "Đúng rồi đó, sao nào? Đá hỏng rồi thì em....."

Cậu còn chưa nói xong.

Cả người đã bị lật qua.

Người đàn ông khóa chặt hai tay cậu ra sau lưng, lật tấm chăn trên người cậu xuống, ngón tay đặt lên eo sau, chậm rãi trượt xuống.

"Em nói gì cơ, hửm? Tin không, anh làm thật bây giờ đấy."

Lớp chai sần trên tay ma sát trên da thịt.

Mặt của Kỷ Chính Sơ lập tức đỏ bừng.

"Tống Thanh Uẩn! Anh thả em ra!"

Ngón tay của người đàn ông vẫn tiếp tục trượt xuống: "Hửm?"

Hai đầu gối của cậu quỳ trên giường đã bắt đầu nhũn ra, giọng của cậu cũng mềm theo, khẽ cầu xin: "Anh trên..... anh trên đi....."

Tống Thanh Uẩn: "Vậy, em là gì của anh?"

Kỷ Chính Sơ: "..... Vợ..... Em là vợ của anh. Anh thả em ra...."

"Gọi anh là gì?"

"..... Ông xã..... Ông xã, thả em ra...."

Lúc này, bàn tay phía sau mới chịu buông cậu ra.

Kỷ Chính Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Còn chưa kịp hít thở lại bình thường, đôi mắt của cậu bỗng chốc trợn tròn.

Vì có một tên lưu manh, vẫn tranh thủ s* s**ng một cái ở đâu đó.

"Tống____Thanh_____Uẩn!!!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back