Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu

Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu
Chương 40: Chương 40



Thân thể Thẩm Thanh Đình rõ ràng cứng đờ nửa giây rồi lại từ từ thả lỏng.

Cậu nắm chặt tay Tạ Doanh, khi mở miệng lần nữa, giọng nói cậu có chút run rẩy khó nhận ra.

"Tạ Doanh, trước đây... những kỳ ph.át t.ình trước, anh đều cố gắng giúp em." Thẩm Thanh Đình nói rất chậm, "Bây giờ... em không thể nào ngồi yên nhìn anh chịu đựng được."

Cậu đổi tư thế, vùi mặt vào ngực Alpha: "Chúng ta... chúng ta là..."

Câu nói thẳng thắn "Chúng ta là người yêu" vẫn khiến Thẩm Thanh Đình ngượng ngùng không nói nên lời, chỉ có thể mượn lồng ng.ực của Tạ Doanh để che đi đôi gò má ửng hồng.

"Em... mấy ngày nay, em sẽ ở bên anh."

Cậu ôm eo Tạ Doanh, giọng nói bị vùi lấp trong lớp áo, nhưng khi rơi vào tai Tạ Doanh lại rõ ràng chưa từng thấy.

Giọng nói cậu càng lúc càng nhỏ, những chữ cuối cùng gần như chỉ còn hơi thở.

Hơi thở nóng ấm phả lên ngực Tạ Doanh qua lớp áo, anh cắn răng, cuối cùng vẫn không thể kìm nén được sự nóng bỏng đang dâng trào trong lồng ng.ực.

Anh kéo Thẩm Thanh Đình ra khỏi lòng mình, hung dữ cắn lên môi cậu.

Động tác của Tạ Doanh không còn chút do dự nào nữa, anh đưa tay vén mái tóc dài của Thẩm Thanh Đình, để lộ miếng dán ức chế màu da sau gáy Omega.

Khi ngón tay chạm vào mép miếng dán, cơ thể Thẩm Thanh Đình run lên rõ rệt. Cậu mang theo nỗi sợ hãi không thể che giấu, nhưng điều thể hiện ra lại chỉ là vẻ ngoan ngoãn tiếp nhận pheromone đang tràn ngập của Alpha.

Miếng dán ức chế được bóc ra hoàn toàn, hương hoa mai thanh mát lập tức làm dịu đi mùi hương nồng nàn, nóng bỏng của Tạ Doanh.

Hai loại pheromone hoàn toàn khác nhau lặng lẽ hòa quyện trong căn phòng, mùi hương tưởng chừng như đối lập, khi kết hợp lại trở nên hài hòa đến lạ.

Chiếc gối ôm trên ghế sofa bị nhẹ nhàng đẩy xuống đất, vài giây sau, một bàn chân trắng nõn cũng đặt lên đó, rồi nhanh chóng được bàn tay của Alpha nâng lên.

Khoảnh khắc bị chạm vào, những ngón chân tròn trịa co lại, rồi lại từ từ duỗi ra theo động tác v.uốt ve của người kia.

Vài giờ sau, Tạ Doanh ôm Thẩm Thanh Đình vào phòng tắm.

... Vào giây phút cuối cùng, Tạ Doanh vẫn kìm nén lại.

Nghĩ đến lại thấy buồn cười, Tạ Doanh thầm cảm thán trong lòng, hóa ra yêu một người lại có thể yêu đến mức không nỡ đánh dấu người đó.

Cổ của Omega bị anh cắn đầy dấu răng, nhưng tuyến thể vẫn nguyên vẹn.

Thẩm Thanh Đình không nói gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.

Tạ Doanh chỉ có thể cứng đầu an ủi: "... Sau này còn nhiều cơ hội, hôm nay không cần vội."

Thầy Tiểu Thẩm bị d.ục v.ọng làm cho đầu óc choáng váng, rất dễ dàng tin vào lời giải thích này.

Cậu mở vòi hoa sen, lại dựa vào vai Tạ Doanh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết từ khi nào, ngay cả việc tắm rửa trước khi đi ngủ mỗi tối, cậu cũng đã quen làm cùng với Tạ Doanh.

Thẩm Thanh Đình chậm chạp cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng chút ngượng ngùng này vẫn không thể sánh bằng sự ngọt ngào khi được gần gũi với Alpha.

Thẩm Thanh Đình lén phồng má, cọ cọ vào vai Alpha.

Cọ xát như vậy, cậu lại phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc——

Trên vai Tạ Doanh có vài vết cào rõ ràng.

Tay cậu mân mê những dấu móng tay do mình để lại, sự xấu hổ trong lòng đã hoàn toàn biến mất.

Cậu ôm lấy tấm lưng rắn chắc của Tạ Doanh, trong lòng chỉ còn lại vẻ mãn nguyện và hạnh phúc.

Lúc này, khóe mắt Thẩm Thanh Đình liếc thấy một vật.

Đó là dụng cụ ngăn cắn của Tạ Doanh.

Kể từ khi hai người ở bên nhau, Thẩm Thanh Đình gần như không còn thấy vật này nữa.

Hóa ra lúc ở trong phòng tắm... Omega mơ màng nghĩ.

Cậu đưa tay lấy chiếc dụng cụ ngăn cắn màu đen đó, nhỏ giọng hỏi: "Tạ Doanh, trước đây... mỗi lần chúng ta gặp nhau anh đều đeo dụng cụ ngăn cắn cẩn thận,... vì sao vậy?"

Nước nóng từ vòi hoa sen làm phòng tắm đầy hơi nước, Thẩm Thanh Đình dựa vào vai Tạ Doanh, hoàn toàn không thể phân biệt được đó là nước nóng từ vòi sen, hay là mồ hôi do Alpha không chịu nổi mà toát ra.

Tạ Doanh không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ là cơ thể lại có sự biến đổi không thể bỏ qua.

Dù sao Thẩm Thanh Đình cũng là Omega, cậu không thể khống chế nỗi sợ hãi bẩm sinh đối với Alpha. Cánh tay ôm lấy vai Tạ Doanh khẽ run, nhưng cậu vẫn cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, đưa tay tháo chiếc dụng cụ ngăn cắn xuống.

Tạ Doanh có lẽ cũng đeo nó cẩn thận khi đi công tác, trên dụng cụ ngăn cắn vẫn còn lưu lại mùi pheromone rõ rệt.

Mùi hương cháy khét trên người Thẩm Thanh Đình rõ ràng nồng nàn hơn, nhưng cậu vẫn không nhịn được, thử đeo dụng cụ ngăn cắn lên mặt mình——

"Khụ, khụ khụ——"

Một chút pheromone còn sót lại trên dụng cụ ngăn cắn khiến Thẩm Thanh Đình ho dữ dội.

Nhưng đáng sợ hơn mùi vị gây khó chịu, rõ ràng là Alpha trước mặt.

Tạ Doanh giật lấy dụng cụ ngăn cắn, ném sang một bên một cách tùy tiện.

Anh đẩy vai Thẩm Thanh Đình, ấn Omega vào tường phòng tắm!

"Ưm——!"

Cằm Thẩm Thanh Đình nhẹ nhàng va vào gạch men ẩm ướt, cơn đau bất ngờ khiến cậu phát ra tiếng r.ên rỉ.

Tạ Doanh ở phía sau đưa tay nhẹ nhàng xoa chỗ bị thương của cậu, nhưng lời nói của Alpha lại khiến Thẩm Thanh Đình nổi da gà khắp người.

Tạ Doanh vẫn xoa cằm đang đau nhức của Thẩm Thanh Đình, tay kia đã vén tóc sau gáy cậu. Răng nanh sắc nhọn cắn vào da thịt trên cổ Omega, chỉ cần thêm một chút lực nữa là có thể xuyên thủng.

"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng chọc anh——"

Anh căn bản không cho Thẩm Thanh Đình thời gian phản ứng.

Cơn đau chưa từng có ập đến, Thẩm Thanh Đình thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng da thịt bị xé rách.

Cậu đau đến rơi nước mắt, muốn kêu lên nhưng miệng lại bị chặn lại.

Tạ Doanh lại hôn lên môi cậu.

Giữa môi và răng vẫn còn vương mùi máu nhàn nhạt, pheromone mạnh mẽ truyền qua khoang miệng, lại kỳ diệu xoa dịu cơn đau khó chịu đó.

Mùi pheromone đó rõ ràng nóng bỏng như vậy. Nhưng khi chảy vào cơ thể từ tuyến thể sau gáy, lại chỉ còn lại từng đợt mát lạnh.

Cơ thể Thẩm Thanh Đình run lên không ngừng, chân cậu mềm nhũn, ngã vào lòng Tạ Doanh.

Giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Thẩm Thanh Đình lại khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.

Tạ Doanh lại c.ắn vào c.ổ cậu một lần nữa.

Lần này pheromone được đưa vào nhiều hơn và mạnh mẽ hơn lần trước, Thẩm Thanh Đình r.ên rỉ, nhưng cơ thể cậu đã hoàn toàn mềm nhũn trong pheromone của Alpha.

Trong đêm nay, trong phòng tắm đầy hơi nước ẩm ướt này, sau gáy Thẩm Thanh Đình đã được khắc một dấu ấn sâu đậm.

Cậu đã bị Tạ Doanh đánh dấu.

Mùi hương lửa cháy dần dần biến mất, thay vào đó là hương hoa mai thanh mát ngày càng nồng nàn.

... Pheromone của Omega nhẹ nhàng xoa dịu Alpha đang kích động.
 
Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu
Chương 41: Chương 41



Khi Thẩm Thanh Đình mở mắt ra lần nữa đã là nửa đêm.

Cậu nhíu mày tỉnh dậy từ trong giấc mơ, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng.

Môi nóng rát, lưng eo đau mỏi, tuyến thể sau gáy vừa tê vừa ngứa.

Cậu ngơ ngác trong giây lát, dường như không biết bây giờ là năm nào tháng nào.

Cậu chỉ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng tại sao khó chịu thì Thẩm Thanh Đình cũng không nói rõ được.

Cậu khẽ r.ên rỉ một tiếng như đang hỏi, có ai không, có ai giúp tôi với không?

Chưa kịp hỏi ra miệng, cậu đã rơi vào vòng tay quen thuộc.

... Là Tạ Doanh.

Tất cả ký ức trước khi chìm vào giấc ngủ đều ùa về.

Họ ở trong phòng tắm, Tạ Doanh đang trong kỳ nhạy cảm, họ...

Đã l*m t*nh.

Cậu tò mò cầm lấy dụng cụ ngăn cắn của Tạ Doanh, muốn biết cảm giác khi đeo dụng cụ ngăn cắn là như thế nào, nhưng lại bị mùi pheromone còn sót lại trên đó làm cho ho sặc sụa.

Sau đó nữa...

Tạ Doanh c.ắn vào c.ổ cậu, pheromone ào ạt tràn vào, kí.ch thí.ch thần kinh nhạy cảm của Thẩm Thanh Đình.

Cậu đã bị... Tạ Doanh đánh dấu.

"Em dậy rồi à?" Tạ Doanh lên tiếng đúng lúc, "Ngủ thêm chút nữa đi, mới hai giờ."

Giọng anh cũng vẫn còn khàn.

Thẩm Thanh Đình ú ớ một tiếng, nói: "... Đau."

Tạ Doanh hôn lên trán cậu, đưa tay bật đèn ngủ đầu giường.

Thẩm Thanh Đình theo phản xạ nhắm mắt lại, khóe mắt trào ra nước mắt.

Những giọt nước mắt đó được Alpha nhẹ nhàng hôn đi, Tạ Doanh vuốt tóc cậu, khẽ nói: "Em hơi sốt."

Omega lần đầu tiên bị đánh dấu, cơ thể không thể thích ứng ngay lập tức với pheromone bên ngoài, sự thay đổi mạnh mẽ của pheromone sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền, sốt chỉ là một trong những triệu chứng phổ biến nhất.

Thẩm Thanh Đình đưa tay sờ lên trán mình, yếu ớt gật đầu.

Tạ Doanh cẩn thận lật người cậu lại, cúi đầu hôn lên cổ cậu.

Chỗ bị cắn đã đóng vảy, lúc này được Alpha li.ếm hôn chỉ còn lại cảm giác tê dại.

Thẩm Thanh Đình không kìm được phát ra vài tiếng r.ên rỉ, cơ thể khẽ run lên.

"Làm em đau rồi... anh cũng không ngờ lại cắn mạnh như vậy." Tạ Doanh lại hôn lên tai cậu, nhỏ giọng xin lỗi, "Anh sai rồi, bé cưng."

Cách gọi quá thân mật khiến Thẩm Thanh Đình run lên——

Cậu đưa tay ôm lấy eo Tạ Doanh, như không chịu nổi mà lắc đầu.

Tạ Doanh cũng ôm chặt lấy cậu, cúi đầu tìm kiếm đôi môi mềm mại của Omega.

Pheromone nóng bỏng lại một lần nữa lan tỏa khắp phòng ngủ.

Trong cơn mơ màng, Thẩm Thanh Đình nhớ đến một câu nói.

"Pheromone của Alpha là thuốc giảm đau tốt nhất."

Cậu ôm chặt lấy Tạ Doanh, ngoan ngoãn để pheromone của anh lan tỏa khắp người mình.

Tạ Doanh vẫn luôn ôm cậu, thỉnh thoảng cúi xuống hôn cậu một cái, dùng pheromone của mình để xoa dịu sự khó chịu sau khi Omega lần đầu tiên bị đánh dấu.

"Nếu trời sáng mà vẫn còn sốt thì uống một viên thuốc hạ sốt." Trán Tạ Doanh chạm vào trán Thẩm Thanh Đình, lo lắng nói, "Trên mạng toàn lừa đảo... đều nói một hai tiếng là hết sốt rồi."

Anh lại đưa tay lấy điện thoại của Thẩm Thanh Đình, khẽ nói bên tai cậu: "Ngày mai nghỉ một ngày nhé? Một ngày có đủ không? Dù sao thì, hai ngày này cứ xin nghỉ trước đi... Anh cũng ở nhà, chúng ta luôn ở bên nhau."

Anh dùng điện thoại của Thẩm Thanh Đình soạn tin nhắn, đến phần lý do xin nghỉ thì lại gặp khó khăn.

Luật sư Tạ suy nghĩ một chút, trong lòng lại nảy ra ý nghĩ trêu chọc Thẩm Thanh Đình.

"Dùng lý do gì để xin nghỉ đây? Để anh nghĩ xem nào—" Anh ghé sát vào tai Thẩm Thanh Đình, nhỏ giọng nói một câu tục tĩu.

Thẩm Thanh Đình gần như không dám tin vào tai mình. Cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, đưa tay đẩy mặt Tạ Doanh ra.

Tạ Doanh lại cố tình ghé mặt lại gần, lòng bàn tay mềm mại của Omega đặt lên mặt anh, vậy mà lại phát ra một tiếng "bốp" nhỏ.

Anh giữ tay Thẩm Thanh Đình áp vào mặt mình, lời nói ra không biết là thật sự nhận lỗi hay là đang trêu chọc: "Đáng đánh, đáng đánh."

Trong lòng Thẩm Thanh Đình càng thêm xấu hổ, bình thường đã không có sức bằng Tạ Doanh, huống chi là... bây giờ.

Cậu không thèm để ý đến Tạ Doanh nữa, chỉ nhắm chặt mắt lại, phồng má giả vờ ngủ.

Điều Thẩm Thanh Đình không biết là, lần đánh dấu hoàn toàn đầu tiên này không chỉ mang đến cho cậu cơn sốt nhẹ dai dẳng, mà còn... tính tình kiêu ngạo hơn ngày thường.

Tạ Doanh mỉm cười cắn lên đầu ngón tay cậu, trên vết hôn màu đỏ sẫm ở khớp ngón tay Thẩm Thanh Đình lại thêm một vết mới.

Anh đổi tư thế, để Thẩm Thanh Đình thoải mái hơn khi nằm gọn trong vòng tay mình.

Cơ thể Omega trong vòng tay mềm mại mịn màng, không một mảnh vải che thân. Gần như toàn thân Thẩm Thanh Đình đều có những vết bầm tím do anh tạo ra, ngay cả đầu ngón chân cũng bị hôn đến đỏ ửng.
 
Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu
Chương 42: Chương 42



Thẩm Thanh Đình đã xin nghỉ hai ngày.

Giáo viên ở nhà hát rất thông cảm cho cậu... khó khăn lắm mới có được một mối tình, lại còn thông báo cho cậu kết quả của buổi tuyển chọn – thầy Tiểu Thẩm đã chắc suất được chọn, thực lực không cần bàn cãi – rất chu đáo cho cậu nghỉ thêm một ngày.

Cặp đôi nhỏ lần đầu tiên hoàn thành việc đánh dấu, bắt đầu cuộc sống như đôi chim liền cánh, đi đâu cũng dính lấy nhau.

Khi Tạ Doanh nấu ăn, Thẩm Thanh Đình phải bê một chiếc ghế nhỏ ngồi trong bếp xem; khi Thẩm Thanh Đình xem video biên đạo múa, Tạ Doanh cũng phải ôm cậu vào lòng mới yên tâm.

Nũng nịu, dính nhau, chẳng ai thấy phiền.

Sau khi biết kết quả tuyển chọn, hai người còn tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà để ăn mừng.

"Ban đầu... vì bị bong gân, em cũng chẳng dám hy vọng nhiều." Thẩm Thanh Đình ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa trong căn phòng ngủ bí mật, nói, "Không ngờ vẫn kịp."

"Vậy thì không lâu nữa, số đĩa CD trong phòng này lại sẽ tăng thêm một chiếc rồi!" Tạ Doanh cười nói.

Thẩm Thanh Đình gãi gãi mặt, gật đầu đáp nhỏ một tiếng.

Mặt cậu áp vào đầu gối, chiếc má lúm đồng tiền nhỏ bị che khuất.

Tạ Doanh lại muốn nghịch ngợm, đưa ngón trỏ chọc chọc vào giữa má và đầu gối cậu, nhất định phải chọc trúng chiếc má lúm đồng tiền nhỏ đó mới chịu thôi.

Thẩm Thanh Đình không chịu nổi sự quấy rầy này.

Cuối cùng, cậu được giải cứu bởi tiếng chuông điện thoại của Tạ Doanh.

Người gọi là vị nam thần số một của họ, anh ta gọi điện đến giục Tạ Doanh viết báo cáo.

Ý của công ty luật là để hai người họ mỗi người viết một bài cảm nghĩ về chuyến giao lưu này, rồi phát hành nội bộ trong công ty.

Thẩm Trạch Châu càu nhàu nói: "Mẹ nó, có tác dụng gì chứ? Làm mấy cái hình thức này."

Tạ Doanh phụ họa theo than phiền vài câu rồi cúp máy.

Sau khi cúp máy, Thẩm Thanh Đình tựa vào vai anh, nhỏ giọng nói: "Vậy mà còn phải viết báo cáo học tập nữa sao? Cả các luật sư hợp danh cũng phải làm mấy việc này à? Vất vả quá đi."

Tạ Doanh bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, rồi anh nói: "Cũng may không vất vả bằng em ngày nào cũng phải luyện tập. Em mới quay lại chưa được bao lâu, buổi tuyển chọn cho vở diễn tiếp theo đã dễ dàng vượt qua rồi."

Anh ôm lấy vai Thẩm Thanh Đình, vừa nói vừa cảm thấy xót xa trong lòng: "Thầy Tiểu Thẩm, em đã rất cố gắng rồi."

Thẩm Thanh Đình nói: "Không đâu... là do giáo viên ưu ái em, nên mới để em được chọn."

Tạ Doanh lắc đầu không đồng ý: "Lại tự ti rồi."

Thẩm Thanh Đình cúi đầu cười cười, không nói gì nữa.

Nhắc đến chuyện tuyển chọn diễn xuất, Tạ Doanh đột nhiên nhớ ra một chuyện.

"Lần trước người đó là ai?"

Thẩm Thanh Đình: "? Người nào?"

Tạ Doanh cau mày nói: "Alpha 'tốt bụng' cho em mượn pheromone đó."

Thẩm Thanh Đình: "..."

Cậu muốn giải thích một chút, vì lọ pheromone này cậu cũng đã đưa phiếu ăn nhà hàng để trao đổi. Nhưng mà... cái "trao đổi" này, không biết vì sao, Thẩm Thanh Đình luôn cảm thấy cách nói như vậy có chút... kỳ lạ.

Cậu chớp chớp mắt, băn khoăn không biết nên giải thích thế nào: "Cái này nên coi là một loại... giúp đỡ chứ? Em có đưa cho anh Tiểu Nhạc một số thứ để cảm ơn mà."

Tạ Doanh hiểu sai ý cậu: "Vậy chẳng phải là em mua pheromone của cậu ta sao?"

Anh trắng trợn dìm hàng các Alpha khác: "Sao có thể 'bán' pheromone của mình chứ? Alpha gì mà chẳng có đạo đức gì cả."

Thẩm Thanh Đình không chịu nổi đẩy mặt anh ra: "Nói bậy..."

Ngón tay bị Tạ Doanh nắm chặt, đưa lên miệng hôn, cảm giác tê tê ngứa ngứa khiến Thẩm Thanh Đình không nhịn được rụt tay lại.

Tạ Doanh không buông tha, tiếp tục trêu chọc Omega đang xấu hổ, miệng vẫn còn nói xấu: "Thầy Tiểu Thẩm, tự em nói xem, pheromone của cậu ta thơm hơn, hay pheromone của anh thơm hơn?"

Vừa nói anh vừa véo cằm Thẩm Thanh Đình.

Cặp đôi vừa mới hoàn thành việc đánh dấu, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến lửa tình bùng cháy.

Hai luồng pheromone quấn quýt lập tức lan tỏa khắp phòng ngủ, Tạ Doanh ngậm lấy môi Thẩm Thanh Đình, pheromone không chỗ nào để đi lần thứ n lại lan tràn trên người Omega.

Giữa những nụ hôn, Thẩm Thanh Đình lúng búng hỏi: "Tạ Doanh, em vẫn luôn muốn hỏi một câu..."

Tạ Doanh chạm vào môi cậu, hôn nhẹ lên khóe miệng Thẩm Thanh Đình: "Ừ, em nói đi."

Thẩm Thanh Đình nghiêng đầu khó hiểu, hỏi: "Em vẫn luôn thấy kỳ lạ... khi anh cắn tuyến thể của mình, anh không đau sao? Mỗi lần cắn phải mất mấy ngày mới khỏi?"

Tạ Doanh thật sự không ngờ cậu lại hỏi câu này, nhất thời bị chọc cười. Anh suy nghĩ một lúc, trước tiên trả lời câu hỏi thứ hai: "Cơ thể anh khá tốt, thường thì nửa ngày là khỏi rồi. Có vài Alpha cơ thể không tốt, có thể mất một hoặc hai ngày, vết thương mới hoàn toàn lành lại."

Còn câu hỏi đầu tiên...

Tạ Doanh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: "Còn em hỏi có đau không... thành thật mà nói, lúc đầu đương nhiên là thấy đau, dù sao đó cũng là một vết thương. Nhưng mà—"

Ngón tay Tạ Doanh từ từ đặt lên cổ Thẩm Thanh Đình, không còn miếng dán ức chế bảo vệ, tuyến thể mỏng manh lộ ra trước mắt Alpha, khiến Thẩm Thanh Đình không khỏi run rẩy nhẹ.

Tạ Doanh cười rụt tay lại, không trêu chọc Thẩm Thanh Đình nữa, thay vào đó ôm lấy vai cậu, nghiêng đầu hôn lên sau tai cậu một cái, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần nghĩ đến pheromone của anh có thể khiến em an tâm, an ủi em, thì cảm giác thỏa mãn về mặt tâm lý đó đã đủ để anh bỏ qua một chút đau đớn rồi."

Tim Thẩm Thanh Đình đập dữ dội.

Cậu ôm lấy eo Tạ Doanh, lén cọ cọ vàng tai đang ngứa ran lên vai anh.

Lớp da mỏng đỏ ửng lên một cách đáng ngờ, khó mà nói là do cọ xát mạnh, hay là... do xấu hổ sau khi bị lời nói ngọt ngào đánh trúng trái tim.

Tạ Doanh liếc mắt thấy được chút đỏ ửng này, tâm trạng càng thêm tốt hơn.

Anh chia sẻ với Thẩm Thanh Đình những mẩu kiến thức nho nhỏ về dấu ấn lần đầu mà anh đọc được trên mạng.

"Người ta nói, sau khi Alpha hoàn thành việc đánh dấu, kỳ mẫn cảm sẽ không còn dữ dội nữa." Tạ Doanh ghé sát tai Thẩm Thanh Đình, thì thầm, "Anh vừa nghĩ lại, hình như đúng là vậy thật, mấy hôm nay anh cũng không còn trạng thái khó kiểm soát như trước nữa. Hơn nữa—"

Tạ Doanh nói một cách thần bí: "Nghe nói, sau khi đánh dấu, kỳ mẫn cảm của Alpha và kỳ ph.át tì.nh của Omega sẽ có xu hướng trùng khớp, hình như là để tăng cường tình cảm giữa bạn đời, cơ thể tự động phản ứng như vậy."

Thẩm Thanh Đình ậm ừ đáp lại một tiếng "ồ", rồi vùi đầu sâu hơn nữa.

Hai người ôm chặt lấy nhau, lún sâu hơn vào chiếc ghế lười.

Không ai có thể nói rõ những lời đồn về việc đánh dấu sẽ khiến bạn đời thêm gắn bó là thật hay giả, nhưng hiện tại, mối liên kết giữa họ rõ ràng ngày càng sâu đậm hơn.

Tạ Doanh nhắm mắt lại, anh nghĩ, người ta đều nói Omega sau khi bị đánh dấu sẽ rất lệ thuộc vào Alpha, nhưng hình như chưa từng thấy ai nhắc đến việc Alpha sẽ thay đổi như thế nào sau khi hoàn thành việc đánh dấu.

Anh nghĩ, ít nhất là với bản thân mình, anh cũng... cảm nhận được sự lưu luyến sâu sắc dành cho Thẩm Thanh Đình.

Omega bị đánh dấu không thể rời xa Alpha, anh cũng vậy... không thể rời xa Thẩm Thanh Đình.

Nhưng mà... Tạ Doanh lại nhắm mắt mỉm cười.

Thẩm Thanh Đình... cũng sẽ không rời xa anh.

Anh căn bản sẽ không làm ra chuyện khiến Thẩm Thanh Đình muốn rời đi.

Bữa tiệc nhỏ chúc mừng Thẩm Thanh Đình vượt qua vòng tuyển chọn được tổ chức từ chiều đến tối.

Thẩm Thanh Đình nhấm nháp một miếng bánh nhỏ cỡ bằng nửa móng tay, rồi uống hết nửa chai nước dừa tươi, coi như là đã phá lệ một bữa.

Sau đó, Thẩm Thanh Đình không nhịn được, hỏi: "Tạ Doanh, ăn cùng em như vậy, anh thật sự không thấy vất vả sao?"

Tạ Doanh thành thật trả lời: "Anh thú nhận, trưa nào anh cũng ăn đồ ăn nhanh, mấy ngày đi công tác thì hầu như bữa nào cũng Mc Donald's - thèm ăn thì tất nhiên cũng có, nhưng thường thì anh sẽ giải quyết vào buổi trưa."

Anh xoa đầu Thẩm Thanh Đình, nói: "Luôn có cách giải quyết vấn đề mà. Thầy Tiểu Thẩm, hiện tại, một trong những mục tiêu gần nhất của anh chính là chữa khỏi cái tật hay suy nghĩ lung tung của em."

Trên mặt Thẩm Thanh Đình lộ ra vẻ mặt phức tạp khó tả. Cậu nhìn Tạ Doanh chằm chằm, trong lòng lại cảm thấy không cần phải nghi ngờ lời anh nói là thật hay giả.

Cậu gật đầu, mạnh dạn tiến đến gần Alpha, chạm vào môi anh.

Nụ hôn nhẹ nhàng gần như không thể nhận ra, lại khơi dậy sóng gió mãnh liệt.

Không có h.am m.uốn mãnh liệt không thể kiểm soát của kỳ mẫn cảm, không có h.am m.uốn thể xác dưới sự tác động của pheromone, chỉ có tình yêu và nụ hôn không thể kìm nén giữa hai người yêu nhau.

Mùi hương pheromone lặng lẽ lan tỏa từ căn phòng ngủ nhỏ sang phòng tắm, rồi lại từ phòng tắm bay vào phòng ngủ chính.

Chiếc chăn mỏng nhàu nhĩ nằm chỏng chơ dưới chân giường, ga trải giường tối màu xộc xệch.

Tít...

Khóa vân tay ở cửa lớn bỗng nhiên vang lên.

Thẩm Thanh Đình đang chìm đắm trong t.ình d.ục nên không chú ý đến tiếng động nhỏ này, ngay cả Tạ Doanh cũng chậm nửa nhịp mới phản ứng lại.

Chuông cảnh báo trong lòng anh vang lên inh ỏi: "Ai lại đến nhà mình lúc này?"

Anh lập tức lật người ngồi dậy, tìm đại một chiếc áo sơ mi của mình choàng lên người Thẩm Thanh Đình.

Anh hôn lên mắt Thẩm Thanh Đình an ủi, nhỏ giọng nói: "Hình như có người đến, có thể là bố mẹ anh. Anh ra xem sao."

Nói xong, anh tự mặc một chiếc quần jean rồi đi ra ngoài.

... Chỉ là, chưa kịp mở cửa phòng ngủ thì từ phòng khách đã truyền đến một giọng nam mà cả hai đều vô cùng quen thuộc.

"Trời đất, anh hai, anh đang trong kỳ mẫn cảm à? Nồng nặc thế này! Hahahahaha! Ai không biết còn tưởng nhà mình cháy rồi!"

Tiếng bước chân người đó thay dép loẹt quẹt đi vào phòng khách lại rõ ràng ngập ngừng.

Tạ Doanh ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ thầm, chắc là dạo này mình sống quá thuận buồm xuôi gió rồi.

Đương nhiên anh đã sớm lường trước được tình huống ngày hôm nay, chỉ là... thời điểm này thật sự có chút khó xử.

Tạ Doanh thở dài, quay lại giường, dùng chăn quấn chặt Thẩm Thanh Đình.

Thẩm Thanh Đình đương nhiên cũng nghe thấy giọng nói của người ngoài cửa. Cậu ngập ngừng ngồi dậy, sắc hồng trên mặt dần dần biến mất.

Tạ Doanh hôn lên tóc cậu, an ủi: "Không sao đâu, để anh xử lý."

Anh nắm lấy lòng bàn tay Thẩm Thanh Đình, truyền sang cậu sự bình tĩnh và sức mạnh.

Cửa phòng ngủ hé mở một khe nhỏ, vẫn có thể nhìn thấy một góc giường ngủ bừa bộn.

... Thậm chí không cần biết tình hình trong phòng ngủ, chỉ cần ngửi thấy hai mùi pheromone quấn quýt vào nhau cũng đủ để nói lên tất cả.

Tạ Doanh kéo cửa lại, bất lực nói: "Kiến Ninh, chú là Alpha trưởng thành, anh cũng là Alpha trưởng thành. Sau này đến nhà anh có thể báo trước một tiếng được không? Chúng ta nên bảo vệ sự riêng tư của nhau chứ."

Người đối diện hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Tạ Doanh.

Gã nhìn chằm chằm vào Tạ Doanh, môi run lên bần bật, đáy mắt đỏ ngầu.

"Anh..." Lồng ng.ực gã phập phồng dữ dội, trông như sắp khóc đến nơi.

"Tạ Doanh, Omega trên giường anh... là ai?!"
 
Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu
Chương 43: Chương 43



"Tạ Doanh, Omega trên giường anh... là ai?!"

Tạ Doanh tiện tay nhặt chiếc áo sơ mi trên ghế sofa khoác lên người - những vết cào trên người anh thật sự quá rõ ràng, vị luật sư họ Tạ này không mặt dày đến mức chia sẻ chuyện riêng tư của mình với bất kỳ ai.

Nhưng khi cài cúc áo, anh lại cảm thấy chiếc áo quá nhăn nhúm, anh khẽ tặc lưỡi một tiếng, nhíu mày ngồi xuống sofa.

Anh mặc chiếc áo nhăn nhúm, vẻ mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, căn phòng lại nồng nặc mùi pheromone của anh... Anh vừa làm gì, câu trả lời đã quá rõ ràng.

Lưỡi Tạ Kiến Ninh đẩy răng nanh, vẻ mặt giận dữ đến méo mó. Gã thậm chí không cần hít mạnh cũng có thể nhận ra mùi pheromone còn lại trong phòng là của ai.

... Mùi hương này, gã đã ngửi suốt hai năm.

"Ngồi." Tạ Doanh đưa tay chỉ vào chiếc sofa đối diện, ra hiệu cho Tạ Kiến Ninh ngồi xuống nói chuyện.

Tạ Kiến Ninh không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu nhìn chằm chằm vào Tạ Doanh.

... Trong lòng gã vẫn còn chút hy vọng cuối cùng, mong rằng mùi hương hoa mai quen thuộc này không phải đến từ người mà mình quen biết.

Gã lặp lại câu hỏi của mình: "... Là ai?"

Vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt Tạ Doanh dần biến mất, vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn Tạ Kiến Ninh.

"Trong lòng chú đã có đáp án rồi, đừng hỏi nữa, Kiến Ninh."

"Đừng gọi tôi!" Tạ Kiến Ninh gầm lên, "Tạ Doanh, tôi nhờ anh chăm sóc em ấy, anh chăm sóc kiểu này sao?! Chăm sóc lên giường à--"

"Kiến Ninh," Tạ Doanh lạnh lùng cắt ngang, "Anh cho chú hai lựa chọn. Nếu chú có thể bình tĩnh nói chuyện, chúng ta sẽ nói rõ mọi việc ngay bây giờ. Nếu chú muốn nổi điên, vậy thì để ngày mai hãy nói."

Nói xong, anh giơ tay lên định xem giờ, nhưng lại nhớ ra đồng hồ đang ở trên đầu giường trong phòng ngủ, nên đành nhìn đồng hồ treo tường, nói: "Hôm nay đã muộn rồi, để ngày mai đi."

Anh lấy điện thoại ra, định gọi xe đưa Tạ Kiến Ninh về nhà.

Cạch --

Tạ Doanh còn chưa kịp mở ứng dụng gọi xe, điện thoại đã bị Tạ Kiến Ninh hất văng xuống đất.

"Anh... anh--" Môi Tạ Kiến Ninh run lên, gã dùng ngón tay chỉ vào Tạ Doanh, không nói nên lời.

Sự kiên nhẫn của Tạ Doanh đã cạn kiệt, nhưng anh thực sự không muốn cãi nhau với Tạ Kiến Ninh vào lúc này - Thẩm Thanh Đình vẫn còn trong phòng, cậu vừa mới được đánh dấu, tuyệt đối không thể để cậu sợ hãi vì cuộc cãi vã của họ.

"Anh nói lại lần nữa, hôm nay đã muộn rồi, không thích hợp để nói những chuyện này. Có gì thì ngày mai hãy đến tìm anh." Tạ Doanh cúi xuống nhặt điện thoại, "Đúng là nên nói chuyện với chú. Lần trước chú về Hải Thành, anh lại đi công tác nên chưa kịp nói. Trưa mai đi, anh sẽ đến đón chú rồi chúng ta nói chuyện."

Lồng ng.ực phập phồng của Tạ Kiến Ninh dần dần bình tĩnh lại. Gã có vẻ đã bình tĩnh hơn, không nói đồng ý cũng không lớn tiếng phản bác, chỉ nhìn chằm chằm vào Tạ Doanh với vẻ mặt kỳ lạ khó tả.

Vài giây sau, khóe miệng gã nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Gã dời mắt, nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ.

"Thẩm Thanh Đình, thật sự là em sao?" Gã lên tiếng, "Em thích kiểu người như anh trai tôi à? Em thích anh ta ở điểm nào? Dịu dàng, trưởng thành, điềm đạm, có sức hút? Thẩm Thanh Đình, tôi nói cho em biết, tất cả đều là giả tạo--"

Chát --

Tạ Doanh đứng dậy khỏi ghế sofa, sải hai bước đến trước mặt Tạ Kiến Ninh, giơ tay tát gã một cái.

"Tạ Kiến Ninh, anh đây có giới hạn, đừng chọc anh nổi giận."

Trên mặt Tạ Doanh lúc nào cũng mang một chiếc mặt nạ ôn hòa, anh quen cười với mọi người nên dễ khiến người ta quên mất vẻ đáng sợ của anh khi tức giận.

Anh lạnh lùng nhìn đứa em trai trước mặt, khí thế áp đảo của một Alpha lớn tuổi lúc này hoàn toàn bộc lộ ra.

"Chú biết anh tức giận sẽ như thế nào mà, Kiến Ninh, đừng ép anh đánh chú."

Tạ Kiến Ninh từ nhỏ đã nghịch ngợm, nhưng bố mẹ lại không nỡ đánh không nỡ mắng, từ nhỏ đến lớn, người đánh gã nhiều nhất lại chính là người anh trai hơn gã gần mười tuổi này.

Tạ Kiến Ninh nuốt nước bọt, răng nanh cắm sâu vào tuyến thể của mình.

Sắc mặt gã từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, gã lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép hờ, như thể chỉ cần nhìn thêm vài lần nữa, người bên trong sẽ thực sự bước ra.

... Và sau đó tự tay đập tan ảo tưởng may mắn cuối cùng của gã.

Điều bất ngờ là, từ trong phòng thực sự truyền ra tiếng bước chân do dự.

Tạ Doanh bước nhanh về phía phòng ngủ, đưa tay chống lên khóa cửa, nói nhỏ: "Em ngủ tiếp đi."

Giọng nói dịu dàng như gió xuân lướt trên mặt nước, sự hung dữ và lạnh lùng vừa rồi biến mất ngay lập tức.

"Ngoan."

Tạ Doanh nói xong hai câu này liền đóng cửa lại.

Cánh cửa vốn còn hé mở một khe hở nay đã được đóng chặt hoàn toàn, ngăn cách bên trong và bên ngoài thành hai không gian hoàn toàn khác biệt.

Áp lực thấp trên người Tạ Doanh cũng dịu đi rất nhiều sau hai câu nói này. Anh day day sống mũi, giọng nói ôn hòa: "Kiến Ninh, về nhà bình tĩnh lại trước đi. Hôm nay đã muộn rồi, ở đây cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện. Anh đã nói ngày mai sẽ đi tìm chú, thì nhất định sẽ đi. Chú biết đấy, anh chưa bao giờ trốn tránh vấn đề."

Mặt mày Tạ Kiến Ninh tái nhợt. Gã nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn người anh trai trước mặt, nỗi buồn khó tả lan từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

"Tạ Doanh, tôi hỏi anh," gã cười nhạt, "Anh cướp bạn trai của em trai mình, anh không thấy xấu hổ sao? Không thấy... mất mặt à?"

Tạ Doanh cúi đầu vuốt vuốt tay áo sơ mi nhăn nhúm của mình, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười với gã.

"Không phải bạn trai, đương nhiên cũng không nói đến chuyện cướp." Tạ Doanh nói, "Anh không thấy xấu hổ, cũng không thấy mất mặt."

Tạ Kiến Ninh nhìn chằm chằm vào anh, nhắm chặt mắt.

Sau đó... quay người rời đi.

Cánh cửa bị gã đóng sầm lại, Tạ Kiến Ninh như lời anh nói, mang theo đầy bụng tức giận và khó chịu, rời khỏi... nhà của anh trai.

Tạ Doanh thở dài thầm, cởi bỏ chiếc áo sơ mi xộc xệch trên người - anh thực sự rất ghét nó. Sau đó, anh đi vào bếp rót một ly nước ấm, cầm trên tay trở về phòng ngủ.

Mở cửa phòng ngủ, Thẩm Thanh Đình đang đứng ở cửa - cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi mà Tạ Doanh vội vàng khoác lên người cho cậu.

Tâm trạng vốn có chút khó chịu bỗng chốc được xoa dịu, trên mặt Tạ Doanh thậm chí còn xuất hiện nụ cười rõ ràng.

Anh đưa ly nước đến bên miệng Thẩm Thanh Đình, miệng lại trêu chọc cậu: "Thầy Tiểu Thẩm, chân đẹp thật đấy."

Thẩm Thanh Đình vừa xấu hổ vừa tức giận: "Anh!"

"Được rồi, được rồi, đắp chăn cho kín, đừng để bị cảm lạnh." Tạ Doanh không trêu chọc cậu nữa, ôm eo Omega ngồi trở lại giường.

Anh v.uốt ve mái tóc mềm mại của Thẩm Thanh Đình, nói: "Hôm nay đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, đã muộn rồi, có gì thì ngày mai hãy nói. Sáng mai em còn phải đi làm, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt."

Tuy nói vậy, nhưng anh biết rõ Thẩm Thanh Đình không thể không quan tâm, nên lại chủ động nói: "Sớm muộn gì cũng có lúc này, hôm nay cũng là một cơ hội - tuy hơi khó xử. Ngày mai anh sẽ nói chuyện với nó, chuyện này sẽ được giải quyết."

Thẩm Thanh Đình bị Tạ Doanh vùi trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

... Cậu cảm thấy, cậu vẫn hiểu tính cách của Tạ Doanh. Tạ Doanh đã nói như vậy thì nhất định là đã có sự chuẩn bị từ trước, anh hoàn toàn tự tin có thể giải quyết trong một lần. Chỉ là...

Cậu lo lắng nhìn Tạ Doanh, khóe miệng bĩu xuống.

Tạ Doanh bật cười. Anh c.ởi q.uần jean của mình, cúi xuống hôn lên trán Thẩm Thanh Đình, nói nhỏ: "Lo lắng gì vậy, bé cưng."

Thẩm Thanh Đình mở to mắt, kinh ngạc nói: "Không được gọi em như vậy!"

Tạ Doanh cười ha hả: "Vậy anh đổi cách gọi khác. Lo lắng gì vậy, thầy Tiểu Thẩm?"

Thẩm Thanh Đình nắm lấy ngón tay của anh, nhỏ giọng nói: "Lo lắng... sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người."

Tạ Doanh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Anh cũng nằm xuống chăn, nghiêng người ôm Thẩm Thanh Đình. Anh suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, cuối cùng nói: "Nếu chuyện này thực sự ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta, vậy thì cũng không phải vì anh và người yêu cũ của em trai đang yêu nhau."

Lòng bàn tay Tạ Doanh che mắt Thẩm Thanh Đình, ở nơi Omega không nhìn thấy, lộ ra vẻ mặt buồn bã.

... Đó chỉ có thể là vì, anh có thể dễ dàng có được em, nhưng lại không biết trân trọng.

Tạ Doanh không thể nói ra những lời như vậy, nên chỉ vỗ về lưng Thẩm Thanh Đình dỗ cậu ngủ, nhẹ giọng nói: "Tạ Kiến Ninh suốt ngày chỉ biết ăn chơi, không bao lâu nữa sẽ quên thôi."

... Không biết là do hình tượng của Tạ Kiến Ninh trong lòng Thẩm Thanh Đình quá tệ, hay là Thẩm Thanh Đình thực sự hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tạ Doanh, tóm lại, Tạ Doanh nói như vậy, cậu cũng thực sự có vẻ tin tưởng, sau khi hỏi đi hỏi lại vài lần "Thật sao", vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt dần dần biến mất.

Không lâu sau, cậu chìm vào giấc ngủ dưới sự vỗ về của pheromone.

Buổi trưa ngày hôm sau, hai anh em hẹn gặp nhau tại một quán cà phê ngoài trời.

Tạ Kiến Ninh ngồi co ro trên chiếc ghế mây, hoàn toàn không còn vẻ hung hăng như đêm qua. Có lẽ gã đã không ngủ ngon cả đêm, quầng thâm mắt rõ ràng, hốc mắt lõm sâu.

Gã nhấc mí mắt liếc nhìn Tạ Doanh, thậm chí không muốn chào hỏi.

Tạ Doanh ngồi xuống gọi hai ly đồ uống. Trước khi thảo luận về vấn đề của Thẩm Thanh Đình, anh vẫn quan tâm đến vết thương của em trai mình trước.

"Đã khỏi hết chưa? Tay và chân ấy."

Tạ Kiến Ninh cười khẩy: "Anh còn quan tâm đến tôi sao?"

Tạ Doanh: "Anh chỉ có một người em trai, anh không quan tâm đến chú thì còn quan tâm đến ai?"

"Chỉ có một người em trai như tôi, chỉ có một người em trai như tôi..." Tạ Kiến Ninh lặp đi lặp lại những lời này, vẻ mặt buồn bã, "Anh còn biết tôi là em trai của anh... Anh biết tôi là em trai của anh mà anh còn cướp Omega của tôi?!"

Tạ Doanh hỏi ngược lại: "Omega của chú? Hai người đã kết hôn rồi sao? Hay đã hoàn thành đánh dấu rồi?"

Anh vốn đang dựa vào ghế, sau khi nói xong câu này, anh chống cánh tay phải lên bàn giữa hai người, nửa người trên nghiêng về phía trước.

"Kiến Ninh, Thẩm Thanh Đình không phải là Omega của chú, hai người đã chia tay rồi." Tạ Doanh chậm rãi nói, "Hai người đã chia tay rồi, anh theo đuổi em ấy, và theo đuổi thành công, chuyện này có vấn đề gì sao?"

Tạ Kiến Ninh nhắm mắt lại, gần như phải cắn chặt đầu lưỡi mới có thể kìm nén được cảm giác chua xót trong khoang mũi.

Gã nói từng chữ, từng chữ một: "Chúng tôi... chỉ là... cãi nhau một chút..."

Tạ Doanh không nói gì, chỉ nhìn gã với ánh mắt thoáng chút thương hại.

Nỗi đau buồn trong lòng Tạ Kiến Ninh lúc này cuối cùng cũng hoàn toàn bùng nổ. Gã vùi mặt vào lòng bàn tay, nghẹn ngào nói: "Anh, anh hai, em cầu xin anh, anh trả em ấy lại cho em... trả lại cho em được không?"

Tiếng khóc bị kìm nén phát ra, vai Tạ Kiến Ninh run lên dữ dội, nước mắt không ngừng rơi xuống từ kẽ ngón tay.

Tạ Doanh dời mắt đi không nhìn gã nữa, rất lâu sau mới khẽ nói: "Thẩm Thanh Đình không phải là một món đồ có thể tùy ý chuyển nhượng hay trả lại, chú hiểu không?"

"Em không hiểu, em không hiểu!" Tạ Kiến Ninh lau mặt, đứng dậy khỏi ghế, nhìn xuống Tạ Doanh, gào lên: "Omega trên thế giới này nhiều như vậy, anh muốn Omega nào mà không được? Tại sao cứ phải là em ấy? Tại sao cứ phải là em ấy!"

Gã đau đớn nói: "Anh còn nhớ anh là anh trai của em không?!"

Tạ Doanh vẫn bình tĩnh, bưng tách cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm, rồi nói với Tạ Kiến Ninh những lời cuối cùng.

"Chú muốn gì, anh đều có thể nhường cho chú."

...Ly latte trong miệng rõ ràng đã thêm sữa và đường, nhưng trên đầu lưỡi vẫn tràn ra vị đắng nhàn nhạt.

Tạ Doanh hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp: "Điều chú muốn, anh đã nhường cho rồi. Nhưng chú có trân trọng không? Tạ Kiến Ninh, rõ ràng là chính chú đã không giữ chặt, là chú đã để lạc mất em ấy. Bây giờ anh mang em ấy về, chú trách anh được sao?"

Anh đặt tách cà phê xuống, ánh mắt không biết đang nhìn về nơi nào.

"Hai năm hai người quen nhau, anh chưa từng làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn. Bây giờ hai người chia tay rồi, anh cũng không thể theo đuổi em ấy sao? Không có đạo lý như vậy đâu Tạ Kiến Ninh."

Nói xong, anh lại nhìn người em trai trước mặt.

Anh đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng khi thực sự nói ra vẫn có chút không đành lòng, máu mủ tình thâm, anh cũng không thể thật sự lạnh lùng nhìn em trai mình suy sụp, dù cho sự suy sụp này là do chính gã gây ra.

Chỉ là, chút không đành lòng này vẫn không thể so sánh với sự tiếc nuối và xót xa vì đã bỏ lỡ Thẩm Thanh Đình hai năm qua, Tạ Doanh nhắm mắt lại, buông ra câu nói cuối cùng.

"Thẩm Thanh Đình là Omega của anh, bây giờ, sau này cũng sẽ luôn là người Tạ Doanh anh nắm giữ trong tay, ai cũng không cướp được."

Lúc đi ngang qua Tạ Kiến Ninh, Tạ Doanh khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng rời đi.

Phía sau, tiếng khóc nghẹn ngào vọng lại từ xa.

Tạ Doanh nhìn đồng hồ, có chút tiếc nuối nghĩ, trưa nay khó khăn lắm mới có chút thời gian, vẫn không kịp ăn bữa trưa với Thẩm Thanh Đình.

-------------

Anh trai thì trưởng thành còn thằng em như trẻ trâu ấy.
 
Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu
Chương 44: Chương 44



Ngày hôm đó, Thẩm Thanh Đình cũng có việc riêng phải bận.

Danh sách diễn viên cho vở múa mới cơ bản đã được xác định, bước tiếp theo là chuẩn bị trang phục và tạo hình.

Trang phục và trang điểm của các diễn viên phải được chốt trong vòng một tuần - cả chuyên gia trang phục và trang điểm đều là những đội ngũ hàng đầu trong nước, mỗi ngày họ ở lại là thêm một ngày tốn kém, không thể lãng phí một phút nào.

Vì vậy cả ngày hôm đó, xung quanh Thẩm Thanh Đình toàn là những chuyên gia trang điểm tất bật.

Khoảng năm giờ chiều, tạo hình của cậu đã có bản phác thảo đầu tiên.

Chuyên gia trang điểm cắt tóc cậu ngắn đi khoảng hai tấc, chỉ để đến ngang cằm, uốn nhẹ phần đuôi tóc cong vào trong. Sau đó, họ dùng thuốc xịt nhuộm tóc tạm thời để nhuộm phần tóc dưới tai cậu.

Màu sắc khá phong phú, trên cùng là màu xanh đen rất đậm, ở giữa chừa một đoạn nhỏ màu vàng chuyển tiếp, phần đuôi tóc lại được xịt thêm khoảng một centimet màu hồng.

Chuyên gia trang điểm rất hài lòng với tạo hình này. Màu sắc phong phú làm giảm bớt vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Thẩm Thanh Đình, kết hợp với ngũ quan tinh tế của cậu lại càng thêm phần rực rỡ.

Thẩm Thanh Đình không quen với bản thân như thế này, cậu lại gần gương, ngón tay gẩy nhẹ phần đuôi tóc cong, không chắc chắn hỏi: "Cứ... để như vậy sao?"

Chuyên gia trang điểm vẫn đang chỉnh sửa phần đuôi tóc của cậu. Anh ta nhìn Thẩm Thanh Đình qua gương, nói: "Sau khi trang phục được may xong, sẽ còn điều chỉnh lại dựa theo trang phục, nhưng nhìn chung sẽ là như thế này."

Thẩm Thanh Đình đã thử qua không ít tạo hình độc đáo, nhưng hiếm khi thay đổi màu tóc như vậy. Cậu hơi lo lắng: "Đẹp không ạ?"

Chuyên gia trang điểm cười vỗ vai cậu, lớn tiếng an ủi: "Thật sự rất đẹp! Em đang nghi ngờ nhan sắc của mình, hay là nghi ngờ tay nghề của anh?"

Thẩm Thanh Đình xua tay, bối rối nói: "Tất nhiên là em tin tưởng anh, chúng ta đã hợp tác nhiều lần rồi..."

"Vậy thì cứ yên tâm đi!" Chuyên gia trang điểm vỗ tay, bắt đầu thu dọn đồ đạc, tiếp tục giải thích: "Anh biết, chắc chắn là em cảm thấy tạo hình này quá phô trương đúng không? Vở kịch của mọi người vốn dĩ là bối cảnh tương lai giả tưởng, phô trương một chút cũng bình thường. Hơn nữa, bây giờ không có ánh đèn, không có trang phục, không có gì cả, chỉ nhìn riêng tạo hình này sẽ thấy kỳ lạ. Đến lúc thay trang phục, bật đèn lên—"

Anh ta búng tay: "Omega lộng lẫy nhất trên sân khấu!"

Lời nói của anh ta khiến các Omega khác không hài lòng.

"Em cũng muốn kiểu tóc như vậy!"

"Thiên vị quá rồi đó, Đình Đình là Omega, chúng em thì không phải Omega sao?"

"Giận rồi, không dỗ được đâu."

Chuyên gia trang điểm cười ha hả, kéo Thẩm Thanh Đình ra giữa "chiến trường" rồi chuồn mất.

Một vài Omega vẫn còn lầm bầm, nhưng có thể dễ dàng nhận ra họ đang nói đùa.

Thẩm Thanh Đình vẫn khó quen với những lời trêu chọc như vậy, cậu cúi đầu, tai hơi nóng lên. Nhưng kỳ lạ là lần này, cậu nghe ra được thiện ý rõ ràng trong lời trêu chọc của những Omega đó.

Lần này, cậu không còn lo lắng những lời trêu chọc này có phải là vì cậu rất "kỳ lạ" hay không, mặc dù bây giờ cậu đang trang điểm sân khấu đậm, nhuộm màu tóc kỳ quái mà bình thường cậu sẽ không bao giờ đụng đến.

Không biết có phải do tâm lý hay không, Thẩm Thanh Đình nhìn vào gương hết lần này đến lần khác, thật sự cảm thấy màu tóc phô trương này đẹp lên rồi.

Trong phòng trang điểm, một Omega vừa tẩy trang xong, gội đầu xong đi tới hỏi cậu có muốn đi tắm không, Thẩm Thanh Đình do dự một chút, nói "không cần".

Omega kia chỉ nghĩ cậu không quen tắm rửa bên ngoài, gật đầu rồi rời đi.

Giáo viên dạy múa khoanh tay đứng xem náo nhiệt, bất ngờ lên tiếng: "Cho bạn trai xem à?"

Thẩm Thanh Đình: "..."

Cậu không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết cúi đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, động tác luống cuống.

Những người khác trong phòng trang điểm nghe giáo viên nói vậy cũng hùa theo.

"Đồ yêu nhau, đi chỗ khác đi."

"Ghét quá, Thẩm Thanh Đình, cậu dám lén lút yêu đương sau lưng chúng tôi! Cậu không còn là bạn tốt Omega độc thân của chúng tôi nữa rồi!"

"Tôi đã nói tại sao hôm nay trong không khí có mùi gì đó, thì ra là mùi chua chát của tình yêu."

Thẩm Thanh Đình: "..."

Đầu cậu sắp rúc vào ngực, d** tai dưới đuôi tóc màu hồng lại còn hồng hơn cả màu tóc.

Sau đó, giáo viên dạy múa mới đến giảng hòa: "Thôi thôi, nhanh lên, ai tẩy trang thì tẩy trang, ai gội đầu thì gội đầu."

Thẩm Thanh Đình mới được giải cứu.

Cậu ôm quần áo và túi xách, mặt đỏ bừng chạy ra khỏi phòng trang điểm.

Vài phút trước, Tạ Doanh đã nhắn tin cho cậu, nói anh tan làm rồi, hỏi là đến nhà hát đón cậu hay là đến ký túc xá đón cậu.

Thẩm Thanh Đình trả lời: [Em về ký túc xá để đồ.]

Cậu nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng dần dần nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Cậu từ từ lướt lên xem lại lịch sử trò chuyện của hai người, cách đây không lâu Tạ Doanh vẫn còn hỏi cậu, hôm nay có thể gặp nhau không, ngày mai có thể gặp nhau không.

Bây giờ... Tạ Doanh chỉ hỏi, mấy giờ gặp, gặp ở đâu.

Phát hiện nhỏ này khiến trong lòng Thẩm Thanh Đình lại dâng lên một niềm hạnh phúc thầm kín.

Thời gian yêu nhau không dài, nhưng họ lại như đã yêu nhau từ rất lâu rồi.

Trở về ký túc xá, Thẩm Thanh Đình thay một bộ quần áo khác - Tạ Doanh đúng là hơi điên rồi, sau khi bị chê cười cái áo phông Kuromi kia, anh lại mua thêm một cái áo My Melody, nhất quyết bắt Thẩm Thanh Đình mặc vào.

May mà, Thẩm Thanh Đình thật sự còn trẻ, dù mặc áo phông màu tím in hình My Melody cũng không hề thấy kỳ lạ.

Nhưng... cứ nhìn thấy cái áo này, Thẩm Thanh Đình lại nhớ đến ngày ba mẹ đến, cậu đã giúp Tạ Doanh gánh tội như thế nào.

Cậu cởi chiếc áo My Melody ra, thay một bộ đồ khác.

Lúc xuống lầu lại bị trêu chọc.

Lần này là một chị Alpha.

Chị chạy bước nhỏ từ phía sau vỗ vai Thẩm Thanh Đình, nói: "Đình Đình, hôm nay đẹp trai quá!"

Thẩm Thanh Đình ngượng ngùng sờ sờ đuôi tóc, nói: "Em đi thử trang điểm, chưa gội đầu..."

"Đẹp trai đẹp trai, hehe!" Chị đi vòng quanh Thẩm Thanh Đình hai vòng, nói: "Khoa múa đúng là sướng thật, lúc nào cũng có quần áo đẹp và tạo hình đẹp, không giống như khoa thanh nhạc."

Vừa nói, chị lại nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: "Đúng rồi Đình Đình! Trước đây chúng ta đã bàn, mấy người đồng hương chúng ta khi nào rảnh thì cùng nhau đi ăn một bữa. Em có thời gian không? Có muốn đi cùng không?"

Chị gái Alpha này và Thẩm Thanh Đình coi như khá quen thuộc, chị là bạn của Ôn Tinh, lại là đồng hương với Thẩm Thanh Đình. Chị cũng giống như tất cả các Alpha khác, tính cách mang theo sự nhiệt tình và chủ động khiến người ta bối rối, cũng thường thích tổ chức mọi người ăn uống.

... Đương nhiên, Thẩm Thanh Đình vẫn luôn... từ chối.

Lần này, cậu vẫn theo bản năng muốn nói không.

Thế nhưng...

Không hiểu sao, cậu lại gật đầu, nói: "Được, em đi cùng mọi người."

Cô gái không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ mỉm cười gật đầu nói "Được": "Vậy quyết định nhé! Chị sẽ cố gắng chọn thời gian mà mọi người đều rảnh!"

Sau khi nói vài câu chuyện phiếm, cô gái đột nhiên nghiêm mặt nói: "Mọi người không dám đến hỏi em, sợ bị em từ chối, hoặc cảm thấy em quá lạnh lùng, chắc chắn sẽ không đến."

Chị nói như vậy, Thẩm Thanh Đình lại thấy ngại ngùng. Cậu ra hiệu, nói: "Không, không phải... không phải như vậy."

"Chị biết không phải như vậy." Alpha chắp tay sau lưng, nói một cách đầy hiểu biết: "Nếu chị là em, trước đây chị cũng sẽ không đi đâu. Lẩu, xiên nướng, đồ nướng, em có thể ăn được sao? Nói thật nhé, mấy tên Alpha thô lỗ kia, ế đúng là đáng đời, chẳng hiểu gì về suy nghĩ của con gái tụi chị và Omega các em. Ai lại muốn ăn bên đường rồi dính đầy mỡ lên miệng chứ, xấu chết đi được! Lần này cứ để chị lo, đảm bảo chọn cho em một nơi có môi trường tốt nhất!"

Chị vỗ ngực: "Cứ giao cho chị!"

Người của khoa thanh nhạc hình như ai cũng có giọng nói oang oang như Ôn Tinh. Chị nói chuyện ở dưới lầu, có người thò đầu ra từ cửa sổ hành lang trên lầu, hỏi: "Bồ ăn cơm với ai đấy? Vui thế. Tôi ở trên lầu cũng nghe thấy tiếng bàn tính của bồ rồi."

Cô gái nói lớn: "Tôi ăn cơm với Thẩm Thanh Đình! Ghen tị không? Ghen tị cũng vô ích, không cho các cậu đi cùng đâu!"

Trên lầu lại vang lên những tiếng reo hò nho nhỏ, vài Alpha tụ tập lại nhìn xuống từ trên lầu, cười nói: "Thẩm Thanh Đình, cậu thiên vị quá! Không thể cho chúng tôi đi ăn cùng sao?"

Thẩm Thanh Đình mím môi, làm động tác cầu xin với chị gái đối diện: "... Cứu mạng."

"Biến đi biến đi, đừng trêu chọc bạn tôi!" Cô gái nói lớn: "Mau biến đi!"

Mấy người trên lầu cười đùa vài câu rồi rời đi.

Xung quanh dần yên tĩnh trở lại, Thẩm Thanh Đình sờ lên ngực mình - cậu không giỏi ứng phó với những trường hợp như thế này, cũng... rất ít khi có trải nghiệm ăn cơm, tụ tập cùng một nhóm người, vài lần hiếm hoi đó cũng đều là những kỷ niệm không mấy tốt đẹp.

Nhưng, việc thật sự đồng ý lời mời của người ta lại không khó khăn như trong tưởng tượng.

Cậu lại nhớ đến lời cô gái vừa nói, mọi người trước đây lại không dám hỏi cậu có muốn tham gia bữa tiệc hay không.

Thẩm Thanh Đình có chút chán nản nghĩ, cậu cũng không khó nói chuyện đến vậy chứ...

Cậu chậm rãi đi đến cửa ký túc xá, vừa ngẩng đầu lên——

Xe của Tạ Doanh đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Tay Tạ Doanh đặt trên cửa sổ xe, cằm đặt lên trên, cười tủm tỉm nhìn cậu.

"Thầy Tiểu Thẩm, nghĩ gì vậy?"

Sự chán nản trong lòng lặng lẽ biến mất, Thẩm Thanh Đình không vội lên xe, mà v.uốt ve mái tóc xoăn bên tai, nhỏ giọng nói: "Hôm nay... tạo hình mà chuyên gia trang điểm làm cho em, đại khái là tạo hình mẫu cho vở múa tiếp theo."

Cậu hơi ngại ngùng tiếp tục hỏi, chỉ mím môi đứng bên trái xe của Tạ Doanh, im lặng nhìn anh.

Tạ Doanh chậm rãi thẳng người dậy. Anh mở cửa xe, dựa vào thân xe đứng đó.

Anh chăm chú nhìn Thẩm Thanh Đình, nhìn mái tóc đã được cắt ngắn của cậu, phần đuôi tóc uốn cong và nhuộm màu, khuôn mặt sạch sẽ và thanh tú sau khi tẩy trang, và... đôi mắt sáng long lanh ngại ngùng nhìn thẳng vào mình, nhưng lại không ngừng lộ ra ý cười.

Tạ Doanh mỉm cười dang rộng vòng tay về phía cậu: "Đến để anh xem nào, Omega nhà ai mà xinh đẹp thế này."

Trước khi đi ngủ, Tạ Doanh giúp Thẩm Thanh Đình mát xa mắt cá chân.

Đây là thói quen nhỏ hình thành từ sau khi Thẩm Thanh Đình bị bong gân.

Thẩm Thanh Đình mặc bộ đồ ngủ của Tạ Doanh, hai chân đặt trên đầu gối của anh. Lực đạo truyền đến từ lòng bàn chân không nặng không nhẹ, xoa dịu sự mệt mỏi sau một ngày luyện tập.

Thẩm Thanh Đình dựa vào vai anh, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nữa, em phải ra ngoài ăn..."

Những lời Thẩm Thanh Đình nói với nữ Alpha kia ở dưới ký túc xá, Tạ Doanh đã nghe được gần hết - lần này thật sự không phải cố ý nghe lén, mà là... cô gái kia nói chuyện quá to, anh muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.

Tạ Doanh "ừm" một tiếng, nói: "Đi đi. Nếu em không thích, sau này đừng miễn cưỡng bản thân nữa. Nếu em cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, thì cứ làm theo ý mình, muốn đi thì đi."

Thẩm Thanh Đình cắn môi, có chút nghi hoặc nói: "Hôm nay, có người nói... không dám hỏi em có muốn đi hay không, sợ em từ chối."

Vẻ mặt cậu có chút phiền não: "Em thật sự khó nói chuyện đến vậy sao?"

Tạ Doanh mỉm cười an ủi: "Đó là do họ không hiểu em - em rõ ràng rất dễ nói chuyện. Em xem, từ khi chúng ta quen nhau, số lần em từ chối anh còn lâu mới nhiều bằng số lần đồng ý, đúng không?"

Nói xong, anh bẻ ngón tay đếm: "Em nghĩ xem, thật ra em chưa từng từ chối anh điều gì phải không? Anh c.ởi q.uần áo của em, em cũng không từ chối, anh..."

"Anh!" Thẩm Thanh Đình đỏ mặt. Lòng bàn tay bịt miệng Tạ Doanh đang nói bậy, "Tạ Doanh!"

Tạ Doanh cười đến mức cong cả mắt.

Anh kéo tay Thẩm Thanh Đình xuống, mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Đình Đình, em đó, chính là ngày thường ít tiếp xúc với bọn họ quá cho nên mới khiến bọn họ có loại hiểu lầm này. Đừng sợ, đừng lo lắng, em là một người rất dễ chung sống."

Thẩm Thanh Đình cụp mắt xuống, khẽ gật đầu: "Vậy... sau này em..."

"Đừng nghĩ đến những thứ này," Tạ Doanh nhẹ giọng ngắt lời, "Đừng tự giới hạn suy nghĩ hoặc hành vi của mình trước - em có quyền lựa chọn, có quyền tùy hứng, muốn làm việc gì thì chấp nhận, không muốn cũng có thể từ chối."

Thẩm Thanh Đình nhìn anh, gật đầu ra vẻ hiểu mà không hiểu lắm.

...

Buổi tụ tập đã hẹn, rất nhanh đã đến.

Lần này cuối cùng cũng không phải là lẩu, xiên nướng, bọn họ tìm được một nhà hàng Trung có hương vị rất ngon, môi trường lại yên tĩnh, mấy người trẻ tuổi lớn lên ở những thành phố khác nhau đến Hải Thành, tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm quê nhà.

Thẩm Thanh Đình... vẫn không quen lắm với bầu không khí như vậy. Cậu rất ít nói, chỉ im lặng nghe người khác nói chuyện.

Trong lúc đó có mấy lần, chủ đề chuyển sang cậu.

Thẩm Thanh Đình lúng túng nghe bọn họ nói chuyện, lại bắt đầu cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Nhưng, chủ đề về cậu cũng chỉ giới hạn ở vở múa tiếp theo của bọn họ, chấn thương trước đó của cậu, cùng với người bạn trai cao ráo đẹp trai của cậu.

Bọn họ nói chuyện giống như mọi chủ đề trước đó, nói xong thì thôi, không ai quá để tâm, chủ đề tiếp theo lại tiếp tục bắt đầu.

Sau khi ăn bữa cơm này xong, Thẩm Thanh Đình nghĩ... cảm giác này hình như tốt hơn so với tưởng tượng của mình.

Không còn những sự quan tâm quá mức, không còn những gánh nặng, không còn những tương lai mà người khác mong đợi cậu thực hiện, chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm như vậy, hóa ra cũng là một trải nghiệm rất tốt.

Sau khi bữa cơm kết thúc, Thẩm Thanh Đình rất trịnh trọng chào tạm biệt bọn họ, rồi khi bọn họ nói "lần sau rảnh rỗi lại tụ tập", cậu khẽ gật đầu.

...

Thẩm Thanh Đình không hỏi Tạ Doanh đã nói chuyện với Tạ Kiến Ninh như thế nào, chỉ từ tâm trạng rõ ràng rất tốt của anh mà suy đoán, mọi chuyện hẳn là đã thật sự được giải quyết.

Sau đó, Tạ Doanh đàm phán thành công một khách hàng mới, mấy hợp đồng lớn như bông tuyết bay vào văn phòng luật sư của anh.

Anh bắt đầu trở nên bận rộn, có lúc không kịp ăn cơm cùng Thẩm Thanh Đình thì anh sẽ gửi tin nhắn trước, dặn dò Thẩm Thanh Đình ăn tối đàng hoàng, đừng ăn kiêng quá mức.

Còn Thẩm Thanh Đình, cuộc sống hoàn toàn đi vào quỹ đạo.

Cuộc sống của cậu vẫn đơn điệu và nhàm chán, chỉ là so với trước đây, ngoài việc luyện tập, lại thêm một hoạt động thường ngày là yêu đương với Tạ Doanh.

Mối tình này nhẹ nhàng và ngọt ngào, dường như chỉ cần Tạ Doanh ở bên cạnh, thì cậu không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.

Thời gian nhanh chóng bước vào tháng bảy và tháng tám nóng bức nhất. Mùa hè năm nay dường như không dài như những năm trước, cũng không nóng bức khó chịu như những năm trước.

Chớp mắt một cái, mùa hè đã kết thúc.

Cuối tháng chín, Tạ Doanh đột nhiên nói: "Mẹ anh muốn gặp em, thầy Tiểu Thẩm, lễ Quốc khánh này... nể mặt anh, về nhà cùng anh nhé."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back