Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ

Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 260: Kiểm Tra



"Chúng ta đã lâu rồi không có thời gian bên nhau như thế này, cũng không biết lần sau sẽ là khi nào," Thẩm Thanh Âm nằm trong lòng Phong Quyết, nói với vẻ đầy lưu luyến.

"Yên tâm đi, lần này sẽ là lần cuối chúng ta phải chia xa, sau này cả gia đình chúng ta sẽ luôn ở bên nhau," Phong Quyết ôm lấy Thẩm Thanh Âm chặt hơn một chút.

"À, em nhớ ra rồi, ngày mai là buổi khám thai đấy, đứa nhỏ này sắp ra đời rồi, nghĩ đến điều đó em thực sự rất mong đợi. Anh nghĩ nó sẽ giống em nhiều hơn hay giống anh nhiều hơn?"

Thẩm Thanh Âm đột nhiên nhớ đến điều này, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Chỉ cần nghĩ đến sinh linh bé nhỏ trong bụng, mọi điều không vui đều tan biến.

"Giống ai cũng được, anh đều thích cả. Ngày mai anh sẽ cùng em đi khám thai, dù sao anh cũng là ba của con mà."

Phong Quyết nhìn Thẩm Thanh Âm với ánh mắt đầy yêu thương, anh đặt tay lên bụng cô, cảm nhận sự sống mà hai người họ cùng tạo ra.

Thẩm Thanh Âm dang hai tay ôm lấy Phong Quyết, không có gì hạnh phúc hơn khoảnh khắc này.

Chẳng bao lâu, Dung Trạm và Hạ Mạt đã nấu xong bữa tối và dọn lên bàn.

Dung Trạm lên lầu gọi Phong Thánh: "Phong Thánh, xuống ăn cơm đi, vừa nãy con còn kêu đói mà."

"Vâng, chú Dung Trạm, con xuống ngay đây."

Phong Thánh nghe vậy liền vội vàng đặt con mèo con xuống và chạy xuống lầu, vì cuối cùng cậu cũng có cơ hội được ở bên ba mẹ.

Hạ Mạt thì ra vườn gọi Phong Quyết và Thẩm Thanh Âm: "Hai người mau vào ăn cơm đi, còn nhiều thời gian để dính nhau mà. Hai người thong thả thế này, còn bọn mình ở bếp loay hoay cả nửa ngày đấy."

"Biết rồi, hai người vất vả rồi, lát nữa ăn nhiều một chút nhé,"

Thẩm Thanh Âm mỉm cười đáp lại Hạ Mạt, cô biết Hạ Mạt tốt tính nhưng cái miệng thì không bao giờ nhường nhịn.

Phong Quyết đỡ Thẩm Thanh Âm đứng dậy, luôn ôm lấy vai cô.

Bụng của Thẩm Thanh Âm giờ đã rất lớn, đi lại có chút khó khăn.

Phong Quyết luôn ở bên, chăm sóc cô cẩn thận.

"Hai người có cần phải ngọt ngào đến vậy không? Có cần buộc dây vào để lúc nào cũng dính nhau không?"

Hạ Mạt nhìn cảnh tình tứ của hai người, trong lòng thực sự cảm thấy vui mừng cho họ, vì hai người đã trải qua biết bao khó khăn, đi đến được ngày hôm nay quả thực không dễ dàng.

Thẩm Thanh Âm mỉm cười với cô, nhướn mày như ngầm gợi ý rằng cô cũng có thể tìm Dung Trạm mà.

Tất nhiên Hạ Mạt hiểu ý nhưng cô chỉ làm bộ như không thấy.

Phong Quyết kéo ghế ra, cẩn thận giúp Thẩm Thanh Âm ngồi xuống.

Năm người ngồi quanh bàn, ai nấy đều tươi cười vui vẻ.

Trong tình thế căng thẳng này, những phút giây đoàn tụ ngắn ngủi càng trở nên quý giá hơn.

"Hiếm khi chúng ta có dịp tụ họp đông đủ như thế này, chỉ thiếu mỗi Nguyên Hy và bọn họ nữa thôi," Dung Trạm thở dài cảm thán.

"Những ngày như thế này sau này sẽ thường xuyên có thôi," Phong Quyết nói với vẻ đầy quyết tâm.

Phong Quyết trong lúc ăn liên tục gắp thức ăn cho Thẩm Thanh Âm, khiến đĩa thức ăn của cô chẳng mấy chốc đã chất đầy như một ngọn núi nhỏ.

Trong khi ăn, Phong Quyết nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Hạ Mạt và trêu đùa Dung Trạm: "Cậu có phải đang giấu tôi chuyện gì mà chưa kể không?"

Dung Trạm nghe Phong Quyết nói vậy thì ngơ ngác: "Chuyện gì cơ? Tôi còn chẳng biết nữa."

Mọi người khác khi nghe Phong Quyết nói vậy cũng ngừng đũa, nhìn Dung Trạm và Phong Quyết với vẻ thắc mắc.

Phong Quyết chỉ vào tay Hạ Mạt rồi nói: "Chuyện này mà cậu cũng không báo với tôi à."

Dung Trạm chợt hiểu ra, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ bối rối: "Tôi không báo với cậu, nhưng giờ cậu cũng phát hiện rồi còn gì."

Hạ Mạt cũng cúi đầu ngượng ngùng, Phong Quyết và Thẩm Thanh Âm nhìn nhau cười, bàn ăn lúc này tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Chỉ có Phong Thánh là cúi đầu im lặng ăn, không nói một lời nào.

Thẩm Thanh Âm cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Phong Thánh, liền thì thầm hỏi con: "Con sao vậy? Có chuyện gì không vui à? Có gì thì phải nói với mẹ nhé."

Phong Thánh vẫn cúi đầu, chỉ khẽ lắc đầu coi như trả lời câu hỏi của Thẩm Thanh Âm.

Sau bữa tối, Thẩm Thanh Âm bàn với Phong Quyết: "Hôm nay Phong Thánh hình như có chút không ổn, bình thường thằng bé rất vui vẻ, chắc là vì hôm nay chúng ta có phần lơ là nó nên nó buồn."

"Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ," Phong Quyết không mấy bận tâm mà nói.

Thẩm Thanh Âm khẽ đánh Phong Quyết một cái rồi nghiêm túc nói: "Dù là con trai, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua cảm xúc của con."

"Được, được, em nói sao thì là vậy," Phong Quyết thấy Thẩm Thanh Âm có vẻ giận, liền vội vàng xuống nước.

"Vậy giờ chúng ta đi xem con thế nào nhé."

Nói xong, Thẩm Thanh Âm kéo Phong Quyết cùng đi đến phòng của con trai.

Thẩm Thanh Âm kéo Phong Quyết đến phòng của Phong Thánh.

Phong Thánh đang nằm sấp trên giường, hờn dỗi một mình, thậm chí chẳng thèm quan tâm đến chú mèo con mà bình thường cậu rất yêu thích.

Chú mèo con tự mình nằm dưới giường, kêu meo meo đáng thương, có lẽ nó cũng biết Phong Thánh đang không vui.

"Đừng kêu nữa, kêu nữa là Tôi quăng mày ra ngoài đấy," Phong Thánh cáu kỉnh nói với chú mèo dưới giường, trút hết cơn giận của mình lên nó.

Phong Thánh nghe thấy tiếng bước chân vào phòng, liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy Phong Quyết và Thẩm Thanh Âm thì quay đầu lại, chui vào chăn.

Thẩm Thanh Âm biết Phong Thánh đang giận dỗi, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Phong Quyết thấy Phong Thánh như vậy, định lên kéo cậu bé khỏi giường, nhưng Thẩm Thanh Âm vội ngăn lại.

"Con trai, sao thế? Ba đến thăm con mà sao con không thèm để ý?"

Thẩm Thanh Âm đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng kéo Phong Thánh dậy.

Phong Quyết đứng phía sau, trừng mắt nhìn Phong Thánh.

Phong Thánh phồng má ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe: "Ba về mà không thèm để ý đến con, còn kéo cả mẹ đi."

Thẩm Thanh Âm quay lại liếc Phong Quyết một cái, lúc này Phong Quyết không còn chút uy phong nào, chỉ còn vẻ mặt áy náy.

Thẩm Thanh Âm ngồi xuống giường, nhẹ nhàng ôm Phong Thánh vào lòng: "Xin lỗi con, ba mẹ không nên lơ là con. Mẹ xin lỗi, con có thể tha thứ cho ba mẹ không?"

Phong Quyết cũng thấy mình có phần lơ là Phong Thánh, liền nói theo Thẩm Thanh Âm: "Ba sau này sẽ không như vậy nữa, nhưng con là con trai, không thể cứ tính toán chi li vì những chuyện nhỏ nhặt thế này, biết không?"

Thẩm Thanh Âm thấy lời của Phong Quyết hơi nặng, liền vỗ nhẹ vào anh, ra hiệu không nên nói nữa.

Ai ngờ Phong Thánh nghe thấy vậy lại tỏ ra kiên quyết, chui ra khỏi vòng tay của Thẩm Thanh Âm: "Ba nói đúng, con là con trai, không nên như vậy."

Phong Quyết yêu chiều xoa đầu Phong Thánh, còn Thẩm Thanh Âm thấy mọi chuyện giải quyết xong dễ dàng, cũng cười vui vẻ.

"Ba ơi, tối nay ba kể chuyện cho con nghe được không?"

Phong Thánh chớp đôi mắt to nhìn Phong Quyết.

Thẩm Thanh Âm thấy đề nghị này hay, liền nhìn Phong Quyết với vẻ mong đợi: "Được không anh?"

Phong Quyết thấy không thể trốn được, đành phải đồng ý: "Được."

Phong Thánh nghe Phong Quyết đồng ý thì lập tức chui vào chăn, như sẵn sàng đi ngủ.

Thẩm Thanh Âm cũng nằm xuống cạnh Phong Thánh, còn Phong Quyết thì tùy tiện lấy một cuốn sách, kéo ghế ngồi kể chuyện.

Không lâu sau, Phong Thánh nghe câu chuyện mà ngủ thiếp đi.

Phong Quyết định gọi Thẩm Thanh Âm dậy, nhưng thấy cô cũng đã ngủ say bên cạnh, anh chỉ biết bất đắc dĩ bế Thẩm Thanh Âm về phòng ngủ.

Sáng hôm sau, sau bữa ăn, Thẩm Thanh Âm và Phong Quyết chuẩn bị đến bệnh viện.

Vì tiện đường với trường của Phong Thánh, họ quyết định đưa cậu bé đến trường luôn.

Phong Thánh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: "Ba đưa con đi học ạ?"

Phong Quyết gật đầu, nhưng không quên bổ sung: "Chỉ là tiện đường thôi."

Thẩm Thanh Âm nhìn Phong Quyết, không còn cách nào với anh.

Anh rõ ràng rất quan tâm đến Phong Thánh nhưng lại không muốn thể hiện ra.

"Ba hôm nay là đặc biệt đưa con đi học đấy," Thẩm Thanh Âm nói với Phong Thánh, cô muốn kéo gần hơn mối quan hệ giữa Phong Quyết và Phong Thánh.

Khi đưa Phong Thánh đến cổng trường, Phong Quyết còn dặn dò thêm: "Ở trường phải ngoan, đừng làm gì mất mặt chúng ta nhé."

Thẩm Thanh Âm đứng bên cạnh bất đắc dĩ, làm gì có ông bố nào lại nói con mình như vậy, liền vội vàng ngắt lời anh: "Mau vào trong đi, tối gặp lại."

"Ba mẹ tạm biệt."

Phong Thánh nói xong, quay lưng chạy vào trường.

Sau khi đưa Phong Thánh đến trường, Phong Quyết và Thẩm Thanh Âm đến bệnh viện.

Nhìn các tòa nhà trong bệnh viện, Phong Quyết không biết phải đi hướng nào.

Thẩm Thanh Âm kéo anh đi một lúc lâu mới tìm được phòng khám sản.

"Bước vào chờ một chút, chuẩn bị kiểm tra nhé."

Bác sĩ nói với Thẩm Thanh Âm sau khi đưa cho cô tờ giấy.

Thẩm Thanh Âm bước vào phía sau rèm chuẩn bị kiểm tra.

Phong Quyết vẫn đứng đó không động đậy.

"Người nhà đừng ngẩn ngơ đứng đấy nữa, đóng cửa lại."

Bác sĩ nhìn Phong Quyết với vẻ hơi khó hiểu.

"À, được rồi."

Phong Quyết có chút lúng túng, vội vàng đóng cửa lại.

Đây là lần đầu tiên anh đến phòng khám sản, trong lòng cũng hơi căng thẳng.

Phong Quyết cầm đồ cho Thẩm Thanh Âm, không ngừng nhìn ngó xung quanh, cố gắng nhìn xem phía sau rèm có gì xảy ra.

Một lát sau, y tá gọi anh vào bên trong.

Trong phòng, Thẩm Thanh Âm đang nằm trên giường, bác sĩ dùng thiết bị siêu âm di chuyển trên bụng cô.

"Anh là lần đầu tiên đi cùng vợ kiểm tra phải không?"

Bác sĩ trêu chọc Phong Quyết, y tá cũng đứng bên cạnh nhìn anh.

Phong Quyết áy náy gật đầu.

"Không tệ, em bé rất khỏe, cử động cũng bình thường. Ba đến nghe thử đi."

Bác sĩ thu lại thiết bị, ra hiệu cho Phong Quyết.

"Có, có thể sao?"

Phong Quyết có chút không tin.

"Có thể, chỉ cần cẩn thận một chút thôi."

Bác sĩ hướng dẫn Phong Quyết, anh nhẹ nhàng áp tai lên bụng Thẩm Thanh Âm.

"Thanh Âm, anh nghe thấy rồi, em bé đang cử động."

Phong Quyết ngẩng đầu lên, xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Thanh Âm. Thẩm Thanh Âm mỉm cười hạnh phúc.

Bác sĩ nhìn thấy vẻ mặt kích động của Phong Quyết, hơi buồn cười nhưng không tỏ ra rõ ràng: "Người nhà kiềm chế một chút. Chúng ta còn nhiều kiểm tra nữa, đừng làm mất thời gian."

Nữ y tá đứng bên cạnh che miệng cười khúc khích.
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 261: Không Thể Ngồi Yên



Phong Quyết lúng túng gật đầu, rồi bước sang một bên, cùng Thẩm Thanh Âm hoàn thành tất cả các cuộc kiểm tra.

"Yên tâm đi, em bé rất khỏe, về nhà nhớ nghỉ ngơi nhé."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Sau khi bác sĩ đưa ra kết luận, Phong Quyết liền đưa Thẩm Thanh Âm rời khỏi.

"Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như bây giờ, chuyến đi này thật đáng giá."

Trên đường về nhà, Phong Quyết cảm thán với Thẩm Thanh Âm.

Thẩm Thanh Âm nhìn Phong Quyết, nắm lấy tay anh, tựa vào người anh.

Tối hôm đó, sau bữa cơm, Phong Quyết cứ mãi suy nghĩ, bởi vì ngày mai anh phải rời đi, lòng anh không khỏi có chút luyến tiếc.

Phong Quyết đi vào phòng ngủ của anh và Thẩm Thanh Âm, Thẩm Thanh Âm đang nằm trên giường xem kết quả kiểm tra hôm nay.

Phong Quyết đứng ở cửa, do dự không tiến vào.

"Sao thế?" Thẩm Thanh Âm nghi ngờ hỏi.

Phong Quyết không do dự nữa, bước đến bên cạnh Thẩm Thanh Âm, ôm chặt cô.

"Ở Ý có vài việc, sáng mai anh phải rời đi rồi."

Giọng Phong Quyết có chút buồn bã.

"Nhanh vậy sao?"

Thẩm Thanh Âm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Phong Quyết.

Sự chia ly đến quá đột ngột, bởi họ chỉ mới sống những ngày hạnh phúc bên nhau.

Phong Quyết ôm chặt Thẩm Thanh Âm hơn, anh cũng không muốn xa mẹ con cô, nhưng tình hình bên Ý vẫn chưa được giải quyết.

"Em không muốn anh đi."

Thẩm Thanh Âm nghẹn ngào, nước mắt bất giác rơi xuống.

Phong Quyết thấy Thẩm Thanh Âm đau lòng như vậy, anh cũng cảm thấy không dễ chịu, nhưng lần chia ly này là để đổi lấy một tương lai gắn bó lâu dài hơn.

Tình hình ở Ý lại rất khó khăn, anh buộc phải rời đi.

"Thanh Âm, em yên tâm, đây sẽ là lần cuối chúng ta chia ly, sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em và con, không rời xa nữa."

Phong Quyết nhẹ nhàng an ủi Thẩm Thanh Âm, anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.

"Phong Quyết, em có thể đi cùng anh không?"

Thẩm Thanh Âm ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Phong Quyết, cầu xin anh.

"Không được, em ở đây còn có Dung Trạm thuộc hạ an toàn. Ý là nơi rất nguy hiểm, anh không cho phép em và con gặp bất kỳ rủi ro nào."

Phong Quyết lo Thẩm Thanh Âm không nghe lời, nên giọng nói có phần gấp gáp.

"Anh phải hứa tự bảo vệ mình an toàn, em rất lo cho anh."

Thẩm Thanh Âm nói muốn đi Ý cũng chỉ là lời nói trong lúc xúc động.

Cô đang mang thai, đi lại khó khăn, ở lại đây vẫn là lựa chọn tốt nhất.

"Vì em và con, anh nhất định sẽ tự bảo vệ mình."

Phong Quyết trấn an Thẩm Thanh Âm.

Họ không hề biết rằng Phong Thánh đã nghe thấy tất cả khi đứng ngoài cửa phòng ngủ.

Vốn dĩ Phong Thánh đến tìm Phong Quyết để anh kể chuyện cho mình, nhưng khi nghe được tin này, cậu bé không kìm được, liền đẩy cửa chạy vào.

Phong Quyết và Thẩm Thanh Âm chưa kịp phản ứng, Phong Thánh đã nhào vào lòng Phong Quyết, ôm chặt lấy anh.

"Ba ơi, ba lại sắp đi rồi sao? Con vẫn chưa được ở bên ba đủ mà."

Phong Thánh khóc nức nở trong vòng tay Phong Quyết.

"Phong Thánh..." Thẩm Thanh Âm nhẹ nhàng gọi tên con trai.

Phong Quyết kéo Phong Thánh ra, kiên nhẫn giải thích: "Nghe ba nói, ba không ở nhà thì con chính là người đàn ông duy nhất của gia đình, con phải có trách nhiệm thuộc hạ mẹ, không thể lúc nào cũng khóc lóc như vậy."

Bị Phong Quyết trách mắng, Phong Thánh cúi đầu, im lặng không nói, trên mặt đầy vẻ ấm ức.

Thẩm Thanh Âm xoa nhẹ lưng con để an ủi.

"Khi nào ba về?" Phong Thánh nhỏ giọng hỏi, vẫn cúi đầu.

"Sẽ nhanh thôi." Phong Quyết hứa.

Phong Thánh gật đầu, nhìn Thẩm Thanh Âm và Phong Quyết một lượt, rồi chầm chậm quay người đi ra ngoài.

"Em đi xem con thế nào, anh ngủ trước đi."

Thẩm Thanh Âm không yên tâm về Phong Thánh, cũng đi theo ra ngoài.

Phong Quyết ở lại phòng, thở dài một tiếng, trong tình cảnh này làm sao anh có thể ngủ yên.

Thẩm Thanh Âm dỗ Phong Thánh lên giường, nhẹ nhàng ru con ngủ.

"Mẹ ơi, ba sẽ trở về chứ?"

Phong Thánh vẫn không cam tâm, lo lắng hỏi Thẩm Thanh Âm.

"Ba sẽ trở về, nhất định ba sẽ trở về."

Thẩm Thanh Âm khẳng định chắc nịch.Sau khi dỗ Phong Thánh ngủ, Thẩm Thanh Âm quay lại phòng ngủ của họ.

Phong Quyết đứng trong phòng nhìn cô, và cô cũng nhìn lại anh.

Ngày mai hai người sẽ phải chia xa, nên họ càng trân trọng từng phút giây bên nhau.

"Em và con sẽ đợi anh trở về."

Thẩm Thanh Âm thì thầm trong vòng tay Phong Quyết.

Anh hôn nhẹ lên trán cô, như một lời hứa.

Cả hai ôm nhau suốt đêm không ngủ, tuy nhiên vì Thẩm Thanh Âm đang mang thai và mệt mỏi, cô thiếp đi khi trời gần sáng.

Ngày hôm sau, khi Phong Quyết rời đi, Thẩm Thanh Âm vẫn chưa tỉnh. Anh không nỡ đánh thức cô, ngồi bên giường nhìn cô hồi lâu rồi rời đi.

Khi tỉnh dậy, Thẩm Thanh Âm phát hiện bên cạnh trống không.

"Phong Quyết, Phong Quyết" cô gọi vài tiếng nhưng không ai trả lời.

Nhìn căn phòng trống rỗng, cô thầm nanh ta gửi: "Anh nhất định phải trở về bình an."

Sau khi rời khỏi nhà, Phong Quyết không về thẳng Ý mà đi đến mộ của Dung Duệ.

Anh đặt một bó hoa trước mộ bia và nói: "Dù sao, cậu cũng là một người thân của Dung Trạm. Dù chuyện này có kết cục thế nào, tôi cũng có phần trách nhiệm. Bây giờ cậu thành ra thế này, tôi cũng nên đến thăm cậu."

Đột nhiên, một người từ phía sau tấn công Phong Quyết bằng dao.

Anh cảnh giác và tránh được.

Người đó tấn công lần nữa nhưng Phong Quyết không cho người đó cơ hội thứ hai, nhanh chóng khống chế anh ta.

"Thả tôi ra, thả tôi ra!"

Người đó vùng vẫy trong tay Phong Quyết.

Anh gọi điện cho Dung Trạm: "Tôi đang ở mộ Dung Duệ, có chút chuyện xảy ra. Cậu đến ngay đi."

Chẳng bao lâu sau, Dung Trạm cùng người của mình đến và bắt người tấn công.

"Cậu không sao chứ? Sao lại gặp chuyện ở đây?" Dung Trạm lo lắng hỏi.

"Chỉ là một kẻ vô danh, không đáng lo. Nhưng có lẽ đằng sau anh ta có điều phức tạp hơn."

Phong Quyết nhìn theo người tấn công với ánh mắt sâu xa.

"Cứ hỏi thử sẽ rõ."

Dung Trạm vỗ vai Phong Quyết, rồi cả hai cùng đi.

Họ đến một nơi kín đáo, nơi người của Dung Trạm đang tra hỏi người tấn công. Đứng bên ngoài, Phong Quyết thở dài: "Tôi biết tin tôi về nước chắc chắn sẽ lộ ra, nhưng không ngờ nhanh đến vậy."

Anh nghi ngờ rằng Hilton đã ra tay.

"Có vẻ có người không thể kiên nhẫn nữa. Ý cũng chẳng yên ổn."

Dung Trạm lo lắng nói.

"Vì thế tôi không thể ở lại lâu, cần nhanh chóng trở lại Ý."

Ánh mắt Phong Quyết sắc bén, đầy sát khí.

Anh thầm nghĩ phải giải quyết nhanh chóng mọi chuyện ở Ý để trở về, nếu không mọi thứ sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn.

"Còn Thẩm Thanh Âm thì sao?"

Dung Trạm biết điều Phong Quyết lo lắng nhất chính là cô.

"Tôi đã nói với cô ấy rồi. Cô ấy ở trong nước, phiền cậu thuộc hạ. Giờ đã có người nhắm vào tôi, không thể chắc chắn họ sẽ không làm hại Thanh Âm. Phải đảm bảo cô ấy không bị chút tổn thương nào."

Phong Quyết nhìn Dung Trạm với ánh mắt kiên quyết.

Dung Trạm thầm cảm thán trong lòng: Phong Quyết vẫn là Phong Quyết, nhưng lại khác hoàn toàn so với khi anh ở trước mặt Thẩm Thanh Âm.

"Tất nhiên rồi. Khi nào cậu lên đường?"

Dung Trạm hỏi, biết rằng Phong Quyết sắp rời đi.

"Bây giờ."

Phong Quyết nói xong, liền quay người rời khỏi.

Dung Trạm nhìn theo bóng dáng Phong Quyết đi xa, khẽ nói: "Bảo trọng."

Nhưng Phong Quyết đã đi quá xa để nghe thấy.

Chẳng bao lâu sau, Phong Quyết xuất hiện tại sân bay, anh nhìn quanh một lượt rồi bước lên máy bay với nỗi niềm lưu luyến.

Trong đêm tối.

Đôi mắt của Hilton càng thêm âm u.

Trong đó như có ngọn lửa cháy rực, chỉ cần đến gần sẽ dễ dàng bị thiêu đốt.

Cái c.h.ế.t của Dung Duệ là một cú sốc lớn đối với anh ta, và bây giờ đã đến lúc rút quân khỏi căn cứ tại Ý.

"Cốc cốc."

Một tiếng gõ cửa làm anh ta giật mình, anh ta từ từ mở mắt, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Vào đi."

Người bước vào là thuộc hạ của anh ta, khuôn mặt nghiêm nghị, rõ ràng được đào tạo bài bản.

"Ông chủ, chúng tôi vừa nhận được tin, Hạ Nguyên Hy đã gặp các thủ lĩnh của các bang phái."

Nghe vậy, đôi mắt của Hilton trở nên tối tăm, không còn chút ánh sáng nào.

Xem ra bây giờ chỉ có thể tạm thời rút lui.

Nếu cố chấp, con đường phía trước sẽ là tử lộ, mà đó là điều anh ta không hề mong muốn.

Làm sao anh ta có thể cam lòng nhìn những gì mình vất vả gây dựng bị hủy hoại trong chốc lát?

"Tôi hiểu rồi."

Anh ta khẽ xua tay, tay kia xoa nhẹ thái dương, giọng nói trầm ngâm.

Thuộc hạ lập tức gật đầu, "Vâng."

Căn phòng lại chìm vào im lặng, một bầu không khí nặng nề bao trùm khiến người ta khó thở.

Nhưng ở một nơi khác, là một khung cảnh hoàn toàn ấm áp.

Càng ngày bụng của Thẩm Thanh Âm càng lớn.

"Xem cậu kìa, lại không chịu ngồi yên rồi."

Hạ Mạt bước vào nhà của Thẩm Thanh Âm, liền thấy cô với cái bụng bầu đang lau sàn nhà.

"Thật là không biết giữ sức!"

Cô vội chạy tới, giành lấy cây lau nhà từ tay Thẩm Thanh Âm, "Không phải đã bảo cậu rồi sao? Những việc này cứ để người giúp việc làm, cậu giờ nên an tâm dưỡng thai."

Thẩm Thanh Âm mỉm cười, "Không sao đâu, mình chính là ngồi không yên, muốn vận động một chút."
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 262: Chạy Trốn



Thẩm Thanh Âm không ngờ rằng việc mình chỉ muốn vận động một chút lại khiến Hạ Mạt nổi giận.

Hạ Mạt giả vờ trợn mắt với cô, "Cậu còn biết cười à, trong bụng cậu đang có một đứa trẻ đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, mình xem cậu có còn cười nổi không."

Thẩm Thanh Âm nghe lời Hạ Mạt nói, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, vì biết rằng Hạ Mạt lúc nào cũng như vậy, những lời cô ấy nói đều xuất phát từ tấm lòng chân thành.

"Lần sau cậu mà còn làm thế, mình sẽ không khách sáo với cậu đâu."

Hạ Mạt mặc dù nói lời nghiêm khắc, nhưng hành động của cô đã phản bội tâm tư trong lòng.

Cô cẩn thận dìu Thẩm Thanh Âm đi về phía ghế sofa.

Lúc này, Phong Thánh cũng chạy lại, giúp Hạ Mạt đỡ Thẩm Thanh Âm ngồi xuống ghế, miệng còn không quên nói: "Mẹ ơi, dì Hạ Mạt nói đúng đấy, mẹ đừng làm việc lung tung nữa. Con không muốn em gái hay em trai của con gặp chuyện đâu."

Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm bật cười.

Cô nghĩ, sao con mình lại đáng yêu như vậy chứ.

Cô vuốt tóc Phong Thánh, đầy yêu thương, "Con ngoan quá, thật sự đã lớn rồi nhỉ."

Ai ngờ Phong Thánh nghe xong lại chu môi, nói: "Mẹ nói gì thế, con luôn ngoan mà. Từ trước đến giờ con đều nghe lời, sau này con sẽ còn ngoan hơn nữa."

Cả hai người đều bị lời của cậu bé làm cho bật cười, thật khó tin những câu nói này lại phát ra từ miệng một đứa trẻ.

Thẩm Thanh Âm nhìn Phong Thánh với vẻ ngây thơ và đáng yêu, tay không tự chủ mà sờ lên bụng mình, trong lòng tràn ngập những cảm xúc phức tạp.

Đó là sự mong chờ đối với đứa bé sắp chào đời, là sự kỳ vọng và cả những lo lắng về tương lai.

Ba người họ nói chuyện vui vẻ, bầu không khí vô cùng thoải mái.

Đột nhiên, từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?"

Thẩm Thanh Âm khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Hạ Mạt cũng cảm thấy thắc mắc, nhưng rồi nhìn đồng hồ và ra vẻ bí ẩn,

"Chờ chút nữa cậu sẽ biết."

Cô vừa nói vừa bước về phía cửa.

Khi cửa mở ra, Dung Trạm bước vào.

Lúc này Thẩm Thanh Âm liền hiểu ra lý do vì sao Hạ Mạt vừa rồi lại có biểu hiện như vậy.

"Anh yêu, anh đến rồi!"

Hạ Mạt không chút do dự, lập tức lao vào vòng tay của Dung Trạm.

Dung Trạm cưng chiều xoa nhẹ mái tóc của cô.

Thì ra hai người họ đang khoe tình cảm với nhau!

Phong Thánh thấy vậy, vội giả vờ lấy tay che mắt, "Con nít không nên nhìn!"

Ngay sau đó là một tràng cười vang lên.

"Đúng là không có lương tâm, khoe tình cảm cũng chạy đến chỗ tôi."

Thẩm Thanh Âm vừa nói vừa giả vờ lườm họ, nhưng trong lòng cô lại rất vui khi thấy hai người có thể hạnh phúc như vậy.

Phải hạnh phúc như thế mãi nhé, bởi vì con đường họ đã trải qua quá nhiều khó khăn.

Hạ Mạt mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng miệng thì vẫn tỏ ra tự tin, "Cấm đấy."

Đúng lúc đó, điện thoại của Thẩm Thanh Âm reo lên.

Hạ Mạt liếc qua màn hình rồi cười thầm, "Mau bắt máy đi, tình lang của cậu đấy. Chỉ có điều bên đó chắc đang là buổi tối nhỉ, anh ấy chọn đúng lúc này gọi đến, thật chu đáo quá."

Tim Thẩm Thanh Âm khẽ rung động, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh khi bắt máy.

Ngay lập tức, giọng nói quen thuộc của anh vang lên từ đầu dây bên kia.

"Có nhớ anh không?"

Giọng nói trầm ấm và đầy quyến rũ.

Thẩm Thanh Âm cố tình phủ nhận, "Không nhớ."

Thật sự không nhớ sao?

Không hẳn là vậy.

Người mà ngày đêm cô luôn nghĩ đến, làm sao chỉ có một lời "nhớ" mà có thể diễn tả hết.

Sau vài câu trò chuyện, Thẩm Thanh Âm bất ngờ nhắc đến chuyện Hạ Mạt và Dung Trạm khoe tình cảm trước mặt mình.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

Ngay khi Thẩm Thanh Âm định kiểm tra xem cuộc gọi có bị ngắt không, giọng anh lại vang lên, "Anh rất nhớ em."

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy đã khiến trái tim cô mềm nhũn.

"Thanh Âm, em yên tâm, đợi anh giải quyết xong công việc, anh sẽ lập tức trở về. Anh muốn tận mắt nhìn thấy con chúng ta chào đời."

Giọng Phong Quyết tiếp tục vang lên.

Dù cách xa nhau cả đại dương, nhưng nỗi nhớ nhung giữa hai người không hề bị ngăn trở.

Sau đó, Phong Quyết dặn dò thêm vài điều, còn Thẩm Thanh Âm chỉ đáp lại bằng những từ đơn giản như "ừ", "em biết rồi".

Đối với cô, chỉ cần nghe thấy giọng của Phong Quyết, trái tim cô đã trở nên bình yên hơn.

Lúc này, Phong Thánh bất ngờ giật lấy điện thoại từ tay Thẩm Thanh Âm, "Ba, ba cứ yên tâm làm việc bên đó. Con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, giờ con ngoan lắm rồi."

Dù còn nhỏ, nhưng từng hành động, cử chỉ của cậu bé đều toát lên vẻ chững chạc như một người lớn.

Thẩm Thanh Âm cảm nhận được một dòng cảm xúc ấm áp tràn ngập trong lòng, có lẽ đây chính là sự ấm áp mà gia đình mang lại.

Ở nhà họ Giản, mọi thứ cũng đang yên ổn, ít nhất là không có chuyện tranh đoạt quyền lực nghiêm trọng nào xảy ra.

Họ đang bàn về việc Giản Khuynh Thành trở thành gia chủ.

Dù có người từng nuôi tham vọng giành quyền lực, nhưng cuối cùng cũng không dám bộc lộ.

Chỉ cần nghĩ đến người đứng sau hậu thuẫn cho Giản Khuynh Thành, họ lập tức chùn bước.

Nhờ có Hạ Nguyên Hy chống lưng, việc Giản Khuynh Thành nắm quyền diễn ra thuận lợi như nước chảy thành sông.

Ba ngày sau.

Tổ chức Hilton đang dần dần rục rịch.

Trong một căn phòng bí mật, rất nhiều người tụ tập lại.

Những người này đều là các thủ lĩnh của các băng nhóm, và đứng đầu chính là Phong Quyết và Hạ Nguyên Hy.

Gần đây, Hạ Nguyên Hy đã bắt đầu chuẩn bị cho hành động này.

Anh đã thông báo cho các thủ lĩnh băng nhóm, mục đích là để tập hợp lực lượng, đồng lòng tấn công tổ chức Hilton, tạo ra một cuộc bạo loạn.

"Lần này, chúng ta sẽ áp dụng chiến lược kết hợp nội ngoại."

Biểu cảm của Phong Quyết rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía mọi người, "Trong nội bộ của Hilton có những gián điệp mà chúng ta đã cài cắm. Chỉ cần chúng ta không hành động quá vội vàng, tôi tin rằng lần này nhất định sẽ thành công."

Hạ Nguyên Hy cũng gật đầu, "Đến lúc đó còn cần sự nỗ lực của tất cả mọi người."

Mặc dù đây là một việc vô cùng nguy hiểm đối với mỗi người, nhưng những người có mặt ở đây đều đã trải qua nhiều thử thách, đã sớm đặt sự sống c.h.ế.t sang một bên, trung thành với trách nhiệm và dám hy sinh.

Một người đứng bên cạnh gật đầu nói: "Chúng tôi tin tưởng các anh, chỉ cần có thể phá hủy căn cứ của anh ta, dù có khó khăn đến đâu, chúng tôi cũng sẵn sàng làm."

Cuộc phối hợp nội ngoại lần này rất nhịp nhàng.

Họ đã sớm chờ đợi bên ngoài, sẵn sàng nhận thông tin từ những gián điệp bên cạnh Hilton.

Chỉ cần thông tin được truyền đi, họ sẽ có thể bắt đầu hành động ngay lập tức.

Những người canh gác bên ngoài đều trong tư thế sẵn sàng.

Họ nắm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị cho cuộc chiến bất cứ lúc nào.

Phong Quyết cũng đang kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt sâu thẳm và bình tĩnh.

Anh không sợ chết, đã thấy đủ mọi tình huống nguy hiểm, nhưng hiện tại anh nhận thức rõ ràng rằng, mình không thể chết.

Mạng sống của anh không chỉ còn là của riêng mình nữa, anh còn có Thẩm Thanh Âm và những đứa trẻ.

Lúc này, Hilton đang ngồi trước bàn làm việc.

Sau vài ngày trăn trở, anh ta có vẻ tiều tụy hơn nhiều, ngay cả quầng thâm dưới mắt cũng đậm hơn.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng ồn ào.

"Không tốt rồi, ông chủ, căn cứ gần như đã bị phá hủy, bên ngoài đang hỗn loạn."

Thuộc hạ vừa bước vào, sắc mặt hoảng hốt, đôi mắt mở to, như thể chúng sắp nhảy ra khỏi hốc mắt.

Nghe thấy vậy, Hilton lập tức đứng dậy từ ghế.

"Sao lại nhanh như vậy?"

Trên mặt anh ta hiện lên một chút hoảng hốt.

Khi nghe tin Hạ Nguyên Hy đã gặp gỡ các thủ lĩnh băng nhóm khác, anh ta đã bắt đầu suy nghĩ về cách giải quyết.

Nhưng không ngờ, chưa kịp nghĩ ra cách nào thì mình đã rơi vào tình trạng nguy cấp.

Anh ta đã từng nghĩ rằng có thể sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy, nhưng không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy.

"Ông chủ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy trốn thôi."

Người kia lập tức nói.

Không thể hoảng loạn, dù trong lòng đang hỗn loạn, Hilton vẫn kiềm chế sự lo lắng trong mình.

Anh ta biết rằng càng trong lúc căng thẳng thì càng không được hoảng loạn, để tránh làm rối loạn đội ngũ.

Một lúc sau, Hilton nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, không muốn để người khác nhận ra mình.

Anh ta tranh thủ trong lúc hỗn loạn, rời khỏi phòng làm việc, từng bước thận trọng, sợ rằng mình sẽ c.h.ế.t trong trận đạn bắn.

Chẳng bao lâu sau khi Hilton trốn thoát, Phong Quyết và Hạ Nguyên Hy cũng gấp rút hướng tới nơi anh ta đang ở.

Khi mở cửa phòng làm việc, bên trong trống rỗng.

"Đáng chết, lại chậm một bước."

Hạ Nguyên Hy nghiến răng, nói với giọng thở hổn hển.

Do vừa rồi chạy quá vội vã, trán anh đã đổ mồ hôi.

Phong Quyết lạnh lùng quan sát xung quanh, vẻ mặt điềm tĩnh như thường lệ.

Anh đi một vòng trong phòng, đôi mắt cẩn thận quan sát, như thể muốn tìm ra bất kỳ dấu vết khả nghi nào.

Đột nhiên, bước chân của anh dừng lại bên cạnh một đống quần áo bên bàn.

Anh nhìn vào đống quần áo bên cạnh, ánh mắt lóe lên, "anh ta chưa đi xa."

Ánh mắt của Hạ Nguyên Hy cũng dồn vào vị trí của Phong Quyết, ngay lập tức hiểu ra.

Anh vội vàng nhìn về phía thuộc hạ đứng sau, "Nhanh đi kiểm tra, nhất định phải bắt được anh ta!"

"Vâng."

Thuộc hạ gật đầu, nhanh chóng bước ra ngoài. Họ bước đi gấp gáp, không dám chậm trễ, chỉ mong có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Mọi việc đã được lên kế hoạch từ lâu, họ không muốn vì sự lơ là của mình mà làm hỏng kế hoạch lần này.

Điều đó là điều họ không thể chịu đựng nổi.

"Cái lão cáo già này thật tinh ranh, để anh ta trượt khỏi tầm mắt của chúng ta như vậy, thực sự không cam tâm."

Hạ Nguyên Hy thấy thuộc hạ đã đi, đi tới bên Phong Quyết, trong ánh mắt hiện lên một tia quyết tâm.

Ban đầu họ nghĩ rằng lần này sẽ có thể bắt được Hilton, nhưng không ngờ, vẫn để anh ta thoát đi.

Phong Quyết vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường lệ, giọng nói trầm thấp vang lên, "Yên tâm, anh ta không thể thoát được."

Anh tin rằng, Hilton chắc chắn sẽ không thể chạy trốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Căn cứ rơi vào hỗn loạn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây có thể xem là một cuộc bạo loạn lớn, và tình hình tại hiện trường đang vô cùng nghiêm trọng.

Tiếng s.ú.n.g vang lên liên tục, gần như làm cho tai người khác nổ tung.

Trong bối cảnh như vậy, việc xảy ra thương vong là điều không thể tránh khỏi.
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 263: Chết Đi



Hilton với tâm trạng căng thẳng và lo lắng đi ra ngoài biệt thự.

Trên đường đi, anh ta liên tục nhìn xung quanh, sợ bị phát hiện.

Khi đi được một nửa, bỗng nhiên anh ta nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó, một nhóm người cầm s.ú.n.g chạy về phía này.

Anh ta liếc nhìn xung quanh, gương mặt thoáng hiện vẻ hoảng loạn, rồi nhìn về phía góc hành lang bên cạnh, vội lẩn vào trong.

Anh ta nín thở, không dám phát ra một âm thanh nào.

Hilton cảm thấy có chút buồn cười, những hào nhoáng trước đây giờ đã không còn, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.

Âm thanh ngày càng gần, tim anh ta như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

"Chúng ta đi xem bên đó, không thể để anh ta trốn thoát!"

Nhóm người cầm s.ú.n.g đi theo hướng khác.

Hilton lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn không bị phát hiện.

Nếu bị phát hiện, anh ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Anh ta tiếp tục đi về phía trước, nhưng không biết đâu mới là lối thoát.

Tai anh ta chỉ nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng súng.

Cuối cùng, khi ra đến cửa, anh ta càng chạy nhanh hơn.

Cảnh tượng hỗn loạn không thể nào dùng từ ngữ nào để mô tả, đến nỗi không ai dám thở mạnh.

"Bang!"

Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, Hilton dừng lại, cảm giác đầu óc như choáng váng, không còn nghe thấy gì nữa.

Anh ta cảm thấy có thứ gì đó chảy trên mặt, từ từ mở to mắt, đưa tay lên sờ mặt, phát hiện đó là máu.

Một cơn choáng váng ập đến, không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Ngay sau đó, anh ta ngã nặng nề xuống đất, không bao giờ đứng dậy được nữa.

Phong Quyết khi nghe tin tức từ thuộc hạ, ban đầu không tin, nhưng khi tận mắt chứng kiến Hilton ngã gục với vết thương, tâm trạng nặng nề của anh mới thực sự được giải tỏa.

"Hilton đã c.h.ế.t rồi!"

"Không ngờ anh ta thật sự đã chết."

Hạ Nguyên Hy nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, giọng nói mang theo chút bất ngờ.

Nếu không tận mắt chứng kiến, anh sẽ không tin rằng kẻ xảo quyệt này lại c.h.ế.t ở đây.

Phong Quyết trong ánh mắt sâu thẳm của mình lóe lên một tia sáng, dù thế nào đi nữa, mọi chuyện ở đây cũng đã tạm thời kết thúc.

Đôi môi mỏng của anh khép mở, nói với Hạ Nguyên Hy: "Tôi sẽ chuẩn bị về nước, cậu lo liệu mọi chuyện ở đây nhé."

Anh hiện tại rất muốn ngay lập tức bay về bên cạnh Thẩm Thanh Âm.

Trong suốt thời gian ở Ý, anh không lúc nào ngừng nghĩ về cô, từng cử chỉ, từng nụ cười của cô như in sâu trong tâm trí.

Kẻ trước đây không biết sợ hãi, giờ đây cũng đã có những điều để nhớ thương.

Hạ Nguyên Hy mỉm cười nhìn Phong Quyết, thấy anh vội vã trở về, nhưng ngay sau đó nụ cười trên mặt anh lại tạm dừng, chỉ tay về phía mình: "Tôi dọn dẹp sao?"

"Không thì sao?"

Phong Quyết liếc mắt nhìn Hạ Nguyên Hy rồi bước đi.

Hạ Nguyên Hy nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, trong ánh mắt ấm áp tràn đầy nụ cười, những suy nghĩ xấu xa trong lòng lại trỗi dậy.

Anh bước sang một bên, cầm điện thoại gọi một số: "Dung Trạm."

"Nguyên Hy, kế hoạch sao rồi? Có thuận lợi không?"

Vừa nghe điện thoại, hàng loạt câu hỏi đã từ bên kia vọng lại.

Kể từ khi biết Phong Quyết và những người khác sẽ thực hiện kế hoạch, Dung Trạm luôn lo lắng, sợ rằng họ sẽ gặp phải sự cố, bởi vì kế hoạch này rất nguy hiểm, mà Hilton thì là người không từ thủ đoạn.

Những lời quan tâm như dòng nước ấm thấm vào lòng Hạ Nguyên Hy.

Nghe thấy giọng nói lo lắng từ đầu dây bên kia, anh từ từ nói: "Mọi thứ đã kết thúc, Hilton đã chết."

Dung Trạm trên tay cầm điện thoại buông lỏng một chút, lông mày hơi nhíu lại, hỏi lại: "Chết rồi? Còn Phong Quyết thì sao?"

"Cậu ta sẽ chuẩn bị về nước ngay thôi. Cậu nói với Thanh Âm và những người khác đừng quá lo lắng."

Khi biết cả hai người đều bình an,Dung Trạm mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh liền hỏi: "Cậu khi nào về?"

Hạ Nguyên Hy nhẹ nhàng xoa xoa vùng trán có phần mệt mỏi của mình, "Đợi mọi chuyện ở đây kết thúc đã. Lần này động tĩnh hơi lớn, các thủ lĩnh từ khắp nơi đều có mặt, tôi cần phải dỗ dành lũ cáo già này trước khi về."

Tại căn hộ Thịnh Thế.

Phong Thánh đang yên tĩnh ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Âm xem hoạt hình, hai tay ôm lấy cánh tay, gương mặt nhăn nhó có chút không hợp với hình ảnh trẻ con.

"Mẹ ơi, em gái sẽ không thích xem loại phim này đâu."

Hạ Mạt bên cạnh bị biểu cảm của Phong Thánh chọc cười, nhìn vẻ mặt trưởng thành của cậu, cô khẽ mỉm cười: "Em gái còn không thích phim kinh dị nữa kìa."

Thẩm Thanh Âm xoa đầu Phong Thánh, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, không biết bên Ý thế nào rồi.

Đột nhiên, điện thoại của Hạ Mạt trên bàn nhẹ nhàng rung lên.

"Alô?"

"Thật sao, quá tốt! Được, em biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Mạt quay sang Thẩm Thanh Âm, giọng điệu có chút phấn khích: "Hilton đã chết, Phong Quyết chắc sẽ về sớm thôi."

Phong Thánh cảm nhận được bàn tay trên đầu mình bỗng run rẩy một cái.

Thẩm Thanh Âm thở phào, toàn thân như nhẹ nhõm đi, gương mặt xinh đẹp của cô cũng nở nụ cười, "Tốt quá rồi."

Phong Quyết không cho cô đi Ý cùng, nên trong mấy ngày qua, cô đã cố gắng không để mình quá lo lắng, suy nghĩ rằng Phong Thánh còn ở đây, không thể để cậu bé cảm thấy ba mình có thể sẽ không trở về.

Cô những ngày qua tâm trạng căng thẳng hơn bao giờ hết, cô sợ hãi nhưng cũng tin rằng anh chắc chắn sẽ trở về an toàn.

Tại Ý.

Hạ Nguyên Hy nâng ly rượu trước bàn các thủ lĩnh từ khắp nơi, hành động thanh lịch của anh như cá gặp nước, "Nào, cùng nhau chúc mừng cho sự thành công của kế hoạch lần này."

Nói xong, anh ngẩng đầu lên, một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.

"Chúng tôi dĩ nhiên không thể đứng ngoài, nếu để họ thành công thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."

"Đúng vậy."

Tiếng cười nói rôm rả vang lên.

Hạ Nguyên Hy ngồi ở ghế, khóe miệng khẽ nhếch lên, gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc, những người này, nhận được phần thưởng hậu hĩnh mà vẫn tỏ ra nghĩa khí, thật không khác gì lũ cáo già.

Kết thúc bữa tiệc, Hạ Nguyên Hy nằm nửa người trên ghế, gương mặt ửng hồng vì say rượu, như một bức tranh hoàn mỹ.

Ngay khi Phong Quyết vừa đến sân bay, anh nhìn thấy tin nanh ta của Thẩm Thanh Âm hiện lên trên điện thoại, những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt anh bỗng dịu đi.

Đi đến bên cửa sổ, đêm khuya hiện lên vẻ đẹp đặc biệt.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

"Alô."

Giọng nói trong trẻo của Thẩm Thanh Âm làm cho trái tim Phong Quyết hơi chùng xuống.

Phong Quyết khẽ mở miệng: "Anh nhớ em."

Giọng nói trầm ấm và đầy sức hút từ bên kia làm cho Thẩm Thanh Âm cảm thấy như có thứ gì đó chạm vào sâu thẳm trái tim mình.

Thẩm Thanh Âm hơi ngỡ ngàng một chút, những cảm xúc nhớ nhung không thể kìm nén nổi, "Em cũng nhớ anh."

Cả hai người im lặng, những tình cảm mặn nồng cứ thế lan tỏa trong không khí.

"Thanh Âm."

"Dạ, em đây."

"Anh yêu em."

Thẩm Thanh Âm bị hai câu nói mạnh mẽ của Phong Quyết làm cho choáng váng, mặt cô hiện lên một làn đỏ nhẹ, "Anh bị làm sao vậy?"

Phong Quyết nhìn ra ngoài bầu trời đêm với vài vì sao lấp lánh, giọng nói trở nên dịu dàng như nước: "Đêm ở Ý rất đẹp, nhưng lúc này đây, anh chỉ muốn nhanh chóng về bên em."

"Phong thiếu, máy bay đã chuẩn bị xong."

Người báo cáo không đúng lúc cắt ngang những lời tình tứ mà Phong Quyết định nói tiếp.

Ánh mắt vốn đầy tình cảm bỗng dưng lạnh đi, anh liếc nhìn người đứng bên cạnh đang cúi đầu, khí thế mạnh mẽ khiến người đó không khỏi run rẩy.

"Phong Quyết…"

Nghe thấy giọng hỏi từ đầu dây bên kia, Phong Quyết nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

"Lên máy bay đi, em đang chờ anh."

Phong Quyết tắt điện thoại, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười quyến rũ, sau đó quay sang nói với người bên cạnh, người rõ ràng đang run rẩy: "Đi thôi."

Người dẫn đường thấy sự thay đổi sắc mặt của Phong Quyết, bước đi đầu tiên có phần lúng túng, lo lắng liếc nhìn Phong Quyết, khi thấy anh không để ý, mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi tắt điện thoại, ánh mắt linh hoạt của Thẩm Thanh Âm chuyển động, làn da trắng nõn sâu bên trong ửng đỏ, càng thêm phần quyến rũ.

Một cuộc gọi của Phong Quyết đã khơi dậy toàn bộ nỗi nhớ sâu thẳm trong lòng cô, giờ đây cô chỉ mong Phong Quyết lập tức xuất hiện bên mình.

Trái tim cô thổn thức, như đang kéo theo trái tim của cô, đứa trẻ trong bụng dường như cũng cảm nhận được điều gì, đá vào Thẩm Thanh Âm một cái.

Thẩm Thanh Âm nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tròn trịa, dịu dàng nói: "Con cũng nhớ ba đúng không? Rất nhanh thôi, ba sẽ trở về."

Trên máy bay, vẻ lạnh lùng của Phong Quyết dần mềm mại hơn.

Khoảng hai giờ sáng, khu biệt thự dành cho người giàu chìm trong bóng tối.

Mặc dù giờ là mùa hè nhưng đêm khuya vẫn có chút lạnh lẽo, những người đi đường không đông đúc như ban ngày, chỉ lác đác vài bóng người.

Đêm yên tĩnh, những vì sao lấp lánh và ánh trăng cùng nhau chiếu sáng mặt đất, chiếu sáng khu biệt thự tối tăm này.

Trong căn hộ Thịnh Thế, một người phụ nữ xinh đẹp đang say ngủ, đó chính là Thẩm Thanh Âm.

Cô nhìn có vẻ bình yên, nhưng do mang thai nên chỉ có thể nằm ngửa, sợ rằng có điều gì đó làm ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.

Trong giấc mơ, Thẩm Thanh Âm như lún sâu vào một cơn ác mộng khủng khiếp, những sự kiện trong quá khứ hiện ra như một cuốn phim, cha mẹ gặp tai nạn xe, tài sản gia đình bị chú hai chiếm đoạt, em trai cô lại mắc bệnh, gia đình đã trở nên khốn khó, trăm triệu đồng, cứ thế trôi qua như nước.

Lúc này, tiếng mở cửa đột ngột đánh thức Thẩm Thanh Âm, kéo cô ra khỏi cơn ác mộng khủng khiếp đó.

"Là ai nhỉ?"

Thẩm Thanh Âm lo lắng trong lòng, "Liệu có phải là anh ấy không? Có phải Phong Quyết trở về không?"

Khi Thẩm Thanh Âm đang thầm nghĩ trong lòng thì đèn trong phòng bất ngờ sáng lên, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.

"Là anh ấy! Là Phong Quyết! Là người đàn ông của tôi trở về rồi!"

Thẩm Thanh Âm trong lòng vui mừng và phấn khích, cô không kiềm chế được sự kích động, lập tức từ giường nhảy lên, lao về phía Phong Quyết, quên mất rằng mình đang mang thai, quên mất đứa trẻ trong bụng.
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 264: Sinh Con



Lúc này, khi thấy người mình yêu là Thẩm Thanh Âm, Phong Quyết cũng cảm thấy rất xúc động, chỉ là không biểu hiện mãnh liệt như Thẩm Thanh Âm mà thôi.

Phong Quyết thấy Thẩm Thanh Âm lao về phía mình, lập tức đón lấy cô.

Khi cúi xuống nhìn Thẩm Thanh Âm, anh thấy cô đã rơi nước mắt.

"Anh sao lại đến giờ này mới về?"

Thẩm Thanh Âm trách móc, "Anh có biết em ở đây một mình sợ hãi đến mức nào không? Em mang thai, vừa phải chăm sóc bản thân lại vừa phải chăm sóc cho đứa trẻ, xung quanh thì đầy rẫy những nguy hiểm khó lường. Anh biết một ngày của em trôi qua như thế nào không?"

"Vừa rồi ngay khi anh bước vào, em cảm giác như mình rơi vào cơn ác mộng, quá khứ ùa về, rất nhiều chuyện cũ như cuộn phim quay chậm, từng cảnh từng cảnh hiện lên trong đầu em. Anh biết trong lòng em sợ hãi đến mức nào không? Em sợ những đau khổ trong quá khứ lại một lần nữa ập đến, khiến em phải trải qua cuộc sống bi thảm không thể nào chịu nổi."

Thẩm Thanh Âm vừa nói vừa lau nước mắt, khiến Phong Quyết không biết nên nói gì, chỉ biết an ủi cô, đồng thời vỗ về lưng cô: "Thanh Âm, là do anh không tốt, anh đã bỏ bê em. Anh xin lỗi, anh thật sự rất có lỗi với em. Từ giờ trở đi, anh sẽ dành nhiều thời gian hơn để ở bên em, chăm sóc em và đứa trẻ của chúng ta."

Phong Quyết không ngờ rằng lúc này Thẩm Thanh Âm lại giống như một đứa trẻ, nép vào lòng anh.

Đêm đó, khi nghe những lời an ủi của Phong Quyết, Thẩm Thanh Âm từ từ ngừng khóc, sau đó nở một nụ cười, và cả hai lại cùng nhau ôm ấp đầy tình cảm.

Tất nhiên, những câu đùa giỡn không thể thiếu, đối với một cặp vợ chồng mới cưới, đó là điều hiển nhiên.

Chẳng bao lâu sau, cả hai lại chìm vào giấc ngủ, cho đến sáng hôm sau.

Sáng hôm sau, Hạ Nguyên Hy và Giản Khuynh Thành đã quay trở lại thành phố, khi Phong Quyết thấy mọi người tụ họp cùng nhau, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, quyết định tổ chức một bữa tiệc để mọi người cùng chúc mừng.

Khi Phong Quyết cùng mọi người bàn bạc, mọi người đồng thanh nhất trí, quyết định sẽ thiết đãi tiệc rượu tại nhà để tiếp đãi Hạ Nguyên Hy và Giản Khuynh Thành.

Anh em gặp nhau thì đương nhiên rất vui vẻ, uống rượu, chơi bài đủ cả.

Khi mọi người đang vui vẻ, bất ngờ Thẩm Thanh Âm cảm thấy bụng mình có chút đau.

Cô tự nghĩ điều này không có gì, vì đã mang thai một thời gian, bụng cô cũng thường xuyên có cơn đau như vậy, người lớn vẫn nói đó là do đứa trẻ trong bụng đang hoạt động, có lẽ đây sẽ là một bé trai, nên Thẩm Thanh Âm cũng không để tâm lắm.

Nhưng những cơn đau lần này lại khác hẳn với trước đây, không phải chỉ thoáng qua mà lại càng lúc càng nghiêm trọng, liên tục kéo dài khiến Thẩm Thanh Âm lo lắng.

Cô nhận ra điều không ổn, liền kêu lên: " Phong Quyết, bụng em đau quá! Bụng em đau quá! Có phải em sắp sinh rồi không? Tại sao lại đau như thế này?"

Nghe tiếng Thẩm Thanh Âm kêu gọi, Phong Quyết lập tức chạy tới, thấy tình hình như vậy, anh xác định Thẩm Thanh Âm sắp sinh nên nhanh chóng gọi xe và lập tức đưa cô đến bệnh viện để chuẩn bị sinh nở.

Khi Thẩm Thanh Âm vừa bước vào bệnh viện, cô lập tức được đưa vào phòng sinh.

Lúc này, tiếng kêu gào của Thẩm Thanh Âm vang lên không ngớt, từng tiếng lại lớn hơn tiếng trước, và sự đau đớn của cô khiến Phong Quyết cũng không thể chịu đựng nổi, anh đã theo cô vào phòng sinh, luôn ở bên cạnh vợ trong những giây phút quan trọng này.

Cơn đau của Thẩm Thanh Âm lúc này là điều không ai có thể thay thế hay cảm nhận được.

Bác sĩ nói: "Tôi đến đây hơi muộn, nhưng vẫn kịp thời. Tuy nhiên, nước ối đã vỡ, cần phải tiến hành mổ lấy thai ngay lập tức."

Phong Quyết nghe xong, lập tức nói: "Nhất định phải đảm bảo an toàn cho cả mẹ và con! Dù phải tốn bao nhiêu tiền, hay phải trả giá lớn thế nào, tôi cũng không quan tâm, nhưng nhất định phải đảm bảo an toàn cho hai mẹ con!"

Bác sĩ đáp lại: "Điều này không thể đảm bảo tuyệt đối, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho mẹ và con. Xin anh yên tâm."

Trong khi đó, Thẩm Thanh Âm đang chịu cơn đau, la hét vang dậy.

Phong Quyết lúc này không thể làm gì khác ngoài việc ở bên cạnh cô, đồng hành trong từng khoảnh khắc của quá trình sinh nở.

Anh nhìn Thẩm Thanh Âm với những tiếng gào thét và biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt cô, cũng như những giọt nước mắt rơi xuống.

Trong lòng Phong Quyết cũng rất đau lòng, anh thậm chí đã từng nghĩ ước gì mình có thể chịu đựng tất cả nỗi đau thay cô, nhưng điều đó chỉ có thể là suy nghĩ.

Điều duy nhất anh có thể làm là an ủi Thẩm Thanh Âm.

Phong Quyết nói với Thẩm Thanh Âm: "Thanh Âm, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, sẽ không rời xa em cho đến khi em sinh xong, khi chúng ta thấy đứa trẻ chào đời, rồi cùng nhau nuôi dưỡng con cái. Em yên tâm, anh đã hỏi bác sĩ, họ nói nhất định sẽ an toàn cho cả mẹ lẫn con, em cứ yên tâm đi."

Khi nhìn thấy ánh mắt đầy tin tưởng của Phong Quyết, Thẩm Thanh Âm cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ từ trong lòng, cô cũng trở nên kiên cường hơn, cảm giác như nỗi đau không còn ghê gớm như trước nữa.

Cuối cùng, ca mổ diễn ra rất thuận lợi, và đúng như mong đợi, cả mẹ và con đều an toàn.

Thẩm Thanh Âm cuối cùng đã sinh ra một bé gái xinh đẹp, với đôi mắt to tròn.

Phong Thánh cùng với vệ sĩ đã gấp rút đến bệnh viện, và cuối cùng cũng được gặp em gái mình trong lồng ấp.

Nụ cười lo lắng của cậu bé cuối cùng cũng tỏa sáng.

"Em gái thật nhỏ bé, ba ơi, trước đây con cũng nhỏ như vậy sao?"

Phong Thánh bĩu môi hỏi Phong Quyết với vẻ mặt ngây ngô.

Hình ảnh dễ thương của Phong Thánh khiến Phong Quyết không khỏi bật cười, cảm thấy con trai mình thật đáng yêu, không thể cưỡng lại được mà véo má cậu bé.

Anh nhìn sang Thẩm Thanh Âm đang nằm trên giường bệnh và đứa con gái trong lồng ấp, tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

"Con ngày xưa cũng nhỏ xíu như vậy, mỗi đứa trẻ khi sinh ra đều rất nhỏ, rồi từ từ lớn lên. Hiện giờ con trai của chúng ta, Phong Thánh, đã trở thành một cậu bé thật khỏe mạnh rồi. Sau này, con nhớ phải ở bên mẹ và em gái nhiều hơn, cùng với ba bảo vệ cho mẹ và em nhé, được không?"

Phong Quyết hỏi con trai mình bằng giọng điệu của một người cha.

"Không vấn đề gì, ba ơi, chỉ cần ba đừng bắt nạt mẹ và em gái là được. Con sẽ không có vấn đề gì cả," Phong Thánh bĩu môi, trả lời với vẻ tự hào.

Hành động của cậu khiến những người xung quanh không thể nhịn cười.

Mọi người đều cảm thấy gia đình bốn người thật sự rất hạnh phúc.

Thẩm Thanh Âm nằm trên giường bệnh, nhìn vào lồng ấp bên cạnh, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, nước mắt dần dần rưng rưng.

Những khổ cực đã qua, cuối cùng cô và Phong Quyết cũng có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, bình yên.

Vân Hạc đứng bên cạnh, thấy ánh mắt của con gái đầy nước mắt, lòng ông chợt thắt lại, ông tiến lại gần và nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái.

"Con à, trong suốt thời gian qua con đã chịu khổ nhiều rồi. Con và Phong Quyết đã trải qua biết bao khó khăn, giờ cuối cùng cũng được yên ổn. Thật sự vất vả… Con à, bây giờ con đã có cả trai lẫn gái rồi, sau này hãy sống thật tốt, bốn người bên nhau, không bao giờ được tách ra nữa, gia đình này… không bao giờ được tách ra."

Vân Hạc nghĩ về những đau khổ mà con gái đã trải qua, và không thể ngăn nước mắt rơi.

Hơn nữa, giờ đây con gái vừa sinh xong, gia đình đã đủ đầy, cảm xúc trong lòng ông vô cùng phức tạp, vừa vui vừa buồn.

Nhưng nhiều hơn cả vẫn là niềm vui, ông mong con gái cùng Phong Quyết sẽ sống tốt, không bao giờ chia ly nữa.

"Còn về phần cậu, Phong Quyết, hãy đối xử tốt với con gái tôi. Những gì đã mất rất khó lấy lại. Từ giờ, gia đình bốn người hãy sống thật hạnh phúc,"

Vân Hạc nói với Phong Quyết, thực ra là hy vọng gia đình họ sẽ ngày càng đoàn kết và hạnh phúc, không bao giờ tách rời.

"Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của ba. Con sẽ không để Thanh Âm phải chịu bất kỳ khổ sở nào nữa. Con nhất định sẽ mang đến cho vợ, con trai và con gái một cuộc sống hạnh phúc nhất,"

Phong Quyết nhìn con trai đẹp trai và con gái đáng yêu trong lồng ấp, cùng với người vợ yếu đuối đang nằm trên giường bệnh, lòng tràn ngập hạnh phúc.

Anh thầm hứa sẽ chăm sóc họ thật tốt, vì cuộc sống tốt đẹp hơn của họ.

"Ba yên tâm, con đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tương lai còn có điều gì đáng sợ hơn nữa đâu. Thẩm Thanh Âm con không còn sợ gì cả. Chồng con đang ở đây, con trai con cũng ở đây, giờ lại có thêm con gái, con thực sự không thiếu gì cả,"

Thẩm Thanh Âm nắm tay Phong Quyết và Phong Thánh, nhìn chồng và con trai, cùng với con gái trong lồng ấp, ánh mắt đầy yêu thương.

"Ông ngoại yên tâm, còn có cháu đây nữa! Cháu cũng đã là một cậu bé trưởng thành rồi, chắc chắn sẽ bảo vệ mẹ và em gái, không để ba bắt nạt mẹ và em đâu. Cháu sẽ làm cho mẹ và em gái trở thành những người hạnh phúc nhất trên thế giới. Ba ơi, con cũng không kém đâu nhé!"

Phong Thánh thấy mọi người đang nói chuyện, cậu bé cũng muốn bày tỏ cảm xúc của mình.

Giọng điệu hồn nhiên của cậu bé nói lên tình cảm chân thành.

Mọi người đều cười nhìn cậu bé đang thể hiện tình yêu của mình.

Phong Thánh hôn nhẹ lên má Thẩm Thanh Âm, khiến cô cảm động, nước mắt lại rưng rưng.

Cuối cùng, gia đình bốn người họ đã đoàn tụ, tất cả mọi người đều nhìn họ với ánh mắt ghen tị.

Họ cảm thán về những gian truân mà gia đình này đã trải qua, và cũng vui mừng vì họ đã cuối cùng tìm được hạnh phúc.

Hạ Nguyên Hy nhìn Giản Khuynh Thành bằng ánh mắt chiều chuộng, rồi lại nhìn Phong Quyết và Thẩm Thanh Âm với ánh mắt ghen tị.

"Người anh em tốt và em gái tốt cuối cùng cũng đã vượt qua được khó khăn, nhất định phải sống lâu bên nhau nhé. Phong Quyết, không thể không nói, tôi thật sự ghen tị với cậu," Hạ Nguyên Hy đùa.

Nhưng thực lòng, anh thật sự cảm thấy ghen tị.

Anh và Giản Khuynh Thành cũng đã bên nhau, anh cũng hy vọng mình và Khuynh Thành sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

Nghĩ đến đây, anh lại nhìn Giản Khuynh Thành bằng ánh mắt yêu thương.

Giản Khuynh Thành cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.

Hai người công khai thể hiện tình cảm tự nhiên khiến mọi người thấy thú vị, nhìn bên cạnh, Hạ Mạt đã nổi da gà.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back