Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Yêu Thôi Đừng Cưới - Trà Trà Hảo Manh

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Yêu Thôi Đừng Cưới - Trà Trà Hảo Manh
Chương 60


Khương Phi cảm thấy bây giờ cô nhất định là xấu chết đi được. Cô thức cả đêm, trên đường đi mua vé giường cứng, bên cạnh là một anh trai ngáy to như sấm, ồn ào khiến cô đừng nói đến chuyện ngủ, đến suy nghĩ một chút cũng không tập trung được. Nhưng mà hình như Lục Bách Trình không nhận ra. Mà cho dù có nhận ra thì anh cũng không chê.

Sắc trời bên ngoài vẫn còn bị sương mù dày đặc của mùa đông che phủ một phần, ánh nắng yếu ớt chiếu vào căn phòng, không ánh đèn nhưng vẫn đủ để cho hai người nhìn rõ gương mặt của đối phương.

Từ lúc bước vào cho tới khi lên giường, Khương Phi vẫn nhìn Lục Bách Trình chằm chằm, ngoại trừ đoạn đối thoại ngắn ngủi lúc đóng cửa lại ra, thì sau đó gần như là mất tiếng, chỉ nhìn thấy nhau, một câu cũng không nói, trong phòng chỉ còn lại âm thanh ma sát cởi áo quần.

Sau khi Lục Bách Trình lại không cởi được áo lót của cô, Khương Phi lập tức với tay ra sau kéo một cái, khoá áo lập tức mở ra. Tuy nhiên cô lại không để anh tiếp tục mà lại nói: “Anh kéo rèm cửa lên đi.”

Lục Bách Trình im lặng, liếc qua bầu ngực của cô rồi xuống giường kéo rèm cửa sổ, trước khi kéo lên anh quay đầu lại, nhìn thấy cô đang quay lưng lại với anh cởi quần ra, sống lưng mảnh mai hoà với ánh nắng ban mai trong trẻo nhìn trông thật yếu ớt.

Anh lập tức giữ cho ánh ban mai chiếu vào, bước lên giường, ôm lấy cô từ đằng sau, cánh tay choàng qua hai bầu sữa mềm mại, khuôn mặt ép vào bên tai cô hôn lấy.

“Lúc trên đường tới đây em suy nghĩ gì vậy?”

Cổ Khương Phi bị anh hôn tới ngứa ngáy, cô ngoảnh đầu lại, mắt hơi híp lại nói: “Suy nghĩ tại sao tàu hỏa lại có thể chạy chậm tới mức đấy.”

Lục Bách Trình dường như cười thành tiếng, anh dễ dàng nhấc eo cô, để cô ngồi xoay lưng về phía mình.

Cho dù là cách một lớp áo choàng tắm, Khương Phi cũng có thể cảm nhận rõ ràng vật dưới quần của anh căng lên.

Cô không kìm chế được mà giãy mông, nhẹ nhàng ma sát, “Sao anh không cởi…”

Lục Bách Trình không trả lời, môi anh dường như gắn trên người cô, kề sát không rời trong phút chốc.

Không phải là anh chưa từng dịu dàng như vậy, nhưng hôm nay lại có chút kỳ lạ.

Khương Phi bị dáng vẻ triền miên của Lục Bách Trình làm cho choáng váng, bỗng nhiên cô nhìn thấy ở trên tấm gương phòng tắm cách đó không xa phản chiếu bóng hình hai người đang nằm lên nhau. Cô nheo nheo mắt, còn chưa kịp nhìn kĩ thì bỗng nhiên Lục Bách Trình đưa tay xuống dưới, dùng kỹ xảo điêu luyện của mình vuốt ve hoa châu khiến cho cô hơi có cảm giác muốn tiểu ra. Nụ hoa ở dưới truyền lên cảm giác tê dại khiến cô rên lên thành tiếng, trong lòng cô lại mong mỏi anh có thể vào sâu hơn một chút.

Cho nên cô vươn tay về phía dưới mò mẫm, nhẹ nhàng kéo tóc anh, “Lục Bách Trình, cho em.”

Bầu ngực sữa được cánh tay nâng lên càng cao ngất, Lục Bách Trình nắm lấy, dùng sức xoa nắn, dường như muốn vắt ra sữa, đầu nhũ hoa mẫn cảm nằm ngay đầu ngón tay anh càng lúc càng căng cứng.

“Trong ngăn kéo có bao.” Lục Bách Trình nói giọng mập mờ không rõ. Khương Phi lấy lại tinh thần, nghiêng người lấy bao.

Vừa lúc khom người cô cảm thấy bụng hơi nhoi nhói, hoa huy*t ướt đẫm, ánh mắt Lục Bách Trình như gió đêm lạnh lẽo, khiến cho dục vọng của cô càng dâng cao.

Cuối cùng cũng tìm được bao, cô xoay lại giúp Lục Bách Trình mang vào, sau đó ngước mắt lên hỏi: “Em nói là anh đừng chờ em, có phải anh lại không nghe lời, lại suốt đêm không ngủ phải không?”

Lục Bách Trình không gật đầu cũng không lắc đầu, kéo tay cô cho cô ngồi lên người mình, “Ngồi xuống đây.”

Lúc nói chuyện, con ngươi của anh âm trầm như mực, nhưng giọng nói thì lại thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết, càng khiến cho hơi thở của Khương Phi rối loạn, cô cúi đầu, nhìn cự vật đang giương cao thật cao, sẵn sàng ra trận.

Cô bất chợt nuốt nước miếng, lấy tay đỡ lấy, lúc định ngồi xuống thì mái tóc dài của cô cũng rơi xuống, Lục Bách Trình giúp cô vén qua một bên, ngay lập tức đầu nấm được một vùng ấm áp bao bọc lấy.

Dạo gần đây hai người bận rộn, lần cuối cùng hai người ân ái là lúc về ăn Tết, vừa ra năm thì hai người hiếm khi ở cạnh nhau, cho dù có thì cũng chỉ ôm nhau ngủ.

Năng lực khôi phục ở nơi đó quá mạnh mẽ, lại trở nên chặt chẽ như lúc xưa, gậy th*t vừa mới đâm vào lập tức bị kẹp chặt không thể động đậy, Lục Bách Trình nhíu mày, giữ lấy bờ mông của cô giúp cô đi vào.

Lúc toàn bộ côn th*t đi vào, Khương Phi thở ra một hơi, ôm chặt lấy Lục Bách Trình.

“Em rất nhớ anh.”

Lục Bách Trình nắm lấy phía sau eo cô chuyển động một cái, “Ừ.” Ngay sau đó lập tức không thể kìm chế được nữa.

Hai người mới cãi nhau không vui vẻ gì, mấy tiếng sau lại cùng ở trên giường nơi đất khách này. Phải nói lúc vừa mới mở cửa ra, thậm chí đến lúc cởi đồ ra, giữa bọn họ vẫn còn mù mịt, không khí thận trọng kỳ quái. Vậy mà giờ đây, sau khi Khương Phi cẩn thận nói ra câu “Em rất nhớ anh”, cảm giác dè dặt nãy giờ lại biến mất không một dấu vết.

Lục Bách Trình xé bỏ vẻ ngoài nhã nhặn, khôi phục lại bản tính trước kia của mình, anh chộp lấy cánh tay của Khương Phi mạnh mẽ đẩy lên trên.

Tư thế này khiến cho anh cắm vào thật sâu, Khương Phi ngồi quỳ gối không xong, gần như ngồi sụp xuống, hai bầu ngực sữa lắc lư nhiệt tình, cả người mệt mỏi toàn mồ hôi.

“Không được, không được…”

Khương Phi liên tục cầu xin tha, cô nghiêng thân dưới qua, còn chưa kịp nằm xuống thì Lục Bách Trình đã chèn thêm gối xuống dưới bụng cô.

Anh xoa xoa mật huy*t, cố tình nhấn vào một cái, sau khi nghe tiếng cô rên rỉ thì tiếp tục đâm vào từ đằng sau.

Cây gậy th*t dường như càng trở nên cứng rắn hơn. “A… A…”

Khương Phi quỳ gập xuống, khoái cảm nhanh chóng kéo đến, bụng nhỏ đồng thời thít chặt, đầu ngón chân cùng lúc co quắp lại với nhau.

Lục Bách Trình không những không rút ra mà còn đẩy vào mạnh hơn. Hoa huy*t nhỏ kia thật sự biết cắn hút, anh không thể không đẩy nhanh hơn nữa.

Đâm đến cuối cùng cũng không biết là ai tới trước, ngay vừa khi côn th*t kia được rút ra, Lục Bách Trình tháo bỏ áo mưa, đỡ lấy cây gậy đưa đến trước mặt Khương Phi.

“Ăn nó đi.”

Cả người Khương Phi vẫn còn run rẩy bởi cao trào, khuôn mặt cô mơ màng, ngoan ngoãn mở miệng ra ngậm gậy th*t vào, nuốt vào toàn bộ tinh d*ch được bắn ra.

Cơ bắp của Lục Bách Trình căng lên, anh còn muốn thêm một lần nữa nhưng chỉ hỏi Khương Phi: “Anh ôm em đi tắm nhé?”

Khương Phi vô thức gật đầu, bây giờ cô mới cảm nhận được cơn đau đầu, “Em mệt lắm, Lục Bách Trình.”

Lục Bách Trình vuốt vuốt tóc cô, không trả lời mà ôm cô đi vào phòng tắm. Bây giờ gạt mái tóc ra anh mới nhìn thấy rõ gò má của cô.

Không sưng nhưng mà dấu vết vẫn còn rõ.

Ánh mắt của anh như thiêu đốt khiến cho Khương Phi khó có thể lờ đi, cô thờ ơ quay đầu, “Không sao đâu.”

Lục Bách Trình hít sâu một hơi, cúi xuống thử nước ấm, một lâu sau mới nói: “Phi Phi, anh không nghĩ rằng chuyện sẽ trở nên như vậy.”

Nếu như không phải do cãi nhau, Khương Phi cũng không thể nhanh chóng tỏ rõ thái độ với An Mộng Như như vậy.

Trước đây Lục Bách Trình còn nghĩ rằng nếu chuyện này xảy ra thì dù thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô. Bây giờ anh lại đi xa, còn định lạnh nhạt với cô một chút. Có lẽ anh nên chịu cái danh mang tư tưởng không kết hôn này, thì có lẽ sẽ tốt hơn cho Khương Phi.

“Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói ra mà thôi.”

Khương Phi kéo lấy mặt anh, gằn từng chữ: “Anh để cho em bình tĩnh lại, đây chính là kết quả của việc bình tĩnh.”

“Kết quả?”

“Một người che giấu dù sao vẫn đỡ hơn hai người cùng che giấu.” Khương Phi dù vẫn mệt mỏi nhưng đầu óc lại tỉnh táo kỳ lạ.

“Anh có nói về khủng hoảng lòng tin, em nghĩ rằng trước kia là do em toàn quanh quẩn trong ngõ cụt, tình cảm cần sự hợp tác của cả hai phía, em không nên mang chuyện không tin tưởng vào hôn nhân đổ lên đầu anh, cũng không nên quan trọng hóa những chuyện không thể xảy ra… Anh đã tình nguyện chấp nhận những khuyết điểm cũng như tính xấu của em, vậy mà em còn nghi ngờ anh, đối với anh thật sự không công bằng.”

“Lục Bách Trình.” Khương Phi nghiêm túc, “Em không dám hứa rằng mình sẽ lập tức sửa đổi, cũng vẫn sẽ giữ quan điểm không kết hôn, hiện tại em chỉ có thể chắc chắn rằng, em thật sự không muốn chia tay với anh… Anh thì sao? Anh có còn cần em hay không?”

Nói đến câu sau thì giọng của Khương Phi có hơi run rẩy.
 
Chương 61


Lục Bách Trình không trả lời Khương Phi.

Anh tắm cho cô rồi xối mình qua loa, sau đó ôm cô cùng nằm trên giường.

Trong toàn bộ quá trình, không phải là anh không nhận ra tinh thần Khương Phi sa sút, nhưng mà thật sự thì anh không muốn trả lời ngay lập tức.

Cô biết rằng anh sẽ từ chối.

Giống như cảm giác bị người khác tuỳ ý bắt chẹt không hơn. Lục Bách Trình hiểu rõ mình là loại người như thế nào, anh luôn dành cho Khương Phi toàn bộ sự chủ động của mình, cũng dành cho cô thật nhiều kiên nhẫn… Nhưng nếu muốn anh cảm động không ngừng mà ôm lấy cô, nói rằng đương nhiên anh cần cô thì anh không nói được.

Thật sự anh có nhìn nhận thẳng thắn về mối quan hệ của anh và Khương Phi, mọi việc còn phải tuỳ vào suy nghĩ của cô, câu trả lời của anh chưa phải là câu trả lời sau cùng. Cùng lắm chỉ có thể trấn an tạm thời thôi.

Mâu thuẫn chính vẫn chưa được giải quyết. Lời nói không bằng hành động.

Thực tế thì anh đã trả giá bằng hành động rồi.

Sau khi Khương Phi ngủ say Lục Bách Trình nhẹ nhàng đi ra sân thượng, mở điện thoại ra xem, đúng như anh nghĩ có mấy cuộc gọi nhỡ của Vạn Hi.

Vạn Hi bây giờ không ở trong nước.

Nếu như Lục Bách Trình muốn thì chậm nhất là hai ngày, Vạn Hi sẽ trở về.

*

Sau hai ngày căng thẳng liên tục, Khương Phi bị đau đầu đến khổ sở, ngủ từ ngày cho tới đêm, lúc tỉnh lại đã 8 giờ, trong phòng là một màu đen nhánh.

Cô nhớ lúc mình đang ngủ giữa chừng thì bị đánh thức một lần, Lục Bách Trình sợ cô bị đau dạ dày, cho nên cứ để cô ở trạng thái nửa tỉnh nữa mê mà đút cho cô một chén cháo ngân nhĩ, cô húp ngon lành.

Khương Phi liếm môi, bước chân không xuống dưới giường. Căn phòng này thật rộng lớn, ở ngoài được chia ra làm hai gian, cách nhau bởi một cánh cửa. Cô đẩy cửa ra, đèn trong phòng khách sáng choang khiến cô phải nâng tay lên che mắt lại, “Lục Bách Trình?”

Âm thanh gõ bàn phím dừng lại, Lục Bách Trình lấy mắt kiếng, ngoắc tay với cô: “Tới đây.”

Khương Phi như cũ, như người không xương mà ngồi vào trong lồng ngực anh, đầu tựa lên vai anh, “Anh vẫn còn bận công việc à?”

“Để anh cho em ăn cơm trước đã.” Lúc Bách Thành gập máy tính xuống.

“Khương Phi nháy mắt. Cô cũng không quên chuyện lúc sáng không được anh trả lời, trái lại cô còn cảm thấy thật sự buồn khổ. Tuy nhiên cô lại không muốn hỏi lại lần thứ hai, câu trả lời ấy, có được hay không cũng không có gì khác biệt. Huống hồ cô đã nói là sẽ tin tưởng Lục Bách Trình hơn, nếu như cô lại lần nữa vì chuyện này mà phá bỏ nó thì thật sự là ê mặt.

Tuy nhiên cô vẫn có thể trút giận được.

Cô nhe răng ra cắn liên tiếp lên bả vai của anh, lực cắn không mạnh lắm, chỉ để lại một dấu răng nhàn nhạt, cuối cùng mới bình thản lấy tay lau đi vết nước óng ánh trên đó, nói: “Em đói.”

Lục Bách Trình cười như không cười mà nhìn cô, “Ở trên đó ăn sao ngon bằng ở dưới được.”

Khương Phi làm vẻ buồn nôn, “Anh làm ơn có chút tự trọng đi.”

Lục Bách Trình từ chối trả lời, vỗ vỗ mông cô, “Đi rửa mặt đi, anh dẫn em đi ăn cơm.”

Cô không động đậy, vẻ mặt vô tội: “Lần trước anh cùng với cô Thư Thanh đó ăn ở đâu? Em cũng muốn tới đó.”

Lục Bách Trình nheo mắt lại.

Cô lập tức giơ tay lên thề thốt, “Không phải hiểu lầm, cũng không ghen, chỉ đơn giản là em hiếu kì thôi.”

Lục Bách Trình bị cô chọc cười thành tiếng, anh tin lời cô.

Lần đó cùng với Trương Duệ và Thư Thanh tới canteen ăn cơm, Lục Bách Trình không đói lắm nên cũng không ăn bao nhiêu. Khương Phi nhìn thực đơn kêu anh gọi vài món, anh hỏi vài câu rồi nói: “Em xem đi. Em ăn cái gì thì anh ăn cái đó.”

Trong lòng Khương Phi cảm thấy dễ chịu một cách kì quặc, tuỳ chọn một vài món hợp khẩu vị, lúc ăn salad khai vị hỏi anh: “Anh còn phải ở đây thêm một tuần nữa à?”

“Nhanh nhất là 5 ngày.”

Khương Phi chẹp miệng, “Có thể ngày mai em phải trở về, bên công ty luật còn có một vụ án chưa xử lý… À đúng rồi, em nói với anh chưa? La Dương chơi gái ở bên ngoài đấy.”

“...”

Cô nói giọng thờ ơ, cái nĩa trong tay cắm cắm vào miếng rau vừa nhanh lại vừa chính xác.

Lục Bách Trình lắc đầu, “Chưa nói.”

Khương Phi kể toàn bộ câu chuyện cho anh, sau đó nói: “Đêm hôm ấy em ở cùng Chung Uẩn đều không vui vẻ gì, chờ cô ấy đi ngủ em mới gọi điện thoại cho anh, kết quả là nghe được giọng của Thư Thanh…”

Cô cười tự giễu, “Em vốn dĩ cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều. Trước kia cũng vì cô ta mà chúng ta mới cãi nhau, nhưng đêm hôm đó thật sự tâm trạng em không tốt lắm, lý trí không thắng được cảm tính, cho nên mới như vậy.”

Sau chuyện đó suy nghĩ kĩ lại thì cô cũng cảm thấy mình thật đa nghi một cách quái gở.

Nhưng mà có ai lại có thể mãi mãi bình tĩnh được chứ? Nếu như chỉ là người đứng ngoài cuộc, cô dĩ nhiên có thể dùng lý trí phân tích thiệt hơn. Tuy nhiên cô lại là người trong cuộc, mà đêm hôm ấy trời lạnh như thế… Biết rằng nói nhiều cũng đã rồi nhưng mà Khương Phi vẫn muốn giải thích rõ ràng cho Lục Bách Trình hiểu.

Lục Bách Trình trầm ngâm một chút rồi nói: “Anh cũng có chỗ không đúng.”

“Cái gì?”

“Chuyện về Thư Thanh. Em sẽ tức giận, nguyên nhân chính là vì cô ta khiến em cảm thấy không quen.”

Khương Phi cũng tự cho rằng mình biết rõ tất cả các mối quan hệ của Lục Bách Trình, tuy nhiên có một người phụ nữ tự dưng xuất hiện bên cạnh Lục Bách Trình mà cô lại không hay biết gì, việc này sẽ khiến cô cảm thấy khó tin, cũng sẽ khiến cô sinh lòng nghi ngờ.

Lục Bách Trình nói: “Từ khi ở bên nhau, anh luôn theo bản năng mà bài xích những người muốn theo đuổi em. Cũng vì biết rằng mình làm vậy sẽ khiến em không vui, nên mới không để cho em biết.”

“Em đâu giống người hay giận dỗi như vậy…” Khương Phi nói có hơi chột dạ.

Lục Bách Trình nhìn cô, ánh mắt mang theo nụ cười chế nhạo, anh nói: “Có lẽ là em không biết, lúc nhìn thấy em ghen tuông, anh thầm cảm thấy vui vẻ.”

Khương Phi ngẩn ngơ.

Anh cũng không tiếp tục nói nữa. Bởi vì món ăn đã được bày lên bàn.

Bữa ăn tối này tuy không có khẩu vị lắm, nhưng bởi vì lòng người ăn đang vui vẻ cho nên cũng có thể tạm gọi là ngon.

Sau khi ăn xong, hai người đi bộ về khách sạn. Trên đường không có một bóng người, gió đêm từ từ phả vào mặt, ở đây ấm áp khô ráo hơn Cừ Dương, mặc thật ấm thì sẽ không thấy lạnh. Tuy là vậy nhưng Khương Phi vẫn giống như kẹo mè xửng mà dính vào người Lục Bách Trình.

Lục Bách Trình thuận tay ôm eo cô lên mà cân ước chừng, “Có phải nặng hơn một chút hay không?”

“Hả?” Khương Phi sờ bụng, “Chắc do mặc nhiều đồ quá đó.” “Mập thì tốt thôi.”

Khương Phi bỗng dưng nghĩ tới chuyện gì đó, kéo tai anh nói nhỏ: “Dạo này hình như ngực em có hơi lớn hơn, sáng hôm nay anh sờ có thấy vậy không?”

Lục Bách Trình không trả lời giơ tay lên, dường như đang nhớ lại. “Hình như là vậy.”

Khương Phi cười ha hả.

Có lẽ do giọng cười quá khôi hài của cô khiến Lục Bách Trình cũng phải cười theo.

Hai người đang nhìn nhau cười ngớ ngẩn, không lâu sau Khương Phi cảm nhận được tầm mắt đang quan sát bọn họ ở bên này, cô nhìn lướt xung quanh thì thấy Thư Thanh.
 
Chương 62


Dường như Thư Thanh đang đợi Lục Bách Trình.

Cô nói dường như bởi vì Khương Phi nhận ra cô ta vẫn ngó chừng mình.

Cô nhìn Thư Thanh, rồi lại quay sang nhìn Lục Bắc Trình, chua xót nói: “Người ta tới tìm anh kìa.”

Lục Bách Trinh thu lại nụ cười, ôm Khương Phi cùng đi tới.

Đi tới gần, Khương Phi mới nhìn rõ thấy khóe mắt đỏ bừng của Thư Thanh, chóp mũi cũng đỏ, yếu đuối nhu mì, Thư Thanh này đúng thật là bản lĩnh cao cường.

“Có chuyện gì?” Cô nghe Lục Bách Trình hỏi.

Cũng chỉ nhìn thấy Thư Thanh cắn môi dưới trả lời: “Em tới để nói xin lỗi.”

Khương Phi sờ sờ lỗ tai, lại nghe thấy cô ta nói: “Đến ngày hôm qua trở về em mới suy nghĩ thấu đáo chuyện đã xảy ra. Dì đã nói với em rồi, anh đã có người trong lòng, em không hề biết người đó lại là Phi Phi cho nên không muốn cam lòng buông tay, muốn tranh giành cho chính mình, thật sự chưa từng suy nghĩ mang lại rắc rối cho anh, càng không nghĩ tới phiền Phi Phi phải đi tới đây… Thật xin lỗi.”

Tiếng “Thật xin lỗi” kia là nói với Khương Phi.

Khương Phi vừa định bày tỏ thái độ, thì Lục Bách Trình ở bên cạnh đã u ám mở miệng: “Cô nói cô không biết?”

Thư Thanh ngẩn người, gật đầu, “...Dạ.”

“Thư Thanh, nói lời xin lỗi cần phải có thành ý.”

Lúc đầu phát hiện ra Thư Thanh có tâm tư khác đối với mình, Lục Bách Trình giải quyết dứt khoát, nói thẳng rằng mình đã có người trong lòng để cho cô ta không phải uổng phí thời gian nữa. Thư Thanh hỏi anh người đó là ai. Anh chỉ hỏi ngược lại một câu, chẳng lẽ cô không đoán được là ai sao?

Từ khi cô ta trở về nước, đầu tiên là dò hỏi anh tin tức của Khương Phi, rồi đến lúc Vạn Hi cố tình móc nối, sau khi bị anh từ chối, cùng với Khương Phi tới trấn An Thủy, lúc đó không phải cô ta không hề liên lạc với anh. Cô ta hỏi anh tại sao lại thất hẹn, anh bình thản nói mình đang ở cạnh Phi Phi. Cô ta im lặng một lúc lâu rồi cũng chỉ nói một câu: “Đi chơi vui vẻ.”

Từ sau chuyện đó cô ta lặng lẽ rời đi rồi trở lại, nhưng lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà trở thành con rối dưới tay Vạn Hi.

Lúc mới quen, Lục Bách Trình cũng biết Thư Thanh là một người thông minh. Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, Thư Thanh là người có tham vọng, ham sĩ diện, bình thường sẽ không để cho mình rơi vào hoàn cảnh lúng túng, lúc làm việc thường sẽ giữ cho mình một đường lui. Cho nên anh không muốn vạch trần sự tính toán của cô ta, không cần và cũng không thèm để ý. Nhưng lần này thì khác.

Khương Phi là giới hạn cuối cùng của anh. “Lục Bách Trình?”

Thấy anh một chút mặt mũi cũng không giữ lại cho mình, Thư Thanh không khỏi lùi lại, vẻ mặt kia của cô ta, Khương Phi nhìn thấy cũng không nỡ.

Nhìn lại Lục Bách Trình, vẫn là dáng điệu mặt lạnh như băng ấy.

Cô hoảng hồn một lúc, lúc Lục Bách Trình đối với người khác hóa ra lại giống như thế này.

Chỉ cần anh tức giận thì anh cũng sẽ không nể nang gì nữa.

Giống như có một lần hồi cấp hai, có người nói xấu cô sau lưng. Người kia vừa hay lại là đồng đội đá bóng của anh, một kẻ keo kiệt thích ba hoa, mọi người ai cũng quen rồi, anh cũng thế, nhưng mà ngày hôm đó anh không nói nhiều lời lập tức đem hắn ta ra đánh một trận, ai khuyên bảo cũng không được.

Cô cũng không biết chuyện này, chuyện quá khứ lâu rồi mới nghe người ta kể lại. Cô không có cách nào tưởng tượng được dáng vẻ mắng người của Lục Bách Trình, chỉ có thể nói sau này anh đừng làm vậy nữa, người ta chỉ có bản lĩnh nói vài câu chót lưỡi đầu môi, cũng không làm tổn thương gì cô.

Anh lại cố chấp một cách hiếm có, nói một câu: “Em đừng xen vào.” Sau đó không nói gì nữa.

Thấy hai người căng thẳng, Khương Phi kéo tay Lục Bách Trình, “Anh vào trước đi, để em nói với cô ấy vài câu.”

“Đứng ngoài này em không thấy lạnh à?” Lục Bách Trình liếc nhìn cô ta một cái, “Muốn gì thì đi vào rồi nói.”

Thư Thanh thấy vậy, sắc mặt tái đi một chút.

Khương Phi cùng với Thư Thanh tìm một chỗ ở tiệm cà phê dưới lầu một khách sạn, Lục Bách Trình không đi theo, cố tình tìm một chỗ ở quầy bar chờ bọn họ nói chuyện xong.

“Cô thích Lục Bách Trình bao lâu rồi?” Khương Phi nhìn ngắm bóng dáng Lúc Bách Trình, mở miệng nói đúng tim đen.

Nhắc mới nhớ, giữa cô và Lục Bách Trình cho dù có loằng ngoằng như thế nào, đối với người khác lại luôn thẳng thắn tới mức đáng sợ.

Thư Thanh nâng ly nước, khuôn mặt đã lấy lại chút huyết sắc, cô ta mím môi, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, “So với cô thì sớm hơn.”

Khương Phi nhướng mi, xem ra Lục Bách Trình thật sự không hàm oan cô ta.

“Cô đã biết chuyện giữa tôi và anh ấy từ sớm.” Cô nói. Thư Thanh không chối.

“Tôi nói thật, tôi không hiểu sao cô lại phải làm như vậy? Điều kiện của cô rõ ràng là rất tốt.”

“Câu trả lời của vấn đề này không phải là cô biết rõ nhất hay sao?” Khương Phi im lặng.

“Hiện tại cô nói như vậy là bởi vì cô đã có được anh ấy mà thôi. Mà lúc này tôi ngồi ở đây cũng là bởi vì cô tới sớm hơn tôi, giành được anh ấy.” Không có Lục Bách Trình ở đây, Thư Thanh vẻ mặt bình thản, “Nói một cách khó nghe, nếu như Lục Bách Trình dễ dàng có được như vậy thì tôi đã xem thường anh ấy.”

Khương Phi nhếch mép, cô có câu hỏi muốn hỏi trước nên nói xen vào, “Có phải là cô cảm thấy chính mình thật vĩ đại hay không?”

Thư Thanh cau mày nhìn cô.

“Tôi không rảnh ở đây cùng cô nói chuyện đạo lý, chỉ muốn đính chính một chuyện, đó chính là tôi tới đây tìm Lục Bách Trình không phải bởi vì cô.

Không hề, thật sự không phải vì cô.” Khương Phi đứng lên, tiếp tục nói: “Sẽ có lúc tôi đến tìm cô nói chuyện riêng, chỉ hy vọng lúc ấy cô đừng quá mất mặt mà thôi.”

Khương Phi vừa đứng lên thì Lục Bách Trình cũng đi vòng sang đây xem cô, cô liếc mắt với anh, lúc đi ngang qua Thư Thanh còn nói thêm một câu.

“Cô không thấy rằng vừa rồi ở bên ngoài cô thật sự rất mất thể diện sao?” Thư Thanh bỗng nhiên cứng đờ.

Khương Phi không đứng lại nữa, đi tới nắm lấy cánh tay của Lục Bách Trình, ánh mắt liếc nhìn vị trí vừa nãy.

Thư Thanh vẫn còn ngồi ở đó, không hề nhúc nhích.
 
Chương 63


Vì công việc, Khương Phi không nán lại bao lâu mà trở về Cừ Dương.

Về đến nhà, tối hôm đó cô nhận được điện thoại của Khương Thực, mục đích là làm thuyết khách cho An Mộng Như, thuyết phục cô rằng An Mộng Như cũng không tức giận đến thế, nhưng lại làm vậy cho đỡ bị mất mặt, khuyên cô khi nào có thời gian thì trở về nhà xuống nước một chút.

"Ba đừng đùa, mẹ con làm sao con lại không biết, trừ phi con nghe lời bà ấy, nếu không thì không còn gì để nói nữa."

Nhà họ Khương trước giờ đều theo chủ trương cha hiền mẹ nghiêm khắc, trước kia mỗi lúc An Mộng Như dạy dỗ Khương Phi, đều là Khương Thực giữ vai trò xoa dịu. Lần này, dù ông đối với việc không kết hôn của Khương Phi cũng có đôi phần bất mãn nhưng trong lòng vẫn có xu hướng bênh vực con gái, nghĩ dù gì bây giờ cũng có Lục Bách Trình ở bên cạnh cô, nếu cô không muốn cưới thì không cưới thôi. Dù sau này lỡ dở thì cùng lắm ông nuôi cô. Hơn nữa, Khương Phi cũng không phải là không thể độc lập nuôi sống bản thân... Cũng chỉ là suy nghĩ của ông, tạm thời còn chưa thể nói chuyện được với người đang lên cơn tức giận như An Mộng Như.

"Mẹ con cũng vì lo lắng cho con thôi," Khương Thực dừng một chút, lại bắt đầu nói gần nói xa, "Bà ấy mấy ngày nay đều nói với ba, không hiểu vì sao con lại có ý nghĩ không kết hôn này, có phải là làm vụ án ly hôn nhiều quá không? Hay là không thể buông bỏ người cũ tên Thành gì đó hồi học Đại học? Con nói ba nghe đi, ba sẽ không kể lại với mẹ con đâu."

"..." Khương Phi dở khóc dở cười, "Không liên quan đến những chuyện này đâu, chủ yếu là con tự cảm thấy không muốn kết hôn thôi. Ba cũng không thích ăn rau cần đó thôi, bình thường mẹ có ép ba ăn đâu."

"Đó là vì bà ấy cũng không thích rau cần." Khương Phi cười không nói gì.

Khương Thực hơi ngập ngừng, "Cũng không nói vậy được."

"Ba," Khương Phi cắt đứt ý định khuyên răn của ông, nửa đùa nửa thật, "Những chuyện này con không muốn qua loa tạm bợ, lỡ đến lúc đó lại sinh bệnh tâm lý thì thế nào?"

Bệnh tâm lý cũng không phải Khương Phi há miệng ra mà nói bừa, lần trước chia tay với Lục Bách Trình, lại vừa lúc cô gặp áp lực công việc lớn, tâm trạng cô bất ổn, đến nỗi cả An Mộng Như còn không dám nói chuyện lớn tiếng với cô, ngại sẽ kích động đến cô. Sau đó tình trạng có chuyển biến tốt hơn, An Mộng Như mới chậm rãi bắt đầu cho cô đi xem mắt. Nhưng mà không được bao lâu, cô lại làm lành với Lục Bách Trình.

Khương Thực vừa nghe đã nổi giận mà mắng: "Con nhóc này sao cứ nói càn!"

Khương Phi đành nói vài câu chọc cười ông rồi mới cúp điện thoại.

Từ cuộc nói chuyện với Khương Thực, Khương Phi cũng phán đoán được thái độ của An Mộng Như.

Chỉ là cô cũng không gấp, bởi vì cô bây giờ, thứ không thiếu nhất chính là thời gian.

Chẳng qua là không ngờ được An Mộng Như lại tìm đến cô nhanh như vậy. Ngày đó đúng lúc Lục Bách Trình cũng trở về.

Lúc nghỉ trưa, Khương Phi giải quyết bữa trưa ngay dưới lầu, rồi trở về phòng làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi. Nhưng bởi vì chuyện với Lục Bách Trình, cơm nước xong cô lại hiếm khi có tinh thần gọi điện thoại cho anh, bảo muốn đi siêu thị mua ít thực phẩm, về nhà nấu ăn.

"Anh đến chỗ em đi, bên này gần siêu thị hơn, chỗ của anh không tiện mấy."

"Cũng được. Tầm bốn giờ chiều anh đến, cần anh đón em không?" "Được ạ."

Hai người cũng không ai nhắc đến chuyện phiền lòng kia.

Hơn bốn giờ một chút, Lục Bách Trình nhắn cho Khương Phi. Vừa vặn Khương Phi có việc ra ngoài, vì vậy cô mang theo cả tài liệu, để Lục Bách Trình sẵn tiện đưa cô đến đồn cảnh sát.

Chờ cô xong việc thì đã một giờ sau.

Ngày mùa hè dài, năm giờ chiều nhưng sắc trời vẫn còn sáng, Khương Phi mang giày mới đau chân, vừa lên xe vội cởi ra, cả người thoải mái, nhích đến gần Lục Bách Trình ngửi một hơi, "Anh hút thuốc à?"

"Chờ một hồi nên buồn miệng."

"Ai biết bên này làm việc chậm lụt như vậy, hèn gì Lương Tiếu quẳng việc này cho em."

Lục Bách Trình xì một tiếng, "Đồng nghiệp kia của em cũng được lắm."

"Lúc em xin nghỉ đi tìm anh, anh ấy cũng giúp em làm việc mà, xem như là có qua có lại đi."

Lục Bách Trình không muốn nghe tiếp chuyện liên quan đến Lương Tiếu, im lặng lái xe thẳng, để tránh kẹt xe trên cầu vượt, anh lái một đoạn đường tắt, nửa giờ sau lái xe về đường Ngô Đồng, dừng ở tầng hầm siêu thị.

Đối với con đường từ công ty luật của Khương Phi về nhà, Lục Bách Trình nắm trong lòng bàn tay. Lúc Khương Phi vừa mới lấy bằng lái, cũng là anh ngồi cùng cô, khó khăn lắm cô mới đủ can đảm tự lái, rồi không được mấy ngày đã ngại phiền, bảo ngồi chỗ cạnh người lái thoải mái hơn.

Trước khi Khương Phi thường hay đi siêu thị ở đây, sau này lại có dịch vụ giao hàng tận nhà nên cô cũng ít đến. Hai người chọn vài thứ đơn giản, ngoài nguyên liệu nấu ăn còn thêm không ít đồ dùng trong nhà.

Lúc trước sợ An Mộng Như phát hiện, nên ở nhà thuê của Khương Phi hầu như chỉ có mỗi dấu vết của cô. Lục Bách Trình dù cũng đến nhiều lần nhưng cũng rất ít khi ngủ lại, ngay cả quần áo ngủ đều cũng không thể tùy tiện đặt ở những nơi bắt mắt.

Giờ đã khác xưa. Mua đồ xong Khương Phi cùng Lục Bách Trình trở về khu nhà, lúc vào thang máy còn tranh thủ thảo luận xem ăn lẩu thì dùng nước sốt gì ngon nhất, đến thẳng trên lầu rồi còn chưa phân định thắng thua.

Lục Bách Trình tay xách đầy đồ, không bấm được mật mã, Khương Phi bước lên, nhưng không hiểu sao lúc bấm mật mã, trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc bất an khó hiểu.

Cô nghĩ bụng: "Không lẽ lúc ra khỏi cửa để quên gì sao?" Vừa dứt lời, cánh cửa cũng phát ra tín hiệu rồi mở ra.

Nhìn thấy An Mộng Như đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách, Khương Phi mới hiểu vì sao khi nãy lại cảm thấy bất an đến thế.

"Về rồi à."

Khương Phi như ngừng thở, "Mẹ." "Còn chưa ăn cơm?"

"... Mới vừa đi siêu thị, định tối nấu lẩu."

An Mộng Như gật đầu, "Chờ chút đi, mẹ lát nữa cũng đi, con trước hết đi theo mẹ một chút."

Bà vuốt khẽ vạt áo không có nếp nhăn nào, đứng lên, lúc này mới làm như vừa nhìn thấy Lục Bách Trình, mặt không biến sắc nhìn anh, nói: "Tiểu Lục, phiền con chờ ở phòng khách một chút, dì có chuyện muốn nói với Phi Phi."

"Vâng ạ."

Khương Phi cũng hết sức bất ngờ vì Lục Bách Trình xem như cũng bình tĩnh.

Từ lúc nói thật ra, cô biết An Mộng Như thể nào cũng sẽ giận cá chém thớt với Lục Bách Trình, nhưng đến khi nhìn thấy bà lại đối xử với Lục Bách Trình bằng thái độ không mặn không nhạt thế này, cô lại có một chút không quen...

"Con còn ngơ ra đó làm gì, đi theo mẹ!"

An Mộng Như giống như đang kìm nén, quai hàm không thể thả lỏng, đi thẳng vào phòng ngủ. Khương Phi hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn Lục Bách Trình, thấy Lục Bách Trình tỏ ý bảo cô nhanh đi, cô mới bắt đầu bước theo.

"Khóa cửa lại."

Khương Phi vừa nghe, mắt theo phản xạ quét một vòng quanh phòng ngủ, tìm chổi lông gà... An Mộng Như cùng chổi lông gà, đối với Khương Phi mà nói, thực sự là ám ảnh tuổi thơ.

Đây là nhà cô, dĩ nhiên không thể tìm được chổi lông gà. Có thể lời tiếp theo của An Mộng Như còn kinh hoàng hơn, ép cô đến hoang mang, uy lực kia, có khi còn to lớn hơn so với chổi lông gà.

An Mộng Như hỏi cô: "Con và Lục Bách Trình, rốt cuộc là ai không muốn kết hôn?"
 
Chương 64: Hôn nhân là thứ phẩm của tình yêu


Nghe Lục Bách Trình nói anh theo chủ nghĩa không kết hôn, cũng định đời này sẽ không kết hôn, Vạn Hi cũng cảm thấy hoang đường, lời lên đến miệng cũng chỉ còn lại một câu: "Phi Phi phải làm sao?"

"Cô ấy cũng đồng ý."

"Cho nên con không kết hôn mà còn muốn lợi dụng con gái nhà người ta?"

"Bọn con đã thỏa thuận rồi, hôn nhân chẳng qua cũng chỉ là thứ phẩm của tình yêu, có hay không cũng không quan trọng."

"Nói dễ vậy." Vạn Hi hừ một tiếng, "Mẹ không biết bọn con bàn nhau thế nào để ra được kết quả. Trước không nói dì An bên kia sẽ không đồng ý để con mình liều lĩnh ở bên cạnh con, suy nghĩ như thế sợ nhất là sẽ hối hận về sau, đến lúc đó lại vì một chút mâu thuẫn mà tự xâu xé lẫn nhau.

"Con không biết." Lục Bách Trình nói. "..."

Vạn Hi rơi vào im lặng, đối với Lục Bách Trình, bà cùng chồng trước giờ đều là nuôi thả, từ trước đến nay, anh muốn gì thì họ cho cái đấy, thậm chí anh còn chưa kịp muốn, thấy người khác có thì họ đã vội vàng cho anh.

Lục Bách Trình là một đứa trẻ rất có chủ kiến. Họ rất ít khi bận lòng về anh, đối với anh luôn là muốn gì được nấy. Lần này Lục Bách Trình lại nói với bà rằng không muốn kết hôn, phản ứng đầu tiên của bà không phải là trách anh, mà là đem chuyện này đổ ngược lại lên đầu mình                                                                            có phải vì họ không đủ quan tâm anh, nên mới dẫn đến trong anh suy nghĩ đó? Nói đến

ích kỷ, nghe được anh nói không muốn kết hôn nhưng may mắn là Khương Phi cũng đồng ý, bà lại cảm giác được một sự may mắn.

Tựa như mất bò mới lo làm chuồng, nếu có cách nào sửa chữa lại những sơ suất của quá khứ, bà hẳn là sẽ rất vui vẻ.

Chỉ là dù Vạn Hi và An Mộng Như trống đánh xuôi kèn thổi ngược nhưng kết quả đều như nhau, với chuyện này, thẳng thắn mà nói, dù thế nào đi nữa, cũng là đàng gái thua thiệt.

Hồi lâu sau, bà mới nói: "Mấy ngày nữa mẹ về, con sắp xếp hai nhà ăn bữa cơm, mẹ muốn xem thái độ của bên nhà Phi Phi."

*

Lúc Khương Phi nói chuyện xong với An Mộng Như, Lục Bách Trình đã mang hết nguyên liệu nấu ăn bày ra trên bàn.

An Mộng Như đi ra trước Khương Phi một bước, thấy thức ăn đã chuẩn bị trên bàn, nhìn đến Lục Bách Trình, trong lòng ngổn ngang một lời khó nói rõ. Bà âm thầm thở dài, đi tới cửa, lúc Lục Bách Trình lên tiếng giữ lại, bà đưa lưng về phía họ, khoát tay nói, "Bọn con ăn đi, ba Phi Phi còn đang chờ, dì về trước."

Lần này, dẹp bỏ đi cảm giác bất lực cùng gượng gạo, thái độ của An Mộng Như đối với Lục Bách Trình dường như cũng trở lại như trước.

"Anh còn cắt trái cây à?"

Không lâu sau, Lục Bách Trình quay đầu lại, thấy Khương Phi mới từ phòng đi ra, đang cầm một miếng dưa mật nhét vào trong miệng.

"Dì An đi rồi." Anh nói.

"Em biết." Khương Phi nhai chậm rãi, một lát sau, cô kéo anh, "Người cũng đi rồi, anh còn đứng ở cửa làm gì, không đói bụng sao?"

Lục Bách Trình im lặng không nói, mặc cô dắt đi, hai người ngồi xuống bàn, nồi lẩu cũng vừa sôi.

"Nói gì với dì An vậy?" Lục Bách Trình bỏ thịt bò vào nồi.

Khương Phi dứt khoát: "Có phải là anh nói với dì Vạn Hi là anh không muốn kết hôn?"

Lục Bách Trình ngước mắt lên, "Mẹ anh tìm dì An sao?"

Khương Phi cúi đầu, nói: "Mẹ em nói thái độ dì vạn Hi không đúng lắm, hỏi em là rốt cuộc trong hai đứa, là ai không muốn kết hôn, còn hỏi có phải em thay anh che giấu, em cũng choáng váng, nghe mẹ nói mới phản ứng được... Lục Bách Trình, thật ra anh không cần phải làm thế."

"Hai người chúng ta, dù là ai không muốn kết hôn thì kết quả cũng đều giống nhau thôi."

"Nhiều ngày như vậy rồi, anh cũng không chịu nói với em."

Cô cho rằng hôm đó Lục Bách Trình muốn để cô tỉnh táo lại, đối với cô đã hết kiên nhẫn, nhưng thực sự không nghĩ rằng căn bản anh cũng không có ý định buông bỏ cô, mà thực sự là trong lúc đó, cũng như cô, đã thẳng thắn với người nhà. Chẳng qua là, anh lại đem hết tất cả trách nhiệm đổ lên đầu mình.

"Biết em sẽ áy náy nên mới không nói với em."

"Có thể rõ ràng chính là em... Anh nói như vậy, dì Vạn Hi nên nghĩ sao đây?

Vốn là vấn đề từ chỗ của cô, Lục Bách Trình lại làm mọi chuyện rối lên, làm cho trong lòng Vạn Hi, cô lại trở thành bên bị động. Dù là với người cố chấp như An Mộng Như, cũng không thể nào chỉ trích được cách làm của Lục Bách Trình. Bà hết lòng lo sợ việc cố chấp không chịu cưới của cô mà bị nhà họ Lục làm khó. Bây giờ ngược lại, lúc Vạn Hi nói chuyện điện thoại với bà, thái độ vừa dò xét còn xen lẫn áy náy, làm cho bà nhất thời không biết phải đối mặt với Lục Bách Trình thế nào.

An Mộng Như chỉ cảm thấy đứa trẻ này thực sự quá tốt, cũng không biết là Khương Phi may mắn, hay là quá sức may mắn.

Lục Bách Trình không trả lời, để thịt bò đã chín vào trong chén chấm của cô, "Em ăn đi đã."

Khương Phi liếc nhìn trong chén, đúng là loại mà lúc nãy trong thang máy cô vừa bảo là ngon nhất.

Ở bên cạnh Lục Bách Trình, phần lớn thời gian đều là anh thỏa hiệp. An Mộng Như không sai, cô thực sự là may mắn hơn người khác
 
Chương 65: Hoàn


Biết hai nhà muốn cùng nhau ăn cơm, càng đến gần thời gian hẹn, Khương Phi lại càng lo lắng.

Tựa như lần đầu cô gặp Vạn Hi, lo lắng khủng khiếp, mấy đêm liền không ngủ được, kéo Lục Bách Trình xem phim cùng cô.

Bộ phim điện ảnh lại vừa vặn là câu chuyện về cặp đôi thanh mai trúc mã, Khương Phi đã từng xem qua, nhưng xem lại vẫn cảm thấy chưa đủ.

Cô hỏi Lục Bách Trình: "Nam chính có phải là quá im lìm không?" Lục Bách Trình không bình luận.

Cô lại hỏi: "Trước kia em và anh lúc giận dỗi nhau, không thèm để ý đến anh, anh có len lén nhìn em trong bóng tối không? Hay là có cố tình gây sự chú ý với em không?"

Dù Lục Bách Trình không muốn thừa nhận, nhưng thực sự là đã từng. Những chuyện như thế lúc làm cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ lại, ngoài việc phát hiện hóa ra mình vẫn không quên, thì còn cảm thấy ngập tràn lúng túng, hận không thể quay ngược về quá khứ.

Anh đổi chủ đề; "Em còn chưa buồn ngủ sao?"

Quả nhiên dịch chuyển được sự chú ý của Khương Phi, cô che ngực, yếu ớt nói: "Em sợ ngày mai phát sinh chuyện bất trắc gì.

Trên thực tế, không có chuyện sai sót gì xảy ra.

Người lớn hai bên ai cũng trong lòng có quỷ, trời xui đất khiến từ đầu đến cuối đều ăn uống ngon lành. Chỉ có Khương Phi là như ngồi trên bàn chông, nhìn về phía Lục Bách Trình, cho là anh cũng sẽ như mình, nhưng lại phát hiện anh thích ứng rất tốt, ứng xử khôn khéo, so với cô thì tốt hơn nhiều.

Quả nhiên nếu không chột dạ thì đều tốt.

Trước khi đi, Vạn Hi cho Khương Phi chiếc vòng ngọc, bảo lần này ba Lục Bách Trình không thể về, là sơ sót với cô, bảo cô đừng để ý.

Việc này lúc đầu bữa cô Vạn Hi cũng đã có nói qua. Khương Phi dĩ nhiên là không để ý, chỉ cảm thấy chiếc vòng ngọc trên tay như nặng ngàn cân, cuối cùng mới cứng nhắc nói cảm ơn dì Vạn Hi.

Vạn Hi cảm thấy cách xưng hô không được ổn, nhưng cũng không nói gì, quay đầu lại nói chuyện cùng An Mộng Như.

Khương Phi ở phía sau nhìn, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mà cô thấy nụ cười của An Mộng Như có vẻ cứng nhắc và lúng túng.

Tựa như cũng như cô vậy, vốn là đuối lý, tự cảm thấy chột dạ nên cũng chỉ có thể dùng nụ cười mà chống đỡ.

Lòng bàn tay nóng lên, là Lục Bách Trình.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh hôm nay rất đúng mực, ăn mặc nghiêm túc, cầu kỳ. Thực ra, dù anh có ăn vận tùy tiện thì hiệu quả cũng như nhau. Dù sao, có gương mặt này chống đỡ, dù có trùm bao bố cũng vẫn không khó coi được.

Cơn tối kết thúc, bên Vạn Hi có tài xế, An Mộng Như và Khương Thực lên xe Lục Bách Trình, Khương Phi ngồi chỗ cạnh ghế lái, trong đầu cảm thấy không khí trong xe thực sự ngột ngạt đến không thể thở nổi.

Đối mặt với một Vạn Hi luôn tìm cách lấy lòng, An Mộng Như biết là vì sao, dù có tức giận đến mấy cũng không thể phát tác.

Bây giờ Vạn Hi không có ở đây, Khương Phi sợ bà sẽ trút giận lên Lục Bách Trình, không ngờ bà cả đường không nói tiếng nào, nhưng đến lúc xuống xe lại hỏi Lục Bách Trình: "Muốn ở nhà một đêm không?"

Khương Phi ngừng thở, lúc Lục Bách Trình đồng ý, nhìn về phía An Mộng Như.

An Mộng Như không nhìn cô, chỉ là khẽ gật đầu, nói: "Vậy được, để dì tìm chăn đệm cho con, đêm nay nhiệt độ xuống thấp."

Khương Phi được chiều mà đâm hoảng hốt, dùng sức nhéo vào tay Lục Bách Trình.

*

Bởi vì cả bữa cơm tối trong lòng đều không yên nên Khương Phi chưa ăn được mấy.

Thừa lúc Lục Bách Trình tắm, cô xuống lầu, định vào bếp lục tủ lạnh tìm chút đồ ăn. Vừa mới đến đầu thang lầu đã nghe tiếng nói chuyện ở trong bếp của An Mộng Như và Khương Thực.

Khương Phi dừng bước.

Bọn họ hẳn là đang chuẩn bị đồ ăn sáng mai. An Mộng Như có thói quen buổi sáng uống một ly sữa đậu nành, nên tối nào cũng chuẩn bị làm sữa. Đến nỗi Khương Thực có lẽ cũng bị bà lôi vào bếp để tán gẫu trong lúc chờ đợi.

An Mộng Như nói: "Sáng nay dì cả của Phi Phi vừa hỏi xem Phi Phi có muốn tìm đối tượng không, bảo bên kia bà ấy có mối tốt. Tôi cũng nghĩ nên xem thử một chút, rốt cuộc lại gửi đến cho tôi ảnh một người hói đầu. Ông xem, đây là đối tượng tốt kiểu gì? Dù có tốt đến mấy đi nữa cũng không thể hói đầu được."

"Bà cũng vậy, " giọng Khương Thực có chút không đồng ý, "Phi Phi và Tiểu Lục cũng ở bên nhau rồi, bà còn nghĩ đến chuyện xem mắt gì nữa."

"Tôi cũng không phải là người nhàm chán mà! Sau đó tôi cũng nói với dì cả rồi, bảo Phi Phi có bạn trai, còn cho bà ấy xem ảnh, bà ấy ghen chết đi được ấy, cách điện thoại mà tôi còn ngửi thấy mùi chua."

An Mộng Như như thể đắc ý, nhưng giọng điệu lại suy yếu đi, "Có điều bà ấy hỏi tôi khi nào cưới, tôi lại không trả lời được..."

Sau đó, một hồi im lặng, chỉ có tiếng ép nước đậu nành vang lên.

Ngay lúc Khương Phi cho rằng bọn họ đã nói chuyện xong, An Mộng Như lại lần nữa lên tiếng, "Aiii, bữa cơm hôm nay, ăn không ra được mùi vị gì. Luôn cảm thấy nợ người ta cái gì đó, có lẽ là nghĩ đến Vạn Hi vì hiểu lầm mới cư xử như thế, lại cảm thấy tức giận... Lão Khương, ông nói nếu như Vạn Hi biết người không muốn kết hôn là Phi Phi nhà chúng ta, có phải thái độ sẽ khác đi không?

Khương Thực thở dài, nói: "Bây giờ nói chuyện này có ích lợi gì, cuộc sống là của hai đứa nhỏ, sao bà lại phải nghĩ mãi chuyện này?"

"Vì tôi giận đó!"

"Bà nhỏ tiếng một chút!" Khương Thực nhỏ giọng, "Tiểu Lục đối với Phi Phi là nghiêm túc."

"Tôi biết. Nếu không hôm nay sao tôi có thể giữ nó lại? Nói cho cùng, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, tôi vừa nghĩ cuối cùng Phi Phi cũng không lỗ, Vạn Hi bên kia lại nghĩ làm sao có thể giúp Tiểu Lục giữ được Phi Phi..."

"Bà nhìn bà đi, lại tới nữa rồi!"

An Mộng Như an tĩnh một hồi, nói: "Được rồi, bọn nhỏ thích làm sao thì làm, tôi không xen vào, cũng không muốn xen vào."

"Mạnh miệng. Đến lúc người khác hỏi đến thì thể nào bà cũng phải tẩy não người ta chuyện phải kết hôn, người trẻ bây giờ       "

Sau đó sẽ là những gì bà và Khương Phi từng nói với nhau. "Nào có!” An Mộng Như phản bác.

"Lần trước bà gọi điện cho Phi Phi, tôi đều nghe thấy cả." "..."

Khương Phi không nghe nữa, cũng không đến tủ lạnh tìm đồ ăn, mà xoay người, nhỏ nhẹ đi lên lầu.

Tối hôm đó, hai người lại không ngủ sớm.

Lúc ăn cơm, Vạn Hi từng ám chỉ qua chuyện con cái, sắc mặt An Mộng Như không rõ ràng nhưng vẫn thể hiện lập trường: "Đây là chuyện của hai đứa, chúng ta không quản được, thuận theo tự nhiên thôi."

Vạn Hi cũng lướt qua chủ đề này.

"Mẹ em dù tính khí lớn, nhưng cũng chỉ là đối với em thôi, ra bên ngoài thì vẫn bao che..." Em nhớ vụ lừa đảo tiền điện thoại đó, bà ở nhà thì hung dữ đánh em một trận, nhưng đến trước mặt dì Vạn Hi thì lại nói đỡ cho em, sợ em bị anh xem thường. Bà vẫn luôn sĩ diện hão, nên mới sợ em bị người khác bàn tán rồi khổ sở... Hôm nay nhìn thấy bà kìm nén tính khí, em thực sự cảm thấy khó chịu."

Lục Bách Trình nói: "Bà ấy cũng vì lo cho em thôi." "Liên quan đến chuyện con cái, anh cảm thấy thế nào?" "Do em quyết định thôi."

Khương Phi im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng, nói: "Cái gì đến rồi sẽ đến. Em đối với chuyện sinh con này cũng có chút mâu thuẫn, vừa cảm thấy phiền lại cảm thấy lạ lẫm, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy."

"Ừ."

Cô đột nhiên cười một tiếng: "Em phát hiện nhiều việc trước đây phát sinh, bởi vì không chắc chắn nên cứ cảm giác như rất nghiêm trọng, đến lúc việc thực sự xảy ra rồi, mới thấy cũng không phải là chuyện gì lớn lao."

"Em bảo là chuyện hôm nay?"

"Việc gặp mặt hôm nay, em từng nghĩ đến vô số kết cục xấu, nhưng anh nhìn xem, rốt cuộc cũng không xảy ra chuyện gì."

"Vốn là không có gì cả."

Khương Phi mím môi, nửa tựa vào người Lục Bách Trình, tai gối trên ngực nghe tiếng tim anh đập, cô nhìn nhìn những hạt bụi bay dưới ánh đèn tường, tựa như mưa phùn, từng hạt từng hạt tưới tắm vào tâm hồn cằn cỗi của cô.

Cô nói: "Lục Bách Trình, cảm ơn anh."

Lồng ngực Lục Bách Trình bất chợt rung động nhẹ: "Không có gì."

Hoàn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top