Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Yêu Lại Từ Đầu

Dịch Yêu Lại Từ Đầu
Chương 80





Không biết phép tắc Có lẽ Cổ Tư nghe nhầm.

Nhưng cõi lòng vẫn hơi dao động.

Cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi không nói gì.
Tử Thư đặt hành lý của Cổ Tư và Trì Uyên liên xe, sau đó ngồi vào ghế phụ.

Bên kia, bà Trì và Tùy Mị vẫn đứng cạnh xe.

Tùy Mị không tỏ vẻ gì, nhưng bà Trì thì cau có.

Cố Tư ghé vào cửa sổ xe nhìn bà Trì bất đắc dĩ lên xe, còn đóng cửa xe thật mạnh.
Cô buồn cười.

Xe của Trì Uyên đi trước, xe của bà Trì theo sau.

Trên đường đi, không ai nói chuyện, chiếc xe đi đến nhà tổ họ Trì.

Cổ Tư rất quen thuộc với con đường này.

Cô nhìn phong cảnh hai bên đường liên tục lùi về sau, lòng hơi thổn thức.

Khi chuyển từ nhà tổ ra ngoài, cô cứ ngỡ cả đời này mình sẽ không trở lại đó nữa.


Vả mặt nhanh quá!
Xe chạy vào sân nhà tổ họ Trì.

Nhà tổ họ Trì nằm ở lưng chừng núi, xung quanh yên tĩnh, có thể xảy ra chuyện ma quái bất cứ lúc nào.

Vợ chồng cụ Trì thích thiên nhiên cây cỏ, trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ trong nhà tổ.

Sân sau còn có một khu rừng trúc.

Có lẽ mọi thứ được xử lý tốt nên mang lại cảm giác đẹp đẽ và tĩnh mịch.

Cố Tư tự mở cửa xuống xe.

Bà cụ Trì được người giúp việc dìu, đang đứng cạnh cổng nhìn sang bên này.

Cổ Tư vừa quay đầu đã trông thấy bà cụ.

Nói thế nào thì cô cũng lấy Trì Uyên và sống ở đây gần một năm.

Bà cụ đối xử với cô không tốt cũng chẳng xấu.

Bà cụ không làm khó cô, nhưng cũng không bảo vệ cô.

Vì vậy cô cũng lạnh nhạt với bà cụ.

Tử Thư xách hành lý xuống xe giúp Cố Tư và Trì Uyên.

Bà cụ vịn người hầu, bước chầm chậm tới.

Giờ này những người khác nhà họ Trì đang ở công ty, ngôi nhà vắng vẻ thấy rõ.

Bà cụ nhìn Cổ Tư, tuy không nhiệt tình nhưng cũng chào hỏi: “Đến rồi à.”
Cố Tư đáp: “Chào bà”
Trước đây cô gọi bà cụ Trì là bà nội.

Nhưng bây giờ cô đổi cách xưng hô rất nhanh.

Bà cụ thở dài rồi nhìn Tử Thư Anh ta thường hay đến đây nên bà cụ nhận ra.

Bà cụ bảo: “Cậu mới xuống máy bay, ở đây ăn cơm rồi hằng về.

Tử Thư ngó Cổ Tư rồi đồng ý, không hề khách sáo.

Xe của bà Trì chậm rãi đi đến.


Dường như bà ta hơi nôn nóng.

Xe vừa dừng lại, bà ta đã mở cửa bước xuống.

Bà ta còn vòng sang cửa xe bên kia kéo Tùy Mị vừa mới xuống xe.

Bà Trì đi mấy bước đã tới trước mặt Trì Uyên: “A Uyên, nào nào nào, chúng ta vào nhà ăn cơm thôi, vừa ăn vừa nói chuyện.

Con đi đường có mệt không?”
Mục đích của bà ta quá rõ ràng, đến bà cụ đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa.

Bà cụ khẽ ho khan, nét mặt nghiêm nghị: A Kỳ.”
Bà Trì sững người, quay lại nhìn bà cụ, sau đó mím môi đứng sang bên cạnh.

Bà cụ hờ hững liếc nhìn Tùy Mị, tiếp đó xoay người: “Đi thôi, vào nhà nào! Mấy đứa đi đường mệt rồi, ăn cơm trước đã rồi nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Tử Thư kéo hành lý của Cổ Tư, người giúp việc đi đến xách hành lý của Trì Uyên.

Mấy người cùng đi vào nhà chính.

Phòng ăn trong nhà chính không lớn, mặc dù ở đây có khá nhiều người.

Nhưng bình thường mọi người không ăn chung.

Hiện giờ trong phòng ăn đã bày sẵn thức ăn.

Mọi người chưa vào phòng, chỉ liếc nhìn thôi đã cảm thấy rất thịnh soạn.

Người giúp việc và Tử Thư đặt hành lý ở một góc, sau đó mọi người cùng vào phòng ăn.

Nhà họ Trì rất coi trọng bữa ăn, mỗi người đều được phát khăn nóng để lau tay.


Cổ Tư đi thẳng tới bàn ăn tìm một chỗ ngồi xuống, không ngó ngàng đến người bên cạnh.

Đó là chỗ của cô lúc trước, ngay cạnh vị trí của Trì Uyên.

Bà Trì sửng sốt, nhíu mày nhìn cô.

Người lớn chưa ngồi mà Cổ Tư đã ngồi xuống lau tay?
Bà cụ cũng nhìn Cổ Tư, nhưng không tức giận như bà Trì.

Cổ Tư tự lau tay, ngồi vào chỗ: “Mọi người không ngồi à? Tôi đói lắm rồi, không muốn chờ nữa.”
Buổi sáng cô vẫn chưa ăn gì, cũng không ăn cơm trên máy bay, còn phải chào hỏi xã giao với một đám người râu ria.

Thật nực cười!
Trì Uyên cũng lập tức ngồi xuống, sau đó vẫy tay: “Mọi người ngồi đi! Từ sáng đến giờ chúng con vẫn chưa ăn gì, thật sự là chúng con đói rồi.”
Bà cụ được người ta đỡ, từ từ ngồi xuống.

Lúc này, bà Trì mới ngồi.

Tùy Mị được sắp xếp ngồi đối diện Trì Uyên, hai người ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương.

Không chỉ họ, Cổ Tư và bà Trì ngẩng đầu cũng nhìn thấy nhau.

- ---------------------------.

 
Chương 81





Lý do này tuyệt đấy Dường như bà Trì không muốn nhìn Cổ Tư nên không nhìn phía đối diện.

Bà ta nghiêng người về phía Tùy Mỹ, cứ như là sợ người khác không nhìn ra.

Cổ Tư không quan tâm, tốt nhất là bà Trì cứ ngồi quay lưng ăn cơm.
Để cô không nhìn thấy bà ta, như vậy mới là hay nhất.

Bà Trì lau tay rồi cầm bát đũa lên.

Trước tiên, bà ta gắp đồ ăn cho Trì Uyên, sau đó lại gắp cho Tùy Mị.

Đồng thời, bà ta tươi cười hỏi han Trì Uyên đi chuyển này thu hoạch ra sao.
Bà ta vẫn chưa biết chuyện giữa Trì Uyên và tập đoàn Vạn Phong.

Trì Uyên mím môi không trả lời, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Bà cụ ngồi bên cạnh nói đỡ: “Thằng bé vừa mới về, hỏi chuyện công việc gì chứ.”
Bà Trì sững sở, có phần lúng túng.

Cổ Tư chỉ mải cúi đầu ăn cơm.

Cô đói quá mà.

Cô ngủ suốt trên máy bay, không cảm thấy đói.

Nhưng giờ cô đã tỉnh táo, dạ dày hơi khó chịu.

Trì Uyên ăn được vài miếng thì đột nhiên gác đũa, quay sang nhìn Cổ Tư: “Em vẫn chưa uống thuốc dạ dày đúng không?”
Cổ Tư ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

Cô chỉ mải ăn cơm, không nghe rõ Trì Uyên nói gì.


Anh nhìn cô chằm chằm như không biết phải làm sao.

Bên mép cô dính một hạt cơm, vẻ mặt ngẩn ngơ làm cô trông hơi ngốc nghếch.

Thật ra không chỉ có Cổ Tư không ăn gì suốt cả chặng đường.

Cả anh và Tử Thư đều không ăn cơm.

Trì Uyên nhặt hạt cơm trên mặt cô, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Bà Trì gọi í ới: “Con làm gì thế?”
Tùy Mị bên cạnh liếc nhìn Cổ Tư, sắc mặt vẫn như thường.

Trì Uyên nói “chờ một lát” rồi đi ra phòng khách.

Va li hành lý đặt hết ở cửa.

Anh mở va li của Cổ Tư ra, thuốc dạ dày ở trong đó.

Trì Uyên chọn một lúc thì tìm được thuốc uống trước bữa ăn.

Anh quay lại phòng ăn, Cổ Tư không còn ngơ ngác nữa.

Cô rất bình thản, Trì Uyên còn loáng thoáng trông thấy vẻ đắc ý trên gương mặt cô.

Anh đưa thuốc cho cô: “Em uống thuốc đi Cổ Tư nói “ồ”, sau đó nhận thuốc, cho vào miệng rồi uống nước, nuốt xuống.

Bà cụ nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt: “Con bị làm sao thế? Khó chịu à?”
Cổ Tư chưa kịp trả lời, Trì Uyên đã giành nói trước: “Cô ấy bị đau dạ dày bà ạ.”
Bà cụ quan sát Cổ Tư hồi lâu, giọng điệu dịu đi: “Trước đây con có bị đau dạ dày không?”
Cố Tư trả lời: “Tôi bị gần mười năm rồi.”
Ngày nay có rất nhiều người mắc bệnh này.


Bà cụ lại nhìn cô thêm vài lần: “Bà không thấy con nhắc bao giờ.”
Cô mỉm cười: “Đây không phải chuyện lớn.

Cố Tư vẫn bình thản, xem ra cô không coi đó là chuyện to tát.

Có lẽ nhà họ Trì giàu có, cho nên hơi kiểu cách.

Đau đầu nóng sốt đều là chuyện lớn.

Vậy mà Cổ Tư bị đau dạ dày gần mười năm không phải chuyện to tát.

Bà cụ hơi khó chịu.

Thỉnh thoảng bà cụ nghe chồng kể trước đây cuộc sống trước đây của Cổ Tư không được suôn sẻ.

Ông cụ còn khuyên vợ hãy đối tốt với Cố Tư.

Có điều lúc đó ông cụ rất yếu Bà cụ dồn hết tâm tư cho chồng, hoàn toàn không quan tâm tới Cổ Tư.

Sau khi ông cụ qua đời, Trì Uyên ly hôn.

Bà cụ không tiếp xúc nhiều với Cổ Tư.

Bà Trì ở bên cạnh liếc Cổ Tư đầy khinh thường, hừ mũi rõ to tỏ ý không hài lòng.

Hầu hết những người đang ngồi ở đây đều nghe thấy Nhưng không ai lên tiếng.

Cổ Tư nhìn bà ta chòng chọc, cũng bắt chước hừ mũi theo.

Tất nhiên là cô còn hừ to hơn cả đối phương.

Không chỉ người trên bàn cơm, mà cả người giúp việc chỉ muốn đứng tận ngoài cửa cũng nghe thấy.

Bà Trì ngây người, quay sang nhìn Cổ Tư với vẻ không dám tin: “Cô có ý gì?”
Cố Tư tỏ vẻ vô tội: “Dạ dày khó chịu”
Dạ dày khó chịu, hừ mũi sẽ dễ chịu hả?
Tử Thư suýt phì cười.

Lý do này tuyệt đấy!
- ---------------------------.

 
Chương 82


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Thách thức Trước đây, Cổ Tư chưa từng cư xử với bà Trì như vậy.

Làm sao bà ta có thể nhịn được.

Bà Trì lập tức đập đũa xuống bàn: “Cố Tư, gia giáo nhà cô kiểu gì thế?”
Trì Uyên ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Thôi mẹ gi.”
Cổ Tư cũng đập đũa xuống bàn theo.

Cô buồn cười nhìn bà Trì: “Tôi học theo bác đó.

Nếu gia giáo nhà tôi có vấn đề, vậy thì bác tự xem lại mình trước đi”
Bà Trì ngây ra, không ngờ Cổ Tư lại mồm mép tép nhảy đến mức này.

Bà ta há hốc miệng: “Cô…”
Cố Tư thờ ơ nhìn bà ta, tựa như rất muốn nghe xem tiếp theo bà ta có thể nói gì.

Thái độ này của cô làm cho bà Trì tức giận hơn cả dáng vẻ nhu nhược lúc trước.

Bà cụ ngồi bên cạnh nhíu mày, nhưng vẫn nhìn bà Trì trước: “A Kỳ, ngồi nghiêm chỉnh, ăn tử tế, nói chuyện đàng hoàng.

Sao bao nhiều năm rồi mà con vẫn chưa học được những điều này?”
Câu nói này làm bà Trì sượng mặt.

Bà ta hậm hực nhìn mẹ chồng: “Mẹ à, mẹ nhìn cô ta đi, bây giờ cô ta dám trả treo với con.”
Bà ta nói xong, lại nhìn Cố Tư.


Bà cụ vẫn nhìn con dâu.

Cổ Tư nhân lúc không có ai chú ý, trợn mắt lườm bà Trì.

Cực kỳ trắng trợn, vô cùng vênh váo.

Bà Trì nghiến răng nghiến lợi vì tức giận, lập tức chỉ tay vào Cố Tư: “Mẹ nhìn kìa, mẹ nhìn cô ta đi!”
Cổ Tư không trợn mắt nữa, tiếp tục tỏ vẻ vô tội.

Cô không dám nhớ lại cuộc sống uất ức trước đây.

So với hiện tại, trước đây cô chết quách đi còn hơn.

Bà Trì già trái non hột, sao trước đây cô lại để bà ta bắt nạt thê thảm như vậy!
Thật là vô lý!
Bà cụ nhìn Cổ Tư, song cô vẫn vững vàng, không để lộ biểu cảm dư thừa.

Tùy Mị bên cạnh vỗ lưng bà Trì: “Bác đừng giận, chắc là cô Cổ không có ý khác đâu.

Có lẽ cô ấy uống thuốc dạ dày nên khó chịu, cô đừng nghĩ nhiều.”
Bà Trì nhìn Tùy Mị, mãi lâu sau mới nguôi ngoai.

Tiếp đó, bà ta đè thấp giọng nói: “Cháu hiền lành thật đấy, còn tìm cớ thay người khác.”
Cô Tư cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.


Cô vẫn chưa ăn no.

Trì Uyên ngồi im, vẻ mặt vô cảm.

Bà cụ cũng dần khôi phục như thường, cầm giấy ăn bên cạnh lau miệng: “Xem ra tôi không thể ăn tiếp bữa cơm này.”
Nói rồi bà cụ đứng dậy, người giúp việc đứng cạnh cửa vội vàng đi tới.

Bà cụ đứng quay lưng về phía mọi người: “Mọi người ăn đi.”
Rõ ràng là bà cụ đang tức giận.

Bà Trì không ngờ mẹ chồng sẽ phản ứng như vậy: “Ôi mẹ ơi, sao mẹ lại không ăn nữa? Mẹ chưa ăn mấy miếng mà.”
Bà ta cuống quít đứng dậy, đi tới cạnh bà cụ.

Cổ Tư cúi đầu ăn cơm, không hề bị ảnh hưởng.

Tử Thư bên cạnh lén đặt đũa xuống.

Nếu biết trước thì anh ta sẽ không ở lại ăn c.

[Diendantruyen.Com] Yêu Lại Từ Đầu

Tử Thư vội vàng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, làm như không có gì xảy ra.

Trì Uyên không muốn ăn nữa.

Anh quay sang nhìn Cổ Tư, cô nàng này không bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi.

Cô vẫn ăn ngon miệng.

Trì Uyên nhìn cô một lúc, gắng gượng ăn tiếp.

- ---------------------------.

 
Chương 83





Ngáng chân Cổ Tư ăn nhanh, cũng không theo quy củ gì.

Ngược lại, Tùy Mị ngồi đối diện thật sự là con nhà khuê các xuất sắc.

Cô ta ăn cơm tao nhã chẳng khác nào đang thi sắc đẹp.
Cố Tư tranh thủ thời gian nhìn Tùy Mị, không biết lúc trước mình có ăn cơm như thế không?
Trông thật không tự nhiên.

Cô ăn nhanh, tất nhiên cũng đặt đũa xuống trước người khác.

Cô cầm khăn ăn lau miệng lại lau tay.
Cố Tư còn ợ một tiếng và ngả người vào thành ghế phía sau với tư thế không tốt lắm, “Này, phòng của tôi.”
Trì Uyên quay đầu nhìn cô.

Cô ngẫm nghĩ lại nuốt câu định nói xuống, “Anh ăn đi, ăn xong lại nói.”
Trì Uyên ăn thêm vài miếng rồi đặt đũa xuống.

Tùy Mị thấy thế cũng dừng lại.

Bên kia, Tử Thư tất nhiên cũng ngại ăn tiếp.


Trì Uyên lau miệng và lau tay rất từ tốn, sau đó đứng dậy, “Cô theo tôi qua đó.

Phòng của Cổ Tư là do bà Trì thu xếp.

Chỗ đó cách phòng của Trì Uyên rất xa.

Cô đi tới cuối hành lang, tới phòng có ánh sáng kém nhất.

Trì Uyên bước vào phòng và nhíu mày.

Anh nhớ lúc trước phòng này bỏ không, chỉ để mấy đồ không dùng tới.

Trong nhà có nhiều phòng đã được thu dọn mà bà Trì lại quét dọn phòng này cho Cố Tư ở.

Đúng là tốn công tốn sức thật.

Trì Uyên quay đầu nhìn người giúp việc, “Đổi phòng khác.”
Người giúp việc nhìn Trì Uyên hơi khó xử, “Nhưng bà chủ đã bỏ ít đồ trong các phòng khác rồi, nói là nói là không tiện.”
Cổ Tư suýt bật cười.

Thật ra bà Trì không phải là người quá khôn khéo Nếu không phải bà ta cưới được một người chồng tốt và sinh ra một đứa con trai ngoan.

Chắc hẳn bà ta đã không thể sống được trong cuộc tranh đấu gia tộc này.

Nhà họ Trì đông người, tổng cộng có bốn chi.

Bà Trì là bà chủ chi thứ nhất nhưng rõ ràng chỉ là rác rưởi so với bà chủ chi thứ hai, thứ ba.

Nếu không phải Trì Uyên có tiếng nói trong công ty, không ai dám chọc vào.

Bà Trì hoàn toàn không có năng lực làm mưa làm gió trong nhà.

Lại như bây giờ, bà ta muốn ngáng chân mình cũng làm rõ ràng như vậy.

Không hề biết cách che giấu Lúc này, nếu không có ông cả và Trì Uyên làm chỗ dựa, với tính tình này, bà ta sớm muộn gì cũng sẽ bị mấy bà kia chơi chết.

Cổ Tư không nói lời nào, chỉ dựa vào bức tường bên cạnh và khoanh tay chờ Trì Uyên quyết định.


Anh có phần bất đắc dĩ, “Loại chuyện này… thật là “
Anh ở trên thương trường nhiều năm như vậy, sao không hiểu được loại cong vẹo rõ ràng thế này.

Anh nhìn người giúp việc, “Không còn một phòng trống nào à?”
Người giúp việc nhìn Cổ Tư ấp ủng nói, “Có, thật ra thì có một phòng nhưng bà chủ nói phòng đó là dành cho là dành cho…
Người giúp việc xấu hổ nói.

Bà Trì nói phòng đó là chuẩn bị cho Tùy Mị.

Phòng đó ở ngay bên cạnh phòng của Trì Uyên.

Vào ngày Trì Uyên ly hôn với Cố Tư, bà ta đã sai người dọn dẹp.

Bà ta nói muốn mời Tùy Mị tới nhà chơi, dù sao cũng phải chuẩn bị sẵn cho người ta một phòng có thể dùng tới bất kỳ lúc nào.

Vì vậy phòng ở bên đó.

Trì Uyên nhìn người giúp việc.

Người giúp việc còn chưa nói hết thì anh đã hiểu rồi.

Anh dứt khoát xoay người, đi về phía đầu hành lang khác, “Bây giờ mở cửa phòng đó cho cô Cố”
Người giúp việc tất nhiên không dám trái lời, vội vàng chạy qua mở cửa một phòng, “Là phòng này.”
Cổ Tư đi qua và đứng ở cửa nhìn, không khỏi thổn thức.

Căn phòng này thật sự được bỏ nhiều công sức trang trí đấy.


Vừa nhìn cũng biết đồ vật bên trong đều được lựa chọn cẩn thận.

Ga trải giường là hoa hướng dương.

Cả mặt giường là một bông lớn với màu vàng óng, trông rất có sức sống.

Bàn trang điểm bên cạnh rất thú vị, phong khách Châu Âu.

Ghế cuối giường chắc cùng một bộ với cái giường, nhìn rất thoải mái.

Càng chưa nói những tủ quần áo này.

Cổ Tư lại suýt phì cười.

Sao bà Trì này không trang trí thành phòng cưới luôn đi Vậy chẳng phải sẽ bớt được tất cả các khâu trung gian à?
Trì Uyên nhìn căn phòng này cũng có hơi kích động.

Anh nhéo xương lông mày, quay đầu nhìn Cổ Tư, “Cô ở đây đi.”
- ---------------------------.

 
Chương 84





Không có tư cách Cổ Tư tất nhiên sẽ không khách sáo.

Hơn nữa, cô còn muốn biết sau khi mình vào ở phòng này, bà Trì sẽ có phản ứng gì.

Điều này quả thật làm cô rất chờ mong.
Cố Tư kéo vali vào trong phòng, quan sát xung quanh và tỏ ra rất hài lòng.

Người giúp việc đứng ở cửa nhìn rồi vội vàng rời đi.

Trì Uyên đứng dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn Cổ Tư.

Cô xem qua một lượt, khi thấy Trì Uyên như vậy thì cười hì hì, “Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Sao thế? Lúc trước tôi chọc cho mẹ anh tức giận trong bữa cơm, giờ anh muốn tính sổ với tôi à?”
Cô ngồi trên giường nhún vài cái rồi cúi đầu khẽ sở, “Ừ, còn rất mềm, cái giường này cũng không rẻ đâu.”
Cô nói xong lại ngẩng đầu nhìn Trì Uyên.

Anh vẫn nhìn cô với vẻ mặt đó, không giống như đang tức giận.

Mà giống như hơi tò mò.

Cổ Tư đột nhiên có ý đùa dai.

Cô vỗ nhẹ vào chỗ giường bên cạnh mình, “Này, anh nói xem, có phải ở trên này sẽ đặc biệt thoải mái không?”
Cô nói xong lại nghiêng đầu mỉm cười với Trì Uyên, dáng vẻ kia là có ý muốn dụ dỗ người khác.


Tầm mắt của Trì Uyên đảo qua trên người Cổ Tu.

Hai lượt từ đầu đến chân lại từ chân đến Sau đó anh bỗng cười, “Có thời gian, thật ra có thể thử xem Cổ Tư hơi kinh ngạc.

Trì Uyên học được cách thả thính ngược à?
Không tệ, thật sự có tiến bộ.

Cô cảm thấy mình không thể thua kém, lại cố tìm vài câu để thả thính lại.

Kết quả Cổ Tư còn chưa kịp nói gì, đã nghe có người nói chuyện ở đầu hàng lang bên kia, “Anh Uyên, bên này không có chuyện gì, vậy em đi trước đây.”
Là giọng nói của Tùy Mị, nghe như đang ở rất gần cửa.

Cổ Tư đứng phắt dậy.

Chỉ với vài bước chân, cô đã đi tới cửa.

Trì Uyên dựa vào một bên khung cửa, Cổ Tư lại bám vào khung cửa bên kia và thò đầu ra ngoài.

Tùy Mị thật sự đang đứng cách đó không xa với vẻ điềm tĩnh.

Vì vậy Cổ Tư cũng cười, “Cô đừng đi.

Cô mới tới không lâu, qua nói chuyện một lát đã.”
Tùy Mị không bất ngờ khi nhìn thấy Cố Tư, còn cong môi cười, “Hôm nay thì thôi.

Tôi thấy hai người đều mệt mỏi, nên nghỉ ngơi cho khỏe đã.

Hôm nào có thời gian rảnh, tôi sẽ qua chơi với hai người sau.”
Quả nhiên là con nhà khuê các, bất kể trong tình cảnh nào cũng không hoang mang lo SỢ.

Cổ Tư thật ra bội phục cô ta.

Cô gật đầu, “Vậy cô đi thong thả nhé.”
Tùy Mị còn vẫy tay với cô, cuối cùng liếc nhìn Trì Uyên rồi mới xoay người rời đi.

Cổ Tư nhìn Tùy Mị biến mất ở đầu cầu thang tầng hai, sau đó chép miệng, “Số đào hoa của anh không phải vừa đâu.”
Trì Uyên không nhìn đầu cầu thang bên kia nữa, xoay người quay về phòng mình.

Hai phòng cách một bức tường, cửa của hai phòng cũng sát cạnh nhau.


Trì Uyên thật ra vẫn đứng ở bên này, chỉ quay người là về phòng của mình.

Chỗ này không tính là phòng riêng của anh lúc trước là phòng của Cổ Tư và anh.

Cô vẫn bám vào khung cửa và thò đầu ra ngoài.

Nhưng cô đã không còn cười nữa.

Cô đã không còn tư cách bước vào căn phòng kia.

Cổ Tư ngẫm nghĩ rồi đóng cửa phòng này lai.

Cô đi qua mở tủ quần áo ra.

Quả nhiên, bà Trì chuẩn bị cho Tùy Mị rất nhiều quần áo.

Còn có rất nhiều áo ngủ nữa.

Cổ Tư dùng đầu ngón tay móc từng cái ra xem.

Ái chà, kiểu dáng cái này còn thật sự táo bạo đấy.

Thật ra mặc hay không mặc nó cũng chẳng có gì khác nhau.

Cổ Tư lại xem những cái khác, kiểu dáng đều tương tự nhau.

Nếu Tùy Mị ở phòng này, không biết cô ta có ngại mặc những bộ này lên người không nhỉ?
Dù sao bản thân cô vẫn hơi xấu hổ.


Trong tủ treo quần áo còn có một cái gương thử đồ.

Cổ Tư ướm thử Tùy Mị cao hơn cô một chút.

Lúc nhỏ cô ăn uống không đủ dinh dưỡng nên không có được đôi chân dài.

Nhưng cũng may là dáng người còn tạm được, chiều cao thế này là vừa vặn rồi.

Tủ quần áo rất lớn, Cổ Tư treo mấy bộ quần áo của mình ở một phía khác, sau đó đi vào phòng tắm sát bên cạnh.

Cô có cảm giác phòng tắm này mới được cải tạo lại.

Bên trong còn có một bồn tắm massage lớn.

Bà Trì suy nghĩ thật chu đáo.

Nhưng chắc bà ta không đoán được mình sẽ ở trong phòng này.

Cô chờ được nhìn thấy bà Trì hộc máu.

- ---------------------------.

 
Chương 85





Tôi cho bác biết, tốt nhất đừng khiêu khích tôi Trì Uyên ở trong phòng thu dọn một lát mới ra ngoài.

Tử Thư vẫn chờ ở dưới.

Hai người đi thẳng tới công ty.

Cổ Tư đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống.

Góc độ này không khác với vị trí trong phòng của Trì Uyên là mấy.
Cô nhìn Trì Uyên và Tử Thư đi về phía bãi đỗ xe của nhà tổ.

Cảm giác chẳng khác nào rất nhiều ngày trước đây.

Cô dùng ánh mắt để tiễn chồng ra ngoài.

Thật ra điều này chẳng có gì hay để nhìn theo cả.
Lúc trước cô đã làm vậy rất nhiều ngày.

Trì Uyên chưa bao giờ biết cô nhìn anh đi làm mỗi ngày.

Từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ làm bản thân mình cảm động.

Thật buồn cười.


Cổ Tư chờ tới khi không nhìn thấy hai người nữa mới kéo rèm cửa sổ qua, quay trở lại giường.

Mặc dù cô đã ngủ trên đường nhưng vẫn thấy khó chịu.

Cô lăn qua lăn lại trên giường để tìm một tư thể thoải mái.

Nhưng cô duy trì tư thế này chưa được bao lâu đã nghe có tiếng gõ cửa vang lên.

Đồng thời bên ngoài còn có tiếng gọi của bà Trì, “Cổ Tư, cô ra đây cho tôi.

Phòng này không phải dành cho cô, ra ngay”
Nghe giọng điệu có vẻ rất tức giận.

Cổ Tư cười ha ha, nằm ngửa mặt nhìn trần nhà với tâm trạng rất tốt.

Bà Trì gõ cửa vài lần mà người bên trong vẫn không ra.

Bà ta tức giận quay đầu nhìn người giúp việc bên cạnh, “Chìa khóa đâu? Mở cửa cho tôi.”
Người giúp việc ép giọng xuống nói, “Bà chủ không nên làm ầm ĩ về chuyện này.

Vừa nãy, bà cụ đã mất hứng rồi.”
Bà Trì khựng lại rồi nghiến răng nghiến lợi, “Đây không phải là vấn đề tôi có làm ầm ĩ hay không? Cô xem thử đi, đây là bắt nạt đến trên đầu tôi rồi.

Cô ta làm phản rồi.”
Dù thế nào thì bà Trì cũng không nhịn được.

Lúc trước tính tình Cổ Tư thế nào, không ngờ bây giờ mơ tưởng chống lại bà ta.

Đúng là không nhìn lại xem mình có bao nhiêu bản lĩnh Bà ta giục người giúp việc, “Mau lên, mau lên, mở cửa đi.”
Trong tay người giúp việc có chìa khóa.

Bà ta ngẫm nghĩ rồi mở cửa ra.

Trong phòng hơi tối, Cố Tư đang nằm ở trên giường.

Bà Trì vừa nhìn thấy Cố Tư nằm giang tay giang chân trên cái giường mà mình tổn bao công sức chuẩn bị, cơn giận phừng phừng bốc lên.

Mọi thứ trong này đều do bà ta tự mình chọn lựa, tất cả đều chuẩn bị cho Tùy Mị.

Bây giờ không ngờ lại… không ngờ lại bị Cổ Tư chiếm mất.

Làm sao bà Trì có thể không tức giận được?
Bà ta bước nhanh tới bên giường, “Cố Tư, cô dậy cho tôi.


Đây là phòng mà cô có thể vào à? Cô ra ngoài cho tôi.”
Cổ Tư vẫn nằm trên giường nhìn trần nhà, nói với giọng điệu yếu ớt, “Tôi khuyên bác hãy để tôi được yên tĩnh, đừng ép tôi kéo con trai bác xuống nước.

Cô nói rất bình thản nhưng đã thành công làm bà Trì dừng lại.

Bà ta trừng mắt nhìn Cố Tư với vẻ vô cùng giễu cợt, “Cổ Tư, cô ra ngoài một chuyến thì không biết mình là ai nữa, đúng không? Tôi cho cô biết, A Uyên nhà chúng tôi chẳng qua thấy cô đáng thương mới chứa chấp cô thôi, cô đừng được đà lấn tới.

Cô mau cút ra ngoài cho tôi.

Loại người như cô không xứng được ở phòng này.” Cổ Tư dường như hết cách, chậm rãi ngồi dậy và nhìn bà Trì.

Nếu nói lúc trước cô gặp bà Trì luôn phải nhượng bộ, vậy bây giờ lại bất đắc dĩ và có chút giễu cợt.

Cố Tư mỉm cười, “Thấy tôi đáng thương à?”
Cô chậm rãi gác hai chân lên mép giường.

Cho dù ánh sáng trong phòng không tốt nhưng cô vừa liếc qua đã thấy một chai nước hoa được đặt trên bàn trang điểm.

Ừ chắc là mới mua.

Trông có vẻ là thương hiệu cao cấp đấy.

Cố Tư nói tiếp, “Bác à, làm phiền bác hỏi con trai bác cho rõ tình hình rồi hằng nói, nếu không tôi sẽ phì cười mất.”
Cổ Tư đứng lên và đi qua kéo rèm cửa sổ ra.

Cô nhìn ra ngoài, nói tiếp, “Tôi cho bác biết, con trai bác đi công tác chuyển này mà không có tôi thì mất hết danh tiếng rồi.”
Bà Trì không hiểu chuyện trên thương trường.

Trong mắt bà ta, Trì Uyên giống ba anh, đều là người chẳng có gì là không làm được.

Bà ta hoàn toàn không tin lời Cổ Tư nói.


Cô mở cửa sổ ra.

Lúc này trời hơi nóng, gió thổi tới cũng ấm áp.

Bà Trì “phì” một tiếng, “Cổ Tư, tôi vốn thấy mặt cô dày, không biết rõ thân phận của mình lại cứ nhất quyết bám chặt lấy thứ không thuộc về mình không chịu thả.

Nhưng bây giờ xem ra, tôi rõ ràng đã đánh giá cô quá cao rồi.

Cô mọc ra cái miệng mà lời nào cũng dám nói.

Da mặt này của cô thật sự chẳng đáng tiền.”
Cổ Tư lại cười, “Trì Uyên có người mẹ như bác, thật may là chưa bị ép chết.”
Bà Trì định mở miệng chửi người.

Nhà họ Trí này, ngoại trừ bà cụ thì có ai dám nói chuyện với bà ta như vậy?
Nhưng bà Trí vừa há miệng, còn chưa kịp nói gì.

Cô Tư đã nói tiếp.

Lần này giọng cô đã lạnh hơn, “Tôi cho bác biết, nác đừng chọc cho tôi mất hứng.

Nếu tâm trạng tôi không tốt, sơ ý tiết lộ chuyện tôi và Trí Uyên đã ly hôn thì danh tiếng con trai bảo bối của bác cũng kết thúc đấy.”
- ---------------------------.

 
Chương 86





Đây là lần đầu tiên bác khiêu khích tôi Bà Trì thật sự không biết Trì Uyên đã gặp phải chuyện gì trong chuyến công tác này.

Chẳng qua bà cụ đã dặn bà ta tuyệt đối không được truyền chuyện ly hôn của Trì Uyên ra ngoài.

Bà cụ cũng không nói rõ lý do.
Nhưng bà cụ đã rất nghiêm túc khi nói lời này.

Cho nên bà Trì cảm giác chuyện này chắc hẳn có thể mang đến hậu quả rất nghiêm trọng.

Bây giờ thấy Cố Tư dùng nó để bắt chẹt mình với vẻ dự tính trước mọi việc.

Bà ta chợt thấy ớn lạnh.
Có lẽ chuyện này thật sự rất nghiêm trọng.

Nhưng bà Trì đã quen bắt nạt Cổ Tư, bây giờ bị cô ép ngược thì chắc chắn không thoải mái.

Bà ta cứng cổ nói, “Cô dám.

Cổ Tư phì cười.

Cô bước tới trước bàn trang điểm, cầm chai nước hoa mới mua kia lên.

Sau đó, cô chẳng quan tâm, ném thẳng vào bức tường bên cạnh và nói, “Bác xem tôi có dám không?”

Chai nước hoa bay qua, cách mặt bà Trì không xa và đập vào bức tường phía sau.

Cô ném hơi mạnh, chai nước hoa bằng thủy tinh đập vào tường và “rắc” một tiếng rất rõ ràng.

Bà Trì giật mình trước động tác này của Cổ Tu.

Bà ta rụt cổ lại.

Thậm chí bà ta còn cảm giác được nước hoa bắn lên lưng mình.

Chai nước hoa vỡ nát, mùi nước hoa lập tức nồng nặc khắp cả phòng.

Mùi hoa nhài.

Bà Trì trợn trừng mắt, quả thật không dám tin Cổ Tự không chỉ chống lại mình, còn dám ra tay tàn nhẫn với mình như vậy.

Điều này quả thật là… quả thật là coi trời bằng vung rồi.

Cổ Tư lạnh lùng nhìn bà Trì, không hề luống cuống.

Cô nói, “Tôi cho bác biết, bác tốt nhất đừng khiêu khích tôi.

Bây giờ con trai bác còn phải nói chuyện tử tế với tôi đấy.

Bác bớt giở trò khôn vặt đi.

Nếu tôi mất hứng mà kéo Trì Uyên xuống nước, vậy đừng trách tôi không nhắc nhở bác trước.”
Bà Trì cắn răng, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài.

Người giúp việc vội vàng qua đỡ bà ta, “Bà chủ, nếu làm ầm ĩ lên thì bà cụ sẽ tức giận đấy.

Bà Trì tức giận tới mức ngực phập phồng lên xuống.

Bà ta được cưới vào nhà họ Trì nhiều năm như vậy, còn chưa từng bị ai trực tiếp không nể mặt như vậy.

Cho dù có đôi lúc bà ta vô lý, mọi người trong nhà họ Trì ít nhiều vẫn cho bà ta chút thể diện.

Nhưng hôm nay, Cổ Tư, kẻ không có gia giáo này.

Đã làm bà ta nhiều lần bẽ mặt.


Cô ta thật sự là…
Bà Trì siết chặt nắm tay.

Cổ Tư không hề chột dạ, còn có vẻ dữ tợn hơn cả bà ta.

Bà Trì đứng im, hít sâu vài hơi rồi mới chậm rãi xoay người.

Bà ta nói với người giúp việc, “Chúng ta đi thôi.

Không cần tính toán với kẻ vô giáo dục làm gì.”
Cổ Tư nói, “Lần đầu tiên.

Bà Trì sửng sốt, quay đầu nhìn cô.

Cổ Tư lạnh lùng nhếch môi, “Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.

Đây là lần đầu tiên bác khiêu khích tôi, tôi ghi nợ cho bác.

Nếu nhiều lần, tôi chẳng biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Đây là uy hiếp trắng trợn.

Bà Trì chỉ tay vào Cổ Tư, “Cô…
Chắc hẳn bà ta muốn nói vài lời khó nghe, kết quả Cổ Tư đã ngắt lời luôn, “Tôi thật sự phải lấy điện thoại di động ra, quay lại từng lời nói, hành động có giáo dưỡng của bà chủ nhà họ Trì cho người khác xem, để họ biết mẹ của Trì Uyên bình thường trông thế nào.”
Bà Trì vội vàng thả tay xuống.

Người giúp việc bên cạnh cũng là một người thông minh nhanh trí.

Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, bà ta vừa nhìn đã biết ai chiếm thượng phong, ai bị thua thiệt.


Bà ta kéo áo bà Trì, “Được rồi, bà chủ, chúng ta ra ngoài thôi.

Giờ trưa rồi, bà thường nghỉ trưa mà?”
Bây giờ bà Trì đang tức giận, làm sao còn có thể ngủ được?
Nhưng bà ta vẫn mượn lời người giúp việc nói để xuống thang, “Đi thôi.”
Khi hai người đi tới cửa, Cổ Tư lại nói, “Đóng cửa cho tôi.”
Bà Trì không nhúc nhích.

Người giúp việc xoay người và đóng cửa lại.

Một phòng đầy mùi hoa nhài làm Cổ Tư ngửi thấy đau đầu.

Cũng may cô mở cửa sổ trước.

Cô nhớ trên người Tùy Mị cũng có mùi hoa nhài.

Bà Trì này thật sự giỏi lấy lòng người khác.

Mà bà Trì đứng ở cửa nghiến răng nghiến lợi, gương mặt vặn vẹo.

Tay bà ta run rẩy, lấy điện thoại tìm số của Trì Uyên
- ---------------------------.

 
Chương 87





Chuẩn bị mách tối Sau khi chọc cho bà Trì tức giận bỏ đi, Cố Tư quay lại giường nằm, trong lòng rất thoải mái.

Hơn nữa, cái giường này đúng là mềm mại dễ chịu thật.

Cô không thấy buồn ngủ nên cứ nằm vậy, nếu không cũng chẳng biết phải làm gì.
Cổ Tư cứ nằm thể tới lúc trời sắp tối mới dậy.

Cô đã quá quen với nhà họ Trì.

Cô xuống giường và ra ngoài đi dạo một vòng.

Bây giờ mặt trời đã lặn, đúng lúc có thể ngắm phong cảnh bên vườn hoa.
Cổ Tư chậm rãi đi qua.

Bên đó có một cái ghế mây và lều che nắng.

Cổ Tư ngồi trên ghế lắc qua lắc lại.

Hóa ra cuộc sống của những kẻ lắm tiền thoải mái như vậy.

Cô lấy điện thoại ra và lướt mạng.

Chuyện ly hôn của cô và Trì Uyên thật sự không bị truyền ra ngoài.

Tùy Mị cũng giữ được bình tĩnh.


Dưới tình huống không biết rõ tình hình, cô ta còn có thể không dính vào chuyện nhà họ Trì.

Cổ Tư đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ, nếu cô là Tùy Mị chưa chắc đã làm được như vậy.

Chắc cô sẽ tìm người tiết lộ sự thật về chuyện ly hôn của Trì Uyên.

Thật ra phụ nữ vì tình yêu thì chuyện gì cũng dám làm.

Cô thấy đều là phụ nữ, nếu Tùy Mị thật sự làm vậy, mình cũng có thể hiểu được.

Nhưng Tùy Mị không làm vậy.

Quả nhiên là mạnh mẽ.

Cũng giữ được bình tĩnh.

Người như thế, bình thường cứ thản nhiên cũng có thể có được thứ mình muốn.

Thật ra đáng sợ nhất là làm đối thủ với loại người này.

Nhưng cũng may, bây giờ cô và Tùy Mị không tính là đối thủ.

Cô và Trì Uyên đã không còn quan hệ gì nữa.

Cổ Tư khe khẽ hát và xem tin tức giải trí.

Trì Uyên vừa về nhà, mới từ trên xe bước xuống đã nhìn thấy người bên vườn hoa.

Bên cạnh bãi đỗ xe chính là vườn hoa.

Nhà họ Trì luôn yên tĩnh.

Cổ Tư khẽ hát ở bên đó, bên này vẫn nghe được rất rõ.

Giọng Cổ Tư rất hay, hát loại tình ca này cũng giàu cảm xúc.

Trì Uyên chậm rãi bước qua, cố gắng không phát ra tiếng động.

Anh đứng bên vườn hoa nhìn Cổ Tư Chẳng biết cô xem gì trên điện thoại di động mà cười khúc khích, lúm đồng tiền mơ hồ hiện ra bên khóe miệng.

Cô cởi giày, mặc quần sooc và ngồi xếp bằng trên ghế mây.

Cô vừa khẽ hát vừa xem điện thoại.

Trước đây Trì Uyên chưa từng nhìn thấy cô lười biếng lại tùy ý như vậy.


Cổ Tự xem một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.

Chắc cô cũng nên quay về phòng rôi.

Cô thả hai chân xuống, còn chưa kịp đi giày đã nhìn thấy Trì Uyên.

Anh đút hai tay vào túi quần và đứng đó nhìn cô không biết đã bao lâu.

Cổ Tư nhướng mày, “Sếp Trì còn có thói quen nhìn trộm người khác à?”
Trì Uyên bình thản nói, “Thế này sao gọi là nhìn trộm được.

Tôi không trốn không nấp, đứng đây đã lâu, là tại cô không phát hiện ra thôi.” Cổ Tư cúi người đi giày vào.

Cổ áo của cô hơi rộng, vừa cúi đầu xuống đã lộ ra vài phong cảnh.

Trì Uyên chậm rãi chuyển tầm mắt, “Đúng rồi, lúc xế chiều tôi có qua chỗ cô ở, cầm theo ít quần áo của cô.

Cổ Tư đứng lên chỉnh lại quần áo, sau đó “ồ” một tiếng.

Thật ra số quần áo đó đều mua khi cô ở nhà họ Trì lúc trước, chúng rất đắt lại chẳng phải kiểu dáng cô thích.

Trì Uyên dẫn Cổ Tư tới chỗ xe của mình và xách một cái túi ra.

Cô không nhận lấy mà vẫn để anh cầm.

Hai người chậm rãi đi về tòa nhà chính.

Lúc bọn họ đi, có nghe tiếng xe ô tô quay về.

Chắc là người của mấy chi khác.

Lúc trước, những người này không đối xử tốt với Cổ Tư nên cô chẳng muốn chào hỏi bọn họ lắm.


Cô chỉ xem như không nghe thấy.

Trì Uyên không có phản ứng gì, cũng vờ không nghe thấy như Cổ Tư.

Hai người quay vào tòa nhà chính.

Bà Trì đang ngồi trong phòng khách, nhìn có vẻ như đang chờ Trì Uyên về.

Tư thế sắp mách tội sáng lóa như vậy làm Cố Tư suýt phì cười.

Bà Trì thoáng ngẩn người khi thấy hai người cùng bước vào, sau đó trừng mắt với cô.

Cổ Tư vung cánh tay và bước lên tầng, nói với Trì Uyên, “Vậy lát nữa anh mang quần áo lên giúp tôi nhé, cảm ơn”
Đây rõ ràng dặn dò người ta, cho dù thêm một câu cảm ơn phía sau vẫn làm bà Trì thấy khó chịu.

Bàta thông cải nhau với (ố Từ ở tƯỚt mặt Trì Uên VÌ Vậy qUáY đầu nhì Igười glÚ0 việc bên cạnh, “0ô câm lên giúp 0ô ta.”
Người giúp việc vội vàng nhận lấy cái túi trong tay Trì Uyên cầm lên phòng cho Cố Tư.

Cô nói cảm ơn người giúp việc.

Người giúp việc nói nhỏ một câu không cần.

Trước khi đi bà còn quay lại nhìn cô Tư.

- ---------------------------.

 
Chương 88





Tôi cũng từng được người ta cực kỳ yêu thương chiều.

Cổ Tư thay đổi rồi.

Thật ra vào buổi trưa, người giúp việc đã nghe bà Trì nói những lời này.
Bây giờ bà ta cẩn thận nhìn lại, Cổ Tư đúng là thay đổi thật.

Cô trở nên độc lập cũng lạnh lùng hơn.

Lúc trước, cô rất ôn hòa, thấy ai cũng cười, đối xử với đám người giúp việc cũng rất tốt.

Nhưng vừa rồi, cô nói cảm ơn với giọng điệu thản nhiên mà không hề có cảm xúc gì.
Cô lúc trước không như vậy.

.

Truyện Lịch Sử
Người giúp việc ra ngoài và đóng cửa lại, sau đó chậm rãi xuống tầng.

Dưới tầng, bà Trì tất nhiên đang mách tội.

Bà ta nói Cổ Tư chống đối mình, thách thức mình thế nào.

Bà ta còn nói cô suýt ra tay với mình.


Ban đầu Trì Uyên không có phản ứng gì, chỉ khi nghe tới câu cuối mới nhíu mày, “Cô ấy đánh mẹ à?”
Bà Trì có vẻ mất tự nhiên, “Vậy thì cũng không phải.

Sao cô ta dám to gan như vậy được? Chẳng qua cô ta ném vỡ chai nước hoa mẹ mua ngay trước mặt mẹ.”
Bà Trì vừa nói đến đây lại vô cùng tức giận.

Lúc đó, chai nước hoa bay qua sát mặt bà ta.

Nếu lệch một chút thôi, có lẽ đã đập trúng mặt bà ta rồi.

Trì Uyên gật đầu, “Chỉ vỡ một chai nước hoa thôi, mẹ thích thì con sẽ mua cho mẹ chai khác”
Bà Trì tặc lưỡi và hơi mất hứng, “Cái gì mà chỉ một chai nước hoa.

Con không hiểu ý mẹ à? Con không thấy thái độ của cô ta lúc đó thôi.

A Uyên, con đón loại phụ nữ này về làm gì? Lúc trước con và cô ta chưa ly hôn, mẹ không nói làm gì.

Nhưng bây giờ hai đứa đã ly hôn, nhà họ Trì chúng ta đâu cần phải giúp đỡ cô ta.”
Trì Uyên nghĩ ngợi, “Chuyện này có hơi phức tạp.

Lát nữa ba về, con sẽ nói với mọi người luôn.

Nhưng bây giờ Cổ Tư nhất định phải ở lại đây.

Mẹ, mẹ đừng bắt nạt cô ấy nữa.”
Anh nghiêm túc nói với bà Trì, “Thật ra con biết hết những chuyện mẹ làm trước đây, chẳng qua không muốn quan tâm thôi.

Con biết mẹ vẫn đối xử rất tệ với cô ấy”
Bà Trì mím môi và không nên được cơn giận, ấp ủng nói một câu, “Sao mẹ có thể đối xử tệ với cô ta chứ?”
Bà ta dài mặt ra, “Gia đình cô ta như vậy vẫn được cưới vào nhà chúng ta, đã coi như mẹ đối xử với cô ta không tệ rồi.

Nếu là gia đình người khác, không chừng còn xem cô ta như người giúp việc đấy”
Trì Uyên không thích nói đạo lý với bà Trì.

Bao lâu nay, Trì Chúc nói đạo lý với bà ta cũng không có tác dụng.

Anh chỉ có thể nói, “Sau khi cô ấy lấy con đã gắn liền với con.

Mẹ nhìn cô ấy thế nào, thật ra chẳng khác nào đang nhìn con như vậy.”
“Sao con có thể giống cô ta được?” Bà Trì trừng hai mắt, “Con là người thừa kế của nhà họ Trì chúng ta, tương lai cả nhà họ Trì đều là của con.”
Trì Uyên không muốn nghe nhất là những lời này.


Anh quyết định đứng lên, “Con lên tầng thay quần áo đây.

Chờ lát nữa ba trở về, mọi người đông đủ, con sẽ nói cụ thể về chuyện của con và Cổ Tư.

Bà Trì biết Trì Uyên không muốn nghe chuyện nhà chuyện cửa của mình.

Nhưng bà ta đã giận dỗi cả một buổi chiều.

Không nói ra sẽ nghẹn chết mất.

Trì Uyên đi thẳng lên tầng.

Khi tới cửa phòng mình, anh dừng lại và cẩn thận lắng nghe.

Anh không nghe thấy có tiếng động nào bên phòng của Cổ Tư Trì Uyên mở cửa vào phòng và thay quần áo ở nhà.

Lúc đi ra, anh không nhịn được lại gõ cửa phòng Cổ Tư.

Sau đó, anh nghe bên trong vọng ra tiếng bước chân, cửa phòng được mở ra.

Mùi hoa nhài nồng nặc phả ra.

Cổ Tư bình thản, “Mẹ anh mách tội xong rồi?”
Trì Uyên thấy hơi buồn cười, “Sao buổi chiều cô lại phát sinh mâu thuẫn với mẹ tôi vậy?”
Cổ Tư hừ lạnh, “Bà ta cố ý tới gây sự, tôi tất nhiên không thể nhịn được.

Lần này Trì Uyên cười thật, “Chẳng phải trước đó cô vẫn nhịn được sao?”
Vừa nói đến đây thì Cổ Tư lại tức giận.

Cô nhìn Trì Uyên với vẻ khó chịu, “Nếu chẳng phải lúc trước sợ anh đứng giữa khó xử, anh tưởng tôi có thể nhịn được lâu như vậy sao? Đúng là nhà các anh giàu thật, giàu thì có thể tùy tiện sỉ nhục người khác à? Thật nực cười.”

Trì Uyên không nhịn được giơ tay lên, muốn đặt lên đỉnh đầu của Cổ Tư.

Chẳng qua tay đưa lên giữa không trung đã dừng lại.

Anh dường như bất ngờ trước hành động này của mình, hơi cứng người rồi thả tay xuống.

Anh thở ra một hơi, “Tính mẹ tôi thỉnh thoảng hơi tệ nhưng cũng hết cách rồi.

Ba tôi luôn chiều bà ấy.

Sau này cô đừng tính toán với bà ấy nữa, cố gắng tránh đi.”
Cố Tư trợn mắt, “Tôi sẽ không làm vậy đâu.

Sao tôi phải trốn tránh? Lúc trước, tôi cũng được ông nội tôi cưng chiều hết mực.

Nếu ông ấy ở đây, chắc chắn sẽ bảo tôi không phải sợ ai hết.

Chẳng qua các người thấy tôi không có chỗ dựa, mới dám trắng trợn bắt nạt tôi như vậy thôi.”
Dù Cổ Tư nói lời này rất bình tĩnh nhưng chẳng hiểu sao Trì Uyên lại chấn động.

Anh rất nghiêm túc nhìn mặt Cổ Tư.

- ---------------------------.

 
Chương 89





Sau này bớt can thiệp vào chuyện của nó đi Mãi sau, Trì Uyên mới thở dài, “Đúng là chúng tôi có lỗi với cô.”
Anh chưa từng gặp ông nội của Cổ Tư nhưng có nghe ông nội mình nhắc tới người này.

Hai ông cụ từng sống chết vì nhau.

Nếu không phải vậy, ông cụ đã không yêu cầu mình nhất định phải cưới Cổ Tư.
Trì Uyên nghĩ ngợi, “Được rồi, dưới nhà đã nấu cơm xong.

Lát nữa, cô nhớ xuống ăn cơm đấy.”
Cố Tư gật đầu.

Anh quay đầu rời đi.

Cô chờ một lát mới đóng cửa lại.

Cô đang chơi game, điện thoại còn ném ở lên giường.
Không cần suy nghĩ, chắc chắn là thua rồi.

Cô đi qua lấy điện thoại và thoát khỏi trò chơi, sau đó ngồi trên giường nhìn ra ngoài.

ở nhà họ Trì thật sự chán chết đi được.

Người ở đây không thích cô.

Nói thật, cô cũng chẳng thích những người trong nhà này.


Người nào người nấy đều không thích.

Mỗi ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy người mình không thích, thật sự muốn lấy mạng mà.

Cổ Tư đặt hai tay trên đùi, xoa tới xoa lui.

Trong đầu cô còn mải suy nghĩ.

Bây giờ cô có tiền, cần gì phải sống ấm ức như vậy?
Cô phải phóng túng chứ! Nếu cầm nhiều tiền còn phải sống cuộc sống như trước thì quá uất ức rồi.

Cổ Tư liếm môi.

Nhưng sống phóng túng thế nào cũng là một chuyện cần phải cẩn thận nghiên cứu đấy.

Cô không biết phải làm sao.

Sống nghèo quá lâu bỗng giàu lên, cô thật sự có hơi bối rối.

Ở nơi khác, Trì Uyên ngồi trong phòng sách.

Bà cụ, Trì Chúc và bà Trì Phương Kỳ đều ở đây.

Trì Uyên kể đại khái về chuyện quan trọng đã xảy ra trong chuyến công tác của mình lần này.

Trì Chúc hơi nghiêm mặt, thật ra không nhắc tới Cổ Tư mà chỉ hỏi Trì Uyên, “Sao con có thể để người ta tính kế như vậy chứ?”
Trì Uyên lộ không cảm xúc, “Là con sơ suất, không ngờ bọn họ sẽ làm như vậy!”
Trì Chúc kinh doanh trong thương trường lâu rồi, ông ta không quá chấn động về chuyện này.

Bà cụ ở bên cạnh gật đầu, “Vậy bây giờ tập đoàn Vạn Phong còn liên hệ với cháu không?” Trì Uyên “Có” một tiếng, “Hôm nay bọn họ có gọi điện thoại qua nhưng cháu không nghe máy.”
Ở dưới tình huống điều kiện hợp tác ban đầu không tệ mà còn ra tay với người ta, có lẽ tiếp sau chắc hẳn sẽ còn không ít thủ đoạn bi oi.

Không chừng sau đó còn có thể làm ra chuyện gì nữa.

Bà cụ thở hắt ra một hơi, “Cứ tạm thời để Tiểu Tư ở lại bên này.

Vào lúc này, đúng là không thể để lộ ra chuyện hai đứa các cháu ly hôn được, dễ bị người ta lấy ra làm ầm ĩ.

Nhiều năm như vậy, nhà họ Trì có không ít kẻ thù.

Người bên ngoài không có năng lực phản đoán đúng sai, thường nghe gió tưởng mưa.

Đến lúc đó, nếu bị người ta liên thủ tính kế thì rắc rối lắm.

Bà cụ nói xong lại quay đầu nhìn bà Trì Phương Kỳ, “A Kỳ, sau này con nên bớt lại đi.


Bây giờ Tiểu Tư không liên quan gì đến Trì Uyên nữa, con ít bày ra cái giá mẹ chồng thôi.” Bà Trì mím môi, mãi mới nói một câu biết rồi”.

Trì Chúc nhìn Trì Uyên, “Bên phía các chú con không biết rõ về chuyện ly hôn.

Đến lúc đó, ba sẽ nói với bọn họ là con và Cố Tư cuối cùng không ly hôn nữa.

Chắc bọn họ sẽ không lắm lời về chuyện này đâu!”
Bà cụ nghe Trì Chúc nói vậy lại nhìn bà Trì.

Bà ta không dám nhìn bà cụ.

Còn không chờ Trì Uyên và Cổ Tư đi làm thủ tục ly hôn, bà ta đã nói ầm lên với trong nhà về chuyện hai người sẽ ly hôn.

Bà ta còn dẫn Tùy Mị qua lại với các chi để cô ta làm quen với hoàn cảnh xung quanh.

Bây giờ Cổ Tư lại được Trì Uyên đón về.

Chẳng biết trong lòng những người này sẽ nghĩ thế nào.

Trì Chúc nhìn bà Trì cũng có chút bất lực, “A Kỳ, sau này bà đừng can thiệp vào chuyện của A Ngự nữa.”
Bà Trì hít một hơi, “Được, tôi biết rồi.”
Mọi chuyện đã nói xong, bà cụ đứng lên, “Cũng đến giờ rồi, chúng ta xuống ăn cơm đi.”
Bà Trì qua đỡ bà cụ.

Mấy người cùng đi xuống.

Lúc bọn họ xuống dưới tầng, thấy Cố Tư đang ngồi trong phòng ăn và đã bắt đầu ăn.

Cô chẳng đợi ai cả.

Cô ăn một mình vẫn rất hăng hái.

Bà Trì không nhịn được, nói nhỏ với bà cụ, “Mẹ, mẹ xem cô ta đi.


Làm gì có dáng vẻ của một đứa con gái đứng đắn chứ?”
Bà cụ nhìn Cổ Tư.

Cô giống như ở nơi không người, chắc hẳn thấy thức ăn không tệ nên ăn rất vui vẻ.

Để người ta nhìn, ngược lại càng ngon miệng hơn.

Bà cụ thở dài, Qua ăn cơm đi”
Sắc mặt Trì Uyên vẫn bình thường, không cảm thấy có gì lạ.

Anh đi qua và ngồi bên cạnh Cố Tư, liếc nhìn cô.

Cố Tư không nhìn anh mà chỉ nói, “Tôi đói nên không chờ mọi người.

Trì Uyên mỉm cười, ‘Không sao, không cần để ý nhiều nghỉ thức xã giao như vậy.”
Cố Tư suýt bật cười.

Nhà họ Trì là lắm nghỉ thức xã giao nhất.

Người giúp việc xới cơm cho Trì Uyên.

Anh ăn vài miếng lại quay đầu nhìn Cố Tư, mỉm cười một cách khó hiểu.

- ---------------------------.

 
Chương 90





Trì Uyên nói không có tôi thì không sống nổi Bà Trì ngồi đối diện Cổ Tư, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô.

Tất nhiên, sắc mặt bà ta không tốt lắm.

Bà ta đặc biệt thích Tùy Mị, thích từ ngày trước rồi.
Trước đây, cuộc hôn nhân của Trì Uyên và cô ta là do bà ta ra sức thuyết phục và thúc đẩy mới thành.

Bà ta thấy hài lòng về mọi mặt của Tùy Mị.

Kết quả, ai biết chuyện tốt sắp thành, nửa đường lại xuất hiện một Cổ Tư.

Cho nên, bà ta vẫn xem như không nhìn thấy Cổ Tư, vô cùng chán ghét.
Chẳng qua khi đó ông cụ thật sự không khỏe, vẫn lôi kéo Trì Chúc và Trì Uyên để bọn họ chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Mặc dù bà Trì hơi hống hách, ngốc nghếch nhưng vẫn hiếu thuận.

Cuối cùng, bà ta không có cách nào đành phải trở mặt, đi khuyên Trì Uyên, bảo anh chấp nhận.

Trước đây, bà Trì nhìn cả người Cổ Tư.

Lật qua tìm lại khắp trên người cô cũng chỉ tìm được một ưu điểm.

Đó là trồng tạm được.

Chỉ có vẻ ngoài được thì chẳng có tác dụng Bà ta không thích Cổ Tư thì vẫn không thích.


Lần này cô không để ý tới bà Trì.

Cô chỉ lo lấp đầy cái bụng của mình, sau đó đặt đũa xuống.

Cô cầm khăn tay lau miệng và nói, “Mọi người ăn từ từ, tôi ra ngoài trước.”
Bà cụ nhìn Cổ Tư nhưng không nói gì.

Lúc trước, nhà họ Trì không cho phép rời khỏi chỗ trước như vậy.

Người lớn còn ở đây, con cháu để đũa xuống mà đi trước là không tôn trọng người lớn tuổi.

Bà Trì vội vàng nhìn bà cụ.

Bà ta hi vọng bà cụ có thể nói thêm vài câu để át đi khí thế của Cổ Tư.

Kết quả bà cụ chỉ nhìn cô rồi cúi đầu ăn c.

Cổ Tư nghênh ngang đi ra khỏi nhà ăn.

Cô không quay về phòng.

Mà ra ngoài đi dạo.

Cô vừa ăn cơm xong, nhất định phải đi bộ cho tiêu hóa một chút.

Cổ Tư đứng trên bãi đất trống trước tòa nhà chính một lát, sau đó đi về phía sân sau.

Lúc này, hầu hết mọi người đều đang ăn c.

Nhà họ Trì đông người, tâm tư lại phức tạp.

Chẳng qua ai nấy đều giữ bổn phận, nếu không hợp nhau thì ít qua lại.

Cổ Tư chậm rãi đi về phía cửa sân sau.

Từ đây ra ngoài, có thể đi vào khu rừng trúc phía sau.

Cô được cưới vào nhà họ Trì gần một năm, còn chưa từng tới đây xem thử.

Chẳng qua khi cô đi qua lại thấy cửa sau bị khóa.

Cô quay đầu nhìn xung quanh một lượt, thấy bên cạnh có một nhà kho không lớn còn đang mở cửa.


Cổ Tư đi vào tìm thì thấy một cái thang.

Cô cũng không ngại tổn sức, chuyển cái thang qua.

Cô dựng cái thang lên bờ tường, chỉ mấy bước đã leo lên được.

Nhưng khi ngồi trên bờ tường, cô há hốc m.

Bức tường này hơi cao, cô sợ nên không có cách nào nhảy ra ngoài được.

Cổ Tư hơi nản lòng.

Kết quả cô còn đang do dự không biết nên nhảy qua hay quay lại, chợt nghe có người nói, “Này, cô làm gì ở đó vậy?”
Cổ Tư giật mình và quay đầu tìm, mới thấy có người đứng dưới tán cây cách đó không xa..

Chẳng biết người kia đứng đó bao lâu.

Anh ta khoanh tay, dựa vào thân cây khô.

Cổ Tư nhíu mày, “Trông tôi thế này mà không đoán ra được tôi muốn làm gì à?”
Qua vài giây, người kia bước qua.

Cổ Tư nhận ra người này.

Đó là Trì Cảnh cậu hai nhà họ Trì của chi thứ hai bên kia.

Trì Cảnh nhìn Cổ Tư một lúc lâu mới nói, “Cô muốn qua rừng trúc phía sau à?” Cổ Tư “Ừ” một tiếng, “Đúng vậy, anh có cách nào không? Tôi thấy cửa bị khóa mất rồi.”
Trì Cảnh mỉm cười, “Có đấy!”
Cổ Tư không xoắn xuýt nữa, chỉ vài bước đã leo từ trên bờ tường xuống.

Cô vỗ nhẹ vào quần, “Vậy tốt rồi, chúng ta đi thôi.”
Trì Cảnh vốn định nói, cho dù anh ta có thể mở cửa sau nhưng dựa vào đâu phải dẫn Cổ Tư ra ngoài?

Nhưng nhìn dáng vẻ của cô thì anh ta không nói nữa.

Anh ta còn gật đầu, “Vậy đi thôi.”
Trì Cảnh thật sự có chìa khóa cửa sau.

Anh ta đi qua, thoáng cái đã mở được cửa sau.

Cổ Tư thò đầu nhìn ra ngoài và hơi kinh ngạc, “Hóa ra phía sau là thế này à?”
Trì Cảnh đi thẳng ra ngoài, “Đi thôi! Chẳng phải có muốn đi xem à?”
Cố Tư cũng không Sợ buổi tối chỉ có trai đơn, gái chiếc đi cùng nhau.

Cô đi theo.

Trời hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.

Bên này có một con đường nhỏ đi vào rừng trúc, trông có vẻ là dùng đá lát đường.

Cố Từ và Trì Cảnh chậm rãi đi về phía rừng trúc.

Anh ta quay đầu nhìn cô, ‘Đúng rồi, chẳng phải cô đã ly hôn với anh tôi à?”
Cố Tư cười, thuận miệng lại nói dối, ‘Chúng †ôi không ly hôn nữa.

Anh của anh nói không thể rời khỏi tôi, không có tôi là không sống nổi’
- ---------------------------.

 
Chương 91





Thử xem thế nào Có lẽ là giọng điệu Cố Tư hài hước quá.

Trì Cảnh bật cười thành tiếng.

Cổ Tư quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Tôi nói nghe giả lắm à?”
Trì Cảnh gật đầu, “Ừm.

Cổ Tư nhún vai, “Vậy tôi cũng hết cách.”
Hai người tiếp tục đi thêm một đoạn nữa trong rừng trúc, Cổ Tư dừng lại.

Cô nói tiếp, “Nhưng tôi với anh của anh đúng là chưa ly hôn, hai chúng tôi vốn định ly hôn rồi, nhưng cuộc sống hôn nhân ấy mà, bắt đầu và kết thúc cũng không dễ dàng, chúng tôi vẫn muốn cho nhau một cơ hội.
Cô mỉm cười, “Tôi nói như vậy, anh tin chưa?”
Trì Cảnh cũng đứng lại, cụp mắt suy nghĩ một hồi, “Cô nói thế tôi thấy đáng tin hơn chút rồi.”
Cố Tư cười lớn, “Vì đây là sự thật.”
Địa thế của rừng trúc cao hơn một chút, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh sân nhà họ Trì.

Cố Tư “chậc” một tiếng, “Nhà họ Trì các anh đúng là giàu có, nhà tổ này chiếm diện tích lớn thật”
Trì Cảnh đáp, “Chỉ có thể nói là số chúng tôi khá sướng, biết đầu thai.”
Đúng vậy, Cổ Tư im lặng.

Thế giới này có quá nhiều điều không công bằng.

Xuất phát điểm của cuộc đời đã được định trước.


Một số người ngay từ đầu đã được sinh ra trong gia đình giàu có, chẳng hạn như Trì Uyên và Trì Cảnh.

Cho dù không phấn đấu, họ cũng có thể có được thứ mà người khác cố gắng cả đời vẫn không thể có.

Mà một số người chỉ có thể được sinh ra trong gia đình đổ nát và không lành mạnh.

Ví dụ như cô.

Từ nhỏ cô đã chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ lớn rồi cũng không thấy những khổ cực đó có được thành tựu gì trong cuộc sống hiện tại của cô.

Vậy nên, súp gà đều là lừa đảo.

Trì Cảnh quay đầu nhìn Cổ Tư, “Câu này của tôi rất thực tế phải không?”
“Ừ, còn hơi tàn nhẫn nữa.

Cổ Tư thở dài.

Nhìn nhà họ Trì từ vị trí này, có thể thấy rõ tất cả sự phân bố bên trong.

Toà nhà chính có diện tích lớn nhất.

Thật ra, đến giờ Cổ Tư vẫn không hiểu những người này ở trong căn nhà có diện tích lớn như thế để làm gì.

Nếu đang ở trong sân mà đột nhiên bị đi ngoài.

Bạn nói xem, còn chưa kịp chạy đến nhà vệ sinh thì đã, đã Phải không? Vậy thì xấu hổ lắm.

Nghĩ đến đây, lòng Cổ Tư cảm thấy cân bằng hơn một chút.

Nhìn đi, phiền não của người giàu là điều người bình thường không thể nghĩ tới.

Hai người chỉ đứng đó, không nói gì nữa.

Cho tới khi bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối han.

Lúc này Cổ Tư mới xua tay, “Đi thôi, mau về đi, trời tối rồi, anh có giết tôi ở đây người khác cũng không biết, tôi sợ lắm, đi mau.

Trì Cảnh quay đầu nhìn Cổ Tư với vẻ buồn cười.


Cổ Tư lấy điện thoại ra bật đèn pin.

Cô nương theo ánh sáng, đi ra ngoài rừng trúc.

mặt Trì Cảnh đi theo phía sau, anh ta nói, “Tôi nhớ hình như trước kia cô không thế này.”
Cổ Tư “ồ” lên một tiếng, “Ý anh là tôi đẹp hơn hả?”
Trì Cảnh mỉm cười, không nói gì.

Hai người đi vào từ cửa sau, Cổ Tư nói với Trì Cảnh, “Anh cất thang hộ tôi nhé, tôi đi trước.

Trì Cảnh không đáp, Cổ Tư cũng không định đợi câu trả lời của anh ta, cô cất bước rời đi.

Trì Cảnh đứng đó nhìn theo bóng Cổ Tư, ý cười trên mặt dần biến mất.

Cổ Tư mới đến vườn hoa đã thấy Trì Uyên đang đi tới.

Hình như anh đang tìm cô, vẻ mặt anh có vẻ không được tốt lắm.

Cổ Tư còn “hello” một tiếng, cô cười hì hì.

Trì Uyên nhìn Cố Tư, “Cô đi đâu đấy? Muộn thế này rồi còn không về phòng”
Cổ Tư nghĩ mà buồn cười, “Sao vậy? Tôi ở nhà tổ còn có thể lạc được à? Hay có thể xảy ra chuyện gì?”
Trì Uyên không nói gì, vẻ mặt anh cũng không thả lỏng chút nào.

.

truyện tiên hiệp hay
Cổ Tư thở ra một hơi, không nói chuyện với Trì Uyên nữa, cô chậm rãi đi về phía toà nhà chính.


Trì Uyên đi theo phía sau.

Phòng khách đã không còn ai.

Chắc hẳn mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi.

Cố Tư và Trì Uyên lần lượt lên tầng.

Cổ Tư bước đến cửa phòng mình trước.

Cô đẩy cửa ra, nhưng suy nghĩ một chút lại dừng lại.

Cô quay đầu nhìn Trì Uyên, “Vừa nãy anh ra ngoài tìm tôi à?”
Trì Uyên không trả lời, mà đi về phía phòng mình.

Giọng Cổ Tư nghe rất gian, “Tìm tôi làm gì? Anh muốn cùng tôi thử xem chiếc giường này có thoải không hả?”
Trì Uyên đang mở cửa, nghe thấy lời này của Cổ Tư thì khựng lại một chút.

Cổ Tư cười ha hả, “Muốn cũng không được, hôm nay tôi không có tâm trạng”
Nói xong cô mở cửa bước vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

- ---------------------------.

 
Chương 92


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Tôi đang cảm ơn bác Cổ Tư tựa vào cánh cửa, nở một nụ cười xấu xa.

Cô gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt Trì Uyên lúc này.

Thực sự thoải mái.
Ngày hôm nay trôi qua thật dễ chịu.

Cổ Tư chờ một lúc rồi đi sang cầm túi quần áo hôm nay Trì Uyên mang tới, đổ hết đồ lên giường.

Trì Uyên chỉ chọn một vài bộ mang đến, không có đồ ngủ trong đó.

Người đàn ông này thật là, cứ như người không có não.
Mang bao nhiêu đồ đến nhưng lại không nghĩ buổi tối cô sẽ mặc gì đi ngủ.

Cổ Tư có chút buồn bực ngồi trên giường.

Nhưng một lúc sau, cô lại nở nụ cười châm chọc rồi đứng lên.

Cô bước đến mở cửa tủ quần áo, nhìn những bộ đồ ngủ bên trong.

Tất cả đều là đồ mới và là đồ chuẩn bị cho Tuỳ Mị.

Tuy không cao bằng Tuỳ Mị, nhưng cô vẫn có thể mặc được mấy bộ đồ ngủ này.

Cổ Tư lôi ra một bộ rồi mang vào phòng tắm.


Cô nằm trong bồn tắm massage, tận hưởng cảm giác này.

Bà Trì suy nghĩ thật chu đáo, ngày mai cô phải cảm ơn bà ta thật đàng hoàng.

Cổ Tư nằm trong bồn tắm gần ngủ thiếp đi, rồi cô mơ mơ màng màng bò ra ngoài.

Cô lau khô người rồi mặc bộ đồ ngủ vốn được chuẩn bị cho Tuỳ Mị vào.

Sau đó cô bước đến trước gương thay đồ.

Chu choa…
Sao người con gái trong gương lại đẹp thế chú?
Cổ Tư tự cười một mình.

Tiếp đó cô trở lại giường.

Chiếc váy gợi cảm này được chuẩn bị cho Tuỳ Mị, vì vậy cô không thể mặc nó ra ngoài.

Những thứ này được chuẩn bị riêng cho cô ta.

Kiểu gì cô cũng phải mặc cho Trì Uyên xem.

Cô chưa bao giờ biết mình lại có thân hình đẹp đến vậy.

Chẳng trách Trì Uyên lại mê cơ thể cô, đó cũng là chuyện bình thường, quá bình thường.

Nghĩ đến đây, Cổ Tư cười như điên.

Sau đó cô trở mình, nhắm mắt để bản thân bình tĩnh lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay cô ngủ rất ngon, nhờ chiếc giường này mà sáng hôm sau cô thức dậy tinh thần cực kỳ sảng khoái.

Cổ Tư tìm một chiếc áo cộc tay, kết hợp với quần đùi ngắn sexy.

Chiếc quần khá ngắn, để lộ đôi chân dài, trắng nõn nà.

Cô vệ sinh cá nhân xong thì ra ngoài.

Cô vươn tay, duỗi chân ở khoảng đất trống dưới nhà.

Từ đây có thể nhìn thấy bãi đỗ xe.

Nhà họ Trì gần như mỗi người có một chiếc xe.


Dù sao đây cũng là lưng chừng núi, nếu không có xe thì ra ngoài cũng bất tiện.

Cổ Tư nhìn chằm chằm bãi đỗ xe, sau đó chép miệng thở dài.

Cô không biết lái xe Nhưng không có xe hình như thực sự không on.

Cổ Tư tập thể dục một lúc thì thấy bà Trì từ trên cầu thang đi xuống.

Bà Trì thường thức dậy vào giờ này.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người nhà họ Trì đều cực kỳ có quy luật.

Bà Trì cũng đã thấy Cố Tư, bà ta xụ mặt.

Cổ Tư vừa nhìn thấy bà ta là vui vẻ.

Cô xoay người đi vào phòng khách, đúng lúc bà Trì đi xuống.

Cố Tư giả vờ vươn vai, “Ôi chao, tối qua ngủ ngon thật.

Bà Trì phớt lờ cô, Cổ Tư lại nói, “Chiếc giường đó thực sự rất dễ chịu.”
Bà Trì nghiến răng.

Bà ta trước giờ không phải người có thể chịu đựng sỉ nhục, mà Cổ Tư lại đang khiêu khích rất rõ ràng.

Sao bà Trì lại không nghe ra chứ?
Nhưng sau khi nghĩ lại, bà ta vẫn không nói.

Cổ Tư lại lên tiếng, “Chỉ là hương hoa nhài tối qua có chút khó chịu.”
Bà Trì quay đầu nhìn cô, “Cổ Tư, tôi khuyên cô hãy bớt lại đi.” Cố Tư cười lớn, “Tôi nói thật mà, không phải tôi đang cảm ơn bác đó sao? Bác nhìn xem, căn phòng được trang trí rất cẩn thận.”
Về mặt võ mồm, bà Trì không thể đấu lại Cổ Tu.


Bà ta tức giận quay người đi vào bếp.

Cố Tư hớn hở chậm rãi lên tầng.

Trì Uyên vẫn ở trong phòng.

Cô đi thẳng tới gõ cửa.

Một lúc sau Trì Uyên mới ra mở cửa, anh đang cài cúc áo sơ mi.

Cảnh tượng này khiến Cổ Tư không khỏi nhớ lại buổi tiệc của sếp Mã ngày hôm đó.

Sau khi làm xong những chuyện xấu hổ kia, Trì Uyên cũng thong thả cài cúc áo như này.

[Diendantruyen.Com] Yêu Lại Từ Đầu

Nói xong dường như Cổ Tư thấy giọng điệu của mình vẫn chưa đủ kiên quyết, vì vậy cô lặp lại lần nữa, “Dùng đồ của mình lòng tôi thấy thoải mái, thoải mái, anh biết chưa?”
Trì Uyên có chút không kìm được mà bật cười, “Được, được, tôi biết rồi, tôi sẽ bảo Tử Thư sắp xếp cho cô, hình như cậu ấy quen một huấn luyện viên ở trường dạy lái xe”
Cổ Tư gật đầu, “Cảm ơn.”
Nói rồi cô quay đầu bỏ đi.

Trì Uyên đứng ở cửa, nhìn Cổ Tư bước đi oai phong xuống tầng.

- ---------------------------.

 
Chương 93





Muốn hoàn toàn độc lập Cổ Tư ăn sáng xong thì ra ngoài cùng Trì Uyên.

Cô muốn đi tìm Tử Thư để bảo anh ta mau chóng thu xếp việc học lái xe cho mình.

Hai người đi bộ đến bãi đỗ xe, tình cờ trông thấy những người khác của nhà họ Trì đi tới.
Hầu như mọi người đều đi làm vào giờ này.

Nhiều người cùng đi ra tạo thành một nhóm, nhìn rất hùng hậu.

Cổ Tư vừa nhìn đã thấy Trì Cảnh.

Trì Cảnh theo sau ông hai, rất có phép tắc.
Cổ Tư cũng không chào hỏi anh ta, bao nhiều người ở đây, nói lời chào với Trì Cảnh lại không tiện phớt lờ những người khác.

Cô thật sự không muốn nói chuyện với những người kia.

Cố Tư mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ Đương nhiên Trì Uyên phải chào hỏi mấy người đó đôi câu.

Cổ Tư xụ mặt, làm như không nhìn thấy những người này.

Trước đây những người này chế cô không đủ thân phận, bây giờ họ cũng không có tư cách nói chuyện với cô.


Trì Uyên chỉ nói vài câu rồi lên xe.

Anh không so đo việc Cổ Tư nhìn thấy những người này mà không chào.

Anh lái xe ra khỏi nhà tổ nhà họ Trì trước.

Trên đường xuống núi, Cổ Tư tựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài.

Phong cảnh dọc đường rất đẹp.

Thật ra Cổ Tư biết, rất nhiều phong cảnh trên con đường này là do nhà họ Trì tự sửa lại.

Nhà họ Trì giàu có, họ muốn làm việc tốt thì chẳng ai ngăn cản được.

Trì Uyên đưa mắt nhìn Cổ Tư.

Thực ra đưa Cổ Tư đến công ty, anh cũng có vài ý đồ riêng.

Không biết liệu bên phía Vạn Phong có gây ra chuyện gì không.

Bây giờ đưa Cổ Tư ra ngoài cho mọi người thấy, sau này anh cũng dễ giải thích mối quan hệ giữa mình và cô Cổ Tư không biết những điều này, cô đợi Trì Uyên dừng xe ở cửa công ty rồi tự mở cửa bước xuống.

Khi chưa ly hôn, cô chưa đến công ty nhà họ Trì bao giờ.

Bây giờ ly hôn rồi, cô và anh lại đến đây với tư cách là vợ chồng.

Đúng là buồn cười.

Sau đó Trì Uyên cũng xuống xe, anh nghĩ một chút rồi nắm tay Cổ Tư.

Cổ Tư biết phải phối hợp thế nào.

Cô mỉm cười đi theo anh vào sảnh công ty.

Bây giờ là giờ vào làm, đại sảnh người ra người vào.

Tử Thư đang ở ngay quầy lễ tân, không biết đang nói gì với cô gái ở quầy.

Cổ Tư gọi với về phía đó, “Tử Thư.”
Tử Thư giật mình, quay đầu nhìn lại nhưng vẫn chưa phản ứng kịp.


Cổ Tư chuyển sang ôm cánh tay Trì Uyên, áp cả người vào người anh, cô tiếp tục nói với Tử Thư, “Này, anh lại đây đi, tôi có chuyện muốn nói với anh Giọng cô không nhỏ nên mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Đây là lần đầu tiên Trì Uyên dẫn Cổ Tư đến công ty, điều này đã gây nên chấn động lớn.

Đám cưới xa hoa trước đó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Nhưng sau khi kết hôn, Cổ Tư quá kín tiếng, người ngoài không biết nhiều về cô.

Ngay cả những nhân viên trong công ty nhà họ Trì cũng không biết trong cuộc sống thường ngày Thái tử phi của họ trông như thế nào.

Bây giờ Cổ Tư đang đứng ở đây, tự nhiên, trang nhã, những người đi qua đều dừng lại.

Có người lén nhìn cô, có người không kìm được mình, cả gan tới gần.

Tử Thư vội vàng đi về phía Cổ Tư, giọng anh ta cũng lớn hơn, “Bà chủ, sao bà chủ lại tới đây?”
Cố Tư cười tươi rói, “Có chút việc, sếp các anh nói anh ấy bận quá nên nhờ anh xử lý giúp tôi.

“Được, có chuyện gì bà chủ cứ nói, tôi sẽ không chối từ.” Tử Thư rất biết phối hợp.

Cố Tư ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, sau đó buông anh ra, “Vậy anh đi làm việc trước đi, để em nói với Tử Thư Trì Uyên đáp, “Được rồi, trưa nay cùng đi ăn c nhé.

Cổ Tư gật đầu, nụ cười trên môi vừa có chút ngượng ngùng vừa có chút ngây ngô.

Mấy ông chủ nhà họ Trì đi sau cũng đã tới.

Cổ Tư không quay đầu, làm như không biết.


Những người đó đi ngang qua cô, cũng chẳng chào hỏi.

Vậy là tốt nhất, không ai ghét ai.

Trì Cảnh đi ngang qua Cổ Tư, sau khi đi được vài bước, anh ta quay đầu nhìn cô.

Anh ta không có biểu cảm gì, chỉ nhìn cô mà thôi.

Cổ Tư không nhìn Trì Cảnh, cô nói với Tử Thư,“Tôi muốn học lái xe, anh quen huấn luyện viên của trường dạy lái xe đúng không? Giới thiệu một người dạy tôi đi.”
Tử Thư hơi bất ngờ, “Sao tự nhiên lại muốn học lái xe thế?”
Cổ Tư chớp mắt, hạ thấp giọng, “Có lẽ là vì tôi muốn hoàn toàn độc lập.

Nói xong cô lại cười hì hì.

Trì Cảnh định thu hồi tầm mắt thì đúng lúc thấy Cổ Tư cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên.

Dáng vẻ này của cô rất giống với ngày đó.

Anh ta khựng lại, vô thức nhìn thêm một lúc nữa.

- ---------------------------.

 
Chương 94





Một số người số sướng vậy đó Đúng là Tử Thư có quen một huấn luyện viên của trường dạy lái xe.

Anh ta gật đầu, “Được, vậy để tôi liên hệ giúp CÔ.”
Cổ Tư và Tử Thư ngồi trong đại sảnh của công ty nhà họ Trì.
Tử Thư liên lạc với huấn luyện viên mà anh ta quen, sau khi cúp máy anh ta hỏi cô, “Hôm qua cô ở lại đó thế nào?”
Đương nhiên Tử Thư biết chuyện người nhà họ Trì không thích Cố Tư.

Anh ta lo liệu rất nhiều chuyện xung quanh Trì Uyên, cũng được coi như hiểu rõ tường tận về nhà họ Trì.

Anh ta hạ thấp giọng, “Những người đó có gây khó dễ cho cô không?”
Cổ Tự nhớ lại việc bà Trì suýt nữa bị cô chọc tức nhảy dựng lên hôm qua, trong lòng lại thấy vui vẻ.

Cô cũng không quá coi trọng chuyện này, “Không ai có thể gây khó dễ được cho tôi, kể từ ngày ly hôn với Trì Uyên, chỉ có tôi gây khó dễ cho người khác.”
Tử Thư nhìn chằm chằm Cổ Tư một lúc, lúc này mới có vẻ yên tâm hơn.

Anh ta thở dài, “Một mình cô phải tự chăm lo cho bản thân, những người đó không thương cô thì cô phải tự thương lấy mình.”
Cổ Tư gật đầu, “Đúng đó, tôi phải đối xử tốt với bản thân.”
Nếu Trì Uyên đã dẫn Cổ Tư đến giao cho Tử Thư, vậy cũng đồng nghĩa với việc cho Tử Thư nghỉ phép nửa ngày.

Tử Thư đợi cùng Cổ Tư một lúc, sau đó nhận được cuộc gọi từ huấn luyện viên.

Rồi anh ta đưa Cổ Tư đến trường dạy lái xe.


Lúc này trường học không có nhiều người.

Huấn luyện viên kia đang chờ ở cửa, nhìn thấy Tử Thư và Cổ Tư đến thì nhanh chân tới chào hỏi.

Thời buổi này có người quen, giải quyết công việc cũng dễ hơn.

Cổ Tư gần như không phải làm gì cả, cô chỉ cần ký tên vào giấy tờ là việc đăng ký đã hoàn tất.

Phí do Tử Thư trả.

Ban đầu Cổ Tư không đồng ý, nói là tự cô có tiền.

Tử Thư trừng mắt, “Khi nào về tôi sẽ bảo sếp thanh toán, tiền của anh ấy mà cô còn không tiêu.

Không sao đâu, cứ dùng tiền anh ấy đi.”
Cố Tư có chút bất đắc dĩ, “Tôi thật sự không muốn tiêu tiền của anh ấy.

Tử Thư vẫn rất kiên trì, “Tôi là đàn ông, đi cùng cô sao lại để con gái trả tiền được?”
Cổ Tư hít vào một hơi, anh ta nói câu này ngay thẳng như kiểu lát nữa về sẽ không yêu cầu Trì Uyên thanh toán vậy.

Khi giải quyết thủ tục bên trường dạy lái xe xong, thời gian vẫn còn rất nhiều.

Cổ Tư suy nghĩ một chút, “Tôi về chỗ ở của tôi xem thế nào, anh về công ty trước đi, trưa tôi qua tìm các anh.”
Tử Thư gật đầu, “Vậy một mình cô cẩn thận chút.”
Cổ Tư bắt xe từ trường dạy lái xe về nơi ở của mình.

Cô mở khoá vân tay vào nhà, đứng trong phòng khách.

Phòng khách rất trống trải, gần như không có đồ vật gì.

Vừa nhìn đã biết không có ai ở đây.

Cô chầm chậm lên tầng, vào phòng ngủ rồi ngồi lên giường.

Trì Uyên về đây lấy quần áo, cửa tủ vẫn đang mở hé.

Cô đi tới mở nó ra xem.

Bây giờ trong tủ vẫn còn rất nhiều quần áo trước đây của cô, khi cô rời khỏi nhà họ Trì, bà Trì mừng lắm.


Bà ta tích cực bảo người giúp việc dọn hết đồ của cô ra ngoài.

Một sợi tóc ngắn cũng không được bỏ sót.

Xem ra bà ta thật sự rất muốn cô hoàn toàn biến mất khỏi nhà họ Trì.

Khi ấy Cổ Tư không nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, chắc bà ta sợ Tuỳ Mị đến nhìn thấy đồ của cô, trong lòng sẽ không vui.

Tuỳ Mị đúng là số sướng.

Đầu thai vào gia đình tốt, sau đó lại được mẹ chồng tương lai nâng niu, bảo vệ.

Quả nhiên vẫn là phải có bối cảnh tốt.

Khi đó chắc chắn sẽ có người thích bạn mà không cần lý do.

Cổ Tư lật ra, quần áo của cô cũng rất nhiều.

Nhưng hầu hết đều không phải kiểu dáng cô thích.

Bà Trì nói cô không được làm xấu mặt nhà họ Trì, vậy nên khi đến nhà bà ta làm dâu, cô đã được chuẩn bị rất nhiều quần áo.

Hầu hết đều do bà Trì chọn.

Vẫn còn rất nhiều bộ cô chưa gỡ mác.

Thứ nhất là vì cô không có cơ hội để mặc, thứ hai là vì cô cũng không thích chúng.


Cổ Tư nhìn từng bộ, đến giờ cô cũng vẫn không thích những bộ quần áo này.

Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi cầm điện thoại đi xuống nhà.

Cuối cùng cô cũng biết phải sống sao cho không bị ràng buộc rồi!
Cô bắt taxi đến trung tâm mua sắm, đi vào tầng thời trang nữ.

Có tiền thật tốt, Cố Tư bắt đầu quét hàng từ cửa hàng đầu tiên.

Bộ nào có phong cách cô thích, mua.

Bộ nào có kiểu dáng cô ửng ý,mua: Bộ nào có màu sắc đặc biệt, mua.

Đến khi không cầm nổi nữa cô mới dừng lại.

‘Sau đó Cố Tư gọi cho Tử Thư Tử Thư nghe máy rất nhanh, không biết đang ở đâu mà anh ta nói khá to, “Bà chủ à, sao vậy, có chuyện gì thế?”
‘Bình thường anh ta sẽ không vừa mở miệng đã gọi cô như thế.

Cố Tư “chậc” một tiếng, “Tôi đang ở Trung tâm mua săm Hâm Thuy, anh đến đón tôi được không? Tội mua hơi nhiều đồ/không Xách nổi”
Tử Thự vẫn nói rất lớn, “Ồ, được, tôi sẽ tới ngay, bà chủ chờ tôi nhé”
- ---------------------------.

 
Chương 95





Cô chẳng sợ ai cả Trung tâm mua sắm Hâm Thuy cách công ty nhà họ Trì không xa.

Cổ Tư cúp máy rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Tử Thư nói với giọng cường điệu như thế, chắc bên cạnh anh ta đang có nhân viên công ty, hoặc ban lãnh đạo cấp cao khác ở đó.
Anh ta đúng là thực sự không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để diễn.

Cổ Tư chờ ở cửa không bao lâu thì Tử Thư đã tới.

Nhìn thấy những túi quần áo đặt bên cạnh Cổ Tư, anh ta hơi ngẩn người, sau đó bật cười bảo, “Đây mới là dáng vẻ nên có của một bà chủ.

Cố Tư giễu cợt, “Bên cạnh bà chủ đều có người giúp việc giúp đỡ, tôi chỉ có một mình”
“Không phải còn có tôi đây sao?” Tử Thư xách đồ lên, hai người đi về phía xe.

Cổ Tư thuận miệng hỏi, “Vừa nãy lúc gọi điện, ai đang ở cạnh anh đấy?”
Tử Thư khựng lại, giọng nói cũng thay đổi, có chút không vui, “Là ông cụ nhà họ Tuỳ, ông ta nói đi ngang qua nên đến thăm sếp Trì”
Cố Tư sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tử Thư, “Ông cụ nhà họ Tuỳ đã đến rồi?”
Trận chiến này không nhỏ nha!

Tử Thư đặt những đồ Cổ Tư đã mua vào trong xe, anh ta trả lời, “Ừ, đến sớm như thế mà bảo là đi ngang qua.

Tôi không tin đâu!”
Sau đó anh ta mở cửa xe cho Cổ Tư, giọng điệu mang theo ý châm chọc, “Tôi đoán chắc là hôm qua Tuỳ Mị về nhà đã nói gì đó, vậy nên hôm nay ông cụ mới đến để tìm hiểu tình hình.”
Cổ Tư nhưởng mày, “Lúc anh đi, ông cụ còn ở đó không?”
“Còn” Tử Thư gật đầu, “Ông ta đang nói về tình hình kinh doanh của công ty với chúng tôi”
Anh ta đi vòng qua rồi lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói, “Nhưng công ty chúng tôi không có giao dịch nào trong việc kinh doanh với nhà họ Tuỳ cả, cô nghĩ xem ông ta đến để nói tình hình công ty với chúng tôi, buồn cười biết bao”
Cổ Tư tựa lưng vào ghế, cô đảo mắt, “Lái xe đi.”
Cô không rõ chính xác Tuỳ Mị đã biết bao nhiều chuyện giữa cô và Trì Uyên.

Nhưng dựa theo độ yêu thích của bà Trì dành cho Tuỳ Mị, chắc chuyện gì bà ta cũng nói hết rồi.

Chuyện gì cũng nói hết ở đây, hẳn là bao gồm cả chuyện cô và Trì Uyên đã ly hôn.

Phương Kỳ này chỉ có phá là giỏi.

Xem ra sau này cô vẫn phải để bà ta tấm tức thêm rồi.

Cổ Tư đợi xe đến công ty nhà họ Trì rồi tự mở cửa bước xuống.

Tử Thư lại lấy hết những đồ cô đã mua ra.

Hai người vào sảnh, đi thẳng về phía thang máy.

Họ đi thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng của Trì Uyên.

Ông cụ nhà họ Tuỳ vẫn đang ở trong phòng làm việc của Trì Uyên.

Cổ Tư đi đến cửa đã nghe thấy giọng ông ta.

Cô không biết ai nhà họ Tuỳ.

Nhưng nghĩ lại, dù cô không biết ai thì vẫn gây thù chuốc oán.


Dù sao ban đầu cũng là cô chen chân vào, phá hỏng cuộc hôn nhân nhà họ Trì và nhà họ Tuỷ.

Cổ Tư đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu sau đó đẩy cửa văn phòng ra, “Anh yêu, em về rồi.

Cô cười thật tươi bước vào, như thể không biết trong phòng còn có người khác.

Trì Uyên ngồi trên ghế sofa, đối diện là ông cụ nhà họ Tuỳ.

Thấy Cổ Tư đi vào, Trì Uyên đứng dậy, anh cũng nở nụ cười, “Đi lâu như thế chắc em cũng mệt rồi đúng không?”
Cổ Tư bước đến nhào vào lòng Trì Uyên, giọng nói nũng nịu, “Đúng đó, ngoài kia nóng lắm, em thật sự…
Cô đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn ông cụ nhà họ Tuỳ, có chút ngượng ngùng bảo, “Anh đang có khách à?” Trì Uyên mỉm cười, vòng tay qua người cô, “Không sao đâu, ông cụ Tuỳ tới chơi, đi ngang qua nên lên chào hỏi.”
Nụ cười trên mặt ông cụ Tuỳ đã hoàn toàn biến mất.

Ông ta nhìn Cổ Tư với ánh mắt dò xét.

Đương nhiên Cổ Tư cảm nhận được ánh mắt sắc bén của ông cụ.

Nhưng cô không hề sợ hãi, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt ông cụ Tuỳ, “Ồ, ông đây là ông nội cô Tuỳ đúng không? Có duyên thật đấy, hôm qua vừa gặp cô Tuỳ, hôm nay lại gặp ông cụ Tuỳ, chậc chậc, anh xem duyên phận của chúng ta với nhà họ Tuỳ rất sâu đậm đó.

Trong câu này còn có hàm ý khác, chỉ cần là người có não thì đều nghe ra.

Ông cụ Tuy nheo mắt, từ từ đứng dậy.


Mặc dù tuổi đã cao, nhưng ông cụ vẫn chăm sóc bản thân rất tốt, tóc vẫn còn đen.

Trông ông ta hơi mập, khí thế cũng rất mạnh mẽ.

Ông cụ nhìn Trì Uyên, “Xem ra cháu còn có việc, vậy ông không làm phiền cháu nữa, hôm nào có thời gian chúng ta nói tiếp.

Trì Uyên gật đầu, “Vâng.

Ông cụ Tuỳ còn chẳng thèm nhìn Cổ Tư một lần, quay người đi ra ngoài.

Theo lý mà nói, Trì Uyên sẽ phải đi tiễn.

Nhưng Cổ Tư kéo anh lại, đồng thời nói với Tử Thư vẫn đang đứng ngoài cửa, “Tử Thư, mau đi tiền đi, đừng thất lễ với ông cụ”
Cô nói xong thì vòng tay qua cổ Trì Uyên, nũng nịu bảo, “Anh yêu, hôm nay em đi mua sắm phát hiện ra rất nhiều đồ hay, chỉ là em đi một mình không xách được, nếu anh đi cùng em thì tốt biết mấy.

Trì Uyên không trả lời, anh chờ thêm một lúc rồi kéo cánh tay cô đang ôm cổ mình xuống, “Được rồi, người ta đi rồi.”
- ---------------------------.

 
Chương 96





Nhà họ đã không vui từ lâu rồi Ý cười cũng như biểu cảm thẹn thùng trên mặt Cổ Tư đều không còn nữa.

Cô đứng thẳng người nhìn ra cửa, giọng điệu rất bình thản, “Ông cụ Tuỳ đến làm gì vậy? Chẳng lẽ hôm qua Tuỳ Mị về đã nói gì à?”
Trì Uyên quay người đi về phía sau bàn làm việc, “Không biết nữa, ông ta chỉ nói là tới thăm, có nhắc đến chuyện trong công việc.”
Đừng thấy ông cụ Tuỳ tuổi đã lớn, quyền sở hữu công ty nhà họ Tuỳ vẫn đang nằm trong tay ông ta.

Ông cụ không chịu thua, mãi không chịu giao quyền.

Cổ Tư bước đến ngồi lên sofa, cô vươn vai, “Cảm ơn tôi đi, vừa rồi tôi diễn thế nào? Có tự nhiên không, nhìn có thật không?”
Trì Uyên cầm tập tài liệu lên xem, chỉ liếc nhìn Cố Tư từ khoé mắt chứ không trả lời.
Tử Thư tiễn ông cụ nhà họ Tuỳ xong thì quay về, đóng cửa lại, hạ giọng thật thấp nói, “Lúc ông cụ Tuỳ đi, ông ta rất không vui Nhìn khuôn mặt ông ta không hề có ý cười.

Trì Uyên cũng không quan tâm lắm, “Không sao, ông ta đã không vui lâu rồi.”
Từ khi nhà họ Trì huỷ hôn, nhà họ Tuỳ đã bắt đầu có ý kiến.

Cổ Tư bĩu môi, dựa vào ghế sofa không lên tiếng.


Chưa đến giờ tan làm nên Cổ Tư chỉ có thể chờ ở đây.

Tử Thư đi làm việc của anh ta rồi.

Trì Uyên lại đang đọc tài liệu.

Cổ Tư buồn chán bèn lấy điện thoại ra.

Wechat cô có tin nhắn đến, là ca sĩ lần trước gửi tới, anh ta chỉ hỏi cô đã về đến nơi an toàn chưa?
Cô nhìn thời gian, tin nhắn này gửi đến từ tối qua, nhưng cô vẫn chưa đọc.

Cổ Tư suy nghĩ một lúc rồi trả lời tin nhắn.

Sau đó cô ngâm nga một bài hát, bắt đầu xem tin tức.

Trì Uyên không chỉ có bệnh ưa sạch sẽ mà anh còn có rất nhiều tật xấu khác.

Khi làm việc, anh không thích xung quanh có âm thanh ồn ào.

Chịu đựng một hồi, anh không thể nhịn được nữa mới ngẩng đầu lên nhìn Cổ Tư, “Cô có thể yên lặng chút không?”
Cổ Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, thấy anh cau mày thực sự có vẻ hơi khó chịu.

Cô vốn định đáp trả đôi câu, nhưng lời đến bên mỗi rồi lại thôi.

Đây là địa bàn người ta, tốt hơn hết là nên nghe lời.

Cô gật đầu, “Vậy tôi ra ngoài đi dạo”
Trì Uyên cúi đầu xem tài liệu tiếp.

.


Truyện Quân Sự
Cổ Tư lặng lẽ lườm anh một cái, vung cánh tay rồi ra khỏi phòng.

Hành lang không có người, mọi người đều đang bận rộn làm việc của mình.

Cổ Tư chưa đến đây bao giờ, vì vậy cô đi dạo nhìn ngắm xung quanh.

Cô nhìn thấy Trì Cảnh ở góc ngã tư phía trước.

Trì Cảnh đứng đó cùng một nhân viên, hình như đang bàn giao nhiệm vụ gì đó.

Cố Tư mỉm cười bước đến, không nói gì.

Trì Cảnh quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tư.

Anh ta hơi bất ngờ, “Tôi còn tưởng sáng nay cô đã đi rồi.” Cổ Tư “à” một tiếng, “Tôi lại vừa đến đây, trưa nay đi ăn cùng Trì Uyên.

Trì Cảnh suy nghĩ một chút, trao đổi với nhân viên vài câu rồi bảo người đó đi làm việc.

Sau đó anh ta đi về phía văn phòng mình, “Sao không ở phòng làm việc của Trì Uyên? Chán quá à?”

“Còn không phải sao?” Cố Tư hùa theo, “Anh ấy làm việc là người xung quanh không được phát ra tiếng động, đúng là khiến người khác không thể chịu nổi.

Trì Cảnh bước vào phòng mình, mở cửa ra, “Cô có muốn vào ngồi không?”
Cổ Tư nhìn xung quanh sau đó gật đầu, “Được.”
Trang trí trong phòng Trì Cảnh cũng gần giống phòng Trì Uyên, Cổ Tư đi vào nhìn quanh một lượt, sau đó đi thẳng đến ngồi xuống sofa, “Ngày nào các anh cũng ngồi phòng làm việc không thấy chán à? Tôi cảm tưởng mỗi ngày mở mắt ra là lại thấy một đồng tài liệu, thật vô vị.

Trì Cảnh mỉm cười, “Vẫn ổn, tôi quen rồi.

Nói đến đây, Trì Cảnh lại nhắc tới chuyện khác, “Vừa nãy tôi thấy ông cụ Tuỳ đến, có phải là đến tìm anh cả tôi không?”
Cố Tư cảm thấy chuyện này không thể che giấu được.

Vì vậy cô thẳng thắn thừa nhận, “Ừ, nhưng cũng không nói gì, chỉ tới thăm thôi.”
Khoé miệng Trì Cảnh nhếch lên, “Vậy à.

Anh ta nhìn Cổ Tư một lượt từ đầu đến chân, cuối cùng thu hồi ánh mắt, “Tôi còn tưởng ông ta đến vì chuyện của cô Tuỳ”
- ---------------------------.

 
Chương 97





Có rất thân với cậu ta à Cổ Từ cũng không giả vờ không hiểu những lời Trì Cảnh nói.

Cô chỉ cười đáp, “Trì Uyên đã giải thích rất rõ ràng chuyện của Tuỳ Mị với tôi rồi.

Mẹ thích Tuỳ Mị nên anh ấy cũng không có cách nào khác, mà anh ấy cũng không có suy nghĩ gì khác với Tuỳ Mị.

Nếu có dù chỉ một chút thì bây giờ anh ấy cũng không còn ở với tôi.”
Không biết Trì Cảnh có tin lời Cổ Tư không, anh ta chỉ khẽ gật đầu.
Cửa phòng làm việc vẫn luôn mở, thỉnh thoảng có người đi ngang qua bên ngoài đều có thể nhìn thấy.

Thật ra Cổ Tư và Trì Cảnh cũng không có gì để nói với nhau.

Hai người không thân thiết, chỉ đứng cùng nhau một lúc trong rừng trúc ngày hôm qua thôi.

Nhưng Trì Cảnh được coi là người đối xử có phần thân thiện với cô nhất so với những người còn lại của nhà họ Trì.
Bản thân cô vốn đã ít bạn bè, không có nhiều người để nói chuyện.

Vì vậy cô tạm thời xếp Trì Cảnh vào hàng ngũ bạn bè.

Trì Cảnh lấy tập tài liệu ra, nhìn một chút rồi có chút không kìm được, lại hỏi Cổ Tư, “Hôm qua cô về, chắc là bác gái… vui lắm nhỉ?”

Cổ Tư bật cười thành tiếng, câu này Trì Cảnh hỏi quá uyển chuyển.

Cô biết thật ra anh ta muốn hỏi vấn đề gì.

Cổ Tư ngồi trên sofa, đung đưa đôi chân, “Vui lắm, dù sao tôi cảm thấy bà ấy rất vui, hôm qua bà ấy còn tìm mọi cơ hội để trò chuyện với tôi.”
Trì Cảnh bật cười ra tiếng.

Mặc dù anh ta không tiếp xúc nhiều nhưng vẫn biết tính bà Trì.

Mọi người chung sống cùng một sân nhà bao nhiêu năm, có ai không biết ai?
Chỉ là câu nói này của Cổ Tư thật sự khiến anh ta cảm thấy mới lạ.

Cổ Tư vào nhà họ Trì chưa đầy một năm mà đã vướng vào biết bao nhiêu chuyện.

Khoảng thời gian ông cụ qua đời, được coi là khoảng thời gian người nhà họ Trì đoàn kết nhất, thường xuyên quây quần bên nhau.

Thật ra Trì Cảnh đã gặp Cổ Tư rất nhiều lần.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, anh ta đều cảm thấy cô là người bảo sao nghe vậy.

Bà Trì không thích cô, khiến cô phải xấu hổ trước mặt bao người.

Cô cũng chỉ mím môi không nói.

Bây giờ nhìn Cổ Tư, hình như đã khác trước đây.

Trì Cảnh ngẫm nghĩ, trước đây hình như anh ta chưa thấy cô cười bao giờ.

Cổ Tư cũng cười vui vẻ, “Anh xem, tôi nói như thế thì anh không tin, vậy anh muốn tôi phải nói thế nào?”
Trì Cảnh nhếch môi, “Cũng không phải không tin, tôi tin.”
Câu nói này quá qua loa, lấy lệ.

Cổ Tư “hừ” một tiếng.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người đi ngang qua, người đó lúc đầu chỉ liếc vào phòng làm việc của Trì Cảnh một lần.


Nhưng khi nhìn thấy Cố Tư ở đây, ông ta dừng lại ngay lập tức.

Vẻ mặt ông ta có chút nghiêm túc, sau đó ông ta sải bước đi vào, “A Cảnh.

Trì Cảnh giật mình, ngẩng đầu lên nhìn người no, “Ba.”
Ông hai “ừm” một tiếng, “Ba đang có một tập tài liệu ở đây, con nhìn thử xem, số liệu không đúng lắm: Trì Cảnh đứng lên, “Vâng! Cổ Tư cũng đứng dậy.

Ông hai không nói chuyện với cô, đương nhiên cô cũng không muốn nói.

Trì Cảnh sắp phải đi ra ngoài, chắc chắn cô cũng không thể ở lại đây.

Cổ Tư ra khỏi văn phòng Trì Cảnh, chỉ vẫy tay với anh ta chứ không lên tiếng.

Trì Cảnh mỉm cười, hai người tạm biệt nhau.

Cổ Tư nhìn thời gian, sắp đến giờ tan làm rồi.

Cô vội vàng trở lại phòng làm việc của Trì Uyên.

Trì Uyên đang đeo kính chống bức xạ để nhìn máy tính.

Dường như anh đã trở lại trạng thái lãnh đạm như trong thời gian hôn nhân.

Cổ Tư đứng ở cửa nhìn một lúc rồi mới bước vào, cũng không nói gì, chỉ ngồi trên ghế.


Mặc dù Trì Uyên không nhìn Cổ Tư nhưng anh vẫn hỏi, “Đi lòng vòng đâu đó?”
Cổ Tư vươn vai, “Tôi nhìn thấy Trì Cảnh nên vào phòng anh ta ngồi một lúc.”
Bàn tay đang gõ phím của Trì Uyên chợt dừng lại.

Anh quay đầu nhìn Cổ Tư, “Trì Cảnh?”
Cổ Tư không nghĩ nhiều, “Ừ, gặp nhau ở hành lang rồi tôi vào văn phòng anh ta trò chuyện đôi câu.

Trì Uyên nhìn cô chăm chú, “Cô với Trì Cảnh rất thân thiết à?”
Cố Tư chớp mắt, “Không thân.

Đây là sự thật.

Trước kia cô cũng chẳng nói chuyện với anh ta bao giờ.

“Không thân mà cô vẫn có thể vào phòng làm việc của cậu ta ngồi được?” Giọng Trì Uyên lạnh đi vài độ.

Vẻ mặt Cổ Tư rất bình thường, “Đó không phải em anh à? Đều là người nhà họ Trì các anh, nói vài câu thì có thể bị sao được?”
- ---------------------------.

 
Chương 98





Tránh xa Trì Cảnh một chút Không biết rốt cuộc Trì Uyên có tin lời Cổ Tư không.

Chỉ là ánh mắt đang nhìn cô chăm chăm của anh mang theo vẻ phức tạp.

Cổ Tư không chột dạ, cô nhìn thẳng vào mắt Trì Uyên.
Một lúc sau anh nhìn đi chỗ khác, “Cô cố gắng tránh tiếp xúc với chị thứ hai càng nhiều càng tốt, quan hệ nội bộ nhà chúng tôi hơi phức tạp.

Phức tạp hay không, thực ra Cổ Tư cũng không để tâm lắm.

Cô cũng không phải người nhà họ Trì, nội bộ họ có quan hệ gì, liên quan gì đến cô?
Cổ Tư không trả lời, chờ đến khi Trì Uyên tan so.
Tử Thư không đến, Trì Uyên dẫn Cổ Tư ra khỏi văn phòng.

Kết quả khi đi về phía thang máy, hai người lại gặp Trì Cảnh.

Tới giờ tan làm, mọi người đều đến thang máy cũng là chuyện bình thường.

Trì Cảnh đi một mình, Cổ Tư nhìn thấy anh ta thì mỉm cười vẫy tay.

Trì Cảnh liếc nhìn Trì Uyên trước rồi mới mỉm cười với Cố Tư.


Thang máy chuyên dụng đang ở trên tầng, ba người cùng nhau bước vào.

Cố Tư và Trì Uyên đứng bên trong, Trì Cảnh đứng ở cửa.

Cổ Tư nhớ lại lời Trì Uyên vừa nói nên không chủ động bắt chuyện với Trì Cảnh nữa.

Nhưng Trì Cảnh lại quay người, nhìn Cổ Tư, “Trưa nay cô định đi ăn ở đâu?”
Cố Tư chớp mắt, “Tôi cũng không biết.

Cô ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, “Trưa nay đi ăn ở đâu vậy?”
Động tác của Trì Uyên vẫn không thay đổi, anh chỉ cụp mắt xuống nhìn Cổ Tư, không nói gì.

Cổ Tư không hiểu ánh mắt này có ý gì.

Nhưng có vẻ anh không được vui lắm?
Cổ Tư mím môi, vẫn nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên phớt lờ cô, cô bèn khoác tay anh, bắt đầu làm nũng, “Anh xị mặt ra làm gì? Người ta đang hỏi anh đó, mình đi ăn ở đâu vậy?”
Giọng nói nũng nịu này, Cổ Tư nghe cũng thấy hơi buồn nôn.

Trì Uyên đưa tay lên bóp mặt cô, “Đến rồi em sẽ biết Anh nói câu này nhưng lại không khớp với biểu cảm trên mặt.

Vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói rất dịu dàng.

Cổ Tư cười toe toét, chuyển sang ôm eo Trì Uyên.

Cô chỉ muốn nhân lúc có người khác ở đây, khiến anh chán ghét.

Cô dựa vào vòng tay anh, cười hì hì.

Trì Cảnh nghiêng nửa người, tầm mắt rơi vào màn hình điện tử trong thang máy.

Nhưng đuôi mắt vẫn có thể nhìn thấy Cố Tư và Trì Uyên.


Trì Uyên không đẩy Cổ Tư ra, chỉ cúi đầu nhìn cô.

Cố Tư chớp mắt, còn làm vẻ mặt đắc ý.

Trì Uyên nghĩ một chút rồi đưa tay ôm cô, anh nhanh chóng cúi người, hôn lên khoé miệng cô Nụ cười gian trả trên mặt Cổ Tư chợt tắt lịm, rồi cô từ từ hạ khoé miệng xuống.

Cô mở miệng, hình như muốn nói gì đó.

Nhưng thang máy đã “ding” một tiếng rồi mở ra.

Trì Cảnh xoay người bước ra ngoài.

Trì Uyên vẫn ôm Cổ Tư, “Đi thôi, đưa em đi ăn cơm.”
Anh gần như ôm Cổ Tự ra khỏi thang máy.

Đại sảnh tầng một có rất nhiều người, nhưng Trì Uyên cũng chẳng quan tâm, anh ôm Cổ Tư, giọng trầm đến mức chỉ hai người họ có thể nghe thấy.

Anh nói, “Sau này tránh xa Trì Cảnh một chút.”
Cố Tư “i” lên một tiếng, “Vì sao?”
“Không có vì sao.” Trì Uyên đáp.

Các nhân viên trong sảnh thấy Trì Uyên và Cổ Tư đi ra thì đều hơi ngạc nhiên nhìn họ.

Bình thường Trì Uyên tương đối lạnh lùng, nhưng bây giờ nói chuyện với Cổ Tư, trên mặt anh lại như có ý cười.


Quả nhiên, đây chính là tình yêu đích thực.

Hôn lễ ban đầu xa họa là vậy, bây giờ xem ra cũng không phải để phô trương.

Chắc chắn còn có tình cảm.

Cổ Tư biết Trì Uyên đang diễn kịch, nụ cười trên mặt anh rất miễn cưỡng.

Cô lại cọ tới cọ lui trong lòng anh, “Chẳng lẽ anh sợ tôi cắm sừng à?”
Cô bật cười khanh khách, “Yên tâm đi, trước khi địa vị và giá trị con người anh ta vượt qua anh, tôi sẽ không coi trọng anh ta đâu.”
Trì Uyên mím môi, đưa Cổ Tư ra xe.

Chờ lên xe rồi anh mới chỉnh lại quần áo, dường như có chút ghét bỏ.

Cổ Tư cũng vuốt lại tóc, “Mấy ngày nay tôi phát hiện ra một điều, anh cũng rất có tài diễn xuất.

Nói xong Cổ Tư tự bật cười trước.

- ---------------------------.

 
Chương 99


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Những món nợ ấy đều nhớ kỹ trong lòng Trì Uyên không đáp lại Cổ Tư, anh chỉ yên lặng lái xe ra ngoài.

Hai người họ cũng không đi quá xa mà đến một nhà hàng kiểu Âu.

Thật ra Cổ Tư ăn không quen những món Âu, cô cảm giác ăn xong mà cứ như chưa ăn vậy.
Thế nhưng bình thường Trì Uyên hay ăn món Âu, bởi vì cảm thấy bớt việc.

Hai người họ ngồi xuống, Cổ Tư nói: “Buổi chiều tôi đi mua sắm, gần đến giờ tan tầm thì tôi đến tìm anh, rồi hai chúng ta cùng về nhà tổ.”
Trì Uyên ngước lên nhìn Cổ Tư: “Được.”
Họ chỉ giao lưu đội câu như thế suốt cả bữa ăn.
Trì Uyên khá bận rộn, trong lúc ăn anh đã nghe vài cuộc điện thoại.

Anh luôn luôn nghiêm túc với công việc.

Lúc Trì Uyên nghe máy, Cổ Tư cứ nhìn anh chằm chằm.

Thái độ của Trì Uyên với cô giống hệt như thái độ của anh với nhân viên ở đầu dây bên kia hiện giờ.

Có thể nói một câu để giải quyết công việc thì kiên quyết không nói câu thứ hai.

Cố Tu ru måt.

Có lẽ đối với Trì Uyên, cô và công việc không có gì khác nhau.

Cô là người mà ông cụ Trì cưỡng ép đưa cho anh.


Hình như Trì Uyên nhận được một dự án khá lớn, sau đó anh hoàn thành dự án này như bình thường.

Ừ, hình như là vậy đấy.

Nghĩ thế, Cổ Tư cảm thấy hơi khó chịu.

Trì Uyên là người đàn ông đầu tiên của cô, hơn nữa còn là người đầu tiên cô thích.

Trước đây cô nghĩ cứ ở bên anh như thế.

Trì Uyên tổng cộng nhận được ba cuộc gọi, Cổ Tư cũng ăn xong bữa cơm này.

Cô đặt dao xuống rồi lau miệng: “Anh ăn tiếp đi, tôi đi trước, buổi chiều tôi đến tìm anh.”
Trì Uyên khẽ cau mày.

Có lẽ anh cảm thấy hành động này của cô là không tôn trọng người khác.

Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng, trong cả bữa cơm anh chỉ toàn nghe điện thoại.

Anh cũng không hề tôn trọng cô.

Trì Uyên không nói gì, Cổ Tư bèn đứng dậy: “Bữa này tôi mời.

Cổ xoay người đi ra khỏi phòng riêng, đến quầy lễ tân thanh toán chi phí.

Sau đó cô đi ra ngoài, cũng không bắt xe.

Cổ không có nơi nào rất muốn đi cả.

Vì thế cô dọc theo con đường này đi về một hướng.

Cổ Tư cũng chẳng hề quen thuộc với thành phố này.

Bởi vì kết hôn với Trì Uyên nên cô mới đến nơi đây.

Cô vốn cho rằng mình chỉ là một cô gái sống ở thôn quê.

Thật sự là không cẩn thận nhảy hơi cao, lên đến đầu cành.

Thành phượng hoàng chưa tới một năm.

Cố Tư thở dài, tiếp tục đi về phía trước.

Không biết đi bao lâu, Cố Tư nhìn quanh, phát hiện ven đường có một tiệm đồ ngọt.

Cô đi vào đó.

Mặt tiền của cửa tiệm không lớn, các sản phẩm đặt trong tủ bày hàng cũng không nhiều.


Cô gái ở quầy thu ngân trông có vẻ uể oải.

Cửa tiệm không có khách, thoạt nhìn rất vắng vẻ.

Cổ Tư đi chọn hai món rồi gọi trà sữa.

Cô nàng thu ngân nhận tiền rồi đi ra đằng sau pha trà sữa.

Cổ Tư cầm đồ, đến ghế cạnh cửa sổ ngồi.

Từ chỗ này có thể nhìn thấy dòng người vội vã bước đi bên ngoài.

Chúng sinh đều khổ, hẳn là để chỉ những người bôn ba cực nhọc vì cuộc sống ấy.

Có Tư lại nghĩ đến ông cụ nhà họ Tùy.

Những người như ông cụ sống không khổ chút nào, cuộc sống của họ rất khoái hoạt.

Có điều hôm nay ông cụ đó nhìn cô với ánh mắt không hề thân thiện.

Đồng thời cũng biểu lộ không coi trọng cô.

Thật ra, Cổ Tư cũng là người nhỏ nhen, từng món nợ đều bị cô nhớ kỹ trong lòng.

Những việc bà Trì làm với cô lúc trước tuy cô không tranh cãi nhưng đều nhớ hết.

Có lẽ trong tiềm thức cô cũng biết sẽ có một ngày mình và Trì Uyên mỗi người một ngả.

Vì vậy cô có thể đòi lại những món nợ này ở một thời điểm nào đó.

Thế nên, mặc dù cô không cố ý ghi ra nhưng tất cả đều được tính hết trong lòng.


Cô nàng chủ tiệm đưa trà sữa đến, sau đó còn đưa cho Cổ Tư một cây kem.

Cổ Tư khá bất ngờ, cô gái kia cười: “Dù sao cũng không có ai mua, tặng cho cô đấy Cố Tư nói cảm ơn.

Thật ra cô vừa mới ăn cơm xong nên cũng không đói, chẳng qua đi lâu rồi, muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ thôi.

Cô nếm thử bánh ngọt, kem lẫn trà sữa.

Nói thật, hương vị cũng không tệ lắm.

Tuy trước đây cô không hay ăn uống, nhưng vẫn có thể nếm thử để biết một món ăn có ngon hay không.

Cổ Tư cúi đầu nhìn mấy món trên bàn, rồi lại nhìn mặt tiền của cửa tiệm.

Khung cảnh vắng tanh, cảm giác một ngày không kiếm được vài đồng.

Cổ Tư suy nghĩ, sau đó đứng lên đi đến chỗ quầy thu ngân.

[Diendantruyen.Com] Yêu Lại Từ Đầu

cô gái lắc đầu: “Không làm nữa, tôi cũng muốn tiếp tục nhưng phí tổn quá lớn, tôi không chống đố được: Bây giờ cũng đã cố gắng lắm mới chỉ trả được tiền thuê cửa tiệm cộng với chỉ phí mua nguyên liệu.

Nấu đầu tư thêm thì cô ấy cũng bó tay.

Cổ Tư mím môi suy nghĩ, không nói chuyện nữa.

- ---------------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top