Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Yêu Lại Từ Đầu

Dịch Yêu Lại Từ Đầu
Chương 1231: 1231: Chương 1215





Buổi chiều Quách Châu không sắp xếp công việc cho Hứa Thanh Du, chỉ bảo cô ở khu vực cắt may cố gắng luyện tay cho tốt.

Hứa Thanh Du biết Quách Châu thế này là đang mở ra cho mình một cái cửa sau, lần này cô không nói lời cảm ơn, chỉ cười cười với Quách Châu.

Hai người đều ngầm hiểu trong lòng.

Cả một buổi chiều Hứa Thanh Du ở đây thao tác tỉ mỉ để quen thuộc với máy may, những chiếc máy may trong trong công ty đều có giá cao hơn rất nhiều so với những chiếc trước đây cô được tiếp xúc ở trường học.

Rất nhiều thứ đều là tự động, không cần chính mình phải làm những điều chỉnh dư thừa.

Lúc Hứa Thanh Du đang ở đây làm việc, Viên Sơ đã mang theo người học việc trong tay cô ta tới đây, nhìn dáng vẻ cũng là có một số người học việc muốn đến đây tiếp xúc với công việc cắt may
Nhìn thấy Hứa Thanh Du ở đây Viên Sơ hơi ngạc nhiên, có điều cô ta không qua đây chào hỏi, chỉ mang người của mình đi tới tìm một cái máy may, bảo bọn họ thao tác thực tế trên máy.

Hứa Thanh Du có chút muốn cười, cũng không biết là vì cái gì, chỉ là cảm thấy giống như trưa nay cô và Quách Châu kẻ xướng người họa đã bắt đầu có tác dụng rồi.

Dựa theo tính tình trước đây của Viên Sơ, cho dù là trường hợp gì nhìn thấy cô khẳng định là phải chào hỏi một tiếng, nhưng bây giờ lại có thể không thèm để ý đến cô.

Hứa Thanh Du còn vô cùng vui mừng, cô thích loại cảm giác bị người ta xem nhẹ.


Viên Sơ mang người tìm một cái máy may, bắt đầu thao tác thực tế, được một nửa đường cũng nhìn sang chỗ Hứa Thanh Du một chút, nhưng đến cuối cũng cô ta vẫn không chào hỏi.

Hứa Thanh Du không quan tâm nhiều như thế, bản thân cô lại cắt ra một chiếc quần tây, sau đó giẫm lên máy may bắt đầu may.

Áo sơ mi, quần tây bắt đầu được đặt lên thân mô hình mẫu trưng bày, ít nhất chính Hứa Thanh Du cảm thấy vẫn là nhìn tạm ổn, không mất mặt mũi.

Bận bịu như thế cũng đã đến giờ tan làm, Hứa Thanh Du thu dọn mặt bàn máy may một chút, thu lại những tấm vải dệt còn lại, mấy cái hộp nối cũng thu xếp ổn thỏa.

Khôi phục lại hình dáng ban đầu của mặt bàn máy may, Hứa Thanh Du cũng liền trở về phòng làm việc.

Cô cảm thấy một buổi chiều ngày hôm nay vô cùng phong phú, trước đây đều là kiến thức trên sách vở, bây giờ thao tác thực tế, cảm thấy được hoàn toàn không giống nhau.

Quay về phòng làm việc thu xếp một chút, người trong phòng làm việc cũng không còn mấy, Hứa Thanh Du thở ra một hơi mới ra khỏi phòng làm việc.

Vừa ra khỏi cửa đúng lúc chạm mặt Quách Châu cũng từ phòng làm việc đi ra, hai người cũng liền cùng nhau đi xuống tầng.

Lúc xuống tầng Quách Châu lại nói: “Qua hai ngày nữa tôi còn có một chương trình cần tham gia, hẳn là có hai ngày không ở đây, có điều hai ngày này tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc với các cô.”
Cô ấy nói xong Hứa Thanh Du liền hỏi: “Tôi nghe người ta nói chúng ta hình như là có chia đội, tôi còn chưa có vào đội.”

Quách Châu suy nghĩ một lúc mới nói: “Tôi kéo cô vào muộn một chút, có điều tôi sẽ liên lạc riêng với cô, có một vài nhiệm vụ sẽ ủy thác cho một mình cô, trong đội cô cố gắng hết sức đừng nói chuyện, nhân viên bên trong vô cùng phức tạp.”
Hứa Thanh Du vốn cũng không phải là người thích tán gẫu, nghe thấy cô ấy nói như vậy liền gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi, tôi vào chủ yếu là muốn nhìn một chút, bình thường có phải có nhiệm vụ gì ủy thác.”
Quách Châu sợ Hứa Thanh Du suy nghĩ nhiều, sau đó lại nói: “Trong đội phần lớn thời gian tôi cũng không nói chuyện, cố gắng đừng nhập đội, nhập đội nhập không ra được tình cảm, chỉ sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét ghen tị trong lòng mà thôi.”
Hứa Thanh Du vừa nghe cô nói như vậy liền nở nụ cười, lời này Quách Châu nói thật sự không sai, quả thật chính là như vậy.

Thời gian đại học của cô, người trong ký túc xá cũng kéo đội, bình thường mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, nếu như thật sự tốt, lúc kết giao bình thường thì tốt đẹp, không cần phải ở trong đội thể hiện ra.

Mấy người các cô đều có quan hệ cạnh tranh, nói chuyện chỉ biết mọi người cất giấu tâm tư cẩn thận, mang theo một ít hâm mộ, đố kị, căm tức.

Đi đến đại sảnh Hứa Thanh Du và Quách Châu tách ra, Hứa Thanh Du vội vàng ra cửa gọi xe, lúc lên xe gửi tin nhắn cho Ninh Tôn như thường lệ, hỏi anh quay phim đã kết thúc hay chưa.

Đúng lúc vào khoảng thời gian Ninh Tôn đang nghỉ ngơi, vì thế trực tiếp gọi điện thoại lại.

Bên Ninh Tôn có hơi ồn ào, anh hẳn là đang nghỉ ngơi.

Hứa Thanh Du có chút không kìm nén được, nói cho Ninh Tôn nghe chuyện chiều hôm nay thao tác thực tế trên máy may.

Ninh Tôn bật cười: “Nói như vậy, quần áo sau này của anh đã không cần ra ngoài mua nữa rồi nhỉ?”

Hứa Thanh Du dừng lại một chút vội vàng nói: “Anh còn nói nữa, vậy quần áo sau này của anh đều có thể do em thiết kế, hôm nay em về sẽ thiết kế cho anh một bộ.”
Ninh Tôn cười haha mấy tiếng: “Đừng có vội, anh hi vọng chờ nền tảng của em chắc chắn mới thiết kế cho anh, đến lúc đó anh có thể trực tiếp mặc ra ngoài tham gia bất kỳ trường hợp hoạt động nào.”
Hứa Thanh Du hừ một tiếng: “Em sẽ bắt anh mặc thử, cho dù bây giờ em thiết kế ra cũng không đẹp, anh cũng phải mặc ra ngoài gặp người ta.”
Hai người ở trong điện thoại ngọt ngào một hồi, chờ đến khi xe đến cửa khu chung cư, Hứa Thanh Du xuống xe, cũng đồng thời cúp điện thoại.

Cô vừa ngân nga ca hát vừa đi về nhà, cũng không biết có phải là đã quen rồi hay không, đoạn thời gian sống tách ra với Ninh Tôn như thế này, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.

Đoạn thời gian trước mỗi ngày về đến nhà, đối mặt với sự vắng vẻ của căn nhà, cô luôn cảm thấy hối hận, cảm thấy mình đáng thương biết bao nhiêu.

Nhưng hiện tại không như vậy nữa, bây giờ cô cảm thấy có nhiều thời gian một mình nhàn rỗi cũng rất tốt.

Ít nhất lúc cô phác thảo thiết kế thì cần phải yên tĩnh tuyệt đối, bây giờ cuộc sống như thế này đúng lúc thích hợp với cô.

Hứa Thanh Du ngâm nga một điệu hát dân gian quay về nhà, mẹ Ninh lại không ở nhà, Hứa Thanh Du tự mình đi nấu cơm, vừa ăn cơm vừa lên mạng đọc tin tức mới.

Chủ yếu cũng muốn lấy kinh nghiệm, thiết kế cho Ninh Tôn một bộ quần áo hợp thời.

Cô còn đang xem, trên màn hình điện thoại hiện ra có một tin nhắn gửi đến.

Có tin nhắn, Hứa Thanh Du tiện tay mở tin nhắn ra.

Sau khi mở cô liền sửng sốt, đoạn tin nhắn này không có tên người gửi đến, nhưng Hứa Thanh Du biết là ai.


.

Truyện Quan Trường
Tin nhắn chỉ có mấy từ: “Cô và Ninh Tôn đã lấy chứng nhận kết hôn rồi nhỉ?”
Hứa Thanh Du có chút muốn cười, cô không nghĩ đến Nam Nhạc tới lúc này rồi lại còn có thể cố chấp với chuyện của mình và Ninh Tôn như thế.

Cô và Ninh Tôn đã lấy giấy chứng nhận hay chưa cũng chẳng hề có liên quan đến cô ta, cô ta cứ truy hỏi không dứt như thế, cũng không biết là muốn làm cái gì.

Hứa Thanh Du còn đang nghĩ nên trả lời lại như thế nào, Nam Nhạc đã lại gửi tin nhắn tới.

Đoạn tin nhắn này có hơi dài, nội dung cũng rất nhiều, đại khái nói rằng, nếu như Hứa Thanh Du và Ninh Tôn thật sự đã lấy giấy chứng nhận rồi, cô ta cũng chúc phúc cho hai người, sở dĩ muốn có một đáp án chắc chắn, là vì cô ta muốn khiến bản thân hoàn toàn hết hy vọng.

Đối với Hứa Thanh Du, cô ta cũng không có gì để nói, cô ta nói về đoạn tình cảm đơn phương mà cô ta đã trả giá, có thể đã bỏ vốn quá lớn rồi, cho nên không cam lòng, liền cứ như vậy không giải quyết được chuyện gì.

Cô muốn thời khắc cuối cùng cho mình một đáp án chính xác để buông tay, cũng coi như là một loại kỷ niệm.

Hứa Thanh Du không hiểu những người trí thức bọn họ vì sao đều già mồm cãi láo như thế này, cô cũng có hơi do dự, sợ rằng nói với Nam Nhạc rồi, cuối cùng chuyện truyền ra sẽ không có lợi với Ninh Tôn.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được, trả lời Nam Nhạc đúng một từ: Đúng..

 
Chương 1232: 1232: Chương 1216





Hứa Thanh Du nói những lời này đã trả lời hết tất cả những câu hỏi của Nam Nhạc.

Bên chỗ Nam Nhạc cũng không có tin tức gì nữa.

Hứa Thanh Du hít sâu một hơi rồi bỏ điện thoại xuống.

Cô nhanh chóng đi ăn cơm.

Sau đó thì cô đi đến bên chỗ sô pha và ngồi xuống, rồi mở ti vi để xem.

Cô bị hai cái tin nhắn này của Nam Nhạc làm cho mất hết linh cảm.

Trong lòng của cô rất rối, cũng không có tâm trạng để xem những thứ khác.

Chỉ có thể ngồi xem ti vi để giết thời gian mà thôi.

Cô cũng đã tính toán thời gian hết rồi.

Đợi mẹ Ninh trở về thì cô cũng sẽ đi tắm rửa và đi ngủ.

Kết quả là đợi đến khuya nhưng mẹ Ninh vẫn chưa trở về.

Hứa Thanh Du cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Cô nhanh chóng cầm điện thoại và gọi điện thoại cho mẹ Ninh.

Rất nhanh bên chỗ mẹ Ninh đã bắt máy, chỗ mẹ Ninh rất ồn.

Bà ấy nói chuyện rất lớn tiếng, chắc là đã say, vậy nên trong giọng nói có chút ý giỡn cợt, “Là Tiểu Du à.

Mẹ đang ở bên ngoài, mẹ đang ăn cơm ở ngoài này, con ăn cơm chưa vậy? “
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, cô lập tức hỏi lại mẹ Ninh: “Có phải mẹ uống rượu rồi không? Mẹ đang ở đâu vậy? Để con biết mà qua đó đón mẹ về.


Mẹ Ninh im lặng một hồi, “Mẹ đang ở đâu nhỉ? Con đợi mẹ một chút nhé để mẹ suy nghĩ một chút.


Khi bà ấy nói như vậy thì cũng chứng minh được bà ấy đã uống rất nhiều.

Hứa Thanh Du nhanh chóng đứng dậy và đi về hướng cửa.


Một bên cô vừa thay giày và một bên đang đợi câu trả lời của mẹ Ninh.

Sau một lúc, mẹ Ninh mới mơ hồ và đưa ra tên của một nhà hàng.

Hứa Thanh Du đã từng nghe đến tên của nhà hàng này.

Khi Ninh Tôn đi bàn chuyện hợp tác với người khác, anh ấy nói rằng anh ấy đã đến nhà hàng này.

Hứa Thanh Du nhanh chóng đi ra ngoài, “Được rồi, con hiểu rồi.

Mẹ ở yên đó nhé đừng đi đâu hết, bây giờ con sẽ qua đó tìm mẹ.”
Mẹ Ninh ở đằng kia cười toe toét, “Được, vậy mẹ sẽ ở đây đợi con.”
Hứa Thanh Du cúp điện thoại, nhanh chóng ấn vào thang máy.

Cô chạy nhanh ra khỏi cổng khu chung cư, vừa hay có một chiếc xe ta xi đang đậu ở đó.

Cô vội vàng lên xe và nêu địa chỉ mà mình muốn đi.

Vào thời điểm này thì cũng không kẹt xe lắm.

Cũng tính là trên đường đến đó khá thuận lợi.

Khách sạn là một nhà hàng cao cấp, hầu như toàn bộ xe hơi hạng sang đều đậu ở cửa.

Hứa Thanh Du xuống xe, thanh toán tiền ta xi rồi gọi lại cho mẹ Ninh.

Lần này tốc độ nghe điện thoại của mẹ Ninh chậm hơn rất nhiều.

Hơn nữa trong lúc nói chuyện với Hứa Thanh Du, bà ấy còn mơ hồ nói những lời như đùng uống nữa và không thể uống được nữa.

Hứa Thanh Du có chút lo lắng.

Dù cho tửu lượng của mẹ Ninh có tốt đến nhường nào thì cũng không thể bị người khác chuốc rượu được.

Hơn nữa, bà ấy còn là một người phụ nữ, nếu uống nhiều thì cũng không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.

Đàn ông uống say thì nhiều nhất cũng ngủ một giấc thì xong, rất ít người sẽ mưu đồ gì ở họ.

Nhưng phụ nữ lại khác, khi say thì người thiệt hòi chỉ là họ mà thôi.

Hứa Thanh Du vội vàng hỏi mẹ Ninh phòng riêng mà họ đang ngồi ở đâu.


Bên chỗ mẹ Ninh ầm ự một hồi lâu mới nói ra số phòng.

Hứa Thanh Du chạy nhanh như con gió để đến đó.

Khi chạy đến trước cửa phòng riêng thì cô nghe thấy những âm thanh hò hét trong đó truyền ra.

Một đám đàn ông ở trong đó hò hét là phải uống uống gì đó.

Hứa Thanh Du gõ cửa, có lẽ những người bên trong đó không nghe thấy gì.

Vậy nên cố trực tiếp mở cửa đi vào.

Cửa vừa mở, đã có một nhóm người vây quanh bàn ăn, mẹ Ninh cũng ở trong nhóm đó.

Bên cạnh đó có một một chiếc ghế sô pha, trên sô pha đã có mấy người say nằm đó.

Hứa Thanh Du ở đó cũng không có ai phát hiện cả.

Những người trong căn phòng này đã uống say gần hết rồi.

Có vài người uống xong cảm thấy khó chịu còn cởi cả áo ra nữa.

Hứa Thanh Du nhanh chóng chạy đến chỗ mẹ Ninh.

Hai mắt của mẹ Ninh đỏ lên khi quay đầu lại nhìn cô, và cười nói: “À, con đến rồi à.”
Nói xong, bà ấy quay đầu lại và nói với người đang uống rượu với mình: “Nhìn xem, đây là Tiểu Du nhà chúng tôi.”
Người này cũng không khá hơn mẹ Ninh cho mấy.

Cũng uống say đến nỗi không biết gì rồi.

Trong tay ông ta còn cầm ly rượu.

Và khi đến chố Hứa Thanh Du thì ông ta hướng ly rượu về phía Hứa Thanh Du, “Con gái của cô à, nào nào nào, đến đây cùng uống một lý nào.


Người đàn ông này cũng không còn trẻ nữa.

Xem dáng vẻ ông ấy còn lớn tuổi hơn mẹ Ninh nữa.

Nếu như là một người trẻ thì Hứa Thanh Du sẽ nghĩ rằng những người này muốn chuốc say mẹ Ninh để gài bà ấy vào bẫy.


Nhưng đây là một người lớn tuổi rồi nên Hứa Thanh Du cũng không nghĩ đến những chuyện khác nữa.

Cô khoác cánh tay của mẹ Ninh, cười với người đàn ông, “Thực xin lỗi, con bị dị ứng với rượu.

Nếu như lần sau có cơ hội thì cô sẽ kêu Ninh Tôn nhà con đến đây để mời mấy bác vài ly.”
Có lẽ là người đó không nghe rõ Hứa Thanh Du nói gì, chỉ ú ớ vài tiếng, “Không uống à.

Có phải cô không uống phải không, vậy là không nể mặt tôi có đúng không?
Mẹ Ninh nhanh chóng cầm ly rượu bên cạnh lên, “Uống, tại sao không uống.

Nào, chúng ta uống cạn một ly nào.”
Vừa nói xong, bà ấy liền cụng ly của mình lên ly của người đàn ông đó.

Sau đó bà ấy liền uống một ngụm liền hết sạch ly rượu đó rồi.

Có lẽ người đàn ông đó cũng đã uống quá say nên cũng không câu nệ nhiều thứ lắm.

Ông ta cũng một ngụm uống hết ly rượu.

Hai gã say rượu liếc nhau, rồi cười phá lên.

Người đàn ông đó cũng có chút đứng không vững nữa.

Ông ta ngồi bịch xuống ghế.

Những người bên cạnh cũng hò hét lên những lời chẳng hạn như là lợi hại, giỏi quá.

Thực ra Hứa Thanh Du cũng có thể nhìn ra, trong hai ly rượu vừa rồi có hàm ý thêm nhiều điều khác nữa.

Không chỉ đơn thuần là uống cho vui vậy thôi.

Cô liếc nhìn sang chỗ khác và thấy một vài chai rượu đã hết trên bàn ăn.

Cũng may chỉ là những thứ này mà thôi, uống xuống thì chẳng qua là khó chịu một chút mà thôi.

Nếu mà những thứ khác thì chắc chắn Hứa Thanh Du sẽ báo cảnh sát cho mà xem.

Khi uống xong ly đó, thì có người bên cạnh lại đi lấy chai rượu, dường như muốn rót đầy lại.

Hứa Thanh Du vội vàng đặt ly rượu trong tay mẹ Ninh xuống, sau đó nói với người bên cạnh, “Vừa rồi khi lúc con đến đây thì có thế một số phóng viên đang chặn ở cửa.

Cũng không biết là bọn họ có nghe thấy động tĩnh gì không.

Hay là có nghe ngóng được ở trong khách sạn này có nghệ sĩ nào không.

Mọi người nếu có quen biết những người phóng viên đó thì lúc đi ra nhớ cẩn thận nhé.



Vừa nói xong, cô lấy ra từ trong túi cái khẩu trang và đeo cho mẹ Ninh, “Mẹ đi ra ngoài cũng không mang cái mũ nào.

Mau chóng che cho kín vào.

Có khả năng những người đó đến đây là nhằm vào mẹ đấy.”
Có lẽ mẹ Ninh đã uống quá say đến nỗi bất tỉnh nhân sự rồi.

Vậy nên bà ấy chẳng nghe thấy được Hứa Thanh Du đang nói cái gì cả.

Tuy nhiên, những người đàn ông bên cạnh cũng có chút tỉnh táo, khi nghe thấy phóng viên sẽ chặn cửa thì lập tức lấy lại tinh thần ngay.

Mấy người đó nhanh chóng nhắc nhở những người bên cạnh,”Mau thu dọn lại đi.

Cái này là cái gì vậy, sao lại xấu quắc thế.

Mau mang áo quần chỉnh tề vào, nhanh lên.


Vừa mang vừa nói, còn có người đá vào người còn cởi trần.

Người đàn ông đó đã bất tỉnh nhân sự mà nằm trên ghế sô pha.

Hứa Thanh Du nhân lúc này mà nói lời tạm biệt với những người đó.

Cô nói là đưa mẹ Ninh đi trước một bước, xem thử có thể dụ những người phóng viên ấy đi được không.

Cũng không biết thân phận của những người hôm nay đã uống rượu là ai.

Nhưng xem dáng vẻ của bọn họ hình như là rất sợ bị những người phóng viên đó bắt được.

Vì vậy khi những người đó chịu nhả ra, Hứa Thanh Du nhanh chóng đỡ mẹ Ninh đi ra từ phòng riêng và chạy nhanh xuống lầu.

Chiếc ta xi mà cô ấy bắt trước đó vẫn chưa rời đi.

Vì vậy Hứa Thanh Du đã vội vàng đỡ mẹ Ninh lên, sau đó báo địa chỉ nhà của cô ấy.

Người lái xe chắc không nhận ra họ, anh ta bật cười, “Cô gái à, đây là bạn của cô à? Dám một mình uống rượu ở đây, đúng thật là dũng cảm thật đấy.”
Hứa Thanh Du không biết nên trả lời như thế nào, “Vốn dĩ cũng còn những người bạn khác nhưng tôi đem cô ấy đi trước.”
Người lái xe vừa nghe vậy liền ồ lên một tiếng, “Vậy thì không sao.

Đây không phải là nơi tốt đẹp gì đâu.”
Hứa Thanh Du không biết vì sao người tài xế lại nói đây không phải là nơi tốt đẹp gì.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì Hứa Thanh Du thấy đến nơi này như đi đốt tiền vậy, chắc cũng có giấu giếm những bí mật gì đó mà người khác không biết.

Vậy nên người tài xế mới nói đây chẳng phải là nơi tốt đẹp gì..

 
Chương 1233: 1233: Chương 1217





Hứa Thanh Du đưa mẹ Ninh về nhà.

Thật sự là mẹ Ninh đã uống rất nhiều.

Lúc mở cửa xe đi xuống thì bà ấy còn nôn mửa một đoạn đường dài.

May mắn thay bà ấy không nôn trên xe.

Người tài xế này còn có chút may mắn.

Người đó cũng qua đó giúp Hứa Thanh Du đỡ bà ấy xuống xe.

Khi Hứa Thanh Du trả tiền xe thì cô đã trả nhiều hơn một chút.

May mà người tài xế này vẫn còn có chút lương tâm.

Giúp Hứa Thanh Du đỡ mẹ Ninh đi đến dưới lầu mới rời đi.

Cuối cùng mẹ Ninh không nhịn được nữa.

Bà ngồi xuống ở bậc cấp dưới lầu, bà xua tay, “Đợi một chút để mẹ hóng gió chút nào.”
Một mình Hứa Thanh Du thì đỡ không nổi bà ấy nên cô chỉ có thể ở bên cạnh bà ấy và đợi mà thôi.

Một lúc sau, mẹ Ninh mới lảo đảo đứng dậy.

Bà đi đến bên chỗ gốc cây đằng kia và nôn mửa liên tục.

Sau khi nôn mửa liên tiếp mấy lần thì chắc là bà ấy đã khỏe hơn một chút.

Bà dùng tay lau miệng của mình, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hứa Thanh Du vỗ vỗ nhẹ sau lưng mẹ Ninh, “Rốt cuộc thì tối hôm nay mẹ đã bàn về việc gì chứ? Sao lại uống say ra nông nỗi như vậy hả? “
Mẹ Ninh quay đầu lại, nhìn Hứa Thanh Du một hồi lâu, “Con đi đón mẹ về rồi à? Con đi một mình ư? “
Bà ấy đã không còn biết gì nữa.

ngay cả việc bằng cách nào mà mình có thể rời khỏi phòng riêng kia cũng không nhớ gì cả.

Hứa Thanh Du thở dài, “Được rồi, chúng ta lên nhà trước đi, về nhà có chuyện gì thì nói tiếp.”
Mẹ Ninh ói mửa tiếp thêm vài lần nữa rồi lại đòi hóng gió.

Bây giờ thì bà ấy có thể tự mình đi được, bước đi loạng choạng và theo Hứa Thanh Du về nhà.


Sau khi vào nhà, thì bà ấy vẫn còn một chút khó chịu.

Ngay cả giày cũng không thay liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Hứa Thanh Du mới thay giày xong chưa kịp đến trước phòng vệ sinh thì trong đó đã truyền ra âm thanh ói mửa của mẹ Ninh.

Xem ra hôm nay bà thật sự uống không ít, bia pha mù tạt, uống vào chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Khi Hứa Thanh Du đi qua đó thì mẹ Ninh đang rửa mặt của mình.

Lúc này, thì cuối cùng bà ấy cũng đã tỉnh táo hơn chút rồi.

Bà ấy quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Con qua đó chỉ đón mỗi mình mẹ về thôi sao?”
Hứa Thanh Du dựa vào khung cửa phòng tắm, “Con chỉ thấy mẹ cứ uống mãi với những người đó.

Mẹ cũng có đem người theo qua bên đó à?”
Mẹ Ninh lấy khăn lau mặt, sau khi suy nghĩ xong liền nói: “Không sao đâu.

Người mẹ đem đến đó là đàn ông.

Bọn họ đều là đàn ông hết với nhau.

Dù cho có uống nhiều hay nữa thì những người đó cũng không ăn thịt cậu ta được.”
Hứa Thanh Du bất lực nói: “Mẹ là một người phụ nữ sao lại đi đọ rượu với những người đàn ông ấy chứ.

Nếu uống say thì người thiệt là mẹ đó.”
Mẹ Ninh quay người bước ra khỏi phòng tắm, “Hôm nay, mẹ tính toán có chút sai sót rồi.

Vốn dĩ cũng không có nhiều người lắm, mẹ chi đem theo một người qua đó mà thôi.

Mẹ cũng nghĩ cũng đủ để ứng phó.

Nhưng ai lại biết những người đó còn kêu thêm mấy người nữa chứ.

Mẹ cũng muốn tìm người đến uống thay mẹ nhưng không tìm được đó.


Tuy rằng bây giờ, bà ấy đã có kí kết hợp đồng với công ty.

Nhưng chỉ dựa vào một mình chị Thái, bà ấy cũng không quen biết ai khác nữa.


Bữa ăn hôm nay cũng không phải là công ty sắp xếp.

Đây là một nhà đầu tư đã hợp tác muốn mời bà ấy đi ăn.

Bà ấy cũng muốn hợp tác lâu dài nên mới qua đó mà thôi.

Ai mà biết được bên chỗ đầu tư còn giữ một chiêu, nửa đường còn kêu người đến nữa chứ.

Mẹ Ninh không muốn làm mất lòng bọn họ cho lắm.

Hơn nữa, bà ấy vừa mới trở lại giới giải trí mà thôi, con đường đó mới đi được một ít.

Chỉ cần đắc tội với những người này thì họ chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn thì có thể khiến sự nghiệp của bà rơi vào vực thẳm thêm một lần nữa.

Vốn dĩ muốn dựa vào tình hình để tìm ra đối sách.

Kết quả đối sách vẫn chưa nghĩ ra thì đã bị bọn họ hớt tay trên mất rồi.

Mẹ Ninh cũng rất khó chịu.

Bà ấy ngồi phịch xuống sô pha, ngẩng đầu nhắm mắt lại, vẻ mặt vẫn không thoải mái cho lắm.

Hứa Thanh Du đi vào bếp đun nước nóng, bưng ra cho bà một cốc nước mật ong.

“Mẹ uống một chút nước nóng đi.

Vừa rồi có nôn vài lần, chắc là dạ dày cũng khó chịu lắm.”
Mẹ Ninh không trả lời.

Hứa Thanh Du suy nghĩ một hồi rồi cô đặt cốc nước ở trên bàn.

Kết quả, mẹ Ninh nói, “Quả nhiên không ở trong giới giải trí lâu dài thì có chút không thích ứng được với những biến hóa ở đây nữa.

Hay là mẹ đã già rồi hay sao chứ.”
Hứa Thanh Du ngồi xuống bên cạnh mẹ Ninh, “Mẹ có nhớ người cuối cùng uống với mẹ là ai không vậy.

Con thấy tuổi tác của người đó đã lớn rồi đấy, chắc là lớn hơn mẹ nữa.”

Mẹ Ninh xua tay, hiện tại bà ấy không nhớ được gì nữa.

Thực ra bà ấy sớm đã không biết gì nữa.

Nhưng lời sau này bà nói chỉ là những lời nói sau khi say mà thôi.

Hứa Thanh Du thấy mẹ Ninh không nhớ gì thì cô cũng không nói cái gì khác nữa.

Thực ra là cô ngại nói ra chuyện người đàn ông đó có ý nghĩ xấu xa với mẹ Ninh.

Sau đó, khi mà Hứa Thanh Du đưa mẹ Ninh đi thì ông ta còn nắm tay mẹ Ninh lại nữa.

Cũng không biết có phải là phản ứng của việc uống quá nhiều hay không nữa.

Hành vi của ông ta có chút không bình thường, dù sao thì thấy rất là háo sắc.

Mẹ Ninh im lặng và nghỉ ngơi một hồi.

Cuối cùng bà ấy gắng ngồi dậy và uống một ngụm nước mật ong.

Chắc là đến cuối cùng bà ấy không nhịn được nữa nên mới mở miệng ra văng những lời tục tĩu ra, “Ngày nào mẹ cũng phải giả làm đứa ngốc cho những thằng cha đó.

Đến cuối cùng chắc những kẻ đó cũng coi mẹ là ngốc thật rồi.


Hứa Thanh Du cảm thấy rất thương cho mẹ Ninh.

Nhưng những chuyện này không có cách nào để nói cả.

Trong giới giải trí thì người đầu tư mới có tiếng nói quyền lực nhất, ai có tiền là người đó làm chủ thôi.

Dù cho trong lòng khó chịu nhưng cũng không có cách nào đối diện trực tiếp với những người đó được.

Chính bởi việc biết được không thể nào đấu qua bọn họ được.

Hai người ngồi trên sô pha không nói chuyện, đợi một lúc sau, mẹ Ninh mới đứng dậy trở về phòng.

Khi đóng cửa, bà ấy có nói với Hứa Thanh Du, “Ngày mai mẹ cũng chẳng có việc gì.

Sáng mai con thức dậy thì không cần gọi mẹ dậy đâu, có lẽ mẹ sẽ ngủ đến chiều luôn đấy.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Được rồi, mẹ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Mẹ Ninh đóng cửa lại, sau đó không có động tĩnh gì nữa, Hứa Thanh Du chờ một hồi rồi cô cũng trở về phòng.

Lúc vừa nằm xuống thì cô cũng có mở điện thoại ra xem.

Ở điện thoại có tin nhắn của Ninh Tôn.

Cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là Ninh Tôn muốn thông báo rằng bên mình đã quay xong hết rồi.


Anh ta đã về tới khách sạn rồi, những tin tức như vậy mà thôi.

Hứa Thanh Du không có hứng thú tán gẫu với Ninh Tôn, cô đặt điện thoại di động sang một bên, cô đi vệ sinh cá nhân rồi ngủ thiếp đi.

Có thể là do trong lòng suy nghĩ nhiều quá nên đêm nay ngủ không yên giấc.

Cô cũng không nằm mơ gì, chỉ là mơ hồ trong giấc ngủ cô suy nghĩ rất nhiều.

Dù cho có ngủ đi chăng nữa thì trong đầu của cô vẫn còn rất tỉnh táo.

Bây giờ, cô nhìn thấy cảnh tưởng mẹ Ninh phải bất lực uống rượu với những người đó thì cô lại nghĩ tới hoàn cảnh ngày trước của Ninh Tôn.

Không biết lúc trước Ninh Tôn đã nhìn mặt người khác để làm việc không biết bao nhiêu lần.

Lúc đó thì anh toàn bị những người trên mạng công kích.

Công ty vì muốn gắn kết nhiều mối quan hệ hơn nên đã sắp xếp cho anh nhiều buổi hẹn.

Lúc đó thì Hứa Thanh Du cũng không đi theo, vì vậy cô cũng không biết rõ những buổi hẹn đó rốt cuộc có những gì trong đó nữa.

Vậy nên cô càng không biết trước đây Ninh Tôn đã đối mặt với không biết bao nhiêu tình canh éo le, khó khăn và gian nan nữa.

Cũng giống như mẹ Ninh hôm nay, rõ ràng bà ấy biết là mình đang bị chuốc rượu nhưng vẫn vui cười và tiếp nhận những điều đó.

Càng nghĩ về điều đó thì cô càng đau lòng.

Đến cuồi cùng vì quá khó chịu nên Hứa Thanh Du đã bị tỉnh giấc.

Bên ngoài trời vẫn còn tối, cô suy nghĩ một hồi rồi ngồi dậy.

Cũng không bật đèn, cô ngồi trong bóng tối rồi vỗ ngực của mình.

Hành động này của cô như vẻ đang tự trách mình.

Cô cũng không có vấn đề gì về tim cả, và cô cũng biết là mình suy nghĩ quá nhiều mới dẫn đến như vậy.

Hứa Thanh Du lại cầm điện thoại qua để xem.

Bên chỗ Ninh Tôn cũng không gửi thêm bất cứ tin nhắn gì cho cô nữa, cô thở dài một hơi và đặt điện thoại về lại chỗ cũ.

Cô luôn là người nặng tình, gặp chuyện gì thì ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng sẽ luôn nghĩ đi nghĩ lại.

Cũng không biết qua bao nhiêu ngày thì chuyện này sẽ tan biến hoàn toàn trong lòng cô.

Để cô không còn cảm giác đau lòng hay thương xót gì ai nữa..

 
Chương 1234: 1234: Chương 1218





Hứa Thanh Du ngồi đến tận khi trời sáng, sau đó điện thoại bên này ong ong rung lên hai lần, là Ninh Tôn nhắn tin tới.

Anh dậy cũng rất sớm, báo cáo với Hứa Thanh Du nói anh phải đi ra ngoài quay phim.

Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ liền lấy điện thoại gọi cho Ninh Tôn.

Ninh Tôn cũng rất bất ngờ, bắt điện thoại xong lập tức hỏi, “Làm sao thế? Có phải là anh gửi tin nhắn cho em đánh thức em không?”
Hứa Thanh Du nói một câu không có, sau đó cố gắng khiến cho giọng mình nghe nhẹ nhàng một chút, cô hỏi Ninh Tôn, “Trước đó lúc anh ở công ty có rất nhiều mối xã giao, bầu không khí trên bàn cơm có ổn không?”
Ninh Tôn cười, “Sao vậy? Làm sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Hứa Thanh Du tự nhiên không có cách nào nói những chuyện kia của mẹ Ninh đêm qua, dù sao cũng đã qua rồi, nói với Ninh Tôn cũng chỉ sẽ khiến cho anh lo lắng mà thôi.

Cô cũng chỉ có thể nói, “Xem một chút tin tức, lãnh đạo ép buộc nhân viên uống rượu, sau đó đột nhiên nhớ tới trước đây anh xã giao, nói thật lòng, em còn không biết anh ra ngoài xã giao là thế nào, có phải là cũng giống như cùng lãnh đạo công ty lãnh đạo ăn cơm không.”
Ninh Tôn nghĩ một hồi mới nói, “Kỳ thật cũng không giống, kiểu này của anh nói thế nào nhỉ, ra ngoài xã giao đều là cùng một vài người muốn hợp tác, cũng không tồn tại cái quan hệ cấp trên cấp dưới gì, bầu không khí vẫn ổn mà, cũng không phải đặc biệt khó coi.”
Anh nói như thế Hứa Thanh Du liền nhẹ nhàng thở phào một hơi, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Vậy trước đó bọn họ những người đó có chuốc rượu anh không?”
Ninh Tôn phụt một tiếng liền bật cười, “Em rốt cuộc là xem cái tin tức gì a? Làm sao lại hỏi những chuyện này?
Mặc dù nói là nói như thế, nhưng anh vẫn trả lời, “Tất nhiên cũng có người lấy danh nghĩa mời rượu muốn chuốt rượu anh, nhưng mà em biết tính anh rồi, anh có thể từ chối đều từ chối, không thể từ chối mình uống tượng trưng hai ly, còn lại đều do người của công ty bên kia đỡ giùm.”
Hứa Thanh Du a một chút, “Vậy cũng được, chủ yếu là em sợ anh ở bên ngoài chịu thiệt thòi.”
Giọng điệu của Ninh Tôn rất bình thản, “Anh chưa chịu qua thiệt thòi gì, nói câu có chút hơi mặt dày, dù sao danh tiếng của anh cũng có đó, bọn họ vẫn thật sự không dám chọc anh, vả lại anh cũng không trông ngóng họ thèm muốn tài nguyên trong tay bọn họ, loại chuyện này đều là anh tình tôi nguyện, bọn anh nếu khiến cho anh mất mặt, anh cũng sẽ không để bọn họ sống yên, nói tóm lại kỳ thật cũng vẫn còn ổn.”

Hứa Thanh Du lúc này mới xem như nhẹ lòng, cô khẽ gật đầu, “Được, em biết rồi, vậy anh đi mau đi, em bên này còn muốn ngủ một lát.”
Thời gian còn có chút hơi sớm, Hứa Thanh Du hôm nay dự định đi ra ngoài ăn sáng, thế là buổi sáng có thể dậy trễ một chút.

Cúp điện thoại với Ninh Tôn xong, Hứa Thanh Du liền nằm xuống, nhưng kỳ thật cô vẫn là ngủ không được.

Cô cảm thấy Ninh Tôn có lẽ không nói dối cô, cái tính cách này của Ninh Tôn, cô vẫn tính là hiểu rõ, cộng thêm anh tửu lượng cũng không kém, cho nên sẽ không chịu thiệt thòi quá lớn.

Kiểu giống mẹ Ninh này, bởi vì lượng fan hâm mộ của bản thân bà không đủ lớn, không có ai làm chỗ dựa cho bà, cho nên những người đó có thể không kiêng nể gì cả.

Hứa Thanh Du mặc dù nói không phiền não như thế nữa, nhưng mà trong lòng cũng không dễ chịu, cô trở mình, nhắm mắt lại.

Cứ nằm như thế đến khi gần tới giờ, cô lại ngồi dậy, kỳ thật cô vẫn luôn không ngủ được.

Nhanh chóng tắm rửa một lát, sau đó Hứa Thanh Du đi ra ngoài.

Mẹ Ninh bên kia một chút động tĩnh cũng không có, xem ra vẫn đang ngủ, hôm qua uống đến như thế, hôm nay cũng không biết sẽ có bao nhiêu khó chịu.

Hứa Thanh Du bước đi nhẹ nhàng, ăn chút thức ăn ở hàng ăn sáng trước cổng, sau đó đón xe đến công ty.


Lúc đến văn phòng đồng nghiệp đều đã đến gần hết, Hứa Thanh Du bước qua ngồi xuống, có thể là bởi vì nguyên nhân không nghỉ ngơi tốt, hôm nay tinh thần không quá tốt, nhìn cái gì cũng cảm thấy chán.

Một lát sau Quách Châu tới, cầm trong tay mấy tờ đơn, vừa nhìn chính là đơn đặt hàng.

Cô cho mấy người phát ra, sau đó đi đến chỗ Hứa Thanh Du bên này cũng đưa cho cô một tờ.

Hứa Thanh Du đã cố gắng để biểu cảm của mình hoà hoãn lại, cô cười nhìn Quách Châu nói câu cám ơn cô Quách.

Nhưng Quách Châu vẫn nhìn ra điểm khác lạ nơi cô, Quách Châu nhìn chằm chằm mặt của cô, “Nhìn cô thật giống như nghỉ ngơi không được tốt.

Hứa Thanh Du tìm một lý do, “Đêm qua có chút mất ngủ, có thể là do nguyên nhân ngủ không ngon giấc.”
Quách Châu vỗ vỗ lên vai cô, “Tuổi còn trẻ đừng để mất ngủ nha, bọn người già chúng tôi nói mất ngủ còn nghe được.”
Quách Châu rất ít nói đùa trong văn phòng, cô nói như thế người bên cạnh cũng đều quay sang nhìn.

Hứa Thanh Du thở dài một hơi, “Có thể là gần đây chuyện cần suy nghĩ hơi nhiều, tôi tự mình điều tiết một chút, hẳn là không sao, trong trường hợp bình thường tôi đều là ngủ không đủ, số lần mất ngủ rất ít.”
Quách Châu ừ ừ hai tiếng, cũng liền quay người đi.


Hứa Thanh Du đem đơn đặt hàng mở ra nhìn một lần, sau đó buông xuống, cô hiện tại không có tâm trạng gì, nghĩ đến cả buổi sáng hôm nay đoán chừng cũng không làm ra được chuyện lớn gì.

Cô trước tiên duỗi lưng một cái, sau đó cầm một tờ giấy bản thảo tới, kết quả hồi lâu cũng không có cách nào đặt bút.

Không biết vẽ cái gì tốt, thật là trong đầu một chút ý tưởng cũng không có.

Bản thân Hứa Thanh Du cũng mắc cười, hôm qua mẹ Ninh uống đến như thế, ngược lại là giày vò cô đến chút ý tưởng cũng không còn.

Đợi như thế một hồi, Hứa Thanh Du lại buông bút xuống, cô liền dựa trên ghế dựa nhìn giấy bản thảo.

Lúc cứ nhìn chằm chằm vài giấy bản thảo như thế, trong đầu lại có một chút thất thần, cô trước kia đi theo bên cạnh Ninh Tôn, Ninh Tôn cho dù là ra ngoài xã giao, ban đêm cũng sẽ trở về, đúng là không có khi nào thấy anh uống say như chết.

Phần lớn anh đều trở về lúc tinh thần tỉnh táo.

Cho nên cũng phù hợp với những gì anh nói hôm nay, cũng không bị người khác chuốc quá nhiều rượu.

Hứa Thanh Du chậm rãi thở ra một hơi, cô cảm thấy mình thật là nghĩ nhiều rồi, có thể căn bản một chút cũng không có chuyện gì xảy ra, cô cứ nghĩ mãi trong lòng.

Loại tính cách này của cô a, chính là không thể đặc biệt quan tâm ai hoặc là chuyện gì đó, bằng không phàm là chuyện dính tưới đối phương, trái tim cô liền từ đầu đến cuối không bỏ xuống được.


Cho tới trưa Hứa Thanh Du lằng nhà lằng nhằng cũng không làm được gì, đợi cho đến giữa trưa tan sở, cô vội vã đón xe trở về nhà.

Mẹ Ninh bên kia một chút động tĩnh cũng không có, cũng không biết có ở nhà không, Hứa Thanh Du bước qua đứng ở cửa nhẹ giọng gõ hai cái.

Kết quả nghe thấy mẹ Ninh trong phòng mở miệng, thanh âm uể oải, rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ, “Ôi, trời ơi, giờ này rồi á, con tan ca về à.”
Hứa Thanh Du đẩy cửa phòng vào, nhìn vào phía trong phòng một chút, màn cửa không có kéo ra, trong phòng có chút tối, chẳng qua cũng có thể nhìn thấy mẹ Ninh trên giường.

Hứa Thanh Du hỏi bà hiện tại muốn ăn cơm hay không, cô đi nấu tô mỳ.

Cô không có hứng ăn chắc hẳn Mẹ Ninh cũng không đói, hai người ăn chút gì thanh đạm là được.

Mẹ Ninh đúng là đói bụng rồi, hiện tại bà khó chịu vô cùng, toàn thân một chút khí lực cũng không có, trong dạ dày trống rỗng, đầu óc còn chóng mặt.

Tiếng nói của bà còn có chút run, “Được được được, mẹ đói đến chịu không nổi rồi.”
Hứa Thanh Du không đóng cửa, sau đó bước qua đem màn cửa kéo ra, “Bây giờ con đi nấu cơm, mẹ rửa mặt một chút hẳn là rất nhanh liền có thể ăn rồi.”
Nói xong cô từ phòng mẹ Ninh đi ra, sau đó vội vã đun nước nấu mì.

Mẹ Ninh bên kia một lát sau mới từ trong phòng ra đi ra rửa mặt, bà còn chậm rãi ung dung tới cửa phòng bếp nhìn một cái
Cả người bà đều nhũn ra, nhưng mà còn có thể ở không trêu chọc một câu, “Ninh Tôn nhà chúng ta cưới được con a, nhất định là mộ tổ nhà họ Ninh bốc khói xanh* rồi.”
*Mộ tổ bốc khói xanh: ý chỉ chuyện tốt, điềm lành..

 
Chương 1235: 1235: Chương 1219





Hứa Thanh Du nấu mì xong, điện thoại của Ninh Tôn cũng gọi tới.

Anh không biết là nghe được tin tức ở đâu, biết được chuyện mẹ Ninh tối qua ra ngoài xã giao bị chuốc rượu, anh liền gọi điện cho Hứa Thanh Du, có lẽ cũng biết giờ này Hứa Thanh Du sẽ về nhà, cho nên trực tiếp gọi điện thoại hỏi Hứa Thanh Du.

Mẹ Ninh ở phòng tắm bên kia, đang tắm rửa, nhất thời cũng sẽ không ra đây.

Hứa Thanh Du suy nghĩ một lát, cầm điện thoại đi ra ban công, “Mẹ hôm qua đúng là đi xã giao rồi, cũng đúng thật là bị chuốc rượu rồi, chẳng qua sau đó em đón mẹ về rồi, không có xảy ra chuyện gì, anh yên Hứa Thanh Du đi.”
Ninh Tôn hít thở sâu một hơi, “Vậy nên sáng nay em mới hỏi anh những vấn đề đó đúng không?”
Hứa Thanh Du mím môi, không biết nên nói thế nào.

Ninh Tôn bên kia một lát sau mới nói, “Chuyện này anh không trực tiếp hỏi mẹ anh, đoán chừng hỏi bà ấy cũng không biết trả lời thế nào, em giúp anh để ý một chút trạng thái của bà ấy, uống nhiều rượu như thế chắc chắn không dễ chịu, giúp anh chăm sóc bà một chút.”
Hứa Thanh Du nói một câu yên tâm đi, sau đó lại nói, “Bản thân mẹ cũng hiểu một số chuyện, bà ấy nói sau này gặp phải trường hợp này sẽ không miễn cưỡng nữa.”
Ninh Tôn cũng không mấy tin lời này, rất nhiều người chịu thiệt thòi một lần lúc đó cũng sẽ nói sẽ không phạm phải nữa.

Nhưng mà lần tới đối diện với loại chuyện thế này có thể vẫn là nhịn không được mà nhẫn nhục.


Hết cách rồi, đối đầu với tư bản chính là đối đầu không nổi.

Muốn lăn lộn trong giới giải trí, có những chuyện bắt buộc phải cúi đầu.

Ninh Tôn cũng không có cách nào nói chuyện khác, chỉ dặn dò hai câu liền cúp điện thoại.

Hứa Thanh Du bên này vừa cúp điện thoại, mẹ Ninh bên đó cũng từ nhà Hứa Thanh Du đi ra, bà cũng không sấy tóc, dùng khăn Hứa Thanh Du quấn đầu, trực tiếp đi đến bên bàn ăn, “Ai da, mẹ cũng nghe thấy mùi thơm rồi, mẹ sắp đói chết rồi.”
Hứa Thanh Du bỏ điện thoại xuống, vội vã đi ra khỏi ban công, “Vẫn còn nóng, mẹ ăn chậm thôi.”
Mẹ Ninh ừ ừ hai tiếng, đến lời cũng lười nói, cúi đầu rất nhanh chóng liền ăn hết một tô mì, sau đó bưng bát húp hết nước canh.

Hứa Thanh Du ngồi xuống đối diện bà, “Dạ dày có thoải mái hơn chưa?”
Mẹ Ninh vội vã gật đầu, rút ra một tờ khăn giấy, tô mì này bà ăn có chút nhanh, cộng thêm còn có chút nóng, đổ hết cả mồ hôi ra.

Bà vừa lau mồ hôi vừa nói, “Cảm giác như bản thân vừa sống lại vậy”
Hứa Thanh Du trộn trộn mì, vừa ăn vừa nói, “Chuyện lần này phải rút kinh nghiệm đó, lần sau xảy ra chuyện thế này không được miễn cưỡng nữa.”
Mẹ Ninh ngồi tựa trên ghế, bỏ khăn giấy xuống, thở ra một hơi, “Cho dù là bàn không được cũng sẽ không làm thế này nữa, cái mạng già này của mẹ a, vốn dĩ không chịu nổi, tiếp tục như vậy nữa chắc cũng không sống nổi mấy năm nữa.”

Nói xong bà lại nói, “Sáng hôm nay lúc mẹ tỉnh lại, sau đó gọi điện cho cái cậu hôm qua cùng mẹ đi xã giao, cậu ta nói hôm qua bị người ta vứt ở trong căn phòng đó, những người đó không lo cho cậu ta, đều đi hết, để mình cậu ta ở đó, con nói những tên khốn đó, vậy mà cũng làm ra được.”
Hứa Thanh Du thật ra không muốn nói mấy, những người đó đoán chừng cũng không xem người tiếp rượu là người, tự mình uống cho đã một trận, đi rồi cũng không lo ai sống ai chết.

Mẹ Ninh có chút cảm khái, “Tuy rằng công việc quan trọng, nhưng cũng không cần bán mạng, hôm nay mẹ mấy lần tưởng rằng bản thân có thể nhắm mắt lại liền sẽ không mở ra được nữa, lần này uống so với bất kỳ lần nào trước đó đều khó chịu hơn, có thể cũng là do cơ thể mẹ chịu không nổi nữa rồi.”
Hứa Thanh Du nhìn mẹ Ninh không nói gì, chỉ tự ăn có mì của mình, sau đó dọn dẹp chén đũa.

Mẹ Ninh vẫn là chưa tỉnh rượu, đợi một lát lại quay về phòng ngủ rồi.

Hứa Thanh Du thu dọn phòng bếp xong, nhẹ nhàng rời khỏi nhà.

Như vậy xem ra cô vẫn là đi làm thì tốt hơn, cho dù trong công việc có những chuyện khiến người ta không như ý, nhưng tổng thể mà nói cũng không tồi rồi, nói không chừng bên ngoài có rất nhiều người ngưỡng mộ cô.

Hứa Thanh Du về đến công ty, cũng gần tới giờ đi làm, cô vừa ngồi xuống A Mai liền tới.

Hứa Thanh Du có hai người không muốn gặp mấy, một người là Viên Sơ, một người là A Mai.


A Mai tìm cô cũng không có chuyện công gì, gần như đều là những chuyện riêng tư.

Cô ta đi vào rất tự nhiên đi đến chỗ Hứa Thanh Du, đi đến cạnh bàn của cô, nói với Hứa Thanh Du rằng, “Giang tổng bây giờ ở trên lầu.”
Ý là nói Giang tổng lại tìm cô rồi.

Trong lòng Hứa Thanh Du có chút khổ, nhưng trên mặt lại không có cách nào thể hiện ra, cô chỉ có thể gật gật đầu, “Được, tôi lập tức qua đó.”.

Tìm truyện hay tại — TгùмTruyệ Л.

vИ —
Sau đó cô cùng A Mai đi ra khỏi văn phòng, đi đến thang máy lên lầu.

A Mai không cùng cô vào văn phòng của Giang tổng, đợi Hứa Thanh Du bước vào, cô ta lại vào thang máy đi xuống lần nữa.

Lần này Giang tổng không ở trong phòng trà nhỏ của anh ta, mà là ở trong một căn phòng nghỉ phía ngoài, trong phòng để một cái máy chạy bộ, anh ta đang ở trên đó chạy bộ.

Người có tiền sống qua ngày thật sự khiến người ta ngưỡng mộ, lúc mọi người đều đang liều mạng kiếm tiền, người ta ở đây hưởng thụ cuộc sống.


Hứa Thanh Du đi đến một bên, cũng không lập tức mở miệng, Giang tổng mặc một bộ đồ thể thao, cũng không chạy nhanh, nhìn có vẻ là luyện tập cơ thể giết thời gian.

Cho tới tận khi máy chạy bộ dừng lại, Giang tổng bước xuống cầm khăn lau lau mồ hôi trên trán, sau đó mới nhìn Hứa Thanh Du, “Viên Sơ có tìm đến cô sao?”
Hứa Thanh Du có hơi ngạc nhiên một chút, cô tưởng rằng Giang tổng tìm cô là có liên quan đến Tống Kình Vũ, kết quả làm nửa ngày lại vì chuyện của Viên Sơ.

Trước đây cô đã nghe nói Viên Sơ là dựa vào quan hệ vào đây, cô vẫn luôn không biết Viên Sơ giờ là dựa vào quan hệ nào mà vào đây, nhưng mà bây giờ Giang tổng trực tiếp hỏi, đoán chừng có liên quan đến Giang tổng.

Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ rồi nói, “Lúc trước khi ăn cơm có gặp qua cô Viên, nói chuyện hai câu, sau đó trùng hợp gặp vài lần, cô Viên có mời tôi ăn cơm một lần.”
Sau đó cô cười một cái, “Chẳng qua lần đó cô Quách cũng có ở đó.”
Giang tổng ừ một tiếng đem khăn mặt vứt sang một bên, “Tôi quen biết với bác của Viên Sơ, lúc trước khi cô ta vào công ty tôi gặp qua một lần, là một người rất thông minh, tất nhiên là cái sự thông minh này, cách biểu hiện không quá giống người khác, cách người ta hiểu cũng không giống nhau.”
Anh ta lại nói, “Cô ta đi tìm cô, cụ thể là vì cái gì tôi gần như cũng có thể đoán được, lúc trước anh Tống cũng gọi điện cho tôi, anh ta tất nhiên là than phiền với tôi, chỉ là chuyện này tôi chưa giải quyết tốt thôi, tôi có chút giao tình với bác của cô ta, làm quá thì cũng không thích hợp cho lắm, bên này chuyện của cô tôi cũng biết, thực ra không liên quan tới cô, chỉ là Viên Sơ người này có chút ấu trĩ, cô đó, sau này thấy cô ta thì né một chút, loại người này cô làm không lại cô ta đâu, bởi vì yêu cầu của cô ta đối với bản thân mình không có cao như vậy.”
Hứa Thanh Du nghe đến câu cuối liền bật cười, cô gật gật đầu, “Tôi biết ý của Giang tổng rồi, tôi cũng biết tiếp theo đây nên làm thế nào rồi.”
Giang tổng thở dài một hơi, “Nói thật lòng, lúc trước tôi cũng nói chuyện với cô gái đó một chút, chỉ là cô ta không nghe lọt tai, nghe không lọt tai thì tôi cũng không tốn nước miếng nữa, tôi chỉ nói chuyện vài câu với những người biết hiểu chuyện mà thôi.”
Nói xong Giang tổng đưa mắt nhìn Hứa Thanh Du, “Tôi nói lời này chắc cô cũng hiểu rồi chứ?”
Hứa Thanh Du nói một câu hiểu, sau đó nhịn không được bật cười.

Giang tổng cũng không hỏi cô cười cái gì, sau đó bản thân cũng bật cười..

 
Chương 1236: 1236: Chương 1220





Hứa Thanh Du cũng không ở chỗ Giang tổng quá lâu, sau đó liền trở về văn phòng.

Chẳng qua lần này về văn phòng cô không hề đi tay không, cô lãnh từ văn phòng của Giang tổng một hộp trà về.

Chỗ của Giang tổng anh ta có quá nhiều trà, tặng cho cô một hộp, thực ra Hứa Thanh Du cũng cảm giác được, Giang tổng có lẽ là muốn chống lưng thật tốt cho cô.

Hai lần trước chỉ gọi cô đến văn phòng nói chuyện một chút, lần này trực tiếp tặng quà, có thể thấy quan hệ rất tốt, cho dù nói là làm cho người khác xem, Hứa Thanh Du cảm thấy anh ta có lẽ là muốn làm cho Viên Sơ xem.

Không biết người bác đó của Viên Sơ cùng với Giang tổng rốt cuộc có giao tình gì, khiến Giang tổng thấy Viên Sơ có chút không biết phép tắc, lại ngại nói ra.

Hứa Thanh Du về đến văn phòng, đem hộp quà đặt lên bàn bên cạnh, tất nhiên là thu hút rất nhiều sự tò mò của đồng nghiệp trong văn phòng.

Những cô gái đó lại trượt ghế tới, trong giọng nói không che giấu được sự ngưỡng mộ, “Cái món đồ này là cô lấy từ chỗ của Giang tổng bên đó về sao, Giang tổng lần này kêu cô qua đó là để tặng quà cho cô a, tặng cái gì vậy a, có tiện mở ra xem không?”
Món đồ này cũng không có gì mà không tiện mở ra cả, Hứa Thanh Du trực tiếp đem hộp quà đẩy qua, “Là trà, lần đầu tiên tôi đến chỗ Giang tổng bên đó, anh ta đang pha trà, tôi nói cũng không tệ, sau đó anh ta liền tặng tôi cái này.”
Cô gái mở hộp quà ra nhìn nhìn, nhìn thấy không giống trà lắm, từng bao từng bao nhỏ đóng gói rất là tinh tế.

Hứa Thanh Du nhìn thử một cái, thật ra có chút mắc cười, cô có biết thưởng thức trà đâu, cô chỉ biết nói là uống ngon hay không ngon thôi.

Lúc Giang tổng tặng cô cái này, thực ra cô là muốn từ chối, loại lá trà này cho cô cũng không có ích gì, không chỉ là cô không biết uống, Ninh Tôn và mẹ Ninh cũng không biết.


Cho nên đem về nhà bọn họ những người này không biết thưởng thức cái gì là trà tốt, thực sự là rất lãng phí.

Nhưng mà Giang tổng nói cô cứ cầm về, uống hay không uống tùy cô, tặng cho người khác cũng được, nhưng mà đồ tặng cho cô cô vẫn là phải nhận.

Hứa Thanh Du liền hiểu ý anh ta là gì, cho nên cầm về mới nghênh ngang để lên bàn như thế.

Cô gái kia sờ lên bao bì của hộp trà, “Một bộ này phải rất mắc đây?”
Hứa Thanh Du cũng không hiểu về trà, không biết cái này giá trị bao nhiêu tiền, cho nên cô nói, “Ôi cũng không phải rất biết đánh giá trà có đáng tiền hay không, dù sao cũng là pha nước rồi uống vào bụng, đến cuối cùng vẫn là cũng phải bài tiết ra.”
Cô gái kia thoáng chốc liền cười, “Lời này của cô nói cũng thật thiết thực.”
Bản thân Hứa Thanh Du cũng cười, đem trà sắp xếp gọn để lại chỗ cũ, “Kỳ thật tôi đã nói không cần, Giang luôn nói lần trước tôi nói một câu uống ngon, anh ta cố tình đem tới.”
Hứa Thanh Du nói đến đây thì nén thấp giọng, giọng điệu có chút lén lén lút lút, “Tôi ngại nói cho anh ta biết, tôi lần trước chính là khách sáo khách sáo mới nói như thế thôi, tôi căn bản là nếm không ra ngon hay là không ngon.”
Cô gái kia cũng cười, không nói gì khác.

Cũng chỉ trò chuyện vài câu như thế, sau đó cô gái kia lại trở lại vị trí của cô ta, Hứa Thanh Du đợi một hồi, liền đứng dậy từ văn phòng đi ra ngoài, đi đến khu cắt may.

Kiến thức trong sách vở học nhiều đến đâu đi nữa, cũng không bằng thành thật đi trải nghiệm thực tế, cô lại qua bên kia bắt đầu chế tác quần áo.

Hứa Thanh Du mang theo bản vẽ tới, là một bộ váy mà trước đó cô thiết kế, bản thiết kế của bộ váy cũng không có cho Quách Châu nhìn qua.

Kỳ thật cũng coi như chính là cô âm thầm dựa vào sở thích của mình thiết kế.


Hứa Thanh Du trước tiên đi đến khu chất vải vóc nhìn một vòng vải vóc, sau đó chọn lấy một loại, lại đi đến khu vải vóc khác ghép màu, ghép mấy mảnh đem về.

Sau đó cô dựa theo số đo của chính mình bắt đầu cắt may, Hứa Thanh Du làm rất chăm chú, Quách Châu mang theo học viên khác tới, cô cũng không phát hiện.

Cô đem vải vóc cắt may xong, sau đó ngồi xuống bắt đầu đạp máy may.

Có một vài chỗ rất nhỏ không có cách nào dùng máy móc làm, cho nên cô liền may thủ công một chút.

Mơ mơ hồ hồ tựa như thể trở lại lúc đi học, lúc đó mỗi lần ngồi ở trước máy may cầm kim khâu bận rộn, cô đều cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt phong phú.

Quách Châu sắp xếp xong cho học viên, đi vòng một vòng, đi đến bên cạnh Hứa Thanh Du, cũng không mở miệng, chỉ là nhìn cô.

Hứa Thanh Du đang đính một số đá vụn nhỏ lên bộ váy, dáng vẻ cô nhìn đặc biệt nghiêm túc, so với dáng vẻ lúc bình thường Quách Châu ở cửa văn phòng thấy cô vẽ bản thiết kế không khác biệt lắm.

Ngay từ đầu ấn tượng của Quách Châu đối với Hứa Thanh Du kỳ thật cũng không tốt, cô ghét người đi cửa sau vào, trước đó trong công ty có rất nhiều con ông cháu cha đến, Giang tổng cũng không phải không muốn giao vào tay cô, nhưng mà cô dứt khoát từ chối, cô hi vọng người trong tay cô đều có thể dựa vào bản lĩnh thật sự mà có được thứ mình muốn.

Mà không phải dựa vào những cái quan hệ phức tạp kia một bước lên trời.


Nhưng mà liên quan tới Hứa Thanh Du cô cũng không từ chối, Giang tổng nói với cô rõ ràng, người học viên này nhất định phải giao vào tay cô.

Trước đó Quách Châu không nghĩ hiểu, bây giờ nghĩ lại đoán chừng là ý của Tống Kình Vũ, bằng không trước đó cô đều có thể từ chối Giang tổng, lần này Giang tổng không cần thiết chấp nhất như thế.

Lúc Hứa Thanh Du vừa tới lý lịch cũng bình bình, thật là đặc biệt phù hợp với tính chất của con ông cháu cha, không có năng lực gì liền dựa vào sự hậu thuẫn lớn mạnh làm chỗ dựa.

Thế là Quách Châu đối với cô là thật không có miếng hảo cảm nào.

Nhưng mà sau đó cô phát hiện cô gái này cũng rất vững vàng, những người trong văn phòng kia xem thường cô ta các kiểu, hình như cũng không khiến cảm xúc của cô ta có quá nhiều biến động, cả người cô ta quá vững, vững đến mức căn bản không giống cái tuổi này.

.

Đam Mỹ H Văn
Hoặc là do thời gian cô ta ở bên cạnh Ninh Tôn khá dài, thấy qua các thứ tương đối nhiều, cho nên những chuyện này cô đều đã có thể lạnh lùng xử lý.

Vả lại sau đó Quách Châu cũng hiểu được, kỳ thật chuyện đi cửa sau này bản thân Hứa Thanh Du cũng không hay biết, dựa theo cách nói của cô ta, quan hệ của cô ta cùng Tống Kình Vũ cũng không có tốt mấy.

Quách Châu là kẻ già đời trong xã hội, gần như có thể thấy rõ một vài điều trong quan hệ của cô ta cùng Tống Kình Vũ, chỉ là nhìn thấu mà không nói ra.

Cô cũng trong lúc trò chuyện bình thường dùng lời nói đả động Hứa Thanh Du, nhưng mà từ trong phản ứng của Hứa Thanh Du có thể nhìn ra được, cô ta đối Tống Kình Vũ là thật sự không có ý gì.

Có thể đối với thế tấn công của Tống Kình Vũ mà không lung lay chút nào, vậy liền chứng minh lòng của cô gái này thật sự rất kiên định.


Cô thích loại người thế này.

Quách Châu chờ Hứa Thanh Du bên kia buông kim khâu xuống mới tiến tới, “Làm xong rồi à.”
Hứa Thanh Du bị cô làm giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy cô xong mới chậm rãi cười, “Làm một chiếc váy.”
Nói xong cô đứng lên đem váy sửa sang một chút, cầm lên cho Quách Châu nhìn, “Cô Quách giúp tôi đánh giá một chút, nhìn xem thế nào.”
Quách Châu cầm vải vóc sờ qua dùng tay chà xát, “Chỉ số của vải này lựa chọn phù hợp, không lớn quá, không quá nặng.”
Sau đó cô lại nhìn một chút màu sắc được phối ghép, “Ừm, về màu sắc phối hợp cũng không tệ lắm, tiến bộ rất lớn.”
Hứa Thanh Du cười, bước qua đem váy mặc lên người ma nơ canh, “Kiểu dáng các thứ này thì sao?”
Kiểu dáng bộ váy này của Hứa Thanh Du rất đơn giản phóng khoáng, rất tôn dáng, Quách Châu cười cười, “Cũng được.”
Sau đó cô cầm bản thảo thiết kế Hứa Thanh Du lên nhìn một cái, cái bản thiết kế này trước đó cô chưa thấy qua, là một thiết kế rất đơn giản phóng khoáng, bộ váy này mặc tham gia các bữa tiệc nhỏ là một lựa chọn rất tốt.

Cô gật gật đầu, “Thiết kế khi nào vậy?”
Hứa Thanh Du có chút ngại ngùng, “Chính là hai ngày trước linh cảm đột nhiên bộc phát, sau đó thiết kế một cái này, cảm thấy mặc mùa này hẳn là cũng không tệ lắm.’
Quách Châu ừ một tiếng, “Số đo váy là của cô sao?”
Hứa Thanh Du nói phải, sau đó Quách Châu liền nói, “Ngày mai cô có thể mặc cái váy này tới làm, đến lúc đó nhìn thử phản ứng liền biết rồi.”
Hứa Thanh Du sững sờ, “Ý là nói cái váy này tặng cho tôi sao?”
Vốn dĩ ở đây các thành phẩm được thiết kế ra đều phải nộp lên, vừa rồi lúc lấy vải vóc cũng đã đăng ký, nếu như vải vóc không khớp, sẽ có chút hơi phiền phức.

Nhưng là Quách Châu mở miệng vậy khẳng định liền khác.

Hứa Thanh Du cởi váy từ trên người ma nơ canh xuống, sau đó gấp lại bỏ vào trong cái túi bên cạnh, “Vậy thì cám ơn cô Quách ạ.”
Quách Châu chỉ cười một cái, quay người lại đi đến bên cạnh học viên khác..

 
Chương 1237: 1237: Chương 1221





Buổi tối Hứa Thanh Du về đến nhà, mẹ Ninh vẫn còn ở đấy, có thể nhận ra bà vẫn còn đang bị cơn say ngày hôm qua hành hạ, đến bây giờ vẫn chưa bình thường trở lại, cả người trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Hứa Thanh Du vừa mới bước vào cửa đã thấy mẹ Ninh ngồi ngả người trên sô pha, chẳng còn thiết sống.

Hôm nay tâm trạng của Hứa Thanh Du vô cùng tốt, cô mang túi xách đi đến đặt lên bàn trà, sau đó nghiêng người nhìn mẹ Ninh, “Sắc mặt của mẹ tệ quá, mẹ có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?”
Bây giờ từ trên xuống dưới cả người mẹ Ninh đều cảm thấy không thoải mái, bà thở dài thườn thượt, “Cả người đau nhức, đầu óc choáng váng.”
Hứa Thanh Du đã từng say rượu, cô rất hiểu cảm giác này như thế nào, nhưng bình thường tới cô chỉ cần một buổi sáng thôi là đã cảm thấy ổn trở lại rồi.

Nhưng như mẹ Ninh thế này thì đúng là có hơi lâu.

Hứa Thanh Du ngẫm nghĩ một hồi sau đó mới nói, “Vậy mẹ có muốn ăn gì không? Để con đi mua cho mẹ ăn.”
Mẹ Ninh không muốn ăn gì cả, bây giờ dạ dày của bà rất khó chịu, nói đói cũng không đói, nói đau cũng không đau, chỉ là bà ấy không có khẩu vị, trong miệng đắng ngắt.

Bà giương mắt nhìn Hứa Thanh Du một hồi, “Đột nhiên mẹ muốn ăn kem, có được không?”

Hứa Thanh Du không khỏi bất ngờ, trong lòng có hơi khó xử, sau khi uống rượu xong, bây giờ dạ dày của mẹ Ninh vô cùng yếu ớt, kem lạnh như thế, cô sợ bà ấy ăn xong sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn.

Mẹ Ninh ngồi thẳng người dậy, “Mẹ có cảm giác đầu mình đau như búa bổ ấy, không tỉnh táo nổi, muốn ăn mấy món mát mẻ một chút.”
Hứa Thanh Du có hơi do dự, cô rất hiểu cảm giác này, thoáng suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý với bà, “Vậy mẹ chờ con một lát nhé, để con xuống dưới mua cho mẹ ạ.”
Trong nhà không có sẵn những món này, mẹ Ninh rất vui, mặc dù bản thân đang không khoẻ nhưng vẫn đứng lên, “Vậy tối nay chúng ta ăn mì nhé, làm món mì trộn, con thấy sao?”
Hứa Thanh Du không kén chọn, tâm trạng của cô bây giờ rất tốt, cái gì cũng có thể nuốt trôi hết, cô trả lời được, sau đó đi về phía cửa, mẹ Ninh cũng nhanh chóng đi vào phòng bếp nấu nước luộc mì.

Ngay lúc Hứa Thanh Du sắp rời khỏi nhà, đột nhiên cô quay đầu nhìn lại căn nhà hiện tại, phòng bếp sáng trưng, bên trong có người đang bận rộn nấu nướng, đây là cảnh tượng mà cô vẫn luôn mơ ước.

Mỗi ngày khi về đến nhà có người thân ở bên cạnh, cả nhà nói nói cười cười, cuộc sống an nhàn thoải mái, vô cùng thanh thản.

Hứa Thanh Du đi đến siêu thị nhỏ dưới khu chung cư mua vài cây kem, sau đó nhanh chóng trở về nhà.

Đợi đến khi cô trở về nhà, mẹ Ninh đã nấu xong mì, bà đang đứng ở cạnh sô pha, lấy chiếc váy Hứa Thanh Du vừa mới mang về ra xem, “Con đi dạo phố lúc nào thế, không phải buổi trưa nào con cũng về nhà sao? Lấy đâu ra thời gian đi dạo phố thế?”
Nghe mẹ Ninh nói như vậy làm Hứa Thanh Du cảm thấy như được bà khẳng định tay nghề của mình, cô cầm kem đi bỏ vào tủ đông trước sau đó mới vòng trở về phòng khách, bật cười, “Con tự làm đấy, mẹ thấy sao, thoạt nhìn cũng không tồi có đúng không?”

Mẹ Ninh nhướng mày đáp, “Con tự làm đấy à, giỏi quá đi mất, mẹ còn tưởng con mua ở ngoài về đấy.”
Sau đó bà còn nói giỡn, “Con chỉ cần gắn thêm cái mác nữa là có thể đem ra ngoài bán được luôn đấy.”
Hứa Thanh Du đi đến hỏi, “Mẹ nấu mì xong rồi ạ?”
Mẹ Ninh gật đầu trả lời, “Nấu xong rồi.”
Mì trộn để một lát nữa ăn cũng được, Hứa Thanh Du nghĩ ngợi rồi cầm lấy chiếc váy đi vào nhà vệ sinh thay, sau đó bước ra ngoài xoay một vòng, “Mẹ thấy thế nào ạ? Mẹ cảm thấy sao?”
Mẹ Ninh nhiệt tình cổ vũ, bà còn vỗ tay bôm bốp, “Đẹp lắm, ban nãy mẹ xem thôi là đã thấy đẹp rồi, bây giờ con mặt vào lại trông càng đẹp hơn đấy, có phải là con tự thiết kế cho chính mình không, mẹ cảm thấy vô cùng hợp với con.”
Chiếc váy màu xanh lục, cộng thêm vào đó là làn da trắng nõn của Hứa Thanh Du, mép váy được đính kim cương vụn khiến cho dáng người cô lại càng trông cao ráo hơn, thoạt nhìn vô cùng mảnh khảnh.

Hứa Thanh Du đi đến trước gương ngắm thử, đây chính là phong cách mà cô muốn.

Cô khẽ cười, “Thời còn đi học con cũng cũng đã từng may vài bộ quần áo, lúc ấy còn cảm thấy rất đẹp, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, quả là hồi đó con còn quá non nớt.”
Cũng có thể là khi ấy tầm mắt của cô quá hạn hẹp, tuổi trẻ chưa trải sự đời, cho nên những thiết kế cũng có phần nào thiếu đi một chút phóng khoáng.

Mẹ Ninh ngồi trên tay vịn của ghế sô pha nhìn Hứa Thanh Du, “Con thấy đấy, nếu như con không đến với Ninh Tôn, con vẫn sẽ có thể tự mình toả sáng, nếu như từ lúc ban đầu con không làm trợ lí, chỉ tập trung vào sự nghiệp của mình, nói không chừng bây giờ đã có chút danh tiếng rồi.”

Hứa Thanh Du hiểu rằng mẹ Ninh đang khích lệ cô, làm sao mà cô trở nên nổi danh được kia chứ, có không biết bao nhiêu nhà thiết kế như cô lăn lộn trong giới thời trang này ngần ấy năm mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì cả.

Cô lên tiếng, “Nếu như lúc ban đầu con chỉ làm việc này, vậy thì sẽ chẳng thể nào quen được Ninh Tôn đâu ạ.”
Cô vừa mới dứt lời mẹ Ninh đã cười rộ cả lên, “Nói cũng đúng, vậy nên mới bảo rằng mọi chuyện đều có quy luật cho riêng mình, mỗi một bước đi của hôm nay đều là tiền đề cho tương lai.”
Sau khi thử đồ xong, Hứa Thanh Du lại đi thay đồ sang quần áo ở nhà, mẹ Ninh đi tới tủ lạnh lấy kem ra, ăn được một nữa mới cảm thấy khẩu vị của mình trở lại, cùng Hứa Thanh Du đi vào phòng bếp lấy mì trộn kèm theo một ít rau ăn kèm.

Sau đó cả hai quay lại bàn ăn, cô và mẹ Ninh vừa mới ngồi xuống thì nhận được cuộc gọi video của Ninh Tôn.

Hứa Thanh Du nhanh chóng bắt máy, chắc là Ninh Tôn mới vừa quay phim xong, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm, anh nhìn màn hình khẽ cười, “Đang ăn cơm sao?”
Hứa Thanh Du khẽ ừ, xoay màn hình về phía mẹ Ninh, “Em đang ăn với mẹ đây này.”
Ninh Tôn chần chờ một chút rồi mới nói, “Mẹ của anh nhìn tiều tuỵ thế.”
Mẹ Ninh đưa tay sờ khuôn mặt mình, “Lại còn tiều tuỵ nữa cơ à, mẹ ngủ cả ngày hôm nay rồi đấy, ngủ đến choáng váng mặt mày đây này.”
Ninh Tôn đáp, “Không thể chỉ ngủ thôi được, mẹ còn phải bỏ ra chút ít thời gian tập thể dục nữa, đôi khi chúng ta càng ngủ lại càng thấy mệt, càng ngủ lại càng thấy khó chịu đấy.”
Điều này rất có lý, cả hôm nay mẹ Ninh gần như ngủ say như chết, nhưng ngủ càng nhiều lại càng cảm thấy khó chịu.

Ninh Tôn trở về khách sạn, anh kể cho hai người bọn họ nghe một chuyện khác, “Cái tên lần trước nửa đêm đến gõ cửa phòng anh ấy, nghe nói hôm nay bị bắt rồi.”
Hứa Thanh Du không khỏi bất ngờ, vội vàng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Có phải anh lại gặp phải chuyện gì nữa không?
Ninh Tôn chép miệng, “Anh nghe nói tên kia đi gõ cửa phòng người khác, sau đó người đó mở cửa phòng ra, tên kia lập tức vọt vào, không ai biết cụ thể anh ta đã làm gì, nói chung là sau khi báo cảnh sát thì người này đã bị bắt rồi.”
Mẹ Ninh ngồi bên cạnh nghe câu chuyện của Ninh Tôn kể, bà khẽ hô, “Trực tiếp xông vào phòng của người khác sao? Người ta vừa mới mở cửa phòng mà tên đó đã vọt vào rồi? Anh ta muốn làm gì vậy?”
Điều này Ninh Tôn cũng không rõ, “Nghe nói chủ phòng cũng là một người đàn ông, nếu như là minh tinh nữ thì còn có thể hiểu được, nhưng đối phương lại là đàn ông, con cũng không biết anh ta nghĩ gì nữa.”
Có một vài fans hâm mộ là nam giới, khi thần tượng các nữ minh tinh, sẽ thường ỷ vào sức lực khác biệt mà giở trò, nhưng bây giờ chủ phòng lại là nam, vậy anh ta lao vào phòng để làm gì kia chứ, Ninh Tôn nghĩ mãi mà vẫn không ra.

Có điều anh chợt nghĩ đến lần trước tên đó đã đến gõ cửa phòng của anh, may là anh không mở cửa, nếu như mở thì liệu rằng tên đó có lao vào phòng anh giống như vậy hay không.

Mẹ Ninh nghĩ được như vậy thì đương nhiên Hứa Thanh Du cũng có suy nghĩ đến điều đó, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, “May là lần trước anh không mở cửa phòng cho anh ta, nếu không thì chưa biết chừng anh đã bị tên đó làm trò đồi bại rồi.”
Vốn dĩ là một chuyện rất nghiêm túc, nhưng được bật ra từ miệng của Hứa Thanh Du, khiến cho mẹ Ninh và Ninh Tôn đều không khỏi bật cười.

Mẹ Ninh không hề đặt nặng chuyện đó trong lòng, “Ồ, nếu như muốn giở trò đồi bại, vậy thì cũng không phải vấn đề gì quá to tát, mẹ còn tưởng rằng tên đó muốn cướp của ấy chứ.”
Ninh Tôn không nhịn cười được nữa, bật cười thành tiếng, “Con còn không bằng chút tiền ấy sao?”
Mẹ Ninh đáp ừ một cách vô cùng dứt khoát, “Đúng vậy, dù sao thì con cũng không bị tổn thất gì, chỉ là bị người ta sờ mấy cái thôi mà, nhưng nếu như là tiền ấy hả, mất là mất luôn.”
Hứa Thanh Du nhịn không được nhếch môi, bầu không khí buổi tối ngày hôm nay thật sự rất tốt, tốt đến mức cô không khỏi cảm khái, sao bây giờ lại không có Ninh Tôn ở bên cạnh cô nhỉ?
Nếu như một nhà ba người cùng nhau ngồi lại với nhau, trò chuyện vui vẻ thì tuyệt vời biết bao..

 
Chương 1238: 1238: Chương 1222





Sau về tới khách sạn, Ninh Tôn muốn đi tắm rửa sạch sẽ, cho nên không nói được thêm mấy câu thì đã cúp máy.

Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, sau đó cảm thán một câu, “Ai ai cũng nói làm người nổi tiếng thật tốt, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy, cuộc sống của họ tràn ngập trong hiểm nguy, trước đây con còn tưởng rằng chỉ có nghệ sỹ nữ mới dễ gặp phải nguy hiểm thôi, xem ra hiện tại ngay cả nghệ sĩ nam cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt mới được, nói không chừng đã bị người khác theo dõi từ lúc nào không hay.”
Không biết trong đầu mẹ Ninh suy nghĩ điều gì, đột nhiên lên tiếng, “Chỉ có những người phụ nữ già cả như mẹ mới gần như mất đi sự chú ý của mọi người, bây giờ đa phần bọn họ đều chỉ tập trung vào những người trẻ tuổi, bất kể nam hay nữ, có lẽ những người phụ nữ lớn tuổi như mẹ xem ra là ngày càng bị đào thải khỏi cái giới này.”
Hứa Thanh Du ngẩng đầu nhìn mẹ Ninh, không nhịn được cười, đặt đôi đũa xuống.

Mẹ Ninh suy nghĩ một hồi rồi nở nụ cười, bà nói, “Những chuyện mẹ nói đều là sự thật đấy, bây giờ chẳng có ai yêu thích mẹ cả.”
Hứa Thanh Du nhịn cười, “Không đâu, chỉ là giới giải trí này quá hỗn loạn và phức tạp thôi, lại còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp trẻ tuổi nữa, đương nhiên bọn họ sẽ chú ý đến các cô ấy hơn thôi, nhưng nếu như không tính trong làng giải trí nữa, vậy thì mẹ vẫn là người vô cùng có sức hút đấy ạ.”
Mẹ Ninh nói, “Vậy xem ra mẹ phải thoát khỏi nơi ấy rồi đúng không, trong giới giải trí không còn chốn dung thân cho mẹ nữa rồi.”
Bà càng nói Hứa Thanh Du càng buồn cười, cuối cùng chỉ đành dừng nói chuyện để cười, ngay cả cơm cũng không ăn được tiếp.

Hai người chậm rãi dùng bữa tối, sau đó Hứa Thanh Du hỏi thăm một chút về lịch trình sắp tới của mẹ Ninh.

Mẹ Ninh nói rằng bà vừa mới nhận hai bộ phim truyền hình, đều là những vai nhỏ, nhưng ít nhất bà còn có cơ hội lộ mặt, sau đó bà còn nhận hát thêm cả hai bài nhạc phim nữa.

Dứt lời, giọng nói mẹ Ninh không giấu được sự xúc động, “Chính vì vậy chúng ta không nên cố chấp nghĩ đến những thứ tồi tệ, nhìn kỹ lại những thứ mình đã đạt được, mới cảm thấy cuộc sống này vẫn còn rất tốt.”
Hứa Thanh Du có phần đau lòng cho bà, “Cũng đúng, chúng ta phải nghĩ đến những điều tích cực trước, có vậy thì mới có thêm động lực để sống tiếp.”
Sau khi hai người ăn cơm xong, Hứa Thanh Du lấy chiếc váy ra ủi sơ qua rồi treo lên.


Cô đứng trước tủ quần áo, ôm cánh tay nhì chiếc váy được treo ngay ngắn trong tủ, có thể nhận được sự khen ngợi của Quách Châu, cô cảm thấy đây đã là thành tích khiến cô hài lòng nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Qua một lúc, Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, gửi sang cho Ninh Tôn, còn gửi thêm một cái icon biểu cảm mặt cười đắc chí.

Rất nhanh Ninh Tôn đã trả lời tin nhắn của cô, tỏ vẻ không hiểu.

Hứa Thanh Du gửi tin nhắn thoại cho anh, “Chiếc váy này là do em làm đấy, cô Quách bảo ngày mai em hãy mặc nó đi làm, xem thử phản hồi của mọi người ra sao.”
Trong nháy mắt, Ninh Tôn đã hồi đáp bằng một tin nhắn thoại, “Chẳng phải trước đây em đã từng nói rằng sẽ may quần áo cho anh sao? Thế vậy mà bây giờ em lại may váy cho em?”
Hứa Thanh Du vừa nghe thấy anh nói như vậy, lập tức nở nụ cười, cô đóng cửa tủ quần áo lại, xoay người trở về giường, sau khi ngồi xuống thì gọi video cho Ninh Tôn.

Ninh Tôn đã nằm trên giường, trông có vẻ như mới tắm rửa xong, mặt mày vô cùng sạch sẽ.

Hứa Thanh Du nhìn anh như thế này, trong lòng không khỏi rung động, mặc dù hai người có thể tính như một cặp vợ chồng già rồi, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy xao xuyến khi đứng trước Ninh Tôn.

Cô nhìn khuôn mặt của Ninh Tôn trên màn hình, nói, “Quan trọng là bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra sẽ thiết kế cho anh một bộ trang phục như thế nào, không biết phong cách nào mới khiến anh hài lòng đây.”
Ninh Tôn khẽ ồ, trở người, toát ra sự lười nhác đầy quyến rũ, “Chỉ cần là do em thiết kế, anh đều rất hài lòng.”
Khoé môi của Hứa Thanh Du giương lên, cô chậm rãi nằm xuống, trông hai người bây giờ cực kì giống những đôi tình nhân trẻ khi Hứa Thanh Du còn đi học, nằm ở trong phòng ký túc xá, nửa đêm gọi điện nấu cháo điện thoại với nhau.


Cô còn nhớ rất rõ, khi ấy, tất cả những bạn nữ cùng phòng với cô đều có bạn trai, hầu như tối nào cũng sẽ nằm trong ổ chăn như thế này, trùm mềm thủ thỉ đầy ngọt ngào với bạn trai.

Lúc đó cô không có bạn trai, nhưng ngay cả khi ấy Tần Niên cũng có bạn trai, chỉ là mối quan hệ ấy kéo dài không lâu, kết cuộc vẫn là chia tay.

Nói thật thì trong lòng cô đã từng rất ghen tỵ với điều đó, ai mà lại không muốn có một cuộc tình ngọt ngào đâu chứ.

Bây giờ cô cảm thấy giống như mọi nuối tiếc trước kia của bản thân đều đã được đền bù, giọng nói cũng vô thức dịu dàng hơn, “Anh quay phim có bận lắm không, khi nào có thời gian em sẽ đến thăm anh nhé.”
Thực ra, cô nhớ trước đây Ninh Tôn đã từng nói rằng khi nào anh rảnh anh sẽ đến công ty đón cô tan làm.

Ninh Du do dự một lúc mới nói, “Vậy để ngày mai anh xem lại lịch trình làm việc đã, dạo gần đây quá trình quay phim đang được đẩy nhanh tốc độ thế nên thật sự rất bận.”
Thú thật thì anh không muốn Hứa Thanh Du phải chạy tới chạy lui, suy cho cùng, địa điểm quay phim cách nơi bọn họ ở có hơi xa, anh sẽ xót Hứa Thanh Du, đi một chuyến như vậy rất cực khổ.

Hứa Thanh Du khẽ ừ, “Được, vậy khi nào anh rảnh thì anh nói cho em biết trước nhé.”
Ninh Tôn đáp được, ngẫm nghĩ rồi nói, “Đợi sau khi quay phim xong, anh muốn dẫn em đến thăm nhóc con nhà Tự Chi.”
Anh vừa nhắc đến chuyện này, Hứa Thanh Du lập tức nhớ ra, “Đúng rồi, cô Lương đã sinh rồi, chúng ta nên đến đó thăm một chuyến.”
Cô thật sự rất tò mò, không biết bé con của Lương Ninh Như rốt cuộc trông như thế nào nhỉ, trước đây khi gặp bé con của Cố Tư, trái tim cô như mềm nhũn, nếu như có thể gặp được một bé con còn nhỏ hơn, e là trong lòng cô sẽ tan ra thành nước mất.


Nói đến vấn đề này, Ninh Tôn rất tự giác đẩy nó vào người mình, “Đi gặp cậu ta học hỏi một chút kinh nghiệm, đợi sau này chúng ta có con rồi sẽ không bị luống cuống tay chân.”
Hứa Thanh Du nhướng môi, nét mặt tươi cười không thể che giấu, chủ yếu là cô đang tưởng tượng, không biết nhan sắc của đứa trẻ dưới sự kết hợp của cô và Ninh Tôn trong sẽ như thế nào nhỉ.

Có lẽ sẽ không tồi, tuy rằng Hứa Thanh Du không dám khẳng định rằng mình rất đẹp, nhưng dù sao đi nữa cô cũng xem như thanh tú, với bộ gen thế này, con cái của hai người tuyệt đối sẽ không đến nỗi nào.

Huống chi còn có gen của Ninh Tôn ở trong đó.

Hai người trò chuyện tâm tình được một lát thì điện thoại của Hứa Thanh Du rung lên.

Đồng thời trên góc màn hình hiện lên thông báo của WeChat, cho biết rằng có tin nhắn được gửi đến.

Hứa Thanh Du thoát ra khỏi giao diện cuộc gọi, sau đó kiểm tra tin nhắn vừa mới nhận được trong WeChat, là do Tống Kình Vũ gửi đến.

Tống Kình Vũ hỏi cô đã ngủ hay chưa?
Hứa Thanh Du không trả lời tin nhắn của anh ta, cũng không muốn trả lời, cho dù Tống Kình Vũ có nói gì đi nữa thì thú thật, cô không muốn nghe.

Cô trò chuyện với Ninh Tôn thêm một lúc nữa, đợi gần đến giờ đi ngủ, hai người mới cúp máy.

Hứa Thanh Du đặt điện thoại sang một bên, tắt đèn, trở mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Thành thật mà nói thì lúc Hứa Thanh Du chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô có nghe được tiếng thông báo của điện thoại thêm hai lần nữa, chắc là lại có tin nhắn gửi đến, nhưng Hứa Thanh Du lười không muốn xem, cho dù có là ai gửi đi nữa, thì bây giờ cô cũng không muốn quan tâm.

Cô nhắm mắt lại chưa được bao lâu thì đã đi vào trong mộng.

Đêm nay giấc ngủ của cô rất ngon, đợi đến ngày hôm sau thức dậy, sắc trời bên ngoài đã hừng sáng, bây giờ vẫn chưa muộn, Hứa Thanh Du lười nhác nằm lười ở trên giường thêm một chút nữa, vươn tay lấy điện thoại.

Ngày hôm qua Tống Kình Vũ gửi tin nhắn cho cô, nói rằng muốn hẹn cô ăn cơm trưa.

Lông mày Hứa Thanh Du khẽ chau lại, không hiểu Tống Kình Vũ có ý gì.

Giữa tin nhắn đầu tiên với tin nhắn hẹn cô ăn cơm trưa cách nhau một khoảng thời gian rất dài, có lẽ anh ta phải do dự lâu lắm mới quyết định gửi đi.

Hứa Thanh Du nằm một lúc rồi mới trả lời tin nhắn của Tống Kình Vũ, cô nói rằng hôm qua cô ngủ sớm, không thấy tin nhắn của anh, sau đó còn hỏi Tống Kình Vũ có chuyện gì không.

Chưa được mấy giây, Tống Kình Vũ đã trả lời, anh ta nói trưa nay Viên Sơ hẹn anh, nhưng anh ta không muốn một mình ăn dùng bữa với cô ta, thế nên mới gọi Hứa Thanh Du.

Không hiểu vì sao, đột nhiên Hứa Thanh Du lại có cảm giác đồng bệnh tương liên với Tống Kình Vũ, ở mức độ nào đó, tình huống mà hai người bọn họ phải đối mặt thật sự rất giống nhau.

Chính vì vậy nên cô không từ chối, nhanh chóng đồng ý..

 
Chương 1239: 1239: Chương 1223





Hứa Thanh Du nằm trên giường thêm một lúc, sau đó thì cô nghe thấy ngoài phòng khách có âm thanh truyền vào, chắc là mẹ Ninh dậy rồi.

Cô nhanh chóng đứng đi đi rửa mặt, sau đó đi ra ngoài phòng khách đã thấy mẹ Ninh đang đứng ở trong phòng bếp, đang làm bữa sáng.

Hứa Thanh Du đi qua chào hỏi: “Bác dậy sớm vậy?”
Mẹ Ninh quay đầu nhìn cô: “Chào buổi sáng.”
Có thể thấy được, sau một đêm nghỉ ngơi thì trạng thái của mẹ Ninh đã khôi phục kha khá rồi, chí ít không còn bộ dạng sa sút giống hôm qua.

Mẹ Ninh đưa tay túm gọn tóc buộc lại, cả người tỏa ra trạng thái thoải mái.

Bà ấy tiếp tục rán bánh: “Trưa nay chắc bác sẽ không ở nhà đâu, con ở lại công ty ăn cơm đi.”
Thật đúng lúc, Hứa Thanh Du cũng định nói với bà ấy là trưa nay cô sẽ ở lại công ty, thấy bà ấy nói vậy cô lập tức nói: “Vâng, con biết rồi.”
Nhưng mà cô vẫn cảm thấy không quá yên tâm, vội vàng hỏi lại: “Có chuyện gì vậy? Hôm nay bác lại ra ngoài xã giao sao?”
“Không phải.” Mẹ Ninh nói xong, tự giễu cười: “Bác làm gì mà có nhiều chuyện để xã giao thế, vả lại với cái thân xác già này cứ xã giao lên xã giao xuống thì làm sao mà gánh nổi, trưa hôm nay sẽ đến công ty, đêm qua chị Thái có gọi điện tới, nói có chút việc nên bảo bác đến công ty bàn bạc.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, cũng không hỏi cụ thể là chuyện gì, dù sao thì cũng chỉ là một số chuyện trong công việc.

Cô không có việc gì làm, khoanh tay tựa người ở cửa phòng bếp, nhìn mẹ Ninh làm bữa sáng.


Cô không biết rốt cuộc trước đây mẹ Ninh cùng với những người đàn ông khác sống như thế nào, nhưng mà đối với những gì mà Hứa Thanh Du hiểu về mẹ Ninh thì bà ấy cũng là một người phụ nữ gia đình giỏi, theo lý mà nói, người phụ nữ như này hẳn nên được đàn ông trân quý.

Sau khi mẹ Ninh làm xong, hai người cùng ngồi xuống bàn, mẹ Ninh ngước mắt nhìn Hứa Thanh Du: “Công ty của các con có cậu trai nào còn độc thân không?”
Hứa Thanh Du làm như nghe không hiểu ý của mẹ Ninh nói là gì: “Sao vậy, khẩu vị bây giờ của bác đã nặng vậy rồi ạ, tình chị em cũng được ạ?”
Mẹ Ninh sững sờ, sau đó phốc một tiếng bật cười: “Con cảm thấy bác sẽ như thế à, bác chỉ đột nhiên nhớ tới con ưu tú như vậy, công ty của con chẳng lẽ không có một người nào cho con một ánh mắt sao, không người nào có tâm tư khác với con sao?”
Hứa Thanh Du ra dáng thở dài một hơi: “Vậy thì đúng là không có rồi, là do danh tiếng của con bác lớn quá, cho nên tất cả mọi người trong công ty đều biết con là người có bạn trai rồi, con muốn vụng trộm giấu một chiếc bánh xe dự phòng cũng không được.”
Thấy Hứa Thanh Du nói vậy mẹ Ninh mới nhớ ra một chuyến quan trọng, đó là tình yêu của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du chỉ cần người hơi quan tâm tin tức giải trí một chút là sẽ biết.

Nhưng mà như vậy cũng có cái tốt, mẹ Ninh gật đầu hài lòng: “Bác còn đang nghĩ không biết ở công ty con có người nào quấy rối con không, nếu đã như vậy thì bác yên tâm rồi.”
Hứa Thanh Du cười cười, trở về vấn đề chính: “Nhưng mà nói thật thì, trong công ty của bọn con có rất nhiều cô gái xinh đẹp, cho dù con có độc thân, chưa chắc ở đó đã có người để ý đến con.”
Mẹ Ninh chậc chậc hai tiếng: “Không thể nói như vậy được, con lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng phong đại rằng người khác ưu tú như thế nào nhưng mà thực chất con cũng có nhan sắc rất đẹp đó.”
Hứa Thanh Du ăn hai miếng bánh, ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật không, con cũng cảm thấy con rất xinh đấy.”
Nói xong hai người đều bật cười.

Sau khi ăn sáng xong, Hứa Thanh Du thu dọn lại bàn ăn thay đồ rồi ra ngoài, cô mặc chiếc váy tối qua mà minhg mới làm xong, cảm giác đi đường cứ bay bay.

Cô xuống dưới đón xe đến công ty, đến nơi Hứa Thanh Du xuống xe chậm rãi đi lên lầu.


Bình thường để cho tiện, cô vẫn thường xuyên mặc quần đi làm, hôm nay cô lại mặc váy đi giày cao gót thật sự làm cho người khác kinh ngạc.

Hứa Thanh Du hơi ngượng ngùng, mặc dù biết chưa chắc những người kia kinh diễm vì cô tự thiết kế ra quần áo, nhưng mà cô vẫn có chút xấu hổ.

Lúc sau Quách Châu tới nhìn thấy Hứa Thanh Du mặc chiếc váy này liền gật đầu tán thưởng: “Vẫn nhìn thấy khí chất hơn hẳn, bộ đồ này ở trên người của người mẫu với ở trên người của cô đúng là không giống nhau.”
Hứa Thanh Du tự động lý giải rằng Quách Châu đang khích lệ cô, thế là tự động lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Cảm ơn Cô Quách.”
Quách Châu không nói lại, ở trong phòng làm việc thêm một lúc, dạy cho những học viên này thêm một vài kỹ xảo nữa, sau đó mới rồi khỏi phòng.

Hứa Thanh Du cầm tờ bản thảo ra, do dự một lúc, cô cầm điện thoại ra gửi cho Ninh Tôn một tin nhắn, hỏi anh là hôm nay quay phim có bận bịu hay không.

Ninh Tôn không trả lời lại cô ngay, chắc là đang bận.

Nhưng thật ra Hứa Thanh Du vẫn có chút do dự, cô muốn bảo Ninh Tôn cùng mình đi ăn bữa cơm hôm nay Tống Kình Vũ nói.

Nhưng mà Ninh Tôn còn chưa có trả lời, cô tự nghĩ rồi tự hỏi một lúc thấy hay là thôi vậy.


Bữa cơm đó Viên Sơ cũng có mặt, nếu cô đưa cả Ninh Tôn đến thù khả năng tình cảnh sẽ càng lúng túng xấu hổ hơn.

Vốn là muốn để bọn họ biết khó mà tự lui, nhưng nếu mà Ninh Tôn vừa xuất hiện sẽ lập tức biến thành anh ấy cùng Tống Kình Vũ sẽ ở giữa đọ sức cho mà xem.

Hứa Thanh Du bỏ điện thoại xuống, thở một hơi thật dài, sau đó thu liễm cảm xúc lại, bắt đầu cúi xuống tập trung vẽ bản thảo thiết kế.

Bên kia đúng là Ninh Tôn đang bận, chủ yếu là đang cùng với đạo diễn thảo luận về cảnh hôn.

Kịch bản lần này anh và Tô Yên có một cảnh hôn, anh và Tô Yên đều không muốn hôn thật.

Thực chất thì không phải trước đây Tô Yên chưa từng quay qua cảnh hôn nào, nhưng mà hiện giờ đã có bạn trai rồi, bạn trai cô ấy lại hơi để ý chuyện này, vả lại cảnh hôn hít lần này không quá quan trọng, cho nên cô ấy muốn diễn thế.

Ninh Tôn nghe cô ta nói như vậy tự nhiên cũng phù hợp cô ta, anh cũng không muốn “thân thiết” với người con gái nào khác ngoài Hứa Thanh Du.

Mặc dù thế này sẽ dính dáng đến vấn đề không chuyên nghiệp, nhưng mà Ninh Tôn vẫn muốn dựa theo ý nghĩ trong lòng của mình, tiếp tục thân thể quá mức với người khác như thế trong lòng anh cảm thấy không thoải mái, không được tự nhiên.

Rất nhiều người nói phim thì chỉ là phim, thực tế là thực tế, nhưng mà anh không phải một diễn viên chuyên nghiệp nên anh không có cách nào phân chia rõ ràng rành mạch như vậy được.

Cho dù là vì quay phim mà phải thân mật với người khác, anh sẽ cảm thấy mình thật hổ thẹn với tình cảm của Hứa Thanh Du.


Tất nhiên là đạo diễn muốn bọn họ hôn thật, còn muốn phóng to cảnh này ra, làm thành cảnh quay đặc biệt.

Nhưng mà Tô Yên đứng ra cật lực biểu thị từ chối, đạo diễn cũng có chút do dự.

Ninh Tôn thấy Tô Yên kiên trì như vậy, bản thân cũng không ý kiến thêm nữa, địa vị của Tô Yên cao hơn anh, bình thường những lời của cô ấy nói, đạo diễn nhất định sẽ nghe theo.

Như vậy rồi thì cũng không cần anh phải nói thêm nhiều lời làm gì.

Đạo diễn nói muốn cùng với biên kịch thương lượng lại về việc này trên phương diện kịch bản một chút đã, sau đó nhìn xem nên thay đổi cụ thể như thế nào, để cho cốt truyện thêm ngọt ngào hơn một chút.

Tô Yên gật đầu, biểu cảm rất kiên định: “Nếu như mà ôm ấp một chút thì cũng không sao, nhưng mà nếu quá thân mật thì tôi không làm.”
Đạo diễn cũng không dám chọc vào cô ta, ừ hai tiếng: “Được rồi, vậy tôi đi hỏi chút.”
Đợi đạo diễn đi xa, Ninh Tôn mới quay đầu nhìn Tô Yên cười: “Quả nhiên vẫn là do cô nói chuyện thì hiệu quả hơn, từ đầu tôi đã có suy nghĩ này rồi, nhưng lại cảm thấy mình mới chỉ là người mới trên mảng diễn xuất mà thôi, tôi mà kiến nghị chắc chắn đạo diễn sẽ không chấp nhận.”
Rất nhiều chuyện chính là như vậy, nhiều khi cả hai người đều đưa ra một phương án giống nhau, nhưng lại bởi vì phân phận có cách biệt mà một cái thì được coi trọng còn một cái lại không được chấp nhận.

Tô Yên mím môi, xem ra cũng không buông lỏng:”Tôi như vậy có tính là không được chuyên nghiệp hay không?”
Ninh Tôn không biết tiêu chuẩn chuyên nghiệp trong lòng Tô Yên là gì, nhưng trong lòng anh nếu công việc mà không lấy bản thân mình làm trọng yếu thì anh sẽ lập tức thoát ra khỏi cái vòng này, nói anh không chuyên nghiệp anh cũng không thèm để ý.

Cái bộ phim này sau khi được chiếu, không phải là anh không quan tâm, chỉ là một khi nghĩ thoáng, một khi buông tay, thì cái gì cũng có thể thông suốt được..

 
Chương 1240: 1240: Chương 1224





Đến giữa trưa Hứa Thanh Du vẫn bận bịu ở trong phòng làm việc, chủ yếu là do còn một bản thiết kế nữa vẫn chưa vẽ xong, nên nán lại một chút để làm cho xong.

Giữa lúc đang có linh cảm mà bị đứt đoạn thì sau đó muốn làm lại sẽ khó mà nối lại linh cảm.

Cho nên cô nghĩ nhân lúc mình còn đang có linh cảm mà vẽ cho xong bản thiết kế này.

Cắm đầu một chỗ loay hoay một lúc, vẽ vẽ xoá xoá, sửa sửa đổi đổi, đến lúc mà Hứa Thanh Du hoàn thành xong ngẩng đầu lên thì đã thấy Tống Kình Vũ đứng ở cửa phòng làm việc của cô.

Hai tay anh ta đút túi, không biết đã đứng đó nhìn Hứa Thanh Du bao lâu rồi.

Vốn dĩ Hứa Thanh Du còn đang hoa mắt chóng mặt, bây giờ khi nhìn thấy Tống Kình Vũ đứng ở đó lập tức cô bừng tỉnh.

Cô bả bản vẽ trên tay xuống, sau đó thu dọn bàn làm việc, đứng dậy đi về hướng Tống Kình Vũ: “Đã tới lâu chưa? Sao không gọi tôi một tiếng, tôi không biết anh đến.”
Tống Kình Vũ nở nụ cười, đưa tay cầm lấy túi xách của cô: “Nhìn thấy cô tập trung như vậy nên không muốn quấy rầy, làm nhà thiết kế như các cô không phải sợ nhất là có người quấy rầy mình hay sao”
Thấy anh ta cầm túi xách của mình Hứa Thanh Du cảm thấy không được tự nhiên, lúc mà Ninh Tôn giúp cô cầm túi cô không thấy có gì lạ cả, nhưng bây giờ Tống Kình Vũ giúp cô cầm túi cô cứ cảm thấy có gì đó kỳ kỳ.


Hứa Thanh Du đứng lại sửa tóc tai đang rối, sau đó mới nói: “Cô Viên đâu rồi, không phải anh nói là trưa nay cô ấy cũng đi hay sao?”
Tống Kình Vũ ừ một tiếng: “Chắc là cô ấy đang đứng ở dưới cổng công ty của, cô ấy không biết tôi đi lên đây, nếu như mà biết cô cho rằng tôi sẽ được yên tĩnh như này à.”
Nói cũng đúng, Hứa Thanh Du gật đầu: “Vậy chúng ta đi xuống thôi.”
Hai người đi thang máy xuống dưới sảnh, quả nhiên nhìn thấy Viên Sơ đang đứng chờ ở đó.

Viên Sơ nhìn quanh bốn phía, hẳn là đang tìm Tống Kình Vũ.

Tống Kình Vũ đi gần đến nơi mới mở miệng gọi cô ta: “Tôi ở đây.”
Viên Sơ bị giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn qua, khi nhìn thấy Tống Kình Vũ đi cùng một chỗ với Hứa Thanh Du qua đây, biểu cảm của cô ta rõ ràng có chút cứng đờ lại.

Ngược lại với cô ta, Tống Kình Vũ trong rất thản nhiên: “Vừa lúc tới đây, nên kêu Tiểu Du cùng đi qua đây, nhiều người thì càng náo nhiệt.”
Ánh mắt Viên Sơ dừng ở trên người Hứa Thanh Du một lúc lâu sau đó mới thu hồi lại nói: “Thì ra là vậy, được rồi, đi thôi chứ.”
Ba người họ cùng nhau ra ngoài, vì không có nhiều người nên tất nhiên cũng sẽ không cần phải đi hai chiếc xe, bọn họ đều ngồi xe riêng của Tống Kình Vũ.


Vốn dĩ Hứa Thanh Du còn đang muốn xuống ngồi ghế sau, người cũng đã đi về hướng đó rồi, kết quả Tống Kình Vũ đột nhiên nói: “Tiểu Du, cô ngồi ghế phụ lái đi.”
Viên Sơ đang đưa tay muốn mở cửa, nghe thấy Tống Kình Vũ nói như vậy biểu cảm lập tức lộ ra chút lúng túng.

Tống Kình Vũ giống như là không nhìn thấy động tác của cô ta vậy, sau đó lại nói: “Trên đường đi có chút chuyện muốn hỏi cô, cô ngồi ghế phụ lái sẽ thuận tiện nói chuyện hơn.”
Mặc dù quan hệ của Hứa Thanh Du và Viên Sơ không tốt lắm nhưng mà hành động như này của Tống Kình Vũ, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ thay cho Viên Sơ, có nhiều việc thật ra không cần phải phân chia rõ ràng như vậy, rất tuyệt tình.

Hứa Thanh Du đứng tại chỗ do dự một lúc, trong đầu đang suy nghĩ là mình có nên nói gì đó không, để cho chuyện này có thể lắng xuống, bớt cho mọi người xấu hổ như này.

Kết quả Viên Sơ đã tự giác thu tay lại, sau đó đi xuống mở ghế sau ra ngồi vào, giọng nói còn rất tự nhiên: “Hai người có chuyện sao, vậy cũng được không sao đâu, dù sao cũng là một chiếc xe mà, Tiểu Du cô ngồi ghế trước đi.”
Hứa Thanh Du âm thầm hít sâu một hơi, biểu hiện của Viên Sơ không có gì, nhưng nói không chừng trong lòng đang băm cô trăm mảnh.

Thật ra cô chỉ muốn Viên Sơ có thể cách xa mình ra một chút, không cần đến gây phiền phức hay dây dưa với cô, mà cô cũng không muốn kết thù với Viên Sơ.

Nhưng bây giờ xem ra, hai người đặc biệt giống với hai người phụ nữ tranh nhau tình cảm của người đàn ông vậy, suy nghĩ này làm cho nội tâm của Hứa Thanh Du vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.


Hứa Thanh Du xoay người đi đến mở cửa ghế phụ, Tống Kình Vũ đã lên xe.

Anh ta vừa khởi động xe, vừa mở miệng hỏi: “Công việc của Ninh Tôn bên trường quay thế nào rồi? Nghe nói khoảng thời gian trước câu ta lại bị lộ ra nhiều tin tức.”
Hứa Thanh Du bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Không phải sao, hai chúng tôi dường như không có thời gian nào đặc biệt yên tĩnh cả, luôn luôn có những việc lung tung vớ vẩn xuất hiện.”
Tống Kình Vũ lái xe ra khỏi chỗ đỗ xe, sau đó nhẹ giọng nở nụ cười: “Ở trong giới giải trí chính là như thế, không có việc gì cũng bị người khác nói ra thành có chuyện.”
Sau đó anh ta lại nói về công việc của mình: “Cô nhìn tôi đi, không phải tôi không ở trong giới hay sao, nhưng mà vẫn có tin tức bị đưa lên sao?”
Hứa Thanh Du hơi bất ngờ quay đầu qua nhìn Tống Kình Vũ: “Sao bây giờ anh cũng bị người khác dùng để kiếm tiền luôn rồi?”
Tống Kình Vũ nhíu mày lại: “Bình thường tôi cũng không chú ý đến những việc trong giới giải trí, là người khác nói cho tôi biết, tôi mới biết được.”
Dường như Hứa Thanh Du rất hứng thú với vấn đề này, cô quay nữa người qua nhìn: “Vừa mới có sao? Vậy để bây giờ tôi xem xem, bọn họ nói gì anh?”
Nói xong như vậy, Hứa Thanh Du đưa tay tìm điện thoại, Tống Kình Vũ đảo mắt nhìn cô một chút, trên mặt mang theo biểu cảm muốn cười mà không cười: “Nói là tôi đã kết hôn sinh con rồi, nhưng mà tin tức này cũng không quá nổi, chắc cô sẽ không tìm thấy đâu.”
Anh ta lại khiêm tốn rồi, Hứa Thanh Du vừa mới tìm đã ra luôn rồi này.

Tiêu đề nhìn rất cay mắt, Tông Kình Vũ đã bí mật kết hôn nhiều năm, con đã học tiểu học.

Tuổi của Tống Kình Vũ hình như cũng không quá lớn, nếu con mà đã lên tiểu học rồi vậy thì anh ta hẳn là kết hôn rất sớm.

Hứa Thanh Du xem qua một lượt tin tức này, sau đó chẹp chẹp miệng: “Sao như những người này lại đánh chủ ý lên người anh không biết nữa, trong giới giải trí nhiều người như vậy còn không đủ cho bọn họ viết hay sao, sao còn bắt anh ra làm niềm vui thế này?”
Tống Kình Vũ cũng không hiểu sao, anh ta dùng tay vỗ vỗ tay lái: “Tôi cũng không nghĩ ra được tại sao, gần đây lại chẳng đắc tội ai, sao còn bị người ta để mắt tới không biết?”

Hứa Thanh Du cất điện thoại đi, tựa lưng vào ghế: “Nếu như anh thật sự đã bí mật kết hôn thì người trong nhà anh chắc vui lắm đấy, người nhà anh có gọi điện thoại cho anh hỏi chuyện này không, hỏi anh thật sự có con chưa không?”
Tống Kình Vũ cười ha ha hai tiếng: “Vẫn chưa đến mức đó, cha mẹ tôi lúc nào mà chẳng nắm rõ tình hình của tôi, nếu như tôi mà có con thật, nhất định bọn họ đã biết trước rồi.”
Hứa Thanh Du gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Hai người cứ nói qua nói lại cười cười nói nói một lúc lâu, trong chớp mắt khi Hứa Thanh Du liếc mắt qua kính chiếu hậu thì cô mới nhận ra ghế sau còn có Viên Sơ đang ngồi, lúc này mới giật mình kịp phản ứng lại, cô và Tống Kình Vũ đúng là không coi ai ra gì mà, Viên Sơ bị hai người bọn họ vứt ở phía sau cả nửa ngày trời.

Mặc dù Hứa Thanh Du không quá thích Viên Sơ, nhưng bây giờ nhìn thấy Viên Sơ cô đơn ngồi ở phía sau, cô ta còn giả bộ như không có chuyện gì nữa.

Cho nên Hứa Thanh Du lập tức lôi ra một đề tài cho Viên Sơ, hỏi có phải những học viên trong tay cô ta đều rất thông minh hay không, cô nói cô nhìn thấy Viên Sơ đưa học viên của mình đi đến phòng cắt may thực tế để làm việc, liền nghĩ đến hẳn những học viên trong tay các nhà thiết kế này hẳn đều rất tài năng rất xuất chúng.

Viên Sơ lại không có tâm tình nào để nói chuyện phiếm, biểu hiện không hứng thú cho lắm, Hứa Thanh Du hỏi cô ta, cô ta cũng chỉ qua loa một hai câu.

Ngược lại Hứa Thanh Du cũng có thể hiểu được tâm trạng cô ta, cô ta thích Tống Kình Vũ, vừa rồi mình còn hớn hở cùng Tống Kình Vũ nói chuyện phiếm, đối với cô ta mà nói thì đây chính là một loại đả kích to lớn.

Người mình thích không thèm nhìn đến mình đã đủ lắm rồi, bây giờ cô ta còn phải nhìn người mình thích nói chuyện vui vẻ với người khác phái khác nữa, đổi lại là bất kì một người nào thì trong lòng nhất định cũng sẽ không thoải mái.

Hứa Thanh Du cũng đã biết thế rồi cho nên sau đó nhất quyết ngậm miệng lại, cô không muốn làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt, hôm nay bọn họ đi ăn bữa cơm này, có lẽ cũng không cần nói gì thêm cả, chỉ là trên đường đi thôi mà đã khiến cho trong lòng Viên Sơ khó chịu rồi..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top