Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Yêu Lại Từ Đầu

Dịch Yêu Lại Từ Đầu
Chương 60





Tử Thư tranh thủ chụp thêm hai tấm nữa.

Anh ta biết Trì Uyên và Cổ Tư không dễ dàng gì mới phối hợp như vậy.

Cho nên Tử Thư cũng tranh thủ chụp được tấm nào hay tấm đấy.
Ba người lại sang tảng đá bên cạnh.

Họ chụp cả hai tảng đá Thiên Nhai và Hải Giác, thực ra bên cạnh còn có mấy tảng đá phong cảnh khá nổi tiếng.

Nhưng Tử Thư không dám đưa ra yêu câu.

Rõ ràng Trì Uyên đang nhịn anh ta, anh ta quá hiểu tính cách Trì Uyên.
Có lẽ từ lúc nhìn thấy anh ta và Cổ Tư dính lấy nhau trên máy bay, Trì Uyên đã nhịn anh ta rồi.

Anh ta sợ mình nói gì sai làm sếp bực mình.


Lúc đi dạo trên bãi biển, Cổ Tư kêu đói.Thực ra cô không biết có phải là đói hay không, bởi vì dạ dày cô có vấn đề nên sẽ đột nhiên sinh ra cảm giác đói bụng.

Bác sĩ nói bây giờ vẫn bình thường, uống thuốc chữa khỏi cảm giác này sẽ không sao.

Thực ra buổi sáng Tử Thư có mang một số đồ ăn nhẹ.

Lúc đó trên xe Cổ Tư không ăn.

Cho nên bây giờ đói cũng là bình thường.

Rõ ràng Trì Uyên đã không muốn lãng phí thời gian ở đây, anh mở miệng, “Ra ngoài tìm chỗ nào ăn cơm đi.”
Tử Thư nhếch mép, “Mới vào chưa đến một tiếng mà, sao hai người chẳng biết tiếc tiền gì cả?”
Cổ Tư cười mỉa, “Tôi nhiều tiền lắm, lúc ấy sếp anh rất hào phòng với tôi, chút tiền ấy có thấm vào đâu.”
Trì Uyên không nói gì, chỉ quay người đivề phía cổng.

Tử Thư hít một hơi, “Được rồi, hai người là sếp, hai người quyết định.”
Ba người đi vào còn chưa đến một tiếng đã đi ra.

Bên ngoài có rất nhiều nhà hàng hải sản.

Hải sản có ở khắp nơi.

Cổ Tư nhìn một vòng, cuối cùng dừng trước cửa một quán ăn vỉa hè, “Ở đây có mùi thơm quá.”
Ông chủ cũng biết mời chào khách, trông thấy Cố Tư tới, ông ta vội ra nghênh đón, “Cô gái xinh đẹp quá, vào đây gọi món đi.”
Cổ Tư mỉm cười, “Ông chủ khéo miệng quá, làm ăn chắc tốt lắm đúng không.” Ông chủ nghiêm túc nói, “Chủ yếu là cô đẹp nên tôi mới khen, nếu cô không đẹp thì tôi không khen trái lương tâm đầu, chúng tôi làm ăn chủ yếu coi trọnglương tâm, tôi khen cô bởi vì cô đáng được khen.”
Ông chủ nói chuyện rất khôn khéo, Cổ Tư gật đầu, “Được thôi, bởi vì thái độ này của ông nên chúng tôi sẽ ăn ở đây.”
Cổ Tư qua khu hải sản chọn đồ.


Cô chọn một ít làm sashimi, một ít hấp và một ít nướng.

Cổ Tư giống như nhà giàu mới nổi, gọi rất nhiều đồ.

Tử Thư cũng muốn qua đó gọi đồ, nhưng khi nhìn thấy Cổ Tư gọi, anh ta lập tức trở về chỗ.

Trì Uyên ngồi ở bên đối diện, anh cúi đầu xem điện thoại, điện thoại nhận được một tin nhắn Tử Thư tiến lại gần, không nhìn nội dung trên điện thoại Trì Uyên, anh ta chỉ nhỏ giọng nói với Trì Uyên, “Xem ra khi đó anh quả thật cho cô ấy rất nhiều tiền.”
Cô gái này chỉ thiếu nước quét sạch khu hải sản của người ta.

Trì Uyên ngoảnh đầu nhìn Cố Tư, “Phụ nữ tốt với bản thân một chút cũng chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên Tử Thư nhướng mày, “Anh nói cứ như thể anh có, May mà anh ta phản ứng nhanh, kịp thời ngậm miệng lại Anh ta quay người nhìn về phía Cố Tư, chuyển đề tài, “Cố Tiểu Tư ơi, cô gọi ít thôi, ăn không hết thì lãng phí.”
Cố Tư không thèm để ý anh ta.

Trì Uyên tiếp tục cúi đầu xem nội dung.

trên điện thoại.

Tử Thư len lén thở phào một hơi.

Vừa rồi anh ta suýt thì buột miệng Anh ta định nói, anh nói cứ như thể anh có lương tâm lắm ấy.


Ly hôn là do anh nói, anh biết rõ giờ Cố Tư một thân một mình mà còn làm chuyện này.

Có cho nhiều tiền đến mấy cũng không che giấu được sự thật anh không có lương tâm.

Cố Tư gọi thêm mấy con hàu, lúc này cô mới trở lại bàn.

Trì Uyên đang nhắn tin, trên mặt xuất hiện nét cười hiếm hoi.

Cố Tư liếc anh một cái rồi chép miệng.

Khi ở bên cô, người đàn ông này chưa từng vui vẻ như vậy.

- ---------------------------.

 
Chương 61





Tử Thư khá tinh ý, thấy biểu cảm mếu máo của Cổ Tư liền đoán được cô đang nghĩ gì.

Anh ta liếc nhìn Trì Uyên rồi nghiêm túc hỏi, “Sao thế sếp, lại có chuyện công việc à, chúng ta ra ngoài chơi mà anh cũng không được yên tĩnh, thật không dễ dàng.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Tử Thư, sau đó liền cất điện thoại đi.
Anh không trả lời.

Vì thế Cổ Tư nghĩ người gửi tin nhắn là nữ.

Không ngờ Trì Uyên cũng có lúc nhắn tin, điều này khiến cô hơi bất ngờ.

Con người Trì Uyên bình thường coi trọng hiệu suất làm việc.
Có chuyện gì anh đều thích gọi điện thoại.

Với anh mà nói, nhắn tin là một phương thức liên lạc khá tốn thời gian và côngsức.

Nhưng sau đó cô liền thoải mái, có lẽ có một số người có thói quen khác nhau với tùy từng người.

Đối với người khác, anh cảm thấy làm như vậy là lãng phí thời gian.


Nhưng đối với một số người khác, anh lại không cảm thấy tổn thời gian công sức.

Cổ Tư tựa vào thành ghế, tự cười một mình.

Tử Thư đảo lưỡi trong miệng, không nói chuyện.

Thời gian chờ đồ ăn hơi lâu, ba người không nói lời nào, bầu không khí y hệt lúc ngồi trong xe taxi.

Trị Uyên uống một ngụm nước, sau đó ngước mắt nhìn Cổ Tư, hình như nghĩ tới chuyện gì đó, anh mở miệng nói, “Uống thuốc đi.”
Thuốc dạ dày của cô phải uống trướckhi ăn cơm.

Cổ Tư sững sở, sau đó ừ một tiếng.

Cô không nhớ ra chuyện này.

Cổ Tư chậm rãi mở ba lô lấy mấy vi thuốc ra, mỗi vỉ bóc ra mấy viên.

Tử Thư hít một hơi, “Trước khi ăn cô phải uống nhiều thuốc vậy à.”
Cổ Tư ừ một tiếng, đáp, “Uống hết đống này cũng nó luôn.”
Trì Uyên chỉ nhìn đống thuốc của Cổ Tư.

Cổ Tư uống thuốc một cách dứt khoát, cô cho thuốc vào trong miệng, uống ngụm nước rồi nuốt ực một cái.

Uống thuốc xong, Cổ Tư hít một hơi sâu rồi quay đầu nhìn về phía nhà bếp.

Lúc này Trì Uyên mở miệng, “Cô bị bệnh dạ dày nhiều năm rồi hả?”
Cổ Tư sững sờ, liếc nhìn Trì Uyên một cái, “ít nhất là mười năm.”Cô bị bệnh dạ dày khi vẫn chưa trưởng thành.

Trì Uyên gật đầu, không nói gì nữa.

Anh biết rõ tình hình nhà Cổ Tư.


Lúc trước ông cụ bắt anh cưới Cổ Tư, ông đã nói rõ ràng với anh.

Thực ra cho dù ông cụ không nói, người nhà họ Trì cũng sẽ điều tra tường tận về Cổ Tư.

Ông chủ bưng sashimi lên trước, Cố Tư nuốt nước bọt ừng ực.

Trì Uyên cau mày.

Nhưng anh cũng nhận ra Cổ Tư thèm ăn những thứ này, cho nên anh chỉ nói một câu, “Đừng ăn nhiều quá.”
Cổ Tư liếc Trì Uyên một cái, không nói gì.

Tử Thư mỉm cười nói, “Sếp của tôi đau lòng cho cô, sợ CÔ…
Trì Uyên lãnh đạm quay đầu nhìn anh ta, Tử Thư nuốt ngược lời nói vào bụng.

Lúc ăn cơm không cần để ý bầu không khí có xấu hổ không Cố Tư chỉ lo cắm đầu ăn, còn Tử Thư thỉnh thoảng vẫn nói chuyện công ty với Trì Uyên.

Anh ta chủ yếu hỏi nên giải quyết tập đoàn Vạn Phong như thế nào.

Tử Thư đã đặt vé máy bay ngày kia trở về, dù sao cũng không thể đi biệt tăm như vậy được.

Lần này tập đoàn Vạn Phong dùng chiêu bẩn như vậy, nghĩ sao cũng không nuốt trôi cục tức này.


Trì Uyên không nhìn Tử Thư, “Đến lúc đó cậu ắt sẽ rõ.”
Nói vậy chẳng khác nào không nói.

Tử Thư không vui, khua tay vung vẩy đũa.

Cố Tư nghĩ ngợi, “Đúng rồi, tối qua tôi nhìn thấy người phụ nữ chuốc thuốc anh tới tìm anh.”
Trì Uyên sững sờ, Tử Thư cũng sững sờ.

Tử Thư quay đầu nhìn Trì Uyên, “Cô ta lại tới tìm anh à?”
Trì Uyên nhíu mày, “Đâu có.”
Cố Tư à một tiếng, “Cô ta bị tôi mắng cho một trận chạy mất hút rồi.

Đúng lúc ấy tôi nhìn thấy cô ta, tôi không kiêng dè mà mắng cô ta một trận tơi bời, lúc ấy.

mặt cô ta lúc tráng lúc đỏ.”
Cô liếc Trì Uyên một cái, “Lần này hình như sếp Mã kia sai cô ta tới, không biết là có ý định gì.”
- ---------------------------.

 
Chương 62





Trì Uyên nghe thấy Cổ Tư nói vậy bèn nở nụ cười, “Chắc là căng thẳng rồi.”
Tử Thư không hiểu chuyện gì xảy ra, “Họ Mã kia căng thẳng à? Boss, anh làm gì khiến anh ta căng thẳng vậy?”
Trì Uyên từ tốn nói, “Tôi đã nói rồi, đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Tử Thư lén bĩu môi.

Cổ Tư không nói gì nữa.

Thức ăn được đưa lên rất nhanh, sự thật chứng minh, Cổ Tư gọi hơi nhiều.

Ông chủ sợ họ trả lại đồ ăn nên cố làm cho nhanh.
Ba người dù đã cố ăn hết sức nhưng cuối cùng vẫn còn thừa rất nhiều.

Cố Tư gọi ông chủ, “Ông chủ, gói lại cho tôi đi.”
Trong phòng khách sạn có tủ lạnh, trở về có thể bỏ vào đó.Ông chủ cười ha ha đi gói lại, khi thanh toán còn nói bởi vì Cổ Tư xinh đẹp nên bớt cho mấy đồng lẻ.

Cổ Tư cũng vui vẻ, nói mấy câu khách sáo như chúc buôn may bán đắt.

Làm xong tất cả, Cố Tư lau miệng định rời đi.

Ai dè Trì Uyên nhìn cô rồi nhả hai chữ, “Uống thuốc.”
Cô dừng động tác nhìn Trì Uyên.


Trì Uyên không nhìn cô, anh đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài.

Cổ Tư cười khẽ, lấy thuốc ra.

Thuốc uống sau khi ăn còn nhiều hơn trước khi ăn cơm, hơn nữa có rất nhiều viên thuốc nhỏ, có vẻ rất đẳng.

Cổ Tư không do dự lần lượt uống hết.

Sau đó cô thu dọn đồ đạc, “Bây giờ có thể đi được chưa”Trì Uyên không hề nhìn cô, đi thẳng ra ngoài.

Ba người bắt xe trở về khách sạn, thật ra bây giờ mới là buổi trưa.

Cổ Tư người đầy mồ hôi, cô không chịu được nên nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm rửa.

Khi đang tắm dở, Cổ Tư bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa.

Chắc chắn là Trì Uyên đi vào.

Vì phòng tắm làm bằng kính mờ nên thật ra cũng không nhìn thấy được gì.

Nhưng Cổ Tư vẫn nở nụ cười xấu xa.

Quả nhiên, ngay sau tiếng mở cửa là tiếng đóng cửa.

Trì Uyên đi vào rồi đi ra ngay.

Cổ Tư ung dung tắm xong, quấn khăn tắm đi ra.

Cô không sấy tóc, đứng trước cửa sổdõi mắt ra bên ngoài, có gió biển thổi vào nên tóc sẽ khô không tốn nhiều thời gian.

Cổ Tư đứng trước cửa sổ một lát, cửa phòng lại bị mở ra lần nữa.

Trì Uyên đi vào nhìn qua phòng tắm trước, sau đó mới nhìn sang nơi khác.

Cổ Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, “Lại muốn dùng phòng ngủ là.”
Trì Uyên nhíu mày, “Cô có thể mặc kín đảo hơn được không.”
Cổ Tư cười, “Thế nào mới là kín đáo, tôi mặc như này đã che những chỗ cần che rồi mà.”
Trì Uyên vốn không thích nói lý lẽ với Cổ Tư, trước kia đã không thích, sau khi ly hôn lại càng không.


Anh mở miệng, “Tôi cần dùng phòng, cô đi ra ngoài đi.”
Cổ Tư cười ha ha, quay người đi ra ngoài.Cô chưa đi được hai bước, Trì Uyên lại mở miệng, “Mặc quần áo vào đã.”
Cổ Tư không biết nói gì hơn, “Lại sao nữa, anh dùng phòng của anh đi, quản tôi làm gì.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cổ Tư, “Lát nữa Tử Thư sẽ tới.”
Cổ Tư hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn đi cầm quần áo, rồi mới quay người đi ra ngoài.

Lần này Trì Uyên vẫn khóa trái cửa.

Cứ như thể sợ cô sẽ nhìn trộm vậy.

Cổ Tư thay quần áo bên phòng khách, nghĩ ngợi rồi mở cửa ra ngoài.

Đang buổi trưa, bên ngoài không nhiều người.

Cổ Tư đi đến bãi biển.

Cô không có điểm đến cụ thể, chỉ muốn đi dạo loanh quanh thôi.

Đi dạo nửa vòng, cô bỗng thấy người quen khó gặp.

Cố Tư vội chạy tới, “Này, anh ở đây à.”
Là ca sĩ hát ở quán bar ngày đó.

Ca sĩ đó ngồi trên mỏm đá, đang ôm đàn ghi-ta thử âm.

Sau khi thấy Cố Tư, anh ta cũng cười, “Sao cô lại đi ra ngoài vào lúc này, tâm này nóng lắm.”

Cố Tư lại gần ngồi cạnh anh ta, “Vậy sao.

anh lại ở đây.”
Ca sĩ cười, “Nghe tiếng gió biển chắc sẽ có linh cảm hơn.”
Cố Tư không hiểu mấy người làm nghệ thuật này.

Cô là người thực dụng, cô chỉ thích tiền.

Hơn nữa cô ra ngoài vào tầm này là vì không muốn ở cạnh Trì Uyên.

Cố Tư ôm hai chân, “Vậy anh cứ tìm linh cảm đi, tôi ngồi bên cạnh không quấy rầy anh đâu.”
Ca sĩ cười, tiếp tục gảy dây đàn thử âm.

Đang lúc giữa trưa, dù có gió biển thổi nhưng vẫn nóng như cũ.

Cố Tư ngồi một lúc đã không chịu được.

Cô hơi váng đầu.

Thế là cô đứng lên, “Nhà nghệ thuật, chắc tôi phải đi rồi, còn ngồi như thế nữa tôi sẽ bị cảm nắng mất.”
- ---------------------------.

 
Chương 63


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Anh chàng ca sĩ ngẩng đầu nhìn trời, ừm một tiếng, “Xin lỗi, tôi quên mất thời tiết.”
Anh ta cất ghita, “Chúng ta cùng quay về đi, tôi mời cô uống nước.

Cổ Tư nhưởng mày, “Được.”
Hai người vừa đi vừa nói về những nơi anh chàng ca sĩ từng đi qua.

Cổ Tư biết rất ít về thế giới bên ngoài, cho nên cô vô cùng hiếu kỳ.

Sau một hồi nói chuyện, hai người đi tới cửa quán bar của khách sạn.

Tầm này quán bar không đón khách.
Nhưng anh ca sĩ là người quen của quán nên dĩ nhiên có đặc quyền.

Anh ta dẫn Cổ Tư đi vào, bartender đang rửa dụng cụ pha rượu.

Anh ta thấy ca sĩ dẫn Cổ Tư tới liền hiểu nhầm.Anh ta chào ca sĩ, “Tới đây, muốn uống gì, tôi mời anh.”
Cổ Tư chỉ mới thấy người ta pha chế rượu trên phim nên cảm thấy rất hứng thú.


Cô nằm bò trên quầy bar, cười khẽ, “Cho tôi một ly sở trường của anh đi, phải khó pha tỷ nhé.”
Bartender bật cười, lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Trì Uyên ra khỏi phòng không thấy cổ Tư thì hơi bất ngờ.

Nhưng anh cũng biết với tính cách bây giờ của Cổ Tư, cô sẽ không ngoan ngoãn ở trong phòng.

Có đôi khi anh không hiểu, so với lúc trước Cổ Tư thay đổi rất nhiều.

Rốt cuộc lúc trước cô gái này giả vờ, hay bây giờ giả vờ.

Trì Uyên cầm máy tính xem tài liệu trong phòng một lúc.Xem được một lát anh thấy hơi khát, không xem nổi nữa.

Anh nhìn đồng hồ, anh xem chưa được hai mươi phút.

Trì Uyên gắng gượng xem thêm mấy phút nữa, cuối cùng thật sự không xem nổi bèn gấp máy tính lại.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Người tới là Tử Thư.

Anh ta nói những hải sản mang về không thích hợp để trong tủ lạnh.

Ăn hải sản chủ yếu là phải tươi, để tủ lạnh lâu ăn vào rất dễ tiêu chảy.

Trì Uyên không ngờ chuyện nhỏ như vậy mà Tử Thư cũng phải đi nói với anh.

Anh hơi cáu kỉnh, “Hỏng thì bỏ đi thôi, khó quyết định lắm à?”
Tử Thư mím môi, cảm thấy hình như bây giờ tâm trạng Trì Uyên không tốtlắm.

Anh ta hạ giọng, “Ý tôi là, vừa rồi không để được ở ngoài, bây giờ về khách sạn rồi, hay là chúng ta đi uống chút rượu ăn luôn chỗ thức ăn đó đi, đây đều là món Cổ Tư gọi, bỏ đi sợ cô ấy không vui.” Trì Uyên nhìn chằm chằm Tử Thư một hồi lâu.


Tử Thư cứ tưởng Trì Uyên sẽ nói câu khó nghe nào đó, ai ngờ anh lại gật đầu, “Cũng được.”
Anh nói xong, Trì Uyên thở phào.

Ở lại chơi hai ngày nay, nhưng hình như anh vẫn chưa điều chỉnh được tâm trạng.

Chuyến công tác này có vẻ như sai ngay từ đầu.

Hoạt động nào cũng khiến anh cảm thấy là lạ.

Cảm giác này cứ quanh quẩn khiến anh không được thoải mái.Tử Thư thấy Trì Uyên cho phép, vội nói, “Trong khách sạn có quán bar, chúng ta qua đó đi.”
Trì Uyên vốn chỉ định bảo phục vụ khách sạn mang rượu tới.

Nhưng anh nghĩ ngợi rồi vẫn gật đầu, “Ra ngoài cũng được.”
Hai người cầm điện thoại lên ra khỏi phòng.

Khi đi đến cửa quán bar, còn chưa đi vào, Trì Uyên liếc mắt đã nhìn thấy Cổ Tư ngồi bên quầy bar.

Cổ Tư cười rất vui, nằm bò ra quầy bar, nhìn bartender pha rượu thành thạo với vẻ mặt kinh ngạc.

Cho nên mới có câu tuổi trẻ chưa trải sự đời dễ bị dụ.


Chỉ mỗi chuyện pha rượu cũng có thể khiến cô tỏ ra kinh ngạc như vậy.

Trì Uyên khoanh tay, hứng thú nhìn sườn mặt Cổ Tư.

Tử Thư ở bên cạnh chậc chậc hai tiếng, hạ giọng nói, “Anh xem vợ cũ của anh được chào đón chưa kìa, hai người đàn ông kia rõ ràng đang lấy lòng cô ấy: Trì Uyên không nói gì, anh thấy Cố Tư cười híp mắt có vẻ rất vui.

Có lẽ cô của trước kia vẫn là cô, cô của bây giờ cũng vân là cô.

Cả hai đều là cô.

Chẳng qua là thân phận thay đổi thôi.

Trì Uyên đứng một lúc mới đi vào.

[Diendantruyen.Com] Yêu Lại Từ Đầu

Trì Uyên quay sang Cố Tư, nói với giọng hờ hững, “Trước kia tôi cũng không biết cô hút đàn ông đến vậy đấy!”
- ---------------------------.

 
Chương 64





Trì Uyên nói câu này với vẻ hờ hững, nhưng Cổ Tư vẫn thoảng cảm thấy hình như anh không vui.

Cổ Tư hơi nhưởng mày, không nói gì.

Bartender nhìn anh ca sĩ rồi nhìn Trì Uyên, không rõ tình hình cho lắm.
Anh ta cứ tưởng Cổ Tư là bạn gái của anh ca sĩ.

Nhưng bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy cô gái này có quan hệ thân thiết với người đàn ông bên cạnh.

Vẻ mặt chàng ca sĩ thản nhiên, “Hay cứ pha cho họ đi, dù sao bây giờ anh cũng không bận gì.”
Ca sĩ biết Trì Uyên, lần trước ở bờ biển Trì Uyên kéo Cổ Tư đi.
Cố Tư nói cô vừa ly hôn, ca sĩ nhìn Trì Uyên rồi nhếch môi.

Ca sĩ đã nói như vậy, bartender bèn gật đầu đồng ý, “Được thôi.”Trì Uyên gọi hai cốc rượu, Cổ Tư chưa từng nghe về hai cái tên anh nói gì mà ‘Graveyard, đó là gì?
Bartender khá chuyên nghiệp, chuẩn bị dụng cụ rồi pha rượu.

Cổ Tư vẫn nằm bò trên quầy bar, nhìn bartender pha rượu điêu luyện.


Tử Thư sản tới, nhỏ giọng nói với Cố Tư, “Tôi cứ tưởng cô vẫn ngủ trong phòng chứ, cô ra ngoài lúc nào vậy.”
Cổ Tư liếc anh ta, “Tôi đi từ lâu rồi.”
Tử Thư ngẩn ra rồi đột nhiên cười ha ha, cất giọng oang oang, “Cô nói xem hai người cãi nhau cũng không cần đến mức này chứ, còn chạy đến quán bar nữa.

Cổ Tiểu Tư, quay về thể nào cô cũng bị chồng cô xử cho xem.”
Cổ Tư không nói gì, động tác biểu cảm không hề thay đổi.

Bartender bên cạnh giật mình, anh ta nhìn qua Cổ Tư rồi nhìn ca sĩ với vẻ mặt ngạc nhiên.Gì đây?
Là vợ người ta?
Ca sĩ dựa vào quầy bar, cười nói, “Đừng nhìn lung tung nữa, mau pha rượu đi.”
Bartender không sao hiểu nổi, vội đưa hai cốc rượu đã pha xong.

Trì Uyên cầm lấy cốc của mình nhấp một ngụm.

Tử Thư cũng uống một ngụm.

Cổ Tư nhìn Tử Thư, “Sao? Ngon không?”
Tử Thư đầu biết thưởng thức thứ này, bắt gặp ánh mắt tò mò của Cổ Tư, anh ta đành gật đầu, “Cũng được.” Cổ Tư cười không hề nể mặt, “Có vẻ anh cũng không cảm nhận được gì giống như tôi, cũng không biết nhận xét sao nữa”
Nói xong cô tự cười ha ha.

Trì Uyên không để ý đến họ, anh uốngmột ngụm thấy cũng được, sau đó uống mấy hớp hết rượu trong cốc.

“Là người chuyên nghiệp đây.” Đây là nhận xét của Trì Uyên.

Anh cầm vi thanh toán, sau đó gọi Tử Thư, “Đi thôi.”
Tử Thư còn chưa uống xong, nghe vậy vội vàng uống một ngụm cạn sạch.

Anh ta để cốc xuống, nhìn Cổ Tư với vẻ cảnh cáo, sau đó mới vội đuổi theo Trì Uyên.


Đợi Trì Uyên đi xa, ca sĩ mới hỏi, “Chồng cũ của cô à?”
Cổ Tư ừm một tiếng, “Vì một số chuyện nên vẫn còn dây dưa với anh ta.”
Sau đó cô bật cười, “Dù sao tôi cũng có lợi ích, không sao cả.”
Cô chậm rãi uống cocktail.

Sau đó cô đưa tay vỗ vai ca sĩ, “Cám ơn anh, nhưng tôi uống rượu không giỏi lắm, tôi phải về ngủ đây không sẽ mất mặt lắm.”
Vừa rồi bartender có ý đồ xấu, pha nông độ rượu hơi cao.

Anh ta tưởng đây là người mà ca sĩ mới tán được nên muốn tạo cơ hội.

Gố Tư trượt xuống ghế, vẫy tay với ca sĩ rồi đi ra bên ngoài.

Đi tới cửa cô vẫn có thể nghe thấy bartender nói với giọng khó tin, “Cô ấy kết hôn rồi ư? Nhìn không giống lắm.”
Cố Tư cười thầm, đi đến thang máy.

Hai người Trì Uyên đã về phòng từ lâu.

Tử Thư vẫn gọi phục vụ mang mấy chai bia.

Cố Tư mở cửa đi vào, trông thấy hai người đàn ông ngồi trên ghế sofa Phục vụ vẫn chưa tới.

Nhưng Tử Thư đã xách đồ ăn mang về sang đây.


Cố Tư cười, “Ban nấy chưa ăn no à?”
Trì Uyên không nói gì, Tử Thư mở miệng, “Mấy món này ăn xong một lúc lại đói, không no lâu.”
Cố Tư gật đầu, “Nói cũng đúng.”
Cô đi qua ngồi cạnh Trì Uyên, “Ngồi cùng nhé, tôi cũng muốn ăn.”
Trì Uyên dịch sang bên.

Dáng vẻ đó như rất ghét Cố Từ vậy.

Cố Tư cười, không để trong lòng.

Dù sao cô bị người nhà họ Trì ghét không phải ngày một ngày hai.

Tử Thư ồ một tiếng, “Tôi gọi bia rồi, lát nữa là có.”
Cố Tư cười, “Được đấy, biết hưởng thụ đó.”
- ---------------------------.

 
Chương 65





Phục vụ khách sạn mang bia đến, Tử Thư mở tất cả hải sản và bày ra.

Cổ Tư đến gần, “Nào nào, ăn cơm thôi.”
Tinh thần hăng hái này của cô khiến Trì Uyên nhìn cô nhiều hơn.
Cổ Tư còn tự kéo ghế tới và ngồi xếp bằng trên đó.

Cô bẻ chân cua trước, “Cua của khách sạn này béo thật”
Cô vừa nói xong thì cắn một miếng.

Trì Uyên lại nhìn Cổ Tư.
Không hiểu sao anh lại nhớ đến cảnh thường ngày Cổ Tư ăn cơm ở nhà họ Trì.

Khi đó Cổ Tư rất đoan trang, ăn uống từ tốn và nói năng nhỏ nhẹ, rất thục nữ.

Tử Thư không thể nhìn nổi, “Tôi nói này, cô đi rửa tay trước rồi lại ăn được không.”
Cổ Tư trừng mắt, “Tôi không ăn vỏ thìrửa tay làm gì? Anh nhìn tôi cầm mà xem, thứ tôi cầm chính là vỏ.”
Vừa nói cô vừa cho Tử Thư bên cạnh nhìn xem mình đang cầm ở đâu.

Nhưng cả bàn tay cô đầy dầu mỡ, Tử Thư thực sự không muốn nhìn.


Trì Uyên lại khẽ mỉm cười, “Nếu lúc trước ở nhà tôi mà cô cũng như vậy thì tốt”
Cổ Tư trừng mắt, “Hồi đó mà thế này thì chưa được hai ngày tôi đã bị mẹ anh đuổi ra khỏi nhà họ Trì.”
Cứ hở ra là bà Trì lại thích nhắc đến quy củ.

Bây giờ nghĩ đến khuôn mặt của bà Trì Cổ Tư vẫn có chút kích động.

Trì Uyên mỉm cười, “Như vậy chẳng phải là giảm được rất nhiều chuyện sao.”
“Giảm được rất nhiều chuyện ở đâu chứ?” Cố Tư vừa tiếp tục gặm vừa nói, “Anh xem, bây giờ tôi ly hôn với anhxong thì nhận được rất nhiều lợi ích, nếu như bị mẹ anh đuổi ra khỏi nhà họ Trì thì tôi có thể nhận được gì chứ, chắc chắn là không bằng hiện tại.”
Trên miệng cô toàn là dầu mỡ.

Tử Thư đưa khăn giấy cho Cổ Tư, Cổ Tư cầm lấy rồi lau bừa.

Tử Thư tách cua ra, đặt vào trong hộp rồi đưa cho Trì Uyên.

Trì Uyên mở một chai bia và rót một cốc.

Cổ Tư nhìn chiếc cốc khác.

“Rốt cho tôi một cốc”
Tử Thư trừng mắt, “Cô không cần dạ dày nữa rồi à?”
“Không cần nữa, không cần nữa.” Cố Tư cười, “Khó khăn lắm mới được ăn vui vẻ như vậy, có thể đừng làm mất hứng được không.”
Tử Thư rót một cốc cho Cố Tư.Trên tay Cổ Tư vẫn còn dầu mỡ, cô chỉ lau bừa rồi cầm cốc lên, đi qua cụng ly với Trì Uyên.

Trì Uyên cụng ly với cô, “Nếu như trước đây cô như vậy…
Anh do dự một lúc, không nói ra câu tiếp theo.

Nếu trước đây Cổ Tư như thế này thì không thể nào vào được nhà họ Trì.

Bà Trì là người đầu tiên không đồng ý.

Hơn nữa nếu có như thế này, theo thái độ của bà Trì thì nhất định ngày nào hai người cũng phải cãi nhau.

Mẹ anh chú trọng nhất là lễ nghi và giáo dưỡng.

Cổ Tư không biết Trì Uyên có ý gì, cô cũng không hỏi.


Bầu không khí giữa ba người hiếm khi trở nên hài hòa hơn một chút.

Nâng cốc cụng ly với nhau.Cổ Tư vốn không uống được nhiều rượu.

Sau khi uống không biết bao nhiêu cốc, cô bắt đầu lảo đảo.

Cô xua tay, “Không được, không được, tôi không nhìn rõ gì nữa.

Cô cầm khăn giấy lau tay rồi đứng dậy, “Hai người ăn đi, tôi phải nằm xuống, chắc chắn lát nữa sẽ không đi được.”
Trì Uyên dựa vào ghế sô pha, anh nhìn chằm chằm vào Cổ Tư.

Cổ Tư bước đi loạng choạng, nhưng vẫn có thể vào phòng ngủ một cách chuẩn xác.

Cô không đóng cửa phòng mà đã nằm sấp trên giường rồi ngủ thiếp đi.

Uống rượu xong, ngủ một giấc sẽ thoải mái.

Cổ Tư chẳng biết gì cả, vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng không lâu sau lại tỉnh vì khát.

Cô lười biếng không muốn cử động.

Chỉ nằm trên giường và lẩm bẩm.


Không biết lẩm bẩm được bao lâu, Cố Tư thật sự không chịu nổi.

Cô chậm rãi bò dậy.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy.

Cố Tư híp mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người trong phòng tăm.

Cố Tư nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi mới đứng dậy, lảo đảo đi qua đó.

Trì Uyên đang tắm, sau khi uống bia xong thì toàn thân khó chịu, anh thấy hơi nóng.

Anh tắm nước lạnh.

Trì Uyên gần tắm xong thì cửa phòng tắm bị mở ra Đầu tóc Cố Tư hơi lộn xộn, hình như còn chưa mở mắt Nhưng miệng cô lại mấp máy, cô bĩu mồi lẩm bẩm, “Người đầy mồ hôi, đi tắm thôi.”
Cô vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo.

- ---------------------------.

 
Chương 66





Phật giáo có năm giới, rượu được xếp ở đầu tiên không phải là không có lý do.

Uống rượu rất dễ làm hỏng việc.

Thật ra Cổ Tư vẫn có ký ức.
Dường như cô biết rõ mình đang làm gì, nhưng có vẻ cô lại không thể kiểm soát được mình đang làm gì.

Cô nhanh chóng cởi sạch quần áo rồi đi đến đứng dưới vòi hoa sen.

Không ngờ trong vòi lại chảy nước lạnh, Cổ Tư rùng mình, “Trì Uyên, anh có tật xấu, nước lạnh quá.”
Câu nói này rất mềm mại.
Hơn nữa sau khi nói xong, cô quay người lại rồi đi đến ôm Trì Uyên đang đứng cách đó vài bước.

Dường như muốn được người anh sưởi ám.

Trì Uyên nghiến răng, anh cũng uống không ít, nhưng không đến mức như CổTu.

Có lẽ là Cổ Tư cảm thấy nhiệt độ trên người Trì Uyên khác với dự đoán của mình, cô lẩm bẩm, “Sao anh cũng lạnh vậy.

Nếu không phải là Cổ Tư không hề mở mắt, thì Trì Uyên sẽ thực sự cho rằng người phụ nữ này đang cố ý.


Cổ Tư còn sờ lung tung trên ngực Trì Uyên.

Nhưng không tìm thấy nơi nào ấm áp.

Cô vặn vẹo người, “Anh cho nước nóng hơn một chút đi.”
Trì Uyên đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, anh nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.

Cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, anh thở dài một hơi.

Sau đó anh mới đặt tay lên bả vai Cổ Tư, “Cố Tư”Cổ Tư không trả lời.

Một tay Trì Uyên nâng cằm để cô ngẩng đầu lên, kết quả là nước chảy xuống khiến Cổ Tư khó chịu.

Cổ Tư né tránh, “Anh chỉ biết bắt nạt tôi.”
Câu nói này mang vẻ rất tủi thân.

Trì Uyên lại “Ừ” một tiếng: “Đó cũng là cơ hội mà cô cho.”
Anh nằm cằm cô, không biết vừa rồi anh đã uống bao nhiêu rượu, vốn dĩ cơ thể đã khô nóng.

Bây giờ thì hay rồi, không thể giội nước lạnh được nữa.

Trì Uyên buộc Cổ Tư ngẩng đầu, sau đó cúi đầu hôn cô.

Cố Tư sửng sốt một lúc, hai tay cô quấn lấy anh.

Trì Uyên vẫn không quên đưa tay tắt nước.Anh ôm Cổ Tư trong lòng và xê dịch vài bước, kéo chiếc khăn tắm bên cạnh xuống.

Nhưng lại quấn quanh người Cổ Tư.

Sau đó cả hai vừa quấn quýt lấy nhau vừa ra khỏi phòng tắm, đi đến giường.

Thực ra trong giây lát, đầu óc Trì Uyên rất tỉnh táo.

Anh tự giễu bản thân.

Ngay từ khi Tử Thư đưa Cổ Tư vào phòng mình, Trì Uyên đã cảm thấy chắc chắn sẽ khó tránh khỏi loại chuyện này.

Anh đã quá quen với cơ thể của cô.


Lúc giữa chừng, dường như Cổ Tự sắp tỉnh táo.

Cô mở mắt ra nhìn và nói: “Trì Uyên.

Trì Uyên ừ một tiếng, sau đó tiếp tục chuyện đang làm.

Cổ Tư bắt đầu nhìn lên trần nhà và thở hổn hển.

Cô nói, “Ngay cả trong mơ mà anh cũng không tha cho tôi.”
Hiên nhiên là cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Khi Trì Uyên hôn Cố Tư lần cuối, anh nói, “Ngủ đi.”
Cố Tư từ từ nhắm mắt lại.

Cộng thêm cồn rượu nên hôm nay Trì Uyên có chút hưng phấn.

Đây là cảm giác mà trước đây anh chưa từng có.

Lúc giữa chừng, không hiểu sao anh lại nhớ đến dáng vẻ Cố Tư năm trên quầy.

pha chế của quán bar.

Dáng vẻ mềm mại và dịu dàng, trông giống như một cô gái không có nhiều kinh nghiệm sống.

Sau đó lại nhớ tới dáng vẻ cô ngồi xếp bằng trên ghế gặm cua, bàn tay đầy dầu mỡ.


Tuy nhiên khi ở nhà họ Trì, lúc nào cô cũng giữ dáng vẻ quy củ.

Nhưng thực ra dáng vẻ cuối cùng lại là dáng vẻ mà anh ghét nhất.

Nó khiến anh cảm thấy giả tạo, không hề thú vị.

Tuy nhiên; không biết bây,giờ;có,phải đầu óc anh bị cồn ăn mòn hay không.

Anh nghĩ đến cô như vậy, đột nhiên cảm thấy rất đáng thương.

Gố Tứ đáng thương nhữ Vậy.

Lẻ loi một mình trong gia tộc của người khác.

Nghĩ đến điều này, sức lực của Trì Uyên mạnh hơn một chút.

Có vẻ Cố Tư hơi khó chịu, cô bám lấy lưng Trì Uyên, khẽ kêu một tiếng rồi nói: “Khốn nạn, tôi rất ghét anh.”.

Đam Mỹ Hay
- ---------------------------.

 
Chương 67


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Trì Uyên đáp lại một tiếng, cũng không biết anh có hiểu hay không.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Trì Uyên cũng buông cô ra.

Nhưng bản thân anh cũng rất mệt mỏi.
Trì Uyên nằm xuống bên cạnh Cổ Tư và đắp chăn cho hai người.

Ánh nắng bên ngoài vẫn rất chói chang, cửa sổ mở toang, gió biển thổi vào mang theo vị mặn chát.

Trì Uyên nằm im một lúc, sau đó quay đầu nhìn Cổ Tư.

Cô đã ngủ từ lâu rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trên mặt còn có mồ hôi, trông có chút đáng thương.

Anh cau mày suy nghĩ rồi nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại.

Cổ Tư đã uống rượu, sau đó lại bị giày vò một trận như vậy, có lẽ cô ngủ mộtgiấc tới tận tối mất.

Cô tỉnh dậy vì bị âm thanh bên ngoài đánh thức, nghe giống như là giọng nói của Trì Uyên, còn có cả tiếng của người khác nữa, cô không nghe rõ.

Cổ Tư từ từ ngồi dậy, sau đó lập tức sững sờ.


Cô cúi đầu nhìn cơ thể mình, đây là tình huống gì đây?
Trên người cô không một mảnh vải che thân, còn có dấu vết trên cơ thể.

Cố Tư chớp mắt, tóc còn hơi ẩm ướt.

Cô quấn ga trải giường lên người rồi bước xuống giường.

Vừa liếc mắt thì thấy cửa phòng tắm đang mở.

Mấy đồ vật chất đống trong phòng tắm là quần áo của cô.

Kí ức chợt ùa về, cảnh tượng cởi quần áo xông lên đầu cô.Cô nhìn chăm chú và nở nụ cười chế nhạo.

Điều này thật nhảm nhí.

Là do chính cô dâng tận cửa.

Trong chuyện này, cô được coi là chịu thiệt hay là được hời?
Cổ Tư chờ đợi thì nghe thấy bên ngoài có giọng nói của Trì Uyên, “Đừng nói nhiều với tôi, tôi cũng không muốn nghe.

Dừng lại một chút, Cổ Tư từ từ tiến lại gần và mở một khe cửa nhỏ.

Cánh cửa kêu “két” một tiếng, âm thanh lớn có chút lạc lõng.

Cổ Tư cảm thấy hơi xấu hổ khi đang nhìn lén thì bị bắt gặp.

Trì Uyên mặc bộ đồ ngủ đứng ở ngưỡng cửa, cánh cửa đang mở, có hai người đứng ở đó.

Có lẽ là sếp Mã gì đó dẫn theo trợ lý.Trước đây Tử Thư đã từng cho cô xem ảnh.

Cổ Tư chậm rãi mở cửa thành một khe nhỏ, “Tôi chỉ nghe thấy tiếng động nên tới xem một chút.”
Cánh cửa không mở rộng lắm nhưng cũng đủ để người bên ngoài nhìn thấy cách ăn mặc hiện tại của Cổ Tư.

Trên người cô quấn ga trải giường, vai và cổ lộ ra bên ngoài.

Dấu vết trên cổ rất rõ ràng.

Trì Uyên nhìn Cổ Tư, anh hơi nhíu mày, “Đóng cửa lại, mặc quần áo tử tế vào.”
Cổ Tư vội vàng đáp một tiếng rồi trở tay đóng cửa lại.


Cô gãi đầu.

Cô đi đến chỗ vali tìm quần áo để mặc.

Phía dưới mặc quần ngắn.

Sau đó cô lại vào phòng tắm lấy quầnáo của mình ra.

Trong phòng tắm vẫn còn nước, quần áo của Trì Uyên vẫn đang treo trên giá bên cạnh.

Cô không còn mặt mũi nào để nhìn nữa, không biết liệu Trì Uyên có cho rằng cô cố ý hay không.

Cổ Tư đóng cửa phòng tắm và lại dọn dẹp giường.

Chắc chắn phải thay ga giường này, hai người đã mồ hôi nhễ nhại lăn lộn một trận trên đó.

Ga giường phải được giặt sạch.

Cổ Tư hít một hơi thật sâu và thảo ga trải giường ra.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Cổ Tự sửa sang lại đầu tóc rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Kết quả là những người vừa đứng ở cửa đều đã rời đi.

Trì Uyên đứng gần máy nước nóng lạnhkế bên, anh đang uống nước.


Cổ Tư cảm thấy có chút xấu hổ, cô nhỏ giọng nói: “Tôi, trước đó tôi uống nhiều quá, tửu lượng của tôi không tốt, anh cũng biết đấy, tôi, tôi cũng không biết sao lại…
Cô không biết giải thích thế nào.

Trì Uyên quay đầu lại nhìn Cổ Tư, anh chỉ “ừ” một tiếng, “Tôi biết rồi.”
Dáng vẻ của anh như thể hoàn toàn không để ý đến những chuyện trước đó.

Nhưng cũng đúng thôi, anh cũng không bị thiệt.

Mình có được hời hay không thì khó nói, nhưng chắc chắn Trì Uyên đã được hời.

Cảm giác này, sao lại có chút khó chịu nhi.

Cổ Tư im lặng, quay người trở lại phòng.

[Diendantruyen.Com] Yêu Lại Từ Đầu

Ở bên ngoài, Trì Uyên cũng không lên tiếng.

Tử Thư đợi một lát rồi đi tới, anh ta mở cửa ra, nhìn thấy ga trên giường đã bị tháo ra và ném sang một bên thì sửng sốt.

Cố Tư quay lại nhìn Tử.Thự, “Anh:có chuẩn bị dư ga trải giường không? Cái này bẩn rồi.”
- ---------------------------.

 
Chương 68





Tử Thư không nghĩ nhiều như vậy, anh ta gật đầu: “Có, chỗ tôi còn một chiếc, lát nữa tôi mang sang cho cô.”
Anh ta nhìn Cổ Tư, “Tối nay muốn ăn gì không?”
Cổ Tư có vẻ ỉu xìu, “Không biết, tùy các anh muốn ăn gì, tôi không chọn Vốn dĩ cô định lại nhờ Tử Thư mua thuốc tránh thai khẩn cấp giúp mình, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì lại thôi.
Tự mình đi mua thì hơn.

Tử Thư chăm chú nhìn Cổ Tư, “Cô sao vậy, có phải trước đó uống rượu nên bây giờ dạ dày khó chịu hay không?”
“Không phải.” Cố Tư cười, “Tôi hơi mệt.

Tử Thư nở nụ cười, “Cô ngủ đến tận trưa mà còn hơi mệt.”
Anh ta chỉ nói đùa mà thôi, sau đó xoay người đi ra ngoài hỏi Trì Uyên xem tối nay ăn gì.Trì Uyên cũng rất mệt mỏi, anh dựa vào số pha nhìn điện thoại, “Gọi phục vụ khách sạn đi, tôi không muốn động đậy.”
Tử Thư nhìn Trì Uyên rồi nói với vẻ xấu xa.

“Hai người bị sao vậy, cả hai đều mệt? Làm chuyện gì xấu hổ rồi.”
Trì Uyên từ từ ngước mắt lên nhìn Tử Thư, anh không nói lời nào.

Tử Thư nhanh chóng thu lại vẻ mặt nhiều chuyện, “Vậy để tôi gọi đồ ăn, lát nữa sẽ ăn ở đây”
Trì Uyên không nói.


Tử Thư xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, anh ta gọi điện thoại và gọi đồ ăn.

Cổ Tư lại ngồi trong phòng một lúc rồi đứng dậy.

Cô bước ra khỏi phòng, “Tôi đi ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”
Tử Thư sửng sốt, “Cô đi đâu vậy, lúc nàycòn đi ra ngoài làm gì?”
Cổ Tư “à” một tiếng: “Chỉ ra ngoài một chút thôi, không sao đâu, tôi sẽ về ngay, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô nói xong thì đi đến mở cửa, chậm rãi ra khỏi phòng.

Thực ra gần khách sạn có một hiệu thuốc nhỏ.

Cổ Tư lảo đảo đi tới đó mua thuốc tránh thai khẩn cấp.

Loại thuốc này rất có hại cho cơ thể.

Trước đây cô đã từng uống một lần, lần này có thực sự không muốn uống cho lắm.

Nhưng chuyện ngày hôm nay cũng không thể trách Trì Uyên được.

Là do cô bị cồn rượu xông lên đầu nên mới sà vào lòng anh.

Cổ Tư cầm thuốc suy nghĩ một chút, sau đó đến đứng ở cửa khách sạn.Buổi tối trời có chút mát mẻ.

Cô dựa vào cây cột bên cạnh, cảm thấy hơi nhàm chán.

Cô không muốn về phòng lắm, ba người ở trong phòng, cũng không biết phải nói gì.

Bầu không khí luôn có cảm giác kỳ lạ.

Cổ Tự đứng đây được một lúc thì điện thoại reo.

Cô sửng sốt, mọi khi chiếc điện thoại này của cô chẳng khác gì vật trang trí cả, ngoại trừ bảo hiểm hay chào hàng ra thì hầu như không có ai gọi cho cô.


Cổ Tư lấy điện thoại ra, cô chợt sửng sốt.

Không ngờ lại còn là người quen.

Sau khi suy nghĩ một lát, cô nhận điện thoại.

Đối phương lập tức mở miệng: “Cổ Tư, có phải cô đang ở cùng A Uyên hay không?”
Giọng điệu không được hòa nhã cho lắm.

Cố Tư không nói gì.

Nếu là trước đây thì nhất định cô sẽ gọi một tiếng “mẹ” trước, sau đó mới giải thích cặn kẽ Nhưng bây giờ, đây là mẹ ai.

Cô không nói lời nào, bà Trì hơi nổi giận, “Tôi đang nói chuyện với cô đấy, Cố Tư, tôi hỏi cô, có phải cô đã đến tìm Trì Uyên nhà chúng tôi hay không.”
Cố Tư trực tiếp cúp điện thoại.

©ô phải rất kiêm chế mới không nói ra bất cứ điêu gì khó nghe.

Nhưng nếu không nói những lời khó nghe mà đã thẳng thừng cúp máy, chắn hẳn bà chủ nhà họ Trì cũng đủ giận rồi Không hiểu sao trong lòng Cố Tư lại rất thoải mái.

Cô cất điện thoại đi, sau đó quay người đi về phía khách sạn.

Cô lên lầu bằng thang máy, vừa mở cửa phòng thì thấy Trì Uyên đang gọi điện thoại.


Không cần phải nghĩ cũng biết là ai gọi tới.

Trì Uyên ngước nhìn Cố Tư một lát rồi nói: “Con đã nói là không phải như mẹ nghĩ đâu, bao giờ con về sẽ giải thích chuyện này với mẹ, được rồi, con còn nhiều việc lắm, không nói nữa.”
Trì Uyên cúp điện thoại.

Cùng là cúp điện thoại, nhưng có lẽ bây.

giờ bà Trì ở bên đó cũng không nổi giận với Trì Uyên.

Nói cách khác, bà ta chỉ biết quy kết Trì Uyên làm như vậy là vì mình.

Sau đó lại “ghi nợ” để tính sổ lên người mình.

Cố Tư không nhìn Trì Uyên, cô chỉ cười khẩy rồi đi thẳng vào trong phòng.

- ---------------------------.

 
Chương 69





Phục vụ khách sạn mang đồ ăn đến, Tử Thư gọi Cổ Tư.

Sau khi uống thuốc tránh thai khẩn cấp, Cổ Tư cảm thấy hơi khó chịu.

Cảm giác như thuốc đã phát huy tác dụng, cơ thể cô không còn chút sức lực nào.
Cô đi tới nằm trên giường, yếu ớt nói rằng mình không muốn ăn cơm.

Tử Thư đi tới, anh ta mở cửa nhìn về phía Cổ Tư đang nằm, cảm thấy hơi sốt ruột, “Có phải cô lại khó chịu hay không.”
Cổ Tư phủ nhận, sau đó nói rằng mình hơi mệt.

Quả thực là có hơi mệt, toàn thân đều không còn sức lực.
Tử Thư suy nghĩ một chút, sau đó anh ta đi tới đứng ở bên giường, “Vậy cũng phải ăn chút gì mới được, không ăn thì sao được.”Cổ Tư nhắm mắt lại, không muốn nói lời nào.

Tử Thư không còn cách nào khác, đành phải nói: “Vậy thì cô ngủ một lát trước đi, chút nữa đói bụng thì gọi tôi, tôi gọi đồ ăn cho cô.”
Anh ta đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Trì Uyên ngồi trên ghế, anh không nhìn Tử Thư, “Sao rồi, cô ấy không ra?”
Tử Thư ừ một tiếng: “Có vẻ như hơi khó chịu, cô ấy chỉ nói là mệt.”
Trì Uyên nói: “Có lẽ là thật sự mệt mỏi.””
Tử Thư cũng không nghĩ nhiều, anh ta ngồi xuống cùng ăn cơm với Trì Uyên.


Hai người đã ăn xong mà Cổ Tư ở trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Tử Thư vẫn thấy hơi lo lắng, anh ta nhìn về phía cửa phòng rồi hỏi Trì Uyên, “Không cần đi xem thế nào à, tôi cảm thấy Cố Tiểu Tư hơi là lạ.Trì Uyên suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy đi về phía căn phòng.

Cổ Tư vẫn đang nằm trên giường với tư thế như cũ.

Cả người co ro lại.

Trì Uyên đứng ở cửa gọi cô, nhưng Cổ Tư không trả lời.

Anh bước đến và đứng bên giường.

Mặt Cổ Tư hơi đỏ.

Cánh tay ôm bả vai, có vẻ như rất lạnh.

Trì Uyên nhíu mày, anh vội vàng ngồi xổm xuống.

Anh khẽ sờ trán Cổ Tư thì thấy rất nóng.

Sốt rồi sao?
Sau đó Trì Uyên lập tức nhở ra trước đó hai người đã tắm nước lạnh.

Anh là đàn ông nên nhiệt lượng trong cơ thể cao, có thể không hề hấn gì, nhưngchưa chắc Cổ Tư đã chịu được.

Sau đó cô lại bị anh giày vò một trận trên giường.

Trì Uyên cảm thấy hơi bực bội.

Anh cúi người bế Cổ Tư lên.

Sau đó anh bước ra khỏi phòng, đồng thời gọi Tử Thư.

Tử Thư vô cùng sửng sốt khi thấy Trì Uyên bế Cổ Tư đi ra, “Sao vậy, bệnh đau dạ dày lại tái phát à?”
“Không phải, cô ấy bị sốt rồi.” Anh nói, “Đón xe đến bệnh viện đi.” Tử Thư vội vàng chạy ra bên ngoài.

Thật ra Cổ Tư vẫn có chút ý thức.


Cô mở mắt ra nhìn Trì Uyên, rồi lại nhắm mắt lại.

Khi ở trên taxi, Trì Uyên chỉ có thể ôm Cổ Tư vào trong lòng.Suốt đoạn đường Cổ Tự luôn mơ mơ màng màng, cô hơi đau đầu một chút, dạ dày cũng hơi khó chịu.

Khi đến bệnh viện cũng là Trì Uyên ôm Cổ Tư đi đăng ký cấp cứu.

Lúc này đã muộn nên chỉ còn cấp cứu.

Thực ra chỉ là sốt mà thôi, uống thuốc là có thể khỏi.

Nhưng Trì Uyên không yên tâm lắm.

Bác sĩ ở bệnh viện cũng ngại phiền phức nên dứt khoát tiêm thuốc hạ sốt cho CÔ.

Trì Uyên đưa Cổ Tư đi tiêm.

Cổ Tư không muốn tiêm, cô lẩm bà lẩm bẩm giống như một con mèo nhỏ, “Tôi chỉ uống thuốc thôi được không? Tôi không muốn tiêm.”
Trì Uyên thở dài, anh hiếm khi nói với giọng điệu thương lượng: “Tiêm xong sẽ hạ sốt nhanh hơn, cô có thể cảm thấy thoải mái một chút, uống thuốc lâu khỏi.”
Cố Tư mím môi không nói Hiện tại cô quả thực rất khó chịu.

Toàn thân bủn rủn không có sức, còn có chút đau cơ bắp.

Tử Thư đi lấy thuốc, sau đó đến phòng truyền nước.

Bác sĩ nhanh chóng bơm thuốc vào trong ống tiêm.


Cố Tư vội vàng nhắm mắt lại.

Thực ra tiêm chỉ mất vài giây mà thôi.

Cố Tư cắn răng, tay cô run lên.

Cũng may là cô y tá này có kỹ thuật tốt nên cô cảm thấy không đau.

Sau khi tiêm xong, Trì Uyên đi tới và ôm Cố Tư ra ngoài Toàn bộ quá trình đều là Trì Uyên ôm cô.

Suốt đoạn đường, một người đàn ông cao lớn ôm một người phụ nữ cũng có dáng người cao.

Cảnh tượng này đẹp đế biết bao.

Trong phòng truyền dịch có không ít người, trong đó có nhiều người bị dị ứng và tiêu chảy do ăn hải sản.

Cả đám người đó đều tiều tụy phờ phạc, ngược lại mặc dù Cố Tư bị bệnh nhưng trông cô vẫn đẹp mắt.

Không hiểu sao Tử Thư lại thấy hơi tự hào,
- ---------------------------.

 
Chương 70





Ngoài tiêm hạ sốt ra thì bác sĩ còn kê thêm một ít thuốc.

Bệnh này không cần phải nhập viện, khám xong là có thể về.

Trì Uyên lại đưa Cổ Tư về khách sạn.
Tử Thư cầm bộ ga mới sang trải lên giường, sau đó Trì Uyên đặt Cổ Tự lên đó.

Cổ Tư tự động có người lại.

Trì Uyên đắp chăn cho cô.

Sau đó anh đứng bên cạnh và nhìn Cố Tu.
Trên chiếc tủ đầu giường vẫn còn đặt một viên thuốc.

Tuy Trì Uyên không biết nhưng anh nhận ra được hộp thuốc bên cạnh.

Anh nhìn chằm chằm vào viên thuốc đó một lúc lâu mới dời mắt.

Tử Thư đang đun nước nóng bên ngoài.Sau đó anh ta cầm thuốc hạ sốt bước đến, “Cho cô ấy uống đi, tối nay ngủ một giấc ngon là ngày mai sẽ khỏi.”
Trì Uyên ừ một tiếng rồi nhận thuốc và nước.

Nước vẫn còn hơi nóng, Trì Uyên để sang một bên, “Đợi lát nữa, đã muộn rồi, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, ở đây cứ giao cho tôi”
Tử Thư gật đầu và rời khỏi phòng họ.


Trì Uyên kéo ghế tới, anh ngồi ở mép giường trông coi Cổ Tư.

.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy.

Đột nhiên cảm thấy dường như có chút mới mẻ.

Đúng lúc này thì điện thoại trong túi rung lên.

Trì Uyên lấy điện thoại di động ra xem, đã muộn như vậy rồi mà bà Trì còn nhắn tin cho anh.Tin nhắn được gửi từ WeChat, anh mở ra xem thì thấy là một bức ảnh.

Bà Trì rất hiếm khi chụp ảnh, có lẽ những người ở độ tuổi đó không thích chụp ảnh lắm, cảm giác như bất kể bày ra động tác gì thì cũng đều có vẻ giả tao.

Trì Uyên nhìn tấm ảnh bà Trì gửi tới, trong đó có hai người.

Bà Trì và Tùy Mị.

Muộn như vậy rồi mà hình như hai người vẫn còn ở bên ngoài.

Chắc là đang dùng cơm.

Hiếm khi bà Trì còn làm động tác V trước ống kính.

Bà ta thực sự thích Tùy Mị.

Trì Uyên nhìn Tùy Mị trong bức ảnh.

Nhà họ Tùy có gia cảnh tốt, thật ra lúc trước anh cũng cảm thấy mình và Tùy Mị xứng đôi hơn.Dù anh không tiếp xúc nhiều với Tùy Mị nhưng vẫn có thể thấy cô ta là một cô gái có giáo dưỡng và học thức.

Nếu cưới kiểu người này về nhà thì có lẽ sẽ rất khiến người ta yên tâm, không phải lo lắng gì cả, cứ giao cả gia đình cho cô ta là được.

Nhưng sau đó, không biết Cổ Tư lại chui từ đầu ra.

Trì Uyên lại liếc mắt nhìn Cố Tư.

Cô vẫn giữ tư thế nằm co ro, cô vẫn còn mê man như trước.

Anh suy nghĩ một chút rồi sờ vào cốc, nhiệt độ nước đã vừa đủ.


Anh cầm thuốc hạ sốt, sau đó ngồi ở bên giường.

“Cổ Tư, dậy uống thuốc đi.”
Cổ Tư không có phản ứng.

Trì Uyên đành phải đỡ Cổ Tư ngồi dậy.

Cả người cô đều choáng váng, mũi hơi bị nghẹt.Trì Uyên thấy cô như vậy thì ôn tồn nói: “Uống thuốc trước đã, uống xong lại ngủ tiếp.”
Cổ Tư mím môi, mặc dù vẻ mặt không vui nhưng vẫn uống thuốc.

Sau đó anh đỡ cô nằm xuống.

Trì Uyên thở ra một hơi, anh chưa từng chăm sóc ai cẩn thận như vậy.

Đột nhiên không biết phải làm như thế nào.

Cổ Tư không ăn cơm tối nên một lát sau dạ dày lại bắt đầu đau.

Cô ôm bụng, lật qua lật lại lên giường.

Trì Uyên nằm bên ngoài, anh vừa nghe thấy tiếng động là vội vàng dậy.

Anh đi tới, “Cố Tư, cô làm sao vậy.”
Cổ Tư không hề mở mắt, “Đau dạ dày.”
Lúc này Trì Uyên mới nhớ ra rằng Cổ Tư không ăn cơm tối.

Anh lại nhanh chóng gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn, giờ này bên đó cũng chẳng còn gì.

Trì Uyên cảm thấy hơi bực bội, anh hỏi phục vụ còn món gì nữa không, nếu thực sự không được thì có thể làm đồ ăn ngay lúc này không.


Đối phương suy nghĩ một lúc rôi nói có thể nấu cháo, cách này nhanh và tiện nhất.

Như vậy cũng được, vừa hay cơ thể Cố Tư không thoải mái, e rằng chưa chắc cô đã ăn được món có vị nặng khác.

Đối phương nói sẽ lập tức chuẩn bị, bảo Trì Uyên đợi một lát.

Trì Uyên lại đi đun nước.

Anh đứng bên cạnh ấm đun nước, nở nụ cười tự giễu.

Quả nhiên nhờ vả người khác phải trả giá rất đắt, Nếu không cần sự giúp đỡ của Cố Tư, bây giờ anh cũng không phải ở bên cạnh chăm sóc cô.

Nhưng sau đó anh lại nghĩ lại.

Giả sử Cố Tư không ở bên họ, nếu cô bị ốm hay bị thương thì sẽ không có ai quan tâm cả.

Trì Uyên rót nước, khi anh bưng đến thì Cố Tư đang ôm bụng, người cuộn tròn lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Trì Uyên hiếm khi nhìn thấy Cố Tư như vậy, yếu ớt không chút sức lực, cho dù anh có ra sức giày vò cô trên -giường thì cũng chưa từng thấy cô như thế này.

- ---------------------------.

 
Chương 71


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Phải mất một lúc sau thì phục vụ khách sạn mới mang một bát cháo tới.

Trì Uyên còn dặn kỹ rằng phải nấu nhừ.

Anh đặt cháo xuống bàn cho nguội một chút.
Sau đó đi tới cho Cổ Tư uống chút nước ẩm trước.

Khi bị bệnh, Cổ Tư có hơi yếu đuối chứ không hề dữ dằn chút nào, hơn nữa lại có chút ngoan ngoãn.

Sau khi cho cô uống nước, Trì Uyên hỏi Cổ Tư rằng dạ dày có dễ chịu hơn không.

Cổ Tư chậm rãi ừm một tiếng.
Cô không hề mở mắt, cũng không biết là thực sự cảm thấy thoải mái hay là chỉ trả lời anh một cách qua loa.

Trì Uyên bưng cháo tới, anh đặt Cổ Tư dựa vào giường, vừa thổi vừa đút cho cô ăn.Cổ Tư thực sự rất đói, mặc dù đang rất buồn ngủ nhưng cô vẫn ăn hết từng miếng cháo một.

Trì Uyên lấy khăn giấy lau miệng cho cô, động tác rất nhẹ.


Cổ Tư híp mắt nhìn anh, sau đó mỉm cười, “Tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng sẽ có một ngày anh lại đối xử với tôi tốt như vậy.

Động tác của Trì Uyên chợt dừng lại.

Cổ Tư trượt xuống dưới, cô nằm trên giường và có người trong chăn.

Cô hơi xoay người, tìm tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

Trì Uyên ngồi bên cạnh nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới thu dọn đồ rồi mang ra ngoài.

Sau khi bị giày vò như vậy, anh cũng đã rất mệt mỏi, thế nhưng Trì Uyên lại không hề buồn ngủ, anh nằm trên số pha mà không thể nào ngủ được.Trì Uyên nằm thẳng xuống, cánh tay gối ở phía dưới, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen.

Chắc hẳn ngày mai không thể ra ngoài chơi, thân thể của Cổ Tư đã như thế này, chưa chắc ngày mai có thể nhanh nhẹn hoạt bát trở lại được hay không.

Nhưng cũng tốt, thực ra anh cũng chẳng có nơi nào muốn đến Lúc này mà ra ngoài thì không thích hợp lắm.

Anh không còn hứng thú nữa.

Nằm ở bên này nghĩ ngợi lung tung một hồi lâu, Trì Uyên mới nhắm mắt lại, ép mình chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm Cổ Tư lại không có động tĩnh gì, sáng hôm sau cô tỉnh dậy thì cũng đã muộn.

Đồng hồ sinh học của Trì Uyên rất cố định, mặc dù ngày hôm trước ngủ muộn nhưng ngày hôm sau anh vẫn sẽ thức dậy theo giờ bình thường.Sau khi thức dậy, anh thấy Cổ Tư vẫn chưa dậy nên nhanh chóng đi qua đó.

Suốt cả đêm Cổ Tư đều không trở mình, cô vẫn giữ động tác cũ.

Trì Uyên cảm thấy hơi lo lắng, người này cả đêm không nhúc nhích, chẳng lẽ đã chết rồi?
Anh vội vàng đi đến và kiểm tra hô hấp của cô.

May là vẫn còn sống.

Anh khẽ nở nụ cười tự giễu, sau đó sờ lên trán Cổ Tư Nhiệt độ đã giảm đi một chút, khi sờ không còn thấy đáng sợ như hôm qua nữa.


Trì Uyên vỗ vai Cổ Tư, “Cổ Tư, cô tỉnh rồi à.”
Một lúc lâu sau Cổ Tư mới mở mắt ra.

Trong mắt cô đầy sương mù mịt mờ.Còn không nhẹ không nặng nói bằng âm mũi, “Hả?”
Cơ thể Trì Uyên cứng đờ lại một chút, anh nhận ra mình có chút xấu hổ.

Lúc này mà vẫn có thể có phản ứng.

Bản thân anh cũng cảm thấy không thể tin được.

Anh chưa bao giờ ham muốn quá nhiều về chuyện nam nữ.

Thế nhưng bây giờ quả thực là có chút khác thường.

Trì Uyên hít một hơi thật sâu, anh lùi lại khỏi giường.

“Tỉnh rồi thì dậy hoạt động một chút đi, tôi thấy cô đã hạ sốt rồi, lát nữa chúng ta xuống dưới ăn cơm.

Mất một lúc lâu sau Cổ Tư mới “Ừ” một tiếng, sau đó cô từ từ đứng dậy, lảo đảo đi vào phòng tắm.

Cô rửa mặt rất chậm, tất cả động tác đều chậm hơn bình thường nửa nhịp.


Trì Uyên còn chưa rửa mặt, anh suy nghĩ một chút rồi đi tới đứng bên cạnh Cố Tư.

‘Tấm gương trước bồn rửa tay lớn đển mức có thể chứa được hai người đang đứng ở đây.

Trì Uyên vừa đi tới thì lại cảm thấy hơi hối hận- Khi hai người chưa ly hôn, buổi sáng họ chưa bao giờ dậy rửa mặt cùng nhau.

Hiện tại có cảm giác võ cùng mất tự nhiên: Dường như Cố Tư không cảm nhận được điều đó, cô chỉ nhìn chằm chăm vào mình trong gương.

[Diendantruyen.Com] Yêu Lại Từ Đầu

Dáng vẻ sạch sẽ, xinh đẹp và thư thái.

Trì Uyên đứng dậy, “Đi thôi, gọi cả Tử Thư, chúng ta đi ăn cơm.”
Cố Tư không nói lời nào, chỉ đi theo sau Trì Uyên.

Cô đột nhiên yên lặng như vậy khiến Trì Uyên cảm thấy khó hiểu, hơn nữa anh cũng thật sự có chút không quen lắm.

- ---------------------------.

 
Chương 72





Trì Uyên đi tới bấm chuông cửa, Tử Thư lập tức bước ra.

Có vẻ như cũng vừa dọn dẹp xong.

Anh ta nhìn Cổ Tư ở phía sau Trì Uyên, “Cố Tiểu Tư, cô có thoải mái hơn không?”
Cổ Tư nhìn chằm chằm vào Tử Thư mất hai giây mới “ừm” một tiếng.

Quả thực là phản ứng rất chậm.

Tử Thư thở dài, “Cô đi ra ngoài một chuyển này đúng là khổ sở.”
Trì Uyên nhớ lại những gì mình đã làm với Cổ Tư ngày hôm qua.
Nếu không phải tại anh thì Cổ Tư đã không như thế này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, là do chính Cổ Tư đã uống quá nhiều và đi vào phòng tắm.

Là chính cô đứng dưới vòi hoa sen.Cô đã xối nước lạnh, có lẽ chuyện này không thể trách anh được.

Sau đó anh có chút mất kiểm soát, đây quả thực là vấn đề của anh.

Nhưng trong tình huống như vậy, đoán chừng người bình thường cũng không kiềm chế được.

Ba người bước vào thang máy, Cổ Tư đứng ở vị trí trong cùng, từ đầu tới cuối cô luôn giữ im lặng.


Cô nghiêng đầu, dấu vết trên cổ rất rõ ràng.

Trì Uyên nhìn lần thứ nhất cũng không dám nhìn lần thứ hai.

Quả thực ngày hôm qua anh không kiềm chế được, dấu vết đó rất nặng.

Tử Thư lại không chú ý nhiều như vậy, anh ta chỉ nhìn Cổ Tư rồi lại nhìn Trì Uyên, sau đó cố nén giọng nói, “Trông Cố Tiểu Tư bây giờ có vẻ như không vui.”Trì Uyên liếc nhìn Cố Tư qua khỏe mắt.

Thực ra có lẽ không phải là cô không vui, chắc chỉ là cơ thể vẫn chưa hồi phục.

Trì Uyên lên tiếng: “Có lẽ lát nữa ăn cơm sẽ tốt hơn.”
Ba người họ đến nhà hàng, trong lúc gọi món Cổ Tư cũng không nói gì.

Nhớ lại lần trước tới đây, Cổ Tư rất chủ động, hoàn toàn mang vẻ nhà giàu mới nổi.

Trong lúc gọi món, Tử Thư nhìn Cổ Tư, “Cố Tiểu Tư, cô muốn ăn gì.”
Cổ Tư chớp mắt, “Gì cũng được.”
Trì Uyên ở bên cạnh hơi nhíu mày.

Dáng vẻ này của Cổ Tư thực sự rất giống lúc chưa ly hôn.

Yên tĩnh, nghe lời, không nóng nảy, không hề có cảm giác tồn tại.Trì Uyên không biết tại sao trong người mình lại cảm thấy bực bội.

Không một chút mạnh mối, đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Cảm thấy không hài lòng.

Tử Thư lại không có cảm giác gì, sau khi gọi món cho cả Trì Uyên và Cổ Tư, anh ta đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.

Anh ta còn nhìn về phía Cổ Tư, “Hôm nay chúng ta sẽ không đi ra ngoài chơi nữa, ở đây nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày mai lên máy bay về nhà.

Cổ Tư “ừm” một tiếng, có lẽ cô cảm thấy phản ứng của mình có chút không thích hợp.

Nên sau đó cô gật đầu.

Trì Uyên cổ khiến ánh mắt của mình không nhìn Cổ Tư, khi nhìn cô, anh luôn có cảm giác trong lòng như bị một cục bông chặn lại.

Anh luôn có thể nghĩ về đoạn thời giansinh hoạt ngắn ngủi trong quá khứ.


Mà đoạn thời gian ngắn ngủi đó thật ra lại là thứ mà anh muốn quên nhất.

Trong bữa ăn, Cổ Tư không lên tiếng, Trì Uyên lại quen với việc im lặng, cho nên trên bàn ăn quả thực là vô cùng yên tĩnh.

Tử Thư cảm khái, “Cố Tiểu Tư bị ốm, chẳng còn ai trò chuyện với tôi nữa.”
Trì Uyên nói với giọng không nhẹ cũng không nặng, “Nếu cậu có thể dành hết tinh thần và sức lực trò chuyện của mình để làm việc, thì cậu đã không như bây giờ rồi.”
Tử Thư bĩu môi, “Khi làm việc tôi cũng rất chăm chỉ mà.”
Trì Uyên không nói nữa.

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Trì Uyên lấy thuốc hạ sốt ra đưa cho Cổ Tư, “Uống thuốc.”
Cố Tư rất nghe lời, cô vừa nhận đã nuốtluôn, ngay cả nước cũng không uống.

Tử Thư trợn tròn mắt, Trì Uyên thì dừng động tác lại.

Anh có chút bất lực, đưa chiếc cốc bên tay Cổ Tư cho cô, “Uống nước.

Cổ Tư không nhìn Trì Uyên mà chỉ uống nước.

Thực sự là vô cùng nghe lời, ngoan đến nỗi khiến người ta cảm thấy bất thường.

Tử Thư có chút lo lắng, “Không lẽ là bị sốt đến ngốc luôn rồi?”
Trước đây, khi Cổ Tư nghe thấy câu này thì chắc chắn cô sẽ cãi lại, nhưng hôm nay thì không, cô không có bất kỳ phản ứng nào cả.

Trì Uyên thở dài một hơi, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, “Đi thôi, trở về đi.”
Ba người trở về phòng.

Cố Tư đi tới ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.


Không biết cô nhìn thấy gì mà dường như đã thất thần.

Tử Thư tiến đến trước mặt Trì Uyên, “Có.

phải hôm qua anh gắt dóng với có ấy hay không? Anh nhìn xem cô ấy bị anh làm cho sợ rồi này.”
Trì Uyên nở nụ cười chế nhạo, anh chỉ híp mắtnhìn Cố Tư.

Cố Tư vẫn giữ động tác này cho đến khi thuốc phát huy tác dụng mới có chút buồn ngủ.

Cô riằm xuống và nhắm mắt lại: Tử Thư nhìn bóng dáng của Gố Tư, “Trước đây cô ấy cũng thế này à?”
Thế những trước khi bệnh đau dạ dày phát tác, rõ ràng cô không như vậy.

Hay là hôm qua bị sốt đến nỗi nóng đầu luôn rồi?
Trì Uyên không:nói lời nào, anh đâu biết: trước đây cô như thế nảo.

Trong một năm hai người ở bên nhau, dường như cô chưa bao giờ bị bệnh.

Ít nhất thì anh chưa từng thấy cô bị bệnh.

- ---------------------------.

 
Chương 73





Cổ Tư ngủ thẳng đến tận chiều.

Sau khi dậy cô bước ra khỏi phòng, Trì Uyên không có ở trong phòng, cũng không thấy Tử Thư đâu.

Cô gãi đầu rồi đi ra ngoài.
Cô cũng không biết mình muốn đi đâu, trong lòng có hơi khó chịu.

Cảm giác khó chịu này tồn tại từ đêm qua đến tận bây giờ.

Không biết có phải là do đêm qua sốt đến mơ hồ hay không mà cô đã mơ một giấc mộng.

Mơ thấy chút điều gì đó xa vời.
Vốn dĩ cô cũng không nhớ nó.

Nhưng trong giấc mơ lại đột nhiên trở nên rõ ràng như vậy.

Cãi nhau, mắng chửi, chỉ trích, đùn đẩy.

Tất cả mọi chuyện đều không tốt đẹp.Cho nên bây giờ nhớ lại, cô vẫn khó chịu đến nỗi không thở nổi.

Cổ Tư ngồi xuống ghế sô pha trong sảnh khách sạn, cô dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn.


Đầu óc rối bời, như thể có rất nhiều người đang nói chuyện.

Nhưng cô lại không thể nghe rõ.

Cô cảm thấy mình không có nơi nào để đi, nếu không phải đang ở cùng Trì Uyên và Tử Thư thì cô cũng không biết tiếp theo mình muốn đi đâu.

Nghĩ như vậy, cô cảm giác mình thật đáng thương.

Ngồi như vậy được một lúc, Cố Tư nghe thấy giọng nói của Tử Thư, hình như anh ta có hơi sốt ruột, “Sao cô lại chạy ra ngoài, chúng tôi vừa về thì không thấy cô đâu, còn tưởng rằng cô bị lừa bán đi rồi.”
Sau khi nói như vậy, Tử Thư đã đi đến bên cạnh, đứng đối diện với Cổ Tư.Cổ Tư cười, “Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không có đầu óc như vậy, còn có thể bị lừa sao?”
Tử Thư cũng rất thích cách nói chuyện này của cô.

Anh ta cười hì hì, đi tới vỗ Cổ Tư, “Ôi chao, tôi vẫn thích cô như vậy hơn, sáng nay cô tỏ ra đức hạnh như thế, nhìn rất khó chịu.

Cổ Tư gạt tay Tử Thư ra và đứng dậy, “Buổi sáng tôi còn chưa tỉnh ngủ.”
Tử Thư nhìn Cổ Tư một lượt từ trên xuống dưới, “Cơ thể cô còn chưa khỏe mạnh hoạt bát, đừng chạy lung tung nữa, cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào.”
Cổ Tư vừa gật đầu vừa đi về phía thang máy, “Biết rồi, bà quản gia.”
Trì Uyên đang ở trong phòng, xem ra người duy nhất sốt ruột khi không thấy cô đâu cũng chỉ có Tử Thư.

Cổ Tư bước vào, sau đó cô đi thẳng vào phòng.Một lúc sau Trì Uyên cũng vào theo, “Tôi và Tử Thư đã ăn cơm rồi, cô muốn ăn gì thì cứ gọi phục vụ khách sạn.

Cổ Tư ừ một tiếng, không có gì thêm nữa.

Dường như Trì Uyên cũng không có lời dư thừa nào muốn nói với cô, anh xoay người đi ra ngoài.

Một người thì trong phòng, còn một người ở phòng khách, không ai nói lời nào.

Cảnh tượng này rất giống trước đây.

Trước đó hai người cũng sống chung với nhau như vậy, luôn không có chuyện gì để nói.

Cổ Tư vẫn chưa ăn cơm, Trì Uyên cũng không hỏi lại.

Cô kéo ghế, đi ra cửa sổ rồi ngồi xuống.

Không lâu sau thì nghe thấy tiếng điện thoại của Trì Uyên vang lên.Trì Uyên nhận máy rất nhanh, giọng điệu có hơi khách sáo, “Xin chào.”
Dựa vào lời nói của Trì Uyên, Cổ Tư có thể suy đoán rằng đối phương không phải người nhà họ Trì.

Có lẽ cũng không phải người của tập đoàn Vạn Phong.


Cô nhìn đồng hồ, giờ này mà gọi đến thì có lẽ không phải là vì công việc.

Nhưng việc riêng còn khiến Trì Uyên tỏ ra khách sáo như vậy ư.

Cô ghé vào bệ cửa sổ, nhưng tai lại chú ý đến tình hình bên ngoài.

Trì Uyên đáp một tiếng rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ về”
Không biết đối phương nói gì, Trì Uyên lên tiếng, “Đúng, dẫn theo Cổ Tư.”
Trái tim Cổ Tư run lên, người đó còn biết CÔ.

Vậy thì người này không tầm thường rồi.Đầu óc cô xoay chuyển, lập tức nghĩ đến một người.

Sau đó Cổ Tư nở nụ cười.

Quá thông minh thường không phải là chuyện tốt.

ít nhất sẽ khiến bản thân khó chịu.

Không biết người ở đầu dây bên kia lại nói gì đó, dường như Trì Uyên cười, “Không cần, hôm đó tôi hơi bận.”
Cổ Tư im lặng thở ra một hơi, cô mím môi.

Cuộc gọi này của Trì Uyên cũng không kéo dài bao lâu.

Anh nói thêm hai câu rồi cúp máy.

Sau đó trong phòng khách tiếp tục trở lại yên tĩnh.

Mãi cho đến khi ngoài trời đã tối, cả hai đều không phát ra bất kỳ âm thanh nào.


Cuối cùng vẫn là Tử Thư đến bảo hai người ra ngoài ăn cơm, anh ta còn nói ngày mai sẽ trở về, xem hai người họ có đồ đạc gì cần thu dọn hay không.

Cố Tư không có đồ đạc gì nhiều, chỉ cần nhét vào trong vali là được.

Tử Thư đi tới xem xét, sau đó gật đầu, “Cố Tiểu Tư đúng là rất đơn giản.”
Anh ta quay đầu nhìn Cố Tư, “Khỏi sốt rồi chứ, còn chỗ nào khó chịu hay không.”
Cố Tư lắc đầu, “Không, cả người đều.

tHóải triái” Tử Thư gọi cô, “Đi thôi, än cơm đi, tối nay ăn thật ngon, sáng sớm mai sẽ lên máy bay, có lẽ không có thời gian ăn cơm đâu.”
Cố Tư đứng dậy đi ra ngoài thì thấy Trì Uyên đã thay quần áo.

Hai người đều không nói lời nào, không hiểu sao.bầu không khí lại bắt đầu trở nên mất tự nhiên Mãi cho tới khi đến dưới lầu nhà hàng.

Ba người vừa ngồi xuống thì có người đến ngồi xuống chỗ bên cạnh.

Là sếp Mã của tập đoàn Vạn Phong.

Sếp Mã đến đây một mình, ông ta ngồi xuống yị trí đối diện với Trì Uyên, “Sếp.

Trì, tôi có thể coi là đợi được anh rồi.”
- ---------------------------.

 
Chương 74





Trì Uyên không nhìn sếp Mã, chỉ đưa thực đơn cho Cổ Tư, giọng nói hết sức dịu dàng: “Em nhìn xem muốn ăn gì.”
Cổ Tư biết anh đang diễn kịch, anh chỉ dịu dàng với cô khi diễn kịch thôi.

Cô đáp “vàng”, sau đó nhận thực đơn.
Tử Thư cũng dừng tranh luận, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.

Buổi trưa Cổ Tư không ăn gì nên giờ cũng thấy đói.

Cô xem các món ăn nhưng không thấy hứng thú.

Cô chỉ vào bức ảnh trong thực đơn, ghé lại gần Trì Uyên: “Món này nhé?”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi hương trên người Cổ Tư truyền sang.

Hình như cô rất mê những thứ liên quan đến hoa hồng, dùng rất nhiều đồ có mùi hoa hồng.Trì Uyên đáp “ừ” rồi bảo: “Em chọn đi.”
Cổ Tư gọi ba món, sau đó đưa thực đơn cho Tử Thư.

Anh ta khá câu nệ, chỉ gọi thêm một món.


Trì Uyên không có yêu cầu gì nên không gọi món.

Sếp Mã bên cạnh có phần lúng túng, lại lải nhải: “Sếp Trì, thật ra lần này tôi đến đây để xin lỗi cậu.

Thật sự là lúc trước tôi không biết những chuyện đó.

Trước đây Tiểu Thôi của công ty chúng tôi chưa từng như vậy, tôi cũng không ngờ.”
Trì Uyên không lên tiếng, Cổ Tư quay sang nhìn sếp Mã.

Ông ta nhìn cô Tư với vẻ áy náy: “Xin lỗi cô Trì vì đã gây rắc rối cho cô.

Quả thật nhân viên của công ty chúng tôi tự ý hành động, giở một số thủ đoạn thấp kém, chúng tôi đã sa thải cô ta.

Sau này hai công ty hợp tác, chúng tôi sẽ không gây khó dễ cho các vị.”Cổ Tư nhìn sếp Mã chằm chằm, lặng thỉnh không nói.

Tình cảnh này khiến người ta cực kỳ lúng túng.

Sếp Mã liếm mỗi rồi nói tiếp: “Cô Trì, tại vì chúng tôi không biết cô tới cùng sếp Trì, không thì chúng tôi nhất định sẽ mời cô tới dự bữa tiệc hôm đó.

Ờm, đây chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng may là không gây ra hậu quả nghiêm trọng.”
Cổ Tư mỉm cười, nụ cười rất bình thường, không mấy châm chọc: “Vậy hậu quả thế nào mới nghiêm trọng?”
Câu hỏi này khiến mặt sếp Mã đỏ bừng.

Cổ Tư nghiêng người dựa vào lòng Trì Uyên: “Nếu hôm đó tôi không đi, biết đầu sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Sếp Mã à, hôm đó không xảy ra chuyện gì là nhờ công lao của tôi, không phải của các ông.” Sếp Mã vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là chúng tôi sơ sẩy, chúng tôi xin nhận lỗi.

Để tỏ lòng áy náy, phía chúngtôi có thể nhượng bộ trên yêu cầu hợp tác chi tiết.

“Không không không.” Cố Tư ngắt lời đối phương: “Thay đổi điều khoản không thể đền bù cho chuyện này.”
Cô hơi ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, giọng điệu hờn dỗi: “Đến giờ tôi vẫn không dám tưởng tượng nếu hôm ấy tôi không chợt nổi hứng đến đó thì cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, liệu cuộc hôn nhân của tôi có chấm dứt vào ngày đó hay không.”
Trì Uyên cụp mắt nhìn Cổ Tư.


Hai người cách nhau rất gần, chỉ cần Cố Uyên cúi đầu là có thể hôn môi Cổ Tư.

Anh khựng lại giây lát rồi mới cất lời: “May mà em đã tới.

Anh cũng không dám tưởng tượng nếu em không xuất hiện thì hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì.”
Câu này không phải lời khách sáo hay giả vờ giả vịt.

Mà là lời nói thật.

Trì Uyên có tính ưa sạch sẽ thái quá.

Không chỉ trong vệ sinh sinh hoạt thường rigày.

Mà cả trong chuyện nam nữ.

Thiết nghĩ kẻ bỏ thuốc anh cũng chẳng phải người “sạch sẽ” gì.

Chỉ nghĩ thôi anh đã thấy ghê tởm rồi.

Cố Tư bĩu môi, suýt thì hôn cằm Trì Uyên Cô,nũng ríiu nói›”Em đã nói với:ánh rồi, nếu anh làm chuyện gì có lỗi với em thì em sẽ xử rất ác đói”
Mắt cô tròn xoe, nhìn gần còn long lanh như nước.

Trì Uyên bỗng bật cười, vờ vịt hôn lên khóe môi Cố Tư: “Em yên tâm, sẽ không đâu.”

Hai người chỉ diễn kịch cho sếp Mã Xeim, Cố Tứ không ngờ Trì Uyên lại làm vậy.

Cô lập tức cứng đờ.

.

Kiếm Hiệp Hay
Có điều, sếp Mã còn cứng ngắc hơn cả Cố Tư: Rõ ràng là hai người này nói cho ông ta nghe.

Ông ta không đỡ nổi.

Tử Thư ngồi nghiêm chỉnh bến cạnh như thể không nghe không thấy gì cả.

Không có một ai ra mặt hòa giải.

Sếp.Mã cười ha hả, nới lỏng cà vạt: “Không đâu, thật sự là không có chuyện đó đâu.”
- ---------------------------.

 
Chương 75


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Sếp Mã không gọi món, Trì Uyên cũng không khách sáo với ông ta.

Cuối cùng, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, ba người nhóm Trì Uyên bắt đầu dùng bữa.

Bấy giờ sếp Mã mới lúng túng đứng dậy: “Sếp Trì ăn cơm trước đi.

Giờ không còn sớm, hay là để ngày mai tôi lại tới gặp cậu.”
Cuối cùng Trì Uyên cũng để ý tới ông ta một lần: “Được.”
Sếp Mã vui mừng như nhận được lời hứa hẹn của anh.

Ông ta còn gật đầu chào Cổ Tư và Tử Thư rồi mới rời đi.

Sau khi sếp Mã đi, Cổ Tư lập tức ngồi thẳng người, kéo giãn khoảng cách với Trì Uyên.
Tử Thư tặc lưỡi: “Ngày mai tên này đến, phát hiện chúng ta đã rời khỏi đây, không biết ông ta sẽ có phản ứng gì.”Trì Uyên lẳng lặng nhếch môi, không đáp lời.

Sếp Mã không ở đây, Cổ Tư và Trì Uyên không nói chuyện nữa.

Tử Thư bất đắc dĩ, thật sự là một người không thể hâm nóng bầu không khí này.

Anh ta đành cắm đầu ăn cơm thật nhanh cho xong.

Kỳ thực bây giờ vẫn còn sớm, Tử Thư ngẫm nghĩ rồi đề nghị ra bờ biển đi loanh quanh.

Ngày mai phải đi rồi, kiểu gì hôm nay cũng phải đi dọc bờ biển một vòng.

Cổ Tư không lên tiếng, Trì Uyên cũng im lặng.


Tử Thư liếc nhìn hai người: “Không ai nói gì, vậy xem như hai người đồng ý”
Anh ta đứng lên: “Tôi đi thanh toán, hai người ra cửa chờ tôi nhé!”
Cổ Tư đứng dậy đi ra cửa khách sạntrước.

Trì Uyên đợi một lát rồi cũng qua đó.

Tử Thư hơi rề rà, Cổ Tư khoanh tay đợi một lúc rồi đi thẳng ra ngoài khách sạn, dường như cô đã mất kiên nhẫn.

Trì Uyên chẳng nói chẳng rằng, nhưng cũng cất bước đi theo.

Đêm nay mát mẻ hiếm thấy.

Cổ Tư không để ý tới Trì Uyên đằng sau, chỉ phăm phăm đi ra bờ biển.

Tử Thư thanh toán xong, nhìn theo bóng lưng hai người đã đi ra ngoài.

Anh ta thoảng dừng lại, sau đó xoay người đi đến thang máy, khẽ hừ mũi rồi lên tầng.

Cô Tư dừng lại ở bờ biển, Trì Uyên đi đến đứng cạnh cô.

Anh mở lời trước: “Khi nào về thì ở nhà tổ một thời gian, sau đó nghe ngóng xem bên ngoài đồn thổi thế nào.

Nếu không có vấn đề gì thì cô có thể về nhà mình.”Họ đột ngột dừng hợp tác với Vạn Phong, chủ yếu là anh đề phòng sếp Mã bịa đặt chuyện lần này.

Vì lẽ đó, tạm thời anh và Cổ Tư vẫn phải ở chung.

Cổ Tư rất phối hợp, đáp “ừm”: “Tôi biết rồi.”

Trì Uyên nhìn mặt biển tối: “Sau khi trở về, cô có thể yên tâm.

Chúng ta sẽ ở khác phòng.”
Nhắc đến đề tài này, hai người đều hơi lúng túng.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, họ đã lên giường ba lần.

Lần nào cũng dữ dội.

Nghĩ mà ngại.

Lần này, Cố Tư im re.

Bởi vì cô cảm thấy hình như mình nói gì cũng không ổn.

Trì Uyên đút hai tay vào túi, mấy giây sau mới lên tiếng: “Lần này, dù thế nào.

đi chăng nữa tôi cũng phải cảm ơn cô.”
Trì Uyên không biết mình phải cảm ơn Cố Tư chuyện gì, vả lại cũng không muốn làm rõ.

Cố Tư thở dài: “Trì Uyên.”
Trì Uyên đáp “ừ”, chờ cô nói tiếp.

Nhưng Cố Tư nghĩ đi nghĩ lại rồi bật cười: “Không có gì, tôi chỉ cảm khái thôi.

[Diendantruyen.Com] Yêu Lại Từ Đầu

Thật ra lúc hai người ly hôn, Trì Uyên rất hào phóng, cô không muốn quan tâm anh cần gì nữa.

Có lẽ lúc đó cô quyết định giúp Trì Uyên vì không muốn anh rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Dơ cô-quá mềm lòng.

Không muốn thấy anh gặp rắc rối.

- ---------------------------.

 
Chương 76





Hai người đợi một lát vẫn không thấy Tử Thư đầu, cũng đoán được tình hình.

Cổ Tư cười giễu cợt, không biết là cười trên nỗi đau của người khác hay gì: “Có lẽ sau này anh tìm bạn gái sẽ khá rắc rối đó.”
Tuy Tử Thư không dám làm gì trước mặt.
Nhưng chắc hẳn giở trò sau lưng không chùn tay.

Trì Uyên không quan tâm chuyện này.

“Có lẽ tôi sẽ không tìm bạn gái trong thời gian ngắn.”
Anh nói đến đây, Cổ Tư cũng hiểu.

Không biết khi nào họ mới có thể công bố chuyện hai người đã ly hôn.
Cho nên anh không thể tùy tiện bắt đầu “mùa xuân” tiếp theo.

Nếu bị người ta nắm thóp thì khó mà giải thích rõ.Thật ra có rất nhiều người không thèm để ý sự thật là gì, họ chỉ tin vào kết quả mà mình muốn.

Không hiểu sao Cổ Tư hơi vui mừng.

Dù Tùy Mị muốn chính thức công bố thì cũng phải chờ.


Cảm giác này thật tuyệt!
Sau đó, hai người không nói chuyện nữa.

Xung quanh có rất nhiều người chơi đùa, tươi cười vui vẻ.

Cô Tư thầm nghĩ có lẽ mình sẽ không đến đây nữa.

Cho dù sau này ra sao.

Tất cả mọi thứ ở đây đều không phải kỷ niệm tốt đẹp.

Mặc dù những kỷ niệm đó cũng không tệ lắm.

Tới khi mọi người xung quanh đi hết, CổTư mới xoay người: “Đi thôi, về nghỉ ngơi, mai còn phải dậy sớm.”
Trì Uyên chỉ đáp “ừ”, sau đó xoay người về khách sạn cùng Cố Tư.

Lúc đi tới thang máy, hai người tình cờ trông thấy anh chàng ca sĩ đeo đàn ghi ta.

Hai bên gặp nhau.

Cổ Tư mỉm cười chào hỏi: “Hello, giờ anh mới đi làm à?”
Chàng ca sĩ nhìn thấy cô, lập tức nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, hôm nay tôi có việc bận nên đi hơi muộn.”
Cổ Tư gật đầu: “Ngày mai tôi phải đi rồi, có lẽ sau này chúng ta không gặp nhau nữa.

Thật đáng tiếc!”
Anh chàng ca sĩ hùa theo: “Đáng tiếc thật đấy!”
Tuy nhiên, Cổ Tư vẫy điện thoại với với anh ta: “Nếu anh đến chỗ nào thú vị thì nhớ phải đăng lên trang cá nhân nhé!”Hiếm khi anh chàng ca sĩ cười thành tiếng: “Cô cũng vậy.”
Cổ Tư vẫy tay chào tạm biệt anh ta: “Ok, tôi đi đây.

Tạm biệt!”
Ca sĩ nói: “Tạm biệt.”
Hai người đi lướt qua nhau, không ngoảnh đầu lại.

Cảm giác ăn ý giữa những người gặp nhau khi đi du lịch chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi.


Thật ra sau mấy ngày không gặp nhau, họ sẽ chẳng còn cảm giác gì nữa.

Cổ Tư và Trì Uyên đi vào thang máy.

Trì Uyên dựa vào vách thang máy, mãi cho tới khi thang máy đi lên, anh mới cất lời: “Hai người hợp nhau ghê.”
Cô Tư đáp “Ừ”: “Khi gặp anh ấy, tôi cảm thấy rất thoải mái.”
Đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ lại dáng vẻ chàng ca sĩ kia hát bản tình ca nước ngoài.Anh ta giống như cậu ấm u sầu.

Có một khoảnh khắc cô thấy anh ta toát ra vẻ cô đơn.

Tuy nhiên, trước giờ cô nhìn người không chuẩn, rất nhiều lúc nhìn lầm.

Nhưng không sao cả, cô tự thấy cảm động là được.

Trì Uyên liếc mắt nhìn chằm chằm Cổ Tư hồi lâu, nhếch môi gật đầu: “Kiểu phụ nữ như cô rất dễ bị lừa.

“Vậy sao?” Cố Tư không phản bác: “Không thì làm sao trước đây tôi lại lấy anh một cách dễ dàng như thế “
Trì Uyên nhưởng mày: “Hồi đó tôi lừa cô à?”
Cổ Tư quay sang nhìn anh, hỏi vô cùng nghiêm túc: “Chẳng lẽ không?”
Lúc ấy anh đã hứa với ông cụ Trì rất chân thành, hứa sẽ đối tốt với cô, chịu trách nhiệm với cô cả đời.

Đương nhiên không tính là anh lừa cô.

Chủ yếu là anh lừa ông cụ.”
Ảnh chẳng thèm lửa cô.


Anh chưa từng để ý đến cô, đâu rảnh lừa cô.

Cố Tưng đến đây, lòng:oàng-quần thắt.

Cô dứt khoát quay đầu đi, không nhìn Trì Uyên: “Thôi thôi, đừng nói đến chuyện này nữa:.Chẳng biết sau này.

chủrđ †a còn-phải sống cúhgˆb3o lầu, hãy cố gắng chung sống hòa bình.”
Trì Uyên cũng nghĩ vậy.

Không biết họ phải đối mặt với nhau bao lâu nữa.

Mấy hôm nay hai người sống chung, không hiểu sao lúc nào anh và Cố Tư cũng gượng gạo.

Cảm giác này rất tệ.

Thật ra anh muốn hai người có thể chung sống như lúc chưa ly hôn.

- ---------------------------.

 
Chương 77





Cổ Tư vào phòng nhưng không vào phòng ngủ ngay.

Cô ngồi lên sofa: “Anh cần dùng phòng tắm phải không? Mau đi đi!”
Trì Uyên nhìn cô không đáp, đi đến cầm đồ ngủ rồi vào phòng.
Cửa phòng không đóng kín, lắng tai nghe kỹ vẫn có nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Cổ Tư ngồi trên sofa, rõ ràng là cô đang nhìn điện thoại.

Nhưng không hiểu sao trong đầu cô xuất hiện một vài hình ảnh.

Trước đây những hình ảnh ấy rất mơ hồ, không biết tại sao bây giờ chúng chợt trở nên rõ nét.
Cô nhớ lại cảnh Trì Uyên trần truồng đứng dưới vòi hoa sen.

Cô nhớ ra mình đi vào phòng rồi cởi quần áo, còn dọa Trì Uyên giật mình.À đúng rồi, lúc đó cô uống say, chắc là không nhớ mấy tình tiết này.

Sao bây giờ tất cả đều rõ ràng đến vậy?
Cô còn nhớ ra Trì Uyên “giày vò” mình trên giường như thế nào.

Cổ Tư đặt điện thoại xuống, khẽ than rồi che măt.

Đúng là ban đầu Trì Uyên từ chối cô, tự cô bám dính lấy anh.

Sao lúc say cô mặt dày thế cơ chứ!
Lần nọ cũng thế, sau khi say rượu, cô trở nên to gan và mặt dày.

Cổ Tư ôm chân, vùi mặt vào đầu gối.

Cô cố gắng nghĩ đến một số chuyện lành mạnh và dân chủ để thay thế hình ảnh bị đánh Mosaic trong đầu.


Trì Uyên tắm xong, mặc quần áo đàng hoàng, sau đó đi ra ngoài.

Cổ Tư nghe thấy tiếng động, nhanhnhẹn nhảy xuống sofa, không dám nhìn Trì Uyên mà chạy thẳng vào phòng.

Sau đó cô đóng sầm cửa, còn khóa lại.

Phòng tắm vẫn còn hơi nước, nhưng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cổ Tư nghĩ tới nghĩ lui, cũng cởi quần áo tiến vào.

Mặc dù cô rất muốn tắm nước lạnh, nhưng xét thấy mình không được khỏe nên đành thôi.

Cô điều chỉnh nhiệt độ nước hơi thấp một chút, sau đó đứng dưới vòi hoa sen.

Người ta càng muốn quên chuyện gì thì đầu óc càng làm ngược lại.

Khi nước ở nhiệt độ thấp chảy xuống, Cổ Tư càng nhớ lại nhiều chuyện hơn.

Cô nhớ lại lần đầu tiên mình và Trì Uyên quan hệ.

Lần đầu tiên không hề tốt đẹp.Cô không có cảm giác nào khác ngoài đau đớn.

Nhưng Trì Uyên có vẻ cực kỳ hăng hải.

Xem đi, đàn ông có thể tách bạch tình cảm và thể xác.

Anh không yêu cô, đến giờ vẫn không yêu cô.

Nhưng lúc ngủ với cô, anh vẫn hưng phấn.


Cổ Tư cắn rằng, ép mình đừng nghĩ nữa.

Chuyện này chẳng có gì hay mà nghĩ.

Cho dù người đàn ông kia thích cơ thể cô nhường nào, anh cũng không thích cô.

Vì vậy, tất cả đều công cốc.

Cổ Tư nhanh chóng xối nước, sau đó trùm khăn tắm đi ra ngoài.

Cô sợ mình không khống chế được suy nghĩ, bèn chỉnh đốn lại rồi lên giường nằm.

Cô muốn mình ngủ thật nhanh Kết quả, đúng là cô ngủ rất lẹ, những lại bị giày vò trong mơ.

Những phân đoạn mà cô chưa nhớ lại hết xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Đêm tân hôn, cô nằm trên chiếc giường đỏ thâm với tâm trạng căng thẳng và bối rối.

.

{ .

n et }
Mặc dù Cố Tư đang ở trong mơ nhưng cô vẫn cảm nhận sâu sắc.

Có lẽ ban đầu Tri Uyên cũng hơi kháng cự.

Hai người cứ năm như vậy cho đến nửa đêm: Sau đó, Trì Uyên xoay người sang.

Không biết là anh cảm thấy bó tay hết cách hay’là không nhịn nổi.nữa.

Anh hôn cô trước.

Anh hôn bừa, không có trình tự gì cả.

Cố Tư không am hiểu, chỉ có thể tiếp nhận một cách bị động.

- ---------------------------.

 
Chương 78





Anh không kìm được Sau đó, Trì Uyên càng lúc càng dịu dàng, động tác cũng dần táo bạo hơn.

Nhưng dù sao đó cũng là cảnh trong mơ, điều người ta mong đợi nhất không diễn ra suôn sẻ.

Cổ Tư bỗng hoảng hốt tỉnh lại từ cơn triền miên.

Cô chớp mắt, xung quanh lạnh lẽo.
Cả trong phòng lẫn bên ngoài đều tối.

Cổ Tư bình tĩnh lại, bấy giờ mới biết vừa rồi mình nằm mơ.

Bỗng dưng cô hơi ảo não, sao lại dừng ngay lúc ấy chứ!
Sao cô lại tỉnh dậy vào lúc đáng mong chờ nhất cơ chứ!
Cô bực bội trở mình, ôm chăn ngủ tiếp trong tâm trạng uất hận.

Giấc mơ không tiếp diễn, nhưng tốt xấu gì cô cũng ngủ ngon.

Hôm sau, Cổ Tư dậy rất sớm, Cố Uyên ở bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì.

Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó thu dọn đồ đạc.

Cô đến bên cửa sổ chụp cảnh biển rồi đăng lên trang cá nhân.

Tiếp đó, Cổ Tư ngồi lên giường, chờ Trì Uyên và Tử Thư tới.

Không lâu sau, Trì Uyên đến gõ cửa.

Cổ Tư đẩy hành lý ra mở cửa, không liếc nhìn anh: “Anh vào đi.”
Cô đẩy hành lý đến cạnh cửa rồi dựa vào bàn chờ đợi.


Trì Uyên vệ sinh cá nhân rất nhanh.

Khi Tử Thư đến, hai người đã thu dọn ổn thỏa.

Anh ta đẩy hành lý của hai người họ, ba người cùng đi xuống dưới.

Họ đã đặt xe, giờ đến thẳng sân bay.

Trên đường đi, điện thoại của Trì Uyên đổ chuông.

Cổ Tư ngồi bên cạnh, khẽ liếc mắt đã trông thấy ghi chú trên điện thoại của anh.

Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Trì Uyên nghe máy, nói rất ngắn gọn: “Con đang trên đường đến sân bay, có việc gì thì để về nhà rồi nói.”
Cố Tư ngồi khá gần nên nghe rõ giọng bà Trì.

Bà ta tươi cười: “Ồ, được được được.

Mị Mị nói là buổi trưa sẽ sang, chắc là lúc đó các con cũng về đến nhà rồi, cùng nhau ăn bữa c.”
Trì Uyên khựng lại giây lát, sau đó đáp “vàng”.

Anh không từ chối, cũng không giải thích.

Cổ Tự chăm chú nhìn phong cảnh liên tục lùi lại ngoài cửa sổ, nở nụ cười lạnh lùng.

Cùng nhau ăn bữa cơm, hay lắm!
Trước đây cô từng trông thấy ảnh của Tùy Mị trên tin tức tạp chí.

Cô ta là danh viện, tham gia vô số hoạt động từ thiện.

Nhưng cô chưa gặp người thật bao giờ.

Cô rất tò mò.

Rốt cuộc người mà bà Trì thấy vừa ý là người như thế nào.

Sau khi tới sân bay, ba người đổi thẻ lên máy bay và kiểm tra.

Có vẻ như chuyến bay sáng nay không có nhiều hành khách lắm, họ không cần xếp hàng mà được đi vào luôn.

Họ cũng không cần chờ đợi, được đăng ký ngay.

Đương nhiên là khoang VIP được ưu tiên trước.

Tất nhiên là Trì Uyên và Cổ Tư ngồi cạnh nhau.

Cổ Tư ngồi xuống, cài chặt dây an toàn, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trì Uyên vẫn cầm điện thoại gửi tin nhắn.


Tử Thư bưng đồ ăn tới, chia cho họ một ít.

Cổ Tư không muốn ăn, đặt sang bên cạnh.

Cả cô lẫn Trì Uyên vẫn im lặng nãy giờ.

Thật ra bầu không chỉ không hề tẻ nhạt, đó là hình thức ở chung giữa hai người từ trước tới giờ.

Nhiều khi họ không có gì để nói.

Tử Thư vẫn chưa tỉnh ngủ, bèn dựa vào bên kia ngủ luôn.

Cố Tư nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lấy điện thoại ra đăng nhập vào wechat.

Trên trang cá nhân, anh chàng ca sĩ kia like cho cô, còn chúc cô lên đường bình an.

Cổ Tư cười khẽ, lại cất điện thoại đi.

Cuối cùng cũng có người tương tác trên trang cá nhân này.

Khi máy bay cất cánh, Cổ Tư tắt nguồn điện thoại, sau đó dựa vào bên kia ngủ.

Thật ra cô không ngủ được, nhưng không biết phải làm gì lúc thức.

Cô không biết mình ngủ mơ màng bao lâu.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô nghe thấy có người đến bắt chuyện với Trì Uyên.

Giọng nữ rất e thẹn nhưng cũng rất bạo dạn, cô ta muốn xin số điện thoại của Trì Uyên.

Dường như anh mỉm cười rồi giới thiệu: “Đây là vợ tôi.”
Lúc anh nói câu này, Cố Tư cảm thấy hình như anh quay sang vén tóc cô.

Anh gạt lọn tóc che mặt cô sang một bên.


Chắc là cô gái kia rất ngượng, luôn miệng xin lôi.

Cố Tự tiếp tục giả vờ ngủ.

Trì Uyên không nói gì nữa.

Anh mang theo một quyển sách về quản lý xí nghiệp.

Vài giây sau, tiếng lật sách vang lên.

Tên Trì Uyên khác người này, bây giờ vẫn có thể tập trung đọc sách, đúng là chẳng dễ dàng! Glữa chừng tiếp viên hàng không đưa đồ ăn thức uống, Cổ Tư vẫn thấy nhạt miệng, chỉ mơ màng uống ít nước.

Nhưng Trì Uyên vẫn nhớ: “ít nhiều gì cô cũng phải ăn một chút rồi uống thuốc dạ dày!”
Cố Tư bất đắc dĩ: “Tôi hết đau dạ dày rồi, bây giờ không còn cảm giác gì hết.”
Trì Uyên nhíu mày, nghiêm mặt.

Trước giờ cô không muốn thấy Trì Uyên như vậy, cảm thấy đó là biểu hiện không vui.

Cô không muốn khiến anh không vui.

Nhưng bây giờ anh vui hay không thì có liên quan gì đến cô?
Cổ Tư hờ hững nhìn Trì Uyên, đặt thức ăn của mình lên mặt bàn trước mặt, sau đó bịt mắt rồi quay đầu ngủ tiếp.

Trì Uyên nhìn cô chăm chăm một lúc lâu mới doi måt.

Tại anh không kìm được, quan tâm quá nhiều.

- ---------------------------.

 
Chương 79





Đừng quậy Cổ Tư tỉnh dậy đúng lúc máy bay hạ cánh, sắp chạm đất.

Hầu như cô ngủ suốt quãng đường.

Nên cô không cảm thấy nhàm chán mấy.
Tiếp viên hàng không đi ra nhắc nhở mọi người ngồi vững, cài chặt dây an toàn.

Cổ Tư vươn vai: “Suốt quãng đường này, mình ngủ ngon thật đó!”
Trì Uyên cất sách đi, chẳng nói chẳng rằng, cũng không nhìn cô.

Tử Thư ở bên cạnh không nhịn nổi, rướn cổ nhìn Cổ Tư: “Cô Cổ, lát nữa cô có về nhà họ Trì cùng boss nhà chúng tôi không?”
Cố Tư liếc Trì Uyên: “Anh hỏi boss nhà các anh ấy, tôi cũng không biết mình phải đi đâu.

Cô đá câu hỏi sang Trì Uyên.

Anh nói từ xem như trả lời Tử Thư.

Sau khi máy bay dừng hẳn, Tử Thư đi trước mở đường, Trì Uyên và Cổ Tư thong thả xuống may bay sau.

Tử Thư Thư đi lấy hành lý, Cổ Tư và Trì Uyên đi ra ngoài.

Cô lờ mờ có một suy đoán.

Kết quả, cô bật cười khi trông thấy người đứng ở cổng ra vẫy tay với Trì Uyên.


Quả nhiên cô đã đoán đúng.

Người đứng ở cổng ra là bà Trì, ngoài ra còn có một cô gái.

Cô gái này hơi khác người cô nhìn thấy trên tạp chí Nói thế nào nhỉ? Cô ta không trang điểm như người trên tạp chí.

Chắc là ảnh trên tạp chí đã được photoshop, cô ta còn trang điểm nữa.

Trông khá thời thượng.

Bây giờ cô gái này đứng đó, vừa xinh đẹp vừa lạnh nhạt.

Còn đẹp hơn cả trên tạp chí.

Cổ Tư thầm cười khẩy.

May là sáng nay cô đã chuẩn bị trước khi ra ngoài.

Lúc này, gương mặt cô được trang điểm khéo léo, cô đứng đây không thua kém đối phương.

Trì Uyên đi đến chỗ bà Trì, anh hơi bất ngờ: “Chẳng phải con đã bảo mẹ đừng đến đón bọn con sao?”
Anh nói xong còn nhìn Tùy Mị.

Tùy Mị ngượng ngùng: “Chỉ là, chỉ là tình cờ thôi.”
“Mẹ muốn tới, bèn kéo Mị Mị đi cùng đó.” Bà Trì vội lên tiếng.

Bà ta còn cầm tay Tùy Mị.

Hai người này trông như hai mẹ con.

Tử Thư đứng bên cạnh lén trợn mắt.

Cổ Tư thờ ơ, không nói gì.

Thật ra bà Trì đã trông thấy Cổ Tư, nhưng phớt lờ cô.

Vừa hay Cổ Tư cũng không muốn nói chuyện với bà ta.

Trì Uyên quay đầu nhìn Tử Thư rồi lại nhìn Cổ Tư: “Đi thôi!”
Cổ Tư hơi ngước cổ, dáng vẻ kiêu căng, không để ý tới bà Trì.

Đoàn người đi ra ngoài.


Bà Trì đến có chuẩn bị, ngồi xe riêng có rèm che.

Bây giờ ngoài tài xế ra, chỉ còn tối đa bốn chỗ.

Nhưng không gian ở hàng ghế sau không lớn, rõ ràng là ba người ngồi thì hơi chen chúc.

Bà Trì mở cửa xe chỗ ghế phụ rồi bảo Trì Uyên lên xe.

Sau đó, bà ta nháy mắt với Tùy Mị, ra hiệu cho cô tà mau ngồi vào hàng ghế sau.

Thật sự là Cổ Tư không muốn tranh giành với bọn họ.

Cô quay sang nhìn Tử Thư: “Anh có gọi xe của công ty các anh đến đây không?”
Tử Thư nói to: “Tôi gọi rồi, lúc nãy họ còn gửi tin nhắn báo đã đến nơi.

Để tôi tìm xem.”
Trì Uyên đứng tại chỗ nhìn xung quanh.

Bà Trì sốt ruột: “A Uyên đến đây, lên xe đi! Đám Tử Thư ngồi xe công ty về công ty là được.

Ở nhà nấu cơm rồi, đang đợi con về đó.”
Tùy Mị đi mở cửa sau, đứng cạnh cửa chứ không lên xe.

Cô ta chỉ nhìn Trì Uyên.

Tử Thư nhìn quanh một lát đã trông thấy xe của công ty đang đi tới.

Anh ta lập tức vẫy tay: “Bên này bên này”
Chiếc xe kia từ từ chạy tới.

Chiếc xe này thuộc hãng SUV đô thị, thoạt nhìn có vẻ rộng rãi.


Cổ Tư đi thẳng tới, Tử Thư mở cửa sau cho cô.

Trì Uyên cũng đi về phía xe của công ty, đồng thời nói với bà Trì: “Con ngồi xe này.

Xe này rộng hơn.”
Cổ Tư không quan tâm tới bên kia.

Cô ngồi lên xe, duỗi tay duỗi chân.

Quả nhiên chiếc xe này rộng rãi và thoải mái.

Trì Uyên đi tới ngồi cạnh Cổ Tư.

Cô nhìn anh: “Thật ra anh ngồi chiếc xe kia về cũng được mà.

Tôi bảo Tử Thư đưa tôi về nhà tôi là được.

Trì Uyên dựa vào ghế, có thể thấy trên máy bay anh cũng mệt mỏi.

Nghe Cố Tư nói vậy, anh chỉ nói khẽ: “Đừng quậy”
Dường như câu nói này của anh có phần bất đặc đi xen lẫn cưng chiều
- ---------------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top