Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Yêu Lại Từ Đầu

Dịch Yêu Lại Từ Đầu
Chương 100





Xin chào, cô nàng thảo mai Cổ Tư không ăn hết, nhưng cô cũng giải thích thật ra mình mới ăn cơm xong nên chưa đói lắm.

Cô gái kia không quan tâm, có vẻ như cô ấy thật sự từ bỏ cửa tiệm này rồi.

Cổ Tư thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi cửa tiệm, cô đứng ở trước cửa nhìn một lát.
Quả thật cửa tiệm này không bắt mắt như hàng quán xung quanh.

Sửa sang lại hay gì đó, cửa tiệm có vẻ lỗi thời rồi.

Nhưng vừa rồi khi đi vào, thấy nhân viên trong cửa tiệm nhàn nhã một mình, Cổ Tư bỗng cảm thấy hâm mộ.

Có một nơi thuộc về mình, làm việc mà mình thích.
Khi không có ai thì hưởng thụ thời gian của riêng mình, không bị người khác quấy rầy.

Cô cũng muốn có được cuộc sống như vậy.

Cổ Tư lại nhìn chăm chăm cửa tiệm một lúc rồi mới xoay người rời đi.

Cô trở lại nơi ở của mình.

Căn nhà này rất lớn, nằm ở vị trí khá ổn, thật ra ở đây còn thoải mái hơn nhà tổ của nhà họ Trì.

Cổ Tư đi xem hết các phòng.

Có lẽ ở nhà tổ không thoải mái nên cô bỗng thấy hơi thích nơi này.

Cô nghĩ mình có thể trang hoàng lại bên này một lượt.


Cổ Tư xuống dưới tầng nhìn, trong lòng cũng bắt đầu suy tính.

Sau đó Cổ Tư đi đến trung tâm thương mại bên cạnh.

Hiện giờ cô có tiền rồi, đương nhiên muốn mua gì thì phải mua luôn.

Trong trung tâm thương mại có đầy đủ mọi thú.g Muốn thứ gì gần như đều hết.

Cả một buổi chiều, Cố Tư đều ở đây mua, mua và mua.

Đi đi lại lại nhiều lần mà cô không hề cảm thấy phiền toái chút nào.

Trong phòng khách có thêm rất nhiều thứ, nhiều thêm một chiếc xích đu và một giá đỡ hoa.

Cô còn đặt một chiếc thảm yoga lớn ở khoảng trống trong phòng khách.

Tuy không biết có dùng đến được hay không nhưng cô đã muốn thì nhất định phải cố.

Còn lại là một ít món đồ trang trí linh tinh.

Ví dụ như bình hoa trên bàn trà, ví dụ như chuông gió treo ở sảnh.

Sau khi trang hoàng một lượt, tuy mệt nhưng có thể thấy căn nhà này đã lột xác.

Đây mới là nhà của cô.

Cổ Tư còn mua một ít rau tươi mới bỏ vào tủ lạnh.

Phòng bếp ở đây có đủ đồ đạc để nấu nướng, về sau buổi sáng đi khỏi nhà tổ là cổ có thể đến chỗ này.

Buổi tối cũng về đây nữa.

Nghĩ thôi đã cảm thấy thoải mái rồi.

Đến khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ thì cũng không còn sớm nữa.

Cổ Tư bắt xe đến công ty nhà họ Trì.

Cô nghênh ngang đi vào công ty, đi thẳng lên phòng làm việc của Trì Uyên ở tầng trên.

Trì Uyên không có trong phòng, hình như anh di hop.

Cổ Tư bèn ngồi tựa trên ghế sofa chờ anh.

Một lát sáu, cửa phòng làm việc mở ra.


Nhưng người tiến vào không phải Trì Uyên mà là một người phụ nữ.

Cô ta vừa bước vào trong thì ngẩn ra.

Cổ Tư im lặng nhìn cô ta.

Người phụ nữ đó lập tức mỉm cười: “Mợ chủ, tôi đến giao tài liệu cho sếp Trì.”
Cổ Tư cười: “Được.

Cô ta đặt tài liệu lên bàn làm việc của Trì Uyên rồi xoay người đi ra ngoài.

Khóe miệng của Cổ Tư từ từ cong lên.

Cô không nhận ra khuôn mặt của người phụ nữ đó, nhưng cô nhận ra giọng nói của đối phương.

Buổi tối hôm cô ly dị với Trì Uyên, anh qua đêm ở chỗ cô ta.

Ngày hôm sau cô từng gọi điện thoại cho Trì Uyên một lần, giọng của một người phụ nữ vang lên cuối cuộc gọi.

Chắc chắn là cô ta.

Cổ Tư tựa vào ghế một cách lười nhác.

Lúc đó trong điện thoại, người phụ nữ này nói chuyện không đứng đắn như thế.

Giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia vừa nũng nịu vừa ngọt ngào.

Khi ấy cô còn tưởng tượng cô ta trông ra sao.

ôm nay thấy được, ừm, khác với tưởng tượng quá.

Nhưng có cũng có thể thái độ của người phụ nữ này trước mặt mình khác với thái độ của cô ta trước mặt Trì Uyên.

Vừa mới thấy cô ta, cô đã cảm thấy đối phương rất già dặn.


Hoàn toàn không liên quan gì đến mấy chữ ngọt ngào dịu dàng.

Thế nhưng từ điện thoại của Trì Uyên cô nghe được giọng thảo mai nũng nịu.

Cố Tư cứ ngồi yên cho đến khi Trì Uyên đi hop vê.

Anh cũng không ngạc nhiên khi thấy Cố Tư trong văn phòng: “Đến sớm thế.”
Cổ Tư không lên tiếng.

Trì Uyên đi về phía bàn làm việc, nhìn thấy tài liệu trên mặt bàn thì nhướng mày: “Giám đốc Chu đến đây à?”
Cổ Tư quay đầu nhìn Trì Uyên: “Nữ đúng không? Mới đi không lâu.

Trì Uyên ngồi xuống, cầm tài liệu lên xem một lúc rồi gọi điện thoại nội bộ.

Chắc là gọi cho giám đốc Chu đó.

Giọng điệu của anh hết sức nghiêm túc: “Vào đây, có vài số liệu có vấn đề”
Một lát sáu, người phụ nữ đó lại đi vào.

Lần này vào đây, cô ta mỉm cười trước: “Sep.”
Tuy giọng nói không dịu dàng như trong điện thoại, nhưng cũng không giống như ban nãy khi nói chuyện với Cổ Tư.

Cố Tư yên lặng trợn trắng mắt.

- ---------------------------.

 
Chương 101





Hy vọng sau này sẽ có người đối tốt với cô Trì Uyên lập tức đẩy tài liệu về phía giám đốc Chu: “Xem mấy chỗ tôi đánh dấu, về kiểm tra lại số liệu đi, có vấn đề.”
Giám đốc Chu ngớ ra, cô ta cầm tài liệu lên quan sát cẩn thận, nhẹ giọng nói: “Mấy chỗ này tôi đều kiểm tra rồi.”
Trì Uyên cau mày: “Tính lại.”
Giọng của anh nghe có vẻ bực bội.

Cổ Tư muốn cười.

Được đấy, được đấy, trước đây Trì Uyên cũng khó chịu với Cổ Tư.

Nhưng anh vẫn kiềm chế được để mà nói chuyện nhẹ nhàng với cô.
Xem như không dễ dàng.

Giám đốc Chu lúng túng, cô ta nói xin lỗi có lẽ do mình sơ sót, sau đó cầm lấy tài liệu nhanh chóng rời đi.

Cố Tư chép miệng, khẽ lắc đầu: “Bây giờ thấy anh thế này, tôi bỗng cảm thấy trước kia thái độ của anh với tôi cũng không đến nỗi.”
Trì Uyên sửng sốt, anh bỏ đồ vật trong tay xuống rồi nhìn chằm chằm vào Cổ Tư: “Trước kia tôi đối xử tệ với cô lắm à?”
Cổ Tư mỉm cười: “Anh đẹp trai của tôi ơi, chính anh không biết à? Lẽ nào anh còn cảm thấy mình đối xử với tôi rất tốt?”

Trì Uyên cũng không cảm thấy mình tốt với Cổ Tư, nhưng anh nghĩ anh cũng không quá tệ với cô.

Anh không thích Cổ Tư, nhưng cũng không muốn đối xử với cô khắt khe.

Tiền tiêu vặt mỗi tháng không bao giờ thiếu, tuy rằng Cổ Tư không tiêu xài gì.

Anh cũng không bao giờ xen vào chuyện của cô, cho cô đủ không gian tự do.

Thỉnh thoảng lúc không có ai, anh cũng nói với bà Trì đừng cứ gây sự với Cố Tư suốt.

Trì Uyên cảm thấy mình làm như thế là được rồi.

Cổ Tư nhìn Trì Uyên, cô cảm thấy bất lực.

Có lẽ cấu tạo sinh lý giữa nam và nữ khác nhau tạo nên sự khác biệt lớn về tâm lý.

Phụ nữ hy vọng đàn ông có thể quan tâm mình về mọi mặt.

Đàn ông cảm thấy có thể suy nghĩ cho đối phương vì một chuyện nào đó cũng đủ rồi.

Cổ Tư rủ mắt, cô suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Thật ra, lúc trước ở nhà anh, tôi sống chẳng hề vui vẻ, một chút cũng không vui.

Cô còn không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng thoạt nhìn vẻ tươi cười này chỉ là để xoa dịu bầu không khí.

Cố Tư nói tiếp: “Cho dù người khác như thế nào, Trì Uyên, khi tôi và anh ở cạnh nhau, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, anh không cho tôi cảm giác của gia đình, không khiến tôi cảm thấy ấm áp.

Cả quãng thời gian Cổ Tư và anh ở chung với nhau, bây giờ nhớ lại, phải nói là kinh hồn bạt vía.

Cô sợ, sợ anh không vui, sợ anh không hài lòng.


Thậm chí ở những giây phút cuối khi ông cụ Trì qua đời, cô còn tự trách.

Tại sao cô đã đến hóa giải vận xui mà ông cụ vẫn không khỏi bệnh?
Nhưng giờ thì tốt rồi, con đường cô đi ấy rất cuộc cũng kết thúc.

Sau khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn, tuy không nỡ nhưng cô buộc phải thừa nhận, cô cũng thầm thờ phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng ly hôn rồi.

Cô giống như trút được gánh nặng.

Nhất là khi nghĩ đến hai ngày ấy bà Trì bị cô chọc tức đến mức có lẽ ngủ không ngon.

Cô cực kỳ vui sướng.

.

Ngôn Tình Hài
Cổ Tư thật lòng không hiểu trước kia mình nghĩ thế nào.

Vì một người đàn ông không yêu mình, tại sao lại có thể hèn mọn đến mức ấy?
Quả thật là không hiểu nổi.


Trì Uyên nhìn Cổ Tư, không biết nên nói gì cho phải.

Trước kia Cổ Tư chưa bao giờ nói những điều đó.

Hoặc cô đã từng nói rồi, nhưng anh lại không lắng nghe cẩn thận.

Cổ Tư nói xong thì cũng tự bật cười, cô xua tay: “Tôi nói những điều ấy làm gì nhỉ, bây giờ tôi lại có được cả cánh rừng lớn rồi, còn gốc cây xiêu vẹo như anh ấy à, quên đi, quên đi, chuyện trước kia cũng quên luôn đi Trí Uyên mím môi: “Có lẽ vậy, có lẽ trước kia tôi làm chưa tốt, vậy chỉ mong sau này sẽ có người đối tốt với cô hơn.

“Chắc chắn rồi, về sau nếu tôi tìm người khác, trước tiên tôi phải tránh người như anh”
Vẻ mặt Cổ Tư tràn đầy hy vọng: “Tiếp đó là phải tìm được một người một lòng một dạ với tôi, đặt tôi ở vị trí quan trọng nhất trong lòng mình.”
Nhất là bây giờ cô vừa đẹp vừa có tiền.

Đây hoàn toàn không phải việc khó.

- ---------------------------.

 
Chương 102





Bệnh vực Trì Uyên tan tầm như bình thường, cũng không nói muốn tăng ca.

Anh dẫn Cổ Tư rời khỏi công ty luôn.

Lúc ngồi trên xe, Cổ Tư vừa thắt dây an toàn vừa cười nói: “Tôi nhớ trước đây gần như ngày nào anh cũng tăng ca mà, sao bây giờ không thể nữa?”
Trì Uyên khựng lại, sau đó mới trả lời: “Trước đây có dự án hợp tác lớn, bây giờ dự án kết rồi.”
Cổ Tư ồ một tiếng và gật đầu.

Trì Uyên mím môi, anh nổ máy rồi lái xe đi.

Thật ra trước kia anh tăng ca không hoàn toàn là vì công việc.
Nói một cách ích kỷ, chẳng qua là anh thật sự không muốn nhìn thấy Cổ Tư mà thôi.

Cổ Tư ngồi trong xe, cô cởi giày ra, khoanh chân ngồi trên ghế, lại còn ngâm nga điệu nhạc.

Thỉnh thoảng Trì Uyện lại liếc sang nhìn Cố Tu.

Cô thật sự thả lỏng, có lúc hát rất vui vẻ còn uốn éo cơ thể theo nhịp.


Trì Uyên khẽ mỉm cười, sau đó đạp lút ga.

Đường lên núi không có xe, tốc độ của xe cũng nhanh hơn rất nhiều, lao vút đến cổng nhà tổ.

Cổ Tư nằm dây an toàn quay đầu sang nhìn Trì Uyên, tuy hơi sợ nhưng cô vẫn cười được “Anh sao thế? Tôi cảm giác như xe không chạm đất luôn ấy, anh đói đến mức vội vàng về nhà ăn cơm thế cơ à?”
Trì Uyên không nói gì, chờ cổng mở ra rồi anh lái xe vào sân.

Cổ Tư chờ ô tô dừng lại, vội vàng mở cửa xe đi xuống.

Cô hít sâu một hơi: “Nếu giữa đường xảy ra chuyện gì thì không biết tôi có được tính là tai nạn lao động không nữa.

Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư.

Cổ Tư cười hì hì vả miệng mình: “Ầy, coi như tôi nói lung tung, nói lung tung, chúng ta đều bình an, sau này anh có người yêu của anh, tôi có người yêu của tôi, mọi người cùng sống lâu trăm tuổi.

Trì Uyên quay đi, bước về phía nhà chính.

Cố Tư phủi miệng mình rồi mới chậm rãi đi theo.

Tự dưng giận cái gì vậy.

Bà cụ Từ đang ngồi trong phòng khách, bà Trì ngồi bên cạnh, không biết hai người họ đang nói gì.

Bà Trì cười rất tươi, còn bà cụ tuy không cười nhưng nét mặt bà cụ cũng thả lỏng.

Cổ Tư không muốn nhìn thấy hình ảnh như thể lắm.

Trước kia cô thấy nhiều lần rồi.

Mỗi lần hai người họ trò chuyện, bầu không khí vô cùng hài hòa, thế nhưng lại gạt cô ra.

Hai người họ đều không để ý đến cô, làm cô ở bên cạnh hết sức lúng túng.

Trì Uyên đi vào, đầu tiên chào hỏi bà cụ: “Bà nội.”

Sau đó anh nhìn bà Trì: “Mẹ, mẹ vừa nói gì mà vui thế?”
Bà Trì nói với Trì Uyên: “Không có gì, chẳng qua hôm nay đi mua sắm gặp được mấy người bạn, ngồi lại nói chuyện với nhau.”
Cổ Tư vươn vai, dứt khoát nói chen vào: “Cháu lên phòng, mọi người cứ từ từ trò chuyện đi ạ.”
Cô mặc áo cộc tay và quần short, buộc tóc đuôi ngựa, khi vươn vai áo bị kéo lên trên lộ eo thon Vừa nhỏ vừa trắng.

Bà Trì đanh mặt, đến khi Cổ Tư lên tầng, bà ta mới nói: “Con nhìn xem cô ta mặc cái gì kìa, có phải hôm nay cô ta đi ra ngoài với con không? Đứng bên cạnh con thì phải ăn mặc cho ra dáng một chút chứ, mợ chủ nhà họ Trì chúng ta mặc như vậy đi ra ngoài sẽ bị người ta chế cười mất.

Trì Uyên cười nói: “Thật ra con cảm thấy như thể rất đẹp.

Cảm giác rất tự nhiên, trông cũng rất thoải mái.

Hơn nữa hôm nay Cổ Tư đến công ty lộ mặt, rất nhiều người đều lén nhận xét rằng trông cô rất trẻ trung.

Còn có người đánh giá, cô ăn mặc như thế thoạt nhìn như một cô gái thật sự.

Còn nói thảo nào anh lại thích cô.

Cách ăn mặc của Cổ Tư hôm nay khiến cô trông rất trẻ trung, anh thấy như thế cũng không cảm thấy cô khiến anh mất mặt.

“Con thì biết cái gì.” Bà Trì không vui lắm: “Hiện tại nếu cổ ta ngồi ở vị trí mợ chủ của nhà họ Trì thì lúc ra ngoài phải chú ý thân phận, chú ý cách ăn mặc.

Con xem có mơ chủ nào mặc như thế không?”
Trì Uyên không quan tâm đến người khác, anh chỉ đơn thuần cảm thấy Cố Tư giống như hiện tại cũng rất tốt.

Trước đây cô ăn mặc rất tinh tế, giống như một con búp bê Matryoshka vậy.


Quần áo đẹp đẽ, trang điểm đẹp đẽ, ngay cả biểu cảm cũng thỏa đáng.

Nhưng khi nhìn lại khiến người ta không thoải mái.

Còn chẳng bằng như bây giờ.

Bà cụ Trì ngồi bên cạnh đặt tách trà xuống: “Được rồi, A Uyên cảm thấy được là tốt rồi, chúng ta đừng quan tâm nhiều thể làm gì.

Chuyện của người trẻ tuổi, có lẽ chúng ta thật sự không hiểu đâu.

Bà Trì quay sang nhìn bà cụ, bà ta cảm thấy khá bất ngờ.

Trước kia bà cụ chưa bao giờ bênh Cổ Tư như vậy.

Bà ta lại hỏi: “Con cảm thấy được à?”
Ảnh mắt của Trì Uyên vẫn đuổi theo Cổ Tư: “Vâng, con cảm thấy ổn mà.”
- ---------------------------.

 
Chương 103





Anh khó có thể bình tĩnh Cổ Tư trở về phòng thay quần áo khác, sau đó mở cửa sổ ra.

Đã một ngày rồi mà mùi hoa nhài trong phòng vẫn chưa tản đi.

Thật sự khiến người ta khó chịu.
Từ phòng của cô có thể nhìn thấy bãi đỗ xe đằng kia.

Cổ Tư rướn cổ ra nhìn, bây giờ có vài chiếc xe lục tục trở lại.

Nhìn dáng người của người xuống xe, hình như là có Trì Cảnh.

Cô nhớ Trì Uyên bảo mình phải tránh xa Trì Cảnh ra.
Cổ Tư không hiểu lắm.

Tuy nhà họ Trì có gia nghiệp khổng lồ, bên trong gia tộc sẽ có một ít mâu thuẫn, nhưng hình như không nghe chị thứ nhất và chi thứ hai có xích mích gì.

Hồi trước khi ông cụ qua đời, bốn anh em ngồi lại với nhau bàn việc chôn cất đoàn kết lắm.

Thoạt nhìn không giống như có mâu thuẫn gì cả.

Chẳng lẽ Trì Uyên và Trì Cảnh có mâu thuẫn với nhau?

Cổ Tư chép miệng.

Hình như cũng không có nốt, trong khoảng thời gian cô kết hôn với Trì Uyên.

Trì Uyên và Trì Cảnh gần như không liên hệ gì với nhau.

Quan trọng hơn là người không biết giữ mồm giữ miệng như bà Trì lại chưa bao giờ nói xấu Trì Cảnh câu nào.

Nếu Trì Uyên và Trì Cảnh có mâu thuẫn thì cái miệng của bà Trì tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta.

Vì thế, Cổ Tư nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra.

Cổ Tư đi mở cửa ra nốt, để tản mùi hương trong phòng đi.

Một lát sau, Trì Uyên đi lên, anh đi ngang qua cửa phòng Cổ Tư.

Cổ Tư còn nằm ở cửa sổ nhìn ra ngoài, cô thay một chiếc váy liền áo ngắn rộng rãi, vật áo dài trùm mông.

Đôi chân trắng nõn lộ hoàn toàn.

Chiếc váy này là do anh mang về hôm qua, Lúc đó anh treo trong tủ quần áo của Cố Tư.

Tuy anh không mang nhiều quần áo về nhưng cũng không lấy bừa, xem như cũng có chọn lựa.

Cổ Tư nhiều quần áo, nhưng bình thường cũng chỉ mặc vài bộ.

Cô mặc bộ đồ này khá nhiều lần.

Trì Uyên thầm cảm thấy chiếc váy này khá là đẹp trong số quần áo ở nhà của cô trước kia.

Cố Tư thả lỏng, vừa nhìn ra ngoài vừa gác chéo chân đung đưa qua lại.

Không biết tại sao, Trì Uyên mới chỉ nhìn một chút thôi đã cảm thấy đôi chân ấy làm anh quảng mắt.

Anh vội vàng đi vào phòng mình thay quần áo.

Lúc đi ra, Cổ Tư đã lên trên giường.


Cô nằm trên giường, một tờ giấy đặt trước mặt, cô đang tô tô vẽ vẽ gì đó.

Hai chân vẫn không an phận, giơ lên đá qua đá lại.

Lần này Trì Uyên đi ra, Cổ Tư nghe được tiếng động.

Cô quay đầu ra nhìn, rồi cười nói: “Này, Trì Uyên, tôi có việc này muốn hỏi anh, anh lại đây Cô ngoắc tay với anh.

Trông vừa đơn thuần vừa ngây thơ.

Trì Uyên chợt khựng lại, nhưng vẫn đi qua đó.

Cô Tư vẫn còn nằm ở đó, cổ áo hơi rộng, quang cảnh đẳng trước còn làm anh khó có thể bình tĩnh hơn đôi chân đong đưa kia.

Trì Uyên ép tầm mắt của mình chuyển lên tờ giấy ở trên giường cô.

Những nét bút trên giấy nguệch ngoạc, hoàn toàn không hiểu là đang viết cái gì.

Cổ Tư lên tinh thần, lập tức ngồi dậy: “Nè, nè, nè, anh xem, bây giờ tôi không có việc gì làm đúng không, nên tôi muốn mở một tiệm đồ ngọt, anh thấy thế nào?”
Cô chỉ vào hình vẽ trên giấy: “Tôi đang nghĩ bố cục và thiết kế của mặt tiền xem như thế nào mới thu hút được mọi người.

Trên giấy vẽ bố cục và thiết kế của cửa tiệm à?
Đúng là trừu tượng, hoàn toàn không nhịn ra được.

Trì Uyên cầm tờ giấy lên và nhìn Cổ Tư: “Không phải cô muốn học lái xe à?”

Cổ Tư gật đầu: “Hai việc đều làm.

Bây giờ tôi muốn tìm một ít chuyện để làm, bằng không có nhiều tiền thế mà lại không có chỗ tiêu.”
Trì Uyên mỉm cười, còn gật đầu nói: “Cô nói cũng đúng.

Cổ Tư khá vui vẻ: “Anh cũng thấy ý kiến này của tôi ổn mà đúng không, nào, nào, nào, anh góp ý cho tôi đi.”
Cô vỗ bên cạnh ý bảo Trì Uyên ngồi xuống.

Cô vẫn rất tin tưởng Trì Uyên ở phương diện kinh doanh.

Cô không có kinh nghiệm gì, cô phải thừa nhận điều này.

Công ty nhà họ Trì rất lớn, cho nên Trì Uyên cũng khá nhạy bén với xu hướng của thị trường.

Cô tin phán đoán của anh.

Trì Uyên củi đầu nhìn những thứ cô vẽ trên giấy đồng thời cũng ngồi xuống cạnh Cổ Tư: “Muốn mở cửa hàng thì trước tiên đặt bản vẽ của cô qua một bên đã.

Cô muốn kinh doanh đồ ngọt, vậy cô đã đi xem khu vực và cửa tiệm chưa?”
- ---------------------------.

 
Chương 104: Tẩy Trắng Cho Anh





Cổ Tư dịch lại gần Trì Uyên, nhìn anh và nói: "Tìm xong rồi, hôm nay tôi thấy một cửa tiệm, khu vực của khá ổn, tiếp đó! ôi, hay là khi nào anh có thời gian tôi dẫn anh đi xem, anh kiểm định giúp tôi?”
Cô bày ra vẻ mặt lấy lòng.

Đôi mắt to tròn.

Vẻ nịnh nọt này không giống với vẻ lấy lòng trước kia.

Trước kia Cổ Tư lấy lòng anh giống như không có giới hạn cuối cùng, chỉ cần anh nói thì cô sẽ đồng ý.

Mà bây giờ lấy lòng rành rành là có mục đích.

Cần dùng tới anh nên mới bày ra vẻ mặt này.

Nhưng trên thực tế, không biết trong lòng cô đang nghĩ gì về anh.

Trì Uyên nhìn chằm chằm Cổ Tư hồi lâu, rồi mới ừ một tiếng: “Khi nào dành chút thời gian tôi đi xem.

Cổ Tư cười tươi, cô vỗ vai Trì Uyên: “Anh vẫn có nghĩa khí đẩy, tuy hai ta không hợp tác được nhưng vẫn là bạn bè mà.


Ví dụ gì vậy.

Trì Uyên cười.


Anh đứng dậy: "Đi thôi, có lẽ dưới nhà sắp dọn cơm rồi đấy.

Cổ Tư vội vàng xuống giường, rồi hai người cùng nhau đi xuống dưới tầng.

Bà Trì ở dưới tầng, thấy hai người họ cùng đi xuống thì hơi ngac nhiên.

Cố Tư nghĩ đến việc hôm nay ông cụ nhà họ Tùy đến công ty nhà họ Trì.

Cô lại nghĩ đến ánh mắt ông ta nhìn mình không hề thân thiện chút nào.

Rồi lại nghĩ đến bà Trì và Tùy Mị rất thân thiết với nhau.

Nhiều nguyên nhân liên tiếp chồng lên nhau khiến cô lại càng ngứa mắt bà Trì hơn.

Bà Trì nhìn Cổ Tư với vẻ mặt khó coi, cô cũng nhân cơ hội liếc xéo bà ta một cái.

Hai mắt trợn trắng, như sắp trợn ngược lên trời rồi.

Bà Trì trừng cô với ánh mắt cảnh cáo.

Cổ Tư cười khẩy, hoàn toàn không coi bà ta ra gì.

Cô và Trì Uyên cùng xuống nhà và đi thẳng vào phòng ăn.

Bà cụ Trì được người giúp việc đỡ, đứng ở khu đất trống trước tòa nhà chính, bà cụ ngẩn người nhìn một vị trí trống không bên cạnh.

Nơi đó từng dựng bạt làm tang sự.

Ông cụ được đặt ở đó, trong mấy ngày cuối cùng ở trên đời.

Người giúp việc cũng là cụ già, đi theo bà cụ Trì đã nhiều năm.

Thấy bà cụ lại có vẻ thương cảm, người giúp việc bèn nói: “Bà chủ, chúng ta vào ăn cơm thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá.


Nhưng bà cụ lại nói: “Lúc đi, ông ấy không yên lòng.

Người giúp việc hiểu ý bà cụ, ông cụ Trì không lo nhớ cho những người khác.

Người ông cụ không yên tâm nhất là Cổ Tư.


Phỏng chừng ông cụ cũng biết cuộc hôn nhân bị mình ép buộc mới ở bên nhau của Trì Uyên và Cố Tư nếu không có mình trấn giữ, nhất định sẽ không được lâu dài.

Vì vậy, dù Trì Uyên đã đồng ý ông cụ một cách rõ ràng rằng sẽ chăm sóc tốt cho Cổ Tu.

Đến những giây phút ra đi cuối cùng, ông cụ vẫn không yên tâm.

Bà cụ Trì thở dài: “A Uyên và Cổ Tư.

.

Nửa câu sau bà cụ không nói ra lời.

Người giúp việc nhỏ giọng trấn an: “Tôi thấy hình như hai người họ thân mật lắm.

Bà cụ xoay người vào phòng khách theo lực đỡ của người giúp việc, đi về phía phòng ăn: “Thế à, từ đầu mà thấy được?”
Vừa dứt lời, bà cụ đã nhìn thấy Trì Uyên và Cổ Tư ngồi trong phòng ăn.

Bởi vì bà cụ chưa vào nên Trì Uyên và Phương Kỳ đều ngồi ngay ngắn, cũng không động đũa.

Nhưng Cổ Tư không chịu đựng được, cô cầm muốn muốn ăn luôn.

Trì Uyên đè đũa của cô lại, có lẽ là muốn cô chờ một lát.

Cổ Tư hơi bất mãn, cứ như phải làm trái lại với anh mới được, không dùng đũa được thì muốn giơ tay cầm.

Trì Uyên đổi sang nắm tay Cổ Tư, giữ chặt tay cô dưới bàn ăn.

Có thể thấy từ sự tương tác của hai người họ hiện giờ.

Dường như họ quả thật đã thân quen hơn trước một chút rồi.


Cuộc hôn nhân của hai người họ trước kia diễn ra trong sự quan sát của mọi người.

Họ sống với nhau thế nào, mọi người đều biết cả.

So với thái độ tôn trọng nhau như trước, thoạt nhìn bây giờ bình thường hơn nhiều.

Bà cụ từ từ đi đến: “Được rồi, ăn thôi.


Bấy giờ Trì Uyên mới thả tay Cổ Tư ra, cô liếc xéo anh một cái, rồi cũng chẳng thèm nhìn ai mà cắm đầu ăn luôn.

Bà cụ nhìn Cố Tư: “Hôm nay A Tư đến công ty à?"
Cổ Tư dừng lại, có lẽ cô không ngờ bà cụ sẽ nói chuyện với mình.

Trong miệng vẫn còn cơm, cô nói luôn: “Vâng, đến một lúc.

Bà Trì hơi khó chịu, bà ta nói với Trì Uyên: "Con dẫn cô ta đi làm gì?”
Cổ Tư nói thẳng: "Tất nhiên là lót đường trước để về say tẩy trắng cho con trai bác.

Cô nói móc làm bà Trì nghẹn họng.

- ---------------------------.

 
Chương 105





Tôi nề mặt Trì Uyên thôi Trì Uyên lại không tức giận vì câu trả lời của Cô tư.

Bởi vì nói thật, hôm nay anh mang Cố Tư đến công ty đúng là có ý định ấy.

Bà Trì ngớ ra vài giây, lần này bà không kêu la như trước mà quay sang nhìn bà cụ Trì: “Mẹ, mẹ xem kìa, cô ta nói chuyện với người lớn như thế đấy, nhà ai lại cần con dâu như thế.”
Cổ Tư trừng bà ta: “Ai là con dâu nhà bác? Tôi và Trì Uyên đã ly hôn rồi.

Tôi nói cho bác biết, bây giờ tôi nể mặt Trì Uyên mới tiếp tục giả vờ, nếu bác không vui thì tôi đi ra ngoài nói cho người khác luôn, rằng tôi và cậu chủ nhà họ Trì mấy người chẳng có tỉ quan hệ nào cả.

Bác thấy sao?”
Bà Trì nghẹn họng, không biết nói gì cho phải.


Còn bà cụ Trì chỉ quay sang nhìn Cổ Tư, giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Về sau đừng tùy tiện nói như thế, bị người khác nghe được thì không hay Cổ Tư bày ra vẻ không vui, không nói gì nữa.

Trì Uyên ngồi bên cạnh im lặng gắp cho Cổ Tư một đũa thức ăn: “Được rồi, ăn cơm đi, bận rộn cả ngày rồi.”
Trở về ăn một bữa cũng không yên.
Bà Trì lầu bầu: “Mẹ có nói gì đâu.”
Cổ Tư mím môi, cô cứ nhìn bà Trì không rời mắt: “Hôm nay ông cụ Tùy đến công ty, có lẽ là muốn thăm dò xem rốt cuộc chuyện của tôi với Trì Uyên là thế nào.

Tôi nghĩ có phải cô chủ nhà họ Tùy về nhà nói cái gì không mà đến nổi bên ngoài bắt đầu có người nghi ngờ.

Bà Trì sửng sốt, ngay cả bà cụ Trì cũng rất ngạc nhiên.

Bà cụ nhìn Trì Uyên: “Ông cụ Tùy đến à?” Trì Uyên nói vâng: “Vâng, ông cụ nói là đi ngang qua nên vào thăm.

Trước kia ông cụ Tùy chưa bao giờ đến công ty của nhà họ Trì.

Việc làm ăn của hai nhà không hề dính dáng gì đến nhau, không có chuyện gì mà lại đến thăm công ty nhà họ Trì thế này đúng là khó hiểu.

Bà cụ nhìn bà Trì: “A Kỳ, mẹ còn chưa hỏi con, lúc trước con nói gì với Tùy Mị.”
Bà Trì ấp úng, lúc trước không biết nhiều chuyện như thế, cái gì có thể nói là bà ta đều nói hết Trì Uyên thở dài, nhìn bà Trì và nói: “Có phải mẹ nói cô ta là con và Cổ Tư đã lấy giấy chứng nhận ly hôn rồi không?”

Trên mặt bà ta hiện lên vẻ phức tạp: “Mẹ nói rồi.”
Giọng bà ta nhỏ lại: “Chính là hôm hai đứa đi lấy giấy chứng nhận ly hôn đó, mẹ nói với Mị Mị hôm đó hai đứa đi làm thủ tục ly hôn Trì Uyên suy nghĩ, hỏi tiếp: “Mẹ còn nói gì nữa? Nói hết ra đi”
Bà Trì không dám nhìn bà cụ Trì, bà ta nghĩ ngợi rồi mới lên tiếng: “Sau đó con nói không được để lộ chuyện con và Cổ Tư ly hôn, thế là mẹ nói với Mị Mị con và Cổ Tư xảy ra chút vấn đề, con đi công tác, Cổ Tư đi theo tìm con, đại khái là vậy.”
Cổ Tư cười khẩy, chắc chắn bà Trì không chỉ nói như thế thôi.

Cô không biết xấu hổ quấn lấy Trì Uyên, nằng nặc không chịu từ bỏ các kiểu, nhất định bà ta nói rất nhiều điều như vậy.

Trì Uyên nghĩ: “Nếu có cơ hội thì mẹ nói với cô ta, bọn con chưa làm thủ tục ly hôn, lúc ở Cục Dân chính con và Cổ Tư đổi ý, sau đó con đi công tác thì dẫn Cổ Tư đi cùng, muốn nhân dịp đi công tác này để trao đổi về chuyện của hai người bọn con.

Cuối cùng, mẹ làm sáng tỏ với cô ta rằng con và Cổ Tư không ly dị, bọn con còn muốn cho nhau một cơ hội.

Cách giải thích này khá giống những gì Cổ Tư nói với Trì Cảnh lần trước.

Như thế thì khớp rồi.


Bà Trì đâu dám nói gì khác, bà ta lập tức gật đầu: ‘Được, đƯỢ, được, chuyện này mọi người yên tâm, lúc đó mẹ sẽ n0! với Mĩ MỊ, Mi Mịrất hiểu chuyện, corì bé SẼ không nói lung tung, cỨ tin mẹ”
Cô Tư liếc bà ta một cái rồi tiếp tục ăn cơm.

Xảy ra chuyện như thế nên bà Trì không làm khó dễ nữa mà trở nên đàng hoàng hơn.

Hiền nhiện Cố Tự lại ăn xong trước, có đặt đila xuõng, vừa mới cảm khăn giấy lên la miệng thì bà cụ Trì nói: ‘Ngồi thêm một lát đi, trò chuyện với bà.

Không chỉ Cố Tư mà cả Trì Uyên lân bà.†rì đều bất ngờ.° Bà cụ là một người quy củ, bà cụ không bao gjờ nói chuyện trong lúc ăn.

- ---------------------------.

 
Chương 106





Anh đã đồng ý sẽ tốt với cô Cổ Tư chớp mắt nhìn bà cụ: “Bà à, bà muốn nói chuyện gì.”
Bà cụ gắp một miếng thức ăn: “Con có từng nghe ông nội con nhức đến ông nội của A Uyên không? Con có biết quan hệ của hai người họ trước kia thế nào không?”
Cố Tư sửng sốt, cô cau mày suy nghĩ: “Có nhắc đến nhưng cũng không nói nhiều”
Dường như bà cụ cảm thấy hứng thú: “Nói gì? Con nói cho bà nghe đi.”
Bà cụ và ông cụ Trì rất yêu nhau, nhưng lúc ông cụ qua đời, bà cụ lại là người bình tĩnh nhất, không tỏ vẻ kích động nhất.

Nhưng có vài thứ chưa chắc đã phải biểu hiện trên mặt.

Cổ Tự cảm thấy, chắc hẳn bà cụ là một trong những người đau khổ nhất.
Cổ tự suy nghĩ, rồi nói lại.

Ông cụ nhà họ Cổ nói không nhiều thật, lúc gặp ông cụ Trì, sức khỏe của ông cụ Cố còn kém hơn đối phương.

Ông cụ làm lụng cả đời, cày cấy cả đời, thế nên sức khỏe suy yếu từ sớm.

Ông cụ cũng chỉ có thể giữ chút sức lực nói đơn giản những chuyện trước kia.

Ngày trước, hai ông cụ đều từng đi lính.

Khi ấy trong bộ đội thực hiện nhiệm vụ vài lần, ông cụ Cổ nói mình cứu ông cụ Trì trong một lần làm nhiệm vụ.


Cụ thể cứu thế nào, ông cụ không nói.

Vì vậy hai người họ khá thân nhau.

Chẳng qua khi đó, gia cảnh nhà họ Trì tương đối khá giả.

Còn nhà họ Cổ nghèo, trong nhà thật sự chẳng có gì.

Sau khi giải ngũ, hai người họ mỗi người một nơi.

Thật ra ông cụ Trì có để lại cho ông cụ Cổ phương thức liên hệ, bảo ông cụ có khó khăn gì thì tìm mình.

Ông cụ Cổ cũng là người sĩ diện, biết mình kém người ta rất nhiều, dù khó khăn đến mấy cũng không thể đi tìm ông cụ Trì.

Sau khi chia xa, ông cụ Cổ trở lại quê nhà, bôn ba kiếm sống.

Mãi cho đến sau này, sức khỏe của ông cụ suy yếu, Cổ Tư đưa ông cụ đi bệnh viện khám, gặp được ông cụ Trì cũng có vấn đề về sức khỏe.

Lúc này hai ông cụ mới xem như gặp lại.

Nhắc đến đây, trong lòng Cổ Tư lại cảm thấy khó chịu: “Ông nội con hiếu thắng cả đời, một mình nuôi lớn con, nhưng tôi lại không biết cố gắng, khiến ông ra đi cũng không yên lòng.

Cả đời này, ông cụ Cổ kiên cường lại tự lập, việc gì cũng dựa vào mình.

Chỉ đến cuối cùng, ông cụ mới cầu xin người ta một lần.

Ông cụ cầu xin ông cụ Trì, cầu xin đối phương chăm sóc tốt cho Cổ Tư sau khi mình qua đời.

Bởi vì một câu gửi gắm ấy, Cổ Tư nắng tay trên, kết hôn với Trì Uyên.

Bà cụ dừng đũa, khóe mắt đỏ hoe.

Bà Trì vội vàng lấy khăn giấy đưa cho bà cụ.


Bà cụ lại không khóc, chỉ sụt sịt vài tiếng: “Ông nội của A Uyên lúc ra đi cũng không yên lòng, đến giây phút cuối vẫn không muốn nhắm mắt”
Lúc đó, bà cụ ở ngay bên cạnh trấn an rất nhiều lần, để ông cụ yên tâm lên đường.

Nhưng từ đầu đến cuối, ông cụ vẫn cứ mở to mắt, không chịu buông xuôi.

Trong lòng Cổ Tư rất khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy mất tự nhiên: “Tại con, đều tại con cả.

Trì Uyên một yên một bên, vẻ mặt anh cũng trở nên nghiêm túc.

Trước kia, ông cụ Trì kéo tay anh dặn đi dặn lai.

Bảo anh nhất định phải đối xử tốt với Cố Tư, Khi ấy anh đồng ý.

Nhưng khi ấy, anh cũng có ý nghĩ riêng.

Anh có thể tốt với Cố Tư, sau khi ly hôn đối tốt với cô cũng không khác gì.

Không nhất định phải có ràng buộc hôn nhân mới là đối xử tốt với một người.

Bởi vậy lúc ly hôn, anh rất hào phóng, tiền lẫn nhà đều cho CÔ.

Ngay cả cổ phần của công ty anh cũng chia cho Cổ Tư một ít.

Anh cảm thấy mình làm tốt rồi.


Bà cụ thở dài, đổi đề tài: “Bệnh dạ dày của con, khi nào đi kiểm tra đi.

Bây giờ còn trẻ thì xem nhẹ, đến tuổi như bà rồi con sẽ hối hận”
Bà cụ nói thế làm Cổ Tư khá bất ngờ.

Bà cụ đang quan tâm cô đấy ứ?
Tuy không thể nói là Cô Tư thích bà cụ, nhung một người quan tâm cô thì cô cúng tiếp nhận sự quan tâm này.

Vìthế cô nói cảm ơn bà cụ.

Bà cụ Trì ăn không vào nữa, bà Ụ chậm ãi đứng đậy.

Người giúp việc vội vàng đi đến đỡ bà cụ.

Bà cụ nói muốn nghỉ ngơi, rồi đi lên tầng.

tố Tư ngồi yên tại chô, một lát sau cô cũng đứng dậy: ‘Mọi người ăn…
Gô Chưa ni xong thì Trì Uyên cũng đứng lên: Không ăn nứa, ra ngoài đi dạo chút đi”
- ---------------------------.

 
Chương 107





Lại là Trì Cảnh Cổ Tư chớp mắt, cô vốn dĩ không muốn ra ngoài.

Hôm nay đã đi lại bên ngoài rất nhiều rồi.

Bây giờ cô muốn trở lại phòng và nằm một lúc.

Nhưng, cô nhìn bà Trì đang ngồi đối diện, lập tức gật đầu, “Được ạ, sau khi ăn xong thì ra ngoài đi dạo, dễ tiêu hóa tốt cho sức khỏe.”
Vẻ mặt bà Trì vốn dĩ rất buồn bã, nhưng giờ đã không còn nữa.

Bà ta xụ mặt lại, có chút không vui.

Bà ta không vui, Cố Tư liền vui vẻ.

Trì Uyên rời khỏi nhà hàng trước, Cố Tư theo sau.
Hai người đi về phía vườn hoa.

Bước chân của Trì Uyên hơi dài, Cố Tư vất vả theo sau.


Cô không thể chịu đựng được nữa kêu lên này này này, “Anh đây là đang ra ngoài đi dạo à, anh đang thi đi bộ thì có.”
Trì Uyên dừng lại, quay đầu nhìn Cổ Tư, “Sao lại lùn như vậy, để tiện nhặt tiền à.”
Cổ Tư vô cùng ngạc nhiên.

Trì Uyên không phải là người nói nhiều, cũng không phải là người hay mồm mép.

Dù nói chuyện, anh cũng thường nói về những chuyện rất nghiêm túc.

Cái kiểu vừa mở miệng liền chế giễu này trước đây chưa từng xảy ra.

Cổ Tư mở to mắt, còn nhảy lên, “Sao lại cao như vậy, để tiện làm cột nhà à.”
Trì Uyên quả thực rất cao, dáng người thẳng tāp.

Cộng thêm khuôn mặt đòi mạng người khác, cũng khó trách cô rung động.

Bản thân cô cũng là một người chưa từng trải sự đời.

Thấy người đàn ông đẹp trai như vậy liền động lòng phàm.

Bình thường.

Trì Uyên rũ mắt nhìn Cố Tư, váy vốn dĩ đã ngắn rồi mà lại còn nhảy lên.

Đúng là chê mình không có đủ hở hang.

Anh giơ tay ấn vai Cổ Tư xuống, “Đứng hẳn hoi.”
Cổ Tư không biết chuyện gì nên ngẩng đầu lên nhìn Trì Uyên.

.

Đam Mỹ H Văn
Hai người nhìn nhau một lúc, liền cảm thấy gì đó không đúng.


Có thể là sau khi ly hôn, cũng đã từng làm một số chuyện vượt giới hạn cho nên cả hai đều gượng gạo khó hiểu.

Cổ Tư liếm môi, tìm chuyện để nói, “Này, anh muốn đi dạo ở đầu, hôm đó tôi đến rừng trúc ở sân sau, tôi thấy nơi đó cũng khá tốt.

Trì Uyên nghĩ ngay đến, “Đêm hôm đó?”
Chỉ có đêm hôm đó Cổ Tư đi ra ngoài, trời tối rồi mới quay về.

Cổ Tư gật đầu, “Đúng vậy, buổi tối từ rừng trúc nhìn về nhà họ Trì các anh thấy diện tích khu nhà rất rộng.”
Trì Uyên lại nghĩ đến chuyện khác, “Muộn như vậy rồi, một mình cô ở trong rừng trúc, cô cũng thật là lớn gan.”
Rừng trúc đó không còn nằm trong khuôn viên của nhà họ Trì nữa rồi, ai cũng có thể đi qua.

Chỗ sườn núi này, cô không sợ gặp người xấu sao.

Cổ Tư cười hờ hờ, “Hôm đó tôi đã gặp Trì Cảnh, chúng tôi cùng nhau đến đó.”
Trì Uyên sững sờ, một lúc lâu sau đột nhiên, nụ cười, “Lại là Trì Cảnh.

Không biết anh nghĩ tới điều gì, có chút giễu cợt nói, “Biết trước như vậy, lúc đầu cậu ta nghĩ gì cơ chứ.”
Hả, Cổ Tư nói, “Anh đang nói gì vậy?”
Trì Uyên xoay người đi vào trong vườn, “Không có gì, tôi không quan tâm sau này cô thế nào, nhưng Cổ Tư, cô phải nhớ rằng khoảng thời gian này tránh xa Trí Cảnh ra cho tôi”
Cố Tư bĩu môi cũng đi vào theo, “Tôi biết rồi, có phải anh già rồi không, càng ngày càng dài dòng.

Trì Uyên ngồi xuống băng ghế nhìn Cố Tư, “Già rồi sao”
Anh hơn Cổ Tư năm tuổi.


Cổ Tư ngồi xuống chiếc ghế đan dây bên cạnh, “Sao nào, trong lòng cảm thấy khó chiu à?”
Cô cười khà khà, “Con trâu già như anh gặm cỏ non là tôi, anh khó chịu cái gì.”
Chủ đề này lại có gì đó không đúng lắm.

Sau khi Cổ Tư nói xong, cũng không biết có phải do sự hăng hái vừa rồi vẫn chưa hết không.

Lại nhớ đến chuyện trên giường lúc trước.

Lần cuối cùng ấy, Trì Uyên cắn rất mạnh.

Sau đó khi cô đi tắm soi gương, những dấu vết trên cơ thể cô trông giống như bị bạo lực gia đình ấy.

Trì Uyên cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không giải thích được không ổn chỗ nào.

Hai người lại không có chủ đề gì, cứ như vậy ngồi ở chỗ này.

- ---------------------------.

 
Chương 108: Không Dám Nhìn Cô





Cổ Tư vắt óc suy nghĩ, nên nói gì để cải thiện bầu không khí.

Kết quả là cô chưa kịp nghĩ ra thì đã có tiếng bước chân truyền tới từ bên cạnh.

Cố Tư và Trì Uyên đều quay đầu nhìn sang.
Chỉ một lát sau đã nhìn thấy người đi tới.

Đó là ông hai và Trì Cảnh.

Cả hai đang đi về phía bãi đậu xe.

Ông Hai đang nghe điện thoại, hình như là một dự án của công ty gặp vấn đề, ông ta phải đến đó để giải quyết.
Hôm nay Trì Chúc có bữa tiệc xã giao, nếu phía công ty có vấn đề gì thì đều do ông hai đứng ra giải quyết.

Tình cảm giữa anh em nhà họ Trì không được tốt lắm nhưng phân công rất rõ ràng.

Ông hai và Trì Cảnh đều không nhìn thấy Trì Uyên và Cố Tư.

Trì Cảnh ngồi lên ghế lái, ông hai ngồi ghế phụ lái.


Sau đó xe phóng đi.

Cổ Tự nhìn chằm chằm bãi đậu xe, chép miệng, "Công ty của nhà anh bận rộn như vậy, mỗi năm phải kiếm được bao nhiêu tiền chứ."
Không có cách nào trả lời câu hỏi này được, mỗi năm một khác.

Nói xong, Cố Tư lại nhớ tới chuyện kinh doanh của mình.

Cô vội vàng nói, "Này, trưa mai tôi dẫn anh đến cửa hàng đó xem qua có được không.

Ông chủ kia nói là làm nốt tháng này sẽ không làm nữa, tôi muốn tiếp quản."
Giờ đã là giữa tháng rồi, còn gần nửa tháng nữa.

Trì Uyên nói ừ, "Ngày mai đi xem cũng được, nhưng kinh doanh không phải là chuyện vội vàng như vậy, nếu cô muốn làm thì phải nghĩ cho thật kỹ, là cô tự mình làm sao, cô biết làm không"
Cô nào biết chứ, cô chắc chắn phải tuyển người tới.

Nhưng cô muốn nói chuyện với cô gái kia, cửa hàng của cô ấy đã đóng cửa rồi có muốn về làm thuê cho cô không.

Cảm thấy mùi vị của mấy món đó cũng được.

Cô gái đó chẳng qua chỉ là không có vốn liếng, cô trả lương cho cô ấy cao hơn một chút chắc sẽ được thôi.

Trì Uyên không muốn vội vàng suy nghĩ nhiều như vậy, "Ngày mai tôi qua xem rồi nói tiếp"
Hai người lại ngồi ở đó một lúc.

Cổ Tư lải nhải không ngớt về tính toán của mình và một số kế hoạch trong tương lai.

Nói đến mức bay lên tận trời, rất nhiều điều ngay cả cô cũng cảm thấy như mình uống rượu say rồi nói lung tung.

Nhưng Trị Uyên rất nghiêm túc lắng nghe.

Trước đây anh chưa bao giờ nghe cô nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy.

Khi trời tối, Trì Uyên và Cổ Tự mới quay vào nhà.

Bà cụ và bà Trì đều đã về phòng rồi, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của nhà họ Trì rất đều đặn.


Đương nhiên là trừ những người đàn ông làm việc bên ngoài ra,
Cổ Tư và Trì Uyên cùng nhau đi đến trước cửa phòng.

Hai người cùng nhau mở cửa, sau đó Cố Tự quay đầu lại nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên không nhìn cô, đi thẳng vào trong.

Cố Tư hít một hơi thật sâu, cũng bước vào phòng.

Cô lấy bộ đồ ngủ đã mặc hôm qua ra rồi thay vào, sau đó muốn đi rửa ráy.

Chỉ là vừa quay người, cửa phòng đã bị gõ.

Cố Tư sững sờ, cho rằng chắc là bà Trì.

Cả nhà họ Trì, người có thể đến tận cửa tìm cô cũng chỉ có người phụ nữ này thôi.

Chắc là vì mình cãi lại bà ta trên bàn ăn, lúc đó không thể nổi cáu được nên bây giờ đến dạy dỗ mình.

Cô nghiến răng, không sợ hãi chút nào.

Cổ Tự đứng ở chỗ cũ và chờ đợi, sau đó bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

Lúc này cô mới ưỡn ngực ngẩng đầu, điều chỉnh tư thái ngạo nghễ đi ra mở cửa, "Có chuyện gì sao."

Trì Uyên đang đứng ở cửa, trên tay cầm điện thoại di động của cô.

Cố Tự sửng sốt, không thể ngờ được đó là Trì Uyên.

Trì Uyên đưa điện thoại qua, "Vừa rồi lúc quay về..."
Cổ Tự nhớ ra rồi, lúc trong vườn, cô đặt điện thoại di động lên trên chiếc bàn đá bên cạnh.

Trì Uyên giúp cô cầm điện thoại khi quay về.

Cô có chút muốn sai bảo Trì Uyên, nên đã để Trị Uyên cầm hộ dọc đường.

Cổ Tự chậm rãi nhận lấy chiếc điện thoại, à một tiếng, "Là anh à, tôi quên mất"
Trì Uyên hoàn toàn không dám nhìn Cố Tư.

Bộ đồ ngủ này của cô, bộ đồ ngủ này...!
Có khác gì không mặc đâu.

Trì Uyên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn hành lang, "Tôi về trước đây."
- ---------------------------.

 
Chương 109





Cố Tư mím môi, ừm, sau đó đợi Trì Uyên về phòng của mình rồi cô mới đóng cửa lại.

Dựa vào cánh cửa, không hiểu sao mặt lại nóng như vậy.

Cổ Tư hít thở sâu vài hơi rồi mới quay người đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô nằm trên giường, khiến bản thân không suy nghĩ lung tung.

Cô nam quả nữ, lại là người đã từng phát sinh quan hệ thân mật trong quá khứ, luôn có những xung động không thể giải thích được.

Cô khiến bản thân suy nghĩ về những hành động chứng tỏ Trì Uyên không yêu cô.
Quả nhiên, trái tim từ từ nguội lạnh trở lai.

Cách này rất có tác dụng.Cổ Tư lật người lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.

sống ở sườn núi thật tốt, buổi tối đi ngủ không kéo rèm cũng không sợ bị nhìn trộm.

Nếu nhìn ra từ đây thực sự có thể nhìn thấy sao trời.

Cô chỉ nhìn thấy sao ở ngôi làng nhỏ trước đây của mình.

Một lúc sau, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến.


Cô thở ra và mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Còn bên kia, Trì Uyên vào phòng tắm tắm nước lạnh mới có thể khiến mình bình tĩnh lại.

Anh chắc chắn rằng mình không thích Cổ Tư, nhưng vẫn có cảm giác mỗi khi nhìn thấy cô.

Điều này khiến anh rất phiền muộn.Anh đã quá quen thuộc với cơ thể đó.

Quen thuộc đến mức có thể tự động bỏ qua lớp vải mỏng bên ngoài, trong đầu hiện lên hình ảnh bên trong.

Trì Uyên nằm lên giường, đắp chăn lên rồi cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.

Anh hơi nghi ngờ, không biết quyết định sắp xếp cho Cố Tư ở cạnh phòng mình có đúng không.

Anh luôn cảm thấy hình như có thêm rất nhiều rắc rối thì phải.

Trì Uyên trần trọc trên giường hồi lâu mới ngủ được.

Sau đó cả đêm anh đều ngủ không ngon giấc.

Mơ mơ màng màng mơ thấy rất nhiều thứ.

Còn đều là ở trên giường.

Lần nào Cổ Tư cũng rất tủi thân, bị anhgiày vò không thôi.

Nhưng mỗi lần anh nhìn thấy một Cố Tư tủi thân nhưng không dám nói ra như vậy liền rất khó chịu mà muốn bắt nạt cô nhiều hơn.

Cả đêm đều quanh quẩn giấc mơ như vậy.

Đến nỗi ngày hôm sau khi Trì Uyên tỉnh dậy, cảm giác như cả đêm không ngủ.

Rất mệt mỏi.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, anh đi ra ngoài, Cổ Tư cũng vừa hay từ trong phòng đi ra.

Hôm nay cô mặc chiếc váy hoa mà trước đây cô đã mặc ở Tam Á.

Trông không giống như mợ chủ nhà giàu, nhưng lại rất tươi tắn và mới lạ.


Cổ Tư dường như đã quên mất sự gượng gạo đêm qua, nhìn thấy anh liền mỉm cười khi, “Đêm qua anh lén ra ngoài chơi à, anh nhìn anh đi, quầng thâmcũng sắp lộ ra rồi.” Trì Uyên thuận tay sờ sờ mắt mình, “Thật sao?”
Cổ Tư cười hì hì, “Lừa anh đấy.”
Cô đi xuống lầu trước Trì Uyên.

Trì Uyên theo sau.

Hôm nay bà Trì không xuống ăn sáng.

Cổ Tư cảm thấy có lẽ là không muốn nhìn thấy mình.

Thế thì tốt quá, cô cũng không muốn nhìn thấy bà già nhiều lời đó.

Bà cụ đã ăn sáng xong rồi, bà cụ thường dậy rất sớm, ăn trong phòng trước rồi mới ra ngoài.

Trong phòng ăn chỉ có Cổ Tư và Trì Uyên.

Tuy nhà họ Trì ít người ăn cơm ở nhà, nhưng bữa sáng lại rất phong phú.Trì Uyên thích ăn sáng kiểu Tây, nhà bếp liền chuẩn bị bánh mì, sữa bò và trứng gà.

Cổ Tư bắt chéo một chân lên ghế và vươn người lấy một miếng bánh, cô vẫn thích bữa sáng kiểu Trung hơn.

Bên cạnh có dưa muối, Cổ Tư nhét vào trong bánh rồi ăn với cháo.

Hương vị thực sự rất ngon.

Trì Uyên liếc nhìn Cổ Tư, nhếch khỏe miệng, tiếp tục ăn thức ăn của mình.

Cổ Tư gầy nhưng khẩu vị lại không nhỏ, ăn rất nhiều.

Sau khi ăn một cái bánh và một bát chảo, cô còn ăn thêm hai quả trứng gà và vài miếng giăm bông nữa.


Sau đó, ăn thêm một chút trái cây trong giỏ đựng hoa quả.

Trì Uyên thấy Cố Tư như vậy, khẩu vị của bản thân cũng tốt hơn.

Ăn xong, Cố Tư đi rửa tay, vừa ngâm nga hát vừa đi theo Trì Uyên đến bãi đậu xe Lên xe của Trì Uyên, Cố Tự nói, “Hồm nay tôi sẽ không đến cồng ty của anh nữa.

Anh tìm một chỗ nào đó trong thành phố rồi thả tôi xuống là được.”
Trì Uyên không nói gì, trực tiếp lái xe ra ngoài.

Dọc đường, Cố Tư vẫn tiếp tục nói về tước mơ của cô.

Mở tiệm bánh ngọt, có khách liền gọi nhân viên phục vụ tới làm, kHông có khách liền ngồi phơi nắng.

Rồi ngày nào cũng ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, còn có thể đếm tiền mỏi tay.

Trì Uyên vân luôn nghi ngờ, người này vân chưa tỉnh ngủ à.

Anh lái xe vào trung tâm thành phố, sau đó hỏi, “Dừng lại ở ngã tư phía trước.

được không?”
Cô Tư gật đầu: “Được được được, đừng ở đó là được rồi.”
- ---------------------------.

 
Chương 110





Cổ Tư không thực sự muốn đi nơi nào cả, cô chỉ muốn xem xung quanh có cửa hàng bán bánh ngọt nào không.

Sau đó nếm thử hương vị của cửa hàng nhà người ta.

Thực sự không có nhiều cửa hàng bánh ngọt trên con phố này.
Đi được một đoạn mới thấy một quán trà sữa, bên trong có rất nhiều loại đồ uống.

Các loại bánh ngọt thì lại rất ít.

Cổ Tư mua một cốc trà sữa, uống một ngụm rồi chép miệng.

Vị phổ thông.
Càng ngày cô càng cảm thấy việc đầu tư vào cửa hàng lúc trước là một ý kiến hay.

Đi lòng vòng một lúc lâu, cô lại đi đến trung tâm mua sắm xem.

Trong trung tâm mua sắm có cửa hàngbán bánh ngọt, nhưng sau khi nếm thử thì thấy hương vị ở mức trung bình.

Cổ Tư ngồi xuống ghế và vươn vai.

Tâm trạng rất tốt.


Cô lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh tự sướng và đăng nó lên trang cá nhân.

Sau đó ra ngoài bắt xe và trở về nơi ở của mình.

Cổ Tư mua ga trải giường và vỏ chăn mới, ném ga và vỏ chăn Trì Uyên đã để lại trước đó đi.

Sau này căn nhà này sẽ là của cô, ngoại trừ một số vật dụng lớn cô không vứt đi, cô thay toàn bộ đồ vật nhỏ bằng những thứ mình thích.

Thay ga trải giường xong, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Thoải mái.

Lề mề mãi đến trưa, cô mới đứng dậy xuống lầu nấu cơm.Hôm qua đã mua rất nhiều đồ ở đây, cô định tự mình ra tay.

Đối với Cổ Tư mà nói nấu ăn không khó, trước đây cô đã từng sống với ông nội, trong nhà đều là cô nấu cơm.

Còn rắc rối hơn bây giờ rất nhiều.

Cổ Tư nấu cơm, sau đó làm súp lơ xào tỏi, thịt lợn xào và canh.

Ăn một mình thì hơi nhiều, nhưng cũng không sao.

Như vậy mới giống như đang sống.

Cổ Tư cũng chụp ảnh món ăn vừa nấu đăng lên trang cá nhân.

Kết quả mới ngồi xuống chưa đầy một phút điện thoại đã đổ chuông.

Là Tử Thư gọi.

Cổ Tư hơi kinh ngạc, nhanh chóng bắt máy, “Chuyện gì?”
Tử Thư chậc chậc hai tiếng, “Cô đang ởđâu vậy, còn tự nấu ăn.”
Cổ Tư nhìn thời gian, quả thực Tử Thư đã tan ca rồi.

Cô ăn một miếng cơm, “Ở nhà của tôi, sao hả, anh kiểm tra nhân viên liền kiểm tra lên đầu tôi luôn rồi sao?”
Tử Thư cười hì hì, “Không phải, tôi nào dám chứ, chỉ là thấy ảnh cô đăng trên trang cá nhân ấy, mấy món này trông rất ngon.” Cổ Tư hừ hừ, “Ngon cũng không cho anh ăn.”
Nói xong liền cúp máy.

Tử Thư cầm điện thoại, chẹp miệng, “Người phụ nữ này lật mặt nhanh thật đấy.”
Trì Uyên không nói gì, chỉ đợi thang máy đi lên, anh bước vào.


Tử Thư nhanh chóng theo vào.

Những người khác đã đi rồi, bây giờ chỉcó hai người họ ở đây.

Trì Uyên không có bất kỳ biểu cảm gì, vẫn giống như trước đây.

Tử Thư có chút không quản được cái miệng của mình, “Anh nói xem, Cố Tiểu Tư thế mà lại ăn một mình, bản thân biết nấu ăn, lại không xa chỗ chúng ta lắm, chẳng lẽ không thể gọi chúng ta đến đó cho vui sao.

Cô bé này, hôm nào tôi gặp được nhất định phải dạy dỗ một trận mới được.”
Một lúc sau Trì Uyên mới nhìn Tử Thư, “Từ khi nào mà quan hệ của hai người lại tốt như vậy?”
Tử Thư sửng sốt, anh ta và Cổ Tiểu Tư có quan hệ rất tốt sao?
Cũng không tốt lắm mà.

Chỉ là có thể nói bất cứ điều gì.

Không cần kiêng dè nhiều như vậy.

Tử Thư cau mày, “Khi tôi quen Cổ Tiểu Tư, cô ấy rất tùy hứng, tôi và cô quan hệ khá tốt.”
Anh ta gặp Cố Tư ở nhà thờ tổ của nhà họ Trì.

Một cô gái thẳng thản.

Bị bà Trì dạy dỗ đến mức không ngẩng đầu lên được.

Anh ta thấy vậy cảm thấy không yên tâm, đợi sau khi bà Trì đi khỏi.

Anh ta mới đến an ủi Cố Tư.


Khi đó, Cố Tư nở nụ cười, “Bà già kia nói gì tôi đều coi bà ta như đánh rắm’.

Tử Thư nhớ rất rõ lời này.

Có thể là vì câu nói này, phương thức chung sống của Tử Thư và Cố Tư đã được định.

Đương nhiên, những điều này không thể nói với Trì Uyên được Bà Tri là mẹ của Trì Uyên.

Trì Uyên chế nhạo, “Cậu có thể làm bạn với Cố Tư của trước đây…”
Anh chưa nói hết lời, nhưng ý chê bai trong đó rất rõ ràng.

Tử Thư tiện mồm nói, “Anh và Cố Tư của trước đây là vợ chồng.”
Trì Uyên sửng sốt, đúng thế, là vợ.

chồng, chuyện vợ chồng họ cũng đã làm tồi Lời nói dịu dàng trong những đêm quấn quýt, hoặc trong khi quấn quýt đó.

Tất cả đều xảy ra giữa hai người.

Biểu cảm của Trì Uyên khựng lại, trong mắt hiện lên một tia mê man.

- ---------------------------.

 
Chương 111





ChưƠNG 111 Anh thích cô gái như thế nào
Trì Uyên cùng Tử Thư ăn trưa, hai người trò chuyện về công việc trong bữa ăn.

Khi bên này ăn xong, Cổ Tự gọi điện tới.

Trì Uyên vẫn nhớ chuyện Cổ Tự nói nhờ mình đi xem cửa hàng giúp.
Anh bắt máy, Cố Tư ở đầu dây bên kia rõ ràng là đã ăn no, khi nói chuyện còn nấc.

Trì Uyên cho Cố Tư địa chỉ của mình bảo cô đến, khi ăn xong sẽ đi cùng cô.

Cố Tư vui vẻ nói lời cảm ơn, sau đó cúp máy.

Tử Thứ rõ ràng nghe thấy giọng nói của Cổ Tư, "Động tác nhỏ này của Cố Tiểu Tự ghe rất giòn"
Trì Uyên đặt điện thoại xuống, "Thích không?"
Tử Thư có vẻ hơi sợ hãi, "Sếp, lời này anh đừng nói lung tung."
Trì Uyên không nói.

Tử Thư nhanh chóng giải thích, "Tôi thích loại phong tình vận chủng.

Cố Tiểu Tư không được, trông nhỏ quá"
Nhỏ à?
Trì Uyên nhớ tới dáng vẻ của Cô Tư khi mặc bộ đồ ngủ gợi cảm tối hôm qua.


Cả phía trước và phía sau đều rất cong.

Không hề nhỏ.

Cơ thể của Cố Tư thuộc dạng biết chọn chỗ phát triển.

Chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần nhiều thịt thì nhiều thịt.

Cảm giác khi sờ rất tốt.

Ế, lại suy nghĩ lệch lạc rồi.

Trì Uyên nhanh chóng thu lại suy nghĩ của mình.

Khi họ ăn cơm, Cổ Tư cũng bắt xe đến rồi.

Tử Thư thích hóng chuyện của Cố Tư, tự nhiên cũng đi theo xem sao.

Khi chiếc xe đến tiệm bánh ngọt theo sự chỉ dẫn của Cố Tư, trong cửa hàng bánh ngọt vẫn không có người.

Tử Thư chỉ nhìn lướt qua liền lắc đầu, "Trang trí này đúng là quá quê mùa, không thu hút chút nào."
Trì Uyên ngồi trong xe nhìn cửa hàng, "Vị trí rất tốt, trang trí quả thực không được, tên cửa hàng cũng không hay, không có gì mới mẻ."
Nói xong ba người đi xuống xem xét tình hình bên trong cửa hàng.

Cô gái ở quầy thu ngân vẫn đang xem điện thoại của mình, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang.

Cô ấy vừa nhìn liền nhận ra Cố Tư, "Là cô à, hôm nay muốn ăn gì."
Cố Tư đi qua gọi một ít bánh ngọt và trà sữa, đều mua mang đi.

Trì Uyên nhìn quanh cửa hàng.

Diện tích không lớn lắm, nhưng trang trí bên trong chắc chắn có vấn đề.

Rõ ràng là có thể rất đơn giản và sạch sẽ.

Trang trí lúc này trông vừa rẻ tiền vừa dính líu.

Khi Cố Tư thanh toán, thử hỏi cô gái rằng thật sự không làm nữa à.

Cô gái tỏ ra rất kiên quyết, "Không làm nữa, tôi bây giờ ấy à, không thua lỗ đã là may lắm rồi".


Cố Tư gật đầu, "Thật ra, tôi thấy mở một cửa hàng ở đây cũng rất tốt."
Cô chớp mắt, "Hay là tôi mua lại cửa hàng, cô có muốn làm cùng tôi không"
Cô gái sửng sốt, sau đó bật cười, "Tôi thấy cô là người tốt, nói thật với cô, mở cửa hàng bánh ngọt ở nơi này không có lợi gì.

Cô nhìn xung quanh đi, một cửa hàng cũng không có, chỉ có mỗi cửa hàng tối thôi, kết quả còn chẳng có khách nào đến, ở đây thật sự không được, đừng lãng phí tiền"
Cố Tư chỉ cười cười.

Lần này không nói gì.

Chờ Trì Uyên xem xong, mấy người cùng nhau đi ra ngoài.

Khi lên xe, Trì Uyên nói, "Trang trí lại cửa hàng thì chắc là được."
Xung quanh đó không có cửa hàng tương tự nào nên tính cạnh tranh không cao.

nhỏ.

Hơn nữa đây cũng là vị trí náo nhiệt trong thành phố, lưu lượng khách thực ra không hề
Nghe Trì Uyên nói vậy, trong lòng Cố Tự cảm thấy yên tâm rồi, "Đồ tôi mua vừa nãy, chiều này sẽ cho mọi người nếm thử.

Bây giờ hai người vừa ăn cơm xong, lúc này nhất định sẽ không thể nếm ra được vị gì."
Trì Uyên lái xe quay lại công ty của nhà họ Trì.

Cố Tư cũng đi theo.

Bởi vì ngày hôm qua đã lộ mặt rồi, tuy rằng hôm nay tới nhân viên đều nhìn qua, nhưng cũng không khoa trương như ngày hôm qua.

Cổ Tự đến phòng làm việc của Trị Uyên, vẫn chưa đến giờ làm việc nên Trì Uyên ngồi trên ghế nghỉ ngơi.


Cổ Tự dựa vào ghế sofa và bắt đầu nói về chuyện thiết kế.

Cửa hàng nhà người ta vẫn chưa chuyển nhượng, cô đã nghĩ xong cửa hàng mở ra sẽ tổ chức những hoạt động gì rồi.

Trì Uyên dựa ở đó nhìn Cố Tư giơ đầu ngón tay ra đếm.

Cô khoanh chân ngồi trên ghế sofa, váy hơi dài che chân cô.

Nhìn từ bên cạnh, khuôn mặt rất nhỏ nhắn.

Anh thích một cô gái như vậy sao?
Đương nhiên là không thích rồi.

Mặc dù anh không giống như Tứ Thư, thích người phong tình vạn chủng, nhưng cũng thích kiểu con nhà khuê các.

Anh thực sự không có hứng thú với kiểu con gái nhà bình dân.

Trì Uyên từ từ nhắm mắt lại.

Nhưng tiếng ồn bên tai vẫn không hề suy giảm.

- ---------------------------.

 
Chương 112: Tiểu Yêu Tinh Dính Người





Vào buổi chiều, Cổ Tự chuẩn bị bánh ngọt và trà sữa cô đã mua cho Trì Uyên và Tử Thư.

Khi cô đưa đồ cho Tử Thư thì vừa hay nhìn thấy Trì Cảnh.

Hai người vô tình gặp nhau.
Trì Cảnh và nhân viên vừa hay đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy Cố Tư liền gật đầu với cô.

Cố Tư hơi ngượng ngùng.

Cô cầm trà sữa và bánh ngọt trên tay.

Đều bị người ta nhìn thấy mất rồi, nếu không mang một phần sang có vẻ không hay lắm.
Vì vậy, Cố Tư từ phòng Tử Thư đi ra rồi vào phòng trà mở tủ lạnh ra lấy thêm một phần nữa.

May mà đã mua rất nhiều.

Cô mang qua cho Trì Cảnh.

Trì Cảnh trong phòng làm việc, đang cầm văn kiện kiểm tra số liệu.

Sau khi Cố Tự đẩy cửa ra, cười với anh ta, "Tôi mua lúc trưa, mua nhiều hơn hai phần nên mang qua cho anh một phần."
Cô đi tới và đặt lên bàn làm việc của Trì Cảnh.

Trì Cảnh sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng nói lời cảm ơn.


Cố Tư xua tay, "Không cần, không cần, tôi còn đang sợ anh không thích, anh ăn trước đi, tôi không quấy rầy anh nữa."
Cô quay người định rời đi, nhưng Trì Cảnh lại nói, "Cô giấu Trị Uyên đến đây đúng không."
Cố Tự sửng sốt, sau đó quay lại nhìn Trì Cảnh, buồn cười.

Cái miệng này của cô gì cũng dám nói, "Trì Uyên à, bây giờ coi chừng tôi kinh lắm, rất sợ mất tôi, tiểu yêu tinh dính người này ấy à, tôi thật không biết phải làm sao"
Nói xong, cô cười ha hả, xua tay rồi mở cửa đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng liền không cười nữa.

Bản thân cô cũng không tin những lời vừa rồi.

Nhưng nếu Trị Uyên thực sự như vậy thì tốt quá.

Cô nhất định phải đòi lại tất cả những đau khổ mà cô đã phải chịu trong quá khứ.

Để cho anh biết thế nào là yêu mà không có được.

Cổ Tự lang thang trở lại văn phòng của Trì Uyên.

Trì Uyên đang nghe điện thoại.

Thấy Cổ Tự đi vào, anh nói biết rồi sau đó cúp máy.

Vì vậy Cổ Tư cũng không biết ai đã gọi tới.

Trì Uyên đã ăn một chút bánh ngọt và trà sữa bên cạnh rồi, chắc là anh không thích món này lắm nên đều đã đặt xuống.

Anh nhìn máy tính và nói với Cố Tư, "Chiều mai sẽ có một bữa tiệc, cô đi với tôi."
Cố Tự sửng sốt.

Nhìn chằm chằm Trì Uyên.

Trì Uyên đợi nửa ngày không nhận được câu trả lời của Cổ Tự nên anh rời mắt từ máy tính lên khuôn mặt cô.

Cổ Tự nhìn anh, "Bắt buộc phải tham gia sao?"
Trì Uyên chớp mắt nói thật, "Không phải bắt buộc, nhưng nếu như cô đi thì hiệu quả sẽ tốt
hơn."
Cố Tư lại hỏi, "Trước đây khi tham gia những hoạt động như thế này thì anh thường đưa ai đi."
Trì Uyên sững sờ, chậm rãi cau mày.

Cổ Tự cười, "Tò mò, tôi chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác."

Trì Uyên nghĩ về loại hoạt động này trong quá khứ.

Tuy không nhiều nhưng cũng đã từng tham dự.

Anh chưa từng đưa Cố Tư tới tham dự cùng.

Đôi khi anh đưa Tử Thư tới, đôi khi chỉ một mình.

Dù gì thì anh cũng đã kết hôn rồi, cho dù quan hệ của anh và Cố Tư không tốt, anh cũng không thể công khai đưa người phụ nữ khác đến dự tiệc như vậy.

Trì Uyên nói, "Tôi chưa từng dẫn theo người phụ nữ nào khác."
Cổ Tự gật đầu, "Được thôi."
Câu này, Trì Uyên coi như cô đã đồng ý.

Anh lại nói thêm, "Muộn một chút, tôi sẽ đưa cô đi đặt may lễ phục.

Cô chưa tham gia bao giờ, lần này trang trọng hơn."
Cố Tư mím môi, "Chỉ cần đến lúc đó anh không cảm thấy tôi làm mất mặt anh là được."
Cô đi tới dựa vào sofa, ánh mắt rơi vào khoảng không, trên mặt mang theo ý cười.

Nhưng bộ dạng này của cô đột nhiên khiến Trì Uyên cảm thấy khó chịu.

Trước đây, thực ra anh đã nghe bà Trì mắng nhiếc Cố Tư rất nhiều lần.

Nói rằng thân phận của cô như thế này nếu ra ngoài sẽ làm mình mất mặt.

Cổ Tư lần nào cũng không lên tiếng, mím chặt môi và cúi đầu.

Giống như chấp nhận số phận, giống như buồn bã.


Nghe những lời như vậy, thật ra anh cũng không thoải mái.

Nhưng nhìn thấy phản ứng của Cố Tư khiến anh càng thêm phiền muộn.

Anh ghét bộ dạng vâng vâng dạ dạ, thận trọng từng li từng tý của cô.

Trong lòng anh rất khó chịu khi thấy cô như vậy.

Một lúc lâu sau, Cổ Tư liếc nhìn Trì Uyên, "Phải rồi, mấy món kia mùi vị thế nào? Anh thấy có được không?"
Trì Uyên không thích đồ ngọt cho lắm, chủ yếu là vì cảm thấy ngấy.

Nhưng hương vị của mấy món này cũng được, có một miếng bên trong còn có vị socola rất đậm.

Khiến anh cảm thấy ăn thêm vài miếng nữa cũng có thể chịu đựng được.

Vì vậy, anh suy nghĩ rồi gật đầu.

Cổ Tự lập tức bật cười, "Nếu anh thấy được thì tôi nghĩ mình có thể thử xem sao, tôi tin vào mắt nhìn của anh."
Trong mắt cô dường như có ánh sao, khiến Trì Uyên hơi choáng váng.

Trì Uyên không kìm được, nhìn Cố Tư thêm một hồi.

- ---------------------------.

 
Chương 113: Sao Tôi Lại Gặp Anh





Trì Uyên không nói gì nữa.

Cổ Tự biết Trì Uyên không thích ồn ào nên sau đó chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên.

Cô cũng không xem điện thoại, cả người thả lỏng.
Trì Uyên đã bắt đầu làm việc thì sẽ không quan tâm đến điều gì.

Lúc thì gọi cấp dưới đến để sắp xếp lại tài liệu, lúc thì sẽ ra ngoài giao việc.

Anh không chú ý đến Cổ Tự như rất nhiều lần trước đó.

Cổ Tư ngồi trên ghế sofa, không lâu sau bắt đầu ngáp.
Thực ra trong văn phòng của Trị Uyên có phòng nghỉ.

Thỉnh thoảng Trị Uyên hay nghỉ trưa bên trong.

Cửa phòng nghỉ đang đóng, Cố Tư hoàn toàn không biết có gì đằng sau cánh cửa.

Vốn dĩ cô muốn nằm trên ghế sofa ngủ một giấc, nhưng cô cảm thấy như vậy có hơi khoa trường.

Tư thế ngủ của mình không tốt lắm, cô cũng biết điều này.

Trì Uyên đang làm việc nghiêm túc ở bên kia, còn cô thì nằm ngửa ngủ ở bên này.

Thực sự có chút không thích hợp.


Thế là cô lăn lộn trên ghế sofa nửa ngày.

Cuối cùng, dựa vào góc ghế sofa ôm gối mà ngủ thiếp đi.

Trì Uyên bận rộn rất lâu mới giao lại hết công việc đang làm cho cấp dưới.

Khi anh ngẩng đầu lên liền thấy Cố Tư đã ngủ rồi.

Tư thế này của cô nhìn có chút tủi thân và ấm ức.

Cả người co tròn lại trong góc ghế sofa.

Vốn dĩ đã trông rất gầy và nhỏ bé, co lại như thế này người khác hầu như không thể chú ý đến cô được.

Anh chậm rãi đứng dậy đi đến đứng bên cạnh ghế sofa.

Cố Tư hoàn toàn không phát hiện ra, nghiêng đầu ngủ ngon lành.

Phải một lúc lâu sau, Trì Uyên mới thở dài, cúi người nhẹ nhàng bể Cố Tư lên.

Cổ Tự mở mắt rồi, nhưng cả người vẫn còn đang mơ màng.

Cô vươn tay ôm cổ Trì Uyên cọ vào trong lòng anh.

Trì Uyên đi đến phòng nghỉ và đặt Cố Tư lên giường.

Cổ Tự lật người, quay lưng về phía Trị Uyên ôm chặn ở bên cạnh.

Chiếc váy hoa dại khẽ vén lên.

Cũng không bị lộ quá nhiều.

Trì Uyên cúi xuống giúp cô kéo lại.

Nhưng khi anh vừa đứng lên, Cố Tư lên tiếng.

Giọng cô mơ hồ, không rõ là tỉnh hay mê.

Cô nói, "Trì Uyên, tại sao tôi lại gặp anh chứ."
Trì Uyên sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Tự hồi lâu.

Nói thế nào nhỉ, anh thực sự cũng không thể hiểu được.


Tại sao anh lại gặp một cô gái như vậy.

Nếu Cố Tư không xuất hiện, cuộc sống hiện tại của anh hẳn sẽ khác.

Theo thỏa thuận, cô kết hôn với Tùy Mị.

Mặc dù không qua lại thân thiết gì với Tùy Mi, nhưng Trị Uyên cảm thấy Tùy Mị chắc sẽ là một người vợ tốt.

Hơn nữa, bà Trì thích Tùy Mi, hai người chắc chắn sẽ chung sống rất hòa hợp.

Sau đó cuộc sống hôn nhân chắc chắn sẽ rất suôn sẻ.

Bây giờ, có khi đã có con rồi.

Quỹ đạo của cuộc đời đều rất bằng phẳng, suôn sẻ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trị Uyên cảm thấy bối rối.

Hoặc là có thể nói rằng, chỉ cần nghĩ đến tình trạng hiện tại.

Anh lờ mờ có chút muốn phát điên.

Không thể giải thích được tại sao.

Hơi khó chịu, hơi bực bội.

Trì Uyên xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ.

Sau khi đóng cửa, anh trở về chỗ ngồi của mình.

Buổi chiều anh có rất nhiều việc, nhưng không hiểu vì sao bây giờ anh không tiếp tục làm được nữa.


Anh dứt khoát dựa vào ghế, cả người thả lỏng.

Mới ngồi được mấy phút, chuông điện thoại reo lên.

Là tin nhắn gửi đến.

Bây giờ, ngoài những tin nhắn bán hàng hay tin rác ra thì rất ít người gửi tin nhắn.

Trì Uyên cầm lên xem, hơi ngạc nhiên.

Là Tùy Mị gửi tin nhắn tới.

Cô ta nói rằng hôm qua mới biết tin ông cụ Tùy đến, nghĩ là chắc là đến vì cô ta.

Cô ta nói rằng rất xin lỗi, chắc ông cụ Tùy đã hiểu lầm chuyện gì đó.

Tùy Mị nói rất thẳng thắn làm Trì Uyên không thể tìm ra vấn đề gì.

Anh tiện tay trả lời: Không sao.

Đầu bên kia không có động thái gì nữa.

- ---------------------------.

 
Chương 114





Cổ Tư không biết mình đã ngủ trong bao lâu, tỉnh dậy có chút lờ mờ.

Nhìn xung quanh, cô hoàn toàn không biết căn phòng này là đâu.

Cổ Tư bình tâm lại rồi mới xuống giường ra mở cửa.
Trì Uyên không có ở trong văn phòng, ở đây trống không.

Cô vươn vai và quay đầu lại nhìn phòng nghỉ.

Quả nhiên người có tiền lúc nào cũng không quên hưởng thụ.

Thì ra trong phòng làm việc còn một căn phòng để nghỉ ngơi.
Là cô hiểu biết hạn hẹp rồi.

Cố Tư suy nghĩ, thực ra nếu cô mua lại cửa hàng bánh ngọt, có lẽ cô cũng có thể làm như vậy.

Xây một căn phòng nghỉ.Cổ Tư đi tới ngồi lên ghế sofa, xem thời gian, cũng không ngủ bao lâu.

Còn rất lâu nữa mới tới giờ tan làm.

Cô thực sự rất nhàm chán.

Vì vậy, cô suy nghĩ một lát rồi đi ra khỏi văn phòng.


Lần này không lang thang trong công ty nhà họ Trì nữa.

Cô đi xuống bằng thang máy và đi ra ngoài.

Quang cảnh buổi chiều, người ra vào tấp nập.

Cổ Tư đứng ở cổng công ty nhà họ Trì một lúc rồi đi dọc theo con đường bên cạnh.

Xung quanh đây đều là các tòa nhà văn phòng, bầu không khí thương mại nồng đậm.

Cô chưa bao giờ đến những nơi như thế này trước đây, thực sự rất mới lạ.Cách đó không xa có một chuỗi cửa hàng chụp ảnh cưới.

Cửa hàng rất lớn, Cổ Tư đi ngang qua vừa hay nhìn thấy chiếc váy cưới được đặt ở phía bên kia cửa kính.

Cô dừng lại.

Lúc trước khi kết hôn với Trì Uyên, đám cưới rất phong quang.

Nhưng đám cưới phong quang đó lại khiến cô hoảng hốt.

Cô chưa bao giờ thấy một sự kiện lớn như vậy, thực ra lúc đó cô rất sợ hãi.

Nhà họ Trì lại có nhiều quy tắc, lúc đó bà Trì sai người giúp việc đến nói chuyện với cô gần như cả đêm.

Nói với cô ngày hôm sau cần chú ý cái gì, sẽ gặp ai và phải có biểu cảm gì.

ở trong ngôi làng cũ của mình cô thấy những người khác kết hôn sẽ như thế nào.Những người đó đều cười khà khà rất vui vẻ.

Nhưng khi đến lượt cô, cô hoàn toàn không thể cười nổi.

Cổ Tư tiến lại gần hơn và nhìn chiếc váy cưới bên trong cửa kính.

Nghe nói chiếc váy cưới lúc đó của cô đã được mua ở nước ngoài bằng một khoản tiền lớn, sau đó được vận chuyển về bằng đường hàng không.

Vì muốn thể hiện nên lúc đó bà Trì đã giới thiệu với cô về chiếc váy cưới này hồi lâu.

Nói trên đó có bao nhiêu viên kim cương, đều được thêu thủ công lên trên.

Cô không biết nhiều về những thứ này, chỉ cảm thấy mặc chiếc váy cưới đó rất mêt.

Quá nặng.


Chiếc váy cưới đó giờ vẫn được đặt trong một căn phòng tại tòa nhà chính của nhà họ Trì.

Thật đáng tiếc.

Cho dù Trì Uyên tái hôn, Tùy Mị cũng sẽ không bằng lòng dùng thứ cô đã từng dùng rồi.

Đắt như vậy, thế mà bị lãng phí như thế.

Trong tiệm áo cưới có khách, có thể thấy nhân viên phục vụ chạy qua chạy lại, trên tay còn cầm các loại hộp quà.

Cổ Tư nhìn chằm chằm vào bên trong, có phần tiếc nuối.

Cô vốn nghĩ rằng một cô gái cả đời chỉ lấy một người chồng như mình mặc váy cưới một lần trong đời là đủ rồi.

Nhất là lúc đó khi kết hôn còn bị giày vò mất nửa cái mạng, cô còn thề độc với bản thân mình rằng cả đời này chỉ kết hôn một lần này thôi.

Kết quả là, tự vả mặt chỉ đến muộn chứ kiểu cũng đến.Còn chưa đầy một năm, ông trời đã cho có một cơ hội nữa.

Cổ Tư thở dài, quay người tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một đoạn xa, Cổ Tư mới nhìn thấy trạm xe buýt.

Cô đi tới ngồi xuống chiếc ghế dài ở trạm xe buýt.

Bây giờ trạm xe buýt không có người, đang trong giờ làm việc, nên bên ngoài có rất ít người đi lại.

Cổ Tư chỉ ngồi ở đây không muốn đi đâu cả.

Người đi qua đi lại, xe đi rồi lại dừng, vô tri vô giác.


Cổ Tư nhìn những chiếc xe qua lại trước mặt, thực ra trong một thời khắc nào đó có chút mù mịt.

Cô không biết tương lai của mình ở đâu, không biết con đường tương lai sẽ đi về đâu.

Cố Tư lấy điện thoại ra, chắc bây giờ Trì Uyên đã quay trở lại văn phòng rồi Không biết có phát hiện cô không có ở đó không.

Chỉ là, không có một tin nhắn hay một cuộc điện thoại nào.

Cô thở dài, không biết mình thất vọng vì điều gì Dù sao cũng không ai quan tâm, cô dứt khoát ngồi luôn ở đây.

Thực ra ngồi ở đây cũng không khác gì ngồi trong phòng làm việc của Trì Uyên.

Cho đến tận khi trời tối, cuối cùng Trì Uyên cũng gọi điện đến.

Cố Tư cũng không giả bộ, bắt máy.

Giọng Trì Uyên không nhanh không chậm, “Cô đang ở đâu?” Cố Tư báo lại địa chỉ của mình, kết quả chỉ nghe thấy Trì Uyên nói, “Đi xa như vậy làm gì?”
Cũng không rõ là giọng điệu thiếu kiên nhẫn hay nghỉ hoặc.

Cố Tư mím môi, cúp máy luôn.

- ---------------------------.

 
Chương 115





Khi Trì Uyên lái xe đến, đúng lúc có người đến bắt chuyện với Cổ Tư.

Chàng trai trông giống như sinh viên đại học, sáng sủa đẹp đẽ.

Nói là thấy Cổ Tư ngồi ở đây rất lâu rồi, hỏi cô có phải đã gặp rắc rối gì rồi không.
Cổ Tư đứng dậy, có chút ngượng ngùng, “Không phải, không phải, tôi đang đợi người.”
Chàng trai sờ đầu, “Cô học trường nào, có khi chúng ta còn cùng đường.”
Cổ Tư càng ngượng ngùng hơn, cô hoàn toàn chưa bao giờ học đại học.

Cô xua tay, “Tôi không phải sinh viên.”
Chàng trai sửng sốt, sau đó nở nụ cười, có chút mắc cỡ, “Nhìn cô rất trẻ.”
Cố Tư mím môi, không biết nên nói gì.

Thực ra xe của Trì Uyên đã tới rồi.Khi cách một khoảng, anh liền nhìn thấy Cổ Tư và chàng trai kia.

Sắc mặt chàng trai hơi ửng hồng, thoạt nhìn liền biết là đang ngượng ngùng.

Trì Uyên chế nhạo.

Người như Cổ Tư phù hợp hơn với kiểu con trai như thế này hơn.

Nhìn khung cảnh hai người đứng cạnh nhau rất hợp.


Anh từ từ lái xe tới, vốn dĩ cho rằng sẽ phải đợi thêm một lúc, kết quả Cổ Tư đã đuổi chàng trai kia đi rồi.

Khi chàng trai rời đi, dường như không nỡ, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn cô.

Cổ Tư thở ra, vừa quay người liền nhìn thấy xe của Trì Uyên.

Cô thu lại tất cả biểu cảm trên mặt mình, bước đến mở cửa xe.

Trì Uyên mỉm cười, “Nhân duyên cũng khá tốt đấy.”Cổ Tư liếc nhìn anh, ừ một tiếng, “Anh không thích, nhưng người khác lại rất trân trọng.”
Trì Uyên không lên tiếng, nhấn ga lái xe di.

Dọc đường hai người không nói chuyện với nhau, Trì Uyên cũng không hỏi Cổ Tư tại sao lại tự mình chạy ra ngoài.

Cố Tư cảm thấy chắc là Trì Uyên không quan tâm.

Dường như từ trước đến giờ anh chưa từng quan tâm đến cô.

Giống như vừa rồi, Trì Uyên rõ ràng đã đến rất lâu rồi, cũng nhìn thấy chàng trai kia chủ động bắt chuyện.

Nhưng anh không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào cả.

Anh thực sự không để ý.

Thực ra cô đã nhận ra điều này từ trước rồi.Nhưng bây giờ phát hiện vẫn khiến cô hơi khó chịu.

Xe đi một vòng, rời khỏi trung tâm thành phố hưởng và về phía ngoại ô.

Nhưng cũng không đến khu ngoại ô.

Đến đoạn giao nhau giữa nội thành và ngoại thành, Trì Uyên quay đầu xe đi vào một ngõ nhỏ.

Cuối ngõ hình như có một ngôi nhà.

Cửa của ngôi nhà này đang mở.

Còn chưa vào trong, Cổ Tư đã nghe thấy tiếng Côn khúc Kinh kịch ê a vang lên bên trong rồi.

Dù sao cô cũng không hiểu thuộc thể loại gì.


Chỉ từng thấy trên ti vi.

Ngõ tương đối hẹp nhưng diện tích bên trong lại rất rộng.

Trì Uyên lái xe vào trong nhà.Ngay khi xe vừa dừng lại, một người đàn ông mặc áo tăng bước ra.

Đeo một chuỗi hạt Phật lớn quanh cổ.

Người đàn ông mỉm cười nhìn Trì Uyên mở cửa xe bước xuống, “Cuối cùng cũng tới rồi.”
Cổ Tư đi theo, vì không quen biết nên không nói gì.

Người đó quay đầu lại nhìn Cố Tư, “Cô gái này trông rất non nớt.

Hai người đã kết hôn được gần một năm rồi, trông cô ấy còn trẻ hơn so với lúc mới kết hôn.”
Trì Uyên cười cười, “Lúc đó trang điểm hơi đậm nên mới trông như vậy.”
Người mặc áo tăng mời hai người đi vào, “Đi thôi, đã chuẩn bị xong hết rồi.”
CỐ Tư đi theo Trì Uyên vào, bên trong căn nhà được trang trí theo phong cách cổ, thoạt nhìn liền biết là cuộc sống của những người giàu có.

Thế mới nói, có tiền thật tốt.

Muốn hưởng thụ như thế nào thì hưởng thụ như thế đó.

Trong phòng còn có người khác, là một người đàn ông để bím tóc dải.

Người đàn ông đó rất hiền hòa, vừa nhìn thấy Cố Tư liền vây tay, ‘Đến đây đi, đã nghĩ ra mẫu chiếc váy như thế nào.

chưa.”
Cố Tư sửng sốt, cô cảm thấy người mặc áo tăng vừa rồi trông không giống nhà thiết kế.


Cố Tư đi tới và mở một bức ảnh trong điện thoại ra, “Tôi không biết chính xác tôi muốn mẫu gì, vì vậy tôi chỉ tìm một bức ảnh, đại khái là như thế này.”
Nhà thiết kế xem bức ảnh sau đó lại nhìn Cố Tư, ‘Lại rất phù hợp với khí chất của cô gái trẻ trong gia đình bình thường như cô.”
Nhưng ông ta lại nói, “Được, gần giống mâu này, vậy cô có yêu cầu gì không.”
Cố Tư không hiểu những thứ này, “Tôi tin vào mắt nhìn của ông, cứ theo ý ông là được.

Nhà thiết kế bật cười ngay lập tức, ‘Mợ Trì nói vậy tôi cảm thấy xấu hổ quá”.

Nhưng sau đó ông ta liền đồng ý, “Được, vậy tôi sẽ tự mình quyết định vậy.”
Nói xong, nhà thiết kế nhìn Trì Uyên, “Lâu rồi anh mới đến, sao rồi, lúc trước nghe nói anh đã đi công tác, đã bàn xong dự án rồi sao?”
Không nói đến chuyện đi công tác còn tốt, vừa nhác đến thì biểu cảm của Trì Uyên không được tốt lắm.

Trưa hôm nay, sếp Mã của tập đoàn Vạn Phong vẫn còn mặt mũi gọi điện tới.

Nới là Tiểu Thôi ở nhà đòi tự sát.

Lúc đó sếp Mã còn nói cái gì mà hy.

vọng mọi người có thể ngồi xuống bàn bạc, bảo anh gọi luôn cả Cố Tư tới.

- ---------------------------.

 
Chương 116





Lúc đó Trì Uyên muốn cười.

Cô Thôi đó tự sát hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Sếp Mã còn nói, cô Thôi ầm ĩ muốn gắp anh.
Trước đây, khi Trì Uyên quyết định hợp tác với Vạn Phong, thực ra anh cũng có điều tra về công ty này.

Tất nhiên cũng từng điều tra sếp Mã.

Lúc đó nội dung điều tra không có vấn đề gì.

Nhưng xem ra bây giờ cả Vạn Phong và sếp Mã đều không đáng tin.
Sếp Mã này đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ được tình hình.

Loại chuyện này mà vẫn có thể mặt dày tìm anh.

Trì Uyên dứt khoát cúp điện thoại.

Cổ Tư không nói gì, chuyện trên thương trường cô không xen vào.

Người đàn ông mặc áo tu sĩ đó bê điểm tâm và nước trà cho Cổ Tư.

Cổ Tư nói cảm ơn, sau đó cô im lặng ngồi một bên.

Tất nhiên Trì Uyên không thể nói những xích mích giữa mình với Vạn Phong, anh chỉ nói để xem lại, hợp tác là chuyện lớn, phải cẩn trọng.


Nhà thiết kế cũng không hỏi nhiều.

Nói một hồi thì nói đến vài thứ khác.
Có điều Cổ Tư nghe ra được, chắc là Trì Uyên và hai người này đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.

Tính cách Trí Uyên khá lạnh lùng, trong trường hợp bình thường anh cũng không nói nhiều.

Nhưng trước mặt hai người này anh vẫn khá thoải mái.

Cố Tư cầm tách trà, cô hạ mắt không nói lời nào.

Giống như đang nghe họ nói chuyện, nhưng cũng giống như đang thất thần.

Một lúc sau, Trì Uyên nhìn Cổ Tư.

Cô yên lặng không có chút tiếng động nào.

Quả thực như sắp tàng hình rồi.

Trí Uyên thầm thở dài, sau đó bảo nhà thiết kế đo số đo cho Cổ Tư.

Đo xong thì cũng muốn đi.

Quả thật bên ngoài trời đã tối.

Người đàn ông mặc áo tu sĩ và nhà thiết kế tiễn hai người họ.

Cổ Tư chỉ gật đầu cười với hai người này rồi lên xe.

Trì Uyên lái xe về nhà, trên đường hai người không nói một câu nào.

Cho đến khi xe dừng ở bãi đỗ xe củanhà tổ, Cổ Tư dứt khoát mở cửa xuống.

xe.

Cô cũng không đợi Trì Uyên mà đi thẳng về phía khu nhà chính.

Nhưng lúc đến khoảng đất trống trước khu nhà chính thì Cổ Tư dừng lại.

Ở đây có thể nhìn thấy khung cảnh bên phía phòng khách.

Bây giờ bà Trì và bà cụ đều đang ngồi bên đó.

Tùy Mị ngồi bên cạnh bà Trì.

Không biết ba người đang nói gì mà trông rất vui vẻ.


Cổ Tư bật cười.

Khung cảnh này trông thật sự hài hòa ấm áp.

Trì Uyên theo sau, lúc nhìn thấy cảnh tượng bên phía phòng khách cũng sừngSau đó anh nắm tay Cổ Tư, “Đi thôi.”
Thế này lại phải diễn kịch rồi.

Cổ Tư hơi bực bội, cô rất không muốn phối hợp.

Nhưng lòng tư lợi lại có suy nghĩ muốn khiến Tùy Mị khó chịu.

Cô hơi bực dọc, theo Trí Uyên vào phòng khách.

Thấy Trì Uyên về, bà Trì vội đứng lên, “Nhìn xem, vừa nhắc Tào Tháo Tào Thảo đến, mới rồi còn nói hôm nay hai đứa về muộn, kết quả ngẩng đầu lên đã thấy hai đứa đến nhà rồi.”
Có Tùy Mị ở đây nên Cổ Tư gọi bà cụ một tiếng bà nội.

Sau đó cô nhìn bà Trì, một lúc lâu sau mới gọi một tiếng mẹ.

Xưng hô này khiến cả Cổ Tư và bà Trì cảm thấy rất buồn nôn.

Bà Trì khó chịu đáp lại một tiếng.Trì Uyên kéo Cổ Tư ngồi xuống sofa.

Cổ Tư như người không có xương, cô dựa vào người Trì Uyên.

Trì Uyên quay đầu nhìn Cổ Tư một cái, sau đó anh cười.

Ngay cả một chi tiết nhỏ như vậy mà lúc diễn anh cũng không bỏ qua.

Cổ Tư thầm bái phục anh.

Bà cụ hỏi Trì Uyên và Cổ Tư đi đâu, Trì Uyên cũng nói thật.

Lúc nói anh còn nhìn bà Trì một cái, bà Trì bình tĩnh gật đầu.


Có nghĩa là, cũng gần xong việc rồi.

Tùy Mị nhìn Trì Uyên nắm tay Cổ Tư, cô ta cười nói: “Em cũng được mời đến bữa tiệc, đến lúc đó lại có thể gặp nhau rồi.”
Vẻ mặt Cổ Tư ngạc nhiên, “Vậy à, cô xem tôi đã nói mà, chúng tôi với người nhà họ Tùy thật sự rất có duyên.

Tùy Mị khựng lại, tất nhiên cô ta nghe ra được Cố Tư nói thế là có ý gì, cô ta lập tức giải thích, “Hôm nay em đến chủ yếu là muốn xin lỗi mọi người.

Hõỡm qua ông nội em đến cồng ty nhà họ Tri, hôm nay em mới biết chuyện này, em cảm thấy rất xấu hổ, chắc chắn là em đã gây rắc rối cho mọi người.”
Bà Trì không nỡ nhìn Tùy Mi như vậy, bà †a vội năm lấy tay cô ta, “Cháu đừng nói vậy, chuyện này là tại bác, trách bác, là bác làm sai, bác hấp tấp quá.”
Cố Tư lạnh lùng nhìn bà Trì và Tùy MỊ, Hai người này phối hợp rất nhịp nhàng.

Mình ngồi đây, hai người làm vậy mà không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.

Quả nhiên, được người giỏi hướng dẫn nên bà Trì lên tay rồi Nhìn hai người này bộc lộ tấm chân tình thật tự nhiên biết bao.

Gố Tư chép miệng, mất hứng nói, “ĐóÌ rồi, còn phải ngồi đây bao lâu nữa?”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, “Vậy đi ăn cơm trước nhé.”
Muộn như vậy mà Tùy Mị vẫn còn ở đây, chắc chắn là muốn ở lại ăn cơm.

Bà Trì kéo Tùy Mị cùng vào phòng ăn.

Tất nhiên vị trí vẫn giống với lần trước.

- ---------------------------.

 
Chương 117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Quả thực Cổ Tư đói rồi, vừa nãy ở nhà kia, cô chỉ uống một ngụm nước, còn chút điểm tâm đó cô không hề ăn.

Ngồi xuống ghế, cô cũng chẳng muốn nhìn bà Trì hay Tùy Mị gì.

Cô muốn lấp đầy cái bụng của cô trước.
Trì Uyên diễn kịch nên diễn cho tới, cứ cách một lúc lại gắp thức ăn cho Cố Tư.

Còn sáp đến thấp giọng nói, “Em ăn chậm một chút, lát nữa dạ dày lại khó chịu Đúng lúc bà cụ ngẩng đầu nhìn sang, “A Tư, bà hẹn bác sĩ giúp con rồi, đợi A Uyên nghỉ phép rồi bảo nó đưa con đi khám, bệnh dạ dày phải chữa sớm.

Cổ Tư ngẩng đầu nhìn bà cụ.

Vốn dĩ cô tưởng lần trước bà cụ chỉ tiện miệng nhắc đến chuyện này thôi.
Không ngờ bà cụ lại hành động nhanh như vậy.Trì Uyên ở bên cạnh tiếp lời, “Vâng, con biết rồi.”
Tùy Mị ngẩng đầu nhìn Cổ Tư rồi lại nhìn Trì Uyên, sau đó vẻ mặt cô ta nghiêm lại.

[Diendantruyen.Com] Yêu Lại Từ Đầu

Trong tất cả mọi người ở đây cũng bao gồm cả Trì Uyên.


Trì Uyên nhìn thứ bên miệng, sau đó nhìn Cổ Tư.

Cổ Tư cũng đang nhìn anh với ánh mắt rất vô tội.

Nhưng phía sau ánh mắt vô tội này đều là vẻ đắc ý sau khi mưu kế thành công.

Trì Uyên há miệng ăn thịt trên đũa.

Cổ Tư rất hài lòng, còn đưa tay lau vết dầu không hề tồn tại trên khóe miệng anh, “Bây giờ chồng em trở nên vô cùng ấm áp rồi, tốt thật”
Trì Uyên tỉnh bơ gắp một miếng thịt, anh cắn phần mỡ đi rồi đưa phần còn lại đến bên miệng Cố Tư, “Nên làm mà, nào, ăn đi.”Động tác của Cổ Tư khựng lại, cô chớp mắt, nhưng vẫn há miệng ăn thịt.

Hai người nhai vài cái rồi vội nuốt xuống.

Có qua có lại, xem như hòa rồi.

Nhưng vẻ mặt của bà Trì và Tùy Mị ở đối diện, đáng để suy ngẫm.

Bà Trì tức giận trông mặt dài hơn bình thường, bà ta cũng chẳng có tâm tư nói chuyện nữa mà cúi đầu ăn cơm.

Tùy Mị mím môi, sắc mặt hơi khó chịu, ăn được hai miếng thì không kìm được ngẩng đầu nhìn Trì Uyên.

Lúc Trì Uyên ăn cơm, hầu như anh chẳng có biểu cảm gì.

Nhưng vừa rồi, dường như Tùy Mị thấy anh cười.

Nụ cười này khác với nụ cười trước đó lúc anh ngồi trên sofa nhìn Cổ Tư.

Nụ cười vừa rồi trồng tự nhiên và khônggò bó hơn.

Tùy Mị hít thở sâu để mình bình tĩnh lại.


Thời gian ăn bữa cơm này không dài.

Bà cụ buông đũa, mọi người cũng buông đũa.

Mọi người lại đến sofa ngồi một lát.

Bên ngoài trời đã tối, Tùy Mị cũng đứng lên chào tạm biệt.

Bà Trì vội đứng lên, “A Uyên, con đưa Tùy Mị về đi, muộn thế này rồi.

Bà cụ nhìn bà Trì một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Bà Trì hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn Trì Uyên.

Đã nói thế rồi, tất nhiên Trì Uyên cũng không thể từ chối.

Anh đáp ‘vâng.

Tùy Mị cười với Trì Uyên, sau đó hai người đi ra ngoài Cố Tư đứng lên, sờ bụng nói: “Ăn no quả, con đi nghỉ đây.”
Cô đi lên đến đầu cầu thang tầng hai thì dừng lại Quả nhiên, ngay sau đó dưới tầng truyền đến giọng của bà cụ, “Con không:có thứ gọi là não à.”
Bình thường bà cụ sẽ không nói những lời như vậy.


Bà cụ luôn sống rất quy tác.

Cho dù không vui cũng sẽ không nói những lời cay nghiệt thế này.

Rõ ràng bà Trì sửng sốt, “Mẹ, sao vậy ậ?
Trong giọng bà cụ đều là bất lực, “Bây giờ con còn âm thầm giúp Tùy Mị, con sợ chuyện của A Uyên và Cố Tư không bị lộ nên vạch áo cho người xem lưng có phải không?”
Bà Trì nhỏ giọng nói ‘con không cớ.

Sau đó nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Con thích Tùy Mị, mẹ Xem con bé tốt hơn Cố Tư biết bao nhiêu, vừa rồi mẹ cũng thấy ở trên bàn ăn cơm Cố Tư khiến người ta buồn nôn thế nào mà.”
Giọng bà cụ hờ hững, “Cũng đâu phải bảo con ăn, con buồn nôn gì chứ.

Hai vợ chồng người ta muốn thế, con xen vào làm gì”
Cố Tư hơi hài lòng với thái độ của bà cụ, cô cười tít mát quay về phòng.

- ---------------------------.

 
Chương 118





Cổ Tư không muốn suy nghĩ xem Trì Uyên và Tùy Mị sẽ nói gì trên đường.

Cô không ngăn được, cũng không muốn dùng chuyện này để khiến mình bực bội.

Cô nằm trên giường một lúc rồi lại chơi vài ván game.
Trì Uyên vẫn chưa về.

Cổ Tư không biết nhà Tùy Mị ở đâu, có phải rất xa không.

Xa đến mức đi lâu như vậy.

Hoặc là đến nhà họ Tuy rồi, người nhà họ Tùy nhiệt tình mời Trì Uyên vào ngồi một lát cũng không chừng.
Cổ Tư lại đợi thêm một lúc, cô ra khỏi phòng.

Đi đến đầu cầu thang tầng hai, bên dưới đã không còn ai.

Cổ Tư chậm rãi đi xuống, sau đó cô đi về phía một góc của phòng khách.Cô nhớ hình như bên này có một tầng hầm dùng làm hầm rượu.

Cổ Tư tìm một lúc thì tìm thấy.

Cô mở cửa bật đèn, chậm rãi đi xuống.


Diện tích hầm rượu không lớn lắm nhưng bên trong cất rất nhiều rượu, còn phân loại ra.

Rượu trắng, rượu vang đỏ, rượu vàng, đủ các loại rượu.

Cổ Tư không hiểu những thứ này, cô cầm đại một chai rượu vang đỏ.

Trưa nay cô đã ngủ một giấc ở phòng làm việc của Trì Uyên, chắc chắn buổi tối sẽ khó ngủ.

Uống chút rượu không chỉ có thể giúp ngủ ngon, nghe nói thứ này còn có thể làm đẹp.

Cổ Tư cầm ra ngoài, cô vào bếp lấy ly rượu và dụng cụ mở chai.

Sau đó cô đi lên tầng.Cô về phòng, ngồi lên bàn đạp của chân giường.

Mở chai rượu ra, rót vào ly.

Sau khi nhấp một ngụm, cô hơi cau mày, thứ này cũng không ngon.

Cổ Tư nén cảm giác này lại uống hai ly, sau đó cô đứng lên đến cửa sổ xem thử.

Bên phía bãi đậu xe không có động tĩnh gì, có lẽ Trì Uyên vẫn chưa về.

Tốt lắm, cô nam quả nữ, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lãng mạn gì đó.

Trong đầu cô đã tưởng tượng ra rồi.

Cô ngồi xuống, lại uống thêm hai lý, quả thực là không chịu được cái mùi vị này.

Cổ Tư cầm chai rượu lên lắc, vẫn còn nửa chai.

Cô nghĩ ngợi rồi đứng lên đi ra ngoài.

Nửa chai còn lại, cứ thế uống cạn chắc chắn là uống không trôi.

Cô phải đi tìm chút mồi.

Cổ Tư mới xuống tầng thì Trì Uyên về.

Cô bước đi hơi loạng choạng đến phòng bếp, mở tủ lạnh.


Trong tủ lạnh có rất nhiều thứ, nhưng cô cảm thấy không có gì có thể làm mồi được.

Cô lại lục tủ bếp, cũng không thấy thứ gi.

Đúng lúc Trì Uyên vào, anh chậm rãi đi qua, “Đang tìm cái gì?”
Cổ Tư quay đầu nhìn Trí Uyên, “Anh về rồi à.”
Cô còn cười khanh khách.

Bộ dạng này rõ ràng là đã uống nhiều rượu.

Trí Uyên cau này, “Sao lại uống rượu rồi?”Cổ Tư nhón chân xem trong tủ bếp phía trên có gì, “À, rượu nhà anh nhiều quá, tôi sợ hết hạn nên uống giúp.”
Uống nhiều còn không quên nói lung tung.

Trì Uyên hơi bái phục cô.

Anh đi qua, “Cô tìm cái gì?”
Cố Tư gãi đầu, thực ra cô cũng không biết mình muốn tìm gì.

Cô nói, “Rượu đó hơi khó uống, tôi muốn tìm thứ gì đó có thể làm rượu dễ nuốt hơn.”
Trì Uyên nghĩ ngợi rồi đến lục tủ lạnh.

Bên trong có thịt hộp, thịt nguội, bò khô V.V.

Anh cầm vài thứ ra, sau đó dìu cánh tay Cố Tư, “Được rồi được rồi, đi thôi, tôi cầm cho cô rồi.”
Hai má Cổ Tư đỏ hây, cô nhìn đồ trong tay Trì Uyên, “Sao vừa rồi tôi không tìm thấy nhỉ, anh nói xem sao đồ ăn mà nhà anh cũng đem giấu vậy.”
Rõ ràng Cố Tư đã uống nhiều rồi Trì Uyên lười so đo với cô, anh dứt khoát kéo cô về phòng ‘Vừa vào phòng Trì Uyên đã nhìn thấy rượu và chai rượu.


Anh để đồ xuống, “Được rồi, cô uống trước đi, tôi về nghỉ đây.”
Cố Tư chớp mắt, “Anh không uống à?”
“Không uống” Trì Uyên nói xong thì quay người rời đi.

Cố Tư cũng mặc kệ anh, cô bày đồ ăn ra xong thì suy nghĩ, sau đó đi thay đồ ngủ.

Sau khi cả người thoải mái rồi, cô uống càng hăng hơn Cô vừa ăn uống vừa ca hát.

©ó thể thấy cô thật sự đang vùi.

Trì Uyên về phòng đi tắm, mặc đồ ngủ đi ra, suy nghĩ chốc lát thì thấy hơi không yên tâm Anh đến cửa phòng Cố Tư nghe thử.

Bên trong không có động tĩnh gì lớn.

Trì Uyên nghĩ ngợi rồi vặn tay nắm cửa Cửa phòng mở ra.

Cố Tư đứng ở cửa sổ, mặc bộ đồ ngủ quyến rũ chết người.

Cô đang nhìn ra bên ngoài, miệng hát ngân nga.

- ---------------------------.

 
Chương 119





Cổ Tư phản ứng hơi chậm, mấy giây sau cô mới quay đầu lại.

Nhìn thấy Trì Uyên ở cửa, cô bỗng bật cười.

Cô lảo đảo đi về phía Trì Uyên, “Có phải muốn uống rượu rồi không, nào nào, để lại cho anh này, biết ngay anh sẽ qua mà.”
Trì Uyên dời tầm mắt, trên ghế ở đuôi giường có một chiếc lỵ, bên trong đầy rượu.

Lúc này chai rượu đang nằm lăn lóc dưới sàn, có lẽ bên trong đã rỗng.

Thịt bò khô và thịt hộp chỉ ăn một chút, rượu còn lại vương vãi khắp nơi.

Cổ Tư đi qua, bám lên ván cửa, phả ra toàn mùi rượu, “Nếu anh muốn uống thì vào đi.”
Trì Uyên hơi siết chặt tay nắm cửa.

Dáng vẻ này của Cổ Tư đúng thật là, anh phải kiềm chế cỡ nào mới có thể đè épđược sự bồn chồn trong người chứ.

Cái thứ giày vò người ta này.

Sau đó Cổ Tư bật cười khanh khách, “Có gì đâu mà ngại chứ.”
Nói xong, cô đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy cổ áo Trì Uyên, kéo anh vào phòng.

Sau đó ‘cạch một tiếng, Cổ Tư đóng cửa lại.

Cô đứng không vững lắm nên dựa vào ván cửa.

Nhưng vẫn không quên nói với Trì Uyên, “Chỉ còn một ly đó thôi, anh không uống thì hết rồi.”
Trì Uyên đưa lưng về phía Cổ Tư, “Cô uống nhiều rồi.”

Cổ Tư ừ một tiếng, cô thừa nhận.

Cô đi qua ngã lên giường, còn lăn lộn hai cái, “Uống nhiều rồi lát nữa sẽ ngủ được, tốt thật”Bộ đồ ngủ này vốn chẳng có bao nhiêu vải.

Cô lặn như vậy, những gì nên lộ và không nên lộ đều lộ ra hết.

Trì Uyên hít thở sâu hai cái rồi ngồi xổm xuống dọn dẹp sàn nhà.

Anh nhặt chai rượu lên.

Sau đó cầm ly rượu kia lên, vốn định vào phòng tắm đổ đi.

Cuối cùng anh đến cửa phòng tắm thì Cổ Tư lên tiếng, “Trì Uyên à.”
Không biết làm sao mà giọng nói này giống như móng vuốt của một con mèo con cào vào trái tim anh.

Trước đây, rất nhiều lần hai cơ thể quấn với nhau trong đêm đen, cô bị anh bắt nạt cũng sẽ run rẩy gọi anh một tiếng, “Tri Uyên à.”
Không biết là xin tha hay lên án.

Cổ Tư nói xong thì lẩm bẩm gì đó,không biết có phải muốn ngủ hay không.

Trì Uyên đứng im tại chỗ, anh cau mày rồi cúi đầu nhìn ly rượu.

Sau đó anh uống cạn rượu trong ly.

Rồi anh xoay người đi về phía Cố Tư.

Cổ Tư vẫn chưa ngủ, có thể là hơi nóng nên cô gãi đầu rồi lại kéo đồ ngủ.


Trì Uyên đi qua, cúi đầu nhìn Cổ Tư, anh đưa tay tắt điện.

Trong bóng đêm thì tiến hành động.

Cổ Tư cảm thấy có người cởi đồ ngủ giúp mình, sau đó có người đè xuống.

Mặc dù đầu cô không tỉnh táo nhưng cô cũng biết chuyện này là không được.

Cô hoảng sợ đến nỗi hơi tỉnh rượu, vội đẩy người bên trên ra.

Kết quả người đó nói, “Là tôi.”
Động tác của Cố Tư lập tức dừng lại Hành động này như thể đang khích lệ Trì Uyên Trì Uyên lập tức hôn xuống, giống như vô số đêm trước đây.

Cố Tư mơ màng, không biết mình muốn vùng vây hay muốn phối hợp: Cô né tránh, vì thế mà giọng của Trí Uyên hơi lớn một chút, “Đừng động đậy.”
Cố Tư dừng lại, giọng nói run rẩy, “Trí Uyên.”
Trí Uyên hít sâu hai cái, cúi đầu hôn tiếp, “Tôi ở đây.”
Cửa sổ bên cạnh đang mở, rèm vẫn chưa đóng, ánh trăng bên ngoài chiếu.

vào.

Thế nên bóng dáng hai người quấn lấy nhau trên giường rất rõ ràng.

Cố Tư dứt khoát cắn vào vai Trì Uyên.

Có thể cô cắn hơi mạnh nên anh rên lên một tiếng.

Cố Tư cảm thấy nước mắt mình rơi Xuống: Đầu cô vô cùng tỉnh táo.

Trì Uyên hôn cô, anh cũng nếm được vị mẫn mặn.

Động tác của anh dừng lại, giọng khàn đặc, “Không muốn?”
Cố Tư lau nước mắt, “Không phải.”
Cô ôm cổ Trì Uyên, “Chỉ là tiếc nuối, sao anh không thể thích tôi chứ.”
- ---------------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top