Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Yêu Lại Từ Đầu

Dịch Yêu Lại Từ Đầu
Chương 40





Giấc mộng này lập tức dừng lại trước một bước cuối cùng.

Trì Uyên lắc đầu lập tức tỉnh lại.

Gương mặt Cổ Tư chậm rãi biến mất trước mặt anh.
Anh thở phào một hơi, ngồi dậy cho tỉnh lai.

Không biết vì sao bản thân lại mơ như vậy.

Hiện giờ anh cũng không định kìm nén dục vọng, mới mấy ngày đã lăn lộn với Cổ Tư hai lần.

Anh thực sự không nghĩ ra sao bản thân lại mơ giấc mơ như vậy.
Trì Uyên đứng lên hoạt động một chút, cố gắng quên đi cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi.

Một lát sau anh cầm lấy laptop, xoay người đi đến cái bàn ở phòng khách bên ngoài rồi ngồi xuống.Di động đặt ở trên bàn, không lâu sau lại có điện thoại gọi đến.

Trì Uyên chỉ nhìn lướt qua, không buồn xử lý.

Sau khi cuộc gọi dừng vài giây, bỗng có tiếng gõ cửa truyền tới.


Trì Uyên sửng sốt, suy nghĩ rồi vẫn đi mở cửa.

Nhìn từ mắt mèo cũng không thể thấy người bên ngoài được.

Ban ngày ban mặt, cũng không có gì đáng sợ.

Trì Uyên lập tức mở cửa ra.

Người phụ nữ vừa nãy tìm anh đang đứng trước cửa.

Nhưng không biết cô ta đã thay một bộ quần áo khác từ khi nào.

Bộ quần áo trên người cô ta giống với bikini trên bờ cát.Người phụ nữ có làn da rất tốt, dáng người cũng không tồi.

Nàng tóc cũng được xóa ra, dừng ở sau lưng.

Người dựa vào khung cửa, để lộ ra đường cong cơ thể.

Cô ta nhìn Trì Uyên, “Sếp Trì, chúng ta có thể nói chuyện lại được không?”
Cô ta nói câu này rất thong thả, giọng nói còn mang theo một ít ám chỉ.

Chắc chắn Trì Uyên đã nghe ra.

Nhưng anh chỉ đánh giá cô ta từ đầu xuống chân một chút.

Trong đầu lại nghĩ người phụ nữ này tên là gì ấy nhỉ.

Anh vẫn luôn nhạy cảm với mặt và tên của người khác, nhưng anh vẫn không nhớ được tên của người phụ nữ này.

Trì Uyên không nhúc nhích, “Sếp Mã bảo cô ăn mặc thế này đến gặp tôi à?”Người phụ nữ chậm rãi đứng thẳng người, hơi cong khóe miệng, “Không phải, chuyện này Mã tổng cũng không rõ.”
Mặt mày cô ta có hơi quyến rũ, “Tôi cũng sẽ không để sếp Mã biết chuyện này.”
Trì Uyên cười nhạo một chút, “Sếp Mã có biết chuyện hạ thuốc không?”
Người phụ nữ ngẩn ra, không ngờ tới Trì Uyên lại hỏi vấn đề này.

Cô ta mím môi, vẫn có chút giãy giụa, “Tôi thật sự không biết sếp Trì nói vậy là có ý gì, chúng tôi không hề hạ thuốc”
Trì Uyên ừ một tiếng, lại không nhìn người phụ nữ nữa, lập tức đóng cửa lại.


Trước đến nay anh rất ghét đối phương càn quấy và dám làm mà không dám nhân.

Mà người phụ nữ này đều có đủ hai tổ chất trên.Anh không phải loại người thích phí miệng lưỡi.

Trì Uyên đi lấy điện thoại lại đây, gọi điện thẳng cho sếp Mã của đối phương.

Thật ra lần hợp tác này là đôi bên cùng có lợi.

Đương nhiên thành ý của công ty nhà họ Trì là trăm phần trăm, nhưng cũng không có nghĩa là chính mình phải bị tính kế như vậy.

Sếp Mã kia nghe điện thoại của Trì Uyên rất nhanh, trong giọng nói còn chứa sự vui vẻ, “Sếp Trì, cuối cùng cũng có thể liên hệ được anh.”
Đúng là từ đêm qua đến bây giờ, sếp Mã đã gọi cho Trì Uyên mấy cuộc điện thoại.

Nhưng Trì Uyên chưa nghe một cuộc gọi nào.

Tính cách của Trì Uyên không tốt, người trong giới đều biết.Trì Uyên lập tức mở miệng, “Đến đón người phụ nữ trước cửa phòng tôi đi.”
Lúc đầu sếp Mã vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Cái gì?”
Trì Uyên cười lạnh, “Sếp Mã dùng chiêu này, có phải tính sai gì rồi không.

Sếp Mã vẫn tỏ vẻ không hiểu bộ, “Hả?”
Trì Uyên không muốn nhiều lời, cúp điện thoại luôn.

Trì Uyên là người rất ít nói, cũng không phải loại người thích thuyết giáo.

Trong tình huống bình thường, chỉ cần thông báo cho đối phương biết mình không vui là được.


Những chuyện còn lại, anh tin đối phương sẽ biết giải quyết như thế nào.

Trì Uyên trở lại bàn, tiếp tục xem tài liệu trong máy tính.

Chưa đọc được bao lâu, Tử Thư lại gọi điện thoại tới đây.

Anh không nghe cuộc gọi đầu tiên, Tử Thư lập tức gọi điện thoại lần thứ hai Trì Uyên có chút bực bội, khó khăn lãm mới được nghỉ ngơi một ngày, vậy mà không được ngừng nghỉ một chút nào Anh nghe điện thoại, “Nói.”
Tiếng âm nhạc bên phía Tử Thư có hơi hỗn loạn, anh ta cũng không hề phát hiện ra Trì Uyên đang mất kiên nhân.

Anh ta nói bọn họ vẫn còn ở Thiên Nhai Hải Giác.

Anh ta nói hình như Gố Tư rất vui, đứng ở bên cạnh hai cục đá kia, chụp rất nhiều ảnh chụp.

Anh ta nói Trì Uyên không tới thật là đáng tiếc.

Giọng nói của Trì Uyên có chút lạnh lẽo, lập tức ngắt lời anh ta, “Cậu gọi điện thoại cho tôi chỉ để nói những chuyện này?”
Tử Thư ngừng lại, lập tức sửa miệng, Không phải không phải, là bà chủ vừa mới gọi điện thoại cho tôi, chủ yếu hỏi hành trình của chúng ta, nói là khi nào trở về, muốn… Hình như là muốn cho cô Tùy đến đón anh.”
Trì Uyên nhắm mắt, “Được rồi, ta đã biết, nếu lại gọi điện thoại cho cậu, cậu cứ nói hành trình có biến động, tôi không nói cho cậu biết, cậu cứ đẩy hết lên người tôi là được.”
- ---------------------------.

 
Chương 41





Trì Uyên nói xong những lời này thì định cúp điện thoại.

Kết quả Tử Thư ở đầu dây bên kia vội vàng gọi một tiếng, giọng nói của anh ta có hơi lắp bắp, “Sếp, anh không tới thật hả, cô Cổ nói chuyện với Thẩm Bẫn vui lắm, tôi thấy không chừng hai người kia…”
Trì Uyên lập tức cúp điện thoại.
Anh không muốn nghe một chữ nào trong câu tiếp theo mà Tử Thư định nói.

Trì Uyên ngồi xuống, tiếp tục xem tài liệu trong máy tính.

Kết quả chưa đọc được hai dòng, phía cửa đã truyền đến tiếng ồn ào.

Nghe thoáng qua có vẻ là nữ nhân viên của Van Phong.
Âm ĩ chưa được hai câu, giọng nói của sếp Mã đã vang lên, nghe có vẻ đang quát mắng đối phương.


Sau đó hình như nữ nhân viên kia đangkhóc.

Trì Uyên nhíu mày một chút.

Anh không thích phụ nữ khóc.

Bản thân anh vốn không phải người biết thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy nước mắt và nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ thì anh cũng không mềm lòng một chút nào.

Chỉ cảm thấy bực bội mà thôi.

Cũng may từ trước đến nay Cổ Tư không thích khóc.

Nghĩ đến Cổ Tư, Trì Uyên lại nhanh chóng ép bản thân dừng lại.

Về sau người phụ nữ này chẳng còn chút quan hệ nào với anh, không thể lại nhớ đến cô nữa.

Không biết là người phụ nữ ngoài cửa kia nghĩ tới cái gì, đột nhiên xông tới gõ cửa phòng Trì Uyên, kêu la bắt Trì Uyên đi ra ngoài nói cho rõ ràng.Có thể là do kích động, sếp Mã và bảo vệ của khách sạn cũng chưa kéo được cô ta ra.

Cô ta vẫn luôn gõ cửa phòng Trì Uyên ầm ầm.

Trì Uyên nhắm mắt lại, không xem được tài liệu rồi.

Anh đứng dậy, đi mở cửa ra.


Người phụ nữ kia khóc đến nỗi lớp trang điểm trên mặt lem ra, trong khuôn mặt thảm không nỡ nhìn.

Thấy Trì Uyên mở cửa, cô ta bẹp miệng, tiếng khóc càng to hơn.

Nhưng lần này cô ta không ngụy biện chuyện hạ thuốc nữa, mà nói thẳng là mình thích Trì Uyên.

Cô ta nói lần đầu tiên nhìn thấy Trì Uyên thì đã thích rồi.

Sếp Mã đứng bên cạnh với vẻ mặt xấu hổ.Thật ra nhìn động tác lôi kéo người phụ nữ kia của ông ta là có thể nhìn ra, ông ta cũng không muốn ngăn cản nhân viên của mình.

Phỏng chừng cũng âm thầm muốn chuyện này phát triển.

Trì Uyên cũng không xúc động một chút nào, chờ người phụ nữ kia lau nước mắt xong liền mở miệng, “Cho nên đúng là cô đã hạ thuốc”
Người phụ nữ hít sâu một hơi, sau khi do dự hai giây thì lập tức gật đầu, “Đúng vậy, nhưng thuốc kia không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho cơ thể, tôi cũng uống, nếu có ảnh hưởng thì tôi sẽ không uống.

Trì Uyên không biết trong đầu người phụ nữ này nghĩ cái gì, anh nhưởng mày, “Chắc cô cũng biết tôi kết hôn rồi.”

Người phụ nữ ngập ngừng, ấp ủng há miệng thở dốc, không nói nên lời.

Trì Uyên có chút buồn cười nhìn cô ta, “Cho nên, sao cô lại không biết xấu hổ mà làm ra chuyện như vậy?”
Nước mắt người phụ nữ lại trào ra Cô ta giơ hai tay che mặt, chỉ nói rất thích Trì Uyên, thích từ rất lâu rôi €ô ta nói cô ta không khống chế được bản thân Trì Uyên không muốn nghe những lời này, anh ngước mát nhìn sếp Mã, “Xem ra nhân viên của Vạn Phong vân chưa được đào tạo sơ cấp đầy đủ, sau khi sếp Mã trở về nên tăng cường quy định cho nhân viên một chút.”
Nói xong câu này, anh trở tay định đóng cửa lại Kết quả người phụ nữ kia vẫn chưa từ bỏ ý định, đặt tay lên ván cửa Đôi mắt cô ta đỏ hoe, “Hôm qua anh uống thuốc kia rồi đúng không.”
Trì Uyên lạnh lùng nhìn đối phương, không nói một lời Người phụ nữ nước mát đầm đìa chảy xuống, “Cho nên anh cùng… anh cùng.

Sếp Mã biết cô ta muốn nói gì, vội vàng ô làm chuyện gì đi, chuyện hợp tác của công ty cũng bị cô ảnh hưởng, tôi nói cho cô biết, cô không gánh nổi tổn thất này đâu.”
Trì Uyên mặc kệ sếp Mã nói gì, anh nghiêm trang, “Ngày hôm qua tôi ở cùng bà xã của tôi.”
Người phụ nữ sửng sốt, sếp Mã cũng sửng sốt Đương nhiên hai người biết Trì Uyên đã kết hôn Lúc ấy hôn lễ được tổ chức long trọng như vậy, ai mà không biết Chỉ là hai người cũng không rõ, lần này Trì Uyên đến đây còn đưa cả bà xã theo.

- ---------------------------.

 
Chương 42





Trì Uyên lấy điện thoại ra gọi điện cho Tử Thư ngay trước mặt sếp Mã và nữ nhân viên kia.

Tử Thư ở bên kia nghe máy rất nhanh, anh ta còn chưa biết chuyện gì, giọng nói có chút sung sướng, “Sếp có chỉ thị gì a?”
Giọng nói của Trì Uyên rất trầm thấp, “Khi nào thì cậu và A Tư sẽ trở về?”
Tử Thư lập tức im lặng.

Trì Uyên xưng hô như vậy làm anh ta có hơi thấp thỏm.

Từ trước tới giờ anh ta chưa từng nghe thấy Trì Uyên gọi Cổ Tư như vậy.

Tuy nhiên đầu óc Tử Thư vẫn khá là thông minh, tạm dừng hai giây, sau đó chép miệng một chút, “Vợ của sếp vẫn đang ở Thiên Nhai Hải Giác, chưa nói khi nào sẽ trở về.

Sao vậy, khách sạn có chuyện gì sao?”
Trì Uyên cười, “Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi, vậy các cậu cứ chơi tiếp đi.”Nói xong Trì Uyên cúp điện thoại.

Vẻ mặt của sếp Mã và nữ nhân viên khá là phong phú.


Trì Uyên nhưởng mày, “Nghe thấy chưa?”
Anh không muốn nói nhảm nhiều, lập tức đóng cửa lại.

Sau đó sắc mặt Trì Uyên mới dịu xuống.

Nhìn dáng vẻ muốn xem kịch vui của sếp Mã kia, có lẽ là muốn coi chuyện lần này như một nhược điểm của anh.

Chuyện anh và Cổ Tư ly hôn vẫn chưa được công bố ra ngoài.

ở trong mắt người khác, anh vẫn là một người đã kết hôn.

Cho dù là bị hạ dược.

Nhưng qua đêm với một người phụ nữ không rõ thân phận.

Thì dù thế nào thanh danh của anh cũngsẽ bị ảnh hưởng.

Vừa nãy sếp Mã để mặc cho nữ nhân viên kia náo loạn trước cửa phòng như vậy, hẳn là muốn làm rõ chuyện này.

Làm anh có thứ phải cố kỵ.

Trì Uyên thở phào ra một hơi.

Cũng may là buổi tối ngày hôm đó có CỔ Tư.

Chẳng qua, muốn giải quyết chuyện này thì sẽ sinh ra một vấn đề khác.

Không thể tuôn ra chuyện anh và Cổ Tư ly hôn được.


Mặc kệ nguyên nhân ly hôn là cái gì, đều không thể để người khác biết vào lúc này được.

Trì Uyên nhíu mày, quay về ghế sô pha rồi ngồi xuống.

Lúc này Tử Thư cũng gọi điện thoại đến.

Trì Uyên nhìn rồi nghe máy, “Làm saovậy?”
Giọng nói của Tử Thư hơi nghiêm túc một chút, “Ừm, giờ tôi và vợ sếp đang trở về… “Bây giờ tiện nói chuyện rồi.” Trì Uyên lập tức mở miệng.

Tử Thư ở bên kia dừng lại một chút, thở ra một hơi thật dài, “Sếp, vừa nãy có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Trì Uyên dựa vào sô pha, “Chuyện tôi bị hạ dược đang truyền ra bên ngoài.”
Có đôi khi Tử Thư giống như một tên ngốc, nhưng vào thời điểm mấu chốt, đầu óc lại rất tỉnh táo.

Anh ta không nhịn nổi mà phun ra một câu thô tục, sau đó nói, “Cho nên bọn họ muốn dùng chuyện này để khống chế chúng ta?”
Trì Uyên thở ra một hơi, “Hiện giờ không có việc gì.

Tử Thư vẫn tức giận, “Âm hiểm thật, nếu ngày đó cô Cố không đi qua thì chuyện này bị người khác nắm được thật rồi.”
Mặc kệ là vì cái gì, nếu Trì Uyên xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác.


Chuyện này bị tuôn ra, chăc chản công ty nhà họ Trì sẽ phải chịu ảnh hưởng Thật ra có rất nhiêu người cũng không muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân, chỉ chú ý đến kết quả.

Công ty nhà họ Trì phát triển, gây không ít thù hän trên thương trường.

Đến lúc đó không biết có bao nhiêu người sẽ đến đạp một chân.

Anh ta cũng không dám nghĩ ảnh hưởng sẽ lớn thế nào.

Trì Uyên dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, “Cho nên bây giờ các cậu chưa cần trở về, tiếp tục chơi đi, không có việc gì.”
Tử Thư làm gì còn tâm trạng mà chơi, anh ta nói, “Thôi thôi, đã trở về rồi thì trở về luôn, cô Cố bị đau dạ dày, phải về uống thuốc dạ dày.”
Trì Uyên ừ một tiếng, không còn chuyện gì để nói nữa, “Được rồi, có chuyện gì thì trở về rồi nói sau.”
Cúp điện thoại, Trì Uyên đặt điện thoại ở một bên Thật ra trong lòng anh có hơi hôn loạn Chuyến này đến đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, gần như đều vượt qua khống chế của anh Cảm giác này không tốt chút nào.

Trì Uyên đợi chờ, lại nghĩ tới chuyện gì đó, anh vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Trì Bà cụ Trì nghe điện thoại, “A Uyên, giờ không bận nữa hả?”
- ---------------------------.

 
Chương 43





Sau khi ông cụ Trì qua đời, thân thể của bà cụ Trì cũng ngày càng sa sút.

Trong khoảng thời gian này đều ở nhà ăn chay niệm phật.

Trì Uyên hỏi thân thể bà cụ như thế nào trước, sau đó mới nói, “Bà nội, con có chuyện muốn nói với bà một chút.” bà cụ Trì ừ một tiếng, “Nói đi, chuyện gì khiến con phải nghiêm túc như vậy?”
Có một lần Trì Uyên cực kỳ nghiêm túc, là tuyên bố với mọi người, anh muốn ly hôn với Cổ Tư.

Đến bây giờ bà cụ vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt và ánh mắt kiên định của Trì Uyên.

Thật ra bà cụ Trì cũng không đồng ý cho Trì Uyên và Cổ Tự ly hôn.

Giống như lúc trước bà cụ không đồng ý cho Trì Uyên cưới Cổ Tư.
Hôn nhân không phải trò đùa, bà cụ không tin cách nói cưới để giải trừ vận xui.Lúc trước ông cụ Trì ép Trì Uyên hủy hôn với nhà họ Tùy, sửa thành cưới Cổ Tư.


Khi đó bà cụ là người đầu tiên đứng ra phản đối.

Chẳng qua sau khi cân nhắc nhiều mặt, Trì Uyên đã thỏa hiệp.

Nhưng cuối cùng ông cụ Trì vẫn ra đi.

Sau đó Trì Uyên nói muốn ly hôn với Cổ Tư, bà cụ vẫn là người đầu tiên đứng ra.

Thái độ của người ở thế hệ trước thành kính với hôn nhân hơn rất nhiều.

Nếu lúc trước đã quyết định kết hôn, nên chuẩn bị sẽ sống với nhau cả đời.

Sau đó trừ bà cụ ra, mọi người trong nhà họ Trì đều đồng ý.

Hơn nữa thái độ của Trì Uyên quá kiên định, nên bà chưa nói gì nữa.

Dù sao cũng là chuyện của con cháu mình, can thiệp quá nhiều cũng không tốt.Trì Uyên im lặng một chút rồi mới nói vào điện thoại, “Con ở bên này gặp phải một chút chuyện, sau đó có thể sẽ liên quan đến hôn nhân của con và Cổ Tư, nên bây giờ con nghĩ bên nhà mình đừng công bố chuyện con và Cổ Tư đã ly hôn ra ngoài được không ạ?”
Bà cụ Trì sửng sốt, “Làm sao vậy, con gặp phải chuyện gì?”
Chuyện này nếu nói trong một hai câu thì không nói rõ được.

Trì Uyên thở ra một hơi, “Chờ con về rồi sẽ giải thích với bà sau, nhưng bây giờ bà có thể ngăn chặn chuyện này giúp con được không ạ?”
Bà cụ Trì biết Trì Uyên nói ngăn chặn là có ý gì.

Trì Uyên vừa ly hôn thì ngày hôm sau bà Trì đã hận không thể công bố với toàn thế giới, sau đó lập tức cưới con gái nhà họ Tùy về nhà rồi.

Bây giờ Trì Uyên muốn che giấu chuyện ly hôn với Cổ Tư, thì chắc chắn ngườiđầu tiên phải thuyết phục chính là bà Trì.


Bà cụ Trì thở dài, “Mặc dù bà không biết bên con bị làm sao, nhưng bà sẽ đi thuyết phục mẹ con, yên tâm đi.”
Nói xong lời này, bà cụ Trì lại nói, “Thật ra con và Tiểu Tư cũng không nhất thiết phải đi đến tình trạng này đâu.”
Trì Uyên không nói gì.

Những gì có thể khuyên được thì lúc trước bà cụ Trì đã khuyên cả rồi.

Cho nên nói một câu như vậy xong bà cụ cũng từ bỏ, “Được rồi, chuyện trong nhà con cứ yên tâm, bà sẽ giải quyết giúp con.

Mặc dù ngày thường mẹ con không phân biệt nặng nhẹ, nhưng mẹ con vẫn biết nghe lời của bà.”
Trì Uyên cảm ơn, sau đó cúp điện thoại.

Ngồi ngẩn người ở trong phòng một hồi lâu, Tử Thư mới trở về.

Cổ Tư không đi theo đến đây.

Tử Thư nói cô hơi khó chịu nên về uống thuốc.


Vẻ mặt Tử Thư vân rất khó chịu, “Tập đoàn Vạn Phong này thật không biết xấu hổ, tôi cảm thấy chuyện lúc trước có liên quan đến sếp Mã này, cho dù cấp dưới không biết nặng nhẹ như thế nào thì cũng sẽ không tùy tiện hạ thuốc cho anh được.”
Lúc ở tiệc tối Tử Thư đã cảm thấy không ổn rồi.

Sếp Mã cứ quấn lấy anh ta mãi, chuốc.

rượu anh ta Sau đó anh ta phải lấy cớ đi WC mới thoát thân Tử Thư ngồi đối diện với Trì Uyên, “Nếu hôm đó âm mưu hại anh của bọn họ thành công, có lẽ điều khoản hợp tác lần này sẽ có sự thay đổi.”
Nếu ngày đó Trì Uyên ngủ với nữ nhân viên kia thật, chưa nói đến chuyện sau này có thế vứt bỏ được không Nhưng có lẽ trong suốt quá trình hợp tác lần này sẽ bị người ta dắt mũi ng không ngờ, đối phương là một công ty lớn như vậy lại có thể chơi trò như thế ngay lúc này.

Tuy rằng anh đã gặp rất nhiều chuyện lừa gạt nhau trên thương trường, nhưng còn chưa từng gặp chuyện vừa mở màn không nói hai lời đã chơi thủ đoạn như Vạy.

Cho nên lúc ấy anh cũng không hề đề phòng một chút nào.

- ---------------------------.

 
Chương 44





Lần này dạ dày của Cổ Tư không khỏe thật.

Buổi sáng trước khi ra ngoài cô không uống thuốc, cũng không mang theo thuốc bên người.

Cô cứ cho rằng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Kết quả mới chơi một lúc thì dạ dày bắt đầu quay cuồng khó chịu.

Đúng lúc này Tử Thư nói bên Trì Uyên có việc.

Cô nghĩ một chút rồi cũng trở về theo.

Thật ra thì cô chơi cũng không vui vẻ mấy.
Nơi như Thiên Nhai Hải Giác có tương đối nhiều cặp đôi, hầu hết đều là các cặp đôi đến đó chụp ảnh.

Cô nhìn hai cục đá kia, trong lòng lại khó chịu.

Đưa ra ý kiến trở về, Cổ Tư có thể nhậnra được Thẩm Bẫn có hơi không vui.


Hoặc là anh ta đã không vui từ lúc Tử Thư đi theo rồi.

Nhưng với loại người sau này sẽ chẳng có quan hệ gì với mình này, từ trước đến nay Cổ Tư không để ý đến cảm nhận của đối phương cho lắm.

Cổ Tư và Tử Thư, Thẩm Bẫn tách ra, về thẳng phòng.

Cô đi lấy thuốc trước.

Bác sĩ nói dạ dày cô bị nhiễm trùng do vi khuẩn, phải sát trùng, còn phải uống thuốc bảo vệ dạ dày.

Cho nên đã kê một đống thuốc lớn lung tung rối loạn.

Có loại phải uống trước khi ăn cơm, có loại thì uống sau khi ăn xong.

Cổ Tư lấy từng loại thuốc ra, uống hết những loại thuốc phải uống trước khi ăn.Một đống, cảm giác sau khi uống xong, uống nước sẽ không đói bụng nữa.

Cổ Tư uống thuốc xong thì nằm ở trên giường.

Co người lại một chỗ.

Sáng nay dậy quá sớm, cô năm như vậy một hồi, mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi.

Kết quả khi ý thức sắp chìm vào giấc ngủ say thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng đập cửa.

Cổ Tư không muốn động đậy, mặc kệ là ai gõ cửa, cô đều không muốn để ý.

Cũng may một lát sau tiếng đập cửa đã biến mất.

Cổ Tư tưởng là phục vụ phòng nên không để ý, mơ mơ màng màng chim vào giấc ngủ.


Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Cổ Tư cảm thấy có người tới gần mép giường.Sự cảnh giác của cô cũng khá tốt, lập tức tỉnh lại.

Sau đó lắc đầu một chút rồi ngồi dậy.

Người đứng ở mép giường là Trì Uyên và Tử Thư, còn có quản lý khách sạn.

Tử Thư thấy Cổ Tư ngồi dậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Làm tôi sợ muốn chết, cô không sao chứ?”
Cổ Tư híp mắt nhìn Tử Thư, “Đương nhiên là tôi không sao, chỉ hơi mệt nhọc thôi.”
Tử Thư quay đầu nhìn Trì Uyên, “Anh xem tôi đã nói chắc là không sao rồi mà, anh cứ không tin.”
Cổ Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, “Sợ em lại hôn mê à?”
Trì Uyên không trả lời, mà quay đầu sang nói với quản lý khách sạn, “Xin lỗi, tôi nhầm rồi.”
Quản lý khách sạn vốn cũng sợ bay màu, thấy Cố Tư êm đẹp mới xua tay,“Không sao, không sao, người không việc gì là được.”
Quản lý khách sạn đi ra ngoài trước, Trì Uyên và Tử Thư vẫn chưa đi ra ngoài.

Tử Thư đi ra ngoài phòng khách ngồi, Trì Uyên ở lại trong phòng ngủ.

Cổ Tư sửa tóc tai, nhìn Trì Uyên, “Làm sao vậy, tìm tôi có việc gì à?”
Trì Uyên gật đầu, “Đúng là có việc.”
Lúc trước Cổ Tư đã thấy Tử Thư gọi điện thoại cho Trì Uyên.

Tử Thư nói chuyện điện thoại xong, trạng thái bỗng thay đổi.


Lúc ấy dạ dày cô đang khó chịu nên cũng không hỏi nhiều.

Cố Tư nhìn chằm chằm vào Trì Uyên, “Có chuyện gì, trông dáng vẻ này của anh chắc là cần tôi hỗ trợ.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư vài giây, ừ một tiếng, “Đúng là cần cô hỗ trợ.”
Cô Tư ngồi khoanh chân trên giường “Nói đi, muốn tôi hô trợ như thế nào?”
Uyên lập tức không nói nên lời, vốn dĩ ới nói rõ, về sau hai người không cần dây dưa gì nhau nữa.

Ly hôn rồi u này đều sẽ có người khác xuất hiện bên cạnh mình.

Không thể cứ dây dây dưa dưa như vậy.

Kết quả giờ anh lại muốn nói kiểu khác, anh thật sự hơi khó mở miệng Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên, rất lâu sau vân không thấy anh nói gì thì thấy hơi buồn cười, “Làm sao thế, khó mở miệng vậy à?”
yên nghĩ, “Cũng không phải khó mở g, chủ yếu là chuyện tôi bị người hạ thuốc trong tiệc tối ngày hôm qua bị truyền ra ngoài.”
Cổ Tư gật đầu, “Sau đó?”
Trì Uyên mím môi một chút, “Tôi đành phải nói là lúc ấy tôi ở với cô, người phát sinh quan hệ với tôi là cô.”
- ---------------------------.

 
Chương 45





Thật ra chuyện này cũng không khó giải thích.

Tuy rằng Cổ Tư không hoạt động trong thương trường, nhưng kinh nghiệm được nghe kể thì vẫn rất phong phú.

Trước kia ở nhà họ Trì, có đôi khi ăn cơm, bà Trì sẽ nhắc đến một số chuyện trong thương trường ở trên bàn cơm.
Anh lừa tôi gạt, đủ loại âm mưu tính kế.

Cô nghe nhiều nên bây giờ cũng có thể hiểu ra được những lời mà Trì Uyên nói.

Cổ Tự nhưởng mày, “Bọn họ muốn dùng chuyện tối hôm qua để khống chế anh? Bọn họ còn chưa biết chúng ta ly hôn, cho nên anh muốn nói tối hôm qua chúng ta hợp pháp?
Trì Uyên gật đầu, “Là ý này, chắc bọn họ sẽ đi tra camera…
Một bữa tiệc tối lớn như vậy, coi như Trì Uyên là vai chính.


Bỗng nhiên không tìm thấy người, chắcchắn phải đi tra camera.

Nhìn trong camera, đương nhiên cũng có thể thấy bóng dáng của Cổ Tư.

Lý do thoái thác của Trì Uyên lúc trước cũng không có lỗ hổng.

Chỉ là những người đó cũng không biết thật ra hai người bọn họ đã ly hôn rồi.

Cổ Tư nghĩ, “Cho nên ý của anh là gì?”
Tử Thư thò qua, đứng ở cửa.

Anh ta vẫn luôn lắng nghe hai người nói chuyện.

Hiện giờ thấy Cố Tư hỏi như vậy, liền nói thẳng luôn, “Hiện giờ không thể để cho người khác biết chuyện hai người đã ly hôn, trong lúc mấu chốt này, mặc kệ hai người đưa ra lý do ly hôn là cái gì thì đều sẽ bị người có tâm lợi dụng, cho nên trong khoảng thời gian này, lúc đối ngoại hai người vẫn còn là vợ chồng ân ái.”
Hơn nữa ly hôn rồi lại ngủ với nhau, nếuđể truyền ra ngoài, thật sự cũng không dễ nghe gì.

Cổ Tư nghe vậy thì nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên tạm dừng hai giây, gật đầu, “Đúng là như vậy.”
Không đợi Cổ Tư nói gì, Trì Uyên lập tức nói thêm, “Nhưng cô yên tâm, chờ đến lúc thích hợp, tôi sẽ tìm cơ hội công bố với bên ngoài, lý do thì tùy cô.

Hơn nữa cô phối hợp với tôi trong khoảng thời gian này, tôi cũng sẽ không bạc đãi cô đầu, điều kiện thế nào cũng tùy cô.”

Cổ Tư vừa nghe vậy thì khóe miệng cong lên, “Cho nên trong khoảng thời gian tôi phối hợp với anh, là phải cùng ăn cùng ở với anh sao?”
Trì Uyên hơi nhíu mày lại theo thói quen, “Gần như là vậy.

Thật ra anh cũng chưa xác định được rõ sau đó muốn Cổ Tư làm như thế nào.

Không biết sau đó sếp Mã có chơi thủ đoạn gì nữa không.Nếu phía sếp Mã chịu an phận thì anh cũng không cần Cổ Tư hỗ trợ làm gì, càng không cần Cổ Tư phải một mực ở bên cạnh anh.

Chỉ cần không để người khác phát hiện sự thay đổi trong quan hệ thực chất của bọn họ thì mọi chuyện khá dễ nói.

Cổ Tư nghĩ một chút rồi cười một tiếng, mặt mày lấp lánh, “Vậy rốt cuộc anh có thể cho tôi chỗ tốt gì, cho dù mặc tôi ra điều kiện thì cũng cần phải có giới hạn chứ?”
Sắc mặt Trì Uyên bất biến, “Chỉ cần không quá đáng thì đều được.”
Cổ Tư cũng không biết rốt cuộc không quá đáng là chỉ cái gì.

Có điều cô thở ra một hơi, thu tầm mắt lại, “Anh để tôi nghĩa lại đã.”
Tử Thư ở một bên dựa vào khung cửa, cứ thế trợn mắt, “Cô còn phải nghĩ lại nữa hả, chuyện này có gì mà phải nghĩ…
“Được, cho cô thời gian, sáng mai có thể cho tôi câu trả lời không?” Trì Uyên ngất lời Tử Thư, nhìn chằm chằm vào Cố Tư và hỏi Có đôi khi Cố Tư thật sự rất thích sự sảng khoái này của Trì Uyên Nhưng cũng có đôi khi lại rất ghét loại sảng khoái này của anh Anh có thể nói một câu đã chặn sạch đường lui của đối phương mà chẳng ai hay.


Cố Tư liếm môi, “Được, sáng mai tôi sẽ trả lời anh.”
Trì Uyên gật đầu, chẳng nói thêm một câu thừa thãi nào, cứ thế quay đầu kéo Tử Thư rời đi Tử Thư có chút không cam lòng, “Này, anh đi về trước đi, tôi tâm sự với cô Cố một chút.”
Trì Uyên chau mày, Tử Thư liền lại nhanh chóng giải thích, “Dạ dày của cô ấy không tốt, tôi ở lại xem thử, một lát nữa sẽ đi ngay.”
Lần này Trì Uyên không nói gì mà đi luôn Chờ Trì Uyên đi rồi, Tử Thư bước mộ phát vào trong phòng, “Không phải chứ, bà chủ của tôi ơi, cô suy nghĩ cái gì, cô.”
Đối diện với tầm mắt của Cố Tư, Tử Thư nghĩ một chút, sửa lại xưng hô lúc trước, “Bà chủ cũ, là bà chủ cũ…”
Anh ta đi đến ngồi ở mép giường của Cố Tư, “Không phải tôi đã nói với cô, chồng cũ của cô thật sự rất nổi tiếng rồi sao.

Hôm nay chúng ta mới đi ra ngoài một lúc như vậy thôi mà người phụ nữ kia đã tìm đến tận cửa rồi.

Cô có biết cô ta suýt chạy lên trên giường rồi không, cô phải có ý thức nguy cơ chứ.”
- ---------------------------.

 
Chương 46





Cổ Tư sửng sốt, ngước mắt nhìn Tử Thư, “Tìm tới cửa?”
Tử Thư gật đầu, cực kỳ nghiêm túc, “Cũng không phải, lúc trước tôi nghe điện thoại của chồng cũ của cô, người phụ nữ kia đang ở trước cửa phòng chồng cũ của cô, ăn mặc mát mẻ định hiển thân đấy.

Nhưng mà coi như chồng cũ của cô vẫn khống chế được trận này, không loạn, sau đó cô đoán thử xem…”
Vẻ mặt Tử Thư có chút nguy hiểm, nhìn chằm chằm Cổ Tư.
Cổ Tư suy nghĩ rồi không phá đám, xem như phối hợp, “Như thế nào?”
Tử Thư trừng mắt, “Người phụ nữ kia lập tức tỏ tình với chồng cũ của cô, nói thích anh ấy lâu lắm rồi, nhưng chồng cũ của cô chẳng xúc động chút nào, nói với đối phương là quan hệ giữa anh ấy và vợ rất tốt.”
Đương nhiên câu này là Tử Thư đoán mò.

Sau đó anh ta lại nói, “Người phụ nữ kiavừa nghe thế thì thẹn quá thành giận, nói chồng cũ của cô bị hạ thuốc, chắc chắn đã xảy ra gì đó với người phụ nữ khác.

Nếu làm lớn chuyện này, thanh danh của chồng cũ cô sẽ bị hủy.” Tử Thư nói hươu nói vượn rất nghiêm trang, “Chồng trước của cô lập tức bật cười, nói đúng là anh ấy bị hạ thuốc, nhưng lại ở cùng với bà xã mình.

Bà xã của mình, cô nghe một chút, lời nói này…”
Cổ Tư rất muốn hỏi là lời này làm sao thế?
Nhưng nhìn cái vẻ mặt có hơi phóng đại này của Tử Thư, cô lại nuốt câu hỏi về.

Tử Thư nhìn chằm chằm Cổ Tư, “Tôi nói thật với cô nhé, lúc đàn ông bị hạ thuốc thì thường bụng đói ăn quàng, chỉ cần có một người phụ nữ ở bên cạnh là được luôn, không bắt bẻ.


Cô nhìn chồng cũ của cô đi, còn cố gắng trốn đi ra ngoài, vậy đã là không dễ dàng rồi.”
Cổ Tư tạm dừng một chút, xuống giường, đi đến cửa sổ nhìn thời tiết bên ngoài.Bên ngoài rất nóng, ánh mặt trời có hơi chói chang.

Nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy hơi lạnh.

Cũng không biết con gió trong lòng này thổi tới từ nơi nào.

Trong lời nói của Tử Thư chắc chắn có một chút khoa trương.

Nhưng có lẽ chuyện người phụ nữ kia tìm đến tận cửa là sự thật.

Cổ Tư không trả lời Tử Thư, chỉ chờ chút rồi mới nói, “Tôi hơi đói bụng, muốn đi xuống ăn cơm.

Tử Thư đứng lên, cũng đổi đề tài cực kỳ tự nhiên, “Dạ dày vẫn khó chịu à? Sáng này không ăn sao?”
Cổ Tư đổi đề tài, có lẽ đã nghe lọt tai những lời anh ta nói.

Nghe lọt tai là được, anh ta đã cảm thấy thắng lợi đang vẫy chào mình rồi.Cổ Tư nhắm mắt, đúng là sáng nay không ăn cơm, trưa cũng không ăn uống gì.

Tử Thư vội vàng nói, “Vậy mau xuống ăn cơm đi, tôi đi cùng cô.”
“Anh đi cùng tôi làm gì?” Cố Tư có hơi ghét bỏ anh ta.

Tử Thư thực nghiêm túc, “Tôi không đi cùng cô thì ai biết cô sẽ ăn thứ gì.

Tôi nói với cô này, dạ dày cô không tốt, giờ phải ăn thanh đạm, cô đừng chủ quan”
Cổ Tư cười ha ha, nhìn chằm chằm Tử Thư một lúc lâu mới nói, “Được rồi, đi thôi.”
Mặc dù cái người Tử Thư này không đáng tin cho lắm, nhưng cũng đối xử tốt với cô.

Hai người đi từ phòng Cổ Tư ra ngoài, lúc sắp đến thang máy, Tử Thư nhanh chóng chạy tới cửa phòng Trì Uyên.

Anh ta nhanh chóng gõ cửa, Trì Uyên chưa mở cửa anh ta đã ồn ào, “Sếp, tôivà cô Cổ đi xuống ăn cơm, anh cũng đi cùng đi, anh chưa ăn cơm trưa đúng không?”
Cổ Tư đứng tại chỗ, xụ mặt nhìn Tử Thư.

Quả nhiên cô không nên cảm động qua nhanh, người này ra vẻ quan tâm cô nhưng thật ra vẫn muốn gán ghép cô với Trì Uyên.


Chỉ là Cố Tư cũng không rõ, có vẻ Tử Thư rất chấp niệm với quan hệ giữa cô và Trì Uyên.

Trì Uyên ở bên kia mở cửa ra, nhìn Tử Thư, lại nhìn Cổ Tư sắp đi đến cửa thang máy.

Không ngờ anh không những không từ chối, mà còn phá lệ nói là được.

Hành lang không có ai, Trì Uyên đồng ý một tiếng, Cố Tư nghe thấy rất rõ ràng chính xác.

Cô hơi dừng chân một chút, không quay đầu lại.Nhưng vẫn không nhìn được mà nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tử Thư.

Không ngờ người phụ nữ kia còn tìm đến tận cửa.

Nếu khi đó Trì Uyên cũng nói ra chứ được này, không biết cục diện bây giờ sẽ thế nào.

Nghĩ đến đây, Cổ Tư bước chân dài hơn.

Muốn hiến thân?
Thật là hài hước.

Cổ Tư đứng chờ ở cửa thang máy.

Trì Uyên và Tử Thư cùng đi đến.

Trì Uyên chẳng có biểu cảm gì như trước, cực kỳ bủn xỉn đối với việc quản lý vẻ mặt.


Tử Thư cười hì hì, “Mọi người đều chưa ăn, vậy chúng ta ăn một bữa cơm với nhau đi cho tiện.”
Không ai trả lời anh ta, anh ta cười một hồi cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hậm rãi thu vẻ mặt lại.

Nhà ăn ở lầu một, lúc Trì Uyên và Cố Tư đến thì đã có không ít người trong nhà ăn.

Nhưng vân có chô trống.

Tử Thư, chỉ vào một chồ, “Hai người qua đó ngồi đi, bên kia có khu tự phục vụ, tôi qua đó xem thử.”
Cố Tư và Trì Uyên chẳng ai nhìn ai, nhưng đều đi về phía chỗ ngồi.

Vị trí này ở trong một góc, cũng khá là yên tĩnh.

Cố Tư và Trì Uyên vốn ngồi đối diện nhau, mới cầm lấy thực đơn thì đột nhiên Trì Uyên đứng dậy rồi đi qua Anh ngồi ở bên cạnh Cố Tư.

Tư bị hoảng sợ, quay sang nhìn Trì Uyên Trì Uyên mặt vô cảm, cúi đầu nhìn thực đơn, đè thấp giọng, “Đừng nhúc nhích, gọi món ăn.”
Cố Tư đảo mắt, không lâu sau cũng hiểu sao lại như thế.

- ---------------------------.

 
Chương 47





Lúc Cổ Tư đang gọi món thì cô ngẩng đầu hỏi ý kiến Trì Uyên mấy lần, rồi tự nhiên cô nhìn thấy một người ngồi cách đó không xa.

Người này là một người đàn ông.

Những người xung quanh đều đang nghiêm túc ăn cơm, chỉ có người này là không bình thường.
Anh ta cứ lén lút nhìn cô và Trì Uyên.

Cổ Tư không rõ lắm liệu người này có cùng một nhóm với người phụ nữ muốn hiển thân kia hay không.

Cô gọi món xong thì đưa menu cho Trì Uyên, “Anh xem thử còn muốn gọi thêm gì không.”
Trì Uyên ừm một tiếng.
Sau đó Cổ Tư nhỏ giọng hỏi, “Phía trước hướng mười giờ, có phải người đó có vấn đề không?”
Trì Uyên vẫn nhìn vào menu, “Lúc chúng ta ngồi xuống, anh ta đã dùng điện thoạichụp ảnh chúng ta.”
Đó chẳng phải có vấn đề à.

Cổ Tư ồ một tiếng, không nói gì nữa.


Gọi món xong, phục vụ cầm menu đi.

Sau đó chỉ có Cố Tư và Trì Uyên ngồi với nhau.

Không biết tên Tử Thư làm cái gì mà lâu vậy rồi còn chưa đến.

Cổ Tư hơi ngượng ngùng, cô thử tìm đề tài, “Nếu tôi giúp anh, tiếp theo tôi phải làm thế nào?”
Tiếp theo à.

Trì Uyên suy nghĩ, có lẽ hai người phải ở chung một phòng nhỉ.

Đến cùng với vợ mình mà chia ra hai phòng, nghe thế nào cũng thấy hơi sai sai.

Chỉ là Trì Uyên không nhắc đến chuyện này, “Vẫn chưa chắc, để xem phía VạnPhong có hành động không đã, nếu không có thì chắc không cần cô làm gì đâu.

Chỉ cần đừng để chuyện ly hôn truyền ra ngoài là được.”
Cổ Tư gật đầu, tỏ ý biết rồi.

Khung cảnh tiếp theo lại trở nên lạnh leo.

Thực ra Cổ Tư hơi bối rối về bản thân mình.

Trước đây sống chung với Trì Uyên cũng không như vậy mà.

Cho dù sau khi ly hôn, hôm đó cô mượn men rượu còn có thể quyến rũ được Trì Uyên.

Sao hôm nay lại cảm thấy kỳ quặc như vậy nhỉ.

Sự kỳ quặc không thể nói rõ được.


Tử Thư đi một lúc lâu, cuối cùng bê hai đĩa trái cây đến.

Có điều dáng đi của anh ta hơi gù, anhta đi qua đặt trái cây lên bàn, than thở: “Cái bụng này của tôi không biết bị gì mà vô cùng khó chịu, tôi rất nghi ngờ nước mà Thẩm Bẫn đưa cho tôi trước đó có vấn đề”
Cổ Tư cau mày, “Ly nước của Thẩm Bán là tôi đưa, anh ta chỉ chuyển đến cho anh thôi.”
Tử Thư à một tiếng, “Dù sao thì tôi khó chịu, bụng đau lắm.

Vẻ mặt Trì Uyên không chút lo lắng, thái độ hay nói chuyện vẫn hơi thờ ơ, “Có phải muốn về phòng không?”.

Truyện Ngôn Tình
Tử Thư vội gật đầu, “Ưm, thực sự rất khó chịu, tôi phải về phòng một chuyến Lúc này Cố Tư đã hiểu ý của Tử Thư.

Cô dựa vào ghế, “Được rồi, đừng giả vờ nữa, diễn xuất kém như vậy.”
Tử Thư nằm bò trên bàn, sau khi bị Cổ Tư vạch trần cũng không cảm thấy xấu hổ mà vẫn ra sức diễn, “Không được không được, tôi phải tranh thủ về phòngđây, hai người ăn trước đi, không cần lo cho tôi.”
Nói xong anh ta đứng lên, ôm bụng rên rỉ rồi chậm rãi ra khỏi nhà hàng.

Cổ Tư cười khẩy một tiếng rồi quay đầu nhìn Trì Uyên, “Có phải anh ấy đang hiểu lầm gì hai chúng ta không? Tôi cảm thấy anh ấy cố chấp quá.”
Tất nhiên Trì Uyên cũng có thể cảm giác được nhưng anh không nói, chỉ đứng lên đi về phía đối diện rồi ngồi xuống.

Cổ Tư ngước mắt nhìn Trì Uyên, “Người bỏ thuốc anh có phải cô gái hôm đó tôi nhìn thấy ở bãi biển không?”
Trì Uyên sững sờ, không ngờ Cổ Tư sẽ hỏi câu này.


Anh im lặng một lúc mới nói: “Phải.”
Cố Tư cười, lẩm bẩm một câu: “Tôi đoán đúng rồi.”
Vừa nhìn là biết người phụ nữ đó có ý đồ với Trì Uyên.

Thực ra, phụ nữ nhìn phụ nữ mới là chuẩn nhất Trì Uyên không nói, Cố Tư lại nói tiếp Trông cô gái đó cũng được, thực ra anh có thể…”
Cô không nói vế sau ra, chỉ nhướng mày.

tỏ ý.

Trì Uyên nhìn chăm chằm vào Gố Tư, chữ ‘xuyên giữa đầu mày như ẩn như hiện Mặt Cố Tư mang theo ý cười, “Dù sao thì anh độc thân mà, nếu thật sự làm gì thì cũng bình thường thôi.”
Lúc này chữ “xuyên ở đầu mày Trì Uyên hiện rõ hơn, “Tôi không có cảm giác với côta”
Người phụ nữ mình không có cảm giác thì chạm vào thế nào được?
Người phụ nữ mình không có cảm giác, sờ thôi cũng thấy khó chịu Lúm hạt gạo ở khóe miệng Cố Tư bông hiện ra, “Vậy anh có cảm giác với tôi sao?”
- ---------------------------.

 
Chương 48





Rõ ràng Trì Uyên sửng sốt.

Anh nhìn chằm chằm Cổ Tư, không trả lời ngay.

Cổ Tư bật cười khanh khách, thấp giọng nói: “Người phụ nữ anh không có cảm giác thì anh không chạm vào, vậy trước đây anh với tôi.
Cô nhưởng mày, mặt đầy ý cười.

Trì Uyên nhìn Cổ Tư, một lúc lâu sau mới phì cười.

Anh dựa vào lưng ghế, vắt chéo chân, “Cô không giống với người khác.”
“Ồ?” Giọng Cổ Tự nhẹ nhàng, “Khác thế nào?”
Trì Uyên đặt một tay lên chân, ngón tay gõ trong vô thức, “Tôi quen với cơ thể cô rồi, cho nên mới không bài xích.

Ý của anh là, thực ra không liên quan gì đến có cảm giác hay không cả.


Cổ Tư bật cười thành tiếng, cô nghiêngngười về trước, đặt một tay lên bàn rồi chống cằm, khuôn mặt hơi quyến rũ, “Vậy sau này anh phải làm thế nào, cũng không thể cứ quen mãi với cơ thể của tôi đâu nhỉ?”
Có một số lời nói, khi nói ra kèm với giọng điệu mập mờ không rõ, thật sự có chút cảm giác như bạch liên hoa.

Bản thân Cổ Tư cũng cảm thấy thế.

Nhưng cảm giác này thực ra khá tốt.

Những gì đang nói và làm bây giờ là điều mà trước đây cô hoàn toàn không dám.

Nhà họ Trì nhiều quy tắc, đặc biệt là đối với cô còn nhiều quy tắc hơn.

Ngày nào cô cũng phải cẩn thận dè dặt, sợ làm gì đó sẽ khiến họ mất thể diện.

Bây giờ không cần sợ nữa, cũng không ai có thể trói buộc cô.

Mặt Trì Uyên hơi lạnh lùng, “Chuyện này cô nghĩ nhiều rồi, sau này sẽ có ngườikhác thôi.”
Cổ Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc rồi mới gật đầu, “Đúng vậy, luôn sẽ có người khác.”
Không biết nghĩ đến điều gì, cô lại nói thêm một câu, “Tốt lắm, rất tốt.”
Phục vụ bê đồ ăn đến, đặt từng món lên bàn.

Thực ra Cổ Tư không thèm ăn lắm.

Vừa rồi Trì Uyên gọi thêm bát canh dưỡng sinh, lúc này anh đẩy canh đến trước mặt Cổ Tư.

Cổ Tư rũ mắt, “Cảm ơn.”
Trì Uyên ừm một tiếng, “Không cần.”

Thực ra hiện tại, thái độ của Trí Uyên dành cho cô tốt hơn lúc hai người còn là vợ chồng.

Lúc đó anh hoàn toàn phớt lờ, còn bây giờ ít nhiều cũng khách sáo hơn đôi chút.Lúc ăn, Cổ Tư có thể để ý thấy người chụp lén cô và Trì Uyên lén lút đặt điện thoại xuống.

Camera chĩa về phía cô và Trì Uyên.

Không biết đang chụp ảnh hay quay phim.

Cổ Tư nghĩ ngợi, múc một thìa canh, thổi rồi đưa đến bên miệng Trì Uyên.

Trì Uyên khựng lại, ngước mắt nhìn Cổ Tu.

Cổ Tư nở nụ cười, vẻ mặt hơi tinh nghịch, “Có người đang nhìn, uống đi”
Trước giờ hai người chưa từng thân mật như vậy, không chỉ Trì Uyên, thực ta Cổ Tư cũng có hơi không quen.

Trì Uyên cúi đầu nhìn thìa canh, anh há miệng uống.

Cổ Tư có cảm giác như chơi khăm thành công.


Cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng lại nói: “Thực ra, ngoài hôm ly hôn ra thì rất lâu rồi chúng ta không cùng ăn một bữa cơm”
Trì Uyên không nói gì Trước khi ly hôn anh vân luôn bận rộn Chuyện ông cụ qua đời khiến anh sứt đầu mẻ trán, không có thời gian quan tâm đến Cố Tư.

Sau này, giải quyết xong chuyện ông cụ rồi thì bên công ty lại bận Anh cũng biết rất lâu rồi anh không ăn một bữa cơm đàng hoàng với Cố Tư.

Đến khi mọi chuyện đều giải quyết xong thì là lúc anh bớt chút thời gian nói với cô về chuyện ly hôn.

Trông Cố Tư dường như không hề quan tâm đến chuyện trước đây chút nào, “Thực ra lúc tôi còn nhỏ cũng từng nghĩ đến chuyện tương lai mình sẽ tìm một người thế nào, lúc đó tôi muốn tìm một người có thể mãi ở bên cạnh mình, sau này thì kết hôn với anh, nhưng anh không phải người như vậy.

Cô uống một hớp canh, “Sau đó anh đề cập đến chuyện ly hôn thì tôi cảm thấy, tôi cảm thấy…”
Dường như cô suy nghĩ, sau đó đột nhiên giọng điệu trở nên vui vẻ hơn nhiều, “Cảm thấy mùa xuân của tôi đến rồi, cuối cùng tôi có thể theo đuổi cuộc sống mà tôi muốn, đúng là tốt đẹp mà.”
Nói xong, cô tự mình bật cười khanh Khách.

- ---------------------------.

 
Chương 49





Trì Uyên buông đũa xuống, nhìn Cố Tư.

Vẻ mặt của anh không thay đổi gì, dường như không có bất kỳ dao động cảm xúc nào vì lời nói của Cổ Tư.

Cổ Tư cười xong mới hỏi, “Sao, nghe tôi nói thật nên không vui à?”
“Không có.” Trì Uyên trả lời đâu ra đấy, “Thực ra, cô có thể nghĩ như vậy khiến tôi rất vui, nếu không tôi vẫn cảm thấy có lỗi với cô”
Cổ Tư dần thu lại ý cười trên mặt, cô nhìn xung quanh như thể không biết nên tiếp lời thế nào mới tốt.

Trì Uyên nhìn vào đồ ăn trước mặt Cổ Tư, cô chẳng ăn bao nhiêu cả.

Trì Uyên hỏi, “Không ăn nữa? Ăn no rồi à?”
Cổ Tư đặt thìa xuống, “Tôi ăn no lâu rồi.”
Trì Uyên gọi phục vụ đến thanh toán.

Cổ Tư liếc mắt thấy người vẫn luôn chụplén họ đã cất điện thoại.


Cổ Tư thực sự không hiểu chụp những thứ này có tác dụng gì.

Mình bỏ thuốc vốn chính là một thủ đoạn bỉ ổi.

Đối phương không trúng kế thì mình thành thật một chút chẳng phải được rồi sao.

Cứ phải bất chấp hình tượng đến cùng, không cần thể diện nữa rồi.

Đợi Trì Uyên thanh toán xong, Cổ Tư đứng dậy trước, đi qua khoác tay Trì Uyên.

Trì Uyên rũ mắt nhìn bàn tay trên cánh tay mình, hai giây sau anh gỡ tay Cổ Tư ra rồi nằm trong lòng bàn tay.

Suýt chút nữa là Cổ Tư bật cười.

Có đôi khi Trì Uyên cũng rất hiểu quy tác.

Hai người nắm tay nhau ra khỏi nhàhàng, lúc đi qua bên cạnh người đàn ông chụp lén, Cổ Tư đưa tay kia lên đấm nhẹ lên vai Trì Uyên.

Giọng cô hờn dỗi, “Ai bảo ở trên máy bay anh làm em giận, lần sau còn như vậy nữa em sẽ giả làm người lạ đi ghẹo mấy anh chàng đẹp trai đấy.”
Trì Uyên như đang cười, giọng không nặng không nhẹ nói: “Em dám.”
Ý cảnh cáo không rõ lắm, giọng điệu như đang nuông chiều.

Hai người nói cười rời khỏi nhà hàng.

Ra ngoài, Cổ Tư cũng không buông tay Trì Uyên.

Cô nằm chặt lại, cả người dựa vào cánh tay Trì Uyên.

Hai người đều không nói gì, nhưng ý cười trên mặt Cổ Tư ngày càng đậm.


Cô chỉ muốn khiến Trì Uyên cảm thấy chán ghét.Anh đã muốn mình giúp thì đừng nghĩ đến chuyện cô sẽ nghe lời.

Có thể trước giờ cô dễ nói chuyện, nhưng đã có giấy ly hôn trong tay.

Cô chẳng sợ gì, cũng không quan tâm đến gì cả.

Hai người vào thang máy rồi Trì Uyên mới mở miệng, “Có thể buông ra được chưa?”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, “Hả? Buông cái gì, chẳng phải giờ chúng ta đang ở ngoài sao, ở ngoài thì là vợ chồng, mà hai vợ chồng làm thế này chẳng phải rất bình thường à.”
Trì Uyên mím môi, trông như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng anh lại không nói ra.

Cố Tư và Trì Uyên ra khỏi thang máy.

Phòng của hai người không cùng hướng.

Đứng ở cửa thang máy, Cổ Tư buông TrìUyên ra.

Cô cũng không lưu luyến gì, xoay người đi về phía phòng mình, còn đưa lưng về phía Trì Uyên rồi vẫy tay: “Sếp Trì, tôi về phòng trước đây, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Dáng vẻ cô tự nhiên như thể vừa rồi thật sự chỉ là diễn Trì Uyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cổ Tư một lúc rồi mới xoay người về phòng mình.

Máy tính vẫn đặt trên bàn, bên trên là tài liệu vẫn chưa đọc xong.


Nhưng anh không có tâm trạng để đọc nữa.

Trì Uyên đi tắm, sau đó đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài rất nóng cũng rất yên tĩnh, lúc này bên bờ biển không còn ai nữa.

Một lúc sau Tử Thư gõ cửa đi tới: “Boss, anh với Cố Tiểu Tư đã nói xong chưa?”
Trí Uyên nghĩ ngợi, thái độ của Cố Tư vừa nãy chắc đã đồng ý với anh rồi Anh chậm rãi gật đầu, “Coi như là.nói xong rôi vậy.”
Tử Thư nghe thế thì thở hát một hơi, “Vậy tốt rồi, tôi thấy Cố Tiểu Tư dê chịu, nếu bên cạnh anh có một người phụ nữ khác thì tôi… thì tôi…”
Đối diện với ánh mắt của Trì Uyên, đột ên anh ta không thốt ra được vế sau Trì Uyên mặt không cảm xúc nói: “Cố Tư cö nào tốt mà cậu thích cô ấy như Tử Thư mím môi nhìn Trì Uyên chằm chảm.

Anh ta cảm thấy vẻ mặt này của Trì Uyên hình như cũng không phải đang chê giêu anh ta.

Có lẽ chỉ là đơn giản là hỏi một câu thôi Cho nên anh ta trả lời, “Cố Tiểu Tư không ra vẻ ta đây, tính cách tốt, trông cũng xinh đẹp.”
Trì Uyên cười khinh thường, quay đầu cầm điện thoại, nói: “Nông cạn.”
- ---------------------------.

 
Chương 50





Tử Thư nghe thấy lời đánh giá của Trì Uyên thì vội nói một câu: “Nông cạn chỗ nào chứ, một cô gái bình thường chỉ cần có những đặc điểm này thì sẽ làm cho người ta thấy thích, anh thích một cô gái mà không nhìn những thứ này thì phải nhìn cái gì chứ?”
Nói đến đây, anh ta nói tiếp: “Thực ra con người Cổ Tiểu Tư thực sự rất tốt, anh không thấy cô ấy được rất nhiều người thích à?”
Trì Uyên cầm điện thoại, lướt đến một dãy số rồi gửi tin nhắn Đồng thời anh cũng đáp lại Tử Thư, “Không thấy, cô ấy rất được người ta thích à?”
Tử Thư nghĩ ngợi rồi đi qua ngồi bên cạnh Trì Uyên, “Anh xem, Cổ Tiểu Tư ra ngoài là biết bao người đàn ông nhân cơ hội đến thả thính, cái này còn không nhìn ra sao?”
Động tác tay của Trì Uyên khựng lại, sau đó gật đầu.Xem như đồng ý với lời của Tử Thư.

Quả thực Cổ Tư ra ngoài là cám dỗ không ít người.

Từ trên máy bay cho đến khách sạn.
Còn có ca sĩ ở quán bar kia nữa.

Anh thật sự không thể hiểu được sao có thể bị cám dỗ khi chỉ gặp có một lần nhi.

Tử Thư thấy thái độ Trì Uyên như vậy thì lập tức năm lấy cơ hội nói tiếp, “Cũng là vì anh đã từng có được rồi nên cảm thấy không coi trọng, người như Cổ Tiểu Tư mà đặt trong đám đông thì chắc chắn sẽ được người ta giành giật để cướp lấy.”
Trì Uyên bật cười thành tiếng, “Cô ấy cho cậu bao nhiêu tiền để cậu tâng bốc cô ấy như vậy?”
“Tôi nói sự thật thôi, anh xem nói thế nào anh vẫn không tin.


Vẻ mặt Tử Thư vô cùng nghiêm túc.Trì Uyên ngẩng đầu nhìn Tử Thư, anh lắc đầu cười, không nói gì.

Tử Thư thấy Trì Uyên không đáp lời thì mím môi, anh ta cũng không tiện nói tiếp nữa.

Trì Uyên gửi tin nhắn sau đó để điện thoại xuống.

Bây giờ mà đọc tài liệu thì hoàn toàn đọc không vào.

Nhưng hình như cũng không có chuyện khác để làm.

Anh nhìn xung quanh, “Bên phía tập đoàn Vạn Phong không hợp tác được nữa rồi, cậu xem vé máy bay đi, chúng ta về luôn.”
Tử Thư sững người nhìn Trì Uyên, “Vậy chúng ta cứ thể bỏ qua cho tập đoàn Vạn Phong sao? Bọn họ tính kế chúng ta mà, nếu không phải Cổ Tiểu Tư ở đây thì anh đã thất thân rồi.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Tử Thư, vẻ mặt nghiêm túc lại.Đoán là đã nói đến đề tài mà anh không thích.

Tử Thư vội rụt cổ lại, nhỏ giọng giải thích, “Tôi nói thật mà, người phụ nữ đó trông khó coi như vậy, anh không tính toán sao?”
Trì Uyên trả lời hơi nước đội, “Nói tiếp đi.”
Tử Thư nghe thấy Trì Uyên nói vậy thì cũng biết có nghĩa là gì.

Anh ta theo Trì Uyên nhiều năm rồi, Trì Uyên nói vậy có nghĩa là anh đã quyết định rồi.

Lúc này Tử Thư thở phào một hơi, cười ha hả.

“Được thôi, tôi biết rồi.”
Nói xong câu này, anh ta nghĩ ngợi rồi nhìn Trì Uyên, “Nhưng chúng ta đến đây rồi, không ra ngoài chơi một chút mà cứ thế về à?”
Trước đây ra ngoài công tác, thỉnh thoảng còn nhân cơ hội đi chơi một hai ngày.Lần này đến một chỗ đẹp như vậy mà lại không chơi.

Thật sự có hơi lãng phí.

Trì Uyên nghe Tử Thư nói vậy thì cau mày suy nghĩ.


Sau đó anh mở miệng nói: “Không thì ở lại thêm hai ngày rồi về.

“Được đấy.” Tử Thư vui mừng.

Anh ta đứng lên, “Vậy bắt đầu từ hôm nay chúng ta được nghỉ ngơi?”
Không đợi Trì Uyên nói, anh ta đã nói tiếp: “Khu bể bơi trên tầng ba, anh có muốn đi xem không? Ra ngoài không tiện, nên ở đây là một sự lựa chọn không tệ đầu.”
Vốn dĩ Trì Uyên không muốn đi lắm, nhưng anh quay đầu nhìn căn phòng.

Hình như ở lại đây cũng không có gì để làm.

Cho nên suy nghĩ chốc lát, Trí Uyên dứt khoát gật đầu, “Được thôi.”
Trong phòng đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc.

Đồ đi bơi đều là đồ mới.

Tử Thư về phòng lấy đồ của mình, sau đó cầm đồ giúp Trì Uyên.

Hai người đến khu bể bơi.

Bởi vì bên ngoài quá nóng nên lúc này người ở khu bể bơi khá đông.


Trì Uyên và Tử Thư thay đồ rồi đi vào thì thấy rất nhiều người.

Khu bể bơi khá lớn, chia làm mấy bể, nhưng hầu như bể nào cũng có không ít người.

Trì Uyên không thích nơi đông người, anh thích yên tĩnh.

Vừa bước vào, anh đứng ở cửa nhìn từng-bể bối.

Nhìn được vài cái thì Tử Thư sáp đến.

Anh ta nén giọng nói: “Boss à, có phải mắt tôi có vấn đề không?”
Trì Uyên:quay.đầu nhìn anh ta.

Tử Thư chỉ về một phía, “Anh nhìn người kia xem, người đứng bên đó có phải là Cố Tiểu Tư không?
- ---------------------------.

 
Chương 51





Trì Uyên nhìn theo hướng Tử Thư chỉ.

Phía sau lớp lớp bóng người quả thực có một cô gái.

Cô gái đó bởi một búi tóc trên đầu, mặc bộ đồ bơi hơi gợi cảm.
Cô gái đứng ở đó, bên cạnh có vài người đàn ông.

Mặc dù cô đưa lưng về phía Trì Uyên nhưng anh vẫn có thể nhận ra.

Đó chính xác là Cổ Tư.

Anh với Cổ Tư chung giường chung gối nhiều ngày như vậy, nếu ngay cả cơ thể này mà còn không nhận ra thì rắc rối rồi.
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Cổ Tư.

Cổ Tư được mấy người đàn ông vây quanh, nói cười vui vẻ.


Cô cầm một ly nước ép, rõ ràng rất thành thục khi đứng giữa mấy người đàn ông.Suýt chút nữa là Trì Uyên bật cười.

Những lời Cổ Tư nói lúc ở nhà hàng, quả nhiên là nói thật lòng.

Đúng là bây giờ mùa xuân của cô đến rồi, cô theo đuổi cuộc sống mà cô muốn.

Trì Uyên nhìn một lúc rồi gật đầu, “Ừ, tôi còn tưởng cô ấy ở trong phòng nghỉ ngợi.

Tử Thư nhếch miệng, “Cái cô Cố Tiểu Tư này đúng là không ngoan gì cả, cứ cậy vào sắc đẹp của mình đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.

Nói thế cũng không biết là đang lên án Cổ Tự hay đang khen cô ở một khía cạnh khác.

Trì Uyên suy nghĩ chốc lát rồi nhấc chân đi về phía Cổ Tư.

Hiện tại ở bên ngoài hai người vẫn là vợ chồng, diễn thì phải diễn cho thật một chút mới được.Trước đó ở nhà hàng bị người ta chụp lén, biết đâu ở đây cũng có người làm thế.

Cổ Tư đang ở đó cười khanh khách, mấy người đàn ông này thật sự hài hước, rất có tài ăn nói.

Vốn dĩ cô ở phòng nhàm chán quá nên muốn ra ngoài chơi.

Xem ra là quyết định đúng đắn.

Cổ Tư nhấp một ngụm nước ép, nở nụ cười vô hại, “Thật sao, tôi chưa từng đến đây, đây là lần đầu tiên tôi tới.”
Có một người đàn ông bên cạnh lập tức nói, “Tất nhiên rồi, năm nào tôi cũng sẽ đến đây chơi một lần, đó là một nơi phải đi đấy, nếu cô tò mò thì tôi có thể đưa cô đi.” “Tò mò chỗ nào, hửm?” Đột nhiên có một giọng nói từ phía sau truyền đến.

Sau đó Cổ Tư có cảm giác eo mình bị người ta ôm lấy.Cô hoàn toàn không cần quay đầu, chỉ nghe giọng thôi đã biết là ai rồi.


Những người đàn ông bên cạnh Cổ Tư sững sờ, cau mày nhìn thẳng vào Trì Uyên.

Cổ Tư nghiêng đầu nhìn Trì Uyên, dường như cô hơi bất ngờ, “Chẳng phải anh đang ngủ à, sao anh cũng ra ngoài rồi.”
Trì Uyên cười, “Tỉnh lại không thấy em nên hỏi Tử Thư, cậu ấy bảo em đến đây, tất nhiên anh đến tìm rồi.”
Cổ Tư ừm một tiếng, khoác tay Trì Uyên, “Hơi chán nên em ra ngoài xem một chút.”
Hai người nói chuyện như vậy, cộng thêm động tác này, kẻ ngốc cũng có thể đoán được mối quan hệ giữa hai người là gì.

Vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh hơi xấu hổ.

Vốn dĩ còn tưởng gặp được một cô gái độc thân, muốn làm quen với người đẹp, không ngờ lại là người đã có chủ rồi Trì Uyên quét mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Cố Tư, sau đó ôm Cố Tư đi đến chỗ khác, “Lần sau muốn đến những chỗ thế này thì gọi anh một tiếng.”
Cố Tư bật cười, đưa ly nước trong tay đến bên miệng Trì Uyên; “Uống Không?”
Trì Uyên cụp mắt nhìn, rất phối hợp uống một ngụm, “Ngọt quá.”
Cổ Tư cũng tự nhấp một ngụm, “Em cảm thấy cũng được mà.”
Cô ôm Trì Uyên, nửa người cô gần như treo nên người Trì Uyên.

Không thế không nói, cô đổi vai nhanh thật.

Ở góc cách đó không xa có một bộ bàn ghế, Trì Uyên đưa Cố Tư đến đó ngồi Bên này không có ai, vẻ mặt Trì Uyên lại lạnh lùng như trước.

Anh quan sát Cố Tư từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói, “Tiếp theo, có thể chúng ta ở đây hai ngày rồi mới về, cô có chỗ:nào muốn đi không?”

Cố Tư hơi bất ngờ.

Cô vốn tưởng rằng chuyện Trì Uyên muốn nói là lần sau mình đến những nơi thế này, tốt nhất nên nói với anh một tiếng.

Dù sao thì bây giờ hai người đang hợp tác.

Kết quả là cô nghĩ nhiều rồi.

Có thể Trì Uyên thật sự không quan tâm.

cô muốn làm gì.

Cô cười, “Muốn ở đây chơi…”
Cố Tư duỗi tay sờ vào tay Trí Uyên để trên bàn, giọng điệu mập mờ và quyến rũ, “Thực ra ấy à, tôi rành nhất là chơi đấy.”
- ---------------------------.

 
Chương 52





Thực ra Cổ Tư cũng không biết ở đây có gì vui.

Bản thân cô không ham chơi lắm, lần này ra ngoài vốn là để giải sầu, chạy trốn những thất bại gặp phải trong cuộc sống thực.

Không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại dần trở thành như vậy giờ.
Cô chống cằm, nghiêng người về trước, “Tôi cũng không biết ở đây có gì vui nữa, hay là để tôi về lên mạng tìm xem có khu du lịch nào không?”
Cô nói một cách thờ ơ, giống như hoàn toàn không phát hiện tư thế này có gì không thỏa đáng.

Đồ bơi Cổ Tư mặc là kiểu khá hở hơn nữa cô còn nghiêng người về trước nên phong cảnh trước ngực hơi khó che đậy.

Trì Uyên họ một tiếng rồi dời mắt.
Mặc dù trước đây chuyện thân mật gì hay người cũng đều làm cả rồi, nhưng anh vẫn hơi không quen khi nhìn cô nhưvậy.

Trước đây hai người quấn lấy nhau đều tắt đèn, anh cũng chưa từng nhìn kỹ cơ thể của cô.


Cổ Tư thấy Trì Uyên dời mắt thì có hơi muốn cười.

Cô không đổi tư thế, “Anh không đi bơi à?”
Mặc dù ở đây nhiều người nhưng đa số đều tập trung ở khu nước nông, bên khu nước sâu vẫn yên tĩnh.

Trì Uyên quay đầu nhìn bên khu nước sâu.

Trước khi đến, quả thực anh muốn bơi hai vòng để thư giãn.

Nhưng sau khi đến, nhìn thấy Cố Tư thì anh đã bỏ ý định này.

Bây giờ người phụ nữ này rất không ngoan, anh cứ cảm thấy không có mình ở bên giữ cô thì không chừng cô có thể làm ra chuyện gì đó.Vốn dĩ anh không sợ cô làm ra chuyện gì.

Chỉ là hoàn cảnh của anh khá phức tạp, anh không hi vọng cô gây rắc rối cho mình.

Nhưng bây giờ dáng ngồi của Cổ Tư, vóc người này lộ ra…
Cho nên anh dứt khoát đứng lên, “Vậy tôi qua đó, cô ở đây chú ý một chút.”
Anh không nói chú ý gì, nhưng mọi người đều hiểu cả.

Cổ Tư ừm một tiếng, cô nhìn Trì Uyên đi về phía bể bơi.

Cô chậm rãi ngồi thẳng người, dựa vào lưng ghế.

Ghế này hơi cứng, ngồi không thoải mái.

Trì Uyên xuống bể, chậm rãi bơi hai phía Từ chỗ Cổ Tư chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Trì Uyên trong hồ bơi.Một lúc sau cô thu tầm mắt lại.

Cô không biết bơi, chỉ đơn giản là chán nên cô đến đây giải trí.


Bây giờ Trì Uyên đến, không hiểu sao cô cảm thấy càng chán hơn.

Người như Trì Uyên, có lẽ cô chọc thế nào anh cũng không quan tâm.

Cô ngồi tại chỗ thở dài, sau đó Tử Thư đến.

Có lẽ người này vẫn luôn ở chỗ khác để ý đến cô và Trì Uyên.

Tử Thư ngồi ở chỗ của Trì Uyên, anh ta cau mày, “Hai người nói gì rồi, chưa nói được mấy câu mà anh ấy đã vứt cô ở đây rồi.”
Cố Tư dựa vào ghế, kéo đồ bơi, cố gắng bọc mình lại, “Không nói gì cả, chỉ nói anh ấy đến cũng đến rồi nên đi bơi đi.”
Tử Thư chậc chậc hai tiếng, “Người đàn ông này đúng thật là.”
Cố Tư cười, nghĩ đến chuyện vừa rồi, “Sếp anh nói muốn ở đây chơi hai ngày, hỏi tôi có chỗ nào muốn đi không, tôi chửa từng đến đây, anh biết ở đây có dì chơi vui không?”
Tử Thư nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc, đột nhiên bật cười, “Có chứ, chẳng phải chúng ta đều từng đi rồi nhưng chưa chơi đã sao.

Lận này đúng lúc lắm,đưa chồng cũ của cỗ cùng đi, chỗ Thiên Nhai Hải Giác đó phải đi cùng người yêu mới có ý nghĩa”
Cố Tư nhìn Tử Thư, nhất thời không phát biểu ý kiến: Tử Thư hào hứng, “Đến lúc đó tôi chụp ảnh cho hai người, tôi nghe nói chụp.

ảnh ở Thiên Nhai Hải Giác thì sau này.


có thể bên nhau dài lâu.

Cố Tư không kiềm được nói, “Thực ra tôi rất muốn hỏi anh, sao anh lại cố chấp.

chuyện của tôi với Trì Uyên như vậy? Tôi cảm thấy anh thế này thật sự giống như một kể dắt gái”
Tử Thư tổn thương nói, “Cô miêu tả kiểu gì thế, quả thực tôi hi vọng hai người có thể ở bên nhau, chủ yếu là cảm thấy hai người rất hợp nhau, hơn nữa tôi với cô nói chuyện cũng hợp.

Bây giờ Cố Tư đã hiểu, “Nếu bên cạnh Trì Uyên xuất hiện người khác, anh sợ không hòa hợp với người đó à?”
“Cũng không phải là sợ không hợp” Tử.

Thư gãi đầu, “Chỉ là cảm thấy thế, so với người khác thì tôi vẫn hi vọng cô làm bà chủ của tôi hơn, chỉ đơn giản như vậy.

Hơn nữa tôi cảm thấy chồng cũ của cô cũng quan tâm đến cô..”
- ---------------------------.

 
Chương 53





Nghe Tử Thư nói thế, Cổ Tư cười thành tiếng, “Chuyện này không phải anh muốn thế nào thì là thế ấy, thực ra sự cố gắng của anh chẳng có ích gì cả, cho nên tôi khuyên anh nên dừng lại thôi.”
Tử Thư chép miệng, “Thế này là đang khó chịu tôi à?”
Không tới mức khó chịu, chỉ là có một người cứ xen vào thì sẽ cảm thấy có chút không thoải mái.
Cổ Tư xua tay, “Không phải, anh luôn tác hợp hai chúng tôi như vậy, tôi nói cho anh biết, rất có thể hiệu quả sẽ ngược lại.”
Vốn dĩ Trì Uyên không thích cô, Tử Thư ngày ngày nói cô tốt thế nào trước mặt Trì Uyên.

Rất có khả năng Trì Uyên sẽ có tâm lý ngược lại, ngày càng ghét cô.

Tử Thư không hiểu điều này, nhưng thấy Cổ Tư nói rõ ràng đâu ra đấy nên anh ta không nói gì.Trì Uyên bơi hai vòng, lúc vừa lên bờ thì có một cô gái đến bên cạnh anh.
Cô gái ăn vận còn hở hơn cả Cổ Tư.

Cô ta đến ngồi bên bờ, hai chân ở dưới nước đá qua đá lại.

Những gợn sóng nước bắn tung tóe bên cạnh Trì Uyên.

Trì Uyên nhìn cô ta một cái, không tỏ vẻ gì.


Nhưng cô gái lại cười.

Cô ta nghiêng đầu nhìn Trì Uyên, “Anh đến một mình sao?”
Đồ bơi của cô gái này khô ráo, trang điểm rất xinh đẹp.

Vừa nhìn thì thấy không phải đến để bơi.

Trì Uyên không nói gì, tay dùng lực chống vào thang để trèo lên.

Cô gái thấy thế cũng lên theo.Trì Uyên vẫy nước trên người.

Cô gái ở bên cạnh dịu dàng nói, “Sao trước đây chưa từng thấy anh ở đây nhỉ?”
Động tác của Trì Uyên không dừng lại, nhưng anh quay đầu nhìn cô gái này.

Cô gái có cằm nhọn, mắt to, dáng người cũng khá đẹp.

Thân hình hơi nhỏ nhắn.

Trông lùn hơn Cổ Tư một chút.

Mặt Trì Uyên không tỏ vẻ gì, “Trồng tôi giống người đến đây một mình à?” Cô gái sững sờ, không biết Trì Uyên nói thể là có ý gì.

Trì Uyên lại nói thêm một câu, “Lẽ nào cô không thấy nhẫn trên tay tôi sao?”
Lúc này cô gái mới cụp mắt nhìn tay Trì Uyên.

Quả thực trên tay anh đeo nhẫn cưới.Cô gái đỏ mặt, há miệng nhưng lại không thốt nên lời.

Trì Uyên cười khẩy một tiếng, xoay người đi về phía Cổ Tư.

Anh ly hôn rồi, nhưng chưa từng tháo nhẫn cưới.


Nếu nói cố ý không tháo thì hình như cũng không phải.

Quên sao? Thói quen? Nói cách khác, anh chưa từng nghĩ đến việc tháo nhẫn cưới khi chưa công khai việc ly hôn.

Tất nhiên Cổ Tư đều nhìn thấy tình hình bên phía Trì Uyên.

Từ lúc cô gái đó đến ngồi bên cạnh bể bơi là cô đã chú ý rồi.

Cổ Tư cười, cô thấy mặt Trì Uyên mang theo vẻ giễu cợt.

Đồ uống Trì Uyên gọi trước đó đã được mang đến.

Trì Uyên đi qua, Tử Thư vội nhường chỗ, anh ngồi xuống, uống một ngụm hết ly nước ép.

Cố Tư cười nói: “Tôi thấy cô gái đó biến sắc luôn rồi”
Trì Uyên ngước mắt nhìn Cố Tư một cái, anh không nói gì Tử Thư ở bên cạnh trừng Cố Tư một cái, bảo cô đừng nhắc đến chuyện này.

Cố Tư vốn không phải người nghe lời.

Trước đây ở nhà họ Trì, cô sợ Trì Uyên khó xử nên mới nhẫn nhị Bây giờ cô không quan tâm nhiều như vậy.

Cho nên cô nói tiếp, “Cô gái đẹp là thế, anh nói xem sao anh có thể nhãn tâm như vậy chứ?”
Tử Thư rít lên, “Lời này của cô là sao, ông chủ của chúng tôi là một người có khả năng tự chủ, làm gì có chuyện ai cũng có thể dính lấy được chứ.”

Cố Tư cau này, ð’ một tiếng, “Vậy…”
Cô chỉ nói ra một chữ rồi lại lắc đầu cười, “Bỏ đi, xem như tôi chưa nói gì.”
Thực ra cô rất muốn hỏi, trong những bữa tiệc xã giao của công ty anh cũng chưa từng để người phụ nữ khác đến gần mình sao.

Trước đây Trì Uyên đi xã giao rất nhiều.

Xã giao giữa đàn ông với nhau luôn sẽ có một vài tiết mục ngoài lề.

Gọi một cô gái đi cùng chẳng hạn, thực ra chỉ là vấn đề nhỏ.

Cô không tin Trì Uyên từ chối tất cả những cô gái đó sao?
Đây là chuyện hoàn không có khả năng Chỉ là những lời này, nếu trước đây cô hỏi thì còn được.

Bây giờ cô đã mất đi tư cách đó rồi.

- ---------------------------.

 
Chương 54





Ban đầu Cổ Tư muốn đến khu bể bơi để thư giãn một chút.

Cuối cùng bây giờ Trì Uyên đến, dường như cô không thể nào thư giãn được nữa.

Đối mặt với anh, có thể nào cô cũng không thư giãn được.
Cho dù bề ngoài làm ra vẻ tự nhiên đến đầu thì trái tim vẫn luôn căng chặt.

Cho nên Cổ Tư dựa vào ghế, hơi mất hứng nói, “Hai người vẫn chơi sao, tôi không chơi nữa, tôi muốn về trước.”
Tử Thư nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên không có biểu cảm gì, “Đi thôi.”
Anh không thích bị người ta bắt chuyện cho lắm, cô gái vừa nãy đến khiến anh mất hết hứng rồi.

Chơi bên này không bao lâu thì ba người rời đi Cổ Tư thay quần áo, cô đứng ở cửa khubể bơi đợi, một lúc sau Trì Uyên và Tử Thư mới ra.


Tử Thư liếc nhìn Cổ Tư nhưng lại nói với Trì Uyên, “Sếp, ngày mai chúng ta đi chơi đi, tôi đã nghĩ xong địa điểm rồi.”
Trì Uyên hoàn toàn không quan tâm nhiều như vậy, thậm chí anh không hỏi đi đâu mà dứt khoát đáp: “Được.”
Tử Thư hơi vui mừng, nhưởng mày với Cổ Tư.

Cổ Tư lười nhìn anh ta.

Ba người đi thang máy xuống nên đợi ra khỏi thang máy.

Tử Thư nhớ đến một chuyện, “Phải rồi Cố Tiểu Tư, lát nữa cô thu dọn đồ đạc đến phòng sếp tôi đi, tôi trả phòng cô đang ở giúp cô rồi.”
Cổ Tư cau mày, không đợi cô nói Tử Thư đã cướp lời nói trước, “Làm gì có vợ chồng chia ra ngủ ở hai phòng chứ, xem người khác là kẻ ngốc sao.

Nói không chừng bây giờ bên tập đoàn Vạn Phongđang tìm sơ hở phía chúng ta đấy.”
Để ngăn Cổ Tư nói với Trì Uyên, Tử Thư nói tiếp, “Cho dù bọn họ xem camera biết hôm đó hai người ở với nhau, nhưng nếu bây giờ hai người cãi nhau thì Vạn Phong hoàn toàn có cơ hội tung tin đồn nhảm sếp của chúng ta có quan hệ dây dưa không rõ với nữ nhân viên kia.

Người này ấy à, mặt dày lắm, chuyện gì cũng có thể làm ra được.”
Cổ Tư không muốn nghe những lý luận này, cô dứt khoát xua tay, “Được rồi được rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển, anh đừng nói nữa, tôi không hiểu những thứ này đâu.” Cô đi thẳng về phía phòng mình.

Trì Uyên nhíu mày, anh cũng không phản bác gì mà quay về phía phòng mình.

Tử Thư đứng tại chỗ, anh ta mím môi nhìn trái nhìn phải rồi cười trong im lặng.

Cổ Tư về đến phòng thì ngồi bên giường ngẩn người ra.Đồ đạc của cô không nhiều, xếp không đầy một cái vali nhỏ, cho nên cũng không cần thu dọn gì.

Cô cứ ngồi như vậy một lát thì Tử Thư đến gõ cửa, bảo là giúp cô chuyển đồ.

Cổ Tư mở cửa, chỉ vào vali ở cửa, “Chỉ có một cái này.” “Được.” Tử Thư cười, kéo vali ra ngoài trước.


Trì Uyên đang ngồi trên ghế xem máy tính, lúc Cổ Tư đi vào anh thậm chí còn không quay đầu nhìn.

Cổ Tư chỉ nhìn Trì Uyên một cái rồi đi thẳng vào phòng ngủ bên trong.

Phòng này không khác phòng cô là mấy, chỉ có một giường.

Cổ Tư nhìn một hồi lâu rồi đi ra, “Buổi tối tôi ngủ ở đâu?”
Trì Uyên và Tử Thư đều sững sờ.

Quả thực đây là một vấn đề.

Bây giờ hai người không phải vợ chồng nữa, mặc dù trước đó đã xảy ra một số uyên lửa gần rơm lâu ngày cũng bén Nhưng nói cho cùng thì cùng giường cùng gối dường như không nên cho lãm Tử Thư ngượng ngùng cười, anh ta không thể trả lời được Trì Uyên nghĩ ngợi rồi nói, “Cô ngủ giường, tôi ngủ sofa”
Có vẻ Cố Tư rất hài lòng với quyết định của Trì Uyên, cô gật đầu, “Vậy ấm ức cho sếp Trì rồi”
Nói xong cô xoay người vào phòng ngủ, lấy một bộ đồ ngủ ra thay.

Cố Tư xếp bằng ngồi trên giường, cô cúi đầu nhìn ga trải giường.

Trì Uyên là người nghiện sạch sẽ, chắc chắn ga giường này là Tử Thư mới mua.

Trì Uyên sẽ không dùng ga giường của khách sạn Người đó là một người tật xấu đầy mình.


Cô ngồi một lát rồi nằm xuống, không biết cơ thể đang ở chỗ nào nên không được thoải mái.

Nhưng cũng không nói được là khó chịu thế nào.

Chỉ là cảm giác buồn bực không yên.

Cô muốn ra ngoài xem Trì Uyên đang làm gì nhưng lại cảm thấy không nên đi.

Hai suy nghĩ này cứ kéo cô đi tới đi lui Khiến cô như phân liệt.

Cô hoàn toàn không dám nhắm mắt, chỉ cầm nhám mắt thì trước mắt lại lóe lên cảnh tượng triền miên với Trì Uyên đêm đó.

- ---------------------------.

 
Chương 55





Chạng vạng tối, Tử Thư đặt giúp bữa ăn, phục vụ phòng mang đến.

Tử Thư gọi rất nhiều món, đặt cả phần của mình đến nữa.

Cổ Tư dựa vào đầu giường chơi game, thực ra cô đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài rồi.
Nhưng cô không nhúc nhích, vờ như mình chẳng biết gì cả.

Một lúc sau Trì Uyên đẩy cửa ra, anh đứng ở cửa nói: “Ăn cơm thôi.”
Cổ Tư dời mắt từ điện thoại lên người Trì Uyên.

Cảm giác này phải nói thế nào nhỉ, giống như thời gian thay đổi, cảnh vật thay đổi, con người thì hoán đổi.
Trước đây, thường thì khi về nhà Trì Uyên sẽ nhốt mình trong thư phòng.

Rất nhiều lần ăn cơm đều là cô gọi anh.

Cô không dám vào thư phòng của anh,chỉ có thể gõ cửa, sau đó đứng ở cửa bảo anh ăn cơm.

Cổ Tư thu tầm mắt lại, “Ừm, chơi xong ván này rồi tôi ra.”
Trì Uyên không nói gì, xoay người rời đi.


Trước đây anh cũng trả lời như vậy, Ừ, xem xong tài liệu này rồi tôi ra.

Nhưng thường thì cô ăn xong rồi anh mới xuống.

Lúc đó Cổ Tư thấp bé, cô luôn nghĩ có phải người này không muốn nhìn thấy mình.

Cho nên ngay cả ăn cơm cũng muốn tránh mình.

Nhớ đến những chuyện trước đây cô lại thấy khó chịu.

Ván này Cố Tư chơi không qua, Trì Uyên ra ngoài chưa được hai phút là cô đã thua rồi.

Cô để điện thoại xuống, hít thở sâu rồixuống giường.

Tử Thư và Trì Uyên đã ngồi xuống rồi nhưng cả hai đều không động đũa.

Trông có vẻ như đang đợi cô.

Cổ Tư đi qua, mặt không biểu cảm gì, dứt khoát kéo ghế ngồi xuống.

Lúc này Trì Uyên mới lên tiếng, “Ăn cơm thôi”
Tử Thư sáp đến Cổ Tư, “Cô không ra anh ấy không cho tôi động đũa.

Cổ Tư ừ một tiếng, “Tại tôi.”
Tử Thư sững sờ, không ngờ Cổ Tư sẽ phản ứng như vậy.

Anh ta sửng sốt một lúc rồi mới nhỏ giọng giải thích, “Tôi không có ý trách cô đâu.”
Cổ Tư không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Tử Thư gọi cho cô canh bồi bổ dạ dày.Vị bình thường, Cổ Tư uống một chút rồi để xuống.

Trì Uyên vốn đang cúi đầu ăn cơm của mình, sau khi thấy Cổ Tư đặt thìa xuống, anh trầm giọng nói: “Uống hết.


Giọng điệu không tốt lắm, nhưng cũng không tệ đến mức khiến người ta khó chịu.

Cổ Tư khẽ cau mày, quay đầu nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên không nhìn cô, anh chỉ ăn cơm của mình.

Cổ Tư nghĩ ngợi, sau đó cầm thìa lên uống thêm hai ngụm canh.

Tử Thư cẩn thận nhìn hai người, anh ta cứ cảm thấy bầu không khí không ổn lắm.

Vốn dĩ Tử Thư có thể điều hòa bầu không khí, nhưng bây giờ anh ta cũng không dám nói gì.

Ba người ăn cơm trong im lặng, Tử Thưtìm cớ rời đi.

Cổ Tư về phòng, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Lúc này ở bờ biển khá đông người, cuộc sống về đêm lại bắt đầu.

Cổ Tư đứng một lát, đến khi bãi biển náo nhiệt hẳn lên cô mới xoay người ra ngoài.

Trì Uyên vẫn đang xem máy tính.

Anh đeo kính bảo vệ mắt, trông rất phong nhã.


Cổ Tư cũng không nói gì với anh mà đi thẳng ra cửa.

Có điều vừa đi đến chạm tay vào tay nắm cửa thì Cổ Tư nghe thấy Trì Uyên lên tiếng, “Đi đâu?”
Cổ Tư dừng lại, cô không quay đầu, “Ra ngoài chơi.”
Trì Uyên đẩy máy tính sang một bên, quay đầu nhìn Cổ Tư.

Cô vốn khá gầy, trước đó lại bị bệnh nằm viện nên bây giờ trông bóng lưng lại càng gầy hơn Vốn Uyên muốn nói vài lời không dễ nghe cho lắm, nhưng thấy bộ dạng này của cô thì anh dừng lại Anh chỉ nói, “Hiện tại chúng ta có mối quan hệ hợp tác, tôi hi vọng cô có thể kiềm chế bản thân.”
Cố Tư cười, cô mở cửa ra, đáp, “Biết rồi: Nói xong câu này người cô đã ra ngoài, sau đó cô trở tay đóng cửa.

Mặt Trì Uyên không cảm xúc, ngay cả cái cau mày theo thói quen cũng không có.

Anh ngồi im tại chỗ một lúc, sau đó kéo máy tính qua, tiếp tục xem tài liệu.

Anh không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Chỉ cần Cố Tư có thể kiểm soát bản thân, đừng gây ra chuyện gì cho anh Thực ra anh không muốn quan tâm cô đi đâu.

- ---------------------------.

 
Chương 56





Sau khi rời khỏi đây, Cổ Tư đi đến quán bar.

Lúc này quán bar không nhiều người, ca sĩ đó cũng không ở đây.

Cô chép miệng, cảm thấy nhàm chán, bèn quay người đi ra ngoài khách sạn.
Cô muốn đi dạo bờ biển.

Cửa chính khách sạn để mở, có rất nhiều người đứng đó nói chuyện phiếm.

Cổ Tư vốn định ra ngoài, nhưng đi được hai bước cô bỗng dừng lại.

Cô ngoảnh đầu nhìn.
Bên cạnh cửa chính khách sạn có một cái cây to.

Một người phụ nữ đứng bên cạnh cái cây.


Người phụ nữ mặc váy ngắn, để lộ hai đùi trắng nõn.

Phía trên là chiếc váy hai dây, đôi gòtrước ngực căng tròn.

Người phụ nữ đó đang gọi điện thoại, không chú ý tới Cổ Tư.

Cổ Tư mỉm cười, nghĩ ngợi một lát rồi bước lại gần, “Xin chào.”
Người phụ nữ kia sững sờ, ngẩng đầu nhìn Cổ Tư.

Nhưng cô ta không nhận ra Cổ cô ta nhíu mày, “Cô tìm…” ngay, Mới nói được hai chữ, vẻ mặt cô ta lập tức thay đổi.

Cổ Tư bật cười, xem ra cô ta nhận ra cô.

Người phụ nữ nói với đầu dây bên kia rằng cô ta có việc, lát nữa gọi lại rồi cúp máy.

Cố Tư trưng vẻ mặt vô tội, “Chúng ta từng gặp nhau.”
Người phụ nữ ừ một tiếng, “Đúng thế, lần trước ở bờ biển.”Cổ Tự nhưởng mày, “Sao cô lại ở đây một mình, Trì Uyên không ra ngoài, cô ở đây đợi cũng vô ích.”

Người phụ nữ đứng yên không nhúc nhích, chỉ nhìn Cổ Tư.

Có lẽ cô ta không biết giả vờ, trên mặt lộ rõ vẻ phòng bị.

Cũng có thể là cô ta biết thân phận của Cổ Tư nên không biết nói gì cho phải.

Thấy cô ta không trả lời, Cổ Tư bật cười, “Sao thế, sếp Mã của cô bảo không đợi được người thì cô không được đi à? Chẳng có nhân tính gì cả.”
Người phụ nữ biến sắc, “Cô… Cô nói gì tôi nghe không hiểu, tôi đang ở đây chờ một người bạn”
Cố Tư phì cười, cất giọng nhẹ nhàng, “Thôi nào, đừng giả vờ nữa, tôi nhìn mà thấy mệt.

Loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi, biết rõ đối phương đã kết hôn mà còn quấn lấy, trước cô có không ít người, sau cô chắc còn nhiều hơn, tôi nói thẳng cho cô biết, cô là người xấu nhất trong những người phụ nữ đó, Trì Uyên chướng mắt cô cũng là bình thường Người phụ nữ đỏ mặt, bên cạnh còn đang có người Cố Tư nói oang oang, người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng Cố Tư không thèm để ý, nói tiếp, “Cô nói xem, hai công ty hợp tác tử tế, mọi người dồn tâm trí vào công việc chẳng.

phải tốt hơn sao? Vậy mà sếp cô lại sai cấp dưới tới dâng mình, đầu óc sếp cô làm sao vậy? Nhưng đầu óc cô cũng chẳng khá hơn, sếp cô bảo cô dâng mình cô cũng nghe, cô không hỏi ba mẹ cô à, ba mẹ cô có biết cô quấn lấy đàn ông đã kết hôn còn bị ghét bỏ không, tôi thấy hổ thẹn thay họ.”
Cô cười mỉa mai, dáng vẻ rất trêu ngươi, “Tôi bảo này chị gái, cô thật sự không cần chờ ở đây đâu, cô chờ ở đây cũng vô ích.

Lần trước cô suýt nữa cởi sạch trước cửa phòng anh ấy, chẳng phải anh ấy cũng không mở cửa cho cô đấy sao.

Tôi khuyên cô vẫn nên biết điều thì hơn, đừng nghĩ đến chuyện đi đường tắt nữa, không lâu dài đâu, à, đúng rồi Cố Tư nói tiếp, “Cô về khuyên sếp cô đừng hao tâm tổn trí nữa, hợp tác gi hai công ty chắc chắn không thành.

Trì Uyên không dễ thuyết phục như các cô nghĩ đâu, bình thường tôi chọc giận anh ấy, anh ấy đều khiến tôi ba ngày không xuống được giường, còn các cô, anh ấy càng không nương tay.”
- ---------------------------.

 
Chương 57: Trò Chơi Mới Bắt Đầu





Nói xong Cổ Tự cười khanh khách, hoàn toàn không xấu hổ.

Người phụ nữ kia không còn gì để nói.

Cổ Tư quan sát cô ta một lượt, giống như khi ở bờ biển, cô ta cũng ghét bỏ đánh giá Cổ Tư như vậy.
Cổ Tư còn bĩu môi chậc chậc hai cái rồi mới quay người bỏ đi.

Khi quay lưng về phía người phụ nữ, cô nở nụ cười.

Vừa rồi người bên cạnh nghe thấy lời cô nói thì bàn tán xôn xao như đang hóng chuyện, Cổ Tư nghe thấy.

Cuối cùng cũng bảo được thù, cảm giác này đúng là dễ chịu.
Cố Tư ngâm nga hát, chậm rãi đi về phía bờ biển.

Cổ Tư đi dạo trên bờ biển một lúc, tìm mỏm đá ngồi xuống.

Bờ biển nhiều người, tất cả đều có đốiNhững người đó đều bắt nạt cô.

Nghĩ đến đây, Cổ Tư xụ mặt xuống.

Nói trắng ra, vấn đề nằm ở người con độc nhất Trì Uyên, nếu anh bảo vệ cô một chút thì cô đã không đến mức đáng thương như vậy.

Cố Tư chửi thầm hai câu, sau đó ngồi thêm một lúc rồi về khách sạn.

Cô đi đến quán bar ngồi một lúc, ca sĩ đó vẫn chưa tới.

Cổ Tư uống một cốc nước, ăn chút trái cây, thấy thời gian cũng không còn sớm, lúc này cô mới về phòng.

Khi vào phòng cô không nhìn thấy Trì Uyên, cô tưởng Trì Uyên cũng ra ngoài.


Thế nhưng vừa vào phòng ngủ bên trong Cổ Tư liền sững sờ.

Trong phòng này có một phòng tắm, phòng tắm lắp kính mờ.

Bên trong rõ ràng có người, còn có tiếngnước chảy từ vòi hoa sen.

Cổ Tư mím môi, vốn định bước ra ngoài.

Nhưng vừa nhấc chân cô liền dừng lại.

Sau đó cô nghênh ngang ngồi xuống giường, móc di động ra bắt đầu chơi game.

Trì Uyên không nghe thấy tiếng động bên ngoài, sau khi tắm xong, anh vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Đi được hai bước anh liền đứng yên tại chỗ.

Cổ Tư ngồi khoanh chân trên giường, chơi game rất hăng say.

Cô không mặc nội y, chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây.

Cô hơi cúi đầu, phong cảnh phía trước suýt nữa lộ ra.

Qua hai giây Cố Tư mới liếc nhìn Trì Uyên, cô vội kéo váy ngủ.Nhưng cô vẫn nhìn Trì Uyên với ánh mắt bình thản, “Anh tắm xong rồi? Xong rồi thì ra ngoài.”
Trì Uyên cúi đầu nhìn mình.

May mà anh không cởi trần, còn biết quấn khăn tắm trên eo.

Cổ Tư chuyển hướng, đưa lưng về phía anh, “Ra ngoài đi, lát nữa tôi còn ngủ.”
Động tác này rõ ràng là phòng bị.


Trì Uyên nhìn chằm chằm bóng lưng Cổ Tư, xoay người đi vào phòng tắm cầm quần áo mình vừa cởi ra, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Dường như anh hơi khó chịu, ra ngoài đóng rầm cửa lại.

Cổ Tư nhếch miệng hừ một tiếng, tiếp tục thoải mái chơi game.

Nhưng mấy giây sau, Cổ Tư nghe thấy tiếng Trì Uyên gọi điện thoại.

Cô loáng thoáng nghe thấy anh bảo Tử Thư đổi cho họ căn phòng lớn hơn Cố Tư suýt nữa bật cười thành tiếng Cho dù lớn hơn thì chắc chắn vấn là phòng đôi.

Phòng đôi thường dành cho người yêu ở, bên trong chắc chắn chỉ có một phòng tắm và một phòng vệ sinh.

Cho nên đổi có tác dụng gì đâu.

Trì Uyên thật là hồ đồ.

Bên kia không biết Tử Thư nói gì, Trì Uyên cúp máy luôn.

Cố Tư vui vẻ huýt sáo.

Cô cảm thấy hôm nay vô cùng tốt đẹp.

Bên ngoài vẫn đang náo nhiệt, Cố Tư chơi hai ván game, nghe thấy phòng khách không có tiếng động.

Cô đóng cửa sổ lại, nằm xuống định ngủ.

Nhưng nằm xuống vẫn không ngủ được, cô nhìn chảm chằm trần nhà tối như mực, chậm rãi nhếch miệng.

Không biết vì sao trong lòng lại vui, nhưng cô thật sự rất vui.

Cố Tư sờ soạng tìm di động, mở trang cá nhân.

Cô không có bạn bè gì, danh sách bạn bè cũng chẳng có mấy người.

Cô đăng một dòng trạng thái: Hình như bây giờ trò chơi mới bắt đầu, cảm thấy khá chờ mong.

- ---------------------------.

 
Chương 58





Ngày hôm sau
Cổ Tư bị tiếng đập cửa đánh thức.

Đó không phải tiếng đập cửa phòng ngoài mà là phòng ngủ của cô.
Cô mơ màng mở mắt, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cô hỏi ai vậy.

Trì Uyên dường như hơi cạn lời, “Ngoài tôi ra thì còn ai vào đây nữa.”
Cổ Tư ‘à một tiếng, “Có chuyện gì vậy?”
Trì Uyên nói, “Cô ra ngoài một lát đi, tôi cần dùng phòng ngủ.”
Cổ Tư xoay người ôm chăn, “Anh vào đi.”
Trì Uyên chờ một lát mới đẩy cửa vào.

Anh đứng ở cửa, mặc áo ngủ chỉnh tề.

Anh nhìn Cổ Tư, cất giọng bình thản, “Cô ra ngoài đi, tôi cần dùng phòng tắm, chỉ một lát thôi.”
Cố Tư nhắm mắt lại, “Nếu như anh không dùng giường thì anh cứ tự nhiên,tôi ngủ tiếp đây.”
Trì Uyên không nhúc nhích, vẫn đứng ở đó.


Thực ra Cổ Tư biết anh muốn làm gì, cô nhắm mắt lại, trong lòng vui như nở hoa.

Trì Uyên ngập ngừng mấy giây rồi cuối cùng đi tới.

Cổ Tư tưởng anh vào thẳng phòng tắm, nhưng ai ngờ anh lại đến bên giường.

Anh kéo chăn bọc lấy Cổ Tư rồi sau đó ôm ngang cô lên.

Cổ Tư ả một tiếng, trừng mắt nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên ôm Cổ Tư ra ngoài, đi đến bên ghế sofa rồi ném cô xuống.

Sau đó anh mặt không biểu cảm đi vào phòng, khóa cửa lại.

Cố Tư giãy giụa ngồi dậy, tóc tại bù xù, nhìn chằm chằm cửa phòng một lúc rồi cười.Trì Uyên muốn đi vệ sinh.

Xem ra anh hết nhịn nổi rồi.

Cổ Tư nghĩ ngợi một lát rồi cúi đầu ôm chăn, nằm vật xuống ghế sofa.

Cô nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Một lúc sau Trì Uyên mới ra ngoài, nhân cơ hội này, anh đánh răng rửa mặt luôn ở bên trong.

Đi ra thấy Cổ Tư nằm ngủ trên ghế sofa.

Anh nghĩ ngợi rồi lại quay trở về phòng.

Túi thuốc của Cổ Tư đặt trên tủ đầu giường, trong đó toàn là thuốc dạ dày.

Nhìn có vẻ không ít.

Trì Uyên dời ánh mắt đi chỗ khác, đứng trước cửa sổ.


Gió buổi sáng khá mát mẻ, thổi bay sự nóng nảy vừa rồi của anh.

Không biết là vì sao, từ đêm qua đến giờsự nóng nảy này cứ âm ỉ trong ngực anh.

Trì Uyên đứng đó một lúc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.

Không cần nghĩ anh cũng biết là ai.

Trì Uyên ra ngoài định mở cửa cho Tử Thư, ai ngờ đi tới cửa anh lại vòng về.

Tư thế ngủ của Cổ Tư không được đẹp cho lắm, cô ôm chăn, váy ngủ xốc lên tận bắp đùi.

Anh đi qua, cầm chăn đắp lên người Cổ Tu.

Quan sát một lượt, cảm thấy không có vấn đề, anh mới đi mở cửa cho Tử Thư.

Tử Thư vừa vào đã vội nói, “Nhanh lên nào, tôi thuê xe rồi, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi…”
Lúc nhìn thấy Cố Tư nằm trên ghế sofa, Tử Thư lập tức dừng lại, mắt đảo vài vòng.

Trì Uyên nhíu mày, ‘Chờ một lát đã Anh bước qua, đứng bên cạnh ghế sofa đẩy Cố Tư, ‘Dậy đi Cố Tư đang ngủ ngon, cô lẩm bẩm rồi xoay người Trì Uyên ngăn Cố Tư lại, “Hôm nay cô có muốn ra ngoài chơi không hả?
Mấy giây sau Cố Tư híp mắt nhìn Trì Uyên Trì Uyên mặt không biểu cảm, “Đi vào.

rửa mặt, thay quần áo nhanh lên.”

Cố Tư ngồi dậy, sau đó mới nhìn Tử Thư.

Cô ôm chăn, cố gắng che kín người, nhưng rõ ràng vẫn có nét ngái ngủ.

Cô đi vào phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Mới sáng sớm đã ôm người ta ra đây giày vò, làm xong cũng không biết đường ôm tôi vào phòng.”
Tử Thư ở bên cạnh khế run rẩy, không dám nhìn ai Cô ấy đang ám chỉ ai vậy Anh ta giả vờ như không thấy Cố Tư đi vào phòng, lề mề bước phòng tắm, rửa mặt tắm rửa mi lâu.

Lúc đi ra, trông cô bừng bừng sử: Tử Thư chờ lâu đến nỗi sắp ngủ gật.

Trì Uyên đang xem điện thoại, thấy cô đi ra, anh liền đứng lên, ‘Đừng quên mang thuốc.

Cố Tư chớp mắt mấy cái, “Ừ, anh không nhắc là tôi quên luôn đấy.

Cô quay người về phòng lấy thuốc dạ dày.

Tử Thư cũng đứng lên, chép miệng, “Cô gái này sao sống một mình được đây đúng là khiến người ta lo lắng Trì Uyên chỉ híp mắt nhìn chả bóng lưng Cố Tư.

- ---------------------------.

 
Chương 59





Tử Thư thuê xe đưa Trì Uyên và Cổ Tư đi đến Thiên Nhai Hải Giác.

Cổ Tư biết con đường này.

Trên đường đi, Cổ Tư và Trì Uyên đều không nói chuyện.
Cổ Tư chỉ đơn thuần chưa tỉnh ngủ, còn Trì Uyên thì kiệm lời bẩm sinh.

Tử Thư thử điều tiết bầu không khí, ai ngờ phát hiện không làm nổi nên đành từ bỏ.

Bởi vì đi hơi muộn nên khi đến nơi, khu danh lam thắng cảnh đã chật kín người.

Tử Thư đi mua vé, anh ta chuẩn bị rất đầy đủ, đưa cho Cố Tư và Trì Uyên mỗi người một cái mũ.
Bên này hơi nóng, mặt trời chầm chậm nhô cao.

Cố Tư và Trì Uyên đứng tại chỗ chờ Tử Thư, hai người vẫn không nói chuyện.

Thực ra trước kia có vô số lần hai ngườihọ nhìn nhau không nói gì như vậy.

Cho nên lúc này không hề cảm thấy xấu hổ.

Người tới khu danh lam thắng cảnh đa số là các cặp đôi.

Mọi người kề vai sát cánh cười đùa.

Cổ Tư quay đầu nhìn sang.

Có lẽ sự đối lập khá rõ ràng, trên mặt cô bất giác lộ vẻ hâm mộ.


Trì Uyên không có một phản ứng nào, anh chỉ hơi mất kiên nhẫn nhìn về phía Tử Thư.

Cổ Tư nhìn những cặp đôi đó đi mua vé, vào khu lam thắng cảnh, cô chép miệng.

Một lát sau Tử Thư cầm vé đi tới, ba người vào khu danh lam thắng cảnh.

Không ai đề xuất đến nơi là phải tới chỗ hai tảng đá ở Thiên Nhai Hải Giác.

Ba người thăm thủ bên trong trước, đidạo ở quảng trường.

Tử Thư chỉ vào sao Thiên Nhai Hải Giác giữa quảng trường, “Nhìn kìa, hai người qua đó chụp kiểu ảnh đi, đẹp quá đi mất”
Trì Uyên và Cổ Tư đồng thời xụ mặt nhìn anh ta.

Tử Thư đã móc máy ảnh ra, ai ngờ thấy cảnh này, anh ta hậm hực cất đi.

Lần trước Cổ Tư từng tới đây, cô đã đi hết bên này.

Lúc đó Thẩm Bẫn còn giới thiệu một hồi.

Nhớ khi đó Thẩm Bân muốn kéo Cổ Tư chụp ảnh.

Lúc đó Tử Thư từ chối giúp cô.

Thực ra Cổ Tư cũng không muốn chụp ảnh chung với một người xa lạ lắm.

Trong lòng sẽ cảm thấy là lạ.Nhưng giờ ở cùng Trì Uyên, cô cũng không muốn chụp ảnh.


Chủ yếu là, cô nhận ra sự kháng cự của Trì Uyên.

Ba người đi tiếp một đoạn bên trong, sau đó dường như Trì Uyên hơi mất kiên nhẫn, “Chẳng phải bảo đi Thiên Nhai Hải Giác gì đó sao, mau qua đó đi, lát nữa buổi trưa ánh mặt trời rất độc, không chịu được.”
Tử Thư nhìn Cổ Tư rồi nói, “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta qua đó xem đi.”
Cổ Tư không có ý kiến gì, chuyển này cô chẳng hề vui vẻ.

Thực ra chính cô cũng hơi bất ngờ.

Trước kia cô vốn mong chờ có thể đi du lịch cùng Trì Uyên, vui chơi khắp nơi.

Giờ cũng coi như thỏa niềm mơ ước.

Ai ngờ cô không hề vui vẻ.

Có lẽ do đã đợi quá lâu nên chờ mong cũng phai nhạt Ba người đi về phía Thiên Nhai Hải Giác, bên đó còn có những tảng đá khác, rất nhiều người đang chụp ảnh Lần trước Cố Tư cũng chụp, chỉ có điều khi đó tâm trạng cô còn tệ hơn lân này.

Trì Uyên nhíu mày nhìn hai tảng đá, bên cạnh đó có rất nhiều người vây quanh.

Anh đút hai tay vào túi quần, không có ý định qua đó, Tử Thư chờ một lát, thấy mấy người chụp ảnh đi xuống, anh ta vội đẩy Cố Tư, “Mau lên mau lên, tôi chụp ảnh cho.

cô.

Cố Tư không từ chối, cô đi qua đó.

Tử Thư cầm máy ảnh tạo dáng, sau đó.

chậc chậc hai cái, “Trống quá, bên này trống quá, à!, sếp, anh đứng bên này tôi xem nào.”
Sao Trì Uyên lại không biết ý đồ của Tử Thư.

Anh nghĩ ngợi rồi bước qua đó, đứng ở bên còn lại của tảng đá cùng với Cố Tư Tử Thư lập tức mừng rỡ, chính là tư thế này, anh ta chụp lia lịa mấy tấm Anh ta còn nói với Cố Tư và Trì Uyên, Hai người cười lên nào, sao cứ xụ mặt ra thế.

Cố Tư nhếch miệng cho có lệ.

Trì Uyên cũng không phải người hay cười, anh chỉ nhìn Tử Thư, “Chụp nhanh lên, người khác còn đang chờ đấy.”
- ---------------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top