Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Yêu Lại Từ Đầu

Dịch Yêu Lại Từ Đầu
Chương 20: Có Thể Sẽ Phải Ở Lại Thêm Vài Ngày





Cổ Tư vốn tưởng Trì Uyên sẽ không đến nữa, nhưng không ngờ chiều nay anh lại tới, còn mang theo một ít hoa quả.

Khi đó Cổ Tư đang nằm trên giường chơi bài với Tử Thư, chơi đấu địa chủ hai người.

Trì Uyên đi tới cửa thì dừng lại.
Cửa phòng bệnh đang mở, có thể nghe thấy loáng thoảng tiếng nói chuyện ở bên trong.

Giọng Cổ Tư nghe có vẻ đã không còn vấn đề gì.

Cô còn cười, “Không cần điều dưỡng đầu, bệnh này của tôi trước đây đã đi khám bác sĩ biết bao lần, tôi có kinh nghiệm rồi, về nhà nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Tử Thư chơi thua bị dán giấy lên mặt, khi nói tờ giấy bay lên theo hơi thở phả ra, “Bác sĩ nói rồi, bệnh dạ dày của cô bao nhiêu năm không hết tận gốc là do cô không chăm sóc tốt cho bản thân, cô không thể coi thường nó được.”
Cổ Tư cười lớn, “Bùm, tôi còn hai lá.

Tử Thư nhìn bài trong tay rồi ném xuống, “Tôi thua, tôi thua.”
Nói xong câu này anh ta lại nói, “Nhưng có phải chồng cũ của cô không biết cô bị đau dạ dày không? Tôi có cảm giác như anh ấy hoàn toàn không biết gì.”
Cổ Tư ném bài lên giường, “Không biết, đúng là anh ta chẳng biết gì cả.”

Tử Thư lẩm bẩm, “Hai người kết hôn gần một năm, không ngờ anh ấy lại không biết cô có bệnh dạ dày thâm niên.

Cổ Tư cười khúc khích, “Không biết là điều rất bình thường, anh ta biết rất ít về tôi.

Tử Thư nhìn Cổ Tư, “Sao trước đây cô chịu được thế?”
Cổ Tư xếp lại bộ bài, “Có lẽ là vì tôi không để tâm”
Cô cụp mắt, “Nếu tôi so đo với anh ta thì có lẽ tôi đã bị chọc tức không biết bao nhiêu lần rồi, vậy nên tự tôi phải nghĩ thoáng thôi.

Trì Uyên đứng ở cửa, anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Cổ Tự chăm chú.

Trước đây anh vẫn thường thấy dáng vẻ như hiện giờ của cô.

Khuôn mặt đầy ắp ý cười nhưng dường như không phải cô thực sự muốn cười.

Trong nụ cười ấy mang theo chút miễn cưỡng, còn có chút như bất đắc dĩ.

Trì Uyên nhấc chân bước vào, không nói gì.

Tử Thư nghe thấy âm thanh bèn quay lại, sau đó có vẻ đã bị giật mình.

Anh ta vốn đang ngồi trên giường cùng Cổ Tu.

Nhưng nhìn thấy Trì Uyên, anh ta lập tức nhảy xuống giường.

Vẻ mặt Tử Thư có hơi xấu hổ, “Sếp à, sao anh đến mà không nói lời nào thế?”
Trì Uyên không nhìn anh ta, đặt đồ trong tay lên ghế sofa, “Nếu nói trước thì có thể nghe thấy những lời cậu nói sau lưng tôi sao?”
Tử Thư dè dặt nhìn Cổ Tư, nhe răng trợn måt.

Trên mặt Cổ Tư không có biểu cảm gì, nụ cười khi đối mặt với Tử Thư lúc nãy đã biến mất.


Trì Uyên cũng không quan tâm, “Bên phía đối tác xảy ra chút vấn đề, có thể sẽ phải thay đổi một số điều khoản trong hợp đồng, vậy nên chắc chúng ta sẽ phải ở lại đây thêm vài ngày.”
Tử Thư nhướng mày, “Ở lại thêm vài ngày?”
Anh ta dùng đuôi mắt liếc nhìn Cổ Tư.

Cổ Tư không nhìn hai người họ, dường như cũng không nghe thấy lời Trì Uyên nói.

Cô chỉ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dáng người cô gái vốn đã nhỏ gầy, giờ đây lại mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi, trông cô có chút đáng thương.

Tử Thư “à” lên rồi bảo, “Vậy thì tốt rồi.”
Anh ta như cố ý nói cho Cổ Tư nghe, “Vừa hay bà chủ à Cổ Tiểu Tư, vừa hay Cổ Tiểu Tư phải nhập viện, chúng ta có thể chăm sóc cô ấy
Cổ Tư quay đầu lại nhìn Tử Thư, muốn cười nhưng rồi lại thôi.

Tử Thư chớp mắt, “ờm, cũng sắp tối rồi, tôi ra ngoài mua ít đồ ăn về, mọi người nói chuyện trước đi nhé.”
Còn rất lâu nữa mới đến buổi tối.

Cổ Tư hiểu ý Tử Thư.


Chắc Trì Uyên cũng hiểu.

Nhưng cả hai đều không nói.

Tử Thư cầm điện thoại, quay người vội vã ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi đóng cửa, anh ta còn nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ.

Trì Uyên bước tới ngồi lên ghế sofa, Cố Tư cũng ngồi ngay ngắn dựa lưng vào giường, kéo chăn đắp lên người.

Tử Thư thở dài một tiếng.

Không biết hai người này đang làm cái gì, dù đã ly hôn thì khi đối mặt với nhau cũng đầu cần phải mất tự nhiên như thế.

- ---------------------------.

 
Chương 21: Anh Vốn Là Người Đã Có Vợ Chưa Cưới





Sau khi Tử Thư đi, phòng bệnh lại yên tĩnh trong một thời gian rất dài.

Cổ Tư không muốn nói nhiều, còn Trì Uyên thì trước giờ vẫn luôn trầm mặc ít nói.

Cổ Tư lấy điện thoại đọc tin tức giải trí, thế nhưng cô đọc không vào.

Trong lòng không biết có cảm giác gì.
Người này không tới thì lòng cô lại có chút ngứa ngáy.

Nhưng anh tới rồi, lòng cô càng ngứa ngáy hơn.

Cảm giác này thật sự khiến cô phát cáu.

Cảm giác như cô đã trở lại những ngày chưa ly hôn, ngày ngày ở nhà mong ngóng anh về.
Nhưng anh về, cô lại bắt đầu giả vờ không để tâm.

Cảm giác này thật sự rất tệ.

Cổ Tư bỏ điện thoại xuống, suy nghĩ một lát rồi vẫn mở lời trước, “Cảm ơn anh vì chuyện tối qua
Trì Uyên liếc nhìn Cổ Tư, “Dù là ai tôi cũng sẽ làm vậy.

Cố Tư gật đầu, “Vậy cũng phải cảm ơn anh, tôi

Cô còn chưa nói xong, điện thoại Trì Uyên đã đổ chuông.

Anh lấy ra nhìn rồi đứng dậy, “Cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Cố Tư “ừm” một tiếng rồi quay đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài.

Nhưng đợi Trì Uyên ra khỏi phòng bệnh, cô lại quay đầu lại.

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi xuống giường, bước tới cửa.

Cửa phòng không đóng hằn, Trì Uyên đứng cạnh cửa nghe điện thoại.

Cô không nghe thấy giọng nói của người ở đầu dây bên kia, nhưng giọng Trì Uyên vẫn rất rõ ràng.

Anh nói, “Ừ, xảy ra chút chuyện nên phải ở lại đây thêm vài ngày”
Không biết người kia nói gì mà giọng Trì Uyên có vẻ hơi nghi ngờ, “Tuỳ Mị? Vậy chờ tôi về rồi nói đi.”
Cổ Tư khựng lại, mặc dù chưa gặp người tên Tuỳ Mị, nhưng cô đã nghe đến cái tên này rất nhiều lần.

Trước đây ở nhà họ Trì, rất nhiều người mỉa mai sau lưng cô, nhưng lại luôn sẵn lòng nhắc đến Tuỳ Mị.

Cổ Tư biết nếu cô không lấy Trì Uyên thì người kết hôn với anh sẽ là Tuỳ Mị.

Tuỳ Mị vốn là vợ chưa cưới của Trì Uyên.

Có thể nói, là cô đã chen vào giữa hai người họ, cướp Trì Uyên đi.

Ban đầu ông cụ khăng khăng Trì Uyên phải huỷ bỏ cuộc hôn nhân với nhà họ Tuỳ trước, sau đó mới lấy cô.

Cổ Tư cụp mắt, suy nghĩ rồi xoay người trở lại giường.

Sự thật chứng minh, hoá giải vận xui không đáng tin cậy, thứ cướp về cũng không thể giữ được.

Bây giờ thứ cô cướp được lại mất đi.

Sau đó hình như Trì Uyên lại liên lạc với Tuỳ Mi.

Đúng là có chút nực cười.

Không phải cô nói chuyện này nực cười, mà là cảm thấy bản thân nực cười.


Từ đầu đến cuối, cô cứ như một trò đùa.

Cuộc gọi này của Trì Uyên kéo dài rất lâu.

Đến khi anh bước vào lần nữa, Cổ Tư đã nằm xuống.

Có vẻ như cô đã ngủ, mắt nhắm nghiền, hít thở nhẹ nhàng.

Trì Uyên dừng lại, hạ thấp giọng rồi đi tới ngồi xuống sofa.

Thực ra Cổ Tư chưa ngủ, cô không buồn ngủ chút nào.

Chỉ là đột nhiên cô cảm thấy ở cùng một không gian với Trì Uyên, dường như cũng không có gì để nói.

Cô đã từng mong có cơ hội thế này, để được ở riêng với anh.

Trì Uyên quá bận rộn, hơn nữa anh cũng chẳng để tâm đến cô.

Hầu như anh không bao giờ dành thời gian cho cô.

Cơ hội mà trước đây lúc nào cô cũng mong mỏi, cuối cùng sau khi ly hôn lại tới.

Nhưng cảm giác đã hoàn toàn thay đổi.

Cổ Tư thầm thở dài, cô trở mình, đưa lưng về phía Trì Uyên.

Trì Uyên không biết Cổ Tư đang nghĩ gì, anh lấy điện thoại di động ra xem.


Trong điện thoại anh chứa toàn bộ hành trình của chuyến công tác lần này.

Anh xem một lượt từ đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cổ Tư.

Lông mày anh vô thức chau lại.

Trì Uyên đợi rất lâu mới thấy Tử Thư về.

Đúng là anh ta đã mua đồ ăn.

Anh ta không nói dối.

Chỉ là Tử Thư vừa bước vào đã nhìn thấy hai người ở trong trạng thái này, mặt anh ta lập tức xạ xuống.

Anh ta đặt đồ ăn lên bàn cà phê, chỉ vào Cổ Tư rồi nhỏ giọng hỏi Trì Uyên, “Cô ấy ngủ từ bao giờ vậy?”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế sofa rồi cũng nhắm mắt tĩnh tâm, “Cậu vừa đi thì cô ấy liền ngủ.

Tử Thư quay đầu nhìn chăm chăm bóng lưng Cổ Tư, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- ---------------------------.

 
Chương 22: Không Giống Trước Đây Nữa





Cổ Tư nằm trên giường, cô vốn chỉ định giả vờ ngủ để tránh phải ở một mình với Trì Uyên thôi.

Nhưng kết quả nằm mãi nằm mãi, cô thực sự ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, đúng lúc y tá đến để tiêm cho cô.
Cô vẫn phải tiêm thuốc cầm máu, trong thuốc đó đã bao gồm thuốc chống viêm.

Trì Uyên và Tử Thư lúc này đều đang ở trong phòng bệnh, hai người ngồi trên sofa.

Tử Thư cầm tài liệu, đọc xong thì đưa cho Trì Uyên xét duyệt.

Hai người đều không nhìn Cổ Tư.
Cổ Tư mím môi nhìn y tá, “Không cần tiêm đầu, tôi đã quen với bệnh dạ dày này rồi, uống thuốc là được.

Y tá rất nghiêm túc bảo, “Cô có biết bệnh dạ dày của cô nghiêm trọng đến mức nào không? Chính vì cô không quan tâm nên mới thành ra thế này, cô còn trẻ, nếu không chữa trị đúng cách thì căn bệnh này sẽ theo cô suốt đời.

Y tá vừa nói vừa tháo dây garo ra.

Cổ Tư miễn cưỡng duỗi tay.


Y tá quấn dây garo cho cô, vừa vỗ nhẹ mu bàn tay cô vừa nói, “Cô còn trẻ sao lại để mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng thế?”
Cố Tư nghiêng đầu không nhìn cảnh tiêm, nhưng cô vẫn tiếp lời, “Trước đây tôi không chú ý nên thành ra như vậy.”
Trì Uyên ngồi trên ghế sofa, vốn dĩ anh đang cúi đầu đọc tài liệu.

Nhưng nghe thấy câu này, anh lại ngẩng đầu lên nhìn Cổ Tư.

Nhìn cô rõ ràng có hơi sợ tiêm, nhưng vẻ cứng đầu trên mặt cô vẫn không hề giảm bót.

Anh đột nhiên có chút tò mò, sao cô gái này ly hôn xong lại thay đổi hoàn toàn thế?
Trước đây cô không thể này.

Trì Uyên đã mất rất lâu mới nhớ ra trước kia Cổ Tư là người như thế nào.

Anh chưa bao giờ tình nguyện trong chuyện kết hôn với Cố Tư.

Vì thế sau khi cưới cô về, anh cũng chẳng quan tâm đến cô lắm.

Anh biết mình bận, và cũng để mặc mình bận.

Chỉ khi bận rộn, anh mới có thể không nhìn thấy cô.

Nhưng hình như Cổ Tư cũng không quan tâm mấy điều này.

Anh nói không có thời gian đi hưởng tuần trăng mật, cô mỉm cười nói mình không bận tâm.

Anh nói anh tăng ca, tối không thể về nhà ăn c.

Cô vẫn cười nói mình không bận tâm.

Sau này thỉnh thoảng anh về nhà muộn nên ngủ luôn ở phòng ngủ khác.

Hôm sau anh giải thích rằng đó là vì sợ làm ồn, đánh thức cô.

Cô cũng cười, còn khuyên anh nên chú ý đến sức khoẻ của mình hơn.

Ở trước mặt anh, cô luôn dịu dàng, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, lại luôn có chút lấy lòng.


Vậy nên anh đã quen với cô như vậy.

Trì Uyên nhìn chằm chằm Cổ Tư, sau đó khịt mũi.

Lần đầu tiên cô thay đổi một chút, chắc là khi anh đưa ra đề nghị ly hôn.

Thật ra Trì Uyên từng nghĩ, chắc chắn cô sẽ khóc khi anh đề nghị ly hôn hoặc kéo dài thời gian, không đưa ra câu trả lời.

Hoặc cô sẽ nói thẳng luôn rằng không đồng ý.

Nhưng những điều anh nghĩ đều không xuất hiện.

Khi anh nhắc đến chuyện ly hôn, cô sững sờ một lúc.

Đúng là Cổ Tư đã sững sờ một lúc, anh có thể nhìn ra được vẻ ngạc nhiên trong mắt cô.

Nhưng cũng chỉ có ngạc nhiên mà thôi.

Sau đó cô gật đầu, nói “được”.

Đây là điều mà Trì Uyên chưa bao giờ nghĩ tới.

Tiếp đến là làm thủ tục ly hôn, cô tương đối phối hợp.


Phối hợp đến mức độ nào? Phối hợp đến mức ly hôn xong, cô đã lập tức ra ngoài tìm đàn ông.

Trì Uyên miết nhẹ xương lông mày nhìn Cố Tư đang nhắm mắt, sau khi tiêm xong, cô chậm rãi hạ tay xuống, không dám nhúc nhích.

Anh cau mày, có chút ngờ vực.

Rốt cuộc mặt nào mới là con người thật của cô?
Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch, sau đó dặn dò vài câu rồi đi.

Cổ Tư dựa vào giường, ngửa đầu nhìn chai truyền, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hơi nhợt nhạt nhưng vẻ mặt lại rất hững hờ.

Trì Uyên vẫn nhìn Cổ Tư, “Kế hoạch tiếp theo của cô là gì?”
Cổ Tư giật mình, quay lại nhìn Trì Uyên, “Kế hoạch gì chứ? Tôi ra viện rồi tiếp tục chơi thôi.”
Cô nhìn Tử Thư, “Tôi còn chưa hỏi anh đâu, anh sắp xếp cho tôi hành trình gì rồi? Kế tiếp tôi sẽ đi đâu?”
Tử Thư nghe thấy câu hỏi này của Cố Tư thì chớp mắt, không dám nhìn Trì Uyên.

Lộ trình anh sắp xếp cho Cổ Tư, đương nhiên là cùng đường với Trì Uyên rồi.

- ---------------------------.

 
Chương 23: Anh Ta Có Buổi Tiệc Xã Giao Gi





Trì Uyên thấy Tử Thư như thế thì cũng hiểu đại khái tình hình.

Anh cười chế nhạo một tiếng, nhưng cũng không vạch trần khiến Tử Thư phải khó xử.

Cổ Tư cũng hiểu ra ngay sau đó.
Cô lặng lẽ thở dài, di chuyển tầm mắt.

Tử Thư hơi lúng túng bèn đứng dậy, đổi chủ đề, “ờm, tôi đã mua đồ ăn rồi, mau ăn đi cho nóng.

Anh ta đến dọn bàn cho Cổ Tư rồi mở nắp hộp, đặt từng món lên bàn cho cô.

Thực sự tất cả các món đều rất thanh đạm, Cổ Tư đưa mắt nhìn một lượt, gần như toàn là màu trắng.
Cô có chút không vui, “Anh mua cho tôi toàn món gì đây? Thế này làm sao ăn được?”
Tử Thư trở nên hung dữ, “Bây giờ dạ dày cô đang yếu phải ăn thanh đạm một chút, đừng có chế.

Khi nào dạ dày khoẻ lên, muốn ăn gì cũng được.


Nói xong Tử Thư quay người, bày đồ ăn đã mua cho mình và Trì Uyên ra.

Lúc này Cổ Tư lại càng không vui.

Cô gào lên, “Ý anh là gì? Các anh ăn gì đấy?”
Tử Thư tỏ vẻ vô tội, “Chúng tôi ăn hải sản với thịt, sao thế?”
Cổ Tư xị mặt nhìn Tử Thư.

Tử Thư mặc kệ, tiếp tục lấy đồ ăn ra.

Sau đó anh ta gọi Trì Uyên, “Sếp, lại đây ăn cơm thôi, chúng ta không có bệnh về dạ dày, đương nhiên có thể ăn thoải mái.

Cổ Tư cắn răng nghiến lợi nhìn Tử Thư chằm chăm.

Trì Uyên như không phát hiện ra điều gì, anh ăn mấy miếng rồi nói, “Tối mai tôi có buổi tiệc xã giao, không cần cậu đến đó, cậu ở lại đây đi
Cố Tư sửng sốt, lập tức bảo, “Ngày mai tôi có thể ra viện rồi.”
Trì Uyên quay đầu nhìn cô, “Vấn đề này có vẫn nên nghe lời bác sĩ thì hơn.”
Cổ Tư gật đầu, “Tôi hỏi bác sĩ rồi, bệnh dạ dày này của tôi tiêm thuốc tiêu viêm xong thì về nhà nghỉ ngơi, không cần phải nằm viện nữa.

Trì Uyên cau mày theo thói quen, “Tử Thư, ngày mai cậu hỏi bác sĩ đi.”
Cổ Tư xụ mặt, anh không tin cô à?
Tử Thư bưng bát cơm, ăn say sưa, “Được, lát nữa tôi sẽ hỏi.”
Cổ Tư cúi đầu nhìn cháo trắng với rau luộc của mình, sau đó nhìn hai người cách đó không xa đang ăn hải sản với thịt.

Cô tỏ vẻ cuộc đời này không còn gì để lưu luyến nữa.

Vì vậy nhiều tiền cũng có ích gì?

Trong lòng Cổ Tư cảm thấy khó chịu, cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

Cô buông đũa xuống từ sớm, dựa lưng vào giường bệnh.

Đây là phòng bệnh cao cấp, nhưng dù có cao cấp hơn nữa thì ở cũng không thoải mái.

Trì Uyên ăn xong thì rời đi, anh nói mình có chút chuyện.

Còn cụ thể là chuyện gì thì Cổ Tư cũng không muốn biết.

Tử Thư thu dọn mọi thứ, sau đó hỏi Cổ Tư, “Bác sĩ thực sự nói cô ra viện được rồi à?”
Cổ Tư đáp, “Ừ, bệnh này của tôi tiêm hai ngày là được, chủ yếu là phải nghỉ ngơi, có thể nghỉ ngơi ở nhà, không cần ở viện mãi
Tử Thư gật đầu, “Vậy là tốt nhất, nghỉ ngơi ở bệnh viện làm sao bằng ở nhà được, ở nhà mình vẫn dễ chịu hơn.

Cổ Tư suy nghĩ một lúc, quay đầu nhìn Tử Thư, “Sếp anh tối mai có tiệc xã giao gì thế? Với ai vậy?”
Tử Thư nằm trên sofa, “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi nghĩ chắc là với Tập đoàn Vạn Phong.

Nói đến đây, Tử Thư lại vội vàng bảo, “Là cô gái lần trước cô nhìn thấy ở bãi biển đó, người của Tập đoàn Vạn Phong, vừa nhìn đã biết cô ta có ý với chồng cũ của cô, cô phải cẩn thận đấy.”
Cổ Tư cười khẩy, “Tôi cẩn thận cái gì? Liên quan gì đến tôi?”
Nhưng nói câu này xong, Cổ Tư vẫn đảo måt.


Tử Thư không chú ý, cũng chẳng để tâm, anh ta nằm trên ghế sofa, bắt đầu chơi game.

Cổ Tư cầm điện thoại lên, trong lòng bắt đầu có tính toán.

Cho tới khi y tá đến rút kim tiêm, Tử Thư lật đật hỏi ngày mai Cổ Tư đã có thể ra viện chưa.

Y tá vừa thu dọn đồ đạc vừa nói, “Được rồi, sáng mai truyền một chai thuốc nữa là xong.

sau đó là có thể xuất viện, nhưng
Cô ấy nhìn Cổ Tư, “Bệnh này của cô về nhà nhất định phải chăm sóc tốt, tình trạng dạ dày của cô thực sự rất xấu, nếu không chăm sóc tốt, lần sau sẽ còn nghiêm trọng hơn.

Cổ Tư “ừm” hai tiếng rồi trả lời, “Tôi biết rồi.”
Chờ y tá đi rồi Cổ Tư mới nhướng mày, “Trưa mai tôi ra viện rồi, trưa mai anh không bận gì đúng không? Không bận thì đến đón tôi nhé.”
- ---------------------------.

 
Chương 24: Ra Viện





Tử Thư còn chẳng thèm suy nghĩ đã đồng ý, “Được, cô ra viện được thì tôi tới đón cô được.

Nhìn dáng vẻ của chồng cũ cô vừa rồi, anh ấy là kiểu người sẽ bỏ mặc cô sao?”
Cổ Tư nghĩ lại dáng vẻ Trì Uyên khi nãy.

Khá thờ ơ.
Khi nói chuyện với cô, vẻ mặt anh rất nghiêm túc.

Nhưng xét từ nội dung câu nói, có vẻ đúng là anh sẽ không bỏ mặc cô.

Cổ Tư cười ha ha, “Tôi cần anh ta quan tâm à?”
Tử Thư liếc cô một cái rồi lấy điện thoại ra tiếp tục chơi game, nhưng miệng vẫn thở dài, “Haiz, người phụ nữ nghĩ một đẳng nói một nẻo này, đúng thật là.
Cố Tư mím môi không nói gì.

Cô nằm xuống đắp chăn lên, lòng dạ rối bời.

Nhưng trên thực tế, cô cũng không biết cụ thể mình đang nghĩ gì.


Dường như cô đang nghĩ đến rất nhiều điều, những chuyện có ý nghĩa từ trước đến nay đều lướt qua trong đầu cô.

Nhưng lại như không nghĩ đến điều gì, đầu óc cô trống rỗng.

Một lúc lâu sau, Cổ Tư trở mình, đưa lưng về Tử Thư.

Cô nói, “Lát nữa anh đi thì đóng cửa lại là được.

Tử Thư không thể ở lại đây trông có qua đêm.

Một nam một nữ, như vậy cũng không thích hợp.

Cổ Tư đã sắp được ra viện, sức khoẻ cô hằn cũng không có vấn đề gì lớn, ở một mình chắc chắn là được.

Vậy nên Tử Thư chỉ “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Cố Tư nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi, thậm chí cô còn không biết Tử Thư đã đi lúc nào.

Nhưng ngủ đến nửa đêm, cô bỗng tỉnh dậy.

Căn phòng trống trải, cũng tựa như rất nhiều đêm trước đây.

Một mình cô nằm trên giường, không chờ được ai đó sẽ xuất hiện ở vị trí trống bên cạnh.

Cổ Tư chầm chậm ngồi dậy, ngọn đèn đầu giường vẫn sáng.

Cô lấy điện thoại ra, đã là nửa đêm.

Thông thường lúc này chính là lúc con người hay sống ảo nhất trong ngày.

Đặc biệt là phụ nữ.

Cổ Tư nghĩ một lúc, cô chụp một tấm ảnh mu bàn tay sau đó đăng lên trang cá nhân.


Vết kim tiêm trên tay rất rõ ràng.

Cô còn đăng kèm dòng chữ khá đẹp: ‘Điều đáng sợ nhất trước đây, bây giờ nghĩ lại cũng chỉ vậy thôi.

Cô cũng không biết mình muốn cho ai xem, vì dù sao Trì Uyên cũng sẽ không thấy.

Không nói bây giờ, ngay cả khi hai người chưa huỷ kết bạn trước đây, hình như Trì Uyên cũng chẳng xem trang cá nhân của cô.

Loay hoay một hồi, cuối cùng Cổ Tư lại nằm xuống.

Suốt nửa đêm còn lại, cô trằn trọc, ngủ không ngon giấc, đến sáng bác sĩ tới kiểm tra, đúng là cô đã có thể xuất viện.

Lúc này Cố Tư mới coi như có chút năng lượng.

Buổi sáng Tử Thư không đến, nhưng anh ta vẫn đặt đồ ăn giúp cô.

Cổ Tư truyền xong cũng không đợi Tử Thư mà tự thu dọn đồ đạc của mình.

May mà cô cũng không có nhiều đồ.

Cô sửa soạn xong thì ngồi lên giường.

Hơn một giờ chiều Tử Thư mới tới, có vẻ rất bận rộn.


Anh ta đi vào thấy Cố Tư đã thu dọn đồ đạc xong, hấp tấp tới xách đồ cho cô, “Đi thôi, đi thôi, tôi còn có việc nữa, đón cô xong tôi phải đi làm tiếp.

Cổ Tư đi theo Tử Thư ra ngoài, “Sao thế? Trông anh có vẻ rất vội.”
Tử Thư “ừm” một tiếng, “Lát nữa bên phía Tập đoàn Vạn Phong có cuộc họp, tôi với chồng cũ cô sẽ cùng tham dự.”
Cổ Tư nhíu mày, “Không phải buổi tối còn có tiệc sao? Liền luôn à?”
Tử Thư gật đầu, “Ừ, họp xong chắc sẽ đến buổi tiệc luôn.”
Cổ Tư suy nghĩ một lúc, “Vậy tối nay anh sẽ qua đó cùng Trì Uyên đúng không?”
Tử Thư trả lời mà không cần suy nghĩ, “Đúng, cô đã không sao rồi nên đương nhiên tôi phải đi theo, chắc chắn tiệc tối sẽ có một số người cần phải giao lưu.

Có tôi ở đó, chồng cũ của cô có thể thoải mái hơn.

Cổ Tư chậm rãi gật đầu, “Vậy à.”
Sau đó cô lại cười, “Anh đi là hợp lý rồi.

Tử Thư cũng không suy nghĩ hàm ý trong lời Cổ Tư nói, chỉ “Ừ” rồi thôi.

- ---------------------------.

 
Chương 25: Anh Có Ai Đó Không Ổn





Tử Thư đưa Cổ Tư về khách sạn xong thì thực sự đi làm việc tiếp.

Cổ Tư tắm rửa xong, cô gọi phục vụ phòng, đặt một số món ăn yêu thích.

Ăn uống xong xuôi, cô nằm trên giường giết thời gian.
Chắc Trì Uyên và Tử Thư đã đến tham dự cuộc họp gì đó rồi.

Cổ Tư quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nheo mắt lại.

Cô nghĩ đến người phụ nữ bên cạnh Trì Uyên ở bãi biển đêm đó.

Từ đầu đến cuối, cô và người phụ nữ kia không có bất kỳ giao tiếp nào, nhưng cả hai lại như đã đánh nhau cả trăm chiêu.
Cố Tư cảm nhận được người phụ nữ đó có ý thù địch với mình.

Cô có ý thù địch với người phụ nữ đó, chắc hẳn cô ta cũng biết.

Nếu không, cô ta cũng sẽ không nhân lúc người khác không chú ý mà dùng ánh mắt khinh miệt để quan sát cô
Sau đó còn cười châm chọc.

Cổ Tư nghĩ đến đây lại thấy bốc hoả.

Cô chờ đến khi trời tối mới nhận được tin nhắn của Tử Thư, anh ta nói hai người đã tới bữa tiệc.


Cổ Tư bật dậy, đáp lại một câu: Tôi biết rồi.

Cô có chút đắc ý, có người nằm vùng ở bên đối phương cũng dễ giải quyết.

Cổ Tư chọn một chiếc váy rồi ung dung trang điểm.

Trang điểm vốn là một việc khá phiền phức, mà Cổ Tư lại cố ý kéo dài thời gian, hơn một tiếng sau cô mới trang điểm xong.

Cố Tư bước đi trên đôi giày cao gót nhỏ, chậm rãi bước ra khỏi khách sạn.

Tử Thư đã gửi vị trí cho cô, cô bắt xe rồi tới đó.

Bữa tiệc được tổ chức trong một khách sạn rất cao cấp, cần phải có giấy mời mới được vào.

Cổ Tư không có giấy mời, cô cũng không vội vàng đi vào.

Cô đi dạo một vòng bên ngoài, sau đó ngồi xuống bên bồn hoa cách đó không xa.

Hoa trong bồn đang lúc nở rộ, Cổ Tự ngắt một bông rồi cài bên tại.

Vài giây sau, cô bật cười một mình.

Cố Tư ngồi một lúc thì nhận được tin nhắn của Tử Thư, anh ta bảo cô chờ ở cửa khách san.

Cô không vào được sảnh tiệc, nhưng có thể vào khách sạn.

Cổ Tư tìm một hồi cuối cùng cũng tới nơi.

Tử Thư đang đứng ở đó chờ, có thể thấy anh ta đã uống khá nhiều.

Cố Tư nhìn thấy anh ta thì cười, “Sao lại uống thành ra thế này?
Tử Thư chẳng có chút ý cười nào, Tôi cảm thấy tối nay đối phương như đang lập một cái bẫy”
Cổ Tư nhướng mày, “Bẫy gì?”
Toàn thân Tử Thư đầy mùi rượu, “Chắc là nhằm vào chồng cũ cô đấy, cô mau vào với tôi đi, tôi không chắc lắm.

Cổ Tư sửng sốt, “Là sao?”
Tử Thư không giải thích nhiều, anh ta kéo Cổ Tư đi vào từ cánh cửa nhỏ.

Cổ Tư ăn mặc xinh đẹp, còn Tử Thư thì vừa nhìn là biết đã uống rượu ở bên trong, người gác cửa cách đó không xa cũng không ngăn cán.

Tử Thư không đưa Cổ Tư đến đại sảnh mà dẫn cô tới một phòng nghỉ.


Tử Thư bảo cô chờ ở đây, sau đó anh ta đi ra ngoài trước.

Cổ Tư không muốn lắm, “Chờ cái gì mà chờ tôi đến để gây rối, chờ ở đây thì gây rối kiểu gì?”
Vẻ mặt Tử Thư rất nghiêm túc, “Hiện tại tôi không có thời gian để giải thích với cô, nhưng cô nghe lời tôi đi, chờ ở đây một lúc.

Nói xong anh ta ra ngoài.

Cố Tư trừng mắt nhìn, nhưng cô cũng được coi là nghe lời, chờ trong phòng nghỉ chứ không ra ngoài.

Trong phòng có một chiếc ghế sofa, còn có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có bày hoa quả và nước uống.

Cổ Tư đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Từ đây có thể nhìn thấy dòng xe cộ đông đúc trên đường.

Cổ Tư mới chỉ chờ vài phút đã nghe thấy tiếng mở cửa.

Cô không quay lại, đầu tiên là thở dài sau đó mới nói với vẻ hơi mất kiên nhẫn, “Anh về rồi à? Tôi nói này, tôi không muốn chờ ở đây, tôi muốn khiến người phụ nữ kia phải khó chịu, tôi muốn cô ta không vui anh có biết không hả? Tôi có nhiều tiền như vậy mà lại phải chịu ức hiếp sao..

Cô còn chưa nói xong thì đã có một người áp vào lưng cô từ phía sau.

Toàn thân người đó đầy mùi rượu.

Cổ Tư suýt nữa đã nhảy dựng lên.

Chỉ là tiếng hét của cô lập tức nuốt lại khi người kia lên tiếng.

Cô nghe thấy giọng của Trì Uyên, anh nói, “Cổ Tư, là cô đúng không?”
Khi nói câu này, tay anh đã mò tới.


Bộ váy Cổ Tư mặc thực sự rất dễ cởi.

Cố Tư kêu “này, này” vài tiếng, xoay người đẩy Trì Uyên ra, “Anh sao thế? Sao vừa lên đã làm vậy hả?”
Sau khi quay lại nhìn thấy Trì Uyên, động tác của Cố Tư lập tức dừng lại.

Trạng thái của Trì Uyên rõ ràng không ổn lam.

Hai mắt anh đều đỏ, trán lấm tấm mồ hôi.

Hiện giờ Trì Uyên không có thời gian để giải thích nhiều với Cố Tư.

Anh giữ vai cô rồi cúi đầu xuống hôn cô.

Cổ Tư giật nảy mình.

Dáng vẻ nóng vội này của Trì Uyên hơi giống đêm ly hôn.

Chỉ là nơi này không ổn lắm nhỉ?
Trì Uyên không để ý được nhiều như thế, anh đưa tay xé mạnh váy Cố Tư.

- ---------------------------.

 
Chương 26: Chưa Quen Với Người Khác Ngoài Có





Suýt chút nữa Cổ Tư đã kêu lên thành tiếng, cô đẩy Trì Uyên ra, cố gắng giữ chiếc váy bị rách che trước người mình, “Anh làm gì đấy? Ngoài kia bao nhiêu người, anh không cần biết đây là nơi nào à?”
Trì Uyên buông Cổ Tư ra, hít thở sâu.

Có vẻ như anh đang kiềm chế bản thân hết mức có thể.
Cổ Tư lùi lại, nhưng vẫn nhìn Trì Uyên, “Trì Uyên, anh sao thế? Hình như anh có gì đó không ổn lắm.

Trì Uyên thở dốc vài lần, sau đó nói, “Đi, khoá trái cửa lại.”
Cổ Tư sững người, lông mày chau lại.

Chỉ là không đợi cô lên tiếng, Trì Uyên đã bước tới kéo rèm cửa.
Cố Tư kêu lên “này”.

Trì Uyên lại giục, “Nhanh lên.

Lần này giọng anh lớn hơn, trông có vẻ hơi cáu kỉnh.

Đây là dáng vẻ Trì Uyên chưa có bao giờ.

Cổ Tư suy nghĩ một lúc rồi xoay người đi khoá trái cửa.


Nhưng cô đứng ở cửa, dựa vào tấm ván, “Nói cho tôi biết, anh bị sao vậy?”
Trì Uyên nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy lồng ngực anh đang phập phồng liên tục.

Cổ Tư “hừ” một tiếng rồi cười, “Vừa nãy Tử Thư nói hình như có người gài bẫy anh, bẫy gì đấy? Sao anh lại.”
Cô đã không còn cơ hội để nói những lời tiếp theo.

Trì Uyên đột nhiên sải bước đi tới.

Anh mặc kệ, ẩn cô lên tấm cửa, cúi xuống hôn cô lần nữa.

Lần này còn mãnh liệt hơn lần trước.

Nhiệt độ cơ thể Trì Uyên hơi cao, mái tóc anh đã ướt đẫm.

Mồ hội trên trán anh chảy xuống cằm, sau đó trượt xuống dưới.

Cổ Tư bị hành động của anh làm cho hết hồn, cô vẫn muốn giơ tay đẩy anh ra.

Nhưng chắc Trì Uyên đã đoán được trước, anh nằm lấy cổ tay cô rồi ấn xuống hai bên người cô.

Cổ Tư mở to mắt.

Nhưng nếu nói là cô sợ thì thực ra cũng không phải.

Cô kết hôn với Trì Uyên gần một năm, chuyện này với cô là quá bình thường.

Chỉ là phản ứng lúc này của Trì Uyên không được bình thường cho lắm.

Anh có chút mất kiểm soát, hôn lên môi cô một hồi sau đó lại cắn vào cổ cô.

Anh cắn hơi mạnh khiến Cổ Tư phải kêu lên.

Cô giãy giụa vài lần nhưng không đẩy ra được.

Sau đó cô cũng bỏ cuộc, vốn dĩ hôm nay cô tới là để phá rối.

Bây giờ Trì Uyên đang ở bên cô, cũng coi như đã thành công.


Cổ Tư dựa vào tấm ván cửa, hít sâu một hơi, “Trì Uyên, có phải anh bị bỏ thuốc không?”
Động tác của Trì Uyên đột nhiên dừng lại, không ngờ anh vẫn còn chút lý trí.

Anh vùi mặt vào cổ Cổ Tư, “Ừ”
Cổ Tư bật cười, “Người bỏ thuốc hẳn là phụ nữ đúng không? Anh không ưa người ta à?”
Trì Uyên lại bắt đầu hôn lên cổ Cổ Tư từng chút một, “Giờ tôi vẫn chưa quen với người khác ngoài cô.

Cố Tư chớp mắt, giọng điệu đều đều, “Không biết có phải tôi nên cảm thấy vinh dự không?”
Trì Uyên bóp nhẹ vai Cổ Tư, kéo cô ra khỏi tấm cửa, hai người đổi hướng đến nơi khác.

Anh đẩy Cổ Tư đi về phía sofa.

Cổ Tư không vùng vẫy nữa, cô nghĩ ngợi rồi vòng tay qua cổ Trì Uyên, “Trì Uyên, anh thích tôi không?”
Chắc Trì Uyên đã nghe thấy, và chắc anh cũng đã hiểu.

Vì động tác cởi đồ lót Cổ Tư của anh khựng lại rất rõ ràng.

Nhưng anh không nói gì.

Anh chỉ dừng lại một chút như vậy rồi tiếp tục động tác trên tay.

Trì Uyên có bệnh sạch sẽ, anh còn lót áo khoác của mình dưới người Cổ Tư.

Khi Cổ Tư nằm xuống, lông mày cô hơi nhăn lại.


Cô cảm thấy có chút khinh thường bản thân.

Trì Uyên bây giờ chỉ đang làm việc theo bản năng dưới tác dụng của thuốc.

Nó không liên quan gì đến lòng anh cả.

Thực ra cô nên đẩy anh ra.

Bây giờ hai người đã không còn liên quan gì đến nhau, cô không có nghĩa vụ phải làm những điều này.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay cô vẫn từ từ vòng qua vai Trì Uyên.

Thích một người, thực sự rất khó chịu.

Chính cô cũng tự phỉ nhổ bản thân đầy mẫu thuẫn.

Khi Trì Uyên hôn cô, cô nhắm mắt lại.

- ---------------------------.

 
Chương 27: Hai Người Tiếp Tục Đi





Thuốc này của Trì Uyên có hiệu quả rất mạnh.

Không biết người bỏ thuốc anh muốn kích thích thế nào.

Khi đang làm, Cố Tư đã có chút cắn răng nghiến lợi, “Trì Uyên, được rồi đấy, chắc tác dụng của thuốc cũng hết một nửa rồi chứ?”
Hẳn là Trì Uyên đã tìm lại được chút lý trí.

Anh còn cười một tiếng, miệng anh ghé sát vào tại cô.

Giọng nói gợi cảm khàn khàn cất lên, “Sao, cô không thích à?”
Bình thường chắc chắn Trì Uyên sẽ không nói những lời không đứng đắn này.
Vậy nên chỉ có thể nói loại thuốc này ảnh hưởng cả cơ thể, cả trái tim.

Cổ Tư nhắm mắt lại, giọng nói cũng trở nên phóng đãng, “Thích chứ, tôi vẫn luôn thích thế này.

Trì Uyên khựng lại.

Cổ Tư biết lời nói tuỳ tiên của mình đã kích thích anh.

Nhưng anh giận cái gì?
Anh có tư cách gì để giận?
Một lúc sau, Cổ Tư nghe thấy tiếng có người đến vặn tay nắm cửa.

Sau đó giọng Tử Thư vọng vào, “Cổ Tiểu Tư, cô khoá cửa làm gì? Mau ra đây đi, tôi không tìm được chồng cũ của cô.

Cố Tư mím môi, vỗ vào vai Trì Uyên.

Trì Uyên thực sự hợp tác, anh dừng lại.


Cố Tư nghỉ một chút rồi mới nói, “Anh ấy đang ở chỗ tôi.”
Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường.

Nhưng Tử Thư ở ngoài cửa vẫn im lặng một lúc.

Cổ Tư nhắm mắt lại, tự hỏi cô có cần giải thích thêm đôi cậu không
Lúc này Tử Thư lên tiếng, “Ồ, vậy à, vậy hai người tiếp tục đi.” Cô nghe thấy sự lúng túng trong giọng anh ta.

Điều này khiến Cổ Tư ở trong phòng phải đưa tay che mặt.

Trì Uyên đợi thêm chút nữa, hình như người ở ngoài đã đi.

Cố Tư thở hổn hển, “Sếp Trì, anh không thấy xấu hổ à?”
Trì Uyên cong môi, hôn lên khoé miệng Cổ Tư, “Không xấu hổ.

Người vô liêm sỉ này!
Cô không nói nên lời.

Bên ngoài hằn là rất sôi động, căn phòng cũng không cách âm cho lắm.

Cổ Tư có thể nghe thấy tiếng giày cao gót thỉnh thoảng vọng lại từ bên ngoài, còn có tiếng cười đùa trêu ghẹo.

Cô đập vào người anh, “Anh bớt phóng túng lại được không hả?”
Trì Uyên không trả lời mà thấp giọng hỏi một câu, “Sao cô lại ở đây?”
Anh vốn chỉ định tìm một nơi không có ai để yên tĩnh một chút, hoặc là đợi Tử Thư đến.

Nhưng vừa mở cửa đã nhìn thấy cô.

Tại sao ư? Bây giờ đầu óc Cổ Tư cũng choáng váng.


Cô dừng lại một lúc lâu rồi mới đáp, “Có lẽ là vì, tôi không chịu được.

Người phụ nữ bên cạnh Trì Uyên lúc trước không xinh đẹp bằng cô, dáng người cũng không bằng cô.

Chắc chắn cô ta cũng không giàu bằng cô.

Tại sao cô ta lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường như vậy?
Tại sao sau khi quan sát xong còn cười mỉa?
Mặc dù Cổ Tư biết, sớm muộn gì Trì Uyên cũng sẽ thuộc về người khác.

Hai người đã ly hôn, bên cạnh Trì Uyên sẽ có người phụ nữ khác.

Nhưng cô không vui, nhìn thấy người phụ nữ như vậy, cô không vui.

Cho dù Trì Uyên không phải của cô, vậy cũng không thể là của người đó.

Hôm nay cô đến đây là để quấy rầy hai người họ.

Cô muốn người phụ nữ đó phải tấm tức.

Trì Uyên không truy cứu lời Cổ Tư nói có ý gì, anh chỉ “ừ một tiếng.

Cổ Tư nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Lúc này cô mới cảm thấy hành vi của mình thực sự hơi trẻ con.

Cổ Tự từ từ nhắm mắt lại, nghĩ đến một vấn đề, “Trì Uyên, có phải đêm đó anh cũng bị người ta bỏ thuốc không?”
Trì Uyên không hề giấu giếm, “Đúng, tôi bị bỏ thuốc.

Đúng là! Shit!
Cổ Tư muốn chửi tục một câu.

Sao cô lại tới toàn những lúc thế này chứ?
Nhưng Cổ Tư là kiểu cơ thể đã chịu thiệt rồi, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua.

Cô cười nhạt, “Vậy anh cảm ơn tôi đi, nếu không có tôi thì không biết anh đã bị ai ngủ rồi.”
- ---------------------------.

 
Chương 28: Giăng Lưới Rộng Tập Trung Đánh Bắt





Khi Trì Uyên dừng lại, bên ngoài vẫn rất sôi động.

Cố Tư ngồi trên ghế sofa, dưới người đang lót áo của Trì Uyên.

Chỉ là váy của cô chắc chắn không mặc được nữa rồi.

Cổ Tư đung đưa đội chân thon dài trắng nõn, “Này, anh nói đi, tôi phải ra ngoài thế nào?”
Trì Uyên đứng hút thuốc bên cửa sổ, nghe thấy lời cô nói cũng không quay đầu lại, “Lát nữa Tử Thư sẽ mang quần áo tới.”
Cố Tư gật đầu, “Được rồi, may còn có anh ấy.”
Cổ Tư đi chân trần nhặt chiếc váy dưới đất lên, cô giữ ra nhìn thật kỹ.

Thực sự không thể mặc được nữa.
Cô suy nghĩ một chút rồi vo chiếc váy lại, xoay người ném vào thùng rác.

Cô quay lại ghế sofa, lấy điện thoại ra.

Người đàn ông họ Trần xin số cô trên máy bay lần trước gửi tin nhắn tới, hỏi cô đang làm gì?
Cổ Tư nhìn, tin này đã được gửi tới từ lâu.


Nhưng ước chừng lúc đó cô đang mây mưa cùng Trì Uyên nên không nghe thấy âm thanh.

Cổ Tư suy nghĩ rồi gửi lại một tin, nói vừa rồi đi tắm nên không nghe thấy thông báo điện thoại.

Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, người kia đã gọi điện tới.

Điện thoại cô rung lên, nhưng Trì Uyên vẫn nghe thấy tiếng “ong ong” này.

Anh vẫn không có phản ứng gì, chỉ vừa hút thuốc vừa nhìn ra ngoài.

Anh cởi trần, mặc quần tây, đi chân trần đứng bên cửa sổ.

Cổ Tư liếc anh từ khoé mắt, sau đó lại nhanh chóng thu hồi ảnh nhìn.

Cô nghe máy.

Người bên kia lập tức cất lời, “Cô Cố”
Cổ Tư đáp, “Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông mỉm cười, “Ngày mai tôi có thời gian nên muốn hỏi cô đang ở đâu, nếu cô vẫn ở Tam Á thì chúng ta có thể ra ngoài chơi.

Tôi biết một số điểm tham quan khá thú vị.

Cổ Tư rũ mắt, nhìn xuống chân mình, hình như cô đang cười, “Cùng ra ngoài chơi à? Để tôi xem, tôi không chắc ngày mai có thời gian không nữa, tôi còn chưa quyết định lộ trình ngày mai.

“Ồ, là vậy à?” Người đàn ông họ Trần cũng không mấy thất vọng, “Được rồi, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cô, để xem lúc đó cô có rảnh không nhé.”
Cố Tư trả lời “được”, trong lời nói mang theo ý cười.

Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cô vẫn chưa biến mất.

Cô cầm điện thoại trong lòng bàn tay, từ từ chơi đùa.

Trì Uyên vẫn luôn im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, “Sao không đi chơi với anh ta? Cô đến đây không phải để thư giãn đầu óc à? Ra ngoài đi chơi nhiều thì mới thả lỏng được.


Cổ Tư nhìn thứ trong tay, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Ra ngoài cũng không nhất thiết là phải đi cùng anh ta, tôi còn có một người theo đuổi nữa, tôi đang xem ngày mai anh ấy có hẹn tôi không
Trì Uyên dừng lại một chút sau đó bật cười, “Tốt rồi, giăng lưới rộng, tập trung đánh bắt.

Cổ Tư mỉm cười, “Chứ gì nữa, dù sao cũng phải lựa chọn kỹ lưỡng
Cô quay đầu nhìn Trì Uyên, “Anh thì sao, sếp Trì anh không thế à?
Trì Uyên quay lưng lại, nhìn Cổ Tư.

Mái tóc Cổ Tư xoã hai bên trước ngực, chặn ngang những chỗ quan trọng.

Làm nổi bật vùng trắng như tuyết kia.

Cô mỉm cười dịu dàng, có lẽ vì vừa làm việc hao tổn thể lực nên đôi mắt cô lấp lánh sắc nước.

Mang lại cảm giác của tình yêu.

Cổ Tư như vậy hấp dẫn hơn bao giờ hết.

Trì Uyên ngừng một chút rồi cười, anh quay đầu đi, “Tôi cần phải giăng lưới à?”
Câu nói này thực sự tự phụ.

Nhưng anh nói cũng không sai.

Anh có vốn liếng, đúng là không cần giăng lưới.


Những loài tôm hùm hay của hoàng đế đều sẽ tự động chui vào lưới của anh.

Cổ Tư bật cười, “Đúng thế, tôi quên mất chuyện này, sếp Trì cần gì phải đánh bắt, anh muốn gì thì giang rộng vòng tay là các cô ấy sẽ tự đến thôi”
Tri Uyên chỉ cười, dập tàn thuốc ở bệ cửa số.

Hai người đều không nói gì nữa.

Cổ Tư cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Tử Thư hỏi anh ta khi nào mới có thể mang quần áo đến.

Tử Thư không trả lời, không biết đã thấy tin nhắn chưa.

Cố Tư không tự chủ được, lại quay đầu nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên đang một tay cầm điện thoại, một tay đút túi quần, lưng thẳng tắp.

Anh nhìn ra bên ngoài.

- ---------------------------.

 
Chương 29: Quả Nhiên Là Cô Tưởng Bở Rồi





Người ta đều nói đàn ông lạnh lùng hấp dẫn hơn đàn ông dịu dàng, ấm áp.

Lúc trước, Cổ Tư không tin.

Nhưng bây giờ nhìn Trì Uyên.
Cô đột nhiên cảm thấy lời này cũng rất có lý.

Chẳng qua điều kiện đầu tiên là người này phải ưa nhìn đã.

Chỉ riêng bóng lưng của Trì Uyên đã lộ ra khí thế người lạ đừng tới gần.

Nhưng chẳng hiểu sao anh lại câu được trái tim của Cổ Tư.
Cô nhắm mắt lại, cảm giác mình thật chẳng có tiền đồ gì.

Mình ở bên cạnh người đàn ông như vậy, ngoại trừ buốt giá trái tim mình thì chẳng được gì cả.

Cô chờ một lát thì nghe người bên ngoài gõ cửa và khẽ hỏi dò, “Ông chủ?”
Trì Uyên quay đầu lại và đi thẳng ra cửa.

Cổ Tư không mặc quần áo nhưng không sợ, vẫn ngồi trên số pha mà chẳng hề tránh né.

Trì Uyên hé cửa ra một khe nhỏ và chắn ở đó, giơ tay nhận lấy túi quần áo bên ngoài.


Giọng Tử Thư nghe rất gian, “Vậy… Cố Tiểu Tư đều bình thường cả chứ?”
Trì Uyên nhíu mày.

Tử Thư vội vàng đóng cửa lại.

Cho dù anh ta đã hạ thấp giọng nhưng Cổ Tư vẫn nghe được.

Cô hơi đỏ mặt và khẽ mím môi.

Cô có thể giở trò lưu manh với Trì Uyên, có thể nói mấy lời lẳng lơ với anh.

Nhưng cũng giới hạn với anh thôi.

Người khác thì chắc chắn không được.

Tử Thư đưa quần áo của hai người.

Trì Uyên đi qua, đưa túi quần áo của Cố Tư cho cô, “Cô mặc vào đi.”
Cổ Tư nhận lấy với vẻ uể oải.

Trì Uyên đứng bên bàn và đặt cái túi của mình lên trên, lấy quần áo của mình ra.

Đồ của anh gồm một cái quần tây, một cái áo sơ mi trắng và một đôi giày.

Cổ Tư nhìn một lát mới cúi đầu xem đồ của mình.

Đồ trong túi của cô thật ra rất nhiều, cô dứt khoát đổ ra sô pha.

Đồ lót, một chiếc áo ngắn tay, một quần sooc, còn có một đôi giày trắng nhỏ.

Tốc độ Trì Uyên mặc quần áo cũng nhanh như lúc cởi ra vậy.

Anh dựa vào bệ cửa sổ, vừa cài cúc áo vừa nhìn đồ trên số pha.

Thẩm mỹ của Tử Thư còn vượt mức quy định.

Anh ta chọn đồ lót cho Cổ Tư đều là kiểu dáng sexy
Trì Uyên nhíu mày
Cổ Tư cầm lên xem lại không khỏi đỏ mặt.

Sao Tử Thư không biết xấu hổ mà chọn thứ này chứ?
Cổ Tư đờ người ra một lát rồi mặc quần áo vào.


Không cần phải nói, kích cỡ không chênh lệch bao nhiêu.

Giày hơi lớn nhưng không đáng ngại.

Sau khi Cổ Tư mặc xong thì đứng lên, hoạt động một chút, “Được rồi, chúng ta đi luôn thôi.”
Trì Uyên nhìn cô một lát, sau đó mới gật đầu
Bên ngoài vẫn náo nhiệt.

Trì Uyên đi tới cửa và hé ra một khe nhỏ.

Tử Thư vẫn còn đứng bên ngoài.

Anh ta tới gần và nhìn Cổ Tư bên trong qua khe cửa, “Có thể đi được rồi.”
Cô thấy không tự nhiên lắm nhưng vẫn “Ừ” một tiếng.

Tử Thư lại nhìn sang Trì Uyên, “Chúng ta ra ngoài theo cửa phụ.

Tôi vừa thấy sếp Mã kia tìm anh khắp nơi.”
Anh “Hừ” một tiếng, “Anh ta còn có mặt mũi tìm tôi à?”
Tử Thư liếc nhìn Cổ Tư và nói một câu, “Đúng vậy.”
Cô chỉ giả vờ như không nghe thấy gì.

Ở trước mặt anh ta, cô không phóng túng nổi.

Lúc này, nếu chỉ có một mình Trì Uyên thì cô chắc chắn sẽ dụ dỗ vài câu.

Tử Thư dẫn theo hai người ra ngoài theo một cửa phụ khác.

Bên ngoài đã có xe đang chờ sẵn.


Tử Thư đi thắng tới ghế lái phụ.

Cố Tư và Trì Uyên ngồi ở ghế sau.

Cô hơi mệt nên dựa luôn vào cửa xe.

Trì Uyên lấy điện thoại ra, không biết là gửi tin nhắn cho ai.

Tử Thư nhìn Cổ Tư qua gương chiếu hậu, chậm rãi giơ ngón tay cái với cô.

Cô trừng mắt với anh ta rồi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Bây giờ cô thấy mỏi lưng, đau chân, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.

Khi hai lần đều gặp phải chuyện như vậy, thật sự chẳng có chút tư tưởng nào nữa.

Cô vốn tưởng ngày đó, Trì Uyên bị mình quyến rũ tới không kìm chế được.

Kết quả, đúng là cô tưởng bở rồi.

- ---------------------------.

 
Chương 30: Chiếc Xe Không Dừng Lại Ở Cửa Khách Sạn Của Đám Người Cổ Tư





Khi chiếc xe chạy đến cách khách sạn một đoạn, cô đã chủ động bảo tài xế dừng lại.

Trì Uyên và Tử Thư đều sửng sốt.

Cổ Tư chờ xe dừng lại mới mỉm cười và mở cửa xe ra, “Tôi xuống trước, không về cùng các anh được.”
Trì Uyên chậm rãi thu ánh mắt lại, không có phản ứng gì đặc biệt.

Chỉ chờ Cổ Tư vừa đóng cửa xe, anh nói luôn, “Đi thôi”
Tử Thư cẩn thận quan sát Trì Uyên qua gương chiếu hậu trong xe.

Cô trang điểm nhẹ nhàng như một cô bé chưa hiểu chuyện đời đang dần nhỏ lại trong gương.
Anh vẫn cúi đầu nhìn điện thoại.

Tử Thư lại nhìn Cổ Tư qua gương chiếu hậu ngoài xe.

Cô trang điểm nhẹ nhàng như một cô bé chưa hiểu chuyện đời đang dần nhỏ lại trong gương.

Tử Thư nói, “Chắc Cổ Tiểu Tư sợ quay về khách sạn cùng chúng ta, bị người ta nhìn thấy sẽ hiểu nhầm à?”

Trì Uyên không nói lời nào.

Tử Thư chờ một lát lại nói, “Cũng đúng, cô ấy có một người theo đuổi vũng ở trong khách sạn này.

Nếu để người đó nhìn thấy thì không tốt lắm.

Chuyện này có thể hiểu được, có thể hiểu được.”
Trì Uyên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưởng mày nhìn Tử Thư, “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Tử Thư vội vàng cười ha ha, “Tôi chỉ đơn thuần cảm khái thôi, không có ý gì khác đâu.”
Trì Uyên cười lạnh mà không nói gì.

Cổ Tư chậm rãi đi bộ về phía khách sạn.

Thật ra khoảng cách cũng không xa.

Buổi tối bên này thật náo nhiệt, bên đường có các hàng quán, còn có sạp hàng nhỏ.

Cổ Tư vừa đi vừa nhìn, kết quả còn chưa đến cửa khách sạn đã thấy người quen.

Thẩm Bân đang mua đồ trong tay một người bán hàng ở ven đường, hình như là vài đồ lưu niệm ở địa phương.

Cổ Tư suy nghĩ một lát mới đi tới, vỗ vào vai Thẩm Bân từ phía sau, “Hi.”
Anh ta giật mình, quay đầu nhìn lại nhìn Cổ Tư mất vài giây mới nhận ra, “ồ là cô à? Tôi suýt không nhận ra đấy.”
Cổ Tư cười, “Anh đang mua đồ à?”
Thẩm Bân vội vàng trả tiền, sau đó nói với Cổ Tư, “Hôm đó tôi lấy thuốc dạ dày cho cô, kết quả khi quay lại bãi biển thì không thấy cô đâu.”
Cổ Tư vẫn mỉm cười, “Tôi được đưa tới bệnh viện, bị xuất huyết dạ dày phải nằm viện mất hai ngày.”
Thẩm Bản giật mình, “Cô bị nặng vậy à?
Cổ Tư gật đầu, “Viêm dạ dày mãn tính rồi! Hôm nay tôi mới ra viện.”
Bây giờ không còn sớm, Cổ Tư nhìn về phía khách sạn, “Anh còn bận gì không? Nếu không chúng ta cùng về nhé?”
Thẩm Bân vội nói, “Không bận, không bận, chúng ta cùng về thôi.”
Hai người chậm rãi quay về khách san.


Cổ Tư đi tới cửa khách sạn, vừa nhìn đã thấy chiếc xe đậu ở gần đó.

Đây là chiếc xe mới chở Trì Uyên trở về.

Cô không thấy trong xe có ai nhưng cũng chẳng sao.

Cổ Tư hỏi Thẩm Bân xem hai ngày qua đã đi đâu chơi? Anh ta rất tích cực, kể lại hành trình của mình cho cô nghe.

Hai người đều tươi cười bước vào đại sảnh của khách sạn.

Trì Uyên và Tử Thư đang ở bên trong.

Trì Uyên nói chuyện điện thoại cạnh chậu cây xanh ở cửa đại sảnh.

Tử Thư đứng cách đó không xa.

Cổ Tư vừa vào đã nhận ra hai (* Tiếp theo là hình ảnh) người nhưng giả vờ không nhìn thấy.

Đúng lúc Thẩm Bân đang kể về vài chuyện từng nhìn thấy.

Cố Tư cười khúc khích, “Thật à? Tôi thấy khá thú vị đấy.”
Thẩm Bân cũng cười và tiện thể hỏi, “Ngày mai cô có bận gì: không? Nếu không, chúng ta có thể cùng ra ngoài chơi.


Tôi nghe nói bên này có thu phong cảnh rất đẹp: Ngày mai chúng ta cùng đi chứ?”
Cố Tư mím môi, “Vậy à, ừ…”
Cô qua khóe mắt thấy Tử Thư đã nhìn lại, còn đi tới kéo cánh tay của Trì Uyên, ra hiệu cho anh nhìn sang bên này.

Cố Tư vừa đi qua vừa gật đầu, “Được, vậy mấy giờ ngày mai thế?”
Thẩm Bân nghe Cố Tư đồng ý thì rất vui, “Ngày mai đi sớm một chút nhé! Đi muộn thì trời nóng lắm.

Sáng mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.

Khoảng hơn năm giờ, cô thấy thế nào?” Cố Tư, “Được.”
Cô vừa nói xong này, đã nghe Tử Thư nói.

Anh ta không hề hạ thất giọng, “Anh nghe xem.

Bọn họ trai đơn gái chiếc lại muốn ra ngoài chơi đấy!”
- ---------------------------.

 
Chương 31: Cổ Tư Trước Sau Không Nhìn Trì Uyên Và Tử Thư





Cô và Thẩm Bẫn đi về phía thang máy.

Anh ta ấn số thang máy trước.

Cổ Tư mỉm cười, tùy tiện ấn số trên anh ta hai tầng.

Khi thang máy đi lên, Thẩm Bán hỏi Cổ Tư định ở đây bao lâu.
Cổ Tư suy nghĩ một lát lại nói dối, “Tôi cũng sắp đi rồi.

Bạn tôi hẹn tôi tới chỗ khác.”
Thẩm Bán có hơi tiếc nuối, “Nhanh vậy à?”
Cổ Tư “Ừ” một tiếng, “Không sao, sau này chúng ta có thể thường xuyên liên hệ.

Thang máy dừng lại ở tầng của Thẩm Bân.

Khi anh ta ra ngoài, Cổ Tư vẫy tay chào.
Chờ thang máy đóng lại, cô ấn số tầng trên.

Cô dựa người vào trong thang máy và thở dài.

Cười với một người lạ đúng là cực hình.

Thật ra cô đã cười không nổi rồi.

Chờ thang máy mở ra, Cổ Tư quay về phòng mình.


Cô ném điện thoại lên giường và vội vàng đi tắm.

Cả người dính nhớp, rất khó chịu.

Khi tắm, Cổ Tư cúi đầu nhìn hông của mình, hai bên có vài vết máu bám.

Ban nãy, thằng nhóc Trì Uyên này thật sự không nương tay.

Cô rất mệt, tắm nhanh rồi thay quần áo đi ra.

Cô vốn chỉ ăn ít trái cây trước khi đi.

Vừa rồi hoạt động tổn thể lực một trận, chắc trong bụng bây giờ cũng rỗng rồi.

Cố Tư gọi phục vụ phòng tới, đặt rất nhiều đồ ăn.

Kết quả cô chờ rất lâu vẫn không thấy đồ mình gọi được mang lên.

Cổ Tư lăn từ trên giường dậy.

Đi ra ngoài.

Hàng lang bên này rất vắng vẻ, không thấy có nhân viên phục vụ.

Cô đi về phía thang máy, muốn xem thử đồ ăn có được đưa lên ngay không?
Kết quả khi cô đi tới thang máy bên kia thì cửa thang máy mở ra, nhưng người bước ra không phải là người giao thức ăn.

Cố Tư sửng sốt, “Sao lại là các anh?”
Trì Uyên không nói gì, chỉ liếc nhìn cô rồi xoay người đi về phía phòng mình.

Tử Thư đứng ở cửa thang máy, “Chúng tôi cũng ở tầng này”
Cổ Tư đờ ra trong giây lát rồi cười.

Đúng rồi, Tử Thư có thể đặt chỗ cho cô và Trì Uyên ngồi sát nhau, giờ thuê phòng cùng một tầng thật sự không tính là gì cả.

Cổ Tư gật đầu, “Được rồi.”
Cô quay đầu, nhìn theo bóng lưng của Trì Uyên.

Phòng Trì Uyên đi vào không gần phòng mình, ở giữa còn cách mấy phòng.

Tử Thư vẫn đứng yên nhìn Cố Tư, “Ngày mai cô có hoạt động à? Đi cùng người đàn ông kia sao?”
Cố Tư “Ừ” một tiếng, “Đúng, sao vậy?”
Tử Thư nhếch mép, “Cô gái à, cô to gan thật đấy! Cô chỉ mới quen người đàn ông đó mà lại dám ra ngoài chơi với anh ta à?”

Cổ Tư cũng cười, “Không ra ngoài chơi thì vĩnh viễn chỉ là mới quen.

11 Tử Thư nhìn Cố Tư một lúc lâu.

Dường như không biết phải làm sao.

Anh ta hạ giọng nói, “Cô nói thật với tôi đi, cô thật sự không có ý gì với chồng cũ à? Có lẽ cô cố gắng thêm một chút.”
Cổ Tư cười “Ha ha, ngắt lời Tử Thư, “Anh nghĩ gì thế, thật là “
Cô xoay người đi về phía phòng mình.

Nhưng trên mặt đã chẳng còn cười nữa.

Vẻ mặt cô lạnh lùng.

Sao cứ muốn cô phải cố gắng hơn? Lúc trước cô cố gắng còn chưa đủ sao?
Dựa vào đâu mà cứ bắt cô phải cố gắng.

Cô phải quỳ liếm Trì Uyên mãi à?
Thật buồn cười.

Cố Tư quay về phòng và đóng cửa lại, dựa người vào cánh cửa.

Cô cảm thấy trong lòng buồn bực, khó chịu.

Nhưng cô vừa tức giận thì lại nhớ tới một chuyện quan trọng.

Bây giờ không phải là thời kỳ an toàn của cô.

Vừa rồi Trì Uyên giày vò cô một trận, cũng không dùng các biện pháp phòng ngừa.

Cố Tư nhắm mắt lại.


Mẹ kiếp.

Mình còn phải uống thuốc.

Hại sức khỏe như vậy.

Rốt cuộc là cô trêu ai ghẹo ai hả?
Một lát sau phục vụ phòng mới tới.

Lúc Cố Tư ngồi xuống ăn cơm, càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Cô gọi điện thoại cho Tử Thư.

Anh ta nghe máy rất nhanh, “Sao vậy?”
Cố Tư hỏi trước một câu, “Anh đang ở trong phòng mình đúng không?”
Tử Thư im lặng một lát mới nói, “Ừ, đúng.

Sao vậy?”
Cố Tư thở hắt ra một hơi, “Anh đi mua thuốc ngừa thai giúp tôi.

Mấy ngày này, tôi không an toàn.”
Tử Thư chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh rồi “Ừ” một tiếng, “Thuốc ngừa thai à?”
Cố Tư ở bên kia không hay biết gì, “Anh đi đi, làm ra mạng người thì không tốt đâu.”
- ---------------------------.

 
Chương 32: Cổ Tư Trước Sau Không Nhìn Trì Uyên Và Tử Thư





Cô và Thẩm Bẫn đi về phía thang máy.

Anh ta ấn số thang máy trước.

Cổ Tư mỉm cười, tùy tiện ấn số trên anh ta hai tầng.

Khi thang máy đi lên, Thẩm Bán hỏi Cổ Tư định ở đây bao lâu.
Cổ Tư suy nghĩ một lát lại nói dối, “Tôi cũng sắp đi rồi.

Bạn tôi hẹn tôi tới chỗ khác.”
Thẩm Bán có hơi tiếc nuối, “Nhanh vậy à?”
Cổ Tư “Ừ” một tiếng, “Không sao, sau này chúng ta có thể thường xuyên liên hệ.

Thang máy dừng lại ở tầng của Thẩm Bân.

Khi anh ta ra ngoài, Cổ Tư vẫy tay chào.
Chờ thang máy đóng lại, cô ấn số tầng trên.

Cô dựa người vào trong thang máy và thở dài.

Cười với một người lạ đúng là cực hình.

Thật ra cô đã cười không nổi rồi.

Chờ thang máy mở ra, Cổ Tư quay về phòng mình.


Cô ném điện thoại lên giường và vội vàng đi tắm.

Cả người dính nhớp, rất khó chịu.

Khi tắm, Cổ Tư cúi đầu nhìn hông của mình, hai bên có vài vết máu bám.

Ban nãy, thằng nhóc Trì Uyên này thật sự không nương tay.

Cô rất mệt, tắm nhanh rồi thay quần áo đi ra.

Cô vốn chỉ ăn ít trái cây trước khi đi.

Vừa rồi hoạt động tổn thể lực một trận, chắc trong bụng bây giờ cũng rỗng rồi.

Cố Tư gọi phục vụ phòng tới, đặt rất nhiều đồ ăn.

Kết quả cô chờ rất lâu vẫn không thấy đồ mình gọi được mang lên.

Cổ Tư lăn từ trên giường dậy.

Đi ra ngoài.

Hàng lang bên này rất vắng vẻ, không thấy có nhân viên phục vụ.

Cô đi về phía thang máy, muốn xem thử đồ ăn có được đưa lên ngay không?
Kết quả khi cô đi tới thang máy bên kia thì cửa thang máy mở ra, nhưng người bước ra không phải là người giao thức ăn.

Cố Tư sửng sốt, “Sao lại là các anh?”
Trì Uyên không nói gì, chỉ liếc nhìn cô rồi xoay người đi về phía phòng mình.

Tử Thư đứng ở cửa thang máy, “Chúng tôi cũng ở tầng này”
Cổ Tư đờ ra trong giây lát rồi cười.

Đúng rồi, Tử Thư có thể đặt chỗ cho cô và Trì Uyên ngồi sát nhau, giờ thuê phòng cùng một tầng thật sự không tính là gì cả.

Cổ Tư gật đầu, “Được rồi.”
Cô quay đầu, nhìn theo bóng lưng của Trì Uyên.

Phòng Trì Uyên đi vào không gần phòng mình, ở giữa còn cách mấy phòng.

Tử Thư vẫn đứng yên nhìn Cố Tư, “Ngày mai cô có hoạt động à? Đi cùng người đàn ông kia sao?”
Cố Tư “Ừ” một tiếng, “Đúng, sao vậy?”
Tử Thư nhếch mép, “Cô gái à, cô to gan thật đấy! Cô chỉ mới quen người đàn ông đó mà lại dám ra ngoài chơi với anh ta à?”

Cổ Tư cũng cười, “Không ra ngoài chơi thì vĩnh viễn chỉ là mới quen.

11 Tử Thư nhìn Cố Tư một lúc lâu.

Dường như không biết phải làm sao.

Anh ta hạ giọng nói, “Cô nói thật với tôi đi, cô thật sự không có ý gì với chồng cũ à? Có lẽ cô cố gắng thêm một chút.”
Cổ Tư cười “Ha ha, ngắt lời Tử Thư, “Anh nghĩ gì thế, thật là “
Cô xoay người đi về phía phòng mình.

Nhưng trên mặt đã chẳng còn cười nữa.

Vẻ mặt cô lạnh lùng.

Sao cứ muốn cô phải cố gắng hơn? Lúc trước cô cố gắng còn chưa đủ sao?
Dựa vào đâu mà cứ bắt cô phải cố gắng.

Cô phải quỳ liếm Trì Uyên mãi à?
Thật buồn cười.

Cố Tư quay về phòng và đóng cửa lại, dựa người vào cánh cửa.

Cô cảm thấy trong lòng buồn bực, khó chịu.

Nhưng cô vừa tức giận thì lại nhớ tới một chuyện quan trọng.

Bây giờ không phải là thời kỳ an toàn của cô.

Vừa rồi Trì Uyên giày vò cô một trận, cũng không dùng các biện pháp phòng ngừa.

Cố Tư nhắm mắt lại.


Mẹ kiếp.

Mình còn phải uống thuốc.

Hại sức khỏe như vậy.

Rốt cuộc là cô trêu ai ghẹo ai hả?
Một lát sau phục vụ phòng mới tới.

Lúc Cố Tư ngồi xuống ăn cơm, càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Cô gọi điện thoại cho Tử Thư.

Anh ta nghe máy rất nhanh, “Sao vậy?”
Cố Tư hỏi trước một câu, “Anh đang ở trong phòng mình đúng không?”
Tử Thư im lặng một lát mới nói, “Ừ, đúng.

Sao vậy?”
Cố Tư thở hắt ra một hơi, “Anh đi mua thuốc ngừa thai giúp tôi.

Mấy ngày này, tôi không an toàn.”
Tử Thư chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh rồi “Ừ” một tiếng, “Thuốc ngừa thai à?”
Cố Tư ở bên kia không hay biết gì, “Anh đi đi, làm ra mạng người thì không tốt đâu.”
- ---------------------------.

 
Chương 33: Tử Thư Ngây Người





Sau đó Cổ Tư lại cười ha ha, “Tôi nói linh tinh thôi, anh không cần xem là thật.”
Cô thay đổi chủ đề, hỏi Tử Thư, “Anh cùng ăn không? Nãy anh uống nhiều vậy, chắc cũng chẳng ăn được bao nhiêu.”
Cô gọi thức ăn hơi nhiều, chắc không thể ăn hết một mình được.
Tử Thư nhìn thức ăn trên bàn, “Dạ dày của cô không tốt, ăn ít đồ cay nóng thôi.”
Anh ta nói xong lại nhìn đồng hồ, “Tôi không ở lại ăn với cô được, tôi còn ít tài liệu phải xem.

Cô hiểu rõ chồng cũ của cô đấy! Nếu tôi chậm trễ trong công việc, anh ấy có thể sẽ giết chết tôi mất.”
Cổ Tư “Ừ” một tiếng, “Được rồi, vậy anh mau đi đi, bao giờ rảnh thì cùng ăn.

Chúng ta đã lâu không ăn cơm với nhau rồi.”
Tử Thư gật đầu, “Được.”
Cô không tiễn anh ta mà ngồi xuống, chậm rãi ăn tiếp.

Cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn viên thuốc còn lại ở trên bàn.

Lần đầu tiên trong đời uống loại thuốc này, cô thật sự thấy không thoải mái.

Nhưng thứ này có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối.

Cố Tư dừng đũa, không biết tại sao lại muốn cười nhạo mình.

Lúc trước, cô không dùng bất kỳ các biện pháp phòng ngừa nào mà vẫn không có bầu.


Lần này chắc hẳn cũng không thể có được.

Cô quá lo lắng rồi.

Tâm trạng của Cổ Tư bị ảnh hưởng, ăn được mấy miếng thì đặt đũa xuống.

Trong phòng có một cái tủ lạnh nhỏ, bên trong có nước trái cây và đồ hộp.

Cô đi qua và mở một lon.

Lon đồ hộp hơi lạnh.

Thật ra cô cũng không muốn ăn lắm.

Cô cầm lon đồ hộp đi trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Bên bãi biển vẫn có người nhưng không đông lắm, chắc bọn họ đang đi dạo.

Cổ Tư nhìn một lát lại cười.

Mình chỉ ra ngoài một chuyến, chẳng biết tại sao lại đặc biệt kiểu cách.

Bây giờ có cảm giác cô đơn không thể giải thích được.

Trước đây khi ở trong nhà họ Trì, cho dù chẳng ai muốn để ý tới cô.

Nhưng ít nhất bên cạnh còn có người.

Cổ Tư đứng một lát thì đi thay quần áo và ra khỏi phòng.

Dưới tầng có một quán bar mở nội bộ, bây giờ đang lúc sôi động.

Cổ Tư thật ra chưa từng nghĩ mình sẽ tới đó, chẳng qua lúc đi ngang qua thấy bên trong thật sự náo nhiệt.

Cô không nhịn được lại đi vào.

Bên trong vẫn có chỗ trống, cô tìm một góc và ngồi xuống.


Nhân viên phục vụ lập tức đi tới, hỏi cô cần gì.

Cổ Tư mỉm cười, “Có nước lọc không?”
Nhân viên phục vụ sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, “Có.”
Cô không thể uống rượu nhưng vẫn có thể ăn một ít.

Cố Tư gọi đồ ăn vặt và trái cây.

Cô ngồi bắt chéo chân nhìn một vòng, cuối cùng ngây người nhìn ca sĩ đang hát trên sân khấu gần đó.

Người kia ôm đàn ghi-ta vừa hát vừa đàn.

Anh ta hát một bài tiếng Anh, cô nghe cũng không hiểu.

Chẳng qua cô thích giai điệu của bài hát này.

Nhẹ nhàng và êm ái.

Cổ Tư chờ nước và đồ ăn được đưa tới, lại cầm cốc nước lên trước.

Đúng lúc người ca sĩ nhìn xuống mọi người ở dưới, ánh mắt của hai người gặp nhau.

Cổ Tư nâng cốc nước ra hiệu với ca sĩ phía xa.

Anh ta cười.

Cố Tư nhấp một hớp nước, sau đó ngả hẳn người vào lưng ghế.


Có lẽ đây chính là cảm giác độc thân, có thể tùy tiện thả thính.

Cảm giác vẫn rất tốt.

Trong quán bar tương đối nhiều đôi nhưng cũng có người đi một mình.

Cố Tư không để ý nữa, ăn mấy miếng trái cây và lấy điện thoại ra.

Cô không có bạn bè gì, muốn gửi tin nhắn cũng không biết nên gửi cho ai thì tốt hơn.

Cho nên cuối cùng Cố Tư vẫn gửi cho Tử Thư, “Anh xem tài liệu xong, qua ngồi một lát đi.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô lại quay một đoạn video.

Nhân vật chính trong video chính là ca sĩ đang hát bài hát tiếng Anh.

Bên Tử Thư nhanh chóng nhắn lại: Cô ra ngoài nhanh vậy?
Cố Tư mỉm cười, lại hào hứng nhắn thêm một tin: Ra xem thử có thể tìm được một em trai đi cùng tôi không.

Cô nhắn xong cũng cảm thấy mình không biết xấu hổ.

- ---------------------------.

 
Chương 34: Cổ Tư Gửi Tin Nhắn Qua Nhưng Tử Thư Không Trả Lời Lại





Cũng không biết có phải anh ta đang bận không?
Cổ Tư cầm điện thoại chờ một lúc thì đặt xuống bên cạnh.

Thật ra cô biết tất cả những hành vi này đều là do mình quá rảnh rỗi.
Cô vừa ly hôn nên còn chưa thích ứng được, cứ muốn làm chuyện gì đó mới được.

Nhưng cô gây ra chuyện thì có thể thế nào chứ?
Cho dù cô có lật tung cả trời đất cũng đã ly hôn rồi.

Người đàn ông không thuộc về cô vẫn chẳng thèm liếc nhìn cô.

Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy những gì mình đang bây giờ thật nhàm chán.
Cổ Tư uống cạn cốc nước và đứng dậy.

Ca sĩ trên sân khấu nhỏ bên kia không hát nữa, đúng lúc bước xuống.

Cổ Tư đi về phía cửa.

Ca sĩ này mang theo đàn ghi-ta cũng đi về phía cửa.


Hai người tình cờ đối mặt với nhau.

Người ca sĩ mỉm cười nói với Cổ Tư, “Chào cô.

Cố Tư gật đầu, “Cho dù tôi không hiểu nhưng anh hát rất hay.

Người ca sĩ cười thành tiếng, “Cô đi một mình à?”
Cổ Tư “Ừ” một tiếng, “Đúng vậy, anh có muốn đi dạo cùng tôi không?”
Ca sĩ này hơi bất ngờ.

Chắc đây là lần đầu tiên anh ta gặp một cô gái xinh đẹp lại chủ động như thế.

Người ca sĩ cong mắt nói với Cố Tư, “Được.”
Hai người ra khỏi quán bar, mới đi được mấy bước đã nhìn thấy Tử Thu.

Chắc anh ta chạy tới quán bar.

Anh ta bước đi có hơi vội vàng.

Nhưng khi thấy bên cạnh Cổ Tư lại xuất hiện người đàn ông lạ, anh ta lập tức đứng lại.

Cổ Tư thật ra vẫn thản nhiên, chủ động chào Tử Thư, “Tôi còn tưởng anh không tới chứ?”
Tử Thư có phần cạn lời, “Tôi sợ cô ở một mình không an toàn.”
Người ca sĩ không hề lúng túng, đứng bên cạnh hỏi Cổ Tư, “Bạn cô à?”
Cô gật đầu, sau đó hỏi Tử Thư, “Anh có muốn đi dạo cùng không?”
Tử Thư há miệng rồi nghĩ lại, “Không đi, các cô cứ đi đi.”
Anh ta quan sát người ca sĩ từ trên xuống dưới, giọng điệu vẫn khá tốt, “Lát nữa, làm phiền anh lát nữa đưa em gái tôi về.”
Người ca sĩ rất ôn hòa, “Được.”
Tử Thư nhìn hai người ra khỏi khách sạn, còn đi theo một đoạn.

Khi thấy hai người ra bờ biển, anh ta mới xoay người vội vàng đi về phía phòng của Trì Uyên.

Anh mở cửa nhìn thấy Tử Thư lại tới thì hơi bất ngờ.

Anh không mời Tử Thư vào trong, “Còn có việc gì à?”
Hai người đã bàn công việc xong.


Giờ không còn sớm, Trì Uyên muốn đi nghỉ.

Tử Thư nhe răng trợn mắt, “Vợ cũ của anh, vợ cũ của anh đấy, bây giờ lại hẹn hò với đàn ông qua bờ biến chơi rồi.

Tôi tận mắt nhìn thấy.”
Trì Uyên gật đầu, “Sau đó thì sao?”
Tử Thư sửng sốt, “Sau đó à? Anh không qua xem thử à?”
Trì Uyên cười nhạo, sau đó không nói câu nào đã đóng cửa lại.

Tử Thư nhìn cánh cửa đóng chặt mà kêu lên “này này này” mấy tiếng, vỗ vài cái vào cửa và nói vọng vào trong, “Anh không lo lắng à? Cô ấy chỉ có một mình, nhỡ bị người ta bắt nạt thì sao?”
Trì Uyên ở trong phòng dường như không nghe thấy.

Tử Thư chưa từ bỏ ý định lại nói, “Anh thật sự không để ý à? Nếu bên cạnh cô ấy có người khác, anh không thấy khó chịu sao?”
Bên trong phòng vẫn không hề có tiếng động gì.

Tử Thư há miệng, vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng kết quả suy nghĩ một lát lại không nói nữa.

Dù sao đây cũng là chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ, anh ta đã nói quá nhiều, dính vào quá nhiều rồi.

Có lẽ còn phản tác dụng.

Vì vậy Tử Thư chờ một lát cũng chỉ nói, “Cô gái Cổ Tiểu Tư kia hơi kích động lại vừa ly hôn, tôi sợ cô ấy cô đơn muốn giải sầu mà làm ra chuyện gì đó.

Trong phòng vẫn không có tiếng động nào.

Tử Thư thì thầm, “Được rồi, giờ đã khuya rồi, anh nghỉ sớm đi.”

Trì Uyên đứng bên kia cửa với gương mặt vô cảm.

Anh chờ một lát, thấy không còn tiếng động nào nữa mới xoay người đi vào phòng tắm.

Trì Uyên cởi quần áo đứng ở dưới vòi hoa sen và nhắm mắt lại.

Anh đứng im như vậy một lúc thì chợt mở mắt ra, xoay người tắt vòi nước.

Sau đó, anh vội vàng kéo khăn tắm bên cạnh qua, lau nước trên người và ra ngoài thay quần áo.

Anh lại cầm điện thoại ra khỏi phòng.

Một loạt động tác đó được thực hiện trong chưa đến mười phút.

Trì Uyên vừa đi vừa gọi điện thoại cho Cố Tư.

Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không ai nhận.

Anh hiếm khi văng tục một câu, “Mẹ kiếp.”
- ---------------------------.

 
Chương 35





Trì Uyên nhanh chóng ra ngoài.

Có thể tại vừa nãy anh lau người quá vội, còn chưa lau khô tóc.

Khi anh ra ngoài, ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước.
Mặt Trì Uyên lạnh thấu xương, vừa nhìn là biết tâm trạng không tốt.

Anh đi từ phòng mình đến thang máy, cảm giác chỉ vài bước chân đã đến nơi.

Kết quả thang máy đang ở tầng dưới.

Anh mất kiên nhẫn ấn nút thang máy.
Trì Uyên vẫn luôn nhíu mày trong lúc chờ đợi.

Sau khi đi thang máy xuống dưới tầng, anh ra khỏi khách sạn và chạy thẳng về phía bờ biển.

Bây giờ trên bờ biển vẫn có từng nhóm người tốp năm tốp ba đi với nhau.

Buổi tối, bên này không sáng lắm, có người thật sự không nhịn được mà ôm hôn nhau.

Trì Uyên chủ yếu nhìn những người này.

Kết quả anh nhìn mấy đôi đều không thấy Cố Tư.


Anh liếm vào hàm răng của mình.

Nếu không phải trước lúc ông cụ mất, anh đã nhiều lần hứa sẽ chăm sóc tốt cho Cố Tư cả nửa đời sau.

Anh sẽ chẳng thèm ra ngoài vào lúc này đâu.

Trì Uyên vừa nghĩ vừa đi về phía bờ biển xa hơn.

Thật ra Cổ Tư đang đứng cùng người ca sĩ trên bờ biển, hóng gió biển và nói chuyện.

Người ca sĩ này là một người lang thang.

Anh ta đã đi qua rất nhiều nơi, nói thấy chỗ nào tốt thì ở lại.

Bao giờ chán sẽ đổi chỗ khác.

Cổ Tư khoanh tay, “Sao anh không chịu ổn định?”
Ca sĩ mỉm cười, “Có lẽ tại tôi chưa gặp được người nào có thể khiến tôi ổn định được.”
Anh ta quay đầu nhìn Cổ Tư, “Cô thì sao? Người vừa rồi thật sự là anh cô à?”
Cổ Tư lắc đầu, “Không phải.

Đó là một người bạn.

Anh ấy tới đây để làm việc.

Tôi tới đây…
Cô cúi đầu cười, “Xem như chữa thương đi.

Tôi vừa ly hôn.”
Cô thật sự rất muốn tìm một người nói chuyện, rất muốn trút hết tâm sự.

Người ca sĩ rõ ràng hơi bất ngờ, nhìn Cố Tư một lát, “Tôi thấy cô còn rất trẻ, không ngờ đã kết hôn rồi.”
Anh ta nói xong lại hỏi, “Sao cô lại ly hôn? Do cãi nhau à? Hay có ai phạm phải sai lầm không thể tha thứ?”
Cổ Tư lắc đầu, “Không, không ai sai cả.

Đơn thuần là anh ấy không yêu tôi, cho nên tôi cần gì phải cứ nằm lấy không buông chứ? Anh nói đúng không?”
Cô quay đầu nhìn người ca sĩ và mỉm cười.

Anh ta lập tức nghẹn lời.

Người ca sĩ cầm đàn ghi-ta suy nghĩ một lát mới nói, “Hay tôi hát cho cô nghe nhé.


Tôi không giỏi an ủi người khác.”
Cố Tư nhớ tới bài tình ca tiếng Anh mà ca sĩ này vừa hát trong quán bar, cô còn rất thích đấy.

Vì vậy cô gật đầu, “Được.”
Bên cạnh có tảng đá ngầm lớn.

Người ca sĩ ngồi xuống và thử âm, sau đó bắt đầu vừa đàn vừa hát.

Cổ Tư đứng bên cạnh, vẫn nhìn ra biển.

Gió biển thổi qua làm mái tóc của cô tung bay.

Thật ra phần lớn tiếng hát của người ca sĩ đều bị gió cuốn đi.

Cổ Tư không nghe được bao nhiều nhưng trong lòng tự nhiên thấy khó chịu.

Cuộc đời cô đã trải qua rất nhiều chuyện mà nhiều nhất là chuyện phiền lòng.

Nhưng cô chưa từng khóc.

Cô không phải là một người giỏi dùng nước mắt để biểu đạt cảm xúc.

Chỉ là bây giờ, chẳng biết tại sao cô lại không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Cổ Tư lau mắt nhưng vẫn cười, “Thật là… tôi sao vậy? Mắt hơi khó chịu.”
Người ca sĩ nhìn cô, tiếng hát thoảng dừng lại rồi tiếp tục vang lên.

Trì Uyên qua đây thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cổ Tư đứng bên bờ biển, ôm mặt và hơi cúi người xuống.


Cô vốn gầy yếu, trông như vậy lại càng thấy nhỏ bé hơn, mơ hồ có chút đáng thương.

Trì Uyên tự động lãng quên người đàn ông bên cạnh.

Cố Tư chắc đang khóc, bờ vai run rẩy.

Nhưng tiếng khóc đều bị gió biển át đi.

Trì Uyên không bước tới ngay mà chỉ đứng gần đó nhìn.

Người ca sĩ này hát xong một bài, suy nghĩ một lát mới đứng lên, bước tới sát bên cạnh Cố Tư, “Tôi chẳng có gì để lau nước mắt cho cô.

Hay tôi cho cô mượn tay áo dùng tạm vậy?”
Anh ta đưa tay qua.

Cố Tư lau mắt nhưng vẫn còn có thể cười được, “Không sao, gió biển thổi khô cho tôi rồi.”
Ca sĩ nhìn cô một lát rồi thở dài.

Cố Tư chỉnh lại tóc và xoay người, “Tâm tình tôi bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, bài hát của anh…”
Cô đứng yên, nhìn Trì Uyên đứng cách đó không xa.

- ---------------------------.

 
Chương 36: Trì Uyên Đứng Yên Tại Chỗ





Cố Tư nhìn chằm chằm vào anh và nuốt xuống những lời còn chưa nói ra.

Cô chờ lát lại quay đầu nhìn người ca sĩ kia.

Anh ta vốn không chú ý tới Trì Uyên, vẫn mỉm cười nói với Cổ Tư, “Vậy chúng ta về thôi.”
Kết quả Trì Uyên bước tới và kéo tay cô, “Muộn thế này rồi, cô về với tôi.”
Cô bị anh làm cho giật mình, “Ối” một tiếng, “Sao anh tới đây?”
Trì Uyên chẳng muốn nói nhiều, nằm cổ tay cô và đi về phía khách san.

Cố Tư kêu “này này này” mấy tiếng, còn quay đầu nhìn người ca sĩ kia, “Bạn tôi còn ở đây, bạn tôi.”
Trì Uyên dường như không nghe thấy, vẫn không thả tay ra, lôi Cổ Tư đi nhanh về phía trước.

Người ca sĩ này không đuổi theo, chắc nhìn ra được cô và Trì Uyên có quen biết.

Khi Cổ Tư quay đầu nhìn lại, anh ta còn vẫy tay chào cô.

Trì Uyên bước nhanh, kéo Cổ Tư đi thẳng vào khách sạn.

Đến cửa thang máy, anh mới thả cô ra.

Lúc này, cổ tay Cổ Tư cũng đỏ một vòng.

Cô che cổ tay, trừng mắt với Trì Uyên, “Anh làm gì vậy?”
Trì Uyên ấn nút thang máy, sau đó mới quay sang liếc nhìn Cổ Tư.

Vành mắt cô còn đỏ hoe, tóc hơi rối.


Có thể do đi đường hơi mệt nên mặt cô ửng hồng, còn thở gấp.

Dáng vẻ này, dáng vẻ này…
Trì Uyên tự nhiên nhớ tới lúc Cổ Tư ở dưới người mình cách đây không lâu.

Anh vội dời tầm mắt, nhìn bảng số của thang máy, “Muộn thế này còn ở bên ngoài với người lạ, cô không sợ nguy hiểm à?”
Cổ Tư hoạt động cổ tay, đầu mày nhíu lại rồi giãn ra, “Sao vậy? Dường như tôi ở với ai, ở đâu là chuyện riêng của tôi mà.”
Trì Uyên cười lạnh, “Cô tưởng tôi muốn quản cô chắc? Trước khi ông nội mất, tôi đã hứa với ông sẽ chăm sóc cô rồi.”
Cố Tư giễu cợt, “Dẹp đi, anh còn hứa sẽ không ly hôn với tôi đấy, anh xem thử hai chúng ta bây giờ là quan hệ gì?”
Trì Uyên nghe được câu giận dỗi này của Cổ Tư thì không thể nổi nóng được nữa.

Cổ Tư cũng nhìn màn hình điện tử của thang máy, “Anh đã hứa rất nhiều chuyện, chuyện trước còn không làm được thì đừng nói tới những chuyện sau.”
Cô dừng lại một chút, có phần không kìm chế được lại nói, “Hơn nữa Trì Uyên, anh cũng không thể quản tôi cả đời được.

Sau này bên cạnh anh sẽ có người phụ nữ khác, bên cạnh tôi sẽ có người đàn ông khác.

Hai chúng ta không thể cứ dây dưa không rõ.”
Thang máy xuống đến nơi và mở га.

Cổ Tư bước vào trước.

Trái với viền mắt cô đỏ hoe, vẻ mặt lại lãnh đạm hơn nhiều.

Trì Uyên suy nghĩ một lát cũng bước vào theo.

Cổ Tư ấn số tầng.


Chờ thang máy đi lên, cô lại nói, “Chẳng qua lần này tôi vẫn cảm ơn anh, lần sau thì không cần nữa.

Bất kể xảy ra chuyện gì cũng là chuyện riêng của tôi.

Từ giây phút ký vào bản thỏa thuận ly hôn, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.”
Chân mày Trì Uyên chậm rãi nhíu lại nhưng nhanh chóng giãn ra.

Anh “Ừ” một tiếng, “Được rồi, sau này tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của cô nữa.”
Cổ Tư không nói nữa.

Chờ thang máy dừng lại ở trên tầng, Trì Uyên bước ra trước.

Cổ Tự chậm hơn một bước.

Cô ra khỏi thang máy thì đứng yên ở đó.

Trì Uyên về thẳng phòng mình.

Cố Tư cảm giác trong lòng khó chịu, chờ một lúc lâu mới chậm rãi về phòng.

Bây giờ đã khuya, cô mới hóng gió biển về nên cảm thấy không thoải mái lắm, lại đi tắm.

Sau đó cô mới chui vào trong chăn.

Cố Tư lấy điện thoại bên gối ra, gửi tin nhắn cho Tử Thư.

Cô chỉ bảo anh ta hủy bỏ giúp hành trình vốn đã đặt cho mình sau đó.

Cô không muốn tiếp tục gặp mặt Trì Uyên nữa.

Cô nói, cô sẽ tự thu xếp tuyến đường tiếp theo.

Tử Thư không nhắn lại, chẳng biết có phải chưa nhìn thấy hay không?
- ---------------------------.

 
Chương 37





Cố Tư nằm ở trên giường lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ được.

Có lẽ sau nửa đêm, cô mới xem như ngủ được một lúc.

Nhưng thật ra cô đã rất mệt.
Sau đó, trời vừa hửng sáng thì cô đã tỉnh lại.

Tuy người mệt nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo.

Cố Tư đứng dậy, đi tới trước cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Có thể mọi người đều tham gia hoạt động ban đêm, lúc này vẫn đang nghỉ ngơi.
Bên ngoài rất yên tĩnh, cũng không thấy nhân viên phục vụ qua lại.

Cổ Tư đứng một lát thì đi rửa mặt, chờ thu xếp xong lại nghe có tiếng chuông điện thoại.

Thật ra cô biết là ai gọi tới.

Cô đi qua và cầm điện thoại di động lên.

Quả nhiên phía trên hiện ra số điện thoại của Thẩm Bản.

Cô nghe máy.


Giọng Thẩm Bân nghe rất vui vẻ, mơ hồ còn có ý cười, “Cô Cổ, cô đã dậy chưa?”
Cố Tư “Vâng” một tiếng, “Tôi dậy rồi.”
Thẩm Bân nói anh ta đang ở dưới tầng.

Cố Tư “Ừ” một tiếng, “Anh chờ lát, tôi xuống ngay.”
Cô đã sắp xếp đồ xong, đeo một cái túi lại ra ngoài.

Khi Cổ Tư đi về phía thang máy, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tử Thư.

Anh ta ăn mặc gọn gàng, đang đi vào trong thang máy.

Cố Tư không chắc trong thang máy có Trì Uyên không.

Bây giờ cô không muốn gặp Trì Uyên.

Tối hôm qua, cô trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ tới Trì Uyên.

Trước khi kết hôn và sau khi kết hôn.

Chỉ là những ký ức không hề tốt đẹp.

Bởi vậy bây giờ chỉ cần nghĩ đến Trì Uyên là cô thấy không vui.

Cho nên Cổ Tư bước chậm lại, nhích từng tí một về phía thang máy.

Cô không vội, tính chờ chuyển tiếp theo.

Kết quả Tử Thư rõ ràng đã đi vào lại đột nhiên bước ra khỏi thang máy.

Anh ta nhìn Cổ Tư và mỉm cười vẫy tay, “Ồ, cô qua đây đi, tới đây tới đây, nhanh lên.

Tôi đang chờ cô đấy.”
Cổ Tư dài mặt ra, đi qua với vẻ không mấy tình nguyện.

Nhưng bất ngờ là trong thang máy không có Trì Uyên.

Cổ Tư đi tới sát trong cùng của thang máy, “Sao có mình anh? Ông chủ của anh đâu?”
Tử Thư nhíu mày, “Nhờ phúc hôm qua bị người ta hãm hại, chồng cũ của cô nói có một số việc phải tự mình xử lý nên cho tôi nghỉ.

Thời gian ngày hôm nay là của riêng tôi.”
Anh ta quay đầu nhìn Cổ Tư, “Cô ăn mặc thế này là tính đi đâu à?”
Cố Tư nhìn màn hình điện tử của thang máy, “Tôi có hẹn ra ngoài chơi.”

Tử Thư chớp chớp mắt, “Cô dẫn tôi theo với.

Đúng lúc tôi muốn ra ngoài, còn đang tìm chỗ nhưng trước sau không biết đi đầu tốt hơn.

Tôi đi theo cô là được rồi.”
Cổ Tư cười lạnh, “Ai muốn dẫn anh đi chứ? Anh tự đi chơi một mình đi.”
Thang máy dừng ở tầng dưới, CỐ Tư ra ngoài, Tử Thư lại bám phía sau.

Thẩm Bẫn chờ trong đại sảnh.

Cô đi qua, “Mọi chuyện ổn chứ? Có thể đi luôn không?”
Tử Thư mặt dày xán lại, “Tôi đã sẵn sàng rồi, đi thôi đi thôi.”
Thẩm Bán nhận ra Tử Thư.

Lần trước ở bờ biển, người đàn ông này vẫn luôn muốn bắt chuyện với Cố Tư.

Thẩm Bần nghiêm mặt, “Này, anh là…
Tử Thư có vẻ dễ thân, “Tôi à, hôm nay đúng lúc tôi rảnh rỗi nên đã nói với Cố Tiểu Tư, chúng ta cùng ra ngoài chơi.”
Cố Tư dài mặt nhìn Tử Thư.

Anh ta không nhìn cô, cười hì hì vỗ vào vai Thẩm Bân, “Đi thôi người anh em, lát nữa tôi sẽ tự giới thiệu trên đường đi.”
Thẩm Bân nhìn Cố Tư, thấy cô không phản đối thì nhíu mày đồng ý.

Tử Thư và Cố Tư sóng vai ra ngoài.

Nhân lúc Thẩm Bân không chú ý, anh ta mới nói thầm, “Tôi luôn cảm thấy chồng cũ của cô thật ra có âm mưu mới cho tôi nghỉ”
Cố Tư không tiếp lời.

Tử Thư lại nói, “Chồng cũ của cô chắc hẳn muốn tạo cơ hội cho tôi đi theo cô.


Cô xem, thật ra người đàn ông kia không bỏ được cô.”
Cố Tư cười nhạo, nhìn anh ta như kẻ bị thần kinh, “Anh chưa tỉnh ngủ à?”
Tử Thư nhíu mày, “Xem ra cô còn không tin.

Tối qua tôi nói với chồng cũ của cô là muốn dẫn anh ấy đi theo cô hôm nay.

Anh ấy nói không có hứng thú, kết quả lại cho tôi nghỉ.

Chắc chắn anh ấy thấy xấu hổ khi đi theo nhưng tôi thì không.

Chẳng phải vì vậy nên anh ấy mới phái tôi qua làm nội ứng sao? Anh ấy tưởng tôi không biết chút tâm tư nhỏ này à.”
Cố Tư trợn mắt, rõ ràng không tin.

Tử Thư suy nghĩ một lát lại nói, “Cô không tin đúng không.

Cô chờ lát? tôi gọi điện thoại cho chồng cũ của cô.”
Anh ta còn thật sự lấy điện thoại ra, gọi luôn cho Trì Uyên.

Bên kia, anh đã rời khỏi giường, cũng nghe máy rất nhanh, “Sao vậy?”
Tử Thư cười hì hì, “Sếp, bây giờ tôi đã đi cùng với Cố Tiểu Tư rồi.

Anh yên tâm đi, tôi đã nắm hết tất cả hành trình của cô ấy trong tay.”
- ---------------------------.

 
Chương 38





Trì Uyên ở đầu dây bên kia dừng một chút, nói biết rồi, cúp điện thoại luôn.

Tử Thư nhìn di động, sau đó nhưởng mày với Cổ Tư, “Thấy chưa, anh ấy vốn có ý cho tôi đến đây theo dõi cô.”
Cổ Tư không trả lời Tử Thư, nhanh chân đuổi theo Thẩm Bản.
Nhưng thật ra cô cảm thấy là Trì Uyên không muốn nhiều lời với Tử Thư, nên mới trả lời một câu có lệ như vậy.

Thẩm Bán đã hẹn xe taxi, đúng lúc xe chờ ở cửa.

Tử Thư thấy thế, đi vượt lên trước một bước qua đó ngồi vào ghế sau.

Cổ Tư thấy vậy thì ngồi ở ghế phụ.
Thẩm Bẫn giữ im lặng rồi cũng đi ra ghế sau.

Nhưng hiển nhiên là hai người ngồi sau chẳng ai muốn để ý đến ai, suốt dọc đường còn không thèm liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái.Cổ Tư nhớ rõ, lúc trước Thẩm Bân nói cô là bạn gái của anh ta.

Nhưng nghĩ lại thì chính anh ta cũng biết độ tin cậy của lời nói đó không cao.


Nhìn anh ta bây giờ xem, chẳng có dáng vẻ của bạn trai gì cả.

Thẩm Bản đã xác định tuyến đường từ trước, xe đi thẳng đến vịnh phía Tây.

Cổ Tư cũng không hỏi đi nơi nào, chỉ nhìn tuyến đường bên ngoài.

Tuy rằng bọn họ tới sớm, nhưng khi đến gần địa điểm tham quan thì đã thấy có rất nhiều người ở đây.

Cổ Tư nhìn chằm chằm ra bên ngoài, “Chúng ta đi đâu thế?”
Thẩm Bân nhanh chóng mở miệng, “Thiên Nhai Hải Giác ở đây nổi tiếng lắm, chắc là trước kia cô chưa từng đến đó, tôi muốn dẫn cô đến đó xem thử.

Anh ta tự động giới thiệu sơ lược cho Tử Thu.Tử Thư ở bên cạnh xụ mặt, móc điện thoại ra nhắn một tin cho Trì Uyên.

Bên kia, Trì Uyên vừa mới dậy, đang mặc quần áo.

Điện thoại bị anh ném ở mép giường, anh cầm lên xem thử.

Tử Thư đã nhắn một câu: Người đàn ông kia muốn đưa vợ của anh đi xem Thiên Nhai Hải Giác trước.

Trì Uyên lập tức xóa tin nhắn, vẻ mặt sốt ruột.

Sau khi chuẩn bị xong, anh đi từ phòng ra ngoài, đến nhà ăn của khách sạn.

Kết quả mới đi vào thì điện thoại đổ chuông.

Trì Uyên nhìn số điện thoại, không nghe máy.

Chuyện trong yến hội ngày hôm qua, anh còn chưa tìm người tính sổ nhưng những người đó lại mặt dày tự tìm tới.Trì Uyên đi gọi cơm, ăn một nửa thì có người phụ nữ bước vào cửa nhà ăn.


Người phụ nữ này trang điểm có hơi mát mé.

Một chiếc váy hoa nhí dài, đầu đội chiếc mũ cói nhỏ.

Thật ra thì ngay từ khi người phụ nữ bước vào nhà ăn, Trì Uyên đã nhìn thấy rồi, nhưng anh không có bất cứ phản ứng gì.

Trong nhà ăn không có nhiều người, người phụ nữ vừa nhìn một chút đã thấy Trì Uyên.

Cô ta hơi do dự một chút, đứng chần chừ tại chỗ một hồi mới đi đến Lúc đi đến gần Trì Uyên, nụ cười tươi trên mặt cô ta đã trở nên rất hoàn mỹ, “Sếp Trì.”
Trì Uyên làm như không nghe thấy, lại ăn hai miếng nữa.

Người phụ nữ liếm môi, sau đó nói, “Vừanãy tôi gọi điện thoại cho sếp Trì, nhưng sếp Trì không nghe máy.

Trì Uyên dừng tay lại, cầm khăn giấy xoa miệng trước, sau đó dựa vào ghế, nhìn người phụ nữ mà không nói gì.

Người phụ nữ cũng không dám tùy tiện ngồi xuống.

Nụ cười tươi trên mặt cô ta không thay đổi, “Sếp Trì, trong yến hội ngày hôm qua còn chưa nói chuyện được bao nhiều đã không thấy anh đâu nữa, sếp Mã chúng tôi còn tìm anh khắp nơi, gọi điện thoại cho anh nhưng anh cũng không nghe, chúng tôi lo lắng lắm.”
Trì Uyên cười lạnh một tiếng, mở miệng nói thẳng, “Lo lắng cái gì, sợ dược hiệu phát tác khiến tôi làm ra chuyện gì bất lịch sự sao?”
Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, nụ cười có hơi gượng ép, “Sếp Trì nói vậy là có ý gì, tôi nghe không rõ cho lắm.”
Trì Uyên khoanh tay, “Có nghe rõ hay không thì trong lòng cô tự hiểu, con người của tôi từ trước đến nay không thích vòng vo, xem ra sếp Mã của các người không có ý định hợp tác, vậy thì chúng ta cũng không cần làm tốn thời gian của nhau nữa.”

Người phụ nữ vừa nghe Trì Uyên nói vậy, lập tức ngây người ra.

Cô ta định bát lấy cánh tay Trì Uyên, nhưng chỉ bày ra động tác này thôi, sau đó lại nhanh chóng đứng thảng, “Sếp Trì, có phải anh hiểu lầm gì không, ý đồ muốn hợp tác của sếp Mã chúng tôi rất rõ ràng, vì lần hợp tác này, giai đoạn trước công ty chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều, thật đấy.

Người phụ nữ hoảng loạn, là hoảng loạn thật sự, không giống như giả vờ.

Trì Uyên ngước mất nhìn cô ta, có hơi tò mò, “Ly rượu kia là tôi tự lấy, không thể lấy được ly rượu có vấn đề một cách trùng hợp như vậy được, cho nên sếp.

Mã các người luôn làm như thế.”
Trì Uyên buồn cười, “Tôi nhớ rõ, lúc ấy cô cũng cầm một ly, hơn nữa cô cũng uống”
Người phụ nữ do dự một chút rôi gật đầu, vẫn trưng vẻ mặt vô tội ra, “Rượu của tôi không có bất cứ vấn đề gì, cho nên tôi thật sự không hiểu những gì sếp Trì nói.”
Trì Uyên cười, giờ anh đã không muốn ăn uống gì nữa Anh chậm rãi đứng lên, “Được rồi, cô nói thế nào cũng được.”
Trì Uyên làm bộ định rời khỏi.

Người phụ nữ kia hoảng hốt, lần này lập tức bắt lấy cánh tay Trì Uyên, “Sếp Trì, sếp Trì.”
- ---------------------------.

 
Chương 39





Mặc dù trong nhà ăn không có nhiều người cho lắm, nhưng lôi lôi kéo kéo như vậy cũng không hay.

Trì Uyên rũ mắt, nhìn tay người phụ nữ sau đó nhíu mày lại.

Dáng vẻ Trì Uyên hơi lạnh lùng, có lẽ là do bình thường ít có biểu cảm.
Hiện giờ anh nhíu mày, có lẽ cũng không quá tức giận, nhưng trông giống như sẽ động thủ ngay lập tức vậy.

Người phụ nữ mím môi, không buông tay, “Sếp Trì, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không, sếp Mã thật sự rất có thành ý, nếu lần này không nói được chuyện hợp tác, thì thật sự là tôi cũng không biết ăn nói thế nào.”
Trì Uyên cười nhạo một chút, vẻ mặt không có bất cứ sự hòa hoãn nào, “Cô có ăn nói được hay không thì liên quan gì đến tôi.”
Người phụ nữ sửng sốt, không biết nên nói gì.Trì Uyên rút cánh tay của mình về, ra khỏi nhà ăn, đi về phía thang máy.
Hôm nay anh không có việc gì, cho Tử Thư nghỉ, thật ra cũng là cho bản thân nghỉ một ngày.

Ba tháng gần đây anh vẫn luôn bận rộn.

Ông cụ mất rồi, sắp xếp lễ tang.

Vốn dĩ chuyện này đã đủ mệt mỏi rồi, ai ngờ sau lễ tang anh cũng không nghỉ ngơi lấy một ngày mà đi làm luôn.


nhân viên còn được nghỉ hai ngày, anh lại chẳng được nghỉ một ngày nào.

Xem ra hiện giờ kế hoạch hợp tác với Vạn Phong phải ngâm nước nóng rồi.

Anh không cảm thấy tiếc, chỉ là cảm thấy rốt cuộc có thể nhân cơ hội lần này nghỉ ngơi một chút.

Người phụ nữ kia lại đuổi tới, nhưng không dám đi theo Trì Uyên vào thang máy.Cô ta dừng lại trước cửa thang máy, dáng vẻ ấm ức.

Chờ thang máy đóng lại, Trì Uyên mới thở hắt ra một hơi.

Không biết người phụ nữ này nghĩ cái gì mà mặc một bộ quần áo như vậy, khá giống với bộ quần áo mà ngày đó Cổ Tư mặc ở bờ biển Hơn nữa còn tết một cái bím tóc, để nó rũ trên vai một cách tùy tiên.

ít nhiều có một chút bóng dáng của Cổ Tu.

Nhưng không thể phủ nhận, Cổ Tư đẹp hơn cô ta nhiều.

Vẻ đẹp của Cổ Tư không phải đẹp trong ý nghĩa truyền thống.

Trong xinh đẹp còn có sự nhẹ nhàng thoải mái.

Anh đã gặp đủ loại phụ nữ trên thương trường rồi, chỉ có Cổ Tư là lần đầu tiên được gặp.Trì Uyên vội vàng ép mình dừng lại, không biết mình đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì.

Ra khỏi thang máy, Trì Uyên trở về phòng.

Kết quả mới vừa vào cửa, Tử Thư lại nhắn tin tới nữa.

Lần này là một bức ảnh.

Trong bức ảnh không chỉ có một mình Cổ Tư mà người đàn ông ngày đó đến gần cô cũng có mặt.


Cổ Tư đang ngẩng đầu nhìn chăm chăm về phía xa, người đàn ông đứng ở bên cạnh Cổ Tư, nhìn chăm chăm vào Cổ Tu.

Ánh mắt kia ấm áp đến nỗi có thể hóa ra nước.

Lần này Trì Uyên không xóa tin nhắn ngay, mà nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi lâu.

Ánh sáng rất tốt, gương mặt của Cổ Tưtrong bức ảnh trắng đến nỗi có thể phản quang.

Chắc là ở nơi ngắm cảnh, có rất nhiều người đang ngắm cảnh.

Trì Uyên nhìn một hồi lâu mới xóa tin nhắn đi.

Anh ném điện thoại sang một bên, kéo ghế dựa qua rồi ngồi ở cửa sổ.

Lúc này bờ biển không có người nào.

Ảnh mặt trời lên cao, có thể phơi nắng.

Trì Uyên dựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Anh vốn không có ý định ngủ, nhưng ánh sáng ấm áp như vậy, lập tức không chống cự được, lại ngủ thiếp đi.

Lần này anh ngủ không sâu, sau đó nằm mo.


Trong hoàn cảnh hoảng hốt, mơ thấy cảnh lần đầu tiên gặp Cố Tư.

Hôn nhân của anh và Cổ Tư cũng không đến một năm, cho nên anh và Cố Tư cũng không khác nhiều so với hồi mới vừa quen nhau Gương mặt của cô và bây giờ không khác nhau là bao.

Chỉ là ăn mặc có chút keo kiệt Lúc ấy là ông cụ sai người đón cô về Khi đó ông cụ còn ở bên trong bệnh Viẹn Cố Tư bị đưa thẳng qua bên kia.

Giấc ngủ quá nông, có đôi khi tư duy rất rõ ràng Trì Uyên biết, đây là đang năm mơ, hơn nữa chỉ cần anh hơi giấy giụa một chút là có thể tỉnh lại khỏi giấc mộng | Nhưng anh không làm, anh còn nhìn cửa phòng bệnh trong giấc mơ rất chăm chú Chờ cô gái kia bước vào Trong lúc mông lung, đúng là Trì Uyên nhìn thấy Cố Tư lhưng cảnh tượng đột nhiên thay đổi.

Anh thấy là Cố Tư đang đè ở trên người mình, dò hỏi anh có từng phản bội cô hông.

Lúc ấy vẻ mặt cô rất quật cường.

Sau khi nghe thấy anh phủ định, cô cúi người hôn anh Lúc này chẳng mấy khi cảnh trong mơ lại có chút chân thật Thậm chí Trì Uyên còn cảm thấy môi bị người ta gặm hai phát chẳng hề có kết cấu nào.

- ---------------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top