Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Chương 560


Những nguyên liệu nàng vừa nhắc tới chính là thứ nàng đã chuẩn bị trong lúc hai đồ đệ vội vàng làm đậu tằm mở miệng.

Nàng dùng bát giác, hoa tiêu, vỏ quế, ớt cay rang thật thơm làm hương liệu. Những thứ này được gọi là linh hồn của món đậu tằm chiên xóc gia vị kia.

Hạnh Tử vừa nghe vậy đã lập tức chuẩn bị đi nghiền, thế nhưng Yến Túc còn nhanh hơn nàng ấy.

“Sư phụ, cứ để cho ta làm đi thôi, cối xay này nặng lắm.”

Lời này của tiểu đồ đệ nghe qua dường như rất có đạo lí, nhưng chả hiểu sao Lê Tường cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái.

“Đây đâu phải lần đầu tiên Hạnh Tử đi nghiền, cho nàng làm có sao đâu? Ngươi cũng có chuyện của mình đó, vào kho hàng mang đậu tằm ra đây, lại ngâm thêm hai thùng nữa cho ta.”

Yến Túc theo bản năng liếc mắt nhìn Hạnh Tử một cái, thấy nàng ấy đã bưng chén hương liệu ngoan ngoãn ra nơi đặt cối xay rồi, hắn đành phải nghe lời tới kho hàng làm việc.

Lê Tường nhìn tới nhìn lui đánh giá hai người này vài lần, nàng đang chuẩn bị suy nghĩ thật cẩn thận một màn vừa rồi, lại thấy Đào Tử ở bên cạnh gọi nàng.

“Sư phụ, hạt đậu đã chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị mang chúng ra xào ư? Có cần ta đi chuẩn bị rau xào chung với nó hay không?”

“Không cần chuẩn bị rau, ta đang chuẩn bị chiên nó lên, chờ Hạnh Tử nghiền xong hương liệu là được……”

Vì một chút gián đoạn này, Lê Tường đã quên những gì nàng đang suy nghĩ hồi nãy, nàng đi qua bưng một chậu đậu tằm lên bệ bếp. Sau khi xào xong hai món đồ ăn, Hạnh Tử đã nghiền xong bột gia vị rồi.

“Đầu tiên là đun nóng dầu, sau khi dầu nóng chín phần, nhớ cẩn thận rút bớt củi để lửa trung thôi, bằng không rất dễ khiến hạt đậu bị cháy khét.”

Lê Tường duỗi tay cảm nhận nhiệt độ trong chảo dầu, sau khi nàng cảm thấy đã đủ độ rồi mới trực tiếp đổ một phần ba chỗ đậu tằm vào chảo dầu chiên.

Không thể cho tất cả vào cùng một lúc được, kích thước của nồi chỉ có chừng đó, nếu bỏ tất cả vào sẽ rất dễ bị nóng không đều, chia ra ba lần là vừa vặn.

Đậu tằm còn mang theo một chút nước, bỏ vào nồi đã lập tức b.ắ.n tung toé, may mắn đã mở miệng cho nó rồi, bằng không cứ để nguyên hạt, chắc chắn uy lực nổ tung này không hề nhẹ.

“Sư phụ…… Đậu tằm chiên có hương vị gì?”

“Ừm……Vị rất xốp giòn còn rất thơm nữa. Không hề mềm mại như đậu tằm mới năm nay, chốc lát nữa ngươi nếm thử sẽ biết.”

Lê Tường đảo đậu tằm trong nồi, chú ý sự biến hóa của màu sắc bên ngoài, nàng chiên cho đến khi hạt đậu tằm có cả vỏ trở thành màu vàng rồi lập tức vớt chúng ra ngoài.

Tiếp theo, nàng lại một lần nữa kiểm tra dầu, chuyển sang nồi đậu thứ hai. Liên tiếp chiên xong ba nồi mới chiên hết sạch chỗ đậu tằm nàng đã ngâm ngày hôm qua.

“Sư phụ, gia vị đã nghiền thành bột rồi.”

Hạnh Tử bưng một chén lớn đầy bột gia vị trở lại.

Lê Tường ngửi một chút, nàng khá vừa lòng vì hương vị này giống hệt món ăn trong trí nhớ của nàng.

Dùng nhiều hay ít những loại gia vị này cũng sẽ ảnh hưởng tới hương vị của món ăn, lúc xào để hương liệu bị cháy xém cũng mang tới ảnh hưởng rất lớn, phải làm mọi thứ đều vừa vặn, đúng là một chuyện không hề dễ dàng.

Nàng đổi sang một cái nồi khác, múc hai muỗng dầu vào, để lửa nhỏ bắt đầu đun nước đường.

Món đậu tằm chiên xóc gia vị mà nàng thường ăn có hai loại, một là thơm cay, một là trong ngọt có cay, mỗi loại lại có một phong vị khác nhau.

Hơn nữa đậu tằm được đảo qua nước đường sẽ khiến bột gia vị dễ bám bên ngoài hạt đậu hơn, kỳ thật vị ngọt cũng không quá nồng.

Nói chung, nó là một món ăn vặt cực kỳ ngon lành.

Nước đường trong nồi rất nhanh đã chuyển sang dạng sệt sệt và rì rầm nổi lên bọt khí. Lúc này nàng thả đậu tằm đã được chiên giòn xốp vào bên trong nước đường.
 
Chương 561


Bên ngoài hạt đậu được bọc lên một tầng vỏ đường lóng lánh. Bây giờ chỉ cần đổ phần bột gia vị đã nghiền xong vào nồi, trộn đều lên là thành công.

Một chậu đậu tằm lớn vẫn được chia ra làm thành ba lần, một nồi bọc nước đường, hai nồi làm thơm cay. Giờ cơm vừa tới, thẻ bài đồ ăn mới lập tức được treo ra bên ngoài.

Buổi sáng rất ít người uống rượu, đa phần mọi người đều gọi bánh bao hoặc những món làm từ bột mì khác.

Giữa trưa lại không như vậy, rất nhiều người muốn bàn chuyện làm ăn, hoặc bằng hữu muốn mời khách đều tới Lê Ký Tửu Lầu, khách hàng nam nhiều, tự nhiên tửu lầu cũng bán được nhiều rượu.

Lúc này cho lên một món đồ nhắm rượu sẽ rất phù hợp với nhu cầu ăn uống của khách nhân.

“Đậu thơm cay? Mười lăm đồng bối một đ ĩa, giá rất rẻ, tiểu nhị cho ta một đ ĩa đậu này lên bàn!”

“Ta muốn vị ngọt cay, cũng cho một đ ĩa!”

Bởi vì từ trước tới nay, bất cứ món đồ ăn nào được Lê Ký Tửu Lầu đẩy ra đều không tồi, cho nên món ăn mới cũng sẽ không quá tệ.

Các thực khách tỏ vẻ đầy tin tưởng vào hai món đậu mới tinh lần này và không chút do dự chọn ăn thử.

Thậm chí bọn họ còn không cần chưởng quầy Miêu qua giới thiệu đã một bàn nối tiếp một bàn qua chọn món.

Giá mua vào một cân đậu tằm là bốn đồng bối một cân, Lê Tường bán ra khá đắt, đương nhiên số lượng khá đầy đủ.

Một đ ĩa được chứa cực kỳ đầy đặn mới bưng lên bàn cho khách.

“Hoá ra là đậu tằm……” Nhìn món ăn được bưng lên bàn, có vài vị khách nhân không nhịn được hơi thất vọng.

Suy cho cùng, đậu tằm này là món ăn cực kỳ dân dã, đậu tằm mới tinh có thể lập tức xào lên, đậu tằm để lâu một chút cũng có thể phơi khô để ăn.

Tóm lại, đậu tằm là loại đồ ăn một năm bốn mùa, lúc nào cũng được thưởng thức. khiến người ta thật sự không cảm thấy hứng thú chút nào.

Thế nhưng món thì đã gọi rồi, còn thấy rất thơm, dù khách nhân không hứng thú lắm nhưng cũng muốn nếm thử một chút xem sao.

Cơ hồ mỗi một vị khách nhân đều nếm thử đ ĩa đậu tằm trên bàn đầu tiên.

Loại đậu tằm thơm cay rất phù hợp để làm đồ nhắm cho những vị thực khách uống rượu, càng khiến bọn họ vui mừng chính là những hạt đậu cả vỏ này có bề ngoài rất giòn thơm, càng nhai càng ngon, dư vị vô cùng.

“Thật không sai!”

“Thơm cực kỳ!”

Nhai một vài hạt đậu này, lại uống một ngụm rượu, ta nói nó đã...

Lê Tường vừa đẩy ra món đồ ăn mới đã lập tức trở nên nóng bỏng. Những người được nếm thử món này đã khen không dứt miệng, còn có người yêu cầu đóng gói mua về ăn nữa.

Thế nhưng ngày hôm nay phòng bếp chuẩn bị không nhiều đậu tằm, bởi vậy chỉ có thể khéo léo từ chối yêu cầu nọ.

Trên một gian phong bao ở lầu hai, cũng có gọi một đ ĩa đậu tằm thơm cay.

“Lão Bạch, ngươi nếm thử đi? Ta cảm thấy loại hạt đậu này là món nhắm tốt nhất. Chẳng cần gọi thêm món gì khác, ta chỉ cần hai đ ĩa hạt đậu này là có thể uống hơn hai cân rượu.”

“Bớt khoác lác đi.”

Bạch lão bản không thèm tin lời đối phương, hắn tự mình gắp hai hạt đậu bỏ vào miệng. Ngay lập tức, hai mắt hắn đã trừng lớn. Hương vị này quả thực ngoài dự kiến của hắn, có thể nói là món này không kém món thịt hầm kia bao nhiêu.

“Không lừa ngươi chứ?”

“Đúng là không tồi……”

Đây là lần đầu tiên Bạch lão bản tới Lê Ký Tửu Lầu ăn cơm. Những món ăn khác hắn vẫn chưa nếm thử, nhưng chỉ ăn thử món đầu tiên là đậu tằm thơm cay, đã cảm thấy kinh hỉ.

“Ta đã nói với ngươi rồi, đồ ăn của tửu lầu này không kém hơn mấy nhà trong thành đâu, ngươi còn không tin. Ngươi nhìn đồ ăn trên này một chút đi, chủng loại nhiều hương vị lại ngon, không chỉ có món thịt hầm, còn có các loại rau xào khác rất phù hợp để nhắm rượu. Ta đã thay ngươi đi hỏi thăm rồi, mỗi ngày tửu lầu này cần số lượng rượu cũng phải đạt tới con số này……”
 
Chương 562


Nam nhân nói xong liền duỗi ra hai ngón tay.

Bạch lão bản không ngốc, tửu lầu này bán chạy như vậy, hiển nhiên không thể dừng lại ở con số hai mươi cân rượu rồi.

“Hai trăm cân ư?!”

Chỉ là một nhà tửu lầu bán thức ăn, không phải trọng điểm kinh doanh rượu, mà một ngày bán được tới hai trăm cân, như vậy cũng quá nhiều rồi……

“Đúng, đây chính là con số ta hỏi thăm được. Hơn nữa, ta còn nghe nói hiện nay có tới hai nhà đang cung cấp rượu cho tửu lầu này, vẫn chưa chọn lựa được đâu.”

Bạch lão bản lập tức lâm vào trầm tư.

Nếu là trước đây, hắn sẽ chướng mắt với những tửu lầu loại này, một ngày bán được mấy chục cân, có bõ bèn gì đâu.

Nhưng hôm nay, hắn tự mình tới thăm tửu lầu của bọn họ, cũng tận mắt chứng kiến sảnh lớn bên dưới ngồi chật cứng, không còn chỗ, lại thêm đồ nhắm rượu tuyệt hảo của nơi này… Hắn thật sự động tâm rồi.

Một ngày cần cung ứng hai trăm cân rượu, đúng là khách hàng lớn nha……

Kỳ thật nói Lê Ký Tửu Lầu dùng tới hai trăm cân rượu một ngày cũng không sai, chỉ là có non nửa rượu đều bị phòng bếp dùng hết rồi.

Không riêng gì xào rau cần tới rượu gia vị, mấy món cá đầu bảng cũng cần tới rượu để ướp, nấu nướng tôm hùm đất cũng phải thêm rất nhiều rượu gia vị vào.

Muốn khử đi mùi tanh của thịt cũng cần tới rượu gia vị, những thứ linh tinh vụn vặt như vậy, thêm vào sẽ là một số lượng khổng lồ.

Bạch lão bản đã thực sự động tâm, chỉ là lúc này không phải thời điểm thích hợp để xuống lầu tìm ông chủ tửu lầu nói chuyện.

“Ăn cơm đã, ăn cơm trước đã, chờ ăn xong lại nói.”

Hắn lại rất háo hức không biết đồ ăn của Lê Ký Tửu Lầu còn có mang tới cho hắn niềm vui bất ngờ gì nữa.

Tốc độ mang đồ ăn lên bàn của Lê Ký Tửu Lầu rất nhanh.

Hôm nay bằng hữu của Bạch lão bản mời khách, chọn đều là những món mà hắn thích ăn.

Có món đầu bảng kinh điển như tôm hùm đất tỏi bằm, còn có thịt chiên giòn, ruột già tương thơm và một đ ĩa rau trộn mề gà, toàn bộ đều là đồ nhắm rượu, không hề gọi một phần cơm nào.

Hai người coi như con sâu rượu lâu năm, bởi vậy trực tiếp mua hai bình rượu bắt đầu thưởng thức.

“Lão bạch, nếm thử tôm hùm đất này đi, đây là món ăn đầu bảng của tửu lầu nhà bọn họ đó!”

Bạch lão bản còn chưa kịp nhìn động tác trên tay bằng hữu của mình đã thấy một phần thịt tôm xuất hiện trên tay hắn.

Chỉ cần ngửi mùi hương tỏi băm kia thôi, đã khiến người ta không nhịn được phải nuốt nước miếng rồi.

Lại thêm hai người bọn họ ngồi phòng bao, bên cạnh không có người nào khác, bởi vậy, hắn cũng dứt khoát dùng hai tay lột vỏ con tôm hùm đất kia.

Thịt tôm thơm nồng nàn mùi tỏi, lại có mùi vị dai dai ngon miệng, kể cả phần xác tôm lột ra rồi cũng phải bỏ vào miệng mút hai cái mới đã nghiền. Loại món ăn này mang ra nhắm rượu đúng là hợp không thể hợp hơn.

“Lão Đỗ, đúng là lần này ngươi không hề gạt ta.”

Đồ ăn của Lê Ký Tửu Lầu ăn ngon thật.

Tuy tôm hùm đất này phải tự tay lột vỏ có chút phiền phức, nhưng hương vị của nó đủ để đền bù một chút phiền phức này, hơn nữa, tự tay mình lột vỏ tôm ra, bỏ vào trong miệng, còn có thêm một chút cảm giác thoả mãn khó tả.

Chuyển sang loại đậu tằm này, rõ ràng được chế biến từ một loại nguyên liệu vô cùng bình thường, thế nhưng thành món ăn lại dư vị vô cùng.

Đó là chưa nói tới món thịt chiên giòn, bất cứ người nào thích ăn thịt cũng yêu món này. Rau trộn mề gà vừa cay vừa ngon miệng, cũng là một món cực kỳ phù hợp để nhắm rượu.

Hiện giờ mới ăn được vài món như vậy, mà hắn đã không nhịn được phải thốt lên, ngày mai nhất định sẽ quay lại.

Hắn đã ăn ở quá nhiều tửu lầu rồi, nhưng không có một nhà nào ấn tượng khắc sâu như Lê Ký.

Qua bữa ăn này, hắn càng thêm hạ quyết tâm nhất định phải đi nói chuyện về hợp tác buôn bán rượu giữa hai nhà.
 
Chương 563


Có thêm một đồng bọn hợp tác làm ăn rực rỡ kiểu này, ai mà chịu bỏ qua cho được?

Lê Tường đã sớm nghe tới cái tên Bạch Gia Tửu Nghiệp, suy cho cùng cửa hàng cách vách nhà bọn họ trước kia chính là tiệm rượu Bạch gia, cho nên hoặc nhiều hoặc ít nàng cũng hiểu biết một ít.

Bọn họ là một thương hộ không tính là quá mạnh ở thành An Lăng, nhưng sau lưng lại có liên kết với sản nghiệp gia tộc khổng lồ, đặc biệt là vùng duyên hải bên kia, nói Bạch gia là một phương bá chủ cũng không quá.

Cho nên thị trường hải sản ở An Lăng đều nằm trong Bạch gia. So sánh với thị trường hải sản, tửu nghiệp lại thành một phần không mấy thu hút trong cả sản nghiệp của nhà bọn họ.

Đương nhiên phần không mấy thu hút này chỉ là so sánh với tổng bộ Bạch gia mà thôi, ở An Lăng này, bọn họ vẫn là gia tộc có số có má. Được nhà bọn họ cung cấp rượu, hiển nhiên là tốt hơn nhiều so với tình trạng mua lẻ hiện giờ.

Lê Tường và Bạch lão bản vừa gặp mặt không đến ba mươi phút đã thương lượng xong giá cả, chỉ cần nàng tự mình xác định rượu không có vấn đề là có thể ký hợp đồng được.

Ngày hôm nay nàng quá vội, cho nên chẳng thể rút ra thời gian vào thăm Ngũ Thừa Phong.

Phải làm đồ ăn còn phải bàn chuyện mua bán, lại thêm chuyện dạy người của Liên gia bên kia cách làm đậu hũ.

Chỉ còn hai ngày nữa là Liên Nghi Lan rời khỏi nơi đây rồi, nàng cần phải dạy cho người của nàng ấy biết cách làm trước khi bọn họ rời đi.

Đã vài lần Ngũ Thừa Phong muốn bảo nàng nên nghỉ ngơi một chút đi, nhưng lời muốn nói đến miệng, hắn lại không thể thốt ra.

Ở chung với nàng trong khoảng thời gian dài như vậy, hắn tự nhận mình đã có chút hiểu biết về Lê Tường.

Nàng không hề giống phần đông những nữ tử kia, nàng không hề có ý tưởng muốn ỷ lại vào nam nhân, cũng chưa từng có suy nghĩ sau khi thành thân sẽ ở trong hậu viện giúp trượng phu dạy hài tử.

Bảo nàng ở một chỗ nhàn rỗi còn làm nàng khó chịu hơn bảo nàng đi làm việc. Thứ duy nhất hắn có thể làm, đại khái chỉ là ở bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng trong khả năng cho phép mà thôi.

Ban ngày Lê Tường bận rộn, Ngũ Thừa Phong cũng thành thành thật thật dưỡng thương. Hai người bọn họ chỉ có thể chờ tới buổi tối khi Lê Tường bận làm sổ sách mới có thời gian nói chuyện với nhau vài câu.

Sau ba ngày dưỡng thương, miệng vết thương trên eo Ngũ Thừa Phong đã kết vảy, bây giờ hắn đã có thể thực hiện những hành động nhẹ nhàng, chỉ cần không vận động mạnh là được.

Lúc Lê Giang qua giúp đỡ hắn thay thuốc đã nhìn thấy rõ ràng rồi, Ngũ Thừa Phong cũng ngượng ngùng cứ nằm ỳ ở đây mãi, cho nên qua ngày thứ tư, hắn đã thông báo cho mọi người chuyện hắn phải trở về tiêu cục.

Trên đời này không chỉ có nhi nữ tình trường, hắn thấy Lê Tường nỗ lực kiếm tiền như vậy, bản thân hắn cũng không được lười nhác.

Dù hắn kiếm được không nhiều bằng nàng, nhưng cũng phải quyết tâm nỗ lực. Bằng không, hắn lấy cái gì ra mà đòi xứng với nàng?

Ngũ Thừa Phong trở lại tiêu cục lại dưỡng thương thêm nửa tháng nữa, sau đó hắn mới tiếp tục theo tiêu đầu Sài ra cửa vận tiêu.

Lúc này bọn họ đi khá xa, cần phải đi tới vùng duyên hải, tới tới lui lui nhanh nhất cũng cần phải đi ba tháng, còn chậm thì khó mà nói chính xác được.

Trong lòng Lê Tường không muốn hắn đi, áp tải quá mức nguy hiểm, mỗi khi nàng nhớ tới vết thương trên người hắn, lại không nhịn được lo lắng vô cùng.

Nhưng khuyên hai lần, lại không cách nào khuyên được hắn. Ngày thường hắn chịu khó nghe lời như vậy, nhưng vừa nói đến chuyện áp tải này, hắn lập tức trở nên cứng đầu không chịu nổi. Nàng cũng hết cách với hắn.

Cuối cùng, tránh nghĩ tới chuyện làm mình phiền lòng ấy, Lê Tường đành phải một lòng một dạ suy nghĩ tới chuyện của tửu lầu.
 
Chương 564


Mỗi ngày nếu không phải nàng nghiên cứu nên thêm món đồ ăn gì mới thì chính là cân nhắc nên huấn luyện phương pháp mới cho phòng thu chi như thế nào.

Quan thị xót xa vì ngày nào nữ nhi nhà bà cũng phải ngồi chép lại toàn bộ sổ sách. Bà không chỉ một lần đưa ra kiến nghị nên tuyển một người làm phòng thu chi khác, nhưng đều bị nàng từ chối.

Chỉ còn một, hai tháng nữa, lão kế toán sẽ hết thời hạn khế ước với tửu lầu nhà mình, tốt xấu gì người ta cũng là một lão nhân, một đường đi tới tận bây giờ, cứ cho người ta chút thể diện, để hắn làm nốt một, hai tháng này nữa thôi.

Nếu bây giờ lập tức đuổi người ta đi, người ta đã từng này tuổi rồi, nàng chỉ sợ hắn không cách nào chấp nhận nổi thực tế này, mà giận dữ quá đà, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không tốt.

“Nương, ngươi đừng để tâm tới chuyện phòng thu chi nữa, trong lòng ta tự có cân nhắc. Ta đang có một chuyện khác muốn nói với ngươi đây.”

“Chuyện gì”

Quan thị cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi nữ nhi chưa từng nghiêm túc muốn nói chuyện với bà kiểu này.

“Chính là khế ước bán thân của Đào Tử, Hạnh Tử nha……”

Lê Tường nhắc nhở một chút, Quan thị lập tức phản ứng lại ngay.

“Ngươi có ý muốn tiêu huỷ khế ước bán thân của hai nàng?”

“Ừm……”

Lê Tường tin tưởng vào mắt nhìn người của mình. Dưới mấy tháng quan sát, phẩm tính của Đào Tử cùng Hạnh Tử đều không tồi.

Có đôi khi cách xử sự của hai nàng ấy còn hơi ngây ngô một chút, nhưng chỉ cần có bản tính thiện lương là đủ rồi.

“Ta đang tính trong thời gian tới sẽ bớt chút thời gian đi mua hai người về giúp đỡ phòng bếp, thuận tiện sẽ đi tiêu huỷ luôn khế ước bán thân của hai tỷ muội Đào Tử. Trên lưng còn mang theo khế ước ngày này, lòng hai nàng ấy sẽ không yên tâm ngày đó.”

Kỳ thật còn một chuyện cực kỳ quan trọng khác.

Đã nhiều ngày Lê Tường phát hiện Hạnh Tử và Yến Túc có chút không quá thích hợp.

Lúc ban đầu chỉ là Hạnh Tử làm cái gì Yến Túc đều sẽ chủ động đi hỗ trợ cho nàng ấy, sau này chuyển thành hai người bọn họ dứt khoát làm cùng nhau luôn.

Cực kỳ giống bộ dáng thiếu niên thanh xuân theo đuổi nữ hài mà nàng thường thấy trong TV trước kia.

Nàng rất hiểu chuyện thiếu nam thiếu nữ ở chung lâu ngày sẽ sinh ra một chút tình cảm ái muội, thế nhưng rất hiển nhiên Hạnh Tử luôn một mực để ý tới thân phận của mình.

Tuy ngay từ đầu nàng ấy cũng có chút cảm giác không thích hợp với Yến Túc, nhưng hai ngày nay đã bình tĩnh lại, sau đó lập tức trở nên xa cách với Yến Túc hơn rất nhiều.

Suy cho cùng, trên lưng nàng ấy vẫn còn khế ước bán thân, chung thân chỉ có thể là nô tài, sinh hài tử càng không cần phải nói.

Cho nên nếu không sớm giải quyết thân phận này, nó sẽ trở thành gông xiềng cả đời, cản trở không cho nàng ấy đi tìm hạnh phúc của mình.

Yến Túc cũng hiểu chuyện này. Riêng ngày hôm nay, hắn đã xào hỏng ba món đồ ăn, vẻ mặt thất thần hiện rõ trên gương mặt, ai nhìn qua cũng hiểu.

Là sư phụ của hai người bọn họ, nàng không tiện, cũng sẽ không nhúng tay vào phương diện tình cảm giữa hai người ấy.

Nhưng loại trở ngại vì thân phận này, nàng có thể giúp đương nhiên muốn giúp một tay. Sau đó, thành hay không thành, tóm lại phải xem chính bọn họ.

Quan thị không có ý kiến. Vốn dĩ lúc trước khi nữ nhi nhà bà muốn đi mua hai người Đào Tử về, nàng cũng đã có ý định này rồi, hiện giờ nàng cảm thấy đã đến lúc làm chuyện đó, thì cứ cho nàng tự quyết định thôi.

“Lúc nào muốn tới nha môn thì cứ gọi phụ thân đi cùng. Chốc lát nữa, ta sẽ đi nói với hắn.”

Lê Tường gật gật đầu, đúng là nàng không dám một mình đi vào một nơi quan trọng như phủ nha.

Sáng sớm hôm sau, nàng lập tức mang theo khế ước bán thân của hai tỷ muội Đào Tử, theo phụ thân ra ngoài.
 
Chương 565


Buổi sáng hôm nay, trong phòng bếp có biểu tỷ và Khương Mẫn, cho nên nàng rất yên tâm. Thời điểm tửu lâu bận rộn nhất chính là giờ cơm trưa, chắc chắn lúc ấy nàng cũng xong việc trở về rồi.

Hai cha con nhà nàng tới phủ nha tiêu huỷ khế ước bán thân cho hai người Đào Tử trước, lại nhập hộ tịch của bọn họ vào hộ tịch nhà mình. Kể từ đó hai nàng ấy cũng coi như những cô nương trong sạch, có gia đình nổi tiếng.

“Đây là chuyện tốt, chốc lát nữa ta phải đi mua cho hai nàng ấy bộ xiêm y mới ăn mừng.”

“Ngươi làm sư phụ đã có lễ vật mừng, chẳng phải ta cũng nên tỏ chút lòng thành ư?”

Lê Giang mở miệng vui đùa, Sau đó hắn đưa nữ nhi nhà mình đi chọn xiêm y, bản thân hắn cũng mua hai món trang sức bằng bạc, coi như một món quà mừng nho nhỏ.

Ngày thường Hai tỷ muội Đào Tử rất cần mẫn, cũng ngoan ngoãn vô cùng. Nữ nhi bận quá, có đôi khi đều là hai nàng ấy tự nguyện thay nữ nhi hiếu kính với phu thê bọn họ, khiến hắn có cảm giác nhà mình có tận ba nữ nhi.

Thế nhưng hắn vẫn phải phân rõ ràng thân xa, lần này chỉ mua một đôi hoa tai nho nhỏ mà thôi.

“Đã mua xong lễ vật rồi, bây giờ trở về ư?”

Lê Giang theo bản năng dò hỏi ý kiến của nữ nhi.

“Phụ thân, nương không nói với ngươi sao? Hôm nay ta còn muốn đi mua vài người.”

Lê Tường kéo tay phụ thân mình và thuần thục xoay người đi tới nơi ở của người môi giới hồi trước hai người đã tới mua hai người Đào Tử.

“Bởi vì tiểu nhị trong phòng bếp của chúng ta đã tới Thực Vi Thiên rồi, gần đây mọi người trong đó đều phải thay phiên nhau nhóm lửa, tình trạng khá khẩn trương. Nếu tuyển thêm người mới, lại không hiểu rõ gốc gác nhà ngươi ta, chẳng bằng đi mua cho tiện.”

Phòng bếp là khu vực cực kỳ quan trọng, nếu không tìm được người đáng tin cậy, tuyệt đối không thể cho vào.

Tới tận bây giờ nàng vẫn còn lo lắng chuyện lần trước. Đúng là mua người không tốt, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.

Lại nói, tửu lầu nhà nàng có đãi ngộ không tồi, mua người ta về cũng không ngược đãi người ta, sẽ coi như người làm công bình thường. Nghĩ tới đây, chút áy náy trong lòng nàng đã vơi đi một chút.

“Tương Nhi, ngươi đang định mua thêm tiểu cô nương về ư?”

“Ừm……”

Lê Tường đã sớm suy nghĩ về chuyện này. Suy cho cùng, nàng mua bọn họ về chủ yếu là để nhóm lửa.

Với lại, hiện giờ trong tửu lầu đều là cô nương, hiển nhiên mua thêm tiểu cô nương sẽ tốt hơn rất nhiều.

“Được, ngươi vui là được.”

Phòng bếp là địa bàn của nữ nhi. Muốn dùng người như thế nào, chọn người ra sao, đương nhiên sẽ do nàng định đoạt, hắn không có ý kiến.

Hai cha con vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến khu nhà của người môi giới.

Lúc này người tiếp đãi bọn họ không phải ca ca của Đại Long lần trước, đã đổi thành một nam nhân tương đối mảnh khảnh khác.

Cơ hồ trên gương mặt người này chẳng tươi tắn bao giờ, chỉ có một đôi con ngươi đen như mực phảng phất như u linh.

Chạm phải ánh nhìn của đối phương, tim Lê Tường cứ theo bản năng muốn ngừng đập, sau đó nàng không tự chủ được phải quay đi nơi khác.

“Hai vị muốn mua nha đầu mạnh khỏe về làm việc ư?”

Lê Tường không dám nhìn vào đôi mắt hắn, nàng lại theo bản năng gật gật đầu. Người nọ nhanh chóng phân phó cho người bên dưới, dẫn theo một đống người vào trong sân để nàng và Lê Giang chọn lựa.

Lần trước là lẫn cả nam và nữ, lần này chỉ toàn cô nương.

Cao thấp mập ốm đều có, hoặc là nhút nhát sợ sệt nhìn nàng, hoặc là là thoải mái hào phóng quan sát nàng và Lê Giang.

Lê Tường muốn mua nha đầu giúp việc mạnh khoẻ một chút, cho nên xem người cũng xem tay trước, thấy có vết chai sẽ lên tiếng dò hỏi mấy vấn đề. Xem thói quen vệ sinh của nàng ta.

Đi đến hàng cuối cùng, có một cô nương có mùi vị khiến nàng muốn ngất xỉu tại chỗ.
 
Chương 566


Phải nói là mùi trên người nàng ấy chẳng khác nào nửa tháng không thèm vệ sinh, tắm rửa. Gặp người như vậy, Lê Tường thậm chí còn không muốn xem tay, cứ như thế chuẩn bị trực tiếp vòng qua, kết quả cô nương kia lại tự mình duỗi tay ra cho nàng xem.

Hử? Không có lấy một vết chai nào……

Lê Tường có chút tò mò đưa mắt nhìn nàng ấy nhiều hơn hai cái.

Đôi bàn tay như vậy thật sự có chút không hợp với cơ thể bốc mùi kia, chắc chắn nàng ấy không phải tiểu cô nương nông thôn.

Trên người lại có mùi hôi thối như vậy, cũng không giống một người bị gia đình giàu có sàng lọc ra.

“Ngươi……”

“Ta tên là Tâm Nhược.”

Tiểu cô nương nói rất dứt khoát, nhưng thanh âm rõ ràng có chút run rẩy, ánh mắt nàng ấy nhìn Lê Tường cũng tràn ngập bất an.

Biểu hiện này của nàng ấy, lập tức khiến người ta không hiểu rốt cuộc là nàng ấy hy vọng bị mua đi, hay là hy vọng được ở lại.

Tâm Nhược…… Một cái tên có ý nghĩa là không cần phải phiền nhiễu vì cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, trong trái tim thuần túy đầy thiện lương.

Một cái tên như vậy thật sự không giống cái tên của một cô nương nông thôn.

Lê Tường đánh giá nàng ấy trên dưới một phen, cô nương này lớn nhất chỉ chừng 13-14 tuổi, trên người có mùi khó chịu nhưng dáng vẻ không tồi.

Không có một chút rụt rè nào, sống lưng vẫn luôn dựng thẳng tắp, nhìn ra được một ít bộ dáng trước kia.

Một tiểu cô nương như vậy, chắc chắn sẽ không xuất thân từ nông thôn, hơn phân nửa là từ trong phủ khác đi ra.

Nàng còn suy đoán rằng, lý do nàng ấy tự biến bản thân mình thành hôi thối như vậy, có lẽ là không muốn bị những ông chủ nào đó nhìn trúng nhan sắc rồi mua về làm tiểu thiếp?

“Ta muốn mua một nha đầu mạnh khoẻ về nhóm lửa, mỗi ngày đều phải ở đằng sau bệ bếp trong phòng, ngày nóng bức cũng cần phải nhóm lửa cả ngày. Công việc này không hề thú vị chút nào.”

Lê Tường nói vừa xong, đã thấy mắt tiểu cô nương ấy lập tức sáng lên.

“Ta có thể! Cô nương, ngươi mua ta đi, ta chắc chắn sẽ rất cần mẫn!”

Bộ dáng hưng phấn của nàng ấy không giống như giả vờ, ngược lại còn hệt như rất muốn đi làm nha đầu nhóm lửa.

Lê Tường chưa cho nàng ấy một câu chắc chắn, nàng chỉ bình tĩnh đi ngang qua, tiếp tục xem xét những người đằng sau.

Nếu không có gì ngoài dự đoán, nàng sẽ mua cô nương tên Tâm Nhược này, nhưng trước đó, nàng phải biết tường tận lai lịch của nàng ấy đã. Trên tay những người môi giới đều có lai lịch các nàng, cứ nhìn kỹ rồi quyết định cũng không muộn.

Lê Tường xem xong mọi người rồi, lại trở về sảnh lớn. Quản sự dò hỏi những người nàng cảm thấy vừa ý, sau đó lập tức lấy tới hồ sơ thân phận của hai cô nương kia.

Nàng nhìn người đầu tiên là một cô nương xuất thân từ nông thôn, ba đời tổ tiên đều sinh sống nhờ vào ruộng đồng.

Chỉ là trong nhà bất hạnh, nương nàng ấy mất sớm, phụ thân cưới mẹ kế, nhưng người mẹ kế này rất ác nghiệt, vừa về tới nhà đã bán nàng ấy đi.

Nàng ấy làm việc thực nhanh nhẹn. Lê Tường đã xem cẩn thận bàn tay của nàng này, đều là vết chai thật dày, hơn nữa trên người nàng ấy cũng giữ gìn rất sạch sẽ, không phải một người lôi thôi.

Cô nương này cũng không có họ, chỉ có một cái tên là Tiểu Hoa. Giá của nàng ấy bằng với hai tỷ muội Đào Tử, nàng có thể nhận được.

Còn người thứ hai, chính là Tâm Nhược kia.

“Di? Vậy mà là người mang tội lớn??” Lê Tường có chút kinh ngạc.

Nhìn nội dung trên hồ sơ thân phận này, ba đời tổ tiên của Tâm Nhược đều là thương nhân.

Thế nhưng mấy năm trước Vương gia mới tới Bình Châu kế vị, có hai vị Vương gia không an phận đã bị ngài ấy cầm tù.

Những người đi theo hai vị Vương gia nọ tự nhiên cũng bị liên lụy. Bọn họ bị sung quân xét nhà vô số kể, một nhà Tâm Nhược cũng nằm trong số những người đó.
 
Chương 567


Nam lưu đày biên cương, nữ trở thành nô tỳ. Hơn nữa những nô tỳ thân mang tội bị giáng xuống như vậy, nếu không có thiên hạ đại xá, cả đời cũng không cách nào xoá bỏ thân phận nô tỳ. Không thể không nói, luật pháp thời đại này vẫn rất nghiêm minh.

“Tương Nhi?”

Thấy phụ thân mình ở một bên hỏi chuyện, Lê Tường vội giải thích một phen. Vừa nghe thân phận nàng ấy là cô nương bị định tội mới biến thành nô, Lê Giang theo bản năng không muốn cho nữ nhi mua cô nương này.

Nói đi cũng phải nói lại, nhà bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, hắn không muốn dính tới chuyện này, sợ dây vào phiền toái.

Vẻ mặt của hắn quá mức rõ ràng, khiến quản sự đứng bên cạnh nhìn ra, rồi đối phương chủ động đi lên giải thích vài câu.

“Tuy trên hồ sơ thân phận có ghi rõ là bị tội mà giáng xuống làm nô, nhưng không có ảnh hưởng gì hết, nàng không có chút khác biệt nào với những người bán mình trở thành nô kia, chỉ khác là không thể khôi phục thân phận bình dân mà thôi. Tất cả những trường hợp như vậy, trên phủ nha đều có danh sách, nếu là phạm nhân có vấn đề, nơi này của chúng ta cũng không dám thu vào.”

Lê Tường nghe đối phương nói đã hiểu rõ ngọn ngành rồi, người này có thể mua, không có chút phiền toái nào.

“Được, vậy ta mua hai người này.”

Nàng rất hào phóng bỏ tiền ra mua hai cô nương kia.

Mua người xong đi ra khỏi nơi môi giới, đã không còn sớm nữa, Lê Tường còn không kịp dặn dò hai người kia cẩn thận đã vội vội vàng vàng trở lại tửu lầu rồi.

Còn Lê Giang? Tự nhiên là mang theo khế ước mua nô tới phủ nha, chuyển danh nghĩa của hai nha đầu kia về nhà mình.

Tiểu Hoa vừa đến tửu lầu đã tự giác tới bệ bếp bắt đầu nhóm lửa, nàng ấy cũng là người hàng năm đều phải làm công việc nhóm lửa này, lửa lớn, lửa nhỏ, lửa vừa đều có thể phối hợp rất tốt.

Tâm Nhược lại tạm thời không được bước vào phòng bếp, bởi vì trên người nàng ấy thật sự quá thối, với bộ dạng này tuyệt đối không được bước vào phòng bếp.

Lê Tường dẫn nàng ấy ra phòng tắm, đơn giản giới thiệu về công năng bên trong, lại đi mang một bộ xiêm y cũ của mình cho nàng ấy thay đổi.

“Về sau ta gọi ngươi là A Nhược nhé. Tửu lầu chúng ta làm ăn trên phương diện ẩm thực, dĩ nhiên yêu cầu thân thể phải luôn sạch sẽ. Ta không cần biết vì sao ngươi lại biến thân thể mình trở nên thối như vậy, nhưng bắt đầu từ bây giờ ngươi phải luôn sạch sẽ.”

Vệ sinh cá nhân là yêu cầu cần thiết nhất.

A Nhược gật gật đầu, nàng ấy không có chút miễn cưỡng nào.

Bây giờ nàng ấy đã bị người ta mua rồi, đương nhiên phải nhất nhất nghe lời người ta. Bảo nàng ấy đi tắm thì đi tắm ngay.

Kỳ thật nàng ấy đã muốn tắm rửa từ lâu rồi, chỉ là ở nơi môi giới bên kia, người đông rất hỗn loạn, nàng ấy thật sự không dám.

“Tiểu, tiểu thư, ta đã biết.”

“Không cần gọi tiểu thư, cứ gọi ta là A Tường cô nương giống những người ở tửu lầu vậy. Chút nữa ta sẽ cho người đưa chút nước ấm tới, còn nước lạnh, ngươi tự ra ngoài giếng múc về.”

Lê Tường đang lo lắng tới chuyện trong phòng bếp, bởi vậy, nàng chỉ đơn giản phân phó vài câu đã để nàng ấy ở lại trong phòng tắm.

Rất nhanh sau đó, Đào Tử đã mang theo nước ấm vào phòng tắm. Đào Tử mang ra tổng cộng hai thùng, đổ thêm nước lạnh vào là đủ rồi.

Đào Tử không chủ động mở miệng nói chuyện với A Nhược, một là nàng ấy còn bận rộn làm việc trong phòng bếp, còn hai ư? Tại trong lòng nàng ấy có một chút cảm giác nguy cơ.

Nói cho cùng, lúc trước nàng ấy và muội muội cũng được sư phụ mua về.

Bây giờ sư phụ lại mua thêm hai người nữa, trong lòng nàng ấy lập tức có chút suy nghĩ lung tung.

Đào Tử đưa xong nước nóng, dứt khoát trở về phòng bếp, A Nhược đứng một mình trong phòng tắm tìm được một cái thùng gỗ sạch sẽ ra ngoài sân múc nước.
 
Chương 568


Lúc này mấy người bọn A Thất đang bận rộn rửa tôm hùm đất, chợt ngửi thấy một thứ mùi hôi thối kinh khủng truyền đến, bọn họ đều đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.

Nhị Sinh nhíu nhíu mày, không nhịn được nói câu sao mà thối thế.

Trúc Thất nhẹ nhàng đá cho hắn một cước rồi buông tôm hùm đất trong tay xuống, chủ động đi qua chỗ A Nhược.

“Muốn qua múc nước ư? Để ta giúp ngươi.”

A Nhược sợ hãi, rụt rụt chân, nhỏ giọng nói cảm ơn. May mắn bây giờ mặt nàng ấy đang bẩn kinh khủng, bằng không chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy mặt nàng ấy đang đỏ lên.

Rõ ràng người ta đã ngửi thấy mùi hôi trên người A Nhược mà còn nguyện ý muốn qua giúp đỡ, thật là hiếm có, phần lớn người khác đều ghét bỏ trừng mắt nhìn nàng ấy, sau đó đuổi đi thôi.

“Đúng rồi, ta tên là Trúc Thất, ngươi cứ gọi ta là A Thất cũng được, đây là Nhị Sinh huynh đệ của ta. Có cần ta múc nước vào cho ngươi không?”

“Không cần…… Cảm ơn……”

A Nhược không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng ấy chỉ xách thùng nước lên rồi vội vàng trở về phòng tắm.

Một màn gặp mặt quá xấu hổ vừa rồi khiến nàng ấy không còn can đảm đi ra ngoài múc thêm nước nữa, coi như nước nóng một chút thì nóng đi, tạm chấp nhận như vậy, cần thiết phải tắm rửa sạch sẽ cái đã.

Nàng ấy ở một mình trong phòng tắm cũng không biết là tắm như thế nào, chỉ biết là lăn lộn chừng nửa canh giờ mới từ bên trong đi ra.

Nhị Sinh đang rửa tôm hùm đất, vừa nhấc mắt đã sửng sốt, tới khi hắn bị con tôm hùm đất trong tay kẹp cho cái, hét thảm một tiếng mới lấy lại tinh thần.

Lúc này hắn mới phản ứng lại, tiểu khả ái mắt to trước mắt vừa từ phòng tắm đi ra lại chính là cô nương hôi thối hồi nãy.

“Thay đổi nhanh tới chóng mặt rồi……”

A Nhược không nhìn hắn, nàng ấy chỉ gật đầu chào hỏi Trúc Thất một cái, sau đó đã xoay người vào phòng bếp rồi.

Lê Tường đang bận xào đồ ăn, đột nhiên cảm giác có một người đến bên mình, nàng còn tưởng là đồ đệ nào đó nên thuận tay đưa thức ăn vừa xào xong qua.

“Đây là đồ ăn của bàn số 22.”

Phòng bếp có một đài ca chuyên môn dùng để đặt đồ ăn, trên bàn đồ ăn đều có bảng số, làm xong thì đặt đồ ăn vào đúng chỗ, tiểu nhị sẽ biết đồ ăn nên bưng đi nơi nào.

A Nhược nhận đồ ăn rồi xoay người nhìn một lát, nàng ấy rất nhanh đã tìm được rồi con số 22 đặt trên bàn rồi trực tiếp bỏ đồ ăn vào đó.

Đặt xong rồi mới quay đầu lại hỏi Lê Tường xem mình có đặt sai hay không.

“Là ngươi……”

Lê Tường quay đầu nhìn lại, sau đó sửng sốt một hồi lâu.

Nàng thật sự không nghĩ tới tiểu nha đầu nàng vừa mua về lại là một tiểu muội muội mắt to. Bộ dáng của A Nhược thật sự khả ái, chỉ nhìn một cái đã không tự chủ được cảm thấy yêu mến rồi.

“Qua bên kia nhóm lửa trước đi.”

Lê Tường chỉ chỉ bệ bếp của Khương Mẫn, bên kia nếu không hấp bánh bao, màn thầu thì sẽ nấu mì hoành thánh, chỉ cần nhóm lửa lớn là được.

Nếu cô nương này làm bệ bếp của nàng trước, nàng hơi lo lắng tiểu khả ái này sẽ nhóm lửa không tốt, bị người ta mắng.

Những người nhan khống() như nàng có một điểm không tốt lắm, rất dễ dàng thiên vị những người lớn lên xinh đẹp.

()Yêu thích những người xinh đẹp.

A Nhược không hiểu những khúc mắc trong đó, thế nhưng nàng ấy cứ nghe lời là được. Nàng ấy cũng biết một chút về chuyện nhóm lửa này, chỉ cần bỏ củi lửa vào trong bếp, không cho để tắt lửa là xong.

Nàng ấy đi tới bệ bếp của Khương Mẫn, tiểu nhị đang nhóm lửa cho Khương Mẫn có thể lên đằng trước làm việc.

Hắn cảm thấy ngày ngày ngồi ở trước bệ bếp, được ngửi mùi đồ ăn ngon lành mà không được ăn, cuộc sống thật là khó chịu. Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

“Sư phụ…… Ngươi lại muốn thu đồ đệ sao?”

Trong lòng Hạnh Tử không tránh khỏi có chút chua lòm.
 
Chương 569


Lần này tiểu cô nương mới mua về lớn lên đẹp hơn hai tỷ muội nàng, thoạt nhìn tính tình cũng rất mềm mại, vừa nhìn đã biết sư phụ thích người có bộ dáng như vậy.

Lê Tường quay đầu lại gõ cho nàng ấy một cái.

“Ta kéo theo ba đứa các ngươi đã đủ mệt lắm rồi, thu nữa làm gì? Suốt ngày cứ suy nghĩ linh tinh vớ vẩn, nhanh nấu ăn đi, trong mấy đứa, chỉ có một mình ngươi làm món cá là không đạt tiêu chuẩn nhất! Vừa nhìn đã biết tối ngày chỉ lo nghĩ lung tung, không chuyên tâm tập luyện!”

Hạnh Tử: “……”

Nàng ấy chỉ ghen tỵ hai câu mà sư phụ đã phản ứng lớn như vậy. Thế nhưng dường như sư phụ nói cũng không sai, nàng ấy làm thực sự không được tốt bằng tỷ tỷ và Yến Túc.

Suốt quá trình làm đều không phạm một sai lầm nào, thế nhưng khi làm xong, luôn có cảm giác vị kém rất nhiều. Sư phụ nói rất đúng, nàng ấy phải luyện tập nhiều hơn.

Lê Tường gạt Hạnh Tử đi rồi, không nghĩ tới biểu tỷ lại bước tới.

“Biểu muội, ngươi lại muốn nhận thêm một đồ đệ ư?”

Quan Thúy Nhi đã quá hiểu biết tính tình của biểu muội nhà mình rồi. Lê Tường luôn thích những thứ đẹp mắt, không cần biết là người hay là vật, nàng đều thích cả.

Tiểu nha đầu mới tới này lớn lên đáng yêu như vậy, chắc chắn là biểu muội cực kỳ thích.

“Biểu tỷ ngươi đừng xem náo nhiệt, đã sớm nói với các ngươi rồi. Hôm nay ta đi mua tiểu nhị nhóm lửa. Có ba đứa đồ đệ là đủ rồi, ta không không dạy nổi nữa.”

Lê Tường cảm thấy thật dở khóc dở cười. Nàng vừa muốn nói thêm hai câu lại đột nhiên nghe được một tiếng nổ vang truyền đến từ bệ bếp của Khương Mẫn.

“A!!!!”

Vừa nghe thanh âm đã biết là tiểu nha đầu A Nhược mới tới.

Lê Tường giao việc trong tay mình cho Đào Tử, nàng đi qua xem có chuyện gì. Hoá ra là trong chỗ củi lửa có một cây gậy trúc, ngày thường lúc mọi người nhóm lửa sẽ dùng đầu gối bẻ gãy nó rồi mới nhét vào lòng bếp. A Nhược không bẻ gãy đã trực tiếp bỏ nó vào nên bệ bếp mới vang lên tiếng nổ tung như vậy.

Cũng may chỉ là mấy cây trúc nhỏ, nổ cũng không mạnh.

“A Tường cô nương…… Ta, ta……”

A Nhược khẩn trương cực kỳ, nàng ấy vừa tới đã làm sai chuyện, nàng ấy có thể lại bị bán ra ngoài hay không?

Bộ dạng cẩn thận y như nai con đi lạc trong rừng của nàng ấy, thật khiến người ta không đành lòng chỉ trích nặng nề.

Lê Tường nhìn đống củi khô phía sau A Nhược rồi chỉ vào cây trúc trong đó giải thích cho nàng ấy một phen.

“Chỉ cần cẩn thận cây trúc một chút thôi, những thứ khác đều không sao hết, cứ cẩn thận nhóm lửa đi.”

Sau khi ném xuống những lời này, Lê Tường lại trở về phía trước bệ bếp bận rộn xào rau. Trước kia A Nhược này cũng là một tiểu thư nhà thương gia, động tác nhóm lửa mới lạ như vậy, nàng ấy làm như vậy đã tính là không tồi.

Lại nói nhóm lửa cũng không phải là việc đòi hỏi kỹ thuật gì, ngày sau cứ từ từ dạy dỗ là được.

Nói gì thì nói, nàng ấy cũng là một tiểu đáng thương, vốn dĩ gia cảnh sung túc, còn có người hầu hạ, kết quả chỉ một ngày đã thay đổi tất cả, từ trên trời rớt xuống vực sâu.

Trải qua biến đổi lớn như vậy còn có thể giữ được lý trí, biết bảo vệ bản thân mình đã cực kỳ không tồi.

Trong mắt Lê Tường, nàng ấy là một cô nương thông minh, học một chuyện đơn giản như nhóm lửa chắc chắn không có vấn đề gì.

Bận việc hơn một canh giờ, khách nhân ở tửu lầu không còn nhiều như giữa trưa nữa.

Quan Thúy Nhi và hai tỷ muội Đào Tử phụ trách tiếp tục nấu ăn cho phía trước, Lê Tường lại hiếm được một lần xuống bếp làm cơm trưa cho mọi người trong tửu lầu.

Đương nhiên, người rất nhiều, nàng không thể làm hết được, Yến Túc cũng hỗ trợ làm vài món đồ ăn khác.

Giữa trưa ăn màn thầu, thứ này được cung ứng không hạn chế trong phòng bếp Lê Ký Tửu Lầu.
 
Chương 570


Chỉ cần ngươi có thể ăn, cứ việc đi lấy, ăn tới no mới thôi. Người có sức ăn lớn nhất, một bữa cơm cũng chỉ ăn được ba cái màn thầu, chẳng đáng là bao.

Lê Tường xào khoai tây sợi chua cay và món thịt xào mộc nhĩ, đều là những món đồ ăn rất hợp để kẹp màn thầu.

Mấy người Đào Tử đều được ăn rồi, cho nên bọn họ trực tiếp gắp đồ ăn kẹp vào màn thầu vừa ăn vừa làm việc, đôi khi cũng bớt thời giờ uống một ngụm canh, bữa cơm trưa cứ như vậy đối phó đi qua.

Nhưng Tiểu Hoa và A Nhược mới tới đâu dám làm như vậy. Lúc các nàng còn ở khu môi giới, đều phải chờ quản sự chia đồ ăn cho các nàng, các nàng mới được ăn, chia nhiều ăn nhiều, chia ít ăn ít.

“Tiểu Hoa, A Nhược các ngươi lại đây.”

Lê Tường vẫy vẫy tay, hai cô nương lập tức phủi bụi trên người rồi đi tới.

“Phòng bếp của chúng ta đều cùng nhau ăn, chúng ta ăn cái gì, các ngươi ăn cái đó. Nào, đi rửa tay đi, lấy màn thầu bẻ ra rồi tự mình gắp đồ ăn kẹp vào ăn. Thế nhưng cần phải ăn nhanh một chút, chốc lát nữa lại phải làm việc rồi.”

Hai cô nương vừa nghe đã kinh ngạc. Những món ăn trên bàn đều thơm ngào ngạt như vậy, lúc các nàng nhóm lửa ở bên dưới đã ngửi được mùi rồi, nhưng hai người trăm triệu lần không nghĩ tới mình cũng được ăn những món ngon lành đó. Thật sự khiến người ta vui không nhịn được.

Hai người vội vàng chạy đi rửa tay rồi cầm màn thầu lên bắt đầu gặm.

Nói thật, được ăn thứ mềm mại như màn thầu này đã là quá đủ với hai người, đặc biệt là A Nhược, hơn nửa năm nay, nàng ấy đều phải ăn cỏ trấu, nhiều lúc còn phải uống cả nước bùn.

Hiện giờ được ăn những thứ ngon lành nhường này, A Nhược lại nhớ tới những ngày trước kia rồi không nhịn nổi đôi mắt nàng ấy bỗng trở nên đỏ ửng.

Lê Tường vừa quay đầu lại đã thấy hai mắt A Nhược đỏ như thỏ con, nàng ấy cứ ôm cái màn thầu nhưng lại không gắp đồ ăn, còn tỏ vẻ cực kỳ quý trọng từng miếng từng miếng ăn màn thầu.

Một màn này nháy mắt lại chọc trúng phần mềm mại trong tim nàng.

“Có ăn được cay không?”

Nghe Lê Tường hỏi chuyện, A Nhược vội vàng ngẩng đầu lên trả lời: “Có thể, có thể……”

“Cho ta.”

Lê Tường duỗi tay muốn màn thầu của A Nhược, sau đó nàng trực tiếp bẻ nó ra gắp không ít khoai tây sợi và thịt sợi cho nàng ấy.

Tiếp theo, nàng mới cầm cái chén múc cho A Nhược một chén đầy canh xương hầm.

“Canh đều được đặt bên trong bình gốm bên kia, phòng bếp không thiếu bất cứ thứ gì. Về sau muốn ăn cơm ăn canh, cứ tự mình đi múc.”

A Nhược ngơ ngác nhận cái chén, theo phản xạ có điều kiện, nàng ấy mở miệng đồng ý. Nhưng mãi cho đến khi hai tay bị bỏng bởi canh nóng trong chén, nàng ấy mới hồi phục lại tinh thần.

Chủ nhân thật sự tốt với nàng ấy……

Nàng ấy lại muốn khóc……

A Nhược hít hít cái mũi rồi hung hăng cắn một miếng màn thầu đã được kẹp đồ ăn, món này thơm đến mức nàng ấy không ngăn nổi nước mắt lăn dài trên má mình.

Kết quả A Nhược vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt u oán của Tiểu Hoa bên cạnh, nàng ấy lại chớp chớp mắt rồi quay đầu về.

Vừa rồi màn thầu trong tay nàng ấy được A Tường cô nương tự mình kẹp đồ ăn cho, Tiểu Hoa lại chỉ được một lời nói, dường như đãi ngộ kém hơn một chút.

“Tiểu Hoa, ăn canh nhé?”

“……”

Tiểu Hoa không quan tâm tới nàng ấy, Tiểu Hoa tự gắp một chút đồ ăn kẹp vào màn thầu của mình.

Ăn xong, Tiểu Hoa lại tiếp tục đi nhóm lửa. A Nhược cũng không dám ăn quá lâu, nàng ấy gặm hai ba miếng đã ăn xong màn thầu rồi, sau đó mới uống hết chén canh, cuối cùng mới vội vàng trở về trước bệ bếp của Khương Mẫn nhóm lửa.

Một buổi trưa trong phòng bếp đều là thanh âm của các loại nồi chén gáo chậu, thi thoảng còn phát ra tiếng bụng sôi ùng ục vì mùi hương thức ăn quá ngon nữa.
 
Chương 571


A Nhược hâm mộ cực kỳ, nàng ấy vừa nhóm lửa vừa nghe Lê Tường dạy đồ đệ nấu ăn ở bên kia, nên nắm giữ độ lửa như thế nào, nên thêm bao nhiêu gia vị. Nàng ấy đã nghe xong hết rồi.

Phòng bếp chỉ lớn chừng này, Lê Tường nói chuyện cũng không cố tình hạ giọng cảnh giác người khác, cho nên mọi người đều có thể nghe thấy.

Đến lúc buổi tối, A Nhược đã có thể nhớ được hai công thức nấu ăn.

Đương nhiên, nàng ấy sẽ không nói ra bên ngoài. Chưa tính tới chuyện nàng ấy đã bị bán cho Lê gia, chỉ kể tới hành động đầy ý tốt của A Tường cô nương dành cho nàng ấy lúc trưa nay thôi, nàng ấy nhất định sẽ thành thành thật thật ngậm chặt cái miệng của mình.

“Được rồi, bận rộn một ngày rồi, ăn cơm trước đi.”

Lê Tường vừa mở miệng, Đào Tử Hạnh Tử đã thuần thục kéo hai cái bàn ra, sau đó chuẩn bị chén đũa.

Các nàng không hề coi Tiểu Hoa và A Nhược là nha hoàn, bọn họ chỉ coi hai nàng ấy như là những tiểu nhị khác trong tửu lầu này thôi.

Bởi vậy, hai người Đào Tử cũng chuẩn bị chén đũa cho hai nàng ấy trên bàn của mình

Cơm chiều là Đào Tử làm, nàng ấy nấu một chút cháo ngô, ăn kèm với một chậu đậu tằm thơm cay còn có củ cải chua xào mề gà, dưa muối và một đ ĩa thịt khô xào. Nói tóm lại, thức ăn vẫn thực không tồi.

A Nhược không nhịn được đã ăn ba chén cơm chiều.

Giữa trưa nàng ấy hơi ngại ngùng một chút, cho nên dù đã đói tới mức đau cả bụng, nàng ấy cũng chỉ ăn một cái màn thầu.

Sau một buổi chiều quan sát, nàng ấy phát hiện những người trong tửu lầu này đều khá tốt, không ai có chút ý tứ xem thường A Nhược, còn chủ động nói chuyện với nàng ấy.

Sư phụ Khương đã nói cho nàng ấy nghe rất nhiều quy củ trong phòng bếp.

Chỉ cần chịu khó làm việc, lúc nào cũng được ăn no.

Nàng ấy nhớ nhất là câu này. Đã được ăn no, tội gì phải chịu đói, cho nên tới lúc ăn cơm chiều, nàng ấy không hề khách khí đã ăn hẳn ba chén cháo ngô, ăn xong còn rất tinh ý đi theo Hạnh Tử cùng ra ngoài rửa chén.

Tiểu Hoa không cam lòng lạc hậu, nàng ấy cũng chủ động quét dọn trong phòng bếp, còn đi tới bệ bếp sửa sang lại củi khô. Hai người mới tới đều tỏ ra rất chăm chỉ.

“Sư phụ, hai người ấy cần mẫn như vậy, ta và Hạnh Tử biết làm gì đây?”

Việc trong tay Đào Tử đều bị người ta tranh làm, trong lúc nhất thời nàng ấy chưa quen nổi.

“Có người giúp ngươi làm việc còn ghét bỏ người ta?”

Lê Tường tức giận nhéo mặt đại đồ đệ rồi cười nói: “Cho hai người ấy làm đi thôi. Bọn họ vừa tới nơi này chưa kịp thích ứng, trong tay mình có việc để làm sẽ khiến trong lòng kiên định hơn.”

Lời này là sự thật.

Đào Tử lập tức nghĩ đến thời điểm nàng ấy và muội muội vừa bị mua trở về. Hai người đều co quắp bất an, chỉ có làm việc mới tìm được giá trị của chính mình.

Nếu sư phụ đã mở miệng, Đào Tử cũng không rối rắm nữa. Nàng ấy qua kéo muội muội vào phòng tắm.

Ngày thường, mọi người tắm rửa đều có trình tự rõ ràng, hai tỷ muội Đào Tử tắm trước, sau đó là Quan Thúy Nhi, tiếp theo là phu thê Lê Giang, cuối cùng mới là Lê Tường.

Ai bảo mỗi ngày Lê Tường đều bận rộn làm việc tới lúc muộn nhất.

“Biểu muội, ngươi đã mua người về rồi, vậy tối nay hai nàng ấy ngủ ở đâu?”

“Ở……”

Lê Tường quay đầu lại nhìn nhìn ba gian nhà ở, kỳ thật gian phòng của Đào Tử Hạnh Tử vẫn còn có thể thêm giường, suy cho cũng cả ba gian này đều rất rộng rãi.

Thế nhưng nếu nàng làm như vậy, phỏng chừng hai nha đầu kia nghĩ nhiều. Vốn dĩ hôm nay khi nàng mua hai người A Nhược trở về, các nàng ấy đã thấy bất an rồi.

Lại nói dù sao hai nàng ấy cũng là đồ đệ được nàng chính thức thu nhận, đâu thể ở cùng những người làm việc lặt vặt kia?

“Ta để A Túc đi dọn kho hàng trước.”
 
Chương 572


“Tạm thời cứ cho bọn họ chen chúc nhau trong kho hàng đã.”

Còn hơn nửa năm nữa biểu tỷ và Lạc Trạch phải chuẩn bị làm hôn sự rồi. Tới lúc ấy biểu tỷ sẽ dọn ra ngoài, đến lúc đó lại cho hai người A Nhược dọn đến căn phòng hiện giờ của biểu tỷ, rất vừa vặn.

Lê Tường quay đầu lại dặn dò Yến Túc, thừa dịp bọn họ còn chưa trở về, mấy người dọn sạch sẽ một góc gần cửa sổ trong kho hàng.

Những thứ vừa dọn ra cứ tạm thời để trong phòng Lê Tường.

Hai người cần một chiếc giường, bên ngoài còn có gạo thóc chống đỡ, cũng có tính riêng tư. Hai người A Nhược rất hài lòng với chỗ ngủ này, tốt hơn nhiều so với chuyện phải ngủ trên sàn nhà.

Dàn xếp xong xuôi chỗ ngủ cho hai người, lúc này Lê Tường mới vào phòng bếp, bắt đầu công tác kiểm kê hôm nay.

Nàng quyết định sau khi kiểm kê hôm nay, tạm thời sẽ không thường xuyên kiểm kê hàng hoá như này nữa.

Lúc trước là tiểu nhị kia không thành thật, hiện giờ hắn ta đã đi rồi, trong phòng bếp đều là người của mình, cứ cách vài ngày lại kiểm như vậy thật sự không cần thiết.

Nàng tin được nhân phẩm của Khương Mẫn, nàng cũng tin được Yến Túc. Hai tỷ muội Đào Tử vẫn luôn lấy thân phận nô bộc đối đãi với nàng, càng không có một chút lòng riêng nào.

A! Đúng rồi, hôm nay nàng quá bận rộn, đã quên không nói chuyện hộ tịch cho hai người Đào Tử rồi……

Lê Tường kiểm được một nửa hàng mới nhớ tới chuyện này.

Một chuyện quan trọng như vậy!

Đương nhiên phải sớm nói cho các nàng, để các nàng vui vẻ mới đúng.

Lê Tường quay đầu nhìn lại, đã phát hiện trong phòng hai tỷ muội Đào Tử vẫn chưa tắt đèn.

Bởi vậy, nàng dứt khoát buông xuống thẻ tre trong tay rồi về phòng cầm xiêm y hôm nay hai cha con nàng lên phố mua cho hai người bọn họ, cả hai đôi hoa tai nhỏ phụ thân mua tặng các nàng nữa.

Nàng vừa từ trong phòng đi ra, đã nghe thấy Tiểu Hoa và A Nhược đang nói chuyện trong phòng tắm cách vách.

“A Nhược, hôm nay ngươi có nhìn thấy trong lồ ng hấp trên bếp chưng món gì không?”

“Không có, ta ngồi thấp như vậy, lồ ng hấp cao như vậy, ta chẳng nhìn thấy gì. Thế nhưng ta có thể khẳng định món đó ăn rất ngon. Sư phụ Khương nói hắn biết làm đủ loại bánh bao, bánh bao của hắn bán khá chạy trong tửu lầu.”

Chẳng mấy khi Tiểu Hoa chịu nói chuyện với mình nên A Nhược không nhịn được nói nhiều hơn vài câu.

“Hôm nay ta ngồi ở đó thầm đếm, chỉ biết sư phụ Khương làm bánh bao tổng cộng đã bán được 454 lồng, việc làm ăn của tửu lầu chúng ta thật tốt.”

Lê Tường vừa định nhấc chân rời đi, nhưng nghe được con số này, nàng lập tức ngừng lại.

454 lồng? Chính xác như vậy?

Mỗi ngày bán được bao nhiêu bánh bao màn thầu đều cần phải kiểm tra lượng hàng bán ra trong ngày mới biết được đại khái, chưa ai từng đếm cả.

Với lại những cô nương bình thường chắc chắn không đếm được tới con số 400.

Thế nhưng Lê Tường nghĩ lại cũng thấy hợp lý, A Nhược xuất thân từ nhà thương gia, gia cảnh sung túc, kể cả khi nàng ấy không được tới học đường, chắc chắn cũng nhận biết được một ít chữ. Đã là nhà thương gia, hiển nhiên sẽ biết đếm số.

Nàng bỗng xâu chuỗi lại… Người một nhà, biết chữ, còn giỏi tính toán……

Trong đầu nàng chuyển động một hồi, trước mắt tửu lầu nhà mình đang thiếu một người kế toán bổ sung cho phòng thu chi.

Thế nhưng hiện giờ không phải lúc thích hợp để nghĩ tới chuyện này, nàng nên đi báo tin vui cho tỷ muội Đào Tử mới đúng.

Lê Tường không tiếp tục nghe hai nàng kia nói chuyện nữa, nàng lập tức xoay người tới phòng tỷ muội Đào Tử.

Lúc này dường như hai tỷ muội kia đang khâu vá thứ gì đó, cái sọt kim chỉ trên bàn còn chưa cất đi.

“Sư phụ……”

Hai người đều tò mò nhìn Lê Tường, từ trước tới giờ, sư phụ chưa từng bước tới phòng của hai nàng vào buổi tối

“Ngươi qua đây có chuyện gì vậy?”

“Tự nhiên là chuyện tốt.”
 
Chương 573


Lê Tường đặt hai bộ xiêm y mới mua cho hai nàng ấy vào sọt kim chỉ, lại để hai đôi hoa tai lên bàn.

“Đây là xiêm y ta mua cho các ngươi, khuyên tai là phụ thân ta mua cho các ngươi. Mỗi người một đôi, cất kỹ đi.”

Hai tỷ muội Đào Tử đưa mắt nhìn nhau, hai nàng đều mờ mịt không hiểu chuyện gì.

“Sư phụ, tại sao lại đột nhiên mua thứ này cho chúng ta?”

Thời điểm này không phải năm mới, càng không phải ngày lễ gì, sư phụ đột nhiên mua xiêm y còn có trang sức, nghĩ như thế nào cũng thấy không thích hợp.

“Sư phụ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhận A Nhược kia làm đồ đệ?” Hạnh Tử chưa thèm nhìn mấy thứ đồ trên bàn đã theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Lê Tường, quay đầu qua bĩu môi nói.

Thấy hai nàng ấy đều hiểu sai hết rồi, Lê Tường cũng không đùa các nàng nữa, nàng nghiêm túc nói chuyện mình đi làm sáng nay cho hai nàng ấy nghe.

“Hôm nay ta và phụ thân cùng tới phủ nha, tiêu huỷ nô tịch cho hai người các ngươi.”

“Cái gì?!!”

Hai tỷ muội Đào Tử kinh hoảng, các nàng không tài nào nghĩ ra được buổi sáng Lê Tường ra cửa lại vì tiêu huỷ nô tịch cho mình. Bọn họ còn cho rằng nàng chỉ đi mua nha đầu mà thôi……

“Sư phụ……”

Hai nha đầu đều nghẹn ngào nói, khuôn mặt nước mắt lưng tròng của bọn họ thật sự chọc người trìu mến.

Những người chưa từng làm nô tài một ngày nào, sẽ không thể hiểu nổi tâm tình hiện giờ của bọn họ.

Tuy các nàng được Lê Tường thu làm đồ đệ, cũng có một chỗ đặt chân, mỗi tháng còn có tiền công, cuộc sống trôi qua bình yên hơn ngày xưa nhiều lắm.

Nhưng có nô tịch trong người, vĩnh viễn sẽ kém người ta một bậc, nói cái gì cũng không có tự tin.

Giống như là trên người bị đeo gông xiềng vậy, cho dù cuộc sống tốt đẹp đến mấy, trước sau vẫn có một loại cảm giác bị áp bức không thở nổi.

Hiện giờ sư phụ đã tháo gông xiềng cho hai người……

“Cảm ơn sư phụ!” Hai người cùng nhau quỳ xuống, không ngừng dập đầu với Lê Tường.

Lê Tường sợ một màn này nhất, nàng vội vàng kéo hai người kia lên.

“Biết rõ ta không thích như vậy, còn quỳ tới quỳ lui. Nếu hai người thật sự có lòng, thì học nấu nướng cho giỏi vào, cứ chia sẻ công việc cho ta, ta đã cảm thấy vô cùng thoả mãn rồi.”

Nàng cầm xiêm y lại, ướm thử trên người bọn họ rồi vừa lòng gật gật đầu.

“Lúc đi mua ta còn sợ mua sai kích cỡ, cứ chiếu theo kích thước lần trước mua rộng ra một chút, vừa vặn để hai người mặc bây giờ. Màu đỏ thẫm không hợp để mặc đi làm, cho nên ta mua màu hoa hồng, có thể mặc hàng ngày.”

Hai tỷ muội Đào Tử ôm xiêm y của mình như bảo bối, trên mặt đẫm lệ nhưng lại nở nụ cười.

“Cảm ơn sư phụ!”

Chỉ cần là sư phụ mua, kể cả là một tấm vải rách, hai nàng cũng thích!

“Được rồi, nhanh dọn dẹp mà ngủ đi, trời cũng không còn sớm.”

Lê Tường nhớ sổ sách của mình còn chưa làm xong, nàng không ở đây thêm nữa. Sau khi Lê Tường an ủi hai tỷ muội Đào Tử vài câu, đã trở về phòng rồi.

Nàng vừa viết được mấy hàng chữ, đột nhiên dừng bút đi vào kho hàng.

“A Nhược……”

“Ai! Tới!” A Nhược đang chuẩn bị thay quần áo đi ngủ, lại nghe Lê Tường gọi nàng ấy ở bên ngoài, A Nhược lập tức chạy ra.

“A Tường cô nương, có gì phân phó?”

“Ngươi có biết chữ không?”

A Nhược do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật: “Ta biết……”

“Có biết viết không?”

“Cũng…… biết.”

Lê Tường rất hài lòng với sự thành thật của nàng ấy, nàng trực tiếp kéo nàng ấy vào phòng của mình.

“Qua xem sổ sách này đi, ngươi có hiểu nội dung trên đó không?”

Nàng đưa cuốn sổ ghi chép của lão kế toán trong phòng thu chi giao cho A Nhược.

Xem như đây là một lần khảo nghiệm nho nhỏ đi, nếu nàng ấy có thể đọc hiểu, lại biết viết chữ, chẳng phải nàng đã có một kế toán phòng thu chi dự bị bổ sung rồi sao? Thật là tiện lợi mà!
 
Chương 574


Chỉ cần dạy A Nhược cách làm từ bây giờ, đến khi lão kế toán kia ra đi, nàng sẽ không sợ luống cuống tay chân nữa.

Lê Tường cố ý nhìn ánh mắt A Nhược, lại phát hiện khi nàng ấy nhìn thấy cuốn thẻ tre, hai mắt nàng ấy đã sáng hơn không ít.

A Nhược tinh thần sáng sủa như bây giờ khác hẳn A Nhược ngốc nghếch ngồi nhóm lửa hồi sáng.

“A Tường cô nương, ta có thể xem hiểu!”

So với sổ ghi chép lúc trước của nhà nàng ấy, chút sổ sách nho nhỏ này không đáng kể chút nào.

Lúc nhỏ, nàng ấy đã nghe quen tai, nhìn quen mắt loại công việc này rồi, cũng tiếp xúc với sổ sách từ rất sớm, có thể nói đây là thứ nàng ấy quen thuộc nhất.

Nhưng nghĩ đến đây, nàng ấy cũng nhớ tới người trong nhà mình, cảm xúc lập tức đi xuống không ít, chẳng qua Lê Tường lại không chú ý tới.

Nàng chỉ nghe được tiểu nha đầu này nói nàng ấy hiểu mà thôi.

“Tới tới tới, hiểu được là tốt rồi.”

Lê Tường kéo nàng ấy ngồi xuống trước bàn, đưa cuốn sổ ghi chép nàng sao lại từ hôm qua cho nàng ấy xem.

Kỳ thật, sự khác biệt lớn nhất trong cuốn sổ của nàng và của lão kế toán là nàng phân loại từng mục rất rõ ràng, chứ không phải gộp chung tất cả các khoản vào cùng một chỗ.

Nàng sẽ tách giữa những thứ cần mua cho phòng bếp và doanh thu hàng ngày của tửu lầu. Sau đó nàng lại tách nhỏ mục cần mua ra, rau xanh, thịt và thủy hải sản đều tách ra, cộng thêm những thứ cần dùng khác cho phòng bếp, như củi lửa gia vị vân vân…

Tóm lại, sổ ghi chép của phòng thu chi hiện tại là một mớ bòng bong, còn nàng là người đi gỡ từng sợi chỉ trong cái mớ bòng bong đó ra. Và hiển nhiên công việc sửa sang lại luôn vô cùng phiền toái.

A Nhược xem rất là nghiêm túc, còn cẩn thận đối chiếu giữa hai cuốn sổ ghi chép, rất nhanh sau đó, nàng ấy đã phát hiện sự tiện lợi trong cách tách riêng từng mục ra.

Nhưng xem đến đây, nàng ấy lại cảm thấy nghi hoặc.

“A Tường cô nương, ngươi cho ta xem thứ này để làm gì?”

“Cho ngươi xem, tự nhiên là có tác dụng.”

Lê Tường đặt cuốn sổ ghi chép đã được nàng phân loại rõ ràng qua một bên, rồi nói một lần cho A Nhược nghe về cách thức ghi chép, quy cách ngày tháng, thấy bộ dáng nàng ấy cái hiểu cái không, nàng lại dứt khoát ngồi làm cho nàng ấy ngồi một bên quan sát.

Kỳ thật phương thức ghi sổ của nàng cũng không phức tạp, chỉ là lão kế toán áp dụng phương pháp cũ đã vài chục năm rồi, bây giờ nói sửa lại từ đầu, lão không làm nổi nữa.

A Nhược là một cô nương thông minh, lại rất mẫn cảm với các con số, Lê Tường ngẫu nhiên có chỗ chép nhầm, nàng ấy còn có thể liếc mắt một cái đã chỉ ra được.

Bên cạnh nàng có sẵn một hạt mầm tiểu kế toán tốt như vậy, không dùng tới thật quá đáng tiếc.

“Về sau lúc đóng cửa cơm nước xong cứ đến phòng của ta, học ghi sổ đi.”

“A??”

A Nhược được sủng ái mà kinh sợ, nàng ấy căn bản không nghĩ tới hôm nay qua đây còn được giao cho một công việc khác.

“Cứ học trước đi, chờ tới khi ngươi có thể chân chính hoàn thành công việc này một mình, lão kế toán cũng lui lại, ta sẽ cho ngươi chuyển qua làm chính thức ở phòng thu chi, mỗi tháng sẽ có tiền công.”

Lê Tường giải thích một phen, để nàng ấy ngồi xem nàng chép xong sổ sách rồi mới cho nàng ấy trở về.

Trong tay Lê Tường có khế ước bán thân của A Nhược, cho nàng ấy làm phòng thu chi không có vấn đề gì.

Có điều tuổi tác của nàng ấy quá nhỏ, nàng ấy lại là một tiểu cô nương, chắc nàng quyết định như vậy sẽ bị mấy người đại ca kín đáo phê bình.

Nàng có cảm giác, ở thời đại này, kể cả người bên ngoài hay là người trong nhà mình đều không coi trọng cô nương.

Phụ mẫu và đại ca đều đứng ở góc độ người nhà mới ủng hộ công việc nàng làm, nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn dùng quan niệm như những người bình thường khác để đối đãi với người ngoài.
 
Chương 575


Trong thâm tâm bọn họ luôn cho rằng một cô nương, tốt nhất là nên ở sau trạch giúp trượng phu nuôi dạy hài tử là tốt rồi, phấn đấu vì lí tưởng sự nghiệp gì đó thì quên đi.

“Haizz…”

Lê Tường thở dài, nàng dọn dẹp đồ vật trên bàn rồi chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Nàng tới đây một mình, không thể thay đổi quá nhiều thứ ở thời đại này, chỉ có thể cố gắng hết sức thay đổi người bên cạnh mình, để những vị cô nương ấy được làm những điều bọn họ yêu thích.

Chuyện nàng hướng cho A Nhược làm ở phòng thu chi tạm thời sẽ không nói cho bất kỳ ai hết.

Suy cho cùng, nàng ấy vừa mới tới đây, nếu nàng lập tức nói muốn cho A Nhược vào làm phòng thu chi, hai nha đầu Đào Tử kia lại muốn nói nàng bất công.

Chỉ chớp mắt đã qua hai tháng.

Rốt cuộc khế ước giữa lão kế toán và tửu lâu cũng tới kỳ hạn.

Lê Tường phát cho lão hai tháng tiền công, rồi khéo léo tiễn người ra ngoài. Làm xong xuôi chuyện ấy, nàng mới quay đầu lại nói cho người của tửu lầu, cho A Nhược đảm nhiệm phòng thu chi.

Phu thê Lê Giang đã sớm biết chuyện này, bọn họ cũng từng tận mắt chứng kiến năng lực tính sổ của A Nhược, nên đều tán thành quyết định ấy.

Mấy người Đào Tử cũng không ý kiến, phòng thu chi và phòng bếp chẳng có xung đột gì hết, các nàng ấy có ý kiến làm gì?

Nếu nói người nào không vui vẻ, chắc chỉ có một mình Tiểu Hoa thôi.

Rõ ràng là hai người cùng được mua tới đây, vậy mà nàng ấy phải mỗi ngày mặt xám mày tro nhóm lửa, A Nhược đã lắc mình chuyển tới phòng thu chi, mỗi tháng còn được lấy không ít tiền công.

Hiện giờ đã là tháng tám, thời tiết khô nóng khó chịu, ngồi trước bếp càng thêm oi bức khó chịu. Tiểu Hoa làm việc hàng ngày đều là một thân mồ hôi chật vật không chịu nổi, trong khi A Nhược lại có thể thoải mái dễ chịu ngồi ở tửu lầu, chỉ cần động tay viết mấy chữ. Sự khác biệt này quá lớn, nàng ấy không cách nào dễ chịu nổi.

Cũng vì không chịu nổi, cho nên đêm đó Tiểu Hoa lập tức muốn xả giận. Nàng ấy cũng không làm gì khác, chỉ giả vờ nằm mơ đá người mà thôi, sau đó cả đêm nàng ấy đạp A Nhược rất nhiều lần.

A Nhược biết trong lòng nàng ấy không thoải mái, nhưng bản thân A Nhược cũng không phải một người biết nhẫn nhục chịu đựng. Buổi tối bị xả giận, qua ngày thứ hai, A Nhược lập tức đi ‘tố cáo’.

Tuy hiện giờ A Nhược thường xuyên làm việc chân tay cho nên thô ráp hơn không ít, nhưng thân thể vẫn còn nhỏ nhắn, yếu ớt như những năm trước còn là tiểu thư, bởi vậy A Nhược bị Tiểu Hoa đá cho mấy cái, trên chân tay đã hiện rõ những vết bầm xanh.

Sáng hôm sau, nàng ấy vừa kéo tay áo lên, Lê Tường đã chú ý tới dấu vết này rồi.

“Sao lại thế này? Sao tự nhiên tay lại bầm xanh vậy? Lúc làm việc bị đụng vào đâu ư?”

A Nhược lắc đầu, sau đó chu chu môi, khẽ đưa ánh mắt nhìn về phía kho hàng. Lê Tường lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Hoá ra Tiểu Hoa không hài lòng vì nàng cho A Nhược lên làm phòng thu chi, cho nên cố ý làm khó dễ nàng ấy.

Hai người này không thể ở cùng một chỗ nữa, ngày sau khẳng định còn xảy ra thêm một đống mâu thuẫn khác.

Tiểu Hoa này lòng dạ chẳng ra gì, nhưng làm việc rất cần mẫn.

Trong hai tháng này, nàng đã quan sát, Tiểu Hoa đúng là một người có thể chịu khổ. Nể tình nàng ấy làm việc chăm chỉ, Lê Tường cũng không nhận xét về nàng ấy quá xấu.

Nàng chỉ tính toán cho A Nhược dọn ra ngoài trước, đỡ va chạm thôi.

“Cứ tạm thời chuyển qua ở với ta trước đi.”

Biểu tỷ sắp gả đi rồi, đến lúc đó lại cho A Nhược dọn qua phòng biểu tỷ.

“Biểu muội, ngươi lại đây một chút.”

Vừa nghĩ đến biểu tỷ, Lê Tường đã nghe thấy tiếng biểu tỷ gọi nàng ở trong phòng, nàng lập tức lên tiếng chuẩn bị qua đó.

Lúc xoay người, nàng lại nghĩ tới cái gì nên dặn dò A Nhược hai câu.
 
Chương 576


“Đi thu dọn xiêm y đặt vào phòng của ta, sau đó đi tìm chưởng quầy Miêu lấy thẻ tre, ta đã nói với hắn rồi, từ hôm nay để ngươi tới ghi sổ.”

A Nhược gật gật đầu, ngoan ngoãn đi làm theo lời nàng dặn dò.

Tiểu kế toán của phòng thu chi chính thức làm việc ngày đầu tiên!

Ông bạn già của chưởng quầy Miêu đi rồi nên tâm tình hắn không quá tốt, thế nhưng A Nhược được chủ nhân tự mình chọn lựa, muốn nói gì cứ phải nhìn năng lực của nàng ấy đã rồi tính.

Bởi vậy, sau khi hắn sắp xếp cho A Nhược ngồi ở sau quầy, lại chỉ cho nàng ấy vị trí của bút mực, rồi chính thức giao quầy cho A Nhược xử lý.

Làm phòng thu chi cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, cần phải thuần thục ghi nhớ giá cả những món ăn của tửu lầu, cả các loại tiêu dùng trong phòng bếp nữa, chưa hết còn phải tính sổ lấy tiền, qua loa một chút cũng không được.

Trong lòng A Nhược hiểu thật rõ ràng tính chất của công việc này, chỉ cần nàng ấy thuận thuận lợi lợi gánh vác được trọng trách của ngày hôm nay, những ngày tiếp sau, nàng ấy sẽ đường đường chính chính trở thành kế toán phòng thu chi, không bao giờ phải lo lắng sẽ quay lại phòng bếp nhóm lửa nữa.

Bởi vậy, dù mệt mỏi hay phải suy nghĩ vất vả chừng nào, nàng ấy cũng quyết tâm liều mạng làm tốt chuyện của phòng thu chi này.

Lê Tường bận việc ở phòng bếp chừng nửa canh giờ, lúc ấy mới lặng lẽ đưa mắt nhìn sang, lại phát hiện A Nhược ngồi sau quầy không hoảng loạn chút nào, chưởng quầy Miêu cũng liên tục khen ngợi nàng ấy.

Tới bây giờ, nàng mới cảm thấy yên tâm hơn. Lúc trước nàng vẫn còn lo lắng A Nhược chưa có kinh nghiệm sẽ ứng phó không xuể, suy cho cùng, chính thức làm phòng thu chi cũng không đơn giản như sao chép các khoản mục.

Nhưng giờ thì tốt rồi, tiểu nha đầu không hề luống cuống, quả thật rất không tồi.

Khi trở lại phòng bếp, trên mặt Lê Tường vẫn còn nguyên nụ cười, lúc nàng đang chuẩn bị xào món rau tiếp theo, lại nhìn thấy nương và tẩu tẩu trở lại.

Chỉ còn chừng nửa tháng nữa là tẩu tẩu nhà nàng lâm bồn, hiện giờ bụng nàng ấy to tới mức Lê Tường cũng không dám nhìn.

Rõ ràng một người nhỏ xinh như vậy, mà cái bụng lại gồ lên chẳng khác gì quả bóng. Có thể nói, tình trạng của tẩu tẩu lúc này là cúi đầu cũng không cách nào nhìn thấy chân của mình nữa, nếu không có ai dìu, chắc chắn không đi lại nổi.

“Nương, không phải nói tẩu tẩu gần lâm bồn rồi à? Tại sao nàng còn đến tửu lầu?”

Lê Tường không quá tán thành chuyện tẩu tẩu đến tửu lầu vào lúc này. Chủ yếu là tiểu nhị đưa đồ ăn tới tới lui lui, còn thêm nhiều người đi lại, đã vậy trong sân sẽ thường xuyên rửa rau, thịt cá thịt gà, trên mặt đất luôn có nước, thật sự không thích hợp cho một thai phụ gần tới ngày sinh lui tới.

Quan thị cũng hiểu chuyện này, thế nhưng nhi tức của bà ở trong nhà một mình buồn ghê gớm, hai ngày nay nàng ấy còn chẳng thiết ăn uống, khẩu phần ít đi rất nhiều. Cực chẳng đã, bà mới quyết định đưa nàng ấy tới đây một chút.

Kim Vân Châu tiến lên kéo tay Lê Tường, hơi có chút vô lại nói: “Tiểu muội, tại ngươi không chịu tới tòa nhà thăm ta, ta đành phải qua thăm ngươi, vậy cũng không được ư? Mỗi ngày ta chỉ có thể đi lang thang trong vườn, còn đếm rành mạch mỗi một bông hoa ở đó rồi, thật sự là không thú vị chút nào. Với lại, chỉ còn nửa tháng nữa thôi, cho nên hôm nay ta ra ngoài đi dạo.”

“Được được được, ngươi là lão đại nhà ta, do ngươi định đoạt hết. Đã qua tới đây rồi, ngươi có muốn ăn món gì không? Thích ta làm đồ ăn ngon cho ngươi không?”

“Không cần không cần, một canh giờ trước ta vừa ăn một chén bánh ngọt, chưa đói đâu.”

Kim Vân Châu kéo Lê Tường đi xem những thứ hôm nay nàng ấy vừa chọn mua được, có vải dệt có những món đồ chơi nhỏ, chất thành một đống to trên bàn, đều là những món đồ chuẩn bị cho tiểu oa nhi.
 
Chương 577


Lê Tường cũng chịu phục rồi, đôi mẹ chồng nàng dâu này mỗi lần đi dạo phố đều phải mua mua mua, rõ ràng những món đồ chuẩn bị cho tiểu oa nhi đã chất đầy nửa gian phòng, nhưng dục vọng mua sắm của bọn họ vẫn mạnh mẽ như vậy?

“Tiểu muội, ta đã chuẩn bị gần đủ những món đồ trong phòng rồi, chỉ thiếu một cái giường nhỏ thôi. Ngươi nói ngươi đã có chuẩn bị rồi cho nên chúng ta không đi đặt nữa, ngươi nhanh nói xem ngươi đã chuẩn bị loại giường gì vậy?”

Kim Vân Châu đã tò mò muốn chết. Từ trước tới giờ tiểu muội luôn cho ra những thứ kỳ kỳ quái quái nhưng lại vô cùng mới mẻ độc đáo, bất cứ thứ gì nàng lấy ra đều khiến hai mắt người ta toả sáng.

Như là tủ quần áo trong nhà, bàn trang điểm vân vân, gia cụ rất thực dụng còn mang nhiều tiện ích khác nữa, quả thực rất không tồi.

Bởi vậy, lúc trước nghe tiểu muội nói để nàng chuẩn bị giường nhỏ cho tiểu oa nhi, cả nhà không hề nghĩ ngợi gì đã lập tức đồng ý, kết quả hơn nửa tháng rồi, vẫn không thấy bóng dáng chiếc giường nhỏ đó đâu.

“Giường nhỏ……”

Dạo gần đây, Lê Tường bận rộn tới mức thiếu chút nữa đã quên việc này rồi. Lúc trước nàng đã nói mình chuẩn bị, cho nên trực tiếp vẽ sơ đồ phác thảo, trao đổi với sư phụ Chu rồi trực tiếp giao cho hắn làm.

Nói thì có chút phức tạp, nhưng tiểu nãi oa thân mềm thịt quý, kiểu gì chiếc giường nhỏ của nó cũng phải mài giũa thật cẩn thận, không được có một chút dằm gỗ nào, cho nên quá trình chế tạo sẽ lâu hơn bình thường một chút.

Nàng còn nhớ, dường như sư phụ Chu nói cần nửa tháng là làm xong rồi?

“Sư phụ! Sư phụ Chu đã đưa giường nhỏ tới rồi!”

Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lê Tường chạy nhanh ra ngoài nhìn.

Lúc này sư phụ Chu đã khiêng giường nhỏ vào sân.

“A Tường cô nương, chiếc giường ngươi đặt đã làm xong rồi. Ngươi muốn để chỗ nào?”

“Đặt vào phòng kia đi.”

Lê Tường chỉ căn phòng của đại ca đại tẩu nhà mình, cho hắn dọn chiếc gường nhỏ vào đấy.

Kim Vân Châu tò mò đi quanh chiếc giường nhỏ này, nàng ấy đưa tay lên sờ một cái, lập tức có chút mừng rỡ.

Cảm giác mượt mà vô cùng, không vướng tay chút nào, có thể thấy sư phụ Chu làm rất tỉ mỉ.

“Di, tại sao cái giường này lại đung đưa?”

Đẩy một cái, nó sẽ lay động.

Lê Tường đưa tay đẩy đẩy, nàng cảm thấy rất vừa lòng. Lúc vẽ nàng đã nói rõ ràng rồi, không cần làm chiếc giường nhỏ cố định vững chắc, cứ làm phần chân giường hơi cong cong một chút, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, chiếc giường sẽ hơi lắc lư.

Bởi vì độ cong không lớn, biên độ lắc lư sẽ không quá mạnh. Nếu muốn giường đứng vững lại cũng đơn giản, sư phụ Chu đã thiết kế thêm một phần lẫy ở chân giường, buông cái lẫy đó xuống là chiếc giường nhỏ sẽ cố định lại.

Sư phụ Chu giải thích một hồi, lại tự mình làm mẫu một chút, Kim Vân Châu nhìn thấy một màn này, hai mắt đều sáng lên.

Trước kia nàng ấy chỉ nhìn thấy nhũ mẫu ôm tiểu nãi oa đung đưa qua lại, không nghĩ tới đặt trên giường cũng có thể làm như vậy.

“Đây là cái gì?” Nàng ấy chỉ vào một đoạn tre vươn ra khỏi chiếc giường.

“Đây là chỗ để treo những món đồ chơi nhỏ, tiểu oa nhi thích những thứ có màu sắc tươi sáng, đến lúc đó treo vài món đồ sặc sỡ lên sẽ rất dễ dỗ dành hài tử, còn nữa, thứ này cũng có tác dụng treo mùng.”

Với loại thời tiết nóng ẩm này, có rất nhiều muỗi, mùng là một thứ cực kỳ cần thiết.

Sư phụ Chu làm chiếc giường nhỏ này dựa theo ý tưởng lúc trước Lê Tường đã trao đổi với hắn, Kim Vân Châu càng nghe càng vừa lòng.

Đến lúc tính tiền, ngoại trừ khoản tiền Lê Tường đưa, nàng ấy còn tự mình cho sư phụ Chu một khoản tiền công khác nữa.

Nàng ấy cũng là người có kiến thức rộng rãi, từng nhìn rất nhiều thứ tiện ích, chiếc giường nhỏ này tốt tới mức nào, nàng ấy xem qua là hiểu ngay.
 
Chương 578


Dù nguyên vật liệu không quý, nhưng phần thủ công tỉ mỉ này, phần chú ý cần thận này, đều đáng giá để thêm tiền.

“Tẩu tẩu thích không?”

“Đương nhiên là thích!”

Kim Vân Châu lại sờ sờ chiếc giường thêm một hồi, sau đó đưa tay sờ sờ bụng mình cười nói: “Tiểu Phúc Bao, cô cô ngươi đã chuẩn bị chiếc giường nhỏ cho ngươi rồi, qua thêm nửa tháng nữa, ngươi đã có thể nằm ngủ trên giường của mình rồi.”

Vừa dứt lời nàng ấy có cảm giác bụng mình hơi hơi tưng tức nhưng lại không để ở trong lòng. Bởi gần ngày lâm bồn, ngẫu nhiên bụng nàng ấy sẽ trở nên như vậy, căng chặt một lát sẽ thả lỏng. Bà đỡ và lang trung đều nói đây là tình huống bình thường.

Kim Vân Châu kéo bà bà đi lấy đệm giường nhỏ và khăn trải giường nhỏ đã chuẩn bị từ trước mang qua bên này.

Hai người hứng thú bừng bừng bắt đầu trang trí chiếc giường nhỏ. Kể cả mùng cũng dùng vải dệt làm một bộ mới tinh.

Lê Tường ngây người một lát rồi lại vào phòng bếp tiếp tục bận việc, bên cạnh tẩu tẩu có nương là đủ rồi.

Kết quả vừa qua không được một canh giờ, nàng đã nhìn thấy nương hoang mang rối loạn chạy vào trong phòng bếp.

“Tương Nhi! Dường như Vân Châu muốn sinh! Ngươi qua bên đó với nàng, ta đi mời lang trung và bà đỡ!”

Quan thị cũng chỉ kịp tới dặn dò nàng một câu, đã vội vàng chạy ra ngoài rồi.

Đầu Lê Tường phát ngốc, nàng trực tiếp giao việc trong tay cho mấy người Đào Tử rồi chạy vào trong phòng đại ca.

Kết quả ……

Hồi nãy, thấy bộ dạng nương hoảng hốt như vậy, nàng còn tưởng tẩu tẩu đã xảy ra chuyện nên ba chân bốn cẳng chạy vào, kết quả trong phòng một mảnh bình thường, tẩu tẩu còn đang đọc sách, thảnh thơi vô cùng.

“Tiểu muội…… Có phải bị dọa rồi hay không?”

Kim Vân Châu nửa dựa vào trên giường, rất bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi ta có ra chút m.á.u hồng làm nương sợ tới mức hoảng hốt lên, không đợi ta kịp nói gì, nương đã chạy mất rồi. Kỳ thật bụng ta không đau chút nào.”

“Thật sự không đau?”

Hồi trước, bên người Lê Tường có rất ít thai phụ, bản thân nàng cũng chưa từng thấy qua cảnh sinh nở, chỉ loáng thoáng nhìn vài lần trên TV thôi.

Nhưng nàng cũng biết, khi sinh nở, thai phụ sẽ đau dữ lắm, bởi vì một đám người trên tivi ai nấy đều cắn chặt răng, mồ hôi tuôn như mưa mà. Thế nhưng tẩu tẩu chẳng có biểu hiện gì khác lạ, trên mặt nàng ấy vẫn thảnh thơi nhẹ nhàng.

“Thật sự không đau, chỉ là trong bụng từng cơn từng cơn căng cứng. Trước kia thi thoảng cũng sẽ bị như vậy, nhưng lần này hơi khác, sẽ thường xuyên co như vậy. Tiểu Phúc Bao cũng đá ta vài cước, có lẽ là hắn muốn đi ra xem chiếc giường mới của mình rồi.”

Thấy nàng ấy vẫn còn tâm tình nói giỡn, trong lòng Lê Tường cũng thả lỏng hơn một chút.

“Không đau là tốt rồi, nghe nói sinh hài tử rất tốn sức, ta đi kêu Đào Tử nấu món gì đó cho ngươi.”

Lê Tường không dám rời đi quá lâu, nàng cứ phải đứng trong phòng mới cảm thấy yên tâm một chút. Cho nên sau khi nàng gọi Đào Tử lại phân phó vài câu là ngay lập tức trở về phòng.

Lúc này Kim Thư bị sai ra ngoài mua thứ gì đó đã trở lại. Nàng ấy vừa nghe chủ tử nhà mình sắp sinh đã sợ tới mức khẩn trương hơn Lê Tường nhiều lắm.

Nàng ấy không chỉ dọn dẹp sạch sẽ trong phòng, còn lấy ra túi đồ dùng cho sinh sản đã chuẩn bị từ sớm.

Trong đó có một hộp nhân sâm thái lát tỏ ra cực kỳ bắt mắt.

Kim Vân Châu: “……”

“Ngươi quá khoa trương rồi, đặt nhiều thứ ra vậy làm gì? Ta đã chứng kiến lúc trước Trương di nương sinh Thất muội muội rồi, nàng có cần dùng cái gì đâu, vậy mà chỉ trong hai canh giờ đã sinh xong rồi.”

“Tiểu thư, lo trước khỏi hoạ.” Kim Thư có một câu không dám nói.

Trương di nương sinh dễ dàng như vậy là vì bà sinh thai thứ hai, quá trình sinh thai đầu mất tới một ngày một đêm, chỉ là khi đó tiểu thư còn rất nhỏ, nàng ấy không rõ mà thôi.
 
Chương 579


Mọi người đều nói sinh thai thứ hai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nàng ấy cũng hỏi lang trung rồi, sinh thai đầu bao giờ cũng khó khăn hơn một chút. Cho nên nàng ấy mới khẩn trương như vậy.

“Đúng rồi, Kim Thư ngươi trở về rất đúng lúc. Nơi này có tiểu muội ở cạnh ta rồi, ngươi đi ra ngoài gọi cô gia về đây. Cô gia còn chưa biết tin Tiểu Phúc Bao sắp sinh ra đâu.”

Bụng Kim Vân Châu không đau chút nào, nàng ấy cũng không lo lắng chuyện gì, chỉ muốn trượng phu nhà mình nhanh trở về một chút, sớm nhìn thấy hài tử.

“Tiểu thư…… Ngươi sắp sinh rồi……”

Kim Thư muốn ở lại bên cạnh chủ tử nhà mình, không chịu đi. Nhưng Kim Vân Châu kiên trì nhất quyết muốn nàng ấy đi, cuối cùng Kim Thử chỉ có thể nghe lời chạy ra ngoài.

Gần đây cô gia đều ở trong cửa hàng, nếu nàng ấy đi nhanh một chút, chỉ mất ba mươi phút là có thể trở lại rồi.

Tiểu thư sinh thai đầu chắc chắn không sinh nhanh như vậy, nàng ấy sẽ trở về kịp để ở bên cạnh chăm sóc tiểu thư.

Kim Thư chạy đi rồi, trong phòng chỉ còn lại đôi chị dâu em chồng nọ.

Mới đầu Kim Vân Châu còn có thể vừa nói vừa cười với Lê Tường, kết quả càng nói, sắc mặt nàng ấy càng kém, mới trôi qua khoảng thời gian một chén trà nhỏ, sắc mặt nàng ấy đã trở nên trắng bệch, cứ hai tay ôm bụng một câu cũng không nói nên lời.

“Tiểu muội! Ta… ta… ta… ta muốn chết!”

Kim Vân Châu từ nhỏ như châu như ngọc lớn lên, đã từng chịu đau đớn bao giờ?

Nàng ấy lớn tới chừng này, đau nhất chỉ tới trình độ ngón tay bị d.a.o cắt một chút thôi.

Nàng ấy cũng nghe nói sinh hài tử sẽ đau, cũng chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng chân chính cảm nhận được cơn đau này, lại thấy cả người mình mềm nhũn, đau đến mức nàng ấy chỉ muốn ngất đi.

Lê Tường cũng chưa từng gặp qua trường hợp này, trong lòng vô cùng kinh hoảng, nàng chỉ có thể nắm lấy tay tẩu tẩu rồi gọi mấy người Đào Tử để bọn họ ra ngoài thúc giục bà đỡ và lang trung.

“Tiểu muội! Ta… ta… ta… Dường như sắp sinh rồi!”

Kim Vân Châu chỉ cảm thấy một trận đau nhức ở thân dưới, tiếp theo đó là một cảm giác vô cùng sảng khoái.

Lê Tường đã sợ ngây người, nàng chỉ biết trơ mắt nhìn bụng tẩu tẩu nháy mắt đã xẹp xuống!

!!!!

Trường hợp này rất là hỗn loạn, Lê Tường và Kim Vân Châu đều không có chút kinh nghiệm nào, may mắn Quan thị trở về kịp thời, còn mang theo bà đỡ trở lại.

Lê Tường trực tiếp bị đuổi ra khỏi phòng, nàng chỉ có thể nghe thấy trong phòng truyền ra vài tiếng tiểu nãi oa khóc nỉ non.

“Sư phụ?”

“Sư phụ? Vân Châu tỷ thế nào rồi? Nàng sinh ra nam hài nhi hay là nữ hài nhi?”

“Sư phụ?!”

Mấy người vây quanh Lê Tường ríu rít hỏi, nhưng sau một lúc lâu mới thấy nàng phục hồi lại tinh thần.

“Ta cũng không biết……”

Cả người Lê Tường đều rơi vào trạng thái ngốc ngốc, lúc ấy nàng còn không dám vén làn váy lên, làm sao biết tiểu nãi oa là nam hay nữ?

Thế nhưng… hình như tẩu tẩu sinh rất nhẹ nhàng?

“Cứ vào phòng bếp làm việc đi, một lát nữa sẽ biết.” Lê Tường lau mồ hôi lạnh trên mặt rồi nói với Yến Túc: “A Túc, vào kho hàng mang trứng gà ra đây, ta muốn làm món trứng gà nhuộm đỏ.”

“Được!” Yến Túc lập tức vui vẻ rời đi.

Tẩu tẩu trong nhà sinh hài tử là một chuyện cực kỳ vui mừng, tửu lầu nên công bố chuyện này ra, cũng có thể thu được lời chúc phúc của mọi người.

Làm trứng gà nhuộm đỏ là truyền thống, nàng cũng lên thông báo cho chưởng quầy Miêu trước, trong hai ngày này, rượu và thức ăn sẽ trực tiếp giảm nửa giá. Xem như mời khách nhân chung vui cùng gia đình nàng.

Nàng chỉ thông báo xong lập tức đi vào ngày, không biết đằng trước đã vui mừng tới mức nào, nàng chỉ biết nương vẫn tiếp tục không ra, nàng đã nôn nóng muốn c.h.ế.t rồi.

“Tiểu muội!”

Lê Trạch nhận được tin tức vội vàng chạy như điên trở về, chạy tới mức búi tóc trên đầu hắn cũng xoã tung ra, quần áo càng rối bù hỗn loạn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top