Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Của Anh Trai

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Của Anh Trai
Chương 60: Ngàn dặm theo đuổi.


“Như vậy cũng được, chờ tiếp tân liên hệ giám đốc giải quyết giúp cậu, cậu có thể trước tiên đi đến buổi tụ họp với tôi”.

Đô Tuần gật gật đầu, dẫn Bạch Vi đi ra thang máy, giúp cô làm đơn trước quầy lễ tân, họ nói sẽ báo cáo với giám đốc nhanh nhất có thể, nhờ giám đốc đến đây giải quyết việc mở cửa phòng.

Trong thời gian chờ không biết làm gì, Bạch Vi cũng không nên quật cường ném mặt mũi của Đô Tuần đi, chỉ có thế theo hắn tiến đến địa điểm diễn ra cuộc họp mặt.

Cũng may sự kiện này cũng là bên trong khách sạn, cô chỉ cần chờ giám đốc khách sạn tới tìm mình là đi được rồi.

“Kỳ thật tôi có đôi khi cảm thấy thật lạ, sao cậu lại nghe lời anh trai dến vậy?”

Bước vào hội trường, Đô Tuần dẫn theo Bạch Vi, một bên chào đồng nghiệp, một bên quay đầu lại nói chuyện phiếm cùng cô, lớn tiếng hỏi:

“Cậu trong đời thực, không có bạn bè gì hả?”

Bữa tiệc cuối cùng của buổi họp mặt, có người mở nhạc đến âm lượng cao nhất, xung quanh bố trí thật giống mấy quán bar, phía trước còn có sàn nhảy hình chữ T.

Vài thành viên nữ trong bang hội mặc trang phục cosplay, khiêu vũ trên đó.

Bạch Vi vào hội trường liền hối hận không thôi, chỗ này kiểu nào giống một buổi họp mặt thân thiết bình thường, là một quán bar vũ trường lớn thì đúng hơn.

Cô lắc đầu, không biết nên giải thích cho Đô Tuần như thế nào, cô có bạn bè ngoài đời, nhưng hiện tại cũng không thể liên hệ với ai, bởi vì đối với bạn bè của cô mà nói, “Bạch Vi” đã chết.

Đô Tuần liền tự cho rằng là do anh trai của Bạch Vi quản thực nghiêm, một người bạn ngoài đời thực cũng không có, tặc lưỡi mà nói:

“Cậu thật đúng là, tôi nói này, nếu là tôi, tôi đã sớm chống lại anh của cậu rồi, anh ta quản cậu quá nghiêm khắc”.

“Quản nghiêm một chút thì không tốt sao?”

Bạch Vi bị Đô Tuần đưa tới một góc không quá ồn ào trong hội trường, hai người ngồi xuống một chiếc ghế gỗ thô rộng lớn bên cạnh bàn, cô không cảm thấy mình bị quản nghiêm thì có gì xấu.

Lúc này, mấy em gái mặc trên người trang phục cosplay của trò chơi đi tới, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Đô Tuần, nũng nịu nói:

“Bang chủ, anh hiện tại chỉ nói chuyện với mới Thức Vi, không cùng bọn em chơi nữa”.

Trong đó có một cô diện mạo còn tính không tệ, trang điểm diễm lệ, mặc một chiếc yếm màu sắc rực rỡ của nhân vật trong game, dựa vào cánh tay của Đô Tuần, cười nói với Bạch Vi:

“Thức Vi a, bọn tôi phía trước cũng không biết cô là nữ đâu, sao hôm nay không cosplay một chút đi? Chỗ này của bọn tôi còn mấy bộ, có muốn đi mặc thử hay không?”


“Không cần đâu”.

Bạch Vi xua tay, cô không quá thích nhân vật nữ trong trò chơi này, mỗi một nhân vật đều là phanh ngực lộ vú, còn lộ ra đùi trắng bóng, thế nên lúc trước mới chọn nhân vật nam.

“Sao lại không cần chứ?”

Liễu Như Yên xoay người lại, lộ ra một rãnh nhũ mương thật sâu, nhìn Bạch Vi cười nhạo mà nói:

“Không có hứng chơi hả? Không có hứng thì ngàn dặm theo đuổi đến đây làm gì?”

“Tôi không có lội ngàn dặm theo đuổi ai hết”.

Bạch Vi ngồi ở ghế dựa, trong ánh sáng mỏng manh, thực nghiêm túc mà nhìn Liễu Như Yên, cô nghĩ ít nhất cũng phải làm rõ được điểm này.

Bởi vì hầu hết mọi người không hiểu sự tình ở đây, đại khái đều cho rằng cô cùng Đô Tuần là một đôi, cho nên lần này cũng là ngàn dặm đến vì Đô Tuần?

Không, một cô gái đàng hoàng như cô, vì cái gì phải làm thế để gặp bằng được Đô Tuần? Cô lại không phải là cầu xin Đô Tuần chuyện gì.

Nhưng thực hiển nhiên, mấy người phụ nữ xung quanh trong lòng đang nóng như lửa bỏng, căn bản liền chẳng muốn nghe Bạch Vi giải thích.

Ở trên mạng, Đô Tuần thuộc về loại người chơi tiền bạc rủng rỉnh, hơn nữa trong hiện thực, nhìn cách hắn ăn mặc, tất cả đều là hàng hiệu xa xỉ, hoàn cảnh gia đình nhất định không kém tí nào.

Có thể nói thẳng ra là, mấy cô nàng diện mạo không tệ đang ngồi ở đây, cơ hồ đều có ý tưởng muốn ngàn dặm theo đuổi Đô Tuần.
 
Chương 61: Tôn trọng là tôn trọng lẫn nhau.


Mọi người lại xem Bạch Vi cả người ăn mặc mộc mạc, thoạt nhìn giống như là sinh viên nghèo, còn không phải là tới theo đuổi mong được trèo cao còn gì nữa?

Đặc biệt là Đô Tuần, bị mấy người phụ nữ vây quanh cùng một lúc, vẻ mặt tràn ngập ý cười mà nhìn Bạch Vi, cũng không giải thích giúp cô, tùy ý để mấy ả mặc trang phục cosplay kia tiếp tục hiểu lầm.

Hắn dường như muốn nhìn một chút Bạch Vi sẽ giải quyết chuyện phiền toái hiện tại như thế nào.

Bạch Vi nhíu mi, bỗng nhiên nhớ đến việc, mình có thể rời khỏi đây.

Cô không biết tại sao chính mình phải ngồi ở chỗ này chịu đựng các loại phỏng đoán đầy ác ý của mấy cô gái trước mặt, những người này không có bất cứ quan hệ gì với sinh hoạt của cô cả, đã không làm cô an tâm, cũng chẳng thể làm thể xác cùng tinh thần cô vui vẻ.

Thế thì việc gì cô phải ngồi ở đây, xem sắc mặt, chịu đựng ác ý của mấy người này, này còn không phải tự mình làm mình không thoải mái sao?

Vì thế cô thật sự nghĩ như vậy mà đứng dậy, tính toán rời khỏi.

Mấy người phụ nữ bên cạnh có chút không nhịn được, chỉ cảm thấy Bạch Vi trưng ra thái độ như vậy, có phải quá không xem các cô ra gì hay không?

Mọi người đều là tụ tập ở đây cùng một mục đích ăn chơi trác táng, sao Bạch Vi lại có bộ dáng ngoan ngoãn không nhiệm bụi phàm như vậy, giả bộ cho ai xem?

Đặc biệt là Liễu Như Yên, là người xinh nhất trong đám mấy cô cosplay, dáng người cũng là đẹp nhất, cũng là cá nhân theo đuổi Đô Tuần thật tâm cần mẫn nhất.

Ngày thường cô ta chán ghét nhất là mấy cái loại nữ sinh viên thích ra vẻ thanh cao, giả bộ thuần khiết, mưu mô xảo quyệt, chính là nói loại kỹ nữ bạch liên hoa như Bạch Vi.

Cũng chỉ thấy Liễu Như Yên trong tiếng nhạc rock metal ầm ĩ châm một điếu thuốc lá, lười biếng dựa cánh tay lên vai Đô Tuần, chanh chua mà hỏi:

“Thật chẳng hiểu được anh, bang chủ, cái loại kỹ nữ giả dạng bạch liên hoa này cũng có hứng mà chơi sao?”


Bạch Vi vừa mới đi được vài bước, vừa vặn nghe được Liễu Như Yên nói ra mấy lời này, cô quay đầu, nhíu mày nhìn Đô Tuần, thấy Đô tuần không phản ứng gì, cô gật đầu, nói với Liễu Như Yên:

“Không phải ai cũng đều là kỹ nữ này kỹ nữ nọ, khác với cách sống của các cô, mỗi người đều có cách nhìn nhận của riêng, mỗi người đều có tính cách riêng, tôi tôn trọng cô, cho nên cũng hy vọng cô tôn trọng tôi”.

“Hay cho miệng lưỡi sắc bén của cô”.

Liễu Như Yên đứng dậy, cầm ly rượu trên mặt bàn, hất về phía Bạch Vi.

Từ khi sinh ra đến bây giờ, Liễu Như Yên chưa từng chân chính gặp qua cái gì gọi là một cô gái tâm tư đơn thuần, cho nên hất lên người Bạch Vi một ly rượu mà thôi, thì sao nào?

Muốn hất thì cứ hất, ngần ngại cái gì.

Bạch Vi tức giận đến cả người đều run rẩy không ngừng, cầm lấy một ly nước trong trên mặt bàn, cũng hất lại lên mặt của Liễu Như Yên.

Trong khi Liễu Như Yên kinh ngạc mà ngây người, cô giương giọng nói:

“Tôn trọng là tôn trọng lẫn nhau, chà đạp cũng nên là chà đạp lẫn nhau, trả lại cho cô!”

“Cô cái người này sao lại có thể như vậy chứ?”

Một người phụ nữ bên cạnh đứng lên, trực tiếp đẩy Bạch Vi một cái, vừa muốn nắm tóc cô, vệ sĩ phía sau Bạch Vi đã đuổi kịp tới, một người nắm lấy cánh tay của ả kia, một người che chở cho Bạch Vi, trực tiếp quay lại, đưa cô đi ra khỏi hội trường.

Trận tranh chấp này xảy ra nhanh như chớp mắt, Đô Tuần còn chưa kịp phản ứng gì, chờ hắn chậm rãi thanh minh đầu óc, Bạch Vi đã được vệ sĩ bảo hộ, hướng cửa mà đi ra.

Trên mặt cùng người Bạch Vi đều là rượu, cầm lấy khăn giấy vệ sĩ đưa cho lau lau đôi mắt, Đô Tuần đuổi theo sau lưng cô, giữ lại cánh tay cô, nói:

“Thật xin lỗi, không dự đoán được Như Yên sẽ đột nhiên nổi bão”.

Bạch Vi tự dứt cánh tay mình ra, cô quay đầu lại, rượu trên mặt đã bị cô lau khô, nhưng trên tóc cùng áo lông vẫn ướt như cũ.

Cô nhìn Đô Tuần, cứ lẳng lặng nhìn như thế, sau đó rất bình tĩnh mà nói:

“Tôi nghĩ cậu từ đầu đến cuối vẫn luôn bị lầm một chuyện, đúng thật tôi rất ngoan, nhưng nếu cậu cảm thấy tôi không rành thế sự, không hiểu tính người, thì cậu sai rồi”.

Rồi sau đó, cô nhìn bộ dáng nói không nên lời của Đô Tuần, tiếp tục lên tiếng:

“Cậu không cần tiếp tục thử tôi, sẽ không còn cuộc gặp mặt nào giữa chúng ta nữa”.
 
Chương 62: Bị anh hai chiều đến hư.


Nói xong, Bạch Vi xoay người rời đi, để Đô Tuần đứng ở chỗ đó, nhăn đôi mày rậm, nhìn cô bước đi dưới sự hộ tống của vệ sĩ.

Hắn dường như, ở trên người cô gái nhỏ thoạt nhìn thật ngoan này, thấy được một loại cảm giác ẩn ẩn kiêu ngạo.

Đúng vậy, cứ việc tính cách của Bạch Vi thật ngoan, nhưng lại nói như thế nào đi nữa, cũng là lớn lên trong vòng tay yêu thương của anh trai, cô từ nhỏ không phải chịu qua khổ đau gì, sống trong cẩm y ngọc thực(*) giường rộng gối êm, càng là người như vậy, càng có lòng kiêu ngạo nhất quyết không bị ai dẫm đạp lên.

Lại nói, tuy rằng anh trai bảo hộ cô rất chu toàn, nhưng Bạch gia là địa phương như thế nào, Bạch Vi sinh sống ở Bạch gia nhiều năm như vậy, sao có thể không nhìn ra được Đô Tuần là đang mơ hồ thử cô? Cùng với mấy cô gái trong bang hội, mang địch ý khó hiểu với mình?

Đến nỗi vì sao Đô Tuần lại muốn thử cô, Bạch Vi không quan tâm lắm, cô không cảm thấy mình sẽ lại gặp mặt hắn ta lần nào nữa.

Cô cứ ở trong tháp ngà của anh trai mà đợi, không muốn phí tâm tư đi nghĩ đến người đàn ông nào khác.

Nhưng kỳ thật, Đô Tuần chẳng qua là chỉ muốn biết, cô là dạng người gì, đối mặt với tình cảnh như vừa nãy, sẽ hành xử như thế nào mà thôi.

Chính là bởi vì cảm thấy hứng thú, có ý, cho nên mới muốn hiểu biết càng nhiều, không phải sao?

Chờ Bạch Hiển được vệ sĩ hồi báo thông tin, thời điểm biết được ở hội trường xảy ra một khúc nhạc đệm kia, đã là buổi tối.

Hắn cau mày trở về phòng, thấy Bạch Vi đã tắm rửa thay đồ xong xuôi, nằm nghiêng trên giường, vẫn chưa ngủ, không biết đang suy nghĩ việc gì mà thất thần.

“Làm sao vậy?”

Bạch Hiển nằm lên giường, gối đầu lên chiếc gối Bạch Vi đang nằm, mặt đối mặt nhìn cô, hỏi:


“Hất một ly nước vào mặt người khác, còn chưa hả giận? Có muốn anh hai thay em dọn dẹp một chút mấy ả đàn bà kia không?”

“Có phải là xã hội đen đâu mà”.

Bạch Vi trợn trắng mắt, ăn mặc váy ngủ nằm yên, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Bạch Hiển biết trong lòng cô có tâm sự, liền vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, nhìn sườn mặt Bạch Vi, cũng không nói lời nào.

Qua một hồi lâu, trong phòng ngủ yên tĩnh, Bạch Vi mới bất thình lình mà mở miệng, lẳng lặng nói:

“Anh hai”.


“Hửm?”

“Em đột nhiên cảm thấy, nếu anh kết hôn, cưới người phụ nữ khác, chắc là em cũng sẽ không kết hôn với ai đâu”.

Cô nghiêng người, một lần nữa nằm trên cùng một chiếc gối mặt đối mặt với Bạch Hiển, nhìn đôi mắt đen ẩn giấu chút kinh ngạc của Bạch Hiển, cong môi cười nói:

“Bị anh hai chiều hư rồi, cảm thấy đàn ông khắp thế gian này, đều không tốt bằng anh hai”.

“Sao lại đột nhiên cảm thấy như vậy? Trước kia không phải thật ghét anh hai quản em quá nghiêm khắc sao?”

Bạch Hiển nhích lại gần Bạch Vi hơn một chút, bàn tay to vuốt ve vòng eo mềm mại của cô gái nhỏ, ôm cô vào trong lòng hắn.

“Nếu hôm nay có anh hai bên cạnh em, căn bản sẽ không gặp phải những chuyện nan kham như vậy”.

Cô thuận theo mà dựa sát vào trong lồng ngực của anh trai, cánh tay mềm mại, chống trên ngực anh trai, từng chút từng chút mà cởi bỏ nút thắt trên âu phục, trong mắt rốt cuộc xuất hiện ý vị ấm ức cùng làm nũng, yếu ớt nói:

“Anh hai đầu tiên liền sẽ không lôi lôi kéo kéo cùng mấy người phụ nữ hoa hoè lộng lẫy đó, tiếp theo, lúc mấy người đó muốn em mặc trang phục cosplay, anh hai liền sẽ ra tay ngăn lại, trước khi cô gái kia kịp hất ly rượu vô người em, anh hai sẽ không để cô ta có cơ hội cầm lên ly rượu, hoặc nếu là đã hất đi, anh hai sẽ tự mình thay em báo thù, cũng cầm lên ly nước kia hất lại vô người cô ta, có phải hay không?”

“Em vậy mà cũng hiểu anh hai từng li từng tí nhỉ?”

Bạch Hiển hơi nâng lên nửa người, đè lên trên thân thể mềm mại của em gái, cong môi mỉm cười nói:

“Nhưng em cũng tự có phương pháp giải quyết của mình đó thôi, anh hai cảm thấy em hành xử như vậy thật tốt, về sau nếu anh hai không có ở bên người, em cũng sẽ không dễ dàng chịu người khác khi dễ bắt nạt”.
 
Chương 63: Hắn là tư bản của cô.


Bạch Hiển vẫn luôn vì Bạch Vi mà cung cấp cho cô toà tháp ngà tinh xảo. Trong ngọn tháp này, nghiêm khắc giới hạn Bạch Vi tiếp xúc với người khác, cô chỉ có một vài người bạn, mà nhất cử nhất động của từng người, Bạch Hiển đều nắm gọn trong lòng bàn tay.

Nhưng kỳ thật lúc Bạch Vi vẫn đang là “Bạch Vi”, Bạch Hiển cũng từng tự hỏi chính mình, hắn bảo hộ cô như vậy, đến tột cùng đối với cô là tốt hay xấu?

Chim non không giương cánh, vĩnh viễn sẽ không học được cách bay lượn, Bạch Vi cũng giống như thế, cô chưa từng ra khỏi vòng bảo hộ tuyệt đối của anh trai, vĩnh viễn ngồi ở trong đó, trở thành một cô gái không chịu nổi một đợt gió táo mưa sa nào.

Nhưng kỳ thật, hắn không biết chính là, cô gái nhỏ được hắn bảo dưỡng trong tháp ngà kia đã sớm trưởng thành, cô đã sớm học được cách giương cánh, nhưng sở dĩ không bay lượn, chỉ là do cô không muốn rời khỏi tháp ngà mà thôi.

“Thế có phải là thật mệt không?”

Bạch Vi nhẹ nhàng đẩy anh trai ra, hơi ngồi dậy, nhìn đến hắn cũng đang nửa ngồi, cô động thủ đem âu phục trên người hắn cởi xuống.

Sau đó rũ mắt, cởi chiếc cà vạt hắn đang đeo, nhẹ nhàng rút nó ra khỏi cổ áo, cô nhẹ giọng nói:

“Em cảm thấy cho đến ngày hôm nay, mọi chuyện diễn ra khá tốt đẹp, em không cần phải suy nghĩ nhiều về bất cứ sự tình gì, anh hai đều giúp em suy xét thật chu đáo, em thật an toàn, sẽ không cảm nhận được sự không thoải mái nào, sinh hoạt như vậy thật thích hợp với em, mà một khi đã như vậy rồi, việc gì mà em lại muốn rời khỏi anh hai chứ? Có anh hai ở đây, sao em lại phải chống đỡ mọi chuyện?”

Nhân sinh trên cõi đời, sống được đã là vất vả, đại loại chẳng qua chỉ là muốn có một lối sống có thể diện thôi, vì thế, không tiếc làm công việc chính mình không thích, giao tiếp cùng người chính mình không thích, tam quan của bản thân lại không hợp với thế giới quan, rõ ràng là người cực đoan sinh hoạt vì cộng đồng.


Hoặc là đón ý nói hùa, hoặc là chịu đựng, hoặc là buồn bã thương tâm, hoặc là một mình lủi thủi tự liếm miệng vết thương, áp lực tất nhiên là có, rất nhiều người sẽ trong đau khổ mà tự mua vui cho chính mình, nghĩ rằng không có áp lực thì không có động lực, sau đó lau khô nước mắt tiếp tục đứng dậy ở địa phương chưa bao giờ làm mình thoải mái, tiếp tục vì cuộc sống của mình mà bôn ba.

Bạch Vi lại là thông qua chuyện bị Liễu Như Yên tạt rượu, hoàn toàn lĩnh ngộ được bấy lâu này mình sống thật bừa bãi, nếu không có vệ sĩ anh trai sắp xếp luôn bảo vệ mình phía sau lưng, cô bị Liễu Như Yên làm nhục, chắc chắn sẽ không dám ở một thành thị xa lạ, một chỗ xa lạ thế này, hất lại nước vào mặt một người xa lạ.

Cho nên cô trở về phòng, suy nghĩ một hồi lâu, rút ra kết luận, cô không muốn rời xa anh trai mình.

Cô hiện giờ có thể tồn tại như vậy, đều là nhờ anh trai, hắn là tư bản, cũng là dũng khí của cô. Cô biết hắn sẽ không bao giờ mặc kệ mình, cũng biết dù cô biểu hiện yếu ớt không ra thể thống gì, hắn cũng sẽ mãi luôn yêu thương cô.

Người đàn ông bên cạnh cô lúc này, sẽ không bao giờ xuất hiện thêm một ai giống như vậy nữa, đối xử tốt với cô như anh hai đang làm, không bao giờ rời bỏ mình.

Bạch Hiển ngơ ngẩn nhìn Bạch Vi, tựa hồ không dự đoán được Bạch Vi sẽ có suy nghĩ như vậy, cô những lúc khuất khỏi tầm mắt hắn, đã bất tri bất giác, trưởng thành thành một cô gái vô cùng hiểu chuyện suy nghĩ thật rộng.

“Anh hai?”

Bạch Vi ngồi đối diện Bạch Hiển, nhẹ nhàng gọi một tiếng anh hai, đôi mắt thanh triệt nhìn vào cặp mắt đen láy của Bạch Hiển, nghiêng đầu, thật nghiêm túc mà hỏi:

“Anh có chán ghét em không? Một ngày nào đó, sẽ không muốn quản em nữa, đuổi em đi thật xa?”

“Em cảm thấy sẽ có chuyện như vậy xảy ra sao?”

Hắn duỗi tay, ngón tay sạch sẽ thon dài, trông thấy rõ từng khớp xương, nhẹ nhàng chạm vào đầu vai mảnh khảnh của cô, câu lấy dây váy ngủ mỏng manh, chậm rãi nâng lên đầu ngón tay.

Tầm mắt rũ xuống, trong đó chậm rãi mờ mịt ánh lên một mạt tìиɦ ɖu͙ƈ, giọng nói cũng theo đó đè xuống trầm thấp, giống như dụ hoặc:

“Vi Vi, lại đây, lại đây với anh hai”.
 
Chương 64: Anh thấy đẹp mà.


Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Vi rời giường, cả người chi chít những vết đỏ xanh, thảm không nỡ nhìn, tự sửa sang sạch sẽ lại chính mình trong phòng tắm, sau đó cất bước xuống lầu.

Hôm nay các công ty nhánh nhỏ hẹn một cuộc tụ hội đánh golf, chính là sân cỏ rộng ở phía sau khách sạn. Sáng sớm tinh mơ, Bạch Hiển mệnh lệnh cho trợ lý đặc biệt được sắp xếp từ mấy vị giám đốc công ty con kia, đưa đến cho Bạch Vi một bộ gồm áo thể thao cổ chữ V, chiếc váy xếp màu xanh lam năng động, cùng một đôi giày thể thao trẻ trung, ý muốn sau khi Bạch Vi dậy thì theo hắn đi tụ hội.

Cô lẩm bẩm, căn bản là không muốn đi chút nào, vì thế lăn cọ tới cọ lui ở phòng ngủ, cọ đến anh trai phải tự mình gõ cửa phòng, Bạch Vi kéo cổ áo ra một chút, mặt tràn ngập oán trách nhìn anh trai không nói lời nào.

“Anh thấy đẹp mà”.

Bạch Hiển tiến lại gần, hắn cũng mặc một chiếc áo màu trắng cùng với quần thể thao, ôm lấy eo Bạch Vi, rũ mắt nhìn cổ cô.

Nhìn cô một thân quần áo thoải mái thanh nhàn, nhưng cổ áo lại cài nút đến gắt gao, cũng che không được cái gì, cổ thiên nga trắng nõn, xanh một vết đỏ một vết, ai đã từng có kinh nghiệm liền biết đây là gì.

Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại truyenhd.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé

“Đẹp chỗ nào? Lát nữa mấy cấp dưới của anh đều sẽ cười em”.

Da mặt Bạch Vi mỏng, tuy rằng hiện tại cô là hôn thê của anh trai, chính là cũng ngăn không được nhiều ánh mắt ái muội như vậy.

Sau đó đẩy Bạch Hiển ra cửa, lắc đầu nói:

“Dù sao thì em cũng không đi đâu, mất mặt muốn chết, không đi!”

“Rất nhiều cấp cao quan trọng đều mang dẫn bạn gái theo, em không đi thì anh làm sao bây giờ?”

Bạch Hiển đứng yên tại chỗ, Bạch Vi căn bản là đẩy không được hắn, hắn duỗi tay cởi dây buộc tóc của cô, tóc dài suôn mượt buông xuống, che khuất đi dấu hôn hai bên cổ, sau đó khom lưng, ôm lấy đôi chân trần dưới váy vận động của Bạch Vi, nhấc bổng lên, cười nói trong tiếng kinh hô của cô:

“Anh tự đi, để em một mình trong phòng thế này, lại không biết sẽ bị mấy loại người kỳ quái nào gọi ra ngoài cửa. So với việc bị cô hồn ở đâu xách đi, còn không bằng ra ngoài chơi với anh hai”.

Nói xong, Bạch Hiển liền cứ như vậy mà ôm cô tiến tới cửa phòng.

“A, em đi em đi, anh bỏ em xuống, anh hai...”

Sợ anh trai thật sự đem cô ra ngoài trong tư thế này, đôi tay Bạch Vi cuộn tròn thành nắm, đấm nhẹ vai Bạch Hiển, kêu hắn buông cô xuống, bất đắc dĩ mà đi theo Bạch Hiển tới sân gôn sau khách sạn.

Những người có thể đến để chơi golf thế này, nếu không phải là có chút thân phận, cũng là mấy người làm bộ có thân phận, nhưng hầu như ai cũng đều biết Bạch Vi là hôn thê của Bạch Hiển, cho nên cũng không ai không có mắt, dám loạn nhìn ngoại hình của Bạch Vi.

Một buổi tụ hội như vậy, chủ yếu đều là vì danh lợi, tìm kiếm hạng mục hợp tác, tuy rằng mọi người đều dẫn theo bạn gái, nhưng bạn gái ai ai cũng là tầng lớp tinh anh trong thương trường, cả một đám người gió chiều nào theo chiều ấy, chỉ đối với duy nhất dấu hôn trên cổ Bạch Vi là làm như không thấy, cho là hiện tượng bình thường.

Tổng giám đốc tuổi trẻ hùng dũng, chuyện giường chiếu cùng với phu nhân tương lai hơi kịch liệt chút, việc này thì có gì lạ đâu?

Vì thế Bạch Vi vốn dĩ có chút câu nệ, bồi mỗi người đánh vài lần gậy xong, cũng từ từ thoải mái hơn, nhìn một đống nam nữ ghé vào nhau bàn chuyện triển khai hạng mục, cô liền một mình trở về phía dưới ô che nắng bên kia sân golf, uống nước trái cây.

Chốc lát trôi qua, gió lạnh thổi tới, hạ thấp đi nhiệt độ của cả sân golf rộng lớn, Bạch Vi đứng dậy, tính toán đi khu vực nghỉ ngơi lấy áo khoác cho anh trai.

Thời tiết ở thành phố phương Bắc này không thể so với phía Nam được, hiện tại ở bên kia nhiệt độ không khí có hơi nóng nực, mà ở Bắc lại lành lạnh.

Cô vừa mới lấy ra áo ngoài từ túi vận động của anh trai, liền thấy Đô Tuần cùng Liễu Như Yên đi tới, tay cô ta còn khoác vào tay của Đô Tuần.
 
Chương 65: Hắn động tâm với cô.


Liễu Như Yên và Đô Tuần cũng diện lên mình hai bộ quần áo vận động, thấy Bạch Vi đang đứng ở khu vực nghỉ ngơi, Liễu Như Yên trừng mắt liếc Bạch Vi một cái, hiển nhiên, cô ta không quên được cuộc tranh chấp giữa mình và Bạch Vi hôm qua.

Nhưng mà cũng hiển nhiên, phản kích của Bạch Vi ngày hôm qua, cùng với vệ sĩ đi theo phía sau lưng, đã báo động cho cô ta, cô không phải là người mà loại vai vế như Liễu Như Yên có thể tùy tiện sỉ nhục.

Giữa người và người với nhau, nhìn sơ thì ai cũng nói công bằng bình đẳng, nhưng kỳ thật, chuyện có bình đẳng ngang hàng hay không, đều được quyết định ở tư bản cùng địa vị trong xã hội.

Giống như Liễu Như Yên, cô ta không có tiền, cũng không quyền không thế, mấy cô ả chị em bên người, đều cũng chỉ cùng “đẳng cấp” thế này, đi đoạt đàn ông, đều là trực tiếp mắng mỏ, nếu không thì là động tay động chân lôi kéo đánh nhau.

Mới đầu Liễu Như Yên cũng cho rằng Bạch Vi là dạng người này, nhưng hôm qua lại phát hiện là không phải, Bạch Vi đứng ở nơi đó, căn bản chẳng cần đoạt ai, cũng không cần phí tâm tư gì, liền tự nhiên có vệ sĩ chống lưng giúp cô.

Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại truyenhd.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé

Vệ sĩ a, còn có hai người, cái dạng đại tiểu thư nhà nào mà cần tới hai vệ sĩ đi theo bảo hộ?

Liễu Như Yên từ lúc nhìn thấy sự xuất hiện của hai tên vệ sĩ kia, liền biết cô ta không cùng một đẳng cấp với Bạch Vi.

Bạch Vi có tư bản, mà Liễu Như Yên không có.

Cho nên cứ việc trong lòng chán ghét Bạch Vi, cô ta hôm nay chỉ có thể nghẹn, dũng khí muốn cùng Bạch Vi tranh chấp cũng không có.

Đô Tuần thấy được Bạch Vi, đem cánh tay của Liễu Như Yên đang đặt trên tay hắn, thản nhiên mà đẩy ra, sau đó đi qua, cười nói với Bạch Vi:

“Thật trùng hợp”.

Lại quay đầu nhìn nhanh qua sân bóng, thấy Bạch Hiển đang đi tới cùng một người đàn ông dáng người hơi béo, liền tùy ý nói một câu:

“Ra chơi bóng với anh hai hả?”

Liễu Như Yên cũng đã tới gần, theo ánh mắt của Đô Tuần mà nhìn Bạch Hiển, đôi mắt tức khắc trở nên sáng ngời, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Vi, hỏi:

“Đây là anh hai cô à?”

Thực hiển nhiên, Đô Tuần là loại người thoạt nhìn trông như công tử nhà giàu vô tư, so sánh với một người đàn ông khí chất sắc bén như Bạch Hiển, Bạch Hiển càng thành thục, càng có lực hấp dẫn hơn.

Bạch Vi hơi chau mày, bởi vì ánh mắt của Liễu Như Yên vẫn khóa chặt trên người anh trai cô, trong lòng cảm thấy không vui, cô đang muốn mở miệng nói chuyện, nghe được khu nghỉ ngơi bắt đầu xôn xao lên, có người hô to gọi bác sĩ.

Bạch Vi quay đầu lại xem, ở đó đang có mấy người gọi lớn, trong đó có một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mũi cao, cả mặt đều đỏ chét, ngồi trên ghế che lại vị trí trái tim, anh ta thực nỗ lực muốn nói với người xung quanh chuyện gì đó.


Nhưng những người bên cạnh, đều nghe không hiểu.

Đô Tuần cũng nhìn về hướng kia, nhíu mày mà nói:

“Người kia hình như không nói tiếng Anh, trông tình trạng có vẻ không ổn lắm”.

Không đợi Liễu Như Yên phản ứng, Bạch Vi vội vàng xoay người đi qua, dùng tiếng Ý dò hỏi người đàn ông ngoại quốc đang rất thống khổ kia.

Sau đó dưới sự chỉ dẫn của đối phương, Bạch Vi tìm được một bình thuốc nhỏ bên trong túi quần vận động của anh ta, lấy ra một viên, giúp anh ta uống thuốc.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, bác sĩ phụ trách sân golf vội vàng chạy đến, Bạch Vi liền cùng bác sĩ trao đổi, người đàn ông người Italy này có vẻ như gặp vấn đề tim mạch, cô đã dựa theo lời nói của anh ta, cho uống một liều thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.

Thuốc là người này tự mang bên thân.

Cô giải thích thật nghiêm túc, nhìn anh ta được nâng lên cáng cứu thương, còn đảm đương nhiệm vụ phiên dịch, giúp anh ta phiên dịch vài câu sang tiếng Trung cho nhân viên y tế nghe.

Hoàn toàn không hề phát hiện, chính mình đã hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt của những người ở đây.

Một cô gái kiến thức uyên bác, không thể nghi ngờ rằng thật mê người.

Đặc biệt là còn lớn lên trông vô cùng đơn thuần ngoan ngoãn như Bạch Vi, lại mơ hồ vô tình để lộ ra hơi thở tri thức, liền càng có mị lực.

Đô Tuần đứng ở xa nhìn chằm chằm Bạch Vi, đáy mắt càng lúc càng sâu, tim đập nhẹ nhàng, đó là hắn động tâm vì cô.
 
Chương 66: Tuyệt đối rất khó.


“Phu nhân hồi trước đã từng học qua tiếng Ý sao?”

Giám đốc công ty con đứng bên người Bạch Hiển, cười ha hả biểu đạt kính ý của chính mình:

“Hôm nay phu nhân cứu được cả một mạng người”.

“Cô ấy nói được đến sáu thứ tiếng”.

Bạch Hiển nghiêng đầu, dời đi ánh mắt vẫn dõi theo Bạch Vi từ nãy đến giờ, dừng lại trên mặt của vị giám đốc kia, phảng phật tự hào khoe khoang, nói:

“Khi còn nhỏ cô ấy học cái gì cũng thật nhanh, trường học bình thường căn bản không đáp ứng được, đặc biệt là ở phương diện ngôn ngữ, rất có thiên phú. Cô ấy chính mình cũng rất yêu việc học hành, muốn học môn nào, tôi liền mời người tới dạy”.

Người ở bên ngoài nhìn vào, Bạch Vi từ nhỏ chính là một cô nhóc không thích nói chuyện, tiếp xúc với người khác, còn có chút giống như tự kỉ.

Cô chỉ quen một vài người bạn, ai cũng thấy tính cách Bạch Vi quá tĩnh lặng, không ưa nói chuyện.

Nhưng có đôi khi Bạch Hiển cảm thấy, một người càng không thích nói chuyện, trầm mặc ít lời, có khả năng thiên phú về ngôn ngữ càng xuất chúng.

Giống như Bạch Vi vậy, tốc độ cô học một ngôn ngữ, đã đạt đến trình độ kinh người, mặc dù không có thầy giảng dạy, một mình ở nhà xem qua đĩa gốc, đều có hiểu hết lời thoại của các nhân vật trong phim.

Ý thức được thiên phú của Bạch Vi, Bạch Hiển liền mời đến các giáo sư chuyên về mảng văn học nước ngoài, hắn không cần cô học ngôn ngữ để kiếm tiền, mời người này người kia tới, chỉ là muốn phục vụ cho sở thích của cô.

Hơn nữa lúc trước, Bạch Hiển cũng không mang Bạch Vi đi tham dự hoạt động xã hội nào, vì thế mọi người ai cũng không biết đến thiên phú này của Bạch Vi.

Mấy người giữ chức vị cao trong công ty con nghe vậy, ánh mắt nhìn Bạch Vi liền thay đổi, bọn họ có chút không tưởng tượng được, ban đầu đều cho rằng vị hôn thê của Bạch Hiển chỉ là một cái bình hoa, rốt cuộc tiểu thư được nuôi nấng dạy dỗ trong gia tộc lớn, dùng phương pháp liên hôn cùng thương nghiệp lớn thế này tương đối nhiều.

Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại truyenhd.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé

Cho nên các đại tiểu thư bình thường học nhiều nhất chính là nghệ thuật cùng đối nhân xử thế, đương nhiên, có thể học tinh thông hai việc này, cũng đã là thật giỏi.

Nào biết rằng vị hôn thê của Bạch Hiển, thế nhưng không đi theo con đường tầm thường như vậy, sáu ngôn ngữ, tuyệt đối là thật khó.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Bạch Vi giao tiếp cùng nhân viên công tác ở sân bóng xong, trên cánh tay còn treo áo khoác của Bạch Hiển mà tiến tới, xem cũng chưa thèm xem Đô Tuần cùng Liễu Như Yên đứng ở bên, chuẩn bị mặc áo khoác vào trên người Bạch Hiển.


Bạch Hiển lại là tiếp nhận lấy áo, trực tiếp khoác lên người Bạch Vi, ôn nhu nhìn cô nói:

“Em mặc vào, gió bắt đầu nổi rồi”.

Những người khác tức khắc sôi nổi nở nụ cười, có người trêu ghẹo vợ chồng tổng giám đốc cảm tình thật tốt gì đó.

Đô Tuần cùng Liễu Như Yên đứng một bên quan sát biểu hiện sôi nổi trên mặt mọi người, cả hai đều nhăn mày.

Bọn họ đứng ở khá xa chỗ đám người xung quanh Bạch Hiển, lời nói của mấy người kia, họ cũng không nghe rõ, cho nên quan hệ của của Bạch Vi và Bạch Hiển, Đô Tuần cùng Liễu Như Yên cũng chưa nghe rõ.

Lúc trước không phải vẫn luôn biểu hiện trắng ra người đó là anh trai của Thức Vi sao? Vì sao thái độ một đám người xung quanh Bạch Hiển, giống như không phải có chuyện như vậy?

Đợi đến mọi người xung quanh cùng Bạch Hiển lại trở về chơi bóng, Bạch Vi ngồi một mình dưới ô che nắng, mặc áo khoác của anh trai mà uống nước trái cây, thuận tiện lướt di động một chút, Đô Tuần cùng Liễu Như Yên liền tiếp cận.

“Bọn tôi ngồi ơ đây được không nhỉ?”

Giữa gió lạnh phất phơ, Đô Tuần hơi nhíu mi, nhìn Bạch Vi đang mặc một chiếc áo khoác dành cho phái nam, không đợi cô đồng ý, hắn liền ngồi xuống, Liễu Như Yên cũng theo đó ngồi vào ghế đối diện Bạch Vi.

Bạch Vi còn đang rũ mắt lướt điện thoại, trong lòng tuy rằng không rõ Đô Tuần cùng Liễu Như Yên lại đây làm gì, nhưng sân golf lớn như vậy, ô che nắng bên này chính là phục vụ cho khách nghỉ ngơi.

Cũng không thể bởi vì Bạch Vi ngồi chỗ này, liền không cho người khác ngồi được.
 
Chương 67: Đây là sự tự do của cô ấy.


Sau đó, ba người nhất thời lâm vào một loại không khí trầm mặc kỳ quái, Liễu Như Yên nhìn chằm chằm xem Bạch Hiển, nhìn kỹ từng động tác vụt gậy đẩy bóng vào lỗ của hắn, hơi nhếch lên hàng mi cong dài, ánh mắt có chút kỳ dị mà hỏi Bạch Vi:

“Nói nghe này Thức Vi, người kia rốt cuộc là chồng, hay là anh trai cô?”

Làn gió hơi lạnh thổi qua, làm tóc dài bên sườn mặt Bạch Vi khẽ lay động, ánh mắt trong vắt phẳng lặng của cô rốt cuộc cũng rời màn hình di động, nhìn Liễu Như Yên, nhíu mày hỏi:

“Sao lại có hứng thú với chuyện nhà tôi?”

Cô cảm thấy Liễu Như Yên này thật kỳ quái, mặc kệ Bạch Hiển là anh trai cô, hay là chồng cô, đây đều là chuyện riêng giữa cô và Bạch Hiển, cũng không cần giải thích cho Liễu Như Yên cái gì.

Sao cô ta lại muốn hỏi thăm nhiều như vậy?

Hơn nữa ánh mắt khi Liễu Như Yên nhìn Bạch Hiển, vì sao lại là cái dạng này? Giống như… Giống như cảm thấy thật hứng thú với Bạch Hiển, tràn ngập một cỗ cảm giác nóng lòng muốn thử quyến rũ.

Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại truyenhd.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé

Trong lòng Bạch Vi hiếm khi cảm thấy không thoải mái như lúc này, ánh mắt Liễu Như Yên nhìn anh trai, kỳ thật cô đã bắt gặp rất nhiều từ những người phụ nữ khác.

Lúc trước không cảm thấy thế này, bởi vì anh trai nhận được sự hoan nghênh từ nhiều cô gái, Bạch Vi còn thấy rất tự hào.

Chính là hiện tại tâm thái của cô không giống lúc xưa nữa, nói thật, cô không thích ánh mắt mà Liễu Như Yên xem anh trai mình.

Đúng là như vậy, thật không thích.

“Rất đơn giản, tôi thấy có hứng thú với người đàn ông này, cho nên mới hỏi cô xem thử”.

Liễu Như Yên hướng Bạch Vi câu môi cười, khóe mắt sắc sảo, giống như một con hồ ly tinh, tràn ngập ý vị câu hồn.

Ánh mắt cô ta nhìn Bạch Vi, lại tràn ngập khiêu khích.

Tựa hồ không cố kỵ địch ý của chính mình đối với Bạch Vi chút nào.

Cô ta tất nhiên là không thích Bạch Vi, vì Bạch Vi có tiền tài tư bản hơn so với cô ta, chính là từ nhỏ được giáo dục thật tốt, sinh hoạt không thiếu thứ gì, gia thế tốt đẹp.

Mà tất cả những gì Liễu Như Yên có, là thân thể hiện tại, dung mạo, và đôi bàn tay này.

Không có người đàn ông nào lại không thích trái ôm phải ấp, Liễu Như Yên tuy rằng không có gia thế bối cảnh gì như Bạch Vi, chính là cô ta lớn lên cũng thật đẹp, thủ đoạn trên giường cũng nhiều.

Ngoan ngoãn như Bạch Vi, khẳng định thỏa mãn không nổi nhân trung chi long(*) như Bạch Hiển.


Cô ta mặc kệ Bạch Hiển có mối quan hệ như thế nào với Bạch Vi, sau này đều sẽ là người của Liễu Như Yên cô.

Bạch Vi nổi điên, cô nhìn về phía Đô Tuần, nhíu mày hỏi:

“Cậu liền cứ như vậy cho phép bạn gái của mình, công khai cho cậu đội nón xanh?”

Đô Tuần nhún vai, hướng Bạch Vi cười nói:

“Thực tế thì, tôi cảm thấy đây là sự tự do của cô ấy”.

Mặc kệ thế nào, Đô Tuần vẫn thấy Bạch Vi là một cô gái thật ngoan, bởi vì cô chưa hiểu, đàn ông cùng phụ nữ ở bên nhau, mặc dù kề vai sát cánh, cũng có thể là một loại quan hệ khác.

Liền giống như hắn cùng Liễu Như Yên ở bên nhau, một người vì thân thể, một người vì danh lợi, sau khi Liễu Như Yên có mục tiêu mới, cô ta có thể trắng trợn táo bạo biểu lộ ra sự thích thú của mình đối với Bạch Hiển.

Mà Đô Tuần, cũng không để ý.

So sánh với quan hệ giữa Bạch Vi và Bạch Hiển, dường như Đô Tuần càng để ý chuyện này hơn.

Hắn thông qua internet, quen biết Bạch Vi đã nhiều năm, biết cô có anh trai, tất nhiên không phải là giả.

Mà mấy ngày trước Bạch Vi cũng ở ngay trước mặt hắn, gọi Bạch Hiển là “anh hai”.

Như vậy hiện tại một đám người dưới trướng Bạch Hiển kia, thái độ dành cho hai người họ, là từ đâu mà ra?

Anh em lσạи ɭυâи sao? Hay là có lý do nào khác?
 
Chương 68: Tôi không có hứng thú sử dụng đồ công cộng.


Bạch Vi nhíu mi, nhìn bộ dáng chẳng thèm để ý điều gì của Đô Tuần, trong lòng càng lúc càng khó chịu.

Đặc biệt là lúc Bạch Hiển buông gậy đánh gôn xuống, xoay người đi trở về, Liễu Như Yên thế nhưng còn vũ mị vươn tay chào hỏi cùng Bạch Hiển.

Sau đó, Liễu Như Yên trưng lên vẻ mặt tán thưởng, một tay chống cằm, mê luyến mà nhìn Bạch Hiển, nói với Bạch Vi:

“Người đàn ông này thật là thượng phẩm”.

Dưới sắc trời không quá tươi đẹp, làn gió se lạnh thổi cuốn trên mặt cỏ rộng lớn, Bạch Hiển trên mình chiếc áo phông ngắn tay cùng quần dài, dáng người cao ráo tinh tế tráng kiện, cơ bắp cứng chắc lộ ra bên ngoài ống tay áo, vừa thấy chính là một người rất có lực lượng.

Đặc biệt là một người đàn ông như vậy, thoạt nhìn còn vô cùng giàu có, đem so với Đô Tuần, càng có khí chất thượng vị giả.

Đợi đến khi Bạch Hiển cất bước lại gần, Liễu Như Yên chủ động đứng dậy, cười nói với hắn:

“Hi!”

Bạch Hiển liếc nhìn Liễu Như Yên một cái, lại nhìn về phía Bạch Vi, cô rũ mi, quay đầu đi.

Trông bộ dáng, nét mặt không phải rất vui.

“Làm sao vậy?”

Kéo ra chiếc ghế plastic trắng, Bạch Hiển ngồi xuống bên cạnh Bạch Vi, đôi mắt nhìn về phía cô, lại nhìn về phía Liễu Như Yên, lộ ra nghi vấn.

Người này chọc Vi Vi của hắn sinh khí?

Trong lòng Bạch Hiển đã nổi lên một chút chán ghét đối với Liễu Như Yên, không khỏi ác ý liếc cô ta một lần, nghĩ thầm chốc lát phải điều người đi tra thân phận của Liễu Như Yên một chút.


Lại không ngờ, chính bởi vì cái liếc mắt này, làm Liễu Như Yên bắt sai tín hiệu, cho rằng Bạch Hiển có ý tứ với mình.

Vì thế không đợi đến khi Bạch Vi trả lời câu hỏi của Bạch Hiển, Liễu Như Yên đột nhiên đứng dậy, giữa hai ngón tay có đôi móng được sơn đỏ chót của cô ta, kẹp một mảnh giấy có ghi một dãy số điện thoại, vòng eo mềm mại cúi thấp, nhũ mương sâu thẳm lộ hẳn ra, cứ như vậy mà tiến đến trước mặt Bạch Hiển.

Cô ta duỗi tay, muốn bỏ danh thiếp đang kẹp giữa hai ngón tay vào túi trên áo của Bạch Hiển.

Ý muốn quyến rũ đã rõ mười phần.

Sắc mặt Bạch Vi dần trở nên khó coi, cô đứng dậy liền bước đi, Bạch Hiển lập tức duỗi tay chặn lại, rút lấy tờ giấy Liễu Như Yên đang cầm ném thẳng xuống đất.

Mặt hắn không có chút biểu tình nào mà nhìn Liễu Như Yên, cất lên thanh âm lạnh lùng:

“Vị tiểu thư này, giữ tự trọng”.


Sau đó Bạch Hiển đứng dậy, đôi tay cắm vào trong túi quần, đi theo phía sau Bạch Vi.

Đô Tuần hơi hơi híp mắt, nhìn về phía hai người vừa rời đi, lại nhìn lướt qua cấp dưới của Bạch Hiển, không nóng không lạnh mà đứng dậy, nhìn khuôn mặt đang xấu hổ tột cùng của Liễu Như Yên, chậc một tiếng, cũng xoay người rời đi.

“Bang chủ”.

Liễu Như Yên vội vàng thẳng eo lên, đi theo phía sau Đô Tuần, lại tiến đến vài bước, toan bắt lấy cánh tay của hắn.

Hắn dứt khoát dương tay lên, tránh đi bàn tay đang duỗi tới của Liễu Như Yên, nghiêng đầu nhìn cô ta, bên ngoài cười nhưng bên trong giá lạnh mà nói:

“Tôi không có hứng thú sử dụng đồ công cộng”.

Thuận theo tự nhiên, chuyện hắn cùng Liễu Như Yên có giao dịch ngầm, không ngại Liễu Như Yên vứt bỏ hắn, đem mục tiêu đặt ở trên người một tên đàn ông có chất lượng tốt hơn.

Cũng không ngại bạn gái hắn trước kia, rốt cuộc từng kết giao với bao nhiêu bạn trai.

Chính là có một chuyện, câu không nổi tên đàn ông chất lượng tốt kia, lại nghĩ quay đầu trở về tìm hắn, thật xin lỗi, Đô Tuần hắn cũng là một người ưa ở sạch.

Sử dụng cùng đồ vật với nam nhân khác, hắn không tài nào tiếp thu được.

Vẻ mặt Liễu Như Yên hoảng hốt, chưa từng dự đoán được, vị bang chủ đại nhân vẫn luôn thật dễ nói chuyện, ra tay vô cùng hào phóng, kỹ thuật lại cao siêu lúc trước, sẽ có một ngày trở mặt.

Cô ta hoảng sợ nhìn theo bóng lưng Đô Tuần, bối rối nghĩ cách làm sao kéo lại vị kim chủ này.

Nhưng Đô Tuần hành động thật kiên quyết, ra khỏi sân gôn tự mình lên xe, cứ như vậy bỏ lại Liễu Như Yên chôn chân ở cửa sân gôn.

Phòng khách sạn của cô ta, hắn sẽ không tiếp tục trả phí giúp, thậm chí khi Liễu Như Yên gọi điện cho hắn, số điện thoại lưu ban đầu cũng không thể liên hệ được nữa.
 
Chương 69: Em muốn anh chỉ là của mình em.


Liễu Như Yên bên này nháy mắt bị vứt bỏ, từ một mỹ nhân thời thượng tiêu tiền như nước, lại xuất hiện một loại cảm giác sắp xong đời.

Mà bên kia, Bạch Vi tức giận một mình bước ra khỏi sân gôn, hướng đến khách sạn mà đi.

Bạch Hiển đi theo phía sau, cũng không gọi hay cản cô lại, cô muốn đi đến đâu, hắn đều theo bước chân cô, dù sao thời tiết như thế này vận động một chút, còn rất không tồi.

Bạch Vi đi phía trước bỗng quay đầu lại, nhìn thoáng qua Bạch Hiển, lại ngoảnh mặt đi tiếp tục bước, đi đến ngã rẽ, cô mới dừng lại đứng bất động trước vạch dành cho người đi bộ.

Bạch Hiển sải bước đến bên người cô, chủ động nắm lấy tay nhỏ, cô giãy giụa muộn vùng ra khỏi bàn tay ấm áp của hắn.

Hắn gắt gao nắm chặt không buông, thấy cô khó chịu càng lúc càng lợi hại, mới mở miệng hỏi:

“Dắt em qua đường cái, không thấy sao?”

Bạch Vi rũ mắt, phía bên dưới chiếc váy dài màu xanh biển là đôi chân dài thẳng tắp, gió thổi nhẹ nhàng lay động đuôi váy mềm mại, cô dùng một tay còn chưa bị kìm hãm, uỷ khuất mà đánh vào ngực anh trai.

Ngẫu nhiên sẽ có một chiếc xe đi ngang qua bên người Bạch Hiển cùng Bạch Vi, dưới sắc trời âm trầm, hắn và cô chính là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp ven đường.

“Nghĩ cái gì?”

Bạch Hiển túm lấy bàn tay trắng nõn của Bạch Vi, đem cả người cô kéo vào trong lòng, hỏi:

“Sao lại không vui rồi?”

Bạch Vi lắc đầu, vùi cả khuôn mặt vào lồng ngực anh trai, hít lấy hương vị trên người của hắn, nhỏ giọng hỏi:

“Em cũng không biết, anh có phải vừa mới nhìn...” khe ngực của cái cô kia.

“Anh nhìn cái gì?”


Bạch Hiển nghe không hiểu, hắn hạ thập đầu, hơi cong sống lưng xuống, môi dán trên trán Bạch Vi, không rõ nguyên do lắm.

Mặt cô nháy mắt đỏ hồng, hơi đẩy anh trai ra một chút, đôi con người mang vẻ lên án mà nhìn hắn, mạch lạc nói:

“Anh nhìn khe ngực của cô gái kia!”

“Cái gì a?”

Cô nói ra quá rõ ràng, Bạch Hiển vẫn là không hiểu, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt hồng thấu của em gái mình, nghĩ ngợi một chút, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu:

“Anh không nhìn”.

“Anh nhìn, còn nhìn vài lần cơ!”

Từ góc độ của Bạch Vi, Bạch Hiển rõ ràng là nhìn khe ngực của Liễu Như Yên, lại không chỉ là nhìn lướt qua, nhưng thật ra cô cũng không phải vì chuyện này mà tức giận, cô... Cô cũng không biết vì sao chính mình lại tức giận.

Nhưng mà thật tức muốn chết!

Mây bồng bềnh ở phía chân trời đôi lúc hơi dày đặc, dần dần tan ra trên bầu trời trong xanh, lại uốn thành các loại hình dạng.

Bạch Hiển sâu kín mà nhìn em gái đang cáu kỉnh của mình, lúc này đây, hắn không hề trách móc nặng nề cô.

Gương mặt cô có chút hồng, rũ mi, lại cúi đầu, ngượng ngùng không chịu nhìn hắn nữa.

“Được rồi, trở về thôi, chúng ta về rồi lại nói”.

Ở bên ngoài cũng không phải là chỗ để nói chuyện, Bạch Hiển dắt tay cô, dẫn cô đi qua đường cái.

Cơn tức nghẹn trong lòng Bạch Vi ban đầu, cứ như vậy mà dần dần tan đi hết.

Ở một bên đường cái rộng lớn, cánh tay mảnh khảnh của cô bị hắn kéo đến thẳng tắp, Bạch Vi ở phía sau nhìn bóng lưng rộng lớn của anh trai, trong lòng đột nhiên hiểu rõ một chuyện.

Đây là của cô, người anh trai này là của cô, người đàn ông này cũng là của cô.

Phụ nữ khác không thể có được hắn, hắn cũng không thể có được một người phụ nữ nào khác, không thể kéo tay của các cô gái ấy qua đường, không thể khi các cô ấy nhào vào lòng mình, mắt đều không dao động.

Bạch Vi nhanh chân tiến lên hai bước, chắn trước mặt anh trai, duỗi tay ôm lấy eo hắn, ôm thật chặt, giống như đang ôm vật sở hữu của mình.

Bạch Hiển có vẻ đã cảm nhận được chuyện gì, đứng lại tại chỗ không động đậy, tuỳ ý em gái ôm hắn, hắn cũng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Trên con đường rộng lớn, dưới bầu trời chiều mát mẻ, Bạch Hiển nghe được Bạch Vi nhẹ giọng thủ thỉ:

“Anh hai, em muốn anh chỉ là của mình em thôi...”
 
Chương 70: Anh cũng vậy.


“Cái gì của mình em cơ?”

Bạch Hiển cúi đầu, khoé môi chậm rãi cong lên, nhẹ nhàng âu yếm trán cô.

Bạch Vi đỏ hết cả mặt, nhắm mắt lại, mạnh dạn mà nói:

“Muốn anh trai là người đàn ông của mình em thôi!”

Bạch Hiển ngây ngẩn cả người, khuôn mặt tuấn tú trong

nháy mắt cũng ửng đỏ một chút, hắn... Đây là bị phản công sao?

Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, một gã sắp 30 tuổi như mình, nghe thấy em gái dõng dạc lên tiếng như thế, lại giống như một tên nhóc mới lớn ngây thơ đến không thể nào ngây thơ hơn, trái tim bùm bùm mà nhảy.

Muốn nhảy cả ra khỏi lồng ngực.

Ở chốn thành thị có chút lạnh lẽo này, Bạch Hiển ngơ ngác nửa ngày, thấy Bạch Vi e lệ

dậm chân, ra vẻ như lập tức phải xoay người đi, hắn mới đột nhiên một phen nắm lấy cổ tay cô.

“Anh cũng vậy”.

Hắn vội vàng thổ lộ ra suy nghĩ của mình, nhìn một bên tai lúc này đã hồng hết cỡ của Bạch Vi, thấp giọng nói:

“Vi Vi, anh hai cũng như vậy, muốn em là cô gái duy nhất của anh, muốn cùng em sinh ra đứa con đầu lòng, muốn chúng ta cùng nhau bạc đầu hưởng thụ tuổi già, anh cũng muốn...”

Bạch Vi đưa lưng về phía Bạch Hiển, trên mặt dần dần lộ ra ý cười, cô quay đầu lại, hờn dỗi nói:

“Không được nói nữa, còn ở trên đường lớn mà”.


“Vậy đi chỗ khác nói”.

Hắn tiến lên, nắm tay Bạch Vi đi về hướng khách sạn, hắn có rất nhiều rất nhiều tình yêu muốn biểu đạt, cũng muốn Bạch Vi nói hắn nghe ý muốn chiếm hữu của cô.

Ý muốn chiếm hữu của một người phụ nữ đối với chính người đàn ông của cô ấy, lời này nói ra với Bạch Hiển, có thể xem như là

lời âu yếm tốt đẹp nhất trần đời này.

Bạch Vi bị anh trai nắm tay cả một quãng đường trở về, cô cho rằng sau khi trở lại khách sạn, cô cùng anh trai lại sẽ bắt đầu không ngừng làʍ ŧìиɦ, rốt cuộc thời gian tới nay dài như vậy, thú tính hắn biểu hiện ra ngoài đối với cô, đã từ lâu vượt mức bình thường.

Nhưng sự thật chứng minh Bạch Vi vẫn còn non quá, cô nghĩ sai mục đích khi anh trai vội vã dẫn

cô về phòng khách sạn rồi.

Chỉ thấy hắn trở tay đóng cửa phòng lại, mang cô lên lầu vào phòng ngủ, đặt cô ngồi ở mép giường.

Sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của Bạch Vi, Bạch Hiển xoay người rời khỏi phòng ngủ, không biết hắn đi đâu, lúc quay trở về, trong tay mang theo một hộp quà lập phương màu đen, ước chừng cao đến 20 centimet.

Hắn thực trịnh trọng mà quỳ một gối

ngồi xổm trước mặt cô, mở hộp quà màu đen đang cầm ra.

Bạch Vi rũ mắt nhìn chiếc hộp, hộp được trang trí từng hạt từng hạt thuỷ tinh to cỡ đầu ngón út, bên trên thỉnh thoảng rơi rớt vài sợi tơ màu bạc, sợi tơ rơi ra từ một chiếc hộp hồng nhung nhỏ nhắn.

Dưới chỉ thị của Bạch Hiển, Bạch Vi cầm lấy chiếc hộp nhỏ, mở ra liền thấy, là hai chiếc nhẫn được đặt làm thủ công, kiểu dáng thật đơn giản, lại là của một nhãn hiệu trang sức đỉnh cấp xa xỉ.

Nghe nói muốn đặt làm nhẫn của nhãn hiệu này, phải hẹn nhà thiết kế trước một năm.

Bạch Vi lấy nhẫn ra, trong lòng hơi hơi nhảy lên, liếc mắt một cái liền thấy được bên trong vòng lớn vòng nhỏ cặp nhẫn này, có khắc tên cô cùng Bạch Hiển.

“Đây là nhẫn cưới, vì sao?...”

Bạch Vi có chút không rõ, cô đã từng xem qua nhẫn cưới của Chu Tử Nhược và anh trai, cũng không phải kiểu dáng này, hơn nữa anh trai cùng Chu Tử Nhược cũng chưa đính hôn được lâu, nhiều nhất cũng mới nửa năm mà thôi.

Anh trai tìm tới nhà thiết kế của nhãn hiệu này, từ một năm trước liền bắt đầu đặt làm?

“Cứ xem như đây là một chút tâm tư của anh hai, cũng không có gì thú vị lắm”.

Bạch Hiển đỏ mặt, rũ mắt nhìn chiếc nhẫn cưới được thiết kế giản đơn trong tay Bạch Vi, giải thích:

“Anh đặt làm từ mấy năm trước rồi, muốn cưới em, muốn cùng em ở bên nhau, muốn cùng em hoà làm một, cho nên mặc dù biết em chỉ xem anh là anh trai, là người thân của em, anh vẫn tìm người làm ra cặp nhẫn này, vốn là cả đời đều không tính toán đem ra”.

Hắn làm đôi nhẫn này, vụиɠ ŧяộʍ thoả mãn một chút ảo tưởng biếи ŧɦái của mình, trăm triệu chưa từng nghĩ tới, ảo tưởng có một ngày sẽ trở thành sự thật, cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày đôi nhẫn này được đem ra sử dụng.
 
Chương 71: Chính thức cầu hôn em.


Bạch Vi ngơ ngẩn nhìn Bạch Hiển, trong tay cầm hai chiếc nhẫn tinh xảo, mặt cô cũng đỏ rực.

Lúc này đã qua hoàng hôn, ánh sáng trong phòng ngủ dần dần trở nên ảm đạm, Bạch Hiển hơi hơi ngước mắt, nhìn Bạch Vi đang ở

trước mặt, hỏi:

“Vi Vi, anh hai chính thức cầu hôn em, gả cho anh hai đi, kết hôn với anh, làm cô dâu của anh, vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên anh”.

Bạch Vi không trả lời, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, chỉ là chậm rãi cúi người, trong tay cầm chiếc nhẫn kim cương được hắn đặt làm, chủ động, tràn ngập khát khao mà hôn lên môi anh trai.

Cô nói, “Được”.

Cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng, vĩnh viễn cùng anh trai ở bên nhau.

Hôn lễ được cử hành ở phía nam thành phố, ngày cưới cũng đã được lựa chọn kỹ càng từ trước.

Bất quá bởi vì tim vị hôn thê của Bạch Hiển thay đổi, cho nên hắn huỷ bỏ hết kế hoạch lúc trước, hôn lễ ban đầu từ long trọng, trực tiếp thăng cấp đến trình độ xa hoa, áo cưới lễ phục gì đó đều phải làm lại một lần nữa.

Bởi vì thời gian có chút gấp gáp, cho nên Bạch Hiển trả thêm cho nhà thiết kế rất nhiều tiền.

Ảnh cưới cũng phải chụp lại, lúc trước Bạch Hiển cùng Chu Tử Nhược đã tính toán xong việc thuê nhiếp ảnh gia nào đi chụp ảnh cưới kiểu nào, nhưng cấp bậc của nhiếp ảnh gia và bộ ảnh này, Bạch Hiển đều thực ghét bỏ.

Kỳ thật áo cưới cùng ảnh cưới, đều là Bạch Vi hỗ trợ sắp xếp, cho nên toàn bộ hành trình Bạch Hiển cũng không quan tâm.

Chu Tử Nhược vì lấy lòng Bạch Hiển, lúc Bạch Vi hỗ trợ tiệc đính hôn cùng ảnh cưới, cũng không dám phát biểu ý kiến, cho nên cả đám cưới của Chu Tử Nhược cùng Bạch Hiển, đều là do Bạch Vi một mình diễn kịch.

Nhưng mà nếu Bạch Hiển đã để tâm đến hôn lễ, hắn tự nhiên là muốn tham dự vào hết thảy công việc của cuộc hôn nhân này.

Rốt cuộc, áo cưới là em gái mặc cho tự mình xem, với tính tình chú tâm sự hoàn mỹ của hắn, một khi đã nhúng tay vào thiết kế áo cưới, thời gian lại còn rất gấp gáp, thiết kế sư chỉ sợ là muốn bị ép điên.

Ảnh cưới cũng chung số phận, phía nam thành phố căn bản là không có phong cảnh nào đẹp,

hơn nữa trình độ nhiếp ảnh gia trước đó trải qua khảo sát tổng hợp của Bạch Hiển, cũng bị hắn ghét bỏ.

Kết quả, Bạch Vi bận bịu chuẩn bị hôn lễ thật lâu, bị Bạch Hiển phủ định hơn phân nửa, hắn một tay tiếp nhận công việc chuẩn bị hôn lễ, đến lúc Bạch Vi cưới anh trai của mình, ngược lại lại không phải làm gì cả.

Hắn an bài mọi việc thật thỏa đáng, vừa phải công tác vừa phải chiếu cố các việc của hôn lễ, buổi tối còn không quên vất vả cần cù cày cấy bên trong cơ thể Bạch Vi.

Có đôi khi xem đến Bạch Vi không ngừng tán thưởng trong lòng, thể lực của anh hai thật là tốt quá, cả người giống như chích thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cả ngày đều có mười phần sức mạnh, không cần biết làm việc gì, tinh thần đều phấn khởi mười phần.

Bởi vì công việc ở phía nam cùng phía bắc giao thoa, trong lúc chuẩn bị hôn lễ, Bạch Vi theo Bạch Hiển vào nam ra bắc rất nhiều lần.

Đêm trước hôn lễ, cô lại ở khách sạn giống lúc trước, gặp lại Đô Tuần.

Liễu Như Yên lần này không có ở bên người Đô Tuần, khách sạn lần này cũng không cử hành tiệc offline game online.

Thành phố phía bắc rơi xuống một cơn mưa nhỏ, Bạch Vi ngồi trong quán nước nhỏ ở

sảnh lớn, đợi anh trai cầm hành lý xuống, bọn họ hôm nay phải về thành phố phía nam, ba ngày sau, cô phải cùng anh trai cử hành hôn lễ.

Trong tiếng mưa tí tách tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, Đô Tuần ngồi xuống trước mặt Bạch Vi.

“Hi”.

Hắn vẫn trưng lên vẻ mặt sang sảng như cũ, nhìn Bạch Vi trong tay đang cầm một quyển sách, trên mặt bàn có một ly nước lọc, hỏi:

“Đến chỗ này không uống cà phê hay trà sao? Người trưởng thành đều là như vậy”.
 
Chương 72: Đại kết cục.


Rất khó tưởng tượng được rằng một cô gái ngoan ngoãn như Thức Vi, sẽ cùng anh trai của chính mình xảy ra mối quan hệ bất chính, cho nên Đô Tuần suốt khoảng thời gian này đã cố ý đi tra xét Bạch Hiển.

Sau đó hắn tra được một ít tư liệu cơ bản của Bạch Hiển. Bạch Hiển từng có một cô em gái, đã qua đời không lâu trước đó, mà cái cô Thức Vi này, kỳ thật là vị hôn thê của Bạch Hiển, Chu Tử Nhược.

Việc này không có một chút vấn đề nào, ai lại có thể ngăn cản tình thú xưng hô anh trai em gái gì đó giữa người yêu với nhau chứ?

Cho nên hai người Bạch Hiển cùng Thức Vi này, làm người nào muốn tìm ra điểm sai cũng tìm không ra nổi.

Thấy Thức Vi không nói gì, chỉ là dịch đi tầm mắt từ quyển sách trên tay đến trên mặt hắn, Đô Tuần nhún vai, lại hỏi:

“Dạo gần đây rất bận hửm? Không thấy cậu chơi game nữa”.

“Tôi đang dưỡng thai”.

Bạch Vi thực thành thật trả lời Đô Tuần.

Lâu lắm rồi cô cũng không lên game, nếu có thời gian, cô sẽ đọc sách, tập thể dục một chút, khám bác sĩ định kỳ, bởi vì anh trai nói muốn cô sinh con cho hắn, cho nên khoảng thời gian này, Bạch Vi vẫn luôn điều chỉnh trạng thái của thân thể mình, dưỡng thai.

Cà phê với trà trước kia cô cũng uống, nhưng mà mấy thứ này từ khi bắt đầu quá trình dưỡng thai, cô liền không chạm vào, máy tính càng bị Bạch Hiển cấm đoán, cô cũng tự biết máy tính có phóng xạ, không tốt cho cục cưng trong bụng.

Cho nên khoảng thời gian mang thai này, cô từ bỏ rất nhiều sản phẩm điện tử, di động còn dùng đến ví tiền phòng phóng xạ bao lại, đặt ở bên trong một chiếc bọc nhỏ luôn mang bên người.

Mà nghe thấy Bạch Vi trả lời như vậy, Đô Tuần ngây ngẩn cả người, hắn trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào, sau một lúc lâu, chỉ có thể thật đáng tiếc mà nói:

“Vậy thì thật quá đáng tiếc”.

Hắn vừa mới điều tra rõ thân phận của Thức Vi, không đợi ra tay làm cái gì, cô cũng đã dưỡng thai luôn rồi.

Trong lòng Đô Tuần có một chút phiền muộn như vậy, thấy Bạch Vi gật đầu hướng hắn, thu thập sách trong tay, đứng dậy liền phải rời đi, hắn trong hốt hoảng mà gọi cô lại:

“Thức Vi”.

Cô treo túi xách trên vai, đôi mắt trong vắt mà nhìn hắn, tràn ngập nghi vấn.

“Tôi, muốn hỏi một chút, nếu sớm hơn mấy năm trước tôi liền bắt đầu theo đuổi cậu, chúng ta có thể hay không có khả năng ở bên nhau?”

Hắn đã nhận thức Thức Vi được nhiều năm, tuy rằng hai người biết nhau qua thế giới giả tưởng, nhưng không thể phủ nhận, nếu sớm biết rằng Thức Vi là nữ, nếu hắn sớm gặp được Thức Vi bên ngoài, hắn khẳng định sẽ thích một cô gái như Thức Vi.

Cô là loại hình mà hắn thích.


Bạch Vi nghiêng đầu thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu,

“Khả năng có thể xảy ra nhất, đại khái là cậu sẽ bị anh trai tôi gϊếŧ chết”.

Nếu mấy năm trước, cô còn chưa có xuyên thành vị hôn thê của anh trai, Đô Tuần theo đuổi cô ngoài đời thực, như vậy y theo trạng huống tinh thần của Bạch Hiển lúc đó, Bạch Vi nếu đồng ý hẹn hò với Đô Tuần, Bạch Hiển rất có thể sẽ trực tiếp làm hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng, khiến Đô Tuần từ trên thế giới này thoắt một cái mai danh ẩn tích.

Cô và Bạch Hiển đã xác định với nhau, vô luận là tình thân ruột thịt hay là tình yêu, cô cùng hắn cũng chỉ có thể có được đối phương, không có khả năng lại đi ôm một người nào khác trừ bỏ lẫn nhau.

Cho nên những gì Đô Tuần nói hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

Nói xong, Bạch Vi không hề do dự mà quay đầu đi, anh trai liền ở trước cửa quán nước nhỏ chờ cô, cô trực tiếp đi nhanh hơn hai bước, ôm lấy cánh tay anh trai, hai người cười nói rời khỏi khách sạn, chuẩn bị đi đến sân bay.

Từ lúc Bạch Vi quay đầu, đến khi cô rời đi, Đô Tuần vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, cô không lưu luyến điều gì, cũng chưa từng ngoảnh mặt lại một cái.

Này vốn dĩ chính là một người gặp qua thế giới ảo, gặp mặt bình thường, chơi trò chơi bình thường, tiếp xúc bình thường.

Hắn có thể có có thể không trong sinh hoạt của Bạch Vi, lúc cô không nhớ tới hắn, hắn liền hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.

Cô cũng chưa từng cân nhắc, Đô Tuần suy nghĩ về cô trong lòng như thế nào, chẳng quan trọng.

Quan trọng là, bên ngoài vẫn cứ mưa gió, Bạch Vi nép vào lồng ngực của anh trai mà bước lên xe, cô ở trong tháp ngà anh trai tự tay chế tạo, sống vô ưu vô lo.

Như vậy đối với Bạch Vi, chính là hạnh phúc cả đời.

(Toàn văn kết thúc)
 
Chương 73: Phiên ngoại


Bạch Trường Thiên đã từng tự tay bóp chết một người, đó chính là tứ tiểu thư của Bạch gia, Bạch Vi.

Lão ta vẫn luôn nhớ rõ, buổi tối hôm đó trăng sáng thưa thớt sao, Bạch Vi vạch trần chuyện lão muốn hạ độc Bạch Hiển, lòng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thà rằng không làm, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng. Đôi tay bóp lấy cổ trắng nõn mảnh khảnh của Bạch Vi, đem cô áp đến bên trên bàn sách của Bạch Hiển, càng lúc càng dùng sức, dùng sức…

Cô bé đáng thương, hai chân lơ lửng trên không trung liều mạng mà vẫy vùng, khuôn mặt xinh đẹp căng ra sắc tím, tròng mắt giãn ra thật to, cứ như vậy tràn ngập sợ hãi cùng cầu xin mà nhìn lão.

Nhưng lão sao có thể buông tay, bên trong thư phòng tối tăm của Bạch Hiển, nương theo ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, Bạch Vi trút đi hơi thở cuối cùng.

Cô qua đời.

Quá trình xử lý thi thể, Bạch Trường Thiên che dấu thật tốt, lão thuê người chuyên nghiệp trong ngành đến hỗ trợ, ngụy trang thi thể của Bạch Vi thành thắt cổ tự vẫn.

Lão cho rằng, sau khi Bạch Vi chết, kế hoạch hạ độc Bạch Hiển, gϊếŧ Bạch Hiển sẽ không bị ai phát hiện.

Lão nghĩ như thế.

Nhưng gần đây Bạch Trường Thiên thường xuyên nghi hoặc chuyện ma quỷ.

Bởi vì lão luôn thấy được bóng dáng của Bạch Vi, quanh thân Bạch Hiển.

Cô mặc chiếc váy bông mọi ngày vẫn hay mặc, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo vải mỏng, thường thường thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng Bạch Hiển.

Không cần biết Bạch Hiển ở Bạch gia, hay ở nhà mới, Bạch Trường Thiên lúc nào cũng chạm phải “ma nữ” kia.

Lão không dám nói lão thấy cái gì.

Lão sợ một người thông minh như Bạch Hiển, sẽ suy ra được sự tình.

Nhưng mà không được, không được… Hồn quỷ của Bạch Vi lại đến nữa, cô bưng trái cây, đặt ở giữa lão cùng Bạch Hiển, sau đó nghiêng đầu nhìn lão cười cười, nói:

“Bác hai, ăn trái cây ạ”.

Bạch Trường Thiên không dám mở miệng, lão nhìn thoáng qua Bạch Hiển. Vẻ mặt Bạch Hiển bình tĩnh, giống như là không thấy được Bạch Vi, cũng không ăn trái cây trên mặt bàn.

Bác hai nhà Bạch bỗng cảm thấy, trái cây này hẳn là do hồn của Bạch Vi biến ra, thật ra Bạch Hiển nhìn không thấy Bạch Vi, cũng không thấy trái cây cô đưa, càng không thấy cô đi qua đi lại trước mặt hắn.

Quá khiếp người.

Cả người Bạch Trường Thiên run bần bật, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ phát hiện con quỷ kia đã ngồi xuống bên cạnh Bạch Hiển, cầm lấy dao gọt hoa quả, ngắn ngủn mà hỏi lão:

“Ăn trái cây không?”

“Đừng mà, đừng gϊếŧ tao, đừng gϊếŧ tao, a a a a!!!”

Bạch Trường Thiên có tật giật mình, hắn rụt lại tay lui về phía sau, ghế dựa không chịu nổi lực, cả người té ngã trên mặt đất, sau đó lại hoảng sợ bò dậy, cả người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa.


Ban ngày ban mặt, lão từ biệt thự của Bạch Hiển chạy thẳng ra ngoài, sau đó quay đầu lại, thấy hồn của Bạch Vi đứng ở cửa biệt thự, nhẹ nhàng vẫy tay nhìn về phía lão.

Phảng phất như đang gọi lại,

“Bác hai, bác trở lại, trở lại đi…”

“A a a a a a a a a!!”

Tiếng kêu thảm thiết của Bạch Trường Thiên vang lên, lão chạy ra khỏi đường cái, một chiếc xe vận tải vi phạm quy định về tốc độ lao nhanh đến, lại kịp thời ngừng trước mặt lão, cũng không có đụng phải.

Bạch Trường Thiên té ngã trên mặt đất, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức bò dậy, nhảy qua lan can chạy tới hồ nước nhân tạo ở đối diện, trực tiếp nhảy vào, hoàn toàn chìm xuống.

Tài xế xe vận tải dừng xe tại chỗ, vẻ mặt như bị doạ ngốc, ngã từ ghế điều khiển xuống, khóc lóc hô to:

“Không liên quan gì đến tôi hết, không liên quan…”

Bạch Vi đứng ở cửa biệt thự, cũng hoảng sợ muốn chết, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Hiển, thấp thỏm nói:

“Anh hai…”

“Ông ta tự làm tự chịu, quả báo cả thôi”.

Bạch Hiển nhẹ như tênh mà đáp lời, nghiêng đầu, tràn đầy ôn nhu nhìn cô vợ nhỏ của mình, sờ sờ cái bụng nhỏ trông còn phẳng lặng của cô, sủng nịch nói:

“Có thai đừng cầm vật dụng sắc bén, mấy chuyện như gọt trái cây cứ để dì giúp việc làm là được rồi…”

Phía sau cánh cửa lớn mở toang, Bạch Hiển đỡ Bạch Vi chậm rãi bước vào nhà, hoa tươi trước cửa nở rộ một đoá lại một đoá.

Thật ra thì thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top