Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 360


Hôm đầy tháng của Tiểu An An, thím Lưu giúp dọn một bàn toàn món ngon, mời vài người bạn đến để vui vẻ một chút, coi như là tiệc chúc mừng. Dương Mẫn cứ lải nhải thấy quá đơn giản nhưng lúc đó cũng không có cách nào tốt hơn, đành phải vậy thôi. Tô Ngọc Kiều và Lục Kiêu không thấy tủi thân cho con. Tiểu An An còn nhỏ, bày vẽ chỉ để người lớn xem, chỉ cần ba mẹ không thấy tủi là được.

Ngày đầy tháng, Tô Ngọc Kiều vẫn đang ở cữ, thậm chí còn không ra khỏi cửa phòng, cả quá trình đều là Lục Kiêu theo Dương Mẫn tiếp khách. Những người được mời đều là những người quen thường xuyên qua lại, nhà Tống Trường Tinh bên cạnh, nhà Trương Mai, còn có mẹ Trần Tiêu, ngoài ra Tô Ngọc Kiều còn mời La Tiểu Quyên đến nhưng cô ấy lấy cớ con còn quá nhỏ nên không đến, thế là lại mời chị Xuân Yến.

Chị Xuân Yến và chị Trương Mai đã đến sớm để giúp đỡ. Thím Lưu nói họ là khách nên không cho hai người động tay nhưng không ngờ hai chị dâu này làm việc nhanh nhẹn hơn, bê một chiếc ghế đấu nhỏ rồi ngồi xuống. Trong phòng, Trần Tiêu và mẹ Trần Tiêu đang trò chuyện với Tô Ngọc Kiều, Trần Tiêu nhìn Tiêu An An mà thích vô cùng.

Thật mong đứa bé trong bụng cô cũng có thể là một cô con gái đáng yêu như vậy.

Mẹ Trần Tiêu là người trực tiếp đỡ đẻ cho cô, nhìn thấy Tiểu An An cũng rất vui, bệnh nghề nghiệp nổi lên còn kiểm tra Tiểu An An một lượt, cười nói:

"Nhìn cái má tròn này, ăn uống tốt thật."

Nhắc đến chuyện này, Tô Ngọc Kiều còn buồn bực, cô có thể nuôi không tốt sao.

Ngày nào mẹ cô cũng nhồi nhét cho cô uống đủ loại canh, bổ sung đến mức dinh dưỡng thừa luôn rồi, bụng cũng bắt đầu muốn có đứa bé thứ hai luôn rồi.

Lúc này, Lục Kiêu đạp xe từ thành phố về. Anh theo lời dặn của Dương Mẫn, đi mua một chùm pháo ngắn, ngoài ra còn mua thêm nhiều nguyên liệu tươi, tiện đường còn đi báo tin vui cho lão Ban, được anh ấy tặng khá nhiều đậu phụ.

Đậu phụ vừa ra lò còn nóng hổi, Lục Kiêu cầm vào bếp, trộm thêm một thìa đường sau lưng mẹ vợ, bưng vào cho Tô Ngọc Kiều ăn.

Thím Lưu nhìn hai miếng đậu phụ lớn đó thì nói sẽ rán chả đậu phụ, hầm canh đầu cá cho Tô Ngọc Kiều. Bữa trưa bày một bàn toàn món ngon. Khách đến ăn ai cũng khen thím Lưu nấu ăn ngon, chỉ có Tô Ngọc Kiều trong phòng uống canh đầu cá chẳng có vị gì, khó chịu vô cùng.

Lục Kiêu nhân lúc Dương Mẫn đang nói chuyện với mẹ Trần Tiêu, lén giấu một miếng thịt kho tàu vào cho cô giải thèm. Tô Ngọc Kiều há miệng ăn một miếng, ôm eo anh vui vẻ cọ cọ, ôi chao, vẫn là chồng cô biết thương cô.

"Được rồi, chỉ được ăn một miếng này thôi đấy, lát nữa đừng để mẹ phát hiện nha."

Lục Kiêu xoa đầu cô, cười nói.

"Ừm.”

Tô Ngọc Kiều nhai miếng thịt ba chỉ thơm phức nạc mỡ xen kẽ mà không nỡ nuốt xuống. Cô gật đầu, ăn một miếng này là cô thấy thỏa mãn lắm rồi.

Lục Kiêu ra ngoài, Tô Ngọc Kiều bế An An vừa tỉnh dậy đi loanh quanh trong phòng hai vòng, hôn hai cái vào khuôn mặt trắng trẻo của con gái. Tiểu An An bây giờ đã biết nhận người, bình thường thích mẹ nhất, chỉ cần Tô Ngọc Kiều hôn cô bé là cô bé cười toe toét. Nhìn thấy mà đau lòng như vậy, anh cũng bế con gái mỗi ngày, tập luyện xong là bế không rời nhưng An An vẫn thích mẹ nhất, nghe thấy tiếng mẹ nói là cứ ngoái đầu nhìn.

Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, Tô Ngọc Kiều vẫn phải ở cữ, may là lúc này Dương Mẫn đã không hạn chế cô ra khỏi phòng đi dạo nữa, chỉ là vẫn chỉ được ở trong sân.

Phạm vi hoạt động của Tô Ngọc Kiều được mở rộng thêm một chút, mỗi ngày dành ra nửa tiếng bế An An ngồi ở cửa phơi nắng diệt khuẩn. May là lúc này nhiệt độ vẫn chưa quá cao, nắng chiếu vào người ấm áp, rất dễ chịu. Hôm nay trời đẹp, Dương Mẫn và thím Lưu cùng nhau đem chăn gối của cô ra phơi, vỏ ga đệm cũng tháo ra giặt sạch. Dương Mẫn dùng một cái gậy gỗ nhỏ sạch đánh chăn, để nó trở nên bông xốp mềm mại hơn.

"Tối thì Lục Kiêu về thì con nói với nó, bảo nó tối đừng thức khuya nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, một mình mẹ cũng chăm sóc được tốt cho con và An An."

Vài ngày trước thím Lưu dậy đêm quên mặc áo, bị nhiệt độ đột ngột giảm xuống vào ban đêm làm lạnh, mấy ngày nay chưa khỏi hẳn nên không dám lại gần Tô Ngọc Kiều và An An, đến lượt trông đêm thì chỉ còn lại một mình Dương Mẫn.

Lục Kiêu sợ mẹ vợ ban đêm mệt mỏi, đã liên tục chăm sóc hai mẹ con Tô Ngọc Kiều mấy đêm rồi.

Tô Ngọc Kiều đưa tay che nắng cho An An đang ngủ trên mặt, nghe vậy liền nói với bà:

"Mẹ, thật ra ban đêm mẹ không cần phải thức đêm trông con đâu, Lục Kiêu cũng vậy."

"An An không quấy khóc nhiều, chỉ cần cách vài tiếng dậy cho bé bú một lần, thay tã là được."

Thấy Dương Mẫn còn muốn nói, Tô Ngọc Kiều liền nói:"Hơn nữa, bây giờ mẹ trông con, đợi tháng sau mẹ về thì sao. Không sao đâu mẹ, bình thường có Lục Kiêu giúp con trông, đợi con hết ở cữ mọi người đi rồi, hai đứa con mới thích nghi tốt hơn được chứ."

Không phải cô không thương Lục Kiêu mà sự thật vốn dĩ đã như vậy, đợi Dương Mẫn đi rồi, con cái chẳng phải vẫn do họ tự nuôi sao. Ban ngày Tô Ngọc Kiều có thể mang theo con đi làm, ban đêm vợ chồng họ thay nhau chăm sóc, như vậy mới là lựa chọn tốt nhất.

Bản thân Lục Kiêu cũng không thấy khó chịu. Thỉnh thoảng anh còn phải đi làm nhiệm vụ nên bình thường ở nhà đều cố gắng làm nhiều một chút

"Được rồi, hai đứa bàn bạc thế nào cũng được."

Dương Mẫn tự nghĩ. Đúng là như vậy, bà không thể rời khỏi thủ đô để trông con gái mãi được, cho dù bà có muốn, Tô Ái Hoa cũng không đồng ý.

Nói đến thím thì Lưu càng không thể, cha mẹ người thân của bà ấy đều ở thủ đô, làm sao có thể ở lại đây không về được.
 
Chương 361


Buổi tối Lục Kiêu về, biết chuyện này anh cũng bàn lại với mẹ vợ một lần nữa, cuối cùng quyết định, ban ngày anh không ở nhà thì Dương Mẫn và thím Lưu chăm sóc vợ, ban đêm chỉ cần một mình anh trông là được. Thực ra làm như vậy Lục Kiêu còn thấy thoải mái hơn. Bình thường Dương Mẫn chăm sóc Tô Ngọc Kiều và An An, Lục Kiêu đều tự mình bê giường gấp ra phòng khách nhưng ngủ lại càng không yên giấc. Dưới sự chăm sóc tận tình của Dương, Mẫn, Tô Ngọc Kiều đã thực sự ở cữ đủ hai tháng, cho đến cuối tháng sáu mới hoàn toàn được giải thoát.

"Em muốn ăn mì tương đen, sườn xào chua ngọt, còn cả cá kho tộ nữa, em phải bù lại những gì đã mất trước đó."

Tô Ngọc Kiều vừa hết ở cữ đã tuyên bố hùng hồn. Thực ra cô muốn ăn cay hơn, càng cay càng tốt, đồ nhạt làm miệng cô gần như mất hết vị giác rồi. Nhưng vì An An vẫn đang bú sữa mẹ nên cô chỉ có thể tiếp tục nhịn.

Dương Mẫn buồn cười nhìn cô con gái đã làm mẹ của hai đứa trẻ, thấy cô vẫn vô tư như hồi nhỏ, tâm trí vẫn chỉ nghĩ đến ăn uống vui chơi.

"Ăn đi, lát nữa bảo thím Lưu đi mua thêm hai cân thịt, cho con ăn cho đã."

Dương Mẫn chiều chuộng nói:

"Còn muốn ăn gì nữa, mẹ làm cho con. À đúng rồi, hai ngày nữa chúng ta đi chụp ảnh nhé, rửa ảnh xong cũng phải mất mấy ngày."

Tô Ngọc Kiều đồng ý, ra ngoài lại giục thím Lưu nhanh chóng đun thêm nước nóng cho cô, cô muốn tắm bồn, tẩy rửa sạch sẽ. Sau khi hết ở cữ, vì có An An quấn lấy, Tô Ngọc Kiều cũng không thể đi ra ngoài, đành phải đợi đến thứ bảy, ngày Lục Kiêu nghỉ ngơi.

Cả nhà ngồi xe mua sắm của đơn vị cùng nhau vào thành phố chụp ảnh.

Vẫn là tiệm ảnh lần trước, ông chủ còn nhớ hai người, vợ chồng đều là trai tài gái sắc, chụp ảnh lên rất ăn ảnh, ôi chao nếu không phải họ không đồng ý, ông ấy thực sự muốn để ở tủ kính làm mẫu.

Lần này biết họ đến để chụp ảnh đầy tháng cho con, ông chủ tiệm ảnh phất tay một cái:"Yên tâm đi, chụp xong tôi sẽ rửa trước cho các cô cậu, đảm bảo trong vòng bảy ngày là có thể lấy được."

Khi chụp ảnh, An An rất ngoan, không khóc cũng không quấy. Dương Mẫn bế cô bé, Tô Ngọc Kiều đứng cạnh thợ chụp ảnh, cô bé liền há miệng không răng cười toe toét nhìn về phía đó.

Cuối cùng lại chụp riêng cho cô bé vài tấm, Tô Ngọc Kiều bế cô bé chụp thêm hai tấm, cuối cùng thêm Lục Kiêu và Tiểu Bảo, cả nhà bốn người cũng chụp vài tấm ảnh gia đình.

Ra khỏi tiệm ảnh, Tô Ngọc Kiều nhớ lại lần trước cô đã đưa Tiểu Bảo đến đây và gặp phải kẻ buôn người nên vo thức siết chặt tay bế An An. Lục Kiêu bảo vệ bên cạnh, vòng tay qua vai cô và nắm chặt. Tô Ngọc Kiều quay đầu lại cười với anh, lúc này cô mới thả lỏng.

Vài ngày sau, Lục Kiêu một mình vào thành phố lấy ảnh, tiện thể đặt vé tàu về cho Dương Mẫn và thím Lưu.

Sau khi lấy ảnh về, mấy người trong nhà đều xúm lại xem, ảnh đen trắng chụp cũng rất rõ nét, họ đã dặn ông chủ tiệm ảnh rửa ba bản tất cả các bức ảnh.

Họ giữ lại một bản, hai bản còn lại, một bản gửi về nhà Tô Ngọc Kiều, bản còn lại giao cho Dương Mẫn mang về rồi chuyển cho nhà họ Lục. Xem xong ảnh, Dương Mẫn lại nhớ đến một chuyện khác, hỏi con rể:"Vé tàu đã đặt chưa. Mẹ phải báo trước cho ba con, để ông ấy ra ga đón chúng ta."

"Đặt rồi mẹ, vé đi trong ba ngày nữa."

Lục Kiêu thấy vợ hơi buồn rầu cúi đầu, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, im lặng bầu bạn.

Dương Mẫn cũng cười nói với con gái:"Hai ngày nay ba con cứ gọi điện giục mẹ về, cũng đến lúc về rồi. Tính ra thì hai tháng nữa chị dâu con cũng sinh rồi."

"Vâng, đến lúc đó mẹ cũng bảo chị dâu chụp nhiều ảnh gửi cho con xem với."

Tô Ngọc Kiều cười cười. Cô biết ngày này rồi cũng sẽ đến, cũng không muốn Dương Mẫn mang theo nỗi lo lắng lên đường.

Ba ngày sau, Lục Kiêu mượn xe, chở vợ con đến ga tàu tiễn mẹ vợ đi. Lần gặp mặt này, Dương Mẫn cũng hoàn toàn yên tâm giao con gái cho con rể chăm sóc.

"Mẹ không nói nhiều nữa, Kiều Kiều tự chăm sóc tốt cho mình, sống tốt với A Kiêu, đến lúc nghỉ phép, chúng ta sẽ gặp lại ở thủ đô."

Tô Ngọc Kiều đưa đứa trẻ cho Lục Kiêu, tự mình bước tới ôm Dương Mẫn, vẫn như trước đây nũng nịu nói:"Mẹ, mẹ về rồi thì không được quên con, con cũng sẽ nhớ mẹ."

Dương Mẫn vui vẻ vỗ nhẹ vào lưng cô:

"Quên ai cũng không quên con được. Thôi nào, lớn thế rồi, không sợ An An nhìn thấy mà cười cho à."

Sau khi chia tay con gái, Dương Mẫn lại luyến tiếc ôm An An. Cô bé cũng rất thích bà ngoại, Dương Mẫn vừa ôm là cô bé đã cười khúc khích.

"An An ngoan quá, lần sau gặp lại, chắc An An sẽ gọi được bà ngoại rồi."

Tàu khởi hành, Dương Mẫn thò người ra vẫy tay chào tạm biệt con gái và con rể, Tô Ngọc Kiều nhìn mãi nhìn mãi rồi đột nhiên gục đầu vào lòng Lục Kiêu, cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.

Lục Kiêu ôm con gái, nhẹ nhàng vuốt tóc cô để an ủi.
 
Chương 362


Sau khi Dương Mẫn đi, cuộc sống của Tô Ngọc Kiêu bỗng trở nên bận rộn, bận đến nỗi cô không có thời gian để nhớ nhung. Một tuần sau khi hết ở cữ, Tô Ngọc Kiều đến bộ phận hậu cần để xin kết thúc nghỉ phép, bắt đầu mỗi ngày đưa Tiểu An An đi làm cùng. Ban ngày không thể qua loa như trước nữa, mỗi bữa ăn ít nhất phải đảm bảo cân bằng dinh dưỡng. Buổi sáng trước khi Lục Kiêu đi, anh sẽ nấu cháo cho cô hoặc luộc trứng nếu không lại hầm hai bát trứng hấp, một bát cho Tiểu Bảo còn một bát cho cô ăn. Thỉnh thoảng ăn ngán cháo rồi thì pha sữa bột hoặc mạch nha, buổi trưa không có cách nào khác, đi lại quá vất vả nên chỉ có thể tiếp tục ăn ở căng tin.

Như vậy thì bữa tối sẽ cố gắng làm thịnh soạn hơn một chút. May là Lục Kiêu luôn nhớ đến vợ con ở nhà, mỗi tối đều cố gắng về sớm hơn để chia sẻ với cô. Ngày đầu tiên Tô Ngọc Kiều đưa con đi làm, Lục Kiêu không yên tâm nên đưa cô và An An đến tận cửa phòng làm việc.

Mao Giai Mẫn và Hồ Lan Hương rất chăm sóc cô, bây giờ phần lớn phụ nữ đều như vậy nên cũng không có ai nói gì.

An An cách hai giờ phải bú sữa một lần, Tô Ngọc Kiều sáng dậy sẽ vắt sữa trước đến lúc ăn thì hâm nóng lại rồi cho cô bé ti, buổi trưa có thể về nhà rồi.Điều phiền phức duy nhất là Tô Ngọc Kiều không có thời gian giặt tã bẩn của An An, chỉ có thể đợi đến tối Lục Kiêu về giúp cô.

Trước đó Lục Kiêu đã bàn bạc với cô có nên tìm người giúp việc không, Tô Ngọc Kiều lúc đầu rất động lòng nhưng sau đó nghĩ lại vẫn từ chối.

Chưa nói đến chuyện khác, quân đội vốn có nhà trẻ, là do cô không yên tâm giao An An cho người khác trông nên mới không đưa đi. Bây giờ tuy có mệt một chút nhưng chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này là được.

Cuối cùng cũng đến cuối tuần, Tô Ngọc Kiều giao con cho Lục Kiêu còn bản thân mình tranh thủ rảnh rỗi nửa ngày.

Trần Tiêu đỡ bụng đến tìm cô nói chuyện, Tô Ngọc Kiều lấy đĩa hoa quả ra mời cô ấy ăn.

Ở đây thứ phong phú nhất chính là hoa quả, tháng sáu tháng bảy là thời điểm ăn đủ loại đào mận. Nào là đào lông, xuân đào, đào mật… Còn có ngũ nguyệt tiên, đào huyết…

Trước kia Tô Ngọc Kiều ở thủ đô còn không biết chỉ riêng đào đã có nhiều loại như vậy.

Còn có vải thiều mà Tô Ngọc Kiều thích nhất, lúc mới chín cô còn đang ở cữ nên không được ăn, may là bây giờ vẫn còn nhiều giống chín muộn. Trước lúc Dương Mẫn đi đã mua rất nhiều mang về.Nhưng vải thiều tính nóng, Tô Ngọc Kiều chỉ bày ra một đĩa nhỏ.

Trần Tiêu cũng không khách sáo với cô, hai người vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện, rất nhanh Trương Mai cũng tới tham gia.

"Chị nghe chồng chị nói, năm nay lệnh điều động đóng quân đã quyết định xuống rồi, hai nhà các em định thế nào?"

Trương Mai vừa nói vừa cắn một miếng mận đỏ, chua đến nỗi mắt nhắm tịt lại. Tô Ngọc Kiều đưa cho cô một quả vải để giải chua, cười nói:

"Chị dâu, cái đó là em chuẩn bị riêng cho Tiêu Tiêu đấy, vỏ chua lắm."

Trương Mai ăn một quả vải mới thấy dễ chịu hơn một chút, cô xua tay từ chối quả đào mà Tô Ngọc Kiều đưa cho:"Ui cha, chua đến nỗi răng chị mềm nhũn rồi, không được không được, quả mận này chua quá."

Sau khi nói chuyện phiếm, chủ đề lại quay về vấn đề trước đó, Trương Mai nói:"Lão Cố nhà chị định xem ý của đoàn trưởng Lục trước, nhưng chị đoán là An An nhà em còn nhỏ, phải một thời gian nữa mới đi được."

Cái lệnh điều động mà cô ấy nói là lệnh điều động đến nơi đóng quân, trước đó Tô Ngọc Kiều đã biết rồi. Các đoàn trong quân khu này mỗi năm đều phải luân phiên đến nơi đóng quân đóng giữ ba tháng, về thời gian thì có thể điều chỉnh được.

An An nhà cô ấy tính ra còn chưa đầy ba tháng, nếu Lục Kiêu chọn đi ngay bây giờ thì chắc chắn cô không thể đi theo.Được Trương Mai nhắc nhở, cô thực sự phải cân nhắc kỹ lưỡng.Trần Tiêu chen vào nói.

"Trường Tinh đã nói với tôi, anh ấy muốn đợi tôi sinh xong rồi mới đi."
 
Chương 363


Cô ấy bây giờ đã mang thai hơn bảy tháng, song thai thường rất ít khi đủ tháng vì vậy ngày dự sinh của cô ấy có lẽ là vào tháng sau, cộng thêm thời gian ở cữ sau khi sinh, tính ra cũng phải ít nhất ba tháng nữa. Tất nhiên, nếu Trần Tiêu chọn không đi cùng anh ấy đến nơi đóng quân, thì mọi chuyện sẽ dễ nói.

Trương Mai hỏi cô ấy: "Em cũng định đi theo sao?"

Trần Tiêu cũng không dám nói quá chắc chắn, cô ấy xoa bụng suy nghĩ một lúc mới nói:

"Sinh xong rồi mới xem tình hình." Cô ấy biết, Tống Trường Tinh chắc chắn cũng muốn cô ấy đưa con đi cùng nhưng sau khi sinh đôi, một mình cô ấy cmhắc chắn không thể chăm sóc nổi. Nếu cô ấy ở khu nhà quân nhân thì mẹ cô thỉnh thoảng có thể đến giúp, vì vậy nên cô ấy thực sự cũng rất do dự.

Gần trưa, Tống Trường Tinh đến đón vợ đi ăn cơm ở nhà mẹ vợ, Lục Kiêu dỗ An An ngủ rồi cũng ra hỏi cô ấy trưa muốn ăn gì.

Tô Ngọc Kiều đang dọn đĩa hoa quả đã ăn xong, nghe vậy liền nói:

"Sáng không phải anh đi mua một con vịt về sao, một nửa kho tàu còn một nửa xào cay đi."

Nếu không phải cô ấy nói nghiêm túc, Lục Kiêu chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô ấy đang thử thách tay nghề nấu ăn của mình.

Lục Kiêu khựng lại rồi mới gật đầu, xắn tay áo chuẩn bị vào bếp làm vịt.

"Để em vào giúp anh." Tô Ngọc Kiều theo anh vào bếp, mà cô chỉ được giao việc bóc tỏi bóc hành.

Chỉ cần anh ấy ở nhà, Tô Ngọc Kiều hầu như không cần lo việc nhà.

Trưa Lục Kiêu làm hai món ăn thịt vịt, vừa ra khỏi nồi Tô Ngọc Kiều đã nếm thử, hương vị rất tuyệt. Ngoài ra còn nấu thêm khoai tây xào ớt chuông, cải thìa xào tỏi, và một món canh trứng cà chua.Tiểu Bảo từ ngoài về bị mẹ gọi đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, rửa tay xong cậu bé lại chạy vào phòng ba mẹ nhìn em gái một cái mới đi ra.

"Mẹ ơi, sao em gái cứ ngủ suốt thế, bao giờ thì em ấy mới chơi với con được vậy?"

Tiểu Bảo tự trèo lên ghế, ngẩng đầu hỏi mẹ đang ngồi ở bên cạnh.

Tô Ngọc Kiều múc cho cậu bé hơn nửa bát cơm, lại đưa đôi đũa vào tay cậu bé mới cười nói với cậu bé:"Phải đợi đến khi em gái biết đứng biết đi mới có thể chơi với con được."

Tiểu Bảo ăn một miếng cơm, cắn miếng thịt vịt mẹ gắp cho, vừa vung nắm đấm nhỏ vừa lẩm bẩm:"Vậy lát nữa con sẽ đi dạy em gái học đi, thế là em ấy có thể chơi với con rồi."

"Không được, em gái bây giờ còn quá nhỏ."

Tô Ngọc Kiều xoa đầu cậu bé, lại gắp cho cậu bé một đũa rau xanh.

Lục Kiêu gắp một cái đùi vịt vào bát cô, cũng tham gia vào chủ đề:"Sau này mới dạy em gái đi bộ được, buổi chiều con không được ra ngoài chơi nữa, phải làm bài tập xong trước đấy."

So với mẹ, Tiểu Bảo vẫn sợ ba nghiêm khắc hơn, nghe xong thì ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Tô Ngọc Kiều ở bên cạnh nhìn anh dạy con trai, bình thường vào những lúc như thế này cô sẽ không xen vào, cũng không phản đối anh.

Giáo dục con cái mà, kỵ nhất là một người đánh một người che chở, phải có lập trường thống nhất mới được.

"Đúng rồi, hôm nay nghe chị Mai nói, anh cũng sắp phải điều quân rồi phải không, năm nay định đi vào lúc nào?"

Tô Ngọc Kiều vừa gặm đùi vịt vừa hỏi. Lục Kiêu đưa tay múc thêm cho cô một bát canh đặt bên cạnh mới trả tòi:

"Đúng vậy nhưng anh và đoàn hai đoàn ba đã đổi thứ tự rồi, anh đợi đến tháng chín mới đi."

Tô Ngọc Kiều tò mò hỏi:

"Sao lại muộn thế?"

Năm ngoái cô nhớ Lục Kiêu đi vào tháng tư, cuối tháng sáu cô mới đến theo quân đội, ở đó chỉ được khoảng một tháng.

Lục Kiêu nhìn cô nói:

"Anh đi rồi em ở nhà bận không xuể, đợi thêm một thời gian nữa An An lớn thêm chút nữa rồi anh mới đi."

Tô Ngọc Kiều gật đầu thấy như vậy cũng được, vừa định nói gì đó thì tự nhiên hiểu ra ý anh là không muốn cô và con đi theo nữa sao.
 
Chương 364


"Chuyện năm ngoái là lỗi của anh, bên đó môi trường không tốt nên em và con ở lại khu quân đội này là được, tổng cộng cũng chỉ ba tháng thôi, nếu có thời gian thì giữa chừng anh sẽ tranh thủ về thăm hai mẹ con."

Không đợi cô hỏi, Lục Kiêu đã nói hết suy nghĩ của mình với cô. Nghe anh nhắc đến chuyện năm ngoái, Tô Ngọc Kiều cười cười, không biết từ lúc nào cô đã đến đây theo quân đội đã được một năm rồi.

"Đến lúc đó rồi tính tiếp, em cũng không nói là nhất định không muốn đi mà."

Tô Ngọc Kiều cũng không nói chắc chắn, để lại cho mình đường lui.

Lục Kiêu còn tưởng cô chắc là không muốn đến đó nữa, không ngờ cô vẫn muốn theo anh đi. Định há miệng khuyên can nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Thôi vậy, đợi đến khi có lệnh điều động chính thức rồi tính tiếp. Ăn cơm được một nửa, An An tỉnh dậy khóc quấy. Tô Ngọc Kiều định đi xem thì Lục Kiêu đã đứng dậy trước cô, đặt bát xuống nói:

"Em cứ ăn tiếp đi, anh qua xem."

Tô Ngọc Kiều sợ con gái đói nên vội ăn thêm hai miếng cơm, dặn con trai ăn nhanh rồi cô cũng đứng dậy.

Qua xem quả nhiên là vậy, Lục Kiêu bế con đưa cho cô, Tô Ngọc Kiều vừa cởi cúc áo vừa giục anh về ăn cơm tiếp.

Vừa kéo áo ra, An An đã tự động tìm theo mùi thơm mà tiến đến. Tô Ngọc Kiều nghiêng người dựa vào đầu giường ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Kiêu đang nhìn cô chằm chằm.

Tô Ngọc Kiều nóng cả tai, điều chỉnh tư thế ngồi tránh khỏi tầm mắt của anh, sau đó mới quay đầu trừng mắt nhìn anh:

"Anh nhìn gì thế, mau đi ăn cơm cùng Tiểu Bảo đi."

Thời gian ở cữ cho con bú, Tô Ngọc Kiều vẫn thấy ngại, lần nào cũng tránh anh. Bây giờ dần quen rồi, thỉnh thoảng sẽ quên mất sự tồn tại của anh.

Lục Kiêu nắm tay ho nhẹ bên môi, không hề thấy áy náy mà đưa cho cô một chiếc khăn ướt vắt sẵn để bên cạnh, sau đó mới đi ra ngoài. Đợi Tiểu An An ăn no và ngoan ngoãn, Tô Ngọc Kiều mới bế con gái quay lại ăn cơm. May mà trời đang nóng, nên một lúc như vậy mà thức ăn vẫn chưa nguội. Lục Kiêu nhận lấy đứa trẻ, để cô mau ăn cơm. Đợi Tô Ngọc Kiều ăn xong anh mới đưa An An cho cô, còn mình thì dọn bát đũa đi rửa.

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, cả nhà ban người đóng cửa lại bắt đầu ngủ trưa. Tô Ngọc Kiều đặt An An ngủ giữa cô và Lục Kiêu, lúc ngủ mơ màng tự nhiên phát hiện không biết từ lúc nào mình đã ngủ trong lòng anh. Cô giật mình, nửa người ngồi dậy hỏi:"An An đâu?"

"Không sao, anh đã đặt con bé vào giường nhỏ rồi."

Lục Kiêu kéo cô nằm xuống. Nhưng sau chuyện này, cơn buồn ngủ của Tô Ngọc Kiều cũng biến mất sạch, cô trách móc vỗ vào cánh tay anh:"Thật là, anh làm em sợ hết hồn, đang ngủ ngon lành sao lại chuyển An An đi."

Lục Kiêu ôm lấy eo cô, kéo cô lên một chút, nửa khuôn mặt vùi vào xương quai xanh của cô khẽ nói:"Kiều Kiều, anh sai rồi."

Hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, Tô Ngọc Kiều ngứa ngáy né ra sau, giơ tay chống lên vai anh, lông mày cong cong. Người này đúng là, xin lỗi mà cũng không giống ai.

Lục Kiêu áp sát vào da cô, từ từ dịch chuyển, thử mở một chiếc cúc áo ra, hơi thở của Tô Ngọc Kiều khựng lại nhưng không ngăn cản. Nhiệt độ trong phòng ấm dần, tiếng thở dốc khó chịu và tiếng thở hơi trầm đan xen vào nhau, quấn quýt không dứt. Giấc ngủ trưa này kéo dài đến hơn ba giờ chiều, ngón tay Lục Kiêu vẫn lưu luyến khắp nơi. Trán Tô Ngọc Kiều ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ hơi sưng để chịu đựng. Sắp đến đích rồi, nhưng lại bị tiếng khóc của trẻ con cắt ngang.

Lục Kiêu khựng lại, hai vợ chồng nhìn nhau dưới lớp chăn mỏng, Lục Kiêu bất lực ngồi thẳng dậy, mặc quần áo xuống giường bế con gái lên. Tô Ngọc Kiều bị vẻ mặt u ám của anh chọc cười, cô quấn chặt chăn cũng ngồi dậy.

"Em không cần dậy đâu, An An tè rồi, anh thay tã cho con bé là được."

Lục Kiêu nhanh chóng hành động, định dỗ con gái xong sẽ tiếp tục chuyện còn dang dở.

Nhưng cuối cùng, ý định của anh vẫn tan thành mây khói.
 
Chương 365


Buổi chiều, Trương Mai đến gọi Tô Ngọc Kiều đi xem khu đất trồng rau mới mở ở khu nhà quân nhân. Tô Ngọc Kiều thay một bộ quần áo khác, chào tạm biệt Lục Kiêu đang vẻ mặt bực bội rồi theo đi theo Trương Mai.

"Hôm trước khi người của Hội phụ nữ đi kiểm tra, chị không nhịn được đã chạy đến xem, khu đất trồng rau cũng không tệ. Chúng ta nhanh đi thôi, chọn hai vị trí cạnh nhau, sau này chị tưới rau nhổ cỏ tiện thể trông hộ nhà em luôn."

Trong số những người vợ theo chồng quân nhân, có một nửa là từ nông thôn đến. Ngay cả những người không phải từ nông thôn thì trong thời đại này, mọi người cũng đều yêu thích đất đai như nhau. Nếu có một mảnh đất nhỏ để trồng rau, sau này mọi người có thể tự trồng rau ăn tiết kiệm được kha khá tiền, đồng thời cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho quân đội.

Nơi khai hoang khẩn đất trồng rau không xa khu nhà quân nhân, nơi này vốn dĩ là đất hoang, quân đội vẫn chưa có kế hoạch gì, vừa hay để cho các chị em phụ nữ trồng rau. Cả một khu đất được chia thành những ô đất nhỏ có kích thước bằng nhau, có người của hội phụ nữ giám sát, đất được cày xới rất tốt. Trương Mai vui vẻ ngồi xổm xuống, cầm một cục đất lên bóp bóp vui vẻ nói:

"Đất này khá màu mỡ, đợi đất tơi xốp là có thể trồng rau được rồi."

Hôm nay, đồng chí Hội phụ nữ mới thông báo có thể chọn đất trồng rau, bây giờ có khá nhiều chị em phụ nữ đến, ai cũng muốn giành được một mảnh đất màu mỡ nhất.

Nhưng nhìn đi nhìn lại thì thực ra cũng chẳng có gì khác biệt, đất đều được chia thành những ô vuông nhỏ kích thước 25 mét vuông, ngay cả những góc cạnh hơi lớn hơn một chút cũng gần như vậy. Chất đất đều giống nhau, thực ra cũng chẳng có gì đáng để tranh giành.

Trương Mai và Tô Ngọc Kiều còn gánh vác nhiệm vụ giúp Trần Tiêu chọn đất, cuối cùng hai người chọn ba mảnh đất liền kề nhau, một trước một sau, vị trí ở phía sau cùng, bên này có một con suối nhỏ, vừa tiện tưới rau sau này.

Sau khi chọn xong đất, Trương Mai bắt đầu tính toán xem sẽ mua những loại rau gì để trồng.

"Khí hậu bên này quanh năm đều gần như nhau, có thể mua một số cây giống cà chua và dưa chuột mùa thu, còn có đậu cô ve, cà tím cũng có thể trồng..."

Tô Ngọc Kiều không biết nhiều về phương diện này, dù sao chỉ cần theo cô ấy chọn một số loại dễ chăm sóc để trồng là được.

Chọn xong đất trồng rau, Tô Ngọc Kiều và Trương Mai lại hẹn nhau ngày mai đi chợ xem hạt giống, sau khi trở về khu nhà quân nhân, hai người lại đến nhà Trần Tiêu để nói với cô ấy về vị trí đất trồng rau đã chọn. Nhưng Trần Tiêu sắp sinh rồi nên cô ấy cũng không có sức lực để chăm sóc những thứ này. Chỉ nói theo họ trồng một ít cải thìa thôi, đến lúc cày đất tưới nước thì để Tống Trường Tinh làm.

Khi cô ấy trở về nhà, Lục Kiêu đang bế An An xem Tiểu Bảo làm bài tập. Dưới mí mắt của ba, Tiểu Bảo không dám có bất kỳ hành động nhỏ nào, ngồi rất nghiêm chỉnh.

Tô Ngọc Kiều bắt gặp ánh mắt cầu cứu của con trai, cô xòe tay tỏ ý rằng cô cũng bất lực, cuối cùng còn bế An An từ tay Lục Kiêu, để anh ấy thoải mái phát huy. Thời gian này ở nhà chăm sóc cô và đứa nhỏ, Tiểu Bảo thực sự sắp chơi điên rồi, để ba cậu bé trị cậu bé cũng tốt.

"An An có yêu mẹ không, mẹ yêu An An quá."

Tô Ngọc Kiều bế con gái hôn liên tục mấy cái, trở về phòng lại cho con bú thêm một lần.

Buổi tối, sau khi Lục Kiêu dỗ con gái ngủ cuối cùng cũng được toại nguyện, cái giá phải trả là Tô Ngọc Kiều mệt đến mức nửa đêm dậy cho con bú mà mắt nhắm mắt mở. Ngày hôm sau vừa mở mắt, Tô Ngọc Kiều đã đá Lục Kiêu một cái:

"Bắt đầu từ ngày mai chúng ta ngủ riêng, anh sang ngủ cùng Tiểu Bảo một phòng."

Lục Kiêu cười, nắm lấy mắt cá chân cô, kéo người trực tiếp vào lòng khẽ nói:"Đừng hòng."
 
Chương 366


Tô Ngọc Kiều nghiến răng, ôm anh ngẩng đầu lên cắn một cái vào cằm anh, kết quả là anh chẳng làm sao còn môi cô thì bị râu anh đâm ngứa người. Hai người giỡn một lúc, mãi đến khi An An phát ra tiếng động, Lục Kiêu mới đứng dậy bế con gái. "Đưa cho em, chắc là đói rồi."

Tô Ngọc Kiều vén tóc, dựa vào đầu giường ngồi dậy nói. Đợi cô cho con gái ti xong, Lục Kiêu đã ra ngoài rửa mặt xong xuôi và nấu cháo, đi vào nhận lấy An An và nói với cô:

"Em đi rửa mặt đi, tiện thể gọi Tiểu Bảo dậy."

Hai vợ chồng thay phiên nhau vệ sinh cá nhân, Tô Ngọc Kiều tiện tay bày bữa sáng ra, giục Tiểu Bảo nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt. Sau khi cả nhà ban người ăn sáng xong, Tô Ngọc Kiều dặn dò Lục Kiêu một tiếng rồi sang nhà bên tìm Trương Mai.

Hôm nay cô đến chợ không chỉ để mua hạt giống, mà còn phải mua rau, Lục Kiêu bị cô bắt ở nhà trông con.

Bên phía Trương Mai cũng vừa mới phục vụ cả nhà ăn sáng xong, để lại bát đũa cho chồng rửa sau đó dẫn con gái cùng Tô Ngọc Kiều ra khỏi khu quân đội.

Khi đi ngang qua nhà khách khu quân sự, Cố Hương tách khỏi họ đi tìm A Mãn chơi.

Trên đường đi, Trương Mai nói với cô ấy lát nữa sẽ mua hạt giống rau gì, nếu có cây con thì tốt nhất là mua luôn cây con.

"Chị muốn trồng thêm bí đỏ, khoai lang các thứ, một mảnh đất như vậy quá nhỏ, vừa hay bên cạnh ruộng rau của chúng ta có một con mương, lát nữa em mua ít bí đỏ về trồng ở đó cũng được."

"Em cũng không hiểu lắm, trồng loại nào dễ chăm sóc là được."

Mặc dù Trương Mai nói có thể yên tâm giao cho cô ấy chăm sóc, nhưng Tô Ngọc Kiều cũng không tiện làm phiền cô ấy mãi.

"Dễ chăm sóc thì cô trồng tỏi tây và rau muống, tỏi tây có thể gói bánh, còn có thể làm bánh tỏi tây, ăn xong một lứa thì lứa sau lại mọc tiếp, dễ chăm sóc nhất."

Trương Mai đề nghị với cô ấy.

Đến chợ, trước tiên Tô Ngọc Kiều xem các quầy bán rau, Trương Mai ở bên cạnh tìm xem có quầy nào bán cây con không.

Cuối cùng cô ấy cũng tìm được, không chỉ mua được một số loại hạt giống rau phổ biến, còn có cả cây hành lá con và cây gừng con. Tô Ngọc Kiều vừa mua rau thì phát hiện trong gùi của một bà thím có hơn chục cây ớt con, nhưng bà ấy không mang đi bán mà là mang đi biếu họ hàng. Cuối cùng cô ấy mua được với giá năm hào.

Nhưng Trương Mai lại không mua được hạt giống bí đỏ mà cô ấy mong ngóng, chỉ còn cách về hỏi những chị em quân nhân khác xem có ai giữ lại hạt bí đỏ sống không. Cây con mua về không thể để lâu, chiều hôm đó Tô Ngọc Kiều bế An An, Lục Kiêu theo sau cầm cuốc ra trồng ở mảnh đất nhà mình.

Trần Tiêu bụng to cũng đến góp vui, Tống Trường Tinh sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy, sau đó mới cùng Lục Kiêu đi đào hố trồng rau.

Trước đây Lục Kiêu đã biết trồng trọt, Tống Trường Tinh vừa học theo anh, vừa ngẩng đầu lên định tự trêu chọc mình vài câu, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh thì thấy ban phía trong ruộng rau bận rộn hầu như toàn là những người đàn ông xắn tay áo.

"Này, thương vợ đúng là truyền thống tốt đẹp nhất của khu quân đội chúng ta."

Lục Kiêu lười nghe anh ấy nói nhảm, trực tiếp ném cho anh ấy một cái thùng rỗng, bảo anh ấy đi lấy nước chứ đừng ở đây tào lao, bên cạnh phó tiểu đoàn Cố làm còn tốt hơn anh ấy.

Tiểu Bảo theo ba bận rộn trước sau, lúc này cũng không sợ ba nữa, cầm mấy cây con lần lượt đặt vào những cái hố nhỏ mà ba đào. Mảnh đất trồng rau của khu nhà quân nhân này thật sự rất tốt, từ khi các chị em quân nhân có mảnh đất này, thời gian rảnh rỗi ngồi lại với nhau nói chuyện phiếm đã giảm đi rất nhiều, công việc của các đồng chí Hội phụ nữ cũng nhàn nhã hơn. Tô Ngọc Kiều thì không sao, nếu không phải để theo trào lưu, cô ấy có trồng mảnh đất này hay không cũng được.
 
Chương 367


Trông hạt giống, cây con chôn xuống đất, cũng phải một thời gian nữa mới có thể thu hoạch, trong, thời gian này gia đình vẫn phải mua rau về nấu cơm. Tô Ngọc Kiều làm việc ở bộ phận mua sắm, tin tức nhanh hơn nhiều, cộng thêm việc bây giờ đã quen với các đồng chí lái xe thu mua nên có thể nhờ họ để dành rau cho cô ấy. Mỗi sáng Tô Ngọc Kiều vẫn bế An An đi làm, trưa Tiểu Bảo tan học sẽ tự tìm đến cô sau đó cùng nhau đến căng tin ăn cơm, hoặc nhờ Mao Giai Mẫn giúp mang về ăn ở văn phòng. Độ an toàn của quân đội thì khỏi phải bàn, Tiểu Bảo cũng thích chạy đến quân đội. Nếu không bị cấm thì Tiểu Bảo còn muốn theo ba đi huấn luyện. Có lẽ vì là con trai nên từ nhỏ cậu nhóc đã thích súng ống, đại bác, nghe nói tiểu học quân đội lớp ban lớp năm còn tổ chức cho các em đi bắn súng, cũng coi như bồi dưỡng từ nhỏ.

Buổi tối trước khi tan làm, Tô Ngọc Kiều xách đồ ăn nhờ người mua cùng An An về nhà. Vừa ra khỏi văn phòng đã thấy Lục Kiêu từ xa chạy đến, rõ ràng là vừa kết thúc huấn luyện. Anh bế An An từ tay Tô Ngọc Kiều, hai vợ chồng cùng nhau về nhà.

Lục Kiêu cúi đầu hỏi cô:

"Hôm nay thế nào? Có mệt không?"

Tô Ngọc Kiều lắc đầu cười nói:

"Không mệt, An An ngoan thế anh còn không biết à, hơn nữa chị Lan Hương và Gia Mẫn còn giành nhau bế con cơ."

Cô đặt một chiếc giường nhỏ bên cạnh chỗ làm việc của mình cho An An, bình thường An An nằm ở đó cùng mẹ đi làm, Tô Ngọc Kiều bận một lúc lại bế con lên đi lại rồi lại đặt con xuống. An An càng lớn càng đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn mà tan chảy cả lòng người, Mao Giai Mẫn thường gọi điện nói muốn trộm An An về nhà.

Trong văn phòng ngay cả một đối tượng cũng không có, Tôn Thành thỉnh thoảng đứng dậy hoạt động cũng sẽ đến trêu chọc An An, bây giờ cô bé đã trở thành quả hạnh phúc của văn phòng.

Về đến nhà, Lục Kiêu đi nấu cơm, Tô Ngọc Kiều bế An An đứng ở cửa bếp nói chuyện với anh. Kể những chuyện thú vị xảy ra trong ngày, hoặc nói về chuyện của con, Lục Kiêu vừa nấu cơm vừa lặng lẽ lắng nghe.

Tiểu Bảo làm xong bài tập chạy đến quấn lấy mẹ đòi xem em gái, Tô Ngọc Kiều bế An An ngồi lên đùi để con trai chơi với em gái. Bây giờ bàn tay nhỏ của An An đã rất có sức, nắm lấy ngón tay anh trai, theo cánh tay Tiểu Bảo mà vung vẩy.

Hai đứa nhỏ cũng không biết đang chơi trò gì, Tiểu Bảo kêu một tiếng thì An An đáp lại một tiếng, nhìn Tô Ngọc Kiều không tự chủ được mà cười.

"Ăn cơm thôi."

Lục Kiêu nấu cơm xong gọi một tiếng. Tiểu Bảo chạy đến hôn lên mặt em gái hai cái, vui vẻ chạy đi rửa tay, sau đó giúp ba bưng bát đũa.

Tô Ngọc Kiều cười đứng dậy, ánh hoàng hôn chiều là trên bầu trời phủ lên người cô một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Lục Kiêu đi từ trong bếp đi ra, hai người nhìn nhau, Lục Kiêu cong môi đi đến bế con gái rồi nắm tay vợ cùng nhau vào nhà. Những ngày tháng bình yên mà ấm áp luôn trôi qua rất nhanh, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy nhàm chán.

Một buổi chiều giữa tháng bảy, Tống Trường Tinh vội vã chạy về nhà tìm Lục Kiêu giúp đỡ. Trần Tiêu vỡ ối, anh Tống không thể một mình đưa cô ấy đến bệnh viện.

Lúc đó, Lục Kiêu đang ăn cơm với Tô Ngọc Kiều ở nhà, nghe vậy lập tức đứng dậy đi theo anh ta để xem tình hình. Tống Trường Tinh và Trần Tiêu cũng đang ăn cơm, nhưng Trần Tiêu đột nhiên thấy bụng khó chịu, ngay sau đó thì vỡ ối.

Cô ấy là bác sĩ nên vẫn khá bình tĩnh, thấy Tống Trường Tinh có vẻ hoảng hốt, cô ấy bảo anh sang nhà bên cạnh tìm người giúp đỡ.

Tô Ngọc Kiều bế An An đi theo, Trương Mai nghe thấy tiếng động cũng đi ra. Khi hai người vào sân, Lục Kiêu đang chống xe đạp, Trần Tiêu được Tống Trường Tinh đỡ ngồi tên ghế sau.

“Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đừng sợ, chúng ta đến bệnh viện ngay bây giờ."

Tim Tống Trường Tinh đập thình thịch, tay anh ta đỡ ở eo Trần Tiêu run rẩy.

Trần Tiêu cố hít thở sâu để kìm nén sự khó chịu trong cơ thể, nghe vậy còn cười với anh ta:

"Em không sợ."

Tống Trường Tinh nuốt nước bọt, ép mình bình tĩnh lại, vững vàng bế cô ấy lên ghế sau xe đạp.

Trương Mai thấy tình hình như vậy, vội vàng nhiệt tình hỏi họ đã chuẩn bị đồ đạc sinh nở chưa, nhanh chóng mang lên bệnh viện.
 
Chương 368


Trần Tiêu hít một hơi, hai tay chống lên cánh tay Tống Trường Tĩnh để chịu đau rồi nói: "Ở trong phòng ngủ, làm phiền chị dâu giúp em thu dọn một chút."

"Được, được, hai người nhanh đến bệnh viện đi, tôi lấy đồ rồi mang đến cho hai người."

Trương Mai nói, vội vàng đi thu dọn đồ đạc cho cô ấy. Mấy ngày nay, mẹ Trần Tiêu thường đến thăm con gái, tính toán ngày dự sinh cho cô ấy vào khoảng mấy ngày này. Ban đầu họ định ngày mai sẽ nhập viện để sinh, không ngờ tối nay em bé đã không thể chờ đợi được nữa.

Lục Kiêu đẩy xe đạp đi ngang qua Tô Ngọc Kiều, chỉ kịp nhìn cô ấy và An An rồi đi theo Tống Trường Tinh đến bệnh viện trước. Tô Ngọc Kiều bế An An đi giúp Trương Mai xem cần thu dọn những gì, may là Trần Tiêu đã chuẩn bị từ sớm, chỉ là chưa kịp sắp xếp lại với nhau. Cô ấy mang thai đôi, nên tất cả đồ dùng cho trẻ em đều phải chuẩn bị hai phần, còn vì sự mong đợi của Tống Trường Tĩnh, một phần còn được chuẩn bị đặc biệt là đồ dùng màu hồng cho bé gái.

Trương Mai và Tô Ngọc Kiều bàn bạc, thu dọn xong túi đồ sinh nở, Trương Mai cầm túi đồ sinh nở vội vã đưa đến bệnh viện.

Sau khi Tô Ngọc Kiều bước ra khỏi nhà Trần Tiêu, đóng cửa sân lại cũng không cần khóa, dù sao thì khu nhà quân nhân cũng rất an toàn.

Khi trở về nhà mình, Tiểu Bảo vẫn ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn đợi cô.

Tô Ngọc Kiều ôm An An ngồi xuống, giục con trai ăn nhanh, nhưng bản thân cô ấy đang lo lắng cho Trần Tiêu nên ăn được hai miếng đã muốn buông đũa, cuối cùng nghĩ cho An An mới ăn hết phần cơm còn lại trong bát.

Ăn tối xong, Tô Ngọc Kiều đặt An An vào giường nhỏ để Tiểu Bảo chơi với em gái. Cô ấy dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn, mang ra bếp đặt lên bếp than để hâm nóng.

Hơn nửa tiếng sau thì Lục Kiêu trở về, Tô Ngọc Kiều vội giục anh đi ăn hết cơm, đợi Trương Mai về mới hỏi thăm tình hình của Trần Tiêu.

“Chưa sinh ra, mẹ Trần Tiêu đã vào rồi, chắc không có vấn đề gì đâu.”

Trương Mai chỉ đặt túi đồ chờ sinh xuống rồi quay về, ở lại đó cũng chẳng giúp được gì.

Sáng hôm sau, Tô Ngọc Kiều tranh thủ lúc rảnh rỗi đưa An An đến bệnh viện quân đội, định đi thăm Trần Tiêu. Không ngờ vừa đến nơi đã thấy Tống Trường Tinh mặt mày ủ rũ ở hành lang, râu ria xồm xoàm, chỉ qua một đêm mà trông như vừa thức trắng mấy đêm vậy.

Mẹ Trần Tiêu đang nói chuyện với anh:

“Được rồi, con đừng lo nữa, Tiêu Tiêu bây giờ đã ổn rồi, con thức trắng cả đêm qua xong, nên tranh thủ lúc này về nghỉ ngơi một chút đi, đợi con bé tỉnh rồi lại sang.”

“Mẹ, không sao đâu, về nhà con cũng không ngủ được.”

Tống Trường Tinh đập bốp bốp vào mặt, cố tỏ ra tỉnh táo.Tối qua Trần Tiêu được đưa đến bệnh viện thì bị khó sinh, sau đó còn ra máu nhưng vẫn chưa sinh được, mẹ Trần Tiêu suýt nữa đã chuẩn chuyển cô ấy sang mổ lấy thai.

May mà sau đó đứa bé đã chào đời thuận lợi nhưng cũng khiến mọi người phải lo lắng đến tận sáng hôm sau. Lúc Trần Tiêu được đẩy ra ngoài thì mặt mày tái nhợt, trông như vừa trải qua một hồi bệnh nặng, thấy anh thì không kịp nói câu nào đã ngất lịm đi.

Cảnh tượng lúc đó suýt khiến tim Tống Trường Tinh ngừng đập, anh run rẩy đưa tay định sờ mũi vợ, nhưng mẹ Trần Tiêu nói với anh rằng Trần Tiêu chỉ quá mệt nên ngủ thiếp đi thì anh mới bình tĩnh lại.

Sau chuyện này, Tống Trường Tinh mới thực sự cân nhắc đến đề nghị của Trần Tiêu, phụ nữ sinh con quá nguy hiểm, anh thực sự không chịu nổi lần thứ hai và cũng sợ mất vợ nữa.

“Đợi Trần Tiêu tỉnh lại thì có nhiều việc để con bận rồi, nhưng con xem con bây giờ thế này có chịu được không?”

Mẹ Trần Tiêu xót xa khi thấy con gái mình chịu tội, nhưng bà cũng không có ý kiến gì với con rể, tiếp tục khuyên:“Về ngủ một giấc, lấy lại tinh thần rồi hãy sang, yên tâm đi đã có mẹ ở đây trông Tiêu Tiêu rồi.”

Tống Trường Tinh không muốn đi nhưng anh thực sự đã kiệt sức, cuối cùng vẫn phải đi về.
 
Chương 369


Vừa tiễn con rể đi, mẹ Trần Tiêu quay lại thì thấy Tô Ngọc Kiều đang bế An An, biết cô đến thăm Trần Tiêu, bà cười với cô và nói: “Tối qua thực sự rất cảm ơn các cô, nếu không phải các cô kịp thời đưa Tiêu Tiêu đến bệnh viện thì tôi thực không đám nghĩ đến hậu quả.”

“Láng giềng giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, hơn nữa cô cũng đã giúp chúng cháu rất nhiều.”

Tô Ngọc Kiều đi đến bên cạnh bà, lắc đầu rồi lại hỏi: “Tiêu Tiêu thế nào rồi?”

Mẹ Trần Tiêu đưa cô đến phòng bệnh, lúc này mới vui vẻ nói: “Cũng coi như thuận lợi, hai mẹ con đều bình an, Tiêu Tiêu bây giờ vẫn đang ngủ.“

Từ miệng bà, Tô Ngọc Kiều mới biết được tình hình nguy hiểm tối qua, Trần Tiêu khó sinh không ra, suýt nữa thì băng huyết. Cuối cùng vẫn nhờ vào kinh nghiệm nhiều năm của mẹ Trần Tiêu, bà đã tự tay điều chỉnh tư thế thai nhị, nhờ vậy mới tránh được tình trạng phải mổ.

Tô Ngọc Kiều nghe xong cũng không khỏi thót tim thay bà, dù là băng huyết hay mổ lấy thai thì cũng không phải là chuyện có thể dùng từ “chịu tội” để hình dung, may mà đã cứu được.

Trần Tiêu vẫn đang ngủ, Tô Ngọc Kiều chỉ nhìn thoáng qua ở cửa phòng bệnh rồi không vào, sau đó mẹ Trần Tiêu lại dẫn cô đi xem hai đứa cháu ngoại.

Đúng vậy, giấc mơ sinh đôi long phụng của Tống Trường Tinh đã tan vỡ, Trần Tiêu trực tiếp sinh cho anh ta hai đứa con trai.

Hai đứa trẻ vì sinh non nên hiện vẫn được đặt trong phòng quan sát, do y tá chuyên môn chăm sóc.

Tô Ngọc Kiều nhìn qua lớp kính của phòng quan sát, hai đứa trẻ gầy gò nhỏ bé, chỉ lớn hơn mèo con một chút, thật sự không thể nói là đẹp.

Theo lời mẹ Trần Tiêu, đứa lớn còn đỡ, nặng năm cân hai lạng, đứa nhỏ trong bụng mẹ không giành được với anh trai, lúc sinh ra chỉ nặng hơn ba cân ban lạng một chút, phổi còn chưa phát triển hoàn thiện, ước tính phải ở phòng quan sát thêm một thời gian nữa.

Nhưng may là mẹ tròn con vuông, sau này chỉ cần vất vả thêm chút, chắc chắn có thể nuôi lớn.

Xem xong con, Tô Ngọc Kiều lại đưa An An về văn phòng làm việc. Vừa mới mượn một phòng bệnh không có người ở trong bệnh viện để cho An An bú sữa và thay tã, lúc này về đặt vào giường nhỏ là ngủ thiếp đi. Tô Ngọc Kiều sờ sờ khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại của con gái, mãn nguyện tiếp tục làm việc.

Chiều tan làm về, đi ngang qua cửa nhà Trương Mai, cô bị cô ấy gọi lại.

"Chiều nay tôi đến bệnh viện thăm Trần Tiêu, cô ấy sinh hai đứa con trai. Ô, cô không thấy sắc mặt của Chính ủy Tống đâu."

Lúc Trương Mai đến, Trần Tiêu đã tỉnh, tinh thần của hai vợ chồng đều ổn, Tống Trường Tinh còn có tâm trạng tiếc nuối vì không có con gái.

Tô Ngọc Kiều gật đầu, nói với cô ấy rằng sáng nay mình đã đến, cô ấy hơi tò mò:"Vậy Chính ủy Tống chuẩn bị đồ cho con gái thì dùng cho đứa trẻ nào?"

Nói đến chuyện này, Trương Mai còn phải cười, dạo này cô ấy cũng nghe nói chuyện Tống Trường Tinh ngày nào cũng thèm con gái của Lục Kiêu, nằm mơ cũng muốn Trần Tiêu sinh cho anh ta một cặp long phụng, kết quả bây giờ con đã sinh ra, hai đứa đều có "của quý", sau khi bình tĩnh lại thì thấy chán ghét không chịu được.

Trong bệnh viện, Tống Trường Tinh nằm sấp trên kính nhìn hai đứa con giống như hai con chuột nhỏ của mình, trong lòng rối bời không thôi. Một mặt, anh nghĩ đây là đứa con mà vợ anh liều mạng sinh ra, sau này anh nhất định phải yêu thương thật tốt, mặt khác, trong đầu anh lại không ngừng hiện lên hình ảnh cô con gái xinh đẹp nhà Lục Kiêu, quả thực đau lòng vô cùng.

Anh không nỡ để Trần Tiêu sinh đứa thứ ba nữa, định đợi đến khi vợ anh dưỡng sinh lại sức khỏe thì sẽ đi làm cái phẫu thuật thắt ống dẫn tinh mà cô ấy nói.

Cho nên, đời này anh coi như không có duyên với con gái rồi.
 
Chương 370


Trong phòng bệnh, Trần Tiêu đang uống canh gà mẹ mang đến, ngấng đầu lên thấy chồng ủ rũ trở về thì hỏi anh: "Anh không phải đi xem con rồi sao? Sao lại thế này?"

Đứa trẻ vừa sinh ra đã được đưa đến phòng quan sát, đến giờ Trần Tiêu vẫn chưa gặp được, thấy chồng mình như vậy, cô còn tưởng là con có chuyện gì.

"Không sao, y tá nói lát nữa có thể bế đứa lớn đến cho em cho ti, đứa nhỏ phải ở phòng quan sát thêm hai ngày nữa mới được ra."

Tống Trường Tinh lắc đầu, cố gắng lấy lại tinh thần.

Hai người dù sao cũng đã bên nhau lâu như vậy, lại quen biết nhiều năm, Trần Tiêu suy nghĩ một chút là hiểu ngay chuyện gì xảy ra. Vì vậy cô vừa uống canh gà vừa cố ý hỏi: "Có phải anh thấy tiếc vì em không sinh cho anh một đứa con gái không? Hay là đợi em khỏe lại, chúng ta lại..."

Tống Trường Tinh nhanh chân đi đến ngồi bên cạnh cô, nhớ lại tội mà vợ mình đã phải chịu khi sinh con, lập tức lắc đầu lia lịa:

"Không, anh không hề hối hận chút nào, có em và hai đứa con là anh đã đủ mãn nguyện rồi, chúng ta không sinh nữa, sau này cũng không sinh nữa."

Trần Tiêu mỉm cười hài lòng, dựa vào lòng anh.

Ừm, thật ra thì ngay cả khi anh hối hận, cô cũng sẽ sống chết sinh lứa thứ hai. Nếu anh muốn, cô còn đang nghĩ cách lừa anh đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh nhưng bây giờ thấy anh thực sự không muốn để cô sinh nữa nên lời nói thật lòng này cô vẫn giữ trong bụng.

Trần Tiêu vì sinh khó, lại thêm vấn đề con sinh non nên lại ở thêm trong bệnh viện mấy ngày mới được xuất viện về nhà ở cữ. Ngày cô xuất viện, Tô Ngọc Kiều đặc biệt nhờ đồng chí đi mua sắm bên ngoài mang về hai con gà mái già tặng cô để bồi bổ sức khỏe. Trương Mai cũng chạy một chuyến về quê, mua một giỏ trứng gà ta mang đến nhà cô.

Những chị em vợ quân nhân trong khu gia đình, những người quen biết ít nhiều đều mang theo đồ đến thăm hỏi.

Sắc mặt Trần Tiêu trông vẫn ổn, hai đứa con cô nằm bên cạnh, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được đứa nào là anh cả đứa nào là em út, trẻ sinh non vẫn khác với trẻ đủ tháng bình thường. Đặc biệt là đứa thứ hai nhà cô, khóc lên như tiếng mèo kêu giọng nhỏ xíu, nghe mà thấy thương.

"Mang song thai ít khi không vất vả, lần ở cữ này nhất định phải dưỡng cho thật tốt."

Trương Mai bế đứa anh cả nhà cô ấy, đứa thứ hai gầy gò nhỏ xíu, cô nhìn mà không dám động tay vào.Trần Tiêu rất biết ơn sự giúp đỡ của họ hôm đó, nếu không có họ thì đến hôm đó cô còn không biết sẽ ra sao nữa.Trương Mai cười cười, suy nghĩ của cô cũng giống với lời Tô Ngọc Kiều và mẹ Trần Tiêu nói hôm đó:

"Chúng ta là quan hệ gì, em còn khách sáo với tụi chị làm gì."

Ngoài cửa, Tống Trường Tinh đang bắt Lục Kiêu dạy anh ta cách thay tã cho trẻ con, dáng vẻ luống cuống tay chân đúng là một ông bố mới vào nghề. Tô Ngọc Kiều bế An An đến xem hai đứa em, hỏi Trần Tiêu tên của bọn trẻ.

Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Trần Tiêu khựng lại, ấp úng mãi mới nói cho hai người biết tên gọi ở nhà của hai đứa con.

Hai đứa con trai của cô bị ông ba ít học của chúng đặt tên một đứa là Thiết Đản, một đứa là Cương Đản, Thiết Đản là anh còn Cương Đản là em.

“Phụt.”

Tô Ngọc Kiều không nhịn được bật cười, rồi vội vàng tìm cách chữa cháy:“Cũng được, Chính ủy Tống hy vọng bọn trẻ có thể cứng rắn như thép đây mà.”

Trần Tiêu bất lực gật đầu, thực ra Tống Trường Tinh còn chuẩn bị thêm hai cái tên khác cho cô, Lừa Đản và Dương Đản.

Vừa nói ra đã bị cô đánh đập.Bây giờ cô đã hoàn toàn không tin vào khả năng đặt tên của Tống Trường Tinh, quyền đặt tên chính thức cho đứa trẻ đã được giao cho ông bà ngoại và ông bà nội của đứa trẻ.

Trương Mai cũng không nhịn được cười, cô còn an ủi Trần Tiêu:

“Nông thôn đều nói tên xấu dễ nuôi, Chính ủy Tống đây là gửi gắm hy vọng lớn vào hai đứa trẻ.”

Ha ha, không được rồi, không ngờ bình thường thấy Chính ủy Tống là người có học thức như vậy, sao lại đặt cho con biệt danh như vậy.

Hai anh em bị ông bố vô lương tâm đặt tên là Thiết Đản và Cương Đản, lúc này còn chưa biết gì, sau này đợi chúng lớn lên, chỉ cần gọi lớn trong khu nhà quân nhân là sẽ có rất nhiều Cương Đản và Thiết Đản xuất hiện.
 
Chương 371


Sau khi Trần Tiêu sinh con, trong thời gian ở cữ tại nhà, mẹ Trần Tiêu vì thương lây nên đối xử rất tốt với Tô Ngọc Kiều và mấy đứa trẻ nhà Trương Mai. Biết Tô Ngọc Kiều bình thường vừa trông con vừa nấu cơm không tiện, thường xuyên mang đồ ăn đến cho cô. Cùng lúc đó, ba mẹ Tống Trường Tinh cũng đến khu nhà quân nhân thăm con dâu và cháu trai, còn mang theo cả người nhà được thuê riêng để hầu hạ con dâu ở cữ. Dưới sự chăm sóc tận tình như vậy, sức khỏe của Trần Tiêu đần hồi phục, Thiết Đản và Cương Đản cũng không phụ lòng mong đợi của ông ba khi đặt tên lúc đầu, ngày càng khỏe mạnh. Hai tháng trôi qua, Thiết Đản và Cương Đản đã lớn bằng những đứa trẻ đủ tháng bình thường. Vừa tròn một tháng vì sợ đông người sẽ mang đến vi khuẩn không tốt cho đứa trẻ yếu ớt nên không tổ chức tiệc đây tháng. Mãi đến khi Trần Tiêu hết ở cữ, con tròn trăm ngày mới mời họ hàng bạn bè đến chung vui.

Lúc này An An đã hơn năm tháng tuổi, càng lớn càng đáng yêu, việc cô bé thích làm nhất bình thường là ngửa đầu nhìn mẹ. Đôi khi Tô Ngọc Kiều không chú ý, cô bé còn tự lật người lại gần mẹ, vì vậy, Lục Kiêu lại nâng cao hàng rào cũi của đứa trẻ lên. Mặc dù bây giờ đứa trẻ vẫn chưa biết bò, lật người cũng chỉ nhích được một chút, nhưng vẫn sợ An An lúc người lớn không chú ý sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Khi An An 4 tháng tuổi, theo lời khuyên của mẹ Trần Tiêu, Tô Ngọc Kiều đã đổi thành một ngày cho ti ba lần, sáng một lần, chiều một lần, cộng thêm một lần ti đêm.

Thời gian còn lại, sẽ pha cho An An sữa bột dành riêng cho trẻ sơ sinh mà Dương Mẫn đặc biệt mua từ nhà máy sữa bột ở thủ đô gửi về, hoặc cho cô bé ăn một chút thức ăn dặm.

Cũng nghe theo lời khuyên của mẹ Trần Tiêu, nói có thể cho trẻ ăn một chút bí đỏ nghiền, bột gạo hoặc trái cây nghiền, những thứ này tương đối dễ tiêu hóa đối với dạ dày của em bé.

An An lớn hơn một chút, bình thường vẫn thích đuổi theo bóng người, cô bé đặc biệt thích mẹ, sau đó là ba. Mỗi lần Tô Ngọc Kiều và Lục Kiêu vừa xuất hiện trước mắt cô bé là cô bé bắt đầu cười.

Đôi mắt cong cong khiến người ta nhìn vào chỉ muốn tan chảy.

Vì vậy, để cho người hàng xóm chỉ muốn có một đứa con gái nhưng không có mệnh làm ba con gái như Tống Trường Tinh phải ghen tị đến chảy cả nước miếng.

Còn lén lút muốn bàn với Lục Kiêu, định làm hôn ước cho hai nhà vì dù sao cậu ấy và em dâu không phải cũng là hôn ước từ nhỏ đấy thôi, anh ta không có con gái, nhưng có thể định trước cho hai đứa con trai nhà anh ta có một cô con dâu tương lai, như vậy tính ra không phải là anh ta cũng có con gái rồi sao.

Còn định cho đứa con trai nào, Tống Trường Tinh khoát tay một cái, không quan tâm nói để An An lớn lên tự chọn, thích anh trai thì gả cho anh trai, thích em trai thì đứa con dâu này sẽ gả cho em trai. Đối với điều này, Lục Kiêu chỉ nói với anh ta hai chữ, nằm mơ.

Tống Trường Tinh vẫn không từ bỏ, cười hì hì nói:"Không làm con dâu từ bé cũng được, vậy thì để An An nhà cậu làm con gái nuôi của tôi đi."

Mặc dù Trần Tiêu không ưa cái vẻ vô lại của chồng mình, nhưng cũng rất đồng ý với đề nghị nhận con gái nuôi. Cứ như vậy, nguyện vọng có con gái của Tống Trường Tinh cuối cùng cũng đạt được.

Sau đó từ ngày hôm đó, hễ rảnh rỗi là anh ta lại chạy đến xem An An, miệng luôn kêu:"Ba là ba nuôi, An An gọi ba nuôi đi."

Làm Lục Kiêu phiền không chịu được, chỉ muốn lôi anh ta ra sân tập võ quật cho anh ta hai cái.

Đến giữa cuối tháng chín, Lục Kiêu nhận được lệnh điều động, chuẩn bị đi đồn trú rồi.

Tô Ngọc Kiều không do dự gì, sắp xếp mọi thứ ở quân khu xong thì định đưa hai đứa con đi cùng anh. Lục Kiêu còn muốn khuyên cô:

"Môi trường bên đó không tốt, em ở lại đây đợi anh về đi."
 
Chương 372


"Nhưng em muốn đi cùng anh mà, dù sao cũng chỉ có ba tháng thôi, một nhà chúng ta ở bên nhau không phải là khổ."

Tô Ngọc Kiều lúc đầu còn lo An An còn quá nhỏ nên mới do dự có nên đi hay không, bây giờ không còn lo lắng này nữa thì cô đương nhiên muốn đi theo. Lục Kiêu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không muốn xa cô, ôm người hỏi lại một lần nữa: "Em thực sự đã nghĩ kỹ chưa?"

Tô Ngọc Kiều kiếng chân chủ động hôn lên khóe miệng anh hai cái, cười gật đầu:

"Nghĩ kỹ rồi, em không muốn xa anh lâu như vậy."

Hơn nữa cô cũng có một chút ích kỷ, ở đây mặc dù môi trường tốt hơn đồn trú nhiều. Nhưng một mình cô nuôi hai đứa con cũng rất vất vả, đi đến đó ít nhất Lục Kiêu cũng nhìn thấy sự vất vả của cô, như vậy anh mới biết trân trọng hơn chứ.

"Tiểu Bảo cũng đi theo, đến đó anh có thể dạy nó, đợi về thì trực tiếp tham gia kỳ thi cuối kỳ là được."

Tối hôm đó, Tô Ngọc Kiều bắt đầu thu dọn đồ đạc cho cả nhà.

Lục Kiêu bảo cô đi trông An An còn anh sẽ thu dọn, cần đóng gói cái gì thì cô bảo anh là được.

Đầu tiên là quần áo, đồ dùng hàng ngày những thứ này chắc chắn phải mang nhiều một chút, bên đó mua đồ rất phiền phức, vẫn nên chuẩn bị nhiều thì tốt hơn. Ngoài ra thời điểm này ở trên núi đã bắt đầu trở lạnh, chăn bông dày cũng phải mang thêm hai cái.

Tô Ngọc Kiều không giành việc với anh, vui vẻ ôm An An ở một bên chỉ huy anh thu dọn hành lý.

Lần này cả nhà đi đồn trú, Trương Mai cũng đi, cô còn định đưa Cố Hương đi, con trai cả Cố Gia vì năm sau phải thi vào trường cấp hai nên chỉ có thể ở lại khu nhà quân nhân để học.

Thật bất ngờ, lần này Trần Tiêu cũng định đưa hai đứa trẻ đi cùng, cô cũng không có ý gì là không muốn xa con, chỉ là cô nhận được công việc bác sĩ quân y ở nơi đóng quân, vừa hay đi theo luôn.

Tống Trường Tinh thì khỏi phải nói, dù sao trong mắt anh thì đây chính là biểu hiện của việc vợ yêu anh, không nỡ xa anh.

Còn Mã Yến và Trịnh Lệ năm ngoái cùng ở nơi đóng quân, vì bị trả về nên năm nay đương nhiên không được đi, ngoài ra còn có La Tiểu Quyên, cô ấy cũng không đi.

Trương Mai đến hỏi cô, cô ôm con trai thản nhiên nói:"Con còn nhỏ, tôi sợ đi rồi sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc."

Chồng cô là phó tiểu đoàn Trương cũng không biết là trong lòng có áy náy hay gì không, cũng không nói gì.

Ngoài ra, còn có hai phó tiểu đoàn đưa gia đình đi cùng. Ngày lên đường, Lục Kiêu lo cho Tô Ngọc Kiều mang theo con nhỏ, cố ý bảo chiến sĩ đổi mấy ghế phụ lái cho các vợ quân nhân ngồi, chỉ để trống một chiếc xe tải quân sự chuyên chở hành lý cho họ.

Đường đi gập ghềnh đến nơi đóng quân, Tô Ngọc Kiều cảm thấy cảm giác lâng lâng từ lâu không được đi lại. Nơi đóng quân vẫn đơn sơ như trước, trên sườn đồi lại có thêm mấy căn nhà gỗ nhỏ, căn nhà trước kia họ ở trông như đã được sửa sang trước.

Cỏ trong sân đã được nhổ hết, đất cũng được san phẳng rất ngay ngắn. Chiến sĩ vừa đến nơi cũng có nửa ngày nghỉ ngơi, mấy quân nhân đưa gia đình theo đều về nhà mình giúp dọn dẹp. Lục Kiêu cùng chiến sĩ cần vụ dưới quyền xách hành lý theo con đường dưới chân núi đến trước cửa căn nhà nhỏ quen thuộc. Tô Ngọc Kiều thì một tay bế An An, một tay dắt Tiểu Bảo đi theo sau họ.

Cách hơn một năm mới quay lại đây, tâm trạng lúc này của Tô Ngọc Kiều đã hoàn toàn khác so với lần đầu đến. Cánh cổng gỗ cao nửa người ở cửa căn nhà nhỏ nhìn là biết mới được thay, trên hàng rào tre xung quanh sân, những cành hoa hồng cô cắm năm ngoái đã tạo thành một bức tường xanh dày, nhìn tuy không hoành tráng như nhà Trương Mai nhưng cũng nở rộ đủ màu sắc, vô cùng kiều diễm.

Chiến sĩ kia vừa đặt hành lý xuống là muốn chạy, Tô Ngọc Kiều muốn giữ anh ta lại ăn bữa cơm cũng không kịp nói.

"Lão Lục, em dâu, sau này chúng ta vẫn là hàng xóm nhé."
 
Chương 373


Tống Trường Tĩnh xách hành lý đi ngang qua trước cửa căn nhà nhỏ của cô, phía sau là Trần Tiêu, trước bế một đứa còn sau cõng một đứa. Họ chọn căn nhà gỗ từng là nhà của Mã Yến, tính theo đường thẳng thì cách nhà họ chưa đầy mười mét, quả thực lại thành hàng xóm. Lục Kiêu cau mày vặn vặn cổ tay, lại bắt đầu ngứa tay rồi. Tô Ngọc Kiều bế An An đi đến bên tường rào, hái một bông hoa hồng trắng hồng cài lên tai An An, sau đó lại hái một bông màu đỏ cài lên tóc mình hỏi Lục Kiêu có đẹp không.

"Đẹp, rất đẹp."

Lục Kiêu cười một tiếng, sau đó đặt hành lý xuống bắt đầu dọn dẹp vệ sinh. Tiểu Bảo chạy đến đòi mẹ cũng cài hoa cho mình, Tô Ngọc Kiều liền cài bông hoa đỏ trên đầu mình lên tai Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nhanh chóng nhảy nhót đi giúp ba. Ba nói, hai người là đàn ông trong nhà, phải chăm sóc mẹ và em gái.

Tiểu Bảo đã hẹn với ba rồi, những ngày ba không ở nhà thì cậu sẽ bảo vệ mẹ và em gái.

Lần này đến, Tô Ngọc Kiều đã liên lạc trước với bộ phận hậu cần, mang theo một bếp than và vài trăm viên than tổ ong, như vậy sau này cô có thể tự đun nước nấu cơm.

Cô vẫn chưa quen dùng bếp củi, đun nước thì được, nhưng xào nấu thì thường bị cháy khét.

Diện tích phòng ở nhà gỗ nhỏ không lớn bằng bên quân khu, một chiếc giường rộng một mét rưỡi, cộng thêm một chiếc giường nhỏ của An An đã chiếm gần hết diện tích. Chiếc rương gỗ lớn đựng quần áo trong phòng chỉ có thể chuyển một cái sang phòng Tiểu Bảo. Lục Kiêu đi ra bờ sông lấy nước về lau sạch đồ đạc và sàn nhà trong phòng, mở cửa chờ gió thối khô mới bắt đầu trải chiếu, trải ga giường và chăn.

Trong thời gian này, Tô Ngọc Kiều bế An An ngồi dưới mái hiên trước cửa nhà hóng gió ngắm cảnh.

Mới đến một nơi mới, An An tò mò nhìn ngắm mọi thứ, mặc dù không hiểu nhưng Tô Ngọc Kiều vẫn chỉ tay vào dãy núi xa xa và cây cối xanh tươi và giàn hoa trước cửa nói cho cô bé biết đó là gì.An An vẫn chưa biết nói nhưng có vẻ như có thể hiểu được, mỗi khi mẹ nói một câu, cô bé đều ậm ừ đáp lại.

Đợi Lục Kiêu dọn dẹp phòng xong thì vừa lúc An An cũng mệt, Tô Ngọc Kiều dỗ cô bé ngủ, đặt vào nôi sau đó ra ngoài cùng Lục Kiêu chuẩn bị nấu cơm.

Lần này họ đã có sự chuẩn bị trước, khi đến đã mua thức ăn đủ dùng trong ba ban ngày, còn gạo và mì thì mang đủ dùng trong một tháng, tháng sau sẽ có xe tiếp tế của quân đội đến và mang đến cho họ.

Bữa cơm đầu tiên ở ngôi nhà trên núi, vì cả đường đi mệt mỏi nên mọi người đều đơn giản nấu một nồi mì ăn, trong nước mì có đánh trứng ốp la, cho thêm rau xanh. Tuy ăn món ăn tuy thanh đạm nhưng cũng rất ngon miệng.

Ăn xong, Tô Ngọc Kiều đi chuẩn bị rửa bát, còn Lục Kiêu thì phải tranh thủ trước khi trời tối lắp lưới chống muỗi vào cửa sổ, muỗi ở trên núi rất độc, đừng nói là Tiểu Bảo và An An không chịu được, ngay cả Tô Ngọc Kiều cũng chịu không nổi.

Chiều mới đến, Tô Ngọc Kiều đã chỉ huy Lục Kiêu theo cách mà Trần Tiêu đã dạy, chặt một bó ngải cứu lớn ở gần đó rồi hun khắp các phòng, bây giờ lắp thêm lưới chống muỗi vào thì tốt hơn nhiều. Mặt trời vừa lặn, nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống, Tô Ngọc Kiều tắm xong quấn chặt chiếc chăn nhỏ trên người rồi về phòng.

Lục Kiêu vừa pha một bình sữa cho An An, Tô Ngọc Kiều đi tới nhận lấy bình sữa tự mình đút cho An An ăn, giục anh nhanh chóng đi tắm.

"Anh tắm xong đừng quên cho thêm một viên than vào lò sưởi."

Ngày mai có được ăn sáng hay không là nhờ vào nó. Lục Kiêu nhìn cô ngồi xuống bế An An mới "ừ" một tiếng, cầm quần áo đi tắm.

Anh tắm xong tiện tay giặt luôn quần áo của cả nhà rồi phơi lên, khi quay lại phòng thì Tô Ngọc Kiều đã dỗ An An ngủ rồi.

Thấy anh về, Tô Ngọc Kiều nằm mãi mà không thấy ấm chăn. Cô vén một góc chăn rồi ngoắc tay với anh, giọng nũng nịu giục:

"Anh mau lại đây đi, lạnh quá."

Ánh mắt Lục Kiêu tối sầm lại, anh nhếch môi đi tới.
 
Chương 374


Đêm se lạnh, nhưng có người cùng chung chăn gối. Tô Ngọc Kiều tỉnh dậy, lười biếng nằm trong chăn ấm không muốn dậy, mãi đến khi nghe thấy tiếng con gái An An hừ một tiếng, cô mới mở mắt ngẩng đầu lên. Đúng lúc này Lục Kiêu từ bên ngoài đi vào, Tô Ngọc Kiều lại ngã xuống gối, giục anh: "Con gái anh tỉnh rồi, anh mau đi xem đi."

An An tỉnh dậy cũng không quấy khóc, Lục Kiêu đi tới, trước tiên ngồi xuống đầu giường đỡ lấy má cô bé, hôn lên môi cô bé một cái sau đó mới bế con gái lên.

"Nhanh dậy đi, anh đã làm xong bữa sáng rồi."

Lục Kiêu ngồi xuống cuối giường, loay hoay một lúc mới thay xong tã sạch cho An An.

Tô Ngọc Kiều vươn vai ngồi dậy, với người ra sau úp lên lưng anh, đầu đưa ra trước, hôn lên khóe miệng anh rồi mới nói:

"Chào buổi sáng."

Cô nhận lấy An An từ tay Lục Kiêu, cho con gái bú sữa, thay quần áo rồi mới bế cô bé ra khỏi phòng.

Lục Kiêu đi trước một bước ra ngoài pha nước ấm cho cô, nhận lấy An An để cô đi rửa mặt. Tiểu Bảo bị ba nhấc dậy, ngái ngủ đứng bên cạnh mẹ cùng đánh răng rửa mặt. Sau khi cả nhà ăn sáng xong, Lục Kiêu đi đến quân đoàn, Tô Ngọc Kiều thì bế An An, dắt Tiểu Bảo đi dạo đọc theo bờ suối đưới chân núi.

Lần này đến, con suối này trông cạn hơn trước nhiều, trong nước có rất nhiều cá tôm nhỏ bằng móng tay đang bơi.

Tiểu Bảo tò mò ngồi xổm trên tảng đá bên bờ suối nhìn, đang thử muốn đưa tay xuống vớt, Tô Ngọc Kiều sau lưng kịp thời ngăn cản thằng bé.

"Không được nghịch nước, ướt quần áo bị cảm lạnh đó."

Tô Ngọc Kiều chỉ gọi một tiếng bảo lên, Tiểu Bảo ngoan ngoãn rời khỏi bờ suối.

Một bên, Trương Mai vừa xách thùng ra khỏi nhà đi lấy nước, thấy cảnh này liền cười nói:"Cũng không biết em dạy thế nào, Tiểu Bảo và An An nhà em đứa một đứa ngoan hơn một đứa."

"Chị Mai dậy sớm thế, chị ăn sáng chưa?”

Tô Ngọc Kiều dắt Tiểu Bảo đi về phía cô ấy, vừa đi vừa chào hỏi. Trương Mai đặt thùng nghiêng vào trong nước, quay đầu lại nói với cô:"Ăn rồi, còn em."

"Em cũng ăn rồi, sao không thấy Cố Hương đâu ạ?"

"Con bé này giờ vẫn còn đang mơ màng, chiều hôm qua ngày đầu tiên đến đây vui đến phát điên luôn."

Trương Mai không hề nể mặt con gái, xách nửa thùng nước đứng dậy nói.

Tô Ngọc Kiều thấy bà xách thùng nước đi về, không khỏi ngạc nhiên hỏi:"Chị dâu, bộ đội không phải đã đào giếng và kéo đường ống nước về nhà rồi sao ạ, sao chị còn xuống đây lấy nước thế?"

Trương Mai nói:

"Đó là nước ăn nước dùng, tôi lấy nước về tưới hoa, lát nữa còn dọn lại cả mảnh đất trồng rau trước kia nữa."

Tô Ngọc Kiều gật đầu, chào tạm biệt cô rồi dắt Tiểu Bảo đi về, xong lại sang nhà Trần Tiêu bên cạnh xem. Lúc này Trần Tiêu mới thức dậy, tối qua hai đứa sinh đôi quấy khóc. Tối hôm qua vừa đến nơi mới lại khóc lóc nửa đêm mới chịu nín.

Nhìn hai đứa con ngoan của nhà Tô Ngọc Kiều, cô ấy càng xúc động hơn Trương Mai.

"Cô ăn sáng chưa?”

Tô Ngọc Kiều cách từ hàng rào hỏi cô ấy. Trần Tiêu vừa rửa mặt xong, cầm khăn vừa lau vừa đi ra mở cửa cho cô, lắc đầu nói:

"Đồ ăn sáng ở trong nồi, chưa kịp ăn."

Hai đứa nhỏ quá quấy, dù Tống Trường Tinh ở bên cạnh giúp cô trông cũng luống cuống tay chân không xong.

"Vậy cô ăn sáng trước đi, tôi sang trông giúp cô một lát."

Tô Ngọc Kiều bế An An vào nhà, Thiết Đản và Cương Đản đều mở mắt nhìn trần nhà. Thiết Đản ngậm tay em trai Cương Đản trong miệng mút ngon lành, Tô Ngọc Kiều cười một tiếng, đi tới lấy tay Cương Đản ra bỏ vào trong chăn nhỏ. Trần Tiêu lúc này mới có chút thời gian đi lấy bữa sáng ra, bưng đến ăn.

Cô vừa ăn vừa nói với Tô Ngọc Kiều:

"Tôi hơi hối hận rồi, lúc đầu nghĩ rất tốt, bây giờ xem ra, chỉ chăm sóc hai đứa chúng nó thôi cũng không đủ thời gian."

"Không sao đâu, có thể là mới chuyển đến nơi mới nên chúng chưa thích nghi, đợi thêm hai ngày nữa là ổn thôi."

Tô Ngọc Kiều chỉ có thể an ủi cô như vậy.
 
Chương 375


Ăn vội bữa sáng, Trần Tiêu thở dài, đến nước này thì chỉ còn cách như vậy. Ở bên nhà Trần Tiêu nửa buổi sáng, Tô Ngọc Kiều đưa An An và Tiểu Bảo về nhà mình. Cô vừa pha sữa bột cho An An và Tiểu Bảo xong thì hai chị em vợ quân nhân hơi lạ mặt đã kết bạn đến nhà. Họ lần lượt là vợ của phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn hai và phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn ba, hôm nay đến đây là để làm quen với vợ cấp trên của chồng mình. Người phụ nữ cao lớn hơi mập trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tên là Dương Tú Nga, là vợ của phó tiểu đoàn trưởng hai.

Người phụ nữ thấp hơn Dương Tú Nga một chút, hơi gây tên là Miêu Phượng, trên má có hai đốm đỏ cao nguyên, làn da đen nhẻm nhưng trông rất giản dị, cô là vợ của phó tiểu đoàn trưởng ba. Miêu Phượng là người địa phương, nhưng trước đây cô không ở trong khu nhà quân nhân của quân khu mà ở tại quê chăm sóc ba mẹ chồng, lần này mới đưa con trai tám tuổi theo quân ngũ đến đây. Dương Tú Nga khi đối mặt với Tô Ngọc Kiều luôn có vẻ không thoải mái, vì trước đây cô ta từng cùng những chị em vợ quân nhân khác nói xấu cô ấy, không ngờ bây giờ cô ấy tại trở thành vợ cấp dưới trực tiếp của chồng mình, cô ta không thể không nịnh nọt để làm quen.

"Tô, phu nhân Tô, nhà cô dọn xong chưa, cô đưa hai đứa trẻ đi không tiện. Chúng tôi, chúng tôi đến giúp đỡ cô."

Dương Tú Nga nói đến miệng không nhịn được lắp bắp, nhìn Tô Ngọc Kiều cười tươi như hoa cảm thấy rất áy náy.

"Chào phu nhân Tô, tôi là Miêu Phượng, là vợ của phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn ba, tôi mới đến đây."

Miêu Phượng cười theo cô, nói giọng phổ thông pha giọng địa phương, người khác không cười cô nhưng bản thân cô tại cúi đầu trước. Ngoài những chị em vợ quân nhân thường xuyên qua lại, Tô Ngọc Kiều chỉ quen mặt với những người khác trong khu nhà quân nhân, ví dụ như lúc này cô không quen Dương Tú Nga, nhưng Miêu Phượng tự giới thiệu thì cô biết đây là vợ quân nhân mới theo quân ngũ.

"Các cô không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Ngọc Kiều là được, Miêu Phượng đúng không, con trai cô lớn thế này rồi sao không cho nó đi học ở khu nhà quân nhân?”

Tô Ngọc Kiều không để ý đến Dương Tú Nga đang né tránh, chủ động cười hỏi Miêu Phượng.

Miêu Phượng ôm vai con trai, lắp bắp nói:"Trước đây ở nhà nó chưa từng đi học."

Chồng cô có bảo cô cho con đi học nhưng bên đó chỉ có một trường tiểu học ở thị trấn, cách nhà mười mấy dặm.Ba mẹ chồng không yên tâm để con một mình vượt núi đi về mỗi ngày, cũng vì vậy mà chồng cô mới đưa cô theo quân ngũ.

Tô Ngọc Kiều nhìn đứa trẻ có đôi lông mày rậm, đôi mắt to và cái đầu tròn như quả bóng, không khỏi nói thêm một câu:"Nhìn con cô cũng phải bảy, tám tuổi rồi, tuổi này không thể chậm trễ được, đợi về quân khu thì nên nhanh chóng cho nó đi học đi."

"Vâng, tôi biết rồi."

Miêu Phượng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm vợ của lãnh đạo cũng không khó nói chuyện như vậy.

Nhưng Dương Tú Nga cố tình đưa cô đến đây thì tức chết đi được nhưng sợ Tô Ngọc Kiều còn nhớ chuyện đại hội phê bình lúc trước, cô ta cũng không dám chen vào. Dù Tô Ngọc Kiều không thích giao tiếp với người lạ, nhưng cô cũng phải nể mặt Lục Kiêu, không thể không tỏ ra vui vẻ một chút, may mà hai người ở chưa đến nửa tiếng thì đi.

Tiễn hai vị khách đi rồi, Tô Ngọc Kiều mới nhàn nhã cắt vài bông hoa hồng đang nở rộ cắm vào bình đặt trong nhà, lại hái thêm một ít rửa sạch phơi khô, chuẩn bị thử làm vài túi thơm. Trước bữa trưa, Trương Mai đeo một chiếc gùi nhỏ đi tới, tặng cô hai mươi mấy củ khoai tây tươi to bằng nắm tay trẻ con.

Trương Mai vui vẻ nói:

"Đây là của tôi trồng trước đây, không ngờ đã một năm trôi qua, năm ngoái đào không hết nên khoai tây tự mọc mầm. Hôm nay tôi dọn vườn rau, nhổ lên mới phát hiện đã có rất nhiều củ rồi."

Hai nhà vẫn thường xuyên tặng đồ ăn cho nhau, Tô Ngọc Kiều cũng không khách sáo, nhận lấy khoai tây, giơ tay vẫy cô bé Cố Hương bên cạnh, gọi cô bé đến bên cạnh lấy cho cô hai miếng bánh ăn.
 
Chương 376


"Cảm ơn dì Ngọc Kiều." Cố Hương cười với cô, cô bé đang trong thời kỳ thay răng sữa. Hai chiếc răng cửa thiếu một chiếc, cảm giác như nói chuyện bị gió lùa, vội vàng che miệng lại.

Tô Ngọc Kiều bị cô bé chọc cười: "Không cần che đâu, cháu xem em An An của cháu kìa, em ấy còn chẳng có một chiếc răng nào."

"Em gái vẫn còn là em bé, đợi em lớn thêm chút nữa là sẽ mọc răng."

Cố Hương lắc đầu, cô bé mới không bị dỗ dành đâu. Trương Mai ở bên cạnh trách móc con gái: "Em An An của con còn chưa mọc răng sữa, nhưng nếu con còn ăn đồ ngọt nữa, cần thận sau này răng sẽ sâu hết. Đến lúc đấy con sẽ giống bà tão không răng, chăng ăn được gì."

Cố Hương không phục, muốn nói với mẹ rằng cô bé ngày nào cũng đánh răng rất kỹ, răng sẽ không sâu nhưng cô bé cũng sợ biến thành bà lão không răng.

"Con khỉ này, còn nghịch ngợm hơn cả anh trai nó, biết thế không dẫn nó đi."

Trương Mai chọc mũi con gái, quay người dẫn cô bé đi tặng khoai tây cho nhà Trần Tiêu.

Khi kim đồng hồ chỉ 11 giờ, Tô Ngọc Kiều kéo chiếc cũi của An An ra phòng khách, để Tiểu Bảo chơi với em gái, cô bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Trong bếp mới có thêm một chiếc tủ bếp rộng hơn một mét, cao một mét rưỡi, chia làm hai tầng, dưới cùng có bốn chân tủ để ngăn cách tủ với mặt đất.

Tầng trên của tủ bếp chia làm hai ngăn, ngăn trên cùng để các loại gia vị, ngăn thứ hai để bát đũa của cả nhà, tủ bếp tầng dưới thì để hai bao gạo và mì, mỗi bao khoảng hai mươi cân.

Tô Ngọc Kiều lấy thịt xông khói và lạp xưởng mà họ mang từ quân khu về từ trên bàn trong nhà chính, còn có cả bí ngô nhỏ mà An An thích ăn nhất.

Cô cũng rửa rất nhiều khoai tây nhỏ mà Trương Mai vừa mới mang đến, những củ khoai tây lớn nhất to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, những củ nhỏ nhất chỉ to bằng hai ngón tay khi cô đặt cạnh nhau.

Sau khi đun bếp lửa to lên, Tô Ngọc Kiều đặt nồi nhỏ lên bếp, thêm nước vào đáy nồi, đặt một lớp vỉ tre lên trên, rồi đặt những miếng bí ngô đã cắt nhỏ và khoai tây nhỏ đã rửa sạch lên trên để hấp.Đậy nắp nồi lại, Tô Ngọc Kiều lại rửa hai hộp cơm nhôm, cho nước và gạo vào, xếp lạp xưởng đã cắt nhỏ lên trên, đợi nước dưới đáy nồi bắt đầu bốc hơi nước thì đặt hộp cơm nhôm lên hấp cùng.

Cách hấp cơm này cô học được từ Trương Mai, tay nghề nấu nướng của cô chỉ ở mức trung bình nên cô chỉ xử lý món chính, còn lại đợi Lục Kiêu về nấu.

Khi kim đồng hồ chỉ quá nửa quãng đường đến 12 giờ, Lục Kiêu xách hai hộp cơm về, anh đã mua hai món ăn ở căng tin, một đĩa cải bắp xào cay, một đĩa đậu phụ hầm dưa chua.

Nhà Tống Trường Tinh có hai đứa con còn chưa biết nói biết đi, lại chỉ có một mình vợ ở nhà, bước chân về nhà của anh còn vội hơn cả chồng cô. Khi vội vã đi qua sân nhỏ, anh chỉ kịp chào Tô Ngọc Kiều một tiếng rồi đi luôn.

Lục Kiêu bước vào nhà mình, đưa hai hộp cơm cho Tô Ngọc Kiều, còn anh thì vào bếp lấy cơm đã hấp xong ra, nhanh tay làm thêm một đĩa thịt xông khói xào hành lá và một bát canh trứng.

"Được rồi, nhanh đến ăn cơm thôi."

Lục Kiêu bày hết thức ăn lên bàn, cúi người bế An An lên, để Tiểu Bảo đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Tô Ngọc Kiều bưng đồ ăn dặm đã chuẩn bị cho An An từ bếp ra, trong đĩa là khoai tây nghiền và cháo bí ngô. Trước khi hai vợ chồng ăn cơm, một người bế An An, một người đút cho cô bé ăn vài miếng đồ ăn dặm, cho no bụng cô bé rồi mới đặt cô bé trở lại giường nhỏ chuẩn bị ăn cơm.

Gần đây hai người phối hợp ăn ý, đã dần nắm rõ quy luật nuôi con. Có Lục Kiêu tận tâm giúp đỡ, Tô Ngọc Kiều thực sự nhàn hơn rất nhiều.

"Anh không biết đâu, Thiết Đản và Cương Đản nhà Tống Tống nghịch lắm, bế đứa này lên thì đứa kia bắt đầu khóc, đi bế đứa kia thì đứa này vừa buông tay ra là lại khóc, vẫn là An An nhà mình dễ nuôi hơn."

Tô Ngọc Kiều cảm thán với Lục Kiêu một câu, cúi đầu nhìn Tiểu Bảo lại cười khen:"Tiểu Bảo cũng đặc biệt ngoan nầy, hôm nay còn giúp mẹ trông An An nữa."

Tiểu Bảo vừa ăn cơm vừa ngẩng ngực tự hào với mẹ. Lục Kiêu liếc nhìn con trai, khóe môi cong lên, lại đưa tay gắp một miếng thức ăn cho Tô Ngọc Kiều:"Con không quấy là được rồi, em cũng vất vả rồi, ăn nhiều vào."

Cả nhà ăn trưa xong, Lục Kiêu không kịp ở lại ngủ trưa cùng họ, rửa bát xong lại đi làm nhiệm vụ tiếp.
 
Chương 377


Mấy ngày nay mới đến đồn trú, có rất nhiều công việc quân vụ cần sắp xếp, Lục Kiêu bận đến nỗi ước gì mình có thể tách ra làm hai, nhưng vẫn không quên quan tâm đến vợ con ở nhà. Anh chưa bao giờ cho rằng việc nhà phải để Tô Ngọc Kiều làm hết, anh chỉ thương cô vất và, nghĩ cách giúp cô giảm bớt gánh nặng. Buổi tối nằm trên giường, Tô Ngọc Kiều cũng nằm trong lòng anh hỏi anh, như vậy có phải là đảo lộn thứ tự không. Vốn dĩ vợ quân nhân đến đây là để chăm sóc chồng, nhưng không ngờ bây giờ ngược lại còn cần anh lo lắng khắp nơi. Lục Kiêu ôm cô, rất nghiêm túc nói với cô rằng không phải như vậy.

"Anh rất muốn cùng em và con làm bất cứ việc gì, mọi phiền phức của em đều có thể giao cho anh giải quyết, đây là điều anh nên làm với tư cách là một người chồng."

Mới đến đây mấy ngày thì đã đến tháng mười, chênh Lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm càng lớn, Tô Ngọc Kiều sáng dậy phải mặc thêm một chiếc áo len mỏng bên ngoài áo sơ mI. Bếp lò than trong bếp tối qua quên thay than mới đã tắt, Tô Ngọc Kiều dùng nước còn hơi ấm trong ấm đun nước để đánh răng rửa mặt, sau đó dùng kẹp gắp than mới sang nhà Trương Mai lấy lửa về bắt đầu nấu bữa sáng.

Hôm qua buổi sáng Lục Kiêu dẫn đội đi tuần tra, đến tối vẫn chưa về.

Sáng nay đương nhiên không có ai dậy sớm nấu bữa sáng cho họ.

Tô Ngọc Kiều vo gạo, lại cắt một củ khoai lang to bằng bàn tay cho vào nấu cùng cháo, trên thớt bên cạnh là đĩa dưa cải muối mà Trương Mai vừa đưa cho cô.

Khi những hạt gạo trong nồi sôi lên, Tô Ngọc Kiều dùng thìa vớt những quả trứng đã chín trong đó ra, lại khuấy cháo thêm khoảng mười phút nữa mới đậy nắp nồi lại.

Cô sang phòng Tiểu Bảo bên cạnh đánh thức con trai, hôn lên trán con, giục con mau dậy, sau đó lại quay về phòng ngủ bế An An.

Con gái đã tỉnh được một lúc rồi nhưng không khóc không quấy, tự mình nằm đó duỗi tay duỗi chân chơi, thấy mẹ đến thì vui vẻ giơ tay về phía cô đòi bế.

"An An tỉnh rồi à, mẹ mặc quần áo đẹp cho con nhé! Sáng nay ăn cháo khoai lang ngọt lịm, An An chắc chắn sẽ thích."

Bây giờ Tô Ngọc Kiều rất thích nói chuyện với con gái, vì An An thích có người chơi với mình, mỗi lần cô nói gì cũng đều vui vẻ “a a” đáp lại. Đứa trẻ hơn năm tháng tuổi không hiểu người lớn nói gì, nhưng nó biết là đang nói với mình, bất kể là gì cũng đều đáp lại.

Đôi khi còn nghiêng đầu tò mò nhìn cô, như thể đang vận dụng cái đầu nhỏ của mình để cố gắng hiểu lời cô nói, trông rất đáng yêu. Mặc quần áo xong cho An An, Tô Ngọc Kiều lại đội cho con một chiếc mũ mỏng, đi tất và giày mềm đế mềm, sau đó bế An An đi ra ngoài.

Hôm trước Lục Kiêu tranh thủ lúc rảnh rỗi làm cho An An một cái nôi có thể đung đưa đặt ở phòng khách để tiện cho Tô Ngọc Kiều khi làm việc nhà vẫn có thể nhìn thấy con bất cứ lúc nào. Sau khi bế con gái ra ngoài, Tô Ngọc Kiều thấy Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn tự mình lấy nước rửa mặt, cô đi tới cầm phích nước pha cho cậu bé một chậu nước ấm.

Bản thân cô thích dùng nước ấm để rửa mặt, cô thấy như vậy tốt cho da, nên dạy cả nhà cùng làm theo. Chỉ có Lục Kiêu là không nghe lời cô, anh luôn thường xuyên tắm nước lạnh vào mùa đông, nói mãi cũng không nghe. Nhưng con trai con gái đều do cô sinh ra, nhất định phải bồi dưỡng cho chúng những thói quen tốt từ nhỏ, tuyệt đối không thể học theo sự thô lỗ của ba chúng.

"Phải dùng nước ấm để rửa mặt, Tiểu Bảo sao con lại quên rồi, nếu dùng nước lạnh để rửa mặt, con sẽ trở nên xấu xí, mẹ sẽ không thích hôn con nữa."

Tô Ngọc Kiều vắt một chiếc khăn ướt, vừa lau mặt cho con gái vừa dạy dỗ con trai.

Tiểu Bảo ngoan ngoãn rời khỏi vòi nước, đi đến bên mẹ ngoan ngoãn lấy nước trong chậu rửa mặt, cậu bé nhíu mày hỏi lại:"Ba cũng dùng nước lạnh để rửa mặt nhưng mẹ vẫn hôn ba mà?"
 
Chương 378


Tô Ngọc Kiều đỏ mặt, không biết từ lúc nào mà con trai lại nhìn thấy cảnh vợ chồng cô thân mật. Cô tự nhận mình tuyệt đối sẽ không buông thả trước mặt con, chắc chắn là Lục Kiêu không có chừng, mực, vô tình để con trai nhìn thấy.

"Ba là ba, con là con, con có nghe lời mẹ không?"

Được rồi, Tiểu Bảo không nói gì nữa. Được mẹ giám sát rửa mặt xong, Tiểu Bảo lại tự mình lấy hộp phấn thơm để mẹ thoa phấn thơm cho mình, việc này thì cậu bé không ghét.

Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con trai và con gái, Tô Ngọc Kiều càng thêm hài lòng. Sau đó lại nghĩ đến một người đàn ông thích cau có, trong lòng thầm hạ quyết tâm, mùa đông này nhất định phải để Lục Kiêu hình thành thói quen rửa mặt dưỡng da. Rửa mặt xong, Tô Ngọc Kiều đặt An An vào nôi, dặn dò con trai trông em gái, cô đi bưng bữa sráng ra. Cô và con trai mỗi người một quả trứng luộc, lòng đỏ trứng của cô nghiền nát một nửa, trộn vào cháo để đút cho An An ăn, nửa còn lại để bổ sung dinh dưỡng cho Tuiểu Bảo.

"Ngọc Kiều, em đã chuẩn bị xong chưa?"

Ngoài cửa, Trương Mai đeo một cái gùi, dắt Cố Hương đang đợi cô ở cửa.

Vừa rồi ở nhà cô ấy, hai người đã hẹn nhau hôm nay cùng nhau lên sườn đồi gần đó hái rau dại.

Tô Ngọc Kiều vẩy những giọt nước trên tay, từ trong bếp đi ra đáp lại một tiếng, sau đó đi đến nhà chính bế An An, dắt Tiểu Bảo đi ra ngoài.

Trn vai cô cũng đeo một cái gùi cao nửa người, bên trong lót một tấm đệm bông sạch sẽ, lát nữa có thể đặt An An vào đây.

Ra khỏi sườn đồi của khu nhà quân nhân, đi chưa đầy mười phút, bên cạnh lại là một ngọn núi thấp, đi qua đây nữa chính là rừng núi rậm rạp.

Mấy ngày trước, Trương Mai thường xuyên đến đây nhặt củi, ở mặt sau của sườn đồi, cô ấy phát hiện ra một bãi đất rộng có rất nhiều hành tăm và tỏi tây dại. Cô ấy đã nhổ rất nhiều mang về, cũng chia cho Tô Ngọc Kiều và Trần Tiêu.

Hôm kia trời mưa nhỏ, khi cô ấy đến nhặt củi thì ở gần đó, trong một bãi cỏ cô ấy phát hiện ra rất nhiều nấm mỡ gà mới nhú, thứ này dù là xào hay hầm canh đều rất ngon.

"Lát nữa hái nhiều một chút mang về, có thể nấu thành nước sốt nấm, thái thêm chút thịt vào nấu cùng, trộn cơm hay trộn mì đều ngon."

Trương Mai đi được nửa đường thì bế An An vào lòng. Cô bé này trông giống như búp bê may mắn trong tranh vậy, môi hồng răng trắng đáng yêu vô cùng.

Hai người đi ngang qua nhà Trần Tiêu thì liếc mắt nhìn vào, trong sân yên tĩnh, chắc là vẫn chưa dậy. Mọi người đều biết Trần Tiêu một mình nuôi cặp song sinh rất vất vả, nên họ không gọi cô ấy đi cùng, chỉ tính lát nữa hái nhiều một chút rồi chia cho cô ấy một ít.

Trên sườn đồi nhỏ nở rất nhiều hoa nhỏ màu hồng trắng hoặc vàng nhạt, Cố Hương và Tiểu Bảo vừa nhìn thấy đã như những chú khỉ con được thả rông, nhảy nhót chạy đến chơi.

Tô Ngọc Kiều chỉ kêu một tiếng, bảo Tiểu Bảo đừng chạy quá xa, rồi theo Trương Mai đến chân sườn đồi nhỏ phía sau.

Bên này cỏ rậm hơn một chút, cao đến mắt cá chân, Tô Ngọc Kiều tìm một chỗ tương đối bằng phẳng, đặt gùi xuống rồi bế An An đặt vào trong.

Bây giờ An An có thể dựa vào đồ vật để ngồi khoảng mười mấy phút, lúc này cô bé nhìn cảnh vật mới lạ xung quanh mà vui sướng không thôi, hai tay nắm chặt mép gùi nhìn về phía xa.

Trương Mai cũng đặt ba lô xuống, vạch đám cỏ dưới chân bắt đầu tìm nấm mỡ gà ở gần đó.

Trên bãi cỏ xanh mướt, những cây nấm mỡ gà màu vàng nhạt ẩn hiện, Tô Ngọc Kiều hái quanh An An, không đi xa.

An An lúc thì ngắm cảnh, lúc thì nhìn mẹ, miệng nhỏ luôn mỉm cười, cũng không biết đang vui vẻ điều gì.
 
Chương 379


Trong lúc Tô Ngọc Kiều hái nấm mỡ gà, thỉnh thoảng lại ngâng đầu nhìn con gái, cô bé tự chơi một mình rất vui vẻ. An An thấy mẹ nhìn mình, thì gọi “a a” hai tiếng với mẹ, giống như đang gọi mẹ vậy. Trên bãi cỏ bên cạnh nở đầy những bông hoa dại đủ màu sắc, Tô Ngọc Kiều hái một ít, dùng dây leo bện thành vòng hoa nhỏ đội lên mũ cho con gái. An An liền trở thành một nàng tiên hoa xinh đẹp!! Đôi bàn tay nhỏ của bé con cứ nắm chặt lại, như thể muốn sờ vòng hoa trên đầu, Tô Ngọc Kiều lấy trong túi ra một chiếc bánh quy mọc răng hơi cứng bỏ vào tay con bé. *Kiểu như lương khô để 3 năm”

An An cầm chiếc bánh quy, lập tức quên mất mẹ đã đội thứ gì lên đầu mình, dùng hai chiếc răng sữa vừa nhú ra để liếm từng chút một chiếc bánh quy.

Tô Ngọc Kiều quàng một chiếc khăn yếm vào cổ bé con, rồi tiếp tục hái nấm. Trương Mai nhanh nhẹn hơn cô, chỉ một tát sau đã đi xa hơn, khi quay lại đã hái được cả một rổ nấm mỡ gà.

"Bên này có nhiều nấm thật, sao trước đây không phát hiện ra nhỉ, thế này đủ xào hai đĩa rồi, đi, chúng ta sang bên kia nhìn xem."

Trương Mai còn chưa nói hết lời, thì bỗng nhiên hai người nghe thấy một tiếng hét từ phía bên kia sườn đồi.

Tô Ngọc Kiều nghĩ đến Tiểu Bảo đang chơi ở bên kia, lập tức đứng dậy, đi được hai bước thì đột nhiên nhớ đến An An, quay lại định bế con bé.

Trương Mai liền chạy lên trước, ném luôn chiếc rổ tre trong tay xuống, hét lớn:

"Hương Hương? Tiểu Bảo?..."

Đồng thời nhanh chóng bò lên đỉnh sườn đồi. Tô Ngọc Kiều bế An An theo sau cũng bò lên, hai người nhìn xuống. Tiểu Bảo và Cố Hương vẫn đứng ở đầu bên kia, người vừa hét lên đang ngồi bệt ở nơi gần họ hơn, kêu đau đớn.

Nói ra thì có vẻ hơi vô lương tâm nhưng lúc này thấy không phải con mình xảy ra chuyện, Tô Ngọc Kiều và Trương Mai đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy may mắn.

Tô Ngọc Kiều giơ tay gọi Tiểu Bảo và Cố Hương lại, Trương Mai do dự một chút, rồi đi đến chỗ Dương Tú Nga đang ôm mắt cá chân kêu đau hỏi cô ấy bị làm sao.

Dương Tú Nga đau đến nỗi trán toát mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Vừa rồi đạp trúng rễ cây trượt chân vấp ngã, tôi cảm thấy chân mình sắp gãy rồi."

Trương Mai cau mày ngồi xuống, vén ống quần của cô ấy lên nhìn, mắt cá chân của Dương Tú Nga chỉ trong chốc lát đã sưng to, xem ra cú vấp ngã này thực sự không nhẹ.

Cô nghĩ rằng mọi người đều là vợ quân nhân, dù không quen biết cũng không thể để mặc người ta ở đây được, liền nhanh chóng đứng dậy nói với Tô Ngọc Kiều một tiếng, định dìu Dương Tú Nga đến trạm y tế của quân đoàn để bác sĩ quân y xem giúp.

"Chị cứ đi đi, em sẽ trông chừng Hương Hương."

Tô Ngọc Kiều gật đầu, sau đó dẫn Tiểu Bảo và Cố Hương quay lại chỗ họ vừa hái nấm. Cô quay người đi không để ý, Dương Tú Nga nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, trong mắt còn hơi oán trách.

Sáng sớm Dương Tú Nga đã thấy Tô Ngọc Kiều và Trương Mai cùng nhau đến đây, cô nghĩ không thể bỏ lỡ cơ hội kết giao, bèn quay về đeo một chiếc giỏ tre rồi cũng đi theo. Ai ngờ vừa leo đến nửa sườn núi thì bị rễ cây vấp ngã, mà bây giờ cô ấy ngã nghiêm trọng như vậy, Tô Ngọc Kiều lại không thèm đến xem một cái.

Ơ, đây là kiểu phu nhân lãnh đạo gì vậy, đúng là đồ ích kỷ vô tình.

Trương Mai hơi cúi người đỡ cô ấy đi, không để ý đến vẻ oán hận trên mặt cô ấy, vừa đi vừa dặn cô ấy đi chậm thôi, đừng để mắt cá chân bị thương lần nữa.

Bên này Tô Ngọc Kiều cũng không ngờ rằng trong mắt cô ấy chỉ là người quen biết thoáng qua mà lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà hận cô ấy. Nhưng dù có biết thì cô ấy cũng không để trong lòng, người ghét cô ấy nhiều lắm, nhìn xem có ai có kết cục tốt không.

"Hai đứa cứ chơi quanh đây thôi, đừng đi xa đấy nhé?"

Tô Ngọc Kiều dặn dò hai đứa trẻ xong, sau đó lại đặt An An vào trong giỏ tre.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top