Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Chương 320: Phiên ngoại 8 - Lan Cúc: Hận không nên gả, nào dám chọc rắc rối (2)


Dường như Chung phu nhân cũng biết mình mở miệng đòi hai ngàn lượng này hơi quá đáng, bây giờ không còn giống như trước nữa, trước kia, đừng nói là hai ngàn lượng, dù là hai vạn lượng thì bà ta không để tâm.

“Ta muốn mua cửa hàng ở trên trấn, bạc trong tay là thứ chết, tiêu một đồng ít một đồng, không thể ngồi chờ chết được, phải chuyển thành sản nghiệp, vậy mới là lối thoát.” Chung phu nhân vào phòng, ngồi xuống rồi mới nói với Lan Cúc.

Lan Cúc sửng sốt, mãi lâu sau mới nói: “Mẫu thân, không phải là không thể làm buôn bán, nhi tức cũng đã nghĩ tới. Nhưng như vậy phải lộ mặt… Bên cạnh không có lấy một người làm có thể tin tưởng để giao việc, đây không phải là cách về lâu về dài.”

Quả thật Lan Cúc đã nghĩ tới chuyện mua cửa hàng ruộng đất, nhưng những việc này đều cần có nam nhân ra ngoài xử lý. Bình thường nữ nhân đâu thể tùy tiện xuất đầu lộ diện, mà dù có xuất đầu lộ diện thì chuyện làm kinh doanh này cũng vô cùng khó khăn, vậy nên Lan Cúc mới từ bỏ suy nghĩ này.

Chung phu nhân hiểu lo lắng của Lan Cúc, trầm giọng nói: “Bây giờ rơi vào bước đường này thì còn gì để lo nữa, con phải chăm sóc U tỷ nhi, cứ giao chuyện bên ngoài cho ta, cuộc sống sẽ ngày một khá lên thôi. Nô bọc trung thành rồi cũng sẽ tìm được, bây giờ không cần vội, cứ bình tĩnh.”

Lan Cúc thấy thái độ kiên quyết của bà bà thì cũng không phản đối, mà dù có phản đối thì cũng không có hiệu quả, hơn nữa cái nhà này vẫn phải cố gắng sống tiếp.

Lan Cúc lấy hai ngàn lượng ra đưa cho Chung phu nhân, chỗ bạc này là Lan Cúc cất đi trước khi Chung phủ bị xét nhà, bởi vậy may mắn tránh được, sau đó Chung Dực có đưa một ít khi bọn họ rời đi, Chung phu nhân cũng có tiền, chỉ là không nhiều, vậy nên mới hỏi tiền Lan Cúc, nhanh chóng mua được một cửa hàng ở đoạn đường tốt, chỉ hai ngàn lượng tiền vốn buôn bán đã rất khó khăn rồi.

Tuy Chung phu nhân xuất thân thế gia nhưng quả thật có đầu óc kinh doanh, bà ta mở cửa hàng bán món ăn đặc sản của phương Bắc, mời đầu bếp gốc phương Bắc có tay nghề lão luyện về nấu.

Ngày tháng cứ thế trôi, từ ngày mở tiệm cơm, Chung phu nhân bận tới nỗi cả ngày không thấy bóng người. Lan Cúc có lòng đi hỗ trợ nhưng lại không thể tùy tiện ra ngoài, còn phải chăm sóc hài tử, chỉ có thể ở yên trong nhà theo lời của Chung phu nhân, bình thường không có việc gì thì sẽ giúp rửa rau, rửa sạch rồi để ráo nước, sai người đưa đến tiệm.

Tuy rằng bận rộn nhưng lại tràn ngập sức sống, phiến não trước kia dần bỏ ra khỏi đầu, không phải không thèm nghĩ mà là không dám nghĩ.

Đất ở trấn nhỏ Giang Nam chằng chịt đường sông. Dẫu nơi này cách Kinh thành cả ngàn dặm nhưng đường thủy vô cùng phát triển, nếu muốn đưa thư báo tin vô cùng tiện. Nhưng dù có khổ có khó khăn thế nào Lan Cúc cũng không báo tin cho Úc phủ, Lan Lăng và Minh Yên một lần nào, duy chỉ có khi Đại phu nhân qua đời là viết một phong thư nhờ người gửi cho Đại lão gia, ngoài ra không hề liên hệ gì.

Lan Cúc cũng không biết Minh Yên theo Chu Hạo Khiên đi du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ cuộc sống, vẫn tưởng Minh Yên đang ở Kinh thành, vậy nên khi nàng nhìn thấy Minh Yên đứng trước cổng nhà mình, thế mà lại quên không mời người ta vào nhà.

Đã hơn một năm Minh Yên không gặp Lan Cúc, lần này đến Giang Nam du ngoạn, tới trấn Yên Liễu này mới phát hiện Chung phu nhân mở cửa hàng, sau đó tìm hiểu rồi tìm được chỗ của Lan Cúc.

Chu Hạo Khiên dẫn mấy hài tử ra ngoài chơi, lúc này hai tỷ muội Minh yên và Lan Cúc mới ngồi xuống.

“Nhị tỷ, tỷ… Sao lại rơi vào cảnh này?” Minh Yên nhíu mày hỏi, nàng không ngờ cuộc sống bây giờ của Lan Cúc lại tằn tiện đến vậy. Nàng cứ nghĩ Cúc được sắp xếp rời Kinh nhưng chắc hẳn vẫn có có đủ tiền để sống, mà bây giờ chứng kiến cảnh này, xem ra nàng đã nghĩ sai rồi.

“Như này cũng tốt, mới đầu không quen nhưng bây giờ đã cảm thấy mãn nguyện rồi.” Lan Cúc mỉm cười ngước mắt nhìn Minh Yên, chỉ thấy sắc mặt của Minh Yên còn tốt hơn trước kia, đầu mày đuôi mắt ngập tràn hạnh phúc, lại nhớ tới Chung Dực không biết đang ở đâu, trong lòng càng xót xa.

“Phu nhân đâu? Ta muốn đi bái kiến.” Tuy Minh Yên rất hận người này nhưng đã là chuyện của trước kia, nàng cũng không muốn thù hận gì nữa, biết Đại phu nhân sống chung với Lan Cúc thì muốn đi thăm bà ta.

“Mẫu thân mất mấy tháng trước rồi.” Bây giờ Lan Cúc nhắc tới đã có thể bình tĩnh đối mặt, giọng điệu bình thản, sắc mặt như thường.

Minh Yên sửng sốt, mất rồi?

Không rõ cảm xúc trong lòng như thế nào, Minh Yên chỉ nhìn Lan Cúc, mãi lâu sau mới thở dài nói: “Không thể ngờ, ta nhớ sức khỏe của phu nhân đâu yếu mấy.”

“Quả thật sức khỏe của mẫu thân vẫn tốt, nhưng lại không hợp khí hậu nơi đây nên đã ngã bệnh. Chuyện đã qua rồi, muội cũng không cần để trong lòng.” Lan Cúc mỉm cười, nàng biết rõ ân oán giữa Minh Yên và Đại phu nhân, Minh Yên còn muốn tới thăm mẫu thân chứng tỏ là một người hiền từ bao dung, vậy đã đủ rồi, mẫu thân ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ vui vẻ.

“Kiểu gì cũng nên tới mộ bái tế, tuy rằng… Dù sao cũng từng là mẫu tử.” Minh Yên khẽ nói, đã có lúc vô cùng hận, nhưng bà ta chết thật rồi thì trong lòng lại thấy khó chịu.

Lan Cúc đích thân dẫn Minh Yên đến mộ của Đại phu nhân, Minh Yên đã mua mấy thứ tiền giấy hương nến, kính cẩn bái tế một lúc. Chu Hạo Khiên thì không tới, nam nhân này thù rất dai, hắn sẽ không bao giờ tha thứ, vậy nên đã dẫn hài tử lên thuyền chờ Minh Yên trước.

Vị trí của ngôi mộ không được tốt, nền đất hỡi trũng, nếu gặp mưa to sẽ bị ngập, Minh Yên dịu giọng nói: “Nhị tỷ tỷ, chuyển chỗ cho phu nhân đi, chỗ này không ổn, mưa to sẽ bị ngập úng.”

Lan Cúc xót xa, nếu dư dả tiền bạc thì nàng cũng sẽ không chôn cất ở đây, nhưng nàng không nói vậy với Minh Yên, mà chỉ gật đầu nói: “Ừ, tìm được chỗ phù hợp thì sẽ chuyển.”

Minh Yên không truy hỏi, nhìn sương mù chạng vạng nơi xa, tận cùng của biển nước hóa thành một đường thẳng.

Gặp lại nơi đất khách, cảnh còn người mất.

“Vẫn chưa có tin tức của Nhị tỷ phu sao?” Nhắc tới Chung Dực, trong lòng Minh Yên đã không còn khúc mắc từ lâu.

Lan Cúc lắc đầu, hơn một năm này vẫn bặt vô âm tín, nhưng nếu hắn đã mua nơi này thì mình chỉ cần chờ người trở về thôi.

Minh Yên lại thở dài một tiếng, không biết nên nói gì. Lan Cúc có chấp niệm chờ đợi của Lan Cúc, Chung Dực có chấp niệm của Chung Dực, mà mình và Chu Hạo Khiên cũng có chấp niệm của mỗi người, cuộc sống mỗi người khác nhau, ai có thể can thiệp vào?

Cuối cùng Minh Yên cũng không đi thăm Chung phu nhân, sau khi cáo biệt Lan Cúc thì lên thuyền, cuộc sống của bọn họ cũng phải tiếp tục, nơi này chỉ là một chốn dừng chân thôi.

Lan Cúc về nhà với tâm trạng vô cùng bình tĩnh, phải tiếp tục sống, không phải mình nói không thích là có thể thay đổi được. Nghĩ đến đây lại phát sầu, mộ của mẫu thân cần đổi chỗ, lúc trước vội an táng, lại không có nhiều tiền nên chỉ có thể mua chỗ kia, hơn nữa ở đâu cũng có ma mới bắt nạt ma cũ, người bản địa mua được chỗ tốt hơn bọn họ nhiều, đây cũng là một vấn đề khó khăn. Lệnh vua thua lệ làng, hơn nữa bọn họ cũng không phải vua.

Chỉ là… tiền từ đâu ra? Dạo này cửa hàng đã làm ăn khấm khá hơn, nhưng muốn thu lời cũng không phải chuyện trong chốc lát. Tóm lại là khiến người ta vô cùng đau đầu!

Lan Lăng ngồi xuống chỗ Minh Yên vừa ngồi, khẽ thở dài, ngón tay vô tình lướt qua khăn trải bàn, lập tức sửng sốt, cảm thấy dưới bàn bàn tay như có thứ gì đó, vén khăn trải bàn lên thì thấy dưới đó là một tờ ngân phiếu!

Lan Cúc thầm run, đưa tay cầm lên mở ra, năm ngàn lượng.

Lan Cúc ngồi lặng thinh ở đó, rơi nước mắt rất lâu…

Con người ta xui xẻo nhất là khi uống miếng nước lạnh còn bị nghẹn, còn nếu suôn sẻ thì sẽ thuận lợi như thuyền xuôi dòng nước.

Lan Cúc dùng tiền của Minh Yên mua cho Đại phu nhân một khu mộ mới, lộng gió nước êm, vị trí rất tốt, nếu như trước kia không có mấy ngàn lượng thì đã không mua rồi. Bởi vì chuyện mồ mả cần xem phong thủy rất cẩn thận nên không chỉ mua một mảnh nhỏ mà còn vây xung quanh để làm thành mộ tổ. Mới đầu Lan Cúc tính chi ba ngàn lượng mới có thể mua được, nhưng không ngờ chỉ tốn một ngàn lượng. Đương nhiên một ngàn lượng cũng không phải là con số là, nhưng là giá mua đất với dân bản xứ. Lan Cúc và Chung phu nhân vui vẻ một thời gian dài, có phần mộ tổ tiên là có gốc rễ, sau này nơi đây chính là cội nguồn của Chung gia.

Từ mảnh mảnh đất này cắt riêng một phần cho Đại phu nhân, lần này Chung phu nhân không có ý kiến gì, còn đích thân đắp đất cho Đại phu nhân.

Việc buôn bán dần phát đạt, không biết xảy ra chuyện gì, mấy người có tiếng trong trấn như đã quen với quán ăn, phàm là có việc thì nhất định sẽ dùng cơm ở đây. Cứ thế Chung phu nhân chỉ cần bỏ thêm tiền mở rộng gấp đôi quán ăn, sắp xếp lại một phen, tiệm lớn, lại có vị trí đắc địa, khách tới càng ngày càng đông, cuộc sống trở nên dư dả, không còn dè xẻn như trước, U tỷ nhi không còn phải thèm ăn điểm tâm mà không được ăn nữa.

Khi sắp sang năm mới, Chung phu nhân lại mua một tòa nhà lớn hơn, trong nhà cũng thêm mấy người hầu, tiệm ăn thì mời thêm mấy quản sự. Chung phu nhân chỉ cần cách mười ngày tới kiểm tra sổ sách một lần là được, còn lại rất ít khi ra ngoài.

Cuộc sống ngày càng ấm no, Lan Cúc cười nhiều hơn, sắc mặt của Chung phu nhân cũng tốt lên, tiếng cười của U tỷ nhi cũng trong trẻo hơn.

“Thưa phu nhân, bên ngoài có người gửi một phong thư tới ạ.” Tiểu nha hoàn dâng thư bằng hai tay cho Lan Cúc.

Lan Cúc sửng sốt, ai lại viết thư cho bọn họ?

Nàng quay đầu nhìn Chung phu nhân, đưa thư cho Chung phu nhân nói: “Mẫu thân, ai đưa thư vậy ạ? Nhớ là không có mấy người biết chúng ta ở đây mà.”

Chung phu nhân cũng không rõ, nhận lấy phong thư, xong rồi mới nói: “Ai thì mở ra đọc là biết.”

Chung phu nhân cúi đầu đọc thư, nhìn dòng chữ trong thư mà lặng người, mãi lâu sau không nói nên lời, nhìn những dòng chữ kia mà nước mắt lập tức lăn dài.

Lan Cúc nhìn thái độ của Chung phu nhân thì lập tức nghĩ ra, sắc mặt trắng bệch, rồi trong chớp mắt trên mặt lại tươi cười hỏi: “Mẫu thân, là thư của chàng ấy ạ?”

Chung phu nhân nghe vậy mới lấy lại tinh thần ngước mắt nhìn Lan Cúc, nhưng nhất thời không biết nên nói gì, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Ừ, con tự đọc đi.”

Lan Cúc nhìn dáng vẻ của Chung phu nhân thì trong lòng càng bồn chồn, lo lắng, vội vàng đứng dậy, lắp bắp: “Mẫu thân, con còn có chuyện chưa làm xong… Con… Con đi làm nốt.”

“Đợi đã!” Chung phu nhân mở miệng ngăn Lan Cúc lại, mặc dù khó nói thành lời nhưng vẫn phải nói, do nhi tử của mình… Đáng thất vọng thì có thể làm sao đây?

Tim Lan Cúc thắt lại, nước mắt tuôn rơi, không đợi Chung phu nhân lên tiếng, nàng đã quay người lại nhìn Chung phu nhân, chậm rãi nói: “Mẫu thân, người không cần nói gì hết, con biết, con cũng hiểu trong thư viết gì. Nhưng con không muốn rời Chung gia, con biết trong lòng phu quân chỉ có Lục muội muội, con cũng biết phu quân muốn con tự do, muốn con tái giá. Nhưng con rời khỏi Chung gia thì sống thế nào đây… Mẫu thân, coi như con xin người, đừng đuổi con đi, con không cần gì khác, chỉ muốn hầu hạ người nốt quãng đời còn lại, muốn nhìn U tỷ nhi trưởng thành xuất giá, dù cho cả đời này phu quân không trở lại, con cũng chấp nhận…”

Chung phu nhân lau nước mắt. Tội nghiệt gì thế này! Đều tại mình gây nghiệt,  nếu lúc trước mình và trượng phu không cương quyết ép Úc phủ gả đích nữ tới mà chấp nhận Lan Nhụy ngay từ đầu thì có lẽ sẽ không xảy ra rất nhiều chuyện về sau, dù Chung phủ có gặp khó khăn gian truân, nghèo khó nhường này thì chí ít vẫn còn nhi tử hầu hạ bên gối, nhưng bây giờ…

Không thể nói được gì hết, đều tại mình gây nghiệt!

Chung phu nhân xoay người đỡ Lan Cúc dậy, gượng cười nói: “Ta không muốn đuổi con đi, Chung Dực cũng không muốn đuổi con đi, nó chỉ hi vọng con có thể tìm được chỗ dựa lúc về già, nó là một nam nhân hèn nhát, e rằng đời này sẽ không trở về, con cứ chờ đợi như vậy sao? Ta nghĩ như vậy là không công bằng với con, nếu con muốn đi, ta sẽ gả con đi như gả nữ nhi của mình, nếu con không muốn đi, ba người chúng ta cứ sống tiếp như này, chỉ là cuối cùng con vẫn phải chịu khổ…”

Lan Cúc lắc đầu, nức nở: “Không khổ, không hề khổ, con gây nghiệt, đáng phải chịu những điều này…”

Chung phu nhân thở dài một tiếng, trách ai được đây? Tất cả đều là số mệnh!

Trong thư còn kẹp một tờ ngân phiếu, không nhiều, một ngàn năm trăm lượng, nhưng một hộ gia đình bình thường tiêu xài một năm cũng chỉ đến hơn trăm lượng, thật ra một ngàn năm trăm lượng này cũng không ít, dù nói thế nào thì cũng là tấm lòng của Chung Dực, chí ít trong lòng hắn còn có cái nhà này!
 
Chương 321: Phiên ngoại 9 - Chung Dực: Năm tháng từng yêu nhau


Suối chảy róc rách, rừng tre rợp bóng, sâu trong núi có thể nhìn thấy một căn nhà trúc.

Chủ nhân của căn nhà trúc này mới tới đây hơn một năm trước, tự tay dựng căn nhà trúc này trong khe núi hoang vu. Sâu trong khe núi có một rừng cây, rừng cây này có điều kiện rất phù hợp cho cây gỗ trinh nam tơ vàng sinh trưởng, trước cửa nhà của nam tử này chất một đống gỗ cưa vuông vắn, bên cạnh còn có vụn gỗ bị cắt vung vãi, nhìn có vẻ bừa bộn nhưng thật ra được sắp xếp ngay ngắn.

Nhà tre tĩnh mịch như không có người, từng cơn gió mát thổi qua, cuốn theo lá rụng trên đất tung bay khắp trời, không biết cuối cùng sẽ bay về phương nào.

“Chung tiên sinh, có ở nhà không?” Một giọng trẻ con lanh lảnh đột nhiên vang lên, trong giọng nói ngập tràn vui sướng, nó là hài tử của nhà thợ săn ở gần đây, tính cách hoạt bát tinh nghịch, sau khi Chung Dực chuyển đến thì theo Chung Dực học chữ và lễ nghĩa, trở nên ngoan hơn rất nhiều.

“Vào đi, Thiết Ngưu.” Giọng của một người ở trong nhà trúc vọng ra, tuy nhiên giọng nói thều thào như là mang bệnh.

Thiết Ngưu tung tăng bước lên bậc thang, đẩy cửa trúc ra đi thẳng vào.

“Tiên sinh, phụ thân của con bảo con đưa cơm trưa cho người, người phải ăn cơm thì mới khỏe được. Buổi chiều phụ thân của con sẽ mời lang trung đến, người cố gắng thêm chút ạ.” Thiết Ngưu nói rồi nhanh tay đặt cái làn trúc lên bàn, lấy từ trong ra một bát canh gà hầm nấm, một bát cơm trắng, mùi cơm chín thoảng khắp phòng.

Chung Dực nửa nằm nửa ngồi trên giường trúc, hai má gầy sọp, đôi mắt đen láy cũng mất đi ánh sáng, nhìn Thiết Ngưu bằng ánh mắt mang theo ý cười, nói: “Thay ta cảm ơn phụ thân của con.”

“Phụ thân của con không thích nghe lời này đâu, phụ thân bảo tiên sinh dạy con đọc sách nhận mặt chữ mỗi ngày, còn dạy con quyền cước công phu đã là đại ân nhân của nhà con rồi.” Lúc này thái độ của Thiết Ngưu rất trịnh trọng, ánh mắt nhìn Chung Dực rất sùng kính.

Chung Dực khẽ cười, không nói gì nữa, chỉ cố gắng ăn nhiều cơm hơn, cố gắng kéo dài ngày sống của mình. Thật ra hắn biết con đường của hắn sắp đi đến điểm cuối, nhưng còn sống được bao lâu thì hắn không biết thôi.

Trong núi này có chướng khi, mới đầu Chung Dực không biết nên nhiễm phải chướng khí, may mà được phụ thân của Thiết Ngưu cứu, nếu không đã chết cách đây một năm rồi. Nơi hẻo lánh này không có lang trung giỏi nên vẫn chưa thể loại bỏ được toàn bộ độc từ chướng khí, cứ ăn mòn dần dần như thế, may mà được nhà Thiết Ngưu giúp đỡ, để báo đáp người ta, hắn dạy Thiết Ngưu đọc sách nhận mặt chữ, luyện võ rèn luyện cơ thể.

Dùng xong cơm, Thiết Ngưu thu dọn bát đũa, đỡ Chung Dực ngồi xuống ghế trong sân, bản thân thì bắt đầu luyện võ không dám lười biết một chút nào.

Sau đó phụ thân của Thiết Ngưu dẫn lang trung đến, lúc này Chung Dực mới cho Thiết Ngưu nghỉ một lát đi chơi, mình thì được phụ thân của Thiết Ngưu đỡ vào phòng.

“Mục đại ca, lại phiền huynh đi một chuyến, thật ngại quá.” Chung Dực ngượng ngùng nói.

Mục Khải Sơn cười khà khà, thật thà nói: “Đây có là gì, đừng nói vậy nữa, giữa hai ta không cần khách sáo như thế.” Nói rồi nhìn lang trung hỏi: “Lang trung, bệnh tình của Chung huynh đệ thế nào?”

Lang trung nhìn Chung Dực, do dự một hồi.

Chung Dực thấy vậy bèn nói: “Không có gì phải giấu, cứ nói thẳng đi.”

Lang trung thở dài, nói: “Rừng sâu núi thẳm không có dược liệu tốt, độc của chướng khí cũng không được tiêu trừ hết khỏi cơ thể, bây giờ đã qua hơn một năm tổn thương vào lục phủ ngũ tạng, muốn chữa khỏi là điều không thể, nhưng ta có thể kéo dài thời gian sống cho ngươi, ta chỉ có thể làm được cần ấy thôi.”

Mục Khải Sơn nhìn Chung Dực, lại nhìn lang trung nói: “Thật sự không có cách khác sao?”

Lang trung khẽ nhíu mày, mãi lâu sau mới nói: “Nếu có thể tới Kinh thành, nơi đó dưới chân thiên tử, người tài tụ họp, có lẽ vẫn có cách, còn ở nơi núi sâu cốc thẳm này thì e rằng không có người có khả năng, tại hạ bất tài không làm gì được.”

Lang trung không ngừng thở dài, bất lực lắc đầu.

“Sống chết có số, Mục đại ca đừng làm khó người ta nữa, với ta như vậy đã đủ rồi.” Chung Dực mỉm cười, đã nghĩ tới cái chết từ lâu, có điều không buông bỏ được chấp niệm thôi.

Lang trung kê đơn thuốc, cẩn thận dặn dò những điều cần chú ý trong sinh hoạt ăn uống hàng ngày của Chung Dực, sau đó mới đeo hòm thuốc lên rời đi.

Từ ngày đó về sau, Chung Dực trở nên bận rộn hơn, mua rất nhiều giấy bút, ngày nào cũng viết chữ không ngừng nghỉ, ngay cả ban đêm cũng thắp đèn viết. Dưới sự yêu cầu của Chung Dực, Thiết Ngưu chuyển đến nhà trúc, bầu bạn với Chung Dực mỗi ngày.

Chung Dực nói với Mục Khải Sơn: “Không biết còn trụ được bao lâu, nhân lúc còn khỏe dạy thêm nhiều thứ cho Thiết Ngưu…”

Kinh thành.. Tất nhiên Chung Dực sẽ không trở về, hắn không quan tâm có chữa khỏi hay không mà chỉ muốn đốc thúc việc học của Thiết Ngưu.

Chung Dực viết toàn bộ tri thức tài học của mình ra, viết chú giải lên sách mà Mục Khải Sơn mua cho hài tử, nếu có một ngày mình không còn, Thiết Ngưu đọc những quyển sách này cũng có thể hiểu, hi vọng sau này Thiết Ngưu có tương lai sáng lạn, làm rạng rỡ tổ tông.

Chung Dực cũng bắt đầu viết thư, mỗi năm một phong thư, trên mỗi phong thư không có nhiều chữ, chỉ ngắn ngủi một tờ, viết xong thì dán lại, viết năm và địa chỉ lên, sau đó đặt vào một cái rương nhỏ, trong mỗi phong thư đều có một tờ ngân phiếu, giá trị không giống nhau, ít thì mấy trăm lượng, nhiều thì hơn ngàn lượng. Chung Dực lấy hết số tiền lúc trước của mình ra, bỏ hơn phân nửa vào thư, còn lại để cho nhà Mục Khải Sơn.

Sau khi làm xong tất cả thì đã qua một năm nữa, không cần người khác nói Chung Dực cũng tự thấy sức khỏe của mình yếu rõ đi.

Một ngày trước đêm giao thừa, hắn bảo Thiếu Ngưu gọi Mục Khải Sơn tới, nghiêm túc nói: “Mục đại ca, có một số việc ta muốn nhờ huynh giúp. Sau khi ta đi,  phiền huynh mỗi năm gửi một phong thư trong cái rương này tới Chung gia ở trấn Yên Liễu, chính là nơi năm ngoái ta nhờ huynh gửi, nhất định mỗi năm phải gửi một phong thư đi, nhờ huynh.

Mục Khải Sơn đỏ mắt, gật đầu nói: “Yên tâm, nhất định ta sẽ làm thay đệ.”

Chung Dực cảm ơn rồi chỉ vào một cái rương bên cạnh, nói: “Trong này là sách vở ta để lại cho Thiết Ngưu, bên trên có ghi rất nhiều chú thích, Thiết Ngưu học sẽ hiểu. Ta biết huynh và Mục đại tẩu đều hi vọng tương lai Thiết Ngưu có thể thành danh, trong này ta có một phong thư, huynh mang thư này đến Kinh thành tình một vị cố nhân ta quen, y có thể sắp xếp cho cả nhà huynh đứng vững ở Kinh thành, chỉ cần Thiết Ngưu chăm chỉ đọc sách, ngày ngày luyện võ, tương lai sẽ có hi vọng thành danh.”

Mục Khải Sơn nhất thời không biết nên làm sao, bứt rứt nói: “Này sao được, này sao được…”

Người sống trên núi đôn hậu vậy đó, Chung Dực mỉm cười chấn an Mục Khải Sơn, đè tay hắn lại nói: “Ta còn có một yêu cầu quá đáng, ta có một nữ nhi, nhỏ hơn Thiết Ngưu một chút, nếu Mục đại ca không chê thì hãy đính ước, ta không mong gì khác, chỉ hi vọng sau này dù Thiết Ngưu có thành danh hay không cũng phải đối xử tốt với U tỷ nhi, ta không thể nhìn thấy nữ nhi xuất giá nên chỉ hi vọng con bé có thể tìm được người phù hợp.”

Mục Khải Sơn cảm thấy đây như đĩa bánh rơi từ trên trời xuống nên càng thêm lo lắng, luôn miệng nói: “Sao có thể vậy được, sao có thể vậy được, bọn ta sống trong núi thô kệch, sao có thể xứng với tiểu thư…”

Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của Chung Dực là gạt bỏ phân biệt dòng dõi, tới bây giờ nhớ lại tim vẫn nhói đau, nhìn Mục Khải Sơn nói: “Mục đại ca, nói những lời này làm gì, chỉ cần sau này Thiết Ngưu tốt với U tỷ nhi, ta ở dưới Cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt. Ta đã viết xong hôn thư, huynh cứ tới tìm, chắc chắn người nhà của ta sẽ không phản đối. Nếu bọn họ hỏi hành tung của ta thì huynh cứ nói ta đang ngao du tứ hải, tuyệt đối đừng nói ta lâm trọng bệnh, hãy để cho người còn sống có hi vọng mới có thể cố gắng, đừng để cuộc sống của bọn rơi vào vực sâu băng giá vì ta, chỉ cần bọn họ nghĩ ta còn sống là được…”

Nghe đến đó, một nam tử hán như Mục Khải Sơn cũng không kìm được nước mắt, nắm lấy tay áo của Chung Dực, nói: “Chung huynh đệ, ta sẽ mời đại phu đến cho đệ, dù thế nào cũng phải cứu được đệ, lang trung nói còn có thể cứu, không phải vô vọng, sao đệ lại nản lòng như vậy?”

Chung Dực ho nhẹ một tiếng, hắn biết mình vẫn có thể cứu được, nhưng sống mà không có lý tưởng thì có ý nghĩa gì?

“Ngày mai ta sẽ rời đi, Mục đại ca, huynh đừng lo, có lẽ ta sống ấy chứ.” Chung Dực vừa cười vừa nói, hắn không muốn nhắm mắt ở đây, không muốn mang đau xót tới nho người của Mục gia, làm phiền bọn họ đã đủ rồi. Hơn nữa hắn đã từng hứa với Lan Nhụy, dẫn nàng đi khắp nước Đại Chiêu, bây giờ bên cạnh nàng có Chu Hạo Khiên, nhưng Chung Dực vẫn muốn dùng chút sinh mệnh còn lại của mình để hoàn thành, dù đi trên con đường này chỉ có một mình hắn nhưng cũng yên lòng.
 
Chương 322: Phiên ngoại 10 - Chung Dực: Năm tháng từng yêu nhau


Sắp xếp mọi người xong xuôi, hôm sau khi trời mới tờ mờ sáng, Chung Dực lặng lẽ đứng lên, Thiết Ngưu vẫn đang ngủ, thẳng bé rất thông minh, là một đứa trẻ ngoan, sau này U tỷ nhi cùng nó làm nông cả đời cũng đủ ăn đủ uống, chỉ cần vui vẻ thì còn gì quan trọng nữa?

Bọc hành lý rất đơn giản, chỉ có mấy bộ y phục để thay, mấy trăm lượng bạc giữ lại cho mình, ngoài cho mẫu thân và Lan Cúc, số còn lại Chung Dực để hết dưới gối của Thiết Ngưu, số ngân lượng này đủ cho bọn họ yên tâm ở Kinh thành.

Bước lên con đường lần nữa, xuyên qua rừng trúc ngát xanh, thỉnh thoảng lá trúc rụng xuống người lại bị gió mát thổi bay, tay áo cũng bay theo, ngước mắt nhìn mặt trời vàng rực đang dần mọc.

Bất chợt nhớ lại, năm ấy lần đầu tiên gặp Lan Nhụy cũng là một ngày tươi sáng như thế này…

Khi đó Úc Duy Chương vẫn chỉ là một quan nhỏ Lục phẩm, nhưng Chung Dực biết quan hệ giữa Úc Duy Chương và phụ thân của mình rất mật thiết, Úc Duy Chương làm giúp phụ thân rất nhiều việc mờ ám. Bởi vậy hắn cũng thường thay phụ thân đến Úc phủ truyền thư hoặc công văn cho Úc Duy Chương.

Ngày ấy trời xanh trong vắt, màu xanh thăm thẳm, mây trắng bay bay. Tâm trạng hôm ấy của Chung Dực rất tốt, cầm công văn tới Úc phủ, sau khi giao cho Úc Duy Chương xong thì hắn đi dạo trong Úc phủ, vì đã đến đây nhiều lần nên rất quen đường, bởi vậy hắn biết nhị môn ở đâu, biết không thể tới cánh cổng kia, bởi vì sau cánh cổng là nơi ở của nữ quyến, đi vào là bất lịch sự, Chung Dực hắn được người đời xưng tụng là chính nhân quân tử, tất nhiên sẽ không làm ra hành động thất lễ ấy.

Thật ra hoa viên của Úc phủ nhỏ hơn Chung phủ rất nhiều, nhưng được chủ nhân cắt tỉa bày trí rất tỉ mỉ, cũng mang cảnh sắc riêng.

Chung Dực thong dong bước đi, đột nhiên nhìn thấy một bóng váy hồng thấp thoáng qua những bức tường của hòn non bộ. Trên mép váy hồng có thêu chỉ vàng, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chung Dực dám chắc đây không phải nha hoàn, không có nha hoàn của nhà nào lại được mặc y phục thêu chỉ vàng.

Không cần nói cũng biết bóng người thấp thoáng bên kia tường là tiểu thư của Úc phủ, Chung Dực lúng túng, mình sao thế này, sao có thể ở sau lưng người ta suy nghĩ lung tung, nghĩ tới đây bèn định thần lại muốn cất bước ra ngoài, nhưng đúng lúc ấy lại nghe được tiếng cười trong trẻo giòn tan, tiếng cười ấy nghe mà vui tai, trong từng âm điệu mang theo sức sống căng tràn.

Chung Dực sửng sốt, đó giờ chỉ biết tiểu thư nhà quan đoan trang thanh nhã chứ chưa từng nghe được tiếng cười sảng khoái như này, thật sự rất sảng khoái, đã cách một bức tường, khoảng cách hơi xa mà vẫn nghe rõ được tiếng cười ấy.

Tự dưng Chung Dực rất muốn nhìn xem rốt cuộc là nữ tử thế nào mà lại có thể cười được như thế? Tâm trí như bị mê hoặc, Chung Dực quên mất điều cấm kỵ, cứ thế đi qua nhị môn, lặng lẽ lần theo tiếng cười.

Tiếng cười ngắt quãng, vẫn có thể nhận ra là vọng từ hòn non bộ, Chung Dực không chút do dự đi tới, nghĩ cũng lấy làm kỳ quái, không hiểu sao trong hậu viện của Úc phủ lại có rất ít nha hoàn bà tử đi qua đi lại. Sau này Chung Dực mới biết, không phải ít người đi qua, mà là chỉ cần nơi Lan Nhụy có mặt thì tất cả mọi người sẽ tránh xa.

Đi theo tiếng cười, Chung Dực xuyên qua núi giả, ngay khi đứng vững thì thấy được một đôi mắt sáng như sao trời cong thành vầng trăng, trong đôi mắt ấy tràn ngập vui vẻ. Hắn chưa từng thấy nữ hài nào cười vui vẻ vậy.

Áo váy hồng đào rực rỡ thêu chỉ vàng lóa mắt, màu hồng đào dịu dàng, có rất ít người có thể mặc ra được nét vui tươi, màu hồng đào quyến rũ nhưng lúc này đây, nữ tử trước mắt lại mang một vẻ đẹp vui tươi chói sáng đặc biệt chỉ có ở nàng, khiến người ta vừa nhìn thấy nàng là cũng vô thức vui vẻ theo.

Người con gái ấy rất đẹp, mày liễu như họa, môi hồng căng mướt, đôi mắt long lanh trên nước da trắng muốt đang kinh ngạc nhìn hắn, Chung Dực như quên cả thở, sao lại có một đôi mắt trong suốt như vậy, giống như nhìn thấy được đáy dòng suối, lập tức khiến người ta một lòng muốn bảo vệ sự tinh khiết này.

Xao xuyến ngay tức khắc, có lẽ ngay khi nghe được tiếng cười hồn nhiên kia trái tim hắn đã rung động, hoặc có lẽ khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt long lanh ấy, trái tim đã vô thức đập nhanh hơn, khi thấy nàng tươi cười rạng rỡ, một tia lý trí cuối cùng đã sụp đổ, Chung Dực biết mình đã yêu rồi. Hắn đã từng gặp bao danh môn khuê tú trong Kinh thành, ai cũng đoan trang nhã nhặn, điềm đạm thanh tú, nhưng Chung Dực không có cảm giác xiêu lòng ấy, mà khi vừa nhìn thấy nữ tử này thì nhịp tim lại vô thức loạn nhịp, hắn biết lần này mình sa lưới rồi.

Qua trò chuyện, Chung Dực biết nữ tử tên Lan Nhụy này là nhi nữ thứ sáu của Úc Duy Chương, hóa ra nàng là Lan Nhụy, là nữ nhi mà Úc Duy Chương rất hay nhắc tới, chẳng trách có thể khiến Úc Duy Chương luôn nhớ thương, ngay đến Chung Dực từ ngày đó cũng khắc cốt ghi tâm, nụ cười rạng rỡ ấy, đôi mắt trong suốt ấy, giọng nói êm tai ấy, nữ tử hồn nhiên tươi vui ấy.

Hắn tích cực đến Úc phủ hơn rất nhiều, chỉ cần là chuyện liên quan tới Úc phủ thì Chung Dực sẽ chủ động đi, hắn nghĩ hắn chỉ muốn gặp lén Lan Nhụy thôi, nam nữ lén gặp là đại tội, thế nhưng khi hai con người đều hướng về nhau thì sẽ bất chấp để được ở bên nhau, đúng vậy, Chung Dực không ngờ được, ngay hôm đó, không chỉ hắn rung động với Lan Nhụy mà nữ tử ấy cũng rung động với hắn. Sau khi Chung Dực biết thì rất vui, đó là một niềm vui điên cuồng không một từ ngữ nào có thể diễn tả, hắn hận không thể nói cho toàn bộ người trong thiên hạ, nhưng hắn không thể và cũng không dám, hắn phải đợi đến hỏi cưới rước nàng về nhà đàng hoàng, sau đó mới có thể công khai với tất cả mọi người, nữ tử mà hắn cưới về là người hắn yêu duy nhất trong kiếp này.

Còn nhớ ngày đó gặp lén ở hoa viên, Lan Nhụy kéo tay hắn, hai người trốn vào trong sơn động của núi giả, bên trong không rộng, hai người bị ép chặt, Chung Dực có thể nghe được cái tiếng tim như nổi hồi trống của mình. Lan Nhụy nhìn qua lỗ trên núi giả, thấy bên ngoài không còn người mới thở phào, nhướng mày lườm Chung Dực một cái, nói: “Chàng ấy, không báo tin trước mà lại bất ngờ tới, hai ta trốn chui trốn lủi như con chuột, nhỡ bị người ta phát hiện thì nguy to.”

Chung Dực nghe Lan Nhụy càm ràm thì có hơi áy náy, thấp giọng nói: “Bất ngờ có việc cần tới, đi hơi vội, để nàng bị liên lụy rồi.”

Lan Nhụy nhìn bộ dạng của Chung Dực thì không nhịn được cười, nói: “Ngốc à, ta có nói gì đâu, làm cái vẻ như ta là bà chằn lửa không bằng.”

Chung Dực bật cười, nói: “Bà chằn lửa thì ta cũng chỉ thích mình nàng…” 

Mặt Lan Nhụy lập tức đỏ như máu, xấu hổ vân vê vạt áo, cúi gằm mặt không nói câu gì, mãi lâu sau mới lo lắng nói: “Ta biết ta chỉ là thứ nữ của Úc phủ, mà chàng lại là Đại thiếu gia của Chung gia, Chung Phi nương nương trong cung là cô mẫu của chàng, Chung đại nhân là Đô đốc Nhất phẩm, sao ta có thể xứng với chàng? Dù chúng ta lưỡng tình tương duyệt thì nhà chàng cũng không chấp nhận ta, chàng biết mà, đúng không?”

Chung Dực nghe vậy thì cuống lên, nhất thời quên mất lễ nghĩa, nắm lấy tay Lan Nhụy nói: “Nhụy Nhi, nàng tin ta, ta nhất định sẽ xin được phụ mẫu đồng ý, mẫu thân là người hiểu rõ ta nhất, chỉ cần ta nài nỉ chắc chắn sẽ đồng ý, chỉ cần mẫu thân đồng ý thì cũng không cần lo phía phụ thân. Dù thế nào đời này kiếp này cũng chỉ yêu mình nàng, cùng sinh cùng tử!”

Lan Nhụy cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, tựa trán lên vai Chung Dực, thủ thỉ: “Ta tin chàng mà, khi nào thì chàng tới cầu thân? Hôn sự mau được quyết thì ta cũng yên tâm, suốt ngày lo lắng như phải gánh cả ngàn cân, ngủ cũng không ngon.”

“Đợi ta mấy ngày nữa, hôm nay về ta sẽ xin mẫu thân, nàng cứ chờ tin của ta, ta chắc chắn sẽ đường hoàng dùng kiệu tám người khiêng rước nàng về nhà!” Chung Dực rất tự tin, mẫu thân thương hắn như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ nhìn hắn đau lòng, sẽ không phản đối.
 
Chương 323: Phiên ngoại 11 - Chung Dực: Tình đã mất, trái tim tổn thương, chuyện cũ bi thương (1)


Chung Dực đã quỳ ngoài cửa suốt ba canh giờ nhưng Chung phu nhân vẫn không chịu đồng ý, Chung Dực không ngờ mẫu thân lại phản đối đến vậy, nắng giữa trưa hại nhất, mới được một lúc mà Chung Dực đã bắt đầu không chịu nổi, mồ hôi không ngừng rơi, đọng lại một vũng lớn trên nền đất.

Chung phu nhân ở trong phòng nhìn mà đau lòng như bị rán trong chảo dầu, bà ngước mắt nhìn Chung Lương đã đen mặt nói: “Lão gia, hay là… Hay là chiều theo con nó đi, từ nhỏ đến lớn con nó chưa từng cố chấp vì một chuyện gì, có lẽ nó thật sự thích cô nương kia, sao chúng ta không tác thành cho nó?”

Chung Lương sầm mặt, nhìn phu nhân của mình nói: “Nói cái gì vậy? Sao Chung gia chúng ta có thể để một thứ nữ làm trưởng tức, sau này tiếp quản Chung phủ được? Tóc dài óc ngắn! Đừng nói là ta không đồng ý, mà Chung Phi nương nương biết được sẽ hài lòng sao? Túc Thân Vương biết được sẽ hài lòng sao? Phải biết rằng Chung phủ ngồi cùng thuyền với bọn họ, rút dây động rừng, há là trò đùa?”

Chung phu nhân phiền não vô cùng, bất lực nói: “Vậy bây giờ phải làm sao? Thằng bé này rất cứng đầu, nếu không đồng ý không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, đến lúc đó cả Kinh thành đều biết, chẳng phải cũng bị người ta chê cười sao? Hay là để Úc phu nhân nhận Úc Lan Nhụy làm nhi nữ dưới danh nghĩa, vậy thì cũng là đích nữ, vẹn toàn đôi bên, được không?”

“Bà hồ đồ bị mỡ heo mê muội tâm trí thật rồi, sao bà không nghĩ đi, một thứ nữ được nuôi dạy bởi đích mẫu có thể giống với đích nữ thật sự hả? Nếu Úc phu nhân không có nữ nhi thân sinh thì chẳng nói làm gì, nhưng bà ta đã sinh ra hai nữ nhi thì sao có thể đồng ý nhận thứ nữ làm con ruột? Nếu đổi lại là bà thì bà có đồng ý không?”

Chung phu nhân không nói gì, quả thật bà sẽ không đồng ý!

Hai phu thê im lặng hồi lâu, Chung phu nhân nhìn nhi tử bảo bối của mình mà càng đau lòng hơn, lại nhìn Chung Lương nói: “Lão gia, ông nghĩ cách gì đi, quỳ nữa sẽ ngã bệnh thật đó!”

Chung Lương bực bội, sắc mặt càng u ám, cắn răng nói: “Bà đi gặp Úc phu nhân, cứ bảo là chúng ta muốn cưới đích nữ của Úc phủ, còn lại nên làm thế nào thì bà ta tự hiểu, nữ nhân các bà có rất nhiều cách để giải quyết loại chuyện như này, chỉ lưu ý duy nhất một việc là tuyệt đối không được để Dực Nhi nghi ngờ dù chỉ một chút, không thì với tình cách của nó, dù không gây ra chuyện lớn gì thì cũng đủ khiến người ta nhức đầu.”

Chung phu nhân vỡ lẽ, cảm thấy cách này không tệ, vừa cười vừa nói: “Được, nếu vậy thì chúng ta cứ nói với Dực Nhi là chúng ta đồng ý mối hôn sự này, nhưng nếu Lục tiểu thư của Úc phủ xảy ra chuyện gì thì không liên quan tới chúng ta.”

Chung Lương hài cười cười một tiếng, nói: “Cứ vậy đi, trước mắt xoa dịu Dực Nhi, mấy ngày tới đừng để nó tới Úc phủ, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Hai phu thê thống nhất, cuối cùng Chung phủ cũng yên bình trở lại.

Chung Dực thấy phụ mẫu thỏa hiệp thì trong lòng ngập tràn vui sướng. Tuy nhiên Chung phu nhân rất cao tay, không nói rõ là đồng ý cho Chung Dực cưới Lan Nhụy mà chỉ nói Chung Lương không đành lòng nhìn nhi tử chịu khổ nên hơi nao núng, bà ta khuyên nhủ thêm có lẽ có thể được, nhưng mà cần một thời gian, dặn Chung Dực đừng sốt ruột quá, hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa.

Nói một tràng đạo lý làm Chung Dực không phản bác được, hắn cũng biết xét theo lề lối của gia tộc thì lần này mình đã quá nóng nảy, thấy phụ mẫu đã hơi nao núng thì không nỡ gây sức ép nữa, trước thế công từ nước mắt của mẫu thân đành phải trở về phòng nghỉ ngơi, chờ đợi tin tức.

Nhìn thấy một tia hi vọng trong tuyệt vọng là một chuyện vui, Chung Dực vô cùng sung sướng, hận không thể bay ngay tới gặp Lan Nhụy, nói cho nàng biết lúc này mình vui thế nào, tương lai của bọn họ cuối cùng cũng có hi vọng rồi.

Cuộc sống bứt rứt trôi qua từng ngày, tin lành chưa tới thì đã có tin dữ Lan Nhụy chết bất đắc kỳ tử, Chung Dực thất kinh ngẩn người, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời, không thể suy nghĩ, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như trời sập vậy.

Chung phu nhân thấy dáng vẻ này của nhi tử thì cũng bị dọa sợ, vội đỡ hắn ngồi xuống sập, lau nước mắt nói: “Con của ta, con phải nghĩ thoáng lên, số mệnh là thứ chúng ta không thể thay đổi. Có lẽ Lan Nhụy phúc bạc, phụ thân của con mãi mới đồng ý, con bé lại ngã bệnh nguy kịch, đúng là cuộc sống không theo ý người, con phải nghĩ thoáng lên.”

“Đang êm đẹp… Sao lại ngã bệnh nguy kịch được?” Rất lâu sau Chung Dực mới nhìn mẫu thân, mở miệng hỏi, cả người run lên, nắm lấy ống tay áo của Chung phu nhân nói: “Nương, ngày đó ta chào từ biệt nàng ấy rõ ràng nàng ấy vẫn khỏe mạnh hồng hào, sao mới được mấy ngày lại phát bệnh nguy kịch được?”

“Nắng mưa thất thường, họa phúc không tưởng, đây là số mệnh rồi. Nghe nói mới đầu vẫn ổn, chỉ là nhiễm phong hàn thôi. Con còn nhớ năm trước trong cung có một vị quý nhân rất được thánh sủng không, chẳng phải cũng bị nhiễm phong hàn rồi cứ thế mà mất, nhiều Thái y túc trực suốt đêm nhưng vẫn không cứu được. Nhiễm phong hàn nhìn qua thì nhẹ, nhưng nếu nặng cũng sẽ mất mạng. Năm ngoái Trâu di nương nhà Hứa Các lão cũng mất như thế đấy, con đừng buồn nữa, chung quy lại Lục tiểu thư không có duyên với con, Dực Nhi à, Lục tiểu thư đã mất, con cũng không thể không quan tâm tới sức khỏe của mình.”

Chung phu nhân hết lời an ủi mà Chung Dực lại không nói lời nào, gục đầu rơi lệ, như một hài tử bất lực, lẩm bẩm: “Nương, con rất thích nàng ấy, thật… thật lòng thích nàng ấy, không phải bông đùa đâu, con đã trao trái tim cho nàng ấy rồi, nàng ấy đi rồi con biết phải làm sao đây?”

Một đại nam nhân luôn điềm tĩnh trước mặt người của Chung phủ lúc này lại òa khóc, đã bao nhiêu năm rồi Chung phu nhân chưa thấy nhi tử của mình khóc như vậy. Chung Dực rất mạnh mẽ, từ nhỏ đã không để người khác phải lo, học hành tiến bộ, luyện võ chăm chỉ, không mắc thói ăn chơi đua đòi, rất nghiêm khắc với chính bản thân, bao năm qua luôn nghe lời phụ mẫu răm rắp, chỉ có việc này là cố chấp thôi. Nhìn nhi tử đau khổ như vậy, Chung phu nhân nhất thời hối hận, nhưng nghĩ tới tương lai của toàn gia tộc thì vẫn cắn chặt răng, cố gắng khuyên bảo nhi tử.

Chỉ là không ngờ tình cảm Chung Dực dành cho Lan Nhụy lại sâu đậm hơn bọn họ nghĩ nhiều, thế mà lại một đêm ngã bệnh, phu thê Chung phu nhân lo lắng, Chung Lương không quản đêm khuya đi mời ngự y, Chung phu nhân thì chăm con trắng cả đêm, mãi đến bình minh Chung Dực mới tỉnh lại, mà câu đầu tiên hắn nói lại là: “Con muốn đưa tiễn nàng ấy…”

Trong lòng mọi người đều biết nàng ấy là ai, nhưng Chung phu nhân nào dám để Chung Dực đi, đành phải nói: “Con của ta, con và Lục tiểu thư không có lời mối mai, không có lệnh phụ mẫu, con đi như vậy chẳng phải sẽ bôi nhọ thanh danh của Lục tiểu thư sao? Con bé hiểu cho tấm lòng của con mà, sao con nỡ để con bé chịu ô danh, hãy để con bé ra đi thanh thản đi, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của con.”

Chung Dực cúi đầu không nói, trong lòng rất khó chịu, chẳng lẽ không thể đi xem dù chỉ một lần? Hắn chỉ muốn nhìn nàng thêm một lần, một lần thôi cũng được, chỉ cần nhớ lại mấy ngày trước Lan Nhụy vẫn còn tươi cười vui vẻ là như khoét sâu vào tim hắn, đau đớn vô cùng.

“Nương, người nghĩ cách đi, con chỉ muốn nhìn nàng một lần, chỉ một lần thôi, được không?” Chung Dực nắm chặt lấy góc áo của Chung phu nhân, đau khổ cầu xin.

Chung phu nhân biết rõ cái chết của Lan Nhụy, nếu để Chung Dực đi chắc chắn sẽ nhìn ra sơ hở. Nhìn nhi tử đau lòng bà ta cũng lòng đau như cắt, nhưng xét hai cái hại thì vẫn chọn cái nhẹ hơn, chỉ có thể cắn răng nói: “Trên đời này không có bức tường nào kín gió, Dực Nhi, để Lục tiểu thư ra đi thanh thản thôi, mai là ngày đưa tang, mẫu thân đi thay con, nhất định sẽ truyền đạt lại tâm ý của con, con thấy được không?”

Chung Dực tuyệt vọng, nhắm mắt lại, trừ cách đó ra thì còn có thể làm gì? Chẳng lẽ hắn lại làm ầm lên cho toàn bộ Kinh thành biết, khiến Lan Nhụy chết rồi còn phải chịu ô danh? Hắn không thể! Im lặng gật đầu. Chung Dực nằm xuống không nói nữa, Chung phu nhân thở dài lắc đầu, buông màn xuống rồi nói: “Con ngủ đi, lát nữa ta quay lại, nghĩ thoáng lên…”

Giọng mẫu thân càng lúc càng xa, Chung Dực nhắm mắt lại mà như cảm thấy có thứ gì đó lượn qua lượn lại trước mắt mình, hắn muốn nhìn rõ những mãi vẫn không thể, dường như đó là một bóng người… Hắn không ngừng chạy theo, ngay lúc sắp đuổi kịp mới nhận ra đó là Lan Nhụy, nhưng dù hắn gọi thế nào Lan Nhụy vẫn như không nghe thấy, hắn nhìn thấy mình vĩnh viễn không đuổi kịp bóng lưng của nàng…

Lan Nhụy được chôn cất, Chung Dực ngã bệnh, giống như chết vì tình khiến phu thê Chung gia sợ bay hết cả hồn, nếu biết nhi tử cố chấp, yêu sâu đậm không tiếc cả mạng sống, bỏ ngoài tai lời của phụ mẫu như thế thì đã cho Lan Nhụy vào cửa rồi, chẳng qua chỉ là một thứ nữ, đợi đến khi tình cảm giữa hai người phai nhạt thì dùng một từ hưu thư đuổi đi là xong, bây giờ nghĩ lại mà hối hận.

Chung phu nhân luôn túc trực bên giường khuyên nhi tử, nhi tử tuyệt thực, bà cũng tuyệt thực theo, liều mình cũng hắn. Chung phu nhân biết nhi tử của mình là đứa con hiếu thảo, sao có thể nhìn mẫu thân tuyệt thực theo mình. Đến nước này Chung phu nhân cũng nghĩ thông suốt, nhi tử chết thì bà sống cũng không còn nghĩ lý gì, bà đánh cược với hắn, xem có thể lay động được hắn không, có thể khiến hắn thôi tra tấn bản thân không.

Chung Dực vẫn nhớ như in chính miệng mình nói với Lan Nhụy: Một lòng vì người, cùng sinh cùng tử. Không thể sống chung phòng, chết cũng phải chung quách, hắn muốn thực hiện lời hứa này. Nhưng nhìn mẫu thần ngày càng tiều tụy bên giường mình, không ngừng kể lại chuyện hồi bé của hắn, nhắc tới tình cảm mẫu tử. Nhớ tới tình cảm mẫu thân dành cho mình, Chung Dực khó chịu muốn chết, hắn chết thì chết nhưng sao có thể kéo theo mẫu thân được?

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày cứ dày vò như vậy, Chung Dực hi vọng mẫu thân có thể hồi tâm chuyển ý, buông tha cho mình, nhưng tận mắt nhìn mẫu thân ngày một gầy yêu, ngày một héo hơn, ngay cả sức nói chuyện cũng không có, hắn không thể chịu được đành phải đầu hàng.

Mẫu thân nói, suy cho cùng Lan Nhụy cũng đã đi, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn mẫu thân chết theo các con sao?

Suy cho cùng hắn có lỗi với Lan Nhụy, hắn biết đời này hắn nợ nàng.

Sau đó Chung Dực thay đổi, thật ra vẫn giống như trước kia, luôn giữ nụ cười dịu dàng, đối xử với mọi người nho nhã ân cần, nhưng dù sao Chung phu nhân cũng một tay nuôi lớn nhi tử, bà vẫn có thể nhìn thấy nỗi cô đơn trong mắt nhi tử, Lan Nhụy chết rồi, trái tim Chung Dực cũng chết theo.

Chung phu nhân cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, thế là bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho Chung Dực, đã bàn bạc xong với Đại phu nhân của Úc phủ, gả Lan Cúc tới, Chung phu nhân lập tức chọn ngày đẹp trời nói chuyện với Chung Dực, vốn tưởng Chung Dực sẽ phản đối, nhưng không ngờ Chung Dực lại bình thản chấp nhận, Chung phu nhân bất ngờ vô cùng.

Thật ra với Chung Dực, hắn đã đầu hàng, đã khuất phục trước mẫu thân, không đi theo Lan Nhụy thì sau này không tránh khỏi chuyện thành thân sinh con. Nếu đã phải thành thân thì cưới ai cũng như vậy, không còn quan trọng nữa, dù sao cũng chỉ là một người không còn trái tim, quãng đời còn lại của hắn cũng chỉ vì cái nhà này, vì song thân phụ mẫu mà thôi.

Ngoài tình yêu, Chung Dực cố gắng hết sức cho nữ nhân gả cho mình quyền lực và thể diện của một chính thê cần có. Lan Cúc là tỷ tỷ của Lan Nhụy, đều là nữ nhi của Úc phủ, nhưng Chung Dực thật sự không thể cười với một nữ nhân nào khác.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tất cả mọi người cho rằng hắn là người bạc tình không ham mê nữ sắc, dù mẫu thân nạp một đống thiếp thất cho hắn, Lan Cúc cũng hiền huệ rộng lượng, nhưng hắn vẫn không có hứng, chuyện giường chiếu với hắn chỉ là nghĩa vụ thôi, mà từ sau khi có U tỷ nhi, nghĩa vụ này cũng không còn, cả tháng hầu như đều ngủ lại thư phòng, ở cùng hắn mỗi đêm chỉ có những tượng gỗ khắc hình Lan Nhụy, nhìn nó như cảm thấy Lan Nhụy vẫn còn sống.

Nhưng dù là vậy, Chung Dực nghĩ mình xuống Cửu tuyền vẫn không có mặt mũi gặp Lan Nhụy!

Sau đó nghe nói Úc phủ còn có một nữ nhi và một nhi tử nuôi bên ngoài, sau khi thân mẫu qua đời đã được đón về phủ, nếu không phải vì nhi tử, có lẽ cả đời còn lại nữ tử kia cũng không được bước chân vào phủ. Nhạc phụ chỉ có một nhi tử do thiếp sinh, mà còn ốm yếu bệnh tật, vậy nên dù là nhi tử do ngoại thất sinh cũng như báu vật, bây giờ Đại phu nhân đang rất cần một nhi tử.

Sau đó hắn biết nữ tử kia tên là Úc Minh Yên, đệ đệ tên Úc Dương. Nhưng hắn không để trong lòng, chuyện này liên quan gì tới hắn?

Lần đầu tiên gặp mặt chỉ cảm thấy nữ tử rất trầm tĩnh, cẩn thận từng li từng tí, nhưng lúc ngồi vào bàn cơm, thế mà nàng lại thích ăn món bát bảo xào[1], Chung Dực lập tức chú ý tới nàng, Lan Nhụy cũng thích ăn món bát bảo xào, thế là Chung Dực nhớ kỹ Úc Minh Yên.

[1] 烩八珍 – là một món xào với tám nguyên liệu quý hiếm.

Sau đó tình cờ gặp trong hoa viên, con mèo ngoan đột nhiên lộ móng vuốt, một thoáng đó dường như nhìn thấy Lan Nhụy… Lúc Lan Nhụy tức giận giống hệt nàng… 

Lần này Chung Dực đã khắc ghi Úc Minh Yên vào lòng, một nữ hài mang hình bóng của Lan Nhụy, có lẽ vì nhớ tới người thương qua một khuôn mặt khác nên Chung Dực đột nhiên cảm thấy cuộc sống này lại có ánh sáng, rõ ràng là lừa mình dối người, uống rượu độc giải khát, nhất định là hắn điên rồi, mãi về sau… Hắn mới biết được, thật ra bọn họ chỉ là một người, trái tim lại tan vỡ lần nữa!
 
Chương 324: Phiên ngoại 12 - Chung Dực: Tình đã mất, trái tim tổn thương, chuyện cũ bi thương (2) (Hoàn toàn văn)


Ngước mắt nhìn lên trời, đã là giữa trưa, đi từ trong núi ra đã mất cả buổi sáng, vừa mệt vừa khát, Chung Dực quyết định tìm một chỗ nghỉ chân, thật sự cơ thể này không chịu được mệt mọc nữa rồi, nếu là trước kia đoạn đường này có là gì, hắn càng ngày càng yếu rồi.

Ở nơi rừng rậm hoang vu này, ngay cả quán trà cũng không có, may mà Chung Dực đã tự chuẩn bị đủ nước và lương khô, tới bên đường tìm một tảng đá lớn sạch sẽ để ngồi, yên lặng dùng bữa.

Nắng đầu xuân không quá gắt, đủ để sưởi ấm, có điều hơi khô hanh nhưng Chung Dực vẫn chịu được, trên lông mày đã lấm tấm mồ hôi. Lấy khăn ra lau mồ hôi, ăn bữa trưa xong, Chung Dực quyết định nghỉ một lát rồi lập tức lên đường, tốt nhất là tìm được một nhà trọ trước khi trời tối, ở nơi rừng núi hoang vu này có rất nhiều côn trùng có độc, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Đang định đứng dậy thì đột nhiên có tiếng xe ngựa ầm ầm truyền tới, Chung Dực quay đầu lại trong vô thức, ngước mắt nhìn thì thấy cát vàng mù mịt, có một cỗ xe ngựa đỏ tươi đang chạy nhanh tới. Có rất ít người sơn xe ngựa màu sắc sặc sỡ như này, Chung Dực không khỏi nhìn theo, lúc Lan Nhụy còn sống cũng rất thích màu sắc tươi sáng.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại trước người Chung Dực, một khắc trước còn chạy hết tốc lực, một khắc sau đã đứng vững như núi, người đánh xe chắc chắn là người trong nghề lâu năm còn không thì là một hán tử võ công cao cường.

Chung Dực nhắm mắt lại, mặc dù bây giờ rơi vào cảnh nghèo túng nhưng Chung Dực hắn cũng không phải người hèn kém, xe ngựa bất ngờ dừng lại cũng không hoảng hốt, yên lặng chờ đợi.

Chẳng mấy chốc rèm xe ngựa được vén lên, một giọng nói lanh lảnh vang ra: “Này, đi trấn Liễu Dương thế nào vậy?”

Giọng nói này nghe rất quen tai, đột nhiên lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp Lan Nhụy cũng hỏi như vậy: “Này, ngươi là ai vậy?”

Một cảm giác quen thuộc gần gũi, tâm trạng của Chung Dực lập tức tốt lên, không so đo người này thất lễ, nhướng mày cười một tiếng: “Đi tới khúc cua thì rẽ phải, đi tiếp hai canh giờ là đến.”

Từ đầu tới cuối Chung Dực không hề ngẩng đầu nhìn nữ tử này, không hề tò mò về dung mạo của nàng ấy. Chỉ là rất thích giọng nói này, giống hệt người trong ký ức xưa, chẳng qua người này có vẻ ương bướng hơn.

Xe ngựa lập tức chạy thẳng, Chung Dực cũng đứng dậy đi về phía trước, trấn Liễu Dương cũng là điểm đến của hắn, một trận ho khan ập đến, sắc mặt Chung Dực tái nhợt, cầm lấy tay nải, cất bước tiến lên, xe ngựa vừa rồi đã biến mất không còn thấy bóng, Chung Dực cũng không quan tâm, chuyện này có liên quan gì tới hắn?

Nhưng trên đời lắm chuyện kỳ quái, tỷ như xe ngựa vừa chạy mất dạng lại dùng tốc độ sét đánh quay lại. Nữ tử kia cách rèm nói: “Này, ngươi cũng tới trấn Liễu Dương à?”

Thật ra Chung Dực không muốn trả lời nữ hài không biết phép tắc này, nhưng do được giáo dục đàng hoàng nên hắn vẫn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

“Ngươi đã chỉ đường cho ta, vậy ta tiện đường chở ngươi, ta và ngươi không nợ nần gì hết.” Giọng nữ hài vọng ra ngoài, thái độ rất kiêu ngạo cứ như đang ban phước vậy.

Chung Dực nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng nói: “Không cần, chỉ tiện tay chỉ mà thôi.”

Chung Dực cất bước đi, cứ cảm thấy nữ hài này là lạ, còn hán tử đánh xe thì từ đầu đến cuối không nói một câu nào, không biết trong xe còn người khác không, nữ hài này kiêu ngạo như thế, nhìn dáng vẻ này chắc là con cháu nhà thế gia có chút tiếng tăm trên giang hồ. Đời này Chung Dực không có dính líu gì với người giang hồ, tất nhiên cũng nên tránh xa hơn.

Nữ hài sửng sốt, có lẽ chưa bao giờ gặp phải người không biết điều như vậy, hừ lạnh một tiếng: “Việc ta muốn làm không cần ngươi đồng ý.”

Dứt lời, phu xe kia đột nhiên lao tới, như ưng lớn giang cánh vồ lấy Chung Dực, thân thủ rất nhanh, Chung Dực thầm run lên dùng toàn bộ sức lực né người. Nếu không rơi vào nước đường này, Chung Dực cũng sẽ không chật vật như vậy, mặc dù nam tử này lợi hại nhưng Chung Dực cũng không ngại chạm trán.

Nam tử kia sửng sốt, nhìn Chung Dực gầy yếu nhưng không ngờ lại là cao thủ.

Nữ tử trong xe ngựa ồ lên, lập tức nói: “Đại Bằng, quay về.”

Nam tử im hơi lặng tiếng trở lại xe trong nháy mắt, nhìn Chung Dực bằng ánh mắt đề phòng, nhưng vẫn nói: “Tiểu thư, người này nhiễm khí độc, e là không sống được bao lâu.”

Nữ tử đáp lại, đột nhiên một cây roi bạc từ trong xe ngựa quật tới, mặc dù Chung Dực đã cảnh giác nhưng thân mang bệnh không thể giằng co lâu dài, cuối cùng vẫn rơi vào thế hạ phong không địch lại roi bạc, roi bạc sáng loáng như rắn độc thè lưỡi, quấn lấy eo hắn, kéo hắn lên xe.

Chung Dực bực tức nghiêm mặt nhìn nữ tử ngồi đối diện. Nữ tử này không quá đẹp, nước da cũng không trắng như nữ tử trong Kinh thành mà có màu rám nắng.

“Chưa có người nào từ chối lời mời của ta, lá gan của ngươi không nhỏ đâu.” Nữ tử nở nụ cười tươi roi rói, đôi mắt long lanh ánh nước, thế mà lại mang một nét đẹp đặc biệt khác.

Chung Dực mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Tại hạ có lòng tốt chỉ đường, cô nương quá đáng quá rồi.”

Nữ tử cười hì hì, nói: “Quá đáng? Đâu có, ta nghĩ ngươi đã chỉ đường cho ta mà lại không xin báo đáp, lại còn là nam tử đầu tiên không chịu nhìn ta, ta cảm thấy rất thú vị nên muốn cho ngươi đi nhờ đoạn đường, nhưng ngươi lại coi lòng tốt của ta như điều ác.”

Chung Dực không muốn so đo với nữ tử ương ngạnh như này, bèn đáp: “Vậy xin cô nương cho tại hạ xuống xe, đường hướng lên trời, mỗi người đi đường của mình là được.”

“Nếu ta không muốn thì sao? Nếu ta quyết tâm phải báo đáp ơn chỉ đường của ngươi thì sao?” Nữ tử cảm thấy Chung Dực là một người vô cùng thú vị, thú vị hơn những nam tử nàng ấy từng gặp nhiều, nam nhân coi trọng lễ tiết như vậy khác hoàn toàn giang hồ lỗ mãng. Nàng ấy suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi không phải là người trong giang hồ à?”

Chung Dực lắc đầu.

“Ngươi trúng độc à?”

Chung Dực gật đầu.

“Ngươi là người ở đâu?”

Chung Dực không đáp lại.

“Ngươi tên là gì?”

Hai người ngồi trong xe ngựa, một người không ngừng hỏi, một người hoặc là gật đầu, hoặc là lắc đầu, hoặc là có thể không trả lời, thật sự rất cổ quái. Nhưng tình cảnh cổ quái này kéo dài mãi, khiến khóe miệng hán tử đánh xe bên ngoài cứng đờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy tiểu thư nhà hắn kiên nhẫn với một tên đầu gỗ lâu như vậy mà không tức giận, nếu là trước đây e rằng đã xuất roi ra rồi.

Nữ tử cảm thấy Chung Dực là một mỹ nam tử hiếm có, không giống với những người luyện võ mà nàng từng gặp. Hầu như người trong giang hồ đều có nước da ngăm đen, cơ thể cường tráng, múa đao vung thương mạnh mẽ thô thiển. Nhưng nam tử yếu đuối trước mắt này lại là một cao thủ, không biết tại sao lại trúng độc khiến cơ thể tàn tã như này.

Cuối cùng Chung Dực cũng thở phào nhẹ nhõm, nữ tử này lắm chuyện để hỏi thật, gần như muốn hỏi luôn mười tám đời tổ tông nhà người ta, thật sự là nhức đầu vô cùng, sao trên đời lại có người nói nhiều như thế, mà so võ công thì thua nên Chung Dực không có ý định phản kháng, dù sao thì hắn cũng là người sắp chết, ở đâu cũng như nhau.

Đột nhiên cảm nhận được một cơn gió nhẹ lướt qua, huyệt đạo ở ngực bị phong bế, nữ tử kia nắm lấy cằm Chung Dực, nhét một viên thuốc đen nhánh vào miệng hắn, sau đó khép miệng hắn lại, ấn vào giữa cổ của hắn, viên thuốc kia lập tức trôi xuống bụng, lúc này mới giải huyệt cho hắn.

Chung Dực liếc nữ tử kia một cái rồi nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới nàng.

Nữ tử kia bực bội nói: “Này, ngươi không hỏi ta cho ngươi ăn cái gì à?”

“Không sống được bao lâu nữa, ăn cái gì cũng không quan trọng.” Chung Dực nói.

Nữ tử nghẹn lời, sống ở đời chưa bao giờ gặp được nam nhân nào kỳ quái như vậy, bèn nói: “Ngươi đúng là người không biết coi trọng mạng sống của bản thân, ngươi sắp chết thật đó.”

Chung Dực đáp lời, tất nhiên hắn biết mình không sống được bao lâu nữa, không cần người khác nói. Chết và sống cũng không có gì khác nhau. Nếu có thể chết trong tay nữ tử có tính cách giống Lan Nhụy mấy phần thì cũng được.

Nhìn bộ dạng không màng sống chết của Chung Dực, nữ tử gần như sụp đổ hoàn toàn, xưa nay chưa bao giờ gặp được loại người như này!

“Ngươi đến trấn Liễu Dương rồi đi đâu?” Giọng nói của nữ tử dịu hơn.

“Trời đất bao la luôn có chỗ dung thân.” Trong đôi mắt của Chung Dực có chút ánh sáng, dù là đi đâu, hắn cũng chỉ đang thực hiện lời hứa của mình mà thôi.

“Ngươi không có nơi ở thì đi theo ta đi, ngươi nhìn dáng vẻ xấu xí sống không ra sống, chết không ra chết của ngươi đi, ta cứu sống ngươi, ngươi cưới ta, được không?”

Chung Dực sửng sốt, quay đầu nhìn nữ tử mặt mày rạng rỡ, chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, nghiêm nghị nói: “Chung mỗ đã có vợ con, không cưới người khác.”

Nữ tử nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó thì tức giận, có lẽ không ngờ Chung Dực đã có thê tử, thế là không quan tâm tới hắn, hờn dỗi vén rèm xe lên đi ra ngoài, lầm lì ngồi bên cạnh phu xe.

Lúc này Chung Dực mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình rơi vào hang sói, thật sự quá đau đầu! Phải nghĩ cách trốn đi mới được,  nhưng bây giờ mình đánh không lại người ta, chạy không nhanh bằng người ta, càng nghĩ càng phiền muộn.

Phu xe nghe rõ câu chuyện trong xe ngựa, bèn nói: “Tiểu thư, người thích tên này như vậy thì cứ bắt về sơn trang, trói đi bái đường thành thân, cả đời không cho ra khỏi trang, dù có thê tử rồi cũng có làm sao đâu?”

Tâm trạng của nữ tử rất rối ren, lông mày nhíu chặt lại, mãi lâu sau mới cất tiếng: “Đại Bằng, không biết tại sao ta lại không muốn ép buộc hắn, nhưng hình như ta thích hắn rồi, cảm giác giống như là định mệnh mà Công Tôn tiên sinh nói lần trước ấy.”

Cả người Đại Bằng lạnh băng, nhắc đến vị họ Công Tôn kia là hắn lại đen mặt, mãi lâu sau mới nói: “Vậy chúng ta còn đến trấn Liễu Dương nữa không?”

“Đi chứ, sao lại không đi? Ta muốn nghiền Phượng Thủy và Lạc Bạch ra thành tro!” Nữ tử nghiến răng nói.

Đại Bằng nhìn nữ tử với ánh mắt lo lắng, sau đó mới nói: “Hình như chúng ta không đánh lại người ta.”

“Không đánh lại cũng phải đánh, dám lừa ta lấy ngọc trai Kỳ Lân ra làm quà cưới cho bọn họ, đúng là đáng ghét.” Nữ tử cắn răng nói.

Đại Bằng không nói nữa, xe ngựa phi hết tốc lực đến trấn Liễu Dương. Trong xe ngựa, Chung Dực không ngờ nữ tử này lại quen biết Phượng Thủy và Lạc Bạch, chẳng phải Phượng Thủy và Lạc Bạch là người của Chu Hạo Khiên sao?

Chạy tới chạy lui vẫn không thoát khỏi phạm vi thế lực của Chu Hạo Khiên, Chung Dực nhắm mắt lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, đời này không muốn nghe bất cứ tin tức gì về Chu Hạo Khiên nữa. Thật ra hắn rất ghét Chu Hạo Khiên, nhưng cũng rất bội phục Chu Hạo Khiên, nam nhân này đã trở thành cây gai trong lòng hắn, nhưng hi vọng hắn sống lâu trăm tuổi bên Minh Yên quãng đời còn lại, nhưng lại không muốn nghe bất tức tin tức gì về hạnh phúc của bọn họ. Con người ấy à, luôn kỳ quái vậy đó, luôn mâu thuẫn giày vò bản thân.

Khi xe ngựa dừng lại thì mặt trời đã ngả về Tây, trên bầu trời rực rỡ ráng chiều. Trấn Liễu Dương là một trấn nhưng lại rất nhộn nhịp, đã xế chiều nhưng trên đường vẫn kẻ đến người đi, ồn ào tấp nập.

Lúc tìm một quán trọ để nghỉ, nử tử còn thuê một gian phòng riêng cho Chung Dực, nói: “Ngươi muốn chạy cũng được, nhưng ta sẽ tìm được ngươi sớm thôi, không tin ngươi thử xem.”

Chung Dực lấy làm kỳ quái, bèn nói: “Tiểu thư có bản lãnh thông thiên, nhưng Chung mỗ cũng không phải hạng người vô năng, há lại mặc tiểu thư trói buộc?”

Nữ tử không tức giận, chỉ nói: “Vậy cứ thử một lần đi.” Nói rồi nháy mắt, cười tươi: “Ta chơi với ngươi, không tin thì thử xem.”

Nữ tử như không sợ Chung Dực chạy trốn, nói rồi lập tức dẫn Đại Bằng ra ngoài, Chung Dực biết chắc chắn bọn họ đi tìm Phượng Thủy và Lạc Bạch, trong lòng nhẹ nhõm hẵng, thầm nghĩ chẳng lẽ mình lại vô dụng đến thế, hắn không tin không trốn được.

Đợi sau khi hai người đi rồi, Chung Dực cũng xuống lầu, trốn từ cửa sau, nhân trời tối biến mất khỏi trấn Liễu Dương, hắn còn có nơi phải đến.

“Tiểu thư, người không sợ người kia chạy mất à?” Đại Bằng tò mò hỏi.

Nữ tử cười khanh khách, nói: “Chạy thì chạy, chạy rồi thì cũng có thể bắt về.”

Đại Bằng đen mặt, nói: “Thiên hạ rộng lớn như vậy, tìm ở đâu?”

“Thiên lý ngưng hương hoàn.” Trong mắt nữ tử lóe sáng, khẽ cười.

Đại Bằng sửng sốt, sau đó là kinh ngạc, thế mà lại dùng tới Thiên lý ngưng hương hoàn… Điên rồi!

“Tiểu thư giải độc cho hắn thì giải độc, dùng cái này làm gì? Quý muốn chết, trên đời này chỉ có mấy viên, chẳng lẽ người định gả cho hắn thật?” Đại Bằng không hiểu, không ngờ tiểu thư lại rung động thật.

Nữ tử ngẩn ngơ, quay đầu nhìn Đại Bằng nói: “Phụ thân của ta nói, gặp được mẫu thân là số mệnh của ông ấy, nên ta nghĩ ta gặp được nam nhân này cũng là số mệnh của ta, dù hắn đi tới đâu ta cũng có thể dựa vào ngưng hương hoàn tìm ra hắn, nếu đã là số mệnh thì dù tốn cả đời cũng phải theo. Chẳng phải phụ thân theo đuổi mẫu thân cũng mất mười năm sao? Hoa Nhụy ta mất hai mươi năm cũng có thể được.”

Đại Bằng chỉ cảm thấy cái lạnh phủ lấy cả người, hai mươi năm… Vậy người thành bà cô rồi còn gả cái gì nữa?

“Hắn đã có vợ con, e rằng sẽ không đồng ý.” Vấn đề này cũng rất quan trọng.

Hoa Nhụy sờ sờ cằm, một lúc sau mới nói: “Không cưới thì không cưới, mẫu thân chưa gả cho phụ thân mà đã sinh ra ta, chẳng phải sau này vẫn cưới à. Hắn không chịu cưới ta, ta cứ ở bên cạnh hắn, kiểu gì cũng có một ngày sẽ cưới mà? Dù không cưới thì cả đời này cứ như vậy cũng không sao, thành thân không phải vấn đề quan trọng, nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết!”

May mà Chung Dực không nghe thấy, không thì không biết có nổi điên không. Hắn không biết khí độc trong người đã được giải, càng không biết sau này sẽ dây dưa với Hoa Nhụy, từ thời khắc này trở đi, một viên Thiên lý ngưng hương hoàn đã định sẵn Hoa Nhụy sẽ không ngừng bám lấy Chung Dực. Đó là một nữ tử cũng có chấp niệm sâu sắc giống Lan Nhụy, dù chấp niệm này ban đầu chỉ là một nỗi ám ảnh nhất thời nhưng đã an bài số mệnh cả đời…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top