Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn
Chương 120: C120: Ánh Nắng


Cũng như bao buổi sáng bình thường khác, tôi lại đến trường. Ngồi vào bàn học, bên trái là ánh nắng của một ngày mới.


Hôm nay thằng John nó nghỉ học, chả biết lí do gì, vậy là được một ngày không phải nghe thằng đó lải nhải sau lưng.


Bốn hàng ghế đều có người trừ bàn của thằng John. Đang ngồi nghe giảng, tôi quay phải nhìn, đều có đủ cả. Và tôi cứng đờ.
 
Chương 121: C121: Thứ Quý Giá Nhất


Một chàng trai lâm bệnh nặng đưa một chiếc hộp cho người yêu của mình và nói:

-Đây là thứ quý giá nhất của đời anh, nếu anh chết em hãy mở ra, thay anh giữ gìn và trân trọng nó, hứa với anh nhé!


Một thời gian sau chàng trai mất, cô gái nhớ những gì anh dặn và đã mở hộp ra.


Trong hộp là một mảnh gương.
 
Chương 122: C122: Ngay Bây Giờ


*tweet* Mình rất yêu các độc giả của mình!

clink có tin nhắn.

-Kể cả khi một trong số họ là kẻ sát nhân sao?

-Bạn là một sát nhân?


-Chưa, sắp rồi.

-Khi nào?

Tôi nghe tiếng bước chân.

Tôi nghe nó dừng lại sau lưng tôi.


Tôi nghe tiếng hét:

"NGAY BÂY GIỜ!!!".




Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 123: C123: Săn Ma


1 người đàn ông chuyên săn ma nhận được một cuộc gọi:

-Thưa ông, tôi nghe danh tiếng của ông đã lâu. Gần nhà tôi có một căn nhà hoang và dường như nó có ma. Địa chỉ là nhà số 300 Kim Mã.


Tối đó, ông đến căn nhà như đã hẹn. Nó quả thật là một căn nhà đáng sợ. Ông vừa bước vào nhà thì điện phụt tắt.


Hôm sau, thi thể người đàn ông săn ma được tìm thấy ở một bãi rác gần căn nhà.
 
Chương 124: C124: Sở Thích Của Tôi


Tôi thích nhìn người ta từ từ bé lại lắm và cả tiếng la hét của họ nữa.
 
Chương 125: C125: Mái Tóc Dài


Mái tóc của em tôi nó dài và thật đáng ghét. Nhưng nếu cắt thì khoảng 2 tuần sau nó lại dài. Tôi nảy ra một ý tưởng. Chụp lấy cây kéo. Lần này thì đừng hòng dài ra nữa !!!
 
Chương 126: C126: Tóc


Nó rất thích sờ mái tóc của mình. 

Nhưng một hôm, nó cảm thấy mái tóc của mình như làm bằng nhựa.






Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 127: C127: Mưa Và Mái Tôn


Tôi rất thích mưa, đúng hơn là ngồi trong căn phòng với những bức tường xung quanh được ghép bằng những mẩu tôn, nghe tiếng từng hạt mưa dội vào, rất kích thích.



Sau dần, tôi bỗng bị nghiện cái âm thanh đó, bạn biết đó, có la hét cũng rất khó nghe, và đôi khi là che dấu một thứ gì đó xuyên vào..., một thứ gì đó?
 
Chương 128: C128: Tự Thú


1 thanh niên đến trụ sở cảnh sát nhỏ...bước vào trong anh ta nhìn khắp xung quanh rồi tiến đến chiếc bàn, nơi một viên cảnh sát đang ngồi ở đó. Anh ta từ từ ngồi xuống.

-"Anh đến đây có việc gì?"-cảnh sát hỏi

-"Tôi đến tự thú"


-Tự thú? Vì tội gì?"

-"Vì tôi đã giết 4 người"

-"Hả...anh giết những ai?"


-"Là gia đình ông Viên"

-"Gia đình ông Viên?...khoan đã...gia đình ông ta chỉ có 3 người thôi mà."

-"Sắp rồi".
 
Chương 129: C129: Banshee


Banshee là một ma nữ, được biết đến như một người gửi thông điệp chết từ "thế giới bên kia".



Những người nghiên cứu về linh hồn tin rằng nếu như ta bị một con Banshee đi xuyên qua người và khóc thì nghĩa là sắp có đám tang trong nhà chúng ta.
 
Chương 130: C130: Màu


Tôi tiếp tục tác phẩm của mình. Màu, màu của tôi đâu. Chẳng lẽ lại là con gái của tôi. À, kia rồi!

-Nào, Suzy. Đưa mẹ nào!


-Nhưng con khát!


-Từ từ, để mẹ vẽ xong rồi cho con!
 
Chương 131: C131: Sắp Sáng Rồi


Tôi cần đồ uống 

Kia rồi!


Ấm, nóng, tuyệt vời!


Không xong, sắp sáng rồi!Chạy !

Đêm mai lại tới đây.
 
Chương 132: C132: Da


Nó cũng rất thích mân mê làng da trắng mịn màng của nó.

Nhưng một hôm, nó cảm thấy làng da mình bóng loáng và giả tạo.






Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 133: C133: Thầy Tôi


Thế là cũng sắp đến kỳ đi thực tập. Thật may cho tôi. Tôi đã làm thân được với giảng viên. Tôi sẽ có chỗ thực tập tốt. À, thầy ấy kìa, thầy Hùng!!!

-Em hãy chuẩn bị đi, sắp đến lượt em rồi đấy!

-Vâng. Em cảm ơn thầy.


Lúc nào gặp tôi tháy cũng nói thế. Tôi vui lắm. Tôi là học trò cưng của thầy mà.

2 tuần sau...

-Mày nghe tin gì chưa?


-Gì mày?

-Thầy Hùng mất rồi. Thầy bị tai nạn cách đây 2 tuần khi đang đi công tác...

...



 
Chương 134: C134: Đôi Mắt


Em đã nhìn vào mắt anh thật lâu nhưng chẳng bao giờ thấy mắt anh như trước nữa. Khi nhìn thấy người mình yêu, đồng tử sẽ to ra gấp ba lần bình thường. Anh đã từng thế. Giá mà anh có thể như trước đây...Chắc phải có cách nào khác chứ?



Anh sẽ mãi nhìn em với đôi mắt như trước đây phải không, anh yêu? Vì em biết cách làm chuyện đó mà.
 
Chương 135: C135: Tình Yêu Đích Thực


Anh yêu em. Anh nói thật lòng đấy! Anh sẵn sàng dâng hiến cả trái tim anh cho em. Em không tin sao? Anh nói rồi, anh sẽ làm được, cứ chờ xem...rồi em sẽ được nâng niu trái tim anh trong lòng bàn tay và sẽ mãi mãi nhớ về anh!






Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 136: C136: Tiếng Máy Cưa


Đêm đó, tôi đang ngủ, chợt nghe tiếng máy cưa cứ vang lên liên hồi. Chắc là gần đó có công trình, chắc họ đang làm việc thôi.

Rồi sau đó, nghe tiếng những hạt mưa văng vào trên cửa sổ. Lộp bộp, lộp bộp liên tục. Còn tiếng máy cưa vẫn cứ rè rè mãi. Chẳng lẽ họ làm việc luôn trong mưa hay sao?


Thật là một đêm kì lạ.

Sáng dậy, tôi hoảng hốt. Vì trên cửa sổ dính toàn máu, chỉ là máu mà thôi. Có những vết đã khô lại thành hình bàn tay...





Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 137: C137: Cuộc Gọi Nửa Đêm


  Giữa đêm bỗng nhiên điện thoại tôi reo lên, tôi bắt máy nhưng không có ai nói gì hết. Chắc là ngủ không được nên đi phá người khác. Tôi quăn điện thoại và ngủ tiếp. Nhưng hình như tôi lại ngủ không được vì tôi vừa nhớ ra hồi chiều tôi vừa đập hư cái điện thoại rồi.  


 
Chương 138: C138: Bóng Ma Trên Ngọn Cây


Bấy giờ tôi đang là sinh viên năm nhất, còn nhiều thứ bỡ ngỡ lắm. Được trường cho đi quân sự một tháng trong doanh trại quân đội chính quy. Lòng mừng rỡ không thôi, vì cuối cùng tôi cũng được biết làm một người lính là như thế nào.

Tôi háo hức bước lên chuyến xe, cái chuyến xe mà tôi cho rằng đó là định mệnh của đời tôi. Chính cái chuyến xe ấy đã khiến tôi lâm vào cực cảnh, khiến tôi phải khổ cực bao năm tháng, mà cho đến bây giờ tôi đã là một con người thành đạt. Ngẫm lại những năm tháng ấy mà không khỏi cảm thấy lạnh lẽo sợ hãi.

Một buổi đếm lạnh lẽo, tôi cùng lũ bạn lúc này sau một ngày huấn luyện mệt nhọc, đều chui rúc lên những chiếc giường đơn sơ thiếu thốn. Trên giường ngoài chăn mền và gối loại rất mỏng ra thì chẳng còn thứ gì. Cả lũ kháo nhau nghe kể chuyện ma của bác Nguyễn Ngọc Ngạn, trời đêm lạnh lẽo, tiếng ồn ào khiến chỉ huy ở bên dưới cảm thấy bực mình nên đã lên nhắc đến mấy lần. Cả lũ vừa lạnh, vừa nghe chuyện ma mà vừa sợ, mấy đứa khác để xua đi cái lạnh thì úp mì húp xùm sụp.

Lúc ấy mùa lạnh vừa mới qua đi, vẫn còn chưa tan hẳn. Tính tôi vốn xuề xòa, đi đâu cũng chỉ một chiếc ba lô bên mình, trong khi lũ bạn, nào quần áo nào chăn nào nước hoa móc áo...vv. Trời thì lạnh, tôi mang theo để đi tập huấn đợt quân sự này lại chẳng có gì ngoài quần áo, chăn không có, không khỏi cả người co ro môi tím ngắt mà rên lên hừ hừ.

Lũ bạn nghe chuyện ma, sợ hãi thì có thể trùm chăn, còn tôi thì làm gì có chăn mà trùm. Chỉ cánh cánh ánh mắt, mặc thêm một lớp quân phục cho đỡ lạnh, vừa nghe chuyện vừa run, cũng không biết là tôi run do cái lạnh, hay là run do những câu chuyện kia quá đáng sợ nữa.


Những âm thanh ghê rợn trong loa phát, cộng thêm khung cảnh bên ngoài đang vắng vẻ, gió rít ào ào qua khe cửa, khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn nhiều.

Bất chợt, tôi thấy có một thư gì đó nhảy qua nhảy lại trên những ngọn cây bạch đàn phía xa. Chỗ tôi nằm là ở giường tầng hai, ở đó có một cái cửa sổ thông gió nhỏ, không kính, có thể nhìn ra bên ngoài dễ dàng. Những đứa nằm ở giường tầng hai thì vừa nghe chuyện vừa trùm chăn, bên ngoài gió rít khiến chúng nó không dám nhìn ra bên ngoài, duy chỉ có tôi là cố sống cố chết nhìn ra. Không ngờ lại chính là người duy nhất nhìn thấy màn này.

Tôi nuốt nước bọt ừng ực, đầu chỉ tự lắc vài cái tự nhủ, chắc là cành cây đung đưa, cộng thêm mắt mình trong đêm kém cỏi nên mới nhìn thấy như vậy mà thôi.

Tôi sau đó quyết tâm liền bịt chặt tai lại, cố mà đi sâu vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau.

Tôi nghe chúng bạn xì xào, đêm qua có một người vừa mới chết, không hiểu sao lại bị treo trên đúng ngọn cây bạch đàn. Giật mình, tôi đảo mắt nhìn lên cái cây mà chúng kể, trùng hợp làm sao, cái cây ấy lại chính là cái cây mà tối qua tôi trông thấy có bóng người đung đưa. Lưng tôi từ lúc nào đã toát mồ hôi chảy ướt đẫm, mặc dù lúc ấy lạnh lắm.

Chỉ huy ngay hôm ấy tuyên bố cho chúng tôi nghỉ một ngày để điều tra mọi chuyện. Người chết không ai khác mà lại chính là một trong số những sinh viên thực tập chúng tôi. Điều này khiến không ít đứa xanh mặt, có đứa còn bất chấp tất cả, quyết bỏ đợt quân sự lần này, về nhà cho bằng được.

Những người còn ở lại, tiếp tục đợt huấn luyện, trong đó có tôi thì sau đó đều cẩn thận hơn, đến chín giờ đêm. Khi tiếng còi chỉ huy vừa phát lên, là tuyệt nhiên không có một đứa nào dám ra ngoài.

Tôi vốn tính tò mò, mọi chuyện không làm sang tỏ thì lại càng không sao an tâm. Lũ bạn dù sợ lắm, nhưng vẫn không cai được cái tật nghe chuyện ma của bác Ngạn. Đếm hôm ấy tôi lại tiếp tục rình, canh đúng khoảng giờ hôm qua mà tôi nhìn thấy cái bóng lấp ló ấy mà banh mắt ra, không chớp, để xem cảnh tượng ấy có xuất hiện nữa hay không.
 
Chương 139: C139: Bóng Ma Trên Ngọn Cây (end)


Gió vẫn rít, đêm vẫn cứ âm u lạnh lẽo như vậy, lâu dần tôi định buông tha, quay vào đi ngủ cho sớm trời. Đúng cái lúc tôi định bỏ lỡ, thì cái bóng giống lần trước lại xuất hiện, tôi trợn mắt căng cứng. Miệng lắp bắp không phát ra tiếng, cái bóng ấy hình như không phát hiện ra có người đang nhìn nó, chỉ lướt qua lướt lại. Lát sau biến mất không thấy đâu, chỉ thấy trên cây bạch đàn lại có một điểm đen như người.

Sáng hôm sau, như tôi nghĩ, quả nhiên lại có người chết, hình thức đều giống như lần trước, đều bị treo trên ngọn cây. Sự việc đã được chỉ huy báo lên trên, ngay hôm đó có không ít cán bộ cấp cao từ trên xuống, tiến hành điều tra, tuy nhiên có vẻ cũng không phát hiện được manh mối gì.

Cả đám sinh viên hoang mang sợ hãi, mấy đứa cố sống cố chết ở lại học thì bây giờ cũng bị dọa cho kinh hồn tang đảm, bỏ về quá nửa. Sự việc này cũng làm cho chỉ huy vô cùng hoang mang. Tối hôm đấy như đến lệ chín giờ tối, lại tuýt còi báo hiệu tất cả đi ngủ, lần này anh chỉ huy tự thân điểm danh kiểm kê các phòng, sau đó thấy đủ quân số mới khóa chặt cửa lại cho thật chắc chắn. Đảm bảo rằng không có sinh viên nào có thể lọt ra ngoài, để cho cái kẻ mà người ta nghi ngờ gây án mạng kia không thể làm gì.


Nếu đã làm đến mức như vậy, mà vẫn có người chết, thì hung thủ, không phải là người, mà là ma mất rồi.
Tôi sợ hãi, tôi im lặng, nhưng cũng không được lâu. Tôi đánh bạo gan kể cho hai thằng bạn trong lớp mà tôi cảm thấy thân thiết nhất, Hùng và Long.

Hai thằng nghe tôi kể lại đều trợn mắt run người, tối đó chúng tôi bàn nhau, ba thằng sẽ cùng nhìn ra khung cửa sổ mà không trùm chăn nữa, để xem liệu việc tôi nói có là thật.

Đúng giờ, tiếng radio kể chuyện vẫn vang đều, có ba cặp mắt đang chăm chú nhìn qua góc cửa sổ. Hùng và Long vốn nằm ở giường tầng một, nhưng lần này vì muốn kiểm chứng lời tôi nói nên cả hai đều nhảy lên giường tầng hai mà nằm.

Đêm đã khuya, khí trời thì càng lạnh hơn. Hùng và Long dõi nhìn đã lâu, không thấy gì, bèn ngán ngẩm, định bụng chắc mẩm là mắt tôi có vấn đề nên mới nhìn thấy hình ảnh linh tinh như vậy. Chúng định quay mình khỏi cửa sổ định đi ngủ, thì như lúc này trời không phụ lòng người, cái bóng kia mỗi lần khiến người ta cảm thấy thất vọng về nó nhất thì nó lại xuất hiện rõ ràng. Hùng trợn mắt kêu lên "A" một tiếng.


Lập tức cái bóng kia như phát hiện ra âm thanh, nó quay ngoắt một cái lại nhìn, mắt nó đỏ, khuôn mặt ghê rợn, chớp chớp nhìn qua cái khung cửa nhỏ. Hùng mặt mày xanh mét, cả phòng nghe tiếng thét của nó thì đều nháo nhào. Hùng vội vã trùm chăn kít mịt, tận đến lúc lũ bạn vây quanh mới thất thểu bỏ chăn ra mà run giọng. Thằng Long thì mặt mũi cũng đã cắt không còn giọt máu, bản thân tôi cũng cảm thấy bồi hồi, nhưng không còn cảm thấy sợ hãi như hôm đầu tiên.

Tôi đã cố dấu kín, nhưng miệng Hùng thì không thể làm như vậy. Nó kể lể cho thất cả mọi người, lôi thằng Long ra kiểm chứng và khẳng định, Long cũng gật đầu không nói gì. Riêng tôi thì cả hành động lẫn lời nói đều không biểu lộ.

Hôm sau, cả lớp tôi quyết định sẽ hủy đợt tập huấn lần này, quyết định sẽ lấy học phần khác bù vào, hoặc không thì đi tập quân sự ở chỗ khác chứ quyết không quay lại trốn này.

Hùng từ sau đợt ấy về nhà nói năng ít hẳn. Mấy năm sau thì nó không hiểu vì nguyên nhân gì mà ăn uống ngày càng ít đi, từ hơn bảy mươi cân cao to vạm vỡ, đến chỉ còn hơn bốn mươi cân gầy da bọc xương, cả nhà chạy chữa đủ cả nhưng vẫn không thể xoay chuyển, mấy tháng sau thì Hùng mất, tôi đến thắp hương cho nó mà lòng cảm thấy bồi hồi. Liệu tôi có phải là hung thủ gián tiếp hại chết Hùng hay không, nếu tôi không cho Hùng nhìn thấy cảnh tượng đó, liệu nó có phải bây giờ vẫn còn sống khỏe mạnh. Có phải vì Hùng đã nhìn thấy mặt mũi của cái bóng trên ngọn cây kia, khiến cho nó phải suy tư dẫn đến kết quả như bây giờ, tôi không biết được, mà lại càng không dám biết. Ngày hôm ấy chỉ có duy nhất nó nhìn thấy tường tận mọi chuyện, còn bây giờ thì nó đã về nơi chín suối đại ngàn.





Note: sẵn tiện hỏi luôn mấy bn thích xem thể loại gì nhất? Cryptic, giả thuyết âm mưu, urband legend hay chỉ đơn giản là mấy truyện ngắn giống ở trên thôi để au bt au đăng mấy thể loại đó nhiều hơn ha~~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top