Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn
Chương 180: C180: Trò Triều Hồi


5h13 am cô ấy dùng con dao bếp cứa vào cổ mình
4h30 am . cô ấy dùng dao chém sâu vào cổ đứa em trai của mình.

Quay lại 30 phút trước , cô ấy đang chạy trốn đứa em của mình...
1 giờ trước nữa, cô ấy co rúm trong tủ quần áo , cơ thể run lên ... hối hận vì đã cùng em trai làm theo cái trò triệu hồi kinh khủng đó... phải đến 5h sáng trò chơi mới kết thúc...
3 giờ trước đó nữa, mắt đứa em long lên sòng sọc ... nó đã bị nhập... trò triệu hồi này là thật... cô ấy hoảng loạn bỏ chạy...

Trong suốt 4 tiếng cô ấy đã làm mọi cách để trốn khỏi đứa em...không là con quỷ đáng sợ đó... cô ấy phải tìm cách gì đó, cô ấy đã gần như kiệt sức rồi, không thể trốn lâu hơn được... , chợt cô ấy sững người lại ...cô ấy ấy cầm lấy con dao bếp và đi tìm nó.

29 phút tiếp theo , cô ấy nhìn thấy đứa em trai ngồi ở góc tối trong bếp, nó khóc...
1 phút.... Máu văng ra khắp nơi... ánh mắt nó nhìn cô ấy ... đầy sợ hãi.... Và hình như nói điều gì đó...


-"Chị hai, tha cho em..."




Nguồn: https://.facebook.com/Smile-1671680809776516/?fref=ts
 
Chương 181: C181: Hẻm Vắng


  Hắn đang trên đường về sau ca làm đêm của mình... đã gần 12h nhưng con đường vẫn còn ánh đèn sáng trưng và tiếng còi xe inh ỏi...
Hẳn hít thở thật sâu cái bầu không khí trong lành thoáng đãng của buổi khuya này trước khi tiến vào con hẻm vắng.... nhìn về cuối con hẻm ...tối tăm...khác hẳn với sau lưng hắn...
Hắn bước đi, con hẻm tối tăm này kéo dài như vô tận, hắn cứ bước đi .

Bước đi...bước đi...bước đi...Vẫn chưa thấy đầu ra
Nhìn về sau lưng, con đường sáng trưng ban nãy cũng mất tăm thay vào đó là bóng tối của con hẻm.
Hắn sợ hãi....bỏ chạy...hắn chạy về phía trước ... vẫn không thấy lối ra....hắn lại chạy về phía sau mong trở lại con đường cũ , hắn chạy...chạy...chạy...cho đến khi ngã xuống vì kiệt sức và tuyệt vọng từ từ cảm nhận 1 thứ gì đó từ trong bóng tối nắm lấy chân hắn và kéo hắn vào trong bóng tối cuối con hẻm...

Hãy cẩn thận với những con hẻm vắng...  

Nguồn: https://.facebook.com/Smile-1671680809776516/?fref=ts
 
Chương 182: C182: Đồng Hồ Cũ


  Anh ta vừa mua 1 chiếc đồng hồ từ 1 ông lão bán hàng cũ bên đường... tuy cũ kĩ nhưng vẫn còn hoạt động và trông có vẻ gì đó rất đẹp...
Anh treo nó ở ngay giữa phòng khách... để có thể ngắm nhìn nó mọi lúc... càng nhìn càng thấy nó cuốn hút...
Khuya , anh thức giấc vì phải đi vệ sinh, nhìn vào đồng hồ trên tay đã 11h56

Vội vàng bước xuống nhà vệ sinh nhưng anh vẫn không quên liếc nhìn chiếc đồng hồ ở phòng khách....
.. và cái khoảnh khắc chiếc đồng hồ điểm 12h cũng là lúc trên chiếc đồng hồ xuất hiện số 13... thời gian vẫn tiếp tục trôi...
Sáng hôm sau , theo lời báo của người dân, cảnh sát tìm thấy xác của anh ta... cơ thể bị đâm rất nhiều nhát , máu loang ra khắp nơi...

Xem lại camera gắn trong nhà, người ta kinh hãi khi thấy anh ta hoảng loạn chay khắp nhà cho đến khi tự anh ta dùng dao đâm liên tục vào cơ thể mình cho đến chết...camera vụt tắt...tất cả chuyện đó chỉ xảy ra trong 1 tiếng.  

Nguồn: https://.facebook.com/Smile-1671680809776516/?fref=ts
 
Chương 183: C183: Chuyện Của Au P.3


Những gì tôi thấy đầu tiên và còn nhớ đó chính là lúc tôi và một thằng bạn cùng lớp đi thám hiểm, hay có thể gọi là đi lòng vòng ở một nơi không rõ. Nó đi trước và tôi theo sau, đi được một lúc thì đến mặt tiền của một khu nghỉ dưỡng. Đằng trước là những bệ đá trồng hoa, xung quanh là những ngọn dừa, và một bầu trời u ám.

Hai chúng tôi đang đi trên con đường chính dẫn vào khu lễ tân, thì bỗng thấy phía bên tay phải ở một bậc thềm cao hơn có hai người đàn ông. Một người mập mạp, vẽ mặt trắng toát cùng hai con mắt tô đen và cái miệng đỏ lòm như chú hề. Người còn lại hình như là một bác bảo vệ, hai người họ giằng co và đánh nhau kịch liệt. 

"ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!!!" - tiếng súng vang dội khắp nơi. Tên hề gục xuống với cái bụng bê bết máu, nằm bất động trên nền cỏ. Ban đầu, tôi nghĩ người bảo vệ chỉ đang tiêu diệt một kẻ xấu, nhưng mọi thứ hoàn toàn thay đổi khi ông ta chỉa súng về phái hai đứa tôi. Chúng tôi hoảng loạn, lùi lùi về phía sau, hua tay và luôn miệng nói:" Chúng con sẽ không nói cho ai biết đâu! Đừng!Đừng bắn!!! Đừng bắn mà!!!" và nỗi sợ cứ dâng lên trong lòng mà không thể nào kiểm soát được.

"ĐOÀNG!!!"- thằng bạn tôi ngã xuống, máu từ bụng nó lan dần ra trên nền đường. Tôi thở gấp, ông ta bắt đầu chạy xuống cái bậc thềm đó và đi về phía tôi. Không còn có nơi nào để trốn, tôi núp sau cái cột nhà nho nhỏ, tay bịt mắt và nằm xuống. 

"TAO SẼ LẤY CÂY SÚNG NÀY BẮN VÀO NGAY TIM CỦA MÀY!!! NGAY VÀO TIM CỦA MÀY!!!" - tiếng hét của ông ta văng vẳng đằng sau lưng, tiếng cộp cộp của chân nghe nhanh hơn. Tôi không biết làm gì khác ngoài cầu nguyện và nằm im trên sàn...


1 phút...

2 phút...

3 phút...

Hình như ông ta đã bỏ đi, tôi không còn nghe thấy tiếng chân nữa rồi. Mừng quá, có lẽ tôi đã sống! 


Nhưng không...

Một màn hình đen hiện lên trước mắt, với những hiệu ứng rè rè như một cái tivi cũ. Và những dòng chữ trắng chạy đều...

"Ông ta không bắn tôi. Nhưng ông ấy đã nhường tôi cho một chiếc xe tải."

Mở mắt ra, người tôi cứng đờ. Nhìn lại cơ thể của mình...

...Chết thật, thành tro bụi cả rồi...

Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 184: C184: Chó Hoang


  Tôi mua 1 căn nhà ở 1 vùng quê hẻo lánh và sinh sống ở đó cùng vợ mình. Vì tôi chán cái không khí của thành phố và cũng vì vợ tôi thích cảnh vật nơi này...
Ngày đầu chuyển về ... chúng tôi bị 1 con chó hoang quấy rối, nói là chó hoang nhưng thật ra trông cũng không đến nỗi tệ...
-"Con chó lạ này cứ quấn quýt tụi mình ,chắc có điềm ,sẽ đem lại may mắn, hay mình nuôi nó đi?".
Thế là tôi cùng vợ nuôi nó.... Nhưng nó chỉ ngoan ở vài ngày đầu tiên còn những ngày sau thì...kinh khủng...
Con chó đó cắn nát những đồ dùng trong nhà...Giày dép, quần áo cũng không ngoại lệ...bị xé tanh bành...
Đỉnh điểm là vào 1 buổi sáng nọ, ngay khi thức dậy nó đã nhảy xồ tới vợ tôi ...cũng may là tôi bật ngược nó ra , đập cho 1 trận rồi cột lại...đinh ninh rằng sẽ bán hoặc cho nó đi vào buổi chiều khi tôi đi làm về...

-"Có phải cậu nhận nuôi 1 con chó lạ phải không?"
Đang đi trên đường, tôi dừng lại bởi tiếng gọi của 1 cụ già, đôi mắt leo nheo nhìn tôi
-"Vâng! Sao cụ biết?"
-"Cậu may mắn đấy...ít có ai ở được nhà đấy lâu như cậu đâu..."
-"Sao ạ...cháu không hiểu"

-"Chưa ai nói cậu à...căn nhà cậu đang ở bị ma ám...rất nhiều ma nữa là khác... "
-"Nhưng cháu có thấy gì bất thường đâu?"
-"Là do con chó...đó là loài chó linh, nó cắn xé phá nát những gì bị ám... cậu rất may mới gặp nó đấy."
-"Thế ạ ....thế mà cháu định..."
Tôi chợt sững người lại...  

Nguồn: https://.facebook.com/Smile-1671680809776516/?fref=ts
 
Chương 185: C185: Khi Bình Minh Lên


Hộc...hộc...

Tôi dừng lại thở hổn hển...Đã 3 giờ sáng rồi...

Trong sương khói mập mù, cái bóng của chúng nó láo liên tìm mùi máu tanh...

Mồ hôi chảy đầm đìa ướt cả người, nhưng tôi không được dừng lại...

Và cuộc rượt đuổi dường như vô tận, trong cánh rừng bạt ngàn âm u...

Lũ khát máu, tôi thấy chúng nó xé từng miếng thịt của người bạn tôi...

Roẹt... Máu của cậu ấy tuôn ra và nhỏ từng giọt, từng giọt trên những chiếc răng sắc nhọn...

Và những cái tay moi móc ruột gan phèo phổi nhuốm máu đỏ tươi...

Chúng nó ụp mặt vào cái bụng đã bị xé toạc của bạn tôi, nuốt ừng ực những ngụm máu tanh đỏ lòm...

Khà lên một tiếng...

Xoạt xoạt...tôi bị phát hiện rồi...

Phải chạy thôi...


Phải nhanh rời khỏi đây ngay khi bình minh lên...

Tôi khóc nấc lên vì sợ hãi, chết tiệt! Chúng nó đông quá, một đứa không bao giờ đủ đâu...

Không dám kêu cứu, vì im lặng là sống sót mà...

Hộc...hộc...

Tới rồi! Tới rồi! Hình như là đường chính! 

Tôi dốc hết những sức lực cuối cùng để chạy ra khỏi bìa rừng...thoát rồi!

Thở hổn hển...tôi đã thoát nạn! Tôi còn sống!

Nhưng khi ngẩng mặt lên trời....

Không...

Không!!!

KHÔNG!!!!


Tôi ôm mặt khóc nức nở...

Bình mình...vẫn chưa lên...




...tối sầm...

---------------------------------------------------

-Ăn thôi! Ăn thôi!

-Ngon quá đi mất! 

-Khà! Đã khát thật, quá sảng khoái! 

-Không uổng công rình bắt nó, chúng mày nhỉ ?




Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU






 
Chương 186: C186: Bồn Tắm


Một đêm khuya thanh vắng, tôi một mình lang thang trên con đường vắng với những ánh đèn vàng. Cả ngày đã làm việc quá mệt mỏi rồi, nhất định về nhà phải tắm cho thật sảng khoái mới được.

Mở cửa phòng tắm, tôi chỉ mở 1 đèn. Từ từ nhúng chân xuống làn nước ấm làm bao nhiêu phiền muộn cũng xua tan đi hết. Tôi thả lỏng toàn thân xuống nước, nhắm mắt và hưởng thụ.

Chợt...

Có cái gì đó chạm vào vai tôi, lạnh toát. Hình như là một ngón tay...của ai đó...

Lạnh quá! LẠNH QUÁ!!! Nước của bồn tắm đột nhiên như trở thành nước đá, lạnh thấu đến tận xương tủy. Tôi muốn rời khỏi!!! TÔI MUỐN RA KHỎI NƠI NÀY!!!

Nó không phải là một ngón tay nữa mà là một cánh tay, siết chặt lấy cơ thể run cầm cập của tôi. Người của nó cũng lạnh không kém, cả cơ thể tôi trở nên bỏng rát và đóng băng.


Nhịp tim chậm dần...

Hơi thở nhạt dần...

Lạnh quá...làm tôi muốn ngủ chết được...

Đôi mắt nhắm dần...

Buốt...


~~~~~~~~~~~~~~~~

1 tuần sau, hàng xóm phát hiện một thi thể đã bị thối rữa và đang trong quá trình phân hủy. Có vẻ là đã chết do nhiệt độ cơ thể xuống quá thấp, và cả cái bồn tắm cũng đóng băng rồi...

Thế nên, ai tắm khuya...nhớ cẩn thận nha...




Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU



 
Chương 187: C187: Yami Shibai (ám Kịch)


NHÀ BẾP

Đây là câu chuyện về một nữ sinh Đại học nọ đến nhà một người bạn thời Cao trung chơi...

"Cộp cộp"

-"Chắc là vừa xuống hét cầu thang này là tới..."

Từ tòa nhà phía đối diện, tiếng cô bạn kia vang lên, cô ấy vẫy tay.

-"Mitsuko, lâu quá không gặp lại! Cậu tới thì tốt quá!"

-"Ah, Ayano-san!"

_________________________________________________

"Tạch tạch tạch", tiếng lửa của cái bếp ga kêu lên.

Ayano vừa nói vừa chuẩn bị đồ ăn cho cô bạn của mình.

-"Tớ đã làm rất nhiều thức ăn đợi cậu đấy. Ngồi uống trà đợi tớ làm xong nhé."

-"Ừm, cảm ơn hôm nay cậu đã mời tớ. Tuyệt quá nhỉ? Tòa nhà mới phải không?"

-"Làm gì có, cũ rồi đấy. Hình như người ở trước không trọ lâu lắm." - Ayano cười.

-"Hể? Thế à..."

"Vù vù vù", tiếng cái máy lạnh trên trần nhà phát ra.


Lúc đó, tôi đã nhận ra một điều. Tiếng máy điều hòa phát ra trên đầu có vẻ như to bất thường...

Nghĩ là nó bị hỏng, nên tôi đã lắng tai nghe. Nhưng không phải vậy.

Tiếng "Vù vù" giờ đây nghe như tiếng "Phì phì" hơn...rè rè nữa...

Là tiếng đàn ông... Rõ ràng là tiếng một người đàn ông đang rên rỉ phát ra từ khe thổi khí.

Tôi đã không thể rời mắt khỏi chỗ đó.

Tiếng thở to hơn và to hơn...

"Á!!!!!!!!"- Tôi giật mình và hét lên.

Đèn trong nhà vụt tắt, một con mắt xanh to mở ra từ khe thổi khí đen lòm.

Hức...Mitsuko trợn tròn mắt, thở ra từng đợt ngập ngừng.

Không... Căn nhà này khác thường quá...Có cảm giác như đang bị nhìn từ cả những chỗ khác.

Những giọt mồ hôi xuất hiện trên khuôn mặt của cô gái.

-"Xin lỗi nhé, nhà tớ thỉnh thoảng lại cúp điện. Nhưng thức ăn xong cả rồi, ăn thôi nào." - Ayano bưng đĩa mì đến bàn ăn.

Từ cái bồn rửa chén, một sinh vật đen với hai con mắt xoay theo những chiều khác nhau ngoi lên, gầm gừ...gầm gừ...

Hơ?! Cái gì thế? Nó đang nhìn mình...

-"Nè, không ăn hả?" - Ayano đặt đĩa đồ ăn xuống bàn.

Hức! Mitsuko giật mình, trong lòng đang hoảng loạn vô cùng... Cô cầm chiếc nĩa lên và nói.

-"Không...trông ngon lắm. Mời dùng bữa." - Mitsuko thở đứt đoạn, mắt lia về cái thứ đang trồi dậy với hai đôi tay khổng lồ từ bồn rửa chén.

"GRRRR....GRRRR...GRRRR!!!", đôi mắt nó đảo qua đảo lại. Tay của cô ấy run run...

Ayano vẫn ngồi ăn bình thường.

Tính sao bây giờ? Làm sao mà nói chuyện này được...

Rõ ràng là nó...Đang đến gần hơn...

Không...

Tay của Mitsuko ngày càng run hơn.

Dường như Ayano-san không nhìn thấy...

-"Sao thế? Cậu có vẻ không ổn? Không lẽ món mì sợi không ngon sao?" - Ayano đang ăn nhìn lên khó hiểu.

-"Không, không phải! Xin lỗi, đột nhiên tớ thấy không khỏe...!" - Mitsuko run rẩy trong sợ hãi.


-"Thôi, cậu không cần phải nói dối đâu. Nếu dở thì cứ nói thẳng ra đi!" - Ayano nổi giận.

Sinh vật đó vẫn cứ tiến tới gần hơn và to lớn hơn...

-"Đã bảo là hiểu lầm rồi!"

...Nó tới gần Ayano và đến gần cô ấy.

-"Nhưng nó dở lắm phải không?!"

-"Không phải vậy!"

-"Có gì không đúng chứ?"

-"Thì bởi tình hình đang rất là không hay!" - Mitsuko hét lớn. 

-"Đấy, cậu nói rồi! Trước giờ tớ đã thấy cậu không tốt rồi!"- Ayano to tiếng nói lại.

CON QUÁI VẬT ĐÓ ĐANG Ở NGAY SAU LƯNG AYANO!!! BÀN TAY BAO TRÙM LẤY CÔ ẤY NGÀY CÀNG TO HƠN VÀ TO HƠN!!!!

-"Không phải thế! Không phải mà!"

Cái miệng của nó đã sát gần Ayano lắm rồi..."GRRRRR.....GRRRRR!!!!!"

-"Cậu nói gì thế?!"

-"Làm ơn! Cùng chạy khỏi đây đi!" -Mitsuko vô cùng hoảng loạn, thật quá đáng sợ.

-KHÔNG BẠN BÈ GÌ NỮA!" - Giọng Ayano trầm đi khác hẳn.

  CÔ HÉT LÊN THẬT TO TRƯỚC KHI BỊ CON QUÁI VẬT NGOẠM MẤT NỬA NGƯỜI!!!

-"AAAAAAHHHHHHH!!!!!!"

Mitsuko chạy ra khỏi nhà thật nhanh.


Hộc...hộc...Cô dừng lại trên bậc thang để thở.

Tôi đã phóng khỏi nhà Ayano-san, và chạy trối chết.

Và rồi...

Cô ấy quay lại về phía bầu trời hoàng hôn đỏ ửng phía sau.

Cái bóng từ nhà Ayano-san...

Nó to dần...Lấn chiếm hết ánh sáng của mặt trời, để lại khoảng không tim tím tăm tối che đi người của Mitsuko.

Không...

Không...

UAHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!

Tiếng hét như một người bị rút hết linh hồn, ghê rợn và vang vọng đến đáng sợ...

Tất cả tối đen, tất cả mọi thứ đều bị cái bóng đó làm biến mất hết rồi...Mitsuko cũng đã hòa lẫn vào trong bóng tối...

Chỉ có hai con mắt  còn mở...sáng trưng...

Chớp...chớp...

-HẠ MÀN-

Nguồn: Chuyện Ma Nhật Bản: Phần 2
 
Chương 188: C188: Happy Ending?


Cậu ta yêu tôi.

Tôi cũng vậy.

Cả hai đứa đã yêu nhau thật lâu.

Cả hai đều rất hạnh phúc.

8 năm.

Kết hôn kể từ năm ấy thì đã 8 năm rồi.

Đã có hai đứa con vô cùng xinh đẹp.

Tất cả những điều trên đều có thật.


Hai đứa chưa bao giờ cãi vã.


Con của hai người sống rất bình yên.

Không có đổ vỡ.

Không có đánh nhau.

Không có những con dao đẫm máu.

Không có những vết bầm.

Không có chết chóc.


Ai cũng đều vui.

Ai cũng cười nói.

Happy Ending.

.

.

.

Tất cả những điều trên đều không có thật.

Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU



 
Chương 189: C189: Tất Cả Là Vì Con


James là một cậu bé 4 tuổi, cậu sống chung với mẹ mình khi bố đã bỏ mẹ đi. Mẹ cậu làm việc từ tối đến sáng, quần quật cả ngày nhưng lúc nào cũng yêu thương cậu. Thế nên lúc nào James cũng ngoan ngoãn và vâng lời mẹ của mình.

Mỗi ngày, mẹ đều đem một người đàn ông về nhà. Mẹ bảo đó là bố mới của cậu, hãy đối xử tốt với ông ấy. Nhưng cậu không thích thế, vì bố của cậu lúc nào cũng bế cậu lên giường và kể những câu chuyện cổ tích về những vị  siêu anh hùng mỗi đêm. Bố cậu sẽ hôn cậu ngủ ngon rồi tắt đèn và rời căn phòng, đóng cửa nhè nhẹ. Nhưng những người đó thì không được như vậy, nên mẹ của James trước khi đi ra khỏi phòng đều để một ly nước cho cậu, thay cho bố.

 Đêm đó, mẹ làm việc to tiếng hết sức, cậu chẳng thể nhắm mắt nổi. Mỗi lần uống ly nước của mẹ xong là cậu đều ngủ ngon lành, thế mà hôm nay lại trằn trọc không thôi. Quay sang chú gấu Teddy, cậu ôm nó vào lòng rồi bước ra khỏi giường. Hôm nay, cậu muốn nghe mẹ kể chuyện. Bước ra khỏi cái hành lang tối tăm, cậu liếc nhìn xung quanh xem cái tiếng đó phát ra ở đâu, và nó lại phát ra từ phòng của mẹ. Từ lúc bố bỏ đi, James chưa từng thấy mẹ trở lại căn phòng đó bao giờ, chắc là lúc cậu ngủ mẹ mới lẳng lặng đi vào.

Những thứ tiếng hỗn độn xen kẽ nhau, đến mức cậu cũng chẳng nhận ra đó là thứ âm thanh gì nữa. Cái cửa hé mở, cậu đưa con mắt to tròn của mình nhìn vào...

Mẹ cậu cười lớn thật...Tay mẹ di chuyển liên hồi, cái gì đo đỏ phụt ra tung tóe, bắn vào cái áo ngủ trắng mẹ đang mặc. Hình như mẹ cầm con dao, mẹ đưa nó lên xuống liên hồi hết sức mạnh. Căn phòng được bật cái ánh đèn đỏ đến chói mắt, cậu không hiểu mẹ đang làm gì cả.

-Mẹ ơi?


Mẹ cậu dừng lại, tất cả mọi thứ đều dừng lại. Mẹ quay ra với đôi mắt hung tợn và trợn tròn, mặt mẹ dính toàn thứ màu đỏ tanh, miệng tô son đỏ chót. Mái tóc đen mượt của mẹ đã rối tung lên, mẹ như là một con người khác! Mẹ không giống như người đã làm cho cậu bữa sáng cùng với nụ cười và ánh mắt hiền từ. Nhưng khi thấy cậu, mẹ lại trở nên dịu dàng và cười rất tươi.

-Con trai yêu của mẹ. Sao con không ngủ mà lại ở đây?

-Mẹ...mẹ đang làm gì thế?

-Mẹ sẽ tìm bố mới cho con.

Nói đến đây, nụ cười của mẹ trở nên ma mị làm cậu rợn người. Cậu liếc mắt vào sâu bên trong căn phòng, thấy đầy những cái xác treo cổ của những người đàn ông đã đến nhà làm bố của cậu. Tim cậu đập tình thịch, cảnh tượng này...quá đỗi đáng sợ. Chưa để cậu nói tiếp, mẹ đã bế cậu lên bằng hai bàn tay nhuốm máu, cậu biết thứ đo đỏ đó là gì rồi. 


-Nhìn xem, ông ta không xứng đáng làm bố của con. Ngày mai, mẹ sẽ tìm người đàn ông mới.

Trong trí óc non nớt, cậu cũng hiểu ra được mẹ đang nói gì. Người cậu run bần bật vì sợ hãi, và giọng cậu như muốn khóc đến nơi...

-Mẹ...mẹ ơi?

Mẹ cười với James, nhìn cái khuôn mặt tan nát của người đàn ông đang nằm trên bàn và hôn lên má cậu.


  -Tất cả là vì con, con trai yêu của mẹ. 

Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU

 
Chương 190: C190: Bí Mật Của Chúng Ta


Mễ Mễ và Lục Lục là đôi bạn thân từ nhỏ. Họ đều là trẻ mồ côi nên rất biết yêu thương, chăm sóc nhau, coi nhau như là gia đình. Lục Lục trầm tính hơn Mễ Mễ một chút, ít nói chuyện với mọi người nhưng có bí mật gì Lục Lục đều kể cho Mễ Mễ nghe. Ngược lại, Mễ Mễ có bí mật gì cũng kể cho Lục Lục nghe. Lục Lục được một gia đình họ Vương nhận nuôi, còn gia đình họ Diệp nhận Mễ Mễ, nhưng hai người chưa bao giờ ngừng liên lạc với nhau. Những bí mật đó nhiều hơn theo thời gian, hai người cũng đã lớn thành hai cô thiếu nữ 20 tuổi.

Đương nhiên, càng lớn tính cách của mỗi người sẽ thay đổi. Mễ Mễ bắt đầu không coi trọng những bí mật của hai người như trước nữa, cô nghĩ nó bình thường nếu cô lỡ nói ra những bí mật của họ. Lần thứ nhất vào một hôm nọ, Lục Lục tâm sự với Mễ Mễ khi đang nằm trên giường.

-"Mễ Mễ."

-"Sao thế, Lục Lục?"

-"Tớ có chuyện này muốn nói với cậu, nhưng cậu phải thề sẽ không nói với ai."

-"Tớ thề."

-"Cậu có thề bằng mạng sống của mình không?"

-"Tớ thề bằng mạng sống của mình."

Lục Lục ghi nhớ câu nói đó. 

-"Cậu biết anh chàng sinh viên năm hai khóa sinh vật chứ? Trương Bạch Nhiên ấy?"

-"Ai thế? Cậu đừng nói là cái tên mọt sách vụng về lại vô dụng đó chứ?"

-"Tớ thích anh ấy."

-"Mắt cậu thật không có thẩm mỹ."

-"Ừ."

Sau đó mấy hôm, Lục Lục về nhà trễ. Cô đi ngang qua phòng Mễ Mễ thì nghe thấy tiếng nói chuyện.


-"Ê Lam Lam, mày biết chuyện gì không?"

-"Chuyện gì, nói tao nghe nào?"

-"Lục Lục thích cái thằng Trương Bạch Nhiên khóa sinh vật đó mày, hahaha!"

-"Phụt...hahaha! Cái gì?! Thích Trương Bạch Nhiên?! Đúng là không thể tưởng tượng nổi!"

-"Không ngờ Lục Lục lại không có cái khiếu thẩm mỹ nào cả, hahaha!"

-"Tao thấy hai tụi nó cũng hợp mà, phế vật với phế vật là đúng rồi! Hahaha!"

Lần thứ hai cách đó một tuần sau, lúc này, chuyện Lục Lục thích Trương Bạch Nhiên đã bị cả trường biết. Lục Lục cùng Mễ Mễ ngồi trên cái sofa coi tivi, cô lại mở lời tâm sự cùng Mễ Mễ.

-"Mễ Mễ, tớ buồn quá."

-"Sao thế, nói tớ nghe."

-"Cậu sẽ không nói với ai chứ?"

-"Tớ không nói với ai đâu. Tớ thề đấy, nếu không sẽ bị thả từ lầu 17 xuống đất!"

Lục Lục ghi nhớ câu nói đó.

-"Bố nuôi của tớ...ông ấy bị phát hiện đi trộm cắp nhà người khác, giờ mẹ tớ đang rất khổ sở vì không biết phải làm sao..."

-"..."

Mấy bữa sau, Lục Lục đi ngang bàn ăn của Mễ Mễ và Lam Lam, cô nghe thấy hai người nói chuyện.

-"Ê Lam Lam, để tao nói cho mày nghe chuyện này."

-"Ừ nói đi, tao luôn sẵn sàng mà."

-"Mà mày phải hứa sẽ không nói với ai nghe chưa?"

-"Ờ ờ biết rồi, nói mau đi!"

-"Bố nuôi của Lục Lục đi ăn cắp đồ nhà người khác đó mày, không hiểu sao trên đời lại có cái thể loại này nữa."

-"Người nhà nó không có ăn có học thì chắc nó cũng như vậy thôi, đúng là không có đạo đức mà."

Lần thứ ba cách đó nửa tháng, lúc này, chuyện bố nuôi của Lục Lục đã bị cả trường biết, cô bị mọi người đối xử tệ bạc. Lục Lục lại một lần nữa ngồi trên giường tâm sự với Mễ Mễ.

-"Mễ Mễ...tớ không thiết sống nữa..."

-"Cậu sao thế Lục Lục?! Chuyện gì đã xảy ra rồi?"

-"Chuyện này rất quan trọng...cậu không được nói với bất cứ người nào cả!"

-"Được rồi, tớ hứa mà! Nếu thất hứa tớ sẽ bị xe cán!"


Lục Lục ghi nhớ câu nói đó.

-"Hôm đó, tớ đang trên đường đi về nhà, trời đã sẩm tối. Tự dưng từ đâu có một gã con trai đi tới, tớ không biết anh ta là ai cả, trông cũng khôi ngô tuấn tú. Vì trường ta ở gần đó nên tớ tưởng anh ta là sinh viên trường mình..."

-"Rồi chuyện gì xảy ra nữa?!"

-"Tớ chỉ định đến cuối chào rồi bước qua...Không ngờ, anh ta...anh ta kéo tớ vô một góc tường tối. Rồi anh ta...anh ta..."

Nói đến đây, Lục Lục trào nước mắt.

-"Lục Lục..."

Tối hôm sau, Lục Lục trở về khi vừa đi chợ xong. Cô đi ngang qua phòng của Mễ Mễ và lại nghe tiếng nói chuyện.

-"Lam Lam, tao lại có chuyện muốn nói với mày nè."

-"Lần nào chuyện của mày cũng thú vị, mau nói đi!"

-"Hôm đó sẩm tối, Lục Lục về trễ rồi gặp một gã con trai đẹp trai...Lục Lục "mất" rồi mày ạ!"

-"Cái gì?! Đúng là cái loại con gái hư hỏng, sao mà mày có thể làm bạn với một con điếm như vậy hả Mễ Mễ?!"

-"Ư...ưc..hức..."

-"Mễ Mễ! Mễ Mễ! Mày bị gì thế?! Mễ Mễ!"

Mễ Mễ thả cái điện thoại xuống, lấy hai tay cố gắng kéo cái dây thừng đang quấn quanh cổ của cô. Mễ Mễ cảm thấy thật khó thở, cô ráng quay đầu lại thì thấy khuôn mặt điên dại của Lục Lục.

-"Mày...tao đã nể tình mày là bạn của tao suốt bao lâu nay mới không hại mày những lần trước! Mà mày vẫn không biết điều, thề bằng mạng sống à?! ĐƯỢC, HÔM NAY TAO CHO MÀY TRẢ GIÁ!!!"

Lục Lục một tay giữ dây thừng, một tay quăng vỡ cái điện thoại của Mễ Mễ. Sau đó cô dùng hết sức lực của mình kéo hai sợi dây thừng lại thật mạnh, Mễ Mễ không thở được, tròng đen của cô đã nở ra, cô đã tắt thở. 

Sau đó, Lục Lục đem cái xác của Mễ Mễ lên một tòa chung cư 17 tầng bỏ hoang, cô đặt Mễ Mễ lên bệ ban công rồi đẩy cô xuống dưới. Một vũng máu lớn bao quanh xác của Mễ Mễ, cơ thể của cô bị xây xát nặng, khuôn mặt méo mó gần như biến dạng. Rồi Lục Lục lại đem cái xác đó đặt giữa con đường rừng hoang vắng mà chỉ có những chiếc xe tải chở hàng chạy qua. Mễ Mễ bị xe tải cán, xương tay và chân của cô dẹp lép, có lẽ đã gãy rồi vì Lục Lục có nghe tiếng rắc rắc. Cuối cùng, Lục Lục đưa cái xác của Mễ Mễ đến nghĩa địa, cô chuẩn bị mọi thứ hết rồi. Cô đặt Mễ Mễ lên cái ghế gỗ kế bên cái quan tài gỗ và hố đất sâu. Lục Lục đội tóc giả vàng lên cho Mễ Mễ, cô còn uốn lại những lọn tóc đó cho nó đẹp. Lục Lục đánh mắt, kẻ lông mi, tô son và sơn móng tay cho Mễ Mễ. Cô thay cho Mễ Mễ bộ quần áo khác, bồ đồ cũ dính máu và tanh kinh khủng. Lục Lục lấy đôi giày sandal xỏ vào bàn chân lạnh ngắt của Mễ Mễ, cô cột lại ngay ngắn. 

-"Cậu đã từng nói, nếu có chết cũng phải đẹp, phải không Mễ Mễ?"


Nói rồi, Lục Lục đặt Mễ Mễ vào trong quan tài, khép mắt của Mễ Mễ lại, đặt bàn tay của Mễ Mễ lên trên nhau. Nhìn Mễ Mễ như là công chúa đang ngủ rất ngon, chỉ có điều, công chúa này không biết giữ miệng của mình. Lục Lục lấy kim xỏ chỉ, rồi khâu cái miệng của Mễ Mễ lại.

-"Mong rằng ở kiếp sau, cậu sẽ hiểu được câu nói Sống để bụng, chết mang theo."

Lục Lục nhìn cái xác vô hồn của Mễ Mễ thêm lần nữa rồi ngân nga hát...

-"Cậu có một bí mật

Liệu cậu có giữ được hay không?

Thề rằng lần này cậu sẽ không nói

Tốt nhất hãy nhốt nó trong miệng

Rồi đem chôn nó xuống mồ.

Tớ cho cậu biết bí mật đó, tớ biết cậu sẽ không nói ra đâu

Vì cả hai đều có thể giữ bí mật nếu một trong hai người chúng ta chết.

Vì cả hai đều có thể giữ bí mật nếu một trong hai người chúng ta chết."




Suỵt, đừng nói ra bí mật của chúng ta...


Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 191: C191: Annie96 Đang Trả Lời...


annie96, 01.31  

cậu đang ngủ hả??

mcdavey, 01.31  

không..tớ nghĩ rằng cậu cũng vậy :p

annie96, 01.32  

không ngủ được.. tại mấy cơn gió.. nghe như tiếng mấy con mèo đang đánh nhau. còn lí do của cậu? :p

mcdavey, 01.32  

đang học :(

annie96, 01.32 

vậy đó là cách người ta gọi porn bây giờ hả? :p

mcdavey, 01.32  

cái đm annie!!!

annie96, 01.34  

không phủ nhận nó à? :p

mcdavey đang trả lời...

mcdavey, 01.36 

Tớ vẫn không tin được cái điều mà johnny đã làm hôm nay!!

annie96, 01.36

 tớ cũng vậy.. thằng đó có vấn đề..

annie96, 01.36 

đm gió lớn quá.. nó nghe không giống như bình thường lol

mcdavey, 01.36 

Ở đây không có gió. Chỉ mưa thôi.

annie96, 01.37

Cậu may mắn thật. tớ cần giấc ngủ trẻ đẹp của mình! :p

macdavey, 01.37

Chắc chắn là đúng rồi ;)

annie96, 01.38

gì? ý cậu tớ nhìn giống như

annie96, 01.38

khỉ thật tớ nghĩ tớ nghe thấy tiếng bước chân ngoài thềm đá

mcdavey, 01.39

Kêu ông bố điên rồ của cậu đi kiểm tra đi :p

annie96, 01.39

tớ ở nhà một mình! gia đình tớ đi chơi lễ rồi nhớ không? tớ đã nói cho cậu biết mà!

mcdavey, 01.40

Thật à? Đến khi nào? Chúng ta nên đi chơi với nhau :D

annie96, 01.40

nó nghe rất giống tiếng bước chân nhưng nó lại có điều gì đó thật kì lạ.. Tớ nên nhìn ra cửa sổ xem nhưng cái giường tớ ấm quá!!

mcdavey, 01.41

Cậu chắc muốn nhìn ra ngoài cửa sổ khi đang ở một mình không? Lỡ như thật sự có ai đó ở ngoài vườn, ngước lên nhìn cậu? :p

annie96, 01.42

KHÔNG CÓ VUI NHA DAVID

mcdavey, 01.42

wow bình tĩnh đi.. Tớ chắc chắn nó không có gì đâu

annie96, 01.42

để tớ đi kiểm tra, sẽ quay trở lại ngay

mcdavey, 01.43 

Nếu có gì đó bất thường ở nơi cậu sống

mcdavey, 01.43 


Cậu sẽ gọi cho ai?

annie96 đang trả lời...

annie96, 01.45

David có ai đó đang ở trong vườn!!!

mcdavey, 01.45

Gì thật sao?

annie96, 01.45

THẬT. tớ có thể nhìn thấy lưng của một người đàn ông...

mcdavey, 01.46

Hắn ta đang làm cái gì?

annie96 đang trả lời...

annie96, 01.46

hắn...đang tìm thứ gì đó? ở trên hai tay và đầu gối trong mấy bụi rậm...

mcdavey đang trả lời...

mcdavey, 01.46

haha hắn ta chắc chắn là đang say xỉn đấy.. chắc là đang tìm mấy gói thuốc phiện của gã :p

annie96, 01.48

david chuyện này nghiêm trọng đó! tớ phải làm gì đây??

mcdavey, 01.49

không gì cả? Hắn sẽ tự bỏ đi mà thôi :)

annie96, 01.49

ôi chúa ơi hắn đang đào đất bằng tay của mình..  hắn ta đang phá hoại khu vườn!

annie96, 01.50

khỉ thật hắn đang quay lại

mcdavey, 01.50

Hắn ta nhìn như thế nào?

annie96 đang trả lời...

annie96, 01.51

CÁI ĐM DAVID CHUYỆN NÀY KHÔNG CÓ VUI ĐÂU

mcdavey, 01.51

Gì??

annie96, 01.51

SAO CẬU CÓ THỂ LÀM CHUYỆN NHƯ VẬY?

mcdavey, 01.52

Cậu đang nói về cái gì thế??

annie96 đang trả lời...

annie96, 01.54

tớ có thể nhìn thấy đó là cậu! trong vườn nhà tớ! sao cậu có thể gõ ở đây mà không chạm tay vào điện thoại chứ? nhìn lên đi! tớ đang ở trong cái cửa sổ đấy cậu không nghe tớ đập kính sao?


mcdavey, 01.54

ĐM annie giờ thì cậu đang làm tớ sợ luôn đấy.. Tớ chắc chắc không ở trong vườn nhà cậu. Đó không phải tớ.

annie96, 01.54

ĐỪNG CÓ ĐÙA NỮA. tớ có thể nhìn thấy mặt của cậu, và cậu đang mặc cái áo khoác bóng chày ngu xuẩn mà cậu đã luôn tự hào đó!

mcdavey đang trả lời...

mcdavey, 01.55

chắc là ai đó nhìn giống tớ thôi.. nói thật annie à, tớ đang ở nhà. Tớ sẽ không đùa kiểu như thế đâu.. :)

annie96, 01.55

đó chắc hẳn là một trong những người bạn của cậu đó david.. đang chơi một trò đùa bệnh hoạn.. chứ làm sao người đó đang mặc áo khoác của cậu??

mcdavey, 01.55

mấy cái áo khoác như thế có đầy ra! mấy thằng bạn của tớ không giống tớ chút nào cả... chắc là tớ đang ở trong tâm trí của cậu thôi ;)

annie96, 01.55


người đàn ông đó lại đang đào

annie96, 01.55

ĐM MAU CÚT ĐI!!!

mcdavey, 01.56

annie, cậu có súng ở trong nhà không?

annie96 đang trả lời...

annie96, 01.56

đừng có ngốc thế david. tớ không thể bắn ai cả.

mcdavey, 01.57

cậu không cần phải dùng nó. chỉ cho thấy rằng cậu có mang theo thôi.

annie96 đang trả lời...

annie96, 01.57

chẳng phải trên cái áo khoác của cậu có tên cậu sao?

mcdavey đang trả lời...

ừ đúng thế cả đội đều nhận được cái áo có tên mình trên đó

annie96, 02.00

tớ có thể thấy cái tên chết tiệt của cậu!!!

mcdavey, 02.00



annie96, 02.01

ĐÂY LÀ CÁI QUÁI GÌ THẾ DAVID

mcdavey đang trả lời...

mcdavey, 02.04

Annie, cái áo khoác đó nằm trong tủ quần áo của tớ...

annie96, 02.04

ĐM HẮN TA THẤY TỚ RỒI

annie96, 02.04 

SAO HẮN LẠI CƯỜI NHƯ THẾ

annie96, 02.04

HẮN TA ĐANG TỚI

mcdavey, 02.04

GỌI CẢNH SÁT ĐI!!!

mcdavey, 02.05

ANNIE?!

mcdavey, 02.07

ANNIE TRẢ LỜI ĐI

mcdavey đang trả lời...

mcdavey, 02.12

tớ đã gọi cảnh sát rồi, nói họ rằng có một vụ đột nhập vào nhà ở chỗ cậu. họ nói họ đang trên đường tới nhưng sẽ mất nửa canh giờ

mcdavey, 02.15

annie cậu có ở đó không?

annie96 đang trả lời...

annie96, 02.17

nó đang ở trong nhà. không thể nói tớ phải im lặng. tắt đèn. tớ đang ở trong tủ đồ cùng với một con dao. khó gõ vì đang run quá

mcdavey, 02.17

đm chết tiệt hãy ở yên đó nhé annie cảnh sát sẽ tới đó trong vòng 20 phút.. cậu có biết hắn ở đâu không?

annie96, 02.17


NÓ. không phải hắn. cái ánh mắt khi nó nhìn tớ david ạ.. không có con người nào có thể nhìn như thế..

mcdavey, 02.17

chúa ơi nó có biết cậu đang ở đâu không?

annie96, 02.17

không tớ đã lấy con dao khi tớ nhìn thấy nó chạy đến gần ngôi nhà và tớ vào trong tủ đồ khi tớ nghe nó phá cửa đi vào

mcdavey, 02.17

ok tốt rồi cậu sẽ ổn thôi.. một gã nghiện không có đủ trí óc để tìm ai đó trong tủ đồ đâu.. cảnh sát sẽ tới đó sớm thôi!

annie96, 02.18

ôi chúa nó đang gọi tớ ra

annie96, 02.18

nó nghe không giống cậu david

annie96, 02.18

giọng của nó rất là thấp

annie96, 02.18

bao phủ cả căn nhà

annie96, 02.18

bao phủ trí óc tớ

mvdavey, 02.18

nó đang nói gì

annie96 đang trả lời...

annie96, 02.19

"ra đây nào annie."

annie96, 02.19

"anh chỉ muốn nhìn ngắm em"

annie96, 02.19

nó cứ như thế lặp lại và lặp lại

annie96 đang trả lời...

annie96, 02.20

có phải là tớ điên rồi không david?

annie96, 02.20

có phải đây là cái cảm giác đó không?

mcdavey, 02.21

chỉ 10 phút nữa thôi annie! cố lên nào! cậu rất mạnh mẽ nên cậu có thể vượt qua nó mà!

annie96, 02.21

nó đang đi lên cầu thang nhưng thật là.. chậm rãi.. những bước đi không đều

annie96, 02.21

tại sao nó lại nhìn giống cậu hả david? tại sao là cậu??

mcdavey, 02.21

tớ không biết annie!! làm ơn hãy tin tớ

annie96, 02.21

cậu có thể làm nó dừng lại không?

annie96, 02.21

làm ơn dừng nó lại đi?

mcdavey, 02.22

tớ sẽ làm thế nếu tớ có thể tớ hứa với cậu

annie96, 02.22

nó ở cuối hành lang rồi

annie96, 02.22

david tớ không hề nói lời nào với ba mẹ khi họ đi cả

annie96, 02.22

lúc đó tớ đang nghe nhạc

annie96, 02.22

đó có phải là lần cuối tớ gặp họ không?

mcdavey, 02.23

annie

annie96 đang trả lời...

annie96, 02.23

chuyện này chắn chắn có liên quan đến cậu David.. chỉ có cậu có thể dừng nó lại thôi.. nghĩ nhanh đi..


mcdavey, 02.25

TỚ KHÔNG BIẾT ANNIE LÀM ƠN CHÚA ƠI

annie96, 02.25

làm ơn đấy...

mcdavey đang trả lời...

mcdavey, 02.27

nó có thể đó... vì tớ nghĩ về cậu rất nhiều

mcdavey, 02.27

tớ nghĩ về cậu suốt

annie96 đang trả lời...

annie96, 02.28

vậy dừng lại đi.

mcdavey, 02.28

tớ không biết phải làm sao cả

annie96, 02.29

nó đang cạo thứ gì đó trên tường đang đến gần hơn.. làm ơn david..

mcdavey, 02.29

tớ đang cố gắng. tớ đang cố gắng rất nhiều

annie96 đang trả lời...

annie96, 02.31

Nó đang chậm dần. Cố gắng hơn nữa.

annie96, 02.32

Những gì cậu đang làm, nó đang có tác dụng đấy.

annie96 đang trả lời...

annie96, 02.34

Nó dừng lại rồi. Tớ không nghe thấy gì nữa cả.

mcdavey, 02.34

thật sao?? đừng ra ngoài vội! ngồi yên đó đến khi cảnh sát đến!

annie96, 02.34

Tớ nên nói gì với họ nếu như hắn bỏ đi rồi?

mcdavey, 02.34

TẤT CẢ annie TẤT CẢ những gì cậu nói với tớ

annie96, 02.34

Tớ không biết cậu có cảm giác như thế với tớ , David :)

mcdavey, 02.35

tớ mừng vì nó dừng lại rồi

annie96, 02.35

Cậu có thể đến vào buổi sáng không David? Tớ rất cần gặp cậu :)

mcdavey, 02.36

đương nhiên rồi annie tớ sẽ ở đó

annie96, 02.38

Tuyệt! Không thể chờ thêm nữa!

mcdavey đang trả lời...

mcdavey, 02.40

annie...

mcdavey đang trả lời...

mcdavey, 02.40

annie làm sao tớ biết đây là cậu đang nhắn tin?

annie96 đã offline





Dịch: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU












 
Chương 192: C192: Ngày Lễ Tình Nhân Rùng Rợn


Vào ngày 14/2, ngày lễ Tình nhân, Susan Colano đi cùng bạn trai, Christian Delevite, vào nhà nghỉ. Thoạt đầu nhìn qua có vẻ hơi tối tăm hơn so với những nhà nghỉ dọc đường, nhưng cô với anh tới đây đâu phải để đánh giá chất lượng. Hai người không hoài nghi gì mà đặt chân bước vào.

Đến quầy lễ tân, chỉ thấy một cô gái mặc đồ giản dị, họ bèn đi đến chỗ đó để đặt phòng. Vừa điền thông tin, Chris vừa hôn Susan say đắm. Cô lễ tân cũng chẳng tỏ thái độ khó chịu chắc mấy chuyện này cũng chả có gì lạ. Hai người họ cứ thế tình tứ đi lên phòng.

-Anh yêu, bữa nay mình thức đến 1h sáng nha!

-Ok luôn, ai buồn ngủ trước sẽ bị phạt đó cưng!

Chris hôn trán Susan rồi nhếch mép mỉm cười. Anh ôm eo cô bạn gái xinh đẹp của mình, bàn tay nghịch ngợm đặt lên mông cô. Cuối cùng họ cũng tới phòng 111, phòng mà Chris đã đặt. Anh kéo tay Susan đến gần giường rồi đẩy cô xuống, cởi áo khoác và quăng xuống đất. Susan cười quyến rũ rồi cũng tự cởi bỏ cái áo gió của mình cùng cái mắt kiếng cận. Hai người cứ thế mà trút bỏ hết xiêm y trong nụ hôn Pháp nồng cháy. Cơ thể, da thịt cọ xát nhau đều đặn, không gian của căn phòng cứ nóng lên.

Sau khi xong việc, hai người quyết định đi ngủ sớm hơn vì đã mệt mỏi. Susan thiếp đi trong vòng tay của Chris...

1h cô chợt buồn vệ sinh, mở mắt ra thì thấy Chris đang nhìn cô trân trân cười nhẹ nhàng. Trong cơn mơ màng cùng với đôi mắt mờ, cô hỏi:

-Sao anh lại nhìn em như thế?


-Em trông thật xinh xắn khi ngủ.

Susan đứng lên và đi vào toilet, mấy phút sau, cô bước lại lên giường và ngủ tiếp.

2h Susan lại chợt thức giấc do nghe có tiếng con chuột kêu chít chít. Cô lại thấy Chris đang trân trân nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng. Trong cơn mơ màng và đôi mắt mờ, cô lại hỏi:

-Anh không ngủ à?

-Thức để nhìn em thú vị hơn nhiều, anh yêu em.

Cô ngáp dài, đáp lại câu "Em cũng yêu anh" rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Susan không nghĩ ngợi gì nhiều.

3h sáng, Susan thức giấc vì có cảm giác hơi lạnh. Và một lần nữa Chris lại trân trân nhìn cô và mỉm cười nhẹ nhàng. Cô thấy anh ấy thật kì lạ, bất thường. Susan tỉnh ngủ ngay lập tức, cô với lấy cái mắt kiếng dưới đất rồi nhìn Chris, hỏi:


-Anh à? Anh có sao không thế? Anh làm em sợ đấy!

-Ôi em yêu của anh! Em quyến rũ hơn khi tỏ ra sợ hãi đó.

Tới lúc này, cô mới nhận ra khi Chris nói, miệng anh không hề mở ra. Trong những lúc mơ hồ cô đã không để ý, giọng nói này không phải của bạn trai cô, nó trầm hơn rất nhiều. Susan quay đầu sang Chris, cố lay anh trong sự tuyệt vọng. Vô tình, Chris đổ nhào và úp mặt xuống giường. Lúc này đây cô mới thấy, lưng của Chris đã bị khoét gần hết, thấy thịt đỏ hỏn bên trong. Susan hoảng sợ ngã nhào xuống đất.  Cô sợ hãi tột độ vì có thứ nước nhờn trong suốt nhỏ xuống mái tóc của cô.

-Cái... cái gì vậy?!

-Nhìn em "ngon" quá, Susan! Anh không kiềm được ham muốn của mình nữa rồi.


Mọi sự cầu cứu của cô giờ đây là vô ích, Susan chết thảm trong tình trạng khỏa thân. Xác cô bị nhét trong cái lỗ được khoét trên lưng của Chris. Hai người chết nhưng da thịt vẫn cọ xát vào nhau. Cùng toát ra mùi hôi thối, cùng phân hủy... và cái nhà nghỉ đó cũng không cánh mà biến mất.

Happy Valentines Day!

Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU



 
Chương 193: C193: Đừng Tưởng Tượng


Nếu buổi tối bạn hay nhìn ra ngoài song cửa sổ, đừng tưởng tượng sẽ thấy thứ gì đó đáng sợ. Vì nhiều khi sự thật sẽ khủng khiếp hơn những gì bạn nghĩ. Bạn không tin à? Được rồi đây là hai ví dụ: 

Đêm nay tối om, chỗ bạn không có sao nên khi nhìn ra cửa sổ chỉ là một màu đen như mực. Trong đầu bạn tưởng tượng rằng sẽ có một con mắt nhìn chằm chằm vào bạn ở một góc nào đó. Nhưng thật ra, có nhiều con mắt hơn bạn tưởng. Chỉ là chúng chưa mở mà thôi.


Hay trong một tối y như vậy, bạn nhìn ra song cửa sổ và lại tưởng tượng rằng có hàng nghìn con mắt đang cố gắng săm soi căn phòng bên trong của bạn. Nhưng thật ra chỉ có một con mắt thôi, nó bự bằng cái cửa sổ. Và đoán xem, bạn sẽ đối mặt với chỗ nào của nó? Chính xác, là cái tròng đen sâu hun hút. Lúc chớp mắt, lông mi của nó sẽ cà lên khuôn mặt của bạn đến chục lần, cảm giác ngứa ngáy không chịu được.

Hừ, miễn tròng trắng của nó vẫn là màu trắng.


Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU


 
Chương 194: C194: Hãy Đặt Tên Con Là Tấm


"Kẽo cà kẽo kẹt
Dám tranh chồng chị
Chị khoét mắt ra..."




Trong một căn nhà rơm lụp xụp, có ba người đang đứng dưới bóng đèn dầu. Những cơn gió mùa thổi qua thê lương, làm lạnh thêm cái không gian ảm đạm. Người đàn ông ngồi bên cạnh giữa, nhìn vợ mình nằm mệt mỏi, tay giữ bụng bầu.

"Không còn cách nào sao?" - Người đàn ông hỏi


Người đàn bà còn lại lắc đầu. Tay thị cầm lá bùa màu vàng. Dưới ánh dầu mập mờ, những hán tự đỏ nổi lên như máu.

"Con hai vợ chồng đã nhiễm vong quá nặng. Căn nhà này có ác linh, trong quá trình thành hình người, đứa bé đã bị phá mất phần căn. Chỉ sợ sinh ra..."

Người đàn ông nhìn vợ mình, ở phần rốn là tâm của những đường máu màu đen. Tay ông nắm chặt lại...

"Tuy vậy, vẫn còn một cách." - Người đàn bà đang đứng nói


Người đàn ông ngẩng đầu lên.

"Tuy căn đã bị phá, nhưng cốt vẫn còn. Khi đứa bé sinh ra, lập tức phải yểm bùa. Giữ lại phần hồn, triệt đi ma khí. Nhưng quá trình này sẽ làm vong phản ứng dữ dội. Thị đây có thể bị nguy hại."

Người đàn bà trên giường mồ hôi đầm đìa, hơi thở mệt nhọc. Thị quay sang nhìn chồng. Khẽ gật đầu. Người chồng nắm chặt tay vợ. Dồn chút lực còn lại, người vợ bật ra tiếng nói khe khẽ:

"Nếu... tôi có mệnh hệ gì... hãy đặt tên con là... Tấm"




Nguồn: Phan Việt
 
Chương 195: C195: Nhổ Răng


Từ hồi nhỏ tôi đã rất sợ đi nhổ răng, tôi chắc rằng đa số các bạn cũng vậy. Nên mỗi lần cần nhổ răng, tôi đều nhổ ở nhà. Có thể nhờ ba mẹ lấy hộ, hoặc là tự lấy, từ bé đã vậy rồi. Chỉ cho đến một hôm tôi buộc phải đi nhổ cái răng bị sâu, nó đau điếng làm tôi không thể ngủ yên.

Lúc tôi bắt đầu ra khỏi nhà thì trời đã nhá nhem tối, khu nhà trọ tôi sống cũng không có nhiều đèn đường, họa may cách chục mét mới có một cái. Biết sao được, sinh viên như tôi chỉ có thể sống ở những nơi như vậy thôi. Đi men theo con đường chính, tôi ngó nghiêng không biết có phòng khám nha khoa nào còn mở hay không. Chỗ này vắng vẻ, nên cũng không tiện lợi mấy cho việc tìm thấy phòng khám. Đi được một quãng nữa thì mới thấy cái biển "Phòng khám nha khoa Minh Đức" đang sáng đèn, thế nên tôi mới vội chạy đến. Nhìn nó rất là xập xệ, mấy mảng tưởng đã rơi xuống lộ cả gạch bên trong, mấy vết rêu xanh xanh vây quanh cánh cửa gỗ trông tởm hết sức. Mà thôi kệ đi, cái răng đau này không quan trọng cái phòng khám đẹp hay xấu. Tôi mở cửa bước vào, tiếng két dài nghe rõ to. Xộc vào mũi là một mùi hôi không tả nổi, nó tanh tanh thế nào ấy. Căn phòng cũng cũ mèm, trần nhà thì như muốn nứt ra, mấy cái tầm màn che cũng bẩn thỉu vô cùng, đồ vật gỗ nào cũng bị mốc hết rồi. Ở đây lại vô cùng im ắng, không khí âm u làm tôi cũng phải dựng tóc gáy. Mà chả lẽ họ không vệ sinh chỗ này à? Bởi vậy ế nhệ, vắng khách cũng đúng.

-"Xin chào. Tôi đến để nhổ răng."

Một ông bác sĩ đang ngồi phía ngược lại đứng dậy và quay đầu nhìn tôi, lão làm tôi giật bắn cả mình. Cái đầu hói làm cái trán lão lộ rất nhiều nếp nhăn, nó hằn sâu lên giữa trán và hai bên chân mày. Bọng mắt lão đã tim tím lại còn to, nước da xanh nhợt nhạt ấy khiến tôi phải rùng mình. Đã bịt khẩu trang mà chòm râu dê của lão còn lòi ra ngoài nhìn chẳng có chút thiện cảm nào cả. Đôi mắt lờ đờ như tên nghiện thuốc phiện nhìn tôi, giọng lão vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

-"Đến rồi đấy à? Tôi chờ mãi, mau lại đây."


-"Tôi đến nhổ cái răng sâu." - Tôi vừa nói vừa đi theo cái hướng mà lão giơ tay chỉ, tuy không thấy được, nhưng tôi cảm nhận sau cái lớp khẩu trang đó là khuôn miệng cười nhe răng nham nhở đến đáng sợ.

-"Nằm xuống đi, để tôi tiêm thuốc mê cho cậu đỡ đau nhé!" - Lão loay hoay với cái khay đựng đồ dùng, tôi nhìn cái đèn phẫu thuật mà thấy hồi hộp. Thứ ánh sáng mờ mờ này là thứ duy nhất thắp sáng căn phòng, bởi thế khi nhìn ra một góc của phòng khám, tôi chẳng thể thấy gì ngoài một màu đen.

-"Nào..."- Lão lấy cây kim tiêm vào cái răng của tôi, chỗ đó của tôi thấy ê ê. Lão lại tiếp tục tiêm một mũi nữa vào cánh tay.

-"Này, ông làm gì vậy?!"- Tôi la lớn, liền thụt người ra phía sau chiếc giường đang nằm.


-"Cậu cứ bình tĩnh đi, nhổ răng hơi lâu sẽ làm cậu mệt đấy, tốt nhất là nên thiếp đi một chút."- Lão đặt người tôi lại vị trí cũ, vuốt ve chỗ lão vừa mới tiêm.

Trước khi tôi kịp phản kháng, mọi thứ đã trở nên mờ ảo. Thứ tôi thấy cuối cùng trước khi bất tỉnh là đôi mắt trợn tròn nhăn nheo, tròng đen bé xíu đó nhìn tôi bất lực thiếp đi. Hình như lúc đó lão cười rất đắc chí, nhưng tôi không nghe thấy gì nữa rồi...

Ngủ đi một lúc, khi tỉnh lại thì nghe giọng nói vang lên đều đều.

-"Ba mươi, ba mươi mốt,... Còn thiếu một cái nhỉ?"

Lão lập tức cầm cái kềm vương đầy máu và nước dãi nhầy nhụa thọt vào họng tôi, bứt chiếc răng thứ ba mươi hai ra.

Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 196: C196: Những Con Búp Bê


Tiffany: Này anh...

Carl: Sao?

Tiffany: Nhìn cái thứ con mèo em vừa đem vào trong nhà này

[ ...Tin nhắn ảnh...

Từ: Tiffany ]

Carl: gớm quá! Chúng là cái quái gì vậy??

Tiffany: Không biết luôn O_O

Tiffany: Nhưng em sẽ đem chúng ra ngoài ngay và đốt chúng

Carl: Lol tại sao thế?

Tiffany: Chúng làm em sợ cả ra! Em ghét những búp bê

Carl: Em cứ làm quá lên

Tiffany: Anh biết em mà ;P

Carl: Này, em có kế hoạch gì cho tối nay không?

Tiffany: Không hẳn. Sao thế?

Tiffany: Anh đang nghĩ về cái gì đó à?

Carl: Đại loại vậy...

Tiffany: Giống như là...

Carl: Bố mẹ em có nhà không?

Tiffany: Không .-.

Carl: giờ anh qua có được không? :")

Tiffany: Được chứ :* Để em dọn dẹp trước cái đã

Tiffany: Ở đây cứ như một đống hỗn độn lol

Carl: Được. Không vấn đề gì.

Tiffany: đừng quên mang mấy cái bao cao su ;P

Carl: Đã được chuẩn bị hết rồi >.<

Carl: Cả rượu nữa -icon ly bia-

Tiffany: Tuyệt vời! Không chờ được để gặp anh  -icon mắt trái tim-

Tiffany: Em đã rất nhớ anh

Carl: Anh cũng rất nhớ em nữa

Carl: Thật là tệ vì em sống tận phía bên kia thị trấn

Tiffany: Em biết mà :(


Tiffany: Ước gì chúng ta sống gần nhau hơn

Tiffany: thế thì anh mới có thể bảo vệ em bởi những thứ kì dị xảy ra quanh đây

Carl: Kì dị như thế nào??

Tiffany: Không có gì. Nó rất ngu ngốc.

Tiffany: Em không cố ý nhắc đến nó

Carl: Nói với anh đi cưng

Carl: Anh muốn biết

Tiffany: Em nghĩ nhà em bị ám... hay là bị nguyền rủa ấy

Carl: Nghiêm túc đó hả??

Carl: Điều gì khiến em nói như vậy?

Tiffany: Mấy cánh cửa tự động mở và đóng khi chẳng có ai xung quanh

Tiffany: Có mấy buổi tối, em nghe thấy tiếng cào xé đến từ gác ở mái nhà

Carl: Rồi bố mẹ em nghĩ sao về điều đó?

Tiffany: Họ chả nghĩ gì cả

Tiffany: Em biết nó nghe rất điên rồ nhưng hình như chỉ có mình em là hấp dẫn được mấy thứ kì dị

Tiffany: Dường như chẳng có ai để ý mấy thứ này ngoại trừ em

Carl: Sao em không nói với anh chuyện này sớm hơn?

Tiffany: Em không thấy lợi ích của việc đó là gì cả

Tiffany: Không muốn xúc phạm nhưng anh không phải là sẽ làm được gì đó đâu

Carl: Có thể là không nhưng mà anh vẫn muốn mình đã ở bên cạnh em 

Carl: Em đã nói chuyện này với ai chưa?

Tiffany: Không. Chỉ có anh và bố mẹ thôi.

Tiffany: Nó thật sự rất xấu hổ để em nói về vấn đề này

Tiffany: Em cố gắng hết sức để lờ nó đi, giả bộ như mọi thứ rất ổn

Tiffany: Khi Oscar bắt đầu trở nên quậy phá thì đó là lúc em biết thứ gì đó kì lạ sẽ xảy ra

Carl: Vậy em sẽ làm gì?

Tiffany: Nếu trời chưa tối, em ra khỏi nhà

Carl: Vậy Oscar thì sao!

Tiffany: Em đưa nó theo cùng *-*

Carl: Ồ

Carl: Tốt

Tiffany: Anh có đang trên đường đến không?

Tiffany: Em đang chán nản ở đây này :

Carl: Đừng thử và đổi chủ đề nữa

Tiffany: Em không có...

Carl: Em có

Tiffany: Em không có. Em kể cho anh nghe những gì xảy ra và nó là vậy đấy

Tiffany: Đừng làm lớn chuyện đó lên

Tiffany: Anh có định đến hay không vậy?

Carl: Có

Carl: Nửa đoạn đường rồi

Tiffany: Tuyệt vời :")

------------------------------------------------------

Myra: Tiff! Sao chị không trả lời điện thoại???

Tiffany: Ý em là sao? Nó đâu có reng. Có chuyện gì?

Myra: Mẹ, bố... chúng em vừa mới bị tai nạn

Tiffany: Cái gì!?

Myra: Cảnh sát đang ở đây, cả các xe cứu thương nữa

Myra: Nó là một hỗn độn

Tiffany: Em có sao không?? Mẹ? Bố?

Myra: Tiffany... Chúa ơi, nó rất kinh khủng

Tiffany: Nói đại ra luôn đi ! Chuyện gì đã xảy ra với mẹ và bố rồi??

Myra: Em đã có thể thoát khỏi chiếc xe... nhưng mẹ và bố, họ không thể thoát khỏi dây an toàn


Myra: Em cố gắng giúp họ, cố gắng rất nhiều nhưng em không đủ mạnh

Tiffany: Lạy Chúa ! Họ đang ở đây rồi??

Myra: Họ nói với em hãy đi cầu cứu

Myra: Khi em vừa đi, cái xe nó cứ...nổ tung

Myra: Họ bị thiêu rụi đến chết

Myra: Em rất xin lỗi, chị à

Myra: Em đã không thể giúp họ

Myra: Đáng lẽ ra người chết phải là em. Không phải họ

Tiffany: Ôi Chúa ơi

Tiffany: đm Ôi Chúa ơi

  ------------------------------------------------------ 

Carl: Sắp tới rồi em yêu ;P

Tiffany: Bố mẹ em chết rồi

Carl: Cái gì!!?

Tiffany: Myra mới nhắn cho em. Họ đều gặp phải một vụ tai nạn 


Tiffany: Em ấy thoát được nhưng bố mẹ em bị kẹt, cái xe nổ tung

Tiffany: Với họ ở bên trong

Carl: Quỷ thần ơi!

Tiffany: Em sắp trở nên mất bình tĩnh rồi

Tiffany: Em không thể đi đâu hết, em không có xe hơi!

Tiffany: Em phải đến chỗ của em ấy

Carl: Anh sẽ giúp em. Anh sắp tới rồi.

Tiffany: cảm ơn

Carl: Cứ ngồi yên đó chờ anh đi cưng

Tiffany: Ok

Tiffany: Nhưng làm ơn hãy nhanh lên

  ------------------------------------------------------  


Myra: Em mới nhận được tin nhắn của chị

Myra:Sao chị lại gửi cho em cái đó?

Tiffany: Em đang nói gì vậy?

Myra: Mấy con búp bê ấy

Tiffany: Chị đâu có gửi nó cho em. Chị gửi nó cho Carl mà

Myra: Bằng cách nào đó em cũng nhận được

Myra: Chị có thật sự biết chúng là gì không? Chị lấy chúng ở đâu vậy?

Tiffany: Oscar đem nó vào từ bên ngoài

Tiffany: Chúng là gì thế?

Myra: Điềm xấu rồi


Myra: Đừng có đùa giỡn với chúng

Myra: Trả chúng lại cái chỗ mà Oscar đã nhặt đi

Tiffany: Tại sao? Chúng là gì thế??

Myra: Những con búp bê bị nguyền rủa

Myra: Bất cứ người nào làm ra nó rõ ràng là muốn nhắm đến ai đó 

Myra: Em không biết tại sao nó lại ở trong sân nhà của ta. Thật là bất bình thường

Tiffany: chờ đã...

Tiffany: Búp bê bị nguyền rủa? Có phải là thứ mà người ta dùng ghim đâm vào và làm cho một người khác bị đau không?

Myra: Đúng rồi, chính xác

Tiffany: Ôi Chúa ơi

Myra: Gì?

Tiffany: Tất cả mọi thứ đều có lý rồi

Myra: Cái gì???

Tiffany: Chị đã đốt chúng

Tiffany: Chị không biết chúng là gì cả, chúng làm chị sợ nên chị đã đem chúng ra ngoài để đốt

Myra: Ôi không! Tiff! Chị đã làm gì vậy??

Tiffany: Chị nghĩ chị vừa giết chính bố mẹ của mình

The End.

Nguồn: CameoLover93

Dịch: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU





















 
Chương 197: C197: Một Lời Cảm Ơn Dễ Thương


Mình là người mới tập viết truyện nên đôi khi truyện không thú vị cho lắm, vậy mà các bạn vẫn theo dõi và ủng hộ mình làm mình vui cực. Hồi lâu rồi mình cũng tạo một cái nick viết truyện kinh dị như thế này, người theo dõi không nhiều nên mình mất hết động lực, sau đó xóa truyện và bỏ cái nick đó luôn. Thật ra bao nhiêu đấy có lẽ sẽ đủ, nhưng mình vẫn chưa hài lòng. Bây giờ lượng người follow đối với mình là vô cùng nhiều nên mỗi tuần mình đều cố gắng nghĩ ra những ý tưởng mới lạ hơn cho các độc giả.



Mà các bạn biết không? Nghĩ đến con số mấy trăm người theo dõi mình như vậy lại làm mình nhớ đến mùi thịt nướng. 
 
Chương 198: C198: Không Có Lời Giải Thích


Trong căn phòng không có một chút ánh sáng bên ngoài.

Những ngọn nến lim dim lúc to lúc nhỏ tụ lại thành vòng tròn.

6 chiếc áo choàng đều đội mũ che hết đầu ngồi theo vị trí được đánh dấu.

Có hình lục giác bên trong vòng tròn.

Cơ thể lỏng lẻo của một cô gái được treo ngược, hai chân banh ra.

12 cái tay yên vị trên chân đã xếp bằng.

6 cái miệng lầm rầm những từ ngữ khác nhau.

Khá ồn.

-"Khuôn mặt ngươi thuần khiết trắng trong, người đời nhìn vào sẽ thấy một cô gái lương thiện. Nhưng bàn tay đó vấy đầy máu tanh, máu của những kẻ đã bị ngươi cho vay cắt cổ. Giờ đây chúng ta sẽ cho ngươi giải thoát khỏi những tội lỗi mà ngươi đã gây ra, trở về với Chúa trời cùng linh hồn trong sạch. Ngươi có đồng ý không?"

Cô gái với đôi mắt trắng sữa như chính khuôn mặt mình với tay lấy cây cưa trên sàn.

-"Hãy đưa tôi về với Chúa, với linh hồn trong sạch nhất."

Miệng cô gái nhả chữ đều đều.

Sự trừng phạt đã bắt đầu.

Hai con mắt đó đăm đăm nhìn ngang một chiếc áo choàng.

Cô gái hai tay cầm cưa, tay đặt phía trước bụng cầm cán cưa, tay đặt phía sau lưng cầm lưỡi cưa.

6 cái miệng tiếp tục niệm bùa lầm rầm.

12 cánh tay đưa lên như muốn với tới Chúa trời.

Lưỡi cưa bắt đầu đưa qua đưa lại giữa chân cô gái.

"Kéo cưa lừa xẻ..."

Lưỡi cưa cắt rách chiếc quần cô đang mặc.


"Ông thợ nào khỏe..."

Mục tiêu tiếp theo là chiếc quần lót trắng.

"Về ăn cơm trưa..."

Quần lót rách lỗ lòi ra khe giữa âm đạo.

"Ông thợ nào thua..."

Cô gái tiếp tục cưa với phần dưới rỉ máu chảy xuống bụng.

"Về bú tí mẹ..."

Âm đạo chia ra làm hai, đến ruột già ruột non.

"Kéo cưa lừa xẻ..."

Máu tràn ra từ ổ bụng phủ kín khuôn mặt trong trắng.

"Ông thợ nào khỏe..."

Mấy khúc ruột đứt có rớt có ở, rớt thì làm cái bạch xuống sàn, máu văng tung tóe.

"Về ăn cơm trưa..."

Các bộ phận nhóp nhép nhóp nhép chen nhau khiến việc cưa đôi cơ thể hơi khó khăn.

"Ông thợ nào thua..."

Miệng cô gái mở to và chảy ra thứ dịch đỏ lòm, nhỏ toong toong xuống sàn.

"Về bú tí mẹ..."

Tay vẫn không ngừng đưa cưa qua lại, cô là một người thợ khỏe.

"Kéo cưa lừa xẻ..."


Máu nóng hổi bắn xuống mắt khi lưỡi cưa chia đôi hai lá phổi khiến đôi mắt cô nhấp nháy.

"Ông thợ nào khỏe..."

Cặp vú giờ lại đong đưa hai hướng khác nhau.

"Về ăn cơm trưa..."

Da thịt và mái tóc bạc kim nhuộm màu đỏ tươi, vũng máu trên sàn nhà lan rộng ra.

"Ông thợ nào thua..."

Không thể nói nữa, không thể chửi mắng người khác nữa.

"Về bú tí mẹ..."

Lưỡi cưa cắt khuôn mặt cô nhanh hơn, cái mũi cao chẻ ra làm đôi.

"Kéo cưa lừa xẻ...

Ông thợ nào khỏe...

Về ăn cơm trưa...

Ông thợ nào thua...

Về bú tí mẹ..."

Não cô xịt máu, hai sợi dây thừng buộc hai chân di chuyển mà như đứng yên một chỗ.

Nội tạng chạm vào nhau lại rớt ra.


  -"Chúa yêu thương chúng ta."  


6 chiếc áo choàng đứng lên, từng người đi qua giữa hai mảnh cơ thể đã bị tách rời của cô gái.

Đám trẻ cởi bỏ áo và bước ra khỏi cửa.

Nến tắt.




Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU



 
Chương 199: C199: Người Bạn Tưởng Tượng


-Bạn là ai vậy?

...

-Robert, mình là Mary.

...

-Không, mình ở đây với mẹ thôi.

...

-Chúng ta sẽ đi tìm kho báu ở bãi cát hả?

...

*tiếng mở cửa*

-Mary, con đang nói chuyện với ai vậy?

Người mẹ đảo mắt nhìn xung quanh, Mary vẫn đang liếc nhìn khoảng không trên đầu.

-Là bạn mới của con.

Cô bé giơ tay định chỉ vào trần nhà thì rụt lại.

-Sao vậy con yêu?

-Bạn ấy ngại lắm, bảo con đừng chỉ cho mẹ vội.

Người mẹ đi lại ôm con gái vào lòng, trong đầu chỉ nghĩ con nít hay tưởng tượng lung tung.

-Lần sau nhớ giới thiệu bạn con với mẹ nhé!

-Vâng ạ.

-Giờ thì mau lên giường ngủ đi nào.

Mary trèo lên chiêc giường nhỏ của mình và đắp chăn, cô bé không khỏi nhìn lên trần nhà.


-Mẹ ngủ ngon nhé.

-Ừ, con cũng vậy.

Mary được mẹ hôn vào trán, mẹ cô bé tắt cái đèn bàn rồi rời khỏi phòng.

...

-Ngày mai bạn sẽ dẫn mình đến một chỗ rất thú vị hả?

...

-Được, mình sẽ không nói với mẹ đâu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*chát* *chát*

-Tại sao con dám trèo lên nóc tủ hả?! Con có biết như vậy là nguy hiểm lắm hay không?!

Mary khóc nức nở lắc đầu nguầy nguậy khi mẹ liên tục đánh vào tay của cô bé.

-Con xin lỗi mẹ!

-Cái gì đó!? Con đang giấu cái gì trong tay phải không?! Đưa đây cho mẹ coi mau!

Mary nhìn lên trần nhà rồi lại lắc đầu, lùi lùi về phía sau không chịu đưa mẹ thứ cô bé đang cầm.

-ĐƯA ĐÂY!!!

Mẹ xoay người Mary lại, trong tay là một bức hình.

-Mẹ, mẹ...!

-Tại sao con lại có bức ảnh này?! Ai cho con lấy đồ riêng tư của mẹ?!

-Robert làm đó mẹ, bạn ấy kêu con làm đó mẹ!

-Làm gì có thằng khỉ Robert nào ở đây hả?! Con làm mà còn dám chối phải không?

-Không có, con không có làm mà mẹ!

Cô bé quỳ xuống níu chân váy mẹ khóc toáng, nước mắt nước mũi tèm lem.

-Đi vào phòng và hối lỗi mau lên! Hôm nay con không được ăn tối!

Mary lủi thủi đứng dậy dụi mắt và bước vào phòng đóng cửa lại.

Người mẹ nhìn tấm hình, đó là cô và và một người đàn ông khác đang đùa giỡn với nhau trong bar. Lúc đó cô đang say mèm và người kia cũng vậy.

-Ai đã chụp bức ảnh này chứ...? Robert hả... thật vớ vẩn! Mình còn chẳng biết ai là Robert.

Trong lúc đó ở phòng ngủ của Mary.

-Mẹ đánh mình đau quá Robert.

...

-Chơi trò chơi sao?

...

-Mẹ sẽ đánh mình nữa.

...


-Thật vậy sao? Cảm ơn Robert.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*chát* *chát*

-Mary! Ai cho phép con ra bãi cát một mình hả?!

Cô bé lại khóc nức nở và nhìn lên trên đầu mình.

-Robert bảo con ra đây và đào chỗ cát này lên mà mẹ.

*chát*

Người mẹ đánh Mary dữ dội, trên chân và tay đều toàn là vết bầm tím.

-Con đừng có viện cớ! Con dám nói dối mẹ hả?!

-Con không có!

-Đi về nhà ngay lập tức! Tối nay đừng hòng được ăn!

Mary vừa chạy vừa khóc trong nước mắt, tóc cô bé rối bù xù. Hồi nãy mẹ lấy một cành cây đánh cô, rát cả da thịt.

Người mẹ tim đập loạn xạ, cái hố này là bí mật, sao con bé có thể biết được?

Cái hố chôn thi thể... của một người đàn ông bị đụng do người mẹ ngay hôm cô say khướt lái xe về.

Ông ta chết ngay lập tức, người mẹ sợ hãi liền chôn ông ta ngay đó rồi chạy vọt về nhà.

Trong lúc đó ở phòng ngủ của Mary.

-Mẹ không tin lời mình nói, mình ghét mẹ lắm!

...

-Robert sẽ giúp mình trả thù mẹ hả?

...

-Được rồi, chúng ta cùng làm.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Hả... Mình đang ở đâu đây?

Người mẹ mơ màng tỉnh dậy, cô đang bị trói chặt vào một chiếc ghế ở giữa con đường hoang vắng.


Tóc sau gáy cô dựng lên khi tiếng còi xe hơi vang lên trong đêm, ánh sáng đèn pha chiếu đến chói cả mắt. Chiếc xe hơi một lần nữa lao vùn vụt đến, như lần cô lỡ đụng phải người đàn ông kia.

-CỨU VỚI!!! AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI!!!

Người mẹ cựa quậy trong đau đớn, toàn thân cô là những vết thương còn đang rỉ máu.

Cô nhìn qua bên đường thì thấy Mary đang bất động nhìn mình.

-Mary! Cứu mẹ đi con! Mau lại đây cởi trói cho mẹ đi!

-Là bạn Robert bảo con làm đó mẹ.

Cô bé chỉ sang cái bóng đen đang đứng kế bên. Nó vẫy tay chào.

*BIMMM BIMMM*

-AHHHHHHHHHHHH!!!!!

*tiếng nổ lớn*

Người mẹ tan xác, bắp chân cô rớt xuống đường.

Chiếc xe nhìn như không người lái lại lao đi, cán qua cái xác tàn tạ của người mẹ.

-Robert, bạn làm được rồi kìa.

...

-Chúng ta về thôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong túi áo người đàn ông bị mẹ của Mary tông xe mà chết, có cái thẻ ngân hàng để tên là Robert.

Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top