Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn
Chương 160: C160: Giả Thuyết Âm Mưu P.6


GIẢ THUYẾT: Charlie Brown chết vì bị ung thư



Theo ít nhất một nhà lý luận, " Lời giải thích của tôi cho Charlie Brown trong phim Peanuts bị trọc đầu là đang chết dần bởi ung thư và tưởng tượng tất cả mọi thứ lên. Không gì có thể xảy ra như cậu ấy mong muốn và cuộc đời của cậu ấy là một thảm họa, nhưng cậu ấy chỉ đơn giản chuyển hóa nỗi buồn của mình thành những giấc mơ của bản thân."
 
Chương 161: C161: Giả Thuyết Âm Mưu P.7


GIẢ THUYẾT: HARRY POTTER THẬT RA LÀ NÓI VỀ GAY (ĐỒNG TÍNH NAM)

1. Dì và dượng của Harry cảm thấy rất hổ thẹn về cậu vì ba mẹ của cậu rất kỳ quặc và họ sợ rằng Harry khi lớn lên sẽ giống y như ba mẹ của cậu.


2. Năm sinh nhật 11 tuổi, tức là gần lúc dậy thì, Harry đã phát hiện ra mình là một phù thủy và không giống như những người bình thường khác.

3. Harry được bảo vệ bởi một người đàn ông to lớn, nhiều tóc và đã được dẫn tới một thế giới phù thủy bí mật - nằm sâu dưới thế giới thật, cũng giống như là thế giới bí mật của gay trong thế giới cũng những người có giới tính thẳng.


4. Nơi đầu tiên Harry Potter được dẫn đến là Diagonal Alley (Hẻm Xéo) và cũng là một cách chơi chữ của Diagonal (xéo) - ngược lại với thẳng (straight).

5. Và lí do người ta nghi ngờ rằng Harry Potter thật ra là nói về gay là vì sau khi cuốn sách được phát hành, JK Rowling đã nói nhân vật Dumbledore là gay. Cho nên mọi người mới nghĩ rằng, có thể cả cuốn sách chính là về gay. Và ý nghĩ của cuốn sách là nên chấp nhận bản thân mình cho dù mình là ai và như thế nào, cũng có lí khi Harry Potter luôn muốn tiến tới với Harmione nhưng không thể vì có lẽ hai người không thuộc về nhau.
 
Chương 162: C162: Giả Thuyết Âm Mưu P.8


GIẢ THUYẾT: Ca sĩ Avril Lavigne đã CHẾT


  Theo một giả thuyết âm mưu, ca sĩ Avril Lavigne đã chết trong những năm 2000 và đã được thay thế bằng một người giống hệt mình tên là Melissa Vandella. Trang web đã đăng giả thuyết này cũng đã đưa ra một loạt 12 bằng chứng với tên gọi "dấu hiệu cho thấy Avril là chết". Một số bằng chứng cho thấy có sự thay đổi trong mũi và nốt ruồi trên người ca sĩ trong những năm qua. Bên cạnh đó, một số điều trong đó cho rằng trông cô trở nên thấp hơn trước và tính cách của cô đã thay đổi cùng những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng. Website này đã cho rằng áp lực của sự nổi tiếng, sự thành công của album Let Go, và cái chết của ông nội cô đã khiến cô lựa chọn phương án giải thoát đó là tự tử. Bên cạnh đó, một video được khai quật lên cho thấy cô ca sĩ được cho là người thay thế đã lúng túng khi được hỏi về vấn đề này và chỉ biết cười gượng một cách thiếu tự nhiên.  


 
Chương 163: C163: Giả Thuyết Âm Mưu P.9


GIẢ THUYẾT: Katy Perry chính là cô bé JonBenet Ramsey


  Khi cô bé đoạt giải nhất cuộc thì nữ hoàng sắc đẹp dành cho trẻ em JonBenet Ramsey được tìm thấy bị giết trong tầng hầm của nhà mình vào năm 1996, đã có nhiều giả thuyết đặt ra, trong đó có đa phần đổ mọi tội lỗi và trách nhiệm lên cha mẹ cô bé. Thể nhưng năm 2014, một giả thuyệt vô cùng kỳ cục được đưa ra bới Dave Johnson khi ông đăng một đoạn video lên YouTube và tuyên bố rằng JonBenet chưa bao giờ chết. Ngạc nhiên hơn, cô chính là ngôi sao ca nhạc Katy Perry bây giờ. Ông cho rằng cái chết năm xưa cô cô bé JonBenet được dựng lên. Ngoài ra có rất nhiều điểm tương đồng giữa cha mẹ của Katy và JonBenet. Từ đó ông suy luận rằng JonBenet đã được cách ly hẳn thế giới bên ngoài cho đến khi cô trở nên nổi tiếng với tư cách ca sĩ dưới nghệ danh Katy Perry trong năm 2008. 


 
Chương 164: C164: Giả Thuyết Âm Mưu P.10


GIẢ THUYẾT: Miley Cyrus là quỷ dữ


  Nếu tất cả các lý thuyết âm mưu về ngôi sao nhạc pop kiêm diễn viên Miley Cyrus là sự thật thì cô không khác gì một con quỷ dữ. Giả thuyết này cho rằng Miley và Beyonce đang thực hiện một nhiệm vụ để đưa những trẻ em vô tội vào thế giới quỷ dữ. Một giả thuyết khác xoay quanh Miley là con số 23, Đối với Miley, số 23 là quan trọng trong những mốc sự kiện lớn cuộc đời mình. Miley được sinh ra vào ngày 23, mùa thứ hai của bộ phim Hannah Montana, công chiếu vào ngày 23 tháng 4 năm 2007, Miley cũng là khách mời trên một bài hát được gọi là "23" vào ngày 23 năm 2013. Trong khi đó con số 23 lại là đại diện cho quỷ dữ. Một thuyết âm mưu khác lại cho rằng Miley thực đã bị giết chết bởi Disney vào năm 2010. Sau đó, vụ giết người đã được che đậy bằng cách sử dụng một người giống hệt thay thế.  


 
Chương 165: C165: Giả Thuyết Âm Mưu P.11


GIẢ THUYẾT: Selena Gomez


  Selena Gomez được biết đến và hâm mộ trên toàn cầu nhờ vai diễn cô phù thủy xinh đẹp và tinh nghịch trên show truyền hình của Disney mang tên Wizards of Waverly Place. Sự nghiệp ca sĩ của cô nàng cũng ổn định với hàng loạt hit được yêu thích. Tuy nhiên, một số tin đồn được lan truyền trên internet cho hay mối quan hệ giữa cô và Justin Bieber chỉ đơn giản là để đánh bóng tên tuổi và tăng thêm sự nổi tiếng của cô mà thôi. Một sự thật hiển nhiên rằng tên của cô thường xuyên được nhắc trên mặt báo với mối quan hệ lằng nhằng với chàng ca sĩ tai tiếng này. Một số khác cho rằng Esperanza Spalding lo sợ hãi fan của Bieber sẽ làm phiền và gây ảnh hương đến mình sau khi anh đánh bại Justin tại giải Grammy cho hạng mục Best New Artist trong năm 2011. Vì vậy, Spalding thuyết phục Gomez hẹn hò với Justin để các fan tập trung vào chuyện tình này mà quên đi Spalding.  


 
Chương 166: C166: Giả Thuyết Âm Mưu P.12


HIỆU ỨNG MANDELA

Hiệu ứng Mandela (Lỗ hổng ký ức) đơn giản có nghĩa là khi tất cả mọi người đều nhớ về chính xác một điều gì đó và chắc chắn rằng nó đã xảy ra, nhưng khi nhìn lại thì hoàn toàn không phải. Ví dụ, bạn từng nhớ trong logo của một nhãn hiệu nào đó có những chi tiết như thế này, nhưng đến khi nhìn lại thì những chi tiết đó biến mất, như chưa từng tồn tại. Và đó chính là hiệu ứng Mandela.

Lí do nó được gọi là hiệu ứng Mandela là bởi vì nhiều người nhớ rất rõ ràng rằng Nelson Mandela - tổng thống Nam Phi đã chết trong ngục nhưng đến ngày 5 tháng 12 năm 2013, Nelson Mandela mất và điều đó làm hoang mang rất nhiều người vì họ nghĩ rằng ông đã chết nhiều năm về trước. Đó cũng là lí do hiệu ứng này được gọi là hiệu ứng Mandela. 

Trong một cuốn sách English Alive được phát hành vào ngày 1 tháng 10 năm 1991, bên trong nó có ghi rằng "...Nelson Mandela đã chết vào ngày 23 tháng 7 năm 1991...". Nó ở trong một cuốn sách, được phát hành từ rất lâu, và chúng ta không thể bịa đặt những chuyện như vậy trong một cuốn sách, nếu không ta sẽ bị người khác làm đơn thưa kiện. Nó cũng đồng nghĩa với việc đây là một bằng chứng cho thấy rằng ông đã chết từ rất lâu nhưng có lẽ là ở một thế giới khác.

Từ đó, người ta suy luận rằng rất có thể chúng ta đã dịch chuyển qua lại giữa thế giới bình thường này và một thế giới song song khác. Hoặc cũng có thể là do một người nào đó đã quay ngược về thời gian, thay đổi một thứ rất nhỏ nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến những điều khác.

Để các bạn có thể thấy rõ hơn, sau đây chúng ta hãy đi vào một số ví dụ điển hình của hiệu ứng Mandela.


1. Tuổi thơ của đa số chúng ta chắc hẳn là đã xem qua bộ phim Snow White của hãng hoạt hình Disney. Các bạn hãy thử nhớ lại xem mụ phù thủy đã nói câu gì với gương thần khi hỏi về nhan sắc của bà ta. Có phải câu nói đó là "Mirror mirror on the wall" hay không?

Hoàn toàn không, nó đã luôn luôn là "Magic mirror on the wall".

2. Có phải chúng ta đã luôn nhớ rằng nhân vật Pikachu trong phim hoạt hình Pokemon có một vết đen ở đuôi không? 

Nhưng thực sự thì Pikachu chưa bao giờ có vệt đen nào ở đuôi cả.

3. Hình ảnh cô bé Alice ở xứ sở Wonderland với đôi vớ sọc đen và trắng đã được nhiều người ghi nhớ, thậm chí người ta còn mặc đồ cosplay giống hệt như vậy.

Nhưng đôi vớ đó không hề có sọc đen, nó chỉ có đúng một màu là màu trắng mà thôi.


4. Bộ phim Ted, một chú gấu hài hước được đạo diễn bởi Seth McFarlane. Các chương trình TV cũng như Internet đều viết tên của anh Seth McFarlane.

Nhưng một lần nữa, tên thật sự của anh là Seth MacFarlane chứ không phải McFarlane.

5. Và có lẽ bằng chứng sau đây sẽ là một cú shock với các fan của Disney, nhất là của chú chuột Mickey Mouse. Bây giờ hãy tưởng tượng lại hình ảnh của Mickey, một chú chuột mặc chiếc quần đỏ, có hai sợi dây nhỏ vắt qua vai và cả hai cái nút to màu vàng đằng trước cái quần. Nhưng khi nhìn lại, quần của Mickey chưa bao giờ cái hai sợi dây nào gắn vào và vắt qua vai cả.

Vậy vì lí do gì mà chúng ta luôn nhớ hình ảnh chú chuột Mickey chưa từng xuất hiện?

Còn rất nhiều các bằng chứng khác nữa, ví dụ như logo của hãng thức ăn Chick-fil-a được ghi nhớ bởi nhiều người là "Chic-fil-a", không có chữ "k". Thông tin này tràn lan khắp mạng xã hội, buộc công ty đó phải lên tiếng. Họ nói rằng từ trước đến giờ nó đã luôn là "Chick-fil-a" và bảo chúng ta hãy ngưng nói về một điều chưa hề xảy ra đi.

Là một sự hiểu lầm, hay họ đang muốn che dấu đi một sự thật nào đó?

Nguồn: Internet
 
Chương 167: C167: Oan Hồn Bên Bến Sông


  Đêm dần về sáng, trời hây hẩy gió, gió sông mát rượi thổi vào những rặng cây ven bờ xào xạc. Mặt sông đầy nước, lững lờ từng đám lục bình trôi xuôi, ánh trăng sắp tàn mờ ảo trên từng tàng lá. Thằng Kha bơi chầm chậm cập mé sông, chiếc xuồng nhỏ chòng chành theo mỗi cái rướn người quăng lưới của nó. Đâu đó trong xóm có tiếng gà gáy, Kha buông lưới vào lòng xuồng, thở dài, đi chài gần cả đêm nay mà chẳng kiếm được bao nhiêu, nó đành về sớm kịp cho má nó đem cá bán buổi chợ sáng. Nhanh tay bơi, chiếc xuồng ngoặc vào bến sông, nơi có những tàn cây um tùm, đang đưa tay vẹt những cành lá cứ chực quất vào mặt, nó chợt nghe tiếng nói thì thầm cách nó vài bước chân. Bất giác, nó rợn người, nhớ lại câu chuyện ma ở gốc đa này mà mấy ông bà già hay kể, rằng ma hay xuất hiện vào những đêm khuya, lúc bến sông vắng vẻ. Tiếng thì thầm vẩn vang lên, thằng Kha quay sang, sống lưng ớn lạnh, tay chân run lên bần bật, thấp thoáng qua tán cây lá, dưới gốc đa già buông từng chùm rễ lòa xòa như tóc người là một bóng trắng. Cái bóng trắng đó từ từ quay lại phía thằng Kha, nó hoảng kinh, bỏ chạy, hai chân cứ ríu vào nhau, cảm giác phía sau lưng nó có thứ gì đó bám theo, lướt qua những lùm cây xào xạc...  


Tiếng hót của lũ chích chòe, chào mào thánh thót mổi buổi sáng khiến ông Dương thấy tỉnh táo hẳn ra. Hơn bảy mươi tuổi thì chỉ có thú vui điền viên cùng lũ chim làm bạn. Ông nheo mắt ngắm mấy cụm hoa vừa nở còn đọng sương mai. Bà Dương vừa đi chợ về, chưa kịp bỏ giỏ xuống đã nói ngay:

- Ông biết thằng Kha con bà Năm bán cá không?

Không đợi ông trả lời bà tiếp luôn:

- Sáng nay nó đi chài cá về, không biết bị sao mà bệnh nằm liệt giường luôn. Mê sảng, nói lung tung hết. Nó nói là nó thấy ma đứng dưới cây đa ở bến sông đó. Trời ơi! Nghe nói mà tôi lạnh hết cả người...

Đang nói chưa dứt câu, thấy chồng lững thững bước ra sân, bà gọi với theo:

- Ông đi đâu đó?

- Tôi đi qua thằng Minh. Ông trả lời. Bà nhìn theo, vốn ông không thích nghe những chuyện hoang đường như thế này.

Vừa ra khỏi cổng ông Dương đã gặp ngay tên Lãm, mới sáng mà người gã đã nồng nặc mùi rượu, giương cặp mắt đỏ ngầu lên nhìn ông, gã cười khằng khặc:

- Chào chú Hai!

Ông Dương cười nhạt, hỏi cho có lệ:

- Không dám, sao mới sáng mà chú đã say thế này?

- Đời tôi chỉ có lúc say là vui chú à!


Nói xong gã nhếch mép cười, chiếc áo sơ mi phanh cúc để lộ bộ ngực trần vạm vỡ xăm trổ. Gã loạng choạng bước. Ông Dương nhìn theo, khẽ lắc đầu.

Cây gậy gỗ của ông gõ lọc cọc trên nền sân lát gạch. Mấy bụi hoa tường vi nở rộ, chập chờn ong bướm, ông đứng giữa sân trầm ngâm nhìn khóm trúc đào, những cánh mỏng manh rơi đầy gốc, cảnh xưa vẩn còn đây, nhưng người thì...ông thở dài rồi cất tiếng gọi:

- Minh ơi!

Trong nhà có tiếng trả lời, Minh bước ra, mắt nheo nheo vì tia nắng chiếu thẳng vào mắt.

- Bác Hai!

Ông Dương giật mình:

- Mày có bệnh gì không đó, sao ngó hôm nay mày ốm dữ, sắc mặt xanh xao lắm.

Minh lắc đầu:

- Con có bệnh gì đâu, tại mấy ngày nay thức đọc sách khuya quá nên thiếu ngủ thôi.

- Ừ, liệu mà giữ sức khỏe đó.

Ông thong thả bước đến bàn thờ thắp nhang, ông đưa mắt nhìn lên khuôn mặt người quá cố qua làn hương mờ ảo. Tai nạn bất ngờ đã cướp đi mạng sống hai vợ chồng em trai ông. Còn thằng Minh, cháu ông, may mắn sống được thì cũng chịu cảnh tật nguyền. Ông nhìn Minh đang loay hoay pha trà, cái nạng gổ thay thế một bên chân bị cụt đến gối.

Chiều muộn, hoàng hôn đã ngả sang màu tím sẩm, lũ côn trùng bắt đầu râm ran. Sông tràn đầy nước, gió đưa từng đợt vào lay từng đám rể dài của gốc đa già phất phơ, nhìn xa xa càng gợi lên vẻ kì dị, như mái tóc rũ rượi của cô gái, cảnh chiều quê đó thật buồn bã thê lương. Dưới gốc đa còn vương vãi những nén hương cháy dở, mùi hương trầm phảng phất. Tiếng người đàn bà lầm rầm khấn vái:

- Lạy cô, thằng con của tôi lỡ dại mạo phạm cô, xin cô tha cho cháu nó.....

Tay run rẩy, bà ta cắm nén hương dưới gốc cây, gió hiu hắt thổi, những chiếc lá đa rơi xuống, những cây nhang tắt ngúm, chỉ còn vương vít vài làn khói mỏng. Bà Năm hoảng hốt, có tiếng lá xào xạc, bà quay lại, thấp thoáng một bóng trắng như lưới đi trên mặt đất, bà sợ hãi, chắp tay cúi lạy lia lịa:


- Lạy cô...lạy cô... cô đừng quở....

Lúc bà ngẩn lên, không thấy bóng trắng nữa, xung quanh chợt yên ắng, chỉ có bà với bóng đêm dần trùm xuống.

Minh thơ thẩn ra bến sông, trăng vừa lên chênh chếch rọi ánh sáng lấp lánh xuống mặt sông. Giữa đường anh gặp Lãm, gã ta vẫn say, gờm gờm nhìn Minh. Gã nhìn theo cho đến khi Minh khuất sau đám cây lá um tùm. Đôi mắt đỏ ngầu vằn những tia máu.

Minh nhắm mắt hít thật sâu, gió thổi vào, luồn qua tóc anh mát rượi, từng đám lục bình trổ bông tím ngắt lững lờ, êm ả. Từ lúc bị cái tai ương khủng khiếp khiến anh mất cả gia đình và mất cả một bên chân. Số phận đã cho anh sống, sống mà như chết. Minh chán nản thở dài. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến anh gai người, mãi suy nghĩ, Minh không thấy phía sau lưng anh, một bóng trắng đứng tự bao giờ.

Minh quay người lại, giật mình, trước mặt anh từ đâu xuất hiện một cô gái. Cô nhìn anh chăm chăm, đôi mắt to tuyệt đẹp thật buồn. Mái tóc đen dài làm nổi bật làn da trắng nuột nà. Cô mặt một chiếc áo lụa trắng, tà áo phất nhẹ nhàng làm hình dáng nàng thêm mong manh. Hình ảnh đó gợi trong lòng Minh một nổi xao xuyến nhẹ nhàng, Minh bối rối:

- Cô là...

Cô gái lặng lẽ bước đến gần Minh, nhìn ra dòng sông:

- Sao anh hay đến đây vậy?

Giọng cô nhẹ nhàng, nghe như gió thoảng:

- Sao cô biết? Nhà cô ở đâu? Tôi chỉ mới về đây vài tháng nay nên không quen biết nhiều.

Cô gái quay lại nhìn Minh, đôi mắt cô còn mênh mông hơn cả dòng sông kia.

- Tôi là người ở đây, ngày nào tôi cũng nhìn thấy anh ra đây đứng rất lâu, anh đứng đây để làm gì? Anh không sợ à?


- Tôi thấy nơi này mát mẻ lại yên tĩnh nên ra đây ngồi hóng mát, nhà tôi ra đây cũng gần. Mà cô nói sợ, là sợ cái gì?

Cô gái cúi mặt, khuôn mặt dường như khuất sau mái tóc đen dài, giọng cô lạnh lẽo:

- Dân ở đây chẳng ai dám ra đây hết, nhất là vào buổi tối, vì họ sợ ma.

- Ma à? Minh cười.

- Anh không sợ sao?

- Không, vì tôi không tin.

Cô gái chợt im lặng, cô ngẩn lên nhìn đám rể đa đu đưa theo gió. Khuôn mặt cô chợt xanh xao, đôi mắt to như tuyền một tròng đen ma quái, từ từ quay lại nhìn anh, có tiếng cười khúc khích ghê rợn nổi lên, Minh hoảng kinh nhìn thấy nơi khóe miệng cô gái, một dòng máu từ từ chảy dài xuống cổ.

Minh muốn bỏ chạy nhưng không được, anh dựa hẳn người vào gốc đa nhìn cô gái đang từ từ bước đến gần. Người cô ta cứ lơ lững như không chạm đất. Cô gái từ từ đưa tay....

- Minh ơi...! Minh...

Tiếng ông Dương gọi bên tai:

- Sao mày lại ra đây ngồi, làm tao đi tìm mãi, vào nhà mau.

Minh ngơ ngác nhìn ông Dương, rồi nhìn xung quanh, xung quanh chỉ có cây cối và con sông về khuya đen ngòm. Mặt trăng khuất sau đám mây dày.

- Cô ta đâu rồi, bác Hai, bác có thấy một cô gái áo trắng đứng đây không?

- Mày nói gì? Tao thấy mày ngồi ngủ ở đây một mình, có cô gái nào đâu?

- Không, lúc nãy ở đây có một cô gái đẹp lắm, nhưng....cô ta...

Minh chưa kịp nói dứt câu thì ông Dương đã biến sắc mặt, ông vội vã:


- Về ngay, mày đứng đây không khéo lại trúng gió, về nhà với tao.

Đoạn ông hấp tấp dìu Minh về, hai người vừa quay đi thì trăng từ từ hé tỏa ánh mờ mờ, phía dưới gốc đa thấp thoáng bóng trắng cô gái xõa tóc vật vờ dưới những đám rễ dài nhìn theo.

Minh lên cơn sốt, ông Dương ngồi nhìn Minh thở dài:

- Từ nay mày đừng ra gốc đa đó nữa.

- Sao vậy bác? Minh chợt dừng lại rồi nói tiếp. Có ma à?

- Không. Ông Dương chợt thảng thốt. Đêm khuya gió lạnh mày ra đó không nên, mày bị trúng gió rồi đó, không thấy hay sao.

Minh nhìn ông Dương:

- Hình như ở gốc đa đó có chuyện gì phải không bác?

- Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi. Ông Dương thở dài. Trong xóm khi đó có một cô gái tên là Lụa, rất xinh đẹp. Bác nhớ cô ta có mái tóc dài đen nhánh. Cô Lụa gia đình gia giáo lại giỏi công việc nội trợ nên có rất nhiều người theo đuổi mối mai, toàn những mối giàu có. Nhưng cô lại chọn anh thầy giáo vừa mới về dạy ở trường làng. Họ yêu nhau, nhưng rồi đột nhiên khi họ sắp làm đám cưới thì người ta phát hiện ra xác người thầy giáo chết đuối dưới sông, cô Lụa đau khổ đến chết đi sống lại, ngày nào cũng ra sông ngồi khóc. Rồi vào một buổi chiều, cô ra bến sông rồi không thấy trở lên, ra tìm thì mọi người thấy cô đã trở thành cái xác không hồn, cô gái đã treo cỗ tự vẫn trên nhánh cây đa già.

Ông Dương trầm ngâm:

- Chuyện xảy ra lúc con còn chưa ra đời. Từ nay con đừng ra ngoài gốc đa đó nữa. Bác sẽ tìm người chặt gốc đa đó, để nó khỏi ám ảnh mọi người, ám ảnh nhà này.

Minh ngạc nhiên:

- Bác nói vậy là sao?

- Bác Út của con chính là anh thầy giáo trẻ trong câu chuyện bác mới kể. Là người em trai mà ba con thương yêu nhất. Vì chuyện đó mà bà Nội con đau buồn mà mất sớm, ba con cũng trở nên ít nói hẳn đi. Đó như một tai ương khủng khiếp giáng xuống gia đình.

Minh bất giác nhìn lên bàn thờ, di ảnh người quá cố, khuôn mặt của một người thanh niên trẻ, nhìn giống anh như tạc. Lòng anh chợt cảm thương cho người con gái chung tình.
 
Chương 168: C168: Oan Hồn Bên Bến Sông (end)


Tối hôm đó trăng sáng, Minh đứng thắp nhang xong thơ thẩn nhìn ra ngoài, con đường dẩn ra sông sáng rõ như ban ngày. Chợt Minh nghe như có tiếng ai gọi, tiếng gọi vừa gần vừa xa, văng vẳng bên tai. Như người mộng du, Minh bước theo tiếng gọi đó, ra ngoài, men theo con đường đi đến bến sông. Dưới gốc đa, phất phơ vạt áo trắng, bóng cô gái đứng đó tự bao giờ.

Lãm đứng nhìn xuống bến sông. Hôm nay gã không say. Cho nên gã thấy sợ. Nhìn Minh đi xuống bến sông, gã không dám đi theo. Từ lúc Minh về đây, khuôn mặt của anh khiến gã nhớ lại những chuyện xưa cũ mà gã không muốn nhớ. Tội ác của gã, tưởng chôn vùi mà nay hiện lên trước mắt, khiến gã lo sợ. Gã không sợ Minh, mà gã sợ một thứ đã ám ảnh gã bao nhiêu năm qua, ngay tại gốc đa này.

Có tiếng cú kêu đêm, đêm nay gã Lãm lại đi theo Minh, đêm nay hắn say, con đường dưới chân trở nên khó đi. Hắn chửi thầm trong bụng, thằng què này sao đi nhanh thế. Chợt hắn dụi mắt, hoảng hốt, gã đã đứng dưới gốc đa tự lúc nào, từ chùm rể đa lòa xòa còn vương vào mặt hắn. Ánh trăng soi rõ cả một nén hương cháy dở, tỏa hương ngan ngát. Lãm rùng mình, từng con gió lạnh buốt thấu xương khiến cơn say biến mất, gã vội vàng định rời khỏi nơi đáng sợ này, thì..., đám rể đa cứ lòa xòa xuống mặt, Lãm đưa tay vẹt ra thì chợt nhận ra thứ mình nắm trong tay không phải là rể đa mà là tóc, tóc người, có thứ gì ươn ướt, nhơm nhớm rơi xuống chảy dài trên mặt gã, Lãm trợn mắt nhìn lên. Lủng lẳng trên đầu gã, xác cô gái thắt cổ trên nhánh đa, đôi mắt mở to, nhìn gã. Lãm thét lên, ngã vật xuống đất. Hắn cố đứng dậy để chạy nhưng chân cứ ríu lại, thế là hắn bò, bò thoát khỏi nơi đây. Tiếng rên rỉ vang lên sau lưng hắn, ngày càng gần, càng gần...xoáy vào đầu Lãm. Hắn điên dại nhận ra, nãy giờ hắn cứ đứng mãi một chổ, không đi được khỏi cái bến sông này. Hắn đập đầu xuống đất:


- Cô Lụa, cô tha cho tôi, tha cho tôi. Tôi biết tội của tôi rồi. Lãm thở dốc. Vì ngày xưa tôi còn trẻ người non dạ. Vì tôi yêu cô, nên tôi mắc tội lớn.

Có tiếng rít như tiếng răng người nghiến chặt, gã ngẩn mặt, lơ lửng trên mặt đất là cô gái, khuôn mặt xám đen khuất sau mớ tóc dài. Lãm tuyệt vọng chắp tay lại lia lịa:

- Cô tha cho tôi,....tôi biết tội tôi rồi... tôi giết anh Út, xin cô...tôi sẽ nhang khói cho hai người đến chết.

Ánh trăng lạnh lẽo như tiếng gằn trong cổ họng cô gái, hắt vào mặt Lãm là ánh mắt đỏ ngầu, người hắn cứng lại, đôi tay gầy guộc xanh đen đưa ra chạm vào da hắn lạnh ngắt, hắn ngữi thấy mùi tanh của máu hắn chảy xuống.

Minh như đang mơ ngủ, sự sợ hãi trong lòng anh chợt biến mất khi nhìn thấy cô gái vuốt tóc nhìn anh mỉm cười dịu dàng, nụ cười đó sao anh thấy thân thuộc lạ thường. Dường như trong một lúc anh quên mất mình là ai, dòng sông êm ả đong đầy ánh trăng, ươm màu lên những đám hoa lục bình tím. Họ đi dạo thong thả trên những con đường nhỏ, Minh thấy chân mình không còn tật nguyền, anh khỏe mạnh bước cùng cô. Màu áo trắng lấp lánh tinh khôi quấn quýt bên anh. Chợt đến cuối con đường, cô dừng lại nhìn anh, vẩn đôi mắt buồn đó, Minh toan hỏi thì cô lắc đầu đưa tay nắm lấy tay anh, anh rùng mình vì tay cô lạnh ngắt, bất chợt cô quay người từ từ bỏ đi, Minh cố níu nhưng không được, anh kêu lên...


- Mày tỉnh rồi hả con? Giọng ông Dương đầy lo lắng, Minh nhìn xung quanh thì thấy mình đang nằm trên giường.

- Mày sốt mấy bữa nay làm tao lo quá!

Minh đưa tay lên trán, những cơn mộng mị hư thực còn làm anh bồi hồi. Có tiếng kèn trống náo động bên ngoài.


- Có ai mất hả bác?

- Ừ, là thằng Lãm đó, không biết say sỉn miết rồi nó nghĩ quẫn hay sao mà treo cổ chết ở cây đa dưới sông. Mà tao dặn lần cuối, mày đừng ra đó nữa. Cảnh buồn dể khiến con người ta quẩn trí...

Minh thẩn thờ nhìn ra bến, sông nước dìu hiu... và chợt thấp thoáng dưới tàn lá, bóng dáng mong manh của một nụ cười dịu dàng, cùng đôi mắt buồn nhìn anh.
 
Chương 169: C169: Tin Nhắn


Đừng bỏ qua truyện này, nó rất có ích, bạn nên nghe tôi. 

Nhìn này, chúng ta đều tự hỏi liệu có thể du hành thời gian, đúng không? Để tôi cho bạn biết về vài thứ...Thực ra, tôi đến từ tương lai. Đó là một điều tuyệt vời, được nhìn thấy quá khứ, thấy những việc đã xảy ra...những thứ như thế. Ta biết nhiều hơn về những thứ ta đã biết. 




Phía khác của vấn đề. Chúng tôi không được đi đến thời điểm chúng tôi sống, và chúng tôi không được liên lạc với bản thân ở quá khứ. Đúng, bạn đang nói chuyện với bản thân bạn, tương lai của bạn. Tôi sẽ làm điều này, tôi chấp nhận nó. Tôi đang ngăn chặn một thứ bằng cách nói chuyện với bạn, một thứ tồi tệ hơn cái chết. Tôi không thể nói ngay bạn phải làm gì, bởi các bộ lọc sẽ tìm thấy nó. Đây là thứ duy nhất tôi có thể nói. Tuy nhiên, tôi đã gửi một tin nhắn.  

Sau cùng, bạn nên đọc từ đầu tiên của mỗi đoạn văn, bây giờ ...  
 
Chương 170: C170: Alice


Cho tới giờ, vụ án Alice vẫn là một trong những vụ án kì lạ và chưa bao giờ được phá ở Nhật Bản. Từ 1999 đến 2005, đã có năm vụ án diễn ra. Lẽ ra chúng đã là năm vụ hoàn toàn khác biệt nhau, nếu không có những tấm bài mà hung thủ để lại ở mỗi hiện trường vụ án. Hắn luôn để lại một tấm bài (Dao động từ giết người này đến giết người nọ) sau mỗi lần gây án ở địa điểm gây án, trên đó có chữ "Alice" được viết bởi máu của nạn nhân.Người ta tìm thấy rất ít đầu mối ở mỗi hiện trường vụ án, và cuối cùng thì vụ án đã chìm vào quá khứ.Sau đây là chi tiết mỗi vụ.


Sasaki Megumi  


Nạn nhân đầu tiên là Sasaki Megumi, cô 29 tuổi, là chủ một nhà hàng. Người quen của cô nói rằng cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, khá nóng nảy và miệng lưỡi sắc bén khi nói chuyện với nhân viên của cô ta. Khách hàng rất ưa chuộng đồ ăn của cô và sự tận tâm vào công việc. Ngoài nhà hàng, Megumi rất hòa đồng và thường đi tới các bữa tiệc.Chính sau một bữa tiệc thường ngày đó mà cô mất tích. Khi cô quyết định đi bộ về nhà từ nhà bạn vì hai nhà chỉ cách nhau một dãy và vì cô đang quá say để lái xe. Mặc dù vài người đã đề nghị chở cô về nhà nhưng cô đều từ chối. Cô rời đi vào lúc 1 giờ sáng, và đó là lần cuối cùng mọi người thấy cô, còn sống. 



Buổi sáng hôm sau, một cặp đôi trẻ đang đi dạo trong rừng, cách nhà của Megumi khoảng 1 dặm bỗng thấy một vũng máu lớn trên nền đất, tạo thành một con đường kì quặc. Tò mò, họ đi theo. Đến cuối con đường máu, họ thấy xác của Megumi. Cô đã bị xé ra làm nhiều mảnh, treo trên các cành cây xung quanh. Cặp đôi đó nhanh chóng gọi cảnh sát.Cảnh sát tìm thấy tấm bài được đút trong miệng Megumi. Một quân J bích với chữ "Alice" viết trên đó. Không có bất cứ một dấu vân tay hay một mẩu DNA nào được tìm thấy. Chỉ có một bãi nôn trên nền đất, mà cô gái trong cặp đôi đã tìm ra xác đã thừa nhận rằng nó là của cô.


Yamane Akio 

Yamane Akio là một ca sĩ không mấy nổi tiếng chưa bao giờ hát ở bất kì nơi đâu ngoài các quán bar. Bạn anh ta nói anh là một người đàn ông tốt bụng không bao giờ mắng mỏ hay la hét với ai ngoài sân khấu. Sau cái chết của anh ta, ban nhạc đã quá sốc tới mức không còn muốn tìm ca sĩ mới Akio biến mất từ căn hộ của mình vào ngày 11 tháng 2 năm 2001. Những người chơi cùng ban nhạc là những người cuối cùng thấy Akio còn sống, vì họ đã luyện tâp cùng nhau tối qua. Tối đó. bạn gái tới thăm anh ta và ngạc nhiên khi thấy căn hộ trống trơn. Trong vài ngày, một hồ sơ tìm người mất tích được lập và cuộc tìm kiếm bắt đầu. 


Trong cuốn băng an ninh của căn hộ, có một bóng người mặc áo trùm đầu xuất hiện và đi vào tòa nhà qua cửa sau rồi đi ra với một túi rác lớn phình ra một cách lạ thường. Sự xuất hiện lạ kì này chưa bao giờ được giải thích, và không một ai thấy hắn bằng xương bằng thịt. Mặc dù hầu hết đều tin hắn là hung thủ, nhưng không một ai thấy mặt hắn, và điều này khơi lên một số nghi ngờ.  


Kai Sakura 


Kai Sakura là một cô gái tuổi teen đã từng có cả cuộc đời mình phía trước. Cô là một cô gái rất ngọt ngào, được bạn bè và họ hàng quý mến. Ước mơ của cô là lên đại học và trở thành nhà thiết kế thời trang, rủi thay, một tuần sau khi tốt nghiệp trường cấp ba, cô mất tích.Gia đình của Sakura trở nên hoảng loạn trong việc tìm cô, cả thị trấn tiếc thương cho cô gái nhỏ. Thi thể cô được tìm thấy hai ngày sau đó, dưới một ngôi mộ nông. Có vẻ như tên sát thủ không muốn giấu cô đi, ngược lại, hắn đánh dấu ngôi mộ bằng tấm bài "Alice": Quân Q nhép được dán vào một que củi và cắm trên mộ.

Xác của Sakura đã bị cắt ra làm nhiều phần. Mắt cô bị móc ra, da bị lột và miệng bị xẻo to. Tên hung thủ khâu một cái vương miện lên đầu cô, cứ như là cô vẫn còn đang sống. Không có hành vi quấy rối tình dục.Cùng với xác cô là một mẩu giấy, trên đó là vài dòng chữ cẩu thả. Trong đó có ghi những câu tối nghĩa và không liên quan tới nhau, thậm chí một số còn không đọc được. "Cái chết là một giấc mơ méo mó". "Nữ hoàng sẽ cai trị mãi mãi," và "Ha! Ha! Những kẻ đã chết thật là may mắn" là một trong số những câu đã được viết. Người ta không thể tìm bất cứ một văn bản nào có nét chữ tương tự. 


Oshiro Hayato và Hina  


Hai người này là những nạn nhân cuối, và cũng là những người có cái chết ít ghê rợn nhất. Hayato và Hina là hai chị em, họ rất gần gũi nhau.Hina là người chị với tính cách khá bướng bỉnh. Hayato là người em với trí thông minh thiên tài, cậu đã "nhảy cóc" một lớp và học chung cùng với người chị yêu quý của mình.Cả hai không hay đánh nhau như các cặp chị em khác.



Người ta tìm thấy cả hai chết trên giường của chúng vào ngày 4 tháng 4 năm 2005 vì bị tiêm thuốc độc vào người. Cánh cửa sổ trong phòng ngủ của cả hai để mở, và mọi người đều nghĩ tên sát thủ đã lẻn vào, đủ im lặng để không làm cả hai thức dậy, tiêm thuốc và lẻn ra.Cả hai đứa trẻ đều cầm trong tay quân Át Cơ mà khi ghép lại là chữ "Alice".Có một dấu chân đẫm máu để lại trên tấm thảm, nhưng cảnh sát không thể điều tra kĩ hơn vì nó đã bị làm nhòe đi khá nhiều.


Đây là đầu mối duy nhất ngoài những tấm bài tây mà hung thủ để lại hiện trường.Một năm sau, mẹ của Hayato và Hina tự sát vì quá đau khổ.Cha của hai đứa trẻ vẫn sống tới ngày nay và đang phải tiếp nhận rất nhiều phương thức chữa bệnh để vượt qua cú sốc mất đi cả gia đình mình. Tại thời điểm hiện tại, ông ta đang rất sầu não và phải uống rất nhiều loại thuốc.

 
Chương 171: C171: Không Giống


Lần đầu khi tôi cho con gái 4 tuổi xem hình chụp nó, con bé lắc đầu bảo: Nhưng hình này trông không giống con ở trong gương. con có tóc đen, mắt xanh và một nốt ruồi bên má phải mà. Con bé đang mô tả cô em gái đã chết ngạt trên tầng áp mái khi chơi trốn tìm cùng tôi thuở nhỏ.
 
Chương 172: C172: 'xin Chào Mừng Anh'


Chào mừng anh dọn về nhà mới, người mô giới nhà đất vui vẻ nói trong lúc giao chìa khóa cho tôi rồi ra về. Lúc anh ta đi rồi tôi vẫn còn nghe tiếng vọng:Xin chào mừng anh.
 
Chương 173: C173: Huyền Thoại Về Walt Disney


*Huyền thoại là những câu chuyện mà chúng ta đã được nghe rất nhiều lần hay trong một thời gian dài, nhưng không ai trong chúng ta biết được nó có thật hay không.

Cơ thể của Walt Disney đang được đông lạnh và được cất ở đâu đó trong Disneyland.

Walt Disney, người đã tạo ra mọi thứ của Disney là một thiên tài. Ông tạo ra Micky Mouse, hơn hết là tạo ra Disneyland.  Nhưng vào ngày 15/12/1996, ông đã mất do bị ung thư phổi ở độ tuổi 65. Và câu chuyện huyền thoại này là khi ông đang từ từ chết dần, ông đã hỏi các bác sĩ rằng liệu sẽ có cách chữa nào cho ung thư phổi hay không. Và các bác sĩ đã nói rằng "Không phải bây giờ, nhưng có thể trong 30, 40 năm tới, chúng tôi chắc rằng sẽ có." Cũng vì Walt Disney là một người có bộ óc thiên tài và lại sở hữu một số tiền rất lớn, giả định ông đã xây một căn phòng, nơi cơ thể ông sẽ bị đông lạnh lại cho đến khi có được thuốc chữa bệnh. Suy nghĩ của ông đã có thể đúng 50 năm sau, nên họ rã đông, chữa bệnh và để ông tiếp tục sống. 


Tin đồn này đã lan rất nhanh, phần lớn là vì gia đình của Walt Disney đã rất bí mật trong chuyện về đám tang của ông, ông được chôn cất ở đâu, chẳng ai thực sự biết cả. Và rất nhiều người, gồm cả những người làm việc tại Disneyland tin rằng cơ thể của ông được đông lạnh và đang nằm ở trong khu Pirates of the Caribbean. Cũng vì ông rất thông minh, nên có thể nghĩ ra những chuyện như thế này. Nghe có vẻ hơi điên rồ, nhưng đây chính là người đã nghĩ ra chuyện muốn Disneyland được bao trùm dưới một cái mái vòm.

Chính là nhìn như thế này.


Đúng vậy, ông muốn bao trùm Disneyland trong một cái mái vòm thật là lớn để ông có thể điều khiển được nhiệt độ, để ông có thể ẩn dấu nó từ những cơn bão. Và ông đã rất gần đến khả năng có thể làm được chuyện này nhưng không may thay, ông đã chết trước khi có thể thực hiện được nó. Đương nhiên đó là một ý tưởng điên rồ cũng giống như ý nghĩ tự đông lạnh cơ thể của chính mình. Có nhiều người cũng nói rằng, khi ở Disneyland, họ đã nhìn thấy hồn ma của Walt Disney, họ còn tin rằng họ đã nghe thấy tiếng Walt Disney hát trong The Haunted Masion. 




Note: đã cố gắng dịch sát nghĩa hết mức có thể TT^TT
 
Chương 174: C174: Huyền Thoại Về Elvis Presley


Elvis Presley vẫn còn sống

Elvis Presley - tên tuổi huyền thoại được khán giả gọi là "ông vua nhạc Rock", bất ngờ từ trần vào ngày 16/8/1977 khi đang chuẩn bị cho tour diễn sắp tới. Được tìm thấy trong tư thế gần như quỳ lạy trên sàn phòng tắm, vị hôn thê của Elvis đã nỗ lực để ông tỉnh dậy, nhưng thực tế, lúc được phát hiện, nam ca sĩ đã chết. Sau này, thời gian tử vong được xác định là vào tầm khoảng 15 giờ 30. Vào ngày định mệnh đó, thế giới mất đi một tài năng âm nhạc. Nhưng mãi về sau, câu chuyện về cái chết của Elvis Presley vẫn luôn được nhắc đến trong những cuộc "trà dư tửu hậu" với những giả thuyết khiến người ta phải giật mình. 

Ở tuổi 42, dĩ nhiên Elvis không còn trai tráng, khỏe mạnh thư thời thanh niên. Nhưng đột quỵ hay đột tử là điều nằm ngoài sức tưởng tượng. 7 giờ tối hôm đó, việc khám nghiệm được diễn ra. Theo báo cáo của các cơ quan chức năng, nguyên nhân trực tiếp là do chứng loạn nhịp tim gây ra bởi dùng thuốc trợ tim quá liều.

Tuy nhiên, không lâu sau đó, có nguồn tin cho rằng đây chỉ là nguyên nhân ngụy tạo nhằm che đậy lý do thực sự đằng sau đó mà gia đình Presley đã nhờ các bác sĩ pháp y tạo ra để qua mặt công chúng nhằm giữ gìn hình ảnh cho ông vua nhạc rock & roll này. Thực tế, nguyên nhân cái chết đột ngột này là do Elvis Presly đã uống 1 ly cocktail có chứa đến 10 loại thuốc và chất kích thích ở trong đó. Theo giới y học, liều thuốc mà Elvis sử dụng là liều thuốc mà không bác sĩ nào dám kê, trong đó có morphine và những liều thuốc ngủ cực mạnh.

Đây là một điều hoàn toàn có thể xảy ra, bởi trước đó khoảng 4 năm, từ năm 1973 trở đi, sức khỏe của Elvis trở nên rất kém. Dù có đai đen môn võ karate, từng đi lính, nhưng sau cuộc ly hôn với Priscilla Beaulieu, sức khỏe của ông ngày càng yếu đi.

Tháng 11/1973, Elvis từng nhập viện khẩn cấp vì chứng viên phổi, viêm gan và phình trương đại tràng. Elvis dần phụ thuộc nhiều vào thuốc ngủ, thuốc giảm đau để quên đi nỗi buồn, sự đau đớn về thể xác và áp lực cuộc sống.


Còn sống hay đã chết? 


  Thi hài của Elvis được miêu tả là "đẹp", giống như ông lúc trẻ chứ không giống như ngoại hình nặng nề, gương mặt phúng phính vào thời điểm đột tử.

Những người nổi tiếng đột tử thường để lại rất nhiều giai thoại. Có cái đúng, có cái sai, có những điều thực tế nhưng cũng không thiếu những câu chuyện có vẻ như khó tin. Một trong những giả thuyết khó tin trong câu chuyện về cái chết của Elvis Presley là ông hoàng nhạc rock này đã chủ động tạo ra cái chết giả của chính mình và hiện nay, vẫn còn sống khỏe mạnh.

Nguồn cơn của giả thuyết đậm nét hoang đường này là do khán giả khẳng định, khi tạm biệt Elvis lần cuối qua quan tài, thì thấy "xác của ông ấy không giống thật, y hệt một bức tượng sáp kém chất lượng dễ bị người khác nhận ra".

Thông tin rung động làng giải trí thế giới.

Nghi vấn thứ 2 đặt ra là mối liên hệ giữa cân nặng thực tế của nam ca sĩ. Theo nhiều nguồn thông tin, ở thời điểm năm 1977, Elvis sở hữu một thân hình to lớn, phục phịch với cân nặng xấp xỉ 110kg. Báo cáo xét nghiệm pháp y cho thấy ông nặng khoảng 70 kg, nhưng quan tài nặng đến 408 kg. Thật khó có thể lý giải về những con số này.

Một dữ liệu nữa được đưa ra. Các khán giả yêu mến minh tinh này đã phát hiện tên được in trên bia mộ không hoàn toàn giống 100% với tên thật của người đã mất. Elvis có tên đầy đủ là Elvis Aron Presley, nhưng trên bia mộ, tên đệm lại được thêm một chữ "a", thành Elvis Aaron Presley. Liệu đây có phải là điều mà nam ca sĩ đã cố tình sắp đặt như vậy để tạo ra một tấm bia mộ thực thực ảo ảo?

Mộ của Elvis với tên đệm là "Aaron".

Một ngày trước khi mất, Elvis đã chơi quần vợt trong nhà và ống chân đã bị đập mạnh vào cây vợt, để lại vết bầm tím lớn. Nhưng vết bầm này không được nhắc đến trong báo cáo pháp y.



Ngôi mộ hiện tại của Elvis được đặt giữa mộ của bố và bà. Điều này trái ngược với mong muốn từ lâu của nam ca sĩ, là được yên nghỉ bên cạnh mẹ mình.

Những ngày trước khi mất, Elvis Presley hành động một cách khá kỳ lạ. Ông sa thải hàng loạt các nhân viên, trợ lý. Ông tâm sự với một người bạn rằng, sẽ không hủy những tour diễn sắp tới nhưng vẫn phân vân không muốn ký hợp đồng. Những điều này cũng được đưa vào để điều tra nhưng sau đó, không được nhắc lại.

Một nguồn cơn có vẻ "kịch tính" hơn, cho rằng Elvis có dây dưa với Mafia và có nguy cơ mất một số tiền không nhỏ. Nhờ mối quan hệ thân mật với chính phủ, ông đã được đưa vào diện Bảo vệ nhân chứng, và được sắp xếp để "bốc hơi" khỏi cuộc sống.

  Các fan hâm mộ cho ra đời những bức hình đã qua xử lý để phác họa nên hình ảnh một Elvis Presley lúc về già.

Hơn nữa, là người học võ, Elvis biết những kỹ thuật để điều hòa hơi thở, vận động chân khí... để giảm thiểu tình trạng rối loạn nhịp tim.

Và cuối cùng, một nguyên nhân có vẻ bám sát thực tế. Có thể Elvis đã quá mệt mỏi với cuộc sống của một ngôi sao, chán nản với tất cả nên ngụy tạo ra cái chết của mình để được sống một cuộc đời khác.


Như để khẳng định thêm tính xác thực cho điều này, rất nhiều người khẳng định đã gặp Elvis Presley ngoài đời thực nhiều năm sau khi ông mất. Ông hoàng một thời của làng nhạc thế giới bị bắt gặp ở khá nhiều nơi, từ Mỹ đến châu Âu, trong những khoảng thời gian khác nhau.

  Rất nhiều bài báo và nhân chứng khẳng định ngôi sao này vẫn sống và cái chết của ông chỉ là sự ngụy tạo.

Năm 1988, Louise Welling, một ở Missouri khẳng định bà và con gái đã thấy Elvis hai lần ở hai nơi ở nước Mỹ, một lần ở Michigan và một lần ở Mississippi. Sau đó, một loạt người tuyên bố đã thấy Elvis bằng xương bằng thịt ở Las Vegas (Mỹ), ở Stockholm (Thụy Điển) và thậm chí ở London (Anh) vào năm 2002.

Rất nhiều tác phẩm, từ phóng sự, truyện, đến sách về các "thuyết âm mưu" cho rằng Elvis vẫn còn sống. Chẳng ai có thể xác thực được điều này. Cũng không có quá nhiều người tin vào câu chuyện nhiều tính suy đoán, nhưng đây lại là điều thường xuyên được bàn đến khi nói về Elvis Presley, đem về bộn tiền cho những tác giả đặt ra giả thuyết này.

Và đến nay, dù đã vĩnh viễn nằm xuống, hay vẫn sống ở đâu đó dưới một nhân dáng, thân thế khác, thì Elvis Presley vẫn mãi mãi là một huyền thoại âm nhạc của thế giới.
 
Chương 175: C175: Kể Chuyện Ma


Hè...tôi lại về quê như mọi năm...

9h tối tôi cùng lũ bạn trong xóm cùng nhau ra giữa đồng ngồi đốt lửa và kể chuyện ma... thằng mang theo chiếu, thằng mang theo trái cây, bánh cả đám gom củi khô và rơm lại rồi đốt lửa.


Cả đám ngồi xung quanh...lúc này tôi mới nhìn xung quanh...chúng tôi đang ngồi giữa cả một cánh đồng rộng mênh mông...ánh đèn từ căn nhà gần đó nhất cũng nhìn xa tít...

Chúng tôi bắt đầu kể...tôi thì chỉ ngồi nghe chứ không có khiếu kể cho lắm...nhưng thú thật là chuyện của chúng nó chán chết...2 mắt tôi cứ díu lại...rồi ngủ lúc nào không hay...


Giật mình tỉnh dậy, nhận ra bon nó vẫn còn đang ngồi đó....chúng nó không nói gì, đứa nào cũng gật gù....có vẻ cũng buồn ngủ lắm rồi...tôi cứ ngồi thế cho đến khi chuông điện thoại vang lên.

-"Alo, gì thế?"

-"Ê, dậy chưa...tụi tao thấy mày ngủ như chết nên vô nhà trước rồi, mày tự về nhá, gần mà, chiếu để đó cũng được...thế nhá..."
 
Chương 176: C176: Mắt


Này em. Anh biết chúng ta chỉ mới gặp nhau, nhưng mà đôi mắt em đẹp quá thể đấy! Nó trong veo và lấp lánh đến nao lòng người. Làm ơn, cho anh...lấy chúng nhé. Đương nhiên là anh sẽ bảo quản chúng kĩ càng mà, còn đem chưng trong tủ kính cùng những đôi mắt đẹp khác nữa. Thế nên, hãy giao nó cho anh nha! Đưa đi, đưa đi mà. Rồi mọi người sẽ cùng chiêm ngưỡng đôi mắt ấy, em sẽ nổi tiếng. Em không tự lấy được sao, để anh lấy dùm cho. Đưa lưỡi dao vào sâu hơn một chút là được ngay ấy mà. *Póc*, ra rồi...



Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 177: C177: Đừng Mở Ra


  Tôi về nhà bà tôi vào dịp hè .... 1 phần để thư giản 1 phần để thăm nom chăm sóc bà vì bà chỉ ở 1 mình , bà nói để chăm sóc bàn thờ của ông...
Bà đã già đi rất nhiều từ lần cuối tôi gặp bà vào hè năm ngoái... mái tóc bạc ,da nhăn nheo, đôi mắt cứ nheo nheo khi nhìn tôi...
-"cháu đừng bao giờ mở cái tủ đó ra ,nghe không?"

Bà tôi chỉ vào cái tủ bàn thờ
-"Sao thế bà?"
-"bùa chú trong đấy, nó ếm con quỷ,con ma lại"

-"Vâng ạ.!"
Bà tôi quay đi nhưng vẫn ngoái lại nhắc tôi đừng mở cái tủ ấy...
Tính tình tôi thì không tin vào ma quỷ lại sống thiên về khoa học nên nghe bà nói thế tôi cười thầm...chờ bà đi hẳn tôi mới lén đền gần từ từ mở cánh tủ ra...
Bên trong là xác của bà tôi đang phân huỷ... dòi bọ lởm ngởm...với khuôn mặt kinh hãi... và cũng cùng lúc đó tất cả cánh cửa trong của căn nhà đều đột nhiên đóng lại.  
 
Chương 178: C178: Về Khuya


Đưa đồng hồ lên xem...

12h đêm.

Khỉ thật mãi chơi Net cũng lũ bạn mà đến bây giờ tôi mới về đến nhà...


Với 1 thằng nhóc 14 tuổi thì đây là chuyện lớn đấy.

Cả căn nhà tối om, cửa khóa chặt, sau mọi cố gắng gọi bố mẹ mở cửa thì tôi bắt đầu năn nỉ, khóc lóc...lần nào cũng thế...gần như 100% họ sẽ ra mở cửa...

....NHƯNG KHÔNG....


Căn nhà vẫn im bặt....Tôi đánh liều leo theo cái cây cạnh nhà và trèo vào cửa sổ phòng mình.

Leo vào thành công...

VÀ BÂY GIỜ TÔI LẠI ƯỚC MÌNH NÊN Ở NGOÀI....
 
Chương 179: C179: Cái Gương P.3


Từ bé, tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó ẩn giấu đằng sau những tấm gương. Tôi dán con mắt vào tấm gương một cách gần nhất, nhìn con ngươi đen sâu hoắm của mình chăm chú...

Nó động đậy. Và chỉ thế thôi.

Đến lúc trưởng thành, tôi hình thành một thói quen rất kì lạ. Tôi đứng im trước gương bất động và nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương. 30 phút cũng có, 1 tiếng cũng có. Ban đêm đang ngủ, tôi cũng bật dậy và nhìn vào chiếc gương đặt đối diện với giường ngủ. Tôi đặt như thế cũng chỉ để thỏa cái sở thích của mình, chỉ nhìn trân trân như thế vào cái hình ảnh của mình trong gương. Dường như trong tận sâu trong đáy lòng, tôi đang mong chờ điều gì đó sẽ xảy ra...

Và nó đã xảy ra trong một đêm, 3 giờ sáng. Đấy chính là cái giờ mà tôi hay thức dậy để nhìn vào gương nhất, có lẽ tôi biết tôi sẽ nhìn thấy được một thứ mà mình không nên thấy. Như mọi lần, tôi ngồi mở mắt trợn tròn vào chiếc gương trước mặt. Bỗng đầu tôi ngoẹo về một bên, rồi cái mồm từ ngoác ra cười thành từng tiếng trước hình ảnh của mình. Cùng con mắt thâm quầng đen, mái tóc đen lòa xòa che phủ đi hai con mắt đang mở to hết cỡ, và giọng cười khàn đặc ám ảnh. Tôi giật mình, lùi về phía sau mấy bước...

Tôi vừa làm gì thế này...? Hốt hoảng nhìn hình ảnh của mình trong gương, tôi bất động. Cái người hồi nãy...không phải là tôi. Tự sờ cơ thể của mình, tất cả mọi thứ vẫn bình thường. Vậy cái thứ đó là gì? Nó nhập vào người tôi...? 

Thật...thật là khó thở! Tôi nắm lấy bàn tay vô hình đang bóp lấy cổ của tôi, hớp lấy từng miếng không khí một cách tuyệt vọng.

Vùng vẫy...vùng vẫy...vùng vẫy...


Nhìn vào trong tấm gương, căn phòng bị lộn ngược và một khoảng không trống rỗng. Có thứ gì đó trong gương, nó đang cố gắng bóp lấy cổ tôi. Nhưng tối quá, tôi không thấy được gì cả. Với tay về phía công tắt đèn đầu giường, tôi bật được đèn...

Cái thứ đang cố gắng bóp cổ tôi...là tôi sao? Nó những gì xấu nhất, tăm tối nhất, kinh dị nhất trong con người tôi...

Là chính mày đã luôn nói xấu tao trước cái gương cơ mà...Không muốn có một cuộc sống bình thường bên ngoài này đến thế sao? Vậy nhường chỗ sống của mày lại cho tao nhé? - nó nham nhở cười với cái miệng đen ngòm chảy ra một thứ nước tởm lợm.

Tôi muốn sống! Tôi không thể để cái tên này lộng hành hơn được nữa, nó đã ngoài tầm kiểm soát rồi...Tôi cố gắng dùng hết sức của mình gỡ cái bàn tay bằng khói đen của nó xung quanh cổ, rồi chạy đến gần cái gương. 

KẾT THÚC RỒI! - tôi cầm cái ghế gỗ kế bên, nhìn chăm chăm vào nó bằng ánh mắt giận dữ.

*XOẢNG* Tôi dùng cái ghế đập nát cái gương quỷ quái, cái tên đó cũng tan biến theo những mảnh thủy tinh vụ vỡ trên sàn. Quỵ xuống, tôi đưa mắt nhìn vào những mảnh gương vương vãi khắp sàn nhà. Nhưng vô thức, tay tôi cầm lên một miếng thủy tinh nhỏ, lại nhìn chăm chú vào nó...


Tôi bất chợt chuyển ánh mắt về phía sau cùng của căn phòng trong chiếc gương...

MÀY...KHÔNG THOÁT ĐƯỢC TAO ĐÂU! - cái thứ đó hét gầm lên trong đầu tôi như một người đang bị tra tấn dã man.

Ngẩn người, cái khói đen đó bay lại vào trong người tôi. Người tôi run lên bần bật...

Căn phòng lại yên tĩnh, với cái một cái thân xác trống rỗng...vô hồn.




Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top