Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn
Chương 80: C80: The Rake


The Rake bắt nguồn từ một chuỗi những vụ tấn công con người liên quan đến một sinh vật ( theo các báo cáo thì có dạng người, trắng bệch, lưng gù, di chuyển trên tứ chi và cực kỳ linh hoạt ) . Các sự kiện diễn ra chủ yếu tại New York và Idaho, với sự chứng thực bởi các nhân chứng sau các lần chạm trán sinh vật này. Mỗi lần có phản ứng khác nhau : một số thì hoảng loạn, đến mức rối trí, không thoải mái nhưng một số lại miêu tả " hành vi tò mò, ham vui như trẻ con "

Đến 2006, một tổ chức đứng ra tập hợp các tài liệu liên thế The Rake, trải dài từ thế kỷ 12 đến nay, trong đó xuất hiện các chi tiết đáng chú ý....Một số tài liệu nội dung như sau


A journal entry ( dịch từ Tiếng Tây Ban Nha ) năm 1880
" Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất ....Giọng nói của nó (.....)


A mariners log ( năm 1691 ):
" nó đến với tôi trong giấc ngủ. Nó lấy đi tất cả. Chúng ta phải lập tức quay về Anh Quốc và không nên trở lại đây nữa....theo yêu cầu của Rake. "

Tuy nhiên thì đã có một số nhà làm phim nghiệp dư đã thực hiện một phim tài liệu tìm hiểu sự thật The Rake. ( các bác có thể tìm trên You Tube ), bên cạnh đó thì The Rake cũng có một số lần xuất hiện trên Breaking News tại Mỹ : Humanoid creature, hay trên National Geographic hay show Lost Tapes trên Discovery Channel.......nói chung thì The Rake cũng thuộc dạng Urban Myth / Cryptic khá nổi tiếng, nhưng sự thật về nó thì......phải chờ có người chúng thực.
 
Chương 81: C81: Cánh Cổng Linh Hồn


Vào năm 1983, một nhóm các nhà khoa học danh giá cùng nhau thực hiện một thí nghiệm về thần kinh con người. Họ đặt ra giải thuyết rằng : nếu cơ thể con người không còn cách nào tiếp xúc hay cảm nhận được kích thích từ môi trường bên ngoài, thì họ sẽ dần tiếp nhận được sự hiện hữu của " Đấng tối cao ". 5 giác quan của chúng ta làm lu mờ cảm nhận về sự vĩnh hằng, và một khi không còn chúng nữa, chúng ta sẽ có thể liên lạc với " Chúa " bằng ý nghĩ. Một ngày nọ, một người đàn ông cao tuổi , nhận mình " không còn lý do gì để sống " đã đến với thí nghiệm, trở thành cá thể duy nhất tham gia....

Để loại bỏ hoàn toàn các giác quan của người đàn ông, một cuộc phẫu thuật não và thần kinh công phu được tiến hành, cắt đứt khả năng tiếp nhận thông tin từ 5 giác quan với não. Ông vẫn có thể ăn uống, cử động tay chân, nhưng lưỡi sẽ không còn vị giác, mắt không còn thấy được, tai không thể nghe, mũi không thể ngưởi, thần kinh xúc giác không còn hoạt động. Giờ đây, người đàn ông sẽ sống đơn độc trong bóng tối của linh hồn mình, với những suy nghĩ cô đơn. Ông tự do một mình trong căn phòng kín .Tuy nhiên, ông vẫn có thể nói, và qua đó các nhà khoa học có thể biết ông đang cảm nhận gì....

Sau 4 ngày thí nghiệm thí nghiệm, ông ta bắt đầu nói rằng nghe thấy những giọng nói , lời thì thầm vang vọng từ đâu đó. Cho rằng đó là dấu hiệu hoang tưởng, các nhà khoa học chẳng quan tâm gì đến lời người đàn ông nói...


2 ngày nữa trôi qua, ông ta nức nở, nói rằng ông nghe được giọng nói của người vợ đã chết từ lâu, và quan trọng hơn, ông ta có thể giao tiếp với bà. Các tay nghiên cứu bắt đầu cảm thấy có hứng thú, nhưng vẫn không tin vào câu chuyện này....mãi đến khi ông bắt đầu kể tên người thân đã chết của từng tay nghiên cứu một. Ông ta lặp lại từng câu chuyện gia đình thầm kín, những bí mật mà ngoài bản thân các người ấy, không ai biết.....Điều này là một số đáng kể nhà khoa học rút lui khỏi thí nghiệm.

Sau một tuần giao tiếp với các giọng nói từ người đã chết, người đàn ông đã tỏ rõ dấu hiệu suy sụp. Mỗi khi ông tỉnh táo, thì tâm trí ông như bị dội bom bởi hàng trăm giọng thì thầm , thứ không bao giờ cho ông được yên. Tuyệt vọng, người đàn ông ném mình vào tường , mong muốn cảm nhận được một chút gì đó của thế giới bên ngoài. Ông van xin được tiêm thuốc an thần, cách duy nhất mà ông có thể trốn tránh được các giọng nói là được ngủ....Cách này chỉ hiệu quả được 3 ngày, cho đến khi những cơn ác mộng tìm đến..

Một ngày sau đó, người đàn ôn bắt đầu dùng tay cào móc cặp mắt của mình như muốn móc nó ra ( vẫn còn đấy nhưng vô dụng ). Ông nói rằng các giọng nói giờ đang trở nên hung hãn, luôn luôn đe dọa về địa ngục và sự chết của toàn thể loài người, kêu gào và chạy khắp phòng la hét man dại:

" KHÔNG CÓ THIÊN ĐÀNG, KHÔNG CÒN SỰ CỨU RỖI ! "


Thân thể giờ đã tàn tạ, ông ta mong muốn được chết đi .....Nhưng những tay nghiên cứu còn trụ lại từ chối, vì họ tin rằng : ông sắp đến gần ngưỡng của " Chúa "

Đến một ngày kia, như đã đến giới hạn, ông không còn khả năng nói lên một câu nào trọn vẹn nữa. " Nếu không ai giúp tôi chết , tôi sẽ tự làm. ". Ông ta bắt đầu cắn rứt thịt chính mình, bất cứ đau mà miệng có thể với tới. Không chút do dự hay nao núng, bởi vì ông có thể cảm giác sự đau đớn nữa.....Các nhà nghiên cứu phải can thiệp, trói chặt ông ta lại rồi lôi ra khỏi căn phòng, ngăn không cho ông ấy chết.

Sau một vài tiếng, ông ta không còn chống cự nữa. Ông nằm ngửa, hướng đôi mắt mù lòa vẻ như nhìn đăm đăm lên trần của căn phòng, nhìn một cách vô thần trong khi nước mắt từ từ chảy dàn dụa trên khuôn mặt. Hai ngày liên tục, mọi người phải truyền nước cho ông vì ông không ngừng khóc......


Và đến một ngày , ông chậm rãi quay đầu mình về một phía của chiếc giường, thì thầm những lời yếu ớt :

" Tôi đã nói chuyện với " Chúa ", và Ngài đã bỏ rơi chúng ta rồi "

Sau đó ông lão trút hơi thở cuối cùng. Nguyên nhân chết không cụ thể.
 
Chương 82: C82: Rotten Girl, Grotesque Romance (stalker)


Rotten Girl, Grotesque Romance (Stalker) (ロッテンガールグロテスクロマンス【ストーカー】)là một bài hát được hát bởi Vocaloid 01 Hatsune Miku. Người ta xếp nó vào loại Vocaloid horror bởi bản chất kinh dị của câu chuyện đằng sau nó.
Hình ảnh trong bài hát

Ở một khoảng thời gian, có một vụ giết người bí ẩn đã xảy ra ở Tokyo, Nhật Bản. Vụ án chưa bao giờ được truyền hình công khai, e sợ rằng nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới công chúng; tuy nhiên, có một bản báo cáo được đưa tới một thành viên giới truyền thông bằng cách đút lót một cảnh sát có mặt trong vụ án.


"Một vụ giết người đang diễn ra ở mà trong đó thi thể của những nạn nhân đã hoàn toàn mất tích. Có khá nhiều đầu mối chỉ rõ rằng một vài hành tung bí ẩn có liên quan. Ví dụ như vụ của nạn nhân , một thanh niên 20 tuổi yêu mèo. Trong nhà anh ta là ba bưu phẩm chứa những con mèo đã bị cắt ra thành nhiều phần. Thứ này cho biết rằng hung thủ có quen biết với nạn nhân. Anh ta cũng có hứa hôn với , người đã bị sát hại ba ngày trước. Phần trên của cơ thể và cái đầu cũng đã được tìm thấy trong nhà anh ta, và họ không nghi ngờ rằng hôn phu của cô là thủ phạm. Dấu máu của cô dẫn tới một hộp quà đã được gửi cho nạn nhân. Tuy nhiên, lần này, địa chỉ của của người gửi, cứ như để cho cảnh sát biết rằng đã có một kẻ bám đuôi theo dõi anh ta. Chúng tôi bất ngờ đột kích căn nhà ở địa chỉ đó. Một căn nhà đầy những vật dụng ngỡ tưởng chỉ có trong ác mộng. Không khí u tối, buồn thảm với những tấm thảm dính máu và những bước tường tróc sơn, nhưng đó không phải tất cả. Có máu khô ở mọi nơi, trần nhà, sàn nhà, những bức tường, đồ nội thất. Cứ như là ai đó đang điều hành một lò mổ trong chính căn nhà của họ. Có vô số vật dụng sắc nhọn treo trên tường như đồ của bác sĩ phẫu thuật, có cả dao mổ, máy khoan cưa xương và những đồ vật khác. Đặc biệt nhất là, có một bức tường, treo đầy những ảnh của nạn nhân đang làm việc thường ngày mà không biết đang có người theo dõi mình. Giữa bức tường là một tấm màn cửa màu đỏ. Khi kéo ra, thấy vô số những cái hộp chứa chân tay bị cắt rời và cả xác người; trong đó có cả của nạn nhân. Tên sát nhân vẫn đang chạy trốn."

Thành viên của giới truyền thông đó nghĩ rằng để truyền bá tin này thì nên làm một bài hát Vocaloid horror từ góc nhìn của hung thủ là thích hợp nhất.


Bài hátRotten Girl, Grosteque Romance có một ảnh hưởng kì lạ đối với người xem nó. Dựa trên những phiên bản của video và những tấm ảnh kẻm theo. Trong một phiên bản cụ thể, nó hiện một hình ảnh của Miku và bức tường đầy những tấm ảnh, mặc một bộ váy đỏ khá đơn giản, một cái lưỡi xâu khuyên thè ra và làn da nhợt nhạt. Thứ đáng chú ý nhất của cô lại là đôi mắt, một đôi mắt như của một người chết, đờ đẫn và vô cảm, đồng thời cũng rất to (Hình ảnh phản chiếu của "yandere", một thuật ngữ anime chỉ một người yêu đến điên cuồng).

Bài hát bao gồm rất nhiều âm thanh đa dạng mang sắc thái ghê rợn và dồn dập. Lời bài hát được viết dưới góc nhìn của sát thủ, mô tả rất kĩ những lần bám đuôi và sự ngưỡng mộ của cô ta với đối tượng. Phần đáng sợ nhất là trước đoạn điệp khúc, âm thanh của nhạc khí bỗng biến mất và những lời tiếp theo được hát cứ như là qua một cái radio. 
 
Chương 83: C83: Chồng Áo Giết Người


Một đêm mùa đông nọ, cặp vợ chồng trẻ tổ chức lễ đặt tên tại nhà cho đứa con mới sinh. Khi tới nhà, các vị khách cởi và ném chúng lên giường cạnh phòng khách. Ban đầu chỉ một, hai áo bay lên giường.Nhưng sau đó mọi người bắt chước nhau ném áo lên giường và chồng áo cao dần.



Sau khi khách khứa đã tề tựu đông đủ, cặp cha, mẹ quyết định mang con ra giới thiệu. Người mẹ bước tới giường, nơi đứa bé đang nằm. Bỗng cô gào thét trong sự sợ hãi tột cùng khi thấy đống áo choàng phủ kín nôi.
 
Chương 84: C84: Nhân Viên Trạm Xăng


Vào tối nọ, một người phụ nữ trẻ lái xe trên con đường lạ lẫm nằm sâu trong vùng nông thôn. Chiếc xe đã già cỗi và ọp ẹp. Không lâu sau, người phụ nữ quyết định dừng lại đổ xăng. May mắn làm sao, lái thêm một đoạn thì cô thấy một trạm xăng cũ. Một người nhân viên bước ra. Bỗng người phụ nữ cảm thấy lo lắng, nhưng vì không thể đi xa hơn nữa, cô miễn cưỡng đánh xe lại gần và yêu cầu người nhân viên đổ xăng.



Người nhân viên trông tỏ ra lo lắng khi đổ xăng. Xong xuôi, anh ta bước tới ghế lái xe để thu tiền. Cô gái đưa cho anh ta tờ 20 bảng. Người nhân viên kiểm tra một hồi rồi nói đó là tiền giả. Cô gái ngày càng bấn loạn. Người nhân viên yêu cầu cô đi cùng tới văn phòng để gặp quản lý. Sau khi cô gái ra khỏi xe và đi tới vị trí khá xa, người nhân viên giải thích tờ tiền không phải đồ giả. Anh ta cố kéo cô ra khỏi xe vì một gã đàn ông cầm rìu đang nấp ở ghế sau của xe.
 
Chương 85: C85: Tiếng Thét Lúc Nửa Đêm


  Đêm hôm đó, một người phụ nữ đang ở nhà một mình thì nghe thấy tiếng đập cửa và kêu cứu xin vào nhà. Khi cô cất tiếng hỏi, người phụ nữ ngoài cửa bắt đầu gào lên rằng một gã đàn ông đang tấn công cô. Người chủ nhà lắng nghe thật kỹ và nghe thấy tiếng đàn ông, nhưng anh ta chỉ như đang nói chuyện bình thường với người phụ nữ kia. Người phụ nữ bên ngoài che mắt lỗ mắt thần nên người chủ nhà phải ngó ra ngoài cửa sổ. Cô thấy một người phụ nữ vận đồ đen và một giọng đàn ông thì thầm gần đó. Cuối cùng, hai người bỏ đi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chủ nhà mở cửa? 


 
Chương 86: C86: Đứa Trẻ Mất Tích


Một người phụ nữ trẻ đi bộ trên đường vào một đêm xuân mát mẻ. Bỗng cô nhìn thấy một đứa bé ngồi bên đường và khóc. Cô dừng lại, hỏi han bé gái. Bé gái trả lời rằng em đang lạc đường. Cô bé sụt sịt và nhờ người phụ nữ giúp tìm đường về nhà. Thương cảm đứa trẻ, người phụ nữ đồng ý. May mắn làm sao, bé gái biết địa chỉ nhà và nhớ mang mang nhà nó ở đâu. Một lát sau, cả hai đã về tới nhà cô bé. Cửa trước khóa. Vì quá thấp nên cô bé nhờ người phụ nữ ấn hộ chuông cửa.



Người phụ nữ lập tức làm theo. Đột nhiên cô cảm thấy một sự chấn động mạnh trong cơ thể. Luồng chấn động mạnh tới mức cô bất tỉnh. Vài giờ sau, cô tỉnh dậy và thấy cơ thể trần trụi và nhiều bcs đã qua sử dụng ở bên cạnh. Ngôi nhà kia trống trơn. Những kẻ hãm hiếp đã cao chạy xa bay, còn đứa trẻ biến mất.
 
Chương 87: C87: Câu Chuyện Ma Về Đồng Tiền Hàn Quốc


Câu chuyện kể lại rằng, một người đàn ông tên là Kim làm tại KOMSCO, tập đoàn chính phủ in tiền Hàn Quốc đã rất đau khổ khi con gái của ông đã bị bắt cóc, giết và cắt thành nhiều mảnh trong lúc ông đã đi công tác. Thủ phạm thì đã trốn thoát thành công và không bao giờ được tìm thấy.

Để an ủi linh hồn của cô gái, KOMSCO đã bí mật in hình các bộ phận thân thể của cô lên những tờ tiền Hàn Quốc.

                                                               Trên tờ 10000 won Hàn Quốc  



  Cặp chân của cô gái có thể được thấy trên tay áo của King Sejong  


  Họ của cô gái, Kim được khắc trên đồng xu.  



  Cặp chân cò này chính là đôi tay của cô bé.  


  Còn trên tờ 1000 won  


                         Tên của cô gái phiên âm sang tiếng Anh được in trên tờ tiền.
 
Chương 88: C88: That's It (thế Đó)


Vào một ngày, có một cô gái, tên cô ấy là Anna. Trong tay cô ấy cầm nhiều loại thuốc. Trong khi cô nhìn chằm chặp vào chúng, cô nghĩ về sự đau khổ và buồn tủi mà cô phải chịu đựng trong 17 năm qua. Cô ngước lên, nhìn vào gương, nhìn chính mình trong đó, và cô bắt đầu suy nghĩ. Cô đã phải chịu những đau khổ mà đến giờ cô vẫn không thể quên được và cô không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Cô muốn kết thúc cuộc đời mình, thế thì cô sẽ không còn cảm thấy đau khổ. Chết đi thì sẽ không còn những khổ đau. Nhưng rồi bất chợt, cô nổi giận. Sao cô lại phải chết để tìm sự bình yên? Sao cô phải chết còn những kẻ bắt nạt cô thì không? Thổn thức, cô lại nhìn xuống nắm tay của mình, nhìn vào những viên thuốc một lần nữa. Cô thì thầm với chính mình, "Thế đó"


Anna luôn luôn buồn phiền về bản thân. Cô bị nghiện và là một trong những đứa trẻ thực sự có vấn đề cùng với sở thích sưu tầm những thứ mà hầu hết mọi người chẳng quan tâm. Cô có mái tóc quăn tít, cặp kính dày cộm và khuôn mặt đầy mụn trứng cá, bạn biết đó là kiểu người gì rồi đấy. Tất cả mọi người đều biết vài người giống như Anna. Anna bị xua đuổi, bị làm cho xấu hổ và trở thành đứa ngốc rất nhiều lần, thậm chí cô đã từng bị hãm hiếp. Cô cũng có những "người bạn" để cùng tâm sự, nhưng rồi cô nhận ra những người bạn đó lại tiết lộ những bí mật của cô cho người khác. Người cô tin tưởng đã lừa dối cô. Anna cảm thấy mình sống chẳng vì cái gì.


Vậy chuyện gì đã xảy ra với Anna? Cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế với những viên thuốc, rút con dao ra khỏi cổ kẻ bắt nạt mình, mở cuốn sổ ra và gạch đi một cái tên trong đó. Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sổ của mình và nuốt những viên thuốc. "Thế đó"
 
Chương 89: C89: Quá Khứ Ám Ảnh


Tôi luôn có vấn đề khó ngủ về đêm. Những tiếng ồn đã làm phiền cả đời tôi. Tôi nhận ra rằng mình có thể nghe được những âm thanh nhạy cảm, nghe được mọi âm thanh nền. Họ chẳng thể làm gì được; chỉ những lời khuyên rõ ràng về các kĩ năng để giải quyết vấn đề. Nhưng mà tôi thì chưa bao giờ thử những cách đó. Đeo tai nghe, nghe nhạc vào mỗi tối như là trị liệu. chẳng cái nào hiệu quả hết. Mặt khác nó còn làm mọi thứ tệ hơn. Làm cho cô ấy càng ngày càng tuyệt vọng.

Tôi nghe được tiếng cô ấy rõ nhất vào ban đêm. Không ai khác có thể nghe được. Nhưng tại sao cô ấy chỉ nói với mình tôi? Lúc nào cũng có một cảm giác như có một xác chết đang nằm đó mỗi tối trong sự im lặng chết người, khi mà cô ấy đến, và khi tôi nghe được tiếng cô ấy lần nữa. Cô ấy thường đợi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi, rồi tôi lại giật mình tỉnh dậy bởi các giác quan của mình và sợ hãi vì âm thanh của cô ấy.


Hầu như lần nào bắt đầu cũng là tiếng khóc thin thít. Cô ấy nói với tôi rằng " Con muốn kết thúc. " và tôi biết cô ấy càng ngày càng làm tôi có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo qua đôi tai mình. Tôi có thể cảm nhận cô ấy nằm cạnh tôi ngay phía tối của chiếc giường và nhìn chằm chằm vào tôi, đôi lúc cô ấy thì thầm vào tai tôi mấy câu như là " là con đây mà ". Cô ấy đang chơi đùa với tôi, giống như một con mèo làm với một con côn trùng nhỏ bé trước khi giết nó. Chỉ khác là tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy, nhưng mà dần cảm giác như cô ta trở nên thật hơn.

Bác sĩ bảo rằng tôi đã trải qua triệu chứng tâm thần phân liệt. tôi đã dùng thuốc trong một thời gian dài nhưng mà vẫn không hiệu quả. Nó chỉ làm tôi cảm thấy vô dụng hơn. Thật là khó khăn cho một cô gái trẻ như tôi để mà đối mặt với chuyện này. Ít ra thì hiện tại tôi cũng có thể chấp nhận rằng cô ta không có thật. Chẳng qua chỉ là trong đầu tôi nên không việc gì phải sợ hãi. Cho đến tối hôm qua...


Tối qua sự hiện diện của cô ấy thật hơn bao giờ khác. Tôi có thể nghe cô ấy thì thầm, cảm thấy luồng khí bên cổ và thậm chí là ngửi được hơi thở của cô ấy, nó quá thật đi. Tôi rất sợ hãi và lập tức chạy khỏi cái bóng tối của căn nhà và vào phòng ngủ của mẹ tôi vì tôi biết ở cạnh bà tôi sẽ cảm thấy an tâm. Giờ tôi đã lớn, tôi biết rằng bà luôn hy vọng rằng tôi có thể vượt qua cái giai đoạn này, mặc dù tôi chỉ ngừng sợ hãi khi mà nó chỉ làm mẹ buồn hơn, và tôi không muốn bà phải thất vọng về tôi lần nào nữa. Mẹ là tất cả những gì tôi có. Nếu tôi có lựa chọn thì tôi sẽ ở cạnh bà mỗi tối.

Tôi biết rằng mẹ đã bị tôi đánh thức, chắc là bà còn buồn hơn tôi vì bà tưởng rằng thuốc men và trị liệu sẽ giúp được đứa con gái của mình. Nhưng mà vô ích; Tôi đã nói dối lần này để làm bà vui hơn và để bà được ngủ trong yên bình. Tôi cuộn người lại và bắt đầu khóc thầm. Mẹ tôi nhìn thấy âm thanh khó chịu mà tôi đang làm, và bắt đầu trằn trọc dưới tấm mền và tôi thì thầm vào tai mẹ... " là con đây mà, " bà lập tức ngồi dậy, nhìn rất căng thẳng. trong bóng tối tôi thấy bà với tới chiếc điện thoại và bắt đầu gọi. Tôi thấy tên hiển thị trên màn hình là bác sĩ.

" Âm thanh mà tôi từng nghe, " bà nói. " Nó đã trở lại..."
 
Chương 90: C90: Không Một Tiếng Cười


Tôi thực sự phải kể điều này ra. Tôi không thể tiếp tục sống với những kí ức đêm ấy thêm được nữa. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi có thể nhìn thấy cái chết trong mắt cô ấy, và sự hiểm độc trong đôi mắt của nó. Tôi vừa mới chuyển tới Scotland với vợ chưa cưới của mình chưa được bao lâu. Chúng tôi chuyển tới một thị trấn nhỏ ở phía bắc tên là Elgin được khoảng 2 tuần. Mọi việc diễn ra rất tốt đẹp. Chúng tôi đã giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng. Tôi và vợ chưa cưới đã nghỉ rằng mình có thể cùng nhau sống một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc mãi mãi ở nơi đây. Bây giờ tôi đã thấy mình nhầm lẫn như thế nào!.

Đến tuần thứ ba, những chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra từ một đêm có thể thay đổi cuộc sống của chúng tôi. Vợ chưa cưới của tôi nhận được một cuộc gọi kì lạ vào lúc 4 giờ sáng, đó là một thời điểm bất thường. Cô ấy tỉnh dậy, lóa mắt bởi ánh sáng từ chiếc điện thoại và trả lời "A lô" với một giọng ngái ngủ. Sau đó là liên tục những tiếng "A lô" liên tục và cô ấy dập máy. Cô ấy nói rằng cô ấy chỉ có thể nghe thấy những tiếng la hét rất mờ nhạt trong ống nghe điện thoại. Chưa xong, cô ấy còn tắt máy để khỏi phải nhận thêm bất cứ một cuộc gọi nào nữa.


5 phút sau cuộc gọi của cô ấy thì lại đến lượt tôi. Lần này chỉ là sự tĩnh lặng với một vài tiếng cười. Tôi lập tức trở nên bực bội với trò chơi với vẩn mà ai đó đang bày ra với chúng tôi. Tôi chửi rủa và bảo họ đừng có gọi điện nữa. Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh lớn ở phía cửa trước phá tan sự im lặng. Cả hai chúng tôi bật dậy. Cô ấy gục đầu vào ngực tôi và sợ hãi khóc lóc. Tôi trấn an cô ấy rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi nhổm dậy, bảo cô ấy ở yên đó, mặc áo khoác, vớ lấy cây gậy và đi ra ngoài. Tôi kéo tấm rèm che cửa sổ về phái cánh cửa ra vào và tìm thấy một tin nhắn. Tin nhắn là "Ngươi không nên để cô ta lại một mình"!

Ngay sau khi đọc xong tin nhắn, tôi nghe thấy một tiếng thét từ tầng trên vọng xuống. Tôi vội vàng chạy lên tầng trên và đóng băng ngay trước cửa ra vào. Đứng đó là vợ tôi, máu chảy từ cổ xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi và nức nở cầu xin tôi cứu giúp. Và còn có thứ đó đứng sau lưng cô ấy. Cái thứ chết tiệt ấy đã hủy hoại cuộc đời khốn khổ của tôi. Nó là một sinh vật cao lớn, khỏa thân và mang hình dáng của một con người. Nó hoàn toàn không có lông hay tóc và rất gầy, đến mức tôi gần như có thể thấy được xương của nó. Mặt của nó là thứ khinh khủng nhất tôi đã từng nhìn thấy trong đời. Nó có một cái miệng cười vô cùng rộng, kéo dài từ tai bên này sang tận tai bên kia, và đôi mắt nó thì đỏ rực màu máu, với một con mắt thì nhỏ hơn hẳn so với con mắt còn lại.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác này trước đây. Tôi thấy mình hoàn toàn bất lực, hoàn toàn bị đóng băng, thậm chí còn không thể nói. Tôi không thể diễn tả được mình đã sợ hãi đến mức nào. Tất cả mọi điều tôi có thể làm là bật khóc. Sinh vật đó chầm chậm bò về phía tôi, với vợ chưa cưới của tôi nằm trong móng vuốt của nó. Khuôn mặt của nó cúi xuống và nó nhìn thẳng vào mắt tôi. Bất chợt, nó hét lên, nhưng tất cả những gì thoát ra khỏi miệng nó chỉ là sự im lặng. Tôi vô cùng sợ hãi. Nó vọt qua cửa sổ và đem theo cô ấy. Ngay sau khi nó ra khỏi nhà tôi ngã vật xuống nền nhà. Tôi nhảy ra ngoài, những mong có thể thấy được cô ấy cùng với nó, những vô ích.


Hai ngày sau, tôi trở nên hoàn toàn suy sụp. Tôi không thể nào ngủ nổi. Tôi tìm hiểu từ tất cả những người tôi quen biết xem có ai biết thứ đó là gì không. Tôi đã cho đăng thông báo tìm người mất tích ở đồn cảnh sát địa phương, nơi mà người ta có thể tìm được những người đã biến mất. Không một ai biết về thứ mà tôi đã nhìn thấy. Một tháng trôi qua và mọi chuyện vẫn không tiến triển. Tôi không thể làm việc, tôi ngủ vô cùng ít. Tôi không thiết sống nữa. Tôi lấy một lưỡi dao lam cứa vào cổ tay mình. Nhìn máu chảy ra từ vết cắt trên tay, tôi cảm thấy như mọi nỗi đau trong quá khứ cũng chảy theo dòng máu đó. Tôi nhìn lên tấm gương trên bồn rửa mặt, và nó ở đó, cười như lúc trước. Máu chảy ra từ đôi mắt nó cũng như chảy từ cổ vợ tôi khi hắn cắt đầu cô ấy khỏi cơ thể. Một lần nữa, nó lại hét lên một cách yên lặng và tôi ngã vật xuống sàn nhà.


Tôi thấy mình trở nên yếu dần khi cổ tay tôi chảy máu. Tôi thấy sợ việc nhìn vào gương, nhưng tôi cảm thấy mình phải làm thế. Tôi từ từ đứng dậy và trong gương, nó cũng làm thế. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của nó, nơi lẽ ra là đôi mắt của tôi, nơi lẽ ra là cơ thể của tôi. Tôi chầm chậm nâng tay mình lên và trong gương, nó cũng làm thế. Nhưng trong tay nó là đầu vợ chưa cưới của tôi. Khi tôi nhìn vào bàn tay phải của mình, đầu cô ấy cũng ở đó. Tôi đang cầm đầu của vợ mình! Tôi hét lên và buông đầu cô ấy ra, nhưng mọi thứ phát ra từ cổ họng tôi chỉ là sự tĩnh lặng. Khi máu túa ra từ vết cắt trở nên nhiều và đen hơn, tôi biết mình đã đến giới hạn. Tôi thấy cơ thể mình lạnh dần đi. Chắc chắn tôi không phải kẻ đã giết cô ấy, chắc chắn không phải là tôi. Tôi gục xuống, bất tỉnh.

Tôi tỉnh dậy trên giường của bệnh viện, nửa tỉnh nửa mơ với cái cổ tay được băng bó. Khi tôi tỉnh dậy, hai viên cảnh sát bước vào phòng và nói họ có vài câu hỏi cho tôi. Họ bảo với tôi rằng đầu của vợ tôi đã được tìm thấy trong nhà, và tôi sẽ không được phép đi đâu trong một thời gian. Bọn họ bảo tôi nghỉ ngơi và rằng họ sẽ quay lại. Khi sắp ra khỏi phòng, một người bỗng quay lại và nói với tôi: "Ồ, còn một điều nữa". Ông ta cười, miệng mở rộng đến tận mang tai và tràn ngập căn phòng là sự im lặng.
 
Chương 91: C91: Cái Chết Của Bart


(Bart là nhân vật chính trong series phim hoạt hình Gia đình Simpsons và là một thành viên của gia đình)

Bạn có biết tại sao Fox có một cách tính kỳ lạ các tập của bộ phim Gia đình Simpsons? Họ không đếm một vài tập trong số chúng, làm cho số lượng các tập phim trở nên bất hợp lý. Lý do là vì có một tập phim bị mất từ mùa thứ nhất.

Tìm kiếm chi tiết về tập phim bị mất là một điều rất khó khăn, những người đã làm bộ phim vào thời điểm đó đều không thích nói về việc này. Từ những chứng cứ được thu thập lại, thì tập phim bị mất được viết hoàn toàn bởi Matt Groening (cha đẻ của Gia đình Simpsons). Trong suốt quá trình thực hiện mùa thứ nhất, Matt bắt đầu có những hành động kỳ lạ. Ông ta trở nên vô cùng trầm lặng, dường như trở nên thần kinh và bệnh hoạn.

Lần đầu tiên tôi nghe được về tập phim bị mất này là ở một sự kiện khi mà David Silverman (giám đốc hình ảnh) đang thuyết trình. Một vài người trong đám đông hỏi về tập phim, và Silverman chỉ đơn giản rời khỏi sân khấu, kết thúc buổi thuyết trình sớm một vài tiếng. Số hiệu sản xuất tập phim là 7G06, tiêu đề là Dead Bart. Sau này có một tập phim có tiêu đề là Moaning Lisa (cũng thuộc series Gia đình Simpsons) được dán số hiệu 7G06 của tập phim Dead Bart nhằm che đậy sự tồn tại của Dead Bart.
(en.wikipedia.org/wiki/Moaning_Lisa, các thím có thể thấy số hiệu 7G06 trong ô information)


Nếu bạn hỏi bất cứ ai thực hiện bộ phim về vấn đề này, họ sẽ làm mọi cách mà họ có thể để ngăn cản bạn trực tiếp nói chuyện này với Matt Groening. Trong một sự kiện của fan, tôi quyết định đi theo ông ta sau khi ông ta nói chuyện xong với đám đông, và cuối cùng tôi cũng có cơ hội nói chuyện riêng với ông ta khi ông ta đang rời khỏi tòa nhà. Ông ta không tỏ ra bực bội vì tôi đã đi theo ông ta. Khi tôi đề cập đến tập phim bị mất thì khuôn mặt ông ta gần như tái đi và ông ta bắt đầu run rẩy. Khi tôi hỏi ông ta về một số chi tiết của tập phim, ông ta đột nhiên bật khóc. Ông ta lấy ra một mảnh giấy, viết gì đó và đưa nó cho tôi. Ông ta van xin tôi là đừng bao giờ đề cập đến tập phim này nữa.

Trên mảnh giấy mà ông ta đưa có ghi một địa chỉ website, tôi sẽ không nói đó là gì, vì một vài lí do mà bạn sẽ biết được trong vài giây nữa. Tôi nhập địa chỉ đó vào ô tìm kiếm và một trang web với phông nền hoàn toàn là một màu đen hiện ra, ngoại trừ một dòng chữ màu vàng – một đường dẫn download. Tôi click vào dòng chữ đó, và một tập tin bắt đầu được tải xuống. Sau khi tập tin được tải xuống xong, máy vi tính của tôi bỗng nhiên dở chứng, có một loại virus ghê gớm nhất mà tôi chưa từng thấy xuất hiện. System restore (hệ thống khôi phục) không hoạt động được, toàn bộ hệ thống phải khởi động lại. Trước khi khởi động lại, tôi đã kịp sao chép tập tin đó vào một đĩa CD. Sau khi máy khởi động lại, tôi thử mở chiếc đĩa lên, và đúng như tôi đã nghi ngờ, có một tập phim của Gia đình Simpsons trong đó.

Tập phim mở đầu như bao tập phim khác, nhưng chất lượng hình ảnh thì rất tệ. Cảnh đầu tiên thì hoàn toàn bình thường, nhưng cái cách mà các nhân vật thể hiện thì có chút kỳ lạ. Homer thì có vẻ giận dữ hơn, Marge thì trông vô cùng chán nản, Lisa thì lo lắng, còn Bart thì dường như mang đầy sự tức giận và hận thù cha mẹ của nó.

Tập phim kể về Gia đình Simpsons đi du lịch trên một chiếc máy bay, khi gần kết thúc cảnh đầu tiên, máy bay cất cánh. Bart vẫn làm trò như mọi khi, như bạn mong đợi. Tuy nhiên, khi máy bay đã lên cao tầm 50 feet, Bart đột nhiên đập vỡ một cửa sổ trên máy bay và bị hút ra ngoài.

Ở những tập đầu tiên của series, Matt có một ý tưởng rằng phong cách hoạt hình trong thế giới của gia đình Simpsons là đại diện cho cuộc sống, và rằng cái chết khiến mọi thứ trở nên hiện thực hóa hơn. Điều đó đã được áp dụng trong tập phim này. Hình ảnh xác chết của Bart hầu như không còn nhận ra được nữa, họ đã lợi dụng điều đó, và làm ra một bức tranh gần giống như hình ảnh thực tế về xác chết của Bart.

Cảnh đầu tiên kết thúc bằng xác chết của Bart. Khi cảnh thứ hai bắt đầu, Homer, Marge và Lisa đang ngồi ở bàn của chúng và đang khóc. Tiếng khóc cứ tiếp tục, dai dẳng, càng lúc càng đau đớn hơn, và nghe rất thực. Hình ảnh bắt đầu trở nên tồi tệ hơn khi chúng khóc, và bạn có thể nghe được lời thì thầm ở phía sau khung nền. Các nhân vật bị kéo dài ra và mờ đi, trông chúng giống như bị biến dạng với những màu sắc sáng rực chiếu vào.

Có những khuôn mặt nhìn ra cửa sổ và chúng cứ nhấp nháy nên bạn cũng không thể chắc là trông chúng như thế nào.


Tiếng khóc cứ thế kéo dài suốt cảnh hai.

Cảnh thứ ba mở đầu bằng một tấm card có ghi "Một năm trôi qua". Homer, Marge và Lisa trở nên gầy trơ xương, và vẫn tiếp tục ngồi ở chiếc bàn đó. Không có dấu hiệu nào của Maggie hay là những con vật nuôi.

Họ quyết định đến thăm mộ của Bart. Springfield (nơi gia đình Simpsons sinh sống) hoàn toàn trở thành hoang mạc, và khi họ đi đến nghĩa trang, những căn nhà trở nên đổ nát nhiều hơn. Tất cả chúng giống như là bị bỏ hoang. Khi họ đến nơi, xác của Bart nằm trước bia mộ của nó, giống như phần cuối của cảnh đầu tiên.

Gia đình Simpsons tiếp tục khóc. Cuối cùng họ dừng khóc và chỉ nhìn chằm chằm vào xác của Bart. Máy quay phóng to khuôn mặt của Homer (cha của Bart). Dựa theo bản tóm tắt thì Homer sẽ nói một câu đùa ở phần này, nhưng đây không phải là phiên bản mà tôi đã xem, bạn không thể hiểu được là Homer đang nói gì.

Góc quay thu nhỏ lại khi tập phim gần kết thúc. Những bia mộ ở khung nền phía sau có tên của tất cả những vị khách nổi tiếng của gia đình Simpsons. Một số người đã không còn được nhắc đến từ năm 1989, một số thì không còn xuất hiện trong chương trình nữa. Tất cả họ đều có ngày chết trên bia mộ.


Đối với những vị khách lúc đó vẫn chưa chết như Michael Jackson và George Harrison, bia mộ của họ có ghi ngày tháng họ sẽ chết.

Dòng credits hiện ra, hoàn toàn im lặng, và có vẻ như được viết tay. Hình ảnh cuối cùng là Gia đình Simpsons ngồi trên ghế salon, giống như ở phần giới thiệu, nhưng tất cả đều trở nên vô hồn như xác chết của Bart.

Một dòng suy nghĩ chạy qua trong đầu tôi sau khi xem tập phim ấy lần đầu tiên, bạn có thể sử dụng các ngôi mộ để dự đoán cái chết của các vị khách nổi tiếng của gia đình Simpsons, nhưng có một điều gì đó kỳ lạ đối với phần lớn những người chưa chết.

Tất cả cái chết của họ đều được liệt kê cùng một ngày.
 
Chương 92: C92: Trò Chơi Tra Tấn


Liệu bạn có muốn làm thế này với bạn bè và em họ mình không? Sau đây là nội dung của một cuốn nhật ký có trong một ngôi nhà ở E Harvy Ave, Fort Worth, Texas vào ngày 5/12/2010. Sai sót về ngữ pháp và từ là không thể tránh khỏi, vì chúng tôi đã y hệt từng câu từng chữ trong cuốn nhật ký. (Vậy nên bạn nào thấy câu cú lủng củng đừng trách mình nhá)

Ngày 8 tháng 9, 2009, David

Hôm nay, chúng tôi chuyển đến nhà mới. Tôi thấy rất không vui và chán nản vì máy tính chưa được nối dây và nó đứng thứ #1 trong danh sách thứ hay nhất đối với tôi. Tôi bắt đầu vòng quay thường lệ mỗi ngày của tôi trừ việc chơi máy tính.
Thức dậy, oằn oại trên giường khoảng nửa tiếng, ăn sáng, xem TV, ăn trưa, lại xem TV, ăn tối, đi ngủ. Nếu máy tính đã được nối dây, tất cả những phần "xem TV" sẽ là chơi flash game. Thế nên cả ngày hôm nay chán kinh khủng.

Ngày 10 tháng 9, 2009, Vẫn là David

Hôm nay, bố tôi cuối cùng cũng nối dây máy. Tôi tìm được rất nhều flash game, nhưng có một trò hay hơn bất cứ trò nào tôi tìm thấy. Trò Chơi Tra Tấn. Đó là một trò chơi để giải tỏa stress với một con búp bê giẻ rách không cử động mà bạn có thể làm mọi việc khủng khiếp với nó. Vũ khí của bạn để tra tấn con búp bê là bàn tay dùng để kéo tay chân nó rời ra, dây thừng, một khẩu súng ngắn, một khẩu súng săn, một lưỡi cưa và còn nhiều nữa. Một vài thứ có thể dùng với nó để nó đau đớn tột cùng như một cơn đau nửa đầu, ví dụ như là lột da toàn bộ cái đầu hắn mà không làm chết nó. Trò chơi này làm những trò chơi thường lệ của tôi vui hơn nhiều


Ngày 11 tháng 9, 2009

Hôm nay, tôi bắt đầu đi học ở ngôi trường mới của tôi. Tôi phải học toán nhiều hơn bất cứ môn nào, tệ thật vì nó là môn tôi ghét nhất. Nhưng tôi có một người bạn mới. Tên cậu ấy là Eric. Tôi kể cho cậu ấy khá nhiều về những flash game tôi tìm thấy, mặc dù tôi chủ yếu nói về Trò Chơi Tra Tấn. Và cậu ấy cũng cảm thấy hứng thú nhất với trò chơi đó, giống như tôi.
Cậu ấy bảo cậu sẽ chơi nó ngay khi từ trường về. Tôi khi đó đã nghĩ về vài thứ kì lạ về trò chơi đó, như là "Nếu những người trong trò chơi là những linh hồn đã xuống địa ngục và sẽ bị tra tấn trong trò chơi đó mãi mãi? Mình chắc nó chỉ là flash game thôi."

Ngày 13 tháng 9, 2009

Hôm nay tôi nhận được tin nhắn của bạn tôi Eric nói thế này. "Hôm qua, khi tớ ở trường, em họ của tớ John không ở trong bất cứ lớp nào nó tham gia. Tớ nghĩ là do nó trốn học thôi, nhưng khi tớ về nhà và chơi Trò Chơi Tra Tấn có 4 thứ rất khó để nhận ra điểm khác biệt trong người cậu tra tấn trong trò chơi. Người đó không có gì giống nó, nhưng 4 điểm khác biệt lại khá giống với John. Tớ hơi sợ. Cậu đến nhà tớ vài tiếng được không?


Tôi còn sợ hơi cả cái "hơi sợ" của cậu ấy sau khi đọc tin nhắn. Có khi giả thuyết của tôi đúng thật...

Ngày 1 tháng 10, 2009

Rất xin lỗi vì tôi đã không viết gì trong 17 ngày, tôi đã rất sợ vì cái gì đó. Tôi đã tới nhà Eric và cậu ấy chẳng thể tìm được ở đâu. Ba mẹ cậu ấy khóc rất to. Tôi hỏi họ chuyện gì vậy, và mẹ Eric nói, "Con trai tôi...nó...*hức*...tự treo cổ mình."

Sau khi tôi về nhà, tôi nhận ra một thứ. Khuôn mặt bình thường của người đàn ông trong Trò Chơi Tra Tấn đã bị thay thế bởi mặt của Eric, với hàng nước mắt chảy dài

Cuốn nhật ký còn có một phần khác, nhưng nó vấy máu tới nỗi không đọc được. Có vẻ như nguyên nhân là một khẩu súng ngắn.

Với những bạn có máu S và đang muốn S ai đó, cứ tự nhiên mà chơi. Nhưng bị trừng phạt thì mình không chịu trách nhiệm
 
Chương 93: C93: Chuyện Của Au P.2


Chuyện này là do cô giáo của au kể lại, cứ gọi cô là cô L đi.

Cô kể là hồi đó, khi cô còn là thực tập sinh, cô phải ra đảo để dạy thử ở đó. Ở đó lúc nào cũng nóng nên khi ngủ, mấy người đi chung với cô đều nằm đất để ngủ cho mát, còn cô thì nằm giường.


Cô L nhớ rằng bữa tối đó cô rất mệt nên nằm xuống giường là thiếp đi, nhưng mà đang ngủ bỗng tự nhiên cơ thể cô ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Lúc đó, cô thấy một người phụ nữ áo trắng, tóc dài xõa che cả mặt. Người phụ nữ hỏi cô: "Cho tôi nằm chung được không?" rồi ngồi trên giường của cô L. Cô L không chịu, nhưng người phụ nữ cứ năn nỉ mái, cô nói:"Thôi không được đâu", cũng may là sau đó người phụ nữ đó bỏ cuộc và đi mất còn cô thì ngủ tiếp.

Sáng dậy, cô tò mò nên hỏi người dân ở chỗ đó và kể cho họ sự việc vừa xảy ra đêm qua. Họ nói là ở chỗ cô nằm lúc trước có một cô gái (hình như cũng là thực tập sinh), treo cổ tự tử ở đó nên chắc người phụ nữ đêm qua là cô gái ấy. Lí do tại sao thì cô L không nói rõ, nhưng cô vẫn nhớ mãi cái đêm ấy...





Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 94: C94: End.com P.1


-"End.com"
-" là gì?"
-"là trang web đưa kẻ cần phải chết đến địa ngục."
-"thật không..."

-"Vũ, ai cho em ngủ gật trong lớp."
......................................................................
Chưa kịp hoàn hồn Vũ đã nhận nguyên 1 viên phấn vào đầu, cậu giật bắn mình, đứng dậy
rối rít xin lỗi .
-"mơ thấy gái đẹp hả mày"
-"không nó mơ thấy cha nó đó"
Cả lớp xì xào tiếng cười và tiếng trêu chọc,nhưng Vũ không trả lời, cậu quá quen với việc này rồi... đến mức cậu chẳng còn tin vào bất kì bạn bè nào nữa
-"Tối qua thức đi ăn trộm hả mày"
-"không nó đi giết người đó.."

Những lời chăm chọc trở nên nặng nề hơn...Lũ con gái thì đã bắt đầu can ngăn
-"Dám lắm, cũng như cha nó.... "

-"IM ĐI, LŨ CHÓ!!!"

Cả lớp trở nên im bặt sau tiếng hét của Vũ, cậu đã không kìm được cơn giận của mình khi bọn chúng nói về cha cậu,cũng là người khiến cậu lâm vào hoàn cảnh này.
Vũ - 1 thằng con trai 16 tuổi,học cấp 3 tại 1 trường ở tỉnh , Hiếu động, năng nổ và thông minh, những tưởng tương lai của cậu sẽ toả sáng cho đến 1 ngày...Bố cậu bị tử hình vì tội giết người, thậm chí lúc đó cậu vẫn chưa rõ mọi chuyện chỉ nhớ cậu đã khóc rất nhiều
Và luôn miệng bênh vực cho bố nhưng ông được đem đi xử tử ngay sau phiên toà. Họ bảo chứng cứ đầy đủ , không còn gì chối cãi.
Từ cái ngày đó, cậu bị đạp xuống đáy của xã hội, ngay cả những người hàng xóm từng thân cậu nhất cũng trở nên xa lánh, khinh miệt...bạn học thường xuyên đánh đập, chửi rủa vì cái tội danh mà họ đổ lên đầu cậu.

Con của thằng giết người.

...............................................................
Tan học,Ngay khi bước ra khỏi cổng cậu đã bị 1 đám học sinh chăn đường...không cần nhìn cậu cũng biết là bon học cùng lớp, bọn chúng đánh đập cậu không thương tiếc trước ánh nhìn của đám người qua đường, nhưng mảy may không có ai có ý định giúp đỡ, họ liếc nhìn cậu cứ như đây là hình phạt mà cậu phải nhận vì có người cha bị tử hình.
Vũ đau đớn ôm đầu gập người lại chịu trận, cậu đã quá quen với việc này rồi.
Chúng bảo chúng đánh cậu vì cậu đã chửi chúng trong lớp.
DỐI TRÁ...
Chúng đơn giản chỉ là đem cậu ra hành hạ cho sướng tay...
-"Đáng lẽ thằng cha mày nên giết luôn mày rồi tự sát , để lại mày chỉ gây nguy hiểm thôi"
Vũ nghiến chặt răng liếc nhìn tên vừa nói, là lớp trưởng của cậu, hắn nhìn cậu vẫn không quên nhố nước bọt vào mặt cậu
-"mày liếc cái gì, không lẽ mày định giết tao à, như thằng cha mày giết người ấy"
Vũ sôi máu vùng lên thì bị cả bọn đè xuống đánh tới mức cậu nằm bất động.
-"Đáng ...lẽ..."
-"Hả, mày nói cái gì?"

-"Đáng lẽ chúng mày...nên đi chết hết đi..."
-"Thằng này vẫn còn cứng à, đánh nó"
Vũ co rúm người, co giật vì bị đánh,nhưng miệng liên tục thì thầm
-"Chết đi"
-"Chết đi..."
-"Chết đi..."
-"Chết đi..."
-"Cậu không sau chứ?"
Vũ bừng tỉnh cậu ngước nhìn về phía trước là Linh cô bạn cùng lớp. còn bọn đánh cậu thì đã bỏ đi từ lúc nào.
Lình từ từ đỡ Vũ dậy rồi dùng khăn lau máu cho cậu nhưng ngay lập tức bị cậu hất ra...
-"Biến đi, mày cũng như chúng nó thôi"
-"Vũ..."
Vũ không đáp, cậu đau đớn đứng dậy, khập khiễn từ từ đi về nhà trước ánh nhìn của Linh
-"Tại sao con lại bị như thế này, con đã làm sai gì chứ?"
Vũ gục mặt xuống giường, vừa khóc, vừa thì thầm
-"Tại sao cọn lại sinh ra trong gia đình này, tại sao...tại sao...tai sao cọn chúng không chết hết đi chứ..."
-" là trang web đưa kẻ cần phải chết đến địa ngục."
Vũ giật mình sực nhớ đến giấc mơ lúc sáng, như bị điều khiển bởi sự tò mò cậu nhập địa chỉ trang web và chờ đợi... chẳng có gì cả, thứ cậu nhận được chi là thông báo trang web không tồn tại

-"haha, mình ngu thật, làm gì có thứ nào như thế chứ"
sau vài lần cố gắng truy cập Vũ đã dần bỏ cuộc thì cậu truy cập thành công.
Màu đen.
Cả màn hình chỉ có màu đen bao phủ và 1 dòng chữ
-"Của địa ngục rộng mở, tên kẻ bị gọi sẽ mang kẻ đó đến nơi hắn phải đến"
Vũ bán tín bán nghi nhấn enter và 1 khung chữ xuất hiện .
-" thử thì có chết ai đâu chứ, không cần biết đúng hay sai, nếu là thật thì nó cũng đúng là thằng cần phải chết nhất "
Không chần chừ,Vũ nhập tên của lớp trưởng và nhấn enter.
Chẳng có gì xảy ra, màn hình trở về màu đen và mọi thứ bị khoá,Vũ chẳng thể làm gì được nữa, Cậu ngả ra sau thở dài
-"không biết có thật không nữa, mà thôi, đi ngủ trước đã"
Vũ tắt máy tính và lăn ra giường ngủ.

Sáng hôm sau, cả trường của cậu trở nên ồn ào, tìn đồn về cái chết thảm của tên lớp trưởng.
 
Chương 95: C95: End.com P.2 (tội Lỗi)


  -"Không phải lỗi của mình..."
-"Không phải lỗi của mình..."
-"Không phải lỗi của mình..."
Cảm giác sợ hãi xâm chiếm toàn thân Vũ, Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác giết người
-theo 1 cách nào đó. 2 tay cậu run rẩy đôi mắt nhìn chằm chằm về phía máy tính,
từ lúc về nhà đến giờ,Vũ vẫn chưa dám mở máy lên.

Tên lớp trưởng được phát hiện đã chết vào khuya hôm qua trên con đường vắng, xác nằm trong 1 bãi rác gần đó, không có giấu vết vật lộn, nguyên nhân chết là bị bẻ cổ, đầu bị văn ngược về phía sau. Đôi mắt vẫn mở trừng trừng.
Vũ tự trấn an mình chỉ là trùng hợp , ít nhất nó khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn để ngủ.
Mất lớp trưởng nên lớp Vũ phải chọn lớp trưởng mới. Và người được chọn là Linh. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên , học giỏi ,thông minh, xinh đẹp và tốt bụng, Linh nhanh chóng nhận được hầu hết phiếu bầu của cái lớp đa số là nam này.
Giờ ra chơi Vũ lôi cái bánh mua sẵn từ sáng ra ăn, cậu không xuống căn tin vào giờ này vì gần như chỉ cần cậu đi khỏi là cặp của cậu lại nằm phía ngoài cửa sổ lớp. Mỗi lần như thế Vũ lại được đáp trả bằng những ánh mắt đắc ý và nụ cười xì xào khi nhìn quanh lớp rồi lại lũi thũi đi nhặt lại cặp.

-"Cậu không sao chứ?"
Vũ nhìn về phía tiếng nói. Là Linh

-"Về cái gì?"
-"Về vết thương, hôm qua cậu bị thương nặng lắm mà"
-"Không sao, tôi quen rồi."
-"Cậu có vẻ khó chịu với tớ nhỉ?, có chuyện gì à?"
-"Khó chịu, cô biết cái gì chứ?"
-"Thì cậu phải nói thì tớ mới biết chứ."
-"Biết, muốn biết lắm sao? Nhìn cái cách tôi được đối xử đi, hiểu rồi chứ?"
-"Chuyện này..."
Linh chợt khựng lai, im lặng, có lẽ cô không biết phải trả lời như thế nào.
-"Linh có chuyện gì thế?"- 1 đám con trai khác đến và dẫn Linh đi
-"à,không có gì, chúng tớ chỉ đang nói chuyện"
-"Cậu không nên đến gần nó, cậu biết mà, nó nguy hiểm lắm đó"
-"tớ nghĩ vụ lớp trưởng..."- 1 tên trong đám nói
Vũ chợt giật mình, cậu lúc này như tên tôi phạm bị lộ.
-"Không thể nào, Vũ sao có thể giết người chứ. Chắc chắn là không"
Trong thoáng chốc toàn bộ cám giác ban nãy của Vũ bay đi hết, cậu ngước nhìn về phía Linh , đây là lần đầu tiên cậu được người khác bảo vệ.
-"Rồi rồi, chúng tớ sai, Cậu xuống căn tin với bọn tớ để bọn tớ mời nước xin lỗi nhé. "
Không đợi Linh trả lời, cả đám đã kéo cô ấy đi.
.............................................
5h chiều , tan học , vừa bước ra khỏi cửa lớp, Vũ đã bị lôi vào 1 góc khuất gần đó... bởi 6 thằng con trai trong lớp.
-"Sao mày dám nói chuyện với Linh, mày có ý đồ gì?"
-"tao nói tao không có gì, bon mày có tin không"
-"Vớ vẩn, 1 người như Linh không dễ gì đi bắt chuyện với mày, nói thật, bon tao tha, không thì ăn đập"

-"haha,cất công lôi tao vào đây mà lại tha á, cái cớ trẻ con đó đòi tao tin à, bon mày chỉ muốn đánh tao cho sướng tay thôi chứ gì?"
Và dĩ nhiên sau câu đó ,Vũ bị đánh 1 trận tơi bời, đến khi không còn sức đánh nữa thì chúng mới bỏ đi, Vũ đau đớn từ từ dưa vào tường đứng dậy,có lẽ vì ăn đòn quá lâu rồi nên cơ thể Vũ trở nên lì đòn hơn chăng.
Cậu khập khiễng tiến ra phía cổng trường,nhưng nhanh chóng tiến vào 1 bên tường vì trước mặt cậu là Linh và 1 đứa con gái khác.
-"Mày nên từ chức lớp trưởng đi, chỗ đó đáng lẽ phải của tao"
-"Bạn nói gì thế, đó là do cả lớp chọn mình mà"
-"Đó là do mày dùng khuôn mặt xinh đẹp , cái tính ngây thơ giả dối của mày dụ bọn con trai thôi"
-"Không, tớ không dụ dỗ ai cả"
-"tao còn nghe đồn, bạn trai tao đang định cưa đổ mày...mày liệu hồn mà thôi giả vờ ngây thơ dụ trai đi"
-"hiểu làm rồi, tớ thậm chí còn chẳng quen cậu ta"
-"tao nói rồi..."
Cô gái kia móc ra trong cặp 1 con dao rọc giấy, chĩa vào mặt Linh
-"Coi chừng khuôn mặt xinh đẹp của mày."
Rồi hung hãn bỏ đi, chỉ còn lại Linh, đứng đó chết lặng, và bắt đầu khóc.
Vũ không nói gì, cũng không ra an ủi, cậu đã mất hoàn toàn niềm tin vào con người rồi.
Cậu chỉ đứng đó, chỉ đứng đó phía sau tường . Cho đến khi Linh ra về.
................................................

Không quá khó khăn để tìm ra thông tin về cô gái đã hăm doạ Linh, toàn bộ học sinh trong lớp đều lưu trên web của trường.
-" Bích. Cái tên trái ngược với con người ả ta" –Vũ thì thầm
1 lần nữa cậu lại truy cập vào trang web đó, vẫn là màu đen rợn người đó, đến lần này Vũ mới thật sự chú ý, trang web này có gì đó, khiến Vũ thấy khó chịu, nhưng là gì thì cậu không rõ.
Vũ không có ý định giết người, chính vì thế để chắc chắn tên lớp trưởng chết không liên quan tới cậu ,Vũ sẽ thử lại 1 lần nữa, với cái tên Bích.
Vũ cảm thấy nếu làm vậy sẽ xoá đi cảm giác tội lỗi trong lòng cậu
Nhấn enter sau khi đã nhập tên con ả đó, Vũ ngã ra sau, nhắm mắt , đầu óc cậu rối bời, đầy lo lắng...cậu suy nghĩ rất nhiều thứ, cho đến khi ngủ gục.
................................................................
-"Á, cái quái gì thế..." –Vũ nghe thấy tiếng hét của Bích
-"không không , dừng lại đi, đừng ..."
-"Máu,Máu ở khắp nơi" – Vũ nhìn xung quanh, cả căn phòng là máu , phía trước mắt Vũ là cái xác của Bích, với khuôn mặt bị rạch nát, đôi mắt bị móc ra ngoài và vết cứa sâu ở cổ họng.
..........................................................................
-"A...a.a..a.a."
Vũ choàng tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm, giấc mơ kinh khủng đó khiến Vũ run rẩy cả người.mặc dù không nhớ chi tiết nhưng hình ảnh cái xác vẫn đeo bám đầu óc Vũ .Cậu bước xuống giường nhưng không nhấc chân nổi vì run.  
 
Chương 96: C96: End.com P.3 (học Sinh Mới)


  Vũ không dám đến lớp, cậu không tin vào những giấc mơ nhưng cậu sợ phải nghe cái tin Bích chết hay chính xác là trang web hoàn toàn có thật, mặc khác Vũ là kẻ giết người.
Cậu đạp xe đến trường 1 nữa trong lòng lại muốn đạp thật nhanh để biết kết quả 1 nữa lại đạp thật chậm để trốn tránh kết quả.
-"Vũ, cậu sao thế?"
Vũ giật mình vì tiếng gọi,là Linh , 2 người đụng mắt nhau ở gần cổng trường.
-"À...không có gì.."
-"trông cậu có vẻ sợ sệt"
-"không chỉ là thiếu ngủ nên hơi mệt thôi"
-"Đúng rồi, cậu biết tin gì chưa?"
-"Hả?"
Vũ giật bắn mình, mồ hôi bắt đầu tuôn ra
-"không lẽ Linh định nói Bích đã chết"- vũ thầm nghĩ
-"Vũ , cậu thật không sao chứ?"-Lin hỏi với vẻ mặt lo lắng
-"hả...ừ...không sao...mà tin cô định nói là gì?"
-"à...hôm nay có học sinh chuyển đến lớp mình đấy"
.-"Sao cũng được, tôi không quan tâm"-Vũ bỏ đi vào lớp

Vũ thở phào, đầy nhẹ nhõm
Lớp học bắt đầu 1 cách bình thường, vẫn sự cô lập như mọi khi đối với Vũ nhưng lần này lại khiến cậu thoải mái vô cùng vì suy nghĩ ban đầu của cậu đã sai, cậu không hề giết người.
-"Các em trật tự."
Tiếng thầy giáo cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ.
-"Thầy phải báo 1 tin buồn là em Bích đã bị sát hại vào tối hôm qua tại nhà."
-"Ê....MÀY SAO THẾ?"
Cả lớp quay về phía tiếng hét, mọi sự tập trung dồn vào Vũ. Cậu đang run lên bần bật, 2 mắt mở to nhìn trừng trừng vào không trung. Cậu phớt lờ mọi ánh mắt đang nhìn mình, từ từ đứng dậy, dáng vẽ toang bỏ chạy nhưng đôi chân run rẩy khiến cậu ngã xuống, bất tỉnh.

............................................................................
-"Có thứ như vậy thật sao?"
Vũ nghe thấy tiếng 1 cậu bé đã nói với ai đó nhưng cậu không thể nhìn được
-"Ừ , Nhưng nó rất nguy hiểm"
-"Nguy hiểm?"
-"Tất nhiên rồi, thứ gì cũng đều là con dao 2 lưỡi cả thôi."

.........................................................................
Vũ tỉnh giấc, Cậu khẽ liếc nhìn xung quanh, là phòng y tế.
-"A,cậu tỉnh rồi à"
Vũ quay sang nhìn,1 cô gái lạ
-"Cô là?"
-"tớ là bạn học của cậu"
-"Tôi chưa từng thấy cô trong lớp"
-"À, tớ là Trinh, Học sinh vừa chuyển đến trường này và hiện học chung lớp với cậu.hì hì"
-"Vậy, tại sao cô ở đây?"
-"À, lúc tớ đến thì đã thấy cậu được đưa đến phòng y tế nên tớ nghĩ mình nên đến chào hỏi cậu 1 chút sau khi tan học"
-"Tan học, tôi ngủ lâu vậy rồi sao, mấy giờ rồi?"

-"5h43 chiều."
-"Chậc, về thôi"
-"Cậu vẫn chưa giới thiệu tên"
-"trong danh sách web của trường có đấy"
-"Nhưng tớ vẫn muốn nghe cậu giới thiệu, tớ đã giới thiệu rồi mà"
-"Vũ."
-"hihi, chào Vũ"
-"Tránh ra"
Vũ bước xuống giường, xách chiếc cặp để gần đó và ra về.
Vừa ra khỏi cổng được 1 đoạn, cậu đã bị 1 sinh nam chặn lại
-"Chuyện gì nữa đây?"
-"Mày biết gì đó về cái chết của bích phải không?và cả cựu lớp trưởng nữa"
-"Không...tao không biết gì cả"
Vũ trở nên lo lắng
-"biểu hiện của mày rất lạ khi biết Bích chết , chắc chắn mày biết gì đó"
-"Không, tao không biết gì cả?không hề"
Vũ vụt bỏ chạy khỏi học sinh đó , chạy thục mạng và không quay đầu lại nhìn.miệng vẫn thì thầm
-"Phải giết nó..."

-"Phải giết nó ..."
-"Phải giết nó ..."
Vũ mở toang cửa phòng bật máy lên và vào ngay trang web đó... cậu biết tên đó,Cậu như điên dại gõ tên hắn vào . Enter. Và tắt máy
Ngồi lặng yên và thở dốc. Vũ khẽ liếc nhìn màn hình máy tính đã tắt ngóm...
Bỗng cậu run rẩy, ngã bậc ra phía sau, và bỏ chạy.
-"Tại sao?..". -"Tại sao?.." . -"Tại sao?.."
Đầu óc Vũ trở nên mơ hồ và choáng váng, cậu trược chân và ngã từ cầu thang xuống....
Máu loang ra..từ đầu cậu... bất tỉnh.

Chỉ 3 ngày sau Vũ đã lại đến lớp như bình thường với. Có vẻ vết thương không quá nặng
Bước đến cửa lớp, Vũ bắt gặp cậu học sinh đã chặn đường cậu hôm trước, vẻ mặt khá đáng sợ.
Như suy nghĩ điều gì đó,Vũ chợt khưng lại, nhưng nhìn vào ánh mắt tên kia, cậu tiếp tục bước đi, ngang qua hắn.

-"CHUYỆN GIỮA TAO VÀ MÀY. CHƯA XONG ĐÂU!!!"  
 
Chương 97: C97: End.com P.4 (chỉ Là Sự Trùng Hợp?)


  "CHUYỆN GIỮA TAO VÀ MÀY. CHƯA XONG ĐÂU!!!"
Vũ vẫn không trả lời, cậu lạnh lùng đi thẳng. mặc cho tên kia nhìn cậu với ánh mắt giận dữ.
Giờ chơi, Trinh tiến xuống bàn của Vũ.
-"Yo, nhớ tớ không?"
-"Không."
-"Hì, cậu nói dối dỡ lắm Vũ ạ."
-"im đi"
-"Cậu quen Tuấn à?"
-"ý cô là gì?"
-"thì lúc sáng cậu ta nhìn cậu vẽ giận dữ lắm, còn nói coi chừng gì đó, 2 người có chuyện gì à?"
-"Hôm trước cậu ta chặn đường tôi."
-"Thật không, tại sao?"
-"Cậu ta nghi ngờ tôi có liên quan đến cái chết của Bích"
-"Rồi sau đó?"
-"Sau đó...sau đó tôi không nhớ. Không thể nhớ gì cả"

Vũ chỉ nhớ là minh gặp Tuấn và rồi trí nhớ cậu tắt ngóm , chỉ mang máng là có chuyện gì đó đã xảy ra, cậu đã gặp hay thấy thứ gì đó rất kinh khủng nhưng Vũ lại không thể nhớ ra.
-"Thế còn cậu?"
-"tôi thì sao?"
-"Cậu có biết gì đó về cái chết của Bích không?"
-"kh...không, tôi không biết gì cả?"
-"tớ đã nói rồi mà, cậu nói dối kém lắm."-Ngọc thì thầm
-"Cô nói gì cơ?"
-"Không có gì, tớ đi trước nhé, bye bye"
-"phiền phứt"

Vũ lại cặm cụi vào quyển sách, phải nghỉ học vài ngày khiến cho bài vở cậu bị sa sút.
-"Cậu làm quen với ban mới rồi à,Vũ"
Vũ nhìn lên, là Linh
-"Ừ, hôm ở phòng y tế."
-"À, ...đây"
-"gì thế?"
-"Là vở của tớ, cậu nghĩ mấy ngày chắc mất bài nhiều lắm, lấy nó mà dùng"
-"Không cần.tôi tự lo được"
-"Nhưng...."
-"đi đi, tôi đã bảo là không cần"
-"không được, tớ là lớp trưởng, không thể bỏ mặc cậu được"
Trong Vũ dâng lên 1 cảm xúc gì đó mà chính cậu cũng không rõ. Cậu đón lấy quyển vở từ Linh.
-"Nhìn kìa, họ lại tới nữa kìa."
Vũ bị thu hút tiếng nói. Cả lớp đang tập trung nhìn ra sân, Cậu nhìn thấy 1 nhóm đàn ông và phụ nữ tiến vào phòng giáo viên
-"Có chuyện gì thế?"-Cậu quay sang hỏi Linh
-"à, bắt đầu từ mấy hôm cậu nghĩ, mỗi ngày họ đều tới đây"

-"họ là ai?"
-"là phụ huynh của Bích và lớp trưởng cũ, họ tới để mong tìm kiếm được gì đó về cái chết của con họ"
-"Hở, chẳng phải việc đó là của cảnh sát sao?."
-"Họ bảo họ chết đều do tự sát"
-"CÁI.... Chết thảm như vậy mà là tự sát ư, điều tra kiểu gì thế?"
-"Cậu biết mà, mọi thứ đã thối nát rồi, không thể trông chờ vào công an hay cảnh sát được nữa, chúng chỉ làm rất tốt 1 điều là vơ vét, hối lộ càng nhiều càng tốt thôi, 2 cái chết diễn ra liên tục như thế mà chẳng mảy may điều tra. "
Vũ nghiến chặt răng, 2 tay cậu siết chặt, cậu nhìn về phía những phụ huynh nắm tay giáo viên và khóc lóc, cậu biết cảm giác này, rất rõ nữa là khác. Ngày trước vụ án của cha cậu cũng như vậy...
-"Đúng rồi."-Trong đầu Vũ chợt loé lên 1 điều gì đó
-"Những thứ rác rửi như vậy không đáng được tồn tại, không có chúng...đúng vậy, không có chúng thì tình trạng này sẽ không diễn ra, đúng vậy, là thật, mình có thể giết sạch bọn chúng"
....................................................
Ngồi trước máy tính,vũ nhìn vào trang web , ánh mắt sôi sục, Cậu sẽ quét sạch những rác rửi đó, kẻ đứng đầu, đúng vậy phải nhắm vào đó, Vũ biết tên hắn, Mặc dù chưa 1 lần thấy mặt nhưng cậu biết tên hắn, cậu đã nghe hay đọc được ở đâu đó.
Những ngón tay gọi tên kẻ phải chết, nhưng lần này nó không còn run rẩy nữa,nó mãnh liệt và nhanh nhẹn.
ENTER.
Vũ tắt máy đi ngủ, Sáng hôm sau, cậu dậy thật sớm , 1 người quan trọng như thế chết, chắc chắn sẽ có tin chấn động.
Vũ lục lạo mọi tin tức trên web và đài,Nhưng ngược lại, mọi thứ hoàn toàn bình thường, chẳng có gì cả, thậm chí còn chẳng có thông tin về cái chết nào diễn ra.
-"Chuyện gì thế này, nó vô dụng ư?"
Vũ hụt hẫng và tràn đầy thất vọng
-"Tất cả...tất cả chỉ là trùng hợp ư?"
Vũ thất thần....Ngồi ngã ra ghế, 2 tay buông xuôi

-"ha ha, thậm chí mình còn đã nghĩ mình là thần cơ, còn định thanh lọc thế giới này nữa đấy, thật mỉa mai,"
-"KHÔNG, chắc chắn có gì đó, không thể là trùng hợp được, mình phải giết chúng,mình phải...mình phải"
-"PHẢI TRẢ THÙ CHO ÔNG ẤY."
Vũ trở nên điên loạn ,cậu gõ bất kì cái tên của những kẻ nổi tiếng nào mà cậu nhớ , những ngón tay cậu như muốn nhấn nát cái bàn phím.
Vẫn chẳng có cái chết nào diễn ra vào hôm sau, cả ngày hôm qua Vũ ngồi suốt trên ghế. Nhưng kết quả mà cậu muốn vẫn không diễn ra.hay không bao giờ diễn ra
-"Hah,bỏ cuộc thôi."
Reng reng
Vũ nhận được 1 cuộc gọi từ Linh.
-"Alo, sao cậu có..."
-"Alo, Vũ phải không? Lớn chuyện rồi,"
-"Sao thế,Linh?"

-"Tuấn chết rồi."

 
Chương 98: C98: End.com P.5 (ác Quỷ)


  -"Tuấn chết rồi."- Linh nói giọng run rẩy
-"Thật...thật không?"
-"thật, mọi người trong lớp vừa nhận được tin vào sáng nay."
-"Cụ thể là như thế nào?"
-"Cậu mau đến lớp đi."
-"có chuyện gì vậy Linh, giọng cậu hơi lạ"
-"Không có nhiều thời gian giải thích.Cậu mau tới đây đi."
Vũ lập tức gác máy và phóng đến trường, giọng Linh rất lạ lộ vẻ sợ hãi, nó khiến vũ cảm thấy bất an.
Vừa đến trường ,Vũ đã bị 1 số giáo viên đưa ngay đến phòng hiệu trưởng, trong phòng là 1 người đàn ông đang ngồi chờ.
Không còn hỏi Vũ cũng biết 1 ít về tình hình của mình hiện giờ, chắc chắn họ đang nghi ngờ cậu giết Tuấn
-"Em là Vũ?"
-"Vậng ạ"- Vũ cố làm ra vẻ bình thường
-"Anh là Trương,Thám tử. "
-"Tuấn đã chết, vào tối hôm qua, em biết chuyện này chứ"
-"Dạ Vâng, em chỉ vừa biết vào sáng hôm nay thôi."

-"Có nghi ngờ cho rằng em giết Tuấn"
-"Hả? Tại sao chứ"
-"Nghe nói trước khi chết Tuấn và em có xích mích gì đó đúng không, và em là người duy nhất nghĩ học vào ngày hôm qua"
-"dạ chuyện nghỉ học là vì em cảm thấy nhứt đầu ạ, em sợ do vết thương cũ tái phát.còn về chuyện xích mích là do cậu ấy nghĩ em có liên quan đến cái chết của Bích"
-"Anh đã nghe về cái chết của Bích, chẳng phải là do tự sát hay sao?"
-"không thể nào, bọn chúng còn chẳng thèm điều tra, cái chết rất thảm,cả căn phòng đầy máu cơ mà"
-"Em nghĩ vậy à,mà tại sao Tuấn lại nghĩ em liên quan đến Bích"
-"em cũng không rõ , chắc vì cậu ấy thương nhớ bạn Bích qua nên khi thấy em phát bệnh đúng lúc có tin Bích chết thì nghi ngờ ạ."
-"Thật vậy sao, được rồi, anh chỉ còn 1 câu hỏi cuối cho em đây"
-"Dạ, Vâng..."
-"Tại sao em biết Bích chết thảm, và chuyện căn phòng Bích đầy máu chỉ có bên cảnh sát và anh biết"
Vũ sững người lại, trong thoáng chốc cậu đã mất cảnh giác, không thể nói là do giấc mơ
Được vì càng làm cậu lộ sơ hở....Cậu nhìn thẳng vào mắt vị thám tử
-"Dạ là do em có quen 1 người trong ngành công an ạ."
-"À, ra thế. Được rồi, đó là tất cả những gì anh muốn hỏi, chào em, anh về"
-"dạ,vâng chào anh"
Vũ đứng dậy, bắt tay vị Thám tử,trong lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. cậu không ngờ mình nhanh trí như vậy, vị thám tử đi lướt qua Vũ,mỉm cười thì thầm
-"Em nói dối dỡ lắm đấy,vũ ạ"
Vũ chết lặng, cậu không dám ngoảnh lại nhìn vị thám tử kia từ từ tiến ra cổng trường
-"Tại sao, ? tại sao? Tại sao chứ ?, tại sao hắn lại nghi ngờ "
Vũ chợt giật mình nhìn xuống tay mình, bàn tay ướt đẫm mồ hôi
-"Khốn nạn, làm sao đây, mình bị nghi ngờ rồi...làm sao đây"
-"Giết Hắn....Đúng vậy, phải giết hắn, không còn đường lùi nữa"
Không thể dùng máy ở trường vì hầu như đều có người quan sát,Vũ đành phải vờ bệnh và xin ra về, Ngay lúc này đây Vũ không có bất kì suy nghĩ nào khác ngoài giết tên thám tử kia, từng chữ cái trong tên hắn khắc sâu vào đầu Vũ, cậu ném xe đẹp và cặp ở ngoài phóng thẳng lên phòng, mở máy
.-"Vào đi, sao thế này, sao lại không vào được"
Mọi truy cập của Vũ vào trang web đều thất bại, cậu càng điên cuồng hơn, trông Vũ lúc này chẳng khác gì con thú điên.

-"KHỐN NẠN, KHỐN NẠN, KHỐN NẠN"

Sau hàng chục phút Vũ mới có thể vào được,không ngần ngại cậu nhập tên vị thám tử vào và Enter.
Cậu gục xuống bàn phím,cơ thể co giật từng hồi, 2 mắt trừng trừng.
-"Oẹ....oẹ..."
Vũ nôn tất cả mọi thứ trong bụng ra sàn và bất tỉnh
.................................................................
-"Cửa phòng?, cửa phòng gì thế này, trông quen lắm "
Vũ khẽ đến gần và hé mở
-"là bố, bố đang làm việc, kia là ai,? 1 cậu bé"
Vũ định hét lên gọi bố thì mọi thứ tối sầm lại, cậu ngã xuống
................................................................

12h đêm,Vũ từ từ mở mắt . cậu vẫn còn cảm thấy khá choáng váng
-"mình ngủ từ lúc nào nhỉ"
Cậu bước xuống giường, đống nôn vẫn còn trên sàn,Vũ đinh uống 1 chút nước nhưng cơ thể cậu như không có sức,cậu lại ngã xuống giường....không thể nghĩ ngợi gì được,Vũ nhắm mắt ngủ tiếp
.Sáng hôm sau, Vũ vẫn đến lớp,mặc dù rất sợ,nhưng cậu không thể nghĩ học vì nó sẽ làm cậu bị nghi ngờ"
Cậu ngồi xuống ghế,cất cặp, cả lớp đang bàn tán chuyện gì đó nhưng cậu không thể nghe rõ.cậu cũng chẳng có bất kì người bạn nào trong lớp
-"Chào,Vũ"

-"lại là cô à?"-Vũ quay sang nhìn,là Trinh
-"Ya hô, cậu nhớ tên tớ rồi"
-"Thần kinh, này, mọi người đang bàn tán chuyện gì thế"
-"Cậu không biết à,Vũ"
-"Không"
-"Người hôm qua tới trường điều tra chết rồi"
-"Hả, người hôm qua, là tên thám tử à"
-"Ừ, chết vào tối hôm qua"
-"Vũ....cậu sao thế?"
-"Hả,tớ có làm sao đâu?"
-"Thế tại sao cậu lại cười?"
Vũ nhìn vào kính cửa sổ, ngay trước mặt cậu bây giờ là khuôn mặt 1 thanh niên tên Vũ với nụ cười nham hiểm như ác quỷ.

(còn tiếp)  
 
Chương 99: C99: End.com P.6 (kẻ Giết Người)


  Tan học, tất cả học sinh đều ra về trừ Vũ, cậu ngồi đó và suy nghĩ về trang web giết người kia.
-"Tên thám tử đã chết,Vậy khả năng giết người của là thật, Vậy mình muốm giết kẻ nào thì phải biết mặt kẻ đó ư....điều này có vẻ hợp lý vì nếu chỉ giết người bằng tên thì có khả năng những người cùng tên cũng sẽ chết."
-"Thời gian để kẻ bị nhập tên chết thường là ban đêm. Nguyên nhân cái chết là ngẫu nhiên và thường rất tàn nhẫn."
-"Vậy chỉ còn 1 vấn đề, vì 1 lý do nào đó mà khi bị nhập tên Tuấn không chết ngay hôm đó mà phải đến vài ngày sau, rốt cuộc là vì lý do gì, hôm đó sau khi nhập tên Tuấn mình có cảm giác đã gặp chuyện gì đó nhưng lại không thể nhớ, có thể nó chính là lý do.Mình đã gặp chuyện gì?"
-"Này Vũ hôm nay chúng ta về chung nhé"
Vũ giật mình bởi tiếng gọi, là Trinh , cô ấy đứng bên cạnh Vũ từ lúc nào.
-"à, hả,tạo sao?"
-"không sao cả, chỉ là tớ muốn về cùng cậu thôi, cậu chưa muốn về, có chuyện gì sao?"
-"không,không có gì cả, được rồi, về thôi"
Vũ cùng Trinh cùng nhau đạp xe về, tất cả học sinh đều đã về từ lâu nên con đường khá vắng vẻ.
-"Cô đi cùng tôi không sợ bọn họ sẽ tẩy chay cô sao?"
-"Họ? học sinh trong lớp à, cái đó thì không sao, dù sao tớ cũng chẳng quan tâm đến ai trong lớp, trừ cậu."
-"Hả, tại sao?"
-"Vì ánh mắt của bọn họ, nó chưa đầy gian dối và phản bội. giống như của hắn"-Trinh thì thầm

-"Hả, ai cơ?"
-"Không ,không ai cả, bỏ qua đi, nói chung là cậu khác với bọn họ, cậu đặc biệt"
-"ờ..thì...mà thôi, sao cũng được,tôi tới nhà rồi, tạm biệt"
-"ok, bye bye"
.............................................
Tối hôm đó ,Vũ lại truy cập vào end.Cậu nghĩ lại những gì cậu đã trải qua những gì cậu bị đối xử và những ai đã khiến cậu thành thế này.

-"Cái thế giới này muốn trong sạch thì không nên có bọn chúng. Nhưng có lẽ chỉ nên giết từng tên 1 nếu tất cả chết vào 1 ngày thì chắc chắn sẽ là chuyện lớn"
Vũ bắt đầu nhập tên của kẻ từng hành hạ cậu, nhưng khi lên cấp 3 thì đã sang trường khác, như thế cậu sẽ tránh bị nghi ngờ .
Và tất nhiên như cậu Nghĩ hôm sau nó đã chết. Vũ nhìn vào tin trên báo rằng phát hiện xác của hắn chết trôi trên sông, cậu cười, cười 1 cách điên dại,
-"Những gì, những gì chúng mày đã làm với tao, tao sẽ trả lại từng thằng 1 bằng cái chết. chuyền này chỉ là vì thanh lọc thế giới, căn bã như bọn chúng không đáng được sống"
Cứ thế mỗi ngày Vũ lại giết 1 người, ở 1 khu vực khác nhau . Cậu khéo léo xử tử ở những nơi cách xa mình.
..........................................................................
Vũ thấy mình đang đi đến trước 1 cánh cửa, cậu nhìn xung quanh, nhưng chẳng có ai cả
Cậu mở cánh cửa, bên kia là 1 cầu thang dài dẫn xuống phía dưới.có vẻ nó là 1 căn hầm. Nó dài đến mức Vũ không thể nhìn thấy phía dưới.
Vũ dùng điên thoại để soi sáng, cậu cẩn trọng từng bước từng bước tiến xuống. không khí xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo hơn. Quay lại nhìn lên trên Vũ sững người khi nhìn thấy cánh cửa phía sau đã đóng từ lúc nào. Không còn lựa chòn khác Vũ tiếp tục tiến xuống.
Phía dưới cầu thang đúng là 1 căn hầm, nó rộng rãi và tối tăm
-"Cái..."
Vũ giật thót khi điện thoại chợt reo lên. Là tin nhắn,Cậu mở lên xem, chỉ vỏn vẹn 1 dòng chữ .
"Ngừng lại đi."
-"Cái quái gì thế này?"
Vũ bỏ qua tin nhắn và tiếp tục bật đèn soi sáng.Cậu ngước lên rọi đèn xung quanh
VÀ...ngay trước mặt cậu bây giờ là khuôn mặt trắng bệch của 1 cái xác chết bị treo ngược đang nhìn thẳng vào mắt Vũ,khuôn mặt tỏ vẻ kinh hoàng với ánh mắt trừng trừng, cái xác gần đến mức gần như chạm vào cậu .
-"A..a.a..a.a...."

Vũ hét lên bật về phía sau, lúc này cậu mới rọi đèn xung quanh, căn phòng mà chỉ vài phút trước chẳng hề có gì....giờ đầy xác chết...tất cả đều bị treo ngược
-"Chuyện quái gì...thế này....mình đang ở đâu?"
Vũ cứng người, cậu không cử động nổi, tất cả xác chết bỗng chóc xoay về phía Vũ , chúng chuyển động loạn xạ, 1 cách ghê rơn và đồng thanh
-"NGỪNG LẠI ĐI"

....................................................
Vũ ngồi bật dậy,mồ hôi ướt đẫm, cậu nhận ra mình đang ở trên giường.
-"1 cơn ác mộng kinh khủng"
Sau khi,ăn sáng cậu lại ngồi vào máy tính
-"hôm nay không biết nên giết ai nhỉ"
Suy nghĩ của cậu bị tiếng chuông cửa phá ngang,Vũ chạy ra mở cửa,Là Trinh
-"Chào"
-"Là cô à, đến đây có việc gì"
-"Chỉ là đến chơi thôi mà. Tớ muốn xem nhà cậu như thế nào"
-"Nhà tôi không có gì để xem cả."
-"ít nhất cũng cho tớ vào nhà chứ,tớ đã cất công đến đây"
-"Chậc, được rồi, vào đi "
-"Wow, nhà cậu đẹp quá"

Trinh hớn hở chạy khắp nơi trong căn nhà. Sau khi đã thoả mãn cô mới chịu chạy đến chỗ Vũ
-"Cô không biết ngại là gì nhỉ?"
-"Hihi, xin lỗi,xin lỗi, vì nhà cậu đẹp quá"
-"Ngồi đó đi, để tôi lấy nước"
-"Cậu có nghe về tin những cái chết xảy ra gần đây không"
-"Có,nhưng sao cũng được, tôi không quan tâm"
-"Cậu lạnh lùng quá đấy.tớ mong cảnh sát mau bắt được tên giết người, nếu không sẽ nguy hiểm lắm".
-"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy"
1 giờ sau,Trinh mới xin phép ra về, chỉ còn lại Vũ ,cậu ngồi đó thì thầm
-"Phát hiện ư, chẳng thể nào, sẽ chẳng ai biết được kẻ giết người lại là 1 trang web"
Vũ nhìn vào màn hình máy tính, cậu nhìn thấy khuôn mặt mình lúc này. Cậu mỉm cười
-"À...thì ra là vậy. khi đó mình đã thấy thứ này sao"
Vũ không hề biết rằng từ ngoài cửa sổ có 1 bóng người đang len lén nhìn vào.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top