Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn
Chương 140: C140: You!!!


  Lần tới bạn vào thư viện, phải chắc chắn rằng bạn để mắt đến một cuốn sách. Không có cuốn nào như nó đâu, và không hề có bản sao nào hết. Nó có thể nằm ở bất cứ đâu trong thư viện. nó có thể nằm bất cứ đâu ở bất cứ kệ nào, bàn nào, hoặc nằm trên tay của người nào đó. Bìa sách được làm từ vải, và có tựa đề là " YOU ".

Một khi bạn tìm ra quyển sách, đừng mở nó. Đến ngay chỗ thủ thư và mượn nó. Người thủ thư sẽ nhìn bạn với ánh mắt lạ kì và nói "Ơ... quyển sách đó...".


Đem nó về nhà. Bạn có thể tò mò mở cuốn sách, nhưng mà đừng làm. Lúc nửa đêm, đi vào phòng, sách cầm trên tay, và đóng cửa lại chui vào tủ quần áo. Chắc chắn rằng mọi thứ bạn thấy chỉ là bóng tối, và âm thanh bạn nghe được chính là tiếng tim đập của mình.  

 Mở quyển sách ra. Quyển sách chứa đựng mọi thứ về quá khứ, hiện tại, và tương lai của bạn. Khi bạn lật từng trang sách, đi từ những sự kiện quá khứ, và dừng ngay khi bạn đến sự kiện hiện tại. Bạn sẽ biết rằng khi nào cần dừng, bạn sẽ thấy mình đang ngồi trong tủ và đọc quyển sách này.


Trước khi bạn lật đến để đọc các sự kiện tương lai, hãy nghĩ rõ ràng khi mà bạn THẬT SỰ muốn biết về tương lai mình.

Nếu bạn quyết định không đọc nữa, đóng nó lại, bỏ nó ở cái tủ đặt trên sàn nhà trong phòng của bạn, và bỏ đi. Nhớ là phải NẰM trong cái tủ đồ của bạn. Bạn sẽ thấy rằng sáng hôm sau quyển sách sẽ biến mất.

Nếu bạn quyết định đọc tiếp, và bắt đầu lật trang giấy tiếp của quyển sách. Quan trọng là bạn KHÔNG ĐƯỢC hét lên khi mà bạn đọc được cái chết của mình. Đừng rời mắt khỏi quyển sách khi mà bạn thấy mình bị kéo sâu vào bóng tối nơi mà bạn đang ngồi, chính là cái tủ quần áo. Không được nháy mắt khi mà bạn bị xé ra từng mảnh bởi một con thú đói khát, quyển sách nhuốm máu nằm cạnh sàn nơi mà chân tay bạn bị cắt đứt. Đừng sợ hãi khi mà bạn cảm nhận được bàn tay của con quỉ dữ đang ở trên vai bạn...  
 
Chương 141: C141: Quỷ Ám


1 đoạn nói chuyện trên 4chan được đăng tải vào này 13/12/2013. Cuộc nói chuyện kết thúc với người đọc chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ. Sau đây là nội dung chính của cuộc nói chuyện-------------------Anonymous 13/12/13(Fri)01:48:3Làm thế nào để tự tôi có thể tự trừ tà trên bản thân mình ?Khoảng 15 năm trở lại đây, tôi đã bị ám bởi một con quỷ và tôi cực kì cực kì muốn thoát khỏi nó.Một lần tôi đã đặt câu hỏi trên /x/ và được trả lời nên đến nhà thờ. Nhưng nhỡ đâu họ không thể loại bỏ nó ?Nhỡ đâu họ giam tôi lại ??!Hiện tại tôi đang cực kì tuyệt vọng. hi vọng ai đó có thể giúp tôi.


Anonymous 13/12/13(Fri)01:50:36

Hãy gọi tên chúa jesus với niềm tin thực sự. điều đó có thể thực hiện.

Anonymous 13/12/13(Fri)06:06:06Chết tiệt! nó đang phản ứng lại điều anh nói !! nó đang cực kì tức giận !! nó đang cào xé trong lồng ngực tôi !!! Hãy giúp tôi loại bỏ nó !!! Làm ơn !!!



Anonymous 13/12/13(Fri) 06:23:06

Khốn nạn ! hắn đang thì thầm vào tai tôi thứ gì đó! mặc dù tôi đã cố dùng mũi khoan để đâm vào tai! nhưng vẫn cái giọng nói đó vẫn là hắn! quanh tôi lắm máu quá! xin ai đó hãy giúp tôi !! hình như mắt tôi đang mờ đi bởi một màu đỏ chết tiệt !!!Nó nói rất rõ nó tên Hector...



Anonymous 13/12/13(Fri) 6:27:06

Bạn hãy đến ngay nhà thờ và nói với họ!! Có thể họ sẽ giúp bạn trừ tà ngay tức khắc! Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là họ trả lời "không"Nếu không hãy thử tất cả mọi chiến thuật và dừng ngay việc làm đau mình !Hãy đến một ngồi chùa của Phật Giáo hoặc vào ngay một hội đường của người Do Thái !Hãy thử tất cả mọi cách. Xát muối, đổ nước thánh vào vết thương, đeo trên mình một cây thánh giá được niệm bởi cha xứ.Và đừng cố để chết đi vì có thể đó là một con quỷ đến từ Aztec.


Anonymous 13/12/13(Fri) 6:33:6

Những kẻ ngu đần của mặt đất. Vật thể này. Bị chiếm. Lũ ngu. Thằng khốn nạn. Tao. giết. chúng mày. Từng đứa....------------------------------Sau cuộc nói chuyện đã có 13 vụ thảm sát xảy ra. có khoảng 9 vụ xảy ra ở mỹ và kết cục đều là những xác chết biến dạng bởi tự tra tấn. Nguyên nhân tử do cục điều tra liên bang Mỹ xác nhận. Và mội điều kì lạ và trùng hợp, bên cạnh xác chết đều có một dị vật hình đầu. ( trong ảnh). Sự việc còn được điều tra và làm rõ.Thông tin cuối cùng cập nhật được là ngày 20/12/13

  
 
Chương 142: C142: Lỗ Hổng Đen Trên Tường


 Không ngờ có mấy cái lỗ trên tường cũng đáng sợ đến thế
Đôi mắt của Amber dán chặt vào lỗ khóa.
"Chúng ta bắt đầu chứ?" Tôi hỏi.
Cô ấy ngần ngừ quay về phía tôi, gật đầu và vuốt mái tóc ra đằng sau.
"Tất nhiên." Cô nói. "Cho tôi nói vài câu trước, được chứ?"
Tôi mỉm cười. "Cứ tự nhiên."
"Thật sự là, chuyện này, ý tôi là, chuyện này quá mới mẻ với tôi. Tôi chưa bao giờ hoảng loạn đến thế cả, và chắc chắn là không phải do những lổ hổng bình thường." Đôi mắt của Amber lại nhìn về phía lỗ khóa, rồi về phía ổ cắm điện bên cạnh cánh cửa.
"Không sao đâu," tôi nói. "Chuyện này nhiều người cũng đã gặp rồi. Chúng tôi chỉ cần hiểu rõ tại sao cô lại muốn thổ lộ chuyện này."

Amber mỉm cười rồi gật đầu.

"Được rồi. Chuyện là, nói thật đấy, tôi luôn thấy không thoải mái khi lại gần nó, những cái lỗ hổng trong tường. Vào ban ngày thì tôi thấy tạm ổn, cho dù tôi luôn cố né tránh mấy cái lỗ và lấp chúng lại bằng những tấm áp phích. Mẹ tôi luôn xé mấy tấm áp phíc xuống hết. Mấy năm nay chúng tôi cãi nhau do tôi liên tục mua thêm mấy tấm áp phích mới mà mẹ tôi luôn xé chúng vào vài ngày sau đó. Chúng tôi chưa bao giờ nói về sự thật đằng sau chuyện này, ít ra cho đến bây giờ."
Amber ngừng một chút.


"Tôi nghĩ tôi không thích mấy cái lỗ chỉ vì chúng xuất hiện khắp nơi trong nhà tôi. Khi chúng tôi chuyển đến đã có sáu hay bảy cái lỗ rồi, và chúng luôn ở đó. Trong này hôm đó, tôi thấy một cái gờ nhỏ, nhưng bên trong rất tối. Tôi cố gắng xem thử bên trong những cái lỗ lớn hơn, kích thước như một cây bút lông ấy, nhưng bên trong chỉ toàn một màu đen và tôi cũng không tài nào biết được chúng ở đâu ra. Và khi tôi thử nhét tay vào trong thì bên trong có cái gì đó cứng cứng, nên tôi nghĩ là mấy cái lỗ không đi xuyên qua tường bên kia."

"Những cái lỗ tập trung chủ yếu ở trên tường phía bên kia của giường tôi. Nhưng khi tôi lớn lên, giường của tôi bị gãy và chúng tôi đành mua một chiếc giường đôi. Do không tính toán kĩ, nên khi chúng tôi về nhà, chiếc giường chỉ để được đúng một chỗ trong phòng tôi, ngay bên cạnh bức tường với những cái lỗ. Đêm đầu tiên nằm trên chiếc giường mới, tôi không tài nào ngủ được. Phần lớn những cái lỗ tập trung ở phía trên tôi, nhưng có hai, ba cái nằm ngay bên cạnh đầu của tôi, và một vài cái nằm ở gần chân tôi.

"Những cái lỗ đã khiến tôi phải thức suốt đêm. Cứ như là, có một luồng không khí lạnh phả ra từ những cái lỗ. Hôm đó đang là mùa hè, nhưng không khí từ những cái lỗ thì lạnh ngắt. Đêm đầu tiên diễn ra thật tệ hại nên tôi than phiền với cha, và ngày hôm sau, ông ấy tới và lấp những cái lỗ lại. Nhưng chỉ sau vài tuần, do ông ấy sử dụng loại vôi rẻ tiền nên tới mùa thu, có vài chỗ trát vôi bị rơi ra. Tôi lại cảm thấy cái luồng khí lạnh ấy, nhưng giờ thì không sao. Tôi nghĩ chắc tôi cũng đã quen rồi."

"Và cô không còn quan tâm đến những cái ỗ nữa à?" Tôi hỏi.
"Tôi vẫn còn đấy chứ," Amber nói. "Nhất là vào ban đêm, khi trời đã tối hẳn. Tôi thường đẩy gối lên những cái lỗ và cuộn mình vào chăn. Đó là bản năng của tôi thôi; tôi thướng ngủ sau khi đã cuộn mình vào chăn. Nhưng khi tôi thức dậy tôi thường thấy chăn của mình bị đẩy ra xa. Lúc đó chăn của tôi phải còn ở trên người tôi chứ, ít ra là trên đầu của tôi."
Amber cắn môi.

"Những cái lỗ, tôi không bao giờ thích chúng nhưng chúng cũng không đáng sợ mấy. Chúng luôn ở đó và tôi không hề nghĩ gì thêm về chúng, chỉ trừ những lúc tôi bị cúm và phải nằm trên giường cả ngày. Khi tôi bệnh, chúng gây phiền phức cho tôi, và vào ban đêm thì chúng trông rất đáng sợ. Nhưng như tôi đã nói, thường thì tôi vẫn ổn. Chúng chỉ là những cái lỗ bình thường trong căn phòng rất dỗi bình thường của tôi."


"Amber, cô đã nói là cô thấy hoảng loạn khi thấy những cái lỗ. Cô có thể cho tôi biết chuyện này xảy ra từ khi nào không?"
"Tôi cũng không biết chắc", cô ấy nói. "Chúng bắt đầu tập trung nhiều hơn vào tuần trước, kể từ lúc tôi chuyển đến kí túc xá của trường đại học."
"Phòng mới của cô cũng có nhiều lỗ à?"
"Không, ý tôi là, lúc đầu thì không." Amber nói. "Khi tôi chuyển đến, căn phòng nhìn chung vẫn ổn, chỉ trừ một cái lỗ nhỏ ở một góc và một vài lớp sơn trên tường bị tróc ra. Nhưng đây là chỗ ở rẻ nhất bên đó, nên tôi không thấy kì lạ hay sao cả."

"Nhưng kể từ đó, tôi không biết nên nói sao nữa, những những cái lỗ bắt đầu xuất hiện. Một ngày nọ, tôi phát hiện có một vài vết nứt ở lớp sơn trên tường, và ngày hôm sau, một vãi chỗ sơn tróc ra và bức tường ở đằng sau có một cái lỗ nhỏ phía trên. Và một vài ngày sau, hai cái lỗ khác xuất hiện."

"Tôi tự cho rằng đó là do lò sưởi quá nóng; tôi nghĩ là do nhiệt độ cao đã khiến cho lớp sơn bao phủ mấy cái lỗ trên tường mà ông chủ trọ keo kiệt không thèm lấp đi bị tróc ra. Nhưng sau vài tuần, số lượng lỗ trên tường tăng lên. Gần như mỗi ngày có một vết nứt mới xuất hiện, hay một mảng sơn khác bị tróc ra, hay - tôi nghĩ đó là do tôi tưởng tượng ra và đến giờ tôi vẫn còn nghĩ là đầu của tôi đang trêu chọc tôi - trông mấy cái lỗ như ngày càng mở rộng ra. Chúng không lớn bằng những cái lỗ trên tường nhà tôi, chúng chỉ nhỉnh hơn một cây bút chì thôi; nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy cái luồng khí đó."

Amber run rẩy. "Tôi rất ít khi ở trong phòng của mình vào ban ngày; chỉ tới ban đêm, khi tôi lên giường, tôi cảm thấy luồng khí lạnh lượn quanh mặt và lưng tôi. Tôi từng nghĩ là khi tôi ra khỏi nhà, tôi sẽ không còn gặp vấn đề với chúng nữa, nhưng rốt cuộc tôi lại phải đắp mấy lớp chăn trước khi đi ngủ. Phòng của tôi rất nóng, nên đôi khi tôi khỏa thân trong lúc ngủ, nhưng vẫn trùm chăn lên đầu mình. Để rồi vào buổi sáng tôi lại thấy chăn của mình ở dưới đất. Tôi nghĩ chắc là do tôi đá chúng xuống dưới khi nhiệt độ bắt đầu nóng lên; tôi chỉ rất mừng khi phòng tôi có ổ khóa rất chắc chắn để bạn cùng phòng của tôi không bước vào trong và thấy cảnh tượng của tôi lúc đó."

"Vậy là cô hoảng sợ do những cái lỗ bắt đầu xuất hiện?"


"Không," Amber nói. "Tôi nghĩ chuyện đó thật kì lạ và khiến tôi hơi khó chịu một chút bởi vì tôi không quan biết người hàng xóm ở bên đó. Nhưng trong những cái lỗ không có một tia sáng nào, nên tôi nghĩ chắc là do bức tường có cái gì đó, giống như ở torng nhà tôi. Một người bạn cùng phòng của tôi, David, nói rằng những cái lỗ đó có thể xuất hiện nến có một ống nước bị rỉ nước trong một thời gian dài và làm trôi đi mấy chất kết dính ở trong tường. David nói tôi thật xui xẻo khi chọn một căn phòng không thích hợp, bởi những người khác trong nhà trọ không gặp trường hợp này."
"Amber, nếu số lượng lỗ không làm cô phải sợ, vậy là tại sao cô trở nên như vậy?"

"Bởi vì tôi nghĩ ai đó đã làm ra chúng. Ý tôi là, chuyện này thật điên rồ, cứ như là một sự trùng hợp bởi vì tôi nghĩ những cái lỗ đã ở trong phòng tôi ở nhà cũ trước khi chúng tôi chuyển đến."

"Có lần tôi đang nói chuyện với mẹ tôi qua Skype thì bà ấy đột nhiên lớn tiếng với tôi. Bà ấy cứ la lên kiểu như "ngừng cái việc cạy lớp sơn trên tường đi" hay "ông chủ nhà trọ sẽ phải bắt con bồi thường đấy." Phải đến một lúc sau tôi mới nhận ra là bà ấy đang nói về những cái lỗ trên tường và tôi giải thích rằng không phải do tôi làm, là do chúng tự nhiên xuất hiện. Nhưng mẹ tôi càng bực bội hơn và la mắng tôi. "Đừng nói dối nữa", bà ấy hét lên rồi nói "Con đã làm chuyện này trong phòng cũ của mình rồi mà giờ còn làm chuyện đó trong phòng mới nữa! Con không còn là một đứ con nít nữa đâu, thôi đi!"

"Tôi cải nhau với me, nói với bà ấy rằng tôi không làm chuyện đó và những cái lỗ chỉ là tự nhiên xuất hiện mà tôi, nhưng bà ấy không chịu tin một lời nào cả. Rồi tôi có nhắc đến việc những cái lỗ trong phòng cũ đã xuất hiện trước khi chúng tôi chuyển đến - nhưng mẹ tôi cưởi mỉa rồi nói rằng bà ấy không ngốc đến thế đâu, và còn nói rằng tôi phải tự bồi thường cho bức tường này, rồi cúp máy."
"Sau đó, tôi có gọi điện cho bố, than phiền về mẹ. Nhưng ông ấy bảo rằng mẹ tôi nói đúng, rằng những cái lỗ không hề xuất hiện lúc tôi chuyển đến nhà cũ; ông ấy nói chính tôi đã làm ra nó!"
Amber lắc đầu.

"Đó không phải tôi! Chắc chắn không phải tôi. Tôi dám chắc là vậy. Và kể từ đó, những cái lỗ khiến tôi thấy khó chịu. Tôi dám áp phích để che lấp chúng đi, nhưng ngày hôm sau thì chúng nằm ở dưới sàn, cứ như bị mẹ tôi kéo xuống lúc còn ở nhà cũ vậy. Tôi không thể ngủ trong phòng của mình nữa. Tôi cầu xin David đổi phòng với tôi, nhưng anh ta từ chồi, nói rằng phòng tôi quá nóng để ở. Ít ra anh ta cho phép tôi được ngủ ở dưới sàn trong phòng của anh ta.

"Ngủ trong phòng anh ta cũng không đến nỗi tệ," Amber nói. "Nằm trên sàn hơi khó ngủ, nhưng khiến tôi cảm thấy an toàn hơn khi biết rằng anh ta ở ngay bên cạnh tôi, ngáy trên giường. David có hơi dâm đãng qua cái cách anh ta nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đang ngồi trên sàn, trong bộ quần áo ngủ, nhưng tôi có mặc thêm vài lớp áo ở trong. Tôi có bắt gặp anh ta đang nhìn vào mình một vài lần, trong những lúc tôi đang nghiên mình hay sao đó, nhưng ít ra anh ta không làm chuyện gì kì lạ trong phòng."


"Tôi ngủ trong phòng anh ta trong một tuần. Nhưng sau đó, một một đêm nọ, lớp sơn bắt đầu nứt ra ở trên tường đối diện. Nó không chỉ dừng lại ở một chỗ như trong phòng của tôi; nó lan ra khắp căn phòng, cứ như lớp tường bị xé toạc ra từ phía bên trong. Và đêm hôm sau, một nửa lớp sơn trong phòng bị tróc ra và khắp nơi trên bức tường đều có lỗ hổng. Chắc cũng khoảng 20 cái, và một số cái lại rất lớn."

"Chiều hôm sau David đuổi tôi ra khỏi phòng. Anh ta nói rằng mẹ tôi đã đúng khi đã nói rằng chính tôi lại làm chuyện này. Anh ta còn nói rằng có thể tôi bị mộng du và bắt tôi phải bồi thường cho anh ta. Tôi có thể đã qua nhà của một người bạn để ở qua đêm, nhưng giờ đã quá muộn và tôi không muốn làm phiền ai lúc này. Tôi đang rất buồn, có lẽ họ nói đúng, có lẽ tôi đã bị điên và đi lòng vòng trong nhà, cạy lớp sơn trên tường."

"Tôi hôm đó, tôi trở về phòng của tôi."
Tôi thấy Amber bắt đầu rơi nước mắt.
"Tôi đang nằm trên giường, đầu hước về phía bức tường, đấm vào mấy cái lỗ chết tiệt ấy và khóc lóc để cố đưa tôi vào giấc ngủ."

"Tôi gần như đã làm được, anh biết không? Tôi gần như cảm nhận được cơn buồn ngủ đang chuẩn bị bao trùm lấy tôi và người tôi bắt đầu thả lỏng. Nhưng tôi lại nghe một cái tiếng rất nhỏ. Tôi không thể xác định ra được; nó nghe như tiếng cào vào tường. Tôi mở mắt ra một chút, để xem thử cái gì đang kêu. Và, trong một cái lỗ ngay trước mặt tôi, tôi thấy nó cử động. Nó trông giống như một con giun đất màu cam, đang cục cựa và đẩy mình ra khỏi cái lỗ, tiến về phía tôi. Tôi nhích đầu ra xa, nhưng nó bò ra nhanh hơn và phần đầu của nó ló ra khỏi cái lỗ; và đến lúc đó, tôi mới nhận ra đó là một đầu ngón tay."

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Amber.

"Tôi hét lên và chạy ra khỏi phòng. Cảnh sát cho rằng có thể tôi đã mơ. Tôi chắc chắn rằng đó không phải là một giấc mơ! Tôi thấy ngón tay đó, đầy đủ phần món tay, ló ra khỏi cái lỗ. Nhưng cảnh sát cho biết chuyện này là không thể, bởi căn nhà bên đó trống hoàn toàn và họ không thấy ai đang ở trong đó, và không có cái lỗ nào thông qua cả hai nhà, và thậm chí bức tường quá dày để một ngón tay của con người có thể chui qua bên kia được."  
 
Chương 143: C143: Đứa Con Gái Mất Tích


  Cuối những năm thập niên 80 đầu 90, trẻ em bắt đầu mất tích tại một thị một thị trấn nhỏ vùng nông thôn hẻo lánh thuộc Liên bang Xô Viết. Dù giới truyền thông chưa quan tâm đưa ra thông báo chính thức nhưng người dân địa phương cùng cảnh sát đã cùng nhau bắt đầu một cuộc điều tra riêng. Họ nghi ngờ cho rằng đó hành động của một tên tâm thần đang đào tẩu. Các bậc phụ huynh bắt đầu đưa đón con cái đến trường và mỗi khi chúng chơi đùa bên ngoài luôn có người quan sát chặt chẽ. Nhưng các vụ mất tích vẫn tiếp tục xảy ra.

Người dân Nga – Xô thuở đó ( và đến tận ngày nay ) thường sống trong các căn hộ lớn nhiều tầng san sát nhau. Một cư dân nọ ( tên tạm gọi là ông Ivanov ) sống chung với đứa con gái 8 tuổi. Một ngày nọ con của ông không hề quay về nhà sau giờ tan trường, hung tin đó làm Ivanov làm ông choáng váng và giới cảnh sát bắt tay vào cuộc sau khi được báo. Ông tìm kiếm khắp nơi, hỏi thăm mọi người láng giềng nhưng không ai thấy hay biết điều gì cả.


Căn hộ ngay phía trên căn Ivanov đang sống thuộc quyền sở hữu của cặp đôi trẻ tuổi – một người là bác sĩ trực xe cứu thương và một y tá. Một tuần sau khi con gái mình mất tích Ivanov nghe thấy những tiếng ồn phát ra từ căn hộ ấy, âm thanh nghe tựa như tiếng ré của loài động vật. Và chúng cứ xuất hiện rồi im ắng kéo dài suốt cả tháng, khiến hàng xóm khó chịu phàn nàn với vị bác sĩ. Anh ta giải thích rằng mình vừa nuôi một con chó con, tiếng mọi người chỉ là tiếng nó sủa thôi và hứa sẽ huấn luyện cho nó im lặng ngay.

Trong khoảng thời gian ấy phía Moscow điều động các chuyên gia thuộc KGB(1) về để hỗ trợ điều tra – đó là sau khi vừa kết thúc vụ án Chikatilo (2) nên phía KGB cũng có kinh nghiệm đối với bọn sát nhân hàng loạt, nên khá nhanh chóng họ tìm thấy những phần thi thể đứt rời của trẻ em nằm vương vãi trong khu rừng ngoài rìa thị trấn. Cảnh sát cùng quân đội cho các đội xe tuần tra ngầm tại các khu vực công cộng như trường học, công viên nhằm thu thập thông tin. Không lâu sau họ phát hiện một chiếc xe có dấu hiệu nghi vấn, được điều khiển bởi một phụ nữ đang đỗ gần trường học. Cảnh sát tiếp cận và yêu cầu trình giấy tờ xe thì bất thình lình cô ta rồ ga phóng đi, mở màn một cuộc truy đuổi kéo dài mãi cho đến lúc chiếc xe đâm vào một trụ điện bên đường, khiến cô gái bất tỉnh. Họ áp sát và mở cốp xe ra và phát hiện một đứa trẻ đang bất tỉnh nằm gọn trong đó....

Sau khi kiểm tra giấy tờ họ xác định địa chỉ cư trú của cô ta là căn hộ ngay phía trên nơi ông Ivanov, người có con gái đang mất tích sinh sống. Ngay lập tức cảnh sát ập đến và khi đến gần họ nghe thấy những tiếng ré động vật mà người dân trình báo phát ra . Vị bác sĩ là người ra mở cửa, họ liền khống chế hắn và lục soát căn hộ.

Trong phòng tắm cảnh sát tìm thấy một bé gái hai tay đã bị cắt cụt đến tận cùi chỏ, chân thì cưa ngắn đến đầu gối. Quá trình cắt chi được thực hiện chuyên nghiệp, cô bé được băng bó cẩn thận để không bị nhiễm trùng vết thương. Phần lưỡi cũng được cắt đi và trên cổ bị xích lại bỏ trong bồn tắm. Toàn bộ những người có mặt tại hiện trường đều bị sốc, kể cả ông Ivanov lúc này vừa chạy lên theo hàng xóm , chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng xảy ra với đứa con thân yêu của mình. Ông ấy lao vào tấn công tên bác sĩ đang bị còng tay dưới sàn, người dân cùng lực lượng cảnh sát cũng mất kiểm soát tham gia theo và kết quả tên sát nhân bị đánh đập đến chết.


Giới chức trách mở rộng điều tra và tìm thấy môt số xác chết bị cắt cụt tứ chi khác. Chỉ một trong số đó là còn sống, được phát hiện trong một tòa nhà bỏ hoang. Như các nạn nhân khác cậu ta bị cưa chân tay, lấy đi mắt, lưỡi và ước tính sơ bộ đã được nuôi sống trong tình trạng trên khoảng một năm. Cặp đôi bác sĩ tử thần đang tìm cách tạo ra những con "thú nuôi" từ lũ trẻ nhỏ. Toàn bộ sự kiện trên được giữ kín để tránh hoang mang diện rộng trong nhân dân giữa bối cảnh lịch sử đang có nhiều biến loạn thời ấy.

-------------------------------------------


(1) KGB: " Ủy ban an ninh quốc gia" , bao gồm tình báo, an ninh và cảnh sát mật của Liên bang Xô Viết.
(2) Chikatilo: Andrei Romanovich Chikatilo, là một kẻ giết người hàng loạt người Liên Xô, có biệt danh là Kẻ đồ tể ở Rostov, Máy xới Đỏ hay Máy xới Rostov, bị buộc tội tấn công tình dục, đánh đập và giết hại ít nhất 52 phụ nữ và trẻ em. 

 
Chương 144: C144: Ai Là Kẻ Tàn Nhẫn?


  Dân làng gọi hắn là quỷ!

Đúng ra, hắn không phải là một con quỷ thật sự, nhưng từ lúc sinh ra, hắn đã có những đặc điểm kì dị, khác hoàn toàn so với những người dân trong làng. Khắp người hắn mọc lên những cục bướu, lưng hắn to gồ ghề và còng xuống, cộng với thể hình to cao vạm vỡ, sức khỏe khác người, nhưng lại không biết nói. và hắn bị xem là quỷ đầu thai.

Không ít lần dân làng đuổi đánh hắn mỗi khi thấy hắn lảng vảng ở nơi đông đúc. Nếu chỉ có thế thì hắn cũng chẳng buồn, nhưng hắn vô cùng khổ tâm khi mẹ hắn cũng bị kì thị. họ xua đuổi bà, đánh đập bà. Và mỗi khi có vụ trộm cắp nào trong làng, họ đều nghĩ đến thủ phạm là mẹ con hắn.
Hắn xấu người, nhưng không hề xấu nết.

Chỉ có 2 mẹ con ở trong cái lều tồi tàn dựng tạm bợ ở ven rừng, nên mẹ rất thương yêu hắn. Lúc hắn còn nhỏ, bà thường kể chuyện cổ tích cho hắn nghe. Hắn vẫn nhớ rất rõ, mẹ bảo hắn không được làm hại dân làng., phải hiền như cô Tấm. Mẹ hắn còn nói nếu ở hiền sẽ gặp lành, nhưng hắn cứ trăn trở mãi, tại sao hắn hiền như cục đất, mà lại chẳng thể gặp lành. Không thể nói, nên hắn đành thở dài mà nuốt suy nghĩ ấy vào lòng.

Một đêm nọ, hắn thấy dân làng kéo đến nhà. Họ rất đông, mặt ai cũng tức giận. Hắn vội vàng mở cửa.


_ Thằng khốn, có phải mày ăn trộm bò của nhà ông Lý đúng không?
Những người đứng sau nhao nhao lên:
_ Chính nó chứ còn ai nữa. Mất 3 con bò, sức người thì ai làm nổi.
Hắn không biết nói, nên cũng chẳng thể thanh minh. Mẹ hắn vội vàng bước ra, tiến đến chỗ đám người đang sôi máu.
_ Các ông các bà cứ từ từ. Thằng con tôi cả ngày ở trong nhà, có đi đâu đâu. Oan cho chúng tôi quá...
_ Ai làm chứng cho mẹ con nhà mày??? Con quỷ cái này! Đẻ ra cái thứ súc sinh đi ăn cắp lại còn thích cãi à? Cãi à? Cãi à???
Mỗi một câu "cãi à" mẹ hắn lại bị đạp một cái. Tuổi cao sức yếu, bà ngã dúi dụi.
Dân làng lôi cổ bà dậy, dùng con dao dí vào cổ bà và nghiến răng nói:
_ 2 mẹ con chúng mày không mau đền 3 con bò, thì đừng trách bọn tao ác!
Hắn định xông đến, nhưng mẹ hắn dùng chút sức lực yếu ớt gào to:
_ Con không được vào đây. Dân làng nó giết con đấy!
_ Đúng đúng, giết cả 2 mẹ con chúng nó đi!!! – Đám đàn ông nhao nhao.

Rồi một lũ dùng gậy gộc đập thẳng vào đầu mẹ hắn. Hắn đờ người, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì một tên thanh niên dùng dao đâm xuyên qua ngực trái của mẹ hắn. Máu vọt thành tia!
Lúc này, hắn như sực tỉnh. Hắn quỳ xuống đất, hai cánh tay đập rầm rầm xuống sân nhà. Mẹ hắn chẳng kịp nói điều gì, giật giật lên vài cái, rồi chết.


Hắn từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy ánh mắt của hắn, đám dân làng náo loạn. Hắn đuổi theo, gặp tên nào là đập chết tên đó. Với sức hắn, chẳng ai chịu nổi một đòn.

Hắn như một con thú bị thương. Mẹ hắn nói rằng phải hiền lành với mọi người. Nhưng sao hắn luôn luôn chịu thiệt.

Hắn biến cả bìa rừng trở thành một dòng sông máu!

Thế rồi, hắn đuổi kịp thằng thanh niên đã đâm nhát dao thấu tim mẹ. Tên đó quỳ xuống xin tha. Nó còn trẻ lắm, chắc chỉ 16-18 tuổi.
Có lẽ hắn đã động lòng...
Tên này còn cả một quãng đời dài trước mặt.
Và hắn nghĩ đến câu chuyện cổ tích Tấm Cám. Mẹ vẫn luôn dặn là phải hiền như cô Tấm...

Nhưng hắn nhớ đến mẹ. Nhớ đến cái chết của mẹ. Mẹ hắn chết tức tưởi quá, chết mà chẳng kịp nói lời nào với hắn...
Hắn nắm chặt bàn tay!!!
Và hắn túm lấy cổ thằng nhãi đó, vặn ngược ra đằng sau!!!
Xét cho cùng, cô Tấm cũng đã từng giết người, phải không?
Hắn chôn mẹ trước cổng nhà, và bỏ đi nơi khác.
----------
Nhưng, hắn cũng không sống được lâu. Ngày giỗ đầu của mẹ, hắn trở về, và bị dân làng giết chết ngay tại nơi mẹ nó ngã xuống.
Hắn không hề chống cự, vì hắn chỉ phản kháng khi có ai đó làm tổn thương mẹ hắn.
"Cô Tấm chẳng bao giờ chết" - suy nghĩ đó lóe lên trong đầu hắn, và hắn mỉm cười, gục ngã.  
 
Chương 145: C145: Nghi Thức


  "Tập trung" là một trò chơi khá đáng sợ thường được chơi ở các tiệc ngủ (pajama party). Một số người nói rằng nó là một dạng của thôi miên. Mục tiêu của trò chơi là để tìm hiểu xem bạn sẽ chết như thế nào.

Để chơi, bạn chỉ cần hai người thôi. Bắt đầu bằng cách bảo người kia nhắm mắt lại. Rồi bạn hãy đứng sau lưng người đó, tụng những dòng sau trong khi thực hiện các bước của nghi thức.

• Trong suốt phần điệp khúc, đấm nhẹ vào lưng của người bạn cùng chơi trong khi bạn tụng.
• Suốt những đoạn thơ, hãy thực hiện những hành động được chỉ dẫn (được hành động bỏ trong ngoặc trước mỗi đoạn thơ) trong khi bạn đang tụng.

(Mỗi khi bạn nói điều này, đấm nhẹ lên lưng của người kìa bằng cả hai tay)
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
Con người chết, trẻ con khóc.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.

(Đoạn 1: Gõ nhẹ vào đầu của người bạn kia từ trên đỉnh, rồi đưa tay bạn xuống dần ở cả hai bên đầu người đó (dọc thái dương)
Đập một quả trứng trên đầu của mi.
Hãy để lòng đỏ chảy xuống, lòng đỏ chảy xuống.
Đập một quả trứng trên đầu của mi.
Hãy để lòng đỏ chảy xuống, lòng đỏ chảy xuống.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
Con người chết, trẻ con khóc.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.


(Đoạn 2: Dùng bàn tay vặn lên vai họ và tiếp tục làm như thế dọc xuổng cả hai cánh tay người kia)
Bóp một trái cam trên vai của mi.
Hãy để nước nhỏ xuống, nước nhỏ xuống.
Bóp một trái cam trên vai của mi.
Hãy để nước nhỏ xuống, nước nhỏ xuống.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
Con người chết, trẻ con khóc.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.

(Đoạn 3: Dùng ngón tay thọc hai bên tay của họ, sau đó tiếp tục thọc ngón tay của bạn dọc xuống bên tay người bạn đó)
Đâm mười cây kim vào hai bên tay của mi.
Hãy để cho máu nhỏ xuống, máu nhỏ xuống.
Đâm mười cây kim vào hai bên tay của mi.
Hãy để cho máu nhỏ xuống, máu nhỏ xuống.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
Con người hết, trẻ con khóc.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.

(Đoạn 4: Dùng tay đấm nhẹ vào lưng người đó rồi tiếp tục đấm dọc xuống lưng của họ)

Đâm một con dao sau lưng mi.
Hãy để cho máu nhỏ xuống, máu nhỏ xuống.
Đâm một con dao sau lưng mi.
Hãy để cho máu nhỏ xuống, máu nhỏ xuống.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
Con người chết, trẻ con khóc.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.

(Đoạn 5: Hãy tưởng tượng như đang quấn một sợi dây thừng quanh cổ của người đó và kéo. Đầu của người bạn kia cần xuống giống như thể họ đang bị treo cổ).
Quấn một sợi dây thừng quanh cổ của mi.
Cột nó thật chặt.
Quấn một sợi dây thừng quanh cổ của mi.
Và ... KÉO!
(Ôm người đó bằng hai cánh tay của họ và thì thầm vào tai người đó)
Mi đang đứng trên một tòa nhà.
Mi đang đứng trên rìa của tòa nhà đó.
Mi cảm thấy rất chóng mặt
Và mi đang đừng rất gần rìa rồi.
Và ai đó... ĐẨY MI!
Đẩy người đó đủ mạnh để họ nghiêng một chút về phía trước và đủ để họ lấy lại được thăng bằng của mình. Sau cùng, bảo họ để mở mắt ra và hỏi cậu ấy nhìn thấy màu gì. Màu sắc mà họ nhìn thấy khi họ vừa mở mắt sẽ đại diện cho cách mà họ chết.
Xanh dương - Bị đâm chết
Đỏ - Chết đuối
Vàng - Chết vì thuốc độc hoặc ngộ độc.
Cam - Bị thiêu chết
Xanh lá cây - Rơi từ trên cao xuống
Tím - Nghẹt thở (bị bóp cổ chẳng hạn)
Nâu - Bị chôn sống
Xám - Chết trong bệnh viện do một căn bệnh nào đó...
Trắng - Họ sẽ chết vì già và được lên thiên đàng
Đen - Họ sẽ chết vì già và phải xuống địa ngục  
 
Chương 146: C146: Đứa Bé


  Vào ban đêm, An thường phải chịu đựng những cơn thức trắng và mỗi lần như vậy cô lại nuốt òng ọc cả ngàn tách cafe đều đó càng làm cô mắt ngủ trầm trọng hơn. Công việc của cô là bảo mẫu riêng cho một gia đình giàu có ở quận tư nên việc đúng giờ là rất quan trọng, cô phải có mặt vào lúc 6h30 và bắt đầu làm tất cả, bao gồm cả giữ nhà cho ông bà chủ.

Cô chỉ mới làm ở đây một tháng non nhưng đã được chi ứng trước lương của cả hợp đồng một năm đều đó làm cô thoãi mái về tiền bạc nhưng có một sự ràng buộc khó chịu với cô. Đứa trẻ cô giữ đã tròn 5 tuổi rồi nhưng chẳng có gì để làm với nó cả, nó hơi lơ ngơ và khó hiểu nhưng không phiền toái, nó thường nhìn lên la phong và trông đợi điều gì đó. Thời gian đầu, điều đó khiến cô cảm thấy rất bực bội và hơi rùng mình... Trên cái la phong ấy im bậc không có gì đáng chú ý với cô nhưng sự chú ý của đứa trẻ cũng khiến cô tò mò nhưng vô ích. Cô không thể hỏi đứa trẻ ấy về điều gì cả nó gần như câm, ngay cả gọi ba, gọi mẹ nó còn không biết, rồi ngày lần cô quen dần...


Cô vẫn mất ngủ, vẫn nóc cafe nhưng cô đang ở với thằng bé vì ông chủ đang phải cấp cứu trong bệnh viện về một bệnh gì đó đường hô hấp và bà chủ phải có mặt để săn sóc, cho nên cô phải đón thằng bé ngờ nghệch này về nhà. Việc này không phiền hà gì lắm ngoài mấy ánh mắt soi mói cuả mấy bà nhiều chuyện trong khu... Đang thưởng thức cafe cô nghe tiếng thằng bé cười thích thú trong phòng, cô vội vào xem vì vừa nảy cô đã ru nó ngủ quắc cần câu... Thằng bé đang ngồi trên nôi và ngớ người nhìn lên la phong trần nhà. Cô hơi hoảng vì rõ ràng cô đặt thằng bé trên giường và tiếng cười từ đâu đến nếu không phải của thằng bé? Cô hồ nghi đó là trộm nhưng nhanh chóng bác bỏ vì nếu là trộm thì nó vô bằng cách nào trong khi mọi lối ra vào đều đang đóng kín và hơn nữa không có gì bị sáo trộn...

Đắm chìm trong những suy nghĩ, không gian quanh cô trở nên im lặng rồi bất giác cô nghe tiếng lụp cụp trên la phong. Lúc này, thằng bé bắt đầu hồ hởi gọi bặp bẹ "baba..". Cô chết điếng, thằng bé gần như câm giờ mừng rỡ trả lời một thứ tiếng động hư vô... Cô lấy lại bình tĩnh ẵm thằng bé lên đét đít nó hai cái rồi mắng yêu "ngủ không chịu ngủ mà phá nè" thằng bé thút thít khóc miệng vẫn ặm ực kêu "ba..baa..."

Cô không thể ngừng suy nghĩ về hiện tượng đã xãy ra ba ngày nay và logic lại mọi thứ với nhau về cái cách trông chờ của thằng bé với thứ gì đó và cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của cô. Nó gợi mở cho cô về một thứ gì đó mà thằng bé thuộc về và gặp vào buổi tối. Cô phân vân nên gọi nói với bà chủ hay không? Có cần thiết phải nói không? Nhưng cô nhanh chóng quyết định sẽ không nói về việc đó cho đến khi trao trả thằng bé vì ông chủ vẫn còn đang cấp cứu, nghe bà chủ kể lại thì không phải ông bị bệnh đường hô hấp mà do tác nhân bên ngoài gây ra, nhưng không quan trọng với cô, công việc của cô là buổi sáng và kết thúc 6h, tất cả cô cần là mọi thứ trở lại bình thường như thế ...


Tối đó, thằng bé đang lim dim trong tiếng ầu ơ của cô gái thì tiếng lụp cụp nhỏ nhẹ lại vang lên, thằng bé giật mình mừng rỡ gọi "baba... baba...". Cô hơi bấn loạn, loạn choạn ngồi dậy, quơ cái kéo cô đặt kế bên hướng mắt lên trần quan sát,... "Chuột à?" cô hoài nghi. Thằng bé thì vẫn gọi với lên la phong như đang mừng gặp ba nó thật vậy. "Ngủ đi con dì thương ơ ơ" cô dỗ dành thằng bé, tiếng cụp cụp lại vang lên nhưng cô phớt lờ hay đúng hơn là cô không đủ sức quan tâm, "Phải đợi thằng bé ngủ để đi uống cafe nữa chứ..." cô thầm nghĩ. Đúng thật phiền toái khi phải giữ thằng bé cả ngày mà cô thì làm chỉ vì tiền chứ không hề thích trẻ con. Thằng bé chẳng chịu ngủ, nó cứ gọi baba với tiếng động phát ra từ la phong... Ớn lạnh, nhưng cô không biết phải đối phó như thế nào, bực mình cô quăng một quyển sách lên la phong khiến miếng nhựa lệch qua một bên tạo ra một khe hở nhỏ, ánh sáng nhòe nhòe phả lên, qua khe hở ấy cô nhìn thấy một con mắt nhìn đăm đăm hướng cô nằm... Hoảng hốt tột độ, cô la lên, bỏ lại đứa bé mà chạy thụt mạng, chỉ nghe phía sau tiếng cười khanh khách của thằng bé,...

...


Hương là một cô sinh viên mới ra trường, vẫn đang trong tình trạng thất nghiệp, cô làm tình nguyện viên cho một trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi-cơ nhỡ. Cô được phân công giữ một nhóm bé tầm 2 tuổi, trong đó có một đứa bé kỳ lạ và hơi ngờ nghệch, luôn nhìn đăm đăm lên trần nhà trông đợi gì đó từ la phong... cô nghe nói nó là đứa trẻ đặc biệt con của một cô gái bị tâm thần đã nhét đứa bé mình trông giữ lên la phong và hớt hãi chạy đi kêu cứu... rồi kể về một kẻ nào đó bên trên la phong, nghe nói đứa bé tội nghiệp sau đó đã chết do bị chèn ép trong không gian hẹp khiến cơ quan nội tạng suất huyết và cô gái đó hình như tên là An.

 
Chương 147: C147: Halloween Đầu Tiên Của Jimmy


  Jimmy là một cậu bé. 8 tuổi, thông minh và có một chút hoang tưởng. Bạn thấy đấy, Jimmy chưa bao giờ có một Halloween thật sự. Cậu chỉ được ăn những viên kẹo còn sót lại mà bố mẹ cậu đưa cho. Một ngày nọ, Jimmy và bạn cậu, Leo, đã lên kế hoạch chơi trò "Cho kẹo hay bị ghẹo" (Trick or Treat). Thời gian rảnh trong lớp Toán, Leo đã giải thích tất cả về Halloween .

Kẹo và trang phục khiến họ suy nghĩ về việu liệu họ có khả năng trở thành "anh chàng" vào năm tới không. Và đặc biệt , những tin đồn. Những bóng ma, Ông Già Jenkins , Graveyard , chỉ là vài cái tên.
Jimmy hơi bối rối. "Đừng lo lắng, Jim.", Leo nói. "Chúng chỉ là những huyền thoại , truyền thuyết , những câu chuyện cũ thôi mà. " Jimmy có vẻ quan tâm.

"Còn Ông Già Jenkins? " Jimmy hỏi. "Ông ta chỉ là một người nông dân nóng tính. Ông thực sự là một người tốt.", Leo nói. Vì vậy, đêm nay là cái đêm Halloween đầu tiên của Jimmy.

Đêm Halloween thứ 4 là một đêm gió. Jimmy cải trang thành người nhện, và Leo là một ninja. Còn các bố mẹ sẽ nói chuyện , uống rượu và trò chuyện. Earl , anh trai của Jimmy , khoảng 14 tuổi đã được cho ra ngoài chơi "Cho kẹo hay bị ghẹo" và kể cho 2 cậu bé của một tin đồn về Halloween. Nhà số 66 đường 6 . Đường 6 là một khu vực đầy những kẻ lưu manh. Có tin đồn rằng tất cả trẻ em sẽ tập trung nói chuyện ở đó mỗi Halloween . Nhà số 66. Đó là một căn nhà cũ xây năm 1750. Nó bị bỏ hoang vào năm 1883 vì nhiều điều bí ẩn.


"221 năm sau, nó vẫn nằm ở đây." Earl nói. "Nhiều hoạt động bí ẩn hơn đã trở lại. Muốn đi không?" Họ đã chuẩn bị ít kẹo trong trường hợp họ cảm thấy đói. Earl mang theo nước và Coke Zero để lỡ họ có khát . Họ bước vào.

Có một cảm giác lạnh sống lưng. Lời thì thầm của cuộc sống trong quá khứ vang vọng từ cuối hành lang . Các cậu bé run rẩy từ đầu đến chân.

"Này, đó là những gì?", Earl nói. " Aahh ! " tất cả hét lên . Earl lăn trên sàn cười lăn lộn. Bỗng nhiên, cánh cửa đóng sầm lại.

Earl sợ điếng. Một hơi thở lạnh thổi qua cổ Jimmy. "OK Earl, đùa đủ rồi đấy. " Jimmy nói . " G- giúp.. t- tôi ... " Earl đã từ từ tê liệt mũi của mình. Cậu không thể nói . Nhưng cậu vẫn có thể thở được. Leo quay lại, và bắt đầu khóc. Earl đã chết một cách chậm rãi. Cậu có thể nói.

Tin đồn là nếu bạn bị tê liệt trong ngôi nhà đó , bạn vẫn có thể thở nhưng khi bạn ngủ thiếp đi, bạn sẽ chết ngay. "Thôi nào Jim", Leo nói, "Earl nói rằng anh ấy sẽ ở lại phía sau chúng ta.". Nên họ đi tiếp.
Họ đã lấy ít kẹo và nước ngọt, để lại phần còn lại cho Earl. Họ không biết rằng họ đã lãng phí 42% thức ăn. Họ quay sang phòng bên trái. Họ đã nhìn thấy một cái bóng. Bóng của một phụ nữ. nó màu xanh nhạt. Bạn có thể nhìn thấy trái tim bà ta. Từng nhịp đập. Đập mạnh. Một màn sương trắng đằng sau khi bà chạm tới các cậu bé.

" Hãy đến đây... Tôi biết số phận của các bạn, T." Bà đã kết thúc với một chữ T. Các chàng trai quá sợ hãi để thắc mắc. Họ chạy ngược lại. Nhưng, không có nơi nào để đi ngoại trừ cách cửa bên trái .
Họ đâm vào bức tường gần hành lang. Nó đổ sầm. Đó là một phòng ngủ . Một chiếc giường. Đồ chơi. Một cái đèn. Các lỗ hổng trên tường tự liền lại. Đột ngột , đèn bật sáng. Nó đủ dạng. Như một con ngựa , sao , hình tròn, và những hình khác nữa.


Sau đó, một cơ thể đang mục rữa của một cô gái khoảng bằng Jimmy lăn ra khỏi giường. " Chơi với tôi... O. " Một lần nữa, kết thúc khác với một thông điệp khác . Nhưng tại sao? Cố gắng thoát ra, Jimmy và Leo mở cửa. Người phụ nữ. Bà ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt họ . " G ", sau đó bà ta biến mất. G ? Bà ta có ý gì ? Họ nhận thấy cô gái ngày càng tiến gần họ. Họ đóng cửa lại. Họ nghe thấy một tiếng clunk và chạy đi mất.

Họ bước vào cánh cửa gần nhất từ chỗ cô gái. Khoảng giữa . Họ nghỉ một chút, hy vọng không bị giết. Họ đã có một số kẹo và nước. Jimmy bắt đầu khóc . Cậu biết Earl đã chết. Cậu trở nên mệt mỏi. Cậu bắt đầu lo lắng về gia đình của mình. Mẹ cậu, ông bà của cậu. Và cả bố. Bố cậu là một thợ săn ma và đã qua đời trong căn nhà này. Cậu nhận ra rằng, cậu đang ở trong chính căn phòng nơi bố cậu bị giết. Cậu không biết phải làm gì. Leo đã cố gắng để an ủi cậu. "Mình biết chúng ta không nên đến đây."

"Tao ghét Halloween. Tại mày. "Jimmy nói. " Tớ đã làm gì? "Leo hỏi. "Mày. Mày lừa tao vào đây. " Jimmy trả lời.

"Đúng, nhưng tớ chưa bao giờ muốn đến đây cả. Tớ biết những tin đồn. TỚ KHÔNG MUỐN ĐẾN ĐÂY! " Leo bắt đầu bật khóc. "Đừng khóc cậu bé.", một giọng nói thì thầm.

"Có một cái kẹo mút . " Một lollipop rớt xuống từ một bóng đen . Dành cho Jimmy . "Chúng tôi biết cha của cậu", giọng nói thì thầm . "Ông là một người rất tốt. "
"Đừng ăn kẹo " Leo nói.

" Tại sao? " Jimmy hỏi.
" Chỉ cần không ăn, OK? ", Leo nói.
"Được thôi" Jimmy nói . Anh nhìn bao bọc . Nó ghi "E". E ?
"H" tiếng thì thầm nói khi Leo bắt đầu chảy máu . " Có chuyện gì vậy ? " Jimmy hỏi . Đột nhiên, tiếng thì thầm biến thành tiếng thét rất ma quỷ. " Con người CHẾT ! "

"E" được viết bằng máu trên người Leo . "R" được viết bằng máu trên Jimmy .

Ngày hôm sau, bảng tin đó được làm thành 1 chương trình. Các bố mẹ của nạn nhân được trả tiền để giữ kín chuyện. Nhưng trong danh dự của Earl , Leo, và Jimmy, những cái chuông gió đã được tạo ra. Một loại đặc biệt có một giai điệu nhất định . Vì vậy, nếu bạn mua chuông gió mà có âm thanh kỳ lạ, hãy biết điều này, chúng tôi có mặt ở đó. CÙNG NHAU (TOGETHER)  
 
Chương 148: C148: Cái Bóng Của Elise


  Hằng ngày, mỗi khi bạn làm bất cứ điều gì đều có một thứ luôn luôn kề bên bạn, theo sau bạn và làm theo những hành động của bạn, có lẽ đọc tới đây thì một đứa trẻ cũng biết rằng "thứ đó" chính là CÁI BÓNG. Nhưng "nó" chỉ xuất hiện khi bạn ngồi ở những nơi có ánh sáng, ở những nơi mà "nó" bị tách biệt khỏi bóng tối. Vậy có bao giờ các bạn tự hỏi, khi không còn ánh sáng nữa, thì "nó" sẽ đi đâu ? Và ở nơi đó, nó làm gì , có còn làm theo hành động của mình hay không ?

Elise là một cô bé rất dễ thương, đáng yêu và giàu trí tưởng tượng. Thế nhưng cô bé lại mắc phải bệnh trầm cảm sau một tai nạn. Kể từ đó Elise trở nên thụ động, ít giao tiếp và thích chơi với chiếc bóng của mình. Ban đầu chỉ là những trò kiểu như tạo hình các con vật nhưng rồi mức độ tăng dần lên khi cô bé càng ngày càng thích ở trong phòng, đóng kín cửa sổ và bật duy nhất một cái đèn pin để chơi với chiếc bóng của chính mình.


Chỉ là những trò chơi tưởng chừng như vô hại như oẳn tù xì, bán hàng, thú bông, v.v... mức độ nghiêm trọng tăng lên khi cô bé chụp ảnh chung với "nó" và rồi cuối cùng là đặt hẳn cho "nó" một cái tên – Liz. Bố mẹ của cô bé thì tìm mọi cách để giúp cô bé thoát khỏi căn bệnh trầm cảm thế nhưng không một cách nào hiệu quả, họ cũng chỉ còn biết chữa trị trong vô vọng, thế nhưng càng chữa thì cô bé lại càng thích ở một mình hơn sau những lần điều trị. Rồi bỗng một ngày, Elise bỗng dưng lại hoạt bát như xưa, cô bé nói cười rất vui vẻ với mọi người, điều này làm cha mẹ cô bé rất vui vì họ nghĩ phương pháp chữa trị đã có hiệu quả.

Nhưng họ nào biết, Elise cười nói không phải với họ, mà là với Liz và những chiếc bóng của bất kì ai cô gặp. Cũng thời gian đó, một bà Dorothy – hàng xóm của họ - bỗng dưng qua đời khi đang ngủ trên giường, pháp y giám định là do bị đột quỵ, tiếp đó là ông Jack ở đối diện lên cơn đau tim khi đang mở cửa đi vào nhà, rồi Peter – một phóng viên tự do còn trẻ và độc thân – sống ở đầu đường bị trượt té khi vừa bước xuống xe, đầu anh ta đập mạnh vào kính xe và bị một mảnh thủy tinh ghim từ đằng sau ra đằng trước và vài vụ tai nạn chết người hy hữu khác xảy ra trong khu vực. Tất cả cái chết đều rất tự nhiên, duy chỉ có một điểm trùng hợp là họ đều tử vong vào buổi tối và khu vực họ tử vong đều không có một chút ánh sáng hay thiết bị chiếu sáng nào còn hoạt động được.

Tối hôm đó đáng ra là một ngày trăng tròn rất đẹp, Elise từng rất thích ngắm trăng thế nên cô bé ngồi bên cửa sổ chờ suốt hai giờ đồng hồ chỉ để nhìn thấy mặt trăng. Thế nhưng tối hôm đó bỗng dưng mây từ đâu kéo đến đen kín trời, ánh trăng bị che khuất dần, từ một vầng sáng dần dần trở thành một đốm sáng rồi mất hẳn. Sau đó gió từ đâu bỗng thổi tới tấp như một cơn bão đang đến và rồi mọi thiết bị chiếu sáng bỗng vụt tắt, ban đầu là đèn đường rồi đến đèn trong mọi căn nhà ở khu phố, tất cả các thiết bị chiếu sáng đều bỗng dưng không thể dung được kể cả đèn pin hay điện thoại di động mặc dù tất cả đều đầy pin.

Elise lo sợ và ngồi co ro trong một góc tối chờ bố mẹ mình, sau đó bố mẹ cô bé đốt nến lên và lên được tới phòng cô bé, khi họ vừa bước vào thì bất ngờ thay, mọi thứ lại bình thường trở lại, mọi thiết bị chiếu sáng lại hoạt động, mây dần tan và ánh trăng từ từ hé lộ. Nửa đêm hôm đó, khi ánh sáng nhè nhè của mặt trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ vào trong phòng của Elise, có một thứ khẽ lẩn khuất trong những góc tối của căn phòng, "nó" trườn ra ngoài, len lỏi trong những ngóc ngách mà ánh sáng không thể chiếu tới rồi tiến vào phòng của bố mẹ Elise.


Vài phút sau "nó" lại trở ra theo con đường cũ mà "nó" đã đi vào, rồi trở về phòng Elise. Elise đang say ngủ bỗng giật mình thức giấc, cô cảm thấy khó thở và tay chân thì cứng đờ, không tài nào nhúc nhích, mồ hôi cô toát ra lạnh buốt cơ thể và mặc dù đã thử mọi cách nhưng cô không tài nào cử động được, rồi có một giọng nói khẽ thì thào bên tai cô "Elise, tớ cần cậu giúp.....Elise tớ cần cậu...", rồi bỗng dưng một tràn cười ma quái vang lên.

Elise giật mình tỉnh giấc, chỉ là một cơn ác mộng nhưng cảm giác lại rất thật, mồ hôi cô vẫn còn tuôn đầm đìa dù điều hòa đang mở, cô bé nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng đang chiếu sáng, có một bóng hình đang đứng đó – Liz – cô bé giơ tay chào, "nó" cũng giơ tay, rồi Elise thở phào nằm xuống ngủ tiếp, nhưng cô bé chợt nhận ra, đèn phòng ngủ lẫn ánh trăng đều ở cùng một bên, thế nhưng cái bóng của cô lại đang ở cùng hướng của 2 nguồn sáng đó. Thế nhưng lúc đó đã quá trễ để cô bé có thể làm được gì nữa, cô không thể cử cô không thể cử động và bên tai cô lại nghe văng vẳng "chào Elise, tớ cần cậu giúp....tớ cần cậu..... máu và linh hồn những kẽ dơ bẩn kia..... là không đủ.... TỚ CẦN CƠ THỂ CẬU".


Vài ngày sau cảnh sát nhận được cuộc gọi từ những người hàng xóm than phiền về mùi hôi khó chịu ở nhà Elise.Và khi cảnh sát ập vào,đập vào họ là một mùi hôi thối của thịt ương, cả căng nhà đầy máu, 2 cái xác trương sình không nguyên vẹn nằm ngay hành lang, cứ như thể một bầy thú dữ vừa càng quét wa đó,nhưng lạ kì thay là không hề có một dấu vết chống cự nào,mọi đồ vật đều nguyên vẹn,người ta tìm thấy một căng phòng khóa kín ở trên gác và khi họ phá cửa vào, trong góc tối là một cô bé với làn da sậm màu đang ngồi thu lu và trông rất hoảng loạn. Khi các nhân viên y tế đến cô bé chỉ nói một câu và một nụ cười ma quái hiện ra trên khuôn mặt cô bé.

"Cháu tên là Liz"  
 
Chương 149: C149: Bí Ẩn 911


  Davis: "Tôi đang trên đường tới địa chỉ trên và có một phụ nữ người Caucasian vừa chạy ra đường, trông cô ta có vẻ như đang gặp nguy hiểm."
Tổng đài: "10-4 Davis. Xin hãy thử xác minh danh tính cô ta."
(Tiếng xe tuần tra dừng lại, cửa xe mở và đóng)
Davis: "Cô ổn chứ?"
Cô gái: "Ôi khốn kiếp. Nó bắt được họ rồi. Nó đang ở đấy. Ở NGAY ĐẤY"
Davis: "Cô là Stacy Wilson?"
Cô gái: "Nó giết Mark rồi! Nó vẫn còn ở đấy với Mary. ANH PHẢI LÀM GÌ ĐÓ ĐI!!"
Davis: "Xin lỗi, cô có phải là Stacy Wilson?"
Cô gái: "V NG. V NG. ĐÚNG RỒI. ANH PHẢI GIÚP HỌ NGAY."
Davis: "Cô Wilson. Tôi là Davis. Tôi ở phòng cảnh sát. Tôi sẽ giúp cô được an toàn."
Stacy: "KHÔNG KHÔNG KHÔNG! CHÚNG TA PHẢI QUAY LẠI..."
Davis: "Thưa cô Wilson, tôi cần cô đi với tôi. Những cảnh sát khác đang trên đường tới nông trại. Ưu tiên số một của chúng tôi bây giờ là đưa cô tới nơi an toàn."
Stacy: "KHÔNG! CHÚNG TA PHẢI QUAY LẠI ĐÓ!"
Davis: "10-25 Stacy Wilson. Yêu cầu nhân viên y tế gặp tôi cách (địa chỉ) khoảng 5 dặm. Tôi cần hỗ trợ."

Tổng đài: "10-4. Nhân viên y tế đang trên đường tới nơi. Ước tính khoảng 6 phút."
Davis: "Stacy. Tôi cần cô vào trong xe. Xe cấp cứu đang trên đường tới đây."
Stacy: "Anh không thể bỏ mặc tôi một mình như vậy. Thứ đó vẫn còn ở ngoài kia."
Davis: "Tôi sẽ không đi đâu cả Stacy. Tôi sẽ ở đây với cô chờ xe cấp cứu đến. Tổng đài, bao lâu nữa thì tiếp viện đến nơi?"
Tổng đài: "Còn khoảng 3 phút. Cảnh sát Connors và Cobri đang trên đường."
Davis: "10-4. Cô Wilson nói rằng thứ đó vẫn còn ở hiện trường. Có lẽ các anh cần điều động thêm lực lượng trên không đề phòng trường hợp nó muốn chạy trốn."
Tổng đài: "Đang liên lạc với trụ sở Cảnh sát."
(Vài tiếng bíp. Tiếng ồn ào)
Người đàn ông: "Đây là trụ sở cảnh sát. Tôi là Tyler Reeve. Tôi có thể giúp gì được?"
Tổng đài: "Thưa ngài, tôi là Jessica Reynolds từ tổng đài 911. Số xác nhận (...). Số uỷ quyền (...).
Chúng tôi có trường hợp khẩn cấp tại nhà Wilson. Địa chỉ và toạ độ (...). Ngài có thể điều động trực thăng tới hiện trường được không?"
Reeve: "Vâng, chúng tôi sẽ giúp. Lực lượng trực thăng đang làm nhiệm vụ quan sát."
Tổng đài: "Chúng tôi có mã 63 với một nghi phạm có khả năng gây nguy hiểm cho máy bay. Ngài có thể chuyển hướng trực thăng tới nông trang nhà Wilson chứ?"
Reeve: "Ừm... Được thôi...Tôi sẽ chuyển máy giúp cô."
Tổng đài: "Vâng, cảm ơn ngài. Ngoài ra cũng sẽ rất tốt nếu như có thêm vài đội tiếp viện"
Reeve: "Chúng tôi sẽ cố gắng."
Tổng đài: "Xin cảm ơn."
(Chuyển hướng cuộc gọi)
Tổng đài: "Cánh sát Davis, lực lượng trực thăng đang đến. Xin hãy nghỉ ngơi và chờ lệnh."
Davis: "10-4. Cô Wilson. Xe cấp cứu đang đến. Cô có bị thương ở đâu không?"
Stacy: "Thứ đó xé anh trai tôi thành từng mảnh. Ý anh là thế quái nào?"
Davis: "Stacy. Cô có bị thương không?"
Stacy: "Chân tôi bị cứa vài chỗ khi tôi giẫm lên mảnh kính để chạy ra ngoài."
Davis: "Ok. Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ sơ cứu cho cô. Được chứ?"

Stacy: "...vâng.."
Davis: "Ok. Nào Stacy."
(Tiếng cốp xe mở ra và đóng lại, kèm theo tiếng bước chân. Tiếng băng keo bị xé ra)
Davis: "Stacy. Cô có thể nói cho tôi về cái thứ đã tấn công các cô được không?"
Stacy: "Nó thật sự rất lớn. Nó phải cúi người xuống khi vào trong nhà. Mark đã bắn nó với khẩu shotgun nhưng nó không hề hấn gì. Súng hết đạn sau đó, đáng ra anh ấy phải có một khẩu BB thay vì shotgun cỡ 12."
Davis: "Được rồi, Stacy. Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."
(Tiếng còi hú lớn dần)
Davis: "Tổng đài, xin hãy cảnh báo đội tiếp viện rằng ngài Wilson đã bắn nghi phạm nhưng nó không hề hấn gì. Nhiều khả năng nghi phạm có áo giáp hoặc sử dụng amphetamine."
Tổng đài: "Sẽ lưu ý."
(Còi báo động tắt)
Stacy: "Không phải là nghi phạm. Nó là một thứ gì đó."
Davis: "Stacy. Cô vừa trải qua một sự kiện thực sự gây sốc. Tôi hiểu nếu như..."
Stacy: "NGHI PHẠM THÌ SẼ KHÔNG CÓ VẨY BAO QUANH!"
Davis: "...vậy đó là cái gì?"
Stacy: "Đen! Có vẩy! Giống như một con rắn vậy, nhưng lại có hình dạng con người."
Davis: "Tổng đài. Nhân chứng miêu tả nghi phạm trông như... có vẩy."
Tổng đài: "..ồ...10-4.."

Davis: "...Không quan trọng nó là cái gì. Chúng tôi có hai nhân viên đang trên đường tới đó. Mọi thứ rồi sẽ ôn thôi Stacy."
Giọng phụ nữ: "Đây là cảnh sát Jennifer Dent. Tôi sẽ có mặt tại hiện trường nhà Wilson trong khoảng 9 phút. Đội tiếp viện còn cách 20 phút nữa."
Tổng đài: "10-4"
Connors: "Tôi đang tiếp cận hiện trường. Xin hãy hướng dẫn."
Tổng đài: "Nhân chứng đang ở với Davis, nói rằng nghi phạm rất cao và nhiều khả năng mặc áo giáp. Trực thăng giám sát sẽ có mặt trong khoảng 9 phút nữa...Nghi phạm còn được mô tả là trông như được bao phủ bởi các tấm kim loại đen."
Connors: "...10-4...Tôi đang đi lấy tiếp viện."
(Tiếp viện mà Connors nói đến ở đây là một khẩu súng trường Smith and Weston M&P 15. A 5.56 AR-15 được cất trong cốp xe tuần tra)
Tổng đài: "10-4. Cảnh sát Cobri, anh cũng nên lưu ý."
Cobri: "Rodger. Đang tiến vào hiện trường và chuẩn bị tiếp cứu"
Tổng đài: "10-4"
(Xe tuần tra chậm dần trên đường rải sỏi. Cửa xe mở, cốp xe được bật ra. Bước chân trên sỏi cùng tiếng đóng cửa xe. Tiếng va chạm của kim loại và tiếng cốp xe đóng lại. Súng trường lên đạn lách cách. Bước chân đi từ sỏi sang nền cỏ)
Connors: "Cảnh sát đây....Chúa ơi. Tổng đài. Mã...mã 48.Đó...đó là Frank. Bên cạnh là một nam và một nữ Caucasian đều khoảng chừng 20 tuổi. Tất cả đều bị xé nát thành nhiều mảnh. Thánh thần ơi."

 
Chương 150: C150: Sự Kiện Kinh Hoàng


  Khoảng 5 năm trước tôi từng sống tại khu nội đô một thành phố lớn của Hoa Kỳ. Bản thân tôi là một kẻ sống về đêm, thành ra thường xuyên tôi cảm thấy nhàm chán mỗi lúc các bạn " nghiêm túc mẫu mực" cùng phòng mình lên giường ngủ sớm. Để giết thời gian, tôi nghĩ ra một cách đó là ra ngoài đi bộ, vừa vận động tay chân vừa có thể suy nghĩ mọi thứ.

Bốn năm trôi qua với thói quen như thế, dạo bộ trong đêm mà chưa từng thấy lý do gì để sợ. Thậm chí tôi còn hay đùa với mọi người rằng bọn ma cô ở đây cũng lịch sự ra phết. Ấy vậy một buổi tối đã thay đổi chỉ trong vòng vài phút.

Hôm đó là thứ tư. Khoảng 1 2 giờ sáng , tôi đang rảo bước quanh một công viên có cảnh sát tuần tra thường trực khá xa căn hộ đang sống. Một đêm yên tĩnh giữa tuần không có nhiều xe qua lại và trên phố vắng bóng khách bộ hành. Còn công viên vẫn như thường lệ hàng đêm, vắng lặng như tờ.

Khi vừa rẽ vào một đường phụ trước khi chuẩn bị vòng về nhà, tôi bắt gặp hắn. Đứng tận phía cuối con đường, cùng bên lề tôi đi, thấp thoáng dáng hình một người đàn ông đang nhảy múa. Một điệu khiêu vũ kỳ lạ, tương tự như điệu van-xơ nhưng đằng này sau mỗi nhịp, hắn lại dang chân một bước tiến lên trước. Các bạn có thể xem như hắn vừa đi vừa lượn lờ, tiến gần về phía tôi.


Nghĩ thầm rằng có lẽ lại là một kẻ say rượu, tôi né sát xuống dưới lòng đường để nhường lại gần hết khoảng vỉa hè để hắn qua. Mỗi lúc tiến lại sát hơn, tôi càng nhận ra tên này đi uyển chuyển thế nào. Hắn có dáng người gầy cao lêu nghêu, mang bộ trang phục từ thập niên trước. Đôi mắt mở to hoang dại, đầu ngửa về phía sau chăm chăm hướng lên trời. Còn miệng..... miệng như thể đau đớn cố gắng cười hết cỡ một nụ cười toe toét đến mang tai. Chỉ hai chi tiết đủ làm tôi quyết định mình nên sang bên kia đường trước khi hắn kịp lướt đến gần.

Tôi rời mắt khỏi hắn để bước ngang nền đường vắng tanh. Chân vừa kịp chạm lề, tôi liếc lại ra sau... để rồi sững người dừng ngay lập tức. Tên đó đã thôi nhún nhảy và giờ đang đứng song song với tôi, một chân đặt sẵn xuống lòng đường tự khi nào. Người hướng về phía này nhưng cả khuôn mặt vẫn ngước lên trời, kèm nụ cười man dại thường trực trên môi.

Bây giờ thì chính thức tôi cảm thấy sợ bởi hình ảnh ấy. Vẫn bước tiếp, nhưng mắt luôn dõi về hắn. Hắn đứng im không cử động.
Cho đến lúc cách xa khoảng một dãy nhà từ vị trí cũ, tôi mới thôi quan sát và nhìn sang phía lề đường đằng trước mình. Bên này hoàn toàn trống trải. Nhưng vẫn còn một thằng dở hơi phía sau mình, nên tôi nhìn lại. Chỉ thoáng chốc đó mà hắn đã biến mất. Trong một khoảnh khắc những tưởng mình đã cắt đuôi thành công, nhưng sự thật lại phũ phàng. Chẳng rõ lúc nào hắn đã sang bên đường, ngồi hơi cúi xuống đất. Tôi chỉ vừa rời mắt khoảng 10 giây, nên chứng tỏ rằng tên này.... Di chuyển rất nhanh.

Bị sốc, tôi nhìn chăm chăm vào con người đó. Và chỉ một lúc sau hắn lại bắt đầu di chuyển, lần này là sải từng bước dài, nhón gót nhẹ nhàng hệt như một nhân vật phim hoạt hình lén lút áp sát ai đó. Chỉ trừ một chi tiết là NHANH HƠN NHIỀU.

Rồi dừng lại, chỉ cách tôi khoảng một thân xe. Vẫn nhìn lên trời, vẫn nụ cười đó.


Khi tôi đủ bình tĩnh để lấy giọng, tôi thốt ra những từ đầu tiên mà mình có thể nghĩ đến. Nguyên văn đã là: " Ông muốn cái quái gì đấy ??" với kiểu giận dự ra lệnh. Nhưng thực tế thì tôi chỉ ấm ớ vài chữ " Ông muốn cái g......"

Không cần biết liệu con người có khả năng cảm nhận nỗi sợ hãi như thú săn hay không, tôi chắc chắn họ có thể nghe được cảm giác ấy. Chính tôi còn thấy sự run rẩy trong từng chữ mình nói ra, và điều làm tôi muốn phát hoảng. Còn hắn thì không quan tâm, chỉ đứng yên và tươi cười.

Sau một lúc tưởng như vô tận, tên điên chậm rãi quay lưng , bắt đầu vừa đi vừa nhún nhảy xa tôi. Chỉ như thế. Không muốn mình quay lưng lại với hắn, tôi đứng nhìn theo cho đến khi xác nhận là đã xa khuất tầm mắt... Nhưng tôi nhận ra một chuyện lạ, cái bóng hình ấy bỗng bất động, rồi từ từ lớn dần lên khi hắn bất thần quay lại và chạy nước rút về hướng tôi.

TRONG KHI ĐẦU VẪN NGỬA LÊN TRỜI !


Tôi cắm đầu chạy hết tốc lực cho đến khi đã ra khỏi con lộ ấy để đến một con đường lớn sáng hơn. Suốt đoạn đường về còn lại mắt tôi luôn nơm nớp xem chừng nụ cười tởm lợm đó.
Sáu tháng sau tôi đi khỏi thành phố, bỏ luôn cả thói quen dạo bộ buổi tối. Có một điều luôn ám ảnh tâm trí tôi về khuôn mặt hắn. Không phải hắn say, hay phê thuốc. Chỉ đơn thuần là một sự điên dại thuần tính.

Và đó một hình ảnh thực sự kinh hoàng.

 
Chương 151: C151: Quạt Trần Và Xác Người Treo Cổ


"Khi trong nhà có người treo cổ, hãy đem đốt hết quần áo của họ, và nhất định phải đốt sợi dây thừng họ dùng để tự sát, nếu không oan hồn của họ sẽ trở thành Ma Thần Vòng, và người trong nhà cứ lần lươt treo cổ ra đi..."Đó là lời của một người nghiên cứu về tâm linh khá lâu, và tôi nghĩ rằng nhiều người am hiểu về tâm linh cũng sẽ nghĩ như vậy...------------------Có người chết trong nhà đã là một điều không hay. Nhưng nếu họ tự tử ngay tại ngồi nhà của bạn thì lại càng rắc rối hơn nữa!Oan hồn tự tử không được siêu thoát, bởi vậy nó luôn lảng vảng xung quanh khu vực nó tự tử. Thậm chí cả chục, cả trăm năm sau vẫn thế!Có thể ngôi nhà của bạn không hề có người đã tự sát, nhưng biết đâu, xa xưa về trước từng có người tự vẫn ở đó thì sao????Thì sao à?Đầu tiên, bạn sẽ gặp một hiện tượng lạ, đó là nếu nhà có quạt trần, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gió từ cánh quạt là những tiếng âm u thầm thì như của người nào đó đang khe khẽ hát!Tệ hơn nữa, là những tiếng thét vào tai bạn khi bạn đang lơ mơ ngủ, rồi bạn tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn quanh và chỉ thấy cánh quạt đang chạy mà thôi!Có một điều bạn yên tâm, đó là nhà bạn có thờ Phật thì sẽ không có ma. NHƯNG, nếu con ma đó đã ở nơi đó (nhà của bạn) từ trước khi gia đình bạn chuyển đến, thì đó lại là lãnh địa của nó. Có thể đuổi được nó đi, nhưng không phải lúc nào cũng thế.Ma cũng có ma hiền ma tốt, có ma mạnh ma yếu.Với những con ma thần vòng mạnh mẽ, thì lời khuyên chân thành là bạn đừng để dây thừng trong nhà. Nhiều người đã từng thấy sợi dây dịch chuyển, tệ hơn nữa là như có bóng người đang cầm lấy nó và đi xung quanh nhà!Cũng có thể bạn sẽ tỉnh giấc giữa đêm khuya, và khóc thét khi nhìn lên trần nhà, thấy một người đung đưa...Ngủ ngon nhé!
 
Chương 152: C152: Những Kẻ Nắm Giữ


Kẻ nắm giữ bài ca

Ở bất cứ thành phố, hay bất cứ miền quê nào mà bạn đang đặt chân. Hãy tới bất kì nhà thương điên hay trại hồi phục nào mà bạn có thể đến. Bước thẳng đến quầy lễ tân và hãy hỏi tìm 1 ng phụ nữ tự xưng là "The Holder of Song" (Kẻ nắm giữ Bài ca). Người phục vụ sẽ lập tức dẫn bạn đến 1 cầu thang có hình xoắn ốc cao hơn tòa nhà. Cuối cầu thang sẽ có một cách cửa, sau cánh cửa là 1 hành lang dài.


Ngay Khi bạn mở cửa, sẽ có 1 làn khí nóng tỏa ra và bao trùm lấy bạn. Hãy bình tĩnh và tiếp tục bước dọc theo hành lang đó. Trong lúc bạn đi, làn khí nóng bao trùm bạn sẽ lạnh dần và Khi bạn cảm thấy như đông cứng lại, hãy đứng yên, đừng cử động, và lắng nghe.

Sau vài giây nếu bạn nghe thấy tiếng trẻ con khóc, hãy chạy đi ngay lập tức! Tiếng khóc sẽ không tác động gì đến bạn, nhưng nó sẽ ám ảnh cuộc sống của bạn, nó sẽ ở bất cứ nơi đâu bạn đến. Và Nếu tiếng khóc đó theo bạn suốt cả cuộc đời, thì bạn là người rất may mắn. Thế nhưng khi tiếng khóc đó dừng lại, đứa con đầu lòng của bạn sẽ chết...

Còn nếu bạn không nghe thấy tiếng khóc, hãy đứng yên chờ cho không khí xung quanh trở nên ấm hơn hẵng tiếp tục đi tiếp. Hãy bước vào cánh cửa ở cuối hành lang...Sau cánh cửa đó là một căn phòng ngập tràn màu xanh. Ở giữa phòng là một ng phụ nữ lớn tuổi đang xoay chiếc tay cầm của một hộp nhạc nhưng nó không còn phát ra tiếng. Nếu để ý bạn sẽ thấy Đôi chân bà ta đã bị cắt đến tận đầu gối. Và Khi nói chuyện với bà ta, nhất định bạn phải nhìn vào mắt bà ta. Đừng bao giờ nhìn đi nơi khác, vì ngay lập tức bà ta sẽ đâm bạn bằng cây giáo làm bằng chính xương chân bà ta, rồi để mặc bạn chảy máu đến chết trong sự đau đớn tột cùng. Sẽ chỉ có một câu hỏi được bà ta trả lời: "Họ thường chơi bài hát nào?"


Bà ta sẽ bắt đầu cất tiếng hát, bà ta hát bằng ngôn ngữ không có trên thế giới. Bạn sẽ nhận thấy Giai điệu bài hát ấy là giai điệu hay nhất bạn từng nghe, nó sẽ mang đến sự thanh thản cho tâm trí, thể lực và tâm hồn bạn. Và trong đầu bạn sẽ hiện lên hình ảnh của 1 ban nhạc gồm toàn những đứa trẻ - chúng thật vô tư và hồn nhiên. Nhưng những hình ảnh yên bình ấy mới chỉ là khởi đầu. Hình ảnh giờ đây hiện hữu trong tâm trí bạn là cảnh Chúng bắt đầu đánh nhau, tiếp đó là sự bạo lực khủng khiếp nhất. Chúng đâm vào người nhau bằng cọc gỗ, phanh bụng lẫn nhau bằng dao, đá và thậm chí róc xương nhau bằng tay không, bây giờ chúng chỉ còn là những bộ phận rời rạc. Nhưng chúng vẫn sống, đôi mắt chúng vẫn cử động, và đang bắt đầu nhìn thẳng vào bạn. Bạn sẽ chứng kiến lũ trẻ gieo rắc sự chết chóc và kinh hoàng hơn những gì bạn có thể tưởng tượng rất nhiều. Bạn sẽ thấy một cậu bé trần truồng, cơ thể ngập trong máu, nhưng cậu bé vẫn tiếp tục hát, đuổi theo cậu bé là những con quái vật. Chúng bắt và xé xác cậu, nhưng bài hát vẫn đc cất lên từ đôi môi đã rách toạc của cậu.

Tuy nhiên đến đây, theo một cách kì lạ nào đó, bạn vẫn sẽ cảm thấy bình yên, trước tất cả những cảnh kinh hoàng đã và đang xảy ra trước mắt. Những hình ảnh đó sẽ dần biến mất, không còn trong trí óc bạn, Nhưng bạn sẽ cảm thấy đau đớn như thể trái tim đang bị cào, xuyên thủng. Đừng để cơn đau làm bạn mất tập trung, hãy (dùng ngay 2 viên singum cool air) tiếp tục nhìn thẳng vào mắt bà ta, và hình dung trong đầu một điều khủng khiếp đến mức bạn thà tự tay băm nát tim mình còn hơn. Nếu bạn kiên định, cơn đau sẽ chấm dứt. Đó là lúc ng đàn bà đó đứng dậy (đừng quên bạn vẫn đang nhìn vào đôi mắt của bà ta, nên sẽ k thể biết bà ta đứng dậy bằng cách nào) và đặt vào tay bạn chiếc hộp nhạc...

k biết lên mừng hay lo lắng cho bạn nhưng giờ bạn đã là KẺ NẮM GIỮ BÀI CA

Chiếc hộp này là Linh vật thứ 6 trong 538 Linh vật. Khi bài ca bắt đầu: đó là lúc chúng đến được với nhau.  
 
Chương 153: C153: Biến Đổi Hoàn Toàn


Nó cũng thích đi đi lại lại ngắm mình trong gương.

Nhưng hôm nay, chân nó đã cứng đờ rồi. Kẽ chân cũng biến mất!

Nó hốt hoảng chạy đến cái gương thì...


Khuôn mặt nó đã biến đổi! TẤT CẢ CHỈ LÀ NHỰA!!! LÀ NHỰA MÀ THÔI!

Giờ thì nó đã biến thành một con ma-nơ-canh rồi. Nó gào thét bên trong nhưng ngay cả cái miệng giả tô son đỏ lòm của nó còn chẳng mở ra được.


Ôi một lời nguyền...




Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 154: C154: Mỉm Cười


1 cô sinh viên trẻ đến gặp thầy giáo của mình...

" Thưa thầy, điểm môn của em quá thấp thầy có thể cho em xin gỡ được không ạ...?"

Thầy giáo lướt nhìn toàn thân cô sinh viên rồi dừng lại ở ngực cô rồi nói.


"Được nhưng ở nhà thầy nhé, ở đây không được...?"

Cô sinh viên trẻ đẹp im lặng trong chốc lát rồi gật đầu.

Trên đường đi cô sinh viên bảo phải gọi điện thoại và đi ra một góc xa. Tên giáo viên đứng từ xa nhìn cô thèm thuồng,bỗng hắn có điện thoại:


" À xin lỗi tụi mày, hôm nay tao có việc đột xuất nên không đi nhậu cùng tụi mày được nhé." Rồi hắn mỉm cười một cách nham nhở.

Ở góc xa kia cô sinh viên cũng đang gọi cho mẹ của mình.

" Alo mẹ à , hôm nay con không về ăn cơm nhé, con sắp có thức ăn rồi, con sẽ đem về cho mẹ 1 ít." Rồi cô mỉm cười sờ vào chiếc cặp đang đeo.



 
Chương 155: C155: Cái Lỗ Cống


Có một cô gái tên là Mayumi.

Một ngày nọ, khi cô đang đến trường học, cô bắt gặp một cô gái khác cũng đang trên đường đến trường, mặc đồng phục giống trường của cô. Cô gái ấy là bạn học của Mayumi, và cô bé ấy thường bị bắt nạt trong lớp.Chuyện bắt nạt trở nên bình thường tại tất cả các trường học, nhất là đối với những cô gái như của Mayumi. Và những trò bắt nạt cũng rất tàn bạo.

Đôi khi chúng bạn cùng lớp chỉ cần lờ cô gái ấy, và cũng có nhiều lúc, chúng sẽ cho những thứ mất vệ sinh vào hộc bàn của cô gái xấu số ấy. Các giáo viên biết về chuyện đó, nhưng họ giả vờ như không biết.

Mayumi không có cảm giác đặc biệt đối với cô gái, nhưng cô không dám là một trong những lẻ ra và bắt nạt cô gái cùng với phần còn lại của lớp. Cô nhớ nói rằng một số những điều độc ác với cô gái.


Mayumi tiến đến gần và để ý rằng cô gái ấy đang rất hạnh phúc. Và bằng một cách nào đó, cô ấy cứ liên tục nhảy ở cùng một chỗ. Mayumi cảm thấy khó hiểu. Nơi mà cô gái đang nhảy là trên một cái miệng cống. Tại sao cô ấy lại nhảy như thế, miệng thì nở một nụ cười ma dại...?
"Chín, chín, chín, chín ..." Cô gái tiếp tục lầm bầm trong lúc đang nhảy.
"Bạn đang làm gì?" Mayumi hỏi cô bé.
Nhưng cô gái không trả lời và chỉ cần tiếp tục lầm bầm, "chín, chín, chín, chín ..."
"Này! Đừng có lờ tôi chứ!" Mayumi lớn giọng.
Tuy nhiên, cô gái vẫn không nói gì.

Đến lúc đó, Mayumi chưa bao giờ xem thường cô gái như những người khác đã làm trước kia, nhưng với những gì với các cô gái đang làm và việc lờ cô hoàn toàn làm sự giận dữ dâng lên trong người Mayumi.

"Tại sao mày cứ làm trò này hoài vậy hả?", cô ấy hỏi lại một lần nữa. Nhưng cô gái ấy nhảy nhanh hơn trước, như thể cô không nghe Mayumi nói gì ấy.

Sau đó, đột nhiên một ý tưởng kỳ lạ nảy ra trong đầu Mayumi rằng có thể trò "nhảy trên miệng cống là nói số" là một điều rất tuyệt vời và thú vị để làm.
Đó là một ý tưởng ngu ngốc, Mayumi biết. Cô cảm thấy bối rối về cảm xúc của mình, cùng lúc, cô thấy mình cũng muốn làm cho các cô gái dừng lại và thắc mắc về những gì cô đang làm. Bằng cách nào đó, Mayumi không thể chấp nhận được việc một người khác giống cô đang làm với mình bằng cách đó.

"Đi ra! Tôi sẽ tự làm", Mayumi nói và đẩy cô gái kia ra, đứng trên miệng cống một mình.

Mayumi cong đầu gối của mình xuống trước khi thực hiện một cú nhảy lớn. Ngay thời điểm chính xác, cô gái kia nhanh chóng sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình kéo cái nắp đậy ra. Mayumi rơi vào đó.

Cô gái ấy đậy nắp lại và mỉm cười hài lòng. Cô lại bắt đầu nhảy, nhưng bây giờ, cô ta lại lẩm bẩm, "Mười, mười, mười, mười ..."  
 
Chương 156: C156: Chopirako


  チョウピラコ
ちょうぴらこ
Tên dịch: Không có.
Tên gọi khác: Thường được gọi đơn thuần là zashiki warashi

Nơi cư trú: Trong các quán ăn và phòng khách.
Thức ăn: Không, nhưng rất thích được cho bánh kẹo.
Hình thù: Chopirako rất giống với zashiki warashi, chỉ khác là chúng đẹp hơn nhiều. Làn da và quần áo của chúng tỏa ra thứ ánh sáng tinh khiết và chúng xinh đẹp hơn cả khi còn sống. Chúng thường xuất hiện tại các ngôi nhà chỉ có 1 đứa bé được yêu thương và tặng nhiều quà.
Hành vi: Giống như các zashiki warashi khác, chopirako mang lại tài lộc và của cải cho những ngôi nhà chúng ám và đem lại hạnh phúc và sức khỏe cho những thành viên trong gia đình. Chúng thường đòi hỏi nhiều thứ để chúng có thể vui vẻ hơn những zashiki warashi, nhưng đổi lại, chúng gần như luôn luôn mang lại của cải và may mắn hơn bất cứ loại ma nhà nào khác.

Xuất xứ: Những gia đình giàu có có điều kiện thường làm đám ma xa hoa cho những đứa bé qua đời với trang phục đẹp, đồ chơi đắt tiền và căn phòng riêng cho đứa trẻ. Linh hồn của những đứa trẻ này sẽ trở lại là zashiki warashi nhưng ở một tầng lớp cao hơn. Khi đứa trẻ mất, phòng của chúng thường được biến thành miếu thờ với đầy đủ đồ chơi, sách và trò chơi mà chúng thích khi còn sống. Chopirako sống trong những căn phòng này và ít người được phép vào phòng để giữ nguyên trạng như hồn ma mong muốn.
Một số nhà khách tại Nhật quảng cáo rằng họ bị zashiki hoặc chopirako ám để hấp dẫn những vị khách thích săn ma hoặc những người mong muốn có được vận may.  

Nguồn: Horror FC
 
Chương 157: C157: Lời Cầu Hôn


Cô luôn muốn bạn trai cô tặng 1 chiếc nhẫn vào ngày sinh nhật. Nhưng vào hôm sinh nhật ấy, anh lại tặng cô một con gấu bông. Cô tức giận, ném con gấy ra ngoài đường. Anh vội chạy ra thì bị xe tải cán chết. Vào ngày chôn anh, cô ôm con gấu ấy, bất ngờ chạm vào bộ phận tạo tiếng của con gấu bông ấy. Cô lao đầu xuống với anh mà không ai kịp ngăn cản. Về sau, người ta tìm trong đó có vật gì cứng cứng có vẻ như được cho vào đó và khâu lại.
 
Chương 158: C158: Trốn Tìm


- Chán cậu quá, người bạn đáng ghét của tôi ơi, đã dặn rồi mà, trốn thì phải trốn cho kĩ vào.  

Bàn tay của cậu đang lò ra khỏi mặt đất kia kìa!?!


- Cậu trốn ở đây phải không? Không cần phải làm nhỏ mình tới mức đó đâu, chỉ cần cậu chui vào tủ lạnh là được rồi mà!


- À, người cuối cùng đây rồi. Tôi tìm thấy cậu rồi nhé ! Cậu định dọa tôi sao? Ừ, trò đó cũng đáng sợ đấy chứ, nhưng đáng tiếc là cậu chọn sai địa điểm rồi đó ! Một nụ cười nham nhở với màu tóc đỏ rủ rượi dưới bồn cầu không thể làm cho tôi sợ được đâu!



 
Chương 159: C159: Nhà Ngoại Cảm


Con tôi là một nhà ngoại cảm. Nó mới 2 tuổi, chỉ vào ai là người đó chết. Một lần, nó chỉ vào hàng xóm, 3 ngày  sau ông ta bị đột qụy, lần khác nó chỉ vào tờ tạp chí phim. Diễn viên trên tờ tạp chí 2 ngày sau bị tai nạn mà chết. Hôm qua tôi thấy thằng bé chỉ vào màng hình tivi, tôi bật lên thì thấy tổng thống đang phát biểu. Tổng thống sắp chết à ? Thật khó tin nhưng con trai tôi không thể  sai được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top