Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn
Chương 100: C100: End.com P.7 (ác Mộng)


  Vũ nhận ra mình đang ở trên 1 con phố, có vẻ đã khuya, nó khá vắng ,tối và lạnh
-"Tại sao mình lại ở đây?"
-Bộp
Cậu định bước đi thì vấp vào 1 thứ gì đó, khá to. Vũ nhìn xuống chân mình.
-"Á..a..a..a..a"
Cậu hoảng hốt ngồi bệt xuống vì nhận ra cái thứ mình vừa vấp phải là 1 xác chết. đầy máu, đến lúc này Vũ mới cảm thấy sự nhớt nháp ở bàn tay phải và đó cũng là lúc cậu nhận ra ngay từ đầu mình đã cầm trên tay 1 chiếc đầu người.
....................................................................................
Vũ hốt hoảng tỉnh giấc, Giấc mơ kinh khủng , Vũ nhìn vào đồng hồ, 2h khuya, gần đây Vũ thường mơ thấy nhựng giấc mơ như vậy, Càng ngày càng thường xuyên hơn. Nó khiến cậu cảm thấy sơ phải ngủ.
-"Vũ ,cậu sao thế?"
Vũ nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ trong đám đông. Là Linh
-"trông cậu có vẻ mệt mỏi"-Linh nói với vẻ mặt lo lắng
-"Không có gì, chỉ hơi mệt thôi"-Vũ không thể nói là mình mất ngủ do gặp ác mông liên tục được
-"Cậu nên chú ý sức khoẻ hơn , nếu có gì không ổn hãy nói với tớ"
-"sao cô phải tốt với tôi thế"

-"Vì tớ...là lớp trưởng, hứa nhé, nếu có gì hãy nói với tớ, được chứ"
-"Ừ, rồi rồi."
Dần dần Vũ càng cảm thấy tin tưởng cô lớp trưởng này hơn, từ lúc bố cậu mất Vũ đã chẳng hề biết quan tâm là gì, thậm chí bạn bè còn chẳng có, chẳng ai đối xử tốt với cậu
-Bộp
Vũ bị 1 tên vừa lướt qua mình va phải,chuyện này chẳng lạ lắm. cậu gặp suốt. Vũ nhìn theo , chợt khuôn mặt Vũ trở nên sợ hãi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng người vừa đi qua.
-"Bích!!!"
Ngay trước mắt Vũ bây giờ là Bích đang bước đi vào lớp, Vũ chạy đến , cậu muốn xác nhận cho rõ, không thể nào là Bích, vì cô ta đã chết rồi, Cậu chụp lấy vai Bích xoay lại.
Và câu trả lời dành cho Vũ là 1 khuôn mặt chằng chịt vết cắt, nát bươm, đôi mắt gần như rơi ra ngoài, cả cơ thể bê bết máu.
Vũ hoảng hốt, cơ thể cậu run rẩy không cử động nổi
-"Này, cậu làm gì thế?"
Vũ giật mình, người mà Vũ đang nhìn lại là 1 người con gái trong lớp. Phượng
-"Hả...à...ờ.."
-"Đồ điên"-Cô ta vùng vằng bỏ đi,để lại Vũ đứng đó,cậu vẫn chưa hết sợ hãi.
-"Hoa mắt ư, có lẻ mình mất ngủ nhiều quá rồi"
Vũ đi vào nhà vệ sinh và rửa mặt cho tỉnh táo.đôi tay cậu vẫn còn run rẩy. Tiếng chuông báo giờ học vang lên, cả nhà vệ sinh chỉ còn mình Vũ, cậu vẫn đứng trước bệ rửa tay
-"Vào lớp thôi"
Vũ ngước lên nhìn vào gương, nhưng hình ảnh trong gương không phải là Vũ mà làVinh
1 tên học chung cậu ơ cấp 2, và Vũ nhớ như in rằng mình đã nhập tên hắn vào End
Khuôn mặt Vinh trắng bệch, mắt trừng trừng nhìn Vũ, đầu hắn lúc lắc chuyển động 1 cách ghê rợn vì vết cắt ở cổ gần như cắt lìa đầu hắn.
Vũ giật bắn minh ,nhưng sau khi chớp mắt thì cái hình ảnh phản chiếu kia cũng chỉ là Vũ với khuôn mặt tái xanh đầy sợ hãi.
Vũ không thể tập trung trong lớp học,những hình ảnh kia vẫn lẩn quẩn trong đầu Vũ,nó khiến cậu như phát điên
-"Này,Vũ...."
Vũ giật mình ngước lên, là Linh,nhưng khác với vẻ thân thiện mọi khi trước mặt cậu là Linh khuôn mặt dữ tơn, đang chĩa mũi dao về phía Vũ. Vũ hốt hoảng
-"Cô ...cô làm gì thế?"

Không có hồi đáp, chỉ là ánh dao phóng thẳng đến phía Vũ,cậu lùi về phía sau ngã xuống đất.
-"Vũ...cậu sao thế...có chuyện gì sao?"
Vũ đau đớn nhìn về phía Linh, là dáng vẻ cũ,đang chìa 1 chai dầu về phía cậu
-"Cô,cô muốn làm gì"
-"hả...tớ chỉ là thấy cậu không khoẻ nên nghĩ thứ này sẽ tốt cho cậu,cậu không sao chứ"
-"hả...à...không...không có gì...có lẻ tôi cảm thật rồi, hôm nay tôi về sớm, cậu nói lại với thầy giúp tôi"
-"à...ừ...vậy cậu về nghỉ đi,có cần tớ về cũng không"
-"Không cần, tôi tự về được"
Vũ phóng về nhà và lăn ra giường,nhắm mắt, cậu quá mệt mỏi với những chuyện kinh khủng rồi.
-"Mình bị cái quái gì thế này?"
Vũ chìm vào giấc ngủ,cậu không muốn nghỉ gì nữa
.......................
Vũ nhìn thấy mình đang đi trên đường,trời đã khá tối, phía trước cậu hình như có ai đó,
Vũ chay đến hét lên
-"Này...."
Bóng người kia quay lại , bất chợp hắn phóng đến chụp lấy cổ Vũ siết mạnh....
-"Tai sao...tại sao...tại sao?"

Hắn mạnh 1 cách lạ thường, Vũ không thể kháng cự.cậu bỏ cuộc và cảm nhận cái chết dần đến với mình
........................................
-"Vũ...này...Vũ"
Vũ mở choàng mắt , bên cạnh cậu là Linh vẻ mặt lo lắng, đang nắm lấy tay Vũ giục liên hồi.
-"Cô...sao cô vào được đây"
-"Xin lỗi,tớ thấy hơi lo cho cậu nên ghé qua,tớ có gọi cửa nhưng không ai trả lời,cửa lại không khoá nên...cậu không sao chứ...cậu nằm mơ thấy gì mà hét lớn thế"
Chẳng hiểu sao Vũ lại bật khóc,cậu ôm chầm lấy Linh
-"Cứu tớ với Linh,nếu cứ thế này tớ phát điên mất".
Linh cảm giác được cảm xúc của Vũ cô vẫn bình tĩnh,xoa dịu cậu rồi từ từ hỏi cậu mọi chuyện, Vũ cũng chẳng thể hiểu tại sao,cậu lại tin tưởng Linh đến mức như thế...cậu kể cho Linh mọi chuyện nhưng giấu chuyện giết người của
-"tớ tìm ra 1 trang web trên mạng,chỉ vào xem thử, từ lúc tớ vào trang web đó,tớ đã cảm thấy khó chịu,càng vào thường xuyên hơn thì những chuyện kinh khủng xảy ra càng nhiều,nó như ảo giác vậy."
-"Tớ xem qua trang web được chứ"
Vũ mở máy, truy cập vào End và cho Linh xem. Ngô nhìn chằm chằm vào màn hình đen đầy huyền bí đó, cô nhìn rồi im lặng 1 lúc lâu
-"Đúng là có cảm giác rất lạ, tớ cảm giác mình biết gì đó về cảm giác này.nhất định tớ sẽ giúp được cậu ,Vũ"   
 
Chương 101: C101: End.com P.8 (quyển Sách)


  Cả đêm đó Vũ không dám ngủ, cậu ngồi đối diện máy tính và nhìn vào , chỉ nhìn, không hiểu sao mỗi khi cậu định đánh tên 1 ai đó vào thì những ngón tay của Vũ lại run lên, Linh nói sẽ tìm hiểu về trang web này giúp Vũ.
Nhưng đến bao giờ và liệu....Vũ có trụ được tới đó không?
Cậu ngã người ra sau ghế, buông lõng cơ thể, càng nhìn vào end Vũ càng có cảm giác khó chịu, nó khiến cậu như phát điên. Giống như bộ não yêu cầu Vũ phải đánh tên ai đó vào nhưng cơ thể cậu lại phản đối vậy.
Đôi mắt lờ mờ nhìn vào đồng hồ, 1h05 , Vũ gục đi lúc nào không hay.
...................................................
Vũ tỉnh giấc cậu nhìn xung quanh , nó tối tăm và lạnh lẽo, quay lại phía sau, Vũ nhìn thấy 1 chiếc cầu thang dẫn lên trên. Không nghi ngờ gì nữa đây chính là căn hầm lần trước Vũ xuống.
-"Có tiếng la hét"
Vũ thận trọng từ từ bước đi vì phía có tiếng hét, có vẻ là của 1 đứa bé.
Nơi khởi nguồn của tiếng hét là 1 căn phòng có ánh đèn, Vũ khẽ hé mở cánh cửa và nhìn vào.
-"Bố!!!"
Trước mắt Vũ hiện giờ là bố cậu đang đứng trước 1 chiếc giường, trên đó là 1 cậu bé đang vật lộn trong đau đớn và la hét
-"Đó....đó là mình ư" -Vũ không thể tin vào mắt mình, cậu bé kia là Vũ lúc nhỏ.
Vũ định mở miệng hét lên nhưng nó cứng đờ, bởi ánh mắt của bố Vũ quay lại nhìn chằm chằm vào cậu...
Vũ đã bị phát hiện

............................................................
Vũ tỉnh giất,gương mặt vẫn còn sợ hãi.... Cậu không thể hiểu được ý nghĩ giấc mơ kia là gì, bố cậu đã làm gì đó tồi tệ với cậu lúc nhỏ ư...không thể nào, những gì Vũ còn nhớ về bố mình là ông rất hiều hậu,mặc dù đôi lúc khá nghiêm khắc nhưng ông rất yêu thương Vũ
Ngay khi vào lớp Vũ đã chay đến chỗ Linh.
-"Sao rồi, cậu tìm được gì chưa?"
-"Vẫn chưa, mình nhớ đã đọc về cảm giác này ở đâu đó nhưng không nhớ,chắc là trong những quyển sách trong tủ của mình.mình sẽ cố gắng tìm"
-"Vẫn chưa tìm ra sao? Đáng lẽ cậu phải nhanh hơn chứ, tớ ..."-Vũ gắt lên, cậu định nói rằng mình sắp chịu không nổi nữa nhưng lại im lặng, cậu biết mình không có cái quyền đó.
-"Tớ...tớ xin lỗi"- Nhìn vào ánh mắt buồn bã của Linh,Vũ cảm thấy vô cùng có lỗi
-"Không, không có gì....xin lỗi vì tớ đã quá nóng giận"
Giờ ra chơi Trinh tiến xuống bàn của Vũ
-"xin chào!!!"
-"lại là cô, có chuyện gì"
-"cậu và Linh có vẻ thân nhau quá nhỉ, 2 người yêu nhau à?"
-"không....mà thật ra có hay không cũng không liên quan đến cô"
-"À...ừ...." – Trinh không nói gì thêm, cô quay mặt bỏ đi
......
-"Này, đứng lại"
Vừa bước ra cửa lớp Vũ đã bị 2 tên trong lớp chặn lại
-"Tụi mày định làm gì?"
-"làm gì? Cho mày 1 trận"
-"Tại sao?"
-"vì cái tội 1 thằng con của kẻ giết người như mày dám hét vào mặt lớp trưởng"
-"Mà mày cũng thân lớp trưởng quá nhỉ, tránh xa cô ấy ra....cỡ mày thì đừng có mơ"
Vũ không trả lời, chỉ cười, cậu mỉm cười 1 cách đáng sợ... Cậu bị dần 1 trận tơi tả ,đến mức cậu không thể đứng dậy nổi, cậu ngồi dưa vào tường, đau đớn và tức giận.
Tất nhiên là tối hôm đó vũ đã nhập tên 2 tên đó vào . Cậu thoã mãn vì những kẻ động vào cậu sẽ chỉ có 1 kết cuộc. chết!

Reng reng....
-"alo.
-"là Linh đây"
-"có chuyện gì thế Linh"
-"Tớ đã tìm ra thông tin về cảm giác đó rồi"
-"Thật sao?"
-"Ừ,nó nằm trong 1 quyển sách mà tớ từng đọc,tớ muốn đưa cho cậu"
-"bây giờ luôn sao?"
Nhìn vào đồng hồ đã hơn 9h.
-"Ừ, 30p nữa gặp cậu tai công viên gần trường,được chứ"
-"ok ,tớ sẽ tới ngay"
Vũ cúp máy và lại nhìn vào end, cậu gõ tên thứ 2 vào và enter.
-"Được rồi, còn sớm, nhưng có lẽ mình nên đến đó đợi cô ấy"
Vũ mặc vội chiếc áo khoác và mở cửa....Nhưng...
....................................................
-"Vũ...Vũ ...cứu tớ"
Vũ bị giật mình bởi tiếng hét,cậu nhận ra mình đang ở công viên, bên cạnh là Linh đang ôm chặt lấy tay cậu khuôn mặt đầy sợ hãi,trên cánh tay còn có máu
-"Chuyện gì thế Linh? Tai sao cậu lại bị thương"

-"tớ ....tớ đang trên đường đến đây thì đột nhiên bị 1 bóng đen tấn công, tớ cố chạy thoát thân và khi đến gần công viên thì thấy cậu đang chạy tới,thật may là cậu đến đúng lúc"
-"bóng đen? Có lẽ là cướp...nguy hiểm quá"
-"Tớ...sợ lắm...nhưng may là gặp cậu...."
-"Xin lỗi, vì tớ mà cậu phải ra đường vào giờ này"
-"không sao đâu, à....tớ có đem quyển sách đó tới đây"
-"Hả, cảm giác mà khi nhìn end có liên quan đến quyển sách này ư?"
-"tớ không dám chắc...nhưng trong quyển sách này có nhắc đến sự thôi miên . nó có đoạn miêu tả cảm giác của người bị thôi miên, tớ thấy cảm giác lúc nhìn vào trang web khá giống với miệu tả, mặc dù vẫn chưa có gì chắc chắn nhưng có lẽ cậu đã bị thôi miên."
-"Vậy ư, tớ hiểu rồi, có lẽ nếu nghiên cứu về quyển sách này sẽ tìm được gì đó về tình trạng của tớ"
-"ừ, tớ sẽ giúp cậu"
-"Cảm ơn cậu,Linh,cảm ơn rất nhiều, để tớ đưa cậu về nhà nhé"
Vũ và Linh sánh đôi nhau trên con đường vắng lặng...đến lúc này Vũ mới chợt để ý .
-"Mình đến công viên này từ khi nào vậy nhỉ?"

 
Chương 102: C102: End.com P.9 (cuộc Hẹn)


  Đứng nhìn Linh đi hẳn vào trong nhà,Vũ mới yên tâm ra về , chỉ vì lợi ích bản thân mà suýt nữa cậu đã đưa Linh vào tình thế nguy hiểm.
Nhưng...Vũ vẫn không thể hiểu được tại sao cậu lại ở công viên...không...chính xác là
Cậu đã đến đó bằng cách nào...Những gì Vũ còn nhớ là cậu đã mặc áo khoác vào và chuẩn bị bước ra cửa....Hết.... tới đó ký ức của Vũ như ánh đèn vụt tắt....cho dù cố gắng thế nào đi nữa thì vẫn là 1 khoảng tối tăm.
Vũ nhìn vào quyển sách mà Linh đưa cho mình.
-"Thôi miên ư?"
Nếu thật sự end có khả năng thôi miên thì..... chẳng lẽ tất cả những vụ án mạng....
Nghĩ tới đó Vũ chợt rùng mình...vì từ trước đến nay đến 1 con vật cậu còn chẳng nỡ giết
-"Không,không thể nào, mỗi sáng mình đều thức dậy trong phòng mà, đúng,đúng thế và quan trọng hơn là hung khí đâu.... Đúng vậy ,không thể có chuyện mình là kẻ giết người được"
-"Vũ...cậu đó à..."
Vũ giật mình vì tiếng gọi...cậu quay lại nhìn
-"là cô à, cô làm gì ngoài đường vào giờ này,Trinh"
-"À, chỉ là đi dạo hóng mát thôi, còn cậu"
-"à...tôi cũng vậy"
-"thật vậy sao, trùng hợp quá nhỉ,2 ta lại còn gặp nhau nữa, mà đi dạo mà cậu vẫn đọc sách à"-Trinh mỉm cười
-"à...cái này...cái này là tôi mượn từ Linh, tôi ra đây để lấy nó"
-"thật là, Cậu đâu cần phải nói dối cơ chứ, tớ không ghen đâu"
-"Ghen, tại sao?"

-"Cậu ngốc quá đấy,mà tớ xem qua được không?"
Không có lý do để từ chối Vũ đưa quyển sách cho Trinh xem
-"A...quyển sách về thôi miên à...tớ rất thích loại này, cậu có cần gấp không, cho tớ mượn nhé"
-"Không, tôi sẽ đọc nó ngay nên không cho cô mượn được"
-"Vậy à...."-Trinh cúi mặt vẻ thất vọng
-"Xin lỗi nhưng tôi có việc ,tôi về trước đây"- Vũ tìm cớ đi trước, có vẻ cậu cảm thấy lúng túng trước Trinh
Trinh đứng đó , cô nhìn theo bóng Vũ nhanh chóng khuất đi. Bóng tối của đêm khuya che mờ khuôn mặt của Trinh lúc này.
Về đến nhà,Vũ ngã vật ra giường,cơ thể rã rời , đầu óc Vũ như quay cuồng khiến cậu không thể suy nghĩ bất kì điều gì, cậu đặt quyển sách lên bàn rồi lăn ra ngủ.
........................................................
Vũ đang bước đi xuống bếp, cậu nhìn thấy bố mình đang làm thức ăn
-"Hôm nay bố làm món gì thế ạ"
-"Trứng chiên nhé.con yêu"
-"lại trứng chiên nữa sao, mà bố làm món ấy dở tệ"
-"bố sẽ cố gắng làm nó ngon hơn mà"
-"mẹ đâu hở bố, mẹ làm món này ngon hơn"
-"mẹ đang giúp bố làm 1 việc quan trọng.."
-"khi nào thì mẹ về hả bố"
-"...Con lên trên trước đi, bố đem thức ăn ra ngay đây"
.........................................................
Vũ tỉnh giấc,cậu ngồi đó, chẳng hiểu vì sao, nước mắt cậu lại chảy
-"Con muốn ăn món trứng dở tệ đó 1 lần nữa thôi, bố ơi"
............................
Vừa đến lớp Vũ đã nhìn về chỗ 2 tên cậu đã nhập tên tối qua, nó trống không . theo lời giáo viên thì cả 2 nghỉ học mà không có xin phép gì.
-"có lẽ vẫn chưa tìm ra xác"-Vũ nghĩ
Giờ chơi Trinh tiến xuống bàn vũ
-"Cô muốn gì nữa đây?"
-"sao cậu khó chịu với tớ thể?"
-"không....không có gì..."
-"Tớ chỉ muốn hỏi, quyển sách tối qua cậu xem xong chưa....tớ muốn mượn nó"

-"Chưa...vẫn chưa xem xong"
-"vậy khi nào xong ,cho tớ mượn nhé"
-"ừ"
-"à mà vũ này... tớ nghe nói Linh bị tấn công tối qua hả"
-"sao cô lại biết"
-"à...thì...tớ nghe người khác đồn"
-"ừ... Linh bị tấn công khi đi gặp tôi"
-"Vậy có biết ai là kẻ tấn công không?"
-"Không."
-"à...vậy à.."
-"còn chuyện gì nữa không, tôi muốn 1 mình"
-"à cuối tuần này cậu rảnh không"
-"để làm gì?"
-"Tớ muốn đến nhà cậu "
-"Đến nhà tôi, tại sao"
-"Chỉ đến chơi thôi mà.không được sao"
-"không hẳn,nhưng tôi chỉ ở 1 mình, cô đến đó không sô bọn họ đồn bậy sao?"
-"tớ nói rồi mà, tơ chẳng quan tâm bất kì ai trong lớp....trừ cậu...họ nói gì mặc họ"
-"ờ...ừ...cuối tuần tôi rảnh"
-"vậy...hứa rồi nhé"-Trinh vui vẻ bỏ đi
Vũ chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng Linh gọi

-"Vũ này...cậu đã xem quyển sách đó chưa?"
-"à....tớ đang xem...nhưng không hiểu lắm"
-"có chỗ nào khó hiểu cứ hỏi tớ"
-"cám ơn cậu,Linh"
-"cuối tuần này cậu rảnh chứ Vũ"
-"Hả? à tớ rảnh"
-"vậy tớ sẽ đến nhà cậu nhé, tớ muốn nghiên cứu thêm về trang web đó"
-"vậy tại sao lại là nhà tớ"
-"cậu không biết sao? Cậu đã vào trang web đó bằng cách nào thế...tớ đã thử mọi cách nhưng vẫn không thể vào được nó"
-"tớ chỉ vào bình thường thôi mà, mặc dù có 1 chút khó khăn"
-"Vì thế nên tớ muốn nghiên cứu thêm về nó,được chứ?"
-"tất nhiên là được"
-"vậy hứa nhé, cuối tuần tớ sẽ đến"
Vũ và Linh không hề biết rằng có 1 kẻ đã ngồi gần đó nghe lén hết cuộc nói chuyện, và đang lập ra 1 âm mưu.  

(còn tiếp)
 
Chương 103: C103: End.com P.10(tỏ Tình)


  -"Này , mày biết Linh chứ?"
-"con nhỏ lớp trưởng lớp kế bên chứ gì, em ấy nổi nhất trường rồi."
-"tao thích nhỏ ấy. mày có cách gì giúp tao không?"
-"tao nghĩ mày nên nhanh lên đi, vì tao nghe nói con nhỏ đang thích 1 thằng khác đó."
-"Thằng Vũ à, thứ như nó, nếu cần tao chỉ cần dần mặt nó là được."
-"Mày làm vậy nhỏ Linh càng ghét mày hơn"
-"Vậy tao phải làm gì?"
-"Tỏ tình, mày phải nhanh hơn thằng vũ, tỏ tình nó, nếu nó không chịu thì đeo bám hay nó"
-"à...ờ..thì..."
-"tan học tao biết con Linh thường ở đâu, cơ hội cho mày đó"
2 nam sinh lạ mặt kia không hề biết rằng 1 bóng người từ đằng xa đã nghe hết câu chuyện của họ với nụ cười huyền bí.
-"Lucky!!!.

Nhìn vào điện thoại, hôm nay đã là thứ 7, ngày mai Linh sẽ đến nhà Vũ,cả Trinh nữa. Nhưng về End, Trinh vẫn chưa biết chuyện này, cũng không thể giấu mãi được vì Linh đã biết rồi, càng giấu thì cậu càng bị nghi ngờ hơn thôi...
-"Cậu biết tin gì chưa Vũ?"
Vũ giật mình vì 1 bàn tay chụp lấy vai mình. Là Trinh.
-"Tin gì?"
-"Linh sắp được tỏ tình nhé, ở phía sau trường"
-"Hả...thật...mà liên quan gì tới tôi"
-"không phải cậu thích Linh à."

-"Ai...ai nói chứ"
-"Vậy chắc tớ nhầm....xin lỗi...xin lỗi, tớ về trước nhé"

-"Linh mình thích cậu..."
-"Không...không được...mình"
-"Xin cậu hãy làm bạn gái mình"
-"Chuyện...chuyện này... tớ ...tớ lúc này chỉ quan tâm tới việc học thôi"
-"Nói dối...cậu thích người khác phải không?"
-"tớ..."
-"Là tên Vũ. Thứ rác rửi như nó ư?, nó là con của kẻ giết người, cậu không biết sao? "
-"tớ biết...nhưng."
-" nói tóm lại,cậu nên chuẩn bị tinh thần đi, tớ chưa chịu thua đâu nhất định cậu phải là của tớ ."
.Vũ phòng vào góc khuất để tránh tên kia đi ngang qua. Cậu đã nấp ở đây và nghe toàn bộ câu chuyện.

Tối hôm đó, Vũ lại sử dụng end và mục tiêu không ai khác chính là tên đã tỏ tình Linh
-"Mày mắc 2 tội rất lớn là sỉ nhục tao và dám tỏ tình với Linh....không...chỉ vì mày đã sỉ nhục tao đã đủ tội để mày phải chết rồi...đúng vậy vì mày đã sỉ nhục tao"
Ánh mắt Vũ như kẻ điên dại và nụ cười tàn ác, cậu cười 1 cách thoã mãn sau khi nhập tên hắn vào. ENTER.
11h43p , 1 bóng người đạng bước vội vã trên con đường tối tăm và vắng lặng .
-"Khỉ thật trễ m* rồi ,về không kịp là tối nay chắc ngủ ngoài đường"
Đúng như hắn nói,từ bên đường 1 bóng đen khác phóng đến siết chặt lấy hắn, nó mạnh đến mức hắn không thể nào vũng vẫy nổi, chỉ có thể cảm nhận lưỡi dao lạnh lẽo cứa sâu vào cổ mình.
Dự đoán ngủ ngoài đường của hắn đã thành sự thật....mặc dù vẫn chưa 12h.

Bóng đen kia lôi hắn vào bên đường rồi chăm lửa đốt xác hắn... không thể nhìn rõ là ai vì cái bóng tối đen đặc đang bao phủ lên con đường này. Chỉ có thể thấy bóng đen ấy phóng đi như 1 con thú dữ khuất vào màn đêm.

-"Không uổng công theo dõi cả đêm, tất cả đều như dự đoán của mình. Hi hi"

Chủ nhật, Vũ uể oải rời khỏi phòng mở cửa đón khách. Là Linh
-"Chào Linh"
-"VŨ...cậu không sao chứ"
-"Sao..là sao?"
-"Cậu trông như bị kiệt sức và mất ngủ vậy..."
-"không sao...chỉ là hơi mệt thôi, chắc do đêm qua tớ thức khuya quá"
-"Cậu phải chú ý sức khoẻ chứ, nó còn ám ảnh cậu không?"

-"hả...à...thỉnh thoảng vẫn còn"
-"Được,hôm nay tớ sẽ giúp cậu"
-"Chào Vũ"
Là Trinh đang đứng phía sau Linh, có vẻ cô nàng cũng vừa tới
-"Cậu mời Trinh nữa à?"
-"à...ừ...tớ..."
-"được rồi,được rồi, càng đông càng vui mà,chúng tớ vào nhà nhé"-Trinh phấn khởi
-"tớ đi tham quan nhà cậu nhé Vũ"-không đời trả lời Trinh đã phóng đi chạy khắp nơi trong nhà vũ
-"Tớ muốn xem trang web ,được chứ"-Linh nói
Vũ tiến đến bàn học mở máy tính và truy cập vào End.
-"Cậu xem đi, tớ vào rất dễ dàng mà"
-"Tớ cũng không rõ tại sao,nhưng tớ không vào được nó"-Linh nói
-Á...á...á – có tiếng hét của Trinh trong nhà bếp
-"Để tớ đi xem thử"-Vũ nói
Cậu bước đi,để lại Linh tiếp tục nghiên cứu về End.cô nàng có vẻ nghiêm túc
Vài phút sau,Vũ và Trinh bước ra , Trinh có vẻ cau có
-"Ai mà biết nhà cậu có gián chứ?"
-"Chuyện gì thế?"-Linh hỏi
-"à...chỉ là con gián thôi."-Vũ trả lời
-"Xin lỗi,xin lỗi, cậu đang xem gì thế Linh"
-"Chỉ là 1 trang web thôi"
-"chán thế, tớ đi xem 1 vòng nữa nhé Vũ"
-"Ừ,cậu cứ thoải mái"
Sau khi Trinh đã bỏ đi Linh mới quay sang nói với Vũ

-"Tớ đã nghiên cứu rất kĩ những tài liệu tớ có,và từ trang web này, có khả năng rất cao là cậu đã bị thôi miên và nhìn thấy ảo ảnh"
-"là vậy sao?"
-"Ừ, màu đen nền của trang web không hề bình thường.cậu nhìn xem..."
-"Được rồi,Linh"
-"Hả?"
-"tớ không muốn nghiên cứu về End nữa"
-"Tại sao? Cậu đang bị nó ám ảnh mà"
-"không hề, tớ cảm thấy rất thoải mái về nó, tớ không cần cậu giúp nữa"
-"Nhưng.... Nhìn cậu hiên giờ đi, cậu cần được giúp đỡ"
-"Tại sao chứ?..tớ không cần...cậu về được rồi đấy"
-"không! Cậu chắc chắn gặp vấn đề rồi,tớ sẽ giúp cậu, nhất định"
-"Tại sao, sao cậu lại nhiệt tình giúp tớ thể chứ,? Tớ không cần"
-"Vì....vì tớ thích cậu"- Linh hét lên...cô đã không giữ được bình tĩnh
Vũ sững người...cậu không trả lời, nhìn chằm chằm vào Linh
-"Tớ..., không biết tại sao, nhưng tớ thật sự thích cậu"
-"Linh..."-Vũ nói
-"vì thế..."
-"Cậu...."- Vũ nói
-"tớ nhất định phải giúp cậu"  
 
Chương 104: C104: End.com P.11(quá Khứ)


-"Xin lỗi Linh, nhưng người tớ thích là Trinh."
-"Hả...?"
-"Người tớ thích là Trinh và cậu ấy đã hứa sẽ giúp tớ nên giờ, tớ không cần cậu nữa"
-"Nhưng thậm chí 2 người còn chẳng thân nhau mà."
-"Tình yêu mà ,ai biết được, tớ sẽ cùng cậu ấy nghiên cứu về end, giờ cậu về được rồi"
-"Cậu..."
Linh định phản ứng lại nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vũ, cô biết có làm gì cũng vô ích. Linh buồn bã ra về.
-"Cậu chắc chắn về chuyện này chứ Vũ..."
Trinh tiến tới kề sát mặt vào tai Vũ thì thầm.
-"Ừ, chắc chắn"
-"Tốt lắm,đúng là chàng trai tốt, tớ sẽ giúp cậu tìm ra bí mật về end"
..............................................................
Mở choàng mắt Vũ nhận ra mình đang ở phòng khách nhà cậu. mọi thứ sáng sủa và sạch sẽ khác hẳn với ngôi nhà lạnh lẽo ,cô đơn mà vũ đang ở.
-"Cái ..."
Vũ giật mình vì cơ thể cậu tự chuyển động, Vũ không thể nào kháng cự lại được,thứ gì nhất mà Vũ còn kiểm soát được là suy nghĩ
Vũ hướng về nhà bếp.Nơi mà cậu nhìn thấy hình bóng tưởng chừng cậu đã quên mất.
-"MẸ!!!"
Là mẹ Vũ bà ấy đang làm thức ăn
-"Mẹ...mẹ ơi"- Miệng Vũ cũng tự chuyển động

-"Gì thế con?"
-"Bố đâu hở mẹ"
-"Mẹ không biết,chắc vẫn còn trong phòng làm việc. Mà...thức ăn cũng sắp xong rồi, con gọi ông ấy giúp mẹ nhé"
-"Vâng"
Vũ chạy về hướng phòng làm việc của bố cậu, con đường dẫn tới căn phòng mà từ khi ông ấy mất cậu chưa 1 lần đi đến, có lẽ cậu sợ phải nhìn thấy những thứ bên trong
Khi chạy ,Vũ liếc nhìn vào chiếc gương trên tủ ,.Trước mặt cậu không phải 1 chàng thanh niên nữa mà là 1 cậu bé. Chính là Vũ lúc nhỏ.
Bước tới cửa phòng Vũ gõ cửa và khẽ gọi.
-"Bố...bố ơi...bố.."
Không có tiếng trả lời....Vũ từ từ hé mở cánh cữa dẫn vào phòng làm việc của bố mình
Bên trong không hề có ai cả,Vũ đi vào bên trong, mọi thứ thật ngăn nắp và gọn gàng, ánh sáng bao phủ khắp phòng....nhưng bố cậu đâu?
Vũ nhìn xung quanh tìm kiếm, cậu bị thu hút bởi góc tối ở sau tử sách, tiến tới gần Vũ nhân ra đó là cánh cửa dẫn xuống phía dưới,có vẻ là 1 tầng hầm....Vũ định tiến xuống thì giật bắn người vì bóng người đang vội vã hướng lên...
-"con làm gì ở đây? Vũ"
-"Bố..mẹ bảo con gọi bố xuống ăn cơm."
-"à...được...bố ra ngay...nhưng lần sau không được phép của bố thì con không được vào phòng bố nữa nhé."
-"Vâng ạ...nhưng bên dưới là gì thế bố?"
-"là tầng hầm chứa đồ của nhà minh...chỉ là nhà kho thôi"
-"Vâng ạ"

Vũ tỉnh giất, cậu nhận ra mình đang ngồi trên ghế sofa. Bên cạnh là Trinh
-"Cậu...tớ ngủ gật ư"
-"ừ...tớ bước ra thì đã thấy cậu ngủ gật trên ghế...nhìn cậu ngủ cứ như con nít ấy"
-"sao cô không đánh thức tôi dậy."
-"hihi, vì cậu ngủ trông dễ thương quá nên tôi không nỡ đánh thức"
-"Linh đâu rồi?"
-"Cậu ta về rồi mà"
-" Hả....lúc nào...sao tớ không biết"
-"tớ cũng không rõ vì khi đi ra đã không thấy cậu ấy..."
-"sao mình lại ngủ gật được nhỉ"
-"Thôi cũng trễ rồi, tớ về trước nhé."
-"ừ, cậu về cẩn thận"
-"có lẽ do cậu mệt mỏi quá thôi, cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn"
-"Ừ"

Trinh ra về chỉ còn lại Vũ, cậu ngã người ra ghế, thả lỏng, đầu cậu quay cuồng và đau như búa bổ.
Tối hôm đó, Vũ nhận được cuộc gọi từ Linh
-"Alo,Vũ, tớ có chuyện muốn nói"
-"chuyện gì thế Linh?"
-"Nếu cậu đã không cần tớ giúp thì hãy trả tớ quyển sách về thôi miên được không?"
-"Hả...tớ vẫn cần cậu giúp mà"
-"Chẳng phải cậu đã có Trinh giúp hay sao?"
-"Cậu sao thế? Hình như tâm trạng cậu không được bình thường.Linh"
-"Không gì cả? tóm lại hãy trả tớ quyển sách"
-"Chỉ có cậu mới giúp được tớ thôi Linh, đừng bỏ mặc tớ,còn chuyện về Trinh tớ sẽ nói sau"
-"Cậu chắc chứ?cẫu vẫn muốn tớ giúp à"
-"Ừ,chắc chắn"
-"vậy được,ngày mai gặp ở lớp"
Vũ cúp máy, và đinh đi ngủ nhưng bị thu hút bởi 1 tấm thiệp dưới sàn, trên đó là ảnh của Trinh và cái tên Jane.
-"Ngày mai đem trả cô ta vậy"

Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để đi học Vũ vừa mở cữa đã thấy Trinh chờ mình...
-"Cậu chờ tớ à"
-"Ừ, mình đi học chung nhé"
-"tại sao?"
-"Chỉ là tớ muốn đi cùng cậu thôi,không được sao?"
-"ờ...ừ...được"
-"ng rồi,tối qua tớ nhặt được thứ này , của cậu phải không"

Trinh sững người trong giây lát nhưng nhanh chóng trả lời
-"Ừ,nó là của tớ"
-"tại sao trên đó tên là Jane ,đây là thẻ gì"
-"À...ừ...chỉ là thẻ học sinh thôi,tớ thật ra từ nhỏ sống ở mỹ, chỉ vừa về học tai việt nam thôi"
-"Vậy sao....tớ không hề biết đấy"
-"cũng không quan trọng lắm nên tớ không muốn nhiều người biết"
-"Ừ,thôi mình đi ,kẻo trễ"

-"Cậu vào lớp trước đi, tớ đi đấy lát"-vừa vào cổng trường Trinh quay sang nói
-"Ừ.."
Bước vào lớp đã có người chờ sẵn Vũ ở trước cửa phòng,vẫn là khuôn mặt thên thiện,đáng yêu ấy...vẫn nụ cười tươi đó....Linh đứng chờ cậu từ lúc nào
-"Vũ,cậu tới rồi ...tớ vừa tìm ra cái này"
-"Đây"- Vũ chìa quyển sách về phía Linh
-"Hả...gì thế?"
-"Là quyển sách cậu cho tớ mượn,cầm lấy đi"
-"chẳng phải cậu vẫn cần nó sao?"
-"Để làm gì? Đã có Trinh giúp tớ rồi nên thứ này không cần nữa...giữ lấy...".
Vũ bỏ đi vào lớp ,để mặc Linh đứng trước cửa đôi tay run rẩy cầm quyển sách Vũ vừa đưa cho mình.
 
Chương 105: C105: End.com P.12(lật Bài)


  Vũ chợt giật mình , đang giữa giờ học, đầu cậu đau như búa bổ và quay cuồng thậm chí Vũ còn chẳng nhớ nổi mình đến trường bằng cách nào
Giờ chơi Trinh tiến xuống bàn Vũ
-"Cậu đi với tớ ra ngoài nói chuyện được không?"
-"Cô muốn nói chuyện gì?"
-"Chuyện về tình trạng hiên giờ của cậu"
-"Cô..biết à"
-"Đi thôi"
Trinh kéo Vũ ra phía sau trường cô cẩn thận quan sát xung quanh xem có bất kì ai không?
-"Tớ biết cách chữa khỏi tình trạng của cậu hiên giờ,Vũ"
-"Thật...thật sao? Bằng cách nào"
-"Hãy đưa cho tớ quyển sách mà cậu mượn từ Linh, tớ sẽ nói"
-"Quyển sách có cách giải ư?"
-"Ừ...cứ cho là vậy ,yên tâm có quyển sách tớ nhất định chữa được"
-"Được, tôi cất nó trong cặp, để tôi vào lấy...."
Vũ chạy đi ,1 lúc sau cậu trở lại

-"tôi...tôi không tìm thấy nó....tôi nhớ như in là đã nhét nó vào cặp tối qua mà..."
-"chắc cậu quên nó ở nhà rồi....không sao...lát tớ sẽ cùng về nhà cậu luôn"
-"hả...à..ừ...cũng được, à còn cái thẻ học sinh của cô, lúc sáng cô không lấy,giờ có muốn lấy lại không?"
-"Không cần thiết lắm....cậu hãy giữ nó làm kỉ niệm. thôi tớ đi nhé,hẹn tan học gặp"
Trinh ngoảnh mặt bước đi, cô mỉm cười, 1 nụ cười bí hiểm, thì thầm
-"Vì sớm muộn tôi cũng lấy lại nó thôi"
Còn lại Vũ, cầm chiếc thẻ trên tay cậu định cho vào túi thì bị Linh chụp lại
-"Hả Linh? Cậu ..."
-"cho tớ mượn cái thẻ, Chiếc thẻ này là của Trinh à"
-"Ừ....cậu ấy bảo là thẻ học sinh khi cậu ấy còn sống ở mỹ"
Nhìn vào chiếc thẻ, Linh như hiểu ra điều gì đó
-"Thì ra là vậy"
-"Linh ,sao thế?"
cô quay sang nhìn thẳng vào mắt Vũ
-"Chỉ là tớ hiểu ra 1 số chuyển thôi nhưng chưa chắc chắn, Vũ, cậu nên tránh xa Trinh ra, có thể cô ta là người thôi miên cậu"
-"Hả...không thể nào...tại sao cậu dám chắc chắn thế?"
Linh chia ra quyển sách mà Vũ trã cô
-"Quyển sách...sao cậu có nó...tớ vẫn chưa trả cậu mà"
-"Cậu đã trả tớ lúc sáng, cậu không nhớ gì à..."
-"không,chuyện lúc sáng hầu như tớ không nhớ gì,tớ chỉ nhớ vừa ra khỏi cửa đã gặp Trinh"
-"Vậy,không còn nghi ngờ gì nữa, tớ đã cảm thấy rất lạ về thái độ của cậu nên đã theo dõi và nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của 2 người"
-"Vậy....không thể tin được...phải tìm cô ta hỏi cho ra lẽ"
-"Khoan đã, hiên giờ cậu có hỏi cô ta cũng sẽ chối thôi, cần thêm chứng cứ"
-"được...tớ sẽ cố tìm "
Tan học Vũ cùng Trinh về nhà mình.
-"Xin lỗi Trinh, tớ tìm khắp nơi vẫn không tìm ra quyển sách, có lẽ tớ đã trả nó cho Linh rồi"

-"Hả....à...thôi....không cần nữa...có lẽ tớ phải đẩy nhanh tiến độ thôi, trước khi cậu chết...vì ảnh hưởng của nó"
-"Hả....cậu.." – Vũ dần cảm thấy buồn ngủ, trí óc lu mờ dần, Vũ bất tỉnh

Vũ giật mình cậu nhận ra mình đang đứng trước cánh cửa dẫn xuống tầng hầm trong phòng bố, cơ thể cậu vẫn như lần trước, nó tự chuyển động...
Từng bước,từng bước, mò mẫm theo ánh sáng le lói phát ra từ bên dưới , Vũ bước đến bậc thang cuối cùng và nhìn xung quanh. Ánh sáng phát ra từ sau cánh cửa trước mặt cậu, nó hé mở, Vũ đưa mắt nhìn vào, cậu suýt nữa đã hét lên, đôi mắt mở trừng trừng...Trước mắt cậu hiện giờ là...
-"Vũ, con làm gì ở đây"
Vũ giật mình, phía sau là bố cậu, khuôn mặt hoảng hốt,nhìn cậu giận dữ
-"Chẳng phải bố đã nói con không được xuống đây sao?"
-"Bố,con xin lỗi...con"
Bố Vũ đứng lặng 1 lút lâu rồi thì thầm
-"Xin lỗi con."
............................................................................

Vũ tỉnh giất , cậu nghiến răng, cơn đau như muốn xé toạt đầu cậu ra, Vũ hét lên đầy đau đớn. Vũ đinh ôm lấy đầu mình thì nhận ra tay và chân cậu đều bị trói chặt
-"Cậu tỉnh rồi à?Vũ"
-"Trinh, thế này là thế nào?"
-"Vì cậu không còn giá trị sử dụng nữa, tớ đã moi hết thông tin mình cần, còn nguyên nhân .Đi mà hỏi ông bố quý hoá của cậu ấy, "
-"Bố tớ? , cậu biết bố tớ ư"
-"Biết quá rõ ấy chứ, ông ta cũng từng sống ở mỹ đúng không"

-"chuyện này...xin lỗi chuyện lúc nhỏ tớ không nhớ gì cả"
-"vậy để tớ kể cho mà nghe, ông ta từng cùng 1 nhóm người nghiên cứu về cách điều khiến tâm trí con người, họ chắc rằng nếu thành công sẽ ứng dụng được rất nhiều.... và họ đã mời 1 cô bé , người được gọi là thiên tài , cô biết rõ về thôi miên , thậm chí đã viết ra 1 quyển sách chi tiếc về thôi miên ngay khi còn nhỏ. Bố cậu cùng nhóm người đã khai thác những hiểu biết về thôi miên đó để tạo ra thứ họ cần."
-"Khoan đã...quyển sách...chẳng lẽ..."
-"Ừ...cậu không nhận ra sao?...mà chắc con Linh cũng nhận ra rồi, toàn bộ cuộc nói chuyện của 2 người tớ đều nghe rõ."
-"Hả...cô biết ư...nhưng chuyện bố tớ bên mỹ thì liên quan gì tớ chứ"
-"Có chứ, 2 năm trôi qua, đến lúc tưởng chừng như đã sắp thành công thì dự án của họ bị giải bỏ vì có người đã tố giác nghiên cứu điều khiến tâm trí của họ rất nguy hiểm, có thể huỷ duyệt cả thế giới , người đó chính là bố cậu....ông ta trốn cùng những tài liệu nghiên cứu bí mật. và muốn ôm trọn tất cả cho mình. Cậu hiểu rồi chứ"
-"Sao...sao cậu dám chắc chắn thế chứ? "
-"qua quá trình thôi miên cậu, tớ đã nắm chính xác nơi ông ta hoàn thiện nó rồi."
-"thôi miên...vậy đúng là cô...không thể nào...bố tôi sao có thể?"
-"động não 1 chút đi, có phải cậu chẳng hề nhớ gì về chuyện lúc nhỏ không? Không thấy lạ à?"
-"chuyện...chuyện này bình thường thôi mà...."
-"bình thường....vậy được...1 cậu bé bình thường có ai quên luôn tất cả kí ức về mẹ mình không"
Vũ sững người, cậu không trả lời, hay chính xác là cậu không thể trả lời, cậu gục mặt khóc,những giọt nước măt lăn xuống đôi môi đang mỉm cười 1 cách điên dại.
-"Ha ...ha ha...khốn nạn vậy, dùng chính con ruột mình làm thí nghiệm ư."   
 
Chương 106: C106: End.com P.13(chấm Dứt)


  Linh đưa quyển sách lên , cô nhìn chằm chằm vào tên tác giả của quyển sách. Jane.
Bằng tất cả thông tin mà Linh tìm được trên mạng về tác giả của quyển sách và những gì Vũ cung cấp, Linh cũng đã đoán được 1 số chuyện về Jane hay nói cách khác là Trinh.
Là 1 cô bé thiên tài, đặc biệt rất giỏi về thôi miên , từng được mời biểu diễn nhiều lần và đã cho ra quyển sách về thôi miên ngay từ khi còn nhỏ.... Nhưng đang trên đà toả sáng thì cô bé đột ngột tuyên bố giải nghệ, từ chối tất cả lời mời biểu diễn và phỏng vấn... mặc dù rất ít nhưng Linh đã moi được 1 vài thông tin là cô bé đã tham gia 1 dự án nào đó nhưng vài năm sau thì mất tích, toàn bộ thông tin liên quan đều bốc hơi.
-"Vậy vì lý do nào đó mà thiên tài Trinh kia đã tìm sang Việt nam và tiếp cận Vũ ư. Để làm gì? "
Linh đặt quyển sách xuống giường rồi lăn ra giường thả lỏng, từ từ nhắm mắt lại. những suy nghĩ cứ xoay vòng trong đầu khiến Linh cảm thấy mệt mỏi. cô thiếp đi.

Sáng hôm sau,cô đến trường thật sớm để hỏi Vũ về việc cùng Trinh về nhà hôm qua, nhưng cậu không đến lớp....thậm chí là hôm sau vẫn thế...Linh bắt đầu lo lắng...cô gọi đến nhà và gặp được Vũ nhưng cậu nói mình vẫn ổn, chỉ bị cảm...
2 ngày kế tiếp Vũ vẫn không đến lớp...Linh trở nên sốt ruột , vẫn giọng của Vũ ở đầu dây bên kia ,hoàn toàn khoẻ mạnh, Linh dự định đến nhà vũ thì bị cậu ngăn cản... nhưng vấn đề Linh lo lắng nhất không phải ở Vũ,mà là ở Trinh, thời gian Vũ nghỉ học cũng là thời gian Trinh nghỉ học.... không thể chờ được nữa, Linh quyết định hôm sau sẽ đến nhà Vũ,mặc cho cậu cho phép hay không

-"Vũ, tỉnh dậy đi"
Vũ tỉnh giấc, cậu vẫn bị trói chặt nhưng được đặt trên 1 chiếc xe lăn. Phía sau cậu là Trinh
-"Cô, cô định làm gì? Tôi đã nghỉ học nhiều ngày,chắc chắn sẽ có người nghi ngờ."
-"Thì sao? Đến giờ cậu vẫn nghĩ sẽ có người quan tâm sự sống chết đứa con của kẻ giết người như cậu sao? Hay cậu đang chờ....Linh....cô bé dễ thương đó, tớ cũng đang chờ cô bé ấy đây...để cho cô ta chiêm ngưỡng kiệt tác của mình"
-"Kiệt tác? Ý cô là gì?"

-"từ từ cậu sẽ biết, mục đích hôm nay cũng là để cho cậu xem nó mà,tớ đã khám phá và hiểu toàn bộ về hoạt động của End rồi, bố cậu...hahaha..."
-"Cười cái gì...ông ta thì sao?"
-"Xin lỗi! nhưng nghĩ tới thứ ông ta làm thật không nhịn được cười. gã đàn ông ngu ngốc đó đã tự cao cho rằng mình có thể kiểm soát tâm trí con người ,rồi cuối cùng bị chính nó hại... thật...hahaha"
-"Ý cô là sao? Ông ta bị ai hại? End ư?"
-"thế cậu còn nhớ tại sao bố cậu bị bắt không?"
-"không...kí ức của tôi về chuyện đó rất lờ mờ, tôi chỉ nhớ mình đến dự phiên toà của bố, ông bị kệt tội giết người và bị xử tử"
-"đúng, đúng, chính là nó...hahaha.."
-"nó? Hả..chẳng lẽ ...bố tôi cùng sử dụng End...tại sao?"
-"Mà....thật ra cụ thể thì tôi cùng không rõ..hay để cậu tự đi xem vậy"
-"Xem...thật sao.."
-"Ừ....đi thôi..."

Con đường dẫn xuống tầng hâm khác hản trong giấc mơ của Vũ nó sáng hơn, có lẽ Trinh đã làm.
Trinh đẩy chiếc xe lăn chở Vũ dần dần tiến vào căn phòng mà trong giấc mơ lần trước cậu đã thấy...cánh cửa từ từ mở ra để lộ ánh sáng rực phát ra từ căn phòng....
-"Nhìn đi, kiệt tác của bố cậu đấy"
Lúc này Vũ mới ngẩng lên nhìn xung quanh....cậu sững sờ trước những gì mà cậu được chứng kiến....Trước mắt Vũ hiện giờ là 1 hệ thống máy móc dày đặc và hiện đại
-"đây...đây là những gì bố tôi làm ư?....không...thể nào?"
-"đừng phủ nhận chẳng phải trong vài kí ức còn sót lại cậu đã từng đến đây sao?"
-"Hả...sao cô biết...đó không phải chỉ là mơ sao?"
-"Mơ...không không, đó là thôi miên, cũng nhờ nó mà tớ đã tìm ra nơi này"
-"Cô...đây là End... ông ta đã tạo ra nó như thế nào?"
-"về vấn đề này thì...hơi khó hiểu về chuyên môn nên tớ sẽ không giải thích nhiều , nhưng bố cậu thật sự ngu đấy....mấy cái lằng nhằng này vừa nhìn tớ đã hiểu ngay, mà dù sao cũng đã làm cùng ông ta 1 thời gian dài..."
-"Vậy cụ thể End là gì? Bố tôi tạo ra nó bằng cách nào?"
-"đây đây....ta đa....nhìn đi... nếu nói cho dễ hiểu thì đây là Tim của End"
Vũ nhìn theo hướng của Trinh, cô mở 1 cánh cửa nhỏ để lộ 1 lồng kính chằng chịt dây và ống. Vũ trừng mắt nhìn vào lồng kính , cơ thể cậu run rẩy...bên trong đó là 1 bộ não ngập trong nước.

-"N...não.... Bố tôi....đó ..."
-"như cậu thấy đấy...là não người...cụ thể thì....nói sao nhỉ ....ông ta đã đúng khi dùng não người để tạo ra cỗ máy có thể thôi miên người khác...chỉ có điều..."
-"điều gì..."
-"Bố cậu đã quá xem nhẹ bộ não con người, chỉ với hiểu biết nông cạn và thấp kém đó đã tự cho mình có thể điều khiển được não người, cuối cùng đã bị phản tác dụng"
-"là sao? Bố tôi đã gặp chuyện gì?"
-"Cậu không thắc mắc bộ não đó của ai sao?"
-"hả...của ai?"
-"bình tĩnh đi, hãy thả lỏng cơ thể, đến gần lồng kín cậu sẽ cảm nhận được nó"
Trinh đưa Vũ đến gần lồng kín,nơi chứa bộ não...Vũ nhắm mắt lại và hít 1 hơi thật sâu
Ngay lập tức ...cậu cảm nhận được có thứ gì đó truyền vào đầu mình....là Kí Ức...chính là kí ức của bộ não...là hình ảnh về những thí nghiệm đáng sợ của bố cậu....những điều điên rồ mà bố cậu nghĩ ra, những cuộc hành xác kinh khủng...và trôi dạt về sâu hơi nữa là hình ảnh về gia đình cậu...
Vũ quỳ xuống, bật khóc nức nở, 2 tay chạm vào lồng kín...đôi môi run rẩy....bật lên tiếng nói trong nghẹn ngào
-"Mẹ..."
-"là mẹ cậu à...thú vị thật...1 kẻ mất hết tính người..."
-"Vậy cậu có muốn biết tại sao bố cậu bị trừng phạt không...ông ta nghĩ rằng có thể kiểm soát bộ não của mẹ cậu...nhưng không hề...ngược lại thì đúng hơn...mẹ cậu chẳng hề can tâm về cái chết của mình...về những gì mình chịu...bà ta đã phản kháng và trả thù..."
-"mẹ...đã thôi miên bố tôi giết người ư"
-"gọi là end thì đúng hơn...nó đã thôi miên ông ta đến phát điên...và chuyện còn lại thì cậu biết rồi đấy..."
-"me cậu đã khoá end lại cùng mình...nhưng vì vô tình muốn giúp cậu mà đã mở nó ra..."

-"Mẹ...đã giúp tôi ư"
-"Ừ ...và nếu dùng End lâu hơn nữa cậu cũng sẽ như bố cậu vì năng lực thôi miên của End tác động rất mạnh đến não người..."
-"hiểu rồi...cuối cùng tôi đã hiểu..."
-"hiểu rồi chứ gì...vậy đến lúc cho cậu lên sân khấu chính rồi..."
-"Hả...ý cậu là sao?...."
-"rồi cậu sẽ biết...hihi"

Sau nhiều lần bấm chuông không ai trả lời,Linh tự tiện tiến vào nhà Vũ...bên trong là Trinh đã đợi sẵn...
-"Tớ biết cậu sẽ đến đây"
-"Trinh,không ....Jane mới đúng....cô đã làm gì Vũ"
-"làm gì...tớ yêu cậu ấy mà...chỉ làm cậu ấy trở nên hoàn hảo thôi"
-"Vũ đâu?"
-"bên kia kìa...thật đẹp đúng không"
Linh khuỵa xuống, toàn thân run rẩy...đôi môi cứng đờ ....sợ hãi dâng lên cùng cực, xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô...trước mắt cô là Vũ....bị treo lên tường...cơ thể đầy máu và 1 phần đầu đã biến mất.  
 
Chương 107: C107: End.com (end)


  -Oẹ....
Linh nôn hết mọi thứ trong bụng mình xuống sàn... cô tỉnh giấc nhận ra mình đang bị trói
-"Cậu tỉnh rồi à ,Linh sao cậu lại nôn thế...cậu bất tỉnh khá lâu rồi đấy"
-"Tớ mơ thấy 1 cơn ác mộng...nó...kinh khủng...tại sao tớ lại bị trói "- Cơ thể Linh lại run lên
-"Cậu mơ thấy gì? Nó đáng sợ lắm à"
-"tôi thấy....những cái chết của học sinh trong trường và tất cả...tất cả đều do ...Vũ... làm..."
-"HẢ!!! không thể nào"
-"đúng vậy...không thể nào đâu...sao Vũ lại có thể giết người chứ, chỉ là cơn ác mộng vớ vẩn thôi"
-"TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO?"
-"Trinh cậu sao thế?"
-"nó có thể xảy ra ư? Tôi cứ nghĩ nó chỉ hoạt động trên liên kết với người thân cùng huyết thống chứ...tại sao cô?...là do cảm xúc ư? Tình yêu mạnh mẽ đã liên kết 2 người lại... đúng là thêm 1 phát hiện mới..."
-"Trinh cậu nói gì, tớ không hiểu..."
-"cậu nhìn phía sau đi."
Linh quay lại nhìn phía sau mình cô suýt nữa đã hét lên... khi nhìn thấy 1 bộ não người đặt trong chiếc lồng kính...

-"Cái...cái quái gì...?"
-"là não..cậu không thấy à... là não của Vũ đó"
-"Vũ...hả...sao.."
-"cậu không nhớ gì ư....có lẽ do sốc quá"
Đến lúc này Linh mới từ từ nhớ lại...về toàn thời gian cô bước vào trong căn nhà cho đến khi cô bất tỉnh...
-"Cô...cô đã giết Vũ...tại sao chứ?."
-"vì bố cậu ta thôi, cô có hiểu cảm giác thứ mà mình đặt hết mọi thứ, nỗ lực ,quyết tâm thâm chí là sinh mạng vào đột nhiên bị đánh cắp không"
-" mà sao lại nói là giết, cậu ta chỉ hi sinh vì khoa học thôi...tớ có phải kẻ sát nhân như Vũ đâu"
-"Cô nói gì...Vũ là kẻ sát nhân"
-"toàn bộ cơn ác mộng mà cô thấy đều là kí ức từ não của Vũ truyền vào não cô...."
-"không....không thể nào...Vũ sao lại"
-"Kẻ giết người phải trả cái giá của việc giết người...nên không thể nói là tôi giết mà phải là cậu ta đền tội."
-"không...không đúng...theo cơn ác mộng đó thì Vũ chỉ là người bị thôi miên thôi...cậu ấy.."
-"có khác gì nào? Cũng chỉ là chính tay cậu ta đã giết họ thôi..."
-"kẻ đáng chết phải là bố của cậu ấy...đúng...kẻ đã tạo ra end...mới đáng phải chết"
-"nhưng hắn chết rồi còn đâu...tất nhiên là Vũ phải trả thôi"
-"Không..."
-"Chấp nhận sự thật đi... đến khi chết cậu ta còn đã cống hiến cho khoa học....cho nghiên cứu của tôi...tính ra cũng đã có ích rồi"
-"Khoa học... nghiên cứu...là nghiên cứu gì?"
-"Nhìn đi"
Lúc này Linh mới nhìn khắp căn phòng...mọi thứ xung quanh đều là máy móc và bừa bộn
-"End của bố Vũ thật ra cũng không vô ích lắm...dựa vào nó tôi đã cải tiến ra nghiên cứu của mình"
-"thật ra cô định làm gì? "
-"Dựa vào cải tiến của tôi...ngay lập tức...tôi có thể phát ra thứ mình muốn trên tất cả máy tính trên toàn thế giới...tuy chỉ trong thời gian ngắn nhưng cũng đủ..."

-"cái...gì...cô có khả năng đó sao?"
-"Tôi không chỉ là thiên tài về lĩnh vực thôi miên đâu? hihi"
-"mục đích của cô là gì?"
-"não của mẹ Vũ có sức phản kháng rất mạnh....có lẽ là trước lúc chết đã chịu những điều kinh khủng...sinh ra căm hận...nên dùng nó chỉ tạo ra thứ giết người thôi...tôi sẽ sử dụng não của Vũ để hoàn thiện End... và cùng với cải tiến của tôi nó có thể thôi miên và điều khiển tất cả những ai nhìn thấy..."
-"điều này thật điên rồ... và nếu là thật cô không sợ hình ảnh của bố Vũ sẽ lập lại ư"
-"không thể nào...vì Vũ là 1 người hiền lành, trong sâu thẳm của cậu ấy không hề muốn hại ai cả... nên bộ não và suy nghĩ dễ sử dụng hơn nhiều ...mà không nói nữa...tôi nóng lòng lắm rồi.... ngồi đó và chứng kiến đi"
Trinh khởi động cỗ máy...với nụ cười điên dại...trước mắt Linh giờ đây chỉ òn lại hình ảnh 1 kẻ đang điên loạn.
-"Khoan...không...dừng lại...không đúng"
-"Chuyện gì không đúng...mà trễ rồi...cỗ máy đã khởi động...nhìn đi...nhìn vào màn hình đi...những ai đang tiếp xúc với máy tính đều sẽ bị end hiện lên và thôi miên"
Nhưng khác với những gì Trinh dự đoán...họ , những kẻ bị thôi miên dần trở thành những kẻ sát nhân...chúng tìm và giết tất cả những ai xung quanh
-"chuyện...chuyện gì thế này...tại sao? Nghiên cứu...nghiên cứu của ta có gì sai chứ"
-"Sai...cô sai rồi...cô đã không hiểu về Vũ...tôi có toàn bộ kí ức của cậu ấy...cậu ấy trong sâu thẳm không hề hiền lành đâu"- hàng loạt hình ảnh hiện ra trong đầu của Linh...hình ảnh sau mỗi lần bị đánh đập ,hành hạ bởi mọi người xung quanh...Vũ lại tìm 1 góc tối và ngồi ở đó...cậu không khóc...không hề...cậu chỉ nguyền...cậu nguyền rủa cho tất cả chúng chết hết đi...
-"Trong sâu thẳm của Vũ là muốn tất cả mọi người đều phải chết ...điều này đã ảnh hưởng tới bộ não của Vũ...cậu mau dùng cỗ máy lại đi"
-"dừng lại...không thể nào...tất cả chúng đều đã bị thôi miên...không thể dừng được nữa...phát minh của mình... đã thất bại"
-"chắc chắn còn cách khác...cậu hãy nghĩ đi Trinh"
-"mày....mày đã khiến não của Vũ thay đổi đúng không...tất cả là tại mày...mày nên chết đi thì hơn... "
-"không....tất cả là do cậu...trinh à"
-"chết đi Linh, mày phải chết...mới xứng"

-"không...tôi không muốn chết... ai đó..."-Linh hét lên trong tuyệt vọng....vì xung quanh cô vốn chẳng hề có ai ngoài Trinh...
-"Không ai cứu được mày đâu... Linh à...mày hãy chết đi...thì não của Vũ sẽ trở về bình thường"
-"VŨ"- ngay khoảnh khắc ánh dao sáng loé đó sắp cấm vào ngực Linh , cô đã hét lên tên của người mà cô yêu nhất...
Trinh đột nhiên dừng lại ... có gì đó đã thay đổi...cô nhìn vào màn hình ở giữa phòng...là ... nó hiện ra mặc dù cô chưa hề truy cập vào... không phải là end mà cô đã cải tiến nó là end .với những kí tự lần lượt được nhập vào...mặc dù chẳng ai đá động đến nó
-"T,R,I,N,H .. . Trinh ...hả ...tên của mình...bị nhập vào end...tại sao? Vũ...là do mày phải không...thằng khốn...đến phút cuối mày vẫn muốn bảo vệ nó ư...tao"
Trinh không thể nói nữa...cô khựng lại...ánh mắt vô hồn...từ từ đưa con dao cắm sâu vào cổ mình...và ngã xuống...máu chảy khắp nơi
-"Vũ đã cứu mình..."- Lúc này Linh mới hoành hồn .
Linh cố vướng người đến lồng kính....nhẹ nhàng tựa đầu vào ...thì thầm
-"hãy nghỉ ngơi đi Vũ....cậu không cô đơn nữa...chẳng còn bị bắt nạt nữa...đã có tớ ở đây... tớ sẽ vĩnh viễn ở đây với cậu...bảo vệ cậu...vì vậy hãy bình tĩnh đi...chúng ta sẽ mãi bên nhau"

Ngày hôm đó, những kẻ gậy nên sự kiện thảm sát trên toàn thế giới đột nhiên dừng lại...họ không nhớ gì về chuyện mình đã làm ...1 số ít trong họ còn nhớ về trang web đã đột nhiên hiện lên...những kẻ hiểu chuyện bảo đó là trang web tử thần....
Có lẽ do tâm trí của Linh không đủ mạnh để kiểm soát hoàn toàn Vũ ...nên vẫn có 1 lời đồn rằng có người vào được trang web đó ...nếu ý chí muốn giết ai đó của kẻ đó đủ mạnh...và dĩ nhiên cả may mắn .
...End...  
 
Chương 108: C108: Một Câu Chuyện Hù Con Tôi


  Con trai à, chúng ta cần nói chuyện về mạng xã hội." Tôi chậm rãi ngồi cạnh con. Laptop của nó đang mở và nó đang chơi
Minecraz trên một server. Mắt nó dán vào màn hình. Các dòng chat hiện lên liên tục. "Con à, con có thể dừng một phút
không?"
Nó tắt trò chơi, đóng máy lại và nhìn tôi. "Bố à, hôm nay bố lại kể chuyện kinh dị nữa ư?"
"Con cứ đùa." Tôi làm bộ như bị trúng tim đen, rồi mỉm cười với con. "Bố tưởng con thích truyện kinh dị của bố mà?" Con
tôi lớn lên với những câu chuyện về những đứa trẻ gặp phù thủy, ma, người sói, và người khổng lồ. Như các bậc cha mẹ
khác, tôi dùng những câu chuyện kinh dị để dạy con những bài học để phòng vệ. Những người cha độc thân như tôi phải
biết tận dụng mọi biện pháp giáo dục có thể.
Thằng bé hơi nhăn mặt, "Lúc con còn sáu tuổi thì không sao. Nhưng giờ con lớn rồi, truyện của bố con cũng hết sợ rồi. Giờ
nghe nó thật kì quặc. Nếu bố muốn kể chuyện về mạng xã hội, bố có thể kể càng sợ càng tốt được không?" Tôi nháy mắt
chọc ghẹo nó. Còn nó khoanh tay lại, "Bố ơi. Con mười tuổi rồi, con chịu được mà."
"Hừm... Thôi được... Để bố thử."

Tôi bắt đầu, "Ngày nảy ngày nay, có một đứa trẻ tên là Colby..." Gương mặt của thằng bé cho thấy nó không ấn tượng với
cách dẫn truyện của tôi cho lắm. Nó thở dài và chuẩn bị tinh thần cho một trong những câu chuyện sến súa của bố nó. Tôi
tiếp tục...
Colby lên mạng và tham gia nhiều trang mạng xã hội dành cho trẻ em. Sau một lúc, cậu bắt đầu trò chuyện với những đứa
trẻ khác trong các trò chơi và trên tin nhắn mạng. Cậu kết bạn với một đứa trẻ mười tuổi khác tên là Helper23. Họ có chung
sở thích về trò chơi điện tử và chương trình truyền hình. Họ cười bởi những trò vui của nhau. Họ cùng nhau khám phá
những trò chơi mới.
Sau nhiều tháng kết thân, Colby gửi Helper23 sáu viên kim cương trong một game họ đang chơi. Đó là một món quà rất
lớn. Sắp tới là sinh nhật Colby và Helper23 muốn gửi cậu một món quà ngoài đời thực. Colby thấy rằng gửi địa chỉ nhà mình
cho Helper23 cũng chẳng hại gì - chỉ cần cậu ta hứa sẽ không tiết lộ cho người lạ hay người lớn nào. Helper23 hứa sẽ không
nói cho ai biết, kể cả bố mẹ mình, và bắt đầu gửi món quà
Tôi dừng lại và hỏi con, "Con nghĩ đó có phải là ý hay không?" "Không!" nó vừa nói vừa khẽ lắc đầu. Dù vậy, trông thằng bé
đang rất chú tâm vào câu chuyện.
Colby cũng nghĩ thế. Colby thấy hối hận khi đã gửi địa chỉ của mình cho người lạ - và nỗi hối tiếc ngày một lớn dần. Và lớn
dần. Đến khi cậu đang mặc đồ ngủ vào tối hôm sau, cậu bắt đầu hối hận và sợ hãi hơn bao giờ hết. Cậu định sẽ đi thú thật
với bố mẹ. Dù cậu bị phạt nặng đến đâu, nhưng cậu vẫn không muốn giấu kín mãi. Cậu dọn giường và chờ bố mẹ cậu đến
chúc ngủ ngon.
Con tôi biết đã đến khúc kinh dị của câu chuyện. Dù vậy, thằng bé vẫn ngước mắt lên chờ đợi. Tôi nhẹ nhàng nói tiếp.
Cậu nghe đủ thứ tiếng trong căn nhà. Tiếng máy giặt đang chạy trong kho. Cành cây va vào lớp gỗ bên ngoài. Em trai của

cậu đang nũng nịu trong phòng. Và có những tiếng động mà cậu... không thể... nhận dạng được. Cuối cùng, tiếng bước
chân của bố cậu vang lên ngoài hành lang. "Bố à?" Cậu run rẩy kêu lên. "Con có chuyện muốn nói với bố."
Bố cậu ló đầu ra cửa với một tư thế kì lạ. Trong bóng tối, miệng ông ta dường như không cử động và mắt ông đảo lộn cả lên.
"Gì vậy con?" Giọng bố cậu cũng kì quặc nữa. "Bố có sao không?" Cậu bé hỏi. "Rồi sao?" bố cậu nói vẫn với cái giọng kì lạ
ấy. Colby kéo chăn trùm vào người. "Ờm... Mẹ có ở đó không?"
"Mẹ đây nè!" Đầu mẹ cậu ló ra cửa bên dưới bố cậu. Giọng mẹ như ai đó đang giả giọng phụ nữ. "Con tính nói với bố mẹ về
việc con gửi địa chỉ nhà cho Helper23 đúng không? Đáng ra con không nên làm thế! Bố mẹ đã dặn là không gửi bất cứ
thông tin cá nhân nào trên mạng mà!"
Bà nói tiếp, "Nó không phải là đứa con nít! Nó giả bộ làm con nít. Con biết nó đã làm gì không? Nó đột nhập vào nhà mình,
và giết bố lẫn mẹ! Chỉ để nó có thể dành thời gian với con thôi!"
Một gã béo mặc áo khoác xuất hiện ngoài cửa, tay cầm hai cái đầu. Colby thét lên trong lúc gã ném những cái đầu xuống
đất, rút dao ra, và tiến lại gần để xử lý cậu bé.
Con tôi cũng hét lên. Thằng bé lấy hai tay ôm mặt lại. Nhưng chúng ta chỉ mới bắt đầu câu chuyện thôi.
Nhiều giờ trôi qua, cậu bé đang hấp hối và tiếng hét của cậu trở thành tiếng thút thít. Gã sát nhân nghe thấy tiếng khóc của

một em bé ở phòng bên và rút dao khỏi người Colby. Đó là một trường hợp đặc biệt. Hắn chưa bao giờ sát hại một em bé và
háo hức được trải nghiệm một lần. Helper23 để mặc Colby đến chết và lần theo tiếng khóc đến phòng như một cái radar.
Trong phòng trẻ, hắn bước tới cũi rồi hai tay bồng em bé lên. Hắn bồng đến bàn thay tã để nhìn rõ mặt em bé. Nhưng khi
hắn bồng em bé, tiếng khóc tắt hẳn. Cậu bé nhìn lên và cười. Helper23 chưa bao giờ bồng em bé, nhưng hắn nhẹ nhành ôm
nó như một người mẹ. Hắn lấy chiếc chăn lau bàn tay dính máu của mình để sờ lên má của đứa bé. "Xin chào, cậu em bé
bỏng." Cơn bạo lực trong người hắn tan chảy thành một thứ gì đó ấm áp và mềm mại hơn.
Hắn bước ra khỏi phòng trẻ, đưa em bé về nhà, đặt tên là William, và nuôi nấng nó như con ruột.
Sau khi kết thúc câu chuyện, con tôi run rẩy. Xen giữa nhịp thở ngắt quãng, thằng bé lẩy bẩy, "Nhưng bố ơi, con tên là
William mà." Tôi nháy mắt với nó rồi xoa đầu "Tất nhiên rồi, con ạ." William chạy lên cầu thang tới phòng nó trong tiếng
khóc.
Nhưng tận đáy lòng... tôi nghĩ nó thích truyện của tôi  
 
Chương 109: C109: Một Trong Những Từ Khóa Không Nên Search Vào Nửa Đêm


  "NIKKI CATSOURAS"
Nikki Catsouras (Nicole Catsouras) là một cô gái trẻ mất vào năm 18 tuổi trong một vụ tai nạn xe kinh hoàng khi đang lái chiếc Porsche 911 Carrera của bố với tốc độ cao ở khu Lake Forest, California ngày 31 tháng 10 năm 2006.

Bối cảnh vụ tai nạn: Vào ngày xảy ra tai nạn, bố mẹ của cô gái đang dùng bữa trưa ở khu Ladera Ranch. Sau bữa ăn, người bố rời nhà để đi làm còn người mẹ ở nhà. Khoảng 10 phút sau, người mẹ nghe tiếng bước chân, chạy vội ra thì thấy cô con gái đã lấy chiếc Porsche trong Gara rồi phóng ra ngoài mặc dù cô không được phép lái xe. Bà gọi cho chồng rồi cả hai tìm cách lái xe vòng vòng khu nhà ở để tìm con gái cho đến được tin vụ tai nạn thảm khốc xảy ra..
RÒ RỈ ẢNH CỦA VỤ TAI NẠN:

Cho rằng vụ tai nạn thảm khóc đến mức gia đình nạn nhân không còn có thể nhận diện được con gái, vụ án được kéo dài trong nhiều tháng. Trong một ngày định mệnh, hai viên thanh tra chịu trách nhiệm vụ án gửi những bức hình hiện trường vụ tai nạn cùng thi thể cô gái cho gia đình cùng cấp trên thì vô tình nhấn gửi nhầm cho tất cả bạn bè trong danh sách địa chỉ. Từ ấy những bức hình của vụ án kinh hoàng kia bị phát tán rộng rãi, bằng mọi nỗ lực của gia đình lẫn giới chịu trách nhiệm vẫn không thể bịt chặt được sự lan truyền nhanh như chớp về vụ án...
Đến bây giờ, những bức ảnh về Nikki Catsouras vẫn đang trôi nổi trên mạng, ai cũng đều có thể dễ dàng xem được chỉ bằng một lệnh search google đơn giản...  
 
Chương 110: C110: Thảm Sát Ở Đức


  Năm 1922, tại Đức, một cuộc thảm sát sáu người trong một trang trại đã gây chấn động dư luận cả nước. Điều này không chỉ vì bản chất khủng khiếp của vụ án mà còn vì những chi tiết kì lạ đến tận ngày này vẫn còn bỏ ngỡ đó...
Sau vụ thảm sát, hơn 100 người liên quan đã được phỏng vấn nhưng không có bất cứ ai đủ điều kiện hay động cơ phạm tội để bị tình nghi bắt giữ. Theo ghi chép, trang trại này vốn được bỏ hoang một thời gian trước đây cho đến khi gia đình các nạn nhân (xin giấu tên) về ở. Nhưng sáu tháng trước khi vụ án xảy ra, người giúp việc của trang trại đã nằng nặc xin phép nghỉ vì cho rằng nơi đây không chỉ có mỗi gia đình ấy ở, và rằng nều cứ lưu lại nơi đây sẽ bị cho là mạo phạm đến nơi cư trú của quỷ dữ, và sẽ phải gặp những điều không hay. Nhưng gia đình nọ vốn không tin, họ thuê một số những người giúp việc khác đến và tiếp tục sống ở đó, bỏ qua lời răn đe của cô giúp việc nọ.

Vào ngày định mệnh kia, một, hai tiếng sau khi những người giúp việc mới vừa rời trang trại để về nhà thì từ trong ngôi nhà của trang trại phát ra những tràn tiếng la hét kinh hoàng nhất mà con người ta có thể tưởng tượng được. Dân làng từ xa chạy đến nhưng đã quá muộn, thi thể của sáu nạn nhân đã bê bết máu và nằm thê thảm xung quanh trang trại...

Sau khi vụ án chìm xuống một thời gian thì người dân địa phương cho rằng kẻ giết người vẫn đang sống trong trang trại ấy khi khói bếp vẫn nghi ngút tỏa từ ống khói hằng đêm. Sau khi điều tra thì quả thật, ai đó đã ăn sạch thức ăn trong bếp, ăn cả gia súc, máu tươi vương vãi khắp nơi...  
 
Chương 111: C111: Chiếc Đĩa Cd


Tôi và bạn mình đang họp tác làm một bộ phim ma ngắn. Nữa đêm không ngủ được nên tôi đến phòng làm việc để hoàng thành nốt những thứ cần thiết trong dự án. Tôi thấy một chiếc đĩa CD và bật nó lên. Ôi thật tuyệt vời, những tiếng rào rú rên rỉ ầu ơ ru con ma quái rùng rợn phát ra qua tai nghe. Không ngờ thằng bạn tôi có thể sưu tập những âm thanh đáng sợ và sống động như thật đến thế. Qua 12h giờ, tôi cũng buồn ngủ và thiếp đi trên bàn.


Sáng hôm sau thằng bạn kêu tôi dậy và hỏi:" Có thấy cài đĩa CD trắng đâu không? Tao đi chép âm thanh coi."


Cái đĩa trắng? Nó vẫn chưa chép âm thanh vào đĩa? Vậy cái thứ hôm qua tôi nghe là cái gì?
 
Chương 112: C112: Tập Thể Dục Buổi Tối


Tôi phải làm việc từ sáng đến khuya nên buổi tối là thời điểm tập thể dục lý tưởng của tôi. Ở gần tôi có một khu phố rất xanh sạch, ban đêm dưới ánh đèn vàng và những góc cây trên đoạn đường rộng rãi. Có rất nhiều người già trẻ lớn bé điều thường tập ở đây.



Tối ấy tôi đeo tai nghe nhạc và đi bộ nhanh. Phía trước tôi là những người già cũng đang đi bộ nhanh giống tôi. Tôi đi theo dòng người đó, đến một ngã rẽ. Ngã rẻ này dẫn đến một đường cụt, tôi mãi mê nghe nhạc nên đi đến cuối đường lúc não chẵng hay. Tôi vòng lại và đi ra, nhưng tôi lại tự hỏi những người già lúc nãy đâu rồi?
 
Chương 113: C113: Nghỉ Hết


Tôi ước gì mình được trở về thời thơ bé. Không cần phải suy nghĩ đắn đo, lo lắng, làm lụng bất kì điều gì cả hết. Nghỉ hết! Nghỉ hết mọi việc!



Và ước mơ đó cũng sớm thành sự thật. Chỉ có điều những việc tôi được nghỉ bao gồm cả thở.
 
Chương 114: C114: Nghe Lời Vợ


Nghe lời vợ, tôi đã giết anh trai mình để chỉ tôi hưởng được gia tài của cha mẹ tôi.


Nghe lời vợ, tôi đã giết cha mẹ mình để chỉ tôi hưởng được gia tài của cha mẹ tôi.


Nghe lời vợ, tôi  đã giết hết tất cả để làm sao chỉ mình tôi hưởng được gia tài của cha mẹ tôi.
 
Chương 115: C115: Im Lặng


"Kể từ giờ, tôi muốn chơi một trò chơi im lặng, cô đồng ý chứ?"- Cha nơi khi mẹ đang gọt trái cây.

"Ok!"-Mẹ trả lời.


"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!"


Im lặng...

Thế là cha tôi thắng, tôi công nhận ông chơi trò đó giỏi thật!
 
Chương 116: C116: Nói Dối Là Không Tốt


"Nói dối là không tốt" mẹ tôi nói với tôi rất nhiều lần câu nói đó khi tôi còn rất nhỏ. Bà thường kể tôi nghe rất nhiều câu chuyện liên quan đến việc nói dối và kết quả của những việc làm đó là người nói dối sẽ bị cắt lưỡi, lột da hay thậm chí là việc chết thảm chẳng hạn.


Nhưng đó là điều hoàn toàn bịa đặt, tôi đã lớn và biết rõ, tôi không hiểu sao bà lại nói dối tôi. Không phải một lần mà rất nhiều lần. Và lần này tôi không thể tha thứ cho bà được nữa.


"Mẹ à! Nói dối là không tốt mà."
 
Chương 117: C117: Nóng Bỏng Và Nổi Tiếng


Tôi rất thích giúp mọi người trở nên nóng bỏng và nổi tiếng. Nóng này, nổi bày, tôi làm được tất. Có điều, họ chẳng bao giờ cảm ơn tôi lấy một lời!Thật là vô ơn!Lại bất lịch sự, chỉ biết nằm co ro mottj chỗ và nhìn chằm chằm vào tôi như vậy thôi.



Mặc kệ họ vậy, tôi sẽ đi giúp đỡ những người khác.
 
Chương 118: C118: Ở Bữa Tiệc


Bữa trước tôi có tổ chức một bữa tiệc ở nhà.

Suốt buổi tiệc tôi chụp rất nhiều ảnh, và sau khi đem đi rửa, tôi nhận thấy một chuyện kinh hoàng.


Có một bức ảnh chụp bạn tôi đang cười và đứng trước tủ, cánh cửa tủ mở hé, và từ khe hở có một phụ nữ, khuôn mặt trắng bệt và cái miệng đỏ đang nhìn thẳng vào tôi.

Tôi rất hoảng loạn, và ngay lập tức mời một nhà tâm linh đến kiểm tra bức ảnh.


Nhưng ông ấy nói: "Tôi chẳng phát hiện năng lượng tâm linh nào phát ra từ nó, dây không phải là một bức ảnh ma".

Cảm ơn trời, nhẹ cả người.
 
Chương 119: C119: Quay Ngược Thời Gian


Năm 32 tuổi, tôi giết chết bạn gái mình, nhưng rồi tôi thấy rất hối hận vì đã giết cô ấy, tôi thực sự yêu người con gái đó.

Tôi đã 67 tuổi, với công nghệ du hành thời gian, tôi quay trở về lúc 32 tuổi để giết chính tôi với hy vọng cứu bạn gái. Tôi lao đến đúng lúc 2 người đang trò chuyện, rút khẩu súng bắn vào gáy tôi trước kia và không quên hôn cô ấy sau 35 năm xa cách.


Quay về hiện tại, ngôi mộ vẫn còn đó, tôi sực nhớ lại năm đó tôi giết cô ấy vì ghen, tôi nghĩ cô ấy lừa dối tôi.


Vết sẹo trên gáy bắt đầu nhức lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top