Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn
Chương 40: C40: Don't Break Her Limit


 Kei, Sur là 2 người bạn hay đi chung với nhau. Cuộc sống xung quanh họ tràn ngập tiếng cười.

Những tưởng mọi thứ sẽ kéo dài mãi. Cho đến một ngày, Kei và Sur có mâu thuẫn và sự cố ấy không những không giảm mà còn trở nên gay gắt. Hai người họ ngừng mọi hoạt động liên quan đến nhau. Vì ghét nhau, giữa họ liên tục có những hành động va chạm như để dằn mặt. Kei vốn là người giữ bình tĩnh lâu hơn và đó cũng là lí do mọi chuyện không xảy ra đến nỗi nghiêm trọng. Dần dần, mệt mỏi khi phải chịu đựng, Kei tách mình ra. Cô tìm đến bình yên trong im lặng và cô độc. Tuy nhiên, mọi thứ không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Sur không tha cho Kei, cô tìm mọi cách tạo nên sự thù hằn.

Cho đến một ngày, rào cản trong con người Kei bị phá nát. Cô không thể kìm chế được mình, cô gần như phát điên khi cứ phải chịu đựng. Và, cô đã lập kế hoạch trả thù. Cô biết Sur về rất trễ. Cô đã đong đếm từng ngày, và ngày đó cũng đã đến. Chiều hôm ấy, vừa tan học cô ra lớp sớm. Sur vẫn đang mải miết tám với đám bạn. Trước khi Kei bước ra khỏi lớp, cô ta vẫn không quên mỉa mai Kei mấy câu. 7 giờ. Khi bóng tối dần bao trùm, mọi người ai cũng lo vào lớp để học thêm. Sur cũng xách cặp đi về, chợt thấy Kei lảng vảng trước khu Thể Dục. Với bản tính đã căm ghét Kei, Sur đã đi đến gần và nói chuyện. Khi vừa bước đến, Kei biến mất. "BỐP!" Một cú đánh mạnh vào đầu. Sur bất tỉnh.


Khi cô tỉnh lại, cô thấy mình nằm trong lớp học ở lầu 2. Sur cảm thấy điều chẳng lành, cô vội gượng dậy. Chợt, toàn thân cô ớn lạnh và tay chân run lên. Cô nhìn thấy Kei – với đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. "Mày tính làm gì?" – Sur quát lớn. "Làm những gì cần làm". Vừa dứt câu, Kei dựng 1 chiếc ghế dài đứng lên, lấy hết sức lao tới và đập mạnh một phát vào đầu Sur. Với phản xạ của mình, Sur đã dùng vai đỡ thay cho đầu. Cô ngã xuống. "Này, mày... mày tính giết tao sao? MÀY.. BỊ ĐIÊN RỒI HẢ?" Đáp lại những câu hỏi chỉ là ánh nhìn sắc bén và cái nụ cười nửa miệng của Kei. Đặt cái ghế qua một bên – Kei lấy ra một túi vải khá lớn. Cô bóc từ trong túi ra một nắm thủy tinh bị vỡ. "Mày thích chửi người khác phải không?" – Kei hỏi. "Vậy thì để tao giúp mày". "Á Á Á AAAAA...." Một tay giữ chặt đầu, tay kia Kei không ngừng nhét mảnh thủy tinh vào miệng Sur. Máu cứ thế trào ra, miệng Sur rách toạc. Sur không thể nói được nữa. Ánh mắt Sur như cầu xin cô tha thứ. "Muộn rồi. Mày hãy nhận lấy tất cả. Chính miệng mày đã tự hại mày." – Kei lạnh nhạt nhìn Sur.

"CHẾT ĐIIII!" Kei cầm lấy chiếc ghế vừa nãy đập không ngừng vào đầu Sur, như để vơi đi những gì cô đã phải gồng mình lên gánh chịu. Giờ đây, Kei chẳng còn lý trí nữa. Cô đã hoàn toàn mất kiểm soát. Tiếng "Bốp bốp" ban đầu vang lên, giờ chỉ còn là "Bịch, bịch". Đầu Sur đã nát tươm.


Sáng hôm sau, cả trường náo loạn. Mọi người ai nấy nhìn thấy thi thể Sur, họ như buồn nôn. Không biết dùng từ ngữ nào để nói lên hiện trạng của Sur bây giờ. Cảnh sát điều tra, đúng theo một kế hoạch hoàn hảo mà Kei đã tạo dựng. Không một manh mối hay bất cứ ai nhìn thấy Sur đã đi đâu.

Vài tháng sau, Kei nhập học. Lớp mới, bạn bè mới. "Mày là Kei? Con nhỏ nhút nhát mà mọi người hay bàn tán đây sao? Trông mày thật kinh tởm. Quái gì mà họ nói mày dễ thương được chứ?" – Sakar, đứa con gái đỏng đảnh và cũng là hot girl khối, nhìn Kei với vẻ khinh bỉ. Kei đứng dậy và bỏ đi. "Đi đâu đấy? Tao đang nói chuyện với mày đó, có nghe thấy không con nhỏ kia?"

Kei quay lại và nhìn Sakar. "Tôi đi lập dự định của mình".  
 
Chương 41: C41: Mặt Nạ Hề


  3 thanh niên đang tìm một công việc làm thêm vào mùa hè. Họ được nhận vào một công ty và được giao nhiệm vụ dọn sạch một nhà kho cũ. Khi họ đang làm việc, một trong 3 tìm thấy một chiếc hộp gỗ đỏ ở giữa đống rác rưởi. 3 người thanh niên tập hợp lại xung quanh cái hộp, tò mò muốn biết có gì bên trong. Khi mở nó ra, họ thất vọng. Bên trong là một chiếc mặt nạ kì cục với đôi mắt nhỏ dẹt, tròn như hai hòn bi, cái mũi phồng màu đỏ và cái miệng lớn, cong và dài.

Một người cầm lấy nó và đeo lên. Đột ngột anh ta cười lớn và nhảy lên nhảy xuống. Hai người còn lại bật cười và vỗ tay. Họ chứng kiến anh ta nhảy quanh nhà kho, vung tay như người điên. Tiếng cười của anh ta vang vọng giữa những bức tường đá cũ kỹ của nhà kho. Anh ta nhảy càng lúc càng nhanh và cuối cùng 2 người bạn không còn thấy thú vị nữa.


Người đeo mặt nạ bắt đầu co giật và vặn thân mình với những tạo hình kì lạ. Hai người bạn bắt đầu lo lắng có điều gì không ổn với anh ta. Anh ta ngã khắp xung quanh và liên tục đập đầu xuống đất, sau đó anh ta lập tức bật lên và tiếp tục điệu nhảy điên loạn. Anh ta cào vào chiếc mặt nạ và cười như người điên. Điều đó cho thấy anh ta bị điều khiển bởi thứ gì đó. Hai người bạn vòng ra sau anh, và khi họ giữ được anh ta, anh ta ngã xuống sàn và ngừng di chuyển.


Họ tháo chiếc mặt nạ và hốt hoảng khi nhìn thấy khuôn mặt anh ta. Mặt người thanh niên bị bóp méo một cách kinh khủng. Máu chảy ra từ mắt, mũi và miệng anh ta. Ngay lập tức, họ gọi xe cấp cứu, nhưng khi nó đến, tất cả đã quá muộn. Người thanh niên đã chết vì những vết thương kinh khủng.  
 
Chương 42: C42: Tóc Dài


  Người phụ nữ tóc dài hay "Hari-onago" là một con ma Nhật Bản tấn công đàn ông bằng mái tóc của mình. Mụ còn được gọi là Hari-onna (Hook woman, The Needle Woman). Ở một số vùng khác của Nhật Bản gọi mụ là Nure-onago (The Smiling Woman) hoặc Warai-onago.

Harionago là một hồn ma xuất hiện trong vẻ ngoài của một phụ nữ xinh đẹp với mái tóc rất dài. Mụ có khả năng điều khiển tóc của mình và nó uốn éo tựa như những xúc tu. Đuôi tóc của mụ tạo thành hình lưỡi câu sắc nhọn hoặc gai.

Vào ban đêm, mụ ta lang thang trên những con đường vắng vẻ hay ngõ, tìm kiếm những thanh niên để tấn công. Khi mụ nhìn thấy ai hợp mắt mình, mụ sẽ mỉm cười với anh ta. Nếu người đó cười mỉm cười đáp lại, Hari-onago sẽ hiện nguyên hình và thả tung mái tóc khủng khiếp của mình và tấn công anh ta.


Những cái móc sắc nhọn ở đuôi tóc mụ sẽ ghìm chặt vào quần áo và da thịt của nạn nhân, và quấn chặt lấy con mồi xấu số. Một khi mụ đã có con mồi của mình trong mớ tóc dài của mụ, nạn nhân sẽ không thể di chuyển và mụ sẽ xé xác anh ta ra.

Tại nhiều ngôi làng nhỏ ở Nhật Bản, đã có nhiều lời kể về các cuộc tấn công các nam thanh niên của Hari-onago. Vào đêm nọ, một nam thanh niên làng Yamada tình cờ đi bộ về nhà một mình. Anh rẽ vào một con đường hẹp và gặp một cô gái xinh đẹp đang tiến về phía mình.

Khi đến gần, anh nhận thấy rằng cô đang mỉm cười với anh. Anh nghĩ rằng có điều gì đấy là lạ về cô, nhưng vì bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô gái nên anh đã mỉm cười lại . Sau đó, cô xõa tóc và tóc của cô vồ lấy anh ta.


Chàng trai bị sốc và cố gắng tự giải thoát bản thân khỏi nanh vuốt của Harionago. Tóc của cô tỏa ra như là những xúc tu và xé toạc áo của anh ta. Bằng cách nào đó, anh thoát thân được và chạy về nhà của mình nhanh nhất có thể. Anh khóa chặt cửa lại và đứng ở cửa trước, run rẩy sợ hãi chờ đợi bình minh đến.

Vào buổi sáng anh mới dám mở cửa, và anh thấy hàng trăm vết cào sâu ở phía bên kia cánh cửa

Vì vậy, nếu bạn đang đi bộ trên đường phố vào ban đêm và bạn nhìn thấy một người phụ nữ lạ mỉm cười với bạn từ trong bóng tối, bạn có thể muốn suy nghĩ thêm lần nữa trước khi bạn mỉm cười lại với cô.  
 
Chương 43: C43: The Cuckoo Man


The Cuckoo Urban Legend bắt đầu lan truyền nhanh chóng trên khắp Hàn Quốc một vài năm trước đây. Tin đồn đã được nghe trong học đường về một người đàn ông tâm thần mà họ gọi là ông Cuckoo hoặc The Cuckoo Man. Họ cho biết ông ẩn nấp trong các ngõ hẻm và đường phố nhỏ, nằm chờ các nạn nhân của mình.

Ngay sau khi một nhóm các cô gái trẻ đi qua, họ sẽ nghe thấy một tiếng nói, "Cúc cu! Cúc cu! "Khi họ quay lại nhìn, người đàn ông sẽ tấn công họ đầy bạo lực. Một số người nói Cuckoo Man mang một cây gậy bóng chày và 1 số người khác nói rằng đó là một cái rìu.

Có nguồn tin cho biết rằng nhiều cô gái Hàn Quốc đã bị thương bởi người đàn ông điên và một số thậm chí còn bị giết. Trong một sự kiện, từ 20 đến 30 nữ sinh Hàn Quốc đang đi trên một con đường, khi một người đàn ông đột nhiên bước ra khỏi bóng tối và bắt đầu đánh đập họ bằng một cái chày như thể ông ta đang chơi một trò chơi Whack-A-Mole (Đập chuột chũi). Trước khi cảnh sát đến nơi, người đàn ông đó bỏ chạy, để lại năm cô gái bị thương nặng.


Họ nói rằng nếu bạn đang đi bộ trên một con đường vắng và nghe ai đó nói, "Cúc cu! Cúc cu! "Bạn nên trả lời rằng:"Cúc cu! Cúc cu!". Và sau đó chạy đi. Chạy vì mạng sống của bạn

Người ta đồn rằng, ông Cuckoo là một người đàn ông bị bệnh tâm thần nặng. Ông được đưa vào trại để điều trị căn bệnh của mình. Trong khi ông đang được chữa trị ở đó, ông đã bị tấn công bởi một nữ bệnh nhân. Việc bị cô ta đánh khiến ông ta ám ảnh. Sau khi ông hồi phục, ông đã phát triển một lòng căm thù dữ dội với phụ nữ.


Ngay sau đó, người đàn ông Cuckoo trốn thoát khỏi trại và biến mất. Các nhà chức trách đã không bao giờ bắt được ông và sau một thời gian, họ đã từ bỏ việc tìm kiếm.

Hôm nay, ông vẫn được tự do và thường đi lang thang trên các con phố vắng, tìm kiếm các cô gái trẻ để tấn công. Trẻ em, những người đã nhìn thấy The Cuckoo Man mô tả ông như là trong tuổi 30, cao to, mặc một cái mũ len đen.

Theo truyền thuyết, các Cuckoo Man đôi khi sẽ đặt một câu hỏi vô nghĩa như "Ngươi là cúc cu cúc cu?" Hoặc "Ngươi có biết ông Cuckoo không?"

Nếu bạn không biết câu trả lời cho câu hỏi hoặc không trả lời gì cả, Cuckoo Man sẽ ngay lập tức tấn công bạn. Điều tốt nhất để làm là nói "Có" cho bất cứ điều gì ông yêu cầu và sau đó bắt đầu chạy.  
 
Chương 44: C44: Nhà Vệ Sinh Bị Ám


  Có 3 cậu bé ở một trường nọ lúc nào cũng đi gây rối. Một này nọ, cả 3 đứa đang dạo chơi tại hành lang vào giờ nghỉ trưa thì chúng nhìn thấy một cô bé đi vào trong buồng vệ sinh và chúng quyết định bầy trò trêu cô bé. Chúng khóa cửa phòng và đứng ở ngoài chờ xem điều gì sẽ xảy ra. Vài phút sau, chúng thấy nắm đấm cửa quay, và rồi bắt đầu phát ra tiếng lạch cạch. Cả 3 cậu đều nghe thấy giọng cô bé gọi vọng ra. Nhưng chúng chỉ cười và không đáp lại. Cô bé bắt đầu đập cửa và cầu xin bọn chúng thả cô bé ra ngoài. Nhưng cả 3 cậu bé chỉ đứng đó, cười lớn và buông lời trêu chọc cô.

Sau một, hai phút, cô bé bắt đầu gào khóc, van nài để 3 đứa thả cô ra. Chúng bắt đầu cảm thấy tội lỗi và quyết định mở chốt cửa trước khi chúng gặp rắc rối. Một đứa ra mở khóa cửa và đứng chờ, nhưng cô bé không đẩy cửa ra.


"Cửa mở rồi đấy!" – Cậu bé hét lên

Nhưng không có ai đáp lại. Chúng mở cửa buồng vệ sinh và ngó vào. Căn phòng không có một ai. Cả 3 đứa kiểm tra mọi ngóc ngách của căn phòng, vừa tìm vừa gọi tên cô gái, nhưng không hề có tiếng đáp lại. Phòng không có cửa sổ và lối ra duy nhất chính là cái cửa mà chúng đã chặn.


Đến lúc này, cả 3 cậu bé đều vô cùng hoảng sợ. Chúng chạy khỏi buồng vệ sinh và đi ra hành lang chính. Chúng tìm thấy cô gái đang đứng ở cổng trường, nói chuyện với giáo viên. Khi 3 đứa yêu cầu cô gái giải thích làm cách nào mà cô thoát được khỏi chỗ đấy, cố bé đáp lại với giọng bối rồi:

"Nhưng mà hôm nay tớ đã đi vệ sinh lần nào đâu"


 
Chương 45: C45: Những Sự Trùng Hợp Kì Lạ


1. Cái chết của vua Umberto
Vào ngày 28/6/1890, vua Umberto của Ý đã ăn tối tại một nhà hàng ở Monza, Ý. Tại đây, ông đã bị sốc khi biết rằng chủ nhà hàng trông giống hệt ông và cũng tên là Umberto. Đáng ngạc nhiên hơn, vợ của chủ nhà hàng lại cũng trùng với tên của nữ hoàng là Margherita. Ngoài ra, nhà hàng còn được mở cùng ngày vua Umberto lên ngôi vua của Ý.

Trùng hợp nữa là cả vua Umberto và chủ nhà hàng đều sinh vào ngày 14/4/1844.


Đến ngày 29/7/1890, khi vua Umberto được thông báo rằng ông chủ nhà hàng đó đã qua đời trong một tai nạn bí ẩn thì vài giờ sau, nhà vua cũng bị ám sát bởi một kẻ trà trộn trong đám đông chỗ ông đứng.

2. Ba thế hệ trong một gia đình đều chết vì sét
Năm 1899, cảnh tượng một người đàn ông người Ý bất ngờ bị sét đánh chết ngay tại trung tâm quảng trường Taranto, Ý, khiến nhiều người bị sốc. 30 năm sau, con trai ông cũng bị chết một cách tương tự và ở cùng một vị trí với cha mình. Đến ngày 8/10/1949, cháu trai của người đàn ông đầu tiên và là con trai của người đàn ông thứ 2 cũng qua đời y hệt như thế.


3. Cái tên Claude Volbonne
Năm 1851, một người tên là Claude Volbonne đã giết chết một người Pháp tên là Baron Rodemire de Tarazone. Năm 1872, một người khác cũng có tên là Claude Volbonne đã giết chết đứa con trai của người Pháp đó.

4. Greenberry Hill và 3 kẻ sát nhân
Ngày 26 tháng 11 năm 1911, có 3 kẻ vì giết Ngài Edmund Berry nên phải chịu án treo cổ. Địa điểm hành quyết là một địa danh có tên Greenberry Hill. Điều trùng hợp là tên của 3 người đó lần lượt là "Green", "Berry" và "Hill".
 
Chương 46: C46: Con Thỏ


Vào một ngày tôi phải làm một trong những việc khó khăn nhất trong đời mình. Tôi phải từ biệt con thú cưng của tôi. Có thể đây không phải là việc quá khó để làm đối với một vài người, nhưng với những người yêu động vật thì họ sẽ hiểu những gì tôi phải trải qua. Con thỏ của tôi là một trong những người bạn gần gũi với tôi nhất, mặc dù có vẻ hơi ngốc, nhưng dường như nó luôn ở bên tôi mỗi khi cuộc sống trở nên khó khăn hoặc những lúc tôi cảm thấy buồn hay thất vọng. Ngày đó, khi bố mẹ tôi và tôi đưa nó đi chữa trị, là lần cuối cùng tôi nói lời tạm biệt... hoặc chỉ là tôi nghĩ thế.

Tôi khóc và khóc hàng giờ bởi vì sự mất mát ngày hôm đó. Tôi không thể chịu được ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại con vật yêu thích của mình cứ quanh quẩn trong đầu. Hình ảnh cơ thể không sức sống của con thỏ cứ ám ảnh tôi suốt đêm khiến tôi không thể nào ngủ được. Tôi quyết định mở đèn và vớ lấy cuốn tập phác họa của mình để xem có thể tìm được niềm an ủi nào đó trên những trang giấy.

Tôi như trong trạng thái bị thôi miên khi lướt cây bút chì trên trang giấy, nhưng những gì tôi vẽ thật sự đáng lo ngại... Tôi muốn vẽ con thỏ của mình nhưng bằng cách nào đó tôi lại biến khuôn mặt của nó thành thứ gì đó như trong một bộ phim kinh dị. Nó có hàm răng sắc nhọn như dao cạo và một nụ cười vô cùng rộng. Đôi mắt hình quả hạnh bị thay bằng đôi mắt tròn, rất lớn, hoàn toàn u tối và trắng dã... so với bộ lông đen của nó.


Vào lúc tôi nhìn vào thứ kinh dị đó trên giấy cũng là lúc tôi nhận ra đã rất trễ rồi. Đã gần hai giờ sáng, trễ hơn rất nhiều so với một buổi tối thứ tư thường lệ của tôi, nên cuối cùng tôi quyết định sẽ thử đi ngủ lại. Tôi nhắm mắt và cố gắng tập trung vào tiếng lạch cạch của cái quạt đang quay.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy gì đó chuyển động ở trong góc...


"Bịch"

... một vài giây trôi qua... một tiếng "Bịch" nữa lại vang lên nhưng lớn hơn lần trước. Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống một cách mãnh liệt, và tôi đã không thể chịu đựng được nữa và mở mắt ra...

Tất cả những gì tôi thấy là một đôi mắt to tròn u tối.
 
Chương 47: C47: The Gif


Ngày 12 tháng ba 2007 diễn đàn 4chan, một người dùng vô danh đã post lên một ảnh động (GIF). Trong vài giây đầu tiên, tất cả những gì GIF hiển thị chỉ là cái nháy mắt, nhàm chán.
Nó được mang tên IM_HAPPY.GIF, đại loại gồm một bản vẽ màu vàng của một khuôn mặt cười, chỉ có đôi mắt và miệng là ảnh thật. Nếu nhấp vào sẽ nhìn thấy nụ cười trong khuôn mặt cười từ từ biến thành một cái cau mày, và đôi mắt thì xuất hiện tức giận.


Sau đó, cái mặt cười dị dạng sẽ hét lên ầm ĩ - đủ lớn để phá vỡ màng nhĩ - và những thứ hình ảnh tồi tệ nhất: các vụ hiếp dâm, nạn nhân của thử nghiệm bom, thai nhi bị phá, cơ thể bị cắt xén, và các động vật đang bị tra tấn,... sẽ nhấp nháy liên tục. Sau khoảng năm phút (tức là sau khi các hình ảnh khủng khiếp kia đã làm ta phát điên ấy), nó sẽ hiển thị các văn bản "Have nice day" (sic), và máy tính của người dùng sẽ tự động bị đóng cửa sổ trình duyệt và ngừng làm việc, như bị một virus làm hỏng ổ cứng.


Những người có máy tính đã bị nhiễm bệnh sẽ sớm được tìm thấy xác trong nhà của họ, với bộ da bị cắt xén (giống như sự rời rạc của mặt cười), cùng một khuôn mặt cười sơn trong máu cạnh đó. Người sáng lập của 4chan và những thành viên cho rằng cái GIF đó chưa từng tồn tại, và rằng những vụ giết người không hề liên quan đến cái gif, không hề liên quan đến diễn đàn của họ. Tuy nhiên, ở đâu đó trong kho lưu trữ website, gif đó và các hình ảnh về nó vẫn còn tồn tại. Và hầu hết những người cố gắng đem các GIF trở lại đều bị khóa tài khoản.
 
Chương 48: C48: Người Cú


Làng Mawnan ở vùng Cornwall, phía Nam Anh Quốc là một địa điểm không hề yên bình. Hồi những năm 1970, người ta từng được chứng kiến nhiều câu chuyện ly kỳ về các thế lực siêu nhiên tại ngôi làng này.

Đầu tiên là câu chuyện về con chó đen huyền bí khiến nhiều người sợ hãi chuyên xuất hiện trong đêm tối hay con rắn biển to lớn luôn chờ đợi con mồi ngoài và hay lên bờ vào buổi chiều tà.

Tuy nhiên, tất cả đều được cho là lời đồn đại và chưa có một trường hợp nào bắt gặp trực tiếp. Chỉ có con quái vật nửa người nửa cú, còn gọi là Owlman of Mawnan (người cú của vùng Mawnan) khiến người ta thực sự "lạnh sống lưng".

Liên tục xuất hiện
Ngày 17/04/1976, cả làng Mawnan, Cornwall, Hoa Kỳ lần đầu tiên phát hiện một sinh vật kỳ lạ, bay lượn và lơ lửng trên tháp chuông nhà thờ lớn ở đây.


Hai nhân chứng đầu tiên nhìn thấy sinh vật này là June và Vicky Melling (9 tuổi và 12 tuổi). Cả hai đứa trẻ đang đi lang thang và chợt nhận ra một "người cú" đang bay lượn. Chúng nhanh chóng gọi người lớn đến hiện trường.

Theo mô tả của các nhân chứng, quái vật người cú có bộ lông màu xám đen bao phủ toàn bộ cơ thể, cao khoảng 2m với các móng vuốt dài và có hình dáng giống một người đàn ông đang đứng.

Người dân kinh hãi nhìn sinh vật này rập rờn trên tháp chuông và bay đi vào khu rừng rậm rạp. Cảnh sát đã mở cuộc điều tra nhưng không hề tìm thấy dấu hiệu gì của sinh vật này.

Chỉ 3 tháng sau, vào mùa hè, hai người cắm trại Sally Chapman và Barbara Perry khi đi ngang qua nhà thờ lớn cũng bắt gặp cảnh tượng tương tự.

Lần này, người cú được miêu tả với cặp mắt đỏ lòm, khát máu và cái miệng rộng như muốn ăn tươi nuốt sống cả Chapman và Perry.

"Đầu tiên chúng tôi tưởng rằng ai đó hù dọa và cùng cười nhưng sau đó sinh vật này vỗ cánh bay đi khiến chúng tôi vô cùng hoảng sợ và hét lớn tìm sự giúp đỡ" – Barbara cho biết.

Liên tục sau đó, những nhân chứng phát hiện người cú ngày một nhiều hơn. Năm 1989, một người đàn ông tên Gavin nhìn thấy người cú và anh này kể lại rằng người cú sở hữu đôi mắt "rực lửa".

Năm 1995, một nữ du khách từ Chicago, Mỹ đến thăm Cornwall và bị người cú "hù dọa". Người này quá sợ hãi đến nỗi phải viết một bức thư gửi tới tạp chí của địa phương để phản ánh tình hình.


Người này mô tả đây là trải nghiệm "đáng sợ", "nguy hiểm" nhất mà cô từng trải qua trong đời và cho rằng đây là một lần nhìn thấy "địa ngục" của mình.

Những nạn nhân của người cú
Tuy nhiên, không may mắn nhất là một người phụ nữ tên là Julian, trong một lần đi ngang qua nhà thờ lớn vào buổi tối đã mất tích bí ẩn. Người dân cho rằng người cú là nguyên nhân gây ra sự việc này.

Vài ngày sau khi tìm kiếm, người ta tìm thấy một tảng đá trông khá giống với khuôn mặt của Julian nhưng đang lộ rõ vẻ kinh hãi tột độ.

Cú là một sinh vật được cho là sẽ mang đến sự xui xẻo cho mọi người. Thậm chí ở nhiều nơi, mỗi khi cú xuất hiện có thể mang theo một mạng người.

Chính vì quan niệm này, người cú càng khiến người ta sợ hãi. Đặc biệt là sau hiện tượng kỳ lạ của người phụ nữ tên Julian, mọi người truyền tai nhau về sức mạnh kinh dị của đôi mắt rực lửa từ người cú, đó là khả năng biến người khác thành đá và chết thảm khốc.


Sức ảnh hưởng của người cú thực sự ghê gớm vì nhiều người dân cho biết, sau thời điểm người cú vừa rời đi, các con vật trong nhà như chó mèo đều có những biểu hiện bất thường.
Những con chó thì chạy nhảy và sủa bất thường còn mèo thì thường rống lên và cào loạn xạ vào trong khoảng không.

Tuy nhiên, cũng đã rất lâu rồi kể từ lần xuất hiện cuối cùng của quái vật người cú và người ta đang dần quên đi sinh vật này cũng như bớt bỏ công sức để tìm kiếm.

Bí ẩn về người cú vẫn chưa được giải đáp và một số quan niệm thì cho rằng đó chỉ sản phẩm của trí tưởng tượng. Có thể vào thời điểm nào đó trong ngày khi góc quan sát bị hạn hẹp, người cú thực chất chỉ là một con cú khá lớn mà thôi.

Mặc dù vậy, chưa có gì là chắc chắn về hiện tượng này. Người cú vẫn là một sinh vật thực sự hay chỉ tồn tại trong suy nghĩ của những con người yếu bóng vía mà thôi?
 
Chương 49: C49: Slenderman Và Những Bí Mật


Xác chết được tìm thấy trên cỏ. Mọi thứ đều bị lấy sạch, nọi tạng, mắt mũi, lưỡi thậm chí cả hạ bộ. Toàn bộ cái xác co rúm lại nằm phơi trên bãi cỏ hoang phía Đông thành phố. Không ai biết nguyên nhân và cách mà tên sát nhân đã làm. Tại sao? Bao giờ? Khi nào.

Những bức ảnh thu tại hiện trường tương tự chuỗi vụ án 20 năm trước. Điều đáng lo ngại là ai? Hay thứ gì làm điều đó. Đây là một kẻ dựng lại. Kẻ thủ ác đang có dựng lại hiện trường vụ án cách đây 20 năm. Tâm trí của hắn ắt hẳn đang rất hứng thú khi đội lên chiếc mặt nạ bí ẩn. Sẽ lại là một chuỗi ngày đen tối...

***

3H sáng khu Tây thành phố.

Mùi hôi thối phả ra từ cái cống hở miệng vẫn chưa được đậy nắp. Mọi người đều bịt mũi trước mùi hôi thối kinh tởm đó. Cô ấy cũng vậy. Cô bịt cả mặt mũi và chạy vào cái ngõ hẻm tối tăm của rìa tây. Đây là con đường tắt đến phố Đông nhưng chỉ một vài người biết vì phải chèo qua một bức tường khá cao.

#
"Này! Cô em có vẻ đang lạnh, có cần anh đưa về không?"
Một gã say đứng gạ gẫm cô.
"Trời hôm nay lạnh thật."-cô cười-"có lẽ tôi sẽ về cùng anh."
Hả hê, hắn cười phá lên:
"Nào chúng ta cùng về. Có thể là làm ấm người một chút với rượu và vài "thứ khác" nữa"- hắn lại cười phá tự thưởng cho thứ bi hài của hắn.
"Đúng ta sẽ làm vài thứ "khác" cho ấm lên."





"nào nào!"- cô cười. "Cưng vẫn hào hứng lắm mà. Cưng đang sướng lên kìa"

Mắt hắn long sọc. Hắn mất hết cảm giác đau đớn cơ thể đang rạo rực thèm khát nhưng lại miên man bởi thuốc kích dục vag thuốc gây tê. Tức là phần dưới thì căng thẳng nhưng tuyệt nhiên không có cẢm giác gì ở phía trên khi lưỡi hắn bị cắt bỏ. Hắn ú ớ hắn gào thét dù không có cảm giác gì về những gì sắp diễn ra. Cô rạch đường dài dọc theo đường dài của thứ thú đó khi nó vẫn còn đang cứng và chẻ ra làm hai. Thuốc đang mất dần tác dụng và hắn giãy giụa, sốc vì sự quá tải của não bộ nhưng toàn thân đã bị buộc chặt.
"Cưng phải thấy cảnh này."- cô cười lặng. Và tỉ mỉ tách hai hạt giống ra khỏi người hắn. -"trông cũng đáng yêu nhỉ."
Cô dí dao lên trán hắn. Tiếc là trò vui phải chấm dứt thôi. Rồi cô tách hốc mắt và moi ra từng nhãn cầu trong tiếng thở gấp rút và dứt đoạn.

"Nào đại phẫu thôi."- cô rạch một đường và tách bỏ lớp da banh làm hai phần tư ngực xuống bụng và cố định chúng bằng gim. Nhìn lên đồng hồ còn hai mươi phút nữa cả thành phố sẽ dậy, phải nhanh lên...
 
Chương 50: C50: Nhìn-chết


Massol là một ca sĩ nổi tiếng tại Pháp từ thế kỉ 19. Trong một buổi biểu diễn, Massol đột ngột nhìn lên phía mái rạp và sau đó bỗng nhiện người thợ máy đang ngồi trên đó ngã nhào xuống sân khấu và chết ngay lập tức.


Buổi biểu diễn sau, ông lại nhìn người nhạc trưởng một lúc lâu. Người này sau đó cảm thấy rất khó chịu và hai ngày sau thì chết vì một cơn rối loạn thần kinh.


Lần thứ ba, Massol được khuyên nên nhìn vào chỗ ghế trống trong nhà hát. Tuy nhiên, ghế đó đã được đặt trước bởi một thương nhân đến trễ. Ông này cũng bị chết vào ngày hôm sau. Sau một loạt những thảm kịch đó, Massol quyết định từ bỏ nghề hát.
 
Chương 51: C51: The Dead Song P.1


 2013. Sau hơn 1 năm làm việc tại page creepy tôi đã bắt đầu tò mò về những bí ẩn đáng sợ của thế giới. Tôi là K, một người viết lách những chuyện vụn vặt. Những chuyện tôi nói có thể là thật cũng có thể là giả. Tôi không cần ai hoàn toàn tin nhưng tôi cam đoan những chuyện tôi kể là sự thật. Bởi vì sự thật đáng sợ hơn lời nói dối...
Bạn đã từng nghe về 3 bài hát bị cấm chưa? Thật tình cờ bài hát đầu tiên là Gloomy sunday, ai biết về creep thì đều biết bài hát này. Vậy còn hai bài hát còn lại? Khúc cầu hồn và con mắt thứ 6 đó là thông tin ít ỏi tôi biết được.



Tháng 3 năm 2013, một chiều thứ 4 khi tôi đang tìm kiếm mấy thứ vớ vẩn về creepypasta cũng như trả lời xã giao với mấy người cả mem cả bạn bè thì bỗng nhiên có một tin nhắn. Một member.

Member x: admin có biết ba bài hát bị cấm không?
Page: hmm. mình không rõ. Gloomy sunday? (-poethel-)

member x: uhm. nhưng còn hai bài hát nữa.
Page: mình không rõ.
member x: mình chỉ biết tên của bài hát thứ hai là khúc cầu hồn và bài hát thứ ba là con mắt thứ 6.
Page: để mình kiểm tra. thanks bạn.
Mọi nỗ lực đều vô dụng ngoài mấy fic vớ vẩn và mấy tit vớ vẩn hơn thì chả có gì để tìm. Hoàn toàn mù mờ.
Page: mình xin lỗi. nhưng có vẻ như không tồn tại.
member x: thanks admin. có vẻ như cậu không giúp gì được rồi.
Page:...

Dĩ nhiên nó gây tò mò cho tôi. Một bí ẩn.
Cuộc tìm kiếm bắt đầu. Thời gian rảnh tôi cắm đầu vào máy tính và tìm toàn bộ dữ liệu về 2 bài hát cấm truyền này.
Tôi tìm thấy một dạng creep:
Khúc cầu hồn hay sinh linh độ oán là một bài hát để cứu rỗi linh hồn được lưu truyền từ thế kỉ 15. Mỗi nơi lại có một dị bản khúc cầu hồn riêng biệt nhưng được biết lí do bài hát này bị cấm vì nó xui khiến con người giết chóc.
Nửa thực nửa hư nhưng nó giống văn tế ngày xưa và hầu hết các bản anh hùng ca đều có chất giọng đó. Nhưng chưa thể khẳng định được. Vì nó là một thể loại âm nhạc và không phải là xúi giục gì cả.
Trong khoảng thời gian đó tôi nghe rất nhiều thể loại nhạc ma quái nhưng chả có thứ gì đặc sắc. Vậy là tôi mắc kẹt.
Bỗng nhiên tôi đọc được một vài mầu tin. Về việc lưu giữ linh hồn. Và từ đấy tôi có lối đi khác. Thay vì việc tìm kiếm các từ khoá mà chọn. việc tìm kiếm âm thanh lưu lại. Khả quan hơn. Tôi kiếm được một file nhạc tình nghi là con mắt thứ 6.  



 
Chương 52: C52: The Dead Song P.2


Tôi phát hiện ra bí mật này vào những ngày cuối tháng 11 năm 2013. Đó là một sự bế tắc nhất định. Mất page, khủng hoảng trong việc học, chuyện tình cảm,... Không có gì đáng sợ với một người đang bước vào ngưỡng cửa của cái tuổi muốn bùng cháy dữ dội. Vào deep web, child porn, chợ đen thậm chí mang vũ khí trong cặp. Có thứ gì đó bệnh hoạn trong đầu tôi lúc đó, lạm dụng chất kích thích liều nhẹ, thuốc ngủ và cả thuốc an thần, dần dần tôi trở thành một kẻ trầm cảm. Điều gì phá hoại tôi như vậy? Chuyện gia đình.
Có thể nói 3 từ để miêu tả tâm trạng tôi mỗi ngày. Sợ và hận...
Tạm tua qua đoạn đó vì tuổi thơ của tôi là một creep khác cũng cực kì ám ảnh.
Sau khi tự cô lập bản thân thì thứ tôi quan tâm là những bí mật của creepypasta. Nhưng muốn moi một thông tin nào thì bạn cần hai thứ, sự hiểu biết và tiền. Hiểu biết? Vốn hiểu biết của tôi đủ để có thể biết thứ mình cần và nó giá trị như thế nào. Và đó cũng chính là lí do tôi làm việc này... thể hiện tôi là kẻ hiểu biết. Còn tiền? Tôi bỏ học thêm, biển thủ tiền thuê nhà, khống chi phí sinh hoạt. Chỉ trong vài tháng tôi có một số tiền không phải là nhỏ. 1500$ nhưng chính vì thế nên tôi bị tụt hậu. Ngủ muộn, suy sút lực học, chuyện tình cảm thì chả đâu vào đâu. Sau đó thì page bị cuỗm. Coi như tôi mất hết. Chưa kể sự việc tôi làm bị phát hiện và tôi bị kiểm soát gắt gao từ phía gia đình...
Nhốt mình trong phòng. Mọi thứ trở nên thật tồi tệ. Giờ thì những ý nghĩ duy nhất là làm những thứ mình muốn. Vậy là thứ gì? Bỗng nhiên tôi chợt nghĩ ra.
Tôi inb cho một người bạn.

Bcl Illgiveyoumyheart: mình muốn làm creep lại.
jane: ok. nhưng chúng ta phải làm lại từ đầu.
Bcl Illgiveyoumyheart: ok.
Và lại một người khác. Liên tục như vậy đến khi tôi kiếm được đủ mọi người. Tìm kiếm và tập hợp những ai gắn bó với creepypasta...
Câu chuyện đó thì liên quan gì đến 3 bài hát bị cấm ư? Có chứ nó là bước đầu tiên.
Vào cái ngày tháng 11 đó tôi tìm ra một bài hát bị cấm. "Con mắt thứ 6".

Bcl Illgiveyoumyheart: mình muốn tham gia page ghiền.
Dĩ nhiên điều này làm tất cả mọi người trong hội phải ngạc nhiên. Page mới chưa hoàn thiện, mọi chuyện đều là con số 0 vậy mà mình bỏ page creep để theo một page khác lớn hơn như một kẻ ăn bám? Đó là ý đồ của mình.
Và cái thông tin tôi cần cũng xuất hiện. Bài hát bị cấm. Dĩ nhiên nó làm tôi tò mò. Bởi vì lời cảnh báo là liều thuốc trong tâm hồn là liều thuốc độc.
Bài hát bắt đầu và kết thúc như một tiếng thở dài mà tôi chỉ nhớ được có vậy. Trống rỗng. Tôi chỉ biết không còn gì hay một chút mảy may tôi ngủ bao lâu cho tới khi bị gọi dậy và đi học.
Khi tôi kiểm tra lại thì không có gì trong máy và mọi thứ liên quan đều biến mất ngay cả tiền .
Không chứng cớ không bằng chứng. Có vẻ tôi bị thôi miên và làm lộ mọi thứ cho kẻ thứ 3. Nhưng không có dấu hiệu lừa đảo nào.
Nó là bài hát cấm. Tôi chắc chắn như vậy.  
 
Chương 53: C53: The Dead Song P.3


Đó mới là mở đầu câu chuyện mà tôi muốn kể. Sự tồn tại của bài hát cấm.
Ngày cuối tháng 8 năm 2014 mọi việc xoay tôi như chong chóng. Việc bố lấy vợ, việc học và ti tỉ việc khác như phải đỗ đại học, nghe lời bố,...
Sự kinh khủng bắt đầu khi tôi cảm nhận thấy mọi thứ như một thế giới hoàn toàn khác. Bố và dì kế như hai con rết đang cuốn quanh ngôi nhà. Tôi có thể nghe thấy tiếng rít của họ, hơi thở của họ là những thứ độc dược, nó ăn mòn cột nhà, đồ đạc biến nơi đây thành một chốn gai góc đáng sợ. Cứ như thể bạn ăn một quả táo đỏ ngon lành thì cắn phải con sâu và thứ chát xít xanh lè trong nó.
Trở thành hai con người. Một là một kẻ bí ẩn trong thế giới ảo, và cái mác còn lại là chim trong lồng ở thế giới thực.
Mọi thứ bóp nghẹt lấy tôi. Có thứ gì đó nhen nhóm. Một ánh mắt kì dị như kẻ đã lừa gạt và tước đoạt mọi thứ từ tôi. Lại một lần nữa bị gục ngã trong thế giới ảo. Mất toàn bộ chỗ đứng. Biến thành một kẻ vô danh.
1/9/2014

Tôi thức dậy và lục tìm những file rác trong máy. Hầu hết máy đã sạch sẽ sau khi cài lại win. Bỗng nhiên tôi tìm thấy một file mp3 kì lạ còn sót lại ở phần người sử dụng lẫn trong đống game mà tôi giấu.
"Bật"
không có gì xảy ra. Im lặng một lúc để chờ media load nhưng chợt nhận ra nó đã chạy được 15s rồi. Tôi tua và không dò ra được một chút âm thanh nào thì tôi tắt và chuẩn bị xoá. Bỗng...
tiếng trườn bò và khẽ rít vào tai tôi.
Ông ta xuất hiện và kéo tôi đi như một kẻ tội đồ. Sau khi tiêm đủ cho tôi những chất độc tính làm tôi phải run lên trong nỗi sợ cô độc và bất lực thì những vết cắn của con rết lại làm tôi bị bỏng, sưng đỏ và khô rát.

Nuốt nỗi tuyệt vọng tôi ngậm vị chát đắng của những giọt nước mắt.
5/9/2014
Tôi quên đi những vết rát và tươi cười với bạn bè. Toàn thân tôi là gỗ cứng với những khớp nối buộc dây, những sợi dây thanh mảnh trong suốt để lũ chúng bạn giật dây. Tôi trước kia giờ chỉ như một con rối mất niềm tin và hy vọng làm người. Những tiếng rắc rắc của những ổ khớp quá hạn những trò vui đã dần tàn cũng không làm họ chán việt giựt dây.
10/9
Con sư tử mất niềm kiêu hãnh giỗng như như những giọt nước tràn ly. Làm sự uất hận tăng theo.
Chợt tôi nhận ra mốc 1/9.
Bài hát kia nặng 52 mb nhưng không có âm thanh...  
 
Chương 54: C54: The Dead Song P.4


  12/9/2014.
Tôi bắt đầu thử nhiều cách để kiểm tra file mp3 kia. Nó nặng một cách bất thường. Hầu hết những file nặng như vậy thì chăc chắn phải có âm thanh. Tôi thử kiểm tra tần số âm thanh nhưng không có gì cũng tương đương không có một âm thanh nào phát ra. Trích xuất file sang dạng nhị phân nhưng kết quả thu được như một dạng file rỗng. Vậy tại sao nó lại nặng bất thường như vậy?
Tôi cảm nhận như có thứ gì đang nhìn ngó tôi khi tôi đang cố tìm ra bí mật nào đó. Một sự xấu xa và đáng sợ chạy dọc sống lưng và chạm đến thắt lưng tôi. Như có một tiếng tách vang lên trong khoảng lặng bất chợt đó. Tiếng rít vang lên đều đều. Một yêu cầu làm tôi phút chốc quên đi mọi thứ. Như vô thức tôi những file nhạc đã down sẵn và thứ đó vào trong máy bố tôi. Đó là một dấu mốc định mệnh. Sự vô thức kia như một cái đưa tay của tử thần. Một nhát kéo dứt khoát.
Cạch!
13/9/2014.

Bố tôi đi vào Nghệ An bằng xe máy hết một ngày. Ông nhắn gửi vài câu và tôi chỉ nhớ là nói tôi ngủ sớm,...
Tôi không ngủ trong đêm đó. Tôi lục tìm những file creep và sắp sẵn. Có một điềm báo không hay sẽ xảy ra. Ánh sáng đủ để hé lộ qua khe cửa làm con rết đen tỉnh giấc. Nép qua khe cửa và rít lên...
Bố tôi mất một đêm để đi về từ Nghệ An, ngay trong đêm đó sự đáng sợ tăng lên. Vị độc tính của con rết đang ngấm dần vào máu ba tôi biến đổi ông. Những vết căn xé lên người tôi không bằng sự bóp nghẹt của độc tính lên khí quản của ông.
15/9/2014

Bố tôi nhốt mình trong phòng. Ông nghe nhạc. Khói thuốc đặc trong phòng. Ông tự nghe và hít những độc chất từ con rết kia thấm qua từng ngày...
17/9/2014
Ông chìm ngập trong một mớ hỗn độn. Sắc mặt ông tái đi. Không còn vẻ mặt khoẻ mạnh như trước nữa.
2 tháng sau ông mất vì bệnh ung thư...  

(còn tiếp)
 
Chương 55: C55: The Dead Song (end)


Những ngày cuối cùng tôi bỏ quên kí ức đen tối của mình. Giờ đây nó bám chặt lấy tôi như tiếng rờn rợn mỗi đêm.
Những chiếc chân rết đang bám chặt tôi mỗi đêm như không muốn nhả ra. Mọi câu chuyện chạy liên tục, giá như không có bài hát đó. Không có những suy nghĩ tự sát. Đổ lỗi cho mọi sự sợ hãi vào một cái hố sâu đang hút chặt lấy tôi.
Cạch cạch. Như một cái chân rết chọc vào cổ họng của tôi. Cứng đơ...
Giá như câu chuyện là sự thật.
Cạch cạch. Cái chân rết khác cắn chặt vào vai tôi...

Giá như ba tôi còn sống.
Cạch cạch. Cái chân rết chọc vào bụng cái chân khác chọc vào hạ bộ của tôi. Đầu óc tôi xoắn tít như có thứ gì thêu chặt lấy trái tim tôi. Giựt nát.
Như tôi đã nói.
Câu chuyện của tôi kể là sự thật.

Nhưng chi tiết ở trong đầu tôi xoay biến trong mộng mị...
Con rết thoả mãn hút sạch lấy máu trong người tôi.
Rồi tôi sẽ trở thành một cái xác như ba tôi.
Tôi đã nghe dần thấy tiếng nhạc. Con mắt thứ 6.
Truỵ lạc hoan mất tư cách làm người!  
 
Chương 56: C56: Lạc


  Một đoàn khách du lịch lạc đến đảo hoang. Lang thang trên đảo một lúc, họ thấy một con đường nhỏ, gần đó có bảng chỉ dẫn:

"Đường vào khu vực an toàn. Khu vực này không có rắn độc, thú dữ và tộc ăn thịt người."  
 
Chương 57: C57: Giả Thuyết Âm Mưu P.1


(những thông tin sau có thể gây phản cảm hoặc khó chịu cho độc giả nhỏ tuổi, cân nhắc trước khi xem)

GIẢ THUYẾT: NẾU PHIM DISNEY CHỈ LÀ PORN TRÁ HÌNH

1.Trong bộ phim The Rescuers (Nhân viên cứu hộ-1977), có một khoảnh khắc nhỏ thoáng qua là một hình porn, lúc mấy con chuột trượt xuống một cái hang.








(vì tìm mãi không thấy hình có censored nên độc giả thông cảm)


Và hình ảnh đó chính là một người phụ nữa bán khỏa thân. Lí do đằng sau việc này vẫn chưa được giải thích bởi Disney.

2.Trong bộ phim Toy Story 3, có một khúc trong bộ phim hiện lên một cái bóng mà không phải của Woody và Buzz.

(vì hình ảnh sau quá phản cảm nên các độc giả có thể vào link sau và dừng ở lúc 4:32)

https://.youtube.com/watch?v=1N87DQ9VbIY&list=PLDs0tNoNYTz2e3dax_MtldWVf_7XrX6ij&index=23

Và việc này cũng chưa được giải thích bởi Disney.
 
Chương 58: C58: Giả Thuyết Âm Mưu P.2


(những thông tin sau có thể gây phản cảm hoặc xúc phạm cho các độc giả, cân nhắc trước khi xem)

GIẢ THUYẾT: SỰ VIỆC "MỸ LÀ NƯỚC ĐẦU TIÊN BAY LÊN MẶT TRĂNG"

1. Giả thuyết cho rằng ngày ấy, nước Mĩ muốn mình phải hơn mọi người và đứng nhất, nhưng chưa có công nghệ để làm việc đó nên họ mới xậy dựng một studio để quay hình và làm giả tất cả mọi thứ.





Đầu tiên là lúc cắm là cờ xuống bề mặt của "Mặt Trăng", lá cờ Mĩ đã bay qua bay lại như có gió, nhưng mọi người biết đó, ở ngoài vũ trụ thì làm gì có không khí mà có gió. Nhưng Mĩ lại khẳng định là lá cờ của họ chỉ di chuyển do nếp gấp. Nếu ai đã xem video tư liệu thì mọi chuyện lại khác, lá cờ đã bay.

2. Tại sao ở trong phông nền của video ấy lại không có lấy một ngôi sao nào? Nơi họ đứng là đang ở ngoài vũ trụ, vậy thì đó phải là nơi rõ nhất để thấy nhưng ngôi sao nhưng trong đó thì lại tối đen và không có lấy một cái chấm sáng nhỏ nào. Giả thuyết cho rằng họ chỉ đang dựng một tấm màn đen để quay hình mà thôi.


Nhưng mọi chuyện đã vỡ lẽ khi buổi phỏng vấn được thực hiện vào ngày 3-3-1999, đúng 4 ngày trước khi S. Kubrick từ trần tại nhà riêng của ông ở thành phố Harpenden, thuộc địa hạt Hertfordshire nước Anh. Để được quyền tiến hành phỏng vấn, nhà làm phim T. Murray phải ký hợp đồng cam kết chỉ công bố nội dung đoạn video đúng 15 năm sau khi đạo diễn S. Kubrick đã ra "người thiên cổ".

"Tôi đã phạm tội gian lận rất lớn đối với công chúng khán giả, bởi đã trực tiếp dàn dựng vụ đổ bộ lên Mặt trăng ngay trên hành tinh này. Cụ thể là tại một phim trường trải rộng hàng trăm dặm vuông, tọa lạc trong một thung lũng gần thành phố Huntsville ở tiểu bang Alabama, luôn được bảo vệ đặc biệt vì tính chất cơ mật của các cảnh sắp quay", S. Kubrick cho biết trong phần mở đầu cuộc phỏng vấn. Đồng thời Kubrick khẳng định đã thực hiện theo yêu cầu của Cơ quan Không gian Hoa Kỳ (NASA).

  "Khi biết tôi là một trong những đạo diễn tiên phong với đề tài khoa học viễn tưởng thuở ấy, khoảng đầu tháng 3-1968 một nhóm quan chức đại diện Chính phủ Mỹ và NASA đã bí mật đến gặp tôi, cùng lời đề nghị phải chứng minh qua hình ảnh rằng người Mỹ đã chinh phục Mặt trăng đầu tiên, làm lu mờ niềm vinh quang do đã phóng con tàu du hành có người điều khiển đầu tiên của phía Liên Xô - đạo diễn S. Kubrick giãi bày - Lý thuyết âm mưu đã được áp dụng triệt để trong trường hợp này. Công việc quay các cảnh đổ bộ hoàn tất sau 16 tháng, chủ yếu dựa trên bộ phim khoa học viễn tưởng "2001: A Space Odyssey", một trong những tác phẩm điện ảnh thành công nhất do tôi trực tiếp viết kịch bản kiêm đạo diễn và nhà sản xuất, từng được công chiếu trên toàn thế giới 15 tháng trước đó". 

"Tại sao đến tận lúc này, gần 30 năm đã trôi qua, ngài mới quyết định tiết lộ rằng cuộc đổ bộ từ tàu du hành xuống Mặt trăng là không có thật và chính ngài đã tạo dựng sự kiện?", nhà làm phim T. Murray hỏi. Đạo diễn S. Kubrick liền đáp: "Trước hết bởi suốt thời gian qua tôi luôn sống trong niềm tự hào, vì cứ đinh ninh đó là một trong những kiệt tác hàng đầu trong sự nghiệp của mình. Thứ đến là phải tuân thủ giao kèo tuyệt đối giữ bí mật, vì những cảnh quay liên quan đến vấn đề an ninh quốc gia mà tôi đã chấp bút ký với đại diện của NASA, trước khi chính thức tiến hành công việc ở Huntsville... Bây giờ tới lúc gần đất xa trời tôi mới thấy cật vấn lương tâm, do đã trực tiếp ngụy tạo nên một sự kiện khoa học không có thật". 

 
Chương 59: C59: Viên Kim Cương Hope


Trong lịch sử, những viên đá quí đẹp, giá trị cao thường mang một lời nguyền nguy hiểm và không thể giải thích được... Nó đem cái chết đến cho những người chủ sở hữu, hay thậm chí còn gây tán gia bại sản cho những người chỉ chạm vào một lần.

Dưới đây là tóm tắt "cuộc viếng thăm của viên kim cương Hope"

- Năm 1660 - 1661, Tavernier Blue một thương nhân người Pháp chuyên săn lùng châu báu mua được kim cương "Hy vọng" ở Ấn Độ và bán lại cho vua Louis XIV 7.
- Đến đời vua Louis XVI, hoàng hậu Marie Antoinette tỏ ra vô cùng yêu thích viên kim cương này. Và họ đều mất đầu dưới máy chém của quân Cách mạng.
- Năm 1902, nhà buôn kim hoàn Simon Frankel đã mua "Hy vọng". Ngay sau đó, Simon Frankel gặp rất nhiều khó khăn về tài chính.

- Năm 1908, quốc vương Thổ Nhĩ Kỳ Abdul Hamid mua lại "Hy vọng" nhưng chỉ 1 năm sau đó ông bị phế truất khỏi ngai vàng trong cuộc đảo chính 1909.
- Năm 1911, viên kim cương được bán lại cho Evalyn Walsh McLean. 6 năm sau khi sở hữu "Hy vọng", bà Evalyn, bắt đầu khánh kiệt và liên tiếp gặp phải những tai họa khủng khiếp: con trai gặp tai nạn ô tô qua đời, ly dị chồng, con gái chết vì sốc thuốc.
[Hiện viên kim cương đang được trưng bày tại Bảo tàng Lịch sử tự nhiên Smithsonian tại Thủ đô Washington D.C của Mỹ và có giá khoảng 250 triệu.]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top