Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn
Chương 20: C20: Mất Trí


  Tôi là Sarah. Có lẽ cuộc đời tôi không có mấy đặc biệt bởi vì tôi bị mắc căn bệnh mất trí nhớ tạm thời từ hồi 14 tuổi. Bố mẹ tôi bị giết hại 1 cách dã man vào 1 đêm bởi tên cướp đâm hàng chục nhát vào bụng họ. Tôi thường bật khóc sau mỗi lần nhớ ra những gì tôi đã quên. Hằng ngày sau khi tan học tôi vẫn hay mời những người bạn của tôi đến nhà chơi và ngủ qua đêm. Nhưng họ thật tàn nhẫn khi đến sáng hôm sau bỏ đi không hề gửi 1 lời nhắn hay chí ít là nhắc máy điện sau mỗi lần tôi gọi điện.Tôi buồn bã và đi xuống bếp kiếm gì đó ăn.Sực nhớ còn miếng bít tết mới mua,tôi đi ra lấy dao để thái...

Tôi bật khóc.  
 
Chương 21: C21: Súp Miso


Mẹ chồng, người đã qua đời cách đây một năm, là một người rất hiền lành,ấm áp và tao nhã. Bà thậm chí còn rất tốt với con dâu.

Nhưng bố chồng, là một người hoàn toàn trái ngược. Ông khá là độc đoán và bướng bỉnh.
Ông luôn tìm cách bắt bẻ con dâu, luôn la rầy cô mặc dù cô đã cố hết sức để làm ông vui lòng.


Đặc biệt, ông luôn đòi hỏi cao với món súp miso*.
"Không đời nào thứ này lại đòi sánh bằng với món súp tuyệt với của vợ tôi được. Cô là một đứa ngu ngốc mà chẳng bao giờ có thể học được cách nấu ăn!" -Ông ta kếu lên.


Một ngày nọ, khi cô con dâu trở nên vô cùng tức giận đến nỗi cô đã phun một ít thuốc trừ sâu vào tô súp của ông.
Sau khi ăn, ông chợt la lên:
"Đúng rồi! Vị tuyệt hảo này đây! Đúng cái vị mà vợ tôi thường làm!"  
 
Chương 22: C22: Trò Chơi


  Một đêm nọ bị mất điện, 4 cậu sinh viên cùng phòng rủ nhau chơi trò gọi ma học được trên mạng. Trong đêm tối, 4 người đứng ở 4 góc phòng, rồi lần lượt từng người đi theo chiều kim đồng hồ đến chạm vào tay người đứng ở góc phòng bên cạnh. A đến chạm vào B, B đến chạm vào C, C đến chạm vào D, D đến chạm vào A. Cứ như vậy đến lúc họ chơi mệt thì trời đã sáng. Lúc cả nhóm đang ngồi nghỉ thì một người bỗng sực nhớ ra điều gì đó rồi hét lên kinh sợ.  


 
Chương 23: C23: Giấc Mơ Kì Lạ


 Có một đôi vợ chồng nọ sống cùng nhau.
Bắt đầu từ một tháng gần đây, người chồng bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ lặp đi lặp lại như thế vào mỗi đêm.
Ông còn không chắc là nó thực sự chỉ là một giấc mơ hay không.

Giấc mơ ấy như thế này:
Ông thức giấc vào nửa đêm.

Rồi nhìn thấy một người,trông giống hệt ông,đang bám vào trần nhà.
Người ấy xoay đầu qua để nhìn vào ông và nói vỏn vẹn mấy câu:
"Có vẻ ông đã sống trên đời này quá lâu rồi phải không?Ông muốn đổi chỗ với tôi chứ?"

Rồi điều ấy cứ lặp đi lặp lại đến nỗi mỗi buổi sáng, ông đã quen nói với vợ mình rằng:
"Tôi lại nằm mơ thấy nó lần nữa."

Vì việc không ai mong muốn này xảy ra mỗi đêm nên vợ ông bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nhưng rồi một buổi sáng,ông thức dậy và những gì ông nói với vợ là:"Chào buổi sáng!"
Điều này làm bà vợ rất ngạc nhiên,bà hỏi ông:"Ông không gặp giấc mơ đó nữa rồi à?"
Người chồng trả lời:

"Giấc mơ nào cơ?"

 
Chương 24: C24: Những Bức Chân Dung


Có một thợ săn, sau một ngày dài săn bắn, lạc giữa một khu rừng mênh mông. Nhận ra trời bắt đầu tối và đã kiệt sức, ông quyết định đi theo một hướng cho đến khi ông nhận ra những tán lá càng lúc càng khép sâu vào nhau hơn.
Sau vài giờ ông tìm thấy một cabin cũ giữa một bãi đất trống. Thấy trời đã quá tối, ông quyết định ở lại đó cho ban đêm. Ông đi đến và thấy hé mở cánh cửa. Không ai bên trong. Người thợ săn thả mình phịch xuống giường, quyết định sẽ giải thích với chủ nhân vào sáng hôm sau.

Khi nhìn xung quanh bên trong cabin, ông đã ngạc nhiên khi thấy các bức tường được trang trí bởi các rất nhiều bức chân dung, tất cả đều được vẽ chi tiết đáng kinh ngạc. Không có bức nào là không có vẻ nhưng đang nhìn xuống ông, biểu hiện mặt thì đầy thù hận và ác ý. Nhìn lại, ông cảm thấy càng khó chịu. Cố gắng không phải nhìn vào một vài bộ mặt đáng ghét, ông quay lại để đối mặt với bức tường, và kiệt sức, ông rơi vào giấc ngủ không hề ngắt quãng.

Sáng hôm sau, người thợ săn thức dậy, ông xoay người, chớp mắt trong ánh sáng mặt trời bất ngờ. Nhìn lên xung quanh, ông phát hiện ra rằng các cabin không có bức chân dung nào, chỉ có những ô cửa sổ.  
 
Chương 25: C25: No Face - Vô Diện


  Là một nhân vật trong truyền thuyết Nhật Bản, xuất hiện dưới cái tên "Vô diện" hay Nopperabou.
Mặc dù Vô Diện có thể xuất hiện dưới lốt người thường, nhưng thực chất nó chỉ là ảo giác. Vô Diện thực sự là thiếu mắt, mũi và miệng. Thay vì có những bộ phận trên mặt như con người, Vô Diện chỉ có một lớp da trống rỗng. Những người chạm trán Vô Diện thường không nhận ra ngay lập tức là đang nói chuyện với thứ gì đó bất thường, chính vì sinh vật này tạo ra ảo giác là người bình thường.
Môt con Vô Diện sẽ đợi đến đúng thời điểm để hiện thân với diện mạo thật của mình, dọa người đang nói chuyện cùng nó. Người ta thường đụng phải Vô Diện vào ban đêm ở những vùng hẻo lánh, hoặc là những khu bỏ hoang. Thường thì Vô Diện chỉ nhát ma người khác, chứ chưa thấy có mục đích gì khác.

Một truyện về Vô Diện:
Truyền thuyết này kể về một người đánh cá lười biếng đã quyết định đi câu ở ao hoàng tộc Koi gần cung điện Heiankyo. Mặc cho người vợ cảnh cáo rằng cái ao đó nằm trên vùng đất thiêng, và gần khu nghĩa địa, người đánhcá vẫn quyết tâm đi. Trên đường đi, anh ta gặp một người đánh cá khác, người này cũng khuyên anhđiều tương tự, nhưng anh cũng bỏ ngoài tai. Đến nơi, anh gặp một người phụ nữ trẻ, cô gái nài nỉ anh đừng câu cá ở cái ao này. Anh ta lờ cô gái đi, và thật kinh hoàng, cô ta tẩy sạch mặt mình đi.Quá sợ hãi, người đánh cá chạy thục mạng về nhà, anh đã đã *ng phải một người có vẻ như vợ mình, bà ta đánh đập ông vì sự độc ác của ông, sau đó cũng tự tẩy trắng mặt mình.

Câu chuyện nổi tiếng nhất về Noppera-bou được Lafcadio Hearn thu thập trong quyển sách của mình: Kwaidan – Những truyền thuyết và nghiên cứu về những vật thể lạ. Câu chuyện kể về một người đàn ông đi qua phố Akasaka để tới Edo (tên cũ của Tokyo), anh đã đi ngang qua một người phụ nữ ở một vùng quê hẻo lánh gần đồi Kunizaka, cô đang khóc và tỏ ra tuyệt vọng. Sau khi anh cố gắng an ủi và đề nghị giúp đỡ, người phụ nữ quay mặt về phía anh, làm người đàn ông giật mình kinh hoàng vì khuôn mặt trắng bệch, trống trơn của một con ma không mặt.
Hoảng sợ, anh chạy hết sức bình sinh, cho tới khi đi ngang qua một quán mì Soba. Dừng lại để nghỉ, người đàn ông kể cho chủ quán câu chuyện của mình, nhưng ngay sau đó anh giật mình lùi lạ khi người chủ quán Soba vuốt mặt, biến thành một Noppera-bou.
Một truyện về Vô Diện nổi tiếng là Mujina của Lafcadio Hearn. Đây là một truyện ngắn và chủ yếu diễn tả lại lần gặp Vô Diện., nhưng lại gây ra khá nhiều sự nghi hoặc. Trong truyện, Hearn đề cập tới một sinh vật gọi là mujina (một kiểu Ông Kẹ). Sự nhầm lẫn này làmcho khá nhiều độc giả phương Tây nhầm Mujina với Nopperabou.Vậy nên ngày nay cũng dễ thấy việc nhiều tác giả và học giả nhầm lẫn giữa hai cái tên này. Tuy vậy, đây cũng là một truyện điển hình miêu tả về Vô Diện.  
 
Chương 26: C26: Yumi


 Tôi từ trường học trở về nhà, vào trong bếp rót ra một tách trà lúa mạch, vừa uống vừa nghĩ về chuyện thi thể mẹ tôi được giấu dưới sàn nhà.

Ngay khi ấy, bố tôi từ phòng kế bên bước ra và nói: "Yumi? Mẹ con đã có người đàn ông khác, muốn bỏ rơi hai bố con mình để trốn đi, bố và mẹ đã cãi nhau....Trong lúc giằng co bố đã lỡ tay..." Nói xong nước mắt bố tôi trào ra.


Tôi không hề có ý định sẽ báo cảnh sát về việc làm của bố, mà chủ định sẽ cứ thế sống với bố trọn đời.


Khi đang định về phòng thay quần áo, tôi phát hiện ra trên chiếc bàn góc phòng có mấy mảnh giấy bị xé lộn xộn, trên đó có bút tích của mẹ tôi. Tôi thử sắp xếp lại những chữ viết trên mẩu giấy.

YUMI. MAU CHẠY ĐI. BỐ. MẤT TRÍ RỒI. 

 
Chương 27: C27: "đi Nào, Đi Đến Nơi Con Người Không Thường Đến"


Tôi sống một mình trong nhà nên có lúc cũng rất cô đơn, mà cũng may là trước nhà lúc nào cũng có những đám trẻ chơi đùa nên tôi cũng đỡ buồn. Ngày nào cũng vậy, cứ sáng sáng là chúng nó cứ tụ trước nhà tôi và hát hò, vui đùa. 

Nhưng đến một hôm, tôi chẳng thấy chúng nó đâu nữa. Và lũ nhỏ biến mất luôn hẳn một tuần, chắc chúng nó đến chỗ khác chơi rồi. Nhưng sau đúng một tuần, lũ nhỏ lại trở về chơi đùa trước nhà tôi. Nhưng kì lạ là đến tối chúng mới tụ tập, rồi nhiều lúc khi tôi đang thiêm thiếp lại nghe tiếng hát của chúng nó. Tôi thường ngủ đi rất nhanh, nên cứ nghĩ chắc lát nữa chúng sẽ về. 

Nhưng chuyện ngày càng quái lạ khi tôi giật mình thức giấc lúc nửa đêm mà vẫn nghe chúng nó hát. Tôi cố lắng nghe và chúng nó hát như thế này:

Nào nào đi thôi mọi người

Cầm tay nhau đi đến những nơi con người không thường đến

Đi nào, đi đến những nơi con người không thường đến

Rồi tôi nhìn qua cửa sổ thì thấy cái bóng chúng nó bắt đầu nhảy chân sáo và di chuyển. Tôi lật đật đi theo.

Đi thẳng đi thẳng, cầm tay nhau và đi thẳng đến con đường trước mặt

Quẹo phải quẹo phải, nơi có các bông hoa sắp chết

Nào nào đi thôi mọi người

Cầm tay nhau đi đến những nơi con người không thường đến


Đi nào, đi đến những nơi con người không thường đến

Tôi đi sau chúng nó, nên cái bóng đi đến đâu, tôi đi đến đấy.

Kìa, có một phụ nữ không tim đang cầm con khóc

Đừng sợ đừng sợ, vì chúng ta là một

Đừng sợ đừng sợ, vì chúng ta là một

Nhìn kìa, có một người đàn ông không đầu

Máu chảy lênh láng khắp đường

Đừng sợ đừng sợ, vì chúng ta là một  


Đừng sợ đừng sợ, vì chúng ta là một  



Lời bài hát của chúng cứ trở nên kì quái và lạ lùng hơn vì tôi đang cảm thấy thật hoảng loạn.

Nào nào đi thôi mọi người

Cầm tay nhau đi đến những nơi con người không thường đến

Đi nào, đi đến những nơi con người không thường đến

Sắp đến rồi những linh hồn vô tội của chúng ta

Quẹo trái quẹo trái, nơi rải rác đầy giấy tiền vàng mã

Hãy hát lên cho đêm nay bớt hiu quạnh và lạnh lẽo

Những linh hồn nhỏ bé của chúng ta

Những linh hồn nhỏ bé của chúng ta....

Tôi mãi đi theo những cái bóng đang chạy nhảy và không biết rằng tôi đã đi vào nghĩa địa của thành phố. 

Trước mặt tôi, là mộ của mấy đứa nhỏ đã hát...




Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 28: C28: Nắm Tay


Tôi là một nữ sinh trung học, không đặc biệt, mà cũng không có gì để đặc biệt, cuộc đời tôi vỗn dĩ là những chuỗi ngày đau khổ.

Nhưng không hiểu sao, bố mẹ tôi lại nhốt tôi vào một nơi chật chội, khó thở. Ban đầu, tôi còn nghe thấy tiếng khóc ở đâu đó. Và điều cuối cùng tôi nhớ được là mình đang nắm tay những người bạn gái khác ở trường học.


 
Chương 29: C29: Người Bạn Mới


Nhà tôi có rất đông người. Bố, mẹ, chị cả, chị hai, tôi và nhiều người mà tôi không quen biết. Hai chị của tôi đều đã đi đại học và chỉ còn mình tôi ở nhà cùng với bố mẹ. Và một lần, khi tôi đến lớp, tôi thấy một học sinh đang ngồi nhìn cửa sổ. Cậu ta không nói năng gì và có làn da hơi nhợt nhạt. Tôi nghĩ đó là cậu học sinh mới mà cô giáo nói lúc trước. Nhưng điều đặc biệt hơn, cứ như cả lớp không thèm ngó ngàng gì tới cậu ta vậy, và chỉ có mỗi mình tôi là để ý tới cậu ta. Có lẽ tôi nên làm gì đó.


Khi về tới nơi, bố mẹ bảo họ không nhìn thấy một người trong nhà. Họ đã rất lo lắng và sợ hãi, miệng còn lẩm bẩm mấy câu gì đó, tôi nghĩ là "không thể để ai thấy...". Nhưng đó là chuyện của họ phải không?


Vài ngày sau, tôi rủ cậu bạn đó tới nhà của tôi chơi. Nhưng... khi bố mẹ tôi thấy mặt cậu ấy, họ đờ người ra. Và hình như... tôi còn nghe thấy họ nói: "Chính...là nó" một cách run rẩy. Tôi cũng dần nhận ra khi máu từ trên trần nhà...
Tôi quay sang nhìn đứa bạn.  
 
Chương 30: C30: Khúc Nhạc Pokemon


  Game Pokemon thì ai cũng nghe qua rồi nhỉ ( bên gamevn có cả hội ). Pokemon tròn tròn xinh xinh ai chả thích. Nhưng bên cạnh đó còn có một câu chuyện truyền tai nhau của những tay hardcore về bản ost ám ảnh của Lavender town. OST này thuộc về map Lavender town, một map nhỏ trong game Pokemon năm 1996. Thoạt đầu thì giai điệu nhạc không có gì lạ, những âm thanh lập lại quãng 2 phút phình thường ( hồi bé cũng ôm máy GBA chơi, nhưng không bật tiếng ). Tuy nhiên sau 3 tháng đầu phát hành, giới truyền thông ghi nhận những ca tự sát của những đứa bé từng chơi qua game này. thế là giới chính phủ JP cũng như cộng đồng mạng tham gia tìm hiểu.....

Phương thức tìm hiểu là dùng soft phân tích âm thanh của bản nhạc nền. chắc thím biết là âm thanh sẽ tạo ra những đoạn nhấp nhô chứ gì ( mình không rành nên không biết gọi thế nào ), nhưng soft này khác ở chỗ là nó sẽ chuyển âm thành những điểm ảnh. Và khi chạy dc 2 phút của bản nhạc nền, các điểm ảnh tự dưng tạo ra hình của những con pokemon Unown.


Unown còn gọi là stick pokemon, chúng có thể ghép với nhau để tạo ra chữ cái hoặc câu . Họ cho chạy hết đoạn nhạc, thì các hình của con Unown tạo ra dòng chữ " LEAVE NOW "! .Điểm đáng nói là vào lúc đó thì Unown chưa xuất hiện, mà đến các phiên bản pokemon sau thì nhà phát hành mới đưa vào con này. Vậy tại sao chúng lại xuất hiện ? Và họ tạo ra bản nhạc làm gì?  




 
Chương 31: C31: Khu Rừng Tự Sát Và Bí Ẩn Đến Rợn Người


Nằm ở sườn Tây Bắc của ngọn núi Phú Sĩ nổi tiếng là một khu rừng bí ẩn, tại đây đã có tới hàng trăm vụ tự sát mỗi năm...

Được nhắc đến với tên gọi "Nơi hoàn hảo để chết" trong cuốn sách "Những hướng dẫn đầy đủ để tự vẫn" của nhà văn Wataru Tsurumui, Aokigahara là một khu rừng nhỏ tối tăm dưới chân núi Phú Sĩ.

Thảm rừng ở cánh rừng Aokigahara dày đặc, vô số cây mọc chen che hết ánh nắng giữa ban ngày và chắn hết các ngọn gió... rất có thể là lý do khiến nơi đây trở thành điểm nổi tiếng để người ta tự sát.

►Những con số biết nói...

Theo thống kê, kể từ năm 1970, mỗi năm ít nhất là hàng chục, còn đa số là hàng trăm người tìm vào khu rừng này để "về cõi thiên thu".

Ở trạm kiểm lâm khu rừng có hẳn một phòng để chứa xác. Số vụ tự sát vào khoảng 20 xác mỗi năm, nhưng tăng lên 57 vụ từ năm 1994 và năm 2004 đạt con số kỷ lục 108 xác.


Theo hồ sơ của cảnh sát địa phương, 247 người đã cố tự tử trong rừng Aokigahara năm 2010 và 54 người đã đạt được mục đích. Quan chức địa phương và người dân tin rằng, con số thực tế còn cao hơn nhiều.

Trong khi đó, báo cáo của Cơ quan Cảnh sát Quốc gia (NPA), tỷ lệ tự tử ở Nhật Bản là 25,8/100.000 người, cao nhất trong số các nước phát triển và gấp đôi ở Mỹ.

Vì có quá nhiều người đến Aokigahara để tự vẫn, nên các nhà chức trách đã cho đặt những tấm biển thông báo có đề dòng chữ "Hãy suy nghĩ lại. Xin hãy tham khảo ý kiến các nhà tư vấn trước khi bạn có quyết định tìm đến cái chết" ngay trước cửa rừng và treo trên thân cây trong khắp khu rừng.

Những cư dân địa phương cho biết, họ vẫn thường xuyên nhắc nhở những ai đến đây đều phải cẩn thận khi đi vào rừng kể cả từ những người thợ săn cho đến những người có ý định không bao giờ muốn quay trở lại.

Thật đáng tiếc là chúng không có hiệu lực mấy đối với những người đã đặt chân đến nơi này.

►Bí ẩn khu rừng tự sát...

Khu rừng còn có tên "Jukai" (hay "Biển cây") là một trong số ít rừng nguyên sinh còn lại của Nhật. Nền đất chủ yếu là đá núi lửa, nhiều hang hốc.

Truyền thuyết kể rằng, tất cả điều này bắt đầu sau khi nhà văn Seicho Matsumoto xuất bản cuốn tiểu thuyết Black Sea Trees vào năm 1960.

Câu chuyện kết thúc với hai người yêu nhau tự tử trong rừng Aokigahara, rất nhiều người tin, đó là mở đầu cho phong trào tự sát tại đây. Tuy nhiên, thực ra lịch sử tự sát ở đây còn diễn ra trước cuốn tiểu thuyết.


Một số khác tin rằng, Aokigahara có liên quan đến... quỷ dữ. Nhiều câu chuyện kể lại, rừng Aokigahara là nơi sống của những linh hồn người chết yểu hoặc bị đột tử.

Gốc cây là nơi chứa những nguồn năng lượng tiêu cực, ma quỷ trong rừng đã "thúc" bất cứ ai tới đây cũng buồn chán và nghĩ đến chuyện tự sát, không cho họ thoát ra khỏi cánh rừng.

Một giả thuyết nữa về những cái chết nơi đây là do các mỏ thép ngầm khiến la bàn trở nên vô dụng, không thể định hướng. Đó là một trong những lý do nhiều người bị lạc trong cánh rừng, không bao giờ có thể trở ra.

Chính quyền thì nghi ngờ nhiều về các vụ mưu sát, vì rừng Aokigahara là điểm cực kỳ lý tưởng để giấu xác. Nhiều trường hợp, người giữ rừng hoặc du khách phát hiện ra nhiều bộ xương.

Chính quyền hoàn toàn bó tay không biết được chuyện gì đã xảy ra và nạn nhân là ai, vì từ giày, quần áo, ví tiền, giấy tờ, ảnh của họ đã biến mất hoàn toàn.

Nền văn hóa Nhật Bản cũng được xem là một nguyên nhân. Ở một số nước, tự tử là điều không thể chấp nhận trên cơ sở tôn giáo hay đạo đức, nhưng ở Nhật Bản điều này chưa bao giờ bị cấm.


Tự tử lại còn được tôn vinh, chẳng hạn như hình thức chiến binh Samurai mổ bụng tự sát để giữ gìn danh dự và sĩ khí.
Dù có rất nhiều giả thuyết được đưa ra, nhưng bí ẩn về khu rừng tự sát dưới chân núi Phú Sĩ vẫn bị bỏ ngỏ.

Vì quá nhiều người tự sát trong khu rừng này, nên giờ đây, khu rừng Aokigahara là một địa điểm ám ảnh và đáng sợ nhất đối với người dân Nhật Bản.




Note: có phim rồi đó, có ai coi chưa~
 
Chương 32: C32: Chuyến Nhờ Xe Về Nhà


Đó là một buổi chiều bình thường tại trung tâm mua sắm đông đúc, người phụ nữ nọ, hân hoan đẩy chiếc xe đầy hàng của mình ra khỏi cổng sau khi đã kết thúc một buổi hàng chen chúc mệt nhọc. Chậm rãi tiến đến chiếc xe thùng nhỏ của mình, cô mở cốp xe và xếp từng gói hàng vào thùng sau, cuối cùng là cẩn thận khóa lại ......Và đó cũng là lúc cô nhận ra một bà lão đã đứng gần mình tự lúc nào.

Bà lão nhẹ nhàng nhờ vả : "Quý cô , cô có thể rộng lòng mà cho già này đi nhờ xe một quãng về nhà được không . Tôi không có một chiếc xe và tôi mệt phải đi bộ cả ngày nay rồi.... ". Động lòng, người phụ nữ đồng ý, mở cửa mời cụ bà lên xe cùng một thái độ niềm nở.

Nhưng khi cô đang chuẩn bị mở cửa xe và ngồi vào ghế lái của mình, một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện....Có cái gì đó không đúng.....Nên cô giả vờ mở bóp, và nói lớn rằng:


" Khỉ thật, con không thấy thẻ tín dụng của mình đâu cả, chắc là lại để quên rồi. Để con đi hỏi nhân viên xem có ai thấy không đã. "

Bà lão từ tốn đáp lời :


" Vậy thì ta sẽ chờ con vậy......"

Người phụ nữ liền bước nhanh khỏi bãi xe. Một lúc sau, cô tìm thấy một nhân viên bảo vệ và kể lại tình huống của mình, thế là cả hai cùng quyết địng quay lại chiếc xe đó. Nhưng cánh cửa phía ghế hành khách đã mở toang.......bà già ấy đã biến mất. Chỉ để lại trên ghế chiếc túi giấy mua hàng mà bà đã mang khi nãy.....

Và trong đó bao gồm một chiếc váy, một bộ tóc giả, camera quay phim, vài cuộn băng dính cùng một con dao phay cỡ lớn.   
 
Chương 33: C33: Địa Ngục Tomino


Đây là một câu chuyện rất nổi tiếng tại Nhật Bản về một bài thơ tên "Địa ngục của Tomino". Người ta bảo rằng bạn chỉ nên đọc bài thơ này trong đầu, không bao giờ được đọc thành tiếng. Nếu bạn lỡ đọc to, thì bạn phải tự chịu trách nhiệm cho việc làm của mình.


Tomino là huyền thoại đô thị của Nhật về một bài thơ sẽ giết bất cứ ai đọc nó thành tiếng. Trong thế giới này, có những thứ mà bạn không bao giờ nên nói to, và "Địa ngục của Tomino" là một trong số đó. Theo truyền thuyết, nếu bạn đọc to bài thơ này, thảm họa sẽ ập xuống đầu bạn. Nhẹ nhất là bạn sẽ lâm bệnh nặng hoặc bị thương. Còn tệ hơn, bạn sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng của mình.

Một nhân chứng kể: "Tôi là một phát thanh viên. Tôi từng đọc to bài thơ đó vào chương trình của mình – Radio Urban Legends. Lúc đầu, mọi thứ đều bình thường. Nhưng, dần dần, như có thứ gì đó ngăn lại không cho tôi đọc tiếp. Tôi đọc được một nửa nhưng sau đó tôi gục xuống. Và tôi ném nó đi. Hai ngày sau, tôi bị thương, phải khâu 7 mũi. Tôi không muốn tin rằng tất cả là do bài thơ đó gây ra."

Bài thơ Tominos Hell

Cô chị nôn ra máu, cô em thì phun ra lửa.
Tomino dễ thương thì phun ra trang sức quý giá.

Tomino chết một mình và rơi xuống địa ngục.
Địa ngục, tối tăm, không có hoa.
Có phải chị của Tomino là cán roi đó không?
Số lượng vết sẹo thật đáng lo.
Cứ vung roi và đánh và đập,
Con đường dẫn đến địa ngục chỉ có một lối.
Cầu xin để sự dẫn dắt vào bóng tối của địa ngục vĩnh hằng,
Từ những con cừu vàng, từ những chú sơn ca.
Còn lại bao nhiêu trong túi da?
Chuẩn bị cho cuộc hành trình vô tận vào địa ngục.

Mùa xuân đến với rừng và thung lũng,
Bảy lượt trong thung lũng tối tăm của địa ngục.
Trong lồng là một chú sơn ca, trong giỏ một con cừu,
Trong con mắt của Tomino đáng yêu toàn là nước mắt.
Khóc đi, chim sơn ca, cho khu rừng và cho mưa
Bày tỏ tình yêu của bạn cho em gái mình.
Âm vang tiếng khóc của bạn vang khắp địa ngục,
và một đóa hoa nhuốm máu nở.
Qua bảy ngọn núi và thung lũng của địa ngục,
Tomino đáng yêu đi một mình.
Để chào đón bạn đến với địa ngục,
Ánh sáng le lói của đỉnh núi nhọn chót vót.
Xuyên thủng những thân xác còn tươi,
Như một lời chào từ Tomino dễ thương.  
 
Chương 34: C34: Tủ Điện Thoại


Có hai cậu bé tuổi teen tên Kenzo và Tatsuya. Cả hai đều thích những câu chuyện huyền bí. Bất cứ khi nào gặp nhau, chúng luôn luôn kể cho nhau nghe những câu chuyện ma hay những truyền thuyết đô thị.
Một ngày nọ, lúc đang lướt web, Tatsuya tìm thấy một trang web có rất nhiều truyền thuyết đô thị của Nhật Bản. Cậu đọc được một câu chuyện nói về cây cầu treo được xây gần nhà mình. Trang web ấy có rất nhiều hình ảnh của cây cầu và khu vực xung quanh. Khi đọc truyền thuyết liên quan đến cây cầu, Tatsuya biết chắc chắn rằng người bạn than của mình cũng sẽ quan tâm về chuyện này.
Sau đó, cậu gặp Kenzo và kể cho Kendzo nghe về cây cầu. Đó là một cây cầu treo cũ kĩ, được dùng để vượt qua một hẻm núi sâu. Vì một số lý do không thể giải thích được, nó được biết đến như là một địa điểm hoàn hảo để... tự tử. Mỗi năm, có ít nhất hai mươi hay ba mươi người đến để gieo mình xuống vực sâu nhưng không ai có thể giải thích được. Họ nói rằng nơi đó bị ám bởi hồn ma của những người đã tự tử ở đó.
Sau khi về nhà, tối hôm ấy, Kenzo quyết định phải kiểm tra cây cầu. Nó muốn tận mặt nhìn thấy một con ma. Vì vậy, đêm đó, Kenzo đã chuẩn bị sẵn sang mọi thứ để đến vùng núi - nơi đặt cây cầu treo trong chuyện. Phải mất khoảng nửa tiếng để đến đó. Khi cậu đến nơi thì cũng đã gần nửa đêm, và xung quanh không một bóng người. Một đêm tĩnh mịch đến rợn người. Bầu không khí ma quái làm Kenzo lạnh sống lưng. "Wow, nơi này đáng sợ thật đấy." - cậu lẩm bẩm. Đoạn Kenzo thận trọng bước đến rìa hẻm núi và nhìn xuống vực sâu. Cậu bắt đầu suy nghĩ về tất cả những người đã tự ném mình xuống nơi tăm tối này. Những ý nghĩ ấy khiến cho tóc gáy của cậu dựng cả lên.
Kenzo nghĩ rằng sẽ rất hấp dẫn khi cậu nói với Tatsuya về việc này, do đó, cậu lấy ra điện thoại di động của mình ra. Tuy nhiên, do đang ở trên núi, nên đương nhiên chẳng có song rồi. Nhìn xung quanh, Kenzo nhận thấy có một bốt điện thoại công cộng gần đó. Cậu đi vào bên trong, cho tiền xu vào khe, và quay số của Tatsuya.

"Chào! Tatsuya? Đoán xem tớ đang đứng ở đâu này!", Kenzo nói. "Tớ đang ở cây cầu treo mà cậu kể đấy. Thật tuyệt vời! Đôi khi cậu nên đến đây và xem nó".
"Yeah, tớ cũng muốn lắm", Tatsuya trả lời. "Tớ đã xem tất cả hình ảnh trên trang web ... mà khoan đã ... cậu gọi điện cho tớ từ đâu đấy?"
Kenzo cười, nói: "Ồ, tớ không thể bắt được bất kỳ tín hiệu điện thoại nào nên tớ phải dùng bốt điện thoại công cộng gần đây."
Tatsuya bối rối: "Điện thoại công cộng? Làm gì có trạm điện thoại công cộng nào ở đó?? Tớ nhìn trong ảnh chụp nơi đó trên website rồi.".
"Cậu đang nói gì vậy?", Kenzo nói. "Tớ đang đứng ngay trong trạm điện thoại ở lối vào cây cầu đây này. Khoan đã, tớ nên đi thì hơn. Có một hàng người đang đứng chờ để dùng diện thoại bên ngoài. Tớ sẽ gọi bạn khi về đến nhà."

Ngay sau khi nghe, Tatsuya hét lên: "Không! Kenzo! Không được ra khỏi đó! Tớ biết chỗ đó rồi! Tớ sẽ đến đó trong ba mươi phút! Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được di chuyển!"
"Có chuyện gì à?"
"Chỉ cần hứa với tớ rằng cậu sẽ đứng yên ở đó. Không được di chuyển dù chỉ một inch và không được cúp máy. Tớ sẽ đến ngay!"
Khi thấy người bạn của mình cúp máy, sự sợ hãi bắt đầu bao trùm quanh Kenzo. Cậu thừ người ra trong buồng điện thoại. Nhìn ngang qua vai, Kenzo thấy một hàng người đang đứng bên ngoài buồng, mắt nhìn chằm chằm vào cậu. Cái nhìn trong mắt họ làm cậu lạnh sống lưng. Nửa giờ sau, Tatsuya đến. Cậu thấy người bạn của mình đang đứng ở rìa hẻm núi, với chiếc điện thoại di động ép chặt vào tai.
Không có buồng điện thoại hay bất cứ người nào đứng chờ đợi xung quanh. Nếu Kenzo di chuyển, dù chỉ một inch, cậu sẽ rơi ra khỏi mép núi và lao xuống vực sâu...

 
Chương 35: C35: Chào Mừng Về Nhà


Anh tôi chưa hề có sức khỏe tốt nhưng bọn tôi không nghĩ nó lại tệ như thế này. Khoảng 4 tuần trước khi tôi post thread này, anh bắt đầu giữ khoảng cách với chúng tôi. Thay vì đến trường thì anh lại tự nhốt mình trong phòng. Anh không nói chuyện với bất kì ai và chỉ lẩm bẩm như đang tụng kinh vậy. Chúng tôi chưa hề nhận ra anh ấy cố nói gì cho đến khi sự cố đó xảy ra. Đi đâu anh cũng mang theo một quyển sổ và luôn viết vội vào nó. Từ lúc đó anh không cho ai xem cả và bọn tôi cũng chưa hề biết.

Một ngày kia tôi lén núp sau anh và xem trộm được một ít trước khi anh đóng nó lại. Tất cả mọi từ ngữ dường như tôi không đọc được, nhưng có 2 chữ rõ nhất "Chào mừng về nhà". Dù trong lúc này 2 chữ đó không có nghĩa gì với tôi cả, nó chỉ hơi lạ thôi. Điều kì lạ nhất là lúc anh phát hiện tôi núp sau lưng thì anh đóng sầm quyển sổ lại và nhìn tôi với một gương mặt vô cảm. Không hề có cảm xúc. Đôi mắt từng là một màu xanh trong veo giờ gần như đã ngả sang mà xám tái nhát. Tôi cố ở lại nhưng sự kinh tởm của ánh nhìn đó không dừng lại, bắt buộc tôi phải đi.


Bố mẹ bọn tôi đưa anh đi điều trị nhiều lần trước sự cố đó để xem xem anh có thể nói chuyện với bọn tôi được không. Và, anh có nói. Anh chỉ là lẩm bẩm to hơn thôi. Một cuộc trị liệu đã ghi lại điều anh nói:
"Chúng tôi đã theo cô ấy về nhà. Chúng tôi đã theo cô ấy về nhà. Cô ấy dẫn chúng tôi qua khu rừng và lớp tuyết cho đến lúc cô ta bảo chúng tôi là gia đình của cô. Cô ta bảo chúng tôi là gia đình của cô. Cô gọi chúng tôi bằng tên khi cô hát và huýt sáo và tôi biết chúng tôi sẽ trở thành một gia đình. Mừng về nhà! Mừng về nhà! Cô vừa nói vừa đưa chùng tôi rời khỏi gia đình và thành người thân của cô."

Điều này thực sự làm chúng tôi sợ. Tệ nhất trong cuộc điều trị là lúc bác sĩ nói anh tôi bảo rằng Cô ta luôn trong phòng của anh hay ngoài cửa sổ và trong trường – suốt ngày. Thế đã bao lần bọn tôi ở chung phòng với "cô ta" rồi? Bố mẹ tôi đã làm hết mọi điều để giúp anh tôi nhưng dường như mọi công sức đều vô ích.


Tình trạng của anh ấy ngày càng tệ cho đến Thứ Ba tuần rồi. Anh ra khỏi phòng vào rạng sáng và nhe miệng cười thích thú vì điều gì đó. Điều này làm bọn tôi rất sốc nhưng không ai nói về nó cả. Chúng tôi cùng anh vui vẻ bên nhau sáng hôm đó. Lúc trên xe bú tôi hỏi anh ấy xem điều gì làm anh cười vui vậy. Anh nói:"Cô ta đã huýt sáo với anh, anh cuối cùng đã về nhà rồi!". Tim tôi nghẹn lại. Anh không tốt hơn, nó làm anh tệ hơn. Mọi người bạn của anh cố nói chuyện với anh nhưng anh chỉ cười và tạm biệt họ. Dường như họ đều ngạc nhiên và ai cũng hỏi tôi về chuyện này cả. Ước sao tôi có câu trả lời cho họ.

Sau giờ học anh về phòng, trèo ra cửa sổ và ngồi trên mái nhà. Bọn tôi cố đưa anh xuống anh chỉ lặp lại "Cô ấy tới rồi" cùng nụ cười ma quái trên miệng. Khoảng 7 giờ rưỡi việc đó xảy ra. Anh ấy đứng dậy cùng nụ cười không bình thường đó mở rộng ra và khóc "Cô áy tới rồi!! Tôi sắp về nhà rồi!" Sau đó gương mặt đó chuyển sang một cảm giác đau đớn và một tiếng thét của sát nhân máu lạnh được cất lên. Toàn thân anh sụp đổ và rơi xuống đất. Anh được đưa đến bệnh viện với không một cái xương nào bị gãy. Một lần chúng tôi kể cho anh nghe ca hôn mê của anh không giống bất kì ca nào trước đây. Và với chút ít sự hiểu biết, bọn tôi nghĩ đây không phải là lần cuối cùng. Một học sinh trong trường đã có những dấu hiệu như vậy và một người khác đã bị hôn mê rồi. 3 người trong 1 tuần. "Cô ta" làm việc cật lực thật đấy. Cảm ơn đã nghe câu chuyện này. Tôi phải về nhà đây. Mẹ đang đợi tôi ở nhà.
 
Chương 36: C36: Urband Legends Và Sự Thật


  A. Urban Legends:

Truyện thường liên quan tới một nghệ sĩ thể hiện trò thoát thân ngoạn mục chết ngay trong màn biểu diễn của mình hay màn biểu diễn không diễn ra như ý muốn và trở nên chết người, mà khán giả ngồi dưới vẫn tưởng đó là một phần của bài diễn. Một lúc sau, họ mới sốc khi thấy rằng người nghệ sĩ đã qua đời từ lâu rồi.

Câu chuyện này phổ biến đến mức mà nó được đưa vào một tập phim của "Tales From The Crypt". Nhưng sự thật thì sao?



B. Sự thật:

Cái này hoàn toàn không phải do con người tưởng tượng. Trong thực tế, việc này xảy ra khá nhiều là đằng khác. Vào năm 1984, ảo thuật gia kiêm nghệ sĩ hài Tommy Cooper lên cơn đau tim khi đang biểu diễn trên một chương trình tạp kĩ. Thật không may, một phần của bài diễn của anh là sự thất bại (cố tình) thảm hại của mình, nên khan giả cứ nghĩ mọi thứ vẫn bình thường cho tới khi quá muộn.



Tháng 10 năm 1990 là một khoảng thời gian cực tệ cho những màn biểu diễn mạo hiểm. Mọi thứ bắt đầu với việc Brian Jewell chết khi biểu diễn màn treo người để dọa khách của chuyến tàu ma. 6 ngày sau, một người khác, tên là William Anthony Odom, chết khi đang tái hiện lại cảnh treo cổ ở một bữa tiệc Halloween và thòng lọng xiết chặt cổ anh. Vài ngày sau đó, Joseph Burrus biểu diễn một màn đòi hỏi anh phải thoát thân khỏi cỗ quan tài bằng nhựa chôn dưới lòng đất và phủ trên đó một lớp xi măng. Khán giả đứng nhìn cảnh xi măng đang được đổ vào hố đất thì họ để ý thấy mức xi măng bỗng nhiên tụt xuống 2 feet, và cỗ quan tài đã bị cán bẹp. Lúc họ đưa được Burrus ra khỏi đó thì anh đã qua đời.

Vào năm 2001, người làm việc cho chuyến tàu ma Caleb Rebh chết khi anh thế chỗ cho một bộ xương giả được thắt cổ ở trên cây. Khi thấy anh dãy dụa với sợi dây thừng, khách hàng và đồng nghiệp cứ tưởng anh đang diễn và để mặc anh ngạt thở đến chết.

Bài học rút ra được ở đây là hãy chắc chắn rằng con bạn không bao giờ làm những trò đó và đừng huấn luyện con mình trở thành nghệ sĩ mạo hiểm
 
Chương 37: C37: Bà Mù


Có một bà mù làm chủ một trang trại. Chồng bà đã lâm bệnh nhiều năm nay và đã qua đời. Bà khóc trong nhiều ngày và cuối cùng quyết định chặt ngón tay của ông để giữ làm kỉ niệm. Khi xác ông đang nằm trong quan tài, bà mò xung quanh và nắm lấy ngón giữa của ông, và chặt nó bằng con dao. Bà gói nó lại bằng một chiếc khăn tay và cho nó vào túi.




Một hôm, lúc đang nằm trên giường, bà nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang. Bà nhận ra những tiếng bước chân đó. Nó nghe y hệt tiếng bước chân của người chồng quá cố của bà. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Bà nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt mở và mùi xác thối lan đầy phòng.


Run rẩy trong sợ hãi, bà hỏi "Ông trở về tìm ngón tay đó à?"
Bà nghe thấy tiếng vọng yếu ớt từ người chồng "Những ngón tay đó có phải của tôi đâu.
 
Chương 38: C38: Lần Này...


  Một cặp đôi trẻ vừa mới sinh con, nhưng họ rất nghèo và không có đủ khả năng để nuôi đứa bé. Vì thế, họ đã quyết định giết nó... Họ đi đến một cái hồ trong đêm tĩnh mịch, chèo một chiếc thuyền ra giữa hồ rồi bỏ đứa nhỏ xuống nước. Người mẹ thì thầm trong miệng, "Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi ..." hết lần này đến lần khác.



Vài năm trôi qua và cặp đôi này quyết định kết hôn. Họ có với nhau một bé gái và gia đình họ sống hạnh phúc với nhau. Khi cô bé tròn bốn tuổi, cô bắt đầu vòi vĩnh cha mẹ, bắt phải đưa mình đến hồ. Dù không muốn nhưng hai người họ cũng đành chiều lòng cô con gái bướng bỉnh. Ngay khi họ đến nơi, cô bé nói, "Bố ơi, con muốn được lên đó!" và tay chỉ về chiếc thuyền. Một lần nữa, họ đành chịu thua đứa con của mình. Khi họ ra giữa hồ thì cô con gái nói, "Bố ơi, con muốn đi tèè"... Người cha không thể làm gì khác ngoài nghe theo ý con mình. Anh nâng cô bé lên trên mặt nước để nó có thể đi tè, liếc nhìn xung quanh để kiểm tra xem có ai không. Giây phút đó, khi người cha gói tay mình bên dưới đầu gối của cô con gái, cả hai đều đối mặt với mặt nước. Cô bé quay lại nhìn cha mình và nói: "Lần này đừng làm rơi con nữa nhé..."  
 
Chương 39: C39: 21


Một cô gái trẻ đang ngồi chờ ở nhà ga. Bỗng, cô nghe thấy ai đó đang lẩm bẩm sau lưng mình. Cô ta quay lại thì thấy một người phụ nữ ngồi trên băng ghế, tay đưa ra sau lưng, ngồi đong đưa chân, miệng liên tục lẩm bẩm: "21, 21, 21, 21,...". Cô gái thấy rằng người phụ nữ có gì đó không ổn, do đó, cô tiến lại để hỏi xem người phụ nữ đó có cần gì không. Nhưng người phụ nữ kia chẳng trả lời câu nào. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng tàu của mình đến, và người phụ nữ kia lao ra, đẩy cô gái trẻ vào đường ray. Sau đó, mụ ta ngồi trở lại trên băng ghế, tay đưa ra sau lưng, và bắt đầu đếm: "22, 22, 22 ...".


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top