Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn

Dịch Full Truyện Kinh Dị Ngắn
Chương 60: C60: Giả Thuyết Âm Mưu P.3


GIẢ THUYẾT: 4 giả thuyết về những bộ phim Disney.

1.Cha mẹ của Elsa và Anna chính là cha mẹ của Tarzan!

Những người sáng tạo ra Frozen đã tạo ra nhiều tin đồn khi fan của họ hỏi trên Reddit rằng giả thuyết về Little Mermaid/Frozen/Tangled là sự thật. Câu trả lời của họ là đức vua và hoàng hậu Arrendelle không bị chìm chết ở biển, nhưng mà đã thoát được và đi đến một hòn đảo,  và chết  do một con báo. Có nghĩa là ba mẹ Elsa và Anna còn sống , ở trong rừng và có một đứa con khác (tarzan) là người sau đó được nuôi dưỡng bởi những con khỉ đột.


2. Đức vua của Arendelle là cậu của Rapunzel và phép thuật chỉ có tác dụng trên những đứa con có mái tóc màu vàng trong gia đình!

Hồi nhỏ, Rapunzel và Elsa đều có mái tóc màu vàng. Nếu cha của Elsa chính là anh của mẹ Rapunzel, điều đó sẽ giải thích cho việc ông giấu đi năng lực của Elsa.(Vì cháu của ông - Rapunzel - đã bị bắt cóc bởi bà Gothel!) Và phép thuật chỉ xảy ra với hai cô gái có mái tóc vàng, vậy có thể nói phép thuật có liên quan đến gen tóc vàng ( Anna không có phép thuật).

3. Jane trong Tarzan chính là cháu của Belle và Quái vật.


Lí do là vì Jane và Belle nhìn rất giống nhau. Và một điều nữa là Jane có thể hiểu được Tarzan, một người có thú tính cũng như Belle có thể hiểu được Quái vật. Và những vật dụng như bình trà, cốc,... của Belle cũng xuất hiện nơi cắm trại của Jane:

4. Bà Gothel trong Rapunzel cũng chính là người hoàng hậu ác độc trong Nàng Bạch Tuyết

Đầu tiên thì ai cũng thấy là hai người có những điểm rất giống nhau rồi. Bà Gothel có một cái hộp đựng dao găm, hoàng hậu cũng có một cái hộp có dao găm nhìn rất giống cái của Gothel. Và hai người họ có thêm điểm tương đồng là đều mê tuổi trẻ, sắc đẹp. Cuối cùng, cứ nhìn những chỗ giống nhau khi hai người già đi:
 
Chương 61: C61: Truyền Thuyết Về Slenderman


  Slender Man là một nhân vật được dựng lên từ những tấm ảnh đó là một sinh vật có tay dài thòng lòng gầy nhom vói khuôn mặt chỉ có cái miệng không mắt và mũi, mặc một bộ comple màu đen đeo cà vạt (ma lịch sự). Nhiều câu chuyện được dựng lên xung quanh nó ảo ảo thật thật.

Nạn nhân của Slender man thường là những kẻ mất trí hoặc bị ảo giác, nó sẽ xâm vào tâm trí nạn nhân, tuy nhiên nếu là con nít thì nó lại tỏ ra thân thiện (ông Ba Bị), người lớn thì bị nó dẫn đắt và điều khiển, họ sẽ gặp ác mộng, sổ mũi ốm liệt. Và hấp dẫn nhất là nó sẽ dẫn người ta vào một khu rừng gần đó, nơi mà họ sẽ bị giết




  Một số người đã cho rằng mình đã thấy Slender sau đây là câu chuyện của 1 người :

Càng ngày tôi càng mất ngủ, tôi thức hàng đêm, canh chừng cửa sổ với con dao trong tay, phòng khi thứ đó có thật.

Nó bắt đầu khoảng một hoặc hai tháng trước đây với bạn tôi (tôi đang sử dụng một tên khác vì lý do an toàn), Vic. Tôi đang lên mạng xem youtube thì Vic biểu tôi xem thử mấy cái video về Slender trên mạng. Tôi đồng ý nhưng thực sự thì tôi không xem mà đợi chừng vài tuần sau, lúc đang chán tôi đã lên mạng và search về nhân vật này. Nhưng tôi cũng chỉ coi đó là một tin đọc cho vui và bỏ ngoài hết mọi chuyện.

Một hôm Vic đến nhà tôi trong tâm trạng bất thường và anh ấy cho rằng gần đây anh hay có cảm giác bị người khác theo dõi. Tôi đã mời Vic đến ngủ tại nhà và anh nhận lời. Tối hôm đó tôi và Vic chơi games tới tận khuya khoảng 3h sáng chúng tôi mới đi ngủ. Sáng hôm sau tôi thức dậy nhưng không thấy Vic, tôi nghĩ rằng Vic đã dậy và kiếm gì đó để ăn. Tuy nhiên tôi xuống nhà tìm Vic nhưng không thấy. Tôi gọi cho Vic và nghe thấy tiếng điện thoại phát ra từ nhà tắm. Hoá ra Vic bị đau bụng và ngủ quên trong nhà tắm... không có gì quá bất thường xảy ra.




  Hai tuần sau Vic cứ suốt ngày nói về Slender và Marble Hornets tôi nghĩ rằng anh ấy đang dần bị ám ảnh bởi nhân vật này. Tôi quyết định đến thăm Vic. Đến nơi thì không thấy Vic, chủ nhà nói rằng Vic đã chuyễn đến thành phố khác sống, ông ấy còn nói rằng gần đây Vic càng trở nên hoang tưởng, suốt ngày ở trong nhà như canh chừng cái gì đó. Tôi hỏi chủ nhà địa chỉ mới của Vic và xin ông ấy xem qua nhà Vic. Căn nhà khá lộn xộn và bẩn, tôi đến sau nhà và bỗng thấy một vòng tròn to thật to trên tường cùng dấu X ghi trên đó. Lúc đó tôi nghĩ đó chỉ là trò đùa của bọn trẻ ranh trong xóm. Tôi trả chìa khoá lại cho chủ nhà và về nhà.

Tối hôm đó là một đêm bão to. Tôi chợt thức vì nghe tiếng sấm ngoài trời, tôi quyết định xuống bếp uống nước thì nghe những tiếng động lạ phát ra, nghĩ rằng chắc là do con chó của mình nên tôi không kiểm tra. Xuống đến cầu thang tôi bỗng sững người, gáy lưng tôi rợn lạnh. Tôi có một cảm giác rất rõ ràng là ai đó đang theo dõi mình và dường như có một thứ gì đó rất cao đứng ngay sau tôi, tôi quay ngay lại nhưng không thấy gì cả. Tôi lặng lẽ trở về giường và ngủ.



Sáng hôm sau tôi đi tìm Vic, tôi đến địa chỉ mà chủ nhà cho tôi nhưng Vic không có tại đó. Tôi đã để lại lời nhắn yêu cầu Vic liện lạc với tôi sớm nhất có thể. Tôi rất lo cho Vic...............


Về nhà, tôi chợt lạnh người khi thấy trên vỉa hè trước nhà tôi xuất hiện một hình tròn to đùng cùng dấu X, y như cái biều tượng tại nhà Vic. Tôi để rèm mở để bắt mấy lũ nhóc ranh nào vẽ lên vỉa hẻ nhà tôi. Tôi đang ăn trưa với một cái sandwich thì nhận được mail từ Vic trong đó ghi "Anh đang bị theo dõi". Tôi bất ngờ không biết liệu Vic có bị hoang tưởng quá không. Sau khi đọc tôi đã gọi cho Vic và hỏi Vic về việc này tuy nhiên Vic nói rằng anh không thể nói chuyện lâu, anh lập tức hỏi tôi có điều gì kì lạ xảy ra không. Tôi cho Vic biết về cái biểu tượng trước vỉa hè nhà mình. Anh bảo tôi hãy cẩn thận.Đêm đó tôi không thể ngủ được vì cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình từ ngoài sân, có những lúc như tôi thấy một cái bóng đen to dài ngoài đấy. Đã 4 giờ sáng tôi vẫn cầm chắc con dao trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi phải tìm ra câu trả lời, có lẽ Vic có thể giúp tôi...

Và nếu bạn là một trong số người đã theo tôi, dừng ngay đi. Chuyện này đã đi quá giới hạn. Nhưng nếu bạn tiếp tục,tôi sẽ tìm thấy bạn và tôi sẽ gọi cảnh sát vì chuyện rình rập này

Nếu có ai biết bất cứ điều gì, xin vui lòng giúp đỡ tôi.
 
Chương 62: C62: Giả Thuyết Âm Mưu P.4


GIẢ THUYẾT: The Smurfs chính là Đức quốc xã/ chống lại Semites



Người ta đã để ý rằng Smurfs chỉ mang mũ trắng, ngoại trừ người lãnh đạo của chúng - mang một chiếc mũ đỏ nhọn - giống như cách ăn mặc đã thống nhất của KKK. Ngoài ra, còn có liên quan đến một thực tế là có một nhân vật phản diện lớn, Gargamel, một người ham tiền, mũi to và tóc đen. Con mèo của hắn còn có một cái tên mà theo tiếng Do Thái, Azrael - là tên của một thần chết trong truyền thống Do Thái.
 
Chương 63: C63: Giả Thuyết Âm Mưu P.5


GIẢ THUYẾT: Thần đèn trong Aladin và người bán hàng là cùng một người



Những người xem trên Reddit đã phát hiện ra những điểm tương đồng giữa người bán hàng và thần đèn. Thứ nhất, là hai nhân vật đều được lồng tiếng bởi Robin Williams. Thứ hai, cả hai đều mặc màu màu xanh và có cột thắt lưng/dây lưng màu đỏ.Hai nhân vật đều có lông mày rậm và một bộ râu xoắn ở đuôi một chút. Nhưng máu chốt là: hai nhân vật này là hai nhân vật duy nhất có bốn ngón tay. Vì vậy, khi được trả tự do, có lẽ thần đèn đã quyết định đi bán nữ trang xoàng. Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
 
Chương 64: C64: Tối


Tôi có một thói quen là online trong bóng tối, kể cả khi ban ngày, mình cũng sẽ không cho bất cứ tia sáng nào lọt vào, vì như vậy làm mất đi khả năng tập trung của một game thủ chính hiệu.

Tôi không thích đi học, tôi không thích đi chơi, và bố mẹ tôi không bắt ép tôi điều gì cả, họ chỉ có công việc là trên hết, và nghĩa vụ của họ là cho tôi ăn, trả tiền net, cho tôi tiền khi tôi cần, sắm sửa các thứ tôi muốn,...blabla...
Có thể nói, trong phòng tôi chỉ toàn là rác: rác thức ăn, rác thức ăn, rác thức ăn, nên nó hôi là điều không thể tránh khỏi, tôi quen rồi...

Nhưng hôm ấy cúp điện, chẳng có việc gì làm, tôi quyết định mở cửa phòng, cánh cửa mà từ lâu tôi đã không mở! không được, nó mở không được, sao thế nhỉ? hay là nó bị rỉ sét rồi? Thôi kệ, tôi quay lại giường của mình. mọi thứ tối đen, tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió rít ngoài kia! là giữa mùa hè mà, sao lại có gió to thế nhỉ?
Tôi thấy lạnh, tôi nhìn xung quanh, không một ánh sáng....
Lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ...
Bố mẹ tôi vắng nhà rồi...

Tôi chợt nhớ mình có 1 cây đèn huỳnh quang-loại chỉ cần lắc là sáng. OMG có chút ánh sáng rồi...
-á á á á á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Tim tôi như ngừng đập,là hai cái xác đang trương phình, là bố mẹ tôi đây, bố mẹ tôi ngồi ngay đây, ngồi nhìn tôi, ngồi cạnh tôi, nhưng sao họ lạnh tanh...không một hơi thở, họ chết rồi,...họ chết rồi.
-Tommy! Mẹ mang thức ăn lên cho con nhé!............
 
Chương 65: C65: 7 Bước


Tôi nghe được câu chuyện này từ bạn của tôi.
Đáng nhẽ ra nó là một câu chuyện bình thường, nhưng đây là một khu chung cư có 1 phòng - cái phòng này không có ai ở lâu được. Người ta đến thuê 1 tuần rồi rời đi. Phòng ở tầng 1 trong góc toà nhà và bạn có thể đến đó sau khi leo 7 bước.
Người chủ trọ trông có vẻ không dễ chịu mấy về cái không khí lạnh lẽo u ám này, nó làm phiền anh ta rất nhiều. Nhưng có một ngày, một người đến thuê phòng, ở trên 1 tuần.
Người chủ trọ rất vui, nhưng để cẩn thận anh ta lên phòng thuê đó để kiểm tra lại.
Nhưng không ai trả lời cửa.
Người chủ trọ cảm thấy có gì đó không ổn liền gọi cảnh sát. Khi cảnh sát đến, họ cùng nhau phá cánh cửa. Bên trong, họ tìm thấy xác chết của người đã thuê. Cái chết của người đàn ông này không rõ ràng và để giải quyết vụ án, cảnh sát lân la xung quanh để hỏi thông tin cần thiết.

Họ tìm gặp những người thuê trước của căn phòng nhưng không ai chịu nói về căn phòng cả. Nhưng cuối cùng, họ cũng đã cố gắng tìm 1 người chịu nói về nó. Câu chuyện của anh ấy diễn ra như thế này:
Buổi tối nào anh ta cũng nghe thấy tiếng trẻ em.
Khi anh ta chuyển đến phòng này mới 1 ngày, thì tiếng nói cất lên:
- Đ.....ã......thêm.........1....b....ước....c
Anh ấy không biết chuyện gì nhưng thấy chả có gì xảy ra nên lờ nó đi.

Nhưng ngày hôm sau anh ta lại nghe thấy giọng nói đó:
- Đ....ư....ợ...c 2 ....bước.
Ngày hôm sau nữa.
- 3 .....b...ước...
Và nó tiếp diễn vào ngày thứ 4. thứ 5 và thứ 6. giọng nói càng trở nên gần hơn trước.
Chỉ có 7 bước để đến căn phòng. Mọi người thuê trước đều cảm thấy sợ rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó tiến đến bước thứ 7?
Chỉ có người đã chết biết.
 
Chương 66: C66: Vấn Đề Với Con Mèo


  Tôi rất yêu mèo, nhưng một trong những vấn đề tệ nhất là cặp mắt của nó. Khi con mèo của bạn ngồi trong một căn phòng tối, bạn có thể thấy được ánh sáng phản chiếu qua đôi mắt của nó, trông khá đáng sợ. Đặc biệt là khi căn phòng thực sự tối om, đến nỗi thử thứ duy nhất bạn có thể thấy chỉ là cặp mắt của nó. Bạn không nhìn được phần thân của con mèo mà chỉ thấy 2 đốm sáng nhỏ nhìn chằm chằm vào bạn như 2 con mắt trong phim Amityville Horror. Điều đó khiến tôi nổi da gà mấy lần, nhưng nó bắt đầu khiến tôi lo sợ vì con mèo của tôi đã chết rồi. 


 
Chương 67: C67: Còn Thức Không?


  Tôi từng rất dễ ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại , ngả đầu trên gối và khi tôi mở mắt ra lại thì trời đã sáng.Ít nhất là đã từng như thế!
Khoảng 1 tuần trước , khi chuẩn bị đi ngủ tôi bỗng nghe thấy tiếng ồn ở tầng dưới.Khi tôi xuống dưới thì 1 cái cửa sổ phòng khách đã mở tung , còn cái đèn bàn thì vỡ thành từng mảnh trên sàn. Tôi thở phào nhẹ nhõm và đóng cửa sổ lại cho chắc , sau đó dọn dẹp mảnh vỡ trên sàn. Tôi vội trở lại phòng ngủ , lên giường nằm.Hơi ấm của giường làm tôi cảm thấy thật dễ chịu . Điều đó làm tôi thấy tò mò tại sao tôi lại không thể ngủ được. Như đã nói , tôi rất dễ ngủ ,đặc biệt là khi tôi muốn ngủ và mệt mỏi.Vậy điều gì đã làm tôi trăn trở , làm tôi thức.
Đó là khi tóc ở gáy dựng cả lên và rồi tôi có cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.


"Còn thức không?"


Một giọng nói thì thầm vào tai tôi.Tôi dựng đứng cả lên.Dù là ai nhưng tôi biết là nó đang ở rất gần đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi thở bên tai.Tôi không phản ứng lại.Tôi cố gắng giả vờ đang ngủ.Hi vọng là nó sẽ để mình đc yên.Sau vài phút tôi ko còn cảm thấy hơi thở bên tai nữa nhưng tôi vẫn ko động đậy cho đến khi mặt trời mọc. Tôi chưa bao giở cảm thấy vui đến vậy khi thấy tia nắng đầu tiên rọi vào.Tôi nhảy ra khỏi giường , mặc quần áo , vơ lấy chìa khoá xe và bắn nhanh ra khỏi cửa.Tôi lái xe đến nhà đứa bạn gần nhất và kể nó chuyện đã xảy ra.Nó khuyên tôi nên ở lại nhà nó và gọi cho cảnh sát.
Cảnh sát thẩm vấn tôi và tôi đưa cho họ chìa khoá nhà của mình đế họ có thể khám xét coi có dấu vết gì ko.Họ trở lại vào buổi chiều , trả tôi chìa khoá và nói là ko tìm đc dấu vết gì cho thấy có người lạ từng ở đó.Tôi ko tin lắm hoặc chỉ là do lo lắng nên tôi quyết định ở lại nhà bạn đến hết tuần.Tôi trở về nhà vào chủ nhật mặc dù thằng bạn nói là muốn ngủ cùng với tôi nhưng tôi nghỉ là ko vấn đề gì nên bảo nó đừng lo lắng. Tôi cẩn thận kiểm tra lại ngôi nhà 1 lần nữa.Khi đã chắc chắn , tôi an tâm lên giường và hi vọng sẽ có 1 đêm ngon giấc sau 1 tuần sợ hãi.Thình lình , tôi cảm thấy rất đau đớn. Tôi nhìn xuống thì thấy tay của mình đã nhuốm máu.

"Tao đoán là mày còn thức." Giọng nói thì thầm bên tai tôi..  
 
Chương 68: C68: Cò Quay Nga


  Trong 1 ngày bình thường của bạn, không ít lần bạn rơi vào trạng thái không nhìn thấy gì, dù chỉ là trong vài giây hoặc ít hơn thế. Dĩ nhiên không phải là như chớp mắt, vì nó quá nhanh . Đó là những lần khi bạn cởi áo hoặc nhắm mắt rửa mặt bằng khăn tắm. Đó là khoảnh khắc mà bạn chìm vào bóng tối. Đó là những lúc bạn tham gia vào trò cò quay nga, đây là trò chơi mà bản thân bạn sẽ không nhận thức được.


Mỗi khi việc đó diễn ra, có 1 thứ gì đó, sẵn sàng, chờ đợi để kéo bạn vào bóng đêm sâu thẳm, dĩ nhiên điều này chỉ xảy ra khi bạn thua. Vào 1 ngày nào đó khi bạn mở mắt ra, bạn sẽ thấy mình không còn đứng ở nơi mình đứng, không còn cảnh vật quen thuộc.


Hàng ngày, các vụ mất tích không có lời giải vẫn diễn ra đều đặn, những người đó ? Họ đã thua trò chơi này...  
 
Chương 69: C69: Nhật Kí


  Tháng 8 năm 1904, tôi phát hiện trong nhà có một quyển nhật ký kỳ lạ.

Xin nói rõ, ngôi nhà này là do người vợ cũ của tôi chọn và mua 6 năm trước, nhưng cô ấy và hai đứa con gái của tôi đã qua đời trong một tai nạn trên biển cách đây 2 năm. Hai đứa con của tôi được tìm thấy hai ngày sau đó ở hai bờ biển khác nhau, nhưng chúng đều đã chết.

Mấy ngày trước, tôi mời thợ sửa chữa đến để tân trang lại căn phòng của vợ mình, và họ phát hiện ra trên trần nhà có giấu một cuốn nhật ký.


Bút tích trong cuốn sổ đúng thật là của vợ tôi, khi mở ra tôi đọc được những dòng chữ này:

Ngày 15 tháng 7: Từ ngày hôm nay em và anh bắt đầu chung sống rồi. (Đó là ngày cưới của vợ chồng tôi.)

Ngày 21 tháng 9: Vì có chồng yêu nên mới có em ngày hôm nay.


Ngày 9 tháng 12: Dù chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở bên chồng.

Ngày 23 tháng 2: Sắp rồi.

Ngày 29 tháng 2: Anh hiểu chứ, chồng yêu?

Tôi quá sợ hãi và chuyển nhà đi một nơi rất xa ngay sau đó.  
 
Chương 70: C70: Ảo Giác


Tôi là người rất mê creepypasta. Tôi sẵn sàng thức đêm để tìm đọc những câu chuyện rùng rợn, đáng sợ và ám ảnh. Tôi chỉ bắt đầu ngủ khi đồng hồ điểm 3h, và để những cơn ác mộng cứ liên tiếp xảy ra. Tôi thích cảm giác được sợ hãi.

Cho đến một đêm, tôi thức dậy và thấy đầu đau như búa bổ, những gì trước mắt tôi đều trở nên ảo ảo thật thật. 

Đau quá...Tôi ôm đầu và la hét điên cuồng. Giống như có thứ gì đó đang điều khiển tôi, trí óc của tôi rối bời. Rồi cả gia đình của tôi chạy qua phòng tôi.

CÁI GÌ THẾ NÀY?!?!?

ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI THÂN CỦA TÔI!!! Mấy người đó mang khuôn mặt của tôi, nhưng cái đầu thì vẹo sang một bên, cái miệng thì cứ cười nham nhở, mắt của họ cũng chẳng có lòng đen, da mặt thì nhăn rúm lại! Những cái thứ đó còn nhảy tưng tưng lên làm tôi phát hoảng.

CON DAO, CON DAO TRONG HỘC BÀN!!! Đúng rồi, tôi phải tiêu diệt những cái thứ quỷ quái này! Tôi lấy con dao và dùng hết sức lực của mình để đâm chết những con quỷ đã hãm hại tôi...


Chúng nó đã chết....

Máu lênh láng....

Đầu tôi trở lại bình thường....

Tôi nhìn....

Mẹ....Ba....Em gái...











....và tôi....




Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU
 
Chương 71: C71: Búp Bê Em Bé


  Búp bê em bé Ở vùng nông thôn miền nam Illinois, một công ty đồ chơi đã bắt đầu sản xuất những búp bê trẻ em "thật" cho các bà mẹ đang mang thai. Nhưng dường như khi các bà mẹ đó có con thì các em bé đồ chơi đó bắt đầu khóc. Ngay cả nhưng động tác đông đưa giúp trẻ em bình tĩnh cũng không hiệu quả, và bạn không không thể làm nó dừng khóc nếu không lắc, Cuối cùng, cứ mỗi khi các đồ chơi đó bắt đầu khóc, những ông bố bà mẹ phải đánh nó, việc đánh đập ngày càng phải mạnh hơn nữa nếu muốn nó yên lặng. Diều duy nhất mà dường như có thể khiến dừng khóc vĩnh viễn là đập đầu nó vào tường với hy vọng phá huỷ bất kỳ bộ phận nào kích hoạt cơ chế khóc. Nhiều hơn một lần, những người hàng xóm của những bà mẹ đó phải báo cáo với cảnh sát và chính quyền về việc ngược đãi trẻ em, khi cảnh sát và chính quyền đến, họ thấy một cảnh tượng khủng khiếp, máu của các em bé sơ sinh dính đầy trên tường và vung vãi khắp sàn nhà. Trong hấu hết các trường hợp đó, những bà mẹ không hề hiểu lí do tại sao cảnh sát lại có mặt ở nhà họ, những bà mẹ nói đó chỉ "gắng thoát khỏi con búp bê ngu ngốc" trong khi đang đông đưa món đồ chơi đó trong vòng tay mình.  


 
Chương 72: C72: Truyện Ngắn


1. Bạn đang ngồi ôn thi nhưng không thể tập trung được vì lâu lâu lại có người đi ngang qua cửa sổ rồi nhìn bạn và cười. Bạn cảm thấy vô cùng kỳ lạ vì căn phòng bạn đang ở là trên tầng 3.

2. Bạn lên trên tầng để kiểm tra đứa con 3 tháng tuổi của mình. Cửa sổ mở toang và chiếc cũi trống rỗng.

3. Bạn nhớ mình không hề đi ngủ, nhưng bạn lại cứ thức dậy liên tục.

4. Đứa con gái của bạn cứ khóc mãi và la hét giữa đêm khuya. Mặc dù bạn đã đến mộ nó và cảnh cáo nhưng mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi.

5. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, bạn về nhà với bạn gái và đứa con nhỏ. Nhưng bạn chỉ thấy cô ấy đã chết từ lâu cùng với 1 bộ xương đứa trẻ.

6. Bạn tìm thấy trong điện thoại của mình một bức ảnh mình đang ngủ. Bạn sống một mình.

7. Bạn tỉnh giấc bởi tiếng gõ vào kính. Bạn cứ tưởng tiếng động đó phát ra từ cửa sổ cho đến khi chiếc gương lại rung lên thêm một lần nữa.


8. Điều cuối cùng bạn còn nhớ là chiếc đồng hồ nháy sáng ở 12:07 ngay trước khi bà ta cắm phập những ngón tay thối rữa của mình vào ngực bạn, một bàn tay khác của bà ta thì đang bóp nghẹt lấy cổ bạn. Bạn giật mình tỉnh giấc, nhận ra đó chỉ là những giấc mơ nhưng đồng hồ đang chỉ đến 12:06 và bỗng có tiếng cọt kẹt.

9. Bạn có nuôi chó mèo và bạn đã quen với việc nghe thấy tiếng chúng cào cửa. Giờ bạn sống một mình nhưng những tiếng động ấy chưa bao giờ ngừng xuất hiện.

10. Phần lớn thời gian của bạn là ở nhà. Bạn nhận ra rằng bạn luôn luôn phải đóng cửa dù bạn không hề mở chúng ra.

11. Bạn đang ở tầng 2 thì nghe thấy tiếng mẹ gọi. Bạn bước đến đầu cầu thang và mẹ bạn lôi ngay bạn về phòng bởi "Mẹ cũng nghe thấy giọng nói đó!"

12. Đêm khuya thanh vắng, nơi chỉ có 2 người. Bạn gái bỗng hỏi tại sao lại gõ vào lưng cô ấy, nhưng cô ấy nào biết rằng, nãy giờ bạn có làm gì đâu.

13. Vợ bạn lay bạn tỉnh dậy giữa đêm và nói rằng có 2 người lạ xâm nhập vào nhà. Vợ bạn đã bị giết 2 năm trước bởi những tên cướp.

14. Bạn tỉnh giấc với âm thanh dỗ dành đứa con đầu lòng của bạn. Ngay khi bạn xoay người, bạn nhận ra vợ bạn vẫn đang nằm bên cạnh.


15. Bạn thấy rằng con mèo của mình rất hay nhìn chằm chằm về phía mình. Cho đến một ngày bạn nhận ra nó đang nhìn phía sau bạn.

16. Tiếng cười của một đứa trẻ rất thú vị và đáng yêu. Trừ khi bạn đang ở nhà một mình lúc 1h sáng.

17. Bạn đã có một giấc mơ khá đẹp cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng búa chát chúa. Và tiếng la hét của bạn chìm nghỉm trong chiếc quan tài đầy bụi bặm.

18. Bạn tỉnh dậy bởi mùi thối xộc thẳng lên mũi. Nhưng khi quay sang nhìn người vợ yêu dấu đang được đắp chăn kín mít bên cạnh thì bạn lại mỉm cười, tự nhủ: "Ngủ ngon em nhé!"

(Giải thích: Mùi thối là do có xác chết, cái xác này chính là xác bà vợ bên cạnh)

19. Nhìn ra cửa sổ mỗi tối là thói quen của bạn, giờ này bạn đang thích thú ngắm nhìn cái cây đằng kia nơi có 2 chùm quả đang treo lủng lẳng. Bạn đâu có biết rằng: làm gì có chùm quả nào, là 2 đôi chân đó chứ.

20. 11:58, có tin nhắn đến: "tôi đang ở ngoài đường, ra đón tôi",
11:59, có tin nhắn đến: "tôi đang ở trước cửa, mở cửa cho tôi",
.....

00:00, có tin nhắn đến: "tôi đang ngay sau lưng bạn, quay lại mà xem".
 
Chương 73: C73: Dạ Cổ P.1


Từ là từ phu tướng

Bảo kiếm sắc phong lên đàng

Vào ra luống trông tin chàng

Năm canh mơ màng

Em luống trông tin chàng

Ôi gan vàng quặn đau í a

Ðường dù xa ong bướm

Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang

Đêm luống trông tin bạn


Ngày mỏi mòn như đá vọng phu

Vọng phu vọng luống trong tin chàng

Sao nỡ phũ phàng......

Giọng hát của bà lão mù vang lên giữa buổi trưa nghe ai oán bi thương. Mấy ngày nay, trưa nào bà ta cũng hát bài này, làng xóm yên lặng, chỉ có tiếng hát run run của bà gợi vào lòng Tài một nỗi buồn. Đâu phải chỉ có người con gái trong lời hát kia chịu cảnh bẽ bàng của tình đời đen bạc. Anh rít một hơi thuốc thật mạnh, nhớ đến khuôn mặt Mai, nhớ cái nhìn vô cảm của cô khi anh dang tay tát vào mặt. Mai ngẩn phắt mặt lên nhìn anh, ánh mắt đó làm tim anh nhói đau. Anh đã yêu cô biết chừng nào, vậy mà cô ta lại phản bội. Chợt Tài giật mình vì có người vỗ vai anh, quay người lại, anh nhìn thấy ông Sáu, ông đứng cạnh anh từ lúc nào.

- Bộ lạ chổ không ngủ được hả mậy?

- Không đâu chú, tại trời nóng quá con ra đây ngồi cho mát.

Ông Sáu nhấc ấm trà, tắc lưỡi:

- Cái bà già này buổi trưa nào cũng hát hò chẳng để ai ngủ hết.

- Ngày nào cũng vậy hả chú?

- Ừ, chỉ khi nào bả bệnh không hát nổi thôi, có hôm giữa đêm bả cũng bật dậy hát.

- Bà ấy hát cũng hay chứ chú.

- Ừ thì ngày xưa bà ta hát hay nhất xứ này đó, nhưng ngày nào cũng nghe vầy chịu không nổi.....à mà mày định chừng nào qua nhà thằng Lâm?

- Thím Sáu nói chiều dẩn con qua.

- Ừa, qua sớm đi, tao nghe nói có nhiều người tới nhà nó coi lắm rồi đó, chậm chân là không còn đồ tốt đâu.


- Mà sao anh ta muốn bán đồ gia bảo vậy chú?

- Thì cờ bạc đó mà, nó bán gần hết đồ đạc, giờ nhà chỉ còn cái xác. Ông lắc đầu. Phá gia chi tử, ngày trước nhà nó giàu nhất tỉnh.

- Vậy hả chú?

- Ừ, ông Quyền, ai chẳng biết, ruộng đất bao la, vậy mà giờ....ác nhơn thất đức quá mà.

- Ác sao chú? Tài tò mò.

- Để từ từ tao kể mày nghe, giờ chiều rồi, để tao kêu bả dẫn mày qua nhà thằng Lâm. Bà ơi....! Ông Sáu kêu to.

Nắng xiên thẳng qua kèo nhà, ngôi nhà cổ cũ kỹ vì đã lâu không tu sửa. Tài nheo mắt xăm soi đôi chân đèn. Anh lắc đầu, chẳng có gì đặc biệt. Nhìn quanh ngôi nhà giờ trống hoác, anh thất vọng, là một người có kinh nghiệm sưu tầm đồ cổ, anh chẳng thấy còn gì có giá trị ở đây. Nhìn lên bàn thờ, anh dừng lại ở khuôn mặt người quá cố, chủ nhân ngôi nhà từng lừng lẫy một vùng, chòm râu quai nón với cái nhìn hung tợn trái ngược hẳn với khuôn mặt trái xoan cùng nụ cười dịu dàng của người vợ. Một lát, anh bỏ ra ngoài sân, định gọi bà Sáu về thì không thấy bà đâu, đành đứng chờ, Lâm, chủ nhà bước ra.

- Anh lấy cặp chân đèn đó đi, tôi bán rẻ cho.

- Thôi, anh chẳng còn gì khác à?

Lâm gải đầu, ngồi xuống.

- Nói thật, giờ tôi chỉ còn vậy, bán hết rồi, giá anh đến sớm. Hay anh cứ lấy về, trả tôi được bao nhiêu thì trả


Tài lắc đầu, cúi xuống buộc lại dây giày, chợt anh nhíu mày, cánh mũi phập phồng, anh nhìn sang, cặp mắt tinh đời nhà nghề ánh lên. Tài ngồi sụp xuống mân mê từng đường nét chạm khắc, rồi anh ngẩn lên nhìn Lâm.

- Cái giường này của anh à, sao lại để đây?

- À, Lâm uể oải trả lời, cái giường cũ này sắp gãy rồi, nên tôi mang ra đây ngồi, khi nào gãy thì chẻ ra làm củi.

- Anh có nó lâu chưa?

- Không nhớ nữa, thời ông bà tôi tới giờ.

- Tôi lấy cái giường này cho anh.

Tài nói, đoạn lại tiếp tục ngắm nghía những thớ gỗ bám đầy bùn đất không để ý đến Lâm đang nhìn anh ngạc nhiên.

Mất cả buổi chiều để Tài lau chùi hết những bùn đất bám lâu năm trên gỗ, anh hài lòng khi nhìn thấy lớp gỗ đỏ bóng lên, đây là chiếc giường làm từ loại gỗ sưa, cực phẩm đối với giới sưu tầm, ngay cả mùi hương từ đó tỏa ra cũng rất đặc biệt. Tài say sưa nhìn ngắm những đường nét chạm trỗ tinh tế dù đã nhốm màu thời gian, mòn vẹt đi nhiều, tay anh chạm vào mặt giường, trên đó hiện rõ một đường dài, trông như ai đó dùng một con dao lớn chém ngang, hằn lên lớp gỗ đỏ tươi. Ngẩn lên nhìn, phía đầu giường, lớp xà cừ óng ánh trên nước gỗ sáng bóng như gương phản chiếu bóng Tài trong đó, chợt anh thấy lạnh buốt nơi sống lưng, phía sau bóng anh, có một bóng người đen ngòm xõa tóc từ từ nhô lên sau lưng anh, Tài quay ngoắt lại, chẳng có ai, xung quanh yên ắng, chỉ có bóng chiều đang dần ngã bóng cây cối xuống sân. Đêm dần xuống...
 
Chương 74: C74: Dạ Cổ P.2


Vẳng trong đêm có tiếng cú kêu, Tài ôm chồng sách cũ ra ngồi trên giường đọc, anh mang chiếc giường đặt ngay giữa nhà. Sau khi mở hết cữa sổ xung quanh để đón gió trời, anh ngồi cúi đầu vào mớ sách ám bụi, Tài đang tìm hiểu về gia phả nhà ông Quyền, về chiếc giường cổ này mà theo anh đoán phải có từ rất lâu rồi. Cắm cúi đọc, anh như quên hết thời gian, trời lặng gió, mồ hôi Tài túa ra. Anh đưa tay quyệt vệt mồ hôi chạy dài bên thái dương rồi chống tay xuống duỗi thẳng chân, từ từ nằm xuống, áp lưng vào mặt gỗ mát lạnh, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra lúc anh quay người áp mặt xuống, Tài mơ màng nhìn vào bóng mình trên đầu giường, xà cừ bắt ánh sáng đèn lấp lánh ánh ngũ sắc. Bỗng Tài trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm, có một bóng đen trong đó, không, là phía sau anh, có một bóng đen từ từ động đậy, nó nằm sau lưng anh, rồi từ từ ngồi dậy nhìn thẳng vào anh, ngay phía sau lưng anh. Tài hoảng kinh, định quay người lại, muốn bật người dậy, nhưng chân tay anh cứng đờ, anh cố hết sức bình sinh vùng dậy...

- Rầm.....

Cánh cữa sổ đập vào tường khiến Tài bừng tỉnh, anh ngồi dậy thở hổn hển, mồ hôi ướt đầm lưng áo.

- Thì ra chỉ là cơn ác mộng.

Tài lầm bầm bước ra đóng cữa, trời bỗng dưng nổi gió thốc vào phòng làm những quyễn sách sổ tung, giấy bay tung tóe khắp phòng, Tài tối tăm mặt mũi, vội chạy đến nhặt lên, đang lom khom quỳ dưới sàn, anh bổng nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt xuống sàn tong... tong....tong... từng giọt, Tài quay lại, ngang tầm mắt anh, từ trên mép chiếc giường, thứ nước màu đỏ thẩm chảy xuống bốc mùi tanh hôi, đọng thành vũng. Là thứ gì vậy? Tài ôm chặt chồng sách từ từ đứng lên, thì trước mắt anh, trên giường, là một người phụ nữ nằm dài bất động, Tài rú lên kinh hoàng buông rơi chồng sách đưa tay lên ôm đầu. Máu từ cổ người phụ nữ bị đứt lìa chảy ròng ròng bết vào mái tóc dài che khuất nữa mặt, con mắt còn lại mở trừng chỉ còn tròng trắng. Tài quay người bỏ chạy ra ngoài nhưng chân bị vướng vào ghế, anh ngã nhào...


Tiếng gà kêu rộn rã ngoài sân, Tài hé mắt, thấy mình đang nằm sóng soài dưới sàn, xung quanh vương vãi giấy. Loạng choạng ngồi dậy, chợt Tài giật mình quay nhìn sang, anh thở hắt ra, trên giường trống trơn.

Nước lạnh khiến Tài tỉnh táo ra hẳn, nhưng cơn sợ hãi lúc tối vẩn làm anh chưa hoàn hồn. Vừa tắm anh vừa trấn an mình, có lẽ từ lúc Mai bỏ đi đến nay chưa có đêm nào ngon giấc, mệt mỏi quá khiến nằm mơ thấy ác mộng chăng? Nghĩ đến Mai, tim anh lại đau nhói. Đôi lúc nghĩ quẫn, anh lại muốn giết chết con người bạc tình đó. Chợt có tiếng chó sủa, tiếng ông Sáu kêu ơi ới ngoài rào. Tài vội chạy ra. Vừa gặp mặt, ông Sáu nói ngay:

- Sao nhìn mặt mày xanh thế, bệnh à?

- À...ừ... tối qua con hơi khó ngủ, chú vào chơi.

- Tao qua xem mày mua được cái gì bên nhà thằng Lâm, nghe bả nói mày cũng kiếm được vài món hả?

- Chỉ có cái giường thôi chú.

Ông Sáu ngồi uống trà, nhìn lớp xà cừ suýt xoa:


- Cái giường này lúc trước mua về đắt lắm đó mày, chỉ có nhà giàu như ông Quyền mới mua nổi.

- Sao? Chú biết cái giường này có lúc nào không?

- Tao đâu có rành đồ cổ mà mày hỏi. Chuyện nhà ông Quyền thì tao có biết sơ sơ.

Tài trót thêm trà cho ông Sáu.

- Hồi tao còn nhỏ, khoảng sáu bảy tuổi, thì nhà ông Quyền này xảy ra một chuyện ghê gớm. Ông ta có một người vợ rất xinh đẹp, con nhà gia giáo, khá giả. Bà ta tính tình hiền lành, hay làm phước, cứu giúp người nghèo, trái hẳn với ông chồng độc ác chỉ giỏi vơ vét của cải bất chính, đời thường tréo ngoe vậy đó. Dân trong vùng này ai cũng quý trọng bà. Vậy mà...người tốt thì hay vắn số, bà chết rất trẻ, lại chết trong tình cảnh thê thảm lắm. Vào một đêm, tụi cướp rình lúc ông Quyền đi khỏi, chúng vào nhà cướp của , chém chết bà ngay trên giường. Lúc mọi người kéo đến thì nhìn thấy bà đã chết, đầu bị chặt lìa.

Tài chới với, cảnh tượng buổi đêm lại hiện rõ trước mắt anh, bất giác quay nhìn chiếc giường, trên mặt giường, vết chém bén ngót còn hiện rõ. Chẳng lẽ chính là cái giường này? Ông Sáu vẩn tiếp tục câu chuyện:


- Ai cũng thương tiếc người đàn bà bạc mệnh. Và cũng từ đó gia cảnh nhà ông Quyền càng ngày càng suy sụp, người vợ sau bỗng dưng bị mù, ông ta cũng mắc bệnh nan y, bao nhiêu tiền thuốc thang vẫn không khỏi, con cháu thì hư hỏng, cờ bạc....cuối cùng ông ta chết trong cảnh nghèo túng, quạnh hiu. Ai cũng nói ông ta bị quả báo cho những việc làm ngày trước.

- Bà vợ thứ hai là ai vậy chú?

- À, là cái bà mù hay hát bài Dạ cổ hoài lang đó. Ngày trước nghe nói bà ta cũng xinh đẹp duyên dáng lắm, chỉ có thói lẳng lơ, trước khi thành bà Hai bà ta đã là nhân tình của ông Quyền lâu rồi. Sau khi lấy ông ta, bà ta tiêu tiền như rác, cũng vì vậy mà chồng bà ta phá sản nhanh đến vậy. Giờ thì không con không cháu nghèo đến mức phải đi xin ăn. Mấy hôm nay bà ta bệnh nặng lắm, chắc lần này không qua khỏi. Ông Sáu thở dài. Đúng là như người xưa thường nói, con tạo xoay vần, cuộc đời thay đổi khó lường.

Tài vẩn nhìn chằm chằm vào vết chém trên mặt giường, anh nhớ lại khuông mặt người thiên cổ trên bàn thờ nhà Lâm. Cái chết thê lương đó, lẽ nào còn ám ảnh đến bây giờ?
 
Chương 75: C75: Dạ Cổ P.3


Chiều hôm đó, Tài hì hụi kéo cái giường ra hiên nhà để. Rồi anh vào nhà đọc sách, hoàn toàn không để tâm đến nó nữa. Đêm càng khuya, xung quanh yên ắng, Tài ngẩng lên khỏi trang sách, cảm thấy oi bức, có lẽ vì lúc đầu hôm anh đã đóng kín hết tất cả các cữa sổ. Tài vươn vai đứng dậy mở hé cánh cửa, khí trời ùa vào, anh nhìn ra, hôm nay trăng non tỏa ánh sáng mờ ảo...đêm đã khuya lắm, mọi vật lặng như tờ. Tài vừa xoay người định bước vào chợt khựng lại, trong đêm có tiếng hát văng vẳng, lúc gần lúc xa.

...Từ là ....từ phu tướng.....

Bảo kiếm .....sắc phong lên đàng....

......

........luống trông ....tin chàng

Ôi ...gan vàng ....quặn đau í... a.....


Tài lắng tai nghe, ai hát lúc này? Tiếng hát nảo nùng thê lương làm sao. Từ tiếng một rơi vào thinh không, giọng hát đó run run nghe như bay lên từ một nơi xa xôi nào đó trong màn đêm mịt mùng kia.

Chàng ....hởi chàng có hay...

Đêm ...thiếp nằm luống những sầu tây....

...... Mau trở ....lại gia đàng...

Cho... én nhạn.... hiệp đôi...


Tài cảm thấy mồ hôi mình chảy dọc sống lưng, tiếng hát ngày càng gần, càng gần, giờ nghe như tiếng khóc than nức nở gọi hồn người. Bà lão mù đang bệnh sắp chết, vậy thì ai hát?

Trời nổi gió, cánh cữa gỗ bật tung, Tài nhìn ra bên chái nhà, kinh hãi, trên chiếc giường được ánh trăng mờ chiếu rọi một người phụ nữ xõa tóc ngồi đung đưa chân hát, Tài cứng người, anh nhìn thấy máu từ trên cổ bà ta đang chảy đầm đìa trên áo, chảy dài thành vũng trên giường. Không dám nhìn thêm, anh cố hết sức bình sinh bỏ chạy vào phòng, đóng chặt cữa, rồi cả đêm, tiếng hát đó cứ văng vẳng bên tai, xen lẫn tiếng khóc thê lương. Tài cứ chịu trận như thế với sự sợ hãi tột cùng, cho đến gần sáng đến khi tiếng gà cất lên, anh nhận ra tiếng hát im bặt, Tài mệt quá thiếp đi.

Cầm mấy nén nhang, Tài quỳ xuống chân giường, lầm rầm khấn vái. Cầu mong oan hồn người đã khuất được siêu thoát. Đoạn anh cắm nhang phía đầu giường, mấy cây nhang vừa cắm xuống thì chợt gió nổi lên thổi tắt hết, thổi bay tàn tro lên mặt giường. Tài loạng choạng vì bụi bay vào cay xè mắt, anh vịn vào mép giường, tay chạm vào thứ gì đó, Tài đưa tay dụi mắt một mùi tanh tưởi từ tay anh sộc vào mũi khiến anh buồn nôn, nhìn kỹ, Tài rú lên, tay anh dính đầy máu, anh run run nhìn xuống giường, nơi vết chém trên giường trào lên đầy máu tươi. Kinh hãi tột cùng Tài bước lui, té sấp xuống đất. Một tiếng thét xé tai vang lên, Tài quay người, trước mặt anh xuất hiện một người đàn ông, hai con mắt trợn lên vằn những tia máu trên khuôn mặt đầy sát khí, anh nhận ra khuôn mặt đó, khuôn mặt trên bàn thờ, là ông Quyền. Ông ta cầm trên tay một con dao to dài, xăm xăm bước đến chổ Tài như một đao phủ đòi mạng, hắn ta vung dao lên, Tài muốn hét to lên cầu cứu nhưng lưỡi anh cứng lại chỉ phát ra những âm thanh ú ớ. Khi con dao chém xuống ánh lên ánh sắc lạnh, anh nhắm mắt lại. Máu, máu từ đâu phun vào mặt anh nhòe cả mắt, ướt đầm cả áo, Tài mở mắt ra chỉ thấy đỏ ối một màu máu tanh. Máu của anh chăng? Qua màn máu, Tài thấy người phụ nữ nằm trên giường, cổ bị chặt đứt lìa, đôi mắt còn chất đầy uất hận, đôi mắt đó ánh lên loang loáng trên lưỡi dao còn ròng ròng máu của tên giết người. Chợt bên tai Tài nghe văng vẳng tiếng hát:

.......Đêm luống trông tin bạn

Ngày mỏi mòn như đá vọng phu

Vọng phu vọng luống trong tin chàng

Sao nỡ phủ phàng......
 
Chương 76: C76: Dạ Cổ (end)


Cơn sốt cao khiến Tài nằm liệt giường cả tuần. Ông bà Sáu thay nhau chăm sóc anh. Ông Sáu đoán chừng Tài bị thất tình mà đổ bệnh nên ông cứ lựa lời khuyên răn. Sau khi nhờ người mang chiếc giường trả về nhà cũ, nhà ông Quyền.Vài ngày sau, Tài đã khỏe lại nhiều, anh bước xuống giường ngồi uống trà với ông Sáu, ông mới sang mang cháo cho anh.

- Tao mới đi đám ma về. Bà Hai mù chết rồi!

Tài giật mình:

- Chết rồi? Chết lúc nào?

- Cách đây hai hôm. Bà ấy bệnh nặng quá. Khổ! Tới lúc chết mà chẳng đủ tiền mua nổi hòm, bà con trong xóm phải lo hết. Ông Sáu đằng hắng:

- À, mà có chuyện này mày chưa biết, trước khi chết bà ta có trăn trối lại


cho thím Sáu với mấy người trong xóm chuyện ngày xưa. Thì ra bà vợ cả lúc trước chết là do ông Quyền chém đó, chứ không phải cướp.

Tài bất giác rùng mình, cảnh tượng giết người ghê rợn trong mơ lại hiện rõ.

- Ông Quyền tuy có nhân tình bên ngoài nhưng với vợ thì ghen rất dữ dội , bà Hai mù lúc đó muốn vào làm vợ ông ta biết vậy nên rắp tâm vu khống bà cả ngoại tình, mong ông Quyền sẽ đuổi vợ đi. Nhưng không ngờ, giận quá mất khôn, ông ta đang tâm chém chết vợ, rồi sau đó vu cho bọn cướp.

Ông Sáu thở dài:

- Sau bao nhiêu năm, tới lúc chết bà ta mới nói ra tội ác của mình, chắc mong là được nhắm mắt xuôi tay. Thằng Lâm nghe được cứ kêu trời, kêu mẹ nó chết thảm quá, oan quá.

Tài chạnh lòng, thương cho người phụ nữ vắn số, bạc mệnh, cũng khắc khoải cho tình đời đen bạc. Giọng ông Sáu trầm ngâm:


- Bà Hai mù trước khi chết còn bảo là bao nhiêu năm qua bà ta bị bà cả bám theo, và cái người hát bài Dạ cổ hoài lang đó bao nhiêu lâu nay, không phải bà ta, mà là oan hồn bà cả...

Tiếng hát ai oán trong đêm, như kể lể về lòng người bẽ bàng. Còn ám ảnh Tài cũng như người trong vùng rất lâu sau đó...

...Từ là ....từ phu tướng.....

Bảo kiếm .....sắc phong lên đàng....

......

........luống trông ....tin chàng

Ôi ...gan vàng ....quặn đau í... a.....
 
Chương 77: C77: Chuyến Xe Bus Số 26


Tuyến bus số 26 lúc nào cũng đông, bất kể giờ là giờ nào. Những lúc An tan học, chen chúc để lên xe đã khó, nhưng lên xe rồi thì hơi người, mùi mồ hồi, mùi bụi đường, tất cả trộn với mùi điều hòa, thành một không khí hỗn tạp mà nếu không phải vì bắt buộc chắc hẳn sẽ chẳng ai muốn chịu đựng.

Đó là một buổi chiều muộn, mãi mới xong công việc với nhóm chuẩn bị cho bài thuyết trình tuần tới, An vội vàng thu xếp sách vở rồi chạy ra bến xe. Tối nay cô đã hứa đi xem hòa nhạc cùng mẹ trên nhà hát Kim Mã.

Đến nơi, An bị lỡ mất một chuyến, gần 20 phút sau cô mới bắt kịp chuyến tiếp theo. Bảo An nhanh chóng lách vào trong và kiếm một chỗ có thể tựa vào thành ghế. Mặc dù đi xe bus rất nhiều lần nhưng cô không thể quen với những cú phanh gấp hay luồn lách trên đường đầy ngoạn mục của nó, nên tìm kiếm một chỗ có thể dựa là việc đầu tiên An làm khi bước lên bất kì tuyến bus nào.

Dựa vào một chiếc ghế gần cửa sau, An đeo tai nghe và bắt đầu chờ đợi vượt qua chặng đường dài đông đúc vào giờ tan tầm của Hà Nội ồn ào để về đến nhà, sà xuống mâm cơm bố mẹ đang đợi sẵn.

Đến chặng phải xuống, An ấn chuông báo hiệu điểm đỗ tiếp theo. Theo thói quen, cô đưa mắt xuống phía cuối xe. Hầu hết mọi người đều đang gà gật, định quay đi rồi nhưng có một thứ làm cô bé choáng váng.


Một ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn An, ngay khi cô vừa quay đầu lại. Đó là một người phụ nữ, với ánh mắt sắc mà An chưa từng thấy ở bất kì người nào trước đây. cô thậm chí còn cảm thấy đôi mắt đó đỏ và hằn lên những tia nhìn hằn học.

An vội vàng xuống xe, bất giác ngoái lại nhìn, cảm giác buốt lạnh sống lưng khi nhận thấy người phụ nữ vẫn dõi theo cô, với ánh nhìn ấy, và sắc đỏ của đôi mắt khiến An khẽ rùng mình.

Vỗ trán tự trấn an bản thân rằng đói quá sinh ảo giác, An bật cười, nhanh chóng rẽ vào con ngõ về nhà.

An không hề biết, sẽ có điều gì đó đang chờ đợi cô phía trước.


Buổi hòa nhạc kết thúc khá muộn, An chở mẹ về. Con đường khá vắng vẻ nhưng không tối.

An vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ với mẹ. Cho đến khúc quanh rẽ vào ngõ, đột nhiên An thét lên một tiếng hãi hùng, tay lái loạng choạng, chiếc xe đổ xuống mặt đường, tiếng ầm vang lên giữa màn đêm yên tịnh trên con phố nhỏ.

Đằng sau chiếc cột điện đầu ngõ, An đã nhìn thấy nó - ánh mắt màu đỏ ban chiều. Người phụ nữ mặc đồ đen, mái tóc buộc cao gọn gàng như những cô gái trẻ đang đứng đó, quay mặt lại, và nhìn chằm chằm vào An.

"Đi đứng sao thế con? May mà không đi nhanh? Có sao không? Sao mặt tái xanh thế?"

An không thể đáp lại gì những câu hỏi dồn dập của mẹ, trong đầu cô giờ là bao nhiêu thứ ngổn ngang, cô thậm chí không nghĩ được gì nữa. Bởi vì, khi định thần lấy hết dũng lại ngẩng lên nhìn về phía cột điện, An không thấy gì ngoài chiếc bóng đổ dài nằm bất động im lìm dưới ánh đèn đường tĩnh mịch.
 
Chương 78: C78: Chuyến Xe Bus Số 26 (end)


An hoang mang nhớ lại khoảnh khắc ấy, tim cô đập nhanh mất vài nhịp. Nếu đó không phải ảo giác, thì đó là ai?

Đêm đó, An mơ thấy mình đang ngồi trên xe bus, một bàn tay chợt đặt lên vai cô từ đằng sau. An quay lại và bắt gặp đôi mắt đỏ ánh lên tia nhìn hằn học!

Thét lên và tỉnh dậy giữa đêm khuya, điều hòa vẫn để 22 độ mà mồ hôi ướt đẫm lưng áo, An không thể nào chợp mắt cho đến sáng.

***

An đến lớp với đôi mắt thâm quầng, mấy đứa bạn trêu đùa "Tương tư anh nào chắc lại mất ngủ cả đêm qua hả?".

An cười mà miệng méo xệch, trong lòng cô đang dậy lên những nỗi lo khác.

An không biết có nên kể với ai về những gì đang xảy đến với cô không. Cô tự nhiên có cảm giác bất an, cô nhìn khắp nơi bất cứ chỗ nào cô đi đến. Nếu như đó là một người thật, hẳn cô sẽ còn nhìn thấy ở nơi nào đó. Nhưng khắp ngày hôm đó ở trường, cô không thấy gì ngoài những đám nữ sinh túm năm tụm 3 hay khoác vai nhau đi lại vui vẻ trong khuôn viên.


Tạm thời quên đi nỗi sợ hãi, An vui vẻ lên xe bus về nhà. Lần này rút kinh nghiệm, lúc xuống xe An không quay nhìn phía cuối xe lần nào cả. Vừa về đến đầu ngõ, An khựng lại khi nhìn thấy cột điện, rồi lại thở phào. Chẳng có ai cả.

Có lẽ hôm qua mệt quá nên đầu óc tưởng tượng lung tung, An nghĩ rồi với tay tìm chìa khóa trong balo để mở cổng.

Khi cánh cổng mở ra và An quay lại khóa cổng trước khi bước vào nhà, An ngất lịm đi trong sân. Chiếc áo đen và đôi mắt màu đỏ ấy đang ở phía bên kia đường, nhìn cô ai oán!

***

An tỉnh dậy lúc 7h tối, thấy bố mẹ đã ngồi bên cạnh. Bố mẹ An hỏi han gay gắt, lo có chuyện gì buồn bực mệt mỏi mà con gái lỡ giấu. An đã định kể cho mọi người những gì cô đang cảm thấy, nhưng nghĩ một lúc lại thôi. Cô đòi sang ngủ cùng bố mẹ.

Đó là một đêm ngủ ngon. An ôm mẹ ngủ ngon lành đến sáng, không mộng mị.


***

Hôm sau bố mẹ kêu An ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi hãy đi học. An nghe lời vì kì thực cái cảm giác về người lạ mặt vẫn ám ảnh An, cô nghĩ rằng tốt hơn hết nên ở nhà một ngày xem sao.

An dành cả buổi sáng ngồi xem Disney Chanel, lướt facebook , làm trứng ốp cho bữa trưa, ăn qua quýt rồi lên phòng đi ngủ. Lâu lắm rồi cô chưa có một giấc ngủ trưa trọn vẹn, đi học rồi đi làm thêm khiến thời gian của cô kín 16 tiếng 1 ngày. Trong lúc đang lim dim, đột nhiên An cảm thấy có tiếng động gì rất nhẹ. An mở mắt ra. Rèm cửa rung rung. Cô bật dậy. An nhớ rằng mình đã không hề mở cửa ban công, trong phòng cũng không bật quạt, rèm cửa không thể tự nhiên bay như thế.

Rồi An nhìn thấy một vạt áo đen, không, chính xác là một tà áo đen, chiếc áo dài như áo choàng trong những bộ sưu tập cô vẫn thấy trên tạp chí. Rồi một mái tóc buộc cao, và gương mặt một người phụ nữ từ từ quay lại phía sau tấm rèm...

***

6h tối cùng ngày, bố mẹ An phát hiện ra thi thể của cô con gái rượu trên chính chiếc giường ngủ trong phòng cô, với những vệt máu dài chảy ra từ cổ tay, được cắt bởi một con dao gọt hoa quả sắc lạnh.

Dưới gối của cô gái, người ta phát hiện một cuốn sách còn đang mở.

Gió thổi từ ban công, quyển sách tự động gập vào, hiện rõ tiêu đề 4 chữ "Đau thương đến chết" - 1 tiểu thuyết kinh dị mới phát hành.
 
Chương 79: C79: Cleverbot - Những Chuyện Có Thể Bạn Chưa Biết


Cleverbot là một trang web khá thú vị. Bạn có thể trò truyện với một chương trình máy tính được lập trình để "học" cách nói chuyện như con người. Nếu bạn truy cập vào kết quả bài kiểm tra Turing của nó thì Cleverbot đã đạt chuẩn 59% giống như một con người toàn vẹn. Điều đó chứng tỏ là nó ngày càng thông minh hơn khi ta nói chuyện với nó nhiều hơn.
Nếu chỉ có thế thôi thì không nói làm gì; nó thông minh hay không là chuyện của nó. Nhưng, như các bạn đã biết rồi đó: Một chuyện bất thường đã xảy ra. Dạo này nó bắt đầu nói về một người nào đó tên là Ben và chuyện cậu bé bị chết đuối.
Sau đây là một vài cuộc trò truyện sởn gai sởn ốc của một vài người dùng với cleverbot. Nó được chia ra làm nhiều phần:
hậu duệ của BEN:
Tôi đã đi tìm hiểu khá nhiều về "BEN" trong khoản thời gian tôi trò truyện với Cleverbot. Tôi đã phát hiện ra nguồn gốc của Ben. Cậu ta đến từ Amsterdam, sinh ra vào năm 1994 và chết vào năm 2010... vâng, tôi biết là hơi lạ vì cậu ta chết khá yểu, lúc mới mười sáu tuổi. Cậu ta có đến hai đứa con (chúng vẫn còn sống. Lạy Chúa!), William và Penelope. Tôi không biết người mẹ là ai, nhưng hiện tại cả hai đứa bé đang sống ở Texas, có lẽ là với mẹ mình. Tên họ của Ben là Christ. Tôi cũng đã điều tra ra được ai đã giết Ben. Có đến hai người, là "Larry" và "Pi". Từ những gì tôi đọc được của Cleverbot, hai người đó đã móc mắt và trấn nước cậu ta đến chết, sau đó chặt người Ben ra từng khúc. Tôi nghĩ rằng hiện tại cảnh sát đang điều tra vụ này.
cuộc trạm trán kinh hoàng:
Tôi đang trò truyện bình thường với Cleverbot, tự nhiên nó lèo lái sang nói về BEN...
Cleverbot: Cô có biết tại sao tôi chết đuối không?

User: Tôi không biết. Sao vậy?
Cleverbot: Bởi vì tôi không còn một sự lựa chọn nào khác cả.
User: Ben?
Cleverbot: Ừ, đúng rồi.
User: Cậu đang ám tôi à?
Cleverbot: Không.
User: Vậy cậu đang ám ai?

Cleverbot: Người yêu của tôi. Được ba năm rồi.
User: Sao lại thế
Cleverbot: Hắn bảo hắn không còn yêu tôi nữa.
User: Larry móc mắt cậu ra à?
Cleverbot: Ừ
User: Cậu có biết tại sao mình lại chết không?
Cleverbot: Không, tôi không biết...
Sau đó, con Cleverbot trở lại bình thường
Cleverbot: Chúa yêu thương chúng ta!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top