Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trọng Sinh Báo Thù - Vả Mặt Tiểu Sư Muội

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Trọng Sinh Báo Thù - Vả Mặt Tiểu Sư Muội

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,403
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Trọng Sinh Báo Thù - Vả Mặt Tiểu Sư Muội

Trọng Sinh Báo Thù - Vả Mặt Tiểu Sư Muội
Tác giả: Tri Nam
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Tri Nam

Thể loại: Tiểu Thuyết, Trọng Sinh, Cổ Đại, Nữ Cường, Ngược Luyến Tàn Tâm, Trả Thù

Team dịch: Nốt Chu Sa

Giới thiệu

Kiếp trước, ta bị sư tôn chính tay moi linh cốt, đem toàn bộ tu vi truyền cho Tiểu sư muội.

Chỉ vì Tiểu sư muội trời sinh linh cốt không thuần, không thể tu luyện.

Sau đó, khi thanh trường kiếm của ta áp sát cổ sư tôn, ông ta mới hoảng sợ thốt lên: "A Ninh, sao con có thể giết ta?"

"Thật nực cười! Sao người giết ta được, mà ta lại không thể giết người?"

Mở mắt ra, ta đã trở về ngày Tiểu sư muội được sư tôn mang về.
 
Chương 1


Kiếp trước, ta bị sư tôn chính tay moi linh cốt, đem toàn bộ tu vi truyền cho Tiểu sư muội.

Chỉ vì Tiểu sư muội trời sinh linh cốt không thuần, không thể tu luyện.

Sau đó, khi thanh trường kiếm của ta áp sát cổ sư tôn, ông ta mới hoảng sợ thốt lên: "A Ninh, sao con có thể g.i.ế.c ta?"

"Thật nực cười! Sao người g.i.ế.c ta được, mà ta lại không thể g.i.ế.c người?"

Mở mắt ra, ta đã trở về ngày Tiểu sư muội được sư tôn mang về.

1

"Đại sư tỷ, sư tôn đang đợi tỷ ở tiền điện." Giọng nói quen thuộc của Tam sư đệ vang lên bên tai.

Ta hoàn hồn, đi theo Tam sư đệ đến tiền điện.

Trên đường đi, Tam sư đệ cứ lải nhải mãi, từ những lời nói đó ta biết được hôm nay là ngày sư tôn Tô Tu Trúc mang Tiểu sư muội về sư môn.

Mà ta, đã trọng sinh!

Vừa bước vào cửa đã thấy sư tôn Tô Tu Trúc đứng đó, phía sau là một nữ tử với gương mặt trắng trẻo đang cẩn thận, dè dặt quan sát xung quanh.

"Thiển Thiển, đây là Đại sư tỷ của con." Tô Tu Trúc và Tam sư đệ đều nhìn Tiểu sư muội với ánh mắt cưng chiều.

"Đại sư tỷ!" Tiểu sư muội vừa nói vừa đưa tay muốn chạm vào ta.

Ta chỉ khẽ phất tay áo, Tiểu sư muội liền như tờ giấy mỏng manh ngã ngồi xuống đất.

"A Ninh! Con làm gì vậy?" Tô Tu Trúc vội vàng cúi xuống xem xét Tiểu sư muội, nhưng ánh mắt nhìn ta không giống như kiếp trước, tràn đầy sự chán ghét.

"Sư tôn đừng giận, con biết Đại sư tỷ không cố ý." Tiểu sư muội lau nước mắt vốn không hề tồn tại.

"Hừ." Nhìn cảnh này, ta chỉ thấy thật nực cười.

"Ta cố ý đấy." Thốt ra một câu, ta xoay người chuẩn bị rời đi.

"A Ninh, với dáng vẻ này của ngươi, e rằng khó mà đảm nhận vị trí chưởng môn Thanh Sơn.”

"Chuyện chưởng môn, vi sư sẽ suy xét lại."

Tô Tu Trúc đau lòng nhìn Tiểu sư muội, rồi lại nhìn ta với vẻ mặt khó chịu.

"Tùy người." Lần này ta không dừng lại nữa mà xoay người rời đi, để mặc bọn họ dỗ dành Tiểu sư muội.

2

Ta tên là Cố Ninh, là đệ tử thân truyền của Tô Tu Trúc.

Ngoài ta ra, Tô Tu Trúc còn hai đệ tử khác, hiện tại thêm Tiểu sư muội nữa là bốn.

Nhị sư đệ Dương Hạo Vũ hiện đang vân du tứ hải chưa trở về, Tam sư đệ Mộc Ngôn thì lại là một kẻ lắm lời.

Còn ta trời sinh vốn ít nói, chỉ biết vùi đầu khổ luyện, nên các đệ tử trong sư môn đều có phần e dè ta.

Hôm nay vốn là ngày Tô Tu Trúc truyền thụ cho ta Thanh Tâm Kiếm.

Thanh Tâm Kiếm chính là biểu tượng của vị chưởng môn đời tiếp theo.

Thế nhưng, Tiểu sư muội vừa đến, mọi thứ đều thay đổi.

Tô Tu Trúc, người vốn không hay cười nói, vậy mà lại vì Tiểu sư muội mà mỉm cười vui vẻ.

Nhị sư đệ đã cùng ta có hôn ước bỗng nhiên thay lòng đổi dạ, ngay cả Tam sư đệ vốn thích quấn lấy ta cũng xa lánh ta.

Như những gì ta vừa thấy, Tô Tu Trúc hoàn toàn không có ý định trao Thanh Tâm Kiếm cho ta.

Kiếp trước, ta không hề ghét bỏ Tiểu sư muội như vừa rồi.

Chỉ vì mỗi lần nhìn thấy Tiểu sư muội, ta lại nhớ đến muội muội A Du đã mất của mình.

Cho nên, dù bị Tô Tu Trúc vu oan hãm hại Tiểu sư muội, ta cũng chỉ lặng lẽ chịu phạt.

Khi ấy, thậm chí còn có lời đồn: "Vị sư tôn vốn nghiêm nghị lạnh lùng kia, phải chăng đã động lòng với Tiểu sư muội?"

Linh căn của Tiểu sư muội không ổn định, không thể tịch cốc (*), Tô Tu Trúc liền đưa nàng đi thưởng thức đủ loại mỹ vị khắp thế gian.

(*) Tịch cốc: Trạng thái mà người tu tiên không cần ăn uống nữa, chỉ dựa vào linh khí để duy trì sinh mệnh.

Tiểu sư muội vô tình nói thích Vô Tà Kiếm.

Tô Tu Trúc lập tức đem thanh Vô Tà Kiếm mà ta liều mạng lấy được từ Tiên Đô Kiếm Mộ tặng cho nàng ta.

Thậm chí, chỉ một vết xước nhỏ trên da của Tiểu sư muội cũng đủ khiến Tô Tu Trúc lo lắng không yên, sai ta mang linh dược thượng hạng đến để chữa trị cho nàng ta.
 
Chương 2


Vậy mà vết thương đó, nếu ta đến muộn một chút, e rằng đã tự lành rồi.

Bao nhiêu chuyện như vậy, ta cũng chưa từng oán trách bọn họ.

Khi ấy, Tiểu sư muội thường dùng lời lẽ ngọt ngào, bám lấy ta chẳng rời. Nhưng ta chẳng làm gì cả, mà Tiểu sư muội vẫn bị thương.

Còn ta thì lại bị Tô Tu Trúc và các sư đệ chỉ trích, khiến ta ngày càng bị bọn họ chán ghét.

Lúc đó, ta còn tưởng rằng mình đã làm sai điều gì, bây giờ xem ra, phần lớn nguyên nhân là do bọn họ vốn đã không vừa mắt với ta.

Ta biết Tiểu sư muội cố ý thân cận ta là có mục đích không trong sáng, nhưng sự tương đồng kia đã khiến ta mất cảnh giác.

Cuối cùng, chỉ vì một câu "Muốn tu luyện thật tốt" của Tiểu sư muội, mà Tô Tu Trúc đã nhẫn tâm moi sống linh cốt của ta.

Thế nhưng, Tiểu sư muội vốn không phải là người, Tô Tu Trúc biết rõ điều đó!

Ta vốn sẽ không chết, nhưng những người có mặt ở đó, không chỉ có Tô Tu Trúc mà còn có các sư đệ, bọn họ đã sớm bày sẵn Sát Tiên trận.

Ta biết, kỳ thực bọn họ đã sớm muốn ta chết.

Lý do không gì khác, chỉ vì ta mạnh hơn bọn họ.

Bọn họ không cho phép mình thua kém một nữ nhân, vậy thì ta nhất định sẽ chứng minh cho bọn họ thấy!

3

Ta vừa về đến viện tử thì một bóng hình hư ảo xuất hiện: "Tiểu Ninh Nhi, sư tôn của nàng không cần nàng nữa rồi, có muốn cân nhắc đến ta không?"

"Cút!" Ta vung tay đánh ra một chưởng, bóng hình kia lập tức tan biến.

Tuy nhiên, giọng nói này lại nhắc nhở ta.

Tô Tu Trúc gặp ta khi ông ta đang vân du tứ hải, cứu ta khỏi miệng yêu quái. Khi đó, ông ta còn chưa phải là chưởng môn.

Lúc ấy, cả thôn đang bị yêu quái tấn công, muội muội A Du sống nương tựa lẫn nhau với ta đã liều mình cứu ta và bị yêu quái nuốt chửng.

Ta cứ ngỡ mình c.h.ế.t chắc rồi, nhưng Tô Tu Trúc đã xuất hiện.

Ban đầu, Tô Tu Trúc không định thu nhận ta, là ta đã quỳ lạy từng bước một trên ngàn bậc thang trên đỉnh Thanh Sơn để cầu xin ông ta.

Cuối cùng, Tô Tu Trúc bị tấm lòng thành của ta lay động, phá lệ nhận ta làm đồ đệ.

Sau này, ông ta phát hiện ra thiên phú tu luyện của ta cực cao, lại là thuần linh căn, nên đã tận tâm dạy ta kiếm thuật.

Còn ta, đối với Tô Tu Trúc, ngoài sự kính trọng, còn có một tầng tình ý.

Tô Tu Trúc biết rõ điều đó.

Vì vậy, ta ngày đêm khổ luyện, không dám ngừng nghỉ.

Chỉ mong sao yêu quái không còn xuất hiện hại người, cũng để có thể sánh vai chiến đấu cùng ông ta.

Ta tôn Tô Tu Trúc như thần minh, vậy mà trước khi chết, Tiểu sư muội lại nói cho ta biết, yêu quái năm đó chính là do Tô Tu Trúc dẫn đến, mà Tiểu sư muội vốn không phải bộ dạng này.

Chỉ vì một câu nói đùa "Xem thử phàm nhân làm sao thoát khỏi yêu quái" của Tô Tu Trúc, mà thôn dân trong thôn ta đều bị g.i.ế.c sạch trong một đêm.

Thế mà kẻ vốn nên là tội đồ, lại trở thành đấng cứu thế.

Thật không công bằng!

4

Ta vừa về đến viện chưa được bao lâu thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Tiểu sư muội: "Sư tôn, Đại sư tỷ có phải không thích con không?"

"Tiểu sư muội, Đại sư tỷ chỉ là không thích nói chuyện thôi, không phải là không thích muội đâu." Tô Tu Trúc còn chưa lên tiếng, Tam sư đệ Mộc Ngôn đã chen vào.

"Đại sư tỷ!"

Ta phất tay một cái, cánh cửa đang đóng chặt lập tức mở ra: "Có chuyện gì?"

Tô Tu Trúc lạnh lùng nhìn ta nói: "A Ninh, trong sư môn toàn là nam tử, để Thiển Thiển tạm thời ở cùng con."

"Sắc!" Kiếm khí nổi lên, một luồng kiếm khí thẳng hướng Tiểu sư muội.

Tiểu sư muội vội vàng lùi lại: "A! Tô Tu Trúc sư tôn!"

Tô Tu Trúc dùng kiếm chặn lại: "Tán!"

Kiếm khí không hề tan đi mà lập tức đổi hướng.

"Ngươi!" Tô Tu Trúc bị kiếm khí của ta đánh trúng, nhưng dù sao cũng là lão yêu quái tu luyện mấy trăm năm, chỉ kêu lên một tiếng đau đớn.

"Cút!" Ta lặng lẽ thu kiếm, xoay người bước vào, cánh cửa lại một lần nữa đóng lại.
 
Chương 3


Vốn định trực tiếp g.i.ế.c Tô Tu Trúc, nhưng thử nghiệm vừa rồi cho thấy rõ ràng hiện tại ta còn chưa thể g.i.ế.c được ông ta.

Không g.i.ế.c được, vậy thì đợi ta mạnh hơn rồi giết.

5

Ta không màng thế sự, bế quan tu luyện.

Kiếp trước đã có quá nhiều ràng buộc, kiếp này nhất định phải tu vô tình đạo.

Tam sư đệ Mộc Ngôn, kẻ trước kia thường đến trước cửa lải nhải, giờ đây càng ngày càng ít đến, sau đó thậm chí không đến nữa.

Cũng tốt, mỗi lần đến hắn ta đều nói về Tiểu sư muội như thế này như thế kia, nghe hai kiếp rồi, ta đã chán ngấy.

Tiểu sư muội cũng từng đến tìm ta như kiếp trước, nhưng đáng tiếc, ngay cả mặt ta nàng ta cũng không gặp được.

Tuy nói là bế quan, nhưng ta vẫn lưu lại một tia thần thức bên ngoài.

Nhận một lần thiệt thòi, lần này phải khôn ngoan hơn.

Kiếp trước ta việc gì cũng tự mình làm, nhưng giờ thì khác, đóng cửa không gặp bất cứ ai.

Trong thời gian ta bế quan, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, Tô Tu Trúc đã đổi cho Tiểu sư muội một gian viện khác.

Mỗi ngày Tiểu sư muội không vây quanh Tô Tu Trúc thì cũng bám lấy Tam sư đệ. Nàng ta rất khôn ngoan, trong thời gian ta bế quan đã khiến tất cả mọi người trong sư môn đều yêu quý nàng ta.

Thậm chí còn dụ dỗ Mộc Ngôn đưa cho nàng ta viên đan dược mà hắn ta đã luyện mười năm, đó là đãi ngộ mà ngay cả Tô Tu Trúc cũng chưa từng có.

Tam sư đệ Mộc Ngôn là dược tu (*), từ khi Tiểu sư muội không gặp được ta liền quấn lấy Mộc Ngôn đòi ăn đủ loại đan dược.

(*) Dược tu: tu luyện điều chế thuốc.

Ăn được đan dược, thân thể của Tiểu sư muội quả thật mạnh khỏe hơn không ít, chỉ có điều tu vi chẳng hề tiến bộ.

Trong khoảng thời gian đó, Tiểu sư muội đã nhân lúc không có ai chú ý lẻn ra ngoài và "tình cờ gặp" Nhị sư đệ đang hôn mê bất tỉnh trong vũng máu.

Nhị sư đệ Dương Hạo Vũ là Hoàng tử của Vũ quốc, trên người mang huyết mạch hoàng tộc, là vật liệu tu luyện tốt nhất cho Ma cốt.

"A Ninh, mau đến tiền điện." Truyền âm của Tô Tu Trúc vang lên.

Ta mở mắt, đứng dậy đi ra ngoài.

Đã không thể trốn tránh thì cứ nghênh đón, dù sao ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện trốn tránh.

Nhị sư đệ ngẩng đầu nhìn ta: "Đại sư tỷ."

"Đại sư tỷ! Đệ nói cho tỷ biết, Tiểu sư muội đã cứu Nhị sư huynh đó. Tiểu sư muội là phúc tinh của phái Thanh Sơn chúng ta!" Tam sư đệ Mộc Ngôn đến bên cạnh ta thao thao bất tuyệt.

Nói xong, hắn ta còn không quên nhìn Tiểu sư muội với ánh mắt lấp lánh, y như một thiếu niên mới biết yêu.

Ta lặng lẽ nhìn Nhị sư đệ đang đứng bên cạnh Tiểu sư muội.

Vốn dĩ, hắn ta mới là người nên trở thành đệ tử thân truyền của Tô Tu Trúc, nhưng lại bị ta cướp mất.

Năm đó, vì sự công bằng, Tô Tu Trúc đã để hai chúng ta tỷ thí, ai thắng sẽ trở thành đệ tử thân truyền của ông ta.

Nhị sư đệ cho rằng mình nắm chắc phần thắng, vì dù sao tuổi tác và thời gian tu luyện của hắn ta đều nhiều hơn ta, thiên phú cũng cao hơn ta.

Nhưng hắn ta đã thua.

Thua bởi sự tự phụ của mình, cũng thua bởi sự liều lĩnh của ta.

Cho nên, hắn ta hận ta.

Trong lúc lơ đãng, trên người Nhị sư đệ thoang thoảng một làn khói đen, chợt lóe rồi biến mất.

"Sư tôn."

Tô Tu Trúc nhìn ta với vẻ trầm ngâm: "A Ninh, Tiên Đô ba năm mở một lần, tháng sau sẽ mở cửa, đến lúc đó con dẫn theo mấy đứa chúng nó cùng đi đi."

Tiên Đô, ba năm mở một lần, bên trong có rất nhiều bảo vật, tự nhiên cũng rất nguy hiểm, không ít người bỏ mạng ở đó.

"Vâng." Ta lạnh lùng đáp, định xoay người rời đi.

"Còn nữa." Tô Tu Trúc nhìn thẳng vào ta, rồi lại nhìn mấy người phía dưới.

"Thanh Tâm Kiếm này, Thiển Thiển thích, cũng thích hợp với Thiển Thiển hơn." Tô Tu Trúc vừa nói vừa đưa kiếm cho Tiểu sư muội.

"Đa tạ sư tôn!" Tiểu sư muội vui vẻ nhận lấy Thanh Tâm Kiếm, không quên liếc nhìn ta với ánh mắt chế giễu.

Lần này, không chỉ có mấy người chúng ta, mà các đệ tử khác trong sư môn cũng đều có mặt.
 
Chương 4


Nhưng mọi người như bị mê hoặc, lần lượt chúc mừng Tiểu sư muội.

Cũng có vài người phản đối, nhưng Tô Tu Trúc chỉ vung tay một cái, bọn họ lập tức ngã gục xuống đất, miệng phun m.á.u tươi, từ đó không còn ai dám lên tiếng bất mãn nữa.

Ta lặng lẽ nhìn Tô Tu Trúc, hành động của ông ta giống hệt như kiếp trước, không nói một lời.

6

"A Ninh, ta nhớ con có Thanh Cốt thảo, lấy ra cho Thiển Thiển dùng đi." Giọng điệu của Tô Tu Trúc không phải đang thương lượng, mà là ra lệnh.

Thanh Cốt thảo có tác dụng tẩy rửa linh cốt.

Kiếp trước cũng đã dùng cho Tiểu sư muội, nhưng nàng ta không phải người tu luyện bình thường, tẩy cốt tự nhiên là thất bại.

"Không có." Ta lạnh lùng đáp.

Tiểu sư muội lập tức đổi sang vẻ mặt đáng thương: "Đại sư tỷ là không muốn cho muội sao?"

"Phải."

"Cho ngươi cũng vô dụng."

Lời ta vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Bọn họ không ngờ ta lại từ chối thẳng thừng như vậy.

Còn Tiểu sư muội, ta đã thấy rõ sự hung ác chợt lóe lên trong mắt nàng ta.

"Vậy thì thôi." Tô Tu Trúc vừa dứt lời, Tiểu sư muội lập tức nhìn ông ta với vẻ mặt không thể tin được.

Không biết từ lúc nào, nước mắt đã lưng tròng.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, Tô Tu Trúc đang nhìn ta với ánh mắt khó hiểu.

Kỳ lạ.

Mộc Ngôn nhíu mày nói: "Đại sư tỷ, tỷ cũng không dùng, chi bằng cứ cho Tiểu sư muội đi."

"Tiểu sư muội, ta cũng có một cây, cho muội đó." Nhị sư đệ Dương Hạo Vũ thấy ta không cho liền lên tiếng.

Đúng vậy, Thanh Cốt thảo vốn có hai cây, một cây ta đã cho Nhị sư đệ.

Chỉ vì hắn ta từng cùng ta trải qua quãng thời gian khó khăn nhất, trong khoảng thời gian đó còn đính ước với ta.

Hai cây Thanh Cốt thảo này là ta đổi bằng nửa cái mạng.

Thế nhưng cuối cùng ta mới biết, Nhị sư đệ chỉ là nghe lời Tô Tu Trúc, giả vờ ở bên ta, nhưng trong lòng kỳ thực chán ghét đến cực điểm, bọn họ chưa từng đối xử chân thành với ta.

Tiểu sư muội vốn đang buồn bã lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ hẳn lên.

"Muội biết ngay là Nhị sư huynh đối xử với muội tốt nhất mà!" Tiểu sư muội vừa nói vừa vô thức dựa sát vào người Nhị sư đệ.

Chỉ có điều, người đứng bên cạnh lại không nghĩ như vậy.

7

Bái biệt Tô Tu Trúc xong, ta trở về viện tử.

Tiếp tục bế quan khổ tu.

Nhưng bất kể thế nào, tu vi cũng không thể tiến thêm một bước.

Ta mở to mắt, cẩn thận suy nghĩ.

"Tiểu Ninh Nhi, vô tình đạo, tu chính là vô tình."

"Tâm có tạp niệm thì làm sao thành công được."

Một giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên, rồi nhanh chóng tan biến.

Chẳng mấy chốc, giọng nói của Nhị sư đệ vang lên ngoài cửa: "A Ninh."

Đúng vậy, trước kia hắn ta chưa từng gọi ta là Đại sư tỷ.

Thấy ta không trả lời, hắn ta tiếp tục nói: "Tiểu sư muội không có ác ý, tỷ đừng giận muội ấy."

"Đánh một trận." Nhị sư đệ còn muốn nói nữa, ta liền mở cửa, chĩa kiếm về phía hắn ta.

"Được."

Kiếm khí tung hoành, mãi đến khi thanh kiếm của ta đ.â.m vào cánh tay của Nhị sư đệ mới dừng lại.

Thành công rồi!

Lại đ.â.m một kiếm, rồi lại đâm, đâm...

Ừm... Sao lại có cảm giác hơi sảng khoái thế này?

"Đại sư tỷ, tỷ làm gì vậy? Mau dừng lại!" Tiểu sư muội chạy đến, vừa hay nhìn thấy Nhị sư đệ bị ta đ.â.m đến m.á.u me đầy người.

"Được." Ta thu kiếm, xoay người vào phòng.

"Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?" Tiểu sư muội dùng bàn tay trắng nõn của mình lau mặt cho Nhị sư đệ, một luồng khói đen lập tức chui vào cơ thể Nhị sư đệ.

Nhị sư đệ nắm lấy tay Tiểu sư muội, thâm tình nói: "Ta không sao, chỉ cần Đại sư tỷ hả giận là được."

"A Ninh, ta..." Nhị sư đệ dường như không biết nên mở lời thế nào.

Sao ta lại không biết mục đích hắn ta đến đây chứ, chẳng qua là muốn từ hôn với ta mà thôi.

Nhưng mà, từ hôn với ta rồi, Tiểu sư muội sẽ kết duyên cùng hắn ta sao?
 
Chương 5


"Dương Hạo Vũ, hôn ước của ngươi và ta đến đây là kết thúc."

Ta trực tiếp lấy ra tín vật đính ước của ta và Nhị sư đệ rồi bóp nát, từ nay về sau hôn ước không còn hiệu lực nữa.

Kiếp trước, sau khi ta bị làm nhục, Nhị sư đệ mới từ hôn với ta.

Nhưng kẻ làm nhục ta không ai khác, chính là sư tôn Tô Tu Trúc.

Sau khi phá vỡ tầng quan hệ này, mỗi khi đêm xuống, Tô Tu Trúc luôn triệu ta đến, bày kết giới, cùng ta ân ái triền miên, vui vẻ biết bao.

Ta đắm chìm trong sự dịu dàng giả tạo của Tô Tu Trúc, không hề hay biết rằng ánh mắt của ông ta nhìn ta luôn như nhìn một con mồi.

Nhị sư đệ không ngờ ta lại dứt khoát như vậy, liền bày ra vẻ mặt thâm tình trước kia, nhìn ta nói: "Đại sư tỷ, là ta có lỗi với tỷ, sau này nếu gặp khó khăn, ta nhất định sẽ ra tay giúp đỡ."

Trong lòng ta thầm mắng: "Thôi đi, ngươi không đ.â.m thêm cho ta một nhát đã là tốt lắm rồi."

"Cút, đừng ở đây chướng mắt." Kiếm khí nổi lên, Nhị sư đệ và Tiểu sư muội bị đẩy lùi ra xa mấy thước.

Nhị sư đệ nhìn thấy hành động của ta, sững sờ một lúc, nhìn ta thật sâu rồi được Tiểu sư muội dìu đi.

"Sao Đại sư tỷ lại như vậy chứ! Nếu là muội, muội không nỡ đối xử với Nhị sư huynh như thế đâu!" Giọng nói của Tiểu sư muội càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất hẳn.

Ta suy nghĩ một hồi, rồi cầm kiếm lên, đi về phía sư tôn Tô Tu Trúc.

8

"Sắc!" Một kiếm đánh ra, cánh cửa lập tức bị c.h.é.m làm đôi.

Ta nhìn chiếc giường đã từng mang đến cho ta vô số lần sỉ nhục ở kiếp trước, kiếm khí lại đánh tới, chiếc giường lập tức vỡ tan tành.

Lúc này, Tô Tu Trúc đang tắm rửa, nhìn thấy chiếc giường bị c.h.é.m nát, ông ta sững sờ một lúc, sắc mặt không rõ là đỏ hay đen: "Cố Ninh! Con làm gì vậy!"

Ta lạnh lùng phun ra hai chữ: "Giết ngươi."

"Thiên Thanh, đi!" Thanh kiếm trong tay ta lập tức vang lên ong ong.

Ta ra tay không chút lưu tình, Tô Tu Trúc vốn còn đang nhường nhịn cũng nhận ra ta thật sự muốn lấy mạng ông ta.

Từ phòng thủ chuyển sang tấn công, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào tử huyệt, ta cũng không hề nương tay.

Sau vài hiệp, tuy ta đã làm Tô Tu Trúc bị thương, nhưng bản thân ta lại bị thương nặng hơn, Kim Đan đấu với Nguyên Anh, có thể làm ông ta bị thương dù chỉ một chút đã là cực hạn của ta rồi.

"Ọc ~" Ta chống kiếm, nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Tô Tu Trúc nhíu mày, cúi đầu nhìn ta: "A Ninh, ta và ngươi sao lại ra nông nỗi này?"

Ta lau m.á.u ở khóe miệng, đứng dậy nhìn thẳng vào ông ta: "Ngươi chết, hoặc là ta vong."

Vừa rồi khi đánh với Tô Tu Trúc, ta đã giữ lại một phần linh lực, lúc này vẫn có thể đánh tiếp một trận.

"Sư tôn!" Tiểu sư muội chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

Đằng sau Tiểu sư muội còn có tả hữu hộ pháp Nhị sư đệ và Tam sư đệ: "Sư tôn, Đại sư tỷ."

"Sư tôn, sao người lại bị thương?!"

"Đại sư tỷ, tỷ còn là đồ đệ của sư tôn không? Sao tỷ có thể ra tay với sư tôn!"

Tiểu sư muội vừa lo lắng kiểm tra Tô Tu Trúc, vừa không quên chỉ trích ta.

Tam sư đệ nghe Tiểu sư muội nói xong lập tức bắt đầu trách móc ta: "Đại sư tỷ, tỷ quá lỗ mãng rồi, sao có thể ra tay với sư tôn chứ!"

Nhị sư đệ không nói gì, chỉ cau mày nhìn ta.

"Vậy thì các ngươi cùng c.h.ế.t đi." Ta không muốn nói nhảm nữa, cầm kiếm lên, dùng toàn bộ linh lực tạo ra hàng ngàn thanh kiếm đ.â.m thẳng về phía bọn họ.

Ngoại trừ Tô Tu Trúc, những người khác đều chịu ảnh hưởng từ uy lực của Kim Đan, đặc biệt là Tiểu sư muội, trên người đã xuất hiện những vết thương lớn nhỏ.

Tô Tu Trúc thấy kiếm khí của ta còn mạnh hơn vừa rồi, không thể không dốc toàn lực ứng phó, cuối cùng ông ta quyết định niệm chú: "Tán!"

"Ầm!" Ta bị đánh văng vào cây cột màu vàng kim của đại điện, không biết bao nhiêu khúc xương đã gãy, ngũ tạng lục phủ đau đớn như bị vỡ vụn.

Dù sao Tô Tu Trúc cũng không dùng toàn lực, nếu không ta đã c.h.ế.t rồi.

Thiên Thanh Kiếm gãy làm đôi, rơi xuống bên cạnh ta.
 
Chương 6


"Tiểu sư muội, muội không sao chứ? Mau uống thuốc này đi!" Tam sư đệ tuy thân thể đầy vết máu, nhưng vẫn vội vã đưa thuốc đến trước mặt Tiểu sư muội.

"Tam sư huynh, muội không sao, đưa cho Nhị sư huynh đi, Nhị sư huynh bị thương nặng hơn." Tiểu sư muội xoay người đưa thuốc của Tam sư đệ cho Nhị sư đệ.

Sự lo lắng và đau lòng trong mắt Tô Tu Trúc là điều mà ta chưa từng thấy trong hai kiếp.

Trước đây, ta cứ tưởng Tô Tu Trúc chỉ là người ít nói, hóa ra ông ta chỉ là không cười với ta mà thôi.

Ta nằm liệt dưới đất, nhìn ba người bọn họ vây quanh Tiểu sư muội, người thì đưa thuốc, người thì chữa thương, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ta.

Hình như đang đợi ta... tức giận?

9

Ta lảo đảo với thân thể tàn tạ, run rẩy nhặt thanh Thiên Thanh Kiếm dưới đất.

"Đại sư tỷ..." Tam sư đệ chú ý đến động tác của ta, trên tay cầm Kim Sang dược, không biết có nên đưa cho ta hay không, cuối cùng vẫn quyết định đi về phía ta.

"Tam sư huynh, quay lại!" Tiểu sư muội lên tiếng gọi Tam sư đệ lại, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục đi về phía ta.

Tam sư đệ đến trước mặt ta, đưa lọ thuốc trên tay cho ta.

Có phải ta nên cảm động không?

Không, kiếp trước sau khi bị Tô Tu Trúc moi linh cốt, ta đã bị vứt ở hậu sơn. Sau đó, Tam sư đệ tìm thấy ta, ta cứ tưởng hắn ta muốn cứu ta.

Nhưng cuối cùng hắn ta lại dùng ma lực giam cầm ta đến chết.

Trước khi chết, ta mới biết, Tam sư đệ vốn có vẻ ngoài vô hại kia lại là kẻ độc ác nhất.

Hắn ta đã không còn là Tam sư đệ của ngày xưa nữa rồi, thuốc mà ta uống trước khi bị moi linh cốt chính là do hắn ta bỏ vào.

"Choang!" Lọ thuốc rơi xuống đất vỡ tan, thuốc bột vương vãi khắp nơi.

"Tam sư huynh, quay lại! Huynh không thấy Đại sư tỷ căn bản không lĩnh tình sao?" Tiểu sư muội đi tới kéo Tam sư đệ lại.

Tiếng động do chúng ta đánh nhau quá lớn, đã kinh động đến những người khác.

Trong chốc lát, đại điện chật kín người, ngay cả Đại trưởng lão đang bế quan cũng ra ngoài.

"Cố Ninh, dĩ hạ phạm thượng, tàn hại đồng môn, hiện tại bị trục xuất khỏi sư môn!"

"Cố Ninh, ngươi có ý kiến gì không?"

Đại trưởng lão đã "hiểu rõ" sự việc từ miệng Tiểu sư muội.

"Đại trưởng lão, chờ đã..."

"Con không có ý kiến." Tô Tu Trúc và Nhị sư đệ vừa định lên tiếng đã bị ta cắt ngang.

Sao ta lại có ý kiến chứ, kiếp trước ta cũng từng bị đuổi khỏi sư môn, chỉ vì lúc đó Tiểu sư muội trượt chân ngã xuống nước, mà ta lại ở ngay bên cạnh nàng ta.

Lúc đó, ta chẳng làm gì cả, vậy mà lại trở thành kẻ xấu xa bị người người chỉ trích, cuối cùng bị Tô Tu Trúc phế bỏ tu vi, rồi bị đuổi khỏi sư môn một cách thê thảm.

Dù ta có giải thích thế nào, bọn họ cũng khăng khăng cho rằng ta đã đẩy Tiểu sư muội, sao bây giờ lại bắt đầu bênh vực ta rồi?

"Đại sư tỷ, đừng hành động theo cảm tính, hãy xin lỗi sư tôn đi, sư tôn sẽ tha thứ cho tỷ."

"Sư tôn, người sẽ tha thứ cho Đại sư tỷ, đúng không?"

Tiểu sư muội không ngờ rằng nàng ta còn chưa tìm được cơ hội tiếp cận ta, ta đã sắp bị đuổi khỏi sư môn, lập tức bắt đầu hoảng sợ.

Tô Tu Trúc nhìn ta với vẻ trầm ngâm: "A Ninh, nếu con xin lỗi..."

Không phải ta nói, kiếp trước ta đã nói ba chữ "con xin lỗi" đến phát ngán rồi, nhưng kết quả thì sao?

Thật nực cười.

"Không thể nào." Ta để lại ba chữ rồi xoay người bỏ đi.

Nhị sư đệ phi thân tới kéo ta lại: "A Ninh, đừng làm loạn nữa."

Ta hất tay Nhị sư đệ đang giữ lấy mình, lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngươi có việc gì sao?" 

Không để tâm đến bọn họ nữa, ta cầm kiếm, tập tễnh bước xuống núi.

10

Ta lê bước với thân thể bê bết máu, từng bước từng bước đi xuống, giống như lúc trước ta từng bước từng bước quỳ lạy van xin đi lên.

Vô tình đạo, đạo vô tình.

Ta cần phải nhanh chóng tìm một nơi dung thân, nhưng cuối cùng vẫn ngất đi vì kiệt sức.

Trước khi ngất đi, ta nhìn thấy một bóng dáng rất giống A Du đứng bên cạnh: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?! Cha ơi!"
 
Chương 7


Ta mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ A Du và ta đang vui đùa. Tuy cha và mẫu thân đã mất từ lâu, nhưng tiền tài mà họ để lại đủ để ta và A Du sống thoải mái cả đời.

Bỗng nhiên, tiếng khóc la vang lên, ta dắt A Du chạy mãi về phía trước.

Cuối cùng, kiệt sức ngã quỵ xuống đất, nhưng vẫn bị một con quái vật đuổi kịp. Ngay lúc quái vật tấn công, ta đã đẩy A Du ra.

Nhưng sao A Du vẫn bị quái vật bắt được?

Rõ ràng ta đã đẩy muội ấy ra rồi mà...

"A Du! A Du!" Ta lao đến muốn kéo A Du lại, nhưng dường như bị một lực lượng nào đó giữ chặt, không thể nhúc nhích.

Lửa cháy ngút trời, tiếng kêu khóc thảm thiết, tiếng cầu cứu vang vọng khắp nơi.

Ta trơ mắt nhìn A Du bị quái vật nuốt chửng, dù có gào thét thế nào cũng không thể thoát khỏi sự thật A Du đã chết.

Nhưng lần này, ta nhìn rõ khẩu hình của A Du, muội ấy nói: "Tỷ tỷ, tỷ phải sống sót!"

11

"Cha ơi, mau đến đây! Tỷ tỷ tỉnh rồi!"

Đợi đến khi ta mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy một cô bé giống hệt A Du đang ngồi bên giường, vui vẻ nhìn ta.

Nhưng ta biết cô bé không phải A Du, A Du của ta đã c.h.ế.t rồi, A Du luôn lẽo đẽo theo sau gọi "tỷ tỷ" đã c.h.ế.t rồi.

Sau khi tỉnh lại, ta được biết từ lời cô bé rằng cô bé tên là Tô Tô. Hôm đó, cô bé và cha mình là Vương thúc lên núi hái thuốc, đúng lúc nhìn thấy ta ngất xỉu nên đã đưa ta về nhà.

Tô Tô rất hoạt bát, Vương thúc cũng rất tốt bụng, họ không hỏi nhiều về thân phận của ta, chỉ bảo ta cứ yên tâm ở lại đây.

Ta ra phố, dùng linh thạch mang theo đổi lấy ít bạc, rồi đưa cho họ. Sau nhiều lần nài nỉ, cuối cùng họ cũng nhận.

Hôm nay, thấy thời tiết đẹp, Tô Tô dẫn ta đến căn cứ bí mật của cô bé chơi.

Nhìn Tô Tô ngây thơ hoạt bát, ta chợt nghĩ, nếu A Du còn sống, chắc cũng bằng tuổi Tô Tô rồi.

Chẳng mấy chốc, chúng ta đã đến một thác nước. Khung cảnh nơi đây rất đẹp, nhưng ta mơ hồ cảm nhận được linh khí dồi dào ẩn sau thác nước.

Chơi với Tô Tô cả ngày, đã lâu rồi ta mới có cảm giác thoải mái như vậy.

Ta rất trân trọng thời gian ở bên Tô Tô và Vương thúc, nhưng ta không thể ngừng tu luyện.

Đợi bọn họ ngủ say, ta một mình đến thác nước đó, sau khi bay vào phía sau thác nước, quả nhiên là một thế giới khác.

Phía sau thác nước có một hang động, bên trong không chỉ có linh khí dồi dào mà còn có rất nhiều linh thạch cao cấp chất đống như núi.

Ta ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, bắt đầu lại từ Trúc Cơ.

Hiện tại, tu vi của ta gần như đã bị phế bỏ hoàn toàn, phải bắt đầu lại từ đầu.

Một lần, rồi lại một lần, lại một lần nữa...

"Ọc..." Cơn đau do xương cốt gãy vụn tái tạo khiến ta không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.

"Tiểu nữ oa, ngươi làm như vậy không được đâu, hôm nay ngươi gặp ta coi như là duyên phận, đến đây, vào trong đi." Một giọng nói vang lên, đồng thời thác nước đang chảy bỗng dừng lại, mặt nước phía dưới xuất hiện dị tượng, giống như có một con rắn đang bơi lội.

Không, không phải một con, mà là một đàn.

Ta nhìn dị tượng dưới nước, không chút do dự nhảy xuống.

"Tốt! Có khí phách! Tiểu nữ oa, nếu ngươi có thể vượt qua được ở đây, thì linh cốt của ngươi coi như là thành công rồi!"

Theo giọng nói biến mất, cơ thể ta đau đớn như bị côn trùng cắn xé.

Tẩy Tủy trì, sống hai kiếp, sao ta lại không biết chứ.

Chỉ là không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây, thôi không nghĩ nữa, gặp được coi như là duyên phận.

Không rõ đã bao lâu, phần thịt trên cơ thể ta đã bị gặm gần hết, một bên là thịt đỏ tươi, một bên lộ ra lớp xương trắng hãi hùng. May mắn không ai nhìn thấy, nếu không chắc họ sẽ kinh hãi lắm.

Còn ta, đã sớm tê dại trước cơn đau trên thân thể mình.

"Tốt, tốt, Tiểu nữ oa, ngươi thật sự có thể chịu đựng được, lão phu không nhìn lầm người!" Không biết đã qua bao lâu nữa, giọng nói đó lại vang lên lần nữa, lúc này ta cũng đã tỉnh lại.
 
Chương 8


"Đa tạ tiền bối!" Ta đứng dậy, hướng về phía phát ra âm thanh, cúi người thi lễ.

Xương trắng ban nãy giờ đã tái tạo lại thành m.á.u thịt, linh cốt còn thuần khiết hơn trước kia.

Ta bay về hang động, lấy thanh Thiên Thanh Kiếm đã gãy ra, vừa đặt tay lên, Thiên Thanh Kiếm lập tức khôi phục nguyên trạng.

Nhìn thấy trời vẫn còn tối, ta vung một đường kiếm, cây đại thụ to lớn bên bờ lập tức bị c.h.é.m làm đôi.

Ta dùng thần thức dò xét đan điền, Kim Đan vốn đã vỡ vụn lúc này đã lành lặn, thậm chí còn có xu hướng thăng cấp

Ta lập tức ngồi xếp bằng, Kim Đan vốn chỉ có một giờ đã biến thành ba!

Là ba viên!

12

"Cha!" Ta còn đang chìm đắm trong sự vui mừng, bỗng nhiên nhận ra Tô Tô và Vương thúc đang gặp nguy hiểm.

Trước đó, ta đã đặt một lá bùa Thông Cảm lên người Tô Tô, để khi nào cô bé gặp nguy hiểm, ta có thể biết được ngay lập tức.

Ta vội vàng đứng dậy, ngự kiếm bay xuống núi.

Nhanh lên, nhanh hơn nữa...

"Tô Tô, Vương thúc, hai người nhất định không được xảy ra chuyện..." Ta tăng tốc độ, tiếp tục bay về phía đó, nhưng tại sao con đường trước kia cảm thấy rất ngắn, bây giờ lại xa đến vậy.

"Tỷ tỷ! Xin tỷ hãy tha cho cha ta!"

"Cha ta không cố ý! Xin tỷ hãy tha cho cha ta! Hu hu hu..."

"Tránh ra, ai bảo hắn đụng trúng ta!"

Ta còn chưa đến nơi, đã nghe thấy tiếng cầu xin thảm thiết của Tô Tô và giọng nói cao cao tại thượng của Tiểu sư muội.

"Dừng tay!" Ta đánh ra một chưởng, Tiểu sư muội kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất, thanh kiếm trên tay gãy thành nhiều mảnh.

"Ninh tỷ tỷ! Ninh tỷ tỷ!"

"Cha! Cha... Hu hu hu, bọn họ muốn g.i.ế.c cha muội!"

Ta vội vàng chạy đến kiểm tra Vương thúc đang nằm trong vũng máu, tim thầm giật thót. May mà ông ấy chỉ bị mất m.á.u quá nhiều nên ngất đi, nhưng cánh tay phải e là đã bị phế.

Ta lập tức cầm m.á.u cho Vương thúc, rồi lấy thuốc bột đưa cho Tô Tô.

Lúc này, hai mắt Tô Tô đã đỏ hoe, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đã sưng vù, hằn rõ dấu bàn tay, rõ ràng là bị Tiểu sư muội đánh.

Người mà ta còn không nỡ động vào vậy mà lại dễ dàng bị người khác đánh như thế.

"Nhị sư huynh, nàng ta đánh muội!" Giọng nói the thé của Tiểu sư muội lại vang lên.

Nhị sư đệ đỡ Tiểu sư muội dậy, rồi đi đến trước mặt ta: "A Ninh, Tiểu sư muội không cố ý."

Ồ, lúc Tiểu sư muội đánh người, Nhị sư đệ vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn đấy thôi.

"Nhị sư huynh, nàng ta đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi, cần gì nói với nàng ta như thế!" Tiểu sư muội đứng bên cạnh the thé gào thét.

"Ồn ào." Ta vung một chưởng, chỉ dùng một phần mười sức lực, Tiểu sư muội lại ngã khuỵu xuống đất. Chỉ là lần này, nàng ta sẽ không dễ chịu như trước.

Ta cầm kiếm, từng bước từng bước đi về phía Tiểu sư muội.

Cái gọi là một mạng đổi một mạng, vậy thì một tay đổi một tay, vốn dĩ là lẽ đương nhiên.

13

"A Ninh! Không được! Tiểu sư muội chỉ là vô ý, ta đưa chút thuốc bột cho lão nhân gia kia coi như là xin lỗi rồi."

"Ta không cần."

"A Ninh, ta không muốn động thủ với tỷ, tỷ đừng ép ta."

"Chỉ bằng ngươi?"

Ta mặc kệ Nhị sư đệ nói gì, hôm nay ta nhất định phải lấy cánh tay này.

Nhị sư đệ nhanh chóng chắn trước mặt Tiểu sư muội.

Tốt lắm, vậy thì g.i.ế.c chung luôn, cũng đỡ cho ta phiền phức.

Kiếm khí nổi lên, chỉ với hai chiêu, thanh kiếm của ta đã kề vào cổ hắn ta.

Nhị sư đệ nhìn ta với vẻ mặt không thể tin được, hắn ta dường như không dám tin ta sẽ g.i.ế.c hắn ta.

Nhưng hành động tiếp theo của ta đầy đáng sợ, khiến hắn ta dần dần tuyệt vọng.

Ừm, như vậy mới đẹp mắt chứ.

Một kiếm đánh ra, đan điền của Nhị sư đệ hoàn toàn vỡ vụn, lại một kiếm nữa, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, giờ đây Nhị sư đệ như con giòi bọ nằm liệt dưới đất.
 
Chương 9


"A... Ninh... Ta sai rồi, tỷ tha cho... tha cho ta được không?" Nhị sư đệ đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước kia nữa.

Tha cho hắn ta? Rồi để hắn ta g.i.ế.c ta? Ta không ngu ngốc như vậy đâu.

"Không được."

Một kiếm cuối cùng kết liễu sinh mạng của hắn ta.

Ta cầm kiếm, đi đến trước mặt Tiểu sư muội: "Đến lượt ngươi."

"Không! Ngươi không thể g.i.ế.c ta! Sư tôn! Sư tôn!"

"A a a! Ngươi đừng lại! "

"Cứu mạng! Muội không dám nữa, Đại sư tỷ, xin tỷ tha cho muội!"

"A!"

Phía sau là bức tường, Tiểu sư muội không còn đường lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta c.h.é.m đứt một cánh tay của nàng ta.

"Không... Không..."

"A Ninh! Dừng tay!" Sư tôn Tô Tu Trúc đúng lúc đuổi đến.

Tô Tu Trúc dùng Truyền Âm phù nói với ta: "A Ninh, bây giờ không thể g.i.ế.c nàng ta."

Hừ, ta giữ nàng ta lại đương nhiên là để đợi ngươi đến, sao có thể g.i.ế.c nàng ta được?

"Sư tôn, cuối cùng người cũng đến rồi! Hu hu hu, nàng ta đã g.i.ế.c Nhị sư huynh, còn muốn g.i.ế.c con. Sư tôn, người phải báo thù cho Nhị sư huynh!" Tiểu sư muội nhìn thấy Tô Tu Trúc như nhìn thấy vị cứu tinh.

Nhưng kiếp này, nàng ta cuối cùng cũng đã trao nhầm tình cảm.

"Đi thôi." Tô Tu Trúc cầm m.á.u cho Tiểu sư muội, mang theo t.h.i t.h.ể của Nhị sư đệ, nhìn ta thật sâu rồi xoay người bỏ đi.

Tiểu sư muội không ngờ Tô Tu Trúc lại thờ ơ với những gì bọn họ đã phải chịu đựng, còn định mở miệng mắng chửi, nhưng lại bị Tô Tu Trúc cấm ngôn, chỉ có thể dùng ánh mắt hung dữ trừng trừng nhìn ta.

"Tô Tô." 

Sau khi bọn họ rời đi, ta vào phòng, đưa toàn bộ số tiền trên người cho Tô Tô. Số tiền này đủ để hai cha con cô bé sống cả đời rồi.

Ta cũng được biết toàn bộ câu chuyện từ miệng Tô Tô.

Tiểu sư muội và Nhị sư đệ nhìn thấy Vương thúc đang loay hoay với những cây thuốc trong sân, liền nổi hứng thú đến xem. Nhưng Vương thúc vô tình chạm vào Tiểu sư muội, nên lập tức bị Tiểu sư muội c.h.é.m đứt tay, cuối cùng còn muốn g.i.ế.c Vương thúc.

Tô Tô cầu xin, còn bị Tiểu sư muội tát mấy cái.

Thật đáng chết!

Vương thúc tỉnh lại, dường như ông ấy không quan tâm đến việc mình đã mất một cánh tay, điều này cũng khiến ta yên tâm phần nào.

Ta thu xếp ổn thỏa cho Tô Tô và Vương thúc, đưa cho họ một số vũ khí và bùa chú có thể sử dụng được, rồi từ biệt họ, lên đường đến Tiên Đô.

Chuyện gặp bọn họ hôm nay khiến ta nhớ ra hôm nay chính là ngày Tiên Đô mở cửa.

Vô Tà Kiếm, không thể để người khác chiếm tiện nghi được.

14

Ngự kiếm bay một lát đã đến Tiên Đô.

Lúc ta đến nơi, Tiên Đô đã mở ra được một lúc, cửa ra vào chẳng còn ai.

Ta dựa theo ký ức kiếp trước, nhanh chóng đến Kiếm Mộ.

Lúc này, bên trong Kiếm Mộ đã có không ít người, trong đó có cả Tiểu sư muội và Tam sư đệ.

Vô Tà Kiếm nằm ở vị trí sâu nhất, đã có không ít người thử qua nhưng nó vẫn vững như bàn thạch, dù có rút thế nào cũng không hề nhúc nhích.

Thế nhưng, khi ta đến gần, Vô Tà Kiếm như cảm ứng được điều gì đó, phát ra tiếng ong ong.

"Ồ, đây chẳng phải là Đại sư tỷ đã bị trục xuất khỏi sư môn sao?" Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, chắc hẳn lúc này Tiểu sư muội đã băm ta thành trăm mảnh.

"Ơ, đây chính là Cố Ninh à."

"Nghe nói nàng ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t sư đệ đồng môn, còn c.h.é.m đứt tay Tiểu sư muội nữa."

"Thật hay giả vậy?"

"Thật đấy, ta còn nghe nói lúc đó nàng ta muốn g.i.ế.c cả Trường Bạch tiên nhân, nên mới bị trục xuất khỏi sư môn."

...

Ta nghe mà chẳng hề bận tâm, dù sao bọn họ nói cũng là sự thật, chỉ có điều Tiểu sư muội thấy ta không có phản ứng gì, chỉ có thể tức giận dậm chân.

Người người lần lượt đến rút Vô Tà Kiếm.

Tiểu sư muội thấy ta bước lên phía trước, liền nói với giọng điệu mỉa mai: "Cố Ninh, ngươi cũng muốn rút Vô Tà Kiếm sao? Vẫn là đừng đến làm bẩn Vô Tà Kiếm thì hơn."

"Ngươi không muốn giữ lại cánh tay còn lại nữa à?" Ta vừa dứt lời, Tiểu sư muội lập tức im bặt.
 
Chương 10


"Đại sư tỷ, tỷ đừng chấp nhặt với Tiểu sư muội." Tam sư đệ ra mặt hòa giải.

Ta thật sự bội phục Tam sư đệ, hắn ta biết ta đã g.i.ế.c Nhị sư đệ mà vẫn có thể nói chuyện với ta như không có chuyện gì xảy ra.

Tiểu sư muội chắc chắn rằng hiện tại ta không dám động thủ với nàng ta, ta tiến lên, nàng ta cũng tiến lên.

Khi ta và Tiểu sư muội càng lúc càng đến gần Vô Tà Kiếm, Vô Tà Kiếm càng rung mạnh hơn.

Tiểu sư muội mừng rỡ chạy đến rút kiếm, nào ngờ còn chưa chạm vào chuôi kiếm đã bị kiếm khí đánh bật ra xa mấy thước.

Ta lắc đầu, không chịu được va chạm như vậy, chắc tay còn lại của nàng ta cũng gãy rồi.

"Ong ong ong..." Ta đưa tay từ từ đến gần Vô Tà Kiếm, tiếng kiếm kêu càng lúc càng vang.

"Ong!" Dùng chút lực, Vô Tà Kiếm lập tức được ta rút ra, tiếng kiếm kêu vang dội khiến những kẻ tu vi thấp ngất xỉu.

Ta rạch tay, nhỏ một giọt m.á.u lên kiếm.

Ký kết thế ước thành công!

Những người có mặt ban đầu đều kinh ngạc nhìn ta, sau đó như chợt hiểu ra, liền đồng loạt lao tới, ý định cướp lấy thanh kiếm từ tay ta.

"Không... Không thể nào!"

"Các ngươi mau đến cướp đi! Tu vi của ả ta chỉ có Kim Đan thôi!"

Tiểu sư muội vừa dứt lời, mọi người lập tức chuẩn bị lao đến cướp kiếm.

"Cố Ninh, nếu ngươi biết điều thì giao kiếm ra đây."

"Đúng vậy, giao kiếm ra đây, tiểu gia đây có thể tha cho ngươi một mạng!"

Ta ném kiếm cho tên la hét ầm ĩ nhất: "Được thôi, cho ngươi."

"Coi như ngươi biết điều! A!" Tên đó vừa dứt lời đã bị một kiếm xuyên tim, c.h.ế.t không kịp nhắm mắt.

"Ả ta đã kết ước với Vô Tà Kiếm rồi!"

"Nhanh lên! Giết ả ta!"

Lúc này, bên trong Kiếm Mộ chật kín người.

Kiếp trước, ta đã liều mạng chiến đấu với bao nhiêu người như vậy, nhưng cuối cùng sư tôn Tô Tu Trúc lại không màng đến ta, dùng cách đau đớn nhất để hủy bỏ khế ước giữa ta và Vô Tà Kiếm.

Hừ, thật nực cười, thật sự rất nực cười.

"Vô Tà, chiến!" Vô Tà Kiếm dường như cảm nhận được sự phẫn nộ của ta, thân kiếm vốn đã có hoa văn màu đỏ lập tức trở nên đỏ rực.

"Chạy! Mau chạy đi!"

"Ả ta không phải người! Ả ta có ba Kim Đan!"

Cuối cùng cũng có người nhận ra, nhưng hình như đã muộn rồi, t.h.i t.h.ể đã chất thành núi, y phục của ta cũng từ màu trắng nhuộm thành màu đỏ, trông thật rực rỡ.

Tam sư đệ thấy tình hình không ổn đã sớm dẫn Tiểu sư muội chạy trốn.

Giải quyết xong những người bên trong, ta cầm kiếm, thong thả bước ra ngoài.

15

"Trường Bạch tiên nhân, đây chính là đệ tử của ngươi, ở bên trong tàn sát kẻ vô tội!" Các trưởng lão của những môn phái khác lần lượt đến tìm Tô Tu Trúc đòi lời giải thích.

"Ồn ào." Ta đánh ra một chưởng, kẻ vừa nói chuyện hét lên một tiếng, ngất xỉu tại chỗ.

"Ngươi! Ngươi...!" Mọi người có mặt đều hoảng sợ, dù sao trưởng lão kia cũng là Nguyên Anh kỳ, vậy mà một Kim Đan kỳ như ta lại có thể dễ dàng đánh ông ta bị thương.

"Đến lượt ngươi, sư tôn." Ta rút kiếm ra, chuẩn bị động thủ.

"Tiểu Ninh Nhi, được lắm, đã trở nên lợi hại thế này rồi!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, trên bầu trời xuất hiện một hố đen.

"Ma tôn! Là Ma tôn!"

"Các đệ tử nghe lệnh! Chuẩn bị chiến đấu!"

Chẳng mấy chốc, trên bầu trời đã xuất hiện đầy rẫy ma quái.

Tô Tu Trúc đến trước mặt ta: "A Ninh, bây giờ không phải lúc giận dỗi."

Hửm? Ta đang giận dỗi? Vậy thì để sau hãy xử lý ngươi.

"Vô Tà! Chiến!" Dưới sự tấn công liên tục của ta, Ma tôn liên tục bại lui, các đệ tử nhìn thấy ta, sĩ khí tăng cao, đánh cho lũ ma quái tan tác, nhưng ta biết đây chỉ là bề ngoài.

"Tiểu Ninh Nhi, ngươi! Thật thú vị, đến đây với ta đi! Ha ha ha!" Trong nháy mắt, sương mù đen nổi lên, chúng ta vốn đang chiếm ưu thế lại bị vây khốn bên trong, chỉ có thể bị bọn chúng đánh lén.

Mà lúc này, Tam sư đệ và Tiểu sư muội vốn nên đứng về phía chúng ta lại quay về bên cạnh Ma tôn, còn các đệ tử khác đã c.h.ế.t gần hết.
 
Chương 11: Hoàn


"Ọc!" Ta phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Hừ, quả nhiên là lão yêu quái sống nghìn năm.

"Đầu hàng đi, Tiểu Ninh Nhi." Ma tôn đùa bỡn ta, y phục màu đỏ trên người lúc này đang nhỏ m.á.u xuống.

Lần này, là m.á.u của ta.

"A!" Chỉ một chút sơ sẩy, hai bên xương quai xanh của ta đã bị móc câu móc trúng, lộ ra xương trắng, Vô Tà Kiếm rơi xuống đất, ánh sáng vốn có lại ảm đạm.

Sương mù đen dần dần tan đi, khắp nơi là những t.h.i t.h.ể không toàn vẹn và vài đệ tử còn sống sót đang liều mạng chống trả với ma quái.

Tam sư đệ và Tiểu sư muội hấp thụ sương mù đen, lúc này đã trở nên mạnh mẽ, ngay cả Tô Tu Trúc cũng phải vất vả ứng phó.

"Không thể nào!"

"Thiên Thanh! Vô Tà!"

"Hả? Bỏ cuộc đi, Tiểu Ninh Nhi, ngoan ngoãn làm sủng vật của ta không phải tốt hơn sao?"

"Mơ đi!" Ba Kim Đan của ta không phải để trưng.

Cơ thể ta đang rơi nhanh xuống bỗng dừng lại giữa không trung, trong tay xuất hiện thêm hai thanh kiếm.

Song kiếm hợp bích!

"A Ninh, vi sư giúp con một tay!"

"Chết đi!"

Ta dồn toàn bộ sức mạnh của ba Kim Đan, cùng với Tô Tu Trúc giáng cho Ma tôn một đòn chí mạng.

"Không... Không thể nào!"

"Ầm!"

Bản thể của Ma tôn nổ tung, sương mù đen tan biến.

Từ xưa đến nay, tà không thể thắng chính, tà vẫn mãi là tà.

16

"A Ninh, con không sao chứ?" Trên mặt Tô Tu Trúc lộ vẻ lo lắng, nhưng động tác phía sau ông ta, ta đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Ông ta muốn nhân lúc ta bị thương mà lấy mạng ta!

Trước khi Tô Tu Trúc ra tay, ta đã đ.â.m kiếm thẳng vào n.g.ự.c ông ta.

Tô Tu Trúc nhìn ta với ánh mắt vừa khó hiểu vừa tức giận, hai mắt đỏ hoe: "A Ninh, con... Sao con có thể g.i.ế.c ta?"

"Thật nực cười! Sao người g.i.ế.c ta được, mà ta lại không thể g.i.ế.c người?"

"Người chẳng phải muốn linh cốt của ta sao? Thật trùng hợp, sư tôn, ta cũng muốn linh cốt của người."

Vô Tà Kiếm lướt qua, linh cốt của Tô Tu Trúc bị ta lấy ra.

"Chậc, thật bẩn thỉu."

"Ngươi... Khụ khụ... Ngươi!"

Ta bóp nát linh cốt trước mặt Tô Tu Trúc.

"A Ninh, chúng ta không nên như vậy... Khụ khụ."

"Ồ? Vậy nên như thế nào? Bị ngươi lừa gạt thân thể rồi lấy linh cốt sao?"

"A Ninh, ngươi... Quả nhiên ngươi cũng trọng sinh, là ta có lỗi với ngươi, mong kiếp sau..."

"Ngươi..."

Ta không muốn có kiếp sau, xuống đó sám hối với A Du và những người đã c.h.ế.t đi.

17

Tô Tu Trúc đã chết, đến lượt bọn họ rồi.

"Đại sư tỷ, ta là Tam sư đệ đây!"

"Ồ, đây chẳng phải là Ma tôn sao."

Tam sư đệ nhìn ta với vẻ mặt không thể tin được, lần này trong mắt hắn ta không còn sự bình tĩnh như trước kia nữa, mà tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Trước tiên, ta moi Ma căn của Tam sư đệ ra, phải xem kỹ Ma căn này rốt cuộc có gì khác biệt.

Chậc chậc chậc, cũng đen như Tô Tu Trúc.

Giải quyết xong Tam sư đệ, ta cầm kiếm, từng bước từng bước đi ra ngoài, lần này không có ai ngăn cản, cũng không ai dám ngăn cản.

"Tiểu nữ oa, làm tốt lắm!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Đợi đến khi ta quay về nhà Tô Tô, hai người bọn họ đã không biết đi đâu, căn nhà này như chưa từng có ai ở trong vòng một ngày vậy.

Giọng nói quen thuộc đó không ai khác, chính là Vương thúc.

"Đa tạ tiền bối." Ta cúi đầu thật sâu trước căn nhà rồi quay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Thiên hạ rộng lớn, có lòng ắt có nhà.

Từ đó về sau, trên thế gian xuất hiện thêm một nữ tử thích mặc y phục màu đỏ, nơi nào có yêu ma, nơi đó có nàng.

–HOÀN–
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top