Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Điện Trường Sinh

Chương 20


Sư Tôn triệu tập một cuộc hội nghị toàn tông môn, từ Đại Trưởng Lão đến người hầu đều phải tham dự.

Chỉ trong vài ngày, tóc sư tôn đã bạc thêm một chút.

Sư Tôn cả đời tự do tự tại, ngao du khắp nơi, không quan tâm đ ến chuyện nam nữ nên không có con cháu.

Người nói ta là đệ tử duy nhất của người.

Trước đây, khi sư tôn nhận ta về tông môn, lúc ta còn nhỏ, người đã chỉ dạy ta từng chút từng chút một.

Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm, là sư đồ, cũng là mẫu tử.

Sau khi mọi người đến đông đủ, Sư Tôn lấy tấm bùa hộ mệnh mà Tông Như đã âm thầm chôn trong mộ ra.

Trong mộ không có nhiều đồ vật, chỉ có bộ quần áo ta mặc trước khi c.h.ế.t và tấm bùa hộ mệnh do sư tôn tặng ta, còn có con thỏ rơm do Tông Như bện.

Mà ta không hề biết rằng, trên lá bùa này có pháp lực của sư tôn để lại để bảo vệ ta vào thời điểm quan trọng.

Thế nhưng người không bao giờ ngờ được rằng, có một ngày, có người rút hồn phách của ta ra mà không làm tổn thương thân thể ta mảy may.

Vì vậy, lá bùa hộ mệnh vẫn còn nguyên vẹn cho đến tận khi ta qua đời.

Chính vì vậy mà Sư tôn có thể dùng thuật pháp để tái hiện lại khung cảnh ngày đó trước mặt tất cả mọi người.

Mọi người trong tông môn ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nụ cười âm độc của Dận Nguyên xuất hiện trên không.

“Ngươi có biết tại sao ngươi luôn nổi tiếng là một phế vật không? Bởi vì từ lâu phụ thân ta đã hạ một bí thuật trên người ngươi, che đậy Tiên Thiên Thánh Thể của ngươi.”

“Đám ngu xuẩn đó, ta nói gì bọn chúng đều tin sái cổ. Ta nói ngươi g.i.ế.c ta, bọn chúng ngay lập tức tranh nhau trả thù cho ta.”

“Sư tỷ yên tâm đi, các sư huynh đệ mà ngươi liều mạng cứu giúp đều yêu thương ta, chỉ hận không thể đối tốt với ta hơn.”

...

Toàn tông môn nhìn cảnh tượng trên hư không.

Bọn họ quát lên với đôi cha con đã rút linh hồn của ta và chiếm thân xác ta:

“Súc sinh!”

“Chúng ta đều bị hai cha con ch.ó má này lừa gạt! Đáng thương cho đại sư tỷ, bị vùi dập nhiều năm như vậy, cuối cùng còn bị bọn

xấu xa này g.i.ế.c chết…”

Cả tông môn bàng hoàng, đồng loạt lên án.

Ta đứng trong đám đông, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, rơi vào vài người nào đó.

Tiểu sư đệ Dận Hành không thể tin nhìn cảnh tượng mờ mịt trong hư không, liên tục lùi lại phía sau: “Sao có thể…”

“Đại sư tỷ…”

Mắt hắn đỏ hoe, hoảng hốt cố gắng tìm ta trong đám đông. Hắn nhìn quanh một vòng rồi chợt khựng lại.

Hình như tiểu sư đệ đã quên mất.

Đại sư tỷ của hắn đã chết.

Bị bọn họ thi nhau mắng mỏ, bị sống sờ sờ rút ra hồn phách.

Bên kia, Dận Chân không hề nói một lời, chỉ lặng lẽ đứng đó, cả người cứng đờ như dây cung kéo căng, như thể chỉ thêm một chút xíu nữa thôi sẽ đứt gãy.

Hắn mím chặt môi không nói gì, nhưng đôi mắt đỏ ngầu.

Tâm tính quá nông cạn, cảm xúc d.a.o động quá mạnh mẽ, là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma.

Ta vừa nghĩ tới đây, Dận Chân đã rút kiếm, gầm lên và đ.â.m về phía Dận Nguyên.

“Ngươi dám?”

Đại trưởng lão tức giận hét lên, đập bàn đứng dậy, tung một chưởng về phía Dận Chân.

Hắn rên lên một tiếng, ngã từ trên không xuống, nôn ra một ngụm m.á.u lớn.

Khi Đại trưởng lão nắm lấy Dận Nguyên muốn bỏ chạy, sư tôn đã ra tay ngăn ông ta lại và nói: “Hại c.h.ế.t đồ nhi của bổn tọa mà muốn trốn sao?”

Khi hai người đang chiến đấu, đại trưởng lão bị trúng một chưởng của Sư Tôn. Ông ta đột nhiên ngẩng đầu cười phá lên.

“Đã đến lúc rồi... Nếu ngươi đã thương tiếc đồ nhi tốt của mình như vậy, vậy các ngươi hãy chôn cùng nhau đi!

Vừa dứt lời.

Dưới chân núi bỗng vang lên tiếng ai la to: “Giết!”

Hàng trăm người xuyên qua Hộ Tông Đại Trận, g.i.ế.c tới sơn môn.

Đại Trưởng Lão đã âm thầm phá hủy Hộ Tông Đại Trận. Ông ta đã cấu kết với người ngoài tấn công tông môn.
 
Chương 21


Mấy đại môn phái cùng nhau tấn công sơn môn.

Lúc này, sư tôn không còn thời gian đối phó đôi cha con này nữa, chỉ có thể bảo vệ tông môn trước.

Sư tôn vốn đã bị thương, vừa rồi Dận Chân cũng bị thương.

Hộ tông đại trận cũng bị phá.

Thù trong giặc ngoài bao vây, Sư Tôn chỉ có thể cắn răng dẫn dắt đệ tử cố hết sức phòng thủ.

Trong lúc hỗn loạn, Đại trưởng lão dẫn Dận Nguyên đi tới phía đối diện, cười lớn: “Sao nào, ngươi còn muốn báo thù cho đồ nhi ngoan của mình nữa không?”

Sư Tôn dùng kiếm chặn hơn mười người ở phía đối diện, lạnh lùng nói: “Ta đương nhiên phải báo thù cho Nhạc Nhi!”

Nếu không báo thù này, làm sao có thể xứng đáng với hai chữ sư tôn?

Vừa dứt lời.

Sư tôn đã bị trúng một chưởng từ phía đối diện, người mượn lực bay qua đ.â.m một kiếm vào đại trưởng lão!

Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn, vẻ mặt khinh thường: “Không biết tự lượng sức…”

Lời cuối cùng còn chưa kịp thốt ra thì ông ta đã bị người bên cạnh dùng sức đẩy ra ngoài.

Một kiếm xuyên qua ngực.

Phía sau, đám người cấu kết với ông ta cười lạnh nói: “Xin lỗi, chúng ta muốn tông môn của ngươi, cũng muốn Tiên Thiên Thánh Thể!

Dận Nguyên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị khống chế.

Tình thế lập tức đảo ngược, nhưng lại không mang lại lợi ích gì cho tông môn cả.

Khi trận chiến đang rơi vào bế tắc, bầu trời đột nhiên tối sầm, một cơn gió đen quét ngang qua.

Chớp mắt một cái.

Trên núi đã xuất hiện một người.

Hắn ta mặc bộ áo lông màu đen, đôi mắt hung ác nham hiểm.

Ma tôn Trọng Lâu.

Mà mục tiêu của hắn chính là Huyền Thiên Tông.

Mọi người trong Tông Môn đều vẻ mặt như đưa đám, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, tên của Ma Tôn như sấm bên tai. Nếu hắn không nhúng tay vào thì tông môn vẫn còn một tia hy vọng.

Nếu hắn cũng muốn tấn công tông môn thì c.h.ế.t chắc rồi.

Ngay cả sư tôn cũng chuẩn bị sẵn sàng liều mạng.

Sau một hồi giằng co, Trọng Lâu đã hành động.

Mục tiêu của hắn là sư tôn.

Ta thở dài, ngăn hắn ta lại.

Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía ta.

Ta bước đi chậm rãi, dưới chân là từng đóa sen nở. Khi ta bước đến trước mặt Sư Tôn, diện mạo của ta đã hoàn toàn thay đổi.

Chẳng qua khuôn mặt được che lại bằng lụa mỏng nên không thể nhìn thấy rõ.

Sư tôn  kinh ngạc nhìn ta.

Ma tôn cau mày: “Đừng quên vụ cá cược giữa chúng ta. Ngươi thua rồi, ngươi không thể can thiệp vào chuyện của nhân gian nữa.

Ta bước lên một bước, đứng trước mặt sư tôn.

“Nhưng ta không thua.”

Sau khi Dận Nhạc chết, mọi người bắt đầu yêu thương nàng.

Khi tình cảm của mọi người trong tông môn tăng lên một phần, thần lực của ta sẽ phục hồi một phần

Ta đã đánh cược với Ma tôn, ở dưới nhân gian hai mươi bảy năm.

Mà ngày mai mới là ngày cuối cùng.

Thời hạn đánh cược vẫn chưa hết.

Lần này, ta đã thắng.

Chẳng qua là trong lòng ta, nó cũng không được coi là chiến thắng.

Tình yêu đến muộn thực sự là yêu sao?

Chỉ là yêu mà không có được, mất đi mới biết hối hận, có tiếc nuối hay nhớ thương đến thế nào cũng chỉ là tự mình cảm động mà thôi.

Ta chỉ là may mắn dựa vào điểm này để thắng Trọng Lâu mà thôi.

Lúc này, có người nhận ra ta, kinh ngạc hô lên:  “Thần Nữ Dao Cơ!”

Liên tục có người trong tông môn lớn tiếng cầu xin ta giúp đỡ: “Xin Thần Nữ cứu chúng ta!”

Mọi người đều biết rằng Thần Nữ yêu thương chúng sinh.

Bọn họ biết ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn họ chết.

Một số đệ tử trong tông môn thậm chí còn bắt đầu reo hò: “Thần Nữ nhất định sẽ cứu chúng ta!”

Đám người kia chờ c.h.ế.t đi!

Nhưng ta chỉ nhìn Ma tôn trước mặt nói: “Ngươi đã thua.”

Theo như cá cược, ma giới không thể tấn công nhân giới nữa.

Ta vốn nghĩ Trọng Lâu sẽ tức giận, hoặc chí ít là không vui.

Nhưng Ma tôn chỉ nhún vai:”Chỉ là trò vui nho nhỏ mà thôi, bổn tọa bằng lòng nhận thua.”

“Nhưng mà…”

Hắn cười khẽ nói: “Bổn tọa muốn nhìn thấy phản ứng của bọn họ khi nhận ra ngươi.”

Vừa nói, hắn giơ tay lên, cơn gió đen ngay lập tức cuốn đi tấm lụa mỏng che mặt ta.

Chung quanh nhất thời yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, có người run giọng nói: “Đại sư tỷ...”

Dận Hành lảo đảo bước tới: “Đại Sư Tỷ, thật sự là tỷ sao...”

Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên: “Đại sư tỷ, tỷ là Thần Nữ Dao Cơ, tỷ chưa có chết, thật tốt...”

Ma Tôn cười lớn, vỗ đôi cánh đen, lui sang một bên: “Bổn tọa có thể không nhúng tay nữa, nhưng Thần Nữ sẽ can thiệp vào trận chiến của đám người phàm tục này sao?”

Mọi người trong tông môn đều nhìn ta.

Có người gan lớn trả lời: “Tất nhiên rồi! Đây là Đại sư tỷ của chúng ta.”

“Đại sư tỷ yêu thương chúng ta nhất, sao có thể nhẫn tâm nhìn chúng ta…”

Ta lạnh nhạt nói: “Việc của nhân gian ta không can thiệp nữa, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ.”

Dận Hành sửng sốt:  “Đại sư tỷ, tỷ... không quan tâm chúng ta nữa sao?”

“Tỷ thật sự nhẫn tâm nhìn chúng ta c.h.ế.t ở đây sao…”

Dận Chân chậm rãi bước về phía trước, nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt xẹt qua rất nhiều cảm xúc.

“Dận Nhạc, muội đã trở về rồi.”

Khóe môi hắn vẫn còn vết m.á.u chưa khô, đôi mắt đỏ bừng: “Trở về là tốt rồi.”

“Còn sống là tốt rồi.”

Nói xong, hắn muốn kéo tay áo ta, nhưng ta đã tránh đi.

“Dận Nhạc đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

Trên đời này không còn đại sư tỷ của Huyền Thiên tông nữa.

Chỉ có Thần Nữ Dao Cơ.

Ta không thèm nhìn Dận Chân thêm lần nào nữa mà lạnh nhạt nói: “Ta sẽ không can thiệp vào chuyện ở nhân gian nữa. Ta chỉ bảo vệ hai người mà thôi.”

Nhưng mà.

Ta chưa kịp nói thêm lời nào thì cả hai đã từ chối.

Sư tôn cười nhẹ: “Thần Nữ, không cần đâu. Đây là chuyện của nhân gian. Mọi thứ trên đời đều có nhân quả. Xin Thần Nữ đừng nhúng tay vào thị phi của trần gian làm gì.”

Sư tôn lặng lẽ nhìn ta, mỉm cười dịu dàng.

Giống như khi chúng ta gặp nhau lần đầu vậy.

Người cúi xuống nhìn ta giữa trời tuyết.

Ta kìm nén sự bất an trong lòng, nói: “Sư tôn!”

Sư tôn cười khẽ: “Nếu ngươi còn chịu nhận ta thì hôm nay đừng can thiệp vào.”

Người giơ tay lên, ném lá bùa hộ mệnh cho ta.

Sau đó đột nhiên nhảy lên, thanh kiếm trên tay đánh thẳng về phía Dận Nguyên.

“Đồ nhi, nhìn cho kỹ.”

“Đây là món quà cuối cùng sư tôn dành cho con.”

Thanh kiếm mang theo khí thế mạnh mẽ cắt xuyên qua khoảng không, một kiếm xuyên qua giữa lông mày của Dận Nguyên.

Hồn phách nàng ta thoát ra khỏi cơ thể, vừa muốn bỏ trốn đã bị sư tôn đuổi theo, đốt cháy bằng nghiệp hỏa.

Hồn phách hư ảo trong lửa gào thét xin tha: “Sư Tôn tha mạng!”

“Đại sư tỷ... á á...Đại sư tỷ, cứu muội với…”

Tiếng gào thét tuyệt vọng và đau đớn khiến trái tim mọi người run rẩy.

Chỉ trong chốc lát, hồn phách của Dận Nguyên đã bị thiêu thành tro.

Thật sự hồn phi phách tán ngay trước mặt ta.

Tông Như cũng cúi người khấu đầu với ta: “Thần Nữ Đại sư tỷ, Tông Như không hiểu nhiều, nhưng ta hiểu được trên thế gian sống c.h.ế.t đều có số, đại sư tỷ không nên can thiệp mà phá vỡ quy tắc.”

“Nếu không có đại sư tỷ, Tông Như đã c.h.ế.t từ mấy năm trước rồi. Hôm nay cho dù có chết, ta cũng sẽ cống hiến một chút sức cho Tông Môn, thà rằng c.h.ế.t đứng chứ tuyệt đối không sống hèn nhát.”

Nói xong, đứa nhỏ này cực kỳ kiên định lùi lại một bước.

Nhưng khi cúi người với ta, đệ ấy không nhịn được run giọng nói: “Đại sư tỷ, thật tốt khi biết rằng tỷ chưa chết.”

Ma tôn thích thú nhìn qua bên này.

Ta lùi lại một bước để thể hiện thái độ của mình.

Không can thiệp vào nữa.

Sau 27 năm đánh cược với Ma Tôn, tâm tính của ta cũng đã thay đổi.

Đúng là Thần Nữ yêu chúng sinh.

Nhưng mỗi người trên đời đều có nhân quả riêng, sinh lão bệnh tử đều có số.

Không được cưỡng ép can thiệp.

Đó là trận chiến tàn khốc nhất của Huyền Thiên Tông trong suốt hàng trăm năm qua.

Sư Tôn tay cầm trường kiếm, không lùi lại dù chỉ nửa bước.

Người là người đứng đầu một tông.

Chỉ có thể c.h.ế.t đứng.

Không bao giờ sống hèn nhát.

Mang theo hàng trăm đệ tử trong tông môn chống chọi với sự liên hợp vây quét của mấy môn phái khác.

Đại sư huynh Dận Chân hai mắt đỏ hoe, kéo lê thân thể bị thương nặng của mình tiến vào sâu trong quân địch.

Kiếm thế mở ra, hắn không hề nghĩ tới sẽ sống sót trở về.

A!

Ta nghe thấy âm thanh quen thuộc.

Khi ngước mắt lên, vô số lưỡi kiếm đã xuyên qua n.g.ự.c Dận Chân, hắn đã dùng hết toàn lực một kiếm xuyên qua cổ tông chủ của một Tông Môn.

Ngón tay dần dần buông lỏng.

Hắn xuyên qua đao quang kiếm ảnh nhìn ta, muốn đi về phía ta, nhưng khó khăn lắm mới bước ra được một bước, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được nữa, nặng nề ngã xuống.

Hắn nhìn ta, môi mấp máy như muốn nói: “Dận Nhạc, ta xin lỗi.”

Nhưng ta đã nhìn đi chỗ khác.

Hắn đang gọi ai đó?

Trên thế gian này sớm đã không còn Dận Nhạc nữa rồi.

Có âm thanh nghẹn ngào vang lên.

Đệ tử nội môn Huyền Thiên Tông - Dận Chân, c.h.ế.t trận.
 
Chương 22


Đại Sư Tỷ, cứu đệ với!

Dận Hành bị kiếm đ.â.m vào vai, m.á.u chảy không ngừng.

Lúc này, hắn vẫn chưa chịu từ bỏ mà chạy về phía ta: “Đại sư tỷ, tỷ trở thành Thần Nữ rồi thì có thể nhẫn tâm thấy c.h.ế.t không cứu sao?”

“ Cứu đệ với…”

Thấy ta thờ ơ, hắn liều mạng dùng kiếm chặn đòn tấn công của kẻ địch, khóc đầy bi thương: “Tỷ không phải thương đệ nhất sao?”

“Sư tỷ, đệ sửa được ngọc bội rồi, đệ trả lại ngọc bội cho tỷ, tỷ cứu đệ đi được không?”

“Đại sư tỷ…”

Giọng hắn nhỏ dần.

Cho đến trước khi chết, đôi mắt ấy vẫn nhìn chằm chằm vào ta.

Trong đáy mắt đều là bối rối và tuyệt vọng.

Dường như cho đến tận khi c.h.ế.t hắn cũng không hiểu được tại sao đại sư tỷ luôn yêu thương hắn lại không chịu tha thứ cho hắn.

Rõ ràng là nàng thương hắn nhất.

Không phải sao?



Trận chiến trên núi vẫn tiếp tục.

Ta không đành lòng xem nữa, xoay người đi xuống núi.

Khi ta lên núi lần nữa, mọi thứ đã lắng xuống

Tông Môn không bị tiêu diệt, sư tôn liều mạng dẫn dắt mọi người giữ được sơn môn.

Sư Tôn sắc mặt tái nhợt, kiểm lại số người.

Thiệt mạng… hơn một nửa.

Ánh mắt ta lần lượt quét qua từng khuôn mặt quen thuộc, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng gầy gò đó.

Tiểu Tông Như đâu?

Ta đi khắp dãy núi, cuối cùng cũng tìm thấy thằng bé.

Bụng của nó bị rạch ra, m.á.u thấm ra nhuộm đỏ mặt đất.

Đứa trẻ mới mười tuổi chật vật xé áo che lại vết thương.

“Đại Sư Tỷ…”

Nó gọi ta, giọng run run: “Đệ không có...chạy trốn…”

“Năm đó... tỷ bảo vệ đệ…”

“Bây giờ ta bảo vệ...bảo vệ tông môn…”

Ta lau m.á.u trên khóe miệng thằng bé, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao đệ không để ta cứu đệ?”

Tông Như mỉm cười, nhưng khóe miệng lại trào ra máu, dù có lau thế nào cũng không thể lau hết: “Bởi vì đại sư tỷ là Thần Nữ.”

“Tông Như không muốn Đại sư tỷ... phá vỡ quy định vì Tông Như. Tông Như... chỉ là kẻ hèn mọn…”

Đệ ấy mỉm cười với ta, giọng nói nhẹ đến mức gần như khó nghe: “Đệ từ nhỏ đã bị bán làm người hầu, không có tên, ngày nào cũng bị làm nhục, đánh chửi. Lúc thiếu gia vui vẻ thì sẽ gọi đệ là tên kia, lúc không vui sẽ gọi đệ là tiện chủng, súc vật…”

“Đại sư tỷ...đệ có thể gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ không…”

“Tỷ tỷ, cám ơn tỷ đã cứu đệ, để cho đệ được sống có tôn nghiêm…”

Bàn tay đệ ấy dần mất đi sức lực, tuột khỏi tay ta.

“Tỷ tỷ…”

Dù sao vẫn là một đứa trẻ, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Tông Như vẫn sợ hãi rơi nước mắt: “Đệ sợ…”

Ta nắm tay đệ ấy.

Nắm con thỏ rơm nhỏ mà đệ ấy tặng ta trong lòng bàn tay.

Ta nghe rõ tiếng thì thào cuối cùng của đệ ấy: “Tỷ tỷ, tạm biệt...
 
Chương 23: Hoàn


Huyền Thiên Tông.

Sư tôn nhìn ta, vẻ mặt dịu dàng, như thể đang nhìn kiệt tác hoàn mỹ nhất trong cuộc đời mình.

Người thở dài.

“Những năm này ta vẫn luôn bôn ba bên ngoài tìm kiếm phương pháp phá giải thể chất đặc biệt của con, nhưng lại không ngờ nguyên nhân lại nằm ở người bên cạnh.”

“Thật may, con... không cần thân thể đó nữa.”

Vừa nói, sư tôn vừa quen tay muốn vén tóc ta ra sau tai, nhưng bàn tay giơ lên rồi lại chợt dừng lại.

Người từ từ thu tay lại.

Tiên phàm khác biệt.

Sư tôn mỉm cười hỏi ta: “Dận... Thần Nữ khi nào thì quay về?”

“Hôm nay.”

“Được”

Sư tôn gật đầu, dường như không biết phải nói gì, người chỉ mỉm cười.

“Thần Nữ, trở về Cửu Trùng Thiên hãy bảo trọng.”

“Sư Tôn cũng vậy.”

Người nghe tiếng sư tôn thì có chút ngẩn người: “Đừng gọi ta là sư tôn nữa. Bây giờ ta cũng không có tư cách làm sư tôn của con nữa rồi.”

Sư tôn mỉm cười.

“Duyên sư đồ chúng ta kết thúc tại đây thôi.”

“Nếu... Ta may mắn có thể đắc đạo, có lẽ còn có ngày chúng ta có thể gặp lại.”

Sư tôn lấy ra thanh kiếm vẫn luôn mang theo bên người đưa cho ta. Vị sư tôn luôn ung dung phóng khoáng, tiên phong đạo cốt, lúc này lại có chút thiếu tự tin: “Trên Cửu Trùng Thiên hẳn là không thiếu thứ gì, ta cũng không có gì tốt có thể tặng cho con. Nếu con không chê thì hãy mang nó theo.”

“Xem như là vật kỷ niệm.”

“Ta chậm rãi nhận lấy thanh kiếm.”

“Vâng.”

Sư tôn quay người đi chỗ khác.

Người vốn luôn phóng khoáng tùy ý, nhưng bây giờ giọng điệu lại có chút nghẹn ngào.

“Đi đi”

“Hãy quên hết những chuyện không vui ở trần gian đi.”

Sư Tôn quay lưng, không dám quay đầu lại nhìn ta.

Ta cất kiếm và lấy ra tấm bùa hộ mệnh mà sư tôn đã tặng cho ta, nói với người: “Sư tôn, con để lại lá bùa hộ mệnh này cho người. Bên trong có chứa thần lực của con, có thể bảo vệ an toàn của người và tông môn.”

Ta đặt bùa hộ mệnh xuống đất.

Sau đó chậm rãi cúi người.

Quỳ xuống.

Nhẹ nhàng dập đầu.

Sư tôn bỗng nhiên xoay người lại: “Sao mà được!”

Người đưa tay đỡ ta dậy, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Bây giờ con là Thần Nữ rồi, sao có thể quỳ lạy một kẻ phàm tục như ta?”

“Có gì không được?”

“Con ở nhân gian hai mươi bảy năm, sư tôn đưa con về tông môn, hết lòng dạy dỗ, nuôi nấng con nhiều năm, liều mạng báo thù cho con, sao lại không thể quỳ?”

Ta chậm rãi dập đầu.

“Trước mặt người, con mãi mãi là Dận Nhạc.”

Tiếng cười nghẹn ngào của sư tôn vang lên trên đầu.

“Ngoan.”

Sư tôn nhẹ nhàng xoa đầu ta rồi đỡ ta dậy: “Đi thôi.”

Trong thoáng chốc.

Dường như ta đã quay trở lại mùa đông năm ấy,

Tiên nhân hạ xuống xoa đầu ta, mỉm cười hỏi ta: “Con có đồng ý bái ta làm sư phụ, theo ta tu hành không?”

Năm đó, giữa trời tuyết trắng xóa.

Tiên nhân phủ ta đỉnh

Kết tóc thụ trường sinh.

_Hoàn toàn văn_
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom