Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tránh Ra Cho Chị Đây Hưởng Phúc!

Tránh Ra Cho Chị Đây Hưởng Phúc!
Chương 20: Xuyên Thành Tay Sai Của Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa


 

Xuyên thành tay sai của nữ chính tiểu bạch hoa.

Tôi phải đi theo nữ chính, bị nữ phụ ác độc ném tiền làm nhục nhưng vẫn phải kiên quyết từ chối.

Tôi phải vì cứu nữ chính, cũng để làm nổi bật sự thông minh tài trí và dũng khí của cô ta mà bị một đám côn đồ làm nhục.

Phải ngày ngày chứng kiến nữ chính và nam chính phát điên phát rồ bên nhau, còn tôi thì phải từ bỏ kỳ thi cuối kỳ để đi tìm cô ta hoặc anh ta đang mất tích đâu đó.

Vừa mở mắt ra, nữ phụ ác độc ném một tấm thẻ trước mặt tôi, mặt kiêu ngạo: "Nghe nói hai người định xin khoản vay trợ cấp học phí? Có cần phải nghèo đến mức này không? Cho hai người thẻ này đấy."

Nữ chính tiểu bạch hoa phẫn uất đứng bên cạnh tôi, nghiến răng nói: "Mọi người đều bình đẳng như nhau, cô không được dùng tiền nhục nhã cô ấy!"

Nữ chính quay sang tôi: "Y Y, chúng ta cùng nhau đi làm thêm, người nghèo cũng phải có lòng tự trọng."

Tôi rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi của cô ta, khó hiểu hỏi lại: "Bạn học à, bạn cùng phòng của chúng ta chỉ đang nhiệt tình giúp đỡ thôi, sao cô lại gán lời xấu xa lên người cô ấy thế?"

Sau đó, tôi lập tức chạy đến bên nữ phụ ác độc, nịnh nọt nói: "Đại tiểu thư, khát không? Đói không? Từ nay chúng ta là bạn tốt nhé, hihihi..."

1

Tôi xuyên thành nữ phụ.

Là loại nữ phụ luôn đi theo bên cạnh nữ chính, là bạn tốt của nữ chính Thẩm Tuyết.

Tên cũng giống tên thật của tôi, là La Y Y.

Nhân vật này không ác độc.

Kết cục cũng tạm ổn.

Chỉ là trong nội dung truyện phải trải qua đủ thứ chuyện bực bội.

Nhà tôi nghèo lại ở nông thôn. Còn Thẩm Tuyết là trẻ mồ côi từ cô nhi viện.



Cả hai chúng tôi đều nghèo nên phải xin trợ cấp học bổng.

Vì vậy mà thường xuyên cùng nhau đi làm thêm.

Lâu dần, chúng tôi trở thành bạn tốt.

Nhưng Thẩm Tuyết là nữ chính nên cô ta cần phải trải qua đủ loại khó khăn để làm nổi bật phẩm chất tốt đẹp của mình.

2

Ví dụ như, bạn cùng phòng của chúng tôi là Cao Tinh Thần, ban đầu muốn giúp đỡ cả hai.

Thế nhưng Thẩm Tuyết lập tức từ chối.

Còn giúp tôi từ chối luôn.

Tôi buộc phải đi làm thêm cùng cô ta để làm nổi bật phẩm chất "không bị giàu sang mê hoặc, vẫn kiên cường giữ cốt cách cao quý" của cô ta.

Ví dụ, vì tôi nghèo hơn cô ta, còn có gia đình "hút máu" như ma cà rồng nên thường xuyên ăn không đủ no.

Cô ta sẽ cho tôi bánh bao hay gì đó để ăn.

Rồi tôi liền vô cùng cảm động, sẵn sàng vì cô ta mà hy sinh mọi thứ.

Trên đường chúng tôi đi làm về, cô ta đề nghị đi tắt qua con hẻm nhỏ để tiết kiệm thời gian về trường, thế rồi gặp phải một đám lưu manh.

Để làm nổi bật việc cô ta đã từng giúp tôi, cùng tình cảm bạn bè sâu sắc của tôi dành cho cô ta, tôi xông ra chặn đám côn đồ để cô ta chạy thoát trước.

Kết quả, tôi bị chúng làm nhục, còn cô ta vì báo cảnh sát mà cùng họ phá án, thể hiện sự thông minh tài trí…

Một thời gian dài, cô ta còn được mệnh danh là "Sherlock Holmes của trường học".

Vì bi kịch của tôi, nữ phụ ác độc Cao Tinh Thần lại đưa tiền cho tôi, bảo tôi đừng đi làm thêm nữa.



3

Thẩm Tuyết sụp đổ tinh thần, cãi nhau với Cao Tinh Thần.

Hai người bọn họ vốn là tình địch của nhau.

Mọi người đều nghĩ rằng Cao Tinh Thần bắt nạt tôi…

Còn tưởng rằng Thẩm Tuyết đứng ra bảo vệ tôi…

Tất cả để làm nổi bật tình yêu giữa Thẩm Tuyết và nam chính Nhiếp Sâm.

Hai người họ vì Cao Tinh Thần mà liên tục xảy ra mâu thuẫn.

Cứ hễ có chút chuyện là lại mất tích.

Tôi cũng phải đi tìm họ.

Mấy lần như vậy, tôi bỏ lỡ luôn kỳ thi quan trọng.

Cuối cùng, tôi còn phải mang vẻ mặt như dì cả hào hứng xem hai người họ hóa giải hiểu lầm, rồi ôm nhau hôn thắm thiết...

Sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng tôi cũng đến với một bạn cùng phòng của nam chính Nhiếp Sâm… Tức là một vai nam phụ phụ phụ…

Theo tình tiết câu chuyện, tôi là người thầm thích nam phụ.

Nhưng nam phụ lại thầm thích nữ chính.

Một trong những lý do tôi tiếp cận nữ chính cũng là để thường xuyên gặp được nam phụ...

Trong tiểu thuyết còn có một cảnh tôi xin lỗi nữ chính, thừa nhận rằng tôi tiếp cận cô ta với động cơ không trong sáng, từng ghen tị với cô ta, cầu xin cô ta tha thứ.

Dĩ nhiên, cô ta sẽ rộng lượng tha thứ cho tôi, tôi thì đến với nam phụ, còn cô ta và nam chính thì thành đôi.

Kết thúc của một bộ truyện thanh xuân vườn trường ngọt ngào HE.
 
Chương 21


4

Lúc ấy, tôi có đọc qua một chút, phát hiện ra mình và nữ phụ cùng tên, nhìn thấy cô ấy thê thảm như vậy.

Sợ mình cũng xuyên sách, tôi đành phải nén cơn khó chịu đọc cho xong.

Sau khi đọc xong, lập tức đánh một bài đánh giá âm 5 sao.

Lúc này, Cao Tinh Thần đang trang điểm.

Chỉ một chai sữa dưỡng da của cô ấy thôi đã có giá ngang ngửa chi phí sinh hoạt một tháng của tôi.

Cô ấy thờ ơ nói: "Ồ, nghe nói hai người định xin khoản vay trợ cấp học phí à? Có cần phải nghèo đến mức đó không?"

Cô ấy vừa dán mi giả vừa than thở: "Các phòng khác đều đang cười nhạo tôi đấy."

Sau đó, cô ấy tiện tay ném một tấm thẻ lên bàn: "Hai người cầm lấy mà đóng học phí đi."

5

Phòng ký túc xá của chúng tôi chỉ có ba người.

Còn một giường trống.

Hiện tại, tất cả đều là tân sinh viên năm nhất, học kỳ vừa mới bắt đầu, mọi người vốn dĩ chưa quen thân nhau.

Thế nhưng Thẩm Tuyết lập tức lao lên, giọng điệu đầy chất vấn: "Giàu thì giỏi lắm sao? Có tiền là có thể sỉ nhục chúng tôi à? Dù chúng tôi không có tiền nhưng chúng tôi vẫn có cốt khí! Chúng tôi sẽ không lấy tiền của cô đâu!"



Cao Tinh Thần sững người.

Cô ấy là một đại tiểu thư, gia đình rất giàu, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, trông vô cùng cao quý.

Thế nhưng nghe xong lời của Thẩm Tuyết, cô ấy lập tức nổi giận: "Không lấy thì thôi, tôi còn chẳng muốn cho!"

Thẩm Tuyết lập tức đỏ cả mắt.

Cao Tinh Thần cũng tức giận, tiếp tục trang điểm.

Tôi nhanh chóng tiến lên cầm chặt lấy tấm thẻ ngân hàng trong tay, vội vàng nói: "Tôi lấy, tôi lấy!"

Tôi không hài lòng liếc nhìn Thẩm Tuyết: "Bạn học Thẩm, cô bị sao vậy? Rõ ràng bạn Cao đang giúp chúng ta, sao cô lại có thể nói cô ấy sỉ nhục người khác, tùy tiện bôi nhọ cô ấy như thế chứ?"

Tôi lập tức phủi sạch quan hệ, nói tiếp: "Tôi và cô không thânkhông thiết, làm ơn đừng tùy tiện lên tiếng thay tôi. Tôi sẽ tự lên tiếng cho bản thân mình, cảm ơn!"

6

Cả hai người bọn họ đều bị tôi làm ngây người.

Tôi vội cúi người, nịnh nọt nói với đại tiểu thư: "Cảm ơn đại tiểu thư, đại tiểu thư, sau này có chuyện gì cần sai bảo, xin cứ nói, tiểu nhân nguyện xông pha khói lửa, dù c.h.ế.t vạn lần cũng không từ chối!"

Thẩm Tuyết giậm chân tức giận, nói: "La Y Y, sao cô có thể vì tiền mà không cần tôn nghiêm như vậy! Tôi khinh thường cô!"

Tôi lườm Thẩm Tuyết một cái, nói: "Ai nói tôi không cần tôn nghiêm? Chẳng phải tôi đã nói cảm ơn rồi sao? Cô bị thần kinh à, nếu khinh thường tôi thì tránh xa tôi ra một chút."



Thẩm Tuyết tức giận bỏ chạy.

Đại tiểu thư Cao Tinh Thần vui vẻ nói: "Ê, coi như cậu có mắt nhìn đó, sau này đi theo tôi, đảm bảo ăn ngon mặc đẹp!"

Trong cốt truyện gốc, bởi vì đại tiểu thư thích nam chính nên đã dây dưa với anh ta, thậm chí còn mời anh ta về làm việc trong công ty của ba mình.

Kết quả, nam chính lại báo cáo công ty của ba cô ấy vì tội trốn thuế, khiến ba của đại tiểu thư phải ngồi tù.

Đại tiểu thư tức giận muốn báo thù, định g.i.ế.c đôi nam nữ chính khốn nạn kia, nhưng nữ chính lại lấy gậy ông đập lưng ông khiến đại tiểu thư bị cảnh sát b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ...

Nhìn đại tiểu thư xinh đẹp, kiêu sa trước mặt, tôi quyết định: không chỉ thay đổi vận mệnh của cô ấy, mà còn thay đổi cả vận mệnh của chính mình.

7

Tôi đi tắm một cái, lập tức thay quần áo sạch sẽ rồi nói với đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, cậu xem, tôi đã tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới rồi. Để tôi dọn giường cho cậu nhé."

Cô ấy vẫn đang trang điểm, nghe vậy liền ừ một tiếng.

Tôi cẩn thận dọn giường cho cô ấy, sau đó thu dọn đồ đạc lộn xộn của mình, cũng tiện tay trải lại giường mình luôn.

Nói thật chứ, chuyện gì cũng phải ưu tiên cho đại tiểu thư trước hết.

Đại tiểu thư nhìn giường của tôi rồi lại nhìn giường của cô ấy, chậc một tiếng: "Nhìn cậu nghèo rớt mồng tơi thật."

Tôi lập tức đáp lại: "Đúng vậy đó, nhà tôi ở nông thôn, ba mẹ tôi sinh tám đứa con gái, mãi mới có được một đứa con trai. Tôi là đứa thứ tám. Tên trước đây của tôi là La Chiêu Đệ. Trước khi đi học, tôi đã tự mình đổi tên thành Y Y. Ba mẹ còn định gả tôi cho một lão già 50 tuổi để lấy sính lễ. Ông ta đã đánh c.h.ế.t ba người vợ rồi đấy. Tôi cầm giấy báo trúng tuyển đại học, trốn ra ngoài."

Tôi uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: "Tiền lộ phí của tôi là do mấy chị gái góp lại. Lúc đó tôi còn bị ba mẹ nhốt trong phòng, may mà chị bảy thả tôi ra. Tôi đi rồi, chị ấy chắc chắn sẽ bị ba mẹ đánh. Nhưng chị bảy nói ba mẹ không dám đánh c.h.ế.t chị ấy đâu, vì họ cũng định gả chị ấy đi để lấy sính lễ..."
 
Chương 22


Nói xong, đại tiểu thư đã rưng rưng nước mắt, đập bàn đứng bật dậy: "Ba mẹ cậu đúng là đồ cặn bã! Tôi thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ!"

Cô ấy lập tức lấy điện thoại ra thêm WeChat của tôi, nói: "Tiền học phí và chi phí sinh hoạt đại học của cậu, tôi bao hết. Nếu chị gái của cậu muốn trốn, tôi sẽ lo tiền đi đường, cũng sẽ chu cấp cho họ vài tháng chi phí sinh hoạt."

8

Tôi lập tức gọi điện cho ba người chị còn chưa gả đi của mình, ai nấy đều nói muốn trốn chạy.

Tôi đưa tiền cho chị bảy.

Hôm sau, chị bảy đã báo tin rằng cả ba chị em đã tranh thủ lúc đêm tối bỏ trốn, đi tàu đến thành phố W.

Ở đó có nhiều nhà máy, dễ tìm việc làm hơn.

Tôi báo lại chuyện này cho đại tiểu thư.

Cô ấy ngờ vực hỏi: "Nhanh vậy sao?"

Tôi đáp: "Chứ còn gì nữa, hành động sớm thì còn kịp, chậm trễ là dễ sinh biến cố lắm."

Ba người chị này của nguyên chủ đều là người tốt, có thể giúp thì giúp thôi.

Vì đại tiểu thư đã giúp tôi, tôi cũng trung thành tuyệt đối với cô ấy. Vậy nên chẳng bao lâu, chúng tôi đã thân thiết như hình với bóng.

Còn Thẩm Tuyết, cô ấy và chúng tôi không cùng đường.

9

Trong giờ nghỉ giải lao của đợt huấn luyện quân sự, đại tiểu thư kéo tôi lại, hồi hộp hỏi: "Y Y, cậu xem giúp tôi, lớp trang điểm của tôi có bị trôi không?"

Tôi lắc đầu: "Không đâu, vẫn đẹp lắm, không hề lem."



Cô ấy vui mừng, quay người định đi.

Tôi vội kéo cô ấy lại: "Đi đâu đấy?"

"Đi tỏ tình!"

Tôi tròn xoe mắt hỏi: "Cậu thích ai?"

"Nhiếp Sâm chứ ai nữa! Anh ấy cao ráo lại đẹp trai, nhìn một cái là tôi thích ngay rồi."

Tôi vội kéo cô ấy đến một gốc cây không có người, nghiêm túc hỏi: "Cậu định tỏ tình thế nào?"

Cao Tinh Thần cố nghĩ một lúc lâu rồi hào hứng nói: "Thì tỏ tình trực tiếp, ngay trước mặt bao nhiêu người. chắc chắn anh ấy sẽ cảm động lắm. Tôi thấy người khác cũng làm vậy mà!"

Cô ấy càng nói càng phấn khích: "Nghe nói nhà anh ấy không có điều kiện tốt, tôi định tặng tiền cho anh ấy. Anh ấy nhất định sẽ giống như cậu, vô cùng cảm động!"

Tôi chỉ muốn vả cho cô ấy tỉnh ra. Đúng là nữ phụ phản diện này vẫn còn chưa giác ngộ.

Tôi nghiêm túc nói: "Đại tiểu thư, tôi phải nói cho cậu biết một chuyện. Đó là Nhiếp Sâm thích Thẩm Tuyết! Hai người họ là thanh mai trúc mã, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Cậu nghĩ xem, hôm đó cậu cho Thẩm Tuyết tiền, thái độ của cô ta thế nào? Nếu giờ cậu lại cho Nhiếp Sâm tiền, anh ta chắc chắn sẽ nghĩ rằng cậu đang sỉ nhục anh ta!"

Gương mặt đại tiểu thư lập tức cứng đờ: "Hai người họ là thanh mai trúc mã á?"

10

Tôi cam đoan chắc nịch: "Bọn họ đều là trẻ mồ côi trong cô nhi viện."

Tôi nói tiếp: "Cậu nghĩ xem, mỗi lần Thẩm Tuyết nhìn chúng ta đều làm vẻ mặt như thể chúng ta đang sỉ nhục, bắt nạt, cô lập cô ta. Tôi dám cá là cô ta đã kể xấu chúng ta với Nhiếp Sâm rồi. Bây giờ cậu chạy đến tỏ tình, chẳng phải tự chuốc nhục vào thân sao?"

Đại tiểu thư sốt ruột nói: "Nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi thật sự rất muốn tỏ tình với anh ấy, cảm giác như trên đời này chỉ còn mỗi chuyện này là quan trọng thôi!"

11

A…



Sức mạnh của cốt truyện lại lớn đến thế à?

Tôi thở dài một tiếng: "Đại tiểu thư à, nếu cậu thật sự muốn theo đuổi Nhiếp Sâm thì nhất định phải nghe lời tôi. Nếu không, chẳng những cậu không theo đuổi được anh ta, mà còn khiến anh ta ghét cậu đấy."

Cao Tinh Thần gật đầu lia lịa: "Được, cậu nói đi, tôi phải làm gì?"

"Bước thứ nhất, cậu đưa hết thẻ ngân hàng, tiền mặt cho tôi giữ. Cậu tuyệt đối không được dùng tiền để "sỉ nhục" bất cứ ai ngoại trừ tôi!"

Cô ấy ngoan ngoãn giao nộp toàn bộ.

Tôi kích động nhìn số dư trong ví WeChat của mình.

Tôi thề, tôi sẽ làm cận vệ trung thành của đại tiểu thư cả đời này!

12

"Bước thứ hai, cậu không thể kiềm chế được tình cảm với Nhiếp Sâm thì phải yêu bằng tinh thần, tuyệt đối không được dùng tiền để xúc phạm anh ta! Đây là điểm mấu chốt đấy, cậu nhất định không được rút tiền ra, nếu không anh ta sẽ nghĩ cậu là kẻ phù phiếm, rồi sẽ xem thường cậu."

Cao Tinh Thần nghiêm túc gật đầu, ánh mắt nặng trĩu suy tư.

Kết quả là lời còn chưa nói xong, bên kia đã có người hô to: "Chết rồi! Nhiếp Sâm bị gãy chân rồi!"

Đây cũng là một điểm quan trọng trong cốt truyện.

Đại tiểu thư lập tức lao đi như một cơn gió.

Tôi vội vàng chạy theo sau, vừa chạy vừa cảm thán: Chân cô ấy dài thật!

Trong bệnh viện

Bác sĩ bó bột cho Nhiếp Sâm xong, y tá mang hóa đơn đến: "Xin mời thanh toán, tổng cộng 3281 tệ."
 
Chương 23


Người đứng quanh Nhiếp Sâm lúc này chỉ có tôi, đại tiểu thư và Thẩm Tuyết.

Vừa rồi hai người bọn họ còn thi nhau quan tâm Nhiếp Sâm như tiếng muỗi vo ve.

Bây giờ, trong phòng bệnh im phăng phắc.

Sắc mặt Nhiếp Sâm tái nhợt, vẻ lúng túng và xấu hổ thoáng hiện trên gương mặt.

Thẩm Tuyết cắn chặt môi, liếc nhìn đại tiểu thư.

Đại tiểu thư lập tức định đứng ra trả tiền.

Nhưng tôi thì thầm bên tai cô ấy: "Cậu hết tiền rồi."

Cô ấy khựng lại, ánh mắt chìm vào suy tư.

Thẩm Tuyết khó chịu nói: "Cao Tinh Thần, không phải cậu có tiền sao? Vừa nãy chẳng phải cô còn ra vẻ quan tâm anh Nhiếp Sâm lắm cơ mà? Cô biết anh ấy không có tiền, vậy mà còn giả bộ làm ngơ. Đúng là lòng dạ cô độc ác!"

13

Nhiếp Sâm lập tức nhìn đại tiểu thư bằng ánh mắt đầy căm hận.

Đại tiểu thư bắt đầu chột dạ, khẽ kéo áo tôi, ra hiệu muốn tôi trả tiền thay.

Tôi lập tức cất giọng chính nghĩa: "Thẩm Tuyết, cô không thấy xấu hổ sao? Nhiếp Sâm chân đã gãy rồi, vậy mà cô còn châm chọc anh ta không có tiền trả viện phí! Anh ta đã đáng thương như vậy, chẳng phải cô nên lấy hết tiền mình ra giúp anh ta sao? Chúng tôi đều biết, ngày nào cô cũng đi làm thêm, kiếm được không ít tiền đấy!"

Tôi quay sang đại tiểu thư, giọng đầy cảm xúc: "Còn bạn Cao Tinh Thần của chúng ta, một cô gái yếu đuối nhưng lại có trái tim vô cùng nhân hậu. Cô ấy đã dồn hết tiền tiết kiệm để giúp tôi, một sinh viên nghèo. Nhưng cô ấy vẫn sẽ luôn quan tâm Nhiếp Sâm, phải không? Cô ấy vừa mới thể hiện tấm lòng mình rồi đấy!"



Tôi nhìn thẳng vào Nhiếp Sâm: "Anh yên tâm đi, Cao Tinh Thần tuyệt đối sẽ không dùng tiền để khiến anh cảm thấy bị sỉ nhục đâu. Cô ấy không phải là người như thế."

Đại tiểu thư liền giơ tay thề thốt: "Đúng đó, anh Nhiếp Sâm, anh tin tôi đi! Cho dù anh có nghèo đến mức nào, tôi tin anh vẫn có thể vượt qua khó khăn. Tôi thề, tôi sẽ tuyệt đối không đưa cho anh một xu nào hết!"

Sắc mặt của Thẩm Tuyết và Nhiếp Sâm lập tức trở nên xám xịt như gan lợn.

Thẩm Tuyết tức giận nói: "Cao Tinh Thần, tôi còn tưởng cô thích anh Nhiếp Sâm lắm cơ! Vậy mà bây giờ khi anh ấy gặp khó khăn, cô lại không chịu giúp đỡ. Cô thật vô tâm!"

Tôi ngay lập tức phản bác: "Thẩm Tuyết, tôi thấy cô chỉ giỏi gây chuyện thôi. Có phải cô ghen tị với đại tiểu thư của chúng tôi nên lúc nào cũng cố ý bôi xấu cô ấy không? Đại tiểu thư chẳng phải vẫn ở đây quan tâm Nhiếp Sâm sao? Nhiếp Sâm gãy một cái chân nhưng đại tiểu thư của chúng tôi cũng rất đau lòng đó!"

14

Y tá thấy chúng tôi tranh luận mãi mà không ai chịu trả tiền, sốt ruột nói: "Người nào thanh toán phí phẫu thuật đi."

Nhiếp Sâm cúi đầu nhục nhã: "Tôi... tôi tạm thời chưa có tiền. Có thể hoãn lại được không?"

Đại tiểu thư nhìn anh ta với ánh mắt đầy xót xa.

Tôi vội vàng kéo Cao Tinh Thần ra ngoài.

Trước khi đi, cô ấy còn lưu luyến nói: "Nhiếp Sâm, mai tôi lại đến thăm anh!"

Ra khỏi cửa bệnh viện, đại tiểu thư đột nhiên bật khóc.

Tôi nhìn cô ấy mà ngỡ ngàng: "Ủa? Sao cậu lại khóc thế này?"

Cô ấy sụt sịt, nước mắt lăn dài: "Anh ấy đáng thương quá! Thấy anh ấy chịu khổ, lòng tôi đau lắm. Không giúp được anh ấy, tôi còn thấy khó chịu hơn nữa!"

Tôi thở dài, vừa an ủi vừa nhắc nhở: "Cậu đã giúp rồi mà, cậu không nhận ra sao?"



Đại tiểu thư ngây ngốc chớp đôi mắt to tròn, ngơ ngác hỏi: "Tôi giúp anh ấy bằng cách nào cơ?"

Tôi xoa bụng, than thở: "Tôi đói quá!"

Đại tiểu thư lập tức hùng hồn kéo tôi đến khách sạn năm sao ăn tối.

Vừa ngấu nghiến tôm hùm Úc, tôi vừa kiên nhẫn phân tích: "Cậu nghĩ xem, chúng ta đã từng học rằng, khó khăn sẽ giúp con người trưởng thành."

Cao Tinh Thần gãi đầu, lúng túng đáp: "Tôi không chú ý nghe giảng nên không biết."

Tôi trợn tròn mắt nhìn cô ấy: "Thế cậu thi đậu vào trường này kiểu gì vậy?"

Cô ấy ngượng ngùng nói nhỏ: "Tôi là du học sinh nước ngoài."

Tôi: "..."

15

Tôi tiếp tục phân tích: "À, trách sao được, cậu không hiểu cách nói chuyện của đa số người ở đây. Cậu xem hôm đầu tiên gặp mặt, cậu nói chuyện quá thẳng thắn. Người như Thẩm Tuyết ấy là kiểu đầu óc có vấn đề, sẽ cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương nên chúng ta không thể cư xử như thế nữa."

Đại tiểu thư ủ rũ: "Nhưng làm sao bây giờ? Tôi thích thẳng thắn, không thích kiểu vòng vo."

Tôi nói đầy nghiêm túc: "Tôi sẽ nói cho cậu một chân lý, nhớ kỹ nhé."

Cao Tinh Thần gật đầu liên tục.

Tôi chậm rãi nói: "Cậu không thể tước đi cơ hội chịu khổ của người khác."
 
Chương 24


Thấy cô ấy bắt đầu chìm vào suy nghĩ, tôi giải thích thêm: "Khổ cực sẽ giúp người ta trưởng thành, giúp họ tích lũy kinh nghiệm. Cậu nhìn xem, hôm đó cậu đưa tiền cho Thẩm Tuyết, cô ta có tức giận không? Đấy là vì cậu đã tước mất cơ hội trưởng thành của cô ta. Nếu cậu cứ dùng tiền đập vào mặt Nhiếp Sâm, thì anh ta nhất định sẽ ghét cậu. Đàn ông ấy à, họ không thích phụ nữ giỏi giang hơn mình đâu. Hiểu chưa?"

Cô ấy chớp chớp mắt, buồn bã nói: "Nhưng nhìn anh ấy chịu khổ, tôi cũng khó chịu lắm."

Tôi đầy xúc động, nắm lấy tay cô ấy: "Tôi biết cậu là người có tấm lòng muốn giúp đỡ người khác. Hay thế này đi, mỗi lần cậu muốn giúp Nhiếp Sâm, cậu cứ chuyển sự quan tâm đó sang tôi. Như thế cậu vừa thoải mái mà tôi cũng đỡ khổ. Cậu thấy sao?"

Cô ấy ngẩn người, nghiêm túc hỏi: "Thế cậu không cần trưởng thành à?"

Tôi cười híp mắt: "Tôi không cần đâu! Đại tiểu thư, cả đời này tôi chỉ muốn làm tùy tùng của cậu, ăn uống no say. Tôi cần gì phải trưởng thành nữa chứ?"

16

Về đến ký túc xá, chúng tôi thấy Thẩm Tuyết đang ngồi lau nước mắt.

Đại tiểu thư lập tức hỏi han: "Thẩm Tuyết, cô khóc gì thế? Nhiếp Sâm có sao không?"

Tôi đặt hộp cua hấp còn nóng hổi lên bàn, hớn hở nghĩ đến bữa ăn khuya trước khi đi ngủ.

Thẩm Tuyết bực bội nói: "Liên quan gì đến cô?"

Đại tiểu thư không nhịn được, cứ nhất quyết đòi đến ký túc xá nam để xem tình hình của Nhiếp Sâm.

Tôi bĩu môi, nói: "Đừng đi nữa. Không phải tôi đã nói rồi sao? Không thể tước đi cơ hội trưởng thành của người khác được."

Cao Tinh Thần đứng ngồi không yên, như kiến bò trên chảo nóng.



Thấy vậy, tôi cũng mềm lòng: "Thế này đi, cậu gọi điện cho anh ta. Quan tâm qua điện thoại cũng giống nhau mà, đúng không?"

Cô ấy năn nỉ: "Không thể đến tận nơi sao?"

Tôi thật sự muốn lăn ra giường ngủ luôn. Cô ấy mà ra ngoài, tôi cũng phải đi theo để ngăn cô ấy làm chuyện dại dột.

Thế là tôi kiên nhẫn khuyên nhủ: "Để theo đuổi một người, cách kém cỏi nhất chính là lúc nào cũng xuất hiện trước mặt họ. Cách cao cấp nhất là lúc gần lúc xa, giữ chút thần bí. Vẫn là câu đó, cậu không thể tước đi cơ hội trưởng thành của người khác. Những thứ quá dễ dàng có được sẽ không bao giờ được trân trọng. Hơn nữa, lỡ anh ta muốn theo đuổi người khác mà cậu cứ quấn lấy anh ta thì sao?"

Nói xong, tôi cố ý liếc mắt nhìn Thẩm Tuyết đầy ẩn ý.

17

Thẩm Tuyết trừng mắt nhìn chúng tôi, không thể tin nổi: "Thì ra các cô đang tính toán Nhiếp Sâm! Anh ấy sẽ không bao giờ thích loại con gái đầy mưu mô đâu!"

Nói xong, cô ta hậm hực đeo ba lô rồi bỏ đi.

Đại tiểu thư lo lắng hỏi tôi: "Làm sao bây giờ?"

Tôi chậm rãi nói: "Thẩm Tuyết là tình địch của cậu, lời cô ta nói phải nghe ngược lại. Ví dụ như hôm nay, cô ta bảo cậu trả tiền cho Nhiếp Sâm, thực chất là muốn anh ta có ấn tượng xấu với cậu. Còn bây giờ, cô ta nói Nhiếp Sâm ghét con gái mưu mô, vậy có nghĩa là anh ấy thích kiểu con gái mưu mô. Cậu xem cô ta đi, suốt ngày bày mưu tính kế hãm hại cậu mà!"

Đại tiểu thư trầm tư ngồi xuống mép giường, mặt đầy vẻ "lượng kiến thức hôm nay quá nhiều, cần tiêu hóa từ từ".

Thấy vậy, tôi không để ý đến cô ấy nữa, vui vẻ nằm dài trên giường, giơ chân chống tường, vừa hút trà sữa vừa lướt tiểu thuyết.

18



Một lúc sau, đại tiểu thư thở dài, cũng nằm cạnh tôi, chằm chằm nhìn vào điện thoại của tôi.

Phải nói thật, có một người bạn nhà giàu đúng là sung sướng!

Từ đầu đến chân của tôi, tất cả đều bị đại tiểu thư thay mới hoàn toàn.

Cao Tinh Thần bảo: "Bạn bè của tôi không thể là một đứa nghèo kiết xác, ít nhất cũng phải trông giống như không nghèo, không thì tôi mất mặt lắm!"

Thế là từ ga giường, quần áo, giày dép, túi xách, đến điện thoại của tôi, tất cả đều mới tinh!

Tôi xoa xoa mặt cô ấy, dịu dàng nói: "Đại tiểu thư, đừng lo lắng. Cậu xinh đẹp như thế, chỉ cần nghe lời tôi, Nhiếp Sâm nhất định sẽ thích cậu."

Cô ấy tựa đầu lên vai tôi, buồn bã hỏi: "Tại sao anh ấy lại thích một con nhỏ nghèo kiết xác như Thẩm Tuyết mà không thích tôi? Tôi có thể giúp anh ấy bớt khổ cả đời cơ mà."

Tôi nghiêm túc đáp: "Mỗi người đều có quyền được chịu khổ. Cậu không thể tước đi…"

"Biết rồi!" Cô ấy giận dỗi ngắt lời, má phồng lên đầy bực bội rồi hùng hổ nói:

"Cậu nghĩ cách đi! Tôi muốn anh ấy yêu tôi! Cậu làm quân sư cho tôi, tôi sẽ trả lương cho cậu!"

Hai mắt tôi sáng rực lên: "Bao nhiêu?"

"100 vạn! Mỗi tháng! Nhưng tối đa chỉ có 3 tháng thôi!"

Tôi hớn hở gật đầu: "Chốt deal!"
 
Chương 25


19

Hôm sau, chúng tôi đến ký túc xá nam để thăm Nhiếp Sâm. Vì chân bị thương nên anh ta không tiện lên xuống giường, được chuyển qua một phòng của quản lý ký túc xá.

Trên bàn của anh ta đầy mì gói, đồ đạc thì bừa bộn hết cả lên. Đại tiểu thư nhìn thấy cảnh tượng này liền muốn xắn tay áo dọn dẹp.

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy. Cô ấy lập tức cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không thể tước đi cơ hội chịu khổ của người khác… Không thể tước đi…"

Tôi hài lòng nở nụ cười, quay sang Nhiếp Sâm, tỏ vẻ ân cần: "Nhiếp Sâm, chúng tôi đến thăm anh. Chân anh đỡ hơn chút nào chưa?"

Anh ta nhìn chúng tôi một lượt, ánh mắt lướt qua đôi tay trống không của chúng tôi rồi lại nhìn ra sau lưng cũng chẳng có gì, yếu ớt nói: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Tôi tiện tay lấy một quả chuối từ rổ hoa quả của người khác mang đến, vừa bóc vừa nói với đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, không phải cậu rất quan tâm Nhiếp Sâm sao? Mau thể hiện sự quan tâm của mình đi!"

Lần này, ánh mắt Nhiếp Sâm nhìn đại tiểu thư đã không còn khinh thường như trước, ngược lại còn có chút mong chờ.

Đại tiểu thư lập tức nói: "Nhiếp Sâm, anh nhớ dưỡng thương cho tốt nhé. Tôi rất quan tâm đến anh, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, anh cứ nói với tôi!"

Nhiếp Sâm chần chừ một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Tôi… tôi vay tiền Thẩm Tuyết để đóng viện phí, giờ lại không thể đi làm. Nếu cô có thể giúp đỡ thì…"

Lời gợi ý quá rõ ràng rồi!

Đại tiểu thư quay sang nhìn tôi, vẻ mặt như đang chờ chỉ thị. Tôi mỉm cười đầy khích lệ.

Cô ấy hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén sự thương cảm: "Nhiếp Sâm, tôi biết bây giờ anh đang rất khó khăn. Nhưng tôi tin rằng với sự nỗ lực của mình, anh nhất định sẽ vượt qua thôi! Tôi luôn ủng hộ anh!"

Nhiếp Sâm: "…"



Thẩm Tuyết: "…"

20

Hai người họ đấu võ mồm suốt một lúc, nói toàn những lời vô nghĩa.

Tôi ăn hết trái cây của Nhiếp Sâm rồi vỗ tay, kéo đại tiểu thư đi ra ngoài.

Sau đó, chúng tôi thỉnh thoảng lại đến thăm Nhiếp Sâm, mỗi lần đại tiểu thư đều rất hài lòng, vì để Nhiếp Sâm tiếp tục dụ dỗ cô ấy khiến cô ấy cảm thấy anh ta nhiệt tình hơn nhiều.

Tôi nói với đại tiểu thư: "Nhìn thấy chưa? Cậu không còn dùng tiền để làm anh ta mất mặt nữa, giờ anh ta đối xử với cậu rất nhiệt tình phải không?"

Đại tiểu thư gật đầu mạnh.

Đúng lúc tôi đang tận hưởng cuộc sống học đường không lo nghĩ gì thì ba mẹ tôi và em trai tôi đến tìm.

Em trai tôi 15 tuổi đang học cấp ba nhưng kết quả học tập kém, không đậu vào trường cấp ba, lại không có ai nhận vào làm, suốt ngày chỉ nằm nhà.

21

Mẹ vừa nhìn thấy tôi đã ngồi bệt xuống đất, khóc lóc thảm thiết: "La Y Y, mày đúng là đứa bất hiếu! Học đại học rồi lại muốn bỏ rơi ba mẹ nghèo khổ này à! Mày học hành kiểu gì thế? Còn khuyên ba chị em mày bỏ đi, mày muốn làm tan rã gia đình chúng ta sao?"

Lúc này là giờ cao điểm sau giờ học, mọi người không vội vã lao vào canteen mà chỉ đứng đó xì xào bàn tán.

Cảnh này trong nguyên tác cũng đã xảy ra.



Cốt truyện ban đầu là sau khi nguyên chủ bị thầy cô và bạn bè khuyên bảo, đặc biệt là sau sự cảm hóa của nữ chính đã quay lại làm hòa, ôm nhau khóc nức nở.

Sau đó, gia đình nguyên chủ bắt đầu "hút máu" nguyên chủ, khiến nguyên chủ phải làm việc không ngừng.

Lúc này Thẩm Tuyết lao ra, mắt ngấn lệ, giọng điệu xúc động: "Dì ơi! Dìvà chú nuôi La Y Y, chúng cháu đều biết cô ấy học đại học rồi nhưng bị tiền bạc làm mờ mắt!"

Ba mẹ tôi thấy có người đứng về phía mình liền bắt đầu rơm rớm nước mắt, tỏ vẻ thương tâm, nói rằng họ đã vất vả thế nào, nuôi tôi lớn ra sao.

Tất cả đều là nói dối.

Thẩm Tuyết tiếp tục: "La Y Y chỉ bị tiền bạc làm mê muội, đặc biệt là khi kết bạn với những người không phù hợp với cô ấy, cô ấy bắt đầu chỉ lo hưởng thụ…"

Em trai tôi lập tức chạy lại nhìn điện thoại của tôi, nói: "Đưa điện thoại cho tôi! Đưa đây!"

Vừa nói vừa kéo tôi.

Tôi và em trai vừa mới hòa hợp một chút.

Nhưng một bàn tay khác đã nhanh chóng vung lên, tát mạnh vào mặt em trai tôi.

Đại tiểu thư lạnh lùng nói: "Chuyện gì thế này! Đây là tôi tặng cho cô ấy, cậu dám cướp à? Cẩn thận tôi kiện cậu cướp của, để cậu ngồi tù suốt đời!"

22

Em trai tôi đúng là một tên hèn hạ chỉ dám mạnh mẽ khi ở trong nhà.

Giờ đây, cậu ta không dám nói gì mà chỉ ngoan ngoãn im lặng.
 
Chương 26


Thẩm Tuyết ngay lập tức lên án: "Cao Tinh Thần, tôi biết cô có tiền, cô thường xuyên dùng tiền để làm nhục bạn bè nhưng đây là chuyện gia đình của La Y Y, cô là người ngoài, tại sao lại xen vào? Hơn nữa, các cô đâu biết có ba mẹ là điều hạnh phúc thế nào! Tôi luôn mơ ước có ba mẹ, dù họ có nghèo hay khổ, chỉ cần có ba mẹ là tôi thấy cuộc sống này đã trọn vẹn!"

Lời nói của cô ta khiến mọi người đều cảm động.

Tôi ngay lập tức bật khóc.

Thẩm Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của tôi, lập tức tỏ ra đắc ý.

Đại tiểu thư tức giận nói: "Cậu làm gì vậy? Cậu không định quay về với gia đình hút m.á.u ấy nữa chứ? Tôi nói cho cậu biết, họ đâu có yêu cậu, như ba tôi mới là người yêu tôi thật sự. Họ đến đây gây rối làm cậu mất mặt! Ba tôi tuyệt đối sẽ không như vậy!"

Lúc này tôi không có thời gian để chú ý đến đại tiểu thư mà ôm chầm lấy Thẩm Tuyết.

Mọi người đều ngơ ngác.

Thẩm Tuyết cứng đơ: "La Y Y, hay là cô hãy ôm ba mẹ tôi một cái, giải tỏa những hiểu lầm đi. Ba mẹ nào cũng yêu con hết mà."

Tôi nghẹn ngào nói: "Ừm… Tôi không ngờ, Thẩm Tuyết, cô thật tốt bụng, thật có lòng…"

23

Thẩm Tuyết ngay lập tức hưng phấn hẳn lên.

Mọi người nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy khen ngợi.

Tôi nhìn ba mẹ mình, nói: "Ba mẹ, con biết ba mẹ yêu con, số tiền con nợ, chắc chắn ba mẹ sẽ sẵn lòng giúp con trả đúng không?"



Tôi ngập ngừng nói: "Con biết mình sai rồi, từ khi vào đại học, con chỉ lo hưởng thụ, không chỉ vay tiền của bạn cùng phòng là Cao Tinh Thần, mà còn vay rất nhiều tiền online. Ba mẹ, giờ ba mẹ phải nhanh chóng trả nợ cho con đi."

Tôi lại nhiệt tình nắm lấy tay Thẩm Tuyết: "Thẩm Tuyết, chúng ta là bạn cùng phòng, tình như chị em, cô tốt với tôi quá. Nếu không nhờ cô kịp thời nhắc nhở, giờ chắc tôi không nhận ra ba mẹ mình nữa."

"Cô không có ba mẹ nhưng tôi có! Tôi sẵn lòng chia sẻ ba mẹ của mình với cô! Từ giờ, cô là chị em của tôi rồi, ba mẹ tôi là ba mẹ cô! Nhanh đi, gọi họ đi! Không phải từ nhỏ cô đã muốn có ba mẹ sao?"

Có bạn học đã xúc động đến mức rơi nước mắt: "Thật là một kết cục tốt quá."

"Đúng vậy, ngay cả Thẩm Tuyết cũng đã có ba mẹ."

Tôi lại nhìn ba mẹ mình: "Ba mẹ, ba mẹ không biết đâu, Thẩm Tuyết là người khó khăn nhất trong ký túc xá, cô ấy làm ba công việc một ngày, kiếm được không ít tiền đâu. Ba mẹ nhận cô ấy làm con gái đi!"

Tôi nắm tay Thẩm Tuyết, nói: "Nhanh lên! Không phải cô muốn có ba mẹ sao? Tôi thật bất hiếu, tôi không xứng làm con của họ, tôi để ba mẹ cho cô!"

Thẩm Tuyết vừa định mở miệng, tôi lập tức bịt miệng cô ta lại: "Đừng nói! Tôi biết cô rất cảm động. Giúp đỡ bạn bè là truyền thống tốt đẹp của chúng ta, cô không cần cảm ơn tôi đâu. Tôi chỉ hy vọng cô nhận được ba mẹ rồi đối xử tốt với họ, bù đắp tình cảm gia đình thiếu thốn. Còn chuyện cảm ơn tôi á, cô chỉ cần giúp tôi trả những khoản vay là được."

24

Tôi kéo ba mẹ đang còn bối rối cùng Thẩm Tuyết, nói: "Từ giờ, mọi người chính là người thân gần gũi hơn cả ruột thịt. À đúng rồi, tôi hiện đang nợ Cao Tinh Thần 2 triệu 367 ngàn 5 trăm, còn nợ tiền vay online là 19 ngàn 873. Mọi người có bao nhiêu tiền? Nhanh đưa tôi!"

Mẹ tôi la lên: "Mày là con người sao? Còn đòi ba mẹ tiền? Bây giờ là lúc mày phải hiếu thảo với ba mẹ chứ!"

Tôi cũng hét lên ngay lập tức: "Mẹ! Con không ngờ mẹ lại ích kỷ như vậy! Con nợ tiền, mẹ không muốn giúp con nữa à? Mẹ coi con là con gái của mẹ không? Mẹ thật sự như vậy sao? Mọi người nhìn đi, mẹ làm như thế có được không?"

Các bạn học xung quanh lập tức lên tiếng: "Đúng vậy, đó cũng là con gái của mình mà."



"Gia đình thì sao phải tính toán như vậy?"

"Nhưng Thẩm Tuyết kiếm tiền rồi sao La Y Y lại vẫn còn nợ tiền vậy, thật là đau lòng."

"Phụ huynh cũng phải cùng nhau trả nợ."

"Đúng vậy, dù nghèo cũng phải có khí phách."

"Gia đình cùng nhau làm việc, một đời là có thể trả hết."

"Trời ơi, nhìn La Y Y lúc nào cũng ăn tiêu xa xỉ, chắc chắn sẽ tiêu hết thôi."

"Thẩm Tuyết thì tốt, vừa hiểu chuyện lại kiếm tiền giỏi."

Thẩm Tuyết lập tức ngẩng cao đầu.

25

Ba mẹ tôi liếc nhìn nhau một cái.

Sau đó, mẹ tôi kéo Thẩm Tuyết lại, ân cần nói: "Ây da, đứa trẻ tội nghiệp này, từ giờ chúng ta chính là gia đình của con, chính là ba mẹ ruột của con."

Ba tôi cũng làm ra vẻ thật thà chất phác, hiền từ nhìn Thẩm Tuyết.

Trong mắt Thẩm Tuyết lập tức ngập tràn nước mắt.
 
Chương 27


Tôi cũng da diết gọi: "Ba! Mẹ! Con xin hai người, cho con chút tiền đi, con thề sau này sẽ không xài bậy nữa! Con cầu xin hai người!"

Mẹ tôi lập tức hất tay tôi ra: "Nuôi mày bao nhiêu năm nay, đúng là nuôi không công! Mày chẳng hiểu chuyện chút nào, sau này chúng ta cắt đứt quan hệ! Thẩm Tuyết mới là con gái ruột của chúng ta!"

Tôi trừng mắt: "Bà muốn cắt là cắt được à? Bà nằm mơ đi! Tôi nói cho bà biết, mấy người cho vay nặng lãi kia nói rồi, không trả tiền thì bán luôn nhà cũ của ông bà cho bà đó!"

Ba mẹ tôi lập tức kéo Thẩm Tuyết bỏ đi.

Em trai tôi cũng vội vàng đi theo.

Nhiếp Sâm chống nạng, da diết nhìn theo bóng lưng Thẩm Tuyết.

26

Mấy bạn học khác cũng tản ra.

Đại tiểu thư lập tức chạy qua Nhiếp Sâm để tạo sự hiện diện: "Anh Nhiếp Sâm, bây giờ Thẩm Tuyết đâu có tội nghiệp nữa, cô ta có ba mẹ rồi. Tôi mới là người đáng thương, tiền của tôi đều bị con nhỏ La Y Y đó lừa mất! Anh nhìn tôi đi này!"

Nhiếp Sâm nhíu mày: "Sao cô lại kết bạn với loại người như La Y Y? Cô ta lớn rồi còn đòi tiền ba mẹ, đã có ba mẹ mà còn không biết trân trọng!"

Tôi vô tội nhìn anh ta: "Nếu anh cũng muốn có ba mẹ thì để tôi gọi họ quay lại, cho anh nhận một người?"

Anh ta giận hầm hừ: "Tôi không đời nào làm anh em với Thẩm Tuyết!"

Tôi nháy mắt ra hiệu với đại tiểu thư, cô ấy ngượng ngùng xoắn ngón tay: "Anh Nhiếp Sâm, tôi hết tiền ăn cơm rồi, tôi có thể dùng thẻ của anh được không? Tôi sẽ không làm bạn với La Y Y nữa, tôi sẽ làm bạn với anh."

Nhiếp Sâm do dự một chút: "Được."



Tôi lặng lẽ đi theo bọn họ.

Trong thẻ của Nhiếp Sâm chỉ còn 50 tệ.

Đại tiểu thư tuy đã biết cách làm ra vẻ yếu đuối nhưng vẫn là đại tiểu thư, trực tiếp quẹt 28 tệ tiền đồ ăn!

Nhiếp Sâm nhẫn nhịn đến mức gân xanh nổi đầy trán nhưng không nói gì.

Trên bàn ăn, Nhiếp Sâm chỉ gọi một phần cơm trắng và một bát canh miễn phí.

Còn đại tiểu thư lấy đầy một đĩa thịt.

Cô ấy ăn được vài miếng thì dừng lại, nhìn Nhiếp Sâm: "Anh Nhiếp Sâm, anh thật giỏi, ăn uống lành mạnh như vậy, tôi cũng phải học theo anh."

27

Tôi lập tức bê đĩa thức ăn của Cao Tinh Thần qua chỗ mình, sau đó đẩy bát canh của tôi về phía cô ấy, nói: "Không được lãng phí đồ ăn, tôi giúp người làm niềm vui mà."

Sau đó, tôi bắt đầu ăn điên cuồng.

Đại tiểu thư để có chung tiếng nói với Nhiếp Sâm, không ngừng khen canh miễn phí ngon, cơm trắng ngon, nói cô ấy thích nhất là những món như vậy.

Chắc Nhiếp Sâm cũng muốn vớt con cá này về nên thỉnh thoảng đáp lại một tiếng "Ừ".

Về đến ký túc xá, đại tiểu thư lập tức hỏi: "Sao rồi? Hôm nay tôi diễn có đạt không?"

Tôi giơ ngón cái lên: "Rất đạt! Cậu xem, hôm nay anh ta nhiệt tình với cậu hơn rồi, còn có thể ngồi ăn chung bàn. Sau này cậu cứ dùng chiêu này, nói tiền của cậu bị tôi lừa rồi đi quẹt thẻ của anh ta."

Tôi nhấn mạnh: "Nhớ đấy, nhất định phải gọi thật nhiều món trước, sau đó nói vốn cậu không thích mấy món đó rồi ăn chay giống anh ta!"



Đại tiểu thư chu môi, lấy khô bò ra nhai: "Nhưng tôi muốn ăn thịt mà. Cái canh đó dở c.h.ế.t đi được. Với lại, không ăn thì mua làm gì?"

Tôi khẽ thở dài: "Cậu nghĩ mà xem, lợi thế cạnh tranh của cậu là gì?"

Cao Tinh Thần bối rối: "Là gì?"

Tôi vừa nhai khô bò của cô ấy vừa đáp: "Là sự khác biệt! Một đại tiểu thư mà thích uống canh miễn phí với ăn cơm trắng, không phải là một sự tương phản rất lớn sao? Chắc chắn anh ta sẽ tò mò vì sao. Mà đàn ông một khi đã tò mò về phụ nữ thì tình yêu cũng chẳng xa nữa đâu!

"Còn nữa, cậu nhất định phải quẹt thẻ của anh ta. Như vậy anh ta mới thấy cậu đáng thương yếu đuối. Thẩm Tuyết cũng dùng chiêu này đấy, chúng ta cũng vậy. Nhớ chưa?"

Cô ấy ngồi sang một bên tiêu hóa lời tôi.

Tôi lên Taobao đặt một đơn hàng, bàn bạc xong xuôi với người bán rồi hí hửng mở phim truyền hình lên xem.

28

Rất nhanh sau đó, Nhiếp Sâm bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Cô hết tiền rồi sao không xin ba mẹ cô?"

Chúng tôi cũng đã diễn tập câu này trước.

Đại tiểu thư làm ra vẻ đáng thương: "Tôi lớn rồi, sao có thể xin tiền ba mẹ nữa? Lý tưởng của tôi là trở thành một người phụ nữ độc lập, sau này tôi sẽ không xin ba mẹ tiền nữa đâu. Hơn nữa, ba tôi có con riêng, ông ấy nói gia sản đều là của con trai nên tôi cũng không trông cậy được vào họ."

Vẻ mặt của Nhiếp Sâm như nứt ra: "Không phải cô là con một sao?"

Đại tiểu thư khịt khịt mũi: "Bên ngoài thì đương nhiên nói tôi là con một. Nhưng em trai tôi mới là độc đinh của dòng họ."
 
Chương 28


Tôi vội cúi đầu xuống, tránh để lộ vẻ sắp cười thành tiếng.

"Vậy cô đi làm thêm đi."

Nhiếp Sâm không cho cô ấy cơ hội từ chối.

Đại tiểu thư yếu ớt đáp: "Tôi chẳng biết làm gì cả, tôi sợ khổ mà."

Đây là câu tôi đã dạy cô ấy.

Nhiếp Sâm giật lại thẻ ăn của mình, vẻ mặt vô cùng khó chịu: "Còn tưởng cô là đại tiểu thư thật đấy!"

Đại tiểu thư rơm rớm nước mắt, hỏi: "Ý anh là sao?"

"Người như Thẩm Tuyết còn biết đi làm kiếm tiền, tại sao cô lại không?"

29

Lúc này, Thẩm Tuyết đi tới.

Mặc dù quầng thâm dưới mắt rõ mồn một nhưng nụ cười trên mặt cô ta lại rất chân thật.

Từ hôm bị ba mẹ tôi kéo đi, cô ta không quay về ký túc xá ở nữa mà chuyển ra ngoài ở cùng họ.

Ba mẹ tôi đối xử với cô ta tốt vô cùng.

Ngày nào cô ta cũng mang theo hoa quả để ăn, bảo là ba mẹ cô ta chuẩn bị cho.

Tan học, ba mẹ tôi còn đứng đợi ở cổng trường để đón cô ta, nói là để bù đắp cho tuổi thơ của cô ta.

Cô ta kể, ở nhà mình chẳng khác gì đại tiểu thư.

Ba mẹ tôi nâng niu cô ta trong lòng bàn tay, chỉ sợ cô ta tan ra mất.

Cô ta đi làm thêm, ba mẹ tôi cũng đưa đón hàng ngày.

Thẩm Tuyết bê một phần đồ ăn chay ngồi xuống, nhiệt tình nói với đại tiểu thư: "Tinh Thần, nếu cô cũng nghèo rồi, vậy thì đi làm thêm cùng tôi đi. Trên đời này không có ba mẹ nào không đúng cả, chúng ta làm sao có thể báo đáp hết tình yêu thương của họ được. Thôi thì đừng gây thêm phiền phức cho họ nữa."

30



Nhiếp Sâm trò chuyện với Thẩm Tuyết.

Thẩm Tuyết lại bắt đầu kể về việc ba mẹ tôi đối xử với cô ta tốt thế nào.

Nào là buổi tối sợ cô ta mệt nên làm đồ ăn khuya, ngày nào cũng quan tâm chăm sóc cô ta, vân vân và mây mây.

Hiện tại, Thẩm Tuyết làm bốn công việc.

Trước đây là ba, giờ thì cô ta vừa ở cùng ba mẹ tôi, vừa dạy thêm cho một học sinh vào buổi tối.

Ba mẹ tôi chắc sợ cô ta bỏ đi nên ngày nào cũng đưa đón, cô ta lại thấy họ tốt.

Nhưng cũng có cái lợi, đó là mấy tên lưu manh kia chắc sẽ không dám động vào cô ta nữa.

Tôi vừa nghĩ vậy thì đại tiểu thư do dự: "Thôi được, tôi sẽ đi làm thêm."

!!!

"Không được đi!"

Tôi lập tức quát lớn.

Kết quả, đại tiểu thư điên cuồng nháy mắt ra hiệu với tôi.

Đợi đến khi Nhiếp Sâm và Thẩm Tuyết đi rồi, tôi mới vội vàng nói: "Cậu tuyệt đối đừng đi làm cùng cô ta!"

31

Đại tiểu thư nói: "Tôi cứ đi đấy! Tôi phải xem thử, người mà anh Nhiếp Sâm thích rốt cuộc đang làm việc vĩ đại gì!"

"Cậu thần kinh à!" Tôi không nhịn được mà chửi thẳng: "Cậu thích một đứa thiểu năng đã đành, đằng này còn muốn vì đứa thiểu năng đó mà tự biến mình thành thiểu năng nữa hả! Làm đại tiểu thư tốt đẹp không muốn, lại cứ đ.â.m đầu vào mấy thứ tào lao!"

Đại tiểu thư lập tức đỏ mắt: "Cậu mắng tôi! Cậu mắng tôi! Tôi không thèm chơi với cậu nữa! Đồ xấu xa!"

Nói rồi, Cao Tinh Thần chạy mất.

Tôi thề, tôi cạn lời.

Con bé này đúng là đầu óc có vấn đề.

Thôi, tôi nhìn số dư trong thẻ ngân hàng, tâm trạng lập tức tốt hơn rồi cắm đầu chạy theo đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, chờ tôi với, chúng ta từ từ nói lại!"



32

Ngày nào đại tiểu thư cũng đi làm thêm.

Ngày nào tôi cũng theo dõi bọn họ.

Đúng là hết thuốc chữa.

Trong thời gian này, ba mẹ tôi còn viết giấy cắt đứt quan hệ ba mẹ - con cái với tôi, đăng cả video lên mạng, mắng tôi bất hiếu, sau này không nhận tôi là con gái nữa.

Cư dân mạng thi nhau chửi rủa tôi.

Họ lại đăng thêm video, kể Thẩm Tuyết đối xử tốt với họ ra sao, còn bảo cô ta có lương tâm hơn cái loại vong ân phụ nghĩa như tôi.

Dựa vào chiêu trò bán câu chuyện mẹ con trên mạng, bọn họ còn tăng được khối lượt theo dõi!

Tôi nhìn mà ghen tị.

Mấy diễn viên quần chúng tôi thuê trên mạng, cũng bắt đầu ngày ngày quấy rầy ba mẹ tôi, đòi họ trả tiền, nếu không sẽ tạt sơn vào nhà.

Ba mẹ tôi bị làm phiền tới mức không chịu nổi, cảm thấy tôi chẳng còn giá trị lợi dụng, nên muốn cắt đứt quan hệ luôn.

Tôi đương nhiên đồng ý.

33

Cho đến khi, sau cả tháng kiên trì theo dõi, cuối cùng, cũng lại là một vở kịch cũ!

Hôm đó, ba mẹ tôi không đến đón người.

Thẩm Tuyết kéo đại tiểu thư, đi vào một con hẻm nhỏ.

Rồi xuất hiện vài tên lưu manh!

Một nhóm côn đồ chặn đường hai người họ.

Thẩm Tuyết hét lên: "Tinh Thần, ba cô là đại gia, cô là đại tiểu thư, cô đưa tiền cho bọn họ đi, họ chắc chắn sẽ thả chúng ta!"

Mấy tên côn đồ càng phấn khích: "Ồ, là đại tiểu thư kìa, chơi chắc đã lắm đây!"
 
Chương 29


"Chờ bọn tao chơi chán rồi sẽ bắt ba cô ta trả tiền chuộc!"

"Hahahahaha!"

Thẩm Tuyết lập tức nói: "Đại ca, đại ca, các anh thả tôi đi, để tôi đi bảo ba cô ta nộp tiền chuộc. Nếu không, các anh cũng sẽ bị lộ. Được không? Tôi đảm bảo không báo cảnh sát!"

34

Sao cô ta lại như vậy?

Theo kịch bản gốc, là nguyên chủ đã giữ chân Thẩm Tuyết.

Nhưng lúc đó, nguyên chủ cũng chẳng có tiền nên không hề xảy ra tình tiết tiền chuộc.

Đại tiểu thư giận dữ: "Cô bị thần kinh à! Thẩm Tuyết, chúng ta cùng bọn chúng liều mạng! Chỉ có bốn tên, mà hai đứa còn lùn hơn tôi, chúng ta đánh thắng được!"

Kết quả, Thẩm Tuyết nói: "Không, không, không, Cao Tinh Thần, cô không thể ích kỷ như vậy, không thể kéo tôi xuống nước. Tôi thề, tôi nhất định sẽ cứu cô. Cô cứ giữ chân bọn chúng trước, được không?"

Tôi bật cười vì tức. Cái cô Thẩm Tuyết này, hết thuốc chữa rồi...

Nhưng điều làm tôi choáng váng hơn nữa là, không biết từ khi nào, Thẩm Tuyết đã cầm một viên gạch trong tay. "Bốp" một tiếng, cô ta đập thẳng vào đầu đại tiểu thư…

Sau đó, cô ta vứt viên gạch xuống, rồi chạy mất!

Đám lưu manh vẫn chưa kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì cười gằn, chầm chậm bước về phía đại tiểu thư.

Tôi lạnh toát cả người, cảm giác cảnh tượng này, như thể đã từng xảy ra với mình trước đây...

35

"Dừng tay!" Tôi hét lớn, lao ra và ra lệnh cho bảo vệ phía sau: "Bắt hết bọn chúng lại cho tôi! Cả con nhỏ kia cũng bắt luôn!"

Bảo vệ ập đến, đè mấy tên côn đồ xuống đất, mặc cho bọn chúng chửi bới điên cuồng.

Thẩm Tuyết cũng bị bắt lại.



Cảnh sát nhanh chóng có mặt.

Đám côn đồ, Thẩm Tuyết bị buộc tội phạm pháp.

Mấy bảo vệ là nhân chứng.

Còn có cả camera giám sát trên con đường đó và video tôi quay được.

Con đường vốn dĩ không có camera nhưng tôi đã sớm chi bộn tiền, lắp không dưới 10 cái camera...

Đại tiểu thư bị thương ở trán, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.

Ba mẹ cô ấy cũng đến.

Ban đầu, đại tiểu thư dựa vào tôi cầu an ủi nhưng thấy ba mẹ, liền ngả vào lòng họ vừa khóc vừa kể lể: "Con có làm sai không? Con chỉ muốn chứng minh rằng con cũng giống như Nhiếp Sâm và Thẩm Tuyết. Những việc họ làm được, con cũng làm được, hy vọng anh ấy sẽ thích con hơn một chút. Nhưng không chỉ anh ấy chẳng có chút cảm tình, mà con còn xui xẻo thế này. Nếu không có Y Y đi theo con, hôm nay con đã bị hại rồi!"

Nói xong, cô ấy vừa khóc vừa kể lại toàn bộ sự việc hôm nay.

36

Ba cô ấy giận đến đỏ cả mắt.

Mẹ cô ấy đau lòng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bật mở.

Nhiếp Sâm bước vào, vừa nhìn thấy đại tiểu thư liền hốt hoảng: "Tinh Thần, cô mau đến đồn cảnh sát giải thích rõ đi. Nói với cảnh sát rằng Thẩm Tuyết không hại cô, cô ấy cũng giống cô, đều là nạn nhân!"

Ba của đại tiểu thư vừa định động thủ thì bị tôi kéo lại.

Tôi cũng nhanh chóng kéo mẹ của Cao Tinh Thần lại.

Tôi ra hiệu bằng ánh mắt với họ.

Hai người lập tức im lặng.



Đại tiểu thư không tin nổi, hỏi: "Anh Nhiếp Sâm, anh biết cô ta đã làm gì chưa?"

Ánh mắt Nhiếp Sâm lóe lên, rõ ràng là anh ta biết.

Hơn nữa, đoạn video đó, tôi đã tung lên mạng rồi.

Vì trước đó Thẩm Tuyết dùng mối quan hệ mẹ con giữa mình và mẹ tôi để tạo chiêu trò.

Giờ thì lập tức leo lên hot search.

Các group lớn nhỏ trong trường đều đang chia sẻ rần rần.

37

"Tinh Thần, Thẩm Tuyết chỉ là quá căng thẳng thôi. Khi người ta căng thẳng, những hành động lúc đó không thể tính được. Cô tha thứ cho cô ấy đi."

Đại tiểu thư rơi nước mắt từng giọt một: "Nhưng cô ta không chỉ gọi đám lưu manh đến bắt nạt tôi mà còn tự mình bỏ chạy. Không chỉ bỏ chạy, trước khi chạy, cô ta còn đập vào đầu tôi. Nếu cô ta không đập tôi, có khi tôi đã tự mình chạy thoát được!"

Nhiếp Sâm mất kiên nhẫn: "Cô đừng so đo như vậy. Tôi biết, côluôn đối địch với cô ấy, nghĩ rằng cô ấy cướp tôi."

"Nhưng tôi chỉ coi cô ấy như em gái, vì từ nhỏ chúng tôi đã nương tựa lẫn nhau. Chỉ cần lần này cô cứu cô ấy, tôi sẽ đồng ý ở bên cô."

Tôi ngồi xuống chiếc giường trống bên cạnh.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm Nhiếp Sâm, nhìn lâu đến mức khiến anh ta chột dạ.

Một lúc lâu sau, Cao Tinh Thần mới nói: "Anh nghĩ là tôi có thể dựa vào ba tôi để cho anh nhiều lợi ích hơn chứ gì?"

"Trước đây lạnh lùng với tôi, sau đó lại lúc nóng lúc lạnh, chẳng phải chỉ muốn xem gia cảnh của tôi thế nào sao?

"Nếu anh thực sự thích Thẩm Tuyết, anh đã chẳng chần chừ không tỏ tình, lại còn dây dưa với cả hai chúng tôi."

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Đại tiểu thư thông minh lên rồi.
 
Chương 30: Hoàn


38

"Thích anh? Đúng là tôi mù mắt rồi!"

"Y Y!" Đại tiểu thư đột nhiên quay sang tôi nói: "Đánh c.h.ế.t tên cặn bã này cho tôi! Cậu đánh một cái, tôi cho cậu 100 ngàn! Đá một phát, tôi cho 200 ngàn!"

Tôi lập tức phấn chấn hẳn lên.

Nhiếp Sâm không thể tin nổi: "Cô bảo người đánh tôi? Cao Tinh Thần, tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ chiêu lạt mềm buộc chặt này có tác dụng với tôi… Á…!"

Tôi trực tiếp tung một cú "Phật Sơn vô ảnh cước" đá bay anh ta xa tám thước, bảo vệ của nhà họ Cao ngay lập tức đè anh ta xuống đất, đồng thanh nói: "Cô chủ, người đã bị giữ chặt, mời tùy ý xử lý!"

Đến khi đánh Nhiếp Sâm đến mặt mày bầm dập, tay tôi cũng sưng đỏ cả lên, tôi định đánh tiếp nhưng bị ba của đại tiểu thư ngăn lại.

Ông trầm giọng nói: "Y Y phải không? Đừng đánh nữa, đừng đánh c.h.ế.t thật đấy."

Tôi đành hậm hực dừng tay, sau đó hớn hở quay sang đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, tôi đ.ấ.m anh ta 52 cái, đá thêm 15 phát!"

Đại tiểu thư yếu ớt nói: "Thôi được rồi, sau này tôi không thích anh ta nữa. Đừng nhắc đến anh ta nữa."

Tôi lập tức gật đầu lia lịa.

Đại tiểu thư vì đau đầu mà ngủ thiếp đi.

Nhiếp Sâm mặt mũi bầm dập, u ám rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng anh ta, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt.

Sau đó, ba mẹ của đại tiểu thư bảo tôi kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra với cô ấy ở trường.

Nghe xong, sắc mặt họ đã đen như đêm bão tố, chỉ muốn g.i.ế.c người.

Tôi chột dạ, liệu họ có nghĩ rằng tôi làm hại con gái họ không?

39

Nhưng hiển nhiên là tôi nghĩ nhiều rồi.



Ngày hôm sau, họ mang đến cho tôi một món quà lớn!

Một căn nhà ở Đế Đô!

Một tấm thẻ ngân hàng có tám con số!

Còn nói muốn nhận tôi làm con nuôi.

Tuy nhiên, tôi đã từ chối.

Tôi xúc động nhìn đại tiểu thư: "Không, tôi không muốn làm chị em với đại tiểu thư. Tôi là tùy tùng của cô ấy. Lần sau cô ấy muốn theo đuổi ai, tôi nhất định không ngại khó."

Đại tiểu thư thản nhiên nói: "Tôi cần gì phải theo đuổi ai? Tôi chẳng theo đuổi ai nữa!"

40

Tôi vẫn là tùy tùng của đại tiểu thư, đồng thời là tai mắt của mẹ cô ấy, chuyên báo cáo hành tung của đại tiểu thư.

Thẩm Tuyết bị tuyên án ngồi tù.

Trường học cũng đã đuổi học cô ta.

Ba mẹ tôi lại tìm đến tôi khóc lóc. Kết quả là bị đám diễn viên quần chúng mà tôi thuê đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, còn dọa rằng nếu họ không trả tiền sẽ g.i.ế.c cả nhà.

Thằng em tôi sợ đến mức nhiều lần tè ra quần.

Mất đi "bịt máu" là Thẩm Tuyết, họ buộc phải đi làm thuê kiếm sống.

Về phần Nhiếp Sâm, anh ta cũng bắt đầu làm thuê.

Tôi bất đắc dĩ phải đi làm thêm cùng đại tiểu thư.

Sau đó không lâu, lại có người tố giác, nói rằng Nhiếp Sâm đi làm trai bao, phục vụ các quý bà ở hộp đêm.

Gương mặt xấu xí đến không nỡ nhìn. Kết quả là anh ta cũng bị trường học đuổi học.

41

Thẩm Tuyết bị phán tù không lâu, chỉ một năm sau đã được thả ra.



Khi ấy tôi và đại tiểu thư đã là sinh viên năm hai.

Tôi vẫn là cô nữ sinh lười nhác thích nằm trên giường chơi điện thoại.

Còn đại tiểu thư vẫn là cô gái kiêu ngạo, thích trang điểm mỗi ngày.

Còn Thẩm Tuyết, sau khi được trả tự do, ngay lập tức bị ba mẹ tôi dẫn theo thằng em trai bám lấy.

Nhưng Thẩm Tuyết sau những ngày tháng rèn giũa trong tù đã không còn là người dễ bị thao túng như trước.

Dù vậy, cô ta vẫn không thoát khỏi được ba mẹ tôi.

Bất kể cô ta đi đâu, họ cũng có thể dẫn theo thằng em tôi khóc lóc, náo loạn, thậm chí dọa tự tử. Nếu Thẩm Tuyết không chiều theo ý họ, họ sẽ phá cô ta đến mức mất cả việc làm.

Cô ta không có bằng cấp, để tìm được một công việc đã phải giấu kín quá khứ từng ngồi tù. Những công việc đó lại có tính thay thế rất cao, nhanh chóng bị ba mẹ tôi làm cho mất hết.

Không chỉ không thoát nổi ba mẹ tôi, cô ta còn không thoát nổi Nhiếp Sâm.

Rốt cuộc, cả gia đình họ đều trông chờ vào Thẩm Tuyết mà sống.

42

Sau này, thành phố xảy ra một vụ án lớn.

Một người phụ nữ bỏ thuốc độc vào đồ ăn, hạ độc c.h.ế.t cả nhà…

Mà người phụ nữ đó chính là Thẩm Tuyết.

Cô ta đã phát điên, bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi là nữ chính… Tôi là nữ chính…"

Cảnh sát gọi điện báo tin cho tôi, nói rằng ba mẹ tôi vẫn còn để lại vài vạn đồng trong tài khoản, bảo tôi đến nhận.

Tôi xem lịch sử chuyển khoản, toàn bộ số tiền đều là do Thẩm Tuyết gửi cho họ.

Tôi lấy toàn bộ số tiền mua đồ dùng quyên góp hết cho trại trẻ mồ côi.

Tôi đúng là quá lương thiện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top