Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 965


Hình Nhất Nặc nhìn anh chăm chú hỏi.

 

“Đương nhiên là anh có nhớ.”

 

Ôn Lương Diệu mím môi cười đáp, nếu có thể nói thật, mỗi ngày anh đều nhớ đến cô.

 

“Thật sao? Nhớ em sao?”

 

Hình Nhất Nặc muốn nghe một câu trả lời chắc chắn.

 

“Ừ!”

 

Ôn Lương Diệu gật đầu, xác nhận câu trả lời của mình.

 

Trong ánh mắt của Hình Nhất Nặc lộ ra sự hạnh phúc, cô quay đầu lại thì nhìn thấy hai người phụ nữ gợi cảm đang ngồi ở đằng xa.

 

Ôn Lương Diệu thấy cô không nói nữa, giống như còn có chút ủ rũ, anh liếc mắt hỏi: “Em sao vậy?”

 

“Không có gì!”

 

Hình Nhất Nặc phồng má.

 

“Anh đi vệ sinh, em ngoan ngoãn đừng chạy lung tung.”

 

Ôn Lương Diệu nói với cô.

 

Hình Nhất Nặc gật đầu.

 

Ôn Lương Diệu đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Lúc này, một người phụ nữ ở bàn bên kia đứng dậy, mỉm cười đi tới và ngồi xuống vị trí của Ôn Lương Diệu.

 

“Em gái, vừa rồi có phải là anh trai của em không? Có thể giúp chị một việc là cho chị số điện thoại của anh ấy được không.”

 

Vẻ mặt cô gái kia khát vọng hỏi.

 

Hình Nhất Nặc chớp mắt không nói gì.

 

Cô gái ngay lập tức lại nói: “Chị khá hứng thú với anh trai của em, vậy như thế này đi! Chị tặng em một món quà, em cho chị biết thông tin của anh ấy được không?”

 

Hình Nhất Nặc nói: “Ai nói anh ấy là anh trai tôi! Anh ấy không phải anh trai tôi!”

 

“Cái gì? Anh ấy không phải anh trai em! Vậy anh ấy là gì của eml”

 

“Anh ấy là… anh ấy là bạn trai của tôi.”

 

Hình Nhất Nặc vừa chột dạ vừa lớn tiếng trả lời cô gái kia.

 

Cô gái lập tức sửng sốt: “Hai người… hai người nhìn tuổi có chút khác biệt! Em gái, em không phải là đang nói dối chị đi!”

 

“Không nói dối cô, anh ấy là bạn trai của tôi.”

 

Hình Nhất Nặc nói rất tự tin.

 

Trong mắt cô gái có cảm giác mắt mát, đồng thời cũng lộ ra sự khôn khéo, tuy rằng cô gái trước mặt xinh đẹp như búp bê, nhưng đàn ông làm sao có thể thích một cô bé chưa trưởng thành được cơ chứ?

 

Khẳng định là phải thích kiểu người đầy đặn như cô tacccLúc này, cô ta nhìn thấy Ôn Lương Diệu từ bên kia đi tới, cô ta lập tức mỉm cười, đứng dậy rời đi.

 

Ngay khi Ôn Lương Diệu vừa bước ra khỏi hành lang, anh đã nhìn thây người phụ nữ đang ngồi trên ghế của anh trò chuyện với Hình Nhát Nặc, anh nhíu mày bước nhanh tới.

 

ÔN Lương Diệu liếc nhìn người phụ nữ ở bàn bên, ngồi trở lại chỗ của mình, nói với Hình Nhất Nặc ở phía đối diện: “Sao vậy?”

 

“Ò! Có một phụ nữ xinh đẹp muốn số điện thoại của anh.”

 

Hình Nhất Nặc cười trả lời.

 

Ôn Lương Diệu sửng sốt, cười hỏi: “Em không nói cho họ số điện thoại của anh đấy chứ!”

 

Hình Nhất Nặc nhìn về hướng của người phụ nữ, chỉ thấy người phụ nữ mái tóc dài xõa hờ kia cũng đang nhìn về phía này với nụ cười không rõ.

 

Hình Nhất Nặc chống cằm, nói với Ôn Lương Diệu: “Em nói với họ là anh là hoa đã có chủ.”

 

Ôn Lương Diệu cầm lấy tách trà lên uống, lúc này nghe thấy cô gái xinh đẹp đối diện nói anh là hoa đã có chủ làm Ôn Lương Diệu suýt chút nữa sặc trà trong miệng, anh ngước mặt lên hỏi: “Em thật sự nói như vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 966


Hình Nhất Nặc gật đầu, có chút chột dạ nhìn anh và hỏi: “Anh có tức giận không?”

 

Ôn Lương Diệu không khỏi cảm thấy buồn cười, anh lắc đầu trả lời: “Không tức giận.”

 

Hình Nhất Nặc không khỏi mím môi và thầm cười trộm, anh không tức giậncccKhi các món ăn đến, Hình Nhất Nặc cảm thấy bữa ăn trở nên ngon hơn, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn vào hai người phụ nữ bên kia, phát hiện ra họ cũng thỉnh thoảng nhìn Ôn Lương Diệu nhưng ánh mắt anh không nhìn vào họ dù chỉ một chút.

 

“Anh cũng mang quà đến cho anh trai em và Tiểu Hi, em thay anh đưa cho họ giúp anh.”

 

Ôn Lương Diệu nói.

 

“Được!”

 

Hình Nhát Nặc gật gật đầu, cô bóc tôm và đặt tôm lên đĩa của anh.

 

Ôn Lương Diệu mím môi cười nhìn cô một cái, cũng vươn tay gắp thức ăn bỏ vào bát cô nói: “Đừng bóc tôm nữa, ăn cơm đi!”

 

Hình Nhất Nặc cong mày cười, khóe mắt cô cảm thấy người phụ nữ ở phía đối diện đang nhìn về phía bên này, cô nghĩ thầm, hẳn là cô và Ôn Lương Diệu trông giống như đôi tình nhân đúng không?

 

Trong khi ăn, Ôn Lương Diệu vẫn luôn muốn biết về sinh hoạt của cô, Hình Nhất Nặc cũng kể cho anh nghe về cuộc sống hàng ngày của cô, nói chung là cuộc sống ở nước ngoài của cô rất viên mãn.

 

Trong mắt Ôn Lương Diệu hiện lên một tia vui mừng.

 

“Ăn no rồi, chúng ta đi thôi!”

 

Hình Nhất Nặc nói với anh.

 

Ôn Lương Diệu thanh toán xong, hai người đi về phía cửa.

 

Vừa ra khỏi nhà hàng thì phía sau có tiếng bước chân giống như là đang đuổi theo bọn họ.

 

Chỉ thấy người phụ nữ vừa mới đến bắt chuyện với Hình Nhất Nặc trong nhà hàng chạy đến, cô ta cầm một tắm danh thiếp bước đến trước mặt Ôn Lương Diệu nói: “Thưa anh, anh có thể giúp tôi một việc không?”

 

“Có chuyện gì sao?”

 

Giọng Ôn Lương Diệu lạnh lùng.

 

“Là như thế này, tôi cùng bạn đánh cược là anh sẽ nhắn tin cho tôi. Anh có thể giúp tôi việc này để tôi thắng cược với bạn hay không? Anh có thể nhắn bắt kỳ cái gì cũng được!”

 

Nói xong, người phụ nữ còn vô cùng nhẹ giọng cầu xin: “Xin anh đó!”

 

Hình Nhất Nặc không khỏi có chút khó chịu, người phụ nữ này vậy mà dùng cách này để xin số điện thoại của Ôn Lương Diệu, thật là quá ghê tởm.

 

“Xin lỗi, tôi có bạn gái nên không tiện giúp cô.”

 

Ôn Lương Diệu nói xong, vươn tay ôm lấy Hình Nhất Nặc bên cạnh nói: “Chúng ta đi thôi!”

 

“Bạn gái anh hình như chưa đủ tuổi vị thành niên!”

 

Cô gái có chút buồn bực khi bị từ chối, lập tức truy vấn một câu.

 

Sau khi nghe điều này, Hình Nhất Nặc quay đầu lại trả lời: “Tôi mười chín tuổi rồi.”

 

Cô gái kia ngay lập tức nghẹn họng, cô ta không ngờ sức hấp dẫn của mình lại kém một cô gái nhỏ, thật là khó chịu.

 

Ôn Lương Diệu tiếp tục ôm Hình Nhất Nặc đi vào thang máy, vừa vào trong thì tay anh lập tức rời khỏi vòng eo mảnh mai của cô.

 

Khóe miệng Hình Nhất Nặc cong lên một nụ cười vui vẻ, đồng thời cũng có chút xấu hỗ.

 

“Có phải anh thường xuyên gặp phải trường hợp người khác giới bắt chuyện như thế này không? Anh thường đối phó với trường hợp này như thế nào?”

 

Hình Nhất Nặc đột nhiên tò mò hỏi.

 

“Rất ít, cho dù có, anh cũng sẽ chủ động từ chối.”

 

Ôn Lương Diệu nghiêm túc trả lời câu hỏi này.

 

Đương nhiên, Ôn Lương Diệu gặp không ít trường hợp này, nhưng anh đều lạnh lùng từ chối mà không mắt đi sự lịch sự tối thiểu.

 

*ÒI” Nghe xong, khóe miệng Hình Nhất Nặc lại nhếch lên một chút.

 

Chỉ cần anh sẵn sàng từ chối là được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 967


“Anh sẽ đưa em trở về. Nếu về quá muộn, ba mẹ em sẽ rất lo lăng.”

 

Ôn Lương Diệu nói với cô.

 

Cho dù là anh thì anh cũng không thể vượt quá giới hạn.

 

“Dạ! Được!”

 

Hình Nhất Nặc gật gật đầu.

 

Cô lên xe của Ôn Lương Diệu và lái về hướng biệt thự Hình gia.

 

Đột nhiên trong xe yên tĩnh vang lên tiếng điện thoại, hóa ra là điện thoại di động của Ôn Lương Diệu tự động kết nói với xe, giờ phút này, trên màn hình điều khiển của xe hiển thị có cuộc gọi đến.

 

Ôn Lương Diệu nhìn lướt qua cái tên trên đó và hiễn thị trên đó thể hiện là tên một người phụ nữ, Diệp Ngưng.

 

Ánh mắt Hình Nhất Nặc nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình điều khiển, tim cô chọt thắt lại, cuộc gọi của phụ nữ sao?

 

Cô đột nhiên muốn nghe xem người phụ nữ đầu dây bên kia nói gì.

 

Cô lập tức nói: “Anh lái xe nên không tiện bấm nút nghe máy, để em giúp anh.”

 

Nói xong, ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào nút kết nồi.

 

“Alô, Lương Diệu, anh có ở nhà không? Em có một vấn đề muốn hỏi anh.”

 

Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, trong giọng nói còn có chút vui mừng.

 

*Tôi đang ở bên ngoài, đang lái xe.”

 

Ôn Lương Diệu đáp.

 

“AI Anh đang lái xe! Vậy khi nào anh về đến nhà thì em sẽ gọi lăng.”

 

Ôn Lương Diệu nói với cô.

 

Cho dù là anh thì anh cũng không thể vượt quá giới hạn.

 

“Dạ! Được!”

 

Hình Nhất Nặc gật gật đầu.

 

Cô lên xe của Ôn Lương Diệu và lái về hướng biệt thự Hình gia.

 

Đột nhiên trong xe yên tĩnh vang lên tiếng điện thoại, hóa ra là điện thoại di động của Ôn Lương Diệu tự động kết nói với xe, giờ phút này, trên màn hình điều khiển của xe hiển thị có cuộc gọi đến.

 

Ôn Lương Diệu nhìn lướt qua cái tên trên đó và hiền thị trên đó thể hiện là tên một người phụ nữ, Diệp Ngưng.

 

Ánh mắt Hình Nhất Nặc nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình điều khiển, tim cô chọt thắt lại, cuộc gọi của phụ nữ sao?

 

Cô đột nhiên muốn nghe xem người phụ nữ đầu dây bên kia nói gì.

 

Cô lập tức nói: “Anh lái xe nên không tiện bắm nút nghe máy, để em giúp anh.”

 

Nói xong, ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào nút kết nồi.

 

“Alô, Lương Diệu, anh có ở nhà không? Em có một vấn đề muốn hỏi anh.”

 

Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, trong giọng nói còn có chút vui mừng.

 

“Tôi đang ở bên ngoài, đang lái xe.”

 

Ôn Lương Diệu đáp.

 

“AI Anh đang lái xe! Vậy khi nào anh về đến nhà thì em sẽ gọi lại cho anh!”

 

“Được!”

 

“Vậy thì anh lái xe cẩn thận.”

 

Đầu bên kia truyền đến giọng nói quan tâm của cô gái rồi tinh nghịch nói: “Vậy thì em cúp máy nhé!”

 

Nói xong bên kia liền cúp máy.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 968


Trong xe lập tức im lặng trở lại, Hình Nhất Nặc nhìn tên cô gái biến mắt trên màn hình, khuôn mặt xinh đẹp có chút cứng đờ, chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều dấu hỏi.

 

Cô gái này là ai? Có quan hệ gì với Ôn Lương Diệu? Tại sao cô ấy lại gọi Lương Diệu thân mật như vậy?

 

Ôn Lương Diệu cũng cảm nhận được sự im lặng và trầm mặc của cô gái bên cạnh mình, anh không khỏi có chút lo lắng nhìn cô một cái.

 

Mà lúc này, Hình Nhát Nặc đã cười hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”

 

“Đồng nghiệp.”

 

Ôn Lương Diệu trả lời cô.

 

“Đồng nghiệp nữ làm việc với anh trong lần này sao? Có vẻ như hai người có quan hệ rất tốt!”

 

Hình Nhất Nặc cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu không giải thích được.

 

Thì ra ở nơi làm việc của anh lại có những nữ đồng nghiệp có quan hệ tốt với anh như vậy.

 

“Nhất Nặc, chúng anh chỉ là bạn bè bình thường. Thỉnh thoảng s.. . 3: ” Á£ *X À ^ ` cô ây có hỏi anh một sô vân đê trong công việc.”

 

Ôn Lương Diệu nghiêm túc giải thích vì sợ rằng cô có thể hiểu lầm điều gì đó.

 

“Ò! Thật không?”

 

Hình Nhất Nặc mím môi cười.

 

Bầu không khí lại có chút đông lạnh, Hình Nhất Nặc bên cạnh càng trầm mặc, yên lặng như một búp bê vô hồn.

 

Tim của Ôn Lương Diệu càng thắt chặt, khẩn trương đến mức làm hơi thở của anh có chút dồn dập.

 

“Nhất Nặc, sao em không nói nữa?”

 

Ôn Lương Diệu nhẹ giọng hỏi.

 

“Em hơi mệt.”

 

Hình Nhất Nặc đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, thật ra không chỉ mệt mà trong ngực có một cảm giác buồn bực không nói thành lời.

 

Cô cảm thấy rằng cô thậm chí không có tư cách gì để ghen hoặc để điều tra sâu hơn về cô gái này.

 

“Được, anh đưa em về.”

 

Ôn Lương Diệu nhẹ nhàng đáp lại.

 

Chẳng máy chốc, Hình gia đã ở ngay phía trước, xe của Ôn Lương Diệu dừng ở cửa, Hình Nhất Nặc nói: “Anh để em xuống đây đi! Em sẽ tự vào.”

 

Hiện tại đã gần chín giờ, Ôn Lương Diệu cũng không thích hợp đi vào, anh cầm món quà từ ghế sau đưa cho cô: “Đây là quà của anh trai em và Tiểu Hi, em cầm giúp anh.”

 

“Dạ!”

 

Hình Nhất Nặc đưa tay ra nhận lấy, trong túi có món quà của cô.

 

“Vậy em về trước nhé, tạm biệt!”

 

Hình Nhất Nặc nhận món quà, quay người ấn dấu vân tay rồi bước vào nhà.

 

Phía sau, Ôn Lương Diệu nhíu mày, lo lắng nhìn cô biến mát sau cánh cửa.

 

Không hiểu sao, anh lại muốn ngăn cô lại, nhưng rốt cuộc anh cũng dập tắt ý định đó.

 

Cô vẫn còn trẻ vì vậy rất nhiều chuyện không thể giải thích một lần cho cô hiểu được.

 

Quả thực, Hình Nhất Nặc không cách nào giải thích được, lúc này tim cô như bị ai đó nắm chặt, có chút đau đớn.

 

Hình Nhất Nặc đi trong sân, cả người như xuất thần, trong đầu cô đều là giọng nói của người phụ nữ tên Diệp Ngưng kia, giống như người phụ nữ ấy và Ôn Lương Diệu có quan hệ rất thân mật vậy.

 

Trái tim của Hình Nhất Nặc cảm thấy rất đau đớn, cô bước vào sảng và nhìn thấy cậu nhóc đang chơi đùa, còn Hình Nhất Phàm thì đang ngồi bên cạnh xem TV.

 

“Trở về rồi, trong tay em cầm cái gì vậy?”

 

Hình Nhất Phàm hỏi.

 

Hình Nhất Nặc đặt đồ lên bàn nói: “Quà của hai người, anh tự xem đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 969


“Ai đưa?”

 

“Anh Lương Diệu.”

 

Nói xong, Hình Nhất Nặc xoay người đi lên tầng.

 

Hình Nhất Phàm có chút kì quái nhìn theo bóng lưng của cô, bước tới mở món quà, lấy ra một cái vòng bằng ngọc thạch của cậu còn của cậu nhóc là một mô hình khủng long.

 

Hình Nhất Phàm cầm chiếc vòng đeo vào, cong môi cười thích thú, cậu nhóc cũng cầm mô hình khủng long lên, cũng sợ ngây người, vui vẻ cầm trên tay.

 

Hình Nhất Nặc trở về phòng và ngồi trên giường, mặt mày cô ủ rũ như thể tất cả năng lượng của cô đã bị lấy đi.

 

Cô nằm ngủa trên giường, nhìn lên trần nhà, một cảm giác bi ý ị thương dâng lên trong lòng, có phải bởi vì mỗi người đêu có cuộc sống riêng của chính mình?

 

Cô không có cách nào để biết ai sẽ xuất hiện trong cuộc đời của Ôn Lương Diệu, những người đồng nghiệp của anh lại có người con gái thân thiết với anh như vậy.

 

Mong muốn gặp lại nhau sau nửa năm, cô cho rằng khi gặp lại, hai người vẫn như trước, tâm tư của cô đối với anh vẫn không hề thay đổi.

 

Cho dù có rất nhiều chàng trai ở nước ngoài muốn theo đuổi cô nhưng trong lòng cô không thể dung nạp bắt kỳ người đàn ông nào khác, cô chỉ có thể điều khiển trái tim của chính mìnhcccNhưng lại không thể khống ché người khác tiếp cận Ôn Lương DiệucccCuộc hôn nhân của tổng thống vẫn tiếp tục nóng tràn ngập những lời chúc phúc trên mạng.

 

Lý Thấm đã hành lễ và chuyển vào toà nhà tổng thống, cô chính thức trở thành tổng thống phu nhân.

 

Mới kết hôn, hàng ngày cô và Hiên Viên Thần sống cuộc sống vô cùng ngọt ngào và ấm áp, không giống như một cặp vợ chồng mới cưới khác, có thể sắp xếp một chuyến đi trăng mật ngay sau khi kết hôn.

 

Thời gian của Hiên Viên Thần không thể sắp xếp được, với thân phận của mình, anh không thể tùy ÿ rời khỏi đất nước.

 

Lý Thắm hoàn toàn không quan tâm những chuyện này, thậm chí ngay cả ảnh cưới của họ chuẩn bị chụp vào mùa xuân năm sau, cô cũng vui vẻ đồng ý.

 

Đã sắp đến giao thừa, trong toà nhà tổng thống có rất nhiều việc, Hiên Viên Thần xử lý công việc phía trên còn cô thì quản lý một số việc vụn vặt trong toà nhà.

 

Giao thừa, thời điểm mà nhà nhà mong đợi.

 

Mọi gia đình đều đang trong không khí sum họp. Bữa tối giao thừa của Hình gia vô cùng phong phú, nhà đông con cháu nên không khí náo nhiệt cực kỳ.

 

Sau bữa tối, đã có rất nhiều pháo hoa nở trên bầu trời mà Hình Liệt Hàn cũng không ngoại lệ, hắn mua rất nhiều pháo hoa đặt chúng trong sân.

 

Những chùm pháo hoa nỗ trên bầu trời đêm cùng những vì sao phi thường đẹp mắt.

 

Đường Tư Vũ dắt con trai đứng trên sân thượng, còn Hình Nhất Phàm phụ trách châm lửa ở tầng dưới. Đường Tư Vũ vươn tay che lỗ tai của con trai, mà cô cũng sợ hãi tiếng vang, trong khi cô không biết làm thế nào thì một bàn tay đã đưa tới bịt chặt tai của cô.

 

Tim Đường Tư Vũ cảm thấy rất ngọt ngào. Ở bên canh, Hình Nhất Nặc cũng bịt tai lại, trong mắt lóe lên vẻ hưng phán.

 

Lúc này, Hình Nhất Phàm đốt pháo hoa lên, đứng trên sân thượng thưởng thức pháo hoa cách đó một trăm mét cực kỳ đẹp mắt.

 

Nhìn những pháo hoa này, trong đầu Hình Nhất Nặc không khỏi nghĩ đến Ôn Lương Diệu. Đã hai ngày trôi qua kể từ đêm hôm đó, cô không chủ động liên lạc với anh, đến khoảng tám giờ anh gửi tin nhắn chúc phúc, cô cũng không trả lời anh.

 

Không phải là cô không muốn đáp lại, mà là cô không biết trả lời về cái gì, trả lời về lời chúc phúc sao?

 

Nếu thế thì không phải là thể hiện quan hệ của họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi sao?

 

Vì vậy, cô không trả lời, dự định trả lời muộn một chút, lúc này cảm xúc của cô bị người nhà lây nhiễm, cô nhất thời quên không trả lời tin nhắn.

 

Ở Ôn gia, năm nay cũng càng thêm vui mừng, náo nhiệt hơn bởi vì có thêm con dâu, hơn nữa lại sắp có thêm cháu nội.

 

Ôn Lệ Thâm sợ tiếng pháo hoa bên ngoài quá lớn sẽ làm Tô Hi hoảng sợ, nhưng Tô Thiến lại muốn cảm nhận không khí năm mới vì vậy Ôn Lệ Thâm chở cô ra ngoài để thư giãn.

 

Trên những con phố sôi động không khí Tết rộn ràng.

 

Ôn Lương Diệu luôn là người tương đối ít nói trong nhà, lúc này, anh đang đứng trên tầng thượng, một tay đút túi nhìn về phía xa, anh cầm điện thoại trượt lên xem.

 

Anh đã nhận được những tin nhắn chúc phúc từ đồng nghiệp, bạn bè và bạn học, nhưng Hình Nhất Nặc là người duy nhất mà anh không nhìn thấy. Anh mở tin nhắn vừa gửi, hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 970


Cô không trả lời khiến anh băn khoăn không biết có phải cô không nhìn thấy, hay không muốn hồi âm cho anh?

 

Giờ phút này, dù pháo hoa ở đằng xa có đẹp đến đâu cũng khó lọt vào mắt anh, bởi vì lúc này, tất cả cảm xúc của anh đều bị việc Hình Nhất Nặc chưa gửi tin nhắn trả lời chiếm hết. Anh thậm chí còn muốn chạy đến chỗ cô trực tiếp hỏi cô tại sao lại không trả lại tin nhắn của anh.

 

Tối hôm đó, chính xác là Diệp Ngưng hỏi anh về một vấn đề trong công việc. Tất nhiên, Ôn Lương Diệu cũng biết rằng trong công việc Diệp Ngưng có ấn tượng tốt với anh, anh cũng có thể cảm nhận được sự tiếp cận có chủ đích của Diệp Ngưng, nhưng ngoài công việc ra thì anh sẽ không đáp lại bất kỳ điều gì khác từ cô ấy.

 

Tất nhiên bởi vì đồng nghiệp, nên thường xuyên cần phải tiếp xúc trong công việc. Vì vậy ngoại trừ cố gắng giữ khoảng cách thì Ôn Lương Diệu không thể làm gì khác.

 

Tuy nhiên, anh không biết phải giải thích điều này với Hình Nhất Nặc như thế nào.

 

Tại toà nhà tổng thống, vợ chồng Trình Tuyết Lam dùng bữa tối giao thừa tại đây, chỉ là họ đã lớn tuổi nên không còn suy nghĩ từng bừng của giới trẻ, vì vậy sau bữa cơm tất niên họ trở về nhà.

 

Hiên Viên Thần cũng dành hết thời gian cho đêm nay, đối với anh, thời gian ở cạnh Lý Thắm luôn là một điều xa xỉ.

 

Trong lúc ăn tối, Lý Thắm còn được chiêm ngưỡng cảnh Hiên Viên Thần đến chúc Tết người dân cả nước, thể hiện phong thái của người đứng đầu một đất nước.

 

; Hai người tay trong tay đi dạo trong vườn toà nhà tổng thống, vì ở xa thành phố và gần đó cắm bắn pháo hoa nên nơi đây vẫn vắng lặng như thường.

 

Lúc này, chính vì sự yên lặng đó khiến cho Hiên Viên Thần cảm thấy có chút áy náy, anh có thể chịu đựng được cảm giác cô đơn này nhưng hiện tại, anh muốn Lý Thắm cùng anh trải qua một khoảng thời gian còn lại.

 

Hiên Viên Thần đột nhiên nảy ra một ý tưởng, khi còn bé, anh thường không chịu nổi thời gian yên tĩnh của toà nhà tổng thống nên sẽ lẻn ra ngoài nhờ tài xé đưa đi xem pháo hoa.

 

Mà có một nơi là địa điểm xem pháo hoa đẹp nhất trong toàn thành phó.

 

Nơi đó là căn cứ quân sự bị phong tỏa trên đỉnh đồi, chỗ đó là một căn cứ nhưng không còn quân lính canh giữ nữa nên bây giờ chỉ là một bãi trống.

 

Nó cũng là một nơi rất an toàn, chỉ cách đây nửa giờ lái xe.

 

“Em có cảm thấy buồn chán không?”

 

Hiên Viên Thần hỏi Lý Thắm.

 

“Ở bên cạnh anh thì không chán.”

 

Lý Thắm mím môi cười, rúc vào trong ngực anh.

 

“Anh muốn đưa em đến một nơi.”

 

“Bây giờ sao?”

 

“Ù!”

 

“Đi đâu?”

 

Trong lòng Lý Thắm vẫn rất mong đợi.

 

“Trước sẽ không nói cho em biết, em đi thay áo khoác dày một chút đi, còn anh thì đi sắp xếp xe.”

 

“Được rồi!”

 

Lý Thắm tươi cười bước vào đại sảnh, đi thay áo khoác dày hơn.

 

Hiên Viên Thần kêu xe hộ tống đứng ngoài cửa, lúc Lý Thắm xuống lầu còn mang theo một chiếc áo khoác dài, Hiên Viên Thần để nó lên khuỷu tay rồi nắm tay cô đi ra ngoài.

 

Ngồi trong xe, trong đêm tối, chiếc xe chạy một cách thần bí.

 

Lúc này mới khoảng chín giờ, Hiên Viên Thần đi ra ngoài.

 

Còn có một đoàn xe khác khởi hành từ hướng trung tâm thành phó, đó là đội ngũ pháo hoa mà Hiên Viên Thần sắp xếp, vừa vặn ngay dưới ngọn núi của căn cứ, có một không gian rộng lớn thích hợp để bắn pháo hoa.

 

Hiên Viên Thần chuẩn bị sắp xếp một buổi bắn pháo hoa cho vợ anh.

 

Mặc dù Lý Thắm không đoán được anh sẽ làm gì, nhưng trong lòng cô rất cảm động và mong chờ, anh đã cố ý sắp đặt như vậy, bất kể là như thế nào, tim cô đều rất cảm động.

 

Xe chạy vào con đường lên dốc một cách trật tự trong đêm tối, do có chòi canh gần đó nên đoạn đường khu vực này rất rộng rãi và suôn sẻ.

 

Nửa giờ sau, đoàn xe chạy lên chân núi, dừng lại trước một bãi đất trống bằng phẳng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 971


Đêm nay không có gió nhưng vẫn còn chút ý vị của mùa xuân.

 

Đứng trong bóng tối, với bầu trời đầy sao trên đầu, tâm trạng Lý Thắm lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, cô nắm tay Hiên Viên Thần đi về phía trước.

 

Phía sau, đám vệ sĩ cách xa hơn một chút, chỉ có hai người đứng sóng vai nhau.

 

Pháo hoa ở thành phố xa xa đầy rực rỡ mê người, Tô Thắm hít sâu một hơi, cười hỏi: “Sao anh lại nghĩ tới đây?”

 

“Anh sợ em sẽ chán. Hôm nay là Tết không thể khiến em buốn chán ở nhà được, vì vậy anh dẫn em ra ngoài thưởng thức pháo hoa.”

 

Nói xong, anh mở chiếc áo khoác trên tay ra, khoác trên người Lý Thắm, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng.

 

Lúc này Lý Thắm nhìn thấy thung lũng trống trải phía dưới, đột nhiên có pháo hoa băn lên.

 

Một cảnh tượng vô cùng chói mắt ngay trước mắt cô.

 

Cô kinh ngạc vươn tay che môi, đây là do anh sắp xếp sao?

 

Khoảng cách đủ xa để không bị âm thanh làm cho choáng váng, đây là lần đầu tiên Lý Thắm được xem pháo hoa trên đỉnh núi như thế này.

 

“Thật đẹp.”

 

Lý Thắm cảm thán một câu.

 

Hiên Viên Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vào tóc cô nói: “Chúng ta ngắm chúng một lúc.”

 

Đôi mắt của Lý Thắm liên tục được phản chiếu trong những chùm pháo hoa khác nhau, theo những chùm pháo hoa này trái tim bình tĩnh của cô cũng cảm thấy tuyệt đẹp.

 

Cô hy vọng rằng cả đời này, cô sẽ ở bên anh an tĩnh như vậy, cùng anh nhìn thế giới rực rỡ, mãi không xa rời.

 

“Tối mai, anh sẽ đưa em đến một bữa tiệc đã được sắp xếp xong.”

 

Hiên Viên Thần nói với cô.

 

“Vâng! Được.”

 

Lý Thắm cười đáp.

 

Trong một đêm như vậy, vẫn không ít người cảm tháy phiền muộn.

 

Ôn Lương Diệu đã cầm điện thoại di động đứng trên sân thượng một lúc lâu, anh nhấn số của Hình Nhất Nặc muốn nói chuyện với cô.

 

Nhưng điện thoại của cô ở trạng thái không nghe máy.

 

Anh nghĩ, lúc này, nhất định cô không cầm điện thoại ở bên mìnhcccTrong lòng Ôn Lương Diệu có một cảm giác lo lắng khó tả.

 

Trong Hình gia, sau khi đốt pháo hoa, Hình Nhất Nặc xuống tầng trước, cô nghe thấy ba mẹ cô vẫn đang xem bữa tiệc nên cô quay trở về phòng, nhìn chiếc điện thoại vứt trên giường, cô đưa tay ra nhặt. Di động của cô bị gửi tới dồn dập hàng loạt tin nhắn chúc phúc, đồng thời có hơn chục cuộc gọi nhỡ.

 

Cô vào xem lịch sử cuộc gọi nhỡ, người đứng đầu là Ôn Lương Diệu.

 

Đầu Hình Nhất Nặc bịch một tiếng, anh gọi điện thoại cho cô sao?

 

Cô suy nghĩ một lúc rồi gọi điện lại cho anh.

 

Ôn Lương Diệu đang định từ sân thượng đi xuống, đột nhiên trên sân thượng yên tĩnh vang lên âm thanh của điện thoại anh cầm trên tay.

 

Anh cầm lên nhìn, tim run lên, là Hình Nhất Nặc, anh thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nghe máy: “Alô.”

 

“Anh gọi cho em sao?”

 

Hình Nhất Nặc tò mò hỏi.

 

“Ừm, anh muốn nói một câu với em. Chúc mừng năm mới!”

 

Ôn Lương Diệu trầm thấp đáp.

 

“Chúc mừng năm mới.”

 

Hình Nhất Nặc cũng đáp lại.

 

“Anh nhớ trước kia, sau Tết em còn đòi anh lì xì.”

 

“Em mười chín tuổi rồi vì vậy em không nhận được lì xì nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 972


Hình Nhất Nặc có chút bắt đắc dĩ nói: “Ba mẹ em cũng không phát lì xì cho em nữa.”

 

“Nhát Nặc, anh có chuyện muốn nói với em.”

 

“Em cũng có vài điều muốn nói với anh.”

 

Hình Nhất Nặc nói.

 

“Em nói trước đi!”

 

Ôn Lương Diệu không tranh với cô.

 

Hình Nhát Nặc đã suy nghĩ rất nhiều thứ trong hai ngày qua, tất nhiên là cô không thể buông bỏ bản thân thích anh nhưng cô cũng biết rằng mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình cô không thể can thiệp được.

 

“Em muốn nói rằng Diệp tiểu thư cũng rất tối, anh có muốn hẹn hò với cô ấy không?”

 

Hình Nhất Nặc mạnh dạn hỏi.

 

“Ai nói anh muồn hẹn hò với cô ấy?”

 

Ôn Lương Diệu có chút dở khóc dở cười, điều cô muốn nói là cái này?

 

“Cô ấy hẳn là một cô gái rất xinh đẹp! Cô ấy có tình cảm với anh sao? Nếu như anh cũng thích cô ấy thì anh có thể theo đuổi cô ấy!”

 

Hình Nhất Nặc nhìn mình trong gương cười như một kẻ ngốc nghếch.

 

“Nhất Nặc, em đang nói cái gì vậy? Diệp Ngưng chỉ là đồng nghiệp, là đối tác làm việc của anh, không phải là cô gái anh thích.”

 

Giọng nói của Ôn Lương Diệu trầm thấp nghiêm túc.

 

Hình Nhất Nặc lắng nghe, một ý cười chợt hiện lên trong mắt cô: “Thật không?”

 

“Không nên suy nghĩ bậy bạ, không phải người phụ nữ nào anh gặp thì anh đều thích.”

 

“Vậy thì anh có thích ai không?”

 

Hình Nhất Nặc nuốt nước bọt, khẩn trương hỏi.

 

“Có.”

 

Ôn Lương Diệu trả lời cô.

 

“Ai vậy!”

 

Trái tim của Hình Nhất Nặc sắp chạm tới cỗ họng, vừa lo lắng vừa sợ hãi.

 

“Tạm thời không nói.”

 

Ôn Lương Diệu vẫn rất thần bí.

 

Hình Nhất Nặc đột nhiên có một sự tự tin bí ẩn, như thể đó là cô! Nhưng cô cố ý giả bộ nói với anh: “Nhất định không phải là em.”

 

“Tại sao?”

 

Ôn Lương Diệu thích thú hỏi.

 

“Anh chưa từng nói thích em.”

 

“Anh cũng không có nói không thích em.”

 

Ôn Lương Diệu cười nói.

 

Trong lòng Hình Nhất Nặc chợt dâng lên một cảm giác hạnh phúc.

 

“Nhất Nặc, món quà của anh tặng em, hãy giữ nó thật tốt.”

 

“Tại sao?”

 

“Không tại sao cả, anh chỉ hy vọng em giữ gìn nó thật tốt.”

 

Giọng nói của Ôn Lương Diệu vừa trầm thấp vừa dịu dàng lại có chút bá đạo.

 

“Được! Em sẽ.”

 

Trái tim của Hình Nhất Nặc đột nhiên không cảm thấy phiền muộn nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 973


“Có xem pháo hoa không?”

 

“Có, anh trai của em mua nhiều lắm.”

 

“Được rồi, em đi ngủ sớm một chút, không cho phép thức khuya!”

 

“Cho em hỏi một câu nhé! Lần trở lại này, ngoài tặng quà cho một cô gái, anh còn có quà gì cho những cô gái khác không?”

 

“Không có.”

 

Cuối cùng, Ôn Lương Diệu nghiêm túc trả lời cô.

 

Hình Nhất Nặc ngồi trước bàn trang điểm, nhìn cô ở trong gương cười đến không thấy răng, cô quay sang nghe điện thoại nói: “Ngủ ngon.”

 

Nói xong liền cúp điện thoại.

 

Ở trên sân thượng, Ôn Lương Diệu cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là tâm tư của anh sắp bị cô gái này thăm dò ra rồi sao?

 

Không lâu sau khi Hứa Nhất Nặc ngắt cuộc điện thoại của Ôn Lương Diệu, đột nhiên Hình Nhất Nặc nhận được lì xì qua app từ một ai đó, 5 vạn nhân dân tệ.

 

Sau khi xem xong, Hình Nhất Nặc cười không khép được miệng, người đàn ông này vẫn coi cô như một đứa trẻ! Đưa lì xì cho cô nữa.

 

Buổi tối hôm nay, cả thành phố giống như một thành phố không bao giờ ngủ, sau khi trời sáng vẫn còn chông đèn, trên đường có rất nhiều nam nữ thanh niên sôi nổi, không muốn kết thúc niềm vui trong ngày hôm đó.

 

Tô Hi mang thai nên so với thường ngày cũng mệt mỏi hơn, đêm nay bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo hoa, khiến cô có chút khó ngủ.

 

Ôn Lệ Thâm đóng chặt cửa ra vào và cửa số trong phòng, vòng tay ôm cô vào lòng, dỗ cô ngủ.

 

Tô Hi nằm trong vòng tay anh thì cảm thấy vô cùng buồn ngủ, cô vùi vào trong ngực anh, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngắng đầu cầu xin: “Ngày mai em muốn đến rạp chiếu phim.”

 

“Em còn nhớ đến buổi lễ ra mắt phim đó à?”

 

Ôn Lệ Thâm cười nhẹ, hôn lên trán cô.

 

“Đương nhiên rồi! Đó là thành quả chăm chỉ cô gắng của em, em nhất định phải biết mình đạt thành tích gì mới được.”

 

“Doanh thu phòng vé đặt trước đã vượt quá mong đợi rất nhiều, sẽ không tệ đâu.”

 

Ôn Lệ Thâm an ủi cô một tiếng.

 

“Vâng!”

 

Tô Hi híp mắt cười, an tâm ngủ thiếp đi.

 

Ở Hình gia, cả nhà cũng náo nhiệt đến khuya, sau mười hai giờ Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ mới trở về biệt thự, hai người đã tắm xong, bởi vì họ cần gác đêm, Đường Tư Vũ muốn ở cùng anh đến mười hai giờ.

 

Nhóc con không bám theo, bây giờ thuộc về không gian riêng tư của hai người, cảm giác này rất thư thái, đồng thời ánh mắt của Hình Liệt Hàn cũng luôn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh.

 

Những gì hắn để lộ trong mắt giống như một con dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

 

Mọi lúc, mọi nơi, chỉ cần nghĩ đến việc bổ nhào vào cô mà giải quyết tại chỗ.

 

Đường Tư Vũ thay bộ đồ ngủ và tắm rửa trong phòng tắm, vừa lau mặt xong, người đàn ông đã đặt cô lên bồn rửa mặt sau lưng.

 

Trong gương, gương mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ không khỏi đỏ lên, xấu hỗ nói:”Anh làm gì đấy!”

 

“Vợ ơi, anh khó chịu.”

 

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông thì thào bên tai cô.

 

Về phần có gì không thoải mái, không cần hỏi kỹ hơn, hô hấp của Đường Tư Vũ có chút cứng lại, người đàn ông phía sau vén mái tóc dài của cô lên, hung hăng hôn lên đôi môi mỏng của cô. Đường Tư Vũ không có lựa chọn nào khác đành phải chiều theo ý anh, cô không bao giờ cự tuyệt.

 

Ai kêu người đàn ông này luôn luôn khó chiều chứ.

 

Mùng một đầu năm mới, một cảnh tình cảm mới.

 

Để ủng hộ bộ phim truyền hình mới của Tô Hi, tối qua Đường Tư Vũ đã đặt 5 vé. Vợ chồng bọn họ, Hình Dĩ Hi, Hình Nhất Nặc, Hình Nhất Phàm tát cả đều ra rạp ủng hộ.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 974


Nhưng mà, Hình Liệt Hàn lại có một cuộc họp video khẩn cấp không thể đi xem phim với mọi người được.

 

Hình Nhất Nặc ngay lập tức gọi Ôn Lương Diệu kéo anh dậy, anh cũng rất nhanh chóng chạy từ nhà tới.

 

Trong rạp chiếu phim, người đến xem phim của Tô Hi rất đông.

 

Đây là một bộ phim truyện có ý nghĩa sâu sắc, cũng được dàn dựng hoành tráng, kỹ xảo đặc sắc đầy phong trần nhưng cũng thư thái, được khán giả rất đông đảo và đánh giá cao.

 

Bọn họ đứng trước cổng rạp xem phim, đợi Ôn Lương Diệu.

 

Ôn Lương Diệu xuất hiện rất điển trai quyến rũ trong chiếc áo khoác kaki.

 

Hình Nhất Nặc đang cầm bắp rang, lập tức đưa cho Hình Nhất Phàm ngay bên cạnh, âm thầm xõa mái tóc dài, muốn để lại hình tượng thục nữ trong lòng Ôn Lương Diệu.

 

Ôn Lương Diệu cũng nhìn thấy động tác nhỏ của cô, khóe miệng câu lên nói với Đường Tư Vũ: “Chị dâu, đã lâu không gặp.”

 

“Đã lâu không gặp, Lương Diệu.”

 

“Chú Lương Diệu, cảm ơn món quà của chú, cháu rất thích.”

 

Hình Dĩ Hi đáng yêu nhìn anh.

 

Ôn Lương Diệu vươn tay xoa đầu nhỏ của nhóc con: “Cháu thích là được rồi.”

 

*Đi thôi, sắp chiếu rồi đó.”

 

Hình Nhất Phàm lên tiếng.

 

Anh đi theo soát vé, vị trí mua được cũng rất tốt, là cùng một hàng. Hình Nhất Phàm đi vào trước dắt nhóc con đi theo.

 

Đường Tư Vũ ngồi xuống cùng nhóc con, Hình Nhất Nặc rồi đến Ôn Lương Diệu.

 

“Anh, đưa bắp rang bơ cho em.”

 

Hình Nhất Nặc không quên bắp rang bơ mà mình thích.

 

Hình Nhất Phàm đưa cho cô, cậu cũng không thích ăn món này, cậu chàng nhỏ bé vươn tay nắm lấy vài hạt, Đường Tư Vũ không cho cậu. Hình Nhất Nặc cầm bỏng ngô đưa cho Ôn Lương Diệu: “Anh có muốn ăn không?”

 

Ôn Lương Diệu đưa tay ăn một hạt, Hình Nhất Nặc mỉm cười một tiếng, bầu không khí mờ ảo trong rạp chiếu phim xem ra rất tốt.

 

Ôn Lương Diệu dựa vào tay vịn, tay của Hình Nhát Nặc cũng tiến lại gần.

 

ì Cánh tay của hai người gần nhau, trong lòng Ôn Lương Diệu đầy phức tạp, có chút cảm giác khát vọng.

 

Đôi mắt anh trong ánh sáng mờ ảo, nhìn cô gái bên cạnh. Hình Nhất Nặc nhận ra anh đang nhìn cô, cô cũng từ từ ngắng đầu lên, hai cặp mắt chăm chú nhìn nhau.

 

Hình Nhất Nặc nheo mắt, nở một nụ cười rất tươi, Ôn Lương Diệu mím môi, cảm nhận tâm tính của cô gái nhỏ này.

 

Bộ phim rất hấp dẫn, sau khi kết thúc, Hình Nhất Nặc nói muốn tìm một người bạn, vừa hay có một chiếc xe đến, Đường Tư Vũ để Ôn Lương Diệu đưa cô đi, còn ba người bọn họ về trước.

 

Ôn Lương Diệu rất bằng lòng đưa cô đi.

 

Đường Tư Vũ, Hình Nhất Phàm cùng nhóc con rời đi, Hình Nhất Nặc theo Ôn Lương Diệu đến xe của anh.

 

“Em muốn đi đâu?”

 

Ôn Lương Diệu lên xe hỏi cô.

 

Hình Nhất Nặc ngồi vào trong xe, khóe miệng nở nụ cười đắc thắng: “Em đâu có hẹn bạn, em chính là muốn anh đi với em đó.”

 

Khuôn mặt tuần tú của Ôn Lương Diệu hơi giật mình, có chút tức giận, lại có chút bát lực, cô gái này bây giờ nghĩ nhiều kế quỷ lắm rồi.

 

“Được, vậy anh đi với em, bây giờ muốn đi đâu?”

 

Ôn Lương Diệu thở dài một hơi.

 

“Em cũng không biết, hay đi dạo xung quanh đi.”

 

Hình Nhất Nặc suy nghĩ một lúc rồi nói.

 

“Chỗ này là quảng trường Đại Thương, có muốn đi vào đi dạo một vòng không?”

 

Ôn Lương Diệu đề nghị.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 975


“Ok, đi thôi!”

 

Hai người đẩy cửa xe đi ra, khu mua sắm mùng một rất nhiều người, ngay cả khu mua sắm cao cấp cũng có rất nhiều khách hàng.

 

Thang máy vừa đi lên từ bãi đậu xe còn hơi trống, nhưng vừa lên đến tầng một, đã có khách chen lắn chờ vào, sau một hồi vội vàng đã chật kín.

 

Ở một góc của thang máy, Hình Nhất Nặc an toàn chiếm một chỗ, đồng thời trước mặt cô là thân hình cao lớn của Ôn Lương Diệu, tách cô khỏi đám đông.

 

Nhưng mà, hơi thở của hai người cũng rất gần, khuôn mặt của Hình Nhất Nặc như dán vào ngực anh, cô có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông ở bên cạnh.

 

Họ muốn lên tầng ba, đến nơi nhưng vẫn còn khá nhiều người.

 

Ôn Lương Diệu vòng cánh tay ôm lấy Hình Nhất Nặc, che chở cho cô bước ra ngoài.

 

Trong lòng Hình Nhất Nặc ngòn ngọt, cô cảm giác ngọt ngào khi được người đàn ông này bảo vệ tốt.

 

Lúc này đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, một cặp vợ chồng vội vã chạy tới để bắt thang máy, Hình Nhất Nặc còn đang ngắn người bên trong.

 

Ôn Lương Diệu kịp thời phản ứng vươn tay đem cô ôm vào trong lòng, tránh cho hai vợ chồng kia đụng vào cô.

 

Hình Nhất Nặc đột nhiên mạnh dạn vươn hai tay ra, không chỉ anh đang ôm cô mà đôi tay mảnh khảnh của cô cũng ôm chặt lấy eo anh.

 

Rõ ràng cô cảm giác được toàn thân anh đang siết chặt nhưng Hình Nhất Nặc cũng mặc kệ.

 

Ôn Lương Diệu cúi đầu nhìn cô gái chỉ cao đến vai anh đang ôm chặt lấy anh, trầm thấp cười nói: “Hình Nhất Nặc, buông tay.”

 

Hình Nhất Nặc ngượng ngùng buông bàn tay đang ôm anh ra, nhưng để tránh cho cô đang đi trên đường bị ai đó va phải, Ôn Lương Diệu vẫn dắt tay cô đi dạo.

 

Bước đến một công viên giải trí, đôi mắt của Hình Nhất Nặc sáng lên, nói với anh: “Vào chơi một chút được không? Em muốn chơi gắp thú.”

 

“Được.”

 

Ôn Lương Diệu làm sao có thể từ chối ánh mắt cầu khẩn của cô.

 

Ôn Lương Diệu đổi rất nhiều xu cho cô, cô muốn chơi bao nhiêu cũng được.

 

Ề “Woa, nhiêu vậy á.”

 

Hình Nhát Nặc nhìn nhìn, xem ra rất hạnh phúc.

 

“Từ từ mà gắp.”” Ôn Lương Diệu đứng bên cạnh cô, rất kiên nhẫn đợi.

 

“Anh cũng gắp đi.”

 

Hình Nhất Nặc nói với anh.

 

Ôn Lương Diệu lắc đầu: “Để anh lầy cho em cái rổ, em cứ gắp ti Một cặp đôi đi ngang qua, cô gái không khỏi nhìn Hình Nhất Nặc bằng ánh mắt ghen tị.

 

Kỹ thuật của Hình Nhất Nặc không tốt lắm, gắp hồi lâu không được con nào, cái trò này cũng phải dựa vào may mắn nữa.

 

Sau một hồi gắp miệt mài, cuối cùng cũng bắt được một con, cô ôm trong ngực rất vui vẻ.

 

Ôn Lương Diệu nhìn cô, tính cách con nít của cô vẫn còn, anh cảm thấy trân trọng cũng hy vọng rằng cô sẽ không bao giờ trưởng thành, vì như vậy cô sẽ sống vô tư và không vướng bận gì.

 

Sau đó vận khí Hình Nhất Nặc tương đối tốt, cô gắp được bốn con ôm vào trong ngực, giống như nhặt được kho báu.

 

Hình Nhất Nặc đang xếp hàng để mua trà sữa, vốn dĩ Ôn Lương Diệu đi mua, nhưng cô cảm thấy rất có lỗi với anh nên cô nói anh ngồi đó đợi.

 

“Thầy Ôn, thầy Ôn.”

 

Đột nhiên, giọng nói trong trẻo của một cô gái truyền đến.

 

Ôn Lương Diệu khẽ giật mình. Ánh mắt của Hình Nhất Nặc khẽ nhìn sang, lập tức cô nhìn thấy một nữ sinh khóa trước, nữ sinh này bây giờ đã ăn mặc rất đẹp, ngay cả chiếc áo len bên trong cũng lấp ló vòng một.

 

“Là thầy thật ạ! Thầy Ôn, thật trùng hợp sao! Rất lâu rồi không gặp thầy.”

 

Cô gái không nhìn thấy Hình Nhát Nặc, hai mắt như dán lên người anh.

 

Ôn Lương Diệu vẫn còn nhớ cô gái này: “Chào bạn học Ngô.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 976


“Thầy Ôn, thầy bây giờ không dạy học nữa sao? Bây giờ thầy đang làm gì thế?”

 

Bạn học nữ ngồi đối diện với anh, chống cằm, quan tâm nhìn anh.

 

Ôn Lương Diệu trở thành người tình trong mộng của các cô gái trong trường, hiện tại, anh không còn dạy học nữa, các bạn nữ cũng không coi anh là giáo viên nữa rồi.

 

Hình Nhất Nặc không muốn uống trà sữa nữa, cô mỉm cười đi tới: “Ngô Kiều, lâu rồi không gặp nhỉ!”

 

“Hình Nhất Nặc cũng ở đây hả? Lâu rồi không gặp.”

 

Ngô Kiều thấy Hình Nhất Nặc, lập tức tỏ vẻ ghen tị.

 

“Anh Lương Diệu, em đột nhiên không muốn uống trà sữa nữa, chúng ta đi thôi.”

 

Ôn Lương Diệu đứng dậy, Hình Nhất Nặc đột nhiên cẩn thận nắm lấy cánh tay anh.

 

Ngô Kiều vừa thấy, lập tức sửng sót, kinh ngạc hỏi: “Không phải hai người là anh em họ bà con xa sao?”

 

“Ai nói với bạn hai người bọn tôi là bà con xa, mẹ của tôi và mẹ anh Lương Diệu là chị em tốt, hai người bọn tôi không có quan hệ huyết thống!”

 

Hình Nhất Nặc giải thích điều này rất nghiêm túc.

 

Ôn Lương Diệu không lên tiếng, chỉ là yên tĩnh nhìn cô cười.

 

“Vậy cậu và thầy Ôn?”

 

Ngô Kiều chớp chớp mắt, cảm thấy sốc.

 

Hình Nhất Nặc mỉm cười: “Hai bọn tôi thế nào?”

 

“Hai người không phải đang hẹn hò đó chứ?”

 

Hình Nhất Nặc lập tức mỉm cười và hỏi Ôn Lương Diệu: “Chúng ta đang hẹn hò à?”

 

“Hình Nhất Nặc, đừng quậy nữa.”

 

Ôn Lương Diệu nói xong, tự nhiên khoác vai cô: “Đi thôicccSau lưng, ánh mắt Ngô Kiều đầy ghen tị và hận thù. Trong trường học, Ôn Lương Diệu đối xử với Hình Nhất Nặc rất tốt, đủ các cách làm cô ta rất ghen ghét, giờ thì tốt rồi anh không còn dạy nữa, bọn họ thực sự đang hẹn hò?

 

Ôn Lương Diệu liếc nhìn thời gian và nói với Hình Nhất Nặc: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà.”

 

ề “Em chưa muốn về.”

 

Hình Nhất Nặc phồng má lắc đầu.

 

“Ngày đầu năm mới, không nên chạy lung tung, ngoan ngoãn về nhà đi!”

 

Ôn Lương Diệu khuyên nhủ.

 

Anh biết mình không thể ở cạnh cô nhóc này nữa, nếu không, anh thực sự sợ tâm tư của mình sẽ bị cô nhìn thấu, anh không thể không bảo vệ cô, sẽ va chạm thân thẻ.

 

“Thôi được rồi!”

 

Hình Nhất Nặc đành phải ngoan ngoãn theo Ôn Lương Diệu về nhà. Đến cổng anh không có bước vào, Hình Nhất Nặc quay lại và vẫy tay với anh: “Khi nào chúng ta có thể gặp lại đây?”

 

“Hai hôm sau đi.”

 

Ôn Lương Diệu nói.

 

“Vậy được, như vậy nhé! Anh đến tìm em.”

 

“Ừm.”

 

Ôn Lương Diệu không thể từ chối yêu cầu của cô.

 

Trên đường về nhà, Ôn Lương Diệu nhận được cuộc gọi của tổng biên tập, ba ngày sau bọn họ trở về, bảo anh chuẩn bị.

 

Ôn Lương Diệu đáp ứng. Lần quay phim này là một công việc nghiêm ngặt và rất thử thách.

 

Sau khi trả lời điện thoại, Ôn Lương Diệu thở dài, hiện tại anh sẽ không nói với Hình Nhất Nặc chuyện này, nếu không cô sẽ rất buồn.

 

Hơn nữa, nếu anh đồng ý đi, thời gian sẽ mất nửa năm.

 

Dù anh không buông được thì cũng phải bỏ cô đi, vì trong ba năm này anh sẽ không can dự vào cuộc sống của cô. Bây giờ anh mới thấy… ba năm đối với nhau quá tàn nhẫn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 977


hau quá tàn nhẫn.

 

Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, Hình Nhất Nặc không thấy Ôn Lương Diệu đến tìm mình.

 

Cho đến chiều ngày thứ ba, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cầm lên thì thấy là anh. Cô vui vẻ nghe máy: “Alo, anh đến rồi hả? Đứng trước cửa sao?”

 

“Hình Nhất Nặc, anh đang ở sân bay.”

 

Giọng Ôn Lương Diệu truyền đến.

 

Nụ cười trên môi Hình Nhất Nặc vụt tắt, lập tức trở nên hoảng sợ: “Sao anh lại ở sân bay? Anh muốn đi sao?”

 

“Ừm, anh muốn quay trở lại làm việc.”

 

“Không, em không muốn anh đi.”

 

Hình Nhất Nặc đột nhiên bật khóc: “Em không muốn anh đi đâu.”

 

“Hình Nhất Nặc, nghe anh, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

 

“Phải rất lâu mới gặp được, em không muốn.”

 

Hình Nhất Nặc bộc lộ tính khí trẻ con.

 

“Hình Nhất Nặc, em phải học cách trưởng thành, hiểu chuyện.

 

Cuộc sống luôn có sự biệt ly, chia cắt là để được trùng phùng.”

 

Ôn Lương Diệu nhẹ giọng an ủi.

 

Tuy nhiên trong lòng anh lại đau xót, vừa mong cô không bao giờ lớn, anh lại phải để cô học cách trưởng thành.

 

Lúc này, qua điện thoại cô nghe thấy có người đang gọi anh, cô biết anh sắp phải lên máy bay rồi.

 

“Nhất Nặc, anh phải lên máy bay rồi, lần sau gặp.”

 

Hình Nhát Nặc cầm điện thoại vội hét lên: “Vậy anh nhất định phải trả lời tin nhắn của em, không được không đề ý đến em.”

 

“Được, anh sẽ liên lạc thường xuyên.”

 

Ôn Lương Diệu cam đoan.

 

Sau khi Ôn Lương Diệu rời đi, trong sân bay một cô gái trẻ nhìn đi nhìn lại tấm vé trong tay mình, nhìn tắm vé, trong lòng cô tràn ngập cảm xúc phức tạp và mãnh liệt.

 

Cô chính là Thư Thuần, cuối cùng cô đã thu hết can đảm để mua một vé ra nước ngoài để tìm Mộ Phi.

 

Có đôi khi, một số người dù chỉ có một tia hy vọng trong lòng cũng không từ bỏ, không dễ dàng bị dập tắt.

 

Ngay cả khi cô chưa hề nghĩ tới chuyện, sau khi nhìn thấy anh cô muốn nói với anh điều gì? Nhưng, nếu cô không đi đến đó, cả đời này cô cũng sẽ không cam lòng.

 

Mặc dù Mộ Phi đã rời khỏi đất nước, nhưng số tiền mà anh gửi về cho cô nhỉ viện không phải là ít. Bởi nhờ sự giúp đỡ của anh những đứa trẻ trong cô nhỉ viện không còn sống cơ cực nữa.

 

Viện trưởng cũng không còn sầu não vì thiếu tài chính nữa. Hết thảy tất cả mọi người đều có cuộc sống tốt đẹp hơn.

 

Tất cả những điều này là do Mộ Phi mang lại. Cho nên Thư Thuần nghĩ nếu cô gặp lại anh , cô sẽ nói một tiếng cảm ơn.

 

Cảm ơn anh vì sự cống hiến quên mình, để những đứa trẻ neo đơn này có một mái ấm.

 

Thư Thuần cảm thấy có chút bối rối khi trong tay cô chỉ có một địa chỉ rất mơ hồ, đó là địa chỉ mà cô lấy được từ một vị lãnh đạo cấp cao trong công ty Mộ Phi. Nhưng chính vị lãnh đạo này cũng không biết cụ thể.

 

Chỉ nói cho cô biết là, Mộ Phi đã thành lập một chỉ nhánh ở một thành phố nước S, anh sẽ xuất hiện trong cuộc họp mỗi tháng một lần, vị tiền bối này đã đi dự một cuộc họp.

 

Trừ điều đó ra, địa chỉ nơi ở của Mộ Phi, bệnh viện điều trị của anh, ngay cả người lãnh đạo cấp cao này cũng không lấy được.

 

Thư Thuần không có nhiều cách để lấy được tin tức của Mộ Phi, nhưng mà dù chỉ có một địa chỉ mơ mồ cũng không thể dập tắt được quyết tâm muốn tìm anh.

 

“Mộ Phi, em đến thăm anh.”

 

Thư Thuần lầm bằầm trong lòng khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Lúc này, thông báo lên máy bay phát ra từ bộ đàm, Thư Thuần xách ba lô lên và bước vào đám đông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 978


Gương mặt cô thanh lệ như một đóa hoa cúc, đứng trước mặt hai cô gái trạc tuổi, trang điểm đậm nét đẹp của cô nổi bật hơn hẳn.

 

Thư Thuần ngồi vào vị trí của mình, tim cô có chút hồi hộp và đầy mong đợi.

 

Hình gia, thời gian dùng bữa tối.

 

Mắt Hình Nhất Nặc có chút sưng đỏ xuất hiện trên bàn ăn, Tưởng Lam lập tức lo láng hỏi thăm cô: “Con sao thế?”

 

*Con không sao cả, ngủ không ngon thôi.”

 

Hình Nhất Nặc nói dối.

 

“Vậy thì đêm nay con nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya như vậy.”

 

Tưởng Lam căn dặn một câu.

 

Cơm nước xong xuôi, Hình Nhất Nặc lên lầu, nhốt mình trong phòng, vùi mình vào chăn bông không kìm được nước mắt. Dù sao từ giờ trở đi cô không cần phải ra ngoài gặp người khác, cô muốn khóc thế nào cũng được.

 

Toà nhà tổng thống đã đến chín giờ, Tô Thám cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.

 

Cô ngồi trên ghế sofa, bầu bạn với người đàn ông đang đọc tài liệu ở bàn làm việc.

 

Cô cũng đang cầm một cuốn sách trên tay, lúc này cảm thấy buồn ngủ không đọc vào được.

 

Hiên Viên Thần đang chăm chú đọc tài liệu, Tô Thám cũng không quấy rầy, cứ như vậy yên lặng ngủ ở lưng ghế sofa.

 

Hiên Viên Thần không nghe thấy tiếng lật sách bên cạnh nữa, anh ngắng đầu lên thì nhìn thấy vợ mình đã ngủ thiếp trên ghế soía.

 

Anh đặt tập tài liệu trên tay xuống, bước đến ngồi bên cạnh cô, Tô Thắm mới ngủ, nghe thấy tiếng anh đứng dậy cũng bừng tỉnh.

 

Đôi mắt mò mịt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, mím môi cười: “Anh làm xong việc rồi à?”

 

“Ừm, làm xong rồi phải lên lầu ngủ thôi.”

 

“Vâng.”

 

Tô Thắm nói xong muốn đứng dậy, người đàn ông vươn tay thương tâm ôm lấy nàng, Tô Thâm cười ôm cổ anh: “Anh không mệt sao?”

 

“Không mệt.”

 

Hiên Viên Thần hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, thấp giọng cười: “Anh ôm vợ của mình sao có thể mệt được?”

 

Tô Thắm được ôm lên lầu, hai người đã sớm tắm rửa xong đi ngủ.

 

Tô Thắm đụng vào chăn lạnh thì run lên, Hiên Viên Thần vươn tay ôm lấy, truyền nhiệt cho cô.

 

Tô Thắm híp mắt, trong vòng tay của anh, cô nhắm mắt lại, đầu óc có chút choáng váng, lại nghĩ đến một chuyện, có phải cô chuẩn bị đến ngày? Cho nên mới mệt mỏi như vậy?

 

Đang nghĩ ngợi, cô cần thận đếm ngày, chọt mở mắt ra, gần đây cô quá thoải mái, cô quên mất kinh nguyệt của mình trễ một tuần rồi.

 

Hiên Viên Thần bị động tác ngẳắng đầu đột ngột của cô làm cho giật mình, anh đưa tay xoa xoa mái tóc dài của cô hỏi: “Làm sao vậy? Em gặp ác mộng hả?”

 

Tô Thắm muốn nói với anh, nhưng cô nghĩ, đừng nên để anh lo lắng chuyện này thì hơn.

 

Anh đã lo lắng đủ điều, còn chuyện của cô, có lẽ chỉ là chậm kinh do quá mệt mỏi gần đây thôiccc“Không có gì!”

 

Tô Thắm lập tức chôn người trong ngực anh: *Em muốn ngủ.”

 

“Ngủ đi.”

 

Hiên Viên Thần nhẹ giọng dỗ dành.

 

Tô Thắm nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiền vào giấc ngủ.

 

Hiên Viên Thần nhẹ lên trán cô, lúc này tạm gác công việc sang một bên, chỉ nhìn khuôn mặt say ngủ như thế này của cô, trong lòng anh sẽ an tĩnh lại.

 

Sáng sớm hôm sau việc đầu tiên Tô Thắm tỉnh dậy chính là tò mò chuyện trễ kinh của mình. Tối hôm qua cô cảm thấy mệt mỏi chỉ lơ mơ nhận thấy chậm trễ. Bây giờ hoàn toàn tỉnh táo rồi, cô kiểm tra kỹ ngày tháng, lần đầu tiên cô và Hiên Viên Thần làm chuyện đó là cách đây hai mươi ngày, gần một tháng.

 

Chẳng lẽ…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 979


Sẽ không phải là một lần liền trúng thưởng luôn đó chứ?

 

Tô Thắm có một sự kích động không nói nên lời, vui mừng, bất lực, cô vừa mới kết hôn thôi mà! Cô thực sự vẫn chưa sẵn sàng để có em bé! Nhưng nếu thực sự có thai, cô cũng sẽ vui vẻ mong chờ.

 

Trong toà nhà tổng thống, với tư cách là phu nhân của tổng thống, Tô Thắm nhận ra một điều. Trước đây, cô muốn dạo phó, lái ô tô đi chơi, đi mua sắm ở đâu tùy thích.

 

Nhưng bây giờ, nhất cử nhất động của cô cả nước đều nhìn thấy.

 

Hơn nữa chuyện cô xuất hiện ở bữa tiệc tối kia đã được chụp cận cảnh. Dung nhanh của tổng thống phu nhân sợ sớm đã ấn tượng với mọi người rồi.

 

Tô Thắm rất nóng lòng muốn xác định vấn đề kia, nên cô chỉ có thể thương lượng với Hiên Viên Thần. Tô Thắm đi về phía phòng làm việc của anh, Lý Sâm đến báo cáo công việc, Lý Sâm rời đi không lâu sau đó, trong phòng bây giờ chỉ có mình Hiên Viên Thần.

 

Tô Thắm đi tới trước cửa gõ cửa.

 

*Mời vào.”

 

Giọng Hiên Viên Thần trầm thấp vang lên.

 

Tô Thắm đẩy cửa đi vào, Hiên Viên Thần lập tức ngừng làm việc, dịu dàng nhìn cô: “Sao vậy em?”

 

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

 

Tô Thắm khó nén được sự kích động, đi đến chỗ anh.

 

Hiên Viên Thần hơi ngắng đầu lên, khi cô đến gần, anh đưa tay nắm lấy tay cô và kéo cô ngồi vào lòng mình.

 

“Chuyện gì?”

 

Hiên Viên Thần tò mò hỏi.

 

“Em phát hiện kinh nguyệt của mình đã bị chậm một tuần.”

 

Tô Thắm nhìn vào mắt anh nói.

 

Sắc mặt Hiên Viên Thần lập tức lộ ra vẻ lo lắng: “Trong người em sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?”

 

Tô Thắm mím môi cười, cô cũng không trông đợi gì vào một người đàn ông sẽ hiểu biết về chuyện mang thai.

 

“Lần đầu tiên chúng ta làm chuyện đó đã hai mươi ngày rồi. Em nghĩ, có khả năng mình mang thai.”

 

Tô Thắm nói cho anh nghe suy nghĩ của cô.

 

Trong đôi mắt sâu thằm của Hiên Viên Thần, một vòng tròn kích động, hưng phấn cùng nhau xuất hiện.

 

“Em nói cái gì? Em có khả năng đã mang thai? Thật hả?”

 

Hiên Viên Thần kinh hỉ là thật, còn phảng phất cảm giác tự hào đâu đó: “Chúng ta sắp có em bé?”

 

“Em chỉ nói là có khả năng thôi. Bây giờ em cần que thử thai.

 

Anh có thể gọi người mang cho em một cái được không?”

 

Tô Thắm cười với anh.

 

“Anh lập tức bảo Vương Cạnh mang tới.”

 

Hiên Viên Thần nghĩ đến vị bác sĩ riêng của mình, anh đưa tay nhắc điện thoại, vui mừng bắm số của Vương Cạnh.

 

Điện thoại được kết nối, anh liền nghiêm túc lên tiếng: “Mang que thử thai đến toà nhà tổng thống cho tôi. Bây giờ, ngay bây giờ.

 

Vương Cạnh kinh ngạc mắt máy giây, sau khi hiểu rõ vấn đề thì lập tức đến.

 

Sau khi cúp điện thoại, Hiên Viên Thần nuốt một ngụm nước bọt, niềm vui được làm ba bao trùm trên khuôn mặt anh, anh đưa tay ra nhẹ nhàng kiên định ôm Tô Thấm vào lòng, đột nhiên mọi thứ trở nên thận trọng từng li từng tí.

 

“Nếu là thật, thì đứa nhỏ này cũng đến quá sớm nhỉ?”

 

Hiên Viên Thần cũng cảm thán một tiếng.

 

“Vậy anh không muốn sao?”

 

Tô Thắm cười hỏi anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 980


“Muốn, đương nhiên muốn rồi. Chỉ là cực cho em.”

 

Hiên Viên Thần nghĩ đến chuyện cô mang thai rồi vượt cạn, anh thấy đau lòng.

 

“Không sao cả, em bằng lòng.”

 

Tô Thắm tựa vào hắn bờ vai của anh nghỉ ngơi.

 

Vương Cạnh lái xe vội vàng chạy tới toà nhà tổng thống, anh mang không chỉ một mà là mười que thử thai, còn sợ không đủ.

 

ì Tô Thắm cầm lấy một cái, đi đến phòng tắm, cô có chút ngượng. Hiên Viên Thần cũng lập tức đi theo canh giữ ở cửa.

 

Tô Thám theo hướng dẫn bắt đầu kiểm tra, cô lặng lẽ quan sát sự xuất hiện của vạch màu đỏ đầu tiên, sau đó, trong sự căng thẳng hồi hộp cô nhìn thấy một vạch mờ thứ hai.

 

Ngay sau đó, vạch đỏ nhạt này chuyển thành đỏ đậm như cái đầu tiên.

 

Tô Thắm vui mừng khôn xiết, cô đoán đúng, mang thai rồi.

 

Tô Thắm vừa mở cửa thì nhìn thấy người đàn ông của mình đứng ở cửa, cô giật mình.

 

“Sao rồi em?”

 

Hiên Viên Thần có chút khẩn trương hỏi cô.

 

Tô Thắm nhìn anh gật gật đầu: “Có thai rồi.”

 

Hiên Viên Thần thở phào nhẹ nhõm duỗi tay ra, trong lòng có chút phức tạp, chính là vừa vui mừng vừa lo lắng.

 

“Không có sao đâu, đây là chuyện người phụ nữ nào cũng phải trải qua, với lại con nít dễ thương như vậy, có gì phải lo lắng chứ.”

 

Tô Thắm an ủi anh.

 

Tin tức nhanh chóng được báo cho vợ chồng Trình Tuyết Lam, qua đầu dây điện thoại cũng cảm nhận được sự vui mừng của họ. Đây chính là đứa cháu trai mà họ mong đợi từ lâucccNgay sau đó, Tô gia và Tô Hi cũng biết chuyện.

 

Từ giờ trở đi, Vương Cạnh bắt đầu chú ý đến thai kỳ cho Tô Thâm.

 

Tô Hi có lẽ là người hạnh phúc nhất! Hai đứa con của chị em cô cách nhau ba tháng, sau này hai nhóc con có thể song hành bầu bạn cùng nhau.

 

Tâm trạng của Tô Hi gần đây rất tốt, vì phim của cô bán chạy và lượt đánh giá rất cao. Có thể nói rằng cô đã chứng minh được thực lực và vị thế của mình trong lĩnh vực phim chiếu rạp.

 

Nhưng, Tô Hi đại bạo cũng làm dấy lên sự ghen tị của nhiều người, trong showbiz hỗn loạn này, rất nhiều người con gái vì để nổi tiếng mà không từ thủ đoạn nào.

 

Ơ giới này cũng không thiếu mỹ nhân, đặc biệt là phụ nữ tự tin và có thực lực.

 

Dưới trướng của tập đoàn giải trí Thiên Mạc, có rất nhiều nữ diễn viên tâm cơ rất nặng, các cô vì để leo cao, vì tài nguyên mà có thể nói là dùng bất cứ một thủ đoạn nào cũng được, nguyện ý nỗ lực hết thảy.

 

Lần này Tô Hi đại bạo có một phần rất lớn nhờ ông chủ lớn Ôn Lệ Thâm, Tô Hi còn là vợ anh, nên cô càng có phúc khí.

 

Nhưng mà, không biết ai đã truyền ra thông tin một chuyện, Tô Hi đang mang thai, vì vậy, ít nhất một năm hai năm tới đây, Tô Hi sẽ không hoạt động trong giới giải trí, cũng sẽ không tranh đoạt tài nguyên.

 

Tắt nhiên, đối với một số phụ nữ có tầm nhìn xa trông rộng, các cô ta nghĩ, chuyện này hoàn toàn không phải vấn đề về tài nguyên. Mà là, đối với một người đàn ông có vợ khi mang thai, nhu cầu sinh lý của anh ta và ai sẽ là người giải quyết đây?

 

Trong giới giải trí, nhiều người đàn ông tòm tem bên ngoài khi vợ đang mang thai, điều này quá nhiều rồi.

 

Ôn Lệ Thâm cũng là đàn ông, anh cũng sẽ không coi trọng một người phụ nữ đang mang bầu, cả năm trời chứ ít gìcccTrong Thiên Mạc, có một nữ diễn viên thăng tiến rất nhanh, sau khi thành công vang dội với bộ phim cổ trang, rất nhanh cô ta đã tham gia một vài bộ phim truyền hình lưu lượng, lập tức được lên chức nhất tỷ của công ty.

 

Nhưng là một người con gái có dã tâm, vị trí mà cô ta muốn đạt đến không đơn giản như vậy. Cô ta muốn leo cao hơn, cô ta phải đứng ở vị trí hàng đầu của làng giải trí, sau này không cần tranh đoạt tài nguyên nữa.

 

Cơ hội đó chỉ có một người làm được, chính là Ôn Lệ Thâm.

 

Miễn là cô chiếm được người đàn ông này, cô sẽ có được toàn bộ tài nguyên, đánh bại toàn bộ diễn viên ngang hàng.

 

Nữ diễn viên đó tên là Lục Y San, cô ta không chỉ có thực lực mà còn có thủ đoạn, nhưng bởi vì là người vừa mới nổi địa vị còn chưa vững, con đường tiếp theo còn chịu rất nhiều sự chế giễu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 981


Chương 981:

 

Một mặt cô ta cố chịu mọi áp lực, nhưng mặt khác cô ta cũng muốn đánh thẳng vào mặt những người này.

 

Cho nên, mục tiêu cô ta nhắm đến là người đang có vợ mang thai, Ôn Lệ Thâm.

 

Ôn Lệ Thâm là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Mạc, nhưng anh rất ít tham gia các hoạt động, ngay cả nghệ sĩ cũng khó có thể nhìn thấy anh.

 

Ngay cả Lục Y San, cô ta cũng chỉ từng thấy qua một lần, khi anh trao giải ảnh đế cho một diễn viên nam.

 

Người đàn ông trên sân khấu đẹp trai và quyến rũ, ngay cả diễn viên bên cạnh cũng bị anh làm cho lu mờ, anh là sự tồn tại chói lọi nhất.

 

Tuy nhiên, điều thu hút phái đẹp hơn cả chính là những anh chàng dù đã có gia đình nhưng vẫn toát lên vẽ cắm dục, toát lên vẻ quyến rũ, gợi cảm vô hình.

 

Lục Y San biết chuẩn bị có một lễ trao giải vô cùng quan trọng, cô ta nhất định phải làm Ôn Lệ Thâm nhớ mặt mình trong buỏi lễ hôm đó.

 

Cơ hội lần này, nhất định không được để các nữ minh tỉnh khác đoạt được.

 

Nước S.

 

Đường phố lất phát mưa, Thư Thuần xuống taxi, kéo vali, cầm theo túi, trong cơn mưa bụi có chút chật vật đến mái hiên của một cửa hàng để tránh mưa.

 

Cô ở đây được hai ngày rồi, vội vã chạy từ sân bay đến khách sạn nơi trú một đêm, trước khi đến được thành phố có Mộ Phi.

 

Đứng ở thành phố xa lạ này, cho dù không gặp trở ngại gì về giao tiếp, lòng cô vẫn rất cô đơn, thậm chí có chút hồi hộp.

 

Nhất là khi nhìn thấy những người đó nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, trong lòng cô cảm thấy rợn cả tóc gáy.

 

Còn có mấy người da đen đi ngang qua, trực tiếp làm mấy hành động câu dẫn.

 

Cô ôm chặt lấy bản thân ôm, nắm chặt túi xách rồi nhanh chóng rời đi ngay lập tức.

 

Thư Thuần đã tìm được một khách sạn rẻ hơn để ở lại. Thời tiết ở đây không tốt, mấy tháng gần đây đều mưa dầm.

 

Thư Thuần ở trong phòng, đứng trước cửa sổ nhìn thành phó, khung cảnh cả một thành phố xám xịt.

 

Mộ Phi có thể ở đâu được chứ?

 

Làm thế nào cô có thể tìm thấy được anh đây? Điều Thư Thuần còn phải vượt qua lúc này chính là sự căng thẳng và lo lăng trong lòng.

 

Trong một trang viên ở thành phố này, nước mưa tạt vào những bông hồng trồng bên ngoài cửa số, làm những đóa hoa thêm phần yếu ớt đáng thương.

 

Bên cạnh khung cửa sổ, hai chân Mộ Phi đắp một tắm chăn mỏng, nhìn thấy hoa đang bị nước xối vào, chúng đang bát lực phản kháng lại.

 

Đột nhiên anh tự giễu bản thân, những bông hoa đó sao mà giống anh thế, đối mặt với áp lực lớn mà không thể phản kháng lại được.

 

Chân của anh vẫn không còn khởi sắc gì, cũng đã gần một năm anh ra nước ngoài rồi.

 

Chạy vạy khắp các bệnh viện, cuối cùng anh không muốn thử nữa, anh sợ hãi lại một lần nữa bị đả kích, một lần nữa bác sĩ lắc đầu nhìn anh, nhìn thấy ba mẹ anh thất vọng lần nữa.

 

Tại sao những hy vọng trong lòng anh, hét lần này đến lần khác bị bóp nát một cách tàn nhẫn như vậy?

 

Anh có thể chịu đựng chuyện này mười lần nhưng anh không thể tiếp tục chịu đựng nữa.

 

Cuộc sống anh bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng điều anh phải lo bây giờ không chỉ là ba mẹ mà còn là trách nhiệm của anh với công ty, và có một trại trẻ mồ côi ở Trung Quốc cần anh hỗ trợ.

 

Công ty của anh luôn hoạt động hiệu quả, dù anh có chôn mình trên xe lăn, tình hình công ty vẫn tăng trưởng đều đều.

 

Nhưng giờ đây, không còn chuyện gì có thể làm anh mong đợi nữa, như thể thê giới đã mắt đi màu sắc đối với anh.

 

Đúng lúc này, quản gia của Mộ Phi gọi điện đến: “Thiếu gia, cậu có điện thoại từ trong nước.”

 

Mộ Phi nghe nói là trong nước, đỉnh ninh hẳn là về chuyện công ty, anh đưa tay cầm điện thoại lên: “Alo.”

 

“Alo, xin chào, xin hỏi là thiếu gia Mộ Phi đúng không ạ? Tô là viện trưởng Trần của cô nhỉ viện.”

 

Mộ Phi không khỏi kinh ngạc, lễ phép chào hỏi: “Dì Trần, xin chào, có chuyện gì sao?”

 

“Mộ tiên sinh, tôi muốn hỏi xem cậu có gặp Thư Thuần không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 982


Con bé có đến tìm cậu không?”

 

*Dì nói cái gì? Thư Thuần đến tìm tôi?”

 

Mô Phi khiếp sợ.

 

“Đúng rồi! Con bé đã xuất ngoại mấy ngày rồi, tôi không liên lạc được với nó, mà nó cũng không liên lạc với tôi. Tôi lo lắng quá nên hỏi viện trưởng số điện thoại của cậu.”

 

Mô Phi đơ mất mấy giây, Thư Thuần đến đây một mình tìm anh?

 

*Di Trần, dì đừng gấp, dì cho tôi biết Thư Thuần đến đây vào ngày nào.”

 

*Nó đi hôm mùng bốn, bây giờ đã mùng bảy rồi mà một chút tin tức cũng không có.”

 

“Cô ấy có địa chỉ của tôi sao?”

 

“Tôi không biết nữa, khi nó đi cũng không nói gì cả, chỉ bảo muốn ra nước ngoài một chuyến. Tôi nghĩ con bé không có đâu, nó làm sao có được địa chỉ của cậu được?”

 

Sau khi Mộ Phi nghe xong thì trái tim như thắt lại, Thư Thuần đến đây mà không có địa chỉ chính xác của anh, rất nguy hiểm cho một cô gái.

 

“Dì Trần, bây giờ tôi sẽ cho dì địa chỉ của tôi, dì nhớ nếu Thư Thuần gọi điện về thì đem địa chỉ của tôi cho cô ấy.”

 

Mộ Phi giao phó một tiếng.

 

Nói xong, anh đọc địa chỉ biệt thự mình đang ở, dặn dì Trần lại thêm lần nữa, an ủi dì sau đó cúp điện thoại.

 

Ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt của Mộ Phi hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.

 

Trong đầu, gương mặt mà anh đã cố gắng đè ép không nghĩ đến, lúc này lại dâng lên như thủy triều, nụ cười, giọng nói, ánh mắt dịu dàng của cô và cả những giọt nước mắt khi chia xa.

 

Hết thảy làm trái tim Mộ Phi như thắt lại, nhìn ra ngoài cửa số như một cơn mưa như trút, trong thời tiết như vậy, Thư Thuần đang ở đâu trong đất nước này? Cô có xảy ra chuyện gì không?

 

Cô có bị ướt không?

 

tức cũng không có.”

 

“Cô ấy có địa chỉ của tôi sao?”

 

“Tôi không biết nữa, khi nó đi cũng không nói gì cả, chỉ bảo muốn ra nước ngoài một chuyến. Tôi nghĩ con bé không có đâu, nó làm sao có được địa chỉ của cậu được?”

 

Sau khi Mộ Phi nghe xong thì trái tim như thắt lại, Thư Thuần đến đây mà không có địa chỉ chính xác của anh, rất nguy hiểm cho một cô gái.

 

“Dì Trần, bây giờ tôi sẽ cho dì địa chỉ của tôi, dì nhớ nếu Thư Thuần gọi điện về thì đem địa chỉ của tôi cho cô ấy.”

 

Mộ Phi giao phó một tiếng.

 

Nói xong, anh đọc địa chỉ biệt thự mình đang ở, dặn dì Trần lại thêm lần nữa, an ủi dì sau đó cúp điện thoại.

 

Ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt của Mộ Phi hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.

 

Trong đầu, gương mặt mà anh đã cố gắng đè ép không nghĩ đến, lúc này lại dâng lên như thủy triều, nụ cười, giọng nói, ánh mắt dịu dàng của cô và cả những giọt nước mắt khi chia xa.

 

Hết thảy làm trái tim Mộ Phi như thắt lại, nhìn ra ngoài cửa số như một cơn mưa như trút, trong thời tiết như vậy, Thư Thuần đang ở đâu trong đất nước này? Cô có xảy ra chuyện gì không?

 

Cô có bị ướt không?

 

Bàn tay trên xe lăn của Mộ Phi bị năm chặt thành nắm đấm, lúc này nếu chân còn lành lặn, anh có thể tự mình tìm kiếm cô, nhưng lúc này, anh chỉ có thể mắc kẹt ở đây.

 

Mộ Phi lo lắng, anh đột nhiên muốn đứng lên, muốn rời khỏi đây đi ra ngoài.

 

Anh cảm thấy như một con thú lo lắng bị mắc kẹt bên trong anh, anh đưa tay ra để chống tay vịn của chiếc xe lăn.

 

Trước tiên dùng lực cánh tay để đứng dậy, ngay sau đó anh buông tay để hai chân gắng sức.

 

Lúc này, một người giúp việc đi qua, thấy Mộ Phi đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nói: “Thiếu gia, cậu đứng lên được rồi.”

 

Một lớp mồ hôi túa ra trên trán Mộ Phi, vỏn vẹn mười mấy giây sau đó anh quy xuống, hai tay chống trên mặt đất.

 

Tuy nhiên, đối với anh mà nói đứng trong mười giây, đó là một cảm giác đã mắt từ lâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 983


Đêm khuya trời đỗ mưa, ngoài cửa số hét thảy đều trở nên mơ hồ.

 

Thư Thuần gắt gao ôm lấy cánh tay ngồi ở mép giường. Cánh cửa không chắc chắn, hiệu quả cách âm cũng không tốt, khách khứa ra vào ngoài cửa, tiếng đùa giỡn của nam nữ bên ngoài khiến cô hoảng hốt.

 

Những người này nói chuyện rất ồn ào, thậm chí còn có cả tiếng hô hấp hỗn hễn bên ngoài. Trái tim Thư Thuần như bị hàng rào thép gai siết chặt, cô không biết mình phải làm thế nào mới có thể tìm thấy một chút cảm giác an toàn.

 

Cô nhắm mắt lại, muốn để bản thân chìm vào giấc ngủ, như vậy cảm giác sợ hãi bât an sẽ biên mật.

 

Mộ Phi, anh ở đâu? Mộ Phi, em nhất định phải tìm được anh.

 

Trong lòng Thư Thuần chỉ khi nghĩ đến người đàn ông này, cô mới cảm thấy có dũng khí.

 

Cô nhất định phải gặp được anh ta, dù cho chỉ được nhìn anh một cái, cô đều không hồi hận đã đến đây.

 

Nhưng mà, mưa đã bao phủ đất nước này, cô không thể ra ngoài. Cô nghĩ ngày mai có thể đi tìm công ty của anh, chỉ cần tìm được công ty của anh rồi, có lẽ sẽ có hy vọng tìm thấy anh.

 

Lúc này, bên ngoài có người đập mạnh vào cửa phòng cô, cô liền bị dọa sợ đến tim muốn nhảy lên cổ họng.

 

Nhớ đến thời điểm cô bước vào đây, mấy người đàn ông ngồi ở đại sảnh đều nhìn cô cười không ngừng, trong những ánh mắt đó cảm giác như có chút ý đồ đen tối.

 

Mà những người đó còn cùng ông chủ khách sạn đùa giỡn cười nói gì đó, có thê thấy được bọn họ đều là khách quen ở nơi này. Bởi vậy, cho dù ông chủ đem số phòng của cô nói cho những người này biết thì đều có khả năng.

 

Nước mắt của Thư Thuần lập tức bị dọa trào ra, lá gan của cô không lớn. Cũng may sau tiếng gõ cửa kia, bên ngoài truyền đến tiếng mấy người đàn ông trẻ tuổi đùa giỡn rời đi.

 

Trong một tòa trang viên màu trắng, Mộ Phi ngồi trước cửa sổ, trong lòng không ngừng buộc chặt, nhìn trận mưa không ngừng bên ngoài, tâm anh toàn bộ đặt trên người Thư Thuần, cô đang ở đâu?

 

Cô có gặp phải nguy hiểm gì không? Đặc biệt là ở một nơi hủ bại như nơi này. Chế độ của đất nước này khác biệt hoàn toàn với sự an toàn trong nước. Nơi này tràn ngập rất nhiều nguy hiểm, một cô gái phương Đông như cô sẽ trở thành đối tượng của những phần tử tội phạm.

 

Lúc này, điện thoại bên cạnh Mộ Phi vang lên, anh lập tức nghe máy, là quản gia gọi đến.

 

“Alo, quản gia, có tin tức gì không?”

 

“Thiếu gia, tôi đã cho người điều tra rất nhiều khách sạn, đều không tìm được tin tức của Thư Thuần. Những khách sạn chịu cho chúng ta điều tra đều là khách sạn ở trung tâm thành phó, về phần những khách sạn nhỏ có thể sẽ không chịu cho chúng ta điều tra.”

 

Mộ Phi cắn chặt răng: “Quản gia, phái người của tôi, để bọn họ phân ra các con đường, đến từng khách sạn một thăm dò, phải tìm được cô ấy cho tôi.”

 

“Vâng, thiếu gia.”

 

Quản gia đáp một tiếng, tắt điện thoại.

 

Mộ Phi ở đây đã mời mười mấy vệ sĩ, hiện tại những vệ sĩ này đều được quản gia sắp xếp, lái xe đến các khách sạn nhỏ trong thành phố điều tra.

 

Trải qua lần đứng lên lúc trước, nội tâm Mộ Phi giờ phút này vô cùng nóng ruột muốn đứng lên lần nữa.

 

Anh vươn tay, lại một lần nữa nắm chặt tay vịn, anh cắn chặt răng, cố nén sức lực kháng cự trên cơ thể, anh phải đứng lên.

 

Anh muốn tự mình đi tìm Thư Thuần. Nếu cô gái này xảy ra bắt cứ chuyện gì, anh cả đời đều sẽ không tha thứ cho bản thân mình, bởi vì là anh lựa chọn rời xa cô.

 

“Thư Thuần, em không được xảy ra chuyện.”

 

Mộ Phi nghiến răng nói, mà cơ thể anh từng chút từng chút uốn lượn, chậm rãi đứng thẳng.

 

Bác sĩ đã từng nói, cũng có khả năng là Mộ Phi sinh ra một loại chướng ngại tâm lý, không phải anh không thể đứng dậy, mà là trong cơ thể anh có một loại trở ngại, làm anh không muốn đứng lên lần nữa.

 

Quả thật Mộ Phi có một đoạn thời gian không cầu không tiến, buông bỏ cuộc sống, làm anh căn bản không nghĩ đến chuyện lại đứng lên.

 

Nhưng mà, khi một người có khát vọng cấp thiết, có ý chí kiên định, vậy thì nhất định sẽ chiến thắng loại sợ hãi trong lòng kia.

 

Mộ Phi giờ phút này, cắn chặt hàm răng, trên trán đổ một tầng mồ hôi.

 

Anh chống lên tay vịn, từng chút từng chút rời khỏi xe lăn. Anh đứng ở trước cửa số sát đắt, lại một lần nữa dùng hết toàn lực.

 

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thở hổn hển, trong lòng đối với chuyện đứng lên cũng không có vui sướng, mà trong ánh mắt toát ra bức thiết cùng lo lắng nồng đậm.

 

Anh nâng chân phải đi bước đầu tiên, bước đi vẫn còn chút hư nhuyễn. Anh lại lần nữa nắm lấy lưng ghé, kiên định để bản thân đứng thẳng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 984


“Thư Thuần, anh phải tìm được em.”

 

Mộ Phi cắn răng, bằng niềm tin này, anh lại một lần nữa bước đi. Mặc dù chân anh vẫn như cũ không có sức lực, nhưng anh không cho phép mình ngã xuống.

 

Cứ như vậy, Mộ Phi gần một năm ngưng trệ, dựa vào ý chí mãnh liệt, đứng ở cửa số sát đất, anh nhìn thấy bóng đêm phía xa, trong mắt tràn ngập mong chờ.

 

Thư Thuần ở trong phòng khách sạn, vẫn không nhúc nhích ngồi đến nữa đêm. Một âm thanh vang lên ngoài cửa đều sẽ làm cô cảm thấy sợ hãi.

 

Nhưng Thư Thuần đoán cũng không sai, cô quả nhiên bị người khác theo dõi. Cô gái phương Đông thanh thuần lại xinh đẹp như cô đúng là loại đàn ông phương Tây yêu thích. Trong mắt bọn họ, các cô có sức hấp dẫn lạ lùng.

 

Hai người đàn ông quyết định tối nay đi tìm Thư Thuần. Tại đất nước này, dù có phạm pháp, chỉ cần không bị phát hiện, bọn họ vẫn vô cùng bảo vệ công dân của mình.

 

Cho nên, điều này càng khuyến khích những người này mạnh dạn hơn.

 

2 giờ 30 sáng, mưa dường như nhỏ hơn, màn đêm cũng trở nên thật im lặng. Đồng thời, càng yên tĩnh, người ta càng cảm thấy có nguy hiểm không thể giải thích được.

 

Thư Thuần căn bản không dám ngủ, mặc dù cô vừa mệt vừa đói, nhưng mà cô muốn bản thân phải an toàn chống cự được đến sáng mai.

 

Trên hành lang im lặng, đột nhiên cô nghe thấy tiếng nói chuyện của đàn ông.

 

“Mày cảm thấy cô ta đã ngủ chưa?”

 

Tên đó nhỏ giọng thì thầm, nhưng bởi vì cách âm kém, Thư Thuần lập tức liền nghe tháy.

 

“Hẳn là ngủ rồi, lúc nãy cô ta kéo vali vào, bộ dạng giống như mệt chết đi được.”

 

Trong lòng Thư Thuần lập tức căng thẳng tới cực điểm. Lúc này, cô liếc nhìn rương hành lý, cũng may tất cả đồ vật quan trọng cô đều để trong balo. Cô liền đeo balo lên đi về hướng cửa sổ.

 

Khách sạn cô ở cũng không cao, chỉ có ba tầng. Hơn nữa lúc TS Tu ec SE AuỆC rò VÀ VÀ xê chiêu cô đã xem qua, ở bên cạnh cửa sô có một câu thang nhỏ dẫn xuống dưới. Lúc đó cô đã nghĩ, nếu có nguy hiểm, cô có thể từ nơi này thoát ra.

 

Không ngờ rằng, suy nghĩ của cô vậy mà thành sự thật, thực sự có người có ý đồ với cô.

 

Thư Thuần liền mở cửa sổ, nhìn thoáng qua đường phố tối om, mặc dù cô sợ hãi, cũng tuyệt đối không thể chờ bản thân gặp nguy hiểm.

 

Thân thể của cô vẫn vô cùng linh hoạt, ở trong cô nhi viện, cô không chỉ phải chăm sóc rất nhiều trẻ em, mà còn phải sửa chữa đồ vật này nọ, thể lực của cô không tồi.

 

Thư Thuần xuống cầu thang, cô nhìn về một hướng, liền nhanh chân chạy về phía đó.

 

Cô chạy xa một trăm mét, liền nhìn thấy một dãy ô tô, tạo thành một nơi ẩn nấp, cô trực tiếp ngồi xỗm xuống.

 

5 phút sau khi cô trốn thoát, những kẻ bên ngoài trộm được chìa khóa tiên vào. Bọn họ đang vui mừng tưởng rằng mình có thể hưởng thụ rồi, không ngờ rằng Thư Thuần đã chạy trước.

 

“Chết tiệt, cô ta vậy mà chạy rồi?”

 

“Cô ta chạy không xa, hẳn là còn ở gần đây. Bằng không chúng ta lái xe máy đuổi theo?”

 

Vì vậy, hai kẻ đó đã chạy xe máy xung quanh, hy vọng tìm thấy Thư Thuần.

 

Thư Thuần nghe thấy tiếng xe máy của họ, nghe thấy họ hét gọi mèo con, cô nắp chặt trong bóng tối, sợ đến mức nước mắt chảy đầy mặt. Nhưng cô một chút cũng không dám động, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

 

Cơn mưa kéo dài dường như cũng thương hại cô, một lúc sau thì tạnh. Nhưng mà cơ thể cô đã ướt sủng rồi, trên mặt không biết là nước mắt hay nước mưa, khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô trông cực kỳ đáng thương.

 

Tờ mờ sáng, Thư Thuần cả người xui lơ dựa vào bên cạnh xe ngủ.

 

Sáng sớm, tiếng mở khóa của chủ xe khiến cô giật mình, cô nhanh chóng đỡ cái đầu choáng váng đứng lên.

 

Chủ xe kia ngạc nhiên nhìn cô, quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ?”

 

“Tôi không sao!”

 

Thư Thuần vội vàng đáp.

 

Chủ chiếc xe kia kì quái nhìn cô, gương mặt Thư Thuần tái nhọt nhìn về phía khách sạn kia, hành lý của cô vẫn ở trong khách sạn.

 

Nhưng mà cô sợ hai kẻ kia vẫn còn ở trong đó, càng sợ bọn họ vẫn sẽ thực hiện ý định xấu xa kia, nếu trong khách sạn không có ai giúp cô, nếu ngay cả ông chủ khách sạn cũng dung túng bọn họ.

 

Cô quay về lấy hành lý chính là tự chủ động tìm nguy hiểm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom