Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 905


Trong lòng Tô Thắm hơi băn khoăn, nói thật cô từng sống trong nhà anh, ở đó cô có điểm mắu chốt rất rõ ràng. Nhưng bây giờ cô thật sự không biết nếu cô ở bên cạnh anh thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

 

“Được rồi! Em sẽ qua đó.”

 

Tô Thắm không từ chối.

 

Mà Hiên Viên Thần ở đầu dây bên kia lập tức cười rộ lên: “Được, anh sẽ sai người tới đón em ngay lập tức.”

 

“ÙI” Tô Thắm đáp lại, đầu bên kia cúp điện thoại, rõ ràng là Hiên Viên Thần đang liên lạc với cấp dưới của anh. Tô Thắm thở hắt ra, căng thẳng cắn chặt môi. Cô bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, đứng lên đi về phía tủ quần áo của cô, mở ra.

 

Nơi đó có quần áo ngủ, còn có bộ đồ lót màu tím cô mới mua.

 

Cô đỏ mặt, lấy bộ đồ mới mua ra, lại lầy thêm một cái áo len và quần jean ra cùng.

 

Trong lúc thay đồ, đầu óc của Tô Thắm vẫn còn trống rỗng, cảm thấy vô cùng xấu hỗ. Bên ngoài cô mặc thêm áo khoác màu nhạt, cởi chiếc khăn quàng cổ mà Hiên Viên Thần đã để lại xuống. Trên người cô thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt. Sau khi trang điểm xong, cô lặng lẽ mở cửa, vừa mở ra đã nghe được tiếng động phát ra từ từ vi ở phòng khách dưới lầu.

 

Ngay lập tức cô đóng cửa lại. Lúc này cô có cảm giác yêu lén sợ bị ba mẹ phạt hiện giống hệt thời đi học.

 

Dù sao bây giò cô cũng đang trong thời gian nghỉ ngơi, ngay cả lý do nói dối cũng không có.

 

Phải làm sao đây?

 

Trong lúc Tô Thám đang thầm lo lắng thì lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cô biết là Tô Hi.

 

ẫ Tô Thắm đẩy cửa bước vào, nhìn cô mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài, Tô Hi che miệng cười: “Chị ơi, đã muộn như vậy rồi mà chị còn muốn đi hẹn hò sao?”

 

“Anh ấy bảo chị qua toà nhà tổng thống.”

 

Tô Thắm trở nên ngượng ngùng trước mặt em gái mình.

 

“Chị à, em không có cười nhạo chị. Tuổi này của chị là nên chủ động tấn công mới phải, em ủng hộ chị cả hai tay luôn.”

 

Tô Hi thật lòng nhìn Tô Thắm nói.

 

Tô Thắm cười nhìn cô: “Ừm, chị biết em lo lắng là không ai lấy chị.”

 

“Nào có, chị của em xinh đẹp như vậy lại sắp gả cho ngài tổng thống, sao có thể không ai lấy chứ? Người muốn lấy chị còn xếp hàng dài ra đấy kìa.”

 

“Vậy thì em đi đến phòng khách dụ ba rời khỏi đó, dỗ ông ấy đi ngủ đi. Lát nữa chị không muốn để bọn họ nhìn thấy chị ra ngoài.”

 

Tô Thắm nói với Tô Hi.

 

Tô Hi lập tức chớp mắt: “Chuyện này cứ giao cho em, em lập tức thuyết phục ba mẹ về phòng ngủ đây.”

 

Tô Hi nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài, đi thẳng xuống lầu, quả nhiên hai ông bà Tô Bách Ngôn đang ngồi trên sô pha dưới lầu theo dõi bộ phim truyền hình chiến tranh, vô cùng nhập tâm.

 

“Hi Hi, đã muộn như vậy rồi mà con xuống đây làm gì?”

 

Lý Thiến nhìn thấy cô xuống lầu, lập tức ngạc nhiên hỏi.

 

“Ba, mẹ xem tivi tiếng to quá làm con khó chịu. Nếu ba mẹ muốn xem thì con đưa Ipad cho hai người ngồi trên giường, vừa đắp chăn vừa xem sẽ không bị lạnh.”

 

Tô Hi nói.

 

Tô Bách Ngôn và Lý Thiến lập tức tắt ti vi, con gái nghỉ ngơi mới quan trọng.

 

“Vậy ba mẹ không xem nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đây. Con cũng mau ngủ sớm đi. Mang thai còn thức đêm sẽ không tốt, Ôn Lệ Thâm biết được sẽ lo lắng lắm.”

 

“Không sao, con có thể ngủ trước mười một giờ, ba mẹ để con lấy Ipad cho mẹ.”

 

“Không cần, sáng mai xem cũng được. Con về phòng nghỉ đi.

 

Con xem chị con kìa, chắc chắn đã ngủ say rồi.”

 

“Chị cũng sắp ngủ rồi.”

 

Tô Hi cười đáp một câu, sau đó đi lên lầu với ba mẹ. Phòng ngủ chính của Tô Bách Ngôn và Lý Thiến ở lầu ba, Tô Hi nói với bọn họ: “Ba mẹ ngủ ngon, hai người ngủ sớm một chút đấy.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 906


Tô Hi nói xong thì đẩy cửa bước vào phòng của Tô Thắm: “Ba mẹ đã lên lầu rồi. Chị có thể đợi điện thoại bất cứ lúc nào cũng được. Ba mẹ sẽ không biết chị ra ngoài đâu.”

 

Tô Thắm gật đầu nói với cô: “Em cũng ngủ sớm đi!”

 

Lúc này Tô Hi mới đi về phòng, hai mươi phút sau điện thoại di động của Tô Hi vang lên, là của nhân viên Hiên Viên Thần gọi tới, anh đang ở ngay cửa.

 

Tô Thắm cầm túi đi xuống lầu, cô ra khỏi cửa sân không bật đèn, kéo cửa chiếc xe màu đen đậu ở cửa rồi ngồi vào.

 

Chiếc xe tiến thẳng đến nơi hoành tráng nhất đất nước là toà nhà tổng thống.

 

Dọc theo đường đi, trong lòng Tô Thắm hơi phức tạp, xen lẫn nhiều cảm xúc khác nhau, khiến tim cô đập rộn ràng, cứ như thiếu nữ. Cô nắm chặt tay, cảm nhận được lớp mồ hôi nhễ nhại.

 

Cuối cùng, chiếc xe vững vàng dừng lại ở cổng toà nhà tổng thống, vệ sĩ mở cửa ghế sau, Tô Thắm nói cảm ơn người đó, sau đó vệ sĩ nhanh chóng lên xe rời đi.

 

Tô Thắm vừa đến cửa thì cửa liền được bật mở ra từ bên trong. Trong đại sảnh sáng rực, bóng dáng thon dài quyến rũ của Hiên Viên Thần đập thẳng vào mắt cô.

 

Tô Thắm nhìn anh, anh cũng nhìn cô chằm chằm, hai người nhìn nhau một lúc, trên môi đều nở nụ cười.

 

Hiên Viên Thần tiến lên một bước, ôm chặt cô vào lòng. Tô Thắm cũng ôm chặt lấy anh. Cô nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ của anh. Khoảnh khắc này còn chuyện gì khiến cô rung động hơn đây?

 

Cô không cần lo lắng về mọi thứ, chỉ cần cô yêu người đàn ông này bằng cả trái tim của mình, cảm nhận được sự nhiệt tình của anh, cảm nhận được sự đáp lại của anh. Cô chỉ cần trao cho anh trái tim chân thành, như vậy là đủ rồi.

 

Hiên Viên Thần nhẹ nhàng buông cô ra, Tô Thắm hơi ngắng đầu. Dưới ánh đèn, gương mặt trắng nõn của cô trông cực kỳ quyến rũ. Hiên Viên Thần cúi đầu hôn lên môi cô.

 

Tô Thắm ngượng ngùng buông tay ra, Hiên Viên Thần đóng chặt của lại để xua đi gió lạnh bên ngoài đồng thời tạo ra một không gian riêng tư và ấm áp thuộc về họ.

 

Tô Thắm đi tới sô pha, đặt túi xuống, đồng thời cởi khăn quàng cổ ra. Ở nơi này đã bật máy sưởi, người cô hơi nóng.

 

Thật ra, dọc theo đường đi bởi vì tâm trạng căng thẳng mà cô cảm thấy cả người hơi nóng lên.

 

Cô cởi áo khoác ngoài, để lộ áo len bó sát và quần jean ôm sát dáng người mảnh mai của mình. Cho dù chỉ là một chiếc áo len và quần jean đơn giản cũng có thể khiến cô toát lên vẻ gợi cảm, quyền rũ đầy nữ tính.

 

Ánh mắt sâu thẳm của Hiên Viên Thần nhìn cô chăm chú. Anh đến gần cô, giơ tay lên ôm cô một cách tự nhiên. Tim Tô Thắm đập thình thịch, cô xoay người tiếp tục ôm anh.

 

Tô Thắm đánh giá anh ở khoảng cách khá gần, phát hiện hai mắt của anh sưng đỏ, hẳn kín tia máu, rõ ràng là do thiếu ngủ gây ra.

 

“Mắt anh đỏ như vậy, anh phải ngủ sớm thôi.”

 

Tô Thắm ảo não.

 

Nếu biết trước cô đã không tới, để anh được đi ngủ sớm.

 

Hiên Viên Thần lắc đầu: “Anh không sao.”

 

“Không được, anh phải đi ngủ ngay.”

 

Tô Thắm cảm thấy đau lòng. Người đàn ông này không biết quý trọng ánh mắt và sức khỏe của mình sao? Anh là người quan trọng nhất của cả đất nước đấy.

 

“Được rồi, đi thôi! Cùng nhau ngủ.”

 

Hiên Viên Thần cười áp má cô, cực kỳ thân mật.

 

Tô Thắm cắn môi trừng mắt nhìn anh: “Đêm nay anh chỉ ngủ thôi, không được nghĩ gì khác.”

 

Anh quá mệt mỏi rồi, cô cũng không thể để anh mệt thêm nữa.

 

Có rất ít người dám quản Hiên Viên Thần. Ngay cả ba mẹ của anh cũng chỉ nghiêm khắc lúc anh còn nhỏ. Sau khi trưởng thành, họ đã để mặc anh làm mọi chuyện, mà thủ hạ của anh thì ngay cả một câu nói nặng cũng không dám thốt ra.

 

Nhưng bây giờ, cô gái trước mặt anh, xụ mặt nhìn anh chằm chằm khiến anh có cảm giác vui sướng chưa từng có. Cuối cùng cũng có một cô gái dám quản anh rồi.

 

“Được rồi, nghe em vậy.”

 

Hiên Viên Thần phải đè xuống mọi suy nghĩ bởi vì anh thực sự thiếu ngủ nặng, anh nắm tay cô: “Vậy em đi ngủ cùng anh.”

 

Tô Thám không từ chối, theo anh lên lầu vào phòng ngủ chính của anh. Hiên Viên Thần đã mặc xong đồ ngủ đang đợi cô.

 

“Em nhớ còn có bộ đồ ngủ. Em sẽ tự tìm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 907


Tô Thắm nói xong thì quay trở lại phòng khách cô đã ở trước đó, mở tủ ra, có bộ đồ ngủ mà Hiên Viên Thần đã chuẩn bị trước đó mà cô không mang đi.

 

Tô Thắm lấy một bộ ra sau đó thay vào luôn.

 

Cơ thể cường tráng của Hiên Viên Thần nửa nằm trên giường nhìn người phụ nữ đã thay đồ ngủ, anh đưa tay về phía cô, Tô Thắm ngồi trên giường, liền dựa vào lòng anh.

 

Tô Thắm cầm điều khiển bên cạnh lên, chỉ để lại một ngọn đèn tường rất mờ, cô thì thầm nói: “Ngủ đi.”

 

Hiên Viên Thần ôm lấy cô, trong không khí anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, rất thơm, như thể có tác dụng giúp anh ngủ ngon. Anh vùi mặt vào cổ cô, cọ cọ chiếc mũi cao vút của mình vào cổ cô: “Thơm quái”

 

Tô Thắm vươn tay võ vai anh, giọng điệu nghiêm túc nhắc nhở: “Ngủ đi.”

 

Hiên Viên Thần thực sự rất buồn ngủ. Đêm qua anh chỉ ngủ có bốn tiếng, sau đó dậy đi họp cả ngày. Đến cả giờ nghỉ trưa cũng bị chiếm dụng. Chịu đựng mãi cho đến chín giờ tối mới về tới đây, anh thực sự mệt mỏi cực kỳ.

 

Tô Thắm cảm thấy vòng eo của mình bị một cánh tay bá đạo ôm lấy. Tô Thắm cũng mặc kệ anh. Cô cũng mệt mỏi. Sau đó nhắm mắt, hơi thở cách anh rất gần, Tô Thắm nghe được tiếng thở đều đều của anh.

 

Hai người đều ngủ say.

 

Trong giắc ngủ, thân thể Tô Thắm bị ôm chặt nhưng cô vẫn ngủ rất thoải mái, có lẽ là vì cảm giác an toàn.

 

Cứ như thế cô ngủ đến sáng.

 

Hiên Viên Thần ôm cô, ngủ rất say. Cho nên một đêm này, anh luôn nằm trong trạng thái ngủ say sưa với những giác mơ đẹp, hôm sau anh tỉnh lại hơi sớm.

 

Tô Thắm tỉnh dậy là vì cô cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, vừa mở mắt ra liền chạm phải một đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười của anh.

 

“Tỉnh rồi?”

 

Hiên Viên Thần mỉm cười hỏi. Tô Thắm vội vàng vùi mặt trở lại trong lồng ngực anh: “Không được nhìn em.”

 

Hiên Viên Thần cúi xuống áp vào tai cô: “Anh đã nhìn nửa giờ rồi.”

 

Dái tai trắng nõn của Tô Thắm vì câu nói này mà lập tức ửng hồng, từ lồng ngực của người đàn ông phát ra tiếng cười vui vẻ, anh siết chặt cô hơn.

 

Đúng lúc này, điện thoại nội bộ bên cạnh Hiên Viên Thần vang lên, anh cau mày như không muốn trả lời. Bởi vì anh muốn nghe điện thoại thì phải buông cô gái trong ngực ra, rõ ràng lúc này anh không muốn buông cô.

 

“Anh nghe điện thoại đi!”

 

Tô Thắm chủ động đầy anh qua.

 

Hiên Viên Thần chỉ đành nghe lời cô, buông tay ôm cô ra ngồi dậy nhắc điện thoại trả lời.

 

“Thưa ngài tổng thống, cuộc họp sẽ bắt đầu lúc chín giờ rưỡi.”

 

Đầu bên kia truyền tới tiếng nhắc nhở của trợ lý Lý Sâm.

 

“Được rồi, tôi biết rồi.”

 

Hiên Viên Thần trả lời, sau đó đặt điện thoại xuống, tiếp tục nghiêng người ôm chặt Tô Thắm vào lòng, lúc này đã tám giờ rưỡi rồi.

 

“Sao vậy? Anh có cuộc họp sao?”

 

Tô Thắm ngẳng đầu nhìn anh hỏi.

 

“Ừm! Chín giờ rưỡi bắt đầu.”

 

“Dậy đi! Anh phải ăn sáng rồi mới có thể đi làm.”

 

Tô Thắm vươn tay đẩy anh lần nữa, người đàn ông lập tức ôm hai tay cô, trong lòng có chút khó chịu. Anh không cho phép cô đẩy anh lần nữa.

 

Tô Thắm thực sự lo lắng cho anh, vì vậy cô phải nói: “Em ăn sáng chung với anh.”

 

“Nhưng anh càng muốn…”

 

Giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Thần kề sát tai cô: “Ăn em.”

 

Anh nói xong lập tức đè cô xuống, để cô cảm nhận được anh.

 

Cơ thể Tô Thắm giống như có luồng điện xẹt qua, cả người sững sờ một hồi, thân thể cứng đè không dám nhúc nhích.

 

Hiên Viên Thần không thể làm gì khác hơn là không đùa cô nữa. Đưa tay kéo cô: “Cùng rời giường thôi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 908


Không biết Diệp Đông lấy được tin tức từ đâu, lần này anh làm bữa sáng thành hai phần. Vừa nhìn thấy một nam một nữ nắm tay nhau đi từ trên lầu hai xuống, anh a lập tức mỉm cười chúc mừng: “Tiểu Thắm, chào buổi sáng. “

 

Tô Thấm cũng hào phóng chào hỏi: “Anh Diệp, chào buỏi sáng.”

 

“Gọi anh Diệp Đông là được rồi.”

 

Diệp Đông cười nói.

 

Tô Thắm cười nói: “Em quen miệng rồi.”

 

Tô Thắm ngồi vào bàn uống sữa, ánh nắng ban mai tràn vào từ cửa sổ, bao phủ khắp cơ thể cô, khiến làn da cô trắng mịn màng hơn sữa. Hiên Viên Thần cầm ly nước, nhất thời nhìn đến ngây người, quên cả uống nước.

 

Tô Thắm giương đôi mắt ngập nước lên nhìn anh hỏi: “Anh sao vậy?”

 

Hiên Viên Thần mím môi cười: “Em đẹp đến nỗi khiến anh thất thần.”

 

Lời khen ngợi lơ đãng như vậy khiến Tô Thám chuẩn bị không kịp, tiếp đó đôi môi đỏ hồng của cô hơi cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười ngọt ngào mang theo vẻ quyến rũ trêu người.

 

Hiên Viên Thần rất thích nụ cười của cô, nó có tác dụng chữa lành mọi phiền muộn, mệt mỏi của anh.

 

“Buổi trưa em ở lại ăn cơm đi.”

 

Hiên Viên Thần ăn sáng xong thì liếc mắt nhìn đồng hồ, đã chín giờ mười phút, anh nên đi đến phòng làm việc rồi.

 

“Được.”

 

Tô Thắm đồng ý với anh.

 

Hiên Viên Thần đứng dậy, đến bên người cô cúi xuống, Tô Thắm biết anh định làm gì, cô phối hợp ngẳng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh. Hiên Viên Thần cảm thấy như vậy còn chưa đủ, môi mỏng nhẹ hôn lên tóc cô: “Đợi anh.”

 

Anh nói xong mới rời đi.

 

Tô Thấm nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, thoải mái chưa từng có. Đối với cô mà nói tình yêu này không còn là áp lực nữa mà là đã tràn đầy động lực.

 

Tô Thâm trở lại ban công trong phòng ngủ chính, cô cầm điện thoại gọi cho Tô Hi.

 

“Chị.”

 

Tô Hi nghe máy.

 

“Ba mẹ có phát hiện chị không có ở nhà không?”

 

Tô Thắm hỏi.

 

“Em đã nói chị đi ra ngoài tìm bạn chơi, bọn họ không nghỉ ngờ gì cả.”

 

Tô Hi rất có cách.

 

Tô Thắm mím môi cười, giấu ba mẹ thế này thật sự là không đúng nhưng cô cần thời gian thích hợp hơn để đưa Hiên Viên Thần về nhà. Hơn nữa bây giờ anh rất bận, đợi sau khi anh hết bận hãy tính sau đi!

 

“Vậy em tìm cho chị một lý do để chị có thể ở lại bên này thêm vài ngày nữa nhé!”

 

Tô Thắm không muốn rời khỏi anh.

 

“Được! Chị đừng lo. Em sẽ tìm cho chị một lý do chính đáng, bảo đảm ba mẹ sẽ không nghỉ ngờ đâu.”

 

“Ừm! Vậy chị cúp máy trước, trời đang có tuyết, em đừng chạy lung tung, đừng đi ra ngoài.”

 

Tô Thắm dặn dò Tô Hi.

 

“Được! Em sẽ không ởi đâu, chỉ ở nhà thôi.”

 

Tô Hi ngoan ngoãn trả lời.

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Thắm ngồi trên ban công ngơ ngác nhìn những bông tuyết nhỏ bay lơ lửng ngoài cửa sổ.

 

Khoảng mười giờ rưỡi Diệp Đông gọi điện thoại nội bộ đến.

 

Tô Thắm nhận điện thoại: “A lô!”

 

“Tiểu Thắm, tổng thống sai người mang đồ đến cho em.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 909


Giọng Diệp Đông truyền đến.

 

Tô Thắm giật mình, anh tặng gì vậy? Cô đẩy cửa phòng ngủ chính đi xuống lầu, nhìn thấy trên bàn có một cái hộp, vuông vức, nhìn qua không đoán được bên trong đựng thứ gì.

 

“Là của anh ấy đưa tới sao?”

 

Tô Thắm tò mò hỏi.

 

“Đúng vậy. Vừa nãy là do đích thân chú Lý giao tới. Anh cũng không hỏi là gì. Em mở ra xem đi!”

 

Diệp Đồng cũng tò mò, tổng thống đúng là người lãng mạn à.

 

Tô Thắm suy nghĩ một hồi rồi vươn tay mở ra. Một chồng sách nằm yên lặng trong hộp, trên cùng là quyển “cẳm nang dưỡng thai.”

 

Tô Thắm không nhịn được cười. Anh đang họp mà còn có thể nghĩ tới việc sai người gửi cho cô mấy quyển sách này sao?

 

Diệp Đông nhìn thấy, lập tức kinh ngạc hỏi: “Tiểu Thắm, em có thai sao?”

 

Tô Thắm lập tức ngượng ngùng, lắc đầu nói: “Còn chưa có.”

 

“ÒI Ý của tổng thống là hai người đang chuẩn bị mang thai?

 

Sau này anh sẽ nấu canh làm ấm cơ thể cho em, để cô bồi bổ cơ thể.”

 

Diệp Đông lập tức cảm thấy gánh nặng trên vai càng nặng hon.

 

Tô Thắm cảm thấy xấu hỗ nhưng cũng không giải thích. Cô cầm máy cuốn sách lên nói: “Em đi ra vườn hoa đọc sách.”

 

“Được rồi! Lát nữa anh sẽ pha cho em một tách trà táo đỏ.”

 

Diệp Đông nói.

 

“Cảm ơn anh.”

 

Tô Thám cầm máy cuốn sách trên tay rồi đứng lên đi đến vườn hoa. Quả thật bây giò cô rất thích những cuốn sách này. Nhất là khi em gái cô đã mang thai, cô càng muốn tìm hiểu những chuyện này hơn.

 

Tô Thắm đọc sách rất say sưa. Diệp Đông đem bình trà táo đỏ nóng hôi hồi đến. Trong ngày trời đông giá rét lại được uống trà táo đỏ nóng hổi như thế này đúng là khiến người ta ấm lòng.

 

Tô Thắm đọc sách tập trung đến mức xuất thần, cũng quên luôn thời gian. Trong lúc cô đang nghiêm túc lật từng trang sách xem thì cô cũng không nhận ra một người đàn ông đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

 

Tô Thắm đang chăm chú đọc thì một giọng đàn ông vang lên từ sau lưng: “Xem hay không?”

 

Cô giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, Hiên Viên Thần lặng lẽ đứng sau lưng cô, đang cúi xuống nhìn cô.

 

“Anh về khi nào? Sao không lên tiếng vậy?”

 

Tô Thắm ảo não nhìn anh. Anh khiến cô giật cả mình.

 

Hiên Viên Thần nhìn thấy dáng vẻ bị hù dọa của cô, anh lập tức ngồi xuống, giơ tay ôm cô: “Được, lần sau sẽ không dọa em nữa.”: Tô Thắm mím môi cười: “Em cũng không sợ lắm.”

 

“Em xem nhiều lắm rồi à?”

 

Hiên Viên Thần nhìn những trang sách cô đã đọc xong, thì nghĩ có vẻ cô đã đọc được rất nhiều.

 

“ỪI Em cũng học được rất nhiều.”

 

Tô Thắm nghiêm túc gật đầu.

 

“Em đã học được gì?”

 

“Những kiến thức về mang thai! Em không thể nói được, chỉ là âm thầm ghi nhớ kỹ thôi.”

 

Tô Thắm hơi lúng túng nói.

 

“Vậy em có biết làm thế nào mới có thể mang thai không?”

 

Đôi mắt sâu thẳm của Hiên Viên Thần nhìn chằm chằm cô.

 

Tô Thắm sửng sốt, sau đó khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.

 

Người đàn ông này cố ý sao? Kiểu câu hỏi này mà anh không biết ngại lại còn hỏi một cách nghiêm túc nữa chứ?

 

“Biết rõ còn hỏi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 910


Tô Thắm liếc anh, cảm thấy anh cực kỳ xấu xa.

 

Hiên Viên Thần thích trêu chọc cô thế này. Anh lắc đầu nói: “Trừ việc đất nước đại sự ra, anh cũng không hiểu về khía cạnh này lắm, em dạy anh đi.”

 

Tô Thắm thấy anh vẫn còn giả bộ, cô hơi buồn cười lại ngại trả lời câu hỏi của anh, chỉ đành nói: “Anh tự học đi, em không dạy đâu.”

 

“Chuyện này thì cần phải có hai người mới được, em có chịu hợp tác với anh không? ” Hiên Viên Thần lập tức nắm lấy cơ hội, khàn giọng ám chỉ.

 

Tô Thắm cảm thấy lò sưởi ở đây mở quá cao, nếu không sao cô cảm thấy cả người nóng rực thế này?

 

“Em muốn ra ngoài ngắm tuyết, anh có đi cùng em không?”

 

Tô Thắm muốn ra ngoài cho mát một chút, cô đứng dậy hỏi.

 

Hiên Viên Thần không có lý do gì để từ chối đi cùng cô. Tô Thám đã ngồi ở đây một buổi chiều rồi, cũng nên hoạt động một chút.

 

Hai người bước tới cửa, Hiên Viên Thần cởi áo gió ra khoác lên người cô, sau đó cởi khăn quàng cổ, quấn quanh cổ cô hai vòng lại còn cần thận thắt nơ cho cô nữa. Tô Thắm đứng yên để mặc cho anh tỉ mỉ chăm sóc mình.

 

“Anh cũng mặc áo khoác vào đi!”

 

Tô Thắm nói với anh.

 

“Anh không lạnh.”

 

Hiên Viên Thần không muốn mặc.

 

Lúc Tô Thắm đến đây, cô mang giày boot cho nên đạp lên tuyết cũng không sao. Bên ngoài cảnh tuyết rơi rất đẹp, cả vườn hoa như được phủ lên màu bạc lấp lánh, hơn nữa trên bầu trời còn có những giọt băng nhỏ đang lượn vòng rớt xuống.

 

Tô Thắm bước đến một nơi vắng vẻ, cô vươn tay hứng bông tuyết. Bông tuyết rơi lên tóc cô giống như những đóa tường vi nở rộ, Hiên Viên Thần híp mắt ngắm nhìn dáng vẻ của cô trong tuyết.

 

Tô Thắm vui vẻ xoay người lại, cơ thể vô tình va vào lồng ngực của Hiên Viên Thần, bị anh ôm chặt.

 

Khu này là rừng cây cao hơn đầu người, bốn bề không có ai khác. Hiên Viên Thần thật sự là nhịn không được. Bàn tay to lớn của anh nắm lấy khuôn cằm tinh tế của cô, nâng mặt cô lên cúi đầu hôn xuống.

 

Cả tinh thần và thể xác của Tô Thám đều căng thẳng nhưng trên môi cô, nụ hôn rực lửa của người đàn ông khiến cô không thể từ chối được, chỉ có thể đắm chìm.

 

Không khí lạnh lẽo xung quanh dường như bị nụ hôn này làm nóng lên, khiến Tô Thắm không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp.

 

Cuối cùng Tô Thắm thở hồn hển nằm trên ngực anh, Hiên Viên Thần nhẹ nhàng vuốt những bông tuyết trên tóc cô. Tô Thắm nhắm mắt lại. Giữa đất trời bao la dường như chỉ có hai người bọn họ, ước gì thời gian có thể dừng lại ở giây phút này.

 

Đến giờ cơm trưa Hiên Viên Thần vươn tay ra dắt tay cô trở về.

 

Lâm gia.

 

Hai ngày nay tâm trạng của Lâm Băng Nguyệt ứ nghẹn, khiến cô ta lúc nào cũng ở trong trạng thái lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên. Cả ngày chỉ ở trên mạng tìm kiếm một số hình ảnh của Hiên Viên Thần để xem. Nhìn thấy bóng dáng uy nghiêm, khí thế đế vương của anh, trái tim dường như mới có sức sống.

 

Có được người đàn ông như vậy là diễm phúc lớn nhát trên đời này. Anh quá hoàn mỹ, lại là người đàn ông có quyền lực cao nhất đất nước này. Người đàn ông đứng trên đỉnh cao quyền lực với vẻ ngoài khiến bao nhiêu phụ nữ mê mệt. Một người đàn ông như vậy, chỉ cần có tư cách đến gần anh đều sẽ tìm đủ mọi cách để đến gần anh.

 

Lâm Băng Nguyệt cũng sắp tiến vào trạng thái mơ mộng viễn vông. Bây giờ cô ta nhắm mắt lại đều là anh, từ đi đường, ăn uống, suy nghĩ mọi thứ đều không thể rời khỏi hình bóng của anh.

 

Cô ta sắp điên rồi.

 

Trước đây cô ta cho rằng ông nội nhất định sẽ ủng hộ cô ta gả vào toà nhà tổng thống nhưng bây giờ ngay cả ba cô ta cũng đã đang khuyên cô ta, mấy chuyện này không nên miễn cưỡng.

 

Không phải bọn họ không tạo cơ hội cho cô ta nhưng nếu đã tạo cơ hội mà cũng không thành công thì không thể trách ai được.

 

Nhưng Lâm Băng Nguyệt cảm thấy cô ta không tệ, ít nhất là tốt hơn Tô Thắm rất nhiều nhưng tại sao Hiên Viên Thần lại thích Tô Thắm? Nếu không bị anh từ chối một cách lạnh lùng như vậy thì cô ta sẽ hoàn toàn không tin mình không có tư cách nhận được tình yêu của anh.

 

Chỉ cần còn chút một cơ hội, cô ta sẽ không bỏ qua. Cô ta đã chuẩn bị tâm lý chưa đến lúc bề tắc thì sẽ không bỏ cuộc.

 

Cô ta ngồi trong phòng, cầm điện thoại di động lên xem. Trên màn hình là ảnh chụp Hiên Viên Thần trong một bài phát biểu, anh đang ngồi giữa các quan chức cấp cao khác giống như vinh quang chói lọi nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 911


Chương 911:

 

“Em sẽ không bỏ cuộc, Hiên Viên Thân, anh vẫn chưa hiểu hết về em đâu. Em sẽ để anh hiểu rõ về em hơn.”

 

Lâm Băng Nguyệt cắn môi, trong mắt ngập tràn vẻ chắc chắn.

 

Mà bây giờ, chỗ duy nhất cô ta có thể nhìn thấy anh chính là cô ta đích thân đến toà nhà tổng thống nhưng muốn vào đó không phải là chuyện dễ dàng.

 

Lâm Băng Nguyệt nghĩ với thân phận của ông nội nhất định sẽ được phép vào. Chỉ cần cô ta có giấy thông hành của ông nội thì chắc chắn sẽ vào được, cộng với bằng chứng cô ta đã ra vào với cựu đệ nhất phu nhân Trình Tuyết Lam hai lần, chắc chắn cô ta có thể vào được.

 

Lâm Băng nguyệt vừa nghĩ tới đây liền đi xuống lầu bàn bạc với ông nội. Cô ta muốn ra ngoài một chuyến, hơn nữa là mời tài xế của ông nội đưa cô một đoạn. Lâm lão tướng quân cũng không nghỉ ngờ gì cô ta.

 

Ông vẫn luôn rất cưng chiều cô cháu gái này, nếu cháu ông đã muốn dùng chiếc xe bình thường ông hay đi thì đương nhiên là ông sẽ gật đầu ngay.

 

Lâm Băng Nguyệt thành công lấy được xe của ông nội. Xe của ông nội có biển số quân sự, cộng thêm trên xe có giấy chứng nhận miễn kiểm tra cho nên có quyền ra vào toà nhà tổng thống.

 

Lâm Băng Nguyệt trở về phòng trang điểm kỹ lưỡng, sau đó chọn một bộ quần áo rất trang nhã và xinh đẹp mặc vào rồi đi ra ngoài.

 

Lúc này, vân là một giờ rưỡi trưa, Lâm Băng Nguyệt không mong sẽ gặp Hiên Viên Thần ngay lập tức. Tốt nhất là cô ta có thể ở lại ăn tối với anh.

 

Xe vừa chạy ra ngoài, lúc nãy Lâm Băng Nguyệt nói là muốn đi vào trung tâm thành phố cho nên tài xế lái thẳng đến khu nội thành.

 

“Chú Lương, chú đợi một chút. Cháu bỗng nhớ ra hôm nay cháu không đi vào nội thành nữa, mà muốn đi lấy một món đồ.”

 

“Tiểu thư, cô muốn đi đâu?”

 

“Tới toà nhà tổng thống đi. Lần trước dì Lam nói sẽ tặng quà cho cháu, nói là để ở toà nhà tổng thống, khi nào cháu rảnh thì đến lấy.”

 

Chú Lương ngạc nhiên một hồi: “Tiểu thư, bây giờ cô muốn đi ngay sao?”

 

“Đúng, đi ngay bây giờ. Chú đừng nói chuyện này cho ông nội biết, cháu sợ ông ấy sẽ la cháu.”

 

Chú Lương cũng biết quan hệ của cô ta và Trình Tuyết Lam, cũng tin tưởng cô ta nói món quà là thật, cho nên ông quay đầu lái về phía toà nhà tổng thống.

 

Lâm Băng Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau hơi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng. Muốn giành được tương lai của mình, cô ta phải bỏ hết thể diện, để có được Hiên Viên Thần.

 

Hai giờ, Hiên Viên Thần lại phải đi họp, thời gian buổi chiều Tô Thắm định đọc sách giết thời gian, dù sao sớm muộn gì thì cô cũng phải trải nghiệm cửa ải tình dục này, đọc thêm một chút sách cũng là rất hữu ích.

 

Diệp Đông chuẩn bị ấm trà cho cô, sau đó anh cần phải chăm sóc Tô Thám thật cẩn thận, bởi vì Tô Thám là phu nhân tương lai của ngài tổng thống, điều này không thể nghi ngờ gì nữa.

 

Diệp Đông cũng rất thưởng thức Tô Thắm bởi cô không có tính kiêu ngạo của những người phụ nữ kia, đáng lẽ là người được ngài tổng thống sủng ái sẽ cảm thấy vô cùng hư vinhl Ít nhất, vị Lâm tiểu thư trước kia mà anh phục vụ cũng có cảm giác như vậy, như thể cô ta sinh ra để trở thành người cao quý hơn người khác, việc hầu hạ cô ta là điều đương nhiên.

 

Mà trên người Tô Thắm lại có cảm giác dịu dàng, thoải mái, trong mắt cô tràn đầy tình cảm chân thành, ngay cả một câu cảm ơn đơn giản cũng có thể khiến người ta cảm thấy sự chân thành của cô.

 

Tô Thắm lại tiếp tục ngồi trên ghế sô phê trong phòng khách, cầm cuốn sách buổi trưa đọc dở lên đọc tiếp.

 

Lúc này ở lối vào của toà nhà tổng thống có một chiếc xe việt dã quân sự đang chạy tới, ngồi trên xe là Lâm Băng Nguyệt, giấy tờ vào cửa cùng với danh tiếng của gia tộc, cô ta chỉ cần trải qua một vài câu hỏi là có thể chạy xe vào.

 

Tô Thắm đang ngòi trong phòng khách nghe thấy tiếng xe, cô lập tức kinh ngạc, lúc này, ai sẽ đến tìm Hiên Viên Thần chứ?

 

Chẳng lẽ là ba mẹ của anh? Tim Tô Thắm lập tức thắt lại, cô hơi lo lắng khi đối mặt với ba mẹ anh đột ngột như vậy. Tất nhiên, cô không nghĩ đến việc trốn tránh vì cô cũng rất muốn nhìn thấy họ.

 

Tô Thấm đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, đi qua một lối đi trong hoa viên rồi đi tới hướng sảnh chính của bãi đậu xe, liền nhìn thấy một chiếc xe địa hình màu xanh quân đội đậu ở cửa.

 

Đúng lúc này, cửa xe mở ra, bóng dáng Lâm Băng Nguyệt từ trong xe bước xuống.

 

Lâm Băng Nguyệt nhìn thấy có người ra chào đón mình, cô ta lập tức ngắng lên nhìn và kinh ngạc.

 

Sao lại là Tô Thắm?

 

Tô Thắm cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người phụ nữ bước xuống xe, hóa ra không phải là ba mẹ của Hiên Viên Thần mà là Lâm Băng Nguyệt.

 

“Tại sao lại là cô?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 912


Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt lộ ra vẻ thù địch, không phải hiện tại Tô Thắm không được vào toà nhà tổng thống sao?

 

“Lâm tiểu thư, có chuyện gì không?”

 

Tô Thắm cười lễ phép hỏi.

 

“Cô có phải quá coi trọng bản thân không? Cô nghĩ đây là nhà của cô sao? Tôi tới đây mà phải nói với cô biết?”

 

Lâm Băng Nguyệt chế nhạo trả lời, sau đó bước tới cửa kính xe nói với với người tài xế bên trong: “Chú Lương, chú về trước đi, cháu sẽ trở về sau.”

 

“Được rồi, thưa tiểu thư.”

 

Người tài xế gật đầu và lái xe đi.

 

Lâm Băng Nguyệt quay đầu đi về phía Tô Thắm nói: “Tô tiểu thư, chúng ta đều là khách của toà nhà tổng thống, cho nên cô không cần coi mình là nữ chủ nhân ở đây mà nói chuyện với ` tôi.

 

Tô Thắm gật gật đầu: “Thực không có ý đó.”

 

Lâm Băng Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Tô tiểu thư, không biết cô đã dùng cách gì để mê hoặc ngài tổng thống? Chẳng lẽ lại là thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng!

 

“Thỉnh Lâm tiểu thư nói chuyện tự trọng một chút!”

 

Tô Thắm tỉnh táo nhắc nhở một câu.

 

Lâm Băng Nguyệt không khỏi tiếp tục cười hỏi: “Không phải sao? Nếu như không dùng thủ đoạn để mê hoặc ngài tổng thống thì tôi thật không biết toàn thân cao thấp của cô, có chỗ nào có thể hấp dẫn ngài tổng thống.”

 

Tô Thắm nở nụ cười xem thường đáp: “Tôi cũng không biết tại sao ngài ấy lại thích tôi!”

 

Tô Thắm nói vô cùng tự tin câu này.

 

“Cô… cô đừng có mà đắc ý! Tôi cảm thấy ngài tổng thống không thích cô như cô tưởng tượng đâu, ngài ấy chỉ cần một người phụ nữ, mà trên thế giới này, còn có rất nhiều người phụ nữ tốt hơn cô.”

 

Lâm Băng Nguyệt muốn hung hăng đả kích sự tự tin của cô.

 

Tô Thắm mỉm cười, xoay người đi về hướng đại sảnh, Lâm Băng Nguyệt phía sau lập tức đuổi theo, giống như không cam lòng yếu thê.

 

Tô Thắm quay trở lại đại sảnh, Diệp Đông nhìn thấy Lâm Băng Nguyệt sau lưng cô, lập tức sửng sót, tại sao Lâm tiểu thư cũng tới?

 

“Anh Diệp, anh Hiên Viên có ở đây không?”

 

Lâm Băng Nguyệt ngay lập tức gọi Hiên Viên Thần bằng xưng hô thân mật.

 

Diệp Đông có chút ngượng ngùng, cười trả lời: “Tổng thống đang ở khu vực làm việc.”

 

“ÒI Em biết anh ấy rất bận, bận đến mức không có thời gian ở đây. Không sao đâu, em sẽ đợi anh ấy.”

 

Lâm Băng Nguyệt giả vờ rất quen thuộc Hiên Viên Thần.

 

Cô nghĩ rằng Tô Thắm sẽ tức giận hoặc ghen tị khi cô nói ra điều này.

 

Tô Thắm đứng bên cạnh, chỉ cười nói với Diệp Đông: “Anh Diệp, anh tiếp đãi Lâm tiểu thư cho chu đáo! Em đi lên tầng hai.”

 

“Được.”

 

Diệp Đông gật gật đầu.

 

Lâm Băng Nguyệt không khỏi cau mày hỏi: “Cô lên tầng hai làm cái gì?”

 

“Đọc sách.”

 

Tô Thắm đáp.

 

“Cô đọc sách gì vậy?”

 

Lâm Băng Nguyệt không nhịn được hỏi thêm.

 

Tô Thắm mím môi không trả lời cô ta mà chỉ đi về phía phòng khách.

 

Diệp Đông cảm tháy cần phải giúp Tô Thắm giải thích một chút, anh bước đến chỗ Lâm Băng Nguyệt nói nhỏ: “Lâm tiểu thư, Tô tiểu thư bây giờ đang đọc sách về chuyện mang thai.”

 

“Cái gì? Cô ta đang mang thai?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 913


Vẻ mặt của Lâm Băng Nguyệt đột ngột thay đồi.

 

Diệp Đông lắc đầu: “Chuẩn bị về phương diện này trước!”

 

Dù sao, loại chuyện mang thai trước khi kết hôn không thể nói lung tung.

 

Lâm Băng Nguyệt vừa rồi thực sự giật nảy mình, lúc này mới thoải mái trở lại, Tô Thắm đúng là đang tự mình đa tình! Thậm chí, đọc cả loại sách này, đây là muốn lấy lòng Hiên Viên Thần, nghĩ rằng cô có thể có thai sao?

 

“Lâm tiểu thư, cô muốn uống gì?”

 

Diệp Đông hỏi.

 

*Cho em một tách trà!”

 

Lâm Băng Nguyệt đi tới sô pha ngồi xuống, nhìn Tô Thắm đang cầm sách lên tần, cô ta cảm thấy không hiểu sao lại tức giận.

 

Sau khi Tô Thám đi lên, Lâm Băng Nguyệt không nhịn được hỏi Diệp Đông: “Anh Diệp, hôm nay cô ta đến đây từ sáng sớm sao?”

 

“Cô nói Tô tiểu thư sao? Không, cô ấy đến từ tối qua!”

 

“Vậy thì cô ta… cô ta ở lại đây qua đêm?”

 

Vẻ mặt Lâm Băng Nguyệt thay đổi.

 

“Chuyện này tôi cũng không biết rõ.”

 

Diệp Đông cười.

 

Sắc mặt Lâm Băng Nguyệt tái nhọt, hiện tại cô ta đã hiểu tại sao cô ta lại thua Tô Thắm, bởi vì cô ta không mặt dày như Tô Thám!

 

Cô ta không dám ngủ trong toà nhà tổng thống, bởi cô ta vẫn có sự thận trọng của một vị tiêu thư nên cô ta không dám quá mập mờ với Hiên Viên Thần, cô ta nghĩ giữ khoảng cách với anh thì anh sẽ thích hơn, nhưng xem ra, hiện tại thủ đoạn này của Tô Thắm lại được Hiên Viên Thần yêu thích.

 

Tô Thám đến một phòng nhỏ trên tầng 2. Cô không nói với Hiên Viên Thần về việc Lâm Băng Nguyệt đến đây, bởi chắc hẳn bây giờ anh vẫn đang họp, chuyện này không nên làm phiền anh.

 

Với lại, chuyện Lâm Băng Nguyệt muốn tới đây, cô không có quyền can thiệp, mà cho dù có quyền, cô cũng sẽ không tùy ý sử dụng.

 

Lâm Băng Nguyệt uống trà ở sảnh tầng một một lúc thì cô ta cảm thấy rất buồn chán, nhưng cô ta đương nhiên không dám quấy rầy đến Hiên Viên Thần, bây giờ cô ta chỉ có thể đợi đến khi anh trở về.

 

_.

 

Lâm Băng Nguyệt muôn xem Tô Thâm đang làm gì, cô lững thững bước lên tầng.

 

Lâm Băng Nguyệt tìm thấy Tô Thắm trong một phòng nhỏ thoải mái và ấm áp, Tô Thắm đang dựa vào chiếc ghế sô pha màu xanh đậm, dáng người mảnh mai toát lên vẻ đẹp nữ tính.

 

Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt lộ ra ghen tị, Tô Thắm tuy không có xuất thân xuất sắc, nhưng không thể phủ nhận rằng cô xinh đẹp, cũng toát ra một loại điềm đạm trong việc xử lý mọi việc.

 

Cũng giống như bây giờ, Lâm Băng Nguyệt cảm thấy mình như bị bao trùm bởi cảm xúc ghen tị, nhưng Tô Thắm thì sao? Cô đang giả vờ thờ ơ, hay cô thực sự có thể đạt được sự bình tĩnh như vậy?

 

Cô càng như vậy thì cô ta càng tức giận, Lâm Băng Nguyệt đi tới gần cô, nhìn vào vài quyển sách được đặt trên bàn bên cạnh, đưa tay ra xem thử, cô ta chế nhạo: “Sao cô lại đọc loại sách này? Cô dự định mang thai sao?”

 

“Không phải, học thêm một số kiến thức cũng là một chuyện tốt.”

 

Tô Thắm nhàn nhạt trả lời.

 

“Ò, tôi rõ ràng biết cô muốn dùng thủ đoạn để nhanh chóng mang thai đứa con của Hiên Viên Thần, sau đó dùng đứa nhỏ để ép anh ấy kết hôn với cô!”

 

Lâm Băng Nguyệt tự cho mình là đúng, cô ta cho rằng mọi thứ cô ta tưởng tượng ra đều là sự thật.

 

Mặc dù tính tình Tô Thắm rất tốt nhưng sau khi nghe xong câu này thì sắc mặt cũng hơi trầm xuống nói: “Lâm tiểu thư, xin đừng nghĩ lung tung.”

 

“Cô rõ ràng muốn làm chuyện này, còn dám bảo tôi là suy nghĩ lung tung? Tôi vừa rồi nghe Diệp Đông nói tối hôm qua cô ở chỗ này. Cô đừng nói với tôi là tối qua cô ngủ ở trong phòng khách!”

 

Lâm Băng Nguyệt cố nén cảm giác ghen tị xuống chế nhạo.

 

Đột nhiên Tô Thắm cảm thấy Lâm Băng Nguyệt so với tưởng tưởng của cô thì càng không thành thục và hiểu chuyện.

 

Cô nhàn nhạt nhướng mày: “Lâm tiểu thư, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi . Ở thế giới của người trưởng thành, cô nên hiểu rằng chỉ cần chúng ta có thể gánh nổi trách nhiệm về nó, thì việc làm có ảnh hưởng gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 914


“Cô… cô thực sự không biết xấu hổ!”

 

Lâm Băng Nguyệt tái mặt vì tức giận, ghen tức đến phát điên lên. Cô ta cảm thấy tức điên khi nghĩ đến chuyện thân mật giữa Hiên Viên Thần và Tô Ấ Thâm.

 

Tô Thắm không muốn để ý đến cô ta nữa, cô cúi đầu đọc sách, Lâm Băng Nguyệt đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ta không nhịn được lấy điện thoại di động ra nói: “Tô Thắm, hiện tại cô không sợ tôi gọi điện cho dì Lam, nói cho bà biết chuyện cô vụng trộm bò lên giường con trai bà ấy, định dùng thủ đoạn gạo nấu thành cơm sao?”

 

Tô Thắm chỉ cảm thấy Lâm Băng Nguyệt thật nhàm chán, nhưng trong lòng cô không hề sợ hãi, vì Hiên Viên Thần đã cho cô đủ sự tự tin.

 

“Cô gọi đi! Tôi sẽ không ngăn cản cô.”

 

Tô Thắm để sách xuống, bình tĩnh nói.

 

“Cô thật sự không sợ sao?”

 

Lâm Băng Nguyệt có chút đứng không vững.

 

“Tại sao tôi phải sợ? Anh ấy và tôi yêu nhau chân thành, chúng tôi có thể chịu được bất kỳ thử thách nào.”

 

Tô Thắm bình tĩnh nói, nghĩ đến trước đây cô còn ngốc nghếch cho rằng người phụ nữ này có thể ở cùng Hiên Viên Thần. Cô thực sự hồi hận về quyết định của mình.

 

“Cô…”

 

Lâm Băng Nguyệt tức giận đến mức không nói nên lời, thứ tự tin kia trên người Tô Thắm là thứ mà cô ta không có.

 

Cô ta cắn môi đặt điện thoại sang một bên nói: “Được, tôi sẽ tha cho cô một lần! Tô Thắm, chỉ cần bây giờ cô rời khỏi toà nhà tổng thống thì tôi sẽ không nói gì, như vậy đi?”

 

“Tôi sẽ không rời đi.”

 

Tô Thắm kiên định trả lời.

 

“Cô … hôm nay tôi đến đây để ăn tối, chẳng lẽ cô muốn làm bóng đèn giữa tôi và anh Hiên Viên sao? Cô không sợ bị kích thích?”

 

Lâm Băng Nguyệt giả vờ như thể mình được mời đến đây.

 

Tô Thắm khẽ giật mình, Hiên Viên Thần khẳng định sẽ không làm chuyện này, vậy thì ai đã mời cô ta tới?

 

Cô đoán có thể là Lâm Băng Nguyệt tự mình chạy tới.

 

“Lâm tiểu thư, ai mời cô vậy?”

 

Tô Thắm giả vờ tò mò.

 

Vẻ mặt Lâm Băng Nguyệt hơi giễu cợt nói: “Tôi không cần thiết phải nói cho cô.”

 

Tô Thắm không có ý định vạch trần cô ta, cho dù cô ta muốn ở lại ăn tối thì cô cũng không ngăn cản, chỉ là không biết ai mới làm bóng đèn.

 

“Tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ trước, Lâm tiểu thư xin cứ tự nhiên.”

 

“Cô định nghỉ ngơi ở đâu?”

 

Lâm Băng Nguyệt lập tức nhìn cô đầy phòng bị.

 

“Phòng khách.”

 

Tô Thắm đáp.

 

Lâm Băng Nguyệt khẽ giật mình, sau đó liền nảy ra một suy đoán, chẳng lẽ Tô Thậm sống ở chỗ này, thật sự là ở trong phòng khách sao? Khẳng định là như vậy.

 

Với cương vị là tổng thống, Hiên Viên Thần tuyệt đối sẽ không làm loạn, việc Tô Thắm chủ động ôm ấp hẳn là sẽ bị anh từ chối đi!

 

Lâm Băng Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy tinh thần tốt hơn, cô ta đứng dậy đi vào toilet, đối diện với gương mặt hoàn mỹ và thanh tú của mình trong gương, cô ta càng tự tin rằng tối nay cô ta có thể đối đầu cùng Tô Thắm.

 

Cô ta tin rằng giữa hai người, ai xuất sắc hơn liền có thể nhìn ra ngay trong nháy mắt.

 

Tô Thắm trở về phòng khách nghỉ ngơi tiếp tục đọc sách, chỉ là tìm một gian phòng mà Lâm Băng Nguyệt không tới quấy rầy mà thôi.

 

Ở dưới lầu, Diệp Đông cảm thấy cần phải báo cáo về chuyện này, anh không dám quấy rầy Hiên Viên Thần mà chỉ gọi điện thoại cho Lý Sâm nói đến việc của Lâm Băng Nguyệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 915


Ở đầu dây bên kia, Lý Sâm cũng có chút kinh ngạc, tại sao Lâm Băng Nguyệt lại tới toà nhà tổng thống? Hai lần đầu đều là do Trình Tuyết Lam đưa cô ta vào.

 

“Hiện tại ngài tổng thống đang họp, chú sẽ nói với ngài ấy về chuyện này sau. Trước hết, cháu coi chừng một chút, không được để Tô tiểu thư chịu ủy khuát.”

 

Lý Sâm giao phó mấy câu.

 

Gia thế Lâm Băng Nguyệt quá vượi trội vì vậy ông lo lắng cô ta sẽ bắt nạt Tô Thắm.

 

“Được rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, cháu sẽ thông báo cho chú ngay lập tức.”

 

Diệp Đông đáp.

 

Khi Lâm Băng Nguyệt thấy Tô Thắm đã trở lại phòng khách, cô ta quay lại đại sảnh, liếc mắt nhìn thời gian đã là ba giờ rưỡi, cô ta nói với Diệp Đông: “Anh Diệp, hôm nay phiền anh làm bữa tối bởi vì tối nay em sẽ dùng bữa ở đây.”

 

“Được, nhưng hiện tại còn sớm, chút nữa tôi sẽ chuẩn bị sau.”

 

Diệp Đông không dám nói không làm.

 

4 giò 30 phút, cuộc họp của Hiên Viên Thần kết thúc, Lý Sâm tiến đến thu thập tài liệu. Hiên Viên Thần đang đọc tài liệu nên ông đứng đợi một lúc.

 

Sau khi xem hết, anh xoa xoa thái dương nói: “Một lát nữa tôi sẽ trở về bên kia, ông phân loại các tài liệu quan trọng gửi tới cho tôi.”

 

“Vâng! Tôi nghĩ ngài cũng mệt mỏi rồi nên về trước nghỉ ngơi đi!”

 

Nói xong, Lý Sâm liền giả bộ nhớ tới nói: “Ngài tổng thống, có chuyện này tôi muốn nói với ngài, Diệp Đông vừa gọi điện thông báo Lâm tiểu thư Băng Nguyệt đến đang đợi ngài ở phòng khách.”

 

“Cái gì?”

 

Ánh mắt Hiên Viên Thần đột nhiên nhướng lên: “Tại sao cô ta lại ở đó?”

 

“Tôi cũng hơi phân vân, nhưng nghĩ đến việc một số xe có thể thông qua sự kiểm tra của toà nhà tổng thống, Lâm tiểu thư chắc hẳn là lái xe của ông cô ta đến.”

 

“Cô ta đến làm cái gì?”

 

Hiên Viên Thần cau mày, tựa hồ có chút không vui.

 

Hiên Viên Thần nghĩ đến Tô Thắm cũng đang ở toà nhà tổng thống, anh lập tức đứng lên nói: “Tôi đi xem một chút.”

 

“Vâng.”

 

Lý Sâm quan sát anh.

 

Hiên Viên Thần chạy nhanh trên hành lang, trong đầu anh chỉ lo lắng một điều, Tô Thắm không bị Lâm Băng Nguyệt bắt nạt chứ!

 

Tính tình Lâm Băng Nguyệt tương đối thẳng thắng, còn tính tình Tô Thắm tương đối ổn trọng, vì vậy nếu cãi nhau thì hẳn là cô sẽ chịu thiệt thòi.

 

Lúc này, Hiên Viên Thần chỉ nghĩ đến việc bảo vệ Tô Thắm, còn Lâm Băng Nguyệt đối với anh mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

 

Tô Thắm nhìn thời gian đã là bốn giờ rưỡi, cô nghĩ Hiên Viên Thần chắc cũng gần trở về rồi vì vậy cô đứng rời ghế sô pha mở cửa đi ra.

 

Lâm Băng Nguyệt ngồi trên ghế sô pha nhìn thời gian trôi qua, cô ta vừa hồi hộp vừa có chút phấn khích, không biết phải làm sao khi nhìn thấy Hiên Viên Thần, dù sao thì cô ta cũng không phải thực sự được mời đến mà là cô ta tự mình chạy tới, ô ta hít một hơi sâu.

 

Tô Thấm nghe thấy tiếng thang máy bên cạnh vang lên, cô nhìn xem thì đang dừng ở tầng hai, tim cô không khỏi vui sướng nhảy lên, “ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

 

Không phải là Hiên Viên Thần thì còn có thể là ai?

 

Cửa thang máy vừa mở ra thì Hiên Viên Thần nhìn thấy Tô Thắm đang đứng tại đại sảnh ở tầng hai, anh hơi ngạc nhiên hỏi: “Em biết anh trở về sao?”

 

Tô Thắm mím môi cười: “Em cũng không biết, em định xuống lầu thì nghe thấy tiếng thang máy.”

 

Hiên Viên Thần bước ra, duỗi tay ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Có phải là Lâm Băng Nguyệt đến không? Cô ta có bắt nạt em không?”

 

Tô Thắm lắc đầu cười: “Không có, cô ta đang ở tầng một, là anh mời cô ta đến sao?”

 

Sắc mặt Hiên Viên Thần hơi trầm xuống nói: “Anh không có mời cô ta đến!”

 

Tô Thắm nghe đến đây thì hiểu ra là Lâm Băng Nguyệt thực sự là không mời mà tới.

 

“Cô ta thật sự không làm khó em?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 916


Hiên Viên Thần vẫn có chút không yên tâm hỏi.

 

Mặc dù đã máy lần Lâm Băng Nguyệt không tôn trọng Tô Thâm nhưng cô không muốn Hiên Viên Thần ra mặt vì chuyện này, bởi dù sao xử lý mấy chuyện vụn vặt như vậy đối với thân phận của anh là không tốt.

 

“Không có.”

 

Tô Thắm cong mi cười đáp: “Đừng lo lắng cho em, em không có yếu ớt như vậy.”

 

Hiên Viên Thần nghe cô nói lời này thì anh biết rằng Lâm Băng Nguyệt chắc chắn đã nói điều gì đó với cô. Anh nắm lấy tay cô nói: “Đi xuống dưới cùng anh!”

 

“Được.”

 

Tô Thắm gật gật đầu, đi theo anh xuống cầu thang.

 

Ở tầng dưới, Lâm Băng Nguyệt đang lo lắng chờ Hiên Viên Thần trở về, nhưng cô ta không biết rằng Hiên Viên Thần có thể xuống tầng này từ tầng sáu.

 

Cô ta nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đi xuống lầu, cô ta lập tức nghĩ đến Tô Thắm, khẳng định cô cũng nghĩ đến việc chờ Hiên Viên Thần trở về.

 

Ánh mắt cô ta khẽ liếc sang nhưng những gì cô ta nhìn thấy là một đôi nam nữ đang nắm tay bước xuống.

 

Người phụ nữ là Tô Thâm, còn người đàn ông lại là Hiên Viên Thần.

 

Lâm Băng Nguyệt bị sốc trước sự xuất hiện đột ngột của Hiên Viên Thần, cô ta kinh ngạc đứng lên, chân tay luống cuống nhìn Hiên Hiên Thần rồi gượng cười: “Anh Hiên Viên, anh về lúc nào vậy? Sao em không nhìn thấy anh?”

 

“Có một lối đi dẫn thẳng từ tầng sáu xuống đây.”

 

Tô Thắm giải thích nghi ngờ của cô ta.

 

Lúc này, Lâm Băng Nguyệt không dám ra vẻ gì trước mặt Tô Thắm, cô ta lập tức giả mù sa mưa cười với Tô Thắm nói: “Thật sao? Thật sự không nghĩ lại thuận tiện như vậy!”

 

“Lâm tiểu thư tới đây có chuyện gì sao?”

 

Hiên Viên Thần thờ ơ hỏi.

 

Sắc mặt Lâm Băng Nguyệt lập tức cứng đờ, cắn chặt môi, có chút ủy khuất nói: “Anh Hiên Viên, anh không đến gặp em nữa mà em thì rất nhớ anh, cho nên chỉ có thể chủ động đến đây tìm anh.”

 

Đôi mày kiếm của Hiên Viên Thần nhăn lại: “Lâm tiểu thư, lần trước tôi nghĩ tôi đã nói với cô rất rõ ràng rằng giữa tôi và cô không có duyên phận, xin cô đừng cố chấp nữa!”

 

Khi nghe những lời này, sắc mặt Lâm Băng Nguyệt tới nhọt, ánh mắt cô ta khẽ quét qua Tô Thắm, thầm nghĩ rằng cô nhất định đang cười nhạo cô ta, cười cọt vì cô ta tự mình đa tình.

 

Tô Thắm không nhìn cô ta, giống như đang cúi đầu suy nghĩ điêu gì đó.

 

“Anh Hiên Viên, em ..”

 

Lâm Băng Nguyệt đột nhiên xấu hỗ không biết nên nói gì.

 

“Lâm tiểu thư, đã tới rồi thì cô cùng nhau ăn tối đi! Tô Thắm tươi cười mời.

 

Lâm Băng Nguyệt hơi giật mình nhìn Tô Thắm, muốn biết Tô Thám làm như vậy để làm gì, muốn nhìn cô ta làm trò cười hay là muốn cô ta nhìn hai người khoe ân ái?

 

Hiên Viên Thần cũng nhìn về phía Tô Thắm, Tô Thắm mím môi cười khế nói: “Sắp đến giờ ăn tối rồi, nếu bây giờ Lâm tiểu thư trở về nhà thì chắc chắn không kịp bữa tối ở nhà nên cứ ở đây dùng bữa đi!”

 

Khóe miệng Hiên Viên Thần nở một nụ cười, ý định này của Tô Thám là thật lòng, cô không phải là muốn ở trước mặt Lâm Băng Nguyệt khoe khoang cái gì, mà chỉ là thật tâm muốn Lâm Băng Nguyệt ở lại ăn tối.

 

“Tốt, vậy liền mời Lâm tiểu thư ở lại dùng bữa tối xong rồi mới về!”

 

Hiên Viên Thần cũng đồng ý.

 

Trong lòng Lâm Băng Nguyệt vui mừng khôn xiết, không ngờ Tô Thắm lại là người yêu cầu cô ta ở lại trước.

 

Cô ta thật sự không hiểu, chẳng lẽ Tô Thám không hận cô ta sao? Sao lại muốn giữ cô ta ăn tối?

 

Lúc này, Diệp Đông nghe vậy bước ra ngoài cười nói: “Vậy hiện tại tôi đi chuẩn bị bữa tối ngay.”

 

“Lâm tiểu thư có dị ứng thức ăn gì không, cô có thể nói trước với anh Diệp.”

 

Tô Thắm hỏi Lâm Băng Nguyệt.

 

Lâm Băng Nguyệt giật mình suy nghĩ một hồi nói: “Tôi không ăn hành lá.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 917


“Được rồi! Tôi sẽ cố gắng không cho hành lá.”

 

Diệp Đông gật đầu rồi vào bếp.

 

Mặc dù Hiên Viên Thần không quá đồng ý việc Lâm Băng Nguyệt ăn cùng, bởi vì anh có quá ít thời gian ở cạnh Tô Thắm, anh cho là đêm nay sẽ một thế giới hai người với cô, vậy mà hiện tại Lâm Băng Nguyệt lại chen vào nên cảm giác kia liền biến mắt.

 

Lâm Băng Nguyệt đứng bên cạnh ghế sô pha có chút xấu hồ, Tô Thắm bước tới hỏi cô ta: “Lâm tiểu thư, cô muốn uống trà không?”

 

Lâm Băng Nguyệt khẽ giật mình, cô ta nghĩ Tô Thắm thật sự sẽ rót trà cho cô ta sao?

 

“Được rồi! Tôi vẫn muốn uống thêm một tách nữa.”

 

Lâm Băng Nguyệt muốn làm cô khó xử.

 

Hiên Viên Thần ở một bên nhìn có chút tức giận trong lòng, nhưng nhìn thấy Tô Thắm bưng tách trà đi tới bên cạnh bình nước nóng pha trà, pha một tách trà khác cho Lâm Băng Nguyệt rồi đặt trước mặt cô ta.

 

Lâm Băng Nguyệt ngơ ngác nhìn tách trà trước mặt, ngẳng đầu nhìn Tô Thắm muốn nói cảm ơn, nhưng cô ta lại cảm thấy Tô Thắm không đủ tư cách để cô ta nói.

 

Cô ta liền nuốt xuống trong miệng, không nói gì.

 

Lúc này, Lý Sâm từ ngoài cửa bước vào, trong tay cầm một đống tư liệu nói: “Tổng thống, tôi mang tư liệu đến.”

 

“Được rồi, vào phòng làm việc với tôi.”

 

Hiên Viên Thần nói với ông rồi anh nhìn Tô Thắm nói: “Tiểu Thắm, em tiếp đãi Lâm tiểu thư một chút.”

 

“Được.”

 

Tô Thắm gật đầu đáp ứng.

 

Hiên Viên Thần và Lý Sâm đi về hướng phòng làm việc, Lâm Băng Nguyệt si mê nhìn Hiên Viên Thần dần dần khuất bóng.

 

Cô ta nhấp một ngụm trà, nhìn Tô Thắm bên cạnh nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

 

“Tôi không muốn làm gì cả.”

 

Tô Thắm nhìn cô ta lắc đầu.

 

“Vậy tại sao cô lại để tôi ở lại đây ăn tối? Cô không ghét tôi sao? Không sợ tôi làm chướng mắt cô, quấy rầy hai người sao?”

 

Lâm Băng Nguyệt nói rất thẳng thắng.

 

Tô Thắm bình tĩnh nhìn cô ta nói: “Lâm tiểu thư, tôi chưa bao giờ có thù địch với cô, vì vậy xin cô buông bỏ thù hận với tôi.

 

Chúng ta không phải kẻ thù.”

 

“Không phải sao? Chúng ta là tình địch của nhau.”

 

Lâm Băng Nguyệt nhìn cô chằm chằm.

 

Ử “Tôi sẽ không ngăn cản cô theo đuổi anh ấy, đồng thời cũng không cản trở cô, nhưng quyền lựa chọn nằm trong tay anh ấy, nếu anh ấy yêu tôi thì tôi cũng yêu anh ấy nhưng nếu anh ấy không yêu tôi thì tôi sẽ rời đi.”

 

Ánh mắt Tô Thắm bình thản nhìn Lâm Băng Nguyệt.

 

Sau khi Lâm Băng Nguyệt nghe xong, lập tức muốn phản bác, nhưng không biết tại sao, khi nhìn Tô Thắm trước mặt thì mọi xúc động muốn phản bác đều đè nén trở về.

 

Cô ta thật sự không biết Tô Thắm nói ra những lời này là vì tự tin hay là vì cô thật sự có thể vị tha như thế.

 

“Nếu anh ấy không yêu cô, cô thật sự sẽ rời đi?”

 

Lâm Băng Nguyệt không tin cô lại có thể vị tha như vậy.

 

“Sẽ.”

 

Tô Thắm nghiêm túc trả lời cô ta.

 

Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu xem Tô Thắm đang suy nghĩ gì.

 

Tô Thắm tùy ý để cô ta nhìn qua, cô thản nhiên nghênh đón không chút sợ hãi cho cô ta dò xét.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 918


Vừa rồi Lâm Băng Nguyệt thực sự rất xấu hổ, nếu như Hiên Viên Thần trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi toà nhà tổng thống thì có thể vì chuyện này mà cô ta sẽ cảm thấy rất oán hận cả đời.

 

Hoặc là, cảm thấy rất nhục nhã nhưng vừa rồi Tô Thắm đã giúp cô ta kịp thời, giúp cô ta thoát khỏi bối rối khi đó, nên thành thật mà nói Lâm Băng Nguyệt cũng có chút kinh ngạc.

 

Nếu như đổi vị trí thì cô ta thật sự không biết mình có lòng tốt như Tô Thắm không, giữ lại tình địch ở lại ăn tối.

 

Trong mắt người yêu thì không ai có thể dung nạp ngay cả nửa nửa hạt cát.

 

“Vừa rồi tại sao cô lại làm như vậy? Cô đại khái có thể không giữ tôi lại.”

 

Lâm Băng Nguyệt không khỏi tò mò hỏi.

 

“Tôi biết lần này Lâm tiểu thư đến đây mà không được mời, tôi làm vậy chỉ vì cô là khách, mặc kệ vì sao cô đến.”

 

Lâm Băng Nguyệt cắn môi, sau đó cô ta nhấp một ngụm trà thì mới nhận ra vừa rồi trà này là do Tô Thám tự tay pha.

 

Với giễu cợọt mà cô ta đã làm với cô lúc chiều, đáng lẽ cô phải ghét cô ta tại sao còn pha trà cho cô ta?

 

Cô thực sự không so đo đến những gì cô ta nói lúc chiều.

 

Sau đó là thời gian trầm mặc, Lâm Băng Nguyệt đắm chìm trong tâm tư của bản thân, mà Tô Thắm cũng đang suy nghĩ những chuyện của bản thân.

 

6 giờ 30 phút, bữa tối đã chuẩn bị xong, Tô Thắm nói với Diệp Đông: “Anh Diệp, anh đi mời ngài tổng thống và chú Lý cùng ra dùng bữa!”

 

“Được!”

 

Diệp Đông đáp rồi đi về hướng phòng làm việc.

 

Lâm Băng Nguyệt có chút khó hiểu, rõ ràng Tô Thắm có thể tự mình đi mời nhưng cô lại để Diệp Đông mời, nhưng kỳ thực cô làm như vậy thật sự khiến cô ta cảm thấy dễ chịu hơn.

 

Chí ít Tô Thắm không tỏ ra vượt trội hơn trước mặt cô ta.

 

Một lúc sau thì Hiên Viên Thần và Lý Sâm đi ra, Lý Sâm không ở lại đây ăn tối mà rời đi. Vì vậy trên bàn ăn chỉ có Tô Thắm, Lâm Băng Nguyệt và Hiên Viên Thần.

 

Trên bàn có năm món ăn đều không có hành lá, Lâm Băng Nguyệt ngẳng đầu nói với Diệp Đông một tiếng cảm ơn: “Anh Diệp, cảm ơn anh đã chiều cố đến thói quen ăn uống của em.”

 

“Không có gì đâu, cô phải cảm ơn Tô tiểu thư về chuyện này bởi vì có Tô tiểu thư nhắc nhở, nếu không tôi không biết rằng cô không thích hành lá.”

 

Diệp Đông đáp.

 

Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt không khỏi nhìn về phía Tô Thám, cô ta một lần nữa nghĩ tâm tư của Tô Thám thật sự rất tinh tế, đối với những chuyện như thế này, cô vẫn có thể tỉnh tế như vậy, quan tâm người khác.

 

Lâm Băng Nguyệt không khỏi khẽ giật mình, cô ta bị làm sao vậy? Vậy mà lại cảm thấy Tô Thắm có chút tốt?

 

Hiên Viên Thần hiểu rõ tâm ý của Tô Thám, đây cũng là một trong những điểm mạnh của cô, cô sẽ không coi mình là trung tâm, cô sẽ lấy đại cục làm trọng, đặt nó lên hàng đầu.

 

Vì vậy, trên bàn ăn, anh cố gắng hết sức để không gây rắc rối cho cô, cũng tận lực không thể hiện tình cảm với cô để tránh kích thích Lâm Băng Nguyệt.

 

Một bữa tối được kết thúc rất yên tĩnh, lần này Lâm Băng Nguyệt đến, cô ta đã bảo xe đi trước nên lúc này muốn trở về thì không có xe.

 

Tô Thắm đặt đũa xuống, nói với Hiên Viên Thần: “Em đi với Lâm tiểu thư trong chốc lát.”

 

Hiên Viên Thần ngạc nhiên nhìn cô hỏi: “Đi? Em đi đâu vậy?”

 

“Về nhà, em gái em vừa mới mang thai, tâm trạng của em ấy không tốt nên em sẽ về nhà chăm sóc em ấy.”

 

“Em gái cô đang mang thai?”

 

Lâm Băng Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

 

“Ừ! Hai tháng.”

 

Tô Thắm mỉm cười.

 

Lâm Băng Nguyệt đột nhiên nghĩ buổi chiều cô đang đọc sách về mang thai, chẳng lẽ cô không phải đọc cho chính mình mà là cho em gái sao?

 

Hiên Viên Thần cau mày nhìn Tô Thắm, rõ ràng là anh không bỏ được, không muốn cô rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 919


Ánh mắt của Lâm Băng Nguyệt tình cờ nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Thần, cô ta chưa bao giờ thấy một người cao quý như anh lại dùng ánh mắt cầu xin với Tô Thắm như vậy.

 

Tim Lâm Băng Nguyệt hung hăng thắt lại, lúc này rốt cuộc cô ta hiểu ra một việc, Hiên Viên Thần thực sự yêu Tô Thắm mà Tô Thám mới là người được yêu đơn phương.

 

Sợ đố kị và ghen ty tràn ngập trong lòng cô ta.

 

“Thực sự muốn rời đi sao?”

 

Hiên Viên Thần khàn giọng hỏi, mang theo ý vị đáng thương.

 

Tô Thắm gật đầu rồi nói với Lâm Băng Nguyệt: “Lâm tiểu thư, cô có muốn cùng nhau trở về không?”

 

Lâm Băng Nguyệt thấy Hiên Viên Thần không có ý muốn đưa cô ta về, nghe thấy lời nói của Tô Thắm, cô ta đương nhiên nhận bậc thang đi xuống này, gật đầu đáp: “Được.”

 

“Để cấp dưới của anh đưa chúng ta đi!”

 

Tô Thắm nhìn Hiên Viên Thần nói.

 

Hiên Viên Thần bát đắc dĩ thở dài một hơi, cầm điện thoại di động lên bám só, bảo họ lái xe tới để đưa cô đi.

 

Không đến năm phút đồng hồ, người của anh đã tới, Hiên Viên Thần đứng ở bên cạnh Tô Thắm, trong mắt hiện lên một chút oán hờn.

 

Tô Thắm giống như không phát hiện nhưng Lâm Băng Nguyệt lại nhìn thấy, cô ta hoàn toàn có cảm giác tuyệt vọng, không cần Hiên Viên Thần từ chối cô ta bằng lời nói tàn nhẫn, chỉ cần anh nhìn Tô Thắm với ánh mắt như vậy cũng đủ để đánh tan mọi hy vọng của cô ta.

 

Khi Hiên Viên Thần nhìn Tô Thám, Lâm Băng Nguyệt cũng nhìn về phía Tô Thắm, ánh mắt Tô Thắm nhìn về tuyết đang rơi, sau đó lại nhìn thoáng qua Lâm Băng Nguyệt. Thời điểm Lâm Băng Nguyệt đến đây, vì để mình trang nhã nhất có thể nên ngay cả một chiếc khăn lụa cô ta cũng không có, để lộ cái cổ tinh tế, nhưng bây giờ là tháng mười hai, thời tiết rất lạnh.

 

Tô Thắm lấy từ kệ áo bên cạnh một chiếc khăn quàng cổ của Hiên Viên Thần nói: “Lâm tiểu thư, ở đây có một chiếc khăn quảng cổ, cô quàng vào đi! Bên ngoài trời rất lạnh.”

 

Lâm Băng Nguyệt xem xét chiếc khăn, nhận ra không phải của Tô Thắm, cô ta lập tức nhìn Hiên Viên Thần, chờ sự đồng ý của anh.

 

Hiên Viên Thần gật gật đầu nói: ‘Quàng lên đi! Đừng để bị lạnh.”

 

“Cảm ơn.”

 

Lâm Băng Nguyệt nói câu này, là tỏ lòng cảm ơn với Tô Thám.

 

“Diệp Đông, lại lấy một chiếc khăn quàng cổ của tôi xuống đây!”

 

Hiên Viên Thần quay sang nói với Diệp Đông bên cạnh.

 

“Vâng.”

 

Diệp Đông bước nhanh lên lầu, nhanh chóng lấy một chiếc khăn quàng cô của Hiên Viên Thần xuống.

 

Hiên Viên Thần nhận lấy và muốn quàng cho Tô Thắm nhưng Tô Thắm đưa tay ra nhận, tự mình quàng lên.

 

Hiên Viên Thần bắt đắc dĩ, đành phải lấy áo khoác của mình choàng lên người cô, Tô Thắm không có mặc áo khoác dày nên không từ chối.

 

Lâm Băng Nguyệt ở một bên nhận đủ đả kích, nhưng chính cô ta lại phát hiện ra những kích thích này là do tự cô ta tìm đến, đột nhiên cô ta cảm thấy mình thật ngu ngốc, nếu cô ta nhận ra sớm hơn một chút thì đã không phải ở đây chịu trận rồi.

 

“Lâm tiểu thư, mời đi!”

 

Tô Thắm dẫn đầu đi vào hành lang bên ngoài đại sảnh.

 

Hiên Viên Thần hộ tống ở phía sau hai người phụ nữ, nhìn họ lên xe, anh không nỡ rời đi.

 

Qua cửa kính xe, Lâm Băng Nguyệt nhìn người đàn ông đứng đó bất chấp gió lạnh, cô ta biết người đàn ông bát chấp gió lạnh đứng đây không phải là vì cô tà mà là Tô Thám.

 

Xe nhanh chóng rời đi, lúc này Hiên Viên Thần mới quay trở về, còn rất nhiều công việc đang chờ anh.

 

Trên ghế sau của chiếc xe yên tĩnh, tắm vách ngăn phía trước được kéo lên tạo thành một không gian rất riêng tư tại đây.

 

Trong đầu Lâm Băng Nguyệt hiện lên rất nhiều thứ, chẳng hạn như những lời cô ta mắng Tô Thắm hôm nay, những lời vừa cay nghiệt đến thấu xương.

 

“Tô Thắm, cô thực sự không hận tôi chút nào sao?”

 

Giọng nói đầy tò mò của Lâm Băng Nguyệt vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 920


“Tại sao tôi phải hận cô?”

 

Tô Thắm cười tủm tỉm hỏi.

 

“Tôi đã nói rất nhiều điều khó nghe với cô, những lời đó, một câu tôi cũng không thể chịu đựng được, sao cô có thể nhịn xuống?”

 

Lâm Băng Nguyệt quay đầu nhìn cô.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, những đường nét tuyệt mĩ và xinh đẹp của Tô Thấm hiện rõ, Lâm Băng Nguyệt đột nhiên cảm thấy tướng mạo của Tô Thắm chính là loại rất có phúc khí.

 

“Lâm tiểu thư, tôi hiểu cô bình thường không như vậy, chỉ là do là giận quá mắt khôn mà nói những lời như thế. Tôi không thể vì mấy câu nói của cô mà quên đi cách ứng xử thường ngày của cô, mà cô cũng khiến tôi rất ngạc nhiên.”

 

Tô Thắm quay lại nhìn cô ta.

 

“Tôi làm sao mà làm cô ngạc nhiên.”

 

Lâm Băng Nguyệt hỏi ngược lại.

 

“Bởi vì những lời nói buổi chiều cô nói với tôi, tôi còn tưởng rằng cô là một người ngang ngược, không nói lý, nhưng hiện tại thì tôi không nghĩ như vậy.”

 

Tô Thắm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng mà bình tĩnh: “Cô chắc chắn là một người vô cùng ưu tú.”

 

Lâm Băng Nguyệt khẽ giật mình, cô ta không biết đáp lại câu này như thế nào, bởi vì nếu người khác khen ngợi cô ta thì cô ta cảm thấy rất thỏa mãn nhưng là Tô Thắm khen thì cô ta lại cảm thấy rất khó tin.

 

“Cô đang lấy lòng tôi, khiến tôi có hảo cảm với cô phải không?”

 

Lâm Băng Nguyệt nhíu mày hỏi.

 

“Cô có thể cho rằng là như vậy, nhưng tôi biết cô là người ưu tú là có người nói cho tôi biết.”

 

“Là ai?”

 

“Là cựu đệ nhất phu nhân, Trình Tuyết Lam.”

 

“Bà ấy nói chuyện với cô khi nào?”

 

*Tôi không có nói với bà ấy về cô.”

 

Lâm Băng Nguyệt không khỏi tò mò hỏi: “Vậy tại sao cô biết được?”

 

“Bởi vì khi tôi là trợ lý của anh ấy, bà ấy đã đến gặp tôi và bảo tôi rời khỏi anh ấy. Phu nhân nói rằng có một cô gái rất ưu tú đang chờ anh ấy, hôm đó là hai ngày trước khi bà ấy sắp xếp cuộc gặp mặt giữa cô và anh ấy.”

 

Trái tim Lâm Băng Nguyệt chấn động mạnh, vậy mà cô ta không biết dì Lam đã tự mình đi gặp Tô Thắm, còn bảo cô rời khỏi Hiên Viên Thần.

 

“Vậy sau đó cô rời đi sao?”

 

“Ừ, tôi rời đi, tôi đồng ý với yêu cầu của phu nhân, chuyển công tác đi nơi khác.”

 

Tô Thắm trả lời một câu.

 

Lâm Băng Nguyệt trừng mắt, không dám tin hỏi: “Tại sao cô lại nguyện ý rời đi?”

 

“Bởi vì tôi yêu anh ấy, và anh ấy cũng yêu mẹ anh ấy rất nhiều.”

 

“Sau đó xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người vẫn ở cùng nhau?”

 

Lâm Băng Nguyệt không khỏi suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ Tô Thám lại muốn quay lại?

 

“Tôi đi ra nước ngoài nghỉ ngơi, nửa đêm anh ấy cũng bay ra nước ngoài để tìm tôi, dọa sợ tôi, bởi với thân phận của anh ấy căn bản là không thể chạy lung tung như vậy, cả thế giới đang ngó chừng sự an toàn của anh ấy, do đó tôi đành phải trờ về nước cùng anh ấy.”

 

Lâm Băng Nguyệt nghẹn họng, nhìn trân trối, hóa ra Hiên Viên Thần đã làm chuyện điên rồ như vậy với cô, cô thật may mắn làm sao.

 

“Sau đó cô trở về quay lại với anh ấy sao?”

 

Lâm Băng Nguyệt hỏi lại.

 

“Tôi chỉ làm theo lòng mình. Tôi đã nói nếu anh ấy cần tôi, tôi sẽ vượt qua mọi khó khăn để yêu anh ấy.”

 

Tô Thắm vừa thì thào vừa nhìn ra ngoài cửa sỏ.

 

Lâm Băng Nguyệt nghe thấy được, mọi mơ tưởng cũng vụt tắt, sự điên cuồng của cô ta dừng lại, lý trí của cô ta trở lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 921


“Thật xin lỗi.”

 

Lời xin lỗi của Lâm Băng Nguyệt vang lên trong xe.

 

Tô Thắm khẽ giật mình: “Lâm tiểu thư, cô làm sao vậy?”

 

“Tôi mới phát hiện hóa ra giữa hai người, tôi mới là kẻ thứ ba, là kẻ ở giữa phá hoại.”

 

Lâm Băng Nguyệt thở dài: “Một người đàn ông như anh ấy, cho dù không chủ động theo đuổi một người phụ nữ thì những người phụ nữ đó cũng sẽ chủ động điên cuồng vì anh ấy, nhưng mà khi anh ấy thực sự nghiêm túc muốn theo đuổi một người phụ nữ thì ai có thể từ chối?”

 

Tô Thắm cảm thấy rằng cô ta nói rất có lý, đây cũng là kinh nghiệm mà cô rút ra được.

 

“Không, giữa chúng ta, không ai cần xin lỗi ai.”

 

Tô Thắm lắc đầu.

 

“Thực ra, ông nội và ba tôi đã thuyết phục tôi từ bỏ nhưng lúc ấy tôi nghĩ tôi có đủ tư cách để khiến anh ấy thích tôi. Bây giờ, tôi hiểu rằng điều anh ấy coi trọng không phải là bối cảnh gia đình hay trình độ học vấn của tôi mà anh ấy chỉ cần một người phụ nữ hiểu anh ấy chu đáo với anh ấy.”

 

Sau khi nói xong, Lâm Băng Nguyệt nhận ra điều gì đó, cô quay đầu lại nói:” Thực ra, cô cũng rất tốt, cô có một tắm lòng bao dung, một tinh thần tận tụy và vô tư, tôi nghĩ, cô hợp với vị trí tổng thống phu nhân này hơn bắt kỳ ai.”

 

Tô Thắm khẽ giật mình, cô không ngờ Lâm Băng Nguyệt lại khen ngợi cô như vậy, cô chỉ cảm thấy những phẩm chất mà Lâm Băng Băng Nguyệt nói thì cô còn xa mới có được.

 

Lúc này, giọng nói của vệ sĩ ở bên vách ngăn truyền đến: “Lâm tiêu thư, đến nhà cô rồi.”

 

Lâm Băng Nguyệt mím môi cười rồi quay đầu nhìn Tô Thắm: “Cám ơn Tô Thắm, cô đã cứu tôi ra khỏi bờ vực của mắt đi lý trí, nếu không có thể mỗi ngày tôi đều sống trong oán hận.”

 

“Lâm tiểu thư, rất hoan nghênh cô đến nhà của tôi chơi nếu cô có thời gian.”

 

“Lần sau có thể tôi sẽ tới toà nhà tổng thống làm khách. Chỉ mong nữ chủ nhân là tiểu thư đừng đuổi tôi đi.”

 

“Cái này… làm sao lại vậy được?”

 

Tô Thắm nở nụ cười.

 

“Tạm biệt.”

 

Lâm Băng Nguyệt kéo cửa bước xuống xe.

 

Nhìn chiếc xe ô tô màu đen rời đi, Lâm Băng Nguyệt hít một hơi lạnh đi về phía nhà, trong đại sảnh, ông nội cô đang tức giận chờ cô trỏ về!

 

“Băng Nguyệt, cháu nói thật cho ông biết, hôm nay cháu đã đi đâu?”

 

Lâm lão tướng quân chất vần.

 

“Ông, cháu đến toà nhà tổng thống.”

 

Lâm Băng Nguyệt ăn nói ngay thật trả lời.

 

“Đứa nhỏ này, sao cháu vẫn nghĩ không thông vậy? Ông đã nói rồi, dựa xanh hái không ngọt, ngài tổng thống không có ý từ gì với cháu, vì vậy cháu cũng đừng cố chấp nữa.”

 

Lâm Băng Nguyệt lập tức mỉm cười ôm lấy ông: “Ông nội, cháu biết mình sai rồi, cháu sẽ không vọng tưởng muốn gả cho anh ấy nữa, cháu sẽ thật ngoan ở cùng ba và ông, sẽ không gây phiền phức cho hai người nữa.”

 

“Cái gì?”

 

Lâm lão tướng quân kinh ngạc nhìn cô: “Đột nhiên cháu nghĩ thông suốt rồi?”

 

“Dạ! Cháu đã nghĩ thông rồi, tổng thống phu nhân không phải ai cũng có thể làm, nhưng tổng thống phu nhân tương lai có thể là bạn của cháu.”

 

“Bạn của cháu?”

 

“Chính là Tô tiểu thư!”

 

“Không phải trước đây cháu nói…”

 

“Ông ơi, cháu rút lại những gì đã nói, cô ấy rất tốt, cô ấy và ngài tổng thống yêu nhau thật lòng.”

 

“Nhóc con không sốt đúng không!”

 

Lâm Băng Nguyệt mím môi cười: “Cháu không sao! Cháu cũng rất tỉnh táo.”

 

“Như vậy cũng tốt, là con cháu của Lâm gia chúng ta, nên tự do thoải mái như vậy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 922


Trên đường về nhà, Tô Thắm cũng thư thái rất nhiều, đôi khi chọn làm bạn hay trở thành kẻ thù cũng chỉ là trong một suy nghĩ thôi.

 

Cô không hẳn rộng lượng, vô tư với kẻ thù, chỉ là cô nghĩ đến bối cảnh của khổng lồ của Lâm gia, hơn nữa Lâm Băng Nguyệt là Đại tiểu thư vì vậy không nên đắc tội đến Lâm gia là cô đang suy nghĩ cho tình cảnh của Hiên Viên Thần.

 

Không ngờ tới, những gì cô làm tối nay với Lâm Băng Nguyệt lại có thể xóa tan mọi hiềm khích lúc trước.

 

Tô Thắm về đến nhà đã sắp 10 giờ. Cô vào nhà, mẹ nghe tiếng cô trở về, đến hỏi một câu, Tô Thám để họ đi ngủ, Tô Hi cũng đã ngủ rồi.

 

Cô cũng không đánh thức Tô Hi, liền im lặng trở về phòng, đóng cửa lại.

 

Cô khẽ thở dài, một viên đá vô hình trong đáy lòng bình yên rơi xuống. Tình yêu, có đôi khi sẽ làm một người trở nên hoàn hảo, nhưng có đôi khi, một chút bất cẩn cũng sẽ hủy hoại một người.

 

Cô hy vọng Lâm Băng Nguyệt sau này, có thể tìm được hạnh phúc thuộc về cô ấy.

 

Đột nhiên, điện thoại di động của cô vang lên, là tin nhắn, Tô Thắm giật mình, trễ thế này rồi, ai lại gửi tin nhắn cho cô? Lẽ nào là anh?

 

Tô Thắm cầm lấy điện thoại, thật sự là nghĩ gì được đó, quả nhiên là Hiên Viên Thần gửi đến, chỉ có một câu: “Đã về đến nhà chưa?”

 

“Đến rồi.”

 

Tô Thắm nhanh chóng trả lời.

 

“Ngủ rồi sao?”

 

Anh tiếp tục hỏi.

 

“Vẫn chưa.”

 

Tô Thấm nanh lại, vừa mới buông điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên, cô cầm lấy điện thoại, nhìn thấy anh gọi đến.

 

“Sao vậy?”

 

Tô Thắm ngồi ở mép giường, cười hỏi.

 

“Em đây là đang trốn tránh anh sao? Đang êm đẹp, vì sao lại chạy về nhà mẹ đẻ?”

 

Người đàn ông thấp giọng tố cáo.

 

Tô Thắm bị anh lên án không khỏi buồn cười: “Không có mài Em chỉ tiện đường tiễn Lâm tiểu thư một chút thôi.”

 

“Người của anh sẽ đưa cô ta về nhà an toàn, em lại chạy theo cô ta, bây giờ anh một mình không ngủ được, em phải chịu trách nhiệm thế nào?”

 

Hiên Viên Thần dường như rất có ý kiến.

 

“Anh nghỉ ngơi cho tốt, không cần nghĩ loạn.”

 

Tô Thắm an ủi một câu.

 

“Quen ôm em rồi, giờ mới phát hiện, không có em bên cạnh anh không ngủ ni.”

 

Hiên Viên Thần thở dài nói.

 

Tô Thắm không nói chỉ, bất quá chỉ mới ôm một đêm, đã có thể thành thói quen của anh rồi?

 

“Ngủ đi! Hai ngày nữa gặp lại, được không?”

 

Tô Thắm chỉ có thể dỗ dành anh.

 

“Anh sẽ mau chóng sắp xếp đưa em đi gặp ba mẹ, đến lúc đó, chúng ta cũng nên thương lượng chuyện hôn sự sớm một chút.”

 

Tim Tô Thắm đập mạnh, hôn sự, sao đột nhiên lại đi đến bước này rồi? Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần.

 

“Còn có, em định khi nào thì giới thiệu anh với ba mẹ?”

 

Hiên Viên Thần hỏi lại.

 

“Có thể đợi thêm… một chút hay không?”

 

Tô Thấm khuyên một câu, ít nhất cũng phải để cô nói trước với ba mẹ một tiếng.

 

“Không thể đợi nữa, ngày mai anh đến nhà em dùng bữa tối.”

 

“Hả? Anh muốn đến?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 923


“Làm sao? Không hoan nghênh anh?”

 

“Không phải.”

 

“Quyết định như vậy đi, buổi tối ngày mai anh sẽ đến.”

 

Hiên Viên Thần tựa như hạ xuống mệnh lệnh.

 

Đồng thời, cũng ngắt máy.

 

Tô Thắm nhìn điện thoại, tim không khỏi đập nhanh hơn, cô không thể đoán được nếu ba mẹ biết bạn trai của cô là anh, họ sẽ có phản ứng gì.

 

Làm sao bây giờ? Ngày mai anh sẽ đến rồi.

 

Đêm nay, Tô Thắm thật sự có chút mất ngủ, cô ngủ thằng đến 9 giờ sáng, lúc rời giường xuống lầu, đã không trông thấy Tô Hi.

 

“Mẹ, Tiểu Hi đâu?”

 

Tô Thắm đi vào bếp hỏi mẹ mình.

 

“Tiểu Hi sáng sớm đã bị Lệ Thâm đón đi rồi, nói là nhà bên kia của con bé đã làm hai món thịt thú rừng, để cho Tiểu Hi bồi bổ thân thể. Con bé có thể ở bên đấy vài ngày rồi lại quay về.”

 

Lý Thiến nói.

 

Tô Thâm bưng một bát mì sợi ra ăn, Lý Thiến dọn dẹp phòng bếp một chút, giống như dự tính ra ngoài mua thức ăn.

 

“Mẹ, mẹ muốn đi mua thức ăn sao?”

 

Tô Thắm lập tức gọi bà lại.

 

Lý Thiên đáp một câu: “Ừ! Đi sớm một chút đồ ăn sẽ tươi hơn, con có món gì đặc biệt muốn ăn không?”

 

“Mẹ, mua nhiều một chút đi! Mẹ mua một vài món sở trường của mẹ là được, còn có mua một ít trái cây.”

 

Tô Thắm nói xong, nghĩ đến mẹ một mình phải mang nhiều đồ như vậy, cô lập tức nói: “Mẹ, mẹ chờ một chút, con đi với mẹ.”

 

“Mua chút thức ăn cần gì phải đi cùng?”

 

Lý Thiến hy vọng cô có thể ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

 

Tô Thắm vừa ăn mì sợi, vừa nói với bà: “Mẹ, tối nay sẽ có người đến nhà chúng ta ăn cơm.”

 

“Ai vậy?”

 

Lý Thiền lập tức tò mò hỏi.

 

Tô Thắm có chút xấu hỗ, nhưng lại rất khẳng định đáp: “Bạn trai con.”

 

Lý Thiến không khỏi vui vẻ: “Chính là người đang cùng con tìm hiểu đó sao? Con định mang về nhà rồi?”

 

“Anh ấy nói tối nay đến nhà chúng ta ăn cơm.”

 

Tô Thắm gật đầu, có chút ngượng ngùng e thẹn.

 

Lý Thiến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, con gái đã nguyện ý đưa về nhà, vậy nghĩa là chuyện này nhất định thành rồi, bà nói: “Được rồi! Lát nữa cùng đi, người đó thích ăn món gì, chúng ta liền mua món đó.”

 

“Vâng, mẹ đợi con một chút.”

 

Tô Thắm cúi đầu nhanh chóng ăn mì.

 

Sau khi ăn xong, cô mặc một chiếc áo khoác dày cùng mẹ ra ngoài, đi đến chợ rau gần đó. Chợ buổi sáng náo nhiệt, thức ăn rất tươi mới, Lý Thiến mua rất nhiều món, Tô Thắm cũng chọn một ít trái cây.

 

Buổi trưa, cô gọi cho Tô Bách Ngôn một cuộc điện thoại, để buổi tối ông về nhà sớm một chút, đây là một chuyện rất quan trọng.

 

“Tiểu Thắm à! Con có thể cho mẹ biết trước một chút không? Vị bạn trai này của con làm cái gì? Cũng không thấy con đề cập đến công việc của cậu ấy.”

 

Lý Thiến rửa rau, một bên tò mò hỏi.

 

“Mẹ, tối nay để anh ấy nói cho mẹ biết.”

 

Tô Thắm dự định mọi thứ đợi Hiên Viên Thần đến rồi lại nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 924


Nếu như hiện tại cô nói cho mẹ biết thân phận của anh, sợ là mẹ sẽ khẩn trương từ đây đến tối, cho nên không nói vẫn tốt hơn.

 

“Con đó! Còn giữ bí mật cái gì? Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“ga.”

 

“Lớn hơn con 4 tuổi à? Cậu ấy không phải là tái hôn chứ?”

 

Lý Thiền lập tức lo lắng, đàn ông lớn tuổi như vậy còn chưa kết hôn rất ít đi! Chỉ sợ con gái bà không đủ hiểu biết về đối phương.

 

“Không có, anh ấy chỉ là kết hôn có chút trễ.”

 

Tô Thắm buồn cười giải thích.

 

Lý Thiên vẫn còn có chút lo lắng hỏi: “Đã 33 tuổi rồi, không phải là có khuyết điểm chỗ nào chứ?”

 

Tô Thắm bật cười: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa. Buỏi tối gặp anh ấy mẹ sẽ biết.”

 

Lý Thiến cũng chỉ có thể muốn nhanh đến tối để gặp mặt.

 

Nhưng mà, tuổi này vẫn làm bà có chút lo lắng.

 

Tô Thắm quay về phòng, gửi tin nhắn cho Hiên Viên Thần: “Em đã nói với ba mẹ chuyện tối nay anh sẽ đến ăn cơm rồi, anh mấy giờ thì đến?”

 

“Có thể là khoảng 6 giờ.”

 

Hiên Viên Thần trả lời tin nhắn.

 

“Được! Vậy cả nhà em đợi anh.”

 

“Em không có nói với họ anh là ai sao?”

 

Hiên Viên Thân lại hỏi.

 

“Không có, anh đến rồi họ liền biết thôi.”

 

“Được, buổi tối gặp.”

 

Tô Thắm hít một hơi, cô muốn pha một ly cà phê, đêm qua ngủ không ngon, một ly cà phê để tỉnh táo. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong lòng Tô Thắm cũng có chút khẩn trương. Tô Bách Ngôn 4 giờ 30 trở về, Lý Thiền cũng đem tuổi tác của bạn trai Tô Thắm nói với ông. Đối với bà, con gái hoàn toàn có thể lựa chọn một người đàn ông trẻ tuổi hơn.

 

“33 tuổi cũng được mà!”

 

Tô Bách Ngôn không có ý kiến gì.

 

“Như thế nào mà vẫn được? Lúc ông 33 tuổi, Tiểu Thắm đã 7 tuổi rồi. Ông nghĩ đi, đàn ông tuổi này, thật sự không có vấn đề sao?”

 

“Tối nay gặp người ta rồi tìm hiểu một lần, chúng ta quan sát kỹ một chút, nếu như thật sự không vừa lòng, cũng có thể cùng Tiểu Thắm thương lượng.”

 

“Haizz! Tôi chính là lo lắng do tôi thúc giục quá, nó liền không tìm hiểu, tùy tiện tìm một người đàn ông đến gả đi.”

 

Lý Thiến hồi hận nói.

 

T ô Thắm thỉnh thoảng lại nhìn thời gian. Lý Thiền vì tối nay, từ 4 giò đã bắt đầu ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị thức ăn.

 

Tô Bách Ngôn cũng rất coi trọng một nửa tương lai của con gái lớn, ông lấy ra trà, rượu, thuốc lá ngon nhát, chính là đợi anh đến có thể tiếp đón thật tốt.

 

Tô Thám thấy đã 5 giờ 30 rồi, cô liền vào phòng bếp phụ giúp, một lát sau lại ra ngoài cửa nhìn xem.

 

Lý Thiến nhìn biểu tình không yên lòng này của con gái, khẳng định cũng là đang đợi bạn trai.

 

“Cậu ấy nói mấy giờ đến?”

 

“Anh ấy nói 6 giờ.”

 

“Vậy được, thời tiết hôm nay lạnh, mẹ đợi cậu ấy đến rồi lại xào rau, thức ăn nguội ăn không ngon.”

 

Lý Thiến không thể chờ thêm nữa, muốn xem xem bạn trai của con gái bộ dạng thế nào.

 

Rốt cuộc cũng 5 giờ 50 phút, Tô Thắm nhìn thấy bên ngoài cửa có ánh đèn xe, trong lòng cô kích động. Cô bước nhanh ra cửa, mở cửa, chỉ thấy bốn phía quanh nhà cô đã vây kín một vòng xe, cách đó không xa còn có xe canh gác.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom