Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 460


Đối diện với ánh mắt của bà Lý, Ôn Lệ Thâm mỉm cười một cách tự nhiên, để bà nhìn từ trên xuống dưới.

 

Khi bà Lý nghe lời khẳng định này, bà không khỏi đánh giá Ôn Lệ Thâm, bà cũng đã gặp qua rất nhiều nam thanh niên, nhưng bà chưa bao giờ gặp được một người đàn ông nào đẹp hơn người trước mặt.

 

Tuy nhiên, nghĩ đến việc con gái bà làm trong làng giải trí, bạn bè bên cạnh ai chẳng là trai xinh gái đẹp. Bà còn đang nghĩ, người thanh niên này đã đóng bộ phim truyền hình nào? Tại sao bà không thấy cậu trên T?

 

vĐối diện với ánh mắt của bà Lý, Ôn Lệ Thâm mỉm cười một cách tự nhiên, để bà nhìn từ trên xuống dưới.

 

Bà Lý càng nhìn càng cảm thấy người thanh niên này thật tuần tú, xứng đôi vừa lứa với con gái bà.

 

“Lệ Thâm à! Có phải cậu giống Hi Hi, đều là nghệ sĩ không?” Bà Lý tò mò hỏi.

 

Ôn Lệ Thâm nghĩ đến thân phận của anh, anh lắc đầu: “Không, cháu là dân kinh doanh ạ.”

 

“ÒI Tôi cứ tưởng rằng cậu đóng cùng phim với Hi Hi. Dù gì thì cậu cũng khá đẹp trai đấy!”

 

Bà Lý cảm thấy rất vừa mắt.

 

Ôn Lệ Thâm bật cười, anh cảm thấy rất hài lòng khi nhận được lời khen ngợi như vậy của mẹ vợ tương lai.

 

Bà Lý nhìn cậu, nghĩ chắc cậu còn chưa ăn sáng, cũng may bà đã mua nhiều một chút, bà nói với anh: “Lệ Thâm, cô dọn bữa sáng ở đây rồi. Cháu mau ăn một chút đi. Đừng đề bụng đói.”

 

“Cám ơn bác gái.” Ôn Lệ Thâm không khách khí, ngồi ở trên sô pha chuẩn bị ăn sáng.

 

Tô Hi vừa ngủ dậy, đang mơ mơ màng màng, nhìn thấy bố trí ở phòng khách, cô mới nhớ ra Ôn Lệ Thâm đang ở nhà mình, cô lập tức bừng tỉnh, nhìn thời gian, đã chín giò, cô lập tức nghĩ có phải anh đã rời đi rồi không.

 

Tô Hi thản nhiên khoác một chiếc áo choàng bên ngoài bộ đồ ngủ rồi vội lao ra ngoài xác định cho chắc chắn, song, vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng động trong phòng khách.

 

Cô không khỏi sửng sốt, anh còn chưa rời đi sao?

 

Tô Hi nhanh chóng xoay người khỏi hành lang, tưởng rằng Ôn Lệ Thâm vẫn còn ở trong đại sảnh, cô thất thần bước ra ngoài, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía đại sảnh.

 

Cái nhìn này trực tiếp làm cô chết lặng người, trên ghế sô pha trong đại sảnh, Ôn Lệ Thâm đang ăn một cái bánh quấy, còn ngồi bên cạnh anh, rõ ràng là mẹ cô.

 

“Mẹ…” Đầu óc của Tô Hi như muốn nỗ tung, mẹ đến khi nào vậy?

 

“Mẹ chỉ vừa mới tới thôi.” Bà Lý đáp, vừa nhìn thấy con gái mình chỉ mặc áo choàng với bộ đồ ngủ bên trong, bà lập tức đỏ mặt: “Còn không thay quần áo mà đã đi ra đây rồi, ra cái thể thống gì nữa?”

 

Tô Hi vội vàng vòng tay quấn áo lại, sau đó quay đầu lao thẳng về phòng, mặc chiếc áo phông dài vào bằng tốc độ nhanh nhất, mặt cô đỏ bừng, trời ạ! Là Ôn Lệ Thâm mở cửa cho mẹ sao?

 

Trong trường hợp đó, mẹ đã hiểu lầm điều gì rồi? Hiểu lầm rằng cô ngủ với Ôn Lệ Thâm?

 

Ôi trời! Không! Cô vẫn còn trong sạch mài Tô Hi rửa mặt bằng nước lạnh, buộc tóc cao lên, vừa đánh răng vừa cảm thấy đau khổ.

 

Khi Tô Hi quay trở lại đại sảnh, cô suýt chút nữa đã cười nhạo Ôn Lệ Thâm khi anh đang ăn bánh quầy, người đàn ông này rất kén chọn đồ ăn,vậy mà đã thay đổi từ khi nào vậy?

 

“Mẹ, sao mẹ đến mà không gọi trước cho con?” Tô Hi cầm một lọ sữa chua mẹ mang đến, chọc ống vào rồi bắt đầu uống.

 

Bà Lý nhìn cô, tức giận nói: “Mỗi ngày con đều ngủ muộn như vậy, buổi sáng có dậy nổi không? Mẹ đã gọi điện cho Annie, nó nói con đang ở nhà nên mẹ mới đến đây.”

 

Trong khi nhìn Tô Hi với ánh mắt trách móc, thì khi nhìn Ôn Lệ Thâm, trong mắt bà Lý lại ánh lên niềm vui: “Lệ Thâm, cháu ăn trước đi. Nếu không đủ, cô sẽ nấu cho Tô Hi.”

 

“Không cần đâu ạ, bác gái, cháu no rồi!”

 

Ôn Lệ Thâm lắc đầu cười, đứng dậy cầm ly của Tô Hi đi lấy nước.

 

Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi ửng hồng, không thể giải thích được, trước mặt mẹ cô, thân với một người đàn ông như vậy, cô rõ ràng không thoải mái.

 

Bà Lý cũng nhận ra mình ở đây không tiện, bà đứng dậy nói: “Mẹ có việc phải đi rồi, con xem khi nào về nhà ăn tối nhé!”

 

Sau khi nói xong, bà Lý lại nói với Lệ Thâm: “Lệ Thâm! Khi nào rảnh thì cùng Hi Hi về nhà cô ăn cơm, gặp cả bác trai nữa.

 

Ôn Lệ Thâm cười nói: “Vâng ạ! Cháu cũng rất muốn gặp bác trai ạ.”

 

Tô Hi khẽ trừng mắt, mẹ cô hiểu lầm rồi sao? Bằng không, tại sao bà lại nhiệt tình với Ôn Lệ Thâm như vậy?

 

“Mẹ đi cẩn thận nhé, chú Lý có đợi mẹ không?”

 

“Có, xe ở dưới lầu rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 461


Nói xong bà Lý không kìm được, liếc mắt nhìn người trong đại sảnh, quả là có tướng phu thê, nhìn xong liền đóng cửa lại.

 

Tô Hi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Ôn Lệ Thâm đã rót một ly nước đưa cho cô, cô uống máy ngụm liền ngắng đầu nhìn anh: “Anh với mẹ tôi nói chuyện gì vậy?”

 

“Mẹ em hỏi tôi có phải bạn trai của em không, và tôi đã nói với bà ấy là đúng như vậy.” Ôn Lệ Thâm ngồi xuống ghế sô pha đối diện, mỉm cười nhìn cô.

 

Tô Hi ngượng ngùng nhìn anh, vậy là, dù cô không cần đưa anh về nhà thì gia đình cũng sẽ biết cô có một người bạn trai chính thức.

 

“Mẹ em rất nhiệt tình với tôi. Xem ra tôi đáp ứng được hết thảy yêu cầu của con rễ trong lòng bà.”

 

Tô Hi ngượng ngùng cụp mắt xuống, nhưng vẫn khách khí phản bác: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, mẹ tôi đối với ai cũng tốt cả.”

 

Ôn Lệ Thâm liếc mắt nói: “Hình như là bác gái cho rằng chúng ta đã ngủ với nhau.”

 

Tô Hi nói không nên lời nhìn anh: “Tôi đã nói anh là không được ở nhà của tôi rồi mài! Giờ thì thấy rồi đấy.”

 

Ôn Lệ Thâm rất thích bộ dạng cô vừa mới ngủ dậy, cô tươi tắn, tao nhã, không chút trang điểm, mái tóc dài lộn xộn không làm mắt đi vẻ đẹp của cô, có thể nói cô rất gợi cảm.

 

“Đối với tôi mà nói, đây là chuyện tốt, có nghĩa là em đã là người của tôi rồi.” Câu nói cuối cùng của Ôn Lệ Thâm rất ấm áp.

 

Tô Hi trừng mắt nhìn hắn: “Vớ vắn! Ai là người của anh?”

 

“Không sớm thì muộn thôi.” Ôn Lệ Thâm nói xong, đứng dậy nói với cô: “Tôi đi trước có việc, tối nay sẽ cùng nhau ăn cơm.

 

“Một lát nữa tôi cũng phải đi họp, tôi sắp tham gia đoàn kịch Ái Đắc Nguyệt Tu Luyện rồi, nên tôi phải chuẩn bị trước.” Tô Hi cũng định ra ngoài.

 

Ôn Lệ Thâm nghĩ tới điều gì đó, anh đột nhiên chống tay lên bàn, nhìn sâu vào cô: “Hi Hi, em có thể bỏ buổi biểu diễn này được không? Đừng tham gia.”

 

Tô Hi giật mình ngẳắng đầu nhìn anh: “Tại sao?”

 

“Bởi vì anh không thích em đóng cặp với những người đàn ông khác trong chương trình.” Hơn nữa, người đàn ông cô ghép đôi là anh họ của anh, điều này ảnh hưởng đến việc sau này họ bên nhau.

 

Tô Hi phản ứng yếu ớt: “Nhưng… nhưng chương trình này rất nỗi tiếng.” Là một nghệ sĩ, cô nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này.

 

Vì đây là công việc cô cần.

 

Ôn Lệ Thâm khẽ thở dài: “Được rồi! Em tự quyết định đi, tôi sẽ không ép em, nhưng tôi thật sự không muốn người phụ nữ của mình giao du với những người đàn ông khác.”

 

Nghê Yên Ôn Lệ Thâm nói xong đứng dậy đi về phía cửa, trước khi rời đi, Tô Hi quay lại nhìn anh, nhìn thấy sự bất lực hẳn sâu trong đôi mắt của anh, lòng Tô Hi nhói lên.

 

Ôn Lệ Thâm đẩy cửa rời đi, Tô Hi nhận ra đầu mình trống rỗng, đều là những lời Ôn Lệ Thâm vừa nói, anh không muốn người phụ nữ của mình giao du với đàn ông khác.

 

Quả thực, điểm nổi bật của ê-kíp này là gắn kết những người nỗi tiếng với nhau trong một tháng giao lưu, kết thân, để họ có thể làm quen với nhau, dù sau này có thể ghép đôi không thành công, nhưng quá trình trung gian phải dựa trên kịch bản. Nếu quay phim lại, thì cũng có thể thấy rất nhiều hành động thân mật được thực hiện.

 

Tô Hi cắn môi, trong đầu nghĩ đến chuyện này, sau khi suy nghĩ kỹ càng, khóe miệng cô nở một nụ cười, quả thực không thiếu cơ hội nâng cao danh tiếng, cho nên cô vào hay không vào đoàn kịch này đều được.

 

Tô Hi nhắc điện thoại và gọi cho Annie.

 

“Này! Hi Hi, em đã sẵn sàng chưa? Chúng ta đi thôi!”

 

Giọng Annie vui vẻ vang lên.

 

“Annie, hủy bỏ chương trình Ái Đắc Nguyệt Tu Luyện cho em nhé! Em sẽ không tham gia nữa.” Tô Hi nói một cách nghiêm túc.

 

Annie ở đầu bên kia ngạc nhiên: “Cái gì?

 

Em không tham gia? Tại sao? chương trình hay như vậy, tại sao em lại không tham gia?”

 

“Không có lý do gì cả, em không muốn đi, chị nói giúp em với nhé! Để bọn họ kịp thời sắp xếp nghệ sĩ khác vào.”

 

“Ôi trời! Cơ hội tuyệt vời như vậy! Chị khó lắm mới giành được, em không thể nói không đi là không đi như vậy, hơn nữa, hãy nghĩ xem em được ghép đôi với ai. Kỉ Vũ Hạo đấy! Đó là nghệ sĩ yêu thích của em mài”

 

Hình bóng Kỉ Vũ Hạo hiện lên trong tâm trí Tô Hi, cô rất ngưỡng mộ anh, nhưng bây giờ, trong lòng cô lại có một hình bóng khác mạnh mẽ hơn.

 

“Thôi bỏ đi! Em thật sự không đi được.”

 

Nói xong, Tô Hi cúp điện thoại, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Cả nhà nhớ truyenone.vn nhé, có gì truy cập trực tiếp truyenone.vn gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 462


Cô muốn xem biểu cảm của anh sẽ như thế nào nếu Ôn Lệ Thâm biết cô làm vậy.

 

Hôm nay, Hình Liệt Hàn có một cuộc họp buồi sáng, sau khi anh và Đường Tư Vũ đưa cậu nhóc đi học, Đường Tư Vũ định đi mua sắm ở trung tâm thương mại gần đó và mua vài bộ quần áo mùa thu cho con. Với tư cách là phụ huynh, mua quần áo cho con thực sự là một điều rất hạnh phúc.

 

Vì vậy, Đường Tư Vũ cũng thích làm việc này, cô thích mua quần áo cho con trai.

 

Đường Tư Vũ tự lái một chiếc xe địa hình màu trắng vào bãi đậu xe của trung tâm thương mại, nhưng cô không để ý rằng, phía sau, có một chiếc xe màu đen khác đang theo sau cô, trong xe có một người phụ nữ.

 

Đó là Nghê Yên, cô hôm nay có mặt ở cổng trường và nhìn thấy Hình Liệt Hàn ôm một bé trai, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp, họ cùng nhau đưa đứa trẻ đến trường.

 

Trái tim của Nghê Yên như bị dao đâm, nhìn đứa trẻ giống hệt Hình Liệt Hàn, cô thực sự ghen tị, mọi phụ nữ khi yêu một người đàn ông đều mơ ước được ở bên người ấy, cùng người ấy sinh ra những đứa con trong tương lai, vậy mà giờ đây, cô lại phải tận mắt chứng kiến người phụ nữ khác sinh con với anh.

 

Nhưng mục đích hôm nay của Nghê Yên không phải chỉ để nhìn thấy đứa trẻ và người phụ nữ bên cạnh Hình Liệt Hàn, mục đích của cô là nói chuyện với Đường Tư Vũ, bởi vì cô muốn hiểu Đường Tư Vũ là người như thế nào.

 

Đường Tư Vũ xuống xe, đúng lúc cô khóa cửa xe lại, liền nhìn thấy từ ghế sau của chiếc xe màu đen bên cạnh bước xuống bóng dáng một người phụ nữ cao lớn.

 

Đường Tư Vũ hơi kinh ngạc nhìn cô, Nghê Yên cũng nhìn cô, khi Đường Tư Vũ nhìn sang chỗ khác chuẩn bị rời đi, Nghê Yên đã trực tiếp ngăn cô lại: “Cô Đường, cô có rảnh uống một ly cà phê không?”

 

Đường Tư Vũ sửng sốt, cô chớp chớp mắt nhìn người phụ nữ xa lạ này, cô không hề biết người phụ nữ này.

 

“Đừng lo, tôi không phải người xấu. Tôi tên Nghê Yên và tôi là bạn của Liệt Hàn.”

 

Nghê Yên mỉm cười giới thiệu.

 

Đường Tư Vũ ngơ ngác, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh đáp lại: “Cô phải bạn của anh ấy đâu nhỉ? Cô là bạn gái cũ của anh `.

 

ây.

 

Nghê Yên cũng rất ngạc nhiên, cô không ngờ Hình Liệt Hàn lại nói với Đường Tư Vũ chuyện giữa họ, cô gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, tôi là bạn gái cũ của Liệt Hàn.

 

Tôi muốn nói chuyện với cô.”

 

Đường Tư Vũ biết Nghê Yên này đã tìm được cô, hẳn là không có chuyện gì tốt đẹp, cô giả vờ liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Thật ngại quá, hôm nay tôi rất bận, hẹn cô hôm khác nhé!”

 

Thấy cô rời đi, Nghê Ni vội vàng đưa tay ngăn cô lại: “Cô Đường, không mất nhiều thời gian đâu. Cô có thể cho tôi nửa tiếng được không? Chúng ta ngồi quán cà phê gần đây thôi.”

 

Đường Tư Vũ thấy cô ta nhất quyết đòi nói chuyện với mình, đành phải nhìn cô ta nói: “Cô định nói chuyện gì với tôi?”

 

Nghê Yên biết Đường Tư Vũ không phải là một cô gái bình thường, cũng xuất thân là một tiểu thư nhà giàu, lúc này cả người Đường Tư Vũ đều toát ra một vẻ lạnh lùng.

 

Nghê Yên nhìn Đường Tư Vũ và nói: “Bây giờ hãy nói về những khó khăn của Liệt Hàn đi. Tôi cũng tham gia vào lĩnh vực đầu tư tài chính. Hiện tại Liệt Hàn đang gặp chút khó khăn, cô có biết không?”

 

Đường Tư Vũ nhíu mày: “Ý của cô là gì?”

 

“Tất nhiên là sự đe dọa của chính chú của anh ấy, Hình Nham, và mẹ kế của anh ấy, Khưu Lâm.” Nghê Yên biết rằng chỉ từ khía cạnh này mới có thể làm Đường Tư Vũ chú ý.

 

Quả nhiên, Đường Tư Vũ nghe thấy điều này, cô cảm thấy đau lòng, nhưng cô nghĩ, cũng không cần người phụ nữ này phải nói với cô chuyện này.

 

“Xin lỗi, tôi thực sự có việc phải làm.”

 

Đường Tư Vũ không muốn nói chuyện với Nghê Yên nữa.

 

Sắc mặt Nghê Yên hơi thay đổi, cô ta đột nhiên cong môi cười: “Cô Đường, cô không muốn biết quá khứ của tôi với Liệt Hàn sao?”

 

Lúc này, Nghê Yên đành phải thu hút sự chú ý của Đường Tư Vũ, để cô ta có thời gian tìm hiểu thêm về cô.

 

Đường Tư Vũ hờ hững nhìn cô: “Tôi biết chuyện của cô và Liệt Hàn. Nếu cô muốn phá hoại quan hệ giữa chúng tôi, tôi khuyên cô hãy đi ngay chol”

 

Sắc mặt Nghê Yên trầm xuống lạnh lùng, cô giễu cợt: “Cô thật sự tự tin cho rằng Hình Tử hàn yêu mình? Nếu không phải cô sinh đứa con này cho anh ấy, nếu khi đó tôi không lựa chọn rời xa anh ấy, thì cũng chẳng đến lượt cô.”

 

Sau khi đã nhìn thấy sự không biết xấu hỗ của Đường Y Y, Đường Tư Vũ đã nhìn thấu được chuyện này rồi, Nghê Yên ra tay chỉ với một mục đích, đó là chia cắt cô và Hình Liệt Hàn.

 

Nếu Nghê Yên xuất hiện sớm hơn, nói không chừng cô ấy có thể thực sự có cơ hội, nhưng bây giò Hình Liệt Hàn đã vì cô mà làm rất nhiều điều, đủ để chứng minh tình cảm của anh dành cho cô, cô đã lựa chọn chiến đấu để giành lấy nó, và cô muốn người đàn ông này.

 

Vì vậy, Nghê Yên muốn cướp đi anh ấy, không có cửa đâu!

 

“Ai cũng có quá khứ. Cho dù quá khứ của anh ấy có điên cuồng với cô như thế nào, tôi cũng sẽ không quan tâm. Cái tôi muốn là hiện tại của anh ấy, tôi biết cô muốn làm gì. Tôi khuyên cô đừng tốn công vô ích „ nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 463


Nói xong, Đường Tư Vũ bước nhanh về hướng trung tâm mua sắm, để lại Nghê Yên đang đứng ở bãi đậu xe, nhìn cô, tức giận trực trào.

 

Nghê Yên không ngờ rằng cuộc đối thoại đầu tiên của cô với Đường Tư kết cục lại là sự cự tuyệt lạnh lùng.

 

Sau khi Đường Tư Vũ đi vào trung tâm thương mại, cô cũng khế thở dài, nhìn bạn gái cũ của Hình Liệt Hàn, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc Hình Liệt Hàn và cô ta có khoảng thời gian yêu nhau trước đây, và thậm chí anh còn suýt cầu hôn cô ta, trong lòng cô không thể ngừng cảm thấy ghen tị.

 

Mặc dù sự ghen tuông này là vô nghĩa.

 

Sau khi Nghê Yên lên xe, cô đương nhiên sẽ không cam tâm như vậy, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, bưc ảnh mà cô vốn định tự đưa cho Đường Tư Vũ xem, hiện tại chỉ có thể gửi cho cô ấy bằng tin nhắn.

 

Để Đường Tư Vũ thấy rõ cô và Hình Liệt Hàn yêu nhau nhiều như thế nào. Cô chụp từng bức ảnh một, cô và Hình Liệt Hàn nắm tay, ôm, và còn hôn nữa, lúc đó là Hình Liệt Hàn không nhìn vào máy ảnh và đang đọc tạp chí. Nghê Yên tự sướng bằng điện thoại di động và lại gần để hôn lên mặt anh.

 

Và khi Hình Liệt Hàn theo đuổi cô ấy, quà và hoa mà anh đã tặng, chỉ cần cô cảm thấy rằng chúng có thể kích thích Đường Tư Vũ, tất cả đều được chụp lại, sau đó gửi đi.

 

Đường Tư Vũ trong tâm tưởng vốn định đi chọn quần áo cho con trai, nhưng lúc này cô lại tìm một góc trong quán cà phê ngồi xuống, định gọi đồ uống lạnh.

 

Lúc này, điện thoại cô vừa lấy ra, liền nghe thấy tiếng thông báo liên tục, cô rất kinh ngạc, loại này nghe không phải là quảng cáo, lúc cô đưa tay mở tắm ảnh đầu tiên ra, cô đã biết chúng là của ai rồi.

 

Đường Tư Vũ mở bức đầu tiên, cô trùng xuống, tim cô không khỏi thắt lại, cô thật sự không muốn nhìn thấy quá khứ của Hình Liệt Hàn và Nghê Yên.

 

Tuy nhiên, dù sao cô ta cũng gửi đến rồi, cô không kìm được sự tò mò, lật giở từng bức.

 

Quả nhiên, trong bức ảnh, Nghê Yên và Hình Liệt Hàn khi còn trẻ giống như một cặp tình nhân say đắm, nắm tay, đi dạo, ôm nhau và hôn trộm… Lòng Đường Tư Vũ vừa mới bình tĩnh lại, bây giờ lại vì mấy tấm ảnh này mà khó chịu rồi.

 

Biết được quá khứ của Hình Liệt Hàn, cô không có lý do gì để tức giận, nhưng trong lòng lại có một nỗi uất hận.

 

Chống lại Hình Liệt Hàn.

 

Sau khi Đường Tư Vũ xem nó, hơn một chục bức ảnh đã khiến cô choáng váng về quá trình Hình Liệt Hàn theo đuổi Nghê NGH.

 

Những bó hoa xinh đẹp, những món quà đất tiền, năm tay nhau đi dạo dọc bãi biển, vòng tay chụp ảnh selfie và cùng nhau đi nghỉ.

 

Khi Đường Tư Vũ chuẩn bị tắt máy, một tin nhắn nữa lại đến.

 

“Đã xem ảnh của tôi và Liệt Hàn chưa?

 

Chúng tôi đã từng rất yêu nhau. Anh ấy đã từng nói kiếp này không có tôi thì sẽ không kết hôn. Nếu cô Đường hiểu chuyện, hãy trả lại anh ấy cho tôi” Nghê Yên nhắn gửi.

 

Đường Tư Vũ chưa từng thấy người nào giành người yêu trắng trợn như vậy, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cọt.

 

Vốn định không thèm để ý, nhưng vào lúc này, cô rất muốn gọi cho một người đàn ông nào đó.

 

Hãy để anh ta giải quyết vấn đề này, bởi vì đây là rắc rối của anh ta.

 

Đường Tư Vũ nghĩ, và kiên định gọi cho Hình Liệt Hàn.

 

“Alo?” Giọng nói trầm ám quyến rũ toát ra có chút ngạc nhiên.

 

“Bạn gái cũ của anh gửi cho em rất nhiều ảnh trước đây của anh, anh có muốn em gửi cho anh để anh thưởng thức và ghi nhớ không?” Đường Tư Vũ mỉa mai hỏi.

 

“Cô ta tìm anh?” Giọng Hình Liệt Hàn lập tức trở nên lo lắng.

 

“ỪI Vừa rồi cô ấy chặn em ở cổng trung tâm mua sắm và muốn nói chuyện với em.

 

Em đã phót lờ cô ấy. Sau đó, cô ấy gửi đến vài bức ảnh và yêu cầu em bỏ anh, anh nói xem, em có nên hiểu chuyện chút không nhỉ?” Giọng nói của Đường Tư Vũ thoải mái, không có một chút oán hận nào.

 

Tuy nhiên, cô càng thoải mái đùa cọt, người đàn ông ở đầu dây bên kia càng đồ mồ hôi lạnh.

 

“Em đang ở đâu, anh sẽ tới tìm em ngay.”

 

Đầu dây bên Hình Liệt Hàn rất yên tĩnh, như thể đang họp.

 

Quả thật, tối hôm qua anh ấy đã nhắc đến, sáng nay sẽ có một cuộc họp.

 

“Thôi Anh cứ họp đi.” Đường Tư Vũ không muốn làm gián đoạn cuộc họp của anh.

 

“Mau nói cho anh biết em đang ở đâu.”

 

Giọng nói của Hình Liệt Hàn lộ rõ vẻ vội vàng, không cần biết bây giờ anh đang làm gì, anh chỉ muốn lao đến bên cô càng sớm càng tốt và đích thân giải thích chuyện này cho cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 464


Đường Tư Vũ bật cười: “Được rồi! Em chỉ đang đùa thôi, anh đừng căng thẳng như vậy, em không giận đâu, họp đi nhé!”

 

Nói xong cô cúp máy.

 

Tuy nhiên, khi Đường Tư Vũ gọi cuộc gọi này, Hình Liệt Hàn lại có thể có một cuộc họp tốt đẹp mới là lạ đấy.

 

Chỉ vài phút sau khi bước vào phòng họp, anh đứng dậy và nói: “Anh Chu, anh đến chủ trì cuộc họp và gửi báo cáo cuộc họp đến bàn của tôi. Tôi có việc phải đi.”

 

Nói xong, dáng người cao lớn của anh đã nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng họp.

 

Hình Liệt Hàn đi thẳng tới ga-ra, ngồi vào chiếc xe thể thao của mình và đi thẳng ra khỏi ga-ra.

 

Anh biết trung tâm mua sắm của Đường Tư Vũ lúc này là bên cạnh trường học của con trai anh, nên anh đi thẳng tới đó.

 

Đường Tư Vũ cũng không vội, cô gọi một ly nước lạnh, từ từ ngồi xuống uống, nhưng nghĩ đến bộ dạng của Nghê Yên, tìm cô vẫn thắt lại.

 

Người phụ nữ này thoạt nhìn thì không phải loại người tốt đẹp gì, hơn nữa tình cảm đối với Hình Liệt Hàn lại mạnh mẽ như vậy, cô ta sẽ không dừng lại nếu không đạt được mục đích.

 

Cô nên đề phòng cô ta, dù gì thì bây giờ cô ta cũng đã lấy được số điện thoại di động của cô, cô phải cần thận hơn mới được, còn con trai cô, cô cũng phải bảo vệ nó thật tốt, để cô ta làm hại nó.

 

Khi Đường Tư Vũ đang suy nghĩ miên man, đột nhiên, một giọng nói phía sau nhẹ nhàng gọi cô.

 

“1IÚ \Aöt”

 

Cho dù Đường Tư Vũ không nhìn lại, cô đối với giọng nói này cũng không xa lạ gì.

 

Đó là Mộ Phil Cô ngạc nhiên quay đầu lại, Mộ Phi đứng đẳng sau với một chiếc túi trên tay, như thể vừa đi ra từ siêu thị.

 

Đường Tư Vũ cũng hơi ngạc nhiên khi gặp anh ở đây, bởi vì họ đã lâu không liên lạc.

 

“Sao anh lại ở đây?” Đường Tư Vũ ngạc nhiên hỏi.

 

Mộ Phi mỉm cười, đặt đồ lên sô pha đối diện với cô, trả lời cô: “Anh sống gần đây, nên anh mới ra ngoài mua vài thứ.”

 

Đường Tư Vũ bình tĩnh nhìn anh, hỏi: “Tại sao anh không sóng ở chỗ cũ?”

 

Mộ Phi thở dài: “Anh bán rồi.”

 

Đó là biệt thự mà bọn họ định dùng làm lễ đính hôn, nhưng sau khi xảy ra chuyện, Mộ Phi cũng không thích biệt thự đó nữa, ở đó không thoải mái, sau đó thì đổi biệt thự.

 

Không ngờ anh lại gặp cô ở đây.

 

Đương nhiên, Mộ Phi biết trong biệt thự này, hai căn biệt thự tốt nhất đã có người Ở.

 

Một trong số họ là Hình Liệt Hàn, nhưng anh không biết người còn lại, anh dù sao cũng thực sự khá thích vị trí đó.

 

“Thưa ngài, ngài muốn uống gì?” Người phục vụ trẻ tuổi đến hỏi.

 

Mộ Phi không muốn rời đi sớm như vậy, anh nói với người phục vụ: “Mang cho tôi một tách cà phê Blue Mountain!”

 

Đường Tư Vũ vốn dĩ chỉ muốn ngồi một mình, nhưng đột nhiên Mộ Phi đến, cô có chút khó chịu.

 

Mộ Phi nhận ra cô miễn cưỡng ở lại với anh, vì vậy anh phải tự giễu cười: “Anh có phải còn không đủ tư cách uống một tách cà phê với em không?”

 

“Tôi ra ngoài mua quần áo cho con trai.”

 

Đường Tư Vũ đáp.

 

“Ngồi với anh một lát đi! Sau khi cha em rời đi, đáng ra anh phải an ủi em, nhưng anh không tìm được cơ hội.” Mộ Phi nói như tự trách mình.

 

“Cảm ơn, tôi ồn rồi.”

 

“Theo những gì anh biết về bác, ông ta nhất định sẽ trả lại cỗ phần của mẹ em lại cho em, nhưng tại sao toàn bộ tập đoàn Đường Thị lại nằm trong tay Khưu Lâm?”

 

Mộ Phi hỏi cô.

 

Mộ Phi biết rõ mọi chuyện của cô như vậy, bởi vì khi còn ở bên nhau trước đây, cô sẽ nói cho anh ta biết mọi thứ, anh ta đương nhiên sẽ biết.

 

Đường Tư Vũ không muốn nói về nó, bởi vì Mộ Phi đối với cô mà nói, đã không còn là loại người có thể nói về những chuyện riêng tư nữa.

 

“Đây là chuyện của tôi với dì, anh không cần bận tâm về nó đâu.” Đường Tư Vũ lạnh nhạt nói.

 

“Cho dù em không nói, anh cũng biết Khưu Lâm đã dùng thủ đoạn vô liêm sỉ để giật tập đoàn Đường Thị khỏi tay em.” Mộ Phi lo lắng nhìn cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 465


Đường Tư Vũ im lặng, Mộ Phi hiểu rõ không cần phải nói chuyện này nữa, suy nghĩ anh ta liền xoay chuyền, lập tức đề cập đến chuyện khác.

 

“Tư Vũ, em phải cẩn thận, bạn gái cũ của Hình Liệt Hàn quay lại tìm anh ta đấy.” Mộ Phi nhìn cô với ánh mắt nhắc nhở.

 

Đường Tư Vũ không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta: “Làm sao anh biết?”

 

Mộ Phi tha thiết nhìn chằm chằm vào đôi mắt nước trong veo của cô: “Bởi vì cô ta biết quá khứ của chúng ta, cô ta đã tìm đến anh.”

 

“Cô ta tìm anh làm gì?” Tim Đường Tư Vũ thắt lại, không ngờ rằng Nghê Yên quả thực đã điều tra kĩ càng về cô, điều này khiến cô càng cảm thấy tức giận với Nghê Yên.

 

“Cô ta tìm anh còn vì cái gì nữa. Cô ta hy vọng rằng anh có thể chung tay với cô ta, phá hủy mối quan hệ giữa em và Hình Liệt Hàn.” Mộ Phi nói đến đây, ngay lập tức tiếp tục: “Anh tất nhiên không đồng ý với cô ta. Đồng thời, cũng cảnh cáo cô ta không được động vào em, càng không được làm tổn thương hoặc quấy rầy em.”

 

Đường Tư Vũ không hoàn toàn tin tưởng vào Mộ Phi, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Cảm ơn.”

 

Mộ Phi nhìn cô, đã lâu không gặp, Đường Tư Vũ bây giờ khó mà có thể tìm lại được vẻ ngây thơ trong sáng như trước kia, trong mắt hiện ra tâm tư mà anh không nhìn thấu được, nhưng không nghỉ ngờ gì nữa, cô càng trưởng thành càng làm cho người ta yêu mến, càng hấp dẫn hơn.

 

Vị trí của Mộ Phi giúp anh ta nhìn thấy người đi đường đi vào đại sảnh qua cửa số, lúc này, trong tầm mắt vô tình đó, nhìn thấy một bóng dáng tuấn tú lạnh lùng xông vào.

 

Không phải Hình Liệt Hàn thì còn là ai nưa.

 

Trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác ghen tị. Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đã hẹn gặp nhau sao?

 

Đường Tư Vũ đang cầm chiếc ly, cụp mắt không biết đang nghĩ gì, trong lòng Mộ Phi dâng lên một tia suy nghĩ.

 

Đặc biệt là sau khi anh ta nhìn thấy Hình Liệt Hàn phát hiện ra bọn họ, khóe miệng nhẹ nhàng dụ dỗ, anh ta nói với Đường Tư Vũ đang ngồi đối diện: “Tư Vũ, cho dù anh không thể quay về bên em, nhưng vị trí của em trong lòng anh luôn luôn trước sau như một. Bất cứ khi nào em bằng lòng quay lại bên anh, anh sẽ mở rộng vòng tay và nhẹ nhàng đón nhận em.”

 

Câu này nói đúng lúc để người đàn ông nào đó mới lao vào nghe được.

 

Ngay khi Hình Liệt Hàn bước vào sảnh của trung tâm thương mại, anh nhìn thấy bóng dáng của Đường Tư Vũ trong quán cà phê, song ngồi đối diện với cô còn có một người đàn ông.

 

Đó là Mộ Phi, phát hiện này làm cho thần kinh của Hình Liệt Hàn như muốn nỗ tung, tự nhiên lao vào mà không nói một lời nào.

 

Tuy nhiên, anh không ngờ rằng khi vừa bước vào, anh đã nghe thấy Mộ Phi đang nói chuyện tỉ tê với Đường Tư Vũ.

 

Khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức ảm đạm như băng, hơi lạnh đó truyền đến sau lưng Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ thậm chí còn không biết ai đang đứng sau lưng mình, nhưng cô cảm thấy một số âm thanh ồn ào xung quanh cô im bặt.

 

Và cô thấy đôi bạn gái đối diện mình đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, như thể có điều gì đó đằng sau thu hút họ.

 

Đường Tư Vũ quay đầu lại và nhìn thấy Hình Liệt Hàn không biết đã xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào, cô giật mình.

 

Tại sao anh ấy lại đến đây?

 

Ánh mắt của Mộ Phi cũng đầy thù địch, anh ta nhướng mắt, nhìn Hình Liệt Hàn, cong môi chào: “Anh Hình, đã lâu không gặp.”

 

Hình Liệt Hàn nhìn Đường Tư Vũ và Mộ Phi trước mặt, đều đã gọi đồ uống, có nghĩa là có thể họ hẹn gặp nhau ở đây.

 

Trong lòng anh lập tức dâng lên một nỗi ghen tị, gần như che mắt sự tỉnh táo của anh.

 

Nhưng anh vẫn đè nó xuống, nhìn chằm chằm Đường Tư Vũ: “Không phải em muốn mua quần áo cho con à? Sao lại ngồi đây uống cà phê?”

 

Đường Tư Vũ nhướng mắt giật mình, trải qua thời gian dài ở bên người đàn ông này, cho dù anh kiềm chế rất tốt, cô vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được cơn bão trong mắt anh.

 

Anh ấy tức giận rồi nhỉ?

 

“Được rồi! Bây giờ đi thôi Đường Tư Vũ nói xong, nhấc túi lên, liếc nhìn Mộ Phi ở phía đối diện: “Chúng tôi đi trước.”

 

Mộ Phi nhìn theo bóng dáng của bọn họ, bàn tay dưới bàn khẽ siết chặt nắm đắm, nhìn dáng vẻ mảnh mai quyến rũ tựa như chú chim bé nhỏ của Đường Tư Vũ đứng bên cạnh Hình Liệt Hàn, trong lòng cũng lộ ra vẻ không cam tâm.

 

Khi Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn ra khỏi quán cà phê, Hình Liệt Hàn độc đoán năm lấy bàn tay của cô và dẫn cô đến các dãy cửa hàng trong trung tâm thương mại.

 

Khi quán cà phê khuất tầm nhìn của họ, ánh mắt của Hình Liệt Hàn khóa chặt khuôn mặt của Đường Tư Vũ.

 

“Tại sao lại giấu anh đi gặp hắn?” Trong giọng nói của anh đã hiện rõ sự ghen tị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 466


Trong mắt Đường Tư Vũ hiện lên vẻ vô tội: “Em không có hẹn anh ta, là anh ta nhận ra em ở quán cà phê rồi tự mình đi vào mà.”

 

Cho dù Hình Liệt Hàn có tin cô đi chăng nữa thì lúc này trong lòng anh vẫn đang nổi điên lên vì ghen tuông, anh đột nhiên ghì chặt tay cô và nhấn mạnh một câu cảnh cáo: “Anh không cho phép em gặp lại hắn nữa, dù là trùng hợp hay tình cờ.”

 

Đường Tư Vũ sửng sốt một hồi, cơn ghen của người đàn ông này thật sự rất mạnh.

 

“Được rồi! Em hứa với anh, lần sau gặp anh ta, em sẽ tránh đi.” Đường Tư Vũ đồng ý, dù gì bây giờ cô đã ở bên anh, cô chương 291 anh áy rất tức giận đấy!

 

cũng nên tránh hiềm nghi.

 

Hình Liệt Hàn nhìn đôi mắt to tròn của cô, trong sáng và ngây thơ, ngay cả khi anh có rất nhiều lời muốn nói ra, anh đều nuốt xuống.

 

Anh nhìn thấy một chiếc mini ktv bên cạnh, anh chợt có suy nghĩ, anh kéo Đường Tư Vũ và nửa đầy cô vào trong.

 

Đường Tư Vũ bị anh đẩy vào trong, rất kinh ngạc, lúc này, người đàn ông liền kéo bức rèm bên cạnh, ngoại trừ cửa vào, hai bên đều bị rèm che.

 

“Anh… anh định làm gì!”

 

Đường Tư Vũ không biết người đàn ông này định làm gì.

 

Lẽ nào lúc này rồi mà anh ấy còn nghĩ đến chuyện ca hát?

 

Đường Tư Vũ ngắng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia chỉ cách cô nửa lòng bàn tay.

 

Cô như bị nghẹt thở, nhìn dung nhan xinh đẹp phóng đại trước mắt, rốt cuộc cô cũng hiểu ra người đàn ông này định làm gì rồi!

 

Trong lòng Đường Tư Vũ lập tức dâng lên một sự cự tuyệt mạnh mẽ!

 

Cái gì? Ngay tại đây? Cô không muốn.

 

Tuy nhiên, lúc này không đến lượt cô từ chối.

 

Một người đàn ông bị cơn ghen điều khiển thì chả còn lý trí nữa rồi.

 

Cuối cùng Hình Liệt Hàn cũng tìm được cách để trút bỏ sự ghen tuông và đố ky, mắng mỏ và trách móc cô, anh không nỡ.

 

Tuy nhiên, anh có thể cảnh cáo cô theo cách khác.

 

Đó là… “Hình Liệt Hàn, đừng lộn xôn…” Đường Tư Vũ cảnh cáo anh trước.

 

Nhưng chưa dút lời… “Ưm…”

 

Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông trực tiếp áp vào môi cô.

 

Bộ não của Đường Tư Vũ dần dần như muốn nỗ tung, trời ơi! Đây là khu mua sắm nhiều người qua lại, dù có bị rèm che cũng khó có thể khiến cô bớt xấu hồ.

 

Đường Tư Vũ đưa tay muốn đây anh ra, không cho anh tiếp tục hôn, nhưng lòng bàn tay to lớn của người đàn ông đã giữ chặt lấy đầu cô, mạnh mẽ đầy cô dựa vào tường của chiếc tủ KTV.

 

Hai đôi môi quấn chặt lầy nhau.

 

Không dễ gì mà cự tuyệt được nụ hôn mạnh mẽ của người đàn ông này, tâm trí Đường Tư Vũ rồi loạn, cơ thể trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được sự nhiệt tình quá mức của người đàn ông này với sự xấu hồ.

 

Ở một địa điểm như vậy, một hoàn cảnh như vậy, cũng thúc đây hứng thú tình dục của một người đàn ông, nụ hôn này không hề nhẹ nhàng chút nào mà vô cùng mãnh liệt.

 

Nó sắp làm không gian nhỏ bé này bùng cháy lên rồi, như thể một vài môi lửa nhỏ thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu rụi mọi thứ.

 

Đường Tư Vũ sắp phát điên, nụ hôn của người đàn ông này làm cô run rấy, khi tách ra, hơi thở của hai người dày đặc, nhất là Đường Tư Vũ, cô quá xấu hỗ để nhìn vào người đối diện, cô kiệt sức nằm trong vòng tay của người đàn ông ấy. Cô nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, nắm bàn tay trắng nõn tức giận đấm vào ngực anh.

 

Sự ghen tuông của Hình Liệt Hàn liền biến mắt, anh nhìn đôi má ửng hồng và đôi mắt mê ly của cô, nếu như không phải ở đây, anh thực sự muốn cô.

 

Anh đã đợi quá lâu, anh không muốn đợi thêm nữa.

 

Sau khi Đường Tư Vũ lấy lại hơi, cô trừng mắt nhìn người đàn ông này đầy oán trách rồi mở cửa đi ra.

 

Hình Liệt Hàn cũng đi theo, nhưng trong mắt anh hiện lên một nụ cười thỏa mãn, sự ghen tị ban nãy đã biến mát.

 

Hình Liệt Hàn bước nhanh để bắt kịp cô, và nắm chặt tay cô cùng đi dạo trong trung tâm thương mại.

 

Nhưng Đường Tư Vũ dường như không muốn để ý đến anh.

 

“Được rồi, anh không giận nữa, anh xin lỗi.” Hình Liệt Hàn thì thầm bên tai cô để dỗ dành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 467


Đường Tư Vũ nghĩ đến hành động vừa rồi của anh, trong lòng vẫn còn giận, cô giơ nắm đắm cảnh cáo anh: “Sau này mà còn làm vậy với em, em sẽ, em… sẽ đánh anh.”

 

Hình Liệt Hàn nhìn dáng vẻ quyên rũ của cô, không những không cảm thấy bị đe dọa mà còn cảm tháy thích thú.

 

“Anh còn dám cười nữa.” Đường Tư Vũ trừng mắt nhìn anh.

 

Hình Liệt Hàn ngay lập tức có nén cười và nghiêm túc nói: “Được rồi, anh hứa là sẽ không như thế nữa, chúng ta sẽ chỉ làm ở nhà thôi.”

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ ửng hồng, khi bị anh ép vào đó, cô đã cảm thấy có một luồng điện lạ chạy dọc cơ thể mình.

 

Đường Tư Vũ lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, đưa cho anh: “Anh tự xem đi!”

 

Nghĩ rằng anh vừa trừng phạt cô vì cuộc gặp gỡ của cô với Mộ Phi, vậy cô có thể giận với quá khứ của anh và Nghê Yên không?

 

Hình Liệt Hàn cầm điện thoại di động, mở tin nhắn lên, anh nhìn thấy mấy tắm ảnh do Nghê Yên gửi đến, cũng như câu nói phía sau.

 

“Đừng tức giận, kệ cô ta đi. Mối quan hệ giữa anh và cô ta đã kết thúc rồi.” Hình Liệt Hàn xóa tất cả các bức ảnh, những bức ảnh này đối với anh mà nói, chẳng có ý nghĩa gì.

 

Đường Tư Vũ lấy lại điện thoại nói: “Em chả có thời gian đâu mà tức giận.”

 

“Anh sẽ nói chuyện với cô ta sau, để cô ta rời khỏi đây, và không động đến tình cảm giữa chúng ta nữa.” Hình Liệt Hàn nói.

 

Lồng ngực Đường Tư Vũ hơi thắt lại, cô xoay người lại, có chút lo lắng: “Không cho anh ởi gặp cô ta một mình.”

 

Cô hiểu phụ nữ, có cơ hội như vậy, là phụ nữ, tất nhiên sẽ làm vài hành động dụ dỗ anh.

 

Hình Liệt Hàn nghe thấy sự ghen tị trong giọng điệu của cô, anh không khỏi mỉm cười: “Ghen rồi à?”

 

“Đúng rồi, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, anh nhất định phải chung thủy với em. Trái tim của em bây giờ rất nhỏ, quá nhỏ để có thể chịu đựng được thậm chí một hạt cát.” Đường Tư Vũ thẳng thắn thừa nhận.

 

Hình Liệt Hàn không kìm được mà búng nhẹ chóp mũi cô và hứa với nụ cười trầm thấp: “Được, anh sẽ không đi gặp cô ta một mình, anh sẽ đưa em đi gặp cô ta.”

 

Đường Tư Vũ sững sờ vài giây: “Sao lại đưa em đi cùng?”

 

“Em không tin tưởng để anh một mình đi gặp cô ta, thì cách tốt nhất là chúng ta cùng nhau đi gặp cô ta, em ngồi bên cạnh anh và tận mắt nhìn anh nói chuyện với cô ta.”

 

“Thật sao?” Đường Tư Vũ chớp chớp mắt.

 

“Ừ! Anh sẽ hẹn và đưa em đến gặp cô ta.

 

Anh muốn cô ta biết rằng người phụ nữ anh yêu nhất là em, và kiếp này anh chỉ yêu mình em.”

 

Lời cuối cùng của Hình Liệt Hàn rất trầm ấm ngọt ngào, và trang trọng như một lời thê.

 

Trái tim của Đường Tư Vũ lặng lẽ tan chảy, ánh mắt không còn ghen tị mà trở nên mềm mại lạ thường, cô cụp mắt, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào.

 

“Được, vậy anh sắp xếp thời gian đi! Em sẽ đi cùng anh.” Đường Tư Vũ gật đầu đáp.

 

“Lần sau nhé, chúng ta đi mua quần áo cho con trai trước.”

 

“Anh không đi họp à?” Đường Tư Vũ ngắng đầu nhìn anh.

 

Hình Liệt Hàn cong môi cười: “Không gì có hơn vị trí của em và con trai trong lòng anh.”

 

Đường Tư Vũ cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, với lời nói của anh, cô thật sự không có gì phải lo lắng.

 

Ngay cả khi Nghê Yên có nhiều chuyện thân mật để khiêu khích cô, cô cũng sẽ không đề tâm đến.

 

Tiếp theo, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ đi dạo phố trong vòng một giờ và mua một vài bộ quần áo mùa thu cho cậu nhóc.

 

Vào buổi trưa, Hình Liệt Hàn đưa cô đến một nhà hàng gần đó để dùng bữa.

 

Chút nữa, Hình Liệt Hàn phải quay lại công ty xử lý hồ sơ, trước tiên anh đưa Đường Tư Vũ về nhà, anh cố gắng quay lại lúc 4h30 chiều để cùng cô đi đón con trai.

 

Đường Tư Vũ xách túi quần áo, Hình Liệt Hàn đi theo sau cô, Đường Tư Vũ quay đầu lại, nhìn thấy anh cũng theo cô vào nhà.

 

Cô hơi ngạc nhiên: “Anh không đến công tyà?

 

Hình Liệt Hàn cong môi cười, sau đó ôm eo cô, hôn lên cổ cô một nụ hôn rực lửa: “Nếu không tận dụng được khoảng thời gian này bên em, thì anh sẽ ko đi.”

 

Đường Tư Vũ rụt cổ lại, Hình Liệt Hàn lập tức kéo vai cô, dàn lại cảnh nóng rực trong KTV nhỏ vừa rồi.

 

Túi quần áo trong tay Đường Tư Vũ tự nhiên rơi xuống đất, tay cô ôm lấy cổ anh, lần này, cô không từ chối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 468


Nụ hôn này dường như mất kiểm soát, Hình Liệt Hàn đột ngột định từ bỏ ý định đến công ty.

 

Anh định sẽ tận hưởng chiều nay.

 

Lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, anh không muốn để ý đến nó.

 

Nhưng người gọi có vẻ rất kiên quyết, và nhạc chuông vẫn reo liên hồi.

 

Đường Tư Vũ nghe thấy liền biết có việc gấp tìm anh, cô lập tức đỏ mặt đầy anh ra: “Anh đi nghe điện thoại đi kìa!”

 

“Kệ nó.” Hình Liệt Hàn nói xong, vòng tay ôm cô và định tiếp tục.

 

Đường Tư Vũ tủm tỉm cười: “Không! Trả lời điện thoại đi, mau lên.”

 

Hình Liệt Hàn bực bội nhấc máy, tức giận: “Nói!

 

Sau tiếng gầm nhẹ của Hình Liệt Hàn, người ở đầu dây bên kia sợ đến mức im bặt.

 

Người này là trợ lý của Hình Liệt Hàn, Hàn Dương, đến khi lên tiếng, giọng anh ta có chút lắp bắp: “Anh Hình, tôi có làm phiền anh không?”

 

Hình Liệt Hàn chỉ muốn anh ta nói cho xong để có thể tiếp tục.

 

“Nói tiếp đi!”

 

Anh cắn nhẹ môi.

 

“Tôi vừa nhận được tin tức rằng người chú họ Đường, Hình Nham của anh có khả năng sẽ đính hôn với Khưu Lâm.”

 

“Cái gì?” Khuôn mặt của Hình Liệt Hàn đột nhiên trầm xuống, sau đó, anh hỏi lại: “Tin đã chính xác chưa?”

 

“Tôi sẽ gửi cho anh xem vài tắm ảnh.”

 

Hàn Dương nói xong và gửi ảnh qua.

 

Hình Liệt Hàn nhấn loa ngoài đồng thời nhấp xem ảnh. Trong ảnh, Hình Nham và Khưu Lâm đang dùng bữa ở trong một nhà hàng cao cấp. Và một bức trong số đó, Hình Nham cúi xuống và hôn lên má của Khưu Lâm. Ngoài ra, còn có một bức ảnh ông ta đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của Khưu Lâm.

 

Với sự chứng minh của hai bức ảnh này, hai người đó thực sự có thể đi đến hôn nhân.

 

Vợ của Hình Nham đã qua đời được vài năm rồi, hơn nữa Khưu Lâm đã lại độc thân trở lại và có thể kết hôn lần nữa, họ không còn ở tuổi bồng bột nữa, thậm chí nếu liên kết công ty thì cũng có nghĩa là hai người bọn họ sẽ kết hôn.

 

“Anh Hình, có cần tôi điều tra lại lần nữa không?” Giọng của Hàn Dương truyền đến.

 

“Được! Cứ tiếp tục theo dõi hai người bọn họ, nếu bọn họ có động tĩnh gì thì báo lại cho tôi.” Hình Liệt Hàn nói xong, cúp máy, ánh mắt thoáng hiện lên một nét nham hiểm, có vẻ như mọi thứ đang đi theo hướng anh mong đợi.

 

Nếu sau này muốn chiếm lại tập đoàn Đường Thị, anh tất yếu sẽ lợi dụng Hình Nham, nếu họ thực sự kết hôn thì tập đoàn Đường Thị trong tay Khâu Lâm sẽ thành sản phẩm của Hình Nham, lúc đó tập đoàn Đường Thị thực sự sẽ được sát nhập vào cổ phần của công ty Hình Nham, trở thành một mối, không thể tách rỜi.

 

Vì vậy, công ty mà anh sẽ đối phó tiếp theo, thực lực sẽ mạnh hơn, phức tạp và nguy hiểm hơn. Đường Tư Vũ thấy vẻ mặt của anh lộ ra một tia suy tư, cô không khỏi lo lắng, bèn hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

 

Hình Liệt Hàn siết chặt điện thoại cười: “Không có gì đâu, chuyện công ty ấy mà, lát nữa anh qua xử lý.”

 

Nói xong, anh có chút bất đắc dĩ giữ lấy vai của cô, thân hình cao lớn cúi xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn: “Chờ anh trở lại rồi mình tiếp tục.”

 

Câu nói này ẩn chứa một sự ấm áp.

 

Trái tim của Đường Tư Vũ như bị thứ gì đó kích động, giống như con nai nhỏ giật mình, cô tránh ánh mắt thiêu đốt của anh, đầy anh ra: “Anh mau tới công ty đi!”

 

Trước khi Hình Liệt Hàn rời đi, anh không quên ôm lấy cái đầu nhỏ của cô và hôn lên đôi môi đỏ mọng trước khi rời đi với một nụ cười.

 

Đường Tư Vũ vân vê cánh môi hơi sưng, trong lòng trào ra sự ngọt ngào khó tả, cô cũng có chút kinh ngạc.

 

Sau sự việc cách đây 5 năm, cô đã quyết tâm vĩnh viễn không kết hôn và không bao giờ để một người đàn ông nào chạm vào mình nữa.

 

Thế nhưng, chớp mắt cô đã thay đổi, không chỉ để cho đàn ông chạm vào mình, còn là gã đàn ông khốn nạn năm năm †rước.

 

Đường Tư Vũ thật không còn gì để nói.

 

Thời gian còn lại cô sẽ dùng để dọn dẹp phòng, cuộc sống bình yên như vậy, đối với cô mà nói, mới là ổn định nhát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 469


Mặc dù nghĩ đến cô bạn gái cũ của Hình Liệt Hàn, cô vẫn còn đau đầu nhưng cô tin rằng chuyện này sẽ sớm qua đi.

 

4 giờ 30 phút chiều, Hình Liệt Hàn gọi cho cô để cô không phải lo lắng, anh đã đón cậu nhóc rồi.

 

Nó rất vui và kể với Hình Liệt Hàn rằng nó đã có một vài người bạn, Hình Liệt Hàn cũng cư xử rất lịch sự và dễ gần trong trường học. Một vài người quen biết trong giới kinh doanh sẽ nhân cơ hội chào hỏi anh và họ sẽ quen nhau.

 

Hẳn là họ cũng không thường thấy những lãnh đạo doanh nghiệp cấp cao như Hình Liệt Hàn.

 

Bây giờ con cái họ có thể học chung một trường với nhau, đó cũng coi như là cái duyên.

 

Hình Liệt Hàn đón đứa nhỏ về nhà, trên đường đi, nghe cậu nhóc ngồi ở ghế trẻ em phía sau chơi với đồ chơi của mình, cái dáng vẻ chăm chú đó, với tư cách là một người cha, đó là một loại kiêu hãnh và tự hào hết sức tự nhiên.

 

Đường Tư Vũ đã đợi ở cửa nhà, cậu nhóc xuống xe ,phấn khởi chạy đến bên cô: “Mamil”

 

Đường Tư Vũ quỳ xuống, ôm con trai vào trong lòng, sau đó nhìn gò má ửng hồng của cậu nhóc, tự nhiên muốn hôn cậu vài cái.

 

“Đi, rửa tay nào, mẹ gọt xoài cho con nhé.”

 

“ Vâng! Cảm ơn mami ạ.”

 

Hình Liệt Hàn bước ra ngoài nhìn Đường Tư Vũ dẫn con trai vào nhà, anh cũng theo vào, trên bàn là những món ăn nhẹ và trái cây mà Đường Tư Vũ chuẩn bị cho cậu nhóc. Điều này thể hiện rõ tình yêu con của cô.

 

Đường Tư Vũ đưa cậu nhóc ra ngoài, ăn trái cây và đồ ăn nhẹ với cô. Cậu nhóc nhân cơ hội nói với mẹ: “Mami, con có thể xem phim hoạt hình trong một giờ không?

 

Con chỉ xem trong một giờ thôi.”

 

Đường Tư Vũ cũng không phải là một bà mẹ nghiêm khắc, cô biết rằng bọn trẻ lúc này chỉ cần chơi, chơi vui là tốt rồi.

 

Hơn nữa, cậu nhóc đã đi học cả ngày rồi, và mong muốn xem TV trong một giờ không phải là quá đáng.

 

Đường Tư Vũ cười xoa xoa đầu cậu nhóc: “Được rồi! Lên lầu hai xem đi!”

 

“Dại” Cậu nhóc lập tức hào hứng chạy lên lầu để tận hưởng thời gian xem phim hoạt hình của mình.

 

Hình Liệt Hàn gọi vài cuộc điện thoại trong vườn, không thấy con trai mình và Đường Tư Vũ trong đại sảnh.

 

Anh cất bước lên lầu, nghe thấy tiếng phim hoạt hình ở sảnh tầng hai, anh ngồi vào bên cạnh cậu nhóc.

 

Cậu nhóc sợ bị nói, nó nói trước: “Daddy ơi, cái này mami cho phép! Mami cho con xem phim hoạt hình một tiếng.”

 

Hình Liệt Hàn không khỏi thích thú xoa đầu cậu nhóc: “Được rồi! Cha không phản đối.”

 

Nói xong, anh liền nghĩ anh ở đây rõ ràng sẽ gây áp lực cho cậu nhóc, nên anh đứng dậy và đi ra ngoài.

 

Anh liếc nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt nghiêm túc, trong lòng có mấy dòng suy nghĩ ùa về, anh quay người bước vào sảnh và nói với cậu nhóc đang xem phim rất chăm chú: “Cha sẽ nói chuyện với mẹ một chút. Cho con xem 2 tiếng nhưng hứa với cha là không chạy lung tung ngoại trừ xem TV ở đây nhé.”

 

“Thật không? Vâng, con hứa, con sẽ không đi đâu đâu, con sẽ chỉ xem phim hoạt hình thôi.” Cậu nhóc lập tức vui vẻ đồng ý.

 

Tất nhiên cậu nhóc sẽ rất vui khi được xem thêm một giờ nữa.

 

Thấy con trai đã đồng ý, Hình Liệt Hàn lại dặn dò: “Không có việc gì thì đừng lên làm phiền cha và mẹ nhé.”

 

Cậu nhóc lập tức đáp: “Daddy, daddy không được bắt nạt mamil”

 

Hình Liệt Hàn chột dạ, và anh nhẹ nhàng đồng ý: “Tất nhiên là cha sẽ không bắt nạt mẹ rồi.”

 

Nhưng mà, trong lòng anh khẽ hừ nhẹ, anh nhất định sẽ bắt nạt người phụ nữ này!

 

Anh không nhìn thấy Đường Tư Vũ ở tầng hai, chắc là ở tầng ba.

 

Chắc chắn rồi, Đường Tư Vũ đang thu dọn phòng của mình, treo quần áo vào chiếc tủ trước mặt.

 

Một chiếc váy đỏ với phần eo hẹp càng làm tôn lên vòng eo thon thả của cô, phần lưng trễ nải cũng đủ khiến người khác say me.

 

Một nét tỉnh nghịch thoáng qua gương mặt của Hình Liệt Hàn, anh bước nhẹ đến sau Đường Tư Vũ, lấy tay che mắt cô.

 

Đường Tư Vũ đang sắp xếp quần áo, cho dù bị bịt mắt nhưng sự nam tính lành lạnh toát ra bao quanh cô đã khiến cô đoán được đó là ai.

 

Hơn nữa, ngoài con trai, trong gia đình này còn có ai nữa?

 

“Nào! Đừng đùa nữa, em còn phải thu dọn quần áo.” Đường Tư Vũ bắt lực cười.

 

Hình Liệt Hàn đành phải buông tay ra, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô, môi anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Anh cho phép con xem hai tiếng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 470


“Tại sao?” Đường Tư Vũ khó hiểu hỏi.

 

Cánh tay thon dài của người đàn ông mạnh mẽ ôm lấy cô, ép chặt cô vào trong ngực, khàn khàn nói: “Tiếp tục chuyện chiều nay.”

 

Tim Đường Tư Vũ đập mạnh, người đàn ông này muốn bây giờ sao?

 

Đúng là biết đùa thật đáy.

 

“Không được.” Đường Tư Vũ lắc đầu, bây giờ cô không sợ nữa mà là một cảm giác rất khó tả.

 

Có lẽ việc từ chối anh đã trở thành một thói quen nên cô theo bản năng muốn từ chối khi anh đến gần.

 

Tất nhiên Hình Liệt Hàn không muốn để tuột mất cơ hội như vậy, anh cảm thấy hôm nay chắc chắn là thời điểm tốt nhất và phù hợp nhất.

 

Một nụ cười nguy hiểm thoáng qua mắt Hình Liệt Hàn, anh lập tức buông tay ra và đờ đẫn nói: “Em thực sự muốn để anh chịu đựng lâu như vậy sao? Nếu anh chịu đựng thêm nữa, anh sợ mình sẽ phát bệnh mắt.”

 

Đường Tư Vũ khịt mũi, cho dù bị anh trêu, trong đôi mắt cười của cô lại phản chiếu khuôn mặt gợi cảm và quyến rũ của người đàn ông.

 

Đôi mắt đen ấy chứa đầy những điều dễ hiểu.

 

Suy nghĩ đầu tiên của Đường Tư Vũ là trốn thoát và ẩn náu.

 

Cô xoay người muốn chạy trốn khỏi anh, người đàn ông này dường như nhìn thấu cô, lập tức vươn tay kéo cô lại, Đường Tư Vũ thở mạnh, ngã vào ngực anh, cô ngắng đầu lên.

 

Người đàn ông nghiêng người, ép môi mình vào môi cô và hôn.

 

Cái chạm môi khiến tâm trí của Hình Liệt Hàn kích động dữ dội, anh từ lâu đã biết người phụ nữ này ngọt ngào như thế nào.

 

Đường Tư Vũ mềm nhữn trong vòng tay anh, người đàn ông này khi thô lỗ, cô còn khó từ chối, huống hồ bây giờ anh lại dịu dàng như này, lại càng khó hơn.

 

Dường như lí trí đã rời bỏ cô.

 

Mặc dù, cô ấy cảm thấy điều này là sai.

 

Mặc cho con trai ở đó xem TV để ở đây… Xấu hồ quá đi mát.

 

Đường Tư Vũ đưa tay định đây anh ra, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt hai tay ở phía sau… Như thể mọi thứ chỉ có thể do anh ấy dẫn dắt.

 

Trong vườn, cửa sân tự động mở ra, một chiếc ô tô màu đen chạy vào, xe dừng, vợ chồng Hình Chính Đình dẫn theo con gái Hình Nhất Nặc xuống xe.

 

Khi Hình Nhất Nặc bước ra khỏi xe, chiếc váy hoa của cô bay trong gió giống như một chú bướm, và cô chạy ngay vào đại sảnh.

 

“Anh, chị Tư Vũ, cháu trai, em đến rồi này.” Hình Nhất Nặc hét lên ngay khi bước vào đại sảnh, nghĩ rằng mình sẽ nhận được lời đáp lại ngay lập tức.

 

Tuy nhiên, không có ai trong đại sảnh cả.

 

Hả?

 

Lẽ nào anh cả và chị Tư Vũ vẫn chưa về?

 

Hình Nhất Nặc ngay lập tức nghĩ rằng như vậy, nhưng cô hình như nghe thấy tiếng TV từ lầu trên.

 

Cô lập tức chạy lên lầu, đến sảnh tầng hai, cô nhìn thấy cháu trai đang ngồi chơi đồ chơi và xem TYV.

 

“Cô, cô mới đến chơi.” Cậu nhóc phấn khởi chạy ra ngoài.

 

“Hả? Tại sao cháu lại ở nhà một mình?

 

Cha và mẹ cháu đâu?”

 

“Họ đang nói chuyện trên lầu.” Cậu nhóc nghiêm túc nói.

 

Hình Nhất Nặc là một cô bé vô tư lại hết sức ngây thơ, cô không nghĩ nhiều, cô phải nói với anh trai rằng cô và cha mẹ đang ở đây.

 

“Được rồi, cô sẽ đi nói với họ rằng cô mới đến.” Sau khi nói xong, Hình Nhất Nặc bước lên tầng ba, vừa đi vừa hô lên.

 

“Anh, em và cha mẹ đến rồi.”

 

Phòng của Đường Tư Vũ đã bị Hình Liệt Hàn khóa khi anh vào, vì vậy lúc này cửa bị đóng chặt.

 

Đường Tư Vũ bị người đàn ông kẹp chặt tay, mọi chuyện đều phó mặc cho người đàn ông này, ánh mắt của người đàn ông lúc này hệt hố đen, như thể muốn nuốt chửng cả người cô.

 

Đường Tư Vũ thở gấp, bị hôn đến mức choáng váng, cô mơ hồ nghe thấy giọng ai đó, mà cô cứ nghĩ là do nghe lầm.

 

Tuy nhiên, giọng nói này càng ngày càng rõ, có người gọi họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 471


Chương 471:

 

“Anh… Chị Tư Vũ, hai người ở đâu?”

 

Trái tim Đường Tư Vũ run lên, giây tiếp theo, cô vội vàng đầy người đàn ông bên cạnh ra.

 

Tai của Hình Liệt Hàn thính hơn, tất nhiên anh biết em gái mình đang đến, anh thở hồn hền buông cô ra, đôi mắt anh loang lỗ vết mực dày, tối đến mức không nhìn thấy đáy.

 

“Chết tiệt, tại sao nó lại đến đây?” Hình Liệt Hàn chửi rủa.

 

Đường Tư Vũ đỏ mặt nói: “Bây giờ Tiểu Nặc đã ở đây, ba mẹ của anh không phải cũng đến rồi đấy chứ?”

 

Hình Liệt Hàn nghĩ, thật sự là có khả năng này, anh khàn giọng nói: “Đêm nay tiếp „ tục.

 

Đường Tư Vũ xấu hổ, khăng khăng nói: “Không được, mau đi ra ngoài đi.”

 

“Chị Tư Vũ, anh … Mọi người có ở trong phòng không?” Giọng Hình Nhất Nặc ở ngoài cửa.

 

Đường Tư Vũ nhanh chóng đẩy anh ra: “Mau ra ngoài đi.”

 

Hình Liệt Hàn đành phải chỉnh lại vạt áo có phần lộn xộn và hít một hơi sâu. Hơi nóng trong người vẫn còn, nhưng anh phải cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và tự nhiên.

 

Anh mở cửa và nhìn thấy em gái mình đang ló đầu nhìn vào phòng ngủ chính của mình, anh khẽ ho: “Sao em lại ở đây?”

 

“Em và cha mẹ mới tới.” Hình Nhất Nặc lập tức nở nụ cười, sau đó tò mò hỏi: “Anh, anh đang nói chuyện gì với chị Tư Vũ vậy? Sao lại phải đóng cửa vậy?”

 

Vẻ mặt của Hình Liệt Hàn có chút căng thẳng, anh bối rối: “Chuyện người lớn, trẻ con không hỏi linh tinh, đi xuống với Tiểu Hi đi.”

 

“Vâng!”

 

Hình Nhất Nặc bị anh trai nói, và ngoan ngoãn đi xuống lầu.

 

Đường Tư Vũ đỏ mặt bước ra, cô cũng nghe thấy những gì Hình Nhất Nặc vừa nói, lúc này khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng lên, cô cảm thấy xấu hỗ.

 

Khuôn mặt tuần tú của Hình Liệt Hàn tiến lại gần cô: “Hôm nay tạm tha cho em đấy.”

 

Đường Tư Vũ trừng mắt nhìn anh: “Tốt hơn hết là anh đừng lộn xộn nữa.”

 

Đôi mắt của Hình Liệt Hàn viết rõ ràng: “Không thể không lộn xộn.” Cô đã là người phụ nữ của anh, anh chỉ muốn chạm vào cô thôi.

 

Đường Tư Vũ bị ánh mắt của anh làm cho bồi rối, dáng người mặc áo sơ mi này lại càng thêm quyền rũ.

 

Vợ chồng Hình Chính Đình không lên lầu, bà Tưởng Lam đã đi chợ, tối nay cả nhà sẽ dùng bữa ở đây.

 

Hơn nữa, cũng bàn bạc rằng họ sẽ sớm chuyển đến một biệt thự không xa trường học của cậu nhóc. Bằng cách này, hai người lớn tuổi sẽ đảm nhận việc đưa đón cậu nhóc. Còn những người trẻ tuổi bọn họ thì nên dành thời gian vào việc khác.

 

Vào ban đêm, ánh mắt của Đường Tư Vũ không dám nhìn sâu vào Hình Liệt Hàn, cô sợ phải nhìn thấy bóng tối sâu thẳm trong mắt người đàn ông này, nhưng dáng vẻ xấu hỗ của cô lại đọng ở trong mắt Hình Liệt Hàn.

 

Đường Tư Vũ không biết, cô càng tránh xa ánh mắt của đàn ông này, anh càng khao khát muốn có được cô.

 

Tuy nhiên, một cô gái nào đó đã phá hỏng việc tốt của anh mình, lại hoàn toàn không biết mình đã làm gì sai, cứ liên tục gây rắc rồi.

 

Hơn nữa, trên bàn, Hình Nhất Nặc dự định sẽ bắt đầu sống ở nhà anh trai cô, vì bố mẹ cô định chuyển đến gần đó, họ để cô sống ở đây một thời gian để không ảnh hưởng đến việc học của cô. Không cần cô ấy phải làm những việc về đóng gói và chuyển nhà.

 

Hình Liệt Hàn đương nhiên để em gái dọn về ở cùng vì việc học của cô, nhưng anh thở dài, nếu đã như vậy, người phụ nữ này nhất định càng không để anh động Vào.

 

Đường Tư Vũ vui vẻ chào đón Hình Nhất Nặc, để cô làm bạn với cậu nhóc càng khiến anh thêm tức giận.

 

Vào lúc chín giờ tối, trang web chính thức của Ái Đắc Nguyệt Tu Luyện đã đưa ra một thông tin rằng nữ nghệ sĩ được sắp xếp từ trước, Tô Hi đã dừng việc quay chương trình này của nhóm do mâu thuẫn lịch trình và thay thế bằng một nghệ sĩ khác vào nhóm.

 

Tuyên bố này cũng gây ra một làn sóng thất vọng cho độc giả của Tô Hi trên mạng, dù gì, họ rất mong được thấy một Tô Hi chân thực nhất trong chương trình.

 

Tô Hi là một nữ nghệ sĩ không tương tác nhiều với người hâm mộ, nhưng những tác phẩm của cô rất tuyệt. Vì vậy, dù không cần giao lưu với người hâm mộ thì độ nổi tiếng của cô vẫn không hề giảm sút. Với sự bí ẩn và xinh đẹp của mình, cô chỉ dựa vào thực lực cũng có thể chiếm một vị trí trong ngành giải trí.

 

Mười giờ tối, Tô Hi ngồi trên sô pha, đang cần thận và kiên nhẫn sơn lọ móng tay vừa mua được, lúc này điện thoại di động reo lên, cô cầm lên xem, là Annie.

 

Cô nhấc máy: “Alo, chị Annie à?”

Cả nhà nhớ truyenone.vn nhé, có gì truy cập trực tiếp truyenone.vn gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 472


Chương 472:

 

“ Đã thấy trang web đó đưa ra tuyên bố chưa? Em có chắc mình sẽ không hối hận không? Thân là chị, cơ hội tốt như vậy lại để em làm mắt mắt rồi”

 

“Em có làm gì đâu!”

 

Tô Hi không nhịn được cười.

 

“ Còn dám nói là không làm gì, chị chỉ không hiểu. Em sợ cái này sẽ ảnh hưởng đến cái gì?”

 

“Thật ra thì nó không ảnh hưởng gì đến em, nhưng có người lại không hài lòng.”

 

Tô Hi nghĩ đến lời cảnh cáo của một người đàn ông độc đoán nào đó.

 

Annie ở đầu dây bên kia nghe thấy, cô liền biết là đang ám chỉ ai, lập tức sửng sốt: “Chị nói này, Hi Hi, em không có ý định hẹn hò với Ôn Lệ Thâm đây chứ?”

 

“Ai nói em hẹn hò với anh ta?” Tô Hi không nhịn được phản bác lại.

 

“Không hẹn hò, tại sao em lại nghe lời anh ta thế?”

 

“Em rất nghe lời 4á?” Tô Hi tròn mắt, cô vốn luôn chủ trương tự do, thật sự không thích bị trói buộc.

 

“Thân là chị, chị chỉ khuyên em một câu, các em là người làm giải trí, lúc yêu phải cần trọng, nếu có chuyện không hay xảy ra tai tiếng, là xong luôn đấy.”

 

Bàn tay đang đánh móng tay của Tô Hi dừng lại, Annie liền cúp máy, nhưng trong đầu cô vẫn còn hiện lên một câu.

 

Cô đang yêu à?

 

Có lẽ vậy!

 

Tô Hi mím môi, nhếch miệng cười nhạt.

 

Trong văn phòng tổng hợp của tập đoàn giải trí Thiên Mộ, Ôn Lệ Thâm đang hoàn thiện bản thảo, vẫn đang làm thêm giờ, mặc dù có thể về nhà làm những việc này, nhưng anh không muốn về vì nghĩ đến việc Tô Hi không còn ở nhà mình nữa.

 

Trước đây, anh là một người không thích bị ảnh hưởng bởi người khác, nhưng bây giờ, anh vô tình bị chỉ phối bởi một người phụ nữ, dù gì thì anh cũng quen rồi.

 

Có lẽ nhiều khởi đầu của thói quen đều là Vì trong lòng có thêm một người.

 

Vừa mới ký xong, Ôn Lệ Thâm liền đóng nắp bút, đứng dậy đi ra ngoài.

 

Trợ lý của anh vẫn luôn chờ anh: “Anh Ôn, anh sắp muốn về chưa?”

 

*ÙI” Ôn Lệ Thâm gật đầu, trợ lý lập tức đi theo anh, họ cùng nhau về.

 

Trong thang máy, trợ lý Vương Thụy nghĩ tới điều gì đó liền nói với anh: “Anh Ôn, vừa rồi tôi thấy Ái Đắc Nguyệt Tu Luyện vừa đưa ra thông báo, nói là lịch trình của Tô Hi có mâu thuẫn, nên cô ấy mới từ chối kế hoạch lần này của nhóm, thay bằng một nghệ sĩ khác.”

 

Con ngươi thăm thẳm của Ôn Lệ Thâm hơi co lại, anh quay đầu lại hỏi: “Thật sao?”

 

Vương Thụy biết anh nhất định quan tâm chuyện này, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, là thật.”

 

Ôn Lệ Thâm quay mặt sang một bên, khóe miệng không hiểu vì sao lại nhếch lên một nụ cười cực kỳ sung sướng.

 

Vừa đến ga ra, Vương Thy liền hỏi: “Anh Ôn, anh về nhà chứ?”

 

“Không!”

 

Ôn Lệ Thâm ném lại một câu rồi đi về phía xe của mình, tối nay anh không định về nhà, mà là đi tới chỗ người phụ nữ đó để hỏi lý do cô hủy bỏ chương trình.

 

Có phải vì sáng ra anh nói câu đó không?

 

Chiếc xe nhanh chóng lao ra khỏi ga ra, lao thẳng vào bóng đêm rực hồng.

 

Tô Hi sơn xong, vừa đợi sơn khô,vừa ngồi chờ xem TV một cách chán nản, cuộc sống lười biếng như vậy là phù hợp nhất với cô.

 

“Ding dong…” Chuông cửa nhà cô đột ngột vang lên.

 

Tô Hi hoảng sợ, ai lại đến nhà cô vào giờ muộn thế này?

 

Là một nghệ sĩ, gặp phải những người hâm mộ quá cuồng nhiệt cũng là một điều phiền phức, Tô Hi bước nhẹ ra cửa và nhìn người bên ngoài qua lỗ cáo.

 

Trong phút chốc, lòng cô không sợ hãi nữa mà là hoảng loạn.

 

Vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy một bóng dáng tuần tú dịu dàng ngoài cửa, một tay chồng nạnh, tay kia ôm đồ của anh, khuôn mặt tuấn tú vô song và đôi mắt đen láy khó lường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 473


Chương 473:

 

“Anh… sao anh lại ở đây?” Tô Hi nhíu mày hỏi.

 

Ôn Lệ Thâm cong môi cười nhẹ: “Thích đến thì đến thôi.”

 

Nói xong, anh đúng là muốn vào thì vào, đầy cửa lách qua người cô bước vào.

 

Tô Hi lập tức phồng má, trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này coi nhà cô như nhà của mình ấy. Tùy tiện thật đấy, không biết phép lịch sự gì cả.

 

Tô Hi đóng cửa lại, đặt bộ đồ trên ghế sô pha, rồi anh cũng uễ oải ngồi xuống, cô đành phải thốt lên: “Anh làm gì ở nhà tôi?

 

Sao anh không về nhà của anh đi?”

 

Ôn Lệ Thâm đưa hai tay ra sau đầu, dùng đôi mắt sâu và sáng nhìn chằm chằm cô: “Nói cho tôi biết, tại sao em lại hủy bỏ?”

 

“Cái gì?” Tô Hi nhất thời không phản ứng kịp.

 

“Em nói gì cơ?” Ôn Lệ Thâm hỏi ngược lại.

 

Tô Hi suy nghĩ một chút, mới hiểu ra anh đang ám chỉ điều gì, cô lập tức cong môi nói: “Anh tới đây chỉ để hỏi chuyện này?”

 

“Phải vì tôi không?” Giọng nói của Ôn Liệt lập tức trở nên khàn khàn và ấm áp.

 

Bắt gặp ánh mắt mơ hồ của anh, tim Tô Hi đập liên hồi, cô theo bản năng phản bác lại: “Anh đừng có ảo tưởng nữa, tôi chỉ lười đi thôi, có liên quan gì đến anh không?”

 

Vẻ khó chịu xẹt qua mắt Ôn Lệ Thâm, thân hình tuấn tú đứng dậy sải bước về phía Tô Hi đầy áp lực.

 

Tô Hi vốn dĩ đang đứng ở lối vào hành lang cạnh đài truyền hình, nhìn thấy người đàn ông tới gần, cô không khỏi nuốt nước bọt, lúng túng nhìn anh: “Anh… anh định làm gì?”

 

Dựa vào chiều cao của bản thân, Ôn Lệ Thâm chống tay vào tường và ngay lập tức nhốt Tô Hi vào giữa anh và bức tường.

 

Tô Hi đỏ mặt, hơi thở nam tính mạnh mẽ phả vào mặt khiến cô sợ hãi không dám thở thêm, bởi vì hít hơi thở của người đàn ông này sẽ khiến đầu óc cô trống rỗng và cơ thể cô nóng lên mà không thể giải thích được.

 

“Được rồi, đủ gần rồi đấy, những gì anh muốn nói tôi đều có thể nghe thấy rồi.”

 

Tô Hi đưa tay đẩy ngực anh, không cho anh tiếp tục đè xuống nữa.

 

Ôn Lệ Thâm hơi cúi người xuống, đôi mắt đen láy nhìn như khóa chặt khuôn mặt hồng hào của cô, sau đó nghiêm túc hỏi cô: “Tôi muốn em nói thật, là vì tôi sao?”

 

Mắt anh ở khoảng cách gần như vậy, tối đến mức cô không dám nhìn thêm, như thể sẽ bị nhắn chìm trong bóng tối của đôi mắt anh.

 

“Không phải…” Miệng Tô Hi cứng lại, chỉ là cô không thích cảm giác bị ép buộc.

 

“Thật là không phải sao?” Ôn Lệ Thâm không tin, người phụ nữ này không phải rất muốn nổi tiếng sao? Không phải rất quan tâm đến danh tiếng sao?

 

Nếu để cô tự mình hủy bỏ, cô nhất định sẽ không làm, nhất định là do câu anh nói vào buổi sáng làm cô đưa ra quyết định như vậy.

 

Điều này có phải cũng đồng nghĩa với việc vị trí của anh trong lòng cô quan trọng đến mức không thể thay thế, quan trọng đến mức cô phải từ bỏ danh vọng không?

 

Ôn Lệ Thâm nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô bé ngoan ngoãn, cảm thấy phải trừng phạt mới được, hơn nữa anh cũng rất nhớ nó.

 

Cằm của Tô Hi bị người đàn ông độc đoán nâng lên, một giây tiếp theo, đôi môi nhỏ bé ấm áp của cô đã bị bao phủ.

 

“Ưm..”

 

Tô Hi ngay lập tức chống cự, nhưng người đàn ông kia lại dùng tay giữ chặt lấy đầu cô, không cho cô trốn.

 

Tô Hi sắp ngất rồi, người đàn ông này xâm phạm nhà cô còn chưa đủ, còn xúc phạm chủ của căn nhà, là cô. Cô thật xui xẻo làm saol Nụ hôn này được thực hiện trong hành lang hẹp và kéo dài năm phút.

 

Trong khi Tô Hi đang choáng váng, người đàn ông thở gấp lui về phía sau một bước, nhìn cô: “Hỏi lại em lần nữa, có phải là vì tôi không? Nếu như em nói dối, tôi sẽ hôn đến khi nào em nói thật mới thôi.”

 

Tô Hi ngay lập tức bị dọa đến xanh mặt, sau đó kiên định gật đầu: “Được rồi! là vì anhl”

 

Ôn Lệ Thâm đã có câu trả lời như ý muốn, nhưng giọng điệu của người phụ nữ này có vẻ miễn cưỡng.

 

Điều này khiến anh có chút khó chịu, vừa rồi anh hôn chưa đủ nên tự nhiên không muốn buông ra.

 

Tô Hi vốn tưởng rằng nói xong cô có thể được người đàn ông này thả đi, nào ngờ khi cô vừa định rời đi, nụ hôn của người đàn ông lại lập tức ép xuống.

 

Đôi mắt của cô lại mở to, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, có phải nhằm rồi không? Nói xong sẽ không hôn nữa mà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 474


Chương 474:

 

Tuy nhiên, tại sao, cô rõ ràng không vui, nhưng cô vẫn cảm thấy cơ thể mình tê .

 

dại, như có một luồng điện mạnh chạy dọc qua tứ chỉ, khiến sức lực toàn thân cô đều biến mắt cả.

 

Đột nhiên, Ôn Lệ Thâm bối rối đầy cô ra, lùi lại một bước, hơi thở hỗn loạn, thở hỗn hến nhìn cô nguy hiểm.

 

Tô Hi cũng không khá hơn, mặt đỏ bừng, môi đỏ mọng, lập tức nhìn chằm chằm người đàn ông oán trách: “Nếu như anh lại lộn xộn, tôi sẽ đuổi anh ra ngoài đấy.”

 

Ôn Lệ Thâm lập tức bước về phía phòng ngủ chính của cô, Tô Hi không biết anh định làm gì, ngơ ngác nhìn anh lao vào.

 

Tô Hi chớp chớp mắt, anh vào phòng cô làm gì?

 

Tô Hi ngồi trên sô pha, cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, đến khi nhận ra sơn móng tay vừa sơn đã bị trầy xước, cô lập tức đau khổ, làm sao đây?

 

Lại phải rửa và sơn lại rồi.

 

Ôn Lệ Thâm ở trong đó hơn hai mươi phút mới bước ra, nhưng trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hình như vừa mới tắm xong.

 

“Anh… sao anh lại đi tắm?” Tô Hi ngây ngốc nhìn anh hỏi.

 

Ôn Lệ Thâm ném ánh mắt mơ hồ về phía cô: “Vừa rồi không thấy khó chịu sao?”

 

Tô Hi lập tức hiểu ra người đàn ông đó đã làm gì khi xông vào phòng cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ bừng, người đàn ông này thật xấu xa.

 

“Nếu em muốn giải quyết, tôi có thể giúp em.” Ôn Lệ Thâm nhìn cô và tiếp tục cười, đi tới tủ lạnh lấy nước đá uống.

 

Tô Hi phủ nhận: “Tôi không cần.”

 

Vẻ thất vọng thoáng hiện lên trong mắt Ôn Lệ Thâm, sau này anh không muốn ngày nào cũng phải tự mình làm như vậy, phải nhanh chóng giành được người phụ nữ này.

 

“Thứ bảy này có phải em có một lễ trao giải không?”

 

“Sao anh biết?” Tô Hi kinh ngạc nhìn anh.

 

“Tôi muốn biết chuyện của em, không hề khó.” Ôn Lệ Thâm tự tin nói.

 

“Vậy thì rốt cục anh làm gì vậy? Hay là chuyên đi nghe ngóng chuyện của tôi?”

 

Tô Hi có chút tò mò nhưng cũng có chút vui mừng.

 

Dù gì có ai đó vì mình, thì vẫn cảm thấy được trân trọng chứ.

 

Ôn Lệ Thâm nở một nụ cười bí hiểm: “Em sẽ sớm biết thôi, tôi cũng sẽ tham gia lễ trao giải khi đó, vị trí của tôi là ở bên cạnh em đấy.”

 

Tô Hi nhìn anh, nghĩ ngợi, nhưng không có gì ngạc nhiên khi ở những nơi sang trọng, cô đều gặp được anh.

 

Tô Hi xòe tay, nhìn sơn móng tay bị hư, chu đôi môi đỏ mọng than thở: “Tôi lại phải rửa sạch rồi sơn lại.”

 

Ôn Lệ Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ của cô, không khỏi cảm thấy đáng yêu, một người phụ nữ sống một cuộc sống như một đứa trẻ thơ ngây, cũng là một loại năng khiếu đấy nhỉI Tô Hi đi rửa sơn móng tay, Ôn Lệ Thâm đi tới ban công, nhìn thấy bộ quần áo thay tối qua đã giặt xong đang phơi trên ban công, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, như là cảm nhận được hương vị của gia đình.

 

Anh sờ một chút, đều khô rồi, anh thu .

 

quần lót mang về phòng.

 

Sau khi rửa sạch sơn móng tay, Tô Hi liếc nhìn đồng hồ, giật mình, đã mười một giờ rưỡi, cô nên đắp mặt nạ rồi đi ngủ.

 

Mặt nạ của Tô Hi đều ở trong phòng ngủ chính, hiện tại phòng của cô đã bị người đàn ông này chiếm giữ, cô làm chuyện gì cũng thật bát tiện.

 

Tô Hi gõ cửa.

 

“Vào đi.” Một giọng nam trầm thấp từ trong phòng truyền ra.

 

Tô Hi đây cửa bước vào, nhìn thấy chiếc giường màu xanh hồng của cô, thân hình cao lớn của người đàn ông đang nằm trên đó, trên tay anh đang cầm cuốn sách đặt .

 

trên bàn cạnh giường của cô.

 

“Tôi lây mặt nạ.” Tô Hi đi đến tủ bên cạnh bàn trang điểm lấy mặt nạ.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn cô, vô cùng thích thú hỏi: “Hay là đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau nhỉ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 475


Chương 475:

 

“Không.” Tô Hi không chút suy nghĩ trả lời, cầm mặt nạ đi ra ngoài.

 

Ôn Lệ Thâm khẽ thở ra, ở trong phòng cô, anh cảm thấy thư thái khó tả.

 

Mọi thứ ở đây đều là của cô, anh nghĩ, con người của anh cũng là của cô.

 

Tô Hi đắp mặt nạ, trong lòng vô cùng thoải mái, có một người đàn ông ở trong phòng, xem ra cũng không phải chuyện xấu, ít nhất sẽ không nhàm chán, sẽ không quá trầm lặng.

 

Tô Hi cảm thấy hơi buồn ngủ khi đắp mặt nạ, cô định nhắm mắt.

 

Ôn Lệ Thâm đi ra uống nước, trong nhà người phụ nữ này, miệng anh thường sẽ có cảm giác khô khốc.

 

Khi mang nước về phòng, anh đột nhiên muốn biết cô đang làm gì, anh nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời.

 

Ôn Lệ Thâm khẽ vặn nắm cửa, cửa mở, trên giường có một người phụ nữ đang đắp mặt nạ nhưng ngủ rất say.

 

Ôn Lệ Thâm nhăn mày tiến lại gần, anh ngồi ở mép giường nhìn người phụ nữ đang ngủ say, đưa tay nhẹ nhàng gỡ bỏ mặt nạ trên mặt cô, sau khi đắp mặt nạ, làn da Tô Hi căng mịn và đầy sức sống, như thể nó mới uống no nước, nõn nà đến mức có thể vắt ra nước vậy.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn ngắm khuôn mặt của cô, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, vắt một chiếc khăn ấm rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

 

Tô Hi cảm thấy có người quấy rầy cô, cô lập tức xua xua tay, như muốn đuổi người ta đi.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn khuôn mặt cô, không khỏi bị cám dỗ, mặc dù không muốn quấy rầy cô nhưng anh vẫn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

 

“Ngủ ngon.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, và một nụ cười cưng chiều hiện lên trên khóe môi, anh đứng dậy và rời đi.

 

Tô Hi đã chìm vào giấc ngủ, nhưng cô đã có một giấc mo đẹp, trong giấc mơ có bóng dáng của Ôn Lệ Thâm, và cô đang chạy theo anh như một tiên nữ nhỏ.

 

Trên bàn tiệc rượu sang trọng, anh đang nói chuyện và cười đùa, cô thì dường như đang mặc một chiếc váy dạ hội, tự nhiên bước đến bên cạnh anh và trở thành người phụ nữ của anh.

 

Cảm giác này khiến Tô Hi cảm thấy rất tốt, rất thật.

 

Sáng sớm.

 

Tô Hi mới sáng sớm đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng cầm điện thoại di động lên, áp vào tai.

 

“Alol?

 

Đầu dây bên kia là giọng của Annie: “Hi Hi, có chuyện chị muốn nói với em. Phải lúc trước chị đã gửi cho em một bộ váy dạ hội đúng không? Bây giờ Vương Tương Dao đột nhiên đem ra khoe, hôm đó cô ấy cũng mặc bộ váy dạ hội này, chị nghĩ hay là đổi cái khác đi.”

 

“Tại sao? Tại sao cô ấy có thể mặc, còn em thì không thể mặc?” Tô Hi vừa nghe đã thấy buồn bực, tại sao cô lại phải đổi?

 

Amnie ở đầu bên kia lập tức an ủi: “Đổi đi!

 

Đụng hàng không phải chuyện tốt đẹp gì.”

 

“Em không muốn, em cứ mặc đấy.” Tô Hi nghĩ đến đối thủ canh tranh này, không muốn lùi bước.

 

“Được rồi! Nghe nói cô ấy có phần ngực rộng. Chiếc váy dạ hội của em phần ngực bé hơn. Không phải chị nói em ngực nhỏ.Cỡ em là bình thường rồi, nhưng nếu em so với bộ ngực 36d mà mặc chiếc váy dạ hội đó thì càng bị so sánh. Nó rất gây chú ý, nếu em với cô áy cùng mặc nó, em thấy không sao, nhưng người ta sẽ bàn tán xôn xao đấy” Annie phải nói thật.

 

Tô Hi tức giận đến mức ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn xuống bộ ngực của mình, nhỏ hơn ở chỗ nào? Không nhỏ chút nào.

 

“Vậy chị sẽ tìm bộ khác cho em. Dù sao thì tận tối mai cơ mà, vẫn còn thời gian, đừng nóng giận, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, có tinh thần thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ lên sân khấu nhận giải.”

 

Amnie nói xong liền cúp máy.

 

Tô Hi tỉnh cả ngủ, cô vò đầu, sáng sớm đã cáu gắt khiến cô rất khó chịu.

 

Tô Hi khẽ mở to mắt, cô nhớ tới việc nhà mình vẫn còn một người đàn ông.

 

Cũng không biết anh ấy có đi làm không.

 

Tô Hi nhẹ nhàng bước xuống, sau đó mặc quần áo đi ra, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, giống như mùi bánh mì nướng.

 

AI Hương thơm đến từ chỗ nào trong nhà ấy nhỉ?

 

Đã lâu rồi cô không để đồ ăn ở nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 476


Chương 476:

 

Khi Tô Hi bước ra hành lang, cô nhìn thấy một dáng người đẹp trai ở trong bếp đang bận rộn làm bữa sáng.

 

Trên bàn bên cạnh, bánh mì nướng, bánh kếp và sữa nóng hồi đã được đặt sẵn, và người đàn ông trong bếp dường như đang chiên thứ gì đó, có mùi rất thơm.

 

Tô Hi khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng trong lòng vẫn có chút vui mừng, hóa ra anh dậy sớm để làm bữa sáng cho cô.

 

Một nụ cười cong trên khóe miệng, cô tựa vào cửa bếp, thầm nghĩ có thể nhìn lén bóng dáng người đàn ông đó một cách bí mật.

 

“Dậy rồi à?” Nào ngờ người đàn ông kia chả nhìn lấy một cái đã hỏi.

 

Điều này khiến Tô Hi sửng sốt, cô có chút buồn chán nói: “Làm sao anh biết tôi đã dậy?”

 

“Đi rửa mặt đánh răng đi, đồ ăn xong rồi đây.

 

„ Ôn Lệ Thâm cũng không trả lời câu hỏi của cô.

 

Tô Hi bĩu môi đi rửa mặt, đánh răng, vì cô thực sự rất đói.

 

Tô Hi rửa mặt, đánh răng đi ra, nhìn thấy trên bàn có mấy món ăn sáng kiểu phương Tây, đúng khẩu vị của cô.

 

Lại nhìn Ôn Lệ Thâm, áo sơ mi trắng, quần tây đen, thật hoàn mỹ, nhưng anh đang làm bữa sáng cho cô, như thể đang được phục vụ bởi một người phục vụ hàng đầu.

 

Đã thật!

 

Tô Hi cười thầm, lúc này điện thoại di động vang lên, cô quẹt qua thì thấy Annie đã gửi cho cô hai bộ váy dạ hội, hỏi ý kiến của cô.

 

Sau khi Tô Hi xem xét, cô ghi âm tin nhắn: “Cả hai bộ em đều không thích, chả có chút sáng tạo nào.”

 

Amnie ngay lập tức trả lời: “Được rồi! Vậy thì chị sẽ tiếp tục tìm.”

 

Ôn Lệ Thâm đang ngồi đối diện cô liếc nhìn chiếc váy dạ hội được phóng to trên điện thoại di động của cô, anh tao nhã cắt bánh mì nói: “Em không có váy dạ hội đi dự tiệc trao giải à?”

 

“Thật ra là có, nhưng nó bị đụng hàng với một người khác, và Annie đã yêu cầu tôi thay một chiếc khác.”

 

“Tại sao? Lẽ nào em lại nghĩ rằng mình mặc trông không đẹp bằng nghệ sĩ đó?”

 

Anh với một nụ cười nhẹ nhàng hỏi.

 

“Đâu có. Chỉ là tôi không muốn mặc cùng một chiếc váy với một người tầm thường như vậy thôi.” Tô Hi lập tức chột dạ phản bác.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn cô, Tô Hi không khỏi cúi đầu liếc nhìn xuống ngực.

 

Nhỏ hả?

 

“À, hỏi anh một câu khá tế nhị được không, anh có thể thành thật trả lời tôi không?” Tô Hi hỏi người đàn ông ở đối diện.

 

Ôn Lệ Thâm nhướng mày nhìn cô, ngắn gọn nói: “Hỏi đi!”

 

“Đàn ông các anh có thích ngực to không?” Tô Hi hỏi thẳng.

 

Ôn Lệ Thâm gần như chết nghẹn, người phụ nữ này sao lại hỏi những câu như vậy? Anh cầm cốc lên uống một ngụm nước trước khi nhìn người phụ nữ đối diện với ẩn ý.

 

Tô Hi lập tức nhấn mạnh: “Anh phải nói thật đấy, không được nói di.”

 

Ánh mắt Ôn Lệ Thâm liếc từ mặt xuống ngực cô, anh chăm chú vài giây.

 

Tô Hi nhanh chóng che ngực: “Không được nhìn! Trả lời câu hỏi đi.”

 

“Tôi thích kích thước của em.” Ôn Lệ Thâm thành thật trả lời.

 

Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi lập tức đỏ bừng: “Tôi không tin, đàn ông các anh ai cũng thích ngực bự.”

 

Ôn Lệ Thâm thấy cô có vẻ có chút oán trách chuyện này, anh nheo mắt nói: “Em bị cô nào ngực bự chọc tức à?”

 

Tô Hi cụp mắt xuống: “Thấy chưa? Rõ ràng là thích ngực bự.”

 

Khóe miệng Ôn Lệ Thâm nhếch lên một nụ cười bất lực: “Tôi thích kiểu của em, dùng một tay là nắm trọn được rồi.”

 

Tô Hi lập tức ngắng đầu trừng anh: “Ý anh là của tôi nhỏ?”

 

Ôn Lệ Thâm hơi vô tội nhìn cô: “Đâu có.”

 

Tô Hi đột nhiên cảm thấy không có lý do gì để tranh luận về vấn đề này nữa, lúc này tin nhắn của cô lại vang lên, Annie đã gửi hai bộ nữa, hiện tại cô ấy đang ở trong tiệm chọn váy cho cô.

 

Tô Hi không có hứng thú, cô chống cằm nói: “Không phải loại em thích.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 477


“Tin vào mắt nhìn của anh không?” Ôn Lệ Thâm hỏi.

 

Tô Hi đưa mắt nhìn anh: “Anh chọn cho tôi một cái được không?”

 

Ôn Lệ Thâm nâng cổ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, cười nói: “Chuyên bay về nước vẫn còn thời gian. Em nói quản lý của em đừng chọn nữa, để việc đó cho anh.”

 

Tô Hi nhìn anh đầy mong đợi: “Thật không?”

 

Cô ngay lập tức nghĩ rằng anh nhất định sẽ chọn một chiếc váy độc nhất, bởi vì người đàn ông này có một con mắt tinh tường và còn có nhiều mồi quan hệ nữa.

 

“Tin tôi đi.” Ôn Lệ Thâm nhìn thẳng vào mắt cô.

 

Trong lòng Tô Hi lập tức cảm thấy yên tâm, cô gật đầu nói: “Được! Tôi tin anh.”

 

Ăn xong bữa sáng, Tô Hi chủ động dọn dẹp bát đĩa, một lúc sau Ôn Lệ Thâm cũng đi ra ngoài, chuyện chọn lễ phục đã giao cho anh rồi.

 

Khoảng một giờ chiều, Nghê Yên đã hoàn thành một số công việc trong khách sạn, cô định nghỉ ngơi thì đột nhiên có cuộc gọi đến, cô nhắc máy xem, vẻ mặt lập tức vui mừng khôn xiết.

 

Đó là Hình Liệt Hàn, cô không thể tin vào mắt mình cho đến khi chắc chắn rằng cái tên trên đó là Hình Liệt Hàn, cô rất phán khích, cô ngọt ngào bắt máy: “Alo, Liệt Hàn, cuối cùng thì anh cũng đã gọi cho em.

 

“Buỏi chiều có thời gian gặp nhau không?”

 

“Có chứ! Mấy giờ, gặp nhau ở đâu?”

 

Nghê Yên vô cùng cao hứng.

 

“Lát tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô, cô đến lúc hai giờ rưỡi là được rồi.”

 

“Em nhất định sẽ đến.” Nghê Yên bày tỏ sự hạnh phúc.

 

“ỪI” Hình Liệt Hàn nói đơn giản và cúp máy.

 

Nghê Yên lập tức cảm thấy hụt hãng, sao lại cúp máy nhanh như vậy? Lễ nào không muốn nói chuyện với cô thêm vài câu sao? Tuy nhiên, Nghê Yên vẫn cầm điện thoại, cười thích thú, như thể điều mà cô mong đợi trong lòng sắp xảy ra.

 

Cô ấy sắp nói lại mối quan hệ cũ với Hình Liệt Hàn rồi, cô ấy đã mong chờ được sà vào lòng anh và cùng anh hồi tưởng lại quá khứ.

 

Hơn nữa, nhiều năm như vậy rồi, lòng cô vẫn không đổi, vẫn trung thành với tình yêu này, kể từ khi chia tay với Hình Liệt Hàn, cô vẫn luôn không quan tâm đến những người đàn ông khác, vì vậy cô vẫn đang trong giai đoạn độc thân. Càng lớn tuổi, cô càng cảm thấy trồng trải và cô đơn.

 

“Liệt Hàn, em biết, anh vẫn không thể quên được em, anh vẫn còn tình cảm với em.” Nghê nhìn về phía Tập đoàn Hình Thị, không giấu được sự đắc ý.

 

Đường Tư Vũ là cái thá gì? Khi họ yêu nhau, thậm chí còn không biết cô ta đang ở chỗ nào.

 

Người đàn ông chung tình nhất định sẽ yêu tình cũ!

 

Mà Hình Liệt Hàn lại chính là một người đàn ông chung tình.

 

Nghê Yên nghĩ đến điều gì đó rồi nhanh chóng bước đến cạnh tủ, cô đang suy nghĩ về bộ quần áo mình sẽ mặc để gặp anh chiều nay.

 

Mặc dù quần áo trong tủ đều là đồ cao cấp nhưng trong mắt cô, chúng vẫn chưa đủ thu hút.

 

Nhưng lúc này, cô không có thời gian đi mua sắm nên phải chọn một chiếc váy dài vừa thời trang, vừa gợi cảm, cô đi rửa mặt và trang điểm lại.

 

Cô cần thận vẽ lông mày, không để sót một khuyết điểm nhỏ nào trên gương mặt, cô muốn xuất hiện trước mặt người đàn ông này một cách hoàn mỹ nhát.

 

Cô giống như đi dự một buổi dạ tiệc, với tất cả sự tỉ mi.

 

Trong biệt thự của Hình Liệt Hàn, cậu nhóc được đưa đến trường, thời gian còn lại là khá rảnh rồi.

 

Vừa rồi Hình Liệt Hàn gọi điện cho Nghê Yên, anh gọi ở bên cạnh cô, khi anh gọi, ánh mắt anh luôn nhìn vào cô, vì sợ Đường Tư Vũ sẽ ghen.

 

Đường Tư Vũ chỉ nhìn anh gọi điện thoại cho Nghê Yên trong giây lát, nhưng tim cô như trùng xuống.

 

Nhưng sau đó, nghe giọng điệu của Hình Liệt Hàn về cuộc gặp gỡ với Nghê Yên, anh rất bình tĩnh và không dao động, hơn nữa, bất cứ điều gì anh nói, anh đều nhìn thẳng vào mắt cô, điều này khiến trái tim cô thoải mái hơn một chút.

 

Cô có thể thấy rằng người đàn ông này căng thẳng khi thực hiện cuộc gọi này hơn cô, vì sợ rằng cô sẽ ghen.

 

“Vẫn còn thời gian, em có muốn nghỉ trưa không?” Hình Liệt Hàn hỏi Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ nhìn lướt qua thời gian, cô đứng dậy nói: “Em về phòng thay quần „ áo.

 

“Được, anh đợi em ở dưới nhà.”

 

“Ừ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 478


Đường Tư Vũ nói xong đi lên lầu, thực ra cô có chút căng thẳng.

 

Là phụ nữ, cô không muốn so sánh với Nghê Yên, cô đã gặp Nghê Yên, cô ta quả thực là một mỹ nữ tuyệt sắc, ngay cả trang điểm cũng tỉnh xảo.

 

Vì vậy, khi nhìn thấy một người phụ nữ thích trang điểm đến vậy, cô quả nhiên vẫn sẽ thua nếu cô ta thực sự xuất hiện mà không trang điểm, vì vậy cô quyết định tự trang điểm cho mình thật đẹp.

 

Đường Tư Vũ không thường xuyên trang điểm, nhưng cô vẫn có những món mỹ phẩm nên có, cô chọn một chiếc váy nhỏ màu trắng thơm ngát, rất có khí chất, với mái tóc dài buông xõa sau lưng, cô ngồi trước bàn trang điểm và bắt đầu vẽ lên một lớp trang điểm thanh lịch.

 

Làn da của cô vốn vô cùng mịn màng, vì vậy khi trang điểm cũng rất tự nhiên và đều màu.

 

Khi Đường Tư Vũ đi xuống lầu, người đàn ông đang ngồi dưới lầu đợi cô ngắng đầu nhìn cô, ánh mắt đông cứng lại.

 

Đường Tư Vũ cầm một chiếc túi nhỏ trên tay, toát lên vẻ quyến rũ của một nữ thần, đặc biệt là vẻ tự nhiên của cô.

 

Nó thật háp dẫn đối với đàn ông.

 

Đột nhiên Hình Liệt Hàn muốn hủy chuyến đi này, cô ăn mặc đẹp như vậy, ngộ nhỡ bị một người đàn ông nhìn vào, anh sẽ rất khó chịu.

 

“Xuất phát được chưa?” Đường Tư Vũ hỏi người đàn ông ngồi trên ghé sô pha.

 

Hình Liệt Hàn biết rằng sự trang điểm cầu kỳ của cô là dành cho anh, phụ nữ nên sống cho bản thân, có lẽ là như này đây.

 

“Được rồi! Đi thôi.” Hình Liệt Hàn gật đầu.

 

Đường Tư Vũ nhìn anh, nhưng vẫn là hỏi đùa: “Hôm nay trông em thế nào?”

 

Hình Liệt Hàn cười rất đắc ý: “Đẹp, đẹp đến mức anh muốn giấu đi luôn, không cho bất kỳ người đàn ông nào khác ngắm.”

 

Đường Tư Vũ khit mũi, người đàn ông này khi nói đến chuyện yêu đương, thật sự làm cho phụ nữ hài lòng.

 

Lòng cô cảm thấy ngọt ngào và rất dễ chịu.

 

Cô khoác tay anh: “Đi thôi!”

 

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn vẫn đọng trên trên khuôn mặt cô, nhất thời không muốn quay đi, Đường Tư Vũ có chút ngượng ngùng, lập tức vươn tay chặn tầm mắt của anh: “Được rồi, đừng nhìn nữa mà.”

 

Hình Liệt Hàn cười rạng rỡ, tiếng cười rất vui vẻ, chỉ có người phụ nữ này mới có thể khiến anh cười thoải mái như vậy.

 

Sau khi lên xe, Đường Tư Vũ đang nghĩ đến chuyện lát nữa gặp nhau, cô nghĩ, Nghê Yên thật sự đồng ý rời khỏi đây sao?

 

Trong khách sạn, sau khi trả lời điện thoại, Nghê Yên dành toàn bộ thời gian còn lại đề trang điểm, chú ý đến từng chỉ tiết, cô dành toàn bộ tâm trí để có được vẻ ngoài hoàn hảo trước mặt Hình Liệt Hàn.

 

Cô đã nghĩ đến việc khôi phục lại mối quan hệ cũ của mình với Hình Liệt Hàn vào tối nay, và một tình yêu say đắm đã được dàn dựng.

 

Vì cô nóng lòng muốn có được anh.

 

Để thật xinh đẹp khi xuất hiện, Nghê Yên đã nhờ cấp dưới của mình là Diệp Khải Nguyên chở cô đến đó, Diệp Khải Nguyên nhìn vẻ phấn khích không che giấu trên khuôn mặt cô, trong lòng có chút kinh ngạc.

 

“Chị, chị đi gặp ai vậy?”

 

“Cậu đoán xem.” Nghê Yên cười hỏi anh.

 

“Em đoán không ra.”

 

Từ đáy lòng Diệp Khải Nguyên biết đó có thể là Hình Liệt Hàn, nhưng anh không muốn đoán.

 

Làm sao anh có thể vui khi nhìn người phụ nữ mà mình muốn bảo vệ, yêu thương hết mực đi gặp một người đàn ông khác?

 

“Là Liệt Hàn, cuối cùng anh ấy đã hẹn gặp tôi.” Nụ cười nơi khóe miệng Nghê Yên không còn che giấu được nữa.

 

Diệp Khải ngạc nhiên, vừa lái xe vừa mừng cho cô: “Thật sao? Vậy thì chị thực sự nên vui mừng, vì người mà chị chờ đợi cuối cùng cũng đã đáp lại chị rồi.”

 

“Tôi biết anh ấy chưa quên tình cảm giữa chúng tôi. Hơn nữa, tôi hiểu tâm tư của đàn ông. Những gì không có được mới là những gì muốn có nhất. Tôi là người phụ nữ mà anh ấy chưa có được. Anh ấy chắc chắn sẽ muốn có lại tôi”. Nghê Yên duyên dáng vén tóc, Diệp Khải Nguyên nhìn cô qua kính chiếu hậu, tim đập mạnh.

 

Nhưng không biết, anh ấy lại là một phiên bản khác.

 

“Khải Nguyên, cậu tập trung lái xe đi. Tôi không muốn lo lắng về cuộc hẹn của tôi với Liệt Hàn, với cả, cậu về khách sạn trước đi. Tôi có khi tối muộn mới về, đừng đợi tôi.” Ánh mắt Nghê Yên nghiêm túc liếc nhìn Diệp Khải Nguyên.

 

Diệp Khải Nguyên trầm giọng đáp: “Được rồi, em đưa chị đến rồi sẽ về khách sạn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 479


Đã hai tuần kể từ khi đến đây, tâm trạng Nghê Yên chưa bao giờ tốt như vậy, tràn đầy mong đợi. Một chiếc xe thể thao khác cũng đang đến quán cà phê, trên xe, Hình Liệt Hàn một tay nắm lấy tay Đường Tư Vũ, tay kia lái xe.

 

Đường Tư Vũ nhiều lần yêu cầu anh buông tay, chú ý lái xe, Hình Liệt Hàn không đồng ý, hơn nữa, lái xe bằng một tay cũng không có gì là khó.

 

Ngược lại, bởi vì ngay sau khi lên xe, Đường Tư Vũ liền trở nên im lặng nên làm anh cảm thấy có chút xót xa.

 

Vì sợ cô suy nghĩ lung tung nên anh liên tục năm tay để truyền cảm giác an toàn cho cô.

 

Đường Tư Vũ cảm nhận được tấm lòng của anh, vì vậy, cả chuyến đi, đầu óc cô có chút trống rỗng, chỉ có nhiệt độ trong lòng bàn tay đang nắm lấy tay cô, bàn tay anh khô ráp, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô, cô nhiều lần nhìn qua, thấy hình ảnh được anh nắm tay rất đẹp.

 

“Gần đến rồi.” Hình Liệt Hàn cười nhạt một tiếng, chiếc xe thể thao lái đến bãi đậu xe bên cạnh quán cà phê.

 

Khi xe dừng lại, Đường Tư Vũ thấy anh vẫn đang nắm tay mình, cô cười: “Còn không buông ra à?.”

 

Sau khi Hình Liệt Hàn tắt máy, cơ thể tuần tú của anh đột nhiên tiến lại gần, có chút đáng ghét nhìn cô chằm chằm: “Trừ khi em hôn anh, anh mới buông tay, nếu không, không buông đấy.”

 

Đường Tư Vũ bắt lực vì sự xấu xa của anh lúc trước, lúc này anh lại thế, cô không chiều nữa: “Không hôn.” Đường Tư Vũ đầy anh ra, mỉm cười.

 

Cánh tay dài còn lại của Hình Liệt Hàn đưa ra, trước khi Đường Tư Vũ kịp phản ứng, anh đã giữ lấy đầu cô, ép môi anh vào đôi môi đỏ mọng của cô rồi cưỡng hôn.

 

Sau khi hôn xong, anh thả tay ra và nhanh chóng xuống xe, vì sợ Đường Tư Vũ trách mình.

 

Đường Tư Vũ quả thực có chút trách móc, vừa xuống xe đôi mắt to xinh đẹp của cô đã nhìn anh chằm chằm: “Xấu xa.”

 

Hình Liệt Hàn tao nhã bước về phía cô, và trả lời với một nụ cười trầm ấm: “Em là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến anh trở nên xấu xa như vậy.”

 

Vẻ oán hận trong mắt Đường Tư Vũ lập tức tràn ngập hơi thở của sự ngọt ngào, khi Hình Liệt Hàn bước tới, cô chủ động khoác tay anh, đi đến lối vào chính của quán cà phê.

 

Hình Liệt Hàn đã đặt một phòng, và người phục vụ dẫn họ vào một căn phòng rộng rãi. Nghê Yên vẫn chưa đến.

 

Đường Tư Vũ bước đến bên chiếc cửa sổ kiểu Pháp, hít thở sâu chờ Nghê Yên.

 

Cô hy vọng rằng hôm nay sau khi Hình Liệt Hàn và Nghê Yên nói chuyện xong, Nghê Yên có thể dừng lại, không làm phiền Hình Liệt Hàn nữa.

 

Đến trước cửa quán cà phê, Nghê Yên bước xuống xe, cô nói với Diệp Khải Nguyên: “Cậu về trước đi!”

 

“Được, chị cũng cần thận.” Diệp Khải Nguyên quan tâm nói.

 

Nghê Yên bước vào quán cà phê với dáng vẻ tự tin và thong thả, cô bước rất nhanh vì cô rất nóng lòng muốn gặp người đàn ông này.

 

Nghê Yên nói tên phòng đặt trước, nhân viên phục vụ mỉm cười dẫn cô lên phòng.

 

Nghê Yên khi dạo qua một số chỗ có thể soi gương, cô không quên nán lại vài giây đề kiểm tra lại lớp trang điểm của mình xem đã hợp chưa, vì cuộc gặp gỡ này mà cô thực sự đã phải rất có gắng, chỉ có cô mới biết mình đã căng thẳng như thế nào, coi trọng cuộc gặp gỡ này biết bao nhiêu.

 

Người phục vụ gõ cửa, mở cửa mời Nghê Yên vào.

 

Nghê Yên bước vào với một nụ cười ngọt ngào nơi khóe miệng, tuy nhiên, điều cô nhìn thấy đầu tiên không phải là Hình Liệt Hàn đang ngồi trên ghế sofa, mà là Đường Tư Vũ đang đứng khoanh tay trước cửa số kiểu Pháp.

 

Trong khoảnh khắc, nụ cười trên khóe miệng Nghê Yên đông cứng lại, ngay lúc Đường Tư Vũ quay đầu nhìn sang, hai đôi mắt đẹp chạm nhau, một đôi thì kinh ngạc, một đôi thì bình tĩnh.

 

Trái tim của Nghê Yên như bị ném từ trên trời xuống, vỡ tan, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghé sô pha và nhận ra đây không phải là buổi hẹn riêng giữa cô và Hình Liệt Hàn, anh còn đưa cả Đường Tư Vũ đi cùng nữa.

 

Nghê Yên nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, bình tâm bước vào và ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Hình Liệt Hàn.

 

“Liệt Hàn, anh hẹn em đến có việc gì không?” Giọng Nghê Yên vẫn đầy dịu dàng, bởi vì cô lúc nào cũng muốn thu hút sự chú ý của Hình Liệt Hàn.

 

Sau khi ánh mắt của Hình Liệt Hàn dừng ở cô vài giây ngắn ngủi, anh ngước mắt lên và dịu dàng nhìn Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ cũng phối hợp đi đến bên cạnh anh, sau khi Hình Liệt Hàn kéo cô ngồi xuống, anh chủ động giới thiệu: “Giới thiệu với cô, đây là Đường Tư Vũ. Cô ấy hiện tại là bạn gái và là mẹ của con tôi, sau này, cô ấy sẽ là vợ tôi.”

 

Đường Tư Vũ im lặng, mỉm cười nhìn Nghê Yên đối diện: “Chào cô Nghê.”

 

Lời mở đầu của Hình Liệt Hàn nói với cô, giả vờ rằng Đường Tư Vũ không nói với anh lần trước đã gặp Nghê Yên rồi.

 

Nghê Yên có chút giật mình, cô nhìn Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ vô tội nhìn cô.

 

“Chào cô, tôi là Nghê Yên, bạn gái cũ của Hình Liệt Hàn.” Nghê Yên cũng phải giới thiệu bản thân một lần nữa, trước mặt Hình Liệt Hàn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom