Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ
Chương 40: Chương 40


Giờ phút này Hứa Khả Nhân vô cùng cảm kích khi hai người đã dọn ra ngoài ở, nếu không mỗi ngày đều sống trong hoàn cảnh như vậy, cô nghĩ, có lẽ cô sẽ không tiếp nhận nổi dù chỉ một ngày!Hai người đang ăn hạt dưa trong sân nói chuyện giết thời gian, ba người trong phòng bếp cũng vừa ăn vừa nói chuyện có liên quan đến bọn họ.

“Không phải nói vợ của Tiểu Viễn là một đứa trẻ ốm yếu sao? Vừa nãy tôi nhìn thấy con bé chỉ là quá gầy và suy dinh dưỡng thôi.

Con bé không có vấn đề gì cả.

Ai đã lan truyền những lời khó nghe đó vậy?".

Dương Quế Hoa nhỏ giọng hỏi chồng và con trai của mình.


Trương Ái Quốc nghe vậy bĩu môi, "Trừ bỏ cái kia một nhà không biết xấu hổ chuyên làm chuyện thất đức, còn có ai có thể ăn no căng không có việc gì làm!"“Con nít con nôi, không được nói bậy, một nhà kia bất luận như thế nào không tốt, đều là chú hai của con, là em trai của cha con.

"Thấy sắc mặt người đàn ông của mình không tốt, Dương Quế Hoa vội vàng vỗ vào lưng Trương Ái Quốc và tiếp tục câu chuyện.

Dương Quế Hoa nháy mắt ý bảo anh ta mau tiếp tục ăn cơm đi, Trương Ái Quốc liền bĩu môi, không cam tâm cúi đầu ăn cơm, trong lòng lại không cho là đúng, cha anh ta cái gì cũng giỏi, nhưng khi gặp chuyện của chú hai thì lại hồ đồ.

Nếu không phải gia đình chú hai dựa vào thân phận trưởng thôn của cha anh ta, mấy năm nay bọn họ có thể sống thoải mái như vậy sao, ở trong mắt anh ta, cái kia gia đình trừ bỏ anh Viễn, còn lại đều là những con người xấu xa, chỉ có cha anh ta là không rõ, suốt ngày vẫn nghĩ về tình anh em.

Dương Quế Hoa sau khi ám chỉ con trai, không nhịn được tiếp tục nói.

“Nhà em trai của ông cũng thật là bất lương, lúc đầu bọn họ đồng ý giao Tiểu Viễn cho chúng ta nuôi, nhưng vì hai trăm đồng tiền mà bọn họ chết sống không cho, cuối cùng bọn họ cầm tiền, người cũng bị bọn họ hành hạ.

Trương Ái Quốc lỗ tai giật giật, động tác gắp đồ ăn chậm lại, cái gì hai trăm đồng tiền, Trương Ái Quốc có loại trực giác có chỗ gì đó không ổn.

Chú của Trương Viễn tên là Trương Quốc Hưng, khi nghe đứa con út kể về gia đình của em trai mình, ông ấy có chút không vui, ông cau mày muốn phát hoả nhưng lại bị vợ của mình nhanh chân đè lại, nên đành phải đè ép lại cơn tức giận của mình.

Ông biết vợ của ông có rất nhiều bất mãn với em trai và những người khác, những năm này bà ấy đúng là đã chịu rất nhiều oan ức khi đi theo ông.


Nghĩ đến đứa em trai vô dụng của mình, Trương Quốc Hưng cũng cảm thấy khó chịu.

Trong những năm qua, ông không biết đã giúp đỡ em mình bao nhiêu lần từ công khai cho đến bí mật, ngay cả một tảng băng cũng có thể được hâm nóng.

Nhưng với nó, bởi vì vị trí thôn trưởng này, mấy năm nay gặp trên đường cũng không kêu một tiếng anh, chỉ khi nào có chuyện mới thân thiết kêu.

Khẽ thở dài, ông gắp một miếng tóp mỡ vào bát của Dương Quế Hoa, “Vợ ăn nhiều một chút, một ngày vất vả cũng đừng nói những chuyện không hay đó, vợ chồng Tiểu Viễn còn đang đợi chúng ta ở bên ngoài đâu.

”Nhắc đến hai người họ, Dương Quế Hoa cũng không nói với Trương Quốc Hưng về chuyện của em trai ông nữa, bà sợ bọn họ chờ lâu nên tốc độ ăn rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Trương Ái Quốc nãy giờ vẫn luôn âm thầm nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người, không nghĩ tới mẹ anh ta chỉ nói được vài câu là đã ngừng lại, trong lòng anh ta nôn nóng nhưng không thể làm gì được.


Cha anh ta là một người khôn khéo, nếu bây giờ anh ta hỏi một câu, nhất định ông ấy sẽ lén nói với mẹ anh ta sau này phải nói chuyện cẩn thận một chút.

Cho nên, để có được thêm những thông tin khác, Trương Ái Quốc hiện tại nhất quyết giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và đợi lúc cha anh ta không có ở nhà hỏi một chút là sẽ rõ ràng.

Trong đầu nghĩ đến biện pháp đối phó, Trương Ái Quốc vô thức tăng nhanh động tác ăn cơm.

Khi ba người ăn xong và thu dọn sạch sẽ, đã hơn nửa tiếng trôi qua.

.

 
Chương 41


“Cả hai sốt ruột chờ đi, đã muộn thế này mà lại đến đây có phải là có chuyện gì không?" Trương Quốc Hưng đi thẳng vào vấn đề và hỏi Hứa Khả Nhân lý do tại sao hôm nay lại đến đây.

Trương Viễn không giấu giếm bất cứ điều gì, anh nói cho dì của mình rằng anh muốn tìm một số hạt giống và trồng rau ở trong sân.

“Các cháu có ý tưởng như vậy thật tốt, phải biết chúng ta ở nông thôn kiếm tiền không dễ, tương lai còn có nhiều chỗ tiêu tiền, có thể tiết kiệm thì vẫn tốt hơn, tự mình trồng rau ít nhất cũng thuận tiện cho việc ăn uống."

Trương Quốc Hưng ăn nói thấm thía, đứa trẻ này từ nhỏ đã không thích nói chuyện, từ khi ông bà nội qua đời, nó lại càng im lặng hơn.

Mấy năm nay anh âm thầm lên núi săn bắn, cũng không cố ý che đậy, thỉnh thoảng sẽ bắt được hai con thỏ cùng gà rừng đưa qua đây.

Có lẽ trên người anh cũng có chút tiền, nhưng có lẽ không nhiều, nếu không trên người quần áo rách nát như vậy anh còn luyến tiếc đổi cái mới.

Vì để cho hai người bọn họ sau này có cuộc sống tốt đẹp hơn, Trương Quốc Hưng không khỏi nói vài câu.

Trương Viễn gật đầu, ngữ khí nghiêm túc nói: "Cháu đã biết, cháu sẽ cùng Khả Nhân sống thật tốt."

“Ha ha, như vậy mới đúng, Khả Nhân là một đứa trẻ ngoan, đối với cháu là quá xứng đôi, đừng bắt nạt con bé, nếu dì biết cháu có lỗi với con bé, dì sẽ không bỏ qua cho cháu!"

Dương Quế Hoa cũng phần nào biết tính cách của Trương Viễn, anh đã nói như vậy thì chính kà rất hài lòng với cô vợ nhỏ này.

Ngay lập tức tâm trạng của bà rất tốt, bà giữ chặt tay Hứa Khả Nhân và nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Sau này nếu có gì không biết cứ hỏi dì. Đương nhiên, nếu có người bắt nạt cháu, cháu cũng có thể đến tìm dì, dì sẽ làm chủ cho cháu!"

Đây là lần đầu tiên được một trưởng bối bảo vệ theo cách này, Hứa Khả Nhân rất là cảm động và cười tinh nghịch với Dương Quế Hoa. "Cháu đã biết dì, về sau cháu cũng có trưởng bối bảo vệ."

“Được rồi, bà mau đi lấy một ít hạt giống đi, sớm một chút để bọn họ trở về nghỉ ngơi.” Trương Quốc Hưng thấy trời đã tối hẳn, hai nhà khoảng cách cũng không gần, đi trở về cũng phải mất một đoạn thời gian, vì vậy ông không thể không thúc giục vợ mình.



“Ai, được rồi, Khả Nhân cháu đợi một chút.” Dương Quế Hoa đáp ứng rồi vội vã chạy vào nhà kho.

Thân thể hơi mập mạp run lên bần bật, làm Hứa Khả Nhân lo lắng, không khỏi từ phía sau kêu lên.

“Dì đi chậm một chút, chúng cháu không vội."

Hai người đợi một lát, Dương Quế Hoa cầm theo một cái túi vải đi ra.

“Đây, ở đây mỗi loại hạt giống đều có một ít, muốn ăn gì thì trồng, còn thừa thì cất đi, lần sau trồng."

Dương Quế Hoa đưa hạt giống trong túi vải cho Hứa Khả Nhân xem, Hứa Khả Nhân đưa tay chuẩn bị nhận lấy, thì túi vải đột nhiên quay về hướng khác, bị Dương Quế Hoa tùy tiện nhét vào trong ngực Trương Viễn.

“Có đàn ông bên cạnh thì không cần cháu phải cầm đâu.” Dương Quế Hoa cho đó là điều đương nhiên. Nhìn động tác của bà ấy nhanh nhẹn như vậy, chắc hẳn bà ấy đã làm việc này rất nhiều lần.

Hứa Khả Nhân che miệng cười trộm, Trương Viễn bất đắc dĩ đành phải một tay cầm túi vải, một tay cầm lấy ta Hứa Khả Nhân.

“Kia chú, dì, chúng cháu về trước đây."

“Đi thôi đi thôi, Khả Nhân khi nào cháu rảnh thì đến đây chơi."

Trương Quốc Hưng còn chưa kịp nói gì, thì Dương Quế Hoa vẫy tay với Trương Viễn với vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng khi bà ấy quay về phía Hứa Khả Nhân, thì bà ấy lại tươi cười vui vẻ.

Hứa Khả Nhân gật đầu, chào tạm biệt họ và cùng Trương Viễn rời đi.

Con đường tối đen như mực, ánh trăng trên trời cũng không sáng lắm, đi được vài bước, Hứa Khả Nhân suýt ngã hai lần.

Trương Viễn trực tiếp dừng lại và ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Khả Nhân. Hứa Khả Nhân hiểu ý ngay lập tức, cô nằm xuống trên lưng Trương Viễn và ôm cổ anh thật chặt.
 
Chương 42


Trương Viễn cõng Hứa Khả Nhân trên lưng, bước chân anh vẫn vững vàng, dọc theo đường đi không ai nói chuyện, chỉ lặng lẽ cảm nhận giờ phút này bình yên.

Nằm trên tấm lưng rộng lớn của anh, Hứa Khả Nhân đột nhiên cảm thấy người đàn ông này giống như một ngọn núi, có thể gánh vác tất cả vui buồn, đau khổ, vui sướng của cô trên vai, là bến đỗ vững chắc để cô tin tưởng và dựa vào.

Trương Viễn không biết Hứa Khả Nhân đang ở trên lưng anh suy nghĩ nhiều như vậy, anh tập trung cõng Hứa Khả Nhân và thận trọng đi từng bước về phía trước, vì sợ làm cho người trên lưng anh không thoải mái.

Giờ phút này, ở trong đêm tối, hai trái tim đang xích lại gần nhau hơn.

Rạng sáng ngày hôm sau, Hứa Khả Nhân tỉnh dậy sau giấc ngủ. Người bên cạnh cô đã dậy sớm hơn cô.

Đã ăn sáng xong và đổi giày chuẩn bị đi làm, mà Hứa Khả Nhân còn ngồi ở trên giường, thẫn thờ nhìn chiếc giày bị rách mất một ngón chân cái trong tay Trương Viễn. Cô khẽ thở dài, xem ra cô còn có một việc nữa.

Nghe thấy động tĩnh trên giường, Trương Viễn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Hứa Khả Nhân.

“Em dậy rồi à vợ, đồ ăn anh để ở trong nồi cho em, khi nào em đói bụng thì lấy ra ăn.”

Anh đã xin nghỉ phép mấy ngày rồi, hôm nay anh không đi làm thì chú của anh cũng không biết nói với mọi người như thế nào được, hơn nữa công điểm không đủ, đến lúc phân phát lương thực anh lại phải bỏ tiền ra bù vô, anh có rất nhiều sức lực, chỉ cần nghiêm túc kiếm công điểm là có thể gấp đôi người bình thường rồi, anh sẽ không làm loại này mua bán lỗ vốn.

“Em biết rồi, buổi trưa anh muốn ăn cái gì, em sẽ mang cơm ra cho anh."

Hứa Khả Nhân gật đầu, thầm nghĩ những người đi làm buổi trưa đều sẽ không về nhà, đa số là mang theo lương khô hoặc người nhà mang đồ ăn ra, dù sao mang đồ ăn ra cho anh cũng không mất nhiều thời gian, không bằng đi một chuyến, để anh có ăn đồ ăn khi còn nóng.

“Em nấu cái gì cũng được, anh đều thích!” Trương Viễn tỏ vẻ, anh không có kén ăn, chỉ cần vợ anh nấu, anh đều thích.



Đổi giày xong, Trương Viễn thừa lúc Hứa Khả Nhân không chú ý, chắp tay sau lưng cúi người xuống hôn lên mặt Hứa Khả Nhân một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Hiện tại Hứa Khả Nhân đã miễn dịch với hành vi trộm hôn của Trương Viễn, cô chỉ hơi nhướng mí mắt liền đem vấn đề này đặt sang một bên.

Cô phải mau dậy thôi, hôm nay cô còn có rất nhiều việc phải làm, tranh thủ thời tiết tốt, xử lý xong mọi việc, lát nữa sẽ có thể thảnh thơi.

Sau khi ăn xong, đầu tiên Hứa Khả Nhân sẽ cho những con gà con mới bắt được ngày hôm qua ăn, sau đó lấy hạt giống từ nhà dì ra xem qua từng hạt một, cô chuẩn bị đem nhưng loại có thể trồng liền trồng luôn ngày hôm nay.

Dương Quế Hoa cho rất nhiều loại, tuy nhiên số lượng rất ít, nhưng cũng đủ cho cô và Trương Viễn ăn.

Hứa Khả Nhân lấy ra một số hạt đậu que, đậu cô ve, cà tím, ớt cay, hạt tiêu và cà chua, rắc lên mảnh đất trống mà Trương Viễn đã xới ngày hôm qua.

Cô lại lấy một ít hạt giống cải thìa rắc lên, trong sân chỉ có bấy nhiêu đất trống, rắc vài loại hạt giống liền không còn chỗ trống.

Hứa Khả Nhân đem còn lại hạt giống như là đậu nành, đậu xanh, đậu phộng trực tiếp mang vào trong không gian trồng, tuy rằng mỗi loại chỉ có hai nắm, nhưng cũng đủ, so với tốc độ bên trong 10 bên ngoài 1, là có thể lưu trữ lại một ít.

Thật ra nếu không phải ở trong không gian cô có thể dùng đầu óc để trồng cây, lấy tính tình càng ngày càng lười biếng của cô, cô cũng chỉ lấy hai mẫu đất trồng trọt rồi không cần xử lý hay thu hoạch.

Hứa Khả Nhân cảm thấy rằng kể từ khi cô đến thế giới này, tính cách lười biếng của cô đã từng chút một bộc lộ ra.

Nếu như đây là kiếp trước, hiện tại cô vẫn làm lụng vất vả kiếm tiền thuê nhà, sẽ không để tâm đến những vấn đề rắc rối.
 
Chương 43


Sau khi xử lý vườn rau trong không gian và ngoài sân, Hứa Khả Nhân thấy rằng vẫn còn sớm, vì vậy cô lấy mấy tấm vải ngày hôm qua đã cắt ra để làm áo sơ mi cho Trương Viễn và bắt đầu làm.

Mặc dù Hứa Khả Nhân có chút không quen với việc tự tay may quần áo, nhưng với trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy có thể làm được.

Sau khi làm xong áo sơ mi, Hứa Khả Nhân lại tranh thủ thời gian giặt chiếc áo hôm qua cô đã may cho Trương Viễn và chiếc áo sơ mi hôm nay nữa, rồi đem ra sân phơi.

Làm xong mọi việc cũng đã đến trưa, nghĩ rằng Trương Viễn còn đang đợi cô đưa cơm, Hứa Khả Nhân tranh thủ thời gian múc một ít bột ngô và bột mì, nhào đều rồi vừa đập vừa kéo để tạo thành mì sợi, sau đó chiến ba cái trứng gà, không có hành lá xắt nhỏ, nên Hứa Khả Nhân chỉ cho thêm một ít gia vị nữa thôi.

Một mình cô ăn một quả trứng gà chiên và một tô mì lớn với dưa muối, liền no rồi. Dù điều kiện thiếu thốn nhưng so với hương vị ban đầu vẫn ăn khá ngon.

Sau khi ăn uống no nê, Hứa Khả Nhân đem tất cả mì trong nồi bỏ vào trong tầng đầu tiên của cặp lồng, rồi gắp thêm hai quả trứng chiên còn lại đặt vào tầng dưới, phủ lên trên một ít dưa chua.

Nhìn bề ngoài, bữa ăn này chỉ ở mức trung bình, không bắt mắt.

Hứa Khả Nhân cẩn thận dùng giẻ sạch gói cặp lồng lại, sau đó cầm đũa rồi ra ngoài khóa cửa lại, đi đến nơi làm việc của Trương Viễn.

Nơi Trương Viễn được phân công làm việc hôm nay cách nhà không xa, đi bộ năm phút đồng hồ đã nhìn thấy anh.

Nhìn thấy một nhóm đàn ông và phụ nữ ngồi quanh cánh đồng lúa mì ở đằng xa, mỗi người đều đang ngồi ăn cái gì đó.

Có người cầm bánh bột ngô trong tay, có người bưng bát, nhưng trong đám người này, có một người không phù hợp ở nơi này.

Anh đang ngồi dưới gốc cây, lười biếng dựa vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần, hình thành một thế giới của riêng mình, dường như tiếng ồn ào xung quanh anh đều là không khí.



Hứa Khả Nhân đi tới chỗ anh ngồi, còn chưa đến gần Trương Viễn đã mở mắt ra như có thể cảm nhận được có người đến, nhìn thẳng về hướng Hứa Khả Nhân đang đi tới.

“Vợ, em đến rồi!” Ngay sau đó, người đàn ông vẫn luôn không có hứng thú với mọi thứ xung quanh đột nhiên mở miệng cười rạng rỡ với một người phụ nữ đang chậm rãi đi tới.

Một tiếng kêu này cũng thành công thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn vào bọn họ.

Anh đi về phía trước ba hai bước, nhận lấy cặp lồng từ tay Hứa Khả Nhân, rồi dẫn cô đến gốc cây vừa rồi anh ngồi nghỉ ngơi, làm cô ngồi nghỉ chân một chút.

Vừa ngồi xuống dưới gốc cây, Hứa Khả Nhân cảm thấy xung quanh có rất nhiều người đang lén lút nhìn mình.

Trong đó có vài tiếng xì xào bàn tán, không cần nghe bọn họ nói chuyện, chỉ cần nhìn những ánh mắt nóng bỏng xung quanh cũng có thể biết nhân vật chính mà mọi người đang nói đến chính là cô.

Tuy rằng cô không thích người khác nói về mình, nhưng miệng lại không mọc ở trên người mình, nếu bọn họ cũng không nói trước mặt cô, cô cũng không dễ dàng đi lên gây sự.

Nhưng có một tình huống cô đã quên mất, nếu mình không tìm phiền phức, thì phiền phức sẽ tìm đến cửa, có tránh thế nào cũng không được!

Này không, người tìm phiền phức tới!

Trương Viễn vừa ăn hai miếng mì ngon lành, còn chưa kịp khen ngợi tài nấu nướng của vợ mình thì đã bị hai vị khách không mời mà tới phá huỷ tâm trạng tốt.

“U, em ba đang ăn cơm đâu, đồ ăn cũng rất ngon, bên trên còn có mì sợi, chính là cha mẹ đáng thương, tuổi đã cao răng cũng không tốt, còn phải cùng chúng ta ăn cứng rắn bánh bột ngô."

Hai người đến không ai khác chính là anh thứ hai của Trương Viễn Trương Võ và chị dâu thứ hai Tiểu Lưu. Hôm nay bọn họ được phân công làm việc ở đây, lúc ăn cơm trưa, nhìn thấy Trương Viễn tay không cầm gì ngồi dưới tàng cây, hai người đều vui vẻ một hồi lâu.
 
Chương 44


Nhưng ai biết còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên một người phụ nữ đi tới trước mặt Trương Viễn, trên mặt anh lộ ra một nụ cười ngây ngô, tiếp nhận cặp lồng từ trong tay người phụ nữ kia, rồi trở về chỗ nghỉ ngơi ăn cơm.

Lúc này hai vợ chồng bọn họ đều sững sờ, Trương Võ con thứ hai nhà họ Trương nhìn sang đó đầy ghen tị, không cần hỏi cũng biết người phụ nữ đưa đồ ăn cho Trương Viễn nhất định là người vợ mới cưới của Trương Viễn.

Dựa vào cái gì mà tên xui xẻo bị đuổi ra khỏi nhà và một người ốm yếu có thể có bữa ăn ngon như vậy, mà anh ta làm việc chăm chỉ bán sống bán chết để kiếm công điểm, nhưng buổi trưa anh ta chỉ có thể ăn hai cái bánh bột ngô khô cứng.

Nghĩ đến đây, Trương Võ kéo vợ của mình là Tiểu Lưu đi tới, vốn dĩ chỉ muốn nói vài câu chua ngoa, nhưng khi nhìn thấy bát mì đầy ắp, anh ta càng ghen tị hơn!

Trương Viễn phớt lờ những lời chua ngoa của Trương Võ, anh vẫn đang ngồi ăn mì, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tốc độ ăn của Trương Viễn rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều.

Nhiều năm như vậy Trương Viễn đối với hai vợ chồng này tính tình rất rõ ràng, cũng chính là bởi vì như vậy, Trương Viễn mới tăng tốc độ ăn.

Bằng không, lấy tính cách của hai vợ chồng mặt dày này, bữa cơm của vợ nấu chắc chắn sẽ rơi vào tay bọn họ.

Mặc dù Trương Viễn rất tự tin có anh ở đây, hai người bọn họ sẽ không cướp được đồ ăn trong tay anh, nhưng Trương Viễn không muốn lãng phí đồ ăn dù chỉ là một chút.

Cách duy nhất để an toàn là ăn những sợi mì này trong chính miệng của mình.

“Làm sao vậy, sau khi rời khỏi nhà đôi cánh cứng cáp rồi, liền anh hai cũng không kêu nữa!” Trương Võ cảm thấy chính mình như đang ở đàn gảy tai trâu, thanh âm cũng không tự giác tăng lên mấy phần.

Lúc này, xung quanh đang ăn uống nghỉ ngơi người thấy nơi này càng ngày càng náo nhiệt, nên nhìn về phía bên này ánh mắt càng thêm không kiêng nể gì.

“Anh là anh hai phải không? Trương Viễn làm việc cả buổi sáng, đã đói bụng rồi, nếu như anh thật sự là anh trai của anh ấy, nếu có chuyện gì, thì chờ anh ấy ăn no đi rồi nói!"

Lúc này, Hứa Khả Nhân cũng từ trong ký ức của nguyên chủ mà nhận ra hai người trước mặt này, nhưng là trong ký ức của nguyên chủ đôi vợ chồng này tựa hồ cũng không có đối xử tốt với nguyên chủ.

Bây giờ đã biết tính cách của hai người họ, Hứa Khả Nhân không muốn cho bọn họ mặt mũi, vốn dĩ không muốn để ý đến bọn họ, nhưng bọn họ đã quấy rầy bữa ăn của Trương Viễn, còn châm chọc mỉa mai anh ấy, liền làm người khó chịu!



“Ồ, em dâu ba đúng không? Em là một người ốm yếu sao không nằm ở nhà, mà lại đến đưa đồ ăn cho Trương Viễn, không lẽ là không có người đàn ông ở nhà nên cô đơn, cho nên mới nghĩ cách ra ngoài vụm trộm với đàn ông?"

Nếu Trương Viễn không để ý đến bọn họ, thì lấy vợ của anh khai đao, trong mắt bọn họ hiện lên một tia âm hiểm, ác độc.

“Bang!”

“A!”

Vừa dứt lời, Trương Võ đã nhận được một cái tát mạnh vào mặt và bị một chân không biết từ đâu ra đá văng ra ngoài.

Hứa Khả Nhân rút tay lại, nhìn người đàn ông đang bình tĩnh vẫn không quên ăn nốt hai quả trứng còn sót lại trong cặp lồng, cô chợt cảm thấy có chút buồn cười.

Cô thực sự không thể kìm được nên “phụt” cười ra tiếng.

“A, Trương Võ!” Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên phát ra từ trong miệng Tiểu Lưu, khiến cho Hứa Khả Nhân giật mình.

Chỉ thấy Tiểu Lưu một bên hét lên, một bên hỏi han.

“Trương Võ, anh không sao chứ? Anh có bị đau ở đâu không? Trương Viễn chết tiệt, cái đồ xui xẻo, mày còn dám đánh anh hai của mày, tao sẽ về nhà nói cho mẹ, để cho bà ấy xử lý mày."

Dừng lại một chút, cô ta đột nhiên quay về phía Hứa Khả Nhân, "Còn mày nữa, đồ chó đẻ, sao mày dám đánh người đàn ông của tao, tao sẽ đánh chết mày."

Khi Tiểu Lưu nói xong, cô ta đột nhiên lao lên muốn đánh nhau với Hứa Khả Nhân.

Hứa Khả Nhân không phải là người sẽ chịu thiệt, vì vậy cô không nói lời nào và nắm lấy tay phải của Tiểu Lưu khi cô ta muốn duỗi tay đánh cô.
 
Chương 45


Cô dùng sức một chút, bẻ tay cô ta về phía sau: "A, a, a, đau quá, buông ra, buông ra!"

Chỉ nghe thấy hét lên một tiếng, bàn tay đang duỗi ra của Tiểu Lưu bị Hứa Khả Nhân cầm lấy, rồi bẻ ra phía sau.

“Hừ, cô cũng có cốt khí đấy, vậy thì chúng ta thử lại một lần nữa đi!” Hứa Khả Nhân cười khẽ một tiếng, lực đạo trên tay chẳng những không có buông lỏng mà ngược lại lại lần nữa tăng thêm.

“A, cánh tay của tôi sắp gãy rồi, buông tôi ra, mau buông tôi ra!” Tay phải của Tiểu Lưu bị cầm chặt, thật sự rất đau đớn, vì giảm đau cô ta đành phải quỳ gối xuống mặt đất.

Trong lòng cô ta hối hận muốn chết, tại sao lại không có mắt lại đi trêu chọc người đàn bà điên này, hôm qua lúc đi làm nghe nói cô đã đánh bà Vương, lúc đó cô ta còn không tin, nhưng hiện tại cô ta đã hoàn toàn tin tưởng, người vợ của em ba đâu phải là một người ốm yếu, rõ ràng là con cọp mẹ, cả nhà bọn họ đều bị lừa rồi!

Hứa Khả Nhân nhìn thấy trên trán Tiểu Lưu lấm tấm mồ hôi lạnh, nước mắt giàn giụa trên mặt, biết người này đã học được bài học nên buông tay ra.

Trong khoảng thời gian này, Trương Võ, người đàn ông của Tiểu Lưu, nhiều lần muốn xông tới, nhưng bị Trương Viễn ngăn lại, không chỉ vậy, trên người Trương Võ còn ăn mấy đấm.

Nếu đây là ngày thường, Trương Viễn sẽ không đánh anh ta trước mặt nhiều người như vậy, nhưng anh ta không nên nói những lời khó nghe như vậy với Hứa Khả Nhân.

Con người thời nay tư duy rất bảo thủ, kẻ nào tâm không kiên định nghe những lời này chắc chắn sẽ xấu hổ mà muốn sống muốn chết.

May mắn là Hứa Khả Nhân đã kết hôn, nếu không, lời này mà lọt ra ngoài, bất kể là thật hay là giả, sau này muốn lấy chồng cũng không ai muốn cưới.



Tâm tư của Trương Võ chắc chắn rất độc ác nham hiểm, mới có thể nói những lời như vậy với cô ấy. Nếu như anh ta coi Trương Viễn là em trai, anh ta sẽ không nói như vậy với Hứa Khả Nhân.

Chính vì Trương Viễn đã nhìn thấu, nên anh mới không chút do dự đánh Trương Võ một trận. Trong những năm qua, anh đã nhịn đủ rồi.

“Được, rất tốt, Trương Viễn, mày thật có bản lĩnh, cư nhiên cùng con chó cái này cùng nhau bắt nạt chúng tao, tao sẽ không tha cho chúng mày!"

Khi cơn đau giảm đi một chút, Trương Võ cố gắng hết sức để đứng dậy, khi Hứa Khả Nhân buông Tiểu Lưu ra, cô ta đã chạy đến bên Trương Võ, lúc này, phần lớn trọng lượng của Trương Võ đều dồn lên người Tiểu Lưu. Trương Viễn vũ lực giá trị quá cao, anh ta đánh không lại, nhưng sẽ có người có thể thu thập được Trương Viễn, lần này tổn thất lớn như vậy, anh ta nhất định phải từ hai người bọn họ đòi cả vốn lẫn lãi!

“Anh còn mắng một câu nữa, tôi sẽ bẻ gãy răng của anh!" Một câu nhẹ như vậy, làm Trương Võ sợ hãi vội vàng ngậm miệng lại, Trương Viễn mắt lạnh nhìn về phía Trương Võ, khoé môi gợi lên một tia châm chọc, nếu đã xé rách mặt, anh cũng không thiết diễn kịch tình anh em!

Vì chuyện như vậy, trước kia anh không biết mình đã trúng cái bùa gì, bị ức hiếp hết lần này đến lần khác.

Trương Võ cũng thức thời để Tiểu Lưu hỗ trợ, nương cái cớ này, cho chính mình có bậc thang để xuống, bước chân anh ta khập khiễng và rời đi cùng Tiểu Lưu, trước khi đi, anh ta nhìn Trương Viễn với ánh mắt hằn học và ác ý, có vẻ như chuyện này còn chưa kết thúc.

“Vợ ơi, em không sao chứ?” Trương Viễn nhìn Hứa Khả Nhân từ trên xuống dưới, thấy ánh mắt của cô có chút phức tạp, vừa nãy thấy động tác chế trụ Tiểu Lưu của cô, rõ ràng chính là người biết võ, tuy rằng sức mạnh có chút không đủ, nhưng thắng ở chiêu thức kỳ lạ, chỉ dùng một chiêu là có thể khống chế địch.

Hôm qua khi đối phó với bà Vương, cô không dùng chiêu nào, nên anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay thì khác.

Theo những gì anh được biết, Hứa Khả Nhân từ nhỏ đã sống trong thôn, vì sức khỏe yếu nên suốt ngày ở trong nhà, ít đi ra ngoài, thậm chí cô còn chưa đi trấn trên. Phải nói rằng, ai đã dạy cho cô những chiêu thức đó?
 
Chương 46


Hứa Khả Nhân bị ánh mắt thăm dò của Trương Viễn nhìn chằm chằm, ánh mắt cô khẽ động, cô cũng biết mình bại lộ ra quá nhiều, có thể sẽ khiến anh nghi ngờ.

Cô mở miệng nhưng chỉ phun ra ba chữ “Em không sao.” Chẳng lẽ kêu cô nói với anh: “Này, em mượn xác của vợ anh để sống lại, chiêu thức vừa rồi em dùng chỉ là một chiêu nhỏ thôi. Nếu anh muốn xem, em sẽ làm lại cho anh xem, em còn biết đánh tán, Taekwondo nữa.”

Nói giỡn, cô mà nói vậy chắc chắn anh sẽ coi cô là kẻ điên!

Cô không muốn nói dối Trương Viễn, càng không muốn luôn yếu đuối trước mặt anh, hiện tại sức khỏe của cô đã dần tốt lên, sau này nhất định cô sẽ làm nhiều chuyện điên rồ hơn chuyện ngày hôm nay.

Nếu tất cả mọi chuyện đều là dối trá, thì cô coi Trương Viễn thành cái gì!

Trương Viễn hít một hơi thật sâu, đè nén câu hỏi sắp đến bên môi, mỗi người đều có bí mật nhỏ của riêng mình, nếu vợ anh không nói, anh sẽ không hỏi, vợ anh có bản lĩnh tự bảo vệ mình, anh vui mừng còn không kịp .Chỉ cần cô không rời xa anh, cái gì anh cũng không quan tâm.

Hứa Khả Nhân không biết tình cảm của Trương Viễn dành cho cô sâu nặng hơn cô nghĩ, trong lòng cô còn đang suy nghĩ nên ứng phó thế nào với câu hỏi tiếp theo của Trương Viễn.

Cũng may Trương Viễn không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, điều này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm và đồng thời có chút thất vọng.

Một mình giữ bí mật lớn như này thật sự rất mệt mỏi, ngay cả bản thân cô cũng không có câu trả lời, nếu Trương Viễn thật sự hỏi, cô có thể hay không xúc động mà đem chuyện cô xuyên qua ra nói hết.

“Còn một lúc nữa mới tới giờ làm việc, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không, anh nghỉ ngơi một chút đi." Hứa Khả Nhân thấy xung quanh rất nhiều thôn dân đều đang nhắm mắt ngủ gật, như vậy chắc chắn là rất mệt mỏi, cô lo lắng anh sẽ không chịu nổi.



Hiểu được ánh mắt của cô, Trương Viễn không khỏi cười ra tiếng, cô gái nhỏ hẳn là không biết những người kia đâu phải đang ngủ gật, chẳng qua là bị hai người bọn họ dọa sợ, vì vừa rồi đã ra tay dạy dỗ vợ chồng Trương Võ một bài học.

Bởi vì còn phải đi làm, lại sợ bọn họ gây sự, nên mới giả vờ như không nhìn thấy gì.

Đối với những người đó, Trương Viễn không có bất kỳ suy nghĩ nào trong đầu.

Những người này đã quen xem náo nhiệt rồi, nhưng đại bộ phận người đều không có ý xấu, về phần sẽ có một số người có ý xấu, không có trêu chọc đến trên đầu anh, Trương Viễn cũng không muốn tìm họ gây phiền phức.

“Anh không sao, thể lực của người đàn ông của em rất tốt, làm công việc này đối với anh rất dễ dàng.” Trương Viễn đột nhiên ghé vào lỗ tai Hứa Khả Nhân, lời nói có chút ái muội.

“Hừ! Ai hỏi thể lực của anh, huống chi thể lực của anh có tốt hay không, cũng không liên quan đến em!"

Hơi thở ấm áp sát bên người, vành tai nhỏ nhắn của Hứa Khả Nhân nhuốm một màu hồng. Trên khuôn mặt trắng bệch hơi ngả vàng có thêm một chút huyết sắc, càng làm cho khuôn mặt thanh tú của cô trở nên sáng sủa hơn.

Trương Viễn sửng sốt một chút, ngay cả trái tim cũng không khống chế được, "Thình thịch, thình thịch, đập nhanh hai nhịp." Tại sao anh lại cảm thấy vợ mình càng ngày càng trở nên xinh đẹp!

Ngoại hình hiện tại của Hứa Khả Nhân kém xa so với kiếp trước, do bị suy dinh dưỡng lâu ngày nên da dẻ sần sùi ám vàng, môi nứt nẻ bong tróc, tóc khô như rơm, mặc dù tổng thể các đường nét trên khuôn mặt đều rất xuất sắc, nhưng ngoại hình không được chăm sóc tốt, cho dù rất xinh đẹp cũng chỉ còn lại có bốn phần!

Cũng may trải qua hai ngày điều dưỡng, thân thể Hứa Khả Nhân đã khôi phục lại, dung mạo cũng có chút thay đổi, thân thể gầy gò đã có chút da thịt, thân thể cũng đang thay đổi qua từng ngày, cho nên Trương Viễn mới có ảo giác này.
 
Chương 47


“Cũng không còn sớm nữa, em còn có việc khác phải làm, cho nên em đi về trước đây!"

Hứa Khả Nhân biết rằng Trương Viễn sẽ không nghỉ ngơi nếu cô ở lại đây, hơn nữa cô cũng không thể giúp được gì khi ở đây.

Không bằng quay về làm việc của mình đi, cô còn chưa quên phải làm hàng rào cho gà con trong không gian.

Trương Viễn thấy Hứa Khả Nhân thực sự không muốn ở đây, nên anh cũng không ép cô ở lại.

Sau khi Hứa Khả Nhân rời đi, Trương Viễn lại dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, vừa rồi anh đã ăn no, trong bụng đầy nước canh mì, ánh mặt trời ấm áp từ trong kẽ lá truyền ra những vệt hơi nóng còn sót lại, chiếu vào người Trương Viễn, làm anh có chút buồn ngủ.

Nhưng anh đâu biết rằng, ở bên kia, có người đang không tiếc công sức để nói xấu hai vợ chồng anh, một cơn bão đang lặng lẽ ập đến.

Hôm nay, cả gia đình nhà họ Trương được trưởng thôn phân công làm việc ở ba nơi, đến trưa mới ăn cơm xong.

Bà Trương tên là Đại Lưu, cùng người đàn ông của bà ta, Trương Quốc Khởi đang chuẩn bị nghỉ ngơi sau khi gặm bánh bột ngô khô cứng với nước lạnh.

Một thanh âm quỷ khóc sói gào từ xa truyền đến, thanh âm rất quen thuộc, hai người nhìn nhau, đều nhìn ra đối phương trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Cha, mẹ, hai người phải làm chủ cho bọn con!"

Hai bóng người loạng choạng hỗ trợ nhau từ phía xa chạy tới, hai người nhìn kỹ một chút, đây không phải là đứa con thứ hai cùng đứa con dâu thứ hai sao, có chuyện gì mà hiện tại lại chạy tới đây?

Trong lòng Đại Lưu buồn bực, mặc dù cô con dâu thứ hai là cháu gái ruột của mình, nhưng lại suốt ngày ăn chơi lêu lổng, được nhà mẹ đẻ cưng chiều nên ỷ lại, không hề tôn trọng mẹ chồng một chút nào, nếu không phải bà nể mặt chị gái họ hàng xa, Tiểu Lưu đã sớm bị bà thu thập không biết bao nhiêu lần rồi!



Đại Lưu biết rất rõ sức chiến đấu của bọn họ, nhưng bây giờ hai người bọn họ lại chật vật như vậy chạy tới đây, xem ra sự tình cũng không hề nhỏ!

“Cha mẹ mày còn chưa có chết đâu, mày khóc tang làm gì!"

Đôi mắt hình tam giác của Đại Lưu lạnh lùng nhìn hai người họ. Liền thấy quần áo bọn họ nhàu nát, đầu tóc bù xù và không có bị gì cả, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cha mẹ, các người không biết đâu, cái kia Trương Viễn cùng cái kia con chó cái đều bị điên rồi!"

Tiểu Lưu chạy tới trước mặt hai người bọn họ cáo trạng, khi nghe thấy tên của Trương Viễn, Đại Lưu liền cúi gằm mặt, Trương Quốc Khởi người vẫn luôn nhắm mắt không mở miệng nói chuyện cũng từ từ mở mắt ra.

“Nói cho tao biết ruốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tại sao lại có liên quan đến tên xui xẻo đó!"

Trong lòng Tiểu Lưu rất là vui vẻ, quả nhiên chỉ cần nhắc đến tên Trương Viễn, cha mẹ chồng nhất định sẽ coi trọng.

Vì thế Tiểu Lưu kể lại chuyện vừa xảy ra còn thêm mắm thêm muối, lại cố tình nhấn mạnh đồ ăn của Trương Viễn có bao nhiêu ăn ngon, chẳng những có mì sợi, lại còn có thêm cả trứng gà nữa.

Đại Lưu nghe vậy liền cảm thấy không vui, sao tên xui xẻo kia lại có thể ăn ngon như vậy, mà bà chỉ có thể gặm bánh bột ngô cứng ngắc.

Huống chi, cái tên xui xẻo kia còn đánh anh hai của mình, như vậy làm sao có thể nhịn được, cho rằng cánh mình đã cứng rắn rồi sao, dọn ra khỏi nhà liền tưởng bà không làm được gì nó sao!

“Mày nói đều là thật sao, cái tên xui xẻo kia thật sự là ăn lương thực tinh bột, tiền ở đâu ra mà nó mua lương thực?"

Phải biết rằng sau khi Trương Viễn bị bà dụ dỗ trở về, tất cả số tiền mà nó kiếm được đều nằm trong tay bà, cái nhà hiện tại nó đang ở, cũng đã bí mật lục soát mấy lần rồi, không có thứ gì đáng giá cả.
 
Chương 48


Ngoài cái nhà đó, Trương Viễn có thể nói là không một xu dính túi.

Chẳng lẽ cái tên xui xẻo kia còn bí mật cất giấu tiền sau lưng bà.

“Mẹ, là thật, vợ chồng con vừa rồi nhìn rất rõ ràng, con đĩ kia đưa cho nó một bát mì lớn, béo ngậy, nhìn thôi đã rất ngon rồi, ở dưới đáy còn có hai cái trứng chiên!"

Trương Võ thấy mẹ già của anh ta không tin nên lập tức trả lời câu hỏi, mặc dù anh ta không nhìn thấy đáy bát của Trương Viễn có phải là trứng gà hay không, cho dù không phải, bây giờ anh ta cũng sẽ phải!

Trương Võ không biết, lần này anh ta chỉ tuỳ tiện nói thôi mà cũng đoán đúng, nhưng Đại Lưu thực sự bị kích thích tức giận bởi lời nói của anh ta!

“Hừ, cái tên xui xẻo kia, vậy mà dám ở sau lưng cha mẹ cùng anh em ăn vụng, tao phải đi đến lột da nó, để cho thiên hạ xem cái kia đứa con bất hiếu đối xử với cha mẹ như thế nào!"

Nói xong, bà ta đứng dậy chuẩn bị trực tiếp đi tìm Trương Viễn tính sổ.

“Được rồi, tuổi cũng không có nhỏ nữa mà nóng nảy như vậy thì còn ra cái gì!” Đúng lúc này, vẫn luôn không mở miệng nói chuyện Trương Quốc Khởi lên tiếng.

Trương Quốc Khởi cũng không già lắm, nhìn khoảng chừng năm mươi tuổi, bề ngoài trông giản dị và chân chất, nhưng thực chất lại là người có nhiều ý xấu nhất trong gia đình!

“Cái tên xui xẻo kia dám ngồi lên đầu chúng ta rồi, ông còn có thể nhịn được sao!"

Đại Lưu trong lòng oán hận, chẳng lẽ lại muốn bao che cho nó, cũng không biết Trương Viễn đã rót cho ông cái gì mê hồn dược, mỗi lần muốn làm khó dễ nó, thì ông ấy lại ngăn cản, nếu không phải bà kiên trì, chỉ sợ hiện tại cái tên xui xẻo kia đã ngồi lên đầu ông bà rồi!

“Tôi không phải ngăn cản bà, mà sắp tới giờ làm rồi, bà mà rời đi sẽ lại bị người khác nói."



Trương Quốc Khởi nhẹ giọng nói một câu khiến Đại Lưu lâm vào trầm tư, mấy ngày nay bà mỗi lần bà lẻn đi đều sẽ bị người phát hiện, hôm nay càng là ở trước mặt nhiều người như vậy bị chỉ trích.

“Anh trai của ông mấy ngày nay không biết có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào chúng ta tìm phiền toái, buổi sáng lúc họp ông có nghe ông ta nói không, làm không tốt sẽ bị trừ công điểm, lời này không phải là đang nói tôi sao! Không phải chỉ là trưởng thôn thôi sao, có cái gì đặc biệt hơn người đâu!”

Nghĩ đến đây bà liền tức giận, trước đây buổi sáng bà chỉ cần ra đồng giả bộ làm, một lát sau liền trộm chạy về nhà, trưởng thôn nhìn thấy cũng liền giả vờ như không thấy, còn ghi đầy đủ công điểm cho bà.

Cũng không biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, giống như ăn phải thuốc nổ vậy, khắp nơi đều chống lại bà, mỗi lần vừa rời đi đều bị bắt gặp, một hai lần thì có thể nói là trùng hợp, nhiều lần như vậy thì chính là cố ý!

Trương Quốc Khởi ánh mắt lập loè, "Hai ngày nay đừng gây sự, coi chừng lại chạm vào họng súng, thì đừng trách tôi không nhắc nhở bà, nhất định là cấp trên có cái gì động tĩnh rồi, nếu không sẽ không khó tính như vậy."

Mặc dù Đại Lưu rất kiêu ngạo, nhưng bà ta thực sự nghe lời Trương Quốc Khởi.

Thấy sắc mắt của ông ấy khác thường, vốn đang đứng lên thân thể liền ngoan ngoãn ngồi trở về, dù sao cái tên xui xẻo kia đều ở nơi đó, sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau.

“Cha mẹ, các người cứ như vậy bỏ qua sao, không đi tìm Trương Viễn tính sổ?"

Thấy mẹ già nghe lời cha anh ta nói mà ngoan ngoãn đi trở về, mà cha anh ta lại lần nữa nhắm mắt lại, anh ta không khỏi kêu lên một tiếng.

“Gấp gáp cái gì? Buổi tối còn nhiều thời gian đâu, đến lúc đó mang theo cả anh cả và chị dâu mày, chẳng lẽ nó còn có thể chạy trốn!"

Đại Lưu hận sắt không thành thép, không ngờ con cả thông minh lanh lợi, mà con thứ lại rất ngu ngốc như vậy, điều này làm cho bà ta rất thất vọng!

“Được rồi, cũng sắp đến giờ đi làm rồi, chúng mày mau trở về đi, có chuyện gì thì để tan làm rồi nói!" Bây giờ trong lòng Đại Lưu rất phiền, mà Trương Võ còn ở chỗ này làm bà chướng mắt!
 
Chương 49


Bực bội đến nỗi giọng điệu cũng bất giác tăng thêm vài phần.

“Mẹ, con trai cưng của mẹ bị đánh, mẹ còn muốn con phải chờ, con bây giờ một chút cũng không thể chờ được nữa!”

“Trương Võ!” Đại Lưu đột nhiên cắt lời anh ta rồi lải nhải, “Tính tình của mày vẫn nóng giận như vậy sao? Nếu như mày có một nửa cái đầu của anh trai mày, thì chắc chắn cũng sẽ không chịu nhiều thiệt thòi như thế, vậy mà còn không biết xấu hổ quay về đây oán trách, mặt mũi của nhà họ Trương đều bị mày làm mất sạch rồi, mau cút đi!”

Đại Lưu đột nhiên lạnh mặt, làm cho Trương Võ hoảng sợ, anh ta biết rằng hiện tại tâm trạng của bà ta đang không tốt, vì vậy anh ta chỉ còn cách tốt nhất là lôi Tiểu Lưu theo và bỏ đi trong tuyệt vọng.

Trương Võ suốt đường đi không nói một lời, cùng với lúc vừa đến là hai trạng thái khác nhau, chỉ biết nhìn về phía trước mà không nói lời nào.

Tiểu Lưu cũng không dám nói gì, chỉ có thể đi theo bên cạnh Trương Võ lặng lẽ tiến về phía trước.

Trương Võ không biết đang nghĩ đến điều gì, mà đột nhiên dừng bước.

Quay đầu nhìn về phía Tiểu Lưu đang đi theo sát anh ta, “Vợ ơi, em nói xem mẹ anh đối với Tiểu Cương tốt hay đối với Tiểu Hổ tốt?”

Tiểu Cương là con trai của Trương Văn, anh trai cả của nhà họ Trương, còn Tiểu Hổ là con trai của Trương Võ. Mặc dù Tiểu Lưu có chút không hiểu nhưng cô ta vẫn theo bản năng trả lời.

“Đương nhiên là đối xử tốt hơn với Tiểu Cương rồi! Mỗi lần có thứ gì tốt, người đầu tiên cha mẹ nghĩ đến chính là thằng bé, cũng không phải anh không biết! Hơn nữa, anh cả lại là con trai trưởng, nên Tiểu Cương đương nhiên là cháu đích tôn, vì vậy bọn họ được đối xử tốt hơn cũng phải thôi.”

“Ờ, ha ha, sự thật này đến em cũng biết, chỉ sợ chỉ có anh là không biết thôi!”



Trương Võ đột nhiên cảm thấy cả người trở nên suy sụp, anh ta không thể vực dậy dù chỉ là một chút sức lực! Trước đây, anh ta cảm thấy thái độ của cha mẹ đối với anh ta và anh cả có cái gì đó không giống nhau. Đối với gia đình anh cả càng thêm yêu thương hơn, chỉ vì muốn cho cha mẹ để ý và quan tâm đến anh ta hơn. Nên anh ta đã luôn gây họa, nghịch ngợm chỉ để thu hút sự chú ý của cha mẹ ra khỏi anh cả.

Nhưng thật đáng tiếc sau khoảng thời gian dài cố gắng cũng chẳng thấy kết quả gì, mà bản thân anh ta lại trở thành một kẻ lưu manh trong miệng người khác.

Ha ha, thật buồn cười, cũng chỉ bởi vì mình không phải con trưởng mà anh đã trở thành một sự phụ trợ để biến anh cả của anh ta giỏi giang như thế nào trong suốt những năm qua.

Còn có Trương Viễn, nếu không phải bọn họ luôn ở trước mặt anh ta nói Trương Viễn cái cái này không tốt hay cái kia cũng không tốt, anh ta làm sao sẽ luôn đi tìm Trương Viễn gây sự.

Hứa Khả Nhân về đến nhà và dọn dẹp nhà cửa một chút, sau đó cô cầm theo một con dao đốn củi, trên lưng còn có một cái giỏ rồi đi lên núi.

Cô hôm nay mục đích chính là tìm cây trúc về để làm hàng rào, ngày hôm qua lúc xuống núi cô hình như thấy một mảnh rừng trúc, vừa hay đúng lúc cần nên vào xem thử.

Hứa Khả Nhân một mình chậm rãi leo lên núi, hai mắt còn không quên nhìn xung quan sát, sự cố gắng của cô đã được đền đáp và cuối cùng cô nhìn thấy thứ cô cần bên một chỗ sườn dốc.

Hứa Khả Nhân phát hết cỏ dại xung quanh và làm ra một con đường nhỏ đi tới trước rừng trúc. Hai mắt cô bỗng nhiên sáng lên, trên mặt đất từng cái sừng nhọn nhô ra hình như đó là măng.

Cô nhanh chóng chạy đến một cái sừng nhọn, Hứa Khả Nhân đặt giỏ ở sau lưng xuống và đào chúng lên, lúc này cô cũng không còn quan tâm đến rừng trúc nữa, trước tiên đào hết măng lên rồi có gì nói sau.

Từng cái nhô lên đều bị cô đào ra, Hứa Khả Nhân càng hào hứng, vốn dĩ cô chỉ muốn tìm một ít cây trúc mà thôi, không ngờ lại có niềm vui bất ngờ như vậy.

Mảnh rừng trúc này tuy không lớn nhưng cô lại có thể đào được vài giỏ măng.
 
Chương 50


Hứa Khả Nhân đem tất cả măng bỏ vào trong không gian, chờ đến khi sắp về tới nhà thì chuyển một cái giỏ ra.

Sau khi đào măng xong, Hứa Khả Nhân chặt những cây trúc hơi nhỏ ở trong rừng và mang vào trong không gian, sau khoảng nửa tiếng chặt, Hứa Khả Nhân cũng cảm thấy như vậy đã đủ rồi, nên cô cầm lấy con dao phay và giỏ rồi dùng ý niệm đi vào trong không gian.

Đã nửa ngày cô không đến, nơi nay lại có sự thay đổi, những hạt giống dược liệu gieo trồng trước đó đã nảy mầm xanh mơn mởn.

Hứa Khả Nhân cũng chỉ nhìn thoáng qua, rồi bước tới đống trúc ở trước mặt, trong lòng thầm nghĩ đem chúng nó chặt thành từng đốt rồi cắm xuống đất, chỉ thấy những cây trúc vẫn luôn nằm im lìm dưới đất, trong nháy mắt từng cái một tự động cắm vào đất rồi tạo thành một vòng tròn.

Vòng tròn này không lớn nhưng cũng rộng rãi để nuôi vài con gà. Thấy hàng rào nhanh như vậy đã được dựng đúng theo ý tưởng của cô, trong lòng Hứa Khả Nhân vẫn không khỏi kinh ngạc, thật là thú vị, giống như một phép màu!

Lần này hàng rào trong không gian cũng đã làm xong, cô thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn tìm được nhiều măng non như vậy, buổi thu hoạch đầy ắp.

Khóe miệng Hứa Khả Nhân vẫn luôn nhếch lên trong suốt quãng đường về nhà. Sau khi về đến nhà, cô bóc từng lớp vỏ măng ra, cắt thành vài miếng rồi rửa chúng trong nồi nước, buổi tối cô định ăn măng xào thịt, số măng còn lại cô liền trực tiếp phơi khô chúng để thành măng khô.

Hứa Khả Nhân cả buổi chiều không khi nào rảnh tay, cô mệt mỏi đến mức đau lưng và khi cô hoàn thành công việc cũng là thời gian tan làm.

Nghỉ ngơi một lúc, Hứa Khả Nhân cầm dao cắt một miếng thịt khô nhỏ, thật ra cô muốn dùng thịt tươi trong không gian ra để xào măng, nhưng đáng tiếc là cô không lấy ra được, vì cô không biết nói như thế nào về nguồn gốc của nó.

Đây là nỗi buồn khi có bảo vật nhưng không thể dùng nó.

Cũng may cô đã nghĩ ra cách giải quyết, ngày mai cô sẽ lấy cớ đi một chuyến trên phố, muốn gì cũng đều sẽ có.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, nhưng thao tác của Hứa Khả Nhân cũng không chậm, đem thịt khô rửa sạch một chút, rồi cho vào nồi luộc với lửa lớn đợi đến khi mềm mới vớt ra rửa một lần nữa, cắt thành lát mỏng.

Miếng thịt khô này chắc là thịt ba chỉ, thịt và mỡ đan xen nhau, Hứa Khả Nhân nhỏ một ít dầu thực vật vào nồi để làm nóng, đến khi nồi nóng liền cho những miếng thịt khô đã cắt sẵn đặt vào bên trong rồi xào chúng.



Khi thời gian trôi qua, phần mỡ thừa trên miếng thịt khô từng chút từng chút một chảy ra, mùi thơm đặc trưng của thịt khô cũng tỏa ra một ít. Chờ đến khi thịt khô vàng đều cả hai mặt, Hứa Khả Nhân cho gừng và tỏi đã sơ chế vào, đổ một ít rượu gạo vào trong để làm tăng hương vị rồi xào lại lần nữa.

Cho măng đang rửa trong nước lạnh vào, cùng với lượng gia vị vừa phải, xào qua vài lần rồi cho ít nước vào trong nồi, rồi đậy nắp nồi lại đun một lúc cho măng chín là có thể ăn rồi.

Chỉ có một món thì có chút đơn điệu, Hứa Khả Nhân lại lấy hai miếng dưa muối ra và xào thành một đĩa.

Đồ ăn tốt như vậy, Hứa Khả Nhân cũng không muốn tự làm khổ mình, chuẩn bị bữa tối ăn cơm, nên múc hai bát gạo bỏ vào nồi cơm để nấu.

Khi cơm sắp chín tới, thì Trương Viễn cũng đã tan làm và trở về nhà. Thấy người anh dính đầy bùn đất, Hứa Khả Nhân đi vào phòng đem cho anh một bộ quần áo mới may và một chiếc quần cũ, bảo anh rửa mặt một chút rồi thay quần áo ra ăn cơm tối.

Trương Viễn nhận lấy quần áo, cũng không thèm nhìn chúng liền đi tắm.

Sau khi chuẩn bị xong, Hứa Khả Nhân đã múc cơm vào bát và ngồi ở bàn chờ anh.

Bóng dáng cao lớn của anh vừa bước vào cửa, Hứa Khả Nhân liền “Phụt” một tiếng mà cười phá lên.

Chỉ thấy Trương Viễn đang mặc một chiếc áo khoác và một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh, hai cái đó mặc ở trên người càng làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh.

Còn về phần thân dưới một lời khó có thể diễn tả, anh mặc một chiếc quần màu xám dài rộng, có một miếng vá lớn ngay ở đầu gối và mông, nhưng ống quần còn hơi ngắn một đoạn. Làm lộ ra một phần cổ chân màu đồng của anh.

Cách ăn mặc như thế này, đặc biệt giống như một chú hề biểu diễn trên sân khấu, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Nhưng chủ nhân làm cho người khác thấy buồn cười lại không hề vui một chút nào.

Anh biết Hứa Khả Nhân hai ngày nay đã may quần áo mới cho mình.
 
Chương 51


Nhưng anh lại không nghĩ rằng cô sẽ may cho anh, trong nhà có bao nhiêu vải anh đều biết, nói như vậy cô đã lấy tất cả vải ra may đồ cho anh!

Chính vì, chính vì như vậy, Trương Viễn cảm thấy mình thật vô dụng.

Là một người đàn ông, lại để vợ mình mặc những bộ quần áo có những mảnh vá chồng chất lên nhau sẽ khiến người khác phải chê cười. Ban đầu mua vải là để cho vợ anh, nhưng khi quần áo đã may xong lại được mặc trên người anh.

“Thế nào đây? Tay nghề của em cũng không tệ chứ, em may thử một bộ cho anh trước. Ngày mai em sẽ lên trấn trên xem có loại vải nào mà mua không cần dùng phiếu không. Nếu có thì mua một ít về, vừa lúc em cũng nên đổi một bộ quần áo.”

Nhìn vẻ mặt của Trương Viễn, Hứa Khả Nhân liền biết trong lòng anh đang nghĩ gì, vì thế vội vàng trấn an anh rồi nhân tiện sắp xếp hành trình đi lên trấn trên.

Quả nhiên, khi Trương Viễn nghe được kế hoạch của Hứa Khả Nhân, vẻ mặt vốn có chút chán chường vừa nãy của anh trong nháy mắt liền trở lại bình thường và anh cũng có tâm trạng trả lời cô.

Nguyệt

“Tay nghề của vợ anh rất giỏi, mặc cũng cảm thấy rất thoải mái.”

Những lời Trương Viễn nói đều là thật, hai bộ quần áo này giống như được đặt may rất vừa vặn, anh cũng không ngờ rằng vợ mình lại có tay nghề giỏi như vậy.

“Tốt là được rồi, cơm sắp nguội rồi, anh mau lại đây ăn đi.”

Hứa Khả Nhân đưa tay vỗ vỗ vào băng ghế, ý muốn nói anh mau đến đây ngồi. Thật ra, Trương Viễn vừa vào phòng đã ngửi thấy một mùi thịt vô cùng thơm, cơn đói bụng cũng đã sớm trỗi dậy.

Trong lòng anh nghĩ rằng vợ mình nhất định có nấu món thịt, quả nhiên đúng là như vậy, Trương Viễn thật sự đang rất đói bụng, cũng không khách sáo bưng bát lên rồi gắp một miếng thịt lớn cho vào miệng, anh còn cho rằng miếng thịt sẽ ít nhiều gì cũng có chút cứng, không ngờ khi cho vào miệng lại vừa mềm vừa thơm, ăn vô cùng ngon.

Trương Viễn không nhịn được lại gắp thêm mấy miếng, ngay cả măng bên trong cũng không bỏ qua.

Hứa Khả Nhân thấy Trương Viễn ăn rất ngon, cô cũng cảm thấy đói bụng, hai người họ cứ như vậy ngồi ăn mà không nói lời nào.

Sau khi ăn uống no nê xong, dưa muối xào của Hứa Khả Nhân còn dư lại không ít, nhưng ngược lại đĩa thịt khô xào măng đã ăn sạch sẽ đến canh cũng không còn.

Cơm trong nồi cũng đều bị Trương Viễn ăn hết, Hứa Khả Nhân không thể không khâm phục trước sức ăn của Trương Viễn, phải biết rằng cô chỉ ăn một bát nhỏ, còn lại đều là một mình anh ăn hết!

Ăn no rồi, Trương Viễn lúc này mới có thời gian hỏi Hứa Khả Nhân về nguồn gốc của măng, “Vợ ơi, ai cho chúng ta măng vậy, ăn còn rất ngon đấy.”

Lúc trước anh cũng đã từng ăn qua, nhưng khi ăn chúng thì miệng cứ lờ lợ, có rất nhiều người không thật sự thích nó và anh cũng vậy.

Nhưng hôm nay ăn cơm vợ nấu, anh mới biết được, thì ra măng lại ngon như vậy, vừa thơm vừa giòn, chẳng những có mùi hương của thịt còn có mùi thơm của măng, ngay cả một chút vị chát cũng không nếm ra được.

“Làm gì có ai lại có lòng tốt đem măng đến đây, những thứ này đều là em đào được ở trên sườn đồi, anh xem nè còn rất nhiều măng.” Hứa Khả Nhân nói rồi chỉ tay vào cái thùng gỗ ở bên một góc.

Trương Viễn đứng lên, nhìn vào bên trong, trời ạ, trong thùng gỗ đựng đầy ắp măng đã chế biến qua, măng nặng như vậy mà từ trên núi đem xuống, nói như vậy thì chiều nay cô chắc phải mệt lắm.

Bỗng nhiên trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng, khiến anh muốn ôm cô vào trong lòng và nâng niu, nhưng anh biết bây giờ vẫn chưa phải lúc, anh không thể để hành động của mình đi quá giới hạn. Trong lòng của Hứa Khả Nhân chưa hoàn toàn đón nhận anh.

Đè nén sự xúc động xuống đáy lòng, Trương Viễn nhẹ giọng nói, “Công việc mệt mỏi như này, sau này để cho anh làm cho, nêu em mệt mỏi quá thì làm sao bây giờ.”

Hứa Khả Nhân nghe vậy, liềm cảm thấy trong lòng ấm áp, “Anh thực sự coi em như một mảnh thủy tinh dễ vỡ sao, em cũng không phải trẻ con, khi nào em cần anh giúp em sẽ nói với anh ngay mà.”

Nói giỡn, có không gian để gian lận, thì cô làm sao có thể mệt mỏi được, chỉ là leo núi nhiều thì sẽ hơi mệt một chút thôi.

Trương Viễn biết mình không thể nói lại cô, cũng không nói nhiều nữa và hạ quyết tâm về sau sẽ chú ý nhiều hơn một chút.
 
Chương 52


Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Trương Viễn lấy lý do hôm nay Hứa Khả Nhân mệt mỏi, anh bắt cô vào phòng nghỉ ngơi, để anh rửa nồi, rửa chén và nấu nước.

Hứa Khả Nhân cũng quả thật có chút mệt mỏi, cô vui vẻ đồng ý với lời đề nghị của Trương Viễn.

Nguyệt

Trở về phòng, Hứa Khả Nhân nằm úp sấp trên giường, xương cốt trên người cô đau ê ẩm. Trong lòng nghĩ đến, ngày mai sau khi từ trấn trên trở về, cô phải nhanh chóng làm một cái chăn, sau đó cô liền chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại lần nữa, cô bị tiếng “loảng xoảng loảng xoảng” ở ngoài cửa đánh thức, chuyện gì đang xảy ra vậy, cô kinh ngạc ngồi dậy, chăn bông trên người cũng vì thế mà rơi xuống giường.

Có lẽ là do đứng dậy quá nhanh, cho nên đầu cô có chút choáng váng, Hứa Khả Nhân rên rỉ một tiếng rồi lại phải nằm xuống.

Hai mắt cô nhắm chặt để giảm bớt những đợt chóng mặt, lỗ tai cũng không nhàn rỗi, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Hứa Khả Nhân mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng hỏi thăm của Trương Viễn, ngay sau đó là tiếng chửi bậy từ ngoài cửa lớn truyền vào, nghe thấy tiếng động, có vẻ có khá nhiều người.

Có điều, bên trong hình như có giọng nói của bà mẹ chồng rẻ tiền kia. Hứa Khả Nhân không thể nằm yên được nữa, cũng may mắn đợt choáng váng ban nãy đã đi qua, giờ cô cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, ít nhất cũng có thể đứng dậy rời khỏi giường và đi lại.

Hứa Khả Nhân chậm rãi đi đến cạnh cửa, mở cửa ra và đi ra ngoài sân, lúc này tiếng chửi bậy ngày càng rõ hơn.

“Mày là cái thằng xui xẻo, hại c.h.ế.t ông bà mày còn chưa đủ, còn muốn hại c.h.ế.t cả nhà chúng tao sao, vì cái gì không phải là mày chết, sao còn giữ cái loại như mày sống ở trên đời làm gì?”

Đại Lưu điên cuồng gào thét, khiến một số người không biết rõ sự thật, trong lòng vô cùng nghi ngờ.

“Làm sao vậy, bọn họ không phải đã ở riêng rồi sao, lại cùng nhau tới đây làm gì!”

Một người phụ nữ tầm hai mươi, ba mươi tuổi nhịn không được hỏi người phụ nữ đứng gần cô ấy nhất.

Người phụ nữ khi nghe những lời đó liền bĩu môi, như thể cô ta rất coi thường Trương Viễn.

“Còn có thể vì lý do gì nữa? Con trai ăn ngon mặc đẹp mà không hiếu kính cha mẹ thì coi như xong. Anh trai và chị dâu đến tìm anh ta nói chuyện thì bị hai vợ chồng bọn họ đánh. Mà hai vợ chồng bọn họ cũng không phải là cái gì người tốt, hai vợ chồng Tiểu Lưu bị ức h.i.ế.p như vậy, không thể nhẫn nhịn được nữa nên bà ta mới đến đây chống lưng cho bọn họ.”

Bĩu môi, ý bảo mọi người hãy nhìn đôi vợ chồng đi theo bên trái Đại Lưu.

“Bà Vương, bà đang nói bừa cái gì vậy? Vợ chồng Trương Viễn trêu chọc bà à, mà bà lại chửi bới bọn họ. Ồ, đúng rồi, ngày hôm qua bà và con trai út muốn lừa bịp hai vợ chồng bọn họ, giống như lừa không thành, còn bị đánh. Bây giờ, không phải vì ghi hận trong lòng mà bà đến đây để hủy hoại thanh danh của hai vợ chồng bọn họ đi!”

Một người phụ nữ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi đột nhiên ngắt lời, người này không ai khác chính là người tình cờ nhìn thấy toàn bộ trò bịp bợm ngang ngược của bà Vương, sau đó bị Hứa Khả Nhân hỏi thăm tình hình và cô tặng kẹo cho vị khán giả nhiệt tình dì Thúy Phân.

Dì Thúy Phân vốn dĩ là bởi vì Hứa Khả Nhân mắt không chớp, liền cho bà mấy viên kẹo trái cây, nên đối với cô bà rất có cảm tình, sau đó Trương Viễn lại đến nhà bà mua gà, điều này làm cho nhà bà có thêm một khoản thu nhập.

Về tình về lý, bà không thể để người khác vô duyên vô cớ nói bậy hai vợ chồng bọn họ được.

“Bà nói nhảm cái gì vậy? Tôi chỉ là đang ăn ngay nói thật thôi. Quên đi, tôi còn có rất nhiều việc ở nhà, không thèm nói chuyện với bà nữa.”

Bà Vương có thể là bị Hứa Khả Nhân thu thập nên trở nên thành thật, bà ta mơ hồ nhìn thoáng vào trong sân, sau đó quay người vội vã rời khỏi đám người.
 
Chương 53


Thấy bà ta đang vội vã chạy trốn, dì Thúy Phân liền “Phi!” một tiếng.

Một số người không rõ vướng mắc, ngay lập tức vây lấy dì Thúy Phân, từng người dùng ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ dì ấy.

“Dì Thúy Phân, dì thật là lợi hại, chỉ với hai câu nói mà dì đã khiến bà Vương vội vã chạy mất.”

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi vừa nghe nói rằng bà Vương đã bị đánh, là thật hay giả vậy!”

Ngay lập tức, dì Thúy Phân đột nhiên cảm giác mình thật cao lớn.

“Được rồi, được rồi, mọi người xin hãy im lặng không được ồn ào, để từ từ tôi kể cho mọi người nghe.”

Vì vậy, trong góc này, một đám người vây quanh lại một chỗ cũng đứng xem náo nhiệt. Vẻ mặt của tất cả đều chăm chú lắng nghe câu chuyện sinh động của dì Thúy Phân về sự việc ‘kinh tâm động phách’ khi thu thập bà Vương!

Bên này náo nhiệt không ảnh hưởng chút nào đến bà Đại Lưu.

Trương Viễn đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra nên anh đã có chuẩn bị trước, giờ chỉ chờ người đến là được.

Nhưng Đại Lưu không nghĩ như vậy, điều bà ta ghét nhất là mỗi lần mọi người đánh mắng anh, nhưng anh lại luôn tỏ vẻ thờ ơ không sao cả và dùng ánh mắt vô cảm nhìn bọn họ.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này, Đại Lưu luôn có cảm giác bị nhìn thấu. Làm cho da đầu bà ta tê dại.

“Cái tên xui xẻo c.h.ế.t tiệt này, ai cho mày dùng loại ánh mắt này nhìn tao!” Lúc này nếu có người nhìn kỹ sẽ có thể nhìn ra sâu trong đáy mắt bà ta là một sự chột dạ và áy náy.

Trương Viễn nghe xong những lời này, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bà Đại Lưu đang tức giận giậm chân, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc, vừa nhìn thấy bà ta anh liền mở miệng nói câu đầu tiên.

“Chỉ có làm rất nhiều chuyện xấu, mới có thể dùng phô trương để che đậy chúng đi, đúng không mẹ!”

Một tiếng mẹ kia, gọi lên có rất nhiều nghĩa, khóe mắt Đại Lưu run run, không biết vì sao, trong lòng có chút luống cuống.

Cái đồ xui xẻo này không phải là đã biết cái gì đi, bằng không nó làm sao sẽ nói ra những lời này, không, không thể nào, chuyện này ngoại trừ bà và chồng mình, căn bản không một ai biết.

Nghĩ về điều này, Đại Lưu lại trở nên tự tin hẳn trước Trương Viễn.

“Tao không muốn nói chuyện với mày về bất cứ điều gì. Hôm nay tao đến đây chính là để đòi lại công lý cho anh hai và chị dâu của mày.” Đại Lưu nhìn thoáng qua đám người đang vây xem, rồi mở miệng nói to.

“Những người có mặt ở đây, hẳn là chứng kiến thấy cảnh đứa con bất hiếu của tôi đánh anh hai của nó. Ai có thể ra làm chứng cho tôi không!”

Nguyệt

Vừa dứt lời, trong đám đông đột nhiên có một sự xôn xao, Đại Lưu vui mừng khôn xiết, vốn tưởng rằng sẽ có người ra tới, nhưng sự xôn xao chỉ diễn ra trong chốc lát, rồi lại im bặt đi.

Khuôn mặt già nua của Đại Lưu có chút nhịn không được, bà không ngờ rằng, ngày thường nhân duyên của bà thật sự rất tốt, nhưng bây giờ ngay cả một người đứng ra làm chứng cũng không có.

“Mẹ, mẹ làm như vầy,” lúc này, Tiểu Dương con dâu lớn của Đại Lưu, đột nhiên ghé vào tai bà nói nhỏ vài câu.

Càng nghe đôi mắt Đại Lưu càng sáng, chờ Tiểu Dương nói xong bà ta lại một lần đứng vững, sắc mặt của Đại Lưu đã nứt ra rồi, vỗ vai Tiểu Dương khen: “Nhà chúng ta chỉ có con và Tiểu Văn là người thông minh nhất!”

Ánh mắt Trương Viễn tối sầm xuống, anh dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Tiểu Dương đang đứng ngoan ngoãn ở phía sau Đại Lưu.

Nhưng Tiểu Dương thậm chí còn không nhấc đầu lên, giống như một khúc gỗ. Nhưng Trương Viễn biết rằng chó cắn người sẽ không sủa, bà chị dâu này mới là người xấu xa nhất trong nhà họ Trương, bất quá giặc đến thì đánh, nước lên thì nâng nền. Anh cũng không phải là người hiền lành gì, anh hướng ánh mắt về chỗ khác, không chú ý đến Tiểu Dương nữa.
 
Chương 54


Cảm giác được ánh mắt đang dừng trên người mình đã hướng chỗ khác, Tiểu Dương lúc này mới thở ra một hơi, không ai biết hai bàn tay dưới tay áo của cô ta đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

“Khụ, mọi người nghe tôi nói một chút, nếu có ai nhìn thấy Trương Viễn đánh nhau với anh hai của nó, xin hãy đứng ra làm chứng, tôi sẽ lấy hai bát bột ngô để cảm ơn.”

Lời này vừa nói ra, trong đám người có người ngồi không yên. “Tôi, dì hai, tôi nhìn thấy Tiểu Viễn đánh Tiểu Vũ còn đá mấy cái lận!”

Có một người đi ra, sau đó lại có mấy người đứng ra chỉ chỗ sai, không chỉ như vậy, còn có một cái mười bảy, mười tám tuổi chỉ tay vào Hứa Khả Nhân đang chậm rãi từ trong phòng bước ra sân, cao giọng nói.

“Tôi còn nhìn thấy vợ của Tiểu Vũ bị cô ấy đánh rất đau!”

Nguyệt

“Xôn xao!”

Mọi người đang vây quanh ở cửa đều nhìn Hứa Khả Nhân, bước chân của cô khựng lại, cũng không phải vì ánh mắt của những người này dọa sợ, mà là vì giọng nói của cô gái kia đã xuyên thủng màng nhĩ của cô.

Xoa xoa lỗ tai, Hứa Khả Nhân trong lòng thầm mắng, giọng của cô gái nhỏ này sao lại chói tai như vậy, cô ta có thành kiến gì với cô à, cô giống như không có đắc tội với người này đi!

“Vợ à, em không sao chứ!”

Thấy Hứa Khả Nhân đột nhiên đứng yên, Trương Viễn sợ cô bị trận chiến trước cửa làm cho hoảng sợ, liền vội vàng chạy tới quan tâm hỏi han cô. Hứa Khả Nhân thấy vậy mỉm cười với anh, ý bảo anh an tâm đừng nóng nảy, cô không sao.

Nhưng cô vẫn phải chào hỏi cô gái nhỏ đã đem cô lôi vào, kẻo lại bị người ta nói cô không hiểu chuyện.

Vì vậy, cô khẽ mỉm cười nhìn cô gái đó, “Cô gái nhỏ, tôi đã đánh cô sao?” Câu hỏi đột ngột khiến những người đang xem náo nhiệt đều ngẩn người.

Đây là hành động gì vậy? Sự tình phát triển không phải là hai người đối chất với nhau và một người kiên quyết phủ nhận nó sao?

Trong lòng không ít người có suy nghĩ như vậy, ngay cả cô gái chỉ ra Hứa Khả Nhân đánh người khác cũng ngẩn cả người, theo bản năng liền hướng mắt nhìn về phía sau bà Đại Lưu, hướng đó cũng vừa vặn là vị trí của Tiểu Dương đang đứng.

Hứa Khả Nhân cùng Trương Viễn ngay lập tức liền tập trung vào mục tiêu, mà người chú ý đến cô gái nhỏ đó đâu chỉ có mình Hứa Khả Nhân và Trương Viễn.

Cảnh tượng vừa rồi được rất nhiều người nhìn thấy, cũng không thiếu người thông minh, lập tức nghĩ ra sự thật của vụ việc.

Hóa ra có một người lập ra kế hoạch đằng sau sự việc này! Nhất thời ánh mắt nhìn về phía Tiểu Dương liền không giống nhau. Đều là chị em dâu, cần gì phải làm khó coi như vậy!

Tiểu Dương bị nhiều người nhìn với ánh mắt thăm dò như vậy, trong lòng cô ta hận người đã làm cô ta dính vào chuyện này, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt.

Mà càng hận hơn nữa chính là Hứa Khả Nhân, nếu không phải vì cô thì chuyện hôm nay đã không xảy ra.

Trong mắt cô ta tràn ngập ý hận, nhưng hiện tại cô ta cũng không thể làm gì, vì để mọi người bớt nghi ngờ, đành phải giả vờ cái gì cũng không biết, tiếp tục cúi đầu giả bộ như là một con chim cút.

Chỉ có thể nắm chặt bàn tay ở phía dưới tay áo mới có thể biểu hiện ra sự tức giận của cô ta!

Không thể nghĩ tới, bên cạnh cô ta đang có hai người, bọn họ đã nhìn thấy hết những động tác của cô ta, bắt đầu đối với cô ta cũng có chút đề phòng.

Cô bé đó chính là Trương Yến, thấy Tiểu Dương cứ cúi đầu không thèm nhìn mình, mà mọi người vẫn đang chờ cô ta trả lời, cô ta đành phải nói ra sự thật.

“Không, chị không có đánh tôi.” Trương Yến cảm thấy uỷ khuất, nghe vậy Hứa Khả Nhân, lại tươi cười, sau đó hỏi, “Tôi đào mộ tổ tiên nhà cô sao?”

“Chị, chị nói bậy!” Trương Yến tức giận trừng mắt nhìn Hứa Khả Nhân.

Nụ cười trên mặt Hứa Khả Nhân đột nhiên biến mất, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi không đánh cô, cũng không đào mộ tổ tiên nhà cô, cô gái nhỏ à, cô muốn gì ở tôi đây!”
 
Chương 55


Dừng lại một chút, Hứa Khả Nhân lại nói tiếp, “Có một câu tôi muốn nói với cô, cô gái nhỏ, cô không nên mù quáng nghe theo lời người khác nói, có đôi khi, thứ cô nhìn thấy là đóa hoa rực rỡ, nhưng khi cô hái lên để thưởng thức, thì lại nhận ra bên trong đó có một con rắn độc!”

Nói xong Hứa Khả Nhân nghĩ lại, có phải cô nói quá khó hiểu hay không, cô sợ cô gái nhỏ kia nghe không hiểu, vì vậy lại nói thêm một câu.

“Cô gái nhỏ, cẩn thận đấy, coi chừng rắn độc, không chừng một ngày nào đó lại bị cắn, thật đáng thương quá đi!”

Hứa Khả Nhân vừa nói vừa lắc đầu, điệu bộ cô đang trách trời thương người nhìn rất giống.

Một số người đã đoán được chuyện này, nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Hứa Khả Nhân, tất cả đều cười phá lên.

“Cười cái gì, cười cái gì mà cười, mọi người cũng đừng quên, hai người bọn họ những tên khốn khiếp, ở trước mặt mọi người lại dám đánh anh hai và chị dâu của mình!”

Đại Lưu không thể để Hứa Khả Nhân và Trương Viễn sống tốt được, thấy mọi người có ý tốt với họ, làm sao bà ta có thể ngồi yên!

Những lời thô tục được thốt ra, nói như vậy ngày thường không thiếu ở sau lưng mắng họ.

“Này, Đại Lưu đây chính là bà không đúng rồi, dù có nói thế nào Trương Viễn cũng là con trai của bà, nghe giọng điệu của bà như này, người không biết chuyện còn tưởng rằng cậu ấy là kẻ thù của bà đấy!”

Một bà lão nhỏ tuổi hơn Đại Lưu một chút mở miệng nói, ánh mắt hướng về phía bà ta mang ý nghĩa sâu xa.

“Tôi mắng con trai của tôi, thì có liên quan gì đến bà, còn mày đồ khốn khiếp đê tiện, ở đây có rất nhiều người làm chứng cho việc mày đánh Tiểu Vũ, không phải mày muốn phủ nhận liền có thể phủ nhận như vậy đâu!”

Nguyệt

Đại Lưu nói bà lão kia một câu, rồi lại chỉ tay vào Trương Viễn ánh mắt âm độc.

“Mẹ cứ việc nói thẳng đi, chuyện này mẹ muốn giải quyết như thế nào?” Trương Viễn không kiên nhẫn nghe bà ta lải nhải, liền hỏi vì sao hôm nay lại tới đây.

Đại Lưu còn tưởng rằng anh chịu nhượng bộ, khóe miệng cong lên một nụ cười đắc thắng, nếp nhăn trên mặt cũng sâu thêm một chút.

“Vì mày là con trai của tao, nên tao không thể làm quá phận, như vậy đi, chỉ cần mày đem ngôi nhà mày đang ở này đổi lấy ngôi nhà cũ ở cuối thôn phía tây, chuyện này coi như chưa từng xảy ra.”

“Xôn xao,” Đại Lưu vừa nói ra, ở đây tất cả mọi người đang xem náo nhiệt đều lập tức trở nên bình tĩnh lại, ngôi nhà cũ ở cuối thôn phía Tây đã bao nhiêu năm rồi không được sửa chữa, gỗ bên trong cũng sớm đã mục nát từ lâu, căn bản không thể ở được.

Đổi một ngôi nhà khang trang sáng sủa như vậy lấy một ngôi nhà dột nát, Đại Lưu rõ ràng là có kế hoạch lại đây gây sự.

Nếu như thế mà còn gọi là không quá đáng, vậy như thế nào mới tính quá đáng đây!

Đại Lưu không quan tâm người khác nghĩ gì, mấy năm nay bà đều cung phụng cái tên xui xẻo này, còn không phải vì muốn lấy ngôi nhà này.

Ai ngờ Trương Viễn lại gian xảo như vậy, mặc dù người đã lừa đi qua, nhà ở lại không muốn bọn họ chạm vào, ngay cả bà muốn trồng rau và nuôi gà Trương Viễn cũng không cho phép.

Nếu không phải vì số tiền nó đem về hai ba đồng tiền mỗi tháng, thì bà ta đã đuổi anh đi từ lâu rồi.

Còn khi nó kết hôn thì lại càng quá đáng, bà chỉ mới nói câu phân gia, nhưng lại không nghĩ tới nó cùng người vợ ốm yếu của nó kiên cường chuyển về nơi ở cũ.

Làm cho bà tốn nhiều thời gian nịnh bợ như vậy đều hoàn toàn vô ích! Cũng may lần này nó tự mình đưa tới cửa, bất luận như thế nào nhất định phải lấy được căn nhà này!

“Trời còn chưa tối, đã có người mơ mộng hão huyền rồi. Chẳng lẽ đầu óc không tốt, coi người ta như là kẻ ngốc hay sao!”

Hứa Khả Nhân không một chút kiêng nể mà giễu cợt, thật sự những người này đã coi cô như người đã chết, huống chi Trương Viễn bây giờ là chồng của cô, ngôi nhà này hiện tại là tài sản chung của cô và Trương Viễn, làm sao có thể nói đổi là đổi!
 
Chương 56


“Mày, cái con khốn này, ở đây là nhà họ Trương, chưa đến lượt cho mày lên tiếng đâu!”

Đại Lưu bị một người nhỏ hơn làm nhục trước mặt nhiều người như vậy, quả thực bà ta sắp tức điên lên rồi!

Nó thật sự cho rằng, nếu gả cho Trương Viễn, cái ngôi nhà nhỏ này có phần của nó nữa sao, thật buồn cười!

Đại Lưu ở trước mặt Trương Viễn mắng Hứa Khả Nhân, trong mắt Trương Viễn lóe lên một tia lạnh lẽo, khí thế cũng vì vậy mà trở nên sắc bén hơn, ánh mắt của anh nếu như có thể g.i.ế.c người, thì Đại Lưu không biết đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi!

“Mẹ đang nói cái gì vậy, cô ấy là vợ của tôi, chúng tôi cũng đã lãnh giấy kết hôn, nếu như không đến lượt cô ấy lên tiếng ở đây, chỉ sợ ở đây không ai có tư cách hơn ngoài cô ấy. Mà mẹ lại càng không được!”

Vợ của mình bị bắt nạt, anh không thể ngồi yên mà không quan tâm được. Thế thì anh còn là một người đàn ông sao, huống chi những người này đến đây chính là muốn gây sự với anh!

“Cái tên xui xẻo này, mày giỏi đấy, vậy mà giúp đỡ người ngoài nói chuyện, tao cảm thấy mày bị con nhỏ hồ ly tinh này mê hoặc rồi, trong mắt hoàn toàn không coi cha mẹ và anh em ra gì!”

Đại Lưu đột nhiên ôm n.g.ự.c thở hổn hển, xem ra tức giận cũng không nhẹ. Tiểu Dương thấy vậy lập tức tiến lên đỡ lấy bà.

Với vẻ mặt lo lắng: “Mẹ, mẹ không sao chứ, mẹ đừng dọa con!” Hàng loạt câu cảm thán phát ra từ miệng cô ta khiến những người chứng kiến ở đây đều phải giật mình thon thót, trong lòng thấp thỏm bất an.

Nếu như không cẩn thận xảy ra mạng người, bọn họ này đó xem náo nhiệt cũng sẽ phải gánh chịu trách nhiệm!

Vì thế, có một kẻ tính tình nóng nảy liền hắng giọng hô lên!

“Này, vợ của Trương Văn, mẹ chồng cô bị làm sao, không có chuyện gì đi!” Tiểu Dương nghe vậy khẽ cụp mắt xuống, nhìn về phía Đại Lưu còn giả vờ bất tỉnh, cô ta thật sự muốn làm bậy một lần, để cho bà lão này c.h.ế.t ngay lập tức!

Cứ như vậy, cô ta có thể đổ lỗi cho hai vợ chồng kia, nhiệm vụ của cô ta cũng đã hoàn thành!

Nhưng hiện tại có quá nhiều người, xung quanh có hàng chục đôi mắt đang nhìn, vì có nhiều người như vậy, nếu muốn g.i.ế.c một người một cách lặng lẽ thì rất khó khăn.

Hơn nữa, thân phận của người này còn có chút đặc thù, trong lòng bực tức không thể trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vẫn phải giả bộ rất đau lòng, khóc nức nở hai tiếng rồi lấy tay lau khóe mi, lúc này mới ngẩng đầu lên nghẹn ngào nói.

“Mẹ chồng của tôi vì quá thương tâm, nên đã ngất đi rồi,” cô ta dừng lại một chút, sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía Trương Viễn, nhẹ giọng nói.

“Chú ba à, chú cũng không nên trách mẹ nói chuyện khó nghe, bà ấy thật sự vẫn rất quan tâm đến chú, vừa rồi trước khi chúng ta tới, bà ấy đã nói chú là đứa con trai mà bà ấy yêu nhất. Sở dĩ nói lời khó nghe như vậy, đó cũng chỉ là muốn tốt cho chú thôi!”

Một số người phụ nữ dễ xúc động nghe đến những lời Tiểu Dương nói, cũng có vài phần đạo lý trong đó. Khi họ đối mặt với con trai họ ở nhà, đôi khi cũng sẽ tức giận vừa đánh vừa mắng, nhưng khác hơn chút là Đại Lưu mắng khó nghe hơn!

Hứa Khả Nhân vẫn luôn chú ý quan sát mỗi người ở đây, phát hiện anh trai của Trương Viễn từ khi Đại Lưu bắt đầu làm ầm ĩ đến bây giờ, anh ta vẫn rất an tĩnh đứng im. Lâu như vậy, cũng không lên tiếng dù chỉ một lời, cảm giác cả đêm nay đều là Đại Lưu và Tiểu Dương hai người ở diễn kịch một mình.

Nguyệt

Người một nhà này cũng thật thú vị đấy!

Tuy nhiên, Hứa Khả Nhân cũng phải công nhận rằng hai người phụ nữ này thực sự có thể diễn thành một vở kịch.

Đại Lưu vừa té xỉu, Tiểu Dương liền châm ngòi khiêu khích, rất nhiều người còn đang xem náo nhiệt lập tức thay đổi thái độ đối với cô và cả Trương Viễn.

Hầu hết những ánh mắt ban đầu rất đều thân thiện nhìn họ, nhưng giờ lại đều biến thành những ánh mắt trách móc mơ hồ.
 
Chương 57


“Tiểu Viễn, chị dâu cậu nói cũng có lý, trên đời này người mẹ nào mà không la mắng con, tôi nghĩ cậu nên nhận lỗi với bà ấy rồi bỏ qua mọi chuyện đi.”

Giữa đám đông, một bà mẹ chồng không thể nhịn được nữa mở miệng khuyên bảo, có một người đứng ra, những người còn lại cũng nói theo, hầu hết đều là nói Trương Viễn và Hứa Khả Nhân nên nhận thua, chỉ có một số ít người trong số họ vẫn không đồng tình với ý kiến đó.

Quả nhiên mọi người đều là đang đồng cảm với kẻ yếu, bất kể trước đó Đại Lưu có nặng lời mắng mỏ như thế nào, không ít người đều đứng về phía Trương Viễn và Hứa Khả Nhân.

Nhưng chỉ cần Đại Lưu lộ ra một chút yếu thế, những người đó liền sẽ lập tức đứng về phía bà ta, đây cũng chuyện thường tình, ai bảo Đại Lưu là người lớn tuổi, ở thời đại hiếu thuận này, loại chuyện này cũng thật sự rất bình thường.

Khi những người khác đang lên án hai người họ, bọn họ không thấy rằng đôi mắt đang nhắm nghiền của Đại Lưu, người đang bất tỉnh trong vòng tay của Tiểu Dương lặng lẽ hí mắt ra, khóe miệng không ngừng nhếch lên.

Tiểu Dương cũng không ngoại lệ, cô ta cúi đầu cố gắng che giấu nụ cười gần như không thể nhịn được của mình. Càng ngày càng nhiều người lên án, ánh mắt Trương Viễn cũng ngày càng lạnh dần đi.

Ngay lúc anh sắp không nhịn được mà phát điên lên, có một đôi bàn tay nhỏ bé dịu dàng nắm chặt lấy tay của anh, Trương Viễn quay đầu lại, liền thấy Hứa Khả Nhân vẻ mặt lo lắng nhìn anh.

Trong lòng Trương Viễn cảm thấy ấm áp, cơn giận bị những người này khơi dậy trong nháy mắt đều tan biến hết. Tinh thần của anh tỉnh táo trở lại và có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.

Mắt nhìn sắc trời, người anh đợi cũng không lâu nữa sẽ đến, nếu bọn họ đã không biết xấu hổ như vậy. Hôm nay cũng không bằng gỡ bỏ lớp mặt này xuống để cho thiên hạ nhìn xem, vì để sau này có cuộc sống bình yên, hôm nay anh cũng nên phân rõ ranh giới với những người này.

Đột nhiên, từ phía sau đám đông truyền đến một giọng nói vui vẻ. “Mọi người làm gì vậy? Tan làm rồi sao không ở nhà nghỉ ngơi, mà lại vây quanh ở đây thế này!”

Nguyệt

Giọng nói rất quen thuộc, mọi người nhao nhao quay đầu lại nhìn, liền thấy hai người có bối phận và lớn tuổi nhất trong thôn tới, cùng với gia đình trưởng thôn và chú Đổng, một nhóm năm sáu người đi tới.

Đám người xem náo nhiệt kia tự động lùi sang hai bên, để nhường đường cho mấy người họ đi vào trong sân.

Thấy vậy Trương Viễn, vội vàng kéo Hứa Khả Nhân đến gặp họ, với vẻ mặt kính trọng.

“Ông cả, ông hai!”

Hai ông lão gật đầu, không thèm nhìn Đại Lưu đang giả vờ hôn mê nằm trên người Tiểu Dương.

“Sự tình trải qua ông và ông hai của con cũng đã biết rõ ràng, cháu trai, cháu đã vất vả rồi!” Ông cả khẽ thở dài, bàn tay to vỗ vào bả vai Trương Viễn, trên khuôn mặt già nua nhăn nheo tràn đầy ân cần!

Dương Quế Hoa đi thẳng đến trước mặt Hứa Khả Nhân, vẻ mặt khẩn trương, “Khả Nhân, cháu không sợ chứ hả!”

Hứa Khả Nhân cười khẽ lắc đầu, ý bảo cô không sao.

“Cô gái nhỏ này nhất định chính là vợ của cháu đúng không!”

“Đúng vậy, ông cả. Khả Nhân đây là ông cả và ông hai.” Trương Viễn đẩy người Hứa Khả Nhân đi về phía trước, ý bảo cô gọi hai ông.

Hứa Khả Nhân rất ngoan ngoãn gọi “Ông cả, ông hai!”

“Này, không tệ, bây giờ hai ông già chúng ta có lời muốn nói. Chờ đến khi chúng ta đi xuống dưới, cũng có mặt mũi gặp ông nội cháu!”

Ông hai thở dài một tiếng, nhớ tới em ba cả đời vất vả, trong mắt hiện lên một chút buồn bã, thoáng qua rồi biến mất!

“Được rồi, hôm nay chúng ta tới đây là đòi lại công bằng cho đứa nhỏ Tiểu Viễn này, chuyện trước mắt chúng ta giải quyết trước đã.”

Nhìn thoáng qua Đại Lưu, đột nhiên nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút ở phía sau đám đông, đang thò đầu vào trong. Ông cả cười nhạo một tiếng, thấy mọi người đều ở đây, vậy thì bắt đầu đi.

“Tiểu Đổng, cháu đi xem giúp ta bà ấy bị bệnh gì, hôn mê lâu như vậy cũng không phải là chuyện tốt, dù sao cháu cũng phải đánh thức bà ấy dậy trước mới được."
 
Chương 58


Ông cả chỉ tay vào Đại Lưu, nháy mắt ra hiệu cho chú Đổng, lời nói có ý nghĩa sâu xa, e rằng chỉ có bọn họ mới hiểu được.

“Bác cả cứ yên tâm, cháu đảm bảo bác sẽ hài lòng.” Chú Đổng cười cười, từ trong túi xách lấy ra một gói da trâu, rồi đi tới chỗ Đại Lưu ngồi xổm xuống, mở gói da trâu ra, những hàng kim châm bằng bạc sáng bóng xuất hiện trước mặt mọi người.

Một số người nhát gan nhìn thấy những cây kim châm dày đặc, không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng “Tê”.

Đại Lưu vốn đang giả bộ hôn mê, đột nhiên cảm giác bầu không khí xung quanh có cái gì đó không đúng, nhịn không được khẽ hí một mắt ra.

Đập vào mắt bà đầu tiên chính là từng hàng kim châm lóe sáng, tỏa ra ánh bạc.

Chú Đổng cũng không biết vô tình hay là cố ý, đột nhiên lấy ra một cây to nhất, cầm trong tay nghịch nghịch một chút.

Trong miệng phát ra âm thanh chậc chậc, “Hôn mê lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại, xem ra bệnh cũng không nhẹ, cây nhỏ nhất định không được. Không bằng lấy cái này thử xem sao.”

Nói xong ông ấy giơ tay muốn đ.â.m vào thái dương của Đại Lưu với tốc độ nhanh đến mức Tiểu Dương ở gần nhất cũng không kịp trở tay ngăn cản, dĩ nhiên không biết đó chỉ là vô tình hay cố ý!

“A, mau cút đi, cái đồ bán cao da chó!” Đại Lưu thấy chú Đổng làm thật, nếu như bị kim dày như vậy đ.â.m vào thái dương, làm sao bà có thể sống sót được.

Cho nên cũng không quan tâm là mình đang giả bộ ngất xỉu, mạng vẫn là quan trọng hơn, bà ta đẩy chú Đổng ra, cả người bật dậy, động tác của bà ta rất nhanh nhẹn, trông không giống như đang bị bệnh.

Bây giờ, cho dù ngu xuẩn đến đâu, người ta cũng sẽ biết bà lão này đang giả vờ hôn mê!

Nguyệt

“Đại Lưu sao bà lại xấu tính như vậy? Chúng ta còn vì bà mà bênh vực cho bà, vậy mà bà giả vờ ngất đi để lừa gạt chúng ta!” Một bà lão dẫn đầu mở miệng bệnh vực Đại Lưu cảm thấy tức giận, cho dù là ai bị lừa gạt như vậy cũng đều cảm thấy tức giận.

Đại Lưu lúc này cũng phản ứng lại đây, vừa nhìn thấy ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh, lần này bà ta thật sự rất luống cuống.

“Mọi người xin hãy nghe tôi nói, tôi vừa mới là thật sự ngất đi, tôi cũng chỉ mới vừa tỉnh lại mà thôi.”

Bây giờ không ai tin lời bà ta cả, mắt của bọn họ không có bị mù. Vừa rồi bà ta từ dưới đất đứng dậy hành động rất nhanh nhẹn, không giống như dáng vẻ như vừa mới tỉnh lại sau khi ngất đi.

“Phi, này bà Đại Lưu nói dối cũng nên có cái giới hạn. Bà thực sự coi chúng tôi như những kẻ ngốc đấy à!” Lúc này, dì Thúy Phân và những người khác đã nói xong về chiến tích của Hứa Khả Nhân làm thế nào thu thập bà Vương, khi đến đây bắt gặp cảnh tượng này, suy nghĩ một chút thì cũng đủ đoán ra chuyện gì đang xảy ra!

Bà ấy vốn dĩ cùng Đại Lưu không ưa gì nhau, lúc này không dẫm một chân, thì còn chờ đến khi nào! Hơn nữa cô gái nhỏ mà bà xem trọng còn đang bị bắt nạt!

Đại Lưu hung tợn trừng mắt nhìn dì Thúy Phân, trong lòng nghĩ kế hoạch của bà ta đã hoàn toàn thất bại!

Đã như vậy, bà ta vẫn còn một át chủ bài nữa, mặc kệ nói như thế nào, bà ta vẫn là mẹ ruột của Trương Viễn, mẹ ruột làm Trương Viễn hiếu kính cũng không quá phận đi!

Nghĩ tới đây, Đại Lưu đứng thẳng người, trên mặt nở ra một nụ cười, nói với hai ông lão: “Bác cả, bác hai, cơn gió nào đã đưa hai bác đến đây vậy? Đứa nhỏ này cũng thật là, một chút cũng không hiểu chuyện, hai bác lớn tuổi như vậy mà nó còn đi quấy rầy.”

“Đại Lưu cô còn có mặt mũi để nói à, chúng ta mặc dù đã già rồi nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn chứ không phải là hai lão già hồ đồ, căn bản có thể phân biệt đúng sai, Tiểu Viễn là một người con trai hiếu thảo, cô nhìn xem, các người đã tra tấn thằng bé thành bộ dạng gì này!”

Ông hai là một người nóng tính, vừa nghe Đại Lưu nói, liền giận sôi máu, làm xấu thanh danh của Trương Viễn, khi nói Trương Viễn đánh anh trai và chị dâu, làm mẹ ruột tức giận đến ngất xỉu, hai ông làm sao có thể ngồi yên được nữa!
 
Chương 59


Ánh mắt Đại Lưu lóe lên, bà ta tuy rằng kiêu ngạo nhưng cũng biết ai không thể đắc tội, hai người này đúng lúc lại là những người bà không thể đắc tội.

“Bác hai nói sao vậy ạ, bất kể nói thế nào Trương Viễn cũng kêu cháu một tiếng mẹ, hơn nữa bình thường cháu cũng không có đối xử tệ với nó!” Đại Lưu tự cảm thấy mình nói không hề sai, ít nhất bà ta vẫn để anh bình an vô sự sống đến bây giờ không phải sao!

“Hừ, thật không thể nói lý!” Ông hai không muốn cùng một người đàn bà tranh cãi so đo với nhau. Ngược lại, ông nhìn người anh bên cạnh mình, ra hiệu cho ông ấy giải quyết.

Ông cả nhìn thấy ánh mắt đó, trong lòng bật cười người em trai của mình, vẫn là trước sau như một, vẫn luôn ghét đối phó với loại phụ nữ hỗn láo như này.

“Được rồi, Đại Lưu hôm nay cô tới đây mục đích thật sự là gì mau nói cho tôi biết, lúc nãy cô nói tới chuyện đổi nhà, vậy cô đừng nghĩ nữa, sẽ không có chuyện đó đâu.”

“Bác cả à, bác còn không biết cháu sao, ngoài miệng cháu nói những lời khó nghe như vậy thôi, nhưng thật sự bên trong cháu lại có ý tốt. Lúc nãy nói nó dùng căn nhà này đổi lấy căn nhà cũ kia cũng chỉ là nói đùa mà thôi.” Đại Lưu vội vàng giải thích.

Thật ra trong lòng bà ta hận c.h.ế.t đi được, nếu như không phải hai lão già này, bà ta tin rằng chỉ cần làm loạn, khóc lóc om sòm, giả vờ hai cái, cuối cùng rơi vài giọt nước mắt. Chắc chắn với áp lực đó cái tên xui xẻo kia sẽ ngoan ngoãn đem căn nhà đó cho bà ta, nhưng bây giờ lại thành ra thế này, bà ta cũng không biết phải kết thúc chuyện này như thế nào!

Ông cả nhướng mày, “Ồ, nói như vậy cái gì cô cũng không cần, có đúng vậy không!”

“Thực ra, chúng ta cũng không có biện pháp. Cháu trai của ông mấy ngày nay sức khỏe không tốt, chỉ muốn ăn thứ gì đó ngon, này không, vừa mới tan làm cơm cũng không thèm ăn liền nằm xuống ngủ ngay, lẩm bẩm nói muốn ăn mì sợi, nhưng chúng ta cả gia đình, cuộc sống quá căng thẳng túng thiếu, có thể ăn no là đã không tồi rồi. Nơi nào có thứ quý giá như vậy! Nên là muốn đến đây để thử vận may mà thôi!”

Đại Lưu nói những lời này ra, một chút cũng không cảm thấy chột dạ, khi bà ta đến đây, bà ta đã bịa ra lời nói cho mình, ngay cả khi hai ông già này đến tìm chồng bà ta để xác minh kết quả cũng đều sẽ giống nhau.

Ông cả quả thật là bị tức giận đến bật cười, lúc Trương Viễn tìm ông nhờ ông làm chủ, ông còn nghĩ dù sao cũng là người một nhà, nên chỉ cần nói xin lỗi liền cho qua chuyện này. Nhưng hiện tại đối với loại người này vẫn là không thể quá nể mặt.

“Trương Quốc Khởi, còn muốn trốn đến khi nào nữa hả!”

Ông cả hướng về phía đám đông hét lên một tiếng, làm cho người đang tìm chỗ trốn cảm thấy sợ hãi. Cơ thể đông cứng tại chỗ, không dám động đậy.

Dừng một chút, ông ta lén lút ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sắc bén của ông cả, trong lòng Trương Quốc Khởi hồi hộp, ha hả cười ngây ngô một chút, đứng thẳng người ho nhẹ một tiếng.

“Sao mọi người đều ở đây vậy? Hóa ra ông cả và ông hai cũng có ở đây, anh cả mọi người đang họp sao?”

Ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đang trợn tròn mắt nói dối, ông cả cười nhạo một tiếng, nhưng cũng không trả lời, cười như không cười nhìn ông ta.

“Vợ của cậu vừa nói cậu muốn ăn mì sợi và cậu đang mệt mỏi nằm trên giường, hiện tại nhìn cậu rất khoẻ mạnh đấy thôi.”

Trương Quốc Khởi xấu hổ nói, “Ông cả đừng nghe cô ấy nói bậy, cháu chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, không ngờ cô ấy lại dẫn theo những đứa nhỏ tới đây.”

“Được rồi, được rồi. Bây giờ đừng bao biện với tôi nữa, chỉ có các người mới biết rõ chuyện gì đang xảy ra, bây giờ tôi hỏi, cậu định sẽ kết thúc chuyện này như thế nào?”

Nguyệt

Ông cả xua tay, vẻ mặt không còn chút kiên nhẫn nào.

“Lúc ấy chỉ là hiểu lầm thôi, xin lỗi đã để bác cả và bác hai cùng mọi người trong thôn phải lo lắng! Cháu sẽ dẫn bọn họ trở về ngay.”

Nói xong Trương Quốc Khởi liền xoay người chuẩn bị nói Đại Lưu và những người khác mau đi về nhà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top