Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
Chương 160


Đầu óc Phương Tử Minh trống rỗng, không nghĩ được gì nữa, anh ta mơ màng hồ đồ nhấc điện thoại lên gọi cho Tần Tử Nhu.

Miệng anh ta như đang phả ra hơi thở lạnh lẽo, nếu Tần Tử Nhu mà đứng trước mặt anh ta thì nhất định anh ta sẽ lao tới, bóp chặt cổ cô ta và gào lên: “Tại sao lại lừa tôi? Con khốn.”

Hiện tại anh ta cũng đã không khống chế được sự giận dữ trong giọng điệu của mình. Tỉnh táo lại từ cú sốc, khi vừa kết nối được với đầu bên kia thì anh ta liền gầm lên: “Tần Tử Nhu, Nhạc Nhạc căn bản không phải là con của tôi đúng không? Cô lừa tôi ư?”

Ở bên kia, Tần Tử Nhu vẫn luôn bồn chồn không yên từ khi đưa con đi. Cô ta vừa nhớ nhung và lo con mình sống ở trại trẻ mồ côi có tốt không vừa lo lắng chuyện nhận nuôi không biết có tiến hành thuận lợi, có chuyện gì bất ngờ xảy ra không?

Mấy ngày nay, cô ta muốn lén tới thăm Nhạc Nhạc biết bao, nhưng Phương Tử Minh lại không nói cho cô ta biết Nhạc Nhạc đang ở tại cô nhi viện nào, thậm chí ngay cả bản thân anh ta cũng không xuất hiện, chỉ để một mình cô ta ở trong chung cư âm thầm trằn trọc, buồn thương.

Nhớ hôm nay là ngày Phương Tử Minh dự định nhận nuôi Nhạc Nhạc, cô ta thức dậy từ sáng sớm, đợi đến khi nào Phương Tử Minh gọi điện thoại báo tin thì cô ta mới có thể yên tâm.

Không ngờ cuộc gọi lại tới sớm hơn cả thời gian cô ta dự đoán. Tần Tử Nhu gần như gấp gáp nghe máy, không nghĩ tới phía bên kia lại truyền tới tiếng quát lớn khiến lòng cô ta lạnh lẽo, hoang mang.

Sao lại nói Nhạc Nhạc không phải là con anh ta, sao cô ta lại nghe không hiểu thế này?

Tần Tử Nhu nắm chặt điện thoại, vừa hoảng hốt vừa nghi hoặc: “Tử Minh, anh đang nói gì vậy? Sao lại nói Nhạc Nhạc không phải là con anh, thằng bé chính là con trai của anh mà. Nhạc Nhạc sao rồi, có chuyện gì thế? Anh mau nói đi!”

Trong chớp mắt, vô số ý nghĩ xuất hiện trong tâm trí cô ta. Có phải vợ của Phương Tử Minh đã phát hiện ra kế hoạch không? Có phải đối phương chuẩn bị trả thù và hãm hại mình không? Nhạc Nhạc đâu, Nhạc Nhạc sao rồi?

Tần Tử Nhu gần như nghe thấy tiếng khóc của Nhạc Nhạc từ trong điện thoại.

“Cô mau lại đây cho tôi, trực tiếp kể rõ ràng sự việc. Nếu cô dám lừa tôi,…”

Tần Tử Nhu ngơ ngác nghe âm thanh tít tít trên di động, trái tim hoảng loạn đập thình thịch. Tại sao Phương Tử Minh lại nghi ngờ Nhạc Nhạc không phải con anh ta chứ? Bọn họ rõ ràng là cha con ruột mà!

Cô ta hoảng loạn đi vài vòng quanh phòng, không biết có nên qua đó không? Nhưng nghĩ tới Nhạc Nhạc, cô ta rốt cuộc cũng xách túi, lao ra ngoài và chạy tới địa điểm mà Phương Tử Minh nói.

Bên kia, cha Phương cũng không hề nhàn rỗi. Ông đích thân gọi điện thoại gọi người đáng tin tới lấy tóc của Phương Tử Minh và Nhạc Nhạc. Đợi đến khi lấy tóc xong thì lập tức đưa đến trung tâm xét nghiệm để giám định lại một lần nữa, muộn nhất là bốn tiếng sau sẽ có kết quả.

Lúc này, không ai trong nhà họ Phương có tâm trạng để ý đến Nhạc Nhạc đang ở dưới đất khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem. Vừa rồi vì tưởng là máu mủ nhà mình nên nhìn thế nào cũng thấy thật đáng yêu, hiện lại sự nghi ngờ đã dấy lên trong lòng, họ càng nhìn càng thấy nhiều điểm không giống Phương Tử Minh, làm gì còn tâm tư mà dỗ dành cậu bé nữa chứ!

Mẹ Ngu rất ngứa mắt và cũng tỏ vẻ khinh thường hành vi này của họ. Vừa rồi chính họ ôm ấp cậu bé như bảo bối, bây giờ cũng chính họ lại trở mặt trong phút chốc. Một đứa bé hai tuổi thì biết cái gì đâu?

Bà bĩu môi, bắt đầu đuổi người đi: “Bây giờ hai đứa đã ly hôn, chuyện của nhà các người không liên quan đến nhà tôi. Muốn tìm người hỏi rõ ràng hay làm lại xét nghiệm ADN cũng được, có thể rời khỏi nơi này, tìm chỗ khác làm được không?”

Thật phiền phức, càng nhìn họ càng thấy ngứa mắt.

Cha Phương rất xấu hổ, khuôn mặt già nua đỏ bừng. Bây giờ họ đã hoàn toàn xé rách mặt với nhà họ Ngu, nếu có thể có một đứa cháu trai thì cũng đáng giá, nhưng nếu bị lừa thì quả thực mặt mũi nhà họ Phương không biết để đâu, họ sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Mẹ Phương tức giận đến mức môi run run, bất lực nói: “Hôm nay phải làm rõ ràng mọi chuyện trước mặt mọi người. Nếu Tử Minh bị lừa thì Tịch Lam, con,…” bà nhìn con dâu trước với vẻ cầu xin, con có thể tha thứ cho Tử Minh không?

Ngu Tịch Lam thay đổi sắc mặt: “Hừ, Phương Tử Minh bị lừa là do anh ta bị ma xui quỷ khiến háo sắc ngoại tình, đáng đời anh ta. Cháu vui con chưa hết chứ làm gì có đam mê thu gom rác rưởi.”

“Ngu Tịch Lam,…” Phương Tử Minh đau khổ gọi một tiếng, “Một đêm vợ chồng ân nghĩa trăm năm, em có cần phải nói chuyện khó nghe như vậy không?” Anh ta ôm đầu, ngồi xổm xuống, sao Nhạc Nhạc lại không phải con anh ta cơ chứ?

Anh ta vừa gặp Nhạc Nhạc đã cảm thấy thân thiết, đây chẳng lẽ không phải là tình cảm tự nhiên giữa cha con sao?

Ngu Tịch Lam trừng anh ta một cái, không nể tình chút nào: “Một gã đàn ông ngoại tình chính là rác rưởi trong mắt tôi. Nhưng mà thôi, các người muốn ở lại thì cứ ở lại đi. Tiện thể chúng tôi cũng ngồi xem kịch, cậu nói xem có phải không, Uẩn Ninh?” Cô nghiêng đầu hỏi ý kiến của bạn thân.

Diệp Uẩn Ninh nghiêm túc gật đầu: “Mình cũng rất tò mò người phụ nữ làm Phương Tử Minh đổ vỏ là người như thế nào. Lát nữa chắc là xuất sắc lắm đây!”

Phương Tử Minh càng đau đớn hơn, sắc mặt khó coi chẳng khác gì người chết.

Người mà cha Phương tìm đã nhanh chóng tới. Ông đích thân lấy tóc của con trai mình và Nhạc Nhạc rồi giao cho người mới đến.

Sau khi người người đưa mẫu vật đi làm xét nghiệm ADN đi, lúc này mọi người đều chờ Tần Tử Nhu tới trực tiếp nói rõ sự tình.

Nhạc Nhạc cũng khóc lóc mệt mỏi rồi. Thấy không ai để ý đến mình, cậu bé sợ hãi im lặng. Mẹ Ngu không đành lòng nên đã gọi người giúp việc đang tránh mặt tới chăm sóc cho cậu bé trước.

Phương Tử Minh nhìn Nhạc Nhạc với ánh mắt rối rắm và phức tạp, chần chờ không dám lại gần. Hành động này càng khiến Ngu Tịch Lam khinh thường không thôi.

Cô và Diệp Uẩn Ninh đang rì rầm trò chuyện sôi nổi vô cùng. Phương Tử Minh nghi ngờ rằng cả hai người đều đang cười chê chính mình, anh ta ước gì có thể đứng dậy đi ngay. Chỉ trách mẹ Phương nhất quyết muốn điều tra và làm rõ manh mối trước mặt người nhà họ Ngu.

Cha Phương cũng bất chấp tất cả, đằng nào thì cũng mất hết mặt mũi rồi, nói không chừng lát nữa Ngu Tịch Lam sẽ mủi lòng khi thấy Phương Tử Minh bị lừa, đến lúc đó giấy ly hôn cũng có thể coi như không có giá trị.

Trong khi sốt ruột chờ đợi, Tần Tử Nhu cuối cùng cũng bắt xe tới nơi. Đứng trước cánh cổng cao lớn sừng sững, khí phái và sang trọng, cô ta bồi hồi không dám đi vào.

Cuối cùng đám người Phương Tử Minh chờ đến mức mất hết kiên nhẫn đi ra và kéo người tiến vào.

Phương Tử Minh không rảnh giữ phong độ, thô lỗ đẩy người, thở hồng hộc và hung tợn nói: “Tần Tử Nhu, cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc Nhạc Nhạc là con của ai?”

Tần Tử Nhu loạng choạng ngẩng đầu lên, đôi mắt liếc nhìn xung quanh đầy sợ hãi. Đối mặt với ánh mắt săm soi của mọi người, trong chớp mắt khi nhìn đến khuôn mặt của Ngu Tịch Lam, trái tim của cô ta thắt lại. Cô ta vẫn nhớ rõ người phụ nữ này, chẳng lẽ cô ấy chính là vợ của Phương Tử Minh?

Cô ta ngạc nhiên và hoảng hốt nhìn đi chỗ khác, trong lòng đã biết nguyên nhân khiến kế hoạch thất bại. Thì ra hai người đã gặp nhau từ sớm, thế mà còn tự cho rằng kế hoạch có thể thành công.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Nhìn thấy mẹ mình, Nhạc Nhạc lập tức tránh thoát khỏi vòng tay của người giúp việc, giơ đôi tay nhỏ chạy về phía cô ta.

“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của mẹ!” Tần Tử Nhu ngồi xổm xuống ôm đứa trẻ và khóc. Hai mẹ con ôm nhau trông đáng thương không sao tả nổi.

“Hừ, hoá ra đây chính là kiểu người mà Phương Tử Minh thích, hay là mọi đàn ông trên thế giới này đều giống nhau!” Ngu Tịch Lam nhếch môi chế nhạo.

Diệp Uẩn Ninh cầm tay cô, an ủi: “Cũng không hẳn đâu. Chỉ có thể nói là gu của Phương Tử Minh hơi mặn. Anh ta không xứng có được cậu.”

Ngu Tịch Lam cười, kiêu ngạo nghĩ, đương nhiên là Phương Tử Minh không xứng với mình.

“Đừng khóc nữa, mau nói đi, có phải từ đầu đến cuối cô đều lừa gạt tôi không? Cmnn, Nhạc Nhạc căn bản không phải là con tôi.” Phương Tử Minh tức giận đi tới đi lui.

Nhạc Nhạc vùi đầu vào lòng mẹ để tìm kiếm sự an ủi, cậu bé không hiểu sao người bố yêu thương cậu chỉ trong chốc lát lại trở nên đáng sợ như vậy. Nhạc Nhạc không muốn thích bố nữa.

Nước mắt Tần Tử Nhu từng giọt, từng giọt tuôn rơi. Khuôn mặt tràn đầy vẻ vô tội và hoang mang: “Em thực sự không hiểu anh đang nói gì. Nhạc Nhạc chính là con của anh, là đứa con mà em sinh cho anh mà.”

“Cô đừng có nói dối nữa, Kết quả xét nghiệm ADN của con trai cô và Tử Minh cho thấy hai người hoàn toàn không có quan hệ cha con. Rốt cuộc cô có âm mưu gì, có phải cô cố tình tới tìm Tử Minh để lừa bịp, tống tiền thằng bé, rắp tâm phá hoại gia đình nó không? Có phải cô đã lên kế hoạch cho tất cả mọi việc không?” Mẹ Phương đẩy con trai ra và nói với vẻ mặt tràn đầy sự căm ghét, “Cô mà không nói thật thì cô có tin tôi sẽ khiến cô phải đến đồn công an không?”

Tần Tử Nhu sợ hãi lắc đầu, vội vàng nhìn Phương Tử Minh: “Em không biết kết quả xét nghiệm ADN gì cả nhưng em biết em không lừa anh. Tử Minh, anh biết mà, Nhạc Nhạc là con anh. Đêm đó ở khách sạn em chỉ ở cùng anh, Nhạc Nhạc giống anh như vậy sao có thể không phải là con anh chứ. Không phải anh cũng rất thích con à?” Cô ta vội vã xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc ra.

Phương Tử Minh bực bội nói: “Nhưng kết quả xét nghiệm ADN không như thế.”

Tần Tử Nhu khóc lóc nói: “Ở đâu ra có xét nghiệm ADN? Có thể có nhầm lẫn chỗ nào không? Tử Minh, anh phải tin em.”

“Chậc chậc, xét nghiệm ADN là do tôi làm, theo ý của cô thì tôi làm giả ư?” Ngu Tịch Lam bắt chéo chân, ánh mắt lạnh lùng, “Nhắc đến cô đây thì đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau. Cô làm kẻ thứ ba chen vào cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi, vậy có phải cô còn nợ tôi một lời xin lỗi không? Đúng rồi, tôi còn quên chưa tính đến số tiền mà Phương Tử Minh tiêu cho cô trong khi chúng tôi vẫn còn là vợ chồng. Đợi lát nữa nhớ bồi thường, trả lại cho tôi.”

Tần Tử Nhu tái mặt, tránh né không dám nhìn cô. Cô ta xấu hổ nhỏ giọng giải thích: “Tôi cũng không cố ý phá hoại gia đình của cô. Tôi, tôi vốn chỉ muốn cho Nhạc Nhạc một gia đình hoàn chỉnh nên mới đi tìm Tử Minh. Lúc đó tôi không biết rằng anh ấy đã kết hôn.”

Cô ta cũng bị ép đến đường cùng mà!

“Chính cô không biết con cô ra đời như thế nào à? Sao cô lại có dũng khí sinh ra đứa bé trong khi còn không biết rõ cha của nó là ai? Nếu cô đã dũng cảm sinh con khi chưa kết hôn thì cô cũng phải có bản lĩnh chịu trách nhiệm đến cùng, tại sao quay đầu lại muốn người đàn ông chịu trách nhiệm? Hơn nữa, cho dù ban đầu cô không biết anh ta đã có gia đình nhưng sau đó cô vẫn không biết à? Còn không phải là dùng chồng người khác rất vui vẻ, còn mơ mộng đưa con trai mình vào nhà họ Phương sao? Một đôi nam nữ chó má, nhìn hai người vô liêm sỉ như vậy đúng là xứng đôi, cô cũng không cần giả vờ như bản thân mình vô tội đâu.” Diệp Uẩn Ninh mắng không chút nể nang.

“Nói đúng lắm!” Mẹ Ngu cảm thấy hết giận, “Cô gái nhỏ này, cô nói xem, trông cô cũng không đến nỗi nào, muốn làm gì chẳng được mà sao nhất định phải đi làm kẻ thứ ba vậy? Cô còn định để con gái tôi mất công thay cô nuôi dưỡng con trai mình. Đúng là cái đồ mất hết lương tâm!” Bà trợn trắng mắt liếc nhìn Phương Tử Minh một cái và mắng luôn cả anh ta.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.” Tần Tử Nhu cúi đầu gạt lệ, khóc đến mức khiến người ta phiền lòng.

“Được rồi, không phải lo lắng tôi giờ trò sao? Vậy thì cứ chờ đi. Không phải các người làm lại xét nghiệm một lần nữa à, tôi chờ các người trả lại trong sạch cho tôi!” Thật ra lúc này Ngu Tịch Lam cũng không phản đối bọn họ ở lại, cô chờ không kịp thấy vẻ mặt của Phương Tử Minh khi niềm hy vọng tan biến.

Lần chờ đợi này kéo dài suốt ba tiếng. ‘Tinh’ chuông cửa vang lên, kết quả xét nghiệm quan hệ cha con do cha Phương nhờ người làm đã tới.
 
Chương 161


Phương Tử Minh không thể chịu đựng được bầu không khí áp lực này, anh ta nhanh chân chạy trước một bước ra mở cửa và gần như là giật lấy túi hồ sơ trong tay người mang đến.

Thế nhưng mà khi đã cầm đồ trên tay, anh ta bỗng nhiên lại không có dũng khí mở ra, chỉ ngơ ngác nhìn nó, vẻ mặt ngập tràn sự khổ sở và rối rắm: Nếu Nhạc Nhạc không phải con của mình thì biết làm sao đây?

Người làm việc cho cha Phương sau khi đảm bảo rằng quá trình xét nghiệm tuyệt đối không bị động tay chân và kết quả hoàn toàn chính xác thì thức thời rời đi.

“Tử Minh, còn không mang lại đây nhanh lên, đứng ở chỗ đó làm gì?” Mẹ Phương không kiên nhẫn lớn tiếng thúc giục.

Tần Tử Nhu cũng lo lắng ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự sốt ruột dừng trên người Phương Tử Minh, Nhạc Nhạc nhất định là con của họ, chắc chắn là như thế.

Phương Tử Minh trở lại phòng khách, anh ta cầm túi hồ sơ đứng yên hồi lâu, sợ hãi không dám mở ra.

Mẹ Phương nôn nóng giật phăng lấy, đích thân mở ra: “Mau đưa mẹ xem nào!”

Bà rút tờ giấy bên trong ra và đọc.

Cha Phương cũng cầm lòng không đậu nhích lại gần, giọng nói mang theo sự thấp thỏm: “Thế nào, có phải là cháu trai của chúng ta không?”

Mẹ Phương trợn mắt thật to, nhìn dòng chữ cuối cùng của tờ kết quả xét nghiệm, cả người lảo đảo, trang giấy từ tay bà rớt xuống đất.

Bà buồn bã bật khóc: “Tại sao lại như vậy, Nhạc Nhạc không hề có quan hệ huyết thống với Tử Minh. Chúng ta vẫn không có cháu trai!”

Sắc mặt của cha Phương cũng lập tức xám xịt lại, ông thở dài một hơi.

Phương Tử Minh tựa như khóc lại tựa như không khóc, lẩm bẩm: “Cho nên, Nhạc Nhạc thật sự không phải là con của tôi, tôi không có con riêng gì cả!”

Tần Tử Nhu ở một bên ngây dại. Có thể nói cô ta là người duy nhất ở đây tin chắc rằng chính mình mang thai con của Phương Tử Minh. Chờ đến khi có kết quả ADN thì mọi việc sẽ được chứng thực, chính mình không hề nói dối.

Nhưng mà sao lại không phải chứ?

Cô ta hoảng hốt buông Nhạc Nhạc ra, bò tới nhặt tờ giấy kết quả xét nghiệm ở dưới đất kia rồi nhìn kỹ: “Không có quan hệ huyết thống CHA – CON. Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Nhất định là có sai sót ở đâu rồi, kết quả xét nghiệm này là giả.”

Cha Phương sa sầm mặt: “Chính tôi đích thân cho người làm, làm sao có chuyện giả chứ?”

“Tử Minh, anh phải tin em, Nhạc Nhạc là con anh thật.” Tần Tử Nhu ngẩng đầu túm lấy ống quần của người đàn ông, kêu lên với vẻ mong đợi.

‘Bốp’, Phương Tử Minh hung hăng tát cho cô ta một cái, Tần Tử Nhu lập tức ngã nhào xuống đất khiến cho Nhạc Nhạc sợ hãi oà khóc kêu la mẹ ơi, mẹ ơi!

Trong phút chốc, cả căn nhà chỉ có tiếng khóc non nớt và chói tai của Nhạc Nhạc. Tần Tử Nhu ôm lấy Nhạc Nhạc như thể nắm lấy được một cọng rơm cứu mạng.

Nếu trước đây, chỉ cần Nhạc Nhạc vừa khóc thì Phương Tử Minh sẽ lập tức đau lòng, hận không thể dâng mọi thứ ra trước mặt cậu bé để dỗ cậu vui vẻ, nhưng hiện tại anh ta chỉ cảm thấy bực bội vô cùng.

“Câm miệng, đừng khóc nữa.” Phương Tử Minh thở hổn hển, đưa mắt nhìn về phía Tần Tử Nhu, “Sao cô dám lừa tôi. Nhìn tôi nâng niu đứa con hoang này như bảo bối và làm người hầu đi theo chăm sóc nó, cô cảm thấy chơi tôi như vậy rất vui có phải không, hả?”

Đôi mắt anh ta đỏ đến mức như muốn cắn người. Tần Tử Nhu ôm lấy Nhạc Nhạc đang sợ hãi và run sợ co rúm người lại: “Em không phải, em không có, Nhạc Nhạc thật sự là con anh!” Cô ta điện cuồng lắc đầu.

“Cô còn nói dối, nói mau, cái thằng ất ơ đó là ai? Có phải cô cùng với thằng đó cấu kết với nhau để gài bẫy tôi không?” Trước giờ Phương Tử Minh chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế, anh ta quả thực sắp điên lên rồi.

Nhà họ Phương vây quanh Tần Tử Nhu làm ầm ĩ, mẹ Ngu và cha Ngu hóng chuyện với tâm trạng vui sướng khi thấy người gặp hoạ, lúc này hai người cũng không chê bọn họ ăn vạ trong nhà mãi không chịu đi.

Ngu Tịch Lam cũng xem rất say sưa, cô nghiêng đầu nói với Diệp Uẩn Ninh: “Cậu nói xem, sao lại có chuyện buồn cười như vậy chứ. Có phải con mình hay không mà cũng không biết, đúng là một kẻ hồ đồ.”

Cô cảm thấy thật may mắn khi đã ly hôn với anh ta, nếu không thì thật mất mặt vì có một người chồng như vậy.

Diệp Uẩn Ninh không thấy thông cảm cho anh ta một chút nào: “Đây là kết cục của mấy tên đàn ông không chịu giữ đạo làm chồng. Không biết lúc nào sẽ phải đổ vỏ đâu.”

Ngu Tịch Lam phì cười.

Nghe bọn họ mỉa mai giễu cợt, Phương Tử Minh càng thẹn quá hoá giận, giơ tay định đánh Tần Tử Nhu.

“Dừng tay,” Ngu Tịch Lam bước tới ngăn cản anh ta, “Mặc dù tôi không thích người phụ nữ này, nhưng loại đàn ông đánh phụ nữ cũng chẳng ra gì. Muốn đánh muốn chửi thì cút ra khỏi nhà tôi, đừng đứng trước mặt làm tôi ngứa mắt.”

Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn Phương Tử Minh: “Cho dù cô ta có lừa anh thật thì cũng là do anh chủ động dính bẫy, đừng có làm như mình trong sạch vô tội.”

Phương Tử Minh đánh cũng không được mà không đánh cũng không xong, chỉ biết xấu hổ giận dữ ôm đầu khóc ròng.

Trời ạ, anh ta đã làm gì thế này?

Anh ta căn bản không hề có con, anh ta không cần chịu trách nhiệm. Nếu không phải Tần Tử Nhu lừa gạt anh ta khiến anh ta cho rằng Nhạc Nhạc là con ruột của mình, anh ta cũng sẽ không bị mắc kẹt trong vũng bùn lầy, cuối cùng càng lún càng sâu cho đến khi không thể cứu vãn.

Anh ta thừa nhận chính mình làm sai và không có chống lại được sự cám dỗ, lại càng không sớm nói sự thật cho Ngu Tịch Lam, nhưng mà nguyên nhân của mọi chuyện đều bắt nguồn từ Tần Tử Nhu, cô ta đã hại anh ta thật thê thảm.

Vì một đứa con hoang mà anh ta đã làm cho gia đình tan nát, ra đi tay trắng. Anh ta quá hận Tần Tử Nhu.

Mẹ Phương hung ác lườm người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất: “Cô nói đi, có phải có người sai cô làm vậy, hay là chính cô cấu kết với gã bồ của mình âm mưu muốn con trai cô chiếm đoạt tài sản nhà họ Phương, rốt cuộc cô có mục đích gì?”

Tần Tử Nhu nước mắt như mưa, vừa khóc vừa lắc đầu: “Tôi không phải, tôi không, tôi, tôi thật sự không biết tại sao lại như thế?”

Mẹ Phương không tin: “Nếu cô không nói thật thì tôi sẽ gọi cảnh sát tố cáo cô lừa đảo.”

Tần Tử Nhu sợ hãi cầu xin: “Tôi xin bà, xin bà đừng, đừng gọi cảnh sát.”

Nếu cô ta bị bắt thì Nhạc Nhạc biết phải làm sao, ai sẽ chăm sóc đứa bé đây?

Diệp Uẩn Ninh tiến lên một bước, nói: “Con của cô chắc chắn không phải là con ruột của Phương Tử Minh rồi, vậy thì đương nhiên chính là con của người đàn ông khác. Không bằng cô suy nghĩ cẩn thận một chút, ngoài Phương Tử Minh ra, cô còn phát sinh quan hệ với ai nữa không?”

Ban đầu, Tần Tử Nhu khóc lóc lắc đầu, nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt cô ta liền thay đổi rõ rệt. Như thể nghĩ tới điều gì, khuôn mặt cô ta trở nên tái mét.

“Nói, thằng đàn ông mà cô cặp kè là ai?” Phương Tử Minh tra hỏi.

Tần Tử Nhu như bị sương giá quất vào người, lẩm bẩm tự hỏi: “Không có khả năng, không thể nào?”

Cô ta nhớ ra nguyên nhân lúc trước gặp phải Phương Tử Minh, đó là vì cô ta tới khách sạn tìm bạn trai của mình do đối phương muốn chia tay với cô ta.

Người đàn ông đó là mối tình đầu của Tần Tử Nhu. Anh ta cao ráo, đẹp trai, giàu có và hào phóng. Lúc trước anh ta còn dành rất nhiều tâm huyết để theo đuổi cô ta nên Tần Tử Nhu đã rung động, chủ động chuyển đến sống chung với người đó.

Nhưng sau đó người đàn ông ấy lại thay đổi, dần dần mất kiên nhẫn với cô ta, cuối cùng còn mở miệng nói muốn chia tay.

Tần Tử Nhu không muốn cứ thế chia tay nên đến khách sạn mà anh ta ở để tìm. Sau đó cô ta nhầm lẫn thế nào mà và phòng của Phương Tử Minh, nghĩ rằng anh ta chính là bạn trai mình nên cứ vậy lên giường.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô ta biết chính mình nhận nhầm người, hơn nữa bản thân cũng làm chuyện có lỗi với bạn trai nên không còn mặt mũi nào níu kéo mà cam chịu chuyện hai người chia tay. Sau đó, cô ta không còn gặp lại bạn trai cũ nữa.

Lại nói tiếp, sở dĩ lúc trước cô ta có thể nhận nhầm là vì góc nghiêng của Phương Tử Minh rất giống với bạn trai cô ta. Vì vậy, cô ta đã nhận sai người. Bảo sao mà Nhạc Nhạc cũng hơi giống anh ta.

Hơn nữa, khuôn mặt của Tần Tử Nhu đã cắt không còn giọt máu, bới vì cô ta nhớ ra mình đã phát sinh quan hệ với bạn trai cũ vào một tuần trước khi chia tay. Cho nên, có lẽ, có khả năng Nhạc Nhạc là con của bạn trai cũ chứ không phải Phương Tử Minh.

Chỉ bởi vì khoảng thời gian giữa hai lần ngủ với hai người cách nhau không xa, mà cô ta theo bản năng muốn quên đi bạn trai cũ nên cô ta đương nhiên muốn nhận định Nhạc Nhạc chính là con của Phương Tử Minh.

Nhìn nét mặt của Tần Tử Nhu thay đổi liên tục, Phương Tử Minh tra hỏi: “Cô đã xác định rõ ràng hay chưa, rốt cuộc Nhạc Nhạc là con của ai?”

Tần Tử Nhu tủi thân nhìn anh ta, cuối cùng cúi đầu nói một cách bất lực: “Trước khi gặp anh ở khách sạn, em đã phát sinh quan hệ với bạn trai cũ. Có lẽ Nhạc Nhạc là con của anh ấy.”

Cô ta lại vội vàng nói: “Em không cố ý lừa anh đâu. Lúc ấy em thực sự cho rằng Nhạc Nhạc là con anh, em không định lừa anh!”

“Câm mồm, câm mồm.” Phương Tử Minh gầm lên, liều mạng trút giận, “Con khốn này, là mày cố ý. Tại sao mày lên giường với người khác mà lại nghĩ đứa bé là của tao? Mày nghĩ tao coi tiền như rác nên đổ vỏ lên đầu tao, muốn tao bỏ tiền ra nuôi mẹ con mày. Mày, mày còn cố tình dụ dỗ tao khiến tao làm chuyện có lỗi với Tịch Lam, còn muốn tao ly hôn rồi cưới mày. Mày chính là một con đàn bà tham lam đam mê vật chất, tao muốn giết chết mày.”

Đôi mắt của Phương Tử Minh đỏ ngầu, anh ta lao tới bóp chặt cổ người phụ nữ, nhìn dáng vẻ như muốn bóp chết cô ta.

“Cứu, cứu với!” Tần Tử Nhu hoảng loạn giãy giụa trong khi Nhạc Nhạc bất lực gào khóc thật to.

“Tử Minh, đủ rồi, đủ rồi. Người phụ nữ này không đáng để con phải phá huỷ cả cuộc đời đâu!” Cha mẹ Phương vội ngăn cản anh ta mặc dù trong lòng cũng hận Tần Tử Nhu đến chết đi được.

“Đừng có gặp chuyện liền đổ lỗi hết cho người khác còn bản thân thoái thác trách nhiệm, chỉ biết giận chó đánh mèo chứ chẳng được tích sự gì.” Ngu Tịch Lam khinh thường nói: “Được rồi, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, các người ra ngoài hết cho tôi. Sau này hai bên không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

“Tịch Lam, bà xã, anh thật có lỗi với em, anh đáng chết.” Phương Tử Minh tự tát vào mặt mình, “Tất cả là lỗi của anh, anh không nên lừa em, không nên dính bẫy của cô ta. Bà xã, em hãy tha thứ cho anh nhé.”

Ngu Tịch Lam trợn trắng mắt: “Ai là bà xã của anh, biến.”

Thật nghĩ rằng cô là người thu gom rác thải đấy à?

Mẹ Ngu đuổi người không hề khách sáo: “Đi đi, các người đi hết đi, nhìn thấy các người là tôi đã thấy đau đầu rồi.”

Thấy không còn cơ hội níu kéo Ngu Tịch Lam, Phương Tử Minh không khỏi khóc lóc tuyệt vọng.

Cha Phương thầm thở dài, đều là do Phương Tử Minh tự chuốc lấy. Nếu như lúc trước anh ta làm xét nghiệm ADN trước chứ không phải hoàn toàn tin tưởng Tần Tử Nhu thì hôm nay cũng không đến mức này.

“Con trai, đi thôi. Nam tử hán đại trượng phu, đã làm sai thì phải chịu. Việc đã đến nước này, chúng ta cũng đừng quấy rầy Tịch Lam nữa.” Cha Phương khuyên nhủ, “Sau này phải biết rút ra bài học, nếu thật sự thích trẻ con thì có thể sinh một đứa.”

Sự việc này khiến nhà họ Phương mất hết mặt mũi và tổn thất nghiêm trọng, nhưng nghĩ theo hướng tích cực là sau này Phương Tử Minh sẽ thay đổi ý định theo lối sống DINK, sinh cho nhà họ Phương một đứa cháu trai thì cái giá này cũng đáng.

Phương Tử Minh đau đớn đấm ngực, dùng ánh mắt thù hận nhìn Tần Tử Nhu: “Bố, mẹ, nhưng Tần Tử Nhu đã dụ dỗ con phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Con, con đã làm.”

Anh ta cảm thấy xấu hổ và nhục nhã. Vì một kẻ lừa đảo mà anh ta đã đi làm một cuộc phẫu thuật mất mặt như vậy, anh ta thề sẽ không bỏ qua nếu như không trả thù Tần Tử Nhu.
 
Chương 162


Phẫu thuật thắt ống dẫn tinh?

Lời nói của Phương Tử Minh như sấm sét giáng xuống khiến mọi người sững sờ!

Mẹ Phương hét lên một tiếng, nhắm mắt lại rồi ngất đi.

Tầm mắt của cha Phương cũng tối sầm lại nhưng ông vẫn cố gắng gượng cùng Phương Tử Minh đỡ lấy vợ mình.

Không thể ngờ được con trai của mình lại tẩm ngẩm tầm ngầm thắt ống dẫn tinh? Sao lại có thể tuỳ tiện làm phẫu thuật này chứ?

Con trai trẻ con muốn theo lối sống DINK nhưng chỉ cần có khả năng sinh sản thì mười năm nữa muốn sinh con cũng không muộn. Nhưng một khi đã làm phẫu thuật triệt sản, nhỡ đâu bị vô sinh thì phải làm sao đây? Nếu vậy thì nhà họ Phương thực sự tuyệt tự rồi.

Nghĩ đến chuyện con trai mình bị một người phụ nữ thao túng, giấu giếm bọn họ đi thắt ống dẫn tinh, cha Phương giận sôi máu. Sau khi đỡ lấy vợ mình, ông hung hăng tát cho con trai một cái.

Ở bên cạnh, Ngu Tịch Lam và Diệp Uẩn Ninh nghe thấy chuyện này cũng hốt hoảng như ở trong cơn mê.

Ngu Tịch Lam hỏi Diệp Uẩn Ninh: “Vừa rồi cậu có nghe rõ Phương Tử Minh nói cái gì không?”

Diệp Uẩn Ninh cũng giật mình, lấy lại bình tĩnh nói: “Nghe thấy, anh ta đi bệnh viện…”

Ngu Tịch Lam: “Anh ta vào bệnh viện làm gì?”

Diệp Uẩn Ninh: “Hình như là tự mình đi thắt ống dẫn tinh.”

Ngu Tịch Lam: “Thì ra anh ta thật sự thắt ống dẫn tinh, ồ wow!”

Cô kinh ngạc cảm thán một tiếng, ngay sau đó mày liễu dựng ngược, nổi trận lôi đình, bắt đầu xắn tay áo: “Má ơi, mình không chịu nổi nữa. Đồ khốn kiếp này thật sự không phải là người, chính bản thân anh ta muốn theo lối sống DINK cũng không đến bệnh viện triệt sản, vậy mà người phụ nữ khác nói một câu liền tung ta tung tăng đi. Thế này mà còn nhịn được thì còn gì mà không nhịn được nữa, quả thực là không để mình vào mắt mà.”

Diệp Uẩn Ninh nghiêm túc dò hỏi: “Vậy đánh anh ta nhé?”

“Đánh!” Ngu Tịch Lam dứt khoát nói.

Sau khi lịch sự đẩy cha Phương ra, Diệp Uẩn Ninh và Ngu Tịch Lam vừa tóm được Phương Tử Minh liền ra tay đánh đấm, đánh đến mức anh ta phải kêu cha gọi mẹ, không ngừng xin tha. Đánh đến mức Tần Tử Nhu co rúm lại, cha Phương thay đổi sắc mặt và mẹ Phương không thể tiếp tục hôn mê mà tỉnh lại.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Mẹ Phương tiến lên che chở con trai mình.

Thổi thổi nắm tay, Ngu Tịch Lam hừ lạnh một tiếng: “Cứ coi như quà chia tay đi, không cần cảm ơn!”

“Các cô, các cô thật quá đáng!” Mẹ Phương đau lòng mắng.

Mẹ Ngu không vui, mở miệng nói: “Con trai ông bà phản bội con gái tôi, để con bé xả giận thì đã sao. Đến mức phải chuyện bé xé ra to vậy à?”

Phương Tử Minh bị thương nặng hơn, mắt sưng tấy đến mức không thể mở ra được. Nếu không phải Ngu Tịch Lam đã tránh những chỗ dễ bị tổn thương để đánh thì anh ta đã sớm nằm lăn dưới đất.

Anh ta đau đớn còng lưng xuống: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con đau quá. Mau đưa con đến bệnh viện đi. Con muốn đến bệnh viện.”

“Con trai, con trai, con bị sao vậy? Con thấy khó chịu chỗ nào?” Mẹ Phương lo lắng.

Phương Tử Minh không rảnh lo xấu hổ, tay run rẩy che lấy nơi riêng tư, cảm thấy chỗ đó đau đớn như xuyên tim. Đau hơn cả việc bị hai người Ngu Tịch Lam đánh nhiều.

Anh ta đột nhiên la lên một tiếng, nhắm mắt lại và ngất đi.

“Áaa!” Mẹ Phương vô cùng sợ hãi, vội gọi chồng mình hỗ trợ.

“Không thể nào, đánh chút đã không chịu được rồi ư!” Ngu Tịch Lam cau mày.

Diệp Uẩn Ninh hiểu rõ trong lòng: “Trên người anh ta có chỗ khác không thoải mái, chúng mình đánh cùng lắm là khiến da thịt bị tổn thương chứ không đến mức như vậy.”

Nhìn thấy Phương Tử Minh ngất đi, Tần Tử Nhu ngơ ngác ôm Nhạc Nhạc, đứng ngây người không biết phải làm sao.

Những người khác cũng mặc kệ cô ta, họ vội gọi xe cứu thương đưa Phương Tử Minh tới bệnh viện trước, sau đó cha Phương và mẹ Phương vội vàng đi theo.

“Chúng ta cũng đi thôi. Đừng để họ đổ tội lên đầu chúng ta.” Ngu Tịch Lam đảo mắt, thật ra cô muốn đi hóng hớt là chính.

Cô vui vẻ khi thấy Phương Tử Minh gặp xui xẻo.

“Mình đi cùng cậu!”

“Được, đi thôi!” Ngu Tịch Lam hứng thú bừng bừng ra cửa.

Thấy không có ai để ý đến mình, Tần Tử Nhu không dám ở lại nữa, cô ta bế Nhạc Nhạc lên và trốn đi.

Cô ta sợ nhà họ Phương sẽ trả thù mình vì chính cô ta đã giục Phương Tử Minh đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Không thể ở lại nơi này nữa, cô ta muốn đưa Nhạc Nhạc chạy trốn.

Tạm thời không bận tâm đến Tần Tử Nhu, Phương Tử Minh bị đưa vào viện cấp cứu, cha mẹ anh ta sốt ruột chờ đợi ở bên ngoài.

Cuối cùng thì bác sĩ cũng đi ra, họ vội chạy lại đón và dò hỏi “Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi? Tại sao nó lại ngất xỉu?”

Bác sĩ trầm ngâm nói: “Bệnh nhân tạm thời không sao, từ từ sẽ tỉnh lại. Theo như chúng tôi kiểm tra được thì anh ấy chỉ bị vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm. Nhưng mà có phải anh ấy đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh không?”

Cha Phương trả lời: “Đúng vậy, có phải ca phẫu thuật có vấn đề gì không? Có thể nhờ bác sĩ nối lại giúp được không? Con trai tôi không thắt ống dẫn tinh nữa?”

Cha Phương biết rằng phẫu thuật thắt ống dẫn tinh là có thể nối lại và đây cũng là nguyên nhân giúp ông không hoàn toàn mất hết lý trí.

Bác sĩ khó xử nói: “Điều tôi muốn nói chính là về ca phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Bệnh nhân sau khi phẫu thuật không giữ gìn tốt nên trước mắt có thể thấy di chứng vô cùng nghiêm trọng và đó cũng là nguyên nhân khiến anh ấy ngất xỉu. Về tình trạng cụ thể thì chúng tôi cần phải kiểm tra thêm.”

“Bác sĩ, ý của anh là gì? Tình huống của con trai tôi nghiêm trọng lắm sao? Anh nói thật cho chúng tôi biết, tình huống xấu nhất thì sẽ thế nào?” Mẹ Phương nôn nóng hỏi.

Bác sĩ suy nghĩ một hồi, thẳng thắn nói: “Dựa vào tình trạng hiện tại của bệnh nhân, rất có thể anh ấy đã gặp phải tác dụng phụ của việc thắt ống dẫn tinh. Xem triệu chứng thì có khả năng anh ta bị ‘viêm ống dẫn tinh;.”

Cha Phương ngơ ngác nói: “Cái này, ‘viêm ống dẫn tinh’ là bệnh gì, có ảnh hưởng như thế nào đối với con trai tôi?”

Bác sĩ thương hại cho biết: “Nói chung, việc phẫu thuật thắt ống dẫn tinh ở nam giới có xác suất xảy ra nguy hiểm rất nhỏ, nhưng cũng có một số rất ít tình huống bệnh nhân chăm sóc không tốt cùng với nguyên nhân ngoài ý muốn khác khiến cho vết môt chuyển biến xấu, có khả năng bị ‘viêm ống dẫn tinh’. Mà việc này khiến cho ống dẫn tinh và các cơ quan khác bị viêm nhiễm, khiến người bệnh bị sốt và đau đớn, thậm chí ngất xỉu. Hậu quả nghiêm trọng của nó là khiến cho sinh lý cũng như chất lượng t*ng trùng giảm xuống, ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.”

Mẹ Phương nghe xong lại muốn ngất đi. Bà và cha Phương đỡ nhau, chỉ cảm thấy như trời sập xuống.

“Có nghĩa là sau này Phương Tử Minh có thể bị vô sinh đúng không?” Ngu Tịch Lam đi theo phía sau hỏi tiếp.

Bác sĩ nhìn cô một cái, dè dặt nói: “Có khả năng như thế.”

“Tốt lắm,” Ngu Tịch Lam vỗ tay một cái, “Vốn dĩ Phương Tử Minh đã theo đuổi lối sống DINK, không muốn có con, hiện giờ xem như là cầu được ước thấy. Sau này anh ta sẽ không bao giờ phải lo lắng có người giả vờ là con anh ta, bắt anh ta đổ vỏ nữa!”

Diệp Uẩn Ninh cũng cảm thấy thật kỳ diệu. Phương Tử Minh vẫn luôn ầm ĩ đòi sống DINK, không ngờ lại gặp phải chuyện này, không biết có phải do số phận an bài không.

Phải biết rằng anh ta vẫn có thể khiến người khác có thai. Chỉ cần anh ta uống thuốc giải của cô thì anh ta sẽ có con bình thường. Bây giờ chính chất lượng t*ng trùng của anh ta có vấn đề, vậy thì cô cũng chỉ biết thương hại mà chẳng giúp được gì.

“Bác sĩ, anh nhất định phải cứu lấy con trai tôi, thằng bé còn trẻ như vậy, còn chưa có con, không thể bị bệnh này được!” Mẹ Phương không buồn tức giận với Ngu Tịch Lam, chỉ một mực cầu xin bác sĩ.

Bác sĩ nói: “Đây vốn là việc mà bệnh viện chúng tôi nên làm. Bà yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Sau khi tiễn bác sĩ đi, cha mẹ Phương vội vàng vào thăm con trai.

“Được rồi, biết anh ta không sống tốt là mình vừa lòng rồi. Trước cứ như vậy đi, hôm nay rùm beng như thế mình cũng hơi mệt mỏi. Chúng ta về trước đi.” Ngu Tịch Lam nói.

Diệp Uẩn Ninh không phản đối, nghiêm túc nói: “Đừng quên công ty còn rất nhiều việc đang chờ cậu đấy. Mình cho phép cậu nghỉ thêm một ngày, sau đó trở về làm việc nhé.”

“Okie, cảm ơn cậu, Uẩn Ninh!” Ngu Tịch Lam ôm lấy cô, lặng lẽ đỏ hoe đôi mắt.

Cô thề rằng sau hôm nay, cô sẽ trở thành một con người hoàn toàn mới. Một thằng đểu làm sao mà quan trọng bằng sự nghiệp chứ?

“Trở về mình cũng phải tìm một ngôi sao làm bạn trai, nhất định phải điển trai, có tài và quan trọng nhất là phải tốt với mình.” Ngu Tịch Lam hùng hồn tuyên bố.

Không nói đến chuyện Ngu Tịch Lam sau khi về nhà nói chuyện Phương Tử Minh bị vô sinh cho cha mẹ nghe làm bọn họ cảm thán đúng là quả báo.

Lại nói đến Phương Tử Minh, khi tỉnh dậy và nhận được tin dữ về mình, anh ta quả thực hồn xiêu phách lạc, chẳng còn một chút tinh thần hay sức sống gì nữa.

Anh ta không thể tin được rằng mình sẽ mắc phải căn bệnh này. Việc không thể có con thực sự là nỗi nhục đối với một người đàn ông.

Bản thân Phương Tử Minh có thể quyết định không muốn có con nhưng không thể là do anh ta bị vô sinh. Điều này ảnh hưởng đến tôn nghiêm của người đàn ông.

Anh ta hối hận nghĩ đến sự sơ suất của mình sau ca phẫu thuật. Anh ta không chỉ bị Ngu Tịch Lam ép ăn đồ cay nóng mà còn bôn ba khắp nơi bận rộn với việc nhận nuôi Nhạc Nhạc, hoàn toàn không được nghỉ ngơi. Thêm nữa, anh ta rõ ràng cảm thấy khó chịu nhưng vì sợ mất mặt mà chần chừ không đến bệnh viện thăm khám. Đó cũng là một nguyên nhân.

Phương Tử Minh bây giờ hối tiếc không kịp. Anh ta hối hận vì đã bỏ bê cơ thể của mình, nhưng anh ta càng căm hận Tần Tử Nhu hơn.

Nếu không phải cô ta lừa gạt, thề son sắt rằng Nhạc Nhạc chính là con của anh ta thì sao anh ta lại như bị ma xui quỷ khiến mà yêu thích Nhạc Nhạc, thậm chí còn tính trăm phương nghìn kế để đón đứa bé về nhà, cuối cùng không chỉ hại anh ta phải ly hôn mà còn bị thuyết phục đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.

Tất cả đều là lỗi của Tần Tử Nhu. Đều là lỗi của cô ta

Phương Tử Minh đỏ ngầu đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Tử Nhu, con nhất định sẽ không buông tha cô ta, không để cho cô ta sống yên ổn được.”

Cha Phương tối tăm mặt mày, ông hận thấu xương kẻ đã hại con trai mình: “Con yên tâm, bố sẽ không tha cho cô ta. Dám lừa gạt nhà họ Phương, quậy cho nhà chúng ta long trời lở đất như thế, đừng có mơ mà rút lui an toàn.”

Mẹ Phương gật đầu đồng ý.

Giờ phút này Tần Tử Nhu còn chưa biết chính mình đã làm cho Phương Tử Minh khả năng không bao giờ có thể có con được nữa. Cô ta vội vội vàng vàng bế Nhạc Nhạc về chỗ ở, thu xếp đồ đạc và tính toán đưa đứa bé về quê.

Cô ta đã đắc tội với nhà họ Phương và nhà họ Ngu, chắc hẳn không thể sống được ở thành phố này nữa nên chỉ có thể bỏ trốn.

Cũng may mà cô ta vẫn còn giữ thẻ của Phương Tử Minh. Cô ta có thể rút một số tiền, cũng không cần nhiều quá, chỉ cần đủ để cô ta nuôi Nhạc Nhạc lớn lên là tốt rồi.

Không phải cô ta tham lam, chỉ là cô ta không hề khờ dại đến mức cho rằng không có tiền cũng có thể sống. Cứ coi như là cô ta mượn đi, sau này cô ta nhất định sẽ trả lại cho Phương Tử Minh.

“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy?” Nhạc Nhạc mệt mỏi dụi mắt, yếu ớt hỏi.

“Mẹ con mình về nhà ông bà ngoại, ông bà nhất định sẽ cho mẹ con mình ở.”

Cô ta đóng gói những món đồ xa xỉ đã mua trong thời gian này, có túi xách, áo khoác, có cả trang sức, thứ nào cô ta cũng tiếc.

Tần Tử Nhu đành phải tự an ủi chính mình, dù sao đây đều là những thứ phụ nữ dùng, Phương Tử Minh có lấy về cũng chẳng để làm gì, thà để cô ta mang theo cho khỏi lãng phí còn hơn.

Nhìn quanh căn hộ mình đã sống một khoảng thời gian, Tần Tử Nhu cực kỳ nuối tiếc. Đây chính là cuộc sống gần giống với mơ ước của cô ta nhất, chính mình có thể sống như thế này cả đời, nhưng tại sao Nhạc Nhạc lại không phải là con của Phương Tử Minh chứ?

Tần Tử Nhu không thèm nghĩ đến việc lúc trước cô ta có cố tình phớt lờ khả năng đứa bé có thể không phải là con của Phương Tử Minh mà trực tiếp tới nơi tìm người để giảm bớt gánh nặng của mình.

Cô ta không cố ý đâu, cô ta chỉ quá mệt mỏi và vất vả khi chăm sóc đứa bé mà thôi.
 
Chương 163


Cuối cùng thì Diệp Uẩn Ninh vẫn lén cho Phương Tử Minh uống thuốc giải. Thù hận của anh ta và Ngu Tịch Lam sẽ tính riêng, không cần thiết phải dùng việc này để kiềm chế anh ta – đương nhiên, nếu chất lượng t*ng trùng của Phương Tử Minh có vấn đề thì đó chính là số phận của anh ta.

Từ đầu đến cuối Phương Tử Minh đều không đến tìm Diệp Uẩn Ninh để đòi thuốc giải, bởi vì đâu có ai tin tưởng thuốc đó thật sự có tác dụng chứ?

Khi có kết quả xét nghiệm cuối cùng từ bệnh viện, bác sĩ tiếc nuối thông báo chất lượng t*ng trùng của anh ta đã giảm đáng kể, có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, hy vọng anh ta có thể phối hợp chữa trị.

Nhưng Phương Tử Minh đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng và căm phẫn. Việc bản thân không muốn sinh với việc không thể có con là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, sau này anh ta sẽ bị người đời cười chê vì không thể có con sao?

Tất cả đều là lỗi của Tần Tử Nhu, nếu không phải do cô ta ép anh ta đến mức phải đồng ý thắt ống dẫn tinh thì anh ta đâu đến mức phải bị vô sinh như thế này chứ?

Anh ta trút hết lửa giận lên người Tần Tử Nhu, thề sẽ bắt cô ta phải trả giá thật đắt. Ngay cả Nhạc Nhạc cũng trở thành đối tượng để anh ta giận chó đánh mèo.

Cha Phương và mẹ Phương vô cùng đau lòng vì gia đình nhà họ Phương có nguy cơ tuyệt tự.

Mặc dù trước đây Phương Tử Minh luôn đòi theo lối sống DINK nhưng tâm trạng của họ lúc đó không giống như lúc này. Khi ấy, chỉ cần con trai thay đổi ý định và muốn sinh con thì bọn họ sẽ có cháu trai, cháu gái, còn bây giờ thật sự đã không còn hy vọng nữa.

Đương nhiên cha mẹ Phương sẽ không buông tha Tần Tử Nhu, đặc biệt là cô ta còn dẫn theo con cuỗm sạch đồ đạc rồi bỏ trốn, việc đó càng khơi dậy lửa giận trong họ.

Bọn họ tố cáo Tần Tử Nhu lên toà án, tố cáo cô ta lừa đảo gây ra tổn thương, trộm cắp tài sản của người khác, yêu cầu cô ta trả lại đồ đạc đã lấy và bồi thường tổn thất

Tần Tử Nhu đâu phải là đối thủ của nhà họ Phương, cô ta cũng không có tiền thuê luật sư, cuối cùng chẳng những phải trả hết mọi thứ thu được từ Phương Tử Minh mà còn phải ngồi tù ba năm, thân bại danh liệt.

Cha mẹ cô ta biết con gái mình làm kẻ thứ ba thì càng không muốn quan tâm đến cô ta và hận không thể cắt đứt quan hệ. Nhưng họ không đành lòng thấy một đứa bé như Nhạc Nhạc bị đưa vào trại trẻ mồ côi nên cuối cùng vẫn mang theo Nhạc Nhạc về nhà nuôi nấng.

Kể từ đó Phương Tử Minh trở nên suy sụp, luôn luôn nghĩ rằng người ngoài biết anh ta bị vô sinh và âm thầm chế giễu mình, anh ta chẳng còn tâm trí nào để quản lý công ty.

Anh ta cũng không thể cưới được một cô gái tốt. Họ vẫn muốn có con nên đương nhiên sẽ loại trừ anh ta ra khỏi danh sách đối tượng kết hôn.

Còn Ngu Tịch Lam thì đã bắt đầu tiến hành trả thù. Cô liên hợp với Diệp Uẩn Ninh, cùng nhau chèn ép và loại bỏ công ty nhà họ Phương. Nhà họ Phương ứng phó đầy gian nan, cuối cùng thất bại thảm hại, tài sản đã tiêu tán gần hết, chỉ còn lại một công ty nhỏ đủ để duy trì cuộc sống.

Từ đó, gia đình nhà họ Phương biến mất khỏi cuộc đời của Ngu Tịch Lam và cô cũng bắt đầu cuộc sống mới của chính mình.

Vài năm sau, Ngu Tịch Lam chọn một trong số nhiều người theo đuổi để kết hôn. Không lâu sau khi cưới, cô sinh ra một đứa bé, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Diệp Uẩn Ninh và Phó Hoài cũng kết hôn, thiên thần nhí trong đám cưới chính là đôi con trai, con gái của Ngu Tịch Lam.

Ngẩng đầu lên trời cao, Diệp Uẩn Ninh còn nhớ rõ những ngày tháng bản thân đau đáu muốn trả thù giống như ngọn lửa cháy bỏng thiêu rụi tâm hồn. Mà nay, mọi ân oán đều đã chấm dứt. Cô chỉ mong thế giới này sẽ không còn nhiều kẻ phụ bạc khiến người khác tổn thương, không còn những âm mưu xấu xa tồn tại nữa. Mong cho những trái tim nhân hậu, ngây thơ và đẹp đẽ có thể được bảo vệ, cất giữ, cẩn thận chở che.
 
Chương 164: Ngoại truyện kiếp trước (Hoàn)


Sau khi ghép tim thành công, cuối cùng Diệp Uẩn Thanh cũng không cần phải suốt ngày lo lắng một ngày nào đó bệnh tim tái phát rồi mình sẽ chết đi.

Bác sĩ nói trái tim mới được thay thế có độ tương thích với cô ta rất cao, không có gì bất ngờ thì nó sẽ đồng hành cùng cô ta trong rất nhiều năm.

Diệp Uẩn Thanh nghe xong thì cảm thấy sung sướng cực kỳ. Điều đó có nghĩa là chỉ cần cô ta không vận động mạnh và vất vả quá mức thì có thể sử dụng trái tim này rất lâu.

Cô ta biết ơn người đã hiến tặng trái tim này, còn làm nũng yêu cầu Hoắc Tranh và bố mình cho người nhà đối phương nhiều tiền hơn một chút.

Sau khi xuất viện, đám cưới của cô ta và Hoắc Tranh bắt đầu được chuẩn bị. Diệp Uẩn Thanh chuẩn bị làm một đám cưới thật đẹp và thật hoàn mỹ, như thế mới không phụ lại nhiều năm chờ đợi của Hoắc Tranh.

Mối quan hệ của cô ta và Hoắc Tranh cũng càng ngày càng tốt. Chỉ có điều, cô ta được quá nhiều người yêu thích. Đám người theo đuổi kia, người nào người nấy đều thích vây quanh cô ta khiến Hoắc Tranh giận dỗi.

Diệp Uẩn Thanh cảm thấy thật oan ức. Khi cô ta bị bệnh, những người đó vẫn luôn không rời không bỏ, cô ta đối tốt với họ một chút coi như an ủi. Sao Hoắc Tranh lại không hiểu chính mình chứ?

Diệp Uẩn Thanh lại không biết rằng trước đây, những người theo đuổi đó nguyện ý trơ mắt nhìn cô ta đính hôn với Hoắc Tranh là vì bọn họ không có cách nào cứu được cô ta. Chỉ có gia đình Hoắc Tranh có bệnh viện nên có khả năng tìm được trái tim thích hợp cho cô ta nhất, cho nên bọn họ cam chịu từ bỏ.

Bây giờ Diệp Uẩn Thanh đã được thay tim, để tranh đoạt cô ta, họ quyết định qua cầu rút ván, xử lý Hoắc Tranh trước.

Vì vậy, trước khi cô ta kịp nhận ra, bọn họ đã bắt đầu lặng lẽ hợp lực ra tay với Hoắc Tranh.

Rất nhanh Hoắc Tranh đã gặp phải phiền toái. Có người đã tìm kiếm nhược điểm của gã, chỉ cần người đó thành công thì gã sẽ phải ngồi tù. Vì vậy, gã lập tức tiến hành phản kích một cách hung ác.

Diệp Uẩn Thanh lại oán trách chồng chưa cưới càng ngày càng ít tới thăm mình, thậm chí cô ta còn nghi ngờ gã thay lòng đổi dạ và âm thầm rơi lệ.

Đúng lúc này, Diệp Anh quay lại.

Đối mặt với đối tượng trong mối tình cấm kỵ thuở thơ ngây, tâm tình Diệp Uẩn Thanh vô cùng hoảng loạn. Cô ta muốn trốn tránh việc chung sống với đối phương nhưng lại bị Diệp Anh gấp gáp dồn ép.

Diệp Anh theo đuổi mãnh liệt, những dây dưa và kích thích ẩn trong bóng đêm ấy gần như khiến Diệp Uẩn Thanh một lần nữa đắm chìm trong bể tình.

Không ai có thể ngờ rằng Diệp Uẩn Thanh lại yêu người chú ruột thịt của mình. Hoắc Tranh không nghĩ tới và những người theo đuổi khác của Diệp Uẩn Thanh cũng vậy.

Vì thế, trong lúc bọn họ đánh sống đánh chết, tranh đấu đến mức đôi bên cùng thiệt hại nặng nề, Diệp Anh ở đằng sau nhàn nhã hái được quả đào.

Chờ đến khi Diệp Uẩn Thanh phục hồi lại tinh thần từ cuộc tình cấm kỵ vụng trộm, cô ta mới phát hiện ra chồng chưa cưới của mình đã mất tích, những người khác không tàn phế thì cũng phá sản ngồi tù. Trong bất tri bất giác, bên cạnh cô ta chỉ còn có Diệp Anh là có thể dựa vào.

Lúc này, họ nhất thời sơ sẩy và bị cha Diệp phát hiện ra mối tình vụng trộm giữa hai người. Người cha luôn luôn yêu chiều cô ta lần đầu tiên nổi nóng và mắng cô ta gay gắt. Ngay cả mẹ cô ta cũng không thể chấp nhận được mối quan hệ của họ.

Trong nháy mắt, Diệp Uẩn Thanh cảm thấy vô cùng bất lực, rõ ràng cô ta có một trái tim khoẻ mạnh, nhưng chỉ trong phút chốc lại trở nên tứ cố vô thân, những người vây quanh cô ta đều đã đi đâu cả rồi?

Lúc này Diệp Anh nói sẽ đưa cô ta sang Đức. Sang đó, sẽ không có ai biết được mối quan hệ huyết thống của hai người, họ có thể kết hôn với nhau như một đôi vợ chồng bình thường, chỉ cần không có con thì sẽ không sao.

Diệp Uẩn Thanh động lòng, cô ta nóng lòng muốn trốn khỏi nơi này để không phải đối mặt với ánh mắt như đang nhìn quái vật của cha mẹ mình.

Diệp Anh lén đưa cô ta lên máy bay. Cô ta nhắm mắt lại với tâm trạng đầy hy vọng, chờ đợi thế giới mới sau khi hạ cánh.

Thế nhưng sự việc phát sinh sau đó giống như một cơn ác mộng, Diệp Anh bỏ rơi cô ta.

Không, phải nói là lợi dụng. Hắn lấy cô ta làm món quà đền tội tặng cho người khác.

Cô ta không cam lòng, chất vấn hắn vì sao?

Kết quả là, người đàn ông bất lực thở dài và nói rằng nếu không phải không tìm được chị gái cô ta thì hắn đã không lựa chọn cô ta. Bởi vì hắn chỉ có hai cô cháu gái, nếu không phải Diệp Uẩn Ninh thì chính là cô ta.

Diệp Uẩn Thanh bị đưa đi trong tuyệt vọng, sau đó gặp phải ác quỷ đáng sợ nhất trên đời. Kẻ đó tra tấn, ngược đãi và bạo hành cô ta. Cô ta không còn là một con người mà gần như chỉ tồn tại giống như một công cụ để xả giận.

Diệp Uẩn Thanh sống không bằng chết. Nếu nửa đời trước của cô ta là thiên đường thì nửa đời sau chính là địa ngục.

Trong sự tra tấn vô tận, cô ta bắt đầu oán hận vì sao Diệp Uẩn Ninh lại biến mất? Nếu cô ở đây, cô ta sẽ không bị coi là vật thay thế để giao ra.

Diệp Uẩn Thanh hận lắm, hận Diệp Anh, hận ác quỷ tra tấn cô ta.

Cô ta nhắm mắt lại trong sự đau đớn tột cùng.

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top