Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 1200


Con cháu Thuận Vũ Đế đơn bạc, hóa ra đều là do hoàng hậu giở thủ đoạn.

Chỉ cần hậu cung có phi tần mang thai, bà ta đều sẽ nghĩ đủ cách khiến đối phương sảy thai.

Tiết thừa tướng và các tộc nhân của ông ta, nhận hối lộ, giam giữ riêng lương thảo biên cảnh, khoa cử gian lận, nuốt riêng quân lương...

Tóm lại, cả nhà Tiết gia bao gồm cả hoàng hậu, có thể nói là không chuyện ác nào không làm.

Quan trọng nhất là lần này Nam Vũ còn hỏi được toàn bộ sự thật bọn họ hãm hại Mặc gia.

Tiết thừa tướng dưới sự nghiêm hình bức cung đã nhận tội, Mặc gia không có làm ra chuyện thông địch bán nước, tất cả là vì Tiết gia muốn cướp đoạt binh quyền nên nghĩ ra kế sách hãm hại.

Thư từ qua lại giữa Mặc Cửu Diệp và Nam Cương cũng là lúc bấy giờ Nam Hằng †Ìm nữ vương Nam Cương cùng nhau ngụy tạo.

Mà người thật sự có cấu kết với Nam Cương là Tiết gia và Nam Hằng.

Có phần lời chứng này, Mặc gia hoàn toàn có thể rửa sạch oan khuất.

Sau khi Thuận Vũ Đế xem xong, hung hăng ném hồ sơ lên mặt bàn, tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên.

"Truyền ý chỉ trẫm, cả nhà Tiết gia tịch thu tài sản g.i.ế.c kẻ phạm tội, ba ngày sau chấp hành, liên lụy cửu tộc."

Cùng lúc này, Thuận Vũ Đế cũng rơi vào trong sự tự trách sâu sắc.

Không ai biết rõ hơn hoàng đế như ông ta, từng nam nhi Mặc gia mất mạng trên chiến trường như thế nào, hiện nay nhìn thấy Tiết thừa tướng tự mình nói ra chuyện năm xưa hãm hại Mặc gia, ông ta thật sự hết sức ân hận.

Trong một năm nay Mặc gia bị lưu đày tới Tây Bắc, chiến sự biên quan chưa từng ngừng lại, ông ta đã nhiều lần gặp phải cục diện không người có thể dùng.

Ông ta cũng từng nhiều lần nhớ tới lúc Mặc gia còn ở đây, mặc cho là Nam Cương hay là Man Di, cân nhắc tới sự dũng mãnh của nam nhi Mặc gia, dù là muốn khiêu khích cũng phải suy nghĩ lại.

Đều trách ông ta ngu dốt vô đạo, tin lời giềm pha của Tiết lão tặc, trị tội cánh tay lập công lao hãn mã cho vương triều Đại Thuận...

"Vũ Nhi, trẫm trách lầm Mặc gia rồi."

"Phụ hoàng cũng nhất thời hồ đồ." Đối mặt với Thuận Vũ Đế như vậy, Phí Nam Vũ có thể nói gì?

Nếu như không phải hắn ta đã nhiều lần bày tỏ tâm ý với Mặc Cửu Diệp, hi vọng hắn có thể trở lại triều đình, đều bị đối phương lập tức từ chối.

Cho dù là Thuận Vũ Đế đã biết Mặc gia bị oan, hắn ta cũng không tiện nhắc lại ý nghĩ để Mặc gia trở về.

Bởi hắn ta có thể nhìn ra được, Mặc Cửu Diệp đã hoàn toàn thất vọng với triều đình, nếu không phải thật lòng coi hắn ta là bằng hữu, sau khi người ta vào kinh trực tiếp ám sát kẻ thù là được, căn bản sẽ không giúp hắn ta làm nhiều như vậy.

Hiện giờ hắn ta cũng chỉ có thể là thở dài trong lòng, cảm thấy rất bất lực với hậu tri hậu giác của phụ hoàng.

Nam Vũ lĩnh chỉ rời khỏi, ngoài mặt là đi sắp xếp việc c.h.é.m đầu cả nhà Tiết gia, thật ra là đang tìm cơ hội tự tay giải quyết kẻ thù cho Mặc Cửu Diệp.

Dưới sự sắp xếp của hắn ta, đêm đó Mặc Cửu Diệp tiến vào phòng giam Tiết gia.

Nam Vũ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, sai người đưa mấy nòng cốt Tiết gia và hoàng hậu đến cùng một chỗ.

Lúc Mặc Cửu Diệp đến nơi, ở đó chỉ có Tiết thừa tướng, Tiết Bác và hoàng hậu.

Mấy người này là kẻ thù lớn nhất của Mặc gia, cũng là hắn nêu tên người với Nam Vũ.

Mặc Cửu Diệp đưa bước chân nặng nề đi vào phòng giam, hắn biết Nam Vũ sắp xếp một cách vô cùng thỏa đáng, xung quanh ngoài hắn và mấy người Tiết gia ra, cũng không có người khác.
 
Chương 1201


Bởi vậy, hắn cũng không dự tính tiếp tục che giấu thân phận, trực tiếp gỡ xuống khăn che màu đen trên mặt.

Nhờ ánh sáng yếu ớt trong phòng giam, đám người Tiết thừa tướng đều đã thấy rõ dung mạo của đối phương.

Tiết thừa tướng tràn đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp, cứ như mình đã xuất hiện ảo giác.

"Điều này... Không thể nào... Không thể nào là Mặc Cửu Diệp..."

Lúc này Tiết Bác cũng giật mình không nhẹ, hắn ta lôi kéo cánh tay của Tiết thừa tướng: "Cha, rõ ràng Mặc Cửu Diệp ở Tây Bắc, hắn ta là phạm nhân lưu đày, vô chiếu cả đời này cũng không thể rời khỏi chỗ quỷ quái kia.

Nhất định là mấy ngày nay chúng ta chịu quá nhiều tội, xuất hiện ảo giác, mới sẽ tưởng rằng Mặc Cửu Diệp xuất hiện."

Hoàng hậu có vẻ bình tĩnh hơn hai phụ tử này rất nhiều.

"Mặc Cửu Diệp, tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này, nếu bây giờ ngươi rời đi, bổn cung coi như chưa từng gặp ngươi, bằng không, ta gặp người bèn sẽ nói ngươi đã tới kinh thành, để Mặc gia ngươi tội thêm một bậc."

Mặc Cửu Diệp lạnh lùng hừ một tiếng: "Chỉ sợ ngươi đã không còn cơ hội gặp người thì nói nữa."

Hắn nói xong, từ trong n.g.ự.c lấy một cái bình sứ nhỏ ra, đổ bột phấn màu trắng bên trong lên trên mấy người.

Bột màu trắng này chính là bột ngứa do Hách Tri Nhiễm nghiên cứu chế tạo ra, người Tiết gia tội ác tày trời, tạo thành tổn thương lớn như thế kia với Mặc gia, cho dù hôm nay lấy mạng của bọn họ, Mặc Cửu Diệp cũng không định để bọn họ c.h.ế.t quá thoải mái.

Lúc này, Tiết thừa tướng và Tiết Bác cũng không còn bị vây trong ảo giác, bọn họ đã có thể xác định người trước mắt chính là Mặc Cửu Diệp.

Trong lòng Tiết thừa tướng biết rõ, hôm nay ông ta đã khó thoát khỏi cái chết, đồng thời ông ta cũng hiểu, với mức độ căm hận của Mặc Cửu Diệp đối với ông ta, ắt sẽ không để ông ta c.h.ế.t một cách quá thoải mái.

Nếu không thể trốn thoát, ông ta cũng không định chịu đủ lăng nhục ở trước mặt Mặc Cửu Diệp.

Mấy ngày nay Nam Vũ nghiêm khắc tra khảo bọn họ, tình hình vết thương trên người bọn họ đều không nhẹ, thế cho nên thân thể của bọn họ vô cùng suy yếu.

Để không bị tra tấn, Tiết thừa tướng cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau đớn trên người, dự tính đ.â.m vào vách tường cách mình gần nhất.

Ai ngờ, còn chưa đợi ông ta hành động thì cảm thấy thân thể ngứa ngáy khó nhịn, hơn nữa kiểu ngứa này là thấu vào trong xương.

Cũng vì ông ta đột ngột cảm thấy khó chịu, thoáng chốc một ít sức lực mới nảy lên biến mất hầu như không còn, cả người lần nữa xui lơ tại chỗ.

Tiếp theo chính là trong phòng giam truyền ra một loạt tiếng cười còn khó nghe hơn cả tiếng khóc, đồng thời còn kèm theo tiếng nhục mạ sắc bén của hoàng hậu.

"Mặc Cửu Diệp, ngươi đã làm gì với bổn cung?

Bổn cung là nhất quốc chi mẫu, ngươi làm như vậy chính là tội chết.

Mặc Cửu Diệp... Ha ha ha ha... Ngứa c.h.ế.t bổn cung rồi... Bổn cung làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi đâu..."

Mặc Cửu Diệp khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người chịu đủ tra tấn.

Thời gian khoảng chừng một nén nhang trôi qua, cuối cùng cảm giác ngứa ngáy trên người bọn họ cũng đã được dịu lại.

Cùng lúc này, nụ cười vặn vẹo vừa rồi của bọn họ cũng hao hết một ít thể lực còn sót lại.

Ba người nằm dưới đất há to miệng thở dốc, lần lượt dùng ánh mắt khác nhau nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp. l Trong mắt Tiết thừa giống như có d.a.o găm. "Mặc Cửu Diệp, ngươi có bản lĩnh thì hãy g.i.ế.c bổn tướng." Tiết Bác thì khẩn cầu nhìn về phía Mặc Cửu Diệp.
 
Chương 1202


"Mặc Cửu Diệp, chuyện năm xưa ta cũng là bị cha ta sai khiến, chứ không phải chủ ý của ta, có câu nói oan có đầu nợ có chủ, cho dù ngươi là đòi nợ cũng không thể tìm tới trên đầu ta."

Vừa rồi lúc Mặc Cửu Diệp rắc phấn ngứa, hoàng hậu cách vị trí của hắn gần hơn, bởi vậy độc tính trong cơ thể bà ta nặng hơn Tiết thừa tướng và Tiết Bác.

Giờ phút này bà ta vẫn không nhịn được muốn cười, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, mùi vị không thể nhịn được nữa này đã hoàn toàn khiến tinh thần của bà ta sụp đổ.

Bà ta căn bản không thể mở miệng nói chuyện như phụ tử Tiết gia, chỉ nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp không chớp mắt.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy ánh mắt thâm độc sắp c.h.ế.t tới nơi của hoàng hậu thì nhớ đến các tẩu tẩu trong nhà.

"Tiết thị, độc phụ như ngươi, Mặc gia ta có chỗ nào có lỗi với ngươi, ngươi lại phái người bỏ thuốc cho những tẩu tẩu đáng thương đó của ta?

Thế vẫn chưa thôi, Mặc gia ta đã đến bước đường chịu oan lưu đày, ngươi còn ác độc phái người hạ độc vào trong bữa sáng của bọn ta?"

Bị hỏi đến những thứ này, hoàng hậu cũng không khống chế được nữa bật cười ha hả.

"Ha ha ha... Ai bảo Mặc gia ngươi làm bạn với Nam Kì, chỉ cần là người cản đường Hằng Nhi ta, bổn cung đều sẽ không buông tha, thậm chí có thể khiến các ngươi đoạn tử tuyệt tôn..."

Nghe thấy hoàng hậu chính miệng thừa nhận những việc bà ta đã làm với Mặc gia, cho dù Mặc Cửu Diệp đã biết từ sớm, trước mắt cũng không cách nào làm được lạnh nhạt tự nhiên.

Hắn nhấc chân giẫm lên một bàn tay của hoàng hậu, dùng sức nghiền ép.

"Xem ra hôm nay đúng là không thể hời cho thứ độc phụ như ngươi." Bàn tay hoàng hậu đau đớn, lập tức rên thành tiếng.

"Mặc Cửu Diệp... Ngươi lại dám động tay với bổn cung... Á... Đau c.h.ế.t bổn cung rồi..."

Hoàng hậu kêu la thảm thiết vốn tưởng rằng có thể kinh động lính canh ngục trong thiên lao, ai ngờ bà ta kêu hết một hồi lâu, không thu hút được lính canh ngục gì, ngược lại hù dọa chuột trong phòng giam sợ tới nỗi chạy tán loạn khắp nơi.

Hoàng hậu vốn không còn sức lực gì, sau khi hô vài tiếng cũng đã mất sức, bà ta há miệng thở hổn hển, chỉ có thể phẫn nộ nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp không thèm để ý tới bà ta nữa, mà là đi tới trước mặt Tiết Bác.

Y phục trên người Tiết Bác đã rách rưới không thể tả, vết thương lớn nhỏ không đồng nhất rõ rệt có thể thấy.

Mặc Cửu Diệp lần nữa lấy một bình sứ nhỏ ra, nhắm vào một vết thương của Tiết Bác, đổ dược vật trong đó lên, sau đó hắn kéo Tiết Bác tới trước mắt Tiết thừa tướng.

Nghe nói Tiết thừa tướng yêu thương tiểu nhi tử Tiết Bác này nhất, Tiết Bác từ nhỏ ở kinh thành làm xằng làm bậy không ít, đều bị "Từ phụ" này dùng thủ đoạn lôi đình che giấu mất.

Hôm nay hắn phải để Tiết thừa tướng nhìn kỹ, dáng vẻ tiểu nhi tử bảo bối nhất của ông ta sống không bằng c.h.ế.t ở trước mặt ông ta.

Vết thương của Tiết Bác bắt đầu thối rữa với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, sau đó lộ ra một lỗ m.á.u sâu thấy được xương.

Cùng lúc đó, Tiết Bác cũng thốt lên một tiếng kêu thảm thiết đau khổ.

"Cha... Con đau quá, cha mau cứu con..."

Lúc này Tiết Bác nào còn dáng vẻ ỷ vào thế lực nhà mình diễu võ dương oai ở kinh thành trước kia nữa.

Tiết thừa tướng tận mắt nhìn Mặc Cửu Diệp rắc bột thuốc lên vết thương của nhi tử bảo bối, lại trơ mắt nhìn biến hóa đáng sợ của vết thương kia, bỗng chốc hốc mắt đỏ hoe. "Mặc Cửu Diệp, rốt cuộc ngươi muốn sao? Lão phu thừa nhận đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Mặc gia, đó đều là do một mình lão phu gây nên, không hề liên quan đến Bác Nhi..."
 
Chương 1203


Mặc Cửu Diệp biết ngay, khiến Tiết Bác trở nên sống không bằng c.h.ế.t mới là cách tốt nhất để trừng trị lão thất phu Tiết thừa tướng này.

"Ngươi có từng suy nghĩ, để Tiết Bác ở biên quan bán đứng tình báo cho người Nam Cương, vương triều Đại Thuận ta vì điều này thiệt hại hết bao nhiêu hảo nam nhi bảo vệ quốc gia."

Ngươi có từng nghĩ đến tình trạng thê thảm bọn họ vì vậy mà c.h.ế.t trên chiến trường không?

Hiện tại cơn đau Tiết Bác đang chịu không bằng một chút nào của những tướng sĩ kia."

Mặc Cửu Diệp nói xong, lại rắc bột thuốc lên mấy vết thương khác của Tiết Bác trước mặt Tiết thừa tướng.

Tiết Bác thấy vết thương thối rữa từng tí, đã hoàn toàn sụp đổ.

Hắn ta nằm ở trước mặt Tiết thừa tướng đau đến nỗi lăn qua lăn lại, trong miệng còn thường xuyên phát ra một loạt rên rỉ đau khổ.

Tiết thừa tướng nhìn cảnh này, cảm thấy trái tim đều đang rỉ máu.

"Mặc Cửu Diệp, ta biết ta có lỗi với Mặc gia, xin ngươi đừng tra tấn Bác Nhi nữa."

Cùng lúc này, hoàng hậu cũng cố sức bò đến gần hắn.

"Phụ thân, Mặc Cửu Diệp sẽ không buông tha chúng ta đâu, người đừng cầu xin hắn ta nữa."

Không thể không nói, đến lúc này rồi, phụ tử Tiết gia lại không nhìn thấu đáo bằng một nữ nhân.

Bọn họ cũng không ngẫm lại mình đã từng làm gì với Mặc gia, Mặc Cửu Diệp làm sao có thể bỏ qua? Mặc Cửu Diệp làm biếng xem đám người Tiết gia biểu diễn, khi Tiết Bác sắp đau tới mức ngất đi, hắn lại lấy một chai nước muối ra đổ lên vết thương của hắn ta.

Đau nhức lại ập tới, Tiết Bác muốn ngất đi cũng khó.

Hắn ta không ngừng hô to gọi nhỏ trước mặt Tiết thừa tướng, khiến Tiết thừa tướng suýt nữa không thở nổi.

Kiểu đau thấu tim vì thương xót thân nhân này, hắn nhất định phải để Tiết lão tặc cảm nhận sâu sắc tí.

Khoảng chừng nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng Tiết Bác cũng không chống đỡ nổi ngất đi.

Mặc Cửu Diệp lại đi tới phía trước Tiết lão tặc, người này có thể nói là tội ác chồng chất, Mặc Cửu Diệp không thể nào nhẹ nhõm buông tha ông ta.

Hắn lấy một cây d.a.o găm sắc bén ra, đ.â.m mạnh vào mắt trái của Tiết lão tặc.

"Một đao này, là trả thù cho những tướng sĩ hy sinh vì ngươi."

Hắn nói xong bèn rút d.a.o găm ra, tiện thể kèm theo tròng mắt m.á.u chảy đầm đìa của lão tặc.

Tiết lão tặc đau đến nỗi kêu la thảm thiết, thậm chí ngay cả lời van xin tha thứ cũng không nói nên lời.

Mặc Cửu Diệp không hề nương tay, vung d.a.o lần nữa đ.â.m vào tròng mắt kia của ông ta.

"Một đao này là vì cả nhà Mặc gia ta từng bị ngươi hãm hại."

Mặc Cửu Diệp rút d.a.o găm ra, hắn lần nữa cắt một lỗ tai của Tiết lão tặc.

"Một đao này, là vì bách tính từng bị Tiết gia ngươi sát hại."

Mặc Cửu Diệp không ngừng tra tấn Tiết lão tặc, mỗi một đao đều sẽ nói một câu.

Tiết lão tặc tội ác tày trời, cho dù là cắt hết khí quan trên thân thể của ông ta, e rằng đều không nhiều bằng việc xấu do ông ta làm.

Cuối cùng Tiết lão tặc không còn hơi thở... Mặc Cửu Diệp không ngờ lão già lại yếu ớt như thế, chưa giày vò được bao lâu thì đã c.h.ế.t hẳn.

Vừa rồi Tiết Bác hôn mê cũng chỉ là phút chốc, trên người hắn ta có nhiều vết thương như thế kia, cảm giác đau đớn này nhanh chóng đánh thức người ta.

Vì không muốn bị tra tấn nữa, hắn ta chỉ có thể cố nén cảm giác đau đớn không dám lên tiếng, nhưng người làm nhi tử như Tiết Bác đều đã nhìn thấy cảnh khi nãy Mặc Cửu Diệp giày vò Tiết lão tặc.

Bên Tiết lão tặc c.h.ế.t rồi, nỗi sợ trong lòng Tiết Bác thúc đẩy hắn ta không thể tiếp tục giả vờ hôn mê nữa.
 
Chương 1204


Hắn ta hoảng sợ nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp, cơ thể trốn về phía sau hoàng hậu theo bản năng.

Hắn ta thấy Mặc Cửu Diệp từng bước tới gần mình, hắn ta đã sợ tới mức không cầm được.

Trong phòng giam vốn không thông gió, thoáng chốc tràn ngập mùi nước tiểu gay mũi, khiến Mặc Cửu Diệp bịt miệng mũi lại theo bản năng.

Hắn lạnh lùng chế giễu nói: "Năm xưa ngươi ở kinh thành khi nam bá nữ không việc ác nào không làm, cũng không có nhát gan như vậy, còn có lúc lén lút đưa tình báo cho kẻ địch ở biên quan, bị nghiêm hình tra khảo cũng không từng nhát gan như thế, tại sao hôm nay lại không có khí khái như vậy hả?"

Bị chế nhạo, Tiết Bác hoàn toàn không có bất cứ phát hiện nào, giờ phút này hắn ta chỉ muốn sống sót.

"Ta là không có khí khái, ta không muốn chết, Mặc Cửu Diệp, chỉ cần ngươi có thể buông tha ta, bảo ta làm gì cho ngươi..."

"Tiết Bác, ngươi câm miệng cho bổn cung." Tiết Bác còn chưa nói xong thì đã bị hoàng hậu cắt ngang.

Phụ thân yêu thương tiểu nhi tử này, bà ta cũng thương yêu đệ đệ này nhiều hơn.

Kết quả đệ đệ hèn nhát như thế, biết rõ hôm nay đã là một con đường chết, còn ở đó ăn nói khép nép van xin tha mạng.

Tha mạng?

Mặc Cửu Diệp g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân của bọn họ bằng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha hai tỷ đệ bọn họ?

Tiết Bác bị quát mắng, trong chốc lát ngậm miệng lại, nhưng vẫn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp. Mặc Cửu Diệp chẳng những không mềm lòng, ngược lại cảm thấy ghê tởm.

Hắn lấy d.a.o găm ra, nhắm vào mắt của Tiết Bác đ.â.m xuống.

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt khiến người khác buồn nôn này."

Hắn đưa tay vung đao, phương thức y hệt, hai mắt của Tiết Bác đã trở nên m.á.u thịt lẫn lộn.

Trong phòng giam truyền ra một loạt lại một loạt tiếng kêu thảm thiết, khiến trạng thái tâm lý của hoàng hậu vốn đang dùng ý chí kiên trì nhìn tất cả mọi thứ này hoàn toàn sụp đổ.

"Mặc Cửu Diệp, ngươi g.i.ế.c bổn cung đi!

Những chuyện bất lợi cho Mặc gia đều do bổn cung sắp xếp, bổn cung mới là đầu sỏ gây nên thật sự, có bản lĩnh thì ngươi g.i.ế.c bổn cung ngay bây giờ."

"Giết ngươi? Sẽ g.i.ế.c chứ, hôm nay ba phụ tử các ngươi, ai cũng đừng hòng sống sót."

Hắn nghĩ đến lúc các tẩu tẩu trong nhà nghe thấy tin tức huynh trưởng c.h.ế.t trận, vì chưa thể nối dõi cho bọn họ mà hiện lên ánh mắt áy náy đó.

Hắn lại nghĩ tới mọi thứ này đều là độc phụ trước mắt một tay tạo thành, Mặc Cửu Diệp bèn hận đến mức đau thấu tim.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của Tiết Bác vô cùng chói tai, sau khi Mặc Cửu Diệp châm chọc hoàng hậu xong, lại nhanh nhẹn cắt đứt đầu lưỡi của Tiết Bác.

Có lẽ là do Tiết Bác tuổi trẻ cường tráng, năng lực chịu đựng mạnh hơn Tiết lão tặc nhiều, mặc dù đau đến nỗi lăn lộn khắp mặt đất, cũng không có dấu hiệu ngất đi.

Mặc Cửu Diệp đổ dược vật trong bình lên vết thương mới của hắn ta, để hắn ta chịu đựng thêm một ít đau khổ.

Vết thương của Tiết Bác thối rữa từng chút dưới ánh mắt chăm chú của hoàng hậu, mức độ khiến người khác buồn nôn đó căn bản không thể dùng ngôn ngữ để bày tỏ.

Tóm lại, hành động này của Mặc Cửu Diệp triệt để đánh sập chút ý chí còn lại của hoàng hậu. "Mặc... Mặc Cửu Diệp... Bổn cung biết hôm nay chắc chắn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ, cho dù thế nào ngươi cũng từng là chiến thần của vương triều Đại Thuận, không cần phải ra tay tàn nhẫn với một nữ tử như ta nữa chứ?"

Cách khích tướng này căn bản không có tác dụng với Mặc Cửu Diệp.

"Ngươi tội ác chồng chất, còn muốn c.h.ế.t một cách yên lành, nghĩ cũng đừng nghĩ."
 
Chương 1205


Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Tiết Bác cũng trở nên càng lúc càng nhỏ, cảm giác đau đớn thấu tim kèm theo nỗi sợ hãi trong lòng, buộc một chút ý chí còn lại của bà ta không thể tiếp tục chống đỡ...

Mặc Cửu Diệp không nhìn Tiết Bác nữa, mà là đi tới phía trước hoàng hậu.

Hoàng hậu thấy thế, cơ thể lập tức muốn trốn ra sau theo bản năng.

Chỉ đáng tiếc, phía sau bà ta chính là t.h.i t.h.ể của Tiết lão tặc, cho nên bà ta không nhúc nhích được tí nào.

"Mặc Cửu Diệp... Nếu ngươi là nam nhân thì hãy cho bổn cung sảng khoái..."

Sảng khoái?

Ngươi không xứng!

Trong nháy mắt, Mặc Cửu Diệp hoàn toàn không do dự lấy bột thuốc ra rắc lên vết thương của bà ta.

"Ngươi muốn làm gì?" Giây phút hoàng hậu nhìn thấy hắn lấy bình sứ nhỏ ra, trong mắt đã tràn đầy hoảng sợ.

"Làm gì ư? Đương nhiên là muốn cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng c.h.ế.t trước."

Đối xử với một nữ nhân ác độc như vậy, Mặc Cửu Diệp không hề có ý nương tay.

So với những người bị cha con bọn họ hại chết, điều này căn bản đều không đủ.

Đặc biệt là nghĩ đến Chu Lão Bát kể lại cái c.h.ế.t của đám quan sai Bành Vượng, Mặc Cửu Diệp lần nữa đi tới gần Tiết Bác.

Nam Vũ từng đưa hồ sơ vụ án này cho hắn xem, hắn biết, lúc trước chính là Tiết Bác dẫn người xử quyết đám người Bành Vượng.

Trước mắt kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này ở ngay trước mắt, cho dù dùng cực hình nghiêm khắc nhất trên đời lên trên người hắn ta cũng không quá đáng. Mặc Cửu Diệp xách Tiết Bác lên, để hắn ta ở tư thế ngồi dựa.

Tiết Bác vì sợ hãi quá mức cộng thêm vết thương đau đớn, lại có dấu hiệu hôn mê.

Bị Mặc Cửu Diệp thô lỗ xách lên, bỗng chốc Tiết Bác có cảm giác, hắn ta cảm thấy toàn thân đau đớn khó chịu.

Thế nhưng, hắn ta đã không còn đầu lưỡi, muốn nói gì đó căn bản không làm được, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở một hồi cao hơn một hồi.

Lần này Mặc Cửu Diệp sang đây, Hách Tri Nhiễm đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều công cụ tra tấn cho hắn.

Ví dụ như axit sunfuric.

Một khi làn da của con người đụng phải thứ này, thì sẽ đau khổ như bị lửa thiêu.

Mặc Cửu Diệp đổ một bình axit nhỏ lên mặt của Tiết Bác.

Trên mặt Tiết Bác vốn đều là đủ loại vết thương, lại đụng phải axit sunfuric, hắn ta đau đến nỗi lần nữa oa oa kêu la thảm thiết.

Hoàng hậu nhìn dáng vẻ đáng sợ m.á.u thịt lẫn lộn trên mặt đệ đệ, sợ tới mức suýt nữa không thở nổi.

Tuy nhiên, tiếp theo chính là Mặc Cửu Diệp lại lấy một lọ axit sunfuric ra đổ lên mặt bà ta.

Trong phòng giam, tiếng kêu thảm thiết của hai tỷ đệ một tiếng cao hơn một tiếng, mặc dù như vậy, thù hận trong lòng Mặc Cửu Diệp đối với bọn họ cũng không hề giảm bớt.

Tóm lại, chỉ cần là cách có thể khiến người sống không bằng chết, Mặc Cửu Diệp đều sẽ cho bọn họ chịu đựng một lần.

Chỉ đáng tiếc, Tiết lão tặc c.h.ế.t quá nhanh, không thể trải nghiệm những thứ này.

Cho đến khi ba người trong phòng giam hoàn toàn không còn hơi thở, đã là một canh giờ sau.

Mặc Cửu Diệp chỉnh sửa lại vết m.á.u trên người mình, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng giam.

Tuy Nam Vũ thu xếp chuyện này thỏa đáng, cho Mặc Cửu Diệp cơ hội tự tay xử trí mấy người, nhưng dù sao hắn ta cũng mới tiếp chưởng đại quyền, có lẽ rất nhiều người còn tồn tại hiện tượng không phục.

Bởi vậy, đối với hắn ta, có thể vì Mặc Cửu Diệp làm tới mức độ như thế thật sự không dễ.

Vì đề phòng có biến, trong quãng thời gian Mặc Cửu Diệp tiến vào phòng giam, hắn vẫn luôn dẫn người canh giữ ở bên ngoài.
 
Chương 1206


Còn Nam Thụy cũng luôn đi theo bên cạnh Nam Vũ, hiện nay hắn ta và hai huynh đệ Nam Vũ còn thân hơn huynh đệ ruột thịt cùng một mẫu thân, dù sao cũng là người từng hoạn nạn chung.

Quan trọng nhất là, Nam Thụy không hề có ý nghĩ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bởi vậy trong lúc hai người tiếp xúc không tồn tại bất kỳ khúc mắc nào.

Như nhau, hắn ta cũng luôn lặng lẽ ủng hộ Nam Vũ.

Tình nghĩa giữa hai người chính là gây dựng từng tí trong khốn cảnh này.

Hai huynh đệ thấy Mặc Cửu Diệp đi ra, đồng đều tiến lên nghênh đón.

"Sự việc đều đã ổn thỏa chứ?"Nam Vũ nhẹ giọng hỏi.

Mặc Cửu Diệp trịnh trọng gật đầu: "Đều thỏa đáng rồi, nhưng tướng c.h.ế.t của mấy người hơi thảm, chỉ sợ còn phải gây thêm phiền toái cho Tam hoàng tử."

"Không sao, ta sớm đã nghĩ tới sẽ như vậy, đến lúc đó ta sẽ nói rõ với phụ hoàng, mấy người bọn họ tự biết nghiệp chướng nặng nề, đã tự vẫn trong phòng giam.

Dù sao c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn đều phải chết, cũng sẽ không có người tóm lấy cái c.h.ế.t của bọn họ không buông."

Nam Vũ vẫn rất có phần nắm chắc về việc này, mấy ngày nay hắn ta tiếp quản triều chính cũng đã phát hiện, những đại thần vốn trung lập tự nhiên không cần phải nói, Thuận Vũ Đế hạ chỉ, bảo bọn họ toàn bộ nghe theo mình, tất nhiên những người này sẽ không chùn bước làm theo.

Còn có người vốn nương nhờ Nam Kì, hiện giờ đã biết được thân phận thật sự của hắn ta, lại càng sẽ không gây nên điều gì.

Từng là người của phái hoàng hậu, phần lớn đều là cỏ đầu tường, loại người ngã theo chiều gió càng không đáng nhắc đến.

Quan trọng nhất là, hiện tại bọn họ đều đang lo lắng chủ tử từng nương nhờ đã sụp đổ, khi nào thì ngọn lửa này sẽ đốt sang người mình. Đều đã tự thân khó bảo toàn, ai còn dám đứng ra nói vớ vẩn chứ, bọn họ hận không thể không hề có cảm giác tồn tại mới tốt.

Tóm lại, Nam Vũ không có gì phải lo lắng về chuyện này, chỉ cần không có ai tận mắt nhìn thấy Mặc Cửu Diệp ra tay với mấy người Tiết gia, quyền chủ động của những thứ khác đều sẽ nắm giữ ở trong tay hắn ta.

Mặc Cửu Diệp chân thành đa tạ một phen, mới trở lại phủ Thượng thư.

Trước mắt hắn và Hách Tri Nhiễm vẫn chưa có ý định rời khỏi kinh thành.

Một mặt là bọn họ muốn chờ sau khi Hách Thượng thư trình đơn từ quan lên triều đình, có thể theo bọn họ cùng nhau trở về Tây Bắc.

Mặt khác bây giờ ngọc tỷ còn nằm trong tay bọn họ, một khi Thuận Vũ Đế trọng chưởng đại quyền xong, lỡ như có nảy sinh khúc mắc với Nam Vũ, đến lúc đó, hắn còn có thể lại cho Nam Vũ một cái thuận nước giong thuyền.

Đương nhiên, hắn cũng hy vọng mình là đang buồn lo vô cớ, Nam Vũ có thể thành công kế thừa ngôi vị hoàng đế là điều hắn muốn nhìn thấy nhất, như vậy, bách tính của vương triều Đại Thuận mới có thể sớm có cuộc sống tốt đẹp.

Nếu đã quyết định tạm thời ở lại kinh thành quan sát hướng đi, Mặc Cửu Diệp định báo bình an cho gia đình trước.

Đêm hôm đó, Mặc Cửu Diệp viết một lá thư bảo Tiểu Bạch đưa đi Tây Bắc, để tránh người nhà lo lắng cho bọn họ.

Lần này hai người ở lại bèn đã trôi qua tám ngày.

Dù sao hiện nay tội danh của Mặc gia vẫn chưa được sửa lại án xử sai, vì không để tin tức nữ nhi và nữ tế ở kinh thành lộ ra ngoài, các nô bộc trong phủ Thượng thư bị đuổi đi cũng không có kêu người nào về.

Ngoài bữa sáng ra, ăn uống của Hách Thượng thư đều do nữ tế Mặc Cửu Diệp phụ trách.
 
Chương 1207


Mỗi ngày Mặc Cửu Diệp viết xong danh sách mua đồ để Phùng thúc phụ trách ra ngoài mua sắm, sau đó hắn sẽ đích thân xuống bếp nấu vài món ăn cho cả nhà ăn.

Hách Thượng thư không ngờ tới nữ tế nhà mình lại còn biết tài nghệ nấu nướng tài giỏi như thế, điều này hoàn toàn đổi mới nhận thức của ông.

Khoan không nói Mặc Cửu Diệp đã từng có thân phận như thế nào, chỉ dựa vào điểm một hán tử cả ngày múa đao lộng thương vào bếp thì đã không thể không khiến ông nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hơn nữa trong nhận thức của Hách Thượng thư, đạo lý quân tử tránh xa bếp núc có từ thánh hiền thư, việc nấu cơm này đều là do nữ tử đi làm.

Kết quả, nữ nhi bảo bối của ông chẳng những không vào bếp, cơm nàng ăn đều là nữ tế đích thân múc xong đưa đến trước mặt.

Xem ra, lúc trước ông cố chấp tuân thủ ước định để nữ nhi gả vào Mặc gia là vô cùng chính xác.

Tuy có lẽ cuộc sống của bọn họ ở Tây Bắc không như kinh thành, nhưng chỉ dựa vào việc nữ tế yêu thương nàng, thì người làm cha như ông đã rất yên lòng vui vẻ rồi...

Ngày này, Mặc Cửu Diệp mới chuẩn bị xong bữa tối, định đi ra ngoài gọi người tới dùng cơm, thì Tiểu Bạch đã mang theo thư tự tay của Mặc Kình trở về.

Sau khi Mặc Cửu Diệp mở thư ra xem, đã không lo được gọi người đến dùng bữa tối.

Hắn kéo Hách Tri Nhiễm đến thư phòng của Hách Thượng thư.

"Nhạc phụ, tin tức trong thư của gia phụ nói Man Di đã tập kết rất nhiều binh mã, đang tấn công Tây cảnh nước ta."

Lúc này Hách Thượng thư đang xem công văn trên bàn, bởi những thứ này đều là Thuận Vũ Đế giao cho ông.

Đơn từ quan của ông đã được phê chuẩn, chỉ là trước khi rời khỏi phải xử lý xong một số sự việc trong nha môn.

Nghe thấy lời nói của Mặc Cửu Diệp, Hách Thượng thư buông bút lông trong tay xuống lập tức đứng lên.

"Con nói gì cơ? Man Di tiến công vương triều Đại Thuận ta? Tại sao triều đình vẫn chưa nhận được tin tức này?”

"Nhạc phụ, vài ngày trước đó ta bảo Tiểu Bạch mang thư về nhà báo bình an, Tiểu Bạch mới gấp rút chạy về, đưa đến tin tức này.

Không biết Triều đình là vì người đưa tin bên Tây cảnh không có tốc độ nhanh như Tiểu Bạch.

Phụ thân ta viết thư là bốn ngày trước, khi đó người Man Di đã bắt đầu ồ ạt tiến công Tây cảnh hết hai ngày."

"Nói cách khác, Tây cảnh đã tiến công triều ta sáu ngày rồi?" Trong mắt Hách Thượng thư, chuyện này hết sức nghiêm trọng.

Tuy vương triều Đại Thuận cũng phái binh trấn thủ ở Tây cảnh, nhưng nếu Man Di tiến công với quy mô lớn, những người này căn bản không ngăn cản được.

"Cửu Diệp, con nói xem, việc này nên làm thế nào cho phải?"

Mặc Cửu Diệp tới đây chỉ là báo tin tức này cho nhạc phụ, cũng không dự tính để ông đi bận tâm, cho dù nhạc phụ không có ý định từ quan, ông là một quan văn lại làm sao có thể giải quyết việc này?

"Nhạc phụ, ta định đến chỗ Tam hoàng tử một chuyến, báo tin tức này cho hắn ta biết."

"Đúng đúng đúng, chuyện này phải nói với Tam hoàng tử, dù sao đường lối chúng ta nhận được tin tức tương đối đặc thù, không cách nào nói rõ ra ngoài."

Hách Tri Nhiễm ở lại đây với phụ thân, Mặc Cửu Diệp thi triển khinh công gấp rút chạy sang phủ đệ của Nam Vũ.

Hiện giờ Nam Vũ vẫn ở trong Phí phủ, sức khỏe của hoàng thượng đã hoàn toàn bình phục, hồi phục tảo triều, ông ta cũng chính thức công bố thân phận của Nam Vũ trước mặt văn võ cả triều.

Đồng thời ban phủ Kì Vương mà Nam Kì từng ở cho hắn ta, tuy nhiên, thời gian gần đây sự việc trên triều đình khá nhiều, Nam Vũ vẫn chưa có dành được thời gian chuyển nhà.
 
Chương 1208


Đưa vương phủ cho nhi tử ruột thịt của mình ở không có gì đáng trách, điều khiến các triều thần tìm được đề tài chính là hoàng thượng ban phủ đệ cho Tam hoàng tử, nhưng không có đặt tên cho phủ đệ.

Điều đó nói lên điều gì?

Chứng tỏ rất có thể về sau phủ đệ này sẽ có tên là phủ thái tử.

Nam Vũ đang phê duyệt công văn trong thư phòng, Mặc Cửu Diệp đến cũng không nói thêm gì, trực tiếp báo cho biết tin tức nhận được.

"Cửu công tử, tin tức có chính xác không?" Nam Vũ không hỏi Mặc Cửu Diệp làm sao biết được tin tức Man Di tấn công với quy mô lớn, vì hắn ta biết rõ trong tay Mặc Cửu Diệp có một con chim bồ câu đưa tin vô cùng hiểu tính người, sở dĩ hắn ta hỏi như vậy, là cảm thấy việc này không thể tưởng tượng nổi lắm.

Dựa vào nhận thức của Nam Vũ, mọi khi Man Di tiến công Đại Thuận đều là vào mùa đông.

Mùa đông chính là lúc bọn họ thiếu lương thực, nếu tấn công thuận lợi, có thể thu hoạch một ít lương thực qua mùa đông từ bên Đại Thuận.

Mùa này xuất binh, xác thực khiến người khác có phần không thể tưởng tượng nổi.

"Tin tức tuyệt đối đáng tin cậy, ước chừng thêm khoảng mười ngày, người báo tin bên Tây cảnh sẽ tới đây."

Từ Tây Bắc đến kinh thành, ra roi thúc ngựa gấp rút lên đường tầm cỡ phải thời gian nửa tháng, mà Tiểu Bạch chỉ dùng bốn ngày, bởi vậy, người đưa tin từ Tây cảnh sang đây nhanh nhất cũng phải mười ngày tám ngày sau mới có thể đến nơi.

Nam Vũ đứng lên.

"Đa tạ Cửu công tử báo cho hay biết, ta lập tức vào cung gặp phụ hoàng thương lượng đối sách."

Những người khác còn không biết, Thuận Vũ Đế hết sức hài lòng với tài năng của Nam Vũ, đặc biệt là sau khi so sánh với ba nhi tử trước kia của mình, lại càng nhìn Nam Vũ với cặp mắt khác xưa.

Thuận Vũ Đế đã bí mật tiết lộ dự tính nhường ngôi an dưỡng tuổi già với Nam Vũ, chỉ là vì chuyện đảng hoàng hậu, hiện giờ tình thế trong triều vẫn chưa ổn định, đột ngột nhường ngôi cho Nam Vũ, e rằng dễ dàng xảy ra biến số.

Đối với chuyện này, Nam Vũ biết rất rõ.

Đối với Nam Vũ, hiện nay Tây cảnh có Man Di tiến công giống như đang đoạt giang sơn của hắn ta, hắn làm sao có thể mặc kệ chuyện như vậy?

Chắc chắn phải coi trọng.

Nam Vũ tiến cung, không biết giải thích nguồn gốc tin tức này như thế nào, ngày hôm sau tảo triều, Thuận Vũ Đế đã đề cập đến việc này trên triều đình.

Xưa kia vương triều Đại Thuận cũng không phải chưa từng có tình hình kẻ thù bên ngoài ồ ạt xâm lấn, khi đó có người Mặc gia ở đây, Thuận Vũ Đế chỉ cần một đạo thánh chỉ, nam nhi Mặc gia sẽ tức khắc dẫn theo đội ngũ xuất phát.

Hiện tại, trên triều đình to như vậy, ông ta lại không có võ tướng đắc lực có thể sử dụng.

Kim lão tướng quân tuổi tác đã cao, đặc biệt là trước đó không lâu đã trúng Khôi Lỗi cổ của Cửu vương gia, suýt nữa vứt bỏ một cái mạng già.

Hiện nay lão gia tử còn nghỉ ngơi điều dưỡng ở trong phủ, thế cho nên đảng hoàng hậu gây ra chuyện to bằng trời, ông ta đều không có ra mặt tham dự.

Hiện giờ không còn Mặc gia, sức khỏe của Kim lão tướng quân lại chưa hoàn toàn hồi phục, thoáng chốc Thuận Vũ Đế cảm thấy đau đầu nhức óc.

Đường đường là vương triều Đại Thuận, thậm chí ngay cả võ tướng đắc lực cũng không có.

Đã đến lúc này, ông ta nghĩ tới Mặc gia trước, cũng nhớ đến người Tiết gia cung khai một số sự thật vu cáo hãm hại Mặc gia.

Xác thực là ông ta đã oan cho Mặc gia, cũng vì lòng nghi ngờ của ông ta quá nặng, sợ rằng Mặc gia công cao át chủ, làm ra chuyện ngu xuẩn như thế kia.
 
Chương 1209


Nếu bây giờ Mặc Cửu Diệp còn ở đây, ông ta cũng không đến nỗi phải đối mặt với cục diện gượng gạo không người có thể dùng.

Cũng không hoàn toàn nói là không người nào có thể sử dụng, ít nhất còn có một loạt võ tướng đang đứng trên triều đình.

Chỉ là Thuận Vũ Đế nhìn người này lại nhìn người kia, đều cảm thấy bọn họ căn bản không phải tướng soái tài năng.

"Vũ nhi cảm thấy việc này nên sắp xếp như thế nào?"

Nam Vũ cũng đau đầu, hắn ta mới tiếp quản sự vụ triều đình, gần đây đang bận rộn dọn dẹp một số u ác tính trong triều, căn bản không có tập trung tinh lực về mặt võ tướng.

Nhưng trước kia hắn ta đi theo Nam Kì làm phụ tá, đã từng làm khá nhiều bài tập, biết rõ tình hình của văn võ bá quan trong triều.

Lúc này suy nghĩ của hắn ta cũng giống như Thuận Vũ Đế, đều cảm thấy đã đến bước đường không người có thể dùng.

Những võ tướng kia cũng tự biết năng lực có hạn, xưa kia phần lớn bọn họ là đi theo Mặc gia hoặc Kim lão tướng quân cùng nhau xuất chinh, có chủ soái ở đó, bọn họ chỉ cần nghe lệnh làm việc là được.

Hiện giờ thứ hoàng thượng và Tam hoàng tử cần chính là soái tài.

Làm đại nguyên soái binh mã thống soái ba quân, mặc dù bọn họ có ý nghĩ cũng không dám tùy tiện tiếp nhận.

Chỉ huy không tốt một phút chốc, vứt bỏ mạng nhỏ đều là thứ yếu, lỡ như chiến bại là gánh vác trách nhiệm nhất định.

Sự việc tốn công không lấy lòng này, ai cũng không muốn bốc đầu.

Thấy Nam Vũ chậm chạp không mở miệng, Thuận Vũ Đế không vui nhìn về phía những võ tướng đang đứng chỉnh tề trên triều đình. "Trong các ngươi có ai bằng lòng dẫn binh xuất chinh Tây cảnh không?"

Hoàng thượng đều hỏi rồi, nếu không tỏ ra một ít thành ý, chẳng phải không công lấy bổng lộc nhiều năm như vậy sao.

Có võ tướng bất chấp khó khăn bước lên.

"Khởi bẩm hoàng thượng, thần bằng lòng làm tiên phong chinh phạt Man Di, nghe theo chủ soái chỉ huy."

Thuận Vũ Đế suýt nữa bị chọc tức bởi lời nói như vậy.

Hiện tại ông ta là cần tướng lĩnh có thể thống soái ba quân, chứ không phải tiên phong gì đó.

"Chẳng lẽ ngoài Mặc gia và Kim lão tướng quân ra, đường đường vương triều Đại Thuận ta lại không dùng được người nào sao?”

Thật ra lời này của Thuận Vũ Đế cũng là biết rõ còn cố hỏi, tuy ông ta ngu dốt vô dụng tí, vẫn hiểu rõ đức hạnh đám thủ hạ của mình.

Thuận Vũ Đế nói như thế, văn võ cả triều im lặng.

Bọn họ vốn tưởng rằng lần này Thuận Vũ Đế sẽ vì vậy mà nổi trận lôi đình, kết quả ông ta cũng không có.

Ông ta nhìn sang Nam Vũ đứng ở vị trí đầu, hạ thấp âm lượng hỏi: "Vũ nhi cảm thấy sửa lại án sai cho Mặc gia, để Mặc Cửu Diệp ở Tây Bắc nắm giữ ấn soái như thế nào?"

Nam Vũ...

Hắn ta cũng muốn!

Nhưng ai cũng không hiểu rõ ý nghĩ của Mặc Cửu Diệp như hắn ta, hắn ta đã từng thăm dò chuyện này mấy lần, người ta triệt để thất vọng với triều đình.

Bây giờ đến lúc không dùng được người nào, lại nhớ tới người ta.

"Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Mặc Cửu Diệp sẽ không đồng ý."

"Sao thế? Mặc Cửu Diệp hắn ta là con dân của vương triều Đại Thuận, lúc Đại Thuận gặp nạn, hắn ta không phải nên túc cung tận tụy m.á.u chảy đầu rơi sao? Huống hồ trẫm còn có thể sửa lại tội danh cho Mặc gia, chẳng lẽ như vậy còn không được?"

Thuận Vũ Đế không biết giao tình của Nam Vũ và Mặc Cửu Diệp, chỉ là ngồi ở góc độ của một đế vương suy xét vấn đề.

Theo ông ta, mặc cho là ai, đều là con dân của vương triều Đại Thuận.

Chỉ cần là con dân Đại Thuận, ai dám không nghe lời ông ta, thế thì đồng nghĩa với tạo phản.
 
Chương 1210


Nam Vũ nào phải không hy vọng người Mặc gia có thể dẫn binh xuất chinh tiêu diệt Man Di, nhưng hắn ta là hảo bằng hữu thậm chí là huynh đệ tốt của Mặc Cửu Diệp, hắn ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng chuyện này.

"Phụ hoàng, không giấu người, khi Mặc gia ở trên đường lưu đày, nhi thần có tình cờ gặp bọn họ.

Lúc bấy giờ nhi thần tận mắt nhìn thấy đám nữ quyến Mặc gia quần áo rách rưới, giống như một đám ăn mày, bị quan sai áp giải đi Tây Bắc.

Dọc theo đường đi, bọn họ chẳng những phải màn trời chiếu đất, còn phải thường xuyên đối mặt đảng hoàng hậu phái ra sát thủ truy sát.

Đổi lại là ai, gặp phải đãi ngộ bất công như vậy, chỉ sợ cũng sẽ trở nên nản lòng thoái chí.

Hơn nữa theo nhi thần được biết, Mặc gia ở Tây Bắc đã bắt đầu cuộc sống tự cung tự cấp của bách tính bình thường, có thể thấy, bọn họ đã triệt để thất vọng với triều đình."

Những lời này của Nam Vũ cũng không hoàn toàn là sự thật, lúc trước hắn ta gặp Mặc Cửu Diệp cũng không có nghèo rớt mồng tơi thảm thương như lời hắn ta nói, nhưng đối mặt với Thuận Vũ Đế, hắn ta chắc chắn phải nói như thế.

Mục đích nói như vậy chính là muốn để Thuận Vũ Đế sâu sắc thêm một ít nhận thức, để tránh ông ta nổi cơn thịnh nộ tiếp tục trị tội Mặc gia, như vậy thì mất nhiều hơn được.

Cả nhà Mặc gia hàm oan lưu đày, chịu tội nhiều như thế kia, đổi lại là ai cũng sẽ không còn muốn dốc sức vì triều đình.

Tuy trong miệng hắn ta nói với Thuận Vũ Đế như vậy, Nam Vũ lại không ngừng ý nghĩ khuyên Mặc Cửu Diệp nắm giữ ấn soái chinh phạt Man Di. Suy nghĩ là suy nghĩ, hắn ta cũng sẽ lựa chọn tôn trọng ý kiến của Mặc Cửu Diệp.

Hắn ta chỉ nghĩ hôm nay sau khi tảo triều, sẽ thẳng thắn trò chuyện với Mặc Cửu Diệp.

Nếu như đối phương có thể đồng ý tốt nhất, không thể đáp ứng hắn ta cũng sẽ triệt để từ bỏ suy nghĩ này.

Bị Nam Vũ nói như vậy, Thuận Vũ Đế cũng nhớ ra.

Ông ta cũng từng thấy trong hồ sơ khẩu cung của người Tiết gia, hoàng hậu và Tiết gia không chỉ một lần phái người đi ám sát Mặc Cửu Diệp.

Ông ta cũng ít nhiều hiểu rõ một ít tính tình của Mặc Cửu Diệp, gặp phải tình hình như vậy, cho dù là đổi lại là những người khác, e rằng cũng sẽ không bằng lòng dốc sức vì triều đình nữa.

Thuận Vũ Đế hiểu thì hiểu, nhưng vẫn không dự tính từ bỏ suy nghĩ để Mặc gia xuất chinh.

"Vũ nhi, sau đó trẫm lập tức đặt một đạo thánh chỉ sửa lại án xử sai Mặc gia, con phái một người đắc lực phụ trách chạy tới Tây cảnh truyền chỉ, ngoài ra, chuẩn bị thêm một số hậu lễ, coi như trẫm bồi thường Mặc gia.

Lần này trẫm chẳng những phải sửa lại tội danh của Mặc gia, còn muốn Mặc Cửu Diệp quan phục nguyên chức.

Không, chỉ đơn giản quan phục nguyên chức vẫn chưa được, trẫm còn muốn tăng quan tiến tước cho hắn ta.

Không đúng... Trước đó Mặc Cửu Diệp là nhất đẳng quốc công, tăng tiếp thì là vương hầu rồi..."

Lời nói phía sau, vẫn luôn là Thuận Vũ Đế ở đó lẩm bẩm.

Đương nhiên, điều này cũng thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ chân thật trong lòng ông ta.

Nam Vũ nhân cơ hội chen vào nói: "Ý của phụ hoàng là nếu Mặc Cửu Diệp đồng ý lĩnh binh trấn áp Man Di, người ngoài ban thưởng cho hắn ta ra, còn muốn phong hắn ta làm vương khác họ?” Từ khi vương triều Đại Thuận khai quốc cho tới nay, chỉ có một vị vương khác họ. Vương khác họ là có thể cha truyền con nối, hiện giờ Mặc Cửu Diệp đã có nhi tử, hắn không suy nghĩ cho mình, cũng phải ngẫm lại vì tiền đồ tương lai của nhi tử mình.
 
Chương 1211


Hiện tại chẳng những hắn có thể xưng vương, ngày sau nhi tử của hắn cũng là vương, chắc hẳn hắn sẽ cảm thấy hứng thú hơn về chuyện này.

Đây là tâm lý may mắn duy nhất mà Nam Vũ ôm ấp trong lòng, hắn ta hy vọng Mặc Cửu Diệp có thể suy nghĩ vì đời sau của mình mà đáp ứng việc này.

Thật ra, vừa rồi Thuận Vũ Đế cũng chỉ là lải nhải một câu như thế kia, ông ta vốn là đế vương đa nghi, làm sao có thể phong vương khác họ gì đó chứ?

Hơn nữa còn là chế độ cha truyền con nối...

Chỉ có điều, nhìn tình thế trước mắt, nếu như vương khác họ này có thể khiến Mặc Cửu Diệp thay đổi chủ ý một lần nữa dốc sức cho triều đình, cho hắn một vương khác họ thì đã sao?

"Nếu hắn ta đồng ý trở về triều đường, trẫm bằng lòng cho hắn tước vị vương khác họ."

Có câu nói này của Thuận Vũ Đế, Nam Vũ vội vàng chắp tay.

"Thế thì nhi thần lập tức thu xếp lấy được liên lạc với Mặc Cửu Diệp."

Chiến sự Tây Bắc đã triển khai, tuy vẫn chưa thành công thuyết phục Mặc Cửu Diệp dẫn binh xuất chinh, nhưng chi viện của triều đình vẫn phải có.

Bởi vậy, sau khi Nam Vũ hạ quyết tâm, lại gọi tên mấy vị tướng lĩnh trước mặt Thuận Vũ Đế và văn võ cả triều, bảo bọn họ dẫn theo một bộ phận binh mã gấp rút đi chi viện trước.

Đồng thời báo cho bọn họ biết, hiện giờ Mặc Cửu Diệp đang ở Tây Bắc, nếu như hắn có thể đồng ý nắm giữ ấn soái xuất chinh, mọi người phải toàn bộ nghe lệnh hắn.

Đương nhiên, Nam Vũ còn biết rõ Mặc gia có một bộ phận nam nhi còn sống, nhưng việc này không có công khai, tạm thời hắn ta cũng không có ý định nói ra.

Tóm lại mặc cho vị nào của Mặc gia xuất chinh, đều là soái tài hiếm có. Tảo triều xong, Nam Thụy biết Nam Vũ muốn đi khuyên bảo Mặc Cửu Diệp, chủ động gánh vác công việc sắp xếp những tướng lĩnh kia xuất chinh.

Nam Vũ đi theo Hách Thượng thư, trực tiếp đến phủ Thượng thư.

Trên đường đi, Hách Thượng thư không ngừng than thở.

Tất nhiên Nam Vũ nhìn ra được lý do ông thở dài.

"Thượng thư đại nhân là không muốn để Cửu Diệp lại tham dự chuyện triều đình?"

Đối mặt với Nam Vũ, Hách Thượng thư coi hắn ta là người một nhà, lúc nói chuyện cũng không có gì đáng che giấu.

"Xác thực như thế, tuy ta và Cửu Diệp tiếp xúc không nhiều, nhưng ta có thể nhìn ra được, hắn ta đã hoàn toàn thất vọng với triều đình, đừng nói cho hắn ta vương khác họ, nói một câu bất kính, e rằng cho hắn ta long ỷ, hắn ta cũng sẽ không muốn ngồi."

Lời này cũng không hề giả, từ ngày Hách Tri Nhiễm vừa xuyên không tới, lần đầu tiên Mặc Cửu Diệp ở hoàng cung vô cớ chịu năm mươi roi, lại ở trên đường lưu đày tìm đường sống trong chỗ chết, thì hắn đã triệt để thất vọng với triều đình, thậm chí ngay cả một ít sự lưu luyến cũng không có.

Nam Vũ nào không hiểu rõ đạo lý này?

Sở dĩ hắn ta có thể có ý nghĩ thử xem, chính là đang đánh cược Mặc Cửu Diệp có bằng lòng mưu chút phúc lợi cho đời sau của mình hay không.

"Nam Vũ đều hiểu rõ lời nói của Hách đại nhân, chỉ là triều đình đang trong lúc dùng người, ta chỉ muốn cố gắng thêm một lần."

Hắn ta suy nghĩ lại một hồi, nói thêm: "Chắc hẳn Hách đại nhân cũng đã nhìn ra, phụ hoàng chậm chạp không phong vương cho ta, chính là dự tính tình thế ổn định hơn mới trực tiếp lập ta làm thái tử."

Hắn ta nói như vậy hàm súc hơn rất nhiều, thật ra Thuận Vũ Đế nói với hắn ta chính là, chờ sau khi tình thế ổn định lại, nhường ngôi vị hoàng đế cho hắn ta.
 
Chương 1212


Tương lai giang sơn Đại Thuận đều là của hắn ta, hắn ta làm sao có thể đành lòng mất đi Mặc Cửu Diệp và nam nhi Mặc gia những tướng tài dũng mãnh lại trung thành với triều đình này?

Hách Thượng thư biết mình nói những lời này cũng không có tác dụng gì, Nam Vũ chắc chắn phải gặp Mặc Cửu Diệp.

Về phần Mặc Cửu Diệp sẽ như thế nào, những thứ này không phải ông chi phối được.

Hai người nói chuyện dọc đường, đi đến phủ Thượng thư.

Tới phủ Thượng thư, Nam Vũ không chờ được nữa kéo Mặc Cửu Diệp vào thư phòng của Hách Thượng thư.

Mặc Cửu Diệp biết Nam Vũ vội vã tìm hắn như vậy nhất định có liên quan đến chuyện trên triều đình.

Cho dù chuyện lớn chuyện nhỏ, hắn đều đã quen không che giấu Hách Tri Nhiễm, đúng lúc này Hách Tri Nhiễm cũng ở đây, Mặc Cửu Diệp hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của Nam Vũ, lôi kéo tức phụ cùng đi vào thư phòng.

Nam Vũ cũng biết rõ tình hình giữa phu thê Mặc Cửu Diệp, cũng không cảm thấy bất ngờ với chuyện này.

Hách Tri Nhiễm ở đây, có lẽ còn có thể là một chuyện tốt, lỡ như Mặc Cửu Diệp không bằng lòng, phu nhân của hắn đồng ý, như vậy cũng có thể có một ít tác dụng trợ giúp.

Sự việc khẩn cấp, lần này Nam Vũ không hề đi lòng vòng với phu thê Mặc Cửu Diệp, đi thẳng vào vấn đề.

Hắn ta trịnh trọng hành lễ với Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm trước.

"Cửu công tử, Cửu phu nhân, Nam Vũ hy vọng Mặc gia có thể quay lại triều đình giúp đỡ ta."

Hắn ta nói là giúp đỡ ta, chứ không phải quốc gia hay Thuận Vũ Đế, chính là hy vọng Mặc Cửu Diệp có thể nể tình hữu nghị giữa bọn họ để giúp đỡ hắn ta.

Mặc Cửu Diệp vốn tưởng rằng lập trường của mình đã bày tỏ rất rõ ràng với Nam Vũ, đồng thời hắn cũng cho rằng Nam Vũ là người hiểu hắn.

Bây giờ hắn ta vừa nói xong, điều đầu tiên Mặc Cửu Diệp nghĩ đến chính là từ chối.

Hách Tri Nhiễm ở một bên nghe thế, lại nảy sinh ý nghĩ khác.

Không đợi Mặc Cửu Diệp mở lời từ chối, Hách Tri Nhiễm kéo ống tay áo của hắn lại, sau đó đưa mắt tỏ ý tạm thời hắn đừng mở miệng.

Mặc Cửu Diệp nuốt lại lời đã tới bên miệng, có phần khó hiểu nhìn chằm chằm Hách Tri Nhiễm.

Tuy trong lòng Hách Tri Nhiễm có suy nghĩ của mình, nhưng trước khi được Mặc Cửu Diệp đồng ý, nàng cũng không định nói ra.

"Tam hoàng tử, người cũng biết cảnh ngộ của Mặc gia, càng hiểu rõ nỗi oan khúc của Mặc gia.

Hiện nay Mặc gia ta khó khăn lắm mới thu xếp ổn thỏa ở Tây Bắc, chưa bao giờ suy nghĩ lại tiếp tục lội vào vũng nước đục triều đình."

Theo lý, nếu Hách Tri Nhiễm từ chối Nam Vũ, nên trực tiếp nói sẽ không tham dự chuyện triều đình nữa.

Thế nhưng nàng đổi không tham dự nữa thành chưa bao giờ suy nghĩ.

Nếu gặp được người biết nghe, thì sẽ cho rằng việc này không phải hoàn toàn không có đường thay đổi.

Nam Vũ thông minh như vậy, làm sao có thể không nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Hách Tri Nhiễm?

"Nếu như vậy, Cửu công tử và Cửu phu nhân một lần nữa cân nhắc việc này cũng không sao, hôm nay ta ở đây cam đoan, nếu như Mặc gia đồng ý quay lại triều đường, ta có thể góp lời với phụ hoàng, phong một vương vị cho các ngươi như thế nào? Đương nhiên, ta cũng biết người Mặc gia đã không còn hứng thú gì với những thứ này, nhưng các ngươi cũng phải suy nghĩ cho đời sau của Mặc gia đúng chứ?"

Thật ra, vừa rồi Hách Tri Nhiễm nói như thế kia, không phải vì khát vọng tước vị gì đó như thế nào, nàng càng không có cân nhắc vấn đề đời sau gì.

Hiện giờ Mặc gia sinh sống ở Tây Bắc, tuy cuộc sống không lo âu, nhưng dù sao bọn họ đều là thân phận bách tính bình thường.
 
Chương 1213


Lần này giải quyết xong sự việc của kinh thành, nàng trở về Tây Bắc dự tính phát triển sản nghiệp trong nhà thật tốt.

Mỗi một việc làm ăn của nàng, đều có thể nói là một phần độc nhất tại thời đại này.

Mặc dù việc làm ăn của bọn họ đều là hợp tác với Đường Minh Duệ, sẽ không làm thương nhân xuất đầu lộ diện kia, nhưng trên đời này nào có bức tường không lọt gió?

Một khi bị người có lòng để ý tới, ắt sẽ hỏi thăm được căn nguyên của những hàng hóa này, lỡ như lại gặp phải thương nhân vì lợi ích không từ thủ đoạn như ông chủ Kim, chẳng phải là lại sẽ gây thêm rắc rối cho nhà mình sao.

Ông chủ Kim còn không tính là nhân vật to gì, ngược lại không thể tạo thành thương tổn gì cho Mặc gia.

Nhưng ngày sau việc làm ăn của Đường Minh Duệ chắc chắn sẽ càng làm càng lớn, thậm chí trải rộng khắp cả vương triều Đại Thuận cho tới các nước nhỏ xung quanh.

Tiếp tục như vậy, người ghi nhớ nguồn sản xuất Mặc gia không thể nào lại là loại tiểu thương nhân như ông chủ Kim, rất có thể kinh động một số quan to quý nhân hoặc một vài thế lực.

Hiện nay Mặc gia nuôi nhiều tư binh như thế kia, cũng không cần lo lắng có người sẽ ghi nhớ, nhưng ai sẽ chê cuộc sống an nhàn không dễ chịu chứ?

Tóm lại, muốn triệt để ngăn chặn những rắc rối có thể sẽ xảy ra sau đó, cách tốt nhất chính là trong tay phải có quyền thế nhất định.

Nói toạc ra chính là tuy ngươi ghi nhớ ta, nhưng ngươi lại không dám làm gì ta, chỉ có thể trừng mắt sốt ruột.

Hách Tri Nhiễm chính là muốn hiệu quả này. Đương nhiên, cá nhân nàng cũng không thích Mặc gia lại dính vào những chuyện triều đình này, tuy nói tương lai thiên hạ này sẽ là của Nam Vũ, hắn ta là một hoàng đế tốt cần chính yêu dân, những thứ này, chỉ cần bách tính được lợi là tốt rồi, đối với Mặc gia quay lại triều đình cũng không có sức hấp dẫn rõ rệt gì.

Điều Hách Tri Nhiễm muốn chính là, hy vọng Mặc gia có thể sở hữu một địa bàn thuộc về bọn họ, bề ngoài là chịu sự thống trị của vương triều Đại Thuận, nhưng thật sự là thiên hạ thuộc về Mặc gia.

Nàng không có ý nghĩ mưu phản hoặc là phản nghịch, chỉ là muốn ở cổ đại có thể thông qua sự cố gắng của bản thân, tạo ra một khu vực giàu có và phát đạt.

Ví dụ như hiện đại, sau khi Đại Hạ quốc kiến quốc, cho phép một bộ phận khu vực trở nên giàu có trước, nàng cũng muốn kiến tạo một mảnh khu vực như vậy tại nơi này.

Vừa rồi Nam Vũ chủ động đề xuất phong vương cho Mặc gia, Hách Tri Nhiễm suy đoán, chuyện này Nam Vũ chắc chắn là đã có hỏi han Thuận Vũ Đế trước, bằng không với mức độ thận trọng của hắn ta, không thể nào nói những chuyện không có bóng dáng đó.

Bởi vậy, nàng có thể xác định, chỉ cần Mặc gia đồng ý quay lại triều đình, chiếm được vương vị này là tất nhiên.

Đương nhiên nàng cũng biết rõ, bề ngoài phong vương, trong lịch sử rất nhiều vương khác họ đều là chỉ có danh hiệu, trên thực tế không có bất kỳ quyền lợi gì.

Nói toạc ra, chính là cách làm để khen thưởng một số thần có công của hoàng đế.

Một khi Mặc gia phong Vương, cũng giống như rất nhiều vương gia không có thực quyền trong lịch sử, ban thưởng phủ đệ ở lại kinh thành hưởng phúc, trên thực tế còn không bằng quyền lợi của một quan viên bình thường.

Hiệu quả như vậy, cũng không phải điều Hách Tri Nhiễm muốn, nàng cũng không muốn Mặc gia dễ dàng trở về triều đình như vậy, đòi lấy vương vị này, đồng thời nhất định phải tặng kèm một số đồ vật khác, đây mới là mục đích thật sự nàng để lại một tia hy vọng cho Nam Vũ.
 
Chương 1214


Nam Vũ khát vọng Mặc Cửu Diệp trở về triều đình, thấy có hy vọng, cũng không vội vã rời khỏi phủ Thượng thư, mà là đi theo Hách Thượng thư cùng nhau trò chuyện tình thế trong triều, hy vọng hành trình của ngày hôm nay, hắn ta có thể nhận được một câu trả lời thỏa mãn của hai phu thê Mặc Cửu Diệp.

Hai người mới trở về tới chỗ ở của mình, Mặc Cửu Diệp bèn không đợi được nữa truy hỏi: "Nhiễm Nhiễm, sao vừa rồi nàng phải gieo Nam Vũ cho hy vọng?"

Ý nghĩ này của Hách Tri Nhiễm vốn chính là khi nấy Nam Vũ mở miệng mới bất thình lình hình thành, hắn không hiểu ý đồ của tức phụ cũng không hề quái lạ.

"Phu quân, chàng có từng nghĩ tới, nạp Tây Bắc làm địa bàn của mình hay không?”

"Ý của nàng là đất phong của vương gia?" Mặc Cửu Diệp cảm thấy điều này không thể tưởng tượng nổi lắm, khoan không nói hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, chỉ xét về vương triều Đại Thuận, đừng nói một vị vương khác họ, cho dù hoàng gia thân vương cũng chưa từng có cách nói nhận được đất phong.

Tuy Hách Tri Nhiễm không phải người sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng nàng cũng biết được từ đoạn lịch sử này, vương triều Đại Thuận bắt đầu từ khi kiến quốc, chưa bao giờ có bất cứ vương gia nào nhận được đất phong.

Cho dù là Vĩnh An Vương từng tên tuổi lẫy lừng, cũng chưa từng có vinh hạnh đặc biệt như thế.

"Phu quân chàng thử suy nghĩ lại, bây giờ Mặc gia chúng ta ở Tây Bắc sinh sống yên ổn, trong tay không thiếu bạc càng không thiếu phương pháp kiếm bạc, thứ duy nhất thiếu là gì?"

Điểm này không có gì đáng trách, Mặc Cửu Diệp cũng sẽ không trốn tránh đáp án này.

Đồng thời hắn cũng đã liên tưởng đến rất nhiều vấn đề, ví dụ như những thứ mà Hách Tri Nhiễm vừa nghĩ tới.

"Nhiễm Nhiễm, ý của nàng là, nếu Mặc gia ta quay lại triều đình, điều kiện chính là có một đất phong thuộc về mình?"

Hách Tri Nhiễm gả cho Mặc Cửu Diệp đáng vui mừng nhất chính là đối phương hiểu nàng, hiểu được nàng đang suy nghĩ gì, hơn nữa có thể làm được vừa nói bèn thấu.

“Ta là nghĩ như vậy..."

Hách Tri Nhiễm nói ra suy nghĩ mới hình thành của mình, sau đó nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp.

Nàng cũng không phải yêu cầu Mặc Cửu Diệp làm theo lời nàng, mà là triệt để giao quyền chủ động quyết định này cho đối phương.

Nếu Mặc Cửu Diệp vẫn không đồng ý, nàng cũng sẽ không khuyên bảo nữa.

Mặc Cửu Diệp cũng không lập tức trả lời, mà là chìm vào suy nghĩ, một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói: "Nhiễm Nhiễm, nàng cảm thấy Thuận Vũ Đế sẽ đáp ứng yêu cầu của chúng ta?"

Hách Tri Nhiễm vẫn tương đối có lòng tin về việc này, huống hồ, nếu Thuận Vũ Đế không đồng ý, cùng lắm thì bọn họ tiếp tục trở về Tây Bắc yên ổn làm tiểu bách tính của bọn họ.

"Chàng hẳn là hiểu rõ sự việc triều chính hơn ta, hiện tại xem ra là Man Di xâm lấn, nhưng chàng ngẫm lại Nam Cương, vẫn luôn nhìn chòng chọc quốc thổ Đại Thuận, một khi bọn họ nghe nói Man Di tấn công Đại Thuận, bọn họ làm sao lại buông tha cơ hội tốt cùng Man Di trái phải giáp công chứ?

Thuận Vũ Đế ngu đần, có lẽ không nghĩ ra nhiều như vậy, nhưng Nam Vũ thì khác, hắn ta nhìn xa trông rộng, làm sao có thể không biết rõ quan hệ lợi hại trong đó?

Một khi Man Di và Nam Cương cùng nhau tiến công Đại Thuận, Đại Thuận có thể nói là bị bao vây tứ phía, trong triều lại không có tướng lĩnh có thể thống soái ba quân, khi đó Đại Thuận sẽ gặp phải gì không cần nói cũng biết.

Nếu phu quân đồng ý ý kiến của ta, sau đó khi gặp Nam Vũ, ta sẽ đưa ra điều kiện Mặc gia quay lại triều đình, nếu như hắn ta không đồng ý, ta cũng sẽ nói rõ ràng quan hệ lợi hại trong tương lai.
 
Chương 1215


Ta không tin, với sự khôn khéo của Nam Vũ, hắn lại không thể tính rõ được mất trong đó.

Hơn nữa, Tây cảnh phân chia ra cho chúng ta làm đất phong, cũng không phải bảo Thuận Vũ Đế cắt nhượng lãnh thổ, xem xét từ biểu hiện, Tây Bắc vẫn là do vương triều Đại Thuận quản hạt.

Khác biệt duy nhất chính là nơi đó có chủ nhân có thể kéo theo cuộc sống mới.

Có đất phong rồi, chúng ta còn có thể danh chính ngôn thuận nuôi binh, ai cũng không thể nói nên sai chỗ nào.

Huống hồ chúng ta cũng không có ý phản bội vương triều Đại Thuận, chỉ là muốn để cuộc sống của người trong nhà được bảo đảm nhiều hơn mà thôi.

Đương nhiên, lâu ngày, điều này cũng không loại trừ dẫn đến kiêng kị của một số thượng vị giả.

Nhưng cho dù là kiêng ky, e rằng cũng là chuyện của nhiều năm về sau.

Đến lúc đó, cánh chim của chúng ta đã hoàn toàn đầy đặn, huống hồ trong tay chúng ta lại nắm giữ loại vũ khí có lực sát thương cực mạnh này, mặc cho là ai, muốn đụng vào Mặc gia chúng ta, e là cũng chỉ có thể có tới không có về."

Ý của Hách Tri Nhiễm rất rõ ràng, Mặc gia ta chỉ muốn cuộc sống yên ổn, chỉ cần các ngươi không đi làm những cất kết mờ ám kia, chúng ta cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì uy h.i.ế.p vương triều Đại Thuận.

Một khi triều đình nổi lên ý nghĩ gì không nên có, khi đó cánh chim Mặc gia bọn họ hoàn toàn đầy đặn, cho dù phản Đại Thuận ngươi thì đã sao?

Tất nhiên, đây cũng chỉ là một con đường lui mà Hách Tri Nhiễm nghĩ đến, trong suy nghĩ của nàng và Mặc Cửu Diệp, từ trước tới nay cũng không dự tính tạo phản.

Nhưng con người đều có giới hạn, giới hạn này chính là triều đình sẽ không nảy ý nghĩ gì không nên có với Mặc gia. Chỉ cần không có người đi đụng vào giới hạn này, bọn họ sẽ lựa chọn yên ổn sinh sống tại Tây Bắc, thậm chí còn có thể làm một lá chắn quan trọng chống lại Man Di xâm lấn ở Tây cảnh.

Mặc Cửu Diệp càng cảm thấy Hách Tri Nhiễm nói có lý.

"Nếu như vậy, chúng ta hãy trực tiếp nói rõ với Nam Vũ, tóm lại, chúng ta phải giữ thái độ không gò ép."

Đương nhiên Hách Tri Nhiễm cũng không hề muốn gò ép.

"Được, bây giờ chúng ta đi tìm hắn ta."

Nam Vũ thấy hai người quay lại, chợt có cảm giác mừng rỡ.

"Cửu công tử, Cửu phu nhân, các ngươi đồng ý rồi đúng không?"

"Tam hoàng tử, bọn ta có thể cân nhắc chuyện này, điều kiện tiên quyết là phải đáp ứng bọn ta một điều kiện."

"Cửu công tử mau nói điều kiện gì, đừng nói một điều kiện, chỉ cần ngươi có thể quay về, mười điều kiện đều được."

Lần đầu tiên Nam Vũ ở trước mặt hai người tỏ vẻ mất bình tĩnh như thế, có thể thấy tâm lý khát khao tìm kiếm nhân tài của hắn ta.

Mặc Cửu Diệp mỉm cười nói: "Ta cũng không vòng vo với Tam hoàng tử, hơn nữa điều kiện cũng chỉ có một.

Vừa rồi Tam hoàng tử nói, nếu Mặc gia ta quay lại triều đình, có thể cho vương vị.

Việc này ta không có ý kiến, nhưng điều kiện tiên quyết là, ta dự định lấy khu vực Tây Bắc làm đất phong, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu này của ta, phụ tử Mặc gia sẽ lập tức mặc giáp ra trận."

Chuyện đã tới bước này, Nam Vũ cầm quyền, Mặc Cửu Diệp bèn không định cố ý che giấu tin tức nam nhi Mặc gia đều còn sống ở trước mặt hắn ta.

Trước khi hắn mở miệng nói chuyện lấy Tây Bắc làm đất phong với Nam Vũ, hắn cơ bản đã có mười phần nắm chắc đối phương có thể đồng ý. Đến lúc đó, phụ tử Mặc gia có một người tính một người đều sẽ bước ra, thay vì tới khi đó mới nói, chi bằng để Nam Vũ biết sớm hơn, cũng có thể tỏ ra thành ý của hắn.
 
Chương 1216


Nam Vũ nghe lời nghe giọng, xác thực bị chấn động bởi lời của hắn.

Nếu nói Mặc Cửu Diệp có mấy vị huynh trưởng c.h.ế.t mà sống lại, hắn ta ít nhiều biết được một ít chuyện này, tuy nhiên, Mặc Cửu Diệp vừa nói gì?

Hắn nói, phụ tử Mặc gia sẽ mặc giáp ra trận.

Điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa lão Quốc Công Mặc gia cũng còn sống.

Đây quả thực khiến người ta có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Nam Vũ chần chờ hết một hồi, vẫn không nhịn được hỏi.

"Cửu công tử, ngươi vừa mới nói, phụ tử Mặc gia mặc giáp ra trận, rốt cuộc lời này là có ý gì?"

Mặc Cửu Diệp đã lựa chọn nói ra, cũng không có ý định giấu giếm.

Hắn đại khái nói lại một lần toàn bộ nam nhi Mặc gia còn sống, sự việc trải qua tìm được như thế nào.

Nam Vũ nghe xong, thật lòng cảm thấy đồng tình sâu sắc với cảnh ngộ của Mặc gia.

"Không ngờ cả nhà Mặc gia trung lương, lại gặp phải nhiều chuyện như vậy."

Nếu những lời này đổi lại là từ trong miệng Nam Vũ nói ra sớm hơn, Mặc Cửu Diệp chắc chắn sẽ phản ứng lòng đầy căm phẫn.

Nhưng thời gian lâu rồi, hắn đã nhìn thoáng rất nhiều, cho dù như thế nào, người Mặc gia hắn không ít đi một ai, đoàn viên với nhau, đây là ông trời chiếu cố Mặc gia, có thể người cả nhà đoàn tụ, hắn đã thỏa mãn.

Sau khi Nam Vũ hiểu rõ tình hình mới nhất của Mặc gia, cũng không rối rắm quá nhiều về việc này, mặc cho như thế nào, trong mắt hắn ta, trung lương nên có một kết cục tốt. Suy nghĩ của hắn ta một lần nữa quay về sự việc người Mặc gia trở lại triều đình.

"Ý của Cửu công tử, sau này vẫn ở lại Tây Bắc?"

"Mặc gia ta ở lại Tây Bắc có gì không tốt? Tây Bắc thuộc về cửa ải vương triều Đại Thuận cân bằng Man Di, có Mặc gia ta ở đây, triều đình sẽ mãi mãi không cần lo lắng Man Di quấy rầy."

Về điều này, cho dù Mặc Cửu Diệp không nói thì Nam Vũ cũng có thể nghĩ đến.

Vương triều Đại Thuận chiến loạn phần lớn là đến từ Man Di và Nam Cương.

Bởi thù hận của vương triều Đại Thuận và Nam Cương sâu hơn Man Di rất nhiều, do đó, sau khi Nam Vũ nhận tổ quy tông thì đã có ý nghĩ triệt để san bằng Nam Cương và Man Di, chỉ có như thế mới có thể làm được mãi mãi cắt đứt hậu hoạn.

Bề ngoài vương triều Đại Thuận ra là đại quốc náo nhiệt, sau khi hắn ta tiếp chưởng đại quyền phát hiện, quốc gia chỉ là cái vỏ rỗng, đặc biệt là quốc khố bên trong bị Kẻ cắp" trộm hết...

Vì điều tra hướng đi của tài vật quốc khố, Nam Vũ bỏ không ít công sức vào người Tiết gia, nhưng cuối cùng cũng không hỏi được tung tích, việc này cũng chỉ đành đi vào ngõ cụt.

Dựa theo những tình hình này, một khi Nam Cương thừa dịp Man Di tiến công Đại Thuận làm ra hành động gì, chỉ sợ Đại Thuận căn bản không thể duy trì hiện trạng nữa.

Nếu như dựa theo đề nghị của Mặc Cửu Diệp, người Mặc gia chẳng những có thể mãi mãi canh giữ Tây cảnh Đại Thuận, lần này còn có thể đề phòng bên Nam Cương có động tác gì.

Đừng thấy Nam Vũ mới tiếp quản những thứ này, nhưng trong lòng hắn ta biết rõ, kẻ thù bên ngoài trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy cũng không thể đánh hạ một tòa thành trì của vương triều Đại Thuận, hoàn toàn là vì nam nhi Mặc gia bao nhiêu năm qua liều c.h.ế.t canh giữ.

Trước mắt mặc kệ tình thế nghiêm trọng cỡ nào, Nam Vũ tin chắc chỉ cần có người Mặc gia trấn giữ biên cương, giang sơn Đại Thuận sẽ giữ mãi thái bình. Huống hồ Nam Vũ chính là tín nhiệm Mặc gia vô điều kiện, chưa bao giờ nghĩ tới người Mặc gia sẽ có lòng mưu phản gì.
 
Chương 1217


Tuy Nam Vũ không có phản đối điều kiện do Mặc Cửu Diệp đưa ra, nhưng hắn ta là một thượng vị giả, không thể nào biểu hiện không hề khó xử tức khắc đồng ý.

Huống hồ hắn ta còn hy vọng người Mặc gia có thể giúp đỡ ứng đối phiền phức có thể xảy ra bên Nam Cương.

Đối với Nam Vũ, đây chính là thời cơ tốt để hắn ta nêu điều kiện.

"Cửu công tử và Cửu phu nhân đưa ra điều kiện không thành vấn đề, sau đó ta sẽ tiến cung đích thân bẩm báo việc này với phụ hoàng, nhưng..."

Hắn ta cố tình tỏ ra thái độ chần chờ, khiến Mặc Cửu Diệp tưởng rằng hắn ta đang khó xử.

Mặc Cửu Diệp biết, có lẽ điều kiện hắn đưa ra sẽ tồn tại khó khăn nhất định với Nam Vũ, tuy Nam Vũ đã chưởng quản phần lớn sự vụ của vương triều Đại Thuận, nhưng dù sao thời gian hồi triều còn ngắn, chuyện lớn như vậy, hắn ta có thể tức khắc đồng ý đã thật sự không dễ.

Nếu đối phương có chỗ nào khó xử, ngược lại hắn có thể nhượng bộ thông cảm cho bằng hữu.

Tuy nhiên, Hách Tri Nhiễm lại nghĩ khác với Mặc Cửu Diệp, nàng liếc mắt bèn nhìn ra được chút ý nghĩ của Nam Vũ.

Không đợi Mặc Cửu Diệp mở miệng, nàng giành nói trước: "Tam hoàng tử có phải dự định để Mặc gia cho người giúp đỡ trấn thủ Nam cảnh hay không? Như vậy, lúc người nói việc này với hoàng thượng sẽ có sức thuyết phục hơn?"

Bị nhìn thấu tâm tư, dễ nhận thấy Nam Vũ hơi quẫn bách, nếu sự việc đã bị Hách Tri Nhiễm nói rõ, hắn ta cũng không phải loại người ấp a ấp úng.

"Tại hạ xác thực có ý nghĩ như vậy, hiện giờ chắc hẳn hai vị cũng biết rõ tình thế trong triều, trên chiến trường xác thực không có tướng lĩnh thích hợp dùng được.

Tuy rằng bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức Nam Cương xuất binh, nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn.

Nói cách khác, vương triều Đại Thuận sớm muộn cũng có ngày trước sau có địch, muốn phá giải khốn cảnh này, ta chỉ có thể gửi gắm niềm hy vọng lên người Mặc gia."

Nam Vũ khựng lại một hồi, giải thích:

"Ta biết, làm như vậy hơi ép buộc, Cửu công tử mới có thể đồng ý trở về triều đường thì ta đã cảm thấy vừa mừng vừa lo, nhưng các ngươi cũng biết rõ tình trạng trước mắt của ta, phụ hoàng vẫn coi như coi trọng ta, mới nhận tổ quy tông bèn ủy thác trọng trách, dưới tình hình như vậy, ta nhất định phải toàn lực ứng phó.

Nói cách khác, lần này có thể giữ lấy quốc thổ Đại Thuận hay không, cũng là một thử thách đối với ta, nếu thất bại, có lẽ ta sẽ bỏ mất vị trí kia."

Nam Vũ nói mấy lời ra có thể nói là thành thật, kể cả bản thân muốn ngồi lên vị trí kia đều không hề che giấu biểu hiện ra ngoài.

Có lẽ đây chính là một thái độ thẳng thắn thành khẩn của hắn ta đối với người tán thành.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm chính là thưởng thức điểm này của Nam Vũ nhất, mặc dù là đế vương cũng được, bình dân cũng kệ, sẽ không vì thân phận của mình mà mất đi tâm tính nên có.

Thật ra cho dù Nam Vũ không nói chuyện này, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng đã từng suy xét.

Nếu Mặc gia lựa chọn quay lại triều đình, tất nhiên sẽ không bỏ mặc mọi chuyện, đặc biệt là bọn họ cũng xem Nam Vũ là tri kỷ bằng hữu.

Với hiểu biết của Hách Tri Nhiễm đối với lịch sử, trong thời gian Nam Vũ tại vị không chỉ thống trị quốc gia mạnh lớn, mà còn được mọi người ca tụng là đế vương có tình có nghĩa.

Mặc Cửu Diệp không nhìn gì khác, cho dù nể tình nghĩa với Nam Vũ, cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Huống hồ, Mặc gia đã chế tạo ra rất nhiều bom, lúc đi biên quan ngăn địch, chỉ cần có b.o.m ở đó, căn bản không cần quá mức lo lắng chuyện người khác thương vong.
 
Chương 1218


Không chỉ như vậy, chỉ cần người Mặc gia mang theo b.o.m lên chiến trường, chiến sự cũng ắt sẽ nhanh chóng giải quyết với xu thế bẻ gãy nghiền nát, căn bản không cần tốn bao nhiêu thời gian.

Hơn nữa người Mặc gia đã căm hận Nam Cương đến tột cùng, nam nhi Mặc gia nhiều cực khổ như thế kia, mặc kệ trực tiếp hay gián tiếp đều có liên quan đến Nam Cương.

Có thể nói, Nam Cương là kẻ thù lớn số một của Mặc gia.

Cho dù trả thù vì phụ huynh nhà mình chịu những cực khổ kia, bọn họ cũng sẽ không chùn bước ra trận tấn công Nam Cương, huống hồ hiện nay có cơ hội danh chính ngôn thuận như vậy, Mặc Cửu Diệp mặc cho là vì ai cũng sẽ không lựa chọn bỏ lỡ.

Còn có chuyện b.o.m sẽ lộ mặt, đây cũng là chuyện hắn và Hách Tri Nhiễm đã có thảo luận từ trước.

Ngày sau Mặc gia sở hữu Tây Bắc làm đất phong, thời gian lâu dài khó tránh khỏi sẽ không gặp phải người có lòng kiêng kỵ.

Nếu để người ta biết trong tay bọn họ có một loại vũ khí đặc thù và uy lực cực mạnh thì khác rồi, ai muốn nảy lên ý nghĩ lệch lạc gì với Mặc gia, cũng phải cân nhắc lại phân lượng của mình, dù là Nam Vũ cũng như nhau.

Mặc Cửu Diệp thấy Nam Vũ nói một cách thẳng thắn thành khẩn, dứt khoát cũng không giấu nữa.

"Mặc gia ta có thể cân nhắc về chuyện Tam hoàng tử nói, nhưng điều kiện tiên quyết là phải xem thử thành ý của triều đình đối với Mặc gia ta."

Ý của lời này đã rất rõ rệt, chính là yêu cầu triều đình giải quyết chuyện vương vị và đất phong trước, người Mặc gia đạt được những thứ này lập tức sẽ hành động.

Không cần Mặc Cửu Diệp nói điểm này, Nam Vũ vốn cũng tính toán như thế. "Được, ta lập tức tiến cung thu xếp việc này."

Hắn ta cũng không có nói tức khắc tiến cung báo cáo việc này với hoàng thượng, chỉ là bày tỏ một sự thật với Mặc Cửu Diệp, đó chính là chuyện này đã quyết định tại chỗ hắn ta, việc bọn họ cần làm chỉ là yên lòng chờ đợi tin tức.

Hiệu suất làm việc của Nam Vũ rất nhanh, sáng hôm sau vừa kết thúc tảo triều, thì Hách Thượng thư đã mang theo tin tức mới trở về.

Không biết Nam Vũ nói việc này với Thuận Vũ Đế như thế nào, hôm nay tảo triều ông ta trực tiếp hạ ý chỉ, triệt để rửa sạch nỗi oan khuất của Mặc gia, hơn nữa ở trước mặt văn võ cả triều, thừa nhận lúc trước để Mặc gia lưu đày Tây Bắc là bản thân ông ta bị tiểu nhân gian nịnh xúi giục, thế cho nên để cả nhà Mặc gia hàm oan hơn một năm.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Thuận Vũ Đế làm vậy là đang bày tỏ ray rứt với Mặc gia ở trước mặt văn võ cả triều.

Không chỉ như vậy, Thuận Vũ Đế còn hạ chỉ, phong Mặc Cửu Diệp làm Trấn Tây Vương, đồng thời lấy khu vực Tây cảnh làm đất phong của Trấn Tây Vương.

Trấn Tây Vương tước vị thế tập võng thế, đồng thời ông ta cũng có nghe Nam Vũ nói, nam nhi Mặc gia không chỉ có một mình Mặc Cửu Diệp trên đời.

Thánh chỉ phong vương này còn đặc biệt nói rõ, vị trí Trấn Tây Vương chỉ có một, mặc cho vị nam nhi nào của Mặc gia muốn ngồi, chỉ cần thỉnh chỉ thay đổi với ông ta là được.

Đồng thời, Thuận Vũ Đế hạ chỉ, do Mặc Cửu Diệp đích thân sắp xếp nam nhi Mặc gia lập tức mặc giáp ra trận, không cần đến kinh thành triều bái.

Ý chỉ vừa ra, văn võ cả triều chấn động không thôi.

Đây có thể nói là lần đầu tiên từ khi vương triều Đại Thuận lập quốc tới nay.

Thời điểm vương triều Đại Thuận khai quốc, xác thực từng xuất hiện một vị vương khác họ, đó là vì người này đi theo tổ tiên khai quốc cùng gây dựng giang sơn Đại Thuận.
 
Chương 1219


Cho dù như vậy, Vĩnh An Vương cũng chưa từng có đất phong gì đó.

Mà Mặc gia giờ đây, năm ngoái bị hạ chỉ lưu đày tới Tây Bắc, thậm chí bóng dáng người Mặc gia đã dần dần mờ nhạt khỏi tầm mắt của những đại thần này.

Điều khiến người ta không ngờ tới chính là, hoàng thượng chẳng những sửa lại tội danh của Mặc gia, thậm chí còn nói ra là ông ta nghe tin tiểu nhân gian nịnh gièm pha mới dẫn đến Mặc gia hàm oan lưu đày ở trước mặt mọi người.

Đây là lần đầu tiên các đời đế vương khai thiên tích địa, trong lịch sử chưa bao giờ xảy ra.

Điều càng khiến người khác giương mắt đờ đẫn chính là, Thuận Vũ Đế còn lập tức phong Mặc Cửu Diệp làm Trấn Tây Vương.

Tuy phụ tử Mặc gia từng lập được công lao hãn mã cho vương triều Đại Thuận trên chiến trường, nhưng cũng không có đạo lý phong vương như vậy.

Bỗng chốc, toàn bộ đại điện bàn tán sôi nổi, thậm chí có người vì thế đưa ra ý kiến phản đối.

Kết quả đều bị Thuận Vũ Đế giận dữ quát mắng lại.

Các đại thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của Thuận Vũ Đế, đồng thời cũng hiểu rõ một đạo lý, đó chính là sự thật Mặc Cửu Diệp được phong làm Trấn Tây Vương đã không cách nào thay đổi.

Trước khi Thuận Vũ Đế sai người đọc thánh chỉ này thì Nam Vũ đã nghĩ tới sẽ có người bước ra phản đối, cũng từng nghĩ nếu khi phụ hoàng gặp phải tình hình như vậy lùi bước thì nên như thế nào?

Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay thái độ của phụ hoàng luôn nhẹ dạ cả tin lại kiên định như thế.

Dù sao đi nữa, sự việc đều đang diễn ra theo mong muốn của hắn ta, đây cũng là một điều tốt đối với Nam Vũ. Ngoài ra, hôm nay Thuận Vũ Đế còn nói ra một chuyện to bằng trời ở trước mặt văn võ cả triều.

Đó chính là ngọc tỷ bị mất!

Ngọc tỷ được ông ta tự tay giấu ở trong mật đạo thông ra bên ngoài quốc khố, cửa vào mật đạo kia là xây dựng lại, sau khi xây xong, ông ta đã sai người làm tốt công tác bịt miệng, theo lý sẽ không có người phát hiện nơi đó.

Nhưng khăng khăng chính là bị người khác tìm được, không chỉ như vậy, tài vật quốc khố lại một lần nữa biến mất, điều này khiến Thuận Vũ Đế cảm thấy nghĩ mãi không ra.

Sở dĩ ông ta dám công khai nói chuyện ngọc tỷ mất đi ra, cũng là bởi Nam Vũ nhắc nhở ông ta.

Dù sao ông ta cũng là người đã làm đế vương mấy chục năm, mặc dù trong tay không có ngọc tỷ cũng sẽ không bị chất vấn danh bất chính ngôn bất thuận như đảng hoàng hậu.

Mặt khác, ông ta cũng là hy vọng có thể có nhiều người hơn đi ra giúp đỡ tìm kiếm tung tích của ngọc tỷ.

Vừa lúc đó, có người đến bẩm báo, nói một vị đạo nhân vân du ở cửa cung cầu kiến thánh thượng.

Rất nhiều người đều biết Thuận Vũ Đế thờ phụng đạo giáo, không hề nghi ngờ, có đạo nhân cầu kiến ông ta tự nhiên sẽ không từ chối.

Trước mặt văn võ cả triều, đạo nhân vân du được đưa tới trên đại điện.

Đạo nhân mặc một bào màu xám tro, lông mày và chòm râu trắng xóa, tự xen lẫn khí thế tiên phong đạo cốt, sau khi Thuận Vũ Đế nhìn thấy, trong lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác tín phục vô cớ.

Hỏi xong mới biết được, pháp hiệu của đạo nhân là Viên Thanh, tu luyện ở núi Tiên Phong vương triều Đại Thuận, gần đây khi xem hiện tượng thiên văn phát hiện tử vi tỉnh lúc sáng lúc tối, ông ta từ đó tính được có lẽ hoàng gia đã gặp phải rắc rối. Ngoài có rắc rối ra, tử vi tỉnh lúc sáng lúc tối mang y nghĩa một đời đế vương mới sắp ra đời.

Trước ngày hôm nay, không ai hiểu rõ hơn Thuận Vũ Đế, hoàng gia xác thực đã gặp phải rắc rối.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top