Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 220


“Thế này thì khoản đầu tư sẽ rất lớn.”

Tiễn Lễ Vân giơ tay lên: “Chỉ cần có phương hướng, bằng mọi giá đều phải làm.”

Lúc này, chỉ huy của doanh trại Nguyệt Sơn lên tiếng: “Tôi đồng ý đầu tư vào nghiên cứu và phát triển mới ngay lập tức, ngoài ra, nếu ghi chép trên là đúng thì tàu cứu nạn Noah ở đâu?”

Mọi người chìm vào dòng suy nghĩ.

“Chẳng lẽ bọn họ thật sự chế tạo ra một con tàu?”

“Nếu đã là thuyền có khi nào nó ở trên biển không?”

“Chung quy cũng không thể đóng băng toàn bộ mặt biển đúng không?”

Trong mắt Tôn Vĩnh Siêu toàn là ngạc nhiên, anh ta nhịn không được nói thầm: “Trung tướng Lý, có phải chúng ta cũng có thể ra biển tìm đường thoát thân không?”

Trung tướng Lý lắc đầu: “Nghĩ thì dễ nhưng tỉnh chúng ta nằm trong đất liền, bây giờ tàu muốn ra khơi thì ra ở đâu? Thủy thủ ở đâu?”

Nghe ông ta nói, Tiễn Lễ Vân đưa ra quyết định cuối cùng: “Vậy thì bắt đầu chuẩn bị đi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải tiến ra biển.”

Mọi người không nói gì.

Ai cũng muốn làm như vậy nhưng liệu họ có làm được không?

Ngay cả bản thân họ còn chưa đủ ăn huống chi là chuyện khó hơn cả lên trời như chiêu mộ thuyền viên và tìm tàu.

Hơn nữa tỉnh của bọn họ còn nằm trong đất liền, tìm đâu ra nhiều người giỏi như thế?

Tiễn Lễ Vân nhìn mọi người: “Còn một chuyện nữa, chúng ta có nên nghĩ cách thông báo cho tỉnh Hắc Hải về quyển nhật ký và danh sách danh sách thảm họa này hay không.”

Trung tướng Lý lắc đầu: “Bây giờ chúng ta không thể nào tới đó, tốt nhất là đừng làm những chuyện tốn công vô ích.”

Những lời ông ta nói đều là sự thật, trong lòng mọi người đều nặng trĩu.

Tôn Vĩnh Siêu đột nhiên đứng dậy: “Các vị lãnh đạo, tuy chúng ta không thể thông báo cho tỉnh Hắc Hải nhưng một tháng trước doanh trại tị nạn của chúng tôi có tìm được một thành phố, lúc ấy dân số ở đó có khoảng hơn một triệu người.”

“Tôi đã báo cáo chuyện này lên lãnh đạo các cấp.”

“Tôi đề nghị dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng nên tìm cách gửi tin tức này cho bọn họ.”

“Trong tình hình hiện tại, chỉ khi đồng bào chúng ta cùng chung sức chung lòng giúp đỡ lẫn nhau thì mới có thể đảm bảo có nhiều người sống sót hơn.”

Tiễn Lễ Vân cúi đầu suy nghĩ một lát: “Được rồi, chuyện này giao cho trại tị nạn của các cậu, tôi sẽ cung cấp vật tư đi đường cho các cậu.”

Tôn Vĩnh Siêu vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn lãnh đạo đã ủng hộ, chúng tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

==

Sau khi nói chuyện với Vương Mân, Nguyễn Ngưng quay lại tầng mười tám.

Hai người Chu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong vẫn đang nấu ăn như cũ, sau khoảng thời gian bọn họ làm việc không ngừng nghỉ, vật tư trong không gian của Nguyễn Ngưng gần như trống rỗng.

Phải biết, mỗi ngày cô có thể làm mới ba lần, hơn nữa trước đó cô còn lấy được rất nhiều rau quả ở trên cao tốc.

Hiện tại, lượng thức ăn nấu chín dự trữ trong không gian của cô đã đạt đến mức đáng sợ, có thể để ba người bọn họ ăn cả đời.

Thấy con gái trở về, Chu Tố Lan hưng phấn nói: “Hôm nay con lại làm chuyện lớn gì vậy, sao không gian trồng trọt của mẹ lại được mở rộng thêm một mẫu đất thế.”

Nguyễn Ngưng cười hì hì: “Dù sao cũng là chuyện tốt, cha mẹ có cảm nhận được có gì đó đổi khác hay không?”

Chu Tố Lan bối rối: “Thay đổi khác?”

“Ý là có cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn, sức lực lớn hơn và phản ứng nhanh hơn không.”

Nguyễn Thứ Phong nói: “Có. Con không nói thì cha cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại hôm nay tinh thần của cha đúng là không tệ, thật sự có cảm giác như bản thân đã quay lại ba mươi năm trước.”

Nguyễn Ngưng cười hì hì, kể cho họ nghe về phần thưởng của hệ thống dành cho thể chất của bọn họ.

Hai mắt Chu Tố Lan sáng lên: “Có phải bây giờ mẹ đã là siêu nhân rồi không?”

Nguyễn Ngưng nói: “Không đến mức là siêu nhân, nhưng thể chất tốt lên sẽ không dễ bị bệnh, tinh thần cũng sẽ tốt hơn.”
 
Chương 221


“Không tệ, chẳng trách hôm nay mẹ làm việc liên tục mà vẫn không thấy mệt.” Chu Tố Lan cười nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng chúng ta có thể sống đến trăm tuổi, từ từ nhìn con gái già đi.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười.

Mấy ngày kế tiếp, ngoài liên lạc với Vương Mân, Nguyễn Ngưng chỉ luyện súng với cha mẹ hoặc là đến trại tị nạn đi dạo.

Sở dĩ cô đến trại tị nạn là vì Trình Quý Lịch ở đó, cô ấy đã gia nhập đội bảo vệ nữ như những gì cô ấy muốn, ngày nào cũng đeo súng trên lưng đi tuần tra.

Bên cạnh đó, Trình Quý Lịch còn phụ trách dạy một nhóm nữ binh bắn súng.

Tiền lương của cô ấy cũng theo đó mà tăng lên, trước đây mỗi ngày chỉ có ba cái bánh quy nén, hiện tại đã biến thành năm cái, hơn nữa mỗi ngày còn có thể nhận được một phần củi.

Nguyễn Ngưng nhờ cô ấy và bác sĩ Châu để mắt tới một phụ nữ đang mang thai, nhưng hai người không tìm thấy Vu Lệ, cũng không biết cuối cùng cô ta có đến trại tị nạn hay không, hay là đã được Sở Định Phong đón đi.

Sau năm ngày, cuối cùng hệ thống cũng thăng cấp xong.

Nguyễn Ngưng cảm thấy bản thân đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi, sau khi xuyên qua hệ thống luôn ở bên làm bạn với cô, có thể nói lúc mỗi giây mỗi phút đều ở chung với nhau, không có tinh linh bé nhỏ cô không quen lắm.

Hơn nữa, không có hệ thống cũng có nghĩa là không có bàn tay vàng, đương nhiên Nguyễn Ngưng phải ngóng trông nó thăng cấp quay về rồi.

Giữa trưa hôm nay, hệ thống tinh một tiếng: “Tinh linh bé nhỏ của ngài đã thăng cấp thành công.”

“Ký chủ thân mến, thông qua kiểm tra cho thấy ngài đã có kinh nghiệm sinh tồn nhất định, hệ thống sẽ đóng chức năng hỗ trợ tân thủ của ngài lại.”

Nguyễn Ngưng không ngờ việc đầu tiên hệ thống làm sau khi quay về chính là đóng lại chức năng, vì thế vội vàng hỏi: “Chức năng hỗ trợ tân thủ là gì?”

Hệ thống trả lời: “Hỗ trợ tân thủ chủ yếu là theo dõi từng hành động cử chỉ của Sở Định Phong, từ giờ trở đi, hệ thống sẽ không cung cấp dịch vụ giám sát cho các ngài nữa, dù là Sở Định Phong hay bất kỳ ai khác.”

Nguyễn Ngưng đau lòng: “Vậy thà không thăng cấp còn hơn.”

“Đồng thời hệ thống sẽ mở ra chức năng phòng vệ, có thể phát hiện ra những người có thù địch với ngài trong phạm vi mười mét xung quanh ngài.”

“Tính năng này có thể nâng cấp được.”

Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng được, còn chức năng mới nào nữa không?”

Hệ thống nói: “Hệ thống thăng cấp, không gian tủ lạnh và không gian trữ đồ của ngài cũng sẽ tự động thăng cấp.”

“Không gian tủ lạnh sẽ được làm mới bốn lần.”

“Không gian trữ đồ tăng thêm hai nghìn mét khối mỗi lần và mức tăng sẽ được điều chỉnh thành hai mươi mét khối mỗi ngày.”

Nguyễn Ngưng cười ra mặt: “Không tệ, không tệ, có chức năng gì mới không? Khá mạnh đấy.”

“Không khen thưởng của hệ thống đã được làm mới, sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng cao cấp hơn.”

“Hệ thống còn khai trương một hệ thống cửa hàng hoàn toàn mới, mỗi ngày đổi mới một loại vật phẩm, tin chắc rằng có thể giúp ích cho ngài.”

“Vật phẩm trong cửa hàng hệ thống rất quý, hy vọng ký chủ sẽ chi tiêu hợp lý.”

Nghe đến đây, Nguyễn Ngưng không nhịn được mỉm cười: “Mau cho ta xem cửa hàng đi.”

Hệ thống mở cửa hàng mua sắm ra, một màn hình ảo hiện ra trước mặt Nguyễn Ngưng, bên trên chỉ có đúng một vật phẩm duy nhất.

Phần giới thiệu tóm tắt ghi là quần áo giữ nhiệt, có thể duy trì nhiệt độ cơ thể ở mức hai mươi sáu độ trong điều kiện không quá khắc nghiệt, trong điều kiện khắc nghiệt nó cũng có thể phát huy tác dụng nhất định nên không phải lo lắng về vấn đề lạnh hay nóng.

“Nếu ở thời kỳ cực lạnh, mặc nó vào có thể duy trì bao nhiêu độ?”

Hệ thống trả lời: “Mặc nó với áo len và áo khoác ngoài, có thể chịu được cái lạnh khắc nghiệt.”

Nguyễn Ngưng động lòng: “Còn nhiệt độ cực cao thì sao?”

“Nó sẽ giúp cơ thể con người cảm thấy thoải mái nhất có thể, ít nhất sẽ không dễ bị say nắng.”
 
Chương 222


Nguyễn Ngưng nhìn bộ quần áo giữ nhiệt này với ánh mắt tha thiết, trên đó có viết số lượng mua tối đa là năm bộ.

Nhưng ngay cả một bộ cô cũng không mua nổi.

“Thống Thống, nếu hôm nay ta không mua thì ngày mai sẽ đổi thành cái khác hả?”

Hệ thống trả lời: “Đúng vậy, sáng nào cũng sẽ đổi sang cái mới.”

“Vậy sau này xác suất soát lại nó là bao nhiêu?”

Hệ thống: “Hoàn toàn ngẫu nhiên, không tính được xác suất.”

Nguyễn Ngưng chỉ cảm thấy đau lòng không chịu nổi.

Muốn mua vật phẩm trong cửa hàng của hệ thống, cần có điểm cống hiến.

Hiện tại Nguyễn Ngưng chỉ có một ngàn điểm cống hiến, mà một bộ quần áo giữ nhiệt cần một ngàn năm trăm điểm, cô còn thiếu rất nhiều.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đổi thành cái khác.

Dù sao, đêm đó Nguyễn Ngưng cũng không ngủ được, cô thức đến mười hai giờ, dán mắt vào nhìn cửa hàng của hệ thống đổi mới.

Thứ được làm mới lần này là phân bón hữu cơ, có thể cung cấp rất nhiều chất dinh dưỡng cho đất, bất kể giai đoạn sinh trưởng nào của cây trồng cũng dùng được, mỗi một phần có giá là một điểm cống hiến.

Nguyễn Ngưng nhanh chóng trả tiền: “Thống Thống, trực tiếp áp dụng những thứ này vào không gian trồng trọt đi.”

Hệ thống cười hì hì nói: “Được, ký chủ.”

Dù sao cũng đã nửa đêm nên Nguyễn Ngưng tranh thủ dọn sạch không gian tủ lạnh và không gian trữ đồ.

Hôm nay, tốc độ làm mới của cô đã được điều chỉnh thành bốn lần, tức là mỗi ngày cô có thể làm mới tám trăm viên đạn, còn chưa kể các loại vật tư khác.

Tiếp theo, Nguyễn Ngưng quyết định sẽ bảo cha mẹ ngừng nấu đồ ăn chín lại, tập trung tinh thần tìm một chỗ không người để luyện bắn súng.

Bây giờ tung tích của Sở Định Phong là một ẩn số, phạm vi giám sát của cô chỉ có mười mét, cô phải nhanh chóng nâng cao khả năng phòng thủ và sức chiến đấu của mọi người trong gia đình, không thể cứ tích trữ lương thực như trước.

Lập kế hoạch xong, hôm sau, trời vừa sáng Nguyễn Ngưng đã bàn bạc với cha mẹ rồi cùng họ đi ra ngoài luyện bắn súng.

Ba người tìm được một chỗ rộng rãi, Nguyễn Ngưng dựng một cái lều chắn gió lớn ở gần đó, trải thêm một tấm nệm thật dày rồi phủ chăn lên, như thế nếu bọn họ cảm thấy lạnh thì có thể vào trong nghỉ ngơi một lát.

Nguyễn Thứ Phong và Chu Tố Lan đang nhắm bắn.

Sau một thời gian dài luyện tập, hai người cũng coi như đã thành thạo các động tác bắn súng, độ chính xác cũng đã cao hơn không ít.

Để đạt được kết quả này không thể không kể đến số lượng đạn khổng lồ mà Nguyễn Ngưng đã cung cấp cho họ, theo thông tin mà Trình Quý Lịch tiết lộ, hiện tại bên phía bộ đội đang rất thiếu đạn dược nên không thể huấn luyện thường xuyên.

Sau khi dựng lều xong, Nguyễn Ngưng bắt đầu luyện bắn cung liên hợp.

Mặc dù trong tay cô có súng nhưng không phải tình huống nào cũng có thể dùng súng, điển hình là lần trước cô đã phạm sai lầm trong trận đấu tay đôi với Sở Định Phong.

Sau khi suy nghĩ lại, Nguyễn Ngưng cảm thấy lẽ ra cô nên dùng cung liên hợp.

Cha mẹ cô cũng cần tập cái này nhưng bây giờ cô vẫn chưa quen với cung liên hợp nên cần tập trước rồi mới dạy cho họ.

Gia đình bọn họ ở đây cả ngày, lạnh thì trốn vào lều, đói thì ăn đồ ăn làm sẵn.

Cứ luyện tập liên tục như vậy hai ngày, cuối cùng bọn họ cũng đã chờ được ngày khoai tây chín.

Đây là chuyện lớn, cả nhà họ ngồi quây quần bên bếp lửa, Nguyễn Thứ Phong xúc động nhất: “Hai người nói xem sản lượng của mỗi mẫu có thể đạt tới hai tấn không?”

Chu Tố Lan không chắc lắm: “Chúng ta không có đủ phân bón nên có lẽ không đạt tới mức đó, nhưng ít nhất cũng phải khoảng một tấn rưỡi.”

“Một tấn rưỡi cũng được.”

Cả khuôn mặt Nguyễn Thứ Phong sáng lên niềm vui vì một mùa bội thu: “Thật ra công việc đồng áng này cũng không khó lắm, không phải tự mình gieo hạt, cũng chẳng phải tự mình đào khoai, nếu công nghệ này có thể trở thành hiện thực, chắc chắn sẽ rất được nông dân yêu thích.”
 
Chương 223


Nguyễn Ngưng vội vàng ho một tiếng: “Cha, mẹ, đừng nói nhảm nữa. Mẹ, mẹ bắt đầu thu hoạch đi, mặc kệ là bao nhiêu cũng đủ cho gia đình chúng ta ăn.”

Chu Tố Lan gật đầu, đưa ý thức của mình vào trong không gian trồng trọt.

Một lát sau, bà ấy mở mắt ra.

Nguyễn Thứ Phong vội vàng hỏi: “Thế nào, có được một tấn rưỡi không?”

Chu Tố Lan gật đầu: “Có.”

Nguyễn Thứ Phong vui vẻ: “Vậy cụ thể là bao nhiêu cân?”

“Lẽ ra là ba tấn rưỡi, nhưng vì động vật chiếm một phần không gian nên tổng cộng là ba tấn ba trăm năm mươi ký.”

Nguyễn Thứ Phong đứng hình.

Nguyễn Ngưng cười thầm trong lòng, giả vờ như không biết gì hỏi: “Thì ra mỗi mẫu đất có thể cho nhiều khoai tây như vậy sao?”

Mặt Chu Tố Lan hớn hở: “Cái này là còn chưa có nhiều phân bón, quả là bàn tay vàng có khác.”

Nguyễn Thứ Phong thả rắm cầu vồng đúng lúc: “Đúng vậy, bàn tay vàng của vợ tôi là lợi hại nhất.”

Nguyễn Ngưng quyết định sẽ không nói cho bọn họ biết sự thật, có lẽ như thế sẽ vui hơn.

Sau khi vui mừng xong, Nguyễn Thứ Phong vội vàng nói: “Bà lấy hết khoai tây ra đi, chúng ta bỏ khoai tây vào không gian của Ngưng Ngưng, như vậy khoai tây mới không bị hư.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Đừng lấy hết ra, để lại một ít để trồng, trồng khoai tây trên hai mẫu đất tiếp theo.”

“Được!” Chu Tố Lan vô cùng phấn khởi.

Nguyễn Ngưng vừa thu hoạch khoai tây vừa tò mò nói: “Hệ thống, thật ra mấy ngày nay ta có một thắc mắc.”

Hệ thống trả lời: “Thắc mắc gì?”

“Nếu đã có thể trồng trọt trong không gian gieo trồng thì chứng minh trong không gian phải có ánh nắng.”

Nguyễn Ngưng nói: “Trước tiên không nói đến nguyên lý của nó, ta chỉ muốn biết có phải chúng ta có thể ở trong này sử dụng các tấm pin mặt trời để tạo ra điện đúng không?”

Hệ thống trả lời: “Trên lý thuyết đúng là thế, nhưng ngài làm thế nào để lắp đặt thiết bị trong không gian đây? Con người không thể đi vào bên trong.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười.

Hệ thống im lặng.

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói: “Ngươi không thể giúp ta sao, ngay cả việc trồng trọt cũng có thể tự động hóa được thì mấy việc như lắp đặt pin mặt trời này chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi đúng không?”

Hệ thống đấu tranh: “Không gian trồng trọt của ngài chỉ có hai mẫu, ngài có chắc muốn lãng phí không gian để tạo ra điện không?”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một hồi mới phát hiện bây giờ cô tạm thời không thiếu lương thực nhưng lại có hơi thiếu điện.

Lượng dầu mazut có hạn nên nếu có thể sử dụng năng lượng mặt trời để tạo ra điện thì sử dụng năng lượng mặt trời càng sớm càng tốt.

“Thế này đi, nửa mẫu pin mặt trời cũng có thể tạo ra rất nhiều điện, một mẫu rưỡi còn lại thì dùng để trồng trọt, hiện tại trung bình cứ bốn mươi lăm ngày sẽ thu hoạch một lần nên cũng không có gì áp lực lắm.”

Hệ thống thấy đấu tranh không thành công, tủi thân nói: “Được rồi, ta sẽ giúp ký chủ lắp đặt pin năng lượng mặt trời.”

“Ký chủ nhất định phải nhớ ta đã hao tâm tổn sức vì ngài thế nào.”

Nguyễn Ngưng cười hì hì.

Cô lấy các tấm pin mặt trời và thiết bị hỗ trợ ở trong không gian ra, sau đó nói với Chu Tố Lan: “Mẹ, mẹ đặt những thứ này vào trong không gian đi.”

Chu Tố Lan đang lấy khoai tây ra, nghi ngờ hỏi: “Làm gì vậy?”

Nguyễn Ngưng: “Phát điện, hiện tại chúng ta sử dụng nhiều năng lượng quá, trong không gian của mẹ có ánh sáng mặt trời, chúng ta có thể dùng nó để tạo ra điện, làm thế sẽ tiết kiệm được nhiều chi phí hơn.”

Chu Tố Lan vui vẻ: “Con thông minh quá!”

Sau khi bỏ pin mặt trời vào trong không gian, Chu Tố Lan có cảm giác chúng đột nhiên tự lắp ráp và bắt đầu đi vào hoạt động.

“Thần kỳ quá.” Chu Tố Lan lại cảm thán: “Không ngờ còn có thể tự mình lắp ráp máy phát điện.”

Nguyễn Ngưng bật cười.

Bằng cách này, gia đình bọn họ đã được giải quyết được nỗi lo về nguồn năng lượng, bọn họ không cần phải tiết kiệm điện để sưởi ấm nữa.
 
Chương 224


Thu hoạch khoai tây xong, buổi chiều cô vẫn còn dư chút thời gian, nhưng nếu ra ngoài tập bắn thì có hơi muộn, vì vậy Nguyễn Ngưng quyết định đến trại tị nạn xem thử.

Khi cô tới, đúng lúc đến lượt Trình Quý Lịch đi tuần tra xung quanh.

Vừa thấy Nguyễn Ngưng, cô ấy đã vui vẻ chạy từ xa tới: “Ngưng Ngưng, cậu đến đây thăm tớ hả?”

Nguyễn Ngưng mỉm cười, đưa cho cô ấy một bọc đồ nhỏ: “Cất vào túi đi, về nhà hẵng mở ra xem.”

Trình Quý Lịch còn tưởng là từ lấy trong đống đồ dùng của mình ra nên cười nói: “Cảm ơn nha.”

“Anh trai cậu vẫn chưa về à?”

Trình Quý Lịch thở dài: “Tớ cũng chẳng biết anh ấy đi làm nhiệm vụ gì, tớ có hỏi thiếu tướng Tôn, anh ta nói nếu như mọi việc suôn sẻ thì chắc sẽ nhanh chóng quay về.”

“Có lẽ là nhiệm vụ bí mật.” Nguyễn Ngưng an ủi: “Chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, anh trai cậu thông minh như thế, nhất định sẽ tự chăm sóc mình được.”

Trình Quý Lịch ừ một tiếng: “Ngưng Ngưng, thật ra bây giờ tớ đã là một thành viên của đội tuần tra, không ai dám bắt nạt tớ, cậu không cần phải thường xuyên chạy tới đây nữa đâu, đừng để bị nhiễm lạnh.”

“Đâu phải tớ tới đây để chỉ gặp mỗi mình cậu, tớ còn qua lại với vài người nữa. Đúng rồi, cậu đã tìm được người mà lần trước tớ nhờ cậu hỏi thăm chưa?”

Trình Quý Lịch lắc đầu: “Trong trại tị nạn không có ai mang thai cả, cậu cũng biết tình hình chỗ chúng tớ rồi đó, ngày nào cũng có người mới người cũ đến rồi lại đi, thậm chí có người chỉ nhận bánh quy nén xong đã đi ngay.”

“Bây giờ mặt mày người nào người nấy cũng đen thui, khó nhận ra lắm”.

Nguyễn Ngưng chỉ có thể nói: “Được rồi, có lẽ cô ấy không đến trại tị nạn.”

Hiện tại không có cách nào giám sát Sở Định Phong, cách tốt nhất là đi tìm Vu Lệ, để mắt tới Vu Lệ cũng chính là để mắt tới Sở Định Phong.

Không lẽ cô ta thật sự không đến trại tị nạn?

Đừng nói là Sở Định Phong đã bình phục và đưa cô ta đi rồi đấy?

Trong lúc Nguyễn Ngưng còn đang bận suy nghĩ thì bỗng có tiếng động phát ra từ bên phía trại tị nạn.

Liếc mắt nhìn sang, Nguyễn Ngưng phát hiện có quân nhân từ bên ngoài trở về.

Lần trước tiểu đội viễn chinh đã mang quần áo mùa đông và lương thực về, bây giờ có người quay lại, người dân bị nạn lập tức hưng phấn chạy tới đó xem.

Trình Quý Lịch còn vui hơn, cô ấy nắm tay Nguyễn Ngưng: “Chắc chắn là anh trai tớ đã quay lại, chúng ta qua đó nhìn thử đi.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười gật đầu.

Hai người chạy về hướng đám đông đang tụ tập, lúc này Nguyễn Ngưng đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, có hơi khó chịu.

Hệ thống thông báo: “Trong phạm vi mười mét xung quanh ngài, có ba người có địch ý với ngài.”

Nguyễn Ngưng biết đây là chức năng mới: “Không thể phân biệt là loại địch ý nào hả?”

“Tính năng này cần được nâng cấp.”

Nguyễn Ngưng không dừng lại vì trong tận thế rất dễ gây thù chuốc oán, có lẽ những người này đang muốn cướp áo lông của cô.

Tới nơi đông người hơn, hệ thống lại thông báo có tám người có địch ý với cô.

Nguyễn Ngưng nhìn đám người xung quanh, thấy bọn họ đều đang háo hức nhìn những người lính kia, trông mong chờ họ lấy quần áo mùa đông và đồ ăn ra.

Cũng có người nhìn cô và Trình Quý Lịch.

Lúc này, Trình Quý Lịch đột nhiên phấn khích nắm chặt tay phải của Nguyễn Ngưng: “Anh trai tớ kìa! Anh tớ về rồi!”

Nguyễn Ngưng bất giác ngẩng đầu lên, chỉ cần liếc mắt một cái đã tìm thấy Trình Quý Khoan ở trong đoàn người, nguyên nhân chủ yếu là vì anh quá cao, rất dễ bị nhìn thấy.

Trên mặt Trình Quý Khoan có rất nhiều vết thương do giá rét gây ra, trông anh gầy đi rất nhiều.

Lần này có lẽ có hơn năm trăm người đi ra ngoài, trên lưng mỗi người đều đeo túi hành quân nặng trịch, nhưng dường như tinh thần của họ đã tốt hơn nhiều so với lần trước.

“Có lẽ bọn họ không đi quá xa, hình như không phải đi tìm đồ ăn.” Có người suy đoán.

Một người khác nói: “Vậy thì họ đi đâu? Không lẽ trời lạnh thế này mà còn đi chuyển băng?”
 
Chương 225


“Có phải là huấn luyện dã ngoại không, tôi thấy trước đây thường hay đưa tin về các cuộc huấn luyện dã ngoại của bộ đội.”

“Đã là tình huống nào rồi? Còn huấn luyện dã ngoại, nhiều thêm một người còn sống không tốt sao?”

Trong lúc mọi người còn đang thảo luận sôi nổi, Trung tướng Lý lao ra khỏi sân vận động của trại tị nạn, thấy trước mặt mình có nhiều người và balo như vậy, ông ta vô cùng vui vẻ.

Trung tướng Lý kích động nắm lấy tay của một chiến sĩ: “Mọi người vất vả rồi, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành tốt đẹp.”

Trong số những người đi ra chào đón cũng có Tôn Vĩnh Siêu, anh ta ôm chặt lấy người chiến sĩ tên là Tô Minh.

“Cuối cùng cũng đã quay lại, bình an trở về là tốt rồi.”

Tô Minh đáp lại bằng nụ cười chất phác.

Nguyễn Ngưng ở một bên quan sát, vô cùng tò mò không biết những người này ra ngoài làm gì.

Lúc này, sau khi nói chuyện với các chiến sĩ xong, Trung tướng Lý quay sang đối mặt với người dân gặp nạn: “Xin chào mọi người, tôi tin mọi người đều biết tôi”.

“Tôi sẽ không nói lời vô ích nữa, lần này phái nhiều chiến sĩ ra ngoài như vậy là để lấy vật tư quan trọng cho chúng ta.”

“Trước đây, với tư cách là một đơn vị chiến đấu, chúng tôi luôn đóng quân ở vùng núi cách đó một trăm kilomet, lần này chúng tôi đi lấy bom về.”

“Lựu đạn.”

“Và súng cối!”

“Nhìn xem, đây là nòng súng máy hạng nặng.” Trung tướng Lý lôi một người lính trẻ ra, yêu cầu anh ta cho mọi người xem: “Để thuận tiện cho việc vận chuyển, nó vẫn chưa được lắp ráp.”

“Với lần hành động này, chúng tôi đã tăng cường vũ lực đáng kể cho trại tị nạn.” Trung tướng Lý nói: “Tôi biết có một số kẻ có ý đồ xấu đang trà trộn vào các nạn dân để thăm dò tin tức xung quanh, nên hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người biết luôn.”

“Lần trước, sau khi bốn sở chỉ huy lớn mở họp và nghiên cứu, chúng tôi đã quyết định sẽ trao cho quân nhân quyền hạn có thể bắn chết phần tử phản động bất cứ lúc nào.”

“Chỉ cần bọn chúng dám đến, tôi sẽ cho bọn chúng nếm thử sức mạnh của lô vũ khí này.”

“Mặc dù thế giới hiện tại đang hỗn loạn nhưng chúng tôi vẫn còn sống.”

Không một ai dám lên tiếng.

Nguyễn Ngưng cũng có hơi lúng túng, đây là súng máy hạng nặng đấy, không biết có thể bắn Sở Định Phong thành cái sàng không?

May là cô không đối đầu với trại tị nạn.

Nói xong, Trung tướng Lý dẫn theo đoàn quân rời đi.

Bên này mọi người cũng chỉ thảo luận một lát rồi dần dần giải tán, dù sao súng ống cũng không thể ăn thay cơm.

Bởi vì mọi người chậm chạp giải tán nên Nguyễn Ngưng nhân cơ hội quan sát từng người một nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vu Lệ đâu.

Không làm phiền hai anh em đoàn tụ, Nguyễn Ngưng lựa chọn đi về nhà.

Trên đường đi, cô nhíu mày suy nghĩ không biết Vu Lệ đã đi đâu.

Giả sử cô ta chưa từng đến trại tị nạn, mà khi đó cô ta lại gặp mấy người quân nhân trong tình huống như vậy thì chỉ có một nơi duy nhất cô ta có thể đến.

Doanh trại Nguyệt Sơn.

Bình thường doanh trại Nguyệt Sơn sẽ không mở cửa cho người ngoài, nhưng không chừng Vu Lệ lại lợi dụng việc mình là phụ nữ có thai hoặc là nhờ ai đó nhận cô ta vào.

Cô có nên đến doanh trại Nguyệt Sơn tìm cô ta không?

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ, thứ nhất có thể Vu Lệ đã không còn ở đó hoặc là đã được đón đi.

Thứ hai, cô không muốn tiếp xúc với đám người ở doanh trại Nguyệt Sơn, ít nhất là tạm thời vẫn chưa muốn.

Để tránh phiền phức, cô đã dặn Trình Quý Lịch và Tôn Vĩnh Siêu không được nói địa chỉ của cô cho Khương Tự Thủy biết.

Đúng là rất tiếc khi không thể tìm thấy Sở Định Phong nhưng Sở Định Phong cũng không tìm được cô, hai người ngang tài ngang sức, miễn cưỡng có thể coi như đang hòa nhau.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Ngưng chợt phát hiện mình đã bị lạc đường.

Nguyễn Ngưng phát hiện bản thân đã nghĩ sai rồi, cô cứ cho rằng chắc chắn Vu Lệ đã được đưa xuống núi.

Trên thực tế, với hoàn cảnh ngày hôm đó, có thể cô ta đã không bị phát hiện.
 
Chương 226


Cho nên cô ta chỉ có thể đến hai chỗ, một chính là ở lại khu biệt thự, còn hai chính là trở về nơi ở cũ.

Vậy câu hỏi đặt ra là liệu ngày hôm đó Sở Định Phong có dịch chuyển về biệt thự, bây giờ hai người bọn họ có đang trốn cùng nhau không?

Xem ra phải nghĩ cách khác.

Sáng hôm sau, chuyện đầu tiên Nguyễn Ngưng làm sau khi rời giường chính là mở cửa hàng hệ thống ra, thấy bên trong đã được đổi thành một hồ nước.

Trong phần tóm tắt giới thiệu có ghi, hồ nước có thể nuôi tất cả các loại động vật dưới nước, diện tích là một mẫu, phải kết hợp sử dụng với không gian gieo trồng.

Nguyễn Ngưng hỏi hệ thống: “Cái này sẽ chiếm diện tích đất canh tác ban đầu à?”

Hệ thống: “Giá bán của nó là mười nghìn điểm cống hiến, cho nên không có đâu.”

“Được rồi, ta cũng chỉ hỏi thử thôi.”

Nếu cửa hàng của hệ thống không làm mới cái gì có thể dùng được thì chỉ còn cách thực hiện kế hoạch B.

Nguyễn Ngưng nói với cha mẹ một tiếng rồi đến trại tị nạn tìm Trình Quý Khoan.

Hôm qua anh vừa mới từ bên ngoài trở về nên quân đội cho anh nghỉ phép ba ngày.

Vừa nghe Nguyễn Ngưng có việc muốn nhờ mình, Trình Quý Khoan lập tức đồng ý.

Hai người đi vào phạm vi xung quanh của khu biệt thự, Nguyễn Ngưng dặn dò: “Anh cứ giả bộ như đang đi vào tìm vật tư, lục soát từng phòng một, nếu nhìn thấy một người phụ nữ thì có thể hỏi thăm một chút, còn nếu là một cặp tình nhân thì nhanh chóng bỏ chạy.”

Trình Quý Khoan gật đầu.

Sau khi anh tiến vào khu biệt thự, Nguyễn Ngưng cảm thấy có hơi lạnh, cô dứt khoát lấy dao ra chặt một ít củi, sau đó đốt lửa ngay tại chỗ.

Khoảng nửa tiếng sau, Trình Quý Khoan từ khu biệt tự quay lại.

Nguyễn Ngưng vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, bên trong có ai không?”

Trình Quý Khoan lắc đầu: “Nhưng có dấu vết từng có người sống ở đó, có lẽ mới rời đi được một thời gian.”

Nguyễn Ngưng nói: “Vậy chúng ta đến chỗ khác đi.”

Dập tắt đống lửa trên đất, hai người lại xuất phát.

Lần này nơi bọn họ tới là một khu chung cư nhỏ.

Khu chung cư này vừa nhỏ vừa cũ, hầu như những hộ gia đình ở đây đều là khách thuê nhà, trước khi tận thế đến, giá thuê ở đây cũng không hề rẻ chút nào.

Đến gần khu chung cư, cả hai cởi giày trượt ra rồi mới đi về phía trước.

Nguyễn Ngưng đang định dặn dò hai câu, Trình Quý Khoan đột nhiên mở miệng nói: “Tôi nghe Quý Lịch nói cô gặp lại bạn trai cũ ở doanh trại Nguyệt Sơn?”

Nguyễn Ngưng không phản ứng kịp: “Hả?”

Sau khi nhận ra thực chất anh đang hỏi chuyện phiếm, Nguyễn Ngưng nhìn Trình Quý Khoan với ánh mắt thật sâu, không ngờ anh lại còn có sở thích này.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ nói: “Đúng là có gặp lại, thậm chí còn nói chuyện đôi ba câu.”

Trình Quý Khoan: “Cô không để Quý Lịch tiết lộ địa chỉ của cô là vì anh ta sao?”

Thì ra Trình Quý Lịch hiểu động cơ của cô thành thế này?

Nguyễn Ngưng dựa theo đó mà nói: “Có thể coi là vậy, nhớ bảo cậu ấy giúp tôi giữ bí mật.”

Trình Quý Khoan gật đầu.

Nguyễn Ngưng quyết định đưa đề tài quay trở lại chính sự, cô chỉ tay vào một tòa nhà ở phía tây: “Anh đến căn phòng bên phải trên tầng ba của tòa nhà kia nhé.”

“Có thể có một người phụ nữ xinh đẹp ở trong đó, cô ấy tên Vu Lệ, nếu cô ấy chỉ ở một mình thì anh đưa cô ấy tới gặp tôi.”

“Nếu trong nhà cô ấy còn một người đàn ông bị chặt mất một cánh tay thì anh nói mình tìm lầm nhà.”

“Nếu anh ta không tin thì anh nói bản thân là khách hàng cũ, nói chung cứ lấy lệ cho qua.”

Trình Quý Khoan nhíu mày: “Khách hàng cũ? Trước đây bọn họ bán cái gì?”

Nguyễn Ngưng ho một tiếng: “Trước kia Vu Lệ làm cái kia.”

Trình Quý Khoan trầm mặc vài giây, thở dài: “Bên ngoài lạnh lắm, cô tìm chỗ chỗ tránh đi, tôi sẽ đi nhanh thôi.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Lần này có mục tiêu chính xác nên chỉ khoảng mười phút sau Trình Quý Khoan đã quay trở lại.

Nguyễn Ngưng ở trong tòa nhà vẫy tay với anh, sau khi Trình Quý Khoan đi lên, cô vội vàng hỏi: “Sao rồi?”

Trình Quý Khoan nói: “Có người tên Vu Lệ, có đàn ông trong phòng cô ấy nhưng chắc không phải là người cô nhắc đến.”

Nguyễn Ngưng trợn tròn mắt.
 
Chương 227


Hai người đứng tại chỗ chờ một lát, thấy người đàn ông mà Trình Quý Khoan nói xuống lầu.

Người này khoảng trong ngoài bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hình như rất sợ bị người khác phát hiện bản thân tới đây.

Chắc chắn anh ta không phải Sở Định Phong.

Trình Quý Khoan hỏi: “Hiện tại phải làm gì?”

Dù có ở đây nghĩ đau cả đầu cũng không thể nghĩ ra được đã có chuyện gì xảy ra nên Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi đi xem một chút.”

Sau khi lên tầng năm, Trình Quý Khoan đứng đằng trước gõ cửa.

Vu Lệ nhanh chóng mở cửa ra, có lẽ cô ta tưởng người khách kia đã đi nhưng lại quay trở lại nên lúc nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Ngưng, cô ta có hơi sợ.

Cô ta vội vàng đóng cửa lại nhưng Trình Quý Khoan đã dùng chân giữ cửa lại từ lâu.

Hai người thuận lợi kéo cửa ra, sau đó Trình Quý Khoan đóng cửa lại.

Vu Lệ sợ tới mức run bần bật: “Hai người là một cặp cướp bóc hả? Chỗ tôi không có gì cả, tôi chỉ mới bắt đầu buôn bán lại thôi.”

Nguyễn Ngưng gọn gàng dứt khoát: “Chúng tôi là bạn của Sở Định Phong.”

Hai mắt Vu Lệ sáng lên nhưng lại lập tức gục đầu xuống, cẩn thận hỏi Nguyễn Ngưng: “Thật hay giả, Sở Định Phong vẫn còn sống hả?”

Nguyễn Ngưng nói: “Đương nhiên, hắn nhờ chúng tôi đến đây thăm cô.”

“Nhưng sao cô lại thành ra thế này, không phải cô đang mang thai sao? Vậy mà cô còn có thể làm ra loại chuyện phản bội anh em tôi thế này.”

Vu Lệ nghe cô nói như thế, trong lòng nửa tin nửa ngờ.

Ngoài Sở Định Phong ra không có ai biết cô ta đang mang thai.

Cô ta đi đến cạnh sô pha, ngồi xuống, cúi đầu khóc thút thít: “Tôi cũng không muốn thế, ai bảo anh ấy bỏ tôi ở đây một mình mà mãi không quay lại chứ.”

“Tôi ở trên núi đợi anh ấy cả ngày, bị lạnh, không thể làm gì, đành phải xuống núi tìm đồ ăn, không ngờ lại bị động thai.”

Nguyễn Ngưng bất ngờ: “Ý của cô là?”

Hai mắt Vu Lệ ngập nước: “Đứa bé mất rồi, nhưng cũng không thể trách tôi được, tại sao anh ấy lại ném tôi ở đây một mình chứ?”

Nguyễn Ngưng đưa mắt nhìn Trình Quý Khoan.

Trình Quý Khoan hiểu ý, đi ra khỏi phòng.

Lúc này, Nguyễn Ngưng mới nói với Vu Lệ: “Cô đã tìm bác sĩ chưa, đứa bé chắc chắn mất rồi?”

“Ở chỗ chúng tôi có một bác sĩ đông y.” Vu Lệ nói: “Hôm đó tôi ra máu rất nhiều, đến giờ vẫn còn chưa sạch nên chỉ làm các dịch vụ khác thôi”

Cô ta ngẩng đầu nói: “Tôi thật sự không có phản bội anh ấy, cũng không phải cố tình phá bỏ đứa bé, hôm đó vốn tôi đang trốn trong phòng, nào ngờ trên núi lại đột nhiên có tiếng vang lớn, tất cả quân nhân đều chạy đến đó, sau đó hình như bọn họ cũng đi mất.”

“Lúc ấy, tôi sợ đến mức không dám đi ra ngoài chỉ dám trốn ở trong phòng, ngay cả bọn họ đi lúc nào tôi cũng không biết.”

Nguyễn Ngưng nói: “Cô tự hiểu là được.”

Sắc mặt Vu Lệ tái nhợt, tất nhiên cô ta biết Sở Định Phong quý trọng con mình nên cô ta không có ý định đến trại tị nạn, bởi vì nếu đi vào trong đó nói không chừng chính là chịu chết.

Cô ta làm nghề này, trước đây đã từng sảy thai hai lần nên để duy trì thai kỳ ổn định không phải là điều dễ dàng.

Nguyễn Ngưng lấy mười ký bánh quy nén ở trong ba lô ra, đặt trước mặt Vu Lệ: “Chỗ này có một ít thức ăn, là Sở Định Phong nhờ tôi mang đến. Hôm nay tôi sẽ không nói cho anh ta biết chuyện gặp người kia, nhưng đứa nhỏ đã không còn, tốt nhất cô vẫn nên rời khỏi đây, đừng để anh ta tìm được.”

“Với cơ thể này của cô, chắc cô cũng không muốn tiếp tục mang thai nữa đâu đúng không?”

Vu Lệ sợ tới mức run lẩy bẩy, nhanh chóng nhận lấy bánh quy nén.

Nguyễn Ngưng chào tạm biệt xong lập tức ra khỏi nhà.

Trình Quý Khoan ở ngoài cửa chờ cô, hai người rời khỏi khu chung cư cùng nhau.
 
Chương 228


Lúc này, Trình Quý Khoan mới hỏi: “Cô quen cô gái này hả, tại sao lại muốn tìm cô ấy?”

Nguyễn Ngưng đã nghĩ ra lý do từ lâu: “Gần đây tòa nhà chúng ta có một cô gái còn trẻ mới dọn tới, cô gái hồi này là kẻ giật chồng, chồng của cô ấy đã bỏ chạy với cô ta.”

Trình Quý Khoan bày ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nhiều.

Nguyễn Ngưng cười với anh: “Hôm nay làm phiền anh rồi, nếu là trước đây chắc chắn tôi sẽ mời anh ăn một bữa nhưng bây giờ thì không thể.”

Nói xong, Nguyễn Ngưng lấy một cái túi nhỏ ở trong ba lô ra: “Đây là một chút thành ý.”

Trình Quý Khoan cúi đầu, không nhận.

Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Không phải thứ gì mắc tiền đâu, nếu anh không lấy thì sau này tôi không dám tìm anh giúp nữa đâu.”

Trình Quý Khoan cầm lấy túi nhỏ: “Cảm ơn.”

“Anh còn cảm ơn tôi?” Nguyễn Ngưng bật cười: “Bây giờ anh quay về trại tị nạn luôn hả?”

Trình Quý Khoan suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn về nhà xem thử.”

Hai người cùng quay trở lại khu chung cư, Chu Tố Lan mở cửa ra, vừa thấy Trình Quý Khoan, bà ấy có hơi bất ngờ.

Trình Quý Khoan chào hỏi một tiếng rồi im lặng quay lại căn hộ 1802.

Sau khi hai người vào nhà, Chu Tố Lan vội vàng hỏi Nguyễn Ngưng: “Tình huống thế nào, có tìm được Vu Lệ không?”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Tìm được rồi nhưng không giống những gì con nghĩ lắm.”

Nguyễn Thứ Phong hỏi: “Khác chỗ nào?”

Nguyễn Ngưng kể lại đầu đuôi sự việc, Chu Tố Lan lắc đầu: “Với cái loại thời tiết này, phụ nữ phải may mắn lắm mới giữ được mạng sau khi sinh non.”

Nguyễn Thứ Phong hỏi: “Hiện tại đứa bé đã không còn, có phải bàn tay vàng dịch chuyển tức thời của Sở Định Phong cũng sẽ biến mất không?”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không biết nữa, có thể là phải cũng có thể là không phải, ai biết hắn còn giấu đại chiêu nào nữa hay không.”

“Không phải tất cả các nam chính trong sách đều như thế sau, nếu không tìm thấy đường sống trong chỗ chết thì rơi xuống vách núi cũng sẽ nhặt được bảo vật.”

Nguyễn Thứ Phong không nói gì.

Ngược lại là Chu Tố Lan hỏi: “Mẹ thấy Trình Quý Khoan ở sát bên đã quay trở lại, cậu ấy về đây làm gì vậy?”

Nguyễn Ngưng do dự, thật ra cô cũng không hiểu nổi: “Có lẽ là lâu rồi không về nhà nên muốn về nhà xem thử.”

“Quý Khoan về rồi?” Nguyễn Thứ Phong vui vẻ ra mặt, đứng dậy đi sang nhà kế bên tìm Trình Quý Khoan ôn chuyện.

Ngày tiếp theo, nhà họ Nguyễn lại bắt đầu luyện bắn súng lại. Với sự hỗ trợ của vô số đạn dược, Chu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong đã tiến bộ hẳn lên.

Nguyễn Ngưng cảm thấy kỹ năng sử dụng cung liên hợp của mình cũng tiến bộ không ít.

Ba tháng trôi qua, mọi người vừa mừng vừa ngạc nhiên vì phát hiện nhiệt độ không khí đang ấm dần lên.

Tuy không quay lại trên không độ, nhưng lúc ra ngoài đã không còn cảm giác lạnh đến tê cóng da đầu nữa, sau khi quen với nhiệt độ âm bốn mươi độ đến âm năm mươi độ, thời tiết này thực sự không tệ.

Nhiệt kế của Nguyễn Ngưng cho thấy nhiệt độ ở nơi không có lửa là khoảng âm ba mươi hai độ.

Nếu mở hết toàn bộ điện sưởi và bếp lò ở phòng khách thì nhiệt độ có thể lên tới khoảng âm tám độ.

Ở nhà không còn phải quấn mình như gấu nữa.

Nếu buổi tối ngủ mà dùng thảm điện, có khi còn cảm thấy hơi nóng.

Khi nhiệt độ tăng lên, hoạt động của con người trở nên sôi động hơn, thành phố như được tái sinh, làm cho người ta có cảm giác thì ra vẫn còn rất nhiều người còn sống.

Sáng sớm Nguyễn Ngưng đã ra ngoài, cô dự định mang thêm hai chiếc máy bay không người lái đến cho Vương Mẫn.

Cô có tổng cộng năm trăm ba mươi hai chiếc máy bay không người lái, tất cả đều đã được bay thử ở trong không gian của Chu Tố Lan, có khoảng hai trăm năm mươi hai chiếc còn sử dụng tốt, số còn lại đều phải mang đi sửa.

Không thể một lần mang quá nhiều, Nguyễn Ngưng định từ từ đưa cho Vương Mân xử lý.
 
Chương 229


Vương Mân sống trong một khu chung cư khá xa hoa ở trong thành phố, chỗ này có lẽ từng xảy ra một cuộc tranh chấp đẫm máu nên đến bây giờ vẫn còn lưu lại vài vết máu.

Cô gõ cửa, vừa thấy người đến là cô, Vương Mân vội vàng mở cửa.

Nguyễn Ngưng đã tới đây hai lần, vừa cười vừa hỏi: “Anh Vương, máy bay không người lái của tôi thế nào rồi?”

Vương Mân phấn khích: “Lần này đã sửa xong cả hai chiếc.”

“"Máy bay không người lái của cô là hàng mới, lúc ấy còn chưa lắp đặt nguồn điện nên cũng không bị hư nặng lắm, không cần phải thay linh kiện mới, tôi đã sửa lại tốt cho cô rồi.”

Nói tới đây, hai mắt Vương Mân như sáng lên: “Theo giao hẹn, phải thêm mười ký bánh quy nén nữa.”

Nguyễn Ngưng lấy mười ký bánh ở trong ba lô ra: “Đây là mười ký của lần này, ngoài ra tôi vẫn còn hai chiếc máy bay không người lái khác.”

Vương Mân càng hưng phấn hơn, cầm bánh quy nén và máy bay không người lái trong tay: “Tốt quá, có thể mua cho em gái tôi một ít đường đỏ rồi, không bây giờ chuyên ngành này của tôi vẫn còn hữu dụng.”

Nguyễn Ngưng bảo anh ta giao hai chiếc máy bay không người lái đã sửa xong cho mình, Vương Mân hỏi: “Cô không kiểm tra lại sao?”

“Thôi quên đi, trong tòa nhà này của anh vẫn còn người khác, sau khi về nhà tôi sẽ tìm một nơi khác để thử.”

Vương Mân gật đầu: “Cũng đúng, nhưng bây giờ cô nhớ đừng cho nó bay quá lâu, nếu không pin sẽ bị đông cứng.”

Anh ta thuận miệng nói: “Hiện tại máy bay không người lái rất mắc, cô có muốn bán nó ra ngoài không? Tôi đề nghị thấp nhất cô cũng phải bán với giá một ngàn cân bánh quy nén.”

Nguyễn Ngưng buồn cười: “Không có mắc đến thế đâu, anh lại chào giá trên trời rồi.”

“Sao lại không chứ? Bây giờ số lượng máy bay không người lái không nhiều, đây chính là quyền làm chủ trên không.”

“Không phải toàn bộ thành phố chúng ta chỉ còn mỗi máy bay trực thăng là bay được sao? Bây giờ không bằng tranh thủ một chút.”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói: “Cho nên anh phải giữ bí mật chuyện này, như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục hợp tác.”

Vương Mân cười ha hả: “Cô yên tâm, tôi chỉ là nhân viên bảo trì, những thứ khác tôi không biết.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Vậy mấy ngày nữa tôi sẽ tới lấy máy bay không người lái, hy vọng đến lúc đó đều đã sửa xong hết.”

Vương Mân: “Không thành vấn đề.”

Sau khi ra khỏi nhà Vương Mân, lúc Nguyễn Ngưng đang định thay giầy trượt tuyết về nhà.

Hệ thống đột nhiên thông báo: “Ký chủ, trong phạm vi mười mét xung quanh ngài, có ba người có địch ý với ngài.”

Xung quanh không có ai, chứng minh có người đang trốn trong chỗ tối.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc, đeo giày trượt tuyết vào, mang ba lô trên lưng, đi về phía ngoại ô thành phố.

Không ngờ ba người kia cũng có phương tiện, trong đó có một người là giày trượt tuyết, còn giày của hai người khác là loại tự chế trông rất kỳ lạ, cả ba đều đuổi kịp Nguyễn Ngưng

Nguyễn Ngưng nhíu mày, dùng tốc độ nhanh hơn ra khỏi thành phố, đến một nơi hoang vu vắng vẻ.

Trước đây chỗ này là vùng ngoại ô, dưới lớp băng dày cộm là nhà ở, bây giờ xung quanh chỉ là từng tảng băng mênh mông rộng lớn.

Chẳng bao lâu ba người đàn ông kia đã đuổi tới, thấy Nguyễn Ngưng đứng đó không di chuyển, một người trong đó la lên: “Trong ba lô của cô có cái gì, mau giao ra đây.”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Hiện tại bên phía trại tị nạn có phát bánh quy nén, không thể đói chết, sao lại cứ phải đi cướp thế?”

Một người vừa cười vừa nói: “Cô bé, cô nói xem vì nguyên nhân gì? Ông đây không chỉ muốn cướp đồ ăn mà còn muốn cướp sắc.”

“Lần trước khi cô đến chỗ chúng tôi, tôi đã nhìn trúng cô.”

Một cây cung liên hợp xuất hiện trong tay Nguyễn Ngưng.

Nhìn cảnh tượng khủng bố này, ba người đàn ông sợ tới mức chết lặng không nói lên lời, còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Ngưng đã giương cung lên bắn một phát.

Người đầu tiên hét lên rồi ngã xuống.

Nguyễn Ngưng không tìm được cách chế tạo ra bia bắn di động cho nên mấy ngày nay đều luôn luyện tập với bia cố định.
 
Chương 230


Đây là lần đầu tiên cô thực sự đuổi theo người khác, ánh mắt của cô dừng lại trên đường ngắm, lại bắn ra một mũi tên khác.

Lần này trượt.

Nguyễn Ngưng lại bắn một mũi tên khác.

Tốc độ gắn mũi tên lên cung liên hợp khá chậm, nếu phải so sánh thì nó giống súng bắn tỉa hơn.

Một mũi tên nữa được bắn ra, người đàn ông thứ hai ngã xuống.

Nguyễn Ngưng ngẩng đầu nhìn về hướng người thứ ba đang chạy, nhờ mang giày trượt băng lên tốc độ của ông ta nhanh hơn người bình thường, nhưng tầm bắn của cung liên hợp rất xa.

Nguyễn Ngưng đuổi theo.

Mũi tên này không bắn vào khoảng không mà bắn trúng vào bắp chân đối phương.

Người nọ thấy bản thân không thể chạy thoát, quỳ gối xuống nền băng kêu cha gọi mẹ: “Cô gái à! Xin hãy tha mạng cho tôi, xin hãy tha mạng cho tôi, tôi thực sự không dám cướp nữa”.

“Chỉ cần cô tha cho tôi, tôi sẽ nộp hết toàn bộ vật tư mà chúng tôi giấu được lên cho cô.”

“Trong nhà tôi vẫn còn mẹ già chín mươi tuổi đang đợi tôi về chăm sóc, cầu xin cô hãy tha cho tôi.”

“Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói cho người khác biết về chuyện có có thể làm phép.”

Nguyễn Ngưng bắn ra mũi tên cuối cùng.

Sau này cô vẫn phải thường xuyên qua lại nhà Vương Mân, nếu không giải quyết ba người này thì nhất định sẽ rất phiền phức.

Chẳng có ai muốn bản thân bị nhắm tới.

Nghĩ một lúc, cô ném ba cỗ thi thể vào trong không gian, sau đó chạy đến một nơi ở ngoại ô xa xôi.

Khoảng một tiếng sau, Nguyễn Ngưng vẫn nhìn thấy cánh đồng băng lớn trước mặt, nhưng cô có cảm giác như mình đã đến vùng nông thôn ngày xưa.

Nơi này đã từng bị ngập, bây giờ lại được bao phủ trong hàng ngàn dặm băng.

Xung quanh không có núi, chắc chắn là không có ai.

Nguyễn Ngưng ném thi thể ra ngoài, di chuyển ra xa một khoảng rồi lấy xe ra khỏi không gian để chắn gió.

Ở bên ngoài quá lâu nên nhiệt độ cơ thể cô đang giảm xuống rất nhanh.

Trong không gian của cô có túi chườm nóng, Chu Tố Lan đã đổ nước sôi vào trong đó, dù bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra sử dụng.

Nguyễn Ngưng lấy một cái túi chườm nóng ra nhét vào trong túi áo lông, một cái thì đặt sau lưng, một cái cầm trên tay.

Sau đó, cô lại lấy một cái bình giữ nhiệt ra, uống hết nước đường đỏ nấu với gừng.

Lúc này nhiệt độ cơ thể cô mới dần dần quay lại bình thường.

Nguyễn Ngưng cất bình giữ nhiệt vào trong không gian, đang định lấy mấy tấm dán giữ nhiệt ra, đột nhiên thấy đằng trước có thứ gì đó lướt ngang qua.

Cô chớp mắt.

Cái gì thế?

Đây không phải là thế giới tang thi, chắc thi thể sẽ không tự di chuyển đâu.

Hơn nữa cho dù có biến dị thì với cái thời tiết lạnh giá thế này chắc cũng đã bị đóng băng lâu rồi.

Nguyễn Ngưng không lấy miếng dán giữ nhiệt ra nữa, một khẩu súng xuất hiện trong tay cô, cô cẩn thận quan sát vị trí ném xác từ cửa sổ xe.

“Má ơi!”

Nguyễn Ngưng sợ ngây người, vậy mà cô lại có thể nhìn thấy ba con sói Bắc Cực ở chỗ này!

Dựa vào tốc độ của sói Bắc Cực, cô phải nổ súng trước rồi mới có cơ hội chạy thoát đúng không? Giày trượt tuyết cũng vô dụng.

Làm thế nào chúng đến được đây, chẳng lẽ là do Bắc Cực quá lạnh nên không thể ngủ đông?

Nhắc mới nhớ, sói Bắc Cực có ngủ đông không?

Nguyễn Ngưng ở yên trên xe không dám di chuyển, cầu nguyện bầy sói Bắc Cực sau khi ăn xong sẽ rời đi ngay.

Đáng tiếc ông trời không làm theo nguyện vọng của con người, bầy sói Bắc Cực kia không những không giảm bớt mà còn từ từ tăng lên thành tám con, trở thành một bầy sói nhỏ.

Nguyễn Ngưng nuốt nước miếng, lặng lẽ hỏi hệ thống: “Xe trượt tuyết của tôi có hoạt động ở nhiệt độ âm ba mươi độ không?”

Hệ thống: “Có lẽ miễn cưỡng có thể sử dụng.”

Nguyễn Ngưng quyết định kiên nhẫn chờ đợi, không cần phải miễn cưỡng.

Bên kia, sau khi ăn xong, bầy sói không đi ngay mà chỉ quanh quẩn ở gần đó.

Nguyễn Ngưng không biết phải làm sao, chỉ có thể lẳng lặng quan sát bầy sói.
 
Chương 231


So với động vật được nuôi trong sở thú, kích thước của động vật hoang dã lớn hơn rất nhiều, tuy đầu của những con sói này không lớn nhưng vòng eo thon, chân dài, thân hình cường tráng, có lẽ vì đói nên bộ lông không được bóng mượt lắm, tuy vậy nó lại có màu trắng rất đẹp.

Trong đó còn có một con sói con.

Một lúc sau, con sói nhỏ có vẻ tò mò, xông thẳng về phía Nguyễn Ngưng.

Trong lúc con sói nhỏ kia chuẩn bị rời khỏi đàn, một con ở đằng kia, có lẽ là sói mẹ, đã cảnh báo và gọi sói quay lại.

Nguyễn Ngưng ngừng thở.

Sau đó, tám con sói rời đi.

Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn sang bên đó nữa, nhanh chóng lấy xe trượt tuyết ra và rời đi với tốc độ nhanh nhất.

Cô cũng không dám một mình chạy đến nơi xa như vậy nữa.

Ai mà ngờ được ở đây lại có sói Bắc Cực chứ?

Mãi đến khi trở lại một nơi gần thành phố hơn, Nguyễn Ngưng mới dừng xe máy lại rồi nhanh chóng lên xe để khôi phục nhiệt độ cơ thể.

Bị trì hoãn thêm nửa giờ, lúc cô về đến nhà thì trời cũng đã gần tối.

Nguyễn Ngưng đang miệt mài đi vào trong, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Văn Mai.

“Cô Nguyễn, sao bây giờ cô mới về?”

Nguyễn Ngưng ngẩng đầu, thấy hai người Văn Mai và Triệu Na Na, cùng Triệu Tiểu Bảo đi theo ở đằng sau.

Triệu Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn cô, đứa bé bốn tuổi vẫn đang ôm một bó củi khô nhỏ.

Nguyễn Ngưng nói: “Hôm nay có chút việc nên về trễ, buổi tối bên ngoài lạnh, chúng ta mau vào trong thôi.”

Văn Mai gật đầu liên tục, bốn người cùng đi vào bên trong tòa nhà.

Lúc này, Nguyễn Ngưng đột nhiên nói: “Văn Mai, cô dẫn Tiểu Bảo vào trong trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với Na Na.”

Văn Mai ừ một tiếng, dẫn Triệu Tiểu Bảo vào trong nhà.

Nguyễn Ngưng thấy cô ta đóng cửa lại, nhưng vẫn hạ giọng xuống: “Triệu Na Na, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

Gần đây Triệu Na Na suốt ngày bận rộn ở bên ngoài, không còn giống thiếu nữ mười tám tuổi nữa nhưng trông tinh thần cô ta rất tốt.

“Cô Nguyễn, nếu cô cần gì thì cứ hỏi.”

Nguyễn Ngưng nói: “Cô có biết nếu Sở Định Phong rời khỏi biệt thự thì sẽ đi đâu không?”

Triệu Na Na ngây người.

Nguyễn Ngưng: “Ngày hôm đó chúng tôi trùng hợp cứu được cô, có phải trong lòng cô có hơi nghi ngờ đúng không? Thật ra vì tôi muốn đối phó với Sở Định Phong nên mới cố ý đến gặp cô.”

Triệu Na Na tỉnh ngộ: “Thì ra là thế.”

Nguyễn Ngưng: “Xin lỗi, trước đó là tôi đã lừa cô.”

Triệu Na Na lắc đầu: “Cô là ân nhân cứu mạng của tôi, hơn nữa nếu cô đã muốn đối phó với Sở Định Phong thì chứng minh chúng ta có cùng mục tiêu.”

“Nhưng tôi cũng không biết anh ta sẽ đi đâu.”

Triệu Na Na nói: “Ngoài khu biệt thự, nơi duy nhất tôi và anh ta ở là nhà riêng của tôi.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên.

Đúng vậy, có khi nào Sở Định Phong quay lại tòa nhà an toàn của mình không?

Bây giờ chắc chắn vết thương của hắn đã lành, hơn nữa không chừng còn tìm được một cô vợ mới, không biết có thể giết được hắn không?

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết.”

Triệu Na Na do dự nói: “Còn một chuyện nữa nhưng cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, không biết có đúng hay không.”

Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Chuyện gì?”

“Phương diện kia của anh ta có hơi kỳ lạ.” Triệu Na Na nói: “Hình như hắn rất muốn tôi mang thai, còn tìm phụ nữ ở khắp nơi, tôi có cảm giác trên người anh ta có bí mật gì đó.”

“Cô phải cẩn thận anh ta, tôi nghi anh ta có dị năng.”

“Trước đây tôi thường hay lên mạng đọc tiểu thuyết, không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao? Năng lực khác thường trong tận thế.”

Nguyễn Ngưng sửng sốt, lập tức nói: “Tôi sẽ cẩn thận, cô yên tâm.”

Triệu Na Na thở phào nhẹ nhõm, sau đó căng thẳng nói: “Cô Nguyễn, thật ra tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp. Tôi biết cô có một người bạn hiện tại đang ở trong đội tuần tra của trại tị nạn, cô có thể giới thiệu người bạn đó với tôi được không?”
 
Chương 232


Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Cô muốn đến trại tị nạn hả? Nhưng nơi đó...”

Triệu Na Na nói: “Tôi biết, nhưng đâu có gì chắc chắn tôi sẽ gặp lại Sở Định Phong ở đó, không lẽ tôi phải trốn cả đời sao?”

“Tôi đã nhìn thấy thông báo ở trại tị nạn, chỉ cần trên mười tám tuổi là có thể vào trại tị nạn làm lính, tôi muốn tự đề bạt bản thân.”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Còn Triệu Tiểu Bảo thì sao?”

“Chị Văn đã đồng ý giúp tôi chăm sóc cậu bé, chỉ cần mỗi tháng tôi đưa cho chị ấy ba mươi cái bánh quy nén, tôi cũng sẽ thường xuyên về nhà thăm cậu bé.”

Nguyễn Ngưng cúi đầu suy nghĩ một lát: “Được rồi, vậy ngày mai cô theo tôi đến trại tị nạn đi, đến lúc đó chúng ta tìm chị Quý Lịch của cô bàn bạc một chút.”

Triệu Na Na mỉm cười: “Cảm ơn cô, cô Nguyễn.”

Nguyễn Ngưng: “Sau này đừng gọi tôi như vậy nữa, gọi tôi một tiếng chị Nguyễn Ngưng đi.”

Triệu Na Na lập tức gật đầu: “Được, chị Nguyễn Ngưng.”

Hôm sau, mới tờ mờ sáng hai người đã đến trại tị nạn.

Triệu Na Na đã cắt tóc ngắn từ lâu, bây giờ đang đứng nghiêm chỉnh tại địa điểm tuyển dụng.

Mặc dù hiện tại đãi ngộ của quân nhân khá tốt nhưng số lượng chiến sĩ nữ chân chính sẵn sàng làm việc này không nhiều, phải biết ngày nào nữ binh cũng phải quanh đi quẩn lại trong cái lạnh, trong khi đó những nạn dân sống trong trại đều sẽ có thức ăn và lửa chờ sẵn, chỉ cần họ chịu đói một chút là có thể sống sót.

Nếu thật sự không nhịn được thì có thể ra ngoài làm việc, như thế cũng có thể kiếm được một chút tiền.

Hơn nữa yêu cầu về tố chất thân thể của các chiến sĩ nữ rất cao.

Triệu Na Na vẫn còn trẻ, tính cách lại nhanh nhẹn, quan trọng nhất là ý chí quyết tâm mạnh mẽ kia, nên chẳng bao lâu cô ta đã thông qua kiểm tra.

Lúc này, Nguyễn Ngưng mới dẫn cô ta đến nơi ở của Trình Quý Lịch. giới thiệu người đồng nghiệp nhỏ này với cô ấy.

Trình Quý Lịch vốn đã quen thuộc với các chiến sĩ nữ, chỉ cười hì hì nói: “Chỉ là giúp cô ấy hòa nhập vào đội nhóm thôi, tớ đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Không chỉ vậy, còn cần cho cô ấy thêm một chút thời gian để cô ấy bắt kịp tiến độ học bắn súng.”

“Không thành vấn đề.” Trình Quý Lịch xác nhận, mỉm cười với Triệu Na Na: “Tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ học rất nhanh, lớn lên cũng rất thông minh.”

Nguyễn Ngưng cảm thấy buồn cười: “Vậy tớ giao cô ấy cho cậu đấy.”

Trình Quý Lịch đồng ý.

Sau khi Triệu Na Na rời đi, Trình Quý Lịch nhỏ giọng hỏi: “Tớ nghe anh tớ nói, cậu dẫn một cô gái về tòa nhà của chúng ta, là cô ấy đúng không?”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

“Cô ấy chính là người bị cướp mất chồng?” Trình Quý Lịch lập tức hỏi.

Nguyễn Ngưng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, chỉ có thể nói một cách mập mờ: “Cứ cho là thế đi, cô ấy chỉ mới mười tám tuổi, ngay từ đầu cô ấy đã không thích tên đàn ông đó, đừng nói cho người khác biết, cũng đừng nhắc đến trước mặt cô ấy.”

“Tất nhiên rồi. Cô ấy bị ép phải "kết hôn" với cái tên vũ phu lớn tuổi kia à, gần đây chúng tớ hay bắt gặp mấy chuyện đó lắm.”

“Mấy tên đàn ông đê tiện, lũ cha mẹ khốn nạn.”

Nguyễn Ngưng ho một tiếng: “Trình Quý Lịch, văn minh lễ phép của cậu đâu mất rồi? Nhưng chửi như vậy cũng đúng.”

Trình Quý Lịch cười ha hả: “Chỉ là tớ quá tức thôi. Đúng rồi, gần đây nếu cậu có ra ngoài thì nhớ cẩn thận một chút, thời tiết đang ấm dần lên, bọn đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái cũng xuất đầu lộ diện.”

Nguyễn Ngưng đương nhiên hiểu được.

Cô còn biết không chỉ có yêu ma quỷ quái mà bên phía doanh trại Nguyệt Sơn cũng sẽ có biến động.

Bởi vì sắp khoai tây chịu lạnh sắp ra quả.

Tuy không thể xác định nó có thể vận dụng vào thực tế hay không nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề sống chết của mọi người dân, đồng thời còn là cơ hội cho những kẻ có dã tâm muốn thống trị tận thế.
 
Chương 233


Điểm khác biệt lớn nhất giữa lần này và tiểu thuyết là bên phía trại tị nạn tuyên bố đã tìm thấy súng cối và lựu đạn.

Không biết có thể kiềm chế được Lạc Bân hay không.

Nguyễn Ngưng cảm thấy tốt nhất hắn nên bớt phóng túng lại, kẻo lại trở thành đội trưởng đội vận chuyển của Sở Định Phong.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên cô làm khi thức dậy là mở cửa của hàng hệ thống ra.

Từ lúc có được chức năng này, mỗi lần đổi mới vật tư, hoặc là mắc đến mức không mua nổi, hoặc là không có tác dụng gì lớn, không đáng để lãng phí điểm cống hiến.

Nguyễn Ngưng dần dần mất kiên nhẫn.

Nếu hôm nay không lấy được thứ gì tốt, cô quyết định sau này mỗi lần rời giường sẽ không bao giờ mở cửa hàng của hệ thống ra nữa, phải đánh răng rửa mặt xong mới vào xem nói.

Hôm nay cô vẫn mở cửa hàng hệ thống ra như thường lệ, đập ngay vào mắt cô chính là là một bộ đồ dùng nhỏ.

[Thẻ đôi, giá một trăm điểm cống hiến.]

[Sử dụng đạo cụ này, vật tư hôm nay ngài thu thập được sẽ tăng gấp đôi.]

[Lưu ý một: Bao gồm vật tư làm mới không gian tủ lạnh.]

[Lưu ý hai: Vật tư trong không gian lưu trữ không được hưởng lợi ích gấp đôi.]

[Lưu ý ba: Các vật phẩm có giá trị may mắn không được hưởng lợi ích gấp đôi.]

Nguyễn Ngưng dứt khoát mua một tấm thẻ để dùng, rồi vội vàng mở không gian tủ lạnh ra.

Sau đó, cô lấy đạn ở bên trong ra.

Hiện tại tốc độ làm mới của Nguyễn Ngưng là bốn lần, nói cách khác mỗi ngày có thể sản sinh ra tám trăm viên đạn, nếu dùng thẻ nhân đôi, thì một ngày có thể nhận được một ngàn sáu trăm viên đạn.

Trên thực tế, số lượng đạn trong không gian của cô đã tăng thêm một ngàn sáu trăm viên đạn!

“Ha ha.” Nguyễn Ngưng vui vẻ: “Đợi lâu như vậy, cuối cùng ta cũng đợi được rồi.”

Chu Tố Lan ở bên cạnh tức giận nhìn cô: “Mới sáng sớm mà con phát điên gì thế?”

Nguyễn Ngưng ôm cổ Chu Tố Lan: “Mẹ, có phải khoai tây trong không gian của mẹ sắp lớn rồi không?”"

“Sắp tới rồi.” Chu Tố Lan tính toán.

Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Vậy lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu thu hoạch khoai tây và mang hết đi bảo quản.”

Chu Tố Lan:?

Nguyễn Ngưng lại chìm vào trong không gian của bản thân, dọn sạch vật tư trong không gian tủ lạnh.

Toàn bộ đều là tám lần.

Sau khi rửa mặt đơn giản, Nguyễn Ngưng đi đến cạnh bếp lò rồi hỏi Chu Tố Lan: “Mẹ, không gian không đủ rồi, chúng ta thu hoạch được chưa?”

Chu Tố Lan nói: “Được rồi, lần này cũng gần giống lần trước, ước chừng năm ngàn ký.”

Nguyễn Ngưng vui mừng nhướng mày: “Vậy thì đưa hết cho con đi.”

Nguyễn Thứ Phong tò mò hỏi: “Ngưng Ngưng, hôm nay sao con vui thế?”

Nguyễn Ngưng: “Trước tiên cứ lấy ra đã, sau đó con sẽ nói cho hai người biết.”

Chu Tố Lan cảm thấy khó hiểu, bắt đầu lấy khoai tây trong không gian ra ngoài.

“Mẹ, mẹ chờ một chút.” Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói với hai người: “Nhìn này, con sẽ làm ảo thuật cho hai người xem.”

Chu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong háo hức nhìn Nguyễn Ngưng nhặt một củ khoai tây trong hộp lên, sau đó củ khoai tây trong tay cô đột ngột biến thành hai củ.

Nguyễn Thứ Phong sợ đến ngây người: “Đây là bàn tay vàng gì vậy?”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói: “Thu hoạch hai lần, hôm nay tất cả mọi vật tư mà con thu thập được đều sẽ tăng lên gấp đôi.”

Chu Tố Lan bỗng nhiên hưng phấn, không ngừng đem khoai tây bỏ ra ngoài.

Không phải là không thể lấy ra năm nghìn ký cùng một lúc mà vấn đề nằm ở chỗ kích thước của căn nhà này.

Hơn nữa, mỗi lần thu thập vật tư Nguyễn Ngưng đều phải chạm vào nó cho nên hiện tại họ sẽ đặt hộp khoai tây xuống đất và thu thập từng cái một.

Cứ thế, hai mẹ con bọn họ, một người thì không ngừng lấy khoai tây ra ngoài, một người không ngừng cất khoai tây vào trong không gian, ước tính mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Hai mươi ngàn cân khoai tây tới tay.

Ha ha ha.

Nguyễn Ngưng thu thập xong cũng không cảm thấy mệt, cô ăn đại hai món nào đó: “Mẹ, mẹ lấy gà con trong không gian ra cho con thử một chút.”
 
Chương 234


Chu Tố Lan lập tức bắt một con gà ra.

Bởi vì thời gian trong không gian trôi qua quá nhanh, hai con gà nhỏ đã biến thành một con gà trống lớn và một con gà mái lớn, Nguyễn Ngưng đặt tay lên người bọn chúng, không ngờ lại có thể tạo ra hai con gà giống hệt nhau.

Vậy còn chờ gì nữa?

Vịt, thỏ, lợn trong không gian đều tăng gấp đôi.

“Có muốn thử với Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng không?” Chu Tố Lan hỏi.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, nhà cô nuôi hai con chó này làm thú cưng, nhưng nếu nuôi thêm hai con nữa thì cứ cảm thấy là lạ: “Quên đi, hai con chó này rất ngoan.”

Chu Tố Lan gật đầu: “Còn các tấm pin mặt trời trong không gian của mẹ thì sao, có thể sao chép lại không?”

Hệ thống lập tức nói: “Chỉ cần là các vật phẩm đã được đưa vào không gian lưu trữ thì đều không thể.”

Vì thế Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không được.”

Vậy thì trong ngôi nhà này không có nhiều thứ có thể sao chép được.

Nguyễn Ngưng thở dài, tiếc là vì bảo quản đồ của Trình Quý Lịch mà cô đã cất mọi thứ vào trong không gian, bao gồm cả súng trường và đạn, tiếc quá đi mất.

“Ta có thể đến trại tị nạn sờ súng của Trình Quý Lịch, sau đó ngươi có thể đưa cho ta hai khẩu súng không?” Nguyễn Ngưng hỏi hệ thống.

Hệ thống nói: “Không thể, cần vật phẩm thuộc quyền sở hữu của ký chủ.”

Hiện tại thời hạn sử dụng của thẻ nhân đôi còn hơn hai mươi mốt tiếng, Nguyễn Ngưng không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Xem ra hôm nay phải ra ngoài tìm vài thứ rồi.

Trạm thứ nhất là chợ tự phát.

Khu chợ tự phát rất sôi động, quy mô được mở rộng liên tục, trước đây những người bán hàng buôn bán ở hành lang nhưng hiện tại trong phòng đã kín chỗ và chiếm tới hai tầng rưỡi.

Lâu rồi Nguyễn Ngưng chưa đi dạo nên cô quyết định đi lên lầu coi giá trước.

Lần trước cô đến, tầng tám cũng có người, nhưng không nhiều lắm, Nguyễn Ngưng phát hiện phần lớn mọi người đều đứng ở cửa văn phòng, bên trong càng đông đúc hơn, không có kẽ hở.

Nguyễn Ngưng không nhìn thấy bên trong bán cái gì, tò mò hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh trai à, ở đây bán đồ gì ngon vậy, sao lại có nhiều người như vậy?”

Ông anh kia nói: “Cô không biết sao? Ở đây bán đồ ăn đã hết hạn sử dụng, cũng không biết lấy đâu ra, bên trong có đủ loại đồ ăn vặt, còn có hai gói thịt bò khô đã hết hạn.”

Vừa nhắc đến bò khô, ông anh kia liền nuốt nước miếng.

Nguyễn Ngưng không có ngốc đến mức hỏi tại sao lại có nhiều người vây xem đồ ăn đã hết hạn sử dụng như vậy: “Hai gói thịt bò khô đó đã bán được chưa?”

Ông anh kia gãi đầu: “Chưa đâu, gần như mọi người chỉ lại đây nhìn cho đỡ thèm thôi, chứ không mua nổi. Nhưng tôi nghe nói có đồ uống rẻ tiền hết hạn, là nước ngọt, lập tức bán hết sạch.”

Nguyễn Ngưng giả bộ ngạc nhiên, nói vài câu vô nghĩa với ông anh này.

Sau đó tiếp tục đi vào trong.

Tầng tám bán rất nhiều thứ, Nguyễn Nhưng thấy trước mặt có một quầy bán quần áo cũ, ở đó có hai người đang chọn đồ.

Cô nghĩ một lát, học theo người khác trải một tấm thảm xuống đất, sau đó đốt lửa bên cạnh và đặt hai cân bánh quy nén xuống trước mặt mình.

Chẳng bao lâu đã có một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi lại đây hỏi: “Cô bé, cô bán bánh quy nén hả?”

Nguyễn Ngưng nói: “Vâng, ông có gì để đổi không?”

Ông lão kia móc ra một cái vòng tay bằng vàng: “Cô có lấy cái này không?”

Hiện tại có rất nhiều người không chịu lấy đồ bằng vàng, dù sao cũng không thể ăn.

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi có lấy, nhưng giá cả không cao, ông muốn đổi thế nào?”

Ông lão kia nói: “Đây là món trang sức bằng vàng duy nhất của vợ tôi, nó nặng bốn mươi gram, tôi có thể dùng nó để đổi một ký bánh quy nén không?”

Lúc nói chuyện ông ta có hơi chột dạ.

Tuy cái vòng bằng vàng này đáng tiền nhưng bây giờ cũng không đáng ăn, ông ta vừa hỏi bảy tám cửa hàng, nhưng không có cửa hàng nào muốn vàng.
 
Chương 235


Trước đây còn nghĩ sau này vàng sẽ càng ngày càng có giá, không ngờ bây giờ lại chẳng thể dùng nó để đổi lấy cái gì.

Cho nên ông ta có hơi thiếu tự tin, không biết có phải bản thân đã ra giá cao quá hay không.

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Có thể.”

Ông lão vui vẻ ra mặt.

Hai người tiền trao cháo múc, Nguyễn Ngưng cầm chiếc vòng vàng lên cân, một chiếc đã được cất vào trong không gian.

Chiếc vòng vàng này đúng là nặng bốn mươi gram, nói cách khác tổng cộng là tám mươi gram vàng.

Tạm được.

Sau khi ông lão rời đi, Nguyễn Ngưng lại lấy thêm hai cân bánh quy nén đặt xuống đất.

Người bán hàng bên cạnh không thể tin được nói: “Cô thật sự đổi bánh quy nén lấy vàng hả, cô có bị điên không?”

Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Nếu anh muốn vàng, tôi cũng có thể đổi cho anh.”

Người nọ lầm bầm hai tiếng, không thèm nói nữa.

Một lúc sau, lại có người đến hỏi giá, nhưng người này ra giá không theo lẽ thường nên Nguyễn Ngưng cũng không làm cuộc mua bán này.

Hai mươi phút sau, sau khi tính toán đại khái giá cả, Nguyễn Ngưng đóng cửa quầy hàng, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, ông lão vừa mới dùng chiếc vòng bằng vàng vội vã chạy tới, nhỏ giọng nói: “Cô bé, chúng tôi vẫn muốn đổi thêm bánh quy nén, cô còn không?”

Đương nhiên là Nguyễn Ngưng còn: “Ông muốn đổi bao nhiêu, vẫn dùng vàng hả?”

Ông lão nói: “Chúng ta lên lầu thương lượng.”

Nguyễn Ngưng liếc ông ta một cái, gật đầu: “Được.”

Để tránh bị phục kích, Nguyễn Ngưng đi rất cẩn thận, không ngờ khi cô đến tầng mười bốn, những người mua đã đứng ngay ngắn ở đó, hóa ra là hơn mười người già xấp xỉ bằng tuổi nhau.

Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Mấy người muốn đổi bao nhiêu?”

Mấy ông lão ba chân bốn cẳng lấy bốn chiếc vòng bằng vàng, một chiếc nhẫn vàng và một cái vòng cổ bằng vàng ra, tổng cộng là một trăm mười lăm gram.

Nguyễn Ngưng đưa cho họ một con số tròn trịa, đổi ba ký bánh quy nén.

Lượng vàng cất vào trong không gian biến thành hai trăm ba mươi gram.

Thật ra bây giờ vàng không có ích lắm, chỉ là Nguyễn Ngưng thấy vui nên mới thỏa mãn thói quen sưu tập của mình.

Nhóm người cao tuổi bên đó cũng rất vui.

Giao dịch xong, Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Mấy người là người của trại tị nạn hả?”

Bây giờ, ngoại trừ các trại tị nạn, khó có thể thấy nhiều người già đến vậy.

Ông lão đầu tiên làm giao dịch với Nguyễn Ngưng thở dài nói: “Không, trước đây chúng tôi sống chung trong một viện dưỡng lão, chúng tôi may mắn nên còn sống, sau khi quay về lại không thấy người nhà đâu.”

“Hiện tại bên phía trại tị nạn cũng đã hết chỗ nên chúng tôi tìm một chỗ ở gần đây, bình thường đều hành động cùng nhau, cũng coi như an toàn.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Vậy nhóm mấy người nhớ để ý đến trại tị nạn, chuyển đến đó càng sớm càng tốt.”

Ông lão nói phải liên tục.

Nguyễn Ngưng đang định rời đi thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Không có gì ngạc nhiên khi mấy chục ông già này đi cùng nhau, có lẽ họ thực sự biết nhau nhưng vấn đề là dường như bọn họ chưa từng bị đói.

Cái này mới không thể tưởng tượng nổi.

Trong tay bọn họ vẫn còn rất nhiều vàng, điều đó cho thấy trước đây họ chưa từng phải đi đổi vật tư.

Nguyễn Ngưng tò mò, nhịn không được hỏi: “Tôi có thể hỏi một vấn đề không, mấy người có thể trả lời cũng được mà không trả lời cũng được.”

Ông lão nói: “Cô muốn hỏi cái gì?”

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi không có ác ý, chỉ là tò mò lúc mấy người đã ăn gì khi bị nhốt ở viện dưỡng lão.”

Mười mấy ông già, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông.

Cuối cùng vẫn là ông lão kia đại diện đứng ra trả lời: “Nếu cô đã đồng ý bán bánh quy nén cho chúng tôi thì chúng tôi cũng có thể nói cho cô biết, lúc ấy chúng tôi tìm thấy một kho hàng, bên trong có một ít thức ăn cho chó.”

“Chúng tôi ăn thức ăn cho chó để sống qua ngày.”

“Sở dĩ hôm nay ra ngoài là vì không thể chịu nổi nữa.”

Nhớ tới mùi vị của thức ăn cho chó, vẻ mặt của ông lão đầy đau khổ.

Dù sao ông ta cũng đã ăn thức ăn cho chó gần bảy tháng.
 
Chương 236


Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, thức ăn trong không gian của cô đã gần hết, tuy hai con chó nhà cô cái gì cũng ăn, nhưng trữ thêm chút thức ăn cho chó cũng tốt.

Nguyễn Ngưng nói: “Chất lượng của thức ăn cho chó có cao không?”

Ông lão nói: “Tôi thấy bao bì khá đắt tiền, nhưng dù sao chúng tôi cũng không gặp vấn đề gì khi ăn nó.”

Nguyễn Ngưng nói: “Mấy ông còn dư bao nhiêu cân, tôi dùng bánh quy nén để đổi với mấy ông.”

Lúc này mọi người đều sửng sốt, không biết có nên tin cô bé trước mặt hay không.

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi đang kinh doanh, trong tay có một ít bánh quy nén, dù sao thời hạn sử dụng của thức ăn cho chó ngắn hơn rất nhiều, mấy người có thể suy nghĩ một chút.”

“Thế này đi, tôi dùng nửa ký bánh quy nén để đổi một ký rưỡi thức ăn cho chó, tổng cộng tôi cần một tấn rưỡi.”

Ông lão trợn mắt: “Thật hay giả thế, cô cần nhiều như vậy?”

Hơn nữa, một ký rưỡi thức ăn cho chó có thể đổi được nửa ký bánh quy nén, điều này nằm ngoài dự đoán của họ.

Nửa ký bánh quy nén là năm cái, ít nhất có thể ăn trong năm ngày, một ký rưỡi thức ăn cho chó chỉ có thể ăn từ ba đến bốn ngày, nhưng nếu phải ăn liên tục bảy tháng thì sẽ rất buồn nôn, huống chi thời hạn sử dụng của bánh quy nén vẫn lâu hơn.

Không phải họ không nghĩ đến việc bán thức ăn cho chó, nhưng hiện nay trên thị trường có bánh quy nén, ngày nào cũng có thể đến trại tị nạn lãnh.

Hầu hết mọi người đều nghĩ đã có thể ăn bánh quy nén thì tại sao bọn họ phải ăn thức ăn cho chó?

Cho nên bọn họ nghe nói thức ăn cho chó là không cần thiết và luôn bị ép giá xuống.

Nguyễn Ngưng bật cười: “Ngay tối nay luôn đi, địa điểm giao dịch sẽ do mấy người chọn.”

Mấy ông lão, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, cuối cùng ông lão kia dẫn đầu nói: “Được rồi, ngay đêm nay tại chỗ này, khi nào thì chúng ta tiến hành giao dịch?”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát: “Muộn một chút, mười hai giờ được không?”

Mấy ông lão lại tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, cuối cùng cũng đồng ý.

Sau khi xuống lầu, Nguyễn Ngưng đi thẳng đến tầng bảy, nói một tiếng với Lý Vận Sơn.

Vừa nhìn thấy Nguyễn Ngưng, Lý Vận sơn vui vẻ sai người đi tìm Ngô Đại Vĩ.

Lúc này, Nguyễn Ngưng hỏi: “Tôi nhìn thấy trên lầu có người bán đồ hết hạn sử dụng, những người này từ đâu đến?”

Lý Vận Sơn nhỏ giọng nói: “Là người của mấy ông chủ bên doanh trại Nguyệt Sơn, thấy đưa cho chúng tôi không có lời nên tự tổ chức người của mình đến bán.”

“Thì ra là hàng hóa được thải ra từ doanh trại Nguyệt Sơn.” Nguyễn Ngưng gật đầu: “Anh Lý, vậy tôi đến văn phòng đợi anh Ngô trước.”

Lý Vận Sơn lập tức mỉm cười: “Được, tôi sẽ cho người chuẩn bị một chậu lửa cho cô.”

Đã lâu không làm ăn buôn bán với Ngô Đại Vĩ, lần này Nguyễn Ngưng đợi chưa tới hai mươi phút đã thấy Ngô Đại Vĩ chạy vội vào cửa.

Còn chưa kịp chào hỏi, Ngô Đại Vĩ đã bày ra vẻ mặt như đưa đám phàn nàn: “Em gái, em để tôi chờ lâu quá, ngày nào tôi cũng chờ cô tới, nhưng mấy tháng nay đều không thấy cô đâu.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt: “Không có cách nào, đội chúng tôi đang nỗ lực đào băng.”

Ngô Đại Vĩ bất ngờ: “Mấy người đã đào băng rồi?”

“Tôi nghe cấp trên nói,” Ngô Đại Vĩ chỉ tay lên trời: “tổ chức một nửa số người trong trại tị nạn, đồng thời triệu tập rất nhiều người từ bên ngoài đến đào hết tất cả toàn bộ nhà máy đóng tàu trước đây lên!”

“Má ơi, sao phải tốn công tốn sức đi đào nhà máy chứ, máy móc bên trong đã bị ngâm nước và đóng băng một thời gian, bây giờ còn dùng được sao.”

Nguyễn Ngưng thuận miệng nói: “Đúng vậy, cũng không biết phía trên muốn làm gì. Anh Ngô, chúng ta vẫn nên bàn chuyện làm ăn đi.”

Ngô Đại Vĩ lập tức bật cười: “Đúng, bàn chuyện làm ăn, gần đây mấy cô có thứ gì tốt không?”

Nguyễn Ngưng nói: “Thứ tốt thì rất nhiều, chỉ là phải xem anh có bằng lòng ra giá hay không mà thôi.”

Ngô Đại Vĩ vội vàng nói: “Chỉ cần mức giá nằm trong khả năng chi trả của chúng tôi là được.”
 
Chương 237


Nói xong, anh ta hạ giọng nói: “Không phải cô muốn súng sao, gần đây lại có người đến chỗ chúng tôi đổi súng, chúng tôi có thể đưa cho cô hai khẩu.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Anh Ngô, chuyện làm ăn của mấy anh đúng là càng ngày càng lớn đấy, súng ống cũng không hết.”

Ngô Đại Vĩ khiêm tốn: “Nào có, chủ yếu là vì thế giới bên ngoài đang hỗn loạn.”

Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Lần trước đang nói về nhân sâm đúng không, ở chỗ tôi vẫn còn bảy cây, đưa cho anh hết.”

“Sao lại hạ giá vậy, không phải mười cây nhân sâm đổi hai khẩu súng sao?” Ngô Đại Vĩ nói: “Hơn nữa lần này chắc chắn sẽ không được, bởi vì người tới đều là người không trong ngành.”

Nguyễn Ngưng hiểu, chắc là súng trường.

Tầm bắn của thứ này rất xa, uy lực mạnh, nhưng lại không có đạn.

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Có súng lục không, tôi cũng muốn lấy súng lục.”

Ngô Đại Vĩ nghĩ: “Có súng lục, giá cả có thể dựa theo những gì chúng ta đã bàn bạc trước đó, nhưng mọi người đều không rành.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, dù có dựa theo giá cả lần trước thì cô vẫn có lời.

Chưa kể ngày nào nhân sâm cũng sẽ được làm mới, hôm nay cô còn lấy được số lượng gấp đôi, tương đương với việc giảm giá một nửa.

Câu hỏi đặt ra là làm thế nào để định giá súng trường một cách hợp lý.

Cô không thể tiếp tục xuất ra nhân sâm nữa nên phải tìm thứ khác.

Hiện tại trong không gian có rất nhiều vật tư, thậm chí có một số thứ còn trở thành rắc rối.

Ví dụ như hạt tiêu, lúc ấy cô còn nghĩ cái này sẽ rất có giá ở thời cổ đại, bây giờ mỗi ngày đều sẽ sản sinh ra bốn bình mới, còn đang bám bụi trong không gian.

Ngoài ra còn có bốn hộp cơm tự sôi, thứ này khá tốt, nhưng chúng chiếm quá nhiều diện tích, hiện tại tổng cộng có hơn hai nghìn hộp, chất thành một ngọn núi nhỏ.

Bên cạnh đó mỗi ngày còn có mười ký thịt lợn, mười ký thịt xông khói, mười hai ký thịt xông khói được làm mới, thực sự không còn chỗ nào để chứa.

So ra, mười ký gạo được làm mới mỗi ngày vẫn chiếm diện tích nhỏ hơn rất nhiều.

Khi đó, cô cũng mua ba túi bánh bao, một túi nặng hai cân, cũng có nghĩa một ngày sẽ nảy sinh thêm mười hai ký bánh bao.

Phần thưởng cho lần thăng cấp trước là thêm hai nghìn mét khối, Nguyễn Ngưng còn nghĩ không gian đủ dùng, tuy nhiên với số lượng làm mới gấp bốn lần, Nguyễn Ngưng cảm nhận được một sự tăng trưởng khủng bố đang diễn ra.

Nếu cứ tiếp tục như thế, thật sự sẽ không còn chỗ nào để chứa.

Đáng tiếc không tiện lấy đồ ăn ra, cho dù có lấy ra thì Ngô Đại Vĩ cũng không thể ăn được.

“Thế này đi, tôi sẽ chịu thiệt một chút.” Nguyễn Ngưng bày ra vẻ mặt đau đớn: “Mấy anh có cần thuốc lá không?”

Ngô Đại Vĩ trợn mắt, vui vẻ: “Cô có thuốc lá hả?”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Mấy ngày nay, đám Ngô Đại Vĩ đều đang nghĩ cách để lấy được thuốc lá và rượu của doanh trại Nguyệt Sơn, nhưng vẫn không có ai chịu bán.

Bán thuốc lá và rượu trong ngày tận thế có dễ không?

Chắc chắn là bán rất chạy, mặc dù số lượng người mua không nhiều bằng đồ ăn nhưng chắc chắn là rất hào phóng.

Trong đó, rượu được ưa chuộng hơn cả, dù sao uống vào thời tiết lạnh sẽ ấm lòng hơn, hơn nữa còn có thể dùng làm thuốc khử trùng, là thứ ưa thích của những kẻ liều lĩnh.

Thuốc lá tuy không phổ biến bằng rượu nhưng vẫn được coi là hàng xa xỉ.

Nguyễn Ngưng cười nói: “Thuốc lá đi, chúng tôi dùng mười bao thuốc lá đổi với mọi người.”

Ngô Đại Vĩ lập tức hỏi: “Nhãn hiệu gì?”

Nguyễn Ngưng nghĩ: “Trước tận thế sẽ không dưới năm mươi nhân dân tệ một gói.”

Ngô Đại Vi trợn mắt: “Mười gói là quá ít, cô cũng biết những thứ này không thể bán cho người giàu, bán lẻ từng cái thì ít nhất phải hai mươi gói mới đủ.”

Nguyễn Ngưng nói: “Chúng ta đừng cò kè mặc cả nữa, chốt giá mười lăm bao đi, nếu không được thì tôi chỉ muốn một cái nhỏ thôi.”

Ngô Đại Vĩ do dự một lát, nếu có thể lấy được thuốc lá, bọn họ chắc chắn sẽ nắm giữ một phần khu chợ tự phát, còn có thể mở rộng thị trường.
 
Chương 238


Hiện tại cạnh tranh càng ngày càng khốc liệt.

“Được rồi, vậy thì mười lăm bao.” Ngô Đại Vĩ cười hì hì: “Hai bao thuốc lá đổi một hộp đạn, tối đa là hai hộp.”

Nguyễn Ngưng sửng sốt: “Hay thật, đúng là anh đang chờ tôi tới mà.”

Ngô Đại Vĩ cười khúc khích: “Dù sao cũng phải để chúng tôi kiếm lời chút chứ.”

Nguyễn Ngưng cũng bật cười: “Được rồi, chỗ tôi còn hai cây nhân sâm, tôi sẽ bán cho anh kèm theo bánh quy nén với giá gốc.”

Ngô Đại Vĩ đồng ý một cách sảng khoái.

Hai người giao hẹn tám giờ tối tiến hành giao dịch, Nguyễn Ngưng rời khỏi văn phòng trước.

Lúc này, thời gian còn lại của thẻ nhân đôi là mười bảy tiếng.

Nguyễn Ngưng vòng qua vòng lại quanh chợ, mua số vàng trị giá gần năm trăm nghìn nhân dân tệ.

Tuy vô dụng nhưng trang sức bằng vàng vẫn đẹp.

Hơn nữa hôm nay còn được tăng gấp đôi, một chút bánh quy nén mà thôi, không mua thì không mua.

Đặt nó trong không gian rồi lâu lâu nhìn cũng thấy vui mắt.

Buổi tối, cô giao dịch với Ngô Đại Vĩ trước, sau khi tăng giá gấp đôi, cô nhận được hai khẩu súng lục, hai khẩu súng trường, bốn hộp đạn và năm nghìn ký bánh quy nén.

Trả bảy cây nhân sâm và mười chín bao thuốc.

Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cô đi đến hành lang tầng bảy, lấy ra năm nghìn ký bánh quy nén và đặt ở bên ngoài.

Mười giờ tối, Nguyễn Ngưng nghe thấy bên ngoài ồn ào, Nguyễn Ngưng xuống lầu, giúp bọn họ mang theo một nghìn rưỡi ký thức ăn cho chó lên.

Với thể chất hiện tại, cô không hề cảm thấy mệt mỏi khi làm công việc này.

Nhưng nó lại quá sức với mấy người cao tuổi, bọn họ dựa vào thức ăn cho chó hít thở.

Một lúc sau, bọn họ nhìn thấy bánh quy nén trên mặt đất, mặt mày người nào người nấy cũng vui vẻ: “Cô thật sự dùng bánh quy nén để đổi thức ăn cho chó?”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

Ông lão nói: “Chúng tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu, ở chỗ này có hơn một nghìn ký, coi như là quà cảm ơn của chúng tôi.”

Nguyễn Ngưng nheo mắt cười, thật ra cô cũng đã lén giấu hai mươi lăm ký đường vào trong bánh quy nén.

“Vậy thì cảm ơn mọi người.”

Sau đó, nhóm người cao tuổi chuyển những chiếc bánh quy nén xuống tầng dưới và đặt lên những chiếc xe trượt tự chế của mình.

Đợi bọn họ đi, Nguyễn Ngưng kiểm tra lại thức ăn cho chó, phát hiện bao bì quả thực rất tinh xảo, nhìn qua cũng không hề rẻ tiền.

Cất vào trong không gian, một ngàn sáu trăm ký biến thành ba ngàn hai trăm ký.

Số thức ăn cho chó này đủ cho Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng.

Sau khi Nguyễn Ngưng thực hiện vài cuộc mua bán, dùng khoảng bảy cây nhân sâm, mười chín bao thuốc lá để đổi lấy bốn khẩu súng, hai hộp đạn, bốn nghìn rưỡi ký bánh quy nén và ba nghìn ký thức ăn cho chó.

Hôm nay số lượng khoai tây và động vật cũng được tăng gấp đôi, nhìn chung hiệu quả không tệ lắm.

Về đến nhà, cô ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa hôm sau.

Việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy chính là xem cửa hàng hệ thống.

Thứ được cập nhật hôm nay là chiếc ghế massage có tác dụng giảm cân, giá bốn trăm điểm cống hiến.

Giới thiệu tóm tắt: Giảm cân công nghệ cao không đau, không cần ăn kiêng, bạn xứng đáng được như vậy.

Nếu đây là thế giới khác, Nguyễn Ngưng sẽ lập tức mua nó.

Đáng tiếc hiện tại vô dụng, Nguyễn Ngưng đóng cửa hàng hệ thống lại rồi đi đánh răng rửa mặt.

Chu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong đã tự mình ra ngoài luyện bắn súng, hôm nay Nguyễn Ngưng cũng không có chuyện gì làm nên cô bỏ thêm ít củi vào trong bếp lò xong thì lấy tiểu thuyết tiểu thuyết gốc ra để nghiên cứu.

Theo những gì miêu tả trong tiểu thuyết, lúc này thời kỳ cực lạnh đã trôi qua được một phần ba.

Tiếp theo, ông trời sẽ mang đến một thử thách mới.

Theo tiểu thuyết gốc, một tháng sau sẽ có bão tuyết.

Trận tuyết này sẽ kéo dài trong mười ngày, tuyết sẽ không rơi liên tục mà có lớn có nhỏ, biến vùng đất này thành vương quốc tuyết.
 
Chương 239


Nhiệt độ không khí cũng sẽ giảm xuống theo bão tuyết.

Thời tiết lạnh, tuyết đọng không tan, khiến người dân đi lại khó khăn, chẳng mấy chốc phải đối mặt với tình trạng thiếu củi lửa.

Trong tiểu thuyết gốc, trận bão tuyết này đã gây ra số lượng thương vong lớn, đặc biệt là ở những nơi như trại tị nạn, không có củi, nhà thi đấu biến thành Đấu trường La Mã, nhiều trận đánh đẫm máu diễn ra.

Giết người vì một tấm chăn, thậm chí giết người vì một bộ quần áo đã trở thành chuyện bình thường.

Sau khi đợt bão tuyết này qua đi, những người còn sống sẽ thay đổi rất nhiều.

Nhưng hiện tại mọi chuyện có hơi khác, trên tờ giấy mà Nguyễn Ngưng đã gửi cho sở chỉ huy có viết sẽ có tuyết rơi, nên còn phải xem bọn họ chuẩn bị như thế nào.

Việc cô cần làm chính là phải tìm được Sở Định Phong, ngăn cản hắn phát triển và củng cố bản thân.

Trong tiểu thuyết, trong khoảng thời gian này Sở Định Phong thường xuyên ra vào doanh trại Nguyệt Sơn, tuy tình hình hiện tại với nội dung trong tiểu thuyết khác nhau một trời một vực nhưng cũng không thể đảm bảo hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, vẫn sẽ xuất hiện ở gần đó như ban đầu.

May mắn là ngày nào Ngô Đại Vĩ cũng đến doanh trại Nguyệt Sơn để buôn bán nên có thể nhờ người của anh ta hỗ trợ một chút.

Về phần khu chung cư mà Triệu Na Na nhắc tới, chỗ đó giống như địa bàn của Sở Định Phong nên rất có thể hắn đang ở đó.

Nguyễn Ngưng quyết định phải đi thăm dò chỗ này.

Nhưng cô không thể tự mình đi, kẻo bị Sở Định Phong phát hiện, đang lợn lành lại chữa thành lợn què, cách tốt nhất chính là tìm một người nào đó để dò đường.

Trình Quý Khoan phải đi làm nên không thể đi được.

Mấy ngày nay Nguyễn Thứ Phong luôn đi sớm về muộn để tập bắn súng, tốt nhất vẫn nên tập trung vào việc này.

Nguyễn Ngưng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định để Văn Mai gánh vác trọng trách này.

Tạm thời cô sẽ chăm sóc Triệu Tiểu Bảo hai ngày, Nguyễn Ngưng dặn Văn Mai nhớ chú ý đến người đàn ông bị gãy tay, nhưng phải thông minh một chút, không được để đối phương phát hiện.

Ngay hôm đó, Văn Mai trở về nói: “Tôi không thấy người đàn ông nào bị gãy tay cả, khu chung cư của bọn họ không có nhiều người lắm, bọn họ đều nói không nhìn thấy.”

“Nhưng tôi đã đến ngôi nhà mà cô nói, cửa bị đóng kín nên tôi không dám đến gần.”

Nguyễn Ngưng cảm thấy hứng thú: “Cửa bị khóa hả?”

Cửa bị khóa có nghĩa là có thể có ai đó đang sống bên trong.

Văn Mai gật đầu: “Tôi nghe người khác nói, trước đây tòa nhà này có một nhóm ác bá, sau đó bọn họ đánh nhau với một nhóm người tên là Tập đoàn Thiên Lang, rất nhiều người bị bắt.”

“Một tháng trước, một số người trong số này đã được thả ra, một số thì bị đưa đến trại cải tạo lao động.”

Cái gọi là trại cải tạo lao động thật chất là một kiểu ăn cơm tù mới.

Nhưng bây giờ ăn cơm tù cũng không đơn giản như trước khi tận thế đến, một khi đã vào tù là phải làm công việc nặng nhọc nhất, ăn ít thức ăn nhất, ngày nào cũng phải chịu rét chịu lạnh.

Một số tội phạm vì biết mình sẽ đi đâu mà thậm chí còn chọn cách tự sát.

Tất nhiên nếu chỉ phạm tội bình thường thì sẽ không phải ở trong đó quá lâu.

Còn nếu phải ở lâu hơn thì có thể sẽ không ra ngoài được.

Trại cải tạo lao động này mới được chính thức thành lập cách đây một tháng, tất cả những tên tội phạm nghiêm trọng đều được áp giải tới đây, điều này không chỉ làm tăng lực lượng lao động mà còn giải quyết được vấn đề có quá nhiều người ăn không ngồi rồi.

Văn Mai tiếp tục nói: “Tóm lại, những người trong khu chung cư đó hoặc là đã chết, hoặc là đã bỏ chạy nên bây giờ cũng không biết tình hình cụ thể của tòa nhà đó.”

“Bọn họ nói chắc vẫn còn người sống ở tòa nhà đó, nhưng họ cũng không biết chi tiết.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, nếu bên trong có người bình thường sinh sống thì chắc chắn bọn họ sẽ phải ra ngoài tìm vật tư.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top