Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 200


Đến nhà bếp, Lục Vân Sơ liền nhìn thấy cà chua được đặt ở nơi thoáng mát. Nàng vội vàng chạy tới, cầm lấy quả cà chua đầy phấn khích: "Cái này ở đâu ra vậy?!"
Văn Triển đáp: "Liễu."
"A! Là nàng ấy à!" Nụ cười của Lục Vân Sơ càng rạng rỡ hơn, lẩm bẩm: "Không ngờ nàng ấy tiến triển nhanh vậy, cũng không biết một năm sau sự nghiệp của nàng ấy sẽ như thế nào."
"Những quả cà chua này được đưa đến khi nào vậy?" Nhìn vẫn còn khá tươi.
Nói xong, Văn Triển liền đưa tờ giấy cho nàng, hắn đoán được Lục Vân Sơ sẽ hỏi, nên đã viết rất chi tiết: Hàng tháng nàng ấy đều sai người đưa những nguyên liệu mới lạ của phiên bang đến, trước đó nàng vẫn còn hôn mê, nên những nguyên liệu đó đều bị hỏng hết rồi. Tuy nhiên, nàng ấy vẫn kiên trì gửi đến, nói lỡ có ngày nàng tỉnh lại, nhìn thấy những thứ này chắc sẽ rất vui.
Trái tim Lục Vân Sơ tan chảy, vô cùng cảm động: "Nàng ấy thật có lòng, nhìn thấy những thứ này ta thực sự rất vui, ta sẽ viết một lá thư cảm ơn nàng ấy."
Văn Triển gật đầu, thu lại tờ giấy.
Lục Vân Sơ bắt tay vào bóc vỏ cà chua, cắt hạt lựu, đánh vài quả trứng, nhanh chóng làm một bát cơm cà chua trứng kho to.
Đang rắc hành lá thì nghe Văn Triển đột nhiên hỏi một câu: "Còn ta thì sao?"
"Hửm?" Lục Vân Sơ không kịp phản ứng, quay đầu hỏi: "Chàng sao, chàng cũng muốn ăn à?"
Ánh mắt Văn Triển lảng tránh, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, mím chặt môi, rõ ràng là đang hối hận vì câu nói vừa rồi.
Hắn không làm vậy thì Lục Vân Sơ còn chưa hiểu ý hắn, hắn vừa thẹn thùng như vậy, Lục Vân Sơ liền hiểu ra: Hắn đang ghen tị với cà chua. Lục Vân Sơ nói mình nhìn thấy cà chua rất vui, hắn liền hỏi vậy nhìn thấy hắn thì sao, nàng có vui không?
Tuy nhiên, Lục Vân Sơ thấy Văn Triển đỏ mặt tai hồng hối hận không thôi, chỉ đành giả vờ như không hiểu, trả lời qua loa: "Làm một bát to rồi, hai chúng ta ăn cũng đủ rồi."
Văn Triển thấy nàng hiểu lầm ý mình, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Vân Sơ xới cơm xong, bưng bát cơm đi ra cửa, Văn Triển vội vàng theo sau.
Nàng ngăn lại: "Chàng lấy bát nhỏ và thìa đi."
Văn Triển gật đầu, ngoan ngoãn quay lại lấy bát nhỏ và thìa, sau khi lấy xong, vừa quay đầu lại, Lục Vân Sơ đã biến mất.
Hắn vội vàng sải bước dài xông ra ngoài bếp, sau khi nhìn thấy bóng lưng Lục Vân Sơ mới yên tâm, sải bước đuổi theo.
Lục Vân Sơ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, thấy hắn nhíu mày, thần sắc vô cùng nghiêm túc, mang theo vẻ sợ hãi rõ ràng.
Lục Vân Sơ cười nói: "Chàng gấp cái gì, ta có biến mất đâu."
Không cười thì thôi, vừa cười Văn Triển liền tức giận, tuy nói chuyện vẫn chậm rãi, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng phồng mang trợn má của hắn: "Nàng… có!"
Còn nhấn mạnh ngữ khí, hoàn toàn là đang oán trách.
Lục Vân Sơ hơi chột dạ một chút: "Lúc đó ta đâu biết, với lại cũng không tính là biến mất mà, ta không phải đang ở đây sao." Chỉ là linh hồn không có ở đây thôi.
Văn Triển không nói lời nào, im lặng nhìn nàng.
Lục Vân Sơ cười gượng hai tiếng, chuyện này cứ thế bỏ qua.
Ai ngờ sau khi vào phòng để bát đũa xuống, Văn Triển lại nhắc lại chuyện cũ, chắc là nhịn đã lâu nên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: "Nàng không… đợi ta."
Lục Vân Sơ kinh ngạc nhìn hắn, không phải chứ, chuyện này mà cũng có thể tủi thân được à.
Văn Triển thấy nàng không hề để tâm, sợ mình như vậy làm nàng không vui, đành phải thu lại sắc mặt, rụt tay vào trong tay áo, không nói gì nữa.
Lục Vân Sơ thật sự không thể hiểu được sự lo được lo mất của Văn Triển, dù sao người trải qua những ngày tháng cô độc như ác mộng cũng không phải nàng.
Nàng tự xới cho mình một bát cơm trứng cà chua nóng hổi. Cà chua tươi rói, rất nhiều nước, nước sốt đậm đà, màu đỏ tươi, trứng vàng ươm bông xốp, hành lá tươi xanh mơn mởn, nước sốt sền sệt bao phủ lấy từng hạt gạo trắng múp, nhìn rất ngon miệng.
Lục Vân Sơ thổi phù phù hai cái, háo hức múc một thìa lớn đưa vào miệng. Cơm tơi từng hạt, nước sốt sền sệt thơm ngon, thấm đẫm vào trứng chiên bông xốp, một miếng cắn xuống toàn là hương vị cà chua nồng nàn.
Nàng sung sướng hừ hừ hai tiếng, đang chuẩn bị ăn tiếp thì luôn cảm thấy bên má không được tự nhiên, quay sang nhìn thì thấy Văn Triển vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
Lúc nấu cơm nhìn chằm chằm thì thôi đi, lúc ăn cơm nhìn chằm chằm lại hơi ảnh hưởng đến khẩu vị rồi.
Nàng quyết định an ủi Văn Triển một chút: "Ta đã trở lại thật rồi, sẽ không đi nữa, sẽ ở đây cùng chàng đầu bạc răng long sống trọn đời, cho nên đừng lo lắng nữa được không?"
Văn Triển ngẩn người, không ngờ nàng sẽ đột nhiên nói như vậy.
Thần sắc nghiêm nghị căng thẳng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng phần nào, ngây ngốc gật đầu, hồi lâu sau mới chậm rãi dời mắt đi chỗ khác.
 
Chương 201


"Nàng… sẽ không… rời đi?" Hắn vẫn không nhịn được hỏi.
Lục Vân Sơ thấy hắn hơi ngốc nghếch: "Đương nhiên."
Văn Triển gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn chưa yên tâm được bao nhiêu, nhưng vẫn cố gắng ép mình không nhìn nàng, kẻo nàng thấy khó xử.
Lục Vân Sơ ăn một bát nhỏ, trong bụng ấm áp, cuối cùng cũng thoải mái, lúc này mới nhớ đến Văn Triển đang ngồi ngay ngắn một bên.
"Chàng cũng ăn chút đi."
Văn Triển nghe nàng nói chuyện, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, lần này có thể quang minh chính đại nhìn rồi.
Hắn muốn nói mình không đói, nhưng ngửi thấy mùi thơm chua chua ngọt ngọt của cơm trứng cà chua, gần một năm chưa được ăn cơm đàng hoàng, hắn bỗng nhiên cảm thấy ngon miệng trở lại.
Hắn nuốt nước miếng, động tác quá rõ ràng, Lục Vân Sơ liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
"Đói rồi à?"
Văn Triển gật đầu.
Lục Vân Sơ thừa cơ giáo huấn: "Chàng cũng biết đói à, vậy sao lúc trước không chịu ăn cơm cho tử tế?"
Văn Triển rụt cằm lại, không biết trả lời thế nào, ngoan ngoãn chịu dạy dỗ là được rồi.
Lục Vân Sơ nghĩ đến là bực: "Sau này nhất định phải ăn cơm cho đàng hoàng, biết chưa?"
Văn Triển gật đầu, chỉ cần nàng ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.
Lục Vân Sơ múc cho hắn một chén nhỏ: "Ăn đi." Nàng chống cằm: "Ta nhìn chàng ăn."
Cảnh tượng này rất giống lúc mới quen, nàng cũng như vậy, làm một bát đồ ăn ngon đẩy đến trước mặt hắn, rồi chống cằm, mặt mày tươi cười nhìn hắn ăn cơm.
Dáng vẻ dịu dàng của nàng làm lòng Văn Triển mềm nhũn, như bị rơi vào một cái hố, đầu gối tê rần.
Hình ảnh quá khứ và hiện tại chồng lên nhau, hắn nhất thời có chút ngây người, phân không rõ đây là mơ hay là thật.
Một năm qua, hắn luôn mơ thấy nàng tỉnh dậy, đứng trước mặt mỉm cười dịu dàng với mình, nhưng ngay sau đó liền biến mất trước mắt, rồi hắn sẽ giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, phát hiện Lục Vân Sơ vẫn yên lặng nằm trên giường mê man bất tỉnh.
Lục Vân Sơ thấy hắn nhìn mình chằm chằm, thần sắc không hiểu sao lại trở nên bất an và buồn bã, bèn nói lảng sang chuyện khác: "Sao, còn muốn ta đút cho chàng ăn nữa à?"
Lông mi Văn Triển run lên, hoàn hồn lại từ trong ký ức, không nghe rõ nàng vừa nói gì, theo bản năng gật đầu.
Lục Vân Sơ suýt bật cười, cố gắng nhịn xuống, cầm thìa múc một thìa cơm, đưa đến trước mặt hắn: "A——"
Vẻ mặt buồn bã bất an trên mặt Văn Triển hoàn toàn tan biến, mắt dần dần mở to, vẻ mặt hoang mang nhìn nàng, vừa căng thẳng vừa kinh ngạc.
"Há miệng." Nàng ra lệnh.
Văn Triển đã được huấn luyện rồi, mỗi khi nàng lên tiếng ra lệnh, trước khi kịp phản ứng đã hành động trước.
Hắn máy móc mở miệng, mãi đến khi chiếc thìa nóng hổi chạm vào môi mình mới hiểu ra mình bị nàng đút cho ăn.
Đôi mắt hắn mở to tròn xoe, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, mặt đỏ bừng trước, trong mắt cũng ửng hồng vì xấu hổ.
Răng va vào thìa, hắn vội vàng há miệng to hơn một chút, rồi tự thấy mình không được tao nhã cho lắm ngậm lấy thìa, lấy hết cơm trên thìa.
Trong lòng Văn Triển rối bời, giá mà là đũa thì tốt rồi, dùng thìa ăn khó quá, hơn nữa lại không phải canh, có thể húp được, chỉ có thể ngây ngốc ngậm thìa mà ăn.
Sau khi ý nghĩ này vụt qua, vị giác của hắn mới cảm nhận được vị cà chua. Chua chua ngọt ngọt thanh mát, mặn mà vừa phải, hương vị vô cùng độc đáo mới lạ, là mùi vị chưa từng được nếm thử.
Mắt hắn lập tức sáng lên, chớp chớp, nhìn Lục Vân Sơ với vẻ mừng rỡ, ánh mắt toàn là sự vui sướng khi được ăn món ngon.
"Thế nào?"
Văn Triển cẩn thận nhai cơm, nuốt từng miếng nhỏ xuống, ăn xong mới gật đầu thật mạnh.
"Thích là tốt rồi." Lục Vân Sơ rất thích thú với cảm giác đút cho hắn ăn, lại múc thêm một thìa đưa đến trước mặt hắn.
Văn Triển ngẩn người, muốn đưa tay ra nhận lấy tự ăn.
Trớ trêu là, Lục Vân Sơ đã đưa thìa đến tận miệng hắn rồi, bây giờ mà nhận lấy thì giống như không muốn nàng đút cho vậy, hắn chỉ đành há miệng ra chịu để nàng đút.
Lần này không ngốc như lần trước, chỉ ăn từng miếng nhỏ cơm trên thìa, vừa ăn vừa lén nhìn Lục Vân Sơ, chưa nhìn được mấy cái, lại bị hương thơm cà chua mới lạ và đầy ấn tượng thu hút sự chú ý, nheo mắt lại, thích thú nuốt xuống.
Vừa lơ là một chút, thìa tiếp theo đã được đưa đến trước mặt.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng tiếp nhận sự đút cho ăn lần nữa.
Quen hơi bén tiếng, nhiều lần rồi cũng không còn ngại ngùng nữa, Văn Triển sau khi quen rồi lại bắt đầu ngóng trông nhìn Lục Vân Sơ, một mặt là lo lắng nàng đột nhiên biến mất, một mặt là khi nàng dịu dàng khiến người ta không thể rời mắt.
Lục Vân Sơ giả vờ ưu sầu thở dài: "Chàng như vậy là muốn ta sau này luôn đút cho chàng ăn sao?"
Văn Triển ngẩn người, sau khi phản ứng lại liền lập tức thẳng lưng, mặt nhanh chóng đỏ bừng, cắn răng, dù lo lắng nhưng vẫn chỉ có thể chậm rãi nói ra vài chữ: "Không... không có..."
 
Chương 202


"Hì hì." Lục Vân Sơ rất thích trêu chọc hắn, đợi hắn nói xong, lại múc thêm một thìa cơm trộn: "A..."
Văn Triển theo phản xạ cong lưng, đưa cằm tới đón lấy, sau khi chạm vào thìa mới phản ứng lại, khiến Lục Vân Sơ cười ha hả.
Nhưng hắn cũng không dám phản kháng, chỉ lặng lẽ đưa tay muốn nhận lấy thìa, Lục Vân Sơ không đưa: "Không phải chàng muốn nhìn ta sao? Vậy cứ nhìn chằm chằm ta ăn cơm nhé? Hay là ta đút cho chàng ăn."
Lời này nói rất có lý, Văn Triển cư nhiên nghe lọt tai, suy nghĩ một chút, nhưng còn chưa nghĩ ra kết luận thì, khi nàng giơ tay lên đã theo phản xạ dùng miệng đón lấy thìa một lần nữa.
Hắn đành mặc kệ, mặt dày tiếp nhận nàng đút cho ăn, sau đó thật sự như Lục Vân Sơ đã nói, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, không hề dịch chuyển tầm mắt một chút nào.
Bởi vì khi ăn cơm sẽ cúi cằm, cho nên tư thế của hắn là cúi đầu nhìn người, góc độ này nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, làm Lục Vân Sơ nhìn mà thấy không được tự nhiên.
Không đúng, từ khi nào mèo mướp ăn khỏe nhà nàng biến thành chó vàng rồi?

Lục Vân Sơ nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Văn Triển thiếu cảm giác an toàn hơn nàng tưởng tượng,
Hai chữ "nhõng nhẽo" đã không còn đủ để hình dung trạng thái của hắn nữa. Bám dính lấy nàng từng bước đã là may mắn rồi, quá đáng hơn là buổi chiều nàng tựa vào ghế nằm đọc sách, Văn Triển cũng phải nhích lại gần, ngồi sát nàng.
Có lẽ là sợ mình quá phiền phức khiến Lục Vân Sơ không vui, hắn không nhìn Lục Vân Sơ,
Cũng không ôm ấp, chỉ ngồi im, sau đó lặng lẽ đặt vạt áo của hai người chồng lên nhau, giống như vậy là có thể đảm bảo nàng sẽ không đột nhiên rời đi.
Lục Vân Sơ cảm thấy hơi buồn cười, nhưng không vạch trần hành động trẻ con của hắn.
Qua một lúc, nàng hơi buồn ngủ, ngả người ra ghế, lấy sách che mặt liền chuẩn bị đi ngủ.
Văn Triển do dự một chút, quyết định vẫn nên để nàng tạm thời rời khỏi tầm mắt mình một lúc, chạy vào trong nhà lấy chăn rồi lại chạy vội ra, đắp chăn cho nàng,
Gấp gọn góc chăn.
Ăn uống no say, nắng ấm vừa vặn, Lục Vân Sơ rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Nhưng nàng ngủ được một lúc thì, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, khó chịu hừ một tiếng, trở mình.
Văn Triển đang dò xét xem nàng có phải lại hôn mê hay không thở phào nhẹ nhõm, xích ghế lại gần hơn một chút, che ánh nắng chói chang cho nàng.
Một lát sau, nàng lại ngủ say, không nhúc nhích, ngay cả biên độ phập phồng của lồng n.g.ự.c cũng trở nên không rõ ràng lắm.
Tim Văn Triển lại bắt đầu căng thẳng, lén lút vuốt tóc mái trên trán nàng, thấy nàng run nhẹ hàng mi, hơi nhíu mày mới lại yên lòng.
Hắn đã lâu rồi không được nghỉ ngơi đàng hoàng, giờ nàng đã trở về, tinh thần căng thẳng bấy lâu của hắn cuối cùng cũng được thả lỏng, cũng hơi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi thật tốt một lần.
Nhưng hắn lại không dám chợp mắt. Nhỡ đâu khi tỉnh dậy, tất cả chỉ là một giấc mơ thì sao? Nhỡ đâu tỉnh dậy, nàng lại rơi vào giấc ngủ li bì thì biết làm thế nào?
Chuyện gì liên quan đến Lục Vân Sơ, Văn Triển luôn khó mà giữ được bình tĩnh, hắn cố gắng gạt bỏ cơn buồn ngủ, chống cằm ngắm nhìn Lục Vân Sơ say giấc.
Thỉnh thoảng, hắn lại sờ tay nàng, vuốt tóc nàng, kéo góc chăn cho nàng...
May mà Lục Vân Sơ ngủ khá say, nếu không cứ bị hắn quấy rầy như vậy thì làm sao mà ngủ ngon được.
Ấy vậy mà nàng vẫn mơ một giấc mơ kỳ quặc, mơ thấy mình nuôi một chú mèo mướp tinh nghịch, cứ chạy nhảy lung tung bắt côn trùng khi nàng ngủ, làm nàng chẳng thể nào ngủ yên.
Chẳng hiểu sao Văn Triển lại có thể ngồi yên lặng bên cạnh nàng như vậy, chẳng thấy chán chút nào.
Chỉ cần xác nhận nàng ở bên cạnh, sẽ không rời đi, hắn liền cảm thấy an tâm lạ thường.
Ánh nắng chiếu lên người, ấm áp dễ chịu, Văn Triển bất giác thả lỏng cơ thể, đầu gật gà gật gù, mí mắt trĩu nặng.
Đến khi Lục Vân Sơ ngủ no giấc tỉnh dậy, mới phát hiện nam tử này đã gục bên cạnh mình, nửa người trên co quắp, ngủ thiếp đi trong tư thế vô cùng khó chịu.
Đầu và khuỷu tay hắn đè lên góc chăn của nàng, Lục Vân Sơ không dám động đậy, chỉ khẽ vỗ lên mái tóc mềm mại của hắn: "A Triển."
Văn Triển ngồi trên ghế đẩu, đầu gục xuống ghế nằm, một người cao lớn như vậy mà ngủ trong tư thế này thật là khổ sở.
Hắn chỉ mới thiếp đi chưa đầy một khắc, lúc bị Lục Vân Sơ gọi dậy, eo đã ê ẩm, hắn mơ màng mở mắt, chỉ cử động nhẹ một chút, eo đã đau nhức không chịu được.
Hắn nhăn mặt khó chịu, cứng đờ người ngồi thẳng dậy.
Lục Vân Sơ khuyên nhủ: "Buồn ngủ thì lên giường mà ngủ."
Văn Triển lắc đầu, ánh mắt vẫn còn chưa rõ nét, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ mà cứ cố gắng gượng: "Không... buồn ngủ."
 
Chương 203


Lục Vân Sơ bất lực, trưa nay ăn muộn, giờ cũng chưa đói, dù sao cũng rảnh rỗi, chi bằng cùng hắn lên giường nằm một lát.
"Ta buồn ngủ rồi, ta muốn về giường ngủ."
Lúc này, Văn Triển mới dần thoát khỏi cơn buồn ngủ, nhìn nàng khó hiểu. Bây giờ nàng trông tràn đầy năng lượng, rõ ràng là đã ngủ đủ rồi.
Thế nhưng hắn luôn rất nghe lời, Lục Vân Sơ muốn lên giường ngủ, hắn liền đi theo nàng.
Lục Vân Sơ vừa nằm xuống giường, Văn Triển liền lập tức nằm xuống theo, rúc vào bên cạnh nàng, cuộn tròn người ngủ thiếp đi.
Lục Vân Sơ nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ, Văn Triển nằm yên một lúc, rồi từ từ dịch người về phía nàng, nhẹ nhàng áp sát vào nàng mà ngủ.
Hai người cứ như hai chiếc thìa úp vào nhau, giường rộng thế này, cứ phải chen chúc với nhau.
Cuối xuân đầu hè, nhiệt độ chưa hẳn là quá cao, nhưng hai người nằm sát nhau lâu cũng sẽ nóng, Lục Vân Sơ cảm thấy lưng mình đã bắt đầu toát mồ hôi.
Nàng cảm thấy Văn Triển thiếu cảm giác an toàn quá mức, chắc là bị dọa sợ rồi, nhưng nàng cũng chẳng biết phải an ủi hắn thế nào, chỉ có thể cùng hắn sống như bình thường, để hắn dần dần trở lại trạng thái ban đầu.
Tuy nhiên, nàng thật sự nóng không chịu được nữa, khẽ nhích người ra một chút, làn gió mát lạnh lập tức luồn vào lưng, chưa kịp tận hưởng cảm giác thoải mái, Văn Triển đã khẽ hừ một tiếng, mơ màng áp sát vào nàng lần nữa.
Lục Vân Sơ ngẩn người, một lúc sau mới nhận ra đó là tiếng Văn Triển lơ mơ trong giấc ngủ.
Thật là kỳ lạ, trước đây dù trong bất cứ hoàn cảnh nào hắn cũng rất yên lặng, ngay cả khi bị đau cũng cố nhịn, đừng nói là khi ngủ, hắn đúng là một người bạn cùng phòng yên tĩnh hoàn hảo.
Lục Vân Sơ lặng lẽ chống tay ngồi dậy, xoay người nhìn hắn.
Hắn hẳn là mệt lắm, đã lâu không được nghỉ ngơi, giờ cuối cùng cũng yên lòng, đầu vừa chạm gối đã ngủ say.
Cảm giác người trong lòng rời đi, giấc ngủ chẳng mấy yên ổn của Văn Triển bị cắt ngang, mơ màng mở mắt, còn chưa kịp giật mình thì đã bắt gặp khuôn mặt Lục Vân Sơ ghé sát lại gần.
Nàng khẽ hôn lên trán hắn, dịu dàng nói: "Ngủ đi, ta ở đây trông chàng ngủ."
Văn Triển cố gắng vùng vẫy để tỉnh lại, nhưng không thể chống lại cơn buồn ngủ, rất nhanh liền nhắm mắt, lại chìm vào giấc mộng.
Lục Vân Sơ đã hứa với hắn rồi, sẽ không nuốt lời, dựa vào mép giường trông chừng hắn, cho đến khi hoàng hôn khuất bóng, căn phòng chìm vào bóng tối, nàng vẫn chưa rời đi.
Tuy rất mệt nhưng Văn Triển không quen chìm vào giấc ngủ lâu, trạng thái vô tri vô giác khiến hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nên hắn chỉ ngủ một canh giờ đã tỉnh dậy.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là tìm Lục Vân Sơ, trước mắt tối mù mịt, đầu óc còn chưa tỉnh táo, hắn vẫn còn đang mơ màng thì đã có người nắm lấy tay hắn.
"Ta đây." Giọng nàng rất nhẹ, như sợ tiếng động sẽ xua tan cơn buồn ngủ của hắn.
Văn Triển ngẩn người, theo bản năng nắm lại tay nàng.
"Ngủ tiếp đi." Nàng khẽ bóp nhẹ đầu ngón tay hắn.
Lúc này Văn Triển mới hoàn toàn tỉnh táo, trái tim bất an của hắn cuối cùng cũng được thả lỏng, mới nhận ra lúc chiều Lục Vân Sơ nói muốn về phòng ngủ, thực chất là muốn dỗ hắn đi ngủ.
Hắn nhớ lại mấy lần vùng vẫy lúc nãy mở mắt ra, Lục Vân Sơ đều khẽ hôn lên trán hắn, hứa sẽ trông hắn ngủ, thì thật sự vẫn luôn ở bên cạnh không hề rời đi.
Hắn lúc này mới có cảm giác chân thật rằng nàng đã thực sự trở về thế giới của hắn, trong lòng mềm nhũn, cất tiếng nói: "Đa tạ."
Vẫn là giọng khàn khàn ấy, vừa ngủ dậy càng rõ rệt hơn.
Lục Vân Sơ mỉm cười: "Đa tạ gì chứ?"
Văn Triển không nói nữa, có quá nhiều điều muốn cảm ơn, không biết bắt đầu từ đâu, nên chỉ có thể nói lời cảm ơn đơn giản.
Lục Vân Sơ hỏi hắn: "Còn buồn ngủ không?"
Hắn lắc đầu, đầu cọ xát trên gối tạo ra tiếng sột soạt, trông ngây ngô dễ thương.
Lục Vân Sơ đang định dỗ hắn thêm một chút thì bỗng nhiên ngoài sân vang lên tiếng gọi oang oang: "Nữ nhi, nữ nhi ơi!"
"Ê, giờ này sao lại đóng cửa, ngủ sớm vậy hả?"
Lục Vân Sơ lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, may mà bọn họ chỉ đang ngủ thôi, nhỡ đâu còn kèm theo chút chuyện khác, tiếng gọi này của ông chẳng phải sẽ làm náo loạn hết cả lên sao.
Không được, vì cuộc sống hài hòa, nàng phải nói trước với lão phụ thân, sau này đừng có xồng xộc xông vào sân như vậy.
Nàng vỗ vỗ cánh tay Văn Triển: "Ta ra mở cửa."
Văn Triển ngồi dậy, mặc áo, thắp đèn, trước khi Lục Vân Sơ mở cửa vội vàng đuổi theo nàng, khoác áo ngoài cho nàng.
Lục Vân Sơ vỗ trán: "Suýt quên mất."
Vừa mở cửa, Lục Kính đã vội vàng lên tiếng: "Ây da, nghỉ ngơi thế nào rồi, sao giờ này mới ra mở cửa?"
Lục Vân Sơ gật đầu: "Cũng tạm được ạ."
"Vậy thì tốt, ta đã dặn tửu lâu làm một bàn toàn món ngon, hai đứa thu xếp qua đó nhé, chúng ta phải ăn mừng Vân Sơ tỉnh lại chứ nhỉ?" Ông vừa nói vừa bảo: "May mà ta đích thân tới gọi, chứ không hai đứa cứ đóng cửa tắt đèn thế này, đứa nha hoàn nào dám gõ cửa gọi chứ."
 
Chương 204


Lục Vân Sơ quay sang cười bất đắc dĩ với Văn Triển, mong hắn đừng để bụng tính cách của nhạc phụ.
Văn Triển cúi đầu mỉm cười dịu dàng với nàng, thực ra hắn rất thích cảm giác náo nhiệt sinh động này.
Dù sao cũng chỉ là ăn cơm ở trong phủ, không cần phải chuẩn bị gì nhiều, hai người thu dọn qua loa một chút rồi đi qua.
Dù chỉ ba người dùng bữa, nhưng trận mạc bày ra thật lớn, đĩa thức ăn bày biện đầy ắp, nhìn là biết ăn không hết.
May mà có nhạc phụ lắm lời ở đó, bữa cơm này cũng không đến nỗi ngượng ngùng. Lục Kính hứng chí nổi lên, cứ thế nốc rượu ừng ực, chẳng mấy chốc đã say bí tỉ.
Ông ôm Lục Vân Sơ khóc lóc sướt mướt, trách móc nữ nhi sao lại cứ cứng đầu cứng cổ mà xuất giá rồi? May mà rước được nữ tế về nhà, không như nhà người ta, gả nữ nhi đi như bát nước đổ đi.
Lục Vân Sơ an ủi: "Rồi rồi, giờ thì không chỉ nữ nhi về rồi, mà còn có cả nữ tế, coi như là có đủ cả con trai nữ nhi rồi đó cha."
Nói đến đây thì Lục Kính lại bực mình.
Xưa nay, nhạc phụ chiều nữ nhi vô độ đều là kẻ thù chung với nữ tế, ông vỗ bàn, trừng mắt nhìn Văn Triển.
Văn Triển vẫn điềm tĩnh như không, khó hiểu nhìn ông.
Cơn giận của Lục Kính liền bị dập tắt. Hết cách rồi, nữ tế này, dù là ngoại hình, tính tình hay thái độ với nữ nhi, đều không có chỗ nào để chê trách.
Ông đành lại tu vài chén rượu mạnh.
Lục Vân Sơ vội vàng khuyên can, nói hết lời hay ý mới đưa được lão phụ thân say xỉn, không còn phân biệt phải trái về phòng. Ngày đầu tiên tỉnh lại, thấy thật mệt mỏi.
Người nàng không tránh khỏi ám mùi rượu, khó ngửi vô cùng.
"Đi thôi, chúng ta về." Nàng vẫy tay với Văn Triển, sải bước về phía viện của mình, muốn nhanh chóng quay về tắm rửa.
Văn Triển lập tức đi theo, hai người sóng bước cạnh nhau, càng lúc càng gần.
Lục Vân Sơ không muốn mùi rượu khó ngửi dính vào người hắn, nên theo bản năng né sang một bên.
Văn Triển đang định thừa lúc nàng không để ý mà áp sát xém tí thì bổ nhào.
Hắn ngẩn người nhìn bóng lưng Lục Vân Sơ không hề hay biết, mím môi, quyết định sẽ áp sát lần nữa.
Lục Vân Sơ nào biết hắn đi bộ cũng muốn áp sát mình, quay đầu lại khó hiểu nhìn: "Đi thôi!"
Văn Triển gật đầu, đuổi kịp nàng, đi được vài bước, lại chuẩn bị áp sát.
Lục Vân Sơ lại né tránh, không hiểu tại sao Văn Triển lại đi bộ không thẳng hàng.
Văn Triển: ...?!
Hắn hơi mở to mắt, đôi mắt trong veo ngập tràn vẻ kinh ngạc và tủi thân.
Lục Vân Sơ ngây ngô gãi đầu: "Sao, sao vậy?"
Văn Triển lắc đầu, lại tiến đến, lần này nắm lấy tay áo của nàng.
Ai ngờ Lục Vân Sơ nhanh chóng giơ tay lên: "Vừa nãy ông ấy vung tay làm đổ đĩa thức ăn, tay áo ta toàn mùi nước canh—"
Còn chưa nói hết câu, dưới ánh mắt như sắp bị bỏ rơi của Văn Triển, cuối cùng nàng cũng nhận ra điều gì đó không đúng.
À... không lẽ hắn vừa rồi là cố ý muốn áp sát sao?
Nàng do dự một chút, dang hai tay: "Ôm?"
Vừa dứt lời, Văn Triển liền áp sát, ôm chặt lấy nàng.
Đoán trúng tim đen Lục Vân Sơ chỉ biết dở khóc dở cười: "Ta hôi lắm."
Văn Triển ôm càng chặt hơn.
Ban đầu nàng nghĩ hắn chỉ ôm một chút rồi sẽ buông ra, nào ngờ Văn Triển cứ như dính chặt vào nàng, mãi không chịu buông tay.
Nàng đành dỗ dành: "Về phòng rồi ôm từ từ được không?"
Văn Triển gật đầu, buông nàng ra.
Ánh trăng rọi xuống khuôn mặt trắng sứ của hắn, càng làm tôn lên vẻ đẹp tựa như tượng mỹ nhân được tạc từ ngọc, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng đôi mắt lại long lanh, chứa chan tình ý.
Lục Vân Sơ quan sát sắc mặt của hắn, thấy dường như không còn vấn đề gì nữa, thử quay người.
Rất tốt, không vấn đề gì cả.
Thử bước đi vài bước. Cũng ổn, không vấn đề gì.
Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, định bụng đi vào sân như thường lệ thì phía sau đột nhiên lại có người áp sát, cánh tay từ phía sau vòng ra ôm lấy nàng.
Thôi được rồi, xem ra Văn Triển chỉ có thể tự mình đi được bảy tám bước.
Hắn cao lớn, khi cúi người ôm nàng, cằm vừa khéo chạm vào đầu Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ cảm thấy mình như đang cõng một cái ba lô hình người cỡ bự.
Trên đường đi vào sân không một bóng người, chỉ có tiếng gió đêm vi vu, vô cùng tĩnh mịch.
Văn Triển bèn giở trò nũng nịu, dựa vào người nàng, cùng nàng đi vào sân.
Lục Vân Sơ thấy hai người giờ chẳng khác nào hai đứa ngốc, cứ nhích từng bước một, vừa cười vừa hỏi: "Sao đi bộ cũng phải dựa dẫm thế?"
Văn Triển không nói, nhưng mặt đã đỏ như gấc, dù vậy vẫn nghiến răng không buông tay, có mất mặt cũng không buông.
Lục Vân Sơ đành chiều theo hắn.
Đầu hắn vẫn đặt trên đỉnh đầu nàng, không dùng sức, nhưng vẫn giữ cho cằm chạm vào đỉnh đầu nàng, cả người từ phía sau bao bọc lấy nàng, cứ nũng nịu hết cỡ.
 
Chương 205


Một Văn Triển như thế này thật sự rất hiếm thấy, lần trước như vậy là lúc say rượu.
Lục Vân Sơ cười nói: "Chàng không có xương à?"
Văn Triển vẫn im thin thít, mãi đến khi hai người đi được vài bước, hắn mới từ trong cổ họng phát ra mấy âm tiết: "Không... có."
Khàn khàn, ngượng nghịu, nhưng Lục Vân Sơ lại nghe ra được ý nũng nịu làm nũng trong từng tiếng một ấy.
Nàng dừng bước, cảm thấy người phía sau cũng dần dần tỉnh táo lại, thân thể trở nên cứng đờ, rồi máy móc dời cằm đi, chậm rãi buông tay.
Lục Vân Sơ vừa mở miệng: "Vừa nãy chàng nói gì—"
Chưa dứt lời, Văn Triển đã nhanh chóng buông nàng ra, xoay người chạy vào sân, chân như có gió, chẳng còn thấy chút nào dáng vẻ đáng thương lúc nãy phải dựa vào người khác mới nhích từng bước được.

Lục Vân Sơ nghĩ khoảng thời gian này mình sẽ không ngủ ngon được.
Nàng bất lực hỏi Văn Triển, người cứ "quấy rối" mình mãi không chịu ngủ: "Chàng không buồn ngủ sao?"
Văn Triển không nói gì, ngoan ngoãn nằm xuống.
Lục Vân Sơ thở dài trong lòng, nhắm mắt lại, chưa được bao lâu, vừa mở mắt ra, Văn Triển lại đang chống người dậy nhìn trộm nàng, ngón tay còn nghịch nghịch đuôi tóc.
Nàng vỗ vỗ trán, quyết định không thể chiều chuộng Văn Triển như vậy nữa: "Chàng đã lâu không nghỉ ngơi tử tế, thân thể chắc chắn không chịu nổi, giờ ta đã về rồi, chàng phải nghỉ ngơi cho tốt."
Văn Triển gật đầu, lại nghĩ đến trong bóng tối nàng không nhìn thấy, liền dùng mũi "ừm" một tiếng.
Miệng thì đồng ý nhanh nhảu, nhưng vào tai trái ra tai phải, Lục Vân Sơ nhìn đôi mắt sáng rực của hắn trong bóng tối, tức đến nghiến răng, nắm lấy cánh tay đang chống đỡ nửa người trên của hắn giật mạnh một cái.
Văn Triển không kịp đề phòng, bị nàng kéo ngã nhào lên người mình.
Lục Vân Sơ hai tay bóp vào mặt hắn, "dữ tợn" nói: "Mau ngủ đi, không ngủ là bị đánh đòn đấy."
Văn Triển bị câu nói trẻ con của nàng chọc cười, tiếng cười khẽ khàng xen lẫn tiếng thở, nghe mà tê dại cả da đầu.
Lục Vân Sơ buông tay, ôm lấy hắn: "Thiệt tình đó, ngủ đi thôi."
Văn Triển thuận thế gác đầu lên hõm vai nàng, ôm nàng, dùng đỉnh đầu cọ cọ vào cằm nàng, ngứa ngáy.
Lục Vân Sơ nhịn không được trêu chọc hắn: "Cái dạng này của chàng mà để người khác thấy được, chỉ e không biết người ta sẽ cười chàng thế nào đâu."
Văn Triển im lặng một hồi, bỗng nhiên mở miệng lắp bắp nói: "Về sau... sẽ tốt thôi, sẽ sửa."
Lục Vân Sơ trước đây có thể hiểu được những lời nói ngắn gọn viết trên lòng bàn tay hắn, bây giờ cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói đơn giản của hắn —— qua một thời gian nữa hắn sẽ hồi phục, hiện tại đang nỗ lực sửa chữa.
Hắn luôn biết cách đánh trúng điểm yếu của nàng, một chữ "sửa", lập tức khiến nàng mềm lòng.
"Không sao đâu." Nàng vỗ vỗ đầu hắn, ôm hắn vào lòng, hai người cùng nhau ngủ.
Khoảnh khắc êm ái chỉ duy trì được một lúc, Lục Vân Sơ vẫn nhịn không được mở miệng: "Mùa hè không thể như vậy được, nóng lắm."
Nàng vẫn luôn có tính cách như vậy, chỉ cần ở bên cạnh nàng, Văn Triển rất khó chìm đắm lâu dài trong cảm xúc u uất.
Hắn bị nàng chọc cười, không hiểu sao lại thả lỏng được rất nhiều, mơ mơ màng màng dựa vào Lục Vân Sơ ngủ thiếp đi.
Lục Vân Sơ cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ, cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh phả vào cổ mình, ngứa ngứa nóng nóng.
Tâm trí nàng lại bắt đầu chạy lung tung. Người ta xa nhau gặp lại đều là củi khô lửa bốc không xuống giường nổi, bọn họ thì hay rồi, suốt ngày cứ như người không xương dính lấy nhau, vừa nũng nịu vừa trong sáng.
Ngủ như vậy rất ảnh hưởng đến giấc ngủ, Lục Vân Sơ lúc thì bị nóng tỉnh, lúc thì bị chen chúc tỉnh, mỗi lần tỉnh dậy muốn nổi cáu, vừa nhìn thấy mặt Văn Triển là hết giận.
Hết cách, chính là không có nguyên tắc như vậy đấy.
Đến nửa đêm bên ngoài mưa như trút nước, cửa sổ hé mở, gió lạnh lùa vào trong phòng, hai người chen chúc nhau thì nhiệt độ vừa vặn, Lục Vân Sơ cuối cùng cũng chìm vào giấc mộng một cách sảng khoái.
Nửa đêm bỗng dưng gió bão nổi lên, sáng sớm hôm sau trời âm u, không thấy ánh sáng, mơ màng tỉnh dậy còn tưởng trời chưa sáng.
Lục Vân Sơ cựa mình, Văn Triển đang ngủ say, mơ màng dùng má cọ cọ loạn xạ, đổi tư thế ôm nàng vào lòng.
Nàng nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, Văn Triển tuy không hề hay biết, nhưng vẫn cau mày vẻ mặt khó chịu.
Động tác của Lục Vân Sơ giống như cảnh quay slow motion trong phim, rất chậm rất chậm, cuối cùng khi rời khỏi vòng tay hắn, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Văn Triển khẽ rên lên trong mũi, dường như vì trong lòng trống rỗng mà không quen.
Lục Vân Sơ nghĩ thầm, hóa ra trước đây khi hắn cau mày cọ gối, đáng lẽ nên phát ra âm thanh như vậy, nếu chính hắn nghe được, chắc cũng sẽ giống như tối hôm qua, xấu hổ đến mức lập tức bỏ chạy.
 
Chương 206


Mưa bên ngoài đã tạnh, chỉ còn gió lớn rít gào, rất nhanh đã thổi khô hơi nước trên mặt đất.
Lục Vân Sơ yên tâm nhìn Văn Triển một lát, tóc mái mềm mại trên trán hắn lại dài ra một chút, tùy ý rơi xuống khuôn mặt, khiến khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng có thêm vài phần trẻ con.
Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc mái trên trán hắn, gạt những sợi tóc không nghe lời ra khỏi mi mắt hắn.
Bởi vì việc trở về hiện đại không mang theo bất kỳ ký ức nào, nên đối với nàng mà nói giống như ngủ một giấc rồi nhanh chóng tỉnh lại, cảm nhận về thời gian rất tê liệt, nhưng đối với Văn Triển, lại là sự dày vò ròng rã suốt thời gian qua.
Nàng thở dài.
Văn Triển ngủ rất say, chắc là mệt mỏi rồi, tối qua chốc chốc lại liếc mắt nhìn chốc chốc lại cào cấu, chính mình cũng ngủ không ngon.
Nàng đứng dậy, nghĩ lại cha hôm qua uống say mèm, chắc hẳn sáng nay tỉnh dậy đang khó chịu, sau khi nàng quay về vẫn chưa có thời gian ở cạnh ông cho tử tế, hẳn là nên qua đó đưa cho ông bát canh giải rượu.
Sau khi xác nhận kỹ lưỡng là Văn Triển đã ngủ say, nàng mới yên tâm chuẩn bị ra ngoài.
Đi một vòng, không xa, cũng không mất nhiều thời gian, nhưng Lục Vân Sơ vẫn viết một mảnh giấy để trên đầu giường, dù sao thì tình trạng hiện tại của Văn Triển coi như là không thể rời người.
Nàng vội vã đến viện của Lục Kính, quả nhiên Lục Kính đang khó chịu, thấy nàng đến, mắt sáng lên, lập tức bỏ tay đang ấn huyệt thái dương xuống: "Sao con lại tới đây?"
"Sao con lại không thể đến." Nàng cười nói: "Kẻo cha suốt ngày ca cẩm nữ nhi xuất giá như bát nước hắt đi."
Lòng Lục Kính ấm áp, nhưng miệng vẫn oán trách: "Vốn dĩ là vậy mà, ôi, lão già khốn khổ này sao xứng đáng được nữ nhi quan tâm."
Lục Vân Sơ thấy cha mình vẫn xoa huyệt thái dương, khó chịu, bèn hỏi: "Cha đã uống canh giải rượu chưa?"
Lục Kính xua tay: "Mới không uống cái đó, mùi vị kỳ quặc lắm."
Lục Vân Sơ không để ý tới cha, gọi hạ nhân làm một bát canh giải rượu rồi khuyên: "Uống vào sẽ đỡ khó chịu hơn."
Miệng nói không muốn, nhưng khi canh giải rượu được bưng tới, Lục Kính vẫn ngoan ngoãn uống hết. Trước đây Lục Vân Sơ ít khi quan tâm ông, giờ nữ nhi đối xử với ông như thế, ông rất hài lòng, cũng không còn cảm thấy cô độc.
Sau khi uống canh giải rượu xong, hai người nói vài câu, Lục Vân Sơ thấy sắc mặt Lục Kính không được tốt lắm bèn nói: "Cha có muốn gọi người xoa bóp đầu không?"
Lục Kính xua tay: "Không sao, ta nghỉ một lát là khỏi thôi."
Đúng lúc Lục Vân Sơ cũng định về, chào cha một tiếng rồi đứng dậy quay trở về.
Chưa đi được bao xa, trên không bỗng nhiên sấm chớp đùng đùng, bầu trời đen kịt như sắp sập xuống, chớp mắt mưa đã rơi.
Lục Vân Sơ vội vàng chạy vào mái hiên trú mưa.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa rào rào, át cả tiếng người.
Nha hoàn đứng dưới mái hiên, lớn tiếng nói: "Tiểu thư, chi bằng vào trong ngồi một lát, chờ mưa tạnh rồi về."
Màn mưa giăng kín tầm mắt phía trước, khiến người ta thở không ra hơi. Mưa to như vậy, chiếc ô dầu mỏng manh làm sao chịu nổi, Lục Vân Sơ gật đầu nói: "Thôi được rồi."
Lục Vân Sơ vào phòng ngồi một lúc, mưa không những không nhỏ mà còn càng dữ dội hơn, trời tối hẳn, trong phòng không thắp đèn không thấy rõ gì cả.
Thấy Lục Vân Sơ liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nha hoàn lo lắng hỏi: "Tiểu thư có chuyện gì gấp sao?"
Lục Vân Sơ lắc đầu, nàng chỉ đang nghĩ Văn Triển dậy chưa.
Nếu hắn tỉnh lại, nhìn thấy mảnh giấy trên đầu giường nhất định sẽ đoán được hiện giờ nàng đang ở chỗ cha, bị mưa bão giữ chân. Cho dù không nhìn thấy mảnh giấy, đi ra ngoài hỏi nha hoàn cũng biết ngay thôi.
Nha hoàn rót một tách trà nóng cho Lục Vân Sơ, cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, mưa từ ngoài cửa sổ tạt vào làm ướt cả nền rồi, có cần đóng cửa sổ lại không?"
Dù bàn cách cửa sổ một khoảng, Lục Vân Sơ vẫn cảm nhận rõ hơi ẩm của mưa tạt vào: "Đóng lại đi."
Nha hoàn gật đầu, đi về phía cửa sổ.
Vừa chạm tới cửa sổ, nha hoàn hoàn bất ngờ hét lên một tiếng, khiến Lục Vân Sơ suýt làm rơi chén trà.
Ý thức được sự lỗ mãng của mình, nha hoàn lập tức quỳ xuống xin lỗi, hình như nàng ấy đã bị hoảng sợ đến nói không rõ ràng.
"Mau đứng lên, có chuyện gì vậy?" Lục Vân Sơ hỏi.
Nha hoàn lắc đầu: "Dạ thưa tiểu thư, hình như nô tỳ thấy trong mưa gió có… có một người đang đứng ạ." Mưa gió thế này, trừ phi là kẻ ngốc thì ai lại ra ngoài đó chứ. Nha hoàn chắc chắn mình không nhìn lầm nên vô thức liên tưởng đến những truyền thuyết dân gian rùng rợn.
Lục Vân Sơ vốn là người can đảm, chắc chắn không sợ mấy chuyện đó nhưng nghe nha hoàn nói thế thì nàng cũng biến sắc.
"Không thể nào…" Nàng đứng dậy, nhanh chóng bước đến bên cửa sổ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mưa không có ai, nhưng Lục Vân Sơ trực giác có chút bất an, vội vàng đi về phía cửa, vừa mở cửa, "xoạt" một tiếng, cuồng phong cuốn theo nước mưa tạt thẳng vào mặt.
 
Chương 207


Lục Vân Sơ bị thổi đến mức híp mắt lại, mặt nhăn nhó thành một cục.
Nàng dùng tay áo lau mặt, mở mắt ra, trước mắt quả nhiên là một người ướt sũng.
Tóc tai, y phục, tất cả đều ướt đẫm, nước không ngừng nhỏ giọt xuống. Tóc mái ướt sũng dính chặt vào má, làn da vốn đã trắng nõn sau khi bị mưa dội càng thêm tái nhợt.
Nha hoàn bước tới, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Văn Triển, giật nảy mình, lúc này mới nhận ra bóng người vừa nhìn thấy là hắn.
"Tiểu thư, cô gia đây…"
Lục Vân Sơ nghiêng đầu phân phó: "Mang thêm chậu than lại đây, cùng y phục sạch của phụ thân, gọi người khác chuẩn bị nước nóng tắm rửa, nhớ nhanh lên đấy."
Nha hoàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa họ, luôn cảm thấy hành động của cô gia thật kỳ quặc, không dám dò xét, cúi đầu bước nhanh đi.
Đợi nha hoàn đi rồi, Văn Triển mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sau khi hắn tỉnh dậy, Lục Vân Sơ không ở bên cạnh, mà bên ngoài trời đất mù mịt, mưa to gió lớn, như muốn nuốt chửng cả đất trời, giống hệt ngày nàng hôn mê rời đi.
Văn Triển vội vàng bò dậy khỏi giường, thậm chí không mang giày, tìm nàng khắp nơi trong phòng.
Trong phòng không bật đèn, mọi ngóc ngách đều tối om, những ký ức như ngày hôm qua ùa về, khiến hắn nghẹt thở.
Hắn chưa bao giờ hoảng hốt đến vậy, mất hết lý trí, muốn gọi tên nàng, nhưng vì quá vội vàng mà không thể cất thành tiếng, chỉ có thể "a a" kêu lên những âm tiết rời rạc.
Không đúng, nàng đã trở về.
Văn Triển buộc mình phải bình tĩnh lại, thở hổn hển, cố gắng kìm nén những ngón tay run rẩy.
Không phải mơ, nàng thực sự đã trở về thế giới của hắn.
Ánh mắt hắn quét qua căn phòng tối tăm, có thể nhìn thấy những vật dụng mơ hồ thuộc về nàng.
Nhưng bên ngoài sấm sét, giống hệt ngày nàng rời đi, là cơn ác mộng hắn sẽ không bao giờ quên.
Hắn lại không chắc chắn, liệu những gì mình cảm nhận được có phải lại là một cơn ác mộng nữa hay không. Hắn không nhớ mình đã rơi vào bao nhiêu lần giấc mộng như thế này, mọi thứ trong mơ đều chân thực đến vậy, nhưng khi tỉnh dậy, nàng vẫn ngủ yên lặng, không để lại cho hắn một lời nào.
Nỗi hoảng sợ khiến hắn hoàn toàn mất lý trí, đẩy cửa phòng ra ngoài, bên ngoài gió mưa bão bùng, chưa đi được mấy bước thì y phục đã bị nước mưa thổi ướt sũng.
Nha hoàn đang vội vã đi dưới mái hiên giật nảy mình: "Cô gia, cô gia ngài tỉnh rồi, tiểu, tiểu thư bảo nô tỳ nhớ nói với ngài, người đến viện của lão gia rồi, sẽ quay lại ngay."
Cũng không biết cô gia có nghe được không, bước chân hắn rất nhanh, thoắt cái đã lướt qua người nàng ấy.
Hắn mặc y phục màu, cuồng phong thổi bay vạt áo, càng lộ rõ vẻ gầy gò, da trắng tóc đen, nhìn không giống người thật.
Văn Triển nghe thấy, nếu không hắn sẽ không lao vào mưa, vội vàng chạy đến viện của Lục Kính.
Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Nhất định phải gặp nàng.
Vì vậy hắn như kẻ ngốc, trong cơn mưa tầm tã, ướt sũng xuất hiện ở cửa, rụt rè nhìn nàng.
Gặp được Lục Vân Sơ rồi, lòng hắn cuối cùng cũng được yên, nhưng kèm theo đó là sự lo lắng và sợ hãi. Hắn biết bây giờ mình trông thật buồn cười và ngớ ngẩn, cũng hiểu bản thân bất an thế này thật phiền phức, nhất là sau khi nàng trở về, hắn đã gây cho nàng rất nhiều rắc rối vì tâm trạng bất an không thể nào thoát ra l.
Văn Triển không dám nhìn thẳng vào nàng, lùi nửa bước, hổ thẹn vô cùng.
Bỗng nhiên, tay hắn ấm lên.
Lục Vân Sơ đưa tay nắm lấy tay hắn, kéo hắn vào nhà, giọng điệu vừa bất lực vừa bực bội: "Đứng ngây ra đó làm gì, còn chưa thấy gió lạnh thổi đủ hay sao?"
Sau khi hắn bị kéo vào, Lục Vân Sơ lập tức đóng cửa lại, không cho gió lạnh lùa vào.
Giờ hắn mới cảm thấy hơi lạnh.
Mím chặt khóe môi, ngước mắt lên nhìn Lục Vân Sơ một cách sợ sệt, ánh mắt ấy như bị bỏ rơi, còn mang theo chút sợ hãi.
Lục Vân Sơ nhìn ánh mắt của hắn, thấy mềm lòng, thật sự không biết làm sao với hắn, vừa cởi áo cho hắn vừa gõ lên trán hắn: "Chàng có ngốc không hả!"
Nha hoàn nhanh chóng mang đến y phục sạch sẽ và chậu than, Lục Vân Sơ cởi bỏ y phục ướt của Văn Triển, quấn chăn cho hắn, lại bê chậu than đến cạnh chân hắn.
Cơ thể đông cứng của hắn được sưởi ấm, rốt cuộc cũng lấy lại được chút tỉnh táo, đầu óc vì quá xấu hổ mà đình trệ, cứ thế ngây ngốc để mặc Lục Vân Sơ sắp xếp.
Quấn chăn kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt, hàng mi vẫn còn đọng hơi nước, đôi mắt trong veo như được nước mưa gột rửa.
Trong mắt hắn có sự cầu xin, có sự ỷ lại, còn có chút bướng bỉnh, ánh mắt giống như động vật nhỏ này ai nhìn cũng không chịu nổi. Hắn quấn chăn, ngồi thành một ngọn núi nhỏ hình tam giác, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt, trông giống như một chú cún bự to xác bị ướt mưa.
 
Chương 208


Lục Vân Sơ thấy sắc mặt hắn không tốt, hỏi: "Lạnh à?"
Văn Triển chớp mắt, bỗng rùng mình một cái, lông mày hơi nhíu lại, vừa run vừa lắc đầu nhẹ.
Thôi được rồi, không phải cún bự đâu, mà là mèo ướt.
Nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của hắn, đúng là mèo thật rồi.
Văn Triển lắc đầu, coi như là trả lời câu hỏi lúc nãy của Lục Vân Sơ.
"Vậy sao lại làm mặt như vậy?"
Văn Triển cụp mắt, nói từng chữ một: "Không… thoải mái."
Nói xong lại rùng mình một cái, có thể thấy hắn đang cố gắng kiềm chế không lắc đầu, nhưng đầu và vai vẫn run lên.
Lục Vân Sơ nín cười: "Chàng còn biết dầm mưa khó chịu sao?" Nàng nắm tay hắn, giúp hắn xoa tay cho ấm: "Ôi, thật là không thể rời người khác được mà."
Câu nói này khiến Văn Triển càng thêm áy náy, hắn cho rằng những cảm xúc không thể kiềm chế của mình thực sự đã gây thêm gánh nặng cho Lục Vân Sơ.
Nhưng nàng không hề có một chút chán ghét nào, kiên nhẫn dỗ dành hắn. Văn Triển cảm thấy trong lòng chua xót, không biết phải làm sao mới được.
Vốn đang ngơ ngác ngồi trên ghế như một con rối gỗ, Văn Triển đột nhiên đứng dậy, đúng lúc Lục Vân Sơ đang nghĩ hắn muốn làm gì thì hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ôm lấy chân Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ: … Đây là động tác kỳ quái gì vậy?
"A Triển?"
Khuôn mặt tái nhợt của Văn Triển dần đỏ bừng, hắn tựa đầu vào đầu gối Lục Vân Sơ, ấp úng giải thích: "Ôm nàng… nhưng mà… ướt."
Lục Vân Sơ hiểu ra, hắn muốn ôm nàng, nhưng cảm thấy người mình còn ẩm ướt nên không thể ôm nàng bình thường, chỉ có thể ôm chân nàng.
Lục Vân Sơ dở khóc dở cười, đang định kéo hắn đứng dậy thì nha hoàn bên ngoài đi tới, dừng lại ở chỗ bình phong nói: "Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Vừa có người lên tiếng, Văn Triển liền lập tức đứng dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất.
Lục Vân Sơ lên tiếng trả lời: "Được, ta tới ngay." Kéo Văn Triển đi: "Mau đi tắm nước nóng cho ấm."
Đây là gian phòng phụ Lục Kính ngày thường không ở, thùng tắm cũng là mới lấy ra. Là một vị địa đầu xà (người có quyền lực lớn ở địa phương), những vật dụng cơ bản này luôn được cất giữ sẵn trong kho.
Ông vốn quen hưởng thụ, thùng tắm đều là thợ thủ công làm riêng theo yêu cầu, vừa to vừa cao, đặt trong căn phòng nhỏ chỉ có cửa sổ trên cao, vừa bước vào đã thấy nóng hừng hực.
Lục Vân Sơ nói với Văn Triển: "Chàng ngâm thêm một lúc, ngâm đến khi ra mồ hôi rồi hãy ra." Nói xong lại nhớ tới tình trạng hắn không rời được người, bèn bổ sung: "Ta sẽ đợi chàng ở gian ngoài, chàng có thể nói chuyện với ta."
Văn Triển không có phản ứng gì, Lục Vân Sơ liền định ra ngoài, nào ngờ vừa bước chân, Văn Triển liền nắm lấy cổ tay nàng kéo lại.
Lục Vân Sơ vẻ mặt hoang mang: "Làm sao vậy, còn chuyện gì sao?"
Văn Triển cúi đầu nhìn, khí chất thanh phong minh nguyệt như có chút hoang mang và sợ hãi khi sắp bị bỏ rơi, đôi mắt trong veo toàn là vẻ khẩn cầu, khó khăn nói: "Không... đi."
Lục Vân Sơ ngẩn người: "Hả?"
Hắn không dám mạnh tay, nhưng lại không muốn để nàng đi, bèn bước tới, dùng cánh tay nhẹ nhàng ôm nàng, cằm cọ cọ lên đỉnh đầu nàng, lặp lại: "Không... đi."
Lục Vân Sơ chớp mắt, không đi? Muốn nàng ở lại cùng hắn? Ừm... hình như không ổn lắm.
Văn Triển khi cố chấp lên thật sự rất đau đầu.
Lục Vân Sơ thấy hắn không chịu buông, chỉ có thể chiều theo hắn: "Được rồi, ta đợi chàng ở nơi chàng có thể nhìn thấy được, có được không?"
Văn Triển gật đầu, kéo nàng đến bên thùng tắm.
Lục Vân Sơ dở khóc dở cười, nhớ tới dáng vẻ ngốc nghếch dầm mưa của Văn Triển, nụ cười dần dần phai nhạt, hóa thành một tiếng thở dài khe khẽ.
Nàng nói nhỏ: "Xin lỗi, ta thật sự đã đi quá lâu rồi."
Văn Triển đang quay lưng về phía nàng cởi bỏ y phục ướt sũng, nghe vậy nghiêng đầu, nhưng không nhìn nàng, thần sắc dưới ánh sáng lờ mờ khó mà nhìn rõ.
Hắn vắt y phục lên bình phong, bước vào thùng tắm, nước ào ào vang lên.
Khói trắng bốc lên trên mặt nước, hắn nhìn Lục Vân Sơ qua lớp sương mù, chậm rãi hỏi: "Về nhà?"
Lục Vân Sơ đại khái hiểu ý hắn, trả lời: "Phải, ta đã trở về thế giới mà ta sinh ra." Dù sao Văn Triển đang tắm, nàng cũng phải đợi ở đây chán nản, chi bằng kể lại mọi chuyện sau khi trở về. Về công việc, đồng nghiệp, bạn bè của nàng, về căn hộ thuê nhỏ của nàng, khi nói đến những điều này lại phải giải thích bối cảnh liên quan, cứ thế nói mãi, những câu chuyện từ nhỏ đến lớn nghĩ đến đâu nói đến đó.
Văn Triển vẫn im lặng lắng nghe, qua màn sương mù, tâm trạng hắn ngày càng sa sút, rồi từ từ trượt xuống, cả người chìm vào trong nước.
Lục Vân Sơ cứ tưởng hắn đang nghịch nước, không để ý, nhưng thời gian trôi qua, hắn vẫn không ngoi lên khỏi mặt nước.
Lục Vân Sơ nhíu mày: "A Triển?" Không thể nào ngủ quên rồi chứ, chẳng lẽ còn bị ngạt thở ngất xỉu sao?
 
Chương 209


Nàng bước tới bên thùng tắm, thùng tắm được làm rất cao rất lớn, vuông vắn, giống như một cái chum nước. Hơi nước phả vào mặt, trên mặt lập tức phủ một lớp màng nước ẩm ướt.
"A Triển." Nàng lại gọi một tiếng.
Văn Triển đang ngồi xổm dưới mặt nước bỗng động đậy, ngoi đầu lên từ mép thùng tắm, "ào ào" một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe.
Lục Vân Sơ bất ngờ bị b.ắ.n ướt hết người, nàng né tránh nói: "Chàng làm gì—"
Ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với khuôn mặt Văn Triển.
Khuôn mặt hắn bị hơi nước nóng hun đỏ bừng, như màu hồng nhạt của trà hoa mai khi nấu, mái tóc dài ướt sũng, những giọt nước trong suốt không ngừng trượt xuống theo mép tóc.
Đôi mắt hắn cũng ươn ướt, như thủy tinh vỡ vụn, hắn chỉ cần nhìn Lục Vân Sơ một cái, những lời còn lại của nàng đều bị chặn lại trong cổ họng.
Khí chất hắn vốn lạnh lùng, nên mỗi khi ánh mắt nhuốm màu u buồn, nét yếu đuối ấy cứ thế phơi bày, chẳng thể che giấu.
Lục Vân Sơ thấy hắn như con thú nhỏ bị thương đang cầu cứu, chăm chú nhìn mình không rời, ngước cổ lên, miệng mấp máy như có muôn vàn lời muốn nói mà không thốt nên câu.
"Sao thế?" Nàng hỏi.
Văn Triển chậm rãi đứng lên, nước ào xuống, mái tóc ướt đẫm dính trên làn da trắng như tuyết, đen trắng rõ ràng, tương phản đến chói mắt.
Hắn cúi đầu, ánh mắt mang vẻ hoang mang: "Sao… lại về?"
Câu này khiến Lục Vân Sơ cũng ngẩn người ra, nàng nghiêng đầu: "Sao ta lại không về? Chàng đang đợi ta mà."
Thế giới mà Lục Vân Sơ miêu tả thật tự do rộng lớn, chỉ có nơi như thế mới nuôi dưỡng được nữ nhi phóng khoáng như nàng, Văn Triển cảm thấy càng nghe nàng nói, lòng hắn càng nặng trĩu, buồn bã hỏi: "Chốn đó… có ai… đợi nàng không?"
Lục Vân Sơ ngẫm nghĩ một chút mới hiểu hắn muốn nói gì, tức thì cười phá lên: "Ý chàng là ta bắt cá hai tay?"
Nàng lùi lại nửa bước, Văn Triển nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay nàng. Bị hắn kéo một cái, nàng mất đà, chống tay vào thành bồn tắm, vừa mới đứng vững, cả người đã nhẹ bổng.
Văn Triển vậy mà bế nàng từ ngoài vào, ném thẳng xuống nước!
Nước nóng xộc lên tứ phía, Lục Vân Sơ ngớ người, y phục ướt nhẹp nặng trĩu, dính dáp khó chịu. Văn Triển cùng nàng ngồi xổm xuống, bốn mắt nhìn nhau, nàng trừng to đôi mắt phượng, hung hăng thụi hắn một cú: "Chàng làm cái gì thế hả?!"
Văn Triển không tránh né, bị đánh xong lại men theo cánh tay nàng mà nhích tới, dính chặt lấy nàng như không có xương, vòng tay qua cổ nàng, nhỏ giọng nói: "Ở đó… là quê nhà nàng, rất hợp… để yêu đương."
Lục Vân Sơ bỗng chốc mềm lòng.
Chốn nào mà chẳng hợp để yêu đương cơ chứ? Chỉ là có lẽ đối với Văn Triển, thế giới này đã mang đến cho hắn quá nhiều tổn thương lạnh lẽo, nên cái chốn trong lời nàng nghe sao ấm áp bao la, dường như rất dễ dàng để yêu thương và bên nhau trọn đời.
Thấy nàng thả lỏng, Văn Triển mới tiếp tục hỏi: "Ở đó... đã từng có ta sao?"
Câu hỏi này thật lạ, nhưng Lục Vân Sơ hiểu ý hắn. Hắn muốn biết nàng ở hiện đại đã từng yêu ai, từng có rung động với người nào chưa.
"Ừm..." Lục Vân Sơ đáp: "Chưa từng." Nàng nghĩ kỹ lại, trước kia e rằng đến yêu là gì nàng cũng chẳng hay biết.
Nhưng cái khoảng thời gian ngắn ngủi suy tư của nàng lại khiến Văn Triển như nín thở, tim như bị ai đó bóp nghẹn, cả người rét run như dầm mưa.
Hắn bất an, cảm giác ngay cả được sinh ra ở nơi đó cũng tốt hơn mình vạn lần.
Hắn nghiến răng, từng chữ rành rọt: "Ta... hơn bọn họ... nhiều."
Lục Vân Sơ hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của hắn.
Bọn họ? Bọn họ là ai chứ?
Nàng trừng mắt nhìn Văn Triển, mong hắn có thể đọc được nét hoang mang trong mắt nàng.
Nhưng xem ra Văn Triển đang tức giận và tủi thân lắm, áp trán mình lên trán nàng, một lần nữa kiên định sửa lời: "Ta... có thể… tốt hơn bọn họ."
Bình thường hắn nói năng chậm chạp, do khó phát âm nên nghe hơi khàn khàn, khó khăn. Nhưng bây giờ hắn cố tình nhấn mạnh từng chữ để phát âm rõ ràng hơn, tăng tốc độ nói khiến giọng nói tuy có chút nghiêm túc mà lại rất đáng yêu.
Lục Vân Sơ càng ngây ra: "Tốt cái gì, tốt hơn ai?"
Ánh mắt Văn Triển kỳ lạ vô cùng, vừa chứa sự yếu đuối van nài, vừa lộ rõ vẻ chiếm hữu ngang ngược, hắn cứ thế áp sát trán mình lên trán Lục Vân Sơ, mi dài khẽ run nhìn nàng.
Khi nàng sắp không chịu nổi cảnh mặc nguyên y phục ngâm mình trong nước nóng thì bất ngờ Văn Triển hôn nàng, làm nàng choáng váng, ngây ngẩn.
Thấy nàng không phản ứng, hắn vẻ mặt giãn ra đôi chút, lại áp sát, nhẹ nhàng hôn một cái, từ khóe miệng đến sau tai, chẳng giống hôn, càng giống như mượn ngôn ngữ cơ thể để bày tỏ những lời chưa nói hết.
Lục Vân Sơ không chịu nổi cái dáng vẻ đáng thương lại ngớ ngẩn của hắn, nhất thời lơ là cảnh giác, lại bị nước nóng ngâm, cả người choáng váng, mãi đến khi eo ngứa ran mới nhận ra đại sự bất diệu.
 
Chương 210


Nàng muốn đứng dậy, Văn Triển lại đột nhiên thay đổi, bế nàng lên, đặt nàng ngồi trên đùi mình, khống chế đầu nàng không cho nàng rời đi.
Trong phòng cửa sổ đóng kín mít, chỉ có cửa sổ nhỏ trên cao để thông gió, hơi nước nóng tỏa ra khiến không khí trong phòng càng thêm loãng, Lục Vân Sơ cảm thấy hơi khó thở.
Nàng lúc này mới hiểu ý tứ lời hắn vừa hỏi.
Thì ra lại suy nghĩ lung tung rồi, hậu quả của việc suy nghĩ lung tung không phải là ghen tuông, mà là càng thêm bất an, càng thêm cố chấp.
Lục Vân Sơ muốn nhanh chóng khuyên nhủ hắn, nhưng bị hắn chặn lại, cái gì cũng không nói ra được. Não thiếu oxy, nàng rất nhanh đã mềm nhũn. Nước nóng phối hợp với động tác cầu xin của Văn Triển, mềm mại càng thêm mềm mại, Lục Vân Sơ từ bỏ quyền tự chủ thân thể, mặc cho Văn Triển bài bố.
Nước nóng có thể mượn lực, ngâm mình trong đó, ra vào bớt đi rất nhiều trở ngại. Âm thanh nước nhỏ nhẹ vang lên, càng to dần, hai người mặt đối mặt, Lục Vân Sơ thoải mái lim dim mắt, Văn Triển lại luôn chăm chú nhìn nàng, không bỏ qua một tia biến đổi biểu cảm nào của nàng.
Ngay lúc nàng cảm thấy mình sắp rên lên vì thoải mái, Văn Triển đột nhiên bế nàng lên, bắt nàng quay lưng lại. Nàng bừng tỉnh, sự biến đổi đột ngột khiến nàng giật mình, vội vàng nắm lấy thành thùng tắm.
Văn Triển nắm lấy vai nàng, từ phía sau áp sát lại, nàng ý thức được sự việc không ổn khi đã quá muộn.
Hắn không còn vẻ dịu dàng như trước nữa, như biến thành một người khác, tiếng nước kịch liệt d.a.o động vang lên, Lục Vân Sơ cảm giác trái tim treo cao lại rơi mạnh xuống, cảm giác mới mẻ xa lạ khiến nàng vừa sợ hãi vừa không nhịn được mà trầm mê.
Nàng bám chặt thành thùng gỗ, các ngón tay dùng lực đến mức khớp xương trắng bệch.
Lục Vân Sơ cắn chặt môi dưới, nhưng những tiếng kêu rên xấu hổ vẫn tràn ra, dù nói thế nào Văn Triển cũng như không nghe thấy.
Cho dù quay lưng về phía Văn Triển, nàng cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn lúc này.
Nghiêm túc, mặt căng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng phối với những biểu cảm này như cả đời này cũng sẽ không động tình, nhưng hắn mỗi lần đều thích dùng biểu cảm này để đối diện với nàng.
Mặt nước rung chuyển, nước nóng ào ào văng ra ngoài.
Trong một mảnh hỗn loạn, nàng nghe thấy tiếng hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn phát ra tiếng, dường như đã giao ra nhược điểm của mình, mang theo chút âm mũi, gấp gáp mà kìm nén.
Sống lưng nàng trong chốc lát tê dại, hóa ra hắn khôi phục giọng nói sẽ phát ra âm thanh như thế này.
Tiếng nước càng lớn hơn, như muốn che lấp những âm thanh này, Lục Vân Sơ không nhịn được mà cùng hắn chìm đắm trong đó...
Mãi đến khi tất cả kết thúc, trong phòng một mảnh hỗn độn, căn bản không nỡ nhìn thêm, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Lục Vân Sơ mềm nhũn, bị Văn Triển bế ngang ra ngoài, dùng y phục bọc lấy.
Nàng lúc này mới có thời gian giải thích với Văn Triển: "Chàng hiểu lầm rồi, trước kia ta chưa từng thích người khác, cũng sẽ không thích người khác, không có ai có thể tốt hơn chàng."
Văn Triển ừ một tiếng bằng giọng mũi.
Lục Vân Sơ nói gì hắn cũng tin, nàng dùng một câu giải thích, hắn không cần hỏi nhiều, cứ như vậy hoàn toàn yên lòng.
Xác nhận hắn không phải qua loa ứng phó, mà là nghe lời mình rồi bỏ xuống nỗi bất an trong lòng, Lục Vân Sơ mới có tâm trí lo những chuyện khác.
Nàng nhìn xuống đất, bất đắc dĩ nói: "Việc này phải làm sao đây..." Việc này thật quá mất mặt, đây còn đang ở trong biệt viện của cha, bên ngoài mưa to, trong nhà cũng như vừa trải qua một trận mưa tầm tã.
Văn Triển đặt nàng xuống chiếc ghế bên cạnh, rồi mới quay lại quấn chăn cho mình.
Lục Vân Sơ nhìn vũng nước trên sàn, đến cả cái gáo cũng bị hất ra ngoài, càng thêm cạn lời.
Nàng cảm thấy giờ phút này mình nên nghiêm khắc trách cứ Văn Triển một phen, nhưng thực sự là không còn chút sức lực lẫn tinh thần nào nữa, mấu chốt là, quả thật là rất sảng khoái...
Văn Triển dọn dẹp qua loa một chút, khiến hiện trường trông có vẻ như thật mà như không. Lục Vân Sơ cảm thấy rất bất lực: "Làm vậy có tác dụng gì chứ, ta cảm thấy vẫn rất rõ ràng, đều tại chàng..." Nàng ôm lấy trán, r.ên r.ỉ một tiếng: "Thật là quá mất mặt."
Đợi đến khi cơn mưa lớn tạnh, nàng liền nhanh chóng lôi Văn Triển chuồn về viện, xấu hổ không dám ra ngoài.
Kết quả sự việc phát triển ngoài dự liệu, đám nha hoàn nghe thấy Lục Vân Sơ quát mắng Văn Triển thì tránh đi, bị dọa sợ run cầm cập. Đến khi vào dọn dẹp phòng ốc, nhìn thấy cảnh tượng này, cứ tưởng hai người đã cãi nhau kịch liệt, theo tính tình nóng nảy của tiểu thư mà nói, chắc chắn là đã động thủ làm ầm ĩ rồi, dáng vẻ này cũng là bình thường thôi.
Mãi đến khi nghe thấy Lục Kính rầy la khuyên nhủ mình, Lục Vân Sơ mới nhận ra sự việc đã đi theo hướng quá sức hoang đường.
 
Chương 211: Hoàn


"Phu thê với nhau, đừng có động thủ." Lục Kính nói: "Hồi nhỏ dạy con tập võ dùng roi, là để rèn luyện thân thể, không phải để đánh phu quân."
"Bây giờ con đã thiếu kiên nhẫn như vậy, đến cả nó con cũng đánh, sau này có con rồi thì phải làm sao?" Lục Kính lo lắng đến nỗi ngũ quan nhăn nhó lại thành một cục: "Ôi!"
… Lục Vân Sơ thực sự không còn mặt mũi nào đối diện với người cha già lo lắng này.
Tuy nhiên nhắc đến con cái, Lục Vân Sơ cảm thấy nên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này rồi. Nàng không hẳn là muốn có con, thứ nhất là điều kiện y tế thời cổ đại không tốt, thứ hai là nàng vẫn quyết tâm du sơn ngoạn thủy ăn hết sơn hào hải vị khắp nơi, lấy đâu ra thời gian mà chăm nom một đứa trẻ con chứ.
Mà thôi việc này cứ để thuận theo tự nhiên đi, cùng lắm là thỉnh Quan Âm Tống Tử, để Quan Âm nương nương đừng quá vất vả.
Lục Kính nghe thấy nàng cúng Quan Âm Tống Tử, cứ tưởng nữ nhi ương ngạnh này cuối cùng cũng đã trưởng thành, biết nghĩ rồi, kết quả chưa được bao lâu, Lục Vân Sơ đã kéo Văn Triển xuống phương nam tìm Liễu Tri Hứa.
Họ lấy cớ tránh nóng mà rong chơi khắp nơi trên địa bàn của Liễu Tri Hứa, một lần chơi chính là ba bốn tháng, mãi đến khi vào thu mới quay về.
Khiến Lục Kính tức giận đến mức đuổi theo nàng mắng té tát.
Đến mùa đông, nàng lại lên kế hoạch đi du ngoạn phía đông, Lục Kính bèn dặn Văn Triển phải quản nàng cho nhiều vào.
Văn Triển đang thu xếp hành lý trông đặc biệt đáng tin cậy, từng li từng tí, đâu ra đấy, số thịt bị sút mất năm ngoái cuối cùng cũng dần dần tăng trở lại, cả người càng thêm sáng sủa tuấn tú.
Cổ họng hắn đã hồi phục rất tốt, có thể nói chuyện với tốc độ bình thường, giọng nói trong trẻo, tựa như ngọc thạch va chạm vào nhau, gió thoảng qua rừng trúc.
"Vân Sơ trời sinh ưa thích tự do, con không thể câu thúc nàng ấy được."
Lục Kính rất bất lực: "Nhưng cũng không thể cả năm suốt tháng cứ ở bên ngoài rong chơi chứ, nhìn cái dáng vẻ của nó, chỉ hận không thể chạy khắp mọi ngóc ngách của Trung Nguyên." Ông nói tới nói lui, càng thêm tức giận bất lực, nhìn Văn Triển phong thần tuấn lãng, lại cảm thấy hắn bị nữ nhi mình làm liên lụy, nghiến răng nói: "Con cũng vậy, nó chạy thì con cứ chiều theo nó, cái gì cũng để nó muốn làm gì thì làm, khắp nơi trên đời đều theo nó, bị nó liên lụy, còn ra thể thống gì nữa."
Văn Triển dừng tay lại, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, như mây nhẹ ra khỏi núi, khiến Lục Kính ngây người.
"Nàng ấy từng nói với con, nếu con khỏi bệnh, nàng ấy sẽ dẫn con đi ngắm nhìn khắp non sông gấm vóc, nếm trải mọi món ngon trên đời. Bây giờ không phải nàng ấy liên lụy con, mà là nàng ấy đang thực hiện lời hứa."
Nói xong, hắn lại cúi đầu tiếp tục công việc dang dở, Lục Kính đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Ông nhìn dáng vẻ của Văn Triển, bất lực lắc đầu, nhìn bóng lưng khuất dần của Văn Triển, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là quá dễ bị lừa, loại lời ngon tiếng ngọt này cũng tin, nói thì hay lắm, ta thấy là chính nó ham chơi nên mới hứa hẹn như vậy, cũng chỉ lừa được con thôi."
Lục Kính kháng nghị vô hiệu, Lục Vân Sơ cùng Văn Triển du ngoạn khắp bốn phương trời, dường như chẳng biết mệt mỏi là gì.
Trên đường, họ quen biết thêm nhiều bằng hữu mới, được chứng kiến bao điều chưa từng thấy, lại còn gặp được cố nhân là hòa thượng Hối Cơ – ông ta vẫn đi theo Văn Giác, nhưng không còn làm mưu sĩ nữa, mà quay về với nghiệp cũ, chọn một nơi sơn thủy hữu tình để tiếp tục tu hành.
Nghe tin Văn Triển ghé qua, Văn Giác liền gác lại mọi việc để đến gặp hắn. Gặp lại nhau, muôn vàn cảm xúc lại ùa về.
Lục Vân Sơ và Văn Triển đứng cạnh nhau, tựa như một đôi thần tiên quyến luyến, vốn đã xứng đôi vừa lứa, nay lại cùng nhau du ngoạn sơn thủy, càng thêm phần phóng khoáng, tiêu dao, khiến hắn ta không khỏi có chút ghen tị.
Hắn ta vừa cười vừa nói với Văn Triển: "Thuở nhỏ, ta cứ ngỡ đó chỉ là mộng tưởng hão huyền, nào ngờ giờ lại thành sự thật."
Văn Triển cũng cười: "Ta cũng không ngờ." Hắn nhìn bóng hình Lục Vân Sơ: "Có thể gặp được nàng, chắc hẳn là đã dùng hết vận may của mấy kiếp, trải qua bao cay đắng mới đổi được niềm vui ở kiếp này."
Họ ở lại thêm vài ngày rồi lại lên đường.
Lúc này lại là một mùa xuân nữa, cỏ cây xanh tươi, chim oanh ríu rít, vạn vật sinh sôi.
Văn Giác cùng hòa thượng Hối Cơ tiễn đưa họ khuất bóng, nhìn họ dần bước vào cảnh xuân tươi đẹp, hòa mình vào ánh nắng ấm áp giữa muôn hoa đua nở.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top