Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 180


“Có lẽ một ngày nào đó tai họa sẽ qua đi, đến lúc đó mọi người sẽ hy vọng con cháu của mình bị mù chữ, không biết bản thân đến từ đâu sao?”

“Những cuốn sách này đều được viết bởi tổ tiên của chúng ta, những người đã vượt qua biết bao gian khổ chỉ hy vọng sẽ để lại cho chúng ta kinh nghiệm sinh tồn và giúp cho thế hệ tương lai có được một cuộc sống tốt đẹp hơn thông qua việc quan sát vũ trụ.”

[Bản thảo cương mục]

[Tề dân yếu thuật]

[Cổ vật từ ngàn xưa]

Giọng của Lục Bình không quá to, lại còn hơi khàn.

Bên cạnh ông ta là hai người lính trông khoảng dưới hai mươi tuổi, trên mặt và tay đều có dấu vết tê cóng.

Cuối cùng đám đông cũng bình tĩnh lại.

Nguyễn Ngưng hỏi hệ thống: “Sở Định Phong làm gì ở bên trong, hắn đi ra chưa?”

Hệ thống nói: “Chưa, hắn dịch chuyển tức thời vào trong thư viện rồi ở đó đọc sách.”

Nguyễn Ngưng có hơi bất lực, cô cũng không có kỹ năng dịch chuyển tức thời, không thể nào vọt vào trong đánh một trận với Sở Định Phong được.

Nếu hắn không ra ngoài thì hôm nay cô không thể sao chép kỹ năng dịch chuyển tức thời.

Có nên ở đây chờ hắn không, nhưng bây giờ Sở Định Phong có thể dịch chuyển tức thời, có thể lát nữa hắn sẽ rời đi.

Trong lúc Nguyễn Ngưng còn đang do dự, người đàn ông hồi nãy lên tiếng ở bên ngoài bức tường bỗng đứng dậy.

So với giám đốc Lục, anh ta có phần tự tin hơn: “Mọi người! Vị giám đốc này nói rất có lý nhưng chúng tôi làm mọi chuyện để có thể sinh tồn, cũng đáng mà đúng không?”

“Ông ấy nói rất hay, còn tôi thì không nói được như vậy, tôi chỉ biết nơi này là hy vọng sống của chúng ta!”

“Chạy vào đi, chúng ta có thể sưởi ấm, không cần phải nhặt rác trong băng tuyết.”

“Người thân của chúng ta sẽ không bị chết cóng.”

“Mấy người nhìn vết bỏng lạnh trên người mình đi, đã có bao nhiêu người bị chết cóng rồi? Chúng ta còn quan tâm được nhiều thứ như vậy sao?”

Người đàn ông vạm vỡ kia hét lên: “Mấy người có xông lên với tôi không?”

Sau những lời này, đám đông lại bắt đầu xôn xao.

Nguyễn Ngưng quyết định bây giờ tốt nhất vẫn lên tránh xa đám người này một chút, sau đó tìm cơ hội ra tay.

Thấy mọi người đều đang do dự, người đàn ông kia hung dữ nói: “Tôi làm quân tiên phong, mấy người chỉ cần đi theo tôi, sau này sẽ không còn ai bị chết cóng nữa!”

Nói xong, anh ta cầm một con dao bầu cực dài lao về phía Giám đốc Lục và ba người còn lại.

Đúng như dự đoán của hầu hết mọi người, hai người lính trẻ không nổ súng, thậm chí không dám chĩa súng vào bọn họ.

Kết quả, tuy thực lực giữa hai bên chênh lệch rất lớn nhưng con dao của người đàn ông kia lại xuyên qua cơ thể người lính bên trái.

Đám người ồ lên.

Nguyễn Ngưng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, hoặc đúng hơn là tất cả mọi người đều không ngờ.

Người đàn ông vạm vỡ kia lại hét lên: “Súng của họ hỏng rồi! Chúng bị đóng băng rồi! Chúng ta mau vào vào thôi.”

Trong đám đông thực sự có người di chuyển.

Chỉ là bọn họ đã quên mất chuyện ban nãy bên trong có người nổ súng cảnh cáo.

Súng không hề bị hỏng.

Đương nhiên, không phải ai cũng vì nghèo mà trở nên tàn nhẫn, phần lớn người thấy quân nhân bị thương lập tức hét lên: “Mấy người làm gì vậy, thứ chúng ta muốn là củi, chúng ta không thể làm người khác bị thương.”

“Nổ súng nhanh lên.”

“Mau nổ súng ngăn bọn họ lại.”

Hơn một ngàn người, tình hình vô cùng hỗn loạn.

Có người muốn ngăn lại, có người lại muốn tiến vào, còn có người lại muốn chạy trốn.

Bởi vì Nguyễn Ngưng đã đi trước một bước nên lúc này cô gần như đã lui hẳn ra bên ngoài, đi vòng đến một nơi tương đối vắng vẻ, nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ kia vứt dao đi, nhặt lại khẩu súng của người lính đã ngã xuống.

Thì ra anh ta biết súng không bị hỏng.

Người đàn ông kia không biết sử dụng súng, chỉ từng thấy qua trên TV, anh ta đặt ngón tay lên tấm lót và chĩa súng vào Giám đốc Lục.

Nguyễn Ngưng mím môi, ngay sau đó trong tay cô xuất hiện một khẩu súng lục, sau khi nhắm một lúc, cô bắn một phát đạn.

Người đàn ông kia hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
 
Chương 181


Dưới tình huống này lại đột nhiên có tiếng súng vang lên, mà người ngã xuống lại chính là người đàn ông dẫn dầu nên đám người đang xông về phía trước nhanh chóng lui về phía sau, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Giám đốc Lục hết hồn hỏi những quân nhân đứng xung quanh: “Cậu nổ súng à? Tiếng súng này lạ quá.”

Cậu quân nhân trẻ kia lắc đầu: “Không phải, không phải, là bên kia.”

Cậu ta chỉ về phía Nguyễn Ngưng đứng ban nãy.

Nguyễn Ngưng đã rời khỏi nơi này từ lâu, cô được hệ thống nhắc nhở Sở Định Phong đã cho sách của thư viện vào trong không gian rồi cuỗm đi mất.

Người này đúng là.

Cô hít một hơi thật sâu, thầm mắng má nó, sau đó cất súng vào không gian rồi lẻn đến chỗ Giám đốc Lục.

Cậu quân nhân kia đang đỡ thi thể của đồng đội lên, không biết cô đến đây làm gì nên vội vàng cầm súng lên.

Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Giám đốc Lục, vừa rồi tôi thấy có người lẻn vào trong thư viện, ông mau vào xem đi.”

Nói xong câu đó, Nguyễn Ngưng định quay đi.

Không ngờ Giám đốc Lục tuy đã già, thể chất yếu ớt nhưng sự nhanh nhẹn của ông ta lại cao đến kinh người.

Ông ta sợ hãi ôm lấy Nguyễn Ngưng: “Cô nói cái gì, thật sự có người đi vào?”

Nguyễn Ngưng trả lời: “Đương nhiên là thật.”

Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên bên tai cô: “Chúc mừng ký chủ, đã thành công thu được kỹ năng ngẫu nhiên.”

“Đã bắt đầu sao chép.”

“Sao chép xong.”

“Chúc mừng kí chủ, đạt được kỹ năng: Bảo Vệ. Đây là kỹ năng nghề nghiệp mà Lục Bình đã tích lũy bốn mươi ba năm, ông ta có thể xác định chính xác thông tin về di tích văn hóa, tinh thông trong việc bảo vệ và trùng tu di tích văn hóa, trong đó thể loại sách cổ ở cấp độ bậc thầy.”

Có câu này Nguyễn Ngưng không biết có nên nói ra hay không.

Hệ thống tiếp tục nói: “Hoàn thành sao chép kỹ năng, vòng tay sao chép được thu hồi, mời ký chủ tận dụng tốt bàn tay vàng mới.”

Các ngươi không có nút xác nhận hả?

Nguyễn Ngưng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nói: “Giám đốc Lục, tôi phải đi rồi, ông buông tôi ra đi.”

Giám đốc Lục vội vàng: “Cô đi mau đi, coi chừng bị thương.”

Nguyễn Ngưng rưng rưng lẻn vào trong đám đông.

Giám đốc Lục thì vội vàng quay lại thư viện.

Một lát sau, hệ thống thông báo Sở Định Phong đã dịch chuyển tức thời quay lại khu biệt thự, Nguyễn Ngưng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May là đi rồi, nếu không hôm nay lại phải đối phó với hắn, thể nào cô cũng bị ăn hành.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân chạy vội, cuối cùng thì người từ bộ chỉ huy của trại tị nạn cũng đã tới.

Đám đông tản ra bỏ chạy, Nguyễn Ngưng lẻn vào trong đó.

Khi cô quay lại khu chung cư, hai anh em Trình Quý Khoan vẫn chưa trở về.

Nguyễn Ngưng nghĩ có lẽ hai người đều an toàn, cho dù có báo tin cũng sẽ không bị bắt, nên cô trở về nhà.

Chu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong vội vàng đi lên đón cô: “Con gái, thế nào rồi?”

Nguyễn Ngưng nuốt nỗi buồn vào trong tim, mỉm cười: “Rất tốt, rất tốt.”

Chu Tố Lan thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì mẹ yên tâm rồi, con ra ngoài lâu như vậy, cả mẹ và cha con đều lo lắng đến mức phát điên.”

Nguyễn Ngưng ôm mẹ mình một cái.

“Về rồi thì ăn cơm thôi, đồ ăn đã nấu xong hết rồi.” Chu Tố Lan nói: “Hôm nay hàng xóm không có ở nhà nên tầng này cũng chẳng còn ai, với cả vì Văn Mai lười leo cầu thang nên cũng chuyển xuống tầng bảy sống rồi.”

“Hôm nay mẹ và cha con đã nấu món thịt kho tàu, khoai tây hầm, thịt bò cay và gà hầm nhân sâm cho con, ngoài ra chúng ta còn chiên thêm vài món để ăn kèm.”

“Mẹ còn làm rất nhiều món khác, như thế con có thể cất chúng vào trong không gian.”

Nguyễn Ngưng lại cảm nhận được hơi ấm gia đình, quyết định sẽ không rơi nước mắt vì bàn tay vàng bảo vệ cổ vật kia, cô ôm chặt lấy Chu Tố Lan.

“Đúng là trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ con giống như bảo bối.”

Chu Tố Lan tức giận trợn mắt: “Con luôn là bảo bối trong mắt mẹ.”

Trong tiếng địa phương ở quê của Chu Tố Lan, bảo bối ám chỉ kẻ ngốc.

Nguyễn Ngưng cười ha hả: “Con là bảo bối, là bảo bối của cha mẹ.”
 
Chương 182


Chu Tố Lan dở khóc dở cười, ôm con gái vào lòng an ủi.

Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Ngưng tiếp tục công trình trữ băng vĩ đại của mình, liên tục đổ nước vào trong chậu.

Đột nhiên, bên ngoài lối thoát hiểm vang lên tiếng đập cửa.

Cô đi từ ngoài ban công vào trong phòng khách, thấy Nguyễn Thứ Phong đã mặc áo đội nón xong chuẩn bị đi ra mở cửa, Nguyễn Ngưng đang ở ngoài ban công nên đã trang bị đầy đủ, vì thế cũng theo ông ấy ra ngoài hành lang.

Ngoài trời tối đen như mực.

Lúc Nguyễn Thứ Phong đi ra quên mang theo nến nên phải sờ soạng một hồi mới mở được cửa lối thoát hiểm.

Thấy bóng của Nguyễn Ngưng, Trình Quý Lịch ngạc nhiên nói: “Ngưng Ngưng, chú Nguyễn đã ra mở cửa rồi, cậu còn chạy ra đây làm gì?”

Nguyễn Ngưng nói: “Tớ lo lắng cho cậu đó, hôm nay hai người không bị sao chứ?”

Trình Quý Lịch nói: “Có anh tớ ở đây, tớ có thể có chuyện gì chứ, chỉ là...”

“Phải nói sao nhỉ.” Trình Quý Lịch thật sự không nhớ nổi tên: “Chỉ là cái người tên Mạch gì gì kia, anh ta nhìn trúng anh tớ, muốn anh tớ gia nhập đội bảo vệ.”

Nguyễn Ngưng nhìn Trình Quý Khoan với ánh mắt kinh ngạc: “Anh đồng ý rồi?”

Trong bóng đêm, Trình Quý Khoan nói: “Tôi nói phải suy nghĩ thêm. Nếu gia nhập đội bảo vệ thì phải chuyển đến trại tị nạn, bây giờ trong tay tôi với Quý Lịch có khá nhiều vật tư, đi đến đó không an toàn.”

Nguyễn Ngưng: “Tôi cũng nghĩ vậy, thịt khô của anh còn nhiều, đi đến đó cũng không phải ý kiến hay.”

Trình Quý Khoan ừ một tiếng: “Bên ngoài lạnh, có gì để ngày mai rồi nói.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, theo Nguyễn Thứ Phong về nhà.

Sau khi đóng cửa lại, hai người cùng nhau cởi mũ và khăn quàng cổ ra, Nguyễn Thứ Phong lẩm bẩm: “Cha thấy Trình Quý Khoan không tệ, tính tình chững chạc, nhưng cũng có hơi quá thận trọng.”

Nguyễn Ngưng không nói gì: “Cha cũng đâu phải là cha của người ta đâu, quan tâm người ta chững chạc hay không chững chạc làm gì?”

Nguyễn Thứ Phong nói: “Không phải ngày nào cha cũng đi kiếm củi chung với cậu ấy sao, cha và cậu ấy cũng được coi là bạn chung hoạn nạn.”

Nguyễn Ngưng biết rõ tính cách của Nguyễn Thứ Phong, đừng nói là mỗi ngày ở chung một chỗ, cho dù chỉ cùng nhau hút một điếu thuốc cũng có thể trở thành anh em tốt.

Nguyễn Thứ Phong quay đầu lại nói: “Con không trữ băng nữa hả?”

Nguyễn Ngưng bỏ mũ xuống: “Thôi, hôm nay con mệt rồi.”

Mệt cả tim nữa.

Cô còn chưa sao chép được bàn tay vàng, thảm quá đi mất.

Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng vẫn không đi chặt cây với nhóm Trình Quý Khoan.

Hôm qua, cô đã hẹn gặp Ngô Đại Vĩ, kết quả cô lại thất hẹn với ông ta, là một thương nhân thật thà tốt tính, hôm nay Nguyễn Ngưng định đi hàn gắn mối quan hệ này.

Tiện thể nghĩ cách tìm cách kiếm lại số tiền cô đã mất ngày hôm qua.

Đến tầng lầu được đánh số tám, không ngờ Ngô Đại Vĩ lại ngồi chồm hổm canh trước cửa thật.

Thấy Nguyễn Ngưng, Ngô Đại Vĩ vội vàng chào đón.

Lần trước gặp mặt, ông ta vẫn mặc một chiếc áo khoác bông rách, còn hôm nay ông ta mặc hai chiếc áo khoác mà Nguyễn Ngưng đã bán cho ông ta, bên trong là một cái áo khoác len ấm áp và một cái áo khoác chống gió, trông rất thoải mái.

Hai người đi vào một căn phòng nhỏ.

Ngô Đại Vĩ cười nói: “Cô gái à, lần này đúng là hưởng ké phúc của cô, số quần áo lần trước bán được không ít tiền.”

“Không ngờ trong doanh trại Nguyệt Sơn còn nhiều người giàu như vậy.” Ngô Đại Vĩ nói: “Bây giờ công việc kinh doanh của đại ca chúng tôi đang rất phát đạt.”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm: “Vậy phải chúc mừng anh Ngô rồi, hôm qua có việc đột xuất nên không thể tới, đã để anh Ngô đợi vô ích.”

Ngô Đại Vĩ xua tay: “Chuyện này có là gì, tôi chỉ biết cô là một người luôn giữ chữ tín nên hôm nay tôi mới đợi cô ở đây.”

Nguyễn Ngưng cười: “Anh Ngô đúng là hiểu tôi, lần trước anh nói muốn mấy thứ người giàu thích, không biết anh Ngô có thể nói một cách cụ thể hơn không?”

Ngô Đại Vĩ nói: “Bán những thứ bình thường ở chỗ bọn họ rất khó, tệ nhất là cơm tự sôi, socola nhập khẩu, thậm chí có người còn có hầm băng.”
 
Chương 183


Giọng điệu của Ngô Đại Vĩ có hơi cường điệu: “Nghĩ lại thì chúng ta đều sử dụng kho lạnh, nhưng hiện tại vẫn có người có hầm băng, loại hầm băng giống như thời xưa nên thậm chí bọn họ còn có cả thịt.”

“Theo tôi chính phủ nên tịch thu hết mấy thứ đó của bọn họ, cần gì quan tâm nhiều thứ như vậy làm gì?”

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Có lẽ là sợ bọn họ còn giấu đồ ở chỗ khác.”

Ngô Đại Vĩ nghĩ lại thấy cũng đúng: “Tạm thời cứ mặc kệ có tịch thu hay không tịch thu, dù sao làm ăn với họ cũng tốt, bây giờ những người đó còn có một phái hưởng thụ.”

Nguyễn Ngưng tò mò: “Phái hưởng thụ?”

“Bọn họ cảm thấy dù sao đây cũng là tận thế, tương lai cũng không có hy vọng gì, do đó nên chơi thì cứ chơi, nên ăn thì cứ ăn, sau đó dù có phải chết cũng không có gì để tiếc nuối. Rất dễ moi tiền của loại người này.”

Nguyễn Ngưng nghĩ đến thuốc lá và rượu nổi tiếng trong tay mình, cảm thấy đây chính là thời điểm tốt để bán chúng.

Tuy không thể làm mới nhưng cô có rất nhiều.

Ngô Đại Vĩ tiếp tục nói: “Còn một nhóm người kỳ lạ hơn, đặc biệt sợ chết, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng đã khiến họ sợ đến đổ bệnh, hận không thể sống đến trăm tuổi trong thói đời này.”

Nguyễn Ngưng cũng muốn sống đến trăm tuổi, ai mà không muốn sống chứ?

Trong đầu Nguyễn Ngưng chợt nảy ra một ý tưởng, cô nhớ ra một thứ bản thân đã tích trữ có vẻ có ích.

Nhân sâm!

Khi đó, cô sợ mình không có kỹ năng sinh tồn nếu du hành ngược thời gian về thời cổ đại nên đã tích trữ một bó nhân sâm, định bán đi để kiếm sống.

Có lẽ đám nhà giàu kia sẽ mua nhân sâm.

Tuy chất lượng nhân sâm cô mua chỉ nằm ở mức bình thường nhưng đây là nhân sâm trong tận thế, nhân lúc người giàu còn nhiều tiền, sao cô không kiếm thêm một khoản chứ?

Trong lòng âm thầm đưa ra quyết định, Nguyễn Ngưng nói với Ngô Đại Vĩ: “Thật ra ở chỗ tôi vẫn còn vài thứ, lúc đó tôi mua ở hiệu thuốc, anh yên tâm, khẳng định không phải hàng trôi nổi.”

Ngô Đại Vĩ tò mò: “Hiệu thuốc, là thuốc hả?”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc: “Nói là thuốc cũng đúng, có thể ăn hàng ngày, hầm chung với gà cũng rất ngon, tên của nó là nhân sâm.”

Ngô Đại Vĩ trợn mắt: “Cô còn có cả cái này?”

Nguyễn Ngưng cười ha hả, lấy một cây ở trong ba lô ra, hơn nữa vẫn còn đang đóng gói: “Anh thấy cái này thế nào?”

Làm sao Ngô Đại Vĩ biết được, anh ta chỉ biết đây là một cây nhân sâm nguyên vẹn, có cả rễ.

“Đây là nhân sâm núi hả?”

Nguyễn Ngưng nói: “Sao mà tôi có cái kia được, trên đó không phải đã viết là Nhân sâm Đông Bắc, giá hai tăm ba mươi sáu tệ.”

Ngô Đại Vĩ cười khẽ, cầm lấy hộp nhân sâm: “Lát nữa tôi sẽ xé giá đi, tuy người giàu biết nhìn hàng nhưng biết hàng thì thế nào, ai bảo bây giờ không có thứ này chứ?”

“Chỉ không biết liệu nó có bán chạy hay không.”

Nguyễn Ngưng cũng không biết: “Trước cứ thử bán đã, không được thì tính sau.”

Ngô Đại Vĩ thăm dò: “Cô có mấy cây?”

Nguyễn Ngưng cao giọng: “Đương nhiên chỉ có một cây.”

Trong nháy mắt Ngô Đại Vĩ đã hiểu được ẩn ý của cô, cười hì hì nói: “Được, một cây thì một cây, đến lúc đó tôi sẽ thanh toán tiền cho cô, tôi chỉ thu phí trung gian thôi, chúng ta chia 3:7.”

Nguyễn Ngưng biết anh ta có ý đồ gì, sợ không bán được nhân sâm sẽ lỗ tiền nên không muốn đưa tiền mặt cho cô.

“Nếu bây giờ anh không muốn trả tiền, tôi vẫn có thể giao nó cho anh, nhưng chúng ta phải ghi sổ theo tỷ lệ 1:9.”

Ngô Đại Vĩ trợn mắt: “1:9 thì quá ác rồi, ngay cả tiền chạy vặt cũng không đủ.”

Nguyễn Ngưng giả bộ muốn lấy nhân sâm lại: “Vậy tôi sẽ tự tìm cách vận chuyển hàng hóa, dù chỉ kiếm được mười phần trăm phí chạy vặt cũng coi như có lời.”

Ngô Đại Vĩ cười hì hì: “Quên đi, quên đi, 1:9 thì 1:9 vậy, chúng ta cứ thử nước trước đã.”

Anh ta cầm lấy nhân sâm rồi nói: “Nhìn thấy cô, tôi vui quá nên thiếu chút nữa đã quên mất việc đại ca của chúng tôi bảo tôi mang quà đến tặng cho cô.”
 
Chương 184


Trong mắt Nguyễn Ngưng lập tức lộ ra ý cười: “Hôm qua lúc nghe anh Lý nói tôi còn tưởng chỉ là mấy lời khách sáo, thật sự có hả?”

Ngô Đại Vĩ vội vàng nói: “Sao lại khách sáo chứ?”

“Lần trước gặp nhau quá vội nên tôi chưa kịp cảm ơn cô đã cứu mạng tôi, lần này tôi cũng mang quà đến cho cô.”"

Ngô Đại Vĩ nói xong, bước tới mở cửa ra, vẫy tay với Lý Vận Sơn đang ở bên ngoài.

Lý Vận Sơn nhanh chóng ôm hai hộp quà tới, sau đó cẩn thận giao cho Ngô Đại Vĩ: “Anh Ngô, tôi đã mang mọi thứ đến cho anh.”

Ngô Đại Vĩ mỉm cười với anh ta, để anh ta tiếp tục đi làm chuyện của mình.

Đợi Lý Vận Sơn đi, Ngô Đại Vĩ đóng cửa lại rồi giao một hộp nhỏ trong đó cho Nguyễn Ngưng: “Đây là một phần tấm lòng của tôi, tôi biết cô không thiếu đồ ăn nên chuẩn bị cho cô một món trang sức bằng vàng, cũng không mắc lắm.”

Nguyễn Ngưng mở cái hộp kia ra, phát hiện bên trong là một vòng cái cổ bằng vàng.

Xem ra lần này Ngô Đại Vĩ kiếm được rất nhiều tiền.

Nguyễn Ngưng vui vẻ: “Anh Ngô khách sáo quá, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”

Ngô Đại Vĩ cười ha ha: “Nhưng cô nhớ phải cẩn thận, còn cái hộp này là đại ca của chúng tôi tặng cho cô.”

Cái hộp này lớn hơn hộp trang sức, nhìn qua cũng rất tinh xảo, vừa mở ra Nguyễn Ngưng đã nhìn thấy một cái nghiên mực.

Ngô Đại Vĩ nói: “Đây là một món đồ cổ mà đại ca chúng tôi sưu tầm được, tuy nói thời thịnh thế trữ đồ cổ, thời loạn thế mua vàng thỏi, nhưng đây thực sự là đồ tốt, người bán nó cho chúng tôi nói nó từng được hoàng đế dùng qua.”

Nguyễn Ngưng không cầm nghiên mực mà giơ cái hộp lên cao, quan sát thật kỹ.

Lúc này, hệ thống đột nhiên nói: “Tinh! Kích hoạt kỹ năng bảo vệ!”

“Đây là nghiên mực mà một vị hoàng đế đã từng sử dụng cách đây hơn ba trăm năm, nghiên mực này đã đồng hành cùng ông từ khi còn nhỏ cho đến khi ông lên ngôi, chứa rất nhiều vận khí của hoàng đế.”

“Thủ tục bảo dưỡng nghiên mực như sau.”

“Nghiên mực rất quý giá, người bảo hộ hãy quý trọng và bảo vệ nó khỏi bị hư hại, mỗi ngày sẽ nhận được 0.1 giá trị may mắn.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng trợn trừng, cô ngẩng đầu nhìn Ngô Đại Vĩ, phát hiện anh ta vẫn còn đang giới thiệu nghiên mực này trâu bò đến mức nào.

Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Anh Ngô, tôi nhận món quà này, cảm ơn tấm lòng của đại ca các anh.”

Cuối cùng Ngô Đại Vĩ cũng đã nhẹ lòng hơn, bây giờ thứ không đáng tiền nhất chính là đồ cổ, còn chẳng biết là thật hay giả, đại ca của ông ta lại sưu tầm rất nhiều, xem tình hình này là chỉ có thể giữ trong tay.

Lần trước Nguyễn Ngưng không hề tỏ ra có hứng thú với đồ cổ, Ngô Đại Vĩ còn đang sợ làm cô mất hứng.

Tất cả đều do đại ca của ông ta keo kiệt muốn chết, còn giả bộ hào phóng nữa chứ.

“Cô thích thì tốt.” Ngô Đại Vĩ nói: “Tôi quay về cũng dễ ăn nói với đại ca.”

Nguyễn Ngưng không có tâm trạng đánh Thái Cực với ông ta, vội vàng nói hai ba câu với Ngô Đại Vĩ rồi ngựa không dừng vó mang nghiên mực về nhà.

Thậm chí cô còn không thèm cởi mũ và khăn quàng cổ mà đã ngồi thẳng xuống cái ghế sô pha được đặt sát lò lửa ngoài phòng khách.

Chu Tố Lan khó hiểu nói: “Con sao vậy, về nhà cũng không thèm ngồi xuống sưởi ấm, chạy sang đó làm gì?”

Hai mắt Nguyễn Ngưng như phát sáng: “Có chuyện rất quan trọng.”

Lần trước lúc đến khu biệt thự tìm kiếm vật tư, cô không chỉ nhặt được vàng trên tường mà còn lấy được rất nhiều đồ cổ.

Nghĩ đến kỹ năng bảo hộ, Nguyễn Ngưng lấy một món đồ ở trong không gian ra với vẻ mặt mong đợi.

Không biết có lấy được thứ gì tốt không?

Đây là một bức tranh hoa mai.

Hệ thống “ting” lên một tiếng: “Kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”

“Đây là một bức tranh vẽ hoa mai do một bậc thầy vẽ cách đây năm trăm năm, phong cách tao nhã, đẹp đẽ, nét vẽ vừa cứng rắn vừa mềm mại, danh tiếng của bậc thầy đã vang xa và đi vào lịch sử, trở thành một trong những đại diện của văn hóa Trung Quốc.”

“Sau đây là những việc cần làm để bảo hộ tranh cổ.”
 
Chương 185


“Tranh cổ rất quý giá, người bảo hộ hãy quý trọng và bảo vệ nó khỏi bị hư hại, mỗi ngày sẽ nhận được 0.2 giá trị may mắn.”

Woa, còn cao hơn cả Hoàng Đế nữa.

Nguyễn Ngưng vui vẻ không thôi, cất tranh hoa mai vào trong không gian, sau đó trải một lớp vải cotton xuống đất rồi lấy ra một cái đỉnh ba chân.

Hệ thống: “Tinh, kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”

“Năm đó, Tần Vương chết vì nâng đỉnh, sau đó Long Văn Xích Đỉnh biến mất khỏi Tứ Thủy, không ai tìm được. Cái đỉnh này là do hậu nhân cố gắng chế tác lại dưới sự giám sát của quốc gia, toàn bộ đều làm bằng vàng, người làm ra cái đỉnh này đã chết ở nơi đất khách quê người, cái đỉnh này hiện đang trong tình trạng hư hỏng nặng”.

“Sau đây là những việc cần chú ý để bảo hộ đồ đồng.”

“Thứ này có vận rủi, xin hãy xử lý cẩn thận, nếu không sẽ phản tác dụng với chủ nhân của nó.”

Nguyễn Ngưng vội vàng cất nó lại trong không gian, hơn nữa còn quyết định sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn nó thêm lần nào nữa.

Sau đó cô lấy một bình hoa ra.

Hệ thống: “Ting, kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”

“Đây là hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại, không có giá trị gì, dùng để cắm hoa bách hợp sẽ rất đẹp.”

Nguyễn Ngưng nhíu mày, xem ra ngay cả ông chủ bất động sản có thể giết người cũng sẽ bị lừa.

Cô lại lấy một bình hoa khác ra.

Hệ thống: “Vật này có dính chút vượng khí của thiên tử, là vật ngự dụng, nhìn màu sắc hoa mỹ và tiêu chuẩn thẩm mỹ nguy nga lộng lẫy của nó, không khó đoán đây là đồ trang trí của một vị đế vương nào đó.”

“Bình hoa rất quý giá, người bảo hộ hãy quý trọng và bảo vệ nó khỏi bị hư hại, mỗi ngày sẽ nhận được 0.1 giá trị may mắn.”

Được rồi, một ít cũng là thịt, có còn hơn không.

Nguyễn Ngưng nhịn không được tò mò nói: “Hệ thống, kỹ năng bảo hộ này tốt như vậy sao, nếu thế chẳng phải Giám đốc Lục rất may mắn sao?”

Hệ thống trả lời: “Ta đã hình tượng hóa kỹ năng bảo hộ cho ký chủ nên ngài mới có thể rõ ràng thế này. Về phần Giám đốc Lục, ông ta chỉ là người giám hộ sách cổ, không phải ngài, nên sẽ không chiếm được nhiều may mắn như vậy.”

“Nhưng cũng có thể kéo dài tuổi thọ, tu tâm dưỡng tính.”

Nguyễn Ngưng hiểu.

Sau đó, cô liên tục lấy đồ cổ ở trong không gian ra, đây là những thứ mà cô lấy được ở khu biệt thự, tính luôn cả ngọc ban chỉ và mấy thứ khác, chắc có khoảng hơn bảy mươi cái.

Trong đó có bốn mươi lăm cái hàng nhái được làm giả bằng công nghệ hiện đại, xem ra đầu tư vào đồ cổ là một hạng mục phiêu lưu.

Cuối cùng sau khi thống kê lại toàn bộ, mỗi ngày cô sẽ nhận được một phẩy hai điểm giá trị may mắn.

Tuy không quá nhiều nhưng Nguyễn Ngưng cũng không chê ít.

Ban đầu còn nghĩ đạt được một kỹ năng yếu kém, ai ngờ một ngày lại có thể nhận được một phẩy hai điểm giá trị may mắn, đồng nghĩa một tháng sẽ là ba mươi sáu điểm, quan trọng nhất chính là cô chẳng phải làm gì cả.

Còn gì thích hơn việc nằm không kiếm tiền chứ?

Nguyễn Ngưng rất hài lòng, quyết định sẽ lấy toàn bộ đồ cổ của Ngô Đại Vĩ.

Bên này cô đang vui vẻ, Chu Tố Lan ở bên cạnh lại nhìn đến chết lặng không nói ra lời: “Con cất giữ nhiều đồ cổ như vậy từ khi nào, hôm qua con trộm ở cửa hàng nào đó?”

Nguyễn Ngưng vội vàng giải thích: “Không phải.”

Cô kể lại chuyện mình sưu tập đồ cổ ở khu biệt thự và chuyện giá trị may mắn cho hai người.

Chu Tố Lan ngạc nhiên ra mặt: “Tốt quá, trước đây mẹ còn lo lắng con phải đối đầu với Sở Định Phong, nhưng bây giờ mẹ yên tâm hơn rồi.”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm dựa sát vào người Chu Tố Lan: “Mẹ yên tâm, con gái của mẹ ngu mà tự dâng mạng mình cho hắn sao? Nếu không phải hết cách rồi thì con sẽ không chủ động tìm Sở Định Phong đâu.”

Chu Tố được an ủi: “Con có thể nghĩ như vậy thì tốt, cha và mẹ đã đánh mất con một lần, không muốn ngày nào cũng phải lo lắng sợ hãi nữa.”

Nguyễn Ngưng không muốn mẹ mình nhớ lại chuyện quá khứ rồi đau lòng nên cười nói: “Mẹ, mẹ nấu cơm tiếp đi. Thả Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng ra ngoài, con chơi với bọn chúng một lát.”
 
Chương 186


Chu Tố Lan lắc đầu: “Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với con đó, con còn tâm trạng đùa giỡn?”

Nguyễn Ngưng cười hì hì.

Miệng thì mắng nhưng Chu Tố Lan lại hành động rất nhanh, thả Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng ở trong không gian ra, hai con chó nhỏ vừa thấy chủ nhân của mình thì vui mừng không thôi, đầu tiên là cọ cọ Chu Tố Lan, sau đó lại chạy xung quanh đòi Nguyễn Ngưng cho ăn.

Nguyễn Ngưng nói: “Ngậm bát cơm của mình đến đây.”

Đương nhiên Tiểu Hoàng nghe không hiểu, nó tiếp tục dùng đầu của mình cọ vào ống quần của Nguyễn Ngưng.

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười, đứng dậy đi tới bát thức ăn của bọn chúng, đổ một ít thức ăn cho chó vào.

Hai con chó này chắc trước đây sợ đói nên khi nhìn thấy người thì luôn đòi ăn, chỉ khi no bụng mới có cảm giác an toàn.

Chúng nó còn giấu đồ ăn.

Chu Tố Lan đã trồng khoai tây và cây ăn quả trên đất trong không gian, không ngờ hai con chó này lại đào một mảnh đất lên rồi lén nhét xương vào đó.

Bởi vì không làm hỏng hạt giống nên hệ thống cũng ngầm đồng ý hành vi này.

Ba ngày tiếp theo, Nguyễn Ngưng và Nguyễn Thứ Phong cùng nhau lên núi chặt củi.

Cô rất muốn mua một ít đồ cổ, nhưng loại chuyện này không thể quá vội vàng, nếu bị Ngô Đại Vĩ hét giá thì sẽ không có lời.

Mà Sở Định Phong cũng cảm thấy cuộc sống trôi qua khá thoải mái.

Hắn tìm thấy người phụ nữ đang mang thai kia và đưa cô ta về khu biệt thự.

Từ lúc lấy được bàn tay vàng, đây là lần đầu tiên hắn ôm cô ta, tuy Vu Lệ không phải xuất thân trong gia đình khá giả nhưng cô ta lại duyên dáng, xinh đẹp, đúng là mẫu người mà hắn thích.

Hơn nữa Sở Định Phong biết một câu nói, mẹ quý nhờ con.

Trong nhận thức của hắn, từ xưa đến nay đều là như thế.

Một điểm nữa là Sở Định Phong cảm thấy gần đây Triệu Na Na lạnh nhạt với mình, cho nên đưa Vu Lệ về lúc này vừa hay sẽ kích thích Triệu Na Na, để cho cô ta biết phải tranh thủ tình cảm và tầm quan trọng của việc mang thai.

Về điểm này, Sở Định Phong đã nghĩ hơi nhiều.

Triệu Na Na chẳng quan tâm chuyện hắn đưa phụ nữ về nhà, dựa theo tính cách của Sở Định Phong, cô ta đã lường trước được cảnh tượng này từ lâu.

Thay vì đố kỵ với người phụ nữ này, cô ta càng đồng cảm với Vu Lệ hơn.

Bây giờ Triệu Na Na đã không còn là một cô gái ngây thơ không biết gì như trước, cô ta sẽ không ngốc đến mức coi Vu Lệ là đồng minh của mình, chỉ thông minh im lặng không nói lời nào.

Nhưng Sở Định Phong lại muốn kích thích cô ta, cố ý nói: “Na Na, lấy quần áo của cô ra đây, quần áo bây giờ của chị em chẳng ra gì cả.”

Triệu Na Na ồ một tiếng, quay về phòng, lấy cái áo khoác sạch sẽ duy nhất và thêm một bộ quần áo khác của mình ra.

Sở Định Phong cầm nó đi lấy lòng Vu Lệ: “Cục cưng, lát nữa em thay bộ quần áo này đi, sau đó theo anh hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc trong biệt thự này.”

Vu Lệ nở nụ cười quyến rũ với hắn: “Cảm ơn chồng.”

Triệu Na Na nhìn không chớp mắt.

Sở Định Phong còn nói: “Na Na, em đi đốt chút lửa ở trong phòng đi, để lát nữa chị em thay quần áo không bị lạnh cóng.”

Triệu Na Na nghe và làm theo.

Sau khi Vu Lệ vào phòng thay quần áo, Sở Định Phong lấy một con gà đông lạnh ra, giả vờ giả vịt nói: “Vu Lệ mang thai, cô ấy lớn hơn em, sau này em phải coi cô ấy là chị.”

“Con gà này là chuẩn bị riêng cho cô ấy, em và Triệu Tiểu Bảo không được ăn, dù sao cũng không thể tranh giành với phụ nữ có thai.”

Triệu Na Na cúi đầu, không nói lời nào.

Sở Định Phong vừa tát vừa cho cô ta nếm trái ngọt, lại cười nói: “Em xem bây giờ Vu Lệ sống tốt thế nào, mấy ngày nay còn có canh gà để uống, nếu em cũng có thai, là một người chồng đương nhiên tôi cũng sẽ chăm sóc em.”

Triệu Na Na không nói gì.

Sở Định Phong nhíu mày: “Em mang con gà.... Thôi, để tôi tự làm đi, dù sao cũng là làm cho con tôi ăn.”
 
Chương 187


Nói xong, hắn huýt sáo vui vẻ đi làm gà.

Tuy Triệu Na Na không hề có phản ứng quá khích trước với việc hắn đưa một người phụ nữ về, nhưng chuyện này lại khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên.

Không ngờ rằng Sở Định Phong còn đích thân nấu cơm? Hình như hắn rất vui vì Vu Lệ mang thai, hắn có bị điên không thế?

Đây là thời kỳ cực lạnh trong tận thế, có ai lại vui vẻ vì sắp sinh con chứ?

Nếu cái tên này không bị điên thì chắc chắn là có chuyện gì đó bất thường.

Hơn nữa hắn lấy thịt gà tươi ở đâu ra, bây giờ vẫn có thể mua thứ này ở dưới chân núi ư?

Càng ngày Triệu Na Na càng chắc chắn Sở Định Phong có vấn đề, tuy cô ta không biết là chuyện gì nhưng cô ta cảm thấy mình nên để mắt tới Sở Định Phong.

Có lẽ nếu cô ta phát hiện ra điều này thì cô ta có thể trả thù cho mẹ mình.

Sở dĩ Triệu Na Na còn ở đây chịu nhục là vì muốn lấy lại công bằng cho người mẹ đã chết thảm của mình.

Bữa tối đúng như Sở Định Phong đã nói, hai người kia cứ vừa ăn canh gà vừa anh anh em em ngọt sớt, còn Triệu Na Na và Triệu Tiểu Bảo ngồi bên cạnh nhấm nháp bánh quy nén.

Triệu Tiểu Bảo ngửi mùi canh gà, thèm đến chảy nước miếng.

Triệu Na Na xoa đầu cậu bé, im lặng nuốt xuống miếng bánh quy nén trong miệng, sự giận dữ hiện lên trong ánh mắt.

==

Tầng mười tám.

Sau khi Nguyễn Ngưng biết Sở Định Phong đưa Vu Lệ về biệt thự, cô cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.

Cô quyết định hai ngày tới sẽ đi bồi dưỡng tình cảm với Triệu Na Na.

Còn hôm nay, đương nhiên là phải đi xem nhân sâm có thu hoạch gì không.

Cũng giống như hai lần trước, Nguyễn Ngưng đi đến khu chợ tự phát, vừa bước vào đã thấy người đông hơn, có lẽ vì làm ăn đã có danh tiếng nên chỗ của Lý Vận Sơn rất đông.

Thấy Nguyễn Ngưng đến, Lý Vận Sơn lập tức bỏ qua các khách hàng trong quầy, đưa cô đến một căn phòng khác.

Trước đây Nguyễn Ngưng đã từng vào căn phòng này, lúc đó nó đã bị lục soát sạch sẽ, hiện tại trong đó chỉ có một cái bàn và hai cái ghế.

Lý Vận Sơn giải thích: “Chúng tôi đặt cái này ở đây để tiện đàm phán hơn ấy mà.”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Xem ra việc làm ăn của anh Lý càng lúc càng lớn.”

“Đâu có, chỉ kiếm đủ ăn thôi.” Lý Vận Sơn khách sáo: “Cô Nguyễn, cô có thể ở đây chờ nửa tiếng không? Tôi sẽ lập tức cho người đi gọi anh Ngô tới đây.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Hôm nay tôi rảnh.”

Lý Vận Sơn vui vẻ ra mặt: “Thật đúng lúc, tôi sẽ sai người đốt chút lửa ở trong phòng cho cô. Hôm nay công việc thuận lợi hơn nên tôi xin lỗi trước vì không thể tiếp đón cô chu đáo.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

Sau khi Lý Vận Sơn đi ra ngoài, có một người đàn ông bưng một chậu than tiến vào, anh ta cẩn thận chào “cô Nguyễn”, sau đó mới cúi đầu xuống bắt đầu đốt lửa.

Bây giờ tâm trí của Nguyễn Ngưng đều đặt hết trong không gian nên không chú ý đến anh ta.

Người đàn ông đốt đám cỏ khô, đặt một tấm gỗ mỏng lên trên đống lửa rồi đặt một ít than củi lên trên.

Làm xong, anh ta lại cẩn thận nói: “Cô Nguyễn, đã đốt lửa xong, tôi có thể ra ngoài được chưa?”

Nguyễn Ngưng bối rối, cô cũng không phải người thích làm khó dễ người khác: “Có thể, anh có thể ra ngoài, khép cửa hờ thôi, cảm ơn.”

Người đàn ông quay người muốn rời đi, nhưng sau khi nghĩ lại anh ta nhịn không được quay đầu nói: “Cô Nguyễn, cô không nhớ tôi sao?”

Lúc này Nguyễn Ngưng nghiêm túc nhìn anh ta, nhưng cô thật sự không nhớ ra: “Xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm, anh là?”

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở: “Sạc dự phòng.”

Nguyễn Ngưng ngạc nhiên, cuối cùng cũng hiểu được tại sao hồi nãy anh ta lại cẩn thận như vậy.

Trong lòng dở khóc dở cười, Nguyễn Ngưng hỏi: “Tôi nhớ ra rồi, bây giờ anh đang theo anh Lý buôn bán hả?”
 
Chương 188


Người đàn ông ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, không có ai mua sạc dự phòng, anh Lý làm ăn rất tốt nên chúng tôi đều giúp anh ấy.”

Hiện nay cái gì vừa dễ bán vừa hấp dẫn người khác, không cần nói cũng biết đáp án.

Xem ra Ngô Đại Vĩ rất có năng lực, anh ta đã mang rất nhiều thực phẩm ở doanh trại Nguyệt Sơn đến đây, làm cho cái chợ nhỏ này phát triển mạnh hơn.

Sau khi người đàn ông đi ra ngoài, Nguyễn Ngưng ngồi bên chậu than đang cháy, tiếp tục sắp xếp lại không gian.

Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Đại Vĩ vất vả mệt mỏi đi tới.

Nguyễn Ngưng đẩy chiếc ghế đẩu đến bên đống lửa cho ông ta: “Anh Ngô đúng là người bận rộn, vậy mà còn phiền ông phải vội vàng tới đây gặp tôi.”

Ngô Đại Vĩ ngồi xuống: “Tôi bận chỗ nào, rõ ràng là cô bận mới đúng, nghe cô đến tôi lập tức chạy tới đây.”

Nguyễn Ngưng lười quanh co lòng vòng, cười tủm tỉm hỏi: “Cây nhân sâm lần trước thế nào rồi?”

Ban đầu Ngô Đại Vĩ còn định hơ tay trên chậu than để sưởi ấm, vừa nghe Nguyễn Ngưng nhắc đến chuyện này, ông ta vội vàng lấy giấy tờ trong túi tiền ra.

Nguyễn Ngưng tò mò nhận lấy, thấy bên trên viết một danh sách vật tư.

Mười ký gạo.

Nửa ký muối.

Nửa ký đường phèn.

Nửa ký rau khô, nửa ký trái cây sấy lạnh.

Hai mươi hộp bánh mì, hai mươi hộp mì gói, năm hộp cơm tự sôi.

Trước khi tận thế đến, danh sách này có vẻ bình thường nhưng khi tận thế đến, đặc biệt là các loại rau và trái cây đông lạnh có giá cao ngất trời.

Ngoài ra còn có bánh mì tiện dụng, mì gói, cơm tự sôi.

Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Nhân sâm của tôi đổi được những thứ này hả?”

Mặt mày Ngô Đại Vĩ hớn hở, còn vui hơn cả Nguyễn Ngưng: “Đúng vậy, tôi đã tính cho cô rồi, chỗ này thấp nhất cũng phải tương đương với một ngàn hai trăm năm mươi ký bánh quy nén.”

Nguyễn Ngưng âm thầm “ồ” lên một tiếng, mối làm ăn này đúng là hời to.

Bây giờ mỗi ngày không gian của cô có thể làm mới ba cây nhân sâm, hơn nữa cô vẫn còn hơn một trăm cây nhân sâm trong kho, đây chính là ví dụ điển hình cho việc kinh doanh không cần vốn.

Nhưng cái này cũng chỉ là chiêu trò, cái gì càng hiếm sẽ càng đắt, ngược lại nhiều quá sẽ không đáng tiền.

Nguyễn Ngưng trả tờ giấy lại cho Ngô Đại Vĩ, trong lòng không khỏi tò mò: “Ai mua cái này vậy?”

“Là một ông lão hơn tám mươi tuổi, bảo là muốn kéo dài mạng sống, mua nhân sâm về cắt thành từng miếng, mỗi ngày dùng một chút.”

Ngô Đại Vĩ nói: “Lúc đám người giàu có bọn họ trữ vật tư không hề nghĩ tới sẽ trữ thứ này, trong tay của bọn họ có khá nhiều thuốc lá và rượu nhưng chúng tôi không lấy ra được, cũng không quan trọng lắm.”

Nguyễn Ngưng hiểu rõ: “Lúc ấy chúng ta đàm phán sẽ chia 1:9 đúng không?”

Ngô Đại Vĩ gật đầu.

“Các anh có muốn lấy mấy cái này không?”

Ngô Đại Vĩ ngây người: “Cô không cần sao?”

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi chỉ giữ lại hoa quả lạnh sấy khô, còn những thứ khác đều giao cho anh, anh có thể ra giá bao nhiêu?”

Ngô Đại Vĩ suy nghĩ một lát: “Một ngàn hai trăm ký bánh quy nén.”

Nguyễn Ngưng không trả giá: “Vậy cứ theo giá này đi, tôi lấy một ngàn không trăm bảy mươi ký, số còn dư lại tôi cho riêng ông như phí chạy vặt, coi như là chút tấm lòng.”

Ngô Đại Vĩ vui vẻ cười ra mặt: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được, cô gái à, bây giờ cô có cần bánh quy nén không?”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Tôi cũng không cần bánh quy nén, tôi chỉ muốn xem thử mấy ông có thứ gì tốt không.”

Ngô Đại Vĩ bị lời của cô dọa hết hồn.

Ông ta có thể hiểu tại sao cô không cần muối, đường, gạo nhưng ngay cả bánh quy nén cũng không cần thì khả năng trữ vật tư phải lớn đến mức nào.

Nghĩ tới đây, ông ta bày ra vẻ mặt khó xử: “Vậy là đang làm khó tôi rồi, ngay cả nhân sâm cô cũng có, chỗ chúng tôi còn có thứ gì có thể lọt vào mắt xanh của cô đây?”

Nguyễn Ngưng vừa nhìn anh ta vừa cười tủm tỉm.
 
Chương 189


Ngô Đại Vĩ bị cô nhìn đến kinh hồn bạt vía, trong đầu hiện lên một suy đoán: “Không phải chứ, đừng nói là cô muốn súng nhé, cái này thật sự không được.”

Nguyễn Ngưng cười: “Có gì mà không được? Thế này đi, chỗ tôi còn mười cây nhân sâm, tôi sẽ giao hết toàn bộ cho mấy ông, chỉ để đổi lấy hai khẩu súng.”

Ngô Đại Vĩ bóp cổ tay: Tôi cũng muốn kinh doanh lĩnh vực này, nhưng đại ca của chúng tôi đã ra lệnh tử, buộc phải trữ súng lại.”

“Vậy thì đàm phán không thành công.” Nguyễn Ngưng tỏ vẻ tiếc nuối: “Đợi lần sau có cơ hội chúng ta lại tiếp tục hợp tác.”

“Đừng mà.” Ngô Đại Vĩ vẫn muốn thương lượng, dựa theo giá cả hiện tại, mười cây nhân sâm tương đương với hai mươi nghìn năm trăm cân bánh quy nén.

Nếu thương lượng thành công sẽ giàu to.

Đại não của anh ta nhanh chóng vận hành: “Hay là cô đổi sang thứ khác được không, hoặc là cô muốn thứ khác, tôi có thể đến khu nhà giàu lấy cho cô?”

Nguyễn Ngưng không nói gì.

Ngô Đại Vĩ kêu trời kêu đất: “Cô gái, à không, chị ơi, chúng tôi thật sự không thể đưa súng cho cô, đừng nói chỉ vì thế mà vứt bỏ anh Ngô của cô đấy nhé?”

Nguyễn Ngưng thở dài nói: “Tất nhiên là tôi muốn hợp tác kinh doanh với người mà tôi quen.”

Ngô Đại Vi trợn mắt: “Ông chủ của cô thật sự chỉ muốn súng thôi hả, ông ta không có sở thích nào khác sao?”

Nguyễn Ngưng nói: “Một người quê mùa như ông ấy còn có sở thích gì, nhưng cái nghiên mực lần trước anh cho tôi á, tôi mang về đưa cho ông chủ, cha vợ của ông ấy rất thích nó.”

Hai mắt Ngô Đại Vĩ như phát sáng: “Hóa ra cha vợ của ông chủ cô là một nhà hoạt động văn hóa?”

Nguyễn Ngưng ra vẻ khinh thường: “Ai biết ông ấy có học hay không, ông ấy chỉ ỷ vào thân phận của mình, cái gì cũng muốn.”

Nhìn dáng vẻ này của cô, Ngô Đại Vĩ theo tự nhiên nghĩ món quà lần trước bị người ta cướp mất nên cô mới bất mãn thế này.

“Cái này thì không đúng rồi, nghiên mực đó là đại ca của chúng tôi tặng cho cô, vậy mà ông chủ của cô lại chiếm làm của riêng tặng cho cha vợ của mình?”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Đại ca các anh tặng, làm sao tôi dám giữ làm của riêng cơ chứ?”

“Về phần bố vợ của ông ấy, dựa vào sắc đẹp của con gái, có thể thổi gió bên gối, mấy cấp dưới như chúng tôi còn có thể nói gì.”

Ngô Đại Vĩ nhanh trí: “Cô gái à, tủi thân cho cô rồi, lần sau anh Ngô nhất định sẽ bù đắp cho cô.”

“Nhưng nếu cha vợ của ông chủ cô đã thích nghiên mực, không bằng cô chọn thêm mấy món đồ cổ ở chỗ chúng tôi đi, chắc chắn ông chủ của cô sẽ đồng ý.”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm: “Anh Ngô, anh muốn đang muốn hố chúng tôi đấy à.”

“Ai cũng biết bây giờ đồ cổ không đáng tiền, tặng không còn được, nhưng lấy ra để đổi thức ăn không phải là kẻ ngốc sao?”

Ngô Đại Vĩ cũng rất đau lòng, bởi vì đại ca của ông ta chính là một kẻ ngốc như thế.

Trên thực tế, cách nghĩ này của Ngô Đại Vĩ khá đúng, thậm chí gần như đã đúng hoàn toàn.

Bởi vì tận thế thực sự quá dài, toàn bộ nền văn hóa gần như bị nhấn chìm trong đất hoang, theo bối cảnh của tiểu thuyết gốc, những cổ vật này thực sự không đáng một đồng.

Bây giờ có cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ đưa mấy món đồ cổ này ra ngoài, đương nhiên Ngô Đại Vĩ phải hăng hái rồi.

Anh ta nói: “Cô em à, cô không thể nói như vậy được, dù có tiền cũng khó mà mua được thứ mình thích, nếu thực sự thích và có khả năng thì việc mua lại rồi vui vẻ chính là giá trị về mặt tinh thần”.

“Thế này đi, cô về hỏi thử trước, nếu cha vợ của ông chủ cô muốn mua, tôi có thể giảm giá cho cô.”

Nguyễn Ngưng cười thầm trong lòng nhưng vẻ mặt lại uể oải: Được rồi, tôi sẽ về hỏi giúp anh, nhưng cho dù ông ta có muốn thì chưa chắc ông chủ của tôi đã đồng ý.”
 
Chương 190


Ngô Đại Vĩ cười lớn: “Cô cứ hỏi đi, nếu thành công anh Ngô sẽ không để cô chịu thiệt đâu.”

Nguyễn Ngưng cười thành tiếng.

Cả hai “khơi thông” tình cảm thêm mười phút nữa thì Nguyễn Ngưng tạm biệt rồi rời đi.

Thời kỳ cực lạnh kéo dài rất lâu, Nguyễn Ngưng cũng không vội, dù sao tích lũy giá trị may mắn cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Sau khi quay lại khu chung cư, Nguyễn Ngưng cởi giày trượt băng ra, đi lên lầu, không ngờ lúc này Văn Mai đột nhiên xuất hiện ở tầng 7, thần bí nói: “Trên lầu có người.”

Nguyễn Ngưng ngây người: “Có ý gì?”

Văn Mai nói: “Hôm nay đột nhiên có ba quân nhân cầm súng đến đây.”

Nguyễn Ngưng nhíu mày, hỏi: “Bọn họ là ai, bà có nghe ngóng được gì không?”

“Không biết, tôi làm gì dám hỏi chứ.” Văn Mai nói nhỏ: “Tôi chỉ biết bọn họ chắc chắn đã lên tầng mười tám, bởi vì trên lầu bây giờ chỉ có mỗi nhà cô và nhà họ Trình sống, mà bọn họ đã lên đó khoảng hai mươi phút rồi vẫn chưa xuống.”

Sắc mặt Nguyễn Ngưng lập tức trở nên nghiêm túc.

Đúng là bây giờ trên tầng có hai hộ gia đình, nhưng hai anh em Trình Quý Khoan và Trình Quý Lịch ra ngoài chặt củi còn chưa về, Nguyễn Thứ Phong cũng không có ở nhà.

Trong nhà chỉ còn mỗi Chu Tố Lan.

“Tôi biết rồi.” Nguyễn Ngưng lấy một ít bánh quy nén ở trong ba lô ra đưa cho Văn Mai: “Những chuyện khác để sau rồi nói, tôi lên lầu trước.”

Văn Mai cẩn thận liếc mắt quan sát cô: “Vậy cô nhớ chú ý an toàn.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng, vội vàng quay lại tầng mười tám.

Ba quân nhân kia không có ở cầu thang hay hành lang.

Cửa lối thoát hiểm vẫn đang khóa.

Nguyễn Ngưng dùng tay đập cửa lối thoát hiểm, một lúc sau, Chu Tố Lan đi ra, lớn tiếng nói: “Ngưng Ngưng, cuối cùng con cũng về rồi.”

Nhân lúc Chu Tố Lan mở cửa, Nguyễn Ngưng hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế, có ai lên lầu không? Mẹ mở cửa làm gì.”

Chu Tố Lan nói: “Có, thiếu tướng Tôn tới.”

Nguyễn Ngưng sửng sốt, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Anh ta tới tìm con?”

“Không phải, tìm hàng xóm bên cạnh.”

Lúc này, hai người đã về tới cửa nhà, Chu Tố Lan nói to: “Thời tiết bên ngoài rất lạnh, sau này con đừng ra ngoài nữa, con là con gái mà suốt ngày ra ngoài một mình nguy hiểm lắm.”

Nguyễn Ngưng ngoan ngoãn trả lời: “Con biết rồi, mẹ.”

Bước vào cửa, bên trong có ba người lính đang ngồi.

Chu Tố Lan có không gian nên đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong phòng, chỉ để lại mấy đồ dùng bình thường trong nhà và cái bếp lò kia.

Ngoài ra còn có cả một căn bếp chất đầy củi khô.

Nguyễn Ngưng nhìn sang thì thấy ngoài Tôn Vĩnh Siêu, còn có một quân nhân khác cũng là người quen, chính là người đã đưa bánh quy nén cho cô.

Người còn lại thì cô không biết, nhìn qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi, gương mặt vẫn còn rất ngây ngô.

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Anh Tôn, tôi nghe mẹ nói anh đến đây, còn gọi anh là Thiếu tướng Tôn nữa.”

Tôn Vĩnh Siêu đang ngồi sưởi ấm trước bếp lò, mỉm cười nói: “Cô đừng trêu tôi nữa, tôi còn chưa được thăng chức, họ chỉ trêu tôi thôi.”

Nguyễn Ngưng đi đến cạnh bếp lò.

Tôn Vĩnh Siêu giới thiệu: “Chắc cô đã từng gặp qua cậu ấy, bây giờ cậu ấy là cảnh vệ của tôi, cậu ấy tên Tô Minh.”

“Còn đây là Trữ Hải, người phụ trách đội tân binh.”

Nguyễn Ngưng cười với họ hai cái.

Có lẽ do Trữ Hải còn quá nhỏ nên lúc nhìn Nguyễn Ngưng cậu ta có hơi hồi hộp, xấu hổ.

Tôn Vĩnh Siêu giới thiệu xong, lại cười nói: “Đây là nhà của cô, không cần tôi phải chào hỏi cô chứ, mau ngồi đi.”

Nguyễn Ngưng cởi bao tay hai lớp của mình ra: “Tôi không khách sáo đâu.”

Lúc này, Chu Tố Lan đi tới đưa cho Nguyễn Ngưng một ly nước nóng, sau đó tiện thể ngồi xuống cạnh con gái.

Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Hồi nãy vào nhà tôi có nghe mẹ nói anh Tôn đến tìm hai anh em Trình Quý Khoan phải không?”
 
Chương 191


“Đúng vậy.” Tôn Vĩnh Siêu nói: “Cô cũng biết bây giờ chúng tôi thiếu nhân viên trầm trọng, cho nên luôn muốn chiêu mộ mọi người.”

“Hơn nữa đội tân binh… nói sao nhỉ, dù bọn họ đã đến hai ngày nhưng vẫn chưa bắt đầu nhận huấn luyện.”

“Tôi tìm anh em Trình Quý Khoan là vì biết cậu ấy dùng súng rất tốt, so với đám người lọc lõi như chúng tôi còn tốt hơn, nên tôi mới muốn mời cậu ấy tới làm thầy dạy bắn súng cho đội tân binh.”

Nguyễn Ngưng sửng sốt: “Thật vậy sao?”

Tôn Vĩnh Siêu thở dài: “Nhưng hình như cậu ấy không muốn lắm.”

Tôn Vĩnh Siêu nhìn sang Nguyễn Ngưng, nói một cách sâu xa: “Cô Nguyễn, cô cảm thấy công việc của chúng tôi thế nào?”

Nguyễn Ngưng trừng mắt, không trả lời vấn đề này: “Anh Tôn, anh muốn tôi giúp anh khuyên Trình Quý Khoan hả?”

Tôn Vĩnh Siêu cười nhưng không nói.

Nguyễn Ngưng cũng không muốn đi khuyên, cuộc sống ở trại tị nạn quá tồi tệ, cô không muốn Trình Quý Khoan chạy tới đó chịu khổ.

Hơn nữa với số lượng vật tư hiện tại của bọn họ, không cần phải tự tìm phiền phức.

Nguyễn Ngưng cầm ly trà lên uống một ngụm, cụp mắt xuống nói: “Nếu có thể tôi đương nhiên sẽ giúp anh khuyên anh ấy, nhưng Trình Quý Khoan là một người có chính kiến, có lẽ tôi không lay động được anh ấy đâu.”

Tôn Vĩnh Siêu thở dài: “Tôi cũng thấy Trình Quý Khoan là một người có chính kiến của riêng mình.”

Hai người bắt đầu trò chuyện từ đông sang tây.

Buổi chiều, cuối cùng ba người đi ra ngoài cũng đã quay lại.

Nguyễn Ngưng lấy chìa khóa đi ra mở cửa, nhưng Tôn Vĩnh Siêu cũng không đợi ở trong nhà mà cùng hai cấp dưới của mình đi ra hành lang.

Vừa nhìn thấy Tôn Vĩnh Siêu, Trình Quý Khoan đang đứng bên ngoài bỗng khẽ nhíu mày.

Sau khi mở cửa, Tôn Vĩnh Siêu cười sang sảng: “Tiểu Trình, không ngờ tôi sẽ đến đúng không.”

Trình Quý Khoan bắt tay với anh ta: “Đúng là có hơi bất ngờ, tôi nên đích thân trả lời đại tá Tôn mới phải.”

Nguyễn Ngưng vội vàng cười nói: “Anh Trình, không thể gọi là đại tá Tôn nữa, sẽ sớm gọi là Thiếu tướng Tôn thôi.”

“Thiếu tướng gì chứ, bọn họ chỉ sắp xếp đại cho tôi thôi.” Tôn Vĩnh Siêu nói: “Tiểu Trình, lần này tôi thật sự mang theo thành ý tới đây, còn đưa cả người phụ trách của đội tân binh đến nữa.”

Nói xong, anh ta ra hiệu cho người đằng sau.

Trữ Hải vội vàng chạy lên phía trước, căng thẳng làm nghi thức chào quân đội với Trình Quý Khoan: “Chào huấn luyện viên! Tôi là Trữ Hải, người phụ trách hiện tại của đội tân binh, đội tân binh của chúng tôi có tổng cộng một trăm năm mươi hai người, trong đó có một nửa không biết dùng súng.”

“Bây giờ rất thiếu người, chúng tôi cũng không có thời gian để huấn luyện.”

“Nhưng gần đây tổn thất quá nghiêm trọng, mấy ngày trước lại có một người hy sinh, Thiếu tướng Tôn nói sẽ tìm cho chúng tôi một xạ thủ lợi hại, bảo đảm khả năng sống sót cao nhất!”

“Tôi biết anh đã đạt huy chương bạc trong giải Vô địch Thế giới nên chắc chắn kỹ thuật bắn của anh rất tốt, tôi xin anh hãy đến đội tân binh của chúng tôi.”

“Chúng tôi thật sự rất cần sự chỉ bảo của anh.”

Trình Quý Khoan nhíu mày: “Tôi thật sự không biết dạy cái này, mấy cậu là quân nhân còn tôi chỉ là một vận động viên thể thao, bản chất hoàn toàn khác nhau.”

Nghe anh từ chối, Trữ Hải không biết nên đối đáp thế nào, đành quay sang nhìn Tôn Vĩnh Siêu.

Tôn Vĩnh Siêu không nói lên lời, trong đám tân binh này chẳng có mấy người biết nói chuyện, bây giờ còn nhìn anh ta làm gì?

Hết cách, Tôn Vĩnh Siêu chỉ có thể nói: “Tiểu Trình, tôi biết hoàn cảnh của cậu, cậu không chỉ là đạt huy chương bạc trong giải Vô địch Thế giới, mà còn mở trường bắn với một người bạn, trước đây có rất nhiều kinh nghiệm giảng dạy.”

“Cậu cũng biết tình huống hiện tại rồi đó, cậu nói cậu chỉ là một vận động viên thể thao nhưng trước đây chúng tôi đã từng thực chiến bao nhiêu lần?”

“Đừng nói là đội tân binh, ngay cả chúng tôi, phần lớn đều là người tay chưa vấy máu.”

“Tôi tới tìm cậu không chỉ muốn nhờ cậu dạy họ bắn súng mà còn muốn tìm được nhân tài xuất sắc để huấn luyện một đội bắn tỉa.”

“Bây giờ có rất nhiều người chết, toàn bộ trại tị nạn của chúng tôi không thể tập hợp được mấy tay súng bắn tỉa.”
 
Chương 192


Nói tới đây, hai mắt Tôn Vĩnh Siêu đỏ hoe: “Không có lính bắn tỉa, toàn dân ta phải đối đầu trực diện với kẻ thù, tuy tình hình bây giờ không tệ, nhưng vào cái đêm rét đậm đó, bên trong những khẩu súng cướp được các xác chết kia có quá nhiều đạn.”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, trong vòng hai tháng, toàn bộ thành phố của chúng ta sẽ trở thành chiến trường.”

Tôn Vĩnh Siêu nói: “Chỉ khi có đội bắn tỉa, chúng ta mới có thể chiếm được lợi thế, bảo vệ được vật tư cho trại tị nạn.”

“Tôi nói thật cho cậu biết, chúng tôi vẫn còn năm mươi ngàn cân bánh quy nén trong trại cứu trợ thiên tai, mấy ngày trước chúng tôi còn đoạt được một lô vật tư đáng giá khác.”

“Thức ăn này không chỉ được dùng trong các trại tị nạn mà hàng ngày người dân cũng xếp hàng đến nhận.”

“Khi các đội bên ngoài ngày càng lớn mạnh, chúng ta sẽ là những con cừu béo trong mắt bọn họ!”

Tôn Vĩnh Siêu nói: “Ta đến mời cậu không chỉ vì một trăm năm mươi hai chiến sĩ ở trong đội tân binh mà còn vì mười ba nghìn chín trăm tám mươi hai con người trong trại tị nạn, hầu hết bọn họ đều không có khả năng tự bảo vệ bản thân, là những người dân thật thà không muốn làm tổn thương người khác.”

Trình Quý Khoan không nói lời nào.

Trình Quý Lịch bị lời nói của anh ta làm bối rối.

Nguyễn Ngưng quan sát vẻ mặt của Trình Quý Khoan nhưng không nhìn ra được gì.

Lời Tôn Vĩnh Siêu nói rất có lý, đội bắn tỉa thật sự rất quan trọng, anh ta không hổ là một trong những nhân vật phản diện chiến đấu tới cùng với nam chính, từng tính toán đều thể hiện được con mắt nhìn xa trông rộng.

Vấn đề là, Trình Quý Khoan không nhất thiết phải làm công việc này.

Nói cách khác, thay vì trở thành một giáo viên, mục đích của anh ta thực ra là muốn kéo Trình Quý Khoan vào cuộc, để anh có thể hòa nhập vào quân đội cũng như học thêm một số kỹ năng chiến đấu, để anh trở thành tay bắn tỉa giỏi nhất.

Hiện tại, việc đối phó với những người chẳng biết bắn súng chỉ đơn giản như đang thái rau.

Tôn Vĩnh Siêu còn thực hiện cuộc chiến tâm lý, muốn lấy người dân trong trại tị nạn thuyết phục Trình Quý Khoan.

Nhưng nếu Trình Quý Khoan lựa chọn đi, anh không chỉ phải từ bỏ cuộc sống tương đối tự do hiện tại mà còn phải đối mặt với nguy hiểm.

Tôn Vĩnh Siêu thấy Trình Quý Khoan không có phản ứng gì, vội vàng nói: “Hơn nữa với tình huống hiện tại, cậu và em gái cậu một mình ở bên ngoài cũng rất nguy hiểm.”

“Tôi có thể bảo đảm cho hai người một phòng riêng, hai người có thể chuyển tất cả đồ đạc của mình đến đó.”

“Em gái của cậu cũng có thể đến doanh trại nữ của chúng tôi, hoặc cô ấy có thể chọn ở lại trại tị nạn, không phải cô ấy quen với bác sĩ Châu sao? Có thể đến hỗ trợ cho bác sĩ Châu, mỗi ngày chúng tôi sẽ cho cô ấy ba cái bánh quy nén.”

“Như vậy cậu sẽ không phải lo lắng gì nữa.”

Đến lúc này, cuối cùng Trình Quý Khoan cũng chịu lên tiếng: “Để tôi suy nghĩ một buổi tối, dù kết quả có thế nào tôi cũng sẽ đến sở chỉ huy của trại tị nạn báo cho anh.”

Tôn Vĩnh Siêu thất vọng, anh ta đoán không ra Trình Quý Khoan đang nghĩ gì, không thể nhìn ra biểu cảm gì trên mặt của người này.

Anh ta thở dài: “Được rồi, Tiểu Trình, tôi hy vọng cậu sẽ suy nghĩ kỹ càng.”

“Quốc gia đã như vậy, nếu mọi người còn không đứng lên thì sẽ không còn hy vọng gì nữa”.

Đợi ba người rời đi, Nguyễn Ngưng bắt đầu đóng cửa lối thoát hiểm lại.

Cô quay đầu nhìn Trình Quý Lịch trước rồi mới nhìn sang Trình Quý Khoan: “Trong lòng anh đã có quyết định rồi, phải không?”

Trình Quý Khoan lắc đầu: “Không có, tôi chỉ đang nghĩ làm thế nào mới tốt cho Quý Lịch.”

Trình Quý Lịch nghe anh nhắc tới mình, cũng không biết nên nói gì.

Cô ấy biết anh trai cô ấy có năng lực để gia nhập quân đội cũng như bảo vệ những người trong trại tị nạn.

Nhưng đây là anh trai cô ấy, cô ấy càng quan tâm đến sự an toàn của người thân duy nhất hơn.

Đôi khi bản tính con người ích kỷ như vậy đấy, cũng chỉ ích kỷ như thế mới có thể bảo vệ tốt chính mình.
 
Chương 193


Nguyễn Ngưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đi về nhà cùng Nguyễn Thứ Phong.

Hai người bắt đầu cởi quần áo trên người ra, Nguyễn Thứ Phong tò mò hỏi: “Con gái, con nói xem cậu ấy có đồng ý không?”

Làm sao Nguyễn Ngưng biết được.

Nguyễn Thứ Phong thở dài: “Cha đoán cậu ấy sẽ đồng ý.”

“Tại sao?” Chuyện này làm Nguyễn Ngưng tò mò: “Cha cảm thấy Trình Quý Khoan là một người có ý thức trách nhiệm quốc gia hả?”

Nguyễn Thứ Phong nói: “Không hẳn là thế, cùng lắm cậu ấy cũng chỉ có cảm giác vinh dự thôi, sù sao cũng lấy được bằng khen của lãnh đạo quốc gia, nhưng như thế vẫn chưa đủ.”

Nguyễn Ngưng tò mò nói: “Vậy thì vì cái gì?”

Nguyễn Thứ Phong nặng nề nói: “Bởi vì chỉ khi cậu ấy đi, cậu ấy mới yên tâm về Trình Quý Lịch.”

“Mấy ngày này, Trình Quý Lịch vẫn luôn theo chúng ta đi ra ngoài, một cô gái như con bé làm sao chịu được cái lạnh?”

Nguyễn Thứ Phong liếc mắt nhìn con gái một cái: “Nếu cứ như thế thì tương lai lỡ bị bệnh phải làm sao?”

Nguyễn Ngưng ngây người: “Sau này chúng ta có thể ra ngoài ít lại.”

Nguyễn Thứ Phong lắc đầu: “Dù sao cha cũng cảm thấy cậu ấy chắc chắn sẽ đi.”

Nguyễn Ngưng không nói chuyện, bởi vì cô không chắc chắn lắm.

Cô không thể hiểu được tính cách của Trình Quý Khoan.

Hôm sau, mới sáng sớm Nguyễn Ngưng đã dậy, nằm ngẩn ngơ trên chiếc giường ấm áp.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Thông qua mắt mèo, Nguyễn Ngưng thấy người đứng bên ngoài chính là Trình Quý Lịch.

Cả người cô ấy bị quấn thành một cái bánh chưng, hai tay đút trong túi quần, đang nhảy tới nhảy lui ngoài cửa để giữ ấm.

Nguyễn Ngưng vội vàng đội mũ, đeo khăn quàng cổ và bao tay vào rồi ra mở cửa.

Vừa thấy Nguyễn Ngưng, hai mắt Trình Quý Lịch như phát sáng: “Mới sáng sớm đã làm phiền cậu, cậu còn đang ngủ hả?”

Đóng cửa lại, Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Sao cậu qua đây sớm vậy?”

Trình Quý Lịch mỉm cười.

Nguyễn Ngưng lập tức phát hiện mái tóc dài đằng sau nón của cô ấy đã không còn, trái tim cô đập nhanh hơn một nhịp, thốt lên: “Hai người đã quyết định sẽ đến trại tị nạn à?”

Trình Quý Lịch cười nói: “Đúng vậy, hôm qua tớ và anh tớ đã thương lượng với nhau, bảo sau này để tớ đi theo bác sĩ Châu.”

Nguyễn Ngưng mím môi, tuy ngày hôm qua Nguyễn Thứ Phong đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh sự lựa chọn của Trình Quý Khoan, Nguyễn Ngưng cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe tin này cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Trình Quý Lịch thấy cô không vui, trên mặt cũng lộ ra vẻ buồn bã.

“Ngưng Ngưng, tớ biết cậu luôn chăm sóc tớ, tớ cũng không nỡ rời xa cậu.”

Nói xong, hai mắt Trình Quý Lịch đỏ hoe: “Anh tớ nói sau khi vào trại tị nạn, tớ sẽ không cần ra ngoài tìm củi để chống lạnh nữa.”

“Tớ không sợ khổ, cũng không muốn anh tớ vì tớ mà mạo hiểm cả tính mạng, hơn nữa tớ ở trại tị nạn còn phải nộp thuế lương thực.”

Trình Quý Lịch cúi đầu: “Nhưng tớ là do một tay anh ấy nuôi lớn, trước đây cha tớ không quan tâm chúng tớ, cho nên...”

Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Tớ biết, cậu nghe theo anh ấy là đúng.”

Trình Quý Lịch ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, trên môi nở nụ cười: “Tớ không biết cuộc sống ở trại tị nạn như thế nào, tớ nghe chị Linh Hạ nói nước và nhà vệ sinh ở đó rất bất tiện, nên tớ đã cắt tóc ngắn.”

“Như thế anh tớ cũng không phải vì tớ mà xúc nhiều băng, còn phải dùng nhiều viên lọc nước để tớ có thể gội đầu.”

Giọng nói của Trình Quý Lịch càng ngày càng nhỏ hơn, nhưng chẳng bao lâu cô ấy đã mỉm cười: “Nói chung là Ngưng Ngưng, chúng ta tạm biệt trước.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng đỏ hoe: “Cũng không xa lắm, có thời gian tớ sẽ đi tìm cậu.”

Trình Quý Lịch ừ một tiếng.

Nguyễn Ngưng ôm cô gái trước mặt.

Khi cô mới đến thế giới này, Trình Quý Lịch là người bạn đầu tiên cô kết giao và cũng có thể nói là người bạn duy nhất của cô.

Có lẽ trước khi tận thế đến cô ấy chính là kiểu người được chào đón nhất, vừa xinh đẹp, hoạt bát, lại còn rất nhiệt tình, ngay cả miệng cũng rất ngọt.
 
Chương 194


“Cảm ơn hai người đã luôn giúp tớ.” Nguyễn Ngưng nói: “Hai người không những không bắt nạt một cô gái sống một mình như tớ mà còn luôn đưa tớ đi làm mọi việc.”

Trình Quý Lịch cười: “Cậu nói gì vậy, cậu còn bán cho chúng tớ rất nhiều gạo, bây giờ chúng tớ chính là người giàu đó.”

Lau sạch nước mắt trên mặt, hiếm khi Trình Quý Lịch nghiêm túc nói: “Còn một chuyện nữa, anh tớ nói bên phía trại tị nạn không an toàn, cho nên muốn gửi ít vật tư ở chỗ của cậu.”

Nguyễn Ngưng ngây người: “Gửi ở chỗ tớ?”

Trình Quý Lịch gật đầu: “Chúng tớ không còn ai có thể tin tưởng nữa, Ngưng Ngưng, cậu nhất định phải giúp tớ việc này.”

Nguyễn Ngưng phàn nàn: “Tình hình đến nước này rồi mà anh cậu không sợ tớ ôm vật tư bỏ chạy à.”

Trình Quý Lịch cười lớn: “Đương nhiên là bọn tớ yên tâm về cậu rồi, nếu cậu đồng ý, lát nữa chờ anh tớ trở về chúng ta sẽ bắt đầu chuyển đồ.”

Nguyễn Ngưng: “Được, tớ sẽ giúp hai người bảo vệ vật tư thật tốt, nếu tương lai anh cậu không thể sống ở trại tị nạn nữa thì vẫn có thể quay về.”

Trình Quý Lịch lập tức nói: “Chắc anh ấy sẽ không khổ đến vậy đâu?”

Nhìn biểu cảm khoa trương của cô ấy, Nguyễn Ngưng nhịn không được bật cười: “Ai biết được, không chừng sau này sẽ có lúc phải đến tìm tớ đó.”

Trình Quý Lịch cười to.

Buổi chiều, Trình Quý Khoan trở về từ trại tị nạn, bắt đầu chuyển vật tư sang nhà Nguyễn Ngưng.

Những món đồ còn lại mà anh có chủ yếu là thịt và gạo khô, cũng như một số loại thuốc, đồ ăn nhẹ nhập khẩu, giăm bông và vài thứ linh tinh khác được tìm thấy trong khu biệt thự.

Tất cả bánh quy nén đều được mang đi.

Hơn nữa, ở đây còn rất nhiều củi, trước khi cơn rét đậm ập tới Trình Quý Khoan đã tích trữ thứ này hơn một tháng, hiện tại số lượng mà anh trữ vẫn chất đầy ba căn phòng.

Trong đó một nửa đưa cho gia đình Nguyễn Ngưng, nửa còn lại thì mang đến trại tị nạn để sử dụng.

Sẽ mất nhiều thời gian để di chuyển củi và các đồ đạc khác nên Tôn Vĩnh Siêu đã cho anh ba ngày, hy vọng anh sẽ hoàn thành việc di chuyển càng sớm càng tốt và thực hiện nhiệm vụ của mình ngay lập tức.

Nguyễn Thứ Phong chủ động hỗ trợ, để Trình Quý Lịch và Nguyễn Ngưng vui vẻ nói chuyện với nhau, không cần bận tâm đến chuyện chuyển nhà.

Thời gian ba ngày rất dài, cũng rất ngắn.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Nguyễn Ngưng đưa cho Trình Quý Lịch một bịch hoa quả lạnh sấy khô.

“Tớ đổi cái này ở chợ, ban đầu định sẽ chia cho cậu một nửa.” Nguyễn Ngưng nói: “Bây giờ cậu lại phải đến trại tị nạn nên cái này coi như quà chia tay tớ tặng cậu.”

Trình Quý Lịch dở khóc dở cười: “Cái gì mà chia tay chứ, tình bạn của chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi.”

Nguyễn Ngưng đưa hoa quả lạnh sấy khô cho cô ấy: “Nói chung là cậu ở bên ngoài nhớ phải cẩn thận, bình thường phải nghe lời chị Linh Hạ.”

Trình Quý Lịch gật đầu.

Nguyễn Ngưng lại lấy ra một bộ sách ôn tập: “Đây là quà tớ tặng cho Tần Việt và Vưu Minh Ngạn, cậu nhất định phải giúp tớ chuyển cho hai đứa nó.”

Trình Quý Lịch bái phục: “Cậu đúng là bà dì ma quỷ, còn muốn tra tấn đóa hoa của tổ quốc.”

Nguyễn Ngưng cười ha ha.

Sau khi hai anh em Trình Quý Khoan chuyển đi, cả tòa nhà chỉ còn lại một nhà Nguyễn Ngưng và Văn Mai sống ở tầng 7.

Nguyễn Ngưng chỉ đơn giản nói với Nguyễn Thứ Phong sau này đừng đi ra ngoài nữa, trong không gian có nhiên liệu, tạm thời không cần lo lắng.

Bên phía Ngô Đại Vĩ đã trì hoãn ba ngày, thấy nhiệt độ cũng không tệ, Nguyễn Ngưng lên đường đến chợ.

Cô vẫn phải đợi một lúc trong văn phòng nhỏ như lần trước, sau đó Ngô Đại Vĩ mới vội vàng chạy tới, còn chưa kịp vào cửa đã hỏi: “Cô em à, sếp của cô nghĩ thế nào?”

Nguyễn Ngưng nói: “Anh Ngô, anh còn chưa kịp chào tôi mà đã hỏi chuyện của sếp tôi rồi à?”

Ngô Đại Vĩ cười một tiếng: “Không phải do vội quá sao? Số bánh quy nén lần trước của cô vẫn còn đang ở chỗ tôi, tôi thấy nhưng lại không dám động vào, trông mà thèm, ngay cả nằm mơ cũng muốn làm ăn buôn bán với cô.”

Nguyễn Ngưng thở dài: “Đúng là bị anh mơ được.”
 
Chương 195


Ngô Đại Vĩ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ông chủ của cô đồng ý thu đồ cổ?”

“Ừ, nhưng chỉ lấy hai ba cái.” Nguyễn Ngưng nói: “Giá cả cũng sẽ không cao.”

Ngô Đại Vĩ xoa tay: “Giá cả có thể từ từ thương lượng, lần trước sau khi bán nhân sâm, còn rất nhiều người muốn mua, mấy ngày nay vẫn luôn đi theo hỏi tôi.”

“Cô muốn loại đồ cổ thế nào, tôi đều sẽ lấy cho cô.”

Nguyễn Ngưng nhìn Ngô Đại Vĩ nói: “Tôi có thể xem qua và kiểm tra toàn bộ không, trước đây tôi từng nhìn thấy chúng từ xa ở viện bảo tàng, hôm nay muốn mở mang kiến thức một chút.”

Ngô Đại Vĩ suy nghĩ một chút: “Được, nếu cô đồng ý chờ, bây giờ tôi sẽ lập tức quay về lấy cho cô.”

Nguyễn Ngưng cười lớn: “Anh Ngô đi lấy đi, hôm nay tôi phải xem thử bây giờ loại đồ cổ nào mà có thể đổi được lương thực.”

Ngô Đại Vĩ vui vẻ.

Khoảng hơn một tiếng sau, Ngô Đại Vĩ mang theo rất nhiều người quay lại văn phòng.

Nguyễn Ngưng nhìn qua có khoảng mười hai thanh niên, trong đó có cả thanh niên bán sạc dự phòng, xem ra cậu ta sống rất tốt.

Có khoảng hai mươi ba hộp, không khác mấy so với những gì Nguyễn Ngưng đoán.

Bên kia, Ngô Đại Vĩ chỉ huy mọi người đặt đồ lên bàn, sau đó để bọn họ ra ngoài cửa đứng chờ.

Ngô Đại Vĩ cầm một cái hộp ở trên bàn lên rồi đưa cho Nguyễn Ngưng: “Cô xem đi, người bán nói đây là đồ gia truyền, còn nói tổ tiên của hắn làm nghề trộm mộ, cũng không biết có phải do đã xem quá nhiều tiểu thuyết hay không.”

Nguyễn Ngưng mở chiếc hộp ra, phát hiện bên trong là một chiếc bình ngọc trắng.

Chẳng cần qua thẩm định chỉ nhìn thôi cũng thấy chất ngọc rất nhẵn mịn, ấm áp, toàn bộ thân bình được chế tác tinh xảo, thân bình có hình quả bí ngô, miệng bình là một cái đầu cừu nhỏ.

Ở thời cổ đại, hoa văn điêu khắc này không phải loại tầm thường.

Hệ thống: “Ting, kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”

“Bình ngọc này là vật ngự dụng trong cung, chất ngọc thuộc hàng bạch ngọc thượng đẳng, cách đây hai trăm năm nó được một vị hoàng hậu vô cùng yêu thích, vị hoàng hậu này từng quyền khuynh triều dã, trước sau liên tiếp phế truất hai vị hoàng đế, khí vận cao ngất trời.”

“Dưới đây là những việc cần chú ý để bảo hộ bình ngọc.”

“Bạch ngọc rất quý giá, người bảo hộ hãy quý trọng và bảo vệ nó khỏi bị hư hại, mỗi ngày sẽ nhận được không phẩy bốn giá trị may mắn.”

Nguyễn Ngưng bất ngờ.

Đây là giá trị may mắn cao nhất mà cô từng thấy.

Hôm nay có một khởi đầu khá tốt, Nguyễn Ngưng âm thầm vui mừng, cô đặt chiếc hộp sang một bên và nói: “Cái này đẹp, nhưng trong loạn thế ngọc không đáng tiền lắm, theo tôi thì nó còn không đáng giá bằng vàng.”

Ngô Đại Vĩ lại đưa cho cô cái khác: “Cô xem cái này đi, tôi có cảm giác nó là đồ thật, nhìn qua rất cổ.”

Đây là một cái hộp hình chữ nhật, Nguyễn Ngưng tò mò nhận lấy, phát hiện bên trong là một thanh kiếm bằng đồng.

Hệ thống: “Ting! Kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”

“Đây là hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại, còn không đáng tiền bằng sắt vụn.”

Nguyễn Ngưng tỉnh bơ, đặt nó lên bàn, rồi tùy tay mở một cái hộp ra.

Hệ thống: “Ting! Kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”

“Đây là một cái bình thủ công hiện đại đẹp đẽ, màu sắc của nó hợp với hoa hồng đỏ hơn.”

Nguyễn Ngưng không tin, lại mở một cái hộp khác ra.

Hệ thống: “Đây là cái gì vậy? Thì ra là hàng thủ công kém chất lượng năm mươi năm trước, cẩn thận đừng để nó phá hoại danh tiếng của đồ cổ, nên đặt nó trong thùng rác thì hợp hơn.”

Nguyễn Ngưng ngẩng đầu nhìn Ngô Đại Vĩ: “Còn cái gì lạ hơn không?”

“Lạ?” Ngô Đại Vĩ suy nghĩ một chút rồi đưa cho cô một cái hộp dài: “Đây, cái này nhìn cũng khá cũ, bức tranh này thế nào?”

Anh ta ngừng một chút: “Cũng khá đẹp, dù sao cũng khác với phong cách hội họa của chúng ta, nhưng tôi đoán bức tranh này có tám phần là giả.”

“Không đúng, trăm phần trăm là giả.”

Nguyễn Ngưng hơi sửng sốt một chút, sau khi mở ra liền không nhịn được xị mặt.

Bởi vì cô biết người trong bức tranh này.
 
Chương 196


Hệ thống: “Đây là bức chân dung tự họa của một họa sĩ nổi tiếng thế giới, mặc dù bức tranh này không nổi tiếng bằng những bức tranh khác nhưng họa sĩ đã bỏ ra rất nhiều công sức để vẽ nó. Lần này ông ta đã vượt đại dương đến Trung Quốc để tham gia triển lãm.”

“Dưới đây là những việc cần chú ý để bảo hộ tranh.”

“Do bảo quản không đúng cách nên bức tranh sơn dầu đã bị hư hỏng nặng.”

“Bức tranh này rất quý giá, người bảo hộ hãy quý trọng và bảo vệ nó khỏi bị hư hại, mỗi ngày sẽ nhận được không phẩy hai giá trị may mắn.”

Nguyễn Ngưng thả bức tranh xuống.

Cuối cùng, trong số hai mươi bảy món đồ cổ chỉ có bốn món là hàng thật, bởi vì hai món còn lại đều là đồ cổ thông thường nên những thứ này có thể mang lại cho cô không phẩy sáu điểm may mắn.

Thế này cũng tốt lắm rồi.

Nguyễn Ngưng đặt bốn món đồ cổ qua một bên: “Tôi lấy bốn cái này, anh Ngô, anh ra giá đi?”

Ngô Đại Vĩ khó hiểu nói: “Bức tranh nước ngoài giả như thế mà cô cũng muốn hả? Rõ ràng chỉ là hàng sao chép, chẳng biết lúc ông chủ của chúng tôi mua nó đã nghĩ thế nào nữa.”

Nguyễn Ngưng nói: “Bất kể là thật hay giả, mang theo một số đặc điểm của các quốc gia khác coi như làm kỷ niệm.”

Ngô Đại Vĩ gật đầu: “Cũng đúng.”

Anh ta nhìn những thứ Nguyễn Ngưng chọn: “Bình ngọc kia chắc là đồ thật, tôi thấy chất ngọc của nó không tệ.”

“Thế này đi, tôi sẽ không ra giá với cô, chỉ cần 10 cây nhân sâm của cô thôi.”

Nguyễn Ngưng buông đồ trong tay xuống: “Anh Ngô, đừng đùa nữa. Đúng là ông chủ của chúng tôi muốn dỗ vợ ông ấy vui nhưng ông ấy sẽ không để tôi làm vậy đâu.”

“Cùng lắm lúc quay về tôi sẽ bị bà chủ liếc ngang liếc dọc, cũng không có gì to tát cả.”

Ngô Đại Vĩ cười hì hì: “Cô ra giá luôn đi, trả tiền ngay tại chỗ cũng được.”

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi không lấy tiền một cây nhân sâm, nhiều nhất tôi chỉ có thể đưa cho anh thêm một cây khác.”

“Hai cây?” Ngô Đại Vĩ bày ra vẻ mặt cô đừng giỡn với tôi: “Không được, không được, giá này của cô thấp quá!”

“Lúc ấy, ông chủ của tôi phải dùng hai chiếc thuyền mới có thể đổi được chiếc bình này.”

Nguyễn Ngưng: “Cũng chỉ có hai chiếc thuyền, xem ra giá của tôi vẫn hơi cao.”

Ngô Đại Vĩ sửng sốt: “Khi đó thuyền rất có giá, em gái, cô đừng như vậy mà, ít nhiều gì cũng phải để chúng tôi kiếm ăn chứ.”

Nguyễn Ngưng nhìn Ngô Đại Vĩ.

Ngô Đại Vĩ bỗng nhiên hiểu ra: “Đúng rồi, anh Ngô đã hứa sẽ cho cô một chút ưu đãi. Như vậy đi, tôi cho cô hai mươi lăm ký bánh quy nén.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Vậy còn được, tôi sẽ đưa thêm hai cây nhân sâm, cộng luôn lần trước là ba cây.”

“Có thể đổi hơn bảy ngàn cân bánh quy nén.”

Nguyễn Ngưng nói: “Anh Ngô, đây đã là cái giá cao nhất mà tôi có thể đưa ra, thêm nữa e là ông chủ của chúng tôi sẽ không đồng ý.”

Ngô Đại Vĩ âm thầm tính toán trong lòng, bây giờ chỉ bỏ ra bốn món đồ cổ, vẫn còn hơn hai mươi món, lần này có lẽ anh ta vẫn kiếm chác được một chút.

Biết đâu có thể dùng những thứ còn lại để lừa người khác?

“Được, được.” Bên ngoài thì giả bộ không muốn nhưng Ngô Đại Vĩ lại mừng thầm trong lòng: “Hôm nay tôi coi như nể mặt cô, cô lấy bốn món này đi, tôi sẽ cho cô thêm hai mươi lăm ký bánh quy nén làm tiền trà nước.”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói: “Không cần, mười lăm ký là được, dù sao tôi cũng đã đồng ý cho anh Ngô mười ký.”

Ngô Đại Vĩ vui vẻ: “Cô em à, cô hiểu chuyện quá.”

Sau khi hai bên giao dịch xong xuôi, Nguyễn Ngưng mang đồ chuẩn bị rời đi.

Ngô Đại Vĩ khó hiểu nói: “Cô không cho người đến đón cô hả, một mình về như vậy có an toàn không?”

Nguyễn Ngưng vừa cười vừa lấy một khẩu súng ra, đồng thời mở băng đạn ra.

“Má ơi! Hèn chi mấy cô lại muốn súng, hóa ra là cô có đạn!” Ngô Đại Vĩ trố mắt đứng nhìn, quyết định sẽ không bao giờ xem thường cô gái trẻ này nữa.

Tuyệt đối không được phép mơ đến mấy chuyện lừa phỉnh ăn cướp được.

Nguyễn Ngưng cười với anh ta: “Chào anh Ngô, tôi về trước đây.”
 
Chương 197


Ngô Đại Vĩ kính cẩn: “Đi thong thả, đi thong thả, trên đường nhớ cẩn thận.”

Sau khi xác nhận bọn Ngô Đại Vĩ không thể nhìn thấy mình, Nguyễn Ngưng mới vội vàng cất đồ vào trong không gian.

Ba cây nhân sâm đổi lấy bốn món đồ cổ thật, giống như Tần Thủy Hoàng chạm dây.

Thắng oanh liệt.

Chủ yếu là ba cây nhân sâm này được làm mới trong tủ lạnh, chỉ một ngày đã làm xong.

Hai mắt Nguyễn Ngưng đẫm lệ, vui vẻ đi về nhà.

Những ngày tiếp theo Nguyễn Ngưng không cần phải ra ngoài đốn củi, ở nhà sống cuộc sống cá muối, điều mà mỗi ngày cô phải lo lắng chính là hôm nay ăn cái gì.

Nguyễn Thứ Phong và Chu Tố Lan rảnh quá không có việc gì làm nên đã dùng thức ăn sống trong không gian của Nguyễn Ngưng làm thành đồ chín, đồ ăn nấu chín được hâm nóng, bảo đảm chỉ cần lấy ra là có thể ăn được.

Bọn họ còn nấu và trữ rất nhiều nước sôi.

Tóm lại, chỉ cần là chuyện có thể chuẩn bị trước, họ đều sẽ làm.

Cứ thế một tháng sau, có một sự kiện lớn đã xảy ra ở trại tị nạn.

Sau hơn một tháng, tiểu đội viễn chinh khởi hành từ trại tị nạn cuối cùng cũng trở về.

Lúc trở về trại tị nạn, người nào người nấy trong số bọn họ cũng mệt mỏi, mặt đầy sương gió.

Ngay cả ngoại hình của Nghiêm Nhược Tuyết cũng đã hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, da mặt nứt nẻ, còn có cả sẹo đang lan rộng.

Nhìn cô vợ chưa cưới bướng bỉnh của mình, một người đàn ông như Tôn Vĩnh Siêu lại rớt nước mắt trước mặt mọi người, sau đó im lặng ôm chầm lấy Nghiêm Nhược Tuyết một lúc lâu.

Lúc đi có bốn trăm bảy mươi lăm người, quay về là bốn trăm mười hai người, tình hình vẫn tốt hơn dự đoán.

Tổng cộng bọn họ đã mang về một ngàn hai trăm chín mươi sáu bộ quần áo mùa đông, ngoài ra còn mang về một loại thực phẩm đặc biệt.

Khi đó, tiểu đội viễn chinh đến một thành phố cỡ trung bình ở phía bắc, so với thành phố bằng phẳng với những ngọn núi có thể nhìn rõ trong nháy mắt, thành phố đó nằm cạnh một dãy núi hùng vĩ dài vô tận.

So với thành phố này, dân số ở đó ít hơn nhiều, việc trợ cấp lương thực cũng không kịp thời như ở đây.

Chính quyền địa phương đã tập hợp lại và quyết định cử một đội tiên phong đi lên núi.

Trong núi tuy có động vật, có thực vật, tài nguyên phong phú, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Trong đội tiên phong có một chuyên gia nông nghiệp, ông ấy chịu trách nhiệm xác định các loại cây ăn được.

Sau khi vào núi, vị chuyên gia này đã âm thầm suy nghĩ hai lần, cảm thấy cho dù có ăn sạch mọi thứ trên ngọn núi này thì cũng không đáp ứng được nhu cầu của một thành phố với năm triệu dân.

Nhưng vẫn còn một cách khác, chính là nuôi trồng.

Tốc độ sinh sản bình thường rất chậm, trong tay bọn họ cũng không có quá nhiều công cụ có ích, cho dù không cần khỏe mạnh thì ngay cả thuốc kích thích bọn họ cũng không có.

Có lẽ vị chuyên gia này là một thiên tài thực sự, hoặc một cái gì đó khác, sau khi suy nghĩ suốt ba ngày, người này đã quyết định nộp đơn lên cơ quan cấp trên.

Ông ấy muốn nuôi giun.

Toàn bộ quan chức cấp cao của chính phủ lập tức náo động, cảm thấy ông ấy đang cố gắng lấy lòng người khác.

Chuyên gia nói: “Bây giờ chúng ta đang phải đối mặt với thiên tai mà nhân loại chưa từng trải qua, không ai dám bảo đảm khi nào trời sẽ hết mưa cũng như hết mưa như thế nào.”

“Thậm chí chúng ta còn không biết lấy cái gì cho người dân ăn, từ đầu đến cuối không thể trồng được bất cứ thứ gì.”

“Chỉ có giun đất mới có thể sống sót ngay cả khi bạn cho chúng một miếng cứt.”

“Giun đất là sinh vật phân hủy của tự nhiên, lá mục, cỏ chết, bất cứ thứ gì cũng có thể nuôi sống chúng.”

“Chỉ mất một tháng, một tháng để chúng bắt đầu sinh sản”.

“Giun đất cũng là động vật có hàm lượng protein cao.”
 
Chương 198


Cuối cùng, vị chuyên gia này đã thuyết phục được một số quan chức cấp cao cho ông ấy một cơ hội.

Vị chuyên gia này bắt đầu tìm kiếm các loài giun đất trên núi, rồi chỉ huy quân sĩ xây cho mình một ngôi nhà đơn giản ở trên cây.

Thậm chí, ông ấy còn phớt lờ sự phản đối, ra lệnh gửi mùn và giun đất đến từng hộ gia đình khi phân phát bánh quy nén.

Ban đầu mọi người còn cười nhạo, ghét bỏ thậm chí là xỉ vả ông ấy.

Nhưng một tháng sau, những người bị mắc kẹt tại chỗ đói đến mức chuyển sự chú ý sang giun đất được nuôi trong đất.

Những gia đình không vứt đồ đều rơi nước mắt.

Lúc này, nhiệt độ ở phía Bắc đã hạ xuống.

Chuyên gia lại tung tin, nói với mọi người rằng nếu cảm thấy chán ghét việc ăn giun đất thì có thể hơ khô trên lửa trước khi ăn, đây cũng là một bài thuốc Đông y.

Đến lúc này rồi thì ai thèm quan tâm nó có ghê hay không chứ?

Bản thân đã sắp chết cóng đến nơi rồi còn quan tâm ăn nóng ngon hay không à?

Bằng những con giun đất khô này, việc đốt phá, giết chóc và cướp bóc đã giảm đi rất nhiều, gần một nửa dân số thành phố vẫn sống sót.

Sau khi tiểu đội viễn chinh tới, bánh quy nén mà họ mang theo đã được hoan nghênh nhiệt liệt, họ trở về với hơn một nghìn bộ quần áo mùa đông và năm trăm ký giun đất khô.

Sự việc này đã gây ra chấn động lớn trong trại tị nạn, có khoảng bốn triệu con giun đất khô trong năm trăm ký giun đất khô, mỗi người đều được cung cấp một ít protein.

Sau khi Trình Quý Lịch lấy được giun đất khô, cô ấy còn đặc biệt chạy đến nhà Nguyễn Ngưng để chia sẻ tin tức này, thuận tiện còn hỏi cô có muốn ăn hay không.

Người nào trong trại tị nạn cũng ăn.

Nguyễn Ngưng trừng mắt, vẻ mặt kháng cự, nhưng Nguyễn Thứ Phong lại thử một miếng.

Ăn xong, Nguyễn Thứ Phong suy nghĩ một chút mới nói: “Thật ra cũng không tệ, chỉ là một miếng thịt thôi, đừng nghĩ nó là giun đất.”

Nguyễn Ngưng nhìn trời.

Trình Quý Lịch nói: “Sau sự việc tấn công thư viện lưu trữ lần trước, bên phía trại tị nạn không khuyến khích người dân đi ra ngoài nhưng lần này sau khi tìm được quần áo mùa đông cho bọn họ, Thiếu tướng Tôn nói sẽ bắt đầu để người dân bị nạn ra ngoài làm việc.”

Cô ấy cụp mắt nói: “Cũng có thể đẩy nhanh tốc độ thu thập thi thể bên ngoài.”

Nguyễn Ngưng không nói gì.

Trình Quý Lịch thở dài: “Không biết khi nào thời tiết mới nóng lên, còn nửa tháng nữa mới đến Tết Nguyên đán, liệu mùa xuân có đến sau Tết Nguyên đán như trước không?”

Nguyễn Ngưng lắc đầu nói: “Tạm thời đừng nghĩ tới chuyện đó, cậu ở trại tị nạn thế nào rồi?”

Trình Quý Lịch mỉm cười: “Tớ còn có thể làm gì nữa, ngày nào tớ cũng dành thời gian ở chung một chỗ với mấy người chị Linh Hạ, thời gian trôi qua khá nhanh.”

Cô ấy còn kể hai chuyện thú vị xảy ra ở trại tị nạn.

Hai người nói chuyện rất lâu, sau khi Trình Quý Lịch rời đi, Nguyễn Ngưng tự hỏi có phải bản thân không nên lười biếng nữa không.

Vì thế cô bóc hàng chuyển phát trong không gian, làm vậy sẽ giúp cô dư ra rất nhiều diện tích để tích trữ các mặt hàng khác nhau.

Cộng thêm năm trăm mét khối được tặng thêm trong lần trước và tăng trưởng trong tháng qua, hiện tại thể tích không gian trống dao động trong khoảng một ngàn hai trăm mét khối.

Giá trị may mắn mỗi ngày là một phẩy tám điểm, gần đây cô chỉ nằm ở nhà thôi cũng được sáu mươi tám phẩy bốn điểm.

Ngày mai cô có nên đi gặp Triệu Na Na không?

Trong lòng Nguyễn Ngưng vẫn còn hơi do dự, cô quyết định tạm thời quên chuyện này đi bởi vì thứ nhất, gần đây bên phía Sở Định Phong không có động tĩnh gì, thứ hai thật ra cô không cần kích thích Triệu Na Na nữa.

Có lẽ cô ta còn muốn giết Sở Định Phong hơn cả cô.

“Có nên nằm chờ đến Tết và đón Tết trước không?”

Nói thật, nằm im một chỗ rất thích.

Gần đây ngoại trừ ở nhà làm cá mặn, cứ cách một ngày Nguyễn Ngưng lại dành ra chút thời gian đưa cha mẹ ra ngoài, dạy bọn họ bắn súng.

Cô có hơn hai mươi nghìn viên đạn cho nên lúc lấy ra luyện tập, cô không hề đau lòng chút nào.
 
Chương 199


“Quyết định rồi, bây giờ kỹ năng dịch chuyển tức thời của Sở Định Phong quá biến thái, ngoại trừ đổi thành mỗi ngày luyện tập bắn súng một lần, ta vẫn lấy bất biến ứng vạn biến như cũ, tiếp tục nằm ườn.”

Sang tết, dựa theo tiểu thuyết gốc sẽ có một chuỗi tình tiết quan trọng diễn ra.

Nhà họ Nguyễn bắt đầu chuẩn bị ăn tết.

Bởi vì không có điện thoại di động và niên lịch thường được phát hành mỗi năm một lần nên không ai biết Tết Nguyên Đán này là ngày nào.

Cuối cùng, hai doanh trại lớn là trại tị nạn và doanh trại Nguyệt Sơn cùng với các sở chỉ huy tỉnh đã quyết định năm mới sẽ là ngày hai mươi chín tháng Giêng.

Vào ngày đầu năm mới, dưới sự chỉ đạo của Chu Tố Lan, Nguyễn Thứ Phong làm đầu bếp, nấu tổng cộng mười hai món, tượng trưng cho sự thịnh vượng trong các tháng.

Ngoài ra, Nguyễn Ngưng còn lấy ra tất cả các loại trái cây ở trong không gian như lê mùa thu, lựu hạt mềm, dưa pepino, sương sen và cà chua bi.

Tất nhiên không thể thiếu những thứ có thể làm mới như sầu riêng, anh đào, dâu tây và mấy món khác.

Hạt dưa và đồ uống cũng có đủ.

Nguyễn Thứ Phong còn đặc biệt lắp đặt TV, sau đó bật nguồn, mở chương trình Đêm Hội Mùa Xuân mà Nguyễn Ngưng đã tải xuống trước đó.

Bảy giờ tối, cả nhà bọn họ ngồi quây quần trước bếp lửa.

Nguyễn Thứ Phong khui rượu đỏ, rót cho vợ và con gái một ly.

Ông ấy khụ một tiếng nói: “Năm nay là một năm đặc biệt, cả nhà chúng ta thực sự đã chuyển đến sống ở chỗ khác.”

“Nhưng thật ra cuộc sống hiện tại cũng không tệ lắm.”

Nguyễn Thứ Phong không biết nên nói gì tiếp theo, chỉ cười nói: “Trước tiên chúng ta cứ uống hết ly này, chúc người thân, bạn bè ở xa của chúng ta một năm mới vui vẻ!”

Nguyễn Ngưng nâng ly ủng hộ: “Cụng ly!”

Ba người uống một ngụm rượu đỏ, Nguyễn Thứ Phong do dự nói: “Chai rượu này chắc là khá mắc, nhưng mùi vị lại chẳng ra gì, hay là chúng ta uống rượu Mao Đài đi?”

Chu Tố Lan mặc kệ ông ấy.

Nguyễn Ngưng lấy một chai rượu Mao Đài ở trong không gian ra: “Con biết cha chỉ thích uống rượu trắng, hôm nay con uống với cha.”

Nguyễn Thứ Phong cười híp mắt: “Vẫn là con gái thương cha nhất.”

Nguyễn Ngưng rót cho cha mình một ly rượu, rồi tự rót cho mình nửa ly.

Chu Tố Lan hỏi: “Con có uống được nhiều như vậy không?”

Nguyễn Ngưng: “Chỉ nửa ly thì không thành vấn đề, nhưng nếu không uống được thì cứ nuốt thôi.”

Nguyễn Thứ Phong vội vàng nói: “Vợ à, hôm nay là năm mới mà, phải vui vẻ chứ, cha con tôi chỉ uống một chút, một chút thôi.”

Chu Tố Lan lắc đầu, lười quản hai cha con bọn họ.

Sau khi suy nghĩ, cô thả Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng ra để họ chúng cùng đón năm mới với cô.

Giọng người dẫn chương trình vang lên từ TV, chúc khán giả một năm mới vui vẻ.

Tiểu Hoàng sủa gâu gâu liên tục.

“Bây giờ chỉ có mỗi nhà chúng ta là xem TV được thôi đúng không?”

Nguyễn Ngưng nói: “Cũng chưa chắc.”

Nguyễn Thứ Phong khó hiểu nói: “Vậy còn ai nữa?”

“Không phải còn có tổ chức Noah nữa sao? Thiết bị điện của họ không bị hư hại gì cả.” Nguyễn Ngưng nói: “Hơn nữa trên thế giới lại có nhiều kỳ nhân dị sĩ như vậy, ai biết có người nào vì muốn tu tiên mà kiếm chỗ tránh nạn trước hay không?”

Trước đây, lúc lên mạng Nguyễn Thứ Phong từng nhìn thấy tin tức những người giàu có đã xây dựng chỗ tránh nạn, người nước ngoài còn làm cả hầm gì gì đó trong tận thế.

Không muốn làm mọi người mất vui vì nhắc đến chủ đề tận thế, Nguyễn Thứ Phong nói: “Không biết mấy cô mấy bác của con thế nào rồi, có phải đã thừa kế toàn bộ tài sản của cha không.”

Nguyễn Ngưng không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Cha vẫn còn nhớ đến chúng à? Ở đây chỗ nào cũng là nhà, một người có thể sống trong mười ngôi nhà.”

Nguyễn Thứ Phong chán nản: “Đó đều là thành quả mà cha phải làm việc vất vả cả đời mới có được, sớm biết thế cha đã để lại di chúc, hiến tặng tất cả cho cô nhi viện!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top